Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1267


Chỉ thấy trên bàn của cô chất một đồng đồ, ly, còn có gương mà cô không thích, hơn nữa bên cạnh còn đặt một chiếc sofa dành cho người lười vô cùng chiếm chỗ. Cô thở dài, xem ra lúc cô không ở đây thì Tưởng Y San thật sự xem phòng làm việc của cô thành của cô ta rồi.

 

“Kỷ tổng, chị tới rồi.” Hướng Nguyệt gặm một miếng bánh mì vội đi tới, đặt bánh mì qua một bên rồi đi vào phòng làm việc của cô.

 

“Chuyện này là thế nào?” Kỷ An Tâm hỏi cô.

 

Hướng Nguyệt cũng tỏ vẻ bất lực: “Em cũng nói với Tưởng tổng rồi, nhưng cô ta không nghe. Cô ta muốn làm gì thì làm cái đó.”

 

“Vậy các cô thì sao?”

 

“Các cô không bị cô ta sai bảo ngược đãi?” Kỷ An Tâm nhíu mày hỏi.

 

Vành mắt Hướng Nguyệt đỏ lên, lắc đầu.

 

Nhưng Kỷ An Tâm hiểu cô ấy, cô nói: “Cô nói đi, cô ta làm gì các cô rồi?”

 

“Tưởng tổng luôn lấy những chuyện không liên quan tới công việc mà sai vặt bọn em. Lúc em mua những thứ như cà phê, bánh mì cho cô ta thì lại không thể hoàn thành công việc đúng hạn, thường bị cô ta mắng.” Hướng Nguyệt thật sự đã chịu uất ức.

 

Kỷ An Tâm an ủi cô ấy một câu: “Làm khó cho cô rồi. Tiểu Nguyệt, từ bây giờ cô ta không thể ức hiếp cô nữa.”

 

“Cảm ơn Kỷ tổng.” Hướng Nguyệt liền cười. Có Kỷ tổng ở đây thì cô yên tâm rồi.

 

“Gọi mấy nhân viên nam qua đây, chuyển những đồ này đến phòng làm việc của Tưởng Y San đi.” Kỷ An Tâm nói với Hướng Nguyệt.

 

Hướng Nguyệt vội làm theo. Một lát sau thì mấy nhân viên nam tới, chuyển lại đồ không thuộc về phòng làm việc của Kỷ An Tâm về lại phòng của Tưởng Y San, còn có sofa của cô ta.

 

Kỷ An Tâm nhìn đơn đặt hàng một tuần nay, cô hơi nhăn mày.

 

Mấy khách hàng lúc trước cô còn chưa xử lý được đã được Tưởng Y San giải quyết hết rồi.

 

Xem ra một năm nay, cô ta tiến bộ rất nhanh.

 

Lúc mười giờ, bên ngoài phòng làm việc của Kỷ An Tâm, Tưởng Y San mang giày cao gót, lắc lư mà gõ cửa đi vào.

 

“Ôi! Về rồi à! Chơi vui không?” Tưởng Y San ngồi trước mặt cô, tỏ vẻ đắc ý: “Nhìn thấy thành tích của tôi rồi chứ! Mấy khách hàng lúc trước cô chưa xử lý được, tôi đã giải quyết hét rồi.”

 

Kỷ An Tâm nheo mắt nhìn cô ta: “Vậy cô có thể nói với tôi cô đã dùng thủ đoạn gì không?”

 

Tưởng Y San lạnh mặt lại: “Tôi dùng thủ đoạn gì không cần phải nói với cô nhỉ?”

 

“Tôi hy vọng cô dùng thủ đoạn chính đáng, chứ không phải là kiểu phạm pháp.” Kỷ An Tâm rất hiểu Tưởng Y San. Cô ta thích dùng những mánh khóe không chính đáng để khiến những khách hàng đó ký hợp đồng.

 

Ví dụ như để nữ nhân viên bồi rượu với khách chẳng hạn.

 

Tưởng Y San nghiêm mặt: “Ông chủ Kiều Trì của chúng ta chỉ xem kết quả, làm gì quan tâm tôi dùng thủ đoạn gì. Chỉ cần nâng cao thành tích thì mới là bản lĩnh không phải sao?”

 

Kỷ An Tâm không muốn cãi nhau máy chuyện này với cô ta. Cô nói: “Tôi sẽ nói với Kiều Trì, điều cô về lại.”

 

“Không cần nữa, Kiều Trì đã đồng ý để tôi ở lại giúp anh ấy rồi.

 

Hơn nữa chức vụ bây giò của tôi là giám đốc, nghe lệnh của Kiều Trì, cô không quản được tôi, sau này chúng ta phân cao thấp bằng thành tích. Đến lúc đó, chức phó tổng này của cô nói không chừng nên nhường lại.”

 

Nói xong cô ta lắc lư eo uyên chuyển mà rời đi. Tưởng Y San bây giờ cũng ở trạng thái từ bỏ một nửa đối với Trầm Duệ.

 

Nhưng cô ta vẫn tức, cô ta nhất định phải báo thù, dẫm đạp Kỷ An Tâm.

 

Tưởng Y San vừa đi tới cửa thì cô ta nhớ tới gì đó, lại đóng cửa lại, khoanh hai tay trước ngực: “Nghe nói người yêu cũ Hoắc Kỳ Ngang của cô đã trở thành phó tổng thống rồi? Kỷ An Tâm, cô còn không qua đó mà lấy lòng đi?”

 

“Đi ra.” Kỷ An Tâm trầm mặt, chỉ ra cửa mà nói.

 

Tưởng Y San nhìn vẻ mặt này của cô thì liền vui vẻ mà rời đi.

 

Ra khỏi cửa, trong mắt Tưởng Y San xẹt qua tia hận ý tâm cơ.

 

Cô ta về nước lần này chính là nhìn trúng chức phó tổng này của Kỷ An Tâm. Cô ta muốn đoạt vị trí này, nhưng bây giờ bên cạnh Kỷ An Tâm còn có một phó tổng thống, cô ta cảm thấy được sự uy hiếp.

 

Cho dù thế nào cô ta sẽ không để Kỷ An Tâm và phó tổng thống này quay lại với nhau, nếu không cô ta có giành được vị trí này thì cũng không cảm thấy có thành tựu gì cả.
 
Chương 1268


Trừ khi khiến Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang không thể ở bên nhau mới được.

 

Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, quay lại trạng thái làm việc.

 

Sự xuất hiện của Tưởng Y San lại khiến trạng thái công việc sa sút gần đây của cô có được ý chí chiến đấu mới.

 

Chớp mắt đã là một tuần sau.

 

Tưởng Y San ở trong công ty vẫn lạm dụng quyền lợi của cô ta.

 

Cô ta trực tiếp thăng chức cho nữ trợ lý để sắp xếp việc vặt cho cô ta. Hơn nữa trong công ty cũng có mấy cô gái bộ phận quan hệ công chúng thường xuyên đi xã giao tiếp khách.

 

Tưởng Y San lại bảo phòng nhân sự tuyển thêm ba người, hơn nữa toàn là mỹ nữ cao gây, lương gấp đôi so với nhân viên hiện tại.

 

Đơn hàng của công ty cô ta đều giành lấy, hơn nữa quả thực thành tích không tệ. Nhưng thủ đoạn cô ta dùng thì Kỷ An Tâm không cách nào làm được.

 

Đó chính là bảo cô tuyên máy cô gái xinh đẹp, lợi dụng sắc đẹp của họ làm việc. Mà ngoài một phần nữ quản lý cấp cao là do Kỷ An Tâm đích thân xuất chinh thì những khách hàng nam khác, Tưởng Y San có thể cướp thì đều cướp đi.

 

Trong công ty có cảm giác hơi nặng nề. Thành tích nâng cao rồi nhưng lại hạ thấp nguyên tắc và giới hạn của công ty, hơn nữa còn nằm giữa ranh giới phạm pháp, nói không chừng ngày nào đó có chuyện rồi thì là điều mà Kỷ An Tâm không muốn nhìn thấy.

 

Cô phản hồi lại với Kiều Trì, nhưng Kiều Trì lại chỉ muốn lợi ích và thánh tích. Anh ta bảo Kỷ An Tâm nhắm một mắt mở một mắt, đừng quan tâm tới Tưởng Y San, để cô ta tự làm.

 

Kỷ An Tâm cũng vô cùng sầu não.

 

Trầm Duệ cũng rất ít khi tới, đặc biệt là tuần này, Kỷ An Tâm chỉ nhận được mấy câu hỏi thăm của anh.

 

Có lẽ là chuyện lần trước bị Hoắc Kỳ Ngang giật điện thoại đi!

 

Kỷ An Tâm thật sự không muốn tổn thương anh.

 

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ nên mời Trầm Duệ ăn bữa cơm. Vừa hay cô cũng muốn nói chuyện với anh, cứ để anh đi như vậy cũng không phải là cách. Anh bắt buộc phải đi ra khỏi tình trạng hiện tại của mình, đi tìm cuộc sống thuộc riêng anh.

 

Kỷ An Tâm đứng trên sân thượng không người gọi điện cho Trầm Duệ.

 

“Alo, An Tâm?” Tràm Duệ ở bên kia điện thoại rất vui.

 

“Trầm Duệ, buổi trưa rảnh không? Em muốn mời anh ăn cơm.”

 

Kỷ An Tâm hỏi.

 

“Rảnh chứ! Nhà hàng nào? Em đặt chỗ, anh sẽ đến đúng giờ.”

 

“Được! Lát nữa em gửi địa chỉ nhà hàng qua cho anh.” Kỷ An Tâm cười.

 

Mà một góc khác ở bên cạnh, Tưởng Y San cầm ly cà phê, nghiến răng, không ngờ Kỷ An Tâm vẫn còn qua lại thân mật với Trầm Duệ như vậy.

 

Vậy thì Hoắc Kỳ Ngang biết không?

 

Kỷ An tâm tới trước mặt Hướng Nguyệt, bảo cô ấy đặt chỗ trong nhà hàng gần đây. Một trợ lý của Tưởng Y San đi tới, nghe thấy được tên nhà hàng, cô ta vội báo lại cho Tưởng Y San.

 

Kỷ An Tâm xuất phát đi ăn trưa với Trầm Duệ, còn Tưởng Y San liền chăm chút lại mình, cũng đi tới nhà hàng này. Cô ta đi cùng một nữ nhân viên và đã chuẩn bị xong máy ảnh.

 

Cô ta muốn ghi lại cảnh Kỷ An Tâm ngồi cùng Trầm Duệ, có cơ hội nhất định phải gửi cho Hoắc Kỳ Ngang xem.

 

Trong nhà hàng, Kỷ An Tâm tới trước, Trầm Duệ cũng rất nhanh liền tới. Anh nhìn có vẻ gầy đi không ít.

 

“Gần đây anh thế nào?” Kỷ An Tâm hơi quan tâm mà hỏi.

 

“Không có gì, có thể là tăng ca nhiều, có mấy dự án phải làm.”

 

Ánh mắt Trầm Duệ nhấp nháy, rõ ràng là đang nói dối.

 

Kỷ An Tâm không khỏi đau lòng, chẳng lẽ là vì cô sao?

 

Gọi món xong, cô nói với Trầm Duệ: “Trầm Duệ, em muốn nói với anh chuyện của chúng ta. Em cảm thấy anh thật sự nên đi tìm một cô gái thích hợp với anh, đừng đợi em nữa.”

 

“Sao vậy? Em sợ anh không đợi được em sao?” Trầm Duệ cười khổ hỏi.
 
Chương 1269


Kỷ An Tâm thở dài: “Em không đáng được anh làm như vậy.

 

Ngay cả bản thân em cũng không biết sau này em sẽ lựa chọn cuộc sống thế nào. Tóm lại, anh đừng đợi nữa.”

 

Ánh mắt Trầm Duệ lúc này vô cùng thâm tình. Anh nhìn thẳng người con gái trước mặt. Tất cả mị lực trên người cô thu hút anh, giống như bị ma nhập vậy.

 

“An Tâm, anh cũng không muốn làm khó em. Nhưng anh thật sự không thể thích người khác.” Anh cúi đều, cũng rất đau khổ.

 

Tưởng Y San ở nơi không xa, dùng ánh mắt ai oán nhìn qua bên này. Dù không thể nghe thấy họ đang nói gì,nhưng cô ta nhìn ra được Trầm Duệ rất đau khổ. Anh thích Kỷ An Tâm, chịu giày vò mà yêu Kỷ An Tâm một cách sâu đậm.

 

si Nhưng Kỷ An Tâm không châp nhận anh, nhưng vân luôn bá chiếm trái tim anh. Tưởng Y San lúc trước vô cùng yêu Trầm Duệ, bây giờ cô ta đã chết tâm, nhưng cũng không cam tâm.

 

Biến tình yêu thành thù hận, mà hận thù này lại không phát tiết lên Trầm Duệ mà là Kỷ An Tâm.

 

“Trầm Duệ, đừng như vậy, em thật sự không muốn nhìn thấy anh đợi như vậy nữa.” Kỷ An Tâm khuyên.

 

Trầm Duệ đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô: “An Tâm, nếu như em không muốn anh đợi nữa thì chúng ta đến với nhau được không?”

 

Kỷ An Tâm hơi trừng mắt, nhìn dáng vẻ thâm tình của Trầm Duệ. Cô rất rõ, cô đối với anh chỉ là tình bạn, là tình bạn tốt nhất, nhưng cũng không thể bước qua mà thành tình yêu được.

 

Cái này có thể nói là tình bạn khăng khít, không phải là tình yêu.

 

Kỷ An Tâm bây giờ lý trí chín chắn, cô biết mình muốn tình cảm thế nào, cũng biết một cuộc hôn nhân không tình yêu thì sẽ không có hạnh phúc.

 

“Trầm Duệ, đừng như vậy.” Kỷ An Tâm khẽ khuyên.

 

Trầm Duệ liền buông tay cô ra, cười khổ: “Xin lỗi, anh mát kiểm soát.”

 

“Ăn cơm trước đã.” Kỷ An Tâm thở dài.

 

Hai người đều không có khẩu vị gì cả. Ăn xong hai người đi đến bãi đỗ xe. Xe của hai người đỗ cạnh nhau. Không xa, Tưởng Y San đội mũ, kính râm và khẩu trang, cô ta nhìn đôi nam nữ phía trước mà không khỏi đồ kị.

 

Đây là bãi đỗ xe, ánh sáng hơi tối. Tâm trạng hôm nay của Trầm Duệ thật sự hơi kích động. Một tuần nay tâm trạng của anh rất tệ, mất ngủ, bực bội, lo lắng. Vì anh có một loại sợ hãi sẽ mắt đi Kỷ An Tâm mãi mãi. Anh biết bảo vệ cô nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn về lại bên cạnh Hoắc Kỳ Ngang.

 

Loại cảm giác này khiến thần kinh anh căng chặt. Lúc này dưới ánh đèn của bãi đỗ xe, những cảm xúc này của anh mạnh mẽ hơn. Anh đột nhiên ôm lấy Kỷ An Tâm, ấn cô lên cây cột bên cạnh, khàn giọng: “An Tâm, anh thật sự rất thích em, gả cho anh được không?”

 

Kỷ An Tâm giật mình, không ngờ Trầm Duệ lại dùng cách này.

 

Cô hơi gấp gáp mà khuyên nhủ: “Trầm Duệ, đừng như vậy, buông tay.”

 

“An Tâm, anh thích em… thật sự thích em.” Nói xong anh ôm chặt lấy cô.

 

Tưởng Y San ở nơi không xa phía sau liền mở máy ảnh, quay lại cảnh tượng bên cây cột dưới ánh đèn mờ ảo.

 

Kỷ An Tâm giãy dụa, bị bóng lưng của Trầm Duệ che lại nhìn giống như hai người đang hôn nhau kịch liệt.

 

Kỷ An Tâm bị ép cho thở hồn hễn. Cuối cùng cô đẩy Tràm Duệ bị mất đi lý trí ra, trầm giọng nói: “Trầm Duệ, đừng như vậy, bình tĩnh chút.”

 

Trầm Duệ bị cô hét lên một câu liền tỉnh táo lại. Anh đột nhiên tát mình một cái: “An Tâm, xin lỗi. Anh đáng chết.”

 

“Về đi! Lái xe cần thận!” Kỷ An Tâm nói xong thì liền mở cửa xe mình ngồi vào. Tâm trạng cô hỗn loạn.

 

Dáng vẻ lúc nãy của Trầm Duệ, dọa cô sợ.

 

Trầm Duệ ngồi vào xe, nhìn Kỷ An Tâm lái xe rời đi. Anh sầu não, lúc nãy sao lại khốn kiếp mà làm tổn thương cô như vậy?

 

Trong một chiếc xe khác, Tưởng An San cũng tức mà lồng ngực phập phồng. Cô ta không ngờ lại kích thích như vậy.

 

Trầm Duệ vậy mà lại bị từ chối. Nhưng cô ta thì sao? Máy lần cô ta tỏ tình với Trầm Duệ, anh đều không hề khách khí mà từ chối cô ta.

 

Tình cảm đau đớn nhất chính là tôi yêu anh, anh yêu cô ta, cô ta yêu anh ta.

 

Quay đi quay lại, lại không có ai có thể dễ dàng có được hạnh phúc.

 

Tưởng Y San về lại công ty, chỉnh sửa lại những gì quay được.
 
Chương 1270


Bây giò cô ta phải nghĩ cách có được số điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang, gửi clip này cho anh.

 

Để anh biết Kỷ An Tâm và Trầm Duệ có quan hệ. Anh sẽ còn kiên trì với một người phụ nữ phản bội mình sao?

 

Cô ta biết, muốn có được số điện thoại cá nhân của Hoắc Kỳ Ngang có lẽ chỉ có thể tìm trong điện thoại của Kỷ An Tâm, nói không chừng cô còn lưu lại số của anh.

 

Tưởng Y San lúc này liền nghĩ cách lấy được điện thoại của Kỷ An Tâm.

 

Có điều điều này cũng không khó. Chỉ cần nhân lúc Kỷ An Tâm rời khỏi phòng làm việc, cô không đem theo điện thoại thì sẽ lấy được.

 

Tưởng Y San ngay cả tâm tư làm việc cũng không có. Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng có được số điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang, gửi clip này cho anh. Cho dù Hoắc Kỳ Ngang có điều tra ra được là cô ta làm thì cũng xem như là cô ta đã làm một chuyện tốt, có lẽ anh sẽ không làm gì cô ta cả.

 

Tưởng Y San bảo trợ lý của cô ta tìm một chuyện khá quan trọng báo cáo lại với Kỷ An Tâm. Kỷ An Tâm nghe thấy bên khách hàng xảy ra vấn đề thì liền đi cùng nhân viên ra ngoài, tới chỗ cô ta kiểm tra thông tin.

 

Tưởng Y San liền nhân cơ hội mà đến trước phòng làm việc của Kỷ An Tâm. Hướng Nguyệt ngăn cô ta lại: “Tưởng tổng, Kỷ tổng không có ở đây.”

 

“Tôi đưa một tập tài liệu vào rồi ra ngay.” Tưởng Y San liếc Hướng Nguyệt một cái, đẩy cửa đi vào.

 

Hướng Nguyệt cũng không có quyền ngăn cô ta lại, chỉ đành yên lặng cầu nguyện Kỷ An Tâm mau quay lại.

 

Tưởng Y San thấy điện thoại của Kỷ An Tâm đang sạc trên bàn thì liền cầm điện thoại lên, chuẩn bị giải khóa mật khẩu.

 

Cô ta nghĩ cách. Cô ta nghĩ có khi nào mật mã chính là ngày sinh của con gái Kỷ An Tâm không?

 

Vừa hay lúc trước cô ta có nhớ ngày sinh của con gái Kỷ An Tâm. Cô ta liền nhập máy số vào. Lúc nhập lần thứ tư thì màn hình mở khóa. Quả nhiên trong lòng Kỷ An Tâm, con gái xếp thứ nhất.

 

Tưởng Y San nhanh chóng tìm nhật ký cuộc gọi của Kỷ An Tâm. Cô ta tìm kiếm, không thấy tên của Hoắc Kỳ Ngang, chẳng lẽ không lưu lại?

 

Cô ta là một người cực kỳ nhạy bén, lúc cô ta lật giở tới cái tên khốn kiếp thì cô ta liền nghĩ đây là Hoắc Kỳ Ngang.

 

Vì những người khác đều ghi chú bằng tên, chỉ có cái này rất đặc biệt. Cô ta vội chép lại, đặt lại điện thoại về chỗ cũ, rồi đi nhanh ra ngoài.

 

Hướng Nguyệt thấy cô ta chỉ ở lại một lúc rồi lại thấy cô ta ra ngoài, không cầm theo cái gì thì cũng không nghĩ nhiều.

 

Tưởng Y San hơi căng thẳng mà ngòi lại vào phòng làm việc.

 

Nhìn dãy số kia, cô ta nhắc máy bàn công ty lên, gọi vào.

 

“Alo, xin chào.” Đầu bên kia vang lên giọng đàn ông trầm thấp mê hoặc.

 

“À, xin hỏi là Tiểu Kim sao?” Tưởng Y San thông minh mà hỏi.

 

“Ngại quá, cô nhầm số rồi.” Thanh âm bên kia điện thoại hơi lạnh nhạt mà cúp máy.

 

Tưởng Y San chỉ cảm thấy trong hai câu nói chuyện ngắn ngủi liền có thể cảm nhận được giọng nói của người đàn ông này tràn đầy từ tính, nhất định là Hoắc Kỳ Ngang.

 

Cô ta cắn môi. Dù sao sai thì sai vậy. Gửi vào số này đi! Cô ta gửi hai clip ngắn vào số này.

 

Cô ta gửi đi, khóe miệng nở nụ cười lạnh. Giờ thì đợi Kỷ An Tâm bị Hoắc Kỳ Ngang bỏ rơi đi! Vì lúc trước cô ta nghe nói Hoắc Kỳ Ngang còn từng tìm tới Kỷ An Tâm, nói rõ là tình cảm chưa dứt. Bây giờ anh đã là phó tổng thống, còn có thể chấp nhận một người phụ nữ có con riêng, lại còn lén lút với người đàn ông khác sao?

 

Kỷ An Tâm về lại phòng làm việc. Hướng Nguyệt đi vào nói với cô lúc nãy Tưởng Y San có ghé qua. Kỷ An Tâm liền kiểm tra tài liệu, máy tính cũng đang khóa, điện thoại cũng khóa, cô mới thở phào một hơi.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngồi trong phòng làm việc. Anh đang ký các văn bản, nghe thấy tiếng báo tin nhắn thì cũng không lấy lên xem liền, mà chỉ nghiêm túc ký xong tài liệu trong tay rồi mới cầm điện thoại lên xem.

 

Nhưng trong tin nhắn không có bắt kỳ câu chữ nào chỉ có hai clip ngắn.

 

Anh mở clip đầu tiên ra, đôi mắt liền co lại. Chỉ thấy trong clip chỉ mười giây, Trầm Duệ và Kỷ An Tâm ngồi ở trong nhà hàng, mà Trầm Duệ thân thiết nắm lấy tay Kỷ An Tâm.

 

Chỉ một cảnh này lại khiến hơi thở của anh trỏ nên gấp gáp.

 

Anh vội nhấp vào clip thứ hai thì thấy dưới ánh đèn mờ, cơ thể Trầm Duệ áp chặt Kỷ An Tâm lên cột. Hoắc Kỳ Ngang đứng bật dậy, giống như có một con dao phóng nhanh lên tim anh khiến anh không thở nỗi.

 

Đọa clip thứ hai này chỉ có mười giây nhưng khiến cho trái tim của Hoắc Kỳ Ngang thắt chặt lại. Là Kỷ An Tâm và Trầm Duệ không kìm chế được mà hôn nhau dưới hầm để xe sao?
 
Chương 1271


Anh nheo mắt lại, nghiên răng, biết rõ bây giờ không có tư cách ghen tuông nhưng sao tim anh lại khó chịu như vậy, đau như vậy?

 

Anh bóp chặt điện thoại, nhìn thời gian rồi liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

 

“Ngài muốn đi đâu ạ?”

 

“Tôi ra ngoài một chyến.” Hoắc Kỳ Ngang không biết tại sao mà anh muốn gặp Kỷ An Tâm ngay lập tức, muốn xác nhận lại cô có phải thật sự đến với Trầm Duệ rồi không?

 

Anh đi tới cửa thì nói với Lý Thụy phía sau: “Bây giờ tôi đưa cho cậu một dãy só, điều tra rõ tất cả thông tin chủ nhân dãy số này rồi gửi qua ngay cho tôi.”

 

Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang chạy thẳng tới dưới tòa nhà công ty của Kỷ An Tâm. Kỷ An Tâm đang gọi mấy nhân viên cốt cáng tới nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên.

 

Cô cầm lên nhìn thì thấy cái tên bên trên. Cô hơi kinh ngạc, là Hoắc Kỳ Ngang.

 

“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi.” Cô nói với cấp dưới.

 

Sau khi cấp dưới rời đi, lúc đóng cửa lại, cô bắt máy: “Alo, có chuyện sao?”

 

“Anh ở dưới lầu.” Thanh âm đầu bên kia của Hoắc Kỳ Ngang của Hoắc Kỳ Ngang thắt chặt lại. Là Kỷ An Tâm và Trầm Duệ không kìm chế được mà hôn nhau dưới hầm để xe sao?

 

Anh nheo mắt lại, nghiền răng, biết rõ bây giờ không có tư cách ghen tuông nhưng sao tim anh lại khó chịu như vậy, đau như vậy?

 

Anh bóp chặt điện thoại, nhìn thời gian rồi liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

 

“Ngài muốn đi đâu ạ?”

 

“Tôi ra ngoài một chyến.” Hoắc Kỳ Ngang không biết tại sao mà anh muốn gặp Kỷ An Tâm ngay lập tức, muốn xác nhận lại cô có phải thật sự đến với Trầm Duệ rồi không?

 

Anh đi tới cửa thì nói với Lý Thụy phía sau: “Bây giờ tôi đưa cho cậu một dãy só, điều tra rõ tất cả thông tin chủ nhân dãy số này rồi gửi qua ngay cho tôi.”

 

Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang chạy thẳng tới dưới tòa nhà công ty của Kỷ An Tâm. Kỷ An Tâm đang gọi mấy nhân viên cốt cáng tới nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên.

 

Cô cầm lên nhìn thì thấy cái tên bên trên. Cô hơi kinh ngạc, là Hoắc Kỳ Ngang.

 

“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi.” Cô nói với cấp dưới.

 

Sau khi cấp dưới rời đi, lúc đóng cửa lại, cô bắt máy: “Alo, có chuyện sao?”

 

“Anh ở dưới lầu.” Thanh âm đầu bên kia của Hoắc Kỳ Ngang có chút gấp gáp.

 

“Cái gì?” Kỷ An Tâm đứng trước cửa số sát đất, hơi kinh ngạc: “Anh ở dưới đó làm gì?”

 

“Anh muốn gặp em ngay bây giờ.”

 

“Tôi không rảnh, anh có thể đừng chọn lúc tôi đang ở công ty mà tới tìm tôi được không?” Kỷ An Tâm bực bội nói.

 

“Vậy anh lên đó.” Hoắc Kỳ Ngang biết, chỉ có như vậy thì mới ép cô xuống được.

 

“Anh… không được lên đây.” Kỷ An Tâm kinh hãi, ngăn anh lại.

 

“Được, vậy anh không lên, em xuống đây.”

 

“Anh có chuyện gì nói qua điện thoại không được sao?” Kỷ An Tâm không muốn xuống.

 

“Không được.” Hoắc Kỳ Ngang kiên quyết muốn cô xuống.

 

“Đúng là phiền phức.” Kỷ An Tâm nghiến răng, cúp máy. Cô thu dọn một chút rồi chuẩn bị xuống lầu gặp anh.

 

Lúc này Hoắc Kỳ Ngang ngồi trong chiếc xe Sedan đen khiêm tốn. Điện thoại trong tay anh đã nhận được thông tin của chủ nhân tin nhắn lúc nãy gửi cho anh. Người đó là Tưởng Y San, mà nơi cô ta làm việc chính là công ty của Kỷ An Tâm, hơn nữa còn là giám đốc.

 

Vậy nên thấy được tâm địa và thủ đoạn của người phụ nữ này.

 

Đại khái là cô ta có được số của anh từ điện thoại của Kỷ An l Tâm, gửi clip này cho anh, muốn khiến anh nảy sinh mâu thuẫn với Kỷ An Tâm.

 

Nhưng dù thế nào thì anh phải nhắc nhở Kỷ An Tâm cần thận người phụ nữ này.

 

Kỷ An Tâm từ trong đại sảnh đi ra thì nhìn thấy có ba chiếc xe Sedan đen đậu dưới bóng râm bên cạnh. Cô đi tới, có một vệ sĩ vộ mở cửa xe cho cô.

 

Kỷ An Tâm ngồi vào liền cảm thấy không khí đè nén trong xe khiến cô hơi hoảng. Lại đắc tội gì với người đàn ông này rồi?
 
Chương 1272


“Có chuyện gì mau nói đi! Tôi không rảnh.” Kỷ An Tâm thật sự không rảnh.

 

Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu nhìn cô, cách ăn mặc của cô trong clip giống hệt bây giờ. Tim anh nhói đau. Anh cũng không nói gì, chỉ mở điện thoại ra đưa cho cô xem clip trong đó.

 

Kỷ An Tâm nhíu mày nhận lấy, mở clip ra. Đầu cô ong lên một tiếng. Cô nhìn một cái liền nhận ra clip này chính là lúc cô bị Trầm Duệ ôm lúc trưa.

 

“Sao… sao anh có được? Anh chụp lén tôi?” Kỷ An Tâm có chút hơi tức giận.

 

“Không phải anh, là có người cố ý gửi co anh. Người gửi clip này cho anh tên là Tưởng Y San, là người trong công ty em.”

 

Mắt Hoắc Kỳ Ngang đỏ ngầu, vô cùng đau đớn. Anh khàn giọng hỏi: “Em chấp nhận Trầm Duệ rồi sao?”

 

Tim của Kỷ An Tâm đập mạnh một cái. Dù rất phẫn nộ với việc ` làm của Tưởng Y San, nhưng lúc này khiến tim cô căng thẳng là vẻ mặt của người đàn ông trước mặt này.

 

Giống như thất vọng, lại giống như vô cùng đáng thương.

 

Dù cô biết lúc đó Trầm Duệ chỉ là mất khống chế nên ôm cô một cái, nhưng góc độ trong clip lại giống như hai người đang hôn nhau kịch liệt, vô cùng ám muội.

 

Lúc này trong lòng cô vẫn luôn cự nự, có nên thừa nhận chuyện này không? Nếu thừa nhận thì anh nhất định sẽ không làm phiền cô nữa, sẽ không bước vào cuộc sống của cô nữa.

 

Cô sẽ được yên tĩnh.

 

Đoạn clip này có thể đả kích tới người đàn ông này hơn bất kỳ lời nói tàn nhẫn nào.

 

Nội tâm Hoắc Kỳ Ngang chưa bao giờ đau đớn như vậy. Giống như khoảnh khắc mắt đi cô vào 5 năm trước, cảm giác tim vỡ vụn.

 

Lúc này, anh lại lần nữa trơ mắt nhìn cô rời đi. Sự đau đớn này một lần là đủ, thêm một lần nữa thì là sự giày vò khủng khiếp.

 

Kỷ An Tâm không nói gì, nhưng đối với người đàn ông này mà nói thì không khác gì mặc nhận cả.

 

Vành mắt anh đỏ hoe mà nhìn chằm vào cô. Trong mắt tràn đầy vẻ đau đớn. Cuối cùng anh nhắm mắt lại, thanh âm khàn đặc tới cực điểm: “Anh chúc phúc cho em.”

 

Kỷ An Tâm cắn môi, kiềm chế sự kích động muốn giải thích. Cô vội nói với anh một câu: “Cảm ơn.”

 

Nói xong cô liền đẩy cửa xuống xe. Lúc cô vừa đặt chân xuống thì vành mắt đã bị nước mắt làm cho mơ hồ. Cô mở lớn mắt, ưỡn thẳng lưng, cố bước đi nhẹ nhõm tự nhiên mà đi vào đại sảnh.

 

Cô bỗng đụng phải một người. Vì trong mắt đều là nước mắt nên cô không nhìn rõ gì cả.

 

Cô gái bị đụng phải rất tức giận khi đột nhiên bị đụng phải. Lúc cô quay người lại thì mới thấy là Kỷ An Tâm. Cô giật mình: “Kỷ tổng, cô không sao chứ!”

 

Kỷ An Tâm cúi mắt, vội khua ta. Cô đi vào thang máy. Trong thang máy có hai nhân viên, Kỷ An Tâm không khỏi nhắm mắt lại mà nói: “Có thể nhắn thang máy giúp tôi không?”

 

“Được, Kỷ tổng.” Nhân viên giật mình, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thương tâm thế này của Kỷ An Tâm.

 

Kỷ An Tâm cắn môi, kìm nén nước mắt lúc này đã chảy ra khóe mắt, cuối cùng người đàn ông này đã đi ra khỏi cuộc đời cô.

 

Nhưng sao cô lại đau lòng như vậy? Không nên chứ! Kỷ An Tâm cảm thấy mình vô cùng buồn cười.

 

Cô nhắn tầng có phòng hội nghị. Lúc này ở đây không có ai, cô vừa hay có thể yên tĩnh một chút.

 

Kỷ An Tâm đi vào toilet, nhìn mình trong gương, hai mắt đỏ hoe, vô cùng buồn cười. Cô đột nhiên cười với mình, cười tự giễu. Nước mắt lại chảy xuống.

 

Cô hít sâu mấy hơi, lấy một tờ giấy, lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.

 

Cuối cùng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, vẻ ngoài bình tĩnh, lộ ra khí chất mạnh mẽ.

 

Cô gạt tóc, nho nhã mà bước ra. Cô vào thang máy, về lại tầng phòng làm việc của mình.

 

Cô đi thẳng vào phòng làm việc của Tưởng Y San, mở mạnh cửa ra.

 

Tưởng Y San giật cả mình, nghiêng đầu nhìn Kỷ An Tâm đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô ta liền chột dạ mà cười: “Ói, sao mà tức giận như vậy?”

 

“Cô lén lấy số điện thoại của phó tổng thống trong điện thoại của tôi, còn dám quấy rối anh ấy. Tưởng Y San, cô chán sống rồi phải không? Anh ấy hoàn toàn có thể kiện cô tội quấy rối, xâm phạm đời tư của anh ấy.”

 

Đáy mắt Tưởng Y San quả nhiên xẹt qua tia sợ hãi, cô ta không dám đắc tội với người có quyền. “Cô… biết rồi. Đúng, phó tổng thống nhất định rất thất vọng về cô nhỉ?” Cô ta cố tỏ vẻ trấn tĩnh.

 

“Anh ấy có gì mà thất vọng. Giữa hai chúng tôi sớm đã không có quan hệ gì nữa. Ngược lại là cô, anh ấy không kiện cô thì xem như cô may mắn. Lần sau cô còn dám quấy rồi anh ấy thì có lẽ anh ấy sẽ không khách khí vậy nữa. Còn có chúng ta là công ty chính quy, nếu dám giỏ trò bất chính thì tôi sẽ không tha cho cô.” Kỷ An Tâm nói xong liền đạp cửa rời đi.
 
Chương 1273


Mà Tưởng Y San bị lời nói của cô làm cho sợ hết hồn, vỗ ngực, cảm thấy đây không phải là kết quả cô ta mong muốn!

 

Chẳng lẽ Hoắc Kỳ Ngang không tức giận sao? Chẳng lẽ Kỷ An Tâm không phải nên giống một oán phụ sao? Sao cô không có chút phản ứng nào vậy?

 

Tưởng Y San nghiền răng, có chút không cam tâm.

 

Kỷ An Tâm về lại phòng làm việc, đóng cửa lại. Cô dựa lên cửa, cảm thấy cơ thể bị rút hết sức lực.

 

Có những tình cảm vẫn luôn được che giấu, chỉ là nỗi khổ này cô phải nuốt xuống.

 

Rất tốt không phải sao? Hoắc Kỳ Ngang sẽ không quấn lấy cô nữa, sẽ không bá đạo mà hủy vé máy bay của cô, ép cô sống bên cạnh anh, sẽ không tới dưới công ty cô, uy hiếp cô xuống nữa.

 

: Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, đau đớn đến mức nước mắt cũng không chảy ra nữa, chỉ là trái tim đau đớn khủng khiếp.

 

Trên đường về lại toà nhà tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang vẫn luôn xem clip. Cảnh hôn nhau nồng nhiệt trong clip giống như một loại cực hình tàn nhẫn nhất trong nhà tù đang giày vò anh.

 

Kỷ An Tâm không yêu anh nữa, còn có gì càng khiến anh đau đớn hơn việc hiểu ra điều này chứ?

 

Lúc này điện thoại của anh vang lên. Anh nhìn môt cái, là Lý Thụy. Anh khàn giọng nói: “Alo.”

 

“Thưa ngài, có một cuộc họp gấp cần ngài chủ trì, ngài đang ở đâu ạ?”“

 

“Trên đường về, chuẩn bị tài liệu đi!” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh dặn dò.

 

“Vâng!”

 

Cúp máy, anh xoa ấn đường. Công việc của anh, anh không dám lơ là, có đau đớn thế nào thì cũng không được đưa cảm xúc này vào trong công việc.

 

Buổi tối, Kỷ An Tâm về đến nhà, khoảnh khắc nhìn thấy con gái cô đột nhiên có một loại cảm giác nước mắt tuôn trào. Cô cúi người xuống, ôm con gái, thầm xin lỗi con vì cô bé thật sự sẽ không có ba nữa.

 

Kỷ An Tâm biết chỉ cần cô giải thích thì anh nhát định sẽ tin cô, nhưng hình như không cần thiết.

 

Để anh rời khỏi cuộc sống của cô và con gái không phải là điều cô muốn sao?

 

“Mami, mắt mẹ đỏ quát! Sao vậy ạ? Mẹ khóc sao?” Cô bé quan tâm hỏi.

 

“Không phải, mami chỉ là lúc về nhà, có cát bay vào mắt. Mami đi rửa mặt, lát nữa chơi với con.”

 

“Vâng!” Cô bé ngoan ngoãn mà đáp.

 

Kỷ An Tâm về phòng, đi vào phòng tắm, cúi người xuống vỗ nước lạnh lên mặt. Lập tức những hạt nước trên mặt rơi xuống không phân rõ được đâu là nước đâu là nước mắt của cô.

 

Ngày hôm sau, Kỷ An Tâm bình tĩnh đi làm. Cô giống như một người mang mặt nạ, ở trong công ty cô vẫn là phó tổng cao lãnh.

 

Tưởng Y San tưởng có thể đánh sụp Kỷ An Tâm, nhưng không ngờ cô ta chỉ làm một chuyện công cốc, hơn nữa suýt bị kiện.

 

Sáng sớm nay Trầm Duệ họp xong, ngồi trong phòng thì điện thoại bàn vang lên.

 

Anh tưởng là công việc, liền bắt máy: “Alo, chuyện gì?”

 

“Là tôi!” Thanh âm của Hoắc Kỳ Ngang vô cùng mệt mỏi.

 

“Có chuyện sao?” Giọng nói của Trầm Duệ liền lạnh xuống.

 

“Đối tốt với cô ấy chút.”

 

Trầm Duệ hơi ngắn ra, còn chưa hiểu sao Hoắc Kỳ Ngang lại nói vậy nhưng anh vẫn đồng ý: “Đương nhiên, tôi sẽ yêu cô ấy cả đời, sẽ không ít hơn anh.”

 

“Được.” Hoắc Kỳ Ngang đáp một câu liền cúp máy.

 

Trầm Duệ trầm tư máy giây. Sao Hoắc Kỳ Ngang lại đột nhiên gọi tới nói mấy lời này? Chẳng lẽ anh ta đã quyết định từ bỏ Kỷ An Tâm rồi? Dù anh thấy vui, nhưng cảm thấy không đáng thay cho Kỷ An Tâm. Cô yêu anh ta 5 năm, chưa từng quên, mà bây giờ người đàn ông này lại từ bỏ cô.

 

Trong lòng anh càng thêm chắc chắn, anh sẽ ở bên cạnh cô tới cuối cùng, bảo vệ cô, yêu cô.

 

Trong công ty của Kỷ An Tâm, Tưởng Y San lấy được một đơn hàng lớn. Cô ta rất kiêu ngạo, lại có thể khoe khoang trước mặt Kỷ An Tâm.

 

Có điều cô ta còn chưa ra khỏi cửa thì nhận được một cuộc điện thoại. Là một người thuộc cấp cao của một công ty mà cô ta vừa câu dẫn được. Người đàn ông đó nói với cô ta: “Tưởng tiểu thư, tôi có lòng tốt mà khuyên cô một câu, công ty các cô bị người của cơ quan tư pháp ngắm trúng rồi.”

 

“Cái gì? Sao vậy?” Tưởng Y San liền giật mình.

 

“Hình như là nghe nói công ty các cô vì lợi ích mà tổ chức hoạt động bán dâm phạm pháp để thu hút khách hàng. Công ty các cô bị người ta tố cáo rồi.”
 
Chương 1274


Sắc mặt Tưởng Y San liền trắng bệch. Chuyện này không phải là do cô ta làm sao?

 

“Vậy sẽ thế nào?”

 

“Đương nhiên là chịu trách nhiệm hình sự rồi. Tưởng tiểu thư, cô mau tránh được thì tránh đi, tôi có lòng tốt nhắc cô đấy! Lần sau đừng quên mời tôi ăn cơm nhé.”

 

“Được rồi, cảm ơn.” Tưởng Y San nói xong liền cúp máy. Cô ta hoảng loạn, trong đầu đều là ngồi tù ngồi tù. Cô ta tuyệt đối không thể ngồi tù. Đúng, chuyện này đẩy cho Kỷ An Tâm là xong.

 

Cô ta liền gọi điện cho Kiều Trì, nói cô ta muốn quay về lại vị trí cũ. Kiều Trì còn chưa đồng ý thì Tưởng Y San đã kiên quyết nói: “Tôi về ngay, bên này giao lại cho Kỷ An Tâm phụ trách.

 

Đây vốn dĩ là công ty do cô ta phụ trách mà.”

 

Nói xong cô ta sợ hãi mà nắm chặt tay. Cô ta quả thực vì lôi kéo khách hàng mà gọi nữ tiếp viên. Không ngờ sự việc lại nghiêm trọng thế này, khiến người ta tố cáo?

 

Lúc này đầu óc cô ta hoảng loạn, không bận tâm tới gì nữa liền muốn bỏ chạy. Mấy việc dọn dẹp gì đó cứ ném lại cho Kỷ An Tâm xử lý hết đi.

 

Công ty có cổ phần của cô ta, cô ta chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó. Tưởng Y San muốn bỏ chạy ra nước ngoài ngay. Cô ta đặt vé máy bay sớm nhát, vội vàng về nhà lấy hộ chiếu đi ra sân bay. Cô ta thuận lợi lên được máy bay.

 

Tưởng Y San rời nước, cả công ty không ai biết. Sáng hôm sau, Kỷ An Tâm vừa vào công ty, tổ trưởng tổ do Tưởng Y San phục trách liền chạy tới gõ cửa phòng cô.

 

“Kỷ tổng, xin hỏi cô có nhìn thấy Tưởng tổng không? Chúng tôi từ tối qua đến giờ không liên lạc được với cô ấy.”

 

Kỷ An Tâm ngắng đầu nhìn cấp dưới của Tưởng Y San. Vì được Tưởng Y San dạy dỗ thường ngày nên không tôn trọng phó tổng là cô máy. Lúc này sắc mặt của Kỷ An Tâm khó coi.

 

“Cô ta là cấp trên của mấy người, mấy người không phải càng biết rõ cô ta đi đâu hơn sao?” cô hỏi ngược.

 

Tổ trưởng này không khỏi cười nịnh nọt: “Cô ấy là giám đốc, hành tung của cô ấy chúng tôi cũng không nắm bắt được. Kỷ tổng, cô liên lạc với cô ấy giúp chúng tôi đi.”

 

Kỷ An Tâm mắt kiên nhẫn nói: “Được, mấy người về làm việc trước đi. Tôi sẽ tìm cô ta.”

 

Nói xong cô lấy điện thoại của mình gọi vào số của Tưởng Y San, hiển thị là ngoài vùng phủ sóng. Kỷ An Tâm lại dùng cách khác liên lạc với cô ta, nhưng Tưởng Y San nửa ngày cũng không trả lời.

 

Kỷ An Tâm không khỏi chau mày, lại còn hơi lo Tưởng Y San có chuyện. Cô nghĩ một lát, gọi cho Kiều Trì.

 

“Sao, Y San không ở trong công ty các cô sao? Hôm qua cô ta đột nhiên gọi điện nói với tôi, muốn về lại tổng bộ. Tôi bảo cô “

 

ấy từ từ đã quay lại. Các cô có phải có mâu thuẫn gì không?”

 

“Không, chúng tôi hợp tác rất tốt, chỉ là giờ không tìm được cô ta.” Kỷ An Tâm dù không thích Tưởng Y San nhưng không đến mức ép cô ta.

 

“Vậy cô bảo người tới nhà cô ta tìm thử, có khi nào cô ta đi xã giao uống say còn chưa tỉnh không?”

 

“Được, tôi đi tìm thử.” Kỷ An Tâm nói một câu rồi cúp máy.

 

Nghĩ gần đây Tưởng Y San vì để thành tính vượt qua cô nên quả thực bán mạng làm việc, chỉ là cách làm việc của cô ta không được cô chấp nhận mà thôi.

 

Nhưng một người tự phụ quá mức như Tưởng Y San này, có nói gì thì cô ta cũng xem như gió thoảng qua tai thôi.

 

Kỷ An Tâm đang nghĩ làm sao liên lạc được với Tưởng Y San thì đột nhiên điện thoại nội bộ của cô vang lên. Kỷ An Tâm bắt máy: “Alo.”

 

“Kỷ tổng, không hay rồi, bên cảnh sát tới. Họ lên lầu tìm cô rồi.”

 

Lễ tân có vẻ gấp gáp mà nói.

 

Kỷ An Tâm liền đứng bật dậy “Cái gì? Họ có nói có chuyện gì không?”

 

“Không, chỉ nói họ cũng là làm theo lệnh. Chúng tôi không ngăn lại được!”

 

“Được tôi biết rồi.” Trong mắt Kỷ An Tâm xẹt qua tia bắt an. Cô cúp máy, hít sâu một hơi.

 

Sau đó nhìn thấy hai người mặc cảnh phục đi vào phòng làm việc chung, đang hỏi về phòng làm việc của cô. Nhân viên đó kinh ngạc mà chỉ một cái.

 

Kỷ An Tâm cũng tiến lên tiếp đón: “Hai vị cảnh sát, có chuyện gì sao?”

 

“Cô là Kỷ An Tâm?”

 

“Đúng.” Kỷ An Tâm gật đầu.
 
Chương 1275


“Công ty cô bị nghi ngờ có hành vi phạm pháp. Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát nghiêm giọng nói.

 

Kỷ An Tâm hơi biến sắc, đột nhiên hiểu ra sao Tưởng Y San lại biến mắt, xem ra cô ta sớm đã nghe được tin tức, lựa chọn bỏ trốn rồi.

 

“Được, tôi lấy túi đã.” Kỷ An Tâm nói xong liền đi tới trước mặt Hướng Nguyệt: “Bảo Dương tổng quản lý công ty, tôi đi một chuyến.”

 

“Vâng Kỷ tổng.” Mặt Hướng Nguyệt cũng hơi biến sắc: “Kỷ tổng, chị sẽ không có chuyện gì chứ?”

 

Kỷ An Tâm nghĩ nghĩ, vốn muốn liên lạc với Trầm Duệ để có người giúp đỡ. Nhưng cô lại cảm thấy không nên phiền anh nữa, bắt kể việc gì cô đều chỉ có thể tự gánh vác.

 

“Tiểu Nguyệt, nếu tôi tạm thời chưa ra được thì cô báo với ba mẹ tôi nói là tôi đi công tác rồi, đừng để họ biết chuyện này.”

 

Kỷ An Tâm khẽ nói với Hướng Nguyệt.

 

Hướng Nguyệt liền gật đầu: “Được ạI”

 

Kỷ An Tâm cầm lấy túi, đi cùng hai người cảnh sát ra khỏi công ty, lên xe cảnh sát.

 

Từ nhỏ tới lớn, lần đầu cô ngồi xe cảnh sát. Mùi vị này thật sự không nói ra lời.

 

Tưởng Y San thông minh mà bỏ chạy, để lại tàn cuộc cho cô.

 

Kỷ An Tâm cũng biết chuyện này rồi cũng phải giải quyết, nếu không công ty sẽ tiêu đời.

 

Cho dù Tưởng Y San ở đây thì cô vẫn không chối bỏ được trách nhiệm.

 

Kỷ An Tâm bị gọi tới sở cảnh sát hỏi chuyện này mà bên cảnh sát cũng nắm giữ không ít tài liệu, đều là những chuyện gần đây công ty cô vì lợi ích mà dùng những cách không chính đáng.

 

Cô chỉ tưởng Tưởng Y San chỉ là bảo cấp dưới bồi rượu với khách, không ngờ đã đến mức dùng gái bao. Nhìn hậu quả mà Tưởng Y San vì thành tích mà không từ thủ đoạn, cho dù cô rất phẫn nộ cũng chỉ có thể bình tĩnh lại để xử lý.

 

Hơn nữa cho dù cô khai ra sự thật thì trong chuyện này cô cũng không cố gắng khiến mình không dính dáng gì tới, dù sao thì thứ cô cần chỉ là kết quả xử lý cuối cùng của chuyện này.

 

Tưởng Y San đại diện cho hình tượng công ty, còn cô là cấp trên của cô ta, không thể không có trách nhiệm.

 

Cảnh sát cũng đã nhận định cô là một trong những người đầu SỎ.

 

Bây giờ cho dù Kỷ An Tâm muốn giải thích thay mình thì cũng vô dụng. Cô bị liên lụy vào trong này, không thể thoát được.

 

Tối đó cô bị cảnh sát giữ lại. Hướng Nguyệt cũng tìm một lý do nói với ba mẹ của Kỷ An Tâm, nói rằng cô đi công tác gấp, như vậy họ cũng sẽ không vì lo lắng mà không ngủ được.

 

Kỷ An Tâm ở trong phòng tạm giam, thức trắng đêm. Đợi cảnh sát tìm được Tưởng Y San, làm rõ sự việc.

 

Lúc này đã vào đông, trong phòng tạm giam lạnh lẽo, Kỷ An Tâm ôm lấy cánh tay, chịu đựng cơn lạnh. Trong đầu cô lúc này người cho cô sự ấm áp chính là con gái và người nhà. Vì họ cô bắt buộc phải dũng cảm đối mặt với tất cả.

 

Đêm nay cô cố gắng chịu đựng. Cô không biết cảnh sát phải mắt bao lâu mới bắt được Tưởng Y San. Lúc này Tưởng Y San chắc chắn không biết đã chạy trốn tới nước nào lánh nạn rồi.

 

Cứ như vậy Kỷ An Tâm ở trong này đã hai ngày. Cảnh sát cho cô quần áo và chăn chống lạnh. Nội tâm Kỷ An Tâm sót sắng, tâm trạng hơi tệ, tinh thần cũng không tốt.

 

Trong công ty, vì chuyện này mà làm lòng người hoang mang, nhưng vì Kỷ An Tâm còn chưa quay lại nên bên tổng bộ cũng có người tới xử lý, cũng xem như là bình yên.

 

Sáng sớm, trong toà nhà tổng thống, trong phòng phó tổng TÌM thống, Hoắc Kỳ Ngang gần đây mát ngủ nghiêm trọng, dẫn đến hai mắt nỗi lên tia máu. Nhưng đối với công việc, anh lại không hề sơ suất. Hôm nay anh lại chuẩn bị dùng ca phê để chống đỡ. Anh nói với nữ trợ lý: “Lấy cho tôi một ly cà phê.”

 

“Thưa ngài, mỗi ngày ngài đều uống ba ly cà phê, như vậy không tốt cho dạ dày. Ngài có muốn uống trà không?”

 

“Cho tôi cà phê.” Hoắc Kỳ Ngang nói.

 

“Vâng.” Nữ trợ lý gật đầu, đau lòng thay anh.

 

Mấy ngay nay anh đều ở trong biệt thự, buổi tối anh thu dọn rất nhiều đồ lúc trước của Kỷ An Tâm, định trả lại cho cô.

 

Giới hạn của anh chỉ cần cô lựa chọn cuộc sống thuộc về cô thì anh sẽ không làm phiền cô nữa. Mà cô lựa chọn ở cạnh Trầm Duệ thì anh cũng chỉ có thể chịu đựng, chúc phúc cô.

 

“Tiểu Thụy, chuẩn bị đưa đồ sau cốp xe tới một nơi cho tôi, đưa tận tay cho một người.”

 

“Vâng ngài nói đi ạ.”

 

“Tới công ty của Kỷ An Tâm, tìm cô ấy, đưa hộp mà tôi đã chuẩn bị sẵn này cho cô ấy.” Hoắc Kỳ Ngang rất muốn tự đi, nhưng thân phận của anh sẽ gây ra rắc rối cho cô.
 
Chương 1276


“Vâng! Tôi đi ngay.” Lý Thụy cũng biết, mấy ngày nay nguyên nhân mà phó tổng thống mắt ngủ chính là vì Kỷ An Tâm tiểu thư này.

 

Lý Thụy vừa rời đi thì Hoắc Minh đi tới phòng làm việc của ` Hoắc Kỳ Ngang. Gần đây ông già đi mấy phần, nhưng ánh sáng trong đôi mắt tràn đầy dã tâm lại không hề biến mát.

 

Ông ta ngồi xuống, nhìn con trai đang ngồi trên ghế, ông ta giống như nhượng bộ một bước: “Được, Kỳ Ngang, ba không nhận công trình này nữa. Chúng ta cũng đừng có làm khó nhau, nhưng ba muốn con đồng ý với ba một chuyện.” Ánh mắt Hoắc Minh lộ vẻ kiên quyết.

 

“Chuyện gì?” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh nhìn bó.

 

Yêu cầu mà Hoắc Minh đưa ra là: “Dùng người của ba, đừng đổi người.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe xong thì gần như không cần suy nghĩ, liền từ chối: “Chuyện này con đã toàn quyền giao lại cho Phương Kỳ Vinh tiếp quản rồi. Con sẽ không tham gia vào bất kỳ quyết định nào cả.”

 

“Con… với quyền lực của con thì tuyệt đối có thể làm được.”

 

Hoắc Minh hơi tức giận mà nhìn anh. Ông ta đã nhượng bộ tới bước này rồi, ông ta cũng hy vọng con trai có thể nhường ông ta một bước.

 

Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh mà nhìn ba đang vô cùng tức giận: “Quyền lực của con không phải là làm chuyện phạm pháp thay ba. Nếu như ba đẩy con lên vị trí này thì con chỉ làm chuyện con nên làm.”

 

“Con… Tốt lắm. Ba dạy ra một người con trai tốt. Ba có phải nên thấy tự hào không?” Hoắc Minh tức giận mà tự giễu.

 

Sự thất vọng hiện lên trong mắt Hoắc Kỳ Ngang, thế giới nội tâm của ba anh đã trở nên hơi méo mó vì đắm chìm trong quyền lực, tất cả mọi thứ đều lấy lợi ích của bản thân làm trọng.

 

“Ba, nếu ba muốn, con có thể thay ba viết đơn xin nghỉ hưu sớm.” Hoắc Kỳ Ngang nói với ba anh.

 

Hoắc Minh tức giận trừng mắt nhìn anh: “Ai nói tao sắp nghỉ hưu? Tao còn trẻ, về hưu cái gì, mày không chịu giúp tao thì thôi, coi như tao không có đứa con trai là mày.”

 

Sau đó, Hoắc Minh ậm ừ bỏ đi, Hoắc Kỳ Ngang nhìn bóng lưng của ba mình mà nhíu mày, trái tim đã thủng lỗ chỗ rồi, một mặt là mất đi người mình yêu, mặt khác là sự uy hiếp của tình thân, anh chỉ có thể đủ sức giữ một thứ.

 

Có khoảnh khắc người sắt đá cũng không chống đỡ được, nhưng anh không muốn thể hiện ra.

 

Lý Thụy mang theo lời chào đã chuẩn bị sẵn của Hoắc Kỳ Ngang đến công ty của Kỷ An Tâm. Sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, anh đi đến văn phòng chính, hỏi người ở đó: “Xin chào, xin hỏi văn phong của Kỷ tổng ở đâu?”

 

“Anh tìm phó tổng sao? Phó tổng không có ở công ty.”

 

“Oh! Cô ấy không đến làm việc sao?”

 

“Chị ấy…” Nhân viên lập tức che miệng, không dám nói nhảm mà chỉ chỉ tay: “Đi hỏi trợ lý của chị ấy!”

 

Lý Thụy hơi nhíu mày, cầm chiếc hộp đi đến bàn của Hướng Nguyệt.

 

“Xin chào, cô là trợ lý của Kỷ tổng đúng không?”

 

Hướng Nguyệt ngay lập tức đứng lên: “Vâng, là tôi, xin hỏi anh là ai?”

 

“Tôi đang thay mặt sếp gửi đồ cho Kỷ tổng. “

 

“Ai là sếp của anh!”

 

“Điều này không thể nói.” Lý Thụy mỉm cười.

 

Mặc dù Hướng Nguyệt chưa nhìn thấy anh, nhưng phong thái chính trị trong anh vẫn khiến Hướng Nguyệt đoán được lờ mờ.

 

Cô đột nhiên nghiêng người, trầm giọng hỏi Lý Thụy: “Xin lỗi, anh có phải là người của phó tổng thống không?”

 

Lý Thụy không ngờ nữ trợ lý này lại đoán được, nên hơi gật đầu: “Kỷ tổng có ở đây không?”

 

Hốc mắt Hướng Nguyệt lập tức đỏ lên, cô cắn môi nói: “Kỷ tổng, chị ấy…”

 

“Có chuyện gì với cô ấy sao?”

 

Hướng Nguyệt lập tức đi đến trước cửa phòng làm việc của Kỷ An Tâm, mở cửa để anh vào: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”

 

– Lý Thụy bước vào, đặt đồ xuống đất và nói với Hướng Nguyệt: “Đây là đồ ngài phó tổng thống trả lại cho Kỷ tổng. Cô nhận nó thay cho Kỷ tổng đi!”

 

Hướng Nguyệt đã không nghe tin gì từ Kỷ An Tâm trong ba ngày qua, cô rất lo lắng. Bây giờ, cuối cùng cô cũng đã tìm được người có thể giúp đỡ. Liệu phó tổng thống có thể cứu Kỷ tổng không?

 

“Thưa anh, anh có thể chuyển lời giúp Kỷ tổng của chúng tôi không! Rất quan trọng.”
 
Chương 1277


“ÒI Câu gì?” Lý Thụy tò mò hỏi.

 

“Kỷ tổng của chúng tôi bị bắt vào trong đồn cảnh sát đã ba ngày chưa được thả.”

 

Lý Thụy lập tức sửng sốt vài giây: “Cái gì? Kỷ tổng bị bắt? Đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Công ty của chúng tôi đã bị báo cáo vì hoạt động bất hợp pháp. Thật ra, nó không liên quan gì đến Kỷ tổng của chúng tôi.

 

Đó là do giám đốc khác làm. Bây giờ cô ta bỏ trốn, chị ấy đã bị bắt và thầm vấn. Anh nói với ngài phó tổng thống giúp Kỷ tổng với ạ.”

 

Lý Thụy suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi! Tôi sẽ báo cáo việc này với ngài ấy.”

 

Ngay sau khi Lý Thụy rời đi, Hướng Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

 

Lý Thụy ra khỏi đó, lập tức lái xe về toà nhà tổng thống.

 

Hoắc Kỳ Ngang xử lý tài liệu, Lý Thụy bước nhanh vào, gõ cửa nói: “Thưa ngài, tôi có chuyện muốn báo cáo với ngài.”

 

“Làm sao vậy?” Hoắc Kỳ Ngang không ngắng đầu lên nói.

 

“Đó là về Kỷ An Tâm tiểu thư. Tôi nghe trợ lý của cô ấy nói cô ấy đã bị bắt vào đồn cảnh sát.”

 

Bút ký của Hoắc Kỳ Ngang lập tức trượt xuống, anh vội ngắng đầu: “Cậu nói cái gì? Nói rõ ràng.”

 

“Hôm nay khi tôi giao đồ tới, tôi nghe trợ lý của cô ấy nói rằng vì công ty của Kỷ An Tâm tiểu thư có hoạt động bất hợp pháp nên cảnh sát đang theo dõi. Một trong những giám đốc đã bỏ chạy, họ bắt được Kỷ An Tâm tiểu thư. Theo như trợ lý của cô ấy nói, việc không có gì liên quan đến cô ấy, nhưng cô ấy vẫn đang bị điều tra.”

 

“Việc đó đã xảy ra khi nào?”

 

“Hình như là ba ngày trước.”

 

Hoắc Kỳ Ngang sắc mặt thay đổi, đã ba ngày? Cô ấy bị bắt vào đồn cảnh sát ba ngày? Hoắc Kỳ Ngang thở gấp, nói với anh ta: “Lập tức tìm xem cô ấy đang ở đồn cảnh sát nào?”

 

“Vâng.” Lý Thụy vội vàng kiểm tra.

 

Khuôn mặt của Hoắc Kỳ Ngang thay đổi, trong đầu anh chỉ toàn là chuyện Kỷ An Tâm bị giam giữ, cô bị giam ở đồn cảnh sát ba ngày, cô đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.

 

Trầm Duệ đang làm gì vậy? Anh ta đã tìm cách để bảo lãnh cô ra ngoài chưa? Tại sao lại để cô ở trong phòng giam lạnh lẽo?

 

Lúc này, trong phòng tạm giam, Kỷ An Tâm hắt hơi máy cái liên tục, đầu óc cô hơi choáng váng, ba ngày qua, cô rất lo sợ, cộng thêm không được giữ ấm và không ăn nỗi, cô đã bị giày vò đến gầy cả người.

 

Tuy nhiên, cảnh sát đã không bắt được Tưởng Y San, vì vậy cô chỉ có thể tiếp tục bị giam giữ với tư cách là người vi phạm chính, bởi vì vấn đề này đã liên quan đến tội hình sự.

 

Kỷ An Tâm sờ lên trán, chính cô cũng rất sốc, trán rất nóng.

 

Kỷ An Tâm hỏi nhân viên bảo vệ: “Xin chào, tôi có chút không khoẻ, tôi có thể đến bệnh viện không?”

 

“Không khoẻ chỗ nào.”

 

“Hình như tôi bị sốt.”

 

“Chờ một chút! Cục trưởng của chúng tôi không có ở đây, chúng tôi cần phải ký, đợi ngài ấy trở về rồi tính sau.”

 

Kỷ An Tâm quay đầu có chút choáng váng, cô phải tiếp tục ngồi xuống, ôm đầu chờ đợi.

 

Trong toà nhà tổng thống, quan hệ cỉa Lý Thụy cũng rất rộng, lập tức phát hiện ra nơi Kỷ An Tâm đang bị giam giữ, Hoắc Kỳ Ngang cầm chiếc áo vest trên lưng ghế bước nhanh ra ngoài, Lý Thụy cũng nhanh chóng đi theo.

 

Ẫ Đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đến thẳng đồn cảnh sát.

 

Một giờ sau tới nơi, Hoắc Kỳ Ngang đi tới không chào hỏi, phó cục trưởng tiếp đón anh, nghe tin anh đến bảo lãnh Kỷ An Tâm, anh ta rất ngạc nhiên.

 

“Ngài phó tổng thống ngồi đợi một chút, tôi sẽ kiểm tra xem Kỷ An Tâm có thể được tại ngoại hay không.”

 

“Tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ.” Hoắc Kỳ Ngang không đợi được thêm giây nào.

 

“Được, bên đây.”

 

Hoắc Kỳ Ngang đi theo một cảnh sát, đi tới trước một dãy phòng bảo vệ, đẩy cửa bước vào một văn phòng dưới tầng, không có điều hòa, trong hành lang tràn ra một luồng ớn lạnh, khiến người ta cảm giác được sự lạnh lẽo, nắm đấm của Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên nắm chặt.
 
Chương 1278


Tới phòng thứ năm, viên cảnh sát gõ cửa bước vào, Hoắc Kỳ Ngang hơi cúi xuống, bóng dáng cao lớn bước vào, liền nhìn thấy một cánh cửa có hàng rào sắt bên cạnh phòng bảo vệ thô sơ, một bóng người cuộn tròn sau cánh cửa.

 

Kỷ An Tâm sốt cao, sau một hồi thiêu đốt cô đến mê man, nhóm cảnh sát chỉ tưởng cô buồn ngủ nên ngủ rồi, không thèm để ý tới. Hoắc Kỳ Ngang bước nhanh ra cửa, băng qua cánh cổng sắt, nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn bên trong, anh khó có thể tin được người phụ nữ này chính là Kỷ An Tâm, mái tóc dài xõa rối tung, trông không rõ biểu cảm.

 

“An Tâm!” Anh khẽ gọi.

 

Kỷ An Tâm nghe thấy có người gọi cô, giọng nói quen thuộc khiến cô nghĩ đó là ảo giác.

 

Sao anh lại tới đây? Trong lúc cô đang ngắn ngơ, cô nghe thấy một khẩu lệnh: “Mở cửa.”

 

“Thưa ngài phó tổng thống, chúng tôi không có quyền thả tù nhân.”

 

“Cô ấy không phải là tù nhân, cô ấy không phạm tội.” Hoắc Kỳ Ngang nói với giọng trầm và chắc chắn, dùng thân phận của mình để bảo đảm cho cô.

 

Viên cảnh sát lập tức mở cửa, nghe thấy tiếng mở cửa, Kỷ An Tâm ngắng đầu có phần nặng nề, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Kỳ Ngang đang đứng ngoài lan can, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.

 

Kỷ An Tâm đột nhiên bối rối và xấu hổ, cô không ngờ mình lại bị anh nhìn thấy trong hoàn cảnh như vậy nên quay mặt đi chỗ khác.

 

Sau khi cánh cửa mở ra, Hoắc Kỳ Ngang lập tức xông vào, ôm lấy Kỷ An Tâm đang ngồi ở mép giường: “An Tâm, em thế nào?”

 

Người Kỷ An Tâm như một cái bếp lò, trong lòng Hoắc Kỳ Ngang sợ hãi, nghiến răng nghiền lợi nói: “Cô ấy bị bệnh, các anh sao còn nhốt cô ấy được?”

 

: : Các nhân viên cảnh sát sửng sốt, Hoắc Kỳ Ngang bé Kỷ An Tâm bước ra và nói với Lý Thụy: “Đưa đến bệnh viện ngay lập HữG:.

 

“Ngài phó chủ tịch.”

 

“Nếu có chuyện gì, nói cảnh sát trưởng đến gặp tôi, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”

 

Hoắc Kỳ Ngang buông lời, bế Kỷ An Tâm sải bước ra khỏi cửa.

 

Khi đi ra ngoài, ánh mặt trời làm chói mắt cô, Kỷ An Tâm không nhìn thấy ánh mặt trời đã mấy ngày, cô không thể mở mắt vì đau, cô áp mặt vào vòng tay của người đàn ông.

 

Trái tim của Hoắc Kỳ Ngang rất đau, anh ôm chặt lấy cô, bước lên xe.

 

Hoắc Kỳ Ngang ôm cô, nói với Lý Thụy: “Đến bệnh viện gần đây ngay lập tức.”

 

“Thưa ngài, ngài phải chú ý tới thân phận của mình, chúng ta tới đến bệnh viện Hoàng gia được không?”

 

“Được rồi! Mau lên, cô ấy đang sốt cao.” Hoắc Kỳ Ngang nói với Lý Thụy.

 

Bàn tay chạm vào trán Kỷ An Tâm, thực sự rất nóng.

 

“Sao anh lại ở đây?” Kỷ An Tâm yếu ớt nói, dựa vào vai anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang càng tức giận: “Dặp chuyện như vậy, tại sao

 

Kỷ An Tâm đầu óc choáng váng, hơi ấm trong xe, cùng với bờ vai rộng của người đàn ông, mấy đêm nay cô không ngủ được nhiều, nên cô nhắm mắt ngủ thiếp đi trong tiếng trách móc thì thầm của người đàn ông.

 

Hoắc Kỳ Ngang vừa trách móc xong, cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô, thì thấy cô nhắm mắt thở nhẹ, đã ngủ rồi.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức vươn tay sờ trán cô, anh vô thức vươn tay kéo cỗ áo ra cho cô, để không làm cô nóng hơn.

 

“Ư!” Kỷ An Tâm duỗi tay ra và nắm tay anh trong khi cô đang mơ hồ, ôm nó vào lòng, như thể nó khiến cô cảm thấy an toàn.

 

Hoắc Kỳ Ngang nắm trái tay cô, môi mỏng khẽ hôn lên tóc, kiểu hôn tự nhiên này là thói quen của anh.

 

Lý Thụy đến bệnh viện nhanh nhất có thể, Hoắc Kỳ Ngang bế Kỷ An Tâm sải bước về phía bệnh viện, có người nhận ra thân phận của anh liền nhanh chóng dẫn đường, dẫn Hoắc Kỳ Ngang đến một phòng khám.

 

Bác sĩ ngay lập tức đo nhiệt độ cơ thể của Kỷ An Tâm, là 39 độ, gần 40 độ.

 

“Ngài phó tổng thống, tôi sẽ thực hiện các biện pháp hạ nhiệt ngay lập tức, ngài ra bên ngoài đợi một lát.”

 

Hoắc Kỳ Ngang gật đầu, lo lắng nhìn Kỷ An Tâm mặt đỏ bừng trên giường, ra khỏi phòng kiên nhẫn chờ đợi.

 

: Bác sĩ đã truyền nước cho Kỷ An Tâm, đồng thời yêu cầu nữ y tá làm mát cơ thể cho Kỷ An Tâm để cố gắng hạ sót cho cô.
 
Chương 1279


Hoắc Kỳ Ngang ngồi ngoài cửa đợi nửa tiếng, còn yêu cầu Lý Thụy lập tức điều tra công ty của Kỷ An Tâm, vi phạm pháp luật ra sao, tình hình nghiêm trọng thế nào.

 

Kỷ An Tâm bị đánh thức bởi hành động của cô y tá, cô mở mắt ra và thấy cô y tá đang kiên nhẫn lau cổ và cánh tay cô hết lần này đến lần khác, cô cảm động cảm ơn.

 

Cô y tá cười với cô: “Thưa chị, chị đã ồn hơn chưa?”

 

“Tôi cảm thấy khá hơn rồi.” Sau đó, Kỷ An Tâm ngồi dậy, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

 

“Người đã đưa tôi đến đây đâu rồi?” Kỷ An Tâm nhớ rằng Hoắc Kỳ Ngang đã đưa cô đến.

 

“Ò! Ý chị là ngài phó tổng thống? Ngài ấy đang đợi bên ngoài.”

 

Trái tim Kỷ An Tâm hơi rung lên, anh còn ở đó không?

 

“Chị có cần tôi gọi ngài phó tổng thống vào không?” Y tá hỏi cô.

 

Kỷ An Tâm lắc đầu, bây giờ cô tóc tai rối bù, rất thê thảm.

 

Tuy nhiên, sau khi y tá lấy đồ đi ra ngoài, lập tức một cánh tay bên ngoài rèm mở ra, Hoắc Kỳ Ngang bước vào.

 

Kỷ An Tâm đang truyền dịch, không có chỗ nào che giấu, cô chỉ có thể rũ mắt xuống không nhìn anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngồi bên cạnh cô, lúc này ngoài sự đau khổ, trong mắt anh không còn chút cảm xúc nào, huống chỉ là cười trước sự xấu hỗ của cô bây giờ.

 

“Lẽ ra em phải nói với anh từ trước.” Hoắc Kỳ Ngang quở trách, nếu cô chịu nói sớm thì đã không phải chịu khổ thế này “Việc của tôi, không tiện làm phiền ngài.” Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, chỉ là phát hiện mỗi lần không tiện phiền đến anh, cuối cùng đều phải nhờ đến.

 

“Chuyện của em là của anh.” Đôi mắt của Hoắc Kỳ Ngang sâu sắc khóa chặt cô: “Tại sao Trầm Duệ lại không bảo lãnh cho em tại ngoại?” Đây là lần bất mãn thứ hai của Hoắc Kỳ Ngang.

 

Bây giò anh đã giao cô cho Trầm Duệ chăm sóc, tại sao anh ta lại không chăm sóc tốt cho cô? Để cô ấy bị oan ức như vậy?

 

Trong mắt Kỷ An Tâm hiện lên một tia hoảng sợ, cô biết sự hiểu lầm lần trước khiến anh nghĩ rằng cô và Trầm Duệ đang bên nhau.

 

Hoắc Kỳ Ngang yên lặng nhìn cô, anh lập tức nắm chặt tay: “Sau này anh có thể làm những gì anh ta không thể làm cho em.”

 

Kỷ An Tâm mím môi cười khổ: “Cảm ơn.”

 

Lời nói vô cùng khách sáo, Hoắc Kỳ Ngang nghe thấy, đầu tim đập loạn nhịp, vươn tay nắm lấy tay cô: “Anh không quan tâm em chọn ở bên ai, trong lòng anh, em là quan trọng nhát.”

 

Kỷ An Tâm giật tay lại, nhưng cô không biết đó là do sức khoẻ yếu, sau hai lần giật tay lại cô không còn sức lực, đành để anh nắm lấy.

 

“Có cần anh gọi Trầm Duệ đến không?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi cô, thật ra anh không muốn, nhưng anh lo cô không thích nhìn thấy anh, nếu để Trầm Duệ đến sẽ khiến cô vui hơn, anh sẽ làm.

 

Sắc mặt Kỷ An Tâm hơi lạ, cô vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đâu, nếu anh có việc phải đi, mình tôi ở đây cũng được.”

 

Một nụ cười xẹt qua đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang, có chút vui mừng: “Anh không sao, có thể ở bên em.”

 

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, anh liếc nhìn là Lý Thụy, cầm lên nghe: “Thế nào?”

 

Lý Thụy nói lại hết những gì anh ta nắm được, Kỷ An Tâm nhìn anh nhíu mày khi nghe điện thoại, cô có linh cảm rằng đó là về công ty của cô. Sau khi Hoắc Kỳ Ngang nghe Lý Thụy báo cáo, cất máy đi, ngẳng đầu nhìn Kỷ An Tâm.

 

Kỷ An Tâm ngay lập tức phủ nhận: “Tôi không làm chuyện này.”

 

Không hiểu sao, cô không muốn người đàn ông này nhầm cô với một người phụ nữ vô lương tâm vì tiền.

 

Hoắc Kỳ Ngang an ủi: “Đừng lo lắng, anh không nghi ngờ em, anh biết em là người ngay thẳng tốt bụng, ít nhất sẽ không làm những việc phạm pháp.”

 

Kỷ An Tâm thở dài, mấy ngày nay cô thật sự chịu đủ rồi, cô tự trách bản thân, không can thiệp vào hành vi của Tưởng Y San, đã khiến công ty gặp rắc rồi.

 

“Đùng lo lắng, anh sẽ giúp em chuyện của công ty, sẽ không gây phiền phức cho công ty của em.” Hoắc Kỳ Ngang ôn nhu nói.

 

Kỷ An Tâm nhướng mắt, giờ phút này cô thật sự cảm thấy mình bất lực nhất trong 5 năm qua, với lại, nơi cô có thể dựa vào lại chính là anh.

 

“Cảm ơn.” Trong lòng Kỷ An Tâm biết ơn.

 

Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang, thứ anh muốn không phải là báo ơn, mà là muốn cho cô biết anh sẵn sàng giúp đỡ cô, nhất định phải coi như lẽ đương nhiên.

 

Sự việc của công ty Kỷ An Tâm vẫn đang tạm thời yên ổn, nhưng nếu Kỷ An Tâm còn không ra mặt, công ty sẽ rơi vào cảnh hỗn loạn. Khi vấn đề này bị lộ ra, công ty sẽ thực sự mắc tai tiếng.
 
Chương 1280


Tưởng Y San vẫn đang bị truy bắt, trưa hôm nay đã có tin của cô ta, hóa ra là Tưởng Y San đang trốn ở một thị trần ở một đất nước xa lắc vì sợ hãi, bởi vì sau khi kiểm tra vài cuốn hộ chiều, tìm thấy tên cô ta dùng khi xuất ngoại, mới tìm thấy được dấu vết của cô ta.

 

Bây giờ, cảnh sát đang liên lạc với cảnh sát địa phương, bắt giữ Tưởng Y San trong thời gian sớm nhát.

 

Tưởng Y San đang ở nước ngoài xa xôi, đã nghe ngóng được thông tin, khi cô ta chuẩn bị lên máy bay một lần nữa chạy sang các nước khác, cô ta đã bị cảnh sát địa phương giam giữ.

 

Tại bênh viện, Kỷ An Tâm đã truyền dịch xong, cơn sốt đã hạ xuống thành một cơn sốt nhẹ, được Hoắc Kỳ Ngang bảo lãnh tại ngoại, Kỷ An Tâm có thể về nhà và nghỉ ngơi.

 

Kỷ An Tâm ngồi xe của Hoắc Kỳ Ngang tới trước tiểu khu, khi cô xuống xe, Hoắc Kỳ Ngang có chút lo lắng đi theo.

 

Kỷ An Tâm sửng sốt nói với anh: “Anh mau vào trong xe, về đi!”

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cô, trong mắt lóe lên một tia hy vọng, cô lo lắng cho an nguy của anh sao?

 

“Có cần anh đưa em lên không?”

 

“Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi có thể tự lên được.” Kỷ An Tâm nói xong, xách túi đi về nhà.

 

Hoắc Kỳ Ngang lên xe và quan sát cô, tiếp theo đó, anh cần tìm hiểu kỹ về công ty của Kỷ An Tâm, cố gắng hết sức giúp đỡ cô.

 

Tuy nhiên, trong công ty của Kỷ An Tâm từ lâu đã có kẻ không an phận, họ đã đem tình hình nội bộ công ty của Kỷ An Tâm cho một hãng phương tiện truyền thông trực tuyến và nhận được một khoản tiền. Công ty truyền thông sắp đưa thông tin ra, đang sắp xếp lại các bài báo.

 

Kỷ An Tâm trở về nhà, cô nhóc còn đang đi học, ba mẹ có lẽ là đang đi dạo.

 

Kỷ An Tâm gội đầu và tắm rửa, rửa sạch những ấm ức trong ba ngày, cô thay một bộ váy sạch sẽ ngồi trên sofa bên ban công, chìm vào một dòng cảm xúc chưa từng có.

 

Cô mở email, hộp thư của cô ấy sắp nỗ tung. Nhiều người trong số đó là một số khách hàng, một số của Kiều Trì, và còn những email công việc.

 

Kỷ An Tâm gọi điện thoại cho Kiều Trì, anh ta cũng vô cùng kinh hãi, hỏi Kỷ An Tâm tại sao Tưởng Y San lại mắc phải sai lầm như vậy.

 

Kỷ An Tâm chỉ có thể chịu đựng, cô nhớ rằng cô đã nói rõ với Kiều Trì rằng Tưởng Y San đã vi phạm pháp luật, tuy nhiên, Kiều Trì khi đó đã nói là lợi ích là quan trọng nhát.

 

Giờ mọi việc vỡ lở, Kiều Trì lại đổ hết lỗi cho cô, Kỷ An Tâm không còn gì để nói.

 

Bây giờ, điều quan trọng nhất là xem liệu có thể giữ được công ty hay không.

 

Kỷ An Tâm nhanh chóng nhận được cuộc gọi từ cảnh sát.

 

Tưởng Y San đang ở trên máy bay bị tạm giữ để về nước, vụ án có thể sớm được xét xử.

 

Bây giờ, cấp dưới của Tưởng Y San từng người thẩm vấn, cảnh sát đã thu thập được đầy đủ bằng chứng, tất cả những hành vi này đều là tội riêng của Tưởng Y San, Kỷ An Tâm chỉ bị buộc tội cấp trên giám sát không tốt.

 

So với tội trạng của Tưởng Y San, cô chỉ là người bị liên can.

 

Muộn một chút, cô nhóc đã về, Kỷ An Tâm đã biến mắt vài ngày, cô hạnh phúc nhất khi thấy ba mẹ và con gái của mình không bị ảnh hưởng.

 

“Mami, mami đã ở đâu vậy?”Giọng nói non nót của cô bé hỏi.

 

“Mẹ đi công tác, mẹ xin lỗi vì đã không gọi cho Hiểu Hiểu.”

 

“Mẹ, con không trách mẹ đâu, bà ngoại nói mẹ vất vả rồi, mẹ đều là vì con.” Cô bé hiểu chuyện nói.

 

Hai mắt Kỷ An Tâm đỏ hoe ngay lập tức, cô ôm chặt lấy cô nhóc, hôn lên má vài cái: “Bé ngoan, mẹ thật hạnh phúc.”

 

Đến tối Kỷ An Tâm vẫn lo lắng không biết ba mẹ mình đã nghe được điều gì, may mắn thay, ba mẹ cô thường sống như những người bình thường, không để ý đến những thứ trên mạng, họ vẫn bình tĩnh nói những chuyện vụn vặt.

 

Kỷ An Tâm ôm con gái ngủ, kể xong câu chuyện thì cô bé ngủ, Ờ Kỷ An Tâm nghiêng người chống khuỷu tay xuống, dưới ánh đèn, cô nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của con gái, trong đầu toàn là hình bóng Hoắc Kỳ Ngang.

 

Hoáắc Viện đang giữ bí mật cho cô, không bao giờ nói với Hoắc gia về danh tính của con gái cô.

 

Bây giờ, cô cảm thấy lòng mình đang mềm đi từng chút một, không còn vững vàng như trước, có lẽ là do gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.

 

Trong thời gian này, điều cô cảm nhận sâu sắc nhất chính là tình cảm của người đàn ông dành cho cô, cô nghĩ rằng sau 5 năm mối quan hệ giữa hai người sẽ không còn mãnh liệt nữa.

 

Thế nhưng, cô cũng có thể cảm thấy rằng, cho dù cô có chống lại việc anh tiếp cận như thế nào, thì cũng đã có những dấu hiệu rạn nút.
 
Chương 1281


Trong lòng Kỷ An Tâm hỗn loạn và phức tạp, cô không biết tương lai phải đối mặt với người đàn ông này như thế nào, làm thế nào để con gái cô và anh nhận nhau.

 

Nhưng cô thực sự buồn ngủ, ôm con gái vào lòng, yên tâm màngủ.

 

Tưởng Y San bị bắt vào đồn cảnh sát vào lúc nửa đêm, bởi vì Hoắc Kỳ Ngang đang theo dõi vụ việc này, nên cảnh sát đã tiến hành xử lý ngay vụ án, ngay trong đêm trước khi Tưởng Y San kịp định thần, họ đã bắt đầu tra hỏi gắt gao.

 

Tưởng Y San lương tâm cắn rứt, từng bước đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát, cô ta không còn cách nào khác là nhận tội.

 

Hơn nữa, cô ta thừa nhận tất cả đều là ý của mình, không vì lợi ích của công ty, chỉ muốn đứng đầu về hiệu suất, thậm chí cô ta còn bỏ tiền ra để mời người tới.

 

Cảnh sát đã giao cho bộ phận pháp lý, xem xét lại lần cuối và hình phạt cuối cùng được đưa ra đối với Kỷ An Tâm.

 

Sáng sớm.

 

Kỷ An Tâm đang ngủ mê man thì chuông điện thoại reo, cô mở mắt ra thì con gái cô đã được ba mẹ đón và đưa đi học mà không đánh thức cô.

 

“Alo, Tiểu Nguyệt.” Kỷ An Tâm bắt máy.

 

“Kỷ tổng, không ổn rồi. Chuyện của công ty chúng ta đã bị báo chí chỉ trích.”

 

Kỷ An Tâm lập tức kinh ngạc ngồi dậy: “Sao thế được?”

 

“Có thể ai đó đã tiết lộ với giới truyền thông chuyện này! Bây giờ công ty của chúng ta đã lên hotsearch, tất cả đều là những bình luận ác ý.” Hướng Nguyệt bát lực nói.

 

Kỷ An Tâm vuốt một nắm tóc dài, bây giò đúng là gay to, vả lại, cô còn đang sốt nhẹ.

 

Sau khi đứng dậy uống vài viên thuốc hạ sốt, cô nhận được điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang.

 

Đứng trước khung cửa sổ cao, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền vào tai cô: “Em cứ thoải mái đi, Tưởng Y San đã thú nhận rồi, tất cả đều là trách nhiệm của mình cô ta, chỉ là xử phạt em và công ty. Cách xử phạt thế này, em có chấp nhận không?”

 

Kỷ An Tâm nghe xong nói: “Chấp nhận.”

 

“Tưởng Y San có lẽ bị kết án tù. Anh đã xem bài báo về công ty em sáng nay, em không cần phải lo lắng về điều đó, em chỉ cần làm những việc em nên làm.”

 

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Trái tim vẫn còn hỗn loạn của Kỷ An Tâm vừa rồi, không hiểu sao lại trở nên bình tĩnh vì lời nói của anh.

 

Cô phải mạnh mẽ đối mặt với tất cả những chuyện này, cùng lắm là thiết lập lại mối quan hệ tin tưởng đã mát, kiếm lời ít hơn, làm nhiều việc thiện.

 

“An Tâm, em ổn rồi chứ? Hết sốt chưa?” Hoắc Kỳ Ngang quan tâm hỏi “Cảm ơn anh, tôi đã khỏe hơn rồi, hôm khác tôi sẽ mời anh đi ăn.” Kỷ An Tâm chủ động mời, bởi vì người đàn ông này đã giúp cô rất nhiều.

 

Hoắc Kỳ Ngang vui mừng nở nụ cười: “Được! Bất cứ lúc nào cũng được.”

 

“Đợi tôi xử lý xong hết việc gần đây đã được không?”

 

“Không vấn đề gì. “

 

“Được, vậy tôi cúp máy trước, đến công ty một chuyến.” Kỷ An Tâm nói.

 

, “Được rồi, đi đi! Lái xe cần thận.” Hoắc Kỳ Ngang dặn dò.

 

“Ừm!” Kỷ An Tâm đáp lại và cúp điện thoại.

 

Nắng ấm tràn qua cửa sổ, như hôn lên khuôn mặt của cô vậy, trái tim của Kỷ An Tâm ngập tràn ánh nắng và hơi thở ấm áp, lúc này, những cảm xúc đẹp đẽ đó lại tràn ngập trong tim cô.

 

Đây là lần đầu tiên cô và Hoắc Kỳ Ngang có một cuộc điện thoại êm đềm như vậy sau 5 năm, họ không thể quay lại như người yêu, ít nhất họ cũng giống như bạn bè.

 

Kỷ An Tâm thấy nếu cô từ bỏ việc ghét một ai đó, tim cô cũng sẽ không quá mệt mỏi, không còn quá khổ đau.

 

Đôi khi, tha thứ cho người khác thực chất là tha thứ cho chính mình.

 

Kỷ An Tâm lái xe đi thẳng tới công ty, công ty vốn đã rất hỗn loạn, các nhân viên đang tụ tập bàn tán, có lẽ họ không ngờ Kỷ An Tâm lại xuất hiện đột ngột khiến họ sửng sốt.

 

Kỷ An Tâm bước vào, ánh mắt quét qua văn phòng rộng lớn, lập tức tất cả nhân viên đều trở về vị trí của mình, vẻ uy nghiêm trong mắt Kỷ An Tâm vẫn còn đó, cô bước đến vị trí chính giữa, hắng giọng nói: “Khó khăn của công ty đã qua. Tôi có trách nhiệm rất lớn khi để xảy ra sự việc như vậy. Qua sự việc này, chúng ta phải ghi nhớ điểm giới hạn của công ty trong công việc sau này, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Tưởng Y San đã phải chịu án tù, còn công ty chúng ta cũng bị thiệt hại nặng nề. Đây là bài học, mong mọi người ghi nhớ.”

 

Sau khi Kỷ An Tâm nói xong, cô bước vào văn phòng như thường lệ, nói với Hướng Nguyệt: “Mang cho tôi một tách cà phê.
 
Chương 1282


Khi thấy các nhân viên khác lại đứng nhìn nhau, cô hét lên: “Mọi người, chúng ta hãy làm việc! Nếu ai có bất kỳ câu hỏi nào, có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào.”

 

Kỷ An Tâm quay lại văn phòng và nhận được cuộc gọi từ Kiều Trì. Lần này giọng điệu của Kiều Trì rất bình tĩnh. Có lẽ anh ta đã nắm được thông tin rồi. Anh ta chỉ mong Kỷ An Tâm có thể duy trì hoạt động bình thường của công ty ở đây, khoản phạt của công ty sẽ do quỹ công ty chỉ trả.

 

Sau khi Kỷ An Tâm cúp điện thoại, cô lập tức nhận được cuộc gọi của Trầm Duệ, đầu dây bên kia giọng điệu của Tràm Duệ vừa vội vàng vừa quan tâm: “An Tâm, em không sao chứ? Anh vừa mới biết chuyện về công ty của em. Em có bị liên can gì không?”

 

Kỷ An Tâm lúc này mới nở nụ cười: “Trầm Duệ, cảm ơn anh, em không sao, chỉ bị cảnh cáo và phạt.”

 

“Thật không? Vậy thì tốt. Làm anh sợ chết khiếp, cứ lo em cũng sẽ bị liên can giam giữ.”

 

“Em ổn, đừng lo lắng.” Kỷ An Tâm an ủi.

 

“Anh đang đi công tác, chờ anh về.”

 

“Anh cứ yên tâm công tác! Em bên này không sao.” Kỷ An Tâm nói với anh. Cô và Trầm Duệ có thể là bạn tốt, nhưng họ không thể giống như tình yêu, không thể chạm tới tim cô.

 

Kỷ An Tâm cúp điện thoại đã là buổi trưa, cô kêu Tưởng Nguyệt đi lấy những món như bánh mì, ăn xong cô lại vùi đầu vào đống email, lúc này điện thoại của cô vang lên.

 

Cô cầm lên nhìn qua, thấy là Hoắc Kỳ Ngang, hơi giật mình, nhưng vẫn cứ bắt máy “Alo.”

 

“Anh vừa nhận được tin công ty của em đã bị phạt, khoảng 5 triệu nhân dân tệ, chắc bên em có thể chấp nhận được.”

 

“Cảm ơn anh, tổng bộ nói rằng tất cả tiền phạt sẽ do công ty chịu.”

 

“Em đã uống thuốc chưa?”

 

“À ừm! Chưa.” Kỷ An Tâm bận quá nên quên mắt.

 

“Mau uống thuốc đi, đừng để công ty giữ lại được, nhưng sức khoẻ lại suy sụp.”

 

“Tôi không yếu đuối vậy đâu.” Kỷ An Tâm đáp lại.

 

“Vậy sao? Trong mắt anh, em luôn là người phụ nữ cần được che chở.” Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang đầy vẻ cưng chiều.

 

Trái tim Kỷ An Tâm hơi nghẹn lại, cô không thể cưỡng lại người đàn ông này nói những lời yêu thương.

 

“Tôi cúp máy trước, tôi phải đọc email.”

 

“Được, anh đợi em mời đi ăn tối.”

 

Kỷ An Tâm không khỏi bật cười: “Đừng lo! Tôi sẽ không quên.”

 

“Vậy thì anh yên tâm rồi.”

 

Nói xong, hai người đều không cúp điện thoại, Kỷ An Tâm có chút ngượng ngùng, vừa định cúp máy, một câu nói vội từ đầu bên kia truyền đến: “An Tâm, anh yêu em.”

 

Nói xong đầu bên kia cúp máy trước, Kỷ An Tâm đang cầm điện thoại, khuôn mặt xinh xắn vô tình đỏ bừng lên, người đàn ông này nói vậy để làm gì chứ?

 

Trong biệt thự riêng, sắc mặt Hoắc Minh ảm đạm ngồi trên sofa, những người ngồi xung quanh đều là những người có thế lực trong bè cánh của ông ta, lúc này mấy người này đều đang than thở về những chuyện vừa rồi .

 

“Anh Hoắc, anh nói xem lúc trước chúng tôi giúp anh nhiều như vậy, đưa con trai anh đến vị trí đó. Chúng tôi được gì chứ?

 

Chẳng phải là mong được thuận lợi hơn một chút! Bây giờ đừng nói là thuận lợi, còn là bị trấn áp. Không thể thê thảm hơn.”

 

“Đúng vậy! Tôi không yêu cầu gì cả, ít nhất cho chúng tôi tham gia dự án này! Chúng tôi đã đợi dự án này bao lâu rồi, ngày ngày nhờ cái nọ tìm cái kia, mệt muốn chết, nhưng cuối cùng vẫn là làm đồ cưới cho người đi. Chúng tôi không phục!”

 

“Anh Hoắc, hôm nay tốt nhất nên cho chúng tôi một câu trả lời.

 

Chúng tôi chẳng đòi hỏi nhiều, không thể để cho chúng tiêu phí nhiều như vậy một cách vô ích chứ!”

 

Hoắc Minh nhìn đám người dưới trướng mình từng người than thở, trong lòng cũng rất khó chịu, phiền muộn, nghiến răng nghiền lợi nói: “Các cậu cứ bình tĩnh, tôi sẽ tìm cách.”

 

“Anh Hoắc, anh xem, có phải năng lực của Kỳ Ngang không đủ không? Anh xem có cần nhân cơ hội đổi người khác không?”

 

Có người lập tức đưa ra ý kiến này.

 

Hoắc Minh nghe xong, lập tức trừng mắt nhìn hắn: “Cậu nói cái gì? Còn dám nghỉ ngờ khả năng của con trai tôi?”
 
Chương 1283


“Không dám không dám, tôi đã nói như vậy, dù gì ban đầu chúng ta đều thương lượng đưa con trai anh lên, chỉ vì được lợi cho tất cả chúng ta!”

 

Mặc dù Hoắc Minh rất tức giận với hành động của con trai mình, nhưng cũng không cho phép người khác phủ nhận con mình, chỉ là không giúp gì được cho bọn họ, nhưng về mặt chính trị của anh rất xuất sắc.

 

“Các cậu đều chờ tin của tôi đi! Chuyện này còn chưa xong, tôi tìm con trai tôi bàn bạc, về hết đi!” Hoắc Minh xua xua tay, bảo bọn họ rời đi.

 

Lúc này trong phòng làm việc của phó tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang cầm một danh sách những người dưới trướng ba anh, sau khi Hoắc Kỳ Ngang lập danh sách, anh đưa cho Lý Thuy bên cạnh: “Hành động theo kế hoạch của tôi.”

 

“Thưa ngài, ngài có chắc chắn muốn làm điều này không? Ngài có biết hậu quả của việc làm này không?” Lý Thụy lo lắng nhìn anh.

 

“Tôi biết, tôi đã chờ đợi kết quả này rồi.” Hoắc Kỳ Ngang với ánh mắt kiên định nói: “Chỉ có tôi mới có thể làm được việc này.”

 

“Nếu ngài làm chuyện này, mối quan hệ giữa ngài và ba ngài có thể sẽ hoàn toàn tan vỡ.”

 

“Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không thể để ông ấy phạm sai làm lần nữa, tôi cũng không thể mềm lòng thêm.” Hoắc Kỳ Ngang nhắm mắt lại: “Đi đi! Cứ điều tra, điều tra xong cho tôi kết quả luôn. “

 

Lý Thụy gật đầu: “Rõ.”

 

“Đội ngũ lần này đều do tôi đích thân chọn ra, họ đều là người của tôi. Các cậu cứ yên tâm mà làm, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.” Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang như thanh gươm bén, chặt đứt mọi rào cản phía trước.

 

Lúc này, trong mắt Lý Thụy ánh lên vẻ sùng bái, cầm tài liệu trong tay, xoay người rời đi. Một trận chiến bí mật lặng lẽ bắt đầu.

 

Trong công ty của Kỷ An Tâm, cô đã ký xong hợp đồng nộp phạt. Lần này sự việc coi như đã hoàn toàn khép lại, nhưng vì danh tiếng bên ngoài của công ty cô đã bị hạ thấp nên đơn đặt hàng của công ty gần như giảm toàn bộ, cho dù đã tuyên bố việc này là hành vi cá nhân của Tưởng Y San, nhưng nó vẫn gây ra những tổn thất không thể khắc phục được đối với danh tiếng của công ty.

 

Vì triển vọng của công ty không tốt nên cũng khiến nhiều nhân viên muốn nghỉ việc.

 

Đội ngũ của Tưởng Y San đã bị Kỷ An Tâm xử lý, lúc này, quy mô của công ty đã thu hẹp ngay lập tức.

 

Mặc dù Kỷ An Tâm có chút khó khăn, nhưng cô phải cố gắng tiếp tục, quyết định làm lại từ đầu.

 

Vì đơn đặt hàng của công ty ế ẩm, công việc của Kỷ An Tâm cũng có điều chỉnh, ngược lại cô có nhiều thời gian hơn.

 

h Trước đây công ty có rất nhiều đơn đặt hàng, khiến cô về nhà vẫn phải làm thêm giờ, giờ cô có nhiều thời gian rảnh rỗi, mùa đông đến rồi, báo cáo tổng kết năm nay cũng khá ổn. Ít nhất trước khi Tưởng Y San tới, công ty đang trong trạng thái đạt lợi nhuận rất cao.

 

Kỷ An Tâm mặc một chiếc áo len kaki cao cổ và váy đen ôm ngang hông. Dáng người mảnh mai khiến cô trông như một người mẫu thời trang, vô cùng xinh đẹp.

 

Trong công ty, cô vẫn như một nữ thần trong mắt các nhân viên nam, cô như một đoá hoa trên đỉnh cao không thể với tới.

 

Trong lòng Kỷ An Tâm chưa bao giờ quên lời hứa kia, đó là một bữa ăn cô nợ Hoắc Kỳ Ngang. Cô muốn trả cho xong.

 

Kỷ An Tâm cầm điện thoại lên, nghĩ đi nghĩ lại, liền gửi đi một tin nhắn: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đi ăn tôi.

 

Kỷ An Tâm không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ trả lời ngay lập tức, có điều, người đàn ông đã trả lời bằng một cuộc điện thoại.

 

Kỷ An Tâm sửng sốt trước cuộc gọi của anh, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhắc máy: “Alo!”

 

“Tối nay anh rảnh.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm giọng đáp.

 

“ÒI Được rồi, để tôi đặt nhà hàng! Anh thường dùng cơm ở đâu?” Kỷ An Tâm nghĩ đến thân phận của anh, nên không phải nhà hàng nào cũng có thể mời được anh tới.

 

Trước đây công ty có rất nhiều đơn đặt hàng, khiến cô về nhà vẫn phải làm thêm giờ, giờ cô có nhiều thời gian rảnh rỗi, mùa đông đến rồi, báo cáo tổng kết năm nay cũng khá ổn. Ít nhất trước khi Tưởng Y San tới, công ty đang trong trạng thái đạt lợi nhuận rất cao.

 

Kỷ An Tâm mặc một chiếc áo len kaki cao cổ và váy đen ôm ngang hông. Dáng người mảnh mai khiến cô trông như một người mẫu thời trang, vô cùng xinh đẹp.

 

Trong công ty, cô vẫn như một nữ thần trong mắt các nhân viên nam, cô như một đoá hoa trên đỉnh cao không thể với tới.

 

Trong lòng Kỷ An Tâm chưa bao giờ quên lời hứa kia, đó là một bữa ăn cô nợ Hoắc Kỳ Ngang. Cô muốn trả cho xong.

 

Kỷ An Tâm cầm điện thoại lên, nghĩ đi nghĩ lại, liền gửi đi một tin nhắn: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh đi ăn tôi.

 

Kỷ An Tâm không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ trả lời ngay lập tức, có điều, người đàn ông đã trả lời bằng một cuộc điện thoại.
 
Chương 1284


Kỷ An Tâm sửng sốt trước cuộc gọi của anh, cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhắc máy: “Alo!”

 

“Tối nay anh rảnh.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia trầm giọng đáp.

 

“ÒI Được rồi, để tôi đặt nhà hàng! Anh thường dùng cơm ở đâu?” Kỷ An Tâm nghĩ đến thân phận của anh, nên không phải nhà hàng nào cũng có thể mời được anh tới.

 

“Miễn là yên tĩnh chút là được.”

 

“Nhưng với thân phận của anh không cần phải tránh đi sao?”

 

Kỷ An Tâm là vì lo cho an toàn của anh.

 

“Cần.” Người đàn ông ở đầu dây bên kia đáp.

 

Kỷ An Tâm hơi lo, có chút khó khăn nói: “Đã vậy, vậy sao tôi mời được anh đi ăn được?”

 

“Em có thể không cần mời anh đi ăn tối, em chỉ cần nấu cho anh một bữa tối cũng được, đến nhà anh.” Người đàn ông xem ra đã có sắp xếp sẵn rồi.

 

Kỷ An Tâm khẽ liếc đôi mắt đẹp của cô: “Cái gì? Tới nhà của anh?”

 

“Đúng! Về nhà anh nấu cho anh một bữa ăn, thấy sao?”

 

“Tôi ..” Kỷ An Tâm do dự, nếu đi ăn nhà hàng thì không sao, nhưng nếu đến nhà anh, không phải ở một mình với anh sao?

 

Cô lo lắng và sợ hãi, ngay cả khi cô không biết sao lại lo lắng, sợ điều gì.

 

“Gần đây anh có làm một số việc, cần phải kín tiếng, nên ít ra ngoài ăn! Quyết định vậy đi! Tối nay em mua đồ đến nhà anh để nấu.” Hoắc Kỳ Ngang đã đưa ra quyết định.

 

Tim Kỷ An Tâm không khỏi thắt lại một chút, công việc hiện tại của anh quả thực là một mục tiêu rất lớn, đồng thời cũng rất nguy hiểm.

 

“Được rồi!” Kỷ An Tâm thở dài, cô chỉ có thể làm thế, không thể để anh gặp nguy hiểm!

 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia có vẻ như đang nở nụ cười hài lòng: “Em nấu món gì, anh ăn món đó.”

 

“Tôi sẽ liệu rồi mua.” Kỷ An Tâm trả lời: “Nhà anh còn thiếu thứ gì?”

 

“Xem ra cái gì cũng thiếu, đã lâu không nấu ăn, có cần anh nhờ trợ lý đến giúp không?”

 

“Không cần, tôi sẽ tự mua.” Kỷ An Tâm nói.

 

“Được rồi! Tối nay gặp lại, anh làm việc đây.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong liền cúp điện thoại.

 

Kỷ An Tâm cầm điện thoại ngây người ra một hồi, cô đột nhiên nghĩ có một việc phải làm, chính là nhanh chóng lập danh sách những đồ cần mua, tránh mua thiếu mắt thứ gì làm ảnh hưởng tới bữa tối.

 

Kỷ An Tâm mát nửa tiếng đồng hồ mới lên xong danh sách đồ cần mua, sau khi lập xong một danh sách dài, cô không khỏi cười thầm, cô nhàn rỗi vậy sao?

 

Khoảng 3 giờ chiều, Kỷ An Tâm đến một siêu thị lớn gần đó, bắt đầu đẩy một chiếc xe đẩy, bắt đầu mua những thứ cần mua theo danh sách.

 

Đây là thời gian nhàn nhã và tự tại, không vội vã, đi giữa các kệ hàng hóa rực rỡ, thời gian mua sắm, thực sự rất tốt đẹp.

 

Kỷ An Tâm đang nghiêm túc chuẩn bị cho bữa tối hôm nay.

 

Kỷ An Tâm gọi điện cho mẹ lúc năm giờ.

 

“Mẹ, buổi tối con không về nhà ăn cơm.”

 

“ỪI Đi ăn với ail Với Trầm Duệ hả?” Giọng của mẹ cô đầu ở dây bên kia truyền đến, rất tò mò.

 

“Dạ! Bạn bè ạ.” Ánh mắt Kỷ An Tâm có chút chột dạ.

 

“Không phải Trầm Duệ chứ! Mấy ngày nay không gặp, khi nào mời thằng bé về nhà dùng bữa!”

 

“Mẹ, quan hệ giữa Trầm Duệ và con không phải như mẹ nghĩ, chúng con chỉ là tình bạn trong sáng, mẹ đừng lo nghĩ nhiều.”

 

Kỷ An Tâm giải thích với mẹ.

 

“An Tâm, Trầm Duệ không tệ! Con còn kén chọn gì với cậu ấy chứ? Hay trong lòng con vẫn chưa quên được người đàn ông đó? Mẹ không đồng ý con qua lại với nó nữa đâu, năm đó nó đã làm những gì, ba nó làm gì con.” Trong giọng điệu của mẹ cô, có sự bất mãn vô cùng lớn đối với Hoắc Kỳ Ngang.

 

Một tia chua xót thoáng qua trong mắt Kỷ An Tâm: “Mẹ, mẹ chăm sóc Hiểu Hiểu giúp con, con sẽ cố về sớm.”

 

“Được rồi! Con cũng nên kết bạn nhiều hơn. Con cũng không còn nhỏ nữa. Cũng nên lo dần được rồi, không phải Trầm Duệ cũng không sao, chỉ cần con thích, mẹ đều chấp nhận.” Sau đó, mẹ cô không quên nói thêm: “Ngoại trừ Hoắc Kỳ Ngang, ngay cả khi bây giờ nó là phó tổng thống, mẹ cũng phản đối.”
 
Chương 1285


“Vâng mẹ, con cúp máy trước đây.” Kỷ An Tâm vội vàng đáp lại, đẩy xe hàng, vô định dạo quanh siêu thị, suýt chút nữa quên mắt mình phải mua gì nữa. Rất hoang mang.

 

Sự phản đối của mẹ không phải là không có lý, Hoắc Minh khi đó quả thực quá đáng, làm đau lòng ba mẹ, họ mới phản đối tới vậy.

 

Kỷ An Tâm thở dài, tình hình hiện tại có vẻ còn phức tạp hơn 5 năm trước.

 

Cô nghĩ, sau khi nấu xong bữa tối nay cho người đàn ông này, sau này hai người mạnh ai người ấy sống!

 

Sau khi Kỷ An Tâm mua đủ, cô bước tới trước xe bỏ vào, ngồi trong xe gọi điện cho Hoắc Kỳ Ngang, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng trả lời.

 

“Alol”

 

“Anh có nhà không? Tôi từ trung tâm thương mại qua luôn.”

 

“Có ở nhà, đến đây đi!” Người đàn ông đầu dây bên kia cũng rất coi trọng bữa ăn tối nay.

 

Xe của Kỷ An Tâm ngay lập tức rời trung tâm thương mại, đi thẳng về nhà anh.

 

Gặp đúng giò cao điểm nên cô phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới tới được cửa nhà anh, chiếc xe thể thao của Kỷ An Tâm từ từ tiến vào sau cánh cửa sắt mở ra cho cô.

 

Vào đến sân, đã thấy người đàn ông mặc vest, dáng người cao ráo, đứng đợi cô dưới ánh nắng chiều mùa đông.

 

Kỷ An Tâm trong lòng chấn động, bởi vì 5 năm trước, cô thường thấy cảnh ấy.

 

Anh đang đứng ở cửa như một pho tượng đẹp trai đang đợi cô, khi cô quay lại, bất kể thứ gì đang cầm trên tay, anh sẽ cầm lấy ngay. Kỷ An Tâm dừng xe và mở cửa, người đàn ông đã đến trước mặt cô, mỉm cười với cô hỏi: “Em mua những gì vậy?”

 

Kỷ An Tâm mở cốp, Hoắc Kỳ Ngang hai tay nhắc hai chiếc túi nặng trĩu lên.

 

Kỷ An Tâm xách túi nhẹ hơn, theo sau anh bước vào phòng khách, Hoắc Kỳ Ngang đặt đồ lên bàn bếp ngoài trời, anh quay lại đón đồ từ tay cô, Kỷ An Tâm tránh qua một bên: “Không nặng.”

 

Hoắc Kỳ Ngang đi tới trước bình nước, cầm lấy một cốc nước ấm, đưa cho cô: “Uống nước đi.”

 

Kỷ An Tâm quả thật rất khát, cô cầm lấy uống một hơi, vừa uống vừa nâng cỏ tay lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã sáu giờ, có thể bắt đầu nấu được rồi. Sau khi Kỷ An Tâm đặt cốc xuống, cô bắt đầu lấy đồ trong túi ra.

 

“Em không cần nghỉ ngơi chút sao?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi cô.

 

“Không cần, tôi không mệt, nấu sớm một chút vậy!” Kỷ An Tâm nói xong, tiếp tục mang rau và đồ dùng bếp trong túi ra.

 

Hoắc Kỳ Ngang đến giúp đỡ, đứng bên cạnh cô, cô lấy ra thứ gì anh đều đón lấy rồi đặt cẩn thận.

 

Trái tim Kỷ An Tâm có cảm giác như muốn se lại, bởi vì cảnh tượng này được lặp lại y như 5 năm trước.

 

Vì vậy, đây là lý do tại sao cô sợ đến đây, cô sợ nhớ lại những sự kiện đã qua ở đây, bởi vì với cô, những ký ức này giếng như nọc độc lan tỏa trong tâm trí, cô sợ rằng mình sẽ lại phải lòng người đàn ông này một lần nữa.

 

Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang cũng rất chừng mực, anh trân trọng từng phút từng giây ở bên cô, giống như giờ phút này, cô ở bên cạnh anh, anh cũng mãn nguyện rồi Sau khi Kỷ An Tâm sắp xếp mọi thứ xong, Hoắc Kỳ Ngang không khỏi khen ngợi: “Em đúng là mua không thiếu thứ gì thật này.

 

“Tôi đã lập ra một danh sách vì sợ mua sót.” Kỷ An Tâm nói thật.

 

Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Xem ra em cũng coi trọng bữa cơm này giống anh.”

 

Kỷ An Tâm quay đầu lại liếc nhìn anh: “Anh đã giúp tôi, đây cũng là việc mà tôi nên làm.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nhún vai, nói: “Anh làm điều này một cách tự nguyện. Em không cần phải báo đáp gì cả, miễn là em đừng mãi xa cách với anh như vậy.”

 

Kỷ An Tâm giả vờ như không nghe thấy, cô đang cắt vài gói gia vị vào trong tủ, bởi vì hơi cao, cô cần phải nhón chân, cả vòng eo thon thả quyến rũ, vì động tác này, dáng người của cô được phô bày hoàn hảo.

 

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông bên cạnh nuốt nước miếng ngay lập tức, không cần đo cũng biết eo cô thon thả đến cỡ nào.

 

Sau khi Kỷ An Tâm sắp xếp xong mọi thứ, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau cô, cô lập tức quay đầu lại nhìn.

 

“Anh đang nhìn gì vậy?” Kỷ An Tâm hỏi một cách phòng bị.

 

Hoắc Kỳ Ngang không thể không bật cười trước phản ứng này của cô: “Em sợ gì?”

 

Kỷ An Tâm chỉ nghĩ anh thật nhàm chán, cô chống hông, nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào. Hoắc Kỳ Ngang nhìn cách ăn mặc trang điểm cần thận của cô, mà lại sẵn lòng nấu ăn cho anh, anh cảm thấy rất dễ thương.
 
Chương 1286


Kỷ An Tâm đi tới túi xách, cầm lấy một sợi dây buộc tóc, tùy ý cuộn một mái tóc dài xoăn ra sau, những sợi tóc phủ lơ thơ bên tai càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô.

 

Tim Hoắc Kỳ Ngang chợt rung động, có một sự thôi thúc khiến anh không tự chủ được, anh bước tới sau lưng cô, Kỷ An Tâm không biết anh sẽ làm gì, hai tay người đàn ông vòng qua eo cô, cằm anh đặt lên vai.

 

“Anh… buông ra.” Kỷ An Tâm lập tức bị sự thân mật của anh làm cho căng thẳng.

 

Hoắc Kỳ Ngang không buông ra, ngược lại ôm chặt hơn, ngây ngốc nói: “Không buông.”

 

Kỷ An Tâm có chút khó chịu: “Anh muốn ăn cơm tối không?”

 

“Có! Anh muốn ăn em… nấu.” Hoắc Kỳ Ngang nói nốt, nếu không, ý tứ sẽ rất mơ hồ.

 

Kỷ An Tâm nghe ra, anh ta làm vậy là có chủ đích, cô giãy dụa: “Hoắc Kỳ Ngang, không được như vậy, nếu không, tôi sẽ không làm.”

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng sợ cô chạy mắt nên đành phải buông tay, bất lực đứng bên cạnh, nheo mắt nhìn cô.

 

Kỷ An Tâm bình tĩnh nhìn anh, đối mặt với anh, cô cảnh cáo nói: “Tôi đối với anh chỉ là cảm thấy cảm kích, anh đừng nghĩ nhiều, tôi có thể báo đáp anh, hoặc là trả anh bằng vật chát.

 

Hoắc Kỳ Ngang cong môi lắc đầu: “Đối với anh sự báo đáp tốt nhất, chính là em để ý tới anh, không cự tuyệt anh.” Kỷ An Tâm quay đầu lại: “Bây giò tôi không ghét anh, chúng ta có thể lựa chọn làm bạn.”

 

Hoắc Kỳ Ngang sắc mặt hơi thay đổi, lập tức trầm giọng phản bác: “Anh không muốn làm bạn.”

 

Kỷ An Tâm cười: “Được rồi! Vậy thì làm người lại”

 

h : Hoặc Kỳ Ngang lập tức có chút khó chịu nhìn chăm chăm cô: “Anh muốn là gì của em, trong lòng em biết rõ nhát.”

 

Kỷ An Tâm lập tức ngưng cười, xoay người, thu dọn bát đĩa bắt đầu làm, nói với anh: “Tôi cần một chút thời gian, anh có thể đi nghỉ ngơi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang đi tới bên cạnh cô: “Anh không nghỉ, anh sẽ giúp em.”

 

“Không cần.” Kỷ An Tâm từ chối.

 

Hoắc Kỳ Ngang mặc kệ, ở lại bên cạnh cô, Kỷ An Tâm vo gạo và bỏ vào nấu, người đàn ông này đang thuần thục nhặt rau, Kỷ An Tâm nhìn lại, hình ảnh anh đã xắn tay chiếc áo sơ mi trắng, cần thận nhặt rau khiến cô sững người trong vài giây.

 

Sau khi bình tĩnh lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô âm thầm nóng bừng lên.

 

Kỷ An Tâm đi đến bên cạnh anh, cầm lấy rau đã rửa sạch và bắt đầu thái rau.

 

Hoắc Kỳ Ngang ở bên cạnh cô giúp đỡ, khi không có việc gì thì ở bên cạnh ngắm nhìn cô, tuy nhiên, sự hợp tác của họ có vẻ rất thành thục, Hoắc Kỳ Ngang có thể nhìn thấu điều cô muốn trong giây tiếp theo. Đưa cho cô những gia vị mà cô muốn.

 

Cảm giác này khiến nhịp tim của Kỷ An Tâm không ổn định, suy nghĩ vẫn vơ, khi Kỷ An Tâm đang cắt rau, vì lơ đãng nên cô cảm thấy đầu ngón giữa bên trái bị đau.

 

; “Á…” Kỷ An Tâm đau đớn lằm bẩm, cúi đầu xuống, dao cắt vào ngón tay cô.

 

Tuy rằng chỉ là một vét thương nhỏ, máu vẫn chảy ra, trong mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên vẻ thương xót, anh lập tức cầm ngón tay cô qua xối nước rửa. Kỷ An Tâm bình tĩnh, nhưng người đàn ông nói với cô: “Em cứ xối nước, anh đi lầy băng gạc qua.”

 

Kỷ An Tâm gật đầu, chẳng máy chốc Hoắc Kỳ Ngang đã cầm hộp cứu thương lại, anh cầm chắc ngón tay bị thương của cô, lấy một miếng bọt biển cầm máu đặt lên, sau khi cầm máu, anh dùng gạc mềm quấn lại cho cô, băng bó kỹ.

 

Kỷ An Tâm khi thấy người đàn ông này đang nghiêm túc băng bó vết thương nhỏ cho cô, đôi mắt cô đột nhiên ươn ướt, đôi mắt rũ xuống che giấu cảm xúc.

 

Khi ngẳng đầu lên, nước mắt đã bị cô giấu đi, cô lại trở lên bình tĩnh lạnh lùng.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn ngón tay bị băng bó, anh ngắng đầu lên, thương xót nhìn cô: “Em đi nghỉ ngơi đi! Để anh nấu.”

 

Kỷ An Tâm giật mình, lắc đầu nói: “Tôi không sao, tôi nấu được.”

 

“Khoe mạnh cái gì? Ngồi xuống cho anh.” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên bá đạo quát.

 

Kỷ An Tâm sửng sốt vài giây, sau đó nhíu mày nói: “Vậy tôi giúp anh!”

 

l ý Hoắc Kỳ Ngang vươn tay ôm lấy vai cô dẫn cô đi về phía ghế sofa, Kỷ An Tâm có chút không nói nên lời liền bị người đàn ông kéo đến bên cạnh ghé sofa, hai tay anh ấn một cái, cô ngồi xuống. Khuôn mặt tuần tú ngay lập tức cúi xuống, ghé sát vào cô.

 

Kỷ An Tâm bắt giác nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, hơi thở cô nghẹn lại, mở to mắt sợ hãi.

 

Khóe miệng Hoắc Kỳ Ngang khẽ nhéch lên, thay vì hôn lên môi cô, anh lại hôn nhẹ lên trán cô: “Ngoan ngoãn chờ đi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom