Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 1361


Chương 1361

Không ngờ lần này anh lại làm ra chuyện khốn nạn như vậy, ông ta không thể không truy cứu!

Mục Nhiễm Tranh thực sự quỳ xuống trước mặt cả nhà.

Cùng lúc đó, Ôn Khanh Mộ đã liên hệ cho người trong bộ phận kỹ thuật của mình xóa Weibo của Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh đã biết trước rằng Ôn Khanh Mộ sẽ làm như vậy, nhưng không sao, Weibo của anh có nhiều lượt theo dõi như vậy, chỉ cần mười phút là đã có thể phát tán ra ngoài, cho dù có xóa thì cũng không sao.

“Trước hết, con tuyên bố rằng con quỳ xuống không phải vì con đã làm sai. Bố, mẹ, đây là kết quả sau khi con đã cân nhắc kỹ lưỡng, con sẽ không kết hôn với Phương Đóa, con sẽ không xuất hiện trong ngày tổ chức hôn lễ, trừ khi mọi người trói con đi. Nhưng chỉ cần có cơ hội thì con nhất định sẽ nói với tất cả mọi người rằng con sẽ không kết hôn với Phương Đóa.”

Thái độ của Mục Nhiễm Tranh vô cùng kiên quyết, điều này càng khiến Mục Như Thần phẫn nộ hơn!

“Mày có biết mày đang nói gì không? Nếu không cưới Phương Đóa thì chẳng lẽ mày muốn tìm con hồ ly tinh kia sao?” Mục Như Thần bước tới và cho Mục Nhiễm Tranh một cái tát thật mạnh.

Ông ta luôn bận rộn với công việc nên giao hết chuyện dạy dỗ con cái cho Diêu Hướng Vân, ông ta chưa từng đánh con trai mình bao giờ.

“Nhiễm Tranh, con đang nói linh tinh gì vậy! Con mau nhận lỗi với bố con, nói rằng con đồng ý kết hôn với Phương Đóa đi!” Mặc dù Diêu Hướng Vân cũng rất tức giận, nhưng đến cùng thì bà vẫn thương con trai mình.

“Mẹ, con sẽ không kết hôn với Phương Đóa, con và Phương Đóa không hợp nhau. Nếu cưỡng ép hai chúng con ở bên nhau thì cả hai đều sẽ không hạnh phúc, sau này chúng con có con thì lại càng là bi kịch! Bố mẹ cảm thấy bố mẹ là vì muốn tốt cho con, nhưng thật ra lại là đang đẩy con trai mình xuống vực thẳm!”

“Mày thì biết cái gì? Phương Đóa có điểm nào không tốt? Con bé có chỗ nào không xứng với mày? Có chỗ nào không thể so sánh với con hồ ly tinh kia?” Mục Như Thần hận không thể đánh chết Mục Nhiễm Tranh.

“Cô ta tốt về mọi mặt? Nhưng con không thích, con không yêu cô ta! Chẳng lẽ điều này vẫn chưa đủ sao? Con không muốn sống cả đời với người phụ nữ mình không yêu!”

“Bốp…” Mục Như Thần lại cho anh một cái tát đau điếng.

“Mày im ngay cho tao! Thằng con bất hiếu này! Mày là cháu đích tôn của nhà họ Mục nên mày phải làm vật hy sinh! Cho dù mày không yêu Phương Đóa thì cũng phải kết hôn với con bé!”

Ban đầu khi nghe thấy mấy từ “cháu đích tôn”, Mục Nhiễm Tranh còn cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá đè nặng, nhưng bây giờ thì không như vậy nữa.

“Đối với mọi người, công ty của gia tộc quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn cả hạnh phúc của những con cháu như chúng con sao? Không nhất thiết là để con tiếp nhận công ty của gia tộc thì công ty mới tốt hơn. Chẳng lẽ cũng bởi vì gia tộc mình có công ty mà tất cả chúng ta đều bị ràng buộc vào công ty này sao?”

Mục Nhiễm Tranh vô cùng lý trí, lý trí đến mức mọi người đều cảm thấy đây không phải là anh.

“Con tin rằng tổ tiên nhà ta thành lập công ty gia tộc này là vì muốn tất cả chúng ta có một cuộc sống tốt hơn, cái tốt này không nhất thiết là giàu có, mà là hạnh phúc hơn. Nhưng nếu tất cả chúng ta ở trong công ty gia tộc này mà chỉ càng đau buồn hơn, vậy thì sẽ trái với mong ước ban đầu!”

Sau khi nghe lời Mục Nhiễm Tranh nói, Mục Như Thần ôm ngực, suýt nữa thì ngất xỉu.

“Mày… thằng ranh này, mày muốn tao tức chết à? Ăn nói cũng rõ ràng mạch lạc đấy. Tao bắt mày phải kết hôn với Phương Đóa, chẳng có lý do gì cả. Rốt cuộc mày có kết hôn hay không?”
 
Chương 1362


Chương 1362

“Bố, con đã nói rất rõ ràng rồi. Con sẽ không kết hôn với một người phụ nữ mà con không yêu, điều này không liên quan đến ai cả. Con không yêu Phương Đóa, vì vậy con sẽ không kết hôn với cô ta.”

Mục Nhiễm Tranh vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Được, đây là mày nói đấy, mày đừng hối hận. Cút cho tao, cút ra khỏi nhà, đừng bao giờ quay lại nữa! Bắt đầu từ hôm nay, mày không phải là người của nhà họ Mục bọn tao nữa! Tao cắt đứt quan hệ với mày, cút ra ngoài cho tao!”

Mục Như Thần ôm ngực, thái độ vô cùng kiên quyết.

Mục Nhiễm Tranh cũng rất kinh ngạc, Mục Như Thần muốn cắt đứt quan hệ bố con với mình ư!

Anh vốn tưởng rằng mình chỉ phải chịu một trận đòn rồi thôi, nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

“Nhiễm Tranh, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi bố con đi!” Diêu Hướng Vân thật sự sốt ruột đến nỗi sắp phát điên lên!

“Bố, nếu con không kết hôn với Phương Đóa thì bố sẽ cắt đứt quan hệ bố con với con sao?” Mục Nhiễm Tranh cũng kinh ngạc nhìn bố mình.

“Đúng vậy! Mày là đích tôn, vốn dĩ phải thừa kế sản nghiệp và đảm nhận những trách nhiệm mà mày nên làm. Nếu mày đã không muốn đảm nhận thì mày không phải con cháu của nhà họ Mục tao, lại càng không thể đảm đương cái danh đích tôn của nhà họ Mục!” Sắc mặt Mục Như Thần sa sầm lại.

“Nhiễm Tranh, con còn muốn cứng đầu đến khi nào, con nên trưởng thành đi! Mau cúi đầu nhận lỗi với bố con đi!” Diêu Hướng Vân chỉ có một đứa con trai này!

Mục Nhiễm Tranh cúi thấp đầu, trên khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười.

“Đối với bố mẹ, lợi ích của công ty quan trọng như vậy ư? Thậm chí còn quan trọng hơn cả con trai ruột của bố mẹ sao?”

Mục Như Thần vẫn không nói gì mà chỉ hừ một tiếng.

“Bố mẹ đã tuyệt tình như vậy thì con cũng không cần ở lại nữa. Được rồi, con đi, dù có ra sao thì con cũng sẽ không kết hôn với Phương Đóa!”

Thái độ của Mục Nhiễm Tranh vẫn rất kiên định.

“Mục Nhiễm Tranh, đây là do chính mày nói. Nếu hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ quay lại nữa! Nhà họ Mục bọn tao coi như chưa từng có mày. Dù sau này mày có đi ăn xin thì cũng đừng đến cửa nhà bọn tao! “Mục Như Thần gần như dùng hết sức lực trong người để nói ra lời này.

Lúc này Mục Nhiễm Tranh cũng đã nản lòng, không ngờ bố mình lại quyết đoán đến vậy!

“Bố đừng lo, cho dù con có đi ăn xin thì con cũng sẽ không đến xin bố đâu!” Nói xong, Mục Nhiễm Tranh đứng dậy và xoay người rời đi.

“Nhiễm Tranh! Con nói linh tinh gì vậy, quay lại cho mẹ!” Diêu Hướng Vân hét đến khản cổ.

Mục Nhiễm Tranh dừng bước và quay người lại, “Mẹ, con xin lỗi, là do con bất hiếu. Nhưng con thật sự không thể chung sống cả đời với người phụ nữ mình không yêu.”

Mục Nhiễm Tranh quỳ trên mặt đất và nghiêm túc vái lạy ba lần, lần này xoay người, anh không quay lại nữa.

Khi Diêu Hướng Vân đang định đuổi theo thì Mục Như Thần lập tức gầm lên: “Không ai được đuổi theo nó, không ai được giúp nó, tôi muốn nhìn xem nó có bản lĩnh đến đâu!”

Ôn Khanh Mộ vẫn luôn im lặng, đây không phải thời điểm thích hợp để anh lên tiếng.

“Đó là con trai ruột của ông đấy, ông chỉ có một đứa con trai đấy thôi!” Diêu Hướng Vân không đuổi theo, bà ta vừa giậm chân vừa nói với Mục Như Thần.
 
Chương 1363


Chương 1363

“Vậy thì sao? Nó cũng đâu quan tâm đến người làm bố làm mẹ là tôi và bà, đi theo nó đi, cút đi xa đi!” Mục Như Thần ngồi xuống ghế sô pha và thở hồng hộc.

“Thằng bé chỉ tức giận nên mới nói vậy thôi, tôi cũng biết lời ông nói chỉ là do tức giận. Tôi sẽ đi tìm thằng bé về, tôi sẽ bảo nó kết hôn với Phương Đóa, để cho nó trở về đi!”

“Chị dâu, chị đừng phí công vô ích nữa, anh ta sẽ không quay về đâu.” Tô Lạc Ly vẫn luôn im lặng giữa đám người, đến giờ mới lên tiếng.

Ôn Khanh Mộ nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, anh không nói gì.

“Lạc Ly, em là người có quan hệ tốt nhất với nó, em giúp bọn chị đi khuyên nó được không?” Diêu Hướng Vân quay sang Tô Lạc Ly, trên gương mặt mang vẻ lo lắng.

“Đừng nói em không khuyên được Mục Nhiễm Tranh, cho dù em có khuyên được thì em cũng sẽ không khuyên.” Tô Lạc Ly nói với vẻ lạnh lùng.

Nhà họ Mục vẫn luôn cảm thấy Tô Lạc Ly rất tốt, nhưng khi cô nói ra câu này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Lạc Ly, em nói câu này chị dâu đã không thích nghe rồi. Mọi người trong gia đình đối xử với em cũng không tệ, bây giờ xảy ra chuyện, nhờ em giúp đỡ cũng khó như vậy ư?”

Ôn Khanh Mộ ho khan một tiếng, anh không muốn nghe người khác nói người phụ nữ của mình.

“Chị dâu, em biết mọi người trong nhà rất tốt với em, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.” Vẻ mặt của Tô Lạc Ly rất nghiêm túc, không hề bị những lời này làm cho hoảng sợ.

Ôn Khanh Mộ đứng bên cạnh Tô Lạc Ly, như thể một kỵ sĩ đang bảo vệ công chúa vậy.

“Em cảm thấy Mục Nhiễm Tranh nói không sai, chẳng lẽ công ty của gia tộc lại quan trọng hơn hạnh phúc của anh ta sao? Anh ta quả thực là đích tôn, nhưng đây không phải chuyện mà anh ta có thể quyết định, mà là do mọi người quyết định tất cả.”

Tô Lạc Ly nói ra những lời này một cách bình tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng.

“Mọi người đều có thể nhận thấy được, cũng biết được rằng anh ta không thích Phương Đóa. Nếu anh ta chỉ thích một chút thôi thì đã không bỏ trốn khỏi lễ đính hôn, nhưng mọi người lại nhất quyết bắt anh ta lấy Phương Đóa. Phương Đóa không có chỗ nào là không tốt cả, chỉ là Mục Nhiễm Tranh không thích cô ta mà thôi. Thử hỏi các vị đang ngồi ở đây, có ai không được tự do yêu đương, yêu đương rồi mới tới kết hôn?”

Tô Lạc Ly quét mắt nhìn mọi người xung quanh, không một ai nói gì, dường như cũng đang suy nghĩ về vấn đề này.

“Mọi người luôn cảm thấy mỗi quyết định được đưa ra cho Mục Nhiễm Tranh đều là vì muốn tốt cho anh ta, mọi người luôn nói anh ta đã là người trưởng thành nên phải đảm nhận trách nhiệm của mình. Nhưng vì sao anh ta – một ảnh đế có thu nhập hàng năm lên tới mấy chục triệu – mà ngay cả một trăm nghìn cũng không thể bỏ ra được?”

Có rất nhiều chuyện mà Tô Lạc Ly đã muốn nói từ lâu rồi.

“Từ khi anh ta ra mắt cho đến nay, mọi người vẫn luôn kiểm soát tài chính của anh ta. Khi nên coi anh ta như người lớn thì lại không coi anh ta là người lớn, khi nên coi anh ta như trẻ con thì lại không coi anh ta là trẻ con, cho nên xuất hiện tình cảnh này là điều rất bình thường. Lời nói của em có thể không dễ nghe, nhưng đó là sự thật, tất cả mọi người hãy suy nghĩ kỹ càng đi.”

Tô Lạc Ly xoay người rời khỏi phòng, Ôn Khanh Mộ lập tức đi theo phía sau và ôm vai cô.

Thật ra khi nói những lời này, trong lòng bàn tay Tô Lạc Ly đổ đầy mồ hôi. Điều cô lo lắng nhất chính là người nhà họ Mục sẽ chỉ trích mình không phải người nhà họ Mục, và Ôn Khanh Mộ sẽ ngăn cản mình.

Nhưng tất cả chuyện này lại không xảy ra.

Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ lo lắng, “Em đã đắc tội với toàn bộ người nhà anh rồi nhỉ? Anh không tức giận sao?”
 
Chương 1364


Chương 1364

“Cái gì mà ‘người nhà anh’? Vốn dĩ anh cũng không phải người của nhà họ Mục, chúng ta mới là người một nhà.”

Trong ánh mắt Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly vẫn đong đầy sự cưng chiều.

Cả hai lên xe và về nhà, bàn tay nắm chặt lấy nhau.

“Anh thực sự không để bụng những gì em nói sao? Em luôn nói giúp Hắc Thổ, thậm chí cũng chống lại anh.”

“Người phụ nữ của anh rất tài giỏi.” Ôn Khanh Mộ đưa tay lên sờ tóc Tô Lạc Ly, “Em nói rất có lý.”

Tô Lạc Ly mỉm cười với vẻ hiểu ý, ​​xem ra Ôn Khanh Mộ càng ngày càng hiểu mình rồi.

“Em nghĩ tới con trai của chúng ta, nghĩ tới Tam Tam. Tam Tam cũng là con trai cả, anh lại có công ty lớn như vậy, sau này nhất định sẽ cần thằng bé kế thừa thành quả, không chừng lúc đó anh cũng muốn liên hôn cho nó. Chồng à, anh phải đồng ý với em, dù thế nào đi nữa thì cũng đừng liên hôn cho Tam Tam.”

Ôn Khanh Mộ híp mắt nhìn Tô Lạc Ly, “Anh đồng ý với em, cái gì anh cũng đồng ý với em hết.”

Trong mắt họ, công ty của gia đình không quan trọng bằng hạnh phúc của con trai.

Sau khi rời khỏi nhà họ Mục, Mục Nhiễm Tranh cứ lái xe vu vơ trên đường quốc lộ, nhưng anh lại không tìm thấy một nơi để đi.

Thực sự muốn cắt đứt quan hệ sao? Người nhà đúng là rất lạnh lùng và tàn nhẫn, nếu anh không hoàn thành cuộc liên hôn này thì thật sự không cần anh nữa ư?

Trong lòng Mục Nhiễm Tranh rất rối bời, lúc này điện thoại vang lên, khi anh vừa định đưa tay ra lấy thì…

Phòng cấp cứu của Bệnh viện Q.M.

Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly đang lo lắng chờ đợi, Diêu Hướng Vân ngồi trên băng ghế và tựa đầu vào tường với vẻ chán chường, ánh mắt trống rỗng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Mục Như Thần đứng dựa vào tường không nói một lời, sao ông ta có thể ngờ được rằng mình vừa mới cắt đứt quan hệ với con trai mà anh ta đã gặp tai nạn xe rồi?

Khi Mục Nhiễm Tranh đang nhận điện thoại thì bị một chiếc xe đột nhiên lao tới đâm phải, tốc độ xe lúc đó rất nhanh, tình huống xảy ra trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn.

Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, bác sĩ đã hai lần đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, tuy bệnh viện này là của Ôn Khanh Mộ nhưng vẫn phải đi làm thủ tục cần thiết.

Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả cuối cùng, họ đang âm thầm cầu nguyện rằng Mục Nhiễm Tranh nhất định đừng xảy ra chuyện gì.

Đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt, mọi người đứng dậy và nhìn chằm chằm vào cửa.

Bác sĩ bước ra ngoài, người đầy máu, đầu thì đổ đầy mồ hôi.

“Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch.”

Mọi người đồng loạt nở nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Mục Như Thần như trút được gánh nặng.

“Bác sĩ, khi nào chúng tôi mới có thể vào thăm bệnh nhân?”

“Hiện giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại nên tạm thời mọi người đừng quấy rầy, cứ giao cho y tá của chúng tôi chăm sóc cậu ấy đi.”

Vào lúc này Mục Như Thần lại nói một câu: “Chúng ta về thôi.”

Tô Lạc Ly quay người lại nhìn Mục Như Thần, cô cảm thấy không thể tin được.
 
Chương 1365


Chương 1365

Diêu Hướng Vân cũng không thể tin vào tai mình, “Ông đang nói cái gì vậy? Bây giờ con trai vẫn đang nằm trên giường bệnh mà bây giờ ông lại muốn về sao?”

“Chẳng phải hôm nay chúng tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Tôi đã cắt đứt quan hệ bố con với nó, nó không phải con trai của tôi, cũng không phải con trai của bà. Nó sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng ta.” Mục Như Thần giữ vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ như không để ý đến quan hệ tình cảm.

“Ông đang nói vớ vẩn gì vậy? Đó là con trai của chúng ta, ông vẫn thực sự muốn cắt đứt quan hệ bố con với nó ư!”

“Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nói được thì phải làm được. Đây là con đường do chính nó chọn, đi thôi!”

Mục Như Thần nói như thể ra lệnh, ông ta kéo cánh tay của Diêu Hướng Vân.

Diêu Hướng Vân hiểu rất rõ chồng mình, bà ta biết chồng mình là người đã nói là làm, vậy nên đành phải đi theo ông ta.

“Lạc Ly, vậy phải nhờ em rồi.” Diêu Hướng Vân rưng rưng nước mắt nhìn Tô Lạc Ly.

“Chị dâu cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho anh ta.”

Mục Như Thần đi được vài bước thì quay người lại nhìn Ôn Khanh Mộ: “Tiểu Mộ, nếu nó tỉnh lại thì em nói cho nó biết, dù có quỳ thì cũng phải đi hết con đường mà mình đã chọn, muốn về nhà thì cũng được, nhưng nó phải sống cho ra người!”

Nói xong, Mục Như Thần bước nhanh về phía trước, Diêu Hướng Vân đi theo sau ông ta.

Tô Lạc Ly khẽ thở dài, “Anh họ cũng không để ý đến tình cảm gì cả.”

“Không phải anh ấy không để ý đến tình cảm mà là sĩ diện, những gì em nói quả thực cũng khiến anh ấy dao động, anh ấy hy vọng rằng Nhiễm Tranh có thể thực sự trưởng thành.” Ôn Khanh Mộ ôm bả vai Tô Lạc Ly và nói.

Mục Nhiễm Tranh vẫn luôn ở trong phòng bệnh VIP của bệnh viện Q.M, bởi vì một loạt ảnh hưởng từ vụ tai nạn mà anh bị sốt cao suốt ba ngày, vẫn luôn trong trạng thái mê man, dù có tỉnh thì cũng không nói được gì.

Ba ngày sau rốt cuộc cơn sốt cũng hạ xuống, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy Tô Lạc Ly, nhưng không có ai trong nhà họ Mục tới đây cả.

“Hắc Thổ, anh đã tỉnh, thế nào rồi?”

Mục Nhiễm Tranh đảo mắt nhìn quanh căn phòng bệnh trống trải, chỉ có một mình Tô Lạc Ly, dù ít hay nhiều thì trong lòng anh cũng hơi thất vọng. Mặc dù đã cắt đứt quan hệ nhưng cũng không tới mức tuyệt tình như vậy chứ?

“Vẫn ổn, nhưng cả người không còn chút sức lực nào.” Giọng nói của Mục Nhiễm Tranh lộ ra một loại cảm giác yếu ớt.

“Đó là điều rất bình thường, có lẽ anh còn phải nằm trên giường bệnh một thời gian nữa. Anh có muốn ăn gì không?”

Mục Nhiễm Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không muốn ăn.”

“Vậy khi nào anh đói bụng thì ăn nhé.”

Sau đó hai người cứ im lặng không nói gì, Tô Lạc Ly có thể nhận thấy vẻ thất vọng trong mắt Mục Nhiễm Tranh.

Có lẽ là vì không một ai trong nhà đến đây.

“Hắc Thổ, anh đừng buồn nữa. Hôm anh được đưa đi cấp cứu, anh họ và chị dâu đều đến rồi, có lẽ anh họ vẫn chưa thể buông bỏ được khúc mắc trong lòng. Ngay cả Ôn Khanh Mộ cũng nói bố anh hy vọng anh có thể trưởng thành.” Tô Lạc Ly không muốn giấu giếm, cô mong Mục Nhiễm Tranh có thể tỉnh táo lại.
 
Chương 1366


Chương 1366

Mục Nhiễm Tranh cũng nở nụ cười ngốc nghếch, “Lạc Ly, diện mạo của tôi không bị biến dạng chứ?”

Vấn đề này khiến Tô Lạc Ly sửng sốt, cô nhìn chằm chằm vào miếng băng gạc trên mặt Mục Nhiễm Tranh, lập tức nở nụ cười, “Vẫn đẹp trai!”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Mục Nhiễm Tranh thở phào nhẹ nhõm.

Làm một ngôi sao đương nhiên phải rất chú trọng đến nhan sắc của mình, trong giới này, giá trị nhan sắc có thể quyết định được rất nhiều chuyện.

Một lát sau thì Ôn Khanh Mộ tới, anh ngồi ở mép giường, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.

“Nhiễm Tranh, bố cháu bảo chú nói với cháu rằng…”

Tô Lạc Ly vội vàng kéo cánh tay của Ôn Khanh Mộ, Mục Nhiễm Tranh vừa mới tỉnh lại, có vẻ như đây không phải lúc nói cho anh biết những chuyện này.

“Không sao, nó đã là người trưởng thành rồi, nếu ngay cả một chút này mà cũng không chịu nổi thì nó không xứng bước vào cửa nhà họ Mục.” Ôn Khanh Mộ vẫn cố tình muốn nói.

“Chú à, chú có lời gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”

“Bố cháu nói ‘Dù có quỳ thì cũng phải đi hết con đường mà mình đã chọn, muốn về nhà thì cũng được, nhưng phải sống cho ra người’.” Ôn Khanh Mộ truyền đạt lại lời của Mục Như Thần cho Mục Nhiễm Tranh nghe, “Cháu là đàn ông thì nên làm chút chuyện mà đàn ông làm, nhà họ Mục sẽ không giúp cháu, chú cũng sẽ không giúp cháu. Chẳng phải cháu nói mình đã trưởng thành rồi sao? Vậy thì tự đi gây dựng sự nghiệp đi.”

Mục Nhiễm Tranh nhìn thẳng về phía trước, anh không lên tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Trong thời gian nằm viện, hầu như đều là Tô Lạc Ly đến đây chăm sóc anh, không có ai trong nhà họ Mục tới cả.

Vụ tai nạn xe khiến Mục Nhiễm Tranh bị thương một tay và một chân, đầu bị va đập nên dẫn tới chấn động não nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Anh nằm trên giường suốt hơn một tháng mới có thể xuống giường.

Tô Lạc Ly còn hai con trai ở nhà, hơn nữa còn có Ôn Khanh Mộ nên cô không thể ở bệnh viện suốt hai tư tiếng được.

Hầu hết thời gian đều là y tá ở đó.

Theo thời gian, tâm trạng của Mục Nhiễm Tranh cũng tốt lên rất nhiều, còn có thể nói đùa với y tá.

“Ảnh đế, hôm nay có thể xuống giường rồi à?”

“Đúng vậy, cứ nằm trên giường mãi, cả người đều sắp cứng đờ luôn rồi.”

Y tá đưa cho anh một đôi nạng, “Lúc này đừng thể hiện nữa, cẩn thận ngã đấy, nếu ngã một phát thì anh cũng đừng cần chân nữa.”

Mục Nhiễm Tranh nhận lấy nạng, ban đầu dùng thì không tiện lắm, nhưng chỉ một lát sau đã có thể dùng thành thạo.

Nghĩ đến việc cả tháng nay mình đều không xuống giường, cũng không cạo râu, chắc chỉ như vậy thôi mà đã khiến anh biến thành một ông chú rồi, anh tự chạm vào mà cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Nghĩ đến đây, Mục Nhiễm Tranh chống nạng vào toilet, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mình trong gương!
 
Chương 1367


Chương 1367

Ngay chỗ gò má dưới khóe mắt trái của Mục Nhiễm Tranh có một vết sẹo rất sâu.

Cộng thêm việc anh ta không cạo râu một tháng và khuôn mặt cũng không được rửa sạch sẽ, bây giờ anh ta trông giống như một ông chú với khuôn mặt đầy dấu ấn của thời gian!

Mục Nhiễm Tranh là tiểu thịt tươi nổi tiếng trong làng giải trí nhờ có cả ngoại hình và khả năng diễn xuất, bản thân anh ta cũng rất quan tâm đến ngoại hình của mình, nhưng bây giờ lại là bộ dạng này…

Khi nhìn thấy mình trong gương, anh ta cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt mập mờ của Tô Lạc Ly và lý do tại sao cô y tá lại bôi loại thuốc có mùi khó chịu lên mặt anh ta mỗi ngày. Nói là để chăm sóc da, bởi vì anh ta là bệnh nhân nên không được dùng sản phẩm chăm sóc da nào khác!

Khi Tô Lạc Ly từ nhà vội vã chạy đến, trên tay còn cầm canh sườn vừa hầm xong và một vài món ăn Mục Nhiễm Tranh thích.

“Dậy đi, dính giường vậy! Anh sẽ không ngủ từ sáng đến tối đấy chứ? Tô Lạc Ly đặt hộp cơm lên bàn.

Mục Nhiễm Tranh vẫn nằm bất động quay lưng về phía Tô Lạc Ly.

Cô y tá đi tới và lắc đầu với Tô Lạc Ly, trên mặt hiện vẻ không hay lắm.

Tô Lạc Ly cũng nhận ra điều gì đó, liền bước ra ngoài với y tá.

Cô y tỏ vẻ xin lỗi, “Tại tôi, nghĩ rằng anh ấy có thể xuống giường đi lại rồi liền đưa nạng cho anh ấy, ai mà biết được tôi không chú ý một lát anh ấy liền đi thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn thấy vết sẹo trên mặt mình chắc là có chút khó chịu. Sau đó anh ấy luôn nằm trên giường, tôi đã nói chuyện rất nhiều với anh ấy nhưng anh ấy vẫn không để ý đến tôi.”

Tô Lạc Ly vỗ tay y tá, “Không trách cô được, sớm muộn gì anh ấy cũng phải biết, tôi đi xem sao, cô đi làm việc đi.”

Nói xong, Tô Lạc Ly lại đi vào phòng bệnh, tiếp tục lấy từng hộp cơm ra đặt xuống.

“Hôm nay, tôi đã đặc biệt làm một số món ăn anh thích, chú anh đứng bên cạnh nhắc mãi, anh chắc chắn không muốn ăn à?”

Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới đột nhiên ngồi dậy và nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly.

“Tại sao cô không nói với tôi? Tôi đã trở thành như vậy rồi!”

Tô Lạc Ly không khỏi bật cười, “Thành như thế nào hả? Vẫn rất đẹp trai mà! Lại có thêm hương vị của người đàn ông trưởng thành.”

“Tôi là tiểu thịt tươi, không phải thịt ba chỉ dai, cần hương vị của người đàn ông trưởng thành làm gì, cô nói thật với tôi, bác sĩ nói vết sẹo này thế nào!”

Mục Nhiễm Tranh tức giận chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.

“Anh bình tĩnh một chút được không? Nếu anh còn không thể đối mặt với một vết sẹo như vậy trên mặt thì sau này sao anh có thể đối mặt với cuộc sống của mình chứ?”

“Đừng lôi đạo lý lớn ra với tôi, nói về vết sẹo này của tôi đi!” Mục Nhiễm Tranh tỏ vẻ rất lo lắng.

“Bác sĩ nói là vết thương này là do khi xảy ra tai nạn ô tô cửa kính cửa sổ của ô tô bị vỡ và cắt vào, vết thương rất sâu, nhưng nếu như kiên trì bôi thuốc liền sẹo thì theo thời gian sẽ làm cho nó không còn rõ ràng như vậy nữa. Chú của anh đã bảo bác sĩ cho anh dùng loại thuốc liền sẹo tốt nhất rồi.”

Tô Lạc Ly đành phải nói sự thật, cô cũng không muốn lừa Mục Nhiễm Tranh, kẻo sau này anh ta sẽ thất vọng hơn.

“Cũng tức là dù thế nào thì vết sẹo này cũng sẽ lưu lại trên mặt tôi đúng không?”

Tô Lạc Ly nhấc chiếc bàn nhỏ lên, lau hộp cơm rồi dọn ra.

“Anh đã rất đáng thương rồi, nếu để bị đói thì chẳng phải sẽ càng đáng thương hơn sao?”
 
Chương 1368


Chương 1368

Cô trực tiếp đổi chủ đề, Mục Nhiễm Tranh cũng hiểu rõ mọi chuyện từ trong lời nói của Tô Lạc Ly rồi, vết sẹo này sẽ chỉ trở nên mờ hơn, không thể làm nó biến mất được.

Tô Lạc Ly ngoài mặt trông có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô biết trước giờ phim của Mục Nhiễm Tranh luôn theo phong cách tiểu thịt tươi, kiểu bá đạo tổng tài và cậu chủ nhà giàu, đều yêu cầu ngoại hình rất cao.

Vì ảnh hưởng của nhiều tin đồn trước đó, cộng thêm tin đồn kết hôn mà Phương Đóa tung ra, lại hủy hợp đồng nữa, việc anh ta tái xuất đã rất khó khăn rồi. Bây giờ trên mặt anh ta còn có thể một vết sẹo, con đường tái xuất quả thực rất khó khăn.

Bản thân Mục Nhiễm Tranh cũng biết rất rõ sự thật này.

Hai tháng sau, Mục Nhiễm Tranh được xuất viện sau khi kiểm tra cho thấy không còn vấn đề gì, đúng là vết sẹo trên mặt anh ta đã mờ hơn, nhưng vẫn còn rất rõ ràng.

Ngay sau khi xuất viện, Mục Nhiễm Tranh đã đón Táo từ hoa viên Crystal trở về căn hộ của mình, sau đó lập tức hẹn Phùng Khiêm.

Phùng Khiêm nhìn thấy vết sẹo trên mặt Mục Nhiễm Tranh khi anh ta đến thăm Mục Nhiễm Tranh rồi, lúc đó khi nhìn thấy vết sẹo, anh ta cũng rất lo lắng.

Hai người ngồi trên sofa hút thuốc, lúc đầu đều im lặng.

Phùng Khiêm thở dài một hơi, “Nhiễm Tranh, hơn một tháng trước tôi đã giúp cậu liên lạc công việc rồi, nhưng mà cậu cũng biết nơi như làng giải trí thay đổi rất nhanh…”

Mục Nhiễm Tranh đương nhiên biết đến sự tồn tại của tin tức trước đó, ngay cả công ty cũng đã đưa ra quyết định đóng băng rồi, đối với anh ta mà nói đó là đòn đả kích mang tính hủy diệt, cộng thêm chuyện với Phương Đóa cũng ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết.

Cũng vì cơ sở fan hâm mộ mà anh ta đã tích lũy lúc trước, nếu là một tiểu thịt tươi vừa mới nổi thì chắc anh ta đã phải rời khỏi làng giải trí rồi.

Anh ta lại phải rời khỏi làng giải trí ba tháng vì vụ tai nạn xe hơi, ước chừng những tài nguyên người khác có thể cướp được đã bị cướp sạch sẽ rồi.

“Lẽ nào không có một chương trình tạp kỹ, phim điện ảnh, phim truyền hình, chương trình thực tế nào sao? Cho dù là chương trình quảng bá thương mại cũng được.”

Ít nhất tham gia chương trình quảng bá thương mại có thể giúp anh ta kiếm được một chút tiền đúng không? Bây giờ anh ta không còn một xu dính túi.

Phùng Khiêm chỉ thở ra khói mà không trả lời.

Ý tứ đó không thể rõ ràng hơn, đúng vậy, không có gì cả.

Mục Nhiễm Tranh nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại, nghĩ đến lúc trước đều là những người đó đến xin anh ta tham gia chương trình, phim của họ. Bây giờ thì hay rồi, đúng là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.

Phùng Khiêm dập điếu thuốc vào gạt tàn, “Cậu cũng không cần vội, bây giờ sức khỏe của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục hẳn, giữ gìn sức khỏe thật tốt. Tôi sẽ lại thử liên hệ với những đạo diễn và nhà sản xuất có quan hệ tốt với chúng ta xem sao.”

Mục Nhiễm Tranh có thể nghe ra Phùng Khiêm chỉ đang nói lời khách sáo thôi, “Anh Khiêm, chúng ta đã ở cùng nhau bao lâu rồi, anh không cần phải nói lời khách sáo với tôi nữa, có gì anh cứ nói thẳng đi.”

Phùng Khiêm thấy bây giờ Mục Nhiễm Tranh như vậy, cũng thực sự không muốn đả kích Mục Nhiễm Tranh, nhưng nếu Mục Nhiễm Tranh đã nói như vậy rồi, anh ta cũng không cần phải che giấu gì nữa.
 
Chương 1369


Chương 1369

“Nhiễm Tranh, nói thật, bây giờ danh tiếng của cậu rất tệ, sẽ không có đạo diễn hoặc nhà sản xuất nào mạo hiểm dùng cậu đâu.”

Trên thực tế, chính bản thân Mục Nhiễm Tranh cũng đoán được điều tương tự.

“Hơn nữa, tôi đã thăm dò bên quốc tế Tinh Hoàng rồi, chú của cậu hạ lệnh không cần cho cậu ưu đãi đặc biệt gì, đa số tài nguyên của tất cả các công ty đều bị người mới cướp đi rồi. Bây giờ cậu cũng không có vị trí ở trong công ty.”

Sự thật càng tàn khốc hơn.

“Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Bây giờ không có cách nào tốt cả, chỉ có thể đợi cơ hội, tôi cũng sẽ giúp cậu liên hệ, Nhiễm Tranh, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu. Lúc đầu cổ vũ cậu theo đuổi thứ mình thích là ý kiến của tôi, bây giờ mọi chuyện hỏng bét rồi, tôi sẽ không phủi mông rời đi đâu.”

Hai anh em nhìn nhau cười, đúng là anh em đã từng mặc chung một chiếc quần!

Bởi vì không có việc gì nên Mục Nhiễm Tranh luôn ở nhà.

Gần đây, trên mạng tràn ngập tin tức về việc Mục Nhiễm Tranh từ một Ảnh đế trở nên thất thế.

Thậm chí có rất nhiều tài khoản chính thức của các kênh truyền thông viết về Mục Nhiễm Tranh từ thời còn là một ngôi sao nhí đến nay, chẳng qua là nói anh ta đã không trân trọng đôi cánh của mình nên mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay.

Ngoài ra, ai cũng biết rằng Phùng Khiêm – người đại diện của Mục Nhiễm Tranh, đang kéo tài nguyên cho anh ta khắp nơi, có thể nói rằng Mục Nhiễm Tranh đã hoàn toàn thất thế rồi.

Mục Nhiễm Tranh lúc đầu không thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, nhìn thấy mọi người phê phán mình, trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu, tin rằng bất cứ ngôi sao nào cũng sẽ khó chịu khi xem những tin tức như thế này về mình.

Mặc dù Phùng Khiêm đã rất cố gắng, nhưng anh ta vẫn không thể mang lại tài nguyên cho Mục Nhiễm Tranh, vì vậy Mục Nhiễm Tranh luôn ở nhà trong thời gian này.

Đột nhiên không còn hứng thú với những trò chơi mà anh ta thích trước đây nữa, có lẽ là vì Lê Thấm Thấm, anh ta đã bắt đầu chú ý đến truyện tranh.

Hôm nay, khi Mục Nhiễm Tranh đang lên mạng thì đột nhiên phát hiện ra một bộ truyện tranh rất hay trên trang web.

Bây giờ có rất nhiều người bắt đầu đăng truyện tranh của mình lên mạng. Trang web này là một kênh dành cho tác giả, rất nhiều người đăng ký tài khoản, cũng khá phức tạp.

Đây là một bộ truyện tranh kể về tình bạn giữa hai thanh niên, đọc xong khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, Mục Nhiễm Tranh đột nhiên có chút ý tưởng.

Mục Nhiễm Tranh hẹn Phùng Khiêm đến nhà mình và cho Phùng Khiêm xem bộ truyện tranh này.

Phùng Khiêm cau mày đọc bộ truyện tranh này, “Có vẻ là người mới, vẽ rất bình thường, nhưng cốt truyện thì rất tốt.”

“Anh nghĩ sao nếu như dựng bộ truyện tranh này thành một bộ phim điện ảnh?” Mục Nhiễm Tranh cũng vô tình nghĩ tới.

“Dựng thành phim à? Không chừng có thể đưa đề tài nhiệt huyết này lên màn ảnh rộng được đấy, nhưng mà phim điện ảnh không thể thiếu yếu tố tình yêu được, bộ truyện tranh này hoàn toàn không có yếu tố tình yêu, cho nên có thể sẽ hơi khô.”

Phùng Khiêm bóp cằm phân tích, sau khi anh ta nói xong mới chợt nhận ra có gì đó không ổn.

“Nhiễm Tranh, cậu muốn tự mình làm một bộ phim sao?”
 
Chương 1370


Chương 1370

Vẻ mặt của Mục Nhiễm Tranh có chút thâm trầm, “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều. Thay vì đặt hy vọng vào người khác, không bằng tự mình làm một vố lớn! Tự mình làm phim thì sao chứ? Rất nhiều diễn viên đều tự mình làm phim mà!”

Phùng Khiêm há hốc miệng không nói nên lời, điều này hơi khác với Mục Nhiễm Tranh mà anh ta biết.

“Cậu không bị sốt đấy chứ? Làm phim điện ảnh cần rất nhiều tiền, cậu lấy đâu ra tiền?”

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu lên nhìn Phùng Khiêm bằng ánh mắt sáng ngời, “Anh Khiêm, tôi biết gần đây anh đã giúp tôi lôi kéo tài nguyên và bị rất nhiều người khinh thường. Tôi cũng cảm thấy rất khó chịu khi nhìn anh như vậy, tôi biết bây giờ sẽ không ai dùng tôi, nhìn những tin tức đó là biết.”

“Này…” Phùng Khiêm đương nhiên biết điều này là sự thật. “Tạm thời vẫn chưa thể kéo được tài nguyên nào, tôi cảm thấy một thời gian sau độ hot giảm đi, chắc là vẫn có thể…”

“Anh Khiêm, anh đừng lừa tôi nữa, cũng đừng tự lừa dối chính mình, tình hình này không thể vượt qua được. Giới giải trí vốn dĩ là như vậy, anh và tôi đã ở trong giới lâu như vậy rồi, đã hiểu quá rõ, cho nên bây giờ chúng ta làm riêng đi!”

Mục Nhiễm Tranh luôn ghi nhớ sâu sắc câu nói ‘sống cho ra một con người’, anh ta nhất định phải sống cho ra con người và chứng tỏ bản thân!

Phùng Khiêm nghiêng đầu suy tư một lúc, sau đó đột nhiên vỗ đùi, “Vậy thì làm đi! Tôi cũng chịu đủ rồi!”

Cả hai đập tay và nhìn nhau cười.

Sau đó, Mục Nhiễm Tranh bảo Phùng Khiêm xem kỹ bộ truyện tranh này, Phùng Khiêm cũng rất thích truyện tranh, loại đề tài nhiệt huyết này nếu mang ra màn ảnh rộng chắc cũng khiến mọi người nhiệt huyết dâng trào.

Hai người nói làm là làm, bởi vì họ có rất ít thời gian nên không thể trì hoãn tiếp được.

Hai người bắt đầu chia nhau làm việc, Mục Nhiễm Tranh bắt đầu liên hệ với tác giả truyện tranh và trang web này, Phùng Khiêm bắt lôi kéo nhà đầu đầu tư.

Mục Nhiễm Tranh đã liên hệ với biên tập viên của trang web này theo thông tin liên hệ bên trên, kết quả là biên tập viên của trang web nói với Mục Nhiễm Tranh rằng tác giả của bộ truyện tranh này hoàn toàn không ký hợp đồng với trang web. Hơn nữa cập nhật chương mới của anh ta rất chậm, vẽ cũng bình thường nên trang web không ký hợp đồng.

Tuy nhiên, biên tập viên của trang web này đã lấy thông tin liên hệ của tác giả từ bộ phận hậu cần của trang web và đưa cho Mục Nhiễm Tranh số QQ.

Mục Nhiễm Tranh ngay lập tức đăng nhập vào tài khoản QQ mà anh ta đã không sử dụng nhiều năm, gửi lời mời kết bạn.

Tên QQ của Mục Nhiễm Tranh là Đám Mây Trắng, tên của anh ta đã được thay đổi rất nhiều lần, sau khi thích Tô Lạc Ly liền đổi thành Đám Mây Trắng.

Tên QQ của đối phương rất thú vị, gọi là Trái Tim Không Có Trái Tim.

Nhưng kết quả mãi không nhận được thông báo đồng ý kết bạn.

Hai ngày sau, khi Mục Nhiễm Tranh đăng nhập vào máy tính thì đột nhiên nhận được thông báo đã đồng ý kết bạn, anh ta vô cùng phấn khích.

“Xin chào, tôi đã xem truyện tranh của bạn trên trang web, tôi rất hứng thú với nó. Tôi muốn chuyển thể bộ truyện tranh này thành phim điện ảnh, xin hỏi mấy bạn đã ký hợp đồng với công ty khác chưa?”

“Quay phim điện ảnh… anh là đạo diễn à?”

“Không, nhưng nếu bạn giao nó cho tôi, tôi sẽ dựng nó thành phim điện ảnh.”

“Ồ, tôi đã không cập nhật bộ truyện tranh này nhiều kỳ rồi, biên tập viên của trang web nói rằng hình vẽ không đẹp, thậm chí còn không ký hợp đồng cho tôi.”
 
Chương 1371


Chương 1371

“Biên tập viên nói không hay chưa chắc đã là không hay, không được ký hợp đồng không có nghĩa là nó không hay. Tôi đọc thấy rất hay nên muốn chuyển thể thành phim điện ảnh, nhưng kinh phí của tôi cũng có hạn, không biết phí mua lại bản quyền như thế nào?”

Người bên kia do dự hồi lâu, trong khoảng thời gian này, Mục Nhiễm Tranh uống mấy ngụm nước liền, thật sự là sợ đối phương hét giá cao, bây giờ họ không có tiền vốn, Phùng Khiêm đi xin tài trợ mấy ngày nay không có tin tức gì.

“Anh muốn quay thì cứ quay đi, không cần tiền gì đâu, bộ truyện tranh này của tôi cũng không đáng tiền. Hiếm khi có người thích.”

Nhìn thấy câu trả lời của đối phương, Mục Nhiễm Tranh vô cùng vui mừng.

“Vẫn phải trả cho bạn một số tiền tượng trưng chứ? Dù không có nhiều tiền nhưng tôi vẫn phải trả phí bản quyền. Dù gì đây cũng là tâm huyết của bạn.”

“Bỏ đi, cho dù anh không dùng thì nó cũng bị coi như rác rưởi, nếu anh cảm thấy ngại thì chờ phim của anh ra mắt, nếu kiếm tiền thì có thể cho tôi một chút cho có lệ là được.”

“Vậy thì tốt quá rồi, thất sự rất cảm ơn bạn!”

Mục Nhiễm Tranh không ngờ rằng mình sẽ giải quyết xong vấn đề bản quyền mà không tốn một xu nào, anh ta lại còn cùng Trái Tim Không Có Trái Tim nói về bộ truyện tranh này nữa, có thể hiểu được chân tướng của câu truyện từ tác giả.

Đối phương cũng đưa ra rất nhiều ý kiến đóng góp cho việc chuyển thể bộ truyện tranh này, còn nói rằng nếu cần gì thì có thể liên hệ với cô ta.

Bước tiếp theo là sửa truyện tranh thành kịch bản, Mục Nhiễm Tranh đã liên hệ với một số biên kịch mà anh ta biết trước đó, báo giá quá đắt. Ngay cả học trò của những biên kịch này cũng báo giá rất cao, anh ta quyết định tự mình sửa!

Nhưng đối với Mục Nhiễm Tranh – người chưa từng sửa kịch bản mà nói, sửa kịch bản còn khó hơn lên trời!

Để có thể viết tốt kịch bản, anh ta thậm chí đã mua một số cuốn sách về viết kịch bản và đọc chúng cả đêm.

Vừa học vừa sửa kịch bản, đã thức mấy đêm liền rồi, nhưng công việc giấy tờ thực sự không phù hợp với anh ta.

Anh ta nhìn kịch bản mình sửa và kịch bản anh ta đã nhận được khi đóng phim trước đây, thật sự quá khác nhau!

Buổi tối, anh ta vừa xem truyện tranh trên máy tính vừa nhìn bản thảo kịch bản của mình.

Ảnh đại diện của Trái Tim Không Có Trái Tim chợt nhấp nháy, anh ta mở cửa sổ hội thoại ra.

“Anh còn chưa ngủ sao? Sao đêm nào cũng thấy anh thế?’

“Tôi đang sửa kịch bản, sao bạn cũng không ngủ?”

“Ha ha ha, bên tôi đang là ban ngày, tôi ở nước ngoài, chúng ta lệch múi giờ.”

“Thảo nào lúc trước phải mất mấy ngày mới kết bạn được. Bạn đi du học à?”

“Đúng vậy, tôi vẫn là học sinh, anh nói anh đang sửa kịch bản, là đang sửa bộ truyện tranh đó của tôi sao?”

“Đúng vậy, là truyện tranh của bạn.”

“Trời ạ, anh thật sự chuẩn bị dựng thành phim à!” Đối phương hiển nhiên không coi lời nói của Mục Nhiễm Tranh là thật.

“Đương nhiên rồi, bạn cho rằng tôi đang lừa bạn sao?”

“Tôi có một người bạn học ngành biên kịch, hay là tôi giúp anh hỏi xem sao?”
 
Chương 1372


Chương 1372

“Vậy thì tốt quá, tôi gửi kịch bản tôi viết xong cho bạn, sau đó bạn để cho người đó xem. Bạn là tác giả truyện tranh chắc có thể đưa ra một số ý kiến.”

Hai người họ đồng ý với nhau, Mục Nhiễm Tranh trực tiếp gửi kịch bản mà anh ta đã viết cho Trái Tim Không Có Trái Tim.

Ba ngày sau, đối phương gửi lại kịch bản đã được biên tập lại, Mục Nhiễm Tranh vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy kịch bản mới!

“Bạn học của tôi nói rằng không thu tiền của anh, nhưng khi phim ra mắt nhớ là viết tên của cậu ấy lên.”

“Không thành vấn đề!”

Mục Nhiễm Tranh không ngờ rằng chuyện kịch bản lại có thể hoàn thành nhanh như vậy, bây giờ kịch bản đã hoàn toàn không có vấn đề gì rồi, chỉ chờ Phùng Khiêm kéo được nhà tài trợ.

Nhưng đã nhiều ngày Phùng Khiêm không liên lạc với Mục Nhiễm Tranh rồi, Mục Nhiễm Tranh thật sự không thể nhịn nổi nữa, gọi điện cho Phùng Khiêm. Phùng Khiêm không nói gì trong điện thoại mà lái xe đến thẳng căn hộ của Mục Nhiễm Tranh.

Ban đầu Phùng Khiêm luôn không nói mà chỉ liên tục hút thuốc, cuối cùng anh ta dúi điếu thuốc vào gạt tàn thật mạnh như thể đã hạ quyết tâm.

“Nhiễm Tranh, vốn dĩ cậu có ý chí quyết tâm như vậy, lẽ ra tôi phải giúp cậu một tay, nhưng đám nhãi nhép này khi cần cậu thì tâng bốc cậu lên tận trời, bây giờ khi cậu nhờ họ thì người nào người nấy đều trốn tránh, không gặp được!”

Mục Nhiễm Tranh dường như đoán rằng sẽ là kết quả này.

“Mấy ngày nay tôi sắp gọi điện thoại nhiều đến mức cháy máy rồi, nhưng lại không ai muốn gặp tôi, không nói là có chuyện thì là không có tiền! Họ sẽ không có tiền sao? Đầu tư hết bộ phim này đến bộ phim khác ấy chứ!”

Mục Nhiễm Tranh không tức giận như Phùng Khiêm, “Anh Khiêm, đừng tức giận, chúng ta hãy nghĩ cách khác đi.”

Phùng Khiêm lấy trong túi ra một cuốn sổ tiết kiệm và đập lên bàn.

Mục Nhiễm Tranh cầm sổ tiết kiệm lên, nhìn lướt qua dãy số bên trong, suýt nữa thì kinh ngạc đến mức rớt hàm, “Năm triệu? Anh Khiêm, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Là người đại diện của Mục Nhiễm Tranh, thu nhập của Phùng Khiêm vẫn rất được, nhưng anh ta cũng giống như Mục Nhiễm Tranh, tiêu xài hoang phí, cho nên Mục Nhiễm Tranh cũng biết anh ta không có nhiều tiền.

“Đây là tiền tích góp của nhà tôi, vợ tôi đã nói với tôi rằng nếu lỗ cô ấy sẽ ly hôn với tôi!”

Mục Nhiễm Tranh cảm thấy lưng mình thắt lại, không ngờ lại cược lớn như vậy.

Năm triệu cũng không phải ít ỏi gì, nhưng mà để quay một bộ phim điện ảnh thì còn thiếu rất nhiều.

Tuy rằng họ không cần trả một đồng tiền bản quyền nào, nam chính là Mục Nhiễm Tranh cũng không cần bỏ tiền, nhưng những người khác thì sao, có quá nhiều chỗ phải dùng đến tiền, năm triệu sẽ nhanh chóng tiêu hết thôi.

“Nhưng chúng ta vẫn không đủ ấy chứ?”

“Hay là tôi lại đi mượn, nếu không được thì tôi sẽ thế chấp nhà, nếu vẫn không được thì tôi thật sự không còn cách nào khác nữa đâu. Vợ tôi chắc chắn sẽ đòi ly hôn với tôi!” Phùng Khiêm hai tay ôm đầu, vô cùng phiền muộn, hối hận những năm nay không chịu khó góp tiền.

“Nhà?” Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn biệt thự mình đang ở, “Tôi sẽ bán nhà!”

Phùng Khiêm mở to mắt, hận không thể khiến con ngươi rơi ra.
 
Chương 1373


Chương 1373

“Cậu đừng đùa, cậu bán nhà rồi thì sống ở chỗ nào? Cậu đã bị bố cậu đuổi ra khỏi nhà rồi, lại không thể về. Một khi bán nhà, cậu sẽ không còn nhà để về đâu!”

“Không sao, sau đó tôi sẽ thuê phòng, có lẽ cửa hàng của chúng ta cũng có thể kiếm tiền.”

Phùng Khiêm lải nhải một hồi, anh ta biết rằng mặc dù thị trường điện ảnh hiện tại là một thị trường lớn, nhưng cũng có rất nhiều người thua lỗ!

Nhỡ may họ thua lỗ thì đúng là vốn liếng xương máu một đi không trở lại!

Phùng Khiêm nói rằng anh ta sẽ tiếp tục nghĩ cách sau đó liền rời đi, Mục Nhiễm Tranh nhắm đến đến nhà của mình.

Trước mắt thứ đáng giá nhất của anh ta cũng chỉ có căn nhà này thôi, cũng chỉ có căn nhà này mới có thể đổi tiền về cho anh ta.

Tìm hiểu trên mạng biết được giá thị trường của căn nhà hiện tại anh ta đang ở có thể lên tới bốn mươi triệu.

Nếu chi phí của bộ phim có thể được giảm bớt xuống thì số tiền này cũng hòm hòm rồi.

Nghĩ vậy, Mục Nhiễm Tranh dọn dẹp nhà của mình, chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên mạng, anh ta không tìm môi giới vì anh ta tìm biết giá cả. Nếu căn nhà này của bản thân giao dịch thành công thì phí cho môi giới rất cao, có thể tiết kiệm được ít nào thì tiết kiệm.

Tô Lạc Ly mấy ngày nay không liên lạc với Mục Nhiễm Tranh, cô muốn để cho Mục Nhiễm Tranh bình tĩnh lại.

Phùng Khiêm vẫn không nhịn được mà nói chuyện này với Tô Lạc Ly, bởi vì trong mắt anh ta, bây giờ chắc chỉ có Tô Lạc Ly mới có thể giúp đỡ Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh buổi sáng mới dắt chó đi dạo về, vừa ăn sáng xong liền nghe thấy tiếng chuông cửa, còn tưởng có người đến xem nhà, nhưng vừa mở cửa đã thấy Tô Lạc Ly.

Hai người im lặng ngồi trên sofa.

Cuối cùng, Tô Lạc Ly lên tiếng trước, “Nghe nói anh chuẩn bị quay một bộ phim?”

Mục Nhiễm Tranh mỉm cười, “Chỉ thử xem sao thôi.”

“Rất tốt, dám thử chính là tiến bộ lớn nhất, quay một bộ phim chắc cần rất nhiều tiền đầu tư đúng không? Tôi đầu tư cho anh, thế nào?”

Mục Nhiễm Tranh lắc đầu cười, “Không cần đâu, tôi sẽ tự mình tìm cách.”

“Tôi không dùng tiền của chú anh, là dùng tiền của mình, hơn nữa cũng không phải tôi cho anh tiền, sau này kiếm được tiền anh vẫn phải chia hoa hồng cho tôi.” Tô Lạc Ly nói rất nhẹ nhàng.

Vì chuyện lần trước mà Mục Nhiễm Tranh vẫn còn chút khúc mắc với Tô Lạc Ly, cho dù Tô Lạc Ly dùng tiền của mình, anh ta cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

“Tôi muốn dùng năng lực của mình để chứng minh rằng tôi có thể. Tôi không cần giúp đỡ.”

“Hắc Thổ, sao anh lại ngoan cố như vậy? Tôi đã nói rồi, tôi đầu tư! Cũng không phải là cho không anh, dù gì thì cũng tốt hơn bán nhà đúng không?”

Mục Nhiễm Tranh đột nhiên nhìn Tô Lạc Ly, “Làm sao cô biết chuyện tôi muốn bán nhà?”

Tô Lạc Ly lập tức che miệng lại, cô nhớ rằng Phùng Khiêm đã từng dặn dò rằng không được nói là Phùng Khiêm nói cho cô biết chuyện này.

“Anh Khiêm đã nói với cô đúng không? Cô về đi, Lạc Ly, tôi rất tốt, tự tôi sẽ nghĩ cách.”

“Hắc Thổ, anh bảo tôi phải nói anh như thế nào đây?”

“Cô không cần nói gì cả, tôi biết cô có lòng tốt, nhưng tôi chỉ muốn chứng minh bản thân tôi có thể làm được, cô về đi.” Mục Nhiễm Tranh lạnh lùng ra lệnh đuổi khách.
 
Chương 1374


Chương 1374

Tô Lạc Ly cũng không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể nói một câu ‘Nếu như anh cần thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào’ rồi rời đi.

Trong thâm tâm cô biết rằng, Mục Nhiễm Tranh không thể chủ động nhờ cô giúp đỡ.

Trong thời gian căn nhà được rao bán, Mục Nhiễm Tranh cũng không hề nhàn rỗi, anh ta thu dọn phòng mình và lấy ra tất cả những thứ có giá trị.

Cuối cùng, nhìn một viên kim cương màu hồng, vẫn không nhẫn tâm được, trong đầu hiện lên cảnh Lê Thấm Thấm đeo viên kim cương màu hồng này, rồi vẫn cất chiếc nhẫn đi.

Anh ta tìm một chiếc ba lô rồi bỏ tất cả những thứ có giá trị này vào trong, tự mình lái xe đến chợ đồ cũ.

Vẫn nhớ lần đầu tiên định bán đồng hồ của mình đi, anh ta vội vàng bỏ chạy sau khi bị người khác nhận ra. Lần này anh ta cảm thấy da mặt mình dày hơn rất nhiều, cho dù bị nhận ra, thậm chí bị chế giễu thì anh ta cũng bán theo giá bình thường.

Những món đồ trong nhà này bán được mấy trăm vạn, Mục Nhiễm Tranh trở về nhà, nhưng vẫn không ai hỏi mua nhà.

Người có thể mua được căn nhà như vậy nhất định là người giàu có, người bình thường sợ rằng không thể mua được.

Mục Nhiễm Tranh dứt khoát hạ quyết tâm, đổi giá niêm yết thành ba mươi triệu, cũng tức là rẻ hơn so với giá thị trường mười triệu, anh ta không tin không có ai mua!

Thậm chí còn viết dòng chữ ‘Cần tiền gấp’ trong tiêu đề.

Giảm giá quả nhiên có hiệu quả, rất nhanh liền có người gọi điện thoại cho anh ta, không ngừng có người hẹn xem nhà.

Cuối cùng, căn nhà được bán với giá ba mươi triệu, thấp hơn giá thị trường mười triệu.

Cộng với năm triệu của Phùng Khiêm, cả hai có tổng cộng ba mươi lăm triệu, bộ phim đã chính thức khởi động.

Mục Nhiễm Tranh cũng rất biết ơn sự gắn bó không rời bỏ của Phùng Khiêm nên đã đặt tên cho bộ phim này là: Anh em.

Bộ phim này kể về hai người bạn tốt cùng lớn lên từ bé, Yên Kiệt và Trí Viễn. Cả hai đều thích chơi nhạc cụ từ khi còn là học sinh, trong một lần đánh nhau, bố của Yên Kiệt cũng khá có thế lực đã đùn đẩy tất cả trách nhiệm cho Trí Viễn, dẫn đến việc Trí Viễn bị nhà trường ghi nhận phạm lỗi lớn.

Sau sự việc này, hai người bạn tốt của nhau đã tách ra, Yên Kiệt là học sinh ưu tú đứng đầu của trường, nhưng Trí Viễn từ từ sa sút.

Nhiều năm sau, Yên Kiệt ra mắt và trở thành ca sĩ nổi tiếng bốn phương, còn Trí Viễn thì trở thành tên du côn đầu đường xó chợ, thậm chí trở thành đại ca.

Bởi vì Yên Kiệt ngày càng trở nên nổi tiếng, nên con trai út của anh ta đã bị đối thủ không đội trời chung của Trí Viễn bắt cóc.

Trí Viễn và Yên Kiệt đã chiến đấu cùng nhau một lần nữa để cứu con trai của Yên Kiệt.

Mục Nhiễm Tranh và Phùng Khiêm đã tuyển diễn viên tại trường đại học vì cát-xê của những sinh viên này rẻ hơn một chút, một số người thậm chí còn không cần tiền.

Mục Nhiễm Tranh tìm được một tầng hầm tương đối rẻ để ở, quay phim phải tốn rất nhiều tiền, số tiền này của họ chưa chắc đã đủ, cho nên bản thân anh ta có thể tiết kiệm được ít nào thì tiết kiệm.

Cuối cùng bộ phim cũng bắt đầu quay, Phùng Khiêm và Mục Nhiễm Tranh về cơ bản đảm nhận tất cả các công việc của đoàn phim, Phùng Khiêm càng kiêm thêm nhiều việc hơn, công việc hậu cần gì cũng là anh ta làm.

Để giảm bớt chi phí, phim được tiến hành quay ráo riết, hai tháng liền quay xong.
 
Chương 1375


Chương 1375

Bước tiếp theo là công việc hậu kỳ, họ thuê một studio nhỏ và một người biên tập hậu kỳ giỏi.

Chế tác hậu kỳ mất một tháng rưỡi, xong họ tiền đưa đi thẩm định.

“Nhiễm Tranh, cuối cùng tôi cũng có thể về nhà và thăm chị dâu cậu rồi, chị dâu cậu nhớ tôi đến mức sắp phát điên rồi!” Phùng Khiêm vẫn luôn ở trong đoàn phim, không rời một bước.

“Là anh nhớ chị dâu đến mức sắp phát điên rồi chứ gì?” Mục Nhiễm Tranh nói đùa.

“Làm sao cậu có thể cảm nhận được nỗi đau của một người đàn ông đã có gia đình chứ? Đợi cậu kết hôn rồi sẽ biết ngay thôi, tôi đã làm hòa thượng ba tháng rưỡi rồi!”

Mục Nhiễm Tranh bật cười.

“Cậu cười cái gì? Một chàng trai còn zin như cậu không có tư cách cười tôi!” Nụ cười của Phùng Khiêm đột nhiên không mang ý tốt gì, “Này, Lê Thấm Thấm coi như cũng đã sống trong nhà cậu một thời gian rồi, lẽ nào hai người không…” Phùng Khiêm làm một động tác tay.

“Cút!” Mục Nhiễm Tranh dùng cùi chỏ huých Phùng Khiêm.

“Được rồi, tôi đến rồi, cậu về đi.” Phong Kiêu xuống xe đi thẳng đến cửa nhà mình.

Mục Nhiễm Tranh không lập tức lái xe rời đi, anh ta châm một điếu thuốc.

Phùng Khiêm có vợ và con ở nhà, đương nhiên anh ta nóng lòng muốn về nhà rồi, nhưng nhà anh ta có gì chứ? Không có gì cả.

Tầng hầm đổ nát này yên tĩnh như một ngôi mộ, cũng chỉ có Táo ở bên anh ta thôi.

Vừa rồi Phùng Khiêm nhắc đến Lê Thấm Thấm, nháy mắt, Lê Thấm Thấm đã đi nước ngoài hơn nửa năm rồi, không biết cô ta ở nước ngoài có tốt không.

Vì không có số điện thoại của cô ta, mà Wechat của cô ta cũng bị xóa rồi, anh ta và cô ta đã hoàn toàn mất liên lạc.

Mục Nhiễm Tranh hút một điếu thuốc rồi phóng xe đi, sau khi bộ phim được thông qua thẩm duyệt thì phải bắt đầu xác định thời gian công chiếu rồi, có thể anh ta còn phải bận một khoảng thời gian nữa.

Bên phía hoa viên Crystal cũng rất náo nhiệt, nháy mắt mà con gái Điềm Điềm của Giản Ngọc và Lý Như Kiều đã được tám tháng rồi. Trong nhà tổng cộng có ba đứa trẻ, ngày nào cũng rất náo nhiệt.

Cái tên Điềm Điềm này là do Giản Ngọc đặt, Giản Ngọc cảm thấy Lý Như Kiều quá nóng nảy, hy vọng con gái của mình có thể ngoan hơn một chút, nên đặt tên là Điềm Điềm.

“Đến đây, Điềm Điềm, thím bế.” Tô Lạc Ly bế Điềm Điềm trong tay, trên mặt Điềm Điềm nở nụ cười rạng rỡ, “Con gái ngoan biết bao, không giống như hai đứa nhóc nhà chị, đứa nào cũng nghịch ngợm!”

“Mẹ, không muốn!” Tam Tam đứng dưới chân Tô Lạc Ly và đưa tay ra vỗ vào chân Điềm Điềm, “Xuống đi! Đừng bế Điềm Điềm! Bế Tam Tam!”

Hành động này của Tam Tam khiến Lý Như Kiều cười không khép được miệng.

“Tam Tam ghen tị rồi.”

Tiểu Thất cũng đi tới, mặc dù chưa nói rõ câu nhưng cũng chỉ vào Điềm Điềm, “Không!”

“Hai đứa thực sự khiến người ta tức chết mất!” Tô Lạc Ly phải trả Điềm Điềm lại cho Lý Như Kiều.

Lúc này Tam Tam mới hài lòng, chui vào lòng Tô Lạc Ly, Tiểu Thất cũng vội vàng chiếm chỗ của mình.

Tô Lạc Ly trợn mắt nhìn hai đứa con trai này, “Hai đứa nhóc xấu xa!”

Nhìn vẻ ngoan ngoãn của Điềm Điềm, Tô Lạc Ly vẫn muốn sinh một cô con gái.

“Chị Lạc Ly, chị thích con gái như vậy, sinh thêm một đứa nữa đi.”

“Chị dâu nhỏ của tôi ơi, bây giờ vẫn gọi là chị à, em phải gọi chị một tiếng chị dâu mới đúng.”

Lý Như Kiều lè lưỡi, “Em không đổi được.”
 
Chương 1376


Chương 1376

“Đừng nhắc nữa, chị cũng muốn sinh con gái, nhưng người ta không đồng ý ấy. Hơn nữa, nhỡ lại sinh thêm một đứa con trai thì nhà chị sẽ có ba đứa con trai đấy, chị nghĩ mình sẽ điên mất.”

Cả hai cùng cười lớn.

Buổi tối Ôn Khanh Mộ trở lại, Tô Lạc Ly mở máy thu âm ra.

Lần này Ôn Khanh Mộ thật sự đã hạ quyết tâm về chuyện của Mục Nhiễm Tranh, anh ra lệnh cho Quốc tế Tinh Hoàng không cần bận tâm đến vấn đề của Mục Nhiễm Tranh, nghệ sĩ bình thường gặp phải tình huống này nên xử lý như thế nào thì cứ xử lý Mục Nhiễm Tranh như vậy.

Hơn nữa Từ Tinh Như trước giờ vẫn là người công bằng, Mục Nhiễm Tranh không lấy được tài nguyên cũng không có gì lạ.

“Em nghe nói Hắc Thổ đang quay một bộ phim.”

“Ừm.” Ôn Khanh Mộ chỉ hừ một tiếng, dường như không hề hứng thú.

“Em thấy anh nhẫn tâm thật đấy, lần này anh ấy gặp khó khăn như vậy mà anh cũng không giúp anh ấy.” Tô Lạc Ly nói bằng giọng bình thản, cô không muốn Ôn Khanh Mộ nghĩ rằng cô đang chỉ trích anh.

“Anh muốn cho nó một bài học, như vậy nó mới trưởng thành được.” Ôn Khanh Mộ lên giường tiện tay tắt đèn.

“Lần này anh ấy quay phim không dễ dàng gì, còn phải bán cả nhà đi, quá trình quay phim cũng chịu nhiều khổ cực, hay là lúc phim chiếu anh giúp anh ấy nhé?”

Ôn Khanh Mộ xoay người đè Tô Lạc Ly dưới thân, “Anh thấy hôm nay chúng ta thảo luận vấn đề ai ở trên thì thiết thực hơn đấy.”

Tô Lạc Ly đẩy ngực Ôn Khanh Mộ ra, “Em đang nói nghiêm túc với anh đấy, lúc anh ấy kêu gọi đầu tư thì chẳng ai muốn đầu tư, dù phim chiếu được thì có lẽ các rạp chiếu phim lớn cũng không dám để nhiều suất chiếu, chúng ta đều biết số suất chiếu quyết định doanh thu phòng vé, anh ấy đã cố gắng nhiều như vậy, đến cuối cùng anh hãy làm người tốt được không?”

Ôn Khanh Mộ vẫn không để ý tới Tô Lạc Ly, cúi xuống bịt miệng cô bằng nụ hôn.

Tô Lạc Ly bó tay với anh.

Sự thật chứng minh bộ phim của Mục Nhiễm Tranh còn một chặng đường rất dài, trong quá trình gửi đi xét duyệt, họ phải sửa tổng cộng mấy lần mới được thông qua.

Sau đó lại gặp vấn đề về xác định lịch chiếu phim, lịch chiếu phim không phải muốn chiếu lúc nào là có thể chiếu lúc đó.

Có thể nói độ nổi tiếng của Mục Nhiễm Tranh đã thấp đến tận cùng, chỉ còn có một số fan không rời bỏ, còn đâu rất nhiều người đã thoát fan.

Hơn nữa bộ phim này có kinh phí đầu tư khá thấp, ngoài bản thân Mục Nhiễm Tranh ra thì những người khác đều người mới, không có nhà sản xuất nổi tiếng, không có ngôi sao nổi tiếng nên dĩ nhiên bị bỏ xó.

Mục Nhiễm Tranh và Phùng Khiêm dùng để mọi cách, muối mặt đi nhờ cậy ông nọ bà kia mới xác định được lịch chiếu phim.

Lịch chiếu phim là vào thời điểm vừa kết thúc kỳ nghỉ hè.

Lịch chiếu phim vào kỳ nghỉ hè dĩ nhiên là rất tốt, nhưng cũng có rất nhiều phim chiếu vào thời điểm đó, phim của họ không so được nên bị sắp xếp cho lịch chiếu phim xấu nhất.

Nhưng không sao, những điều tốt đẹp sẽ đến với người biết chờ đợi, chỉ cần được chiếu là đã thành công bước đầu tiên.

Ngày chiếu phim, Mục Nhiễm Tranh đăng Weibo, hồi xưa chỉ cần anh đăng Weibo tuyên truyền cho phim của mình hay thứ gì đó thì ngay lập tức sẽ có rất nhiều người chia sẻ, bao gồm cả fan và bạn tốt trong giới.
 
Chương 1377


Chương 1377

Nhưng lần này đăng Weibo lại ít đến thảm thương.

Bởi vì tiền có hạn nên việc tuyên truyền phim chẳng ra đâu vào đâu, phim đã chiếu rồi mà số người biết chỉ lác đác mấy người.

Ngày chiếu, Mục Nhiễm Tranh lặng lẽ đi đến rạp chiếu phim mua vé, số suất chiếu của rạp chiếu phim vô cùng ít ỏi, anh ngồi ở hàng cuối cùng, khi phim bắt đầu, số người trong phòng chưa đến một phần ba.

Mục Nhiễm Tranh ít nhiều cũng cảm thấy đau lòng, nhưng có một điều bất ngờ là, trong cả quá trình chiếu phim không có ai rời đi, điều này khiến Mục Nhiễm Tranh cảm thấy vui vẻ phần nào.

Một tuần sau khi chiếu, doanh số phòng vé của phim thấp đến đáng thương.

Mục Nhiễm Tranh và Phùng Khiêm ngồi cùng nhau, hai người đều hút thuốc, trong lòng chất chứa tâm sự.

Nếu bộ phim này thua lỗ thì họ sẽ trắng tay.

“Mẹ nó! Cái đám khốn nạn này chỉ cho chúng ta lịch chiếu phim xấu như vậy, tổng cộng cũng chỉ có mấy bộ phim mà họ nói với tôi là không thể sắp xếp nhiều suất chiếu hơn!”

Phùng Khiêm mặt dày nhờ cậy rất nhiều người.

“Chúng ta suy nghĩ cách khác đi.”

Phùng Khiêm suy nghĩ một hồi lâu, “Hay là chúng ta bỏ ít tiền thuê thủy quân cày điểm cho phim, dư luận tốt một chút cũng có thể kéo doanh thu phòng bán vé lên.”

“Giở trò bịp bợm, sau này bị người ta biết chẳng phải càng khó coi hơn sao?” Mục Nhiễm Tranh vô cùng bình tĩnh.

“Nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn bộ phim chúng ta khổ sở quay cứ như vậy… Cậu đừng quên cậu đã bán nhà, còn tôi cũng móc hết vốn liếng trong nhà ra rồi!”

“Anh Khiêm, tôi có lòng tin vào bộ phim của chúng ta, nó nhất định sẽ đảo ngược tình thế dựa vào chất lượng của mình!”

Không biết Mục Nhiễm Tranh lấy tự tin ở đâu ra.

Phùng Khiêm nhìn Mục Nhiễm Tranh với vẻ xúc động, “Cùng lắm là làm lại từ đầu, đàn ông sợ cái gì chứ!”

Hai người đập tay nhau.

Khoảng ba ngày sau, bộ phim “Anh em” được chấm điểm tận chín chấm bảy, về cơ bản những người từng xem phim đều chấm điểm rất cao.

Mọi người đều cảm thấy không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giây, tập trung xem từng đoạn phim, mặc dù không có tình yêu nhưng tình cảm anh em kiểu này cũng khiến người ta rưng rưng nước mắt, chỗ cười chỗ khóc đều rất đúng lúc.

Rất nhiều người nói, họ có cảm giác Mục Nhiễm Tranh trưởng thành hơn trong bộ phim này.

Những lời khen ngợi càng nhiều, số người xem phim cũng dần dần tăng lên, bởi vì suất chiếu thực sự quá ít nên rất nhiều người bắt đầu đề nghị rạp chiếu phim tăng thêm suất chiếu, như vậy có thể lựa chọn dễ dàng hơn.

Tô Lạc Ly không ngờ Ôn Khanh Mộ lại khoanh tay mặc kệ thật, khi đến rạp chiếu phim cô phát hiện số suất chiếu thật sự quá ít, đây cũng là chuyện nằm trong dự đoán.

Cô tự mua vé âm thầm xem phim và cũng xúc động mạnh mẽ sau khi xem xong.

Về đến nhà cô đăng Weibo, kèm theo ảnh vé xem phim của mình.

“Ủng hộ phim cháu trai đóng, cảm giác cháu trai từ chàng trai trẻ trung biến thành ông chú trưởng thành, quan trọng là ông chú trưởng thành này lại khiến tôi rung động! Đúng là bộ phim hay, hi vọng các rạp chiếu phim lớn có thể tăng thêm suất chiếu để nhiều người được thưởng thức bộ phim hay như vậy hơn.”
 
Chương 1378


Chương 1378

Weibo của Tô Lạc Ly có mấy chục triệu follower, cô vừa đăng Weibo là rất nhiều người đều biết Mục Nhiễm Tranh đóng phim, hơn nữa anh còn thay đổi hình tượng!

Mọi người lên mạng tìm kiếm, thấy điểm của bộ phim còn siêu cao bèn lập tức đặt vé.

Rạp chiếu phim thấy bài đăng của Tô Lạc Ly thì biết chắc sẽ có người tới xem phim, thế là bèn tăng thêm số suất chiếu vào cuối tuần này.

Khi sắp chiếu được nửa tháng, cuối cùng “Anh em” cũng bùng nổ phòng vé, thu được doanh thu một trăm triệu vào cuối tuần này!

Sau lịch chiếu dịp nghỉ hè, bộ phim có thể đạt được doanh thu phòng vé như vậy thật sự không dễ dàng gì.

Rạp chiếu phim thấy tỷ lệ đặt vé cao như vậy thì lại tăng thêm số suất chiếu, lại qua một tuần bộ phim đã đạt được tổng cộng năm trăm triệu doanh thu phòng vé!

Con số này thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt, đúng là quá khó tin!

Mục Nhiễm Tranh và Phùng Khiêm cũng bất ngờ, hai người lập tức quyết định kéo dài thời gian chiếu phim.

Hơn nữa có một điều ngạc nhiên là doanh thu phòng vé và dư luận đều rất tích cực! Trên mạng chấm điểm cho bộ phim này vô cùng cao.

“Lâu rồi không xem bộ phim nào khiến tôi có cảm xúc mãnh liệt như vậy!”

“Từ lúc bắt đầu bộ phim đã buồn đi vệ sinh nhưng cứ nhịn mãi, đến tận giây phút cuối cùng của bộ phim! Thật sự không nỡ bỏ lỡ bất kỳ một cảnh nào!”

“Bộ phim thực sự là một dòng nước sạch trong giới điện ảnh, tuy không có cảnh tình yêu nhưng vô cùng xúc động, tôi là đàn ông mà còn khóc như mưa!”

Ngoài những lời khen ngợi bộ phim ra thì rất nhiều người cũng có cảm nghĩ về sự thay đổi của Mục Nhiễm Tranh.

“Chàng trai trẻ trung hồi nào bây giờ đã trở thành người đàn ông quyến rũ, không ngờ tôi càng yêu anh ấy hơn!”

“Nằm gai nếm mật, Nhiễm Tranh! Anh giỏi lắm, ra dáng đàn ông lắm!”

“Ban đầu tưởng Mục Nhiễm Tranh tự mình quay phim chỉ để cho vui, không ngờ anh ấy thật sự quay một bộ phim khiến người ta rung động đến thế, cố lên!”

Những người trước đó thoát fan của Mục Nhiễm Tranh lần lượt trở lại gia nhập fan club.

Bởi vì chuyện lúc trước nên Weibo của Mục Nhiễm Tranh mất mấy triệu follower, nhưng chỉ trong vài đêm lại tăng thêm mười triệu.

Căn phòng dưới mặt đất mà Mục Nhiễm Tranh thuê.

So với trạng thái chán nản mấy ngày trước, Phùng Khiêm như biến thành một người khác.

“Đại gia ơi! Lần này chúng ta giàu to rồi!”

Cho đến bây giờ, doanh thu phòng vé của bộ phim đã đạt được sáu trăm triệu, mà vốn đầu tư của bộ phim chỉ có ba mươi lăm triệu. Lúc trước họ tính sơ qua, nếu bộ phim này thu được một trăm năm mươi triệu thì họ mới có thể thu hồi vốn kiếm lời, bây giờ có thể nói là đã kiếm một món tiền lớn.

“Cuối cùng tôi cũng có thể nở mày nở mặt với vợ tôi rồi! Ha ha ha!” Phùng Khiêm nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại, nhếch miệng lên.

Mục Nhiễm Tranh vỗ bụng anh ta nhưng không cười to giống như anh ta.
 
Chương 1379


Chương 1379

Không biết vì sao, dường như do trải qua nhiều chuyện nên Mục Nhiễm Tranh thật sự đã chín chắn hơn.

Phùng Khiêm ngồi dậy vỗ bả vai Mục Nhiễm Tranh, “Chúng ta kiếm được tiền rồi, cậu mau mua nhà đi, mua lại căn nhà trước kia ấy! Đừng sống ở căn phòng dưới mặt đất này nữa!”

Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn nơi ở chật hẹp của mình, vì ở dưới mặt đất nên hai mươi bốn giờ căn phòng đều tối om, đôi khi còn rò nước, vô cùng ẩm ướt, thỉnh thoảng sẽ có chuột ghé thăm, còn gián thì khỏi phải nói.

Ban đầu Mục Nhiễm Tranh cũng không quen chút nào, nhưng ở lâu cũng thành quen.

“Bây giờ bảo tôi rời khỏi chỗ này tôi thực sự có chút không nỡ đấy.”

“Cái chỗ tồi tàn này có gì mà không nỡ! Cậu lưu luyến chuột hay lưu luyến gián, hay lưu luyến nước thối nửa đêm nhỏ xuống?” Phùng Khiêm cười nói.

Mục Nhiễm Tranh cũng phì cười, “Đây là nơi đồng cam cộng khổ cùng tôi, nó giúp tôi vượt qua quãng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời.”

“Cậu thôi đi mau, cậu tưởng mình sắp trở thành tác giả à? Còn quãng thời gian tối tăm nhất nữa chứ? Văn vẻ quá đấy! Lập tức mua lại căn nhà trước kia đi!”

Mục Nhiễm Tranh vỗ đùi một cái thật mạnh, “Được!”

Tất nhiên là anh muốn mua lại căn nhà trước kia, căn nhà Táo đã sống cùng anh bao lâu nay, khi dọn nhà anh nhìn căn nhà của mình rồi nói với Táo, tương lai có một ngày anh nhất định sẽ dùng tiền của mình mua lại căn nhà này.

Mục Nhiễm Tranh dắt Táo đi đến biệt thự mình đã từng ở, gõ cửa hồi lâu nhưng không ai mở cửa.

Một người đi ngang qua nói cho anh biết, căn nhà này đã hơn nửa năm không có người ở.

Mục Nhiễm Tranh cảm thấy rất kỳ lạ, lúc trước khi anh bán nhà, đối phương còn nói sẽ vào ở ngay, cũng vì có thể vào ở ngay nên họ mới mua.

Bởi vì muốn mua lại căn nhà nên Mục Nhiễm Tranh cần phải liên lạc với chủ nhà, thế là anh đến trung tâm quản lý bất động sản hỏi thăm thử xem.

“Xin chào, cô có thể giúp tôi liên lạc với chủ nhà được không? Số điện thoại lúc trước của anh ta đã không gọi được nữa.” Mục Nhiễm Tranh vô cùng lịch sự.

Nhân viên bất động sản nhanh chóng tìm kiếm số điện thoại của chủ nhà rồi đưa cho Mục Nhiễm Tranh.

Khi nhìn thấy số điện thoại này, Mục Nhiễm Tranh lập tức sửng sốt.

Đây là số điện thoại của Tô Lạc Ly.

Chẳng lẽ Tô Lạc Ly mua nhà của anh?

Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh giật mình.

“Cảm ơn.” Lúc Mục Nhiễm Tranh đang định rời đi.

Nhân viên bất động sản lập tức gọi anh lại: “Anh là Mục Nhiễm Tranh đúng không? Chúng ta chụp chung một tấm được không?”

Nhân viên bất động sản là người mới, là một cô gái.

“Tất nhiên là được.”

Hai người chụp chung vô cùng suôn sẻ, cô gái tỏ ra ngượng ngùng.

“Tôi xem phim của anh rồi, hay lắm, tôi và bạn thân tôi khóc như mưa trong rạp chiếu phim! Anh nhất định phải cố lên nhé!”

“Tất nhiên rồi.” Mục Nhiễm Tranh cười thản nhiên rồi rời khỏi đây, sau đó đi thẳng tới hoa viên Crystal.

Từ khi anh rời khỏi hoa viên Crystal cho đến lần này quay lại đã qua hơn nửa năm.
 
Chương 1380


Chương 1380

“Chúc mừng anh, ông chú trưởng thành đảo ngược tình thế thành công!” Tô Lạc Ly vừa mở miệng đã chọc cười Mục Nhiễm Tranh.

“Cô đừng gọi tôi là ông chú trưởng thành được không? Đây gọi là sức quyến rũ của người đàn ông chín chắn đấy nhé?”

“Được, bây giờ anh coi như là người đàn ông chín chắn rồi!”

Mục Nhiễm Tranh cúi đầu mỉm cười, trong nụ cười thấp thoáng vẻ cay đắng và vui mừng, “Lạc Ly, cám ơn cô.”

“Cám ơn tôi cái gì?”

“Nếu không phải lúc trước cô mua nhà của tôi thì có lẽ phim của tôi sẽ không có ngày hôm nay, cô còn giúp tôi đăng Weibo tuyên truyền nữa.”

“Nhà không phải tôi mua, lúc đầu đúng là tôi có suy nghĩ này, tôi biết nếu đưa tiền cho anh thì anh sẽ không nhận nên định mua nhà của anh, nhưng đó là một khoản tiền lớn, nếu tôi động vào thì chắc chắn chú anh sẽ biết, thế nên tôi không mua nữa. Nhưng dạo trước tôi mới biết chú anh lấy danh nghĩa của tôi để mua căn nhà đó.”

Lời này càng khiến Mục Nhiễm Tranh kinh ngạc hơn.

“Bề ngoài anh ấy không muốn ủng hộ anh nhưng thực ra anh ấy cũng rất lo lắng cho anh.”

Mục Nhiễm Tranh vui vẻ gật đầu.

“Hắc Thổ, trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi nghĩ anh không chỉ có bề ngoài chín chắn mà chắc trong lòng cũng trưởng thành hơn nhiều, cho nên anh muốn làm gì thì làm đi.”

Biết bạn thân và chú mình vẫn âm thầm ủng hộ mình như cũ, vào khoảnh khắc đi ra khỏi hoa viên Crystal, Mục Nhiễm Tranh đột nhiên cảm thấy lòng mình sáng tỏ.

Anh nhanh chóng đưa Táo trở lại căn nhà trước kia của mình, đồng thời trang trí lại.

Cuối cùng bộ phim thu được tám trăm triệu doanh thu phòng vé, trong khoảng thời gian kinh tế đình trệ, đề tài còn không thu hút, bộ phim đạt được doanh thu như vậy đã là kỳ tích rồi.

Phùng Khiêm và Mục Nhiễm Tranh dĩ nhiên kiếm được một món tiền lớn, những người lúc trước từ chối đầu tư đều hối hận ‘xanh ruột’.

Hội chi viện fan của Mục Nhiễm Tranh lại bắt đầu náo nhiệt, độ nổi tiếng của anh trở lại như lúc ban đầu.

Sự kết thúc của một bộ phim cũng tuyên bố sự kết thúc của một thời kỳ, Phùng Khiêm dường như còn hăng hái hơn trước.

Anh ta đổi sang xe mới lái đến nhà Mục Nhiễm Tranh.

“Nhiễm Tranh, bây giờ tôi nhận được vô số cuộc điện thoại mời cậu tham gia chương trình truyền hình thực tế, đóng phim, nhiều đến mức điện thoại của tôi sắp nổ tung rồi! Sao nào, có phải hai anh em ta nên lập kế hoạch cho tương lai của cậu không?”

Mục Nhiễm Tranh vuốt ve Táo, im lặng.

Mục Nhiễm Tranh cũng cảm nhận được độ nổi tiếng của mình trở lại lúc trước, thậm chí còn cao hơn.

Debut từ khi còn nhỏ, anh vẫn luôn được rất nhiều người nâng lên tận trời, con đường nghệ thuật của anh trước giờ vô cùng thuận lợi, không gặp phải trắc trở gì.

Bởi vì trải qua lần này, anh bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện.

“Anh Khiêm, sau này tôi không muốn quay chương trình truyền hình thực tế nữa. Chương trình tạp kỹ cũng cố gắng giảm bớt.”

Nghe thấy vậy Phùng Khiêm giật mình đến nỗi nhảy dựng lên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom