Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2527


Chương 2527


Anh ta lao thẳng vào Tô Lam đẩy sang bên lề đường “Chết tiệt, đi đường mà không mở to mắt ra mà nhìn à, các người muốn chết hả?”


Chàng trai nhanh chóng đứng dậy cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, tôi xin lỗi”.



“Thực sự là xui xẻo mà, các người muốn chết cũng đừng có ra đường hại người khác thết”


Tài xế ô tô hùng hổ chửi bới rồi phóng xe rời đi.


Chàng trai giải cứu quay đầu lại và liếc nhìn Tô Lam, anh ta thấy rằng cô dường như đã phục hồi tinh thần lại: “Tô Lam, có thật là cậu không?”


Cô đứng lên, còn chưa kịp nói lời cảm ơn với người ta đã vội trả lời: “Xin lỗi, cậu là..”


Chàng trai có vẻ ngoài trạc tuổi của cô, trẻ trung và đầy sức sống Anh ta cười và gãi đầu: “Tớ và cậu là bạn học cùng trường cùng lớp đấy, nhưng mà cậu mới đến lớp không bao lâu, nên không quen biết tớ cũng là chuyện bình thường”




“Nhưng mà, ừm, bây giờ chúng ta có thể làm quen một chút.”


Chàng trai mỉm cười tủm tỉm và đưa tay về phía cô: “Tớ tên là Lâm Trí Mạnh”


Tô Lam mỉm cười: “Xin chào.”


Lâm Trí Mạnh cũng nở nụ cười theo cô: “Cậu đang đi về trường à?”


Tô Lam ngập ngừng một lát.


Quan Triều Viễn vừa rồi rất tức giận, bãng không cô để cho anh bình tĩnh lại trước đã.


Ngày mai đến tìm anh giải thích rõ ràng như vậy cũng được nhỉ?


“Tớ đang đi về trường” Tô Lam gật đầu.


“Vừa khéo tớ cũng đang trở về trường đây, vậy hay là chúng ta cùng nhau đi về nhé?”


Hai người cứ thế sánh đôi đi bên nhau, đi về phía ga tàu điện ngầm Điều mà Tô Lam không biết chính là.


Trong một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đang nhìn họ từ xa.


“Ông chủ, thứ mà ông muốn đã mua hết rồi ạ”


Người vệ sĩ đưa đồ vào tay Lục Mặc Thâm.


Thật sự là kỳ quái mà.


Sao ông chủ lại mua đồ dùng của phụ nữ thế này?


Chẳng lẽ cô Lê muốn dùng sao?


‘ừ”


Lục Mặc Thâm không để ý mà gật đầu lia lịa.


Sau đó anh ta lấy điện thoại ra và chụp bóng lưng của Tô Lam.


Sau đó, anh ta bấm một dãy số điện thoại.


Nhưng mà số điện thoại đó rất nhanh chóng bị ấn từ chối.


“Cơn giận thật đúng là không nhỏ nhỉ”


Lục Mặc Thâm nhếch khóe miệng, trực tiếp đăng bức ảnh vừa chụp lên.


Trong vòng vài giây, cuộc gọi đã được gọi lại ngay lập tức Lục Mặc Thâm ấn nút trả lời một cách tao nhã, giọng điệu lười biếng: “Không phải đã nói chúng ta vẫn chưa đến bước có thể gọi điện riêng cho nhau như thế này sao?”


Giọng người đàn ông nghe điện thoại lạnh lùng, rõ ràng anh ta đang ở trong trạng thái rất cáu kỉnh: “Đừng nói nhảm nữa”
 
Chương 2528


Chương 2528


“Được, vậy tôi sẽ nói về công việc trước.”


Lục Mặc Thâm thong thả ung dung mà mở miệng nói: “Ngày mai, trong lớp sẽ có cuộc họp giữa thầy và trò. Mọi người đều phải đi. Tôi chỉ muốn hỏi, cậu Quan có muốn đi cùng nhau không thôi?”



Sau khi Tô Lam và Lâm Trí Mạnh trở về Lan Ly, thì mỗi người một ngả rời đi Trên đường trở về phòng ngủ, cô chợt nhận ra một vấn đề.


Rượu cô uống đêm qua có vẻ là rượu Rémy Martin nông độ cao.


Mặc dù trước đây hiếm khi cô uống rượu, nhưng vì anh trai của cô, đối với rượu mà nói ít nhiều thì cô cũng có chút hiểu biết.


Ngay cả khi đàn ông tụ họp, họ cũng hiếm khi gọi cái loại rượu này.




Vì nồng độ của nó quá cao.


Lễ nào là Liễu Minh Hoa hả?


Phòng bao hôm qua là do cô ta đặt, và rượu đã được đổi trước nên chắc là không có vấn đề gì lớn.


Tô Lam cân nhắc một lúc, cô đang suy nghĩ xem có nên liên lạc với Liễu Minh Hoa để hỏi chính xác chuyện gì đã xảy ra hay không.


Thì đúng vào lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.


Cô nhìn xuống và phát hi là Liễu Minh Hoa đang gọi đến.


Sau khi nhấn nút trả lời, Tô Lam đang định nói thì nghe thấy âm thanh bị bóp nghẹt từ phía đối diện: “A lô?”


Mãi một lúc sau, giọng nói yếu ớt của Liễu Minh Hoa vang lên: “Bác sĩ Tô, cứu tôi với…


“Cô bị làm sao thế? Hiện tại cô đang ở đâu?”


“Tôi đang ở nhà, ngay ở phía đối diện với Lan Ly, phòng 502, khu căn hộ số 8… Bụng tôi đau đến mức không thể đứng dậy được.”


“Tôi sẽ nhanh chóng đến đó sớm, nên cô chịu khó đợi tôi một chút nhé.”


Năm phút đồng hồ sau, Tô Lam đến địa chỉ nhà của Liễu Minh Hoa.


Vì là khóa mật mã nên cô bước vào dễ dàng Khi vừa mở cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô bàng hoàng, Bởi Liễu Minh Hoa mặc một bộ đồ ngủ, trên người cô ta dường như có một số vết bầm tím Sắc mặt cô ta cũng tái nhợt, đang nằm co quắp bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách.


“Minh Hoa?”


Tô Lam bước nhanh tới và vỗ nhẹ vào mặt cô.


Cô gọi Minh Hoa rất nhiều tiếng như vậy, nhưng mà Liễu Minh Hoa dường như không có phản ứng gì.


Nếu mà cô đoán đúng, thì cô ta đã bị bất tỉnh rồi.


Tô Lam không ngần ngại mà ngay lập tức bấm số 115.


Xe 115 mà cô đã gọi rất nhanh chóng chạy tới.


Một số nhân viên y tế nâng Liễu Minh Hoa lên xe, và một trong số họ nhìn Tô Lam: “Cô ơi, cô là gì của cô ta?”


“Tôi là bạn và cũng là đồng nghiệp cũ của cô ấy”


“Lúc cô ta gặp chuyện không may chỉ có một mình hay sao?”


Tô Lam gật đầu: “Tôi vội chạy đến sau khi nhận được cuộc gọi kêu cứu của cô ấy. Ngay khi tôi mở cửa, tôi đã thấy cô ấy ngã xuống đất. Tôi đã kiểm tra sơ bộ, cô ấy không có vấn đề gì lớn đâu.”


“Nếu đã nói như vậy, vậy thì cô đi theo chúng tôi một chuyến. Bác sĩ ở phòng cấp cứu muốn hỏi cô một vài vấn đề về tình hình ở hiện trường”
 
Chương 2529


Chương 2529


Nói xong, nhân viên cứu hộ kia phân tích một chút rồi kéo Tô Lam lên xe cấp cứu.


Hơn mười phút sau, Liêu Minh Hoa được đưa đến phòng cấp cứu.



Bác sĩ kiểm tra sơ bộ một chút, xác định là bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật ngay lập tức.


Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một bác sĩ đeo khẩu trang bước ra: “Nếu muốn tiến hành phẫu thuật, phải có người bảo hộ ký tên?


Tô Lam do dự một chút: “Tôi đã dùng điện thoại của cô ấy để gọi cho người nhà đến, nhưng không ai nghe cả”


Không chỉ có như vậy, khi cô liên lạc cho bố mẹ Liễu Minh Hoa, nói sơ qua tình hình, bố cô ta lại chửi ầm lên, nói là cô ta chết ở bên ngoài cũng được, tuyệt đối không cần cứu cô ta.


“Nhưng nếu như không có người ký tên, sẽ không được tiến hành mổ, nhưng vẫn phải trả tiền thuốc men.”




Bác sĩ nhìn chăm chăm Tô Lam mà nói từng chữ rõ ràng.


“Bây giờ cô ta đã ngất đi rồi, thật sự nếu không được mổ, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng”


Tô Lam do dự một lát: “Thế này đi, không thì để tôi ký tên cũng được, tiền thuốc thì tôi cứ trả trước đã.”


Trong tài khoản của Liễu Minh Hoa không còn nhiều tiền, vừa rồi cô đi làm thủ tục đã nhìn thấy.


Bác sĩ nhìn cô một cái: “Quan hệ của hai người cũng được đấy”


Tô Lam đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy đèn trong phòng đã sáng, nhẹ nhõm thở dài một hơi.


Dù sao thì cũng là một mạng người Cho dù cô có chút nghỉ ngờ đối với Liễu Minh Hoa, cũng không thể thấy chết mà không cứu.


Bởi vì cô là bác sĩ, cô biết nếu như viêm ruột thừa cấp tính không được xử lý kịp thời, ra có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.


Nửa giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt.


Liễu Minh Hoa được đẩy ra.


Tô Lam đi tới: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”


“Chỉ là một phẫu thuật nhỏ, cô ta nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi”


“Cảm ơn bác sĩ.”


Tô Lam quay đầu nhìn qua, Liễu Minh Hoa bây giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.


“Chỉ là làm sao lại có thể bị viêm ruột thừa cấp tính được cơ chứ”


Bác sĩ nhíu mày: “Uống nhiều rượu như vậy, bị viêm ruột thừa vẫn còn nhẹ đấy”


Là bởi vì uống nhiều rượu mà bị sao.


Tô Lam nhíu mày: Theo lý mà nói, với hiểu biết của Liễu Minh Hoa về rượu mà nói, chắc hẳn cô ta không nên uống mới đúng, dù sao thì cô ta cũng học y.


Liễu Minh Hoa cần phải phải nãm viện trong ba ngày để theo dõi tình hình.


Tô Lam thay cô ta đi thu xếp các thủ tục, thì điện thoại vang lên.


Là Lâm Thúy Vân gọi.


Tô Lam ra khỏi phòng, ấn vào nút nghe.


Chỉ là cô chưa kịp mở miệng nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói yếu ớt của Lâm Thúy Vân.


“Tô Lam, cứu…”
 
Chương 2530


Chương 2530


Tô Lam bị dọa cho đứng hình, mặt cô bỗng chốc thay đổi, hoảng sợ mở miệng: “Thúy Vân, làm sao vậy? Cậu đừng làm mình sợ”


“Mình đến tháng…”



Lâm Thúy Vân và cô có cùng một cái tật xấu đó là bị đau bụng khi đến tháng, cái này Tô Lam hiểu rõ.


Hơn nữa với mức độ của cô ấy, thậm chí còn hơn mình.


Mỗi lần đến tháng là giống như chết đi sống lại, chỉ năm trên giường không thể động đậy được, chỉ có thể dùng thuốc giảm đau mới có thể đỡ được.


“Bây giờ cậu đang ở cùng ai?”


“Mình, mình đang ở cầu thang trong trường học, mẹ nó… Vốn là muốn xin phép.




nghỉ, kết quả lại là giờ học của Lục Mặc Thâm, căn bản là không cho mình xin phép nghỉ…”


Âm thanh của Lâm Thúy Vân càng lúc càng bé.


Tô Lam vội vàng nói: “Cậu ở đó chờ mình, mười phút sau mình sẽ đến đó.”


Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam đi vào phòng bệnh dặn dò y tá kia, sau đi đi ra cửa.


Cô vừa mới đi, Liêu Minh Hoa nằm trên giường từ từ tỉnh lại.


“Cô gái, cô đã tỉnh rồi? Cô gái vừa đưa cô vào đây là bạn của cô sao? Cô ấy cũng thật tốt, giúp cô làm thủ tục, lại trả tiền thuốc cho.


cô nữa”


Ý tá vừa cúi đầu đổi thuốc cho cô, vừa lải nhải nói.


Trên mặt Liễu Minh Hoa không có nhiều biểu cảm cho lắm Nếu như Thế Khải không thích Tô Lam, có lẽ các cô còn có thể trở thành bạn bè.


Chỉ tiếc là, có một số việc không như mình mong muốn.


“Cô gái, cô thấy thế nào rồi? Người trẻ.


như các cô tốt nhất là nên uống ít rượu thôi, đừng có mà coi thường cơ thể mình”


Y tá quan tâm nói Nhưng không ai ngờ, vậy mà Liễu Minh Hoa lại lạnh lùng trừng mắt với cô ấy một cái.


“Cô có biết cô rất phiền phức không.”


Biểu cảm trên khuôn mặt người y tá cứng đờ lại, cau mày xoay người bỏ đi.


Liễu Minh Hoa nhìn miệng vết thương trên bụng mình, trong mắt hiện lên một vẻ tàn nhẫn cười rộ lên.


“Cũng may chỉ là nửa bình rượu, thế này, Tô Lam khẳng định sẽ không bao giờ nghi ngờ mình đứng sau phá rối.”


“Reng reng reng.


Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.


Những tiếng cãi nhau, âm ï nhốn nháo ở cầu thang phòng học, nhanh chóng im lặng, Mọi người nghiêm túc đứng ở trước cửa chính, một đám người cổ vươn dài ra thò mặt ra ngoài cửa sổ xem: “Giáo sư Lục sao còn chưa đến vậy chứ”


“Chính là đã đến muộn hơn mười giây”


“A, chúng ta lại bớt đi mười giây được ngắm anh ấy, thật là chán quá đi”


Lâm Thúy Vân mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch dựa vào bàn.


Nghe mấy người kia khe khẽ nói nhỏ, biểu cảm trên mặt vô cùng khinh thường: “Thật là một đám mê trai”
 
Chương 2531


Chương 2531


“Đến rồi, đến rồi, mọi người nhìn đi, giáo sư Lục đến rồi”


“Trời ơi, anh ấy đúng là đẹp trai đó đi, như vậy mới có khí chất chứ.”



Trong đôi mắt đầy ngưỡng mộ của các nữ sinh viên, Lục Mặc Thâm vẫn bước đi rất vững vàng, lập tức đi tới chỗ bục giảng.”


Theo thói quen lấy tay nâng cặp kính lên, giọng nói anh ta trầm ấm: “Bây giờ bắt đầu vào học, có ai nhớ giờ trước tôi đã giao bài về nhà là gì không?”


Trong phòng học lập tức có người lên tiếng: “Tổng kết”


“Tốt lắm.”


Lục Mặc Thâm gõ tay xuống mặt bàn, ánh mắt đang đảo qua một lượt cả lớp: “Bây giờ tôi sẽ kiểm tra miệng, gọi đến tên ai, người ấy đứng lên trả lời cho tôi.”




Lục Mặc Thâm hạ giọng nói xuống, trong nháy mắt mọi người ngồi thẳng lưng.


Đọc nhiều sách như vậy, là vẫn chờ mong được giáo sư gọi một lần lên để trả lời vấn đề.


Ngón tay thon dài rố từng khớp xương, nhẹ nhàng di chuyển trên sổ danh sách.


Cuối cùng, lại chọn chính xác một cái tên quen thuộc có mặt trên tờ danh sách này.


Đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Lâm Thúy Vân”


Mẹ nót Lâm Thúy Vân cảm thấy đầu mình nứt toác ra.


“Em lên đây, mau đem những kiến thức tôi đã dạy ra đây tổng kết lại một chút”


Lục Mặc Thâm ngẩng đầu, nhìn đến vị trí ngồi cuối cùng của phòng học cạnh cầu thang.


Khuôn mặt tươi cười của Lâm Thúy Vân đen như đít nồi.


Cô khẳng định mình và tên Lục mặc Thâm kia có mối thâm thù đại hận nào đó.


Tổng kết cái chó gì Cả tiết học cô cũng không có lắng nghe, lên bảng tổng kết cho anh ta?


Lâm Thúy Vân vất vả ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đầy sự ghen tị của các nữ sinh trong lớp.


Một phút đồng hồ trôi qua, trong phòng học vẫn im lặng không có tiếng động gì.


Lục Mặc Thâm đứng trên bục giảng, cặp mắt đào hoa kia không có tức giận mà chớp mắt.


Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.


“Lâm Thúy Vân, bạn học này có nghe thấy tôi đang nói gì không?”


Thật đáng giận!


Lâm Thúy Vân đập mạnh tay xuống bàn, sau đó cô ấy cố gắng dùng hết sức để đứng dậy nhìn Lục Mặc Thâm, trên trán cô ấy ứa ra mồ hôi lạnh Người đàn ông này rõ ràng đang muốn nhìn thấy cô ấy mất mặt.


Dù sao, việc Lâm Thúy Vân học tập không được tốt đã là chuyện mà ai cũng biết, cô ấy cũng không quan tâm đến việc có nhiều hơn một vài người biết chuyện này.


Cô ấy đau đến mức cả người phát run, giọng nói vang lên mười phần yếu ớt: “Tôi không biết.”


Cả lớp học đột nhiên như bị nổ tung, mọi người trong lớp đều phá lên cười nhạo.


Dù sao thì, kể từ khi Lục Mặc Thâm bắt đầu vào lớp giảng dạy, thì không chỉ những người trong lớp học của giáo sư Lục mà cả những người ở lớp khác cũng đều đến đây nghe giảng.


Lâm Thúy Vân thế mà lại không chú tâm nghe giảng.


Lục Mặc Thâm nheo mắt lại: “Ngay cả học sinh tiểu học cũng biết nói ra suy nghĩ của mình, nhưng bạn này thậm chí đến chuyện này còn không biết?”
 
Chương 2532


Chương 2532


Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy bụng cô đã bắt đầu cuộn sóng.


Giống như có ai đó đang dùng mũi khoan xoáy vào bụng của cô ấy vậy.



Nếu không phải bị cưỡng bức chống đỡ, cô sẽ không thể đứng yên vào lúc này.


Bộ dáng run rẩy, lung lay của cô ấy trong mắt người khác chỉ toàn là sự khinh thường.


Lục Mặc Thâm cau mày khó chịu, ánh mắt anh ta cũng trở nên lạnh lùng hơn một chút.


Đúng vậy, lúc đầu mục đích đến Lan Lê của anh ta thực sự không trong sáng.




Nhưng là một giáo viên, anh ta cũng cảm thấy vô cùng chán ghét những học sinh ngay cả cố gắng suy nghĩ một chút cũng không có mà để mở miệng nói không biết.


“Vì bạn học này không nghe được điều gì, hôm nay bạn học này hãy đứng nghe giảng đi.”


Sau khi lạnh lùng nói xong câu này, Lục Mặc Thâm quay đầu lại, anh ta bắt đầu viết nội dung của tiết học ngày hôm nay lên bảng.


“Các bạn học khác chú ý, bây giờ chúng ta bắt đầu giờ học.”


Giọng nói của Lục Mặc Thâm trầm xuống, trong lớp học có tiếng thì thầm nho nhỏ: “Ha ha, thật tuyệt, cuối cùng cũng có.


người trị được Lâm Thúy Vân. Các cậu chắc cũng không biết chuyện này đâu? Cô ta dựa vào việc nhà mình có nhiều tiền. Hồi học đại học cô ta kiêu ngạo muốn chết, thế nhưng bây giờ cuối cùng cũng có người trị được cô ta. Cái này gọi là ác giả ác báo, người xấu thì còn có người xấu hơn trị”


“Cậu nói lung tung cái gì vậy? Giáo sư Lục của chúng ta không phải là người xấu, giáo sư Lục của chúng ta chính là một nam thần…”


“Ha ha ha…”


Tất cả những lời thì thầm to nhỏ đó đều rơi vào tai của Lâm Thúy Vân.


Chỉ tiếc là bây giờ cô ấy đã đau đến mức ngay cả sức lực nói chuyện còn không có.


Toàn bộ sức lực của cơ thể như đều tập trung vào phần bụng của cô ấy.


Tựa như có một bàn tay vô hình đang nắm chặt lấy bụng cô. Cơn đau đớn kịch liệt khiến toàn thân cô ấy đều cảm thấy tê dại, mồ hôi lạnh trên trán toát ra.


“Tô Lam, nếu cậu còn không đến, mình sẽ chết mất…


Lâm Thúy Vân mơ mơ màng màng lẩm bẩm.


“Không phải nói sau lần đầu tiên, con gái sẽ không còn đau bụng hay sao? Quả nhiên, những chuyện trên TV nói đều là lừa đảo.”


Lâm Thúy Vân chống đỡ cơ thể của chính mình, cô ấy đứng được hơn mười phút.


Cuối cùng, cô ấy cũng không thể chịu được nữa, hai mắt tối sầm lại..


“Rầm!”


Đột nhiên trong phòng học xuất hiện một âm thanh chấn động.


Lục Mặc Thâm quay đầu lại, anh ta nhìn thấy Lâm Thúy Vân ngã xuống đất.


“Trời ạ, Lâm Thúy Vân thế mà lại thực sự ngất đi.”


Tiếng thốt lên của các nữ sinh vừa mới rơi xuống, Lục Mặc Thâm, người vẫn đang đứng trên bục giảng, liền ngay lập tức lao đến dãy bàn cuối cùng của phòng học.


“Lâm Thúy Vân?”


Nhìn khuôn mặt tái nhợt không có chút sức sống nào lúc này của cô gái, Lục Mặc Thâm rốt cuộc cũng hiểu được tại sao vừa rồi cô ấy lại có chút không bình thường.
 
Chương 2533


Chương 2533


Chết tiệt.


‘Thầm mắng một tiếng, anh ta ngay lập tức đưa tay ôm lấy Lâm Thúy Vân: “Tránh raI”



Lâm Thúy Vân lui vào vòng tay của Lục Mặc Thâm, cơ thể cô ấy đau đớn cuộn tròn lại như một quả bóng.


Trên trán Lâm Thúy Vân vẫn còn đang lấm tấm mồ hôi lạnh.


Cô ấy khẽ thì thầm: “Tô Lam, mình đau quá.”


Lục Mặc Thâm không biết cô ấy có chỗ nào không khỏe nên anh ta không đưa cô ấy đến phòng y tế.


Thay vào đó, anh ta nhanh chóng rời khỏi Lan Ly và ôm cô ấy vào thẳng xe riêng của mình.




“Đến bệnh viện.”


“Vâng, thưa ông chủ”


Điều mà Lục Mặc Thâm không ngờ tới chính là, đúng lúc anh ta lên xe, Tô Lam lại tình cờ đi đến cổng trường, cô bất ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng này.


Vừa rồi cô đến hiệu thuốc mua mấy loại thuốc giảm đau, cho nên mới để chậm trễ thời gian Cô kích động cản một chiếc taxi lại: “Bác tài, mau nhanh chóng đuổi kịp chiếc.


Bentley màu đen phía trước.”


“Được rồi, ngồi đi.”


Trong chiếc xe Bentley, Lâm Thúy Vân gần như nằm trọn hoàn toàn trong vòng tay của Lục Mặc Thâm Khuôn mặt của Lục Mặc Thâm đã có chút tức giận.


Thời điểm lên xe, anh ta đã muốn ném cô gái nhỏ này sang một bên.


Nhưng chỉ là đúng lúc anh ta vừa mới buông tay ra, cô ấy lại rên rỉ đau đớn, vòng đôi tay ôm lấy cổ anh.


Lục Mặc Thâm cũng không quá bận tâm, anh ta cứ như vậy ôm cô gái nhỏ vào lòng mình.


“Đau quá…


Khuôn mặt nhỏ đau đớn của Lâm Thúy Vân trở nên trắng bệch, không còn có một chút kiêu ngạo thường ngày.


Hiện tại cô ấy giống như một con thỏ nhỏ, vô cùng đáng thương, không có một chút tính công kích nào.


“Hay là lại bị sốt?”


Lục Mặc Thâm đưa tay sờ trán cô ấy.


Tuy nhiên, ngay lúc đó Lâm Thúy Vân lại nhanh chóng nắm lấy tay anh ta.


Cô ấy mơ mơ màng màng suy nghĩ.


Bàn tay này thật giá như có thể đặt trên bụng mình thì tốt rồi.


Vì vậy, Lục Mặc Thâm lạnh lùng nhìn Lâm Thúy Vân lấy tay mình đặt lên bụng cô ấy.


“Không được !”


Anh ta khẽ nhăn mày, Lâm Thúy Vân kéo toàn bộ quần áo của mình, cô ấy cầm lấy bàn tay to ấm áp của Lục Mặc Thâm nhét vào trong quần áo của cô ấy nhanh chóng rút bàn tay của mình ra.


Có phải đầu óc của cô gái này hỏng rồi không?


Lục Mặc Thâm nghĩ đến nếu là một người đàn ông khác đưa cô ấy đến phòng y tế, cô ấy cũng có thể làm ra hành động này.


Anh ta khẽ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đang dùng một tay ôm lấy cô ấy, sau đó Lục Mặc Thâm liền ném cô ấy sang ghế bên cạnh.
 
Chương 2534


Chương 2534


“Hừ!”



Lâm Thúy Vân chỉ có thể cuộn mình lại thành một con tôm, mơ mơ màng màng mà hôn mê bất tỉnh…


Sau khi Lục Mặc Thâm sắp xếp cho cô ấy chỗ ở phòng bệnh, anh ta đến làm thủ tục nhập viện và nộp viện phí.


Trong lúc thanh toán viện phí, anh ta mới biết rằng hóa ra Lâm Thúy Vân bị dì cả đến.


Anh ta cầm lấy hóa đơn, định quay lại phòng bệnh thì bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện.


“Thúy Vân, hiện tại cậu có cảm thấy tốt hơn không?”




Lâm Thúy Vân nhận ly trà gừng đường đỏ trên tay Tô Lam: “Tô Lam, mình biết cậu là người tốt nhất.”


“Cậu thật là, mình nói cậu mang theo thuốc bên người đi, cậu lại không nghe. Cậu không biết, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho mình, cậu làm mình sợ muốn chết.”


Sau khi truyền nước, tình trạng của Lâm Thúy Vân rõ ràng là đã tốt hơn một chút.


Cô ấy không thèm để ý đến chuyện này, khẽ phất tay: “Có trách cũng phải trách Lục Mặc Thâm. Nếu không phải do anh ta, hôm nay mình đã xin nghỉ phép ở nhà rồi.”


“Cho dù hôm nay không có lớp của tôi, chỉ sợ cô muốn xin nghỉ cũng không được.”


Cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị mở ra, Lục Mặc Thâm dửng dưng bước vào phòng bệnh, bước chân của anh ta vô cùng vững chắc.


Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong, cô ấy nhanh chóng cầm ly trà gừng rót vào miệng mình, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.


Tô Lam nhanh chóng đứng lên chào hỏi: “Giáo sư Lục”


Lục Mặc Thâm gật đầu và đi thẳng về phía giường bệnh.


“Buổi gặp gỡ ngày hôm nay, trưởng khoa đã lên tiếng, không ai được phép văng mặt.”


“Phụt!”


Lâm Thúy Vân lập tức phun trà gừng trong miệng ra bên ngoài.


Lục Mặc Thâm có chút đăm chiêu, anh ta liếc nhìn Tô Lam: “Cả cô cũng vậy.”


“Tôi ư?” Tô Lam trực tiếp trợn tròn hai mắt.


“Tôi nhớ rõ cô cũng chọn học môn này của tôi”


Tô Lam có chút không nói nên lời, cô khẽ sờ mũi: “Giáo sư Lục, trí nhớ của anh cũng thật tốt.”


Cô ấy rõ ràng mới đến lớp nghe giảng được một lần, thế mà anh ta vẫn nhớ rõ Lục Mặc Thâm vươn tay đẩy gọng kính trên mặt mình.


Sau khi nói ra hết tất cả những điều này, anh ta quay người rời đi.


“Kỳ thực, giáo sư Lục cũng không tệ lắm.


Anh ta đã đưa cậu đến bệnh viện, sau đó cũng đã trả hết tiền thuốc cho cậu.”


Lâm Thúy Vân lè lưỡi: “Nếu không vì anh 1a, thì hôm nay mình cũng đã vì đau bụng mà ngất xỉu trong lớp học. Đây là điều anh ta nên làm”


“Đừng nói nữa, cậu đã chiếm được tiện nghi của người ta mà vẫn còn dám kêu ca như vậy. Nói như thế nào đi chăng nữa thì Lục Mặc Thâm cũng đã đưa cậu tới bệnh viện, chuyện này cũng xem như là cả hai người hòa nhau?”
 
Chương 2535


Chương 2535


Lâm Thúy Vân nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Vì mình là người không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này, hôm nay anh ta cũng đã mất công đưa mình tới bệnh viện, nên mình cũng không tính toán gì với anh ta nữa!”



“Nhưng mà lại nói, buổi tối cậu còn phải tham gia một bữa tiệc, cậu thật sự có đi nổi không?”


“Không sao, cậu biết mà. Đau bụng kiểu này nhanh đến cũng nhanh đi, hiện tại mình cảm thấy rất khỏe”


Lâm Thúy Vân lập tức khẽ cau mày.


Đôi mắt cô ấy đảo một vòng xung quanh, sau đó cô ấy hạ giọng nói: “Mà này, Tô Lam, không phải cậu muốn nói rằng chỉ cần qua lần đầu tiên thì sau này sẽ không đau nhiều như vậy nữa hay sao? Tại sao mình vẫn còn…”




Tô Lam cũng cảm thấy có chút kỳ quái.


Cô là một bác sĩ, vì vậy cô cũng có một chút hiểu biết về vấn đề điều này.


Hầu hết các bác sĩ phụ khoa cũng sẽ nói như vậy.


Về lý do tại sao Lâm Thúy Vân vẫn phải chịu đựng nhiều đau đớn như vậy, cô thực sự cũng không thể nói rõ: “Có thể trường hợp của cậu là đặc biệt.”


Lâm Thúy Vân chỉ có thể thở dài tiếc nuối: “Chắc là như vậy. Thực ra, mình cũng đang nghĩ về chuyện đó. Có lẽ mình còn chưa mất đi lần đầu tiên nên vẫn còn đau bụng như vậy… Xem ra là chuyện này cũng không có hy vọng gì rồi.”


Bữa tiệc buổi tối diễn ra ở một nhà hàng tây gần trường học, đặc biệt là, khung cảnh ở nơi này cũng rất tao nhã.


Nhà hàng tây này có tổng cộng ba tầng, đám người trong lớp học đã vây kín tầng hai.


Khi Lâm Thúy Vân và Tô Lam xuất hiện, nhóm người còn lại trong lớp về cơ bản đã đến hết, ở đây có khoảng ba mươi người Lâm Thúy Vân liếc nhìn thời gian: “Bữa tiệc bắt đầu vào lúc sáu giờ, chúng mình đã đến muộn tầm hai mươi phút. Tên mặt người dạ thú Lục Mặc Thâm vẫn còn chưa đến. Lẽ nào tối nay anh ta sẽ không đến?”


Nhìn thấy bộ dạng phấn chấn của Lâm Thúy Vân, Tô Lam cũng không khỏi mỉm cười: “Mình cũng hy vọng là như vậy.”


“Đã có chuyện vui vẻ như vậy, chúng mình phải đi ăn mừng một chút.”


Lâm Thúy Vân hào hứng khoác tay Tô Lam và đi thẳng về phía quầy bánh kem: “Bánh mousse sô cô la, bánh ngọt Nagasaki, phô mai Iwaki, hừm… Tô Lam, cậu còn muốn ăn gì nữa không?”


“Là sinh viên khoa diễn xuất, yêu cầu cơ bản nhất là phải giữ được vóc dáng cân đối, ăn ảnh. Điều này không có ai dạy cô hay sao?”


Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau, âm thanh quen thuộc đến mức khiến đầu Lâm Thúy Vân nổ tung.


Cô ấy cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lục Mặc Thâm.


Chỉ thấy anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, nhìn qua trông rất hào hoa phong nhã.


“Chết tiệt, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.”


Lâm Thúy Vân gần như nén nghiến răng để phát ra những âm thanh này.


Lục Mặc Thâm cau mày: “Là người dự bị sắp bước vào giới giải trí, chửi thề chính là điều kiêng ky nhất. Xem ra không có ai dạy cô điều này cả”


Liên tiếp bị chỉnh đốn đến hai lần, Lâm Thúy Vân nóng lòng muốn mang hết số bánh trong tay úp vào khuôn mặt giả nhân giả nghĩ của anh ta.


Lúc này Tô Lam đi tới, cô nói: “Giáo sư Lục.”


Ngay sau đó, các sinh viên khác cũng dồn ánh mắt chú ý đến Lục Mặc Thâm.
 
Chương 2536


Chương 2536


Bầu không khí bưồn tẻ ban đầu trở nên sôi nổi hơn rất nhiều.


Bọn họ biết rằng Giáo sư Lục sẽ không bao giờ thất hứa.



Một vài nữ sinh ăn mặc, trang điểm xinh đẹp nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, em còn tưởng rằng giáo sư sẽ không tới.”


Lục Mộc Thâm khẽ nhếch khóe miệng lên: “Tôi phải đợi một vài người bạn, cho nên mới đến muộn một chút.”


“Bạn của giáo sư?” Mấy nữ sinh bên cạnh tôi bỗng trở nên vô cùng phấn khích: “Bạn của giáo sư Lục có đẹp trai như vậy không?


Thâm vẫn nở nụ cười ôn hòa, anh ta cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo trên tay: “Cậu ấy vừa mới dừng xe, lúc này chắc hẳn cũng đã tới đây.”




Giọng của Lục Mặc Thâm vừa rơi xuống, một tiếng bước chân đều đặn lại vang lên.


Chỉ thấy một bóng người cao lớn bước vào cổng vào tầng hai.


Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đầy gợi cảm, đường nét khuôn mặt góc cạnh, thoạt nhìn vô cùng bức người.


“Trời ạ, người đàn ông này thật đẹp trai”


“Quả thật có thể so sánh với giáo sư Lục”


“Làm sao bây giờ? Hình như tớ lại cảm thấy bản thân lại đang yêu rồi.”


Ngay lập tức, toàn bộ những người có mặt tại đại sảnh tầng hai đều sôi trào.


Rốt cuộc chỉ cần một người đàn ông đẹp trai như Lục Mặc Thâm cũng đủ để bọn họ ngắm cả đêm rồi, bây giờ lại có thêm một người đàn ông vô cùng đẹp trai như thế này nữa.


“Tôi xin lỗi vì đã đến muộn.”


Một giọng nói vô cùng thản nhiên, lười biếng và đầy gợi cảm vang lên từ đằng sau.


Đang định cầm ly rượu trên tay thưởng thức một chút, lại nghe thấy âm thanh này, hai tay cô khẽ run lên, thiếu chút nữa làm rơi ly rượu trong tay.


Cô cứng ngắc quay người sang hướng khác.


Sau khi nhìn thấy người đàn ông đó, đồng tử của cô đột nhiên co rút lại.


Làm sao… Sao lại có thể là Quan Triều Viễn?


Tô Lam hoảng sợ quay đi, nhanh chóng trốn vào góc, hy vọng anh không nhìn thấy mình.


Quan Triều Viễn khẽ đảo mắt xung quanh, ánh mắt anh rơi vào bóng dáng của Tô Lam.


Nhìn thấy cô gái đang cố gắng chạy trốn, tức giận trong đôi mắt anh ngày càng dâng lên.


Áp suất không khí xung quanh Quan Triều Viễn ngay lập tức giảm đi vài độ.


Nhưng chỉ trong chốc lát, anh lại ngoảnh mặt quay người rời đi.


Trên khuôn mặt vô cùng tuấn tú ấy là sự thờ ơ, bộ dáng lạnh lùng nghìn năm không thay đổi.


Một vài nữ sinh đỏ mặt và xấu hổ, ngại ngùng tiến đến bắt chuyện, Quan Triều Viễn vẫn bày ra bộ dạng thờ ơ không chút để ý.


Nhưng ngay cả khi biểu hiện của anh có như vậy, vài cô gái xung quanh vẫn rất phấn khích, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng hồng.


“Trời ơi, mình không nhìn lâm chứ”
 
Chương 2537


Chương 2537


Vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, Lâm Thúy Vân ngay lập tức đặt lại chiếc bánh mà mình vừa cầm lên xuống đất Cô ấy ngay lập tức vọt đến, khuôn mặt hơi hơi ửng hồng: “Anh đẹp trai, sao anh lại ở đây?”


Anh đẹp trai?



Quan Triều Viễn liếc cô ấy một cái: “Tôi cho phép cô gọi như vậy sao?”


Bị Quan Triều Viễn nói như vậy, nhưng Lâm Thúy Vân không những không nản lòng mà còn cảm thấy vô cùng hào hứng.


Cô ấy đặt tay lên ngực, háo hức nói: “Nhưng mà Tô Lam, cậu ấy đồng ý”


Quan Triều Viễn lạnh lùng quay người lại, anh không thèm để ý đến cô ấy, trực tiếp rời đi.




“Trời ạ, quả nhiên là người đàn ông trong mộng của mình, thật ngầu quái”


Lâm Thúy Vân nhìn theo bóng lưng rời đi của Quan Triều Viễn, hai mắt cô ấy lập tức phát sáng.


Lục Mặc Thâm đứng ở bên cạnh, nhìn thấy cái đĩa trống rỗng trong tay cô ấy, sắc mặt anh ta nhất thời đen lại.


Vừa rồi anh ta đã tận tình khuyên bảo một lúc lấu, Lâm Thúy Vân vẫn một mực muốn ăn bánh ngọt.


Nhưng khi Quan Triều Viễn vừa xuất hiện, cô ấy lại đổ hết bánh trong đĩa của mình ra bên ngoài “Thật đáng xấu hổ”


Lục Mặc Thâm khit mũi hừ lạnh.


“Anh ta đang nói cái gì vậy? Anh ta nói ai đáng xấu hổ?”


Lâm Thúy Vân nhìn bóng lưng anh ta rời đi, cô ấy nghiến răng nghiến lợi đầy căm hận.


Trên tầng hai, bên trong căn phòng là một vài cái bàn vuông lớn, trong lớp có hơn ba mươi người lại thêm một vài giáo sư, hai cái bàn là đã đủ chỗ cho mọi người ngồi xuống.


Hai người đàn ông Quan Triều Viễn, Lục Mặc Thâm và bốn giáo sư khác đang ngồi cùng bàn.


Gần như chục vị trí trống còn lại đều bị các nữ sinh khác chiếm đoạt.


Tô Lam và Lâm Thúy Vân chọn chiếc bàn ở vị trí khuất nhất, xa nhất so với hai người đàn ông kia.


Có ba bốn cô gái khác cũng ngồi ở bàn của hai người, tất cả bọn họ đều mang vẻ mặt chán nản và tiếc nuối.


“Tức quá, vừa rồi mình quá chậm, không thể lấy được vị trí kia”


“Cũng do các cậu hết, lại đi vệ sinh trong lúc quan trọng như vậy”


“Chính là, nếu không bởi vì hai người các cậu, chúng ta nhất định có thể ngồi chun với giáo sư Lục và bạn của giáo sư rồi.”


“Được rồi, được rồi, cậu đừng nói thêm điều gì nữa, bọn mình cũng rất hối hận.”


Lâm Thúy Vân và Tô Lam nhìn nhau lắc đầu, không nói nên lời.


Ngay từ cái nhìn đầu tiên, những nữ sinh đều đổ gục trước sắc đẹp của Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm.


Nếu mấy nữ sinh ấy biết được tính cách thật sự của hai người đàn ông này, chỉ sợ bị dọa cho chạy mất dép.


Trong khi ăn, Lâm Thúy Vân đã bí mật đẩy đẩy Tô Lam: “Tô Lam, có chuyện gì vậy? Sao lúc nãy cậu không ra chào hỏi anh Quan?


Sắc mặt Tô Lam không được tốt cho lắm, cô cũng không lên tiếng.


“Hừm, không phải hai người lại cãi nhau nữa chứ?”


Tô Lam thở dài một hơi: “Cũng không tính là cãi nhau. Là mình làm cho anh ấy tức giận”
 
Chương 2538


Chương 2538


“Tại sao cậu lại đi trêu chọc anh ấy? Mau nói cho mình biết, mình sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp”



“Mình…”


Tô Lam cảm thấy vô cùng xấu hổ khi nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua: “Hôm qua mình đến gặp Nhan Thế Khải, nhưng lúc ấy mình đã say khướt, đi đến Diệp Sắc cùng với Tô Bích Xuân. Cuối cùng, mình lại bị Quan Triều Viễn bắt được.”


Nói đến câu cuối cùng, âm thanh của cô gần như không thể nghe rõ được.


Đôi mắt của Lâm Thúy Vân lập tức trừng lớn, cô ấy lớn giọng nói: “Trời ạ, cậu thật sự làm như vậy sao? Nếu lần sau có muốn đi thì bảo mình đưa cậu đi. Cậu đừng quên, khiêu vũ là nghề của mình. Lần sau mình lên sân khấu, sẽ lập tức làm cho cậu lóa mắt.”


“Trọng điểm không phải ở chỗ này.”




Lâm Thúy Vân cười: “Cậu cũng đừng lo lắng, hôm nay anh Quan đang ở đây, chứng tỏ chuyện của hai người vẫn có thể giải quyết.


Cậu yên tâm, nhất định mình sẽ tạo cơ hội cho cậu.”


“Lâm Thúy Vân, cậu đừng làm mấy chuyện ngu ngốc.”


Lâm Thúy Vân đảo mắt nhìn một vòng xung quanh.


Sau đó, đột nhiên cô ấy ra hi: chàng trai cao gầy ở bên phía đối diện: “Lâm Trí Mạnh, cậu vẫn không tìm được chỗ ngồi sao? Bàn mình vẫn còn chỗ trống, cậu mau lại đây”


Lâm Trí Mạnh quay đầu lại, anh ta liền nhìn thấy Tô Lam.


Anh ta cười ngượng ngùng, xoay người ngồi vào chỗ trống bên cạnh Tô Lam.


“Không ngờ hôm nay cậu lại đến đây”


Anh ta mỉm cười chào Tô Lam.


Tô Lam cũng cười, cô nói: “Mình cũng chọn học môn này của giáo sư Lục”


Đôi mắt của Lâm Trí Mạnh ngay lập tức sáng lên: “Thật không? Mình cũng vậy, giáo sư Lục giảng hay thật đấy!”


Lâm Thúy Vân không khỏi cau mày khi cô ấy nghe thấy có người nhắc đến tên Lục Mặc Thâm.


“Được rồi, được rồi, cũng đã tan học rồi.


Các cậu cũng đừng nói mấy chuyện về mấy giáo sư nữa, thật là khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.”


Cả Lâm Trí Mạnh và Tô Lam đều bị cho một lời nói của cô ấy làm cho bật cười.


Lâm Thúy Vân quay đầu lại, nhìn lướt qua bàn bên cạnh.


Cô ấy chỉ thấy Quan Triều Viễn đang cau mày nhìn những món ăn đặt trước trước mặt mình, anh giống như chưa từng động đũa chút nào. Xem ra nam thần của mình có vẻ không ổn cho lắm.


Cuối cùng thì cô ấy cũng phải ra tay.


Lâm Thúy Vân ngẩng đầu lên nói với Lâm Trí Mạnh: “Lâm Trí Mạnh, tớ nghe nói cậu cũng là người trong hội sinh viên?”


Lâm Trí Mạnh gật đầu: “Đúng vậy, tớ là phó chủ tịch của hội sinh viên”


“0a, phó chủ tịch, vậy là sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi đúng không?” Lâm Thúy Vân lớn tiếng khen ngợi, âm thanh cũng tăng lên vài bậc.


“Vậy thì chắc cậu cũng có bạn gái rồi phải không?”
 
Chương 2539


Chương 2539


Lời nói của cô ấy vừa rơi xuống, hai đôi mắt sắc bén từ bàn bên cạnh lập tức hướng tới.


Lâm Trí Mạnh đỏ bừng mặt ngay lập tức, anh ta liếc nhìn Tô Lam một cách mất tự nhiên, bối rối giải thích: “Tớ, tớ không có bạn gái”



“Oa, người như cậu, vậy mà còn chưa có bạn gái?”


Lâm Thúy Vân cố tình nói lớn lên: “Thật ra, tớ có một cô bạn rất tốt bụng, vừa xinh á lại tốt, lại lương thiện, tính tình. Cậu có muốn tớ giới thiệu cô ấy Lâm Thúy Vân còn chưa kịp nói hết lời, cô ấy đột nhiên cảm thấy hai mắt mình tối sầm lại.


Ba người bọn họ đều vô cùng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía trước mặt mình.


Tô Lam chỉ cảm thấy đồng tử mình hơi co rút lại, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt cô không ai khác lại là Quan Triều Viễn.


Cầm chiếc đĩa trống trên tay, anh đứng trước mặt Lâm Trí Mạnh: “Bên này vẫn còn chỗ trống phải không?”




Lâm Trí Mạnh trực tiếp trợn tròn hai mắt.


Chẳng lẽ bạn của giáo sư Lục không nhìn thấy chính mình đã ngồi ở chỗ này hay sao?


Đang định nói chỗ này đã có người ngồi thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt vô cùng lạnh lùng của người đàn ông.


Đầu óc anh ta gần như nổ tung, Lâm Trí Mạnh gần như đứng lên theo phản xạ.


Anh ta vội vàng thu dọn bộ đồ ăn: “Không, không có ai cả”


Chỉ trong vài giây, Lâm Trí Mạnh cũng nhanh chóng từ bỏ vị trí ngồi của mình.


Quan Triều Viễn lạnh lùng bước đến, ngồi ngay bên cạnh Tô Lam.


Cả người Tô Lam lập tức căng cứng lại, cô chỉ cảm thấy nửa cơ thể như bị đóng băng trước không khí lạnh lẽo tỏa ra từ người anh.


Trái tim cô đập thình thịch như muốn chui ra khỏi lồng ngực của mình.


Cô có nên mở miệng chịu thua trước hay không?


Hay là trước tiên gắp đồ ăn giúp anh, sau đó mới mở miệng nói chuyện?


Ngay khi Tô Lam còn đang suy nghĩ mình nên làm thế nào để nói chuyện với Quan Triều Viễn thì một cô gái tên là Tả Xuân Như ngồi bên cạnh đã mở miệng nói trước: “Lệ, Quan Triều Viễn, cái này, cái này, đây là nước ép nho mật nổi tiếng nhất trong quán, anh có muốn nếm thử không?”


Nước ép trái cây?


Lại là nước ép nho mật?


Tô Lam sững sờ một lúc.


Quan Triều Viễn không bao giờ uống loại đồ uống có hương vị như vậy.


“Cảm ơn.”


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng gật đầu, cầm ly nước lên uống một ngụm.


Khuôn mặt xinh đẹp của Tả Xuân Như đỏ bừng vì phấn khích.


Thật tốt quá!


Anh Quan thế mà thực sự đã uống ly nước mình mang đến!


Có phải anh cũng có ấn tượng tốt với mình hay không?


Hai mắt Tô Lam nhìn thấy động tác của Quan Triều Viễn, đôi tay đang cầm đũa của cô càng thêm năm chặt lại Đột nhiên cô không còn cảm giác thèm ăn nữa.


Hai người đàn ông đẹp trai ngồi ở hai bàn khác nhau, có thể nói như là hạn hán được ông trời ban mưa.
 
Chương 2540


Chương 2540


Các cô gái ở hai bên nở nụ cười mãn nguyện.



Trong bữa ăn, cũng không thiếu các nam sinh đến nâng ly chúc mừng các giáo sư, ai cũng có chút say.


Nhưng chỉ có Tô Lam và Quan Triều Viễn vẫn duy trì động tác ban đầu của mình, cả hai đều cúi đầu im lặng ăn cơm, không nói lời nào.


Lâm Thúy Vân ngồi ở bên thực sự không thể chịu đựng được nữa, cô ấy nói: “Này, Tô Lam, sao cậu lại ngẩn người ra như vậy?


Nhanh gắp đồ ăn cho anh Quan đi”


Quan Triều Viễn thích đồ ăn trong nước, khẩu vị của anh từ trước đến nay cũng rất ít, vì vậy hầu như cả buổi tối ngày hôm nay anh cũng không đụng đũa được gì.




Tô Lam biết sở thích và những món mà anh thích ăn.


Do dự một lúc, cô đang chuẩn bị nâng tay lên.


Chợt cô bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Quan Triều Viễn từ phía xa: “Không cần.


Động tác trên tay cô trở nên cứng nhắc, Tô Lam buồn bã cụp mắt xuống.


Lúc này, Tả Xuân Như, người đang ngồi bên phải Quan Triều Viễn, trên khuôn cô ta nở một nụ cười đầy khinh bỉ và mỉa mai.


Không phải ngày thường Tô Lam tự tin lắm hay sao?


Vừa rồi chẳng lẽ cô không thấy Quan Triều Viễn uống đồ uống mình đưa đến hay sao?


Và anh lại từ chối việc Tô Lam gắp thức ăn cho mình, điều này có phải nghĩa là anh Quan đang có ác cảm với Tô Lam hay.


không?


Tả Xuân Như trở nên càng ngày càng vui vẻ hơn khi nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt cô ta giãn ra, khẽ nở một nụ cười.


Cô ta đưa tay vuốt mái tóc của mình một cách duyên dáng.


Mái tóc dài nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Quan Triều Viễn, tràn ra một mùi thơm có chút rẻ tiền.


Ngay cả Tô Lam và Lâm Thúy Vân, hai người bị Quan Triều Viễn ngăn cách, cũng phải cau mày lại.


Nhưng đối với Quan Triều Viễn, một người luôn đặc biệt nhạy cảm với mùi hương, lại vẫn ngồi bất động, như thể anh không có phản ứng gì.


Tô Lam đặt đũa xuống, đột nhiên có cảm giác muốn chạy trốn.


“Tô Lam.”


Tả Xuân Như ngẩng đầu lên, cô ta cố tình tận dụng cơ hội nói chuyện với Tô Lam để gần gũi hơn với Quan Triều Viễn: “Gần đây cô có còn liên lạc với Cố Đức Hiệp nữa không?”


Đôi lông mày của Tô Lam đột nhiên cau lại ©ô quay lại nhìn Tả Xuân Như.


Sau đó cô mơ hồ nhớ lại rằng cô gái này hình như là bạn học cấp ba cũ của mình.


Khó trách cô ta đột nhiên nhắc tới Cố Đức Hiệp.


“Tôi không nhớ hai chúng ta thân nhau tới mức nói về chuyện của Cố Đức Hiệp.”


“Cô làm sao vậy? Tôi chỉ đang đứng dưới góc độ của một người bạn cùng lớp, muốn nói cho cô biết chuyện của bạn trai cũ của cô mà thôi. Làm sao cô lại tức giận như vậy?”
 
Chương 2541


Chương 2541


Tả Xuân Như ngây thơ bĩu môi, hành động và lời nói cũng rất giả tạo: “Lại nói cô cũng thật là vô tình! Nghe nói hình như cô cho người đến phá hỏng lễ đính hôn của Cố Đức Hiệp đúng không? Còn đánh một vài nữ sinh trong lớp. Không ngờ cô trông thì có vẻ nhẹ nhàng, vậy mà có thể ra tay một cách tàn nhẫn như vậy.”



Trong khi nói những điều này, cô ta còn liếc nhìn về phía Quan Triều Viễn một chút.


Tuy nhiên, cô ta phát hiện ra rằng người đàn ông bên cạnh dường như còn không nâng mí mắt lên, trông có vẻ như không quan tâm đến chuyện của Tô Lam một chút nào.


Tả Xuân Như không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Cứ như vậy, ngay cả khi Quan Triều Viễn thực sự có ý đồ gì với Tô Lam, thì anh sẽ lập tức trở nên chán ghét khi nghe thấy chuyện này?


Tô Lam cảm thấy mười phần không hài lòng, cô ngẩng đầu lên.




Thời điểm cô đột nhiên mở miệng, sau lưng cô bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn.


Sau đó, một nam sinh mạnh mẽ bổ nhào vào cơ thể cô.


Bát đũa trên bàn cũng bị lắc lư dưới tình huống này.


Tô Lam ngạc nhiên quay đầu lại “Lâm Trí Mạnh?”


Chỉ thấy Lâm Trí Mạnh lúc này đang đứng lúng túng trước mặt mọi người, anh ta nhìn chẵm chãm Tả Xuân Như, hùng hổ nói: “Cô không được phép nói những lời như vậy với cô ấy”


Tả Xuân Như không có vẻ gì là tức giận, cô ta nở nụ cười: “Nhanh như vậy đã có người bênh vực cho mình rồi, thế nào, Tô Lam? Đây là tình yêu mới của cô, cũng chính là bạn trai mới của cô hả?”


Tô Lam theo bản năng mở miệng: “Không phải. Tôi… Không có bạn trai. Tôi…


Cô chỉ có chồng mà thôi.


Lâm Trí Mạnh đứng một bên kinh ngạc, không đợi Tô Lam chưa kịp nói hết câu, anh ta đã lập tức xen vào: “Cái gì? Tô Lam, cậu thật sự không có bạn trai ư?”


Tô Lam cau mày.


Cô thực sự không có bạn trai.


Tuy nhiên, cô đã có chồng, “Thật tốt quá.”


Lâm Trí Mạnh hoàn toàn không cho cô cơ hội giải thích.


Cô thất tha thất thiểu đứng thẳng người dậy, khuôn mặt đỏ bừng có chút chột dạ.


“Tô Lam, thật ra thì… Thật ra thì có thể cậu không biết rằng thời trung học, tớ cũng học cùng trường với cậu. Lúc đó tớ rất thích cậu, nhưng tớ chưa từng có cơ hội thổ lộ với cậu. Không ngờ bây giờ chúng ta lại cùng nhau đi học ở Lan Ly, cậu có nghĩ đây là duyên phận không?”


“Cậu, cậu có đồng ý ở bên cạnh tớ không? Nhất định tớ sẽ không giống như Cố Đức Hiệp, tớ sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt.


Cả đời “Ôi”


Sau khi Lâm Trí Mạnh nói xong, cả căn phòng lập tức nổ tung.


Thậm chí còn có một số người tán thưởng và vỗ tay.


“Ở bên nhau, bên nhau, thật lãng mạn.”


Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam ngay lập tức đỏ bừng.


Cô đã sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô được một chàng trai tỏ tình trước mặt rất nhiều người.
 
Chương 2542


Chương 2542


Hơn nữa, điều đáng sợ nhất chính là Quan Triều Viễn còn đang ngồi ở bên cạnh.



Nhìn những người ồn ào xung quanh, chỉ có hai người Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm là im lặng không nói gì.


Những người này ở đây là đang tìm kiếm cái chết hay sao?


Thế nhưng lại còn làm ồn ào trước mặt Quan Triều Viễn, cổ vũ cho Tô Lam và người đàn ông khác ở chung một chỗ.


Chỉ cần là người có mắt nhìn một chút, đều có thể thấy.


Mặc dù người đàn ông kia vẫn đang yên lặng ngồi bên cạnh Tô Lam, nhưng khí lạnh trong người anh đã tỏa ra hết trong không khí.




“Tô Lam, tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Sẽ không, tớ sẽ không để ai bắt nạt cậu.”


Lâm Trí Mạnh thấy Tô Lam không có phản ứng, anh ta lập tức vội vàng đi tới kéo cánh tay của cô.


Chỉ là trước khi chạm được tay vào, anh ta đột nhiên cảm thấy phía sau đầu gối đau nhức, cả người loạng choạng đi về phía trước.


“Bốp!”


Lâm Trí Mạnh bị ném lên trên mặt bàn.


Mặt bàn vốn vô cùng vững chắc, nhưng vì động tác của anh ta mà trở nên lay động thật lớn.


“Rầm”


Những người xung quanh nhanh chóng chạy đi chỗ khác, chỉ bị dính một chút nước.


mà thôi Nhưng Lâm Trí Mạnh lại dường như: không may mắn như vậy, cả bàn đồ ăn đều đổ xuống đầu anh ta.


Một cái nồi to đầy dầu cay bay tứ tung, trực tiếp đổ xuống mặt Lâm Trí Mạnh.


“A, mắt của tôi!”


Lâm Trí Mạnh kêu lên một tiếng, anh ta che mặt mình rồi nhảy dựng lên: “Mắt của tôi, “mắt của tôi, cay quá! Mắt của t Giáo sư Lý – chủ nhiệm lớp vội vàng nói: “Mau đưa cậu ấy vào nhà vệ sinh rửa thật sạch sẽ, nếu không có tác dụng thì đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay lập tức.”


Một bữa tiệc tối đang yên đang lành đột nhiên bị phá hỏng.


Nhìn thấy đống hỗn độn trên mặt đất như vậy, ai còn muốn ăn tiếp?


Lâm Trí Mạnh mơ mơ màng màng, trong lúc anh ta còn đang kêu gào thảm thiết thì bị mọi người đưa vào nhà vệ sinh.


Giáo sư Lý nhìn Lục Mặc Thâm và Quan Triều Viễn với vẻ mặt vô cùng xấu hổ, giọng điệu tràn đầy áy này nói: “Giáo sư Lục, tôi rất xin lỗi, bữa ăn này vốn là để chúc mừng việc.


cậu tham gia vào Lan Ly với chúng tôi. Kết quả lại… khiến cho cậu và bạn của cậu xem một màn đáng chê cười như vậy, thật đáng xấu hổ”


Lục Mặc Thâm còn chưa mở miệng, Quan Triều Viễn đã đột nhiên lạnh lùng đứng lên.


Một vài vết dầu mỡ hiện rõ trên chiếc áo sơ mi được cắt may thủ công đắt tiền.


Lúc này anh đang lấy khăn giấy lau ngón tay của mình: “Giáo sư Lý, nam sinh trong lớp của anh thật sự có tố chất, cần phải được dạy dỗ cẩn thận!”


“Đúng, đúng vậy.”


Giáo sư Lý bị anh nhận xét như vậy, khuôn mặt có chút đỏ bừng.
 
Chương 2543


Chương 2543


“Chuyện tình xảy ra ngày hôm nay thật đáng xấu hổ, khiến cho cả hai người mất hứng. Lần sau tôi sẽ đích thân mời hai người ăn tối để sửa sai.”



Lục Mặc Thâm cười nhạt: “Bọn họ vẫn còn trẻ, tuổi trẻ thì có sức sống và tràn đầy năng lượng, đó là điều có thể hiểu được.”


Các cô gái bên cạnh nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai này có vẻ sắp rời đi, ngay lập tức trở nên tức giận, sau đó kêu lên: “Có nhầm lẫn gì không? Muốn thổ lộ tình cảm, lại không thể tìm nơi nào riêng tư một chút mà thổ lộ hay sao? Thật khiến người khác mất hứng muốn chết.”


Giáo sư Lý vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, mọi người đừng phàn nàn nữa, mau qua đây giúp đỡ, lại đây thu dọn một chút.”


Lâm Thúy Vân vẫn ngồi yên bên cạnh Tô Lam, nhìn thấy một màn thế này, cô ấy nghiêng người thì thầm: “Tô Lam, này, quần áo của cậu cũng bị dính dầu mỡ.”


Tô Lam dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Không có việc gì, để tớ vào nhà vệ sinh rửa lại một chút là được rồi.”



Nói xong cô lập tức xoay người đi vào nhà vệ sinh.


Nhìn sảnh lớn ở tầng hai trở nên hỗn loạn, đột nhiên trên mặt Lục Mặc Thâm hiện ra một nụ cười kỳ quái: ‘Quan Triều Viễn đúng là lòng dạ hẹp hòi.”


Quan Triều Viễn tỉ mỉ lau đầu ngón tay của mình, không thèm liếc mắt nhìn anh ta: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”


“Hừm!”


Lục Mặc Thâm cười lạnh một tiếng: “Là một bộ đội đặc chủng xuất sắc, không chỉ phải có sức chịu đựng vượt trội so với người bình thường, mà anh còn phải có khả năng ngắm bắn rất tốt. Vừa rồi anh đánh vào đầu gối, nhấc cái bàn lên làm đổ dầu ra bên ngoài, hành động vô cùng lưu loát. Người bình thường cũng không nhìn ra chút sơ hở nào!”


Quan Triều Viễn hờ hững liếc mắt nhìn anh ta, sau đó anh quay lưng bỏ đi: “Không phải là anh vẫn có thể nhìn ra hết hay sao?”


Giờ phút này, trong nhà vệ sinh nữ, Tô.


Tô Lam đang lau vết dầu dính trên ngực áo mình.


Đằng sau lưng cô phát ra tiếng bước chân đều đặn. Cuối cùng cũng dừng lại ở vị trí cách cô không xa lắm.


Với tiếng bước chân quen thuộc này, Tô Lam không cần nhìn lại cũng biết là ai đang ở đây.


Cô có chút sợ hãi, vội vội vàng vàng nói: “Đây là nhà vệ sinh nữ.”


“Cho nên?”


Gương mặt tuấn tú của Quan Triều Viễn lạnh như băng.


Anh cúi đầu nhìn về phía trước.


Hai cánh tay thon dài trực tiếp đặt ở hai bên thành bồn rửa mặt, Tô Lam dễ dàng bị vây trong lồng ngực của anh.


Tô Lam có chút sửng sốt. Cô chỉ có thể cúi đầu, nhanh chóng lau lại vết bẩn trên quần áo của mình.


“Vừa rồi em nói mình không có bạn trai?”


Đẳng sau vang lên giọng nói lạnh lùng của người đàn ông.


Tô Lam chỉ cảm thấy máu trong người mình như đã lạnh xuống “Em không có bạn trai, vậy anh là cái gì?”


Tô Lam thở dài một hơi, cô nhẹ giọng nói: ‘Anh không phải là bạn trai của tôi.”


Ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên ngày càng lạnh lùng, dường như anh lại sắp nổi giận.
 
Chương 2544


Chương 2544


Bất thình lình anh nghe được cô nói thêm một câu nữa: “Anh là chồng của tôi.”


“Chồng của em?”



Giọng nói của anh có chút gợi cảm, lại có phần châm chọc: “Em còn coi anh là chồng của mình, là người đàn ông của em hay sao?”


Nói xong, anh dùng vòng tay rộng lớn của mình bao bọc lấy cơ thể của cô lại “Mới một ngày không gặp, em lại ngày càng trở nên đào hoa như vậy. Vóc dáng không lớn nhưng xem ra năng lực cũng không nhỏ.”


Đào hoa?


Vừa nghe thấy hai chữ này, Tô Lam lập tức nghĩ đến ly nước trái cây vừa rồi Tả Xuân Như kiêu ngạo dùng để khiêu khích cô.



Một nỗi tức giận không tên bất chợt dâng lên trong lòng, cô lạnh lùng mở miệng: “Muốn nói sự đào hoa, mới chỉ là thời gian của một bữa cơm mà thôi, hiệu suất của anh Quan so với tôi cũng không thấp hơn là bao!”


Quan Triều Viễn nhìn chăm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô, anh dường như chợt nhận ra điều gì đó.


Anh khẽ nheo mắt, vươn tay nhéo căm cô: “Em ghen sao?”


Tô Lam sững người một lúc, giây tiếp theo cô chợt đỏ bừng mặt.


Cô vội vàng dịch chuyển tâm mắt, mất tự nhiên nói: “Ai ghen cơ chứ?”


Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, rõ ràng đã bị nói trúng tìm đen nhưng vẫn một mực không chịu thừa nhận.


Quan Triều Viễn đột nhiên thở dài một hơi Quên đi, coi như anh chịu thua cô vậy.


Anh cúi đầu dựa vào vai cô, khẽ ngửi mùi hương trên tóc cô: “Tô Lam.”


Hơi thở của anh phun vào cổ và lỗ tai, khiến cơ thể Tô Lam không nhịn được trở nên nóng hơn: “… Sao vậy?”


“Anh đói bụng.”


Tô Lam đột nhiên cảm thấy đầu mình đầy vệt đen: “Không phải anh vừa mới ăn cơm hay sao?”


“Anh chưa ăn gì cả.”


Tô Lam: ”…”


Được rồi, cô cũng thừa nhận là từ nấy đến giờ mình cũng chưa ăn uống gì.


Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Quan Triều Viễn uống ly nước trái cây, bất kể ăn cái gì, cô cũng cảm thấy không có một chút mùi vị nào.


“Anh muốn ăn gì?” Tô Lam nhẹ giọng hỏi.


“Vê nhà em làm cho anh ăn” Giọng nói của Quan Triều Viễn vang lên đầy lười biếng.


“Cái gì?”


“Về nhà em nấu cho anh ăn.”


Tô Lam không nói nên lời Đầu óc của người đàn ông này bị hỏng rồi hay sao.


Ở bên ngoài không chịu ăn uống, lại muốn cô về nhà làm.


Nhưng mà..


Sau khi suy nghĩ lại, Tô Lam quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang gục đầu trên vai mình, Người đàn ông này hôm nay vẫn bình thường đấy chứ?


Rõ ràng buổi sáng anh còn tức giận như vậy.
 
Chương 2545


Chương 2545


Nếu đổi thành khoảng thời gian hai người mới gặp nhau, Tô Lam sẽ không bao giờ thấy được cảnh tượng Quan Triều Viễn cúi đầu trước mặt người khác.


Bởi vì cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ làm như vậy.



Đáy lòng cô cũng vì chuyện này mà trở nên mềm mại hơn.


Tô Lam khẽ cần môi, cô cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Quan Triều Viễn, thật xin lỗi”


Quan Triều Viễn khẽ nghiêng người nói “Anh đã nói với em rồi, anh ghét nhất chính là ba chữ này.”


Tô Lam ngay lập tức liền trở nên lo lắng: “Tôi cũng không phải muốn trốn tránh trách nhiệm. Tôi và Nhan Thế Khải thực sự không có chuyện gì cả, tôi dùng nhân cách của mình để đảm bảo với anh”



Nhân cách?


Sau khi nghe thấy hai từ này, trong lòng Quan Triều Viễn dâng lên một cảm giác bất lực.


Cô chỉ có một thân một mình, cũng không có đồ vật gì đáng giá.


Cho nên cô không có đồ vật gì đó để làm vật thế chấp cả.


Nhưng ở trên người cô, sự tự tôn và và nhân cách của cô là quý giá nhất.


Cho nên đó là lý do tại sao cô lại nói như vậy?


Thấy Quan Triều Viễn không có phản ứng, lúc đó đột nhiên Tô Lam cảm thấy có chút lúng túng.


©ô duỗi hai tay ra, chủ động ôm lấy thắt lưng của anh, vẻ mặt đáng thương, nhẹ nhàng mở miệng: “Có thể… có thể đừng tức giận nữa được không?”


Đôi mắt vốn đang nhằm chặt của Quan Triều Viễn chậm rãi mở ra.


Anh đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô.


Tô Lam cũng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chờ mong, giống như đang đợi đáp án từ anh.


“Về nhà trước đã”


Đợi cả nửa ngày, Quan Triều Viễn lại bình tĩnh nói ra bốn chữ này, sau đó đi ra cửa.


Tô Lam mân mê đôi môi nhỏ nhắn, có chút tủi thân lại có chút bất đắc dĩ, cúi đầu đi theo anh.


Cô cau mày, cảm thấy có chút buồn bực.


Như thế này có thể coi là không hòa thuận như lúc đầu đúng không?


Ở bên ngoài Lâm Thúy Vân nhìn thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam người trước người sau bước ra ngoài, mắt sáng lên. Cô ấy vội vàng chạy tới, vô cùng kỳ quái chen đến bên cạnh Tô Lam, nháy mắt ra hiệu: “Mình nói rồi Tô Lam, lúc này mà cậu còn chau mày ủ dột thế kia? Vừa rồi biểu hiện của mình thế nào? Trời giúp đúng không?”


Tô Lam tức giận huých vào tay cô ấy một cái “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, nếu không phải tại cậu, Quan Triều Viễn làm sao có thể ngồi cạnh mình được chứ?”


“Ui da, bà cô của tôi ơi, nếu không phải mình dùng kế điệu hổ ly sơn, sau đó lại dùng cách châm ngòi ly gián, thì người đàn ông kia sao có thể theo đuôi cậu đến tận nhà vệ sinh được chứ?”


Lâm Thúy Vân tức giận.


“Mình đây là đang tạo ra cơ hội cho cậu.


Nếu vừa rồi không phải Quan Triều Viễn ra tay, Lâm Mặc Thâm thể nào cũng sẽ bị chỉnh đốn cho cực kỳ thảm hại. Giấm chua của nam thần nhà mình đã đổ đầy cổ họng rồi, làm sao cậu đến một chút cảm giác cũng không có là sao?”


“Cái gì?” Tô Lam không hiểu chuyện gì.


Lâm Thúy Vân không biết nói gì, đưa tay đỡ trán: “Trời ạ, rốt cuộc mình đã làm cái gì mà lại quen một người ngu ngốc như cậu chứ?”
 
Chương 2546


Chương 2546


“Trời, cậu nói Quan Triều Viễn anh ấy…”



Suýt chút nữa Tô Lam không kiềm chế được mà phun ra.


Làm sao Quan Triều Viễn có thể làm ra chuyện trẻ con như vậy chứ.


Thật sự không thể tin nổi.


Anh đang ghen sao?


Lâm Thúy Vân không nói gì mà lắc Tay cô ấy võ bả vai Tô Lam, có ý tốt khuyên bảo: “Tô Lam, buổi tối sau khi trở về, ngoan ngoãn làm ấm giường cho nam thần. Cãi nhau thôi mà, vợ chồng nào chả có, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Cùng lắm thì cậu thưởng cho anh ấy một bữa là được rồi!”



*A, Lâm Thúy Vân, cậu là con gái mà sao có thể thô bỉ như vậy chứ, đồ lưu manh!”


Tô Lam cười cười, trong chốc lát mặt đỏ bừng lên “Được rồi, được rồi, mình không nói nữa, da mặt mỏng thật”


Lâm Thúy Vân lè lưỡi, con ngươi đảo hai vòng: “Chỉ là khi trở về, quả thật cậu phải cảm ơn mình. Nếu không phải lúc trước mình mạnh mẽ lôi kéo cậu xem mấy bộ phim tình cảm đó, nói không chừng cậu còn không thể hầu hạ Quan Triều Viễn tốt được”


“Lâm Thúy Vân”


“Rồi rồi rồi, lần này thật sự sẽ không nói nữa, không nói nữa.”


Thấy Tô Lam đang giơ nanh múa vuốt đi đến, Lâm Thúy Vân chạy gần chết.


Hai người nhanh chóng đứng một chỗ đùa giỡn nhau.


*ỒI Tô Lam, cậu xem cái người đang chặn Quan Triều Viễn ở cửa kia, có phải là Tả Xuân Như hay không?”


Lâm Thúy Vân đột nhiên dừng lại, nghỉ ngờ nhìn về phía cửa ở bên kia.


Tô Lam cũng quay đầu nhìn lại Đúng vậy.


Lúc này Quan Triều Viễn đang đứng ở trước cửa, xem ra là đang chuẩn bị đi lấy xe Mà đứng trước mặt anh, là một gương mặt đỏ bừng, biểu cảm cùng động tác của người phụ nữ đó thật sự rất cẩn thận, quả là Tả Xuân Như.


“AI Người phụ nữ đó có phải muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không?”


Lâm Thúy Vân lập tức phát cáu.


Cô ấy kéo cánh tay Tô Lam đi đến bên kia.


“Vừa rồi mình nhìn thấy nam thần ở đây, cho nên biết được anh ấy sẽ thay cậu trút giận, cũng không mở miệng giận cậu. Hay lắm, vậy mà cô ta còn dám mơ tưởng đến đàn ông của người khác, đúng là không biết xấu hổ, để xem mình dạy dỗ cô ta như thế nào.”


Hai người các cô đi đến gần cửa lớn, Tô Lam đột nhiên kéo tay Lâm Thúy Vân lại: “Đợi một lát đã, trước tiên chúng ta không nên đến vội, nhìn xem tình hình thế nào đã rồi nói sau.”


Vẻ mặt Lâm Thúy Vân căm tức như.


không thể tranh giành được, cô ấy bực bội đẩy ra nói: “Bây giờ có người muốn cướp người đàn ông của cậu, cậu còn chờ cái gì nữa? Mau mau để mình còn xông lên”


Trên mặt Tô Lam hiện lên vẻ phức tạp: “Mình với anh ấy là tình huống đặc biệt, mình không thể làm nếu không được sự đồng ý của anh ấy, để cho mối quan hệ của bọn mình ra ánh sáng.”


Lâm Thúy Vân do dự một chút, bất lực thở dài một hơi: “Được rồi, được rồi, mình đây sẽ nghe theo cậu, trước tiên cứ xem tình hình thế nào đã rồi nói sau.”


Cửa nhà ăn, biểu cảm của Quan Triều Viễn vẫn lạnh lùng như trước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom