Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2507


Chương 2507


Vì biết Nhan Thế Khải thích Tô Lam, nên vào ngày anh ấy định tỏ tình, cô ta âm thầm mua một chiếc đầm trắng giống hệt Tô Lam, cố ý bắt chước dáng vẻ của Tô Lam để đến tỏ tình với Nhan Thế Khải.



Hôm đó, vừa nhìn thấy dáng lưng của cô ta, Nhan Thế Khải đã nhận nhầm mình thành Tô Lam, anh ấy xin cô ta đừng quay đầu lại, sau đó vừa ngại ngùng vừa căng thẳng nói với cô ta những lời yêu thương thật lòng.


Ngày ấy, Liễu Minh Hoa thực sự cảm thấy mình sắp ngất đi vì quá sung sướng hạnh phúc, cô ta thậm chí còn tự lừa dối mình, cho rằng những lời yêu thương đó là Nhan Thế Khải dành cho mình.


Thế nhưng khi cô ta vừa xoay người lại, nhận ra đây không phải là Tô Lam mà là Liễu Minh Hoa. Sắc mặt Nhan Thế Khải lập tức thay đổi, thậm chí anh ấy vô cùng tức giận.


Anh ấy phẫn nộ chất vấn tại sao cô ta lại cố ý bắt chước ăn mặc giống Tô Lam.




Cuối cùng cô ta đành thú nhận trong nước mắt, rằng ngay từ lần đầu thực tập trong bệnh viện, cô ta đã bắt đầu yêu anh ấy rồi.


Nhan Thế Khải gần như hoảng hốt cực điểm rồi kiên quyết từ chối cô ta.


Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh mình lúc đó, ngay lập tức Liễu Minh Hoa tức giận run người, thậm chí còn trút hết toàn bộ oán giận lên người Tô Lam.


Tám giờ tối, tại quán rượu Diệp Sắc.


Nhan Thế Khải đẩy cửa phòng VỊP số sáu, anh ấy vừa liếc mắt đã nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, dường như đang tràn ngập những suy tư. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm liền màu be, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo mỏng mềm mại, cả người cô toát ra vẻ dịu dàng ôn hòa, dù là trong dáng vẻ nào cô cũng vô cùng cuốn hút người khác.


Trái tim Nhan Thế Khải rung lên một nhịp: “Tô Lam!”


Tính ra hai người họ thực sự đã rất lâu rồi không gặp nhau.


Mỗi lần muốn liên lạc với Tô Lam, anh ấy đều bị người của Quan Triều Viễn từ chối Trong căn phòng tối om của quán rượu, Tô Lam ngồi trên sa lon, trước lúc Nhan Thế Khải bước vào, cô đang ngán ngẩm nhìn vào điện thoại.


Nghe thấy tiếng anh ấy gọi mình, cô nhấn vào biểu tượng gửi tin nhản trên màn hình di động, sau đó cất điện thoại đi.


“Đàn anh”


Nhan Thế Khải bước vài bước đến ngồi xuống phía đối diện với cô: “Sao hôm nay em lại muốn đến chỗ như thế này?”


“Chỗ này em cũng khá quen thuộc, nhưng hơi ầm ï một chút!”


“Ừm”


Kể từ sau khi đưa báo cáo kết quả kiểm tra quan hệ cha con cho Tô Duy Hưng, trong lòng Nhan Thế Khải vẫn luôn day dứt không an. Sau lần đó anh ấy có gọi điện thoại cho.


Tô Duy Hưng vài lần, anh ấy có thể cảm nhận được cách nói chuyện của cậu nhóc đã dần lạnh nhạt hơn trước, anh ấy lại càng thấp thỏm không yên.


Lúc nấy trên đường lái xe đến đây anh ấy đã nghĩ sẵn rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng sau khi nhìn thấy Tô Lam lại không thể nói ra được lời nào.


Anh ấy nhấc ly rượu lên một hơi uống hết ba ly rượu ngoại, anh ấy định khiến mình bình tĩnh lại, lúc chuẩn bị uống tiếp ly thứ tư, Tô Lam mới ngăn anh ấy lại: “Đàn anh, anh không thể uống rượu kiểu này được.”


Nhan Thế Khải ngẩng đầu nhìn Tô Lam.
 
Chương 2508


Chương 2508


“Em vẫn còn quan tâm đến anh sao? Anh cứ nghĩ rằng sau khi ở bên cạnh anh ta, em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa”



“Sao lại không gặp nữa chứ? Em xem anh như anh trai của em vậy, anh trách mắng em vài câu cũng đâu có gì sai, huống chỉ lúc đó anh nói vậy chỉ vì muốn tốt cho em thôi.”


Mấy lời này lại càng khiến cho Nhan Thế Khải cảm thấy áy náy, anh ấy một hơi uống cạn ly rượu thứ tư.


“Tô Lam, xin lỗi em, ngày ấy anh không nên nói với em những câu nặng lời như vậ: anh biết em không phải loại người phản b: như thế…”


Tô Lam mm cười, cô là loại người gì bây giờ đã không còn quan trọng, chỉ cần có thể đổi lại được bình an cho người anh trai này là đủ rồi.




“Tô Lam.” Nhan Thế Khải bất ngờ lên tiếng, ánh mắt hăng hái hướng nhìn sang cô: “Em đi nước ngoài cùng với anh được không?”


Tô Lam lập tức lặng người sửng sốt.


“Sao cơ?”


“Anh biết em và Triều Viễn do bị ép buộc mới ở bên nhau, thực ra anh đã biết chuyệ này lâu rồi, lúc đó cha em dùng hợp đồng để ép buộc em, ép em phải ở bên cạnh anh ta.


Không cần biết ra sao, chỉ cần em đồng ý, anh có thể đưa em ra nước ngoài, trốn khỏi nanh vuốt của Quan Triều Viễn”


Nghe những lời này, tuy Tô Lam xúc động nhưng lại có chút cảm giác bất lực không biết phải nói gì.


Nhà họ Quan là ai chứ?


Chưa nói đến việc Nhan Thế Khải không cách nào đưa mình ra nước ngoài, mà dù anh ấy có bản lĩnh này, nhà họ Nhan chắc gì đã đồng ý?


“Đàn anh, cô chú có biết quyết định này của anh không? Họ có đồng ý không?”


Nét mặt Nhan Thế Khải đanh lại: “Anh sẽ khiến họ phải đồng ý”


Tô Lam mặt không đổi sắc hỏi: “Nếu họ nhất quyết không đồng ý thì sao?”


Nhan Thế Khải do dự trong chốc lát nhưng sau đó vô cùng kiên định nói: “Nếu vậy thì e rằng công ơn dưỡng dục của họ, anh đành để kiếp sau báo đáp”


Đối diện với những lời nói này của Nhan Thế Khải, Tô Lam rất sốc, từ khi nào mà tình cảm của Thế Khải dành cho cô đã sâu đậm đến mức này rồi?


“Có lẽ em không thể nào biết cảm giác chờ đợi một người mười năm là như thế nào, nhưng anh thì rất rõ ràng.


Nhìn thấy được biểu cảm ngạc nhiên đến sợ hãi của Tô Lam, Nhan Thế Khải có chút thất vọng ủ ê trong lòng.


“Cô ấy hoàn toàn không hiểu được, có một người luôn âm thầm ở cạnh bên mình, cái cảm giác châm chậm đơn phương thương yêu một người mà người ấy không nhận ra này, giống như có ai đó đang cầm dao đâm vào trái tim.”


Tại cửa phòng VỊP số sáu.


“Thưa quý khách, cho hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho cô không ạ?”


Một nhân viên phục vụ đi tới, cô gái nọ dùng ánh mắt ngạc nhiên quái lạ nhìn cô gái đang đứng nghe trộm ở ngưỡng cửa.


Sắc mặt của Liễu Minh Hoa tái mét, cô ta quay đầu lạnh nhạt trừng mắt với nhân viên đó một cái.


“Hôm nay là sinh nhật bạn tôi, tôi muốn chuẩn bị cho anh ấy một điều bất ngờ, sao vậy? có vấn đề gì sao?”
 
Chương 2509


Chương 2509


Nhân viên phục vụ bị ánh mắt âm u dữ tợn của cô ta làm cho sợ hãi “Tất nhiên là không có vấn đề gì rồi ạ, thật xin lỗi, đã làm phiền quý khách”


Mấy đầu ngón tay của Liễu Minh Hoa bấu chặt vào khung cửa, răng xém chút cắn nát môi, cô ta không thể nào tin vào tai mình.



Vậy mà Nhan Thế Khải lại yêu thầm Tô Lam tận mười năm.


Mười năm, đó là khoảng thời gian dài bao lâu?


Cho dù đem chân tình của mình ra cho người ta dẫm đạp, trong mắt người ta cũng không có mình.


Trái tim của anh ấy, cả mắt của anh ấy nữa, đều đã bị mười năm đó che khuất, làm mù mất rồi.




Lúc này bầu không khí bên trong căn phòng cũng có chút ngột ngạt.


Dường như ô Tô Lam chưa bao giờ nghĩ tới, Nhan Thế Khải mà cô vẫn luôn coi như anh trai mình, lại ngốc nghếch yêu cô đến tận mười năm. Vậy mà anh ấy đã chờ đợi cô trưởng thành trong suốt mười năm qua.


Trong phút chốc, Tô Lam cảm thấy ngừng.


Cô nhìn ly rượu trước mặt, cô đưa tay nâng ly lên uống để che giấu phần nào sự hoảng loạn trong lòng mình.


Sau khi uống hết hai ly, má Tô Lam hơi ửng hồng.


Ngay khi cô chuẩn bị uống đến ly thứ ba, Nhan Thế Khải đã nắm lấy cổ tay cô: “Anh biết khi anh nói ra những điều này sẽ làm em sợ”


Tô Lam sững người một lúc rồi đặt ly rượu xuống: “Đàn anh, em xin lỗi”


“Tô Lam, anh không muốn nghe điều này, anh không muốn nghe em nói lời xin lỗi với anh”


Đột nhiên Nhan Thế Khải đứng dậy, anh ấy đi vòng qua bàn rồi đi thẳng đến trước mặt Tô Lam.


Anh ấy từng bước tiến lại gần, Tô Lam hoảng sợ lùi lại.


Cho đến khi Tô Lam không thể lùi thêm được nữa, cô ngã trên ghế sa lon Nhan Thế Khải đỡ sau ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống cô: “Tô Lam, em có biết anh muốn nghe điều gì từ em không? Anh muốn nghe em nói là em bằng lòng. Chỉ cần em bằng lòng, anh có thể từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Nhan. Anh muốn sống những ngày tháng yên bình ở nước ngoài với em, em đồng ý với anh được không?”


Rượu bắt đầu ngấm, Nhan Thế Khải nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của Tô Lam.


Anh ấy muốn hôn cô ngay lập tức.


“Đừng mà.”


“Không được.”


Hai giọng nói vang lên cùng lúc.


Tô Lam đẩy Nhan Thế Khải ra.


Anh ấy lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt thì đứng không vững.


Lúc này cửa phòng cũng bị người từ bên ngoài đẩy vào.


Liễu Minh Hoa nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy đứng ở cửa.


“Minh Hoa, sao cô lại đến đây?”


Nhan Thế Khải lắc đầu, dường như anh ấy cho rằng mình đã nhìn nhầm.


Tô Lam nhanh chóng đứng dậy, cô lùi lại vài bước: “Cô ấy nhờ em hẹn anh qua.


Em nghĩ chắc hẳn bây giờ hai người còn có chuyện để nói. Em về trước đây.”
 
Chương 2510


Chương 2510


Chỉ có điều Tô Lam còn chưa đi được bước nào, đột nhiên của cô cổ tay bị túm lại.


“Tô Lam, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”



Hai mắt Nhan Thế Khải đỏ hoe, giọng điệu có chút khẩn cầu.


Tô Lam không dám nhìn anh ấy, cô không muốn làm anh ấy tổn thương, cô càng không muốn nói lời lừa gạt anh ấy.


Cô gỡ từng ngón tay anh ấy ra rồi khẽ cụp mắt xuống, cô nhẹ nhàng nói: “Đàn anh, câu trả lời của em không phải anh đã biết từ lâu rôi sao?”


Nói xong, cô giật tay ra quay người bỏ đi Nhìn thấy bóng lưng cô xoay người rời đi, Nhan Thế Khải chỉ cảm thấy nhiệt độ toàn thân giảm xuống.




“Tô Lam, Tô Lam!”


Anh ấy chạy đuổi theo cô.


Nhưng vừa mới chạy ra cửa, Liễu Minh Hoa đã lao tới ôm chặt eo anh ấy từ đẳng sau: “Đừng mà, bác sĩ Nhan đừng, anh đừng đuổi theo cô ấy!”


Lần này,gần như Tô Lam đã chạy.


mất.


Mãi đến tận khi đã ngấm rượu, hai chân mềm nhữn, cô mới dừng lại dựa vào bàn quầy bar.


Tim của cô đập thình thịch như muốn chui ra khỏi lồng ngực.


Tô Lam hơi khó chịu ấn vào vị trí ngực mình.


Cô biết Nhan Thế Khải thích cô.


Nhưng cô luôn cho rằng sự yêu thích đó chỉ là cảm giác nhiều hơn sự quý mến một chút.


Chỉ cần mình từ chối kịp thời và dứt khoát thì chẳng bao lâu nữa anh ấy sẽ từ bỏ thôi.


Nhưng hôm nay anh ấy đã nói gì?


Nói rằng anh ấy yêu mình.


Hơn nữa đã yêu tròn mười năm trời.


Cuối cùng phản ứng của cô chậm chạp đến mức nào, nên cô mới không hề cảm nhận được điều gì trong suốt thời gian mười năm qua.


Đúng vào lúc này, đột nhiên gần sân khấu vang lên một tiếng huýt chói tai.


Tô Lam ngẩng đầu nhìn lên, cô phát hiện trên sân khấu tối mờ, ánh đèn rọi đang chiếu lên một người phụ nữ.


Lúc này người phụ nữ trên sân khấu đang quay lưng về phía khán giả Cô ta điên cuồng vặn vẹo eo, tay cởi cúc áo ngực cuối cùng.


“Wow!”


Tiếng hò hét trở nên dữ dội hơn.


Dường như người phụ nữ trên sân khấu nhận được khích lệ, cô ta lắc lư theo điệu nhạc.


Cô ta kéo chiếc áo lót màu đen xuống, quay người lại ném nó về phía đám đông.


Hành động này của cô ta ngay lập tức gây náo động, đám đàn ông điên cuồng giành giật suýt thì rách thành hai mảnh.


Cuối cùng người phụ nữ trên sân khấu cũng quay người lại.
 
Chương 2511


Chương 2511


Cô ta dùng tay trái che ngực, đeo chiếc mặt nạ nửa mặt trang trí bằng lông vũ.


Ánh nhìn của cô ta dừng lại nơi những gã đàn ông điên rồ kia, đôi môi xinh xắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng vẻ chế nhạo.



Đàn ông, cũng chỉ đến vậy mà thôi.


Một nam D.J cầm mic bước đến bên cạnh cô ta: “Qúy vị có muốn xem gương mặt đảng sau chiếc mặt nạ này trông như thế nào không ạ?”


“Muốn muốn muốn.”


‘Gã đàn ông giật được món quà gào lên to nhất, anh ta cầm mảnh vải đen nhỏ đưa lên cánh mũi, mặt hưng phấn đỏ bừng lên.




“Sẽ được tiết lộ ngay bây giờ.”


D.J giơ mic lên dẫn dắt những người đàn ông bên dưới sân khấu hò hét theo nhịp điệu: “Gỡ xuống đi! Gỡ xuống đi!”


Người phụ nữ ở giữa sân khấu từ từ đưa tay lên.


Khi âm tiết cuối cùng vứt dứt, đột nhiên chiếc mặt nạ bị kéo ra.


Đồng tử của Tô Lam co lại: “Là Tô Bích Xuân ư?”


Sao cô ta lại nhảy múa kiểu này trong quán bar được?


Tất cả những người đàn ông trong sàn nhảy đều trở nên điên cuồng vì hành động này của cô ta.


Dẫu sao vẻ ngoài của Tô Bích Xuân thoạt nhìn cũng không tệ, thêm vào đó cô ta có thể điều chỉnh một số bộ phận trên khuôn mặt, vì vậy ở những nơi như quán bar này quả thực xứng với hai từ tuyệt đẹp.


Lúc này DJ giơ mic lên: “Bây giờ chúng ta bắt đầu đấu giá, người ra giá cao có thể giành được cơ hội hẹn hò riêng với vũ công nữ của chúng tôi.”


Diệp Sắc chỉ có một cơ hội duy nhất cho.


những người đàn ông làm quen với các vũ công.


Nhưng nếu hai người gặp gỡ riêng tư thì lại là chuyện khác rồi.


Chỉ cần vừa mắt, sau này sẽ phát triển ra sao, không ai có thể biết được.


Ban đầu Tô Bích Xuân dựa vào việc nhảy múa trên này để câu được cậu Vu.


Hôm qua buổi đấu giá kết thúc, hai người cũng đường ai nấy đi.


Tô Bích Xuân trở lại sân khấu tìm kiếm con mồi mới.


Giá nhanh chóng tăng vọt từ ba trăm triệu lên sáu trăm triệu.


Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô họ đều mong cô ta sẽ mau.


Nhưng biểu cảm trên mặt Tô Bích Xuân lại vô cùng cáu kỉnh: “Sáu trăm triệu ư?”


Thậm chí không đủ tiền để cho cô ta mua một đôi giày.


Những gã đàn ông khốn kiếp này, không có tiền tới đây làm gì?


Ngay khi cô ta cười mỉa mai định quay.


người lại thì một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên: “Tôi sẽ trả chín trăm triệu.”


Bỗng chốc giá được tăng lên tới chín trăm triệu, nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng Quan trọng là người nói câu này hình như là một người phụ nữ.
 
Chương 2512


Chương 2512


Mọi người nhao nhao quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái rất xinh đẹp đang uể oải dựa vào quầy bar, ánh mắt hơi mơ màng, Cô giơ cao tay phải lên, khóe miệng nở nụ cười.


Rất rõ ràng cái giá chín trăm triệu vừa rồi là cô đã hô.



Sau khi nhìn rõ khuôn mặt ấy, Tô Bích Xuân sắc mặt hết trắng bệch rồi lại xanh: Con nhỏ đê tiện kia.


Tại sao con nhỏ đê tiện Tô Lam đó lại ở đây?
cau mày: “Cô bé này ở đâu ra thế?

Tan học thì mau về nhà sớm đi, nếu như dám đây, chú bảo vệ sẽ ném cháu ra Lời nói của D. vừa dứt, ngay lập tức khiến cho cả khán phòng cười ồ lên.


Khóe miệng của Tô Lam giật giật, cô trực tiếp móc một tấm thẻ kim cương đen từ trong túi xách ra.


Cô đập “Cạch” một tiếng xuống bên cạnh mình.


Sau đó cô lặp lại câu nói vừa rồi: “Vừa rồi tôi còn chưa nói xong! Tôi ra giá chín trăm triệu để người phụ nữ kia bỏ tay trái xuống”




Cô uể oải chống cảm dời ánh mắt đi, cô nhàn nhạt liếc nhìn Tô Bích Xuân: “Đây coi như là lợi ích cho tất cả mọi người.”


Hầu hết đàn ông có thể tới được Diệp.


Sắc này đều sẽ có một chút hiểu bị Bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra tấm thẻ kim cương đen mà Tô Lam đặt ở trên bàn.


Đó là thẻ được phát hành trực tiếp bởi ngân hàng Thụy An, có giới hạn trên toàn cầu, hơn nữa nó còn có thể chỉ tiêu vô hạn.


Bọn họ hoàn toàn không cần phải lo lắng việc chủ thẻ có khả năng thanh toán hay không.


Dù sao người có tư cách giữ tấm thẻ này đều có giá trị tài sản trên nghìn tỷ.


Bây giờ đám đàn ông trong quán bar khi nhìn thấy cảnh này ngay lập tức bắt đầu ồn ào vì dường như bọn họ đã nhận ra hôm nay mình gặp phải một người giàu có.


“Chúng ta chỉ cần liếc mắt một cái là có chín trăm triệu, chuyện này đúng là quá lời.”


“Đúng vậy! Chạy nhanh qua nắm tay kéo người xuối “Đã tới nơi này còn không phải là vì bán thân sao, còn giả bộ thanh cao làm gì?”


“Chúng ta chỉ nhìn một cái, nhìn chút thôi thì cô ta cũng không chịu thiệt thòi gì! Liếc nhìn một cái là có chín trăm triệ Đối mặt với dâm ngôn uế ngữ của những người đó, Tô Bích Xuân không khỏi tức giận tới phát run.


Cơ thể của cô sao có thể tùy tiện để những đồ bỏ đi này nhìn thấy.


Cho dù thật sự có phải như vậy đi chăng nữa thì cũng phải là con cháu nhà giàu mới được quyền nhìn thấy.


Tô Bích Xuân liều chết trừng mắt nhìn Tô Lam, thiếu chút nữa là cô ta đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.


Tâm mắt độc ác của cô ta dừng lại ở tấm thẻ kim cương đen bên cạnh Tô Lam.


Dựa vào đâu chứ?


Rõ ràng cả hai người đều là con gái của Tô Văn Tâm.


Vì sao con nhỏ đê tiện Tô Lam kia có mẹ sinh nhưng không có mẹ nuôi dưỡng lại có thể tiếp cận được Quan Triều Viễn?


Còn chính bản thân mình thì sao?


Bản thân mình bị Quan Triều Viễn đưa tới đây.


Dựa vào việc bán đi thân thể của mình mới có thể đổi lấy những chiếc túi và quần áo hàng hiệu.


Tại sao thế giới này lại không công bằng như vậy?


Nếu lúc trước không phải vì con nhỏ đê tiện Tô Lam này nói xấu mình ở trước mặt Quan Triều Viễn thì người tối qua sánh vai tới hội đấu giá cùng anh chính là mình.


Tất cả đều là nhờ Tô Lam!


Tất cả đều là lỗi của cô ta.


Dưới cơn nóng giận, Tô Bích Xuân giật micro trên tay D.J.


“Dùng tiền bao nuôi của đàn ông tới nhục nhã tôi, cô nghĩ mình cao thượng lắm sao?”


Cô ta lạnh lùng nhìn chăm chằm Tô Lam.


“Cô cũng dựa vào cơ thể mới có thể đổi lấy tiền viện phí cho anh trai của mình, hầu hạ một người có khác gì hầu hạ một đám đâu?”
 
Chương 2513


Chương 2513


Sau khi Tô Lam nghe thấy những lời nói này thì cô bất giác ngồi thẳng dậy.


Dưới tác động của cồn, động tác này và biểu cảm của cô đều đầy vẻ mê hoặc, đa tình.



Lúc nãy Tô Bích Xuân chỉ dùng cơ thể của mình gợi lên ham muốn của đàn ông.


Nhưng hiện tại người phụ nữ trước mặt này lại tựa như một tiên nữ, vừa ngây thơ vừa quyến rũ chết người Từng hành động của cô đều có thể gợi lên tham vọng chinh phục và chiếm giữ của đàn ông.


Dù sao việc nhìn thấy cơ thể của một người phụ nữ cũng không bãng việc xé mở quần áo rồi từ từ tìm tòi nghiên cứu.


Nếu hai người phụ nữ này đứng cạnh nhau.




Ai hấp dẫn hơn ai không cần cũng nói cũng biết.


Trong khu đại sảnh tràn đầy vẻ ma mị, bởi vì cuộc tranh giành của hai người phụ nữ mà có vẻ sôi động hơn hẳn.


Nhưng ở lầu hai, bên trong khu khách quý lại có một người đàn ông vẻ ngoài hào hoa sang trọng trong bộ vest đen đang giơ tay ký tên vào bản hợp đồng trước mặt anh ta.


Sau khi ký xong, anh ta nhẹ nhàng đẩy hợp đồng về phía đối phương.


Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn chữ ký mạnh mẽ ở góc dưới bên phải: Lục Mặc Thâm Ông ta hài lòng đứng lên, vươn tay phải nhìn Lục Mặc Thâm: “Cậu Lục, hợp tác vui vẻ.”


Lục Mặc Thâm cũng đứng dậy.


Hai người bắt tay nhau: “Tổng giám đốc La, hợp tác vui vẻ.”


Sau khi hoàn thành công việc một cách thuận lợi, lúc anh chuẩn bị xoay người rời đi thì ánh mắt lại vô tình lướt qua một bóng dáng xinh đẹp.


Tổng giám đốc La cũng nhìn theo ánh mắt của Lục Mặc Thâm dừng lại ở trên vũ đài dưới lâu Khi nhìn thấy vị trí dưới ánh đèn là một vũ công trang điểm đậm tươi mát, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn lại mỗi cái quần lót.


Tổng giám đốc La quay lại: “Cậu Lục, cậu để ý người phụ nữ đó à? Cậu có muốn tôi giúp cậu sắp xếp một chút hay không?”


Ánh mặt Lục Mặc Thâm thần bí lóe lên nhìn Tô Lam.


Giúp anh ta sắp xếp với người phụ nữ của Quan Triều Viễn à?


Trừ phi là không muốn thấy được ánh mặt trời ngày mai “Không cần, người phụ đó ông không động vào được.”


Tổng giám đốc La vừa nghe thấy vậy, nháy mắt không nói gì nhíu mày.


Làm sao có thể?


Chẳng qua chỉ là một vũ công thấy tiền là sáng mắt thôi Ông ta thường xuyên ra vào nơi này.


Mấy ngày hôm trước còn chứng kiến vũ công đó ngồi trong lòng cậu Vu, hai người cũng thật đặc biệt vui vẻ cơ mà.


Cái thể loại đàn bà cho dù có dâng tới tận cửa cậu Vu thậm cũng không thèm này, làm sao ông ta có thể không dây vào nổi chứ?


Đảo mắt, trong lòng Tổng giám đốc La nảy ra một ý tưởng.


Sau khi chào hỏi, ông ta xoay người rời đi trước.


Lục Mặc Thâm chống tay duyên dáng trên lan can tầng hai.


Khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.


Tô Lam, cô thật đúng là một người thú vị Vừa nói anh ta vừa vươn tay với cấp dưới: “Đưa điện thoại cho tôi.”
 
Chương 2514


Chương 2514


Ngay sau đó điện thoại được đưa tới tay anh ta.



Nhấc tay bấm một dãy số trong điện thoại, sau ba lần rung chuông, cuối cùng cũng có người nhấc máy.


Không để ý tới âm thanh của điện thoại bên kia truyền qua, Quan Triều Viễn mang theo một chút bực mình nói: “Tôi nhớ không nhầm thì tôi với anh không hề quen thân tới mức anh có thể trực tiếp gọi thẳng vào số điện thoại cá nhân của tôi.”


Lục Mặc Thâm cười: “Hôm nay tôi không có hứng thú thảo luận vấn đề về số điện thoại cá nhân với anh.”


“Không có gì thì cút ngay”




“Tôi hiện đang ở Diệp Sắc.”


“Xem ra chuyện cãi nhau với Lê Duyệt Tư vẫn còn chưa đủ quyết liệt nhỉ?”


Dường như bị chạm vào cái chân bị đau nào đó, Lục Mặc Thâm cau mày không hài lòng, vẻ mặt nhất thời chìm xuống.


Nhưng ngay sau đó anh ta lại điều chỉnh tốt cảm xúc của mình: “Anh có biết tôi nhìn thấy gì ở Diệp Sắc không? Một người đẹp uống rượu tới say khướt đang tựa vào quầy bar, anh cũng biết rằng, Diệp Sắc là nơi có chứa rất nhiều đàn ông như sói đói.”


Nói xong, anh ta trực tiếp tắt điện thoại.


Sau đó im lặng ngồi xuống chờ xem kịch hay.


Lúc Quan Triều Viễn chạy tới thì thấy Tô Bích Xuân đang đứng tại trung tâm của vũ đài.


Tay phải cô ta đang cầm lấy micro, còn đôi mắt tựa dao găm thì đang nhìn trừng trừng Tô Lam.


Trong khu vực khách quý, Lục Mặc Thâm rót một ly sâm banh cho Quan Triều Viễn: “Tôi nghĩ anh cần ít nhất hai mươi phút mới tới được. Không ngờ rằng chưa đầy mười phút đã tới xem ra sức nặng của cô ấy ở trong lòng anh cũng không hề nhẹ nhỉ.”


Ngay cả nửa con mắt Quan Triều Viễn cũng thèm nhìn anh ta, anh lập tức đi tới dựa vào lan can.


Anh dùng cặp mắt tựa như rada tìm người trong đám đông.


Chẳng mấy chốc, , anh tìm thấy bóng dáng quen thuộc ở một góc khuất.


Tô Lam với gò má hơi ửng hồng cùng ánh mắt mơ màng.


Mỗi một động tác nhấc tay nhấc chân của cô đều mang theo vẻ quyến rũ chết người.


Đúng là yêu tỉnh Lời mỉa mai vừa rồi của Tô Lam giống như một cái chày, tàn nhẫn nện vào.


lòng Tô Bích Xuân Gương mặt xinh xắn của cô ta ngay lập tức trở nên nhợt nhạt, ngay cả lớp nền dày cộp cũng không thể che giấu được.


Cô ta vòng tay ôm ngực thở gấp: “Được thôi! Cô đã nhìn thấy tôi thấp hèn như thế nào, vậy không bằng hiện tại cô đi lên đây.


Để tôi có thể nhìn thấy cô cao quý hơn tôi ra sao?”


Tô Lam nhíu mày, ánh mắt của cô nhìn chãm chẵm trên người Tô Bích Xuân.


Vài năm trước, khi Lư Tuyết Cầm dẫn theo cô ta về nhà, cô cũng chỉ cảm thấy bất mãn và đau lòng cho hai mẹ con họ mà thôi.


Nhưng hiện tại khi gặp hai người họ, Tô Lam lại cảm thấy như mình nuốt phải loài ruồi bọ ghê tởm nào đó.
 
Chương 2515


Chương 2515


Tô Lam cất thẻ kim cương đen lại vào trong túi xách, cô từ từ đứng dậy.


Dưới tác dụng của cồn, bước chân của cô có chút không ổn định.



Nhưng cô lại không biết rãng chính vì dáng vẻ say rượu này của mình lại khiến cô cứ hết lần này tới lần khác mê hoặc lòng ngưi Cô phải mất tới tận năm phút mới có thể đi tới sàn nhảy dù rằng khoảng cách từ đó tới quầy bar không tính là quá xa.


Toàn bộ cánh đàn ông đều im lặng chờ đợi cô trong năm phút đó, không một ai có ý muốn thúc giục cô.


Khi Tô Lam đứng bên cạnh Tô Bích Xuân, sự quyến rũ của cô như được tô điểm thêm.


Cô liếc mắt nhìn Tô Bích Xuân, lười biếng khiêu khích: “Cô nói đi, muốn so cái gì.”




Hừ, thật đúng không biết sợ là gì!


Tô Bích Xuân gần như tức giận bật cười.


Lúc trước cô ta học chuyên ngành nhảy múa và diễn xuất.


Trong khi đó, suốt ngày Tô Lam chỉ biết cắm đầu vào học tập.


Cô giống như một khúc gỗ cứng ngắt, bảo thủ không có chút thú vị nào.


Lúc trước cũng khó trách được Cố Đức Hiệp, thà rằng ngủ trong xe công vụ của Liễu Mộng Oánh cũng không đồng ý chạm vào cô.


“Nếu như cô đã để cho tôi chọn, vậy thì tôi chọn nhảy múa.”


Tô Bích Xuân khinh thường bật cười “Vừa rồi tôi đã nhảy, hiện tại cũng nên tới phiên cô.”


“Ôi”


Trong đại sảnh lập tức vang lên từng tiếng than thở.


“Nhìn lướt qua cô gái nhỏ kia cũng biết được là một bé thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, không biết cô ấy có biết khiêu vũ hay không?


“Một vũ công chuyên nghiệp lại muốn so nhảy múa với người khác, không phải là thẳng không cần đánh sao?”


Tô Bích Xuân nghe được những lời này, sắc mặt của cô ta tái nhợt vì tức giận.


Đám đàn ông đầu đất này!


Vừa nãy khi con nhỏ đê tiện Tô Lam kia yêu cầu mình bỏ tay trái xuống, bọn họ không phải hò hét hăng hái nhất sao.


Hiện tại nhanh như vậy đã bị đóa sen trằng này câu hồn, còn mở miệng nói chuyện thay cô nữa chứ?


“Như vậy có làm sao? Vừa rồi chính cô ta nói muốn so cái gì cũng được. Nếu như: không có thẻ kim cương đen thì đừng có đi làm bình hoa di động. Tôi nói rồi, ai thua sẽ phải cởi trần bắt chước tiếng chó sủa rồi bò một vòng trên sàn nhảy”


Nói xong, cô ta quay đầu lại nhìn Tô Lam: “Thế nào? Nếu hiện tại cô quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi, nói không chừng tôi có thể cho cô một cơ hội.”


Tô Lam lạnh lùng nhìn chằm chăm cô ta, khóe môi nhếch lên mang đầy vẻ châm chọc.


Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô thản nhiên mở miệng: “Được.”


Vẻ mặt Tô Bích Xuân hiện lên nụ cười lạnh: Con nhỏ đê tiện Tô Lam này quả nhiên là vẫn biết sợ, đúng không?


Tự động nhận mình không bằng người khác, cho nên phải nhận thua đúng không?


“Vậy hiện tại, cô lập tức quỳ xuống dập đầu xin lỗi tôi đi”


Tô Lam cười nhẹ: “Tôi nói được chính là đáp ứng điều kiện của cô. Nếu ai thua thì phải cởi trân bắt chước chó sủa rồi bò một vòng trên sàn nhảy.”
 
Chương 2516


Chương 2516


Cái gì?



Bên kia Tô Bích Xuân đang chuẩn bị ngồi xuống chờ Tô Lam xin lỗi, sau khi nghe thấy những lời này thì “Xoạt” một cái, cô ta đứng dậy ngay lập tức.


Khuôn mặt kia vặn vẹo tới không dám tin.


Vậy mà con nhỏ đê tiện này lại dám chấp nhận!


Không phải cô ăn nhầm tim gan mật báo gì đấy chứ?


Đám đàn ông dưới sàn nhảy nhìn thấy Tô Lam kiêu ngạo như vậy, khắp đại sảnh lập tức vang vọng tiếng thét chói tai và tiếng huýt sao cổ vũ.




Cùng lúc đó tại khu khách quý ở lầu hai.


“Thật không dám nghĩ tới, bé thỏ trắng nhỏ nhà anh cũng có lúc chơi lớn như vậy”


Lục Mặc Thâm cố ý thở dài.


Hoàn toàn không để ý tới áp suất không khí của người đàn ông đứng bên cạnh mình đã thấp tới cực điểm.


Chỉ trong chốc lát, không khí sàn nhảy đã lên tới đỉnh điểm.


Tô Lam chọn thể loại nhạc jazz mà bắt đầu nhảy múa, hòa cùng nhịp điệu mạnh mẽ là dáng người lộng lấy độc nhất vô nhị.


Biểu cảm quyến rũ trên khuôn mặt trong sáng ấy rất vừa phải.


Khiến mỗi một động tác đều có sức hút mãnh liệt.


Đây là lần đầu tiên Quan Triều Viễn nhìn thấy Tô Lam như thế này.


Ngay cả khi cô khiến mọi người cảm nhận được mình là người ngồi trên đỉnh tháp cũng có thể dễ dàng khơi dậy khát vọng chỉnh phục của mỗi người đàn ông.


Quả thực Tô Bích Xuân có thể kích thích thị giác của mọi người nhưng đó cũng là thoáng chốc khơi dậy nội tiết tố trong cơ thể của những người đàn ông mà thôi.


Còn Tô Lam thì khác, cô chối từ dục vọng nhưng lại trò chuyện bằng cả trái tim và tâm hồn, cô khiến người khác nhớ mãi không quên.


So sánh giữa hai người ai thua ai kém đã rõ rành rành.


Lục Mặc Thâm vươn tay đẩy gọng kính mắt của mình Anh ta quay đầu nhìn đám đàn ông đã bắt đầu vội vàng điên cưồng dưới sàn nhảy.


“Cậu Quan cũng thật là rộng lượng, nếu như bây giờ người đứng trên sàn nhảy là người phụ nữ của tôi, thì tôi nhất định sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy được cảnh này”


Cặp mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn như: được ngâm sâu trong hồ nước buốt giá, quanh thân tản ra hơi thở khiến người người run rẩy.


Vẻ mặt đẹp trai kia đã hoàn toàn bao trùm trong lạnh lẽo.


Anh bình tĩnh cởi hai cúc áo sơmi trên cùng, khóe miệng cười lạnh treo lên vẻ khát máu: “Không phải cô ấy muốn thẳng sao? Tôi sẽ khiến cho cô ấy thắng.”


Nhưng cái giá phải trả sau khi chiến thẳng thì không thể nào đoán trước được.


Dù sao cũng không có người đàn ông nào chịu được việc nhìn thấy người phụ nữ của mình ở lăn xả trên sàn nhảy như vậy.


Quan Triều Viễn lạnh lão xoay người, anh sải bước đi xuống lầu một.
 
Chương 2517


Chương 2517


Lúc này âm nhạc trên sân khấu đã dừng lại Tô Lam dừng lại một cách duyên dáng trong động tác cuối cùng của mình, cô vuốt nhẹ tay phải rồi cúi đầu chào cảm ơn “Hú hú hú!”


Toàn bộ đàn ông bên dưới sàn nhảy lập tức bùng nổ.



Như thể toàn bộ kích thích trong cơ thể đều bị cô khơi gợi lên.


Tiếng gầm rú và tiếng huýt sáo không ngừng vang lên.


Nhìn đám đàn ông sôi máu dưới khán đài, Tô Bích Xuân tức giận tới toàn thân phát run.


Lúc này trên người cô ta còn khoác áo.




khoác, cô ta thật sự không dám tin: Làm sao chuyện này có thể xảy ra?


Tại sao có lại thể như vậy?


Rõ ràng Tô Lam chính là một khối gỗ cứng ngắt, làm sao cô có thể nhảy nhạc jazz được?


Hơn nữa, cô còn nhảy rất đẹp.


Dường như D.J cũng không đoán được lại có thể như vậy.


Nhìn qua Tô Lam tựa như một chú thỏ trắng nhỏ vô tội, thế nhưng cô lại có thế có sức bạo phát như Hôm nay cô biểu diễn trên sàn nhảy có thể nói là áp đảo Tô Bích Xuân hoàn toàn.


*Tin tưởng trong lòng mọi người đã có kết quả. Không thể nghi ngờ, màn so tài nhảy múa trên sân khấu ngày hôm nay người chiến thăng chính là…”


DJ kéo dài giọng điệu, bước tới bên cạnh Tô Lam đồng thời vươn tay kéo cổ tay của cô, Vào lúc đó, có một loạt cảm thán từ đám đông.


D.) chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, giây tiếp theo cổ tay phải của mình đã bị người ta nảm chặt.


Người đó chỉ cân dùng sức một chút đã có thể khiến cho anh ta bị ép mức phải trực tiếp quỳ gối xuống đất, đau tới mức oa oa kêu to: “Đau, đau quá, buông tay! Buông tay!


Buông ra, buông ral”


D.J hoảng sợ ngẩng đầu lên.


Đập vào mắt anh ta chính là người đàn ông có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt đẹp trai, khí thế vô cùng dũng mãnh đứng trước mặt mình.


Lúc này ánh mắt của người đàn ông đó đã lạnh tới cực điểm: “Bỏ đôi tay hôi hám của anh ra”


€ó lẽ là bị khí thế khủng bố này dọa sợ, D.J không ngừng liên tục gật đầu: “Được, anh trai này, tôi không đụng nữa. Anh mau buông tay ra, tay tôi sắp gấy rồi, thật sự sắp gấy rồi!”


Quan Triều Viễn lạnh lùng hất tay anh ta qua một bên.


Sau đó anh chậm rãi xoay người nhìn chăm chằm Tô Lam.


Cả cơ thể của cô gái này đã mềm nhữn, ánh mắt thì lại mơ màng, đây rất rõ ràng là do uống quá nhiều.


Giỏi.


Giỏi lắm.


Ánh mắt Quan Triều Viễn vô cùng lạnh lùng Bên trong như có thể ngưng tụ ra từng tảng băng, anh chỉ hận bản thân không thể trực tiếp nuốt chửng Tô Lam một cách thật sạch sẽ.


Anh đưa tay kéo cô vào lòng, giọng nói lạnh lùng tựa băng giá: “…”


“Một thân một mình chạy tới đây uống rượu thì cũng thôi đi, còn nhảy múa cho người ta xem, Tô Lam, em ăn phải gan hùm mật gấu rồi đúng không hả?”


Tô Lam lắc mạnh đầu, cô ngước mắt lên nhìn chăm chăm vào chàng trai đang đứng trước mặt mình.
 
Chương 2518


Chương 2518


Một lúc lâu sau, cô mới không nhìn nữa mà hạ mắt xuống, đưa tay lên véo mặt anh: “Anh đẹp trai, anh thật đẹp trai quá đi mất…”



Cô phản ứng như vậy làm gương mặt thanh tú của Quan Triều Viễn trở nên đen như than trong thoáng chốc.


Cô nhóc này đã say đến mức không nhận ra anh là ai luôn rồi, rốt cuộc là đã uống nhiều đến mức nào vậy?


“Vậy sao?”


Quan Triều Viễn dường như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra hai từ này.


Lời còn chưa dứt, anh đã đưa tay ra ôm Tô Lam lên, quay người lại chuẩn bị bước đi.




Thế nhưng, Tô Lam đã say bét nhè như v: thì sao có thể để cho anh dễ dàng vác đi như vậy?


Cô vừa hét vừa ra sức mà vùng vẫy: “Không muốn, không muốn, anh thả em ral Anh muốn đưa em đi đâu, em phải nhảy tiếp, em nhất định phải thắng đồ con gái hư hỏng Tô Bích Xuân đó…”


“Em đã thắng rồi” Quan Triều Viễn không hề dừng chân chút nào, hung dữ nói.


“Sao cơ… Đã thẳng rồi?” Tô Lam sững sờ một lát, sau đó cảm thấy ánh mắt bắt đầu mơ mơ màng màng thì lập tức lắc đầu thật mạnh: “Không đúng, em, em vẫn chưa nhìn thấy cô ta cởi sạch bò trên mặt đất m: Vừa dứt lời thì quả nhiên Quan Triều Viễn đã chịu dừng chân.


Anh cau mày, quay đầu nhìn về hướng của Tô Xuân Bích.


Tô Xuân Bích đang tính thừa cơ không ai thấy mà chuồn đi, ngước mắt lên nhìn một cái thì ngay lập tức bị ánh mắt của Quan Triều Viễn bắt gặp.


Lạnh lẽo, giá rét, cực kỳ phẫn nộ.


Chỉ một ánh mắt đã khiến cho Tô Xuân Bích run lẩy bẩy vì sợ.


Cô ta sợ hãi mà đứng yên tại chỗ không dám động đậy, cả đời này cô ta chưa từng trải qua cảm giác đáng sợ đến vậy.


Suy cho cùng, cô ta đã tận mắt chứng kiến cảnh lúc Liễu Mộng Oánh đắc tội với Tô im Thư, Triều Viễn đã làm cách nào cho Liễu Mộng Oánh ở chốn đông người thân bại danh liệt.


“Quan, Quan Triều…”


Tô Bích Xuân đã sợ đến mức nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp, toàn thân run lẩy bẩy: “Đừng mà, lần sau em không dám làm vậy nữa đâu, cầu xin anh, đừng làm vậy…”


Quan Triều Viễn lạnh lùng liếc qua Tô Bích Xuân một cái rồi quay đầu bước đi đầy dứt khoát.


Thấy anh đã đi, trái tim treo lơ lửng của Tô Bích Xuân rốt cuộc cũng quay trở về đúng vị tí.


May quá, Quan Triều Viễn chịu bỏ qua cho cô ta.


Thế nhưng cô ta chưa kịp mừng thầm thì đã nghe tiếng Quan Triều Viễn bình thản nói: “Có chơi thì có chịu.”


Tô Bích Xuân giật mình ngước mạnh lên thì đột nhiên nhìn thấy Lục Anh Khoa đang bước tới chỗ cô ta.


“Đừng, đừng, đừng mài”


Tô Xuân Bích điên cuồng mà lắc đầu.


Cô ta lảo đảo bò về hướng Quan Triều Viễn.


“Triều Viễn, anh không thể làm thế với em. Dù sao thì em cũng là chị của Tô Lam, coi như anh nể mặt của Tô Lam đi mà, anh không thể đối xử với em như thế”
 
Chương 2519


Chương 2519


Quan Triều Viễn mim cười đầy lạnh lẽo.


Nếu Tô Bích Xuân không nhắc tới việc cô ta là chị của Tô Lam thì có lẽ anh đã vì cô ta là phụ nữ mà xuống tay nhẹ hơn một chút tồi “Lục Anh Khoa.”



“Boss.”


“Diệp Sắc rộng bao nhiêu.”


“Không tính ghế lô của tầng hai và ba thì khoảng chừng ba trăm hộ”


“Nếu tính?”


“Hai nghìn hộ.”




Quan Triều Viễn thờ ơ quay đầu lại, lạnh lùng mà nhìn Tô Bích Xuân đã ngã ngồi trên mặt đất “Cho cô ta làm theo cách lúc nãy mà cô ta đã nói bò lên đi, một bước cũng không được thiếu.”


Lục Anh Khoa gật đầu: “Vâng”


“Đừng, đừng mà. Triều Viễn, cứu em với, đừng đối xử với em như vậy mà…”


Tô Bích Xuân ngồi bệt trên mặt đất mà khóc lóc điên cuồng.


Quan Triều Viễn ôm Tô Lam bước đi, chẳng thèm quay đầu lại đoái hoài cô ta lấy một lần mà đi thẳng ra ngoài.


Sau lưng anh, một đám đàn ông điên cuồng mà hò hét, huýt sáo vang dội cả một hội trường.


Dường như tất cả đều đang rất chờ mong cảnh tượng sẽ diễn ra sau đó.


Tô Lam mơ mơ màng màng quay đầu nhìn lại, cô nhìn thấy ở phía sau hình như đã có người bắt đầu lôi kéo quần áo trên người của Tô Bích Xuân.


Cô đơ người mất vài giây rồi đột nhiên giơ một bàn tay lên che mắt của Quan Triều Viễn lại.


Anh bị cô che mắt lại thì bước chân cũng tạm dừng theo, nói: “Tô Lam, bỏ tay ra.”


“Em không bỏ ra đâu.” Tô Lam nhõng nhẽo nói: “Anh không thể nhìn.”


Quan Triều Viễn đột nhiên hiểu ra điều gì đó.


Anh bình thản nói: “Sao người khác thì nhìn được, còn anh thì không nhìn được?”


Tô Lam ngơ ngác, dường như chính cô cũng không hiểu rõ vì sao.


Bàn tay cũng chậm rãi hạ xuống khỏi mắt của Quan Triều Viễn.


Cô nghiêng đầu, đơ mặt ra một lúc lâu, bộ dạng giống như đang muốn xác nhận điều gì đó.


“Nói ra xem nào.”


Lúc anh nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua mặt của cô khiến gương mặt của cô đã hồng lại càng hồng hơn.


“Bởi vì… Bởi vì… Bỗng nhiên trong đầu cô loé lên một tia sáng.


Hai tay của cô vòng qua cổ Quan Triều Viễn, đầu thì ra sức mà rúc vào trước ngực anh: “Bởi vì anh là của em, không thể nhìn người con gái khác.”


Vừa dứt lời thì gương mặt đang sa sầm vì tức giận của Quan Triều Viễn cũng trở nên dễ nhìn hơn: “Vậy sao?”


Tô Lam gật gật đầu đầy ngơ ngác, cô ngẩng đầu lên nhìn anh Lạy hồn, người gì mà đẹp trai thế này.


Lông mày đẹp, mắt đẹp, mũi đẹp, đến cả miệng cũng đẹp nốt, toàn thân trên dưới nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng đẹp chết đi được.


Cô vừa nghĩ thầm vừa dùng đầu ngón tay trượt dọc theo từng bộ phận trên gương mặt của anh.


“Ở đây, ở đây, ở đây nữa, đều là của em hết”
 
Chương 2520


Chương 2520


Đầu ngón tay thon thả của cô dừng lại trước đôi môi mỏng của Quan Triều Viễn.


Cô chớp chớp mắt: “Sao trông đôi môi này có vẻ lại ngon vậy nhỉ..”



Nghĩ đến đây, cô dứt khoát thuận theo ý nghĩ mà hành động Tay của cô đặt trên cổ của anh, cô thuận thế mà ngẩng đầu hôn lên môi anh.


Khi hai đôi môi chạm nhau, anh dường như cảm nhận vô cùng rõ ràng được sự dịu dàng mềm mại từ đôi môi của người thiếu nữ ấy, lúc này, Quan Triều Viễn dường mới chợt bừng tỉnh trở lại Đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Quan Thiên, thế mà hôm nay, anh lại bị một cô gái chọc ghẹo.


Vừa nghĩ đến việc chỉ cần anh tới chậm thêm vài phút nữa thôi, cô nhóc sẽ làm ra loại chuyện chẳng ra làm sao kia với tên đàn ông khác thì Quan Triều Viễn cảm thấy mình sắp điên lên luôn rồi.


Cô nhóc này gần đây thật chẳng ngoan chút nào!




Không dạy cho cô một bài học thì ắt cô không nhớ lâu được đâu!


Anh nới lỏng hai tay, cơ thể của Tô Lam nhanh chóng tuột xuống.


Cô giật mình la lên một tiếng nhỏ, cánh môi cũng rời ra khỏi môi của Quan Triều Viễn Con ngươi đầy lạnh lẽo của Quan Triều Viễn toát lên một tia phần nộ: “Chút nữa, anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”


“A… Chăm sóc?”


“Bụp”


Tô Lam bị Quan Triều Viễn thẳng tay ném vào dãy ghế sau của ô tô.


Cô bị rơi mạnh đến mức tưởng như hồn bay phách lạc luôn rồi.


Đầu óc thì mụ mị mơ hồ, đứng cũng không vững nữa.


Khi Quan Triều Viễn bước vào, anh nghe được mùi rượu vô vùng nồng nặc thì lập tức nhíu mày. Cô nhóc này uống loại rượu có độ cồn rất cao, thuộc loại cao nhất trong các loại rượu.


Bình thường tụ họp với nhau, người bình thường ai lại đụng đến loại này chứ.


Dù là người có đô cao bao nhiêu thì chắc chẳn cũng uống không nổi ba ly hơn.


Bình thường Tô Lam không hề biết uống rượu là gì. Hiện nay lại say đến mức bét nhè như thế này, hơn nữa còn có chút dấu hiệu của trạng thái thần kinh không được tỉnh táo. Chứng tỏ một điều, cô uống ít nhất nhiều hơn một ly.


Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?


Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh Tô Lam, toàn thân toát ra hơi thở của sự tàn bạo.


Mặc dù hiện tại Tô Lam đã say đến mức bất tỉnh nhân sự rồi nhưng cô vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái.


Dường như cảm nhận được sự tức giận của người đang ngồi cạnh, cô ngước lên nhìn Quan Triều Viễn một cái e dè rồi cẩn thận từng li từng tí nhích lại gần chỗ anh ngồi.


Cô nhẹ nhàng níu lấy tay anh, không bị đẩy ra.


Sau đó cô lại thử nhẹ nhàng đặt tay lên đùi anh, cũng không bị đẩy ra.


Tô Lam nhớ đến cảnh anh ôm cô khi nấy thì đứng dậy rồi ngồi lên đùi của anh đầy dứt khoát.


Bỗng nhiên có một em gái vừa mềm vừa thơm nhào tới, nếu đổi lại thành Quan Triều Viễn lúc bình thường thì có lẽ đã rất vui mừng rồi.


Thế nhưng bây giờ, thấy bộ dạng uống đến say mềm này của cô, anh chỉ cảm thấy vừa bực vừa phiền.


Anh bắt hai cái tay đang làm loạn trên người anh lại.


“Tô Lam, em có biết em đang làm gì không hả?”


Tô Lam ra sức gật đầu.
 
Chương 2521


Chương 2521


“Em biết mà, em chỉ là, chỉ là, muốn sờ cơ ngực của anh.”


Tô Lam tựa như đã biến thành một nữ lưu manh, vừa sờ vừa nắn cơ ngực của Quan Triều Viễn.



Thường ngày, lúc trông thấy cơ ngực của Quan Triều Viễn, cô đã muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi.


Chỉ là lúc đó không dám mà thôi.


Nhân lúc nửa tỉnh nửa say này, cô phải ra sức mà sàm sỡ cho đủ mới được.


Tay cô vừa sờ vừa nẵn ngực của anh vừa thuận theo đó mà sờ tới cơ bụng anh rồi dừng lại.


Tô Lam nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói nhỏ: “Cơ thể của anh thật tuyệt, chỉ có điều…”




Giọng nói của Quan Triều Viễn trầm thấp tựa như đang kìm nén một cảm xúc nào đó: “Chỉ có điều như thế nào?”


“Nhưng nếu so với Boss của tập đoàn Quan Thiên nhà em thì còn kém nhiều lắm”


Mở miệng thì nói lời chê bai ghét bỏ, nhưng cái tay đang hăng say sàm sỡ người ta của Tô Lam thì vẫn không hề có ý dừng.


Ánh giận trong đáy mắt của Quan Triều Viễn lại vơi thêm một chút, anh hỏi tiếp: “Boss của Quan Thiên nhà em là người nào? Đến anh cũng không sánh bằng?”


“Đương nhiên.”


Tô Lam ra sức mà gật đầu: “Mặt dù anh ấy đối với ai cũng trưng ra bộ mặt rét lạnh, có lúc thì bắt nạt em, có lúc thì uy hiếp em, có lúc còn chiếm tiện nghỉ của em…”


Sắc mặt của Quan Triều Viễn trở nên đen thui: “Thôi, coi như anh chưa từng hỏi câu này”


“Nhưng mà…”


Tô Lam đang nói dở thì đột nhiên chuyển lời Đôi mắt cũng mơ mơ màng màng mà ánh lên vẻ dịu dàng đầy quyến luyến “Nhưng anh ấy đối xử với em rất tốt, dù em có cãi bướng như thế nào thì anh ấy vẫn luôn bao dung em, chiều chuộng em vô điều kiện. Trên đời này, ngoài anh trai ra thì chưa từng có ai đối xử với em tốt như vậy…”


Nói một hồi, đôi mắt của cô cũng hồng lên.


Sau đó, cô cúi đầu ghé vào vòng tay của Quan Triều Viễn mà nức nở.


Quan Triều Viễn ôm lấy hai vai cô, tay véo véo mặt cô rồi kéo đầu cô lên đối diện với mình.


“Vì vậy, kể từ hôm nay trở đi, em chịu trách nhiệm gây sự, anh chịu trách nhiệm chiều chuộng em là được rỉ Thanh âm của anh giống như vang lên từ n chân trời nào đó, truyền mình với vẻ nghỉ hoặc.


Sao người này lại nhìn giống Boss của Quan Thiên vậy trời.


Anh ta vừa nói gì nhỉ: Hình như vừa nấy anh ta nói sau này sẽ luôn luôn chiều chuộng cô.


Cô nhìn chằm chằm miệng của anh, chớp chớp hai mắt rồi bất ngờ giữ mặt anh lại mà nhào tới hôn.


Tối hôm nay, đây là lần thứ hai Tô Lam chủ động hôn anh.


Quan Triều Viễn dang hai tay ra ôm lấy cô vào lòng.


Dưới sự tác động của rượu, lần này Tô Lam trở nên vô cùng nhiệt tình.


Hai tay của cô quấn lấy Quan Triều Viễn, nhiệt tình đáp lại Không biết đã qua bao lâu, hai người mới buông nhau ra.


Nhìn cô gái không biết đã ngủ say trong vòng tay mình từ lúc nào, trong đầu anh bỗng loé lên một suy nghĩ.


Có lẽ, sau này trong nhà cần chuẩn bị nhiều rượu hơn một chút.


Rất nhanh, anh liền quyết định vậy rồi.


Quán rượu 3200 phòng nào đó.
 
Chương 2522


Chương 2522


Minh Hoa cực kỳ cẩn thận đóng cửa phòng lại.



Cô ta căng thẳng đến mức cả người đều run lên: “Minh Hoa, đã đến nước này rồi thì mày tuyệt đối không được chùn bước, đây là cơ hội duy nhất của mày…”


Cô ta thì thầm nói mấy câu rồi đột nhiên quay người đi.


Trên chiếc giường lớn mềm mại, Nhan Thế Khải nghiêng nghiêng ngả ngả nãm trên đó, say đến bất tỉnh nhân sự.


“Bác sĩ Nhan?”


Minh Hoa đi qua đó, ngồi ở đầu giường Chỉ có điều Nhan Thế Khải không hề trả lời cô ta.




Cô ta dùng đầu ngón tay phác hoạ dọc theo khuôn mặt của của Nhan Thế Khải “Từ hôm nay trở đi, em gọi anh là anh Nhan được không? Em thật sự rất thích anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh rồi, anh có biết không?”


Nói đến đây, dường như cô ta không thế kìm nén được tình cảm của bản thân nữa nên liền cúi đầu xuống hôn lên môi anh ấy.


Sau đó, cô ta nhẹ nhàng nằm úp lên ngực Nhan Thế Khải, nỉ non mà thầm thì.


“Em đã bày tỏ nỗi lòng với anh rồi, thế mà anh lại từ chối em một cách tàn nhẫn như vậy, tim em rất đau, tim em rất đau anh có biết không? Vì sao anh lại không chấp nhận em chứ? Vì sao lại từ chối em? Em có chỗ nào không bằng Tô Lam chứ? Em thật sự rất đố ky với cô ta. Dựa vào cái gì mà cô ta có thể khiến cho anh đem lòng yêu cô ta những 10 năm trời ròng rã? Em thật sự đố.


ky với cô ta đến mức phát điên mất rồi!


Những chuyện em làm, đều do các người bức ép em vào con đường này mà thôi. Anh Nhan, hi vọng anh tỉnh lại thì đừng trách em nhé. Chỉ cần anh chịu ở bên em thì cho dù anh có không yêu em đi nữa em cũng vẫn cam tâm tình nguyện…”


Nói xong câu này thì cô ta cũng đứng dậy, hôn lên môi Nhan Thế Khải một lần nữa: “Anh Nhan, em đi tắm chút, anh đợi em một lát nhé.”


Mười mấy phút sau, Minh Hoa quấn một chiếc khăn tắm đi ra.


Cô ta rón rén đi tới cạnh bên Nhan Thế Khải, đưa tay buông lơi chiếc khăn vốn đã lỏng lẻo ra.


Cô ta nở một nụ cười đầy gượng gạo rụt rè rồi đưa tay cởi đồ Nhan Thế Khải ra.


Sau đó, cô ta nhẹ nhàng nằm vào vòng tay anh ấy…


“AI”


Tô Lam vẫn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, cô cảm giác đầu mình đau như búa bổ.


Cô lôi lôi chăn mền: “Nước, nước…”


Tiếng bước chân từ xa đang đến gần.


Một vật mềm mại chạm vào môi cô, nước cũng theo đó truyền vào miệng cô.


Cảm giác nóng rát trong cổ họng cũng không còn nữa.


Tô Lam mơ màng mở mắt ra.


Chỉ là lần mở mắt này khiến cô bị doạ sợ tới mức xém té thẳng từ trên giường xuống dưới nền.


Đây không phải là kí túc xá của Lan Ly!


Thậm chí cũng không phải là biệt thự của Quan Triều Viễn!


Nhìn bên kia giống như quán rượu vậy.
 
Chương 2523


Chương 2523


Quán rượu?


Tô Lam là một con người nhanh trí, cô tung mền ra phóng xuống giường.



“Á!”


Một tiếng hét đầy thảm thiết vang lên, đó cũng là âm thanh của trái tim Tô Lam đang vỡ nát.


“Quần áo của mình đâu? Vì sao? Làm gì có chuyện mình không mang quần áo chứ, quần áo đâu?”


Trong chốc lát, mồ hôi lạnh của Tô Lam đổ như mưa.


Cô sợ tới mức xoay mòng mòng Có lẽ đây là phòng tổng thống ở tiệm rượu Nhưng quần áo của cô đâu mất rồi?




Biến đâu mất rồi?


Hình như tối hôm qua cô đã uống nhiều hơn hai ly rượu thì phải.


Rượu đó thật sự rất mạnh.


Hình như cô còn thấy cả Tô Bích Xuân xuất hiện nữa.


Sau đó hình như là không nhịn được mà chạy qua đâm chọc cô ta.


Chuyện gì xảy ra sau đó thì cô thật sự không nhớ nổi nữa.


Hiện tại, cô không mặc đồ và tỉnh lại trong quán rượu.


Có nghĩa là hôm qua cô đã cùng với một tên con trai xa lạ uống rượu…


“Không thể nào, không thể nào.”


Tô Lam, dù sao mày cũng đừng tự mình doạ mình.


Tô Lam nhanh chóng đứng dậy.


Cô dùng một chiếc mền quấn cơ thể mình lại, sau đó cô bước từng bước một cẩn thận từng li từng tí di chuyển ra ngoài Chắc là bởi vì do cô quá cuống cuồng rời đi nên vừa bước đi được vài bước cô đã giảm lên cái mền đó.


“Bùm!”


Cô trực tiếp bị ngã sống soài thẳng ra khỏi phòng ngủ và năm trên thảm phòng khách.


Khăn trải giường trên người trượt xuống trải ra.


Tô Lam nằm trên mặt đất với tư thế kỳ quặc Khi cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy một đôi giày da thủ công, từ đãng xa tiến lại gần, cuối cùng đôi giày đó dừng lại ở trước mặt cô.


Tô Lam chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung.


Xong rồi, thực sự là một người đàn ông rồi.


Cô thực sự đã cùng với một người đàn ông làm bậy sau khi uống rượu rồi “Mới sáng ngày ra mà đã phục vụ món khai vị như thế này, lẽ nào em không biết buổi sáng đàn ông có khẩu vị tốt hơn sao?”


Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói bảy phần lạnh nhạt ba phần tức giận.


Giọng nói này…


Tô Lam nhanh chóng ngẩng đầu lên.


Sau khi phát hiện ra người đàn ông đứng trước mặt mình là Quan Triều Viễn, cô gần như đã khóc thầm vì sung sướng.


€ô như một con hổ đói lao đến vồ mồi, lại một con hổ khác lên núi sao.


Cô nhào thẳng vào vòng tay của Quan Triều Viễn: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi, cậu Quan, hóa ra là anh hải! Tôi còn tưởng, tôi còn tưởng…


“Em còn tưởng cái gì?”
 
Chương 2524


Chương 2524


Gương mặt điển trai của Quan Triều Viễn từ sớm đã biến thành đen như đít nồi rồi.


Nhưng bàn tay anh vẫn nhanh chóng giữ lấy eo cô sợ cô bị tuột khỏi người anh Tô Lam cong môi ủy khuất: “Tôi còn nghĩ đó là một người khác cơ.



“Người đàn ông khác sao?”


Phải tới tận lúc này, Tô Lam mới nghe thấy trong giọng nói của Quan Triều Viễn có gì đó hơi không thích hợp.


Hỏng rồi, vừa rồi cô lại quá phấn khích tồi Vì thế cho nên cô quên mất rằng bản thân cô ở Diệp Sắc, cái loại địa điểm như nơi đó mà say xin, lại còn bị Quan Triều Viễn bắt gặp thì sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng gì.


Cô lẩm bà lẩm bẩm như vậy rồi trượt xuống khỏi người anh, nhận thấy quần áo của mình bị xộc xệch cô hét lên một tiếng.




Cô ngồi xổm trên mặt đất, rồi nhanh chóng dùng chiếc mền quấn lấy cơ thể mình.


Khuôn mặt cô đỏ ửng trông giống như con tôm đã nấu chín.


Cô xong r Quan Triều Viễn nhìn thấy bản thân cô như thế này, anh ta nhất định sẽ xé xác cô.


©ô còn chưa quên rằng điều anh ta ghét nhất chính là phụ nữ uống rượu.


Ấy thế mà đêm qua cô không chỉ uống rượu mà còn say đến mức bất tỉnh.


Điều đáng sợ hơn là cô bị anh ta tận tay tóm về Tô Lam cảm thấy rùng mình.


Loại chuyện như thế này chỉ cần nghĩ đến thôi là đã cảm thấy kinh hãi rồi.


Quan Triều Viễn đút hai tay vào túi quần, anh quỳ một gối xuống và nhìn cô chằm chäm Tô Lam vùi sâu cái đầu kiêu ngạo của mình, cô thật sự không có gan đối diện với anh.


Tay người đàn ông nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn lại chính mình: “Tối hôm qua em rất nhiệt tình đó!”


“Nhiệt… Cái gì?”


“Đúng như em nghĩ đấy”


Giọng điệu của Quan Triều Viễn nhàn nhạt, khiến người ta không khỏi vừa mừng vừa giận: “Hôn anh khi nhìn thấy anh, lên xe thì ngồi vào lòng anh, sờ từ cơ ngực tới cơ bụng của anh nữa…”


“AI”


Tô Lam hét lên chói tai trực tiếp cắt ngang lời nói của anh.


Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đã biến thành màu gan lợn, cô căng thắng đến mức cổ cũng đỏ bừng rồi “Làm sao có thể như thế chứ, tôi, tôi làm sao có thể…”


Không thể nào như vậy được!


Cô là một cô gái có ăn có học, dịu dàng, đứng đắn, đúng mực nên sẽ không làm ra những chuyện không thể miêu tả như thế nào thế được.


Quan Triều Viễn chắc chắn là cố tình nhân lúc bản thân cô say rượu không biết gì mới ý vu oan cho cô thôi!


“Anh biết em sẽ không thừa nhận điều đó, vì vậy anh đã ghi lại toàn bộ quá trình.


Nếu em đã không tin, hay là anh phát lại nó một lần cho em xem nhé?”


Quan Triều Viễn vừa nói vừa lấy điện thoại ra khỏi túi.


“A a a, tôi không muốn, tôi không muốn.”


Tô Lam hét lên tiếng chói tai, cô nằm lấy tay Quan Triều Viễn: “Cậu Quan, tôi sai rồi, tôi hứa sau này sẽ không bao giờ tái diễn loại chuyện này nữ: Cô nhận sai rồi là được chứ gì?
 
Chương 2525


Chương 2525


Nhìn thấy thái độ của cô, sự lạnh lùng trong mắt Quan Triều Viễn tăng lên rõ rệt.


Anh nâng cằm cô lên và nhìn chằm chăm vào khuôn mặt ửng đỏ của cô: “Anh cho em một phút để em bình tĩnh lại Tô Lam rõ là khóc không ra nước mắt: “Cậu Quan… Tôi…”



Quan Triều Viễn hờ hững liếc nhìn cô, giọng điệu không có chút thông cảm: “Em còn năm mươi lăm giây.”


Tô Lam cố gắng giải thích: “… Ngày hôm qua tôi thực sự chỉ uống hai ly nhỏ thôi, sau đó tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, sau đó mọi việc lại thành ra thế này.”


Sau khi nghe được điều này, Quan Triều Viễn cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt cô: “Có bao giờ em nghĩ, nếu người đàn ông xuất hiện trước mặt em hôm nay không phải là tôi, vậy thì em sẽ làm gì không?”


Những lời này của Quan Triều Viễn khiến cơ thể Tô Lam cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên thảm thương.




Lo lắng, hoảng loạn, sợ hãi, và tội lỗi…


Khi cô tỉnh dậy, tất cả cảm xúc đó đều chen chúc mà xuất hiện vào lúc đó.


Tuy nhiên, sâu xa và sâu thẳm nhất là cảm giác tội lỗi Đó là cảm giác tội lỗi do cô phản bội Quan Triều Viễn.


Có trời mới biết cô đã hạnh phúc biết bao khi nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt mình là Quan Triều Viễn.


“Tôi biết, tôi biết bây giờ bất kể tôi có nói gì thì cũng đã muộn rồi…”


Tô Lam cúi đầu, hai tay đan vào nhau căng thẳng: “Nếu cậu Quan cảm thấy thực sự tức giận không thể tha thứ cho tôi, tôi, tôi sẽ…”


“Thì em sẽ làm sao?”


Sắc mặt của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên ảm đạm.


Bàn tay vốn dĩ đang giữ cảm cô lại đột nhiên tăng sức mạnh: “Em sẽ ly hôn với anh phải không?”


Cằm bị siết chặt khiến Tô Lam rất đau đớn.


Cô hoang mang và rối loạn nhìn Quan Triều Viễn, có chút không biết phải làm sao để trả lời anh.


Sao tự nhiên anh lại tức giận như vậy?


Anh thực sự là đã nói với cô, dù thế nào cũng sẽ không đề cập đến chuyện chia tay.


Nhưng mà anh cũng nói rằng điều anh ghét nhất là người khác chạm vào điểm mấu chốt của anh.


Anh ghét phụ nữ uống rượu, nhưng cô lại vi phạm điều đó hết lần này đến lần khác.


Anh ghét cô đi gặp Nhan Thế Khải, nhưng cô lại bí mật gặp anh ấy vào đêm hôm qua…


Anh ghét sự xấu xí của phụ nữ khi họ say xỉn, nhưng cô thì…


Nghĩ đến đây, Tô Lam muốn tìm một chỗ hở trên đất mà chui xuống.


“Ha”


Triều Viễn lạnh lùng cười chế nhạo ở trên đầu cô: “Anh luôn nghĩ sẽ chiều chuộng em như thế này, cho dù em có là cục đá, cuối cùng cũng sẽ có một ngày nào đó hòn đá cũng trở nên ấm áp.”


Tô Lam sững người mất một lúc, nhất thời cô không hiểu được ý của anh là gì.


“Em nói cho anh biết tại sao em lại một mình đi đến Diệp Sắc, em đã đi gặp ai, tại sao em lại uống rượu mạnh như vậy…”


Quan Triều Viễn nhìn chăm chằm vào cô, mọi lời nói như bị anh ép ra khỏi kẽ răng: “Những thứ này em không cho anh một lời giải thích hay sao?”
 
Chương 2526


Chương 2526


Tô Lam hoảng hốt, và đột nhiên cảm thấy không còn nơi nào để trốn: “Tôi, tôi đi gặp… Nhan Thế Khải…”


Lời cô còn chưa nói xong, cơn giận của Quan Triều Viễn đột nhiên nổi lên: “Tô Lam, anh rất muốn mổ bụng em ra để xem trái tim em có làm bằng đá không đấy.”



Nói xong, anh nới lỏng quai hàm của cô.


Đứng dậy, rời đi, dứt khoát và lưu loát.


“Cậu Quan…”


Tô Lam hoảng sợ mở miệng, nhưng đáng tiếc là câu sau cô vẫn chưa kịp nói ra.




Thì cửa phòng đã bị đập thật mạnh.


Khi nấy, trong khoảnh khảc đó, cô đã rất muốn nói ly hôn, nói những lời này.


Bởi vì chính ngay tại thời điểm đó, Tô Lam cảm thấy hình như có gì đó đặc biệt quan trọng trong lòng cô bị mang đi mất Cảm giác đó khiến cô càng thêm hoảng loạn tới tột đỉnh. Vì vậy cô không muốn nói ra những lời đó!


“Tô Lam, mày đúng là đồ ngu ngốc mà!”


Tô Lam ngã xuống đất, mũi hơi cay cay: “Cái đồ ngu ngốc này, ngoài việc làm rối tung mọi thứ ra, thì mày còn có thể làm gì nữa hả?”


Cô chỉ biết ngồi ngây người ra ở đó, mắt thì đỏ hoe. Cũng không biết thời gian đã qua bao lâu, cửa phòng tổng thống đột nhiên vang lên khe khẽ. Tô Lam kinh ngạc nhìn lên: “Cậu Quan…


“Cô Tô, cậu Quan vừa mới đi ra ngoài rồi, nhưng mà u ấy đã dặn dò tôi mang quần áo đến cho cô.”


Một nữ nhân viên phục vụ bước vào với bộ quần áo mới sạch sẽ trên tay.


Mặc dù cô ta biết rằng những vị khách có thể ở trong phòng tổng thống chắc chắn không phải là những người bình thường.


Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tô Lam như hồn bay phách lạc, cô ta không nhịn được mà liếc nhìn thêm một chút.


Nhìn vào người phụ nữ này, cô ta có thể đoán được rằng cô ấy đã bị một người đàn ông có tiền đùa giỡn sau đó bỏ rơi rồi.


“Cô Tô, tôi để quần áo ở đây được.


không?”


Tô Lam cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lại.


Quan Triều Viễn anh ta thực sự đã rời đi.


Lần này, cô thực sự làm tốn thương trái tim anh ta mất rồi.


Sau khi ra khỏi khách sạn, Tô Lam vẫn còn hơi ngơ ngác.


Đặc biệt là sau khi say rượu tỉnh dậy, cộng với thái độ vừa rồi của Quan Triều Viễn khiến toàn bộ tinh thần của cô dường như có chút hốt hoảng.


Thế cho nên cô mới mơ mơ hồ hồ bước đi, đến nỗi suýt chút nữa đi ra giữa đường mà không để ý.


”Tít tít tít tít…”


Âm thanh chói tai và dồn dập làm cô bừng tỉnh ngay lập tức Cô vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy một chiếc xe Sedan đang lao về phía cô nhanh như chớp…


“Á!”


Tô Lam bị dọa sợ đến hết hồn.


Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc này, một chàng trai bất ngờ lao ra từ bên đường.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom