Dịch Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 359


 Anh nhìn lướt qua, thể tích của túi càn khôn này không lớn, không gian chừng hai ba mươi mét vuông. Bên trong ngoại trừ hai mươi mấy viên linh thạch hạ phẩm, hơn mười tờ chi phiếu ghi con số cụ thể…  

 

 

Còn có một đống nội y tình thú màu vàng đã cũ, cùng với một vài bức tranh, tiểu thuyết sắc tình vân vân…  

 

 

“Bề ngoài ra vẻ đạo mạo, không ngờ là một người biến thái!”  

 

 

“Thân là tổng chấp pháp Giang Nam, nhưng cũng ăn không ít! Cộng hết số dư trong mười tấm thẻ này cũng hơn ba mươi tỷ!” Lâm Phong âm thầm cười lạnh.  

 

 

Anh đưa mắt nhìn mọi người vây xem, ánh mắt đảo qua không ai dám lên tiếng, cho dù là Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long cũng cúi đầu.  

 

Adv

 

“Đàm Thiên Hồng, thiếu tiền không?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Hả?” Đàm Thiên Hồng ngẩn ra, hơi khó hiểu ý Lâm Phong.  


 

 

Ông ta do dự một lát, nói:  

 

 

Adv

“Cậu Lâm, nếu như cậu cần tiền cứ nói thẳng, tôi sẽ đi kiếm cho cậu, cậu như thế làm tôi sợ.”  

 

 

“Tôi không có hứng thú với tiền, chỗ này có hơn ba mươi tỷ, cho ông đấy.”  

 

 

Lâm Phong ném mười tấm thẻ trong túi càn khôn cho Đàm Thiên Hồng.  

 

 

Đàm Thiên Hồng nhận thẻ, vẻ mặt khiếp sợ.  

 

 

Đây là hơn ba mươi tỷ đấy! Cậu Lâm lại tiện tay vứt cho mình?  

 

 

Ông ta và Lâm Phong không giống nhau, phải nuôi hơn vạn người của Tam Khẩu Đường, rất thiếu tiền! Mà có hơn ba mươi tỷ này rồi, sẽ không còn áp lực gì nữa!  

 

 

“Cảm ơn cậu Lâm!”  

 

 

Đàm Thiên Hồng kích động nói.  

 

 

“Đây là điều ông nên có, coi như giúp tôi làm việc mấy lần.” Lâm Phong lạnh nhạt nói.  

 

 

Đám người đứng ngoài xem đều âm thầm ước ao!  

 

 

Mẹ nó, con chó săn Đàm Thiên Hồng thật may mắn! Tự dưng ôm được cái đùi vàng này, sau này ở Kim Lăng có lẽ sẽ nổi tiếng lắm đây!  

 

 

…  

 

 

Phong Vân Bang bị diệt, Long Ngạo Thiên chết trận!  

 

 

Tin tức này như vũ bão, nháy mắt đã truyền khắp giới võ đạo của Giang Nam!  

 

 

Trong lúc nhất thời, các thế gia võ đạo ở tỉnh Giang Nam đều chấn động, người người cảm thấy bất an!  

 

 

Bởi vì Long Ngạo Thiên không hề tầm thường!  

 

 

Ông ta là tổng chấp pháp của Giang Nam, thân phận và địa vị đặc thù, bây giờ đột nhiên chết đi, chắc chắn sẽ khiến nơi này hỗn loạn.  

 

 

…  

 

 

Liên minh võ đạo Kim Lăng.  

 

 

Sau khi Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long quay về, lập tức nói chuyện Phong Vân Bang cho Hoa Vân Phi.  

 

 

Hoa Vân Phi nghe vậy vẫn bình thản, tựa như đã đoán được trước!  

 

 

Trong mắt anh ta, Lâm Phong thâm sâu khó lường! Anh ta đoán được Long Ngạo Thiên không phải đối thủ của Lâm Phong!  

 

 

“Tôi đã khuyên ông ta nhiều lần, đáng tiếc người đó ngồi ở vị trí quá cao, khó tránh khỏi việc kiêu ngạo, không chịu nghe lời khuyên.” Hoa Vân Phi lắc đầu.  

 

 

Vân Trung Thiên do dự chốc lát, hỏi:  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 734


 

 Lâm Phong nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh anh ta, gật đầu nói:  

 

“Người tu đạo không quan tâm tới chuyện này.”  

 

 

Phùng Mục Trần để ý thấy ánh mắt của Lâm Phong, cười giới thiệu:  

 

 

“Đây là Doãn Diệu, bạn gái của anh.”  

 

 

“Xin chào.”  

 

 

Adv

Lâm Phong chào hỏi với cô ta.  

 

 

Không biết vì sao anh luôn cảm thấy cô gái này rất quen thuộc, dường như đã từng quen biết!  

 

 

Nhưng anh dám chắc mình và Doãn Diệu chưa từng gặp nhau, cho nên thấy rất kì lạ!  

 

 

“Tôi nghe kể về cậu rồi, cậu rất lợi hại, hiện tại khắp thủ đô đều đang thảo luận về cậu!”  

 

 

Adv

Doãn Diệu đưa cánh tay nhỏ trắng trẻo của mình ra.  

 

 

Theo phép lịch sự, Lâm Phong cũng nắm hờ một cái, rồi phát hiện tay cô ta lạnh như băng.  

 

 

Tu luyện công pháp tính hàn sao? Lâm Phong thầm nghĩ.  

 

 

Lúc này, Phùng Mục Trần cười nói:  

 

 

“Tiểu sư đệ, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi! Cậu chuẩn bị một chút, anh xuống bãi đậu xe lấy xe, lát nữa cậu và Diệu Diệu xuống cửa khách sạn chờ anh là được!”  

 

 

…  

 

 

Phùng Mục Trần nói xong thì rời đi lấy xe.  

 

 

Trong phòng chỉ còn lại Doãn Diệu và Lâm Phong.  

 

 

Tuy Lâm Phong cảm thấy Doãn Diệu hơi quen quen nhưng cũng không nghĩ nhiều, anh bảo Doãn Diệu ngồi chơi, mình thì đi lấy áo khoác trên giá treo quần áo.  

 

 

Nhưng lúc này Doãn Diệu đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau.  

 

 

Vẻ mặt Lâm Phong thay đổi, lập tức đẩy cô ta ra, hỏi:  

 

 

“Cô làm gì vậy?”  

 

 

“Tôi rất tán thưởng cậu, nếu không chúng ta cặp với nhau đi?”  

 

 

Doãn Diệu thành thật hỏi.  

 

 

Lâm Phong hơi ngẩn ra, không ngờ cô ta sẽ nói như thế!  

 

 

Nói thật, Doãn Diệu rất đẹp.  

 

 

Trong số những phụ nữ anh biết, ngoại trừ nhị sư tỷ và Tô Vũ Tình trời sinh mị thể ra, gần như không có ai so sánh được với Doãn Diệu!  

 

 

Dù là em gái Tiểu Dao, Y Nặc, Y Thủy, Trương Lỵ cũng thua kém!  

 

 

Nhưng vậy thì sao? Lâm Phong anh trước nay chưa từng thích mấy chuyện này!  

 

 

“Cô bị điên à? Nếu hành động vừa nãy của cô bị lục sư huynh biết, cô có biết hậu quả là gì không?” Lâm Phong lạnh lùng hỏi.  

 

 

Doãn Diệu không để ý, cô ta ngồi trên ghế salon, tự rót một ly rượu vang, nhấp môi rồi nói:  

 

 

“Cậu cho rằng Phùng Mục Trần rất thích tôi à? Anh ta coi trọng thể chất Huyền Âm của tôi mà thôi, chỉ cần có được nguyên âm trong cơ thể tôi, anh ta có thể bước vào Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí là Xuất Khiếu Cảnh! Sau đêm nay, anh ta sẽ cướp đi thứ đáng quý nhất của tôi!”  

 

 

Nghe tới đây, trong mắt Lâm Phong thoáng qua vẻ kinh sợ.  

 

 

Cuối cùng anh cũng biết vì sao mình cảm thấy Doãn Diệu rất quen thuộc…  

 

 

Nói đúng ra, mỗi người tu tiên đều có cảm giác gần gũi với phụ nữ có thể chất Huyền Âm!  

 

 

Thể chất Huyền Âm vốn là thể chất lô đỉnh nổi tiếng!  

 

 

Phụ nữ có thể chất này, trong lần đầu tiên giao hợp với người khác sẽ cống hiến ra một lượng lớn nguyên âm tinh khiết, giúp người đó phá vỡ xiềng xích trong cơ thể, đột phá cảnh giới vốn có!  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 266


 Vương Minh nhìn Diệp Thiên Tâm bị tức hộc máu, trong lòng bỗng dưng thấy vui vẻ, lão ta mỉm cười nói:  

 

“Được rồi, tao hỏi mày một lần cuối, mày đến nhà họ Tằng để làm gì? Chỉ cần mày chịu nói ra, tao đảm bảo sẽ không hành hạ mày nữa, hơn nữa tao còn noi cho mày biết một bí mật nhỏ.”  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy từ từ nhắm hai mắt lại.  

 

 

Không gì buồn bằng lòng đã chết!  

 

 

Adv

Lão ta thực sự mệt mỏi, cũng không muốn nói thêm gì, mặc cho Vương Minh hành hạ đi, dù lão ta bị lăng trì cũng không sao cả.  

 

 

Hiện tại lão ta chỉ hi vọng sau khi mình chết, Lâm Phong sẽ báo thù cho mình!  

 

 

Như vậy ở dưới địa ngục lão ta cũng không hận nữa.  


 

 

“Diệp Thiên Tâm, con gái của em gái Diệp Thiến của mày vẫn đang trong tay tao, mày nhất định phải như thế này ư?” Vương Minh đột nhiên nói.  

 

Adv

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy mở bừng hai mắt ra, nhìn chòng chọc vào Vương Minh, gằn giọng hỏi:  

 

 

“Mày nói cái gì?”  

 

 

“Trước kia khi tao dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Diệp thì thấy một cô bé còn nằm trong tã lót… Tao nhân từ nương tay, đưa nó về nhà! Giờ con bé ấy đã được hai mươi mấy tuổi, trổ mã xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều động lòng người, quả thực giống hệt em gái Diệp Thiến của mày. Nó còn chưa biết thân phận của mình, vẫn coi tao như cha! Ngày nào cũng gọi cha ơi cha ơi. Tao vẫn luôn nghĩ lúc nào thì nên hái đóa hoa xinh đẹp ấy xuống, để con bé gọi cha trên giường, hương vị đó không biết có tuyệt vời hơn vợ mày trước kia không?” Vương Minh tấm tắc nói.  

 

 

Vừa dứt lời, Diệp Thiên Tâm cũng không nhịn được nữa, lão ta giãy dụa, âm thanh giống như ma quỷ dưới địa ngục, thê lương quát:  

 

 

“Vương Minh, tao muốn giết mày, tao muốn giết mày, mày là cái thứ không bằng súc sinh!”  

 

 

Cách đó không xa, ba người kia cũng cực kì khiếp sợ.  

 

 

“Vương Minh này quả thực quá biến thái, dù tôi biến thái cũng thấy lão ta biến thái!”  

 

 

“Diệp Thiên Tâm này cũng không may, chọc phải kẻ điên như Vương Minh!” Tây Môn Xuy Phong thở dài một hơi.  

 

 

“Được rồi, mày cảm thấy mày có thể giết được tao à?” Vương Minh không cho là đúng.  

 

 

Lão ta giống như một vị thần ở trên cao, nhìn xuống Diệp Thiên Tâm, nói:  

 

 

“Diệp Thiên Tâm, bây giờ không phải mày nên nói Tằng Tam Thủy và mày nói chuyện gì sao?”  


 

 

“Tao muốn gặp con bé.” Diệp Thiên Tâm đỏ mắt nói.  

 

 

“Có thể!”  

 

 

Vương Minh lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số gọi đi, lát sau trên màn hình xuất hiện một cô bé xinh đẹp động lòng người.  

 

 

Cô gái ngọt ngào hỏi:  

 

 

“Cha, muộn như vậy rồi cha gọi con làm gì?”  

 

 

“Không có việc gì, không phải là cha nhớ con thôi sao! Nào, để cha cho con thấy một người.”  

 

 

Vương Minh mỉm cười, sau đó để camera ngay mặt Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn cô gái trên điện thoại di động, lập tức gào khóc.  

 

 

Là con gái của em gái!  

 

 

Chắc chắn là vậy!  

 

 

Nơi mi tâm giống em gái như đúc…  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 269


 Thế này nghĩa là gì?  

 

 

Nghĩa là người thanh niên trước mặt đây ít nhất cũng phải là một bậc đại năng Tiên Thiên cảnh!  

 

 

Sở dĩ những người bên mình không nhìn ra được khí tức võ đạo trên người đối phương cũng chỉ là vì đối phương quá mạnh!  

 

 

Một cường giả đã cố ý che giấu đi hơi thở của mình, đương nhiên kẻ yếu sẽ không cảm nhận được!  

 

 

"Tôi là ai mà ông cũng không biết sao?"  

 

 

Adv

Lâm Phong hờ hững đi về phía Vương Minh, nói đúng ra thì là đi về phía Diệp Thiên Tâm, bởi vì Vương Minh đang ở bên cạnh Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Nực cười? Tôi nên biết cậu à?"  

 

 

Vương Minh nheo mắt lại, tay phải lại đang lén lút tích tụ lực, chỉ chờ ngay khi Lâm Phong bước tới là sẽ cho một đòn trí mạng!  


 

 

Tính cách của lão ta vô cùng cẩn thận!  

 

 

Adv

Cho dù trông Lâm Phong chỉ như một người bình thường, ông ta cũng phải dùng hết toàn lực, một đòn dứt điểm!  

 

 

Nhưng đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong lại phất tay với lão ta.  

 

 

Vương Minh chỉ cảm thấy phần bụng như bị một chiếc ô tô đang phóng đi với tốc độ cao đâm thẳng vào, cả người bay ra ngoài ngay lập tức, đậm mạnh vào giàn thép phế liệu trong nhà xưởng.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Giàn thép vỡ tan chỉ trong nháy mắt, Vương Minh thì hộc ra một ngụm máu tươi, lão ta vùng vẫy trên mặt đất hồi lâu mà vẫn không thể bò dậy.  

 

 

"Lá gan ông to đấy, dám động tới người của tôi, thậm chí đến tôi là ai mà ông cũng không biết?"  

 

 

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Thấy vậy.  

 

 

Mấy người đang ở đó đều hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Tây Môn Xuy Phong và Khỉ Ốm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Phong.  

 

 

Nội lực ngoại phóng!  

 

 

Hóa ra thằng nhóc này lại là một cao thủ Hậu Thiên, hơn nữa không chỉ dừng lại ở bậc một!  

 

 


Chỉ là hai tên đó cũng không sợ, nếu bọn chúng hợp lại thì cho dù có là Hậu Thiên bậc bốn bậc năm, bọn chúng cũng không phải sợ!  

 

 

Toàn thân Miêu Vô Song như mềm nhũn ra, cô ta lặng lẽ đi gần tới cửa chính, chuẩn bị lén trốn đi.  

 

 

Nhưng vào lúc này.  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nhìn cô ra một cái.  

 

 

Cơ thể cô ta lập tức cứng đờ lại, chỉ cảm thấy như đang bị một con thú dữ Hồng Hoang liếc nhìn, máu trong người như muốn đóng băng lại!  

 

 

Kia là một đôi mắt gì vậy chứ!  

 

 

Sâu lắng, bí ẩn, không thể thấy đáy...  

 

 

Cơ thể Miêu Vô Song lạnh băng, như rơi xuống vực sâu vạn trượng, một nỗi tuyệt vọng lan ra khắp toàn thân, ngay cả cổ trùng chúa trong người cô ta cũng như đã chết rồi vậy, nó hoàn toàn không nghe theo điều khiển của cô ta nữa!

 

"Ông đúng là cái đồ vô dụng, tôi cứu ông mấy lần rồi hả?"  

 

Lâm Phong đi lại gần, tùy ý vung tay lên, tháo dây trói ra cho Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Cơ thể Diệp Thiên Tâm run lên.  

 

 

Không phải vì sợ hãi, mà là vì kích động.  

 

 

Còn về phần lời nói lạnh lùng của cậu Lâm, với lão ta giờ đây thì đúng là như tiếng trời, lão ta chỉ ước gì được nghe mỗi ngày.  

 

 

"Cậu Lâm, tôi..."  

 

 

Diệp Thiên Tâm muốn nói cái gì, nhưng lúc này đây một cơn choáng váng ập đến đầu lão ta, khiến mắt lão ta tối sầm lại, ngã nhào vào trong lòng Lâm Phong.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 360


 “Hiểu!”  

 

Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long gật đầu, trong mắt đều hơi có vẻ phức tạp.  

 

 

Thành phố Kim Lăng phải thay đổi rồi!  

 

 

Long Ngạo Thiên vừa chết, người bên trên nhất định sẽ phái người xuống điều tra!  

 

 

Mặc dù hai người bọn họ nghĩ Long Ngạo Thiên có tội, nhưng người bên trên chắc chắn không nghĩ như thế.  

 

Adv

 

Bởi vì Bộ chấp pháp cũng đại diện cho uy nghiêm của quốc gia!  

 

 

Cho dù là những tông môn kia cũng không dám đánh đấm lung tung với người của Bộ chấp pháp, càng đừng nói đến giết tổng chấp pháp!  

 

 

…  

 

 

Nước ngoài, trên một hòn đảo nhỏ.  

 

Adv

 

Có một trụ sở bí mật được xây dựng!  

 

 

Lúc này, bên trong căn cứ có một người đàn ông ẻo lả u ám mặc đồ màu vàng xiết chặt tờ giấy sinh mệnh trong tay, ánh mắt u ám kinh người.  

 

 

“Đã chết! Đến cả Đao Ma cũng chết! Rốt cuộc là ai làm?”  

 

 

Bộ ngực người đó phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là đã cực kì phẫn nộ.  

 

 

Đao Ma có thể coi là siêu cấp cường giả có thể xếp vào top 20 của tổ chức, đào tạo ra một cường giả như thế, dù bọn họ có là nhóm Bát Kỳ cũng phải thấy nhức nhối!  

 

 

Lúc này, tổn thất thật sự quá lớn!  

 

 

Mà hắn ta làm việc không xong, rất có thể cũng sẽ bị tổ chức trừng phạt nghiêm khắc!  

 

 

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên giữ chòm râu dài nhanh chóng bước tới.  

 

 

“Cha!”  

 

 

Người đàn ông âm u kia nhìn thấy người tới, vẻ mặt thay đổi, vội vàng đứng lên.  

 

 

“Chát!”  

 

 

“Cái thằng vô dụng! Lần đầu làm nhiệm vụ đã hại chết cao thủ của tổ chức! Ngay cả Đao Ma cũng chết!”  

 

 

“Cha, cha nghe con giải thích…”  

 

 

“Đừng giải thích! Nếu mày không phải con tao thì tao đã muốn đập chết mày luôn rồi!”  

 

 

Người đàn ông với vẻ mặt nặng nề nói tiếp:  

 

 

“Vì chuyện này mà tổ chức có ý kiến rất lớn với chúng ta, chúng ta phải cứu vãn chuyện này!”  

 

 

“Cha, ý của cha là?”  

 

 

Vẻ mặt Sơn Kỳ Xuyên thay đổi.  

 

 

Sơn Kỳ Đại Lang thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói:  

 

 

“Tao đã nói chuyện với chú Cuồng Nhân của mày, ông ấy sẽ đích thân đến Kim Lăng, giải quyết vụ này cho chúng ta, nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn!”  

 

 

Sơn Kỳ Xuyên vui mừng!  

 

 

Cuồng Nhân là ảnh võ giả, am hiểu thuật thôi miên, hành động không ai hay, là siêu cấp cường giả có thể xếp vào top 10 của tổ chức!  

 

 

Có một cường giả như thế ra tay, không phải dễ giải quyết rồi ư?  

 

 

“Cha, con có một ý nghĩ không biết nên nói hay không!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 735


 Lâm Phong im lặng một lát, hỏi:  

 

 

“Mục đích của cô là gì? Tôi không tin cô chỉ tán thưởng tôi mà thôi…”  

 

 

“Bởi vì tôi muốn cậu giúp tôi giết một người!”  

 

 

Giọng nói của Doãn Diệu đột nhiên lạnh lẽo.  

 

 

“Ai?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Chân Long Chi Tử thế hệ này, Lận Vô Song!”  

 

Adv

 

Doãn Diệu gằn từng chữ.  

 

 

Lúc nói xong, trong mắt cô ta còn ánh lên sự oán hận và đau khổ…  

 

 

Cô ta đột nhiên cởi áo, để lộ da thịt trắng như tuyết, kiên quyết nói:  

 

 

“Chỉ cần cậu giúp tôi giết Lận Vô Song, hiện tại tôi có thể cho cậu luôn! Phùng Mục Trần đi lấy xe chắc phải mất mười mấy phút!”  

 

 

Adv

Lâm Phong bình tĩnh nhìn Doãn Diệu, không nói gì.  

 

 

Doãn Diệu cười xán lạn, tiếp tục nói:  

 

 

“Cậu yên tâm, chuyện này chỉ có hai ta biết! Cho dù Phùng Mục Trần nhận ra thì tôi cũng sẽ không khai tên cậu! Buổi tiệc tối nay, Lận Vô Song cũng tới, là cơ hội tốt nhất của cậu!”  

 

 

“Vì sao cô không tìm lục sư huynh của tôi để nhờ giúp đỡ?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

“Anh ta? Ha ha… Tôi cho rằng anh ta sẽ giúp mình nên mới tìm tới anh ta, đáng tiếc anh ta chẳng quyết đoán gì cả!”  

 

 

Vẻ mặt Doãn Diệu đầy phức tạp, còn nói thêm:  

 

 

“Lận Vô Song là dòng chính của nhà họ Lận ở Côn Lôn, Phùng Mục Trần không dám đắc tội…”  

 

 

Lâm Phong nghe xong, trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, hỏi:  

 

 

“À? Nhà họ Lận này mạnh lắm sao?”  

 

 

Dù sao lục sư huynh cũng là Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, có thêm các sư huynh khác giúp sức nhưng vẫn phải kiêng dè nhà họ Lận?  

 

 

“Đương nhiên là rất mạnh. Thực ra thế gia trụ được ở Côn Lôn có ai tầm thường đâu? Những người này đều là truyền thừa từ thời thượng cổ xuống!”  

 

 

“Cậu biết Lận Tương Như không? Đây là một trong số tổ tiên của nhà họ.” Doãn Diệu nói.  

 

 

Lâm Phong nghe xong lắc đầu không trả lời, cũng không biết đang nghĩ gì.  

 

 

Doãn Diệu thấy vậy đột nhiên phì cười, nói:  

 


 

“Sao hả? Lâm Phong dám xông vào tổ thủ vệ tàn sát mọi người bây giờ lại sợ ư?”  

 

 

Lâm Phong giúp Doãn Diệu mặc quần áo lại, lạnh nhạt nói:  

 

 

“Cô không cần dùng phép khích tướng với tôi, vô ích!”  

 

 

“Rốt cuộc cậu có phải đàn ông không!”  

 

 

Doãn Diệu hơi tức giận nói.  

 

 

Lâm Phong phì cười: “Tôi có phải đàn ông hay không, chẳng liên quan gì đến cô!”  

 

 

Dứt lời, Lâm Phong đi ra ngoài.  

 

 

Doãn Diệu nhìn Lâm Phong rời đi, vẻ mặt chợt hiện lên chút phức tạp.  

 

 

Cô ta biết rõ thể chất Huyền Âm có sức hấp dẫn lớn cỡ nào đối với người tu luyện!  

 

 

Cho nên cô ta mới không ngại mất mặt, mạnh dạn làm như vậy chỉ để Lâm Phong giúp mình giết chết kẻ thù!  

 

 

Nhưng… Lâm Phong lại từ chối!  

 

 

Điều này nghĩa là gì? Là dù bên ngoài Lâm Phong đang rất mạnh, được quốc gia coi trọng cũng không muốn động vào nhà họ Lận ở Côn Lôn!  

 

 

“Lẽ nào cả đời này mình không thể báo thù được sao?”  

 

 

Doãn Diệu xiết chặt tay, nhớ tới cảnh tượng trước đây, cảm thấy trái tim mình như nứt ra, rỉ máu!  

 

 

Nhưng cô ta có thể làm gì đây?  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 267


Sau khi cúp máy, Vương Minh nhìn về phía Diệp Thiên Tâm bằng ánh mắt đùa cợt, lão ta từ tốn nói:  

 

 

"Sao hả? Tao cũng cho mày thấy rồi đó! Giờ mày có thể nói cho tao biết lúc trước mày đi tìm Tăng Tam Thủy làm gì không hả?"  

 

 

"Tao có thể kể mày nghe, nhưng mày bắt buộc phải thả cháu gái ruột tao ra."  

 

 

Giọng nói của Diệp Thiên Tâm khàn khàn.  

 

 

Trong lòng lão ta vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể làm gì.  

 

 

Adv

Bây giờ thì lão ta làm gì được chứ?  

 

 

"Thả ra?"  

 

 


Vương Minh không nhịn được bật cười một tiếng.  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, mày phải hiểu rõ một điều này! Bây giờ tao là ba của con bé, mày nói xem liệu con bé có rời xa tao không?"  

 

 

Adv

"Cùng lắm tao cũng chỉ có thể đảm bảo với mày là sau này sẽ đối xử tốt với con bé, coi con bé như cục cưng áo bông nhỏ, cho con bé được ăn toàn thịt, không phải khổ sở!"  

 

 

"Vương! Minh!"  

 

 

Hơi thở Diệp Thiên Tâm dồn dập, đôi tay nắm chặt lại.  

 

 

Mu bàn tay lúc nãy bị dao đâm giờ lại bỗng nhiên rách ra, máu thịt be bét, nhưng lão ta lại như không cảm nhận được gì cả!  

 

 

Cơ thể có đau đớn đến nhường nào cũng vẫn thua xa nỗi đau trong lòng!  

 

 

Giờ phút này ông ta ước gì mình là một võ giả Tiên Thiên cảnh biết bao, nếu vậy ông ta có sẽ đè cái tên chó má Vương Minh này xuống đất mà mài thật mạnh!  

 

 

Nhưng hiện thực lại tàn khốc như thế!  

 

 

Trong lòng giằng co một hồi, sau đó Diệp Thiên Tâm bình tĩnh nói:  

 

 

"Tao tới nhà họ Tăng chỉ để nghe ngóng chuyện nhà họ Trần mà thôi, Tăng Tam Thủy cũng không nói gì với tao về chuyện mộ ẩn của tiên nhân cả."  

 

 

"Nhà họ Trần? Nhà họ Trần nào?"  

 

 

Vương Minh hỏi.  

 

 

"Đương nhiên là nhà họ Trần nổi tiếng nhất vùng Vân Xuyên, nhà họ Trần của Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền!"  

 

 


Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm đờ đẫn, lão ta đã chấp nhận số phận.  

 

 

Nghe Diệp Thiên Tâm nói vậy, Vương Minh nhíu mày.  

 

 

Nhóm ba người Tây Môn Xuy Phong, Miêu Vô Song, Khỉ Ốm ở bên cạnh cũng hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Nhà họ Trần chính là một con quái vật khổng lồ ở vùng Vân Xuyên!  

 

 

Bắc Huyền vương Trần Bắc Huyền còn là một cao thủ tiếng tăm lừng lẫy, mặc dù đã không lộ diện suốt vài chục năm nhưng trong giới võ đạo vẫn còn truyền thuyết về Bắc Huyền vương!  

 

 

Điều này đủ để chứng minh nhà họ Trần kinh khủng cỡ nào!  

 

 

"Mày nghe ngóng chuyện nhà họ Trần làm gì!"  

 

 

Vương Minh lạnh lùng hỏi.  

 

 

"Mày không cần hỏi nhiều chuyện này làm gì! Dù sao thì cũng không hề liên quan gì tới hầm mộ tiên nhân cả."  

 

 

Diệp Thiên Tâm nói xong lại khàn giọng nói:  

 

 

"Vương Minh, chỉ hy vọng mày có thể nói lời giữ lời, đối xử tốt với đứa cháu gái nhỏ của tao tốt một chút, nếu không dù Diệp Thiên Tâm tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!"  

 

 

Vương Minh nghe vậy thì cười nhạo một tiếng:  

 

 

"Mày yên tâm, sao tao có thể đối xử tệ với một người đẹp yêu kiều như con bé được? Tao không chỉ đối xử tốt với con bé, mà còn cho cả những người khác cũng đối xử tốt với con bé! Đảm bảo sẽ khiến nó thoải mái."  

 

 

"Mày, ý mày là gì?"  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 270


 Mặc dù giờ phút này Lâm Phong chỉ muốn đập chết Diệp thiên Tâm, nhưng anh vẫn độ một chút linh khí qua cho lão ta.  

 

 

Sau khi Diệp Thiên Tâm được thấm linh khí thì lập tức tốt lên hẳn, lão ta vội vàng nói:  

 

 

"Cảm ơn cậu Lâm!"  

 

 

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"  

 

 

Lâm Phong đẩy Diệp Thiên Tâm trong lòng ra, rồi lùi về sau bảy tám bước, giữ một khoảng cách an toàn.  

 

Adv

 

"Là thế này!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm kể hết mọi chuyện ra, vẻ mặt lão ta đầy vẻ oán hận.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Không ngờ rằng lão Vương Minh này còn biến thái hơn cả mình!  

 

Adv

 

Mình cùng lắm cũng chỉ đi diệt cả nhà người ta thôi, mà lão Vương Minh không những diệt cả nhà người ta, mà còn muốn lấn hiếp vợ con người ta, thậm chí đến cả bé gái nằm trong tã lót mà cũng muốn phải về, lên kế hoạch bắt đầu nuôi dưỡng bé con!  

 

 

"Có phải ngài hơi quá đáng quá rồi không! Đang coi ba người chúng tôi như không tồn tại đó à?"  

 

 

Lúc này, Tây Môn Xuy Phong không nhìn nổi nữa, hắn ta lạnh lùng nói.  

 

 

"Người kia là ai?"  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Người này là Tây Môn Xuy Phong!"  

 

 

"Tôi mới chỉ nghe nói tới Tây Môn Xuy Tuyết, Xuy Phong thì chưa nghe bao giờ, là tiệm cắt tóc à?"  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

"Con mẹ mày muốn chết à!"  

 

 

Mặt Tây Môn Xuy Phong đỏ bừng lên, lập tức rút thanh trường đao của mình ra.  

 

 

Trên đời này hắn ta ghét nhất là bị người khác lấy tên mình ra đùa cợt!  

 

 

Lâm Phong đã chạm phải cái vảy ngược của hắn ta rồi!  

 

 

"Bá đao trảm!"  

 

 

Tây Môn Xuy Phong nổi giận gầm lên một tiếng, nện mạnh một đao xuống, đao khí vô tận bay giữa không trung tạo thành một lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ, như là muốn hủy diệt đất trời, nó hung hăng lao về phía Lâm Phong!  

 

 

Có thể thấy quả thực Tây Môn Xuy Phong cũng không yếu, đao pháp của hắn ta rất mạnh!  

 

 

Bá đao vừa chém xuống, đao khí biến hóa, cuồng phong gầm thét, không thẹn với hai chữ "Xuy Phong"!  

 

 

Nhưng mà đối mặt với đòn tấn công này, Lâm Phong lại chẳng động đậy gì cả.  

 

 

Khi lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ kia cách Lâm Phong khoảng chừng một mét, nó lại đột nhiên dừng lại như gặp phải chướng ngại vật nào vậy, rồi một tiếng "răng rắc", nó hóa thành từng hạt mưa ánh sáng rải rác.  

 

 

"Bá đao trảm của cậu rất xứng với tên của cậu đó, chẳng trách tên cậu lại là Xuy Phong!"  

 

 

Lâm Phong nói rồi đưa tay ra nắm lấy Tây Môn Xuy Phong từ xa.  

 

 

"Bùm!"  

 

 

Tây Môn Xuy Phong lập tức nổ tung thành một quả cầu máu sương.  

 

 

Nhìn thấy vậy, khỏi cần phải nói, kể cả Khỉ ốm, Miêu Vô Song cùng với Vương Minh đang nằm dưới đất, hay là Diệp Thiên Tâm thì đều co con ngươi lại.  

 

 

Lão ta biết rõ cậu Lâm rất mạnh, nhưng lại không ngờ rằng đã mạnh tới mức này!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 361


Khách sạn lớn ở thành phố Kim Lăng  

 

Ngay khi Lâm Phong quay lại liền phát hiện ra Phùng Hải của thương hội Bách Vân đang trò chuyện sôi nổi cùng hai anh em Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc .  

 

 

Còn về Tiểu Luyến Luyến thì đang xem hoạt hình Tây Du Ký.  

 

 

Sau khi được Lâm Phong chỉ dạy, cô bé đã không còn thích xem heo peppa nữa, mà thay vào đó cô bé lại rất hứng thú với những phim hoạt hình như Hồ Lô Biến, Tây Du Ký.  

 

 

Phùng Hải vừa nhìn thấy Lâm Phong liền lập tức đứng dậy mỉm cười chào hỏi.  

 

 

Adv

“Cậu Lâm!”  

 

 

“Ba! Cuối cùng ba cũng về rồi.”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến mừng rỡ kêu lên, chạy nhanh tới giống như gấu Teddy được treo trên cổ của Lâm Phong.  


 

 

“Con gái ngoan, hôm nay sao con vui thế!”  

 

 

Adv

Lâm Phong khẽ nhéo khuôn mặt mũm mĩm của con gái cười nói.  

 

 

Với người ngoài mà nói, anh là người tàn nhẫn máu lạnh vô tình!  

 

 

Nhưng trước mặt con gái, anh lại là người cha tốt bụng dịu dàng.  

 

 

“Ba…Con vừa mới xem Tây Du Ký, vẫn chưa hiểu giữa Tôn Ngộ Không và Thất tiên nữ xảy ra chuyện gì, tại sao Hồ Lô Biến lại ra đời!”  

 

 

Tiểu Luyến Luyến tò mò hỏi.  

 

 

“Chuyện này là bởi vì….”  

 

 

Lâm Phong bất đắc dĩ giải thích mấy câu, sau khi thỏa mãn được sự tò mò của con gái mới dời anh mắt về phía Phùng Hải, mỉm cười chào hỏi một tiếng.  

 

 

Phùng Hải câm một chiếc hộp đen lên, tiến tới và nói:  

 

 

“Cậu Lâm, đây là số đạn linh bạo đã thỏa thuận trước đó, tổng cộng có một trăm viên! Cậu xem thử số lượng đã đúng chưa.”  

 

 

“Không cần đâu! Tôi tin ông.”  

 

 

Lâm Phong vừa nói vừa dùng thần thức quét qua một lượt. Sau khi xác định số lượng không sai, liền nhận hộp đen đút vào trong túi càn khôn.  

 

 

Phùng Hải thấy trong lòng có chút cảm động, không ngờ cậu Lâm lại tin tưởng mình như vậy, không khỏi nghiêm túc nói.  

 

 

“Cậu Lâm, người ngoài toàn nói cậu tâm địa độc ác, nhưng trên thực tế cậu lại là người tốt bụng ngay thẳng.”  


 

 

Lâm Phong nhướng mày nói: “Ông là người thứ năm nói với tôi lời này!”  

 

 

“Ồ? Trước đó còn có ai nói với cậu lời này?”  

 

 

“Có bốn người đẹp gợi cảm mười tám tuổi bị tôi từ chối, họ nói tôi là người đàn ông tốt bụng ngay thẳng.”  

 

 

…..  

 

 

Sắc mặt Phùng Hải hiển nhiên có chút sửng sốt, sau đó thì cười khan nói:  

 

 

“Cậu Lâm, cậu đúng là biết nói đùa đấy.”  

 

 

“Cậu Lâm, là thế này! Bên tôi có một người muốn gặp cậu, không biét cậu có tiện gặp không?”  

 

 

“Ồ? Là ai muốn gặp tôi?”  

 

 

Lâm Phong kinh ngạc hỏi.  

 

 

“Một nhân vật lớn ở tổng bộ thương hội của chúng tôi!”  

 

 

“Mấy hôm nay tôi bận giúp cậu thu thập đạn linh bạo ở khắp nơi, khiến ông ấy chú ý, cho nên ông ấy rất hứng thú với cậu, muốn gặp cậu.”  

 

 

Phùng Hải vẻ mặt hơi dè dặt ngại ngùng nói:  

 

 

“Cậu Lâm, tôi cũng biết tính cách của cậu! Nhưng tôi thực sự không dám đắc tội với nhân vật lớn này, nên chỉ đành mặt dày đến cầu xin cậu!”  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 271


 Đúng lúc này.  

 

Khỉ Ốm đã nhận ra có điều gì đó không đúng, gã ta không chút do dự mà bỏ rơi mấy người đồng đội, chạy ra ngoài như bay.  

 

 

"Thần hành bộ!"  

 

 

Đây là thuật di chuyển mà Khỉ Ốm biết, một khi đã thi triển thì người sẽ nhẹ như chim yến, một bước đi được mấy trăm mét, kể cả cao thủ Tiên Thiên cảnh bình thường muốn bắt gã ta cũng chẳng thể bắt dễ dàng được!  

 

 

Cứ thế, chỉ trong chốc lát.  

 

 

Adv

Khỉ Ốm đã chạy xa mấy trăm mét, cả bóng người đều biến mất trong bóng tối mênh mông.  

 

 

Khi mọi người ở đây cho rằng Khỉ Ốm đã trốn thoát thành công rồi, thì trong màn đêm mênh mông ấy lạy đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết của Khỉ Ốm.  

 

 

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ấy, Miêu Vô Song biết ngay rằng Khỉ Ốm đã chết rồi!  


 

 

Nhưng rõ ràng vừa nãy cô ta không nhìn thấy thanh niên trước mặt này ra tay mà, Khỉ Ốm chết kiểu gì được?  

 

 

Adv

Đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía cô ta.  

 

 

Trái tim cô ta run lên, lập tức quỳ xuống không chút do dự, run rẩy nói:  

 

 

"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng! Tôi không làm hại Diệp Thiên Tâm, tôi vô tội! Tôi thật sự không muốn chết đâu!"  

 

 

"Òm ọp òm ọp..."  

 

 

Một đống con côn trùng màu vàng phân cũng nhảy ra, chúng phát ra những tiền "òm ọp" cầu xin tha thứ.  

 

 

Lâm Phong thấy thế thì hơi kinh ngạc, có hứng thú hỏi:  

 

 

"Cô còn là cổ sư cơ à?"  

 

 

"Đúng thế! Tôi là cổ sư tộc Vu đời thứ chín mươi tám, Miêu Vô Song, cầu xin tiền bối nể tình tộc tôi mà tha cho tôi một mạng! Tôi thật sự không làm bất cứ chuyện gì có hại cho Diệp Thiên Tâm cả!"  

 

 

Miêu Vô Song run rẩy nói.  

 

 

Lâm Phong nghe vậy thì trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay với mấy con côn trùng màu vàng phân kia, con côn trùng nhỏ "òm ọp" bay vào trong tay anh, tỏ ra rất ngoan ngoan.  

 

 

Lâm Phong bóp một cái.  

 

 

Mềm mềm, trơn bóng, dẻo dẻo.  


 

 

Cảm giác... Cảm giác cứ như đang bóp một đống phân.  

 

 

Đây là cổ trùng sao? Hình dáng kỳ cục thật đấy!  

 

 

Trong mắt Lâm Phong hiện lên vẻ kỳ lạ.  

 

 

Mặc dù lúc trước ở trên núi, lão già cũng đã nói với Lâm Phong về chuyện cổ sư của tộc Vu, nhưng anh chưa từng thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên thấy, lại cảm thấy khá hứng thú.  

 

 

"Ông cảm thấy nên xử lý người này thế nào?"  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì căng thẳng.  

 

 

Lời nói này của cậu Lâm nghe thì có vẻ như đang hỏi ý kiến mình, nhưng thật ra là đang nói cho mình biết, anh không có ý định giết người phụ nữ này!  

 

 

Nếu như lão ta không có mắt nhìn tốt thì đoán chừng là sẽ gặp rắc rối mất!  

 

 

"Cậu Lâm, người này không thù không oán gì với tôi, không nhất thiết phải giết chóc thêm!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm vội vàng nói.  

 

 

"Không ngờ ông cũng là một người thiện lương đấy!"  

 

 

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu.  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 736


Lâm Phong đi xuống dưới lầu, từ xa đã thấy một chiếc Hồng Kỳ L5 đỗ trước cửa khách sạn.  

 

 

Lục sư huynh Phùng Mục Trần đang đứng cạnh xe, thấy Lâm Phong xuất hiện lập tức vẫy tay.  

 

 

Lâm Phong đi tới.  

 

 

“Tiểu sư đệ, Diệu Diệu đâu?” Phùng Mục Trần cười hỏi.  

 

 

“Lục sư huynh, anh rất thích Doãn Diệu đó à?” Lâm Phong hỏi.  

 

 

Phùng Mục Trần nghe xong nhíu mày, dường như không ngờ Lâm Phong sẽ hỏi như thế. Anh ta nghĩ một lúc mới nói:  

 

Adv

 

“Cho là thế đi, sao cậu lại hỏi chuyện này?”  

 

 

“Cô ta vừa nhờ em báo thù.” Lâm Phong trả lời.  


 

 

Anh không kể chuyện Doãn Diệu muốn hiến thân cho mình ra. Thứ nhất nếu nói chuyện này ra tuy ngoài mặt lục sư huynh sẽ không nói gì, nhưng trong lòng sẽ có khúc mắc. Thứ hai, không cần thiết phải nói, vô nghĩa, không tốt cho cả ba người họ.  

 

 

Phùng Mục Trần đổi sắc mặt, lập tức mở miệng nói.  

 

Adv

 

“Tiểu sư đệ, chuyện này anh sẽ xử lý, cũng nghĩ xong kế hoạch rồi, cậu đừng nhúng tay!”  

 

 

Lâm Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.  

 

 

Đúng lúc này, Doãn Diệu cũng đi tới, cô ta nhìn hai người, không nói gì cả mà vào thẳng trong xe.  

 

 

Phùng Mục Trần thấy vậy cũng đoán được, khẽ thở dài một tiếng nói:  

 

 

“Tiểu sư đệ chúng ta đến khách sạn trước đi! Dù thế nào thì bữa tiệc tối đêm nay mới là quan trọng nhất.”  

 

 

“Vâng.”  

 

 

Dứt lời, ba người vội vã lái xe đến khách sạn hạng nhất trong thủ đô.  

 

 

…  

 

 

Cùng lúc đó, sắc trời dần tối lại.  

 

 

Ngoài cửa khách sạn hạng nhất của thủ đô, đủ kiểu xe sang xuất hiện, người từ trên xe bước xuống không ai không phải nhân vật lớn của thủ đô!  

 

 

Có người đứng đầu các thế lực, có nhiều gia chủ, cậu ấm cô chiêu…  

 

 

Có thể nói, tùy tiện xướng tên một người trong số này thôi cũng là một tồn tại đáng gờm!  

 

 

Chính là những nhân vật chỉ cần dậm chân một cái là đủ khiến toàn bộ thủ đô rung chuyển!  


 

 

Nếu đặt họ ở Kim Lăng, Kinh Hàng hay Vân Xuyên, họ thậm chí còn đủ để càn quét tất cả, không gì địch nổi!  

 

 

Mà bây giờ đám người này lại giống như một đàn kiến, nối đuôi nhau đi vào khách sạn hàng đầu thủ đô.  

 

 

Trên mặt họ có đủ loại tâm trạng.  

 

 

Có vui vẻ, có nghiêm túc, còn có chút nghi hoặc không giải thích được…  

 

 

Chủ yếu là do sự kiện hôm qua ảnh hưởng tới họ quá nhiều!  

 

 

Tổ trưởng tổ thủ vệ bị giết, đây là việc từ xưa tới nay chưa từng có!  

 

 

Mà khi mọi người cho rằng bên trên sẽ xử phạt thật nặng, thậm chí sử dụng lực lượng của quân đội, không tiếc giá nào để bắt bằng được Lâm Phong thì bên trên gửi thư mời xuống, tặng danh hiệu Quốc sĩ, còn muốn tổ chức tiệc chiêu đãi cho anh!  

 

 

Có ai mà không khiếp sợ chứ?  

 

 

Quốc sĩ ba mươi tuổi?  

 

 

Ngoại trừ Hoa Vân Phi có chỉ số thông minh cực kì cao ra, chỉ còn mỗi Lâm Phong!  

 

 

…  

 

 

Lúc này, ngoài cửa khách sạn, có một đám cậu ấm cô chiêu của thủ đô đang tụ lại một chỗ, bọn họ bàn luận về Lâm Phong!  

 

 

Đối với tính toán của các trưởng bối trong tộc, bọn họ không rõ lắm, bọn họ chỉ tò mò vì sao lại đột nhiên xuất hiện một thanh niên như thế?  

 

 

“Anh Chu, anh từng gặp Lâm Phong này chưa? Có phải rất lợi hại không? Nghe nói cậu ta có thể xé nát Võ Thánh, có phải không?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 268


 Lão ta có thể nhận thấy hẳn là Diệp Thiên Tâm không nói láo, lão ta không biết chuyện mộ ẩn của tiên nhân thật.  

 

 

Điều này khiến kế hoạch của lão ta rơi vào hư vô, tâm trạng cũng tệ đi hẳn.  

 

 

"Diệp Thiên Tâm, mày có thể chết đi rồi!"  

 

 

Vương Minh không còn chơi liều nữa, lão ta chuẩn bị xử lý Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Nhưng đúng lúc này, vài tiếng "tách tách tách" vang lên, cổng chính nhà xưởng bị người bên ngoài đẩy ra.  

 

 

Adv

Đám người nhao nhao nhìn về phía đó, thì thấy một thanh niên mặc áo trắng đường hoàng bước vào.  

 

 

"Đêm hôm khuya khoắt mà náo nhiệt thật đấy!"  

 


 

Lâm Phong vừa nói vừa nhìn thoáng qua Diệp Thiên Tâm đang bị trói trên chiếc ghế sắt.  

 

 

Điều này khiến anh hơi kinh ngạc!  

 

Adv

 

Diệp Thiên Tâm vẫn chưa chết?  

 

 

Lúc đó trong điện thoại vang lên một tiếng kêu thảm thiết, anh còn tưởng rằng Diệp Thiên Tâm chết rồi chứ!  

 

 

Chỉ là trông bộ dạng này của Diệp Thiên Tâm thì đoán chừng đã bị tra tấn không ít rồi!  

 

 

Đáng thương thật!  

 

 

Lâm Phong lắc đầu.  

 

 

Cùng lúc này.  

 

 

Diệp Thiên Tâm cũng đã nhìn thấy Lâm Phong, trong lòng lão ta quả thật không thể tin nổi.  

 

 

Lúc nãy cậu Lâm vẫn đang ở Kim Lăng mà!  

 

 

Mà Kim Lăng cách Vân Xuyên tận hơn một nghìn cây số, cho dù có đi máy bay thì cũng phải mất hơn hai tiếng!  

 

 

Cậu Lâm chạy qua đây kiểu gì?  

 

 

Chỉ chốc lát, mũi lão ta đã chua xót, không kìm được mà rơi nước mắt.  

 

 

Vừa nãy lão ta đã chấp nhận số phận chờ chết rồi, không ngờ rằng lúc này cậu Lâm lại xuất hiện!  


 

 

Người đàn ông nào cũng có một ánh sáng tín ngưỡng trong lòng mình!  

 

 

Còn cậu Lâm chắc chắn là ánh sáng trong cuộc đời u ám của lão ta...  

 

 

"Cậu là ai?"  

 

 

Lúc này, Vương Minh lên tiếng.  

 

 

Đôi mắt của lão ta tùy ý quan sát Lâm Phong từ trên xuống dưới.  

 

 

Sau khi phát hiện ra Lâm Phong không có bất cứ khí tức võ đạo nào thì vẻ mặt lão ta lập tức bình tĩnh lại.  

 

 

Mặc dù không biết sao mà Lâm Phong có thể tìm đến nơi này, nhưng mà cũng không cần thiết phải quá để ý tới một người thậm chí còn chẳng phải một võ giả làm gì, sau khi hỏi rõ lai lịch thì tiện tay đập chết thôi.  

 

 

Có một người ở hiện trường vẻ mặt tái nhợt, toàn thân rét run.  

 

 

Người này chính là cô nàng xấu xí Miêu Vô Song!  

 

 

Vì ngay khi Lâm Phong vừa bước vào, cổ trùng chúa trong người cô ta lại xuất hiện phản ứng vô cùng khủng hoảng! Cảm giác này như thể gặp phải thiên địch mà mình không thể nào chiến thắng được vậy!  

 

 

Trong tộc Vu, mỗi một cổ sư đều nuôi nấng một cổ trùng chúa riêng của mình.  

 

 

Cổ trùng chúa này được sản sinh ra từ cuộc chém giết giữa muôn vạn cổ trùng, lấy máu tươi của cổ sư làm bí pháp nuôi dưỡng của tộc Vu.  

 

 

Bởi vậy giữa cổ trùng và cổ sư có thể nói là tâm mạch tương liên, cổ trùng có bất cứ tâm trạng gì thì cổ sư đều có thể cảm nhận được ngay!  

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 362


“Nếu như có thể thì bây giờ chúng ta có thể đi luôn, vừa hay ngài đó cũng đang chờ cậu.”  

 

Phùng Hải gượng cười nói.  

 

 

Lâm Phong gật đầu, sau khi nói chuyện với Trần Y Nặc và con gái xong liền cùng với Phùng Hải rời khỏi gian phòng.  

 

 

…..  

 

 

Sau khi hai người rời đi, Trần Thiên Hủ nhíu mày nói với Trần Y Nặc ở bên cạnh:  

 

 

Adv

“Em gái, danh tiếng của Lâm Phong càng ngày càng lớn nhỉ, không ngờ đến cả nhân vật lớn của thương hội Bách Vân cũng muốn gặp cậu ấy!”  

 

 

“Đây không phải là chuyện tốt sao? Không phải cha mẹ thích em tìm một người đàn ông lợi hại hay sao?”  

 

 


Trần Y Nặc vẻ mặt kỳ quái nói.  

 

 

Trần Thiên Hủ nghe vậy lại thở dài một hơi nói:  

 

Adv

 

“Em gái, em nghĩ vẫn còn quá đơn giản rồi!”  

 

 

“Lâm Phong không có gia thế gì, thiên phú mạnh, lại đẹp trai! Trẻ tuổi tài giỏi ưu tú như cậu ấy, hiển nhiên là một miếng bánh ngon trong mắt những nhân vật lớn!”  

 

 

“Em có bao giờ nghĩ đến chuyện cậu ấy qua lại nhiều với thế lực lớn như thương hội Bách Vân, một khi bị con gái của nhân vật lớn nào đó nhìn trúng, vậy thì sẽ thế nào?”  

 

 

“Người hướng lên cao, nước chảy chỗ trũng! Mặc dù Trần gia chúng ta có chỗ đứng ở Vân Xuyên, nhưng nhìn khắp Đại Hạ này thì cũng chẳng là gì, càng kém xa với những thế lực to lớn kia!!”  

 

 

“Anh là đàn ông, nên hiểu suy nghĩ của đàn ông! Đàn ông đều có dã tâm cả, một khi có lựa chọn tốt hơn…”  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy liền trầm mặc, cô ôm lấy con gái lắc đầu nói:  

 

 

“Lâm Phong không phải người như vậy, nếu anh ấy đã quay lại rồi, vậy thì chắc chắn sẽ không bỏ rơi em và Tiểu Luyến Luyến đâu.”  

 

 

“Vậy mười năm trước tại sao cậu ta đột nhiên bỏ đi?”  

 

 

Trần Thiên Hủ nhìn Trần Y Nặc tiếp tục nói:  

 

 

“Mười năm trước, cậu ấy bỏ rơi em, đi tu luyện để trở nên mạnh hơn! Nếu bây giờ cậu ấy có lựa chọn tốt hơn, khó mà chắc chắn sẽ không biến mất thêm lần nữa!”  

 

 

“Anh, rốt cuộc anh muốn nói gì?”  

 

 

Trần Y Nặc ngắt lời Trần Thiên Hủ, sắc mặt có chút tái nhợt.  

 


 

“Em gái, em không có thiên phú tu võ, chỉ là một người bình thường. Nhưng Lâm Phong bây giờ lại là cường giả tông sư, một tông sư trẻ tuổi như vậy! Phóng mắt hết những tông môn trên núi, tuyệt đối là một quái vật đấy! Tương lai thành tựu vô hạn.”  

 

 

“Nếu như em thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy, đợi cậu ấy quay lại, em nói cậu ấy mau chóng cùng chúng ta về Vân Xuyên gặp cha mẹ, giải quyết cho xong chuyện này, không thể dây dưa thêm nữa!”  

 

 

Trần Thiên Hủ trầm giọng nói.  

 

 

Trần Y Nặc nghe vậy cũng không nói gì.  

 

 

Suy nghĩ của cô trước giờ vẫn rất đơn thuần, nếu như không phải anh trai nhắc đến, cô căn bản không nghĩ đến khía cạnh này.  

 

 

Trần Thiên Hủ thở dài nói:  

 

 

“Haiz! Em gái à, nếu trách thì chỉ có thể trách em là một người bình thường! Nếu như em cũng là một võ giả ưu tú, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.”  

 

 

…….  

 

 

Ở một diễn biến khác.  

 

 

Thương hội Bách Vân chi nhánh thành phố Kim Lăng, bên trong một gian phòng nghị sự bí mật, có năm người khí tức bất thường đang tụ tập lại với nhau.  

 

 

Ngồi ngay phía trên là một người đàn ông trung niên.  

 

 

Người đàn ông trung niên này có tên là Ngưu Bôn, là trưởng lão của tổng bộ thương hội Bách Vân, tu vi ông ta đã đạt tới bậc năm Tiên Thiên Cảnh!  

 

 

Phía dưới bên phải người đàn ông trung niên, hai người đàn ông một béo một gầy đang ngồi.  

 

 

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 272


Miêu Vô Song vội vàng nói.  

 

"Cái gì cũng được thật sao?"  

 

 

Lâm Phong quan sát Miêu Vô Song từ trên xuống dưới.  

 

 

Trong lòng Miêu Vô Song căng thẳng, khẩn trương nói:  

 

 

"Tiền bối, mặc dù thân hình tôi khá đẹp, nhưng mặt mũi tôi lại rất xấu."  

 

Adv

 

"Tôi biết cô xấu, không cần phải nhấn mạnh! Đưa cái túi đeo bên hông cô cho tôi."  

 

 

Lâm Phong nói rồi ném Tiểu Hoàng lại cho Miêu Vô Song.  

 

 


Miêu Vô Song chần chờ một lát rồi vẫn đưa túi cho Lâm Phong.  

 

 

Trong túi rõ ràng là có tám viên linh thạch, cô ta mua về để nuôi cổ trùng, mặc dù cô ta không biết Lâm Phong muốn thứ này làm gì, nhưng cô ta cũng không dám hỏi.  

 

Adv

 

"Được! Cô có thể đi được rồi!"  

 

 

Lâm Phong cất tám viên linh thạch đi, từ tốn nói.  

 

 

Miêu Vô Song ngạc nhiên khẽ gật đầu, sau đó vội vàng chạy như bay trốn ra khỏi nhà xưởng, biến mất trong màn đêm tối vô tận.  

 

 

Lâm Phong đưa mắt nhìn Miêu Vô Song rời đi, nhưng trong lòng thì suy ngẫm.  

 

 

Theo như lão già nói thì tộc Vu là một tộc rất lợi hại, có tổng cộng mười hai chi, chi nào cũng không tầm thường, cổ trùng cũng chỉ là một trong số các chi thôi!  

 

 

Sở dĩ anh thả Miêu Vô Song cũng là vì muốn lấy cơ hội sau này đi hỏi thăm tộc Vu một chút, thử thăm dò cái gia tộc thần bí này!  

 

 

"Cho ông mười phút để giải quyết ân oán cá nhân! Quá giờ tôi không đợi."  

 

 

Lâm Phong nói với Diệp Thiên Tâm một câu, sau đó đi ra khỏi nhà xưởng.  

 

 

Mối hận thù giữa Diệp Thiên Tâm và nhà họ Vương đúng là rất sâu đậm!  

 

 

Mà Vương Minh đã mất khả năng hành động rồi, thế thì để Diệp Thiên Tâm trút giận hết luôn đi.  

 

 

...

 

Lâm Phong vừa đi ra bên ngoài thì đã nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Vương Minh vang lên trong nhà xưởng.  

 

Ngoài tiếng kêu thê thảm ra thì còn có mấy tiếng "phụt", "phụt", điều này khiến vẻ mặt Lâm Phong có hơi quái dị, anh không kìm được mà dùng thần thức quét một vòng.  


 

 

Lại phát hiện ra Diệp Thiên Tâm đang cầm dao găm hung hăng đâm vào bụng Vương Minh.  

 

 

"Chán òm, còn tưởng là đang làm gì nữa chứ!"  

 

 

Lâm Phong lắc đầu xóa bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu mình, anh đốt một điếu Cửu Ngũ Chi Tôn, rít một hơi vô cùng thoải mái.  

 

 

Thuốc lá đương nhiên là lấy từ khách sạn lúc trước ở!  

 

 

Thật ra, đã rất lâu rồi anh không hút thuốc.  

 

 

Mà hồi đại học thì anh lại hút rất thường xuyên, có điều luôn hút Đại Tiền Môn rẻ tiền nhất, lúc đó chỉ có ba tệ rưỡi một bao, bây giờ chắc là đã lên giá rồi.  

 

 

"Phù..."  

 

 

Lâm Phong hít vài hơi rồi vứt điếu thuốc đi.  

 

 

Đây chẳng phải thứ tốt đẹp gì, thỉnh thoảng hít vài hơi, cảm nhận lại ký ức trước kia là được rồi!  

 

 

Sau đó, Lâm Phong lại bắt đầu nghĩ tới người thần bí đã cứu cha mẹ mình, nhưng càng nghĩ lại càng không có đầu mối gì, khiến anh không khỏi có hơi buồn lòng  

 

 

Cứ như vậy, ước chừng qua bảy tám phút sau, Diệp Thiên Tâm tràn đầy tinh thần bước ra ngoài.  

 

 

"Giải quyết xong rồi?"  

 

 

Lâm Phong hỏi.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 269


 Thế này nghĩa là gì?  

 

 

Nghĩa là người thanh niên trước mặt đây ít nhất cũng phải là một bậc đại năng Tiên Thiên cảnh!  

 

 

Sở dĩ những người bên mình không nhìn ra được khí tức võ đạo trên người đối phương cũng chỉ là vì đối phương quá mạnh!  

 

 

Một cường giả đã cố ý che giấu đi hơi thở của mình, đương nhiên kẻ yếu sẽ không cảm nhận được!  

 

 

"Tôi là ai mà ông cũng không biết sao?"  

 

 

Adv

Lâm Phong hờ hững đi về phía Vương Minh, nói đúng ra thì là đi về phía Diệp Thiên Tâm, bởi vì Vương Minh đang ở bên cạnh Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Nực cười? Tôi nên biết cậu à?"  

 

 

Vương Minh nheo mắt lại, tay phải lại đang lén lút tích tụ lực, chỉ chờ ngay khi Lâm Phong bước tới là sẽ cho một đòn trí mạng!  


 

 

Tính cách của lão ta vô cùng cẩn thận!  

 

 

Adv

Cho dù trông Lâm Phong chỉ như một người bình thường, ông ta cũng phải dùng hết toàn lực, một đòn dứt điểm!  

 

 

Nhưng đúng lúc này.  

 

 

Lâm Phong lại phất tay với lão ta.  

 

 

Vương Minh chỉ cảm thấy phần bụng như bị một chiếc ô tô đang phóng đi với tốc độ cao đâm thẳng vào, cả người bay ra ngoài ngay lập tức, đậm mạnh vào giàn thép phế liệu trong nhà xưởng.  

 

 

"Uỳnh!"  

 

 

Giàn thép vỡ tan chỉ trong nháy mắt, Vương Minh thì hộc ra một ngụm máu tươi, lão ta vùng vẫy trên mặt đất hồi lâu mà vẫn không thể bò dậy.  

 

 

"Lá gan ông to đấy, dám động tới người của tôi, thậm chí đến tôi là ai mà ông cũng không biết?"  

 

 

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Thấy vậy.  

 

 

Mấy người đang ở đó đều hơi thay đổi sắc mặt.  

 

 

Tây Môn Xuy Phong và Khỉ Ốm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Phong.  

 

 

Nội lực ngoại phóng!  

 

 

Hóa ra thằng nhóc này lại là một cao thủ Hậu Thiên, hơn nữa không chỉ dừng lại ở bậc một!  

 

 


Chỉ là hai tên đó cũng không sợ, nếu bọn chúng hợp lại thì cho dù có là Hậu Thiên bậc bốn bậc năm, bọn chúng cũng không phải sợ!  

 

 

Toàn thân Miêu Vô Song như mềm nhũn ra, cô ta lặng lẽ đi gần tới cửa chính, chuẩn bị lén trốn đi.  

 

 

Nhưng vào lúc này.  

 

 

Lâm Phong lạnh lùng nhìn cô ra một cái.  

 

 

Cơ thể cô ta lập tức cứng đờ lại, chỉ cảm thấy như đang bị một con thú dữ Hồng Hoang liếc nhìn, máu trong người như muốn đóng băng lại!  

 

 

Kia là một đôi mắt gì vậy chứ!  

 

 

Sâu lắng, bí ẩn, không thể thấy đáy...  

 

 

Cơ thể Miêu Vô Song lạnh băng, như rơi xuống vực sâu vạn trượng, một nỗi tuyệt vọng lan ra khắp toàn thân, ngay cả cổ trùng chúa trong người cô ta cũng như đã chết rồi vậy, nó hoàn toàn không nghe theo điều khiển của cô ta nữa!

 

"Ông đúng là cái đồ vô dụng, tôi cứu ông mấy lần rồi hả?"  

 

Lâm Phong đi lại gần, tùy ý vung tay lên, tháo dây trói ra cho Diệp Thiên Tâm.  

 

 

Cơ thể Diệp Thiên Tâm run lên.  

 

 

Không phải vì sợ hãi, mà là vì kích động.  

 

 

Còn về phần lời nói lạnh lùng của cậu Lâm, với lão ta giờ đây thì đúng là như tiếng trời, lão ta chỉ ước gì được nghe mỗi ngày.  

 

 

"Cậu Lâm, tôi..."  

 

 

Diệp Thiên Tâm muốn nói cái gì, nhưng lúc này đây một cơn choáng váng ập đến đầu lão ta, khiến mắt lão ta tối sầm lại, ngã nhào vào trong lòng Lâm Phong.  

 



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 737


 

 Thanh niên áo đen đó tên Chu Chiến, không chỉ là thiếu chủ của nhà họ Chu, một trong mười gia tộc hàng đầu của thủ đô, mà còn là người tham gia dự án Người được chọn!  

 

Hiện tại Chu Chiến cũng chỉ mới bốn mươi tuổi, tầm tuổi này ở giới võ đạo là còn rất trẻ, sắp tới đặt chân vào Võ Thành, thậm chí là Võ Thánh đỉnh phong cũng là chuyện ván đã đóng thuyền!  

 

 

“Các người thổi phồng cho Lâm Phong này quá, cũng là người chứ không phải thần! Gì mà xé nát Võ Thánh, các người cho Võ Thánh là cái gì đấy? Cải trắng thôi sao? Cả nước này có bao nhiêu Võ Thánh?”  

 

 

Chu Chiến lạnh nhạt nói.  

 

 

Anh ta vừa dứt lời, đám thanh niên đồng lứa đều gật đầu, nghĩ ban nãy bọn họ nói hơi quá!  

 

 

Adv

Đúng lúc này, một người tò mò hỏi:  

 

 

“Vậy tại sao bây giờ khắp thủ đô đều đang bàn tán về cậu ta? Ngay cả trưởng bối của gia tộc tôi cũng kiêng dè người này!”  

 

 

“Bởi vì lai lịch cậu ta không tệ, có mấy sư huynh lợi hại.”  

 

 

Chu Chiến nheo mắt đáp.  

 

Adv

 

Chuyện ở tổ thủ vệ hôm qua, tuy rằng sôi sục nhưng rất hiếm người biết!  

 

 

Chủ yếu là vì chuyện này ảnh hưởng tới bộ mặt quốc gia nên bên trên rất kín tiếng, người nào loan tin ra ngoài, giết không tha!  

 

 

Anh ta thấy, thực lực của Lâm Phong mạnh là điều không thể nghi ngờ. Nhưng chỉ dựa vào thực lực để đối phó với cả quốc gia thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, mấy vị sư huynh của anh mới là điều mấu chốt!  

 

 

“Cậu Chu, ý của cậu là Lâm Phong lợi hại như thế là nhờ mấy vị sư huynh làm chỗ dựa sao?” Một tên râu ria hỏi.  

 

 

“Tôi không nói như thế, đừng nói linh tinh.” Chu Chiến cười nhạt.  

 

 

Tất cả chỉ là suy đoán mà thôi, anh ta không nói ra câu trả lời thuyết phục được!  

 

 

Lúc này, có một người khác nói:  

 

 

“Đúng rồi anh Chu, nghe nói hôm nay vị kia của nhà họ Lận ở Côn Lôn cũng đến? Quan hệ giữa anh và người ta không tệ, có lẽ tối nay sẽ náo nhiệt lắm đây.”  

 

 

“Đúng vậy, tối nay Lận thiếu gia sẽ về!”  

 

 

Chu Chiến không nhịn được mà nở nụ cười.  

 

 

Lận Vô Song là Chân Long Chi Tử được điều động nội bộ, sau lưng là nhà họ Lận ở Côn Lôn, bất kể là thân phận hay thực lực đều mạnh hơn anh ta một bậc, có thể kết bạn với đối phương, đối với anh ta mà nói chỉ có lợi mà không có hại!  

 

 

Nghe Chu Chiến nói xong, đám thanh niên đồng lứa đều lộ vẻ hâm mộ.  

 


 

Dù sao cũng là thiếu chủ của một trong mười gia tộc lớn.  

 

 

Nếu như là bọn họ, có lẽ Lận Vô Song còn chẳng thèm nhìn lấy một cái!  

 

 

Trong nháy mắt, đám người bắt đầu nịnh bợ Chu Chiến, mong Chu Chiến có thể giới thiệu một chút để bọn họ được làm quen với Lận thiếu gia!”  

 

 

“Được chứ!”  

 

 

Chu Chiến ngoài mặt đáp ứng nhưng trong lòng thì khinh thường.  

 

 

Một đám rác rưởi chưa lên nổi Võ Hồn Cảnh còn muốn đi làm quen với Lận thiếu gia, nằm mơ đi!  

 

 

Đúng lúc này, từ đằng xa có một đám thanh niên khác đi tới, trong đó có cả Trương Lương và Trương Lỵ!  

 

 

Trương Lương giống Chu Chiến, là người tham gia dự án Người được chọn!  

 

 

Trương Lỵ là một trong những nhân vật nòng cốt của tổ thủ vệ…  

 

 

Nhà họ Trương đứng sau bọn họ cũng được coi là một trong mười gia tộc lớn ở thủ đô, thực lực hùng hậu!  

 

 

Chu Chiến nhìn thấy đoàn người nhà họ Trương tới, ánh mắt sáng lên, lập tức dẫn một đám người chạy tới cười hì hì nói:  

 

 

“Đây không phải là Trương thiếu gia sao, sao hôm nay cậu cũng tới?”  

 

 

“Sao hả, tôi ở đây còn phải báo cáo với anh à?”  

 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 363


Người còn lại là một bà lão tóc trắng xóa.  

 

Tay bà lão cầm một chiếc nạng hình đầu rồng, dáng vẻ già nua, nhưng cặp mắt sáng như đuốc, hơn nữa là người có tu vi mạnh nhất trong năm người này, đã đạt tới bậc bảy Tiên Thiên Cảnh.  

 

 

“Mọi người, mọi người đánh giá thế nào về sự việc xảy ra ở Phong Vân Bang không lâu trước đó?”  

 

 

Ngưu Bôn mỉm cười hỏi.  

 

 

“Theo tin tức truyền ra, Long Ngạo Thiên bị một người thanh niên chỉ mới ba mươi tuổi giết chết, chuyện này căn bản là không thể! Long Ngạo Thiên là tông sư võ đạo, năm người chúng ta cùng lên còn chưa chắc là đối thủ ông ta!”  

 

 

Adv

Lưu Năng lắc đầu nói.  

 

 

“Có kẻ ngu mới đi tin chuyện này!”  

 

 

Trình Bằng cười khẩy một tiếng rồi nói:  

 

 

“Tôi nghe nói lúc đó ngoại trừ Long Ngạo Thiên, trong hiện trường còn có một cao thủ dùng đao của nước Oa, người này cũng là tông sư võ đạo! Long Ngạo Thiên thân là tổng chấp pháp, có khả năng liều chết với người này!”  

 

Adv

 

“Có lý!”  

 

 

Ngưu Bôn gật đầu.  

 

 

Thực ra, trong lòng ông ta cũng không tin lắm. Điều quan trọng là sau khi tin tức này truyền ra ngoài, rất nhanh đã bị phía bộ chấp pháp ém nhẹm xuống, khiến cho rất nhiều người không biết được rõ tình hình cụ thể lúc đó, hoàn toàn chỉ dựa vào suy đoán mà thôi!  

 

 

Cứ đoán tới đoán lui, khó tránh diễn biến sự việc bị thổi phồng lên.  

 

 

“Không biết bà Kim Hoa suy nghĩ thế nào?”  

 

 

Ngưu Bôn mỉm cười, chuyển ánh mắt về phía bà lão tóc trắng.  

 

 

Còn về Doãn Tử Nguyệt ở bên cạnh lại trực tiếp bị ông ta ngó lơ!  

 

 

Doãn Tử Nguyệt là đệ tử của Hoa Thần Cung, tính cách lạnh lùng, quái gở, cho dù ông ta có hỏi thì chắc cũng sẽ không có được đáp án.  

 

 

Mà sở dĩ lần này Doãn Tử Nguyệt có mặt ở đây hoàn toàn là do một nhân vật lớn ở tổng bộ sắp xếp qua đây để huấn luyện.  

 

 

Đợi đợt huấn luyện lần này kết thúc, giữa hai bên sẽ không còn qua lại thân thiết gì nữa.  

 

 

“Tôi không quan tâm việc của Phong Vân Bang! Tôi chỉ muốn hỏi, Lâm Phong mà ông nói tới kia, khi nào có thể đến?”  

 

 

Bà Kim Hoa nhíu mày nói.  

 

 

“Chắc là sắp rồi đấy! Tôi nói Phùng Hải đi báo rồi, mọi người không cần phải vội!”  

 

 

Ngưu Bôn cười nói.  

 

 

“Trưởng lão Ngưu, tôi cảm thấy ông làm việc thực sự quá chậm chạp!”  

 

 

“Lần này năm người chúng tôi qua đó là được! Hà tất phải đem theo Lâm Phong gì đó? Tôi không có nhiều thời gian mà ở đây lãng phí như thế đâu!”  

 

 

Trình Bằng tỏ vẻ không vừa ý.  

 

 

Ngưu Bôn liếc nhìn Trình Bằng, không nói gì.  

 

 

Mà chính vào lúc này, Phùng Hải dẫn Lâm Phong đi vào gian phòng.  

 

 

……..

 

“Ngưu trưởng lão, đây là cậu Lâm.”  

 

Phùng Hải tiến lên, cung kính giới thiệu.  

 

 

Vẻ mặt ông ta cực kì kiêng dè, biết năm người đứng ở đây đều là người ông ta không thể trêu vào!  

 

 

Ánh mắt Ngưu Bôn liếc qua Lâm Phong, trong mắt có vẻ nghi hoặc.  

 

 

Theo lời giới thiệu của Phùng Hải, Lâm Phong chắc chắn phải là một thanh niên tài tuấn cực kì lợi hại mới đúng.  

 

 

Nhưng bây giờ nhìn qua, trên người Lâm Phong hoàn toàn không có khí tức võ đạo nào, dường như chỉ là người bình thường!  

 

 



Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 273


 "Sau đó thì sao? Tiếp theo ông định làm gì?"  

 

Lâm Phong hỏi.  

 

 

"Tôi muốn đi tìm cháu gái nhỏ của tôi, tôi muốn tiêu diệt nhà họ Vương!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm nhìn Lâm Phong với vẻ mặt chờ đợi.  

 

 

Lâm Phong hiểu rõ ý tứ của Diệp Thiên Tâm, thế là anh bảo Diệp Thiên Tâm duỗi tay phải ra, viết một chữ "Giết" lên lòng bàn tay phải lão ta.  

 

 

Adv

Sau khi chữ "Giết" được viết xong, nó lập tức tỏa ánh vàng rực rỡ, nhưng rồi lại nhanh chóng chìm nghỉm đi, ẩn vào trong lòng bàn tay Diệp Thiên Tâm biến mất không còn tăm hơi.  

 

 

"Cậu Lâm... Đây là?"  

 

 

Trong lòng Diệp Thiên Tâm đang đảo lộn.  


 

 

"Ông có thể coi nó như một pháp chỉ! Mặc dù chữ này chỉ có thể dùng được ba lần, nhưng đủ để dễ dàng giết toàn bộ nhà họ Vương! Ông phải kiềm chế một chút."  

 

 

Adv

Lâm Phong từ tốn nói.  

 

 

Diệp Thiên Tâm nghe vậy thì lập tức thử cảm nhận, lão ta nhận ra trong lòng bàn tay mình quả đúng là có một nguồn sức mạnh đáng sợ, chỉ cần mình hơi suy nghĩ đến thôi là có thể giải phóng ra.  

 

 

"Cảm ơn cậu Lâm!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm kìm nén sự kích động trong lòng, sau đó do dự một lát, lão ta vẫn nói ra chuyện về mộ ẩn của tiên nhân.  

 

 

"Mộ ẩn của tiên nhân, dãy núi Hoành Đoạn?"  

 

 

Lâm Phong nhíu mày, vẻ mặt nhanh chóng hơi thay đổi!  

 

 

Chẳng phải lão già được chôn ở dãy núi Hoành Đoạn sao?  

 

 

Mẹ nó, đừng nói là lão già bị người ta đào mộ đó nhé?  

 

 

Bên trong có không ít đồ xịn đâu đó!  

 

 

Nghĩ đến đây, Lâm Phong lập tức hóa thành một tia sáng bay về phía mộ của lão già.  

 

 

Nhìn thấy cảnh này.  

 

 

Diệp Thiên Tâm cũng không bất ngờ.  

 

 

Bởi vì trước đây lão ta cũng từng nhìn thấy Lâm Phong bay một lần rồi, trong mắt lão ta, Lâm Phong chính là một vị đại năng Tông Sư cảnh!  

 


 

"Trước mắt cứ tạm gác lại chuyện nhà họ Vương đã, bây giờ mình đã có pháp chỉ của cậu Lâm, có thể đi giúp anh Tăng một chút! Năm ấy mình gặp khó khăn, anh Tăng đã cứu mình! Bây giờ đã tới lúc mình báo đáp rồi!"  

 

 

Nghĩ đến đây, trong mắt Diệp Thiên Tâm lóe lên một tia sáng, lão ta chạy nhanh về phía nhà họ Tăng.  

 

 

...  

 

 

Bên kia.  

 

 

Lâm Phong đã đi tới trước mộ của lão già!  

 

 

Ngôi mộ vẫn giống y đúc như lúc anh ra đi.  

 

 

Nếu có khác, thì đó là ngôi mộ đã mọc lên đôi ba ngọn cỏ xanh.  

 

 

"Xem ra mộ ẩn của Tiên Nhân và mộ của lão già không liên quan tới nhau!"  

 

 

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm.  

 

 

Bây giờ đã là đêm khuya.  

 

 

Ánh trăng như hoa, gió đêm thổi tới vù vù từ trong thung lũng, thổi tung tóc của Lâm Phong, khiến suy nghĩ của Lâm Phong hỗn độn.  

 

 

"Có nên đào mộ của lão già không nhỉ?"  

 

 

"Chính tay mình chôn lão già xuống, bên trong cũng chôn cất một đống đồ tốt..."  

 

 

Lâm Phong có hơi xoắn xuýt!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 270


 Mặc dù giờ phút này Lâm Phong chỉ muốn đập chết Diệp thiên Tâm, nhưng anh vẫn độ một chút linh khí qua cho lão ta.  

 

 

Sau khi Diệp Thiên Tâm được thấm linh khí thì lập tức tốt lên hẳn, lão ta vội vàng nói:  

 

 

"Cảm ơn cậu Lâm!"  

 

 

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"  

 

 

Lâm Phong đẩy Diệp Thiên Tâm trong lòng ra, rồi lùi về sau bảy tám bước, giữ một khoảng cách an toàn.  

 

Adv

 

"Là thế này!"  

 

 

Diệp Thiên Tâm kể hết mọi chuyện ra, vẻ mặt lão ta đầy vẻ oán hận.  

 

 

Lâm Phong nhíu mày.  

 

 

Không ngờ rằng lão Vương Minh này còn biến thái hơn cả mình!  

 

Adv

 

Mình cùng lắm cũng chỉ đi diệt cả nhà người ta thôi, mà lão Vương Minh không những diệt cả nhà người ta, mà còn muốn lấn hiếp vợ con người ta, thậm chí đến cả bé gái nằm trong tã lót mà cũng muốn phải về, lên kế hoạch bắt đầu nuôi dưỡng bé con!  

 

 

"Có phải ngài hơi quá đáng quá rồi không! Đang coi ba người chúng tôi như không tồn tại đó à?"  

 

 

Lúc này, Tây Môn Xuy Phong không nhìn nổi nữa, hắn ta lạnh lùng nói.  

 

 

"Người kia là ai?"  

 

 

Lâm Phong nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.  

 

 

"Người này là Tây Môn Xuy Phong!"  

 

 

"Tôi mới chỉ nghe nói tới Tây Môn Xuy Tuyết, Xuy Phong thì chưa nghe bao giờ, là tiệm cắt tóc à?"  

 

 

Lâm Phong nói.  

 

 

"Con mẹ mày muốn chết à!"  

 

 

Mặt Tây Môn Xuy Phong đỏ bừng lên, lập tức rút thanh trường đao của mình ra.  

 

 

Trên đời này hắn ta ghét nhất là bị người khác lấy tên mình ra đùa cợt!  

 

 

Lâm Phong đã chạm phải cái vảy ngược của hắn ta rồi!  

 

 

"Bá đao trảm!"  

 

 

Tây Môn Xuy Phong nổi giận gầm lên một tiếng, nện mạnh một đao xuống, đao khí vô tận bay giữa không trung tạo thành một lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ, như là muốn hủy diệt đất trời, nó hung hăng lao về phía Lâm Phong!  

 

 

Có thể thấy quả thực Tây Môn Xuy Phong cũng không yếu, đao pháp của hắn ta rất mạnh!  

 

 

Bá đao vừa chém xuống, đao khí biến hóa, cuồng phong gầm thét, không thẹn với hai chữ "Xuy Phong"!  

 

 

Nhưng mà đối mặt với đòn tấn công này, Lâm Phong lại chẳng động đậy gì cả.  

 

 

Khi lưỡi kiếm ánh sáng khổng lồ kia cách Lâm Phong khoảng chừng một mét, nó lại đột nhiên dừng lại như gặp phải chướng ngại vật nào vậy, rồi một tiếng "răng rắc", nó hóa thành từng hạt mưa ánh sáng rải rác.  

 

 

"Bá đao trảm của cậu rất xứng với tên của cậu đó, chẳng trách tên cậu lại là Xuy Phong!"  

 

 

Lâm Phong nói rồi đưa tay ra nắm lấy Tây Môn Xuy Phong từ xa.  

 

 

"Bùm!"  

 

 

Tây Môn Xuy Phong lập tức nổ tung thành một quả cầu máu sương.  

 

 

Nhìn thấy vậy, khỏi cần phải nói, kể cả Khỉ ốm, Miêu Vô Song cùng với Vương Minh đang nằm dưới đất, hay là Diệp Thiên Tâm thì đều co con ngươi lại.  

 

 

Lão ta biết rõ cậu Lâm rất mạnh, nhưng lại không ngờ rằng đã mạnh tới mức này!  

 

Bạn đang đọc truyện mới ở truyện.a-z_z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_A_z_z" để đọc nhé! Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
Chương 738


 

 “Hừ, Chu thiếu gia khách sáo mà cậu lại tỏ thái độ gì vậy? Cậu cho rằng nhà họ Trương các cậu hay lắm à?”  

 

“Mau nói xin lỗi với Chu thiếu gia! Nói cho anh biết, tối nay Chu thiếu gia và Lận thiếu gia của Côn Lôn có hẹn với nhau, anh chú ý chút!”  

 

 

…  

 

 

Lận thiếu gia của Côn Lôn?  

 

 

Chẳng lẽ là Lận Vô Song?  

 

 

Adv

Trương Lương nghe xong, ánh mắt hơi nhúc nhích.  

 

 

Anh ta từng nghe nói về Lận Vô Song này.  

 

 


Lận Vô Song được coi là nhân tài hiếm gặp của nhà họ Lận ở Côn Lôn!  

 

 

Chưa tới ba mươi lăm tuổi đã là Võ Thánh trung kỳ, nổi như cồn, thời gian tới bước vào Võ Thần Cảnh gần như đã là chuyện ván đã đóng thuyền!  

 

 

Adv

Cũng vì thế nên Lận Vô Song rất được quốc gia chú ý!  

 

 

Chỉ huy của quân đội còn tự mình tới Côn Lôn, tìm Lận Vô Song nói chuyện ba ngày ba đêm!  

 

 

Từ đó về sau, cơ quan nhà nước tuyên bố Lận Vô Song được điều động nội bộ, làm Chân Long Chi Tử thế hệ này.  

 

 

Có thể nói Lận Vô Song này lớn lên từ trong hào quang vô tận, sau khi lớn lên thì một bước lên mây!  

 

 

Từ phương diện nào đó mà nói, Lận Vô Song còn đáng sợ hơn Phùng Mục Trần!  

 

 

Dù sao Lận Vô Song cũng xuất thân từ thế gia cổ xưa, các môn phái ở Thập Vạn Đại Sơn còn lâu mới sánh bằng.  

 

 

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Trương Lương nghiêm túc vô cùng.  

 

 

Thực lực của nhà họ Chu bây giờ đã mạnh hơn nhà họ Trương, nếu nhà họ Chu có nhà họ Lận của Côn Lôn hỗ trợ thì gần như có thể nghiền ép nhà bọn họ!  

 

 

Chu Chiến nhìn thấy vẻ mặt của Trương Lương, miệng nở nụ cười, trong lòng cực kì đắc ý.  

 

 

Từ nhỏ tới lớn anh ta và Trương Lương đấu đá với nhau, hai bên bất phân thắng bại.  

 

 

Nhưng giờ vì có Lận Vô Song, anh ta đã áp Trương Lương một đầu!  

 

 

“Được rồi, mọi người yên tĩnh một chút, cho Trương thiếu gia của chúng ta mặt mũi!”  

 

 

Chu Chiến giơ tay phải lên, bảo mọi người giữ yên lặng.  

 

 

Sau đó anh ta nhìn Trương Lương, cười híp mắt nói:  

 

 

“Trương Lương, tôi vẫn giữ câu nói kia, chỉ cần cậu đi theo tôi, sau này hai nhà chúng ta là anh em! Lát nữa tôi còn có thể giới thiệu cậu với Lận thiếu gia cho hai người làm quen, thế nào?”  

 

 

“Nằm mơ giữa ban ngày! Tránh ra, tôi không có thời gian nói chuyện với anh!”  

 

 

Trương Lương cười lạnh một tiếng, đẩy Chu Chiến ra chuẩn bị đi vào khách sạn.  

 

 

Không ngờ lúc này Chu Chiến lại ngăn Trương Lỵ lại, cười híp mắt nói:  

 

 

“Tiểu Lỵ, thằng Tôn Bình trước kia ngày nào cũng đeo bám em đâu rồi? Sao hôm nay không thấy nó?”  

 

 

“Anh muốn làm gì?”  

 

 

Trong lòng Trương Lỵ hơi lo lắng.  

 

 

Ở thủ đô, danh tiếng của Chu Chiến cực kì tệ, làm hại không biết bao nhiêu tiểu thư quý tộc, cho nên vừa nhìn thấy Chu Chiến đang nhìn mình đầy mờ ám, trong lòng cô ta thấy rợn rợn!  

 

 

“Ai, trước mặt mọi người anh làm gì được đây? Xem em sợ kìa, trán cũng rịn mồ hôi rồi!”  

 

 

Chu Chiến vừa nói, vừa giơ tay định giúp Trương Lỵ lau mồ hôi.  

 

 

Trương Lỵ thấy vậy vội vàng né đi!  

 

 

Trương Lương thấy em gái bị bắt nạt, giận tím mặt, lạnh lùng nói:  

 

 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom