Dịch Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4070


Chương 4070

Người lúc này mở miệng nói chuyện không phải là ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm.

Anh ta vừa mới đưa hai đứa trẻ ở trong khoang thuyền vũ trụ đi ra thì quay đầu lại đã không thấy Lâm Thúy Vân cũng không có xuất hiện ở vị trí khu nghỉ dưỡng.

Mấy người bọn họ vốn có ý định đến bảo tàng khoa học kỹ thuật ở bên ngoài để tìm cô ấy, nhưng mà chưa đi được vài bước thì Quan Tử Việt đã nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang bị ai đó kéo đi.

Sau khi Lục Mặc Thâm nhìn rõ được người kia là ai thì hầu như không có chút do dự nào mà lập tức chạy tới.

Vào giờ phút này, Lục Mặc Thâm đang tăng sức nắm chặt tay của Lê Chí Sơn, với sức mạnh này đã khiến cho Lê Chí Sơn không còn cách nào khác mà phải buông tay của cô ra.

“Đáng hận!”

Cho đến thời điểm thấy tay phải của mình được thả ra thì Lâm Thúy Vân mới phát hiện ta là cổ tay của cô ấy đã đâu đến mức đỏ rực, lại còn để lại mấy cái dấu tay rõ ràng.

“Chết tiệt!”

Lâm Thúy Vân tức giận trừng mắt nhìn Lê Chí Sơn, ánh mắt như vậy cho thấy cô ấy hận không thể xông lại hung hăng mà đánh anh ta ngay lập tức.

“Mẹ nuôi, cẩn thận!”

Lê Tử Việt nhanh chóng chạy lại, chắn trước mặt của Lâm Thúy Vân, một bộ dáng phải bảo vệ cô ấy bãng được.

Vóc dáng của Mộ Nhất Vì tuy không cao nhưng vẫn có thể liếc mắt nhìn thấy vết thương trên tay của Lâm Thúy Vân, cô bé đau lòng chạy đến kéo tay của Lâm Thúy Vân, thổi thổi nhẹ nhàng vết thương trên tay của cô: “Dì Thúy Vân, con thổi giúp dì một chút, chỉ cần thổi thổi như vậy là sẽ không đau nữa!

Nhìn thấy hai đứa nhỏ ấm áp như vậy thì sự tức giận trên gương mặt của Lâm Thúy Vân cũng tiêu tán đi một chút.

Cô ấy mỉm cười quay đầu nhìn Mộ Nhất Ví: “Ngoan quá, dì không bị sao cả, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, sẽ không đau đâu!”

Mộ Nhất Vi cảm thấy kinh ngạc, cô bé nhìn Lâm Thúy Vân thốt lên: “Dì Thúy Vân, dì thật là dũng cảm! Nếu như cháu mà bị thương như vậy thì sẽ cảm thấy đau đến chảy cả nước mắt mất!”

Mặc dù lúc này Lê Chí Sơn đã buông tay của Lâm Thúy Vân ra nhưng mà tay của anh ta lúc này lại bị Lục Mặc Thâm bóp chặt.

Mặc dù trên gương mặt của Lục Mặc Thâm không có biểu lộ gì nhưng mà sức lực bóp vào cổ tay của anh ta có bao nhiêu thì cũng chỉ có Lê Chí Dũng mới có thể cảm nhận sâu sắc được.

Anh ta chỉ biết răng nếu như anh ta cứ tiếp tục mặc kệ cho Lục Mặc Thâm bóp tay mình như vậy thì chắc chắn rằng cổ tay của anh ta cho dù không bị bẻ gãy thì cũng sẽ bị nứt xương!

Trên trán có gân xanh hiện lên, Lê Chí Sơn dùng sức rút tay phải của mình lại, dẫn đến ngay cả giọng nói của anh ta cũng thay đổi: “Lục Mặc Thâm cậu muốn làm gì? Có nhiều phóng viên đang nhìn như vậy, chẳng lẽ anh lại muốn đánh nhau với tôi sao?”

Lục Mặc Thâm thả lỏng sức lực ở tay của mình ra, khiến cho anh ta thành công rút tay của mình về.

Nhưng mà cũng không phải là vì ở xung quanh có nhiều phóng viên vây xem anh ta mà là anh ta lo lãng nếu như mình thật sự không buông tay thì có khả năng sẽ bẻ gấy cổ thay của Lê Chí Sơn.

Đến lúc đó ở trước mặt của bao nhiêu người, cho dù bọn họ có là người là đúng thì cũng sẽ không được chấp nhận Ống kính che đi sự lạnh lẽo ở trong mắt của Lục Mặc Thâm, khóe miệng của anh ta nhẹ nhàng nâng lên, nói ra một câu khiến cho mọi người cảm thấy kinh hồn bạt vía: “Anh vừa rồi đã làm cái gì với người phụ nữ của tôi, tôi chỉ trả lại anh theo cách mà anh đã làm mà thôi, như vậy có được không?”
 
Chương 4071


Chương 4071

Ánh mắt của Lê Chí Sơn lạnh như băng nhìn về phía anh ta, lúc này ở xung quanh lại thỉnh thoảng có ánh đèn flash sáng lên.

Bởi vì những phóng viên kia quả thật là quá thích hóng chuyện, bọn họ đang chờ đợi từng giây từng phút đợi Lục Mặc Thâm và Lê Chí Sơn nảy sinh xung đột, như vậy thì bọn họ sẽ có tư liệu để viết báo.

Dù sao trong bốn cậu chủ lớn ở thủ đô thì ở đây cũng đã chiếm lấy hai người, nếu như chỉ vì một người phụ nữ mà nảy sinh xung đột thì tin tức này quả thật sẽ nóng hơn cả tin về bảo tàng khoa học kỹ thuật!

Những phóng giả kia đều kích động, thậm chí lúc này ở trong đầu của họ có khi đã nghĩ xong cả tiêu đề.

Ví dụ như là: “Hai cậu chủ lớn ở thủ đô đánh nhau tàn nhãn vì một cô gái thần bí” hay là nói: “Hai cậu chủ lớn ở thủ đô tranh giành tình nhân, ngôi sao tuyến mười tám”… đủ các thể loại chuyện thêu dệt…

Dù sao thì Lê Chí Sơn lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy cho nên anh ta biết rõ nếu như vào lúc này mà anh ta đánh nhau với Lục Mặc Thâm thì cả hai bọn họ cũng không nhận được cái gì tốt.

Vì vậy với ánh mắt vô cùng trông chờ của mấy phóng viên ở đăng xa thì anh ta chủ động lùi một bước: “Nếu như vừa rồi cô Lâm đây đã nói rằng chuyện này cô ấy không cố ý thì với tư cách là một người đàn ông thì tôi cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa, nếu không thì tôi quả thật đúng là người hẹp hòi”

Cái gì?

Tất cả những ký giả đang vây quanh vừa nghe thấy những lời này thì lập tức cảm thấy nản lòng, Không thể nào, hai người họ xung đột như: vậy là xong rồi sao? Đã thấy có đánh nhau ẩu đả sau đó có người chiến thắng đâu?

Lục Mặc Thâm lãnh đạm liếc nhìn Lê Chí Sơn, cũng không mở miệng nói gì mà chỉ quay người đi đến bên cạnh Lâm Thúy Vân, sau đó cúi người nhẹ nhàng hỏi thăm: “Thế nào rồi, còn đau không?”

Lâm Thúy Vân phát hiện ra những nhà báo kia vẫn luôn lia camera quay về phía bọn họ, cơ hồ là theo bản năng cô ấy muốn tút tay của mình lại.

Thế nhưng Lục Mặc Thâm lại bắt lấy cánh tay của cô ấy lại, cũng không để cho cô ấy lùi Về sau.

“Anh hỏi là em có thấy đau nữa hay không?”

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của anh †a, Lâm Thúy Vân cảm thấy gương mặt của mình như sắp xảy ra hỏa hoạn đến nơi rồi: “Ờm… vừa rồi Nhất Vi cũng đã thổi qua cho em rồi, cho nên cũng không đau lắm”

Người phóng viên nghe thấy cuộc trò chuyện này ngay lập tức nhấc máy lên ghi lại.

Nghe nói hai năm nay Lục Mặc Thâm rất ít khi ở trong nước bởi vì anh †a đã cùng vợ sắp cưới của mình xuất ngoại để học.

Mọi người thì đều biết rõ vì lí do này nên anh ta không ở trong nước nhưng họ không biết vị hôn thê của anh ta là ai.

Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, hôn thê của anh ta có phải là người phụ nữ trước mặt này không?

Tuy rằng trước mặt mọi người Lục Mặc Thâm luôn giữ hình tượng dịu dàng ôn nhu, nhưng thật sự đây là lần đầu tiên mà mọi người trực tiếp nhìn thấy anh ta dịu dàng cưng chiều một người phụ nữ như vậy!

Chẳng lẽ cô gái xinh đẹp này chính là vợ sắp cưới của giáo sư Lục?

Lâm Thúy Vân nhìn thấy động tác thận trọng của Lục Mặc Thâm, trong lòng mềm nhữn và có chút áy náy, thấp giọng nhắc nhở: “Giáo sư Lục, đừng quên, đám phóng viên bên cạnh đều đang nhìn chúng ta chằm chằm!”

Lục Mặc Thâm tiếp tục cần thận quan sát cổ tay cô ấy, thậm chí không hề nhấc mí mắt: “Vậy thì sao?”

“Đương nhiên chúng ta phải chú ý hình tượng chứ gì nữa! Tay của em thật sự không có vấn đề gì lớn, nên trước tiên anh cứ buông tay của em ra đã.

Trên xe của em có thuốc, chúng ta lên xe rồi bôi chút thuốc là được.”
 
Chương 4072


Chương 4072

Khi Lục Mặc Thâm nhìn lên, anh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lâm Thúy Vân, đôi mắt vốn mềm mại của anh ta bỗng trở nên đờ đẫn không thể giải thích được.

Người phụ nữ đanh đá này còn lo lắng rằng người khác sẽ chụp ảnh hai người họ với nhau sao?

Ánh mắt Lục Mặc Thâm khẽ loé lên tỉa sang, cuối cùng cũng chịu buông tay ra.

Các phóng viên với đủ thứ máy ảnh lớn máy ảnh nhỏ vốn tưởng rằng họ vẫn có thể chụp một vài bức ảnh thân mật, nhưng sau khi nhìn giáo sư Lục Mặc Thâm đột nhiên buông tay ra, khuôn mặt của họ một lần nữa lộ ra vẻ thất vọng.

Bởi vì chỉ dựa vào những bức ảnh này trong tay, e rằng sẽ không thể làm mưa làm gió được.

Họ ngồi xổm ở đây bao nhiêu lâu để có cơ hội chụp ảnh hai người họ, mong có một bức ảnh để giật tít thành những bài báo phổ biến, nhưng xem ra bọn họ đều không được như ý rồi.

Trong một lúc, các phóng viên đều có chút chán nản, nhưng lúc này, Lục Mặc Thâm đột nhiên quay đầu nhàn nhạt nhìn đám phóng viên bên cạnh với ánh mắt dữ tợn: “Còn có chuyện gì nữa không?”

Các phóng viên ngay lập tức choáng váng khi bị hỏi theo cách này, bọn họ đứng đó và đần hết người ra.

Phóng viên đứng phía trước người đã bắt gặp ánh mắt của Lục Mặc Thâm, anh ta sợ hãi ngồi sụp xuống đất: “Không… không còn gì nữa.”

“Không còn gì nữa, sao anh vẫn không rời đi?”

“Được.”

Phóng viên gần như có điều kiện phản xạ cất hết dụng cụ ghi âm trong †ay, quay người rời đi.

Chỉ là trước khi bước được hai bước, bước chân dưới chân lại dừng lại.

Không, tình huống vừa rồi là gì? Khi Lục Mặc Thâm nói chuyện với anh ta, theo phản xạ anh ta lập tức như bị doạ sợ hãi, chân tay như mất tự chủ?

Vừa mới quay lại, anh ta liền thấy tất cả các phóng viên xung quanh cũng đã cất đồ đạc, hết người này đến người khác dường như đã sẵn sàng rời đi.

Dường như tất cả mọi người đều choáng váng trước sự uy hiếp vừa rồi của Lục Mặc Thâm, một người phóng viên kéo mũ lưỡi trai, quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân rất chăm chú.

Không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy cô gái kia có vẻ hơi quen thuộc, nhưng lại nhất thời không nhớ ra được đó là ai.

Anh ta đã là một tay săn ảnh nhiều năm như vậy, theo kinh nghiệm của anh ta, Lục Mặc Thâm nhất định phải có chuyện gì đó với người phụ nữ này.

Trong tương lai, anh ta sẽ nghe theo dõi cô gái này, có lẽ anh ta sẽ có thể đào ra một số bí mật độc quyền!

Khi Lê Chí Sơn và các phóng viên đều đã rời đi, sự yên tĩnh ban đầu trong bảo tàng khoa học cũng đã được khôi phục lại.

Mộ Nhất Vi mỉm cười quay về phía của Lục Mặc Thâm đang đứng, ngước đầu lên nhìn anh ta, vui vẻ cười tươi nói: “Chú Lục, vừa rồi chú thật đẹp trai!”

Gương mặt tuấn tú vốn không mấy thoải mái của Lục Mặc Thâm, dần dần trở nên dịu dàng sau khi nghe lời Mộ Nhất Vi nói.

Anh cúi xuống ôm chầm lấy Mộ Nhất Vi: “Vậy sao?”

Mộ Nhất Vi gật đầu lia lịa, cười ngọt ngào nói: “Chú Lục, chú có biết không? Chú vừa như một siêu nhân bảo vệ dì Thuý Vân, thật sự rất ngầu luôn! Chú chính là người hùng trong lòng cháu!”
 
Chương 4073


Chương 4073

Sau khi Lục Mặc Thâm nghe xong lời ấy, anh ta quay đầu lại và liếc nhìn Lâm Thúy Vân.

Ánh mắt anh như muốn nói, thực sự là như thế đúng không?

Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy nóng ran trên mặt.

Gần đây, không biết tại sao, mỗi khi Lục Mặc Thâm lại gần bản thân, hoặc nói chuyện với chính mình bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhịp tim của cô ấy sẽ tăng nhanh không thể giải thích được, thậm chí còn có dấu hiệu miệng khô họng đăng nữa.

Cảm giác này không bao giờ xuất hiện ngay cả khi hai người chỉ ở bên nhau.

Vào lúc đó, đừng nói đến việc tỏ ra ngại ngùng trước mặt Lục Mặc Thâm, Lâm Thúy Vân cô còn chưa đỏ mặt được mấy lần!

Nhưng dạo gần đây, cô ấy không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần cô ấy nhìn giáo sư Lục Mặc Thâm, tim của cô ấy sẽ đập nhanh không thể kiểm soát.

Lúc này,cô ấy lại bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Lục Mặc Thâm, đôi tai của Lâm Thúy Vân bất giác hồng rực lên: “À thì, anh vừa… hành động anh hùng cứu mỹ nhân lúc nãy của anh, cũng có chút đẹp trai đấy!”

Mộ Nhất Vi ngay lập tức cau mày, và cô bé bắt đầu nghiêm túc sửa lại lời nói vừa xong của Lâm Thúy Vân: “Dì Thuý Vân, dì nói sai rồi, không chỉ có chút chút đẹp trai được!”

Mộ Nhất Vi mở rộng vòng tay bé nhỏ, vẽ một vòng tròn lớn: “Nhất Vi nghĩ rằng nó lớn chừng này này!”

Lâm Thúy Vân thực sự bất lực, cô ấy bước tới, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc mũi nhỏ của cô bé: “Con bé này, miệng sao lại ngọt như vậy chứ? Con xem con làm cho chú Lục của con chê cười rồi kìa!”

Mộ Nhất Vi nhìn Lục Mặc Thâm rất nghiêm túc, cô bé lo lắng giải thích: “Chú Lục, những gì cháu nói vừa rồi là sự thật, cháu không cố tình nịnh hay nói dối đâu ạI”

“Chú biết mà.”

Lâm Thúy Vân đang ôm cánh tay nhỏ bé của Quan Tử Việt bên cạnh, cô ấy nhìn xuống hộp kem và mấy thứ đồ ăn nhẹ rải rác trên mặt đất, thở dài nói: “Ồ, chỉ tiếc là những thứ vừa rồi dì mua cho các con đều bị bẩn mất rồi!”

Lục Mặc Thâm đưa bàn tay phải lên rồi nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Thúy Vân hai cái: “Thế thì để chú Lục dẫn mọi người ra ngoài ăn cái gì đó ngon ngon một chút nhé!”

Lâm Thúy Vân nhìn lên, để nhận định rằng Lục Mặc Thâm thực sự anh đang nói chuyện với cô ấy chứ không phải ai khác.

Cô ấy không vui gỡ tay anh ta ra, giận dữ nói: “Anh làm gì vậy? Em cũng không phải là trẻ con!”

Lục Mặc Thâm ôm lấy Mộ Nhất Vi mỉm cười, sau đó xoay người định bước ra ngoài: “Nhưng trong mắt anh em không khác gì một đứa trẻ cả, Không biết lúc còn ở nước Anh Nam, lúc mà anh rời đi gần một tuần, thì suýt nữa có ai đó chết đói trong căn hộ của anhl”

Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thúy Vân đỏ bừng ngay lập tức: “Lục Mặc Thâm, anh không được phép nói nhảm!”

Quan Tử Việt từ một bên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Thúy Vân với vẻ ngạc nhiên, và bắt đầu buông lời trêu chọc: “Mẹ đỡ đầu, cho dù không nói là cha đỡ đầu, ta cũng có thể đoán được. Dù sao mẹ cũng là một người đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển tốt. Cha đỡ đầu bỏ mẹ đi, sau đó mẹ có chết đói cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”

“Này, Quan Tử Việt, thằng nhóc hôi hám,con nói vậy với mẹ con à?”

“Ôi, phụ nữ thời nay độc đoán quá, còn không cho người khác nói ra sự thật nữa?”

“Quan Tử Việt, tiểu quỷ, để xem mẹi làm thế nào để xử lí con!”
 
Chương 4074


Chương 4074

Nghe xong, Quan Tử Việt bỏ chạy, khi chạy đến phía trước, thằng bé quay lại và nhìn thẳng Lâm Thúy Vân: “Mẹ đỡ đầu, trước khi mẹ muốn xử lí con, thì mẹ phải đảm bảo rằng mẹ có thể đuổi kịp con đãi!”

Sau khi Lâm Thúy Vân nghe thấy điều này, cô ấy càng cảm thấy thất khiếu bốc khói, tức giận vô cùng, cô ấy đuổi theo thằng bé về phía trước: “Thằng nhãi ranh, con xem mẹ sẽ xử lí con như thế nào, dừng lại!”

Lục Mặc Thâm, người đang đi phía sau với Mộ Nhất Vi, nhìn bóng hai người bọn họ người chạy, người đuổi, một lớn một nhỏ, khóe miệng anh ta nhếch lên không thể giải thích được.

Nhưng vào lúc này, anh ta rất ngạc nhiên khi thấy cô gái nhỏ trong vòng tay anh trở nên im lặng đến không ngờ.

Lục Mặc Thâm cúi đầu, quan tâm hỏi: “Nhất Vi, có chuyện gì vậy?”

Mộ Nhất Vi mỉm cười và ngẩng đầu lên, con bé nhìn Lục Mặc Thâm, con bé có vẻ rất đau khổ: “Nhất Vi rất ghen tị với Tử Việt…”

“Con ghen tị với thằng bé sao?”

Mộ Nhất Vi khẽ gật đầu, con bé vươn tay ôm lấy cổ Lục Mặc Thâm, cẩn thận dựa đầu vào vai anh: “Tử Việt nói rằng cậu ấy có hai cha và hai mẹ, vì vậy con thực sự rất ghen tị với cậu ấy.”

Nói xong, giọng của Mộ Nhất Vi dần trở nên trầm hơn: “Nhưng Nhất Vi chỉ có một mình mẹ thôi, thậm chí không có cha…”

Sau khi nghe lời này, ánh mắt của Lục Mặc Thâm đột nhiên trở nên tối hơn.

Hóa ra Mộ Nhất Vi sinh ra trong một gia đình đơn thân sao?

Đối với điều này, anh ta có thể nói rằng anh ta có một sự hiểu biết sâu sắc.

Khi mẹ anh ta được chẩn đoán mắc chứng trâm cảm nặng, anh ta vẫn còn rất nhỏ.

Trong quãng thời gian mẹ nằm viện, cha anh ta rất ít khi về nhà, vì vậy trong căn biệt thự to lớn ấy, lại chỉ có anh ta thường xuyên đơn độc sống ở đó.

Có lẽ vì tuổi thơ đã để lại quá nhiều bóng đen tâm lí, nên Lục Mặc Thâm đặc biệt ghen tị với một gia đình hạnh phúc, tình cảm giống như gia đình của Lâm Thúy Vân.

Ngay cả bản thân anh ta cũng thỉnh thoảng khao khát mình sẽ được hòa nhập vào không khí hạnh phúc của gia đình đó. Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.

Bây giờ anh ta đã làm được điều đó rồi, Lục Mặc Thâm nhìn xuống gương mặt có phần ủ rũ của Mộ Nhất Vị rồi đột nhiên nói: “Nhất Vi muốn có một người cha sao?”

Mộ Nhất Vi mỉm cười và gật đầu lia lịa dựa vào cổ anh ta.

Tất nhiên là cô bé muốn có một người cha chứ! Những đứa trẻ trước đây thường xuyên chơi với con bé, bọn chúng đều có cha đi cùng.

Cô bé thật sự rất tủi thân, khi mỗi lần cô bé không đi cùng với mẹ hoặc ông Phúc quản gia, thì bọn trẻ đó sẽ lại cười nhạo cô bé là một đứa trẻ không có cha.

Mỗi lần như vậy Mộ Nhất Vi đều măng họ rất to, và nói với họ rằng cha của mình vừa đi công tác ở một nơi xa, và sớm muộn gì ông ấy cũng sẽ về.

Nhưng bây giờ cô bé đã hơn ba tuổi rồi mà cha vẫn chưa về.

“Thế thì, trước khi cha con trở về, chú Lục sẽ là cha tạm thời của con, có được không?”

“Có thật không ạ?”

Mộ Nhất Vi nhanh chóng thẳng người, nhìn chằm chằm vào anh ta bằng đôi mắt to sáng long lanh, dường như đang sáng lấp lánh những vì sao.
 
Chương 4075


Chương 4075

Nhưng một lúc sau, cô bé lại có vẻ hơi rụt rè: “Con thực sự có thể sao?”

Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của cô bé, Lục Mặc Thâm cảm thấy hơi buồn: “Đương nhiên là được, nhưng vì mẹ của con rất yêu cha của con, nên mẹ sẽ không bao giờ cho phép những người đàn ông khác làm cha của con đâu, vì vậy vấn đề chú Lục tạm thời làm cha của con là một bí mật nho nhỏ giữa hai chúng ta nhé? “

“Tuyệt quá, cuối cùng Nhất Vi cũng có bố rồi!”

Mộ Nhất Vi cười rất vui vẻ, sau đó cô bé vòng tay qua cổ Lục Mặc Thâm và thơm thật mạnh vào má anh ta: “Chat”

Đúng lúc này, giọng nói của Lâm Thúy Vân cách đó không xa vang lên: “Này, tôi nói nhé Lục giáo sư, động tác của anh có phải quá là chậm rồi không?”

Quan Tử Việt đứng cạnh cũng dùng lực vây tay với Lục Mặc Thâm: “Bố nuôi, bố nuôi mau qua đây đi, ở đây có đồ ăn ngon này!”

Lục Mặc Thâm vui vẻ bế Nhất Vi trên tay nói: “Đi, chúng ta cùng đi qua đói”

Nhà hát ở trung tâm thành phố Ninh Lâm.

Một chiếc xe bảo mẫu màu đen sang trọng đang từ từ đi vào bãi đậu xe.

Ở cửa ra vào, người phụ nữ ngồi trong ô tô có thể nhìn rõ ràng qua ô cửa kính, những tấm áp phích được treo khắp nơi ở trước mặt mình.

“Người Yêu Bị Lãng Quên… Diễn viên chính: Tống Chi Manh, Khúc  Thương Ly…”

Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ từ đăng sau xe vang lên.

Chú Phúc quản gia không nhìn lại, nhưng giọng nói lại rất ân cần: “Thưa bà, tôi nghe nói rằng bộ phim này vô cùng nổi tiếng đấy ạ”“

Người phụ nữ mỉm cười và gật đầu: “Chú Phúc, chúng ta trước tiên cứ vào trước đi.”

“Vâng ạ”

Trong phòng thay đồ ở hậu trường sân khấu kịch nói này, Tô Lam và Quan Triều Viễn dựa vào mối quan hệ với Tống Chi Manh nên mới có thể ở đây.

Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, bọn họ đã đến hậu trường để thăm thú thử.

Khi Tống Chỉ Manh nhìn thấy Tô Lam, cô ấy đã sà lên và ôm chầm lấy cô: “Tô Lam, chị nhớ em chết mất!”

Dù mười phần đều vui vẻ nhưng Tô Lam vẫn cố tình nghiêm mặt để tỏ vẻ không vui: “Có phải vậy không? Nếu như thật sự nhớ em, tại sao sao chị không đến thành phố Ninh Lâm để thăm em trước?

Cho nên chị nói rằng chị rất nhớ em nhất định là nói dối!”

Tống Chi Manh có chút rối rắm khi nghe điều này: “Nói vớ vẩn gì đấy! Là bởi vì đây là lần đầu tiên chị đi lưu diễn, lịch trình dày đặc khiến chị vô cùng căng thẳng. Mọi người đều đặc biệt hướng ánh mắt về phía chị. Bằng không khi chị vừa xuống máy bay cái đã ngay lập tức đi tìm em làm gì!”

Thấy Tống Chi Manh thực sự bối rối giải thích, Tô Lam cũng không tiếp tục nói đùa với cô ấy nữa: “Được, được rồi, em chỉ đang đùa với chị thôi!”

“Đáng ghét, chị còn tưởng rằng em thật tức giận cơi”

Khi Tống Chỉ Manh nói xong điều này, cô ấy quay đầu lại và nhìn thấy Quan Triều Viễn: “Thằng nhóc xấu xa, mấy đứa cháu ngoại của chị đâu hết rồi?”

Quan Triều Viễn liếc nhẹ cô ấy: “Hai đứa lớn có khóa huấn luyện, đứa nhỏ đi cùng bố nuôi và mẹ đỡ đầu của nó rồi.”

“Thật sự là vô lương tâm mà, mấy đứa nhóc này không biết qua đây để cổ vũ cho cô của bọn nó à.
 
Chương 4076


Chương 4076

Tô Lam mỉm cười cầm một bó hoa từ tay Quan Triều Viễn, rồi cô trịnh trọng đưa bó hoa ấy cho Tống Chi Manh: “Một vài đứa nhóc không có lương tâm, nhưng em thì có! chị Chi Manh, chúc chị lần này biểu diễn thành công!”

Tống Chi Manh cầm bó hoa hồng đỏ tươi trên tay và mỉm cười: “Đừng lo lắng, em phải tin tưởng vào thực lực của chị chứ!”

Giọng của Tống Chi Manh vừa mới rơi xuống, và nhạc mở ở sân khấu trước đã bắt đầu.

“Ây dà, không nói nữa, chị có khúc khiêu vũ dài mấy phút lúc mở màn, nên nhất định chị phải xuất hiện trước.”

Tống Chi Manh nhanh chóng đặt bó hoa hồng trong tay cô sang một bên, cô ấy đứng trước gương, chỉnh trang lại lần cuối quần áo của mình.

“Cố lên chị Chi Manh!”

“Đừng lol”

Tống Chi Manh bước qua hậu trường với những bước đi rất thanh lịch.

Vào lúc này, Quan Triều Viễn và Tô Lam không mấy ngạc nhiên, mà chăm chú theo dõi từng bước chân của cô ấy đằng sau bức màn sân khấu.

Đây không phải là lần đầu tiên Tống Chi Manh biểu diễn trên sân khấu lớn, cô ấy cũng có rất nhiều kinh nghiệm đã từng biểu diễn trên vô số các sân khấu lớn với tư cách là một ảnh hậu nổi tiếng, nhưng tại sao bọn họ vẫn nhìn thấy rõ sự lo lăng không che giấu nổi trong ánh mắt của Khúc Thương Ly?

“Anh Thương?”

Tô Lam và Quan Triều Viễn nhìn nhau, và cả hai bước đến chào anh ấy.

Khúc Thương Ly sửng sốt một chút, sau khi quay đầu lại thấy là hai người bọn họ, vẻ mặt thoáng giãn ra.

Vì anh ấy phải đóng vai chính, nên trang phục và trang điểm đều đã sẵn sàng rồi.

Tuy nhiên, vai diễn của anh ấy mười phút sau khi bắt đầu chương trình mới bắt đầu, vì vậy vẫn còn một chút thời gian rảnh rồi ở đây như này.

“Hai người đến rồi?”

Khi Khúc Thương Ly nói điều này, giọng anh ấy trầm xuống, Tô Lam có thể nghe thấy một chút lo lắng ở trong đó.

Quan Triều Viễn bước đến bên Khúc Thương Ly, anh nâng một góc rèm lên và thấy rằng màn trình diễn của Tống Chi Manh đang diễn ra rất tốt, rất trôi chảy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Nhưng ngay cả như vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được rằng trong mắt Khúc Thương Ly vẫn còn chất chứa một nỗi u sầu dày đặc không thể giải tỏa được.

Quan Triều Viễn dường như đã đoán ra điều gì đó, anh hỏi với một giọng bình tính: “Tình hình của chị ấy gần đây thế nào?”

Anh đang muốn nhắc đến Tống Chỉ Manh.

Sau một lúc im lặng, Khúc Thương Ly mở miệng nói: “Có lúc tốt, có lúc lại xấu, lúc tốt thì so với trước kia không có gì khác biệt hết.”

“Còn khi nó xấu thì sao?”

Khi Khúc Thương Ly nghe thấy điều này, anh ấy đột nhiên trở nên im lặng.

Tống Chi Manh mắc bệnh Alzheimer, căn bệnh này sẽ âm thầm ăn mòn tỉnh thần và ý chí của cô ấy, thậm chí đôi khi chính cô ấy cũng không thể phát hiện ra.
 
Chương 4077


Chương 4077

Trong những năm qua, Khúc Thương Ly đã luôn ở bên cạnh Tống Chỉ Manh, anh ấy chưa bao giờ nói với cô ấy về tình trạng của cô ấy.

Và Tống Chi Manh thậm chí còn không biết rằng bây giờ cô ấy đang bị bệnh, cô ấy chỉ biết rằng thỉnh thoảng Khúc Thương Ly sẽ hỏi cô một số câu hỏi rất ngây ngô, và cho dù cô ấy có muốn trả lời hay không, anh ấy vẫn sẽ luôn lặp đi lặp lại điều đó rồi bắt cô trả lời.

Đôi khi những câu hỏi mà anh ấy đặt ra thậm chí còn khiến Tống Chi Manh tức giận, bởi vì cô ấy luôn cảm thấy rằng Khúc Thương Ly đối xử với cô ấy như một đứa trẻ vậy.

Nhưng cũng chính bằng những hành động tưởng chừng vô lí đó của Khúc Thương Ly, đã khiến tình trạng của Tống Chỉ Manh dường như đã được kiểm soát, nó vấn chưa phát triển theo chiều hướng xấu nhất.

Tống Chi Manh với tư cách là một diễn viên, ký ức gần như không thể thiếu đối với cô ấy.

Khúc Thương Ly lo lắng rằng một ngày nào đó Tống Chi Manh phát hiện ra rằng cô ấy không còn nhớ được mọi thứ, chính lúc mà cô ấy bắt đầu nhận thức được tình trạng của mình, thì sợ cô ấy sẽ không thể chịu được cú sốc này mất.

Rõ ràng mọi người đều biết cô ấy vốn là một người kiêu hãnh như vậy!

Bởi vì lời nói của Khúc Thương Ly, trong phòng hậu trường đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.

Tô Lam và Quan Triều Viễn đang đứng phía sau Khúc Thương Ly, nhìn theo hình ảnh của Tống Chi Manh, người đang hoàn toàn nhập vai trên sân khấu, trong lòng đột nhiên cảm thấy hỗn độn.

Sau một hồi im lặng, Quan Triều Viễn đột nhiên nói: “Cô ấy… có biết về chuyện của Khúc Nhất Phàm không?”

Đầu ngón tay anh ấy khẽ run lên, †ấm màn do anh ấy vén lên bị hạ xuống, tấm màn đen ngay lập tức cắt ngang †âm mắt của họ.

Khúc Thương Ly chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rực cháy nhìn Quan Triều Viễn, trên mặt nở một nụ cười chua xót: “Làm thế nào có thể nói với cô ấy rằng Khúc Nhất Phàm là con trai ruột của cô ấy được?”

“Ôi trời ạI”

Tô Lam đứng bên cạnh không khỏi thì thầm.

Mặc dù cô đã đoán ra được rằng Khúc Nhất Phàm rất có thể là con của Tống Chi Manh và Khúc Thương Ly, nhưng Khúc Thương Ly chưa bao giờ nói gì liên quan đến vấn đề này, cho nên Tô Lam cũng không dám tự mình làm chủ, tuỳ tiện đưa ra kết luận.

Hôm nay, khi nghe được những lời này từ miệng của Khúc Thương Ly, cô vần còn hơi sửng sốt một chút, dường như có chút không thể chấp nhận được.

Khúc Thương Ly ánh mắt rất lãnh đạm, anh ấy xoay người đi vài bước đi tới trước gương, rốt cục trở lại bộ dáng ban đầu: “Thời gian đầu, cô ấy bị tai nạn ô tô và đứa trẻ bị sinh non. Sau một thời gian điều trị, ký ức về việc có con của cô ấy đã không còn nữa. Gô ấy nghĩ đứa trẻ bị tai nạn. Nếu bây giờ tôi nói với cô ấy Phàm Phàm là con ruột của chúng tôi, một người kiêu ngạo như cô ấy, nếu phát hiện rằng bản thân mình đã quên cả đứa con ruột của mình, cô ấy nhất định sẽ vô cùng cắn rứt lương tâm.

Nói xong, Khúc Thương Ly thở dài một hơi dài: “Nếu để cho cô ấy biết cô ấy bị bệnh, tôi lo cô ấy sẽ không chịu nổi, nên cứ trốn tránh cô ấy như thế này có khi lại tốt hơn.”

Tô Lam nghe xong những điều này, đột nhiên cảm thấy đau khổ thay cho Khúc Thương Ly.

Rõ ràng Khúc Nhất Phàm là kết tinh của tình yêu giữa anh ấy và Tống Chi Manh, nhưng giờ anh ấy phải giấu nó đi.

Có lễ Tống Chỉ Manh vẫn nghĩ rằng Phàm Phàm là con của Khúc Thương Ly và một người phụ nữ khác, ai cũng biết rằng hồi đó cô ấy đã từng rất tổn thường về sự việc này.

Đôi mắt Tô Lam đột nhiên có chút bất lực: “Anh Thương, thật sự vất vả cho anh rOI.
 
Chương 4078


Chương 4078

Khúc Thương Ly cởi cúc áo vest của mình, biểu hiện xám xịt và suy sụp trên khuôn mặt anh ấy lập tức mờ đi, anh ấy lập tức chuyển thành dáng vẻ sẵn sàng cho buổi biểu diễn.

Anh ấy quay lại và nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam rồi bình tĩnh nói: “Cô ấy và Phàm Phàm đều là trách nhiệm của tôi.”

Nói xong, anh ấynhẹ gật đầu về phía bọn họ, quay người bước về phía sân khấu một cách khó khăn.

Tô Lam vẫn đứng ngây ra như chưa nguôi ngoai những cảm xúc ban đầu.

Tống Chi Manh và Khúc Thương Ly đều là những người tốt như vậy, và cô thực sự hy vọng răng hai người họ có thể tốt đẹp.

“Chúng ta còn ở đây làm gì nữa?

Không phải nên đi cổ vũ cho hai người bọn họ sao?”

Quan Triều Viễn đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Tô Lam đưa tay ra nắm lấy tay anh, háo hức nhìn anh, với giọng nói đầy tiếc nuối: “Chồng à, em nghĩ thế giới này thật sự không công bằng. chị Chi Manh và Khúc Thương Ly rõ ràng là những người tốt như vậy!”

Ngay khi Quan Triều Viễn nghe thấy giọng điệu của cô, anh biết rằng cô lại bắt đầu Thương Xuân Bi Thu – thương tiếc những thứ vốn bản thân không thể kiểm soát rồi.

Anh đưa tay gõ vào đầu Tô Lam: “Nhưng đừng quên, bây giờ họ hạnh phúc hơn ngày xưa phải không?”

Tô Lam sửng sốt, cô có thể nhìn thấy từ khe hở giữa rèm cửa mà lúc này Khúc Thương Ly đã bước lên sân khấu, sự tương tác và biểu diễn giữa hai người trên sân khấu gần như liền mạch.

Câu nói kim đồng, ngọc nữ mà mọi người hay nói thích hợp nhất trong giới điện ảnh và truyền hình hồi đó chính là để nói về Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh.

Bây giờ dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng hai người họ vẫn là một cặp đôi vô cùng rực rỡ song hành bên cạnh nhau.

Đặc biệt là khi mắt họ đối diện nhau, ánh mắt họ thể hiện tình cảm yêu thương không gì sánh được dành cho nhau.

Tô Lam giật nhẹ khóe miệng, kéo Quan Triều Viễn ra phía ngoài sân khấu: “Chồng à, chúng ta đến đây để xem buổi biểu diễn này mà, chúng ta nên đến chỗ khán giả và ngồi xuống. Em không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây nào trong màn trình diễn của hai người ấy đâu.”

Quan Triều Viễn vừa nghe xong mấy câu này, thì đã bị Tô Lam kéo thẳng đến khu vực xem vip gần sân khấu nhất, đó là vị trí mà Tống Chi Manh và Khúc Thương Ly đặc biệt để lại cho hai người họ.

Tên của vở kịch này là “Người Yêu Bị Lãng Quên”, sau khi xem toàn bộ vở kịch, Tô Lam bất ngờ phát hiện ra rằng câu chuyện này không phải là về Tống Chi Manh và Khúc Thương Ly sao?

Chỉ để tránh những nghỉ ngờ trong lòng Tống Chi Manh, Khúc Thương Ly đã thay đổi danh tính của nhân vật nam chính và nữ chính.

Nhân vật nam chính trong bộ phim đang trong độ tuổi sung sức thì bị mắc căn bệnh Alzheimeri khi sự nghiệp của anh đang lên như diều gặp gió, anh ta bắt đầu trở nên đãng trí, hay quên, thậm chí có lúc quên cả tên con và vợ của mình.

Để tránh quên mất những người và điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình, hầu như ngày nào anh ta cũng mang theo một cuốn sổ ghi chép, trong đó ghi lại những khoảnh khắc mà anh ta và vợ đã từng có những khoảnh khắc hạnh phúc với nhau như thế nào.

Nhân vật nữ chính do Tống Chỉ Manh thủ vai cũng rất gắn bó với nam diễn viên, nếu nam diễn viên quên cô ấy, cô ấy sẽ lại theo đuổi theo và nhắc cho anh nhớ về cô ấy mỗi ngày.
 
Chương 4079


Chương 4079

Chỉ cần hai người gặp nhau, cho dù đã quên, nhưng họ sẽ yêu lại từ đầu.

Khi Tô Lam đọc phần giới thiệu, cô phát hiện ra rằng tác giả ban đầu của vở kịch này chính là Khúc Thương Ly.

Có lễ chính là bởi vì Khúc Thương Ly viết cho nên anh ấy mới có cảm giác đồng cảm như vậy, bởi vì kịch bản này do đích thân anh ấy viết ra mới đặc biệt cảm động.

Sự giải thích hoàn hảo cho tình cảm của Tống Chi Manh và anh ấy đã khiến tình yêu của họ trở nên sống động và đau lòng hơn trong lần chia tay cuối cùng.

Cuối vở kịch, sau khi nam diễn viên biết mình bị bệnh, anh ta bỏ đi một mình, đến một nơi rất xa và chết một mình ở đó.

Nữ chính đã trải qua muôn ngàn sóng gió, cuối cùng cũng tìm được xác chết của nam chính bên vách núi.

Cầm cuốn sổ trên tay, cô ấy nhìn thấy câu này được viết ở trang cuối cùng: “Cho dù quên cả thế giới, anh cũng không muốn quên em. Nếu cuộc đời bắt anh quên em, anh hy vọng đó là giây phút khi anh chết đi.”

Vở kịch kết thúc ở đó.

Khi tấm màn từ từ được hạ xuống, hầu như tất cả những người xem vở kịch đều rơi nước mắt vì xúc động.

Cũng là bởi kỹ năng diễn xuất của Tống Chi Manh và Khúc Thương Ly quá tốt nên mọi người đều cảm động.

Sau tiếng nức nở, trong rạp vang lên tiếng võ tay như sấm.

Bức màn từ từ được mở ra, đèn sân khấu mờ ảo đồng loạt bật sáng, tất cả nhân viên trong đoàn văn công lần lượt cúi đầu chào sân khấu.

Khi khán giả chứng kiến Khúc Thương Ly và Tống Chi Manh năm tay nhau bước lên sân khấu, họ đã hét lên vì phấn khích.

Dường như chỉ cần nhìn hai người bọn họ còn sống đứng trước mặt, thì nỗi buồn do sinh tử chia tay vừa rồi mới có thể giảm bớt một chút.

Tô Lam cũng đứng lên, và cô không tiếc công sức để võ tay thật mạnh.

Tống Chi Manh trên sân khấu gần như có thể nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt cô ấy.

Diễn viên hạ màn, khán giả miễn cưỡng đứng dậy ra về một cách trật tự.

Lúc này, điện thoại của Tô Lam đột nhiên rung lên, cô lấy điện thoại ra mở ra thì phát hiện đó là tin nhắn của Tống Chi Manh: “Tô Lam, buổi biểu diễn đầu tiên rất thành công. Buổi tối chúng ta hãy cùng nhau ăn tối để ăn mừng nhé!”

Tô Lam nhấp nhẹ khóe miệng, nhanh chóng đáp lại vài câu: “Mấy người trong đoàn của chị không cùng nhau ăn mừng sao?”

Sau một lúc, Tống Chỉ Manh ngay lập tức nhắn tin trả lời: “Mấy người trong đoàn ấy, có thể cùng họ ăn vào lúc khác cũng được, em mới là quan trọng nhất!”

“Được rồi, gửi thời gian và địa điểm cho em nhé.”

Tô Lam cất điện thoại đi, và khi cô định nói chuyện với Quan Triều Viễn về điều nó, mắt cô đột nhiên run lên và sau đó đột ngột đứng dậy.

Dường như một bóng dáng rất quen thuộc vụt qua, cô nhanh chóng nhìn về phía lối ra một cách bối rối.

“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Quan Triều Viễn tò mò hỏi.

“Thật kỳ lạ, vừa rồi hình như là nhìn thấy người quenl”
 
Chương 4080


Chương 4080

“Người quen?”

Quan Triều Viễn theo ánh mắt cô nhìn về phía cửa, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc nào: “Có phải do vừa rồi có quá nhiều người nên em bị hoa mắt không?”

Tô Lam cẩn thận tìm kiếm, bóng đen lướt qua cô vừa rồi không xuất hiện lại, cho nên cô không có cách nào xác định được đó là ai.

“Có lẽ thực sự là tại em bị lóa mắt rồi.

Tô Lam lè lưỡi ngượng ngùng, cô quay đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Chị Chi Manh và họ có một cuộc họp báo vào buổi chiều, và chị ấy đã mời chúng tôi đi ăn tối cùng nhau vào buổi tối.”

“Được Thôi.”

Tô Lam khế vuốt cằm, nghiêng đầu suy nghĩ: “Vậy chúng ta còn có một buổi chiều, có thể đi đâu đây?”

“Không phải hôm nay là sinh nhật của Lâm Thúy Vân sao? Hay là anh đi cùng em đi chọn quà cho cô ấy?”

Đôi mắt của Tô Lam sáng lên ngay lập tức, cô gần như đứng cả người dậy: “Hãy xem trí nhớ của em này! Làm sao em có thể quên một việc quan trọng như vậy chứ! Nếu Thuý Vân biết chuyện, cô ấy sẽ rất buồn cho mà xem.”

“Em muốn đến đâu mua quà?”

“Em nhớ rằng có một thương hiệu phụ kiện rất đẹp trực thuộc công †y điện ảnh Nữ Hoàng, gần đây hình như có một cái ở trong cửa hàng bách hoá Thiên Trì. Mỗi phụ kiện ở đây hình như chỉ có một cái trên đời mà thôi, còn mang ý nghĩa rất đặc biệt nữa. Ở đó em có chọn được một sợi dây chuyền rất đẹp, tiện anh đi cùng cho em ý kiến nhé được không? “

Quan Triều Viễn gật đầu, biểu thị sự đồng ý của anh.

Nửa giờ sau, xe của Quan Triều Viễn dừng lại ở trước mặt cưa hàng bách hoá Thiên Trì.

“Emi ở đây chờ ta một lát, đợi anh đi đậu xe, sau đó chúng ta cùng nhau đi lên.”

“Vâng.”

Tô Lam đứng ở trước cửa của cửa hàng bách hóa Thiên Trì, cô ấy mặc một chiếc váy nhỏ và bước trên một đôi giày cao gót nhỏ, kéo đôi chân thẳng tấp của cô ấy trở nên cân đối và thon thả hơn.

Không có chút phấn nào trên khuôn mặt nhỏ xinh đó, nhưng nó trông đặc biệt tươi sáng và chuyển động.

Cô chỉ đứng ở cửa chờ Quan Triều Viễn đi qua, đã có hai người tiến lên xin số điện thoại di động của cô rồi.

Nhưng cô một mực từ chối, cô nói với người phía bên kia rằng cô đang đợi chồng và con mình ở đây.

Trước sự từ chối thẳng thắn và dứt khoát như vậy, nét mặt của hai người đàn ông muốn xin số điện thoại tỏ ra rất lúng túng: “Không ngờ một cô gái trẻ đẹp như vậy lại lấy chồng sinh con rồi?”

“Ôi, thật đáng tiếc, không biết người đàn ông nào mà tốt số như thết”

Hai người đàn ông vừa bực bội vừa định xin số điện thoại, than thở với đám bạn rồi đi về phía trước.

Và những gì họ nói tình cờ bị một người phụ nữ cách đó không xa nghe thấy.

Người phụ nữ trông xinh đẹp trong chiếc váy trăng bó sát với tông trang điểm phù hợp.

Người đàn ông đang nói chuyện ngẩng đầu lên và liếc nhìn cô ta, rồi vội vàng kéo người bạn có phần chán nản bên cạnh mình nói: “Anh thấy cô gái này cũng khá đấy, lên thử vận may xem sao?”
 
Chương 4081


Chương 4081

Người đàn ông ngẩng đầu lên và liếc nhìn người phụ nữ này, có lẽ bởi vì có sự tương phản của Tô Lam, anh †a không có bất kỳ biểu hiện ngạc nhiên hay kinh ngạc nào: “Thôi bỏ đi, không phải hoàn toàn không cùng một cấp độ sao? Nhanh nhanh đi thôi!”

Người phụ nữ vẻ mặt vẫn kiêu ngạo, nhưng sau khi nghe lời nhận xét như vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Cô ta đi theo hướng hai người đi tới, liếc nhìn về phía cửa, lúc này mới phát hiện một bóng dáng rất quen thuộc: “Hóa ra là con nhỏ Tô Lam kia, thật là oan gia ngõ hẹp mài”

Người phụ nữ lên tiếng vào lúc này không phải ai khác, mà chính là Tô Bích Xuân, kẻ thù truyền kiếp của Tô Lam.

Vừa rồi cô ta đang đứng ở đây đợi bạn mình, thì không biết từ đâu ra hai gã đàn ông ngốc nghếch này công kích.

Tô Bích Xuân vốn luôn cho rằng thân thế và ngoại hình của mình đều rất tốt, nhưng không ngờ có ngày mình lại lâm vào cảnh bị chế giêu thế này.

Bây giờ dường như không phải ai khác đang đứng ở cửa, mà chính là Tô Lam, cơn tức giận vốn đã kìm nén trong lòng cô ta ngay lập tức bùng cháy.

Nếu không phải nghe được hai câu chế nhạo đó, thì có lẽ Tô Bích Xuân sẽ chỉ cảm thấy hơi thở vừa rồi của mình có phần khó chịu mà thôi.

Thế là cô ta xách túi xách, đi giày cao gót, quay người đi về phía Tô Lam.

Chỉ là cô ta vừa bước tới cửa đã thấy Tô Lam đang nói chuyện với một nhân viên bảo vệ, có vẻ như đang hỏi đường: “Chú à, chú có biết gần đây một cửa hàng trang sức cao cấp ở nước Minh Hoàng ở trong cửa hàng bách hóa Thiên Trì không? Tên cụ thể là gì ấy nhỉ?

Nhất thời cháu nhớ không ra, bởi sắp đến sinh nhật một người bạn của cháu, cho nên cháu muốn đến đó và chọn cho cô ấy một món quà. “

“Đúng là có một số cửa hàng trang sức ở đây thật, nhưng cô không biết tên, thì làm sao mà tôi biết, cô đang nói về cái nào?”

Tô Lam nghĩ một lúc: “Bạn đã nghe nói về Mq chưa? Đó là một thương hiệu phụ kiện thiết kế thuộc công ty điện ảnh Nữ Hoàng vô cùng nối tiếng.”

“Ồ,Mg, tôi biết chỗ này rồi. Hình như nó ở bên tay trái của thang máy trên tâng 5. cô có thể nhìn thấy nó ngay khi ra khỏi thang máy.”

“Quá tốt rồi, cảm ơn chú nhé!”

Ngay khi giọng nói của Tô Lam dừng lại, bước chân vốn định bước tới gây chuyện của Tô Bích Xuân cũng dừng lại.

Cô ta vừa nghe thấy gì? Các thương hiệu phụ kiện thiết kế của Mq đã chuyển đến cửa hàng bách hóa Thiên Trì?

Mấy ngày nay Tô Bích Xuân đều nghĩ cách, cô ta muốn có cơ hội gặp gỡ người dân mối làm ăn của công ty Mq, nên đã phái người đi điều tra tung tích của người dẫn mối làm ăn đó.

Hôm nay tình cờ đến cửa hàng bách hóa Thiên Trì, lại vô tình nhận được tin †ức này.

“Thực sự đã trời đã giúp tôi rồi!”

Tô Bích Xuân lập tức xua tan ý định sẽ gây rắc rối cho Tô Lam, cô ta Xoay người chạy nhanh ra mép thang máy, vội vàng tìm đến cửa hàng trang sức trước khi Tô Lam xuất hiện.

Cô ta vừa bước tới cửa tiệm trang sức liền nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc cao lớn trên quầy đang cẩn thận xem xét một sợi dây chuyền.

Tô Bích Xuân nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, người đàn ông trong bức ảnh mặc một bộ vest đen, mắt xanh vàng, là một người đàn ông ngoại quốc.
 
Chương 4082


Chương 4082

Sau khi so sánh cẩn thận, Tô Bích Xuân tình cờ phát hiện ra người đàn ông trong bức ảnh và người đàn ông trong cửa hàng chính là một người!

“Trời cũng đang giúp tôi, Tô Lam, chúng ta hãy chờ xemI”

Tô Bích Xuân khóe miệng giật giật, trên mặt lộ ra một tia cười xấu xa.

Cô ta bước từng bước chân thanh thót không gì so sánh được, tiếng thẳng đến người đàn ông tóc vàng.

Người đàn ông đang quan sát kỹ chiếc vòng cổ, dường như cũng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhẹ đi tới.

Ông ấy rất tò mò quay đầu lại, chưa kịp nhìn người đó trông như thế nào thì ông ấy đã cảm thấy trong tay mình nhẹ bãng.

Cô nhân viên bên cạnh ông ấy lập tức thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, vì cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng hùng hổ xông vào, rất thô lỗ giật sợi dây chuyền khỏi tay ông Thuy Kì Tạp.

Không sai, cô ta không chỉ dám lấy, mà còn dùng sức lôi nó đi với một cử chỉ rất thô lỗ.

“Cô ơi, phiên cô hãy chú ý đến cách cư xử của mình!”

Một người phụ nữ với dáng vẻ của một người quản lý nhanh chóng bước ra từ phía sau quầy: “Mỗi món đồ trang sức trong cửa hàng của chúng tôi đều là vật có một không hai. Nếu nó bị hư hỏng, không chỉ đơn giản là bồi thường, mà ngay cả người thiết kế cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng.”

Tô Bích Xuân ngẩng đầu lên, cô nhìn đôi mày cau có của ông Thuy Kì Tạp, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thật nực cười, nếu đã là vật có một không hai thì sao? Chẳng lẽ các người cho răng nếu hỏng mất tôi không thể bồi thường nguyên giá sao?”

Nói xong, Tô Bích Xuân trực tiếp cân sợi dây chuyền có chút thay đổi do bị cô †a kéo ra, ném lên quầy: “Bọc lại đi, tôi muốn lấy cái này!”

Vẻ mặt của người quản lý rất xấu, sau đó cô ấy quay lại nhìn ông Thuy Kì Tạp, như thể cô ấy đang hỏi ý kiến của ông ấy.

Bọn họ đều biết rõ, chiếc vòng cổ này, được coi là báu vật của cửa hàng, do chính ông Thuy Kì Tạp thiết kế và làm ra.

Vì vậy, cô ấy suy đoán rằng ông Thuy Kì Tạp sẽ không muốn công sức của mình bị hủy hoại bởi một người phụ nữ thô lỗ không biết trân trọng đồ vật như vậy!

Tô Bích Xuân thấy thư ký không nhúc nhích, trên mặt càng thêm kiêu ngạo.

Cô ta bước đến quầy thu ngân, khoanh tay trước ngực tiến thêm vài bước, khoé miệng hơi nhếch lên: “Các người đều bị điếc sao? Mở cửa không phải là để làm ăn sao? Tôi nói muốn sợi dây chuyền này thì mau gói lại cho tôi đi. Các người có hiểu hay không?”

Thái độ cực kỳ kiêu ngạo và độc đoán của cô ta cuối cùng cũng khiến ông Thuy Kì Tạp cau mày: “Thưa cô, tên của sợi dây chuyền này là Đôi Mắt Thiên Thần. Cô đã từng biết đến sự tích của nó chưa?”

Tô Bích Xuân không khỏi chế nhạo, giống như đang xem một trò đùa: “Thưa ông này, ông đang đùa tôi ấy à? Lễ nào ông muốn chọc tức tôi sao?

Nếu tôi thích sợi dây chuyền thì tôi sẽ mua nó. Nó không phải là con người.

Tại sao tôi phải hiểu nó?”

Nói xong, cô ta nhìn đồng hồ trên cổ †ay mình một cách vô cùng sốt ruột: “Nhanh lên, tất cả các người mau gói lại cho tôi đi, tôi còn có việc khác nữal”
 
Chương 4083


Chương 4083

Lông mày của Thuy Kì Tạp cau lại và nhíu chặt, và cuối cùng ông ấy bước thẳng đến quầy thu ngân: “Cô ơi, nếu là như vậy, tôi rất xin lỗi, tôi sợ tôi không thể bán được sợi dây chuyền này cho cô rồi.”

Tô Bích Xuân gần như bật cười tức giận khi nghe điều này: “Ông này, chắc là tôi vừa mới nghe ông nói đúng không? Ông đã nói là sẽ không bán nó cho tôi sao? Ông không mở cửa kinh doanh không phải là để bán đồ thôi sao? Bây giờ ở đây có một khách hàng lớn như vậy, mà ông còn không cho người đó mua, không bán cho người đó nữa à? “

“Đúng vậy, chiếc vòng cổ này do chính tôi thiết kế và nó chỉ dùng để triển lãm. Nó có thể được bán, nhưng chỉ khi bạn phải gặp một người hiểu về nó, nhưng thật không may, cô dường như không phải là người đó.”

“Chắc là ông đang trêu tôi, sao lại ở đây những thứ không bán? Ông có biết tôi là ai không? Hôm nay tôi nhất định phải mua sợi dây chuyền này, cho nên gói lại cho tôi ngay lập tức!”

Tô Bích Xuân dường như không nghe những gì ông Thuy Kì Tạp nói vừa rồi, cô ta hùng hổ tiến đến quầy thu ngân, lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đen rồi tát trước mặt cô: “Dùng thẻ của tôi đi.”

Vẻ mặt của nhân viên phụ trách thu ngân có chút lúng túng, cô ấy dù không muốn nhưng phải đẩy thẻ ngân hàng ra một chút: “Vị tiểu thư này, tôi thực sự rất xin lỗi, quyền sở hữu chiếc vòng cổ này thuộc về ông Thuy Kì Tạp, nếu ông ấy không đồng ý bán, chúng tôi không thể thu tiền của cô.”

Vừa nghe lời này, Tô Bích Xuân đột nhiên nổi giận.

Hai tay chống nạnh, cô lao thẳng đến trước mặt ông Thuy Kì Tạp.

Dù không lùn nhưng trông cô vẫn lép vế trước ông Thuy Kì Tạp cao gần 1,9 mét.

“Ông, ông hãy nhìn cho kĩ tình huống bây giờ, ông có biết tôi là ai không!”

Thái độ của Tô Bích Xuân là cực kỳ kiêu ngạo, và ông Thuy Kì Tạp vẫn giữ phong thái bình tính của ông ban đầu cho đến lúc này: “Xin lỗi, tôi không biết cô là ai cả.”

“Tôi là diễn viên hoạt động dưới †rướng của công ty điện ảnh Hạt Mè!

Ông đã nghe nói về Tô Lam chưa?”

Ông Thuy Kì Tạp sửng sốt một lúc, cảm thấy cái tên này có vẻ quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

“Nếu ông không nhớ được cũng không sao. Tôi không ngại nhắc nhở ông lần nữa. Cửa hàng của ông chỉ là một thương hiệu nhỏ tâm thường thuộc công ty điện ảnh Nữ Hoàng, và hãng phim của chúng tôi sắp nói chuyện với Mq về một bộ phim và truyền hình và các dự án hợp tác! “

Trong khi nói điều này, Tô Bích Xuân cẩn thận quan sát biểu hiện của ông Thuy Kì Tạp.

Vẻ mặt của người đàn ông càng lúc càng trở nên nghiêm nghị, và ông ấy dường như đang nghĩ đến việc Tô Lam là ai. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Khóe miệng Tô Bích Xuân lướt qua một vòng cung đầy tự hào, cô ta tiếp Tục: “Ông có biết không? Bây giờ ông đã xúc phạm tôi. Vậy thì tôi sẽ kiện người phụ trách của công ty Mq. Tôi xem làm thế nào để cửa hàng của ông có thể có được chỗ đứng ở thành phố Ninh Giang này nữa!”

“Gì cơ?”

Khi ông Thuy Kì Tạp nói lại, giọng điệu của ông ấy rõ ràng trở nên lạnh hơn, và ông ấy hơi nghiêm nghị: “Cô này, sao cô không quay lại nói với người phụ trách của công ty điện ảnh Hạt Mè các người. Mq là một công ty rất khắt khe. Khi lựa chọn diễn viên hoạt động dưới trướng, họ đương nhiên sẽ chọn ra người phù hợp nhất. Từ việc chọn diễn viên hoạt động dưới trướng của công ty các người tôi đã nhận ra, công ty của các người sợ rằng không thể đáp ứng được yêu cầu của công ty Mq đâu! “

Sau khi nghe điều này, Tô Bích Xuân biết rằng ông Thuy Kì Tạp đã thực sự tức giận rồi.

Trong lòng cô ta như vỡ òa, nhưng cô ta vẫn không ngại đổ thêm dầu vào lửa, nên cô ta tỏ vẻ rất tức giận: “Ông, ông nói vậy là có ý gì?”
 
Chương 4084


Chương 4084

ông Thuy Kì Tạp nhún vai một cách rất hồn nhiên: ‘Là những gì cô mới nghe xong đấy.”

“Ông này, tôi biết ông từ nước ngoài về nước chưa bao lâu, đáng lẽ cũng chưa tới thành phố Ninh Giang được bao lâu phải không? Ông có biết có một câu nói vô cùng nổi tiếng ở chỗ chúng tôi là gì không? Chính là muốn đánh chó thì phải xem chủ nhân của nó là ai.

Đôi lông mày của Thuy Kì Tạp nhíu thật chặt, như thể ông ấy không hiểu câu này có nghĩa là gì.

Tô Bích Xuân chậm rãi giải thích: “Chắc ông cũng không hiểu, nên tôi cũng có thể giải thích cho ông luôn.

Ông có biết chồng của cô Tô Lam là ai không?”

Ông Thuy Kì Tạp lắc đầu rất hợp tác, nói răng ông ấy không biết về vấn đề này.

Lúc này, Tô Bích Xuân đắc thắng hai †ay ôm ngực nói: “Vậy thì bạn có biết tại sao Quan Triều Viễn lại từ bỏ hợp tác với công ty Mq để trao cơ hội tốt như vậy cho một công ty nhỏ mới thành lập không?”

Lông mày của ông Thuy Kì Tạp cau lại và nhíu chặt: “Cô ơi, cô đang muốn nói gì vậy?”

“Điều tôi muốn nói là, bởi vì anh Quan Triều Viễn là chồng của cô Tô Lam, anh ấy thà nhường cơ hội hợp tác tốt như vậy cho vợ mình chứ không chịu hợp tác với Mq, vì vậy ông phải biết rằng nếu ông xúc phạm Tô Lam, thì cũng chính là xúc phạm đến Quan Triều Viễn, ông thực sự rằng mình có thể gánh chịu hậu quả này sao? “

Sau khi nghe những lời này, khuôn mặt của ông Thuy Kì Tạp ngay lập tức trở nên hoàn toàn đen lại.

Ông ấy đã có một bữa ăn với Quan Triều Viễn trước đây, và Quan Triều Viễn đã từng đưa ra câu trả lời rằng anh không có nhân viên và đội ngũ nào thích hợp để tiếp quản dự án hợp tác này.

Vì vậy, anh mới đề xuất một hãng phim và truyền hình khác cho ông ấy, rồi sau đó gửi tất cả các tác phẩm và tài liệu của họ đến.

Rõ rằng ông Thuy Kì Tạp là một người rất nghiêm khắc, sau khi nhận được thông tin, ông ấy đã đọc tất cả nội dung một cách nghiêm túc.

Ông ấy nhận thấy tuy công ty này là một công ty mới thành lập nhưng xem ra hiệu suất và hiệu quả cũng không tồi.

Vốn dĩ ông ấy đã hẹn gặp Tô Lam, người điều hành công ty này vào tuần sau, nhưng điều ông ấy không ngờ là hôm nay lại bất ngờ nhận được tin tức ở đây.

Mq luôn coi trọng năng lực thực sự của các diễn viên hoạt động dưới †rướng và sẽ không bao giờ thỏa hiệp vì các mối quan hệ và mối quan hệ của mình.

Sở dĩ Tô Lam có được cơ hội gặp ông ấy lần này hoàn toàn là do sự giới thiệu của Quan Triều Viễn.

Nếu không có Quan Triều Viễn, ông ấy sẽ không biết Tô Lam, cũng như không có ý tưởng đàm phán hợp tác với công ty điện ảnh Hạt Mòè.

Tô Bích Xuân thấy sắc mặt ông Thuy Kì Tạp dân trở nên lạnh nhạt, cô ta nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: “Thưa ông, ngài có biết bây giờ ngài đang đối mặt với cái gì không? Để tôi nói cho ông biết. Bây giờ nếu ông ngoan ngoãn đưa sợi dây chuyền này cho tôi, có lẽ tôi vẫn có thể nói điều gì đó tốt đẹp với ngài trước mặt Tô Lam! Nếu không đến lúc đó ông sẽ phải hối hận! Ở đây có câu nói rồng mạnh khó mà thắng rắn cậy nhài”

Ông Thuy Kì Tạp có vẻ như không biết quá nhiều về những câu nói cổ xưa ở nước Thiên Hoàng nhưng sau khi được người quản lý cửa hàng giải thích cặn kẽ xong, có lẽ ông ấy đã hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Nhưng Thuy Kì Tạp càng thấy rõ ràng, thì lại càng cảm thấy tức giận Người phụ nữ này dám dùng Quan Triều Viễn để trấn áp ông ấy sao, thật là nực cười!
 
Chương 4085


Chương 4085

Chỉ nhìn thấy ông Thuy Kì Tạp khẽ thu lại khuôn mặt tươi cười lúc đầu, đứng thẳng người và nhìn thẳng về phía Tô Bích Xuân: “Thực xin lỗi cô, tôi vẫn là câu nói ấy. Sợi dây chuyền này của tôi chỉ dùng để trưng bày ở đây. Chỉ có gặp được một người phù hợp với nó mới bán hoặc tặng cho họ. Tiếc rằng người đó lại không phải là côI”

Vẻ mặt Tô Bích Xuân giả vờ tức giận, cô ta hăn học nhìn ông ấy: “Được rồi, vậy chúng ta xem thử xen! Tôi sẽ xem thử ông dùng cách nào để chống lại chúng tôi, thử xem sau này ông còn có thể tiếp tục mở cửa hàng ở đây không!”

Sau khi nói xong những lời hung ác này, Tô Bích Xuân kéo túi xách của mình qua, đi giày cao gót rồi nhanh chóng xoay người rời đi.

Khi cô ta bước ra khỏi cửa hàng, hơi thở vừa mới kìm lại đột nhiên được thả lỏng.

Cô ta nhanh chóng ép chặt ngực mình, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, sau đó nhanh chóng trốn vào góc ngoài cửa hàng, cẩn thận nhìn trộm vào bên trong.

Người quản lý lấy sợi dây chuyền đó lên, cất vào tủ trưng bày.

Nữ quản lý ngước nhìn ông Thuy Kì Tạp, người mà lúc này có sắc mặt vô cùng xấu: “Thưa ngài, có vẻ như cô gái vừa rồi không biết người mà công ty điện ảnh Hạt Mè sẽ gặp chính là ngài.”

Sau khi nghe những lời này, Tô Bích Xuân đang núp ở bên cạnh, trong lòng thâm mừng rỡ.

Tuyệt vời, có vẻ như nước đi của cô ta đã thực sự có hiệu quả rồi!

Ông Thuy Kì Tạp nhìn xuống chiếc vòng cổ được chính ông cẩn thận thiết kế trong tủ trưng bày: “Chính vì họ không biết tôi là ai nên tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của những người trong phòng làm việc của bọn họ một cách rõ ràng hơn.”

Hành động của nữ quản lý hơi dừng lại, cô ấy nhìn ông Thuy Kì Tạp với một chút ngạc nhiên: “Thưa ngài, ngài không thực sự định gặp cô Tô nữa sao? Người đó chỉ là một trong những diễn viên hoạt động dưới †rướng của công ty điện ảnh Hạt Mè mà thôi. Có lẽ cô Tô không phải là một người như vậy.

“Không cần thiết nữa rồi. Lãnh đạo kiểu gì, thì nhân viên kiểu đó. Tôi không quá am hiểu mấy câu nói cổ ở nước Thiên Hoàng các bạn, nhưng tôi có biết một câu này đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh.. “

Vẻ mặt của người quản lý đột nhiên có chút ngưng trọng, dường như cô ấy đang sợ hãi trước những gì mà Tô Bích Xuân vừa nói: ta đã thực sự có hiệu quả rồi!

Ông Thuy Kì Tạp nhìn xuống chiếc vòng cổ được chính ông cẩn thận thiết kế trong tủ trưng bày: “Chính vì họ không biết tôi là ai nên tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của những người trong phòng làm việc của bọn họ một cách rõ ràng hơn.”

Hành động của nữ quản lý hơi dừng lại, cô ấy nhìn ông Thuy Kì Tạp với một chút ngạc nhiên: “Thưa ngài, ngài không thực sự định gặp cô Tô nữa sao? Người đó chỉ là một trong những diễn viên hoạt động dưới †rướng của công ty điện ảnh Hạt Mè mà thôi. Có lẽ cô Tô không phải là một người như vậy.

“Không cần thiết nữa rồi. Lãnh đạo kiểu gì, thì nhân viên kiểu đó. Tôi không quá am hiểu mấy câu nói cổ ở nước Thiên Hoàng các bạn, nhưng tôi có biết một câu này đừng để một con sâu làm rầu cả nồi canh.. “

Vẻ mặt của người quản lý đột nhiên có chút ngưng trọng, dường như cô ấy đang sợ hãi trước những gì mà Tô Bích Xuân vừa nói: “Vâng ạ, thưa ngài.”

Sau khi giải quyết xong tất cả những điều này, ông Thuy Kì Tạp quay lưng bỏ đi, khom người lại với vẻ khó chịu.

Nhìn thấy ông Thuy Kì Tạp đi ra, Tô Bích Xuân vội vàng trốn ở góc tường bên cạnh.

Một nụ cười đắc thắng nở trên khuôn mặt của cô ta. Lần này cô ta muốn xem Tô Lam sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây!

Nhưng ngay sau đó, một vấn đề khác khiến Tô Bích Xuân lo lắng.

Mặc dù cô ta đã thành công trong việc làm mất uy tín của Tô Lam trong mắt ông Thuy Kì Tạp lần này, nhưng cô ta cũng biết rõ rằng người đàn ông này là một người rất thận trọng và ngay thẳng.
 
Chương 4086


Chương 4086

Nếu tự mình muốn hạ gục ông ấy, hoàn toàn không thể dựa vào mấy cách tà môn ngoại đạo này được, tại nó hình như cũng không quá hữu dụng như vậy.

Vì vậy, cô ta phải nghĩ ra một kế hoạch hoàn hảo để khiến người đàn ông này gật đầu.

Ngay lúc mà Tô Bích Xuân đang mải đau đầu suy nghĩ, cửa thang máy ở tâng năm đột nhiên mở ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam cùng nhau đi ra ngoài.

Đôi mắt của cô ta rơi vào trên người Tô Lam, đúng nhai Làm sao cô ta quên được người phụ nữ tỉ tiện này!

Tô Lam đã đặt lịch hẹn với ông Thuy Kì Tạp, có nghĩa là cô đã phải chuẩn bị trước đầy đủ tất cả mọi thứ.

Phải biết, có một nhà sản xuất xuất sắc như vậy đứng sau công ty, cùng với đầu óc của Tô Lam, kế hoạch của bọn họ chắc phải rất xuất sắc!

“Tốt lắm, xem ra tôi có cách rồi!”

Một tia sáng xấu xa lóe lên trong mắt Tô Bích Xuân, cô ta quay người nhanh chóng rời đi trước khi Tô Lam nhìn thấy mình.

“Đây rồi, cửa hàng mà em đang tìm ở đó!”

Tô Lam nhìn thoáng qua cửa hàng mà cô đã tìm thấy.

Quan Triều Viễn sánh vai với cô, sau khi cả hai bước vào trong cửa hàng, bọn họ nhìn quanh một lượt: “Em có thấy thích mẫu nào không?”

Cô nhân viên bán hàng bên cạnh cũng rất ân cần và nói chuyện lịch sự: “Xin chào, thưa cô, mỗi món đồ trang sức chúng tôi có ở đây đều là có một không hai, đăng sau mỗi món đồ cũng đều có một câu chuyện dành riêng cho nó, cho nên dù là để mang đi tặng hay là tự mình sử dụng thì đều là sự lựa chọn tốt nhất.”

Sau khi nghe điều này, Tô Lam chớp mắt đắc thắng với Quan Triều Viễn.

“Nó giống như một vật có giá trị kỷ niệm vậy, kiểu dáng của nó cũng rất đẹp, cô ấy chắc chắn sẽ rất thích nó.”

Trong khi nói chuyện, Tô Lam đã đi đến bên cạnh quầy thu ngân.

Bởi vì ánh mắt của cô đã bị thu hút bởi chiếc vòng cổ độc đáo ở đó.

Sợi dây chuyền này được khảm kim cương màu tím, là hình con mắt rất tinh xảo, hẳn tay nghề của người thiết kế món đồ này vô cùng tài giỏi.

Xuyên qua lớp kính nặng nề, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua sợi dây chuyền, ánh mắt rơi vào Đôi Mắt Thiên Thần trên sợi dây ấy không thể rời mắt.

Nhìn phản ứng của cô, Quan Triều Viễn biết rõ hôm nay mình sẽ chọn gì: “Sợi dây chuyên này cũng không tệ.”

Tô Lam vui mừng ngước nhìn anh: “Thật sao? Thật ra, em cũng rất thích ý nghĩa của Đôi Mắt Thiên Thần trên sợi dây này, nó có nghĩa là người đeo nó sẽ khỏe mạnh và hạnh phúc như một thiên thần, hơn nữa nó còn có thể mang lại may mắn cho người đeo nó.

Em nghĩ nó rất hợp với cô ấy!”

Tô Lam mỉm cười với nhân viên bán hàng rất lịch sự: “Xin chào, cô có thể giúp tôi lấy sợi dây chuyền này không.”

Vẻ mặt cô nhân viên bán hàng có vẻ hơi do dự, cô ấy liếc nhìn Tô Lam một cách nghi ngờ: “Cô cũng thích cái này sao?”
 
Chương 4087


Chương 4087

Sau khi nghe điều này, biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Lam rõ ràng là cứng lại: “Chiếc vòng cổ này đã có người đặt trước rồi sao?”

Nhưng kiểu dáng của chiếc vòng cổ này thực sự rất đặc biệt, ý nghĩa của nó cũng rất hay, nếu mang nó tặng cho Lâm Thúy Vân, cô ấy nhất định sẽ thích nói “ồ, tôi không có ý đó, chiếc vòng cổ này vân chưa được ai đặt trước cả.”

“May quái”

Tô Lam âm thầm vui vẻ, đôi mắt sáng ngời: “Thực ra tôi cũng có hiểu biết nhất định đối với bối cảnh văn hóa và lịch sử của công ty Mq. Đôi Mắt Thiên Thần mắt này là sợi dây chuyền do đích thân giám đốc điều hành cấp cao của công ty làm ra dựa trên câu chuyện tình yêu giữa ông ấy và vợ. Tôi nghĩ nó rất hợp với một người bạn của của tôi. Hôm nay cô ấy tổ chức sinh nhật. Tôi muốn tặng chiếc vòng cổ này cho cô ấy.

Sau khi nghe Tô Lam nói, nhân viên bán hàng có vẻ rất ngạc nhiên: “Không ngờ cô có thể hiểu rõ về Đôi Mắt Thiên Thần như thế?”

“Đương nhiên, nếu thích thứ gì, trước tiên phải hiểu rõ nó chứ. Chỉ có như vậy, mới có thể chọn ra thứ thích hợp nhất, có đúng không?”

Lời nói của Tô Lam khiến khuôn mặt của người bán hàng lộ rõ vẻ tán thành, cô ấy mỉm cười và gật đầu: “Cô nói rất đúng.”

“Tôi biết rằng mỗi món trang sức †rong cửa hàng này đều là độc nhất vô nhị, vì vậy chứng tỏ người thiết kế ra nó rất quan tâm đến từng món trang sức của mình, đặc biệt là Đôi Mắt Thiên Thân mang ý nghĩa sâu sắc như vậy.

Nên đừng lo, nếu tôi mua sợi dây chuyền này thì tôi nhất định sẽ trân trọng nó. “

Nhân viên bán hàng lấy sợi dây chuyền ra, quay đầu liếc mắt nhìn người quản lý đang đứng gần đó.

Bởi vì cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Tô Lam vừa rồi, quản lý đã đứng đó nghe rõ mọi chuyện.

Ông Thuy Kì Tạp muốn một người có thể hiểu được ý nghĩa tác phẩm của mình, hiểu rõ nó và trân trọng nó, vậy thì cô gái trẻ trước mặt không phải là sự lựa chọn đúng đắn nhất sao?

Chỉ tiếc là ông Thuy Kì Tạp về sớm một chút, nếu không nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn ông ấy sẽ rất vuil Người quản lý nhẹ nhàng gật đầu với nhân viên bán hàng: “Cô ơi, giá gốc của chiếc vòng cổ này là một trăm chín mươi chín triệu tám trăm nghìn đồng. Người quản lý của chúng tôi đã quyết định giảm giá cho cô thành một trăm tám mươi triệu đồng. Tôi hy vọng cô có thể thực sự trân trọng nó như lời cô nói.”

“Cảm ơn côi”

Sau khi cảm ơn, Tô Lam lấy thẻ ngân hàng trong ví ra và bước đến quầy thu ngân: “Xin vui lòng quẹt thẻ của tôi, cảm ơn cô.”

Tuy nhiên, sau khi nhân viên thu ngân cầm lấy thẻ của Tô Lam và kiểm tra tên ở mặt sau, sắc mặt của cô ấy đột nhiên thay đổi.

Cô ấy liếc nhìn Tô Lam một cách nghỉ ngờ, và sau đó nói rất lịch sự: “Cô vui lòng đợi một láti.’ Phản ứng vừa rồi của nhân viên bán hàng rơi vào mắt Tô Lam, cô hơi bất ngờ nhưng vân đứng yên tại chỗ.

Quan Triều Viễn, người đang đợi gần đó, bước đến và hỏi nhỏ: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Tô Lam cũng bối rối: “Em không biết tình hình thế nào, có lẽ thẻ ngân hàng của em đã xảy ra sự co.

Tô Lam nhìn thấy nhân viên thu ngân đến gần người quản lý và đưa thẻ ngân hàng của mình cho người quản lý xem.

Sau khi kiểm tra tên trên mặt sau của thẻ ngân hàng, người quản lý cũng lộ ra vẻ mặt rất kỳ lạ.

Cô ấy quay lại và bước đến chỗ Tô Lam với nụ cười trên môi: “Cô ơi, thẻ này là của cô à?”

Tô Lam không hiểu lắm gật đầu: “Đúng vậy, thẻ này là của tôi. Thẻ ngân hàng có chuyện gì sao? Không quẹt thẻ được, thẻ của chồng tôi cũng ở đây, có cần đổi thẻ không?”

“Không, tôi không có ý đó.”
 
Chương 4088


Chương 4088

Khi người quản lý nói xong điều này, cô ấy rất lịch sự trả lại thẻ ngân hàng cho Tô Lam.

Nhìn thấy hành động của cô ấy, Tô Lam càng ngạc nhiên hơn: “Xin lỗi, chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tôi rất xin lỗi, cô Tô Lam, tôi sợ rằng chúng tôi không thể bán chiếc vòng cổ này cho cô được.”

Có một nụ cười rất tiếc nuối hiện lên trên khuôn mặt của người quản lý, như thể cô ấy cũng không muốn làm thế.

Sau khi nghe những lời này, Tô Lam lại càng thêm bối rối hơn: “Tại sao không bán cho tôi vậy? Vừa rồi không phải chúng ta còn nói chuyện rất tốt sao?”

“Đúng vậy, bởi vì người tạo ra sợi dây chuyền này đã nói với chúng tôi răng ông ấy không thể bán sợi dây chuyền này cho cô.”

Tô Lam càng cảm thấy khó tin hơn: “Quản lý, cô nhầm ở đâu sao? Tôi còn không biết người tạo ra sợi dây chuyền này là ai hết! Ông ấy còn chưa tận mắt nhìn thấy tôi bao giờ, vậy tại sao ông ấy lại không muốn bán sợi dây chuyền này cho tôi?”

Khuôn mặt của người quản lý cũng lộ ra vẻ vô cùng khó xử, thực ra mà nói thì người thích hợp nhất để mua sợi dây chuyền này chính là Tô Lam, nhưng không ngờ cô ấy lại có một người hợp tác tệ như thế.

Ánh mắt của người quản lý rơi vào Quan Triều Viễn, người đứng cạnh Tô Lam, sau một lúc do dự, cô ấy vẫn không nói ra sự thật của sự việc: “Tôi thực sự rất xin lỗi, chính người tạo ra sợi dây chuyền này đã đưa ra điều này, chúng tôi cũng không thể tuỳ ý thay đổi được.”

“Quản lý, cô có nghĩ đây là cách giải quyết tốt nhất không? Chúng ta hãy cùng tìm giải pháp để cân bằng chuyện này. Cô có thể cho tôi biết số điện thoại của người đã tạo ra chiếc vòng ấy không, và tôi sẽ đích thân giải thích cho ông ấy. Chắc có sự hiểu lầm nào đó ở đây thôi.”

Người quản lý do dự, nhưng nhanh chóng nhớ ra ánh mắt giận dữ của ông Thuy Kì Tạp khi ông ấy rời đi, và một lúc sau nét mặt của cô ấy có chút do dự: “Hoặc bằng không, cô Tô hãy để lại số điện thoại của mình ở đây. Để hôm Sau tôi sẽ hỏi thử ông ấy rồi chủ động liên lạc lại, nếu ông ấy sẵn sàng gặp cô, có được không.”

“Nhưng hôm nay bạn tôi tổ chức sinh nhật. Tôi không thể đợi lâu hơn được nữa.”

Khi người quản lý trông thấy vẻ khó xử của Tô Lam, cô ấy bỗng chốc cảm thấy khá đồng cảm.

Nhưng cô ấy chỉ là một người quản lý mà thôi, không có cách nào để trở thành chủ nhân của mình được.

Suy cho cùng cửa hàng này cũng chỉ là một chỉ nhánh nhỏ của công ty điện ảnh Nữ Hoàng, cô ấylàm quản lý cửa hàng nhỏ ở chỉ nhánh nhỏ này cũng không thể nói được điều gì chứ đừng nói đến việc quyết định thay cho ông Thuy Kì Tạp.

“Tôi thực sự rất xin lỗi, cô Tô.”

Sau khi Quan Triều Viễn, người đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, không khí xung quanh người anh ta lập tức giảm xuống không độ.

Dù không nói lời nào, mọi người cũng có thể cảm nhận được sự khó chịu tột độ toát ra từ anh.

Người quản lý cũng biết rằng đây là họ làm không đúng, vì vậy họ chỉ có thể kèm theo một khuôn mặt tươi cười bên cạnh anh: “Cô Tô, nếu không, cô có thể chọn một số kiểu dáng khác trong cửa hàng được không ạ?”

“Nếu chúng tôi có thể chọn một món khác, thì chúng tôi có cần phải lãng phí nhiều thời gian ở đây để nói chuyện với cô vậy không?”

Giọng nói không hài lòng của người đàn ông vang lên.

Không phải ai khác đã nói, mà chính là Quan Triều Viễn.
 
Chương 4089


Chương 4089

Khóe môi nhếch lên thể hiện tâm trạng anh lúc này rất không vui.

“Sợi dây chuyền…”

Lời nói của Quan Triều Viễn vẫn chưa được nói xong, thì đột nhiên anh cảm thấy rằng cánh tay của mình đã bị ai đó nắm lấy.

Anh quay đầu nhìn sang, thấy Tô Lam đang thất vọng nhìn mình, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Chồng à, nếu không được thì quên đi.”

Quan Triều Viễn cau mày và không nói gì.

“Người ta đã từ chối bán cho chúng †a rồi, chúng ta miễn cưỡng cũng không có ích lợi gì. Sau này sao không cùng ta đi xem những nơi khác, chọn một món quà khác cho Thuý Vân.”

Trên thực tế, Tô Lam biết rằng nếu cô nhất định muốn đặt mua chiếc vòng cổ hôm nay, Quan Triều Viễn chắc chắn sẽ lấy nó cho cô bằng mọi cách.

Nhưng điều đó có cần thiết không?

Nói xong, Tô Lam miễn cưỡng mỉm cười với người quản lý: “Chắc cô cũng có cái khó của mình, vậy chúng tôi sẽ không làm cô khó xử nữa.”

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam một lúc lâu: “Em có chắc chắn cứ đi ra như thế này không?”

Tô Lam gật đầu rất tự nhiên: “Về cái gọi là buôn bán, tự nhiên phải thuận theo lòng người, ép mua ép bán cũng không phải phong cách của em. Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác xem.”

Quan Triều Viễn liếc nhìn người quản lý băng ánh mắt sâu thẳm, cô ấy thấy tóc đằng sau gáy mình sắp dựng đứng lên cả rồi.

Quản lý thấy Tô Lam không để Quan Triều Viễn làm mình khó xử, trong lòng cũng khá cảm động, rối rắm một hồi, bước nhanh đến bên cạnh Tô Lam, trầm giọng nói: “Cô Tô, chủ nhân của sợi dây chuyền này là ông Thuy Kì Tạp. Tôi nghĩ cô cũng có thông tin liên lạc của ông ấy trong tay. Nếu giữa hai người có hiểu lầm gì, tôi nghĩ cần phải giải thích rõ ràng càng sớm càng tốt. “

Tô Lam sững người một lúc, định tiếp tục hỏi chuyện thì thấy quản lý đã vội vàng quay người rời đi.

“Ông Thuy Kì Tạp?”

Tô Lam cẩn thận tìm kiếm cái tên này trong sâu thắm ký ức của mình, nhưng cô chẳng có chút ấn tượng nào cả.

Tuy nhiên, sau khi Quan Triều Viễn nghe những lời của cô ấy, dường như có một tia ảm đạm trong đôi mắt sâu thảm đó.

Anh dãn Tô Lam ra khỏi cửa hàng, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt anh tình cờ rơi vào một thiết bị giám sát ở cửa cửa hàng.

Thiết bị giám sát vẫn sáng đèn đỏ chứng tỏ nó vẫn đang hoạt động, muốn biết hôm nay cửa hàng này xảy ra chuyện gì thì chỉ cần mở thiết bị giám sát tại đây là có thể biết rõ hết.

Sau đó Tô Lam cùng Quan Triều Viễn đến một vài cửa hàng khác xem, cuối cùng cô cũng chọn được một chiếc vòng cho Lâm Thúy Vân, chiếc vòng rất tỉnh xảo và đẹp.

Cổ tay của Lâm Thúy Vân rất trắng và mảnh mai, trông cô ấy sẽ rất tuyệt với chiếc vòng tay này mà xem.

Mặc dù Tô Lam cảm thấy hơi thất vọng khi không mua được Đôi Mắt Thiên Thần, nhưng cô tin rằng Lâm Thúy Vân nhất định sẽ thích những thứ mà cô chọn.

Sau khi hai người chọn xong, Tô Lam vẫn đợi Quan Triều Viễn ở lối ra của bãi đậu xe.

Sau khi lên xe, Quan Triều Viễn gọi một cuộc điện thoại cho Quan Hạo Nhân, bảo cậu ta phân loại tất cả dữ liệu video giám sát của cửa hàng trang sức đó trong ngày hôm nay rồi gửi cho mình.

Quan Hạo Nhân thở dài trên điện thoại, và không ngừng phàn nàn: Em rõ ràng là một hacker nổi tiếng, bây giờ lại trở thành nhân viên ngoan ngoãn làm theo lời của Quan Triều Viễn anh!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom