Dịch Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác

Chương 45: 45: Ghen Ty Vãi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Bởi vậy trước khi được nhìn thấy tận mắt, Lâm Phong cũng không tiện xác định là có chuyện gì!
“Sao vậy? Cao nhân, cậu có cách nào không?” Vương Xung dè dặt hỏi.
“Ông đừng có gọi tôi cao nhân này cao nhân nọ, nghe khó chịu lắm, cứ gọi tôi Lâm Phong là được!”
Lâm Phong nhíu mày nói.
“Gọi cả họ tên thì xa lạ quá! Chắc tôi cũng lớn hơn cậu mười mấy tuổi, nên tôi xin phép vô lễ gọi cậu một tiếng cậu em Lâm được không?”
Vương Xung cố tình kéo gần quan hệ với Lâm Phong.

Ở trong mắt ông ta, Lâm Phong là một người rất thần bí.

Một nhân tài như thế dĩ nhiên tốt nhất là phải kéo về phe mình!
Người ngoài đều nghĩ rằng ông ta rất ghê gớm, rất lợi hại, giậm chân một cái là cả thành phố Kim Lăng sẽ rung chuyển!
Nhưng thực chất chỉ có ông ta mới biết, ở trước mặt những gia tộc quyền thế kia, ông ta chẳng là cái thá gì cả!
Thế giới này rất rộng lớn, rất phức tạp, hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài!
“Tuỳ ông vậy!”
Lâm Phong lạnh nhạt đáp.
“Được! Vậy tôi gọi cậu là cậu em Lâm nhé! Không biết cậu có kế hay nào không?”
Vương Xung tỏ ra nhiệt tình.
Nói một hồi, ông ta lại định lại gần nắm tay Lâm Phong.

“Mẹ nó, ông lại muốn làm gì nữa vậy?”
'Trong mắt Lâm Phong b ắn ra ánh sáng giết người.
“Ngại quá, ngại quá! Bệnh nghề nghiệp tôi bị hồi trước ấy mà!” Vương Xung ngượng ngùng sờ đầu.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn Vương Xung, sau đó mới nói:
“Bây giờ tôi chưa thể đưa ra kết luận về chuyện này, phải tới công trường xem sao mới được!”
“Được! Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi!” Vương Xung mừng thầm trong lòng, vội bảo.
“Trao đổi giá cả trước đã! Ông đừng có mặc cả với tôi, vụ này của ông không trả một trăm vạn thì tôi không thể giúp ông được!”
Lâm Phong thản nhiên nói.
Anh vừa dứt lời.
Con ngươi của những vệ sĩ đứng phía sau đều co lại.
Một trăm vạn?
Thằng nhóc này dạn nói thật đấy!
Cậu ta tưởng tiền của đại ca tự nhiên mà có hả?
Nhưng Vương Xung lại tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng để mình không có vẻ giống người tiêu tiền như nước, ông ta vẫn cười hỏi: “Cậu em Lâm, không phải lần trước chỉ có mười vạn thôi sao?”
“Đừng nói nhảm nhiều quá, nếu như ông muốn tôi đi theo ông kiểm tra luôn bây giờ.

Còn nếu ông không chịu thì quên đi.”
Lâm Phong không kiên nhẫn trả lời.

“Đừng nói là một trăm vạn, chỉ cần cậu có thể giải quyết vụ này, tôi có thể cho.

cậu năm trăm vạn luôn!”
Vương Xung giơ năm ngón tay lên, cười khẽ đáp.
Đám vệ sĩ đứng bên ngoài nghe thấy lời này đều không thể tin được! Đại ca điên rồi sao?
Cho luôn năm trăm vạn?
Phải biết rằng lương hàng năm cao nhất trong số họ cũng chỉ mới năm, sáu mươi vạn thôi!.

Truyện Teen Hay
Ghen ty vãi!
Có điều tuy họ thấy khó chịu trong lòng nhưng ngoài mặt cũng không dám trách móc điều gì, chỉ có thể lén lút căn nhẫn.

Lâm Phong cũng kinh ngạc nhìn Vương Xung.

Không ngờ tiền công lại nhân lên gấp năm lần!
Nói thật thì hành động này của Vương Xung khiến anh đánh giá ông ta cao.

hơn.

Xem ra Vương Xung có thể từ một tiểu bối vô danh có được như ngày hôm nay cũng không phải do ngẫu nhiên!
Nghĩ tới đây, Lâm Phong gật đầu: “Được! Tôi giúp ông giải quyết vụ này!”
“Vậy nhờ cả vào cậu em Lâm nhé!”
Vương Xung mỉm cười..

 
Chương 46: 46: Sau Đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Sau đó.
Cả nhóm ra khỏi Xuyên Tương Các rồi đi tới bãi đỗ xe ở bên ngoài.
Lâm Phong vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho em gái Tiểu Dao.
“Anh hai, anh có ổn không? Anh không sao chứ?”
Cuộc gọi vừa kết nối, Lâm Vân Dao đã hết sức lo lắng hỏi.
“Chuyện giải quyết xong rồi! Nhưng bây giờ anh phải ra ngoài làm chút việc, có thể tối nay mới về! Anh mới chuyển cho em ba vạn, em với Tiểu Khả đi dạo phố mua mấy bộ đồ đẹp đi, đừng tiếc tiền nhé.”
“Dạ, anh hai...!Vậy anh phải chú ý an toàn nha! Nhớ về nhà sớm đấy.”
“Anh biết rồi!”
Lâm Phong cúp máy một cách rất nhẹ nhàng.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Xung ở bên cạnh tỏ ra ngạc nhiên.
Cậu nhóc này tốt với em gái mình thật!
“Cậu em Lâm, người cậu mới gọi là em gái ruột của cậu hả?”
Vương Xung cười hỏi.
“Đúng vậy!”
Lâm Phong hờ hững gật đầu.

“Cậu tốt với em mình thật đó!”
Vương Xung nói tiếp.
Lâm Phong nhìn lướt qua Vương Xung, không trả lời mà leo thẳng lên chiếc xe Hummer đen.
Vương Xung nhìn theo bóng lưng của Lâm Phong, mắt hơi nheo lại.
Với tư cách là một ông trùm, tất nhiên ông ta phải cân nhắc cẩn thận và toàn diện về một vấn đề nào đó!
Nếu Lâm Phong có thể giúp ông ta giải quyết vụ xác chết vùng dậy, ông ta phải nắm chặt Lâm Phong trong tay để anh làm việc cho mình!
Về phần nắm như thế nào?
€ó lẽ ông ta có thể bắt đầu từ cô em gái!
'Tổng cộng tám chiếc Hummer tạo thành một đoàn xe đen đi đến núi Thái Hồ ở phía đông thành phố Kim Lăng.
Vì vấn đề kẹt xe trong khu vực nội thành, quãng đường hơn năm mươi cây số mà đoàn xe đi hơn một tiếng mới đến nơi!
Lúc này đã hơn bốn giờ chiều!
Mặt trời đã dần lặn về ngọn núi phía tây, ráng mây đỏ rực trôi lơ lửng khắp.

bầu trời.
Trên con đường lát sỏi nhỏ, hoàng hôn chiếu xiên làm ánh lên bóng đoàn xe dài dằng dặc, kết hợp với hai ba cây dương cổ thụ ven đường tạo nên cảm giác cô đơn.
“Cậu em Lâm, đã đến công trường, chúng ta xuống xe được rồi!”

Đợi sau khi xe dừng hẳn, Vương Xung lập tức nhỏ giọng nói.
Có thể thấy sau khi đến công trường, nét mặt của Vương Xung có vẻ hơi căng thẳng, không còn dáng vẻ cười nói vui vẻ như vừa rồi.
Lâm Phong gật đầu, mở cửa xuống xe.
Lọt vào mắt là một căn nhà hai tầng với mái nhà màu xanh, tường trắng, một căn nhà đơn giản điển hình ở công trường!
Có khoảng hơn năm trăm căn nhà như thế.

Nếu tính bốn người sống chung một căn thì nghĩa là có hơn hai nghìn người! Đối với một công trường, quy mô này đã có thể coi như khá lớn!
Ngoài ra còn có một số vật liệu được chất gọn gàng cách đó không xa, mấy công nhân đội mũ vàng đang làm công việc bốc vác trong trạng thái lơ đãng.
“Cậu em Lâm, cậu thấy sao?” Vương Xung thận trọng hỏi.

“Quy mô công trường cũng không nhỏ, chẳng qua phong thuỷ ở đây có vẻ không tốt cho lắm.”
Lâm Phong lắc đầu.

“Không thể nào! Phong thuỷ nơi này đã được thầy xem rồi! Chắc chắn cực kỳ tốt, nếu phong thuỷ không tốt thì trường đại học Kim Lăng đã không định xây trường ở đây rồi!”
Vương Xung lập tức bác bỏ lời của Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn lướt qua Vương Xung, sau đó chỉ vào hai cái cây bên bờ suối ở phía xa, hỏi:
“Ông biết đó là cây gì không?”
“Cây liễu thôi mà!”.

 
Chương 46: 46: Sau Đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Sau đó.
Cả nhóm ra khỏi Xuyên Tương Các rồi đi tới bãi đỗ xe ở bên ngoài.
Lâm Phong vừa đi vừa lấy điện thoại gọi cho em gái Tiểu Dao.
“Anh hai, anh có ổn không? Anh không sao chứ?”
Cuộc gọi vừa kết nối, Lâm Vân Dao đã hết sức lo lắng hỏi.
“Chuyện giải quyết xong rồi! Nhưng bây giờ anh phải ra ngoài làm chút việc, có thể tối nay mới về! Anh mới chuyển cho em ba vạn, em với Tiểu Khả đi dạo phố mua mấy bộ đồ đẹp đi, đừng tiếc tiền nhé.”
“Dạ, anh hai...!Vậy anh phải chú ý an toàn nha! Nhớ về nhà sớm đấy.”
“Anh biết rồi!”
Lâm Phong cúp máy một cách rất nhẹ nhàng.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Xung ở bên cạnh tỏ ra ngạc nhiên.
Cậu nhóc này tốt với em gái mình thật!
“Cậu em Lâm, người cậu mới gọi là em gái ruột của cậu hả?”
Vương Xung cười hỏi.
“Đúng vậy!”
Lâm Phong hờ hững gật đầu.

“Cậu tốt với em mình thật đó!”
Vương Xung nói tiếp.
Lâm Phong nhìn lướt qua Vương Xung, không trả lời mà leo thẳng lên chiếc xe Hummer đen.
Vương Xung nhìn theo bóng lưng của Lâm Phong, mắt hơi nheo lại.
Với tư cách là một ông trùm, tất nhiên ông ta phải cân nhắc cẩn thận và toàn diện về một vấn đề nào đó!
Nếu Lâm Phong có thể giúp ông ta giải quyết vụ xác chết vùng dậy, ông ta phải nắm chặt Lâm Phong trong tay để anh làm việc cho mình!
Về phần nắm như thế nào?
€ó lẽ ông ta có thể bắt đầu từ cô em gái!
'Tổng cộng tám chiếc Hummer tạo thành một đoàn xe đen đi đến núi Thái Hồ ở phía đông thành phố Kim Lăng.
Vì vấn đề kẹt xe trong khu vực nội thành, quãng đường hơn năm mươi cây số mà đoàn xe đi hơn một tiếng mới đến nơi!
Lúc này đã hơn bốn giờ chiều!
Mặt trời đã dần lặn về ngọn núi phía tây, ráng mây đỏ rực trôi lơ lửng khắp.

bầu trời.
Trên con đường lát sỏi nhỏ, hoàng hôn chiếu xiên làm ánh lên bóng đoàn xe dài dằng dặc, kết hợp với hai ba cây dương cổ thụ ven đường tạo nên cảm giác cô đơn.
“Cậu em Lâm, đã đến công trường, chúng ta xuống xe được rồi!”

Đợi sau khi xe dừng hẳn, Vương Xung lập tức nhỏ giọng nói.
Có thể thấy sau khi đến công trường, nét mặt của Vương Xung có vẻ hơi căng thẳng, không còn dáng vẻ cười nói vui vẻ như vừa rồi.
Lâm Phong gật đầu, mở cửa xuống xe.
Lọt vào mắt là một căn nhà hai tầng với mái nhà màu xanh, tường trắng, một căn nhà đơn giản điển hình ở công trường!
Có khoảng hơn năm trăm căn nhà như thế.

Nếu tính bốn người sống chung một căn thì nghĩa là có hơn hai nghìn người! Đối với một công trường, quy mô này đã có thể coi như khá lớn!
Ngoài ra còn có một số vật liệu được chất gọn gàng cách đó không xa, mấy công nhân đội mũ vàng đang làm công việc bốc vác trong trạng thái lơ đãng.
“Cậu em Lâm, cậu thấy sao?” Vương Xung thận trọng hỏi.

“Quy mô công trường cũng không nhỏ, chẳng qua phong thuỷ ở đây có vẻ không tốt cho lắm.”
Lâm Phong lắc đầu.

“Không thể nào! Phong thuỷ nơi này đã được thầy xem rồi! Chắc chắn cực kỳ tốt, nếu phong thuỷ không tốt thì trường đại học Kim Lăng đã không định xây trường ở đây rồi!”
Vương Xung lập tức bác bỏ lời của Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn lướt qua Vương Xung, sau đó chỉ vào hai cái cây bên bờ suối ở phía xa, hỏi:
“Ông biết đó là cây gì không?”
“Cây liễu thôi mà!”.

 
Chương 47: 47: Đúng Lúc Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Vương Xung trả lời bằng giọng đương nhiên.
“Nếu biết đó là cây liễu, vậy ông không thấy lạ chút nào sao? Cây liễu thuộc âm, sinh trưởng nhờ nước! Hai cây liễu có đường kính rộng chừng một mét mọc.

hai bên bờ suối ở trên ngọn núi này, ông lại cảm thấy bình thường ư?”
Lâm Phong cười khẩy một tiếng.
Vương Xung nghe vậy thì ngơ ngẩn.
Nghe được lời nhắc nhở ấy, ông ta cũng cảm thấy hơi sai sai.
Một cây liễu bình thường có đường kính thân từ ba đến bốn mươi centimet đã tốt lắm rồi, nhưng trên ngọn núi này lại có cây liễu to đến mức ấy?
“Người ta có câu khí gặp gió sẽ tan, gặp nước sẽ dừng, gặp núi sẽ kẹt!”
“Ông nhìn đi, hai cây liễu này mọc sừng sững đăng trước ngọn núi, được âm khí thấm vào nên vừa thô vừa to!”
“Tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn, ngọn núi này cao mấy trăm mét nhưng lại bị chia thành hai nửa, song trụ chọc trời, năng khó chiếu vào! Buổi tối sương mù làm †ăng thêm độ ẩm, vừa âm u vừa ẩm ướt! Từ đó tạo thành bố cục tàng âm trên núi!”
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, công nhận phong thuỷ ở nơi này cũng khá tốt! Nhưng đó là với ma quỷ thôi! Còn với con người ấy hả...!Ha ha, thì lại là một nơi tốt để nuôi dưỡng thi thể, chôn ở đây chắc khoảng mấy chục năm nữa sẽ có thể biến thành cương thi đấy.”
Lâm Phong thản nhiên nói.
“Tí tách!”

Nghe thấy mấy câu ngắn ngủi này, trên trán Vương Xung đã dần dần toát mồ hôi lạnh!
Chẳng lẽ phong thuỷ ở đây thật sự có vấn đề?
Nhưng tại sao lúc trước ông thầy phong thuỷ kia không phát hiện? “Cậu...!Cậu em Lâm, vậy cậu nghĩ bây giờ phải làm thế nào?” Vương Xung hồi hộp hỏi.
“Tôi cho ông hai lựa chọn, một là chặt hai cây liễu này, sau đó san bằng hai ngọn núi này, để cho âm khí ở đây tan đi hết là sẽ ổn.”
“Không được! Chặt hai cây liễu này thì dễ giải quyết lắm! Nhưng núi Thái Hồ là thăng cảnh rừng quốc gia cấp 5A, không thể cho nổ được! Cậu em Lâm, cậu nói cho tôi biết lựa chọn thứ hai đi thì hơn!”
Vương Xung nhíu mày đáp.
“Lựa chọn thứ hai là các ông chọn công trường khác! Tôi có thể giúp ông chọn một chỗ tốt, bảo đảm ông sẽ mưa thuận gió hoà, bình bình an an.”
Lâm Phong trả lời.

Vương Xung nghe vậy bèn cười khổ, nói:
“Cậu em Lâm, cậu cũng thấy rồi đấy! Dự án này sắp hoàn thành rồi, nếu bây giờ đổi địa điểm thì sẽ bị lỗ hơn một tỷ! Còn cách nào khác không?”
“Vừa muốn có tiền vừa muốn giữ mạng! Chuyện tốt trên thế giới này đều bị ông chiếm hết cải”
Lâm Phong cười khẩy.

Nghe vậy, Vương Xung gượng cười một tiếng, nhất thời không biết phải nói gì!
Mặc dù ông ta rất giàu, nhưng nhoáng cái bay mất một tỷ thì ông ta cũng xót lắm chứ!
Đúng lúc này.
Một nhóm người đội mũ bảo hộ màu đỏ đang ởi tới từ cách đó không xa.
Lâm Phong cũng biết đôi chút về ý nghĩa của các loại mũ bảo hộ công trình.
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé.

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mũ bảo hộ màu đỏ dành cho người quản lý dự án, mũ bảo hộ vàng dành cho.

công nhân bình thường, mũ bảo hộ trắng dành cho cán bộ quản lý và giám sát viên, còn mũ bảo hộ xanh lam dành cho nhân viên phụ trách an toàn hoặc nhân viên chuyên về lĩnh vực nào đó.

Những người này đều đội mũ bảo hộ màu đỏ, rõ ràng là người quản lý của dự án này.
“Đại ca!”
Người đàn ông trung niên đi đầu bước tới trước mặt Vương Xung, cung kính chào hỏi.
“Ừm”
Vương Xung gật đầu, sau đó cười giới thiệu với Lâm Phong:
“Cậu em Lâm, đây là Trương Bân! Cậu ấy là người quản lý dự án này, và cũng là tướng tài đắc lực dưới tay tôi!”
Cậu em Lâm?
Trương Bân ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.
Ông ta biết tính nết của đại ca nhà mình, có thể được gọi là cậu em thì chắc chắn có chỗ hơn người!
Nghĩ đến những chuyện kỳ quái xảy ra gần đây, Trương Bân lập tức hiểu, bèn cười nói:
“Chắc đây là vị cao nhân ban cho lá bùa kia nhỉ? Tôi là Trương Bân, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng Bân Tử là được!
Lâm Phong gật đầu đáp: “Tôi chưa đến trình cao nhân đâu, chỉ là một người bình thường thôi!”
“Ha ha...!Tôi nghe nói người có tài ắt sẽ khiêm tốn từ lâu rồi, hôm nay được gặp mới biết quả đúng như thết”
Trương Bân cười đáp.

Lâm Phong nghe vậy cũng không đáp lại nữa.
Nếu Trương Bân đã có thể quản lý một dự án lớn thế này thì đương nhiên phải có bản lĩnh ăn khôn nói khéo, có điều không liên quan tới ông ta lắm!
“Tôi đi loanh quanh ngọn núi này xem sao.” Lâm Phong nhìn sang Vương Xung.


“Để tôi đi với cậu!”
Vương Xung vội lên tiếng.

“Không cần! Ông đi theo sau tôi sẽ bất tiện hơn thôi, tôi sẽ quay lại trước khi trời tối.”
Lâm Phong lắc đầu, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Anh cũng không giấu giếm gì cả.

Chỉ sau vài cú bật nhảy, anh đã biến mất trong núi rừng rộng lớn.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại!
Tốc độ nhanh quá!.

 
Chương 47: 47: Đúng Lúc Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Vương Xung trả lời bằng giọng đương nhiên.
“Nếu biết đó là cây liễu, vậy ông không thấy lạ chút nào sao? Cây liễu thuộc âm, sinh trưởng nhờ nước! Hai cây liễu có đường kính rộng chừng một mét mọc.

hai bên bờ suối ở trên ngọn núi này, ông lại cảm thấy bình thường ư?”
Lâm Phong cười khẩy một tiếng.
Vương Xung nghe vậy thì ngơ ngẩn.
Nghe được lời nhắc nhở ấy, ông ta cũng cảm thấy hơi sai sai.
Một cây liễu bình thường có đường kính thân từ ba đến bốn mươi centimet đã tốt lắm rồi, nhưng trên ngọn núi này lại có cây liễu to đến mức ấy?
“Người ta có câu khí gặp gió sẽ tan, gặp nước sẽ dừng, gặp núi sẽ kẹt!”
“Ông nhìn đi, hai cây liễu này mọc sừng sững đăng trước ngọn núi, được âm khí thấm vào nên vừa thô vừa to!”
“Tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn, ngọn núi này cao mấy trăm mét nhưng lại bị chia thành hai nửa, song trụ chọc trời, năng khó chiếu vào! Buổi tối sương mù làm †ăng thêm độ ẩm, vừa âm u vừa ẩm ướt! Từ đó tạo thành bố cục tàng âm trên núi!”
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, công nhận phong thuỷ ở nơi này cũng khá tốt! Nhưng đó là với ma quỷ thôi! Còn với con người ấy hả...!Ha ha, thì lại là một nơi tốt để nuôi dưỡng thi thể, chôn ở đây chắc khoảng mấy chục năm nữa sẽ có thể biến thành cương thi đấy.”
Lâm Phong thản nhiên nói.
“Tí tách!”

Nghe thấy mấy câu ngắn ngủi này, trên trán Vương Xung đã dần dần toát mồ hôi lạnh!
Chẳng lẽ phong thuỷ ở đây thật sự có vấn đề?
Nhưng tại sao lúc trước ông thầy phong thuỷ kia không phát hiện? “Cậu...!Cậu em Lâm, vậy cậu nghĩ bây giờ phải làm thế nào?” Vương Xung hồi hộp hỏi.
“Tôi cho ông hai lựa chọn, một là chặt hai cây liễu này, sau đó san bằng hai ngọn núi này, để cho âm khí ở đây tan đi hết là sẽ ổn.”
“Không được! Chặt hai cây liễu này thì dễ giải quyết lắm! Nhưng núi Thái Hồ là thăng cảnh rừng quốc gia cấp 5A, không thể cho nổ được! Cậu em Lâm, cậu nói cho tôi biết lựa chọn thứ hai đi thì hơn!”
Vương Xung nhíu mày đáp.
“Lựa chọn thứ hai là các ông chọn công trường khác! Tôi có thể giúp ông chọn một chỗ tốt, bảo đảm ông sẽ mưa thuận gió hoà, bình bình an an.”
Lâm Phong trả lời.

Vương Xung nghe vậy bèn cười khổ, nói:
“Cậu em Lâm, cậu cũng thấy rồi đấy! Dự án này sắp hoàn thành rồi, nếu bây giờ đổi địa điểm thì sẽ bị lỗ hơn một tỷ! Còn cách nào khác không?”
“Vừa muốn có tiền vừa muốn giữ mạng! Chuyện tốt trên thế giới này đều bị ông chiếm hết cải”
Lâm Phong cười khẩy.

Nghe vậy, Vương Xung gượng cười một tiếng, nhất thời không biết phải nói gì!
Mặc dù ông ta rất giàu, nhưng nhoáng cái bay mất một tỷ thì ông ta cũng xót lắm chứ!
Đúng lúc này.
Một nhóm người đội mũ bảo hộ màu đỏ đang ởi tới từ cách đó không xa.
Lâm Phong cũng biết đôi chút về ý nghĩa của các loại mũ bảo hộ công trình.
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé.

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mũ bảo hộ màu đỏ dành cho người quản lý dự án, mũ bảo hộ vàng dành cho.

công nhân bình thường, mũ bảo hộ trắng dành cho cán bộ quản lý và giám sát viên, còn mũ bảo hộ xanh lam dành cho nhân viên phụ trách an toàn hoặc nhân viên chuyên về lĩnh vực nào đó.

Những người này đều đội mũ bảo hộ màu đỏ, rõ ràng là người quản lý của dự án này.
“Đại ca!”
Người đàn ông trung niên đi đầu bước tới trước mặt Vương Xung, cung kính chào hỏi.
“Ừm”
Vương Xung gật đầu, sau đó cười giới thiệu với Lâm Phong:
“Cậu em Lâm, đây là Trương Bân! Cậu ấy là người quản lý dự án này, và cũng là tướng tài đắc lực dưới tay tôi!”
Cậu em Lâm?
Trương Bân ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.
Ông ta biết tính nết của đại ca nhà mình, có thể được gọi là cậu em thì chắc chắn có chỗ hơn người!
Nghĩ đến những chuyện kỳ quái xảy ra gần đây, Trương Bân lập tức hiểu, bèn cười nói:
“Chắc đây là vị cao nhân ban cho lá bùa kia nhỉ? Tôi là Trương Bân, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng Bân Tử là được!
Lâm Phong gật đầu đáp: “Tôi chưa đến trình cao nhân đâu, chỉ là một người bình thường thôi!”
“Ha ha...!Tôi nghe nói người có tài ắt sẽ khiêm tốn từ lâu rồi, hôm nay được gặp mới biết quả đúng như thết”
Trương Bân cười đáp.

Lâm Phong nghe vậy cũng không đáp lại nữa.
Nếu Trương Bân đã có thể quản lý một dự án lớn thế này thì đương nhiên phải có bản lĩnh ăn khôn nói khéo, có điều không liên quan tới ông ta lắm!
“Tôi đi loanh quanh ngọn núi này xem sao.” Lâm Phong nhìn sang Vương Xung.


“Để tôi đi với cậu!”
Vương Xung vội lên tiếng.

“Không cần! Ông đi theo sau tôi sẽ bất tiện hơn thôi, tôi sẽ quay lại trước khi trời tối.”
Lâm Phong lắc đầu, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Anh cũng không giấu giếm gì cả.

Chỉ sau vài cú bật nhảy, anh đã biến mất trong núi rừng rộng lớn.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại!
Tốc độ nhanh quá!.

 
Chương 48: 48: Cút Mọe Đi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Đại ca, người này không đơn giản! Đã vậy tốc độ còn quá nhanh, chắc chắn là một võ giả! Anh tìm đâu ra vậy?"
Trương Bân vô cùng cảnh giác nói.

"Bân Tử, cậu nói cậu ta là một võ giả á?"
Vương Xung nhíu mày hỏi.

"Đúng thế! Chắc chắn là võ giả! Người bình thường cho dù có mạnh đến đâu đi nữa thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được! Chỉ có võ giả tu luyện nội lực thì mới có thể đạt được tới trình độ như cậu ta!"
Trương Bẩn gật đầu khẳng định.

Lúc này, Tiểu Long đứng trong đám người cũng không nhịn được mà nói:
"Đại ca, điều lúc trước em nói với anh trong điện thoại đều là sự thật! Tên Lâm Phong này thực sự có thể bay! Em tận mắt thấy cậu tay vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.

"
"Cút mọe đi! Tôi nhức đầu quá đấy, cậu có thể thôi đi được chưa đấy?"

Vương Xung không vui nói.

"Tiểu Long, chắc chắn là cậu hoa mắt rồi! Cho dù là võ giả thì cũng không thể biết bay được! Cậu biết bay có nghĩa là như thế nào không? Về sau đừng nói nhảm nữa!"
Trương Bân cũng dùng giọng điệu nghiêm túc nói.

Ngày hôm qua sau khi trở lại, Tiểu Long vẫn luôn nói với mọi người về chuyện nhìn thấy người biết bay.

Nhưng sao mọi người có thể tin được chứ? Nếu tin thì đúng là bệnh nặng quá rồi!
Tiểu Long thấy không ai chịu tin mình thì không khỏi bĩu môi, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân!
Lẽ nào lúc đó anh ta thực sự hoa mắt rồi sao?
"Rốt cuộc Lâm Phong này là ai? Vừa biết chế bùa, biết phong thủy! Bây giờ lại còn là một võ giả! "
Vương Xung tự lẩm bẩm.

Về việc võ giả, đương nhiên ông ta cũng biết một chút! Đại Hạ mênh mông năm ngàn năm!

Trong dòng sông dài của thời gian, sẽ luôn có một số thứ được truyền thừa mà không muốn cho ai biết!
Võ giả chính là một trong số đó!
Con đường võ đạo, hội tụ tam hoa đỉnh cao, khí nguyên quy về một, tu luyện ra nội lực, có thể tách đá cắt sắt không phải nói đùa!
Có điều trước giờ Vương Xung cũng chỉ được nghe nói về những thứ này mà thôi!
Ông ta cũng không rõ một võ giả thật sự sẽ lợi hại đến mức nào!
Chỉ biết trong một số danh gia vọng tộc sẽ luôn có một vài võ giả đang âm thầm ngủ đông núp trong bóng tôi.

"Đại ca, đây chính là một cơ hội! Bang Thanh Long của chúng ta bây giờ đã phát triển đến điểm nghẽn rồi, nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì nhất định phải kiếm võ giả để che chở!"
"Hơn nữa mấy ngày nay có một số vấn đề không yên ổn, em nghỉ là chuyện không đơn giản như vậy! Rất có thể là có người muốn ra tay với chúng ta.

"
Trương Bân hạ giọng nói.

Vương Xung gật đầu.

Đương nhiên là ông ta cũng hiểu lý lẽ này!
Đây cũng là lý do vì sao sau khi nhìn thấy Lâm Phong ông ta lại biểu hiện nhiệt tình như vậy!.

 
Chương 49: 49: Phía Bên Kia


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mặc kệ Lâm Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta thế nào thì ông ta cũng chỉ cười trừ cho qua.
Nếu là kẻ khác dám tỏ thái độ như vậy với ông ta thì không biết cỏ trên mộ người đó đã mọc cao đến mức nào rồi!
Phía bên kia, sau khi Lâm Phong rời khỏi bộ phận dự án thì đã đi thẳng lên đ ỉnh núi Thái Hồ.
Đứng trên ngọn núi cao mấy trăm mét nhìn xuống, toàn bộ cảnh quan núi Thái Hồ đều dễ dàng thu gọn vào trong tầm mắt.
Cây cổ thụ sum suê, đường thủy giao nhau uốn lượn tựa như rồng rắn.


"Kỳ lạ thật đấy! Núi Thái Hồ nối liền thành phố Kim Lăng với núi Tử Kim, nằm ở phần đuôi của long mạch, sao lại có thể tạo thành bố cục tàng âm chứ?"
Lâm Phong khoanh tay trước ngực, tay phải xoa cằm như có điều suy nghĩ.

Đúng lúc này, một mảnh đất đã thu hút sự chú ý của anh!
Mảnh đất này nằm ở rìa của bố cục tàng âm, là nơi ánh mặt trời khó chiếu tới, âm khí nồng đậm không tiêu tan, cực kỳ bắt mắt.
"Trong nước có long châu, trong núi có đá âm dương, lẽ nào chỗ này còn có đá cực âm sao?”
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một ngọn lửa nóng bỏng.

Đá âm dương là gì á?
Chính là, mặt trước của núi hướng về phía mặt trời mọc, mặt sau của núi hướng về phía bóng râm.
Khi dương khí ở mặt trước đạt đến mức độ nhất định thì sẽ hình thành một viên đá tên là đá cực dương.
Mà khi âm khí ở mặt sau đạt đến mức độ nhất thì thì cũng sẽ tụ về một chỗ, sau đó hình thành một loại đá tên là đá cực âm!
Loại đá âm dương này chính là bảo vật được coi như là hiếm có ở trong giới tu chân!

Chủ yếu là dùng để tôi luyện thân thể! Sau khi được tôi luyện bởi đá cực âm thì tinh thần và thể xác sẽ hình thành khả năng kháng lạnh, và sau khi được tôi luyện bởi đá cực dương thì sẽ hình
thành khẳng năng kháng nhiệt!
Trước đây, lão già từng tìm kiếm đá âm dương cực để tôi luyện thân thể cho.

anh, đáng tiếc cuối cùng tìm mấy trăm ngọn núi cũng đều không tìm thấy!
Không ngờ tới hôm nay lại trùng hợp gặp được nó! Đúng là một cơ hội bất ngờ, tuyệt vời đến mức khó tải
Nghĩ tới đây, Lâm Phong nhảy vụt một cái xuống vách đá cao hơn 100 mét!
Sau vài cú nhảy nữa, anh đã đi đến trước một hang động tối tăm! Trong hang động không có một chút ánh sáng nào, sâu thẳm đến đáng sợ!
Trừ cái đó ra, còn có một luồng gió âm nồng đậm thổi tới khiến người ta phải rùng mình.
€ó thể nói, nếu một người bình thường đứng ở đây thì chắc chắn sẽ sợ đến nhữn người, không chút do dự mà quay đầu bỏ chạy!
Nhưng trong mắt Lâm Phong lại lóe lên tia sáng, anh sải bước tiến vào trong!
Nhìn tình hình này, xem ra tám chín mươi phần trăm là đá cực âm sẽ có ở đây!
Mà có được viên đá cực âm này, anh có thể dựa vào khí cực âm để tôi luyện thân thể, bước vào cảnh giới Nguyên Anh mà đã lâu rồi anh không thể bước vào.

Lâm Phong càng đi vào sâu thì âm khí trong hang động lại càng nặng! Nhiệt độ chợt hạ xuống, gần như đã chạm đến ngưỡng -10 độ.

Trên bề mặt vách núi hình thành một lớp băng sương mỏng manh tỏa ra hơi lạnh.

Trừ cái đó ra, trên mặt đất còn có thể tùy ý thấy được một vài đầu lâu xương xẩu của những sinh vật vô danh.

Có rất nhiều bộ xương khô đã chết từ nhiều năm về trước, cũng có một vài đầu xương còn dính một ít tơ máu tươi, hiển nhiên là chỉ mới xuất hiện không lâu!.

 
Chương 48: 48: Cút Mọe Đi!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Đại ca, người này không đơn giản! Đã vậy tốc độ còn quá nhanh, chắc chắn là một võ giả! Anh tìm đâu ra vậy?"
Trương Bân vô cùng cảnh giác nói.

"Bân Tử, cậu nói cậu ta là một võ giả á?"
Vương Xung nhíu mày hỏi.

"Đúng thế! Chắc chắn là võ giả! Người bình thường cho dù có mạnh đến đâu đi nữa thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được! Chỉ có võ giả tu luyện nội lực thì mới có thể đạt được tới trình độ như cậu ta!"
Trương Bẩn gật đầu khẳng định.

Lúc này, Tiểu Long đứng trong đám người cũng không nhịn được mà nói:
"Đại ca, điều lúc trước em nói với anh trong điện thoại đều là sự thật! Tên Lâm Phong này thực sự có thể bay! Em tận mắt thấy cậu tay vèo một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.

"
"Cút mọe đi! Tôi nhức đầu quá đấy, cậu có thể thôi đi được chưa đấy?"

Vương Xung không vui nói.

"Tiểu Long, chắc chắn là cậu hoa mắt rồi! Cho dù là võ giả thì cũng không thể biết bay được! Cậu biết bay có nghĩa là như thế nào không? Về sau đừng nói nhảm nữa!"
Trương Bân cũng dùng giọng điệu nghiêm túc nói.

Ngày hôm qua sau khi trở lại, Tiểu Long vẫn luôn nói với mọi người về chuyện nhìn thấy người biết bay.

Nhưng sao mọi người có thể tin được chứ? Nếu tin thì đúng là bệnh nặng quá rồi!
Tiểu Long thấy không ai chịu tin mình thì không khỏi bĩu môi, trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi bản thân!
Lẽ nào lúc đó anh ta thực sự hoa mắt rồi sao?
"Rốt cuộc Lâm Phong này là ai? Vừa biết chế bùa, biết phong thủy! Bây giờ lại còn là một võ giả! "
Vương Xung tự lẩm bẩm.

Về việc võ giả, đương nhiên ông ta cũng biết một chút! Đại Hạ mênh mông năm ngàn năm!

Trong dòng sông dài của thời gian, sẽ luôn có một số thứ được truyền thừa mà không muốn cho ai biết!
Võ giả chính là một trong số đó!
Con đường võ đạo, hội tụ tam hoa đỉnh cao, khí nguyên quy về một, tu luyện ra nội lực, có thể tách đá cắt sắt không phải nói đùa!
Có điều trước giờ Vương Xung cũng chỉ được nghe nói về những thứ này mà thôi!
Ông ta cũng không rõ một võ giả thật sự sẽ lợi hại đến mức nào!
Chỉ biết trong một số danh gia vọng tộc sẽ luôn có một vài võ giả đang âm thầm ngủ đông núp trong bóng tôi.

"Đại ca, đây chính là một cơ hội! Bang Thanh Long của chúng ta bây giờ đã phát triển đến điểm nghẽn rồi, nếu muốn tiến thêm một bước nữa thì nhất định phải kiếm võ giả để che chở!"
"Hơn nữa mấy ngày nay có một số vấn đề không yên ổn, em nghỉ là chuyện không đơn giản như vậy! Rất có thể là có người muốn ra tay với chúng ta.

"
Trương Bân hạ giọng nói.

Vương Xung gật đầu.

Đương nhiên là ông ta cũng hiểu lý lẽ này!
Đây cũng là lý do vì sao sau khi nhìn thấy Lâm Phong ông ta lại biểu hiện nhiệt tình như vậy!.

 
Chương 50: 50: Cái Quần Đùi Gì Thế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Lẽ nào còn có sinh vật nào đó ở trong này?”
Lâm Phong vừa nghĩ như vậy thì bước chân không khỏi tăng nhanh hơn rất nhiều!
Tuy bên trong động bao trùm bởi bóng tối, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, nhưng đối với anh cũng không khác ban ngày là mấy.
Rất nhanh Lâm Phong đã đến chỗ sâu nhất bên trong hang động.
Một không gian khoảng bảy tám chục mét vuông xuất hiện trước mắt anh.

Không gian vô cùng rộng rãi.
Mà ở chính giữa không gian ấy có một tảng đá khổng lồ.
Đá có màu xanh đậm, ngay bên trên còn có một vết lõm đường kính khoảng sáu bảy cm.
Lâm Phong bước tới gần nhíu mày.

Xét theo hơi thở còn vương lại, vết lõm này hẳn là nơi sản sinh ra đá cực âm, nhưng hiện tại không thấy đá cực âm ở đây.

Có vẻ như đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi.

Sau đó Lâm Phong lại kiểm tra xung quanh hang động một phen, cũng không phát hiện ra điểm nào khác lạ.
"Không ngờ lại là một niềm vui hão! Thôi vậy...!Đôi khi số mình có thì có, còn không có được thì cũng không nên cưỡng ép!”
Lâm Phong lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, trong không gian tối đen bỗng vang lên tiếng "Đùng đùng đùng"
Tiếng động rất khẽ khàng, nhưng dưới hoàn cảnh yên lặng như này lại trở nên cực kỳ rõ ràng.

Truyện Cung Đấu
Có phòng tối!
Trong lòng Lâm Phong hơi động.
Anh đi dò theo tiếng động, phát hiện âm thanh phát ra từ bên trong một bức tường.
Lâm Phong khồng hề do dự mà bổ thẳng một kiếm xuống.
"Âm!"
Tiếng tường đổ ầm ầm vang lên, một căn phòng tối tăm hiện ra.
Bên trong phòng tối có một viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Còn có một cái giường gỗ, trên giường vậy mà có một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi.
Thiếu nữ mặc váy trắng, đi tất đen, đeo hai cái tai thỏ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, cảm giác thanh tú lại mang theo một chút gợi cảm!
Nhưng mà, một cô gái xinh đẹp như vậy, lúc này trên mặt lại tràn ngập hoảng sợ, nước mắt rơi như mưa.
Cô ấy cuộn tròn người thành một quả bóng, vô cùng sợ hãi nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong cũng hơi ngơ ngác.
Cái quần đùi gì thế?
Chuyện này là như nào?
Một nơi âm thịnh dương suy, không dấu chân người như thế này, sao lại có thể có một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đây chứ?
Hơn nữa người đẹp này còn mặc trang phục gợi cảm, hiển nhiên không phải là một lão quái vật đang bế quan tu hành gì cả.

"Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
Lâm Phong tiến về phía trước, nhìn thiếu nữ nhíu mày hỏi.

"Không phải...!Không phải là anh bắt tôi tới đây sao?" Thiếu nữ làm bộ đáng thương hỏi.

"Đương nhiên là không phải rồi!"
Lâm Phong đáp..

 
Chương 49: 49: Phía Bên Kia


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Mặc kệ Lâm Phong dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta thế nào thì ông ta cũng chỉ cười trừ cho qua.
Nếu là kẻ khác dám tỏ thái độ như vậy với ông ta thì không biết cỏ trên mộ người đó đã mọc cao đến mức nào rồi!
Phía bên kia, sau khi Lâm Phong rời khỏi bộ phận dự án thì đã đi thẳng lên đ ỉnh núi Thái Hồ.
Đứng trên ngọn núi cao mấy trăm mét nhìn xuống, toàn bộ cảnh quan núi Thái Hồ đều dễ dàng thu gọn vào trong tầm mắt.
Cây cổ thụ sum suê, đường thủy giao nhau uốn lượn tựa như rồng rắn.


"Kỳ lạ thật đấy! Núi Thái Hồ nối liền thành phố Kim Lăng với núi Tử Kim, nằm ở phần đuôi của long mạch, sao lại có thể tạo thành bố cục tàng âm chứ?"
Lâm Phong khoanh tay trước ngực, tay phải xoa cằm như có điều suy nghĩ.

Đúng lúc này, một mảnh đất đã thu hút sự chú ý của anh!
Mảnh đất này nằm ở rìa của bố cục tàng âm, là nơi ánh mặt trời khó chiếu tới, âm khí nồng đậm không tiêu tan, cực kỳ bắt mắt.
"Trong nước có long châu, trong núi có đá âm dương, lẽ nào chỗ này còn có đá cực âm sao?”
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một ngọn lửa nóng bỏng.

Đá âm dương là gì á?
Chính là, mặt trước của núi hướng về phía mặt trời mọc, mặt sau của núi hướng về phía bóng râm.
Khi dương khí ở mặt trước đạt đến mức độ nhất định thì sẽ hình thành một viên đá tên là đá cực dương.
Mà khi âm khí ở mặt sau đạt đến mức độ nhất thì thì cũng sẽ tụ về một chỗ, sau đó hình thành một loại đá tên là đá cực âm!
Loại đá âm dương này chính là bảo vật được coi như là hiếm có ở trong giới tu chân!

Chủ yếu là dùng để tôi luyện thân thể! Sau khi được tôi luyện bởi đá cực âm thì tinh thần và thể xác sẽ hình thành khả năng kháng lạnh, và sau khi được tôi luyện bởi đá cực dương thì sẽ hình
thành khẳng năng kháng nhiệt!
Trước đây, lão già từng tìm kiếm đá âm dương cực để tôi luyện thân thể cho.

anh, đáng tiếc cuối cùng tìm mấy trăm ngọn núi cũng đều không tìm thấy!
Không ngờ tới hôm nay lại trùng hợp gặp được nó! Đúng là một cơ hội bất ngờ, tuyệt vời đến mức khó tải
Nghĩ tới đây, Lâm Phong nhảy vụt một cái xuống vách đá cao hơn 100 mét!
Sau vài cú nhảy nữa, anh đã đi đến trước một hang động tối tăm! Trong hang động không có một chút ánh sáng nào, sâu thẳm đến đáng sợ!
Trừ cái đó ra, còn có một luồng gió âm nồng đậm thổi tới khiến người ta phải rùng mình.
€ó thể nói, nếu một người bình thường đứng ở đây thì chắc chắn sẽ sợ đến nhữn người, không chút do dự mà quay đầu bỏ chạy!
Nhưng trong mắt Lâm Phong lại lóe lên tia sáng, anh sải bước tiến vào trong!
Nhìn tình hình này, xem ra tám chín mươi phần trăm là đá cực âm sẽ có ở đây!
Mà có được viên đá cực âm này, anh có thể dựa vào khí cực âm để tôi luyện thân thể, bước vào cảnh giới Nguyên Anh mà đã lâu rồi anh không thể bước vào.

Lâm Phong càng đi vào sâu thì âm khí trong hang động lại càng nặng! Nhiệt độ chợt hạ xuống, gần như đã chạm đến ngưỡng -10 độ.

Trên bề mặt vách núi hình thành một lớp băng sương mỏng manh tỏa ra hơi lạnh.

Trừ cái đó ra, trên mặt đất còn có thể tùy ý thấy được một vài đầu lâu xương xẩu của những sinh vật vô danh.

Có rất nhiều bộ xương khô đã chết từ nhiều năm về trước, cũng có một vài đầu xương còn dính một ít tơ máu tươi, hiển nhiên là chỉ mới xuất hiện không lâu!.

 
Chương 51: 51: Tôi Tên Giang Tịch Ninh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thiếu nữ thấp giọng nói:
"Tôi tên Giang Tịch Ninh, là sinh viên năm nhất của đại học Kim Lăng! Tối qua tôi đến quán net chơi game, suýt chút nữa thì Mega Ki..."
"Đừng nói nhảm nữa, nói vào trọng điểm đi!" Lâm Phong nhíu mày.
Giang Tịch Ninh ấm ức bĩu môi, trong mắt lại như có nước mắt đang trực trào.

ra.
Lâm Phong thực sự cạn lời luôn rồi.

Chuyện này là thế nào?
Rõ ràng bản thân anh đến đây tìm cơ duyên, sao lại gặp phải rắc rối lớn thế này!
Nhưng khi nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của cô nhóc cũng trạc tuổi Tiểu Dao này thì cuối cùng anh cũng thấy hơi mềm lòng.
"Được rồi được rồi, cô nói tiếp đi!" Lâm Phong nói.

Giang Tịch Ninh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiếp tục nói:

"Lúc đó, tôi chỉ thiếu một mạng nữa là Mega Kil rồi! Kết quả không hiểu tại sao lại hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì đã xuất hiện ở nơi này."
"Anh trai à, anh có phải là do ba tôi phái tới cứu tôi không?” "Không phải! Tôi là đi ngang qua."
Lâm Phong không vui nói.
"Đại ca à, vậy anh có thể mau cứu tôi ra được không?" Lâm Phong suy tư một chút rồi gật đầu nói:
"Có thể, nhưng cô phải trả công cho tôi."
Giang Tịch Ninh nghe vậy thì hơi sửng sốt, rồi lại yếu ớt nói: "Anh trai à, tiền tiêu vặt của tôi không nhiều lắm."
"Vậy xin lỗi, không có tiền thì tôi sẽ làm việc không công! Cô cứ ở đây chờ ba cô tới cứu cô đi!"
"Nhưng trong thẻ tôi có hơn một nghìn vạn, tất cả đều cho anh cả đấy, anh có thể cứu tôi được không?"
"Hơn một nghìn vạn? Chút tiền ít ỏi này, tôi khó mà làm gì được cho cô đấy!" Lâm Phong phản bác theo bản năng.
Nhưng rất nhanh anh đã kịp phản ứng lại, khó tin hỏi:
"Bao, bao nhiêu cơ?”
"Chỉ có 1320 vạn thôi."
Lâm Phong liếc mắt nhìn Giang Tịch Ninh thật sâu một cái.
Tiền tiêu vặt hơn một nghìn vạn?
Xem ra thân phận của cô gái này không đơn giản! Không chừng bị bắt đến đây cũng là vì có ẩn tình gì đó!

Có điều anh cũng không quan tâm lắm, hơn nghìn vạn cũng đủ để anh ra tay rồi!
Hơn nữa anh nghi việc này có liên quan gì đó đến chuyện của Vương Xung.

"Được! Vậy cô đi theo đằng sau tôi, tôi mang cô ra ngoài." Lâm Phong nói.
Giang Tịch Ninh nghe vậy thì thở dài một hơi, khẽ vỗ lên bộ ng ực lớn của mình, sau đó leo xuống khỏi giường rồi đi về phía Lâm Phong.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, ánh mắt của cô ta đã trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào phía sau Lâm Phong.
"Đại...!Đại ca, anh nhìn phía sau anh."
Thật ra không cần Giang Tịch Ninh nói, Lâm Phong cũng đã cảm nhận được rồi.

Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tám gương mặt dữ tợn, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối quái đản, đang mở to đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào anh.

"Cương thi?"
Lâm Phong nhíu mày, sau đó lại lắc đầu.

"Cũng không tính là cương thi, chỉ có thể coi là hành thi* mà thôi! *hành thi: xác chết biết đi
€ó một sự khác biệt cơ bản giữa cương thi và hành thi!
Thân thể không thối, không dễ bị thương, sức lực lại vô cùng mạnh mẽ, đó chính là cương thi.

Mà hành thi nhiều lắm cũng chỉ có thể đi lại mà thôi, khoảng cách chênh lệch giữa chúng quá lớn..

 
Chương 50: 50: Cái Quần Đùi Gì Thế


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Lẽ nào còn có sinh vật nào đó ở trong này?”
Lâm Phong vừa nghĩ như vậy thì bước chân không khỏi tăng nhanh hơn rất nhiều!
Tuy bên trong động bao trùm bởi bóng tối, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, nhưng đối với anh cũng không khác ban ngày là mấy.
Rất nhanh Lâm Phong đã đến chỗ sâu nhất bên trong hang động.
Một không gian khoảng bảy tám chục mét vuông xuất hiện trước mắt anh.

Không gian vô cùng rộng rãi.
Mà ở chính giữa không gian ấy có một tảng đá khổng lồ.
Đá có màu xanh đậm, ngay bên trên còn có một vết lõm đường kính khoảng sáu bảy cm.
Lâm Phong bước tới gần nhíu mày.

Xét theo hơi thở còn vương lại, vết lõm này hẳn là nơi sản sinh ra đá cực âm, nhưng hiện tại không thấy đá cực âm ở đây.

Có vẻ như đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi.

Sau đó Lâm Phong lại kiểm tra xung quanh hang động một phen, cũng không phát hiện ra điểm nào khác lạ.
"Không ngờ lại là một niềm vui hão! Thôi vậy...!Đôi khi số mình có thì có, còn không có được thì cũng không nên cưỡng ép!”
Lâm Phong lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, trong không gian tối đen bỗng vang lên tiếng "Đùng đùng đùng"
Tiếng động rất khẽ khàng, nhưng dưới hoàn cảnh yên lặng như này lại trở nên cực kỳ rõ ràng.

Truyện Cung Đấu
Có phòng tối!
Trong lòng Lâm Phong hơi động.
Anh đi dò theo tiếng động, phát hiện âm thanh phát ra từ bên trong một bức tường.
Lâm Phong khồng hề do dự mà bổ thẳng một kiếm xuống.
"Âm!"
Tiếng tường đổ ầm ầm vang lên, một căn phòng tối tăm hiện ra.
Bên trong phòng tối có một viên dạ minh châu đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Còn có một cái giường gỗ, trên giường vậy mà có một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi đang ngồi.
Thiếu nữ mặc váy trắng, đi tất đen, đeo hai cái tai thỏ, làn da trắng như tuyết, ngũ quan nhỏ nhắn xinh xắn, cảm giác thanh tú lại mang theo một chút gợi cảm!
Nhưng mà, một cô gái xinh đẹp như vậy, lúc này trên mặt lại tràn ngập hoảng sợ, nước mắt rơi như mưa.
Cô ấy cuộn tròn người thành một quả bóng, vô cùng sợ hãi nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong cũng hơi ngơ ngác.
Cái quần đùi gì thế?
Chuyện này là như nào?
Một nơi âm thịnh dương suy, không dấu chân người như thế này, sao lại có thể có một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở đây chứ?
Hơn nữa người đẹp này còn mặc trang phục gợi cảm, hiển nhiên không phải là một lão quái vật đang bế quan tu hành gì cả.

"Cô là ai? Tại sao lại ở đây?"
Lâm Phong tiến về phía trước, nhìn thiếu nữ nhíu mày hỏi.

"Không phải...!Không phải là anh bắt tôi tới đây sao?" Thiếu nữ làm bộ đáng thương hỏi.

"Đương nhiên là không phải rồi!"
Lâm Phong đáp..

 
Chương 52: 52: Anh Trai À


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Xem ra đây chính là tám công nhân xác chết vùng dậy trong lời của Vương Xung! Không ngờ lại xuất hiện ở đây."
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.
"Anh trai à, tám người này xấu quá! Chắc chắn là kẻ xấu đến bắt tôi."
Giang Tịch Ninh trốn đằng sau Lâm Phong, vẻ mặt sợ hãi nói.
"Logic của cô kiểu gì thế, dáng vẻ xấu thì chắc chắn là kẻ xấu sao?"
"Lẽ nào không đúng ạ?”
"Đương nhiên không phải rồi! Thân thể, vóc dáng là do ba mẹ ban cho, đây là trời sinh! Dung mạo và phẩm chất chả có tí liên quan nào cả! Hơn nữa tám tên trước mắt này cũng không phải là người!"
Lâm Phong chăm chú phổ cập khoa học cho cô nhóc.
"Không phải người, vậy đó là gì?"
"Là hành thi!"
"Hành thi là cái gì? Bộ dáng xấu như vậy cũng được gọi là hành thi á?"
Lâm Phong từ bỏ trò chuyện thêm.

Đúng là đàn gảy tai trâu.

Đúng lúc này, tám hành thi rống giận vọt tới, chúng trợn mắt nhe răng, dữ tợn hung ác.
"AII" Giang Tịch Ninh sợ hãi dùng tay che mắt.

Nhưng rất nhanh tất cả đã bình thường trở lại.
Cô ta cẩn trọng bỏ tay ra, phát hiện tám hành thi ấy vậy mà lại không thấy đâu nữa, trên mặt đất mờ tối lại dày đặc chằng chịt vô số mảnh thịt nhỏ.
"Ơ...!Hành thi đâu?”
Giang Tịch Ninh vô cùng khó hiểu hỏi.

"Nát rồi!"
"Hả? Ngủ á?"
Lâm Phong phát hiện giữa mình và cô nhóc này có sự khác biệt về khoảng cách thế hệ, thế nên anh không nói nhảm nữa mà tiến lên lấy dạ minh châu đi, sau đó đi ra khỏi hang động.
Giang Tịch Ninh liếc mắt nhìn xung quanh, thân thể không khỏi rùng mình một cái, sau đó vội vàng đi theo.
Sau khi hai người rời đi không lâu.


Bên trong hang động có một ông già tóc bạc bước vào.
Lão già nhìn tình cảnh bên trong, trên khuôn mặt già nua âm trầm đến mức suýt chút nữa nhỏ thành nước rồi!
Ông ta chỉ mới đi ra ngoài làm chút chuyện thôi mà quay về đã bị người ta phá †ổ.
"Tám hành thi mình để lại vậy mà đều bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ, lẽ nào là có võ giả Huyền kỳ ra tay."
"Không có gì bất ngờ xảy ra thì hản là nhà họ Giang phái người tới cứu con nhóc kia! Không ngờ lại có thể tìm đến nơi này, nhà họ Giang này cũng có chút bản lĩnh đấy!"
Lão già thâm trầm nói:
"Nhà họ Giang, chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!"
Trước khi mặt trời lặn, Lâm Phong đã mang theo Giang Tịch Ninh về tới chân núi khu vực dự án.

Dọc theo đường đi, Giang Tịch Ninh ríu ra ríu rít không ngừng, nhiều lần nói lời khiến người ta kinh ngạc, mạch não lại càng kỳ lạ hơn.

Lâm Phong nhức đầu không thôi.

Anh cảm thấy tính cách của cô nhóc này có hơi giống với Lý Tiểu Khả, nếu hai người họ ở cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ rất hợp với nhau.

Đám người Vương Xung vẫn đang đứng ở trước cửa hạng mục lo lắng chờ đợi, bây giờ nhìn thấy Lâm Phong trở về thì trong lòng không khỏi thở dài một hơi, vội vàng tiến lên nghênh đón.

"Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng trở về!".

 
Chương 51: 51: Tôi Tên Giang Tịch Ninh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thiếu nữ thấp giọng nói:
"Tôi tên Giang Tịch Ninh, là sinh viên năm nhất của đại học Kim Lăng! Tối qua tôi đến quán net chơi game, suýt chút nữa thì Mega Ki..."
"Đừng nói nhảm nữa, nói vào trọng điểm đi!" Lâm Phong nhíu mày.
Giang Tịch Ninh ấm ức bĩu môi, trong mắt lại như có nước mắt đang trực trào.

ra.
Lâm Phong thực sự cạn lời luôn rồi.

Chuyện này là thế nào?
Rõ ràng bản thân anh đến đây tìm cơ duyên, sao lại gặp phải rắc rối lớn thế này!
Nhưng khi nhìn bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của cô nhóc cũng trạc tuổi Tiểu Dao này thì cuối cùng anh cũng thấy hơi mềm lòng.
"Được rồi được rồi, cô nói tiếp đi!" Lâm Phong nói.

Giang Tịch Ninh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiếp tục nói:

"Lúc đó, tôi chỉ thiếu một mạng nữa là Mega Kil rồi! Kết quả không hiểu tại sao lại hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì đã xuất hiện ở nơi này."
"Anh trai à, anh có phải là do ba tôi phái tới cứu tôi không?” "Không phải! Tôi là đi ngang qua."
Lâm Phong không vui nói.
"Đại ca à, vậy anh có thể mau cứu tôi ra được không?" Lâm Phong suy tư một chút rồi gật đầu nói:
"Có thể, nhưng cô phải trả công cho tôi."
Giang Tịch Ninh nghe vậy thì hơi sửng sốt, rồi lại yếu ớt nói: "Anh trai à, tiền tiêu vặt của tôi không nhiều lắm."
"Vậy xin lỗi, không có tiền thì tôi sẽ làm việc không công! Cô cứ ở đây chờ ba cô tới cứu cô đi!"
"Nhưng trong thẻ tôi có hơn một nghìn vạn, tất cả đều cho anh cả đấy, anh có thể cứu tôi được không?"
"Hơn một nghìn vạn? Chút tiền ít ỏi này, tôi khó mà làm gì được cho cô đấy!" Lâm Phong phản bác theo bản năng.
Nhưng rất nhanh anh đã kịp phản ứng lại, khó tin hỏi:
"Bao, bao nhiêu cơ?”
"Chỉ có 1320 vạn thôi."
Lâm Phong liếc mắt nhìn Giang Tịch Ninh thật sâu một cái.
Tiền tiêu vặt hơn một nghìn vạn?
Xem ra thân phận của cô gái này không đơn giản! Không chừng bị bắt đến đây cũng là vì có ẩn tình gì đó!

Có điều anh cũng không quan tâm lắm, hơn nghìn vạn cũng đủ để anh ra tay rồi!
Hơn nữa anh nghi việc này có liên quan gì đó đến chuyện của Vương Xung.

"Được! Vậy cô đi theo đằng sau tôi, tôi mang cô ra ngoài." Lâm Phong nói.
Giang Tịch Ninh nghe vậy thì thở dài một hơi, khẽ vỗ lên bộ ng ực lớn của mình, sau đó leo xuống khỏi giường rồi đi về phía Lâm Phong.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, ánh mắt của cô ta đã trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào phía sau Lâm Phong.
"Đại...!Đại ca, anh nhìn phía sau anh."
Thật ra không cần Giang Tịch Ninh nói, Lâm Phong cũng đã cảm nhận được rồi.

Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tám gương mặt dữ tợn, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối quái đản, đang mở to đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào anh.

"Cương thi?"
Lâm Phong nhíu mày, sau đó lại lắc đầu.

"Cũng không tính là cương thi, chỉ có thể coi là hành thi* mà thôi! *hành thi: xác chết biết đi
€ó một sự khác biệt cơ bản giữa cương thi và hành thi!
Thân thể không thối, không dễ bị thương, sức lực lại vô cùng mạnh mẽ, đó chính là cương thi.

Mà hành thi nhiều lắm cũng chỉ có thể đi lại mà thôi, khoảng cách chênh lệch giữa chúng quá lớn..

 
Chương 53: 53: Cảm Ơn Chú!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Giang Tịch Ninh, chỉ cảm thấy cô nhóc này xinh đẹp gợi cảm, hơn nữa còn cảm thấy hơi quen mắt.
"Cậu Lâm, vị này là?"
Không đợi Lâm Phong đáp lời, Giang Tịch Ninh đã tự giới thiệu bản thân: "Chào chú, tôi tên Giang Tịch Ninh, xin chỉ bảo nhiều hơn."
"Ồ, xin chào xin chào."
Vương Xung mỉm cười.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt ông ta đã cứng ngắc lại.
Không biết là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt ông ta lập tức khiếp sợ nhìn cô nhóc trước mắt.
"Lẽ nào cô chính là Giang Tịch Ninh, công chúa nhỏ của nhà họ Giang?”
"Chú biết tôi sao?”
Giang Tịch Ninh tò mò hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ánh mắt Vương Xung vừa kinh ngạc.


lại vừa mang theo một chút hưng phấn.
"Nào chỉ là biết! Tối qua cô mất tích, bây giờ người trong nhà đều đang tìm cô đến điên lên luôn rồi!"
Vương Xung lại nhìn về phía Lâm Phong, kỳ quái hỏi:
"Cậu Lâm, sao cậu lại ở cùng một chỗ với cô Giang?"
"Cô ấy bị người ta bắt tóc, tôi vô tình đã cứu được!"
Lâm Phong đáp lời.
"Hóa ra là vậy! Cậu Lâm à, lần này cậu gặp vận may lớn rồi!" Vương Xung kích động vỗ vai Lâm Phong.
Lâm Phong lại im lặng.
Nhìn phản ứng của Vương Xung, không khó để nhận ra thân phận của cô nhóc này còn kinh người hơn trong tưởng tượng của anh!
Nhà họ Giang? Rất lợi hại nhỉ?
Sau khi Lâm Phong suy nghĩ trong lòng không có kết quả gì, nên anh cũng lười nghĩ tiếp.
"Cậu Lâm, cậu chờ một chút!"
Vương Xung hưng phấn đi sang một góc lấy điện thoại ra bấm gọi một cuộc điện thoại, rất rõ ràng là đang thông báo cho người của nhà họ Giang.

Sau khi nói vài lời xong Vương Xung liền cúp điện thoại đi tới, nói:
"Cô Giang, tôi đã thông báo cho người nhà của cô rồi, không lâu nữa là họ sẽ phái người tới đón cô!"
"Cảm ơn chú!"
Giang Tịch Ninh vừa cười vừa nói.

Lúc này Lâm Phong từ tốn nói:
"Như vậy là đã an toàn rồi! Vậy cũng là lúc cô nên thực hiện lời vừa hứa đi.

Tôi cho cô số tài khoản, cô chuyển cho tôi một nghìn ba trăm vạn là được rồi."
"Anh trai! Bây giờ tôi không có điện thoại ở đây, cũng không có cách nào.

chuyển khoản được cho anh! Anh chờ lát nữa người nhà của tôi tới, tôi có thể nhờ họ đưa cho anh được không?”
Giang Tịch Ninh nhỏ giọng nói.

"Cũng được!"
Lâm Phong gật đầu..

 
Chương 52: 52: Anh Trai À


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


"Xem ra đây chính là tám công nhân xác chết vùng dậy trong lời của Vương Xung! Không ngờ lại xuất hiện ở đây."
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.
"Anh trai à, tám người này xấu quá! Chắc chắn là kẻ xấu đến bắt tôi."
Giang Tịch Ninh trốn đằng sau Lâm Phong, vẻ mặt sợ hãi nói.
"Logic của cô kiểu gì thế, dáng vẻ xấu thì chắc chắn là kẻ xấu sao?"
"Lẽ nào không đúng ạ?”
"Đương nhiên không phải rồi! Thân thể, vóc dáng là do ba mẹ ban cho, đây là trời sinh! Dung mạo và phẩm chất chả có tí liên quan nào cả! Hơn nữa tám tên trước mắt này cũng không phải là người!"
Lâm Phong chăm chú phổ cập khoa học cho cô nhóc.
"Không phải người, vậy đó là gì?"
"Là hành thi!"
"Hành thi là cái gì? Bộ dáng xấu như vậy cũng được gọi là hành thi á?"
Lâm Phong từ bỏ trò chuyện thêm.

Đúng là đàn gảy tai trâu.

Đúng lúc này, tám hành thi rống giận vọt tới, chúng trợn mắt nhe răng, dữ tợn hung ác.
"AII" Giang Tịch Ninh sợ hãi dùng tay che mắt.

Nhưng rất nhanh tất cả đã bình thường trở lại.
Cô ta cẩn trọng bỏ tay ra, phát hiện tám hành thi ấy vậy mà lại không thấy đâu nữa, trên mặt đất mờ tối lại dày đặc chằng chịt vô số mảnh thịt nhỏ.
"Ơ...!Hành thi đâu?”
Giang Tịch Ninh vô cùng khó hiểu hỏi.

"Nát rồi!"
"Hả? Ngủ á?"
Lâm Phong phát hiện giữa mình và cô nhóc này có sự khác biệt về khoảng cách thế hệ, thế nên anh không nói nhảm nữa mà tiến lên lấy dạ minh châu đi, sau đó đi ra khỏi hang động.
Giang Tịch Ninh liếc mắt nhìn xung quanh, thân thể không khỏi rùng mình một cái, sau đó vội vàng đi theo.
Sau khi hai người rời đi không lâu.


Bên trong hang động có một ông già tóc bạc bước vào.
Lão già nhìn tình cảnh bên trong, trên khuôn mặt già nua âm trầm đến mức suýt chút nữa nhỏ thành nước rồi!
Ông ta chỉ mới đi ra ngoài làm chút chuyện thôi mà quay về đã bị người ta phá †ổ.
"Tám hành thi mình để lại vậy mà đều bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ, lẽ nào là có võ giả Huyền kỳ ra tay."
"Không có gì bất ngờ xảy ra thì hản là nhà họ Giang phái người tới cứu con nhóc kia! Không ngờ lại có thể tìm đến nơi này, nhà họ Giang này cũng có chút bản lĩnh đấy!"
Lão già thâm trầm nói:
"Nhà họ Giang, chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!"
Trước khi mặt trời lặn, Lâm Phong đã mang theo Giang Tịch Ninh về tới chân núi khu vực dự án.

Dọc theo đường đi, Giang Tịch Ninh ríu ra ríu rít không ngừng, nhiều lần nói lời khiến người ta kinh ngạc, mạch não lại càng kỳ lạ hơn.

Lâm Phong nhức đầu không thôi.

Anh cảm thấy tính cách của cô nhóc này có hơi giống với Lý Tiểu Khả, nếu hai người họ ở cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ rất hợp với nhau.

Đám người Vương Xung vẫn đang đứng ở trước cửa hạng mục lo lắng chờ đợi, bây giờ nhìn thấy Lâm Phong trở về thì trong lòng không khỏi thở dài một hơi, vội vàng tiến lên nghênh đón.

"Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng trở về!".

 
Chương 54: 54: Ông Đang Nghi Ngờ Tôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Rất nhanh, sắc trời đã tối lại.

Bóng đêm mờ mịt, đất trời u ám.
Trong núi đưa tay không nhìn thấy năm ngón, chỉ có ánh đèn lóe ra từ khu vực hạng mục, mang đến một chút hơi thở ấm áp cho ngọn núi to lớn tĩnh mịch này.
Khoảng chừng bảy giờ tối.
Người của nhà họ Giang lái một chiếc xe việt dã đi vào trong khu vực hạng mục.
Có ba người bước từ trên xe xuống.

Một người đàn ông mặc bộ đồ thời đường, và hai vệ sĩ mặc đồ đen.

"Chú Dương!"
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, Giang Tịch Ninh lập tức hưng phấn chạy tới, khoác lên tay của ông ta.
"Bà cô của tôi ơi, tôi nói cô nửa đêm lại chạy tới quán net làm gì hả! Ông chủ lo lắng sắp chết rồi kia kìal"
Dương Thiên Bảo nhìn thấy cô chủ nhỏ không gặp vấn đề gì thì cũng thở dài một hơi.
"Cháu cũng không biết là sẽ gặp phải chuyện như vậy mài!" "Chú Dương, chính là anh trai này đã cứu cháu! Cháu đã đồng ý trả cho anh ấy một nghìn ba trăm vạn tiền công rồi, chú mau chuyển khoản cho anh ấy giúp cháu với!"
Dương Thiên Bảo nghe vậy thì đưa mắt nhìn về phía Lâm Phong, đôi mắt hơi nheo lại.

Tối qua cô chủ mất tích lúc nửa đêm, đến đêm nay đã được người ta dễ dàng cứu ra, hơn nữa còn đòi tiền công hơn nghìn vạn, chuyện này khiến ông ta khó có thể không liên tưởng.
"Anh bạn trẻ, cậu tên gì? Cậu cứu cô chủ của chúng tôi từ đâu ra?"
Dương Thiên Bảo lên tiếng hỏi.
"Chuyện này ông không cần hỏi, chỉ cần đưa tiền cho tôi là được!"
Lâm Phong từ tốn nói.
Mặc dù khí chất của Dương Thiên Bảo trầm ổn, bước đi nhẹ như gió, vừa nhìn đã biết là một người được tu luyện, thế nhưng ở trong mắt anh vẫn quá là yếu, không thể khơi dậy quá nhiều hứng thú đối với anh.
"Ha ha...!Cậu cứu cô chủ của chúng tôi, ân tình này nhất định phải báo đáp! Có điều chuyện này vẫn phải nói rõ ràng, cậu nói xem?"
Dương Thiển Bảo khẽ cười một tiếng.

Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày không trả lời.
Vương Xung đứng bên cạnh nhận thấy có điều gì đó không đúng, ông ta vội vàng cười nói:
"Anh Dương, đây là bạn tốt của tôi.

Vừa rồi chính là tôi đã gọi điện thông báo.

với anh."
"Tôi biết ông! Chủ tịch Tập đoàn xây dựng Thanh Long, bang chủ bang Thanh Long! Cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Thanh Long! Có điều ông phải biết rằng, có một số việc không thể chen miệng vào!"

Vẻ mặt Dương Thiên Bảo thờ ơ.
Vương Xung nghe vậy thì sắc mặt lập tức khó coi, không ngờ Dương Thiên Bảo lại không nể mặt mình như vậy.
"Nói đi, rốt cuộc cậu cứu cô chủ nhà tôi ra thế nào? Lúc đó ngoài cậu ra thì còn có ai ở đó nữa?"
Dương Thiên Bảo tiếp tục nhìn Lâm Phong hỏi.
"Ông đang nghi ngờ tôi?"
"Anh bạn trẻ, tôi có thể nghỉ ngờ gì cậu chứ? Hay nói là cậu đang chột dạ?” Dương Thiên Bảo cười lạnh một tiếng.
Giang Tịch Ninh không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, cô ta lập tức giải thích:
"Chú Dương, chắc chắn là chú hiểu lầm rồi! Một trăm phần trăm là anh trai này đã cứu cháu! Chú mau chuyển tiền cho người ta đi!"
"Cô chủ, thế giới này không đơn giản như cô nghĩ đâu! Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, cô đứng một bên nhìn là được rồi!"
"Chú Dương, chú không thể làm ra loại chuyện lấy oán báo ơn này được!" Giang Tịch Ninh hơi tức giận nói!
Nhưng lúc này Dương Thiên Bảo không trả lời.

Ông ta sai hai vệ sĩ ngăn cô chủ lại, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

"Nếu cậu không thể cho tôi một lý do hợp lý thì tôi đây cũng chỉ có thể đưa cậu về nhà họ Giang từ từ điều tra!"
"Xin lỗi, tôi không có thời gian rảnh để điều tra cùng với các người!"
"Bây ng chỉ có hai sự lựa chọn, một là đưa tiền cho tôi, chuyện kết thúc ở đây.

Hai là tôi giế t chết cô chủ của các người, vậy thì không tính là cứu người!"
Lâm Phong trừng mắt, nhìn Dương Thiên Bảo rồi lại tiếp tục nói:
"Tự ông chọn đi!".

 
Chương 53: 53: Cảm Ơn Chú!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Giang Tịch Ninh, chỉ cảm thấy cô nhóc này xinh đẹp gợi cảm, hơn nữa còn cảm thấy hơi quen mắt.
"Cậu Lâm, vị này là?"
Không đợi Lâm Phong đáp lời, Giang Tịch Ninh đã tự giới thiệu bản thân: "Chào chú, tôi tên Giang Tịch Ninh, xin chỉ bảo nhiều hơn."
"Ồ, xin chào xin chào."
Vương Xung mỉm cười.
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên mặt ông ta đã cứng ngắc lại.
Không biết là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt ông ta lập tức khiếp sợ nhìn cô nhóc trước mắt.
"Lẽ nào cô chính là Giang Tịch Ninh, công chúa nhỏ của nhà họ Giang?”
"Chú biết tôi sao?”
Giang Tịch Ninh tò mò hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, ánh mắt Vương Xung vừa kinh ngạc.


lại vừa mang theo một chút hưng phấn.
"Nào chỉ là biết! Tối qua cô mất tích, bây giờ người trong nhà đều đang tìm cô đến điên lên luôn rồi!"
Vương Xung lại nhìn về phía Lâm Phong, kỳ quái hỏi:
"Cậu Lâm, sao cậu lại ở cùng một chỗ với cô Giang?"
"Cô ấy bị người ta bắt tóc, tôi vô tình đã cứu được!"
Lâm Phong đáp lời.
"Hóa ra là vậy! Cậu Lâm à, lần này cậu gặp vận may lớn rồi!" Vương Xung kích động vỗ vai Lâm Phong.
Lâm Phong lại im lặng.
Nhìn phản ứng của Vương Xung, không khó để nhận ra thân phận của cô nhóc này còn kinh người hơn trong tưởng tượng của anh!
Nhà họ Giang? Rất lợi hại nhỉ?
Sau khi Lâm Phong suy nghĩ trong lòng không có kết quả gì, nên anh cũng lười nghĩ tiếp.
"Cậu Lâm, cậu chờ một chút!"
Vương Xung hưng phấn đi sang một góc lấy điện thoại ra bấm gọi một cuộc điện thoại, rất rõ ràng là đang thông báo cho người của nhà họ Giang.

Sau khi nói vài lời xong Vương Xung liền cúp điện thoại đi tới, nói:
"Cô Giang, tôi đã thông báo cho người nhà của cô rồi, không lâu nữa là họ sẽ phái người tới đón cô!"
"Cảm ơn chú!"
Giang Tịch Ninh vừa cười vừa nói.

Lúc này Lâm Phong từ tốn nói:
"Như vậy là đã an toàn rồi! Vậy cũng là lúc cô nên thực hiện lời vừa hứa đi.

Tôi cho cô số tài khoản, cô chuyển cho tôi một nghìn ba trăm vạn là được rồi."
"Anh trai! Bây giờ tôi không có điện thoại ở đây, cũng không có cách nào.

chuyển khoản được cho anh! Anh chờ lát nữa người nhà của tôi tới, tôi có thể nhờ họ đưa cho anh được không?”
Giang Tịch Ninh nhỏ giọng nói.

"Cũng được!"
Lâm Phong gật đầu..

 
Chương 55: 55: Chàng Trai


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Toàn trường đột nhiên trở nên im lặng lại.
Gương mặt Vương Xung dại ra.
Vẻ mặt Dương Thiên Bảo cũng tràn đầy kinh ngạc.
Ngay cả Giang Tịch Ninh cũng thôi giãy dụa mà khó tin nhìn Lâm Phong.
Thật lâu sau, Dương Thiên Bảo mới cười lớn thành tiếng, khinh miệt lắc đầu nói:
"Chàng trai, cậu đang đùa tôi đấy à?”
"Cho ông mười giây để lựa chọn, mạng cô chủ của các người nằm trong tay ông."
Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh.

Sau đó anh bắt đầu đếm ngược thời gian.

"Mười!"
"Chín!"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Phong, sắc mặt Dương Thiên Bảo chợt lạnh xuống.

Thật đúng là một thăng nhãi không biết trời cao đất rộng!
Xem ra phải dạy dỗ một chút mới được!
Ông ta chuẩn bị ra tay!
Nhưng đúng lúc này...
"Cạch!"
"Cạch!"
Trong bóng tối vô tận trước cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Ngay sau đó, một con chồn già với bộ râu bạc phơ từ từ đi tới trước mặt mọi người.
Con chồn dài tới một mét, trong đôi mắt đen đầy rẫy vẻ xảo quyệt của con người.
Đôi mắt tà ác của nó nhìn chằm chằm vào mọi người rồi híp mắt cười hỏi: "Các người nhìn ta xem giống người, hay là giống tiên?"
Một màn bất ngờ này khiến tất cả mọi người ở đây ngoài Lâm Phong đều sợ đến ngây người.
Vậy mà lại có một con chồn già nói tiếng người đột nhiên bước ra từ trong bóng tối hỏi mình là ai.
Không thể không nói, cảnh tượng này thực sự hơi quỷ dị! "Sao...!Làm sao có thể?" Toàn thân Vương Xung đều sợ run lên.
Rõ ràng trước đây đã đánh chết một con, sao bây giờ lại xuất hiện thêm một con nữa?
"Chú Dương, chuyện này là sao?"

Giang Tịch Ninh đang trốn sau lưng Dương Thiên Bảo, trong đôi mắt tinh nghịch toát lên ba phần sợ hãi bảy phần hiếu kỳ.
Nếu chỉ có một mình cô ta thì chắc chắn là đã sợ đến phát khóc!
Nhưng dù sao ở đây có nhiều người như vậy, ngay cả chú Dương cũng ở đây nên đương nhiên trong lòng cô ta sẽ không quá sợ hãi, mà ngược lại là cảm thấy hơi tò mò.
"Một con súc sinh mà thôi, đừng lo."
Dương Thiên Bảo vô cùng bình tĩnh, ông ta tưởng là cô chủ sợ nên nhẹ giọng an ủi Giang Tịch Ninh một câu.
"Ồ"
Giang Tịch Ninh gật đầu.
Đôi mắt to tròn cũng đang lén lút liếc nhìn chồn già, tràn đầy tò mò.
€ó lẽ là chú ý đến ánh mắt của Giang Tịch Ninh nên chồn già đứa mắt nhìn về phía cô ta, đôi mắt màu xanh lục lóe lên màu sắc quỷ dị trong đêm đen, cười kỳ lạ nói:
"Gô nhóc, cô cảm thấy ta giống người, hay là giống tiên?"
"Không biết."
Giang Tịch Ninh nghe vậy thì sợ hãi lùi về sau một bước.

Lúc này Dương Thiên Bảo hừ lạnh một tiếng, đấm thẳng một quyền về phía chồn già.

"Hừi Giả thần giả quỷ!"
"Khà khà..."
Khóe miệng chồn già cười lên như người, nó hơi nghiêng người một cái, dễ dàng tránh thoát khỏi đòn tấn công của Dương Thiên Bảo!
"Trước đây từng nghe nói có một số loài động vật sống lâu có thể phát triển được trí tuệ, không ngờ hôm nay tao lại gặp phải! Đáng tiếc súc sinh suy cho cùng cũng chỉ là súc sinh! Dám chọc đến tao thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống!".

 
Chương 54: 54: Ông Đang Nghi Ngờ Tôi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif


Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Rất nhanh, sắc trời đã tối lại.

Bóng đêm mờ mịt, đất trời u ám.
Trong núi đưa tay không nhìn thấy năm ngón, chỉ có ánh đèn lóe ra từ khu vực hạng mục, mang đến một chút hơi thở ấm áp cho ngọn núi to lớn tĩnh mịch này.
Khoảng chừng bảy giờ tối.
Người của nhà họ Giang lái một chiếc xe việt dã đi vào trong khu vực hạng mục.
Có ba người bước từ trên xe xuống.

Một người đàn ông mặc bộ đồ thời đường, và hai vệ sĩ mặc đồ đen.

"Chú Dương!"
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, Giang Tịch Ninh lập tức hưng phấn chạy tới, khoác lên tay của ông ta.
"Bà cô của tôi ơi, tôi nói cô nửa đêm lại chạy tới quán net làm gì hả! Ông chủ lo lắng sắp chết rồi kia kìal"
Dương Thiên Bảo nhìn thấy cô chủ nhỏ không gặp vấn đề gì thì cũng thở dài một hơi.
"Cháu cũng không biết là sẽ gặp phải chuyện như vậy mài!" "Chú Dương, chính là anh trai này đã cứu cháu! Cháu đã đồng ý trả cho anh ấy một nghìn ba trăm vạn tiền công rồi, chú mau chuyển khoản cho anh ấy giúp cháu với!"
Dương Thiên Bảo nghe vậy thì đưa mắt nhìn về phía Lâm Phong, đôi mắt hơi nheo lại.

Tối qua cô chủ mất tích lúc nửa đêm, đến đêm nay đã được người ta dễ dàng cứu ra, hơn nữa còn đòi tiền công hơn nghìn vạn, chuyện này khiến ông ta khó có thể không liên tưởng.
"Anh bạn trẻ, cậu tên gì? Cậu cứu cô chủ của chúng tôi từ đâu ra?"
Dương Thiên Bảo lên tiếng hỏi.
"Chuyện này ông không cần hỏi, chỉ cần đưa tiền cho tôi là được!"
Lâm Phong từ tốn nói.
Mặc dù khí chất của Dương Thiên Bảo trầm ổn, bước đi nhẹ như gió, vừa nhìn đã biết là một người được tu luyện, thế nhưng ở trong mắt anh vẫn quá là yếu, không thể khơi dậy quá nhiều hứng thú đối với anh.
"Ha ha...!Cậu cứu cô chủ của chúng tôi, ân tình này nhất định phải báo đáp! Có điều chuyện này vẫn phải nói rõ ràng, cậu nói xem?"
Dương Thiển Bảo khẽ cười một tiếng.

Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày không trả lời.
Vương Xung đứng bên cạnh nhận thấy có điều gì đó không đúng, ông ta vội vàng cười nói:
"Anh Dương, đây là bạn tốt của tôi.

Vừa rồi chính là tôi đã gọi điện thông báo.

với anh."
"Tôi biết ông! Chủ tịch Tập đoàn xây dựng Thanh Long, bang chủ bang Thanh Long! Cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm ở thành phố Thanh Long! Có điều ông phải biết rằng, có một số việc không thể chen miệng vào!"

Vẻ mặt Dương Thiên Bảo thờ ơ.
Vương Xung nghe vậy thì sắc mặt lập tức khó coi, không ngờ Dương Thiên Bảo lại không nể mặt mình như vậy.
"Nói đi, rốt cuộc cậu cứu cô chủ nhà tôi ra thế nào? Lúc đó ngoài cậu ra thì còn có ai ở đó nữa?"
Dương Thiên Bảo tiếp tục nhìn Lâm Phong hỏi.
"Ông đang nghi ngờ tôi?"
"Anh bạn trẻ, tôi có thể nghỉ ngờ gì cậu chứ? Hay nói là cậu đang chột dạ?” Dương Thiên Bảo cười lạnh một tiếng.
Giang Tịch Ninh không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, cô ta lập tức giải thích:
"Chú Dương, chắc chắn là chú hiểu lầm rồi! Một trăm phần trăm là anh trai này đã cứu cháu! Chú mau chuyển tiền cho người ta đi!"
"Cô chủ, thế giới này không đơn giản như cô nghĩ đâu! Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, cô đứng một bên nhìn là được rồi!"
"Chú Dương, chú không thể làm ra loại chuyện lấy oán báo ơn này được!" Giang Tịch Ninh hơi tức giận nói!
Nhưng lúc này Dương Thiên Bảo không trả lời.

Ông ta sai hai vệ sĩ ngăn cô chủ lại, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

"Nếu cậu không thể cho tôi một lý do hợp lý thì tôi đây cũng chỉ có thể đưa cậu về nhà họ Giang từ từ điều tra!"
"Xin lỗi, tôi không có thời gian rảnh để điều tra cùng với các người!"
"Bây ng chỉ có hai sự lựa chọn, một là đưa tiền cho tôi, chuyện kết thúc ở đây.

Hai là tôi giế t chết cô chủ của các người, vậy thì không tính là cứu người!"
Lâm Phong trừng mắt, nhìn Dương Thiên Bảo rồi lại tiếp tục nói:
"Tự ông chọn đi!".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom