Dịch Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1247


Nhưng theo như trên tư liệu, thì khoản sổ sách này đúng là đã trốn thuế, mà đến hóa đơn nộp thuế cũng không thấy.

 

“Hai cô xác định là đã nộp rồi?” Kỷ An Tâm nhìn hai nữ nhân viên đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

 

Hai người đều nhao nhao gật đầu: “Xác định, em đã nộp thuế Xân rÖI.

 

Kỷ An Tâm nhắm mắt lại, chuyện này hơi có chút không có manh mối, cô nói với người của cục thuế: “Nếu như hai cô làm sai ở chỗ này rồi, mắt tài liệu cũng không quan trọng, bây giờ, hai cô ngay lập tức đến cục thuế điều tra về khoản số sách này, xem xem có phải thật sự là đã nhập vào hệ thống rồi hay không?”

 

“Vâng! Chúng em ngay lập tức đi tra.” KỷAn tâm trở lại trong văn phòng, có chút nhức đầu, hết lần này tới lần khác xảy ra vấn đề sổ sách.

 

Đúng lúc này, điện thoại bàn trước mặt cô reo lên, cô dơ tay ra nghe điện: “Alo, chào anh.”

 

“Là anh.” Đầu dây bên kia một giọng nói trầm từ tính vang lên.

 

Đôi mắt của Kỷ An Tâm hơi mở ra, lập tức dùng giọng nói không hoan nghênh nói: “Anh có chuyện gì sao?”

 

“Công ty của em có phải là đang kiểm tra thuế không, có sảy ra vấn đề gì?” Ở đầu dây bên kia Hoắc Kỳ Ngang hỏi.

 

“Cảm ơn anh đã quan tâm, anh có từng nghĩ đến chưa, tại sao công ty của tôi lại bị điều tra?” Kỷ An Tâm hỏi lại anh.

 

: Ở đầu dây bên kia Hoắc Kỳ Ngang trầm mặc máy giây: “Đúng, anh cũng đang nghi ngờ ba anh đang điều tra công ty em, vậy nên, em có thể nói tình hình của công ty em cho anh biết không? Nói không chừng anh có thể giúp được gì đó.”

 

“Không cần, cảm ơn.”

 

“An Tâm, đừng từ chối sự giúp đỡ của anh, đây là công ty của em, em chắc chắn là trân quý công ty này hơn bắt kỳ ai.” Hoắc Kỳ Ngang khẩn cầu.

 

Kỷ An Tâm không hề nghĩ đến sẽ cần anh giúp đỡ, nhưng mà, nếu như anh đã hỏi rồi, cô cũng trả lời: “Là có 1 khoản sổ sách có vấn đề rồi, nhưng chúng tôi vẫn đang điều tra, tôi có lòng tin với công ty của tôi, chắc chắn sẽ không trộm thuế trốn thuế, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi hơi đau đầu.”

 

“Tại sao đau đầu?” Hoắc Kỳ Ngang quan tâm hỏi.

 

“Bởi vì tổng thanh tra tài vụ của tôi hôm qua xin nghỉ về quê, bây giờ tôi phải đi ứng phó với chuyện của bộ tài vụ.” Kỷ An Tâm thốt ra, liền oán trách với anh 1 câu, nói xong, cô hơi cảm thấy ngắn ra, nói những chuyện này với anh làm gì?

 

Nhưng mà, đầu dây bên kia Hoắc Kỳ Ngang dặn dò: “Đừng lo lắng, công ty của em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, anh có lòng tin với đội ngũ mà em lãnh đạo.”

 

Kỷ An Tâm khẽ giật mình: “Cảm on, tôi cúp máy đây.”

 

Nói xong, Kỷ An Tâm cúp máy trước, cô chống đầu, không biết vì sao mới vừa rồi trong đầu không chút đầu mối, lại có thể sau khi nhận điện thoại của anh mà trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

 

Chắc là do giọng nói của anh và lời cỗ vũ mà anh dành cho cô!

 

Sau khi Hoắc Kỳ Ngang tắt điện thoại của Kỷ An Tâm, anh cũng rơi vào trong trầm tư, vì sao ở thời điểm này, tổng thanh tra tài vụ của Kỷ An Tâm lại xin nghỉ phép rời đi?

 

Hoắc Kỳ Ngang quá hiểu ba của anh rồi, chỉ cần ông ấy có thể đạt được mục đích, ông ấy sẽ sử dụng một loại thủ đoạn nào đấy để đạt được, anh cảm thấy khoản sổ sách này của Kỷ An Tâm, có quan hệ với tên tổng thanh tra rời khỏi công ty để về nhà kia.

 

Mà tên tổng thanh tra này chỉ sợ cũng nhận uy hiếp của ai đó, khiến công ty của Kỷ An Tâm xảy ra vấn đè!

 

Hoắc Kỳ Ngang lập gọi điện cho Lý Thụy: “Thay tôi điều hai người vệ sĩ ra ngoài, mời 1 người đến gặp tôi.”

 

Hắn muốn tìm ra tên tổng thanh tra này.

 

Quay đi quay lại 1 ngày đã sắp hết, mà báo cáo ký tên của Hoắc Minh đưa cho Hoắc Kỳ Ngang đã qua ba ngày, chuyện này đối với ông ta mà nói, là khoảng thời gian vô cùng mẫn cảm.

 

Ông ta bảo buỏi tối Hoắc Viện gọi Hoắc Kỳ Ngang về nhà ăn cơm.

 

Hoắc Viện gọi điện thoại đến chỗ Hoắc Kỳ Ngang, anh cũng đồng ý là sẽ về nhà.

 

Hoặc Kỳ Ngang cũng đang chờ một cuộc điện thoại trong văn phòng, chờ 1 câu trả lời cuối cùng, sau 3 ngày anh đã chờ được, Phương Kỳ Vinh đồng ý tiếp nhận rồi.

 

Hoắc Kỳ Ngang thở dài một hơi, anh lập tức ký tên vào phương án đã được sửa xong, để trợ lý đưa đến văn phòng của Hiên Viên Thần, chờ phê duyệt cuối cùng.

 

Hoắc Kỳ Ngang thở dài một hơi, cùng lúc đó anh cũng dọn dẹp mặt bàn về nhà.

 

Hiên Viên Thần còn ở trong văn phòng, anh cũng đang chú ý hướng đi của báo cáo công trình này, vốn Hoắc Minh là chủ thầu, mà giờ khắc này, tên mà trên báo cáo viết là Phương Kỳ Vinh.
 
Chương 1248


Khóe miệng Hiên Viên Thần nhẹ nhàng giơ lên một nụ cười khen ngợi, Hoắc Kỳ Ngang đúng là vẫn đang làm việc mà cậu ta làm.

 

Có cậu ta ở đây, chính vụ của anh cũng nhẹ nhàng đi không ít, là một tay trái đắc lực.

 

Trước kia anh phản đối thiết lập cái chức phó tổng thống này, bây giờ, bởi vì có cậu ta ở phía trước làm người tiên phong trận đầu, bất kỳ chuyện gì cậu ta cũng sẽ suy nghĩ cho lập trường của quốc gia, rồi mới đưa đến chỗ của anh, thời gia để anh ở cùng với vợ con anh cũng nhiều hơn.

 

Đội xe xủa Hoắc Kỳ Ngang đi về nhà, trên đường, anh nhận được điện thoại của Lý Thụy, thì ra tên Triệu Toàn này cũng không hề rời đi thành phố này, mà là nghỉ ngơi ở trong nhà của anh ta.

 

Bây giờ, Triệu Toàn đã bị người của anh khống chế, mời đến một chỗ tra hỏi.

 

Hoắc Kỳ Ngang bảo cấp dưới mở video, anh muốn tự mình thẩm vần Triệu Toàn.

 

Trong xe, bên phía video cả người Triệu Toàn bị dọa đến run lẫy bẩy, nhìn Hoắc Kỳ Ngang trong video, anh ta ngay lập tức nhận ra, mà trong công ty của Kỷ An Tâm, ít nhiều cũng đều nghe nói qua quan hệ của Kỷ An Tâm và phó tổng thống.

 

Anh ta không nghĩ tới, chính mình sẽ bị phó tổng thống tự mình gặp mặt tra hỏi.

 

“Triệu Toàn, tôi hỏi anh, có người uy hiếp anh làm giả số sách của công ty Kỷ An Tâm đúng hay không?” Mắt Hoắc Kỳ Ngang sáng như đuốc nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

 

Bên người Triệu Toàn là hai tên vệ sĩ cao lớn của Hoắc Kỳ Ngang.

 

Lúc này Triệu Toàn thật sự là bị dọa đến vỡ mật rồi, vấn đến là đến bây giờ đến tiền anh ta cũng không nhận được, nên càng bất an lo lắng.

 

“Tôi… Tôi không có! Tôi xin nghỉ về nhà thăm mẹ của tôi.”

 

“Vậy sao? Bây giờ có 2 con đường hiện ra ở trước mặt anh, chỉ xem anh có bằng lòng đi hay không, con đường thứ nhất, anh nói sự thật, chuyện này sẽ không khiến anh bị kiện, con đường : thứ hai, tôi sẽ khiến anh đi tù mọt gông.” Hoắc Kỳ Ngang tràn đầy lực uy hiếp.

 

Triệu Toàn vốn chột dạ, lập tức bị dọa đến cả người run rấy, người mà anh ta gặp hôm nay, quyền lực làm sao có thể lớn hơn phó tổng thống chứ!

 

Người kia còn nói sẽ bảo đảm cho anh ta, anh ta không nghĩ tới, nhanh như vậy đã bị phó tổng thống túm được.

 

“Thật xin lỗi phó tổng thống, tôi thật sự không cố ý, nếu như không phải có người uy hiếp tôi, tôi căn bản cũng không dám làm giả sổ sách! Đúng rồi, trong công ty của Kỷ tổng, có một sổ sách giả do tôi làm, tôi rất hối hận.”

 

“Chính là khoản sổ sách mà hôm nay công ty cô ấy bị điều tra kia sao?”

 

“Đúng, chính là khoản sổ sách này, tôi bị mua chuộc, thay người đó làm việc.”

 

“Người kia là ai?”

 

“Tôi không biết, tôi chỉ biết là là một người đàn ông trung niên, tôi không hỏi tên của anh ta.”

 

“Được rồi, anh tạm thời chịu ủy khuất một chút, người của tôi sẽ trông chừng anh, cái video này tôi sẽ lưu lại, nếu như cần thiết, anh bắt buộc phải đứng ra chứng minh sự trong sạch của công ty Kỷ An Tâm.”

 

Mà đúng lúc này, điện thoại Triệu Toàn truyền đến tiếng tin nhắn, ngay lập tức thần sắc của Triệu Toàn xiết chặt, mà Hoắc Kỳ Ngang cũng nghĩ đến điều gì, nói với vệ sĩ: “Nhìn xem tin nhắn của anh ta.”

 

Điện thoại của Triệu Toàn bị vệ sĩ lấy ra, tin nhắn hiển thị tài khoản đã nhận được 200 vạn.

 

“Chụp màn hình gửi đến cho tôi.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong thì đóng video, mà lúc này, xe của anh cũng sắp đến cửa nhà.

 

Hoắc Kỳ Ngang sửa sang lại âu phục cất bước xuống xe, anh đi vào trong đại sảnh, Hoắc Minh ngồi trên ghế sofa chờ anh, ánh mắt mang theo máy phần tìm tòi nghiên cứu.

 

“Kỳ Ngang, con vào thư phòng cùng ba một chút.” Hoắc Minh đứng lên nói.

 

Hoắc Kỳ Ngang đi theo ông ta đến thư phòng, Hoắc Minh đi vào trong thư phòng, xoay người tức giận hỏi: “Có phải con định đem dự án của ba giao cho Phương Kỳ Vinh hay không?”

 

Hoắc Kỳ Ngang không nghĩ tới ba của anh đã nghe được chút thông tin, anh không tránh ánh mắt phẫn nộ của ba: “Vâng.”

 

“Không được, đây là dự án của ba, chỉ có thể do ba hoàn thành nó.” Hoắc Minh hung hăng vỗ mặt bàn.

 

Trong thư phòng bầu không khí trở nên cực kỳ cứng ngắc, ánh mắt Hoắc Minh nhìn chòng chọc vào con trai, lại nhắn mạnh một lần nữa: “Đây là dự án ba phụ trách, không thể giao cho người bên ngoài, con là con của ba, con nên tranh thủ giúp ba.”

 

Hoắc Kỳ Ngang híp mắt, nhìn ba không biết hối cải, anh cảm thấy đau lòng, càng cảm thấy bát đắc dĩ.

 

“Ba, phần tài liệu này con đã ký đưa cho ngài tổng thống rồi, có lẽ rất nhanh chuyện này sẽ công bố ra, ba cưỡng cầu nữa cũng vô dụng.”

 

“Đứa con bất hiếu.” Hoắc Minh đột nhiên tiến lên, một bàn tay tát đến, Hoắc Kỳ Ngang không tránh, chỉ là cơ thể anh hơi cúi một chút, khóe miệng tràn ra một vết máu.
 
Chương 1249


Ở ngoài cửa, Hoắc Viện vừa về đến nhà liền nghe nói ba và em trai ở thư phòng, cô vốn muốn bưng hai chén trà tới, hòa hoãn bầu không khí của hai người họ, nào biết, cô vừa tới cửa, thì nghe được tiếng tát.

 

Thân thể Hoắc Viện lập tức đơ ra mấy giây, cô nhìn cửa, liền biết là ai bị đánh.

 

Cô tranh thủ thời gian đầy cửa đi vào: “Ba, tại sao ba lại có thể đánh em trai? Có chuyện gì thì từ từ nói?”

 

“Tiểu Viện, con đi ra ngoài đi, chuyện ở đây không liên quan gì đến con, đóng cửa lại.” Hoắc Minh đem chuyện này giận lây đến trên người con gái, không cho phép cô tham gia vào.

 

Hoáắc Viện lập tức đi đến trước mặt Hoắc Kỳ Ngang, đưa tay kiểm tra mặt anh bị đánh, đau lòng nói: “Kỳ Ngang em sao rồi?”

 

“Chị, em không sao, chị ra ngoài trước đi!” Hoắc Kỳ Ngang lắc đầu.

 

Hoáắc Viện thở dài một hơi, cô quay đầu trông thấy sắc mặt của ba giống như bị chọc giận, cô khuyên nhủ: “Ba, có chuyện gì thì bình tĩnh nói, ba đừng tức giận như vậy, ba cũng lớn tuổi rồi, cần thận tam cao(7).”

 

() là tỗổ hợp bệnh thường mắc phải ở những người bước vào độ tuổi trung niên, gồm 3 loại bệnh là huyết áp cao, đường huyết cao và mỡ máu cao “Em trai con là có lòng muốn làm ba tức chết mới yên tâm.”

 

Hoắc Minh hừ lạnh một câu, trừng mắt nhìn đứa con trai bất hiếu này.

 

“Em cũng ít nói hai câu đi.” Hoắc Viện nói với em trai 1 câu, cô đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại.

 

Trong thư phòng, Hoắc Minh đánh con trai một cái tát, mặc dù chưa hết giận, nhưng cuối cùng cũng không thể ra tay tiếp được.

 

“Ba muốn con ngay lập tức đi lấy phần tài liệu kia về, cố gắng tiến cử để ba chủ đạo dự án công trình này, nếu không…” Hoắc Minh vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn nhận lại phần công việc này.

 

Hoắc Kỳ Ngang biết ba mình muốn nói điều gì, đáy mắt anh trầm xuống: “Nếu không thì thế nào?”

 

Hoáắc Minh liền biết con trai là người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, anh căn răng nói: “Con vẫn yêu Kỷ An Tâm đúng chứ?

 

Bây giò trong tay ba nắm lấy chuyện công ty cô ta trốn thuế lậu gần máy nghìn vạn tệ, nếu như lần này con không giúp ba, ba sẽ khiến cho người phụ nữ mà con thích không còn gì cả, mà còn đưa cô ta vào bóc lịch mấy năm.”

 

Hoắc Kỳ Ngang thực sự cảm thấy ba anh càng ngày càng không từ thủ đoạn, nhưng mà, giờ phút này, uy hiếp của Hoắc Minh đối với anh đã không có bất cứ hiệu quả nào.

 

“Ba, người nên chịu trách nhiệm hình sự là cấp dưới của ba đúng khôn?”

 

“Con nói cái gì?” Hoắc Minh lập tức trừng mắt về phía anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang cắn răng nói: “Con đã sớm biết ba động vào công ty của Kỷ An Tâm, con đã âm thầm tra xét công ty của ba, công ty của Kỷ An Tâm không có bắt cứ vấn đề gì, mà ba lại để tổng thanh tra tài vụ thay ba làm giả sổ sách hãm hại cô ấy, chuyện này, con đã có chứng cứ ở trong tay rồi, con khuyên ba nên thu tay lại đi!”

 

Sắc mặt Hoắc Minh biến đổi, ông ta ngạc nhiên với thủ đoạn của con trai, cũng tức giận vì chiêu này của mình thất bại, xem ra, ông ta thực sự nuôi dạy được 1 đứa con trai tốt, chuyên môn dùng thủ đoạn của ông ta để đối phó ông ta.

 

“Được, được lắm, Kỳ Ngang, con không hỗ là con của ba.”

 

Hoác Minh cắn răng, ca ngợi anh, đồng thời trợn mắt nhìn anh.

 

Hoáắc Kỳ Ngang híp mắt, có chút đau lòng nói: “Nếu như đời này của con còn có thể chọn lại, con sẽ không làm con của ba.”

 

Thân thể của Hoắc Minh tức giận đến run rẫy cả người, ông ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt anh nói: “Cả đời này mày chính là con của tao, nếu không phải là tao cho mày thành tựu này, mày sẽ không phải là mày của bây giò, mày đến tư cách để chống đối tao cũng không có.”

 

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang đỏ lên: “Ba, con cảm ơn ba đã bồi dưỡng con, nhưng mà, con không thể để ba tiếp tục sai lầm nữa, ba hãy dừng tay lại đi! Như thế, ít nhất nửa đời sau của ba còn có thể bình yên vô sự, nếu không, nửa đời sau của ba chỉ có thể sống ở trong ngục tù mà thôi.”

 

“Mày uy hiếp tao, Hoắc Minh tao còn không có đi đến một bước này.” Hoắc Minh căn bản không nghe khuyên bảo.

 

Nhưng ông ta biết, sự nghiệp to lớn của ông ta đã bị tự mình hủy rồi, ông ta sinh ra một đứa con trai không đứng cùng một chiến tuyến với ông ta, nếu như con ông ta có thể nghe lời của ông ta, thì trong tương lai thiên hạ này sẽ thật sự phải đổi họ.

 

“Ba suy nghĩ thật kỹ, chuyện Kỷ An Tâm bị sửa giấy tờ, con sẽ xử lý, con không cho phép ba lại giở trò với cô ấy, nếu không, con cũng sẽ không ngồi yên không quản.” Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang quay người đầy cửa rời đi.

 

Hoác Viện lo lắng hai ba con ở trong thư phòng đánh nhau, vậy nên vẫn luôn đứng ở hành lang chờ, mà ban nãy tiếng ở trong phòng lớn như vậy, cô không muốn nghe cũng đã nghe được.

 

Xem ra lần này em trai hoàn toàn là vì Kỷ An Tâm nên mới phải chịu đựng nhiều như vậy.

 

“Kỳ Ngang, ở nhà ăn cơm đi!” Hoắc Viện nói với anh.
 
Chương 1250


Tối nay Hoắc Kỳ Ngang thật sự không có tâm trạng ăn cơm, anh lắc lắc đầu: “Em không ăn nữa.”

 

“Vậy em đi đâu?”

 

“Về biệt thự của em.”Bbây giờ nơi mà Hoắc Kỳ Ngang có thể đi chỉ có thể là nơi ở tư nhân của anh, thân phận bây giờ của anh, đến tư cách đi quán bar uống rượu giải sầu cũng không có.

 

“Mặt của em nhớ phải dùng đá chườm.” Hoắc Viện ở sau lưng nói.

 

Không biết Hoắc Kỳ Ngang có nghe được hay không, bởi vì bước chân của anh đi rất nhanh, dường như anh đã hận không thể chạy thoát khỏi căn nhà này.

 

Hoắc Viện thở dài một hơi, cô đi vào trong thư phòng, nhìn thấy Hoắc Minh ủ rũ cúi đầu ngồi ở trên ghế sofa, cũng là cãi nhau đến mệt rồi.

 

“Ba, ba không sao chứ?” Hoáắc Viện tiến lên, chỉ sợ ba mình tức giận đến mức xuất hiện các loại bệnh cao huyết áp.

 

Hoắc Minh chửi rủa một câu: “Con bất hiếu, đứa con bất hiếu này, ba sinh nó để làm gì?”

 

“Em trai cũng có nguyên tắc làm người của em ấy, trong lòng của em ấy chính trực đại nghĩa, cách làm này của ba, em ấy sẽ không theo đâu.”

 

“Đều là do ba sinh ra, sao lại không giống ba?” Hoắc Minh đúng là đang tức giận, tức mình tại sao lại sinh ra một thằng con trai làm ngược lại với ông ta.

 

“Ba, mặc dù con không tham gia vào chuyện của hai người, nhưng mà, có những chuyện con có thể nhìn rõ ràng, tổng thống Hiên Viên cũng không phải là loại người bị ba tùy ý chơi đùa trong lòng bàn tay, con cảm thấy, em trai có thể ngồi lên được cái chức này, là do được anh ấy tán thành, nếu như ba đổi một người khác, nói không chừng liền không có vị trí phó tổng thống này.” Hoắc Viện phân tích nói.

 

Lúc này Hoắc Minh cái gì cũng nghe không lọt, ông ta hừ lạnh một câu: “Hiên Viên Thần có năng lực, nhưng mà chế độ ba truyền con nối của bọn họ cũng đã quá lâu rồi, cũng nên đồi một họ khác đến ngôi rồi.”

 

“Bọn họ là hoàng thất cao quý, làm sao chúng ta có thể lay động chứ?”

 

“Cổ đại còn có tạo phản thành công nữa.” Trong giọng nói của Hoắc Minh, tràn đầy một loại ngữ khí giống như thổ phi.

 

“Ba, thời đại nào rồi mà còn xảy ra loại chuyện này, người gặp nạn không phải là dân chúng bình dân sao? Ba, ba cũng đã lớn tuổi rồi, thì cứ yên tâm dưỡng lão đi!”

 

Nói xong, Hoắc Viện cũng không muốn nói thêm nữa, cô đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa, để một mình ông ta ở trong phòng yên tĩnh lại.

 

Hoặc Viện lại nghĩ tới em trai, trong lòng vân hơi không yên tâm, em ấy một mình ra ngoài, lúc nãy cũng không gọi vệ sĩ, cũng không biết là có gọi cơm tối hay không, hay là cứ như vậy nhịn đói đến ngày mai.

 

Hoáắc Viện đột nhiên nghĩ đến một người, cảm thấy lúc này, cô hẳn là để Kỷ An Tâm đi đến đó xem em trai, dù sao em trai cũng đủ đáng thương rồi.

 

Hoắc Viện cầm điện thoại di động đi tới một góc trong hoa viên, lúc này mới gọi điện thoại cho Kỷ An Tâm.

 

“Alo, chị Viện.” Lúc này Kỷ An Tâm đã ăn xong bữa tối, đang ở trong phòng đắp mặt nạ nghỉ ngơi.

 

“An Tâm à! Em có thời gian không?” Hoắc Viện hỏi.

 

“Bây giờ sao?”

 

“Đúng, Kỳ Ngang cãi nhau với ba chị rồi, ba còn tát mạnh nó một cái.” Hoắc Viện muốn đem tình cảnh của em trai mình nói ra, nhìn xem Kỷ An Tâm có đau lòng anh hay không.

 

“Cái gì?” Đầu giây bên kia Kỷ An Tâm quả nhiên vẫn ngạc nhiên máy giây: “Ba chị tại sao lại phải đánh anh ấy?”

 

“Vừa nãy chị ở bên ngoài phòng, nghe thấy hai người họ đang cãi nhau, trong đó còn dính líu đến vấn đề thuế vụ của công ty em, hình như là Kỳ Ngang đã điều tra rõ ràng vấn đề làm giả số sách của công ty em, nói muốn giải quyết giúp em, ba chị vì vậy mới giận không kiềm được.”

 

Kỷ An tâm nằm ở trên giường lập tức ngồi dậy: “Vấn đề công ty em làm giả số sách? Sao anh ấy biết được?”

 

“Chị cũng không rõ, tóm lại, Kỳ Ngang vì em mà chịu hết uất ức, triệt để lật mặt với ba chị rồi, giờ này, em ấy còn một mình đi ra ngoài, cũng không biết là đi đâu.”

 

“Không phải anh ấy có đội xe riêng?” Kỷ An Tâm vẫn hỏi một câu.

 

“Đội xe của nó đã rút từ sớm rồi, khi nó rời khỏi nhà, vô cùng tức giận, chị cũng không biết nó sẽ như thế nào, sợ rằng đến cơm tối cũng sẽ không ăn, haizz, chắc là về biệt thự của nó rồi!

 

An Tâm, chị không có cách nào qua nhà nó nấu cơm cho nó ăn, em có thể mang một chút thức ăn qua cho nó không, chị không đi được.”

 

“2” Kỷ An Tâm không nghĩ tới Hoắc Viện sẽ có suy nghĩ vậy.

 

“Đưa địa chỉ của anh ấy cho shipper đi!” Kỷ An Tâm nghĩ đến biện pháp này.
 
Chương 1251


Chương 1251:

 

“Điều này sao được? Nó là phó tổng thống, nếu như bị người ta phát hiện, không phải là thành chuyện cười rồi hay sao? An Tâm, coi như chị xin em, em mang thức ăn qua đấy, tiện thể xem xem mặt nó có phải bị đánh sưng rồi không , một người đàn ông như nó chắc chắn sẽ không bôi thuốc, ngày mai nó còn phải đi làm gặp người nữa!”

 

Kỷ An Tâm: “…”

 

“Nó lúc này, chắc chắn là không muốn gặp bắt kỳ ai, trừ em ra, chị cũng từng nghĩ là để cho trợ lý của nó đến, nhưng mà bây giờ nó rất là nhếch nhác, sẽ không gặp đâu.”

 

Kỷ An Tâm sắp bị Hoắc Viện thuyết phục, cô suy nghĩ một chút, lại nhìn thời gian còn sớm, mới bảy rưỡi, cô thở dài một hơi nói: “Được rồi! Để em đưa đồ ăn đến cho anh áy.”

 

“Nếu như có thể khuyên bảo nó thì tốt.”

 

“Chị Viện, em có thể làm chỉ có thể như thế, nhiều hơn nữa, em không có cách nào làm được.” Kỷ An Tâm biết tâm tư của Hoác Viện.

 

Hoắc Viện cũng không thể cưỡng cầu nhiều hơn nữa: “Được rồi, vậy thì mang đồ ăn đến cho nó đi! Nó thích ăn cái gì, chắc em rõ hơn chị.”

 

“Vâng, vậy em cúp máy trước đây, bây giờ em ra ngoài.”

 

“Được, em cũng chú ý an toàn.” Hoắc Viện nói xong, ở đầu dây bên kia tắt điện thoại.

 

Kỷ An Tâm đi ra, nhìn cô nhóc nhà mình đang hát cùng với ông bà, cô nói với ba mẹ: “Ba, mẹ, con ra ngoài một chút, nếu như con không về kịp, thì ba mẹ cho Hiểu Hiểu đi ngủ trước giúp con!”

 

“Sao vậy? Là bạn con xảy ra chuyện gì sao?”

 

“Có người bạn gặp chút chuyện khó, con đi đến xem một chút liền về.” Kỷ An Tâm trả lời một câu.

 

“Được, vậy đi nhanh về nhanh, trên đường chú ý an toàn.” Mẹ Kỷ nói.

 

Kỷ An Tâm trả lời 1 câu, ra cửa, cô biết được ở gần đây có một quán ăn khá là ngon, cô có thể đến đấy gọi đồ ăn mang về.

 

Kỷ An Tâm đang chờ đóng gói xong, đã tám giờ rồi, xe thể thao của cô đi vào dòng xe trên đường, đi về hướng biệt thự của Hoắc Kỳ Ngang.

 

Kỷ An Tâm lái xe khá là nhanh, tầm 30 phút đã lái xe vào một khu biệt thự mini cao cấp, không ngờ bảo vệ canh cổng còn biết cô, trực tiếp mở cửa cho cô vào.

 

Kỷ An Tâm lái xe vào biệt thự tư nhân của Hoắc Kỳ Ngang, cô thấy bên trong vẫn còn đang sáng đèn, giơ tay bám chuông.

 

Không bao lâu sau, cửa tự động mở ra, Kỷ An Tâm đẩy cửa tiến vào, đóng cửa sắt lại, cô bước vào trong đại sảnh.

 

Lúc này, một thân ảnh cao thẳng bước đến, là đến đón cô. Làm 3 sao Hoắc Kỳ Ngang cũng không ngờ, Kỷ An Tâm sẽ đến chỗ của anh, anh nghĩ có lẽ là công lao của chị anh!

 

Dưới đèn đường trong vườn hoa, Kỷ An Tâm cầm cơm hộp đưa về phía người đàn ông trước mặt: “Nè, đưa cho anh, chị anh nhờ tôi đưa đến.”

 

Dưới ánh đèn, khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Kỳ Ngang đúng là có chút sưng lên, mà, một bên khóe miệng còn hơi bị rách da, xem ra Hoắc Minh ra tay không nhẹ.

 

“Cầm lấy đi! Tôi phải về rồi.” Kỷ An Tâm đúng là chỉ đến đưa cơm cho anh mà thôi.

 

Lúc Hoắc Kỳ Ngang đưa tay ra để lấy, anh cầm lấy là cỗ tay của cô, chứ không phải là túi thức ăn, anh giơ tay kéo một cái.

 

Kỷ An Tâm bị sức kéo của anh khiến cho cả người lao vào trong lòng anh, eo đột nhiên xuất hiện một cái tay ôm thật chặt lấy cô.

 

“Anh… anh buông tôi ra, Hoắc Kỳ Ngang, tôi chỉ là đến đưa cơm cho anh mà thôi.”

 

“Anh không muốn ăn cơm, anh nhớ em.” Hoắc Kỳ Ngang buồn buồn lên tiếng.

 

Kỷ An Tâm có chút tức giận: “Tôi đi xe đến xa như vậy, để đưa thức ăn cho anh, anh nói không ăn là không ăn sao?”

 

Thân thể Hoắc Kỳ Ngang có chút cứng đờ, anh nghe ra được, lời của cô tuy có chút khó nghe nhưng trong lòng cô là vì muốn tốt cho anh.

 

R Anh hơi buông cô ra, nhận lây hộp cơm của cô, nhưng vẫn túm lấy tay của cô: “Không cho phép đi, ở cùng anh một lúc.”

 

“Không được, tôi bây giờ phải ngay lập tức đi về.”

 

“Ai đang trông Hiểu Hiểu?”

 

“Ba mẹ tôi.” Sau khi Kỷ An Tâm trả lời, liền có chút ảo não, như vậy, anh không phải càng có lý do giữ cô lại sao?

 
 
Chương 1252


Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang cũng nhẹ nhõm đi phần nào, tay của anh không buông ra, vẫn có chấp túm lấy tay của cô: “Nếu đã như vậy, ở cùng với anh một lúc chắc không sao đúng chứ!”

 

Kỷ An Tâm hít một hơi, nhíu mày nói: “Tại sao tôi lại phải ở cùng với anh?”

 

“Chẳng lẽ em không muốn biết chuyện công ty em xảy ra vấn đề số sách?” Hoắc Kỳ Ngang nghĩ dùng việc này để giữ lại cô.

 

Kỷ An Tâm quả nhiên để ý, cô nhíu mày nói: “Ý của anh là, trong công ty của tôi có người làm giả số sách?”

 

“Đi vào rồi nói.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cầm tay cô đi vào phòng khách.

 

Kỷ An Tâm muốn tránh khỏi tay anh, nhưng bị anh túm chặt đến cổ tay cũng đau rồi.

 

“Đau quá, anh buông tôi ra.” Kỷ An Tâm oán trách.

 

: “Em không giấy dụa, thì sẽ không đau.” Hoäc Kỳ Ngang quay đầu nhìn cô cười nói.

 

Kỷ An Tâm cắn răng trừng anh: “Anh vô sỉ.”

 

Hoắc Kỳ Ngang kéo cô vào trong đại sảnh, anh quay người đóng chặt cửa lại.

 

Kỷ An Tâm nhìn trên mặt bàn còn có bình rượu, xem ra người đàn ông này vừa nãy còn uống mấy chén.

 

Hoắc Kỳ Ngang có chút bối rối giấu chai rượu xuống dưới ghế sofa, giống như sợ cô sẽ tức giận vậy.

 

Kỷ An Tâm ngồi ở trên ghế sofa, khoanh tay, lãnh đạm liếc anh một cái: “Đừng giấu nữa, anh làm chuyện gì, thì cũng không còn quan hệ gì với tôi nữa.”

 

“Anh chỉ uống một ly, bây giờ đã không còn uống rượu nữa rồi.”

 

Hoắc Kỳ Ngang bình thường không uống rượu, nhưng, đoạn thời gian 5 năm trước kia, anh tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu được khống chế cảm xúc, thì sẽ uống chút rượu tiêu sầu, nhưng anh ý thức được, cồn không giải quyết được vấn đề.

 

Vừa nãy, anh vốn cũng muốn uống hết một chai này, nhưng, anh chỉ uống 1 chén rồi dừng.

 

“Số sách của công ty tôi có phải là có quan hệ với ba anh không?” Kỷ An Tâm hỏi.

 

“Đúng, cấp dưới của ba anh đến tìm Triệu Toàn của công ty em, bảo anh ta làm giả một khoản số sách, nói trước với người của bên cục thuế, hai bên cùng xóa, như vậy, mới tạo thành công ty em có một khoản số sách hơn 10 triệu tệ trốn thuế, nhưng em yên tâm đi, chuyện này sẽ không tạo thành bất kỳ tổn thất nào cho công ty em đâu.”

 

Kỷ An Tâm cắn chặt răng: “Triệu Toàn anh ta cũng dám làm loại chuyện này.”

 

“Anh ta là bị ép buộc, nhưng cùng với đó, anh tacũng tham tiền tài sợ quyền thế, em có thể tự mình quyết định xử lý anh ta.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nói, mở cơm hộp, bắt đầu dùng bữa tối.

 

Vừa rồi anh còn không có hứng ăn, bây giờ, ở cùng một chỗ với Kỷ An Tâm, lại là bữa tối tình yêu mà cô đưa đến, anh làm sao có thể không ăn đây?

 

Khẩu vị của anh bây giờ đã rất tốt rồi.

 

Khi mở món đồ ăn thứ 3 ra, Hoắc Kỳ Ngang khóe miệng hơi nhếch lên một chút: °Xem ra, em còn nhớ rõ anh thích ăn cái gì”

 

Sắc mặt Kỷ An Tâm có chút trầm xuống: “Anh đừng có mà tự mình đa tình.”

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng không dám nói thêm cái gì, anh bắt đầu ăn ưu nhã.

 

Kỷ An Tâm nhìn một bên mặt của anh, đúng là bị sưng, người đàn ông này đúng là không xử lý một chút gì cả.

 

“Ở nhà anh có đá không?” Kỷ An Tâm mặt lạnh hỏi.

 

“Có, ở ngăn dưới tủ lạnh.” Hoắc Kỳ Ngang biết cô muốn làm gì, anh chờ mong.

 

Kỷ An Tâm đi vào trong toilet, lấy một cái khăn sạch, đi đến tủ lạnh lấy máy viên đá ra, bỏ đá vào trong khăn.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô đi tới, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, nhưng mà, Kỷ An Tâm lại đưa khăn cho anh: “Tự mình chườm.”

 

“Anh đang ăn cơm, em giúp anh được không?” Hoắc Kỳ Ngang khẩn cầu.

 

Kỷ An Tâm cạn lời, người đàn ông này được voi đòi tiên đúng không?

 

Cô chỉ có thể trừng mắt một cái, ngồi xuống, giơ tay chườm đá lên chỗ hơn sưng trên mặt anh, động tác cũng ôn nhu đi phần nào.

 

“Ư…” Hoắc Kỳ Ngang kêu một tiếng, ánh mắt hơi cười nhìn về phía động tác ôn nhu của cô.

 

“Nhìn cái gì?” Kỷ An Tâm nói chuyện, động tác trên tay nhấn mạnh, chườm mạnh vào trên mặt anh.
 
Chương 1253


“Ư…” Lần này, Hoắc Kỳ Ngang thực sự là không chịu nồi.

 

Trong lòng Kỷ An Tâm không khỏi sảng khoái mấy phần, nói: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, đây là chị Viện yêu cầu tôi.”

 

Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang, thực sự cảm kích người chị luôn hết lòng tác hợp bọn họ này.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngừng động tác ăn cơm, để cho Kỷ An Tâm chườm một lúc, Kỷ An Tâm đổ máy viên đá ra rồi trở lại nói: “Tôi đi đây, chuyện số sách, tôi cảm ơn anh.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe xong, vội ngẳng đầu nói: “Cảm ơn kiểu gì?”

 

“Chỉ nói cảm ơn.”

 

“Mời anh ăn bữa cơm đi!” Hoắc Kỳ Ngang yêu cầu nói.

 

Kỷ An Tâm nhìn cơm trong tay anh: “Đây không phải mời anh rồi sao?”

 

Hoắc Kỳ Ngang cạn lời, Kỷ An Tâm quay người rời đi.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhanh chóng đặt hộp cơm trong tay xuống đi ra tiễn cô, Kỷ An Tâm đã ra khỏi cửa, Hoắc Kỳ Ngang chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn ở đuôi xe cô rời đi.

 

Giờ phút này, anh cảm thấy một cái tát này đáng giá.

 

Kỷ An Tâm về đến nhà, cảm xúc lại hồi lâu vẫn không bình tĩnh được, trong đầu tất cả đều là thân ảnh của Hoắc Kỳ Ngang, nghĩ đến anh thay công ty cô chặn chuyện sổ sách lần này, nếu như không có anh, thủ đoạn của Hoắc Minh chắc chắn sẽ khiến cho công ty cô rơi vào nguy cơ thuế vụ, đến lúc đó, còn có thể liên lụy đến tổng bộ, như vậy, công ty của cô sẽ nguy cơ khắp nơi.

 

Hoắc Kỳ Ngang có thể đứng ra đối đầu với ba anh, có lẽ là ỷ chuyện tốt, 5 năm trước, anh còn không có đầy đủ năng lực, nhưng bây giờ, anh có, hi vọng anh thực sự có thể khiến cho ba anh thu liễm lúc tuổi già.

 

Sự tồn tại của Hoắc Minh, đối với đất nước hay đối với dân đều là một mối họa.

 

Sáng sớm, trong công ty Kỷ An Tâm nỗi lên một sự chấn động không nhỏ, bởi vì Triệu Toàn đột nhiên trở về công ty, mà Kỷ An Tâm biết được anh ta trở về, tự mình đến văn phòng của anh ta, bảo anh ta lập tức rời đi.

 

Triệu Toàn còn nghĩ trở về cầu xin Kỷ An Tâm tha thứ, không nghĩ tới, anh ta vẫn là triệt để chọc giận người sếp này.

 

“Kỷ tổng, tôi cũng không có biện pháp nào, bọn họ uy hiếp tôi, tôi không thể không làm! Tôi trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ…

 

tôi…” Triệu Toàn lúc này chỉ có thể ở chỗ cô tỏ ra hèn nhát, giả vờ đáng thương.

 

“Anh nói mẹ của anh bị ốm, tôi có lòng tốt muốn ứng trước tiền lương cho anh, không ngờ, anh lại trả ơn tôi như vậy, bắt đầu từ bây giờ, đừng để tôi nhìn thấy anh một lần nào nữa, nếu không, tôi sẽ ngay lập tức đưa anh vào đồn cảnh sát.” Kỷ An Tâm nói xong, nói với trợ lý: “Đuỗi ra ngoài.”

 

Sau khi mọi người trong công ty đều biết những gì mà Triệu Toàn đã làm, lập tức Triệu Toàn giống như một con chuột chạy qua đường, xám xịt rời đi.

 

Kỷ An Tâm trở lại trong văn phòng, vẫn lo lắng chuyện số sách này, bởi vì bên cục thuế cũng làm chứng cớ giả, vậy nên, phải giải quyết xong chuyện này.

 

Nhưng mà, có Hoắc Kỳ Ngang nói, vấn đề của cô ở buổi chiều đã được giải quyết xong, trả lại sự trong sạch cho công ty của cô.

 

Kỷ An Tâm cũng có thể trả lời lại với bên tổng bộ.

 

“An Tâm, cô giỏi thật đấy, tôi nghe nói lần này bạn trai cô phó tổng thống đã giúp đỡ cô đúng không?” Đầu dây bên kia Kiều Trì dùng tiếng Trung không được lưu loát lắm hỏi.

 

Kỷ An Tâm nghe xong, đầu óc có chút sắp vỡ: “Ai nói anh ấy là bạn trai của tôi?”

 

“Chẳng lẽ không đúng sao? Bây giờ mọi người trong công ty có lẽ đã biết hết rồi!”

 

“Vậy thì anh chắc chắn là nghe nhầm rồi, không có chuyện này.” Kỷ An Tâm sửa lại lời của cấp trên.

 

“Không cần biết là có đúng hay không, có thể quen được một người bạn như vậy, thì cô đã rất giỏi rồi, cố lên.”

 

“Cám ơn Kiều Trì.”

 

“Còn nữa, An Tâm, hội nghị thương mai cấp cao của nước cô sắp đến rồi, công ty của chúng ta tranh thủ được tư cách tham gia, cô đại biểu công ty chúng ta tham gia đi!”

 

Kỷ An Tâm không khỏi có chút nhức đầu nói: “Tôi biết, nhưng mà hội nghị cấp cao này lại là ở tỉnh ngoài, mà cần phải đi mất 5 ngày, tôi sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc.”

 

Kỷ An Tâm cũng không muốn rời xa con gái quá lâu.

 

“Chẳng qua là 5 ngày mà thôi! Tôi sẽ để Y San tới giúp cô, cô ấy là bạn tốt của cô mà!”
 
Chương 1254


“Ày! Không cần đâu, tôi có thể tự mình ứng phó.” Kỷ An Tâm vội nói, bên ngoài cô và Tưởng Y San rất hòa khí, nhưng thực chất, sớm đã ác liệt rồi.

 

Bởi vì, Tưởng Y San thích Trầm Duệ, mà Trầm Duệ lại vẫn luôn có ý với cô, dẫn đến mối quan hệ tay ba này, ở nước ngoài đã vô cùng cứng ngắc rồi.

 

“Y San kiên trì muốn đi, cô Ấy đã đặt xong vé máy bay rồi, tuần mà em đi công tác này, cô ấy sẽ thay thế em, cứ quyết định thế nhá, bye bye.” Kiều Trì cũng sợ cô cự tuyệt, rất nhanh liền cúp điện thoại.

 

“Kiều Trì!” Kỷ An Tâm nói vọng lại một câu với đầu dây bên kia, chỉ có tiếng tút tút.

 

Kỷ An Tâm thở dài một hơi, Tưởng Y San căn bản là không phải đến giúp cô! Mà là đến vì Trầm Duệt!

 

Cho dù thế nào đi chăng nữa, Tưởng Y San trở thành trợ lý thứ nhất của Kiều Trì, trong công ty, cũng vô cùng có năng lực, khả năng tiêu thụ cũng vô cùng mạnh, chỉ là, cô ta được tuyển từ bên ngoài, không phải cỗ đông của công ty, nếu không, dựa vào năng lực của Tưởng Y San, đã sớm lên tới vị trí này của cô.

 

Bây giờ, công ty của Kỷ An Tâm vận chuyển thắng lợi, gần nhất đơn đặt hàng của công ty cũng ổn định, Tưởng Y San tới, khẳng định sẽ thay cô tạo nên không ít phiền phức.

 

Từng là chị em tốt, lại bởi vì một người đàn ông, mà quan hệ trở nên cứng ngắc, nếu như Trầm Duệ thích cô ta, Kỷ An Tâm tự nhiên là sẽ chúc phúc, thế nhưng, Trầm Duệ không thích cô ta, Tưởng Y San vẫn oán hận cô.

 

Cảm thấy là cô bá chiếm Trầm Duệ không buông tay, ngăn trở hạnh phúc của cô ta.

 

Kỷ An Tâm đưa tay gọi điện thoại cho Trầm Duệ.

 

“Alo!”

 

“Nói cho anh một tin tức, Kiều Trì phái Tưởng Y San về nước trợ giúp em, cô ta có thể là vì anh mà đến.” Kỷ An Tâm mở miệng nói.

 

Giọng của Trầm Duệ tại ở đầu dây bên kia có chút vô lực nói: “Anh cứ tưởng rằng cô ta đã bỏ cuộc rồi, anh đã nói rõ với cô ta từ lâu rồi.”

 

“Kỳ thật cô ta thực sự thích anh, nếu như anh cũng thích cô ta…” Kỷ An Tâm biết Tưởng Y San cũng không phải là người xấu, cô ta chỉ là bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng.

 

Trầm Duệ kiên định nói: “Anh không thích cô ta, anh thích em.”

 

“Trầm Duệ… Chúng ta như vậy rất mệt mỏi.” Kỷ An Tâm thở dài một hơi nói.

 

“Anh bằng lòng chờ, cô ta trở về thì trở về đi! Chỉ cần không gây phiền phức cho em là được.”

 

Kỷ An Tâm kết thúc cuộc nói chuyên với Trầm Duệ, cô tra xem hành trình, mau chóng xử lý đơn đặt hàng trong tay, chuẩn bị xuất phát đi hiện trường họp của hội nghị cấp cao.

 

Kỳ thật loại hội nghị này, cô chỉ nghe đến cảm thấy buồn ngủ.

 

Bên trong phủ phó tổng thống, tin nhắn mà Hoắc Kỳ Ngang bảo Lý Thụy điều tra đã tra ra được.

 

“Hoắc tổng, tên của Kỷ An Tâm cũng ở bên trong, cô ấy đại diện cho công ty đến.”

 

Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên ý cười, gật gật đầu: “Tốt! Tôi biết rồi.”

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ An Tâm vừa đi vào văn phòng lớn, trợ lý của cô Hướng Nguyệt nhanh chóng chạy đến: “Kỷ tổng, có khách đến, là người của tổng bộ bên kia.”

 

Kỷ An Tâm hơi nhăn mày, Tưởng Y San đến nhanh như vậy?

 

Cô ưu nhã cất bước đi tới cửa, một người phụ nữ ngồi đưa lưng về phía cô, vân vê mái tóc xoăn dài màu rượu vang, cô ta nghe thấy tiếng mở cửa ở phía sau, ngay lập tức xoay ghé, giơ tay tháo kính râm xuống vân vê trên tay.

 

“Kỷ An Tâm, cô đến cũng khá là muộn đấy!” Tưởng Y San mặc khoác một chiếc áo vét nhỏ, thể hiện ra dáng vẻ nữ cường giống như Kỷ An Tâm.

 

“Cô trở về cũng rất nhanh.” Kỷ An Tâm nói, đi về phía vị trí của cô ta, đặt túi ở bên cạnh.

 

Tưởng Y San lập tức đứng người lên, nhàn nhã đi dạo quanh phòng làm việc của cô: “Tôi trở về rồi, có áp lực gì với cô không? Hay là tạo thành khó khăn gì cho cô?”

 

“Cô suy nghĩ nhiều rồi.”

 

“Thật sao? Tổng doanh thu tiêu thụ năm nay, hình như cuối cùng thì tôi cũng len lên trước cô rồi.” Tưởng Y San tự tin nói.

 

“Tôi biết năng lực của cô rất mạnh, công ty có người như cô, tôi rất vui, dù sao thì công ty kiếm được càng nhiều, thì người làm cổ đông như tôi cũng sẽ được càng nhiều hoa hồng.” Kỷ An Tâm bình tĩnh trả lời.

 

Tưởng Y San cắn răng, quay đầu nhìn, hai tay chống trước mặt bàn của cô: “Nói thật cho cô biết! Tôi lần này đến ngoại trừ giúp cô, cũng muốn gặp Trầm Duệ, Kỷ An Tâm, chừng nào thì cô nhường anh ấy lại cho tôi.”

 

Kỷ An Tâm nhăn mày: “Vấn đề ở đây không phải là có nhường hay không, đây là vấn đề giữa cô và Trầm Duệ.”
 
Chương 1255


“Tóm lại, cô ở giữa chúng tôi, thì tôi sẽ không có cách nào có được trái tim của anh ấy.”

 

Tưởng Y San vẫn coi nguyên nhân thất bại của tình cảm tính trên đầu cô.

 

“Ngày mai tôi phải xuất phát rồi, tôi bàn giao việc của tôi cho cô.” Kỷ An Tâm không muốn nói chuyện bên ngoài công việc.

 

“Kiều Trì nói, nếu như biểu hiện mấy ngày này của tôi tốt, sau này tôi có thể có được vị trí giám đốc dưới tay cô.” Tưởng Y San có chút đắc ý nói.

 

Kỷ An Tâm ngắng đầu nhìn sang: “Trước tiên xem bản lĩnh của ` An CÔ TÔI nÓI.

 

Tưởng Y San câu môi hừ nhẹ một tiếng: “Tôi sẽ không kém hơn cô.”

 

Kỷ An Tâm đưa thông tin của khách hàng gần đây cho Tưởng Y San.

 

Sau khi Tưởng Y San nhận lấy, vô cùng nhẹ nhõm hừ một câu: “Lúc cô không ở đây, cả cái công ty này đều giao cho tôi đi! Tôi có quyền sai bảo bát kỳ ai làm bất cứ chuyện gì.”

 

Kỷ An Tâm cảnh cáo liếc nhìn cô ta: “Tốt nhất là cô đừng làm loạn.”

 

Tưởng Y San khiêu khích bước ra ngoài, cô ta chọn 1 văn phòng cho người dọn dẹp lại cho cô ta, tất cả nhân viên trong văn phòng, đều có chút sợ hãi không yên, nhìn tình hình này, nữ quản lý do tổng bộ phái đến cũng không phải là người hiền lành gì.

 

Kỷ An Tâm luôn ở văn phòng cho đến 7 giờ, cô kiên nhẫn nói cho Tưởng Y San về mấy người khách hàng đặc biệt và những dự án cần chú ý, Tưởng Y San thì ở một bên nghịch móng tay mà cô ta mới làm, cố ý không nghe.

 

Trong lòng Kỷ An Tâm có chút tiều tụy về đến nhà, bé con đã ngủ, cô đắp mặt nạ, nhìn tài liệu của hội nghị cắp cao một lúc liền ngủ mắt. Trong lúc mơ mơ màng màng, điện thoại di động của cô reo lên, cô cầm lấy nghe: “Alo.”

 

` “Dậy chưa?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp từ tính.

 

Kỷ An Tâm cho là đang nằm mơ, nhưng ngay sau đó, cô bật dây, giọng nói lập tức trở nên lạnh lùng: “Có chuyện sao?”

 

Là Hoắc Kỳ Ngang.

 

“Anh ở dưới cổng công ty em, anh biết em đi tham gia hội nghị cấp cao, vừa hay anh cũng đi, chúng ta đi chung đi!”

 

Kỷ An Tâm nhăn mày, làm sao anh ta biết được?

 

“Tôi tự mình đặt vé máy bay, không cần đâu.” Kỷ An Tâm nhã nhặn từ chối.

 

“Anh cũng đang muốn nói với em, vé máy bay của em đã bị hủy rồi, anh sắp xếp cho em ngồi ở máy bay của anh, xuất phát cùng với anh.”

 

Kỷ An Tâm lập tức có chút tức giận: “Hoắc Kỳ Ngang, anh không thể cậy mình có quyền có thé, thì có thể như vậy đối với tôi.

 

“Các chuyến bay hôm nay đều không có ghế trống, anh ở dưới tầng chờ em.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, cúp điện thoại.

 

“Anh…” Kỷ An Tâm không nói gì cả, rất nhanh, Kiều Trì lại gọi điện thoại tới, bảo cô phải thay mặt công ty tham gia buổi họp cho tốt, giữ gìn hình tượng tốt đẹp của công ty.

 

Nếu như hội nghị ngày đầu tiên đã để lỡ, thế thì chắc chắn ảnh hưởng không tốt.

 

“Được! Tôi hiểu rồi.” Kỷ An Tâm tắt máy xong, thở một hơi.

 

Lúc cô ra khỏi nhà, con gái đã đi học, cô không còn cách nào ngoài việc bảo ba mẹ chăm sóc con bé vài ngày, chờ cô về.

 

Mẹ Kỷ bảo cô yên tâm, bây giờ tháng ngày cuối đời của bà là bầu bạn với đứa cháu này.

 

An Tâm cầm vali xuống tầng, mở cửa tiểu khu ra, vừa nãy cô đã xem thử rồi, chuyến bay hôm nay đều đã hết vé, ngày mai cũng không kịp mua.

 

Vì vậy, Hoắc Kỳ Ngang đã tính sẵn cô nhất định phải ngồi máy bay của anh qua đó.

 

Kỷ An Tâm đã biết rõ sự sắp xếp đó nhưng vẫn nhìn chăm chăm hàng xe trước mặt.

 

Bảo vệ lập tức xuống xe, giúp cô mở rộng hàng ghế ở cửa sau,còn giúp cô đặt vali vào trong cốp xe.

 

“Cảm ơn.” Kỷ An Tâm cười với người bảo vệ.

 

“Không cần khách sáo.” Bảo vệ đáp một câu.

 

Lúc An Tâm ngồi vào trong xe, nhìn người đàn ông mặc cả cây đồ vest màu xám, nụ cười bên khóe miệng lập tức tắt lịm.

 

Cô có thể thân thiện với người xa lạ nhưng lại khó mà cười một cái với người đàn ông này.

 
 
Chương 1256


Kỷ An Tâm ngồi xuống, Hoắc Kỳ Ngang đưa cho cô một phần bánh mì: “Chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ, đặc biệt chuẩn bị cho em, trên đường chắc không có thời gian ăn.”

 

Kỷ An Tâm đúng là chưa ăn, cô cũng không ngại ngùng nhận lấy, bẻ bánh mì ăn luôn.

 

Lúc này, một bình nước đã được mở nắp đưa sang, Kỷ An Tâm liếc anh một cái, nhận lấy uống một ngụm.

 

Dòng xe bắt đầu chạy thẳng tới sân bay, máy bay của Hoắc Kỳ Ngang đã chờ sẵn.

 

Ngồi máy bay của phó tổng thống, đãi ngộ tốt hơn so với hãng hàng không dân dụng nhiều, nhưng Kỷ An Tâm tình nguyện ngồi hàng không dân dụng.

 

Ngồi ở trước cửa số, Hoắc Kỳ Ngang ở đối diện cô, trợ lý Lý Thụy của Hoắc Kỳ Ngang cũng có mặt, vệ sĩ đều ở khoang nghỉ ngơi đằng sau, sau khi Lý Thụy đưa xong tài liệu thì cũng thức thời rời khỏi.

 

Trong cabin nhanh chóng chỉ còn lại hai người họ ngồi đối diện.

 

Vẻ mặt xem tài liệu của Hoắc Kỳ Ngang có vẻ rất thỏa mãn, thi thoảng ngước mắt nhìn người con gái đang trầm tư trước mặt.

 

Kỷ An Tâm chống cằm, ánh mắt nhìn hàng mây ngoài cửa số, không muốn nhìn người đàn ông đối diện.

 

Hoắc Kỳ Ngang thấy cô chẳng muốn trò chuyện tâm sự, anh cũng không làm phiền, yên lặng xem tài liệu.

 

Trong bầu không khí bỗng nhiên xuất hiện sự tự nhiên, Kỷ An Tâm đau mắt nên quay lại, ngước mắt nhìn về người đàn ông trước mặt. Chân dài của anh đặt lên tự nhiên, tây trang có độ dài vừa phải, lại có một nét uy nghiêm, thêm chút cảm giác khá đẹp mắt vui lòng.

 

Ánh mắt Kỷ An Tâm lại lướt qua, lấy điện thoại di động ra chơi trò chơi con gái tải xuống, lúc mở game ra, âm thanh không tắt, ca khúc nhạc game có hơi trẻ con vang lên, cô vội tắt tiếng đi.

 

Cô hơi lén nhìn lên phía đối diện, Hoắc Kỳ Ngang đã đoán ra cô đang chơi cái gì, không khỏi cong môi nở nụ cười: “Chán lắm à2”

 

Kỷ An Tâm nhìn anh với vẻ biết rồi còn hỏi.

 

Kỷ An Tâm chơi game, dáng vẻ tập trung này khiến người đàn ông trước mặt phì cười một cái.

 

Kỷ An Tâm lập tức ngẳng đầu nhìn anh, nhưng mà trong ánh sáng mặt trời sáng lạn, hàm răng trắng như khối băng của anh, nụ cười chói mắt, dường như còn tỏa sáng hơn cả mặt trời.

 

Kỷ An Tâm có hơi tức giận: “Cười cái gì?”

 

“Không có gì.” Hoắc Kỳ Ngang chỉ thấy tự nhiên buồn cười, trông thấy vẻ chăm chú khi chơi game trẻ con của cô, đây là điểm buồn cười.

 

Kỷ An Tâm liền nghiêng người, tiếp tục chơi, con gái mua cả thú nuôi trong trò chơi, khiến cho cô có cả sủng vật.

 

Công việc của Hoắc Kỳ Ngang đã xong, ngón tay thon dài của anh vuốt ve cằm, một đôi mắt thâm thúy cứ nhìn chằm chằm Kỷ An Tâm.

 

Kỷ An Tâm rất muốn lơ đôi mắt có lực xuyên thấu này đi, dưới ánh mắt này, cô cảm giác như tâm tư mình không giấu được vậy.

 

“Anh nhìn đủ chưa?” Kỷ An Tâm đặt game sang một bên, ánh mắt dữ dằn nhìn sang.

 

Hoắc Kỳ Ngang cứ nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đáy mắt hiện lên ý cười gợi đòn.

 

Kỷ An Tâm tức tối, cầm gối dựa đằng sau ném về phía anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang ung dung bắt lấy, thấy cô giận đùng đùng, anh không còn cách nào ngoài việc khuyên nhủ: “Đừng tức giận, chẳng qua lâu rồi không thấy em nên muốn nhìn thêm một lát.”

 

“Không cho nhìn.” Kỷ An Tâm ra lệnh.

 

Hoắc Kỳ Ngang mím môi, híp mắt, bây giờ anh chỉ muốn dùng sức hút cả người mình, để lấy lại cảm giác người phụ nữ này dành cho anh.

 

Kỷ An Tâm bảo tiếp viên hàng không là cô cần cái chăn, sau khi cô lấy xong thì trốn cả người vào ngủ.

 

Kỷ An Tâm vừa lẫn vào thì người đàn ông đối diện cũng chỉ có thể than nhẹ một câu.

 

Kỷ An Tâm che mặt, ánh sáng lập tức tối lại, tối qua cô ngủ không ngon, bây giờ chỉ muốn ngủ thêm một giấc.

 

Ở cạnh người đàn ông này khiến cô mệt lòng, khó tránh thấy buồn ngủ, cô nhắm mắt vào là ngủ thiếp đi.

 

Hoắc Kỷ Ngang thấy cô bắt động tựa trên ghế sofa lúc lâu, anh không khỏi lo lắng lại gần, đưa tay nhẹ kéo chăn ra, không mong cô còn tức tối.

 

Vừa mới kéo một tí chăn màu xám xuống, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đang ngủ, ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang hơi đờ ra, anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, đưa tay khẽ vòng lấy, cơ thể của Kỷ An Tâm đã được anh ôm vào lòng.
 
Chương 1257


Chuyến bay này tầm hơn hai giờ, Kỷ An Tâm cứ thế ngủ hơn một giờ, lúc sắp hạ cánh cô cũng tự tỉnh lại trước.

 

Cô mở mắt ra, cảm thấy eo nhỏ bị một cánh tay bao lấy, cô đột nhiên ngẳng đầu, phát hiện ra không biết từ lúc nào mình đã ngủ trong lòng người đàn ông này rồi.

 

Cô vội vàng kéo mái tóc dài lại, ngồi thẳng người dậy, đẩy anh ra.

 

Ẳ “Tỉnh rồi? Vừa hay sắp tới nơi.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, lại giúp cô kiểm tra dây an toàn một chút.

 

Kỷ An Tâm ngủ nên có hơi choáng đầu, tiếp tục híp mắt, chỉ là không dựa vào người anh nữa.

 

Máy bay hạ cánh, đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đã tới, Kỷ An Tâm vốn nghĩ không ngồi xe của anh nữa, thế nhưng đoàn xe đã lái vào tận sân đỗ, không thể không ngồi.

 

Kỷ An Tâm ngồi vào trong xe Hoắc Kỳ Ngang, cả đường đi là núi, Kỷ An Tâm nhìn phong cảnh mê hồn ở bên ngoài, cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái. Lần này cuộc họp sẽ diễn ra ở thành phố có núi non xanh biếc, núi non trùng điệp xa xa giống như một bức tranh mỹ lệ.

 

Tất cả đều như trong tranh vẽ, cô nghĩ nếu như lúc thư giản cô có thể đi du ngoạn ở đây. Trông qua rất nhiều nhà xi măng cao tầng ở thành phó lớn, hiếm khi đi qua nơi non xanh núi biếc thế này.

 

Sau khi Kỷ An Tâm tới, cô xuống xe, định sẽ chia đường với người đàn ông này. Dù sao anh cũng là phó tổng thống cao quý, ở loại khách sạn đương nhiên không không giống như cô.

 

*Em đi đâu?” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên gọi cô lại.

 

“Tôi đi tìm khách sạn.” Kỷ An Tâm nhíu mày nói.

 

“Phòng của em ở ngay cạnh anh.” Hoắc Kỳ Ngang mở miệng nói.

 

ï Kỷ An Tâm lập tức quay đầu nhìn: “Đây là ai sắp xếp vậy?”

 

“Anh.” Hoắc Kỳ Ngang không ngại nói với cô.

 

“Anh… Ai bảo tôi sẽ ở cạnh anh?” Kỷ An Tâm không thích cảm giác bị anh sắp xếp suốt đường đi.

 

Mấy năm qua cô quen sự tự do rồi.

 

“Những khách sạn quanh đây đều full cả rồi, em nên biết lần này có bao nhiêu người tới, có nhiều người phải vào khách sạn ở trong huyện, em muốn vào đó ở hay sao?”

 

Kỷ An Tâm âm thầm không đáp, nếu như vậy cô thật sự không có lựa chọn à?

 

Kỷ An Tâm không còn làm gì khác hơn là đi theo sau anh, làm thủ tục đăng ký ở quầy lễ tân, đây là một khách sạn dành cho quan chức cấp cao và người có vị trí to lớn trong giới kinh doanh. Sếp của công ty cô còn chưa đủ tư cách vào đây ở.

 

Nếu như không nhờ phúc của người đàn ông này, cô phải vào ở trong huyện thật.

 

Kỷ An Tâm đi vào trong phòng, cô thở phào nhẹ nhõm, từ ngoài cửa số nhìn vào, phong cảnh ở xa rất là đẹp. Một nơi vô cùng thoải mái.

 

Trợ lý Hướng Nguyệt của cô gọi tới: “Alo, Hướng Nguyệt, sao thế?”

 

“Kỷ tổng, Tưởng tổng kia đang làm loạn trong phòng làm việc của chị.”

 

“Kệ cô ta.” Kỷ An Tâm đang ở đây, không quan tâm lắm việc như thế này.

 

“Kỷ tổng, chị đi đường thuận lợi không.”

 

Kỷ An Tâm cười giễu: “Vô cùng thuận lợi.”

 

“Vậy thì tốt, em quên không đặt khách sạn cho chị, không ngờ chị vẫn đặt được khách sạn.”

 

Kỷ An Tâm an ủi: “Đừng lo cho tôi, bây giờ cô làm việc cho ổn đi.”

 

Kỷ An Tâm tắt máy, lúc này cửa phòng cô vang lên, cô đi ra mở cửa, Hoắc Kỳ Ngang đứng ngoài cửa: “Đi ăn cơm trưa đi.”

 

“Tôi không có thèm ăn.” Kỷ An Tâm từ chối.

 

“Em muốn ăn trong phòng?”

 

“Tôi cũng không có khẩu vị.”

 

Kỷ An Tâm vừa nói xong, người đàn ông đã đẩy cửa phòng cô ra, nhanh chân chen vào: “Vừa hay, anh ở với em.”

 

“Hoắc Kỳ Ngang, anh có thể hành động trưởng thành tí không, anh thấy anh làm vậy có ý nghĩa gì không?” Kỷ An Tâm không khỏi trách mắng anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngước mắt lên, có hơi vô tội nhìn cô: “Anh chỉ làm việc anh muốn làm, thế thì liên quan gì tới việc trẻ con hay trưởng thành.”

 

“Nếu anh cảm thấy anh làm vậy thì tôi sẽ cảm ơn anh, thế thì xin lỗi anh nghĩ hơi nhiều rồi.” Kỷ An Tâm nhất định phải nói rõ với anh.
 
Chương 1258


Đột nhiên trong mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên nét cười: “Nói vậy, trong lòng em vẫn có anh, chí ít không thành người xa lạ.”

 

Kỷ An Tâm nghẹn lời, đối kháng với người đàn ông này, cô cảm thấy bản thân ngày càng vô lực.

 

“Tùy anh vậy.” Kỷ An Tâm có hơi chán chường đi ra ban công, định tách xa người đàn ông này ra.

 

Hoắc Kỳ Ngang lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý của anh, bảo anh ta đưa cơm trưa tới phòng Kỷ An Tâm.

 

Kỷ An Tâm đứng trên ban công, cảnh ở xa khiến cho tâm trạng cô hòa hoãn hơn. Cô hít sâu một hơi, đột nhiên phía sau có tiếng bước chân vang lên.

 

Cùng lúc đó cô thấy có một hơi thở quen thuộc lại gần, đây là dấu hiệu cho cái ôm từ sau yêu thích nhất của Hoắc Kỳ Ngang trước đây, đột nhiên Kỷ An Tâm xoay người, Hoắc Kỳ Ngang vốn dĩ đã dựa vào gần rồi, Kỷ An Tâm đột nhiên xoay người khiến cho anh bị dọa hết hồn.

 

Đồng thời, hai tay thon dài của anh vòng qua eo cô, giam cô ở lan can, vây cô giữa anh và lan can.

 

Hơi thở của Kỷ An Tâm cứng lại, ánh mắt có hơi tức giận nhưng ở sâu trong đôi mắt lại như đang tiết ra một loại sức mạnh để từ chối người đàn ông này, nếu không cô sẽ rơi vào trong sức hút của anh.

 

“Anh…” Kỷ An Tâm nhíu mày, muốn lên tiếng.

 

Mà lúc này, Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trên trán cô.

 

Kỷ An Tâm tính nói gì đó, lại bị nụ hôn này làm cho ngạc nhiên.

 

Người đàn ông này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, dám hôn cô?

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng không dám được voi đòi tiên, anh lùi sau một bước, thả lòng vòng vây với cô, không muốn bị cô chán ghét.

 

Lúc anh xoay người đi vào, Kỷ An Tâm hát mái tóc dài, cả nỗi lòng đều bị anh làm loạn lên rồi.

 

Trên trán còn lưu lại dấu hôn lạnh của người đàn ông này, Kỷ An Tâm cắn đôi môi đỏ, cố nén những rung động đang trào dâng.

 

Thật ra lần trước Lý Tú Viện đã nói rõ những hiểu lầm 5 năm trước với cô. Sự thù hận cô dành cho anh, mãnh liệt nhất là lần anh ôm Lý Tú Viện, trong lòng của cô đã tưởng tượng ra, sau khi cô xoay người đi, Hoắc Kỳ Ngang nhất định sẽ cùng Lý Tú Viện xảy ra quan hệ thân thiết nhất.

 

Nhưng mà hóa ra 5 năm qua, đều chỉ là cô suy tưởng, là cô tự mình đoán mò.

 

Nếu thật không có chuyện này xảy ra, Kỷ An Tâm thật sự không biết nên hận anh cái gì.

 

Hận anh không bảo vệ cô trước mặt ba? Năm đó anh đã làm hết sức rồi, là cô không đợi được nỗ lực cuối của anh, đã rời khỏi thế giới của anh.

 

Lần này vụ kiện thuế, nếu như không phải anh ở giữa đọ sức, thì kế hoạch của Hoắc Minh đã khiến công ty cô trở thành công ty trái pháp luật trốn thuế, hậu quả khó mà lường.

 

Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, sự hận thù với người đàn ông này đã tan đi, cô không biết đối diện anh ra sao, chỉ là hơi không cam lòng, cô hận anh 5 năm, cứ tha thứ cho anh như vậy sao?

 

Hoắc Kỳ Ngang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt của anh xuyên thấu qua cửa số sát đất nhìn người phụ nữ đứng đờ ra ở ban công, nhưng cứ lằng lặng nhìn cô như vậy cũng là chuyện rất thỏa mãn rồi.

 

Một lát sau, nhân viên phục vụ đã đẩy cơm trưa đi vào. Món ăn vô cùng phong phú, đặt trên bàn ăn ở cửa sổ sát đất thì đi luôn.

 

Kỷ An Tâm đi tới từ ban công, Hoắc Kỳ Ngang rót một cốc trà giúp cô, nói với cô: “Lại đây ăn cơm đi.”

 

Š Kỷ An Tâm ngồi xuống trước mặt anh, ánh mắt đã bình tĩnh không ít, bây giờ cô có thể không hận anh, thế nhưng cũng không muốn để anh lại gần cuộc sống của mình.

 

Nếu là cô trước đây, mưa gió gì cô cũng trải qua được, dù cho cả người toàn vết thương, cũng không cảm thấy đau, nhưng bây giờ không thẻ, cô chỉ cần cuộc sống yên ổn.

 

Không có ai tới quấy rầy cô và con gái, mà cô và người đàn ông này, còn có ba của anh, nhất định mang theo hơi thở gió tanh mưa máu, giống như việc thuế của công ty lần này, thủ đoạn của ông ta ác độc.

 

Lỡ như có một ngày ông ta muốn ép cô rời khỏi con trai của ông ta, ra tay với con gái của cô hoặc ba mẹ cô thì sao. Kỷ An Tâm không dám tưởng tượng, cho dù Hoắc Minh biết con gái cô là cháu gái của ông ta, thì với dục vọng quyền lực của ông ta, cũng chỉ muốn đoạt lại cho Hoắc gia của ông ta, vốn dĩ không đón nhận cô.

 

Tất cả những điều này đều là lý do quan trọng để cô rời khỏi người đàn ông này.

 

Kỷ An Tâm cầm đũa bắt đầu ăn, vừa mới ăn vài miếng, người đàn ông đã gắp rau vào trong bát của cô, Kỷ An Tâm ngắng đầu nhìn anh một chút, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

 

Ăn xong cơm trưa, chiều là lúc nghỉ ngơi, Kỷ An Tâm tính ra ngoài.

 

Cô đọc qua hướng dẫn gần đó, lái xe khoảng 15 phút là tới một trần nhỏ vô cùng thiên nhiên, cô muốn đi thăm quan chút.

 

, Kỷ An Tâm ra ngoài thuê xe, trợ lý của Hoắc Kỳ Ngang lập tức báo cho anh: “Thưa ngài, Kỷ tiểu thư tự ra ngoài.”
 
Chương 1259


“Cô ấy đi đâu?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi.

 

“Vừa nãy tôi hỏi bảo vệ, họ nói Kỷ tiểu thư gọi xe tới trấn nhỏ ở gần đây.”

 

“Giúp tôi chuẩn bị xe.” Giọng của Hoắc Kỳ Ngang vang lên ra lệnh.

 

Lý Thụy vâng, Hoắc Kỳ Ngang thức thời thay một bộ quần áo vận động, đeo mũ che nắng, đeo mắt kính, đeo khẩu trang, trông trang phục của anh như một ngôi sao đi ra ngoài vậy.

 

Lý Thụy tự mình lái xe, cũng không gọi vệ sĩ theo, đưa Hoắc Kỳ Ngang tới trấn nhỏ gần đó.

 

Kỷ An Tâm rất ít khi có tâm trạng du ngoạn một mình như vậy, từ sau khi cô sinh con gái 5 năm trước, cuộc sống của cô như hình với bóng với con, giờ khắc này, cô thật sự nhàn nhã thoải mái.

 

Lúc xuống xe ở lối vào, cô mua một chai nước đi vào trấn nhỏ đầy hoa này.

 

Mặc dù là lúc thu đông, nhưng phong cảnh chỗ này cũng đẹp vô ngần, gió thu mát mẻ từ khắp nơi thổi tới, trong đoạn đường đá xanh đi giữa một biển hoa, Kỷ An Tâm vô cùng an tâm.

 

Chỉ một lát, một bóng người cao thẳng bước nhanh tới, ánh | mắt của anh không quan tâm vào cảnh sắc, mà là nhìn xung quanh, tìm kiếm người phụ nữ anh muốn tìm. Dáng người xinh đẹp của Kỷ An Tâm ở giữa biển hoa, cô cầm điện thoại chụp hình.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhanh chóng tìm được cô trong nhóm người, cô đứng đó, có một vẻ đẹp đặc biệt, một chiếc áo len màu kaki bó sát người, cùng với quần tây màu đen, tóc dài thổi tung sau gáy, tản ra dáng vẻ xinh đẹp gợi cảm của phụ nữ.

 

Bên cạnh đó có không ít ánh mắt nhìn lên người cô, lộ vẻ tán thưởng.

 

Kỷ An Tâm đang định tự chụp một bức, cảm thấy ánh sáng không tốt lắm, vừa định chụp một bức ảnh tự sướng, môi cong lên, trong óng kính, cô bày ra dáng vẻ xinh đẹp.

 

Kỷ An Tâm chụp xong lại thấy có hơi không hài lòng, đúng lúc này đằng sau cô vang lên một tiếng đàn ông: “Cần giúp không?”

 

Kỷ An Tâm đột nhiên nghe thấy, cô vội quay đầu lại, người đàn ông đằng sau ăn mặc như vậy, cô nhận ra ngay.

 

“Anh…” Kỷ An Tâm thật sự không ngờ anh cũng tới đây.

 

“Vừa hay lúc này ra ngoài chút, không thì sau đó chẳng còn thời gian rảnh nữa.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.

 

Kỷ An Tâm đặt điện thoại vào trong túi, thở ra một hơi, một mình đi về phía trước. Ở đằng sau người đàn ông đuổi theo, sóng vai đi chung với cô.

 

: Kỷ An Tâm cũng không ngại việc anh đi theo, Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên kéo chai nước trong tay cô, Kỷ An Tâm ngước mắt thì người đàn ông đã uống rồi.

 

Kỷ An Tâm có hơi bực: “Phó tổng thống là tên trộm à2”

 

“Nếu anh là tên trộm thì anh sẽ trộm tim em.” Hoắc Kỳ Ngang cầm chai nước, khéo khẩu trang, gương mặt sáng rỡ, lộ ra nét mê người.

 

Đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh mắt trời, ánh sao lấp lánh, khiến người ta mê say.

 

Kỷ An Tâm tránh mắt đi, lúc này một cô bé cầm giỏ hoa tới, đang đi bán hoa, lại gần bọn họ: “Cô chú ơi, có mua hoa không an”

 

Cô bạn nhỏ này trông ra là trẻ con nhà nghèo khó, đi ra ngoài bán hoa kiếm tiền.

 

Kỷ An Tâm cũng có con, đương nhiên vô cùng xót xa cho đứa trẻ này. Cô đang định nói muốn, lúc này người đàn ông bên cạnh đã trầm giọng nói: “Được, chú lấy hết, bao nhiêu tiền?”

 

Bé gái cúi người đếm thử: “Chỗ này còn mười bông, lấy của chú bốn mươi đồng ạ.”

 

Kỷ An Tâm thấy mấy bông hoa này sắp héo rồi, chắc chắn cũng không bán được, mà người đàn ông bên cạnh lấy hai tờ một trăm trong ví tiền ra đưa cho cô bé: “Cô nhóc trả cháu này, không cần thối lại.”

 

Nói xong Hoắc Kỳ Ngang lấy hoa ra đưa cho người phụ nữ bên cạnh: “Cho em.”

 

Trong ánh mắt mừng rỡ của bé gái, Kỷ An Tâm không còn làm gì khác hơn ngoài việc ôm hoa ở trong lồng ngực.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn bé gái đang sững ra nhìn họ, cười nói: “Bạn nhỏ, về nhà đi.”

 

“Cảm ơn cô chú.”

 

Kỷ An Tâm cầm hoa đi về phía trước, ở sau Hoắc Kỳ Ngang đuổi theo, nhìn dáng vẻ cầm hoa của Kỷ An Tâm, anh hơi cong môi nở nụ cười.

 

Bất tri bất giác đã đi vào trong một khu rừng trúc, Kỷ An Tâm bước vào, trong rừng an tĩnh, không có người qua lại, bởi vì đây là một con đường cũ trên núi. Lúc này đã hơn ba giờ rồi, phần lớn du khách đã chuẩn bị rời đi. Kỷ An Tâm đúng là không để ý giờ giấc, cô thích cảnh trong rừng núi, cảm giác như được quay về nguyên thủy vậy.
 
Chương 1260


Bên trong rừng trúc, cũng có một không khí trong trẻo, không có dấu vét tu sửa, đều là những tắm gỗ dựng đầy nét xưa cũ.

 

Kỷ An Tâm bắt giác đã đi rất xa, cô có hơi hỗn hến, cũng bởi vì vài năm gần đây cô hơi ít rèn luyện.

 

Người đàn ông ở đằng xa lại vô cùng thoải mái, nghe thấy tiếng thở của cô, ánh mắt của anh lập tức hiện lên một nét sâu thẳm, tiếng thở dốc của cô khiến đầu anh cũng thấy dập dòn.

 

Kỷ An Tâm đi tới đi lui, đột nhiên dưới chân xuất hiện một con rắn xanh nhỏ, con rắn nhỏ này cũng sợ hết hồn, không biết bò thế nào cứ lượn qua lượn lại dưới chân cô, không tìm được chỗ thoát, “A…” Kỷ An Tâm kêu một tiếng kinh hãi, cảm giác con rắn nhỏ này sắp bò lên chân của cô rồi.

 

Trong lúc như vậy, Kỷ An Tâm không quan tâm gì cả, sợ tới mức biến mặt xoay người, lập tức theo bản năng ôm lấy cổ người đàn ông, giống như con bạch tuộc quấn quanh người anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng nhận ra sự kinh sợ của cô, đưa tay kéo một cái, đỡ lấy cái mông xinh của cô, lúc này con rắn nhỏ đi vào bụi cỏ chuồn không thấy tăm hơi rồi.

 

Kỷ An Tâm vốn dĩ có hơi thở mạnh, vừa nãy giật mình thì hô hấp càng dồn dập hơn, gương mặt nhỏ trắng bệch, chờ lúc cô nhận ra sự khốn đốn của mình hiện tại, thì sắc mặt của cô lại đỏ bừng lên.

 

Hoắc Kỳ Ngang ôm cô thật chặt, mà cô thì ôm chặt cổ của anh, hai chân mảnh mai quấn quanh eo anh.

 

Tư thế này co bao nhiêu ám muội thì có bây nhiêu ám muội.

 

Kỷ An Tâm muốn điên lên, cô vội vàng dịch xuống khỏi người anh, lúc này, người đàn ông nâng cô, tựa vào một cái cây trúc gần đó, khàn giọng nói: “Là do em chủ động thì anh sẽ không khách sáo.”

 

Câu này vừa nói xong, môi đỏ của Kỷ An Tâm hơi hé ra, người đàn ông đã cúi người trực tiếp hôn lên môi cô.

 

Àm mội tiếng, đầu Kỷ An Tâm trống không, cô định thả tay ra, nhưng thả tay thì cô sẽ ngã nhào xuống, người đàn ông này rõ ràng tạo tư thế lơ lửng cho cô, khiến cô chỉ có thể ôm sát cổ anh để duy trì cân bằng, mặc anh trêu đùa.

 

Cái hôn quen thuộc, sự triền miên hừng hực, thân thể của Kỷ An Tâm không nghe lời, càng run rẫy hơn.

 

Hoắc Kỳ Ngang cứ hôn cô như vậy một lúc, bấy giờ mới cười nhẹ buông cô ra, lại thấy Kỷ An Tâm hơi tức giận, cô xoay người muốn đi về, ở lại với người đàn ông này không biết còn xảy ra cái trò gì nữa.

 

Nụ hôn này khiến hô hấp của cô mãi lâu vẫn không bình tĩnh lại, hơn nữa vừa nãy cơ thể tê dại, nhắc nhở cô có phải lâu quá rồi cô không có đàn ông? Thế nên mới bị người đàn ông này hôn tới mức điện giật cả người.

 

Xe của Hoắc Kỳ Ngang đang chờ ở đằng trước, Kỷ An Tâm đi r, Hoắc Kỳ Ngang liền nói với cô.

 

“Ngồi xe của anh về đi.”

 

“Không cần.” Kỷ An Tâm từ chối khéo, gọi một chiếc xe taxi để đi.

 

Hoắc Kỳ Ngang có hơi bắt đắc dĩ nhìn xe của cô rời đi, anh vào trong xe của mình rồi về thẳng khách sạn.

 

Lúc ăn tối, Kỷ An Tâm cố ý một mình đi xuống nhà ăn của khách sạn, khỏi cho Hoắc Kỳ Ngang chạy tới tìm cô.

 

Có điều, lúc tối Hoắc Kỳ Ngang có một bữa ăn làm việc, anh không thể nào ăn với cô được, Lúc Hoắc Kỳ Ngang về đã là mười giờ hơn, anh đi ngang phòng Kỷ An Tâm, dừng lại chút, không quấy rầy cô.

 

Kỷ An Tầm nằm trên giường, vẫn chưa ngủ, mắt nhắm lại, nghĩ đến trong lúc ở rừng trúc bị người đàn ông này cưỡng hôn.

 

Điều này khiến lòng cô loạn lên, dù 5 năm qua rồi cô vẫn không ngờ cơ thể của mình sẽ phản ứng với anh mãnh liệt thề.

 

Cô hận hay trách anh nhưng vẫn đặt anh trong tim, thành điều không ai có thể thay thế. Bất kể là hận hay yêu thì cô cũng không thể chứa thêm một người đàn ông khác nữa.

 

Kỷ An Tâm hận cảm giác như vậy vô cùng, giống như trái tim cô bị trói buộc. Trong mơ màng, đồng hồ báo thức vang lên, Kỷ An Tâm cầm điện thoại liếc mắt nhìn, đã hơn bảy giờ, cô xoa con mắt hơi đau mỏi, cô chuẩn bị rời giường.

 

Sau khi tắm xong, cô mặc một bộ đồ trang nhã, dùng một lớp phấn mỏng che đi gương mặt nhọt nhạt, tạo ra hình ảnh đầy sức sống.

 

Kỷ Tâm An ngồi vào xe buýt đi vào khu núi non, xe buýt này sẽ tới chỗ hội trường.

 

Kỷ An Tâm ở trên xe, gặp ngay một khách hàng, người đàn ông này ba lăm ba sáu tuổi, gia đình có hai công ty, có thể nói tuổi trẻ có năng lực.

 

“Kỷ tổng, trùng hợp thật không ngờ lại gặp cô ở đây.”

 

“Trần tổng, khéo ghê.” Kỷ An Tâm chào hỏi, đây là khách hàng công ty cô luôn hợp tác, bởi vì công ty anh ta cấp cao lưu động quanh năm tương đối nhiều, dường như mỗi năm đều đầu tư không ít tài chính để đào tạo người, hơn nữa chính là công ty của Kỷ An Tâm.

 

“Tới đây, ngồi đây đi.” Trần tổng vội vỗ chỗ ở bên cạnh.

 

Kỷ An Tâm chỉ có thể mỉm cười ngồi xuống, hai người cả đường đi đều trò chuyện cho tới khi tới nơi. Kỷ An Tâm đi đại diện, vừa hay Trần tổng này lại mời cô đi cùng, Kỷ An Tâm không dám làm phật ý anh ta.
 
Chương 1261


Hai người đi vào hội trường trong núi, Trần tổng này khá là nhanh nhẹn, anh ta vô cùng nhiệt tình sắp xếp cho Kỷ An Tâm theo cạnh.

 

Kỷ An Tâm chẳng còn cách nào ngoài việc ngồi cạnh anh ta, vừa hay cô nghe nói công ty Trần tổng này lại thiếu người, lúc À ` – Ä ^ ^ ,gIÁ l xe. xơ. + ^ cân thì sẽ đê công ty cô tiên cử vài người thích hợp cho công ty anh ta.

 

j Đây là khách tới cửa, Kỷ An Tâm có ngốc cũng không dám đắc tội khách hàng lớn này.

 

Kỷ An Tâm trò chuyện việc hội thảo lần này với anh ta, đúng lúc này, khách mời trong phòng cũng tới gần đủ rồi. Nhưng một dãy ghế đằng trước vẫn cứ trống không, đấy là ghế mời của khách quý, còn có cả bàn trà đĩa trái cây, đãi ngộ cao hơn ghế đẳng sau nhiều.

 

Kỷ An Tâm không thấy Hoắc Kỳ Ngang, chứng tỏ anh chưa tới.

 

Trước khi hội nghị bắt đầu mười phút, cửa mở ra, mười mấy người đàn ông mặc đồ tây vây quanh một bóng người vô cùng phi phàm.

 

Hoắc Kỳ Ngang và một ông lão thấp giọng nói chuyện với nhau, anh tôn trọng chiều cao của đối phương, cúi người xuống một chút, có vẻ vô cùng khiêm tốn.

 

Ánh mắt của Kỷ An Tâm không khỏi ngước lên, bên cạnh có ánh mắt của một vài nữ thương nhân, dĩ nhiên đều để ý tới vị phó tổng thống mới nhận chức này. Ánh mắt của Hoắc Kỳ Ngang lướt ngang những người ngồi đây, anh chỉ nhìn qua đã nhận ra Kỷ An Tâm, vị trí của Kỷ An Tâm ở sau anh hai hàng.

 

Kỷ An Tâm không khỏi lúng túng, lúc Hoắc Kỳ Ngang nhìn sang, Kỷ An Tâm vội tránh ánh mắt đi.

 

Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên nét cười, vốn dĩ anh ngồi hàng một thế nhưng anh lại nhường cho một vị trưởng bối, anh ngồi hàng hai ngay trước mặt Kỷ An Tâm.

 

– Kỷ An Tâm thầm kêu lên một tiếng, Hoắc Kỳ Ngang hơi nghiêng mắt, không chủ động chào hỏi với cô.

 

Trần tổng ở cạnh cô thấy cơ hội hiếm có, lập tức đứng dậy nói với người đàn ông trước mặt: “Phó tổng thống, vinh dự quá.”

 

Hoắc Kỳ Ngang quay đầu bắt tay anh ta một lát, tiếp đó tay hướng về phía Kỷ An Tâm.

 

Lúc này được Hoắc Kỳ Ngang chủ động bắt tay là vinh hạnh chí cao.

 

Kỷ An Tâm nào dám kiêu, cô đưa tay bắt tay anh, lúc muốn rút ra, anh lại cứ siết chặt tay cô vài giây mới buông.

 

Kỷ An Tâm còn phải làm vẻ vinh dự để đối diện, bởi vì xung quanh đều hâm mộ cô được nắm tay phó tổng thống.

 

Trước khi diễn thuyết diễn ra vài phút, trong phòng hội trường không ngừng vang lên tiếng trò chuyện, có điều ai cũng vô cùng lịch sự hạ thấp giọng, vào lúc này, cũng chỉ có thể trò chuyện như thê thôi.

 

Kỷ An Tâm không ngờ lại tình cờ vậy, ngồi ngay đằng sau người đàn ông này. Trái tim cô muốn thả lỏng cũng khó.

 

“Kỷ tổng, lần sau có vài người bạn thân thiết trong công ty tôi nói muốn gặp mặt cô, trong tay họ cũng cần một vài nhân tài, để hôm khác, chúng ta gặp mặt được không?” Trần tổng thấp giọng hỏi Kỷ An Tâm.

 

Kỷ An Tâm cũng nhỏ giọng gật đầu: “Được, cảm ơn Trần tổng đã quan tâm việc làm ăn của chúng tôi.”

 

“Đúng, đúng, có thể nói chuyện làm ăn với đại mỹ nữ như Kỷ tổng, chúng tôi cũng vô cùng hài lòng mà.” Trong giọng nói của Trần tổng tự nhiên thể hiện ra một suy nghĩ muốn gần gũi hơn Kỷ An Tâm.

 

Dù sao không có cái gan xơ múi, thì cũng phải có cái suy nghĩ xơ múi đúng không? Trứng gà còn có vết nứt nữa là, chuyện gì cũng có cơ hội cả.

 

Kỷ An Tâm và Trần tổng nói chuyện, người đàn ông ở đằng trước nghe thấy hết cả. Tuy rằng giờ phút này anh đang thấp giọng nói chuyện với người khác, nhưng sự chú ý của anh đặt hết về phía sau. Hoắc Kỳ Ngang là đàn ông, đương nhiên biết rõ suy nghĩ của đàn ông. Người đàn ông đằng sau này có ý nghĩ không an phận với Kỷ An Tâm.

 

Đương nhiên chỉ có thể nói do Kỷ An Tâm quá hút hồn, khiến cho người đàn ông nào có cơ hội biết cô, đều sẽ có suy nghĩ không đơn giản.

 

“Kỷ tổng, buỏi tối cùng dùng bữa đi.” Trần tổng không khỏi mở lời, vào lúc này, anh ta là người xa vợ, sẽ lớn gan hơn, mà Kỷ An Tâm trước mắt còn độc thân, nói không chừng có thể tạo ra cơ hội gì.

 

Kỷ An Tâm cũng chỉ lo chuyện làm ăn, cô cười nói: “Được.”

 

Kỷ An Tâm vừa nói xong, đã thấy phó tổng thống ngồi trước xoay đầu nhìn cô: “Kỷ tiểu thư, không phải cô quên cuộc hẹn của chúng ta rồi chứ.”

 

Trong ánh mắt Hoắc Kỷ Ngang mang theo một chút không cui, như đang chất vấn cô.

 

Còn Trần tổng ở bên cạnh lập tức trọn to mắt, rất bất ngờ khi biết quan hệ của phó tổng thống và Kỷ An Tâm, chẳng lẽ phó tổng thống cũng nhìn trúng ngoại hình của Kỷ An Tâm sao?

 

Kỷ An Tâm lập tức chau mày, giả vờ quên mát: “Hình như tôi không có hẹn gặp gì phó tổng thống. Chắc anh nhằm rồi, trợ lý của anh nói anh không rảnh mà.”

 

Hoắc Kỳ Ngang không nghĩ rằng cô lại nghĩ ra cách lảng đi, anh cong môi cười: “Vừa rồi tôi đã xác nhận lại lịch trình với cậu ấy, buổi tối tôi rảnh, vì vậy cứ hẹn gặp đi.” Nói xong, ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang nhìn về phía Trần tổng: “Ngại quá, Kỷ tiểu thư đã có hẹn tối nay với tôi rồi.”
 
Chương 1262


“Không sao không sao, sẽ để ngày khác, ngày khác.” Trần tổng sao dám cướp phụ nữ với phó tổng thống. Hơn nữa, đổi sang hôm khác chắc anh ta không có gan rồi.

 

Kỷ An Tâm không khỏi bực bội, cô đang có gắng sắp xếp buổi ăn cơm giúp đỡ lợi ích cho công ty, người đàn ông này tự nhiên nhảy ra làm gì?

 

Nếu ảnh hưởng tới đơn đặt hàng của công ty cô, anh chịu trách nhiệm không?

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng nhận ra sự lo lắng của cô, không khỏi nói với Trần tổng: “Công ty của Kỷ tiểu thư có năng lực nghiệp vụ hàng đầu, sau này mong giúp đỡ nhiều hơn.”

 

Nói rất thành ý, công ty của Kỷ An Tâm có anh đỡ đầu, sau này nhờ Trần tổng để tâm hơn. Nếu như vậy cũng là cho phó tổng thống thể diện.

 

“Chuyện đương nhiên, tôi vô cùng coi trọng công ty của Kỷ tổng, sau này các cuộc tuyển dụng người mới đều sẽ giao cho công ty của Kỷ tổng hết.”

 

“Cảm ơn sự coi trọng của Trần tổng.” Kỷ An Tâm vội vàng cảm ơn một câu.

 

Lúc này, người chủ trì ở trên bục chủ trì đi tới, trong hội trường mọi người đều tự giác yên tĩnh lại. Người chủ trì bắt đầu nói tới chủ đề ở lần hội nghị này. Ánh mắt Kỷ An Tâm nhìn chằm chằm vào gáy của người đàn ông trước mặt, người khác đều chăm chú nghe thuyết trình nhưng cô thì không tập trung nổi.

 

` Đã bao lâu không gần gũi vậy rồi, lại bắt đầu đi đánh giá từng đường nét của người đàn ông này rồi.

 

Mặc dù tóc ngắn đằng sau gáy của anh vừa dài hơn chút, che đi vết thương lần trước để lại, thế nhưng trông kỹ vẫn có thể thấy sơ.

 

Ánh mắt của cô chuyển từ tóc anh sang vạt áo vô cùng sạch sẽ, vải vóc vô cùng đắt đỏ, âu phục của anh vô cùng vừa vặn.

 

Ánh mắt Kỷ An Tâm đặt một hồi trên bờ vai cao ngắt của anh, người chủ trì trên bục nói cái gì, cô hoàn toàn không lọt vào trong đầu, tất cả đều chỉ nghĩ về người đàn ông này.

 

Rõ ràng ở gần như vậy, nhưng có một luồng sức mạnh vô hình đẩy họ đi xa.

 

Kỷ An Tâm đang nhìn tới thất thần, mà lúc này người đàn ông đằng trước hơi chếch vai một chút, mặc dù không hề quay đầu hoàn toàn để nhìn cô nhưng cô cảm giác anh đang cảm nhận cô.

 

Kỷ An Tâm lập tức giật nảy lên, lẽ nào cô nhìn anh, anh biết?

 

Cô lập tức buông người dựa vào ghế ngồi, chăm chú vào người chủ trì trên bục.

 

Buổi gặp trưa nhanh chóng kết thúc, trong phòng ăn này có tiệc đứng vô cùng hoa lệ. Lúc Kỷ An Tâm xách túi đứng dậy, Hoắc Kỳ Ngang đã đưa máy vị lão bối ra ngoài.

 

Trần tổng chắc cũng không dám hẹn cô đi ăn trưa, bây giờ anh ta thấy cô là người phụ nữ không thể chạm vào.

 

Kỷ An Tâm nói tạm biệt anh ta, sau đó đi thẳng ra cửa lớn. Lúc này có nhiều người đều đi tới tiệc buffet, Kỷ An Tâm gặp nhiều người thì khó tránh lại thấy chán chường, dù sao thì cô cũng chẳng đói bụng.

 

Ngay lúc này, một giọng nói trẻ trung vang lên phía sau cô: “Kỷ tiểu thư, phó tổng thống mời cô cùng dùng cơm trưa.”

 

Là trợ lý Lý Thụy của Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười xuất hiện.

 

Kỷ An Tâm ngắn ra, cô lắc đầu nói: “Anh nói với anh ấy, tôi không đi.”

 

“Phó tổng thống mời cô ăn cơm, cô đi cùng đi mà.” Lý Thụy nói lời khẩn cầu.

 

Kỷ An Tâm còn tưởng vừa nãy anh tiễn người ra ngoài nhất định sẽ ăn chung với một đám người có địa vị cao, không ngờ anh lại đi một mình?

 

“Thôi đi.” Kỷ An Tâm không muốn đi.

 

“Tiểu Thụy, cậu đi ăn cơm đi.” Lúc này một giọng nam trầm thấp chen vào.

 

Kỷ An Tâm không khỏi quay đầu nhìn về sau mình, Hoắc Kỳ Ngang đút một tay trong túi quần, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

 

Lý Thụy lập tức cười rời đi: “Vậy tôi đi dùng cơm trước đây.”

 

, Hoắc Kỳ Ngang gật đầu một cái, ánh mắt nhìn Kỷ An Tâm: “Em không cần từ chối anh như vậy.”

 

“Cần.” Kỷ An Tâm nói chắc chắn.

 

“Em yên tâm, giờ anh không có mục đích gì cả, chỉ đơn thuần muốn ăn cơm với em. Nếu như em không muốn nói chuyện, chúng ta có thể không nói từ đầu tới cuối.” Hoắc Kỳ Ngang nói với vẻ hơi bất lực.

 

Kỷ An Tâm nhìn hướng đi tới tiệc buffet đúng là rất đông người.

 

Hơn nữa, cô vốn không thích tham gia trò vui ở chỗ như thế này.

 

Tất nhiên người đàn ông này có lòng mời cô thì cô không cần khách sáo quá.

 

“Được rồi, đi thôi.” Kỷ An Tâm nói với anh.
 
Chương 1263


Hoắc Kỳ Ngang đi trước dẫn đường, dẫn cô tới chỗ ăn cơm riêng của anh.

 

Sau khi cô ngồi xuống thì có nhân viên phục vụ bê đồ ăn vô cùng tinh xảo đi vào.

 

Hoắc Kỳ Ngang lấy bát múc chén canh giúp cô, Kỷ An Tâm muốn từ chối thì anh đã đặt trước mặt cô rồi.

 

“Tôi tự lấy được.” Kỷ An Tâm không muốn để anh làm giúp mắy việc này.

 

: Cả người Hoắc Kỳ Ngang trở nên im lặng hơn hẳn, rõ ràng đồ ăn ngon đã lên bàn nhưng dường như anh không quan tâm đồ ăn, chỉ khoanh tay dưới cằm, yên tĩnh nhìn cô thật kỹ.

 

Kỷ An Tâm ăn mãi, cảm giác được ánh mắt đang làm phiền cô, cô lập tức ngắng đầu lên không khách sáo bảo: “Anh có ăn cơm không?”

 

Câu nói này không có ý gì, nhưng Kỷ An Tâm lại nói ra mang theo một sự dỗi hòn.

 

Người đàn ông đối diện vừa nghe xong, khóe miệng anh hơi cong lên, tạo nên một đường cong mê người, anh rất thích dáng vẻ xinh đẹp này của cô.

 

“Em đang quan tâm dạ dày anh sao?” Hoắc Kỳ Ngang không khỏi xuyên tạc lời của cô.

 

Kỷ An Tâm thấy 5 năm không gặp, người đàn ông này trở nên khó đỡ rồi, bụng dạ càng thêm xấu xa “Anh biết là không phải.” Kỷ An Tâm nhạt giọng đáp.

 

“Anh thấy em đang để ý anh.” Hoắc Kỳ Ngang tự tin nói, ánh mắt tản ra ánh sáng dịu dàng.

 

“Mặc kệ anh, anh nghĩ sao thì nghĩ.” Kỷ An Tâm cạn lời, người đàn ông này thích ảo tưởng thì cô cũng không quản.

 

Hoắc Kỳ Ngang không đáp, sau đó ăn cùng cô. Cửa sổ trong phòng sát đất, nắng ấm mùa đông hắt vào, ấm áp đẹp tươi.

 

Phòng bao này cũng trở nên ấm áp hon.

 

Kỷ An Tâm ăn xong, lúc này đã muộn, bên ngoài chắc cũng sẽ đông người, hơn nữa gặp người quen còn phải khéo léo trò chuyện, giả vờ giả vịt, nếu không phải vì công việc thì cô chẳng thích kiểu này tí nào.

 

Vì vậy cô tránh được là tránh. Vừa hay ở trong gian phòng này, chờ đến hội nghị lúc hai rưỡi.

 

An Tâm ngồi trên ghế sofa, cảm thấy chán chết được, cô lại nghĩ trò chơi của con gái có thể giết thời gian chút.

 

Cô lại cầm lên ngồi chơi trên ghế sofa, nào có ngờ vừa mở game ra, tiếng trò chơi siêu đáng yêu lại vang lên.

 

Cô vội vàng nhìn người đàn ông trên bàn, phát hiện ánh mắt anh đang nhìn sang, khóe miệng phì một tiếng, nụ cười hiện lên.

 

Kỷ An Tâm có hơi ủ rủ, anh cười gì?

 

Kỷ An Tâm không để tâm tới anh, cô chỉ muốn tự vui là được.

 

Hoắc Kỳ Ngang bỗng thấy là người phụ nữ này tuy trưởng thành nhưng sự ngây thơ trong tâm hồn không biến mát, giống hệt 5 năm trước, thật ra trong lòng cô còn tràn ngập sự hỉ vọng và tâm tư của trẻ con.

 

Cô từng nói, muốn làm đứa trẻ chưa lớn, mà anh cũng từng hứa sẽ cưng chiều cô giống như trẻ con tới ngày trời đất hoang tàn.

 

Bây giờ những lời hứa ấy vào lúc này đều trở nên vô nghĩa, thế nhưng anh bảo đảm không nuốt lời, chỉ cần cô cho anh cơ hội lần nữa, anh vẫn sẽ chiều chuộng cô tới già.

 

Trong lúc an tĩnh này, Hoắc Kỳ Ngang cầm máy tính xử lí tài liệu, còn cô ở bên cạnh im lặng chơi game.

 

Lúc hai giờ, Lý Thụy vào phòng nhắc một câu, ôm máy tính của Hoắc Kỳ Ngang gập xuống, nói với người đàn ông bên cạnh: “Chúng ta vào hội trường thôi.”

 

“Anh vào trước đi, tôi không vào với anh.” Ánh mắt Kỷ An Tâm vẫn đặt vào game, không hé lên.

 

“Cùng anh vào thì sao?” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên chóng tay lên trên lưng ghế, ánh mắt thâm thúy nhìn sang.

 

Kỷ An Tâm sợ hết hồn, vội nhìn anh cảnh giác: “Lộ liễu quá chứ sao?”

 

Hoắc Kỳ Ngang không khỏi nở nụ cười: “Thế không tốt à? Để người ta biết quan hệ hai chúng ta, sau này công ty em sẽ được người khác quan tâm hơn.”

 

“Cảm on, tôi không cần dựa vào quan hệ gì cả.” Kỷ An Tâm hơi chau mày, thể hiện sự mạnh mẽ của cô.

 

Hoắc Kỳ Ngang khế thở một hơi: “Được rồi.”

 

Nói xong anh ra ngoài trước, Kỷ An Tâm chơi một lát liếc nhìn đồng hồ thấy sắp muộn, cô vội ra ngoài.

 

Quả nhiên cô là người tới trễ, cô cúi người đi trong hành lang, lúc vào chỗ ngồi phải nhỏ giọng làm phiền xin nhường chân một chút, cuối cùng cô đã vào chỗ, thở ra một hơi.

 

Lúc này thấy Hoắc Kỳ Ngang nghiêng vai, ánh mắt sâu thẳm hơi nhìn cô một lát.
 
Chương 1264


Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh, rõ ràng thấy anh đang cười mình. Kỷ An Tâm hơi bức bối, vốn dĩ cô chẳng có hứng thú gì với mấy hội nghị như thế này.

 

Lúc kết thúc buổi chiều là đã năm giờ rưỡi, Kỷ An Tâm muốn nhanh chóng tìm một chiếc xe buýt về khách sạn.

 

Cuối cùng cô đã tìm được chỗ ngồi cuối cùng, thở một hơi, bây giờ cô chỉ muốn về khách sạn gọi video với con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con bé, nghe giọng sữa non nớt của con, tắm xong lên giường nghỉ một lát xem phim rồi đi ngủ.

 

Kỷ An Tâm vừa về tới khách sạn, cô thay một cái áo sơ mi thoải mái với quần thường, gọi bữa tối đơn giản tới phòng.

 

Ngay lúc ngày, cửa phòng cô lại kêu, cô không nghĩ là phục vụ nhanh vậy, vội ra mở cửa.

 

Nhưng ngoài cửa là người đàn ông mặc đồ tây, Hoắc Kỳ Ngang nhìn quần áo cô thay ra, không khỏi chau mày nói: “Không ra ngoài ăn tối sao?”

 

“Tôi gọi rồi, không ra.” Kỷ An Tâm nói xong tính đóng cửa.

 

Lúc này người đàn ông đầy cửa của cô: “Vậy thì ăn chung đi.”

 

“Tôi chỉ gọi một phần .”

 

“Anh có thể gọi thêm một phần.”

 

“Anh về phòng của mình ăn đi.” Kỷ An Tâm không muốn ăn chung với anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang đã vào phòng, anh đi tới chỗ điện thoại, gọi thêm một phần bữa tối đưa tới phòng này.

 

Kỷ An Tâm chống nạnh đứng sau anh, cả mặt ảo não bảo: “Rốt cuộc anh muốn sao?”

 

“Không muốn sao cả.” Hoắc Kỳ Ngang xoay người, bình tĩnh nhìn cô: “Anh chỉ không muốn ăn một mình.”

 

Cuối cùng, anh nói thêm một câu: “Trong 5 năm qua, anh đã chịu đủ tháng ngày cô đơn rồi.”

 

Trái tim của cô khó tránh nghẹn lại, trong 5 năm anh thật sự vượt qua một mình?

 

“Đấy là cuộc sống anh lựa chọn.” Kỷ An Tâm giả vờ lạnh nhạt.

 

“Anh chỉ cần một người phụ nữ, còn những người khác anh đều không cần.” Hoắc Kỳ Ngang nói tiếp.

 

Kỷ An Tâm làm dáng tay chữ X: “Anh muốn ăn cơm ở chỗ tôi thì được, nhưng đừng nói chuyện về anh, tôi không có hứng thú.”

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng không đau lòng, bởi vì anh biết cô có quan tâm.

 

Bữa tối đã đến, hai người yên tĩnh dùng bữa. Kỷ An Tâm ăn, điện thoại di động lại vang lên tiếng mời tham gia cuộc gọi, cô xem thử là số của ba.

 

Vậy chắc chắn người gọi là con gái, có người đàn ông này ở đối diện, chẳng lẽ phải từ chối con gái sao?

 

Nếu vậy con gái sẽ đau lòng, Kỷ An Tâm muốn ra vẻ không nhận.

 

Người đàn ông lại nhìn sang: “Nghe đi, anh sẽ không làm phiền, cũng không nói gì cả.”

 

Kỷ An Tâm cầm điện thoại di động tới sofa ở ban công, nói với anh: “Anh ăn xong thì đi đi.”

 

Kỷ An Tâm ngồi lên sofa, mở video ra, lập tức giọng nói vui vẻ đầy mong nhớ vang lên.

 

“Mami! Mami…”

 

“Hiểu Hiểu, ăn tối xong chưa?” Kỷ An Tâm nhìn gương mặt mũm mĩm của con gái, thật muốn hôn một cái qua màn hình.

 

“Mẹ, con ăn ngoan lắm, con ăn hai bát đó.”

 

“Thật hả? Hiểu Hiểu giỏi ghê.”

 

“Mẹ, bao giờ mẹ về thé. Mẹ biết không? Hôm nay chú Trầm lại cho con quà đấy, là một búp bê to lắm, con rất thích.”

 

Kỷ An Tâm ngắn ra, Trầm Duệ lại mua quà cho con gái?

 

“Thật sao? Vậy con có cảm ơn không?”

 

“Con có.”

 

“Được, lần sau không được nhận nữa biết chưa?”

 

“Là chú Trầm cố ý đưa cho con, bà ngoại nói chú Trầm quý con.” Cô nhóc rất đắc ý nói.

 

Kỷ An Tâm nhìn gương mặt nhỏ của con, cô khẽ thở dài, lời của mẹ là đang có ẩn ý.
 
Chương 1265


Lúc này, Kỷ An Tâm nhận ra có ánh mắt nóng rực phía sau, cô quay đầu, Hoắc Kỳ Ngang dựa khung cửa nhìn cô, vừa nãy con gái nói gì chắc chắn anh nghe hết.

 

“Hiểu Hiểu, mai mẹ nói chuyện với con được không? Mẹ làm việc trước đã.”

 

“Mẹ, mẹ đừng làm việc muộn quá.”

 

“Được, mẹ biết rồi, thơm một cái.”

 

Cô nhóc chụp một tiếng, Kỷ An Tâm cười tắt máy, sau khi tắt máy ý cười của cô cũng biến mắt, ngẳng đầu nhìn người đàn ông còn chưa đi.

 

“Sao anh còn chưa đi?”

 

“Trầm Duệ đang theo đuổi em? Sao em chưa đồng ý?” Giọng của anh lộ ra sự sâu xa.

 

Ánh mắt Kỷ An Tâm nhìn trời sao bên ngoài: “Đây là chuyện của tôi, không cần nói cho anh.”

 

“An Tâm nếu như em không thích thì có thể từ chối anh ta thẳng thừng, tiếp tục như vậy cũng ảnh hưởng tới anh ta.”

 

Hoắc Kỳ Ngang khuyên cô.

 

“Anh lo thân anh đi.”

 

Kỷ An Tâm hơi mệt lòng nhắm mắt lại đáp, cô không muốn sao? Cô đã nói vô số lần nhưng Trầm Duệ không hề rời đi, anh không quấy rầy chỉ là cứ mãi quanh quần bên cô.

 

Cô nghĩ nếu thật sự có một ngày cô kết hôn thì anh mới có cuộc sống riêng được.

 

Trầm Duệ là người đàn ông tốt nhưng anh quá cố chấp rồi.

 

Hoắc Kỳ Ngang cắn môi dưới, xoay người bỏ đi.

 

Kỷ An Tâm nghe tiếng đóng cửa, bỗng nhiên cô cảm thấy anh hơi giận.

 

Là cô nghĩ nhiều sao? Anh có tư cách gì mà giận chứ?

 

Kỷ An Tâm càng thêm rối lòng, cô không thích xử lý chuyện tình cảm. Nếu như đưa cô công việc xử lý chưa xong thì cô càng hoan nghênh hơn ít.

 

Kỷ An Tâm nằm trên giường cũng nghĩ kĩ lại chuyện với Trầm Duệ, xem ra cô nên nói rõ với anh lần nữa.

 

Hai ngày liên tục Kỷ An Tâm đều tham gia hội nghị, còn Hoắc Kỳ Ngang ở trước cô, không giao lưu gì với cô nhiều, ánh mắt va vào nhau, anh chỉ nhìn cô một lát chứ không nói.

 

Kỷ An Tâm cũng quyết không để anh ảnh hưởng. Kệ anh có giận hay không, dù sau này anh có bỏ cô hẳn, cô cũng không cản.

 

Cứ thế hội nghị ba ngày đã qua, trông thấy thời điểm đi về, Kỷ An Tâm mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy giải thoát.

 

Lúc cô thu dọn đồ trong phòng, cửa phòng lại kêu lên. Kỷ An Tâm nhìn qua mắt mèo, là anh.

 

Cô mở cửa ra:”Chuyện gì vậy?”

 

“Ngồi máy bay của anh đi.”

 

“Không cần đâu tôi mua vé rồi.”

 

“Anh hủy hộ em rồi.”

 

“Cái gì, anh?” Kỷ An Tâm tức giận, người đàn ông này quá đáng ghét.

 

“Ngồi máy bay của anh, an toàn hơn.” Hoắc Kỳ Ngang nói: “Mười lăm phút sau chúng ta xuất phát.”

 

Cho dù Kỷ An Tâm không muốn ngồi máy bay của người đàn ông này nhưng vé máy bay của cô đã bị anh hủy rồi, bây giờ cô vội về nước để thăm con gái, trước mắt cô cũng chỉ có thể ngồi máy bay của anh về nước.

 

Trước khi máy bay cất cánh, máy bay đang còn đợi tới giờ bay, điện thoại của Kỷ An Tâm còn chưa tắt máy. Lúc này trong khoang máy bay yên tĩnh, điện thoại của cô vang lên.

 

Cô cầm lên nhìn thử thì hơi ngắn ra, là Trầm Duệ.

 

“Alo! Trầm Duệ.” Cô bắt máy.

 

Đối diện liền phóng một ánh mắt sắc bén mà căng thẳng qua.

 

Kỷ An Tâm nhìn bên ngoài cửa sổ, tự nhiên nghe điện thoại của mình.

 

“An Tâm, có phải hôm nay em bay về lại rồi đúng không? Máy giờ bay, anh tới đón em.” Trầm Duệ ở đầu bên kia hỏi.
 
Chương 1266


“À, không cần đâu. Sau khi em đến nơi có lẽ phải tới công ty một chuyến, em bảo trợ lý tới đón.” Kỷ An Tâm cũng khá kiên quyết.

 

“Em đừng như vậy, anh đã rất nhiều ngày không gặp em rồi, để anh nhìn em chút đi.” Trầm Duệ cầu khẩn.

 

Do trong khoang máy bay quá yên tĩnh, nên giọng nói của Trầm Duệ khiến Hoắc Kỳ Ngang nghe có mắy ý tứ.

 

“Trầm Duệ, thật sự không cần đâu, cảm ơn anh.” Kỷ An Tâm cười từ chối.

 

Mà lúc này đột nhiên có một bàn tay vươn qua đoạt lấy điện thoại của cô. Kỷ An Tâm liền trừng lớn mắt, nhìn thấy người đàn ông này lười nhác mà ngồi trên vị trí của mình nói với bên kia điện thoại: “Anh không cần tới đón cô ấy, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà.”

 

Đầu Kỷ An Tâm nổ tung. Người đàn ông này cứ phải như vậy sao?

 

Nhưng Trầm Duệ cũng liền trầm mặc, lát sau anh mới lạnh nhạt nói: “Sao anh vẫn quấn lấy An Tâm vậy?”

 

Hoắc Kỳ Ngang nhíu mày: “Đây là chuyện của tôi và cô ấy, không cần anh phải hỏi.”

 

Nói xong anh liền cúp máy, trả lại cho Kỷ An Tâm.

 

Kỷ An Tâm bóp điện thoại, sắc mặt rất khó coi mà trừng anh: “Sao anh phải làm vậy?”

 

“Anh thấy em từ chối rất vất vả nên giúp em một tay.” Đôi mắt sâu của Hoắc Kỳ Ngang khóa chặt cô: “An Tâm, em nên biết cách từ chối anh ta.”

 

“Đây là chuyện của tôi, anh lo cho anh thôi được không?” Kỷ An Tâm nghiên răng, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, mà lúc này điện thoại của cô vang lên tiếng có tin nhắn, là của Trầm Duệ: “Có anh ta đưa em về nhà thì anh không tới nữa.”

 

Tin nhắn này lại khiến Kỷ An Tâm nhìn ra được sự tổn thương trong giọng nói của anh. Cô cắn môi, trả lời: “Trầm Duệ, xin lỗi.”

 

Š “Không sao.” Trâm Duệ cũng trả lời lại một câu, vẫn dịu dàng như vậy.

 

Kỷ An Tâm bóp chặt điện thoại, lại không kìm được mà trừng người đàn ông đối diện một cái. Cô tắt điện thoại, chống cằm ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Máy bay bay vào trong tầng mây.

 

Mấy ngày nay Kỷ An Tâm hơi mệt, cô cuộn mình lại ngủ ở một bên, lát sau liền ngủ thiếp đi.

 

Hoắc Kỳ Ngang bảo tiếp viên lấy một tắm chăn mỏng qua, đắp lên người cô.

 

Hai tiếng sau đến được thành phó, trước khi hạ cánh, Kỷ An Tâm mê mang tỉnh lại, nhìn tấm chăn mỏng trên người, cô nhìn người đàn ông đối diện một cái, lại nhìn thời gian.

 

Xoa trán, đầu hơi choáng.

 

Máy bay ổn định đáp cánh xuống mặt đất, đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngag đã đợi anh ở bên ngoài. Kỷ An Tâm xuống máy bay thì chuẩn bị rời đi, không muốn ngồi xe của anh.

 

Hoác Kỳ Ngang liền ngăn cô lại: “Lên xe đi!”

 

“Tôi không lên.” Kỷ An Tâm kiên quyết nhìn anh.

 

“Đừng làm loạn nữa.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng khuyên, giọng nói dịu dàng giống như đang dỗ trẻ con vậy.

 

Kỷ An Tâm liền tránh mặt, sau đó kiên quyết đi ngang qua anh, bờ vai còn hơi dùng lực thúc vào vai anh. Cô nghênh đón cơn gió nhẹ ở sân bay, đi về phía cửa ra.

 

Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng quật cường đó của cô, bất lực thở dài.

 

Kỷ An Tâm đứng ở trong thành phố này thì trái tim của cô không loạn như vậy nữa, cũng không nhẹ nhõm hơn lúc ở thành phố đó.

 

Ở đây, cô cảm thấy rất nhiều áp lực, đặc biệt là áp lực từ Hoắc gia.

 

Nếu cô đã muốn bảo vệ con gái thì bắt buộc phải tàn nhẫn một chút, cho dù không có hận ý mạnh mẽ với người đàn ông đó nữa.

 

Cô bắt một chiếc xe chạy về nhà, vừa hay là cuối tuần, cô bé cũng ở nhà. Một tuần không gặp, cô bé được mẹ nuôi cho béo trắng, khuôn mặt nhỏ càng mập mạp hơn, rất khiến người ta yêu thích.

 

Kỷ An Tâm vừa về đến nhà thì hôn lên mặt con gái một cái, giải tỏa sự mệt mỏi suốt một tuần nay.

 

Cô về phòng tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái, định đưa con gái tới siêu thị gần nhà đi dạo, mua cho cô bé ít quà.

 

Tháng ngày ở cùng con gái thì thấy vô cùng ý nghĩa. Cô bé giống như một cô tiên đáng yêu, tẩy sạch mỏi phiền não của cô.

 

Ngày mai lại là thứ hai rồi, mới sáng sớm Kỷ An Tâm liền phải tới công ty. Cô đi vào phòng làm việc, liền chau mày.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom