Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1700: “Ta đi lấy bản sao của Vạn Đan Bảo Điển”


“Chuyện này…”, chừng năm giây sau, mọi người đều vô thức nhìn Diệp Thành, ký ức phong ấn trong ngọc giản mà Diệp Thành đưa khiến người khác quá kinh ngạc, họ không ngờ bây giờ Diệp Thành đã nắm giữ lực lượng lớn mạnh đến mức này, nếu Nam Sở phân thành mười phần sức chiến đấu thì bây giờ Diệp Thành đã khống chế gần bảy phần.



“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Diệp Thành vuốt tóc, thản nhiên tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, chẳng hề coi mình là người ngoài, thuận tay cầm linh quả trên bàn lên cho vào miệng.



Advertisement

“Tiểu tử này…”, trong mắt các trưởng lão ngoài ngạc nhiên thì là kinh hãi, mới một năm thôi mà đã trưởng thành tới mức này, tốc độ quật khởi của hắn nhanh đến mức khiến họ không kịp chuẩn bị tinh thần.



“Chúng ta nói chuyện chính đi!”, Diệp Thành ngồi thẳng người, không muốn vấn đề này đi quá xa, vì thế hắn dứt khoát đổi chủ đề.



Nói đến chuyện chính, các trưởng lão lập tức bình tĩnh lại quay về chủ đề lúc trước, hiện nay Huyền Nữ chưa rõ sống chết, họ không có thời gian rảnh rỗi và tâm trạng để chìm đắm trong chuyện của Diệp Thành.



“Dám động đến Đan Thành chắc chắn không phải thế lực bình thường”, Đan Nhất vuốt râu trầm tư lên tiếng đầu tiên: “Ngoài Nam Sở thì chỉ còn thế lực Bắc Sở thôi”.



“Xem ra, Thị Huyết Điện là khả nghi nhất”, một trưởng lão áo trắng lên tiếng, giọng điệu trở nên lạnh lùng.



“Các vị tiền bối, chuyện này cũng khó nói!”, Diệp Thành ung dung lên tiếng, trong lời nói ẩn chứa ý tứ sâu xa.




“Nếu tiểu hữu có ý kiến khác xin cứ nói”.



“Không phải Thị Huyết Điện không nằm trong diện khả nghi, nhưng các thế lực khác cũng rất có khả năng, chẳng hạn như Sát Thủ Thần Triều bị Sở Hoàng trấn áp, Ma Vực bị Viêm Hoàng trấn áp, U Minh Địa Phủ từng bị Nguyệt Hoàng trấn áp, Vu Chú tộc bị Thiên Táng Hoàng trấn áp, Yêu tộc bị Đông Hoàng trấn áp, Âm Minh Thánh Vực bị Chiến Vương trấn áp, Phệ Hồn tộc bị Huyền Hoàng trấn áp và Huyết tộc bị Thần Hoàng trấn áp. Những thế lực này đã từng gần trở thành bá chủ của vùng đất này, gần đây lại lục tục xuất thế, cho dù chúng có suy tàn thì thực lực cũng không thể coi thường, so với Thị Huyết Điện, con càng nghiêng về những thế lực này hơn”.



“Chuyện này chúng ta cũng đã nghe nói”, Đan Thần hít sâu một hơi, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng.



“Vậy nên khi chưa xác định được thân phận của đối phương, ngoại trừ thế lực mà con khống chế, bất kỳ thế lực nào cũng có khả năng. Mấu chốt là mục đích chính của chúng là gì, chúng thật sự muốn Vạn Đan Bảo Điển hay còn có ý đồ khác?”, Diệp Thành từ tốn cất lời.




“Nếu là như vậy thì có rất nhiều mục tiêu, chuyện này cũng phức tạp hơn”, một trưởng lão tóc trắng trầm ngâm.



“Vậy các tiền bối có định lấy Vạn Đan Bảo Điển để chuộc Huyền Nữ về không?”, Diệp Thành nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên Đan Thần.



“Chuộc”, Đan Thần lớn tiếng nói: “Tuy Vạn Đan Bảo Điển quý giá, nhưng tính mạng đồ nhi của ta cũng là vô giá”.



“Nếu chuộc thì con nghĩ con có thể giúp được”, Diệp Thành cắn một miếng linh quả: “Con thuần thục bắt cóc người, đòi tiền chuộc con cũng thạo, chuyện này con biết rõ hơn ai hết”.



Diệp Thành vừa nói ra lời này, các trưởng lão đều vuốt râu, nhìn hắn với vẻ đầy ẩn ý. Đương nhiên ngươi thành thạo rồi, nếu không cái danh ‘thần lừa gạt’ từ đâu mà có? Xét về khả năng bắt cóc, đòi tiền chuộc thì ngươi hơn hẳn chúng ta.



Thấy ánh mắt các trưởng lão lại trở nên khác thường, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy xấu hổ, dù sao bắt cóc cũng không phải chuyện gì vẻ vang, nói ra hắn cũng thấy mất mặt.



“Ta đi lấy bản sao của Vạn Đan Bảo Điển”, Đan Thần khôi phục lại vẻ bình thường, bước ra khỏi đại điện.



 
Chương 1701: “Con cứ nói đi”


“Vạn Đan Bảo Điển không phải luyện đan ý cảnh ạ? Còn có bản sao ư?”, sau khi Đan Thần đi, Diệp Thành ngơ ngác nhìn phía Đan Nhất.



“Sư huynh dùng đại thần thông phong ấn ý cảnh của Vạn Đan Bảo Điển vào Cửu Huyền Thần Thạch, nên cũng có thể gọi là Vạn Đan Bảo Điển”, Đan Nhất cười nhẹ giải thích: “Nhưng so với Vạn Đan Bảo Điển thật thì đương nhiên luyện đan ý cảnh trong Cửu Huyền Thần Thạch không phong phú bằng”.



Advertisement

“Hoá ra là vậy!”, Diệp Thành xoa cằm, hai mắt đảo quanh, không biết đang nghĩ gì.



“Gọi các cao thủ của Đan Thành cùng đến đó đi”, Đan Nhất bắt đầu ra lệnh: “Còn nữa, toàn Đan Thành nâng cao cảnh giác, không ai được phép rời khỏi thành, không ai được phép vào thành. Lạc Hi đang bế quan, trông chừng con bé cho kỹ, nếu nó xuất quan thì cũng cưỡng chế cấm túc”.



“Lạc Hi đang bế quan à?”, Diệp Thành nhướng mày: “Bảo sao không thấy bóng dáng đâu”.







Đêm khuya gió rét.

Một nhóm mười người bay ra khỏi Đan Thành, đi thẳng về phía đông, ngoại trừ Diệp Thành, những người khác như Đan Thần, Đan Nhất đều là cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, đội hình rất khủng khiếp.



Sau khi họ đi, Đan Thành tăng cường chín tầng kết giới hộ thành, các cao thủ của Đan Thành đều hành động, bầu không khí căng thẳng khiến những người sống trong thành đều kinh ngạc.



Ở đây, Diệp Thành cùng những người khác tựa như mười đạo thần hồng rực rỡ vụt qua đêm đen, tốc độ cực nhanh.



“Tiền bối, lần này vãn bối đến Đan Thành ngoài việc đền đáp ơn cứu mạng của các vị, còn có mục đích khác”, Diệp Thành bay trên bầu trời, nghiêng đầu nhìn về phía Đan Thần.

“Con cứ nói đi”, Đan Thần cười dịu dàng, ôn hoà.



“Hy vọng Đan Thành có thể liên minh với chúng con”.



“Liên minh?”, Diệp Thành vừa dứt lời, không chỉ Đan Thần mà ngay cả Đan Nhất và các lão tổ khác của Đan Thành ở bên cạnh cũng đều cau mày.



Đan Thành không phải thế lực bình thường, tổ tiên họ chưa bao giờ tham gia vào trận chiến giữa các thế lực lớn ở Đại Sở, mà các thành chủ trước đó cũng đều tuân theo lời dạy của tổ tiên, chưa từng làm trái.



“Diệp Thành à, khi ở Loạn Cổ Thương Nguyên, ta và Đan Thần ra tay giúp đỡ là vì tình thế ép buộc thôi, nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta hoàn toàn làm trái ý của tổ tiên”, Đan Thần còn chưa lên tiếng, Đan Nhất ở bên cạnh đã trả lời: “Ý định ban đầu khi thành lập Đan Thành là tạo ra một vùng đất yên bình, vui vẻ không có chiến tranh, hy vọng ngươi có thể hiểu”.



“Tiền bối, thứ cho vãn bối cả gan nói một câu không dễ nghe, nhưng Đan Thành ngày nay thật sự là vùng đất yên bình sao?”, Diệp Thành hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Đây là thời buổi loạn lạc, vùng đất yên bình cần có một nền tảng vững chắc hỗ trợ, ví dụ như Thiên Huyền Môn, đó là trời, không ai có thể lay chuyển được, không có nền tảng vững chắc như thế thì vùng đất yên bình chỉ là ảo tưởng mà thôi. Sự việc hôm nay là minh chứng rõ nhất, đã có người động đến Đan Thành, như vậy Đan Thành không thể không quan tâm đến loạn thế này nữa”.



Lời này của Diệp Thành khiến phía Đan Thần rơi vào im lặng, ánh mắt lập loè bất định, không biết đang suy nghĩ gì.

“Có lẽ các tiền bối sẽ nghĩ rằng chuyện xảy ra hôm nay là vì cứu con ở Loạn Cổ Thương Nguyên ngày đó, là thế lực nào đó đang báo thù”, Diệp Thành nói tiếp: “Nhưng chúng ta đều hiểu, nguyên nhân chính của chuyện này không nằm ở đây, Đan Thành là một vùng đất màu mỡ, tứ phương đều kiêng dè nhưng cũng bị tứ phương dòm ngó. Nếu đã có thế lực dám ra tay với Đan Thành, vậy chắc chắn họ có nền tảng đủ vững chắc, mà thế lực như vậy trong thời đại này chắc chắn không chỉ là một nhà. Thời thế đổi thay, nhưng thế đạo sẽ không thay đổi, muốn có vùng đất yên bình trong thế đạo hỗn loạn này hoặc là có nền tảng vững chắc, hoặc là phải trả giá bằng máu”.



 
Chương 1702: Đan Thành là thánh địa không ai dám xâm phạm.  


Nói tới đây, Diệp Thành cười nhẹ nhìn phía Đan Thần: “Lời nói có chỗ mạo phạm, mong các tiền bối lượng thứ, vãn bối nói ra sự thật chứ không phải giả dối, có liên minh hay không là do Đan Thành tự nguyện, vãn bối sẽ không ép buộc. Nhưng có câu này vãn bối vẫn muốn nói, thời đại này khác hoàn toàn với các thời đại khác, kẻ thù lớn từ thời cửu Hoàng của Đại Sở liên tục xuất thế, vậy nên đây sẽ là một niên đại quần hùng quật khởi, bất kỳ biến số nào cũng có thể xảy ra”.



“Chuyện này để chúng ta về bàn bạc lại đã, ta sẽ cho con câu trả lời sớm nhất”, Đan Thần hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

Advertisement



“Vậy con hy vọng sẽ là tin tốt”, Diệp Thành mỉm cười, bước ra cả trăm trượng trước, vút đi trong đêm đen như một đạo thần hồng màu vàng.



“Đan Thần, ông thật sự định liên minh với họ sao?”, phía Đan Nhất nhìn Diệp Thành đằng trước rồi lại nhìn Đan Thần: “Ông cũng biết một khi liên minh thì Đan Thành của chúng ta sẽ không thể không màng thế sự được nữa”.



“Vẫn chưa nhìn ra à? Chúng ta đã ở trong thế hỗn loạn rồi”, Đan Thần nhẹ giọng nói: “Người đời loạn lạc, mình ta yên, người đời say mình ta tỉnh. Hai câu này đã đủ nói lên điều tổ tiên dạy bảo từ bao năm nay. Diệp Thành nói đúng, đây là thời đại quần hùng quật khởi, thế lực bốn phía đều đang chinh chiến, Đan Thành không tham gia đã là khác loài, sự tồn tại của chúng ta có lẽ là đối tượng lôi kéo của các kẻ mạnh, nhưng cũng có thể là đối tượng mà chúng gây chia rẽ”.



“Nói như vậy là ông định đồng ý liên minh?”, phía Đan Nhất ngập ngừng hỏi thử.



“Thời thế khác rồi, thời buổi loạn lạc thế này cũng đã đến lúc chúng ta phải tìm một nơi vững mạnh cho thế hệ sau này, mà Đan Thánh Diệp Thành chắc chắn là ứng cử viên sáng giá nhất”, Đan Thần nhẹ nhàng vuốt râu.

“Ta không đồng ý”, ngay lập tức có trưởng lão trầm giọng phản đối: “Không phải ta có thành kiến với Diệp Thành, nhưng một khi liên minh thì Đan Thành sẽ bị cuốn vào chiến tranh, sẽ có bao nhiêu người phải hy sinh chứ?”



“Cho dù không liên minh, chẳng lẽ chúng ta cũng không bị cuốn vào chiến tranh sao?”, Đan Thần cũng trầm giọng trả lời: “Chuyện hôm nay là một tín hiệu nguy hiểm, sau này sẽ có nhiều chuyện tương tự xảy ra hơn, không lâu nữa vùng đất yên bình mà chúng ta gìn giữ sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Khi đó chúng ta lấy gì để bảo vệ Đan Thành, lời nói hùng hồn kiêu ngạo sao?”



Nói xong Đan Thần cũng bước đi trước, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, đuổi theo Diệp Thành.



Đằng sau ông, phía Đan Nhất đều hít vào một hơi thật sâu, chân nguyên của họ cũng dâng trào, giống như tám đạo thần quang xẹt qua bầu trời.


Thấy phía Đan Thần đuổi theo, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, những lời hắn nói lúc trước có thể coi là lời thương lượng đơn giản, nhưng hắn không nói thêm nhiều, chỉ giải thích tình hình hiện tại của Đại Sở.



Đúng như hắn nghĩ, các vị tiền bối của Đan Thành đã quen an nhàn, thoải mái, họ tin Đan Thành là thánh địa không ai dám xâm phạm.



Nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã phá tan cái gọi là vùng đất yên bình ảo tưởng của họ, tất cả chỉ là lừa mình dối người, họ muốn nằm ngoài thời buổi loạn lạc hiện nay là rất khó. Quần hùng quật khởi sẽ để yên cho một thế lực đáng sợ như Đan Thành ngư ông đắc lợi ư?



Câu trả lời là không, nếu ngươi không tham chiến thì sẽ ta không để ngươi được ngư ông đắc lợi, trước khi quần hùng quật khởi, Đan Thành sẽ là đối tượng tiêu diệt đầu tiên của chúng. Vẫn là câu nói đó, thời đại này khác hoàn toàn với các thời đại khác, nó quá hỗn loạn, đầy rẫy những biến số.



“Ở phía trước rồi”, khi Diệp Thành nghĩ tới đây thì nghe Đan Thần lên tiếng.











 
Chương 1703: “Đúng là khốn khiếp”


Cái tên của Phượng Hoàng Sơn khá kỳ diệu, tương truyền từ thời xa xưa có người từng thấy Phượng Hoàng Phượng Vũ Cửu Thiên trùng sinh niết bàn ở đây, Phượng Hoàng Sơn cũng được đặt tên theo đó.



Đạo thân, hiện!



Advertisement

Diệp Thành chuyển ý niệm, gọi tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ra, hai đạo thân lập tức trốn vào không gian hư vô, biến mất trong nháy mắt, đi về một hướng theo mệnh lệnh của hắn.



“Ngươi...”, phía Đan Thần ngạc nhiên nhìn Diệp Thành, không biết hắn đang làm gì.



“Con tự có kế hoạch của mình”, Diệp Thành cười tự tin: “Còn nữa, sau khi đến mọi người đừng hành động, để con giải quyết, đây là nghề của con rồi”.



Nói xong Diệp Thành giẫm lên hư không, bay thẳng lên đỉnh núi cao nhất của Phượng Hoàng Sơn.



Phía sau, nhóm Đan Thần không rõ nhưng vẫn đi theo, hơn nữa đều không dám hành động hấp tấp theo lời Diệp Thành nói, bởi vì chuyện bắt cóc đòi tiền chuộc này họ thực sự không thuần thục bằng hắn.



Không lâu sau, mọi người đáp xuống một đỉnh núi.



Vừa đáp xuống, họ đã nhìn thấy một người mặc áo choàng đen ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn cách đó không xa, bên cạnh người đó là một bóng dáng xinh đẹp nhưng đang trong trạng thái phong ấn, không cần nói cũng biết, đó chính là Huyền Nữ.



“Quả nhiên là phân thân, dùng bí thuật kết nối sự sống với Huyền Nữ”, Diệp Thành hơi nheo mắt, từ xa nhìn thấy người mặc đồ đen, vừa liếc qua đã biết chỉ là phân thân chứ không phải bản thể. Hắn âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, tìm thấy dây xích phù văn vô hình trên người Huyền Nữ và người áo đen, cũng có nghĩa là nếu người mặc đồ đen chết thì Huyền Nữ cũng sẽ chôn cùng với người đó, đây là cách mà bọn bắt cóc hay sử dụng.



“Diệp Thành?”, Huyền Nữ đang bị phong ấn ở nơi xa vừa nhìn đã thấy Diệp Thành, tuy cô ta không nói được nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ Diệp Thành cũng tới đây cứu mình cùng nhóm Đan Thần, trong lòng cô ta có một dòng nước ấm áp chảy qua.



“Ngươi là ai?”, khi Diệp Thành và Huyền Nữ đang tự nói thầm trong lòng thì một trưởng lão của Đan Thành có tính tình nóng nảy đã giận dữ quát lên, khí thế mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, nói xong ông ta định lao tới luôn.






“Trưởng lão, người làm như vậy sẽ hại chết Huyền Nữ đấy”, Diệp Thành lập tức chặn trưởng lão kia lại rồi truyền âm, nói: “Đó là phân thân, dùng bí thuật trói buộc với sinh mạng của Huyền Nữ, nếu như phân thân đó chết thì Huyền Nữ cũng mất mạng”.



“Đúng là khốn khiếp”, trưởng lão kia hắng giọng nhưng vẫn cố gắng kiềm chế đứng nguyên tại chỗ.



“Thứ mà ta muốn đâu?”, trên tảng đá, người mặc y phục đen trừng mắt, giọng nói tử tịch không mang theo bất cứ cảm xúc nào, như thể đó chỉ là một thi thể vậy.



“Đương nhiên mang tới rồi”, Diệp Thành lật tay lấy ra Huyền Nữ Thần Thạch, “Vạn Đan Bảo Điển mà ngươi cần bị phong ấn bên trong này, chúng ta rất có thành ý, thả người đi”.



“Thả người?”, kẻ mặc y phục đen bật cười để lộ ra hàm răng trắng, “ngươi nói phải là phải, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao?”



“Không thì ngươi tới kiểm tra xem?”, Diệp Thành cứ thế đặt Huyền Nữ Thần Thạch trong tay và giơ cao lên.

“Ném qua đây”, kẻ mắc y phục đen lên tiếng: “Nếu như là hàng thật thì ta đương nhiên sẽ thả người”.



 
Chương 1704: “Không được manh động”


“Vậy không được”, Diệp Thành lập tức cất Huyền Nữ Thần Thạch đi, “ai cũng biết đây chỉ là phân thân của ngươi, ngộ nhỡ ngươi có được Vạn Đan Bảo Điển rồi mà không thả người thì làm sao? Chẳng phải là chúng ta sẽ lỗ nặng sao?”



“Các ngươi có tư cách mà ra điều kiện với ta sao?”, kẻ mặc y phục đen bật cười u ám, “có tin ta diệt cô ta ngay bây giờ không hả?”



Advertisement

“Đừng, đừng”, Diệp Thành vội xua tay: “Đã là giao dịch thì cả hai bên đều lấy những cái mà đối phương muốn ra. Ngươi có thể có được bảo bối ngươi cần, chúng ta cũng có thể chuộc người về”.



“Ta không có thời gian mà lãng phí với ngươi, muốn cô ta sống thì ném thần thạch qua đây, nếu không đừng trách ta vô tình”, kẻ mắc y phục đen lên tiếng, trong ánh mắt còn hiện lên hàn quang.



“Con người ngươi thật không có tí thành ý nào cả”, Diệp Thành bĩu môi, “ngươi nghi ngờ Vạn Đan Bảo Điển chúng ta mang tới là giả, vậy chúng ta càng nghi ngờ Huyền Nữ mà ngươi đưa tới đây là giả. Ngươi muốn kiểm chứng thì chúng ta cũng cần phải kiểm chứng. Tốt nhất ngươi đừng lừa chúng ta, nhân tài ở Đan Thành không chỉ có một mình cô ta, ngươi có biết Diệp Thành chính là Đan thánh, là Thành Chủ tương lai của Đan Thành không? So với cô ta mà nói thì Huyền Nữ trong tay ngươi càng không có giá trị”.



Mặc dù Diệp Thành nói về Huyền Nữ bằng giọng điệu không đáng một xu nhưng phía Đan Thần biết dụng ý của Diệp Thành là để uy hiếp tên kia.



Dụng ý của Diệp Thành rất rõ ràng, đó chính là để kẻ mặc y phục đen kia biết rằng quân cờ trong tay hắn ta thực ra không hề quan trọng như hắn nghĩ, nếu như nút thắt này được mở thì coi như đã thành công được một nửa.



Còn Huyền Nữ cũng hiểu rõ nên đương nhiên sẽ không vì những lời nói đó của Diệp Thành mà tức giận, bởi cô từ đầu tới cuối đều tin tưởng người thanh niên luôn tạo ra kì tích này.


Lại nhìn sang kẻ mặc y phục đen kia, lúc này hắn đang cau mày liếc nhìn Đan Thần rồi lại nhìn sang Huyền Nữ sau cùng mới nhìn Diệp Thành: “Ngươi mang Thần Thạch qua đây”.



“Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn lén chớp mắt với phía Đan Thần sau đó đi về phía tảng đá kia, hình thái giống như một tên vô lại khiến nhóm người phía Đan Thần nhìn mà chỉ muốn xông lên đạp cho hắn một phát.



Diệp Thành đi rất từ từ hắn chăm chú quan sát cơ thể của kẻ mắc y phục đen, dưới Tiên Luân Nhãn, hắn có thể nhìn thấu cơ thể kẻ này, một luồng ánh sáng màu đen mảnh hơn cả sợi tóc, đó chính là phương tiện kết nối giữa bản thể và phân thân.



“Phải nhanh chóng tìm được bản thể của hắn”, Diệp Thành nheo mắt nhìn luồng sáng kia, liên kết tầm nhìn giữa tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân để chúng âm thầm đi tìm tung tích của bản thể tên này.

“Tìm được thì tốt, không được đánh rắn động cỏ”, Diệp Thành hạ lệnh, vì giải cứu Huyền Nữ cần thời gian chính xác tuyệt đối, nếu như kẻ mặc y phục đen này ra chiêu thì mọi thứ đều hỏng bét.



“Mau đi”, thấy Diệp Thành lề mề, kẻ mặc y phục đen hắng giọng như thể mất hết kiên nhẫn.



“Thực sự xin lỗi, chân ta đi lại không được tiện cho lắm”, Diệp Thành cười trừ, vì sao hắn lại chậm như vậy, chẳng phải là để tranh thủ thêm thời gian cho thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân sao? Chỉ trong khoảng cách vài chục trượng mà hắn đi mất cả ba phút.



“Lão đại, tìm thấy rồi”, Diệp Thành vừa đi tới bên dưới tảng đá liền nghe thấy thân ảnh của tiên hoả đạo thân trong thần hải.



“Không được manh động”, Diệp Thành nói rồi nhảy lên trên tảng đá.



“Tiểu tử, tốt nhất đừng giở trò với ta, nếu như ta chết thì cô ta cũng không thể sống”, kẻ mặc y phục đen cười u ám.



“Ta hiểu, ta hiểu, ta kiểm tra người của chúng ta có phải thật không cái đã”, Diệp Thành nhét thần thạch vào trong ngực áo sau đó đi tới trước mặt Huyền Nữ.







 
Chương 1705: “Vậy thì cho ngươi kiểm tra”


“Đợi lát nữa ta làm gì thì cô cũng không được phản kháng”, Diệp Thành vừa xoa xoa vừa truyền âm cho Huyền Nữ khiến Huyền Nữ đầu óc đang mông lung được kéo về thực tại.



Huyền Nữ mặt mày đỏ gay nhưng cô vẫn chớp mắt tỏ vẻ hiểu ý.

Advertisement



“Kiểm tra xong chưa?”, ở bên, kẻ mặc y phục đen hắng giọng đứng dậy, giơ bàn tay khô đét ra, “ngươi đã kiểm tra rồi thì giờ đến ta kiểm tra Vạn Đan Bảo Điển phong ấn trong thần thạch đi”.



“Vậy thì cho ngươi kiểm tra”, Diệp Thành lấy thần thạch trong ngực áo ra sau đó đưa cho hắn ta.



Thấy thần thạch, đôi mắt tên kia chợt sáng cả lên như thể biết trước bên trong phong ấn Vạn Đan Bảo Điển vậy.



Thế nhưng khi hắn ta nhận lấy Cửu Huyền Thần Thạch thì Diệp Thành bật cười dị thường sau đó thu tay về ném thần thạch về phía Đan Thần.



“Ngươi…”, kẻ mặc y phục đen mặt mày tối sầm cả lại, không ngờ Diệp Thành lại giở trò với mình.

Trong chốc lát, hắn ta bước ra đuổi về phía thần thạch. Hắn ta là phân thân, chỉ cần có được thần thạch thì sẽ lập tức truyền thần thạch cho bản thể còn mình sẽ tự kết liễu để Huyền Nữ lập tức hồn bay phách tán.



Cho nên việc mà hắn cần làm bây giờ chính là lập tức đoạt về thần thạch truyền cho bản thể, đây là cách làm tốt nhất còn nếu như không thể có được thần thạch thì hắn cũng sẽ tự kết liễu để Huyền Nữ hồn bay phách tán.



Tiên Luân Thiên Đạo, mở!



Nhưng hắn vừa bước ra khỏi phiến đá thì trên phiến đá vang lên giọng nói của Diệp Thành khiến hắn vô thức nhìn về sau.


Ngay sau đó, hắn nheo mắt lại vì giây phút trước Diệp Thành và Huyền Nữ đang còn ở trên phiến đá mà giây phút sau đó lại bị cuốn vào trong vòng xoáy màu đen và biến mất tung mất tích, đến khí tức cũng không thấy đâu.



Vả lại điều khiến hắn ngỡ ngàng đó chính là sợi dây vô hình nối giữa hắn và Huyền Nữ đã bị cắt đứt.



“Đây…”, kẻ mặc y phục đen thay đổi sắc mặt, biến cố xảy ra chỉ trong vòng hai giây khiến hắn trở tay không kịp. Hiện giờ đã mất đi mối liên hệ với Huyền Nữ, hắn cũng không còn quân tốt để uy hiếp phía Đan Thần nữa, quan trọng nhất chính là Vạn Đan Bảo Điển bị phong ấn trong thần thạch đến giờ hắn vẫn không đoạt được.



Trong ba giây ngắn ngủi, hắn di chuyển thật nhanh, giơ tay bắt về phía thần thạch đang trong không trung.



“Cái này thì ngươi không cần phải có nữa”, Đan Thần giơ tay tung một chưởng khiến cho kẻ mặc y phục đen bị cấm cố trong hư không, vốn dĩ đó chỉ là phân thân nên trước mặt Đan Thần căn bản không hề có sức phản kháng.



“Ta lại muốn xem xem là ai to gan đụng tới người của Đan Thành như vậy”, Đan Nhất tiến lên trước định giật phăng tấm hắc bào của kẻ mặc y phục đen.



Có điều ông ta còn chưa ra tay thì kẻ mặc y phục đen đã hoá thành làn khói xanh, có lẽ vì bản thể của hắn thao túng với mục đích không để cho phía Đan Thần nhìn thấy chân dung của mình.



 
Chương 1706: Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.  


“Đây…đây là đâu?”, trong không gian tối đen vang vọng lên giọng nói của Huyền Nữ.



Nhìn thế giới tối đen giơ tay không thấy nổi bàn tay, cô vô thức giơ đôi bàn tay ra và nắm lấy được một bàn tay ấm áp trong bóng tối, cảm nhận được hơi ấm, Huyền Nữ run rẩy mới thấy được an toàn.



Advertisement

“Lần này tới đây cảm giác thế nào?”, Diệp Thành tế gọi ra linh châu chiếu sáng, chiếu sáng không gian ba trượng xung quanh.



“Đây…đây rốt cục là đâu?”, Huyền Nữ mặt mày lo lắng nhìn tứ phía, cô thực sự chưa từng tới đây, đến cả Diệp Thành lần đầu tới đây cũng cảm thấy có phần sợ hãi huống gì là Huyền Nữ, còn sự u tịch bên trong này khiến cô bất giác run rẩy cứ thế năm chặt tay Diệp Thành.



“Đây chính là hố đen không gian”, Diệp Thành nhướng vai.



“Hố đen không gian?”, Huyền Nữ nhìn sang Diệp Thành, cái gọi là hố đen không gian Huyền Nữ đương nhiên đã từng nghe nói, đó chính là mộ phần của sinh linh, một khi vào trong đó thì chính là cấm địa chết chóc thập tử nhất sinh.



“Trước đây ngươi từng đến hố đen không gian rồi sao?”, Huyền Nữ nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Nếu không sao ta có thể đưa cô vào đây?”



“Không ngờ ngươi còn có cách vào được hố đen không gian”, Huyền Nữ kinh ngạc, cô lại thay đổi cách nhìn về người thanh niên trước mặt mình. Hắn lại lần nữa phá vỡ mọi sự hiểu biết của cô, những thủ đoạn dị thường của hắn khiến cô càng thêm mơ hồ.



“Đây là việc bất đắc dĩ”, Diệp Thành cười trừ.



Nói rồi hắn không quên che đi bên mắt trái đang đau đớn của mình, đây là lần đầu tiên hắn đưa một người sống vào đây nên đồng lực tiêu hao sức mạnh nghiêm trọng khiến đầu hắn choáng váng, cũng may khi vào đây Diệp Thành không phản kháng lại nếu không thì hắn cũng không thể dễ dàng đưa Huyền Nữ vào đây được.

Còn vì sao hắn đưa Huyền Nữ vào đây đương nhiên là vì muốn cắt đứt mối liên hệ sợi dây sinh mệnh với kẻ mặc y phục đen kia.



Ngay từ lần đầu tiên vào trong hố đen không gian Diệp Thành đã phát hiện một khi vào trong này sẽ cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, đến cả bản thể và phân thân cũng mất đi mối liên hệ, mà mối liên hệ một khi mất đi thì bí thuật gọi là sinh tử kia đương nhiên cũng không còn tồn tại.



Sự thực chứng minh phỏng đoán của hắn là hoàn toàn chính xác, cũng chính vì vậy nên hắn mới cứu Huyền Nữ, nếu không, kẻ mặc y phục đen kia mà nổi điên lên thì Huyền Nữ sẽ lập tức bị chôn vùi.



Có điều mọi chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.



Mặc dù hắn tận dụng được hố đen không gian cắt đứt mối liên hệ giữa Huyền Nữ với kẻ mặc y phục đen nhưng hắn vẫn phải luyện hoá sợi dây kết nối sinh mạng giữa hắn và Huyền Nữ, nếu không một khi ra ngoài, mối liên hệ ràng buộc này sẽ lại lần nữa được thiết lập, Huyền Nữ lập tức bị kẻ mặc y phục đen kia khống chế.



Vả lại hắn chắc chắn rằng lúc này tên kia đã tự phế đi phân thân của mình. Nếu như lúc này Huyền Nữ ra ngoài thì sẽ lập tức gặp hoạ diệt thân.



Diệp Thành cố gắng ổn định lại Tiên Luân Nhãn, hắn chỉ điểm vào giữa trán Huyền Nữ, dùng bí pháp đẩy sức mạnh vào cơ thể Huyền Nữ và tìm được lạc ấn trong sợi dây sinh tử kia sau đó bao quanh nó.

“Sao ngươi lại ở cùng với sư phụ, là Đan Thành cầu cứu ngươi sao?”, biết Diệp Thành đang giúp mình, Huyền Nữ không phản kháng, ngược lại cô mím môi nhìn Diệp Thành. Nghĩ tới trước đó Diệp Thành vuốt ve qua lại cơ thể cô, khuôn mặt cô chợt ửng đỏ.



 
Chương 1707: “Cô có biết ai là người bắt mình không?”


“Ta tới để mong Đan Thành liên thủ với chúng ta”, Diệp Thành không giấu gì.



“Liên thủ với Đan Thành?”, Huyền Nữ thẫn thờ, sau hai giây cô mới cau mày nhìn Diệp Thành: “Ngươi biết mà, Đan Thành trước nay đều không can dự vào những trận chiến của Đại Sở, phía sư tôn sẽ không đồng ý đâu”.



Advertisement

“Mọi thứ đều do con người”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi không quên nhìn vào bàn tay của mình, vì từ sau khi Huyền Nữ vào đây thì vẫn luôn nắm chặt lấy tay hắn, vả lại lực đạo không hề vừa.



“Cái đó ấy mà, cô có thể thả tay ta ra được không?”, Diệp Thành ho hắng, “đừng dùng lực như thế có được không?”



Nghe vậy, Huyền Nữ mặt mày càng đỏ gay hơn, cô vội buông tay Diệp Thành nhưng rất nhanh sau đó lại kéo vạt áo Diệp Thành lại, vả lại còn nắm rất chặt, giống như một tiểu cô nương đang rất sợ hãi vậy.



“Ta..ta sợ ngươi bỏ lại ta ở đây”, Huyền Nữ mặt mày ái ngại, tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.



“Có cho ta thêm quả tim nữa thì ta cũng không có cái gan này”, Diệp Thành vẫn đang chăm chú luyện hoá lạc ấn bên trong cơ thể Huyền Nữ mà không hề phát hiện ra sự khác thường trên nét mặt Huyền Nữ.



Tiếp sau đó, cả hai người chìm vào im lặng, trả lại sự yên ắng cho không gian nơi này.

“Cô có biết ai là người bắt mình không?”, biết Huyền Nữ sợ hãi, Diệp Thành cứ thế nói chuyện phá vỡ bầu không khí im ắng.



“Ta…không biết”, Huyền Nữ lắc đầu, “ta chỉ biết người đó rất mạnh, và ta dám chắc hắn là luyện đan sư”.



“Cô chắc chắn vậy sao?”, Diệp Thành nhướng mày.



“Ta có một cảm giác đặc biệt với luyện đan sư, cho dù là che giấu thân phận với ta thì ta vẫn phát hiện ra, đây là khả năng thiên bẩm của ta, chỉ có sư tôn mới biết”, Huyền Nữ nói thực.



“Còn có cả khả năng này, hôm nay ta đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành trầm trồ, “có điều luyện đan sư ở Đại Sở còn có kẻ dám đối dầu với Đan thành sao? Nghe thật bất ngờ, chẳng trách mà còn muốn có Vạn Đan Bảo Điển”.



Cả hai người lại chìm vào im lặng, Diệp Thành vẫn giúp Huyền Nữ luyện hoá chú ấn vả lại lúc này cũng đã vào thời khắc quan trọng.



Một bên, Huyền Nữ chốc chốc lại nghiến răng lén nhìn Diệp Thành, khuôn mặt với ngóc nghiêng dưới ánh sáng mờ nhạt trông thật mê người khiến cô nhìn mà mê mẩn.



Vào giây phút này trong lòng cô chợt có một cảm giác kì lạ, đó chính là mong thời gian trôi chậm hơn một chút, mặc dù nơi này u tịch nhưng lại giống như khung cảnh chỉ dành riêng cho hai người, có lẽ sau này sẽ không còn có ngày giống như ngày hôm nay nữa. Sự tham lam của Huyền Nữ khiến khoé miệng cô chợt hiện lên nụ cười tự giễu.



Ra ngoài thôi!



Khi Huyền Nữ còn đang ngẩn ngơ thì Diệp Thành đã thu tay về, hắn dùng tiên luân thiên đạo quay người đưa Huyền Nữ ra ngoài.



Trong chốc lát, vào gây phút ra khỏi hố đen không gian, khuôn mặt Huyền Nữ hiện lên vẻ thất vọng. Cũng đúng như cô nghĩ, cơ hội ngắn ngủi hai người ở bên nhau có lẽ sẽ không lặp lại trong kiếp này nữa.











 
Chương 1708: Trấn áp!  


“Khai chiến rồi sao?”, Diệp Thành vừa truyền âm cho tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vừa đưa Huyền Nữ di chuyển về một hướng.



“Lão đại, lão ta đúng là rất mạnh”, tiên hoả đạo thân dùng thần thức ngưng tụ thành ngôn ngữ truyền âm cho Diệp Thành, “mười mấy người chúng ta đều bị đánh thảm hại”.



Advertisement

“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành cau mày tăng nhanh tốc độ, hắn lẩm bẩm, “tính cả tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân là có mười tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Đại Sở còn có cả luyện đan sư lợi hại như vậy sao? Sao trước nay chưa từng nghe nói nhỉ?”



Rầm! Đoàng!



Màn đêm u tối không hề yên bình, từng rặng núi phía xa liên tiếp sụp đổ, khung cảnh đại chiến hết sức khốc liệt.



Một bên là phía Diệp Thành và Đan Nhất. Mặc dù người nào người nấy khí thế dồi dào nhưng thân hình đều hết sức thảm hại, thảm nhất là tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân, cả hai đều khai chiến với kẻ mặc y phục đen đầu tiên nên đã gần như bị đánh về nguyên hình.



Lại nhìn sang một hướng khác, kẻ mặc y phục đen hết sức dị thường, cơ thể hắn ta lúc ẩn lúc hiện, lúc hư ảo lúc ngưng tụ lại, thân pháp quá nhanh khó lòng nắm bắt, từng đôi mắt mang đầy vẻ tử tịch, hiện lên u quang đáng sợ, chân hắn bước trên biển huyết sắc, uy lực đè nén khổng lồ khiến cho người ta tưởng rằng hắn là một tu sĩ ở cảnh giới Thiên.



“Các hạ, các hạ có tu vi thực lực như vậy, có lẽ tiếng tăm lẫy lừng khắp Đại Sở, ấy vậy mà lại hành xử như vậy, không sợ hậu nhân chê cười sao?”, Đan Thần sát phạt lên phía trước, diễn hoá bí pháp vô thượng, một cái lư luyện đan hư ảo bao quanh kẻ mặc y phục đen.




“Chỉ dựa vào ông mà đòi dạy đời ta sao?”, kẻ mặc y phục đen hắng giọng, toàn thân phát ra huyết quang, cứ thế đánh tan lư luyện đan hư ảo mà Đan Thần ngưng tụ, đến cả Đan Thần cũng bị ép lùi về sau.



“Giấu đầu hở đuôi, không dám đối diện với tất cả mọi người bằng khuôn mặt thật của mình sao?”, phía Đan Nhất thi triển thần thông cái thế từ tứ phương tới.



Kẻ mặc y phục đen cười giễu cợt, hắn ta di chuyển né qua đòn công kích của mấy người bọn họ sau đó lật tay rút ra sát kiếm, hắn ta gạt ngang thanh kiếm một vòng, một đạo ánh sáng màu đỏ mang theo lôi điện cứ thế xẹt ra tứ phía một cách nhanh chóng, hai ngọn núi sừng sững lập tức bị chém sụp đổ.



Thấy vậy, phía Đan Nhất tái mặt, lần lượt thi triển bí pháp đối kháng, cùng ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng kẻ mặc y phục đen trước mặt quá mạnh khiến bọn họ phải ngỡ ngàng.




Tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân lập tức sát phạt tới, cả hai thi triển bí pháp cấm cố, muốn tranh thủ thêm thời gian cho nhóm người phía Đan Thần.



“Chân hoả thiên lôi, hôm nay nhất định bội thu”, kẻ mặc y phục đen bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, hắn ta tung ra một chưởng vào hư không khiến tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vừa xông lên lập tức bị đánh về nguyên hình, đến cả quang huy trên cơ thể cũng bị dập tắt.



Trấn áp!



Đan Thần hắng giọng tế gọi ra binh khí bản mệnh, đây chính là cái lư đồng màu vàng kim, trong chốc lát nó biến to lên vài chục trượng, phát ra kim huy lấp lánh, mỗi một luồng khí tức trong đó đều rất dày và nặng, trấn áp kẻ mặc y phục đen.



Kẻ mặc y phục đen bật cười lạnh lùng, trên trán còn có thần quang lấp lánh, một đạo u quang bay ra hoá thành binh khí bản mệnh, đây cũng là một cái lư đồng, thế nhưng khác với Đan Thần ở chỗ lư đồng của hắn ta màu đen, trên đó còn có khí ma sát với tiếng lệ quỷ thét gào.











 
Chương 1709: Phong thần quyết!  


“Pháp khí?”, vẻ mặt Đan Thần hết sức khó coi, ông ta nhìn lư đồng màu vàng kim đang lơ lửng giữa hư không, ông ta nhận ra đây là một món pháp khí ở cảnh giới Thiên mới tế luyện ra được.



“Chủ nhân của Đan Thành thật là nực cười”, kẻ mặc y phục đen giống như một sát nhân quỷ dị, giáng một chưởng cái thế về phía Đan Thần, còn chưa tới người Đan Thần nhưng mười ngọn núi lớn xung quanh ông ta đều hoá thành tro bụi giống như thể không thể chịu được áp lực trong chưởng đánh mạnh mẽ này của hắn ta.

Advertisement



Cửu châu huyền thiên, đỉnh thiên lập địa!



Đúng lúc này, một giọng nói đanh thép vang lên, cả hai đạo thần hồng bay ngang qua trời, đây chính là một đại đỉnh, còn có một tấm địa đồ khí thế dồi dào, nếu nhìn kĩ thì chính là Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ.



Rầm!



Ngay lập tức, đại ấn che trời của kẻ mặc y phục đen bị đè nén tới mức nổ tung, đòn công kích đến quá bất ngờ khiến hắn ta lảo đảo.

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, hắn ta cứ thế chặn lại áp lực kia và nhìn Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đang lơ lửng giữa hư không, trong ánh mắt hiện lên tinh quang rực lửa, đợi tới sau khi nhìn thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh thì ánh mắt hắn ta rõ vẻ tham lam: “Linh khí của Đại La Thần Đỉnh tế luyện?”



Vạn kiếm quy nhất!



Diệp Thành sát phạt tới, ra tay với đại chiêu tấn công đơn, vô số kiếm ảnh hợp thành một, ngưng tụ thành một thanh thần kiếm tuyệt thế đâm vào hư không mang theo sức mạnh đâm xuyên vượt trội hướng về phía kẻ mặc y phục đen.



“Không biết tự lượng sức”, kẻ mặc y phục đen bật cười lạnh lùng, chỉ điểm ra thần mang, một chỉ phá tan thần kiếm tuyệt thế đang bay đến.




Phong thần quyết!



Diệp Thành lại lần nữa sử dụng đại chiêu tấn công đơn, trên một kiếm phong thần quyết còn mang theo uy lực sấm sét, uy lực không hề kém hơn so với vạn kiếm quy nhất, quan trọng nhất là bên trong một kiếm này còn mang theo rất nhiều bí pháp tấn công đơn vô cùng bá đạo.



“Chiêu này miễn cưỡng thì có thể chấp nhận được”, kẻ mặc y phục đen cười giễu cợt, một tay kết ấn, phía trước nhanh chóng ngưng tụ ra một đạo thuẫn giáp.



Bang!



Tiếng kim loại va vào nhau lập tức vang lên, một kiếm ở trạng thái đỉnh phong của Diệp Thành cứ thế đâm vào lớp thuẫn giáp kia, lực ma sát tạo ra rất nhiều đốm lửa nhưng một chiêu tấn công bá đạo tuyệt đối như vậy lại không thể phá lớp phòng ngự của thuẫn giáp khiến Diệp Thành cảm thấy khó chịu.

Sức tấn công của hắn thế nào hắn là người hiểu rõ nhất, tu vi của hắn từ khi tiến giới tới tầng thứ bảy cảnh giới Không Minh đã đủ để có thể đối đầu với kẻ mạnh dưới cảnh giới thiên nhưng hiện giờ điều khiến hắn có cảm giác thất bại mà trước nay chưa từng có đã xuất hiện, một kiếm ở trạng thái Đỉnh phong không thể phá đi lớp phòng ngự, kẻ mặc y phục đen ở phía đối diện mạnh tới khó tin.



 
Chương 1710: “Ta không có hứng với các ngươi”


“Làm hỏng việc tốt của ta, đáng chết”, phía đối diện, kẻ mặc y phục đen giống như ma quỷ sát phạt đến, thân pháp dị thường, tốc độ vô cùng nhanh chóng.



“Giết ta phải trả giá”, Diệp Thành hắng giọng, hắn đẩy chân nguyên vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, cả hai sát khí mạnh mẽ cùng đồng thời thể hiện uy lực cấm cố cả một vùng trời và mặt đất, kể cả với sức mạnh của kẻ mặc y phục đen kia thì cũng bị chúng trấn áp đến mức thân pháp phải ngưng lại.



Advertisement

Bát hoang trảm!



Diệp Thành vung Bá Long Đao sát phạt tới, một đạo đao mang màu vàng kim bá đạo xuất hiện rẽ trời và đất.



“Cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy mà đã có khả năng chiến đấu thế này?”, đôi mắt kẻ mặc y phục đen lại nheo lại, hắn ta cố gắng đối đầu với áp lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Huyền Thiên Đồ sau đó lật tay tung ra một chưởng nghịch thiên khiến đao mang bát hoang lập tức bị đánh tan, đến cả Diệp Thành cũng bị ép lùi về sau.



Ừm?



Nhìn sang kẻ mặc y phục đen lúc này đang bay đi, trong đôi mắt hắn ta lại lần nữa nheo lại, ánh mắt nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Diệp Thành, giây phút đó chiếc nhẫn phỉ thuý chói mắt hơn bao giờ hết, đó chính là một loại tượng trưng vô thượng.



Huyền Thương Ngọc Giới!

Kẻ mặc y phục đen lẩm bẩm nhìn vào đôi mắt Diệp Thành và hiện lên thần mang sắc bén: “Hoá ra hắn chính là Diệp Thành, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín”.



“Đúng là tìm khắp trời đất không thấy mà tình cờ lại gặp chẳng mất chút công sức nào”, kẻ mặc y phục đen nhếch miệng cười giễu cợt, thần mang trong đôi mắt càng thêm rạo rực, hắn ta cứ thế nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.



Khi hắn ta đang lẩm bẩm thì Đan Thần và phía Đan Nhất đã sát phạt từ chín phương tới, người nào người nấy đều sử dụng ấn quyết.



Lư dưỡng bách kinh!



Sau khi chín bóng người lần lượt nhẩm niệm, trên trán của chín người bọn họ lần lượt có thần hồng chói mắt bắn ra ngưng tụ trong hư không và kết thành một cái lư luyện đan khổng lồ, bên trong đó có chín loại chân hoả, uy lực của từng loại đều vô cùng mạnh mẽ, dù là mạnh như kẻ mặc y phục đen kia nhưng cũng không khỏi lảo đảo, cả cơ thể lại lần nữa bị lư luyện đan khổng lồ bao quanh.



“Đan Huyền, mấy đồ tôn của ông coi như cũng có chút đạo hành đấy”, kẻ mặc y phục đen thầm nhủ trong lòng, khí tức nhanh chóng bộc phát, uy lực mạnh mẽ trấn áp thiên địa, hai tay hắn ta giơ lên trời khiến lư luyện đan vừa hình thành lập tức bị phá thủng một lỗ lớn.



Hự!



Bí pháp bị kẻ mạnh đánh phá khiến phía Đan Thần lảo đảo lùi về sau, trong ánh mắt rõ vẻ khó tin.



Nên biết rằng bọn họ là chín người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, mặc dù đều là luyện đan sư không giỏi chiến đấu nhưng số lượng người đông là sự áp chế tuyệt đối với kẻ mặc y phục đen, thế nhưng dù là vậy thì hắn ta vẫn không hề hấn gì.



Cũng là luyện đan sư, cùng ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong nhưng sức mạnh của kẻ kia lại vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ.



“Ta không có hứng với các ngươi”, kẻ mặc y phục đen liếc nhìn phía Đan Thần rồi cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.



“Chặn hắn lại”, Đan Nhất và Đan Thần một trái một phải chặn đường hắn ta.



“Cút”, kẻ mặc y phục đen hắng giọng vung tay mạnh mẽ đánh ra một chưởng tạo thành cả biển máu, sau đó hắn lật tay đánh ra thêm một chưởng tạo ra cả bầu trời màu máu khiến Đan Thần và Đan Nhất vừa xông lên đã bị đánh bay đi.



 
Chương 1711: Cửu đạo bát hoang!  


Phong thần quyết!



Trong chốc lát, Diệp Thành đã sát phạt tới, hắn vẫn sử dụng đại chiêu tấn công đơn, hắn như gió, nhanh tới mức vô ảnh, một kiếm phong thần mang theo điện lôi và tiên hoả cứ thế đâm vào hư không.



Thấy vậy, kẻ mặc y phục đen lạnh lùng, vẫn là nhất chỉ thần mang chỉ vào hư không.



Advertisement

Nhìn vào hư không, một kiếm phong thần của Diệp Thành và nhất chỉ thần mang của kẻ kia nhanh chóng lại gần nhau, một người uy lực bá đạo, một người mang theo sức mạnh đâm xuyên tuyệt thế, cả hai chiêu đều ở trạng thái đỉnh phong.



Thế nhưng khi nhất chỉ thần mang và phong thần nhất kiếm sắp va chạm vào nhau thì ấn kí Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành từ từ di chuyển.



Thiên đạo!



Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, nhất chỉ thần mang và phong thần nhất kiếm lập tức khiến địa điểm ban đầu va chạm hình thành nên vòng xoáy màu đen, khiến nhất chỉ thần mang của kẻ mặc y phục đen lập tức bị nuốt trọn.



Ừm? Hắn ta ngỡ ngàng: “Lại là bí pháp đó?”



Vút!



Không có nhất chỉ thần mang ngăn trở, nhất kiếm của Diệp Thành mang theo uy thế sát phạt tới.

Phụt!



Sau một lượt máu phun trào, phần ngực của kẻ mặc y phục đen đột nhiên bị đâm xuyên, trên nhất kiếm phong thần còn mang theo sát khí khủng khiếp nhanh chóng xuyên vào trong cơ thể của kẻ mặc y phục đen khiến hắn ta phun ra cả miệng máu.



Ngươi đáng chết!



Sắc mặt hắn ta đột nhiên tôi độc hẳn lại, một đạo chưởng đao mang theo triện văn cứ thế chém về phía Diệp Thành.



Thần thương!



Diệp Thành đã lường trước được sự việc nên đại chiêu hắn ấp ủ trước đó nhanh chóng được thi triển, ở khoảng cách gần như vậy, hắn vung tay nhanh chóng, cho dù với tốc độ nhanh chóng nhưng kẻ mặc y phục đen cũng không kịp phản ứng lại.




Hự…!



Hắn ta lập tức trúng chiêu, lảo đảo lùi về sau.



Mọi thứ đến quá bất ngờ, hắn bị đánh tới mức trở tay không kịp, phần trán bị đâm xuyên, uy lực của thần thương bá đạo chính là thần thông nhằm vào linh hồn, cho dù sức mạnh linh hồn của hắn có mạnh tới mức nào nhưng bên trong thần hải vẫn dậy sóng, cả phần đầu ong ong như muốn nổ tung.



Cửu đạo bát hoang!



Cơ hội nghìn năm có một xuất hiện làm sao Diệp Thành có thể bỏ qua, hỗn độn vô cực đạo vận chuyển dung hợp chín đạo bát hoang chưởng chưởng ý được hắn tung ra khiến kẻ mặc y phục đen còn chưa kịp đứng vững đã trúng chiêu mà huyết cốt tán loạn.



Cửu đạo bát hoang!



Cửu đạo bát hoang!



Cửu đạo bát hoang!



Diệp Thành khí huyết sục sôi không hề cho tên kia cơ hội đáp trả, hắn liên tục sát phạt giống như bạo long, từng chưởng ngưng tụ chưởng ý, mỗi một chưởng đều mang theo sức mạnh tuyệt đối khiến tên kia thảm hại và lập tức bị tàn phế.

Vút! Vù!



 
Chương 1712: Chỉ dựa vào các ngươi?  


Phía Đan Thần không nhàn rỗi, sát phạt từ tứ phương tám hướng tới, ra tay với thần thông mạnh mẽ, lúc là chưởng ấn, lúc là kiếm mang, lúc là chưởng ảnh, đao mang, uy lực mạnh mẽ.







Phụt! Phụt! Phụt!

Advertisement



Một loạt đại chiêu quét qua hư không, kể từ khi trúng Thần Thương của Diệp Thành, người mặc áo đen rơi vào trạng thái mờ mịt, giây trước còn ngông nghênh xông lên trời, giây sau đã bị đánh không phân biệt nổi đông tây nam bắc.



A!



Chẳng mấy chốc, trong không gian tối đen như mực vang lên tiếng hét giận dữ của kẻ mặc y phục đen, hắn ta tóc tai bù xù, thân thể đẫm máu, trông như một con quỷ dữ, khuôn mặt hung tợn doạ người, cuối cùng hắn ta cũng đứng vững được.



Bát Hoang Trảm!



Diệp Thành vẫn mạnh mẽ bá đạo như trước, hắn vung đao lên, một đao lăng thiên chém cả đất trời.



Cút!



Kẻ mặc y phục đen gầm lên, không ngờ lại không tăng thêm phòng ngự, mặc cho Diệp Thành chém vào vai mình sau đó hắn ta tung một chưởng hất văng Diệp Thành.




Trong cuộc đối đầu ngắn ngủi này, cả hai đều bị thương, Diệp Thành va vào khiến một ngọn núi cao ngất sụp đổ, mà cánh tay của kẻ mặc y phục đen cũng suýt nữa bị Diệp Thành chặt đứt, chỉ còn lại một đoạn xương cốt còn kết nối với phần vai.



Giết!



Phía Đan Thần và Đan Nhất cùng xông lên.



Chỉ dựa vào các ngươi?



Đôi mắt hung ác của kẻ mặc y phục đen liếc nhìn xung quanh, sát kiếm trong tay rung lên, hắn ta lại tung ra một quyền đẩy lùi phía Đan Thần một lần nữa.




Vút!



Sau khi đẩy lùi nhóm Đan Thần, kẻ mặc y phục đen xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh như một tia u mang.



Tuy sức chiến đấu của hắn ta hung hãn, nhưng hắn ta đã đánh giá quá thấp Diệp Thành, trúng một chiêu Thần Thương, lại trúng thêm một loạt đại chiêu của Diệp Thành và phía Đan Thần, hắn ta đã bị thương nặng, rơi khỏi trạng thái đỉnh phong, có nhân tố bất định là Diệp Thành ở đó, nếu đánh tiếp, hắn ta cũng sẽ không khá hơn bao nhiêu.



Đuổi theo!



Đan Thần và những người khác đương nhiên sẽ không bỏ qua cho kẻ thù này, bỏ qua lúc này thì về sau sẽ rước hoạ lớn, mục tiêu của họ rất rõ ràng, ít nhất cũng phải làm rõ thân phận của người mặc đồ đen.



“Đánh rồi còn muốn chạy, đâu có dễ thế”, tốc độ Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật đến mức huyền diệu nhất, thiêu đốt khí huyết, tốc độ của hắn đã đạt tới mức cao nhất từ khi tu đạo đến nay, hắn giống như một đạo thần quang màu vàng, rực rỡ chói mắt trên bầu trời đêm.



“Chết tiệt”, thấy Diệp Thành và phía Đan Thần đuổi theo, khuôn mặt gớm ghiếc của kẻ mặc y phục đen vặn vẹo, người hắn ta đã gần như tàn phế, thần hải linh hồn bị thương nặng, bây giờ hắn ta thực sự không phải đối thủ của phía Diệp Thành.











 
Chương 1713: Cứ gọi ta Đan Ma là được


Thấy vậy, kẻ mặc y phục đen chợt khựng lại, xoay người tung một quyền phá vỡ bàn tay to màu vàng của Diệp Thành.



Tiếp chiêu, Phong Thần Quyết!

Advertisement



Diệp Thành ra tay rất chuẩn xác, mắt thường không thể nhìn thấy, kiếm Xích Tiêu rung lên, sấm sét và tiên hoả bao quanh, vẫn là một đòn đỉnh cao, một kiếm xuyên qua bầu trời, đâm thẳng tới đầu mày của người mặc đồ đen.



Thấy nhát kiếm sắc bén như vậy, kẻ mặc y phục đen nghiến răng, không kịp dùng bí thuật ngăn lại, chỉ đành nghiêng người né tránh.



Keng! Binh! Rắc!



Ba âm thanh nối nhau vang lên, vì kẻ mặc y phục đen nghiêng người nên Diệp Thành chỉ đâm được vào mặt nạ của hắn ta, nhưng vì nhát kiếm Phong Thần quá bá đạo nên mặt nạ của kẻ mặc y phục đen đã vỡ tan tại chỗ.



Dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt hắn ta lộ rõ.


Đó là một khuôn mặt già nua, đầy nếp nhăn, hốc mắt trũng sâu, trong đôi mắt thâm thuý cô tịch còn có tia sáng màu máu, khuôn mặt ấy hằn lên dấu vết của tháng năm.



“Ông…”, Đan Thần và phía Đan Nhất vừa đuổi theo, nhìn thấy mặt kẻ mặc y phục đen thì chợt dừng bước, chín người họ đều nhìn kẻ mặc y phục đen với vẻ mặt khó tin.



“Sư… Sư thúc tổ”, Đan Thần mấp máy môi, vẫn nhìn khuôn mặt già nua ấy với vẻ mặt không thể tin được, nhưng ông vẫn có thể nhận ra ngay tức khắc, người này chẳng phải chính là sư thúc tổ của họ sao?



“Sư… Sư thúc tổ?”, người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Diệp Thành, hắn nhìn phía Đan Thần rồi lại nhìn người áo đen, bất giác quan sát ông ta từ đầu đến chân.



“Sư thúc tổ của Đan Thần tiền bối, vậy vai vế của ông ta phải cao nhường nào chứ!”, trong lòng Diệp Thành thắc mắc: “Chẳng trách là luyện đan sư mà vẫn lợi hại như vậy, vai vế cao như thế không biết đã sống bao nhiêu năm rồi!”



“Nhưng ông ta đang định diễn vở kịch nào đây!”, Diệp Thành lẩm bẩm: “Sư thúc tổ của Đan Thần tiền bối mà lại bắt cóc đồ nhi của Đan Thần, còn đòi Vạn Đan Bảo Điển làm tiền chuộc. Có vấn đề!”



“Cứ gọi ta Đan Ma là được, đám đồ tôn các ngươi vẫn còn nhớ lão phu cơ à”, kẻ mặc y phục đen nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng bóc, nhìn phía Đan Thần với vẻ mặt hứng thú.



“Chúng ta nên đoán ra là ông từ sớm mới phải”, sau khi sửng sốt, sắc mặt phía Đan Thần lại trở nên lạnh lùng: “Khi xưa ông hại sư tổ của ta, phế sư tôn của ta, hôm nay ta muốn ông phải nợ máu trả bằng máu”.



“Lại là ân oán của thế hệ trước”, Diệp Thành đã hiểu, hắn xoa cằm suy tư: “Vậy thì mình hiểu rồi, nhưng Đan Ma này không phải là người của Ma Vực đấy chứ! Nếu là vậy…”



“Ta phải lấy mạng ông”, khi Diệp Thành còn đang thì thầm lẩm nhẩm thì Đan Thần và phía Đan Nhất đã bùng nổ sát khí, lao về phía Đan Ma với luồng sát khí cuộn trào.

“Đạo hạnh của các ngươi còn kém lắm”, Đan Ma cười khẩy, tuy nói vậy nhưng ông ta vẫn tránh ra một bước, tiếp tục trốn, hơn nữa trong lúc nói chuyện ông ta đã ổn định khí tức, tốc độ lại tăng lên một bậc.



 
Chương 1714:  “Vẫn còn chạy”


“Vẫn còn chạy”, vẫn là Diệp Thành có tốc độ nhanh nhất.



Hắn không quan tâm mối quan hệ giữa Đan Ma và Đan Thành là gì, nhưng nếu đã là kẻ thù của Đan Thành thì tức là kẻ thù của hắn. Kẻ thù mạnh như vậy không thể dễ dàng buông tha được, nếu cho hắn ta cơ hội hồi phục thì sẽ là một mối hoạ lớn.



Bùm! Đùng! Đoàng!

Advertisement



Chẳng máy chốc, tiếng gầm rú vang lên, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Đan Ma chật vật thê thảm nhưng không dám hiếu chiến, mục đích của ông ta rất rõ ràng, đó là nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.



Phía sau, Diệp Thành như một kẻ bám đuôi, hơn nữa còn là một kẻ bám đuôi với tốc độ cực nhanh, Thái Hư Thần Hành Thuật là thần thuật dùng để chạy trốn, nhưng cũng là thần thuật đuổi bắt người, khiến Đan Ma vô cùng căm phẫn.



Phía trước, một khoảng thương nguyên đã hiện ra trước mắt, Đan Ma bay vào đó như một đạo thần quang màu đen, liếc nhìn Diệp Thành phía sau, khoé miệng ông ta nở nụ cười kỳ quái.



Đứng lại!



Diệp Thành đốt cháy thánh thể tinh nguyên, đi một bước dài sát phạt vào đó, vừa định ra tay thì lông mày đột nhiên nhăn lại.



Dừng!



Diệp Thành chợt quát lên một tiếng, hắn đột ngột dừng lại rồi lùi về sau cả trăm trượng.




Ầm!



Vừa lui ra ngoài, nơi hắn đứng lúc nãy đã bị một luồng sáng mạnh mẽ từ trên cao giáng xuống, tạo thành một cái hố sâu đen kịt, Diệp Thành nhìn thấy mà da đầu tê rần, nếu trốn không nhanh thì có lẽ bây giờ hắn đã là một vũng máu.



Nhưng lời của hắn vẫn chậm, phía Đan Thần và Đan Nhất đã tới.



Phía Đan Thần vừa dừng lại, vùng thiên địa này đột nhiên rung lên, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm xuất hiện.



Rầm rầm rầm rầm!




Một loạt âm thanh va chạm vang lên, chín mươi chín chùm sáng màu máu bật ra khỏi mặt đất, chín mươi chín chùm sáng màu đen từ trên trời chiếu xuống, xuyên qua mặt đất.



Tuy nhiên dù là chùm sáng màu đỏ hay màu đen thì đều có những ma văn cổ lưu chuyển, còn có chuỗi phù văn, chúng kết nối với nhau ngưng tụ thành một chiếc lồng khổng lồ, nhốt nhóm Diệp Thành vào trong.



Hu hu… Hu hu…



Ngay sau đó, trong lồng xuất hiện một biển máu màu, trong đó còn có những bóng người bê bết máu đang giãy giụa, số lượng cực kỳ nhiều, tiếng khóc lóc oán thán nghe rợn cả tóc gáy.



“Huyết ma hải này đã giết bao nhiêu người mà thành không biết”, sắc mặt Đan Thần lập tức lạnh lùng đến tột đỉnh.



“Huyết hải này có thể hút linh lực của chúng ta”, vẻ mặt Đan Nhất bỗng trở nên nghiêm nghị.



Không cần ông ta nói, phía Diệp Thành cũng đã cảm nhận được, linh lực cuộn trào trong cơ thể bị huyết hải nuốt chửng, điều này vẫn chưa là gì, bởi vì huyết hải còn có thần thông phong ấn và giam cầm.



Vút vút vút!







 
Chương 1715: “Các ngươi còn non lắm”


“Quả nhiên không đơn giản chỉ là muốn Vạn Đan Bảo Điển”, Diệp Thành nheo mắt nhìn ra bên ngoài.



“Đội hình lớn mạnh thế này, kết giới vây hãm bá đạo như thế, quả nhiên đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi”, Diệp Thành nói nhỏ: “Xem ra mục đích thật sự của chúng là một lưới bắt hết những người đứng đầu của Đan Thành, sau đó khống chế Đan Thành”.

Advertisement



“Đúng là kế hay”, Diệp Thành chế nhạo: “Xưa nay luôn là lão tử chơi xỏ người khác, không ngờ hôm nay lại rơi vào tay kẻ khác”.



Diệp Thành bất giác nhớ tới trận chiến bao vây giết Thanh Vân Lão Tổ, hắn cũng dụ rắn khỏi hang, tình cảnh lúc này cũng khá giống lúc đó, nhưng người bị bao vây lại là họ.



Không chỉ hắn mà phía Đan Thần cũng đã nhìn ra, đến giờ họ mới như tỉnh lại từ giấc mơ.



Bắt cóc tống tiền, đòi tiền chuộc đều là cái cớ, Đan Ma – sư thúc tổ của họ từng là một trong số lão tổ của Đan Thành, mục đích không phải Vạn Đan Bảo Điển mà là bọn họ.



Bất kỳ ai trong số họ đều biết rằng nếu toàn quân bị diệt sạch ở đây thì sư thúc tổ của họ sẽ dễ dàng khống chế được Đan Thành, vì vai vế của ông ta rõ ràng như vậy, có lẽ sẽ không ai phản đối.




Bẫy, cái bẫy thật khó lường!



Vẻ mặt mọi người đều vô cùng khó coi, họ chưa bao giờ nghĩ rằng sư thúc tổ vẫn còn sống, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sư thúc tổ lại sử dụng chiêu này với mình, thật sự khiến họ trở tay không kịp.



Bùm! Đùng! Đoàng!


Khi mọi người còn đang trầm tư suy nghĩ, trưởng lão có tính tình nóng nảy của Đan Thành đã bắt đầu dùng bí pháp tấn công kết giới từ bên trong.



Nhưng ông ta chẳng những không lay chuyển được kết giới dù chỉ một chút, ngược lại còn phải hứng chịu phản phệ dữ dội, khuôn mặt lập tức tái nhợt, khoé miệng trào ra từng tia máu.



“Vô ích thôi, đây là kết giới Cửu Cửu Phong Thiên”, Diệp Thành lên tiếng: “Muốn phá kết giới này từ bên trong ít nhất cần ba mươi cảnh giới Chuẩn Thiên, chưa kể người điều khiển kết giới còn là sư thúc tổ của các tiền bối, muốn đột phá từ bên trong là điều không thể”.



“Đáng chết”, phía Đan Nhất khịt mũi hừ lạnh.



“Các ngươi còn non lắm”, trên hư không, Đan Ma nhìn xuống dưới, trên mặt là vẻ vui đùa bỡn cợt.



“Với thân phận của ông, làm vậy không sợ thế hệ sau chê cười à?”, Đan Thần lạnh lùng nói.

“Vậy thì sao chứ?”, Đan Ma nhún vai xoè tay: “Thắng làm vua thua làm giặc, đây là quy luật của thế giới này. Năm xưa thua Đan Huyền, ta tự nhận thực lực của mình còn yếu, bây giờ ta đã một lưới bắt hết đồ tôn của ông ta, thật tuyệt vời!”



 
Chương 1716: “Ta tự có cách, tin tưởng ta


“Ông cũng xứng nhắc đến sư tổ của ta?”, phía Đan Nhất nổi giận.



“Đương nhiên ta phải nhắc rồi”, khuôn mặt Đan Ma đột nhiên trở nên hung dữ: “Ta mới là chủ của Đan Thành, chính hắn là người khiến ta người không ra người, ma không ra ma, từ khi ta rời khỏi Đan Thành, Đan Thành đã định trước sẽ máu chảy thành sông”.



Advertisement

“Ông thật đáng thương”, Đan Thần lạnh lùng nói.



“Đáng thương ư? Ta không nghĩ vậy?”, Đan Ma cười ngông cuồng: “Không biết vì sao nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của các ngươi ta lại nhớ đến Đan Huyền và Đan Chân, khi đó họ cũng có vẻ mặt này”.



“Ông…”



“Ông ta ít nhất cũng đã hai nghìn tuổi, sao có thể sống lâu như vậy nhỉ? Chắc là tự phong ấn, nếu không đã chết già từ lâu rồi”, khi Đan Thần và Đan Ma gào thét, Diệp Thành nhìn Đan Ma rồi lại nhìn kết giới.



“Chín mươi chín trận cước, mỗi trận cước do một cảnh giới Không Minh đỉnh phong điều khiển”, Diệp Thành sờ cằm: “Muốn phá kết giới chỉ có thể tấn công từ bên ngoài, một người bị tiêu diệt thì trận cước ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng”.



“Vấn đề là phải làm thế nào để thoát ra?’, Diệp Thành thì thầm.



Hế?




Nghĩ tới đây, Diệp Thành bất giác nhìn về khoảng không tối mịt phía xa, bởi hắn nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, cô ta đang lo lắng nhìn về phía này, không cần nói, người đó chính là Huyền Nữ.



Lúc trước hắn dẫn Huyền Nữ đến hỗ trợ phía Đan Thần bao vây Đan Ma, xét đến thực lực của Huyền Nữ nên hắn không để cô ta tham gia vào trận chiến, không ngờ cô ta lại theo tới đây.



“Cô ngốc, đừng có làm bừa”, thấy Huyền Nữ sắp liều mạng xông vào, Diệp Thành vội vàng truyền âm, bởi vì hắn biết tuy khả năng luyện đan của Huyền Nữ nghịch thiên nhưng sức chiến đấu lại chẳng ra sao, nếu ngốc nghếch chạy tới sẽ chết ngay chỉ bằng một đại chiêu.



“Ta có thể làm gì?”, Huyền Nữ sắc mặt tái nhợt vội vàng hỏi.


“Đến Đan Thành, điều quân cứu viện”.



“Điều… Điều quân cứu viện?”, Huyền Nữ nhíu chặt mày: “Đến Đan Thành đi đi về về nhanh nhất cũng mất một canh giờ, huynh và các sư tôn còn không trụ nổi nửa canh giờ, không kịp đâu!”



“Tin tưởng ta, ta có thể kéo dài được đến lúc đó”, Diệp Thành mau chóng truyền âm: “Điều cô cần làm là trở về càng sớm càng tốt, điều nhiều cao thủ tới đây, những người có tu vi dưới cảnh giới Không Minh thì không cần tới”.



“Huynh cũng bị bắt rồi thì kéo dài kiểu gì?”



“Ta tự có cách, tin tưởng ta”, Diệp Thành nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.



Dù sắc trời tối đen nhưng ở khoảng cách rất xa, Huyền Nữ vẫn thấy nụ cười của Diệp Thành, lời nói đầy tự tin của hắn khiến cô ta tin tưởng vô điều kiện, bởi vì cô ta biết chàng thanh niên đã không chỉ một lần tạo nên kỳ tích ấy, lần này vẫn có thể tạo ra kỳ tích.



“Chờ ta”, Huyền Nữ hít sâu một hơi, chậm rãi lùi về sau, sau đó đột nhiên xoay người, bay về phía Đan Thành với tốc độ nhanh nhất.



Sau khi thấy Huyền Nữ đi, Diệp Thành lại nhìn ra bên ngoài kết giới, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên người một người mặc áo đen ở hướng Đông Nam.

“Lấy ta làm điểm gốc, hai trăm trượng về hướng Đông Nam, ba mươi trượng về hướng chính phương, vị trí ba giờ”, Diệp Thành thầm tính khoảng cách và phương hướng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển như đang tính toán điều gì.



 
Chương 1717: Ba mươi trượng về hướng chính phương!  


“Chính là ngươi”, khoé miệng Diệp Thành cong lên thành vòng cung giễu cợt.



Hắn tính toán tỉ mỉ như vậy đương nhiên có kế hoạch của mình, hắn định vào hố đen không gian lần nữa.



Di chuyển trong hố đen không gian, tính chuẩn phương hướng và khoảng cách sau đó chạy ra khỏi hố đen, nếu mọi thứ suôn sẻ, dựa theo tính toán chính xác của hắn thì thời điểm ra khỏi hố đen không gian, hắn có thể giết được cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong ở hai trăm trượng hướng Đông Nam, ba mươi trượng hướng chính phương ấy.



Advertisement

Một khi giết được cao thủ cảnh giới Không Minh đó, trận cước của kết giới Cửu Cửu Phong Thiên sẽ không còn hoàn chỉnh nữa, lại có hắn quấy nhiễu thì sẽ nhanh chóng giúp được phía Đan Thần ra ngoài.



Một khi thoát khỏi kết giới, họ sẽ có thể chống cự, chỉ cần kéo dài đến lúc quân viện binh của Đan Thành tới thì sẽ thắng lợi.



“Hy vọng không gặp phiền toái gì trong hố đen không gian, nếu không hậu quả sẽ khó lường”, trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không nói hai lời lập tức sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo, người hắn lập tức bị cuốn vào hố đen không gian.



Hả?



Thấy Diệp Thành biến mất trong chớp mắt, Đan Ma trên hư không lại nhíu mày: “Đây là bí pháp gì?”



Ông ta vẫn nhớ rõ cảnh Diệp Thành cứu Huyền Nữ, hai người sống sờ sờ thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi, điều khiến ông ta kinh ngạc nhất là sau khi hai người biến mất, ngay cả dây xích phù văn nối liền sự sống với bản thể cũng bị cắt đứt.



Bây giờ Diệp Thành lại biến mất khiến ông ta có dự cảm không lành.



Giống như ông ta, phía Đan Thần cũng đưa mắt nhìn nhau, thủ đoạn của Diệp Thành nằm ngoài phạm vi hiểu biết của họ, một người bỗng dưng biến mất, họ tự nhận mình không làm được.



Lúc này, Diệp Thành đã dừng bước trong hố đen không gian.



Lấy ta làm điểm gốc!



Diệp Thành đứng yên.



Hai trăm trượng về phía Đông Nam!



Thầm nhẩm trong đầu, hắn di chuyển hai trăm trượng về phía Đông Nam rồi mới dừng lại.



Ba mươi trượng về hướng chính phương!




Nói xong hắn nhảy cao lên ba mươi trượng rồi dừng lại.



Keng!



Diệp Thành lấy kiếm Xích Tiêu ra, âm thanh kiếm rung chói tai vang lên: “Đi ra từ đây chính là vị trí của cảnh giới Không Minh kia rồi”.



Thầm tính toán trong lòng, hắn hít sâu một hơi, chịu đựng cơn đau nhói như kim châm của Tiên Luân Nhãn, lại sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo.



Ra khỏi hố đen không gian, hắn lập tức vung kiếm Xích Tiêu trong tay.



Hơ?



Người mặc đồ đen cảnh giới Không Minh vẫn đang phụ trách điều khiển trận cước ở hướng Đông Nam cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương bất chợt ập đến, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mà ngay sau đó ông ta trông thấy một thanh sát kiếm màu đỏ đang đâm xiên về hướng cổ mình.



Hai mắt của người áo đen cảnh giới Không Minh lồi lên, đồng thời con ngươi cũng co lại cỡ đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, thanh sát kiếm màu đỏ đột ngột xuất hiện khiến ông ta không có thời gian để phản ứng.











 
Chương 1718: Tấn công hướng Đông Nam!  


Hế?



Đan Ma và những người mặc đồ đen còn lại run lên, mọi thứ diễn ra quá nhanh, họ cũng không phản ứng kịp, một người đang sống sờ sờ sao tự nhiên đầu lại rơi xuống đất?



“Tuyệt sát thành công”, trong không gian hư vô, Diệp Thành cười hì hì.



Advertisement

“Kẻ nào?”, bên ngoài, Đan Ma gầm lên giận dữ, khuôn mặt vốn đã dữ tợn lúc này còn vặn vẹo méo mó, không ngờ một cảnh giới Không Minh đỉnh phong lại bị giết ngay dưới mí mắt ông ta, đây là đang ngang nhiên sỉ nhục ông ta, mà quan trọng nhất là đến ông ta cũng không nhìn ra người ra tay là ai.



“Tiểu tử Diệp Thành này thông thần rồi!”, trong kết giới, Đan Nhất sửng sốt, Đan Ma không biết lẽ nào họ còn không biết? Người ra tay đó chắc chắn là Diệp Thành đã biến mất một cách kỳ lạ.



“Hắn… ra ngoài bằng cách nào vậy?”, trưởng lão có tính tình nóng nảy của Đan Thành ngơ ngác nhìn về phía đó.



“Tính toán chính xác như vậy, vừa ra tay đã giết được một cảnh giới Không Minh đỉnh phong, thủ đoạn của hắn quả nhiên bá đạo”, Đan Thần hít một hơi thật sâu, dường như ông đã nhìn thấy hy vọng thoát thân.



Ùng!



Vì cao thủ cảnh giới Không Minh kia đã bị giết nên trận ngự bị ảnh hưởng, kết giới lập tức rung lên.



Tấn công hướng Đông Nam!

Phía Đan Thần đồng loạt ra tay, tung ra thần thông mạnh mẽ, sát phạt về hướng đó.







Rầm!



Tuy kết giới không bị phá vỡ, nhưng một đòn hợp lực của phía Đan Thần cũng khiến nó phải rung lên.



“Muốn ra ngoài ư, mơ tưởng hão huyền”, Đan Ma hừ lạnh, hai tay đột nhiên đan vào nhau.



Tình hình trong kết giới biến đổi, trong huyết hải xuất hiện dây xích phù văn màu máu, đan xen phức tạp, còn có những âm thanh lanh lảnh do dây xích va chạm, giống như những con rắn quấn lấy nhóm Đan Thần.



Gừ! Gừ! Gừ!



Sau đó có tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên, chín con rồng màu máu gầm thét lao thẳng về phía nhóm Đan Thần, cùng lúc đó còn có huyết mang và khí tức ác sát hoà tan tinh nguyên của họ.



Chết tiệt!



Sắc mặt Đan Thần và nhóm Đan Nhất vô cùng xấu, họ không thể lo được việc khác, chỉ có thể quay người chống lại những dây xích phù văn màu máu và huyết long.



Thấy vậy, Diệp Thành đang trốn trong không gian hư vô đột nhiên xông ra, một kiếm sắc bén chém đứt đầu một cảnh giới Không Minh nữa, sau đó lại trốn vào không gian hư vô.



“Giấu đầu lòi đuôi, cút ra đây”, Đan Ma vừa nhìn đã thấy hành tung của Diệp Thành, ông ta tung một chưởng lăng thiên áp xuống vùng đất đó, không gian hư vô nổ ra từng tấc, Diệp Thành cũng bị ép phải đi ra.



Trấn áp!



Ngay sau đó, một đạo huyết quang bay ra từ nơi đầu mày của Đan Ma, lư luyện đan màu máu - binh khí bản mệnh của ông ta nhanh chóng trở nên to lớn, tản ra từng luồng khí tức ác sát, mỗi luồng khí đều cực kỳ nặng.











 
Chương 1719: Vạn Kiếm Quy Nhất!  


Thấy vậy, vẻ mặt Đan Ma âm trầm tột độ.



Ông ta nhìn ra được Diệp Thành không phải cảnh giới Không Minh bình thường, xuất quỷ nhập thần, có sức chiến đấu tuyệt sát cao thủ cảnh giới Không Minh đỉnh phong, chỉ ông ta ra tay mới có thể trấn áp, nhưng bây giờ ông ta đang điều khiển kết giới, không thể đối phó với hắn.



Ông ta cũng biết rõ cho dù dốc toàn lực cũng không thể hạ gục Diệp Thành trong khoảng thời gian ngắn, mà ngược lại còn cho phía Đan Thần cơ hội phá được kết giới.

Advertisement



Tính toán sai lầm! Tính toán sai lầm nghiêm trọng!



Vẻ mặt Đan Ma dữ tợn, ông ta ngàn tính vạn tính cũng không tính đến trường hợp Diệp Thành sẽ tham gia vào, liên tục phá vỡ kế hoạch của ông ta, khiến ông ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.



Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời!



Khi Đan Ma nghiến răng nghiến lợi thì Diệp Thành đã kéo thần cung thành hình trăng tròn, mũi tên sấm sét bắn thẳng lên trời, mục tiêu chính là Đan Ma.



Hắn là ai chứ, một tên chuyên gây rối thực thụ, hắn nhìn ra được tình hình hiện tại mấu chốt nằm ở Đan Ma, chỉ cần giữ chân ông ta thì phía Đan Thần sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ cần đợi đến khi quân cứu viện của Đan Thành tới là họ có thể phản công tổng lực.



Phá!



Đan Ma tung chiêu lớn, nghiền nát thần tiễn sấm sét.




“Ta cũng cho ông một chiêu lớn”, thần tiễn sấm sét bị nghiền nát cũng nằm trong dự liệu của Diệp Thành, ngay lúc thần tiễn bắn ra, hai tay hắn đã nhanh chóng kết thủ ấn.



Thái Hư Long Cấm!



Sau tiếng hô khẽ của hắn, bí thuật phong cấm của tộc Thái Hư Cổ Long lập tức được hắn thi triển, chín chùm sáng khổng lồ dựng thẳng trên bầu trời tạo thành một cái lồng, nhốt Đan Ma bên trong.



Có lẽ không ngờ Diệp Thành còn có thần thông nghịch thiên thế này, Đan Ma không phản ứng kịp, lập tức bị trấn áp lảo đảo một hồi, tinh nguyên cũng bị hoà tan rất nhiều, dáng vẻ chật vật thảm hại.



Mở!




Đan Ma hét lên, hai tay vẫn chống lên trời, tung ra đại thần thông xé nát thiên địa, lồng giam Thái Hư Long Cấm vừa mới hình thành đã bị ông ta phá vỡ.



“Ông ta là súc sinh à?”, Diệp Thành rên lên một tiếng, bị đẩy lùi về phía sau, hắn biết sự đáng sợ của Thái Hư Long Cấm, đây là lần đầu tiên hắn thi triển bí thuật này mà lại bị đối phương đánh bại nhanh như thế, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thất bại.



Keng!



Tiếng kiếm rung đột nhiên vang lên, một thanh sát kiếm màu máu bay ra từ đầu mày của Đan Ma, giống như thần mang màu máu từ trên không trung bắn xuống, tốc độ cực nhanh mang theo sức đâm xuyên huỷ diệt.



Vạn Kiếm Quy Nhất!



Diệp Thành đột nhiên giơ tay, kiếm Xích Tiêu chỉ thẳng lên bầu trời, vạn kiếm hoà làm một tạo thành kiếm quang vô song, đối chọi gay gắt với sát kiếm màu máu đang giáng xuống từ trên trời.



Rắc!



Ngay sau đó, tiếng kiếm quang bị phá vỡ vang lên, uy lực sát kiếm màu máu của Đan Ma quá lớn, xuyên qua kiếm quang của Diệp Thành, phóng thẳng về phía hắn.



Thấy vậy, Diệp Thành lập tức xoè tay, giơ lên nắm lấy thanh sát kiếm màu máu kia.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom