Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2547


Chương 2547


Từ trên người tỏa ra một loại hơi thở chớ lại gần.


Chỉ là khi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của anh, Tả Xuân Như vẫn rất không biết điều như trước đ: cản anh đi xuống dưới “Lệ, Quan Triều Viễn..”



Tả Xuân Như vô cùng hồi hộp nhìn anh.


Chỉ cảm thấy trái tìm đập bụp bụp một trận mãnh liệt.


Dường như nó có thể nhảy ra khỏi ngực bất cứ lúc nào.


Ánh mắt Triều Viễn lạnh nhạt nhìn cô ta, cũng không mở miệng nói chuyện.


Tả Xuân Như nhìn biểu cảm lạnh nhạt của anh, trong nháy mắt không biết phải làm Sao.



Chỉ tưởng tượng đến cảnh vừa rồi mình đưa nước trái cây cho anh, anh nhận lấy.


Mình vén tóc dựa sát vào anh, anh cũng không có từ chối, trong chốc lát có một chút tự tin.


Cô ta hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra.


Hai tay giơ lên, đưa đến trước mặt Quan Triều Viễn: “Triều Viễn, em thích anh, anh có , vẫn đưa tay ngăn thể cho em số điện thoại được không?”


Những lời này vừa nói xong, mặt của cô †a trong nháy mắt đã đỏ lên.


Quan Triều Viễn nhướng lông mày: “Số điện thoại?”


“Đúng vậy, có thể cho em số điện thoại được không?


Giọng nói của Tả Xuân Như có chút run run, có thể thấy bây giờ cô ta rất hồi hộp.


Quan Triều Viễn im lặng vài giây, thế nhưng vẫn nhấc tay cầm lấy điện thoại trên tay cô ta lên.


Giờ phút này Tả Xuân Như cảm thấy phấn khởi như muốn bay lên đến nơi.


Thật tốt quá, vậy mà Quan Triều Viễn lại cầm lấy điện thoại của mình.


Hơn nữa nhìn ngón tay anh di chuyển, hình như đang ấn một dãy số.


Thật tốt quá.


Giác quan thứ sáu của mình quả nhiên là chính xác, Quan Triều Viễn thật sự có ý với mình.


Giờ phút này, trong lòng Tả Xuân Như tràn ngập vui sướng, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng.


Tưởng tượng ra mình khoác tay Quan Triều Viễn bước vào lễ đường.


“Trời ơi! Có nhầm không chứ?”


Lâm Thúy Vân nhìn thấy cảnh này, xông lên định xé xác cô ta Chỉ là bị Tô Lam đứng ở một bên kéo †ay ngăn cản: “Thúy Vân, cậu bình tĩnh một chút đi”


“Bình tĩnh cái con khỉ, nếu bình tĩnh nữa thì người đàn ông của cậu đã bị người ta cướp đi rồi”


Lâm Thúy Vân chặn ngang Tô Lam, lập tức lao đến.


“Thúy Vân!”


Ở cửa lớn bên kia, Quan Triều Viễn đã lưu xong số điện thoại.


Anh vừa mới đưa điện thoại di động cho Tả Xuân Như.


Khi Tả Xuân Như còn chưa cầm chắc điện thoại trong tay thì đột nhiên Lâm Thúy Vân lao tới và giật lấy cái điện thoại nói: “Nam thần, anh thật sự khiến tôi thất vọng tồi. Sao anh có thể cho một người như cô ta số điện thoại chứ?”


Sau khi Lâm Thúy Vân nói xong, cô ấy còn hùng hùng hổ hổ quay đầu lại trừng mắt với Tả Xuân Như, cô ấy hỏi: “Còn cô nữa, tại sao cô lại xin số điện thoại của nam thần?”
 
Chương 2548


Chương 2548


Tả Xuân Như thiếu chút nữa bị lời nói của Lâm Thúy Vân chọc cho cười: “Lâm Thúy Vân, cô đừng cậy mình có chút tiền mà kiêu ngạo như vậy. Cô nói Quan Triều Viễn là nam thần của cô ư? Sao cô không thử nhìn xem Quan Triều Viễn có xem cô như nữ thần của mình không? Cô dựa vào đâu mà không cho tôi xin số điện thoại của anh ấy, cô mau trả điện thoại lại cho tôi đi.”



Lâm Thúy Vân nhanh chóng quay đầu chạy lại chỗ Quan Triều Viễn và chất vấn anh: “Nam thần, sao anh có thể đưa số điện thoại của mình cho cô ta chứ?”


Ánh mắt Quan Triều Viễn chăm chú nhìn Tô Lam, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang tỏ vẻ lạnh nhạt, hai hàng lông mi rủ xuống như không có biểu hiện gì về hành động của anh.


Mắt anh chớp một cái sau đó lười biếng nói: “Tôi đưa số cho ai thì có liên quan gì đến cô?”


Lâm Thúy Vân trợn trừng mắt lên: “Không phải…”



Không phải anh đã có Tô Lam rồi sao?


Sao anh lại có thể đưa số điện thoại của anh cho cô gái khác trước mặt Tô Lam chứ?


Tô Lam duỗi tay ra kéo cánh tay của Lâm Thúy Vân, cô bất ngờ nói chuyện: “


Triều Viễn nói không sai, không ai có quyền quản chuyện anh ấy đưa số điện thoại cho người khác được. Cậu trả điện thoại lại cho Tả Xuân Như đi, chúng mình đi thôi”


Lúc này Tả Xuân Như càng thêm đắc ý, cô ta nở một nụ cười châm chọc, sau đó khinh bỉ nhìn Lâm Thúy Vân nói: “Cô nghe chưa Lâm Thúy Vân, cô đừng có ở đây tự biên tự diễn nữa. Đừng bảo cô thật sự cho rằng đường này cũng do nhà cô mở, cô còn không trả thoại lại cho tôi?”


Lâm Thúy Vân nhìn thái độ ương ngạnh tự cho mình là đúng của Tả Xuân Như thì lập tức nổi nóng. Cô ấy tức giận đến nỗi cứ như thể mình mới là người bị phản bội: “Được rồi, hai người đều muốn trao đổi số điện thoại chứ gì? Vậy thì tôi càng muốn xóa nó đi, để tôi xem hai người liên lạc với nhau bằng cách nào.


Nói xong cô ấy lập tức xóa số điện thoại trên di động của Tả Xuân Như.


Tả Xuân Như cũng điên tiết lên, cô ta nhào tới muốn cướp lại cái điện tho: Thúy Vân, tôi cảnh cáo cô, cô đừng có mà quá đáng như vậy. Mau trả điện thoại lại cho.


tôi Tô Lam vội vàng chen vào giúp Lâm Thúy Vân. Tuy nói Lâm Thúy Vân ngày thường đều giữ thái độ kiêu ngạo ương bướng, nhưng Tả Xuân Như lại có thân hình †o lớn hơn Lâm Thúy Vân nên Tô Lam sợ cô ấy sẽ bị thương.


Ba cô gái nháy mắt đã chụm lại một chỗ, Quan Triều Viễn đứng ở một bên quan sát, khuôn mặt anh nháy mắt đã tối sầm lại.


Quan Triều Viễn cạn lời rồi, khi con gái cãi nhau đều sẽ dẫn đến cảnh tượng này sao?


Tại sao không có lấy một người đủ tỉnh táo mà xác nhận lại xem anh đã nhập nội dung gì trên màn hình điện thoại à?


“Lâm Thúy Vân, nếu cô không buông tay ra thì tôi thật sự sẽ dùng bạo lực.”


“Cô… từ từ, bình tĩnh lại đã” Lâm Thúy Vân đột nhiên mở miệng, cô ấy giơ chiếc điện thoại lên thật cao.


Tả Xuân Như sau một hồi xô xát thì thở hồng hộc, khi cô ta nhìn thấy chiếc điện thoại thì lập tức cảm thấy không ổn: “Lâm Thúy Vân, tôi cảnh cáo cô lần cuối. Cô mau trả chiếc điện thoại lại cho tôi ngay lập tức”


Tô Lam vừa rồi vì bảo vệ cho Lâm Thúy Vân nên đã bị Tả Xuân Như cào lấy mấy cái, cô nói với Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, cậu trả lại điện thoại cho người ta đi, đừng có nghịch nữa.”


Lâm Thúy Vân nhanh chóng đảo mắt nhìn qua màn hình điện thoại. Sau khi đọc được nội dung có trong điện thoại thì mặt cô ấy đanh lại.


Tả Xuân Như hoảng loạn đến mức mặt cô ta đỏ bừng cả lên: “Lâm Thúy Vân”
 
Chương 2549


Chương 2549


“Rồi rồi tôi nghe rồi, tôi không tranh với cô nữa, trả điện thoại lại cho cô” Vẻ mặt của Lâm Thúy Vân lúc này vô cùng ngộ nghĩnh, đã vậy cô ấy còn ngoan ngoãn trả chiếc điện thoại lại cho Tả Xuân Như.



Tả Xuân Như giơ tay giật lấy chiếc điện thoại rồi vội vàng nhét vào túi xách. Cô ta sợ người phụ nữ Lâm Thúy Vân này suy nghĩ lại rồi tiếp tục đứng đây tranh giành với cô ta.


Tả Xuân Như chỉnh trang lại tóc tai, cô ta nhìn Quan Triều Viễn và nói: “Quan Triều Viễn, em xin phép về trước nhé, hôm khác mình gặp nhau sau.”


Quan Triều Viễn nhướng mày từ chối tiếp lời.


Nhưng trong mắt Tả Xuân Như, hành động đó của anh lại là đang tán tỉnh cô ta.



Cô ta hưng phấn đến mức mặt đỏ lên và vui vẻ xoay người chạy đi.


Quan Triều Viễn đút hai tay trong túi quần, anh lạnh lùng liếc nhẹ qua chỗ Tô Lam và nói: “Anh đi lấy xe, em đợi một lát rồi hãy xuống dưới”


Tô Lam không trả lời anh, rõ ràng là cô đang không vui. Nhưng Lâm Thúy Vân lại ngược với cô, cô ấy quàng vai Tô Lam và cười tủm tỉm nói: “Yên tâm đi nam thần, tôi đảm bảo với anh là sẽ dẫn cô ấy xuống.”


Mãi đến khi bóng dáng Quan Triều Viễn biến mất ở cuối hành lang thì Tô Lam mới giận dỗi trừng mắt nhìn Lâm Thúy Vân: “Lâm Thúy Vân cậu lại bày trò gì nữa thế?”


“Ha ha ha..”


Lâm Thúy Vân đột nhiên ôm bụng cười nói: “Buồn cười quá đi mất, Tô Lam, cậu không biết đâu, chiêu này của Quan Triều Viễn thật sự quá độc ác.”


Tô Lam thật sự không hiểu gì cả: “Cậu đang nói cái gì thế?”


Lâm Thúy Vân lau đi nước mắt do cười quá nhiều: “Cậu có biết Quan Triều Viễn đã nhắn gì trong điện thoại của Tả Xuân Như không?”


Tô Lam nhíu mày, cô thực sự tức giận và trả lời: “Không phải là số điện thoại à? Còn có thể là gì khác chứ?”


“Kịch bản này cũ quá rồi, hai chúng ta quả nhiên vẫn còn non lắm” Nói rồi Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng ghé sát vào tai Tô Lam nhỏ giọng nói ra hai chữ.


“Cái gì?” Tô Lam thật sự vô cùng ngạc nhiên.


“Đây gọi là gừng càng già càng cay.”


Cùng lúc đó, Tả Xuân Như vừa mới ngồi lên xe taxi. Cô ta hưng phấn lấy điện thoại ra khỏi túi xách, tt im cô ta đập liên hồi. Cuối cùng thì cô ta cũng đã có được số điện thoại của Quan Triều Viễn.


Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng mở máy, chỉ là hai chữ đang hiển thị trước mắt lại có thể khiến cô ta thiếu chút nữa mà phun ra một ngụm máu lên chiếc điện thoại.


“Xấu, rớt”


Cái gì cơ. Tại sao lại chỉ có có hai chữ “xấu, rớt”?


Quan Triều Viễn hoàn toàn không muốn cho cô ta số điện thoại. Anh còn thấy cô ta xấu quá nên phá luôn hy vọng của cô ta Tô Lam tưởng tượng ra cảnh Tả Xuân Như sau khi nhìn thấy hai chữ “xấu, rớt” thì không khỏi buồn cười.


“Xem ra là đã hiểu lầm nam thần nhà chúng ta rồi”


Lâm Thúy Vân ở bên cạnh cô phê bình kịch liệt: “Tô Lam, lát nữa khi cậu gặp lại nam thần thì cậu hãy chuyển giúp mình một câu cho anh ấy nhé. Chuyện xảy ra khi nấy đều là tôi hiểu lầm, anh vẫn là nam thần hoàn hảo nhất trong lòng tôi như cũ, lòng thành kính tôi dành cho anh cuồn cuộn như nước dâng, mãi mãi không hết”


“Rồi rồi, cậu có biết bộ dạng của cậu bây giờ nhìn ngốc lắm không?”


Lâm Thúy Vân nhếch miệng cười: “Cậu vui vẻ là được, mau xuống lầu đi, đừng để nam thần của mình phải chờ lâu”
 
Chương 2550


Chương 2550


“Vậy cậu cũng chú ý an toàn nhé” Tô Lam gật đầu rồi xoay người rời đi.



Lâm Thúy Vân vui vẻ chuẩn bị xoay người rời đi thì lại nhìn thấy một khuôn mặt âm u. Đây không phải Lục Mặc Thâm sao?


Nét cười trên mặt cô ấy nháy mắt đã biến mất. Nếu ai hỏi cô ấy thế nào gọi là âi hồn không tan, thì cô ấy nhất định sẽ trả lời là Lục Mặc Thâm.


Lâm Thúy Vân liếc mắt khinh thường sau đó nhẹ xoay người đi vòng qua anh ta.


“Lâm Thúy Vân, cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy à?” Lục Mặc Thâm duỗi chân trái ra chặn đường đi của Lâm Thúy Vân rồi nói.



Lâm Thúy Vân hơi bất ngờ, sau đó cô ấy lập tức bừng tỉnh như vừa hiểu ra điều gì đó: “Tôi vô cùng biết ơn anh đã cứu mạng tôi, chỉ mong rằng kiếp sau có thể đền đáp, tạm biệt”


Sau khi nói xong, Lâm Thuý Vân đang định rời đi thì bị Lục Mặc Thâm nằm lấy cổ tay giữ lại và dùng sức khiến cô ấy ngã vào.


trong lồng ngực anh ta Lâm Thúy Vân hoảng sợ, cô ấy vội vàng đứng thẳng người dậy và trừng mắt nói: “Lục Mặc Thâm, tôi rốt cuộc đã làm gì anh à? Xin anh hãy tha cho tôi được không. Chẳng phải chúng ta đã nói ân oán giữa hai chúng ta đã chấm dứt rồi sao?”


Lục Mặc Thâm nhếch mép cười: “Không cần đợi kiếp sau mới có thể đền đáp, đêm nay là được.”


Cái gì mà đêm nay? Lâm Thúy Vân nhạy bén phát hiện được một từ khóa quan trọng.


Cô ấy đột nhiên giật lùi về sau đề phòng mà dùng tay che ngực nói: “Tôi nói cho anh biết tôi là một cô gái đàng hoàng. Anh đừng tưởng đoạt được nụ hôn đầu của tôi rồi đưa tôi đến bệnh viện là có thể làm điều đó với tôi. Tôi đang tiếp bà dì, anh đừng mơ”


Khuôn mặt anh tuấn của Lục Mặc Thâm nháy mắt trở nên u ám. Hàng lông mày sắc bén của anh ta hơi nhăn lại: “Vậy theo như lời này của cô thì nếu bà dì cô đi rồi thì tôi vẫn có thể làm mấy điều đấy với cô đúng không?”


“Anh nằm mơ đi”


Lục Mặc Thâm đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, cuối cùng thì anh ta tiếc nuối lắc đầu: “Nếu ngực cô có thể to thêm tí thì không chừng tôi cũng tạm chấp nhận được Còn bây giờ thì thôi đi”


Khuôn mặt đẹp của Lâm Thúy Vân nháy mắt tối sầm lại: “Anh nói nhảm cái gì đấy?


Tôi đây là cụp C, anh đừng có mà xem thường tôi”


“Đi đến một nơi với tôi” Lục Mặc Thâm không có ý định chọc cô ấy nữa, anh ta ngừng một lúc rồi nói.


Lâm Thúy Vân nhíu mày: “Thật ra tôi cũng không phải hạng người vô ơn. Nhưng tôi phải nói trước với anh một vài chuyện, nếu anh định nhờ tôi giả làm vợ chưa cưới của anh thì tôi từ chối”


Lục Mặc Thâm tiến lên trước một bước, nét mặt anh ta có hơi thay đổi: “Không phải chuyện đó”


Lâm Thúy Vân nhìn anh ta và lâm bầm trong miệng: “Thôi thì tôi miễn cưỡng giúp anh một lần vậy, sau lần này thì coi như hai chúng ta không ai nợ ai đi.”


Khi Tô Lam bước ra khỏi nhà hàng kiểu Tây thì Quan Triều Viễn đã ngồi sẵn trong chiếc Bentley.


Lục Hải Phong bước xuống xe mở cửa mời cô vào.


Vừa lên xe Tô Lam lập tức thấy Quan Triều Viễn đang cúi đầu xem iPad. Anh cứ nhàn nhã ngồi ở đó, trông rất quý phái sang trọng.


Chỉ là không biết vì cái gì, khi cô tưởng tượng đến cảnh Quan Triều Viễn viết hai chữ “xấu, rớt” vào điện thoại Tả Xuân Như thì không thể nhịn cười.


Chiếc xe Bentley màu đen nhanh chóng xuyên qua dòng xe cộ trên phố.
 
Chương 2551


Chương 2551


Từ khi Tô Lam bắt đầu lên xe, Quan Triều Viễn vẫn chỉ tập trung vào màn hình iPad, thậm chí cả mí mắt của anh cũng không nhúc nhích.



Tô Lam cảm thấy hơi nhàm chán, cô quay đầu nhìn qua phía cửa sổ, quan sát thành phố phồn hoa bên ngoài.


Cũng ngay lúc đó Quan Triều Viễn đột nhiên mở miệng nói: “Ngày mai hai chúng ta cùng đi tới bệnh viện trung tâm đi.”


“Được thôi.” Tô Lam vội vàng quay đầu lại trả lời với anh.


Sau đó, không khí im lặng tiếp tục bao trùm hai người như lúc đầu.



Đến khi Quan Triều Viễn làm xong công việc, anh ngước mắt nhìn Tô Lam và hỏi cô: “Không hỏi anh muốn đến đó làm gì à?”


Tô Lam suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Theo tôi đoán thì có lẽ là chuyện liên quan đến anh tôi phải không?”


“Cũng không đến nỗi ngốc”


“Tân Tấn Tài đã sắp xếp cho anh của em ngày mai đi qua Ý. Sau khi hội chẩn, nếu thật sự cần phẫu thuật thì em sẽ không thể gặp anh ấy ít nhất là trong một hai năm tới”


Giọng điệu Quan Triều Viễn với cùng nhẹ nhàng, nhưng Tô Lam nghe được lại thấy đau lòng Cô đã thất lạc anh cô lâu như vậy, khó.


khăn lắm mới có thể gặp lại, nhưng lập tức phải tiếp tục xa nhau. Hơn nữa, lần ly biệt này, anh cô sống chết không rõ. Hai tay đang ôm đầu gối của cô hoảng loạn bấu víu lấy nhau, trong lòng cô có cảm giác lo lắng khó tả.


Ánh mắt Quan Triều Viễn nhẹ lướt qua hai tay đang nảm chặt của cô: “Nếu em sợ thì anh lập tức gọi báo Tân Tấn Tài.”


“Không cần”


Tô Lam vội vàng ngẩng đầu lên, tâm tình đang còn hoảng loạn của cô nháy mắt bình tĩnh trở lại: “Đúng là tôi có lo lăng, nhưng tôi vẫn mong anh ấy sớm ngày hồi phục hơn”


“Được rồi” Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó anh lại cầm iPad lên.


Bầu không khí trong xe lại tiếp tục rơi vào yên tĩnh.


Sau khi trải qua cuộc cãi vã lần trước, quan hệ giữa hai người trong mơ hồ đã có một vài thay đổi theo hướng kỳ lạ Tuy không ai biết rốt cuộc là vấn đề nằm ở chỗ nào, nhưng dù cho có ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn thì Tô Lam vẫn luôn cảm thấy trống vắng trong lòng.


Khi quay về biệt thự, cô bảo mẫu đã dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ trước, Quan Triều Viễn đứng trước mặt Tô Lam và vuốt ve khuôn mặt cô: “Anh phải làm việc bây giờ, em giúp anh làm cái gì ăn khuya nhé?”


Tô Lam gật đầu đồng ý. Chỉ là khi đang nấu mì cô có hơi mất tập trung. Thỉnh thoảng cô lại quay đầu nhìn phòng đọc sách ở trên tầng hai kia.


Quan hệ giữa hai người giống như lại trở về như cũ, có cảm giác xa cách khó tả. Cô không khỏi thở dài.


Tô Lam mơ mơ màng màng đập quả trứng gà thả vào nồi nước sôi.


*A, nóng quá” Nước sôi văng tung tóe, có vài giọt nước văng trúng mu bàn tay cô.


Cô vội vàng rửa tay dưới vòi nước lạnh: “Tô Lam, mày rốt cuộc bị sao thế hả?


Không phải người ta chỉ ít nói chuyện lại với mày thôi sao. Sao mày có thể bị phân tâm vì chuyện này chứ? Mày thực sự quá vô dụng rồi. Vào thời điểm mày và anh ấy vừa mới quen biết nhau, không phải giữa hai người cũng là thế này sao. Vậy sao bây giờ lại không chịu đựng được?”


Sau khi thờ dài một hơi, Tô Lam điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân rồi tiếp tục nấu mì. Cô rắc hành lá cắt nhỏ lên tô mì và đổ trứng gà lên, sau đó mới bưng đến phòng đọc sách trên tầng hai.
 
Chương 2552


Chương 2552


Cửa phòng đọc sách không đóng kín, ánh sáng dịu nhẹ len qua khe cửa chiếu ra ngoài Tô Lam đứng trước cửa phòng, cô có thể nhìn thấy bóng lưng Quan Triều Viễn ngay trước mặt, anh đang đứng ở cửa sổ sát đất nghe điện thoại Nhìn nghiêng, góc cạnh trên mặt anh đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt đều xử lí vô cùng cẩn thận.



Có lẽ ở trong mắt người khác, Quan Triều Viễn một khi đã ra tay thì sẽ rất nhanh chóng, dứt khoát và vô cùng tàn nhẫn.


Chỉ là sau sự nỗ lực giải quyết mọi chuyện trong tàn nhẫn đó, đều bao hàm mọi tính toán lo toan cho Tô Lam không bị ảnh hưởng.


Mà ngay lúc này, dù anh có tính bao nhiêu lần cũng không thể ngờ được Cố Đức Hiệp có liên quan đến chỉ nhánh thứ hai của nhà họ Lê.



“Cốc cốc cốc” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.


Quan Triều Viễn hơi xoay người lại, anh liếc nhìn qua tô mì nóng hổi Tô Lam đang bưng ở trên tay.


Lúc này Tô Lam đang đứng trước cửa phòng, trên người cô còn mang chiếc tạp đề màu trắng: “Mì đã làm xong rồi, anh ăn ngay cho nóng.”


Tô Lam nhẹ nhàng bước tới, cô đặt tô mì lên mặt bàn rồi lại xoay người rời Chỉ là, chân cô vừa mới bước đi một bước thì lập tức cảm thấy eo như bị vướng vào cái gì. Quan Triều Viễn chồm người tới ngay sau lưng cô, anh ép cô kẹt giữa bàn làm việc và cơ thể mình, sau đó anh ghé sát lại tai cô và nhỏ giọng nói: “Sao phải rời đi?”


Hơi thở của anh phả vào cổ Tô Lam khiến cô không nhịn được rùng mình một cái: “Tôi nên ra ngoài để không phải quấy rầy thời gian làm việc của anh”


Hai tay Quan Triều Viễn vòng qua người cô, giam cầm cô trong lồng ngực anh: “Không phải bây giờ em đã tới quấy rầy anh rồi sao.”


“Mình tới quấy rầy anh sao?” Tô Lam đột nhiên có cảm giác oan ức vô cùng. Rõ ràng chính anh mới là người bảo cô làm cái gì để ăn kia mà, bây giờ cô mang lên thì lại bảo rằng cô tới quấy rầy anh.


Cô cắn môi và vội vàng quay người muốn rời đi: “Vậy tôi đi ngay đây”


‘Đã quá muộn rồi” Quan Triều Viễn ôm chặt thân thể cô, động tác này của anh khiến cô giật mình hét lên một tiếng Tô Lam chống tay đẩy anh ra, cô mở.


miệng phụng phịu nói: “Rõ ràng anh bảo tôi đang quấy rầy anh, bây giờ anh lại không cho tôi rời đi. Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?”


Như thể Quan Triều Viễn nhận ra cô đang hờn dỗi, anh nhếch môi nở nụ cười. Sau đó anh dứt khoát dùng một tay bế cô lên và đặt cô ngồi lên chiếc sô pha, hai cánh tay thon dài của anh vòng qua eo cô: “Em bón cho anh đi”


“Cái gì cơ?” Tô Lam tỉ tưởng cô nghe lầm chỗ nào rồi.


“Em nghe không rõ à, vậy dùng miệng bón anh ăn thì sao?” Quan Triều Viễn dùng một giọng rất là quyến rũ nói “Đừng quậy nữa” Tô Lam thiếu chút nữa hộc máu, cô muốn đứng lên nhưng hai tay người đàn ông này cứ như hai ngọn núi lớn, ép cô đến mức không nhúc nhích được.


“Trông em có vẻ muốn bón cho anh bằng miệng hơn nhỉ?”


Ánh mắt của người đàn ông trước mặt cô dần lạnh đi khiến lòng cô sợ hãi.


Sau khi dùng một giây đồng hồ để do dự thì cô lập tức không ngại ngần đầu hàng luôn. Cô duỗi tay bưng tô mì lại, một bên thì dùng đũa gắp mì, một bên cô nhỏ giọng chí còn thầm thì với anh: “Tay anh đâu có bị thương, sao lại nhất quyết bắt tôi bón anh ăn?”


Quan Triều Viễn nói như đúng rồi: thì tay anh đang bận.”
 
Chương 2553


Chương 2553


“Tay anh đang sờ soạng người tôi như thế thì không rảnh mới lạ” Chỉ là lời này cô dám nghĩ chứ không dám thốt ra, cô đành phải nhịn nhục đút mì cho Quan Triều Viễn ăn.



Ăn lên được lần thứ nhất, Quan Triều Viễn bất chợt nhìn thấy trên mu bàn tay trái của cô có một bọng sưng màu đỏ. Anh nhăn mày lại, không nhai nữa mà hỏi: “Tay em bị Sao vậy?”


“Vừa nấy đang làm bếp không cẩn thận nên bị phỏng thôi.”


Tô Lam không có để ý mấy, cô duỗi tay chuẩn bị gắp đũa mì thứ hai thì tự dưng Quan Triều Viễn lại thay đổi thái độ, anh nói: “Không ăn nữa”


Tô Lam rất ngạc nhiên. Anh mới ăn có một đũa mà đã đòi ngưng, chẳng lẽ mì cô làm lại dở đến mức đó sao? Hay vì anh còn đang giận dỗi chuyện hồi sáng?



“Quan Triều Viễn?”


Quan Triều Viễn bất ngờ giật tô mì trong tay “Hiện tại cô rồi quăng thật mạnh lên mặt bàn Tô Lam còn chưa hoàn hồn đã bị anh đẩy ra, cô ngã ngồi trên ghế sô pha. Cô nhìn bóng lưng người đàn ông này rời đi mà không khỏi cay cay nơi đầu mũi. “Tại sao tính tình người đàn ông này thất thường đến thế cơ chứ? Cứ kéo dài như vậy thì mình cũng không thể nào chiều theo mãi được”


Ngay lúc lòng cô cảm thấy bất lực cùng cực thì Quan Triều Viễn lại xuất hiện. Chỉ là hiện tại trong tay anh có thêm một hũ cao trị bỏng.


“Em thật sự không muốn nấu cơm cho anh sao?”


Quan Triều Viễn ngồi xuống bên cạnh cô, anh dùng khuôn mặt lạnh lùng hỏi.


Tô Lam bỗng ngây ngẩn cả người: “Không phải như vậy… A”


Quan Triều Viễn thổi thổi tay cô: “Không phải sao? Mỗi lần em nấu cơm cho anh, nếu không có bị thương chỗ này thì cũng bị thương chỗ khác. Chẳng phải em đang dùng thân thể để kháng nghị anh sao?”


Anh có hơi mạnh bạo kéo tay cô lại gần, nhưng khi bôi thuốc cho cô lại vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận.


Tô Lam đơ mặt nhìn góc nghiêng đẹp như vẽ của anh. Cô nghĩ nếu mình không đoán sai thì người đàn ông này đang lo lắng cho mình. Vì anh ấy quan tâm đến mình nên mới giận dữ như vậy, đúng không?”


“Thật ra chỉ là vết thương ngoài da thôi, vừa nấy khi đang nấu canh trứng tôi có hơi mất tập trung nên…”


“Làm bếp mà em cũng dám mất tập trung, chẳng nhẽ em muốn làm cháy cả cái nhà bếp thì mới chịu?”


Tô Lam hờn dỗi bĩu môi, giọng cô lí nhí đến mức nghe không rõ: “Làm gì đến mức đó.”


Động tác của người đàn ông này tuy rằng có hơi vụng về, nhưng anh điều chỉnh lực tay rất chuẩn xác. Cứ như thể đây không phải là lần đầu tiên anh làm ra những cử chỉ dịu dàng này.


Tô Lam đột nhiên phát hiện ra làn da của anh rất đẹp, còn hoàn hảo hơn cả làn da của con gái, không có lấy một lỗ chân lông.


Hơn nữa, khuôn mặt của anh dù nhìn ở góc độ nào cũng không có lấy một điểm trừ.


Quả thật, vẻ bề ngoài của anh là không tì vết, nếu như tính tình không có thất thường kiểu kia thì tốt biết bao.


“Được rồi”


Sau khi anh hoàn thành công cuộc bôi thuốc cho cô đã là mười phút sau.


Vết sưng đỏ trên mu bàn tay trái của cô cũng đã đỡ hơn một nửa, cô liếc nhìn anh rồi nói: “Cảm ơn”


Quan Triều Viễn lười biếng nhìn lại cô: “Không cần cảm ơn, lần sau đừng gây ra chuyện gì cho anh nữa là được”


Tô Lam thè lưỡi. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện mì ngâm lâu quá nên đã trương phình cả ra rồi. Tô Lam quay đầu lại bắt gặp Quan Triều Viễn cũing đang nhìn về phía tô mì, cô nói: “Không thì để tôi đi làm lại một tô khác cho anh?”
 
Chương 2554


Chương 2554


Quan Triều Viễn nhíu mày, vẻ mặt anh có chút chán ghét: “Thôi bỏ đi, nếu em đi làm lại tô khác, nói không chừng là băm cả bàn tay ra luôn”



Tô Lam cạn lời rồi, anh cần phải nói quá lên như vậy không?


Cô lo Quan Triều Viễn sẽ cảm thấy đói nên đành nói thêm: “Chuyện là, thật ra tôi cũng thấy hơi đói, không bằng..


Quan Triều Viễn liếc nhìn cô một cái khiến cho vế sau đang sắp được thốt ra lại bị cô nuốt ngược trở về Mười phút sau.


Tô Lam ngồi ở trước bàn ăn, cô ngạc nhiên nhìn tô mì trước mặt mình, cô lại ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp.



Quan Triều Viễn tháo tạp dề ra, anh bưng thêm một tô mì đi tới.


Những khoanh hành lá xanh tươi nằm trên phần lòng đào vàng óng, thịt xông khói xen kẽ rau xanh, mùi thơm ngất ngây, nhìn thôi cũng đã thấy ngon miệng rồi. Nếu so sánh với tô mì vừa nãy cô làm thì thật sự là một trời một vực.


Tô Lam gắp thử một đũa lên ăn, hương vị còn ngon hơn cô dự đoán. Cô căn đũa nhỏ giọng nghĩ thầm ‘anh ấy rõ ràng có thể tự nấu cơm được mà, hơn nữa nấu còn ngon nữa.


Tại sao lại phải tự mình nấu ăn cho anh chứ.


Chẳng lẽ cô không biết tay nghề của mình rất kém cỏi sao?


Mắt thấy ăn cũng được rồi, Quan Triều Viễn buông đũa xuống: “Hai ngày nữa anh sẽ đi nước ngoài xử lý một số việc, em có thể ở ký túc xá hay biệt thự cũng được, em tự quyết định đi, nhớ chăm tốt hai đứa nhỏ.”


“Đi nước ngoài?”


Tô Lam gần như theo phản xạ muốn hỏi anh đi đâu.


Nhưng lời nói đã đến bên môi, lại bị cô đột ngột nuốt xuống.


Cô chợt nhớ ra Quan Triều Viễn sẽ rất không vui nếu như người khác hỏi về chuyện của anh.


Vì thế cô lặng lẽ gật đầu: “Được rồi”


Sau giờ học ngày hôm sau Quan Triều Viễn dẫn theo Tô Lam và hai đứa bé đến bệnh viện.


Tô Mỹ Chỉ cau mày tò mò nhìn xung quanh: “Mẹ ơi, sao trước đây Mỹ Chỉ không biết con còn có một người bác vậy ạ?”


Tô Duy Hưng ghét bỏ nhìn cô em gái của mình: “Chuyện em không biết còn nhiều lắm”


Tô Lam đưa tay xoa đầu hai đứa nhỏ: “Bởi vì bác bị bệnh rồi, bây giờ chỉ có thể năm ở trên giường thôi, cũng không thể nói chuyện với mấy đứa được. Không lâu nữa bác con phải ra nước ngoài phẫu thuật não, vậy nên bây giờ mẹ đưa hai đứa đến gặp bác”


Lúc Tô Lam nói những lời này, biểu cảm trên mặt cực kỳ dịu dàng: “Nói không chừng sau khi gặp hai đứa bệnh của bác sẽ nhanh chóng khoẻ lên đó.”


Tô Lam còn chưa nói xong, thang máy đã dừng lại.


Anh và cô mỉm cười bước ra khỏi thang máy, lập tức nghe thấy tiếng tranh chấp vang lên từ lối vào của ICU., *Cô gái này, cô không thể vào được, đây là phòng ICU, cô không phải là người nhà bệnh nhân, cô không thể vào”


Tô Lam ngẩng đầu nhìn lên, thấy một số y tá đang vây quanh cửa phòng bệnh của anh trai cô.


Trong lòng chợt có một linh cảm không lành, cô chạy nhanh đến: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
 
Chương 2555


Chương 2555


Một trong những y tá lập tức nhận ra Tô Lam, thấy cô đến vội vàng nhường đường và giải thích: “Cô Tô, cô đến rồi à?


Vừa rồi chúng tôi đang định đi đón bệnh nhân ra. Cô gái này lại đột nhiên chạy ra ngăn cản chúng tôi.”



Tô Lam quay đầu nhìn lại, thấy một bóng người đang quỳ ở mép giường bệnh.


Lại là Mộ Mẫn Loan.


Vừa nhìn thấy cô ta, Tô Lam cảm thấy như có một ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy trong người.


Cô mấy bước đi tới, giọng nói nặng nề: “Mộ Mẫn Loan, cô tới đây làm gì?”


Mộ Mẫn Loan đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta quay đầu thấy Tô Lam, vội vàng đứng lên: “Tô Lam, bọn họ muốn chuyển anh của cô đi, nếu không phải tôi ngăn cản, anh ấy đã..”



“Mộ Mẫn Loan!”


Tô Lam nằm lấy cổ tay cô ta: “Cô tỉnh táo lại một chút đi! Bây giờ anh của tôi đã biến thành như vậy rồi, cô còn ở đây diễn kịch cho ai xem? Cô mau cút đi cho tôi!”


“Cút đi”


Mộ Mẫn Loan lập tức sững cả người.


Đôi mắt cô ta sưng đỏ, như thể vừa mới khóc: “Nhưng mà, tôi, tôi đã hỏi một người bạn làm bác sĩ về tình hình của anh trai cô, anh ấy nói bây giờ tốt nhất là không nên di chuyển bệnh nhân.”


Tô Lam trưng ra gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, quay lại nhìn các y tá: “Phiên mọi người gọi bảo vệ giúp tôi đi”


“Được”


Hai phút sau lập tức có hai bảo vệ đi tới, mời Mộ Mãn Loan ra ngoài.


Thấy bóng lưng cô ta rời khỏi, Tô Lam lại đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.


Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn xem đồng hồ, dặn dò mấy y tá kia: “Tranh thủ thời gian chuẩn bị đi, trong vòng nửa giờ nhất định phải đưa người tới sân bay”


Trên đường trở về, trời bắt đầu mưa, mưa tầm tã rơi xuống kính.


Sau khi trở về, mặc dù con đường từ bãi xe đến biệt thự rất ngắn nhưng Tô Lam vẫn ướt sũng cả người.


Sau khi cả hai vào phòng, Quan Triều Viễn liếc nhìn cô một cái: “Lên đi, tắm rửa thay quần áo”


Tô Lam gật đầu, định lên lầu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.


“Cộc cộc cộc cộc cộc!’ Âm thanh gấp gáp mà mạnh mẽ, người tới có vẻ rất nóng nảy.


“Đến ngay đây, đến ngay đây”


Lâm Mộc vội vàng chạy tới mở cửa.


Ngay khi cánh cửa mở ra một khe nhỏ, một bóng người đột nhiên lao vào: “Quan Triều Viễn”


Giọng nói này là…


Tô Lam dừng bước.


Cô đứng ở đầu cầu thang lầu hai và quay lại nhìn bao quát sảnh lớn.


Là Lê Duyệt Tư.


Toàn thân cô ướt đẫm, mái tóc đen bết dính vào mặt.


Vẻ ngoài đã không còn cao quý đoan trang như thường ngày, cả người nhìn qua khốn đốn cực kỳ.


Bên kia, Quan Triều Viễn đang định vào phòng tầm để thay quần áo thì nghe thấy giọng nói tức này.


Anh quay đầu lại thì nhìn thấy Lê Duyệt Tư vô cùng chật vật.


“Nói cho em biết đi, có phải Lục Mặc Thâm nuôi đàn bà bên ngoài không?”
 
Chương 2556


Chương 2556


Lúc Lê Duyệt Tư nói ra những lời này có hơi mất khống chế.


Quan Triều Viễn dời mắt đi: “Loại chuyện này em phải đến hỏi anh ta mới đúng chứ, anh cũng có phải Lục Mặc Thâm đâu”



“Nếu anh ấy bằng lòng thừa nhận, sao em lại đến tìm anh chứ?”


Đôi mắt Lê Duyệt Tư sưng lên đỏ bừng Lúc này, cơn tức giận tột độ khiến toàn thân cô ấy run lên.


Quan Triều Viễn híp mắt, trên người đột nhiên có một luồng hơi thở lạnh lẽo truyền đến.


Tô Lam thấy cảnh này, đột nhiên hơi buồn cười.



Đúng là cạn lời với Lê Duyệt Tư mà.


Chạy đến đây đến chất vấn Quan Triều Viễn không phải tương đương với phát cơm chó cho bọn họ sao.


Mặc dù cô không biết giữa hai người họ có vướng mắc gì.


Nhưng loại phát cơm chó không kiêng nể gì chính là mạnh mẽ đâm vào tim Quan Triều Viễn một dao.


Chẳng trách anh lại tức giận Không thấy Quan Triều Viễn đáp lời, hốc.


mắt Lê Duyệt Tư đỏ lên.


Cô ấy đột nhiên tiến lên vài bước nắm, lấy cánh tay anh: “Đình Thâm anh ấy, anh ấy lại đề phòng em! Em hầu như không thể tra ra người phụ nữ bên cạnh anh ấy là ai hết!”


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nhìn cô ấy, có thể cảm thấy cơ thể cô ấy đang run lên.


“Triều Viễn, em yêu anh ấy lâu như vậy, ngay cả đính hôn bọn em cũng đã đính anh ấy không thể có người khác được…”


Lúc nói lời này, giọng nói Lê Duyệt Tư đã nghẹn ngào.


Quan Triều Viễn cau mày, lạnh lùng móc điện thoại ra.


Chỉ là còn chưa kịp gọi, điện thoại đã bị Lê Duyệt Tư giật lấy: “Đừng mà, đừng gọi anh ấy”


“Đây là chuyện của các người thì các người tự giải quyết đi, anh sẽ không xen vào”


Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Lê Duyệt Tư: “Bây giờ mau đi thay đồ với Lâm Mộc đi”


“Em không đi”


Lê Duyệt Tư kêu to, cả người cô ấy giống như một đứa trẻ mất kiểm soát cảm xúc: “Quan Triều Viễn, hôm nay là em đến xin anh, em nhất định phải tra cho rõ ràng người đàn bà bên cạnh anh ấy là ai, em chẳng có cách nào cả. Nhưng anh thì khác, anh có cách mà, có đúng không?”


Giọng Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có chút cảm xúc gì: “Chuyện của ai thì tự người đó giải quy: “Được, anh đã từ chối em, vậy tự em sẽ nghĩ cách”


Nhưng trước khi bước đi, cánh tay Lê Duyệt Tư đã bị Quan Triều Viễn nằm lấy: “Lê Duyệt Tư, rốt cuộc em muốn quậy cái gì?”


“Anh mau thả em ra, buông ra” Lê Duyệt Tư liều mạng giấy dụa.


Đúng lúc này, điện thoại Quan Triều Viễn lại đột nhiên vang lên.


Lê Duyệt Tư còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại đã bị người khác lấy mất.


Quan Triều Viễn cau mày nhấn nút trả lời, âm thanh cực kỳ không vui: “Anh đang ở đâu?”


Bên kia điện thoại, Lục Mặc Thâm ở trong xe: “Người ở chỗ anh?”
 
Chương 2557


Chương 2557


Quan Triều Viễn liếc nhẹ Lê Duyệt Tư: “Tôi rất bận, không có thời gian giúp anh giải quyết chuyện này đâu.”


“Đến ngay đây”


Sau khi cúp máy, Lục Mặc Thâm đánh tay lái.



Chiếc xe ngay lập tức quay đầu và biến mất trong đêm mưa.


Lê Duyệt Tư có thể nghe thấy là ai gọi điện thoại cho anh, gương mặt lập tức tái đi: “Quan Triều Viễn, anh mau buông tay”


Quan Triều Viễn đứng im không động, nhẹ nhàng nhìn Lâm Mộc: “Đưa cô ấy đi thay quần áo đi”


“Vâng”


Trong lúc Lê Duyệt Tư còn đang loay hoay giấy dụa, cô ấy vô tình nhìn thấy Tô Lam đang đứng trên đầu cầu thang lầu hai Cô ấy sững sờ một lúc, động tác giấy dụa cũng dừng lại: “Sao cô ấy lại ở đây?”


Câu nói này rõ ràng là đang chất vấn Quan Triều Viễn.


Cô biết rằng Quan Triều Viễn có một biệt thự riêng ở thành phố Ninh Lâm. Cũng biết khi trở về nước anh thường sống ở đây.



Nhưng tại sao chứ?


Đã trễ như vậy rồi sao Tô Kìm Thư còn ở đây?


Tô Lam cứ đứng trên cao như vậy nhìn cô ấy, như thể đang xem một trò vui vậy.


Vào lúc này, sau khi nghe Lê Duyệt Tư hỏi, cô mỉm cười nũng nịu và nhìn Quan Triều Viễn: “Đúng vậy, Triều Viễn à, sao tôi lại ở đây vậy?”


Điều mà Quan Triều Viễn không thích nhất chính là Tô Lam trưng ra một nụ cười như không cười này: “Người phụ nữ của anh đương nhiên phải ở đây rồi, có vấn đề gì không?”


Người phụ nữ của anh…


Sắc mặt Lê Duyệt Tư thay đổi mấy lần, rất nhanh sau cũng bình tĩnh lại.


Vừa rồi là do cô ấy sốt sảng quá.


Nên mới nổi nóng với Quan Triều Viễn.


Cô ấy thậm chí còn không nhận thấy rằng có một người phụ nữ khác đang ở trong phòng.


Dáng vẻ mất bình tĩnh vừa rồi của cô ấy chắc chắn đã bị cô nhìn thấy.


Giọng Tô Lam rất nhẹ nhàng, giống như một bà chủ vậy: “Cô Lê à, đi tắm thay quần áo trước đi rồi nói chuyện sau. Cứ đứng như thế này chắc cô sẽ bị cảm lạnh mất”


Nói xong, cô quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, vẻ mặt bình tĩnh: “Vừa rồi tôi về cũng bị ướt.


Tôi đi thay quần áo đây, anh ở lại đây với cô Lê nhé.”


Tô Lam đi về phòng ngủ chính, bình tĩnh bước vào phòng tắm, chuẩn bị tảm rửa thay quần áo.


Ngay lúc này, một bóng dáng cao dài chen vào.


Người đàn ông dang tay ra ôm cô từ phía sau.


Không hiểu sao Tô Lam hơi bực bội: “Cậu Quan không ở với cô Lê à?”


Quan Triều Viễn ôm cô: “Đợi lát tự nhiên sẽ có người ở”


“Nhưng người ta ướt hết cả rồi, nếu anh cứ đi lên như vậy, có sợ lại doạ người ta chạy mất không?”


Tô Lam thậm chí còn không nhận ra khi cô nói điều này, sự ghen tuông chui ra nồng nặc.


“Vậy à?”


Quan Triều Viễn thu tay, trực tiếp xoay người cô lại.


Hai người, mặt đối mặt.


Tô Lam bị anh ép cho liên tục lui về phía sau, cuối cùng vô tình chạm vào công tắc vòi hoa sen.


“Ào ào”


Trong nháy mắt nước ấm tuôn xuống từ trên đỉnh đầu.


Làm toàn thân cả hai người đều ướt nhẹp, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Bây giờ em cũng ướt cả rồi, để anh ở với em”


Tô Lam im lặng, cô dứt khoát không thèm ngó đến anh nữa: “Đồ lưu manh”.


“Ghen à?” Quan Triều Viễn véo cằm cô.


“Cái gì Đùa gì thế, cô mà lại ghen à?


Mặc dù trong lòng lẩm bẩm rất nhiều, nhưng vành tai cô lại bất giác đỏ lên.


Tô Lam tức giận đánh vào tay anh: “Ai ghen chứ? Tôi ghen hồi nào”
 
Chương 2558


Chương 2558


* vậy à”


Tô Lam: “…



Cả người Quan Triều Viễn nóng hổi, hai người cứ dán chặt nhau như vậy.


Bỗng đáy lòng Tô Lam cũng bắt đầu phát run lên.


“Quan Triều Viễn, tôi muốn tắm rửa”


Trong giọng nói Tô Lam mang theo sự bất lực: “Anh, anh… Ra ngoài trước đi.”


“Nhưng mà anh cũng ướt”


Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn chằm chằm cô.



“Anh ướt thì liên quan gì đến tôi chứ, đều là do anh tự làm tự chịu.”


Tô Lam tức giận lên tiếng.


“Em nhẫn tâm để cho anh ướt sũng như vậy mà ra ngoài sao, nếu anh không cẩn thận bị cảm lạnh còn phải phiền em chăm sóc nữa”


Quan Triều Viễn vừa dứt lời, Tô Lam lập tức rút khăn tắm ra ném thẳng vào mặt anh: “Anh đi ra ngoài cho tôi.”


Vừa nói vừa đẩy anh ra Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã ửng hồng, lúc này Quan Triều Viễn mới xoay người lại.


So với dáng vẻ lạnh lùng vừa rồi, cô bây giờ trông đáng yêu hơn Chờ Tô Lam tắm rửa xong, thay xong quần áo đi ra.


Quan Triều Viễn cũng đổi một bộ quần áo khác.


Anh lười biếng dựa lên cửa, đôi mắt mờ nhạt quét qua người cô: “Có muốn đi xem náo nhiệt không?”


Tô Lam bày tỏ cô hầu như không có hứng thú: “Đó là chuyện của ba người các anh”


Nói xong cô trực tiếp chui vào trong chăn.


Quan Triều Viễn nhíu mày: “Ba người? Sao anh lại không nhớ rõ anh có quan hệ gì với bọn họ vậy?”


Tô Lam trốn trong chăn trừng to mắt, cũng lười tranh luận với anh.


Một người thậm chí có thể nói xấu và từ chối lời tỏ tình của một cô gái, nếu trong lòng anh thật sự không quan tâm đến Lê Duyệt Tư thì sao vừa rồi lại ngăn cản không cho cô ấy rời đi.


Được rồi quên đi, quan hệ của ba người họ rất phức tạp. Tốt nhất mình không nên xen vào, cho khỏi bị cuốn vào trong cái vòng xoáy đó.


Quan Triều Viễn nhìn cô: “Cho nên, người phụ nữ trong miệng Lê Duyệt Tư kia có phải là Lâm Thuý Vân không?”


“Anh nói cái gì?”


Sau khi nghe câu này, Tô Lam gần như sắp nhảy ra khỏi giường: “Anh nói là Thuý Vân?”


“Em không tin?”


Quan Triều Viễn vừa nói vừa lấy điện thoại ra.


Tô Lam vội vàng chạy tới và nhìn thấy cảnh một nam một nữ ôm nhau trên màn hình điện thoại.


Người đàn ông là Lục Mặc Tham không sai Bóng dáng người phụ nữ thì có vẻ hơi mờ ảo Nhưng là chỉ cần là người quen thuộc, nhìn một chút là có thể nhận ra.


Người phụ nữ tựa vào vòng tay của Lục Mặc Thâm không thể nghi ngờ chính là Lâm Thuý Vân “Sao lại có thể như vậy được chứ?”


Đôi mày Tô Lam cau lại thật chặt: “Trong đây chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, bức ảnh này ở đâu ra?”


Quan Triều Viễn thản nhiên cất lại chiếc.


điện thoại vào túi: “Có người gửi cho anh, đương nhiên cũng có người gửi cho Lê Duyệt Tư, vậy nên, em chắc chắn không muốn đi xuống xem náo nhiệt thật sao?”


“Tôi sẽ xuống với anh”


Khi hai người xuống lầu, Lê Duyệt Tư đã thay quần áo của Tô Lam, bây giờ đang ngồi trên ghế sa lon, co lại thành một cục.
 
Chương 2559


Chương 2559


Ngồi ở đối diện cô ấy là Lục Mặc Thâm, một người luôn giữ trạng thái lạnh như băng.


Hai người đều không nói gì.



Bầu không khí yên tĩnh cứ thế trôi qua nhưng lại có chút kỳ dị.


“Bây giờ cũng không còn sớm nữa.”


Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam từ tầng hai đi xuống dưới nhà.


“Các người nhất định muốn ở chỗ của tôi đêm nay sao?”



Khuôn mặt Lê Duyệt Tư tươi cười nói: “Đúng vậy, em sẽ không rời đi đâu.”


Lúc này Lục Mặc Thâm dường như đã mất hết kiên nhãn, giọng nói của anh ta trở nên lạnh lùng: “Tô Lam cũng ở đây, em chắc chắn sẽ không rời đi chứ?”


Sắc mặt của Lê Duyệt Tư lúc này có phần hơi tái đi Cô nẵm chặt tay thành nằm đấm, quay mặt đi nói: “Lục Mặc Thâm, em là vợ sắp cưới của anh, lẽ nào đến cả cái quyền cơ bản nhất em cũng không có sao?”


Lục Mặc Thâm lập tức đứng dậy, anh ta nhét một tay vào túi quần: “Mọi chuyện nên cho em biết, anh sẽ không giấu giếm, như vậy đã được chưa?”


Toàn thân Lê Duyệt Tư không ngừng run lên vì tức giận, thậm chí ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói được thành lời.


“Anh đã bao giờ nghe qua chuyện xấu của gia đình không được nói ra ngoài chưa vậy?”


Quan Triều Viễn đứng bên cạnh, rõ ràng là anh đang dần mất kiên nhẫn.


Cảnh tượng náo nhiệt như này không nhìn cũng được.


Khóe miệng của Lục Mặc Thâm nhếch lên: “Khiến mọi người chê cười rồi.”


Nói xong lời này, anh ta cũng đi thẳng đến chỗ của Lê Duyệt Tư.


“Lục Mặc Thâm, anh muốn làm gì…”


Khí thế của người đàn ông này quá mạnh, theo bản năng, Lê Duyệt Tư tự động đứng dậy.


Cô ấy có chút bất an lùi về phía sau hai bước.


Lục Mặc Thâm nhíu mày nói: “Dẫn em về.


“Không cần, em sẽ không trở về với anh đâu, anh nên bỏ ý định này đi”


Lê Duyệt Tư xoay người đi thẳng đến chỗ của Quan Triều Viễn.


Cô ấy dùng sức nắm chặt tay Quan Triều Viễn, ánh mắt chứa đầy sự cương quyết: “Em không muốn đi, Quan Triều Viễn, em không muốn đi, em muốn cùng anh ở lại đây”


Cứ như thế, cô ấy dùng sức nhào tới. Tô Lam đang đứng ở bên cạnh Quan Triều Viễn cũng bị cô ấy đụng phải Chỉ là, trước khi lời nói của Lê Duyệt Tư kịp nói ra thì Lục Mặc Thâm đã ở phía sau cô ấy Cô ấy chỉ cảm thấy cơ thể dần nhẹ đi, cả người đã bị nhấc bổng lên không trung “Lục Mặc Thâm, khốn kiếp, anh thả em rat”


Lê Duyệt Tư nhoài người về phía trước, bây giờ cô ấy đang bị Lục Mặc Thâm vác lên vai, cô ấy đánh anh ta một cách liều lĩnh.


“Thả em ra, Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn ..”


Hai người đi thẳng ra cửa, cho đến khi có tiếng động cơ ô tô khởi động ở bên ngoài.


“Giàu có như bọn họ đều ngang ngược không biết lý lẽ như vậy sao?”


Tô Lam yếu ớt mở miệng nói Quan Triều Viễn nhìn cô một cái: ‘Ý em là, anh cũng như vậy sao?”
 
Chương 2560


Chương 2560


Tô Lam cũng không biết mình đang muốn nói về cái gì: ‘Anh cảm thấy như thế nào?”


“Anh cảm thấy…”



Quan Triều Viễn nói đến đây thì bỗng nhiên anh nheo mắt lại, tiến lại gần Tô Lam.


Trái tim của Tô Lam như muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng mà cô lùi về phía sau.


Cho đến khi bắp chân đụng phải ghế sô pha ở đẳng sau, cô mới dừng lại.


Bỗng nhiên cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ hơn và Quan Triều Viễn trực tiếp bế cô lên…


Tô Lam bị giật mình.



“Quan Triều Viễn, anh đang làm gì thế? Anh mau thả em xuống!”


Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng ấy, anh trực tiếp bế cô lên tầng.


“Không phải em nói những người giàu có đều như vậy sao?”


“Anh buông em raI Anh mau buông em ra đi”


Cửa phòng ngủ chính được mở ra, Tô Lam lập tức bị ném lên chiếc giường mềm mại Mái tóc dài đen nhánh xõa ra, cô mặc trên người một bộ đồ ngủ mỏng để lộ ra thân hình tuyệt đẹp.


Đôi mắt của Quan Triều Viễn tối sầm lại, trực tiếp tiến lại gần.


Hai tay của anh chống hai bên, anh nhìn cô từ trên cao xuống “Sáng mai anh đi công tác rồi…”


Tô Lam cảm thấy không quen khi bị anh nhìn với ánh mắt như con sói đói như vậy. Cô có chút khó chịu nên quay mặt “Em chỉ ồ thôi sao?”


Quan Triều Viễn có vẻ không vui cho lắm, cau mày nhìn cô chăm chằm.


Tô Lam chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt càng ngày càng khó chiều.


Trong lúc nhất thời, trên mặt của cô hiện lên một nụ cười mang đầy sự nịnh nọt.


“Em hy vọng rằng cậu Quan sẽ có một chuyến đi thuận buồm xuôi gió, em sẽ rất nhớ anh.”


Mặc dù biết con người trước mặt mình đang nịnh nọt đùa giỡn nhưng Quan Triều Viễn không khỏi mỉm cười: “Nhớ như thế nào?


Nhớ bao nhiêu?”


Mặt mày Tô Lam bắt đầu đen lại.


Suy nghĩ một lát, cô nói: “Trà không hoài niệm, cơm không muốn ăn, như vậy đã đủ chưa?”


“Đương nhiên là không đủ.” Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nói.


Thế nhưng Tô Lam đã sớm mất hết sự kiên nhẫn của mình.


Đặc biệt là vừa nãy, Lê Duyệt Tư còn cố ý chạy đến đây náo loạn một hồi mới thôi Thử tưởng tượng mà xem, lúc trước bản thân cô còn không quen biết Quan Triều Viễn cho nên những lúc cãi nhau như vậy thì Lê Duyệt Tư sẽ đến tìm Quan Triều Viễn sao?


Cô cũng không biết được phản ứng lúc đó của Quan Triều Viễn sẽ ra sao.


Mặc dù biết rắng tất cả những chuyện này đều đã kết thúc nhưng trong lòng không khỏi có chút đau nhói.


“Vậy rốt cuộc anh muốn gì nào?”


Tô Lam cau mày muốn đẩy anh ra: “Em không phải là Lê Duyệt Tư, nên em cũng không phải người có thể hiểu anh đến mức như vậy được.”


Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chăm, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
 
Chương 2561


Chương 2561


“Liên quan gì đến cô ấy?”


Tô Lam hơi cau mày lại, trực tiếp ngồi thẳng dậy: “Hai người là thanh mai trúc mã với nhau, so với em, chắc hẳn cô ấy là người hiểu rõ anh hơn. Nếu như đổi lại vừa rồi là lời nói của cô ấy thì sẽ có thể đáp ứng được ngay lập tức tâm tư của anh.”



Đến ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang nói cái gì, khuôn mặt tràn đầy sự tự tÍ.


Quan Triều Viễn cũng ngồi dậy, vẻ mặt mang đầy sự khó hiểu.


Chỉ là khóe miệng của anh lại cong lên lần nữa.


Anh nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, ít nhất thì nếu cô ấy muốn tìm đến anh, sẽ thuận theo bản thân mình mà đi tới. Còn em, em có dám không?



Sắc mặt của Tô Lam trở nên trắng bệch.


Vì sao cô lại không muốn thuận theo bản thân mình chứ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tùy ý mà làm.


Thế nhưng, cô có tư cách đó sao?


Lê Duyệt Tư có nhà họ Lê ở phía sau làm chỗ dựa.


Còn bản thân cô, chẳng qua chỉ là một đứa con gái không cha không mẹ mà thôi Nếu như một ngày nào đó cô và Quan Triều Viễn ly hôn, chỉ cần cô nói một câu, bản thân lúc đó lập tức sẽ rơi vào con đường cùng.


“Em không có tư cách đó, coi như trong chuyện tình cảm, em không làm được đi.


Nhưng mà nếu có một ngày anh không cần đến em nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo rồi yên lặng rời đi”


Cô gái này.


Rốt cuộc coi anh thành cái gì rồi?


Quan Triều Viễn rùng mình.


“Ý em là, nếu có một ngày có một cô gái khác xuất hiện ở bên cạnh anh, em cũng sẽ yên lặng rời đi sao?”


Ra đi một cách nhẹ nhàng, ngoan ngoãn mà không ồn ào, náo nhiệt.


Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng ra cô sẽ như thế nào nếu cô rời đi.


Tô Lam chỉ cảm thấy lồng ngực bắt đầu đau nhói, hai tay có chút bất an mà không ngừng cấu xé nhau Cô cúi đầu xuống và cắn nhẹ môi của mình.


Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên anh nâng cm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.


“Nhìn vào mắt anh và trả lời câu hỏi đi”


Trong đầu Tô Lam bắt đầu choáng váng, không ngừng vang lên âm thanh ong ong bên tai.


Nếu có một ngày Lê Duyệt Tư rời bỏ Lục Mặc Thâm, bằng lòng trở lại bên cạnh anh, làm sao anh lại có thể không động lòng cơ chứ?


Mình với Quan Triều Viễn mới quen nhau được bao lâu chứ, làm sao có thể so sánh được?


Tô Lam nhìn anh, yên lặng mà nhẹ nhàng, gật đầu: “Ừm”


Quan Triều Viễn không lên tiếng, anh cứ thế mà nhìn cô.


Trong đôi mắt ấy dường như tối sầm lại, áp suất không khí xung quanh cơ thể anh cũng giảm xuống hết lần này đến lần khác.


Tô Lam đột nhiên có chút sợ hãi, lần đầu tiên cô nhìn thấy chuyện như vậy.
 
Chương 2562


Chương 2562


“Tốt lắm.”


Cơn thịnh nộ gần như bùng nổ đột nhiên giảm xuống.



Ngọn lửa cũng dập tắt.


Đáy mắt Quan Triều Viễn đột nhiên chỉ còn lại một khoảng trống trải và sự lạnh lùng Khóe miệng anh lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.


“Như vậy là được rồi, dù sao anh cũng chưa bao giờ thích phiền phức.”


Nói xong lời này, anh lạnh lùng đứng lên, xoay người đi ra ngoài.


“Âm, âm”



Cửa bị đập mạnh.


Tối nay, Tô Lam ngủ không yên.


Cô lật qua lật lại đến khoảng hai giờ sáng vẫn nửa mê, nửa tỉnh.


Bình thường Quan Triều Viễn có bận rộn hơn nữa nhưng vẫn sẽ trở lại phòng ngủ chính ở bên này nghỉ ngơi Tô Lam cảm thấy hơi khát nước, dứt khoát đứng dậy đi xuống phòng khách rót nước.


Đèn phòng làm việc không sáng, Quan Triều Viễn không ở đây.


Cũng đúng.


Hình như Lê Duyệt Tư cũng không hạnh phúc như cô tưởng tượng Lúc đó, không phải là cô ấy đi tìm Lục.


Mặc Thâm gây phiền toái đó chứ?


Lúc trước nếu như cô ấy không rời đi, Lục Mặc Thâm chắc chắn không dễ dàng kết hôn với Lê Duyệt Tư.


Gặp mặt tại Thế Hòa.


Hai tay Thẩm Tư Huy vòng trước ngực, nhìn bảy tám bình rượu vang đỏ đã trống rỗng trước mặt, nhíu mày.


“Anh hai, anh đã uống nhiều như vậy rồi.


Em nghỉ ngờ anh giả vờ tâm trạng xuống dốc để uống hết rượu vang của em đấy”


Đối diện anh ta, Quan Triều Viễn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, xung quanh thân thể tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.


Đặc biệt là khuôn mặt đó, sa sầm cứ như: ai nợ anh mấy triệu.


“Ngày mai Lục Anh Khoa sẽ tới đây thanh toán.”


Quan Triều Viễn phiên não cởi bỏ hai nút áo.


trước ngực, một ly rượu trong nháy mắt đã hết sạch Lúc anh chuẩn bị rót thêm một ly nữa thì bị Thẩm Tư Huy ngăn lại.


“Rượu này cũng giống như phụ nữ, cần phải từ từ nếm thử. Loại này gọi là ngưu ẩm, quả thực là phí của trời”


Quan Triều Viễn lạnh lùng ngước mắt lên, liếc mắt nhìn anh ta một cái.


Ánh mắt lạnh như băng này khiến da đầu Thẩm Tư Huy tê dại, trong nháy mắt bại trận dưới Quan Triều Viễn.


“Được rồi, em không nói, em không nói nữa, được chưa?”


Thẩm Tư Huy xoay người, tiến đến bên cạnh anh ngồi xuống.


“Anh hai, nghe nói ngày mai anh phải đi biển hả?”


“Có chuyện gì vậy? Em có muốn đi với anh không?”


Mặc dù uống không ít rượu nhưng đầu Quan Triều Viễn còn rất tỉnh táo, không hề say rượu.
 
Chương 2563


Chương 2563


Thẩm Tư Huy vội vàng lắc đầu: “Không, em hoàn toàn không có ý này”


Nhưng mà sau khi suy nghĩ một chú: anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ là nếu chuyện đi biển đó thật sự do nhà họ Lê động tay động chân thì sẽ có chút phiên phức, anh nhất định phải cẩn thận hơn.”



Quan Triều Viễn lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu nhà họ Lê thật sự định trở mặt với nhà họ Quan, anh càng không có gì phải sợ. Lý do cứu mạng đã được sử dụng trong nhiều thập kỷ, nên dừng lại được rồi”


Thẩm Tư Huy nở nụ cười: “Vậy chưa chắc, dù sao ông cụ Lê bây giờ còn sống, mà ông của anh lại là một người trọng tình trọng nghĩa.”


“Anh biết tự có chừng mực.”


Quan Triều Viễn nhíu mày, rõ ràng đã không muốn tiếp tục đề tài này nữa.


“Nói đi cũng phải nói lại, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy anh uống rượu buồn bực như vậy.”



Quan Triều Viễn không để ý tới anh ta.


“Em nghe nói Lê Duyệt Tư và Lục Mặc Thâm đến nhà anh làm ầm lên. Lục Mặc Thâm có phải có người phụ nữ bên ngoài không?”


Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn chăm chăm anh ta.


“Em muốn nói gì?”


“Em có thể nói gì? Không phải là tin đồn sao? Cách nhau lâu như vậy, anh chắc sẽ không còn gì với cô ấy…


“Tin vịt như vậy, em cứ đi làm phóng viên săn tin vịt thì hơn.”


Quan Triều Viễn dựa phía sau, hai chân vắt chéo tao nhã, ánh mắt tối sầm lại có chút không hiểu.


“Ai bảo chúng ta là anh em vào sinh ra tử, em chỉ là quan tâm anh thôi.”


“Em chắc chắn là mình đang quan tâm anh chứ, không phải em đang moi tin sao?”


“Nghe anh nói kìa, em đâu phải Tân Tấn Tài.”


Quan Triều Viễn đưa tay gõ lên bàn: “Rượu hết rồi…”


“Em lập tức đi lấy thứ quý giá của mình mang đến đây.”


Nhìn chén rượu trống rỗng trước mặt, trong mắt Quan Triều Viễn bao phủ một tia lạnh lão.


Trong đầu còn hiện lên khuôn mặt nhỏ bé quật cường vô cùng của Tô Lam.


Còn có dáng vẻ cô tủi thân cắn môi, tự lừa gạt chính mình.


Người phụ nữ ngu ngốc chết tiệt này…


Anh nhíu mày, buồn phiền đứng lên, đi đến nhà vệ sinh bên cạnh.


Trên chiếc ghế trong phòng, có năm nam năm nữ đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.


Nội dung trò chuyện của họ mơ hồ đề cập đến “Đại Đường Vô Song”.


Đây là một bộ phim truyền hình mà nhà họ Lục và nhà họ Quan hợp tác chuẩn bị ra mắt.


Lục Mặc Thâm vốn định dùng Đại Đường Vô Song để nâng đỡ Lê Duyệt Tư, giúp cô ấy phát triển ở thị trường trong nước.


Tâm trạng Quan Triều Viễn bây giờ rất tệ, anh lạnh lùng đi đến chỗ ngồi.


“Ba Ba và Tiểu Y là những người phục vụ xinh đẹp nhất trong này, để hai người này phục vụ anh”


Một nhà sản xuất lớn nhìn bạn bè của mình, mỗi người ôm một người phụ nữ xinh đẹp trong lòng, không khỏi ngứa ngáy khó chịu.
 
Chương 2564


Chương 2564


Anh di chuyển sang bên trái, đưa tay ôm cô gái bên cạnh.


Cô gái này là một người mới đến công ty truyền thông Buff của Tập đoàn nhà họ Lục.



Tuy rằng không được xem là cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng đơn thuần đáng yêu.


Điều quan trọng là Buff đã ký hợp đồng với cô ta vì hai lý do khác.


Đầu tiên là bởi vì cô ta có giọng nói đáng yêu như em bé.


Thứ hai, chính là vì cô ta xinh đẹp lanh lợi lại có bộ ngực lớn Khuôn mặt trẻ con và bộ ngực này chính là thứ tốt nhất để rao bán một chút Hôm nay vì nhà sản xuất coi trọng cô ta nên mới dùng mọi cách để đưa cô ta đến.



“Bảo Lan, mau đến đây uống với tôi một ly Nhà sản xuất ôm lấy vai Nguyễn Bảo.


Lan, giơ ly rượu lên đưa đến bên miệng cô ta.


Nguyễn Bảo Lan không biết uống rượu, tửu lượng cũng không tốt.


“Tôi xin lỗi. Tổng giám đốc Hồ, tôi thực sự không thể uống rượu.”


“Nếu cô không uống thì không nể mặt tổng giám đốc Hồ. Uống đi, cô xem, bạn cô hào phóng như vậy mà”


Tổng giám đốc Hồ xoa xoa vai cô ta Giọng nói của Nguyễn Bảo Lan thật sự rất đáng yêu, nếu ở trên giường.


Tổng giám đốc Hồ nghĩ đến đây đã nhịn không được mà rạo rực.


Nguyễn Bảo Lan cắn môi, cô ta miễn cưỡng uống một ngụm.


Cô ta giấy giụa muốn né tránh sự đụng chạm của Tổng giám đốc Hồ.


“Tổng giám đốc Hồ, chẳng phải ông nói dẫn tôi đi thử giọng sao? Bây giờ thời gian không còn sớm, nếu ông có tiệc, tôi đi trước vậy. Việc thử giọng, ngày mai chúng ta sẽ nói.”


Nói xong, cô ta chuẩn bị đứng lên.


Tổng giám đốc Hồ quay đầu lại, nhìn thấy bạn bè của mình giống như đang chiếm tiện nghỉ người của bọn họ, hơn nữa còn không biết điểm dừng Mà chính mình thì sao?


Một chút ngọt ngào cũng không được nếm thử, thế mà người mới này còn muốn đi.


Tổng giám đốc Hồ đùng đùng nổi giận, ông ta liền vỗ bàn đứng lên.


“Nguyễn Bảo Lan, cô đừng có ra vẻ thuần khiết ở đây với tôi! Tôi có thể làm gì khác khi tôi bảo cô ra ngoài tối nay? Một buổi thử giọng? Ai thử giọng với cô muộn vậy chứ?”


Nguyễn Bảo Lan bị dáng vẻ hung ác của ông ta dọa cho sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.


Cô ta là người mới, nếu như có thể xuất hiện một chút trong “Đại Đường Vô Song” thì đương nhiên sẽ cực kỳ vui mừng Nhưng nếu như muốn cô ta dùng thân thể đổi lấy, cô ta thà rằng không có cơ hội này còn hơn.


“Xin lỗi, Tổng giám đốc Hồ, tôi nghĩ có thể ông hiểu lầm rồi. Tôi thật sự muốn thử giọng mới tới đây. Nếu không phải thì tôi xin phép đi trước.”


Nguyễn Bảo Lan nói xong lời này thì lập tức đứng dậy đi ra ngoài.


Tổng giám đốc Hồ bị người ta chê cười, nhất thời tức giận đến mức muốn nổ phổi.


Mượn rượu xông lên, ông ta nắm lấy Nguyễn Bảo Lan ném cô ta lên sô pha.


“Bốp bốp.”


Hai cái tát năng nề trút xuống làm Nguyễn Bảo Lan cũng hoa mắt.


“Chê cười, cô nghĩ cô là cái gì? Ông đây muốn chơi cô là cho cô mặt mũi. Thích giả vờ thanh cao, phải không? Hôm nay tôi ở đây chơi trước mặt người khác, tôi xem cô làm gì được tôi.”
 
Chương 2565


Chương 2565


Tổng giám đốc Hồ dùng chân ấn Nguyễn Bảo Lan xuống, hai tay bắt đầu xé quần áo cô ta.


“Toạc..”



Một tiếng vang giòn tan, chiếc áo khoác nhỏ của Nguyễn Bảo Lan bị xé rách, cánh tay trằng nõn lộ ra.


Thứ căng phồng phía sau áo sơ mi khiến Tổng giám đốc Hồ nhìn vào thiếu chút nữa chảy máu mũi.


Xem ra tin đồn quả nhiên là không sai, Nguyễn Bảo Lan này ít nhất cũng phải cúp E.


Hơn nữa nhìn bộ dáng hoảng hốt của cô ta chắc chắn vẫn còn non Nghĩ đến đây, Tổng giám đốc Hồ hèn mọn kia càng thêm hưng phấn, ông ta đưa tay muốn kéo áo thun của Nguyễn Bảo Lan.



“Cứu. Cứu tôi với. Đừng làm thế”


Nguyễn Bảo Lan khóc lóc, liều mạng giấy giụa.


Hai người đàn ông bên cạnh dường như xem cảnh này quá nhiều, lúc này không chỉ không có ý định ngăn cản, ngược lại cười hì hì khuyên bảo.


“Cô gái nhỏ, cô nói xem cô là cần gì đây?


Cô ngoan ngoãn nghe lời thì tốt rồi. Nếu hầu hạ Tổng giám đốc Hồ thật tốt, không chừng sẽ cho cô một vai để diễn.”


*Đồ khốn nạn, cứu mạng, cứu mạng, cứu tôi với.”


Nguyễn Bảo Lan vừa kêu gào vừa khóc Đúng lúc này, Quan Triều Viễn cũng từ trong nhà vệ sinh đi ra.


Một lần nữa đi ngang qua chỗ ngồi của phòng này.


Thấy có người tới, Nguyễn Bảo Lan nhân cơ hội đạp Tổng giám đốc Hồ một cước, liều mạng chạy về phía cửa.


“Cứu tôi, cứu tôi…”


Ánh mắt lạnh như băng của Quan Triều Viễn nhìn cô ta một giây, sau đó vô tình rời đi Anh đã đi mà không có một chút do dự.


Nguyễn Bảo Lan hoàn toàn bị sốc.


Cũng chính là trong nháy mắt hoảng hốt này, Tổng giám đốc Hồ một lần nữa nhào tới.


Ông ta nắm lấy mái tóc của cô ta và tát cô ta hai cái: “Con đĩ này, cô còn dám đá tôi sao?”


Nguyễn Bảo Lan khóc lóc, cả người run rẩy cầu xin: “Tổng giám đốc Hồ, cầu xin ông, cầu xin ông, buông tha cho tôi đi”


“Buông tha cho cô? Mơ đi”


Người Tổng giám đốc Hồ đầy mùi rượu.


Ông ta dùng sức trực tiếp kéo cô ta vào trong ghế, bắt đầu xé quần cô ta.


“Đừng! Cứu tôi, ai cứu tôi với.”


Cô ta nẫm trên ghế sô pha, tiếng kêu rên rỉ kiệt sức.


Tổng giám đốc Hồ mạnh mẽ ngồi trên người cô ta, ép cô ta không thể giấy giụa Cô ta có thể thấy quần sắp bị kéo xuống.


Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói u ám, khàn khàn không vui “Loại chuyện này, vẫn nên để người khác đồng ý thì hơn”


Nguyễn Bảo Lan bị giữ chặt, không có cách quay đầu lại, chỉ có thể liều mạng lớn tiếng cầu cứu: “Cứu tôi, cứu tôi! Tôi đã bị lừa, tôi không muốn”


Tổng giám đốc Hồ sửng sốt một lúc, động tác của ông ta dừng lại, tâm trạng có chút không vui quay đầu lại nhìn Chỉ thấy một người đàn ông dáng người cao lớn, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn đang đứng ở bên ngoài chỗ ngồi, ánh mắt lạnh như băng nhìn mình chằm chằm.
 
Chương 2566


Chương 2566


“Chàng trai trẻ, đừng quan tâm nhiều chuyện”


Tổng giám đốc Hồ lúc này đang hưng phấn, làm sao có thể quan tâm nhiều như vậy?



Nói xong lời này, ông ta quay đầu lại tiếp tục kéo quần Nguyễn Bảo Lan.


Nguyễn Bảo Lan nhất thời sợ tới mức gào khóc: “Đừng chạm vào tôi, đồ cầm thú, tên súc sinh, buông tôi ra, cầu xin anh giúp tôi báo cảnh sát.”


Đúng lúc này, Tổng giám đốc Hồ đột nhiên cảm thấy cổ tay của mình bị người ta giữ lấy.


Sau đó bị kéo mạnh, kéo cả người ông ta lên.


“Aaaaal”



Ghế dài ở bên trong nhất thời vang lên tiếng gào thét như giết heo.


Có được tự do, Nguyễn Bảo Lan quay cuồng, nhanh chóng trốn trong góc, cả người run rẩy.


Cô không ngừng khóc nức nở, hoảng sợ ngẩng đầu lên.


Trong nháy mắt liền nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, anh đang siết chặt cổ tay Tổng giám đốc Hồ.


Một chân đạp lên bắp chân trái của ông ta.


Khuôn mặt của người đàn ông giống như được thượng đế khắc ra, một âm thanh lạnh lẽo truyền đến: “Cô ta nói đừng chạm vào cô ta, không hiểu sao?”


Tổng giám đốc Hồ đau đớn, ông ta hét lớn: “Mẹ nó, mày là ai? Sao phải quan tâm nhiều như vậy”


Ông ta vừa mắng, còn vừa quay đầu lại, nhìn về phía hai người bạn thân của mình: “Mấy người còn đứng đó ngẩn ngơ cái gì? Còn không nhanh đến giúp đỡ đi?”


Một trong số họ đến gần hơn.


Nhìn một cái, bọn họ lập tức nhận ra người đàn ông này, trong nháy mắt sợ tới mức mặt trảng bệch ra: “Cậu, cậu Quan… Anh là cậu Quan?”


Cái gì, cái gì?


Cậu Quan sao?


Chẳng lẽ là Tổng giám đốc tập đoàn Quan thị – Quan Triều Viễn?


Tổng giám đốc Hồ nghe được cái tên này, khuôn mặt trong nháy mắt cũng bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch.


Chân ông ta mềm nhũn ngã xuống đất.


“Cậu, cậu Quan?”


Kết thúc rồi.


Chẳng lẽ cậu Quan coi trọng Nguyễn Bảo Lan?


“Ôi, từ trước đến giờ chưa bao giờ anh quan tâm chuyện gì, từ khi nào lại học được.


anh hùng cứu mỹ nhân như thế này?”


Trong tay Thẩm Tư Huy đang cầm phiên bản giới hạn của Louis XVII, anh ta lười biếng tựa vào khung cửa xem cảnh náo nhiệt đang diễn ra.


Quan Triều Viễn lạnh lùng buông tay người đàn ông ra, quay đầu nhìn ông ta một cái.


“Gây chuyện ở chỗ em đấy, em tự xử lý đi”


Khóe miệng Thẩm Tư Huy nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ làm cho lưng người ta tê dại.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom