Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2147


Chương 2147


Ở ghế ngồi phía sau chiếc xe Rolls-Royce màu đen, Tô Lam căn môi dưới, nhằm mắt lại.


Làm sao bây giờ?


Cô và Quan Triều Viễn đã.


Rõ ràng hôn nhân của hai người chỉ là một trò đùa, nhưng sao bây giờ lại phát triển tới mức này?


Đêm hôm qua Quan Triều Viễn có hành động điên cuồng như vậy, đến chính mình anh ta còn không nhận ra, càng khỏi nói là có nhận ra mình hay không, Cho nên…


Dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, chờ khi anh ta tỉnh táo lại, cô sẽ nói cho anh biết chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.


Như vậy, anh ta cũng sẽ không hiếu nhầm cô lợi dụng lúc anh ta gặp khó khăn, cố ý câu dẫn anh ta.


“Leng keng leng keng!”


Ngoài cửa, một trận tiếng chuông cửa gấp rút vang lên Lâm Thúy Vân đang luyện yoga đứng lên, trên mặt còn đắp mặt nạ: “Ai vậy, sao lại nhấn chuông cửa liên tục gấp gáp như vậy!”


Lúc cô ấy kéo cửa ra, một thân ảnh đổi xuống người cô ấy.


Lâm Thúy Vân lập tức đỡ lấy, hai người đè lên nhau ngã xuống sàn nhà.


Cô ấy nhìn kỹ mặt người đang đè cô ấy là ai, thì rất ngạc nhiên một tay tháo mặt nạ ở trên mặt xuống: “Tô Lam, cậu bị sao vậy?”


Mười phút sau, Tô Lam nằm ở trên giường, trên trán là túi chườm đá.


Vừa rồi lúc Lâm Thúy Vân thay áo ngủ cho Tô Lam, đã thấy vết tích mập mờ trải dài khắp người Tô Lam.


Từ mắt cá chân đến đùi rồi cổ, eo, chỗ nào cũng có.


Đến tận bây giờ chân của cô ấy vẫn còn đang run rẩy.


Khuôn mặt nhỏ nhãn trắng bệch như tờ giấy, rõ ràng đây là bộ dáng bị người ta hung hãng trà đạp.


“Tô Lam, cậu nói cho mình biết đi, là tên khốn nào bắt nạt cậu, bây giờ mình liền đi làm thịt anh tai” Nhìn thấy bộ dạng này của Tô Lam, Lâm Thúy Vân đau lòng muốn chết.


Tô Lam suy yếu läc đầu: “Mình như vậy thực sự không dám về nhà, sợ hai đứa nhỏ thấy được bọn nó lại lo lắng. Đợi đến ngày mai cơ thể khỏe hơn một chút, mình sẽ đi đón hai đứa nhỏ về.”


Lâm Thúy Vân nhìn cô.


Trên gương mặt xinh đẹp không có biểu tình tuyệt vọng hay lo lắng, vậy thì chắc là Tô Lam không phải bị người xấu làm..


“Tô Lam, cậu nói cho mình biết, có phải là thăng cha Lệ…”


Tô Lam lập tức dùng đôi mắt tội nghiệp như sắp khóc nhìn cô ấy.


“Được rồi, được rồi, mình không nói, mình không nói nữa. Cậu muốn ăn chút gì không, hay là uống gì, mình lập tức đi chuẩn bị cho cậu. Mặc dù mình không biết nấu cơm, nhưng mình biết có một nhà hàng thức ăn ở đó đặc biệt ngon…


Sau khi uống thuốc, Tô Lam yên tâm ở trong nhà Lâm Thúy Vân ngủ nhờ một ngày một đêm.


Thẳng đến giữa trưa ngày thứ hai cô mới tỉnh lại.


Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân áp sát.


*Ui! Thúy Vân cậu áp sát mình như thế làm gì, dọa chết mình rồi!”


Tô Lam giật mình hét lên.
 
Chương 2148


Chương 2148


Lâm Thúy Vân nhếch miệng cười một tiếng: “Xem cái dáng vẻ nói chuyện này của cậu, có phải khá hơn rồi không?”


Tô Lam ngồi dậy, sờ lên cái trán: “Đã bớt nóng, đỡ hơn nhiều rồi. Đúng rồi bây giờ là mấy giờ rồi?”


“Mười hai giờ.”


“Ai ya, hôm nay là cuối tuần, mình đã đồng ý với hai đứa nhỏ là sẽ đến đón bọn nó về nhà.” Tô Lam luống cuống tay chân đứng lên Lâm Thúy Vân vội vàng đuổi theo: “Cậu vứt hai đứa nhỏ ở bên kia ba ngày, cũng không thể tay không đi đón bọn nó chứ? Đi, mình đi với cậu đến cửa hàng tiện lợi chọn mấy món quà mang về”


“Được!”


Hai người lái xe đến quảng trường Thiên Trì Chọn cho Tô Mỹ Chỉ một con búp bê phiên bản số lượng có hạn, chọn cho Tô Duy Hưng một cái máy lắp ráp đồ chơi rồi chờ thang máy chuẩn bị về nhà.


“Tinh tinhI”


Cửa thang máy từ từ mở ra.


Gương mặt xuất hiện trước mặt bọn họ kia, lập tức phá hủy toàn bộ tâm trạng đang rất tốt của Tô Lam.


“Hôm nay đi ra ngoài không xem lịch rồi, cho nên mới gặp phải ôn thần, đi nhanh lên!”


Lâm Thúy Vân mở miệng, kéo tay Tô Lam muốn đi vào trong thang máy.


Liễu Mộng Ngân vừa nghe được lời này, lập tức giận sôi lên.


Khá lắm!


Cô ta còn chưa kịp mở miệng khiêu khích, Lâm Thúy Vân đã giành trước châm chọc cô ta rồi?


Vì sao cô ta phải chịu loại lời châm chọc này?


Lâm Thúy Vân, Tô Lam, thật không ngờ hai người vẫn chơi với nhau, có câu nói rất hay, không phải người một nhà không đi vào một cửa! Các người nói ra cửa không xem lịch? Tôi nhổ vào, tôi mới là người không may vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay hai con sao chổi!”


Liễu Mộng Ngân đi giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn hai người bọn họ một cái đầu, bây giờ lại vừa nhảy lên vừa mắng, dáng vẻ giống như một con tôm tép nhãi nhép vậy.


Lâm Thúy Vân cười lạnh một tiếng: “Thôi được chưa? Chỉ có loại hạ đẳng như cậu mới cho rằng Cố Đức Hiệp là bảo bối, tôi nói cho cậu biết, cái tên Cố Đức Hiệp là một cái xe công cộng chẳng khác gì trai bao. Cậu đó nên cẩn thận một chút, nếu nhiễm phải bệnh gì đó thì không tốt đâu!”


“Phốc!” Tô Lam nhịn không được cười phá lên.


Thầm ở đáy lòng like Lâm Thúy Vân một cái.


Con nhỏ này trời sinh ác miệng.


Lúc không nói lời nào, nhìn cô ấy vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.


Nhưng một khi đã mở miệng, mắng chửi người ta rất thô tục, có thể chọc một người đang sống sờ sờ mà tức chết!


“Tô Lam, cô cười cái cứt gì!” Liễu Mộng Ngân giận điên lên: “Còn có cấu, Lâm Thúy Vân, đừng tưởng rằng trong nhà có mấy đồng tiền bẩn thì ngon.”


Lâm Thúy Vân: “Đúng là trong nhà của tôi chỉ có mấy cái đồng tiền bẩn kia, nhưng cũng đủ để hoa khôi trong trường quỳ xuống m chân tôi. Không giống như cậu, vì mấy đồng tiền bẩn đó, treo mình trên cột nhảy múa làm trò tiêu khiển cho người ta, còn giở thủ đoạn bò lên giường người ta. Nhặt được rác rưởi người khác ném đi, còn xem như bảo bối mà nâng niu, nói thật cậu như vậy không sợ bị người ta chê cười sao.”


“Cậu… Liễu Mộng Ngân suýt chút nữa bị lời nói của Lâm Thúy Vân chọc tức đến sùi bọt mép.
 
Chương 2149


Chương 2149


Lâm Thúy Vân đắc ý khoác cánh tay Tô Lam: “Tô Lam, chúng ta không nên cãi nhau với loại người này, thật sự là lãng phí nước bọt. Chúng ta đi!”


“Các người đứng lại cho tôi!”


Liều Mộng Ngân lao đến, giơ cánh tay chắn đường không cho hai người bọn họ đi về phía trước.


Lâm Thúy Vân lập tức phòng bị kéo Tô Lam ra phía sau lưng bảo vệ: “Làm sao, còn muốn ra tay đánh người có phải không?


Đai đen Taekwondo của tôi cũng không phải chỉ để trưng bày cho đẹp mắt, đến lúc đó tôi đấm gãy hết răng của cậu, cậu đừng có khóc đói”


Liễu Mộng Ngân vừa nhìn thấy Lâm Thúy Vân bày ra tư thế đấu võ, lập tức hít một ngụm khí lạnh.


“Tỉnh linh linh, Tinh linh linh…”


Ngay lúc này, chuông điện thoại của Liễu Mộng Ngân đột nhiên vang lên.


Cô ta nhìn lướt qua màn hình, phát hiện đó là Cố Đức Hiệp gọi tới, dương dương đắc ý lườm Tô Lam một cái, cố ý ở trước mặt cô nhấn xuống nút trả lời, âm thanh cũng trở nên ôn nhu, ôn nhu đến mức có thể chảy ra nước: “Anh Hiệp, sao lại gọi điện thoại cho.


em vào lúc này? Em đang ở ngay chỗ chúng ta chọn nhẫn đính hôn ý… Cái gì?”


Lâm Thúy Vân ghét nhất chính là bộ dạng dương dương đắc ý này của cô ta, thế là cô ấy đưa tay ra lôi kéo Tô Lam muốn rời khỏi nơi này.


Thế nhưng lúc hai cô quay người, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Liễu Mộng Ngân: “Tô Lam con đt này!”


Hai người quay đầu lại, liền thấy Liễu Mộng Ngân khí thế hung hăng lao về phía họ.


Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thúy Vân trở nên âm trầm, hai tay chống nạnh bảo vệ Tô Lam ở phía sau mình: “Liễu Mộng Ngân, cậu ăn nói sạch sẽ một chút? Mắng ai là con đĩ hả?”


Liễu Mộng Ngân tức hổn hển nói: “Lâm Thúy Vân cậu tránh ra cho tôi, nơi này không có chuyện của cậu.”


Lâm Thúy Vân đang định nổi giận mắng cô ta, thì lại bị Tô Lam ở sau lưng đẩy ra: “Liễu Mộng Ngân, tôi không mở miệng nói chuyện, không có nghĩa là tôi sợ cậu. Cậu biết không? Trên thế giới này, chỉ có những người nào hèn hạ thật sự, mới có thể gặp người là cản, trong miệng toàn những thứ thô tục như thế. Vừa rồi cậu tiếp điện thoại của Cố Đức Hiệp phải không, xem bộ dạng tức hổn hển bây giờ của cậu, có phải là vì những chuyện xấu trước kia cậu đã làm, bị anh ta phát hiện rồi không, cho nên trước hôm đính hôn anh ta liền đá cậu rồi?”


“Tô Lam con đĩ này.” Mặt của Liễu Mộng Ngân trướng đến đỏ bừng, cô ta tức giận đến thét lên: “Cậu đừng có ở đây giả ngu với tôi, cậu nói đi, chuyện công ty của anh Hiệp có phải là do một tay cậu gây ra hay không?”


“Chuyện gì?”


“Cậu còn dám giả ngu với tôi? Lần trước anh Hiệp cũng chỉ là làm vỡ một cái điện thoại di động của cậu mà thôi. Cậu nhất định phải ác độc như thế sao, nhất định phải nhà bọn họ phá sản ư? Tôi cho cậu biết, đừng tưởng rẵng cậu có mấy phần nhan sắc, gạt được mấy thẳng đàn ông có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm, cậu làm như vậy có khác biệt gì với mấy con đĩ ở ngoài đường, thậm chí so với bọn họ cậu càng thấp hèn hơn. Chí ít mục đích của bọn họ rất đơn thuần, chính là vì tiền…”


Lâm Thúy Vân ở một bên nghe được lời này tức giận đến mức tóc đều dựng thẳng lên: “Liễu Mộng Ngân cậu nói hươu nói vượn nữa xem, có tin tôi nhét cậu về bụng mẹ sinh lại lân nữa không?”
 
Chương 2150


Chương 2150


Vẻ mặt của Tô Lam lại rất bình tĩnh: “Ha ha, tại sao tôi phải giả ngư? Trước kia các người đội cho tôi một cái nón xanh, khiến tôi ở trong trường học mất hết mặt mũi. Nếu như tôi thật sự muốn đối phó với nhà họ Cố, thì đâu chỉ là để nhà họ Cố phá sản đơn giản như thế được? Tôi còn muốn khiến cho hai người thân bại danh liệt, trở thành con chuột chạy qua đường người người kêu đánh, mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng tôi.”



“Cậu Liễu Mộng Ngân bị những lời này của cô chặn họng, ngay cả một câu cũng không thể phản bác.


Không biết vì cái gì, vừa nấy lúc Tô Lam nói những lời này, mỗi chữ mỗi câu đều giống như từ trong hàm răng phát ra.


Liễu Mộng Ngân có lý do để tin tưởng, nếu có một ngày Tô Lam thật sự muốn làm như thế, thì Tô Lam nhất định sẽ thực hiện được.




Tô Lam cười lạnh: “Thật sự là không nghĩ tới, nhà họ Cố lại xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện mà Cố Đức Hiệp có thể làm chính là bảo bạn gái của anh ta ra đây rạch mặt với tôi hay sao? Anh ta vẫn giống như trước đây, thật là vô dụng.”


Liễu Mộng Ngân nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của Tô Lam, thì tức giận vô cùng.


Rõ ràng cô ta đã bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc bên ngoài, nhưng lại cứ bày ra bộ dáng thanh cao không thể xâm phạm, vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét.


Con ngươi của Liễu Mộng Ngân khẽ đảo một vòng, sau đó cô ta cười lạnh: “Tôi cho cậu biết, đừng tưởng cậu ở sau lưng chúng tôi làm những trò vặt vãnh này, anh Hiệp sẽ quay đầu nối lại tình xưa với cậu. Ba ngày sau, anh ấy sẽ đính hôn với tôi, anh ấy căn bản không muốn cậu nữa.”


“Đã như vậy rồi, cậu còn chạy đến nơi này giương nanh múa vuốt kêu gào làm cái gì? Âm thanh của cậu càng lớn thì càng chứng minh cậu đang chột dạ”


“Tôi mà chột dạ á? Để tôi nói cho cậu biết, rốt cuộc là tôi có chột dạ hay không, rất nhanh thôi cậu sẽ biết thôi.” Liễu Mộng Ngân nói đến đây bỗng dưng giống như nhớ ra cái gì đó, đột nhiên từ trong túi xách của mình lấy ra hai tấm thiệp mời: “Dù thế nào thì chúng ta cũng là bạn học, còn đã từng là bạn bè tốt của nhau. Tôi đính hôn chuyện lớn như vậy, đương nhiên là không thể không thông báo với các người được, đến lúc đó hai người nhất định phải tới đó.”


Lâm Thúy Vân nghe xong lời này, lập tức tức giận dựng lông lên: “Nghĩ đẹp lắm, đối với loại tiện nam tra nữ như hai người, chỉ sợ nhìn nhiều sẽ hỏng con mắt của tôi.”


“Tùy cậu muốn nói thế nào thì nói, Tô Lam nếu như cậu thật sự đã buông tay, thì tham gia lễ đính hôn của tôi có cái gì đáng sợ? Nếu cậu không đi cũng chỉ có thể chứng minh là cậu vẫn chưa quên được anh Hiệp.”


“Cậu còn dám nói hươu nói vượn, có tin tôi xé nát miệng của cậu ra hay không?” Lâm Thúy Vân tức hốn hển muốn ra tay đánh cô ta.


Nhưng lại bị Tô Lam kéo lại, sau đó ô tiến lên phía trước hai bước nhận lấy thiệp mời: “Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”


Liễu Mộng Ngân cười giễu một cái, nhìn Tô Lam từ trên xuống dưới với ánh mắt cực kỳ khinh thường và nói: “Đến lúc đấy nhớ thuê một chiếc váy dạ hội thật đắt tiền vào.


Đừng mặc những bộ đồ bán hàng rong đó của cậu đến để mà làm trò cười cho người khác.”


Nói xong câu này, cô ta nhấc đôi giày cao gót của mình lên và đắc ý quay người rời đi.


Không sai, nhà họ Cố đúng là đã gặp một chút khó khăn.


Nhưng cha của Cố Đức Hiệp đã tìm được một người hậu thuẫn vô cùng đắc lực. Dưới sự giúp đỡ của người đó, việc xoay chuyển tình thế sẽ không còn quá khó khăn nữa.


Tô Lam, mày muốn nhân cơ hội này để hạ bệ nhà họ Cố, đúng là quá mơ mộng hão huyền rồi.


“Tô Lam à, cậu có phải bị sốt làm cho.


hỏng đầu rồi hay không hả? Lẽ nào cậu thật sự còn tính đi dự tiệc đính hôn của cặp đôi cẩu nam nữ kia sao?” Lâm Thúy Vân lộ vẻ nghỉ ngờ, đưa tay lên muốn sờ trán của cô để xác nhận.
 
Chương 2151


Chương 2151


Tô Lam có chút không nói nên lời, đẩy tay của cô ấy ra và nói: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi rồi, tại sao lại không nên đi hả? Chỉ có mình đi rồi thì cái tên đàn ông cặn bã kia mới biết được, rời xa anh ta mình đã sống tốt như thế nào.”



Lâm Thúy Vân do dự một chút, sau đó cũng gật đầu nói: “Nói như vậy cũng không sai. Nhưng mà, chuyện của nhà họ Cố thật sự là do cậu làm ra à?”


Trong ấn tượng của cô ấy, Tô Lam không phải là kiểu người có thể làm ra những trò bỉ ổi sau lưng của người khác như vậy.


Tô Lam lắc đầu, tỏ vẻ khó hiểu: “Thật ra thì mình cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.


Chuyện lần trước xảy ra ở phòng bệnh VIP, chỉ có mình và y tá trưởng có mặt ở đó, những người khác hẳn là không biết mới phải”


“Thôi quên đi, nói không chừng là do cái tên Cố Đức Hiệp đó làm người quá nham hiểm, trên thương trường đắc tội với không ít người…”




Tô Lam gật đầu một cái, nhưng vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có gì đó không được đúng cho lắm.


Cô cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng lại một chút.


Hôm đó, sau khi điện thoại di động của cô bị đập vỡ thì cổ tay của cô cũng đã bị thương.


Trong khi Nhan Thế Khải đang bôi thuốc cho cô thì tình cờ bị Tô Bích Xuân và Quan Triều Viễn bắt gặp được…


Nhan Thế Khải là người tính tình rất ôn hòa, loại chuyện này chắc chắn không phải là do anh ấy làm ra rồi.


Tô Bích Xuân thì lại là kẻ thù không đội trời chung với cô, càng không thể nào là do.


cô ta đã thay cô trút giận được.


Lẽ nào là Quan Triều Viễn hay sao?


“Không được!”


Đáng chết thật, sao tự dưng lại nghĩ tới anh ta chứt Tô Lam dùng sức lắc đầu nguầy nguậy, muốn cố gắng xóa tan cái khuôn mặt của người đàn ông đó ra khỏi suy nghĩ của mình.


“Tô Lam à, cậ m sao vậy hả? Có phải lại cảm thấy chỗ nào đó không được.


thoải mái hay không?” Lâm Thúy Vân nhìn cô có chút không ổn cho lắm, liền lo lắng hỏi cô một tiếng.


“Mình không sao cả, nếu quà cũng đã mua xong rồi thì chúng ta đi đón bọn nhỏ thôi.”


“Được.”


* Bệnh viện quân khu tám.


Áp suất không khí trong phòng bệnh VIP vô cùng thấp.


Sau khi hôn mê hai ngày một đêm thì Quan Triều Viễn cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi.


Lúc này, anh đang dựa nửa người trên lên giường bệnh, khuôn mặt tuấn tú trông vô cùng tái nhợt.


Nhưng cho dù là vậy thì sự lạnh lùng tỏa ra khắp người anh cũng không hề thuyên giảm đi một chút nào.


Sau khi biết tin Quan Triều Viễn bị ốm, thì không ít người đã đến để thăm hỏi.


Trên sô pha, ghế dài đều chất đầy quà tặng của những người đã đến đây thăm hỏi, trong phòng một đám người ngồi đó, ngoài hành lang cũng đã xếp thành một hàng dài người đến thăm rồi “Chậc chậc chậc… Nhìn xem sự nổi tiếng của anh hai, thật sự là vượt quá tầm với của người bình thường mà.”
 
Chương 2152


Chương 2152


Tân Tấn Tài đẩy cửa bước vào, chạy bước nhỏ đến bên cạnh của Quan Triều Viễn nói: “Anh hai, anh cuối cùng cũng chịu tỉnh lại rồi. Bây giờ trên người còn chỗ nào cảm thấy đau nữa hay không hả?”



Quan Triều Viễn càng nhíu chặt lông mày.


hơn, trên mặt không có chút biểu cảm nào.


Lúc này, tác dụng của thuốc gây mê cũng đã hết rồi, anh có thể không cảm thấy đau được hay sao hả?


Tân Tấn Tài cái tên này đúng là đang nói nhảm.




Ông cụ Quan đang ngồi ở trên ghế sô pha suốt từ nấy đến giờ, cuối cùng cũng đã đứng dậy, ông ấy khẽ ho nhẹ một tiếng. Bọn người Thẩm Tư Huy vốn dĩ đang đứng ở quanh giường, ngay lập tức liền nhường ra một vị trí cho ông ấy.


Ông cụ Quan râu tóc đều đã bạc phơ, trên tay còn cầm một cây gậy chống đỡ: “Thăng nhóc chết tiệt, đỡ hơn chút nào chưa hả?”


Quan Triều Viễn thờ ơ nói: “Dù sao thì cũng không có chết nổi.”


Ông cụ Quan vừa nghe xong câu nói này, cái tính tình nóng nảy đó ngay lập tức liền nổi lên mà quát: “Cái thắng nhóc chết tiệt này, nhìn xem cái việc tốt mà cháu đã làm. Chỉ có hai viên thuốc thôi mà cũng có thể làm cho cháu phải nhập viện như vậy, bản lĩnh của cháu cũng chỉ có vậy thôi à?”


Nếu không phải bởi vì cái người phụ nữ ngốc nghếch Tô Lam kia, từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến cái chuyện ly hôn với anh, thì làm sao mà anh có thể bất cẩn đến mức mắc phải thủ đoạn của Tô Bích Xuân kia được cơ chứ hả?


Đột nhiên, nghĩ đến cái người phụ nữ không có lương tâm kia, sắc mặt của cậu cả Quan càng xấu hơn nữa Tần Tấn Tài ở bên cạnh vội vàng xoa dịu bầu không khí, vừa cười vừa nói: “Ông à, ông xem, anh hai cũng chỉ vừa mới tỉnh lại thôi mà, ông cũng đừng có giận dỗi với anh ấy làm chỉ.”


Vào lúc này mà ông cụ cũng đúng thật đúng là.


Trong hai ngày mà anh hai hôn mê, ông đã lo lẳng đến mức ngồi cũng không yên, đến cả ăn thôi mà cũng không ăn nổi một miếng.


Nhưng ngay khi mà người ta tỉnh dậy thì cả hai lại bắt đầu cãi nhau xì xèo.


Ông cụ Quan lúng túng ho khan một tiếng: “Ông chẳng qua cũng chỉ là muốn nhắc nhở cái thắng nhóc thối này thôi, đừng có mà quá xem thường tính mạng của mình. Hôm nay một nhát này cũng may là chỉ đâm vào chân, lần sau mà đâm thẳng vào tim thì phải làm sao đây hả? Bây giờ nhà họ Quan đang trong tình hình như thế nào kia chứ? Nó cũng đâu phải là không biết… Nếu mà nó thật sự xảy ra chuyện gì thì…


Nhắc đến nhà họ Quan, sắc mặt của Quan Triều Viễn cũng đột nhiên lạnh lẽo đến tận cùng đáy vực.


Ông cụ Quan dường như cũng nhận ra được lời nói của mình không ổn cho lắm, ông lúng túng ho khan một tiếng và nói: “Thôi quên đi, quên đi, dù sao thì cháu cũng không có chết được, ông cũng không thèm để ý tới cháu nữa, đi đây.”


Sau khi tiễn ông cụ Quan rời đi thì Thẩm Tư: Huy và Hoa Đông nhìn nhau một cái, rồi chậm rãi chuyển đổi đề ‘Anh hai nè, buổi trưa anh có muốn ăn chút gì không hả? Bây giờ bọn em đi chuẩn bị cho anh.”


Cũng đã trưa rồi sao?


Lẽ nào Tô Lam, cái người phụ nữ kia không biết răng hôm nay anh sẽ tỉnh lại hay sao hả?


Nói như thế nào thì hai người bọn họ cũng coi như là đã nhận xong chứng nhận kết hôn rồi, cái người phụ nữ kia rốt cuộc là có lương tâm hay không hả?


Quan Triều Viễn vốn luôn rất bình tĩnh, bỗng dưng hôm nay lại trở nên vô cùng cáu kỉnh, anh lạnh lùng mở miệng ra nói: “Không có hứng ăn.”


Hoa Đông và mấy người kia đưa mắt nhìn nhau.
 
Chương 2153


Chương 2153


Không đúng a, anh hai đây là đang gây khó dễ nhat Nhưng mà từ trước đến giờ, anh vẫn luôn biết cái tính khí đó của ông cụ Quan mà, miệng cứng nhưng tim lại mềm, cũng không đến mức khiến anh phải nổi giận với ông ấy.



Vậy rốt cuộc là ai đã chọc giận anh hai rồi hả?


Nhìn thấy Quan Triều Viễn không nói gì, nhưng áp lực không khí quanh người anh thì càng ngày càng thấp đi, Thẩm Tư Huy và bọn người kia nhìn nhau một cái: “Thế thì bọn em ra ngoài chuẩn bị một ít cháo trắng, lát nữa bọn em sẽ mang vào.”


Rất nhanh sau đó, trong phòng chỉ còn lại Quan Triều Viễn và Lục Anh Khoa hai người bọn họ.


Mặc dù Lục Anh Khoa mũi bầm mặt sưng, nhưng đó đều là những vết thương ngoài da, không có bị thương tới bên trong xương cốt. Lúc này, anh ta nhìn thấy môi của Quan Triều Viễn cũng đã trắng bệch ra rồi, nên đứng dậy đi đổ một ly nước cho anh.




Quan Triều Viễn vẫn luôn giữ im lặng từ nấy đến giờ đột nhiên mở lời hỏi: “Người phụ nữ kia, đã đến đây chưa?”


Động tác trên tay của Lục Anh Khoa đột nhiên dừng lại một chút, anh ta biết rằng người phụ nữ mà cậu chủ đang nói đến chính là Tô Lam.


Nhưng mà trước khi rời đi thì Tô Lam đã từng dặn dò anh ta, tuyệt đối không thể nói cho Quan Triều Viễn nghe về chuyện của hai người bọn họ…


Sau khi phân vân và lưỡng lự một hồi lâu, Lục Anh Khoa vẫn là thành thật mà trả lời: “Mợ chủ chưa có đến.”


Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một cục tức đang nghẹn lại: Nói cách khác, trong hai ngày mà anh hôn mê, cô không đến đây để thăm anh sao?


Mãi đến lúc này, Lục Anh Khoa mới mới chợt hiểu ra: Hóa ra vừa ¡ cậu chủ gây chuyện cả buổi trời, là bởi vì mợ chủ không có tới thăm cậu chủ sao?


Nhưng mà..


Cậu chủ lúc đó bị mất khống chế, bị dày vò cả một đêm, lại ở trên giường nằm hết một ngày một đêm mới có thể miễn cưỡng mà bò dậy được.


Cũng đã như thế này rồi, ai mà còn dám hy vọng mợ chủ sẽ đến đây thăm cậu chủ nữa hả?


Lục Anh Khoa cẩn thận mà bưng cốc thủy tinh đến trong tay Quan Triều Viễn, có chút phân vân thăm dò hỏi: “Cậu chủ, nếu không thì bây giờ thuộc hạ sẽ đi báo cho mợ chủ biết…”


“Không cần đâu, ra ngoài.’ Lúc này sắc.


mặt của Quan Triều Viễn vô cùng lạnh lùng, thậm chỉ cả cốc nước cũng lười đưa tay ra lấy.


Đi theo anh nhiều năm như vậy, đương nhiên là biết cơn giận của cậu chủ lúc này đây đã dâng lên cực điểm rồi, Lục Anh Khoa cũng không nói thêm gì, sau khi đặt cốc nước sang một bên liền xoay người rời đi.


Lục Anh Khoa vừa mới bước ra khỏi của phòng, bọn Thẩm Tư Huy nhanh chóng tụ tập lại: “Sao vậy?”


Đối mặt với đôi mắt mong chờ của mọi người, Lục Anh Khoa có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu.


Tân Tấn Tài vỗ tay lên đùi một cái: “Tôi đã nói rồi mà, sau khi anh ấy tỉnh lại, quả nhiên sẽ quên hết sạch mọi chuyện điên cuồng xảy ra lúc đó rồi.”


Vẻ mặt Lục Anh Khoa lạnh lùng: “Hơn nữa giờ anh ấy còn đang tức giận mợ chủ, trách cô ấy không đi thăm anh ấy.”


“Người ta đã bị anh ấy chỉnh đốn thành như vậy, đổi lại là tôi thì đã sớm cầm theo thanh đao dài bốn mươi mét mà chém anh ấy thành thịt vụn rồi, còn đi thăm anh ấy, mơ đi!” Tân Tấn Tài xoa xoa tay, tức giận mà nói, giọng điệu tràn đầy đồng cảm và thương xót cho Tô Lam.
 
Chương 2154


Chương 2154


“Được rồi, anh đừng có mà giậu đổ bìm leo ở đây nữa, tình huống hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?”


Vấn đề của Hoa Đông vừa đặt ra, mọi người đều rơi vào im lặng.



Cuối cùng vẫn là Lục Anh Khoa phá vỡ sự yên lặng: “Chúng ta yên lặng quan sát thay đổi trước đi!”


Dù sao chuyện này người bị hại là Tô Lam, quyền quyết định cũng phải giao cho cô.


* “Mẹ, đã mấy ngày chúng ta chưa qua gặp cha rồi!”


Lúc cơm trưa, Tô Mỹ Chỉ có chút uể oải mà khẩy khẩy đồ ăn trong bát, than thở.




“Mẹ, hôm nay là chủ nhật, hay là sau khi chúng ta ăn cơm xong thì đi tìm cha đĩ?”


Tô Mỹ Chi bưng bát rồi chạy đến thở hổn hển trước mặt Tô Lam, chớp đôi mắt to tròn đáng thương mà nhìn cô, dường như là đang cầu xin Con bé này lại bày ra bộ dạng này với mình.


Nếu như mà là lúc bình thường, Tô Lam sớm đã thu dưới bộ dạng nũng nịu này của con gái rồi Nhưng mà lúc này…


Khác với trước đây rồi.


Nếu như cô không có một lần điên cuồng đó với Quan Triều Viễn, có lẽ cô còn có thể thuyết phục mình.


Để cho Quan Triều Viễn tiếp tục làm cha trên danh nghĩa cho hai đứa con của mình.


Bây giờ cô thực sự không biết mình phải đối mặt như thế nào.


Đã cách ba ngày từ cái ngày xảy ra chuyện đi rồi.


Đừng nói là gặp Quan Triều Viễn một lần, thậm chí còn không nhận được cuộc điện thoại nào của anh…


Tô Lam ngồi thụp xuống, đưa tay bế Tô Mỹ Chỉ: “Mỹ Chỉ, Duy Hưng à, thực ra có một chuyện, hôm nay mẹ phải nói thẳng với các con…


Vẻ mặt Tô Mỹ Chỉ đầy ngây thơ: “Mẹ?”


Tô Duy Hưng thông mình nên rất nhanh đã cảm nhận được mùi nguy hiểm đang ập đến: “Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?”


“Thực ra là chuyện giữa người lớn với nhau không đơn giản như các con nghĩ, thực ra cha của con đã có…”


“Đinh rinh rinh, đinh rinh rinh!”


Tô Lam còn chưa nói xong, âm thanh thanh thúy của chuông điện thoại đã vang lên, cắt đứt lời cô.


“Là điện thoại của chai”


Tô Mỹ Chỉ nhìn qua thấy trên màn hình hiện lên biểu tượng của Quan Triều Viễn.


Cô bé vui vẻ mà chạy qua, ấn xuống nút nghe: “Cha, Mỹ Chi nhớ cha lắm đó!”


Đầu bên kia điện thoại, hơi thở của Quan Triều Viễn vốn có chút áp lực, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói trong trẻo vui vẻ của Tô Mỹ Chị, liền hơi thả lỏng ra: “Mỹ Chỉ ngoan, gọi mẹ con ra nghe điện thoại đi.”


“Vâng ạ.’ Tô Mỹ Chỉ vui vẻ mà đưa điện thoại đến cho Tô Lam.


Nhìn thấy trên điện thoại hiện lên biểu tượng đã chuyển máy, thật lâu sau Tô Lam mới nhận lấy điện thoại, cô hít sâu một hơi: ‘Alo?”


Đầu bên kia của điện thoại cũng yêu tĩnh, tiếng hô hấp của Quan Triều Viễn rất nặng nề, giống như đang cố gắng kìm chế sự tức giận của mình: “Ở đâu?”


Hơn mấy ngày không nghe thấy động tĩnh gì, hôm nay, nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, tim Tô Lam nhịn không được mà đập nhanh hơn.
 
Chương 2155


Chương 2155


Lúc đó ở trong ngôi nhà tình yêu đó, anh cũng dùng giọng nói trầm thấp như vậy, thủ thỉ những lời quyến rũ bên tai.



Cô sợ người đàn ông này, vì sự điên cuồng của anh vào đêm đó.


Nhưng mà cô lại không thể không thừa nhận, sau khi điên cuồng và sợ hãi, thì cô căn bản không thể không thừa nhận, từ sợi tóc cho đến gót chân đều vô cùng thoải mái.


“Ở… nhà”


Tô Lam cố gắng kiềm chế tâm tình của bản thân, làm cho giọng nói của mình nghe như rất bình tĩnh.




“..Ba ngày đều ở nhà sao?”


Tim Tô Lam liền đập điên cuồng.


Giọng điệu của người đàn ông, bình tĩnh đến vô vị, dễ nhận thấy anh đã khôi phục lại lí trí rồi.


Nhưng mà anh lại đi hỏi vấn đề này, đã có phải là đại diện cho việc, anh đã không hề nhớ gì về chuyện đêm đó nữa không?


Không biết vì sao, trong lòng Tô Lam lại có chút mất mát.


Rõ ràng là cô đã dự đoán trước được tình huống này, thậm chí còn dặn dò bọn Lục Anh Khoa không được tiết lộ, nhưng vì sao lúc biết được Quan Triều Viễn thực sự đã quên mất một đêm điên cuồng với mình, trong lòng cô cứ giống như có đồ gì đó đè lên vậy?


Rất tốt” Lúc này giọng nói của Quan Triều Viễn đã kiềm chế được sự tức giận: “Cho em một tiếng, lập tức đến bệnh viện quân khu”


Vứt lại những lời này, điện thoại liền bị dập tất.


Tô Lam vô cùng buồn bực mà nhìn màn hình điện thoại đã tối đen: Tên khốn này, rõ ràng là anh ta ăn hiếp mình thảm như vậy, giờ lại còn dám dùng bộ dạng vênh mặt hất hàm mà ra lệnh cho mình!


Tức giận mà ném điện thoại sang một bên, định chống cự với Quan Triều Viễn đến cùng.


Hôm nay cô không đi đâu hết, xem anh có thể làm gì cô.


“Mẹ, tại sao cha lại ở bệnh viện, có phải là cha ngã bệnh rồi không?”


Tô Lam quên mất, vừa nấy lúc Tô Mỹ Chỉ nghe điện thoại, mở loa ngoài của điện thoại.


Cho nên toàn bộ nội dung đoạn hội thoại vừa nấy đều bị hai đứa nhóc nghe thấy hết rồi Tô Lam ngây người ra một lát, vẫn cứ quyết định trả lời sự thật: “Cha của con bị thương.”


“Cha bị thương rồi, con muốn đi bệnh viện thăm cha” Tô Mỹ Chỉ vừa nghe thấy Quan Triều Viễn bị thương, đôi mắt liền đỏ lên, bắt đầu khóc loạn lên Tô Duy Hưng lại nhíu mày, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tô Lam.


Trước đây Tô Lam không quan tâm là xảy ra chuyện gì, đều sẽ trao đổi với cậu bé Nhưng mà lần này…


Bị Tô Mỹ Chỉ làm loạn đến mức không còn cách nào nữa, Tô Lam chỉ có thể gọi xe đưa hai đứa nhỏ đến bệnh viện quân khu.


Cho dù thế nào đi nữa, có hai đứa trẻ làm bảo vệ, Quan Triều Viễn cũng không dám làm gì với cô.


Bốn mươi phút sau, Tô Lam nắm tay hai đứa trẻ đi đến trước cổng phòng bệnh VIP.


“Cộc cộc cộc.”


Sau khi chần chừ một lát, Tô Lam khẽ gõ cửa phòng, Rất nhanh bên trong có một giọng nói lạnh lùng quen thuộc truyền đến. “Vào đi.”
 
Chương 2156


Chương 2156


Cửa lớn của gian phòng bị đẩy ra, Tô Ki Thư đi vào trong trước, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quan Triều Viễn đang năm trên giường.



Sắc mặt Quan Triều Viễn tái nhợt, cả người lộ ra vẻ thờ ơ và xa cách.


Hai người Tô Mỹ Chí và Tô Duy Hưng cũng bị sự lạnh lùng của anh dọa cho sợ, đứng trước cửa không dám đi vào.


Lục Anh Khoan vội đứng dậy: “Cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ, để cha và mẹ của hai người trò chuyện đi, lát nữa chúng ta vào được không nào?”


“Nhưng mà Mỹ Chỉ muốn cha..” Tô Mỹ Chỉ ngậm miệng lại, còn định giãy dụa phản kháng lại.


Nhưng Tô Duy Hưng lại nắm lấy khuôn mặt của cô em gái: “Tô Mỹ Chỉ đừng có làm loạn nữa.”




Nói xong, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Lục Anh Khoa: “Chú Khoa, bệnh viện có máy tính để bọn cháu chơi một chút không?”


“Đương nhiên là có, ngay phòng nghỉ bên cạnh, chú đưa hai đứa qua đó.”


Sau khi Lục Anh Khoa đưa hai đứa trẻ để phòng nghỉ bên cạnh, liền đóng cửa rời đi.


“Anh à, em muốn chơi với cha cơ” Hốc mắt Tô Mỹ Chỉ đỏ ửng, tủi thân mà đứng bên cạnh anh trai.


“Thực sự là một đứa ngốc, chẳng lẽ em không thấy cha và mẹ đang cãi nhau sao?”


“Cãi nhau? Mỹ Chi không muốn cha cãi nhau với mẹ, hu hu…Anh à, tại sao cha và mẹ lại cãi nhau? Có phải sau khi bọn họ cãi nhau sẽ không cần chúng ta nữa không?”


“Muốn biết tại sao cha và mẹ cãi nhau, vậy thì em ngậm miệng lại cho anh” Tô Duy Hưng ngậm que kẹo trong miệng, ngồi xếp bằng trước máy tính, ngón tay bay lượn.


Lần lượt từng trang web bị cậu bé phá tan, mười phút sau cậu bé xâm nhập được vào camera theo dõi của ngôi nhà tình yêu.


Rất nhanh liền phát hiện được vài ngày trước, có bóng hình của đoàn người Tô Lam.


Trong phòng bệnh VI, Tô Lam nhìn thấy đùi Quan Triều Viễn đang được băng bó Tràn đầy đề phòng và tức giận, sau khi đã bớt tức giận đi một ít, cô có chút do dự mà bước đến bên giường: “ Vết thương của anh… AI”


Cô còn chưa nói xong, liền cảm thấy tay bị siết chặt, giây tiếp theo cả người liền bị túm rơi vào trong lòng anh Hai người đều ngã lên trên giường bệnh “Lệ.”


Tô Lam quay đầu lại, vừa mới định gọi tên của anh, môi đã bị chặn lại Nụ hôn này vô cùng nóng bỏng.


Mãi đến khi bị anh căn lỗ tai, cảm thấy ngón tay lạnh lẽo đang chậm rãi tiến vào trong vạt áo.


Đêm đố, anh giống như là dã thú vậy, trong nháy mắt lại hiện lên trong đầu.


Cô căn bản không thể đối phó lại với anh!


Nghĩ đến sự thê thảm sau khi mình bị anh bắt nạt, cả người Tô Lam liền run lên.


“Đừng mà!”


Cô vô thức mà hét lên một tiếng, xoay tay mà đẩy anh ra Mà vừa chạm phải đùi của Quan Triều Viễn, anh kêu lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú trở nên nhợt nhạt, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã chảy ra.


Tô Lam hoảng sợ mà lui đến đầu giường, đề phòng mà nhìn Quan Triều Viễn, nước mắt đầy ắp trong hốc mắt.


Dáng vẻ đáng thương kia, cứ giống như là gặp con thú dữ tợn vậy.


Quan Triều Viễn cúi đầu, cười lạnh: “Sao nào? Bác sĩ Tô em đừng quên, chúng ta đã ký giấy kết hôn rồi, đây là nghĩa vụ em phải làm. Hay là nói… em đang giữ thân vì đàn anh kia của em?”


Anh không hề quên ngày hôm đó lúc anh và Tô Bích Xuân đi đến khoa nam, đã thấy được một màn đó.
 
Chương 2157


Chương 2157


Vừa nghĩ đến Nhan Thế Khải muốn hôn cô, cô lại không hề có ý muốn tránh đi, Quan Triều Viễn liền tức đến muốn giết người.


“Không liên quan đến đàn anh của tôi!



Giấy kết hôn của hai chúng ta, đều là tình thế bắt buộc, sớm muộn gì cũng phải ly..”


Hai chữ “ly hôn” còn chưa ra khỏi miệng, Quan Triều Viễn liền nằm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô đến trước mặt mình.


Quần áo vốn đã rời rạc giờ lại vì động tác này mà lật lên, lộ ra làn da lưng trằng nốn.


Ánh mắt Quan Triều Viễn tối sầm lại, bổ nhào quat Anh quá ngu ngốc rồi!


Lần đầu tiên nhìn thấy cô, không biết vì sao anh lại bị thu hút.




Muốn dùng toàn bộ thủ đoạn để có được cô.


Nhưng sau này, anh lại dần dần phát hiện.


Thứ anh muốn không phải là cơ thể của cô, mà là muốn nhìn thấy cô nở nụ cười từ tận đáy lòng với mình…


Anh đã quá chịu đựng rồi, quá kiềm chế, cho nên mới làm cho cô dám có suy nghĩ ly hôn!


Người đối diện xông đến mà hôn cuồng nhiệt, Tô Lam bị dọa sợ.


“Tên khốn, buông ra..”


Tay chân cô khua loạn xạ lên, vừa đánh vừa đá.


lần bị đùi Quan Triều Viễn ép xuống không thể cử động được nữa.


Triều Viễn bắt đầu cởi quần áo của cô, Tô Lam sợ đến mức hồn bay phách tán.


Mấy đứa trẻ đang ở ngay bên cạnh, lỡ như bọn chúng đột nhiên đi vào…


Cồn có.


Những dấu vết trên người mình bị anh để lại từ ngày hôm đấy, nếu như bị anh thấy được…


Không thể!


Tô Lam tức giận đến cả người phát run, nhưng mà sức lực lại không phải là đối thủ với Quan Triều Viễn.


“Hu hu hu… Quan Triều Viễn, xin anh đấy, đừng mà…xin anh đấy—”


Vừa mới buông cô ra, Tô Mả Mạt liền ôm mặt khóc rống lên.


Quan Triều Viễn hô hấp nặng nề, sắc mặt càng trở nên khó coi.


Vừa nấy vết thương đã bị chạm đến rồi, sắc mặt tái nhợt giống như giấy.


“Đừng mà!”


Tô Lam vẫn đang khóc, từng giọt nước mắt to như hạt đậu mà rơi xuống.


Cô hận tên khốn trước mặt này muốn chết.


Ngày đó anh không hề thương hại cô một chút nào, cô cảm thấy mình đã mất đi nửa cái mạng rồi.


Nhưng bây giờ, sau khi anh tỉnh táo lại, cái gì cũng không nhớ, lại muốn bắt nạt cô.


Sao cô lại đáng thương đến vậy cơ chứ, tủi thân đến vậy cơ chứ?


Nhìn thấy nước mắt của cô, ánh mắt Quan Triều Viễn ngập tràn sự giận dữ, dần dần trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.


Không biết là tại sao, bị anh nhìn như vậy trái tim Tô Lam cứ run rẩy.
 
Chương 2158


Chương 2158


Cô có chút sợ hãi, khó khăn mà lui về phía sau một chút Quan Triều Viễn chậm rãi ngoảnh mặt đi: “Đi ra.


“Hả?” Tô Lam chưa hoàn hồn lại.



Quan Triều Viễn nhíu chặt mày: “Cút ra!”


Tô Lam liền trợn tròn mắt.


Đây là lần đầu tiên Quan Triều Viễn quát cô.


Sự tủi thân làm cho nước mắt cô cứ chảy dài.


“Em muốn ly hôn đúng không? Tôi thành toàn cho eml” Lúc Tô Lam đi đến của, đột nhiên Quan Triều Viễn nói.




Tô Lam nằm chặt bàn tay, bước đi ra ngoài Rõ ràng, đây chính là kết cục mà cô muốn.


Tại sao lại đau buồn như thế này?


“Chị dâu, chị không sao chứ?”


Vừa đúng lúc Tân Tấn Tài đi ngang qua, thấy Tô Lam đang đi đến, vội ân cần mà hỏi thăm Bộ dạng thê thảm của Tô Lam vào ngày hôm đó, anh ta đã nhìn thấy rất rõ.


Tô Lam vội cúi đầu, không muốn bị người khác nhìn thấy cô đã khóc: “Tôi, tôi không sao, tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.”


Tân Tấn Tài ngây ngẩn cả người.


‘Vừa nấy, rõ ràng anh ta nhìn thấy đôi môi Tô Lam sưng đỏ, quần áo không chỉnh tề.


Ông anh hai này!


Nghĩ đến đây, anh ta liền nghẹn một hơi, xông thẳng vào trong phòng bệnh VỊP.


”Cút ra ngoài!”


Quan Triều Viễn đang vô cùng tức giận, cũng không quan tâm là ai đi vào, liền tức giận mà quát một tiếng.


“Anh hai, anh làm cho chị dâu tức giận tời đi, anh phải nên vui mừng mới đúng chứ?


Anh ngồi đây tức giận cái gì hải”


Bình thường Tân Tấn Tài sợ Quan Triều Viễn nhất, nhưng lần này anh ta thực sự là không thể nhìn được nữa.


Quan Triều Viễn im lặng mà ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói gì.


Tân Tấn Tài bị nhìn đến sợ hãi, vẫn cố lấy dũng khí: “Anh hai, vừa nấy có phải anh lại bắt nạt chị dâu rồi không? Em nhìn thấy chị ấy vừa khóc vừa chạy ra, anh đừng có mà quá đáng quá!”


“Tôi có ức hiếp cô ấy hay không, có liên quan gì tới cậu?” Giá trị tức giận của Quan Triều Viễn một đường lên cao.


“Cái anh này… Anh cũng biết chị dâu nhỏ vì anh..” Tân Tấn Tài nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.


Chị dâu nhỏ từng dặn dò không thể nói cho anh hai.


Nhưng không nói mà để bọn họ cứ hiểu lầm như vậy sao?


Quan Triều Viễn rất nhạy cảm: “Cô ấy thế nào?”


*Ui da, em không quản được hai người.


Anh tự mình hỏi chị dâu nhỏ đi. Em chỉ muốn nhắc nhở anh, đừng ức hiếp chị dâu nhỏ nữa, nếu không sau này anh hai khẳng định sẽ rất hối hận”


Tân Tấn Tài chuẩn bị chạy trốn.


Nhưng còn chưa đi tới cửa, Quan Triều Viễn bắt lấy cái gáy: “Nhóc con thúi, lạc mềm buộc chặt với anh à? Xem cậu có cái mạng này hay không.”
 
Chương 2159


Chương 2159


Tần Tấn Tài ứa mồ hôi lạnh: “Anh hai, xin anh bỏ qua, không phải em không nói, là chị dâu nhỏ không cho phép bọn em nói.”


“Không nói? Vậy tôi sẽ cắt đầu lưỡi sau này khỏi nói”



“Em… Á, anh hai, miệng vết thương của anh bong ra rồi”


“Hí..* Quan Triều Viễn ngã xuống đất.


Tân Tấn Tài lập tức gọi y tá tới, hỗn loạn trong phòng.


Tô Lam chỉnh đốn một chút trong toilet, đợi đến khi nhìn không ra mình vừa khóc mới đi ra ngoài Quan Triều Viễn vừa rồi đã nói muốn ly hôn, đợi lát nữa cô đưa hai đứa nhỏ đi tới cục dân chính chờ tin tức của anh là được.


Cô nợ ân tình của Quan Triều Viễn, vẫn chưa thanh toán xong, “Mẹ, tụi con vẫn chưa gặp mặt cha, tụi con không đi” Tô Mỹ Chỉ liều mạng lau nước mắt, tức giận trừng mắt Tô Lam: “Mỹ Chỉ ầu, chỉ muốn gặp cha”




Tô Lam bất lực nhìn Tô Mỹ Chỉ ôm khung cửa không chịu đi, khóe mắt ấm áp: “Mỹ Chỉ, con nghe mẹ nói. Chỉ có hai người yêu nhau thật lòng mới có thể kết hôn rồi ở bên nhau. Cha và mẹ… là kết hôn giả, cho.


nên lát nữa sẽ phải ly hôn.”


“Mẹ, ly hôn là gì?” Tô Mỹ Chi nghẹn ngào.


Có mấy lời nhất định phải nói rõ với con, luôn gạt cô bé, chỉ khiến cô bé càng tổn thương hơn.


Tô Lam quyết định dứt khoát: “Ly hôn chính là… sau này Quan Triều Viễn không còn là cha của các con.”


“Mẹ, mẹ nói bậy” Nước mắt Tô Mỹ Chi bộp xuống: “Mẹ, mẹ nói dối, con chán ghét mẹ.”


Rống xong câu này, cô bé co cẳng chạy mất.


“Mỹ Chi”


Tô Lam hét lên một tiếng, lo lắng đuổi theo.


“Tô Mỹ Chỉ!” Tô Duy Hưng cũng chạy theo ra ngoài.


Hai người chạy ra cao ốc khu nội trú, la hét một cách sốt ruột.


Bên ngoài khu nội trú chính là đường cái ngựa xe như nước, nếu cô bé chạy trên đường…


Tô Lam không dám nghĩ.


Nhưng hai người một lớn một nhỏ chạy một vòng cũng không tìm được Tô Mỹ Chi, Tô Lam sợ hãi, hai chân mềm nhũn xém chút không đứng vững.


“Duy Hưng, con ở đây chờ mẹ, mẹ ra bên ngoài tìm thử. Con tuyệt đối không được chạy loạn”


Tô Lam miễn cưỡng đứng vững, co cẳng chạy ra bên ngoài.


Vừa chạy được hai bước đột nhiên đâm vào một người.


“Thật xin lỗi.”


Tô Lam cũng không ngẩng đầu lên, liều mạng xin lỗi.


Người đàn ông đối diện đỡ cô lên: “Cô à, cô không sao chứ?”


Tô Lam hồn bay phách lạc ngẩng đầu.


Đứng trước mặt mình, là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, nhìn gần cao một mét chín.


Team mời các bạn tham khảo thêm truyện mới nhé:
Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi!

Chúc các bạn buổi tối vui vẻ và hạnh phúc!
 
Chương 2160


Chương 2160


Trên mặt đeo một mắt kính gọng vàng, nhìn qua có vẻ là người khiêm tốn, văn vẻ lịch sự.


Khi anh ta thấy rõ gương mặt của Tô Lam, đáy mắt tỏ ra vẻ kinh ngạc.



Là cô?


“Tôi.


Tô Lam đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên sau lưng cô vang lên tiếng lạnh lẽo: “Phụ nữ của tôi, không cần người khác quan tâm.”


Tiếng nói quen thuộc này là…




Tô Lam vội vàng quay đầu.


Liếc mắt liền thấy Quan Triều Viễn, còn có Tô Mỹ Chỉ đang dựa sát vào ngực anh, vẫn đang nức nở không ngừng.


“Mỹ Chi”


Tô Lam bỗng nhiên thở dài một hơi, vội vàng chạy tới, muốn nhận lấy Tô Mỹ Chỉ.


Nhưng Tô Mỹ Chỉ lại dùng ánh mắt vô cùng đề phòng nhìn cô, uất ức không chịu rời khỏi cha.


Như vậy thật giống như biết cô bé buông lỏng tay sẽ không còn được nhìn thấy Quan Triều Viễn vậy.


“Mỹ Chỉ?” Tô Lam có chút tổn thương.


Tên Quan Triều Viễn này.


Chẳng qua mới làm cha của bọn nó mấy ngày thôi mà.


Quả thực sức quyến rũ lớn như vậy sao?


Ngay cả trẻ con cũng bị anh ta mê đắm.


“Cha, Mỹ Chỉ không muốn cha và mẹ ly hôn, Mỹ Chỉ không muốn rời khỏi cha” Tô Mỹ Chỉ dùng sức ôm chặt cổ Quan Triều Viễn.


Giọng nói vô cùng đáng thương kia khiến Quan Triều Viễn từ trước đến nay, tích cách lạnh lùng cũng không nhịn được trở nên dịu dàng: “Mỹ Chỉ ngoan, cha sẽ không rời xa con?”


Ánh mắt Tô Mỹ Chỉ rực sáng: “Thật sao?”


Tô Lam nhíu mày, im lặng chất vấn.


Nhưng Quan Triều Viễn không thèm nhìn thẳng cô, ngược lại nhìn về phía người đàn ông đã bị việc xưng hô liên tiếp này khiến đầu óc choáng váng.


”.. Con bé gọi anh là cha sao?” Khóe miệng người đàn ông giật một cái, không thể tin vào tai mình.


“Có quan hệ với anh à?” Quan Triều Viễn lạnh lẽo nhìn anh ta, vô ý thức đưa tay kéo Tô Lam đến cạnh mình.


Tô Lam lập tức không kịp phản ứng, bị kéo vào trong ngực anh.


“Hừ”


Đỉnh đầu truyền đến tiếng hừ nhẹ.


Tới gần như thế, Tô Lam mới phát hiện trên người Quan Triều Viễn giống như đã đâm mồ hôi, dường như anh đang chịu đựng gì đó “Cậu cả Quan chớ căng thẳng” Người đàn ông dò xét ánh mắt Tô Lam một phen, khóe miệng lập tức nhếch lên: “Nhiều năm như vậy, khẩu vị cậu cả Quan vẫn trước sau như một: Quan Triều Viễn níu cổ áo người đàn ông lại, sức vô cùng lớn, khiến anh ta hít thở không thông: “Có người nào nói cho anh biết tôi ghét nhất là người khác xen vào việc của tôi hay không?”


“Khụ khụ” Người đàn ông khẽ ho hai tiếng.
 
Chương 2161


Chương 2161


Mãi đến khi Quan Triều Viễn vứt anh ta sang bên cạnh, anh ta cười, sửa lại cà vạt cổ áo một chút, rồi sau đó xoay người đi.



Chỉ chẳng qua lúc anh ta lướt qua Quan Triều Viễn, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được nói nhỏ: “Cho dù muốn tìm thế thân, sức chiến đấu cũng phải mạnh một chút. Người này… quá yếu”


Ánh mắt Quan Triều Viễn chợt lạnh lẽo.


Khóe miệng người đàn ông giật một cái, quay người rời khỏi.


Lục Anh Khoa lập tức theo sau: “Cậu chủ?”


Quan Triều Viễn lạnh lùng mở miệng: “Phái người theo dõi.”




“Vâng”


Câu nói sau cùng người đàn ông vừa rồi nói với Quan Triều Viễn kia, Tô Lam không nghe thấy.


Nhưng cô có thể cảm giác được câu nói đó giọng như chọc tức Quan Triều Viễn.


Bây giờ sắc mặt người đàn ông này lạnh lẽo giống như lúc vừa rồi nói muốn ly hôn với mình.


Đúng, ly hôn!


Tô Lam giật mình, cuối cùng nhớ được vì sao Quan Triều Viễn đột nhiên xuất hiện ở đây.


Anh nói muốn ly hôn với mình Cô có hơi hốt hoảng né khỏi lồng ngực anh: “Tôi ra ngoài vội quá, cho nên không mang theo hộ khẩu. Nếu không anh ở đây chờ tôi một lát, tôi về nhà…”


Căm đột nhiên bị nằm lại.


Quan Triều Viễn cúi đầu, mắt sáng như đuốc nhìn chảm chẳm cô: “Nhìn vào mắt tôi, nói cho tôi biết, thật sự không kịp đợi mà muốn ly hôn với tôi như thế Tô Lam giật mình, muốn né tránh, nhưng người đàn ông không cho phép.


“Rõ.. Rõ ràng vừa rồi chính anh là người bảo tôi cút đi, muốn ly hôn với tôi, hiện giờ dựa vào cái gì mà đổ lên tôi?”


Câu nói này của Tô Lam tựa như lấy lòng của Quan Triều Viễn Sức mạnh trên tay buông lỏng ra một chút, anh thấp giọng nói: “Nếu như vừa rồi tôi không nói ly hôn thì có phải em sẽ không ly hôn hay không?”


Tô Lam bĩu môi thâm nghĩ.


Người đàn ông này có phải bị bệnh không?


Tại sao câu trước câu sau lại mâu thuẫn như thế: Vừa rồi người nói ly hôn là anh, hiện tại người nói không muốn ly hôn cũng là anh, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy chứ?


“Nói cho tôi biết, có phải em có chuyện gì giấu tôi hay không?” Quan Triều Viễn đột nhiên mở miệng nói.


Tô Lam giật thót, chột dạ: “Anh… Anh đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu!”


Quan Triều Viễn là người lợi hại đến đâu?


Một ánh mắt đã nhìn ra Tô Lam đang nói dối.


Cô ấy đang giấu giếm cái gì đó?


Bản thân anh bởi vì tự hủy hoại mà bị kích phát cấp độ hệ thống phòng ngự cao nhất, là bởi vì ban đầu ở trong đặc chủng quân doanh nhận qua huấn luận đặc biệt.


Loại huấn luyện đặc biệt này là nhằm mục đích tránh xuất hiện tình trạng sau khi bị kẻ địch bắt giữ, chịu không nổi nghiêm hinh đánh tra khảo rồi phản bội.
 
Chương 2162


Chương 2162


Quan Triều Viễn mơ hồ cảm thấy sau khi bản thân mình tỉnh lại, giống như là đã lãng quên đi ký ức về điều gì đó rất quan trọng.


Chẳng lẽ, có liên quan đến chuyện Tô Lam đang phải giấu giếm.



“Còn muốn lừa tôi?”


Quan Triều Viễn ở cùng cô một thời gian.


Cũng coi như hiểu rõ được tính cách của cô.


Bề ngoài nhìn có vẻ trong sáng quật cường, thật sự nội tâm lại rất mềm yếu hiền lành.


Hơn nữa, anh biết cô sợ nhất là cái gì.




“Tôi không có gạt anh! Ứ…” Tô Lam sợ hãi liếc nhìn anh Cái tên khôn kiếp này, một tay bịt mặt Tô Mỹ Chí, sau đó lại cưỡng hôn cô.


Cô vội vàng lùi lại, che miệng mình lại: “Anh!”


Quan Triều Viễn ép đến vách tường, chắn lại đường đi của cô: “Nói hay không?”


“Không nói? Vậy tôi sẽ hôn cho đến khi em chịu nói mới thôi.”


“Anh!” Tô Lam bị một kẻ mặt dày vô liêm sỉ như anh chinh phục rồi.


“Hay là nói, em vốn dĩ muốn được tôi hôn em?”


“Anh nói bậy nói bạ gì thế!”


“Nói cho tôi biết, buổi tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Quan Triều Viễn nhìn cô.


Lần thứ nhất, trái tim có chút đập rộn lên.


Không biết tại vì sao, anh lại có chút căng thẳng.


Tô Lam cản môi, trong lòng đấu tranh tư tưởng.


Quan Triều Viễn tên khôn kiếp, nhìn bộ dạng anh hôm nay, nếu như bản thân mình không đem sự thật nói ra, sợ rằng anh sẽ không bỏ qua cho cô.


Nhưng mà, nói ra rồi thì sẽ..


Không dám tưởng tượng hậu quả.


Tô Lam heo chết không sợ nước sôi: “Tôi cái gì cũng không biết.”


“Nhìn bộ này, chắc em vẫn chưa giác ngộ ra!” Quan Triều Viễn cười lạnh lùng, ôm chặt Tô Mỹ Chí quay người cô bé lại rồi nói với cô: “Nếu như đợi tôi đích thân điều tra camera, phát hiện ra em nói dối. Tôi sẽ lập tức ném em vào trong phòng bệnh…”


“Thật bạo lực…”


“Làm chuyện đó!”


Cả người của Tô Lam rung lên, vô cùng sợ hãi nhìn anh.


Cái tên khốn kị Lại dám uy hiếp cô như thết Dứt lời, Quan Triều Viễn quay lưng, chuẩn bị rời khỏi.


“Đêm hôm đó, anh bị bỏ thuốc, sau đó lại bị trúng mọt dát dao, cả người đã bị mất đi ý thức.” Tô Lam rốt cuộc không chịu nổi áp lực, suy sụp mở miệng nói.


“Tiếp tục nói.”


“Anh đánh bị thương bọn người Lục Anh Khoa, còn tưởng tôi là Tô Bích Xuân…”


“Cô nói cái gì?”
 
Chương 2163


Chương 2163


“Anh xem tôi là Tô Bích Xuân, nói tôi muốn hại anh, đẩy tôi lên trên mặt đất, sau đó tôi đã bị ngất đi, chuyện sau đó nữa tôi cái gì cũng đều không biết rồi.”


Cô nhẹ nhàng vén tay áo của mình lên: “Vết sẹo trên tay tôi là khi đó tạo nên.”



Quan Triều Viễn ngờ vực trừng mắt nhìn cô.


Và cả vết sẹo trên cổ tay cô.


Xanh xanh tím tím, rất bắt mắt.


Cô giấu giếm chuyện này sao?




Không muốn bản thân anh cảm thấy hổ thẹn?


Nhìn thấy Quan Tư Dạ tin rồi, Tô Lam thở phào nhẹ nhõm một hơi.


Cô nhỏ tiếng mở miệng nói: “Vậy.


Chúng ta ly…


“Anh hai, anh có phải là điên rồi hay không? Vết thương của anh vừa mới nứt ra.


sao lại còn chạy lung tung? Chân không muốn nữa có đúng không? Vẫn còn may là một dao đó đâm không sâu, nếu không hậu quả thật không dám nghĩ đến, nhanh chóng cùng em quay lại bệnh viện ngoan ngoãn nằm nghĩ đi”


Tân Tấn Tài một mực luôn trốn ở trong góc phòng nhìn trộm giờ nhanh như tên bay ra.


Vừa rồi nhìn thấy khẩu hình của chị dâu nhỏ muốn nói ly hôn.


Tân Tấn Tài liền vội vàng muốn dụ dỗ kéo.


Quan Triều Viễn đi.


Thẩm Tư Huy nhìn thấy bộ dạng tràn đầy mờ mịt của Tô Lam, nhịn không được mở miệng nói: “Chị dâu nhỏ, chị dâu có biết tại Sao anh hai lại bị thương không?”


Tô Lam nhíu mày: “Chẳng lẽ không phải do Tô Bích Xuân đâm anh ấy bị thương sao?”


Thẩm Tư Huy lắc đầu thở dài n¡ àm sao có khả năng đó, chỉ dựa vào Tô Bích Xuân làm sao đủ sức làm bị thương một cọng lông của anh hai chứ?”


“Cậu nói vậy là ý gì?”


“Ý của tôi là, anh hai bị bỏ thuốc rất nặng, thiếu chút nữa là nhận nhầm Tô Bích Xuân thành chị dâu. Rồi sau anh hai lại không để cho mình bị mê hoặc, đã không tiếc tự làm mình bị thương, dùng đao đâm vào đùi lớn, lợi dụng cái đau để duy trì sự tỉnh táo của mình!”


“Cậu nói cái gì?”


Tô Lam hoàn toàn kinh hãi.


Vết thương trên đùi lại là do chính tay anh đâm sao?


Tại sao lại có thể?


Cô không hiểu: “Tại sao lại thế, tôi không hiểu…


Thẩm Tư Huy thở dài trong lòng nghĩ: Chị dâu nhỏ bình thường nhìn cũng thanh khiết thông minh, tại về phương diện tình cảm lại chậm chạp như vậy chứ?


“Đương nhiên là bởi vì chị đó!”


Tô Lam càng trở nên ngáo hơn: “Tôi?”
 
Chương 2164


Chương 2164


“Thật sự mà nói, Tô Bích Xuân con đàn bà đó cũng không đến nổi xấu, nếu bị bỏ thuốc nặng như thế, người đàn ông bình thường nào cũng sẽ xem như là một trận chuyện tình mong manh ngắn ngủi, thuận nước đẩy thuyền thôi, dù sao chuyện này bọn đàn ông cũng đâu có chịu thiệt gì, nếu không phải đối mặt với chuyện tính mạng bị nguy hiểm, người thông minh cũng biết cần phải chọn như thế nào. Nhưng anh hai thì sao?


Thà là tự mình hủy hoại, cũng muốn giữ thân trong sạch như ngọc, không phải là vì chị dâu sao, còn sao chăng gì nữa? Chị dâu tự để tay lên ngực mình hỏi một câu, nếu như anh hai đụng vào người đàn bà khác, chị dâu có còn cần anh hai nữa hay không?”



Tô Lam: “…”


Á khẩu không trả lời được.


Cái đã kích này thật sự là quá lớn.


Quan Triều Viễn tại sao lại muốn làm như thế?




Anh tại sao lại muốn giữ vững trong sạch.


Giữ vững trong sạch chẳng phải là điều mà chỉ có mối quan hệ ràng buộc vợ chồng mới có hay sao?


Chẳng lẽ anh…


Làm sao có thể?


Tô Lam không ngờ một người phụ nữ chưa chồng đã có con như cô lại có mê lực lớn như thế, vô duyên vô cớ lại có thể khiến cho một người đàn ông quyền thế che trời điên cuồng yêu mình, đến mức không thể tự kiềm chết Cô đột nhiên nghĩ đến vừa rồi người đàn ông đeo kiếng có nói qua một câu.


“Cậu cả Quan, nhiêu năm như vậy rồi, khẩu vị của anh vẫn nhàm chán như thế ha!”


Câu nói này có nghĩa là…


Bản thân cô, rất giống một người cô gái?


Thủ tục làm đơn ly hôn, cứ như thế mà bị trì hoãn.


‘Vết thương của Quan Triều Viễn không sâu, sau khi nằm viện ba ngày Lục Anh Khoa đã phái người thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đón anh về nhà.


Lục Anh Khoa vừa mới bước vào, liền cảm thấy tình trạng không đúng.


Tại sao không khí lại trầm xuống như thế?


Vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Thẩm Tư.


Huy rũ một bản mặt nhăn nhó xuống, cúi đầu đứng ở một bên, giống như một đứa nhỏ phạm lỗi, không dám thở mạnh.


“Bụm Một chiếc điện thoại từ trên trời rơi xuống, hướng về phía mặt của Lục Anh Khoa mà ném đến.


Lục Anh Khoa nhận lấy, cúi đầu nhìn một cái.


Phát hiện bên trên màn hình là một video.


Nội dung bên trong video vừa đúng lại là đoạn video ngắn ở bên ngoài phòng trị liệu vào buổi tối hôm đó của ngôi nhà tình yêu.


Màn hình dừng lại ở cảnh họ đưa Tô Bích Xuân mặt mũi bầm dập đi ra khỏi phòng.


“Tất cả hợp lại để nói dối tôi sao? Hử?”


Ánh mắt của Quan Triều Viễn lạnh giá.


Từng cái gáy run lên, mồ hôi lạnh ứa ra: “Cậu chủ, thật sự xin lỗi”


“Hừ!” Quan Triều Viễn cười giễu: “Hay là các người đi theo Tô Lam đi? Hình như các người nghe lời cô ấy nhiều hơn?”
 
Chương 2165


Chương 2165


“Cậu chủ! Thật sự xin lỗi”



“Anh hai em biết sai rồi!”


Thẩm Tư Huy và những người khác lần lượt lên tiếng “Tô Bích Xuân bị kéo ra ngoài, tôi và Tô Lam ở bên trong cả đêm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì các người tốt nhất nên nói hết không sót một chữ cho tôi. Nếu như nói dối dù chỉ là một chữ thì tự gánh hậu quả”


* Bệnh viện Trung tâm.


“Bệnh nhân bị bệnh trầm cảm cần được người nhà để ý và quan tâm, làm bạn cùng lắng nghe sẽ có hiệu quả tốt hơn bất cứ loại thuốc nào. Nếu như kiên trì trị liệu thì sẽ có chuyển biến tốt đẹp!”




Tô Lam tiễn đợt bệnh nhân cuối cùng trong ngày hôm nay, cô mệt mỏi đến mức sắp gục ngã.


Một trận tiếng bước chân truyền đến, cô không còn sức lực xua tay: “Thật là ngại quá, chúng tôi đã tan làm rồi.”


“Tô Lam có phải rất mệt mỏi không? Tôi đem canh vịt đến cho em để bồi bổ thân thể, nhanh nếm thử đi?”


Giọng nói thô khàn của đàn ông truyền đến.


Tô Lam vừa quay đầu lại đã nhíu lông mày: “Trưởng khoa Đàm, sao ông lại tới đây?


Trưởng khoa Đàm là trưởng khoa của khoa nội.


Năm ngoái vừa tròn bốn mươi, tóc trên đỉnh đầu đã rụng gần hết.


Cả người nhìn có vẻ hơi béo ngậy.


Nhưng mà Tô Lam cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong.


Sở dĩ cô không thích trưởng khoa Đàm này hoàn toàn là bởi vì.


“Tô Lam, hôm nay tiếp nhận nhiều bệnh nhân như vậy có phải là mệt muốn chết rồi không? Thực ra hôm nay tôi tới đây là vì muốn nói với em, tháng sau khoa của chúng †a có một danh ngạch thi chức danh, hai người em và Dao Dao đều rất ưu tú nên tôi thật sự không biết nên chọn ai mới tốt!”


Trưởng khoa Đàm kéo một cái ghế ngồi sát ở bên cạnh Tô Lam: “Tô Lam, em nói xem tôi nên làm thế nào bây giờ?”


Vẻ mặt Tô Lam không thay đổi xê dịch về phía sau: “Trưởng khoa Đàm ông nói gì vậy. Việc đánh giá chức danh như thế nào tất nhiên phụ thuộc vào năng lực và biểu hiện trong công việc! Tôi tin tưởng trưởng khoa Đàm chắc chắn sẽ công bằng chính trực”


Trưởng khoa Đàm cho rằng bản thân nói không đủ thẳng thắn.


Ông ta dứt khoát đứng dậy đóng cửa ban công lại sau đó đi đến trước mặt Tô Lam: “Tô Lam, em không biết sao? Đêm qua Dao Dao cầm theo trái cây tới nhà tôi, em cũng biết tôi và vợ ở riêng hai nơi khác nhau…Cô bé Dao Dao kia quá không biết kiểm điểm, tôi đã đã dùng lời lẽ nghiêm khắc để đuổi cô bé đi. Hôm nay tôi tới đây là vì muốn nói với em, bác sĩ ưu tú du học ở nước Nói rồi bàn tay của trưởng khoa Đàm sờ lên trên vai của Tô Lam.


Tô Lam giả vờ như đi tìm kiếm tài liệu né tránh ông ta đụng vào: “Trưởng khoa Đàm quá khen rồi”


Trưởng khoa Đàm thấy Tô Lam vẫn nhất quyết không chịu, trong lúc nhất thời không còn kiên nhãn nữa.


Ông ta dứt khoát đứng dậy đi tới.


Tô Lam bị ông ta dồn đến nơi hẻo.


lánh, trưởng khoa Đàm cười đắm đuối đưa tay vuốt mái tóc dài của cô rồi tham lam đặt ở chóp mũi khế ngửi: “Thơm quát Tô Lam em biết không? Em được xem như là hoa khôi của bệnh viện chúng ta. Tôi đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp ai xinh đẹp hơn em. Mỗi lần nhìn thấy thân thể của em tôi đều không nhịn được…”
 
Chương 2166


Chương 2166


“Trưởng khoa Đàm!” Tô Lam cố nén cơn buồn nôn.



Cô từ nước ngoài trở về đã hơn hai tháng bèn bị cái người gọi là chủ nhiệm này quấy rối ròng rã một tháng.


Vì nguồn sống của hai đứa bé cô không thể không nhãn nhịn.


Thế nhưng cô càng nhẫn nhịn lại càng làm cho trưởng khoa Đàm béo ục ịch này càng được voi đòi tiên!


“Tô Lam, em biết không? Mỗi lân em nũng nịu gọi tôi là trưởng khoa Đàm, lòng tôi đều trở nên yếu mềm. Tôi không ngại nói thẳng với em là tôi đã nhìn trúng em. Chỉ cần em theo tôi thì chuyện đánh giá chức danh lần này trừ em ra thì không thể là ai khác.




Đánh giá chức danh lần này tiền lương tiền thưởng có thể tăng năm mươi phần trăm, chưa nói đến các hội nghị học thuật trong tương lai…”


Trưởng khoa Đàm thấy Tô Lam không nói chuyện thì cho rằng cô động lòng Bàn tay quấy rối đụng vào bả vai cô nhẹ nhàng xoa nắn: “Tô Lam, có một câu là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Giám đốc Phó là chú của tôi, ở bệnh viện trung tâm cho tới bây giờ tôi nói một thì không ai nói hai”


“Trưởng khoa Đàm xin hãy tự trọng, nếu như ông còn như vậy thì tôi sẽ gọi người tới.”


Tô Lam giấy dụa cơ thể muốn tránh thoát.


Thế nhưng trưởng khoa Đàm lại càng giữ chặt cô hơn, cơ thể càng ép tới: “Tô Lam, tôi đã chào hỏi ở bên ngoài rồi, trong vòng một tiếng sẽ không có người đến đây đâu. Nếu như em không muốn nói chuyện với tôi cũng không sao, chỉ cần em phục vụ tôi một lần tôi cảm thấy thoải mái thì sẽ đồng ý với em mọi chuyện!”


Mặc dù trưởng khoa Đàm nói như vậy nhưng tay đã âm thầm cho vào túi quần.


Loại thượng hạng giống như Tô Lam ăn một lần làm sao đủ chứ?


Ông ta đặc biệt mang theo một cái máy camera thu nhỏ.


Đến lúc đó chỉ cần lén quay trộm video, có thứ này Tô Lam còn không ngoan ngoãn nghe lời ông ta sao?


Nghĩ tới đây trưởng khoa Đàm không nhịn được muốn vỗ tay vì sự lanh trí của mình!


Tô Lam muốn giãy dụa, trưởng khoa Đàm lại giống như là tình thế bắt buộc dùng sức giữ bờ vai của cô giả vờ như muốn hôn cô.


Cho dù cố gắng hết sức thì cô cũng không phải là đối thủ của trưởng khoa Đàm.


Cô khẽ đảo con ngươi bắt tay của ông ta, nũng nịu nói: “Trưởng khoa Đàm ông nói đúng, một mình tôi phấn đấu thật sự là rất vất vả huống chỉ tôi còn phải chăm sóc cho hai đứa bé. Nếu như trưởng khoa nguyện ý cho tôi cơ hội này thì tôi quả thực là cầu còn không được, làm sao có thể từ chối chứ!”


Trưởng khoa Đàm nghe thấy những lời này thì đôi mắt ngay lập tức sáng lên: “Thật sao? Em đồng ý?”


Tô Lam thẹn thùng cười: “Chỉ là nơi này là phòng làm ở đây thật sự không thích hợp, ngộ nhỡ bị người ta thấy được thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Hay là chúng ta tới khách sạn đi?”


Trưởng khoa Đàm đỏ bừng hai mắt, một tay đè Tô Lam xuống: “Không được, làm ngay ở chỗ này đi. Tôi thích làm ở trong phòng làm việc, như vậy rất kích thích!”


Tô Lam thấy kế hoãn binh không thành bèn co chân bỏ chạy.


Thế nhưng chạy chưa được hai bước đã bị trưởng khoa Đàm bắt được: “Con đi, tao biết vừa rồi mày lừa tao mà! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt có phải không? Mày mới hai mươi ba tuổi mà con đã bốn tuổi, mười tám tuổi đã phóng đãng với người đàn ông khác, vậy không phải chỉ là thứ hàng rách nát thôi sao? Còn giả vờ làm cô gái cương trực ở trước mặt tao gì chứ?


Tao nói cho mày biết, bố mày đã lăn lộn ở đây nhiều năm, cũng đã từng ngủ với bác sĩ, y tá nữ chưa tới một trăm thì cũng có tám mươi. Ai không đồng ý thì sẽ bị bố mày đuổi ra ngoài! Mày tốt nhất nên thành thật một chút nếu không tao sẽ không buông tha cho mày!”


“Đồ khốn nạn, buông tay ra!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom