Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2587


Chương 2587


Nếu nói Nếu nói Tô Lam bị bắt cóc hay là xảy ra chuyện thật, cô ta sẽ biến mất trên thế giới này. Vậy có phải là cô ta cũng sẽ dần dần biến mất trong lòng Nhan Thế Khải?



Sau khi ý thức được điểm này, cô ta lạnh lẽo mở miệng: “Cô chính là Tô Lam phải không? Tôi là bạn gái của Nhan Thế Khải, tôi mời cô về sau đừng có gọi điện thoại đến đây quấy rầy anh ấy nữa”


Tô Lam lập tức ngẩn người: “Tôi không có, tôi không có quấy rầy anh ấy, chỉ là tôi…”


“Hiện tại Nhan Thế Khải không muốn gặp lại cô, cô đừng có dùng thủ đoạn gì ở đây, loại lý do đổi số điện thoại rồi bị bắt cóc này thật sự rất ngây thơ, cũng rất buồn nôn”


Sau khi dùng giọng nói the thé nói xong lời này, Liễu Minh Hoa dập máy.


Chỉ chốc lát sau, cô ta lại nhận được một cái tin nhắn cầu cứu của Tô Lam.



Người phụ nữ này thật sự là bám dai như đỉa đói mà.


Lạnh lùng xoá bỏ toàn bộ lịch sử cuộc gọi và tin nhắn, Liễu Minh Hoa trực tiếp bỏ.


số điện thoại này vào trong danh sách đen Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, cô ta nhấn tắt màn hình, đặt điện thoại vào vị trí cũ.


Đúng lúc đó, Nhan Thế Khải bưng hai ly đồ uống đi tới: “Minh Hoa, chuyện hôm đó.


Liễu Minh Hoa cúi thấp đầu xuống: “Bác sĩ Nhan, tôi cho rằng tờ giấy hôm đó tôi để lại đã nói rất rõ ràng”


‘Säc mặt Nhan Thế Khải cực kỳ do dự: “Nhưng m “Bác sĩ Nhan, tôi biết vị trí của Tô Lam trong lòng anh. Tôi cũng biết rõ anh đã thích cô ấy trong suốt mười năm. Tôi vốn dĩ không có cách nào so được với cô ấy, vậy nên tôi chỉ muốn làm em gái anh mà thôi. Chỉ cần anh để tôi chờ đợi ở bên cạnh anh là được, chuyện hôm đó xin anh cho rằng chưa từng xảy ra gì cả, mong anh hãy để lại cho tôi một chút tôn nghiêm đi.”


Nhan Thế Khải nhíu mày: “Cô… thật sự nghĩ như vậy sao?”


Viền mắt Liễu Minh Hoa hơi đỏ, cô ta dùng sức gật đầu.


“Bây giờ tôi mới biết, thực ra thích một người cũng không nhất định là phải giữ lấy, chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc vậy thì được rồi. Tô Lam và anh đều là những người quan trọng nhất, bạn bè tốt nhất của tôi, tôi hi vọng hai người sẽ có thể hạnh phúc”


Trái tìm Nhan Thế Khải vốn dĩ căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng, trên mặt anh lộ ra nụ cười: “Minh Hoa, cảm ơn cô”


Liễu Minh Hoa cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu nhìn anh “Anh Thế Khải này, tôi có thể gọi anh như vậy không? Tôi có thể được xem như em gái anh không?”


Nhan Thế Khải gật đầu: “Đương nhiên, bắt đầu từ hôm nay tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để cho bất cứ người nào bắt nạt cô.


“Quá tốt rồi, anh Thế Khải.”


Trên mặt Liễu Minh Hoa lộ ra nụ cười đơn thuần.


Ánh mắt nham hiểm của cô ta đảo qua điện thoại của Nhan Thế Khải, đáy mắt có một vệt độc ác.


Một bên khác, thời điểm Tô Lam còn định gọi điện thoại lại cho Nhan Thế Khải, phát hiện điện thoại di động đã biến thành tín hiệu máy bận.


“Nhưng mà..”


Đầu ngón tay Tô Lam run rẩy, khuôn mặt thanh tú trắng bệch.


“Quan Triều Viễn, điện thoại của Quan Triều Viễn là…”


Cố gắng nhưng cũng chỉ có thể nhớ được mười con số phía trước, còn một con số cuối cùng là.


“Cộc cộc!”


Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ.
 
Chương 2588


Chương 2588


Tô Lam vội vã chạy tới, cầm đến một cái ghế, trực tiếp chặn cửa.



Liễu Mộng Ngân ở bên ngoài thấy không có cách nào đẩy được cửa, nhất thời tức đến nổ phổi: *Tô Lam, con đĩ này mày mau mở cửa cho tao, lập tức mở cửa!”


Trong miệng Tô Lam mang theo tiếng khóc nức nở, tủi thân kêu lên: “Cô đi ra đi, hai người đều là kẻ lừa đảo.


Tôi không muốn kết hôn, các người đều cút đi cho tôi”


Vừa nghe thấy lời này, Liễu Mộng Ngân biết kế hoạch của mình đã thành công rồi.



Cô ta vội vã bình tĩnh lại, mở miệng khuyên nhủ: “Tô Lam, nói thế nào chúng ta cũng là bạn học. Hơn nữa tôi yêu Cố Đức Hiệp như vậy, nếu như cô không muốn gả tôi có thể giúp cô, thật đấy, cô hãy tin tôi đi”


Lúc này trong đầu Tô Lam đột nhiên loé lên, nhớ đến số điện thoại cuối cùng của Quan Triều Viễn Cô nhanh chóng nhấn dãy số, vô cùng sốt ruột đợi điện thoại kết nối “Tút… tút…”


Mỗi một âm thanh đều như cây búa gõ vào lòng cô, Tô Lam gấp gáp đến mức viền mắt đỏ lên: Quan Triều Viễn, xin anh!


Nhận điện thoại, nhất định phải nhận điện thoại!


“Tô Lam, trước tiên cô mở cửa ra, chúng ta từ từ nói chuyện”


Liễu Mộng Ngân vẫn không buông tha, bắt cô mở cửa cho bằng được.


Bởi vì cô ta nhất định phải lấy điện thoại di động ra Nếu như Cố Đức Hiệp phát hiện ra bản ghi âm trong điện thoại, chính cô ta không chết thì cũng bị lột da “Tôi không ra đâu, cô và Cố Đức Hiệp vốn là cùng một phe!”


Tô Lam cực kỳ sốt ruột chờ đợi.


Tại sao?


Tại sao Quan Triều Viễn không nhận điện thoại?


Biệt thự núi Ngự Cảnh.


“Coong!”


Một viên đạn màu bạc rơi xuống trong khay, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh.


Tân Tấn Tài thở phào nhẹ nhõm, anh ta vứt cái kẹp sang một bên: “Anh trai à, không thể nào. Chỉ bằng mấy thẳng hải tặc mà cũng có thể tổn thương được anh, hơn nữa còn là vết thương do súng đạn gây ra? May mà đây chỉ là súng lục loại nhỏ, vết thương cũng không sâu, không làm thương tổn đến dây thần kinh.”


Giờ khắc này Quan Triều Viễn sắc mặt tái nhợt, trên trán hiện lên một tầng mồ hôi hột dày đặc.


Loại vết thương này anh chưa bao giờ dùng thuốc tê Chỉ có chịu đựng nỗi đau rõ rành rành, lần sau mới có thể không phạm vào sai lầm tương tự.


Tần Tấn Tài rất khó hiểu hành vi tự ngược này của anh, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản.


“Em nhiều lời quá rồi đi Quan Triều Viễn thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta, âm thanh ổn định.


Tân Tấn Tài trực tiếp lật ra một cái mắt.


“Anh còn chê em nhiều lời sao? Em chỉ sợ chị dâu nhỏ mà nhìn thấy thì sẽ đau lòng, anh biết anh đã chảy bao nhiêu máu không?”


Vừa nhắc tới Tô Lam, khuôn mặt vô cùng anh Quan của Quan Triều Viễn lại càng lạnh hơn.
 
Chương 2589


Chương 2589


Mà cái tên Tân Tấn Tài phản ứng chậm này căn bản cũng không chú ý tới, khí áp xung quanh đã bắt đầu hạ thấp. Anh ta còn không ngừng nhìn ngó xung quanh: “Đúng rồi, chị dâu nhỏ đâu? Em đã đến lâu rồi nhưng sao không thấy chị ấy?”



“Băng bó xong chưa?” Quan Triều Viễn không hề trả lời, mà hỏi ngược lại.


“Xong rồi: “Vậy thì còn không mau cút đi”


“Em đi!”


Tần Tấn Tài trực tiếp trợn tròn mắt: “Anh trai à, anh như vậy chính là qua cầu rút ván như trong sách giáo khoa đã nói đó.


Anh không sợ lần sau lúc anh cắt chỉ, em sẽ xuống tay độc ác với anh à?”



Quan Triều Viễn đang định mở miệng nói chuyện, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.


“Reng reng reng, reng reng reng.”


Đôi mắt lạnh lẽo của Quan Triều Viễn loé lên, bên trong tựa như có tia sáng chợt hiện.


Lục Anh Khoa biết ông chủ đang suy nghĩ cái gì. Anh ta vội vã đi tới, đưa điện thoại di động cho anh.


Số điện thoại này là số anh mới đổi sau khi đến thành phố Ninh Giang, vô cùng riêng tư.


Vậy nên cũng chỉ có mấy người gần gũi nhất bên cạnh anh mới biết.


Lúc này điện thoại vang lên, người gọi đến chín mươi chín phần trăm chính là Tô Lam.


Lục Anh Khoa nhìn lướt qua màn hình, mi tâm nhăn lại.


Anh ta trực tiếp tới gần Quan Triều Viễn: “Ông chủ, là số lạ”


Số lạ.


Vừa nghe đến hai chữ này, khuôn mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn trong nháy mắt lập tức tối sầm.


Lông mày giật giật, sắc mặt anh quả thực là khó coi đến cực điểm: “Không nhận.”


*… Vâng.”


Tân Tấn Tài nhìn thấy không khí gần như đọng lại, trong khoảnh khắc thức tỉnh.


Anh ta cười híp mắt vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói: “Ơ, anh trai, có phải là cãi nhau với chị dâu nhỏ rồi không?”


Quan Triều Viễn “Không phải em đã sớm nói với anh rồi sao, phụ nữ là dùng để cưng chiều. Người khác đều bị dáng vẻ hung dữ này của anh doạ chạy. Em thấy là anh cũng đừng tha thiết mong chờ nhìn chăm chằm điện thoại di động nữa. Có khả năng chị dâu nhỏ sợ chọc giận anh, nên mới không dám gọi điện thoại Bằng không chính anh chủ động gọi cho người ta một lần xem sao?”


“Cút!”


Quan Triều Viễn gầm lên một tiếng, âm thanh gần như là vọng ra từ sâu trong cuống họng.


Tân Tấn Tài chỉ cảm thấy da đầu nổ tung, vội vã chạy như chạy trốn: “Được được được, cút ngay, cút ngay đây/ Giờ khắc này Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy lửa giận đầy một bụng không có chỗ phát tiết, anh lạnh lùng quét mắt nhìn Lục Anh Khoa một chút Còn không chờ anh mở miệng, Lục Anh Khoa vô cùng thức thời cúi đầu: “Ông chủ, tôi đi ra ngoài trước, anh nghỉ ngơi cho tốt”


Cửa phòng được đóng lại, khuôn mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn âm u đến mức gần như có thể chảy ra nước.


Tô Lam người phụ nữ chết tiệt này.


Anh mà không bắt cô ấy lại, trừng phạt một hồi là không được!
 
Chương 2590


Chương 2590


“Ông chủ”


Đúng lúc đó, Lục Anh Khoa vừa rời khỏi đột nhiên đẩy cửa xông vào.



Giọng điệu của anh ta khẩn cấp, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.


Lúc này Quan Triều Viễn đang lên cơn giận dữ, vừa nhìn thấy cấp dưới đã đi mà còn quay lại, gương mặt lập tức khó ngửi đến cực hạn: “Tốt nhất là có việc gì quan trọng.”


Lục Anh Khoa bước dài đi tới: “Cú điện thoại vừa nấy là của mợ chủ gọi tới, cô ấy vừa gửi tin nhắn cầu cứu, nói cô ấy bị bắt cóc”


“Cậu nói cái gì?”


Quan Triều Viễn “hả” một tiếng đứng lên, gió mạnh mưa rào lập tức cuồn cuộn quanh người.



Anh bước mấy bước đến trước mặt Lục Anh Khoa, giật lấy điện thoại, mở tin nhắn.


“Cứu em, bắt cóc, lâu đài phong cách châu Âu, Tô.”


Mấy từ ngắn ngủi, câu chữ cực kỳ ngổn ngang.


Có thể tưởng tượng được, lúc gửi tin nhắn này cô đã sợ hãi cỡ nào.


Chết tiệt!


Vừa nấy anh còn vì giận hờn mà từ chối không nhận cuộc gọi của cô.


Nếu như vì vậy mà cô xảy ra chuyện…


Quả thực Quan Triều Viễn không dám nghĩ, sẽ có hậu quả như thế nào.


Gương mặt anh âm trầm, một tay quơ lấy com lê, giọng điệu bình tĩnh dặn dò: “Lập tức điều tra rõ ràng, xung quanh thành phố Ninh Giang có lâu đài phong cách châu Âu nào không”


“Vâng”


“Trong vòng mười phút điều động hai chiếc trực thăng đến đây, chờ đợi mệnh lệnh.”


“Vâng”


Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn lướt qua cánh tay trái của mình “Còn nữa, gọi Tân Tấn Tài lập tức quay lại.”


Anh ta nhìn chăm chằm Quan Triều Viễn với vẻ mặt đờ đẫn, không thể tin vào tai mình: “Anh trai, anh nói cái gì vậy? Chị dâu chị ấy bị sao vậy?”


“Tôi nói lập tức cho tôi dùng thuốc.”


Quan Triều Viễn nhìn chăm chằm anh ấy.


Tân Tấn Tài chỉ cảm thấy trong đầu ong ong: Anh biết, anh trai nhà mình đối với con thỏ nhỏ đó không bình thường, nhưng Anh ta ngàn vạn lần không ngờ được rằng, anh trai vậy mà vì con thỏ nhỏ kia mà bằng lòng chịu nguy hiểm phế bỏ một cánh tay, hết lần này đến lần khác muốn dùng loại thuốc đó.


Loại thuốc tê này vì có tính tổn thương khá lớn đối với chức năng cơ thể người, nên đã bị Hiệp hội Y khoa Quốc tế liệt vào danh sách thuốc cấm, không được phép sử dụng.


“Đây là lần cuối cùng”


Tân Tấn Tài cuối cùng cũng thuyết phục.


được bản thân, tay chân nhanh nhẹn thay Quan Triều Viễn tiêm thuốc tê vào vết thương.


Sau khi tiêm thuốc tê, anh ta dùng dây thun băng lại vết thương của Quan Triều Viễn.


Chị dâu xảy ra chuyện, anh trai nhất định sẽ rất tức giận.


Đến lúc đó không tránh được cần phải động thủ xô sát, trước mắt băng bằng dây thun để tránh vết thương chảy máu quá nhiều.
 
Chương 2591


Chương 2591


“Chỉ có hiệu quả trong tám tiếng mà thôi, anh trai, anh nhất định phải nhớ kĩ”


Tân Tấn Tài sợ anh không nhớ rõ, liền nói lại cho anh.


Quan Triều Viễn đứng dậy, mặc lại chiếc áo.


vest, kìm lại hơi thở thù địch nặng nề, sải bước lao ra ngoài.


“Ầm ầm…”


Có tiếng ầm ầm truyền đến từ bên ngoài biệt thự.


Rèm cửa trong phòng khách vén lên, phấp phới xung quanh.


Tân Tấn Tài không yên tâm.


Anh nhanh chóng đi theo ra ngoài, chỉ thấy hai chiếc trực thăng lần lượt đáp xuống.


Quan Triều Viễn với khuôn mặt điển trai với vẻ lạnh lùng, như thể bước ra từ địa ngục.


Anh nhanh chóng nhảy lên một trong những chiếc trực thăng đó “Nhìn thế trận này, hẳn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.”


Tần Tấn Tài vứt hộp thuốc trong tay, nhanh chóng chạy đến chiếc trực thăng thứ hai nhảy lên Lục Anh Khoa nhìn động tác của anh ta, không khỏi nhíu mày: “Cậu đến đây làm gì?”


“Làm sao vậy? Chị dâu nhỏ có chuyện tôi không thể không quan tâm, tôi đi với các.


anh”


Lúc này thời gian không còn nhiều, không thể tiếp tục nói lời du thừa: “Thắt dây an toàn vào.”


Tân Tấn Tài chuẩn bị xong, nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra: “Alo, Thẩm Tư Huy, chị dâu bị bắt cóc, hiện tại anh trai đã phái hai chiếc trực thăng, hai người nhanh chóng đến đây”


“Rầm rầm..”


Trong một tiếng gầm rú lớn, chiếc trực thăng nhanh chóng cất cánh, cuốn lên một cơn bão lớn.


Bên trong máy bay, Quan Triều Viễn mang theo tai nghe, lật đầu ngón tay, nhanh chóng gõ vào bàn phím: “Tra được gì rồi?”


Hoa Đông lúc này, đã chuẩn bị sẵn sàng lên xe, cậu ta nhìn màn hình máy tính trước mặt: ó tổng cộng bốn lâu đài phong cách châu Âu được đăng ký gần thành phố Ninh Giang, có hai trong số đó đã được nhà nước thu mua lại để làm phòng triển lãm, có thể bị loại trừ, hai lâu đài còn lại ở núi Đông Khuê, một cái ở núi Bát Đà”


Quan Triều Viễn sắc mặt tái nhợt, đầu ngón tay lướt qua, rất nhanh liền tìm được hai vị trí này.


“Lục Anh Khoa, máy bay của anh sẽ đến núi Đông Khuê”


“Vâng, thưa ông chủ”


Sau khi cúp máy, Quan Triều Viễn nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Lập tức đến núi Bát Đà, dùng tốc độ nhanh nhất”


“Vâng thưa ông chủ”


Ở biệt thự phong cách Châu Âu.


“Tô Lam, tôi cảnh cáo cô, nếu vẫn không chịu mở cửa, tôi sẽ đạp cửa”


Liễu Mộng Ngân liếc nhìn đồng hồ, cô ta đã đứng đợi trước cửa gần 10 phút.


Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, Cố Đức Hiệp sắp quay lại rồi.


Tô Lam lo lắng cầm điện thoại, mong chờ giây phút cuộc gọi được kết nối.


Nhưng sau khi điện thoại của Quan Triều Viễn vang lên vài lần, anh ta đã trực tiếp cúp máy.
 
Chương 2592


Chương 2592


“Tút tút tút…”


Nghe âm báo máy bận phát ra từ ống nghe, Tô Lam chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng.


Lâm Thúy Vân không mang theo điện thoại di động.


Điện thoại di động của Nhan Thế Khải đang nằm trong tay người khác, thậm chí anh còn tự đưa mình vào danh sách đen.


Lúc này, ngay cả Quan Triều Viễn cũng cúp điện thoại.


Lẽ nào là do ông trời sắp đặt, hôm nay cô sẽ không thể thoát khỏi thảm cảnh này?


“Liễu Mộng Ngân, cô làm gì ở đây?”


Ngoài cửa đột nhiên nghĩ đến giọng nói lạnh lùng đầy nghi hoặc của Cố Đức Hiệp.


Liễu Mộng Ngân sửng sốt.


Cô ta run rẩy, hành động muốn đẩy cửa bị đóng băng giữa không trung.


Cô ta hoảng sợ quay đầu lại, vừa nhìn thoáng qua Cố Đức Hiệp khuôn mặt liền trở nên xanh mét.


Đôi mắt hung ác nham hiểm đó nhìn cô †a, vô cùng đáng sợ.


Liễu Mộng Ngân vô cùng sợ hãi, cô ta hoảng sợ lùi lại sau.


Một bên lùi về sau, một bên lắc đầu nói: “Em… em không có, em không làm gì cả”


Nhìn thấy cô ta lo lắng và bất lực, Cố Đức Hiệp ngay lập tức hiểu ra điều gì đó.


Anh lao đến, nắm lấy cánh tay cô ta: “Cô đã nói gì với cô ấy rồi?”


Liễu Mông Ngân bị vẻ ngoài tàn bạo của anh ta, sợ đến mức hét lớn.


Cô ta hết sức muốn thoát ra: “Em không biết, em không nói cái gì hết, em không nói cái gì hết.”


“Đồ khốn kiếp”


Cố Đức Hiệp tát cô ta ngã nhào xuống đất.


Khuôn mặt bị đánh của Liễu Mộng Ngân sưng lên.


Cô ta ngã xuống đất, lặng lẽ rơi nước mắt.


Cố Đức Hiệp nhanh chóng nhoài người về phía cửa, bắt đầu dùng lực đập cửa mạnh: “Tô Lam, em mở cửa ra trước đã, nghe anh giải thích được không”


Tô Lam biết rằng cô không thể kéo dài thời gian quá lâu.


Chỉ có thể dùng lực chặn cửa, nhanh chóng gửi tin nhắn cầu cứu đến Quan Triều Viễn.


“Quan Triều Viễn, làm ơn, anh nhất định phải đọc tin nhắn này.”


Động tác gõ cửa của Cố Đức Hiệp ngày càng mạnh, lực đạo càng ngày càng nặng: “Tô Lam, mở cửa nhanh lên, đừng làm anh thêm tức giận nữa”


Tô Lam nghiến chặt răng, liều mình chặn chặt cửa: “Tôi không muốn, các người đều là những kẻ dối trá, anh căn bản không hề yêu tôi, chỉ muốn tôi sinh một đứa con cho anh.


Cố Đức Hiệp, anh lại lừa tôi lần nữa, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được”


Cố Đức Hiệp bỗng nhiên quay đầu lại, hung dữ nhìn Liễu Mộng Ngân Cái nhìn này chứa đầy sự đe dọa Liễu Mộng Ngân run lên vì sợ hãi, đến hít thở cũng không dám thở mạnh Rốt cuộc, sau một vụ bê bối lớn như vậy trong tiệc đính hôn lần trước, cô ta lại tiếp tục bướng bỉnh chọc giận Cố Đức Hiệp Cố Đức Hiệp không đuổi cô ta đi, đánh gãy mấy cái xương sườn của cô ta.


“Tô Lam, anh đếm đến ba. Nếu em không mở cửa, anh sẽ đá tung cửa. Lúc đó đừng trách tôi không khách khí với em.”
 
Chương 2593


Chương 2593


Cố Đức Hiệp dần lùi lại, anh ta thu hết sức lực để đá tung cánh cửa.


“Rầm!”


“Ầm” một tiếng động lớn, cánh cửa bị Cố Đức Hiệp đá tung ra.


Vào lúc cánh cửa mở ra, Tô Lam bấm gửi tin nhắn.


“Tô Lam, tại sao em không nghe lời anh?”


Sắc mặt Cố Đức Hiệp lạnh lùng đến đáng sợ, anh ta hung hăng xông tới: “Tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải chọc tức anh?”


Tô Lam hốt hoảng lùi lại vài bước.


Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt chực trào ra: “Cố Đức Hiệp, rõ ràng là anh lừa tôi trước cơ mà”


“Anh lừa em? Lúc đầu tôi muốn chạm vào em, em không nguyện ý, tôi mới tìm đến Liễu Mộng Ngân để trút giận, nhưng người tôi yêu vẫn luôn là em”


“Bây giờ ngay cả khi em đã ngủ với người khác, sinh con cho người khác, tôi cũng không ngại, tôi vẫn bằng lòng chạm vào em, chấp nhận em, em vẫn chưa hài lòng sao?”


Tô Lam gần như bật cười trước câu nói của anh ta: Bản thân không muốn làm tình với anh ta, anh ta có thể coi đó là điều đương nhiên và tìm người khác sao?


Bản thân đã từng sinh con mà anh ta vẫn nguyện ý ngủ cũng, có phải là mình nên quỳ xuống khấu đầu, đội đức tạ ơn anh ta không?


Rốt cuộc người đàn ông này có cần mặt mũi nữa hay không vậy?


“Anh không cần phải nói dối tôi làm gì nữa, Liễu Mộng Ngân đã nói với tôi tất cả rồi”


Lời của Tô Lam còn chưa nói xong, Liễu Mộng Ngân đột ngột đứng dậy: “Tô Lam, cô nói láo, tôi chưa hề nói cái gì hết, cô dám đổ oan cho tôi, tôi sẽ không khách khí với cô đâu.”


“Tôi có phải là đổ oan cho cô hay không, tôi đương nhiên có cách chứng minh.”


Tô Lam cố tình di chuyển cánh tay của mình.


Kiểu dáng đó, giống như là sắp lấy thứ gì đó ra từ phía sau.


Liễu Mộng Ngân sợ hãi hét lên, lao về phía cô: “Tô Lam, đồ khốn kiếp, oan cho tôi, cô muốn hại chết †: ô muốn đổ tôi giết cô”


Cả hai nhanh chóng bị cuốn vào nhau, Liễu Mộng Ngân đưa tay ra muốn giật lấy chiếc điện thoại.


Tô Lam ra sức né tránh.


Cô vừa gửi một tin nhắn cho Quan Triều Viễn.


Nếu điện thoại bị cướp đi, thì mọi chuyện sẽ bị bạ Nhìn thấy hai người phụ nữ bắt đầu xô đẩy trước mặt mình, Cố Đức Hiệp vô cùng khó chịu.


Anh ta lao tới, mỗi tay một người tách hai người họ ra Điện thoại bị Liễu Mộng Ngân va phải rơi xuống đất.


“Lạch cạchI”


Tô Lam và Liễu Mộng Ngân nhìn chằm chằm vào điện thoại với đôi mắt như thiêu đốt.


Gần như cùng lúc, muốn đưa tay ra và nhặt nó lên.


Không ngờ, đã bị Cố Đức Hiệp nhặt lấy.


“Điện thoại này em lấy ở đâu ra?”


Cố Đức Hiệp nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt anh ta rất u ám.
 
Chương 2594


Chương 2594


Dáng vẻ đó giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Lam vậy.


Khi bản thân bắt cóc cô đến lâu đài này, để ngăn cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài, anh ta đã vứt bỏ tất cả những thứ cô mang theo.


Nhưng bây giờ, một chiếc điện thoại di động rơi ra khỏi người cô.


Mặt Tô Lam tái đi.


Ánh mắt gấp gáp của cô dán chặt vào Cố Đức Hiệp, nhịp tim cô đập ngày càng nhanh khi anh ta mở khóa màn hình, càng ngày càng nhanh, như thể nó sắp bật ra khỏi miệng cô bất cứ lúc nào.


“Tô Lam, tôi rất thích em, nhưng nếu tôi phát hiện em dám phản bội tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho em đâu”


Cố Đức Hiệp nói một cách u ám.


Đôi mắt anh đỏ bừng vì tức giận và ghen tuông.


Anh ta trông giống như một kẻ có thể phát điên bất cứ lúc nào.


Trái tim của Tô Lam lo lắng như muốn nhảy ra ngoài Trong điện thoại có chứa các bản ghi cuộc gọi và tin nhắn cầu cứu của cô.


Nếu Cố Đức Hiệp nhìn thấy nó, hậu quả sẽ rất thảm khốc.


Tô Lam lặng lẽ lùi về sau, muốn chạm vào bên trên cửa sổ.


Vừa rồi sau khi Liễu Mộng Ngân rời đi, cô đã phá vỡ cửa sổ sau rèm cửa, còn dùng khăn trải giường quấn thành một sợi dây.


Nếu Cố Đức Hiệp muốn làm khó, cô sẽ ngay lập tức nhảy xuống.


“Đinh!”


Màn hình điện thoại đã được mở ra Tô Lam thở phào.


Nhưng đúng lúc này, trong điện thoại vang lên một giọng nói hỗn độn và mê muội.


“A… Anh Hiệp, anh thật tuyệt, em rất thích…


“Liễu Mộng Ngân, cô quả nhiên là đồ đê tiện “AI Anh Hiệp, anh thật đáng ghét, ngày nào anh cũng làm với người ta, người ta đều không thể rời xa anh rồi. Ngày mai anh phải đi chỗ Tô Lam, có phải sẽ không cần người ta nữa không?”


“Hừ, tôi đến chỗ cô ta chỉ là để cho cô ta sinh con, đồ đê tiện nhà cô không phải là có đánh cũng không đi sao? Bây giờ cô lại còn giả bộ cái gì?”


“At Nghe những giọng nói này, đôi mắt sáng của Tô Lam mở to ngay lập tức, không thể tin được.


Khuôn mặt của Cố Đức Hiệp rất kinh khủng.


Anh ta cắt đứt đoạn ghi âm điện thoại, quay đầu nhìn Liễu Mộng Ngân, u ám nhìn anh ta đi qua.


Liễu Mộng Ngân run lên vì sợ hãi, cô lắc đầu nguầy nguậy lùi lại phía sau: “Anh Hiệp, nghe em nói đã, em “Đê tiện!”


Cố Đức Hiệp gầm lên và đá vào ngực cô ta.


Liễu Mộng Ngân bị đá trực tiếp đập vào tường, phun ra một ngụm máu.


“Hiệp, anh Hiệp, đừng đánh em, em, em chỉ sợ mất anh, đừng…”


Ngay cả khi Liễu Mộng Ngân bị đánh đến nôn ra máu, cô ta vẫn liều lĩnh bò đến bên cạnh Cố Đức Hiệp: “Anh Hiệp, anh đừng rời xa em, em thật sự không thể làm gì nếu không có anh”


Liễu Mộng Ngân cố hết sức bò đến bên cạnh Cố Đức Hiệp, nắm lấy ống quần của anh ta, khóc lóc van xii àm ơn, đừng đuổi em đi, em không có gì cả, em không thể không có anh, em không thể sống thiếu anh được…
 
Chương 2595


Chương 2595


Tô Lam ở bên không khỏi nhíu mày khi nhìn thấy cảnh này.


Cái người Liễu Mộng Ngân này rốt cuộc không phải bị dọa cúi đầu, hay là thật sự có khuynh hướng thích bị bạo lực?


Đã bị đánh thành ra như vậy rồi, còn không nguyện ý rời đi?


Cố Đức Hiệp rất tức giận, anh ta đá vào đầu Liễu Mộng Ngân: “Đê tiện, cút đi!”


Đầu Liễu Mộng Ngân đập mạnh xuống đất, hai mắt thâm quầng và ngất đi Ngay sau đó có hai vệ sĩ vạm vỡ bước vào.


Cố Đức Hiệp thờ ơ liếc nhìn cô: “Vứt cô †a ra ngoài.”


Người vệ sĩ bước tới để kiểm tra mũi của cô ta, phát hiện ra rằng Liễu Mộng Ngân chỉ là ngất xỉu: “Ông chủ, có cần mời bác sĩ đến khám không?”


Đôi mắt của Cố Đức Hiệp đỏ ngầu, có chút cuồng loạn: “Tôi nói anh ném ra ngoài, anh không hiểu đúng không?”


“Rõ”


Hai vệ sĩ lập tức khiêng người ra ngoài Sau khi xử lý tất cả những thứ này, Cố Đức Hiệp mới quay đầu lại.


Tô Lam bị dáng vẻ của anh ta làm cho ngạc nhiên.


Kể lần gặp nhau hai ngày trước, cô cảm thấy rằng Cố Đức Hiệp có chút bất thường.


Động không động liền cuồng loạn, giống như có thể bộc phát bất cứ lúc nào, thật là kinh khủng.


“Tô Lam!”


Cố Đức Hiệp vừa lên tiếng, Tô Lam tiếp tục lùi về sau, vẻ mặt kinh hãi: “Anh đừng qua đây, đừng qua!”


Thấy rằng mục đích của mình đã bị bại lộ, Cố Đức Hiệp cũng không thèm giả vờ thâm tình nữ: Anh ta một mặt u ám: “Tô Lam, bây giờ em đã ở đây, điều duy nhất có thể làm là ngoan ngoãn nghe lời tôi Thật ra thì tôi vẫn luôn thích em. Nhưng nếu em không nghe lời như Liễu Mộng Ngân, hãy cẩn thận với tôi, em có nhìn thấy kết cục của cô ta vừa rồi không?”


Gương mặt xinh xắn của Tô Lam tràn đầy nét ngoan cường.


Nhưng lại không thể làm gì được.


Thấy cô không nói gì nữa, Cố Đức Hiệp cuối cùng cũng gật đầu hài lòng: “Người đâu, thay quần áo cho cô Tô, mười phút nữa đưa người đến khu đất”


“Rõ”


Sau mười phút chiếc quần có vết máu đã được giặt sạch.


Cố Đức Hiệp đứng trước vòm hoa tươi rất đơn sơ ở phía trước.


Cố Đức Hiệp sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay, vẻ mặt đầy u ám: “Sao còn chưa tới thế? Đã hơn mười phút rồi cơ mà”


Lời phàn nàn của anh ta còn chưa nói xong, thì liền nhìn thấy người giúp việc đưa Tô Lam, đi từ cửa chính của lâu đài đi ra.


Trong chiếc váy cưới màu trằng kia, mặc.


trên người cô đã tôn lên vóc dáng của cô một cách hoàn hảo.


Mặc dù trước mắt chỉ trang điểm một cách nhẹ nhàng, nhưng sự quyến rũ của cô vẫn không hề giảm đi.


Đôi mắt của Cố Đức Hiệp ngay lập tức sáng lên.


Lúc trước khi ở bên cạnh cô, Tô Lam không hề thích trang điểm, mặc đồ cũng vô cùng giản dị.
 
Chương 2596


Chương 2596


Khi mới nhìn vào, cứ luôn cảm thấy cô sạch sẽ gọn gàng, vô cùng đơn thuần thanh khiết.


Nhưng mà nhìn lâu rồi, thì lập tức thấy có chút nhàm chán vô vị, Nhưng bây giờ?


Chỉ là đổi một cái áo, thì liền có sự thay đổi kinh thiên động địa như vậy.


Cố Đứa Hiệp đột nhiên cảm thấy có chút hối hận rồi.


Nếu như ban đầu biết Tô Lam đẹp đến như vậy, thì bản thân anh ta làm sao lại có thể đi dụ dỗ Liễu Mộng Ngân kia chứ?


“Tô Lam, em thật đẹp!”


Anh ta bước lên hai bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tô Lam.


Tô Lam vào lúc này, chỉ cảm thấy hết sức buồn nôn.


Vừa bị anh ta chạm vào, lập tức muốn rút tay về.


Tuy nhiên lại bị giữ chặt lại, căn bản không thể nào rút ra.


“Tô Lam, em không phải muốn tổ chức đám cưới sao? Tôi bây giờ sẽ tổ chức một hôn lễ cho em, sau khi hôn lễ kết thúc, chúng †a lập tức vào động phòng.”


Cố Đức Hiệp kéo theo Tô Lam, chạy mấy bước đến trước cổng vòng hoa tươi.


Một linh mục mặc trên người chiếc áo.


choàng màu đen, đã đợi ở bên kia rất lâu rồi.


Ông ta nhìn thấy sắc mặt Tô Lam vô cùng hung dữ khó chịu, còn có đầy sự phản kháng trên khuôn mắt của Tô Lam, vô cùng nghỉ ngờ mà hỏi: “Thưa anh, hai người không có vấn đề gì chứ?”


Cố Đức Hiệp tức giận nhìn ông ta một cách hãn học: “Tôi bảo ông đến đây, chính là tới để chủ trì hôn lễ, ông cứ nhiều lời thế làm gì?”


Vị linh mục kia sửng sốt trước hung dữ của anh ta, vội vàng cúi đš không dám lên tiếng nữa.


Mới sáng sớm hôm nay ông ta đã bị cưỡng chế đưa đến nơi này, nói rằng đến để chủ trì hôn lễ.


Nhưng mà sau khi đến đây, phát hiện vậy mà đến cả một vị khách mời cũng không có, thậm chí đến cô dâu hình như dáng vẻ cũng không hề đồng ý.


Vị linh mục lén nhìn xung quanh, mới phát hiện xung quanh tòa lâu đài này, thì cứ cách mười mấy hai mươi mét, thì liền có một người ï mặc đồ đen đứng canh giữ, chả khác gì một cái nhà tù.


Cố Đức Hiệp trừng mắt với linh mục, lạnh lùng nói: “Bắt đầu đi”


Linh mục vội vàng hốt hoảng thu lại ánh mắt tò mò của mình một cách nhanh chóng.


Ông yên lặng rồi hẳng giọng: “Hôm nay là một ngày thiêng liêng và đầy ý nghĩa..”


Cố Đức Hiệp vô cùng nóng nảy đã cắt ngang lời ông đang nói: nhảm nhiều thế để làm gì hả? Nói Vị linh mục lại bị sửng sốt trước lời hằn hộc của anh ta, mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu làm theo: “Xin hỏi anh Cố Đức Hiệp, anh nguyện ý.


cưới cô Tô Lam làm vợ không?”


Cố Đức Hiệp nắm chặt tay của Tô Lam: “Tôi đương nhiên là đồng ý”


Linh mục tiếp tục nhìn sang Tô Lam: “Vậy cô Tô Lam, cô có nguyện ý lấy anh Cố Đức Hiệp làm chồng không?”


“Tôi..”


Tô Lam ngẩn người nhìn vị linh mục, cả nửa ngày cũng không nói ra một lời nào.


Bên này Cố Đức Hiệp có một chút mất kiên nhãn rồi, anh ta nắm chặt tay Tô Lam: “Tô Lam, em còn đợi điều gì? Nhanh nói đi, em đồng ý”
 
Chương 2597


Chương 2597


Tô Lam nhìn bốn phía xung quanh.


Phát hiện cứ cách một khoảng, thì đều có một người vệ sĩ canh gác.


Nếu như buộc phải chạy trốn, thì có khả năng đến cả lâu đài cũng không thể chạy ra được, càng không cần nhắc đến cánh rừng ở ngoài kia.


“Tô Lam?”


Cố Đức Hiệp không thể không lớn tiếng, rất rõ ràng, anh ta đã hoàn toàn mất đi sự kiên nhãn.


“Tôi, bụng của tôi đau quái”


Tô Lam đột nhiên ôm lấy bụng, đau đớn cuộn tròn nằm trên mặt đất: *A đau quá đi, cứu mạng… đau quá đi trời ơi”


Để khiến bản thân diễn một cách chân thực hơn, Tô Lam lúc ngã trên đất, còn tự mình dùng tay nhéo vào đùi của mình một cái, đau đến chảy nước mắt.


“Tô Lam, em làm sao vậy?”


Tô Lam ngã trên mặt đất, cô nhìn Cố Đức Hiệp cảm thấy rất lấy làm tiếc: “Tôi, tôi chắc là tối hôm qua ăn nhầm thứ gì đau bụng rồi. Đức Hiệp, anh có thể nào đợi tôi một chút không, tôi đi vào phòng vệ sinh một lát đã?”


Sắc mặt của Cố Đức Hiệp, lập tức trở nên vô cùng khó xem.


“Thật đó, mười phút thôi là được. Bụng.


của tôi quả thật rất đau luôn, hôm nay là thời khắc vô cùng quan trọng của chúng †a, tôi không muốn cứ tùy tiện như vậy”


Tô Lam chủ động cầm lấy tay của Cố Đức Hiệp, van xin một cách đáng thương.


Cô đau đến mức chảy hết cả mồ hôi hột, sắc mặt trắng bệch, Cố Đức Hiệp không còn cách gì đành miễng cưỡng thỏa hiệp: “Thế này đi, tôi đi cùng em vào đó.”


Tô Lam được đỡ đứng dậy: “Không cần đâu, tôi tự vào là được rồi”


“Tôi đã nói rồi, tôi đi cùng em vào đó.”


Sau khi đi vào phòng vệ sinh, Tô Lam lập tức nhốt mình vào bên trong.


Mà Cố Đức Hiệp thì không yên tâm đứng ở ngoài cửa canh chừng.


Anh ta dựa lưng vào cánh cửa: “Tô Lam, đừng để tôi biết là em đang giở trò đấy. Chuyện đến hôm nay, tôi cũng không sợ nói cho em biết chân tướng, người nhà họ Lê bên kia đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi lập tức kết hôn, giúp cho bọn họ sinh một đứa con, thì có thể để cho tôi nhận tổ quy tông rồi, đến lúc đó tôi chính là cậu hai nhà họ Lê rồi, còn em sẽ là vợ của cậu hai nhà họ Lê”


Cố Đức Hiệp một bên nói chuyện, một bên vẫn thỉnh thoảng kề tai vào cửa phòng nhà vệ sinh, lắng nghe động tĩnh bên trong: “Tô Lam, đợi sau khi kết thúc hôn lễ của chúng ta, thì chúng ta sẽ cứ sống ở đây, đợi cho đến khi em mang thai, em sẽ vô cùng chiều chuộng, đối xử tốt với em”


“Con đê tiện Liễu Mộng Ngân kia, tôi chỉ qua là chơi đùa với cô ta mà thôi, thân phận của cô ta thấp hèn như vậy làm sao có thể xứng với tôi được chứ? Tô Lam, em có đang nghe tôi nói không đó?”


Cố Đức Hiệp nói cả ngày trời, nhưng mà Tô Lam bên trong không lại hề đáp lại.


Anh ta liền cau mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.


“Cốc cốc cốc!”


Anh ta liền nằm tay lại bắt đầu gõ cửa “Tô Lam, nếu như em cứ không chịu trả lời thì tôi sẽ xông vào đó.”


Trả lời anh ta vẫn là một mảng trầm mặc không chút động tĩnh.
 
Chương 2598


Chương 2598


Cố Đức Hiệp lùi lại sau vài bước, thật sự chuẩn bị một chân đạp cửa vào, đột nhiên điện thoại trong túi của anh ta reo lên.


“Reng reng reng, reng reng reng..”


thoại ra.


Đây là điện thoại của Cố Đức Hiệp, mà trên màn hình điện thoại lại hiển thị lên một dãy số lạ.


Cố Đức Hiệ vẫn nhấn nút trả do dự một lúc, nhưng anh Sau đó, nén lại hơi thở đưa điện thoại tai “Mợ chủ, là cô sao? Cô bây giờ không cần tắt điện thoại, chúng tôi có thể dùng Zalo để tìm được vị trí của cô..”


Mợ chủ sao?


Phía đầu dây bên kia, lời đang nói còn chưa nói xong, sắc mặt Cố Đức Hiệp đã lập tức thay đổi.


Anh ta đột ngột cúp máy, toàn thân thu lại u ám đến đáng sợ.


Anh ta nhanh chóng mở hòm thư ra, bên trong bỗng có hai tin nhản cầu cứu, là Tô Lam gửi đi “Con tiện nhân đáng chết!”


Cố Đức Hiệp vô cùng nổi giận, liền đập điện thoại xuống đất.


Chiếc điện thoại trong nháy mắt bị đập nát làm đôi.


Anh ta còn nghĩ chưa đủ, nên đã vô cùng tức giận căm phẫn mà đạp thêm mấy phát nữa.


“Tô Lam, tôi tốt với cô như vậy, thậm chí không để ý cô đã từng sinh con, vẫn muốn kết hôn với cô. Vậy mà cô lại có ý định bỏ trốn, quả thật không thể tha thứ cho cô mài”


Anh ta to giọng chửi rủa, trực tiếp bay đến đạp cửa.


“Rầm!”


Kèm theo đó là một tiếng vang cực lớn, cửa phòng toilet bị anh ta đạp mở.


Cố Đức Hiệp hùng hùng hổ hổ xông vào.


Chỉ thấy một bộ váy cưới màu trắng và khăn voan nằm rải rác trên sàn.


Cửa sổ trên tường mở toang, Tô Lam đã sớm chạy không còn bóng dáng.


“Đáng chết, cô lại dám lừa tôi!”


Đột nhiên Cố Đức Hiệp nhào lên cửa sổ.


Vừa ngẩng đầu đã thấy thân hình bé nhỏ của Tô Lam sắp vượt qua vườn hoa để chạy vào rừng cây trước mặt.


Anh ta lập tức quay người, đuổi theo.


Vừa chạy ra cửa đã cho gọi vệ sĩ ở bốn phía: “Bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Con đàn bà kia chạy rồi, chúng mày lập tức đuổi theo cho tao.”


“Đáng chết, phụ nữ đều là đồ đểu giải”


Cố Đức Hiệp nghiến răng nghiến lợi, nhảy qua cửa sổ vừa chửi rủa, vừa điên cuồng đuổi theo.


Biệt thự mang phong cách Châu Âu tựa lưng vào núi Phía sau là tường rào cao bốn năm mét vây quanh.


Trước căn biệt thự có đài phun nước, đi về phía trước chính là vườn hoa, chạy thêm một trăm mét nữa mới thoát khỏi biệt thự, tiến vào rừng cây.


Tô Lam bán sống bán chết chạy về phía trước, những vệ sĩ kia cũng bạt mạng đuổi theo phía sau cô.


Mắt thấy cô gần chạy đến vườn hoa trước mặt.


Bỗng nhiên lúc này, một người từ trong bụi hoa hồng bất thình lình chạy ra, trực tiếp làm cô ngã nhào.
 
Chương 2599


Chương 2599


“A!”


Chân phải của Tô Lam nhấc lên nhưng có đứng cũng không vững.


“Tô Lam, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không?”


Cố Đức Hiệp nhìn cô lồm cồm dưới đất, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cô.


“Tôi đối xử tốt với cô, nhẫn nại dỗ dành cô, thoả mãn mọi yêu cầu của cô. Nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không chú ý đến tôi, còn muốn người khác đến cứu cô. Đây là cách cô đáp lại tình cảm chân thành của tôi ư?”


“Cố Đức Hiệp, anh đừng làm tôi buồn nôn! Anh phản bội thì tôi phải ngoan ngoãn rời đi, anh hồi tâm chuyển ý thì tôi phải ngoan ngoãn quay về, anh nghĩ anh là ai hả?


Anh thật sự xem người trong thiên hạ đều là mẹ anh hết à, ai cũng phải nuông chiều anh?”


Tô Lam cố nén đau đớn ở đùi phải, dốc sức lui về sau.


“Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi lấy heo lấy chó, cũng không bao giờ lấy anh, bởi vì chỉ cần nhìn thấy anh tôi đã buồn nôn”


“Tìm đường chết”


Cố Đức Hiệp hung thần ác sát bước tới Tô Lam xoay người muốn chạy, nhưng chân phải của cô bị thương, không thể chạy nổi Chạy còn chưa được hai mét đã bị Cố Đức Hiệp túm cánh tay lại.


Anh ta dùng lực, đột nhiên kéo cô sang chỗ khác.


“Bốp!”


Mấy cái tát liên tục đã trực tiếp làm cho Tô Lam xây xẩm mặt mày, ngã nhào ra đất.


Má phải cô đau rát, trong miệng bắt đầu trào dâng mùi rỉ sắt.


Cô lấy tay lau khóe miệng, phát bàn tay có dính tơ máu.


Đôi mắt Cố Đức Hiệp trở nên đỏ rực.


Anh ta nhào tới như phát bệnh, tàn nhãn bóp lấy cổ Tô Lam, dùng sức lắc người cô: “Thứ đê tiện, tại sao lại muốn gạt tôi? Tôi đối xử tốt với cô như vậy, tại sao cô muốn gạt tôi. Người nào gạt tôi thì đều đáng chết, đặc biệt là phụ nữ!”


Tô Lam bị bóp cổ, căn bản không hề có sức đánh trả Khuôn mặt xinh đẹp nháy mắt bị nghẹt thở đến đỏ bừng, cơ thể lảo đảo: “Khụ khụ… Khốn nạn…”


“Người gạt tôi đều đáng chết, đều đáng chết”


Lực tay của Cố Đức Hiệp càng lúc càng lớn, càng lúc càng mạnh.


Mắt thấy Tô Lam sắp bị bóp đến ngất đi, Cố Đức Hiệp chợt tỉnh lại: “Không được, cô không được chết, cô còn phải sinh con cho tôi, cô không được chết, không được chết”


Tay anh ta buông lỏng, thân thể Tô Lam như một chiếc lá rụng tàn.


Cô thở hồng hộc, nước mắt không ngừng tuôn rơi; Cô vẫn chưa muốn chết!


Cô vẫn còn tiếc nuối…


Cô vẫn chưa thấy hai cục cưng trưởng thành.


Cô vẫn chưa thấy anh trai tỉnh lại.


Thậm chí lúc cô rời khỏi Quan Triều Viễn, một câu tạm biệt cũng chưa kịp nói…


Không được, cô không muốn chết.


Cho dù có lết, cô cũng phải thoát khỏi nơi này.


Tô Lam chống đỡ thân thể suy nhược, dốc sức bò ra cổng.
 
Chương 2600


Chương 2600


Cố Đức Hiệp nhìn dáng vẻ thoi thóp của cô, đáy mắt ngập tràn đầy sự thù hận và đố kị Anh ta đố kị với Quan Triều Viễn, đố kị anh có thân phận có địa vị, không cần làm gì cả, sinh ra đã là người thừa kế của tập đoàn Quan Thiên.


Thậm chí còn cướp đi người phụ nữ của anh ta, phá hủy cuộc đời anh ta.


Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên…


Thứ mà anh ta không có được, Quan Triều Viễn cũng đừng mơ tưởng đến.


Cùng lắm thì, hủy hoại cô là được.


Nghĩ đến đây, Cố Đức Hiệp nhếch miệng cười hiểm độc.


Anh ta vừa lạnh lùng nhìn Tô Lam đang dùng sức bò ra cổng, vừa nằm áo sơ mi của mình.


Sau khi nới lỏng hai cúc áo, cũng đã mất hết kiên nhãn, dứt khoát trực tiếp cởi thắt lưng: “Tô Lam, vốn dĩ tôi chuẩn bị đối xử dịu dàng với cô, nhưng thứ đê tiện như cô đã làm tôi quá thất vọng”


Nói xong anh ta trực tiếp nhào tới Tô Lam cảm thấy lưng hơi nặng, hai tay đột nhiên bị người khác gắt gao năm lấy.


Cố Đức Hiệp bẻ chéo hai tay cô ra sau lưng.


Dùng thắt lưng trói lại, sau đó bắt đầu liều mạng xé áo cô: “Kể từ hôm nay, tác dụng duy nhất của cô chính là sinh con cho tôi.”


Tô Lam suýt nữa là hồn bay phách lạc, cô liều mạng vùng vẫy giấy giụa: “Cố Đức Hiệp, tôi không muốn, nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ hận anh cả đời!”


“Hận tôi cả đời sao?”


Cố Đức Hiệp dùng sức xé toạc áo cô.


Bờ vai cô trắng như tuyết, khiến ánh mắt của anh ta gần như phun ra lửa.


“Cả cuộc đời của tôi đều bị gã đàn ông bao nuôi cô phá hoại, không phải anh ta đau lòng vì cô lầm sao? Bây giờ tôi sẽ hủy hoại cô”


“Cố Đức Hiệp, anh là đồ khốn nạn, không bãng cầm thú, cho dù tôi làm ma cũng sẽ không tha cho anh”


Cố Đức Hiệp đặt tay lên vai cô sờ mó, làn da mịn màng, thật sự làm cho người ta yêu thích không thôi: “Làm ma cũng không tha cho tôi ư, vậy thì thử xem sao.”


“Lúc cô ở bên tôi không phải thích bày ra vẻ thuần khiết lắm à, dáng vẻ thanh cao như một trinh khiết liệt phụ sao?”


“Khi đó là do tôi quá ngu, cứ xem cô như bảo bối quý giá. Chỉ cần cô không gật đầu, tôi vẫn nhãn nại không chạm vào cô.”


“Nhưng sau đó thì sao? Cô con mẹ nó vì tiền, lại cam tâm tình nguyện ngủ với người lạ”


“Tôi theo đuổi cô hai năm, ở bên nhau nửa năm, nhiều nhất cũng chỉ hôn lên má cô.”


“Thế mà vì tiền cô ngủ với thằng khác, còn sinh con cho anh ta, tôi còn có thể cam †âm sao?”


Tô Lam khóc không thành tiếng “Khốn nạn, anh thả tôi ra.”


Tay anh ta đặt lên vai cô, làm cô buồn nôn.


Lúc đầu bị Lê Triều Viễn chạm vào, cô cũng sẽ căng thẳng trốn tránh.


Nhưng chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn đến cực điểm như lần này.


“Buông ra? Buông ra rồi cô làm sao sướng được?”


Cố Đức Hiệp cười âm trầm, đưa tay muốn cởi quần Tô Lam.


“Ầm ầm… Âm ầm, Đột nhiên một tiếng sấm vang lên, từ tòa nhà phía sau truyền đến.
 
Chương 2601


Chương 2601


Ngay sau đó, một trận gió lớn nổi lên.


Những chiếc lá rơi trên mặt đất tất cả đều bị cuốn đi, quay cuồn cuộn trên không trung.


Trong vườn, cành lá cũng rầm rầm rung động.


Trong nháy mắt, có một loại ảo giác trời đất như đang rung chuyển Xa xa những tên vệ sĩ đứng ở xung quanh đó cũng ngẩng đầu Nhìn sang tòa nhà bên kia, trước mắt xuất hiện một màn khiến bọn họ lập tức trợn tròn mắt.


‘Chỉ nhìn thấy một chiếc máy bay trực.


thăng đang hướng về phía bên này mà lao.


thật nhanh tới Máy bay càng lúc càng đến gần, kéo theo một trận gió mạnh, khiến cho người ta sắp đứng không vững, đôi mắt cũng không có cách nào mở ra.


“Ầm ầm…”


Máy bay trực thăng hạ cánh xuống vị trí cách bọn họ năm, sáu mươi mét.


Một đám người trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn chiếc phi cơ kia, tựa hồ là đang đoán xem người đến là ai.


“Âm!


Một tiếng vang lớn phát ra, cánh cửa cabin bị một người kéo thật mạnh.


Một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ trực.


tiếp từ phía trên nhảy xuống.


Đó là một người đàn ông vô cùng tuấn tú, khí chất mạnh mẽ cường hãn.


Anh mặc một thân tây trang màu đen.


Trên người có một loại hơi thở trầm thấp, khóe miệng lộ rõ vẻ không vui. Gương mặt kia giống như đang bao trùm một tảng băng lớn ngàn năm.


Anh từng bước đi tới, tựa như tử thần từ.


địa ngục đến trần gian.


Xa xa, sau khi Cố Đức Hiệp nhìn kỹ gương mặt đó, trong lòng anh ta nổi lên một trận kinh ngạc: Sao lại là anh!


Đáng chết, sao anh lại tới đây!


Cố Đức Hiệp lập tức bế Tô Lam lên, hướng về phía những người vệ sĩ kia hét lớn: “Còn ngẩn người ra làm gì? Nhanh lên cho tôi”


Những người vệ sĩ kia đến giờ phút này mới hoàn hồn lại.


Bọn họ gầm lên giận dữ, liền xông tới.


Mới vừa nãy ở trên máy bay trực thăng, Quan Triều Viễn mơ hồ nhìn thấy phía trước tòa nhà có hai bóng người quấn quýt lấy nhau.


Một loại dự cảm mãnh liệt nói cho anh biết, anh nhất định phải xuống dưới xem một chuyến.


Sau khi Cố Đức Hiệp gầm lên giận dữ với mấy tên vệ sĩ, ánh mắt Quan Triều Viễn đã rơi trên thân người anh ta.


Còn có người quần áo không chỉnh tê trong lòng anh ta, đầu tóc rối bời, hai gò má sưng đỏ.


Là Tô Lam!


Kia là bảo bối mà ngay cả một sợi tóc anh đều không nỡ đụng đến.
 
Chương 2602


Chương 2602


Vậy mà bị tên súc sinh đáng chết kia làm bị thương thành dạng này.


Trong chốc lát, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, lửa giận trong nháy mắt liền bùng cháy dữ dội.


Mười tên vệ sĩ xông lên.


Quan Triều Viễn tay không tấc sắt, hai phút đánh ngã toàn bộ những tên kia.


Cố Đức Hiệp thấy cảnh này, lập tức bị dọa đến xanh cả mặt.


Anh ta vốn cho rằng Quan Triều Viễn cùng.


lắm chỉ là một tên thiếu gia con nhà giàu được cái mã bên ngoài thôi.


Dù anh còn mang theo một chiếc phi cơ, nhưng nơi này mình có nhiều người như v: đối phó với anh khẳng định không có vấn gì Nhưng mà ai ngờ được, chỉ một mình Quan Triều Viễn mà có thể trực tiếp đánh bại mười tên vệ sĩ.


“Đồ vô dụng!”


Cố Đức Hiệp toàn thân phát run, anh ta thét lên: “Các người cùng tiến lên cho tôi, ai giết được anh ta, tôi sẽ thưởng người đó ba mươi lăm tỷ”


Ba mươi lăm tỷ đối với những người có tiền kia không tính là gì.


Nhưng đối với những người vệ sĩ này mà nói lại là một con số lớn không thể tưởng tượng được.


Trong lúc nhất thời, những tên vệ sĩ vừa rồi còn bị đánh ngã trên mặt đất đã nhao nhao bò lên.


Một số người thậm chí còn từ sau eo rút ra một cây gậy lớn, hướng về phía Quan Triều Viễn bổ nhào tới.


“Ông chủ!”


Đó là thuộc hạ của Quan Triều Viễn.


Mặc dù thân thủ so với anh kém hơn một chút, nhưng đối phó với người bình thường cũng coi như thừa sức Anh ta từ máy bay trực thăng nhảy xuống thật nhanh.


Mấy bước đã chạy đến bên người Quan Triều Viễn, cùng chiến đấu với mấy tên vệ sĩ kia Mà Cố Đức Hiệp thì nhân cơ hội này, khiêng Tô Lam nửa mê nửa tỉnh hướng về phía bãi đỗ xe bên ngoài tòa nhà chạy tới.


Xe của anh ta đang đỗ ở bên đó.


Hiện tại Quan Triều Viễn bị cuốn lấy, đây đúng là thời cơ tốt để anh ta mang Tô Lam chạy trốn.


Những tên vệ sĩ cầm gậy như phát điên mà bổ nhào tới, hướng đến trán của Quan Triều Viễn mà xuống tay.


Anh gọn gàng mà linh hoạt né tránh, trở tay giữ lại cổ tay của tên đó.


Thuận thế quật một phát, trực tiếp cắt cổ tên vệ sĩ.


“Phụt..”


Máu tươi phun tung toé.


Vệ sĩ kia thậm chí đến tiếng hừ cũng không kịp hừ một tiếng liền ngã xuống.


Còn có tên không cần mạng nữa mà xông lên, Quan Triều Viễn trực tiếp ném cây gậy trong tay một cái.


Tên đó trong nháy mắt đã ngã trên mặt đất.


Lần này, những người vệ sĩ kia toàn bộ đều sợ choáng váng.


Kỳ thật bọn họ không tính là vệ sĩ, chỉ là ở trên đường cái đánh nhau một chút, thay người khác đòi nợ những tên loắt choắt yếu đuối thôi.


Đánh hội đồng thì chưa từng đánh qua lần nào.


Loại chuyện giết người này thật đúng là không xuống tay được.
 
Chương 2603


Chương 2603


Nhưng người đàn ông trước mặt này toàn thân trên dưới đều tràn ngập sát khí, tựa như người đã nhuốm đầy máu tươi.


Hơn 35 tỷ mặc dù nhiều, thế nhưng cũng phải nhìn xem bọn họ có quý trọng hay không cái mạng này nữa.


Bọn họ nơm nớp lo sợ cầm dao, không nhanh không chậm đi sau lưng Quan Triều Viễn, không người nào dám xông lên.


Anh còn không thèm nhìn bọn họ.


Mí mắt đều không nhấc lên, lạnh lùng phân phó thủ hạ: “Nơi này giao cho cậu”


“Vâng, thưa ông chủ.”


“Xử lý xong, về sau lập tức liên hệ Tân Tấn Tài, để anh ta xử lý”


Vừa rồi anh dường như nhìn thấy bảo bối của mình bị thương rồi.


“Vâng”


Rất nhanh đã giao phó xong, Quan Triều Viễn như một con báo săn, nhanh chóng hướng về phía Cố Đức Hiệp mà chạy tới.


Lúc này Cố Đức Hiệp đã đem Tô Lam ném vào trong xe.


Anh ta mới vừa ngồi lên ghế lái, liền thấy Quan Triều Viễn hướng về phía bên này lao đến.


“Đáng chết, đáng chết”


Tay chân anh ta loạn xạ khởi động ô tô.


Một bên lớn tiếng chửi mắng, một bên liều mạng đánh tay lái.


Xe thương vụ rất nhanh đã quay đầu, tức tốc rời khỏi bãi đỗ xe.


Vận tốc quá nhanh khiến đầu Tô Lam bị va vào cửa xe.


Trán cô mát lạnh, tựa như có một chất lỏng ấm áp chảy xuống Cô yếu ớt thở hổn hển, muốn bắt lấy cái gì đó để giữ vững thân thể.


Thật vất vả mới sờ được đến dây an toàn bên người, cô mơ mơ màng màng đem dây an toàn thắt ở trên thân, sau đó trầm thấp hô hấp: Đau quá.


Chân đau, đau đầu, trên thân mình mỗi một chỗ đều đau quá.


“Quan Triều Viễn, anh ở đâu… Tô Lam, đau quá đi…”


Nghe được người con gái đẳng sau ngay cả lúc hôn mê còn gọi tên Quan Triều Viễn, trái tim Cố Đức Hiệp như muốn nổ tung.


Anh ta dùng chân dẫm chân ga thật mạnh Xuyên qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Quan Triều Viễn mới vừa rồi sắp đuổi kịp, giờ đã không thấy đâu nữa.


Khóe miệng của anh ta nham hiểm cười lạnh: “Muốn đuổi theo tôi? Năm mơ Tô Lam tuyệt đối sẽ không giao cho anh, tôi nhất định phải làm cho anh hối hận suốt đời”


Ngay tại lúc mà anh ta dương dương đắc ý chuẩn bị thả chậm tốc độ, rẽ ngoặt rời đi, đột nhiên trên đường ngay phía trước vậy mà thoáng hiện một bóng dáng.


Cố Đức Hiệp giật mình kêu lên.


Tập trung nhìn, phát hiện ra lại là Quan Triều Viễn!


Vào giờ phút này, anh tựa như là một con báo săn ẩn núp vận sức chờ phát động.


Cố Đức Hiệp lớn tiếng gầm thét: “Cút đi! Mau cút ngay cho tôi!”
 
Chương 2604


Chương 2604


Thế nhưng Quan Triều Viễn vẫn như cũ ở giữa đường, không nhúc nhích tí nào.


Nhìn như vậy thật giống như anh căn bản không có ý định muốn rời đi Cặp mắt chim ưng kia bên trong giống như có độc.


Lạnh đến mức khiến cho người ta nhìn một chút toàn thân liền cứng ngắc, không có cách nào động đậy.


Cố Đức Hiệp kinh hoàng nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn.


Người đàn ông này có phải bị điên rồi không cơ chứ?


Lẽ nào anh nghĩ có thể chặn xe của mình chỉ bằng cơ thể đó?


Chiếc xe thương vụ màu đen vẫn ở tốc độ nhanh, lao về phía Quan Triều Viễn.


Cố Đức Hiệp hai mắt đỏ ngầu, cố chấp mà nhìn về phía trước.


Trên khuôn mặt đó hiện lên một tia điên cưồng.


“Quan Triều Viễn, cho dù mày lợi hại như thế nào nhưng cũng chỉ là con người mà thôi Tao không tin mày không sợ chết!”


Cố Đức Hiệp hừ lạnh một tiếng Anh ta giãm mạnh chân ga đến hết mức.


Bởi vì trong lòng anh ta chắc chắn, Quan Triều Viễn sẽ không bao giờ dám xông lên.


Bởi vì anh không có khả năng lấy trứng chọi đá.


Tốc độ xe càng ngày càng nhanh và hơn thế nữa.


Nhưng Cố Đức Hiệp phát hiện Quan Triều Viễn vẫn như cũ không nhúc nhích tí nào mà đứng yên ngay đó.


Nếu không phải vì ánh mắt cực kì lạnh lùng của anh rơi trên người mình, Cố Đức Hiệp thực sự sẽ nghĩ rằng đó vốn là một tác phẩm điêu khắc không có sinh mệnh.


Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên chuyển động.


Không phải bỏ chạy theo hướng ngược lại, mà là với tư thế cực kỳ mạnh mẽ và linh hoạt, chạy thẳng trực diện về phía chiếc xe thương vụ đang lao đến.


Cố Đức Hiệp kinh hoàng mở to hai mắt: Làm sao có thể chứ?


Lẽ nào người đàn ông này thế mà lại không sợ chết hay sao?


Trên đời này làm sao lại có người không sợ chết chứ!


Một người và một xe tông vào nhau.


Cộng với tốc độ của xe nhanh như vậy.


Chiếc xe nhiều nhất chỉ bị hư hỏng, nhưng người có thể tử vong tại chỗ.


Tên điên Quan Triều Viễn này!


“Tránh ra, biến đi, mau biến đi!”


Cố Đức Hiệp phẫn iầm lên.


Nhưng tốc độ của Quan Triều Viễn lại không chậm đi chút nào, ngược lại còn ngày càng nhanh hơn.


Khuôn mặt anh Quan của anh vấn lạnh lùng.


Đôi mắt như chim ưng, mạnh mẽ mà nhìn chãm chãm vào Cố Đức Hiệp, bên trong tràn đầy sát khí.


Mắt nhìn thấy người và xe sắp va chạm vào nhau, Cố Đức Hiệp vẫn là không chịu được sức ép khủng khiếp phát ra từ trên người Quan Triều Viễn.


Vào lúc xe và anh sắp đụng vào nhau, anh ta đột nhiên đánh tay lái sang.
 
Chương 2605


Chương 2605


“Két!”


Bánh xe phát ra tiếng cọ xát chói tai.


Đầu xe bị lệch hẳn sang một bên.


Cũng vào lúc này, Quan Triều Viễn vọt lên, như một con báo nhảy lên trên nắp xe phía trước.


Cố Đức Hiệp lúc này đã choáng váng Anh ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.


Giữa hai người chỉ cách một tấm kính.


Quanh người Quan Triều Viễn tỏa ra khí áp cực kì lạnh, làm cho cả người anh ta đều bị dọa sợ: “Tên điên, con mẹ nó mày chính là một tên điên! Tránh ra!”


Cố Đức Hiệp không nhìn thấy được phía trước, chỉ có thể thả ga lộn xộn mà đánh mạnh về phía tay lái Quan Triều Viễn chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, giọng nói bình tĩnh: “Dừng xe.”


Đôi mắt Cố Đức Hiệp lúc này đã đỏ sẫm, anh ta lớn tiếng chửi rủa: “Tên điên, mau chóng tránh ra, cút đi!”


Đôi mắt Triều Viễn u ám, tay trái của anh không chút nhúc nhích mà gõ xuống cửa kính.


Tay phải từ từ nhấc lên và đập vào kính chắn gió phía trước xe.


Góc độ mà anh chọn đúng là quá hiểm đi.


Đến nỗi chỉ nghe một tiếng vỡ, vậy mà trực tiếp dùng một quyền đập vỡ kính chắn gió của xe thương vụ.


Máu tươi chảy xuống ướt hết bàn tay phải xuyên qua tấm kính hiện ra trước mắt anh ta.


Cố Đức Hiệp mặt tái đi vì sợ hãi Đầu óc anh ta trống rồng, động tác trên tay cũng bắt đầu mất khống chế.


Chiếc xe thương vụ màu đen trên đường nhỏ trong rừng, mất khống chế chạy lộn xộn, cuối cùng đâm mạnh vào một cái cây lớn.


“Bùm”


Một tiếng động lớn, theo quán tính cùng với đó, Quan Triều Viễn từ trên xe rơi xuống đất.


Anh tiếp đất bằng vai trái, băng đàn hồi trên tay bị đứt ra, máu tươi lập tức liền phun trào.


Cố Đức Hiệp cũng không khá hơn là bao.


Bởi vì anh ta không có thắt dây an toàn, cho nên cả người trực tiếp bay ra ngoài.


Đập vỡ cửa kính chẳn gió phía trước, nặng nề mà rơi xuống đất.


Cố Đức Hiệp chỉ cảm thấy các cơ quan nội tạng của mình lẫn lộn vào nhau, cả người gục xuống đất, hoàn toàn không cách nào cử động được.


Anh ta khó khăn lắm mới có thể ngẩng đầu lên, mơ hồ có thể nhìn thấy cách đó không xa một người bê bết máu đang loạng choạng đứng dậy.


Cánh tay trái của Quan Triều Viễn vẫn đang chảy máu không ngừng.


Ngay cả khi đã dùng thuốc mê, anh vẫn cảm thấy đau dữ dội.


Anh từng bước từng bước đi về phía chiếc xe thương vụ Cô nhóc của anh vẫn ở trong xe.


“Âm!


Cánh cửa của chiếc xe thương vụ được đá văng ra.


Ở băng ghế sau, Tô Lam cả người lộn xộn, đầu bê bết máu.


Cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.


“Tô Lam!”


Ánh mắt Quan Triều Viễn đông cứng lại.
 
Chương 2606


Chương 2606


Như thể có một thứ gì đó rất quan trọng trong tim, bỗng nhiên bị ai đó khoét đi mất: Anh lao vào xe như điên, chỉ khi phát hiện cô nhóc của mình trên người vẫn có thắt dây an toàn, trái tim treo lơ lửng mới nhẹ nhàng được đặt xuống trong lòng.


Cô có thắt dây an toàn.


Tốt quá rồi, cô có thắt dây an toàn!


Kéo dây an toàn ra, Quan Triều Viễn ôm cô lên.


Anh vừa từ xe bước xuống thì nhìn thấy Cố Đức Hiệp cả người bê bết máu đang cố gắng bò dậy.


Chân phải của anh ta dường như bị chấn thương rất nghiêm trọng, máu chảy ra khắp.


mặt đất, quần tây bị nhuộm đỏ. Lần này gần như đứng cũng đứng không vững nữa rồi Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, chân anh ta càng thêm run rẩy, mông ngã ngồi xuống dưới đất.


“Cậu Quan, xin hãy tha cho tôi.


Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn, ánh mắt như: muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.


Nhưng anh cúi đầu nhìn xuống người trong lòng mình.


Cô cũng chảy máu rất nhiều, cần phải lập tức đưa đến bệnh viện.


Vốn dĩ nghĩ rằng lần này nhất định sẽ chết không còn gì hoài nghỉ, nhưng vào lúc anh ta đang đợi chết, lại phát hiện Quan Triều Viễn ôm Tô Lam quay người hướng đến phía lâu đài mà đi.


Lúc này lưng anh thẳng tắp, giống như: một chiến sĩ đã tắm máu trong trận chiến.


Cố Đức Hiệp thở hắt ra, anh ta hầu như chỉ có thể lăn và bò để leo lên xe.


Nhanh chóng khởi động chiếc xe thương vụ đã bị đâm khác hẳn hoàn toàn, chạy đi mất.


Quan Triều Viễn cứ vậy mà ôm Tô Lam: đã hôn mê, bước thấp bước cao mà trở lại Anh cúi đầu, giọng nói cứng rắn: “Tô Lam, Tân Tấn Tài lập tức đến ngay thôi, nếu như em dám có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho em đâu.”


Tô Lam đang hôn mê dường như nghe thấy lời đe dọa này, có chút bất an cử động thân thể.


Năm phút sau, bóng dáng của Quan Triều Viễn xuất hiện trước cổng lớn của lâu đài.


Trực thăng mà Lục Anh Khoa với Tân Tấn Tài điều khiển vừa mới đáp xuống Hai người thậm chí còn chưa kịp xuống trực thăng đã thấy Quan Triều Viễn ôm Tô Lam từ xa đi về phía này.


“Anh trai!”


“Ông chị Tân Tấn Tài cầm lấy hộp thuốc, nhanh chóng chạy qua.


Sau khi nhìn thấy Tân Tấn Tài, Quan Triều Viễn vốn hơi thở luôn luôn căng thẳng đột nhiên thả lỏng.


Anh chỉ cảm thấy một màu đen trước mắt sau đó ngã gục về phía trước.


“Anh trail”


Tân Tấn Tài với Lục Anh Khoa lập tức chạy đến, mỗi người đỡ một người.


Quan Triều Viễn với chút sức lực cuối cùng, siết chặt cổ tay Tân Tấn Tài: “Cứu cô ấy đi”


Sau khi nói xong, anh hoàn toàn ngất đi.


Tần Tấn Tài cảm thấy cổ tay mình vừa trơn lại vừa dính, anh ta cúi đầu nhìn liền sợ mất hồn mất vía. Chỉ thấy nửa người Quan Triều Viễn đầy máu, do anh mặc âu phục đen nên không thấy rõ ràng. Mà phía sau anh là một vệt máu dài mười mấy mét “Trời ạ!”


Cho dù Tân Tấn Tài là bác sĩ, nhìn thấy cảnh này vẫn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Chảy nhiều máu như vậy, ít nhất là mất một nửa lượng máu trong cơ thể. Từ trước tới nay, Tân Tấn Tài không biết Tô Lam đối với Quan Triều Viễn mà nói, chính là ngay cả mạng mình anh cũng không màng nữa rồi “Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau nhanh chóng làm việc”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom