Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3789


Chương 3789

Trái lại, tình huống như vậy khiến cho hy vọng cô có thể tỉnh lại và khôi phục bình thường bị phá hủy hoàn toàn Bây giờ Mộ Mẫn Loan đã biến thành một người sống thực vậy.

Tô Lam không thể tin nổi vào tai mình: “Tại sao lại như Cô không tin nổi ông trời lại đối xử tàn nhẫn với một người như thế, cướp đi con trai của cô ấy không nói, còn suýt chút nữa cướp mất người đàn ông cô yêu.

Khó khăn lắm người ấy mới quay trở lại, nhưng bản thân cô lại trở thành người sống thực vật?

Sao ông trời lại tàn nhãn như thế?

“Anh ơi, để chúng em giúp anh được không?”

Lúc Tô Lam mở lời, giọng nói cô như có vẻ thỉnh cầu.

Cô không biết mình có thể giúp được gì, nhưng nếu không tới xem thử thì cô luôn cảm thấy băn khoăn trong lòng.

Tô Duy Nam do dự một lúc rồi quay đầu nhìn Mộ Mãn Loan vẫn đờ đẫn trên xe lăn như: trước, anh bèn nói: “Anh ở pháo đào lưng chừng núi Wells”

Tô Duy Nam vừa nói dứt câu, Tô Lam đã vội vàng đáp: “Được ạ, bọn em đến ngay đây”

Ánh mắt Tô Duy Nam sáng lên, đột nhiên anh nhớ tới Tân Tấn Tài từng dặn dò một câu trước khi họ xu “Anh có biết cái gì gọi là tìm thêm đường sống nơi cõi chết không?”

Tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tô Duy Nam vô cùng chói mắt.

Ngay trước một giây Tô Lam cúp máy, anh đột nhiên nói: “Đợi đã, có một việc anh cần nhờ em giúp…”

Quan Triều Viễn lái xe gần một tiếng đồng hồ mới tới được pháo đài ở lưng chừng núi Wells mà Tô Duy Nam nói tới.

Quả nhiên pháo đài ngay giữa sườn núi, lúc họ đến nơi thì sắc trời đã hoàn toàn tối lại.

Dưới ánh hoàng hôn, xe chạy theo đường núi đi lên.

Mới đi được nửa đường trời đã đổ mưa như trút nước.

Trận mưa này rất lớn, cũng ập đến quá nhanh, Quan Triều Viễn nhíu mày, nhanh chóng đạp chân ga.

Trước khi họ không nhìn thấy rõ đường nữa thì phải lái được xe đến lâu đài nơi lung chừng núi.

Quan Triều Viễn vừa dừng xe lại thì tới đỡ Tô Lam chuẩn bị vào nhà.

Nhưng mà nơi đỗ xe vào đến nhà chỉ cách một khoảng nhỏ, vậy mà người Quan Triều Viễn cũng bị mưa ướt hết.

Tô Lam trốn mình trong lòng anh cũng bị ướt hơn phân nửa.

Hai người đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng ra thì thấy Tô Duy Nam đang đốt củi ở lò sửa trong phòng khách.

Mộ Mẫn Loan thì ngồi trên xe lăng, cách lò sưởi âm tường không xa lắm.

Đúng là cô ấy đnag mở mắt, nhưng mà đáy mắt trong suốt trước kia giờ yên tĩnh như nước đọng, nhìn về phía trước đầy trống rỗng.

“Mẫn Loan?”

Tô Lam đi tới vài bước đến trước mặt Mộ Mẫn Loan, chào cô ấy.

Nhưng ngay cả một chút phản ứng Mộ Mẫn Loan cũng không hề có, thậm chí đôi đồng tử cũng không hề thu lại.

Tô Duy Nam ngồi bên cạnh thản nhiên nói: “Trước lúc hai người tới anh có nhận được điện thoại, tối nay mưa sẽ lớn lắm, sau một tiếng có thể ngọn núi này sẽ bị cô lập. Đợi đến tối mai mưa mới ngừng, khi đó chúng ta mới về được”
 
Chương 3790


Chương 3790

Tô Lam lấy khăn mặt lau tóc rồi đi tới bên cạnh cửa sổ.

Nhìn ra ngoài kia, lúc này đây đang sấm vang chớp giật, ánh chớp lóe lên ở bên ngoài, chiếu cả một vùng sáng rực như ban ngày.

Quả nhiên pháo đài giữa núi giống như tên của nó, nằm ở nơi rừng sâu núi thẳm.

Đây là một tòa nhà theo phong cách kiến trúc châu Âu cổ, ngay cả trên tường cũng có không ít tranh vẽ cung đình.

Tô Duy Nam dặn dò: “Đúng rồi, tối nay khi ngủ hai người nhớ đế ửa rồi, bởi vì phía sau núi Wells là khu dân nghèo, ở đó có rất nhiều lưu dân, họ biết quá rõ ngọn núi này nên thường trốn đến khu nhà giàu trộm cắp”

Tô Duy Nam còn chưa nói hết câu, bên ngoài lại vang lên tiếng sấm đùng đoàng.

Không biết tại sao, Tô Lam vô thức cảm thấy tâm tình không yên được.

Cô xoay người từ cửa sổ đi vào, đứng bên cạnh Quan Triều Viễn.

Cũng ngay lúc cô xoay người lại đó, bầu trời lóe lên một tia chớp.

Cô cũng không thấy được ở tường rào bên ngoài lâu đài, có mấy bóng đen như quỷ đang leo vào bên trong…

Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan ở phòng.

trên lầu hai, còn phòng của Tô Lam và Quan Triều Viễn thì sát vách bên cạnh.

Tối hôm đó, bên ngoài vẫn là sấm chớp và mưa gió đan xen.

Tô Lam mới ngủ được không bao lâu, cô cảm giác được vốn Quan Triều Viễn đang ôm cô bỗng đưa tay ra ngoài Bởi vì động tác của anh hơi mạnh nên Tô Lam cũng tỉnh lại tức thì.

Cô mơ màng ngồi dậy, phát hiện đèn trong phòng ngủ không bật lên, nhưng Quan Triều Viễn cũng đã ngồi dậy.

Cô đang chuẩn bị xoay người bật đèn lên, nhưng tay vừa mới giơ sang đã bị Quan Triều Viễn giữ chặt lại.

“Sao vậy… A?”

Tô Lam còn chưa nói hết câu thì đột nhiên đã bị Quan Triều Viễn che kín miệng.

Cô giật mình nên cũng tỉnh táo hẳn, trừng mắt kinh ngạc nhìn anh, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ †Òò mò.

“Hình như bên ngoài có tiếng động gì lạ lắm Quan Triều Viễn hạ thấp giọng xuống, lúc này đây, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, khiến trái tim Tô Lam cũng muốn thót lên.

“Đừng lên tiếng, biết không?”

Tô Lam vội vã gật đầu.

Đến tận lúc đó Quan Triều Viễn mới buông lỏng tay ra, sau đó xay người yên lặng đi về phía cửa.

Cửa phòng ngủ lầu hai vừa mở ra, Quan Triều Viễn và Tô Lam đã thấy cửa bên phòng sát vách cũng vừa mở, chỉ có điều bên trong không có ánh đèn.

Kỳ lạ, bên cạnh là phòng của Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan mà, sao lại mở cửa vậy.

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Tô Lam một chút, cuối cùng anh cũng không yên lòng để mình cô lại đây, thế là anh nắm lấy tay cô cùng đi sang phòng sát vách.

“Cốc cốc!”

Anh gõ cửa, nhưng bên trong phòng vẫn không sáng đèn lên.

Ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên lạnh buốt: “Đi thôi”
 
Chương 3791


Chương 3791

Anh vừa mở lời thì đã nghe thấy tiếng vang lanh lảnh ở phía sau.

Là một bộ đội đặc chủng, Quan Triều Viễn quen thuộc với âm thanh này đến mức không thể nào quen hơn.

Đây là tiếng súng lên cò!

Lúc Quan Triều Viễn quay đầu nhìn lại, sau lưng Tô Lam đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn.

Trên người hăn ta vô cùng bẩn thỉu, mùi hôi thối bốc lên, tóc tai cũng rối tung rối mù như ổ gà, chứng tỏ đã rất lâu rồi không thèm chải chuốt.

Từ ngoại hình này mà nói, có lẽ đây là lưu dân chạy từ chỗ khu dân nghèo tới đây.

Nhưng mà trong tay lưu dân này có súng, họng súng đen ngòm kia đang nhắm vào sau gáy Tô Lam.

Hắn ta măng bằng giọng tiếng Anh khàn: “Không được nhúc nhích, nếu không tao sẽ bắn chết cô ta”

Lúc này đây, Tô Lam đã hồn phi phách tán rồi, dường như phản ứng đầu tiên của cô là che lên bụng mình.

Mà đúng lúc này, khí áp trên người Quan Triều Viễn như hạ đến điểm âm, khuôn mặt anh tuấn bất phàm toát lên ý đồ chém giết.

Nhưng giờ Tô Lam đang ở trong tay người đàn ông kia, nếu như anh hơi bẩn cẩn một chút thôi thì Tô Lam có thể xảy ra chuyện.

Vốn Quan Triều Viễn đang siết chặt nắm đấm dần nhẹ nhàng buông ra, bắp thịt căng cứng khắp người cũng buông lỏng.

Anh phối hợp đưa tay qua đỉnh đầu: “Được, tôi không động, anh bình tĩnh một chút”

“Good, vậy mới đúng chứ.”

Người đàn ông lạnh lùng nở nụ cười, sau đó đẩy Tô Lam một cái: “Đi xuống cho tao”

Quan Triều Viễn đi đẳng trước, Tô Lam bước theo sau.

Người đàn ông nọ giữ lấy cổ Tô Lam, tay kia thì cầm súng để lên gáy cô.

Hãn ta vô cùng nhạy bén nằm được nhược điểm của Quan Triều Viễn.

Sau khi yêu cầu hai người họ xuống lầu, họ mới phát hiện trong phòng khác còn hai người da đen.

Mấy người này đang khống chế hai bên Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan.

Cách ra tay của họ rất giống nhau, bắt phụ nữ để uy hiếp đàn ông, vậy thì người kia mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Lúc này đây, ánh mắt Tô Duy Nam nhìn bọn họ đã lạnh đến cùng cực.

“Mấy người muốn gì?”

Mấy tên kia quan sát Tô Duy Nam và Quan Triều Viễn một phen, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam vô cùng: “Bọn mày có nhiều tiền lắm phải không?”

“Nếu mấy người cần tiền thì bao nhiêu tôi cũng có thể cho được, nhưng điều kiện là không được động vào các cô ấy, nếu không dù tôi có đưa tiền cho mấy người thì cũng phải mất mạng thôi.”

““Đoàng”“

Quan Triều Viễn còn chưa nói xong thì trong phòng bỗng vang lên tiếng súng inh tai.

Ngay sau đó, dường như Quan Triều Viễn không còn bất kỳ phản kháng nào nữa, anh ngã nhào về phía trước.

Máu tươi từ từ chảy ra trong cơ thể…
 
Chương 3792-3793


Chương 3792

“Mày nói nhiều quá”

Chứng kiến cảnh tượng này, Tô Lam không bình tĩnh nổi, co hoảng sợ lao về phía Quan Triều Viễn.

Nhưng có điều còn chưa kịp bước chân, cô đã bị người đàn ông phía sau kéo mạnh tay lại, không thể nào nhúc nhích.

Tô Lam điên cuồng giấy dụa kêu to: “Buông tôi ra, buông tôi ra, Quan Triều Viễn”

Bởi vì dưới người anh máu chảy ra càng lúc càng nhiều hơn, nếu cứ tiếp tục để như vậy, còn chưa kịp đưa đi bệnh viện thì có thể anh sẽ gặp nguy hiểm vì mất máu quá nhiều.

“Tao nói mày ngậm miệng lại, nghe chưa hả?”

Người đàn ông nọ lôi mạnh cánh tay của Tô Lam, họng súng đen ngòm nhằm thẳng tàn nhẫn vào trán cô.

Vẻ hung thần ác sát hiện rõ trên khuôn mặt, bắp thịt trên mặt hắn cũng dần nhăn nhó: “Yên lặng, tao bảo mày yên lặng đi.”

Tô Duy Nam bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó, khí áp quanh người anh hạ thấp ngay tức thì.

Trong đôi mắt đào hoa như giấy lên mưa 1o gió lớn.

Anh ta liếc mắt nhìn họng súng trên đầu Mộ Mẫn Loan và Tô Lam, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh giờ lại bị người ta dí súng vào đầu.

Nếu giờ anh mà ra tay thì cùng lắm chỉ cứu được một người, vậy thì nên cứu Mộ Mẫn Loan hay Tô Lam đây?

Cho dù mất đi ai anh cũng không thể nào chấp nhận nổi.

“Mấy người tới từ khu dân nghè phải không, mục đích đơn giản chỉ có thể cho mấy người, nhưng đừng làm thương tổn những người phụ nữ này” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Duy Nam nói đến đây thì xoay người đi tới bên cạnh Quan Triều Viễn, dường như anh muốn kiểm tra vết thương của người kia.

Nhưng anh còn chưa bước được một bước, khẩu súng đang đè trên gáy Tô Lam bỗng vung lên.

Tô Lam bị tên kia đẩy một cái ngã nhào về phía trước, suýt nữa thì ngã lăn xuống.

đất Theo sau đó là tiếng hét giận dữ của người đàn ông, tàn bạo nhìn chảm chãm về phía Tô Duy Nam: “Ai cho phép mày động đậy? Đứng yên ở đó, không được nhúc nhích.”

Sắc mặt của Tô Duy Nam khó coi vô cùng, anh âm trâm nhìn người đàn ông đối diện: “Nếu còn tiếp tục làm vậy nữa thì cô ta sẽ chết”

Người đàn ông da trắng kia đưa tay bóp cổ Tô Lam: “Tao muốn người phụ nữ này, còn những kẻ khác chết sống thế nào tao không quan tâm”

Nói tới đây, hẳn ta nhìn Mộ Mẫn Loan một chút rồi lại nhìn Tô Lam, vẻ mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.

“Bên ngoài mưa to như thế, tối nay đừng ai nghĩ tới chuyện xuống núi, nếu đã ở lại đây lâu như vậy, không băng chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Lúc này đây, nước mắt của Tô Lam nhạt nhào, cô tuyệt vọng nhìn Quan Triều Viễn đang nằm dưới đất, khóc như mưa.

Cô nằm chặt lấy góc áo trước bụng mình, khóc không thành tiếng: “Mấy người điên rồi, cái đám người điên này, mấy người là ma quỷ hả”

Chương 3793

Thấy máu dưới người Quan Triều Viễn đã kết lại thành từng cục máu màu đỏ sậm, dây cung cuối cùng trong đầu Tô Lam cũng đứt gấy.

Cô mắng chửi rồi xoay người lao về phía cơ thể người đàn ông da trắng phía sau lưng.

Mặc dù vóc người của cô không đến mức lùn nhưng đối với người đàn ông sau lưng mà nói thì không đáng nhắc tới.

Cú va chạm này chẳng những không động chạm gì tới người đàn ông nọ mà ngược lại bên kia . Tôi còn khiến hắn có cơ hội giơ khẩu súng trong tay lên.

Chuôi súng đập mạnh lên đầu Tô Lam, thậm chí một tiếng hừ cô cũng không kịp phát ra, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, máu tươi trên trán dần chảy xuống.

Đầu cô đau quá. Trước mắt như biến thành màu đen, dường như không còn nhìn thấy rõ.

Tô Lam cứ co quắp ngã dưới đất như vậy, ý thức của cô dân trở nên mơ hồ.

Mặc dù là vậy, cô vẫn đưa tay trái bảo vệ lấy bụng mình, tay phải cố gắng đỡ cơ thể, từng chút từng chút một lết về phía Quan Triều Viễn.

“Quan Triều Viễn…”

Dường như Tô Lam đã dùng hết sức lực trên cơ thể mới có thể bò đến bên người anh.

Cô nằm chặt lấy tay Quan Triều Viễn, nếu lần này hai người họ chạy trời không khỏi nắng, có chết cô cũng muốn được chết cùng anh.

Lần này rốt cuộc Tô Duy Nam cũng bị chọc điên rồi: “Bọn rác rưởi chết tiệt.”

Anh mắng một câu vô cùng giận dữ, động tác vung ra theo một góc độ lạ thường, đánh một đòn lên bụng của người đàn ông da trắng Người nọ bị đá ngã nhào xuống đất, cả buổi trời cũng không bò lên được.

Thấy Tô Duy Nam định động thủ, hai tên da đen kia cũng kéo Mộ Mẫn Loan đang ngồi trên xe lăn dậy.

Trong mắt họ tràn ngập vẻ sợ hãi đối với Tô Duy Nam, nhưng họ rất nhanh ý thức được một điều, trong tay họ còn có con tin.

Bọn họ hét lớn bằng giọng tiếng Anh không mấy rảnh rõi.

“Dừng tay lại, nếu không tao sẽ bản cho cô †a một phát, bản nổ tung đầu cô ta đấy”

Tô Duy Nam nhìn họng súng đen ngòm trên đầu Mộ Mẫn Loan, do dự vài giây.

Rốt cuộc dưới ánh nhìn chăm chăm của hai người da đen kia, cuối cùng anh cũng quyết định buông nắm đấm xuống.

“Mẹ nó.”

Tên da trắng vừa bị đánh một đòn cũng vịn vách tường đứng dậy, bước chân loạng chà loạng choạng.

Bởi vì cú đá vừa rồi Tô Duy Nam gần như dùng hết mười phần lực.

Lúc này đây hắn ta vừa ôm bụng, cho dù đứng dậy hắn vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người mình như bị người ta làm đảo lộn, đau đến mức không đứng thẳng nổi.

“Bây giờ mày quỳ xuống ngay lập tức cho tao, hai tay ôm lấy đầu.”

Người đàn ông da trắng nọ tàn bạo nhìn Tô Duy Nam, vẻ mặt đây phòng bị..

Đôi mắt anh dán chặt lên người Mộ Mẫn Loan.

Dường như tên da trắng cũng nhận ra Mộ Mẫn Loan quan trọng với Tô Duy Nam như thế nào, thế là hẳn ta cười bỉ ổi, xoay người đi về phía Mộ Mẫn Loan.

Bàn tay thô lỗ giữ lấy chiếc căm xinh xắn của cô, ép cô ngẩng mặt lên: “Its your girl?”
 
Chương 3794


Chương 3794

Người kia giữ lấy mặt Mộ Mẫn Loan, xoay sang nhìn thử, giống như thế hẳn thấy hứng thú với khuôn mặt xinh xắn thuần khiết này.

“Tao khuyên mày tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đối mặt với một cô gái xinh đẹp như thế này, tao không biết ba người bọn tao sẽ làm ra chuyện gì đâu, cho nên bây giờ mày có chịu quỳ không đây?”

Người đàn ông da trắng nọ lạnh lùng nhìn Tô Duy Nam, sau đó hắn xoay người lại bắt đầu kéo quần áo của Mộ Mẫn Loan.

“Dừng tay lại.”

Tô Duy Nam quát to, hai đầu gối khó khăn, từ từ rơi xuống đất.

“Ha ha ha…”

Người đàn ông nọ cười như điên, hẳn ta xông lên đánh lên mặt Tô Duy Nam, rít lên đầy vẻ hung hăng: “Nào ra tay đi chứ! Không phải vừa rồi mày ngang ngược lắm mà? Trả đòn đi, không dám à Giống như muốn đời lại câu trả lời cho cú đá lúc nấy mình phải chịu, tên nọ điên cuồng đánh đập Tô Duy Nam.

Mà hai người da đen kia còn kéo Mộ Mẫn Loan đến nhìn dáng vẻ chật vật của Tô Duy Nam, sau đó không nhịn được mà cất tiếng cười to.

Lúc này đây, Mộ Mẫn Loan vẫn trong trạng thái loạng choạng bị họ lôi kéo tới, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.

Quan Triều Viễn máu me khắp người đang nằm trên mặt đất, Tô Lam ôm bụng năm úp sấp bên anh.

Tô Duy Nam đang quỳ một chân dưới đất, cản chặt hàm răng chịu đựng cơn mưa nằm đấm đang rơi trên người mình.

Cảnh tượng ấy đập vào mắt Mộ Mẫn Loan, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy tơ máu đang chảy ra từ khóe miệng của Tô Duy Nam.

Đôi mắt vốn đang dại ra trống rỗng bỗng nhiên lại có phản ứng.

“Nào, phản kháng đi chứ, ra tay đi chứ.”

Người đàn ông nọ túm lấy tóc Tô Duy.

Nam, ép anh phải ngẩng đầu lên.

Họng súng đen ngòm dí vào trán anh.

“Lách cách“một tiếng vang giòn, là tiếng súng lên cò.

Nụ cười của gã ta càng trở nên dữ tợn hơn, gãn dí mạnh khẩu súng lục vào khán Tô.

Duy Nam, đôi mắt lóe lên vẻ hưng phấn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.

Chỉ cần kéo cò xuống, chắc chắn Tô Duy Nam sẽ chết, bởi vì phát súng này nhắm thẳng vào huyệt thái dương của anh.

Cơ thể Mộ Mẫn Loan bỗng bắt đầu run rẩy, đôi mắt vốn mất đi tiêu cự dần có phản ứng lại.

Đôi đồng tử của cô đột nhiên co lại, chỉ trong phút chốc, sắc mặt bỗng trắng trợt cả ra.

Tô Duy Nam, không được. Xin anh đừng có chết.

Đôi môi Mộ Mẫn Loan không ngừng run rẩy, cô há miệng muốn nói, nhưng sâu trong yết hầu như có một thứ gì đó chặn cứng lại, làm cho cô không thế nào phát ra âm thanh Tô Duy Nam, xin anh phản kháng đi. Phản kháng đi mà.
 
Chương 3795


Chương 3795

Người đàn ông da trắng kia đột nhiên bật cười ha ha: “Mày chết đi, chết đi”

Đôi mắt đào hoa của Tô Duy Nam ngước lên, rồi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại “Không, không được… không được…”

Cổ họng của Mộ Mẫn Loan như có giọng nói yếu ớt vang lên: “Không muốn, dừng tay!”

Đột nhiên cô giống như tỉnh lại, đột nhiên cô hoảng sợ hét lên một tiếng.

Vốn người đàn ông da đen đang giữ cô không để ý là bao, sau đó để cho cô tránh thoát.

Đôi mắt Mộ Mẫn Loan đỏ bừng, cô gào lên lao về phía người đàn ông da trắng, sau đó dùng hết sức mạnh toàn thân húc người kia.

Người đàn ông da trắng kia cũng không kịp phòng bị, bị Mộ Mẫn Loan húc mạnh thì phải lùi về sau mấy mét.

Hai mắt Tô Duy Nam cũng mở lớn, đáy mắt như lóe lên ánh sáng lạnh, nổi lên bốn phía.

Anh nhẹ nhàng xoay mình, lao về phía Mộ Mẫn Loan.

Đột nhiên Mộ Mẫn Loan nhào vào lòng anh, ôm lấy anh thật chặt rồi khóc thét thất thanh: “Tô Duy Nam, anh là đồ ngốc à, sao anh không đánh trả? Tại sao, tại sao chứ, tên khốn này, tên khốn khiếp này”

Tâm trạng bị đè nén nhiều năm như vỡ òa trong phút chốc.

Mộ Mẫn Loan không kịp nhớ tới chuyện Tô Duy Nam vừa mới bị đánh, thậm chí là bị thương nặng, cô vung nắm đấm lên đánh mạnh vào ngực anh.

Tô Duy Nam cúi đầu nhìn người trong lòng mình, ánh mắt anh có sự dịu dàng và chiều chuộng.

Anh không nói gì cả, mặc cho Mộ Mẫn Loan ph4t tiết tâm trạng trong lòng mình, đợi đến khi cô mệt, Mộ Mãn Loan mới nghẹn ngào dừng tay.

Giọng nói của Tô Duy Nam trở nên nhẹ nhàng hơn: “Có muốn tiếp tục nữa không?”

Mộ Mẫn Loan thoáng sửng sốt, cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy vết máu chảy ra từ khóe miệng Tô Duy Nam.

Xong đời rồi, cô bị điên rồi, sao giữa lúc nguy hiểm như vậy cô còn làm trò với Tô Duy Nam nữa chứ?

Vừa nấy bên cạnh họ còn có mấy người mang tội giết người nữa đấy.

Mộ Mẫn Loan vội vàng xoay người lại, theo bản năng cô giơ hai tay ra bảo vệ Tô Duy Nam phía sau lưng mình “Duy Nam, anh đi nhanh đi.”

Mặc dù trước mặt là mấy người đàn ông 1o lớn, trong lòng Mộ Mẫn Loan cũng thấy hơi dè dặt.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện vì mình mà vừa nấy Tô Duy Nam phải quỳ gối trước mặt người khác, để cho họ đánh mà vẫn không đánh trả, măng cũng không nói lại, không biết cô lấy dũng khí đó ở đâu, những sợ hãi, khiếp đảm đều bị ném đến chín tầng mây rồi.

Giờ đây, cô chỉ muốn bảo vệ người đàn ông sau lưng mình.

Dương như nhận ra người phía sau không hề động đậy một chút nào, Mộ Mẫn Loan cũng thấy cuống lên.

Gô lặng lẽ lùi về sau mấy bước, giọng nói cũng hung dữ hơn: “Tô Duy Nam, anh mau đi đi, sao còn đứng ở đây? Chẳng lẽ anh muốn chết à?”

Cũng chính lúc này, đột nhiên Mộ Mẫn.

Loan cảm nhận được sự ấm áp sau lưng.

Sau đó có một đôi tay mạnh mẽ vòng lại ôm lấy cô.

Mộ Mẫn Loan sững sờ, cả người bỗng trở nên căng thẳng.
 
Chương 3796


Chương 3796

Cô muốn quay đầu lại, nhưng hai tay Tô Duy Nam lại càng siết chặt hơn, làm cho cô không có cách nào nhúc nhích được, thậm chí ngay cả quay đầu lại cũng không được.

Cô phòng bị đưa mắt nhìn hai người da đen trước mặt, căng thẳng đến mức không hề nhận ra hai người nọ đang nhìn họ với vẻ đầy kỳ lạ, dường như cũng không hề có ý định công kích gì.

“Tô… Tô Duy Nam, anh làm sao vậy? Sao giữa lúc này…”

Chỉ cần nghĩ tới chuyện vưa nấy anh bị đánh, Mộ Mẫn Loan lại thấy đau lòng khó mà hít thở nổi.

Người đàn ông phía sau đang ôm lấy cô đó, chính là thần trong lòng cô, là mạng sống của cô.

Vì anh, cô có thể không cần cả mạng mình, sao có thể cam lòng để anh chịu nhục vì cô cho được.

“Đã nhiều năm như vậy, sao anh vẫn ngốc như thế chứ, đồ ngốc này”

Tô Duy Nam cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, quanh chóp mũi là mùi thơm của cô khiến lòng anh tĩnh lặng.

Tô Duy Nam thở thật chậm giống như thế muốn hít hết hương thơm của cô vào lòng mình.

Anh cứ ôm Mộ Mẫn Loan như vậy không muốn ngẩng đầu lên, cũng không muốn để cô quay đầu lại Bởi vì anh cũng có thể nhận ra được, hốc mắt của mình đã ướt rồi.

Năm năm, ròng rã năm năm…

Năm năm trước, Mộ Mẫn Loan xuất hiện trước mặt anh ở bên cạnh Tư Vũ Chiến, khi nhìn thấy cô làm chứng ở trước mặt mọi người, lúc giết người bắc cóc, anh cũng không có cảm xúc như vậy.

Khi đó mặt anh rất lạnh lùng, vô cùng lạnh nhạt với cô, giống như thể nhìn một người phụ nữ xa lạ mà mình không quen biết.

Tô Duy Nam là một người giao dịch tài ba, lúc đối mặt với thị trường chứng khoán, nhất định anh phải giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối và phân tích lý trí. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Thậm chí ngoài Tô Lam ra, trên thế giới này không còn bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến tâm trạng anh xao động.

Vì thế lúc Mộ Mãn Loan làm chứng cho anh, thâm chí ngay cả một câu chỉ trích và giải thích cũng không có.

Lúc Mộ Mẫn Loan mười tám tuổi, cô vẫn luôn khăng khăng một mực.

Tô Duy Nam cưng chiều cô vô cùng nhưng lại chưa từng chạm vào cô.

Nhưng ngay khi tòa tuyên án Tô Duy Nam dính đến vụ rửa tiền, giao dịch bí mật trên thị trường chứng khoán, thậm chí là bắt cóc giết người, bị bắt vào nhà giam…

Mộ Mãn Loan giao sự thuần khiết đã giữ hai mươi năm cho anh.

Không có hoa tươi, không rượu đỏ, không có nến, chứ đừng nói chỉ là lãng mạn.

Trong phòng giam tối tăm không có ánh mặt trời đó, anh không hề thương tiếc cho cô, động tác điên cuồng và tàn nhắn mà không hề bận tâm đó có phải là lần đầu của cô hay không.

Suốt toàn bộ quá trình, anh dùng hết tất cả cách thức giày vò cô.

Nhưng Mộ Mẫn Loan vẫn căn răng chịu đựng, anh muốn cô một lần ròng rã suốt ba tiếng đồng hồ.

Cho dù cơ thể cô không khỏe thế nào đi nữa, anh cũng không thương tiếc.

Cô còn nhớ lúc ấy Tô Duy Nam giữ lấy cằm cô, sức của anh rất mạnh, thậm chí còn bóp làm mặt cô xanh tím.
 
Chương 3797


Chương 3797

“Nếu như đây là tất cả những gì cô muốn, tôi sẽ cho cô, tôi sẽ không tố cáo.”

Đây là câu nói cuối cùng Tô Duy Nam để lại cho Mộ Mãn Loan, sau khi nói xong, anh rời đi không hề do dự, chỉ để lại mình Mộ Mẫn Loan nằm trong phòng giam, toàn thân xanh tím.

Tối hôm đó, Mộ Mẫn Loan kéo lê thân thể nặng nề mệt mỏi về nhà, cha mẹ cô, người là con tin vốn nên bị Tô Duy Nam gi3t ch3t lại đang vui vẻ với Tư Vũ Chiến, trong tay còn cầm một xấp chỉ phiếu lớn.

Chỉ trong nháy mắt đó, Mộ Mẫn Loan cảm giác cả thế giới sụp đổ.

Ông trời của cô như sụp đổ cả rồi.

Cô bị lừa, cô bị chính cha mẹ ruột và Tư Vũ Chiến bắt tay lừa gạt.

Chỉ vì một lời nói dối, cô đã đẩy người đàn ông duy nhất mà mình yêu sâu đậm đến vực sâu không đáy.

Nhưng Tô Duy Nam thì sao, biết rõ mình bị oan, nhưng vì thành toàn cho cô mà anh không chống án.

Cứ như vậy, nhà giao dịch thiên tài, nổi tiếng của phố Walls lại sụp đổ hoàn toàn chỉ vì cô.

Người đàn ông từng được người ta xem như con của trời lại trở thành người bị vô vàn người khác phỉ nhổ là rác rưởi, thậm chí bị nhốt trong nhà tù, nhưng anh vẫn không hề giải thích.

Cho nên lần thứ hai Tô Duy Nam trở lại thành phố Ninh Lâm, Mộ Mẫn Loan có thể hiểu tại sao anh tránh không gặp mình Sau đó, chỉ cần là thứ mà Tô Duy Nam muốn, cô sẽ dùng mọi cách, không tiếc bất cứ giá nào để có được.

Mặc dù cô hiểu rố ràng, anh đang cố ý trêu đùa cô, lừa tiền của cô, cô cũng cam tâm tình nguyện Bởi vì cô nợ người đàn ông này quá nhiều, quá nhiều, cô đồng ý dùng cả đời này, trả lại cho anh từng chút một.

“Nam…

Giọng nói của Mộ Mẫn Loan run run, cô đưa tay nắm chặt lấy vòng tay của Tô Duy Nam trên eo mình, môi cản chặt, nhưng vẫn kiên định nói: “Nếu anh không muốn đi thì em sẽ ở đây cùng anh, cho dù lần này có chết, anh cũng không thể đuổi em đi nữa… AI”

Mộ Mẫn Loan còn chưa nói xong câu, đột nhiên cơ thể lại bị người phía sau xoay lại, ngay sau đó mắt cô tối sầm, bị anh hôn.

Cô kinh ngạc trợn tròn cả mắt, quả thực không thể tin nổi, cứ trơ mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại này.

Tô Duy Nam lại hôn cô sao?

Anh ấy đang hôn cô kia!

Đây là lần đầu tiên từ khi họ quen nhau, lần đầu tiên anh hôn cô như vậy, hoàn toàn chú tâm, không có chút hư tình giả ý.

Vừa nãy hai người họ còn bị súng dí trên đầu, ngay lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng bây giờ Mộ Mẫn Loan không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì.

Hai tay cô ôm chặt lấy Tô Duy Nam, nước mắt không ngừng tuôn rơi như suối.

Năm năm, họ chờ nhau ròng rã suốt năm năm, rốt cuộc cùng chờ đợi được.

Càng nghĩ vậy, nước mắt cô càng chảy nhiều hơn, cuối cùng thậm chí cô còn không khống chế nổi, nghẹn ngào nức nở.

Bốn năm qua, không ai biết rốt cuộc cô đã trải qua những năm tháng tối tăm không có ánh mặt trời như thế nào.

Bởi vì Tô Duy Nam không thích phụ nữ khóc, cho nên chưa bao giờ cô khóc trước mặt người khác.
 
Chương 3798


Chương 3798

Cho dù có muốn khóc, cô cũng sẽ cố gắng kìm lại, nuốt nước mắt vào lòng.

Nhưng giờ đây cô không muốn quan tâm tới bất cứ điều gì nữa, cô không muốn để tâm nhiều như vậy, chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này, cứ ôm anh như vậy.

Cho dù nhất định đời này anh phải kết hôn với người phụ nữ khác, cho dù đời này mình chỉ có thể sống trong u tối, làm một người phụ nữ không được thấy ánh sáng mặt trời, cô đều không quan tâm, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Tô Duy Nam.

“Hóa ra khả năng hôn của anh nát đến mức này rồi hả?”

Tô Duy Nam buông cô ra, nhíu mày như vô cùng không thích.

Từ năm năm trước sau khi chạm vào Mộ Mãn Loan, đúng là anh chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác nữa.

Nhưng anh cũng không nghĩ kỹ thuật của mình lại tệ đến mức này.

Mộ Mẫn Loan không ngừng khóc thút thích, cô mờ mịt ngẩng đầu lên thì thấy Tô Duy Nam đang nhíu mày.

Anh không vui sao?

Mộ Mãn Loan càng hoang mang hơn, cô vội vàng lắc đầu, cố gắng lau nước mắt.

“Không có, không phải, rất tuyệt, rất tuyệt mà..: Tô Duy Nam híp mắt lại, có phần gian xảo.

“Rất… tuyệt?”

Mặt Mộ Mãn Loan nhất thời đỏ ửng.

Tô Duy Nam nhích lại gần, đưa tay nâng cảm của cô lên: “Không bằng em nói xem, tuyệt như thế nào?”

Trong đầu Mộ Mẫn Loan như vang lên một tiếng nổ “âm”vang, cô không biết phải làm gì cả, bèn nâng mặt của anh, nhón chân lên, vội vàng hôn lên môi người đó.

Trong mắt Tô Duy Nam hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng ôm lấy cô.

Mộ Mãn Loan sống hơn hai mươi năm, ngoài lần đầu tiên nhìn thấy Tô Duy Nam, cô cảm giác tim mình như trống bỏi, đây là lần thứ hai cô rung động như thế.

Cảm giác giống như thể một người biết trước mình sẽ chết, đột nhiên lại được hít thở, tâm trạng xúc động vô cùng.

Cô rất yêu Tô Duy Nam, rất rất yêu anh.

“Cái đó… khụ khụ”

Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng.

người lúng túng khẽ ho khan hai tiếng, cuối cùng mới kéo được lý trí của Mộ Mãn Loan quay về.

“Cái đó… anh Tô à, hai người các anh cũng đã hôn rồi, thế kịch bản này có diễn nữa không?”

Kịch bản?

Mộ Mãn Loan sửng sốt một chút, dường như cô bất giác buông Tô Duy Nam ra.

Quay đầu nhìn lại, người đàn ông da trắng vừa rồi còn hung thần ác sát, giờ hắn ta đang ung dung đứng đó cách nơi này hai mét.

Hắn cười híp mắt không hề có chút uy hiếp nào.

“Đây là?”

Vẻ mặt Mộ Mẫn Loan đờ ra, cô quay đầu lại, phát hiện ra hai người da đen vừa nãy còn kèm hai bên người mình, chỉ trong chớp mắt cũng biến thành dáng vẻ vô cùng hiền lành.
 
Chương 3799


Chương 3799

Cho dù một người có bình tĩnh thế nào đi nữa, cô cũng không nhịn nổi, yếu ớt nhìn về phía Tô Duy Nam.

“Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Một giọng nói khẽ vang lên từ bên trái, Mộ Mẫn Loan quay đầu nhìn sang.

Quan Triều Viễn vốn dĩ đã nằm dài dưới đất thì giờ đang ngồi dậy.

Lúc này đây anh đang chùi vết máu ghê người trên cơ thể, rồi kéo cả Tô Lam bị té dưới đất lên Đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm thấy đầu mình không đủ dùng.

“Mọi người không có chuyện gì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bây giờ Tô Lam cũng ôm bụng đứng lên, cô ung dung lau vết máu trên trán, cười vô cùng xán lạn: “Sao à? Mặc dù em là bác sĩ trung y nhưng cũng học được không ít từ Lâm Thúy Vân, vừa nấy biểu hiện của em thế nào ạ?

Ngay cả diễn viên như chị cũng bị bọn em lừa đấy!”

Thấy mọi người đều đứng lên bình an vô sự, cho dù phản ứng của Mộ Mãn Loan có.

chậm đi chăng nữa cũng phục hồi lại tinh thần.

Cô trợn mắt há mồm nhìn tất cả mọi người: “Có nghĩa là… mọi người, tất cả mọi người đều đang diễn kịch à?”

Người vốn trước giờ đều ít nói như Quan Triều Viễn, lúc này anh cũng không nhịn được mà phỉ nhổ: “Lẽ nào trong mắt cô tôi là người dễ bị người ta hạ gục như thế à?”

Lần này Tô Lam cũng vô cùng đắc ý đi tới bên cạnh Quan Triều Viễn, kiêu ngạo khoác lấy tay anh: “Đúng đó, người đàn ông mà em lựa chọn sao có thể yếu đuổi như vậy được”

“Tô Duy Nam, cái anh này, anh lại đùa em.”

Mộ Mãn Loan xoay người lại, nối giận đùng đùng nhìn Tô Duy Nam.

Đầu cô nóng lên đưa tay lau mạnh vết máu trên miệng anh: “Vậy cái này cũng là giả hả?”

Nhưng cô vừa đụng tới khóe miệng anh thì đã thấy Tô Duy Nam nhíu mày, giống như đau lãm.

Mộ Mãn Loan tức thì hoảng hốt: “Sao vậy anh? Đau lắm à? Cái này là bị thương thật sao?”

Tô Duy Nam cúi đầu nhìn cô một cái: “Rốt cuộc em cũng chịu tỉnh lại rồi?”

Mộ Mẫn Loan thoáng sửng sốt, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, cô dần tỉnh táo lại Viền mắt cay cay, cô nhìn mặt đất ngổn ngang và vệt máu trên người họ…

Hóa ra họ tự biên tự diễn màn kịch này là để khiến cô tỉnh lại sao?

Mộ Mãn Loan thận trọng nhìn Tô Duy Nam, cảm thấy hơi lo lắng: “Em… chẳng lẽ em đã ngủ rất lâu à?”

Tô Duy Nam bấm ngón tay tính toán ngày tháng một lúc rồi khẽ đáp: “Cũng không phải lâu lắm, chỉ hai, ba tháng mà thôi.”

“Cái gì? Hai ba tháng?”

Khuôn mặt nhỏ nhản đáng yêu của Mộ Mẫn Loan toát lên vẻ kinh ngạc.

Thật ra cô cũng biết là mình đang mê man.

Cô đắm chìm trong mộng đẹp mà mình tự tạo ra, đẹp đến mức không gì sánh được.

Trong khoảng thời gian hôn mê đó, cô quay lại thời điểm mình và Tô Duy Nam gặp gỡ quen biết, yêu nhau, ở bên nhau, nhớ lại những kỹ ức đó một lượt.

Trong thế giới đó không có cha mẹ lòng dạ đen tối, không có Tư Vũ Chiến độc ác nham hiểu không chừa thủ đoạn, không có chuyện sẩy thai, cũng không bị vu hại…

Hai người họ cứ thế sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thậm chí cô còn sinh cho anh một đứa bé.
 
Chương 3800


Chương 3800

Trong mơ, cô thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cô không muốn tỉnh lại Cô không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc, chỉ là cô không ngờ, mình lại ngủ say suốt hai, ba tháng Tô Lam đi về phía bên này, khuôn mặt tươi cười nói: “Dù chị ngủ bao lâu đi nữa, chỉ cần có thế tỉnh lại là chuyện tốt nhất rồi”

Mộ Mẫn Loan nhìn phần bụng nhô lên của Tô Lam, rốt cuộc cô cũng tin là mình đã mê man mấy tháng rồi.

Dù sao lúc cô chặn súng cho Tô Duy Nam thì bụng của Tô Lam cũng không nhô cao như bây giờ.

Giờ nhìn lại, phần bụng của cô ấy đã lớn đến mức mỗi bước đi đều phải vô cùng cẩn thận.

“Âm ầm ầm ầm ầm ầm..”

Bên ngoài biệt thự, chớp giật vẫn kéo dài như trước, nhưng trận mưa xối xả cũng trở nên nhẹ nhàng hơn sau khi Mộ Mẫn Loan tỉnh lại Lúc mọi người đã về phòng nghỉ ngơi, Mộ Mẫn Loan vừa mới tắm xong, có phần câu nệ đứng trong phòng tắm mãi không chịu ra ngoài Làm sao bây giờ? Tim cô đập nhanh quá, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể văng ra ngoài vậy.

Bởi vì vừa nãy lúc cô vào phòng tải Duy Nam cũng mới tắm xong đi ra ngoài Anh không mặc quần áo mà chỉ quấn quanh eo một chiếc khăn tắm mà thôi.

Dù sao hai người đã từng xảy ra quan hệ thân thiết không thể tách rời, nhưng đó cũng là chuyện của năm năm trước, hơn nữa lại là khi ở trong nhà giam.

Tô Lúc đó mặc dù Tô Duy Nam đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng cô, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện hai người bên nhau, cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Năm năm qua đi, hai người lại ở trong một căn phòng lần nữa, hơn nữa mới lúc nấy Tô Duy Nam còn hôn cô.

Anh ấy thực sự đã hôn cô, chứ không phải chỉ là trêu chọc.

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc nấy, Mộ Mẫn Loan lại cảm thấy hạnh phúc muốn ngất đi Làm sao bây giờ? Cô phải ra ngoài thế nào đây?

Mộ Mãn Loan vội vàng xoay người đi tới trước gương, tự soi bản thân mình Bởi vì nằm quá lâu, cả người cô không còn màu máu, nhìn cũng rất gầy gò. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Cô nhớ Tô Duy Nam không thích dáng vẻ đau ốm bệnh tật của cô.

Mộ Mãn Loan hơi hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, lại không tìm thấy mỹ phẩm dành cho phụ nữ nào.

Thế là cô bóp mạnh lên mặt mình mấy cái, mãi đến khi khuôn mặt hồng hào lên mới hài lòng buông tay.

Nhìn khí sắc như vậy đúng là khá hơn nhiều.

Mộ Mãn Loan kéo áo tắm lên nhìn qua, một giây say lông mày lại nhíu chặt.

Cô năm lâu như vậy nên gầy đi không ít, trước kia không được mấy lạng thịt, giờ lại càng gầy hơn.

Làm sao bây giờ? Nhỡ lát nữa Tô Duy Nam muốn ôm cô thì phải làm sao đây?

Cảm giác tệ như vậy, có khi nào anh ấy không thích không?

Ai mà ngờ được, một nữ thần lạnh lùng như Mộ Mẫn Loan giờ lại trốn biệt trong phòng.

tắm vì nguyên nhân như thế, còn căng thắng đến mức không có dũng khí đi ra ngoài.

Trong phòng tắm, Mộ Mãn Loan vất bỏ khuôn mặt nữ thần lạnh lùng, do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đưa tay lấy chiếc khăn lụa được xếp gọn gàng trên bệ rửa mặt.
 
Chương 3801


Chương 3801

Hai chiếc khăn gấp thành hình tam giác.

Mộ Mãn Loan lạnh lùng nhét hai miếng vải vào trước ngực mình, ra vẻ như không buồn đếm xỉa.

“Người xưa đã dạy, hiệu quả thị giác có vẻ Ngay khi Mãn Loan chuẩn bị đưa tay nhét thêm một miếng nữa thì cửa phòng tắm bỗng vang lên tiếng “cạch”.

Một giây sua, cánh cửa đang đóng bỗng bị người từ bên ngoài đẩy cửa ra.

Mộ Mãn Loan đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tô Duy Nam.

Trên mặt anh xuất hiện một vẻ mặt kỳ lạ: “Em… đang làm gì vậy?”

Mộ Mẫn Loan cứng đờ cúi đầu xuống, phát hiện trong tay cô còn năm chiếc khăn vuông nhét vào trong cổ áo của mình.

Khuôn mặt tươi cười một giây trước, chỉ trong chớp mắt đã đỏ bừng, cô vội vàng thả tay ra, toát cả mồ hôi lạnh: “Em, em, em không có làm gì hết… cửa, sao cửa lại Tô Duy Nam đưa tay đóng cửa lại: “À, lúc đi ra anh quên nói, chốt cửa bị hỏng rồi”

Mộ Mẫn Loan hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ.

không thể được, cô phải giữ được dáng vẻ đoan trang, tao nhã, cao quý trước mặt Tô Duy Nam.

Mặc dù giờ gương mặt đã đó hồng như máu, mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng cô buộc mình phải tỏ ra điềm tĩnh, không được cười lúng túng Tô Duy Nam là một người thông minh, nhìn thấy cô như vây anh cũng biết, cô đang căng thẳng đến mức sắp bay lên rồi, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh vậy thôi.

“Ở bên trong lâu như vậy, anh còn tưởng em té xỉu nên mới muốn vào xem thử”

“Em không sao mà.”

“Tảm xong rồi thì đi ra đi”

Tô Duy Nam đưa tay về phía cô.

Bước chân của Mộ Mẫn Loan cứng đờ bước ra.

Làm sao bây giờ? Không lẽ mình nên móc hai cái khăn vuông kia ra à?

Đáng lẽ cô nên từ chối Tô Duy Nam trước, sau đó móc khăn ra rồi mới ưu nhã đi ra ngoài.

Nhưng mà cơ thể cô lại không nghe sai khiến mà.

Vừa nhìn thấy Tô Duy Nam đưa tay về phía mình, cô chỉ hận không thể trực tiếp nhào tới mà thôi.

Dường như ngay giây tiếp theo, Mộ Mẫn Loan đã đưa tay ra nắm lấy tay Tô Duy Nam.

Sau đó cô cảm giác cả người mình nhẹ bằng, bị anh ôm ngang lấy.

“A!”

Mộ Mãn Loan hốt hoảng thốt lên, đưa tay ôm lấy cổ anh.

Rất nhanh sau đó, Tô Duy Nam đặt cô lên trên giường, sau đó chính anh cũng xoay người năm bên cạnh.

Lúc này đây, Mộ Mẫn Loan sợ tới mức cả người cứng ngắc, hô hấp cũng sắp rối loạn rồi.

Tô Duy Nam có muốn chạm vào mình không nhỉ?

Giờ đây cô thấy lo lắng thật, nhưng là vừa sợ vừa chờ mong.

Cô muốn ở bên anh, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi vì lần trong ngục đó, thực sự rất là đau.

Không được, nếu lát nữa Tô Duy Nam muốn chạm vào cô, cô không được bộc lộ là mình sợ, nhất định phải phối hợp với anh.

Ngay lúc Mộ Mẫn Loan còn đang suy nghĩ lung tung, Tô Duy Nam năm bên cạnh cô đột nhiên mở miệng: “Người sao lại căng cứng như thế này, em sợ anh làm gì em à?”

“Hả? Không có, không có…”
 
Chương 3802


Chương 3802

Mộ Mẫn Loan thoáng sửng sốt, dường như là phản xạ có điều kiện, cô lắc đầu.

“Gắng ngủ đi”

Tô Duy Nam nói xong thì nhầm hai mắt lại.

Mộ Mẫn Loan sững sờ.

Cứ vậy thôi sao? Trên người mình chỉ mặc duy nhất một chiếc áo tắm, cứ thế năm bên cạnh anh, vậy mà anh ấy không chạm vào mình sao?

Nghĩ đến đây, đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm thấy khóe mắt cay cay.

Cô cắn chặt môi, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.

Thiếu chút nữa cô quên mất, anh ấy có vị hôn thê rồi Người phụ nữ tên là Âu Mỹ Lệ đó đã cứu anh một mạng, Tô Duy Nam sẽ đồng ý lấy cô ấy.

Năm năm, mọi chuyện đều sẽ thay đổi, nói không chừng trong năm năm đó, Tô Duy Nam cũng đã thay lòng rồi.

Nghĩ đến đây, Mộ Mẫn Loan cảm thấy ngực mình như bị mấy trăm cây kim đâm vào, đau đến mức không thể hít thở nổi.

Cô cắn chặt môi, lặng lẽ nghiêng người, lén dựa về phía Tô Duy Nam Gần như lúc cô lấy hết dũng khí, đưa tay muốn chạm vào anh.

Chỉ tiếc là tay cô còn chưa kịp chạm tới, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Duy Nam vọng lại: “Còn chưa ngủ à?”

Mộ Mẫn Loan hoảng hốt vội thu tay lại: “Em… em không ngủ được”

Tô Duy Nam nhạy cảm như thế nào, sao anh lại không phát hiện ra động tác của Mộ Mẫn Loan được.

Giọng nói uất ức của cô vang lên, Tô Duy Nam bất đắc dĩ nhíu mày: “Đừng có nghĩ lung tung, giờ em còn yếu lắm, phải chăm sóc cho tốt.”

Suy nghĩ lung tung?

Mộ Mẫn Loan do dự một chút, cô mặt dày mở miệng: “Em không có. Thật ra sức khỏe của em đã ổn rồi, em có thể.

“Có thể làm gì?”

Tô Duy Nam quay người lại, nghiêng người nhìn cô, hơi thở ấm áp phảng phất trên mặt cô.

Mộ Mẫn Loan không dám ngẩng đầi nhưng cô có thể tưởng tượng được lúc này đây trên mặt anh là nụ cười trêu chọc.

Cô rất yêu anh.

Nhưng tại sao anh lại không muốn chạm vào cô chứ.

Mộ Mẫn Loan thở một hơi thật sâu, tay cô run rẩy níu lấy áo anh.

Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, càng dựa càng gần, hồi ức năm năm trước càng trở nên rõ ràng trong đầu óc.

Cảm giác đau đớn đó khiến sắc mặt cô trắng bệch, nhưng dù trong lòng lo lắng, tay cô vẫn không hề do dự.

Dù không bật đèn lên nhưng Tô Duy Nam cũng cảm giác được phản ứng của cô.

Cô đang sợ à? Là vì cái lần năm năm trước sao?

Tô Duy Nam bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa tay giữ chặt tay cô lại.

“Sức khỏe của em còn chưa hồi phục đâu.”
 
Chương 3803


Chương 3803

Nghe vậy Mộ Mẫn Loan lập tức cuống lên.

€ô hơi hoang mang rồi lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên: “Có phải nếu sức khỏe của em tốt rồi thì anh sẽ đồng ý chạm vào em không?”

Trong bóng tối, đôi mắt của Mộ Mẫn Loan vẫn sáng ngời như trước, cô nhìn Tô Duy Nam như vậy, khiến lòng anh cũng sôi trào nóng lên.

Tô Duy Nam xoay người lại, nâng cảm của cô lên: “Muốn anh chạm vào em thế à?”

Xưa nay, trước mặt anh Mộ Mãn Loan luôn ngoan ngoãn nghe theo, nhưng cô đã mất đi người đàn ông này quá lâu, cô sợ mình mà còn kiểu cách thì anh sẽ thực sự rời khỏi mình.

Thế là đôi mắt cô lấp lánh nhìn anh: “Vâng”

Tô Duy Nam híp mắt, dường như anh cũng rất kinh ngạc khi Mộ Mẫn Loan thoải mái biểu đạt thẳng thừng lòng mình như vậy.

Trước kia cô luôn cẩn thận từng li từng tí một, cho dù cô muốn làm chuyện gì, chỉ cần một ánh mắt của Tô Duy Nam thôi, cô cũng sẽ từ bỏ ngay lập tức, dứt khoát bỏ đi mà còn cam tâm tình nguyện.

Ở nước Thiên Hoàng này, Mộ Mẫn Loan là người như thế nào chứ?

Cô chính là nữ thần quốc dân! Tất cả đàn ông nước Thiên Hoàng đều chọn cô là người đứng đầu bảng mỹ nhân.

Một người phụ nữ như cô đã mở miệng gọi mời, nếu nói không thấy xao động thì đúng là không được bình thường.

Tô Duy Nam nhìn đôi mi của cô nhẹ nhàng run lên vì căng thẳng, anh mới thở dài một hơi “Phải chăm sóc cơ thể cho khỏe đã”

Tô Duy Nam trở mình, cố gắng khống chế hô hấp, để hơi thở của mình vẫn vững vàng trầm ổn.

Không phải là anh không muốn Mộ Mãn Loan, chỉ là cô ngủ mê man lâu như vậy, có lẽ cơ thể còn chưa phục hồi hoàn toàn.

Cho dù anh có muốn, chắc chẩn anh sẽ không lấy sức khỏe của cô ra làm tiền đặt cược.

Hô hấp của Mộ Mẫn Loan không ổn định, cô quay đầu nhìn Tô Duy Nam đang năm bên cạnh mình, sau một lúc cô mới yếu ớt mở lời.

“Em sẽ khỏe nhanh thôi mà”

Sau khi nói xong câu đó, cô lấy hết dũng khí ôm eo Tô Duy Nam, sau đó tựa đầu vào lưng anh trước khi anh kịp đẩy cô ra Tô Duy Nam có thể cảm giác được nhiệt độ trên người cô, cơ thể anh cứng đờ, vốn định kéo tay cô ra rồi cũng đành dừng lại “Ngủ đi”

Lần này, giọng nói của anh trở nên trầm thấp hơn.

Nhưng Mộ Mẫn Loan cảm giác được sự quan tâm trong đó, cô nhếch môi, thỏa mãn ngủ thiếp đi.

Nhưng cô lại hoàn toàn không biết, động tác này của cô khiêu khích Tô Duy Nam đến mức nào.

Cô gái mình yêu cứ thế năm bên cạnh, anh phải cố gắng bao nhiêu mới có thể khống chế bản thân không làm xẵng làm bậy.

Thôi vậy, dù thế nào đi nữa, cô cũng mới tỉnh lại, như thế là đã quá đủ rồi Đến khi hơi thở của Mộ Mẫn Loan dần ổn định, chìm sâu vào giấc ngủ, Tô Duy Nam mới hơi xoay người, mở cánh tay phải của cô ra.
 
Chương 3804


Chương 3804

Cơ thể Mộ Mẫn Loan rơi vào lòng anh, đây là tư thế ngủ mà cô thích nhất: Mộ Mẫn Loan luôn thiếu cảm giác an toàn, cho nên mỗi lần ngủ cạnh Tô Duy Nam, cô sẽ luôn cuộn mình thành một đống, chỉ hận không thể dính chặt vào người anh.

Giống như thể chỉ có thế mới khiến cho cô an tâm hơn một chút.

Nhưng Mộ Mãn Loan lại không hề biết rằng, cô càng như vậy càng khiến người ta đau lòng hơn.

Tô Duy Nam thu tay lại, cúi đầu thỏa mãn hôn khẽ lên mặt cô một cái: “Ngủ ngon!”

Trong giấc ộ Mãn Loan nghe được có một giọng nói vô cùng dịu dàng nói nhẹ bên tai, cô thỏa mãn nhếch môi lên, cọ cọ trong lòng người kia một cái, giấc ngủ càng thêm sâu.

“Làm sao đây? Sao chị ấy còn chưa tỉnh?”

Giọng Tô Lam vô cùng sốt ruột.

“Hay là em ghim cho chị ấy mấy châm xem thử?”

“Rõ ràng tối qua đã tỉnh rồi, sao sáng sớm nay lại không tỉnh lại nữa”

Quan Triều Viễn nhíu mày: “Hôm qua mưa to gió lớn, đến trưa thì đường núi ở đây mới có thể thông lại được, giờ chúng ta muốn đi cũng chưa chắc có thể đi được thuận lợi, em muốn châm cứu cho cô à? Nhưng em có mang kim châm đi đâu, châm thế nào được?”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Tô Lam sốt ruột quay đầu nhìn về phía Tô Duy Nam: “Anh à, tối qua có xảy ra chuyện gì không?’ Tô Duy Nam nghẹn họng không nói được gì, có thể xảy ra chuyện gì được kia chứ, chỉ là anh từ chối yêu cầu của Mộ Mãn Loan mà thôi.

Nếu đó là nguyên nhân khiến cô hôn mê bất tỉnh lần hai, thì Tô Duy Nam hận chết đi được.

Anh nhìn Mộ Mẫn Loan thật lâu, cuối cùng quyết định ngồi xuống bế cô lên.

“Anh à, anh muốn đi đâu vậy?” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Cho dù đường núi không đi được anh cũng phải nghĩ cách xem thử có thể đưa cô ấy đi được không?”

Sau khi nói xong, Tô Duy Nam xoay người đi ra cửa.

Chỉ là anh còn chưa kịp bước được mấy bước, đột nhiên anh cảm giác được người trong lòng khẽ cựa quậy.

Tô Lam là người đầu tiên phát hiện ra Mộ Mẫn Loan có động tĩnh, cô vui mừng thốt lên: “Anh, đợi chút đã”

Bước chân Tô Duy Nam dừng lại, anh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, không ngờ.

Mộ Mẫn Loan lại mơ màng hừ hừ hai tiếng, sau đó cứ thế mở mắt ra.

Cô bất giác đưa tay lên dụi mắt, lúc này Mộ Mẫn Loan mới nhận ra mình không còn nẵm trên giường nữa mà lại ngủ trong lòng Tô Duy Nam.

Hơn nữa xung quanh ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng quỷ dị.

Trong lòng Mộ Mẫn Loan bỗng thót lên, cô kinh ngạc ngẩng đầu hỏi mọi ngườ “Mọi người sao vậy? Sao ai nấy lại nhìn chăm chăm em như vậy là sao?”

Quan Triều Viễn: “..”
 
Chương 3805


Chương 3805

Tô Duy Nam Chỉ có Tô Lam là người đầu tiên phản ứng lại “Tốt quá rồi, cuối cùng chị cũng tỉnh lại rồi”

Lúc này Mộ Mẫn Loan không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô kinh ngạc nhìn về phía Tô Lam: “Chị lại ngủ rất lâu sao?”

Tô Lam quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim chỉ vừa vặn điểm mười giờ sáng.

€ô sờ mũi sau đó nhìn về phía anh trai của mình.

“Anh à, hôm qua náo loạn đến trễ như thế, hôm nay ngủ nướng đến mười giờ cũng là bình thường mà, có phải không anh?”

Mãi sau khi nghe Tô Lam nói vậy, Quan Triều Viễn mới phản ứng lại được.

Anh nhìn Tô Duy Nam với ánh mắt đầy ghét bỏ.

“Có nghĩa là chẳng qua cô ấy ngủ nướng mà thôi, thế mà anh cứ như gặp phải chuyện hệ trọng, muốn đưa cô ấy đến bệnh viện ngay?”

Tô Duy Nam nhìn Mộ Mẫn Loan đang ngơ ngác nằm ở trong lòng mình, anh chớp mắt không hề nói gì thêm.

Đúng vậy, tối qua vật lộn đến nửa đêm, có lẽ cũng phải hai giờ sáng, giờ sức khỏe của Mộ Mẫn Loan còn chưa khỏe hẳn, cô ngủ hơi sâu cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là một lần rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Anh gọi Mộ Mẫn Loan mấy tiếng nhưng không thấy cô tỉnh lại, thế là lòng anh như lửa đốt, cứ tưởng cô lại tiếp tục hôn mê.

Thấy Tô Duy Nam có vẻ khó trả lời, đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm giác như lòng mình được phủ lên đầy mật, ngọt ngào vô cùng.

Gương mặt của cô thoáng ửng hồng, nhưng giọng nói lại hết sức dịu dàng, cũng cẩn thận từng li từng tí một: “Em không sao đâu, anh để em xuống đi”

Tô Duy Nam khẽ hảng giọng một tiếng, nhưng lại không hề có ý định thả cô ra mi xoay người đi thẳng về phía phòng ngủ bên kia.

Nhất thời Mộ Mẫn Loan cũng thấy hơi ngượng ngịu: “Em không sao thật mà, em có thể tự đi được.

Nhưng Tô Duy Nam lại không hề quan tâm mà thản nhiên đáp lại: “Trời đang lạnh lắm, em không mang dép mà, về phòng mang dép đã, đổi bộ quần áo khác rồi ra”

Giọng nói của anh dù vẫn có đôi chút lạnh lùng, nhưng lại đầy ắp vẻ quan tâm với cô.

Mộ Mẫn Loan không nói thêm gì nữa, cô khéo léo nép vào vòng ôm của anh, khóe miệng bất giác cong lên.

Mãi đến tận khi hai người đi vào trong phòng ngủ, Tô Duy Nam đặt cô lên giường, lúc này anh mới khẽ hỏi cô: “Cười cái gì hả?”

Khóe miệng Mộ Mẫn Loan cứng đờ, cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh.

Nhưng mà cô cũng rất thành thật, hoàn toàn không có ý định giấu diếm một chút nào.

Thậm chí ngay cả lúc nói chuyện, trong giọng nói của cô cũng vô thức tỏ rõ sự ngọt ngào: “Em rất vui mà”

Ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên, cứ nhìn cô như vậy.

Sau đó anh đưa tay nâng căm cô lên, để cô ngẩng đầu rồi bốn mắt nhìn nhau.

“Là thấy anh căng thẳng nên em vui hả?”

Nên nói sao nhỉ, thậm chí Mộ Mẫn Loan còn cảm thấy dù ngoài trời đang mưa to sét giật, cô vẫn như quay lại khoảng thời gian hạnh phúc khi có Tô Duy Nam bên cạnh.

Cô không đáp mà chỉ mang giày vào, sau đó bắt đầu thay đầu áo.
 
Chương 3806


Chương 3806

Chiếc áo ngủ trắng như tuyết từ từ rơi xuống, da của cô rất trằng, trong căn phòng mờ tối này, thậm chí nó còn trở nên trắng bệch, vô cùng chói mắt.

Mà vị trí Tô Duy Nam đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong cơ thể cô.

Cô rất gầy, nhưng không phải là kiểu gây yếu do bị bệnh lâu ngày, mà mỗi đường nét trên người cô đều vô cùng hấp dẫn.

Cổ họng Tô Duy Nam khát khô, ánh mắt cũng trở nên tối sầm.

Ngay lúc Mộ Mẫn Loan chuẩn bị cầm quần áo mặc lên thì đột nhiên có một vòng tay to lớn ôm lấy mình.

Mộ Mãn Loan giật mình, nhưng mà một giây sau, hơi thở của Tô Duy Nam bao phủ quanh cô, khiến tâm trạng của cô nhanh chóng bình ổn lại.

Hô hấp của hai người dần trở nên nặng nề.

Bên tai vang vọng tiếng thở d0c của anh, Mộ Mẫn Loan mới làm một hành động vô cùng to gan, to gan nhất trong đời cô khi đối mặt với Tô Duy Nam, cô xoay người kéo cổ anh lại: “Muốn em.”

Không phải khẩn cầu, cũng không còn là câu nghỉ vấn, đó là câu khẳng định.

Đối với việc này, cô hoàn toàn không cần dò hỏi ý tứ của Tô Duy Nam.

Ánh mắt cô chờ đợi, vẻ mặt như ẩn hiện sự thận trọng mong chờ, cô cũng không biết bản thân mình như vậy hấp dẫn đến mức nào.

Tô Duy Nam cúi đầu hôn cô.

Ngay giờ khắc đó, trong đầu Mộ Mẫn Loan chỉ có một việc, đó là giao hết mình cho anh.

€ó lẽ chỉ có như vậy, cô mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh anh.

Mà cho dù có một ngày anh muốn rời khỏi đây, cô cũng sẽ không thấy hối hận hay là tiếc nuối gì.

Ở phương diện này, xưa nay Mộ Mẫn Loan chưa từng cảm thấy cấp thiết như thế, nhưng sự mong đợi đó lại khiến Tô Duy Nam cảm thấy không đúng.

Lúc tay cô quấn lấy hông hay, động tác của Tô Duy Nam đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt anh có phần hơi lạnh, cúi đầu nhìn Mộ Mẫn Loan: “Tại sao?”

Dường như Mộ Mẫn Loan còn chưa phục hồi lại tinh thần, cô đờ đẫn nhìn anh: “Sao lại không thể chờ đợi được?”

Tô Duy Nam là người thông minh như thế nào, từ hôm qua khi Mộ Mẫn Loan bắt đầu mời gọi anh, anh đã loáng thoáng nhận ra tâm trạng cô có gì đó không đúng lắm.

“Em đang sợ à?”

Toàn bộ tâm tư như bị người đàn ông mà mình yêu thương nhất nhìn thấu, đột nhiên Mộ Mãn Loan có cảm giác không còn chốn dung thân.

Đối mặt với ánh mắt của Tô Duy Nam, thậm chí Mộ Mẫn Loan còn thấy kích động, cô muốn anh ở lại bên mình, không muốn anh đi tìm Âu Mỹ Lệ nữa, đừng làm vị hôn phu của cô 1a nữa.

Nhưng những lời đó cô không có cách nào nói ra được, bởi vì cô đã mất đi quyền đòi hỏi Tô Duy Nam, làm vậy cũng là không công bằng với anh.

“Em Ngay lúc Mộ Mẫn Loan như muốn nói gì đó, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ: “Anh ơi, anh có điện thoại, hình như là cô Âu Mỹ Lệ gọi tới, nghe giọng điệu cô ta thì có việc gì gấp lắm”

Là giọng của Tô Lam.
 
Chương 3807


Chương 3807

Sau khi nghe xong câu nói này, ánh mắt Tô Duy Nam nhìn cô trở nên trầm hẳn.

Sự giao lưu giữa hai người như bị phá vỡ trong nháy mắt, vẻ mặt Mộ Mãn Loan cũng tối đi Âu Mỹ Lệ lại tìm anh Hai tay cô mất tự nhiên siết chặt lấy vạt áo của mình.

“Cô Âu có việc muốn tìm anh kìa, anh đi nghe điện thoại đi, em thay quần áo xong thì Sẽ ra ngay.

Nói xong, Mộ Mẫn Loan vội cúi đầu, thu dọn quần áo của mình Ánh mắt Tô Duy Nam có phần ngờ vực, ánh lướt qua lướt lại trên người Mộ Mãn Loan.

Rốt cuộc anh cũng nhận ra, mỗi khi nhắc tới dkl, động tác của cô lại trở nên mất tự nhiên, thậm chí ngay cả việc cài sai cúc áo cô cũng không nhận thấy.

Trong đôi mắt sâu thẳm như lóe lên tia sáng.

Tô Duy Nam như đoán được điều gì, anh nói: , anh ra ngoài nhận điện thoại trước.”

Sau khi nói xong, Tô Duy Nam xoay người mở cửa rời đi, chỉ còn lại mình Mộ Mẫn Loan đứng bên trong phòng ngủ.

Động tác cài áo vốn nhẹ nhàng lưu loát đột nhiên ngừng lại, Mộ Mẫn Loan ôm lấy mặt mình, trông hết sức chán chường.

Mộ Mãn Loan à, rốt cuộc bây giờ mày còn hy vọng xa vời cái gì nữa?

Rốt cuộc là ai nói, chỉ cần có thể ở lại bên cạnh anh ấy là được rồi?

Giờ người phụ nữ kia chỉ gọi cho anh ấy một cuộc mà mày đã đau lòng nên mức không thở nổi, sao mày lại vô dụng như vậy?

Sau khi xây dựng lại tâm lý xong, cuối cùng Mộ Mẫn Loan cũng bình tĩnh lại được.

Cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ nữ thần quốc dân lạnh lùng như băng của ngày thường.

Thay quần áo xong xuôi, Mộ Mẫn Loan đẩy cửa đi thẳng ra phòng khách.

Cô thấy mấy người Tô Lam cũng đã dọn đồ xong, có lẽ là chuẩn bị rời đi.

Tô Lam vừa nhìn thấy cô thì khẽ cười chào hỏi: “Vừa nãy cô Âu phái người tới mở đường dưới chân núi, cho nên bây giờ chúng ta có thể lập tức đi được rồi”

Mộ Mẫn Loan cười hơi miễn cưỡng: “À, vậy hả, vậy thì tốt quá.”

Tô Lam cứ thế đi tới bên cạnh cô, những hiểu lầm và chán ghét trước kia đều biến thành mây khói sau khi Mộ Mẫn Loan tỉnh lại, Hai người như quay về mối quan hệ chị em tốt, khó mà chia cắt của rất nhiều năm trước.

“Ngày mai em hẹn bên khoa phụ sản siêu âm bốn chiều, chị có rảnh không? Có thể đi cùng với em không?”

Tô Lam cười tươi nhìn Mộ Mẫn Loan, thật ra cô đã đi kiểm tra rất nhiều lần nên cũng sớm quen rồi Nhưng cô sợ một mình Mộ Mãn Loan ở lại trong biệt thự không có ai nói chuyện, cho nên mới gọi cô ấy đi cùng mình.

Mộ Mẫn Loan gật đầu, nhưng mà cô lại do dự quay đầu nhìn về phía Tô Duy Nam.

Giọng nói của anh khẽ vang lên: “Mai anh phải xử lý vài việc ở tập đoàn Âu thị, không thế đi cùng hai người được, em đi cùng với Tô Lam đi”

Mộ Mẫn Loan gật lòng lại thấy cô đơn.

Tô Duy Nam muốn đi tập đoàn Âu thị à, có u, chỉ có điều trong phải là đi gặp Âu Mỹ Lệ không?

Hình như Tô Duy Nam cũng nhận ra cảm xúc của Mộ Mãn Loan bỗng kém đi nhiều, anh không buồn quan tâm mà đi tới thu dọn đồ đạc, còn ra vẻ tùy ý nói một câu: “Âu Mỹ Lệ đi công tác rồi, phải hơn tháng nữa mới trở về. Bên kia có chút việc cần anh qua xử lý”

Vừa nghe thấy vậy, ánh mắt của Mộ Mẫn Loan sáng lên trong chớp mắt.

Tô Duy Nam không phải đi gặp Âu Mỹ Lệ, anh chỉ đi làm việc công thôi.
 
Chương 3808


Chương 3808

Chút biến hóa nhỏ xíu trên mặt Mộ Mãn Loan này không thể thoát khỏi ánh mắt của Tô Duy Nam, anh cảm thấy có phần hơi nhức đầu.

Xem ra có một số việc anh phải giải quyết nhanh.

Hôm sau, Quan Triều Viễn lái xe đưa Tô Lam tới bệnh viện siêu âm bốn chiều.

Sau khi Mộ Mãn Loan tỉnh lại, Tô Duy Nam từng dẫn cô sang bên phòng nghiên cứu khoa học để kiểm tra toàn thân, thấy các chức năng trong cơ thể đều khôi phục bình thường cả.

Ngoài việc sức khỏe còn hơi yếu ra thì không có vấn đề gì quá lớn.

Bác sĩ cũng đề nghị cô nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, vậy mới có lợi cho sự phục hồi chức năng vận động của cơ thể.

Cho nên Tô Lam mới nghĩ tới chuyện đưa Mộ Mãn Loan tới bệnh viện với mình.

Trong xe, Mộ Mãn Loan chống cằm, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa xe, trong mắt cô chứa đầy tâm sự.

Tô Lam ngồi một bên cũng thấy lạ, dù sao bây giờ Mộ Mãn Loan cũng đã tỉnh lại rồi, còn được ở bên cạnh anh trai như ý nguyện.

Người có tình sẽ thành thân thuộc, chẳng lẽ kết quả này không tốt hay sao? Sao trông Mộ Mẫn Loan có vẻ như mây mù giăng lối, tâm trạng không ổn là bao vậy?

Tô Lam suy nghĩ một chút rồi hơi nhích người về phía Mộ Mẫn Loan.

“Mãn Loan à, chị không vui hả?”

Mộ Mẫn Loan lập tức hồi phục tinh thần, cô nhìn Tô Lam một chút rì đầu.

“Không có, chị không hề không vui mà”

Tô Lam nhìn vẻ mất hồn mất vía kia thì không nhịn được trêu: tỉnh vội lắc phải không?”

Mộ Mẫn Loan bị Tô Lam trêu chọc thì hơi đỏ mặt, nhưng lần này cô không còn giấu mình như trước đó, ngược lại cô còn khẽ gật đầu: “Nhìn những nơi xa lạ này chị lại nghĩ tới anh em, những năm qua anh ấy lưu lạc ở nước ngoài, không biết đã trải qua thế nào?”

Tô Duy Nam từng là con của trời mà.

Nhưng vì cô vu hại, anh lại trở thành trò cười của mọi người Sau vụ tai nạn xe cộ đó, anh cũng biến thành một người sống nửa thực vật.

Đưa mắt nhìn đất nước xa lạ này, cô thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, một mình anh từng từng bước đi đến ngày hôm nay như thế nào.

Chỉ cần nghĩ tới những chuyện Tô Duy Nam đã trải qua mấy năm rồi, trái tim cô như: bị vô số kim đâm ghim vào.

“Aiz..”

Tô Lam cũng thở dài một hơi, cô đưa †ay nắm chặt lấy tay Mộ Mãn Loan.

“Thật ra những chuyện này đều đã qua cả rồi, nếu anh ấy đã quay lại thì chị không cần quá tự trách, dù sao thì trong chuyện này chị cũng là người bị hại mà thôi”

Mộ Mẫn Loan nở nụ cười tự giễu.

“Chị sao? Chị thì bị hại cái gì, những gì chị phải nhận chẳng qua là vì có tội thì phải chịu mà thôi. Còn người bị hại thực chất là đứa bé còn chưa kịp ra đời của chị kia kìa”

Tư Vũ Chiến hợp tác với bố mẹ phá đi cái thai của Mộ Mẫn Loan, đây là nỗi đau lớn nhất đời này của cô.

Vốn đứa bé có thể bình an ra đời, khỏe mạnh lớn lên.
 
Chương 3809


Chương 3809

Nhưng chỉ vì một lời nói dối của Tư Vũ Chiến, thậm chí nó còn chưa kịp sinh ra thì đã bị giết chết.

“Con chị?”

Mộ Mẫn Loan quay đầu nhìn phần bụng hơi nhô lên của Tô Lam, vẻ mặt hâm mô.

không hề che giấu: “Nếu đứa bé không xảy ra chuyện thì có lẽ bây giờ cũng đã bốn tuổi rồi”

Lúc Mộ Mẫn Loan nói ra câu đó, viền mắt cô hơi cay cay: “Chắc đứa bé sẽ đẹp như cha của nó vậy, cũng thông minh như thế”

Những lời Mộ Mẫn Loan nói ra khiến cho.

Tô Lam vô cùng khiếp sợ.

Thật ra cô vẫn cho rằng mô chỉ đơn giản là bị Tư Vũ Chiến và cha mẹ mình lừa dối mà thôi.

Không ngờ cô ấy còn từng có một đứa bé với anh mình.

“Anh em có biết chuyện này không?”

Mộ Mẫn Loan lắc đầu bắt đắc nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Lam: “Anh ấy chưa biết chuyện này đâu, trước giờ chị chưa từng nhắc tới chuyện này với anh ấy Dù sao với tính cách của Tô Duy Nam, nếu anh biết có người hại chết con của mình, nhất định anh ấy sẽ điên lên chém người kia thành trăm mảnh.

Rốt cuộc hiện tại Tư Vũ Chiến thế nào rồi, cô không có hứng thú muốn biết, mà cũng không muốn nghe chỉ có điều, cô không muốn để cho Tô Duy Nam phải mạo hiểm.

“Vậy chị nói cho em nghe, có phải chị cũng không định nói cho anh ấy biết sức khỏe của chị có vấn đề không?”

Tô Lam đã từng xem báo cáo kiểm tra của Mộ Mãn Loan ở bệnh viện, trong báo cáo có nói, sau này khả năng Mộ Mẫn Loan có thai là rất thấp.

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Mộ Mẫn Loan trở nên thảm hại vô cùng, giọng nói của cô khế run lên: “Đợi đến khi cần nói, dĩ nhiên là chị sẽ nói cho anh ấy biết”

“Nhưng mà…” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Lam còn định nói thêm gì đó nữa thì đúng lúc này chiếc xe lại dừng lại.

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn hai người một chút, Tô Lam lập tức hiểu được hàm ý ánh nhìn kia, cho nên cô không nói tiếp nữa.

Sau khi ba người xuống xe, đi thẳng là đến phòng khám của khoa phụ sản rồi Lúc siêu âm bốn chiều, người thân của bệnh nhân không được đi vào, cho nên Quan Triều Viễn và Mộ Mãn Loan chỉ có thể ngồi chờ ở bên ngoài Quan Triều Viễn biết Tô Lam có bóng ma tâm lý với việc siêu âm, cho nên trước khi cô đi vào, anh dặn dò ngoài cửa vài câu “Em đừng căng thẳng, cũng giống như làm kiểm tra ở trong nước vậy thôi, biết không?”

Tô Lam cười híp mắt gật đầu, Quan Triều Viễn đưa tay ra vén lại mái tóc rối trước trán cô, động tác dịu dàng và đầy yêu thương: “Nếu sợ thì anh đi nói chuyện với bác sĩ một chút, anh vào cùng em nhé?”

Quan Triều Viễn nói vậy khiến lòng Tô Lam ấm áp hơn rất nhiều, cô khẽ läc đầu: “Anh đừng lo, em bị ám ảnh là vì mất đi anh trai em, giờ anh trai em đã quay lại rồi, em sẽ không sợ nữa. Giờ em không nhịn được muốn vào xem em bé nhà mình đã lớn lên thành hình dáng thế nào rồi đấy”

Thấy vẻ ung dung của Tô Lam, Quan Triều Viễn mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh quay đầu lại nhìn lướt qua Mộ Mẫn Loan.

“Còn nữa, chuyện liên quan tới Mộ Mẫn Loan…”

“Em biết rồi, thật ra em hiểu tính của anh trai em, mặc dù bên ngoài anh ấy rất lạnh lùng nhưng trong lòng quan tâm lắm, em tin có một số việc thật ra anh ấy đã biết từ lâu rồi. Mộ Mẫn Loan từng mang thai con của họ, cho nên anh ấy mới đi rất xa để tham gia phiên tòa xét xử Tư Vũ Chiến, còn chuyện Mộ Mẫn Loan không thế mang thai nữa…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom