Dịch Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 56: 56: Võ Giả Hoàng Kỳ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Dương Thiển Bảo liên tục châm biếm.
Ông ta duỗi người, dưới chân nổi lên gió lớn, năm đấm vù vù vang dội!
Trong từng chiêu thức đều tràn đầy sức mạnh.
"Rầm!"
Dương Thiên Bảo lại đấm ra một quyền, mặc dù chồn già nhanh chóng tránh thoát nhưng tảng đá dưới chân vẫn bị một quyền này đấm vỡ thành vô số mảnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đám người Vương Xung và Trương Bân chợt biến sắc!
Mạnh quá!
Một quyền đơn giản đã có thể dễ dàng đấm vỡ một hòn đá bê tông! Nếu đổi lại là cơ thể người thì e là lục phủ ngũ tảng cũng đều nát hết! "Đại ca, chắc chắn Dương Thiên Bảo này là một võ giả!"
Trương Bân nhỏ giọng nói với Vương Xung.
Vẻ mặt Vương Xung nghiêm túc, gật đầu.
Người có thể được cô cả của nhà họ Giang gọi là chú thì có thể là hạng người bình thường sao?
Nhưng ông ta hoàn toàn không thể ngờ được vậy mà lại là một võ giả! Vương Xung không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Phong ở cách đó không xa.

Theo như ông ta đoán thì rất có thể Lâm Phong cũng là một vị võ giải Không biết giữa hai người, ai mạnh hơn nhỉ?

"Nhìn vẻ mặt cậu Lâm bình tĩnh như thế, vậy hẳn là sẽ không kém Dương Thiên Bảo! Nhưng chắc là cũng sẽ không mạnh hơn nhiều lắm!"
Vương Xung suy đoán trong lòng.
Cùng lúc đó trận chiến giữa Dương Thiên Bảo và chồn già đã bước vào hồi gay cấn!
"Rầm!" "Ầm!"
Dương Thiên Bảo khí thế kinh người, ông ta vung hai nắm đấp, thẳng thắn thoải mái, tạo ra một cảm giác cực kỳ ngạo nghễ.
Mặt khác, chồn già lại điệu thấp hơn rất nhiều, nó chỉ hơi nghiêng người để tránh đòn công kích của Dương Thiên Bảo, trong miệng cũng chỉ thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười khà khà.
"Cậu Lâm, cậu cho rằng ai sẽ thắng?”
Vương Xung đi đến bên cạnh Lâm Phong khẽ hỏi.
"Từ đầu đến cuối con chồn già kia đều chỉ đang vờn chơi mà thôi.

Ông cảm thấy ai sẽ thắng?"
Lâm Phong nhẹ nhàng đáp lại.

Giang Tịch Ninh đứng bên cạnh nghe vậy thì phản bác.
"Không thể nào! Chú Dương rất lợi hại, chú ấy chính là võ giả Hoàng kỳ đấy, có thể dùng Thất Tinh Quyền tung hoàng khắp thành phố Kim Lăng!"
"Một con súc sinh sao có thể là đối thủ của chú Dương chứ? Anh xem, con súc sinh này còn không có sức mà đánh trả! Đoán chừng một lúc nữa là sẽ bị chú Dương đánh chết thôi!"
"Võ giả Hoàng kỳ?"
Lâm Phong nhíu mày.
Người kia dạy anh thuật tu tiên, cho nên anh không rõ lắm về cảnh giới võ đạo.

này.
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..


Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Đúng thết Cảnh giới võ đạo chia làm bốn kỳ Thiên Địa Huyền Hoàng, mà chỉ có tu luyện ra nội kình thì mới có thể xem như là bước vào cảnh giới của võ đạo! Bây giờ chú Dương đang là võ giả Hoàng kỳ trung kỳ rồi! Chú ấy luyện kỹ năng Thất Tinh Quyền, quyền pháp này nổi tiếng về độ mạnh và cứng rắn, có thể dễ dàng phá núi cắt đá."
Vẻ mặt Giang Tịch Ninh ngạo nghễ.
"Thiên Đại Huyền Hoàng...!Hoàng kỳ là cấp cao nhất sao?"
Lâm Phong tò mò hỏi.
Giang Tịch Ninh nghe vậy vẻ mặt hơi xấu hổ, nói.
"Hoàng kỳ là cấp nhập môn, sau đó là Huyền kỳ, Địa kỳ, Thiên kỳ..."
"Cũng không có gì đặc biệt ha!”
Lâm Phong thấy buồn cười.
"Anh thì biết cái gì! Anh vốn không biết bốn chữ “Võ giả Hoàng kỳ” này nặng đến mức nào! Tôi nói cho anh một ví dụ khác, anh biết giải thi đấu võ thuật lớn ở tỉnh Giang Nam chứ? Nếu chú Dương đến đó tham gia thì chắc chắn sẽ càn quét tất cả, chiếm lấy danh hiệu vô địch."
Giang Tịch Ninh kiêu ngạo nói.
Lâm Phong không trả lời, nhưng vẻ mặt Vương Xung và Trương Bân đứng bên cạnh lại cực kỳ khiếp sợ.
Giá trị của giải đấu võ thuật ở tỉnh Giang Nam cực kỳ cao, có thể càn quét toàn bộ giải đấu thì đúng là trâu bò!
Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi từ tốn nói:
"Chú Dương của cô đúng là mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn còn kém xa loại yêu tinh thành tinh này nhiều!
Nhất là con chồn già này, râu ria trắng tinh, thân thể to lớn, e là có đạo hạnh cả trăm năm rồi! Chú Dương của cô không thể đánh lại được nó."
"Xem ra anh thật sự không hiểu!" Giang Tịch Ninh lắc đầu, không tính tiếp tục nhiều lời với Lâm Phong.


Cô ta đưa mắt nhìn về phía trận chiến.

Lúc này chú Dương giống như thần tiên hạ phàm, đánh cho chồn già chật vật né tránh.

Tình hình như thế này thì sao có thể thua được?
Nhưng đúng lúc này,
Con chồn già kia bỗng nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, trong đôi mắt to tròn lóe ra ánh sáng màu xanh lục.

Dưới ánh sáng màu xanh này, động tác tấn công của Dương Thiên Bảo không khỏi bị chậm lại.

Cả người như bị choáng, ngơ ngác đứng tại chỗ..

 
Chương 55: 55: Chàng Trai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Toàn trường đột nhiên trở nên im lặng lại.
Gương mặt Vương Xung dại ra.
Vẻ mặt Dương Thiên Bảo cũng tràn đầy kinh ngạc.
Ngay cả Giang Tịch Ninh cũng thôi giãy dụa mà khó tin nhìn Lâm Phong.
Thật lâu sau, Dương Thiên Bảo mới cười lớn thành tiếng, khinh miệt lắc đầu nói:
"Chàng trai, cậu đang đùa tôi đấy à?”
"Cho ông mười giây để lựa chọn, mạng cô chủ của các người nằm trong tay ông."
Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh.

Sau đó anh bắt đầu đếm ngược thời gian.

"Mười!"
"Chín!"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Phong, sắc mặt Dương Thiên Bảo chợt lạnh xuống.

Thật đúng là một thăng nhãi không biết trời cao đất rộng!
Xem ra phải dạy dỗ một chút mới được!
Ông ta chuẩn bị ra tay!
Nhưng đúng lúc này...
"Cạch!"
"Cạch!"
Trong bóng tối vô tận trước cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Ngay sau đó, một con chồn già với bộ râu bạc phơ từ từ đi tới trước mặt mọi người.
Con chồn dài tới một mét, trong đôi mắt đen đầy rẫy vẻ xảo quyệt của con người.
Đôi mắt tà ác của nó nhìn chằm chằm vào mọi người rồi híp mắt cười hỏi: "Các người nhìn ta xem giống người, hay là giống tiên?"
Một màn bất ngờ này khiến tất cả mọi người ở đây ngoài Lâm Phong đều sợ đến ngây người.
Vậy mà lại có một con chồn già nói tiếng người đột nhiên bước ra từ trong bóng tối hỏi mình là ai.
Không thể không nói, cảnh tượng này thực sự hơi quỷ dị! "Sao...!Làm sao có thể?" Toàn thân Vương Xung đều sợ run lên.
Rõ ràng trước đây đã đánh chết một con, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một con nữa?
"Chú Dương, chuyện này là sao?"

Giang Tịch Ninh đang trốn sau lưng Dương Thiên Bảo, trong đôi mắt tinh nghịch toát lên ba phần sợ hãi bảy phần hiếu kỳ.
Nếu chỉ có một mình cô ta thì chắc chắn là đã sợ đến phát khóc!
Nhưng dù sao ở đây có nhiều người như vậy, ngay cả chú Dương cũng ở đây nên đương nhiên trong lòng cô ta sẽ không quá sợ hãi, mà ngược lại là cảm thấy hơi tò mò.
"Một con súc sinh mà thôi, đừng lo."
Dương Thiên Bảo vô cùng bình tĩnh, ông ta tưởng là cô chủ sợ nên nhẹ giọng an ủi Giang Tịch Ninh một câu.
"Ồ"
Giang Tịch Ninh gật đầu.
Đôi mắt to tròn cũng đang lén lút liếc nhìn chồn già, tràn đầy tò mò.
€ó lẽ là chú ý đến ánh mắt của Giang Tịch Ninh nên chồn già đứa mắt nhìn về phía cô ta, đôi mắt màu xanh lục lóe lên màu sắc quỷ dị trong đêm đen, cười kỳ lạ nói:
"Gô nhóc, cô cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?"
"Không biết."
Giang Tịch Ninh nghe vậy thì sợ hãi lùi về sau một bước.

Lúc này Dương Thiên Bảo hừ lạnh một tiếng, đấm thẳng một quyền về phía chồn già.

"Hừi Giả thần giả quỷ!"
"Khà khà..."
Khóe miệng chồn già cười lên như người, nó hơi nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát khỏi đòn tấn công của Dương Thiên Bảo!
"Trước đây từng nghe nói có một số loài động vật sống lâu có thể phát triển được trí tuệ, không ngờ hôm nay tao lại gặp phải! Đáng tiếc súc sinh suy cho cùng cũng chỉ là súc sinh! Dám chọc đến tao thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống!".

 
Chương 57: 57: Không Hay Rồi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Khà khà hồn già cười tà ác, vươn móng vuốt sắc bén ra muốn moi trái tim của Dương Thiên Bảo.

"Không hay rồi!"
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hai vệ sĩ đi cùng Dương Thiên Bảo thay đổi, lập tức xông lên phía trước hỗ trợ.

Từ đó có thể thấy được, thực lực của hai vệ sĩ này cũng cực kỳ không tầm thường, bước đi trầm ổn, vung quyền mạnh mẽ!
Cho dù không phải là võ giả thì cũng không kém là bao!
Nhưng đối diện với hai bên công kích mạnh mẽ, con chồn già cũng chỉ nhẹ nhàng vung hai móng vuốt lên.

"Phụt!”
"Phụt!"
Hai tên vệ sĩ lập tức bị xẻ bụng, kêu thảm lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất, máu chảy đầy khắp nơi, sau khi giấy giụa vài cái thì lập tức chết đi.

Mà nhân lúc này, vẻ mặt Dương Thiên Bảo cũng lập tức tỉnh táo lại.


Nhìn chồn già gần trong gang tấc, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, vội vàng lùi lại tránh né.

Nhưng đã không còn kịp rồi!
Chồn già nhẹ nhàng vung móng vuốt lên, mặc dù không xé rách được lồ ng ngực của ông ta cũng cũng đã cắt đứt cánh tay trái của ông ta xuống.

Trong nháy mắt, lượng máu tươi lớn lập tức phun mạnh từ vết thương ra!
Nhìn thôi cũng giật mình, rùng rợn không gì sánh được!
Cơn đau do cụt tay khiến cho Dương Thiên Bảo hít sâu một hơi.

Ông ta vừa kéo dài khoảng cách vừa dùng tay phải che bả vai của mình để máu tạm thời ngừng chảy!
Sau đó vẻ mặt ông ta tràn đầy hoảng sợ nhìn con chồn già cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào mình cười quỷ dị.

Trong lòng đã loạn như cào cào.

Mê hoặc!
Mắt của con súc sinh này vậy mà lại có năng lực mê hoặc! Vừa rồi vì mình vào mắt của nó nên tinh thần mới loạn như thế.


Mà nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Vương Xung, Trương Bân lại càng thêm rợn tóc gáy.

Trong chốc lát, tình thế đã đảo ngược!
Ba người nhà họ Giang, hai người chết một người bị thương!
Móng vuốt của con súc sinh này sắc bén như vậy, thật sự là chém xương như chém bùn, ngay cả võ giả Hoàng kỳ như Dương Thiên Bảo cũng dễ dàng bị chặt đứt cánh tay.

"Chú! chú Dương! Chú không sao chứ!”
Giang Tịch Ninh lập tức lấy lại tinh thần sau vài giây ngắn ngủi.

Cô ta lao tới đỡ Dương Thiên Bảo, gương mặt xinh đẹp đã trắng nhợt như tuyết, nước mắt rơi như mưa.

Trong lòng cô ta, chú Dương chính là sự †ồn tại vô địch!
Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ được, chú Dương vậy mà sẽ bị một con chồn già làm bị thương ra nông nỗi này!
Dương Thiên bảo đang chuẩn bị nói thì đúng lúc này con chồn già kia lại vọt tới, tứ chỉ di chuyển trên mặt đất nhanh nhẹn, ánh sáng xanh trong mắt lại biến thành màu hồng, vừa quỷ dị lại vừa đáng sợ!
"Cô chủ, mau tránh rai"
Đồng tử Dương Thiên Bảo co lại, mau chóng đẩy Giang Tịch Ninh ra.

.

 
Chương 56: 56: Võ Giả Hoàng Kỳ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Dương Thiển Bảo liên tục châm biếm.
Ông ta duỗi người, dưới chân nổi lên gió lớn, năm đấm vù vù vang dội!
Trong từng chiêu thức đều tràn đầy sức mạnh.
"Rầm!"
Dương Thiên Bảo lại đấm ra một quyền, mặc dù chồn già nhanh chóng tránh thoát nhưng tảng đá dưới chân vẫn bị một quyền này đấm vỡ thành vô số mảnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt đám người Vương Xung và Trương Bân chợt biến sắc!
Mạnh quá!
Một quyền đơn giản đã có thể dễ dàng đấm vỡ một hòn đá bê tông! Nếu đổi lại là cơ thể người thì e là lục phủ ngũ tảng cũng đều nát hết! "Đại ca, chắc chắn Dương Thiên Bảo này là một võ giả!"
Trương Bân nhỏ giọng nói với Vương Xung.
Vẻ mặt Vương Xung nghiêm túc, gật đầu.
Người có thể được cô cả của nhà họ Giang gọi là chú thì có thể là hạng người bình thường sao?
Nhưng ông ta hoàn toàn không thể ngờ được vậy mà lại là một võ giả! Vương Xung không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Phong ở cách đó không xa.

Theo như ông ta đoán thì rất có thể Lâm Phong cũng là một vị võ giải Không biết giữa hai người, ai mạnh hơn nhỉ?

"Nhìn vẻ mặt cậu Lâm bình tĩnh như thế, vậy hẳn là sẽ không kém Dương Thiên Bảo! Nhưng chắc là cũng sẽ không mạnh hơn nhiều lắm!"
Vương Xung suy đoán trong lòng.
Cùng lúc đó trận chiến giữa Dương Thiên Bảo và chồn già đã bước vào hồi gay cấn!
"Rầm!" "Ầm!"
Dương Thiên Bảo khí thế kinh người, ông ta vung hai nắm đấp, thẳng thắn thoải mái, tạo ra một cảm giác cực kỳ ngạo nghễ.
Mặt khác, chồn già lại điệu thấp hơn rất nhiều, nó chỉ hơi nghiêng người để tránh đòn công kích của Dương Thiên Bảo, trong miệng cũng chỉ thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười khà khà.
"Cậu Lâm, cậu cho rằng ai sẽ thắng?”
Vương Xung đi đến bên cạnh Lâm Phong khẽ hỏi.
"Từ đầu đến cuối con chồn già kia đều chỉ đang vờn chơi mà thôi.

Ông cảm thấy ai sẽ thắng?"
Lâm Phong nhẹ nhàng đáp lại.

Giang Tịch Ninh đứng bên cạnh nghe vậy thì phản bác.
"Không thể nào! Chú Dương rất lợi hại, chú ấy chính là võ giả Hoàng kỳ đấy, có thể dùng Thất Tinh Quyền tung hoàng khắp thành phố Kim Lăng!"
"Một con súc sinh sao có thể là đối thủ của chú Dương chứ? Anh xem, con súc sinh này còn không có sức mà đánh trả! Đoán chừng một lúc nữa là sẽ bị chú Dương đánh chết thôi!"
"Võ giả Hoàng kỳ?"
Lâm Phong nhíu mày.
Người kia dạy anh thuật tu tiên, cho nên anh không rõ lắm về cảnh giới võ đạo.

này.
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..


Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Đúng thết Cảnh giới võ đạo chia làm bốn kỳ Thiên Địa Huyền Hoàng, mà chỉ có tu luyện ra nội kình thì mới có thể xem như là bước vào cảnh giới của võ đạo! Bây giờ chú Dương đang là võ giả Hoàng kỳ trung kỳ rồi! Chú ấy luyện kỹ năng Thất Tinh Quyền, quyền pháp này nổi tiếng về độ mạnh và cứng rắn, có thể dễ dàng phá núi cắt đá."
Vẻ mặt Giang Tịch Ninh ngạo nghễ.
"Thiên Đại Huyền Hoàng...!Hoàng kỳ là cấp cao nhất sao?"
Lâm Phong tò mò hỏi.
Giang Tịch Ninh nghe vậy vẻ mặt hơi xấu hổ, nói.
"Hoàng kỳ là cấp nhập môn, sau đó là Huyền kỳ, Địa kỳ, Thiên kỳ..."
"Cũng không có gì đặc biệt ha!”
Lâm Phong thấy buồn cười.
"Anh thì biết cái gì! Anh vốn không biết bốn chữ “Võ giả Hoàng kỳ” này nặng đến mức nào! Tôi nói cho anh một ví dụ khác, anh biết giải thi đấu võ thuật lớn ở tỉnh Giang Nam chứ? Nếu chú Dương đến đó tham gia thì chắc chắn sẽ càn quét tất cả, chiếm lấy danh hiệu vô địch."
Giang Tịch Ninh kiêu ngạo nói.
Lâm Phong không trả lời, nhưng vẻ mặt Vương Xung và Trương Bân đứng bên cạnh lại cực kỳ khiếp sợ.
Giá trị của giải đấu võ thuật ở tỉnh Giang Nam cực kỳ cao, có thể càn quét toàn bộ giải đấu thì đúng là trâu bò!
Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi từ tốn nói:
"Chú Dương của cô đúng là mạnh hơn người thường rất nhiều, nhưng vẫn còn kém xa loại yêu tinh thành tinh này nhiều!
Nhất là con chồn già này, râu ria trắng tinh, thân thể to lớn, e là có đạo hạnh cả trăm năm rồi! Chú Dương của cô không thể đánh lại được nó."
"Xem ra anh thật sự không hiểu!" Giang Tịch Ninh lắc đầu, không tính tiếp tục nhiều lời với Lâm Phong.


Cô ta đưa mắt nhìn về phía trận chiến.

Lúc này chú Dương giống như thần tiên hạ phàm, đánh cho chồn già chật vật né tránh.

Tình hình như thế này thì sao có thể thua được?
Nhưng đúng lúc này,
Con chồn già kia bỗng nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, trong đôi mắt to tròn lóe ra ánh sáng màu xanh lục.

Dưới ánh sáng màu xanh này, động tác tấn công của Dương Thiên Bảo không khỏi bị chậm lại.

Cả người như bị choáng, ngơ ngác đứng tại chỗ..

 
Chương 58: 58: Lại Bị Thương Thành Như Vậy!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Sau đó dồn toàn bộ nội lực trong cơ thể lên tay phải, muốn công kích chồn già.
"Khà khà khà..."
Chồn già cười nham hiểm, dễ dàng tránh thoát một quyền này, sau đó lại vung móng vuốt lên!
Dưới ánh đèn lờ mờ lóe ra ba ánh sáng trắng chói mắt!
"Roet..."
Dương Thiển Bảo kêu thẻm một tiếng.
Toàn bộ cánh tay phải đã bị chặt đứt một lần nữa.
Lực tác động mạnh do va chạm khiến cả người ông ta bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, bộ dáng không còn hăm hở như trước nữa.
"dự...
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người hít một hơi khí lạnh, sợ run lên.
Đây chính là một võ giả Hoàng kỳ đấy!
Lại bị thương thành như vậy!
"Cậu Lâm, chúng...!chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Vương Xung hơi lo lắng hỏi.
"Làm sao bây giờ á? Đương nhiên là tiếp tục xem trò hay rồi."
Lâm Phong từ tốn nói.
Hoàn toàn không có ý định cứu người!
Nếu ngay từ đầu Dương Thiên Bảo cứ thế đưa tiền cho anh, thì anh còn có thể vì tiền mà ra tay cứu người một cái!
Đáng tiếc...!Có một số chuyện, một khi đã bỏ qua thì chính là thật sự bỏ lỡ!
Còn về phần tiền công một nghìn ba trăm vạn, chờ sau khi hai người này chết thì anh có thể tìm người của nhà họ Giang đòi, thế nên anh cũng không vội.
"Chú Dương!" Giang Tịch Ninh hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Cô ta chạy tới vừa giúp Dương Thiển Bảo cầm máu, vừa hoảng sợ nói.
"Chú Dương, chú...!chú không sao chứ?"
"Cô...!cô chủ! Con súc sinh này không đơn giản, e là đêm nay chúng ta sẽ chết ở đây."
Vẻ mặt Dương Thiên Bảo tràn đầy thống khổ, trong mắt càng là sự hổ thẹn không thôi.

Ông ta hận bản thân mình!
Hận mình quá kiêu ngạo!
Nếu không...!Ông ta có thể cầm chân chồn già, sau đó để cho hai thuộc hạ đưa cô chủ rời khỏi nơi này trước.

Nhưng bây giờ đã muộn rồi!
"Vương Xung, nếu hôm nay ông có thể bảo vệ cô chủ nhà tôi ra ngoài thì nhà họ Giang nhất định sẽ báo đáp ông!"
Dương Thiên Bảo đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Vương Xung.

Sắc mặt Vương Xung khẽ thay đổi, không dám đáp lời.

Nếu là bình thường, có thể kết giao với kiểu gia tộc danh giá như nhà họ.

Giang thì nhất định ông ta sẽ dốc hết sức lực!
Nhưng bây giờ, có thể đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mà không bỏ trốn đã là rất tốt rồi!
Còn để ông ta đến đối phó với chồn già, ông ta không dám!
Dường như Dương Thiên Bảo cũng biết ý nghĩ của Vương Xung, ánh mắt ông ta đã hoàn toàn trở nên tối đi..

 
Chương 57: 57: Không Hay Rồi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Khà khà hồn già cười tà ác, vươn móng vuốt sắc bén ra muốn moi trái tim của Dương Thiên Bảo.

"Không hay rồi!"
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hai vệ sĩ đi cùng Dương Thiên Bảo thay đổi, lập tức xông lên phía trước hỗ trợ.

Từ đó có thể thấy được, thực lực của hai vệ sĩ này cũng cực kỳ không tầm thường, bước đi trầm ổn, vung quyền mạnh mẽ!
Cho dù không phải là võ giả thì cũng không kém là bao!
Nhưng đối diện với hai bên công kích mạnh mẽ, con chồn già cũng chỉ nhẹ nhàng vung hai móng vuốt lên.

"Phụt!”
"Phụt!"
Hai tên vệ sĩ lập tức bị xẻ bụng, kêu thảm lên một tiếng rồi ngã rầm xuống đất, máu chảy đầy khắp nơi, sau khi giấy giụa vài cái thì lập tức chết đi.

Mà nhân lúc này, vẻ mặt Dương Thiên Bảo cũng lập tức tỉnh táo lại.


Nhìn chồn già gần trong gang tấc, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, vội vàng lùi lại tránh né.

Nhưng đã không còn kịp rồi!
Chồn già nhẹ nhàng vung móng vuốt lên, mặc dù không xé rách được lồ ng ngực của ông ta cũng cũng đã cắt đứt cánh tay trái của ông ta xuống.

Trong nháy mắt, lượng máu tươi lớn lập tức phun mạnh từ vết thương ra!
Nhìn thôi cũng giật mình, rùng rợn không gì sánh được!
Cơn đau do cụt tay khiến cho Dương Thiên Bảo hít sâu một hơi.

Ông ta vừa kéo dài khoảng cách vừa dùng tay phải che bả vai của mình để máu tạm thời ngừng chảy!
Sau đó vẻ mặt ông ta tràn đầy hoảng sợ nhìn con chồn già cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào mình cười quỷ dị.

Trong lòng đã loạn như cào cào.

Mê hoặc!
Mắt của con súc sinh này vậy mà lại có năng lực mê hoặc! Vừa rồi vì mình vào mắt của nó nên tinh thần mới loạn như thế.


Mà nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Vương Xung, Trương Bân lại càng thêm rợn tóc gáy.

Trong chốc lát, tình thế đã đảo ngược!
Ba người nhà họ Giang, hai người chết một người bị thương!
Móng vuốt của con súc sinh này sắc bén như vậy, thật sự là chém xương như chém bùn, ngay cả võ giả Hoàng kỳ như Dương Thiên Bảo cũng dễ dàng bị chặt đứt cánh tay.

"Chú! chú Dương! Chú không sao chứ!”
Giang Tịch Ninh lập tức lấy lại tinh thần sau vài giây ngắn ngủi.

Cô ta lao tới đỡ Dương Thiên Bảo, gương mặt xinh đẹp đã trắng nhợt như tuyết, nước mắt rơi như mưa.

Trong lòng cô ta, chú Dương chính là sự †ồn tại vô địch!
Dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ được, chú Dương vậy mà sẽ bị một con chồn già làm bị thương ra nông nỗi này!
Dương Thiên bảo đang chuẩn bị nói thì đúng lúc này con chồn già kia lại vọt tới, tứ chỉ di chuyển trên mặt đất nhanh nhẹn, ánh sáng xanh trong mắt lại biến thành màu hồng, vừa quỷ dị lại vừa đáng sợ!
"Cô chủ, mau tránh rai"
Đồng tử Dương Thiên Bảo co lại, mau chóng đẩy Giang Tịch Ninh ra.

.

 
Chương 59: 59: Có Phải Đá Cực Âm Ở Chỗ Mày Không


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ông ta cố gắng nết thân thể bảo vệ Giang Tịch Ninh ở sau lưng, nhìn chăm chăm vào con chồn già!
Dù có chết thì ông ta cũng muốn chết trước cô chủ!
Nhưng thật không ngờ, đúng lúc này chồn già vậy mà lại rời ánh mắt khỏi người của ông ta.
Ngược lại, đôi mắt màu xanh lục quay ra nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, cười quỷ dị nói:
"Chàng trai, cậu cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?” "Góp
Vương Xung và Trương Bân đứng bên cạnh Lâm Phong đều cảm thấy tê dại, không khỏi sợ hãi lùi lại phía sau vài bước.
Lâm Phong nhíu mày.
Anh hoàn toàn không muốn cứu người, nhưng không ngờ còn súc sinh này lại dám chủ động khiêu khích anh!
"Chàng trai, ta hỏi cậu nói, cậu cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?"
Chồn già bước lại gần, đứng cách Lâm Phong khoảng một mét, đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm anh, trên mặt nở nụ cười quái dị.
"Tao nhìn mày giống cái cán gỗ."
Lâm Phong hơi cạn lời.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt mọi người đều hơi thay đổi.
Con súc sinh này mạnh như vậy mà Lâm Phong lại vẫn dám mắng nó!
"Khà khà."

Chồn già cười một tiếng quái dị, con mắt màu xanh lục bắt đầu từ từ chuyển động.
Hai luông sánh sáng xanh kỳ lạ chiếu vào mắt Lâm Phong.
Lâm Phong rõ ràng có thể cảm nhận được, có một tinh thần lực yếu ớt nhỏ bé đến đáng thương đang muốn xâm nhập vào trong đầu của minh.

Truyện Quan Trường
Điều này khiến trong lòng anh hơi rung động.
Lễ nào tám thi thể kia chính là do con chồn già này khống chế, hóa thành hành thi?
Nói vậy thì, rất có thể đá cực âm trong hang động cũng là bị con chồn già này lấy mất.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh chợt trở nên hưng phấn! "Khà khà..." Chồn già cho rằng mình đã thành công nên cười quái dị.
Nó lại bắt đầu thực hiện thủ thuật tương tự, vương móng vuốt tới moi tim Lâm Phong.
Nhìn thấy cảnh này sắc mặt Dương Thiên Bảo như tro tàn.

Hai người Vương Xung và Trương Bân nắm chặt tay thành quyền, muốn xông lên cứu Lâm Phong, nhưng vừa nghĩ tới kết cục của hai vệ sĩ nhà họ Giang lúc nấy
thì lại đứng im tại chỗ.
Giang Tịch Ninh còn sợ hãi che miệng lại, trong đôi mắt to tròn tràn đầy.


hoảng sợ.
Xongl! Thực sự xong rồi! Vừa rồi chú Dương cũng đã bị như vậy, sau đó bị cắt đứt tay trái!
Mà đúng lúc này, Lâm Phong lại giống như bình thường không làm sao, đưa tay phải ra dễ dàng bóp cổ con chồn rồi xách lên.
"Chít chít chít..." Vẻ mặt chồn già đầy kinh hoàng, giấy giụa kịch liệt.
Nhưng mặc kệ nó làm thế nào cũng đều không thể thoát khỏi bàn tay phải giống như gông cùm sắt thép của Lâm Phong.
"Có phải đá cực âm ở chỗ mày không?” Lâm Phong hỏi.

Chồn già nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến, ánh sáng xanh trong mắt càng xán lạn hơn, nó muốn đánh tan tinh thần của Lâm Phong.

Lâm Phong mất kiên nhẫn, thi triển thuật Sưu Hồn lại với nó.

Nhưng không ngờ lục soát khắp đầu chồn cũng vẫn không tra ra được manh mối gì có ích!
Ánh mắt Lâm Phong hơi thất vọng.

Nhưng tính anh rất dễ chấp nhận, thế nên cũng cảm thấy không sao cả.

Nhìn chồn già đã trợn trắng mắt lên, tay phải Lâm Phong hơi dùng lực một chút.

"Rắc!"
Cổ chồn già vang lên một tiếng gãy giòn dã, cứ vậy chết thảm tại chỗ..

 
Chương 58: 58: Lại Bị Thương Thành Như Vậy!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Sau đó dồn toàn bộ nội lực trong cơ thể lên tay phải, muốn công kích chồn già.
"Khà khà khà..."
Chồn già cười nham hiểm, dễ dàng tránh thoát một quyền này, sau đó lại vung móng vuốt lên!
Dưới ánh đèn lờ mờ lóe ra ba ánh sáng trắng chói mắt!
"Roet..."
Dương Thiển Bảo kêu thẻm một tiếng.
Toàn bộ cánh tay phải đã bị chặt đứt một lần nữa.
Lực tác động mạnh do va chạm khiến cả người ông ta bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống đất, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi, bộ dáng không còn hăm hở như trước nữa.
"dự...
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người hít một hơi khí lạnh, sợ run lên.
Đây chính là một võ giả Hoàng kỳ đấy!
Lại bị thương thành như vậy!
"Cậu Lâm, chúng...!chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Vương Xung hơi lo lắng hỏi.
"Làm sao bây giờ á? Đương nhiên là tiếp tục xem trò hay rồi."
Lâm Phong từ tốn nói.
Hoàn toàn không có ý định cứu người!
Nếu ngay từ đầu Dương Thiên Bảo cứ thế đưa tiền cho anh, thì anh còn có thể vì tiền mà ra tay cứu người một cái!
Đáng tiếc...!Có một số chuyện, một khi đã bỏ qua thì chính là thật sự bỏ lỡ!
Còn về phần tiền công một nghìn ba trăm vạn, chờ sau khi hai người này chết thì anh có thể tìm người của nhà họ Giang đòi, thế nên anh cũng không vội.
"Chú Dương!" Giang Tịch Ninh hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Cô ta chạy tới vừa giúp Dương Thiển Bảo cầm máu, vừa hoảng sợ nói.
"Chú Dương, chú...!chú không sao chứ?"
"Cô...!cô chủ! Con súc sinh này không đơn giản, e là đêm nay chúng ta sẽ chết ở đây."
Vẻ mặt Dương Thiên Bảo tràn đầy thống khổ, trong mắt càng là sự hổ thẹn không thôi.

Ông ta hận bản thân mình!
Hận mình quá kiêu ngạo!
Nếu không...!Ông ta có thể cầm chân chồn già, sau đó để cho hai thuộc hạ đưa cô chủ rời khỏi nơi này trước.

Nhưng bây giờ đã muộn rồi!
"Vương Xung, nếu hôm nay ông có thể bảo vệ cô chủ nhà tôi ra ngoài thì nhà họ Giang nhất định sẽ báo đáp ông!"
Dương Thiên Bảo đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Vương Xung.

Sắc mặt Vương Xung khẽ thay đổi, không dám đáp lời.

Nếu là bình thường, có thể kết giao với kiểu gia tộc danh giá như nhà họ.

Giang thì nhất định ông ta sẽ dốc hết sức lực!
Nhưng bây giờ, có thể đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mà không bỏ trốn đã là rất tốt rồi!
Còn để ông ta đến đối phó với chồn già, ông ta không dám!
Dường như Dương Thiên Bảo cũng biết ý nghĩ của Vương Xung, ánh mắt ông ta đã hoàn toàn trở nên tối đi..

 
Chương 60: 60: Sao Có Thể


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Giờ phút này.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác và khó tin.

Sao...
Sao có thể?
Hoàng đại tiên lợi hại vậy mà lại bị Lâm Phong bẻ gấy cổ một cách dễ dàng thế ư?
Cứ như bóp ch ết một con gà con vậy! Lâm Phong nhìn mọi người, sau đó dời mắt sang Vương Xung, nói: “Vương Xung, thi thể của tám công nhân bị con chồn già này khống chế nên
mới có thể đi lại! Bây giờ thi thể đã bị tôi tiêu huỷ, con chồn già này cũng đã bị tôi giải quyết! Dự án của ông có thể tiếp tục thi công rồi!”
“Có điều phong thuỷ nơi này không tốt, chắc chắn sẽ còn rất nhiều tai hoạ về sau, ông vẫn phải nhớ cẩn thận đấy.”
“Cảm...!Cảm ơn cậu em Lâm.” Vương Xung hoàn hồn lại, trả lời hết sức cung kính.


Ông ta đã được thấy bản lĩnh của Lâm Phong rồi!
Con chồn già mà ngay cả võ giả Hoàng Cảnh cũng không làm gì được lại không địch nổi một chiêu của Lâm Phong.
Lế nào cậu ấy đã là võ giả Huyền Cảnh? Nghĩ tới đây, trái tim Vương Xung bỗng run lên!
Ông ta quyết định phải giữ quan hệ thân thiết với Lâm Phong bằng bất cứ mọi giái
Đã giỏi võ lại còn biết xem phong thuỷ!
Kiểu kỳ nhân dị sĩ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
“Không cần cảm ơn! Chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch bình thường thôi.” Lâm Phong thờ ơ đáp.
“Cậu thẳng thắn thật đấy, để tôi chuyển khoản cho cậu luôn.” Vương Xung cười xoà một tiếng, vội lấy điện thoại ra chuyển khoản.

“Tingl”
“Tài khoản ngân hàng xxxx của bạn đã nhận được 5000000.”
Nhìn đoạn tin nhắn trên điện thoại, Lâm Phong hài lòng gật đầu.

Phải công nhận.
Vương Xung rất đáng tin cậy trong việc trả tiền.
Không giống với một số người nào đó...
Lâm Phong nhìn về phía Dương Thiên Bảo và Giang Tịch Ninh cách đó không xa, lạnh lùng hỏi:
“Còn mười ba triệu của hai người nữa, có thể đưa cho tôi được chưa?”
Không đợi Dương Thiên Bảo trả lời, Giang Tịch Ninh đã hậm hực lên tiếng:
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


Đam Mỹ H Văn
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Nếu anh có thể đánh lại con súc sinh kia thì tại sao không ra tay sớm? Nếu anh ra tay sớm hơn thì chú Dương với hai vệ sĩ đã không sao rồi!”
“Nên là tại sao tôi phải ra tay cứu các cô? Tôi có nợ các cô hả?”
Lâm Phong cười mỉa mai, đi tới trước một bước, lạnh lùng nói:
“Ở trong mắt tôi đại tiểu thư gì đó của cô đều chỉ là loài giun dế thôi, trên thế giới này không ai có thể nợ tiền tôi cả! Nếu không chịu trả tiền, chắc chắn hôm nay cô sẽ phải chết.”
“Anh...!hung dữ với tôi làm gì thết”
Với thân phận là đại tiểu thư nhà họ Giang, Giang Tịch Ninh đã bao giờ gặp phải tình huống như thế này đâu?
Cô ta trông có vẻ hoảng sợ, nước mắt rưng rưng, không biết phải làm thế nào.
“Này cậu, chỉ có mười ba triệu thôi mà, chẳng là gì đối với nhà họ Giang chúng tôi cả! Có điều bây giờ chắc tôi cũng không chuyển được! Hay cậu theo tôi đến nhà họ Giang đi, tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi! Cậu thấy sao?”
Lúc này, Dương Thiên Bảo yếu ớt nói.
Mặc dù võ giả có thể lực rất khoẻ, nhưng hai tay ông ta bị chặt đứt, mất máu quá nhiều, đã ở bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, nếu không nhờ ý chí kiên cường thì chắc bây giờ ông ta đã ngất xỉu rồi.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Dương Thiên Bảo.
Đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc ư?

“Cậu bạn này, nếu cậu cần tiền thì bây giờ chỉ có thể tin tưởng tôi thôi! Chỉ cần cậu đồng ý đưa tôi và cô chủ về nhà, nhà họ Giang nhất định sẽ trả gấp đôi tiền công cho cậu!”
Dương Thiên Bảo giải thích.

Cô chủ tự dưng bị bắt cóc tới đây, sau đó xuất hiện một con Hoàng đại tiên đáng sợ muốn đuổi tận giết tuyệt họ!
Chắc chắn phải có gì đó liên quan.

Rất có thể còn có cao thủ nào đó đang bí mật theo dõi! Ban đầu ông ta nghi ngờ là Lâm Phong!
Nhưng sau khi chứng kiến hành động của Lâm Phong, ông ta đã gạt đi mối nghỉ ngờ trong lòng.

Hơn nữa với trạng thái của ông ta hiện giờ rõ ràng không thể hộ tống cô cả về được, bởi vậy ông ta chỉ có thể nhờ Lâm Phong giúp đỡ.

“Ông muốn tôi hộ tống các ông về nhà?” Lâm Phong đoán được ý nghĩ của Dương Thiên Bảo..

 
Chương 59: 59: Có Phải Đá Cực Âm Ở Chỗ Mày Không


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Ông ta cố gắng nết thân thể bảo vệ Giang Tịch Ninh ở sau lưng, nhìn chăm chăm vào con chồn già!
Dù có chết thì ông ta cũng muốn chết trước cô chủ!
Nhưng thật không ngờ, đúng lúc này chồn già vậy mà lại rời ánh mắt khỏi người của ông ta.
Ngược lại, đôi mắt màu xanh lục quay ra nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, cười quỷ dị nói:
"Chàng trai, cậu cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?” "Góp
Vương Xung và Trương Bân đứng bên cạnh Lâm Phong đều cảm thấy tê dại, không khỏi sợ hãi lùi lại phía sau vài bước.
Lâm Phong nhíu mày.
Anh hoàn toàn không muốn cứu người, nhưng không ngờ còn súc sinh này lại dám chủ động khiêu khích anh!
"Chàng trai, ta hỏi cậu nói, cậu cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?"
Chồn già bước lại gần, đứng cách Lâm Phong khoảng một mét, đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm anh, trên mặt nở nụ cười quái dị.
"Tao nhìn mày giống cái cán gỗ."
Lâm Phong hơi cạn lời.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt mọi người đều hơi thay đổi.
Con súc sinh này mạnh như vậy mà Lâm Phong lại vẫn dám mắng nó!
"Khà khà."

Chồn già cười một tiếng quái dị, con mắt màu xanh lục bắt đầu từ từ chuyển động.
Hai luông sánh sáng xanh kỳ lạ chiếu vào mắt Lâm Phong.
Lâm Phong rõ ràng có thể cảm nhận được, có một tinh thần lực yếu ớt nhỏ bé đến đáng thương đang muốn xâm nhập vào trong đầu của minh.

Truyện Quan Trường
Điều này khiến trong lòng anh hơi rung động.
Lễ nào tám thi thể kia chính là do con chồn già này khống chế, hóa thành hành thi?
Nói vậy thì, rất có thể đá cực âm trong hang động cũng là bị con chồn già này lấy mất.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh chợt trở nên hưng phấn! "Khà khà..." Chồn già cho rằng mình đã thành công nên cười quái dị.
Nó lại bắt đầu thực hiện thủ thuật tương tự, vương móng vuốt tới moi tim Lâm Phong.
Nhìn thấy cảnh này sắc mặt Dương Thiên Bảo như tro tàn.

Hai người Vương Xung và Trương Bân nắm chặt tay thành quyền, muốn xông lên cứu Lâm Phong, nhưng vừa nghĩ tới kết cục của hai vệ sĩ nhà họ Giang lúc nấy
thì lại đứng im tại chỗ.
Giang Tịch Ninh còn sợ hãi che miệng lại, trong đôi mắt to tròn tràn đầy.


hoảng sợ.
Xongl! Thực sự xong rồi! Vừa rồi chú Dương cũng đã bị như vậy, sau đó bị cắt đứt tay trái!
Mà đúng lúc này, Lâm Phong lại giống như bình thường không làm sao, đưa tay phải ra dễ dàng bóp cổ con chồn rồi xách lên.
"Chít chít chít..." Vẻ mặt chồn già đầy kinh hoàng, giấy giụa kịch liệt.
Nhưng mặc kệ nó làm thế nào cũng đều không thể thoát khỏi bàn tay phải giống như gông cùm sắt thép của Lâm Phong.
"Có phải đá cực âm ở chỗ mày không?” Lâm Phong hỏi.

Chồn già nghe vậy thì sắc mặt khẽ biến, ánh sáng xanh trong mắt càng xán lạn hơn, nó muốn đánh tan tinh thần của Lâm Phong.

Lâm Phong mất kiên nhẫn, thi triển thuật Sưu Hồn lại với nó.

Nhưng không ngờ lục soát khắp đầu chồn cũng vẫn không tra ra được manh mối gì có ích!
Ánh mắt Lâm Phong hơi thất vọng.

Nhưng tính anh rất dễ chấp nhận, thế nên cũng cảm thấy không sao cả.

Nhìn chồn già đã trợn trắng mắt lên, tay phải Lâm Phong hơi dùng lực một chút.

"Rắc!"
Cổ chồn già vang lên một tiếng gãy giòn dã, cứ vậy chết thảm tại chỗ..

 
Chương 61: 61: Ngay Sau Đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Phải! Ý tôi là vậy! Hai mươi sáu triệu, chỉ cần cậu đưa tôi và cô chủ về nhà họ Giang an toàn là được!”
Dương Thiên Bảo gật đầu.
Lâm Phong không trả lời mà hỏi Vương Xung bên cạnh mình:
“Nhà họ Giang giàu lắm phải không?”
Vương Xung gật đầu trả lời theo bản năng: “Nhà họ Giang là gia tộc đứng đầu thành phố Kim Lăng nên dĩ nhiên phải siêu giàu rồi, tài sản chắc cũng phải hơn một nghìn tỷ.”
Nghe vậy Lâm Phong bèn cười, quay sang nói với Dương Thiên Bảo:
“Muốn tôi đưa các ông về cũng được, nhưng giá hộ tống phải tăng gấp một nghìn lần! Tôi cần tiền mặt, không cần mấy thứ như tiền chứng khoán gì đó.”
Anh vừa dứt lời.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Vương Xung và Trương Bân hít vào một hơi.

Con ngươi của Dương Thiên Bảo và Giang Tịch Ninh thu nhỏ lại, cả hai đều cảm thấy Lâm Phong điên thật rồi!
Tăng gấp một nghìn lần? Thế chẳng phải là hai trăm sáu mươi tỷ ư? Lại còn không chịu nhận tiền chứng khoán!
Cho dù nhà họ Giang muốn lấy ra một số tiền mặt khổng lồ như thế thì cũng không phải chuyện dễ dàng!
“Cậu bạn này, cậu không cảm thấy mình đòi hỏi hơi cao quá sao?”
Trông Dương Thiên Bảo có vẻ rất tức tối.
“Câu đòi hỏi hơi cao này khó nghe thật, giờ ông đang nhờ vả tôi, tôi chỉ đưa ra điều kiện thôi! Ông đồng ý thì tôi giúp, không đồng ý thì dẹp! Đây không phải là điều rất bình thường sao?”
“Với lại tài sản của nhà họ Giang tận mấy nghìn tỷ, tôi đòi mấy chục tỷ cũng đâu có nhiều lắm đâu!”
Lâm Phong thản nhiên đáp.
“Không nhiều lắm? Cậu biết hai mươi sáu tỷ tiền mặt có nghĩa là gì không? Không phải đòi hỏi hơi cao mà là quá cao mới đúng ấy chứ! Nói ra chắc sẽ làm người ta cười vào mặt mất!”
Dương Thiên Bảo nói với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Ông cảm thấy nhiều thì thôi bỏ đi!”
Lâm Phong thờ ơ đáp.
“Bỏ thì bỏ! Tôi chỉ muốn được yên tâm hơn thôi! Cậu tưởng cậu quan trọng lắm chắc?”
Dương Thiên Bảo tức tới mức ngực phập phồng lên xuống, vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Hai mươi sáu tỷ, con số này quá lớn! Điều đó là hoàn toàn không thể!
Nói cách khác, để gom góp số tiền mặt khổng lồ như thế thì không biết phải bán rẻ lại bao nhiêu tài sản, giá trị thực tế ít nhất cũng phải khoảng bốn mươi tỷ!
Một khi cho đi, cả nhà họ Giang sẽ thiệt hại nặng nề.
Mà dù ông ta có đồng ý, nhà họ Giang đứng sau cũng chắc chắn sẽ không chịu đưa!
Nói cách khác, cho dù ông ta và cô cả có chết ở đây, nhà họ Giang cũng không thể đem nhiều tiền như thế để đến đây cứu người!
Thằng nhóc này đúng là nói chuyện viển vông, không biết chừng mực, quá ngu xuẩn!
Nghĩ tới đây, Dương Thiên Bảo nói với Giang Tịch Ninh ở bên cạnh:
“Cô chủ, cô lấy điện thoại trong túi tôi gọi về nhà, bảo họ lái máy bay trực thăng tới đây đi”

“Đừng quên mang theo tiền của tôi nữa nhá! Lúc đó mà không có tiền, tôi sẽ giết người thật đấy.”
Lâm Phong đứng cạnh lên tiếng nhắc nhở.

“Tiền tiền tiền, anh chỉ biết có mỗi tiền thôi!” Giang Tịch Ninh vô cùng thất vọng về Lâm Phong.
Lúc nấy Lâm Phong cứu cô ta nên cô ta có ấn tượng rất tốt về anh, cảm thấy anh trai này vừa đẹp trai lại còn tốt bụng.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cô ta phát hiện Lâm Phong chỉ là một kẻ ích kỷ máu lạnh vô tình mà thôi.
“Hai mạng người đấy! Cứ thế chết ngay trước mặt anh, rõ ràng anh có thể cứu nhưng lại thờ ơ! Trái tim anh làm bằng sắt đấy à?”
Mắt Giang Tịch Ninh đỏ lên.
“Ha...”
Lâm Phong chỉ cười chứ không đáp.
Giang Tịch Ninh thấy thế cũng không nói nhảm nữa, lấy điện thoại ra gọi.

Cô ta nói vào điện thoại vài câu rồi cúp máy.
Sau đó nói với vẻ mặt kích động:
“Chú Dương, cùng lắm là nửa tiếng nữa người của gia tộc sẽ đến! Cánh tay của chú nhất định sẽ có thể nối ghép kịp thời!”

“Được! Vậy thì chúng ta chờ nửa tiếng!”
Dương Thiên Bảo nghe vậy cũng thở phào một hơi.

Ngay sau đó.

Ông ta nhìn sang Lâm Phong bằng ánh mắt đầy mỉa mai.

“Này cậu, giờ cậu đã hối hận chưa? Cơ hội cho cậu kiếm được hơn mười triệu mà cậu lại bỏ lỡ một cách vô nghĩa như thết Đúng là được voi đòi hai bà trưng, con người mà, phải biết đủ mới là khôn ngoan!”
Lâm Phong đang định trả lời.

Nhưng vào lúc này, anh dường như cảm ứng được gì đó, bèn dời mắt nhìn về phía màn đêm vô tận phía xa xa..

 
Chương 60: 60: Sao Có Thể


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Giờ phút này.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác và khó tin.

Sao...
Sao có thể?
Hoàng đại tiên lợi hại vậy mà lại bị Lâm Phong bẻ gấy cổ một cách dễ dàng thế ư?
Cứ như bóp ch ết một con gà con vậy! Lâm Phong nhìn mọi người, sau đó dời mắt sang Vương Xung, nói: “Vương Xung, thi thể của tám công nhân bị con chồn già này khống chế nên
mới có thể đi lại! Bây giờ thi thể đã bị tôi tiêu huỷ, con chồn già này cũng đã bị tôi giải quyết! Dự án của ông có thể tiếp tục thi công rồi!”
“Có điều phong thuỷ nơi này không tốt, chắc chắn sẽ còn rất nhiều tai hoạ về sau, ông vẫn phải nhớ cẩn thận đấy.”
“Cảm...!Cảm ơn cậu em Lâm.” Vương Xung hoàn hồn lại, trả lời hết sức cung kính.


Ông ta đã được thấy bản lĩnh của Lâm Phong rồi!
Con chồn già mà ngay cả võ giả Hoàng Cảnh cũng không làm gì được lại không địch nổi một chiêu của Lâm Phong.
Lế nào cậu ấy đã là võ giả Huyền Cảnh? Nghĩ tới đây, trái tim Vương Xung bỗng run lên!
Ông ta quyết định phải giữ quan hệ thân thiết với Lâm Phong bằng bất cứ mọi giái
Đã giỏi võ lại còn biết xem phong thuỷ!
Kiểu kỳ nhân dị sĩ này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
“Không cần cảm ơn! Chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch bình thường thôi.” Lâm Phong thờ ơ đáp.
“Cậu thẳng thắn thật đấy, để tôi chuyển khoản cho cậu luôn.” Vương Xung cười xoà một tiếng, vội lấy điện thoại ra chuyển khoản.

“Tingl”
“Tài khoản ngân hàng xxxx của bạn đã nhận được 5000000.”
Nhìn đoạn tin nhắn trên điện thoại, Lâm Phong hài lòng gật đầu.

Phải công nhận.
Vương Xung rất đáng tin cậy trong việc trả tiền.
Không giống với một số người nào đó...
Lâm Phong nhìn về phía Dương Thiên Bảo và Giang Tịch Ninh cách đó không xa, lạnh lùng hỏi:
“Còn mười ba triệu của hai người nữa, có thể đưa cho tôi được chưa?”
Không đợi Dương Thiên Bảo trả lời, Giang Tịch Ninh đã hậm hực lên tiếng:
..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


Đam Mỹ H Văn
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Nếu anh có thể đánh lại con súc sinh kia thì tại sao không ra tay sớm? Nếu anh ra tay sớm hơn thì chú Dương với hai vệ sĩ đã không sao rồi!”
“Nên là tại sao tôi phải ra tay cứu các cô? Tôi có nợ các cô hả?”
Lâm Phong cười mỉa mai, đi tới trước một bước, lạnh lùng nói:
“Ở trong mắt tôi đại tiểu thư gì đó của cô đều chỉ là loài giun dế thôi, trên thế giới này không ai có thể nợ tiền tôi cả! Nếu không chịu trả tiền, chắc chắn hôm nay cô sẽ phải chết.”
“Anh...!hung dữ với tôi làm gì thết”
Với thân phận là đại tiểu thư nhà họ Giang, Giang Tịch Ninh đã bao giờ gặp phải tình huống như thế này đâu?
Cô ta trông có vẻ hoảng sợ, nước mắt rưng rưng, không biết phải làm thế nào.
“Này cậu, chỉ có mười ba triệu thôi mà, chẳng là gì đối với nhà họ Giang chúng tôi cả! Có điều bây giờ chắc tôi cũng không chuyển được! Hay cậu theo tôi đến nhà họ Giang đi, tôi sẽ trả cho cậu gấp đôi! Cậu thấy sao?”
Lúc này, Dương Thiên Bảo yếu ớt nói.
Mặc dù võ giả có thể lực rất khoẻ, nhưng hai tay ông ta bị chặt đứt, mất máu quá nhiều, đã ở bên bờ vực chuẩn bị sụp đổ, nếu không nhờ ý chí kiên cường thì chắc bây giờ ông ta đã ngất xỉu rồi.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Dương Thiên Bảo.
Đến giờ vẫn chưa bỏ cuộc ư?

“Cậu bạn này, nếu cậu cần tiền thì bây giờ chỉ có thể tin tưởng tôi thôi! Chỉ cần cậu đồng ý đưa tôi và cô chủ về nhà, nhà họ Giang nhất định sẽ trả gấp đôi tiền công cho cậu!”
Dương Thiên Bảo giải thích.

Cô chủ tự dưng bị bắt cóc tới đây, sau đó xuất hiện một con Hoàng đại tiên đáng sợ muốn đuổi tận giết tuyệt họ!
Chắc chắn phải có gì đó liên quan.

Rất có thể còn có cao thủ nào đó đang bí mật theo dõi! Ban đầu ông ta nghi ngờ là Lâm Phong!
Nhưng sau khi chứng kiến hành động của Lâm Phong, ông ta đã gạt đi mối nghỉ ngờ trong lòng.

Hơn nữa với trạng thái của ông ta hiện giờ rõ ràng không thể hộ tống cô cả về được, bởi vậy ông ta chỉ có thể nhờ Lâm Phong giúp đỡ.

“Ông muốn tôi hộ tống các ông về nhà?” Lâm Phong đoán được ý nghĩ của Dương Thiên Bảo..

 
Chương 62: 62: Khi Nhìn Thấy Người Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thấy thế, Dương Thiên Bảo chau mày nhìn theo tâm mắt của Lâm Phong.
Sau đó ông ta nhìn thấy một bóng đen lờ mờ đang chầm chậm bước lại gần trong màn đêm tối đen như mực.
Một bước, một bước!
Bước đi của bóng đen trông có vẻ chậm chạp, nhưng chỉ chớp mắt đã đi được gần một trăm mét.
Cho đến khi tới gần, mọi người mới nhìn thấy rõ mặt mũi của bóng đen.

Đập vào mắt là một khuôn mặt già nua tựa như lòng sông khô khốc.
Da chết chằng chịt trên mặt lão ta, trông vô cùng u ám và đáng sợ dưới ánh đèn lờ mờ.
Tóc lão ta trắng như tuyết, thân hình gầy đét không giống con người chút nào, trên người còn toát ra tử khí như thể vừa bò từ trong quan tài ra ngoài.
Khi nhìn thấy người này.
Dương Thiên Bảo, Vương Xung, Giang Tịch Ninh, Trương Bân và những người khác đều tê cả da đầu, cảm thấy lạnh toát từ tận đáy lòng.
Lão ta trông không giống con người chút nào! Mẹ nó, có khi nào là ma không? “Các hạ là ai?”
Dương Thiên Bảo dẫn lại cảm xúc kinh hãi trong lòng, xung phong lên tiếng hỏi.
Ông lão không trả lời Dương Thiên Bảo, đôi mắt đục ngầu bình tĩnh nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, nói:
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Còn nhỏ mà đã đạt tới tu vi Huyền Cảnh trung hậu kỳ, đúng là hiếm gặp.”

“Huyền Cảnh trung hậu kỳ?” Lâm Phong sửng sốt.
“Cậu đừng chối! Hai con chồn tôi nuôi đều đã chết trong tay cậu hết rồi! Chỉ tu vi Huyền Cảnh trung hậu kỳ mới có thể làm được như vậy!”
“Với lại lá bùa trước đó cũng do cậu làm đúng không? Phương pháp chế bùa này của cậu cũng khá cao siêu đấy, không biết cậu đến từ chỉ nhánh của đạo môn nào nhỉ?”
Ông lão hờ hững nhìn Lâm Phong.
Dáng vẻ cứ như đã nhìn thấu được mọi thứ.
Ông già này đúng là nhân tài mà!
Lâm Phong hơi do dự, nhất thời không biết phải nói gì.
“Truyền nhân đạo môn! Cậu ta là truyền nhân của đạo môn ư! Điều này...!sao có thể!”
Còn Dương Thiên Bảo thì kinh ngạc ra mặt, Vương Xung và Trương Bân nhìn nhau, trong lòng như dời sông lấp biển.
Tuy trước đó họ đã có suy đoán, nhưng bây giờ được xác nhận vẫn cảm thấy khó tin.
Cao thủ Huyền Cảnh!
Quả nhiên cậu Lâm là cao thủ Huyền Cảnh!
Hơn nữa còn là truyền nhân đạo môn!
Phải nói là đỉnh của chóp!
Khi thấy Lâm Phong không trả lời, ông lão nói tiếp:
“Nể mặt sư môn sau lưng cậu, tôi có thể bỏ qua việc cậu giết hai em thú cưng của tôi! Nhưng kể từ bây giờ, tôi hi vọng cậu đừng xen vào việc của người khác nữa, hiểu không?”

“Hiểu! Tôi rất hiểu là đằng khác!”
Lâm Phong gật đầu, lùi lại mấy bước.
Anh vốn không có ý định ra tay, bây giờ lão ta nói như vậy, tất nhiên anh phải thuận nước đẩy thuyền.
Nếu không đến lúc đó bị ép cứu người thì xấu hổ lắm! “Rất tốt!”
Ông lão hài lòng gật đầu.
Lúc nãy lão ta đã bí mật quan sát rất lâu!
Nói thật thì lão ta không nhìn thấu được Lâm Phong! Không biết tức là không thể khống chế.

Do đó, một người cẩn thận như lão ta không muốn dây vào Lâm Phong cho lắm.

Dù sao mục tiêu chính của lão ta vẫn là nhà họ Giang.

Về chuyện của dự án này chẳng qua vì tiếng ồn do thi công quá lớn ảnh hưởng đến lão ta, lão ta chỉ dạy cho một bài học nhỏ thôi, không cần thiết phải quan tâm nhiều quá.

Nghĩ tới đây, ông lão dời ánh mắt u ám sang Dương Thiên Bảo và Giang Tịch Ninh.

Dương Thiên Bảo thầm hoảng sợ, cố giữ bình tĩnh, kính cẩn hỏi:
“Không biết thân phận của tiền bối là?”
“Diệp Thiên Tâm, cậu có nghe nói đến cái tên này bao giờ chưa?”
Ông lão bình thản đáp..

 
Chương 61: 61: Ngay Sau Đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Phải! Ý tôi là vậy! Hai mươi sáu triệu, chỉ cần cậu đưa tôi và cô chủ về nhà họ Giang an toàn là được!”
Dương Thiên Bảo gật đầu.
Lâm Phong không trả lời mà hỏi Vương Xung bên cạnh mình:
“Nhà họ Giang giàu lắm phải không?”
Vương Xung gật đầu trả lời theo bản năng: “Nhà họ Giang là gia tộc đứng đầu thành phố Kim Lăng nên dĩ nhiên phải siêu giàu rồi, tài sản chắc cũng phải hơn một nghìn tỷ.”
Nghe vậy Lâm Phong bèn cười, quay sang nói với Dương Thiên Bảo:
“Muốn tôi đưa các ông về cũng được, nhưng giá hộ tống phải tăng gấp một nghìn lần! Tôi cần tiền mặt, không cần mấy thứ như tiền chứng khoán gì đó.”
Anh vừa dứt lời.

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Vương Xung và Trương Bân hít vào một hơi.

Con ngươi của Dương Thiên Bảo và Giang Tịch Ninh thu nhỏ lại, cả hai đều cảm thấy Lâm Phong điên thật rồi!
Tăng gấp một nghìn lần? Thế chẳng phải là hai trăm sáu mươi tỷ ư? Lại còn không chịu nhận tiền chứng khoán!
Cho dù nhà họ Giang muốn lấy ra một số tiền mặt khổng lồ như thế thì cũng không phải chuyện dễ dàng!
“Cậu bạn này, cậu không cảm thấy mình đòi hỏi hơi cao quá sao?”
Trông Dương Thiên Bảo có vẻ rất tức tối.
“Câu đòi hỏi hơi cao này khó nghe thật, giờ ông đang nhờ vả tôi, tôi chỉ đưa ra điều kiện thôi! Ông đồng ý thì tôi giúp, không đồng ý thì dẹp! Đây không phải là điều rất bình thường sao?”
“Với lại tài sản của nhà họ Giang tận mấy nghìn tỷ, tôi đòi mấy chục tỷ cũng đâu có nhiều lắm đâu!”
Lâm Phong thản nhiên đáp.
“Không nhiều lắm? Cậu biết hai mươi sáu tỷ tiền mặt có nghĩa là gì không? Không phải đòi hỏi hơi cao mà là quá cao mới đúng ấy chứ! Nói ra chắc sẽ làm người ta cười vào mặt mất!”
Dương Thiên Bảo nói với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Ông cảm thấy nhiều thì thôi bỏ đi!”
Lâm Phong thờ ơ đáp.
“Bỏ thì bỏ! Tôi chỉ muốn được yên tâm hơn thôi! Cậu tưởng cậu quan trọng lắm chắc?”
Dương Thiên Bảo tức tới mức ngực phập phồng lên xuống, vết thương lại bắt đầu chảy máu.
Hai mươi sáu tỷ, con số này quá lớn! Điều đó là hoàn toàn không thể!
Nói cách khác, để gom góp số tiền mặt khổng lồ như thế thì không biết phải bán rẻ lại bao nhiêu tài sản, giá trị thực tế ít nhất cũng phải khoảng bốn mươi tỷ!
Một khi cho đi, cả nhà họ Giang sẽ thiệt hại nặng nề.
Mà dù ông ta có đồng ý, nhà họ Giang đứng sau cũng chắc chắn sẽ không chịu đưa!
Nói cách khác, cho dù ông ta và cô cả có chết ở đây, nhà họ Giang cũng không thể đem nhiều tiền như thế để đến đây cứu người!
Thằng nhóc này đúng là nói chuyện viển vông, không biết chừng mực, quá ngu xuẩn!
Nghĩ tới đây, Dương Thiên Bảo nói với Giang Tịch Ninh ở bên cạnh:
“Cô chủ, cô lấy điện thoại trong túi tôi gọi về nhà, bảo họ lái máy bay trực thăng tới đây đi”

“Đừng quên mang theo tiền của tôi nữa nhá! Lúc đó mà không có tiền, tôi sẽ giết người thật đấy.”
Lâm Phong đứng cạnh lên tiếng nhắc nhở.

“Tiền tiền tiền, anh chỉ biết có mỗi tiền thôi!” Giang Tịch Ninh vô cùng thất vọng về Lâm Phong.
Lúc nấy Lâm Phong cứu cô ta nên cô ta có ấn tượng rất tốt về anh, cảm thấy anh trai này vừa đẹp trai lại còn tốt bụng.
Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cô ta phát hiện Lâm Phong chỉ là một kẻ ích kỷ máu lạnh vô tình mà thôi.
“Hai mạng người đấy! Cứ thế chết ngay trước mặt anh, rõ ràng anh có thể cứu nhưng lại thờ ơ! Trái tim anh làm bằng sắt đấy à?”
Mắt Giang Tịch Ninh đỏ lên.
“Ha...”
Lâm Phong chỉ cười chứ không đáp.
Giang Tịch Ninh thấy thế cũng không nói nhảm nữa, lấy điện thoại ra gọi.

Cô ta nói vào điện thoại vài câu rồi cúp máy.
Sau đó nói với vẻ mặt kích động:
“Chú Dương, cùng lắm là nửa tiếng nữa người của gia tộc sẽ đến! Cánh tay của chú nhất định sẽ có thể nối ghép kịp thời!”

“Được! Vậy thì chúng ta chờ nửa tiếng!”
Dương Thiên Bảo nghe vậy cũng thở phào một hơi.

Ngay sau đó.

Ông ta nhìn sang Lâm Phong bằng ánh mắt đầy mỉa mai.

“Này cậu, giờ cậu đã hối hận chưa? Cơ hội cho cậu kiếm được hơn mười triệu mà cậu lại bỏ lỡ một cách vô nghĩa như thết Đúng là được voi đòi hai bà trưng, con người mà, phải biết đủ mới là khôn ngoan!”
Lâm Phong đang định trả lời.

Nhưng vào lúc này, anh dường như cảm ứng được gì đó, bèn dời mắt nhìn về phía màn đêm vô tận phía xa xa..

 
Chương 63: 63: Lẽ Nào Là Nhà Họ Tân


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Ông là Huyết Thủ Nhân Đồ Diệp Thiên Tâm?”
Dương Thiên Bảo hít vào một hơi.
“Khà khà khà...!Không ngờ tiểu bối cậu đây cũng có chút kiến thức đấy! Phải,
tôi chính là Diệp Thiên Tâm, kẻ được người trong giới giang hồ gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ.”
Diệp Thiên Tâm cười khà.
Nghe thấy lời này, Dương Thiên Bảo đột nhiên căng thẳng.
Ông ta không ngờ thân phận của ông lão này lại kinh khủng đến vậy!
“Chú Dương, Huyết Thủ Nhân Đồ lợi hại lắm ạ?”
Giang Tịch Ninh hơi lo lắng hỏi.
“Huyết Thủ Nhân Đồ là một trong những nhân vật khét tiếng trong giới võ đạo tỉnh Giang Nam hai mươi năm trước.

Ông ta tu luyện một loại võ công cực kỳ tà ác tên là Hấp Huyết đại pháp, công pháp này tăng nội lực của bản thân bằng cách giết người hút máu!”
“Chỉ trong vòng một năm kể từ khi Huyết Thủ Nhân Đồ xuất hiện trong giới giang hồ, số người chết trên tay lão ta có đến hàng nghìn! Có rất nhiều cao thủ võ đạo Hoàng Cảnh trong số đó! Sau đó liên minh võ đạo thành lập đội bao vây tiêu trừ do một cao thủ Địa Cảnh dẫn đầu với mục tiêu diệt trừ Huyết Thủ Nhân Đồ, kết quả không ngờ lại để ông ta chạy thoát!”
“Sau lần đó, Huyết Thủ Nhân Đồ cứ như thể bốc hơi, biến mất khỏi thế gian này!”

Mặc dù Dương Thiên Bảo đã cố hết sức kiềm chế nhưng giọng vẫn hơi run rẩy.
Ông ta chỉ là một võ giả Hoàng Cảnh mà thôi, còn Huyết Thủ Nhân Đồ đã có tiếng tăm từ hai mươi năm trước rồi!
Bây giờ đối mặt với một bậc tiên bối giết người như ngoé này, ông ta sợ hãi cũng là lẽ đương nhiên.
Nghe thấy lời của Dương Thiên Bảo, đám người Giang Tịch Ninh, Vương Xung và Trương Bân đều sởn gai óc!
Nay đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi đấy!
Thế giới này vẫn còn tồn tại lão ma đầu chỉ xuất hiện trong TV, hơn nữa còn từng giết cả nghìn người, công nhận điều này hơi đáng sợi
Ở đây chỉ có Lâm Phong đứng nhìn một cách đầy hứng thú.

Huyết Thủ Nhân Đồ? Quả thật biệt danh này nghe cũng khá đáng sợi
Chỉ có điều võ đạo chung quy vẫn là võ đạo, nó chẳng là cái thá gì đối với con đường tu tiên cả!
“Tiền bối Nhân Đồ, nếu nhà họ Giang chúng tôi có từng đắc tội ông thì ông cứ nói thẳng ra đi ạ, tôi có thể thay mặt nhà họ Giang xin lỗi ông! Ông thấy sao?”
Dương Thiên Bảo hồi hộp hỏi.
“Không không không, nhà họ Giang các cậu không có đắc tội tôi!” Nụ cười của Huyết Thủ Nhân Đồ trông rất đáng sợ.
“Thế tại sao tiền bối lại làm như vậy?”
Dương Thiên Bảo thắc mắc.

Ngôn Tình Xuyên Không
“Mặc dù nhà họ Giang các cậu không đắc tội tôi, nhưng lại đắc tội người khác!”
Huyết Thủ Nhân Đồ cười quái dị.
Lòng Dương Thiên Bảo chùng xuống!
Hoá ra Huyết Thủ Nhân Đồ được người khác mời đến! Rốt cuộc là ai?
Trong giới võ đạo tỉnh Giang Nam có ai có năng lực mời được lão quái vật như Huyết Thủ Nhân Đồ cơ chứ!
Lẽ nào là nhà họ Tân?
Mặt Dương Thiên Bảo hơi biến sắc.
Hiện nay trong số các gia tộc quyền thế ở thành phố Kim Lăng, chỉ có nhà họ Tân dám đối đầu với nhà họ Giang ở khắp mọi nơi!

Nghĩ tới đây, Dương Thiên Bảo cố nở nụ cười:
“Chẳng lẽ là người nhà họ Tân mời tiền bối tới?”
“Khà khà khà...!Một kẻ hấp hối sắp chết biết rõ như vậy để làm gì?” Huyết Thủ Nhân Đồ cười gần một tiếng.
Tuy lão ta trông hơi lớn tuổi nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, vừa đưa tay ra đã chộp thẳng về phía đầu của Dương Thiên Bảo!
Lúc này Dương Thiên Bảo đã bị thương nặng, hoàn toàn không thể né được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đánh tới.
“Dừng tay lại cho tôi!” Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai bỗng nhiên vang lên bên tai mọi người!
Trong bóng tối cách đó không xa có một ông lão áo xám đang chạy tới nhanh như bay.
Ông lão có thân hình cường tráng, tựa hổ mà cũng tựa báo, tốc độ nhanh vô cùng!
Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã tới gần vung nắm đấm về phía Huyết Thủ Nhân Đồ!
Sau khi nhìn thấy người này, Huyết Thủ Nhân Đồ bật nhảy ra xa mười mấy mét, dễ dàng né được cú đấm này.
“Sư thúc!”
Nhìn thấy người đến, Dương Thiên Bảo lập tức mừng rỡ.

Giang Tịch Ninh cũng phấn khích la lên:
_
“Ông nội hai, sao ông lại tới đây thế ại
“Ông đi thăm bạn cũ, tình cờ đi ngang qua đây, nhận được cuộc gọi của cha cháu thì chạy ngay tới đây!”

Ông lão áo xám đứng lại, nụ cười hiền từ hiện lên trên khuôn mặt già nua, hỏi:
“Ninh Ninh, cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao! Ông nội hai, ông tới đúng lúc quá! Chúng cháu vừa mới bị ăn hiếp đấy ạ!”
Giang Tịch Ninh kể lể, đôi mắt đỏ hoe.

Thấy thế, nét mặt của ông lão áo xám lập tức trở nên lạnh lẽo, ông ta nhìn về phía Huyết Thủ Nhân Đồ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói:
“Huyết Thủ Nhân Đồ, ông được lắm, năm đó để ông may mắn chạy thoát, không ngờ ông vẫn còn dám xuất hiện hại cháu gái út của tôi! Là ai cho ông lá
gan này vậy hải”
“Giang Thiên Hòa, ông không cần phải to mồm thế đâu! Ông tưởng tôi sợ ông chắc?”
Huyết Thủ Nhân Đồ tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ bực bội.

Má nó xui thật!
Ai mà có ngờ lúc này Giang Thiên Hòa lại tới đâu chứ!.

 
Chương 62: 62: Khi Nhìn Thấy Người Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thấy thế, Dương Thiên Bảo chau mày nhìn theo tâm mắt của Lâm Phong.
Sau đó ông ta nhìn thấy một bóng đen lờ mờ đang chầm chậm bước lại gần trong màn đêm tối đen như mực.
Một bước, một bước!
Bước đi của bóng đen trông có vẻ chậm chạp, nhưng chỉ chớp mắt đã đi được gần một trăm mét.
Cho đến khi tới gần, mọi người mới nhìn thấy rõ mặt mũi của bóng đen.

Đập vào mắt là một khuôn mặt già nua tựa như lòng sông khô khốc.
Da chết chằng chịt trên mặt lão ta, trông vô cùng u ám và đáng sợ dưới ánh đèn lờ mờ.
Tóc lão ta trắng như tuyết, thân hình gầy đét không giống con người chút nào, trên người còn toát ra tử khí như thể vừa bò từ trong quan tài ra ngoài.
Khi nhìn thấy người này.
Dương Thiên Bảo, Vương Xung, Giang Tịch Ninh, Trương Bân và những người khác đều tê cả da đầu, cảm thấy lạnh toát từ tận đáy lòng.
Lão ta trông không giống con người chút nào! Mẹ nó, có khi nào là ma không? “Các hạ là ai?”
Dương Thiên Bảo dẫn lại cảm xúc kinh hãi trong lòng, xung phong lên tiếng hỏi.
Ông lão không trả lời Dương Thiên Bảo, đôi mắt đục ngầu bình tĩnh nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, nói:
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Còn nhỏ mà đã đạt tới tu vi Huyền Cảnh trung hậu kỳ, đúng là hiếm gặp.”

“Huyền Cảnh trung hậu kỳ?” Lâm Phong sửng sốt.
“Cậu đừng chối! Hai con chồn tôi nuôi đều đã chết trong tay cậu hết rồi! Chỉ tu vi Huyền Cảnh trung hậu kỳ mới có thể làm được như vậy!”
“Với lại lá bùa trước đó cũng do cậu làm đúng không? Phương pháp chế bùa này của cậu cũng khá cao siêu đấy, không biết cậu đến từ chỉ nhánh của đạo môn nào nhỉ?”
Ông lão hờ hững nhìn Lâm Phong.
Dáng vẻ cứ như đã nhìn thấu được mọi thứ.
Ông già này đúng là nhân tài mà!
Lâm Phong hơi do dự, nhất thời không biết phải nói gì.
“Truyền nhân đạo môn! Cậu ta là truyền nhân của đạo môn ư! Điều này...!sao có thể!”
Còn Dương Thiên Bảo thì kinh ngạc ra mặt, Vương Xung và Trương Bân nhìn nhau, trong lòng như dời sông lấp biển.
Tuy trước đó họ đã có suy đoán, nhưng bây giờ được xác nhận vẫn cảm thấy khó tin.
Cao thủ Huyền Cảnh!
Quả nhiên cậu Lâm là cao thủ Huyền Cảnh!
Hơn nữa còn là truyền nhân đạo môn!
Phải nói là đỉnh của chóp!
Khi thấy Lâm Phong không trả lời, ông lão nói tiếp:
“Nể mặt sư môn sau lưng cậu, tôi có thể bỏ qua việc cậu giết hai em thú cưng của tôi! Nhưng kể từ bây giờ, tôi hi vọng cậu đừng xen vào việc của người khác nữa, hiểu không?”

“Hiểu! Tôi rất hiểu là đằng khác!”
Lâm Phong gật đầu, lùi lại mấy bước.
Anh vốn không có ý định ra tay, bây giờ lão ta nói như vậy, tất nhiên anh phải thuận nước đẩy thuyền.
Nếu không đến lúc đó bị ép cứu người thì xấu hổ lắm! “Rất tốt!”
Ông lão hài lòng gật đầu.
Lúc nãy lão ta đã bí mật quan sát rất lâu!
Nói thật thì lão ta không nhìn thấu được Lâm Phong! Không biết tức là không thể khống chế.

Do đó, một người cẩn thận như lão ta không muốn dây vào Lâm Phong cho lắm.

Dù sao mục tiêu chính của lão ta vẫn là nhà họ Giang.

Về chuyện của dự án này chẳng qua vì tiếng ồn do thi công quá lớn ảnh hưởng đến lão ta, lão ta chỉ dạy cho một bài học nhỏ thôi, không cần thiết phải quan tâm nhiều quá.

Nghĩ tới đây, ông lão dời ánh mắt u ám sang Dương Thiên Bảo và Giang Tịch Ninh.

Dương Thiên Bảo thầm hoảng sợ, cố giữ bình tĩnh, kính cẩn hỏi:
“Không biết thân phận của tiền bối là?”
“Diệp Thiên Tâm, cậu có nghe nói đến cái tên này bao giờ chưa?”
Ông lão bình thản đáp..

 
Chương 64: 64: Muốn Chết Đấy À!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Hừ! Nhiều năm rồi không gặp nhỉ, tôi cũng muốn xem xem bản lĩnh của ông có tiến bộ gì hay không đây!”
Giang Thiên Hòa khịt mũi rồi tấn công không chút do dự.
Ông ta vung đấm cực mạnh, chân bước vững vàng.
Mỗi một chiêu thức đều chứa đầy sức mạnh tuyệt đối!
“Muốn chết đấy à!”
Huyết Thủ Nhân Đồ cười khẩy, không hề sợ hãi, vẫn xông lên tiếp chiêu.
Lão ta biết rõ rằng chuyện đã tới nước này, nói nhảm cũng chẳng có ích gì
“Âm!”
“Bùm!”
Hai cao thủ lập tức lao vào đánh nhau.
Ông tiến tôi lùi, chỉ chốc lát đã đối đầu với nhau hơn mười chiêu.
Những cú đấm trúng vào da thịt phát ra tiếng bôm bốp, khiến cho những người khác thấy mà hãi hùng khiếp vía.
“Không hổ danh là Huyết Thủ Nhân Đồ, không ngờ ngay cả sư thúc cũng nhất thời không thể bắt được ông ta! Phải biết rằng sư thúc là cao thủ Địa Cảnh đấy!”

Dương Thiên Bảo nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thì sao chứ? Ông nội hai là cao thủ vô địch, bắt được ông ta chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!”
Giang Tịch Ninh vừa quơ năm đấm nhỏ, vừa nhìn Lâm Phong cách đó không xa bằng ánh mắt căm tức.
Hàm răng ngà nghiến kin kít, rõ ràng vẫn còn canh cánh chuyện xảy ra ban nãy.
Khi chú ý tới ánh mắt của Giang Tịch Ninh, đám người Vương Xung hơi sợ hãi.
Đây là đại tiểu thư của nhà họ Giang đấy!
Một khi quay lại thành phố Kim Lăng, cô ta sẽ là tiểu thư xinh đẹp nhà giàu chính hiệu, là ác ma nhỏ trong mắt vô số thiếu gia nhà giàu, có ai không sợ cho được?
“Cậu em Lâm, Giang Thiên Hòa là một nhân vật quan trọng của nhà họ Giang, đến cả gia chủ đương nhiệm của nhà họ Giang cũng phải gọi ông ta một tiếng chú hai.

Lát nữa cậu có muốn xin lỗi họ không?”
Vương Xung nói nhỏ.
Mặc dù Lâm Phong là cao thủ Huyền Cảnh, lại còn có thể là truyền nhân đạo.

môn, nhưng dù sao nước xa cũng không cứu được lửa gần!
Một khi nhà họ Giang truy cứu thì chắc chắn sẽ không được yên.

Lâm Phong không trả lời.

Anh bình tĩnh chăm chú quan sát cuộc chiến bằng đôi mắt sâu thảm.
Phải công nhận Giang Thiên Hòa cũng có chút bản lĩnh, ông ta có thể đè đầu Huyết Thủ Nhân Đồ ra đánh kia mà!
Có điều thực lực của hai người họ khá ngang nhau, Giang Thiên Hòa không thể đánh bại Huyết Thủ Nhân Đồ trong thời gian ngắn được.
Đương nhiên!
Ở trong mắt anh, trận đấu của hai người họ cũng chỉ là trò chơi trẻ con thôi, khó có thể khiến lòng anh dao động.

Khi hai người kẻ tiến người lùi, đánh nhau hết sức kịch liệt.
Trên bầu trời phía xa đột nhiên có tiếng động cơ gầm rú, mọi người ngạc nhiên vội ngẩng đầu lên nhìn.
Ở chân trời xa xa có một chiếc máy bay trực thăng đang bay nhanh tới.

“Wow...!Tốt quá! Là người do gia tộc cử đến cứu viện!” Giang Tịch Ninh hào hứng khua tay.
“Ha ha, cô chủ, xem ra gia chủ rất coi trọng cô! Không ngờ lại đến nhanh như vậy!”
Dương Thiên Bảo cũng thở phào một hơi, cười bảo.
“Đương nhiên rồi, cha cháu tốt với cháu cũng phải thôi!”
Giang Tịch Ninh lắc lư đầu nhỏ, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Khi nhìn thấy cảnh này.
Nét mặt của Huyết Thủ Nhân Đồ âm u như thể sắp ch ảy nước.

Chết tiệt!
Chết tiệt thật!
Ai mà có dè cục diện tốt thế kia lại bị phá vỡ chứ!
Lão ta biết mình không thể tiếp tục chơi liều nữa!
Nếu như trên trực thăng có cao thủ của nhà họ Giang, đến lúc đó lão ta muốn chạy trốn sẽ rất khó!

Nghĩ tới đây, Huyết Thủ Nhân Đồ tập trung nội lực khắp người vào trong lòng bàn tay, tung một chưởng thật mạnh về phía Giang Thiên Hòa.

Giang Thiên Hòa cảm nhận được sự lợi hại của một chưởng này, con ngươi hơi co lại, giữ bình tĩnh lùi lại né tránh.

Nhân lúc này!
Huyết Thủ Nhân Đồ nhanh chóng lùi về sau, chỉ sau vài lần bật nhảy đã biến mất trong màn đêm vô tận.

Tình huống gì thế này? Lão ta đang chạy trốn đấy à? Những người khác thấy thế đều hơi ngơ ngác.

Lâm Phong nhìn về phía Huyết Thủ Nhân Đồ bỏ chạy, ngón cái và ngón giữa búng nhẹ một cái.

Một tia sáng khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường bay đi! Đây là một loại phép thuật nhỏ dùng để lần theo dấu vết của người khác!.

 
Chương 63: 63: Lẽ Nào Là Nhà Họ Tân


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Ông là Huyết Thủ Nhân Đồ Diệp Thiên Tâm?”
Dương Thiên Bảo hít vào một hơi.
“Khà khà khà...!Không ngờ tiểu bối cậu đây cũng có chút kiến thức đấy! Phải,
tôi chính là Diệp Thiên Tâm, kẻ được người trong giới giang hồ gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ.”
Diệp Thiên Tâm cười khà.
Nghe thấy lời này, Dương Thiên Bảo đột nhiên căng thẳng.
Ông ta không ngờ thân phận của ông lão này lại kinh khủng đến vậy!
“Chú Dương, Huyết Thủ Nhân Đồ lợi hại lắm ạ?”
Giang Tịch Ninh hơi lo lắng hỏi.
“Huyết Thủ Nhân Đồ là một trong những nhân vật khét tiếng trong giới võ đạo tỉnh Giang Nam hai mươi năm trước.

Ông ta tu luyện một loại võ công cực kỳ tà ác tên là Hấp Huyết đại pháp, công pháp này tăng nội lực của bản thân bằng cách giết người hút máu!”
“Chỉ trong vòng một năm kể từ khi Huyết Thủ Nhân Đồ xuất hiện trong giới giang hồ, số người chết trên tay lão ta có đến hàng nghìn! Có rất nhiều cao thủ võ đạo Hoàng Cảnh trong số đó! Sau đó liên minh võ đạo thành lập đội bao vây tiêu trừ do một cao thủ Địa Cảnh dẫn đầu với mục tiêu diệt trừ Huyết Thủ Nhân Đồ, kết quả không ngờ lại để ông ta chạy thoát!”
“Sau lần đó, Huyết Thủ Nhân Đồ cứ như thể bốc hơi, biến mất khỏi thế gian này!”

Mặc dù Dương Thiên Bảo đã cố hết sức kiềm chế nhưng giọng vẫn hơi run rẩy.
Ông ta chỉ là một võ giả Hoàng Cảnh mà thôi, còn Huyết Thủ Nhân Đồ đã có tiếng tăm từ hai mươi năm trước rồi!
Bây giờ đối mặt với một bậc tiên bối giết người như ngoé này, ông ta sợ hãi cũng là lẽ đương nhiên.
Nghe thấy lời của Dương Thiên Bảo, đám người Giang Tịch Ninh, Vương Xung và Trương Bân đều sởn gai óc!
Nay đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi đấy!
Thế giới này vẫn còn tồn tại lão ma đầu chỉ xuất hiện trong TV, hơn nữa còn từng giết cả nghìn người, công nhận điều này hơi đáng sợi
Ở đây chỉ có Lâm Phong đứng nhìn một cách đầy hứng thú.

Huyết Thủ Nhân Đồ? Quả thật biệt danh này nghe cũng khá đáng sợi
Chỉ có điều võ đạo chung quy vẫn là võ đạo, nó chẳng là cái thá gì đối với con đường tu tiên cả!
“Tiền bối Nhân Đồ, nếu nhà họ Giang chúng tôi có từng đắc tội ông thì ông cứ nói thẳng ra đi ạ, tôi có thể thay mặt nhà họ Giang xin lỗi ông! Ông thấy sao?”
Dương Thiên Bảo hồi hộp hỏi.
“Không không không, nhà họ Giang các cậu không có đắc tội tôi!” Nụ cười của Huyết Thủ Nhân Đồ trông rất đáng sợ.
“Thế tại sao tiền bối lại làm như vậy?”
Dương Thiên Bảo thắc mắc.

Ngôn Tình Xuyên Không
“Mặc dù nhà họ Giang các cậu không đắc tội tôi, nhưng lại đắc tội người khác!”
Huyết Thủ Nhân Đồ cười quái dị.
Lòng Dương Thiên Bảo chùng xuống!
Hoá ra Huyết Thủ Nhân Đồ được người khác mời đến! Rốt cuộc là ai?
Trong giới võ đạo tỉnh Giang Nam có ai có năng lực mời được lão quái vật như Huyết Thủ Nhân Đồ cơ chứ!
Lẽ nào là nhà họ Tân?
Mặt Dương Thiên Bảo hơi biến sắc.
Hiện nay trong số các gia tộc quyền thế ở thành phố Kim Lăng, chỉ có nhà họ Tân dám đối đầu với nhà họ Giang ở khắp mọi nơi!

Nghĩ tới đây, Dương Thiên Bảo cố nở nụ cười:
“Chẳng lẽ là người nhà họ Tân mời tiền bối tới?”
“Khà khà khà...!Một kẻ hấp hối sắp chết biết rõ như vậy để làm gì?” Huyết Thủ Nhân Đồ cười gần một tiếng.
Tuy lão ta trông hơi lớn tuổi nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, vừa đưa tay ra đã chộp thẳng về phía đầu của Dương Thiên Bảo!
Lúc này Dương Thiên Bảo đã bị thương nặng, hoàn toàn không thể né được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đánh tới.
“Dừng tay lại cho tôi!” Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai bỗng nhiên vang lên bên tai mọi người!
Trong bóng tối cách đó không xa có một ông lão áo xám đang chạy tới nhanh như bay.
Ông lão có thân hình cường tráng, tựa hổ mà cũng tựa báo, tốc độ nhanh vô cùng!
Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã tới gần vung nắm đấm về phía Huyết Thủ Nhân Đồ!
Sau khi nhìn thấy người này, Huyết Thủ Nhân Đồ bật nhảy ra xa mười mấy mét, dễ dàng né được cú đấm này.
“Sư thúc!”
Nhìn thấy người đến, Dương Thiên Bảo lập tức mừng rỡ.

Giang Tịch Ninh cũng phấn khích la lên:
_
“Ông nội hai, sao ông lại tới đây thế ại
“Ông đi thăm bạn cũ, tình cờ đi ngang qua đây, nhận được cuộc gọi của cha cháu thì chạy ngay tới đây!”

Ông lão áo xám đứng lại, nụ cười hiền từ hiện lên trên khuôn mặt già nua, hỏi:
“Ninh Ninh, cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao! Ông nội hai, ông tới đúng lúc quá! Chúng cháu vừa mới bị ăn hiếp đấy ạ!”
Giang Tịch Ninh kể lể, đôi mắt đỏ hoe.

Thấy thế, nét mặt của ông lão áo xám lập tức trở nên lạnh lẽo, ông ta nhìn về phía Huyết Thủ Nhân Đồ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói:
“Huyết Thủ Nhân Đồ, ông được lắm, năm đó để ông may mắn chạy thoát, không ngờ ông vẫn còn dám xuất hiện hại cháu gái út của tôi! Là ai cho ông lá
gan này vậy hải”
“Giang Thiên Hòa, ông không cần phải to mồm thế đâu! Ông tưởng tôi sợ ông chắc?”
Huyết Thủ Nhân Đồ tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ bực bội.

Má nó xui thật!
Ai mà có ngờ lúc này Giang Thiên Hòa lại tới đâu chứ!.

 
Chương 65: 65: Người Đàn Ông Áo Trắng Này Là Ai Vậy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nếu chồn già là thú cưng của Huyết Thủ Nhân Đồ thì có thể đá cực âm cũng nằm trong tay lão ta, tất nhiên anh sẽ không bỏ lỡI
Ngoài ra còn mười ba triệu của nhà họ Giang nữa!
Tiền và đá cực âm, anh muốn có cả hai!
“Ông nội hai, ông mau đuổi theo đi ạ! Đừng để ông ta chạy thoát!”
Giang Tịch Ninh hoàn hồn lại, lớn tiếng nói.
“Ninh Ninh à! Không phải ông nội hai không đuổi theo kịp, mà do thực lực của Diệp Thiên Tâm không thấp hơn ông bao nhiêu, dù có đuổi kịp cũng chẳng làm được gì! Với lại người này là tội phạm truy nã của liên minh võ đạo, khi nào về chúng ta nhờ người của liên minh võ đạo xử ông ta là được!”
Giang Thiên Hòa lắc đầu.
“Vâng ạt”
Giang Tịch Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Khoảng một phút sau.
Chiếc máy bay trực thăng trên trời từ từ hạ cánh trước mặt mọi người.
Cánh quạt khổng lồ của máy bay trực thăng quay nhanh dấy lên gió bụi mù mịt, cũng khiến cho quần áo của mấy người ở đây trở nên lộn xộn, tóc đen tung bay.
Sau đó trước ánh mắt của mọi người.
Có sáu người xuống máy bay!

Dẫn đầu là một nam một nữ.
Nam mặc đồ trắng, cao khoảng một mét tám mươi lăm, sở hữu gương mặt điển trai và khí chất không tầm thường chút nào.
Nữ thì mặc váy dài màu đen, cô ấy sở hữu khuôn mặt hình trứng ngỗng, lông mày lá liễu, trang điểm nhẹ, ngũ quan tinh xảo hệt như bước ra từ trong tranh.
Nhưng trong đôi mắt của cô ấy lại tràn đầy lạnh lùng, mang đến cho người †a cảm giác khó gần!
Khi nhìn thấy người phụ nữ mặc váy đen này.
Lâm Phong vốn đang rất hờ hững đột nhiên run lên, đứng đực ra tại chỗ như thể bị sét đánh!
Y..

Y Nặc?
Tại sao Y Nặc lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng Lâm Phong cứ như sông dời biển lấp, vẻ khó hiểu lộ rõ trong mắt! Cùng lúc đó.
Trần Y Nặc cũng nhìn thấy Lâm Phong.
Cô ấy ngẩn ra, nhưng sau đó bình tĩnh lại rất nhanh, nở nụ cười mỉa mai trên môi.
“Anh hai! Sao anh lại tới đây thế!”
Giang Tịch Ninh hào hứng chạy từ từ qua rồi nhào vào lòng người đàn ông áo trắng, tò mò hỏi.
“Con bé này, xảy ra chuyện lớn như vậy kia mà! Anh không đến sao được?” Người đàn ông áo trắng xoa đầu Giang Tịch Ninh, dịu dàng đáp.
Nhìn thấy cảnh này.
Vương Xung thầm căng thẳng, không tự chủ được mà siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
“Người đàn ông áo trắng này là ai vậy?” Lâm Phong chú ý tới động tác của Vương Xung, bèn nhỏ giọng hỏi.

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Anh vốn không định hỏi thân phận của người đàn ông này đâu, ai bảo Trần Y.


Nặc đang đứng sát bên cạnh người này cơ chứ!
Gặp lại nhau sau mười năm! Tuy giai nhân vẫn như cũ, nhưng bên cạnh cô ấy lại là người đàn ông khác!
Cảm xúc trong lòng Lâm Phong giờ đây hết sức phức tạp, khó có thể nói thành lời.
Thật ra anh rất muốn bước tới chào hỏi.
Hỏi xem mười năm qua Y Nặc sống như thế nào?
Hỏi xem người đàn ông bên cạnh cô ấy là ai?
Anh cũng muốn chính miệng nói lời xin lỗi:
Anh xin lỗi!
Anh xin lỗi!
Nhưng sau khi nghĩ lại, nay anh có tư cách gì để nói những điều này?
Cảm tính luôn là thứ mà ta phải liều mình cúi đầu đổ máu.
Nhưng còn lý trí lại bắt anh phải đứng tại chỗ, chọn cách yên lặng đứng nhìn.
“Đây là con trai cả của nhà họ Giang, người nắm quyền nhà họ Giang trong tương lai!”
Vương Xung nói nhỏ.

Mặc dù ông ta là bang chủ bang Thanh Long, chủ tịch của tập đoàn xây dựng Thanh Long, nhưng khi đối mặt với kiểu người như Giang Quân Lâm thì
cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần mà thôi!
Thậm chí ngay cả nữ đại gia mà ông ta hầu hạ trước kia cũng không đấu lại Giang Quân Lâm!
“Giang Quân Lâm...”

Lâm Phong lặp lại một câu, hỏi tiếp:
“Cô gái váy đen bên cạnh anh ta là vợ anh ta hả?”
“Chắc là vợ chưa cưới!”
“Vợ chưa cưới?”
“Đúng vậy! Theo tôi biết thì hình như Giang Quân Lâm chưa kết hôn!”
Nghe vậy, Lâm Phong ngạc nhiên.

Theo như anh biết thì rõ ràng Y Nặc đã kết hôn, hơn nữa còn có một đứa con gái!
Sao giờ cô ấy lại biến thành vợ chưa cưới của Giang Quân Lâm? Lễ nào Y Nặc đã ly hôn?
Nghĩ tới đây, trong mắt Lâm Phong lại dâng trào cảm xúc.

Năm xưa anh đã nợ Y Nặc! Nếu bây giờ có cơ hội bù đắp, đương nhiên anh phải bất chấp bằng mọi giá! Còn nhà họ Giang ư?
Nếu họ dám có ý kiến, cứ tiện tay xử là được!.

 
Chương 64: 64: Muốn Chết Đấy À!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


“Hừ! Nhiều năm rồi không gặp nhỉ, tôi cũng muốn xem xem bản lĩnh của ông có tiến bộ gì hay không đây!”
Giang Thiên Hòa khịt mũi rồi tấn công không chút do dự.
Ông ta vung đấm cực mạnh, chân bước vững vàng.
Mỗi một chiêu thức đều chứa đầy sức mạnh tuyệt đối!
“Muốn chết đấy à!”
Huyết Thủ Nhân Đồ cười khẩy, không hề sợ hãi, vẫn xông lên tiếp chiêu.
Lão ta biết rõ rằng chuyện đã tới nước này, nói nhảm cũng chẳng có ích gì
“Âm!”
“Bùm!”
Hai cao thủ lập tức lao vào đánh nhau.
Ông tiến tôi lùi, chỉ chốc lát đã đối đầu với nhau hơn mười chiêu.
Những cú đấm trúng vào da thịt phát ra tiếng bôm bốp, khiến cho những người khác thấy mà hãi hùng khiếp vía.
“Không hổ danh là Huyết Thủ Nhân Đồ, không ngờ ngay cả sư thúc cũng nhất thời không thể bắt được ông ta! Phải biết rằng sư thúc là cao thủ Địa Cảnh đấy!”

Dương Thiên Bảo nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thì sao chứ? Ông nội hai là cao thủ vô địch, bắt được ông ta chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!”
Giang Tịch Ninh vừa quơ năm đấm nhỏ, vừa nhìn Lâm Phong cách đó không xa bằng ánh mắt căm tức.
Hàm răng ngà nghiến kin kít, rõ ràng vẫn còn canh cánh chuyện xảy ra ban nãy.
Khi chú ý tới ánh mắt của Giang Tịch Ninh, đám người Vương Xung hơi sợ hãi.
Đây là đại tiểu thư của nhà họ Giang đấy!
Một khi quay lại thành phố Kim Lăng, cô ta sẽ là tiểu thư xinh đẹp nhà giàu chính hiệu, là ác ma nhỏ trong mắt vô số thiếu gia nhà giàu, có ai không sợ cho được?
“Cậu em Lâm, Giang Thiên Hòa là một nhân vật quan trọng của nhà họ Giang, đến cả gia chủ đương nhiệm của nhà họ Giang cũng phải gọi ông ta một tiếng chú hai.

Lát nữa cậu có muốn xin lỗi họ không?”
Vương Xung nói nhỏ.
Mặc dù Lâm Phong là cao thủ Huyền Cảnh, lại còn có thể là truyền nhân đạo.

môn, nhưng dù sao nước xa cũng không cứu được lửa gần!
Một khi nhà họ Giang truy cứu thì chắc chắn sẽ không được yên.

Lâm Phong không trả lời.

Anh bình tĩnh chăm chú quan sát cuộc chiến bằng đôi mắt sâu thảm.
Phải công nhận Giang Thiên Hòa cũng có chút bản lĩnh, ông ta có thể đè đầu Huyết Thủ Nhân Đồ ra đánh kia mà!
Có điều thực lực của hai người họ khá ngang nhau, Giang Thiên Hòa không thể đánh bại Huyết Thủ Nhân Đồ trong thời gian ngắn được.
Đương nhiên!
Ở trong mắt anh, trận đấu của hai người họ cũng chỉ là trò chơi trẻ con thôi, khó có thể khiến lòng anh dao động.

Khi hai người kẻ tiến người lùi, đánh nhau hết sức kịch liệt.
Trên bầu trời phía xa đột nhiên có tiếng động cơ gầm rú, mọi người ngạc nhiên vội ngẩng đầu lên nhìn.
Ở chân trời xa xa có một chiếc máy bay trực thăng đang bay nhanh tới.

“Wow...!Tốt quá! Là người do gia tộc cử đến cứu viện!” Giang Tịch Ninh hào hứng khua tay.
“Ha ha, cô chủ, xem ra gia chủ rất coi trọng cô! Không ngờ lại đến nhanh như vậy!”
Dương Thiên Bảo cũng thở phào một hơi, cười bảo.
“Đương nhiên rồi, cha cháu tốt với cháu cũng phải thôi!”
Giang Tịch Ninh lắc lư đầu nhỏ, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Khi nhìn thấy cảnh này.
Nét mặt của Huyết Thủ Nhân Đồ âm u như thể sắp ch ảy nước.

Chết tiệt!
Chết tiệt thật!
Ai mà có dè cục diện tốt thế kia lại bị phá vỡ chứ!
Lão ta biết mình không thể tiếp tục chơi liều nữa!
Nếu như trên trực thăng có cao thủ của nhà họ Giang, đến lúc đó lão ta muốn chạy trốn sẽ rất khó!

Nghĩ tới đây, Huyết Thủ Nhân Đồ tập trung nội lực khắp người vào trong lòng bàn tay, tung một chưởng thật mạnh về phía Giang Thiên Hòa.

Giang Thiên Hòa cảm nhận được sự lợi hại của một chưởng này, con ngươi hơi co lại, giữ bình tĩnh lùi lại né tránh.

Nhân lúc này!
Huyết Thủ Nhân Đồ nhanh chóng lùi về sau, chỉ sau vài lần bật nhảy đã biến mất trong màn đêm vô tận.

Tình huống gì thế này? Lão ta đang chạy trốn đấy à? Những người khác thấy thế đều hơi ngơ ngác.

Lâm Phong nhìn về phía Huyết Thủ Nhân Đồ bỏ chạy, ngón cái và ngón giữa búng nhẹ một cái.

Một tia sáng khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường bay đi! Đây là một loại phép thuật nhỏ dùng để lần theo dấu vết của người khác!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom