Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 364


Lâm Phong gật đầu, tìm một vị trí ngồi xuống.  

 

 

Thần thức của anh quét năm người ở đây một lượt, kinh ngạc phát hiện bọn họ đều là cao thủ Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Cao thủ Tiên Thiên Cảnh của giới võ đạo ở Giang Nam không có nhiều, cho dù Vân Trung Thiên làm chấp pháp của Kim Lăng cũng chỉ mới Tiên Thiên Cảnh tầng một, năm người ở đây, ai cũng mạnh hơn Vân Trung Thiên!  

 

 

Cùng lúc đó, Kim Hoa bà bà, Lưu Năng và Trình Bằng cũng đang quan sát Lâm Phong.  

 

 

Sau khi quan sát, ba người họ nhíu mày, hiển nhiên là hơi mất hứng.  

 

 

Adv

Nhưng chỉ có Doãn Tử Nguyệt, vẻ mặt bình thản, thậm chí còn chưa từng nhìn qua Lâm Phong một cái, dường như tất cả chuyện gì xảy ra ở đây đều không liên quan đến cô ấy.  

 

 

“Ngưu trưởng lão tìm tôi có việc gì cứ nói thẳng, thời gian của tôi không nhiều lắm!”  

 

 


Lâm Phong lên tiếng nói thẳng.  

 

 

Ngưu Bôn còn chưa kịp nói gì, Trình Bằng đã cười lạnh nói:  

 

 

Adv

“Thời gian của cậu không nhiều lắm? Cậu có biết bọn tôi lãng phí mất một tiếng chờ cậu rồi không?”  

 

 

“Ông thật hài hước, tôi có bắt ông chờ không?”  

 

 

Lâm Phong thản nhiên hỏi lại.  

 

 

Trình Bằng bị nghẹn họng, không biết nên nói gì.  

 

 

Ông ta đưa mắt nhìn về phía Ngưu Bôn, lạnh lùng nói:  

 

 

“Ngưu trưởng lão, quả thật là không thèm nể mặt ông! Tôi còn cho rằn ông sẽ cho chúng tôi gặp một nhân vật lớn thế nào, kết quả lại là một thằng nhãi tầm thường?”  

 

 

“Thằng nhóc này là đệ tử của môn phái nào, ông kêu người ta đến là để bọn tôi dạy nó bay ư?”  

 

 

“Trình Bằng, đừng nóng vội.”  

 

 

Ngưu Bôn nhíu mày.  

 

 

Ông ta đột nhiên cảm thấy mình gọi một người như Trình Bằng tới là sai lầm!  

 

 

Một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba thích chèn ép.  

 

 

Cái này khó chịu, cái kia khó chịu, khiến ông ta cảm thấy phiền chết.  

 

 

Trình Bằng nghe vậy còn định nói tiếp nhưng bị Lưu Năng bên cạnh kéo lại.  

 

 

“Ngưu trưởng lão đã nói vậy rồi, nhất định đã có kế hoạch, ông không cần nói nữa.”  

 

 

Lưu Năng lắc đầu nói.  

 

 

Trình Bằng nghe vậy thì thở hắt ra một nơi, hai tay khoanh lại dựa lưng vào ghế, muốn xem xem Ngưu Bôn định tìm cái gì mà cậu Lâm này vì mục đích gì!  

 

 

Nếu như chỉ vì mang một hậu bối đi tích kinh nghiệm thì lão ta không đồng ý!  

 

 

“Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu đang thu thập một lượng lớn đạn linh bạo?”  

 

 

Ngưu Bôn nhìn về phía Lâm Phong, mỉm cười hỏi.  

 

 

“Đúng vậy.” Lâm Phong gật đầu, cái này không cần phủ nhận.  

 

 

“Theo tôi được đạn linh bạo chỉ có tác dụng với võ giả cấp thấp! Nhưng khi đã đạt tới Thiên Cảnh rồi thì tác dụng không còn đáng kể! Cậu Lâm, cậu thu thập nhiều đạn linh bạo vậy để làm gì?”  

 

 

Ngưu Bôn nói xong, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, hình như muốn nhìn ra chút gì đó trên vẻ mặt Lâm Phong.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt nghe thấy vậy đột nhiên nhìn về phía Lâm Phong, đôi mắt đẹp hơi động đậy, không biết đang suy nghĩ gì.  

 

 

“Cái này không liên quan đến ông!” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

“Cũng đúng, cái hạng kiến hôi như cậu thì dùng đạn linh bạo có tác dụng là đúng rồi, ít nhất có thể tăng lên Địa Cảnh.” Trình Bằng đứng bên cạnh phì cười.  

 

 

“Đầu óc ông có vấn đề à? Từ lúc tôi tới đây ông cứ chèn ép tôi, nhìn thấy tôi là khó chịu à?”  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 274


 

 "Thật có lỗi thật có lỗi, lão già, thứ lỗi cho tôi vô lễ!"  

 

"Cùng lắm thì sau khi đào mộ ông lên, tôi sẽ gọi ông một tiếng sư phụ!"  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa bắt đầu đào mộ.  

 

 

Ngôi mộ cũng không lớn, chẳng bao lâu sau quan tài đã lộ ra.  

 

 

Nhìn chiếc quan tài gần như mới toanh, vẻ mặt Lâm Phong có hơi phức tạp.  

 

 

Adv

Mấy chuyện như kiểu đào mộ thế này, đúng là vô cùng thất đức!  

 

 

Nếu biết trước thì mình đã không giả khùng giả điên đi chôn nhiều đồ tốt như vậy rồi, bây giờ lại đào lên, đúng là như thằng ngu vậy!  

 

 


"Quên đi, đã đến nước này rồi! Mình còn do dự gì nữa!"  

 

 

Lâm Phong thở hắt ra, rồi mở quan tài ra luôn.  

 

Adv

 

Nhưng ngay sau đó.  

 

 

Con ngươi anh co lại!  

 

 

Bên trong cỗ quan tài lại không có một cái gì!  

 

 

"Chuyện gì đây?"  

 

 

Lâm Phong hoàn toàn choáng váng.  

 

 

Rõ ràng lúc trước chính anh đã đặt lão già cùng với chiếc túi càn khôn đó vào trong quan tài, sau đó tự tay chôn xuống dưới đất, sao bây giờ lại không có chứ?  

 

 

Lẽ nào bị kẻ khác trộm mất?  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, anh dùng thần thức thăm dò bốn phía, nhưng lại không phát hiện bất cứ dấu vết gì!  

 

 

Nói cách khác, kể từ sau khi anh rời đi thì hẳn là cũng không có ai khác từng tới đây!  

 

 

Nếu như vậy...  

 

 

Thì cái xác và túi càn khôn trong quan tài đâu?  

 

 

Lâm Phong nghĩ đến một chuyện đáng sợ, toàn thân bỗng nhiên rét run lên.  

 

 


Chẳng lẽ lão già với cha mẹ mình vẫn chưa chết?  

 

 

Nếu như là vậy thật, thế thì mục đích giả chết của lão già này là gì?  

 

 

Lâm Phong đứng trước mộ, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra!  

 

 

Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Bên trong điện thờ cũ nát lại có một sóng chấn động nhỏ truyền tới.  

 

 

Lâm Phong dịch chuyển vào trong điện thờ, phát hiện ra một lệnh bài màu đen, trên lệnh bài tỏa ra chút linh khí yếu ớt.  

 

 

Lúc trước không có lệnh bài này! Lẽ nào là lão già cố tình để nó lại trong này?  

 

 

Lâm Phong xem xét lệnh bài cẩn thận, phát hiện trên lệnh bài có một tấm bản đồ ẩn hiện, bản đồ chỉ tới một ngọn núi nhỏ ở dãy núi Hoành Đoạn.  

 

 

...

 

“Đánh con mười năm! Sau đó mặc con đi giải đố ở ngoài, con thật sự hối hận vì sao lúc đó không vả cho sư phụ hai cái, để xem người có thể giả vờ nữa không!”  

 

Nhìn lệnh bài màu đen trong tay, Lâm Phong nổi giận vô cớ.  

 

 

Thực ra sau khi xuống núi, ấn tượng của anh về lão nhân đã từ từ thay đổi, nghĩ thực ra lão nhân cũng đáng thương.  

 

 

Nhưng không ngờ lão nhân lại giả chết cho anh một đòn, thật sự khiến anh hận muốn chết!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 271


 Đúng lúc này.  

 

Khỉ Ốm đã nhận ra có điều gì đó không đúng, gã ta không chút do dự mà bỏ rơi mấy người đồng đội, chạy ra ngoài như bay.  

 

 

"Thần hành bộ!"  

 

 

Đây là thuật di chuyển mà Khỉ Ốm biết, một khi đã thi triển thì người sẽ nhẹ như chim yến, một bước đi được mấy trăm mét, kể cả cao thủ Tiên Thiên cảnh bình thường muốn bắt gã ta cũng chẳng thể bắt dễ dàng được!  

 

 

Cứ thế, chỉ trong chốc lát.  

 

 

Adv

Khỉ Ốm đã chạy xa mấy trăm mét, cả bóng người đều biến mất trong bóng tối mênh mông.  

 

 

Khi mọi người ở đây cho rằng Khỉ Ốm đã trốn thoát thành công rồi, thì trong màn đêm mênh mông ấy lạy đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Khỉ Ốm.  

 

 

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ấy, Miêu Vô Song biết ngay rằng Khỉ Ốm đã chết rồi!  


 

 

Nhưng rõ ràng vừa nãy cô ta không nhìn thấy thanh niên trước mặt này ra tay mà, Khỉ Ốm chết kiểu gì được?  

 

 

Adv

Đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía cô ta.  

 

 

Trái tim cô ta run lên, lập tức quỳ xuống không chút do dự, run rẩy nói:  

 

 

"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng! Tôi không làm hại Diệp Thiên Tâm, tôi vô tội! Tôi thật sự không muốn chết đâu!"  

 

 

"Òm ọp òm ọp..."  

 

 

Một đống con côn trùng màu vàng phân cũng nhảy ra, chúng phát ra những tiền "òm ọp" cầu xin tha thứ.  

 

 

Lâm Phong thấy thế thì hơi kinh ngạc, có hứng thú hỏi:  

 

 

"Cô còn là cổ sư cơ à?"  

 

 

"Đúng thế! Tôi là cổ sư tộc Vu đời thứ chín mươi tám, Miêu Vô Song, cầu xin tiền bối nể tình tộc tôi mà tha cho tôi một mạng! Tôi thật sự không làm bất cứ chuyện gì có hại cho Diệp Thiên Tâm cả!"  

 

 

Miêu Vô Song run rẩy nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay với mấy con côn trùng màu vàng phân kia, con côn trùng nhỏ "òm ọp" bay vào trong tay anh, tỏ ra rất ngoan ngoan.  

 

 

Lâm Phong bóp một cái.  

 

 

Mềm mềm, trơn bóng, dẻo dẻo.  


 

 

Cảm giác... Cảm giác cứ như đang bóp một đống phân.  

 

 

Đây là cổ trùng sao? Hình dáng kỳ cục thật đấy!  

 

 

Trong mắt Lâm Phong hiện lên vẻ kỳ lạ.  

 

 

Mặc dù lúc trước ở trên núi, lão già cũng đã nói với Lâm Phong về chuyện cổ sư của tộc Vu, nhưng anh chưa từng thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên thấy, lại cảm thấy khá hứng thú.  

 

 

"Ông cảm thấy nên xử lý người này thế nào?"  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì căng thẳng.  

 

 

Lời nói này của cậu Lâm nghe thì có vẻ như đang hỏi ý kiến mình, nhưng thật ra là đang nói cho mình biết, anh không có ý định giết người phụ nữ này!  

 

 

Nếu như lão ta không có mắt nhìn tốt thì đoán chừng là sẽ gặp rắc rối mất!  

 

 

"Cậu Lâm, người này không thù không oán gì với tôi, không nhất thiết phải giết chóc thêm!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm vội vàng nói.  

 

 

"Không ngờ ông cũng là một người thiện lương đấy!"  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 365


 

 Trình Bằng hoàn toàn không ngờ Lâm Phong lại đánh mình, bị tát một cái thật mạnh, cơ thể lảo đảo rơi từ trên ghế xuống, ngã ngồi xuống đất.  

 

“Cho ông một bài học nhỏ nhé, đừng cậy già lên mặt trước mặt tôi.” Lâm Phong lạnh lẽo nói.  

 

 

Thấy vậy, vẻ mặt mọi người ở đây đều thay đổi.  

 

 

Nhất là Phùng Hải, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.  

 

 

Ông ta không biết chuyện Phong Vân Bang, bây giờ thấy Lâm Phong tùy tiện đánh một cường giả như thế, trong lòng không khỏi lo lắng.  

 

 

Adv

Cậu Lâm rất mạnh, nhưng Trình Bằng cũng không yếu, đằng sau còn có hậu thuẫn sâu không lường được!  

 

 

“Chó chết, dám đánh lén tao, muốn chết!”  

 

 

Trình Bằng bật dậy khỏi mặt đất, gương mặt đầy sát ý, hung hăng đánh một quyền về phía Lâm Phong.  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, đến khi Trình Bằng đã sát gần mình, anh mới giơ tay nhẹ nhàng bóp cổ Trình Bằng giơ lên.  

 

 

Adv

“Một con kiến hôi, cũng dám khiêu khích tao?” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

“Mày…”  

 

 

Trình Bằng vừa sợ vừa giận, thôi thúc chân khí trong cơ thể, kịch liệt giãy dụa nhưng hoàn toàn vô dụng!  

 

 

Đám người ở đây thấy vậy đều nghiêm túc lên.  

 

 

Thanh niên này mạnh như vậy, dễ dàng đánh bại một võ giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba!  

 

 

Trong mắt Ngưu Bôn xẹt qua một tia sáng.  

 

 

Quả nhiên Phùng Hải không lừa mình, Lâm Phong này không đơn giản!  

 

 

May mà mình còn có một thằng ngốc Trình Bằng ở đây, nếu không còn chưa biết phải thử như thế nào!  

 

 

Nghĩ tới đây, Ngưu Bôn lập tức mỉm cười, hòa giải nói:  

 

 

“Cậu Lâm, hiểu lầm thôi, cậu buông ra trước đã!”  

 

 

Rắc rắc!  

 

 

Lâm Phong cũng bẻ gãy cổ Trình Bằng rồi tiện tay ném xuống đất.

 

Nhìn cơ thể Trình Bằng mềm ra nằm sấp xuống đất, đám người ở đó đều ngây người ra.  

 

Dù sao Trình Bằng cũng không phải con chó con mèo gì, mà là một cường giả Tiên Thiên Cảnh tầng ba!  


 

 

Nhân vật như vậy dù là ở đâu cũng chắc chắn là lực lượng hùng mạnh, kết quả mới nói mấy câu đã bị Lâm Phong này giết nhẹ nhàng như thế?  

 

 

“Ngưu trưởng lão, không phải tôi không để cho ông thể diện, mà cái loại khinh người này nếu không bị tiễn đi sớm, thì trước sau gì cũng có người tiễn đi thôi. Chết sớm đầu thai sớm, mọi người hiểu chứ nhỉ? Tôi muốn tốt cho ông ta thôi.” Lâm Phong thản nhiên nói.  

 

 

Ngưu Bôn nhìn thoáng qua Lâm Phong, không nói gì.  

 

 

Nhưng Lưu Năng bên cạnh lại nheo mắt lại.  

 

 

Lão ta và Trình Bằng là bạn! Hiện giờ Trình Bằng bị giết, về tình về lý lão ta cũng nên nói vài lời, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi.  

 

 

“Cậu Lâm, có phải hơi quá đáng rồi không? Trình Bằng chỉ miệng nhanh hơn não mà thôi, cậu cũng giết ông ta luôn?” Lưu Năng nặng nề nói.  

 

 

“Thì sao?” Lâm Phong bình thản nhìn qua Lưu Năng.  

 

 

Lưu Năng thấy ánh mắt của Lâm Phong, trái tim chợt đập mạnh.  

 

 

Lão ta cảm giác được nếu mình còn dám lắm lời, Lâm Phong chắc chắn sẽ giết mình luôn!  

 

 

“Sau… tôi muốn nói là, thực ra cậu Lâm làm vậy cũng có lý, Trình Bằng mồm miệng không sạch, chết không hết tội! Tôi ghét nhất người không biết giữ mồm như thế!” Lưu Năng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì ngẩn người, rồi mỉm cười hỏi:  

 

 

“Ông tên gì?”  

 

 

“Tôi là Lưu Năng.”  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 739


 “Dọa ai đấy? Lên đi! Bữa tiệc lát nữa mới bắt đầu, chúng ta luyện tập một chút!”  

 

 

…  

 

 

Trong chớp mắt, bầu không khí cực kì nặng nề!  

 

 

Có thể nói là đối chọi gay gắt, đụng vào là nổ!  

 

 

Các thế lực lớn đi ngang qua cũng chú ý tới điều này. Khi bọn họ thấy Trương Lương và Chu Chiến có xung đột, ai nấy đều lộ vẻ mặt xem trò vui!.  

 

 

Adv

Không có lý do gì khác, chỉ là giữa hai người đã phát sinh xung đột nhiều lần rồi…  

 

 

Nhìn giống như hai thanh niên đồng trang lứa đang mâu thuẫn, thực ra lại là cả một ván cờ giữa hai nhà Chu, Trương…  

 

 


Mà trong đại đa số trường hợp đều là Chu Chiến thắng.  

 

 

Bởi vì thực lực của Chu Chiến mạnh hơn Trương Lương một chút, thuộc hạ của Chu Chiến cũng mạnh hơn thuộc hạ của Trương Lương một chút.  

 

 

Adv

“Trương thiếu gia, tôi chỉ đang nói chuyện với em gái cậu mấy câu mà thôi, cậu kích động như thế là sao?”  

 

 

Lúc này, nụ cười trên mặt Chu Chiến đã biến mất, giọng nói lạnh nhạt hơn!  

 

 

“Nói chuyện một chút? Anh gọi bà già nhà anh ra đây, tôi và bà ta đốt đuốc nói chuyện thâu đêm, thế nào?” Trương Lương lạnh lùng hỏi.  

 

 

“Muốn chết! Gọi mày một tiếng Trương thiếu gia là mày dám lên mặt như vậy ư?”  

 

 

Chu Chiến nghe xong, vẻ mặt lạnh lẽo, không hề do dự đấm thẳng về phía Trương Lương.  

 

 

Trương Lương không sợ chút nào, cũng giơ tay đánh một chưởng ra!  

 

 

“Đùng!”  

 

 

Hai bàn tay to đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ động trời!  

 

 

Một luồng dư âm quét ngang qua, khiến đám người đứng vây xem không ngừng lui về sau!  

 

 

“Tao cũng muốn xem dạo này mày có tiến bộ gì không!”  

 

 

Chu Chiến cười lạnh một tiếng, dấn thân lao lên, phát động công kích dày đặc như mưa rơi!  

 

 

Đương nhiên Trương Lương không sợ.  

 

 

Hai người nháy mắt đã lao vào đánh nhau túi bụi!  

 

 

Cùng lúc đó, đám lâu la của hai người cũng nổi giận gầm lên, ập vào nhau, một trận hỗn chiến lập tức xảy ra.  

 

 

Lát sau, nơi đó đã có máu chảy.  

 

 

Có rất nhiều người bị thương, đầu rơi máu chảy, thê thảm vô cùng!  

 

 

Trong số đó, người của nhà họ Trương chiếm phần nhiều, Trương Lỵ cũng bị trúng một đấm, khóe miệng chảy ra chút máu tươi!  

 

 

Rầm!  

 

 

Lúc này, Trương Lương và Chu Chiến vừa đụng mạnh vào nhau, sau đó bắn ra xa.  

 

 

Có thể thấy được hai người đều đang rất kiềm chế!  

 

 

Nếu không, với thực lực ở Võ Hồn đỉnh phong của họ, thoải mái đánh nhau thì có lẽ toàn bộ khách sạn cũng bị san phẳng!  

 

 

“Trương Lương, mày cũng biết chỗ này là chỗ nào. Chúng ta dùng một chiêu phân thắng bại, sao hả?” Chu Chiến lạnh lùng nói.  

 

 

“Đúng ý rồi đấy.”  

 

 

Trương Lương cười lạnh một tiếng, một quyền đánh ra, trong quả đấm mơ hồ có sấm sét lập lòe!  

 

 

Đối mặt với một quyền mạnh như thế, Chu Chiến không hoảng hốt chút nào, anh ta bay thẳng lên trời, cơ thể chỉ để lại chút tàn ảnh giữa không trung, tốc độ nhanh kinh người, cuối cùng hung hăng đá mạnh xuống Trương Lương một cái!  

 

 

Rầm!  

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 275


 Lát sau, Lâm Phong đã cảm thấy có gì đó lạ thường ở một nơi cách mình chừng hơn một trăm hai mươi ki-lô-mét.  

 

 

Có một ngọn núi chặn thần thức của anh lại, khiến anh không nhìn thấy được tình hình bên trong!  

 

 

Điều này rất lạ!  

 

 

Tuy rằng bây giờ thần thức của anh không quá mạnh, nhưng có thể ngăn cản thần thức của anh tra xét, nghĩa là ngọn núi đó rất có thể đã bị cao nhân bố trí cấm chế.  

 

 

Trừ việc đó ra, Lâm Phong còn nhìn thấy không ít võ giả dưới chân núi.  

 

Adv

 

Những võ giả này tách thành từng nhóm nhỏ, phân tán khắp nơi, lén la lén lút.  

 

 

“Lẽ nào đây chính là ngôi mộ của tiên nhân mà Diệp Thiên Tâm nói?” Lâm Phong suy nghĩ chốt lát, cả người hóa thành một luồng sáng bay về phía ngọn núi kia.  


 

 

…  

 

 

Adv

Trăng sáng vằng vặc, sao trời lấp lánh.  

 

 

Sâu trong dãy núi Hoành Đoạn có một đám võ giả đang lục lọi.  

 

 

Thực lực của những võ giả này không tầm  thường, bước đi vững vàng, tinh lực dồi dào, thấp nhất cũng đã là Địa Cảnh, thậm chí là Thiên Cảnh cũng có! Bọn họ bị đồ vật được chôn trong mộ của tiên nhân hấp dẫn mà đến!  

 

 

Dù sao chỉ cần ăn một viên đan dược là có thể khiến một võ giả Địa Cảnh nhảy vọt lên cả một cảnh giới lớn! Có võ giả nào có thể chống lại sức hút này?  

 

 

Lúc này, dưới một gốc cây cổ thụ che trời có hai người đang đứng. Một trong số đó chính là Minh chủ liên minh võ đạo Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Người còn lại là một phụ nữ đẫy đà.  

 

 

Người phụ nữ mặc sườn xám, đầu cài trâm, cơ thể mềm mại, môi đỏ mọng hơi hé, rất quyến rũ.  

 

 

“Không ngờ đến muộn như vậy rồi vẫn có rất nhiều cao thủ đang tìm kiếm ở chỗ này! Xem ra tin tức trong mộ tiên nhân có giấu đồ còn chấn động hơn so với chúng ta nghĩ! Anh Vương, anh nói tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”  

 

 

Người phụ nữ đẫy đà đưa mắt nhìn Vương Nhạc Hiên, nhỏ giọng nói. Dường như ông ta đang nghĩ cái gì đó nên không đáp lời.  

 

 

Người phụ nữ lắc lắc tay Vương Nhạc Hiên, dùng giọng nói nũng nịu nói: “Anh Vương… Anh làm sao thế? Suốt quãng đường tới đây anh cứ đờ ra, không để ý người ta! Trước đây anh không đối xử như thế với người nhà.”  

 

 

“Đừng lộn xộn, anh đang nghĩ một chuyện!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên lấy lại tinh thần, nhỏ giọng đáp.  

 

 

Thành phố Kim Lăng và dãy núi Hoành Đoạn của Vân Xuyên cách nhau cả nghìn cây số, dưới tình huồng bình thường, Vương Nhạc Hiên sẽ không có khả năng chạy tới đây tìm một nấm mồ chẳng có chút thông tin gì.  

 

 

Lúc này thật sự là bị tri kỷ ép buộc dụ dỗ tha tới đây!  

 

 

Tri kỷ của ông ta tên Tiểu Hồng, chính là một vị thiếu phụ của nhà họ Lâm ở Kinh Hàng, dùng ba từ khái quát sẽ là đẹp, tốt, quyến rũ.  

 

 

Lâm Tiểu Hồng là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong, vì rất lâu rồi không thể bước lên Hậu Thiên Cảnh, nên nghe thấy tin mộ của tiên nhân thì nghĩ đây là một cơ hội tốt, nên kéo ông ta tới đây cùng.  

 

 

Nhưng… Vương Nhạc Hiên đâu còn tâm trạng nghĩ tới cái này?  

 

 

Ông ta còn đang đau đầu vì chuyện của Lâm Phong đây!  

 

 

Lâm Phong nói trong vòng ba ngày nếu không thể tìm được hung thủ sau màn thuê xạ thủ kia, sẽ cho thành phố Kim Lăng máu chảy thành sông! Mà bây giờ đã hơn một ngày rưỡi rồi, còn chưa có manh mối gì! Cũng không biết bên phía lão Vân thì thế nào rồi.  

 

 

Vương Nhạc Hiên không nhịn được, thở dài một hơi, trên mặt chẳng còn vẻ hăng hái trước kia.  

 

 

“Anh đang nghĩ chuyện gì thế? Có chuyện gì quan trọng hơn việc em đột phá chứ? Anh còn như thế thì chuyện trước kia em đồng ý với anh, anh đừng mong thực hiện được!”  

 

 

Lâm Tiểu Hồng không vui, giận dữ nói.  

 

 

“Tùy em!” Vương Nhạc Hiên không thèm để ý, đáp.  

 

 

Đồ chơi thôi, chơi nhiều lần cũng không sao.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 272


Miêu Vô Song vội vàng nói.  

 

"Cái gì cũng được thật sao?"  

 

 

Lâm Phong quan sát Miêu Vô Song từ trên xuống dưới.  

 

 

Trong lòng Miêu Vô Song căng thẳng, khẩn trương nói:  

 

 

"Tiền bối, mặc dù thân hình tôi khá đẹp, nhưng mặt mũi tôi lại rất xấu."  

 

Adv

 

"Tôi biết cô xấu, không cần phải nhấn mạnh! Đưa cái túi đeo bên hông cô cho tôi."  

 

 

Lâm Phong nói rồi ném Tiểu Hoàng lại cho Miêu Vô Song.  

 

 


Miêu Vô Song chần chờ một lát rồi vẫn đưa túi cho Lâm Phong.  

 

 

Trong túi rõ ràng là có tám viên linh thạch, cô ta mua về để nuôi cổ trùng, mặc dù cô ta không biết Lâm Phong muốn thứ này làm gì, nhưng cô ta cũng không dám hỏi.  

 

Adv

 

"Được! Cô có thể đi được rồi!"  

 

 

Lâm Phong cất tám viên linh thạch đi, từ tốn nói.  

 

 

Miêu Vô Song ngạc nhiên khẽ gật đầu, sau đó vội vàng chạy như bay trốn ra khỏi nhà xưởng, biến mất trong màn đêm tối vô tận.  

 

 

Lâm Phong đưa mắt nhìn Miêu Vô Song rời đi, nhưng trong lòng thì suy ngẫm.  

 

 

Theo như lão già nói thì tộc Vu là một tộc rất lợi hại, có tổng cộng mười hai chi, chi nào cũng không tầm thường, cổ trùng cũng chỉ là một trong số các chi thôi!  

 

 

Sở dĩ anh thả Miêu Vô Song cũng là vì muốn lấy cơ hội sau này đi hỏi thăm tộc Vu một chút, thử thăm dò cái gia tộc thần bí này!  

 

 

"Cho ông mười phút để giải quyết ân oán cá nhân! Quá giờ tôi không đợi."  

 

 

Lâm Phong nói với Diệp Thiên Tâm một câu, sau đó đi ra khỏi nhà xưởng.  

 

 

Mối hận thù giữa Diệp Thiên Tâm và nhà họ Vương đúng là rất sâu đậm!  

 

 

Mà Vương Minh đã mất khả năng hành động rồi, thế thì để Diệp Thiên Tâm trút giận hết luôn đi.  

 

 

...

 

Lâm Phong vừa đi ra bên ngoài thì đã nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Vương Minh vang lên trong nhà xưởng.  

 

Ngoài tiếng kêu thê thảm ra thì còn có mấy tiếng "phụt", "phụt", điều này khiến vẻ mặt Lâm Phong có hơi quái dị, anh không kìm được mà dùng thần thức quét một vòng.  


 

 

Lại phát hiện ra Diệp Thiên Tâm đang cầm dao găm hung hăng đâm vào bụng Vương Minh.  

 

 

"Chán òm, còn tưởng là đang làm gì nữa chứ!"  

 

 

Lâm Phong lắc đầu xóa bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu mình, anh đốt một điếu Cửu Ngũ Chi Tôn, rít một hơi vô cùng thoải mái.  

 

 

Thuốc lá đương nhiên là lấy từ khách sạn lúc trước ở!  

 

 

Thật ra, đã rất lâu rồi anh không hút thuốc.  

 

 

Mà hồi đại học thì anh lại hút rất thường xuyên, có điều luôn hút Đại Tiền Môn rẻ tiền nhất, lúc đó chỉ có ba tệ rưỡi một bao, bây giờ chắc là đã lên giá rồi.  

 

 

"Phù..."  

 

 

Lâm Phong hít vài hơi rồi vứt điếu thuốc đi.  

 

 

Đây chẳng phải thứ tốt đẹp gì, thỉnh thoảng hít vài hơi, cảm nhận lại ký ức trước kia là được rồi!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong lại bắt đầu nghĩ tới người thần bí đã cứu cha mẹ mình, nhưng càng nghĩ lại càng không có đầu mối gì, khiến anh không khỏi có hơi buồn lòng  

 

 

Cứ như vậy, ước chừng qua bảy tám phút sau, Diệp Thiên Tâm tràn đầy tinh thần bước ra ngoài.  

 

 

"Giải quyết xong rồi?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 366


Dưới tình huống bình thường, trước tiên mọi người sẽ cãi nhau vài câu, sau đó ra vẻ một chút, bạn cho tôi bậc thang thì tôi sẽ theo đó mà xuống, không cần đánh thì không đánh.  

 

Sao có thể giống như Lâm Phong, còn chưa nói được hai câu đã giết người?  

 

 

“Khụ khụ…”  

 

 

Lúc này, Ngưu Bôn ho một tiếng, nhìn Phùng Hải nói:  

 

 

“Phùng Hải, ông đem thi thể Trình Bằng xuống đi, chúng ta nói chuyện chính!”  

 

 

Adv

“Không cần phiền phức thế.”  

 

 

Lâm Phong tiện tay ném một quả cầu xuống thi thể của Trình Bằng, thiêu nó ra tro.  

 

 


Tro cốt bay bay, suýt nữa dính lên mặt mọi người.  

 

 

“Linh khí hóa lửa!” Ngưu Bôn khiếp sợ vô cùng.  

 

Adv

 

Cho dù là Doãn Tử Nguyệt hay Kim Hoa bà bà cũng đều nghiêm túc hẳn lên.  

 

 

Rốt cuộc Lâm Phong này có lai lịch gì?  

 

 

Muốn dùng linh khí hóa thành lửa, nhất định phải đạt được sức khống chế kinh người đối với linh khí thì mới làm được!  

 

 

Cái đó liên quan đến thiên phú!  

 

 

Bởi vì không có thiên phú nhất định, thì đến võ đạo tông sư cũng không làm được như thế!  

 

 

“Không biết cậu Lâm là thiên kiêu của môn phái nào? Vì sao lão chưa từng nghe tên?”” Kim Hoa bà bà hỏi.  

 

 

“Không có.” Lâm Phong trả lời.  

 

 

Kim Hoa bà bà, Ngưu Bôn, Doãn Tử Nguyệt đều không tin lời Lâm Phong nói, trong lòng cho rằng chắc chắn Lâm Phong có bối cảnh đáng sợ nào đó, chỉ không muốn nói mà thôi!  

 

 

“Ngưu trưởng lão, giờ ông có thể nói ông tìm tôi làm gì chưa?”  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Ngưu Bôn.  

 

 

Ngưu Bôn lấy lại tinh thần, trấn an bản thân, nói:  

 

 

“Vậy tôi nói thẳng. Tôi tìm cậu vì Phùng Hải nói cậu đang thu thập đạn linh bạo. Mọi người đều biết đạn linh bạo do linh thạch chế ra, nhưng linh thạch ở toàn thành phố lại vô cùng hiếm thấy, mỗi viên có giá trị vô cùng lớn.”  

 


 

Nói đến đây, ông ta ngừng lại giây lát, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp:  

 

 

“Tôi nhận được tin tức, ở núi Phổ Đà của Kinh Hàng có một mỏ linh thạch, không biết cậu Lâm có hứng thú không?”  

 

 

“Ông chắc chắn là mỏ linh thạch ư?” Vẻ mặt Lâm Phong bình tĩnh.  

 

 

Thời đại mạt pháp, linh khí khô kiệt. Đến linh thạch còn hiếm thấy chứ đừng nói là linh mạch! Điều này khiến anh không tin tưởng lời Ngưu Bôn nói.  

 

 

“Cực kì chính xác. Người biết tin này không nhiều, tôi cũng vừa nhận được tin này từ người quen bên Kinh Hàng mà thôi. Hôm nay tôi gọi cậu qua đây cũng vì thiếu người, muốn gọi cậu đi cùng! Đương nhiên với thực lực mà Lâm Phong vừa thể hiện, đã chứng minh lựa chọn của tôi là chính xác. Bây giờ mỏ linh thạch hấp dẫn không ít cao thủ, chúng ta phải đi thành từng đoàn mới có cơ hội chia một chén canh!”  

 

 

Ngưu Bôn nhanh chóng nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì trầm tư.  

 

 

Nếu quả thật có linh mạch thì chắc chắn anh sẽ đi.  

 

 

Hiện tại tu vi của anh đã gặp bình cảnh, chỉ dựa vào bản thân tu luyện, thì mười năm nữa cũng đừng mong đột phá được. Muốn tiến thêm một bước, nhất định phải tìm cơ duyên!  

 

 

Hơn nữa, thể chất của con gái cũng cần một lượng lớn linh thạch mới thức tỉnh được!  

 

 

“Ông là trưởng lão của thương hội Bách Vân, đã cần giúp đỡ, vì sao lại không tìm người trong thương hội của mình?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Ngưu Bôn nghe thấy vậy không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ Lâm Phong này mạnh, nhưng vẫn còn trẻ tuổi, tính cách hơi non nớt!  

 

 

“Cậu Lâm, nếu tôi nói chuyện này với thương hội, mỏ linh thạch sẽ không liên quan đến tôi nữa! Bên thương hội sẽ có người chuyên tìm kho báu phụ trách việc này. Đến lúc đó, thương hội cho tôi mấy viên linh thạch, phát giấy khen, không phải tôi sẽ thành thằng ngu rồi sao?” Ngưu Bôn cười nói.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 740


 Anh ta nhịn một lúc lâu mới phun ra một ngụm máu tươi, nắm đấm đầm đìa máu , nhìn thấy mà sợ.  

 

Trái lại, Chu Chiến xoay người 720 độ trên không trung, sau đó vững vàng hạ xuống đất, lông tóc không bị hao tổn gì!  

 

 

Nhìn thấy vậy, rất nhiều võ giả đứng vây xem đều hít một hơi lạnh!  

 

 

Đây… là thế nào?  

 

 

Tuy rằng lúc trước Chu Chiến áp Trương Lương một đầu, nhưng cũng không khoa trương tới mức này!  

 

 

Adv

Còn bây giờ, Chu Chiến đã hoàn toàn nghiền nát Trương Lương!

 

“Anh, anh không sao chứ?”  

 

Trương Lỵ sốt ruột chạy tới bên cạnh, lo lắng hỏi.  

 

 

Trương Lương không trả lời em gái, anh ta nhìn chòng chọc vào Chu Chiến đang dương dương đắc ý, trong lòng dậy sóng!  


 

 

Anh ta có thể cảm nhận được, thực lực của Chu Chiến rõ ràng đã hơn mình hẳn một cảnh giới nhỏ.  

 

Adv

 

“Mày đã bước nửa bước vào Võ Thánh Cảnh?”  

 

 

“Ha ha… mày đoán đúng rồi! Lận thiếu gia cho tao một viên Thối Thể đan từ thời thượng cổ! Tao tích lũy tu vi được đầy đủ xong đương nhiên sẽ gần với Võ Thánh hơn một chút!”  

 

 

Chu Chiến không nhịn được mà bật cười.  

 

 

Thối Thể đan?  

 

 

Người xung quanh nghe xong đều ao ước!  

 

 

Đây là đan dược của mấy nghìn năm trước, nghe nói có thể rèn luyện khí lực của võ giả, tẩy tinh phạt tủy!  

 

 

Hiện tại rất hiếm người có thể luyện ra được!  

 

 

Rất nhiều võ giả vẫn luôn dừng lại ở một cảnh giới không thể đột phá được, cũng vì thể chất có chỗ thiếu hụt, mà Thối Thể đan có thể bù đắp vào chỗ thiếu hụt đó!  

 

 

Trương Lương nghe xong, vẻ mặt vô cùng u ám.  

 

 

Anh ta không ngờ rằng quan hệ giữa Chu Chiến và Lận Vô Song đã tới mức này!  

 

 

Đây không phải là tin tốt cho nhà bọn họ.  

 

 

Cùng lúc đó, cuộc chiến giữa thuộc hạ hai bên cũng kết thúc, nhà họ Trương ai nấy cũng bị thương rất nặng.  

 

 

Còn bên nhà họ Chu đỡ hơn nhiều, chỉ có vài người bị thương nhẹ.  

 

 


“Đúng là một lũ đê tiện, không có thực lực thì đừng giả vờ ở đây, giả vờ cái gì?”  

 

 

“Đúng, chắc phải bị đánh một trận mới thoải mái đúng không?”  

 

 

“Nói đi nói lại, đánh bọn chúng như thế cũng khiến tôi thoải mái hơn! Ha ha…”  

 

 

…  

 

 

Nghe mấy câu nói đầy nhục nhã kia, đám võ giả của nhà họ Trương đều đỏ bừng mặt, hận không thể lao lên đại chiến ba trăm hiệp nhưng lại bị Trương Lương ngăn cản.  

 

 

Hiện tại tình huống bất lợi với bọn họ, ở đây còn có nhiều người vây xem như thế. Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì bọn họ chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.  

 

 

“Chu Chiến, tao nhớ kĩ việc này.” Trương Lương lau máu tươi bên môi, lạnh lùng nói.  

 

 

“Nhớ kĩ? Sao tao nghe câu này quen thế nhỉ?”  

 

 

Chu Chiến ngoáy tai, cười híp mắt nói.  

 

 

Trương Lương hít sâu một hơi, không trả lời nữa, ra hiệu cho thuộc hạ rời đi.  

 

 

Nhưng lúc này Chu Chiến lại lên tiếng ngăn cản đám người Trương Lương, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Chờ đã, Trương Lương, đánh thua muốn đi dễ như vậy sao? Có phải mày hơi ngây thơ không?”  

 

 

“Mày muốn thế nào?”  

 

 

Trái tim Trương Lương nặng nề.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 273


 "Sau đó thì sao? Tiếp theo ông định làm gì?"  

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Tôi muốn đi tìm cháu gái nhỏ của tôi, tôi muốn tiêu diệt nhà họ Vương!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn Lâm Phong với vẻ mặt chờ đợi.  

 

 

Lâm Phong hiểu rõ ý tứ của Diệp Thiên Tâm, thế là anh bảo Diệp Thiên Tâm duỗi tay phải ra, viết một chữ "Giết" lên lòng bàn tay phải lão ta.  

 

 

Adv

Sau khi chữ "Giết" được viết xong, nó lập tức tỏa ánh vàng rực rỡ, nhưng rồi lại nhanh chóng chìm nghỉm đi, ẩn vào trong lòng bàn tay Diệp Thiên Tâm biến mất không còn tăm hơi.  

 

 

"Cậu Lâm... Đây là?"  

 

 

Trong lòng Diệp Thiên Tâm đang đảo lộn.  


 

 

"Ông có thể coi nó như một pháp chỉ! Mặc dù chữ này chỉ có thể dùng được ba lần, nhưng đủ để dễ dàng giết toàn bộ nhà họ Vương! Ông phải kiềm chế một chút."  

 

 

Adv

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì lập tức thử cảm nhận, lão ta nhận ra trong lòng bàn tay mình quả đúng là có một nguồn sức mạnh đáng sợ, chỉ cần mình hơi suy nghĩ đến thôi là có thể giải phóng ra.  

 

 

"Cảm ơn cậu Lâm!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm kìm nén sự kích động trong lòng, sau đó do dự một lát, lão ta vẫn nói ra chuyện về mộ ẩn của tiên nhân.  

 

 

"Mộ ẩn của tiên nhân, dãy núi Hoành Đoạn?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt nhanh chóng hơi thay đổi!  

 

 

Chẳng phải lão già được chôn ở dãy núi Hoành Đoạn sao?  

 

 

Mẹ nó, đừng nói là lão già bị người ta đào mộ đó nhé?  

 

 

Bên trong có không ít đồ xịn đâu đó!  

 

 

Nghĩ đến đây, Lâm Phong lập tức hóa thành một tia sáng bay về phía mộ của lão già.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Diệp Thiên Tâm cũng không bất ngờ.  

 

 

Bởi vì trước đây lão ta cũng từng nhìn thấy Lâm Phong bay một lần rồi, trong mắt lão ta, Lâm Phong chính là một vị đại năng Tông Sư cảnh!  

 


 

"Trước mắt cứ tạm gác lại chuyện nhà họ Vương đã, bây giờ mình đã có pháp chỉ của cậu Lâm, có thể đi giúp anh Tăng một chút! Năm ấy mình gặp khó khăn, anh Tăng đã cứu mình! Bây giờ đã tới lúc mình báo đáp rồi!"  

 

 

Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Thiên Tâm lóe lên một tia sáng, lão ta chạy nhanh về phía nhà họ Tăng.  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Lâm Phong đã đi tới trước mộ của lão già!  

 

 

Ngôi mộ vẫn giống y đúc như lúc anh ra đi.  

 

 

Nếu có khác, thì đó là ngôi mộ đã mọc lên đôi ba ngọn cỏ xanh.  

 

 

"Xem ra mộ ẩn của Tiên Nhân và mộ của lão già không liên quan tới nhau!"  

 

 

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Bây giờ đã là đêm khuya.  

 

 

Ánh trăng như hoa, gió đêm thổi tới vù vù từ trong thung lũng, thổi tung tóc của Lâm Phong, khiến suy nghĩ của Lâm Phong hỗn độn.  

 

 

"Có nên đào mộ của lão già không nhỉ?"  

 

 

"Chính tay mình chôn lão già xuống, bên trong cũng chôn cất một đống đồ tốt..."  

 

 

Lâm Phong có hơi xoắn xuýt!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 276


 Bà ta có thể cảm nhận được thái độ của Vương Nhạc Hiên rõ ràng đã thay đổi, bắt đầu vượt quá tầm tay bà ta.  

 

 

Đây cũng không phải chuyện gì tốt! Bà ta còn đang trông cậy Vương Nhạc Hiên giúp bà ta bắt một viên đan dược.  

 

 

Dù sao, Vân Xuyên khác Giang Nam rất nhiều!  

 

 

Vân Xuyên nhiều núi, võ đạo thịnh hành, cổ võ thế gia nhiều không đếm xuể.  

 

 

Ở tỉnh Giang Nam, Hậu Thiên Cảnh cũng coi như hào kiệt một phương rồi, nhưng ở Vân Xuyên Hậu Thiên Cảnh cũng rất  tầm thường!  

 

Adv

 

Bà ta bị chững lại ở cảnh giới này, nếu không có Vương Nhạc Hiên hỗ trợ, muốn giành cơ duyên ở nơi xa lạ thế này quả thực nằm mơ giữa ban ngày.  

 

 

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền vào tai hai người.  

 

 

“Ai da, đây không phải là đại mỹ nữ họ Lâm sao! Sao nào? Bà cũng hứng thú với mộ tiên nhân này ư?”  

 

 

Adv

Lâm Tiểu Hồng và Vương Nhạc Hiên đều đưa mắt nhìn lại, thấy một đám người đang từ từ đi tới, đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tro!  

 

 

Lúc này người đó đang nhếch môi cười, đôi mắt tùy tiện đánh giá Lâm Tiểu Hồng từ trên xuống dưới, như có thể nhìn xuyên vào cơ thể của Lâm Tiểu Hồng.  

 

 

Lâm Tiểu Hồng thấy người này, trong mắt lập tức xẹt qua chút khác thường, che miệng cười duyên nói:  

 

 

“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là anh Tầm!”  

 

 

Người đàn ông trung niên tên là Nam Cung Tầm, cũng giống bà ta, đến từ thành phố Kinh Hàng! Chỉ có điều vị thế của hai người khác nhau! Bà ta chỉ là một quả phụ không được coi trọng của nhà họ Lâm, còn Nam Cung Tầm là một nhân vật lớn của nhà Nam Cung, là cường gia siêu cấp Hậu Thiên Cảnh tầng sáu, đưa mắt nhìn khắp Kinh Hàng, hắn ta chắc chắn là một cường giả.  

 

 

Bà ta không ngờ rằng, chuyện mộ của tiên nhân lần này cũng hấp dẫn được Nam Cung Tầm tới.  

 

 

Hơn nữa nhìn mấy người sau lưng Nam Cung Tầm, người nào cũng đã là Hậu Thiên Cảnh, thực lực mạnh hơn Vương Nhạc Hiên nhiều!

 

“Người đẹp Lâm, một tiếng anh Tầm này, đúng là khiến tim tôi tan chảy đấy.”  

 

Nam Cung Tầm mỉm cười nói.  

 

 

“Nam Cung Tầm, mong anh tôn trọng một chút!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên không nhìn nổi nữa, chặn Lâm Tiểu Hồng ở phía sau, trầm giọng nói.  

 

 

Bất luận thế nào, hiện giờ Lâm Tiểu Hồng trên danh nghĩa cũng là người phụ nữ của ông ta?”  

 

 

“Tôn trọng? Tôi không tôn trọng chỗ nào? Minh chủ Vương?”  


 

 

Nụ cười trên khuôn mặt của Nam Cung Tầm tắt dần.  

 

 

“Trong lòng anh tự rõ! Đừng có ra vẻ với tôi…Tiểu Hồng là người phụ nữ của tôi, dẹp cái suy nghĩ bẩn thỉu đó của anh đi!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên cười lạnh một tiếng.  

 

 

“Vương Nhạc Hiên! Tôi gọi ông một tiếng minh chủ, ông thực sự nghĩ mình là nhân vật ghê ghớm sao? Đừng có ở đây ra oai với tôi! Ở đây không phải là thành phố Kim Lăng, không có Vân Trung Thiên bảo vệ ông, ông có tin tôi có thể nghiền chết ông không?”  

 

 

Nam Cung Tầm vẻ mặt khinh thường, sau đó lạnh lùng nói:  

 

 

“Em tôi Nam Cung Vấn Thiên xảy ra chuyện ở thành phố Kim Lăng các ông, tôi còn chưa tìm tới ông đâu! Vậy mà ông lại nổi khùng trước ư?”  

 

 

“Anh…”  

 

 

Sắc mặt Vương Nhạc Hiên khó coi.  

 

 

Nhưng thấy đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa thực lực Nam Cung Tầm lại mạnh hơn mình nhiều, nên ông ta chỉ có thể nhịn mà thôi.  

 

 

“Tiểu Hồng, chúng ta đi!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên nắm lấy tay Tiểu Hồng, không muốn ở lại đây thêm nữa.  

 

 

Lâm Tiểu Hồng do dự trong chốc lát, rồi trực tiếp hất tay Vương Nhạc Hiên ra, đi tới bên cạnh Nam Cung Tầm.  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 367


 “Bây giờ tôi cho người đi chuẩn bị trực thăng, Kinh Hàng cách Kim Lăng không xa, cùng lắm nửa tiếng là tới.” Ngưu Bôn nói xong bèn dẫn Phùng Hải rời khỏi phòng họp.  

 

Lâm Phong nhìn qua Doãn Tử Nguyệt, Kim Hoa bà bà và Lưu Năng rồi đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho Trần Y Nặc.  

 

 

“Y Nặc, tối nay anh sẽ không về.”  

 

 

“Ừm…”  

 

 

“Em không vui sao?”  

 

 

Adv

“Không có, anh cứ bận đi, buổi chiều em dẫn con gái ra ngoài chơi.”  

 

 

Trần Y Nặc nói xong thì cúp điện thoại.  

 

 

Lâm Phong có thể cảm giác được Trần Y Nặc là lạ, nhưng anh không nghĩ nhiều.  


 

 

Phụ nữ ấy mà, một tháng luôn có vài ngày như vậy!  

 

 

Adv

Trước kia ở cạnh Trần Y Nặc bảy năm, anh đã quen rồi.  

 

 

Lúc này, Doãn Tử Nguyệt lại gần Lâm Phong.  

 

 

Trên mặt cô ấy đeo khăn che mặt màu trắng, không nhìn rõ được cả gương mặt.  

 

 

Nhưng từ dáng người xinh đẹp cùng với đôi mắt đen lóng lánh như bảo thạch, cũng có thể được tính là hàng hiếm!  

 

 

“Anh Lâm, tôi có thể mạo muội hỏi một vấn đề không?” Doãn Tử Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.  

 

 

Giọng nói của Doãn Tử Nguyệt rất êm tai, như chim hoàng yến hót, đàn ông bình thường nghe thôi đã đủ nhũn cả người ra rồi.  

 

 

“Không thể!”  

 

 

Lâm Phong lạnh nhạt đáp lại một câu rồi quay người vào phòng họp.  

 

 

Doãn Tử Nguyệt nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Phong.  

 

 

Lần đầu tiên cô ấy chủ động nói chuyện với đàn ông, kết quả người này lại tỏ vẻ không muốn nói chuyện với cô ấy.  

 

 

Điều này khiến cô ấy hơi mất hứng.  

 

 

Nhưng lát sau Doãn Tử Nguyệt đã nghĩ được nguyên nhân, lắc đầu lẩm bẩm: “Quên mất trên mặt mình còn đeo khăn, nếu nhìn thấy mặt mình rồi có khi anh ta sẽ không từ chối nữa?”

 

Thật ra Lâm Phong đã biết mặt Doãn Tử Nguyệt từ lâu rồi.  

 

Chỉ một cái mạng che mặt mỏng thôi thì sao có thể che giấu được thần trí của anh.  

 

 

Sở dĩ anh không để ý đến Doãn Tử Nguyệt là vì cảm thấy cái ả Doãn Tử Nguyệt này quá trà xanh, lại còn là loại trà xanh cực kỳ nồng nữa chữ.  

 

 

Không cần phải hỏi tại sao!  

 

 

Mỗi một người đàn ông đều có trực giác như vậy, mà tỉ lệ đúng nó phải ở tầm chín mươi phần trăm trở lên.  

 

 

Lâm Phong về lại phòng họp, bắt đầu nghe ngóng tin tức linh mạch cụ thể từ phía Lưu Năng.  

 

 

Tiếc là Lưu Năng cũng chẳng rõ.  

 

 

Ngưu Bôn tụ họ lại cùng một chỗ như thế này cũng chỉ nói qua loa thôi, còn cụ thể thế nào phải đến thành phố Kinh Hàng thì mới biết được!  

 

 

Chẳng lâu sau.  

 

 

Ngưu Bôn đã chuẩn bị máy bay trực thăng xong xuôi.  

 

 

Mọi người cùng bước lên, đi thẳng về phía thành phố Kinh Hàng.  

 

 

...  

 

 

Nửa tiếng sau, máy bay đáp xuống một trang viên tư nhân.  

 

 

Mọi người bước ra khỏi trực thăng thì một ông cụ mặc áo bào đen dẫn theo một nhóm người bước nhanh đến đón, cười nói.  

 

 

"Trưởng lão Ngưu, lâu rồi không gặp!"  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 741


 

Chu Chiến nghe xong, gương mặt lập tức lạnh đi, nói:  

 

“Chúng ta cứ tiếp tục đánh đi! Tao thấy hôm nay chúng mày không thể đi vào khách sạn được nữa đâu!”  

 

 

Dứt lời, bầu không khí trở nên yên tĩnh!  

 

 

Trương Lương lạnh lùng nhìn Chu Chiến, tuy phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì!  

 

 

Đánh tiếp, xấu hổ là chuyện nhỏ, với tính cách của Chu Chiến, người của mình nhất định sẽ bị thương nặng!  

 

 

Xin giúp đỡ từ trưởng bối ư? Không thể nào!  

 

Adv

 

Thanh niên đồng lứa giao lưu, liên lụy đến trưởng bối, nhà họ Trương bọn họ đâu thể ngẩng mặt lên được nữa!  

 

 

Lúc này, Trương Lỵ đột nhiên nói:  

 

 

“Anh, không phải chỉ tâm sự một chút thôi sao, mọi người vào trong trước đi.”  

 

 

“Không được! Anh sẽ không bỏ mặc em!” Trương Lương cắt lời Trương Lỵ.  

 

 

Adv

“Còn không chịu khuất phục!”  

 

 

Đúng lúc này, Chu Chiến cười lạnh một tiếng, đánh thẳng về phía Trương Lương.  

 

 

Trương Lương vốn đang bị thương, lúc này đối mặt với một đòn ngay gần như thế, hoàn toàn không có gì ngăn trở, anh ta lập tức bị đánh bay ra hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống đất!  

 

 

Nhìn thấy vậy, đám võ giả nhà họ Trương đều gào lên muốn báo thù, kết quả chưa tới một tiếng đồng hồ, đã bị đánh ngã lăn ra đất, không ngừng kêu rên!  

 

 

“Dừng tay, không đánh!”  

 

 

Trương Lỵ không nhìn được nữa, quát lớn.  

 

 

Chu Chiến vẫy tay ý bảo dừng lại, sau đó cười híp mắt nhìn Trương Lỵ nói:  

 

 

“Sao hả? Nghĩ xong rồi à?”  

 

 

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”  

 

 

Gương mặt Trương Lỵ tái nhợt.  

 

 

“Ha ha, nhiều người đang nhìn thế này, anh Chu của em cũng không phải là người bẩn thỉu! Em đứng đây thơm anh một cái, anh sẽ tha cho nhà em, sao hả?”  

 

 

Chu Chiến mỉm cười nói.  

 

 

“Không được, em gái, tuyệt đối không!”  

 

 

Trương Lương cố gắng đứng dậy, hai mắt đỏ lừ!  

 


 

Mục đích của Chu Chiến làm như thế, không phải để chiếm lời từ Trương Lỵ, mà chủ yếu là mượn cơ hội để sỉ nhục nhà họ Trương.  

 

 

Trong trường hợp này nếu như em gái thơm Chu Chiến, thì chẳng khác nào làm nhà họ Trương mất hết mặt mũi!  

 

 

“Trương Lương, mày lắm chuyện thật đấy! Tuy tao không giết mày nhưng chặt tay chặt chân mày thì tao vẫn làm được!”  

 

 

Chu Chiến cười lạnh một tiếng, đi về phía Trương Lương.  

 

 

Trương Lỵ nhìn gương mặt đầy máu của anh trai, trong lòng run lên, hai mắt nhắm lại, lớn tiếng nói:  

 

 

“Tôi đồng ý!”  

 

 

Chu Chiến nghe xong, khóe miệng cong lên, lại quay về trước mặt Trương Lỵ, nói:  

 

 

“Thế là được rồi, không phải chỉ là thơm một cái thôi sao, có gì khó khăn đâu!”  

 

 

“Đến đây đi, cho anh nếm thử chút ngọt ngào nafo1”  

 

 

Gương mặt Trương Lỵ tái nhợt, cơ thể xinh đẹp hơi run.  

 

 

Đám người Trương Lương đằng xa đều đỏ cả mắt, giọng nói khàn khàn ngăn Trương Lỵ lại.  

 

 

Nhưng Trương Lỵ không đáp lời.  

 

 

Trương Lỵ đã tới gần Chu Chiến thì đúng lúc này, một tiếng còi xe dồn dập phá vỡ không khí trong sân!  

 

 

Một chiếc Hồng Kỳ L5 chạy tới, cuối cùng dừng lại trước mặt mọi người.  

 

 

“Mẹ nó, ai đấy, ấn còi xe đúng lúc này, muốn chết đúng không?”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 277


 Lâm Tiểu Hồng lạnh lùng nói.  

 

 

Lúc nhìn thấy Nam Cung Tầm, suy nghĩ trong lòng cô ta liền thay đổi!  

 

 

Dù sao thì đi cùng ai cũng đều phải ngủ, vậy tại sao không tìm một người đàn ông mạnh hơn chứ?  

 

 

Hơn nữa từ trong phản ứng của Nam Cung Tầm, cô ta cũng biết được Nam Cung Tầm có ý với mình, cho nên cô ta không chút do dự mà vứt bỏ Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Nói cho cùng thì cô ta và Vương Nhạc Hiên cùng chẳng có tình cảm gì.  

 

Adv

 

Vương Nhạc Hiên chỉ nghĩ đến thân thể cô ta, còn cô ta chỉ là lợi dụng sức mạnh của Vương Nhạc Hiên thôi!  

 

 

Đây chỉ là một kiểu giao dịch mà thôi!  

 

 

Cô ta rất cởi mở, trong mắt cô ta, đàn ông chỉ là phụ kiện để làm tăng thêm giá trị của bản thân thôi, một khi không còn giá trị nữa thì có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.  

 

 

Adv

“Haha…Chim khôn chọn cành mà đậu! Người đẹp Lâm, kiểu tính cách nhanh gọn dứt khoát này, tôi rất thích!”  

 

 

Nam Cung Tầm nắn bóp lấy cơ thể của Lâm Tiểu Hồng, mỉm cười nói.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nhìn thấy cảnh này thì tức đến ói máu!  

 

 

Ông ta không thể nào ngờ được Lâm Tiểu Hồng lại tuyệt tình tới như vậy, hoàn toàn không màng đến tình cảm nhiều năm giữa hai người, chuyện này khiến ông ta rất đau lòng.  

 

 

“Vương Nhạc Hiên…thấy ánh mắt của ông, chẳng lẽ ông còn muốn đánh tôi à?”  

 

 

Nam Cung Tầm khinh bỉ nhìn Vương Nhạc Hiên nói.  

 

 

Lời này vừa dứt, mấy võ giả Thiên Cảnh đằng sau lưng hắn ta lập tức lao tới bao vây lấy Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Vương Nhạc Hiên nắm chặt nắm đấm, thần sắc có chút dữ tợn.  

 

 

Ông ta chưa từng bị sỉ nhục tới mức này?  

 

 

Cho dù là Lâm Phong trước đó, chẳng qua cũng chỉ đánh ông ta vài trận mà thôi, vốn không sỉ nhục ông ta như vậy!  

 

 

“Nam Cung Tầm, tôi là minh chủ của liên minh võ đạo, anh dám ức hiếp tôi như vậy sao?”  

 


 

Vương Nhạc Hiên hai mắt đỏ ngàu, nói từng câu từng chữ.  

 

 

“Nếu ông là minh chủ của võ minh thành phố Kinh Hàng, thì tôi còn nể ông ba phần! Đáng tiếc ông lại là minh chủ của thành phố Kim Lăng!!”  

 

 

“Ông thực sự cho rằng tôi không biết tình hình của võ minh các ông sao? Ban đầu lúc cử đi làm minh chủ võ minh của thành phố Kim Lăng, không ai muốn đi cả, chỉ có đồ vô dụng như ông lại nghĩ dến chuyện tới cái nơi hoang vu hẻo lánh đó để làm mưa làm gió!”  

 

 

“Đúng thật là thứ rác rưởi chỉ sống trong mộng! Suốt ngày nói với người khác mình vô địch, thực tế lại chẳng là cái thá gì!”  

 

 

Nam Cung Tầm vẻ mặt khinh thường nói:  

 

 

“Còn không mau cút đi cho tôi, có tin tôi đánh gãy cả ba chân của ông không hả?”  

 

 

“Vương Nhạc Hiên, ông vẫn nên đi đi! Không có thực lực gì thì đừng ở đây cố chấp nữa!”  

 

 

Lâm Tiểu Hồng cũng nhàn nhạt nói.  

 

 

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta càng cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác!  

 

 

Đi theo loại phế vật như Vương Nhạc Hiên thì có thể có tiền đồ gì chứ?  

 

 

Vương Nhạc Hiên thở hắt một hơi, đang chuẩn bị nói gì đó.  

 

 

Thế nhưng chính vào lúc này, có một người thanh niên áo trắng cách đó không xa đi về phía này.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 274


 

 "Thật có lỗi thật có lỗi, lão già, thứ lỗi cho tôi vô lễ!"  

 

"Cùng lắm thì sau khi đào mộ ông lên, tôi sẽ gọi ông một tiếng sư phụ!"  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa bắt đầu đào mộ.  

 

 

Ngôi mộ cũng không lớn, chẳng bao lâu sau quan tài đã lộ ra.  

 

 

Nhìn chiếc quan tài gần như mới toanh, vẻ mặt Lâm Phong có hơi phức tạp.  

 

 

Adv

Mấy chuyện như kiểu đào mộ thế này, đúng là vô cùng thất đức!  

 

 

Nếu biết trước thì mình đã không giả khùng giả điên đi chôn nhiều đồ tốt như vậy rồi, bây giờ lại đào lên, đúng là như thằng ngu vậy!  

 

 


"Quên đi, đã đến nước này rồi! Mình còn do dự gì nữa!"  

 

 

Lâm Phong thở hắt ra, rồi mở quan tài ra luôn.  

 

Adv

 

Nhưng ngay sau đó.  

 

 

Con ngươi anh co lại!  

 

 

Bên trong cỗ quan tài lại không có một cái gì!  

 

 

"Chuyện gì đây?"  

 

 

Lâm Phong hoàn toàn choáng váng.  

 

 

Rõ ràng lúc trước chính anh đã đặt lão già cùng với chiếc túi càn khôn đó vào trong quan tài, sau đó tự tay chôn xuống dưới đất, sao bây giờ lại không có chứ?  

 

 

Lẽ nào bị kẻ khác trộm mất?  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, anh dùng thần thức thăm dò bốn phía, nhưng lại không phát hiện bất cứ dấu vết gì!  

 

 

Nói cách khác, kể từ sau khi anh rời đi thì hẳn là cũng không có ai khác từng tới đây!  

 

 

Nếu như vậy...  

 

 

Thì cái xác và túi càn khôn trong quan tài đâu?  

 

 

Lâm Phong nghĩ đến một chuyện đáng sợ, toàn thân bỗng nhiên rét run lên.  

 

 


Chẳng lẽ lão già với cha mẹ mình vẫn chưa chết?  

 

 

Nếu như là vậy thật, thế thì mục đích giả chết của lão già này là gì?  

 

 

Lâm Phong đứng trước mộ, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra!  

 

 

Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?  

 

 

Đúng lúc này.  

 

 

Bên trong điện thờ cũ nát lại có một sóng chấn động nhỏ truyền tới.  

 

 

Lâm Phong dịch chuyển vào trong điện thờ, phát hiện ra một lệnh bài màu đen, trên lệnh bài tỏa ra chút linh khí yếu ớt.  

 

 

Lúc trước không có lệnh bài này! Lẽ nào là lão già cố tình để nó lại trong này?  

 

 

Lâm Phong xem xét lệnh bài cẩn thận, phát hiện trên lệnh bài có một tấm bản đồ ẩn hiện, bản đồ chỉ tới một ngọn núi nhỏ ở dãy núi Hoành Đoạn.  

 

 

...

 

“Đánh con mười năm! Sau đó mặc con đi giải đố ở ngoài, con thật sự hối hận vì sao lúc đó không vả cho sư phụ hai cái, để xem người có thể giả vờ nữa không!”  

 

Nhìn lệnh bài màu đen trong tay, Lâm Phong nổi giận vô cớ.  

 

 

Thực ra sau khi xuống núi, ấn tượng của anh về lão nhân đã từ từ thay đổi, nghĩ thực ra lão nhân cũng đáng thương.  

 

 

Nhưng không ngờ lão nhân lại giả chết cho anh một đòn, thật sự khiến anh hận muốn chết!  

 

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 368


 Lần này có được tin tức của mỏ linh thạch cũng là nhờ Lâm Phi Hải nói cho ông ta biết, điều đó đã cho thấy quan hệ của hai người họ tốt đẹp đến mức nào!  

 

Nhân dịp hai người trò chuyện với nhau, Lâm Phong cũng đánh giá mọi thứ xung quanh!  

 

 

Không nghi ngờ gì nữa, nhà họ Lâm này chắc chắn là thế gia võ đạo đỉnh cấp ở thành phố Kinh Hàng.  

 

 

Trang viên này ít nhất cũng phải có diện tích cả nghìn mẫu đất.  

 

 

Người vệ sĩ trước mặt họ có tu vi thấp nhất là võ giả Huyền Cảnh, thậm chí có mấy vị cỡ Hậu Thiên Cảnh!  

 

 

Adv

Mà ông lão mặc áo bào đen còn khủng hơn, đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh tầng thứ năm!  

 

 

"Trong sáu thành phố ở Giang Nam thì thành phố Kim Lăng đúng là kém nhất! Võ giả Huyền Cảnh ở thành phố Kim Lăng đã là nhân vật lớn xưng bá một cõi rồi, nhưng ở đây chỉ xứng là một vệ sĩ mà thôi!"  

 

 

Lâm Phong hơi cảm thán.  

 

 

Trách sao khi trước tay Nam Cung Vấn Thiên kia phách lối như vậy, không buồn để chủ của các thế lực lớn ở thành phố Kim Lăng vào mắt, đúng là cũng có cái lý của nó!  

 

 

Adv

Chủ các thế lực mạnh ở thành phố Kim Lăng như Đàm Thiên Hồng, Long Hạo, Đế Thích Thiên cũng chỉ ở Địa Cảnh đỉnh phong, đặt ở thành phố Kinh Hàng thật sự chẳng là cái thá gì!  

 

 

Nhưng Lâm Phong cũng cảm thấy hơi lạ.  

 

 

Theo lý mà nói thì thành phố Kim Lăng là cố đô của Lục Triều, không nên yếu đến thế mới đúng, lẽ nào ở đây có chuyện gì đó ẩn khuất hay sao?  

 

 

"Ông Lâm, để tôi giới thiệu với anh mấy vị cao nhân phía sau tôi nhé!"  

 

 

Lúc này, Ngưu Bôn quay lại, vừa cười vừa nói.  

 

 

Lâm Phi Hải cũng gật đầu, đôi mắt nóng bỏng như đuốc đảo qua Lưu Năng, Doãn Tử Nguyệt, từng người một.  

 

 

Cuối cùng dừng ở chỗ Kim Hoa bà bà, vẻ mặt chợt hiện lên sự nghiêm túc!  

 

 

Cao thủ!  

 

 

Người này chắc chắn là cao thủ!  

 

 

Võ đạo của bà ta hùng hậu đến cực độ, chắc chắn là cường giả mạnh hơn Tiên Thiên Cảnh tầng năm!  

 

 

Về phần Lâm Phong thì ông ta chẳng buồn quan tâm.  

 

 

Vì ông ta không cảm nhận được chút sức mạnh võ đạo nào trên người Lâm Phong, còn tưởng Ngưu Bôn đưa một hậu bối đến học hỏi thôi.  

 

 

"Anh Ngưu, vị này là?"  

 

 

Lâm Phi Hải nhìn về phía Kim Hoa bà bà, thận trọng hỏi.  

 

 

"Vị này là Kim Hoa bà bà, Tiên Thiên Cảnh tầng bảy!"  

 

 

Ngưu Bôn vừa cười vừa nói.  

 

 

Hầu hết người nhà họ Lâm nghe vậy đều hít một hơi khí lạnh.  

 

 

Tiên Thiên Cảnh tầng bảy ư?  

 

 

Chắc đây là sự tồn tại vô địch trên toàn đất Kinh Hàng mất thôi.  

 

 

Đến cả vẻ mặt Ngưu Bôn cũng trở nên thận trọng hơn.  

 

 

Đến được Tiên Thiên Cảnh thì lên mỗi tầng cũng khó!  

 

 

Nên đừng thấy ông ta và Kim Hoa bà bà chỉ chênh hai tầng mà nhầm. Một khi đánh nhau, Kim Hoa bà bà có thể đánh bại ông ta chỉ trong cái nháy mắt thôi!  

 

 

"Tôi là Lâm Phi Hải của nhà họ Lâm, chào Kim Hoa bà bà!"  

 

 

Lâm Phi Hải bước lên trước, cung kính nói.  

 

 

Ở giới võ đạo, triết lý kẻ mạnh làm vua. Mặc dù ông ta là gia chủ của nhà họ Lâm nhưng cũng không thấy hành động này của mình có gì mất mặt!  

 

 

"Gia chủ Lâm khách khí quá!"  

 

 

Kim Hoa bà bà gật đầu.  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 742


Giọng nói của gã dừng lại, cái cổ gãy đứt!  

 

 

Lâm Phong vứt xác xuống đất, sau đó liếc nhìn hiện trường một cái, lạnh nhạt hỏi:  

 

 

“Tụ tập ở đây làm gì? Rảnh rỗi lắm à?”  

 

 

Lúc này hiện trường đột nhiên yên tĩnh, tất cả đều nhìn Lâm Phong, trong lòng sợ hãi.  

 

 

Lâm Phong là ai?  

 

 

Tối hôm nay bọn họ tham gia tiệc tối, có ai lại không biết?  

 

Adv

 

Đây là kẻ độc ác tới mức khiến cả mười gia chủ của các gia tộc lớn đều phải cười lấy lòng!  

 

 

Mà bây giờ, Lâm Phong lại giết luôn một đứa con của thế gia đứng hạng ba trong thủ đô, đã chứng minh lời đồn là thật!  

 


 

“Anh… anh Lâm!”  

 

 

Ánh mắt Trương Lỵ hơi thất thần.  

 

Adv

 

Cô ta nghĩ suýt nữa thì Lâm Phong nhìn thấy mình thơm Chu Chiến, đầu óc càng trống rỗng…  

 

 

Trương Lương nhìn về phía Lâm Phong, ánh mắt phức tạp.  

 

 

Ban đầu ở Đoạn Hồn Cốc tại Thập Vạn Đại Sơn, anh ta còn khinh thường Lâm Phong…  

 

 

Đúng lúc này, trong mắt Chu Chiến cũng xẹt qua tia sáng, anh ta chỉnh trang quần áo, đi nhanh tới trước mặt Lâm Phong, mỉm cười nói:  

 

 

“Hẳn đây là Lâm Phong, Lâm thiếu gia đúng không? Tôi là Chu Chiến của nhà họ Chu…”  

 

 

“Thì?” Lâm Phong lạnh nhạt hỏi.  

 

 

“Vừa nãy đàn em của tôi không có mắt nhìn, đắc tội…”  

 

 

Ầm!  

 

 

Lâm Phong tát Chu Chiến bay thẳng ra ngoài, vẻ mặt như nhìn một thằng ngu, cười lạnh nói với Chu Chiến:  

 

 

“Đàn em của mày mà mày còn dám chạy tới trước mặt tao?”

 

Cơ thể mọi người đều nhũn ra!  

 

Ai mà ngờ Chu Chiến tiếng tăm lẫy lừng, vừa đánh cho đám người Trương Lương chết đi sống lại bây giờ lại bị Lâm Phong tát một cái bay thẳng ra ngoài?  

 

 

Chỉ là nếu cẩn thận ngẫm lại thì sẽ thấy cũng không đáng ngạc nhiên.  

 

 

Hôm qua đánh một trận ở tổ thủ vệ, đến cả gia chủ nhà họ Chu mà Lâm Phong cũng đánh được, thì Chu Chiến đã là gì?  

 

 


Lúc này, Phùng Mục Trần và Doãn Diệu cũng bước xuống khỏi xe.  

 

 

Chỉ có điều khi nhìn thấy tình hình trước mắt, họ không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn.  

 

 

Chu Chiến bò dậy khỏi mặt đất, trong lòng vừa ức chế vừa không phục!  

 

 

Dựa vào đâu? Mình cũng tươi cười đón tiếp mà Lâm Phong lại đánh mình?  

 

 

Hơn nữa đây còn là thủ đô của Đại Hạ!  

 

 

Lâm Phong ỷ vào bản thân có chút thực lực là có thể thích làm gì thì làm, không phân phải trái sao?  

 

 

“Lâm thiếu gia, không ai đánh người đang cười cả! Tôi có ý tốt muốn tạo mối quan hệ với cậu nhưng cậu lại đánh tôi một phát, có phải hơi vô lý không?”  

 

 

Chu Chiến đè lửa giận trong lòng lại, gằn giọng nói:  

 

 

“Muốn giảng đạo lý với tao à?”  

 

 

Lâm Phong giương mắt lên nhìn.  

 

 

Chu Chiến để ý tới sắc mặt của Lâm Phong, trong lòng căng thẳng, không biết nên trả lời thế nào, cứ đứng sững tại chỗ.  

 

 

Nhưng dù như thế thì Lâm Phong vẫn tát anh ta một cái.  

 

 

Ầm!  

 

 

Chu Chiến lại bay ra ngoài!  

 

 

Nhưng lúc này bay xa hơn, cuối cùng đập thẳng xuống bồn hoa, khiến bồn hoa cũng phải vỡ nát.  

 

 

Cũng may thực lực của Chu Chiến không tầm thường nên anh ta chỉ hôn mê bất tỉnh mà thôi.  

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website

 
Chương 278


Tiết trời tháng 9, cũng là lúc các loại côn trùng, chim thú huyên náo trong rừng, sao lại có thể yên lặng như vậy được?  

 

 

Rất nhanh, Lâm Phong đã phát hiện ra nguyên nhân!  

 

 

Ngoại trừ những cây cổ thụ cùng với một nhóm võ giả đột nhiên viếng thăm ra, thì ngọn núi này lại không có một vật sống nào cả!  

 

 

“Là do ẩn giấu một trận pháp? Hay là gần đây có một sinh vật đáng sợ nào đó? Khiến cho côn trùng, chim chóc, thú vật không dám tới gần?”  

 

 

Trong lòng Lâm Phong thầm nghĩ.  

 

 

Adv

Nhưng anh vẫn tới được chỗ này, không hề cảm nhận được khí tức của trận pháp, cũng không cảm nhận được khí tức của sinh vật nào khác cả, điều này rõ ràng quá kỳ lạ.  

 

 

“Ngài Lâm!”  

 


 

Chính vào lúc này, lời nói kích động của Vương Nhạc Hiên cắt đứt luồng suy nghĩ của Lâm Phong.  

 

 

Ông ta không thể ngờ rằng lại có thể gặp Lâm Phong ở nơi này, trong lòng hết sức kích động!  

 

Adv

 

Chỉ cần Lâm Phong sẵn lòng giúp đỡ, bản thân tuyệt đối có thể rửa sạch nỗi nhục vừa rồi!  

 

 

Ngài Lâm?  

 

 

Ánh mắt của đám người Nam Cung Tầm, Lâm Tiểu Hồng cũng lần lượt nhìn về phía Lâm Phong.  

 

 

Nhưng nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy Lâm Phong có điểm gì đặc biệt, chỉ là trông có chút đẹp trai.  

 

 

“Này nhóc, cậu là ai? Đêm hôm thế này một mình chạy tới trong núi sâu này, cũng không sợ dã thú ăn thịt sao?”  

 

 

Nam Cung Tầm nhàn nhạt hỏi.  

 

 

“Anh có ý kiến gì hả?”  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

Nam Cung Tầm vẻ mặt có chút sững lại, sau đó hơi nheo mắt.  

 

 

Tên nhóc này là đang giả vờ, hay là thực sự rất bình tĩnh vậy?  

 

 

Nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Vương Nhạc Hiên, hắn ta quyết định vẫn là không nên nảy sinh xung đột với người thanh niên trước mắt này.  

 

 

Dù sao thì giữa đôi bên cũng không có thù oán gì, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.  

 

 

“Haha…người anh em, tôi chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở cậu thôi.”  

 

 

Nam Cung Tầm cười nhẹ một tiếng.  

 

 

“Vậy thì cảm ơn anh!”  

 

 

Lâm Phong liếc nhìn Nam Cung Tầm, sau đó vòng qua đám người đi vào sâu hơn.  

 

 

“Ngài Lâm!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên nhịn không được lại kêu lên một tiếng.  

 

 

Nhưng Lâm Phong tựa hồ không nghe thấy, rất nhanh đã biến mất vào trong bóng tối đen kịt.  

 

 

Vương Nhạc Hiên trong lòng buồn bã.  

 

 

Dù gì mình cũng từng là người bị ngài Lâm tẩn cho mấy lẩn, vậy mà ngài Lâm lại không thèm nhìn mình đến một cái?  

 

 

“Đúng là một tên vô dụng! Lại gọi một người bình thường là ngài Lâm, quan trọng hơn là người ta còn không thèm đếm xỉa đến ông!”  

 

 

Nam Cung Tầm khinh thường liếc nhìn Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Sau đó ôm lấy eo Lâm Tiểu Hồng, dẫn đám thuộc hạ cũng đi vào sâu vào bên trong.  

 

 

Đêm nay bọn họ đem nhiều người tới đây như vậy là muốn tìm kiếm mộ của tiên nhân, nên không muốn lãng phí nhiều thời gian với Vương Nhạc Hiên!  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 275


 Lát sau, Lâm Phong đã cảm thấy có gì đó lạ thường ở một nơi cách mình chừng hơn một trăm hai mươi ki-lô-mét.  

 

 

Có một ngọn núi chặn thần thức của anh lại, khiến anh không nhìn thấy được tình hình bên trong!  

 

 

Điều này rất lạ!  

 

 

Tuy rằng bây giờ thần thức của anh không quá mạnh, nhưng có thể ngăn cản thần thức của anh tra xét, nghĩa là ngọn núi đó rất có thể đã bị cao nhân bố trí cấm chế.  

 

 

Trừ việc đó ra, Lâm Phong còn nhìn thấy không ít võ giả dưới chân núi.  

 

Adv

 

Những võ giả này tách thành từng nhóm nhỏ, phân tán khắp nơi, lén la lén lút.  

 

 

“Lẽ nào đây chính là ngôi mộ của tiên nhân mà Diệp Thiên Tâm nói?” Lâm Phong suy nghĩ chốt lát, cả người hóa thành một luồng sáng bay về phía ngọn núi kia.  


 

 

…  

 

 

Adv

Trăng sáng vằng vặc, sao trời lấp lánh.  

 

 

Sâu trong dãy núi Hoành Đoạn có một đám võ giả đang lục lọi.  

 

 

Thực lực của những võ giả này không tầm  thường, bước đi vững vàng, tinh lực dồi dào, thấp nhất cũng đã là Địa Cảnh, thậm chí là Thiên Cảnh cũng có! Bọn họ bị đồ vật được chôn trong mộ của tiên nhân hấp dẫn mà đến!  

 

 

Dù sao chỉ cần ăn một viên đan dược là có thể khiến một võ giả Địa Cảnh nhảy vọt lên cả một cảnh giới lớn! Có võ giả nào có thể chống lại sức hút này?  

 

 

Lúc này, dưới một gốc cây cổ thụ che trời có hai người đang đứng. Một trong số đó chính là Minh chủ liên minh võ đạo Vương Nhạc Hiên.  

 

 

Người còn lại là một phụ nữ đẫy đà.  

 

 

Người phụ nữ mặc sườn xám, đầu cài trâm, cơ thể mềm mại, môi đỏ mọng hơi hé, rất quyến rũ.  

 

 

“Không ngờ đến muộn như vậy rồi vẫn có rất nhiều cao thủ đang tìm kiếm ở chỗ này! Xem ra tin tức trong mộ tiên nhân có giấu đồ còn chấn động hơn so với chúng ta nghĩ! Anh Vương, anh nói tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”  

 

 

Người phụ nữ đẫy đà đưa mắt nhìn Vương Nhạc Hiên, nhỏ giọng nói. Dường như ông ta đang nghĩ cái gì đó nên không đáp lời.  

 

 

Người phụ nữ lắc lắc tay Vương Nhạc Hiên, dùng giọng nói nũng nịu nói: “Anh Vương… Anh làm sao thế? Suốt quãng đường tới đây anh cứ đờ ra, không để ý người ta! Trước đây anh không đối xử như thế với người nhà.”  

 

 

“Đừng lộn xộn, anh đang nghĩ một chuyện!”  

 

 

Vương Nhạc Hiên lấy lại tinh thần, nhỏ giọng đáp.  

 

 

Thành phố Kim Lăng và dãy núi Hoành Đoạn của Vân Xuyên cách nhau cả nghìn cây số, dưới tình huồng bình thường, Vương Nhạc Hiên sẽ không có khả năng chạy tới đây tìm một nấm mồ chẳng có chút thông tin gì.  

 

 

Lúc này thật sự là bị tri kỷ ép buộc dụ dỗ tha tới đây!  

 

 

Tri kỷ của ông ta tên Tiểu Hồng, chính là một vị thiếu phụ của nhà họ Lâm ở Kinh Hàng, dùng ba từ khái quát sẽ là đẹp, tốt, quyến rũ.  

 

 

Lâm Tiểu Hồng là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong, vì rất lâu rồi không thể bước lên Hậu Thiên Cảnh, nên nghe thấy tin mộ của tiên nhân thì nghĩ đây là một cơ hội tốt, nên kéo ông ta tới đây cùng.  

 

 

Nhưng… Vương Nhạc Hiên đâu còn tâm trạng nghĩ tới cái này?  

 

 

Ông ta còn đang đau đầu vì chuyện của Lâm Phong đây!  

 

 

Lâm Phong nói trong vòng ba ngày nếu không thể tìm được hung thủ sau màn thuê xạ thủ kia, sẽ cho thành phố Kim Lăng máu chảy thành sông! Mà bây giờ đã hơn một ngày rưỡi rồi, còn chưa có manh mối gì! Cũng không biết bên phía lão Vân thì thế nào rồi.  

 

 

Vương Nhạc Hiên không nhịn được, thở dài một hơi, trên mặt chẳng còn vẻ hăng hái trước kia.  

 

 

“Anh đang nghĩ chuyện gì thế? Có chuyện gì quan trọng hơn việc em đột phá chứ? Anh còn như thế thì chuyện trước kia em đồng ý với anh, anh đừng mong thực hiện được!”  

 

 

Lâm Tiểu Hồng không vui, giận dữ nói.  

 

 

“Tùy em!” Vương Nhạc Hiên không thèm để ý, đáp.  

 

 

Đồ chơi thôi, chơi nhiều lần cũng không sao.  



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 369


 Ngưu Bôn đã giới thiệu thanh niên áo trắng trước mặt này đến lần thứ hai, điều này chứng tỏ thanh niên tên Lâm Phong này không hề đơn giản!  

 

 

Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không nhìn ra được điểm đặc biệt nào ở Lâm Phong hết!  

 

 

"Ông đừng xem vẻ bề ngoài không, cũng đừng xem thường ngài Lâm. Ngài Lâm có thực lực sâu không lường được, đến Kim Hoa bà bà cũng chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy."  

 

 

Ngưu Bôn nói khẽ bên tai Lâm Phi Hải.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe vậy thì thầm run.  

 

 

Adv

Ông ta biết anh em tốt sẽ không lừa mình, thế là vội cười nói.  

 

 

"Không ngờ người anh em này cũng họ Lâm, cũng coi như người nhà chúng tôi rồi."  

 

 


"Ừm, các ông cứ nói chuyện trước đi, khi nào xuất phát thì báo tôi một tiếng là được, tôi đi loanh quanh xem một chút!"  

 

 

Lâm Phong đáp lại một câu rồi tự đi về phía sâu trong điền trang.  

 

 

Adv

Anh cảm nhận được một luồng sóng linh khí quen thuộc, như một loại linh thảo nên nhất định phải qua xác nhận một chút. Nếu anh không nhầm thì chỉ một bụi linh thảo này đã khiến chuyến đi này lời phết rồi!  

 

 

Nhìn theo bóng lưng Lâm Phong, Lâm Phi Hải nhíu mày.  

 

 

Hầu hết người nhà họ Lâm trong sân cũng không thích, cảm thấy Lâm Phong hơi quá đáng.  

 

 

Gia chủ nhà mình chủ động chào hỏi nhưng một tên hậu bối trẻ tuổi như cậu ta lại không khách sáo thì thôi, còn tùy tiện như vậy nữa chứ?  

 

 

Bảo đi thăm thú á?  

 

 

Đây là vườn nhà họ Lâm họ, có rất nhiều nơi riêng tư!  

 

 

Chúng tôi còn chưa cho thì sao cậu dám tự đi chứ?  

 

 

Thoáng chốc, tất cả người nhà họ Lâm đều có ấn tượng cực kém với Lâm Phong.  

 

 

Nếu không nể mặt Ngưu Bôn thì chắc là họ đã lên tiếng chửi thẳng rồi.  

 

 

"Ha ha, tính cách ngài Lâm là vậy đấy, mong các vị đừng trách."  

 

 

Vẻ mặt Ngưu Bôn hơi bất đắc dĩ, đành vội cười giải thích thay.  

 

 

"Không sao!"  

 

 


Lâm Phi Hải lắc đầu, sau đó nói với một thiếu nữ mặc váy hồng phấn trong nhóm người:  

 

 

"A Mị, cháu đi theo sau, cùng ngài Lâm dạo trang viên đi."  

 

 

"Cứ để tôi đi, nhà họ Lâm các người có trang viên rất đẹp, tôi cũng muốn dạo thử một vòng."  

 

 

Lúc này, Doãn Tử Nguyệt chợt lên tiếng.  

 

 

"Vị này là Doãn tiên tử của Hoa Thần Cung."  

 

 

Ngưu Bôn giới thiệu.  

 

 

Lâm Phi Hải nghe vậy lại thầm run.  

 

 

Hoa Thần Cung là một môn phái lớn trên núi, nội tình của họ rất sâu, nhà họ Lâm họ hoàn toàn không thể so sánh được!  

 

 

Mà Doãn Tử Nguyệt này còn trẻ thế cũng đã đạt Tiên Thiên Cảnh tầng năm rồi, tương lai chắc chắn sẽ đột phá được đến Tông Sư Cảnh thôi!  

 

 

Ông ta vội cung kính, nói:  

 

 

"Bái kiến Doãn tiên tử."  

 

 

"Ừm!"  

 

 

Doãn Tử Nguyệt gật đầu rồi nhún chân một cái phi xa mấy chục mét đuổi theo Lâm Phong.  

 

 

Trông thấy cảnh này, thế hệ trẻ nhà họ Lâm đều lộ vẻ sợ hãi, thán phục.  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom