Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2407


Chương 2407


Anh ta không đủ tư cách để đối xử với cô như vậy!


“Đau”



Tô Lam kêu lên một ng, chợt đẩy người đàn ông trước mặt ra, tiếp theo vung tay phải ra “Bốp!”


Một âm thanh dứt khoát.


Một cái tát trời giáng lên mặt Quan Triều Viễn.


Trong phòng vệ sinh nhất thời lâm vào sự im lặng chết chóc.




Dường như chỉ còn tiếng nước chảy tí tách sau bồn rửa mặt.


Sắc mặt Quan Triều Viễn hung ác âm hiểm đến đáng sợ.


Bộ dạng đó giống như có thể nuốt chửng người khác ở mọi lúc mọi nơi.


Sau khi cái tát được đánh ra, Tô Lam: mới khôi phục lại tinh thần.


Cô kinh hãi nhìn vào bàn tay phải của mình.


Trời ơi, cô thực sự đã tát Quan Triều Viễn một cái!


“Tôi, xin lỗi…”


Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ đó là chạy trốn.


Nếu như cô vẫn không chạy trốn thì Quan Triều Viễn nhất định sẽ bóp chết cô ở đây.


Ý nghĩ này vừa mới nảy ra Tô Lam liền chạy đi.


“Đứng lại”


Giọng nói lạnh băng của người đàn ông sau lưng truyền đến.


Tô Lam cũng không quay đầu lại Cô cũng không phải là đồ ngốc, lúc này còn không chạy thì hôm nay cô sẽ chết ở đây.


Chỉ có điều là tay vừa mới chạm vào nắm cửa, sau đó liền có một bàn tay to đột nhiên chống lên trên cánh cửa phía sau Một hơi thở lạnh lẽo lập tức bao trùm lấy cô.


Đầu ngón tay Tô Lam run lên không dám quay đầu lại: “Quan Triều Viễn, tôi nói với anh, mặc dù quả thực là chúng ta đã có chứng nhận rồi nhưng…”


“Nói tiếp” bên trong giọng nói của Quan Triều Viễn ở phía sau không đè nén được lửa giận.


“Nhưng ngoài ra tôi không muốn can dự vào cuộc sống và tình cảm của anh,a__”


Lời cô vẫn chưa nói xong liền bị Tuấn mạnh mẽ túm lấy người xoay lại.


Lưng bị đập vào cánh cửa phía sau, rất đau.


“Lén lút chạy ra ngoài gặp lại người yêu cũ sau lưng tôi, bây giờ người xấu lại tố cáo trước? Chuyện thật sao?”


Quan Triều Viễn nằm lấy cäm của cô, vẻ mặt u ám.


Vừa nghe được mấy chữ người xấu tố cáo trước, Tô Lam chỉ cảm thấy có một ngọn lửa không biết tên bỗng nhiên xuất hiện: “Tôi là người xấu tố cáo trước? Rốt cuộc.


tôi là người xấu tố cáo trước hay là các người nhất định phải ở chỗ này chướng mắt tôi? Có rất nhiều cách để thể hiện ân ái và chứng minh tầm quan trọng của đối phương nhưng không nhất thiết phải dây dưa đến tôi”


“Cô đang nói gì vậy?”
 
Chương 2408


Chương 2408


Lực trên tay Quan Triều Viễn càng mạnh hơn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gần như biến dạng.


Giờ phút này Tô Lam giống như một con mèo bị trụng lông, liều mạng giấy dụa: “Tôi nói, nếu như anh lấy tôi ra để kích động một người phụ nữ khác, chuyện này.



quả thực là quá buồn cười và ấu trĩ!”


Quan Triều Viễn nhất thời híp mắt lại: “Cô nói như vậy ngược lại tôi lại cảm thấy rất nực cười.”


“Nhưng mà điều nực cười hơn là cho dù thực sự là như vậy thì cô cũng chỉ có thể khuất phục. Tôi muốn cô ở bất cứ nơi nào thì cô cũng đều không có cách nào từ chối được”


“Anh… Hừ!”




Mắt nhìn thấy tay người đàn ông xé toạc chiếc áo len mỏng manh của cô.


Tô Lam dù có giấy dụa thế nào thì ở trước mặt anh cũng lộ ra vẻ không có chút năng lực phản kháng “Quan Triều Viễn, tên khốn kiếp nhà anh, anh không phải là đàn ông”


Tô Lam bị dọa chết khiếp, lúc nói chuyện cũng có chút không kiểm soát được lời nói.


“Tôi có phải là đàn ông hay không thì đợi một lát nữa cô sẽ biết thôi?”


“Anh buông tôi ra, tôi muốn ly hôn, anh đừng đụng vào tôi”


Cô vừa dứt lời thì động tác của người đàn ông cũng đột nhiên dừng lại Hơi thở lạnh băng kia quét qua: “Nói lại lần nữa?”


Cũng không biết tại sao mà Tô Lam bị sự hung tợn này của anh làm cho mũi bỗng cảm thấy chua xót, hốc mắt đỏ lên: “Cuộc đời này của tôi ghét nhất chính là kẻ thứ ba, tôi không muốn làm kẻ thứ ba.


Người trong lòng của anh đang ở bên ngoài, tại sao anh lại có thể ở đây làm những việc này với tôi? Anh buông tôi ra, buông rai”


Nhìn thấy bộ dạng đang liều mạng đánh anh của cô, cơn tức giận của Lê Triều Viễn vốn đã lên đến đỉnh điểm nhưng bỗng chốc lại ngây ngẩn cả ra.


Anh cứ như vậy nhìn cô nhóc ở trong lòng mình, dường như là đang tiêu hóa lời mà cô vừa nói.


Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh tựa hồ như bắt được điều gì đó quan trọng: Cô đang ghen sao?


Khi chụp được bàn tay nhỏ bé của cô đang làm càn đập tới: “Thực ra tôi rất tò mò.”


Tô Lam không cách nào nhúc nhích được chỉ có thể căm phãn nhìn chăm chằm anh: “Trước đây người khiêu khích ở trước mặt cô không thiếu nhưng cô vẫn rất bình tĩnh. Nhưng vì sao với một Lê Duyệt Tư lại có thể làm cô tay chân luống cuống lên rồi?”


Lời của Quan Triều Viễn giống như tiếng sấm bên tai Trong đầu Tô Lam bỗng chốc trống rỗng.


Đúng vậy.


Đúng là giống như lời Quan Triều Viễn nói, Lê Duyệt Tư với cô mà nói chẳng qua cũng chỉ là một người qua đường Cô rốt cuộc là đang giận cái gì?


Ủy khuất cái gì?


Nhìn thấy biểu cảm ngây dại của cô, lửa giận trong lòng Quan Triều Viễn nhanh chóng được dập tắt hơn phân nửa.


Anh hơi nghiêng người về phía trước, hai tay chống ở hai bên đầu cô: “Hay là nói, cô sớm đã yêu.


Tô Lam trong nháy mắt hét lên: “Yêu cái đầu anh!”


Quan Triều Viễn không nói gì mà dùng sức vỗ vào chiếc mông nhỏ của cô một cái: “Người làm mẹ rồi khônng được phép nói bậy”


“ối, Quan Triều Viễn, tên khốn kiếp nhà anh”


Thẩm Tư Huy ở bên ngoài phòng ăn thấy hai người Quan Triều Viễn và Tô Lam mãi vẫn chưa ra ngoài.
 
Chương 2409


Chương 2409


Anh ta nhíu mày đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.


Vừa đi đến nhà vệ sinh nữ liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nức nở trầm thấp của phụ nữ.



Thẩm Tư Huy quay đầu lại, liếc nhìn thấy Lê Duyệt Tư vẫn đang quay quảng cáo liền giơ tay ra gõ cửa nhè nhẹ Anh ta vuốt mũi và hạ giọng nói: “Anh hai, vừa vừa thôi là được rồi, đừng có quá mức.”


Sau một hồi im lặng, bên trong truyền ra giọng nói gắt gỏng của Quan Triều Viễn: “Cút!”


“Được, được, em cút là được chứ gì.”


Tận đáy lòng Thẩm Tư Huy cảm thấy thương tiếc thay cho Tô Lam.




Nếu như để Lê Duyệt Tư phát hiện con mèo hoang nhỏ mà Quan Triều Viễn vẫn luôn ôm trong lòng và cẩn thận che chở là Tô Lam thì không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào Quần áo của Tô Lam đã bị anh xé rách, mái tóc dài rối tung xõa ở trên vai.


Lúc này cô đang dựa vào trong lòng của Quan Triều Viễn, dùng hết sức căn vào bả vai anh Cô tiếp tục cản cho đến khi mùi gỉ sắt lan ra nhưng cô vẫn không nhả ra.


Đợi đến lúc răng cô đã chua rồi cô mới căm hận mà nhả ra.


Quan Triều Viễn cúi đầu nằm lấy cằm cô: “Cần đủ rồi?”


Tô Lam oán hận: “Không đủ.”


“Vậy thì quay lại tiếp tục.”


Quan Triều Viễn bỗng nhiên đứng thẳng người lên.


“Tôi không muốn” Tô Lam quay người muốn chạy nhưng vẫn chưa chạy được hai bước đã bị Quan Triều Viễn bắt lại.


“Vậy… Cô định đi ra như vậy sao?”


Lời anh nói nhắc nhở cô, Tô Lam cúi đầu xuống quét mắt nhìn, nhất thời hô lên một tiếng, vội vàng dùng hai tay che trước ngực: “Đừng nhìn”


“Trên người cô còn có chỗ nào mà tôi vẫn chưa nhìn qua sao?”


Quan Triều Viễn ghét bỏ liếc nhìn cô, cởi xuống áo khoác rồi trực tiếp khoác lên người cô.


Sau đó đưa tay ra ôm lấy cô.


Tô Lam giật giật cổ áo rồi đề phòng lùi về phía sau một bước: “Tôi có chân, có thể tự đi”


Hơn nữa, Lê Duyệt Tư hiện tại đang ở bên ngoài, cô không muốn rước thêm phiền toái.


Nở một nụ cười lạnh lùng, cô quay người lại mới bước được hai bước.


Đột nhiên cảm thấy cơ thể nhất thời nhẹ bằng, giây sau cả người đều bị tên đàn ông vô cùng xấu xa trực tiếp vác lên vai.


“Quan Triều Viễn, có phải là anh điên rồi không?”


Tô Lam kêu lên và bắt đầu không ngừng đạp và đá giấy dụa: “Anh buông tôi ra! Đi ra như vậy sẽ khiến người khác nhìn thấy! Buông ra.”


Bốp’ Một cái vỗ không nặng không nhẹ đánh vào trên chiếc mông nhỏ của cô.


“Nếu như cô muốn để cả thế giới đều nhận ra cô vậy thì cứ tiếp tục động đậy đi!”


Sau khi cảnh cáo nhẹ nhàng xong rồi trực tiếp kéo cửa phòng vệ sinh ra, Quan Triều Viễn cứ như vậy mà bước ra ngoài một cách công khai.


Xong đời rồi.


Tô Lam vội vàng che mặt mình lại, dứt khoát bày ra bộ dạng xác chết trên vai của anh.
 
Chương 2410


Chương 2410


Tôi đã ngất đi rồi và tôi không biết gì hết.


Bên trong nhà ăn, Lê Duyệt Tư vừa quay xong một cảnh hoàn chỉnh, đang ngồi sang một bên chuẩn bị trang điểm lại.



Na Na hết lần này đến lần khác nhìn vào.


nhà vệ sinh ở bên đó, một lúc sau cuối cùng cũng không nhịn được mà đi đến bên cô: “Duyệt Tư, tôi nhìn thấy hai người bọn họ vào phòng vệ sinh lâu như vậy, chắc không phải…”


Lời của Na Na vẫn chưa nói xong thì đã nhận được ánh mắt sắc lạnh của Lê Duyệt Tư làm cho cô ta sợ đến mức vội vàng im bặt: “Chuyện của anh ấy không đến lượt cô phán xét”


Tuy rằng nói như vậy nhưng ánh mắt nghỉ ngờ của Lê Duyệt Tư vẫn quét về phía nhà vệ sinh ở bên đó, trong lòng mang theo hoài nghi.


Na Na cảm thấy vô cùng ủy khuất, đưa qua cho Lê Duyệt Tư một bình nước: “Duyệt Tư, thực sự không phải là tôi nói hưu nói vượn. Có điều cô không biết, lúc vừa rồi tôi đi đến phòng nghỉ ở bên kia lấy túi mỹ phẩm thực sự đã nghe thấy tiếng động kì lạ ở bên trong nhà vệ sinh.”




Vừa nói trên khuôn mặt của cô ta đã hiện rõ sự ganh ghét và dữ tợn: Nói đến âm thanh kỳ lạ trước mặt Lê Duyệt Tư tỏ vẻ vô cùng e ngại. Cô ta nghe rõ phía bên trong có giọng của phụ nữ!


Na Na chợt nằm chặt nằm đấm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.


Cái người phụ nữ tên Tô Lam kia quả thực là không biết liêm sỉ.


Lần đầu tiên gặp mặi trên đùi đàn ông.


Lúc này còn cùng người ta vào nhà vệ sinh làm ra việc không cần mặt mũi kia, quả thực là quá vô sỉ.


Lê Duyệt Tư tựa hồ như bị thuyết phục.


Cô ta lạnh lùng ném bình nước sang một bên, một tay thì đẩy thợ trang điểm ra rồi đứng dậy.


Nhìn thấy bóng ảnh Lê Duyệt Tư đi về phía nhà vệ sinh bên kia, Na Na cười lạnh: Con đi, đợi xem cô sẽ bị trừng trị như thế nào.


Sau một hồi do dự, Lê Duyệt Tư đang chuẩn bị đưa tay lên gõ cửa.


Đột nhiên cửa lớn bị người phía trong đẩy ra.


“Ôi trời ơi”


Cả người Na Na kinh hãi hét lên.


Cô ta nhìn thấy cái gì vậy?


Cậu chủ Viễn đang vác người phụ nữ khốn kiếp kia từ nhà vệ sinh đi ra ngoài.


Lúc này, sắc mặt Lê Duyệt Tư đã khó coi tới cực điểm.


Nhưng với sự rèn dũa hàng ngày của diễn viên mới khiến cô ta gắng hết sức để khuôn mặt không bị thay đổi: “Triều Viễn, hai người ở trong nhà vệ sinh nữ à?”


Quan Triều Viễn nhàn nhạt quét mắt nhìn cô †a một cái, không nói gì rồi quay người muốn đi.


Sự đoan trang của Lê Duyệt Tư không duy trì được nữa.


Cô ta vội vàng đuổi theo vài bước, một tay bắt lấy cánh tay của Quan Triều Viễn.


“Triều Viễn”


Quan Triều Viễn dừng chân lại, vẻ mặt vô.


cùng đáng sợ: “Có phải tôi làm việc gì cũng cần phải báo cáo với cô?”


Lê Duyệt Tư sửng người một lúc rồi vội vàng buông tay ra: “Anh biết em không có ý này mà”


Quan Triều Viễn quay đầu liếc nhìn người trên vai, đang định mở miệng nói gì đó.
 
Chương 2411


Chương 2411


Đúng lúc này thì Thẩm Tư Huy đột nhiên chạy đến, một tay bắt lấy cánh tay anh.


Trong mắt tràn đầy sự nhắc nhở: Đừng quên mối quan hệ giữa hai nhà họ Quan và nhà họ Lâm.



Ánh mắt Quan Triều Viễn lóe lên.


Đầu ngón tay vốn là nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân của Tô Lam nhưng châm chậm đi lên…


Cả người Tô Lam run lên, trong lòng đã sớm muốn lăng trì tên lưu manh này rồi.


Mắt thấy miếng đậu hũ này ăn cũng được kha khá rồi, Quan Triều Viễn nhìn về phía Lê Duyệt Tư: “Sắp tới giờ ăn tối rồi, nếu như cô không sớm hoàn thành công việc thì đến lúc đó có muốn đi cũng không thể đi được.”




Vừa nói anh vừa chỉ vào cửa nhà ăn.


Dường như có người phát hiện Lê Duyệt Tư đang quay quảng cáo ở đây vì vậy càng ngày càng có nhiều người đến chặn ở cửa chuẩn bị sẵn sàng xem phong thái của ngôi Sao lớn.


Sắc mặt Lê Duyệt Tư lập tức biến đổi: “Em biết rồi”


Lúc hai người đi ngang qua Quan Triều Viễn nhàn nhạt mở miệng: “Cô ấy ngất xỉu, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện”


Lê Duyệt Tư ngẩn người trong giây lát.


Nhìn bóng dáng Quan Triều Viễn xa dần, khóe miệng cuối cũng cũng buông lỏng Cô ta sớm đã nói rằng cô và bọn người Thẩm Tư Huy không giống nhau.


Không ai có thể lay chuyển được vị trí của cô trong lòng Quan Triều Viễn.


Anh cũng sẽ tuyệt đối không nói dối cô.


Nếu như anh nói với cô không có vậy thì quả thực là không có.


Na Na ở một bên vô cùng bực bội: *Tiểu Tư, cô cứ như vậy mà buông tha cho con tiện nhân kia sao?”


Lê Duyệt Tư là một người thông minh.


Cũng biết được vừa rồi bản thân bị mấy câu của Na Na kích động làm cho bản thân nóng lòng mới có thể hấp tấp nghỉ ngờ Tô Lam.


Còn làm cho Quan Triều Viễn cảm thấy khó chịu.


Hiện tại nghe thấy cô ta vẫn lải nhải bên tai mình, khuôn mặt tươi cười của cô ta trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm: “Tôi thấy Tô Lam nói không sai, giữ lại cô bên cạnh sớm muộn gì cũng sẽ làm mất uy tín của tôi!”


Quan Triều Viễn anh tuấn đẹp trai, anh cứ đàng hoàng vác một người phụ nữ đi ra ngoài như vậy thu hút hoàn toàn sự chú ý của người qua đường.


Tô Lam chỉ có thể chui đầu vào trong áo vest, tận đáy lòng sớm đã mắng tên kia mười nghìn lần.


Quan Triều Viễn kéo cửa xe ra rồi ném cô vào trong.


Tô Lam vẫn chưa kịp ngồi ổn định liền bắn lên theo phản xạ có điều kiện và muốn chuồn đi.


Quan Triều Viễn túm lấy cánh tay của cô.


Khuôn mặt nhỏ của Tô Lam đau đến tái nhợt, thấp giọng kêu một tiếng: “AI”


Quan Triều Viễn cau mày trực tiếp ôm cô vào lòng rồi xắn ống tay áo của cô lên Chợt thấy một vết thương nhỏ bầm tím.


Tô Lam cảm giác được khí áp quanh người anh được giảm xuống.


Cô không được tự nhiên muốn rút tay về.


“Tôi muốn xuống xe, tôi phải đi đón bọn trẻ rồi”
 
Chương 2412


Chương 2412


Nghĩ đến vừa rồi do bản thân quá tức giận nên xuống tay hơi nặng khiến cô bị thương, Quan Triều Viễn nhíu mày: “Thật là vô dụng”


“Ai bảo anh ra tay nặng như vậy. Tôi không không tâm, tôi muốn xuống xe”



Ở cùng với người đàn ông này quả thực là quá nguy hiểm rồi.


Nhưng đối với sự kháng nghị của cô, Quan Triều Viễn thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt.


Hai chân kẹp lại cử động của cô sau đó từ thùng xe ở chỗ ngồi phía sau lấy ra một tuýp thuốc mỡ rồi bắt đầu giúp cô bôi thuốc.


“Tôi không cần, tôi muốn xuống xe.”




Tô Lam vẫn ngoan cố chống cự, hung hăng nhìn anh chắm chằm.


Người đàn ông làm lơ, sau khi im lặng bôi thuốc xong cho cô cuối cùng cũng mở miệng: “Cô ta không phải người trong lòng, cô cũng không phải là người thứ ba”


“Cái gì?”


Tô Lam có phần sửng sốt.


Quan Triều Viễn đặt thuốc mỡ sang một bên rồi chỉnh lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô để cô nhìn mình: *Vì vậy đừng tiếp tục gây chuyện với tôi nữa, hửm”


Gây chuyện?


Trong phút chốc khuôn mặt cười của Tô Lam đỏ bừng lên.


Lời nói lúc này trở nên lắp bắp: “Ai gây chuyện với anh? Cô ta có phải người trong lòng anh hay không thì cũng là chuyện của các người, tôi chẳng có hứng thú muốn biết”


“Cô không có hứng thú muốn biết nhưng tôi có hứng thú nói cho cô thì phải làm sao?”


“Tôi không muốn nghe”


Tô Lam vội vàng bịt tai mình lại.


Quan Triều Viễn không chịu buông tha cho cô, nhất thời nằm lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi dựa vào bên tai cô: “Lần sau mà còn dám vì cô ta mà gây chuyện với tôi thì tôi sẽ lập tức nói cho cô ta biết quan hệ của chúng ta.”


“Đừng”


Tô Lam vội vàng mở miệng ngắt lời.


Đôi mắt của người đàn ông nheo lại một cách không hài lòng, trên mặt dường như hiện lên tia lạnh lùng.


Cái cô nhóc Tô Lam này sợ người khác biết được mối quan hệ của hai người họ đến như vậy sao?


“Mặc dù tôi không biết rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì nhưng mắt tôi có thể phân biệt được, Lê Duyệt Tư đều có thái độ thù địch đối với người phụ nữ bên cạnh anh.


Tôi không muốn kiếm thêm phiền phức, tránh khỏi ngày nào đó bị người hâm mộ của cô ta phơi xác trên phố”


Quan Triều Viễn nhướn mày hoàn toàn không tin: “Chỉ đơn giản như vậy thôi?”


“Không thì sao? Không lẽ Cậu chủ Viễn cho rằng tôi đang ghen sao? Anh thật là tự tin”


Nhìn thấy bộ dạng xù lông của cô, Quan Triều Viễn cũng không trêu chọc cô nữa.


Thay vào đó anh đưa tay ra ghế sau lấy ra một chiếc áo sơ mi trằng: “Thay cái này đi”


Lại là sơ mi trắng Sắc mặt Tô Lam đen lại.


Cô lén liếc nhìn Quan Triều Viễn một cái Cái tên này không phải là có sở thích đặc biệt nào chứ?
 
Chương 2413


Chương 2413


Dường như nhìn thấu được sự nghỉ ngờ trong đáy mắt của Tô Lam, Quan Triều Viễn uể oải nói “Hay là cô định mặc như thế này ra ngoài?”



Cúi đầu nhìn quần áo của mình đã bị xé ngổn ngang, Tô Lam trong lòng không nhịn được thầm mảng một câu cầm thú.


Sau một hồi loay hoay, cô bực bội nhận lấy chiếc áo sơ mi trằng sau đó quơ quơ móng vuốt nhỏ: “Tôi phải thay quần áo, anh xoay người lại đi”


Lần này Quan Triều Viễn lại bất ngờ hợp tác.


Khóe miệng anh nhè nhẹ nhếch lên rồi quay người đi.


Tuy rằng hai người đã có tiếp xúc thân mật nhưng cứ như vậy mà tùy tiện thay quần áo trước mặt anh, Tô Lam bày ra dáng vẻ nô tì không làm được.




Sau khi cởi áo vest xuống, Tô Lam vẫn chưa yên tâm mà quay lại nhìn một cái.


May sao Quan Triều Viễn vẫn coi như là chính nhân quân tử, cả quá trình anh đều lặng lẽ ngoan ngoãn mà không có ý định nhìn trộm.


Thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng cởi bỏ bộ quần ào trên người xuống rồi mặc lên chiếc sơ mi rộng thùng thình Vì để cho quần áo nhìn trông tự nhiên hơn một chút cô vừa xắn tay áo lên vừa nhét một phần vạt áo vào trong quần.


Sau khi xác định không có vấn đề gì nữa cô mới mở miệng: “Được rồi”


Quan Triều Viễn quay người lại, trên mặt như cũ vẫn không có quá nhiều biểu cảm.


Chỉ có điều trong mắt lại nhuộm một tầng bóng mờ.


Tô Lam không hề biết rằng: Lúc Quan Triều Viễn xoay người, anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình thay quần áo của cô qua hình ảnh phản chiếu trên kính.


Bối cảnh là đường cong tuyệt đẹp, vòng eo mềm mại và mảnh khánh.


Mặc lên một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình cô lại có một loại mỹ cảm mỏng manh khác.


Quan Triều Viễn vừa nghĩ đến đó, đang định tiến đến phía trước hôn cô.


Tô Lam chui ra ngoài thật nhanh, trực tiếp mở cánh cửa xe ra.


“Cô giáo nhà trẻ ra rồi, chúng ta mau qua đón con đi”


Quan Triều Viễn thấy bóng lưng chạy trối chết của cô, vành tai đã đỏ bừng lên, khóe miệng vô thức nhếch lên.


“Bố ơi, mẹ ơi!”


Tô Mỹ Chỉ vừa nhìn thấy hai người họ liền vung ra khỏi tay cô giáo rồi chạy phóng thật nhanh ra.


Tô Lam ngồi xổm trên mặt đất rồi dang rộng hai tay ra chuẩn bị nghênh đón cái ôm của con gái.


Nhưng sắp đến gần cửa lại thấy Tô Mỹ Chi xoay người lao thẳng vào trong vòng tay của Quan Triều Viễn.


“Con nhóc thối”


Nhìn thấy Tô Mỹ Chỉ vui vẻ rúc vào ngực Quan Triều Viễn, Tô Lam bất mãn nhéo vào hai má cô bé: “Có ba rồi đến cả mẹ cũng không cần nữa rồi đúng không?”


Tô Mỹ Chỉ ôm lấy khuôn mặt điển trai của Quan Triều Viễn rồi “chụt” một phát lên mặt anh: “Vì mẹ còn có Cát Cát mài”


Vừa nhắc đến Tô Duy Hưng, Tô Lam thuận thế quay đầu nhìn lại Nhưng nhìn thấy tên nhóc kia căn bản không nhảy nhót vui vẻ như Tô Mỹ Chỉ.
 
Chương 2414


Chương 2414


Từ sau khi nhìn thấy Quan Triều Viễn, cậu bé vẫn luôn đứng ở cạnh cô giáo Bạch Tuyết, dường như không có ý định đi qua.


“Duy Hưng, nhanh lại đây, tại sao còn đứng ở đó vậy?”



Tô Duy Hưng nhíu mày liếc nhìn qua Quan Triều Viễn xong rồi vẫn đi tới.


Phản ứng này của cậu bé dường như có phần kỳ lạ.


Cậu nhóc này chín chắn hơn rất nhiều so với những bạn nhỏ cùng tuổi khác, bình thường cũng không có bộc lộ cảm xúc ra ngoài Nhưng trước đây đối với Quan Triều Viễn cậu bé cũng không có thể hiện ra vẻ mặt có phần kháng cự lại như vậy.


Không biết hôm nay vì sao lại như vậy?




Từ nhà trẻ đến biệt thự, Tô Duy Hưng vẫn luôn trâm mặc, một chữ cũng không nói mà nhìn ra ngoài cửa sổ.


Khi trở về biệt thự ăn tối, cậu bé cũng tùy tiền ăn hai miếng rồi về lại phòng Tô Lam nhíu mày: “Mỹ Chỉ, hôm nay có chuyện gì xảy ra với Cát Cát ở trường sao?”


Tô Mỹ Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc: “Không có”


Vậy thì thật kỳ lạ.


Tô Lam buông đũa xuống, đang chuẩn bị lên lầu hai hỏi thăm.


Nhưng cô vừa mới đứng dậy thì bả vại đã bị một bàn tay to đè xuống.


Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, Quan Triều Viễn đã đứng dậy: “Tôi đi xem, có thể sẽ tốt hơn một chút so với cô đi.”


Tô Lam nhất thời ngây người, thậm chí sau đó còn lộ ra biểu cảm như được sủng ái mà lo sợ.


Cô là một người phụ nữ có tâm tư tinh tế, và cô đương nhiên có thể nhìn ra được hôm nay Tô Duy Hưng đối với Quan Triều Viễn có một kiểu xa lánh khó giải thích.


Chỉ có điều cô không thể ngờ rằng lúc này Quan Triều Viễn cũng đã nhìn ra, thậm chí còn chủ động ngỏ ý muốn nói chuyện với con trai.


Trong lồng ngực không khỏi có chút cảm giác ấm áp khó nói.


“ừ”


“Cốc cốc cốc.”


Quan Triều Viễn lên đến lầu hai, nhẹ nhàng gõ của phòng của Tô Duy Hưng Đợi một lúc lâu sau, anh phát hiện bên trong không có bất kì động tĩnh nào Ánh bất giác khẽ cau mày.


Lúc đang định chuẩn bị gõ cửa thêm lần nữa, anh phát hiện cửa phòng không hề đóng mà chỉ khép hờ lại.


Quan Triều Viễn không do dự mà đẩy cửa đi vào.


Bên trong căn phòng ngủ ấm áp nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé kia.


Quan Triều Viễn xoay người đi đến nhà vệ sinh, phát hiện thấy trong phòng vệ sinh cũng không có bóng người nào cả.


Anh nhíu mày lại hồ nghị, lúc vừa chuẩn bị xoay người đi ra ngoài tìm kiếm.


Đột nhiên nghe thấy tiếng “lạch cạch” ở ban công truyền đến.


Ánh mắt anh khẽ run lên, nhanh chóng bước về phía ban công.


Càng tiến lại gần, anh càng ngạc nhiên khi phát hiện có một tấm ga trải giường đang được buộc trên thêm ban công Mà cái tên nhóc Tô Duy Hưng kia đang đeo theo cặp sách rồi quăng chiếc ga giường xuống và leo xuống lầu một cách cẩn thận tỉ mí.


“Tô Duy Hưng”
 
Chương 2415


Chương 2415


Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh băng của Quan Triều Viễn, dường như bị dọa cho một phen, cả người Tô Duy Hưng run lên, hai tay bỗng nhiên thả lỏng “At”



Cả người kinh sợ kêu lên, tên nhóc sẩy tay rơi xuống ngã lăn xuống phía mặt đất.


Ánh mặt Quan Triều Viễn nhất thời run lên, lật người nhảy xuống gẩn như không chút suy nghĩ.


Anh một tay ôm lấy Tô Duy Hưng rồi che vào lồng ngực.


Hai người cứ như thế mà ngã xuống rồi lăn một vòng trên mặt đất.


Vì được Quan Triều Viễn bảo vệ rất kĩ nên Tô Duy Hưng hoàn toàn không bị thương.




Ngược lại là Quan Triều Viễn, bên ngoài cánh tay anh bị xước vài chỗ và đã bắt đầu chảy máu.


“Ba, ba không sao chứ?”


Tô Duy Hưng nhất thời sững người một chút rồi vội vàng rút ra một tờ giấy vệ sinh ở.


trong túi rồi lau mu bàn tay cho Quan Triều Viễn.


Đôi chân dài của Quan Triều Viễn tự nguyện ngồi như vậy dưới mặt đất, ánh mắt sâu thẩm nhìn động tác của Tô Duy Hưng, đáy mắt tựa hồ như có một làn sóng lớn.


Ngay lúc này, Tô Lam ở trong phòng khách dường như nghe thấy tiếng động ở bên ngoài liền vội vội vàng vàng chạy ra.


Sau khi cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nhịn được mà kinh hãi hô lên.


Vừa quay đầu lại, tấm ga trải giường rơi từ lan can lầu hai xuống, trong nháy mắt liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.


Khuôn mặt xinh đẹp của cô trầm xuống, cô hùng hổ bước đến: “Tô Duy Hưng, rốt cuộc là con bị làm sao vậy? Mẹ vẫn luôn cho rằng con rất hiểu chuyện, sẽ không làm ra những chuyện càn quấy như vậy”


Tô Lam vẫn chưa kịp dạy dỗ con mình, vừa nghiêng đầu lại thì nhìn thấy Quan Triều Viễn đã bị thương.


Cô lại càng thêm hoảng sợ, vội vàng nửa quỳ trên mặt đất năm lấy tay của anh giơ lên: “Trời ơi, anh bị thương rồi.”


Khóe miệng Quan Triều Viễn cong lên: “Tôi…”


Chưa kịp nói được lời nào đã thấy khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam dường như sắp khóc rồi.


Cô nổi giận đùng đùng nhìn chăm chằm Quan Triều Viễn “Có chuyện gì với anh vậy? Bình thường không phải là bản lĩnh rất giỏi sao? Mới có độ cao như thế này mà đã để bản thân bị thương rồi?”


Lần đầu tiên bị Tô Lam mắng như vậy, Quan Triều Viễn nhất thời ngây ngẩn.


Nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi trên mặt đất ngơ ngác nhìn mình, Tô Lam cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy.


Mỗi tay nằm lấy một người rồi hùng hổ bước vào trong nhà: “Hai người các người thật không thể để tôi bớt lo chút nào được!”


Vú Bảo đứng ở một bên quan sát toàn bộ không khỏi trợn mắt há mồm.


Bà ở bên Quan Triều Viễn từ rất nhỏ nên đã được gọi về nhà cũ để chăm sóc anh.


Vì vậy bà rất rõ, từ nhỏ đến lớn, người lớn trong nhà đến một câu nặng lời cũng chưa từng nói qua với Quan Triều Viễn.


Nhưng lần này sau khi anh bị vợ mảng cho một trận.


Anh không những không có chút phản ứng buồn bực nào mà trong ánh măst còn giống như đang biểu lộ ra ý cười.
 
Chương 2416


Chương 2416


Trời ạ, đây có phải là mặt trời mọc từ phía tây rồi không?


Hay là tính cách của cậu chủ đột nhiên đã thay đổi rồi?



Trong phòng khách, Tô Lam đang bôi thuốc cho Quan Triều Viễn.


Vừa bôi thuốc cô vừa cẳn nhn trách móc không ngừng: “Anh cũng thực là quá bất cẩn rồi!”


“Lần sau nhất định phải chú ý”


Tô Lam đang nổi nóng, thậm chí còn quên mất rằng vừa rồi lúc Quan Triều Viễn trả lời cô, trong giọng điệu còn mang theo một tia nịnh nọt.




Tô Lam nghiêng đầu nhìn qua, không vui nhìn chằm chằm con trai của mình: “Còn con nữa, hôm nay rốt cuộc là đã có chuyện gì? Tại sai lại cột ga trải giường lên?


Hay là định bỏ nhà đi sao?”


Tô Duy Hưng cúi thấp đầu không nói lời nào.


Ngược lại Tô Mỹ Chỉ, cô bé đang đứng ở một bên lay lay chiếc cặp nhỏ của Cát Cát.


Phát hiện bên trong ngoài một bao giấy ăn ra thì không còn bất cứ thứ đồ nào khác: “Cát Cát, nếu như anh thực sự muốn bỏ nhà đi thì ít nhất cũng phải mang theo ít đồ ăn chứ? Tại sao trong cặp này không có gì hết vậy?”


Không lục thấy đồ ăn vặt, Tô Mỹ Chỉ tỏ vẻ không hài lòng.


Câu nói này làm cho đôi mắt Quan Triều Viễn đang ngồi ở trên sô pha bất chợt lóe sáng. Dường như anh đã đoán ra được điều gì đó.


“Mẹ ơi con sai rồi. Con hứa lần sau sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa!”


Lần đầu tiên Tô Duy Hưng nhận sai lâm một cách thẳng thản như vậy.


Nhất thời, Tô Lam đã không thể chống đỡ được.


Tô Lam đành phải dùng ánh mắt dò hỏi nhìn qua Quan Triều Viễn: Dù sao thì lần này Quan Triều Viễn bị thường đều là do sự nghịch ngợm của con trai mình.


Cứ tưởng cái tên Quan Triều Viễn này sẽ không thương tiếc gì mà tức giận, nhưng ai biết được anh lại chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tô Duy Hưng một cái: “Trẻ con luôn có những lúc nghịch ngợm càn quấy”


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nói một câu cho thấy rằng anh đã bỏ qua chuyện này rồi.


Một đêm không có chuyện gì xảy ra _ “Ông chủ, cấp dưới của tôi đã điều tra ra được vị trí của Vương Tiến Phát, hiện tại tôi sẽ đi xử lí”


Ngày thứ hai, Lục Anh Khoa đem những việc đã điều tra rõ ràng báo cáo cho Quan Triều Viễn “Khoan đã.”


Thấy Lục Anh Khoa đang xoay người chuẩn bị rời đi, Quan Triều Viễn đột nhiên đứng dậy.


“Sếp?”


Lúc Lục Anh Khoa quay đầu lại phát hiện thấy đôi chân dài của Quan Triều Viễn đang đi về phía mình: “Tôi đi cùng với cậu.”


Bốn mươi phút sau, chiếc xe Rolls Royce màu đen xuất hiện trước cửa một biệt thự rất hẻo lánh ở ngoại ô thành phố.


Chiếc xe vừa dừng lại, Lục Anh Khoa liền xuống xe trước và mở cửa.


Quan Triều Viễn với bộ vest màu đen, khuôn mặt âm trầm bước xuống xe.


“Sếp, người đang ở bên trong”


Quan Triều Viễn nhàn nhạt gật đầu rồi dẫn đầu bước vào.
 
Chương 2417


Chương 2417


Đây là một biệt thự bị bỏ hoang từ lâu của nhà họ Vương, cứ nửa tháng sẽ có người giúp việc đến đây để quét dọn một lần.



Ngay khi cánh cửa phòng được đẩy ra, một mùi ẩm mốc nồng nặc xông ra.


Quan Triều Viễn bình tĩnh nhíu mày.


Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ở một góc của phòng khách dường như có một bóng người đang ngồi ngay ngắn ở đó.


Sau khi anh đến gần thì phát hiện người đó vốn không phải là Vương Tiến Phát.


“Cậu Viễn, cuối cùng thì anh cùng đến rồi”




Giọng nói của một người phụ nữ truyền đến.


Trong bóng tối, khuôn mặt của Tô Bích Xuân từ từ hiện lên Cô ta vẫn diện một chiếc váy ôm sát cơ thể và mang đôi giày cao gót.


Chỉ có điều hiện tại nhà họ Tô đã bị phá sản, cô ta không thể mua nổi những thứ đồ đắt tiền nữa.


Quần áo trên người cô ta từ trên xuống dưới đều rất rẻ tiền, đến cả mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta cũng vậy.


Quan Triều Viễn nhíu đầu lông mày lại, mặt không biến sắc: “Giao Vương Tiến Phát giao ra đây”


Tô Bích Xuân dường như không nghe thấy lời của Quan Triều Viễn nói.


Cô ta bước đến vài bước, tham lam nhìn lấy khuôn mặt vô cùng anh tú không gì sánh bằng: “Tại sao? Cậu chủ Viễn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Cho dù là dựa trên tình cảm mà năm năm trước em đã sả thân cứu anh thì anh cũng đã không thể đẩy nhà họ Tô đến bước phá sản được!”


“Anh có không? Bởi vì lời anh nói ra mà hiện tại em không thể nhận được bất kỳ quảng cáo cũng như làm đại diện nào cả. Em đã nghèo rớt mồng tơi rồi.”


“Năm năm rồi, là anh đã biến em trở.


thành ngôi sao hàng đầu. Nhưng tại sao khi con tiện nhân Tô Lam kia xuất hiện anh liền có thể không dòm ngó gì đến em?”


“Nhìn thấy ân nhân cứu mạng của anh đã lưu lạc tới bước đường này lẽ nào lương tâm của anh không đau một chút nào sao?”


“Cô Tô, xin chú ý lời nói của cô” Lục Anh Khoa ở một bên thấy cô ta càng ngày càng phát điên, nhịn không được liền lên tiếng nhắc nhở.


Vốn nghĩ rằng sau khi bản thân nói xong một trận như vậy thì Quan Triều Viễn nhất định sẽ tức giận tím mặt.


Nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn chỉ im lặng đứng đó.


Trên khuôn mặt tuấn tú không có bất kỳ biểu hiện nào hết.


Thậm chí trong ánh mắt còn có một tia mỉa mai.


Nhìn thấy ánh mắt này, Tô Bích Xuân đột nhiên có cảm giác như rơi vào hầm băng Tại sao lúc Quan Triều Viễn nhìn thấy cô lại giống như đang nhìn một trò cười?


Lễ nào anh đã biết được điều gì rồi?


Không đâu, không thể nào.


Việc năm đó cô ta đã làm hoàn mỹ như vậy, Quan Triều Viễn không thể nào phát hiện được.


Đúng vậy!
 
Chương 2418


Chương 2418


Lần trước, Quan Triều Viễn gửi mẫu máu của Vương Tiến Phát và Tô Duy Hưng đến trung tâm di truyền để xác định danh tính, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu Tô Duy Hưng làm xét nghiệm quan hệ cha con với mình, điều đó chứng tỏ anh vốn dĩ không hề nghĩ ngờ gì về điều đó.



Sau khi nghĩ thông suốt về điều này, Tô Bích Xuân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


“Cậu cả Quan, có lẽ anh không phát hiện ra, nhưng em nhất định phải nói cho anh biết, trong năm năm chung sống với nhau, em đã hoàn toàn yêu lấy anh. Ngoại trừ anh ra, em sẽ không bao giờ yêu một người đàn ông khác.”


Khi Tô Bích Xuân nói lời này, giọng điệu có mang theo sự van xin: “Cầu xin anh, nể tình năm năm trước em đã cứu lấy mạng của anh, hãy để em ở lại bên cạnh anh có được không? Em hứa rằng chỉ cần anh đồng ý cho em ở lại bên cạnh anh, em có thể giống như năm năm trước, không tranh giành không cướp đoạt, không làm bất cứ thứ gì cả “Chỉ cần anh đồng ý cho em ở lại bên cạnh anh, theo dõi anh từ xa là đủ rồi. Từ nay về sau em sẽ không tơ tưởng đến vị trí mợ Quan nữa, em có thể chỉ làm người tình bí mật của anh, luôn có mặt mỗi khi được gọi, có được không?”


Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của Quan Triều Viễn cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.




Anh uế oải ngẩng đầu lên nhìn: “Cô Tô thực sự có thể không đếm xỉa tới sao?”


Tô Bích Xuân nghe thấy thế, tưởng rằng có hi vọng, vội phấn khích gật đầu: “Bởi vì em yêu anh, cho nên em đồng ý thấp kém như cát bụi”


Nếu đổi lại là những người đàn ông khác, e rằng từ sớm đã bị rung động trước lời tỏ tình chân thành này của Tô Bích Xuân rồi đúng không?


Nhưng thật đáng tiếc, ngươi đàn ông trước mắt này là Quan Triều Viễn “Cô rốt cuộc là yêu tôi hay là yêu tiền của tôi?”


Quan Triều Viễn cười lạnh lùng, không chút do dự mà vạch trần bộ mặt nạ giả dối của Tô Bích Xuân.


Sắc mặt của Tô Bích Xuân lập tức trở nên trắng bệch: Nhà họ Tô thực sự là một dòng họ nổi tiếng ở Ninh Lâm.


Mặc dù Tô Bích Xuân từ nhỏ được nuôi dưỡng ở bên ngoài nhưng Tô Văn Tâm không bao giờ thiếu tiền tiêu vặt của cô ta.


Sau khi mẹ ruột của Tô Lam qua đời, cô ta và Lư Tuyết Câm chính thức chuyển vào sống trong nhà họ Tô.


Vì cảm thấy áy náy với hai mẹ con cô ta, nên Tô Văn Tâm hầu như có bất kỳ thứ tốt nào đều sẽ cho bọn họ trước.


Tô Lam thay vào đó đã trở thành một sự tồn tại có cũng được, không có cũng chả sao, Nhưng tất cả những điều này, nếu so với những gì Quan Triều Viễn đã cho cô ta trong suốt năm năm qua, thì hoàn toàn không đáng để nói đến.


Trong năm năm qua, cô ta đã trở thành người phụ nữ duy nhất có thể thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lê Triều Viễn, thậm chí có thể tuỳ tiện ra vào An Nam Thự.


Con đường ngôi sao rộng rãi bằng phẳng, cũng vì những nhà sản xuất và đạo.


diễn đó nể mặt Quan Triều Viễn.


Có được một người chống lưng như Quan Triều Viễn, cho dù cô ta có đi đến đâu, đều được mọi người vây quanh như những ông Sao sáng vây quanh mặt trăng vậy.


Chưa từng có ai dám làm cô ta bế mặt, chứ đừng nói là gây khó dễ.


Một khi con người ta được nâng lên đến độ cao như vậy, muốn cô ta lại sống trong cát bụi thì hoàn toàn là việc không thể làm được.


Tô Bích Xuân không chỉ yêu tiền của Quan Triều Viễn, mà còn yêu quyền thế của anh.


“Cậu cả Quan, không lẽ anh thực sự không quan tâm đến ơn cứu mạng của em đối với anh sao?”


Tô Bích Xuân không còn cách nào khác, chỉ có thể lại đem ơn cứu mạng ra.
 
Chương 2419


Chương 2419


Ánh mắt của Quan Triều Viễn đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Năm năm trước, cô thực sự khẳng định người phụ nữ đó chính là cô sao?”



Tô Bích Xuân bị anh hỏi đến mặt mày trắng bệch, trong lòng vô cùng hoảng sợ: Tại sao anh lại hỏi như vậy?


Không lẽ anh thực sự đã điều tra ra được điều gì rồi sao?


Không thể nào, theo tính tình của anh, nếu như đã điều tra ra chuyện gì đó từ lâu thì chắc chẩn sẽ không giữ lại mình đến bây giờ.


Nghĩ đến đây, cô ta định nghiến răng thà chết cũng không nhận: “Cậu cả Quan, anh vẫn chưa rõ người nằm bên cạnh anh ngày hôm đó rốt cuộc là ai sao? Vì để cứu anh, em đã bỏ ra sự trong trằng của mình. Việc đến nước này, không lẽ anh vẫn còn muốn chối sao?”


“Những gì Quan Triều Viễn tôi đây đã làm thì chäc chản sẽ thừa nh: Dừng một lúc rồi Quan Triều Viễn mới tiếp tục nói “Cho nên hôm nay tôi đến đây chính là muốn điều tra kỹ càng chuyện của hồi đó.




Đưa Vương Tiến Phát ra đây, có lẽ tôi sẽ cân nhắc tha mạng cho cô”


Tô Bích Xuân toàn thân run lên.


Cả người giống như đã bị ném vào trong động băng vậy, không có một chút nhiệt độ nào.


Cô ta cố gắng nhịn lấy cảm giác run rẩy và nở ra một nụ cười khổ sở: “Em thực sự không có ý định giấu ông ta, chỉ là muốn mượn cơ hội này, mới có thể nói chuyện rõ ràng với anh. Người mà anh muốn gặp, làm sao lại không thể gặp được chứ?”


Tô Bích Xuân cúi đầu xuống, trông bộ dạng có vẻ ủ rũ.


Nhưng không một ai để ý đến sự nham hiểm thoáng qua khoé miệng của cô ta.


Cô ta quay đầu lại và hét lớn về phía sau: *Đi ra đi, cậu cả Quan muốn gặp ông”


Ngay khi cô ta vừa dứt lời, trong một góc nào đó ở phía sau lưng đột nhiên vang lên tiếng xích sắt.


Chỉ thấy Vương Tiến Phát run cầm cập từ trong góc bò ra Trên cổ ông ta lúc này vẫn còn móc một sợi dây xích chó.


Sau khi nghe thấy giọng nói của Tô Bích Xuân, ông ta lập tức chạy ra cùng với dây xích chó.


Dường như ông ta muốn giao dây xích lại cho Tô Bích Xuân.


Nhưng ông ta đi chưa được vài bước, đột nhiên nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng bên cạnh Tô Bích Xuân.


Cả người ông ta lập tức cứng đờ, mở to một đôi mắt tròn xoe kinh hãi Dường như đã nhớ đến một cảnh tượng đẫm máu khủng khiếp nào đó.


*Á… Cứu tôi, đừng có giết tôi, đừng có giết tôi!”


Vương Tiến Phát vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, ông ta đã phát điên và bỏ chạy khắp nơi trong tuyệt vọng.


Dưới chân bị vướng bởi những đồ linh tỉnh trong nhà, cả người trực tiếp ngã nhào, sứt đầu mẻ trán.


Ông ta run cầm cập trốn vào trong góc, sợ hãi bịt tai lại Tô Bích Xuân yên lặng đứng ở một bên, chờ đợi xem kịch.


“Sếp, để tôi đi qua đấy xem sao”


Lục Anh Khoa biết được những chuyện đã xảy ra trong biệt thự ngày hôm đó, có lẽ đã để lại một ám ảnh tâm lý đáng sợ cho Vương Tiến Phát.


Nếu Quan Triều Viễn đi lên hỏi vào lúc này, e rằng hoàn toàn không hỏi được nguyên do là gì.


Quan Triều Viễn gật đầu và cau mày lại.
 
Chương 2420


Chương 2420


Lục Anh Khoa ngồi xổm nửa người ở trước mặt Vương Tiến Phát, chậm rãi lấy tấm hình của Tô Lam ra: “Năm năm trước ở khách sạn Alice, ông có gặp qua người phụ nữ này không?”



Có lẽ bởi vì người xuất hiện trước mặt mình không phải là Quan Triều Viễn, nên cảm xúc của Vương Tiến Phát dường như đã ổn định lại một chút.


Ông ta run rẩy liếc nhìn tấm hình một cái Sau khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt của Tô Lam, đột nhiên biến sắc.


Sau đó liền chộp lấy tấm hình, điên cuồng hôn lấy và ngấu nghiến tấm hình.


Trông vô cùng thô tục hèn hạ.


“Buồn nôn.”




Quan Triều Viễn không thể chịu được người đàn ông khác đối xử như vậy với Tô Lam, kể cả tấm hình của cô cũng không được.


Anh tiến lên và một chân đá đến Vương Tiến Phát làm ông ta ngã lăn xuống đất, và tấm hình cũng rơi sang một bên.


Vương Tiến Phát vùng vẫy trên mặt đất, cố gắng hết sức muốn đi nhặt lấy tấm hình của Tô Lam: “Chính là cô ấy, người phụ nữ cùng tôi mây mưa ở khách sạn Alice vào năm năm trước chính là cô “Các anh có biết không? Lúc làm với tôi thì cô ấy vẫn còn trinh đấy. Rõ ràng là g; trinh mà ở trên giường lại lẳng lơ vô cùng.


“Tôi rất thích lên giường với cô ấy, t Vương Tiến Phát vẫn chưa nói xong thì lại bị Quan Triều Viễn đá một lần nữa.


Nhưng cú đá này đá thẳng vào ngực của ông ta, khiến cho ông ta ngã nhào xuống đất, đến sức rên rỉ cũng không có “Sếp?”


Lục Anh Khoa đi lên kiểm tra, quay đầu lại nhìn Quan Triều Viễn và lắc đầu.


Lúc này Tô Bích Xuân mới đi lên.


Cái eo như rắn nước liền dính chặt vào.


người của Quan Triều Viễn: “Cậu cả Quan, em yêu anh như vậy, làm sao có thể gạt anh chứ?”


“Người phụ nữ Tô Lam đó hoàn toàn không giống với những gì anh đã nghĩ, đừng nhìn vẻ mặt ngây thơ trong sáng thường.


ngày mà cô ấy giả vờ ra bên ngoài, trên thực tế, bản chất bên trong của cô ấy là đê tiện nhất”


“Vì ở nhà không được sủng ái, nhưng một cô gái yêu thích hư vinh như cô ấy lại luôn thích so đo với em, nên thường xuyên đi giao du với những người đàn ông khác để gạt lấy tiền”


“Nếu không tin anh có thể đi hỏi Tô Lam, hai đứa con của cô ấy rốt cuộc từ đâu mà có. Nói không chừng đến bản thân cô ấy cũng không biết cha ruột của đứa bé là ail”


Tô Bích Xuân vẫn đang háo hức nói xấu Tô Lam, lại hoàn toàn không biết răng lúc này cơn tức giận của Quan Triều Viễn đã đạt đến giới hạn.


Bảo bối của anh thì chỉ có một mình anh có thể bắt nạt mà thôi.


Nếu người khác dám ở trước mặt anh bôi nhọ một câu, thì hậu quả sẽ vô cùng thê thảm.


Chỉ đáng tiếc là người phụ nữ Tô Bích Xuân này, hoàn toàn không nhận ra điều này.


“Nói như vậy, nghĩa là cô mới là người trong sạch đó sao?”


Quan Triều Viễn đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt suy nghĩ.


Tô Bích Xuân tưởng rằng Quan Triều Viễn đã bị mình thuyết phục rồi: “Em có phải trong sạch không tì vết hay không, cậu cả Quan, năm năm trước anh chắc hẳn đã biết rõ rồi Nhìn thấy dáng vẻ giả vờ thẹn thùng của người phụ nữ này, Quan Triều Viễn không khỏi cau mày lại.


“Xem ra cô vẫn chưa đủ hiểu rõ bản thân mình. Hay là hôm nay tôi giúp cô nhận rõ bản thân mình nhé?”
 
Chương 2421


Chương 2421


Nói xong, Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn sang Lục Anh Khoa.



Lục Anh Khoa lập tức hiểu ý, anh ta quay người đi ra.


Một lúc sau, anh ta bước vào với một túi hồ sơ.


Tô Bích Xuân vẫn còn đang suy ngẫm lời nói vừa rồi của Quan Triều Viễn rốt cuộc nghĩa là gì, thì nhìn thấy Lục Anh Khoa đã mở túi hồ SƠ ra.


Bên trong, đột nhiên có một xấp hình nhỏ rơi xuống đất.




Thoạt nhìn, nó dường như là tấm hình thân mật của hai người đang ôm hôn lấy nhau.


“Có nhiều người đàn ông như vậy, nói cô quan hệ bừa bãi cũng là nhẹ rồi, cô còn nói với tôi là cô trong sạch sao?”


Khi Quan Triều Viễn buông ra những lời này, cả người Tô Bích Xuân như bị sét đánh vậy.


Cô ta lao tới và nhặt những tấm hình đó lên.


Đột nhiên phát hiện rằng đó chính là những tấm hình cô ta ăn chơi trác táng với những người đàn ông khác nhau vào nhiều thời điểm.


“Cậu cả Quan, những tấm hình này đều là giả, chắc chắn có người vu oan cho tôi nên cố ý ghép thành đấy!”


Tô Bích Xuân vừa mới bắt đầu kêu oan thì bị Lục Anh Khoa lạnh lùng ngắt lời: “Cô Tô, sớm đã biết cô sẽ nói những tấm hình này là ghép. Vì vậy vẫn còn video trong đây, đều là những bạn trai mà cô đã thay đổi trong năm năm qua, có cần xem qua không?”


Tô Bích Xuân kinh ngạc lùi về sau, sắc mặt trắng bệch.


Cô ta mở miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.


Quan Triều Viễn mặt mày tối sâm, từng bước tiến lại gần: “Một người phụ nữ chưa đủ mười bốn tuổi đã có bạn trai rồi, mười sáu tuổi đã đi phá thai, mười tám tuổi đã đổi hơn hai mươi mấy người bạn trai, làm thế nào đột nhiên lại trở thành gái còn trinh rồi?”


“Anh…”


Tô Bích Xuân hoàn toàn không có gì để nói.


Cô ta toàn thân run rẩy, sắc mặt tái xanh.


Bây giờ, đầu óc của cô ta hoàn toàn trống rỗng.


Làm thế nào đây?


Quan Triều Viễn…anh thực sự đã phát hiện ra rồi.


Bỗng nhiên định thần lại, cô ta “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Quan Triều Viễn: “Cậu Quan, em biết chuyện này là em sai.


Nhưng em có nỗi khổ tâm đấy! Chính là vì em đã yêu anh từ cái nhìn đầu , nên mới muốn anh nghĩ rằng em là một cô gái còn trinh”


“Điều này đúng là em đã sai, em không nên gạt anh. Em đã nhiều lần muốn nói thật với anh, nhưng chính vì quá yêu anh, nên em không thể nào nói ra được.”


Quan Triều Viễn tựa cười như không: “Trong thời gian năm năm mà đã thay đổi mười mấy người bạn trai, cô đã yêu tôi đến thế sao?”


Tô Bích Xuân sắc mặt trắng bệch.
 
Chương 2422


Chương 2422


Đột nhiên che mặt khóc thảm thiết: “Hu hu hu… Em cũng là một người phụ nữ bình thường mài Nhất là kể từ khi cùng anh thác loạn vào đêm đó thì em đã nếm được mùi vị rồi. Nhưng năm năm tới, anh hoàn toàn không đụng vào em, thì em có thể làm sao?”


Tô Bích Xuân sợ hãi run lên.



Cô ta biết rằng lừa dối Quan Triều Viễn sẽ có kết cục như thế nào.


Nhưng nếu không tiếp tục che lấp những lời nói dối này, để Quan Triều Viễn biết được anh bị một người phụ nữ lừa dối suốt năm năm trời…


Tô Bích Xuân không dám nghĩ tới sẽ có hậu quả gì!


Đột nhiên, chiếc cảm bị ai đó véo mạnh.




Tô Bích Xuân buộc phải ngẩng đầu lên.


Cô ta nhìn ánh mắt dữ tợn của Quan Triều Viễn, không khỏi toàn thân run rẩy: “Cậu, cậu Quan, anh tin em..”


“Đưa cô ta đến Diệp Sắc, khi sự việc chưa được điều tra rõ thì không được phép thả rat”


Quan Triều Viễn lạnh lùng nói rồi hất tay đi.


Trực tiếp khiến cho Tô Bích Xuân ngã nhào xuống đất.


Tô Bích Xuân khi nghe thấy hai từ “Diệp Sắc”, lập tức sợ đến đôi môi tái nhợt.


Cô ta cố gắng vùng vẫy năm bò trên mặt đất: “Không được, cậu cả Quan, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh không thể đưa em đến Diệp Sắc, em không đi, em không đi đâu!”


Diệp Sắc.


Đó là một nơi giải trí.


Đó là một lò đốt tiền của đàn ông.


Nhưng lại là cơn ác mộng của phụ nữ.


Khi người phụ nữ bị gửi đến nơi như vậy, không có gì khác hơn là cùng uống rượu và ngủ cùng.


Và ở nơi đó, người phụ nữ chỉ cần đã bước vào thì hoàn toàn không thể bước ra lại.


Ở trong đó, phụ nữ chính là đồ chơi.


Chỉ cần đưa đủ giá, cho dù khách hàng có biến thái đến mấy, độc ác đến mấy, bạn cũng phải cắn răng chịu đựng.


Vài năm trước, người ta đã đồn răng trong đó không biết có bao nhiêu người phụ nữ đã bị chơi đến chết.


Quan Triều Viễn từ trên cao nhìn xuống Dùng khăn giấy lau đầu ngón tay của mình, nở nụ cười khát máu và kinh khủng: “Nếu để tôi phát hiện ra cô còn dám gạt tôi, thì chuẩn bị sẵn sàng sẽ chết già trong Diệp Sắc nhé”


Sau khi nói xong, Quan Triều Viễn lạnh lùng ném khăn giấy lên mặt của Tô Bích Xuân.


Sau đó..


Lạnh lùng quay người rời khỏi: Tô Bích Xuân đã bị doạ sợ rồi.


Cô ta liều mình đuổi theo ra ngoài, kinh ngạc gào thét lên: “Quan Triều Viễn, anh không thể đối xử với em như vậy! Anh không thể đưa em đến nơi đó được! Quan Triều Viễn… Quan Triều Viễn!”


Cô ta vừa mới chạy ra cửa thì bị mấy tên vệ sĩ do Lục Anh Khoa đưa đến ấn xuống đất.


Tô Bích Xuân nằm xuống đất, điên cuông hét lên “Cậu cả Quan, xin anh, buông tha cho em đi! ha cho em đi! Em thề, sau này sẽ không gây sự với Tô Lam nữa, xin anh, cho em một con đường sống!”
 
Chương 2423


Chương 2423


Lục Anh Khoa nhìn Tô Bích Xuân nước mắt nước mũi đầm đìa.


Cô ta lúc này vừa điên cưồng vừa thảm hại.



Đâu còn vẻ kiêu ngạo hống hách thường ngày nữa?


Người phụ nữ này đúng là quá tham lam, quá to gan rồi!


Ngay từ khi cô ta nói một lời nói dối tày trời thì nên đoán được cuối cùng giấy cũng không thể gói được lửa.


Chiếc Rolls-Royce màu đen đã biến mất, Tô Bích Xuân hoàn toàn tuyệt vọng.




Ở trong xe.


Quan Triều Viễn nheo mắt lại bỗng nhiên mở to ra: “Tô Duy Hưng hôm nay lén lút chạy ra khỏi nhà trẻ sao?”


Lục Anh Khoa liền gật đầu: “Đúng vậy.


Đúng như những gì sếp đã đoán, cậu nhỏ thực sự đã đến trung tâm giám định ADN của thành phố”


Đột nhiên siết chặt nắm đấm lại, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay của mình.


Trong mắt anh loé lên ánh nhìn sâu xa.


“Còn nữa, sếp ạ, đã tra ra được người mà mấy ngày trước điều tra chuyện của anh rồi”


Giọng nói của Lục Anh Khoa, khiến cho trong mắt của Quan Triều Viễn đang cúi đầu cài khuy tay áo thoáng qua một sự lạnh lùng “Nói”


Lục Anh Khoa do dự một hồi, rồi đưa thông tin qua: “Là cô Lê.”


Đầu ngón tay của Quan Triều Viễn khẽ dừng lại, anh đưa tay ra nhận lấy thông tin, tao nhãấ lướt nhìn.


Lục Anh Khoa tiếp tục giải thích: “Cô Lê dường như đang cử người đi điều tra người phụ nữ đã từng tiếp xúc qua với sếp”


Quan Triều Viễn lật đến thông tin ở trang cuối cùng, trên đó bỗng xuất hiện tấm hình của Tô Lam.


Anh ném thông tin sang thản nói: “Điều tra đến đâu rỉ Lục Anh Khoa nhìn tấm hình của Tô Lam, thành thật nói “Có lẽ đã điều tra đến mợ chủ rồi ạ”


Lạnh lùng khịt mũi, áp suất không khí xung quanh Quan Triều Viễn giảm xuống, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu: “Xem ra, ngôi sao Lê dạo này rất nhàn rỗi nhỉ”


Một lúc sau, Quan Triều Viễn chuyển chủ đề: “Chuyện của nhà họ Cố thế nào rồi?”


“Cổ phiếu của nhà họ Gố sụt giảm nghiêm trọng, bây giờ đã nộp đơn phá sản rồi, toà án đã khoá tài khoản của gia đình họ.


Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mấy ngày này có lẽ sẽ đến biệt thự của nhà họ Cố để thu nhà. Lục Mặc Thâm đã nói rồi, ai dám cho nhà họ Cố vay tiền, chính là chống lại nhà họ Lục”


“Hành động khá nhanh đấy”


“Sếp, anh thực sự định hợp tác với nhà họ Lục sao?”


“Một liên minh mạnh mẽ, tôi vốn đã có ý † bên, bình muốn hợp tác với tập đoàn Lục tỉ chẳng qua là mượn tay của Lục chơi cho vui thôi.”


Quan Triều Viễn đứng dậy: “Gửi những thông tin mà cậu vừa điều tra được cho Lục Mặc Thâm. Lê Duyệt Tư nhàn rỗi như vậy, với tư cách là chồng chưa cưới, nên quan tâm thật tốt mới phải.”


Trường Cao đẳng Y tế Lan Ly.


Tô Lam vừa ăn xong cơm trưa liền nhận được một cuộc gọi.
 
Chương 2424


Chương 2424


Nhìn thấy ba chữ Lê Duyệt Tư hiện trên màn hình, cô vô thức dụi mắt.


Cô không nhìn nhầm, đúng là Lê Duyệt Tư.



Vị ngôi sao lớn này không phải bận đến chổng vó lên trời sao?


Sao đột nhiên lại có thời gian gọi điện cho mình.


Tuy rằng cảm thấy vô cùng nghỉ ngờ, nhưng Tô Lam vẫn nhanh chóng trả lời điện thoại: “A lô?”


Giọng nói bình thản của Lê Duyệt Tư vang lên: “Tôi đang ở trước cửa Lan Ly, bây giờ cô có thời gian để ra nói vài câu không?”




Giọng nói này đúng là của Lê Duyệt Tư.


Mặc dù Tô Lam không hề muốn cuốn vào trong chuyện của cô ta với Quan Triều Viễn, nhưng bây giờ người ta đã kiếm đến tận cửa rồi, cô có từ chối cũng không được.


Sau một hồi im lặng: “Được, tôi ra đây”


Mười phút sau, Tô Lam bước ra khỏi cổng Lang Ly.


Từ xa đã nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen dừng ở lối vào bên hông cửa trường, thỉnh thoảng lại thu hút lấy sự chú ý của một số học sinh.


Tô Lam đi tới, đã nhìn thấy trợ lý Na Na của Lê Duyệt Tư đứng ở bên cạnh xe.


“Lên xe đi, người đang ở bên trong.”


Na Na vẫn luôn không có ấn tượng tốt với Tô Lam.


Lúc này mở miệng lên tiếng ngập tràn sự thù địch, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.


Tô Lam không quan tâm đến cô ta, đi thẳng lên xe.


Đây là một chiếc xe bảo mẫu rất rộng rãi, Lê Duyệt Tư tao nhã ngồi ở băng ghế sau, toàn thân toát lên vẽ kiêu hãnh bẩm sinh.


Tô Lam sau khi lên xe thì lên tiếng trước “Chị Duyệt Tư, cô kiếm tôi à?”


Trên mặt của Lê Duyệt Tư xuất hiện nụ cười đặc trưng: “Xin lỗi, bởi vì tôi là người của công chúng, không thể tuỳ tiện xuống xe, nên có những lời tôi sẽ trực tiếp nói ở trong xe với cô, cô không phiền chứ?”


“Dĩ nhiên là không rồi”


Lê Duyệt Tư thu lại nụ cười theo thói quen, nói rất bình tĩnh: “Vào ngày hôm đó trong khách sạn, cô không phải lần đầu tiên gặp Triều Viễn đúng không?”


Tô Lam cau mày.


Cô Lê Duyệt Tư không thể nào kiếm mình tán gẫu mà.


Cô cụp mất xuống: “Chuyện này, sao cô Lê không đi hỏi cậu cả Quan thế?”


Lê Duyệt Tư mỉm cười: “Nói cũng đúng, Triều Viễn là khách hàng lớn của cô, chuyện của anh ấy, cô đúng là không thể tuỳ tiện nói ra”


Tô Lam lập tức cau mày lại.


Lê Duyệt Tư hất tóc kiêu ngạo: “Tô Lam, tôi biết cô không yêu anh ấy, cô cũng nên biết rõ, anh ấy ở bên cạnh cô.


cũng không phải là vì yêu. Tôi thành thật nói cho cô biết, là vì anh ấy không tài nào đối mặt được với tin tức tôi đính hôn với người đàn ông khác nên mới chọn một người thay thế. Không lẽ không có ai nói cho cô biết, cô với tôi có hơi giống nhau sao?”


Tô Lam không lên tiếng “Cô cần tiền, còn anh ấy thì vừa hay cần một người phụ nữ”


Lê Duyệt Tư vừa nói vừa lấy trong túi xách ra một tấm thẻ vàng đen: “Nếu cô rời khỏi anh ấy, cô cần bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ cho cô. Theo điều tra của tôi, nhà họ Tô bây giờ đã phá sản rồi, nếu như cô chấp nhận điều kiện này của tôi, tôi sẽ kiếm người giúp nhà họ Tô. Cô suy nghĩ rõ ràng, điều kiện này đối với cô là không hề bất lợi. Cô là người giỏi cả về nhân phẩm và học thức, sau khi có được khoản tiền này, cô có thể phát triển sự nghiệp của mình tốt hơn, thậm chí có thể tự mình mở một căn bệnh viện sau khi tốt nghiệp”
 
Chương 2425


Chương 2425


Khoé miệng của Tô Lam cuối cùng cũng nở ra một nụ cười.



Cô ngẩng đầu lên nhìn Lê Duyệt Tư: “Một điều kiện tốt như vậy, nếu như tôi không chấp nhận, có phải là có chút không biết điều không”


“Tôi tin cô là một người thông minh, không cần thiết vì một chút lòng tự trọng vô giá trị mà chống đối với số tiền nhiều như vậy”


Lê Duyệt Tư vừa nói vừa đưa tấm thẻ vàng đen đến trước mặt Tô Lam: “Tôi nợ Quan Triều Viễn rất nhiều, e rằng cả đời này sẽ không trả hết. Nhưng tôi không muốn hạnh phúc cả đời này của họ sẽ lãng phí vào tay một người sai lầm, cô hiểu ý tôi chứ?”


Tô Lam cầm lấy tấm thẻ vàng đen kia, đang vui chơi vu vơ trong tầm tay: “Theo lời của cô Lê, nếu tôi là người sai thì ai mới là đúng? Là cô Lê sao?”




Nói xong, cô ngẩng đầu lên: “Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, thì vừa rồi hình như cô có nói là đã đính hôn với người khác rồi. Nếu đã đính hôn rồi thì tại sao còn phải nắm lấy Quan Triều Viễn không buông vậy, không lẽ cô không sợ chồng chưa cưới của cô không vui sao?”


Gương mặt căng thẳng của Lê Duyệt Tư đột nhiên tối sầm lại: “Cô đang mỉa mai tôi à?”


“Sai rồi, tôi chỉ là đang nhắc nhở cô.”


Tô Lam trả lại tấm thẻ đen đó, trên mặt nở một nụ cười nhạt: “Cô Lê có bao giờ nghĩ rằng, cô có thể điều tra được tôi thì cậu cả Quan hiển nhiên cũng sẽ điều tra được cô. Tôi nhớ điều anh ấy ghét nhất chính là người khác lo chuyện bao đồng, vì vậy cô Lê, cô bây giờ không nên tỏ ra thái độ vị chúa cứu thế để giải cứu tôi. Mà nên suy nghĩ, đối phó với cậu cả Quan như thế nào mới là điều quan trọng nhất.”


Sắc mặt của Lê Duyệt Tư hoàn toàn tối sâm lại.


Cô ta đang định lên tiếng thì điện thoại đột nhiên reo lên.


Tô Lam vô thức liếc nhìn màn hình một cái.


Mặc dù không nhìn rõ tên ở trên đó, nhưng bức ảnh cuộc gọi đến là một tấm hình chụp chung của Lê Duyệt Tư và một người đàn ông.


Cuộc gọi này có lẽ là do chồng chưa cưới của cô ta gọi đến.


“Xem ra, cô Lê sắp tới sẽ rất bận rộn, có lẽ sẽ không có thời gian đối phó tôi rồi nhỉ, tạm biệt”


Nở ra một nụ cười ngọt ngào, Tô Lam kéo cửa xe ra và bước ra ngoài.


Khi xuống xe, cô vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, vẫy tay với chiếc xe Bentley: “Thượng lộ bình an”


Đợi đến khi chiếc xe Bentley hoàn toàn biến mất, sắc mặt của cô mới hoàn toàn trở lại bình thường Đúng thật là.


Cô nhận thấy kể từ khi cô quen biết với Quan Triều Viễn, bản thân mình giống như đã biến thành một kẻ phá rối Ai cũng muốn bước lên giẫm cô một chân vậy.


Hai ngày sau.


Một bóng người nhỏ sau khi nhìn xung quanh một lượt thì nhanh chóng bước lên xe buýt.


Xe buýt vừa mới lăn bánh Thì cậu nhóc đã lấy điện thoại ra, có vẻ như đang gọi cho ai đó.


Sau khi nói vài câu thì cậu bé liền ngắt máy, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.


Tô Duy Hưng không biết rằng, có một chiếc xe Lincoln màu đen đang ở sau chiếc xe buýt chưa đầy năm mươi mét.


Lục Anh Khoa từ từ quay cửa sổ xe lên: “Sếp, cậu nhỏ hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giống như đã hẹn với ai vậy”
 
Chương 2426


Chương 2426


“Ba ngày nữa, sẽ có kết quả kiểm tra ADN”



Sau khi Quan Triều Viễn vừa dứt lời, trong xe lập tức im lặng hẳn.


Chiếc xe buýt sau khi đi được hơn hai mươi phút thì dừng lại.


Tô Duy Hưng từ chiếc xe buýt nhảy xuống và nhanh chóng bước vào một căn bệnh viện, trông rất thạo đường.


“Sếp, đó không phải là bệnh viện trung †âm Ninh Lâm sao?”




Quan Triều Viễn trầm ngâm một hồi Tô Duy Hưng muốn đi làm xét nghiệm ADN, nhưng cậu bé còn quá nhỏ, những nhân viên y tế đó có thể sẽ không xem lời của cậu bé là thật.


Vì vậy, cậu bé nhất định phải kiếm một người mà bản thân có thể tin tưởng.


Vậy thì chỉ có…


Quả nhiên, khi Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa bệnh viện, thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


“Chú Nhan, đã có kết quả chưa ạ?”


Tô Duy Hưng nhìn lấy Nhan Thế Khải đang ngồi xổm trước mặt mình với đôi mắt long lanh.


Sắc mặt của Nhan Thế Khải có chút khó coi, anh ấy khẽ cau mày, giọng điệu nghiêm trọng: “Kết quả quả thực đã ra rồi. Nhưng trước tiên cháu có thể nói cho chú biết không? Đây rốt cuộc là xét nghiệm ADN của cháu với ai thế?”


Tô Duy Hưng cắn môi, dường như có chút bối rối.


“Duy Hưng, chú biết cháu không giống với những đứa trẻ khác. Cháu từ nhỏ đã rất thông minh, cho nên cháu mới giấu mẹ cháu qua đây, cùng người khác làm xét nghiệm ADN. Nhưng chuyện này không phải là một chuyện nhỏ, cháu nhất định phải nói cho chú biết, người đàn ông này rốt cuộc là ai”


Nhan Thế Khải vẫn luôn rất yêu thương hai đứa bé, đây cũng là lần đầu tiên Tô Duy Hưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của anh ấy.


Sau khi do dự một hồi, Tô Duy Hưng lấy một tấm hình từ trong túi ra.


Nhan Thế Khải nhận lấy tấm hình đó, sau khi anh ấy nhìn rõ người trong tấm hình rốt cuộc là ai thì đột nhiên biến sắc.


Bởi vì tấm hình trong tay anh ấy lại là Quan Triều Viễn!


“Tại sao cháu lại…”


Tô Duy Hưng thành thật trả lời: “Kể từ khi lần đầu nhìn thấy chú ấy, cháu đã có một cảm giác thân quen khó tả. Cho nên cháu mới cùng tên ngốc Tô Mỹ Chỉ đó đến kiếm chú ấy, kêu chú ấy làm ba của chúng cháu. Sau đó có một lần, chú ấy vì dị ứng với bơ đậu phộng và được đưa đến bệnh viện. Cháu mới chợt nhận ra, cháu cũng dị ứng với bơ đậu phộng.”


Tô Duy Hưng sau khi do dự một hồi, mới tiếp tục nói: Tô Duy Hưng sau khi do dự một hồi, mới tiếp tục nói: “Ban đầu cháu cứ luôn nghĩ rằng cháu là con của Vương Tiến Phát, nhưng sau khi xét nghiệm ADN thì đó không phải là thật. Cho nên cháu muốn thử xem, hôm đó cháu cố tình từ tầng hai trèo xuống, cháu biết cha nhất định sẽ đến cứu cháu. Vì vậy, cháu nhân lúc chú ấy bị thương thì lấy đi một chứt máu của chú ấy”


Nói xong, Tô Duy Hưng ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thế Khải, trong mắt tràn đầy mong chờ: “Chú Nhan Thế Khải, chú nói cho cháu biết, Quan Triều Viễn rốt cuộc có phải là ba của cháu không?”


Sau khi Tô Duy Hưng vừa dứt lời, Nhan Thế Khải đột nhiên siết chặt năm đấm lại.


Bản báo cáo giám định trong tay bị anh ấy siết thành một nắm.


Anh ấy thở dài nặng nề, như thể phải đưa ra một quyết định quan trọng nào đó.


Anh ấy đưa báo cáo giám định cho Tô Duy Hưng: “Cháu tự xem đi”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom