Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2688


Chương 2688

“Thích, rất thích.”

Sau đó, cô như nhớ đến chuyện gì đó: “Vậy sau này có phải em sẽ được thường xuyên đến đây không?”

Ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt mở miệng: “Không được.”

Để cho cô thường xuyên đến đây không phải là anh sẽ lại một mình cô đơn sao?

Tô Lam phồng mặt lên: “Nhưng đồ đạc đều đã mua hết cả rồi, cứ để như vậy chẳng phải rất lãng phí sao?”

“Ai nói là lãng phí?”

“Đương nhiên là lãng phí. Mua đồ mới như vậy lại để ở đây cho dính bụi còn chưa phải là lãng phí sao”

Tô Lam dựa vào ngực anh, lẳng lặng nhìn khu vườn trước mặt. Mặc dù ngôi nhà ở biệt thự trên núi Ngự Cảnh cũng rất đẹp, nhưng đây là nơi cô đã lớn lên, là nơi chứa đựng những ký ức không thể nào xóa nhòa của cô.

“Sau khi kết hôn, thỉnh thoảng chúng ta cùng đến đây là sẽ không lãng phí nữa”

Nghe được giọng nói nhàn nhạt của Quan Triều Viễn, Tô Lam buồn bực nói: “Cũng chỉ còn cách như vậy…”

Không đúng!

Cô nghe tiếng như có một sợi dây thần kinh nào đó trong não bộ đột nhiên bị đứt Cơ thể Tô Lam mạnh mẽ chấn động, nhanh chóng lùi ra khỏi người anh. Đôi mắt Tô Lam mở to nhìn Quan Triều Viễn như nhìn thấy quái vật: “Lệ, Quan Triều Viễn, anh… anh vừa nói cái gì Tô Lam có vẻ đang vô cùng sợ hãi.

Cả người lảo đảo, thậm chí lời nói cũng không được rõ ràng, Quan Triều Viễn ánh mắt thản nhiên nhìn cô: “Tai em nghe không rõ sao?”

Tô Lam mặt đỏ bừng, bất giác cảm thấy không biết để tay vào đâu: “Em, em nghe rất rõ, chỉ là, em chỉ là..”

“Lần này đến nói chuyện cũng không được nữa sao?”

Tô Lam có chút khẩn trương nằm chặt đầu ngón tay: “Không phải như vậy”

Hai tay to lớn của Quan Triều Viễn đột nhiên đưa ra, ôm cô vào trong lòng.

Anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Tối hôm qua nếu như em không say rượu nhanh như vậy thì nó đã lãng mạn hơn rồi..”

“Bùm!”

Tô Lam cảm thấy giống như đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi.

Cái gì cơ?

Tối hôm qua?

Tô Lam bắt đầu nhanh chóng sắp xếp lại các manh mối: Tối qua đột nhiên Quan Triều Viễn rảnh rỗi như vậy, điều này quả thực hiếm có, còn tự mình đi chọn đồ đạc, rồi cùng đi ăn. Rõ ràng nếu như hôm qua cô không uống say thì chắc chẩn còn có chuyện khác đã được sắp xếp.

Không lẽ…

Tô Lam bỗng trở nên bối rối. Ngẩng đầu lên nhìn anh, cảm giác như trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Đây, đây là lời cầu hôn sao?”

Quan Triều Viễn nhìn cô không chớp mắt: “Nếu đúng là như vậy, em có đồng ý không?”

Nếu đúng là như vậy, em có đồng ý không? Giọng nói của người đàn ông này du dương giống như tiếng đàn cello đang mê hoặc, dụ dỗ cô…

Bàn tay to của Quan Triều Viễn vòng qua eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
 
Chương 2689


Chương 2689

Mặc dù biểu cảm của anh đặc biệt bình tĩnh khi nói đến chuyện này, nhưng nhìn đến Tô Lam cô biểu cảm gần như là sắp ngất đến nơi Đột nhiên anh cảm thấy nỗi lo lắng vô hình trong mình, và thậm chí là cả một chút mong đợi…

Tô Lam lắp bắp mở miệng: “Em, em “Cái gì, cậu cứ thế mà chạy đi sao?”

Trong quán cà phê Thiên Ngọc, Lâm Thúy Vân đập bàn đứng dậy, hét lớn.

Những người khác trong quán cà phê ngạc nhiên rồi nhìn chăm chằm vào họ.

Tô Lam nhanh chóng kéo cô ấy ngồi xuống rồi nói: “Thúy Vân, cậu thấp giọng xuống đi”

Lâm Thúy Vân tức giận ngồi xuống. Cô thật muốn bổ đầu Tô Lam ra xem rốt cuộc trong đầu cô ấy chứa nước hay bã đậu, hay là chứa cả hai nữa.

“Cậu, cậu!”

Lâm Thúy Vân tức giận lấy tay chọc vào trán cô: “Nam thần kiêu ngạo mà tớ hâm mộ như vậy đã cầu hôn cậu đấy. Thế mà cậu ở đấy cả nửa ngày cuối cùng lại chạy mất sao?

Đúng là phí của trời mà! Tớ, nếu tớ mà là cậu thì anh ấy còn chưa nói xong thì tớ đã trực tiếp quỳ gối xuống mà đồng ý rồi”

Tô Lam khuôn mặt đen lại: “Lâm Thúy Vân, tớ đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy, đừng đùa nữa.”

Thực ra, bản thân Tô Lam cũng rất bất lực. Rõ ràng mấy ngày trước còn đang bối rối không biết cô rốt cuộc đối với anh có vị trí như thế nào. Kết quả là, hôm qua anh ấy lại trực tiếp cầu hôn cô rồi.

Cũng không đúng. Anh chỉ nói một câu là, nếu đúng như vậy em có đồng ý không?

Đây không tính là thật sự cầu hôn.

Quan Triều Viễn hẳn là chỉ muốn thăm dò một lần thôi.

Đúng rồi! Nhất định phải làm như vậy.

Tô Lam bắt đầu không ngừng tự tẩy não. Cô muốn làm giảm đi cảm giác tội lỗi của bản thân.

Lâm Thúy Vân tự cho mình là một cuốn Kinh Phật mà giáo huấn rằng: “Tớ rất thẳng thắn! Với một nam thần điển trai như thế, chuyện cầu hôn nói ra cũng đâu dễ dàng gì. Vả lại cũng đã bị chơi cho một vố như thế, tức giận đâu có ích gì.”

Tô Lam có chút lo lăng: “Thế giờ tớ phải làm sao? Lúc đó tớ vô cùng bối rối nên mới quyết định chạy đi”

Lâm Thúy Vân nhìn chằm chằm: “Tô Lam! Cậu nói câu thật lòng cho tớ nghe, có phải sự thực là cậu đã thích anh ấy rồi đúng không?”

Tô Lam cần môi cúi đầu im lặng “Yêu thật rồi đúng không? Cũng phải thôi! Có quyền thế, tiền bạc, có nhan sắc, nhân cách tốt. Nếu đổi là tớ thì tớ cũng bằng lòng yêu. Mà không đúng! Nên nói là đứa con gái nào chả thích có được người yêu như thết”

“Vốn dĩ không phải vì gia đình anh ta có quyền thế và tiền bạc nên tớ mới thích anh ấy. Mà là…”

Quan Triều Viễn lúc mới bắt đầu tán tỉnh rất mạnh bạo. Thậm chí điều đó khiến cho Tô Lam có cảm giác sợ hãi.

Nhưng cũng chính Triều Viễn của sau này lại rất khác. Chính nhờ sự ấm áp trong những cách pha trò có một không hai của anh đã dần dần rung động tới cô.

Anh chàng lãng tử ngày nào đã dần dầm chìm đắm vào guồng quay ái tình từ lúc nào không hay.

Đến lần này, Quan Triều Viễn vì cứu cô mà suýt phải bỏ mạng, Tô Lam mới thấu được tâm can của mình – cô đã yêu Quan Triều Viễn rồi.

Chỉ có điều…

Chuyện lần trước của Vương Tiến Phát đến giờ vẫn còn ám ảnh cô.
 
Chương 2690


Chương 2690

Tô Lam vẫn luôn nghĩ răng: “Nếu cô và Quan Triều Viễn thực sự yêu nhau, ở bên nhau. Rồi một hôm cha ruột của hai đứa trẻ xuất hiện và muốn mang con đi theo anh ta, cô sẽ phải làm gì tiếp theo?”

*Tớ hiểu!” Lâm Thúy Vân gật gù rồi cô ấy tiếp tục nói: “Nếu như vì mấy món đồ xa xỉ thì đã sớm đến với Nhan Thế Khải từ lâu “Thế còn hiện tại? Phải làm như thế nào?”

Lâm Thúy Vân cân nhắc một hồi liên nói: “Không thì như thế này đi. Cậu nghĩ cách đi nhận lỗi với nam thần, khi ấy nhớ phải pha trò như một đứa con nít ấy. Nếu như cách đó không được thì dùng chính tấm thân của cậu đi lấy lòng anh ấy đi, kiểu gì cũng thành công”

“Tớ nói nghiêm túc á. Dạo gần đây mình đọc qua mấy cuốn ngôn tình trong đó đều viết mỗi khi nhân vật nam và nhân vật nữ giận nhau, chỉ cần một người gợi ý tới chuyện ấy mọi thứ sẽ được giải quyết ổn thỏa. Bài này tuy cũ mà mị Tô Lam trừng mắt phân vân: “Liệu làm như vậy có ổn không?”

Lâm Thúy Vân giơ tay vỗ vào vai của Tô Lam nói: “Cậu yên tâm đi!” Nam thần vì cứu mạng cậu đến cả tính mạng của mình còn không màng tới. Lần này cậu cho anh ấy một cơ hội, cho anh ấy một trận lên bờ xuống ruộng cho biết mặt. Lại còn quỳ gối cầu hôn cậu nữa! Bảo đảm chuyện này xuôi chèo mát mái luôn”

Không hiểu sao nghe được lời nói của Lâm Thúy Vân xong, Tô Lam không thấy đáng tin chút nào.

Lâm Thúy Vân thở dài một hơi. Cô ấy nói với Tô Lam một câu đầy ẩn ý: “Không phải mình nói cậu… cái đồ ngây thơ ạ! Đã hai ngày không nói năng, liên lạc gì với nam thần, rõ ràng là cậu làm tổn thương lòng tự tôn của người ta rồi. Tớ nói với cậu như thế này! Ở cái thành phố Ninh Giang này có không biết bao nhiêu cô nàng đang chực chờ cơ hội để anh ấy dính bẫy thôi đó! Giờ cậu có thể tóm được anh ấy rồi. Bằng không, nếu có một ngày người ta dắt đi mất thì không biết than trời ở đâu cho được…”

Tô Lam đột nhiên nhớ lại câu chuyện của nửa tháng trước: Cô gái trẻ gửi tới biệt thự trên núi Ngự Cảnh một bộ âu phục nói là đồ cần trả lại cho Quan Triều Viễn. Người con gái ấy lẽ nào cũng chỉ là một nhụy hoa trong số hàng ngàn nhụy hoa mà chàng lữ khách tài tử hào hoa ấy từng ghé thăm.

“Thúy Vân! Tớ vừa nhớ ra một chuyện. Tớ phải đi trước đây!”

Tô Lam vội vàng cầm theo điện thoại, thu dọn đồ đạc.

Lâm Thúy Vân quan sát hành động của Tô Lam đoán rằng giờ đây cô đang rất sốt ruột.

Thúy Vân gật đầu cười tít mắt: “Tô Lam! Cậu đi hành động ngay lập tức đi. Chuyện làm hoà giữa hai vợ chồng không thể hoãn lại được nữa rồi. Trước sáu giờ tối nay sẽ lo liệu ổn thỏa đưa cậu về tới nhà”

Tô Lam vừa bước ra khỏi quán cà phê, lập tức bắt taxi đi đến cao ốc của tập đoàn Quan Thiên.

Cô nhớ không nhầm thì đây chính là nơi làm việc của Quan Triều Viễn Lòng cô lúc này chút hồi hộp.

Cô do dự, chần chừ hết lần này tới lần khác cô mới quyết định nhấc máy lên và gọi tới số của Quan Triều Viễn Sau khi chuông reo được 3 tiếng thì liền có người nhấc máy: “Alo! Tôi là Quan…”

“Vâng…”

Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau kể từ lần Tô Lam quay mặt bỏ chạy.

Dạo gần đây, Quan Triều Viễn mỗi ngày về nhà một muộn hơn. Mỗi lần anh về nhà, Tô Lam đều giả vờ như cô đang ngủ say.

Đợi đến buổi sáng của ngày hôm sau, lúc.

Tô Lam tỉnh mở mắt, thì Quan Triều Viễn đã rời đi từ trước rồi Khoảng thời gian ấy, mỗi khi Tô Lam nghe được những âm thanh thân thuộc đã gắn bó với mình từ lâu cất lên từ khoảng không nào đấy, cô mặc cho khóe mắt cay cay rồi tuôn ra những dòng lệ tủi hờn đã chất chứa bấy lâu nay…

“Tối nay… tối nay anh có bận không?”

Sau một hồi im lặng, bên kia vọng lại giọng nói trâm ấm của Quan Triều Viễn: “Tối nay anh có cuộc họp quan trọng, có chuyện gì à?”

©ó cuộc họp quan trọng. Thế có nghĩa là không rảnh.
 
Chương 2691


Chương 2691

Hai con mắt của Tô Lam đỏ hoe đi.

Tại sao cô lại cảm thấy tủi thân đến thế?

Rõ ràng là chính bản thân cô bỏ chạy. Rõ ràng ngày hôm ấy cũng chính cô khiến Quan Triều Viễn mất mặt. Vậy bản thân cô lấy tư cách gì để tủi thân chứ?

“Hải! Chẳng có chuyện gì cả. Chỉ là… chỉ là bảo mẫu nhờ em hỏi anh tối nay có về nhà ăn cơm hay không thôi?”

Tô Lam do dự một lát, chỉ có thể tự dối lòng được đến thế.

“Em cùng với bảo mẫu và lũ trẻ cùng ăn đị”

“Vâng” Tô Lam lặng lẽ cúp máy.

Cô ngước nhìn tòa nhà to lớn trước mặt, tâm trạng càng lúc càng tồi tệ hơn.

Tại văn phòng làm việc ở tầng thứ 18 của tòa ốc Quan Thiên Thẩm Tư Huy lười biếng tựa lưng vào khung cửa, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Là điện thoại của thỏ trắng à?”

Gương mặt Quan Triều Viễn trở nên sầu não, anh cảm nhận dường như cả bầu không khí cũng đang đè nén lên con người anh.

Trong lòng anh hiện tại cảm xúc rất hỗn độn.

Thẩm Tư Huy cũng đoán được phần nào của câu chuyện: “Anh quả thật ghê đó nhai Tối nay rõ ràng có hẹn đi uống với em mà. Tự dưng nói dối nó là có cuộc họp quan trọng làm gì!”

Quan Triều Viễn vừa nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của Thẩm Tư Huy tự dưng lại nổi cáu lên.

Triều Viễn ném cái điện thoại qua một bên.

Quan Triều Viễn tức tối nới lỏng nút thắt cà vạt: “Đều là cái chủ kiền tồi của em đ‹ “Nhưng chuyện này đừng đổ hết trách nhiệm lên đầu em như thế, đâu ai lường trước được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy…

Vả lại chính bản thân anh lo lắng đến mức tay chân lóng ngóng, khiến người ta sợ mà bỏ chạy. Khiến người ta mấy ngày liền không thèm nói năng gì. Rõ ràng là cách cầu hôn của anh có vấn đề. Chuyện không hay lại muốn em gánh hết… Em gánh không nổi!”

“Em im mồm cho anh!”

Quan Triều Viễn mấy ngày nay luôn cảm thấy khó chịu bực bội.

Từ khi bắt đầu làm việc đến nay đã hơn 20 năm rồi. Chưa bao giờ anh phải vò đầu nát óc để suy nghĩ như mấy ngày gần đây.

Dạo gần đây anh cố tình đi sớm về khuya chỉ vì không muốn chạm mặt Tô Lam.

Anh sợ.

Chính xác! Đây chính là cảm giác sợ hãi!

Anh sợ Tô Lam nói ra 2 chữ “từ chối”.

Từ nhỏ anh đã là một đứa trẻ ngang bướng.

Thế nhưng chuyện gì đã được Tô Lam quyết định thì không thể cứu vấn.

Chưa kể trong chuyện này anh không muốn ép cô. Anh muốn cô cam tâm tình nguyện chấp nhận. Anh muốn có được trái tìm của cô ấy.

*Đi thôi! Đến chỗ em, em giúp anh nghĩ cách khác!”
 
Chương 2692


Chương 2692

Thẩm Tư Huy vứt áo khoác lên sô pha, bước đi ra bên ngoài.

Quan Triều Viễn bực dọc quay lại nhặt cái điện thoại dưới sàn lên.

Lục Anh Khoa đã quay lại văn phòng.

Cùng với anh ta còn có 2 người bước theo sau lưng.

Ba người bọn họ vừa mới bước ra khỏi cửa văn phòng, liền nghe thấy giọng nói yếu ớt như trẻ con vọng tới: “Alo! Tôi là…”

Ba người bọn họ dừng bước, Quan Triều Viễn thờ ơ quay đầu đi.

Người đến không phải ai khác chính là Nguyễn Bảo Lan.

Lúc này trên tay cô ta vẫn đang xách một chiếc túi xách vô cùng tinh xảo.

Anh chàng Thẩm Tư Huy này đã quen với việc ngẩn ngơ ở nơi phong nguyệt.

Chỉ cần nhìn biểu hiện của Nguyễn Bảo.

Lan là biết rằng cô ta có ý với Quan Triều Viễn.

Anh ta giật giật khóe miệng, lười biếng nghiêng người sang một bên, chờ xem kịch hay.

Nguyễn Bảo Lan có chút căng thẳng, cô ta vội vàng bước tới: “Anh, anh Quan, cảm ơn anh lần trước đã cứu tôi, còn bộ quần này nữa”

Vẻ mặt của Quan Triều Viễn rất lạnh lùng, có một nét thiếu kiên nhãn trong đôi mắt sắc như ưng ấy.

Trái lại Thẩm Tư Huy, anh ta nhướng mày, tiến lên một bước trực tiếp cầm lấy túi xách.

Anh liếc mắt nhìn: “Đây là bộ mới à?”

Nguyễn Bảo Lan gật gật đầu: “Nửa tháng trước, khi tôi định trả quần áo cho anh Quan, hình như đã bị cô Quan hiểu lầm, cô ấy đã cầm quần áo vứt đi rồi: Chiếc váy này được coi là rẻ, cũng không phải có tiền là có thể mua được.

Vì vậy, Nguyễn Bảo Lan đã phải mất thời gian hơn nửa tháng, mới tìm được một chiếc khác giống y hệt.

“Thì ra là như vậy à?”

Thẩm Tư Huy mim cười, quay đầu lại nhìn Quan Triều Viễn một cách khó hiểu: “Anh trai, bộ quần áo này rất khó mua đó. Người đẹp này chắc phải tốn nhiều công sức, nếu anh không nhận, chẳng phải là không tốt lắm hay sao?”

Lúc này Quan Triều Viễn một tay đút trong túi quần, đi thẳng tới đây.

Đưa tay ra, lấy lại chiếc túi từ tay Thẩm Tư Huy.

Tim Nguyễn Bảo Lan đập thình thịch.

Đôi mắt to tròn đó, nhìn Quan Triều Viễn đầy mong đợi.

Anh… anh đây là nhận rồi phải không?

Quan Triều Viễn cụp mắt xuống, nhìn Nguyễn Bảo Lan: “Cô vừa mới nói, vợ tôi đem quần áo cô đưa đến vứt đi rồi?”

Nguyễn Bảo Lan gật gật đầu: “Có ấy đã hiểu lâm điều gì đó, cho nên cô ất không vui”

“Vậy sao?”

Quan Triều Viễn xoay người đi đến bên cạnh thang máy, trực tiếp ném thẳng chiếc túi xách vào thùng rác gần đó.

“Anh Quan!”

Nguyễn Bảo Lan trực tiếp chết lặng.
 
Chương 2693


Chương 2693

Quan Triều Viễn chỉ nói một cách thờ ơ: “Đã biết vợ của tôi sẽ hiểu lầm, sẽ không vui mà cô còn đưa quần áo cho tôi, đây là định khiến tôi trở về tiếp tục làm cho cô ấy không vui sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Bảo Lan lập tức tái mét, thậm chí cả người cô ta cũng không khỏi run lên.

Quan Triều Viễn quay người, nói với thư ký ở cửa văn phòng một cách thờ ơ: “Lần sau người nào đặt thứ gì vào trong đó, cô liền vào dọn dẹp rồi đến phòng tài chính nhận lương đi.”

Thư ký Vương sợ hãi nhanh chóng đứng lên: “Xin, xin lỗi Chủ tịch, lần sau tôi không dám tái phạm nữa”

Quan Triều Viễn vẻ mặt u ám, tức giận đi về phía thang máy VIP.

Nguyễn Bảo Lan toàn thân run rẩy, đôi mắt ngấn lệ.

Cô ta gắng gượng không để nước mắt rơi xuống.

Thẩm Tư Huy nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ta, không khỏi cảm thấy có chút thương hại.

Anh ta bước tới, đưa ra một tờ khăn giấy: “Đừng khóc nữa, hôm nay coi như là cô xui xẻo, anh ấy vừa mới cãi nhau với vợ, tâm tình không tốt lắm”

Nguyễn Bảo Lan không trả lời, chỉ là cố chấp cắn môi đứng yên tại chỗ.

Thẩm Tư Huy đang định quay người rời đi, Nguyễn Bảo Lan đột nhiên nói: “Anh Quan, anh ấy thật sự kết hôn rồi sao?”

Thẩm Tư Huy hơi dừng lại, anh ta cười nhạt: “Cô gái nhỏ, có một số việc, có thể gặp nhưng không thể muốn được. Anh ấy từ chối cô như vậy, là vì tốt cho cô mà thôi.”

Nguyễn Bảo Lan hoàn toàn tuyệt vọng.

Cô ta đang định quay người rời đi thì trước mặt đột nhiên xuất hiện một tấm danh thiếp.

“Tôi tên là Thẩm Tư Huy, chúng †a hãy kết bạn đi”

Khoảng sáu, bảy giờ tối.

Tô Lam đi chân trần, ngồi ôm gối trên chiếc ghế đan ngoài ban công, ngây người nhìn chằm chằm.

“Mẹ, mẹ vẫn chưa đọc xong câu chuyện úa Bạch Tuyết, sao mẹ lại bắt đầu Tô Mỹ Chỉ chỉ cau mày, không vui bước tới.

Tô Duy Hưng ngồi xuống một bên: “Tô Mỹ Chỉ, em thật là ngu ngốc. Tô Lam rõ ràng đã cãi nhau với cha, em không có việc gì thì ra kia đi”

“Cãi nhau? Mẹ, mẹ đừng cãi nhau với cha được không? Cha tốt như vậy, sao mẹ lại cãi nhau với cha?”

Bị lời nói con trai chọc vào tim, gương mặt của Tô Lam càng trở nên khó coi. Cô ôm con gái một cách đáng thương: “Lần này không phải mẹ cãi nhau với cha, mà là mẹ đơn phương giận cha”

Tô Duy Hưng chỉ lạnh nhạt chế giễu ở bên cạnh: “Lần này? Tô Lam, lẽ nào số lần mẹ chọc giận cha còn ít sao? Con đều đã quen rồit”

“Tô Duy Hưng con có còn là con trai mẹ nữa hay không vậy?”

“Con vốn muốn nghĩ là không phải, nhưng hoàn cảnh không cho phép.”

“Thằng nhóc thối này!”

Tô Lam suýt bị con trai làm cho tức hộc máu.

Lúc này Tô Mỹ Chỉ mới đi tới, đưa tay chạm vào mặt cô.

Tô Lam đang định thở dài, khi nghĩ vẫn là con gái dễ thương, thì khuôn mặt cô đột nhiên đau đớn.
 
Chương 2694


Chương 2694

Chỉ thấy Tô Mỹ Chỉ dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình véo hai má cô.

Khuôn hung thần tà ác: “Mẹ, cho mẹ thời gian một đêm, nếu như không dỗ cha cho tốt, thì Mỹ Chỉ sẽ không quan tâm tới mẹ nữa, hứ!”

Sát thủ sữa dứt lời, Tô Mỹ Chỉ trực tiếp nhảy ra khỏi vòng tay Tô Lam.

Sau đó, nắm tay anh trai, ngạo nghễ bước đi.

Tô Lam thất thần.

Tất cả đều nói rằng con gái là chiếc áo bông nhỏ thân mật.

Đây là bông đen nhà cô thì có!

“Mợ chủ, vừa rồi có một người chuyển phát nhanh đã giao hàng đến, nói rằng nó là của cô ạ”

Ngay sau khi hai bạn nhỏ rời đi, bảo mẫu cầm theo một chiếc hộp nhỏ với bao bì tinh xảo, bước đến bên cạnh Tô Lam.

Tô Lam sững sờ một lúc, đột nhiên tròn mắt.

Trực tiếp nhảy lên và ôm chiếc hộp nhỏ trong tay: “Đúng đúng đúng, là của tôi, là của tôi!”

Tô Lam xách chiếc hộp nhỏ tinh xảo, t xinh đẹp cũng là dáng vẻ nhanh chóng chạy về phòng ngủ.

Sau đó, còn cẩn thận khóa cửa lại.

Khi chiếc hộp được mở ra, quả nhiên là một bộ gồm năm phần khí chất nhiệt tình bằng ren đen gần như trong suốt.

Không chỉ vậy, trong hộp còn có tất tay, quần dài, thậm chí cả còng tay và roi. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Tô Lam nhanh chóng bấm nút trả lời: “Lâm Thúy Vân, cái cậu này”

Lâm Thúy Vân ở đầu dây bên kia cười tươi kia khiến cô run lên: “Tô Lam, thứ này là do mình dày công lựa chọn. Nhiệt huyết dâng trào trong truyền thuyết, bộ đồ năm mảnh gọi hồn cướp.

phách! Mình bảo đảm chỉ cần cậu mặc thứ này, nam thần sẽ ngay lập tức quỳ gối dưới váy màu hạt lựu của cậu”

“Lâm Thúy Vân!”

“Được rồi được rồi, mình chỉ có thể giúp.

cậu được đến đây thôi”

Sau khi Lâm Thúy Vân cúp điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đỏ bừng.

Cô nhìn vào bên trong chiếc hộp nhỏ.

Những đầu ngón tay thon và trắng ngần cẩn thận lấy ra một chiếc quần lót.

“Bụp!”

Mặt cô lập tức đỏ bừng Cô ném chiếc quần lót ra như thể bị bỏng tay, tồi nhanh chóng đóng hộp lại Đúng như Lâm Thúy Vân đã nói, khoác lên mình bộ đồ năm mảnh nhiệt huyết dâng trào, cầu xin Quan Triều Viễn tha thứ.

Tô Lam biểu hiện Thần thiếp không làm được.

Như thiêu như đốt đặt chiếc hộp dưới đáy tủ quần áo, lòng Tô Lam lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Buổi tối, khi Quan Triều Viễn trở lại, đã gần một giờ sáng.

Bình thường cho dù anh có uống rượu nhiều hơn nữa, cũng sẽ không say một chút nào.

Nhưng hôm nay không uống bao nhiêu, thì đã cảm thấy hơi say rồi.
 
Chương 2695


Chương 2695

“Cạch!”

Cửa phòng ngủ chính mở ra, đèn trên đầu giường vẫn sáng yếu ớt như cũ.

Nhưng trên giường lại trống rỗng không có một người.

Ánh mắt Quan Triều Viễn sâu thẳm, ở trong phòng nhìn quanh một vòng Nhìn thấy bóng dáng Tô Lam cuộn tròn lại thành một cục trên ghế sô pha.

Thân thể cô được quấn trong tấm thảm lông, đầu nghiêng qua một bên, dường như đã ngủ mất rồi.

Quan Triều Viễn nhẹ nhàng ngồi xuống bên ghế sô pha, đem cô ôm lên, để cô năm vào.

lòng mình.

“Ưm..”

Tô Lam mơ hồ kêu lên một tiếng, trong ngực anh nhẹ nhàng ma sát, ngủ vô cùng yên tĩnh.

Quan Triều Viễn cứ vậy mà giữ lấy cằm của cô, hôn xuống Tô Lam là bị hôn tỉnh.

Cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cảm thấy trong hơi thở có mùi rượu, khiến cho cô muốn say.

Quan Triều Viễn trở lại rồi, hơn nữa còn uống rượu?

“Ưm… Triều Viễn?”

Tô Lam đang chuẩn bị mở miệng nói, thì bị anh xoay mình đè xuống.

Anh vô cùng vội vã mà nhiệt liệt.

Tô Lam không biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh hai ngày trước ngay cả nói cũng không muốn nói với mình, đột nhiên thay đổi vội vã như vậy.

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Cô muốn kháng cự lại: “Triều Viễn…

“Không được nói chuyện.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Người này biết rõ tất cả về cơ thể của cô, rất nhanh liền có thể tìm thấy điểm yếu của cô.

Cô giống như một con cá bị m ị người ném lên trên thớt, mặc người ức hiếp.

Cô bám vào vai anh nức nở, bên trong đôi mắt long lanh đột nhiên đầy nước mắt: “Triều Viễn, đừng…”

Nghe thấy bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nức nở của cô gái nhỏ, động tác trên tay của Quan Triều Viễn đột nhiên dừng lại.

Anh chống hai tay, từ trên cao nhìn xuống cô.

Cô đang khóc?

Cô kháng cự lại mình?

Cô hiện tại ngay cả chạm vào cũng không muốn mình chạm vào?

Nhìn thấy con ngươi của người đàn ông dần dần tối lại, Tô Lam có chút bất an co rụt lại về phía sau: “Triều Viễn…”

Nhưng cô không biết răng, hành động này của cô, trong mắt người đàn ông chính là kháng cự lại anh.

“Không thích anh chạm vào em sao?”

Giọng của Quan Triều Viễn khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi dày đặc.
 
Chương 2696


Chương 2696

Tô Lam trong chốc lát ngẩn ra, nước mắt lưng tròng: Bản thân cô phải trả lời như nào?

Chẳng lẽ muốn cô nói rằng, thích anh chạm vào mình sao?

Không nói ra được mà.

Sự im lặng của Tô Lam khiến lông mày của anh nhíu chặt lại, anh nắm lấy cằm của cô: “Thật sự không thích anh chạm vào em?”

Không phải.

Cô chỉ là không chịu được sự nhiệt tình của anh khi nấy, chứ không phải ghét anh.

“Em chỉ là…”

Tô Lam còn chưa nói xong, Quan Triều Viễn đã chống người ngồi dậy.

“Xin lỗi, anh uống hơi nhỉ: Anh đưa tay lên xoa huyệt thái dương, sắc mặt ngày càng xấu Tô Lam nhanh chóng kéo thân thể mềm mại của cô đứng lên: “Em đi pha trà giải rượu cho anh.”

Nói xong, cô xỏ dép liền vội vàng chạy ra.

Nhìn bóng lưng gần như là bỏ chạy của cô, Quan Triều Viễn cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.

Chạy một hơi đến phòng khách, Tô Lam lúng ta lúng túng bắt đầu chuẩn bị Nhìn thấy nước đang dần dần nóng lên, trong lòng cô buồn bực không chịu được.

“Tô Lam cái đồ ngốc này.”

Hai tay cô chống tay dựa vào gốc tường, thân thể khẽ run lên.

Cô từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận như công chúa nhỏ, làn da tinh tế tỉ mỉ mà mẫn cảm.

Cho nên mỗi lần chỉ cần Quan Triều Viễn chạm vào cô, cô liền nhịn không được mà rùng mình.

Vừa nấy nguyên nhân cô rơi nước mắt, thật sự không phải là vì cô ghét sự đụng chạm của Triều Viễn.

Chỉ là vì cô không thể chịu được mà thôi…

ưng mà hình như Quan Triều Viễn đã hiểu lầm Lúc này, Quan Triều Viễn đang đứng ở ngoài hành lang lầu hai, đúng lúc từ trong phòng bếp nhìn qua.

Cô nhóc hai tay dựa vào góc tường run rẩy, rõ ràng là không chịu được cú sốc lớn.

Lẽ nào là lúc trước cô bị Cố Đức Hiệp tổn thương, cho nên để lại bóng đen tâm lý?

Sau khi Tô Lam làm trà giải rượu xong, trở lại phòng ngủ chính.

Lại phát hiện Quan Triều Viễn đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cô bước đến bên thư phòng, thì phát hiện đèn bên trong sáng.

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi”

Giọng của Quan Triều Viễn mang theo chút mệt mỏi trước đó chưa từng có.

Nhưng có thể thấy rằng anh đã bình tĩnh hơn lúc nấy rất nhiều.

Tô Lam đẩy cửa bước vào.

Nhìn thoáng qua liền thấy được Quan Triều Viễn đang ngồi trước bàn làm việc, dường như đang xử lý một số tài “Triều Viễn, muộn như vậy rồi mà vẫn còn công việc phải xử lý sao?”

“Ừm, emm để xuống đi”

Quan Triều Viễn đầu cũng không ngẩng lên mà nói Tô Lam nhẹ nhàng bước qua.

Cô đem trà giải rượu bỏ xuống, nhưng người không có rời đi, cứ đứng như vậy.
 
Chương 2697


Chương 2697

Đợi một lát sau, Quan Triều Viễn mới ngẩng đầu lên: “Còn có chuyện gì sao?”

Tô Lam chỉ cảm thấy tim loạn nhịp “Cái đó… uống rượu nhiều dễ bị đau đầu, hay là hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Em buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, hôm nay anh còn bận đến khuya, chỉ ở trong thư phòng.”

Tô Lam nhẹ nhàng gật gật đầu Trước khi đi, cô vẫn đi vòng qua bàn làm việc, hôn nhẹ lên môi của Quan Triều Viễn, sau đó nhanh chóng chạy đi Vào lúc bốn cánh môi chạm vào nhau, hai tay Quan Triều Viễn đột nhiên nằm chặt lại.

Cho đến khi Tô Lam biến mất hoàn toàn, nằm tay mới đột nhiên thả ra.

Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của mình, tia tối tăm trong mắt chợt lóe.

Tô Lam, anh rốt cuộc thì nên làm thế: nào với em đây?

Ngày thứ hai, Tô Lam đi đến đoàn làm phim, tham gia buổi khai máy của “Đại Đường vô song”

Lê Duyệt Tư, Lê Ngọc Hi, còn có Nguyễn Bảo Lan và hàng loạt vai chính vai phụ đều đã đến.

Sau khi chụp ảnh chung xong, Tô Lam đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Lê Duyệt Tư đi về phía mình.

Tô Lam lạnh lùng mà nhìn cô ấy, vẻ mặt đầy đề phòng Lê Duyệt Tư nhìn thấy sắc mặt cô không n mỉm cười: “Tô Lam đừng hiếu lầm, tôi chỉ là qua đây chào hỏi cô mà thôi.”

Tô Lam quay người muốn đi: “Không cần chào hỏi đâu, chúng ta cũng không phải là bạn bè.”

“Chuyện ngày hôm đó tôi muốn xin lỗi cô, tôi thực sự là quá lo lắng cho Triều Viễn, cho nên mới giận cá chém thớt vào cô.”

Lê Duyệt Tư đột nhiên nhẹ nhàng mà nói.

Tô Lam bước chân đột nhiên dừng lại.

Cô dứt khoát quay người lại, đơn giản mà Cười: “Nữ thần à, xin lỗi thì không cần đâu. Dù sao thì hôm đó cô cũng không thực sự đánh trúng tôi. Nếu như cô thực sự cảm thấy có lỗi, thì bắt đầu từ hôm nay nếu như không phải công việc yêu cầu. Thì không cần xuất hiện trước mặt tôi, cho dù là có giúp được tôi: Na Na một bên sau khi nghe thấy lời này, lập tức bất mãn mà gào lên: *Tô Lam, cô chẳng qua chỉ là một nhân viên bé nhỏ mà thôi. Bây giờ chỉ là một trợ lý nhỏ nhặt mà thôi, cô thái độ gì đó?

Đừng nghĩ rằng có sự trợ giúp của cậu Quan, thì cô có thể coi trời bằng vung được”

“Na Na”

Lê Duyệt Tư cau mày trách mảng.

Na Na mới không sợ.

Cô ta khinh khỉnh dùng sức nhìn qua: “Vốn dĩ chính là như vậy mài! Cô ta tưởng cô ta là cái gì chứ, nếu như không có cậu Quan, ở phía sau trợ giúp, cô ta ngay cả cứt chó cũng không bằng…”

“Chát!”

Tiếng chửi của Na Na còn chưa thành câu, đột nhiên trên mặt cô ta đã đau rát.

Mặt cũng bị lệch sang một bên.

Na Na không dám tin, ngước đôi mắt căm phãn lên nhìn Tô Lam: “Cô, cô dám đánh tôi sao?”

Lần này đến cả Lê Duyệt Tư cũng bị làm cho kinh sợ.

Cô ấy không thế ngờ được rằng, Tô Lam lại dám ở trước mặt mình mà động tay động cahan.

Tô Lam bộ dạng bất cần xoay xoay cổ tay, lạnh giọng nói: “Sau lưng nữ thần Lê có Nhà họ Lê chống đỡ, tôi không động được vào cô ấy.
 
Chương 2698


Chương 2698

Nhưng cô chỉ là một trợ lý nhỏ tôi lại không dám động vào cô chắc? Không phải cô nói là tôi có cậu Quan chống lưng cho sao? Bây giờ tôi đánh cô đấy rồi sao? Tôi cảnh cáo cô lần sau còn dám trừng mắt, tôi sẽ móc mắt cô ra đấy”

Na Na ôm che kín mặt, sợ hãi đến mức chỉ dám lén nhìn cô.

Lê Duyệt Tư ở một bên tức tới mặt đều trắng lại.

Tục ngữ có câu, đánh chó phải nhìn mặt chủ.

Tô Lam không dám đánh mình, nhưng lại lấy trợ lý của mình ra chút giận, rõ ràng là muốn ra oai với cô ấy đây mà.

“Tô Lam, cô…”

Lê Duyệt Tư còn chưa nói xong, bên ngoài bỗng truyền đến một tiếng nói: “Đánh rất hay! Tô Lam, tay của cô không bị đau chứ?”

Âm thanh này đã khiến cho sắc mặt Lê Duyệt Tư trắng bệch…

Tô Lam quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lê Ngọc Hi nhẹ nhàng cười cười đi đến: “Có những người nuôi chó nhưng lại không trông cho tốt, gặp người là sủa, gặp.

người là cắn, ăn đánh là đúng”

Nói xong, cô ta trực tiếp luồn vào cánh tay Tô Lam.

Tô Lam cũng đang chết lặng: Sao cô lại không biết, bọn cô đã thân đến mức này rồi?

Lê Duyệt Tư ở một bên ngày càng tức giận: “Ngọc Hi, cô đang muốn làm trò gì ở đây vậy?”

“Ai bảo cô là tôi đang làm trò? Tôi chỉ là ra tay giúp đỡ bạn bè mà thôi.”

Lê Ngọc Hi nói xong, quay đầu cười híp mắt với Tô Lam: “Tô Lam, từ nay tôi sẽ bao che cho cô.

Ai dám bắt nạt cô, cô cứ nói cho tôi biết, tôi lập tức cho con ấy mấy cái bạt tay giúp cô trút giận, có được không?”

“Lê Ngọc Hi, cô có biết cô đang nói cái gì không? Cô họ Lê, bây giờ cô còn đứng bênh người ngoài nữa đó sao?”

“Tôi đương nhiên nhớ tôi họ gì, tôi còn nhớ là đáng nhẽ tôi không nên là họ Lê.”

Những lời này rõ ràng là cố ý đâm thẳng vào cái chân đau của Lê Duyệt Tư.

Mặt cô ta ngày càng khó nhìn hơn, không còn nói được lời nào.

Sắc mặt Lê Ngọc Hi ngày càng đen lại: “Tôi quả thật không ngờ đến, Tô Lam lại ghét cô đến mức này. Quả thật trùng hợp!

Tôi cũng ghét cô, không phải có một câu tục.

ngữ nói rất hay sao? Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn”

Lê Ngọc Hi nói xong, quay lại lắc lắc vai Tô Lam: “Không phải nói là đăng sau cô ta có Nhà họ Lê chống đỡ sao? Đăng sau tôi cũng có Nhà họ Lê, tôi cũng chống lưng cho cô.

Bãng cách này, tôi với cô ta đã là băng nhau cô còn có thêm một Quan Triều Viễn rồi. Sau này cô ta còn dám gây chuyện với cô, không cần nhìn mặt tôi, trực tiếp giải quyết cô ta đi”

Trên đầu Tô Lam xuất hiện nhiều vạch đen.

Cô rút cánh tay mình đang khoác trên tay cô ấy ra: “Chỉ cần nữ thần không đụng đến tôi, tôi cũng sẽ không đụng đến cô ta làm gì. Còn về ân oán giữa các người, tự mình giải quyết, đừng có lôi tôi vào: Tô Lam còn chưa nói hết câu, điện thoại bỗng vang lên.
 
Chương 2699


Chương 2699

“Reng reng reng, reng reng reng..”

Tô Lam tận dụng cơ hội này rút khỏi chiến trường Cô đi đến một bên, cầm điện thoại lên nhìn: Phát hiện thì ra là điện thoại của bên bất động sản biệt thự nhà họ Tô.

Cô cảm thấy kỳ quái: “Alo, xin chào?”

“Xin chào, xin hỏi có phải cô Tô đúng không ạ?”

Đầu dây bên kia hiện rõ đang có tranh chấp nhau, vô cùng ồn ào.

“Không sai, tôi chính là Tô Lam”

“Cô Tô, có thể làm phiền cô bây giờ qua đây hay không?”

“Bên đó xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Là thế này ạ. Vừa rồi ông Tô đến chỗ chúng tôi lấy đi chìa khóa dự phòng của biệt thự. Chúng tôi nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này nên thông báo cho cô một tiếng, là tốt nhất”

“Ông Tô?”

“Đúng vậy, chính là ông Tô Văn Tâm ạ”

Tô Lam vừa nghe xong, sắc mặt liền biến đổi: “Tại sao các cậu lại tùy ý đưa chìa khóa cho người khác như vậy?”

“Thật xin lỗi cô Tô, bởi vì hồi trước ông Tô từng là chủ nhà ở đây. Ông ấy còn nói mình là cha của cô, quên đem theo chìa khóa rồi, vì vậy chúng tôi mới đem chìa khóa…”

“Tôi lập tức qua đó”

Tô Lam ngắt điện thoại, cầm lấy xách, liền vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài Lê Duyệt Tư nhìn thấy bóng lưng Tô Lam ngày càng khuất xa, mới chau mày nhìn Lê Ngọc Hi: “Ngọc Hi, chuyện cô trốn về nước thế này, ông nội có biết hay không?”

Lê Ngọc Hi cười lạnh: “Thì sao? Chẳng nhẽ cô định dùng ông nội ra để ép tôi hay sao?”

“Bây giờ cô vẫn còn trẻ, không hiểu được nước ở trong giới giải trí sâu thế nào. Bây giờ cô nên chú tâm vào học, đừng có đi làm loạn thế này”

“Làm loạn? Lê Duyệt Tư, cô chỉ là đang sợ tôi vượt mặt cô phải không?”

Lê Ngọc Hi vừa nói vừa nhìn chäm chảm vào cô ta.

Ánh mắt lạnh lùng hết mức: “Tôi nói cho cô biết, lần này tôi quay về không vì thứ khác, chỉ là muốn đập cô rơi xuống 18 tầng địa ngục”

Lê Duyệt Tư chau mày lại: “Chuyện của năm đó chỉ là sự cố, cô dựa vào cái gì mà đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người tôi?”

“Cô im miệng cho tôi!”

Ánh mắt của Lê Ngọc Hi càng trở lên âm u hơn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống: “Cô không có tư cách nhắc chuyện của năm đó, cũng đừng có ở trước mặt tôi bày ra bộ mặt của kẻ vô tội, chỉ khiến tôi càng thấy buồn nôn hơn”

Lạnh lùng vứt lại câu nói cuối, Lê Ngọc Hi quay người nhấc đôi cao gót một cách kiêu ngạo rồi bỏ đi.

Tô Lam bắt một chiếc taxi quay về biệt thự, cũng là chuyện của nửa tiếng trước rồi Lúc cô tiến vào sân trong, phát hiện ngoài của biệt thử đã được mở sẵn, ngoài cửa còn đặt 2 chiếc vali da.

Cơn thịnh nộ bỗng chốc ập đến, cô lập tức bay vào nhà.

Trong phòng khách, 5 6 vali da nữa được vứt lung tung dưới sàn nhà.
 
Chương 2700


Chương 2700

Trên quầy rượu tinh xảo, đặt 3 cốc sữa nóng mới bị uống vài hớp, như muốn thách thức cái nóng bên ngoài Trong phòng trên tầng 2, tiếng cười và tiếng chửi mắng truyền xuống.

Tô Lam giận đến cả người phát run.

Cô hít sâu 2 lần, năm chặt tay lại, từng bước từng bước đi lên tầng 2.

Hiện tại phòng ở tầng 2 là của cô, cửa phòng đã được mở toang ra.

Âm thanh của Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân truyền tới: “Thật không ngờ rằng, con tiện nhân kia cũng còn có bản lĩnh!”

“Trong thời gian ngắn như vậy, có thể đem được hết đồ trong nhà đổi hết rồi”

“Mẹ, mẹ đừng có coi thường nó, công phu trên giường của người ta vô cùng lợi hại đó nhat”

“Mẹ xem xem đống quần áo này, toàn là thương hiệu quốc tế”

“Còn có đồ trang điểm trên bàn, đồ dưỡng da, cho dù là mỗi tháng ba gửi cho con gần một trăm triệu tiền tiêu vặt, con vẫn không mua nổi”

“Đúng rồi Bích Xuân, sợ là con còn chưa biết? Đồ gỗ trong nhà này đắt đến mức nào đâu!”

“Những vật dụng trong nhà này so với quần áo, đồ trang điểm, túi xách của con, đáng tiền gấp mấy lần”

“Nhắc đến lại thấy tức, con tiện nhân kia đúng là chim sẻ hóa phượng hoàng mà, không biết nó lấy đâu ra phúc khí như vậy”

“Rõ ràng vị trí này phải thuộc về con, nó cướp mọi thứ của con, vậy mà bây giờ nó vẫn cây ngay không sợ chết đứng, đúng là tức chết con mà.”

“Đúng thế! Hại chúng ta thành ra thế này mà nó vẫn có mặt mũi mà sống qua ngày.

Đúng là lòng lang dạ sói, không biết liêm sỉ”

“Mẹ, những chiếc váy này con đều thấy thích, còn có đồ trang điểm này nữa. Con tiện nhân Tô Lam kia dựa vào cái gì mà dùng? Chỉ xứng với con thôi.

“Nếu đã thích thì con cứ lấy hết đi, dù sao thì con tiện nhân kia cũng không thường qua đây, cho dù nó có thật sự về đây, không phải còn có cha con chắn trước cho sao?”

“Mẹ nói đúng, mẹ, bây giờ con sẽ đi mặc thử. Mẹ giúp con chọn vài bộ xem sai “Chọn làm gì, thích thì cứ lấy hết, về sau đây sẽ là phòng con”

“Cảm ơn mẹ”

Lúc này Tô Lam đã đến cửa phòng.

Nhìn thấy đồ của mình trong tủ và ngăn kéo đều bị bới lộn lên.

Não bất giác vang lên một tiếng, một chút lý trí cuối cùng cũng biến mất.

Cô quay người đi xuống phòng khách.

Mở tủ khử trùng bên trong ra, trực tiếp đem những rổ sắt đựng đĩa và bát lôi ra ngoài. Sau đó từng bước từng bước xông lên tầng 2.

Lúc này, Tô Bích Xuân đang vui vẻ kéo ra kéo vào tủ kéo của Tô Lam.

Nhìn thấy đồ trang điểm mình thích, liền trực tiếp nhét đầy vào túi xách.

Cô ta vừa nhét vừa lẩm bẩm: “Dù sao thì con tiện nhân kia cũng không dùng đến, không bằng đưa hết mình dùng.”

“Lạch cạch!”

Một âm thanh lớn đột nhiên rơi xuống cạnh chân Tô Bích Xuân.

Dọa cô ta thét lên một tiếng, suýt chứt nữa mông tiếp đất.
 
Chương 2701


Chương 2701

Cô ta liều mạng cúi đầu nhìn, phát hiện có người đập vào chân mình một cái đĩa.

Cô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy khuôn mặt đầy vẻ u ám của Tô Lam.

Cô đang đứng ở trước cửa, ánh nhìn như muốn giết chết cô ta vậy.

Ánh mắt cô u ám, ánh mắt mà chỉ cần liếc một phát cũng khiến người ta da đầu ngứa ngáy.

Đúng lúc, Lư Tuyết Cầm cũng từ nhà vệ sinh đi ra.

Lúc bà ta nhìn thấy Tô Lam, liền đờ ra một chút.

Nhưng mà rất nhanh, trên mặt nở ra nụ cười: “Tô Lam, con về rồi đấy à, tại sao không nghe thấy tiếng gõ cửa nhỉ… A! Ai da!”

Bà ta còn chưa nói hết câu, nhìn thấy trong tay Tô Lam cầm một chiếc đĩa khác, ném về phía mặt bà ta.

Lư Tuyết Cầm hét lên một tiếng, hoảng loạn trốn sang một bên.

Lại là âm thanh giòn tan Đĩa trực tiếp đập vào bức tường Vỡ thành 4 5 mảnh, rơi xuống nền nhà.

Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân bị Tô Lam dọa cho sợ hãi.

Con tiện nhân này không phải là bị điên rồi chứ?

Tô Bích Xuân ngước đôi mắt căm thù lên nhìn cô “Tô Lam, cô muốn giết người phải không?”

“Lập tức cút ngay cho tôi!” Tô Lam lúc nói những lời này, trên tay đã cầm lên chiếc đĩa thứ 3.

Lư Tuyết Cầm nghe được lời này cảm thấy không vui: “Tô Lam, thái độ này của mày là sao?

Cha của mày đã phá sản, không còn chỗ để ở. Đây là nhà của mày, mày dựa vào cái gì không cho ông ta ở? Mày là con của ông ấy, mày phải có nghĩa vụ phụng dưỡng ông ấy.

Tao với Tô Bích xuân là vợ con ông ấy, bọn tao đương nhiên là có tư cách ở đây rồi. Mày dựa vào cái gì mà đuổi bọn tao đi cơ chứ?”

“Cút!”

Chiếc đĩa thứ 3 trực tiếp hướng vào mặt bọn họ đập xuống.

Lư Tuyết Cầm vốn định chửi người Nhưng chân tay của Tô Lam linh hoạt, không ngừng ném đồ về phía bọn họ.

Vài chiếc đĩa đều được đập vào người bọn họ.

Mảnh vỡ đã trực tiếp cứa vào cánh tay của Lư Tuyết Cầm.

Nếu không phải 2 người bọn họ luôn ôm lấy mặt, chỉ sợ cả mặt cũng bị hủy dung nhan tồi Bọn họ chưa từng nhìn thấy một Tô Lam độc ác thế này?

‘Vừa mắng vừa trốn, nhanh chóng chạy xuống lầu 1.

“Tô Lam, đồ điên này! Cứu mạng, giết người rồi, ở đây có người giết người này!”

Trong lúc phẫn nộ, ngược lại Tô Lam bắt đầu bình tĩnh lại Cô đuổi theo xuống cửa, chặn 2 mẹ con mặt dày ở trong phòng.

“Vừa rồi đuổi mấy người cút đi, các người không cút, bây giờ tôi sẽ khiến cho các người phải trả giá”

Tô Lam lạnh lùng nói.

Sau đó đem cửa khóa trái lại, rút ra chìa khóa.

Tiếp sau đó, cô làm ra một chuyện mà khiến cho cả Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân đều chết lặng “Choang!”
 
Chương 2702


Chương 2702

Cô rút ra cái đĩa lập tức đập xuống bàn.

Đồ gỗ cao cấp lập tức xuất hiện vài lỗ.

Sau đó là tủ lạnh.

Quầy rượu, sô pha, cửa chính, ghế.

Tất cả những nơi Tô Lam có thể nhìn thấy, cô đều đập lấy một lần.

Cho đến khi không còn cái đĩa nào trong tay.

Cả không gian phòng khách, chỉ còn lại đống hỗn độn, giống như vừa bị người khác càn quét qua.

Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân nhìn đống này cả người chết lặng.

Bị dọa đến đứng yên một chỗ, không dám động đậy mạnh.

Tô Lam, cô ta hiện tại điên rồi.

Bị tức đến điên rồi!

Đúng lúc này, Tô Lam đã đi xuống nhà bếp, trực tiếp ôm một đống dao sắc đi ra.

*A a! Mẹ, con điên Tô Lam muốn giết người, phải làm sao bây giờ?”

Tô Bích Xuân bị hình dạng như ác ma hung ác của Tô Lam dọa đến trốn sau người Lư Tuyết Cầm, cả người phát run.

Lư Tuyết Cầm cũng muốn trốn, nhưng lại bị con gái kéo lên.

Chỉ còn cách trốn sau sô pha, không ngừng thỏa hiệp với Tô Lam: “Tô Lam, Tô Lam, con bình tĩnh, bình tĩnh đi, có chuyện gì từ từ nói…”

Tô Lam cầm lên một con dao, trên mặt hiện lên nụ cười của người điên: ôi đã nói trước rồi, đừng có đụng vào tôi, nhưng mà các người không chịu nghe.”

Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân bị dọa đến muốn điên rồi.

Liều mình chạy đến trước cửa, nhanh chóng lấy ra chìa khóa, chuẩn bị chạy trốn.

Tô Lam cầm dao đi đến, ma quái nói: “Không phải nói muốn ở lại đây sao? Sao rất nhanh đã muốn đi rồi?”

“A!”

Nhìn thấy Tô Lam sắp đến gần, Tô Bích Xuân bị dọa đến chết khiếp rồi.

Cô ta đau thắt tâm gan ra sức hét.

Cô ta vừa hét vừa lay tay Lư Tuyết Cầm: “Mẹ, mẹ nhanh lên! Con điên kia đến rồi, nhanh lên! Nhanh lên!”

Lư Tuyết Cầm cũng bị dọa đến hồn bay phách lạc, đôi tay bị phát run đến không làm gì được!

Không biết qua được bao lâu, họ cuối cùng cũng mở được cửa.

Không chú ý đến cho chiếc vali da chắn ngay trước cửa, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Ngoài vườn bất chợt có một âm thanh phần nộ truyền đến.

Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân vừa nhìn thấy Tô Văn Tâm, lập tức chảy nước mắt, bò dậy chạy về hướng ông “Cha, cứu mạng, con điên Tô Lam muốn giết người”

Lư Tuyết Cầm cũng khóc ngất lên ngất xuống: “Ông xã, nó nói bọn tôi cút khỏi đây, nói rằng ông không có tư cách ở đây. Tôi dỗ dành nó, nó không nghe, liền lấy dao muốn chém bọn tôi.”

Tô Văn Tâm tức giận đến run cả người.
 
Chương 2703


Chương 2703

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lam thật sự cầm con dao trong tay đi ra. Ông ta trong nháy mắt nổi giận: “Mày là cái đồ con gái bất hiếu, mày là đồ nghiệt súc, nhanh chóng bỏ dao xuống cho tao.”

Tô Lam cười lạnh: “Tô Văn Tâm, rốt cuộc là ai cho ông mặt mũi chạy đến nơi này làm loạn?”

‘Tô Văn Tâm bị chọc tức: “Tô Lam, tao là cha của mày cho nên mày phải có nghĩa vụ phụng dưỡng tao. Hiện tại tao đã phá sản, nợ nhiều như vậy, mày làm con nên cũng phải gánh món nợ này”

Một bên Tô Bích Xuân nghe thấy như thế sắc mặt trở nên trắng bệch. Cô ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lư Tuyết Cầm, mang theo ánh mắt lo lắng dò hỏi: “Vậy hai người chúng ta chẳng phải…

Lư Tuyết Cầm liền vội vàng lắc đầu, nói nhỏ: “Yên tâm, cha con với mẹ cũng không có đăng ký kết hôn, chúng ta không liên quan đến món nợ kia”

Lúc này Tô Bích Xuân mới thở phào nhẹ nhõm. Cô ta đắc ý nhìn Tô Lam, ở một bên chuẩn bị chế giểu.

Nếu như nói lúc trước biết được ông ta vì tiên mà bán con gái thì cảm thấy tức giận và thất vọng. Còn bây giờ, Tô Lam đối diện với người đàn ông trước mặt này chỉ còn sót lại căm ghét và buồn nôn mà thôi. Hai người từ lâu cũng đã không còn tình cảm gì để nói.

“Tô Văn Tâm, ông có biết hay không bộ dạng bây giờ của ông rất giống một con chó khi nhà có tang không.”

Tô Văn Tâm cười lạnh một tiếng, trực tiếp từ trong túi lấy ra một bản hợp đồng: “Không sai, lúc trước quyền giám hộ anh trai mày tao cũng đã ký và giao cho mày. Tao với nó ở trên pháp luật không có quan hệ nhưng †ao với mày vẫn có quan hệ. Tao muốn vào đây ở là được pháp luật bảo vệ, nếu mày muốn đuổi tao đi thì chính là phạm pháp”

Tô Lam lạnh lùng nhìn về phía bọn họ: “Các người thật sự muốn đến đây ở?”

Lư Tuyết Câm nghe thấy cô nói những lời này liền cho rằng cô đã bị thuyết phục, vội vã vỗ bụi bẩn trên người đứng lên: “Đương nhiên muốn ở nơi này! Chúng ta trước giờ vẫn ở đây, căn bản ở chỗ khác không quen.”

Tô Bích Xuân cũng gật đầu theo: “Còn có, Tô Lam, mỗi tháng tao chỉ có mấy ngày nghỉ đương nhiên cũng sẽ trở về đây ở.

Hơn nữa, tao còn muốn ngủ ở phòng của mày. Với cả mày cũng không có thích nhiều quần áo lắm, những bộ quần áo kia, mĩ phẩm dưỡng da cái gì cũng phải cho tao dùng chung”

Tô Văn Tâm siết chặt hợp đồng trong tay, dẫn mẹ con Lư Tuyết Cầm tiến vào. Lúc Tô Bích Xuân đi ngang qua Tô Lam còn cố ý huých vai cô một cái: “Tiện nhân”

Tô Văn Tâm vừa bước vào nhìn thấy trên mặt đất phòng khách bừa bãi, sắc mặt tái nhợt chất vấn: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Lư Tuyết Cầm vội vàng đuổi theo giải thích: “Còn có thể là chuyện gì xảy ra? Không phải là Tô Lam không muốn cho chúng †a vào ở nên trực tiếp đem đồ vật đập phá hết sao?”

“Đúng! Cha, cha không biết vừa rồi dáng vẻ của nó hung ác như nào đâu, giống như bị hóa điên vậy”

“Ông xã, ông rất lợi hại, chỉ cần mấy câu nói liền chèn ép được nó.”

Tô Văn Tâm cười khẩy: “Nó là do tôi sinh ra, tôi còn không biết? Có điều chỉ là tiếng sấm lớn nhưng hạt mưa nhỏ. Yên tâm, có tôi ở đây, nơi này không ai dám làm khó dễ hai mẹ con bà”

Ngay khi ba người bọn họ vui vẻ vừa tiến vào nhà, phía sau truyền đến âm thanh âm một tiếng.

Bọn họ vội vã quay đầu lại nhìn thấy cửa bị người khác đóng lại. Hơn nữa, Tô Lam còn trực tiếp đem cửa khóa trái lại.

Tô Văn Tâm sợ hết hồn, vội vã chạy tới, liều mạng muốn mở cửa ra: “Tô Lam, mày điên rồi? Mày đang định làm cái gì? Mở cửa ra nhanh lên.”
 
Chương 2704


Chương 2704

Tô Lam lạnh nhạt đứng cách một cánh cửa, thản nhiên nói: “Các người không phải muốn ở đây sao? Vậy cho các người ở lại đây thôi.”

“Tô Lam, mày điên rồi phải không?

Lập tức mở cửa ra, tao là cha mày! Mày làm như thế có tin lúc tao ra ngoài được sẽ đánh mày nhừ xương không?”

“Đánh tôi?”

Tô Lam cười lạnh một tiếng nhìn ông 1a: “Vậy phải xem ông có bản lĩnh này hay không, dám từ cục cảnh sát chạy ra”

‘Tô Văn Tâm ngẩn người: “Mày nói cái gì?”

Đúng lúc đó, trước sân biệt thự đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Lúc Tô Văn Tâm cùng Lư Tuyết ngẩng đầu nhìn ra liền thấy một đoàn bảo vệ tiến đến. Ở phía sau bọn họ còn có cảnh sát hình sự đặc nhiệm.

Tô Bích Xuân còn chưa kịp phục hồi lại tỉnh thần: “Cha, đây là, đây là ý gì?”

Lư Tuyết Cầm cũng cau mày, không rõ: “Đúng vậy, tại sao lại có nhiều cảnh sát đến đây như vậy, hơn nữa còn là cảnh sát hình sự đặc nhiệm?”

Tô Văn Tâm nhìn thấy Tô Lam nở nụ cười âm trầm, trong nháy mắt phản ứng lại “Hỏng bét, Tô Lam, còn tiện nhân kia muốn hãm hại chúng ta.”

Tô Bích Xuân ngẩn cả người: “Hãm hại?”

“Con tiện nhân kia vừa nấy lén lút báo cảnh sát, nhanh lên một chút! Mau mau giúp tôi phá cửa, nhanh lên!” Sảc mặt Tô Văn Tâm hoàn toàn trắng bệch.

Tô Bích Xuân cùng với Lư Tuyết Câm đã sớm sợ đến hồn bay phách tán, vội vã xông lên hỗ trợ đạp cửa.

Ngoài cửa, sau khi những bảo vệ kia đi tới nhìn thấy Tô Lam đứng ở cửa, vội vã hỏi: “Cô Tô, cô không sao chứ?”

Tô Lam vội vã che ngực, thở dốc mấy hơi. Cô loạng choạng lùi về phía sau vài bước, dáng vẻ như bị dọa sợ.

“Cô Tô, vừa nãy là cô báo cảnh sát, có người muốn cướp của sao?”

Một cảnh sát đi về phía bên này lớn tiếng hỏi.

Cùng lúc đó, Tô Văn Tâm mới vừa dùng sức phá cửa. Ông ta đưa tay muốn đánh Tô Lam: “Cái đồ con gái bất hiếu, mày dám hãm hại tao, xem tao trừng trị mày như nào”

“A!”

Tô Lam hét lớn một tiếng.

Tay Tô Văn Tâm còn chưa kịp chạm đến quần áo của cô, cô liền trực tiếp ngồi xổm xuống đất giống như bị kinh hãi, khóc lớn tiếng kêu: “Cứu mạng, đừng giết tôi, đừng giết tôi, bao nhiêu tiền tôi đều cho ông, van xin ông đừng giết tôi”

Nhìn thấy Tô Lam đổi trắng thay đen như vậy khiến Tô Văn Tâm trợn tròn mắt sau đó vô cùng tức giận. Ông ta xông lên kéo Tô Lam, giơ tay lên tát cô một cái: “Mày là cái đồ bất hiếu, mày dám hại tao, tao đánh chết mày!”

“Đùng!”

Một tiếng súng vang lên, Tô Văn Tâm chỉ cảm thấy sự đau nhói từ cánh tay phải truyền đến. Ông ta không dám tin liền quay đầu.

nhìn sang, phát hiện cánh tay mình bị trúng đạn, máu lập tức chảy ra.

”A, cha, tay của chal”
 
Chương 2705


Chương 2705

Tô Bích Xuân và Lư Tuyết Cầm bị dọa sợ đến mức sắc mặt trằng bệch. Hai người vội vã ôm đầu hoảng sợ quỳ trên mặt đất.

Cánh tay Tô Văn Tâm run rẩy, ông ta không dám tin quay đầu nhìn về hướng bên kia, chỉ thấy một người cảnh sát hình sự đặc nhiệm đang giơ súng lục. Họng súng đen ngòm chĩa về phía ông ta: “Giơ tay lên, lùi về phía sau, không được tổn thương người khác nếu không lần bản tiếp theo không chỉ là cánh tay đâu.”

Tô Văn Tâm trực tiếp sợ hãi, hai chân mềm nhũn té khuyu trên đất: *A, đau quá, tay của tôi, tay của tôi”

Tô Văn Tâm điên cuồng rên rỉ, kinh hãi nhìn vào vết thương trên tay…

“Đưa tôi đến bệnh viện! Tôi chảy máu rồi, đưa tôi đến bệnh viện! Tôi muốn kiện anh, tôi muốn kiện anh tội lạm quyền.”

Một số nhân viên an ninh đã chạy đến và giải cứu Tô Lam.

Những người khác nhanh chóng xông về phía Tô Văn Tâm, còn cả hai mẹ con Lư Tuyết Cầm đang ngã dưới đất “Cô Tô, có phải là bọn họ không?”

Tô Lam toàn thân run rẩy, cả người như vừa chịu đựng cơn sốc cực lớn.

“Đúng! Là bọn họ, bọn họ lừa lấy chìa khóa tài sản của tôi. Không chỉ cướp đồ, họ còn đập phá nhà tôi.”

Tô Bích Xuân phát điên ngay khi nghe thấy điều này.

Cô ta nằm trên mặt đất, vùng vẫy trong tuyệt vọng và gầm lên: “Tô Lam, đồ chó cái, cô nói dối! Cô đang nói dối, cô vu khống chúng tôi”

Tô Lam rất sợ hãi và chỉ vào túi của Tô Bích Xuân: “Cô ta đã lấy trộm các sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm và một số đồ trang sức có giá trị của tôi. Tất cả đều ở trong túi, các anh có thể tự kiểm tra”

Tô Bích Xuân sắc mặt lập tức tái nhợt, kinh hãi ôm lấy túi xách.

Một cảnh sát bước tới và kéo chiếc túi qua.

Khi mở ra, liền thấy bên trong có rất nhiều sản phẩm chăm sóc da và trang sức đất tiền.

Anh ta cau mày và đưa chiếc túi cho người cảnh sát phía sau: “Mang về làm bằng chứng.”

Tô Văn Tâm không ngờ rằng lần này mình lại thua trong tay Tô Lam.

Ông ta nghiến răng và giải thích một cách tuyệt vọng: “Đồng chí cảnh sát không phải như Cô ta vu oan cho tôi. Tôi là cha của nó, tôi vào nhà con gái tôi, sao có thể coi là cướp được chứ? Vả lại, tất cả những thứ này đều do cô ta tự tay đập phá. Cô ta chỉ muốn nhân cơ hội này để vu khống chúng tôi.”

Viên cảnh sát quay đầu lại và liếc nhìn Tô Lam.

Tô Lam rơm rớm nước mắt, lắc đầu nguầy nguậy: “Đồng chí cảnh sát, ai lại đi đập phá tất cả đồ đạc mà mình mới mua, anh có biết những đồ đạc đó đã tốn bao nhiêu tiền của tôi không? Câu nói của ông ta thật là nực cười.”

Sau khi cảnh sát đến biệt thự để chụp ảnh và thu thập bằng chứng, họ đã còng tay Tô Văn Tâm và những người khác: “Cô Tô, cô là người bị hại, cô phải cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát để ghi nhận tội.”

Tô Lam gật đầu, có chút sợ hãi: “Vậy còn nhà của tôi…”

“Đừng lo, chúng tôi đã chụp ảnh làm bãng chứng rồi. Sau lần này, nhớ thay khóa.

Tốt nhất nên lắp thêm camera giám sát.”

Tô Lam gật đầu: “Tôi còn một yêu cầu nữa.”

“Cô nói đi!”

Tô Lam ngẩng đầu lên, chỉ vào Tô Bích Xuân và Lư Tuyết Câm: “Đồ đạc bên trong đều bị hai người này đập phá. Đồ đạc tôi mới thay cách đây 2 ngày, hết gần 600 tỷ. Ngoài khoản phí tổn hại tỉnh thần của tôi, tôi đã nộp đơn xin đóng băng tất cả tiền mặt trong tài khoản của hai người họ. Nếu không, nếu họ chuyển hết tiền, tôi sẽ không có cách nào để đòi nợ.”
 
Chương 2706


Chương 2706

Khuôn mặt của Lư Tuyết Cầm trở nên cứng đờ sau khi nghe điều này.

Trong những năm gần đây, bà ta quả thực đã giấu rất nhiều tiền riêng tư với Tô Văn Tâm.

Lần này Tô Văn Tâm vừa bị tai nạn, bà ta liền lấy ra 600 tỷ, 1500 tỷ còn lại được cất giấu kín đáo, đó là tiền dưỡng lão của bà ta, ngay cả Tô Văn Tâm cũng không biết.

Tô Bích Xuân sắc mặt càng thêm tức giận.

Tiền đó là mà cô ta dùng da thịt mà kiếm được qua giao dịch với những người đàn ông trong bóng tối đó.

“Tô Lam, đồ khốn kiếp, cô phải chết.”

“Tô Lam, tại sao cô lại vu oan cho chúng tôi như thế này? Đồ khốn nạn, cô phải chết!”

“Đồ vô ơn, đồ súc sinh”

“Cô sẽ chết sớm giống hệt mẹ và anh trai cô thôi, cô không sống được lâu đâu.”

Tô Lam không quan tâm những lời chửi rủa điên cưồng của họ.

Cảnh sát không nghe được nữa, anh ta quát lớn: “Được rồi, im đi”

Nói xong, anh ta nhìn Tô Lam: “Đừng lo lắng, chuyện này chúng ta sẽ thu xếp”

“Các anh vất vả rồi” Tô Lam thở phào nhẹ nhõm rồi trực tiếp đi theo họ vào xe cảnh sát.

Tòa nhà Trụ sở Tập đoàn Quan Thiên.

Quan Triều Viễn bây giờ đang chủ trì cuộc họp.

Ngoài cửa sổ thủy tinh, Lục Anh Khoa mang theo khuôn mặt nặng nề, vươn tay gõ cửa.

Quan Triều Viễn biết những thói quen của Lục Anh Khoa.

Nếu không phải vì việc gì đó đặc biệt quan trọng, anh ta sẽ không bao giờ ngắt lời anh khi có một cuộc họp quan trọng như vậy.

“Những chuyện còn lại, các ông tự thảo luận với lãnh đạo cấp cao và giải quyết.”

Nói xong, Quan Triều Viễn quay người bước ra ngoài.

“Ông chủ, vừa rồi đồn cảnh sát gọi điện đến nói có người báo án, biệt thự nhà họ Tô bị cướp…

“Cái gì?”

Khí tức quanh thân Quan Triều Viễn thoáng chốc trở nên ảm đạm, sắc mặt anh cũng tái xanh.

“Khi đó, mợ chủ hình như cũng là.

Trước khi anh ta nói xong, Quan Triều Viễn đã quay người và chạy nhanh về phía thang máy VIP.

Hết người này đến người khác vội vàng đuổi theo.

Hai phút sau, một chiếc Rolls Royce màu đen lao ra khỏi bãi đậu xe của tòa nhà tập đoàn nhà họ Lý nhanh như chớp.

Khi anh vừa đi xuống lầu, Quan Triều Viễn đã gọi hai cuộc điện thoại cho Tô Lam, nhưng không ai trả lời anh.

Trên khuôn mặt đẹp trai của anh có vẻ u sầu như được phủ một lớp băng.

Chết tiệt.

Anh không nên để cô ấy đi một mình “Tới biệt thự của nhà họ Tô ngay.”

“Vâng ông chủ.”

Mười lăm phút sau, xe dừng trước cửa biệt thự của nhà họ Tô.

Quan Triều Viễn lao nhanh ra khỏi xe.
 
Chương 2707


Chương 2707

Lúc này, bên ngoài biệt thự của Nhà họ Tô đã bị niêm phong.

€ó vẻ như có nhiều người đang theo dõi bên ngoài.

Trái tim của Quan Triều Viễn đột nhiên bị siết chặt.

Không thể nào, chắc sẽ không đâu.

Anh càng ngày càng đến gần, giọng nói của những người xem xung quanh anh cũng rơi vào tai anh ta: “Những kẻ cướp nhà đúng là đồ đê tiện.”

“Đúng vậy, cướp thì cướp đi, lại còn đập phá nhà của mọi người thành một đống hỗn độn”

“Tôi nghe nói răng bên trong còn dùng dao tấn công.”

“Tôi vừa rồi cũng nghe thấy tiếng súng.

Cô có nhìn thấy vũng máu ở cửa không? Tôi nghe nói có người bị bắn.”

“Mọi người nói xem, có khi nào là chủ nhân của biệt thự gặp tai nạn không?”

Quan Triều Viễn sắc mặt càng ngày càng ảm đạm Anh thô bạo đẩy những người đang xem đó ra, và lao thẳng ra ngoài qua hàng rào.

“Này anh, anh không được vào, anh không được đi vào.” Bảo vệ ở cửa nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản “Pháp y đang được thu thập bên trong, anh không thể vào.”

Quan Triều Viễn trực tiếp hạ gục người đó bằng một cú đấm rồi lao vào.

Lúc này, trái tim anh như bị rỗng ruột.

Bởi vì vừa rồi khi anh đi vào, anh đã nhìn thấy vỏ đạn ở cửa và một vũng máu bên cạnh.

“Tô Lam, nếu em dám chết, anh nhất định sẽ đào em ra khỏi mộ.”

Quan Triều Viễn nhìn đống hỗn độn trong phòng, chỉ cảm thấy có một sự hoảng sợ cực lớn nuốt chửng anh.

Anh đúng là một tên khốn nạn!

Lúc đó, cô sợ hãi trước lời cầu hôn của anh, anh nên bỏ mặc tất cả mọi thứ rồi lao vào ôm chặt cô vào lòng.

Tại sao anh có thể trốn tránh cô?

Nếu anh không trốn tránh cô thì cô đã không rơi vào tình huống nguy hiểm như ngày hôm nay.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: “Anh Quan…”

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một cảnh sát đang kinh ngạc nhìn anh: “Anh Quan, cô Tô đã đến đồn cảnh sát ghi lời khai rồi, anh không biết sao?”

Ghi lời khai?

Có nghĩa là cô ấy không sao?

Mặt Quan Triều Viễn đen xì Anh nhanh chóng quay lại và đi thẳng vào chiếc Rolls Royce màu đen.

“Đến đồn cảnh sát.”

“Vâng, ông chủ.”

Tô Lam ngồi bên ngoài phòng thẩm vấn.

Cô không nói một lời nào, như thể đang mất hồn sau một cú sốc lớn.

Nữ cảnh sát ở bên cạnh rót cho cô một cốc nước.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom