Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2167


Chương 2167


Tô Lam liều mạng giấy giụa Trưởng khoa Đàm thấy dáng vẻ xấu hổ giận dữ của cô thì càng hào hứng đưa tay muốn xé quần áo của cô.


“Hừ, trước kia đều không phối hợp, một chút thú vị cũng không có. Ngày hôm nay.



đụng phải chuyện đau đầu, liền hứng thú!”


Mắt thấy cúc áo Tô Lam được cởi, đang thế ngàn cân treo sợi tóc.


“Bịch!”


Cửa phòng làm việc đột nhiên bị người từ bên ngoài một cước đá văng.




“Mẹ kiếp, tên khốn nào đánh tao, a!”


Trưởng khoa Đàm còn chưa nói hết, trên lưng đã bị đá trúng một cước.


Cả người bay ra ngoài, gãy xương sườn.


Ông ta đau đến lăn lộn trên đất, kêu rên thảm thiết.


Tô Lam hoảng sợ ngẩng đầu, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.


Là… Quan Triều Viễn!


Ánh mắt của anh phức tạp nhìn cô, môi mỏng giật giật: “Đừng sợi”


Lúc đầu Tô Lam chỉ tức giận, nhưng sau khi nghe anh nói hai chữ này, viền mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh.


“Mày… Mày là ai? Sao mày dám…


Trưởng khoa Đàm ôm bụng, đau đến toát mồ hôi lạnh.


Ông ta gian nan ngẩng đầu, nhìn Quan Triều Viễn.


Khí thế của người đàn ông này rất mạnh!


Quan Triều Viễn tiến lên, bế Tô Lam lên.


Tô Lam không bị thương, nhưng vừa rồi bị giật mình, lúc này hai chân như nhũn ra.


Cho nên Quan Triều Viễn bế cô, lần đầu tiên cô không phản kháng.


“Chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là ai quấy rối ở đây?”


Một giọng nói từ cửa truyền vào.


Trưởng khoa Đàm ngẩng đầu một cái, liền thấy giám đốc Phó khí thế hung hăng đẩy đoàn người ra.


Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam: “Chú, chú của tao tới rồi. Mày dám ra tay với tao, mày chắc chắn phải chết!”


Sau khi giám đốc Phó đi vào, liếc mắt liền thấy cháu của mình, ông ta vội vàng xông lên: “Cháu không sao chứ? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”


Trưởng khoa Đàm vội vàng cáo trạng: “Chú à, đồ đê tiện Tô Lam kia đưa đàn ông đến phòng làm việc làm chuyện bừa bãi, bị cháu bắt gặp, bọn họ liền thẹn quá thành giận mà ra tay đánh cháu bị thương. Chú à, cháu đau bụng quá, chắc chắn bị gãy xương rồi!”


“Cái gì? Thật quá đáng mài!”


Giám đốc Phó đứng thẳng lên, vừa nghiêng đầu, quả nhiên thấy một người đàn ông anh tuấn cao lớn đang bế Tô Lam, đứng ở cách đó không xa.


Người đàn ông này hình như hơi quen.
 
Chương 2168


Chương 2168


Nhưng trong chốc lát lại không nhớ ra được rốt cuộc gặp ở đâu rồi!



Có điều, cho dù có từng gặp, có lẽ cũng không phải nhân vật lợi hại gì.


“Tô Lam, cô hơi quá đáng rồi đấy! Ở trong phòng làm việc làm ra loại chuyện gièm pha chưa tính, lại còn dám đánh người, quá vô pháp vô thiên rồi!”


Tô Lam tức giận bật cười mà nói: “Giám đốc Phó, ông chưa nhìn thấy gì, chỉ nghe cháu ông ba hoa, đã nhận định là lỗi của tôi rồi?”


Trưởng khoa Đàm được người bên cạnh đỡ ngồi dậy, ông ta ôm bụng kêu gào: “Chú tôi đương nhiên là tin tôi rồi! Cô có bầu trước khi lập gia đình, trẻ vậy đã có hai đứa con, rõ ràng là không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân. Ai biết cô có phải là kẻ thứ ba hay.




không chứ? Loại người không có đạo đức như cô, nói ra khẳng định chẳng ai tin!”


Giám đốc Phó gật đầu: ‘Uy vọng của trưởng khoa Đàm ở bệnh viện vẫn rất cao, nó chắc chản sẽ không vu oan cô! Tô Lam, hiện tại các cô còn hoàn hảo không bị gì mà đứng ở đây, trưởng khoa Đàm bị thương, lẽ nào nó có thể tự đá mình bị gãy xương sườn sao?”


Tô Lam cười nhạt: “Hai người các người cấu kết với nhau làm việc xấu, kẻ xướng người hoạ, cho dù tôi có một trăm cái miệng cũng không nói rõ ràng. Tôi đã không còn gì để nói.”


“Nếu như vậy, đại biểu là cô thừa nhận!”


Giám đốc Phó hừ lạnh một tiếng: “Cô quan hệ nam nữ trong phòng làm , Còn ra tay đánh người, tôi không báo cảnh sát đã là khách sáo rồi. Từ giờ trở đi, cô không còn là bác sĩ bệnh viện trung tâm nữa, cô bị đuổi việc rồi! Lập tức thu dọn đồ đạc xéo ngay cho tôi!”


Trưởng khoa Đàm không kiếm được thứ tốt, thấy Tô Lam bị đuổi đi lập tức cảm thấy thoải mái: “Tiền lương tháng này của cô cũng đừng hòng lĩnh, coi như tiền thuốc men của tôi. Tôi đã sớm nói đừng chọc giận tôi.”


Tô Lam tức giận đến run lên.


Nhưng vừa rồi bên trong phòng làm việc chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa không có camera giám sát.


Hơn nữa giám đốc Phó và trưởng khoa Đàm cấu kết với nhau làm việc xấu, cho dù toàn thân mọc đầy miệng, chỉ sợ cũng nói không rõ.


“Giám đốc Phó, người làm gì thì trời đều n thất đức làm nhiều rồi, luôn sẽ có báo ứng. Không cần ông đuổi việc tôi, có hai chú cháu các người ở đây, tôi ở lại một giây đều cảm thấy buồn nôn”


Tô Lam ném lại những lời này, ngẩng đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn: “Chúng ta đi thôi”


Ánh mắt Quan Triều Viễn sắc nhọn hơi lóe lên, cũng không cất bước.


Ngược lại xoay người một cái, ngồi trên ghế sô pha.


“Mày… Mày còn không đi? Có phải để †ao gọi bảo vệ không?” Trưởng khoa Đàm lập tức kêu gào.


“Quan…” Tô Lam nghỉ ngờ nhìn anh Quan Triều Viễn hơi hạ mắt, cười nhạt: “Chỉ với hai kẻ không đứng đản này còn chưa đủ tư cách mời tôi đi.”


Giám đốc Phó lập tức tức giận: “Mày mắng ai không đứng đắn chứ? Bảo vệ, bảo vệ, nhanh đuổi hai người kia ra ngoài cho tôi!”


Chỉ chốc lát sau thì có bốn năm bảo vệ vọt vào, làm bộ muốn lôi Quan Triều Viễn ra.


Nhưng người đàn ông vừa ngẩng đầu một cái, ánh mắt lạnh như băng giống như lưỡi dao sắc bén, trong nháy mắt kinh sợ toàn trường.


Khí thế hung hăng này lập tức trấn áp bảo vệ, từng người đứng tại chỗ, không dám lên trước.


Giám đốc Phó thở hổn hển, tiến lên đạp một cú: “Đồ vô dụng, mấy người đang làm gì vậy? Nếu ngày hôm nay không đuổi họ ra được, ngày mai sẽ đuổi việc toàn bộ!”
 
Chương 2169


Chương 2169


Những bảo vệ kia nghe thấy lời này, liếc nhau một cái, kiên trì rồi xoay người về phía trước.



“Hồm nay tôi muốn thử nhìn xem, ai dám động đến cậu ấy!”


Ngoài cửa một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên.


Một giây kế tiếp, bóng dáng của giám đốc Lưu liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.


Giám đốc Phó nhìn thấy giám đốc Lưu vội vã đi lên trước: “Ông Luân, Tô Lam làm chuyện xăng bậy ở phòng làm việc, còn làm cháu tôi bị thương. Ông cần phải biết rõ tình hình chứ!”


Giám đốc Lưu liếc mắt liền nhìn thấy Quan Triều Viễn ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ uy nghiêm vừa rồi trong nháy mắt biến mất.




Ông ấy nở nụ cười rồi đi tới thật nhanh, một hồi cúi đầu khom lưng: “Cậu chủ Tuấn, cậu… sao cậu lại tới đây?”


Quan Triều Viễn cười lạnh một tiếng: “Tôi không đến làm sao biết được trong bệnh viện đã loạn thành thế này?”


Thấy giám đốc Lưu không để ý đến mình, ngược lại còn cúi đầu khom lưng với người đàn ông trước mặt, giám đốc Phó lập tức lại hồ đồ: “Giám đốc Lưu, nó chỉ là người tình của Tô Lam mà thôi, ông cần gì phải khách khí như vậy?”


Giám đốc Lưu tức giận quay đầu đập một cái lên ót giám đốc Phó: “Thả chó cắn chết ông, mẹ nó câm miệng lại cho t‹ Giám đốc Phó trong nháy mắt bị tỉnh mộng.


Vẻ mặt trưởng khoa Đàm hoang mang: “Chú Lưu, có phải chú đồ rồi không? Vì một người không quen biết mà ra tay với chú của cháu.”


“Hai người các ông còn không câm miệng cho tôi! Mấy người biết người này là ai không? Tổng giám đốc Quan Triều Viễn tập đoàn Quan Thiên, mấy người, mấy người chọc vào họa lớn rồi!”


Giám đốc Lưu gấp đến độ giậm chân!


“Cái gì?”


Trưởng khoa Đàm và giám đốc Phó trợn tròn hai mắt.


Quan Triều Viễn?


Chính là tổng giám đốc Quan Triều Viễn tập đoàn Quan Thiên tay mây lật tay mưa kia?


Phải biết bệnh viện trung tâm này chính là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Quan Thiên.


Chuyện này sao có thể?


Nhìn thấy sắc mặt hai người trưởng khoa Đàm và giám đốc Phó nháy mắt trắng bệch, giám đốc Lưu cũng hận muốn giết người Hai tên khốn kiếp này gan cũng quá lớn, ai cũng dám chọc.


“Xem ra những năm này Quan Thiên quản lý bệnh viện trung tâm quá lỏng lẻo. Mèo chó gì cũng thể làm trưởng khoa, làm giám đốc?”


Quan Triều Viễn dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, lạnh lùng phun ra một câu.


Giám đốc Lưu quay đầu, căm hận nhìn chăm chẵm trưởng khoa Đàm bọn họ một cái: “Mấy người còn không mau nhận sai”


“Tôi tôi…”


Trưởng khoa Đàm bọn họ sợ hãi, tôi nửa ngày cũng không thể nói ra một câu đầy đủ Ai không biết tổng giám đốc tập đoàn Quan Thiên có tiếng hung ác tàn bạo, không nể tình.


Rơi vào trong tay anh, không chết cũng tàn phế.


Quan Triều Viễn chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt bọn họ: “Vừa rồi mấy ông nói tôi làm chuyện bậy bạ với Tô Lam trong văn phòng?”
 
Chương 2170


Chương 2170


“Không có, không có, không phải.



Trưởng khoa Đàm sợ hãi, ngồi sập xuống liề mạng lắc đầu: “Miệng tôi bẩn, tôi nói bậy đó”


“Vậy ông nói thử xem, vừa nấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Quan Triều Viễn trừng ông ta một cái: “Nói rõ ràng, sai một chữ nhổ một cái răng.”


“Tôi nói, tôi nói” Trưởng khoa Đàm sợ hãi đến trợn trừng mắt: “Tôi… Tôi đang mượn cơ hội chơi quy tắc ngầm với Tô Lam, làm người thứ ba của tôi thì mới cho cô ta thăng chức”


Sắc mặt Quan Triều Viễn lạnh lẽo, ánh mắt giống như muốn giết người.


Trưởng khoa Đàm vụt một tiếng quỳ xuống đất, xém chút liều mạng dập đầu “Thật xin lỗi, bác sĩ Tô, tôi không nên có ý nghĩ xấu với cô, không nên sau khi bị cô từ chối còn muốn dùng quyền lực, cầu xin cô và cậu Tuấn tha thứ, bỏ qua cho tôi”




Tô Lam lạnh lùng nhìn ông ta: “Bỏ qua cho ông? Sau đó để ông tiếp tục gây họa cho những người khác trong bệnh viện?”


Quan Triều Viễn liếc Tô Lam một chút, sau đó nhìn về phía giám đốc Lưu: “Giám đốc Lưu, bệnh viện do ông quản lý, ông tính xử lý thế nào?”


Giám đốc Lưu lau mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ mở miệng: “Giám đốc Phó, ông không phân đúng sai, dung túng cháu mình hoành hành ngang ngược trong bệnh viện, từ hôm nay trở đi, ông bị đuổi. Về phần anh, trưởng khoa Đàm… cũng bị đuổi?”


Câu nói cuối cùng, giám đốc Lưu nhìn chẳm chăm Quan Triều Viễn, dùng giọng điệu hỏi thăm cẩn thận từng li từng tí nói.


Quan Triều Viễn lạnh lùng mở miệng: “Bệnh viện đương nhiên không thể giữ lại loại sâu mọt này”


“Vậy thì lập tức đuổi việc” Giám đốc Lưu thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng Quan Triều Viễn lập tức nói tiếp: “Nhưng ông ta hoành hành ngang ngược nhiều năm ở bệnh viện, ức hiếp phái nữ, thậm chí còn đùa giốn lưu mạnh, đây chính là án hình sự.”


Giám đốc Lưu là người thông minh cỡ nào?


Nghe xong lời này lập tức liền hiểu rõ nên làm thế nào: “Bảo vệ, lập tức đưa ông ta đến cục cảnh sát.”


“Đừng, đừng! Chú, cứu con, con sai rồi, sau này cũng không dám nữa, cầu xin chú”


Trưởng khoa Đàm điên cuồng sợ hãi.


Thật ra bị đuổi thậm chí tới cục cảnh sát cũng không sao.


Nhưng vấn đề là phải xem bị ai đưa vào.


Thủ đoạn của Quan Triều Viễn thế nào?


Bị anh đưa tới cục cảnh sát, chỉ sợ đáy nhà tù cũng phải ngồi lọt.


Trưởng khoa Đàm quỳ xuống bên chân Quan Triều Viễn, không dám nắm ống quần anh, chỉ có thế liều mạng dập đầu: “Cậu Tuấn, tôi biết sai rồi. Xin anh, xin anh tha cho tôi lần này đi”


Mí mắt Quan Triều Viễn cũng không nâng: “Ông cầu nhầm người rồi”


Nháy mắt Trưởng khoa Đàm hoàn hồn, vội vàng quỳ trước mặt Tô Lam: “Tô Lam, bác sĩ Tô, cầu xin cô, lần này tôi nhất thời hồ đồ, sau này cũng không dám nữa.


Cầu xin cô bỏ qua cho tôi đi, tôi đảm bảo sau này hoàn toàn thay đổi, làm người thật tốt.”


Tô Lam lạnh lùng nhìn ông ta: “Biết cái gì gọi là báo ứng đời này không?”


Trưởng khoa Đàm sững sờ.


“Xin tôi tha thứ? Có lẽ ông nên tới tòa án cầu xin những người phụ nữ bị ông sỉ nhục mấy năm nay xem thử họ có bãng lòng tha thứ cho ông không?”
 
Chương 2171


Chương 2171


Tô Lam lạnh lùng ném lại câu này rồi đứng dậy đi ra ngoài Quan Triều Viễn đứng lên đi theo, dùng ánh mắt ra hiệu tiến lên xử lý.


Tô Lam đi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, thật lâu mới khiến cho mình tỉnh táo lại.


Đêm điên cuồng hôm đó, Quan Triều Viễn mang đến cho cô quá nhiều bóng tối.


Đến mức lúc trưởng khoa Đàm vừa rồi có ý đồ tới gần cô, cô liền toàn thân run rẩy muốn Rõ ràng hôm đó Quan Triều Viễn cũng chạm vào cô như vậy, cô trừ sợ hãi ra, nhưng không có cảm giác buồn nôn đó.


Thậm chí lúc Quan Triều Viễn xuất hiện, lúc bảo cô đừng sợ, cô xém chút không khống chế nổi nhào vào trong lòng anh.


May thay, may thay anh kịp thời xuất hiện.


Thở phào nhẹ nhõm thật lâu, Tô Lam đang chuẩn bị quay người ra ngoài.


Đột nhiên sau một hơi ấm phả tới.


Có người!


“Ai?”


Tô Lam quay người lại, tiến vào một vòng tay ấm áp.


Ngẩng đầu lên, là Quan Triều Viễn.


“Anh, anh vào làm gì? Nơi này… Nơi này..”


Đây là nhà vệ sinh nữ.


Da mặt người đàn ông này có phải quá dày không?


“Tôi biết đây là nhà vệ sinh nữ” Quan Triều Viễn nhìn cô.


Dưới cổ áo bị kéo lỏng lẻo, ẩn hiện có vết tích màu đỏ tím mập mờ.


Ánh mắt tối sầm lại, giọng nói âm u: “Dáng vẻ giống hệt tiểu hồ ly, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, có phải nên giấu đi mới được không?”


Tô Lam rất bối rối, có hơi không nghe rõ: “Hả?”


“Còn nhớ rõ lần trước tôi đã nói ở bệnh viện không?”


“Câu nào?”


“Tôi nói nếu em dám gạt tôi thì có hậu quả gì..” Anh nhắc nhở.


Lỗ tai Tô Lam nháy mắt đỏ lên.


Trong toilet vang vọng giọng nói không bị trói buộc của người đàn ông đó: “Nếu nói dối một chữ thì lập tức ném em tới phòng bệnh, hung hăng…


Cô vội hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh “Không hiểu anh đang nói gì, anh tránh ra, tôi muốn ra ngoài.”


Tô Lam không đẩy được anh, tức đến thở hổn hển.


Khóe miệng Quan Triều Viễn giật một cái, vậy mà ra tay bắt đầu mở nút áo.


Tô Lam sợ hãi: “Quan Triều Viễn, anh muốn làm gì?”


Tên khốn kiếp này, sẽ không phải muốn ở đây…


Quan Triều Viễn nở nụ cười, tháo ba cái nút áo.


Nhẹ nhàng kéo một cái, thình lình lộ ra vết thương trên vai từng bị cắn “Còn có một dấu bị mèo cào, muốn xem không?”
 
Chương 2172


Chương 2172


Tô Lam chỉ cảm thấy đỉnh đầu muốn bốc khói, điên cuồng ngụy biện: “Anh rốt cuộc đang nói gì?”


“Ngủ cả đêm mà không nhớ gì à. Bác sĩ Tô cứ chữa bệnh cho bệnh nhân như vậy sao?”


Tô Lam gấp đến nỗi muốn khóc.


Tên khốn kiếp này, sao anh biết?


Dường như nhìn thấu sự hoài nghỉ của cô, Quan Triều Viễn có lòng giải thích: “Miệng của bọn họ rất kín, nhưng vết tích trên người thì không thế che giấu. Đem máy giám sát tới thì cái gì cũng rõ. Tô Lam, em thật to gán, dám gạt tôi? Hả?”


Tô Lam cắn chặt môi.


Tên khốn kiếp này biết cả Nhưng anh vốn cũng không biết cô bị anh xem là thuốc giải mà bị anh ức hiếp đến thê thảm.


“Anh đang nói gì, tôi vốn không hiểu, anh tránh ra cho tôi” Tô Lam hét xong câu này, không biết sức lực từ đâu ra, đẩy anh ra bỏ chạy.


Khi Quan Triều Viễn đi ra, cô gái nhỏ đã xấu hổ trốn chạy.


Lục Anh Khoa đi qua.


“Xử lý xong rồi?”


Lục Anh Khoa gật đầu một cái: ‘Dạ cậu chủ yên tâm.”


Quan Triều Viễn gật đầu một cái: “Bên chỗ Tô Bích Xuân thì sao?”


Lục Anh Khoa: “Vốn dĩ thuộc hạ của tôi dự tính đưa cô ta đi đến nước Thái Hà.”


Nước Thái Hà.


Là một đất nước nhỏ ở vùng biên giới Bạch Lạc.


Địa vị của phụ nữ ở nơi đó rất thấp.


Thẩm chí đại đa số phụ nữ bên đó còn bị người nhà bên chồng ép phải dùng thân xác để đổi lại tiền nuôi gia đình.


Tô Bích Xuân nếu như bị đưa đến nơi như thế, kết quả bi thảm đến thế nào không cần nghĩ cũng biết.


Chỉ có điều, dám bỏ thuốc Quan Triều Viễn, thì cũng nên nghĩ đến sẽ có kết quả này.


Quan Triều Viễn nhìn anh ta: “Vốn dĩ?”


Lục Anh Khoa vội vàng bổ sung: “Nhưng Tô Bích Xuân đã dùng tin tức vô cùng quan trọng, muốn cùng ngài làm giao dịch.”


“Giao dịch?” Quan Triều Viễn khóe môi cong lên châm biếm cười lạnh.


“Tung tích của Tô Duy Nam.”


Lục Anh Khoa nói xong, hiển nhiên phát hiện sắc mặt có mấy phần khó coi của Quan Triều Viễn.


Tô Bích Xuân người phụ nữ này có lúc ngu đến mức không dám tin, nhưng cũng có lúc lại rất biết rốt cuộc cậu chủ quan tâm điều gì.


Quan Triều Viễn cười lạnh lùng, trong ánh mắt có chút khát máu: “Vậy hãy để cho cô ta nhảy nhót thêm một thời gian, đợi sau khi cứu được Tô Duy Nam ra rồi, cả cô ta và Tô Văn Tâm xử luôn một lượt.”


“Dạ vâng.”


Lục Anh Khoa sau khi nhận được mệnh lệnh, chuẩn bị quay lưng rời đi.
 
Chương 2173


Chương 2173


Nhưng vừa mới nhấc chân lên, sau lưng Quan Triều Viễn lại lần nữa mở miệng nói: “Năm năm trước, camera của Alice Villa Hotel…”


Lục Anh Khoa ngẩn ra: “Cậu chủ?


“Nửa tiếng sau đưa tới cho tôi.” Quan Triều Viễn ngập ngừng nói.


“Cậu chủ, ngài hoài nghỉ buổi tối năm năm trước người thật sự có mặt ở đó, không phải Tô Bích Xuân?”


Ánh mắt Quan Triều Viễn sắc bén.


Lục Anh Khoa nói không sai.


Anh vẫn luôn nghi ngờ sự thật của chuyện này.


Tại vì sao hôm đó bọn họ lại hoa hợp như thế, nhưng sau này lại không có bất kỳ cảm giác nào?


Ngược lại…


Cơ thể của anh giống như tự mình có thể phân biệt được, chỉ có cảm giác với Tô Lam?


‘Vết răng trên vai, vết cào cấu sau lưng, cũng đều có thể chứng mình đêm hôm rất điên cuồng.


Chỉ đáng tiếc là…


Anh mất đi nhận thức, chỉ tiết đêm hôm anh không thể nhớ rõ ràng được.


Nếu không, anh nhất định có thể phân biệt ra.


“Chuyện năm năm trước chúng ta đã bỏ qua một chỉ tiết rất quan trọng” Quan Triều Viễn mở to mắt ra: “Hôm đó, Tô Bích Xuân ở tại Alice Villa Hotel thuê hai gian phòng, mà gian phòng chúng ta chỉ xem camera của phòng 1888.”


“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay”


Bởi vì chuyện này rất quan trọng, cho nên camera của hôm đó vào năm năm trước Lục Anh Khoa đã toàn bộ lưu lại vào bảo quản.


Tiếp theo trong thời gian một tiếng đồng hồ chờ đợi, sắc mặt Quan Triều Viễn lạnh lùng trầm lặng Trong lòng lại mơ hồ hy vọng.


Nếu như, người phụ nữ không phải là Tô Bích Xuân, vậy sẽ là ai?


“Cậu chủ!”


Một tiếng đồng hồ sau, Lục Anh Khoa xuất hi Ánh mắt Quan Triều Viễn căng thẳng nhìn anh ta: “Nói Trên mặt Lục Anh Khoa mang theo tiếc nuối: “Tất cả ghi nhớ của năm năm trước đều đã được điều tra, mỗi camera của tùng phòng đều có, vẫn như năm năm trước, không có bất kỳ vấn đề gì, đêm đó Tô Bích Xuân tám giờ đi vào trong phòng, ngài hai giờ ra khỏi đó.”


Không có bất kỳ vấn đề gì chính là vấn đề lớn nhất.


Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.


“Còn thời gian những camera khác, bời vì thời gian quá lâu, cho nên cũng tiêu hủy rồi.”


Lục Anh Khoa khưng lại: “Chỉ là, chúng tôi ở phòng số 1866 nhìn thấy một dáng người, đêm hôm đó Vương Tiến Phát cũng có ở đó.”


“Vương Tiến Phát?”


“Không sai, hơn nữa, ngoại trừ bên ngoài phòng số 1888, Tô Bích Xuân còn đặt một phòng khác chính là phòng 1866”


“Điều tra xem!”


“Dạ vâng!”
 
Chương 2174


Chương 2174


* Tiếp sau đó trong một tuần, Tô Lam nghĩ đủ mọi cách trốn tránh Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn vạch trần chuyện của đêm hôm đó, nhưng mà cô lại không dám thừa nhận.


Nói thật thì Cô đúng là có chút hận anh.


Cô là một bác sĩ, phải đi khám bệnh cho.


anh Nhưng ai biết được lại biến thành thuốc giải cho anh.


Hơn nữa, lại còn bị anh như vậy không có chút kiêng ky nào độc chiếm riêng.


Chỉ cần nghĩ đến đêm hôm đó, Tô Lam đã nhịn không được mà rung lên.


Lúc bàn đầu, cô xác định là mình bị gài bấy rồi, nhưng sau đó cô đã bị anh ăn sạch hoàn toàn.


Cái tên khốn kiếp đó, dùng hết tất cả thủ đoạn và sức mạnh.


Khám phá cô đến mức khiến cô cũng không nhận ra mình.


Đó là bởi cô không dám nhớ lại chuyện xấu hổ của bản thân mình.


Cô không thể tiếp nhận được, cho nên không muốn đối mặt với chuyện này.


“Mẹ, ngày mai bên nhà trẻ có hoạt động giữa cha mẹ và con cái, chúng ta gọi cha cùng tham gia có được không?” Vẻ mặt Tô Mỹ Chỉ đáng thương nhìn mẹ của nhà mình.


Mấy ngày này, thật sự cha cũng có đi đến nhà trẻ nhìn bọn họ mà.


Chỉ là, mỗi lần chỉ cần nghe thấy tên của cha, mẹ liên trốn tránh.


Cho nên mỗi lân cả nhà bốn người bọn họ đều không thể ở cùng nhau.


Hoạt động giữa cha mẹ và con cái của hai tháng trước, bởi vì không cha tham dự mà bọn họ đã bị người khác chê cười.


Lần này, bất luận như thế nào, nhất định phải nói mẹ để cho cha cùng đi tham dự: “Mỹ Chi, hôm đó mẹ có thể phải tăng ca… Các con gọi cha cùng đi với các con có được không?” Tô Lam tránh mặt Quan Triều Viễn đã mấy ngày nay rồi, thật sự không muốn công dã tràng Tổ Mỹ Chi nghe thấy cô nói thế, chu cái miệng nhỏ lên, một dòng nước mắt nóng hổi chảy xuống.


Mắt thấy cô bé sắp than vấn khóc lớn, Tô Lam vội vàng ôm lấy cô bé, nhẹ nhàng dịu dàng dụ dỗ: “Hay là như thế này đi, mẹ buổi sáng đi cùng các con, buổi chiều để cha chơi cùng các con, có được không?”


Tô Mỹ Chỉ nghẹn ngào hai tiếng: “Thật sự chúng ta không thể cùng nhau sao?”


Tô Lam do dự cần răng, vẫn là kiến quyết lắc đầu một cái: “Không được mà”


“…” Tô Mỹ Chỉ lau đi nước mắt, xem ra là đã chịu thỏa hiệp rồi.


Tô Duy Hưng chớp một cái mở to mắt ra, đưa tay kéo em gái: “Được rồi được rồi, mẹ vốn dĩ nói không đi, hiện giờ có thể đi nửa ngày, em nên vui mới phải chứ!”


Tô Mỹ Chỉ bình thường nghe lời anh hai nhất.


Hôm này anh hai phân tích như thế, cũng gật đầu một cái.


Cô bé nghĩ hình như ngoài như vậy ra cũng không còn cách gì khác.


Chín giờ tối hôm đó, khi Tô Lam đi kiểm tra hai đứa nhỏ đã ngủ chưa, phát hiện Tô Duy Hưng vẫn luôn trốn trong chăn, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai “Nè, cậu bé hư, đến lúc đi ngủ rồi! Ngày mai hoạt động giữa cha mẹ và con cái phải chuẩn bị cho tốt đó!”


Tô Duy Hưng đề phòng từ trong chăn ló cái đầu nhỏ ra, sau đó nhỏ giọng nói vào ống nghe: “Vậy cứ vậy nha! Bye bye!”


“Đang nói chuyện điện thoại với ai đó, thần bí như thế” Tô Lam âm thầm quan sát Tô Duy Hưng ném điện thoại đi: “Là một người bạn”
 
Chương 2175


Chương 2175


“… Nhanh đi ngủ đi.”


Thời gian rất nhanh đã đến ngày hoạt đột cha mẹ và con.


€ó rất nhiều xe dừng lại trước cửa của trường mầm non Mặt trời con, Tô Mỹ Chi nằm lấy tay của Tô Lam, bước một bước lại quay đầu nhìn ba lần, ánh mắt luôn dõi theo phía sau.


Tô Lam biết, cô bé nhất định đang hy vọng Quan Triều Viễn xuất hiện “Mỹ Chỉ, hoạt động của buổi sáng chúng †a cần làm gì?” Tô Lam ôm con gái lên, muốn phân tán sự chú ý của con gái Quả nhiên, Tô Mỹ Chỉ lập tức ngoẹo đầu lại nghiêm túc suy nghĩ: “Ơ… Hình như là nhảy cóc, thi chạy, đá banh…


Tô Lam vừa nghe: “Tại sao toàn là hoạt động thể lực vậy chứ?”


Tô Duy Hưng ở một bên phụng phịu: “Bởi vì mẹ chọn đi buổi sáng, cho nên tiết mục hoạt động của buổi sáng đều là vận động!”


Tô Lam đổ mồ hôi như thác: “Còn buổi chiều thì sao?”


Tô Mỹ Chi lập tức báo cáo: “Buổi chiều trang trí phòng học, xem các em biểu diễn.”


“Phốc!”


Một ngụm máu!


Không còn cách nào, tự mình chọn đường nên có quỳ cũng phải đi hết Nhảy cóc cả một buổi sáng đã làm cho.


Tô Lam tiêu hao hết tất cả sức lực.


Đến hạng mục cuối cùng, lúc phu huynh và học sinh kéo co Tô Lam đã hoàn toàn mệt mỏi co quắp ở trên mặt đất “Mẹ, chúng ta đã lấy được ba hạng nhất đếm ngược từ dưới lên rồi” Tô Duy Hưng nhíu mày thở ngắn thở dài Xem như đầu óc của cậu bé có tốt đến đâu thì cậu bé cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.


So về thể lực làm sao cậu bé có thể là đối thủ của những người trưởng thành kia chứ?


Tô Mỹ Chi nhón chân lên lau mồ hôi cho.


Tô Lam: “Mẹ vất vả rồi!”


Tô Lam chảy nước mắt ôm Tô Mỹ Chỉ: “Mỹ Chỉ, vẫn là con thương mẹ”


Tô Mỹ Chỉ nháy đôi mắt to: “Mẹ lau xong mồ hôi rồi mẹ phải tham gia trận đấu”


Tô Lam: ”…”


Sau đó đặt mông ngồi xuống dưới đất bắt đầu chơi xấu: “Các cục cưng à, mẹ sắp mệt chết rồi! Có thể để cho mẹ nghỉ ngơi một chút hay không!”


Ô, đây không phải là mẹ của Duy Hưng sao? Sao chỉ có một mình cô vậy?”


Một giọng nói chói tai truyền tới.


Tô Lam quay đầu đã thấy một người phụ nữ cao lớn thô kệch đang nắm tay một bé trai đi về phía họ.


Đó không phải là mẹ của Đồng Hào sao?


Vừa nhìn thấy cô ta, Tô Lam bèn nghĩ tới cảnh tượng họ bắt nạt hai đứa bé nhà mình.


Tâm lý phòng thủ lập tức tăng lên.


“Cha của đứa bé đâu?” Mẹ Đồng Hào quay đầu nhìn xung quanh rồi cố ý nói lớn: “Sao cha đứa bé lại không tới đại hội thể dục thể thao của phụ huynh lần này chứ?”


Giọng nói của cô ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của các bậc phụ huynh khác.
 
Chương 2176


Chương 2176


Khuôn mặt nhỏ của Tô Mỹ Chỉ đỏ lêt giận la lên: “Cha cháu bận nhiều việc nên buổi chiều mới tới được!”


“Ha ha, cha cháu thật sự bận rộn như vậy sao? Lần trước không phải còn đi dạo ở trên đường với mẹ cháu sao? Trường hợp quan trọng như thế này lại không đến, ai biết được.


rốt cuộc người cha đó của cháu là thật hay giả!” Mẹ Đồng Hào cười giễu giống như đã hoàn toàn quên hết sự dạy dỗ lần trước.


“Cô nói lung tung! Cha của Mỹ Chỉ sao có thể là giả được chứ!” Tô Mỹ Chỉ lập tức muốn khóc.


Tô Lam đưa tay ôm con: “Mẹ Đồng Hào có phải sự dạy dỗ lần trước vẫn chưa đủ không? Hôm nay lại muốn tự chuốc họa vào thân sao?”


Không nhắc tới chuyện ngày đó thì còn đỡ, vừa mới nhắc tới thì đã làm cho cơn tức \, tỨC của mẹ Đồng Hào trở nên cao ngất.


Lần trước Tô Lam làm cô ta mất hết mặt mũi ở trên đường cái nên cô ta vẫn luôn ghi hận ở trong lòng.


Hôm nay cô ta ở bên cạnh quan sát rất lâu xác định Quan Triều Viễn không xuất hiện, lúc này mới đi tới khiêu khích.


“Các bậc phụ huynh, mọi người nhanh tới phân xử thử xem. Người mẹ này nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, điều này nói rõ cô ấy mười tám tuổi đã mang thai sinh con. Mười tám tuổi còn chưa tới độ tuổi được pháp luật cho phép kết hôn nữa đó! Mọi người đoán xem cô ấy sinh con cho ai chứ?”


Sắc mặt Tô Lam thay đổi: “Cô có ý gì?


“Dĩ nhiên là ý trên mặt chữ, bản thân cô chột dạ mới có thể nghĩ theo hướng không tốt!”


“Cô…”


“Tôi cái gì mà tôi? Người mẹ này, tôi thấy cô còn trẻ nên nói láo đến nỗi thật sự là mặt không đỏ tim không đập nhanh! Chồng của tôi làm việc trong một xí nghiệp lớn ở Thủ Đô, cấp trên của anh ấy là Quan Triều Viễn.


Ngày hôm đó sau khi trở về tôi đã xác nhận với anh ấy. Quan Triều Viễn hoàn toàn chưa kết hôn càng khỏi phải nói tới chuyện có con! Tôi thấy lần trước cô muốn làm cho tôi mất mặt nên mới cố ý tìm một người đàn ông có dáng vẻ giống anh ta để chặn miệng tôi, tôi thấy giấy đăng ký kết hôn kia cũng là giả!”


Những lời nói của mẹ Đồng Hào chẳng.


khác nào ném đá xuống mặt nước yên ả.


Các bậc phụ huynh đang ngồi đó lập tức thảo luận ầm T.


“Thật sự không ngờ người mẹ này lại là loại người như vậy!”


“Vậy mà lại dám làm giấy đăng ký kết hôn giả để lừa gạt người khác, thật sự cho.


rằng người ta là đồ ngu sao!”


“Đúng vậy! Cô nói xem cô giả mạo ai không được vậy mà lại giả mạo là bà chủ nhà họ Quan, đây không phải là chờ người ta tới đánh vào mặt sao?”


“Mọi người không nghe thấy mẹ Đồng Hào nói gì sao? Mười tám tuổi đã làm mẹ, tôi nghỉ ngờ cô ta làm người thứ ba, sau đó bị người ta đá nên mới tự mình sinh con.”


“Loại người có đạo đức cá nhân tồi tệ như vậy không thể để cho con của cô ta ở trong nhà trẻ Mặt trời Nhỏ được, ngộ nhỡ làm hư con của chúng ta thì phải làm sao bây giờ?”


“Đúng vậy!”


Mẹ Đồng Hào nghe thấy đám người thảo luận thì đắc ý khoanh hai tay ở trước ngực nhìn chăm chãm Tô Lam với vẻ khinh miệt.
 
Chương 2177


Chương 2177


“Hừ!


Con đi, lần trước mày làm cho tao mất mặt trước mặt bao nhiêu người, lần này tao phải đuổi mày ra khỏi đây.


“Bác gái này bác phải xin lỗi mẹ cháu.”


Một giọng nói thanh thúy vang lên.


Mẹ Đồng Hào nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện không biết Tô Duy Hưng đã chạy tới trước mặt mình từ lúc nào rồi.


Cô ta buồn cười nhìn cậu bé: “Cháu…Đang nói chuyện với cô sao?”


Tô Duy Hưng nhún vai: “Chẳng lẽ nơi này còn có ai giống bác gái hơn sao?”


“Phốc!”


Đám người nhao nhao bị chọc cười bởi lời nói của Tô Duy Hưng.


Mẹ Đồng Hào càng tức giận đến nỗi mắt nổ đom đóm: “Thằng ranh con mày có giáo dưỡng không vậy? Mẹ mày dạy mày như vậy à? Thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn!”


Tô Duy Hưng nhếch miệng cười vô cùng đáng yêu: “Từ đầu tới cuối mẹ cháu không nói một câu thô tục nào, trái lại bác gái lại muốn hất các loại nước bẩn lên trên người mẹ cháu. Nếu như nói không có giáo dưỡng thì bác đây lại là việc nhân đức không nhường ail”


“Mày!” Mẹ Đồng Hào không ngờ hôm nay cô ta lại bị một đứa bé oán hận đến mức không nói nên lời Vẻ mặt Tô Duy Hưng vẫn tươi cười: “Còn nữa bác gái, vừa rồi bác gái đã lãng phí ba mươi giây! Nếu như vẫn không xin lỗi thì cháu cũng sẽ không khách sáo nữa!”


Tô Lam nhíu lông mày, ngồi xổm xuống bên cạnh con trai: “Duy Hưng, con muốn làm gì?”


Tô Duy Hưng nhón chân sờ soạng trên trán Tô Lam hai cái: “Mẹ yên tâm, con đã đồng ý với cha sẽ bảo vệ mẹ khi cha không có ở đây”


Mẹ Đồng Hào quả thực bị chọc giận đến nỗi bật cười: “Xin lỗi các người sao? Các người cho rằng các người là cái thứ rễ hành gì chứ? Hôm nay tôi không xin lỗi để tôi xem các người định làm gì tôi!”


Ba mươi giây trôi qua rất nhanh.


Tô Duy Hưng đành chịu lắc đầu: “Cháu đã cho bác cơ hội nhưng bác đã tự từ bỏ.”


vốn dĩ trong lòng mẹ Đồng Hào còn cảm thấy hơi thấp thỏm, nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Duy Hưng chỉ nói một câu như vậy nhưng không có động tác gì hết lúc ấy cô ta mới cười giễu: “Tao còn tưởng rằng mày có bản lĩnh gì chứ, không phải chỉ dọa…”


“Vù vù vù —— Mẹ Đồng Hào còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên chấn động.


Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Tô Duy.


Hưng tức ấn nút trả lời, giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng: “Alo, chồng “Con mẹ nó cái đầu mẹ cô! Cô nói cho tôi biết con mẹ nó không phải là cô lại gây rắc rối ở bên ngoài đấy chứ?”


Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng gầm giận dữ xuyên thẳng qua điện thoại làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.


Mẹ Đồng Hào xấu hổ đi tới một bên: “Chồng à, sao anh lại tức giận như vậy chứ?”


“Tôi có thể không tức giận sao? Vừa rồi còn có người hack trang web công ty, không biết lấy được chứng cứ tôi thu hồi từ đâu, trực tiếp đăng lên web công ty. Người của bộ phận mạng lưới công ty bó tay toàn tập, vốn không có biện pháp. Người đó có gửi tin nhắn cho tôi, nói chừng nào cô chịu xin lỗi thì hãy tới. Con mẹ nó cô suốt ngày có thể bớt gây chuyện cho tôi không? Nếu ông đây bị đuổi, tôi sẽ ly hôn với cô.”
 
Chương 2178


Chương 2178


Ly hôn?


Vừa nghe đến hai chữ này, nháy mặt mẹ Đồng Hào liền căng thẳng Cô ta hoảng sợ quay đầu, liếc mắt liền thấy Tô Duy Hưng cười đến vô hại, trong tay cậu bé đang cầm một cái ipad khẽ lắc với mình.


Là cậu bét Sao có thể?


Cậu bé chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, sao có thể hack trang web của công ty lớn như vậy?


“Bác gái, suy nghĩ kỹ chưa? Bác vẫn vịt chết mạnh miệng không chịu xin lỗi hay sao?”


Tô Duy Hưng cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt hoảng sợ của mẹ Đồng Hào.


Mẹ Đồng Hào đến bây giờ vẫn không thể tin vào tai mình.


Một đứa trẻ chưa mọc lông mà thôi Liền bởi vì vừa rồi mình lỡ miệng, ông xã làm cấp dưới của Quan Triều Viễn ở Thủ Đô.


Trong mười mấy phút ngắn ngủi này, cậu nhóc liền tra được công ty của ông xã, thậm chí biết được kẻ giật dây, cậu bé còn moi ra được tất cả tài liệu đen.


Trời ạ.


Đây còn là người sao?


Phía sau lưng mẹ Đồng Hào lạnh lẽ: luôn cảm thấy mình giống như chọc phải người không nên chọc.


Đổi lại bình thường, cho dù chết cô ta cũng không thể bị một thắng nhóc con uy hiếp.


Nhưng bây giờ, vừa nghĩ tới chồng đòi ly hôn với mình, nháy mắt cô ta liền khuất phục.


Cô ta lề mà lề mề đi tới trước mặt Tô Lam, nghẹn rất lâu mới phun ra ba chữ: “Thật xin lỗi”


Tô Lam ngạc nhiên về phía con mình Nhóc này rốt cuộc làm gì?


Tô Duy Hưng cố ý nhíu mày: “Bác gái, giáo viên dạy tụi con xin lỗi phải có thái độ biết lỗi, giọng bác nhỏ như vậy, cũng không nói mình sai ở đâu, sau này có thể tái phạm không, bọn cháu làm sao tha thứ cho bác?”


“Mày..” Mẹ Đồng Hào xém chút phun một ngụm máu ra ngoài “Cháu thế nào?”


“Cháu tốt lắm… Hôm nay bác chủ động khiêu khích là bác không đúng, những lời bác mới nói kia đều là vu oan, sau này bác không làm như vậy nữa, xin các người tha thứ. Thật xin lỗi”


“Mấy chú mấy dì nghe rõ chứ ạ? Lời bác gái này nói vừa nãy đều là vu oan, lần sau mấy chú mấy dì cũng không nên gà hóa cuốc nữa nhé.”


Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Tô Duy Hưng, những người lớn vừa rồi vụ oan kia chỉ cảm thấy nóng mặt, xấu hổ cúi đầu.


Mẹ Đồng Hào mặt dạn mày dày: “Bây giờ tôi xin lỗi rồi, cũng nhận lỗi rồi, có thể hay không…”


Tô Duy Hưng vừa nghiêng đầu nhìn về phía mẹ mình: “Chuyện này cháu phải hỏi mẹ đã. Dù sao vừa rồi người bác bêu xấu là mẹ”


Mẹ Đồng Hào hận muốn phun máu, nhưng lại không thể không nhìn về phía Tô Lam: “Mẹ Duy Hưng, xin cô tha thứ cho.


tôi: Mặc dù Tô Lam rất chán ghét cô ta, nhưng nhà trẻ Mặt trời nhỏ là nhà trẻ tốt nhất thành phố Ninh Lâm, hơn nữa hôm nay lộn xôn như thế, sau này có lẽ cũng không ai dám xem thường hai đứa trẻ.


Cô không muốn làm quá chuyện này.


Dù sao cô cũng không thể luôn luôn trông coi con mình, lỡ như thật sự chọc giận người ta, ra tay với đứa trẻ thì tính sao?


“Nhớ lời cô đã nói, đây là cơ hội cuối cùng của cô” Nói xong câu nói đó, Tô Lam gật đầu với Tô Duy Hưng.
 
Chương 2179


Chương 2179


Cô liền nhìn thấy ngón tay Tô Duy Hưng gõ gì đó trên ipad.


Mấy phút sau, cậu bé liếc mẹ Đồng Hào một cái: “Được”


Mẹ Đồng Hào lập tức chạy đến một góc gọi điện cho chồng, khi biết tài liệu đen trên web đã gỡ xuống, cô ta càng vô cùng khiếp Sợ.


Điều này chứng minh rằng tất cả chuyện vừa rồi thật sự là do đứa nhóc bốn tuổi kia làm.


Cả nhà này rốt cuộc biến thái đến đâu.


Thật đáng sợ nhỉ?


“Được được, các vị phụ huynh, mọi người chuẩn bị một chút, cuộc tranh tài sắp bắt đầu rồi”


Lúc này giáo viên của nhà trẻ đi ra, chào.


hỏi mọi người.


“Ồ, mẹ, trí thông minh của con đủ để bù đắp thiếu sót của mẹ, nhưng về mặt thể lực, con thật sự không thể giúp mẹ” Tô Duy Hưng nhìn một nhà bốn người đối diện, khó khăn lắc đầu.


Ba người bọn họ bên này còn có hai phụ nữ.


Một nhà bốn người đối diện, trừ mẹ ra, đều là nam.


Trận đấu này thua chắc không thể nghỉ ngờ.


“Chuyện đó, tình hữu nghị thứ nhất, tranh tài thứ hai mà” Tô Lam cười lúng túng.


Tô Duy Hưng nhíu mày: “Nhưng mẹ à, bốn gia đình đứng nhất từ dưới lên, phụ huynh sau này phải tới nhà trẻ làm vệ sinh một tháng”


“Cái gì?” Tô Lam giật mình một cái Mỗi ngày cô đều làm việc mệt mỏi ở bệnh viện, còn phải một tháng tới đây làm vệ sinh, đây là muốn đòi mạng sao.


Nghĩ tới đây, Tô Lam lập tức xắn tay áo lên: “Không được, lần này mẹ nhất định sẽ dùng hết sức”


Tranh tài nhanh chóng bắt đầu.


Cuộc thi kéo co, lấy hai gia đình nhỏ làm đối thủ.


Ba trận thăng hai Ván đầu tiên, Tô Lam dùng hết sức, nhưng bên này bọn họ thiếu mất một người, cho nên kéo co không bao lâu đã thua.


Nếu như ván sau cũng thua thì cô đành đợi làm vệ sinh nhà trẻ một tháng thôi.


“Haizz, nếu có cha thì tốt rồi, chúng ta chắc chắn có thể thắng được” Tô Mỹ Chỉ thở dài.


“Đúng đó, mẹ không biết sao? Mấy ngày trước lúc cha tới đón con, còn cố ý đưa con tới sàn đánh lộn. Mẹ không biết đâu, cha rất lợi hại, một người có thể đánh ba người.”


Tô Lam sạm mặt lại: “Ba người? Đâu chỉ ba người? Chỉ cần anh ta muốn, mười người cũng chả sao có được không?”


Tô Mỹ Chi ngạc nhiên: “Thật sao? Cha lợi hại như vậy ạ? Mỹ Chi cũng muốn học, sau này lớn lên Mỹ Chỉ cũng muốn bảo vệ mẹ.”


“Cái thân nho nhỏ của em đi đường cũng không xong, còn học cách đánh lộn? Em ngừng đi, cha chắc chắn sẽ ghét bỏ em”


“Mới sẽ không, cha là người cha tốt nhất thế giới, mới sẽ không ghét bỏ em”
 
Chương 2180


Chương 2180


Tô Mỹ Chỉ tức giận quay đầu tìm kiếm Tô Lam giúp đỡ: “Mẹ, mẹ nói có đúng không? Cha chắc chản sẽ không ghét bỏ Tô Mỹ Chỉ thấy mẹ không trả lời, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, gần đây vì sao mẹ không nhắc đến cha? Có phải mẹ rất sợ cha hay không?”


Tô Duy Hưng cau mày, chững chạc đàng hoàng nói: “Mẹ, mẹ thật sự sợ cha sao? Nói thật, mặc dù cũng khá đẹp trai cao ráo như con, nhưng tính cách cha thực sự rất xấu.


Chẳng qua cho dù thế, cũng không đến nỗi Sẽ ăn mẹ”


Tô Lam nhìn giáo viên đang chuẩn bị, cắn môi có hơi mất tự nhiên sờ vành tai mình.


Tô Duy Hưng nói anh không ăn thịt người.


Nhưng…


Rõ ràng anh ăn rồi.


Mà còn ăn một đêm, ăn sạch cô không còn chút cặn bã gì để lại.


Bóng dáng cao ráo đáng ngưỡng mộ đẳng xa càng ngày càng gần, cô cũng không phát hiện.


“Các vị phụ huynh, chính thức bắt đầu! H Nương theo tiếng còi, trận tranh tài thứ hai bắt đầu.


Tô Lam tập trung tinh thần, tuy rằng cuộc thi thua này đã định sẵn là thua, nhưng vẫn cần phải cố gắng mới được.


Dù cho Tô Lam và hai đứa nhỏ có cố gắng như thế nào, là cơ ranh giới vẫn nhích về phía bên kia, thẳng lợi vẫn đi về hướng đối phương.


Bên kia đối thủ có một chàng trai trẻ!


Sức chiến đấu của Tô Lam ba người bọn họ, sợ là vẫn không thể so sánh được với một mình anh ta thì làm sao mà thẳng được?


Mắt thấy lá cờ nhỏ đỏ sắp vượt qua đường ranh, Tô Lam chuẩn bị từ bỏ rồi.


Nhưng đúng ngay lúc này, một bàn tay to lớn bỗng nhiên từ sau đưa tới kéo qua, bất thình lình nảm chặt lấy dây phía trước của cô.


Bàn tay to lớn đó sạch sẽ lại thon dài, khớp xương rõ ràng.


Là tay một người đàn ông!


Tô Lam ngẩng đầu lên, bỗng không biết từ lúc nào đã nhìn thấy Quan Triều Viễn xuất hiện.


Hơn nữa, còn đặc biệt gần bên mình.


Chẳng qua là ánh mắt người đàn ông này đang nhìn về phía trước.


Dù cho đang dùng sức, nhưng phong thái vẫn cực kỳ nho nhã Tô Lam không biết, chính ngay lúc cô vừa nói chuyện cùng với hai bé Duy Hưng, Quan Triều Viễn đã đi qua rồi.


Vừa hay nghe thấy hai đứa nhỏ nói những lời đó, cũng nhìn thấy bộ dạng cúi đầu không nói của Tô Lam.


Cô rũ mi mắt xuống, gương mặt ửng hồng, Trước đây anh vẫn chưa phát giác được, nhưng từ sau khi biết được đêm đó hai người đã từng phát sinh chuyện đó, anh đã bắt đầu quan sát tỉ mỉ.


Mí mắt người con gái nhỏ đó có thêm chút nhu mì, toàn thần trên dưới tỏa lên mùi vị dễ chịu của gió xuân.


Trước đây, anh chẳng lại không thể nào phát hiện.


“Nghiêm túc chút, chẳng lẽ muốn làm vệ sinh mộ tháng sao?”


Quan Triều Viễn đột nhiên mở miệng, Tô Lam bẩng tĩnh thu lại tinh thần, trước là sửng sốt nhìn anh mấy giây, sau đó lóng ngóng lùi lại hai bước.


Một tuần vừa qua khi chân tướng sự thật được làm rõ, hai người mới lại gặp mặt nhau.


“Mẹ ơi, mẹ tại sao lại buông lỏng tay rồi?’ Tô Mỹ Chỉ kêu lên.
 
Chương 2181


Chương 2181


Nhưng mà vừa quay đâu lại nhìn thấy Quan Triều Viễn, cô bé đột nhiên lại vui mừng hét lên: “Cha ơi, cuối cùng cha cũng đến rồi!”


Quan Triều Viễn nhìn cô bé, cười dịu dàng gật đầu: “Ừa.”


“Quá tốt rồi, cha đã đến rồi, chúng ta nhất định thắng!”


Tô Lam phòng bị trừng mắt nhìn anh.


Tuy là giúp cô bớt phần sức lực, nhưng có Quan Triều Viễn ở đây, thắng thua sẽ sớm xoay chuyển.


Chỉ trong chốc lát giằng co, bọn họ đã thẳng rồi!


“Cha tuyệt vời quá!” Tô Mỹ Chỉ nhào vào.


lòng của Quan Triều Viễn, vô cùng kiêu ngào.


tuyên bố với mọi người: “Đây là cha của mình!”


Mọi người đều cùng lúc cúi đầu, không dám nhìn thẳng Trước tiên là nhìn thấy mẹ của Đồng Hào đến nói lời xin lỗi, bọn họ chỉ cho là chồng của côà ta bị uy hiếm nên mới làm thế.


Toàn bộ chỉ có thể chứng minh là Tô Lam đèo bòng người đàn ông có thức quyền tương đối lớn mạnh thôi Nhưng hiện tại, khi Quan Triều Viễn thật sự xuất hiện, bọn họ mới thật sự triệt để kinh ngạc.


Hóa ra, Tô Lam không hề nói dối!


Ánh mắt đầu tiên Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn liền lộ ra bộ dáng hoảng hốt có suy nghĩ muốn trốn chạy, nhưng mà, vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt của hai đứa con tràn đầy hy vọng, lòng cô liền cảm giác được có chút gì đó không nhẫn tâm Cô thẳng thản đứng qua một bên, nghiến chặt răng, không nói câu nào.


“Cha ơi, cha không phải nói buổi trưa mới đến hay sao? Sao buổi sáng đã qua đây rồi?”


Tô Mỹ Chi dùng sức ôm lất cổ của Quan Triều Viễn, đôi mắt sáng long lanh như ngôi sao.


Quan Triều Viễn đưa ánh mắt thản nhiên quét qua Tô Lam: “Nếu như cha không đến, sợ là ai đó chẳng phải sẽ dọn vệ sinh cho trường mầm non một tháng hay sao?”


Quan Triều Viễn sau khi xuất hiện, cục diện hoạt động kéo co cha mẹ và con đã xảy ra biến đổi long trời lở đất.


Một nhà bốn người đối diện căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, trận này bọn họ thẳng dễ như trở bàn tay.


Sau khi toàn bộ tiết mục đã kết thúc, thấy cô giáo trường mầm non bắt đầu sắp xếp cho phụ huynh tại chỗ, chuẩn bị cho hoạt động cha mẹ và con của buổi trưa nay.


Bởi vì có sự xuất hiện của Quan Triều Viễn, hai đứa nhỏ biểu hiện đặc biệt vui mừng.


Tô Lam tuy là xấu hổ, nhưng lại không thể không mang tâm trạng này đè nén xuống, nếu như bị trẻ con cảm giác được, thật sự sẽ ảnh hưởng không tốt.


Công việc của cả nhà họ là trang trí sân khấu biểu diễn.


Tô Lam cột xong ruy băng, lại cắt rất nhiều giấy màu, cùng bọn trẻ bận rộn nhưng rất vui.


Quan Triều Viễn, cái người đàn ông ra vẻ đạo mạo đó, động tác trên tay rất nho nhã, nhưng ánh mắt không biết từ bao giờ đã sớm phiêu diêu đi đâu rồi.


Trên sân khấu, hai đứa nhỏ đang trang trí bối cảnh, Tô Lam đứng bên cạnh bọn trẻ, hiện lên nụ cười điềm tĩnh dịu dàng ấm áo.
 
Chương 2182


Chương 2182


Bóng lưng mảnh khảnh lọt vào trong mắt anh, con ngươi của Quan Triều Viễn cũng trở nên thâm trầm hơn rất nhiều Đột nhiên cảm thấy chỉ tiết đêm hôm đó, anh không nhớ lại được sẽ trở thành sự tiếc nuối cả cuộc đời anh.


Tô Lam chính một một báu vật.


Vẻ ngoài thánh thoát trang nhã, lại chỉ có ở trước mặt mới bị anh trêu chọc như một yêu tinh độc nhất vô nhị.


Vừa nghĩ đến cô ở trước mặt mình lộ ra bộ dạng thẹn thùng, Quan Triều Viễn đã hận không thể nhốt cô lại ở bên cạnh mình, bất cứ lúc nào cũng mặc anh tùy tiện lấy tùy tiện chạm.


“Mẹ ơi, không được rồi, bất tường này cao quái”


“Mẹ ơi, mẹ đừng có động đậy lộn xộn, cẩn thận kẻo ngã xuống đó!”


“Cha ơi, cha đứng ở đó nhìn lén mẹ làm gì á? Ruy băng trong tay cha sắp bị rách tả tơi rồi, còn không nhanh qua đây giúp đỡI”


“Khu khụ.”


Hai người không có hẹn mà lại cùng ngượng ngùng họ lên hai tiếng.


Nghe tiếng bước chân từ xa của anh đang đi tới, Tô Lam chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng rạng lên.


Bàn tay của người đàn ông vịnh lấy cầu thang, ngón tay thon dài giống như lơ đãng quet qua cặp đùi nhỏ của cô.


Xúc giác quen thuộc đó khiến Tô Lam nhịn không được cả người khẽ rung lên một cái, cô ý thức được quay người muốn né tránh, nhưng chân dưới lại đứng không vững, cả người trực tiếp từ cầu thang ngã xuống.


“Ôi”


“Mẹ ơi!”


Bên tay vọng lại tiếng kêu thất thanh của Tô Mỹ Chỉ.


Cô thẩm chí còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, giây sau đã rơi vào vòng tay mạnh mẽ của ai đó, người đó chính là Quan Triều Viễn.


Đôi tay thon dài của anh ôm cô trong lòng, tay anh từ từ bắt chặt lấy eo của cô thậm chí còn lặng yên không mội nằm lấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô.


Tô Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên, đã lọt vào đôi mắt sâu thảm của anh.


Hai người quá gần rồi, thế cho nên Quan Triều Viễn có thể nhìn rõ được biểu cảm của Tô Lam, nghe thấy nhịp tim cô đập điên cuồng.


Nhìn thấy dấu hôn mơ hồ thấp thoáng ẩn hiện trên cổ cô, anh hạ giọng, nhẹ dàng hỏi: “Còn đau không?”


Giọng điệu của anh hiếm khí lại dịu dàng như thế.


Nhưng lọt vào bên trong tai của Tô Lam lại khiến cô thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt đỏ ửng như máu tươi, cô đưa tay đẩy anh ra.


“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”


Hai đứa nhỏ bay nhanh đến chỗ mẹ mình.


Tô Lam mặt tỉnh bơ không biến sắc chỉnh chu lại quần áo của mình, khẽ lắc đầu: “Mẹ không sao, các con ở đây bố trí nhé, mẹ đi qua bên kia xem thử.”


Nói xong lời này, Tô Lam mang theo gương mặt đỏ ứng đi đến góc tường.


Cô vừa mới đứng vững, Quan Triều Viễn đã đi theo qua, đưa hay khóa chặt cô bên góc tường.


Hai đứa nhỏ đang bận rộn bố trí cảnh tường, căn bản không chú ý đến bên đó.


“Quan Triều Viễn, anh rốt cuộc muốn làm gì hả? Tô Lam có chút hoảng.
 
Chương 2183


Chương 2183


Trước khi bị Quan Triều Viễn phát hiện, cô cần phải làm ra bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra.


Nhưng hiện tại cuối cùng một tầng cửa sổ giấy đã bị đâm thủng, cô làm sao giả vờ đây?


Nhìn thấy Quan Triều Viễn càng ngày càng đến gần Tô Lam nhấc hai tay lên chống ở trước ngực của anh.


Cách một lớp áo sơ mi trằng cũng có thể cảm giác được cơ thể nóng hổi của anh.


Ký ức ngày hôm đó thật sự là quá sâu sắc.


Chỉ mới chạm vào lồng ngực của anh cô đã có thể nhớ lại ngày hôm đó anh đã ngang ngược như thế nào, đến mức bây giờ vừa nhìn thấy anh sẽ không kiềm lòng được mà run chân.


Quan Triều Viễn cúi đầu thấy dáng vẻ run sợ của cô: Mặc dù anh không nhớ rõ chuyện đã xảy ra đêm hôm đó nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của cô thì anh đã biết ngày hôm đó bản thân chắc chắn đã làm hỏng cô rồi, đến mức bây giờ cô nhìn thấy anh cũng sẽ có bóng ma.


“Đêm hôm đó tôi không cố ý”


Lời nói dịu dàng hiếm có của lọt vào.


trong tai Tô Lam lại làm cho cả người cô khô nóng, cô đè nén sự nóng nảy ở trong lòng: “Anh câm miệng lại cho tôi.”


“Câm miệng? Sao tôi phải câm miệng, nhiều phụ nữ như vậy nhưng tôi chỉ có cảm giác với một mình em, vậy thì có thể trách ai được chứ? Em là bác sĩ chính của tôi nên em phải chịu trách nhiệm về chuyện này”


“Vậy theo như anh nói phàm là đàn ông có ý với phụ nữ vậy đó cũng là lỗi của phụ nữ sao? Phụ nữ phải chịu trách nhiệm sao?”


“Người khác thì tôi sẽ không xen vào nhưng tình thế của tôi và em là bắt buộc.


Không chỉ một đêm đó, từ nay về sau em sẽ là của tôi. Ăn xong rồi không nhận người ta gọi là lưu manh, tôi nhiều lắm cũng chỉ được xem là phần tử cặn bã mà thôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm…”


Nếu như đổi lại là người đàn ông khác nói ra những lời như vậy thì cô sẽ chỉ cảm thấy quả thực vô cùng bỉ ổi.


Thế nhưng giọng điệu ngang ngược này lại được nói ra từ trong miệng của Quan Triều Viễn làm cho người ta có cảm giác tin tưởng và nghe theo không thể giải thích được.


Anh đã từng nói sẽ chịu trách nhiệm với cô vậy thì chắc chản sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.


Tô Lam đột nhiên có một loại cảm giác không có chỗ để trốn, cô cắn chặt môi dưới: “Nhưng mà rõ ràng anh cũng đã nói chỉ cần tôi chữa khỏi cho anh..”


“Thì sẽ ly hôn có phải không? Bây giờ chúng ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn cũng đã thực sự là vợ chồng. Khi hai bên không có hành vi vượt quá giới hạn thì tại sao lại phải ly hôn?”


“Anh..”


Tô Lam quả thực bị dáng vẻ vô lại của anh chọc tức.


Sau khi cô xoăn xuýt một lúc lâu rốt cuộc căn môi dưới nói: “Cho dù anh nói như thế nào thì hôm nay tôi chắc chắn phải nói với anh, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm, đêm hôm đó chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Anh bị bỏ thuốc mà tôi lại vừa đúng lúc ở đó làm thuốc giải cho anh, xem như anh đã nhặt được một món hời lớn. Từ giờ trở đi hai người chúng ta lập tức quên chuyện này đi, sau này không ai được phép nói ra. Còn có tốt nhất anh đừng nói chắc chăn phải có được, từ nay về sau sẽ không có lần sau nữa đâu”


Sau khi Tô Lam buông lời tàn nhẫn thì bước trên đôi giày cao gót nhỏ xoay người đi về phía hai đứa bé.


Quan Triều Viễn không nói gì chỉ nhếch miệng nở nụ cười.


Không có lần sau sao?


Những lời mà em nói cũng không được tính.
 
Chương 2184


Chương 2184


Sau khi sân khấu đã được trang trí xong, cô giáo Bạch Tuyết đã giao một nhiệm vụ đặc biệt trước bữa tiệc.


Để tăng thêm hạnh phúc của gia đình, cơm trưa hôm nay sẽ được tổ chức ở lầu một của nhà trẻ, nhưng mỗi gia đình đều phải chuẩn bị một món chính Tô Lam nhíu mày.


Nếu như đổi thành ngày bình thường thì cô sẽ tránh xa Quan Triều Viễn.


Nhưng hôm nay vì hai đứa bé nên cô không thèm đếm xỉa tới.


Không phải chỉ là làm đồ ăn thôi sao?


Trong ý thức của Tô Lam loại cậu chủ nhẹ nhàng giống như Quan Triều Viễn, mười ngón tay không dính nước đương nhiên sẽ không xuống bếp.


Cho nên lúc lựa chọn nguyên liệu để nấu ăn, một mình cô thở hổn hển đi tới đi lui.


Sau nửa tiếng Tô Duy Hưng nhìn thấy Tô Lam mang theo hai cái túi lớn đựng đầy nguyên liệu thì ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, không phải cô giáo Bạch Tuyết đã nói chỉ cần làm một món ăn là được rồi sao? Tại sao mẹ lại xách nhiều thứ về như vậy?”


Tô Mỹ Chỉ suy nghĩ rồi đột nhiên trở nên hưng phấn: “Con biết rồi, mẹ chắc chẳn biết Mỹ Chỉ muốn ăn lẩu!”


Tô Lam thả cái túi xuống rồi lén liếc nhìn Quan Triều Viễn đang ngồi ở trên ghế salon.


Từ lúc bản thân quyết định đi ra ngoài thì đại phật kia ngồi vững vàng ở đó, chưa từng dịch chuyển cái mông một chút nào.


Để anh giúp đỡ là một điều viển vông.


Mặc dù tài nấu nướng của cô chẳng ra sao cả nhưng mà nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy lên google tìm kiếm thực đơn thì cũng có thể làm ra được một món!


Cô lưu loát mặc tạp đề vào, quơ cái nồi ở trong tay: “Hừ, hai đứa dám xem thường mẹ sao? Đợi lát nữa nhìn thấy món ăn mà mẹ làm chắc chắn sẽ làm cho hai đứa ăn nhiều đến nỗi tăng thêm một cân!”


Mười lăm phút sau.


Bùm!


Âm thanh giống như bom nổ lại lần nữa từ trong phòng bếp truyền tới.


Tô Mỹ Chi và Tô Duy Hưng bị dọa đến nỗi nhảy dựng khỏi ghế.


Ánh mắt Tô Mỹ Chi hoảng sợ: “Anh, lần này… Là lần thứ mấy rồi?”


Tô Duy Hưng sạm mặt lại vươn ba đầu ngón tay, khó khăn nuốt nước miếng.


“Anh nếu như còn để mẹ ở trong phòng bếp thì nhà trẻ của chúng ta có thể bị nổ tung hay không?”


“Có thể”


“Đừng, Mỹ Chỉ thích nhà trẻ, thích cô giáo Bạch Tuyết: Hai đứa bé liếc nhìn nhau rồi cẩn thận từng li từng tí đi về phía phòng bếp.


Tô Duy Hưng núp ở bên khung cửa: “Mẹ có từng nghe nói một câu là…Dưa hái xanh thì không ngọt không…


Vẻ mặt Tô Lam đen thui quay đầu: “Chuyện đó…Không phải bây giờ vẫn còn sớm sao? Hai đứa chờ một chút, đồ ăn sắp xong rồi!”


“Nhưng mà mẹ à, nếu như mẹ làm cho nhà trẻ nổ tung vậy sau này con và anh không thể đi học được nữa!” Tô Mỹ Chỉ tội nghiệp canh giữ ở trước cửa.


Mặc dù Tô Duy Hưng không nói chuyện nhưng trong đôi mắt to ngấn nước kia có một sự đồng tình không che giấu được.
 
Chương 2185


Chương 2185


Tô Lam sạm mặt lại cứng ngắc đứng im tại chỗ: Ai biết, một nữ sinh đầu sỏ ở trong trường có thể nói là thông thạo cầm kỳ thư họa nhưng lại không biết nấu cơm.


Trong những năm qua bởi vì cô vừa học vừa làm nên trên cơ bản bữa ăn của Tô Mỹ Chi và Tô Duy Hưng đều ăn ở trong căng tin.


Vốn dĩ tài nấu nướng của cô đã không tốt nhưng vẫn không có tiến triển chút nào.


Vốn dĩ hôm nay cô suy nghĩ muốn bộc lộ tài năng ở trước mặt hai đứa bé, bây giờ xem ra là không thể nào thực hiện được.


Tô Duy Hưng có bệnh thích sạch sẽ, cậu bé nhìn đống hỗn độn trên mặt đất thận trọng né tránh.


Lúc đi đến bên cạnh bếp lò liếc nhìn đống rau và thịt trên bàn gần như bị xé tan nát thì không khỏi thở dài, thảo nào tối nay mẹ lại mua nhiều món như vậy, hóa ra là vì để dự bị.


Ánh mắt Tô Lam đờ đẫn nhìn vào bên trong nồi hấp, mấy món ăn đã nổ tung thành hai nửa thì rốt cuộc cũng lựa chọn từ bỏ.


Cô thở dài rồi đi ra khỏi phòng bếp.


Còn một tiếng nữa sẽ bắt đầu ăn cơm trưa.


Thế nhưng đừng nói là chỉ còn lại một tiếng, xem như cho cô thêm một ngày một đêm chỉ sợ chưa hẳn có thể làm ra một món ăn ngon.


Mặc dù không muốn để cho con thất vọng nhưng bây giờ Tô Lam cũng hết cách, cô kiên trì: “Hay là nhân lúc vẫn còn thời gian chúng ta đặt thức ăn ở bên ngoài được không?”


Tô Mỹ Chi ngay lập tức nhíu lông mày: “Nhưng mà mẹ làm như vậy không phải là nói dối sao?”


Vừa nghe đến hai chữ nói dối, trong lòng Tô Lam lộp bộp trầm xuống.


Cô vội vàng ngồi xổm trước mặt Tô Mỹ Chị, lời nói có chút khô khốc, giải thích, “Mỹ Chỉ, con có từng nghe nói tới cái gì gọi là lời nói dối có thiện ý hay không?”


“Bất kể là thiện ý hay là ác ý, lời nói dối chính là lời nói dối.”


Một giọng nam trầm ổn vang lên, Tô Lam theo bản năng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy Quan Triều Viễn vốn đang ngồi trên ghế sa lon lại đứng lên, hơn nữa lúc này anh đã đi tới cửa phòng bếp.


Anh đút một tay vào trong tui, cái tay còn lại chống ở trên khung cửa, nhìn chằm chằm cô.


“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”


“Tôi muốn nói bà Quan à, em đừng dạy hư con như vậy.”


Tôi dạy hư con?


Anh có giỏi thì tự dạy đi.


Tô Lam tức giận không nhìn anh, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng phản bác thì thấy Quan Triều Viễn đã đi về phía trong phòng bếp.


Chỉ có điều bước chân của người đàn ông còn chưa vượt qua ngưỡng cửa đã ngửi thấy một mùi hết sức gay mũi, anh không kiềm được nhíu mày.


“Chờ một chút.”


Tô Lam hoảng sợ kêu lên thành tiếng.


Phòng bếp đó anh mới dùng qua cho nên bây giờ không thể để cho người đi vào.


Cô gần như là không nói hai lời đã co cẳng muốn chạy vào cửa cản lại, nhưng mà tốc độ của cô sao có thể so với Quan Triều Viễn?
 
Chương 2186


Chương 2186


Chờ lúc cô vội vàng chạy đến cửa phòng bếp thì người đàn ông đã đứng ở ngay chính giữa phòng bếp, chỉ có điều, đôi mày kia nhíu thật chặt, sắc mặt cũng đen thui như đáy nồi.


Trên tường dính đầy bụi than, trên lò vi sóng còn dính một ít vật thể không rõ trắng trắng vàng vàng, nguyên liệu nấu ăn để trong nồi đã đen đến mức không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.


Lại thả trứng gà vào trong lòng vi sóng sao?


Làm sao có thể không nổ được cơ chứ?


Rốt cuộc cô gái này có biết nấu ăn hay không vậy?


“Bà Quan, tôi thật sự rất hoài nghi em có phải là một người phụ nữ hay không.”


Nghe được lời nói chê bai và nhạo báng kia của Quan Triều Viễn, Tô Lam hận không thể trực tiếp tìm một cái lỗ để chui vào.


Trời ạ, thật là quá xấu hổ.


Ngay khi cô cho rằng Quan Triều Viễn nhất định sẽ mượn cơ hội này làm nhục cô thì lại thấy anh đột nhiên ưu nhã vén tay áo lên.


Chuyện gì xảy ra vậy?


Nhìn cái dáng vẻ kia của anh là định muốn vào bếp hay sao?


Tô Lam hoàn toàn sợ ngây người: “Cậu Quan, anh, anh định vào bếp sao?”


Người này nhìn qua là biết mười ngón tay không dính nước dương xuân, có được hay không vậy?


Anh ta vào bếp được sao?


Quan Triều Viễn cũng không ngẩng đầu, “Không giống sao?”


“Ồ, tôi không có ý đó”


Chẳng qua là cô cảm thấy hết sức bất ngờ.


Cô vẫn cho rằng, người đàn ông sinh ra đã ngậm thìa vàng, khắp người đầy khí chất cao quý như Quan Triều Viễn sẽ không bao giờ vào bếp, bởi vì ở trong ấn tượng của cô, loại đàn ông này căn bản cũng sẽ không đến mấy nơi như phòng bếp.


Hơn nữa càng làm cho Tô Lam cảm thấy võ cùng khiếp sợ đó là, nhìn động tác Quan Triều Viễn thu dọn đồ đạc giống như là hết sức thông thạo.


Không được mấy phút, phòng bếp vốn n và bẩn thỉu đã được thu dọn sạch sẽ.


Sau khi Tô Mỹ Chí nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức sáng lên, cô bé mừng rỡ chạy đến ôm lấy chân của Quan Triều Viễn, “Cha, cha thật là lợi hại.”


Quan Triều Viễn chỉ nhàn nhạt nhìn cô bé một cái, ” Chờ thức ăn làm xong, con sẽ cảm thấy cha lợi hại hơn nữa. Cho nên bây giờ con ngoan ngoãn đi ra ngoài chờ, nhé?”


“Vâng ạ” Tô Mỹ Chi đáp một tiếng giòn tan, ngay sau đó xoay người nhảy chân sáo ra ngoài.


Tô Lam đứng ở cửa thật sự không biết nói cái gì.


Người đàn ông này có phải quá ác động không?


Biết nấu ăn nhưng lại không nói sớm, nhất định phải chờ mình làm trò cười cho thiên hạ xong thì anh mới chậm chậm ra tay.


“Nguyên liệu nấu ăn.” Quan Triều Viễn tranh thủ liếc cô một cái.


Tô Lam phục hồi tinh thần lại, mặc dù vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn phối hợp mang nguyên liệu nấu ăn tới Quan Triều Viễn không lên tiếng, anh thuần thục chọn rau củ, động tác ưu nhã.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom