Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1287


Một bữa cơm vốn là do Kỷ An Tâm làm đầu bếp chính nhưng cuối cùng lại rơi vào tay Hoắc Kỳ Ngang, Kỷ An Tâm ngòi trên sofa, nghe tiếng người đàn ông đang nấu cơm ở trong bếp, cô có chút chán nản mà ôm trán.

 

Như vậy thì chẳng phải bữa ăn này vẫn do anh mời à?

 

Màn đêm bên ngoài lặng lẽ buông xuống, Kỷ An Tâm ngồi trên ghế sofa. Mọi thứ xung quanh vẫn giống hệt 5 năm trước, không có gì thay đổi. Ngay cả chiếc ghế sofa này đã cũ rồi vậy mà người đàn ông này cũng không thay cái mới. Những bức tranh trên tường cũng đều là những bức cũ, một trong số đó là bức tranh thủ công mà cô và anh cùng hoàn thành trong một chuyến du lịch ngay sau khi cô tốt nghiệp đại học.

 

Khung hình cũng do người đàn ông này mua vật liệu về tự đóng. Lúc này, những chuyện cũ tràn ngập trong tâm trí Kỷ An Tâm, còn có âm thanh nấu ăn của người đàn ông.

 

Cô nhắm mắt lại. Dường như bây giờ vẫn là một đêm 5 năm trước, cô cười cười náo náo, còn anh thì cưng chiều cô.

 

Ngay vào lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên: “Có thể ăn cơm rồi!”

 

Kỷ An Tâm mở mắt ra, nhìn thấy món ăn bày sẵn trên bàn, cô đứng dậy. Tài nấu nướng của người đàn ông này không hề suy giảm, mùi thơm của món ăn khiến cho người khác không khỏi cảm thấy thèm thuồng.

 

Kỷ An Tâm cảm thấy bụng thật sự rất đói, cảm giác có thể ăn được hai bát liền. Thấy Hoắc Kỳ Ngang đang dọn bếp, cô liền chuẩn bị đi lấy bát đũa.

 

Hoắc Kỳ Ngang phát hiện cô muốn sang đây, bèn lập tức xoay người gọi cô lại: “Em cứ ngồi đó đi, để anh làm.”

 

Kỷ An Tâm đành phải khoanh tay đứng nhìn anh bận rộn, cô cắn môi hỏi: “Bữa ăn này có tính không đây?”

 

Hoắc Kỳ Ngang quay đầu lại, ném vấn đề trở về cho cô: “Em quyết định đi.”

 

Lương tâm của Kỷ An Tâm vẫn không thể cho phép, dù sao bữa cơm này cũng là do anh nấu, cô chỉ có thể thở ra một hơi: “Được rồi! Không tính, lần sau tôi sẽ mời anh một bữa khác.”

 

Hoắc Kỳ Ngang tất nhiên rất vui, anh cởi tạp dề, bưng chén cơm đi tới. Kỷ An Tâm được đối xử như một đứa trẻ vậy. Cảnh tượng này thường xuyên xảy ra trong nhà cô.

 

Cô thường phải cho con gái mình ăn cơm như vậy.

 

Mà giờ đây, cô đã được vào vai của một cô con gái.

 

Kỷ An Tâm cầm chén cơm, nói lời cảm ơn xong cũng không khách sao nữa. Bởi vì cô thực sự rất đói bụng.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn chăm chú cô ăn thức ăn, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi: “Có ngon không?”

 

Kỷ An Tâm gật gật đầu: “Ừm! Ngon.”

 

Hoắc Kỳ Ngang không khỏi đắc thắng cười lên, anh cũng bắt được hai bát liền. Thấy Hoắc Kỳ Ngang đang dọn bếp, cô liền chuẩn bị đi lấy bát đũa.

 

Hoắc Kỳ Ngang phát hiện cô muốn sang đây, bèn lập tức xoay người gọi cô lại: “Em cứ ngồi đó đi, để anh làm.”

 

Kỷ An Tâm đành phải khoanh tay đứng nhìn anh bận rộn, cô cắn môi hỏi: “Bữa ăn này có tính không đây?”

 

Hoắc Kỳ Ngang quay đầu lại, ném vấn đề trở về cho cô: “Em quyết định đi.”

 

Lương tâm của Kỷ An Tâm vẫn không thể cho phép, dù sao bữa cơm này cũng là do anh nấu, cô chỉ có thể thở ra một hơi: “Được rồi! Không tính, lần sau tôi sẽ mời anh một bữa khác.”

 

Hoắc Kỳ Ngang tất nhiên rất vui, anh cởi tạp dề, bưng chén cơm đi tới. Kỷ An Tâm được đối xử như một đứa trẻ vậy. Cảnh tượng này thường xuyên xảy ra trong nhà cô.

 

Cô thường phải cho con gái mình ăn cơm như vậy.

 

Mà giờ đây, cô đã được vào vai của một cô con gái.

 

Kỷ An Tâm cầm chén cơm, nói lời cảm ơn xong cũng không khách sao nữa. Bởi vì cô thực sự rất đói bụng.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn chăm chú cô ăn thức ăn, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi: “Có ngon không?”

 

Kỷ An Tâm gật gật đầu: “Ừm! Ngon.”

 

Hoắc Kỳ Ngang không khỏi đắc thắng cười lên, anh cũng bắt _ Kỷ An Tâm không khỏi cười tự giễu: “Vậy thì ba anh có đồng ý không? Anh nghĩ ông ta sẽ cho phép chúng ta ở cùng nhau sao?”

 

“Đây là chuyện của anh, không ai có thể can thiệp vào cả.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nói với giọng điệu chắc nịch.

 

Ánh mắt Kỷ An Tâm trầm xuống, khiến người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô.
 
Chương 1288


Hoắc Kỳ Ngang không tháy cô trả lời, anh khẽ thở dài: “Không vội, chúng ta từ từ tính.”

 

Kỷ An Tâm đã ăn no rồi, cô đặt đũa xuống, nói: “Tôi đi trước đây.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức đứng dậy, khi cô cầm lấy túi, anh vươn tay nắm cỗ tay cô, thấp giọng cầu xin: “Đừng đi, ở lại với anh.”

 

Kỷ An Tâm để túi xách xuống, liếc nhìn đồng hồ: “Tám giờ rưỡi tôi sẽ về.”

 

Mà bây giờ, đã hơn bảy giờ rưỡi rồi.

 

Hoắc Kỳ Ngang không thể cầu xin thêm nữa, cô có thể ở lại thêm chút nữa anh đã rất vui rồi.

 

Hoắc Kỳ Ngang dọn dẹp chén dĩa trên bàn, Kỷ An Tâm muốn giúp nhưng Hoắc Kỳ Ngang không cho cô động vào.

 

Kỷ An Tâm đành ngồi trên ghế sofa, chọn một cuốn sách bên cạnh đề đọc.

 

Vừa lật sách ra thì đã lật phải một trang có kẹp một tắm ảnh.

 

Hơi thở của cô hơi nghẹn lại, bên trong tắm ảnh chính là hai người bọn cô. Hai gương mặt trẻ trung vừa mới ra trường, tươi trẻ đầy sức sống, cô đang ôm lấy cổ anh ngắng đầu nhìn anh, Hoắc Kỳ Ngang cúi đầu khẽ ngửi tóc cô. Bức ảnh này là do một người bạn cùng lớp giúp bọn cô chụp.

 

Kỷ An Tâm quấn lấy một nhúm tóc, cầm bức ảnh ngắm nghía.

 

Mà người đàn ông bên cạnh bồn rửa chén nhìn sang cô mấy lần, anh biết cô đang nhìn bức ảnh đó.

 

Bức ảnh đó là thứ quý giá nhất của anh. Lúc đọc sách anh thường thường lấy ra ngắm.

 

Trong bức ảnh đó, nụ cười của Kỷ An Tâm rất ngọt ngào đáng yêu, ánh mắt của cô cũng tràn đầy tình yêu.

 

Kỷ An Tâm đặt bức ảnh lại chỗ cũ, cũng không đọc sách nữa.

 

Cô có quá nhiều rối rắm trong lòng vậy nên cô nhất thời rơi vào trầm tư.

 

Hoắc Kỳ Ngang rửa chén xong ngồi xuống cạnh cô, cầm sách sang, lật ra tắm ảnh đó, dịu dàng ngắm nghía.

 

“Những bức ảnh này, anh còn giữa lại làm gì?” Kỷ An Tâm nói với anh, giọng điệu của cô có chút chua xót.

 

“Bức ảnh này có thể tiếp cho anh thêm sức mạnh, cho anh niềm tin, để anh có thể mạnh mẽ đối mặt với bắt cứ điều gì. Vì anh tin chắc rằng anh nhất định sẽ tìm lại em của lúc đó.”

 

“Anh nên đi viết thơ tình đi, biết đâu anh sẽ trở thành một nhà thơ vĩ đại đấy. “Kỷ An Tâm không chút tức giận trêu chọc anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang không khỏi bật cười: “Ừm, sau này anh sẽ viết cho em một bài thơ tình.”

 

Kỷ An Tâm bị anh chọc đến nỗi phải che miệng bật cười.

 

nhưng rất nhanh cô liền dừng lại.

 

Bởi vì cô không muốn tỏ ra thân thiện như vậy trước mặt người đàn ông này.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức nheo mắt, nghiêm túc nói: “Vậy thì tối nay anh sẽ bắt đầu viết! Anh sẽ cố gắng 1 tháng sau có thể xuất bản, sau đó đóng gói gửi cho em.”

 

Kỷ An Tâm nghĩ rằng anh ấy thực sự làm thật, lập tức lo lắng trừng anh: “Tôi không muốn.”

 

Hoắc Kỳ Ngang cười buồn: “Em sợ anh viết thơ tình cho em đến vậy sao?”

 

Kỷ An Tâm quay đầu lại nói: “Sợ chứ.”

 

Hoắc Kỳ Ngang đành phải tha cho cô: “Được rồi! Tha cho em đấy.”

 

Kỷ An Tâm có chút lo lắng trong bầu không khí lúc này, chuyện này không nên như vậy, cô nên rời đi thôi.

 

“Tôi về đây, Hiểu Hiểu cần phải tắm rửa.” Kỷ An Tâm tìm cớ muốn rời đi.

 

“Bác gái chắc sẽ giúp cô bé tắm thôi! Bây giờ vẫn còn sớm mà.”

 

Kỷ An Tâm lắc đàu, đứng dậy nói: “Tôi phải đi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang vội vàng đứng dậy, khi cô đưa tay định lấy chiếc túi, anh lập tức vươn tay kéo mạnh cánh tay cô. Kỷ An Tâm mang giày cao gót, bởi vì bị anh kéo mà đứng không vững.

 

Cô kinh hãi trừng lớn hai mắt, xoay người, ngã về phía người đàn ông. Hoắc Kỳ Ngang vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy cô.
 
Chương 1289


Lúc này, hai người đang xếp chồng đè lên nhau trên ghế sofa.

 

Kỷ An Tâm ở bên trên, Hoắc Kỳ Ngang ở bên dưới.

 

Khuôn mặt của hai người kề gần đến mức hơi thở như hoà quyện vào nhau. Kỷ An Tâm nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng đẩy người đàn ông ra để đứng dậy, thế nhưng, cánh tay rắn chắc của người đàn ông đã độc đoán vòng lấy eo cô.

 

“Đây là do em chủ động đấy nhé. “Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng lên tiếng.

 

“Không phải tôi cố ý. “Kỷ An Tâm gấp gáp giải thích.

 

Hoắc Kỳ Ngang trong mắt hiện lên ý cười nói: “Nhưng mà anh thích.”

 

“Anh buông tôi ra.” Kỷ An Tâm thấp giọng kêu, cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay anh.

 

Nhưng mà, cánh tay của đàn ông, với sức lực yếu ớt của cô thì không thể nào lay động được. Cô có chút vô lực, thấp giọng cầu xin: “Hoắc Kỳ Ngang, buông tay ra.”

 

Hoắc Kỳ Ngang không muốn buông ra, cũng không đành buông ra, ánh mắt anh cứ cách sát như vậy nhìn cô.

 

Mặc dù đã có quần áo ngăn cách, nhưng Kỷ An Tâm vẫn có thể cảm giác được gì đó. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đột nhiên đỏ bừng, khó chịu nói: “Hoắc Kỳ Ngang, anh mau buông tôi ra!”

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng không biết làm sao, người phụ nữ này có thể dễ dàng khiến anh sinh ra phản ứng, vì vậy anh chỉ có thể buông cô ra.

 

Kỷ An Tâm đứng dậy khỏi lòng anh, vội vàng chỉnh đốn lại quần áo, sau đó cầm túi xách muốn rời đi.

 

“Trên đường lái xe chậm một chút, về đến nhà thì gọi cho anh.”

 

Người đàn ông phía sau thấp giọng nói Kỷ An Tâm cầm túi bỏ đi mà không đáp lại.

 

Hoắc Kỳ Ngang bước đến bên cửa, nhìn thấy xe của cô lái ra ngoài, anh khẽ thở dài.

 

Có điều, đêm nay là một đêm tuyệt vời hiếm hoi đối với anh.

 

Xe Kỷ An Tâm lái rất chậm, bởi vì đầu óc cô bây giờ còn chưa tỉnh táo hẳn. Chuyện tối nay tiếp xúc với người đàn ông này, thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

 

Cô cho rằng mình có thể duy trì quan hệ bạn bè với anh ta, nhưng cô không ngờ rằng mình hoàn toàn không thể duy trì mối quan hệ thuần khiết với người đàn ông này. Bởi vì ánh mắt của người đàn ông này giống như một con sói, luôn đầy ý muốn xâm chiếm.

 

Kỷ An Tâm trở về nhà liền nhìn thấy con gái mình mặc một bộ đồ ngủ màu hồng đáng yêu nhảy nhót quanh phòng, dễ thương chết đi được. Kỷ An Tâm ôm lấy cô bé, hôn cô vài cái.

 

“Mami ơi, con có thơm không?” Cô bé áp má lên mặt cô, muốn được khen ngợi.

 

“Ừm! Con thật thơm. “Kỷ An Tâm cười khen ngợi cô.

 

Cô bé vui vẻ cười cong mắt. Cô bé tắm xong rất thích được khen thơm.

 

Kỷ An Tâm tắm xong đi ra, thay một bộ đồ ngủ, sau đó nói chuyện với mẹ. Nghe mẹ nói mẹ vừa làm quen được thêm mấy người bạn mới ở gần đây, còn có thể ra ngoài đó tám chuyện, nghe ngóng ít tin tức.

 

“Kỷ An Tâm, nghe nói toà nhà bên cạnh có một cô gái đã từng li hôn. Mẹ nghe nói cô ấy sắp kết hôn rồi. Hoàn cảnh của con với cô ấy cũng không khác nhau mấy, con cũng nên cân nhắc lại việc này xem xem.”

 

Kỷ An Tâm cười xử lý xong: “Mẹ, đây không phải là vấn đề con có cân nhắc hay không, mà là hiện tại con không có tâm trạng này.

 

– “Con nói kiểu gì vậy? Chẳng lẽ trong lòng con vẫn còn Hoắc Kỳ Ngang đó sao? Người ta bây giò là phó tổng thống rồi, chưa chắc sẽ để ý đến con đâu.” Theo giọng điệu của mẹ Kỷ, bà hoàn toàn không đồng ý với việc con gái mình nhai lại cỏ cũ(“).

 

(*) Nhai lại cỏ cũ: ý nói nối lại với người cũ Ánh mắt Kỷ An Tâm có chút đò đẫn: “Mẹ, mẹ đừng nói chuyện này nữa được không?”

 

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, vậy nói về Trầm Duệ thì sao?”

 

“Trầm Duệ rất tốt, nhưng con không có loại tình cảm ở phương diện kia với anh ấy. Nếu không, 5 năm qua, con sẽ không để anh ấy chờ đợi đến bây giờ.”

 

Mẹ Kỷ cạn lời, Kỷ An Tâm dẫn đề tài nói chuyện này đến ngỏ cụt rồi.

 

Kỷ An Tâm đưa con gái về phòng đi ngủ. Ngày mai lại là một ngày mới, bây giờ tình hình công ty cũng không tốt lắm, tuy nhàn rỗi nhưng trong lòng cô vẫn như cũ không ngừng cố gắng.

 

Sáng sớm, Hoắc Kỳ Ngang nhận được điện thoại của chị, bảo anh buổi tối về nhà ăn bữa cơm.

 

Hoắc Kỳ Ngang đồng ý, nhưng anh vẫn không quá muốn trở về. Vì anh đoán rằng nếu quay về anh sẽ lại cãi vã với ba mình, anh cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc sống như vậy.
 
Chương 1290


Hoắc Minh vẫn chưa dừng lại, ông ta muốn từ phương hướng khác đoạt chút lợi ích cho bản thân, nhưng ông ta lại phát hiện tiếng nói của ông ta bây giờ không còn được xem trọng nữa.

 

Ai cũng biết rằng không thể dựa vào ông ta được nữa, những người từng làm bạn với ông ta giờ đều trở nên lạnh nhạt và xa cách.

 

Hoáắc Minh biết rằng tất cả những điều này là do sự đàn áp gần đây của con trai mình, điều này tương phản rõ rệt với khí chất oai phong lẫm liệt trước đây của ông ta.

 

Hoắc Minh vì vậy giận dữ không thôi.

 

Toà nhà tổng thống, trong phòng làm việc của Hiên Viên Thần, Hoắc Kỳ Ngang đang ngồi ở phía đối diện, hai người bình tĩnh nói chuyện.

 

“Tôi tán thành kế hoạch của cậu, tuy sẽ có tổn thất nhưng mà lực lượng trấn áp tuyệt đối không được yếu. “Hiên Viên Thần trầm thấp nói.

 

“Tôi có một yêu cầu. “Hoắc Kỳ Ngang nói với anh.

 

*Nói đi!”Hiên Viên Thần nhìn sang.

 

“Sau khi chuyện này xong xuôi, xin ngài cho phép tôi được từ chức.” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh nói.

 

Hiên Viên Thần có chút kinh ngạc: “Tại sao lại muốn từ chức?”

 

“Tôi cảm thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”

 

“Được, xong chuyện này, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép năm, nhưng tôi không đồng ý với việc cậu từ chức.” Giọng nói của Hiên Viên Thần đầy trần định.

 

Hoắc Kỳ Ngang giương mắt nhìn người đàn cao quý nhất nước này: “Tại sao?”

 

Hiên Viên Thần nhướng mày, cười nói: “Bởi vì cậu rất thích hợp làm phó tổng thống nước chúng ta.”

 

“Nhưng đáng lẽ tôi không nên ở vị trí này.” Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu.

 

Hiên Viên Thần đứng dậy, vỗ vai anh, đáp lại lời anh như một người anh trai: “Kỳ Ngang, ở vị trí của tôi cô đơn lắm, rất hiếm khi có một người bạn hiểu tôi. Tôi hy vọng rằng, về sau ở đất nước này, cậu và tôi có thể cùng nhau chiến đấu, cùng nhau cố găng.”

 

Hoắc Kỳ Ngang lúc này cảm giác được một sứ mệnh lớn lao, anh nhẹ nhàng gật đầu.

 

Có lẽ sau khi giải quyết xong chuyện trong tay này, anh sẽ bị mắng rất nhiều, nhưng chỉ cần cây ngay không sợ chết đứng, anh có thể chịu đựng tất cả những điều này.

 

Ở đất nước này, một số cuộc điều tra bí mật đã được tiến hành, nhưng những người bị điều tra vẫn chưa phát hiện ra, họ vẫn đang lợi dụng quyền lực để phục vụ cho việc hưởng thụ cuộc sống phung phí, xa hoa của họ.

 

Chớp mắt đã một tuần trôi qua, Kỷ An Tâm đang ở trong phòng làm việc, Trầm Duệ cầm một bó hoa từ bên ngoài cửa bước vào.

 

“An Tâm, thực xin lỗi, chuyến công tác này đột nhiên kéo dài thời gian hơn nên, bây giờ anh mới về.” Trầm Duệ nói xong, đưa hoa đến trước mặt cô: “Em nhận lấy đi.”

 

Kỷ An Tâm ngắng đầu cười nói: “Anh không cần phải như vậy, em cũng đâu có trách anh, công việc quan trong hơn mà.”

 

“Công ty em xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh không thể giúp em chút nào, lương tâm anh cắn rứt.” Thần Duệ nghiêm túc nói Kỷ An Tâm bảo Tưởng Nguyệt rót một tách trà đem vào, cô tò mò hỏi: “Anh đi công tác có gặp chuyện gì thú vị không? Hay là có gặp cô gái nào khiến tim anh loạn nhịp không?”

 

Trầm Duệ cười khổ: “Em lại nữa rồi.”

 

Kỷ An Tâm nghiêm túc nhìn anh: “Em rất nghiêm túc đấy, em hy vọng anh có thể gặp một cô gái tốt hơn.”

 

Ánh mắt Trầm Duệ rơi vào trên người cô, anh khẽ thở dài: “Có phải anh lại khiến em áp lực rồi không?”

 

Kỷ An Tâm lắc đầu: “Là do em lo lắng cho anh.”

 

Trầm Duệ nhìn sang: “Gần đây em có gặp anh ta không?”

 

Khuôn mặt của Kỷ An Tâm đơ ra trong vài giây, sau đó cô cười cười nói: “Tại sao anh lại hỏi như vậy?”

 

“Chuyện của công ty của em đăng lên báo rồi, anh ta không thể không nhìn thấy, hẳn là cũng biết em đã xảy ra chuyện, anh ta có sang giúp em không?”

 

Kỷ An Tâm biết rằng không thẻ giấu anh, vì vậy cô đành nói sự thật: “Anh ấy đã giúp em rất nhiều.”

 

Trầm Duệ ngạc nhiên, nghe thấy cô tiếp tục nói.

 

“Hôm xảy ra chuyện, Tưởng Y San nghe thấy tiếng gió liền bỏ chạy lấy người rồi. Cuối cùng, em bị cảnh sát bắt đi, giam giữ ba ngày. Trong ba ngày đó, em vẫn luôn chờ cảnh sát tìm thấy Tưởng Y San, điều tra rõ sự việc, trả lại sự trong sạch cho em.”

 

Trong mắt Trầm Duệ hiện lên vẻ lo lắng: “Vậy chẳng phải em phải chịu khổ rồi sao?”
 
Chương 1291


“Em bị cảm, sốt cao. Cuối cùng là anh ấy đã đưa em ra ngoài, đưa em đến bệnh viện.” Kỷ An Tâm thở dài: “Em nợ anh ấy một nhân tình.”

 

Ánh mắt Trầm Duệ thoáng hiện lên tia tối tăm sau đó nhạt trở lại, đồng thời cũng có chút chua xót dâng lên. Anh có linh cảm rằng anh và Kỷ An Tâm thực sự không thể, bởi vì Hoắc Kỳ Ngang vẫn ở bên cạnh cô và trong trái tim cô.

 

Chỉ cần Hoắc Kỳ Ngang cố gắng hơn một chút, anh ta có thể lấy lại trái tim của cô, đây là điều mà anh đã cố gắng 5 năm cũng không thành công.

 

“Kỷ An Tâm, vậy trái tim em rung động rồi sao?” Trầm Duệ nhẹ giọng hỏi.

 

Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, cô không thể nào nói dối Trầm Duệ được. Cô cắn môi nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, em rung động rồi.”

 

Trầm Duệ mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia thành toàn: “Nếu thật sự em vẫn còn yêu anh ta, vậy hãy quay về bên cạnh anh ta đi! Nếu bên cạnh em không có người bảo vệ em, chăm sóc em, anh không yên lòng.”

 

Đôi mắt Kỷ An Tâm chợt ươn ướt, cô quay đầu lại, thật lòng cảm kích nhìn Trầm Duệ nói: “Trầm Duệ, em xin lỗi.”

 

Trầm Duệ mở rộng vòng tay: “Hay là, em cho anh một cái ôm đi!”

 

Kỷ An Tâm thật sự không chút do dự ôm lấy anh, Trầm Duệ cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ cười nói bên tai cô: “Anh ta dù sao cũng là ba ruột của Hiểu Hiểu. Đã đến lúc em phải cho anh ta biết rồi.”

 

Kỷ An Tâm buông anh ra, lùi lại một bước, lắc đầu nói: “Không… tạm thời vẫn chưa được.”

 

“Tại sao?”

 

“Em có linh cảm rằng anh ấy đang đối đầu với ba mình. Vào lúc này, không thích hợp để nói ra.” Kỷ An Tâm từng nghĩ nói cho anh biết, nhưng không phải lúc này.

 

Anh đang cố hết sức để đối phó với bè phái của ba mình. Nếu mọi người biết rằng Hiểu Hiểu là con gái của anh ấy, lỡ như những người đó gây nguy hiểm cho đứa trẻ thì sao? Vì vậy, lúc này, cô phải cố giữ mình và con gái không dính dáng đến việc này Lo lắng này của Kỷ An Tâm là đúng.

 

Trầm Duệ gật đầu đồng ý: “Vậy được, em quyết là được! Về sau, anh có thể xin làm ba đỡ đầu của Hiểu Hiểu không?”

 

“Tất nhiên là được.”

 

“Nếu anh ta có ý kiến thì sao?”

 

“Anh ấy không dám đâu.” Kỷ An Tâm cười.

 

Trầm Duệ cũng gật đầu tán thành, nói: “Được, hoa em nhận lấy đi! Anh sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ công ty em.”

 

“Cảm ơn anh.”

 

Kỷ An Tâm tiễn Thẫm Duệ đi, lòng cô nhẹ nhõm hon phần nào.

 

Trầm Duệ biết cách buông tay, cô rất vui vì anh có thể tìm thấy cuộc sống của mình.

 

Kỷ An Tâm nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, trong lòng cô đột nhiên có chút lo lắng. Lúc này, cô thầm cổ vũ một người đàn ông.

 

“Hoắc Kỳ Ngang, anh đừng xảy ra chuyện gì.” Kỷ An Tâm thì thào nói nhỏ.

 

Mặc dù Hoắc Kỳ Ngang không nói ra tình hình hiện tại của mình. Nhưng lần trước gọi điện thoại, anh có nói đùa rằng hiện tại đang căng thẳng, có lẽ đây thực sự là tình huống hiện tại của anh!

 

Biệt thự Hoắc gia.

 

Hoắc Kỳ Ngang đã hứa với chị gái sẽ trở lại ăn tối. Hoắc Kì Ngang vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy cháu trai Tiểu Huy đã lâu không gặp của mình, nhảy bổ vào lòng anh.

 

“Cậu ơi, sao lâu như vậy cậu không trở lại gặp cháu, có phải cậu không thích cháu nữa rồi không?” Tiểu Huy dáng vẻ đầy trách móc nói. Cái tâm hồn bé bỏng của cậu bé, không hè biết chuyện quan hệ của người lớn trong nhà đang mâu thuẫn.

 

“Sao có thể chứ? Cậu cũng rất nhớ cháu mà.” Hoắc Kỳ Ngang ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu nhỏ của cậu, an ủi: “Lần sau cậu trở lại sẽ mang quà cho cháu nha.”

 

“Thật vậy sao? Dạ được! Cháu muốn có một con robot.”

 

“Được! Cậu hứa với cháu.”

 

Hoắc Viên đã về nhà rồi, cô từ trong bếp đi ra, nghe thấy tiếng con trai ồn ào đòi quà em trai, cô không khỏi oán trách một tiếng: “Tiểu Huy, cậu con vừa về con đã đòi quà là sao hả? Sao con có thể như vậy chứ?”

 

*ÒI” Tiểu Huệ chớp chớp mắt, nhưng lại nhìn Hoắc Kỳ Ngang với ánh mắt mong đợi, Hoắc Kỳ Ngang cũng nháy mắt với cậu, tỏ ý rằng anh đã hứa thì sẽ làm.

 

Tiểu Huy ngay lập tức vui vẻ nhảy nhót đi chơi.

 

Hoắc Kỳ Ngang hỏi Hoắc Viên: “Ba đã về chưa?”
 
Chương 1292


“Gần đây huyết áp của ông ấy rất cao, ông ấy cũng không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng làm việc.”

 

“Sức khỏe của ông ấy thế nào?” Hoắc Kỳ Ngang vẫn quan tâm hỏi một câu.

 

“Suy cho cùng thì tuổi ông ấy cũng lớn rồi, kích động cái là rất dễ tái phát mấy cái bệnh cũ. Này! em cũng đừng chọc tức ông ấy đấy.” Hoắc Viên nói.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn về phía phòng làm việc, đứng dậy đi tới.

 

Hoắc Kỳ Ngang gõ cửa sau đó đẩy cửa đi vào. Hoắc Minh đang nhàn nhã ngồi luyện thư pháp, vừa nhìn thấy con trai mình bước vào, ông lập tức xụ mặt xuống: “hừ” một tiếng nói: “Còn biết trở về đấy à. Ba tưởng rằng con đã sớm không coi đây là nhà nữa rồi đấy chứ.”

 

Hoắc Kỳ Ngang lần này trở lại cũng không phải là để cãi nhau với ông, anh đi tới bên cạnh ba, bình tĩnh hỏi: “Nghe nói sức khỏe của ba dạo này không tốt.”

 

“Còn không phải là bị con làm tức chết sao?” Hoắc Minh trừng anh.

 

“Ba, tuổi tác ba cũng đã lớn rồi, đã đến lúc ba phải thoái vị và nghỉ ngơi.” Hoắc Kỳ Ngang khuyên nhủ.

 

Bàn tay đang viết chữ của Hoắc Minh lập tức dừng lại, ông ta nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Con đây là đang nhắc nhở ba sao?”

 

Hoáắc Kỳ Ngang biết ba mình đã lăn lộn trong vòng này nhiều năm, gió thổi cỏ lay gì ông đều có thể đánh hơi ra được, anh cũng cố ý cảnh cáo ônh: “Đây là thời kỳ phong ba bão táp, ba có thể không lộ mặt thì đừng lộ mặt.”

 

Đáy mắt Hoắc Minh lóe lên thâm ý: “Con quyết định ra tay rồi có phải không?”

 

Hoắc Kỳ Ngang biết rằng ba anh biết rõ mọi thứ anh đang làm.

 

“Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. “Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày nói.

 

Hoắc Minh đặt bút lông trong tay xuống, ông ta tức giận nhìn chằm chằm con trai mình: “Dựa vào sức con mà muốn làm được à? Sao có thể dễ dàng như vậy được? Con không sợ xảy ra chuyện gì sao?”

 

Hoắc Kỳ Ngang không chút sợ hãi nói: “Nếu con đã làm, thì sẽ không sợ bắt kì hậu quả nào cả.”

 

Điều Hoắc Minh lo lắng vào lúc này không phải là các thế lực đằng sau sẽ đào bới mà ngược lại, ông ta lo lắng cái tính khư khư cố chấp của chính con trai mình. Ông ta hiện cũng gần như nghỉ hưu rồi. Kể từ khi Hoắc Kỳ Ngang đưa tặng dự án của ông ta cho người khác, ông ta đã biết rằng thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời ông ta đã qua.

 

Nhưng mà, ông ta có thể thu tay lại, nhưng nhóm thế lực phía sau hiển nhiên không dễ dàng cúi đầu như vậy. Có thể nói lời nói của Hoắc Minh đã không thế tác động được nữa. Hiện tại ông ta đến quyền ra lệnh cho họ cũng đã mát rồi.

 

“Con thật là không cần mạng nữa rồi.” Hoắc Minh tức giận đập bút lông trên tay xuống, chỉ vào con trai mình: “Hiện tại, con lộ mặt ra để làm gì? Con có biết bọn họ ghét con như thế nào không? Bây giờ bọn họ người nào người nấy đều tràn đầy ý hận, vậy mà con vẫn dám làm loạn sao?”

 

Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang có chút nhẹ nhõm, ít nhất giữa quyền lực và tình thân, thì ba vẫn chọn đứng về phía tình thân.

 

“Chuyện này nhất định sẽ có người làm, nếu ba đã đẩy con đến vị trí này, thì trên lưng con cũng đã gánh một trách nhiệm nặng nề không thể chối bỏ.”

 

Lúc này, trong đầu Hoắc Minh nảy ra một dòng suy nghĩ, ông ta đẩy con trai lên vị trí này, rốt cuộc là giúp anh hay hại anh đây?

 

Người đuợc bao xung quanh bởi thế lực như ông ta, nguy hiểm trùng trùng, mà ông ta cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.

 

Tự ông tạo nên cuồng phong bão tố, mà bão tố cũng ngày càng mạnh hơn, ông ta cuối cùng lại không có sức mạnh để loại bỏ lực lượng này đi, ngược lại lực lượng này lại ngày càng trở nên đáng sợ hơn.

 

Bây giờ, chính con trai ông phải loại bỏ lực lượng này thay ông.

 

“Con bị Hiên Viên Thần lợi dụng rồi.” Hoắc Minh tức giận trách móc.

 

Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên bật cười: “Ba, ba sai rồi. Con đang bảo vệ ba đấy. Con đã thương lượng một điều kiện với ngài tổng thống. Nếu con có thể hoàn thành tốt chuyện này, có thể bảo đảm cho ba vô ưu cả đời. Ít nhất, ba không cần phải ngồi tù, mà có thể an hưởng tuôi già.”

 

Sắc mặt Hoắc Minh bỗng kinh ngạc nhìn con trai, thật lâu không thốt ra lời.

 

“Cậu ta đồng ý với con sao?” Hoắc Minh biết mình đã phạm rất nhiều lỗi, lúc ông ta làm sai cũng không hề nghĩ tới tương lai, hiện tại phát hiện tội lỗi trước kia đều tính lên đầu con trai mình.

 

“Chỉ cần ba thành thật rút lui về hưu, ngài ấy đã hứa sẽ không truy cứu nữa.” Hoắc Kỳ Ngang bình tĩnh đáp.

 

Hoắc Minh cắn răng, trong mắt rõ ràng là không cam tâm, lại bị ép lui về như thế này, ông ta tuyệt đối không muốn.

 

“Ba, đừng tham gia vào mấy chuyện đó nữa. Có một số việc ba đã không thể làm được nữa rồi. Đời này ba phải học cách chấp nhận số phận của mình, nếu không, gia đình chúng ta sẽ không có ngày tháng an ồn đâu.” Hoắc Kỳ Ngang khuyên ông một câu như vậy rồi đứng dậy đi ra ngoài.
 
Chương 1293


Hoắc Minh bị con trai dạy dỗ khiến ông ta có chút bực mình, thế nhưng sau khi cân nhắc kỹ ông ta lại thấy có lý.

 

Mấy ngày nay, ông ta nhận thức rõ ràng rằng, đám thuộc hạ ôngt a vỗ béo kia không đạt được lợi ích thì giống như chó điên đứt dây, quay đầu lại cắn chủ.

 

“Ông ngoại ơi, chúng ta ăn tối thôi.” Ngoài cửa, đứa cháu trai thò đầu ra một chút, ngây thơ vô tội gọi ông.

 

Điều mà Hoắc Minh mong mỏi nhất trong tâm trí lúc này là giữ cho gia đình được bình yên.

 

Nếu những người đó phát hiện ra Hoắc Minh đã hành động rồi thì Hoắc Minh rất rõ bọn họ sẽ dùng những thủ đoạn nào cũng sẽ muốn lầy mạng của con trai ông.

 

Trên bàn ăn, Hoắc Minh trầm mặc hơn bao giờ hét, thành kiến đối với con trai trong mắt ông đã biến mắt, thay vào đó ông hết lần này tới lần khác ngắng đầu nhìn đứa con trai đang đùa giỡn với cháu trai mình.

 

Sau khi ăn xong, Hoắc Kỳ Ngang đang định đi về thì bị Hoắc Minh ngăn lại: “Kỳ Ngang, vào phòng làm việc của ba một chút.”

 

Kỳ Ngang gật đầu, đi theo ông vào phòng làm việc, Hoắc Minh đóng cửa lại, quay đầu hỏi: “Kế hoạch này có thể dừng lại không? Nếu có thẻ, lập tức dừng lại đi.”

 

“Đã hành động rồi, sẽ không dừng lại.” Hoắc Kỳ Ngang nói chắc nịch.

 

Hoắc Minh lập tức nhíu mày, nhỏ giọng mắng: “Con thật sự không cần mạng nữa hay sao hả?”

 

*Tất nhiên là con muốn giữ mạng rồi, nhưng ba để con ngồi vào vị trí này, chẳng lẽ con chỉ là vật trang trí thôi sao? Con đã nghe đủ mấy lời dị nghị sau lưng của những người khác rồi.” Hoắc Kỳ Ngang nghiền răng nghiền lợi, cho dù anh có thể ngồi vào vị trí này, nhưng cũng có rất nhiều người dị nghị, vì anh là được ba dùng thủ đoạn bát chính đưa lên vị trí này. Hoắc Minh giật mình, không ngờ sau lưng con trai lại chịu nhiều áp lực như vậy. Ông tưởng rằng con trai mình sẽ rất hạnh phúc khi ngồi vào vị trí này. Xem ra ông vẫn quá ích kỉ, hoàn toàn không hiểu rõ nổi khổ của con trai.

 

“Vậy nên, con ngồi lên vị trí này phải bắt buộc đối đầu với ba như vậy sao?” Hoắc Minh hừ lạnh nói.

 

“Ba buộc con ngồi vào vị trí này, vậy thì con sẽ làm những gì con nên làm ở vị trí này.” Hoắc Kỳ Ngang hít sâu một hơi.

 

Giờ phút này Hoắc Minh thật sự không biết nói gì hơn. Thì ra ngồi ở vị trí cao cũng không hè tốt đẹp như ông tưởng tượng.

 

“Vậy thì con cần thận chút, bọn họ có thể sẽ phát hiện ra bắt cứ lúc nào. Nếu bọn họ phát hiện ra, bọn họ sẽ chống lại bằng bắt cứ giá nào, thậm chí là khiến con biến mắt khỏi thế giới này, ép kế hoạch này phải dừng lại. “Hoắc Tư Minh nặng nề cảnh cáo con trai.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy ba lo lắng như vậy, anh gật đầu: “Con biết rồi, con sẽ tự bảo vệ tốt chính mình, nhưng đối với người nhà mình, ba có cách nào không?”

 

“Ba sẽ để Tiểu Viện đi nghỉ dài hạn, để con bé đưa Tiểu Huy ra nước ngoài tránh nạn. Về phần ba thì ba không sợ gì cả, bọn họ cũng không dám làm gì ba đâu.” Hoắc Minh đã có quyết định rồi.

 

Hoắc Kỳ Ngang gật nhẹ đầu: “Được, ba nói với chị một tiếng, bảo chị ấy rời đi càng sớm càng tốt.”

 

Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang mở cửa rời đi. Hoắc Minh vẫn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là thở dài.

 

Rốt cuộc thì trong lúc khủng hoảng, gia đình mới là thứ quan trọng nhất, cả đời ông chạy đôn chạy đáo, chợt nhìn lại mình cũng đã già rồi, ông mới chợt nhận ra thứ đáng trân quý nhất đời người là gì.

 

Nhưng sự tỉnh ngộ này cũng đã quá muộn, ông đã đầy con trai mình vào hố lửa của mình. Lúc này, đôi mắt của Hoắc Minh cũng sáng lên ý chí đấu tranh, ông phải làm mọi cách để cứu con mình.

 

Ông nhấc điện thoại di động, bám số của một trong những cộng sự thân thiết của mình và dặn rằng nếu có động tĩnh gì nhất định phải thông báo trước cho ông.

 

Ngay sau khi cuộc điện thoại của ông kết thúc, tên thủ hạ đang uống trà trong một phòng trà ném điện thoại lên bàn, hừ một tiếng nói: “Hoắc gia giờ còn giãy giụa gì nữa chứ? Không có lợi gì cho chúng ta cả mà còn muốn chúng ta nghe ông ta sai bảo.”

 

“Không phải anh luôn nghe lời ông ta sao? Sao bây giờ lại bắt đầu than thở rồi thế kia?” Một người đàn ông khác uống một ngụm trà, trêu chọc anh ta.

 

Tên thân tín của Hoắc Minh không cho là vậy nói: “Trên đời này, tôi nghe lời tiền, không có tiền cũng không có lợi. Ai muốn giả làm cháu của ông ta chứ? Phải không?”

 

“Thật kỳ quái, tại sao Hoắc Minh phải để ý đến động tĩnh của chúng ta chứ? Ông ta còn muốn làm gì nữa?” Một trong những người đàn ông ngày thường rất sắc sảo hỏi.

 

Câu nói của anh ta lập tức khiến những người có mặt im lặng, vẻ mặt bọn họ đều giống nhau, trong mắt đều đang lưu động một thứ gì đó. Đó là nỗi sợ hãi chung của họ.

 

“Lẽ nào phía trên xảy ra chuyện gì rồi sao?”

 

“Hoắc Minh hiện tại không ra mặt giúp chúng ta, có lẽ là bị con trai ông ta thuyết phục rồi, muốn rút khỏi kế hoạch của chúng tai”

 

“Nếu là như vậy, không phải ông ta đã trở thành tai mắt của Hoắc Kỳ Ngang sao? Theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta?”
 
Chương 1294


Câu nói này, lại làm những người đàn ông có mặt một lần nữa rơi vào trầm mặc. Họ đều là một nhóm người rất nhạy cảm với nguy hiểm.

 

“Xem ra chúng ta không thể bát cẩn, bằng không, đến chết như thế nào cũng không biết.”

 

“Nếu thực sự đã xảy ra chuyện gì đó, vậy anh nói xem chúng ta nên làm sao bây giờ?”

 

“Hoắc Kỳ Ngang ngồi được lên ghế phó tổng thống cũng nhờ một phần công sức của chúng ta. Chẳng lẽ phó tổng thóng như cậu ta làm phản muốn hại chết chúng ta à? Nếu đúng như thé, vậy thì chúng ta…”

 

“Vậy thì chúng ta sẽ giết cậu ta trước.” Một người đàn ông hung ác lên tiếng : “Đúng vậy, hiện tại cậu ta đã trở thành cánh tay đắc lực của Hiên Viên Thần, năng lực của cậu ta rất mạnh, nếu cậu ta đối phó với chúng ta thì chúng ta toi đời ngay. Vì vậy, chúng ta phải làm gì đó trước khi cậu ta ra tay.”

 

Ánh mắt của bốn người đàn ông ở đó lóe lên cùng một ý nghĩ.

 

Hoắc Minh không ngờ rằng đám thân tín một tay ông cưu mang lại phản bội ông trong nháy mắt.

 

Ông đã quên rằng, mối quan hệ dựa trên lợi ích thì không hề bền vững chút nào.

 

Sau khi sự việc qua đi, tình hình của công ty An Tâm đã chuyển biến tốt hơn một chút. Những khách hàng cũ vẫn còn tin tưởng cô vẫn sẽ tìm đến cô. Tuy nhiên, số lượng đơn hàng như vậy không quá nhiều. Vậy nên việc khai thác nguồn khách hàng mới là sự lựa chọn tiên quyết.

 

Sau khi biết rằng một số công ty lớn đang cần tìm kiếm nhân viên cao cấp, Kỷ An Tâm đã chủ động gọi điện thoại đến.

 

Sau khi cô trò chuyện với một số giám đốc điều hành cấp cao.

 

Một số thì vẫn xem như lịch sự, nhưng một số thì gay gắt hơn, họ không khách khí với cô, họ chế nhạo, không tin tưởng và thậm chí một số còn khinh thường cô.

 

Kỷ An Tâm cúp điện thoại xong thì thở dài, vươn tay gạch một đường ngang trên danh sách, phía sau còn đánh thêm một dấu “Xe, Đây vốn là công việc của nhân viên cô, nhưng lúc này cô không có việc gì làm nên cô nhận một số đơn hàng và tự gọi điện thoại sang.

 

Kỷ An Tâm không nản chí, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, chỉ có kiên nhẫn làm việc chăm chỉ thì mới có thể tìm ra lối thoát.

 

Cô nhớ lúc cô mới thành lập công ty, lưỡi của cô ngày nào cũng bị tê.

 

Những ngày khổ cực hơn thế này cô cũng đã trải qua, vậy nên khủng hoảng lúc này, cô không thể bỏ cuộc được.

 

Điện thoại bàn trước mặt Kỷ An Tâm đột nhiên vang lên, Kỷ An Tâm đang tiếp tục xem danh sách khách hàng khai thác, cô vươn tay nhắc điện thoại lên: “Alo, xin chào, tôi là Kỷ An Tâm.”

 

“Là anh.” Một giọng nam trầm ấm truyền đến.

 

Kỷ An Tâm lập tức mở to mắt, giọng nói lập tức dịu đi một chút: “Có chuyện gì sao?”

 

“Công ty em thế nào rồi? Có cần anh giúp đỡ gì không?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi.

 

Thật ra cô thật sự rất cần giúp đỡ, nhưng cô không muốn anh giúp mình, bởi vì với tình hình hiện tại của công ty cô, nếu anh ra tay thì sẽ làm mắt uy tín của anh mắt. “

 

“Không cần đâu, công ty vẫn ổn. “Kỷ An Tâm từ chối.

 

“Em đang nói thật hay nói dối anh đấy?”Hoắc Kỳ Ngang hỏi lại.

 

Kỷ An Tâm không khỏi đỏ mặt xấu hỗ. Bây giờ có thể nói là công ty cô đang xuống dốc, phó tổng như cô cũng rất thảm hại, vừa rồi cô còn bị một nữ giám đốc công ty chửi mắng nữa kìal May mắn thay, người đó chỉ nghĩ cô là một nhân viên bình thường.

 

Kỷ An Tâm đánh lãng tránh chủ đề này, hỏi ngược lại anh: “Có chuyện gì không?”

 

“Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng nói của em thôi. “

 

“Tôi hơi bận, khi nào rảnh lại nói chuyện!” Kỷ An Tâm vẫn còn một đống danh sách khách hàng cần gọi.

 

“An Tâm, nếu mệt quá, về sau anh nuôi em. “Hoắc Kỳ Ngang khuyên cô.

 

Tim An Tâm lập tức đập nhanh hơn hai nhịp. Anh nuôi cô sao?

 

“Tôi thích tự lực cánh sinh, không cần anh nuôi.” Kỷ An Tâm đáp lại.

 

“Em sợ anh không nuôi nổi em sao?” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp cười hỏi.

 

Kỷ An Tâm cũng muốn cười, người đàn ông này sao lại tự tin như vậy chứ? Cô không muốn đả kích anh: “Không, tôi chỉ là quen với việc tự lập, thích tự lo cho mình hơn.”

 

Hoắc Kỳ Ngang đành phải tin cô: “Được rồi! Tương lai anh sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền và cố gắng làm cho em có một cuộc sống tốt.”

 

Kỷ An Tâm cau mày, có chút chán nản nói: “Anh nói vậy là sao? Tôi có nói muốn anh nuôi sao? Có nói muốn sống cùng anh à? Anh lầy đâu ra tự tin vậy?”
 
Chương 1295


Hoắc Kỳ Ngang sững sờ vài giây, nhưng vẫn cười như cũ: “Anh có lòng tin, chúng ta nhất định sẽ lại một lần nữa ở bên nhau.”

 

Kỷ An Tâm cũng mềm lòng hơn một chút, cô không muốn đưa ra lựa chọn ngay bây giờ, cô muốn bình tĩnh lại một chút, cũng muốn vực dậy công ty trước đã.

 

Dù sao thân phận của người đàn ông này có chút cao không với tới được, cô hi vọng anh tốt, nhưng cô cũng không tệ.

 

“Đừng có lắm điều nữa, mau đi làm việc đi! Tôi cũng đang bận, cúp máy đây.” Dút lời, Kỷ An Tâm thực sự cúp máy đi.

 

Sau khi cúp điện thoại, cô không khỏi mỉm cười, lắc đầu, tiếp tục xem danh sách khách hàng, tìm được công ty tốt, vươn tay gọi điện thoại. “Alo, xin chào, tôi nghe nói rằng công ty của anh đang tuyển dụng một giám đốc điều hành. Chúng tôi là một công ty tuyển dụng xuất sắc, có thể cung cấp cho quý công ty những nhân tài chất lượng cao cấp nhất.”

 

*Ò! Cô là công ty Ưu Thắng đấy à?”Người đàn ông bên kia đầu dây lười biếng nói.

 

“Đúng vậy! Nếu quý công ty có nhu cầu, chúng tôi có thể phục vụ quý công ty bắt cứ lúc nào.”

 

“Phục vụ? Là phục vụ phương diện nào đấy? “Người đàn ông bên kia đùa cọt nói.

 

Kỷ An Tâm nén giận, vẫn cười: “Đương nhiên là phục vụ tìm kiếm nhân tài.”

 

“Thế này đi! Nếu các cô có thể cung cấp phục vụ ở khía cạnh nào đó, loại phục vụ mà công ty cô đã cung cấp cách đây không lâu ấy, tôi có thể cân nhắc việc gặp gỡ nhân viên của công ty các cô, với điều kiện là cô phải cử mấy người đẹp, tay nghề giỏi một chút.”

 

Kỷ An Tâm nhíu chặt lông mày, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi ngài, làm phiền rồi, tạm biệt.”

 

Kỷ An Tâm cúp điện thoại, thở hắt ra, Tưởng Y San thực sự đã hủy hoại danh tiếng của công ty hết cả rồi .

 

Kỷ An Tâm không bỏ cuộc, cô tiếp tục lướt qua từng cái tên trong danh sách, tất nhiên không thể thiếu một số cuộc gọi không tốt lắm. Đến khoảng bốn giờ chiều cô mới dừng lại, lúc này cô đã rất mệt rồi.

 

Kỷ An Tâm tan sở sớm đi đón con gái, lúc này có thể ở bên con gái là động lực duy nhất để cô giải tỏa căng thẳng.

 

Nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn dễ thương, cô lập tức có lại động lực. Cô muốn cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn, dù công việc có thảm hại đến mức nào, vất vả đến đâu cũng đáng.

 

Sau khi cô bé lên xe, lập tức bĩu môi hỏi Kỷ An Tâm: “Mami ơi, mami nói xem, con rốt cuộc có ba không?”

 

Trái tim Kỷ An Tâm lập tức căng thẳng, nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên là có rồi!”

 

“Thế nhưng ba của con ở đâu rồi? Tại sao ông ấy không bao giờ đến gặp con?”

 

Tim Kỷ An Tâm đập mạnh. Con gái cô có phải đã chịu kích thích gì ở trường sao?

 

“Có chuyện gì vậy, Hiểu Hiểu?”

 

Cô bé bĩu môi: “Hôm qua Tiểu Tuấn đem một chiếc xe tải lớn do ba của cậu ấy làm, đồ thủ công của họ ai cũng làm rất tốt, đều là do ba của các cậu ấy làm. Con cũng muốn có ba làm cho con.”

 

Trái tim Kỷ An Tâm bỗng nhói đau, tối qua cô và ba đã cùng nhau làm cho cô bé một chiếc xe tải thủ công, điều này có lẽ khiến cho cô bé cảm thấy khác với các bạn cùng lớp!

 

“Hiểu Hiểu, con đợi thêm chút nữa nhé, được không?”

 

“Con đợi thì ba sẽ xuất hiện sao ạ?” Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi.

 

Đôi mắt Kỷ An Tâm chợt ướt, cô gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, ông ấy sẽ xuất hiện.”

 

Chớp mắt đã một tuần trôi qua, sinh nhật của cô bé sắp đến.

 

Để tạo bất ngờ cho con gái, Kỷ An Tâm cũng đang nghĩ đến việc tặng cho cô bé một món quà đặc biệt.

 

Ban đêm lúc đi ngủ, Kỷ An Tâm ngập ngừng hỏi con gái mình muốn món quà gì, cô nào biết được rằng cô bé sẽ bĩu môi, nghĩ một lúc rồi nói: “Con muốn có ba.”

 

Câu nói này khiến Kỷ An Tâm cả đêm không thể ngủ ngon, con gái càng lớn càng muốn có ba, hơn nữa ở trường lại bị kích thích như thế này. Kỷ An Tâm cảm thấy có lỗi với con gái, cô cũng đang chờ một cơ hội thích hợp.

 

Kỷ An Tâm cũng chưa từng nghĩ đến, trái tim mà cô tưởng có thể cứng rắn, cuối cùng lại thay đổi.

 

Hôm nay Kỷ An Tâm đến đón con gái, buổi tối cùng ba mẹ đi mua sắm, nhân tiện sắm thêm cho con gái vài bộ quần áo, cô bé lớn khá nhanh, quần áo mặc từ mùa đông năm ngoái bây giờ mặc lại nhỏ hơn rất nhiều.

 

Thảm An Nhiên đỗ xe, cô không kiềm được nhìn quanh một vòng, nhưng đã rất lâu rồi cô không thấy đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang, tim cô không khỏi nhói một chút, có lẽ bây giờ anh thật sự rất bận!

 

“Kỷ tiểu thư!” Giọng một người phụ nữ đột ngột vang lên từ phía sau.
 
Chương 1296


Kỷ An Tâm không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tú Viên đang đi tới, hơn nữa cô ấy đang mặc một chiếc áo len, lại lộ ra bụng dưới hơi nhô lên.

 

Kỷ An Tâm hơi ngạc nhiên, hỏi cô ấy: “Cô có cháu thứ hai rồi đầy à?”

 

Lý Tú Viên cười gật đầu: “Ừ! Đứa lớn cũng gần bồn tuổi rồi, mẹ chồng tôi cứ thúc giục.” Nói xong, cô ấy xoa đầu, trong mắt vẫn lộ rõ vẻ hạnh phúc.

 

Kỷ An Tâm trước đây thực sự rất hận cô ấy, hận cô ấy vì đã bước vào giành lấy Hoắc Kỳ Ngang, khiến cô phải chịu mọi sự hành hạ và đau đớn, nhưng hiện tại, tâm trạng của cô lại rất bình tĩnh.

 

Cho dù trước đây cô ấy không xen vào thì quan hệ giữa cô và Hoắc Kỳ Ngang cũng sẽ rách đi mấy lớp da, cũng chưa chắc đã có kết quả.

 

Dưới cường thế của Hoắc Minh, mối quan hệ đó nhất định sẽ đi đến kết cục khốn cùng.

 

“Kỷ tiểu thư, tôi không thể nào so sánh với cô. Cô bây giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ, mà tôi chỉ là một bà nội trợ. Tôi thực sự ghen tị với cô.” Lý Tú Viên nói với cô.

 

Kỷ An Tâm cười khổ: “Ngược lại tôi lại hâm mộ cô, cô có thể đồng hành cùng con lớn lên, không bỏ lỡ khoảnh khắc nào của chúng.”

 

Lý Tú Viên giật mình, cũng cảm giác được an ủi phần nào, cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô đã tha thứ cho anh ấy chưa? Kỷ tiểu thư, tất cả lỗi lầm năm đó đều là do một mình tôi. Người trong lòng anh ấy yêu nhất chính là cô. Hai người đừng bỏ lỡ nhau.”

 

Kỷ An Tâm khẽ khép mắt, không trả lời.

 

“Anh ấy thực sự là một người đàn ông tốt. Cả cuộc đời anh ấy, ngoại trừ cô ra, tôi không nghĩ anh ấy sẽ yêu bát kỳ người phụ nữ nào nữa.” Lý Tú Viên bây giờ thực sự muốn gắn kết hai người lại với nhau, điều này cũng sẽ giảm bớt phần nào gánh nặng trong lòng cô ấy.

 

Kỷ An Tâm trước kia nghe không vào những lời này, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy chua xót. Ý trời quyết định số phận của con người, thế gian vô thường, 5 năm đằng đẳng, cuối cùng cô vẫn không thể quên được anh, thậm chí cô còn có linh cảm rằng cô sẽ ở bên anh.

 

“Cảm ơn cô vì những lời này, tôi sẽ xem xét lại.” Kỷ An Tâm nói xong, liếc nhìn thời gian: “Tôi đi đón con gái tôi trước đã.”

 

Khi Kỷ An Tâm dẫn cô bé ra ngoài thì Lý Tú Viên cũng vừa dẫn theo con gái lớn của cô ấy ra. Ngay khi ánh mắt cô ấy nhìn sang Hiểu Hiểu, tâm trí cô ấy chợt chắn động, cô ấy chợt hiểu ra một điều.

 

Cô ấy nghĩ, con gái của Kỷ An Tâm nhất định là con của Hoắc Kỳ Ngang.

 

Có điều, Lý Tú Viên cũng không phải là người nhiều chuyện.

 

Cô ấy nghĩ, nếu Kỷ An Tâm muốn nói với anh, thì sớm muộn gì tự cô cũng sẽ nói.

 

Kỷ An Tâm chào cô ấy sau đó dắt con gái vào xe rồi lái về nhà, hai người ông bà Kỷ gia đã chuẩn bị sẵn sàng, cả gia đình đi : đến một trung tâm mua sắm gần đó.

 

Kỷ An Tâm rất hào phóng khi tiêu tiền cho con gái, cô không bao giờ tiết kiệm, đồng thời cô cũng muốn mua cho ba mẹ vài bộ quần áo, cả nhà quây quần bên nhau, mua sắm vô cùng vui vẻ.

 

Trong toà nhà tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang đang thu dọn tài liệu chuẩn bị rời đi, anh đã tăng ca liên tục suốt một tuần qua rồi.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động cá nhân của anh vang lên, anh cầm lên liếc nhìn số điện thoại xa lạ, anh nhíu mày, nhắc máy nói: “Alo!”

 

“Là tôi, Trầm Duệ.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trầm Duệ.

 

Hoắc Kỳ Ngang khẽ giật mình, đây là lần đầu tiên sau 5 năm Trầm Duệ tự mình gọi cho anh.

 

“Trầm Duệ, có phải An Tâm xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng điệu của Hoắc Kỳ Ngang đầy lo lắng.

 

“Tôi hỏi anh, anh có thực sự yêu cô ấy không?” Trầm Duệ trực tiếp hỏi thẳng.

 

Hoắc Kỳ Ngang không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra không phải Kỷ An Tâm đã xảy ra chuyện, mà là Trầm Duệ đơn phương gọi điện cho anh.

 

“Đúng! Tôi yêu cô ấy, từ đầu đến cuối đều sẽ không thay đổi.”

 

Giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang vô cùng kiên quyết.

 

Trầm Duệ im lặng vài giây, cười khổ một tiếng: “Anh còn nhớ không? Mùa hè năm đó, trên sân bóng, rõ ràng là hai người chúng ta cùng gặp được cô ấy.”

 

Lời Trầm Duệ nói không khỏi dẫn dắt Hoắc Kỳ Ngang như trở về thời gian năm thứ nhất đó, anh và Tràm Duệ mỗi buổi chiều đều thích ở trên sân bóng đến tối muộn. Buổi tối hôm đó, Kỷ An Tâm bưng theo chồng sách đi ngang qua sân bóng, vừa đi vừa ngó nghiêng hai bên. Hoắc Kỳ Ngang và Trầm Duệ muốn trêu chọc cô một chút.

 

Trầm Duệ đẩy Hoắc Kỳ Ngang một cái, đùa cọt đẩy anh ra trước mặt cô. Nhưng Kỷ An Tâm lại thực sự không nhìn thấy, vì vậy cô cứ bưng theo chồng sách như vậy đâm thẳng vào lòng anh. Cô ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh, từ đó nó như một ma chú mà cả đời anh cũng không thể quên được.

 

Vẻ mặt tức giận, phẫn uất, còn có đôi má xấu hỗ đó của cô, còn đẹp hơn cả hoàng hôn hôm đó.
 
Chương 1297


Trong khoảnh khắc đó, trái tim của cả Hoắc Kỳ Ngang và Trầm Duệ đều trật một nhịp vì cô.

 

Trầm Duệ rất hối hận, anh thường nghĩ, nếu ngày hôm đó anh không đẩy Hoắc Kỳ Ngang đến trước mặt cô, mà tự mình chạy đến để bị Kỷ An Tâm đụng vào, vậy có khi nào người Kỷ An Tâm yêu trước sẽ không phải là anh mà là anh ta không?

 

“Tôi chưa bao giờ quên được cuộc gặp đầu tiên với cô ấy.”

 

Khuôn mặt của Hoắc Kỳ Ngang đầy sự tưởng niệm.

 

Giọng nói của Trầm Duệ bình tĩnh lại: “Nếu anh đã yêu cô ấy, vậy thì hãy yêu cô ấy thật tốt, còn phải yêu cả con cô ấy nữa.”

 

Hoắc Kỳ Ngang gần như không chút do dự nói: “Đương nhiên tôi sẽ làm vậy, bất kể con cô ấy là con ai, tôi cũng sẽ xem cô bé như con của mình.”

 

Trầm Duệ lúc đó gần như muốn nói cho anh ta biết sự thật, nhưng anh vẫn kiềm lại. Cứ để anh ta chứng minh tình yêu của mình với Kỷ An Tâm một lần nữa đi!

 

Lúc này trong lòng Hoắc Kỳ Ngang, đứa bé không có quan hệ huyết thống với anh, vì vậy nếu anh có thể nói ra lời này không chút do dự, vậy thì chứng tỏ anh thực sự yêu đứa bé này và yêu Kỷ An Tâm.

 

“Vậy thì tôi sẽ nói cho anh một tin tức tốt, ngày mai là sinh nhật Hiểu Hiểu, có phải anh nên thể hiện gì đó không?” Trầm Duệ lần này gọi điện thoại sang chỉ để nói cho anh biết chuyện này.

 

Vì hai ba con chưa nhận nhau nên anh cũng hy vọng rằng Hoắc Kỳ Ngang có thể gây bất ngờ trước cho đứa bé, khiến nó thích anh.

 

Một tia cảm kích hiện lên trong mắt Hoắc Kỳ Ngang: “Trầm Duệ, cảm ơn anh!”

 

“Anh đúng là nên cảm ơn tôi đấy. Tôi đã bảo vệ cho cô ấy 5 năm. Cuối cùng, cô ấy lại vẫn trở thành người phụ nữ của anh.”

 

“Anh nói gì cơ?” Bất ngờ này đến với Hoắc Kỳ Ngang quá đột ngột.

 

Trầm Duệ không nói tiếp nữa, dù sao lần này anh đã tiết lộ khá – nhiều rồi, Hoắc Kỳ Ngang ắt sẽ tự mình lĩnh ngộ tiếp được.

 

Anh đã làm điều mà Kỷ An Tâm không dám bày tỏ ra.

 

Hoắc Kỳ Ngang đương nhiên hiểu được, lúc này anh ngây ngắn cả người, kích động hưng phán đến nỗi không biết phải làm sao.

 

“Tạm biệt.” Tràm Duệ ở đầu dây bên kia cúp máy.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngồi trong phòng làm việc, kích động đến nỗi nắm chặt hai tay lại: “Kỷ An Tâm, em rốt cuộc cũng tha thứ cho anh rồi sao?”

 

Mà anh cũng an tâm, Trầm Duệ hình như cũng đã buông tay rồi.

 

“Sinh nhật đứa bé, mình nên tặng quà gì đây?” Hoắc Kỳ Ngang không nhịn được khoanh tay, vui vẻ suy nghĩ vấn đề này.

 

“Hiểu Hiểu sẽ thích thứ gì nhỉ?” Hoắc Kỳ Ngang vẫn đang lằm bẩm.

 

Lý Thụy bước vào: “Thưa ngài, bây giờ ngài muốn đi đúng không ạ? Đội xe đã được chuẩn bị xong.”

 

“Lý Thụy, bên cạnh anh có cô bé bốn tuổi nào không? Anh có biết máy cô bé đó thích quà gì không?” Hoắc Kỳ Ngang bắt lầy trợ lý tra hỏi.

 

Lý Thụy không khỏi nháy nháy mắt, lúng túng nhìn anh, đoán: “Chắc là búp bê gấu bông gì đấy ạ!”

 

ộ “Tôi phải suy nghĩ kĩ chuyện này.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cầm điện thoại rời đi. “

 

“Thưa ngài, tối nay, ngài còn xem tài liệu nữa không ạ?”Lý Thuy nhìn thấy tập tài liệu anh đã sắp xếp nhưng lại quên cầm theo.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức nở nụ cười khổ: “Nhìn tôi này, vui đến mức chuyện gì cũng quên béng mắt.” Nói xong anh xoay người cầm lấy tập tài liệu.

 

Lý Thuy không khỏi hỏi: “Thưa ngài, ngài gặp phải chuyện gì vui lắm sao ạ?”

 

“Ừm! Một chuyện cực kì vui ấy chứ.” Hoắc Kỳ Ngang trả lời.

 

Lý Thụy không khỏi mỉm cười hỏi: “Có phải Kỷ tiểu thư đồng ý lời cầu hôn của ngài rồi không?”

 

Hoắc Kỳ Ngang cười rộ lên: “Còn chưa có, thế nhưng sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.”

 

Lý Thụy thật đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy sếp của mình phần khích giống như một đứa trẻ vậy!

 

Hoắc Kỳ Ngang về tới nhà, tiếp tục vì chuyện tặng quà mà nỗ lực, anh mở máy vi tính ra, bắt đầu tìm kiếm những món đồ chơi mà cô bé thích, trong mắt anh, có thể chọn món quà yêu thích cho bạn nhỏ Hiểu Hiểu, trở thành chuyện quan trọng nhất của anh đêm nay.

 

Cuối cùng, Hoắc Kỳ Ngang quyết định năm món quà, chuẩn bị một phần năm món quà đứng đầu trong danh sách xếp hạng, hy vọng cô bé kia sẽ thích.
 
Chương 1298


Lúc này, trong một tòa xưởng bỏ hoang cách khu vực thành thị tương đối xa, nơi đây đang diễn ra một cuộc tra hỏi, một người đàn ông trung niên mặc âu phụ bị trói ở trên ghé, thời khắc này nét mặt anh ta bình tĩnh nhìn kẻ bắt cóc mình, có chút tức giận nói: “Buông ra.”

 

“Ngô Cảm, có thể thả anh, chỉ cần anh có thể cung cấp cho chúng tôi tin tức hữu dụng, chúng tôi sẽ để anh không bị thương một chút nào rời khỏi nơi này.”

 

“Tôi không biết các người đang nói gì, tôi chỉ là một gã nhân viên bình thường mà thôi.”

 

“Anh là người bình thường, nhưng là người làm những chuyện không bình thường, nói mau, phó tổng thống có phải đang điều tra chúng tôi hay không?”

 

“Tôi không biết.”

 

“Ngài phó tổng thống có phải đã âm thầm ra tay với chúng tôi hay không?”

 

“Tôi căn bản không biết các người đang nói cái gì.”

 

Một người mặc âu phục, ngồi xổm xuống nhìn người đàn ông giống chó, nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Anh biết không? Tôi sẽ không đối với anh như vậy, dù sao ngày mai anh vẫn phải đi làm như thường lệ, thế nhưng, chúng tôi lại biết rõ những người thân ở bên cạnh anh, anh phải biết rằng, anh mà không nói, bọn họ sẽ như thế nào.”

 

“Các người dám.”

 

“Đương nhiên, bây giờ chúng tôi sẽ không làm gì, chỉ cần anh nói cho chúng tôi biết tin có ích, bọn họ sẽ bình an vô sự, dù sao chúng tôi cũng không muốn gây chuyện gì.”

 

Người đàn ông ngậm chặt miệng, đang suy tư.

 

“Tôi biết lần này là âm thầm điều tra, nói không chừng không ít tình huống chúng tôi đã bị nắm bắt rồi, bây giờ anh trả lời cho chúng tôi biết một câu thật lòng, các anh nắm được chắc bao nhiêu tình hình rồi.”

 

Người đàn ông tiếp tục trầm lặng chống lại.

 

“Con của anh học trường gì, học lớp gì, bình thường thích làm cái gì, chúng tôi đều rõ như lòng bàn tay rồi.”

 

“Các người… Các người là đô cặn bã.”

 

“Chúng tôi là cái gì, không tới phiên anh bình luận, nói mau.”

 

Người đàn ông tức giận bóp lấy cỗ họng uy hiếp anh ta.

 

Mặt người đàn ông đỏ tới mang tai, tuân theo trách chức của mình, ở trong lòng anh ta, anh ta vẫn như cũ không chịu thua với người đàn ông kia.

 

Nhưng mà, điểm yếu của người đàn ông không phải là bản thân anh ta, mà là người nhà anh ta.

 

Nhiều lần uy hiếp sau đó, anh ta vẫn là vì bảo vệ tính mạng người nhà nói một chút, xác nhận với bọn họ một ít thông tin.

 

“Thả anh ta ra, giám sát người nhà anh ta, anh ta dám có manh động gì, hậu quả giống nhau.” Người đàn ông trước mặt người bị trói, ra lệnh với thủ hạ.

 

Mà người đàn ông này lập tức khẩn cầu: “Tôi sẽ không nói, tôi cũng sẽ không nói gì cả, các người buông tha cho người nhà tôi đi.”

 

“Được, tốt lắm, đêm nay coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!

 

Đi thôi!”

 

Người đàn ông lập tức lảo đảo vội vàng rời đi, người đàn ông thẩm vần lấy điện thoại di động ra, nói với đối phương: “Triệu tập bọn họ gặp mặt một cái, có vấn đề phải bàn bạc.”

 

Sau khi người đàn ông nói chuyện điện thoại xong, nắm thật chặt điện thoại di động, nghiến răng nói: “Hoắc Kỳ Ngang, cậu muốn chết rồi.”

 

“Chúng tôi có thể đưa cậu lên, cũng có thể kéo cậu xuống tới, nhưng bây giờ cậu không giữ được nữa rồi.”

 

Hoắc gia, trong thư phòng Hoắc Minh đang lo lắng, đi tới đi lui, ông hiện tại có thể cảm giác được, thuộc hạ trước kia đã tùy tiện ứng phó đối với ông rồi.

 

Nếu như vậy, rất có thể bọn họ đã phát hiện chuyện con trai đang làm, việc này có hay không nhốt họ trong tù nửa đời sau hoặc là mất hết quyền lợi, bọn họ nhất định sẽ phản kích lại bằng mọi giá.

 

Hoắc Minh hiện tại hối hận cũng không kịp rồi, hiện tại ông đã khiến mồi lửa bùng cháy to, bằng sức một mình ông đã không dập nổi nữa rồi.

 

Anh đưa tay gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ Ngang.

 

Đầu bên kia vừa nghe, Hoắc Minh liền gấp gáp nói: “Kỳ Ngang, lập tức tăng thêm nhân lực bên cạnh con đi, nhất định phải tăng cường nhiều người nhất để bảo vệ con, ba cảm giác con đang rất nguy hiểm.”

 

“Ba yên tâm đi! Con chuẩn bị kỹ càng rồi.”
 
Chương 1299


“Tiểu Viện bọn họ đã chuyển đi rồi, việc này con an tâm!” Hoắc Minh nói.

 

“Ba, ba cũng tránh một chút đi!” Hoắc Kỳ Ngang khuyên một câu.

 

“Ba tránh cái gì, ba còn sợ gì sao? Hừ, đám người này còn không có can đảm dám đụng ba nữa.” Hoắc Minh một mặt không cho là đúng.

 

Hoắc Kỳ Ngang biết khuyên ông không được, không thẻ làm gì khác hơn nói: “Vậy ba nghỉ ngơi sớm một chút, đóng kỹ cửa sổ, bế trí thêm người thân tín ở bên cạnh.”

 

“Yên tâm đi!” Hoắc Minh nói xong cúp điện thoại, ông không đi, là bởi vì ông cần ở lại giúp con trai cùng nhau thu dọn cái tàn cục này.

 

Đám người kia vì quyền lợi mà trở nên cực kỳ hung ác.

 

Còn thế lực đám người kia lớn như thế nào, Hoắc Minh nhất thời không thể biết được.

 

Hoắc Kỳ Ngang sau khi cúp điện thoại, trong đầu tự nhiên cũng lo lắng cho một người khác, Kỷ An Tâm.

 

Chuyện anh cùng Kỷ An Tâm, tuy là ít người biết chuyện, thế nhưng cũng không phải là không có, ngộ nhỡ những người này có mưu tính tới Kỷ An Tâm, vậy thì rất nguy hiểm.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức đứng lên, gọi tới điện thoại của Lý Thụy: “Lý Thụy, tôi muốn anh lập tức sắp xếp bốn người cấp dưới đi tới cửa tiểu khu Kỷ An Tâm canh giữ, không quấy rầy tới tình hình của cô ấy, đi theo xe của cô ấy ra ngoài, đảm bảo an toàn của cô ấy.”

 

“Được, thưa ngài, tôi sẽ sắp xếp nhân sự.”

 

Hoắc Kỳ Ngang lại như cũ không quá yên tâm, anh muốn ngày mai đích thân tìm Kỷ An Tâm nói một câu, để cho cô tốt nhất đưa người nhà ra nưới ngoài du lịch, tránh mặt một chút.

 

Sáng sớm, sinh nhật của cô bé kia, sáng sớm dậy liền vui vẻ cực kì, đúng lúc hôm nay là cuối tuần, cho nên Kỷ An Tâm có thể ở cùng cô bé cả ngày.

 

Vốn dĩ cô chuẩn bị ra ngoài ăn, thế nhưng mẹ Kỷ tỏ ý làm cơm ở nhà. Làm nhiều thức ăn ngon là được, ăn ở bên ngoài, đứa nhỏ kia căn bản không ăn cái gì được.

 

“Hiểu Hiểu, con ngoan ngoãn ở nhà chơi, mẹ đi đặt một cái bánh ngọt lớn về có được không?”

 

“Dạ, con muốn bánh ga-tô thật lớn.” Đứa nhỏ kia nói ra mong muốn của mình.

 

“Được! Mẹ đồng ý với con.” Nói xong, Kỷ An Tâm cầm lấy túi, nói với mẹ mình trong nhà bếp: “Mẹ, con đi ra ngoài đây.”

 

“Ừ! Về sớm một chút.”

 

Kỷ An Tâm bước ra ngoài, cô cũng không có lái xe, chỉ là đi bộ đến tiệm bánh ngọt lớn ở gần đó, chỉ là cô không có phát hiện, ở phía sau cô có hai chiếc xe màu đen có rèm che chậm rãi theo sau cô.

 

Đây là Hoắc Kỳ Ngang phái tới để bảo vệ cô, lúc này, đoàn xe Hoắc Kỳ Ngang cũng lái về phía gần đó, anh muốn gặp cô một lát.

 

Kỷ An Tâm đặt xong bánh ga-tô, buổi chiều qua đây lấy, cô đi ra chuẩn bị mua trái cây, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông với dáng vẻ vệ sĩ, chặn đường cô lại.

 

“Kỷ tiểu thư, ông chủ chúng tôi muốn gặp cô.” Vệ sĩ lên tiếng nói.

 

Kỷ An Tâm kinh ngạc nhìn bọn họ, hơn nữa cũng quen mặt hai người vệ sĩ này, là người của Hoắc Kỳ Ngang.

 

“Anh ấy ở đâu?”

 

Vệ sĩ chỉ chỉ một chiếc xe bọc thép bên cạnh, Kỷ An Tâm cảm giác trong cửa sổ xe có một đôi mắt đang nhìn cô, cô đi về phía cửa xe, vệ sĩ thay cô mở ra, Kỷ An Tâm ngồi vào.

 

Trong lòng cô căng thẳng, hiện tại, xe anh liền đều đổi thành loại bọc thép chống đạn này, có phải hay không đang gặp nguy hiểm?

 

Hoắc Kỳ Ngang mặc đồ Tây ngồi ở bên trong, thấy cô đi tới, ánh mắt anh dịu dàng nhìn sang: “Làm phiền em như thế này, em có phiền không.”

 

“Có chuyện gì sao?” Kỷ An Tâm quay đầu nhìn anh, muốn từ trong ánh mắt của anh nhìn ra một ít manh mối.

 

Hoắc Kỳ Ngang không muốn để cho cô lo lắng, cười cười: “Cũng không có cái gì, em tới đặt bánh ga-tô à! Có phải sinh nhật Hiểu Hiểu không?”

 

Kỷ An Tâm ngắn ra, anh làm sao biết? Cô có chút cảnh giác hỏi: “Anh nghe thấy ở đâu.”

 

Hoắc Kỳ Ngang gần đây bận việc, thực sự đã quên chuyện này, nhưng Trầm Duệ có lòng tốt nhắc nhở anh, anh không thể làm gì khác hơn nói: “Trước đây anh có điều tra tư liệu của bọn ..

 

em nên nhớ kỹ.

 

Kỷ An Tâm có chút ảo não: “Về sau đừng lén làm xáo trộn cuộc sống của tôi nữa, đừng tưởng là anh có quyền thì thích làm gì thì làm.”

 

Hoắc Kỳ Ngang không khỏi lắc đầu cười: “Được rồi, sẽ không như vậy nữa.”
 
Chương 1300


“Anh có chuyện gì cứ nói đi! Tôi còn muốn đi mua hoa quả nữa.” Kỷ An Tâm hỏi anh.

 

Vẻ mặt Hoắc Kỳ Ngang nghiêm túc lại: “An Tâm, có chuyện anh phải nhắc nhở em, gần đây e rằng anh đắc tội với một số người, những người này đều là người có quyền thế, bọn họ muốn nắm giữ tin tức của anh cũng không phải khó khăn.”

 

Nghe anh nói xong, tinh thần Kỷ An Tâm căng thẳng lần thứ hai.

 

“Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ tra rõ quá khứ của anh, hơn nữa, bọn họ có vài người từng là tay chân dưới ba anh, bọn họ đối với đời sống tình cảm của anh chắc chắn cũng có nắm sơ qua, em biết anh không sợ bọn họ, thế nhưng em là điểm yếu của anh, ngoài người nhà của anh, em là người anh sợ mắt đi nhất, anh không muốn em gặp nguy hiểm.”

 

Ử “Vậy anh… anh muốn tôi làm như thế nào?” Kỷ An Tâm nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương, cũng thay anh lo lắng.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn thấy cô sợ sãi, anh vội vàng an ủi một câu: “Đừng lo lắng, hiện tại anh bó trí bên cạnh em bốn vệ sĩ, tạm thời bọn họ sẽ bảo vệ em an toàn, thế nhưng nếu như em có thể đưa người nhà cùng Hiểu Hiểu rời khỏi nước là tốt nhất.”

 

“Mang bọn họ rời đi?” Kỷ An Tâm hơi trợn mắt nhìn, vậy mà nghiêm trọng tới mức này rồi sao?

 

“Vậy còn anh?” Lúc Kỷ An Tâm đang nói ra câu này, tay cô đã vô thức nắm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông trên chiếc bàn nhỏ.

 

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang nhìn xuống, thấy năm ngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt cổ tay mình, khóe miệng của anh cong lên một nụ cười mừng rỡ.

 

Kỷ An Tâm đang căng thẳng, lại thấy người đàn ông này không có chuyện gì còn đang cười, cô cũng lập tức nhìn xuống mới phát hiện tay của chính mình chẳng biết từ lúc nào căng thẳng nắm lấy cỗ tay anh.

 

Cô vội vàng rút tay trở về, có chút ngượng ngùng ho nhẹ một câu: “Vậy anh thì sao? Anh muốn cùng bọn họ cứng đối cứng sao?”

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe trong giọng nói của cô, khó giấu được ý quan tâm của mình, đáy lòng anh đã cực kỳ thỏa mãn rồi.

 

“Yên tâm, anh tự có tính toán, chỉ cần bọn em an toàn là được.”

 

Kỷ An Tâm trầm tư suy nghĩ một chút, cô đưa ba mẹ xuất ngoại không thành vấn đề, nhưng là cô dùng lý do gì để đưa ba mẹ đi bây giò, họ không còn cho phép cô dính líu gì đến người đàn ông này nữa.

 

“Nhất định phải xuất ngoại sao?” Kỷ An Tâm thở dài một hơi.

 

Hoắc Kỳ Ngang đưa tay tới, muốn cầm tay cô, Kỷ An Tâm không khỏi tránh một cái, Hoắc Kỳ Ngang nắm tay thu lại, anh nghiêm túc nói: “An Tâm, nếu có thể anh thật không muốn mang đến cho bọn em nguy hiểm như vậy, nếu như em không muốn ra nước ngoài, anh có thể sắp xếp cho bọn em tới chỗ an toàn nhất sinh sống một thời gian, đợi tình hình lắng xuống, rồi bọn em trở về được không?”

 

“Nơi nào?” Kỷ An Tâm nheo mắt hỏi.

 

“Có một trụ sở quân sự, là nơi chuyên cho người nhà cư trú, an ninh nơi đó là tốt nhất, không người nào ở đâu có thể tổn hại tới bọn em, An Tâm, tin tưởng anh, anh sẽ bảo vệ tốt mọi người.” Hoắc Kỳ Ngang lần này không cho cô né, có chút bá đạo cầm tay cô: “Sáng mai anh bố trí xe tới đón mọi người.”

 

Kỷ An Tâm trầm tư vài giây, gật đầu, cô cũng không muốn đem nguy hiểm của ba mẹ và Hiểu Hiểu đi đánh cược.

 

“Được, tôi sẽ khuyên nhủ ba mẹ cùng đi với tôi, ngày mai chúng tôi sẽ thu dọn.”

 

“Anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Hiểu Hiểu rồi, lát nữa anh sẽ cho người ta đưa lên.”

 

Kỷ An Tâm hơi ngắn ra, anh còn nói chuẩn bị quà sinh nhật trước rồi sao?

 

“Được, tôi thay Hiểu Hiểu cám ơn anh.” Kỷ An Tâm nói xong, ánh mắt đổ dồn trên khuôn mặt của anh, trên trán Hoắc Kỳ Ngang có dấu vết mệt mỏi.

 

Xem ra anh gần đây vì đối phó đám người này cũng thường xuyên thức đêm tăng ca! Đáy mắt Kỷ An Tâm hiện lên một chút đau lòng, đồng thời trong nội tâm đột nhiên có một chút kích động, muốn nói cho anh biết về chuyện con gái.

 

Nhưng cô vẫn nhịn xuống, hiện tại anh đối phó đám người kia đã quá mệt mỏi, nếu như cho anh biết Hiểu Hiểu là con gái của anh, mặc dù tin tức này sẽ không bị tiết lộ, vạn nhát lại không thể đảm bảo nếu như anh biểu hiện ra ngoài, khiến người ta đoán được thân phận của Hiểu Hiểu, người xung quanh anh đều đáng tin được không?

 

“Được, tôi đi xuống đây.” Kỷ An Tâm nói xong, đẩy cửa bước xuống.

 

Hoắc Kỳ Ngang không quên dặn một câu: “Ngày mai chuẩn bị xong, khoảng chín giờ xe anh sẽ tới.”

 

“Ù!” Kỷ An Tâm gật đầu, rồi đóng cửa, cô đi về phía bên cạnh một quầy trái cây.

 

Lúc cô quay đầu, thấy một đoàn xe ngay ngắn đã rời đi.

 

Kỷ An Tâm thở ra một hơi, cô cầm điện thoại di động lên sắp xếp một người phụ trách công ty, cho anh ta bắt đầu từ ngày mai tiếp quản công việc của cô, cô cần nghỉ phép một thời gian, cho anh ta trực tiếp liên lạc tổng công ty Kiều Trì.

 

Cúp máy cú điện thoại này, lòng Kỷ An Tâm nhẹ nhõm không ít, năm năm qua, cô vì công ty, cũng là làm liều sống liều chét, hiện tại cô cũng mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi rồi.
 
Chương 1301


Kỷ An Tâm xách hoa quả về nhà, trong chốc lát, chuông cửa vang lên, cô lập tức cảnh giác nhìn thoáng qua người ngoài của, là trợ lý Lý Thụy của Hoắc Kỳ Ngang, anh đặc biệt sắp đặt một suất mì nấu sẵn mang qua đây.

 

Kỷ An Tâm mở cửa ra, Lý Thụy mỉm cười xách theo: “Kỷ tiểu thư, đây là quà sinh nhật sếp đưa cho con gái cô, xin nhận lấy.”

 

“Thay tôi cảm ơn anh ấy.” Kỷ An Tâm nhận lấy món quà, nói với Lý Thụy.

 

“Được!” Lý Thụy mỉm cười, anh xoay người rời đi.

 

Kỷ An Tâm đem đồ chơi vào, đứa nhỏ kia cũng vui như nở hoa rồi, cô bé không ngờ là bỗng chốc nhận được nhiều quà như vậy, hơn nữa đều là thứ cô thích.

 

“Mẹ, đây là của người nào đưa ạ!” Đứa nhỏ kia ôm búp bê vải trước tiên, nhìn cô hỏi.

 

“Cái này là một chú đưa cho con.” Kỷ An Tâm cúi người cười nói.

 

“Ôi, chú đó đúng là người tốt.” Đứa nhỏ kia cười hi hi nói, Kỷ An Tâm đem quà thay cô bé đặt trong căn phòng nhỏ để cho cô bé tự mình chơi. Cô mở cửa liền đi đến trong phòng khách, cô nói với mẹ đang nhặt rau: “Mẹ, đừng gấp, con có chuyện muốn nói cho mọi người.”

 

Ba mẹ Kỷ có chút kỳ quái nhìn cô, ba người ngồi trên ghế sa lon, Kỷ An Tâm nhìn nói: “Cha mẹ, chuyện con sẽ nói lát nữa, mong hai người không nên kích động được không?”

 

“Chuyện gì? Con nói đi!” Ba Kỷ nói với cô.

 

Kỷ An Tâm thở nhẹ ra một hơi nói: “Gần đây còn cùng Hoắc Kỳ Ngang có liên lạc.”

 

“Các con sẽ không nối lại tình xưa chứ!” Trong giọng mẹ Kỷ liền có vẻ oán giận.

 

Kỷ An Tâm lắc đầu: “Hiện tại chúng con chỉ là quan hệ bạn bè.”

 

“Hừ! Cậu ta có phải dây dưa với con trước không? An Tâm, không phải mẹ không thích cậu ta, mẹ thật không thích ba cậu ta, quả thực không để ai vào mắt, kiêu căng tự đại.” Mẹ Kỷ cũng đánh giá được hết sức trọng tâm rồi.

 

Kỷ An Tâm hiểu rõ ba mẹ oán giận Hoắc gia, cô bị ủy khuất nhiều năm như vậy, bọn họ đều nhìn thấy.

 

“Ba, mẹ, hiện tại chúng con không đề cập tới những chuyện tình cảm xưa này, trước mắt có một việc, chúng con muốn phối hợp một chút, Hoắc Kỳ Ngang hiện tại đụng phải phiền toái rất lớn, có một đám người muốn đối phó anh ấy, anh ấy hiện tại đang trong nguy hiểm, mà con và anh ấy cũng từng có tình cảm, có thể sẽ làm cho những người đó lợi dụng, người nhà chúng ta đều sẽ có nguy hiểm.” Kỷ An Tâm nhìn biểu cảm của ba mẹ bị hù dọa, cô lại xoa dịu một câu: “Hai người cũng đừng lo lắng, anh ấy có nói sáng mai sẽ sắp xếp xe qua đây, đưa chúng ta đến một nơi an toàn tránh mặt tạm thời, đợi tình hình lắng xuống, rồi chúng ta trở về.”

 

“Vi sao chuyện của cậu ta còn muốn liên lụy đến con? Những người đó chẳng lẽ không biết các con năm năm trước cũng đã chia tay rồi sao?”

 

Kỷ An Tâm có chút quẫn bách, thế nhưng, vẫn nói thật: “Bởi vì.. Bởi vì con gần đây có liên lạc với anh ấy, có lẽ sẽ làm người ta cho là chúng con tái hợp lại rồi.”

 

Ba mẹ Kỷ liếc nhau, nhìn tình cảnh này của con gái, khẳng định là nối lại tình xưa với Hoắc Kỳ Ngang rồi, mẹ Kỷ thở dài một hơi: “Nói như vậy, con còn thích cậu ta?”

 

“Anh ấy dù sao cũng là ba của Hiểu Hiểu, mặc dù không thể là người yêu nữa, cũng không muốn làm kẻ thù, con sẽ chọn làm bạn với anh ấy.” Kỷ An Tâm an ủi ba mẹ.

 

“Vậy con cũng định đem thân phận Hiểu Hiểu nói cho nó biết sao?” ba Kỷ hỏi.

 

“Ba, Hiểu Hiểu càng lúc càng lớn, con bé cần một người ba, con đợi thời gian thích hợp vẫn là sẽ nói cho con bé biết.”

 

“Được, vậy chúng ta cần phải chuẩn bị cái gì?”

 

“Chúng ta chuẩn bị một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày cùng giấy tờ tùy thân quan trọng, đoàn xe của anh ấy sáng mai tới đón chúng ta.” Kỷ An Tâm nói với ba mẹ mình: “Ba mẹ, trước tiên bỏ thành kiến với anh ấy xuống! An toàn là chính, hơn nữa Hiểu Hiểu còn nhỏ, con bé không thể xảy ra chuyện gì, hơn nữa, con cũng không muốn trở thành liên lụy của anh ấy.”

 

Lời nói của Kỷ An Tâm tuy là làm cho ba mẹ Kỷ của có chút không bằng lòng, thế nhưng đều đồng ý cả rồi.

 

Lúc này, ở trong phòng trà tư nhân, năm người quyền thế tập trung ngồi, trong đó người cầm đầu tên là Vương Kỳ, anh ta ngồi trên ghế sô pha gỗ lim, ngay vị trí chính giữa, cũng lộ rõ thân phận lãnh đạo trong đám người này.

 

“Lão đại, hiện tại chúng ta đã xác định Hoắc Kỳ Ngang đang hành động, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Lễ nào cứ như vậy mặc cho cậu ta làm càn sao?”

 

“Hừ! Ai nguyện ý ngồi đợi chết, đây không phải rõ là để chúng ta chết sao?” Tiếng một người đàn ông bụng tướng khác hừ lạnh một câu.

 

“Vậy ý của anh là?”

 

“Vậy dĩ nhiên muốn cho cậu ta hiểu được, cũng muốn làm rõ cho Hiên Viên Thần, chúng ta cũng không phải dễ đối phó.”

 

Miệng người đàn ông này lộ ngạo mạn, ngay cả Hiên Viên Thần đều nói ra.

 

Sắc mặt Vương Kỳ hơi đổi một chút, trừng anh ta: “Tôi xem anh thật sự muốn chết rồi.”
 
Chương 1302


Những lời này vừa nói, tất cả mọi người nhất thời ngậm miệng, cũng chờ Vương Kỳ nói.

 

“Chúng ta có thể không liều, tốt nhất không nên đánh mạnh, chuyện này, chủ yếu vẫn là Hoắc Kỳ Ngang cầm đầu, chỉ cần có thể làm cho cậu ta tiêu tan suy nghĩ này, ở trước mặt Hiên Viên Thần thay chúng ta nói vài lời hữu ích, cộng thêm khổ công của chúng ta trước đây, chí ít không đến mức đường cùng, còn có thể giữ được một cái mạng.”

 

“Cái gì? Lão đại, nói như vậy, địa vị của chúng ta đây còn có thể giữ được sao?”

 

“Các người mấy năm nay kiếm được còn chưa đủ nhiều sao?

 

Chỉ sợ cả đời này các người cũng xài không hết, cho nên vừa lòng đi!”

 

“Vậy chúng ta bàn điều kiện với Hoắc Kỳ Ngang như thế nào?”

 

“Chúng ta phải gặp cậu ta một lần, trò chuyện với mình cậu ta.”

 

Vương Kỳ là người đứng đầu đám người này, tất nhiên càng có lý trí một chút, hơn nữa, ông ta cũng không muốn chết, cũng hiểu được lùi lại mà cầu việc khác, ông ta biết biết đối đầu với người có địa vị cao nhất quốc gia này, không có chuyện hai bên đều thiệt, chỉ có kết cục thất bại của họ.

 

Những người khác cũng đều bắt đầu sợ chết, nếu tiếp tục liều mạng như vậy, thật sự tới bước đường cùng “Nhưng bây giờ, chúng ta khẳng định không có khả năng tiếp cận cậu ta.”

 

“Nếu có thể cùng Hoắc Kỳ Ngang đàm phán điều kiện, chúng ta căn bản không cần đi tới một bước cuối cùng kia, dù sao đi tới ` bước kia, chúng ta thực sự không có đường có thể đi rồi.”

 

Vương Kỳ nói xong, nhìn những người đang ngồi: “Các người có biện pháp gì không?”

 

“Nếu như muốn kéo chúng ta ra ngoài, vậy đứng mũi chịu sào không phải là Hoắc Minh sao? Ông ta là lão đại trước của chúng ta, nếu như chúng ta ngồi trong nhà lao, ông ta cũng phải ngồi.”

 

“Các người cũng không nhìn một chút ông ta là ba của ai, Hoắc Kỳ Ngang có thể không bảo vệ ông ta sao? Lại nói, Hoắc Minh chẳng qua là dùng thủ đoạn, mà trong tay chúng ta đều có mấy mạng người, Hoắc Minh so với chúng ta cao minh hơn.”

 

“Bất kể nói thế nào, chúng ta nhất định phải hẹn Hoắc Kỳ Ngang đi ra nói chuyện.”

 

“Hơn nữa, không thể bình tĩnh như vậy đàm phán, dù sao cậu ta bây giờ đang điều tra chúng ta, nói chuyện gì cũng vô dụng, cậu ta tất nhiên có ý muốn điều tra chúng ta, liền tất nhiên điều tra tới cùng.”

 

Vương Kỳ nhìn người đàn ông này nói: “Vậy ông nói xem có biện pháp nào đàm phán?”

 

“Phải nắm được nhược điểm của Hoắc Kỳ Ngang, buộc cậu ta đàm phán, chỉ cần cậu ta buông tha chúng ta, chúng ta quyết định một lần nữa đối nhân xử thế làm lại từ đầu, hoặc là rời bỏ công việc, chỉ cần cho chúng ta một con đường sống là được.”

 

“Điểm yếu Hoắc Kỳ Ngang là gì? Tôi dám chắc lúc này cậu ta đã sắp xếp đưa người bên cạnh đi hết rồi.”

 

“Không phải, điểm yếu lớn nhất của cậu ta là một người phụ nữ, một người tên là Kỷ An Tâm.”

 

“Kỷ An Tâm có lai lịch gì?”

 

“Cô ta hiện tại chỉ là một người phụ trách công ty mô giới việc làm, chúng ta đã nắm giữ được tất cả tư liệu của cô ta, cùng với những người xung quanh liên quan tới cô ta.”

 

Ánh mắt Vương Kỳ lóe ra suy tư u ám, ông ta biết đây là một nước cờ nguy hiểm, chỉ có nắm trong tay điểm yếu, mới có thể cùng Hoắc Kỳ Ngang có nói chuyện với nhau.

 

“Ông chừng nào thì có thể bắt giữ được Kỷ An Tâm?”

 

“Tôi cảm thấy phải nhanh lên, nếu không… Hoắc Kỳ Ngang nhất định sẽ dời đi.”

 

“Chỉ cần lão đại ra lệnh, đêm nay liền bắt được cô ta.”

 

“Tốt, bố trí bắt Kỷ An Tâm trước, ngày mai hẹn đàm phán với Hoắc Kỳ Ngang, nếu không… thời gian liền thực sự không còn kịp rồi.”

 

Vương Kỳ ra lệnh một tiếng, người trong phòng trà, từng người liền rời đi.

 

Trong nhà Kỷ An Tâm, lúc này, đang là sinh nhật đứa nhỏ kia, hát xong khúc ca sinh nhật rồi, cô bé chu cái miệng nhỏ, thổi tắt ánh nến, đèn sáng lên, cô bé vui vẻ vỗ tay: “Mani, bây giờ con có thể ăn bánh ga tô chưa?”

 

“Có thê rồi, mẹ cắt cho con một miếng.”

 

“Mẹ, cắt bốn miếng đi, chúng ta ăn chung ạ.”

 

Một bên mẹ Kỷ lập tức dựng giơ ngón tay nói: “Hiểu Hiểu thật hiểu chuyện, lại lớn thêm một tuổi rồi.”

 

Kỷ An Tâm cắt gọn bánh ga-tô, chia cho ba mẹ cùng đứa nhỏ, cô cũng bưng lên một đĩa nhỏ, ngồi cùng người nhà ăn chung.

 

Đang ăn, đột nhiên điện thoại di động Kỷ An Tâm vang lên, cô cầm lấy vừa nhìn, là một dãy số xa lạ, cô nhíu mày nghe máy: “Alo!”

 

“Alo, là chị An Tâm sao? Em là Tiểu Đào, không xong rồi, Trầm tổng đã xảy ra chuyện ạ.”
 
Chương 1303


“Cái gì? Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?” Kỷ An Tâm lập tức cả kinh đứng lên, trong lòng căng thẳng.

 

Đầu điện thoại kia, đúng thật là tiếng trợ lý Tiểu Đào của Trầm Duệ.

 

“Anh ấy ngộ độc thức ăn rồi, ngất xỉu bắt tỉnh, hiện tại đang trên đường đưa đi bệnh viện, chị An Tâm, chị mau tới đây đi.”

 

“Được, anh ấy ở bệnh viện nào?”

 

“Em gửi địa chỉ cho chị.”

 

Nói xong, đầu bên kia gửi một cái địa chỉ liền cúp, Kỷ An Tâm nhìn tên bệnh viện, cô vội vàng nói với ba mẹ mình: “Ba mẹ, hai người trông Hiểu Hiểu, nhớ kỹ, mặc kệ có người nào qua đây, cũng không được mở cửa lung tung, gọi điện thoại báo nguy hoặc là gọi điện thoại cho Hoắc Kỳ Ngang.”

 

Nói xong, Kỷ An Tâm cầm lấy điện thoại của ba lên, nhập số điện thoại của Hoắc Kỳ Ngang để ba lưu lại.

 

“An Tâm, Trầm Duệ đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Trợ lý của anh nói anh ấy ngộ độc thức ăn rồi, con sẽ qua xem thử xem, người nhà anh ấy không đây.”

 

“Vậy con mau nhanh đi! Một mình Trầm Duệ ở chỗ này cũng không dễ dàng.” Mẹ Kỷ khẩn trương dặn dò Kỷ An Tâm qua đi thăm.

 

Kỷ An Tâm đương nhiên là không có nghỉ ngờ, bởi vì người gọi điện thoại cho cô là trợ lí riêng của Trầm Duệ, hơn nữa, 5 năm Trầm Duệ qua giúp đỡ cô, làm cô cũng vô cùng đề tâm đối với chuyện của anh.

 

Loại tình huống này, cô làm sao có thể không tới?

 

Đương nhiên, Kỷ An Tâm căn bản không biết đây là một cái bẫy, lúc này, Trầm Duệ quả thực bị hôn mê bắt tỉnh ở một bữa tiệc, mà trợ lý của anh Tiểu Đào, bị người ta cầm súng chĩa vào đầu để gọi điện thoại kia, lúc này mặt cô ấy đã trắng bệch, run lẫy bẩy, vừa rồi chỉ muốn bảo toàn tính mạng mà thôi.

 

Mà một bên Trầm Duệ uống thuốc mê, đã hôn mê bắt tỉnh.

 

“Đi, xuất phát tới bệnh viện, chờ Kỷ An Tâm đến.” Đám người kia lập tức đi tới trong bệnh viện chặn Kỷ An Tâm.

 

: Kỷ An Tâm ở trên đường mau chạy tới, cô lo lắng Trầm Duệ, loại này lo lắng, làm cô hoàn toàn không chú ý đến nguy hiểm hiện giờ.

 

Mà lúc cô đi ra, đã là chín giờ rưỡi tối, vệ sĩ Hoắc Kỳ Ngang tám giờ liền rời đi, bởi vì thân phận Kỷ An Tâm cũng không nằm trong chức trách của họ, bọn họ không có áp dụng bảo vệ suốt 24h, chỉ là tiến hành hành động bảo hộ lúc cô đi ra ngoài thôi.

 

Tiểu khu Kỷ An Tâm thuộc khu vực cao cấp, an ninh khu vực cũng luôn canh chừng tiểu khu an toàn 24h.

 

Xe thể thao Kỷ An Tâm chạy thẳng đến địa điểm bên trong bệnh viện này, sau một tiếng đồng hồ chạy nhanh, cô cuối cùng đã tới, đây là một bệnh viện vô cùng xa, cái này khiến cô có chút kỳ quái, vì sao Trầm Duệ biết đến bệnh viện này.

 

Cô mới vừa đi vào phòng khách, liền có một bác sĩ đeo khẩu trang qua đây: “Vị tiểu thư này, cô là người nhà Trầm Duệ sao?”

 

“Là, là tôi.”

 

“Đi theo tôi, tình hình bệnh nhân không quá ổn định.”

 

Kỷ An Tâm vừa nghe liền đuổi theo sau, đi về hướng một phòng bệnh, bác sĩ kia đẩy cửa ra, xoay người, Kỷ An Tâm cùng lúc tiến vào, đã bị người đàn ông trốn phía sau cửa dùng miếng vải tắm thuốc mê bịt miệng mũi lại, lúc Kỷ An Tâm lưu ý đến nguy hiểm thì đã muộn, cô chỉ cảm thấy ý thức mê màn, nhìn thấy thầy thuốc kia cởi khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt hung ác.

 

Nhưng lúc này, cô đã ngắt đi.

 

“Đem cô ta mang đi.”

 

Hai người đàn ông đặt Kỷ An Tâm ở trên xe đẩy, đẩy một mạch tới sân sau, đưa vào trong một chiếc xe cứu thương liền trực tiếp mang đi.

 

Mà Trầm Duệ cùng trợ lí của anh đều bị trói trong nhà riêng tư nhân, trước khi bọn họ cùng Hoắc Kỳ Ngang nói chuyện, bọn họ không cho phép bắt luận kẻ nào để lộ tin tức.

 

Một đêm này, Kỷ An Tâm chưa có trở về, mà ba mẹ Kỷ gọi điện thoại tới, điện thoại con gái gọi cũng không có nhận.

 

Bọn họ cũng chỉ có thể suy đoán con gái mở chế độ yên lặng, đang ở trong phòng bệnh với Trầm Duệ, không có nghỉ ngờ.

 

Một đêm này, cứ như vậy trôi qua, sáng sớm đã tới.

 

Ba mẹ Kỷ từ sớm đã cho Kỷ Hiểu Hiểu mặc quần áo xong, cũng thu dọn xong hành lí, chờ đoàn xe Hoắc Kỳ Ngang tới đón người.

 

Sáng sớm, Hoắc Kỳ Ngang từ trong nhà anh bắt đầu xuất phát tới toà nhà tổng thống, đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên, anh cầm lấy nhìn thoáng qua, là điện thoại nội bộ gọi tới.

 

“Alo! Chào ông.” Hoắc Kỳ Ngang nghe.
 
Chương 1304


“Phó tổng thống Hoắc, ngài khỏe chứ, tôi là Vương Kỳ.”

 

Hoắc Kỳ Ngang sắc mặt hơi căng thẳng, giọng bình tĩnh nói: “Có chuyện gì sao?”

 

“Ngài phó tổng thống, chúng ta có thể hẹn nhau nói chuyện vui vẻ được không?”

 

“Có thể, ông có thể hẹn thời gian với trợ lí của tôi.” Hoắc Kỳ Ngang không có trực tiếp cự tuyệt ông ta.

 

“Không phải không phải, ngài phó tổng thống có thể hiểu lầm ý của tôi, tôi nói hẹn thời gian, không phải đi nhiều trình tự phức tạp như thế này, mà là trực tiếp mặt đối mặt bàn bạc.”

 

“Cái này tôi sợ rằng không có thời gian, gần đây việc quốc gia bận rộn, nếu như ông muốn gặp tôi, chỉ có thể theo trình tự đi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang biết Vương Kỳ muốn nói chuyện gì, mà anh không muốn cho ông ta cơ hội như vậy.

 

Quả nhiên Vương Kỳ cười ha ha: “Ngài phó tổng thống, nếu như trong tay tôi có người phụ nữ ngài muốn, ngài có dành thời gian trò chuyện với tôi không?”

 

Hoắc Kỳ Ngang vốn là muốn muốn cúp điện thoại, động tác lập tức nắm chặt, thậm chí có chút run rầy: “Ông nói cái gì?”

 

“Kỷ An Tâm ở trong tay tôi, tôi nghĩ muốn cùng ngài nói chuyện một chút, ngay hôm nay, làm phiền phó tổng thống một chút thời gian rồi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang đứng ở cửa số sát sàn, anh nắm chặt điện thoại di động, đầu óc có mấy giây trống rỗng, anh cắn chặt răng nói với đầu điện thoại kia: “Cô ấy ở đâu!”

 

Những lời này đã cho thấy quan tâm, khẩn trương của anh.

 

“Ngài phó tổng thống có thời gian nói chuyện sao? Tôi là thành tâm.” Đầu bên kia Vương Kỳ vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không làm tổn thương Kỷ tiểu thư, tôi chỉ là mời cô ấy tới đây, để cho ngài phó tổng thống có thời gian gặp tôi.”

 

“Ông… các người nều dám đụng đến một sợi tóc của cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám các người đâu.” Lý trí Hoắc Kỳ Ngang có chút thất thường rồi, có rất ít người có thể khiến cho anh trở nên như vậy.

 

Ngoại trừ người nhà, chỉ có Kỷ An Tâm là có thẻ.

 

“Phó tổng thống yên tâm, cô ấy hiện tại rất an toàn, sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn.” Đầu bên kia, Vương Kỳ không muốn lúc anh đang phẫn nỗ, lại chọc giận anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe được, Vương Kỳ chỉ là lấy Kỷ An Tâm tới uy hiếp anh đứng ra nói chuyện với nhau.

 

“Được, tôi sẽ sắp xếp thời gian.” Hoắc Kỳ Ngang cắn răng nói.

 

“Ngài phó tổng thống, hy vọng ngài cũng tỏ ra thành tâm.”

 

Vương Kỳ đương nhiên cũng muốn đạt được mục đích của ông ta.

 

Hoắc Kỳ Ngang cắn răng nói: “Đừng đụng tới cô ấy, đợi điện thoại của tôi, tôi sẽ sắp xếp cuộc gặp mặt này.”

 

“Tốt! Tôi rất có kiên nhẫn chờ ngài, nhưng hy vọng chuyện này không nên để cho quá nhiều người biết.” Đầu bên kia Vương Kỳ nói xong, liền cúp điện thoại.

 

Lý Thụy vẫn đứng ở bên cạnh anh, anh ta đã cảm giác được Hoắc Kỳ Ngang lúc này tức giận lên rồi.

 

“Phó tổng thống, có phải Kỷ tiểu thư đã xảy ra chuyện gì hay không?”

 

“Vương Kỳ bắt cô ấy rồi.” Hoắc Kỳ Ngang nắm tay nắm chặt, hung hăng đập tường một cái, anh lại để liên lụy tới cô.

 

“Đoàn xe của chúng ta đã đi đón người nhà Kỷ tiểu thư rồi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang biết lúc này không thể lừa gạt người Kỷ gia nữa, bọn họ nhất định cũng rất lo lắng cho an nguy của Kỷ An Tâm.

 

Hoắc Kỳ Ngang cầm điện thoại di động lên, trong điện thoại của anh đã sớm có số điện thoại của ba Kỷ, anh trực tiếp gọi tới.

 

“Alo!”

 

“Bác, là cháu, Kỳ Ngang, có chuyện cháu muốn nói cho mọi người biết.” Hoắc Kỳ Ngang mở miệng nói.

 

“Hoắc thiếu gia có chuyện gì nói thẳng!” Đầu bên kia ba Kỷ còn chưa ý thức được con gái đã xảy ra chuyện.

 

“An Tâm bị người ta bắt cóc, hiện tại, hai bác mang theo Hiểu Hiểu lên xe của cháu, đi tới nơi an toàn trước.”

 

“Cái gì? An Tâm bị bắt cóc?” Đầu bên kia ba Kỷ khiếp sợ hãi kêu lên một câu.

 

“Bác, hai bác yên tâm, cháu nhất định sẽ cứu An Tâm ra, chuyện này cháu không thể giấu giếm hai bác, nhưng xin hai bác nhất định phải tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ không để cho An Tâm xảy ra chuyện.” Hoắc Kỳ Ngang thành khẩn chắc chắc nói.
 
Chương 1305


Đầu bên kia mẹ Kỷ lập tức giành lấy điện thoại nói: “Cậu nhất định phải cứu An Tâm, tôi chỉ có một đứa con gái là nó, cậu không thể để cho con bé gặp chuyện không may.”

 

Tiếng mẹ Kỷ đầu bên kia nghẹn ngào khàn khàn, đã chực khóc.

 

“Bác gái, hai bác yên tâm, mong hiện tại hai bác lập tức mang theo Hiểu Hiểu lên đoàn xe của cháu, chờ tin tức cháu, hiện tại cháu lập tức bố trí cứu viện, An Tâm sẽ không có việc gì.” Hoắc Kỳ Ngang an ủi.

 

Bọn họ là ba mẹ của Kỷ An Tâm, xảy ra chuyện như vậy, bọn họ có quyền được biết, dù bọn họ lo lắng cũng có quyền được nắm rõ tình hình.

 

“Được, Kỳ Ngang, tôi giao An Tâm cho cậu, cậu nhất định phải mang con bé trở về.” Tiếng ba Kỷ truyền đến, có vẻ khẩn cầu.

 

“Bác trai, yên tâm đi! Chăm sóc tốt cho bác gái cùng Hiểu Hiểu, An Tâm giao cho cháu.” Hoặc Kỳ Ngang bảo đảm nói.

 

Hai người Kỷ gia mang theo hành lí, ôm cháu ngoại Kỷ Hiểu Hiểu lên đoàn Hoắc Kỳ Ngang, Hoắc Kỳ Ngang nhất định không thẻ để cho người Kỷ gia rơi vào nguy hiểm.

 

Trong biệt thự tu nhân sáng sủa, miệng Kỷ An Tâm bị dán băng dính, hai tay hai chân đều bị cột vào một cái ghế, lúc này cô không thể động đậy.

 

Cô tỉnh lại đã được một lúc, cô cũng ý thức được chuyện tối hôm qua của Trầm Duệ, chính là một cái cái tròng, nhìn nơi bị bắt cóc là biệt thự cao cấp độc lập, hẳn là người giàu có và quyền thế.

 

Cho nên, cô rất rõ ràng, cô bị kẻ nguy hiểm trong miệng Hoắc Kỳ Ngang bắt được.

 

“Buông…” Kỷ An Tâm vẫn giãy dụa kêu lên, cô muốn biết hoàn cảnh của mình nhiều hơn một chút.

 

Thậm chí cô cũng lo lắng cho Trầm Duệ, đám người kia vì khiến cô cắn câu, có làm gì với Trầm Duệ không? Những người này căn bản không coi người là người, bọn họ có thủ đoạn, có quyền thế, quả thực muốn làm gì thì làm.

 

Lúc Kỷ An Tâm dùng sức giãy dụa cùng tạo ra tiếng động, có một người đàn ông đi tới, anh ta ngồi xuống đối diện Kỷ An Tâm, anh ta đánh giá Kỷ An Tâm, trong ánh mắt tỏ ra qua một tia kinh diễm.

 

Không ngờ tới mắt Hoắc Kỳ Ngang không tệ, thích dáng người phụ nữ vô cùng quyền rũ.

 

“Kỷ tiểu thư, đừng uống phí sức lực, cô ngoan ngoãn ở chỗ này một lát! Chỉ cần cô phối hợp, chúng tôi sẽ không làm gì cô.”

 

Kỷ An Tâm cắn răng, dùng mắt gắt gao nhìn anh ta chằm chằm.

 

“Kỷ An Tâm, cô nên là một người thông minh, chỉ phải phối hợp, cũng không cần chịu tội.”

 

Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, lúc này bị trói ở chỗ đây, vừa đói vừa mệt, cô đương nhiên không muốn bị đối xử như vậy.

 

Người đàn ông dường như nhìn ra được, anh ta lập tức vỗ tay một cái, hai người phụ nữ tay chân cao lớn đi vào, các cô bưng thức ăn qua đây, người đàn ông nói các cô: “Chăm sóc Kỷ tiểu thư thật tốt, đừng thất lễ với khách của chúng ta.”

 

Nói xong, người đàn ông đi rồi, mà Kỷ An Tâm được hai người phụ nữ tháo dây trói trên người ra, cho cô bữa sáng, còn để cho cô hoạt động một chút.

 

Kỷ An Tâm cũng nghĩ tới muốn chạy trốn khỏi nơi đây, nhưng không có khả năng, cô thấy ngoài cửa còn có hai người phụ nữ đàn em khác, mà nơi đây lại là lầu hai của biệt thự, nhảy xuống không chết cũng tàn phế.

 

Cho nên, lúc này cô chỉ có thể khẩn cầu Hoắc Kỳ Ngang có thể tới cứu cô.

 

Hoắc Kỳ Ngang lúc này, cũng đang trì hoãn thời gian gặp mặt với Vương Kỳ, nhanh chóng nắm rõ chuyện Kỷ An Tâm bị bắt cóc.

 

Anh cho Lý Thụy tới cục công an, bí mật điều tra theo dõi video Kỷ An Tâm khi rời nhà, chưa tới nửa giờ liền tìm được lần cuối Kỷ An Tâm biến mắt trong một bệnh viện.

 

Hoắc Kỳ Ngang lại lập tức đi tới bệnh viện, nhưng video bệnh viện này tối hôm qua toàn bộ bị phá hủy, cũng chính là Kỷ An Tâm ở chỗ này liền biến, tối hôm qua xe cộ ra vào nơi này chí ít hơn ba mươi chiếc, muốn tìm được Kỷ An Tâm, căn bản không có khả năng lắm. Lúc này, Hoắc Kỳ Ngang đứng trước bàn phòng làm việc, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng lo lắng, anh hiện tại chỉ muốn tìm Kỷ An Tâm, muốn xác định cô vẫn bình an.

 

Hơn nữa, anh biết Vương Kỳ lần này nói chuyện, tuyệt đối sẽ không đơn giản, có lẽ sẽ lợi dụng Kỷ An Tâm để ép anh ký hợp đồng gì đấy, buộc anh buông tha cho hành động lần này. Một bên là người phụ nữ anh yêu nhất, một bên là trách nhiệm của đất nước, hai chuyện này, anh đều không thể buông tay.

 

Đúng lúc này, một cuộc điện thoại gọi tới, Hoắc Kỳ Ngang lập tức tự mình nghe: “Alo.”

 

“Phó tổng thống, tra ra được rồi, tối hôm qua có một y tá tận mắt chứng kiến, cô ấy thấy Kỷ An Tâm bị đẩy lên giường đưa đến sau viện, bị đầy vào một chiếc xe cứu thương đưa đi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức ngạc nhiên mừng rỡ: “Xác định không?

 

Kiểm tra, lập tức điều tra hành tung chiếc xe cứu thương này.”

 

“Đã cho bốt cảnh sát đang điều tra rồi, hẳn rất nhanh là có thể điều tra ra.”

 

“Tốt, có tin tức trước tiên nói cho tôi biết, phải nhanh lên.”
 
Chương 1306


Hoắc Kỳ Ngang muốn xác định vị trí của Kỷ An Tâm, như vậy, anh có thể tra địa điểm gần nơi cô bị bắt cóc, bố trí cứu người.

 

Mà đúng lúc này, điện thoại nội bộ của Hoắc Kỳ Ngang một lần nữa gọi tới, anh nhìn thoáng qua, tự tay bình tĩnh nhắc máy: “Alol”

 

“Ngài phó tổng thống, còn không có sắp xếp thời gian sao? Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn.” Quả nhiên Vương Kỳ rõ ràng có chút ngồi không yên.

 

Sáng sớm đến bây giờ, đã qua ba giò rồi, ông ta cũng biết Hoắc Kỳ Ngang đang làm gì, ông ta không muốn cho anh cơ hội nắm giữ quá nhiều tin tức.

 

“Ngài tổng thống vừa mới tìm tôi nói chuyện, làm lỡ một ít thời gian, tôi lập tức cho trợ lí của mình hẹn thời gian, buổi chiều gặp mặt!”

 

“Không cần, tôi tới điểm hẹn trước!” Đầu bên kia Vương Kỳ quyết định đổi từ bị động thành chủ động.

 

Hoắc Kỳ Ngang ánh mắt trầm xuống: “Tôi đã bảo trợ lý tìm địa điểm tốt rồi.”

 

“Ngài phó tổng thống gửi địa chỉ đi! Tôi hy vọng có thể trò chuyện vui vẻ, mà không phải bị người khác quấy rày.”

 

“Tốt, cho ông mười phút.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cúp điện thoại.

 

Lúc này, anh vốn chỉ muốn tra ra Kỷ An Tâm ở đâu, bố trí tình huống cứu viện gần đó, xem tình huống trước tiên anh phải ứng phó với lão hồ ly Vương Kỳ này.

 

“Phó tổng thống, hiện tại như thế nào?” Lý Thụy tiến lên hỏi.

 

“Thì chúng ta thảo luận ở quán trà ban nãy kia, tôi đi qua, anh ở tại chỗ này chờ tin tức của An Tâm, một khi tra được vị trí của cô ấy, Lý Thụy anh nhất định phải cứu cô ấy ra an toàn, tôi sẽ giữ chân Vương Kỳ, không đến mức làm cho ông ta tổn thương tới cô ấy.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn trợ lý Lý Thụy, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu cùng tín nhiệm.

 

Lý Thụy lập tức gật đầu: “Phó tổng thống, tôi sẽ cố hết khả năng cam đoan an toàn cho Kỷ tiểu thư, ngài cũng phải cẩn thận một chút.”

 

Hoắc Kỳ Ngang hi vọng tự mình có thể đi cứu cô, nhưng nếu anh không giữ chân Vương Kỳ lại, sẽ không thể tranh thủ nhiều thời gian hơn cho Lý Thụy, cho nên anh chỉ có thể đem chuyện này giao cho Lý Thụy.

 

Hoắc Kỳ Ngang gửi địa chỉ cho Vương Kỳ, mang theo vệ sĩ của anh tới trước quán trà này. Vương Kỳ xem địa chỉ, cũng triệu tập hai thủ hạ trang trọng chạy tới, trong tay ông ta có Kỷ An Tâm, ông ta cũng không sợ cái gì nữa rồi.

 

Hơn nữa, lần này ông ta phải tỏ ra yếu kém mới được.

 

Ông ta nhất định phải bắt Hoắc Kỳ Ngang cho bọn họ một con đường sống.

 

Kỷ An Tâm không bị trói lại, cô bị nhốt trong một gian phòng, bốn phía đều là người nữ võ sĩ canh chừng, ánh mắt những người phụ nữ côn đồ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô, bất kỳ biểu lộ gì của cô cũng không chạy khỏi ánh mắt của họ.

 

Mặt Kỷ An Tâm không thay đổi ngồi ở trên ghế sa lon, lúc này cô chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.

 

Hoác Kỳ Ngang nhát định là biết cô bị bắt, anh sẽ làm thế nào?

 

Nhất định trước tiên anh sẽ bảo vệ ba mẹ cùng con gái, việc này cô rất hiểu rõ anh. Lúc này, Kỷ An Tâm lo lắng chính là ba mẹ biết cô bị bắt cóc, không biết sẽ lo lắng như thế nào nữa.

 

Cho nên, cô phải mau sớm thoát thân, rời khỏi từ chỗ này, những người đó nhát định là tìm Hoắc Kỳ Ngang đàm phán.

 

Những người này muốn mạng sống của anh, hay họ muốn bắt kỳ lợi ích nào? Đây là chuyện Kỷ An Tâm không cách nào xác định được, thế nhưng, cô vừa rồi nghe được người đàn ông kia nói, chỉ cần cô ngoan ngoãn phối hợp, thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

 

Nói vậy những người này không có ý muốn tổn thương cô, như vậy, có thể suy đoán đám người kia là chuẩn bị tìm Hoắc Kỳ Ngang đàm phán điều kiện.

 

Cũng sẽ không làm hại tới anh, nghĩ thông suốt việc này, trong lòng Kỷ An Tâm không khỏi thở dài một hơi, thế nhưng, bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra, cho nên cô cũng không thể quá lạc quan.

 

Đoàn xe Hoắc Kỳ Ngang tới quán trà trước tiên, ngoại trừ để lại một số nhân viên pha trà, những người khác đều bị người Hoắc Kỳ Ngang đuổi xa rồi, cả đại sảnh gian trà, Hoắc Kỳ Ngang ngồi trên ghế lô, đứng bên cạnh anh là hai vệ sĩ luôn canh giữ.

 

Trong chốc lát Vương Kỳ tới đây, ông ta thấy bóng dáng cao lớn trẻ tuổi của Hoắc Kỳ Ngang, dĩ nhiên cảm thấy hơi sợ sệt, người giếng như anh ông ta lo sợ nhất, chính là giống như Hoắc Kỳ Ngang này mềm không được cứng cũng không xong, cả người chính nghĩa.

 

: Hoắc Kỳ Ngang giống như một khúc xương cứng rắn, khiến bọn họ tìm không ra chỗ nhét miệng, nếu không Hoắc Minh cũng sẽ không bị con trai ép tới mức này.

 

Nghĩ lúc bọn họ còn trẻ, cũng nghĩ tới việc làm thiết thực, làm việc lớn, nhưng ở trong vòng này, có thể chịu được cám dỗ quyền lực thật không được nhiều, cho nên bọn họ trở thành nô lệ của tiền bạc, mặc cho lôi kéo dẫn tời tình trạng hiện nay.

 

Vương Kỳ từ trên người Hoắc Kỳ Ngang thấy được một phong thái làm ông ta kính phục, nhưng lúc này Hoắc Kỳ Ngang giống như là một lưỡi dao sắc bén ở trước mặt của bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể vung dao chém giết tất cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom