Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1680: “Bản thể đâu?”


Diệp Thành ngồi xuống, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.



Lúc này, Hằng Nhạc Chân Nhân không giới thiệu nữa, Cơ Tuyết Băng là ai chắc hẳn ở đây không ai biết rõ hơn Diệp Thành.



Advertisement

Nhưng điều ông ta muốn biết là Diệp Thành sẽ ứng xử người thương trước kia như thế nào.



Không chỉ ông ta mà tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả cao thủ của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và những cao thủ vẫn đang bị phong ấn, trong lòng họ cũng đều nghĩ như vậy.



Mặc dù Cơ Tuyết Băng là người thương trước kia của Diệp Thành, nhưng thân phận của cô ta lại rất nhạy cảm, Thánh nữ của Chính Dương Tông, điện chủ phân điện thứ chín của Chính Dương Tông, bất cứ thân phận nào trong hai thân phận này đều đủ để hắn giết cô ta.



“Bản thể đâu?”, Diệp Thành cất lời, vừa tự rót rượu cho mình vừa bâng quơ hỏi một câu, câu này của hắn khiến cao thủ tứ phương đều bất ngờ, lại một lần nữa chuyển ánh nhìn sang Cơ Tuyết Băng, lời này của Diệp Thành đã rất rõ ràng, đó là Cơ Tuyết Băng này không phải bản thể.



“Quả nhiên huynh đã không còn là Diệp Thành của một năm trước”, đôi môi của Cơ Tuyết Băng khẽ mở, nhưng giọng điệu không còn lãnh đạm như trước nữa, trong đôi mắt hiện lên vẻ tự giễu và phức tạp, điều quan trọng nhất là cô ta không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành.



“Muội cũng không còn là Cơ Tuyết Băng của một năm trước nữa”, Diệp Thành bình tĩnh nhìn Cơ Tuyết Băng, giọng điệu đều đều, không hẳn là lạnh nhạt nhưng cũng không nhiệt tình, mọi thứ dường như rất tự nhiên. Nữ tử trước mặt dường như chỉ là một người không quan trọng trong cuộc đời hắn.



“Nếu bản thể tới, huynh sẽ giết ta sao?”, Cơ Tuyết Băng cắn răng, lần đầu tiên ngước lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành.



“Có giết không thì ta không biết, nhưng trói muội một lần nữa là điều chắc chắn”, Diệp Thành nói xong, lấy một viên linh quả trên bàn rượu cho vào miệng, trông như tên lưu manh vô lại.



Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng trở nên vô cùng kỳ lạ.



Mặc dù là đạo thân nhưng cũng có ký ức tương thông với bản thể, ngày đó Diệp Thành trói cô ta đòi Chính Dương Tông tiền chuộc, làm náo loạn cả Đại Sở, bây giờ lại nghe thấy lời này, cô ta cảm thấy rất kỳ lạ.


So với cô ta, cao thủ ở bốn phía cũng có vẻ mặt khác lạ, họ khẳng định tên vô sỉ Diệp Thành này chuyện gì hắn cũng làm ra được.



“Muội có biết không, không lâu nữa chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường đấy”, Diệp Thành dốc cạn chén rượu mạnh rồi lại lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh.



“Vậy nên nếu là bản thể tới, chắc chắn huynh sẽ giết ta”, Cơ Tuyết Băng nở nụ cười buồn: “Ngày đó ở trong khu vườn nhỏ của thành cổ, ta cảm nhận rõ ràng sát ý của huynh. Lập trường của chúng ta khác nhau, đã định trước sẽ phải làm kẻ thù một mất một còn trên chiến trường”.



“Vậy muội hãy về nói với Thành Côn rằng không phải ta chết thì là ông ta chết”.



“Các huynh đấu không lại Chính Dương Tông đâu”, câu này Cơ Tuyết Băng truyền âm cho Diệp Thành, dường như không muốn để những người khác nghe thấy.



“Có đấu lại hay không, phải đấu mới biết được”, Diệp Thành nhàn nhã xoay ly rượu, trong mắt loé lên một tia sáng.



“Huynh thật sự muốn gây chiến vì ân oán cá nhân sao?”, Cơ Tuyết Băng hít sâu một hơi, liếc nhìn Diệp Thành: “Một khi chiến tranh nổ ra sẽ có rất nhiều người phải chết”.





 
Chương 1681: “Không trách ngươi”


“Nghe câu này của muội là không cho ta báo thù đúng không?”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng đầy hứng thú.



“Oan có đầu, nợ có chủ, ta chỉ hy vọng huynh đừng liên luỵ đến người vô tội”, Cơ Tuyết Băng mím môi: “Ta biết huynh hận Chính Dương, nhưng không phải tất cả người của Chính Dương đều là người của Thành Côn, bọn họ không có tội”.



Advertisement

“Muội cũng từng trải qua chiến tranh, vậy mà chỉ có chút giác ngộ này thôi sao?”, Diệp Thành nhìn Cơ Tuyết Băng, nụ cười càng thêm giễu cợt.



“Chính vì ta đã từng trải qua chiến tranh nên mới thực sự hiểu được sự tàn khốc của nó. Ta ghét cảnh tượng đẫm máu, ghét đất trời toàn mùi máu tanh, ta chỉ hy vọng thiên hạ thái bình, tất cả đều được bình an vô sự”, Cơ Tuyết Băng bình tĩnh nói, giọng điệu còn có niềm hy vọng mãnh liệt.



“Đã là điện chủ của một điện rồi, muội không cảm thấy muội đang lừa mình dối người sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Cơ Tuyết Băng: “Ta nên nói muội ngực to mà không có não, hay nên nói muội tóc dài mà não ngắn đây? Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết là huyết mạch cao ngạo nhường nào, muội học được cách tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục trước thế đạo hỗn chiến này từ bao giờ vậy?”



“Ta...”, Cơ Tuyết Băng mấy máy môi nhưng lại không biết phải phản bác thế nào.



“Muội đã không còn là Cơ Tuyết Băng của năm đó nữa, đứng ở đỉnh cao của hiện tại, có được thân phận hiện tại, muội không thể không rành thế sự như trước nữa. Điều tốt đẹp mà muội hướng tới, thiên hạ thái bình mà muội khao khát không chỉ cần tưởng tượng, mà còn là cả một chặng đường dài trải bằng máu xương”, Diệp Thành cất giọng đều đều, có thể nói là không buồn không vui.



Đột nhiên, Cơ Tuyết Băng im lặng, rũ mắt xuống, ngồi yên đó như bức tượng băng được điêu khắc ra.





“Ta phải thừa nhận, đôi lúc muội cũng vẫn ngốc như năm đó”, Diệp Thành cười nhẹ lắc đầu.



Nghe thấy hai chữ ‘năm đó’, người Cơ Tuyết Băng khẽ run lên, trên mặt mang theo nét hoài niệm, tự giễu và phức tạp, trong mắt còn ngấn nước khiến trước mắt cô ta nhoà đi.



Mới chỉ một năm mà đã khiến cô ta có cảm giác như đã cách một đời. Chàng thanh niên trước mặt hết lần này đến lần khác chạm tới giới hạn khiến cô ta sửng sốt, nhưng cũng hết lần này tới lần khác khắc sâu trong tim cô ta, thành tựu hiện tại, lập trường hiện tại, địa vị hiện tại của họ đã định sẵn sẽ không bao giờ có thể quay về năm đó.



“Đi đi! Lần sau gặp sẽ là sinh tử”, Diệp Thành ở bên này đã đứng dậy, chậm rãi bước đi.



Nhìn bóng lưng dần xa của Diệp Thành, hai mắt Cơ Tuyết Băng nhoà đi, nước mắt dâng lên trong mắt cũng dần ngưng tụ thành băng. Đời này, cô ta không muốn bàn chuyện sinh tử với người này nhất, nhưng sự thật phũ phàng, bọn họ đã định phải gặp nhau trong cuộc chiến sống còn.



Vút!



Dưới sự chú ý của mọi người, Cơ Tuyết Băng hoá thành một làn khói xanh rồi biến mất, là đạo thân nên dù có giết cô ta cũng không ảnh hưởng đến bản thể, đây cũng là lý do Diệp Thành để cô ta đi.



“Thánh chủ, là ta bất tài”, Si Hồn ở trong không gian hư vô truyền âm cho Diệp Thành.



“Không trách ngươi”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.



Sở dĩ hắn nói chuyện với đạo thân của Cơ Tuyết Băng lâu như vậy, mục đích là để phía Si Hồn tranh thủ thời gian đi tìm bản thể của Cơ Tuyết Băng, mà trong khoảng thời gian này, Si Hồn dẫn cao thủ của Viêm Hoàng đi tìm kiếm trong bán kính một trăm nghìn mét cũng không thấy bóng dáng bản thể của cô ta đâu.



Những điều này, hắn đã dự đoán từ trước.







 
Chương 1682: “Thu dọn chiến trường”


Bây giờ không tìm được bản thể của Cơ Tuyết Băng, như vậy tin tức ở đây cũng khó giấu được nữa, mà quân đội tu sĩ hùng mạnh do hắn chỉ huy cũng sẽ bị Chính Dương biết đến.



Hoặc có thể nói, hành động hôm nay của hắn đã đánh rắn động cỏ, lợi thế hành động bí mật của họ đang dần suy yếu.



Tuy nhiên những điều này đã không còn quan trọng đối với hắn nữa, hiện tại ba tông của Nam Sở, họ đã kiểm soát được hai tông, các thế gia lớn của Nam Sở cũng đã bắt tay với họ hơn một nửa, sức chiến đấu tổng thể đã vượt xa Chính Dương Tông, nếu hắn muốn thì hôm nay có thể đánh chiếm Chính Dương Tông luôn.



Advertisement

Nhưng thời cơ tốt nhất mà hắn muốn vẫn chưa tới, để bảo toàn tối đa lực lượng, họ cần một thời gian để tập hợp thêm sức mạnh, áp chế bằng thực lực tuyệt đối mới có thể giảm thiểu thương vong.



“Thu dọn chiến trường”, sau khi suy nghĩ thấu đáo, Diệp Thành lập tức hạ lệnh.



“Chỉ chờ câu này của ngươi thôi”, Long Nhất và Long Ngũ nhảy xuống, các cao thủ Viêm Hoàng phía sau cũng ùn ùn kéo đến, những người tự phế tu vi kia bỏ lại túi đựng đồ chất thành đống lớn, trong đó có rất nhiều bảo bối.



Ngoài những thứ này ra còn có Chính Khí Điện.



Chính Khí Điện đứng vững ở Nam Sở đã lâu, những đồ góp nhặt được chắc chắn cũng dư dả, mà của cải của Chính Khí Điện bây giờ đã thuộc về họ, số tiền này đủ để họ trang bị một đội quân mạnh mẽ.



“Nhanh lên, nhanh lên, đừng lề mề”, Long Nhất dẫn đầu xông vào một toà linh sơn của Chính Khí Điện, sau đó là những tiếng hô hào rất lớn của mọi người.



“Nhanh nhẹn lên cho ta”, ở một nơi khác, Long Ngũ cũng dẫn theo nhóm tiểu đệ của mình quét sạch một toà linh sơn khác, thấy bảo bối là nhặt, không hề khách sáo, tựa như nhóm cướp.


“Các tiền bối, mời vào trong”, Diệp Thành chắp tay với phía Mộ Vân Ngạo, Hoàng Đạo Công, Nam Cung Chính, Âu Dương Hải: “Lúc trước đắc tội các vị, ta có thể hân hạnh mời các vị vào điện nói chuyện không?”



Mà khi hắn nói lời này thì cao thủ của Viêm Hoàng đã giải trừ phong ấn cho mấy người họ.



Đương nhiên, phía thanh niên yêu nghiệt của Yêu tộc và Thị Thiên Chân Nhân của Thị Huyết Điện vẫn ở trong trạng thái phong ấn, tức là chỉ những người được giải trừ phong ấn mới được vào điện nói chuyện cùng Diệp Thành, những người khác thì xin lỗi nhé, chờ bên ngoài đi!



“Tên nhãi ranh”, Hoàng Đạo Công mắng chửi, khuôn mặt già nua đen như than, ngay cả Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không dám đối xử với ông ta như vậy, thế mà Diệp Thành lại phong ấn ông ta hơn nửa canh giờ, ông ta phải để mặt mũi ở đâu?



Tuy nhiên dù nói vậy nhưng ông ta vẫn chỉnh lại quần áo, nhấc chân đi vào đại điện.

Phía Âu Dương Hải, Mộ Vân Ngạo và Nam Cung Chính bình tĩnh ung dung hơn nhiều, họ nở nụ cười, phất tay áo rồi cùng nhau đi vào đại điện của Chính Khí Điện.



Thấy thế, Diệp Thành ho khan một tiếng, sờ chóp mũi rồi đi vào đại điện.



Trong điện, phía Mộ Vân Ngạo đã ngồi xuống, mặc dù chỉ có vài người nhưng ai cũng là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên, phía sau họ dù ít dù nhiều cũng có thế lực lớn mạnh.



Những người này là đối tượng được Diệp Thành và phía Hằng Nhạc Chân Nhân lựa chọn cẩn thận để mời gia nhập, Diệp Thành rất coi trọng họ, nếu có thể liên hợp thì sức chiến đấu của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.



“Nói đi, gọi chúng ta vào làm gì?”, Hoàng Đạo Công lên tiếng trước: “Nói nhanh lên, nói xong lão tử còn đến Hạo Thiên thế gia, tìm Hạo Thiên Huyền Chấn nói chuyện, khen ngợi nhi tử bảo bối của ông ta vài câu”.



“Tiền bối đừng đùa nữa, ta nói chuyện chính đây”, Diệp Thành ho khan.



“Tiểu hữu, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết thân phận thật sự của ngươi rồi chứ!”, Âu Dương Hải nở nụ cười khẽ nhìn Diệp Thành.



“Tiểu hữu, bây giờ có thể nói cho chúng ta biết thân phận thật của ngươi rồi chứ!”, Âu Dương Hải mỉm cười nhìn Diệp Thành.











 
Chương 1683: “Ta không lừa mọi người đâu”


“Thánh chủ Viêm Hoàng, chưởng giáo Hằng Nhạc?”, nghe thấy tám chữ này, mấy người có mặt đều giật mình, ánh mắt đổ dồn vào Diệp Thành, họ đã nhiều lần suy đoán về thân phận của Diệp Thành nhưng không ngờ thân phận của hắn lại ghê gớm đến mức này.



“Hèn gì ta cảm nhận được vài luồng khí tức cường đại khác thường mà lại quen thuộc từ những cao thủ ngươi dẫn tới”, Âu Dương Hải hít một hơi thật sâu: “Tiểu hữu nói thế, vậy mấy luồng khí tức ấy hẳn là phía Chung Giang”.



“Chẳng trách ngươi không làm gì Hằng Nhạc Chân Nhân, hoá ra là cùng một nhóm”, Nam Cung Chính mỉm cười lắc đầu: “Xem ra Nam Sở mấy ngày nay không giống như lời đồn, mọi người đều biết ngươi đã bắt Doãn Chí Bình – chưởng giáo của Hằng Nhạc, nhưng lại không biết ngươi đã trở thành chưởng giáo mới của Hằng Nhạc”.

Advertisement



“Thảo nào ngươi có thể huy động cả đội quân tu sĩ lớn mạnh như vậy”, Mộ Vân Ngạo cảm thán: “Viêm Hoàng lại thêm Hằng Nhạc, lực lượng mà tiểu hữu nắm giữ đủ để phá thế chân vạc ở Nam Sở rồi”.



“Tiểu tử ngươi được lắm!”, Hoàng Đạo Công tặc lưỡi nhìn Diệp Thành: “Không ngờ Hạo Thiên Huyền Chấn lại có đứa con trai tài giỏi đến vậy”.



“Vậy tiền bối có muốn dựa vào ta không?”, Diệp Thành ngoáy tai.



“Cút”.



“Ngoài Viêm Hoàng và Hằng Nhạc, tiểu hữu còn kiểm soát thế lực khác nữa đúng không?”, Âu Dương Hải lại nở nụ cười nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt già nua tinh anh còn mang theo ẩn ý sâu xa, lời của ông ta khiến ánh mắt của mọi người trong đại điện lại lần nữa đổ dồn về phía này.



“Đúng như tiền bối nghĩ”, Diệp Thành lại cười: “Thượng Quan thế gia ở Đông Nhạc Nam Sở, Tư Đồ thế gia ở Tây Thục, Đông Phương thế gia, Tây Môn thế gia, Bắc Thần thế gia, nhà họ Hùng ở Nam Cương, Thiên Tông thế gia ở Bắc Sở, nhà họ Tô ở thành Xuân Thu. Ngoài ra, mấy ngày nay chúng ta đang bàn chuyện liên minh với Hoàng tộc của Đại Sở, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đảo Hắc Long của Nam Yến Đại Trạch, Tây Lăng Ba Thục, Chú Kiếm Thành, Thất Tịch Cung, Bắc Hải thế gia, Huyền Thiên thế gia”.


“Mẹ kiếp”, nghe thấy lời này, dù là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong như Hoàng Đạo Công cũng không nhịn được chửi thề.



“Nhiều... Nhiều vậy ư”, không chỉ ông ta mà Âu Dương Hải, Nam Cung Chính và Mộ Vân Ngạo đều biến sắc, liên hợp với nhiều thế lực như vậy, sức chiến đấu lớn mạnh như thế, thực lực này đã đủ để chống lại Thị Huyết Điện của Bắc Sở.



“Còn nữa, sắp tới vãn bối sẽ đến Đan Thành, hy vọng có thể liên minh với họ”, khi mọi người còn đang ngạc nhiên, Diệp Thành lại ung dung nói tiếp.



Đan Thành?



Nghe thấy hai chữ này, trong mắt mọi người đều loé lên tia sáng sắc bén.



Đan Thành là sự tồn tại thế nào? Đó là thánh địa của các luyện đan sư ở Đại Sở, khả năng triệu tập của luyện đan sư khủng khiếp đến mức nào, họ đáng sợ hơn bất kỳ ai!



Hơn nữa họ đã nghe nói rồi, trong trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, Đan Thành trước nay chưa từng tham gia vào tranh chấp của Đại Sở lần này đã tham gia, hơn nữa người tham gia còn là thành chủ Đan Thần, điều này đã nói lên rất nhiều vấn đề, đó là Đan Thành có thể vì Diệp Thành mà bỏ qua phép tắc từ xưa đến nay của tổ tiên, có thể thấy họ rất coi trọng Diệp Thành.



Nếu Đan Thành đồng ý liên minh thì sức chiến đấu ấy sẽ là mạnh nhất từ trước đến nay.



Nghĩ đến Đan Thành, họ lại nghĩ đến một thân phận khác của Diệp Thành: Đan Thánh.



Đan Thánh Diệp Thành, danh hiệu này đã sớm truyền khắp Đại Sở, phong hiệu này còn cao hơn cả Đan Vương, tiềm lực ấy đáng sợ đến mức nào chứ!



“À đúng rồi, Thanh Vân Tông cũng nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta”, khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Thành lại nói thêm câu nữa.



Nghe vậy, ánh mắt mọi người trong điện đồng thời nhìn về phía Diệp Thành, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, họ còn tưởng mình nghe nhầm.



“Ta không lừa mọi người đâu”, Diệp Thành nghiêm túc nói.





 
Chương 1684: “Các tiền bối đề cao ta quá rồi”


“Chúng ta tin”, mấy người đồng thời hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Diệp Thành đều đã thay đổi. Ba tông của Nam Sở thì ngươi đã kiểm soát hai tông, các thế gia của Nam Sở ngươi cũng đã kiểm soát hơn bảy phần, còn biết bao thế lực ở Bắc Sở nữa, đại quân hiện tại ngươi đang nắm giữ trong tay đã hơn hẳn Thị Huyết Điện rồi, có cần lợi hại vậy không?



Vậy nên lúc này không cần Diệp Thành nói, mọi người cũng hiểu ý hắn, hắn đã nói thẳng hết những lực lượng mà hắn đang kiểm soát, ngụ ý rất rõ ràng, đó là thể hiện ưu thế, hy vọng có thể liên minh với họ.



Advertisement

“Các vị tiền bối, các vị có thể cân nhắc, tất cả đều là tự nguyện, vãn bối không ép buộc”, đúng là Diệp Thành không nói ra mục đích của mình, những người có mặt ở đây đều là người thông minh, không cần hắn nói cũng tự hiểu.



“Nhưng có một số lời vãn bối phải nói”, Diệp Thành nói tiếp: “Tin rằng các vị tiền bối cũng đã nhận được một số tin tức, chẳng hạn như Sát Thủ Thần Triều, Quỷ tộc, Phệ Hồn tộc, Yêu tộc, Vu Chú tộc, các thế lực cổ này đã lần lượt xuất hiện, chúng là kẻ thù lớn từ thời Cửu Hoàng, không đơn giản chỉ là nói suông. Trong tương lai không xa, chắc chắn chúng sẽ gây ra một trận mưa máu ở Đại Sở, bất kỳ thế lực nào cũng khó mà thoát được. Ta hy vọng chúng ta hãy cùng nhau liên hợp, như vậy mới có thể đối phó với những thay đổi sắp tới”.



Lời của Diệp Thành khiến mọi người đều phải nhíu mày.



Quả thật mỗi nhà đều có mạng lưới tình báo riêng, họ cũng đã biết ít nhiều những điều Diệp Thành nói, bao nhiêu thế lực vừa cổ xưa vừa cường đại, chèn ép khiến họ không thở nổi.



Nhất thời, bầu không khí trong đại điện trở nên ngột ngạt và yên tĩnh.



“Đồng ý”, sau khi im lặng rất lâu, Mộ Vân Ngạo là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong đại điện.




“Đang là lúc nhiều biến cố, liên minh sớm mới là thượng sách”, Âu Dương Hải khẽ vuốt râu: “Nhà Âu Dương của ta cũng đồng ý liên minh”.



“Đông Phương, Tây Môn, Tư Đồ, Bắc Thần, bốn thế gia lớn của Đại Sở đều đã liên minh với ngươi rồi, còn thiếu Nam Cung thế gia của chúng ta thôi”, Nam Cung Chính vuốt râu, mỉm cưỡi: “Nam Cung thế gia đồng ý liên minh”.



“Chúng ta cũng đồng ý”, những người khác cũng gật đầu, đều đã từng này tuổi, đương nhiên họ có thể nhìn thấu, Diệp Thành có phong thái của vị Hoàng đế, cũng có khả năng thống lĩnh ba quân, họ đã nhìn thấy hy vọng Đại Sở một lần nữa thống nhất, họ tin tưởng vô điều kiện rằng người thanh niên trước mặt có thể trả lại thái bình cho thiên hạ.



“Ta chỉ có một mình, không có thế lực lớn phía sau, nhưng là trưởng lão thì chắc vẫn được”, thấy mọi người đều đồng ý, Hoàng Đạo Công cũng ngoáy tai, ho khan một tiếng.




“Thuận lợi hơn dự kiến nhiều!”, Diệp Thành từ từ thở phào nhẹ nhõm.



“Xu thế chung mà”, mọi người đều mỉm cười, nhìn Diệp Thành, lời nói của họ đầy ẩn ý sâu xa: “Chúng ta không làm được Hoàng đế, vậy làm người trợ giúp Hoàng đế cũng tốt rồi”.



“Các tiền bối đề cao ta quá rồi”, Diệp Thành được yêu quý mà lo sợ.



“Đây là điều mọi người đều muốn, nhà nhà đều hy vọng”, mọi người lại cười lớn: “Lần này về, chúng ta sẽ chuẩn bị cho việc liên minh”.



“Vậy Cổ Tam Thông tiền bối và Vô Nhai tiền bối sẽ đến gia tộc của các vị, giúp các vị làm hư không đại trận nhé”.



“Cổ... Cổ Tam Thông và Vô Nhai cũng tham gia liên minh?”, nghe thấy hai cái tên này, mấy người đều sửng sốt, dường như họ đều biết lai lịch của hai người này, hơn nữa nhìn vẻ mặt họ thì thấy họ còn có qua lại với nhau.



“Trước khi Viêm Hoàng thống nhất họ đã làm khách khanh trưởng lão cho Viêm Hoàng”, Diệp Thành cười tươi.



 
Chương 1685: “Xem ra đã giải quyết xong”


“Thật bất ngờ!”, mọi người lại thở dài: “Hai người họ khá thành thục việc tạo pháp trận kết giới, nếu có họ giúp đỡ thì kết giới phòng ngự và pháp trận công kích của chúng ta sẽ càng thêm kiên cố, vững chắc”.



“Chuyện chính đã xong, vãn bối có chuyện phiếm này muốn hỏi”, Diệp Thành ngoáy tai: “Mọi người đều hiểu con người của Linh Chân, tại sao còn từ xa xôi chạy tới Nam Sở chúc thọ ông ta?”



Nói xong hắn còn nhìn Hoàng Đạo Công: “Nhất là tiền bối đó, người chạy tới đây chúc thọ Linh Chân, cố ý gây thêm phiền phức cho Hạo Thiên thế gia đúng không?”

Advertisement



“Ngươi đừng đổ oan cho ta”, Hoàng Đạo Công không tán thành: “Ta đâu có rảnh chạy tới đây chúc thọ, ông ta là cái thá gì! Chỉ là thời gian này vừa hay ta đang ở Nam Sở, chuyện vui như vậy sao có thể thiếu ta? Ta không lừa ngươi đâu, ta còn chẳng có quà mừng, cứ thể đi vào thôi. Ta còn định nhân lúc hỗn loạn kiếm ít bảo bối ở Chính Khí Điện, kết quả bị ngươi làm vậy, hỏng hết cả kế hoạch”.



“Ta tin”, Diệp Thành sờ cằm với vẻ mặt nghiêm túc, thầm nói ông lão này mà đi cùng lão già Gia Cát Vũ chắc sẽ ăn ý lắm, chưa biết chừng hai lão già này còn hận gặp vì gặp nhau hơi muộn.



“Chúng ta tới chúc thọ, tiểu hữu đừng để ý”, bên này, phía Âu Dương Hải cười bảo: “Đương nhiên chúng ta biết con người của Linh Chân, nhưng chúng ta không đến vì ông ta, tiền bối mấy nhà chúng ta có quan hệ thân thiết với tiền bối của Chính Khí Điện từ lâu đời, vậy nên dịp thế này vẫn phải đi”.



“Nghe mọi người nói vậy, trong lòng ta cũng thoải mái hơn”, Diệp Thành mặt dày cười ngoác miệng.







Nói xong mọi người đứng dậy, liên minh là chuyện lớn, họ cần gấp rút trở về gia tộc.



Trước khi đi, họ đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt kinh ngạc, cảm thán và hài lòng, họ cảm thấy liên minh là sự lựa chọn sáng suốt, sự lợi hại của Diệp Thành đã hoàn toàn làm mới giới hạn của họ.



Sau khi họ đi, phía Hằng Nhạc Chân Nhân, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ bước vào.



“Xem ra đã giải quyết xong”, nhìn vẻ mặt tươi vui của Diệp Thành, mọi người đều bật cười.



“Thành công”, Diệp Thành cười tươi để lộ hai hàm răng trắng.



“Phía Thị Thiên Chân Nhân thì sao? Xử lý thế nào?”, Thượng Quan Huyền Tông nhẹ nhàng vuốt râu.




“Đương nhiên là giữ lại rồi, giữ lại vẫn còn tác dụng”, Diệp Thành cười khà khà, trong mắt loé lên tia gian giảo, vẻ mặt này mọi người vừa nhìn là hiểu, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.



“Này, thứ ngươi muốn”, Sở Linh đưa một túi đựng đồ cho Diệp Thành.



“Thứ gì đấy?”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ rồi mở ra, vừa nhìn hai mắt đã sáng rực: “Tạo hoá linh lung, băng tuyết liên bảy màu, linh sâm cửu thiên huyết...”



Với định lực của Diệp Thành mà sau khi nhìn thấy hô hấp cũng trở nên gấp gáp, bởi vì những loại linh dược này đều là nguyên liệu cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan, loại nào cũng vô cùng quý giá, hầu như những loại linh dược này đều đã tuyệt chủng ở Đại Sở.



“Có cần kích động vậy không?”, thấy Diệp Thành kích động như thế, Sở Linh hơi bất ngờ.



“Bảo bối, đây đều là bảo bối”, Diệp Thành cười vui vẻ, nói xong thì chạy ra ngoài.











 
Chương 1686: “Đến lúc giải quyết bọn chúng rồi”


“Tìm theo danh sách này cho ta”, Diệp Thành ném ra mấy trăm miếng ngọc giản, mỗi người cầm một miếng, trong đó ghi lại tất cả những nguyên liệu cần thiết để luyện chế Thiên Tịch Đan.



Các cao thủ của Viêm Hoàng đương nhiên sẽ không làm trái mệnh lệnh, họ bắt đầu tìm kiếm từng túi đựng đồ.



Advertisement

Mà Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn cũng cầm từng túi đựng đồ rồi dùng Tiên Luân Nhãn quét qua một lượt, hễ phát hiện nguyên liệu cần để luyện chế Thiên Tịch Đan là hắn sẽ không chút do dự cầm đi.



Sau khi tìm kiếm một lượt, thật sự đã tìm được mấy loại, nhưng cũng chỉ có một ít, bởi vì nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan thật sự quá khó tìm, có thể tìm được vài loại đã là tốt lắm rồi.



Mãi đến khi màn đêm buông uống, Diệp Thành mới trở lại đại điện của Chính Khí Điện, tâm trạng khá tốt, trong đống bảo vật kia hắn không chỉ tìm được nguyên liệu luyện đan mà còn tiện tay kiếm được mấy món binh khí bất phàm.



“Thê tử, ta tặng nàng”, Diệp Thành nhét một chiếc nhẫn ngọc cho Sở Linh.



“Ai là thê tử của ngươi?”, Sở Linh lườm Diệp Thành, hai má ửng hồng, nhưng cô vẫn nhận lấy chiếc nhẫn ngọc, với nhãn giới của cô đương nhiên cũng nhìn ra sự phi thường của nó.



“Còn ngại gì nữa!”, Diệp Thành bĩu môi.




“Có lẽ Chính Dương Tông đã biết chuyện ở đây, tiếp theo có kế hoạch gì không?”, phía Thiên Tông Lão Tổ đều nhìn Diệp Thành.



“Sẽ khó giải quyết đôi chút, nhưng cũng không phải vấn đề lớn”, Diệp Thành không trêu Sở Linh nữa, trầm ngâm xoa cằm suy nghĩ: “Chính Dương Tông chỉ biết ta nắm giữ một đại quân tu sĩ, những điều khác thì biết rất ít, tuy lợi thế của chúng ta đã suy yếu đi rất nhiều nhưng vẫn tồn tại. Sau khi liên minh với Hoàng tộc Đại Sở, đảo Hắc Long, Tây Lăng Ba Thục, nhà Nam Cung, nhà Mộ Vân và nhà Âu Dương, ta sẽ đến Đan Thành một chuyến, khi nào liên minh được với Đan Thành, chúng ta sẽ khai chiến với Chính Dương Tông”.



“Phái thêm người canh giữ Chính Khí Điện đi!”, Chung Giang vuốt nhẹ chòm râu.



“Đó là đương nhiên”, Diệp Thành mỉm cười: “Vừa nãy ta đã quan sát rồi, pháp trận công kích và kết giới phòng ngự của Chính Khí Điện không yếu, nếu chúng ta không tấn công bất chợt, muốn phá được kết giới ở đây cũng khá tốn sức, phái thêm người đến đây tăng cường kết giới hộ sơn và pháp trận công kích, ngoài ra phải tạo được hư không đại trận từ đây tới thành cổ Thiên Thu, chín phân điện lớn của Hằng Nhạc, điện chính của Hằng Nhạc và các thế gia lớn của Nam Sở trong thời gian ngắn nhất”.




“Xem ra Cổ Tam Thông tiền bối và Vô Nhai tiền bối lại bận rộn rồi”, Tư Đồ Long Sơn mỉm cười.



“Bận thì đúng là hơi bận một chút! Nhưng tình hình hiện nay khá ổn, Vân Thanh đã bị tiêu diệt, mối uy hiếp của Thanh Vân Tông coi như cũng đã rõ, dưới tình huống ổn định, không lâu nữa sẽ bị chúng ta hoàn toàn khống chế. Tiếp theo đó là Chính Dương Tông, nếu đã biết ta nắm giữ một đội quân hùng mạnh, vậy đêm nay ta sẽ tặng cho họ một món quà lớn”.



“Quà lớn?”, mọi người nhướng mày: “Là gì?”



“Phá huỷ mạng lưới tình báo của họ!”, Diệp Thành cười toét miệng: “Chung Tiêu tiền bối nói với ta rồi, mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng và Hằng Nhạc Tông đã kiểm soát các cứ điểm tình báo của Chính Dương Tông, vậy còn không xử lý luôn?”



“Đến lúc giải quyết bọn chúng rồi”, mọi người đều cười.



“Mọi người chuẩn bị đi!”, Diệp Thành lấy ra mấy chục tấm ngọc giản, truyền cho phía Thiên Tông Lão Tổ: “Mọi người dựa theo vị trí ở đây rồi lén trà trộn vào. Vẫn là câu nói đó, đây là hành động lớn, đội hình các cao thủ phái đến mỗi cứ điểm mạng lưới tình báo đều phải đảm bảo áp chế hoàn toàn cao thủ của Chính Dương Tông, ra tay đồng thời.







 
Chương 1687: “Có cảm nhận được uy lực của nó không?”


Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thành trở tay lấy ra một con ngươi huyền ảo, để nó lơ lửng trong lòng bàn tay. Con ngươi này chính là căn nguyên Thiên Nhãn của Vân Thanh, loáng thoáng có thể thấy trên con ngươi còn có ấn ký hoả diễm tựa như đang bốc cháy, ánh lên ánh sáng huyền diệu.



“Huyền Đạo Thiên Nhãn?”, nhìn thấy con ngươi hư ảo kia, trong đôi mắt đẹp của Sở Linh loé lên tia sáng.



Advertisement

“Hơ? Nàng biết con ngươi này?”, Diệp Thành ngạc nhiên hỏi.



“Ta đã từng thấy”, Sở Linh khẽ gật đầu, vừa nói vừa nhìn Diệp Thành: “Chắc đây là Thiên Nhãn của Vân Thanh Thanh Vân Tông đúng không?”



“Ngoài ông ta ra còn có thể là ai?”, Diệp Thành cười tươi, sau đó đưa con ngươi ấy cho Sở Linh: “Chuẩn bị cho nàng đó, dung hợp nó đi! Đây là Thiên Nhãn nên có rất nhiều điều lợi”.



Nghe vậy, trong lòng Sở Linh ấm áp, nhưng cô lại đẩy ra: “Huyền Đạo Thiên Nhãn không phải ai cũng có thể dung hợp, nó là Thiên Nhãn trời sinh thuộc tính hoả, mà ta và tỷ tỷ có căn nguyên tu vi trời sinh thuộc tính thuỷ, căn nguyên tương khắc, không dung hợp được”.



“Còn vậy nữa à?”



“Đương nhiên”, Sở Linh cười nhẹ: “Vậy nên Thiên Nhãn này chỉ người có căn nguyên tu vi thuộc tính hoả mới có thể phát huy uy lực của nó, giống như ngươi, sau khi dung hợp chắc chắn sẽ có lợi ích không ngờ tới”.

“Vậy để ta thử xem”, Diệp Thành đưa căn nguyên con ngươi Huyền Đạo Thiên Nhãn vào mắt phải của mình, căn nguyên của Huyền Đạo Thiên Nhãn lập tức dung hợp vào mắt phải của hắn.



Giây tiếp theo, hắn khép hờ hai mắt.



Có thể thấy gân xanh trên trán hắn giật giật với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vẻ mặt hơi đau đớn, sắc mặt cũng tái đi, khoé mắt phải còn có tia máu trào ra.



Thấy thế, trong mắt Sở Linh hiện lên vẻ lo lắng, đây là lần đầu tiên cô thấy có người dung hợp căn nguyên Thiên Nhãn, nhưng không ngờ lại đau đớn đến vậy.



Sau mười giây, mắt phải đang nhắm của Diệp Thành mới mở ra.



Sau đó, lấy mắt phải của hắn làm trung tâm, không gian bị bóp méo, một tia giống như thần mang bắn ra.



“Không sao chứ?”, Sở Linh vội vàng hỏi.



“Không sao”, Diệp Thành vô thức sờ mắt phải, lúc này mắt phải của hắn cũng trở nên phi thường, loé lên ánh sáng thần bí, ấn ký hoả diệm trên con ngươi dường như còn đang bốc cháy.



“Có cảm nhận được uy lực của nó không?”, Sở Linh tò mò nhìn Diệp Thành.



“Uy lực à!”, Diệp Thành sờ cằm, bất giác quan sát Sở Linh từ trên xuống dưới, dừng lại trên đôi gò bồng đào và bên dưới của cô mấy giây, ánh mắt hắn trở nên kỳ lạ, nhìn một lúc, cái lều nhỏ phía dưới dần dựng lên.



“Ngươi... Ngươi nhìn gì vậy?”, bị ánh mắt dị thường của Diệp Thành quan sát từ trên xuống dưới, Sở Linh cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.



“Đôi mắt này dường như có thể... nhìn xuyên thấu.”



“Tên khốn nhà ngươi”, hai má Sở Linh đột nhiên đỏ bừng, cô vung tay lên, mặt Diệp Thành lập tức bị đánh lệch sang bên, tóc mái ngôi ba bảy cũng bị đánh lệch thành hai tám.



 
Chương 1688: “Dùng mắt cũng có thể sưu hồn?”  


“Mẹ kiếp, huyền thuật”, Diệp Thành phản ứng lại, linh hồn chấn động một phen, hắn thoát ra khỏi ảo cảnh rồi tức tối nhìn Tịch Nhan.



“Sư phụ, con có lợi hại không?”, Tịch Nhan cười hì hì, chớp đôi mắt to tròn trong veo, trông khá nghịch ngợm.

Advertisement



“Hả?”, Diệp Thành vừa định nổi điên bỗng ngạc nhiên thốt lên, hắn hơi cúi xuống, lại gần đôi mắt của Tịch Nhan, kinh ngạc nhìn đôi mắt to của cô bé.



Lúc này hắn mới phát hiện hai mắt Tịch Nhan hơi khác ngày thường, đôi mắt trong veo như nước, không nhiễm bụi trần, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy ở nơi sâu trong mắt cô bé có một đoá hoa sen đang nở, cánh hoa lộng lẫy tung bay, rất đẹp.



Nhìn một lúc hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, hoa sen nở rộ và cánh hoa bay khiến hắn nhìn mà hoa cả mắt.



“Đây là đôi mắt đã kéo mình vào trong ảo cảnh”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi dời mắt đi, nhưng trong lòng lại không được bình tĩnh lắm. Với thực lực tu vi hiện nay của hắn, lại thêm Huyền Đạo Thiên Nhãn và Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, vậy mà vẫn bị kéo vào ảo cảnh một cách thần không biết quỷ không hay, hơn nữa người thi triển thuật này còn là đồ nhi của hắn, đồ nhi của hắn mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư mà thôi.



“Đôi mắt này đáng sợ thật, cũng là Thiên Nhãn sao?”, Diệp Thành khẽ cau mày.



“Đó là Vạn Hoa Đồng”, ngay lập tức, giọng nói nhẹ nhàng huyền ảo của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải, dường như nó cũng có thể nhìn thấy đôi mắt của Tịch Nhan thông qua mối liên hệ giữa phân thân và bản thể của Diệp Thành.



“Vạn Hoa Đồng?”, nghe thấy cái tên xa lạ này, Diệp Thành tò mò hỏi: “Đôi mắt này có lai lịch gì?”



“Vạn Hoa Đồng là đôi mắt chỉ người của Linh tộc mới đánh thức được, giống như Lục Đạo Tiên Luân Nhãn chỉ người của Tiên tộc mới có thể đánh thức vậy”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Người của Linh tộc trời sinh đã có độ phù hợp cao với thiên địa, vậy nên họ càng dễ cảm nhận được sức mạnh của thiên địa, mượn được sức mạnh của thiên địa. Cũng như độ phù hơp của kí chủ và kí hồn, độ phù hợp của người Linh tộc với thiên địa càng cao thì càng mượn được nhiều sức mạnh thiên địa, độ phù hợp với thiên địa trên tám phần mới thức tỉnh được Vạn Hoa Đồng. Đồ nhi của ngươi tuổi còn nhỏ đã thức tỉnh được Vạn Hoa Đồng, nói lên cô bé có độ phù hợp với thiên địa ít nhất là trên tám phần”.



“Chẳng trách thiên phú của con bé lại cao đến vậy, học gì cũng nhanh”, Diệp Thành sờ cằm, quan sát Tịch Nhan từ trên xuống dưới, vài giây sau mới hỏi tiếp: “Vậy Vạn Hoa Đồng này có lợi hại không?”




“Đến ngươi có tu vi cao hơn cô bé một cảnh giới lớn mà vẫn bị đưa vào ảo cảnh, ngươi nói xem có lợi hại không?”



“Đó là sự cố bất chợt thôi”, Diệp Thành bĩu môi: “Ai ngờ cô nhóc lại chơi chiêu này với ta”.



“Dù vậy ngươi cũng phải thừa nhận rằng ngươi đã trúng huyền thuật”, Thái Hư Cổ Long ung dung cất lời: “Tuy Vạn Hoa Đồng không mạnh bằng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhưng trên thế giới lại rất hiếm, người của Linh tộc giỏi sưu hồn, mà năng lực thật sự của Vạn Hoa Đồng không phải huyền thuật, mà là lĩnh vực sưu hồn sở trường của Linh tộc”.



“Dùng mắt cũng có thể sưu hồn?”



“Dễ sử dụng hơn thuật sưu hồn của ngươi nhiều”, Thái Hư Cổ Long uể oải trả lời: “Vạn Hoa Đồng có thể đọc ký ức bằng mắt, hơn nữa còn có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác, khi giao chiến sẽ chiếm thế thượng phong, khó lòng đề phòng”.



“Quá lợi hại!”, Diệp Thành thở dài cảm thán.



 
Chương 1689: “Điều này ta hiểu”


“Nếu nói về lợi hại thì Vạn Hoa Đồng này còn kém xa Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi, nhưng ta nói vậy không phải đề cao Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi mạnh bao nhiêu, mà để nói với ngươi rằng thế giới này rất kỳ diệu, có lẽ sẽ còn rất nhiều chủng loại khác, muôn hình muôn vẻ, bất luận tình huống nào, đứng trước sức chiến đấu trấn áp tuyệt đối, dù mắt ngươi có lợi hại đến mấy cũng không giúp được gì”.



“Ta đồng ý với ý kiến này”, Diệp Thành khẽ gật đầu.



“Đây là cô nhóc có thiên phú cao nhất từ sau khi ta thức tỉnh linh trí đến giờ, thậm chí còn vượt cả người làm sư phụ là ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Vậy nên hãy huấn luyện cho tốt!”

Advertisement



“Đương nhiên rồi”.



“Còn nữa, khi sử dụng Tiên Luân Nhãn thì đừng nhìn vào mắt cô bé, với cả hai đều không tốt”.



“Điều này ta hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.



“Sư phụ, người vừa nói chuyện với ai thế ạ?”, Tịch Nhan chớp đôi mắt to tò mò nhìn Diệp Thành.



“Con có thể nhìn được?”, Diệp Thành giật mình, hắn giao tiếp với Thái Hư Cổ Long bằng linh hồn, không ngờ Tịch Nhan lại có thể nhìn thấu.



“Ta đang nói chuyện một mình thôi”, thấy Tịch Nhan vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Diệp Thành ho khan rồi lại dời mắt đi nơi khác, nếu bị cô bé nhìn thấu suy nghĩ không trong sáng trong lòng thì sẽ rất xấu hổ.



Bầu trời đêm mênh mông vô tận, những vì sao như những hạt cát bụi.



Để tránh Tịch Nhan lại không có việc gì làm, Diệp Thành lại lôi ra một đống bí pháp huyền thuật đưa cho cô bé tu luyện.



Còn hắn lúc này đã bước vào đại điện của Hằng Nhạc Tông.



Vừa vào trong, Diệp Thành đã trông thấy hai người đang nằm dạng cẳng trên mặt đất. Đột nhiên, hắn chợt giật mình lại gần nhìn thì mới nhận ra đó chính là Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân.



“Hai…hai người chẳng phải nên ở Thanh Vân Tông giúp Chu Ngạo sao? Sao lại quay về rồi?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn hai người.


“Đừng nói nữa, để chúng ta nghỉ cái đã”, cả hai không buồn ngóc đầu dậy, bọn họ vẫn nằm dài trên mặt đất không có chút sức lực.



Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật nhìn Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ.



“Mệt thôi”, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ ho hắng lên tiếng.



“Con hiểu”, Diệp Thành cũng ho hắng theo, trông bộ dạng của hai người này quả thực là rất mệt mỏi.



Cũng chẳng còn cách nào khác, ai bảo bọn họ tinh thông kết giới phòng ngự và trận pháp công kích? Vả lại mấy ngày gần đây những người kết liên minh với phía Diệp Thành ngày càng nhiều, mỗi lần có thêm gia tộc kết liên minh thì cả hai người bọn họ lại thêm việc, huống hồ bọn họ còn cùng lúc kết liên minh với mấy gia tộc.



“Rút về ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, phía Thanh Vân Tông không sao chứ?”, Diệp Thành nhìn từ Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân sang Hồng Trần Tuyết.



“Đâu phải chỉ ba người mà là rút toàn bộ về rồi”, Hồng Trần Tuyết vừa sửa móng tay vừa nói như không có chuyện gì xảy ra.













 
Chương 1690: “Không hề thua kém Đao Hoàng”


“Vậy còn được”, Diệp Thành tìm một vị trí ngồi xuống rồi lại hỏi tiếp: “Vậy phía căn cứ chính của Viêm Hoàng ở Bắc Sở thế nào rồi? Chẳng phải trước đó nói rằng Thị Huyết Điện chuẩn bị cuộc đại tấn công sao?”



“Chỉ là khua chiêng gõ trống vậy thôi, sát phạt được nửa đường lại rút về”, Hồng Trần Tuyết nhàn nhã lên tiếng: “Có lẽ là nội bộ Thị Huyết Điện có vấn đề, Nhân Hoàng vẫn đang điều tra, chuyện này cần thêm chút thời gian”.

Advertisement



“Không sao là tốt”.



“Ngươi bế quan vài ngày, Tây Lăng Ba Thục, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực và Hắc Long Đảo đều phái người tới, chúng ta đã đạt được liên minh rồi”, Chung Giang lên tiếng, “còn Hoàng Tộc của Đại Sở đến giờ vẫn chưa có tin tức. Thông tin vừa báo về cho thấy Âu Dương Thế Gia, Nam Cung Thế Gia và Mộ Vân Thế Gia đã cử người đi, tất cả đều đang trên đường rồi”.



“Đại Sở Huyền Tộc hiện giờ chưa phái người tới cũng là chuyện trong dự đoán”, Diệp Thành xoa cằm, “hai nhà kết liên minh chỉ là vấn đề về thời gian”.



“Thực lực hiện giờ của chúng ta đã mạnh hơn rất nhiều, có thể khai chiến trực diện với Chính Dương Tông rồi”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu, “nếu theo tiểu bối nói, Nam Sở thống nhất sớm một ngày sẽ bớt thêm chút biến cố”.

“Đây chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao?”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngón tay gõ gõ mặt bàn theo tiết tấu, “lần này và lần trước không giống nhau, đây chính là trận chiến dai dẳng khó đánh nhất. Nếu như Chính Dương Tông ngoan cố đối đầu thì chúng ta nhất định sẽ tổn thất nặng nề, huống hồ phía Thanh Vân Tông chúng ta còn phải cho Chu Ngạo thêm thời gian để kiểm soát toàn bộ tông môn”.



“Ta cho rằng làm theo cách cũ sẽ rất hay”, Chung Giang khẽ vuốt râu: “giống như Thanh Vân, dẫn dụ chín lão tổ của Chính Dương Tông ra ngoài sau đó trà trộn vào Chính Dương Tông, so với khai chiến chính diện thì ta nghiêng về cách đánh này hơn”.



“Cũng vẫn không được”, Diệp Thành lắc đầu, “trận chiến với Chính Khí Điện chúng ta đã đánh rắn động cỏ, lại thêm mạng lưới tình báo của bọn họ đã bị diệt tận gốc, tông môn Chính Dương Tông và chín phân điện của Chính Dương Tông hiện giờ có lẽ đã vào trạng thái phòng bị, muốn dụ bọn họ ra ngoài về cơ bản là không thể, vả lại căn cứ theo tin tình báo thì Chính Dương Tông còn có một sự tồn tại khủng khiếp, mạnh hơn tất cả những người có mặt ở đây, quan trọng hơn cả đó là chúng ta còn chưa từng gặp người này, chỉ cần không thận trọng thì nhất định sẽ chuốc hoạ thương vong”.



“Sự tồn tại vô cùng khủng khiếp?”, nghe Diệp Thành nói câu này, tất cả mọi người có mặt ở đây bảo gồm Thiên Tông Lão Tổ mạnh nhất cũng bất giác cau mày.



“Không hề thua kém Đao Hoàng”, Diệp Thành khẽ gật đầu không hề có ý đùa.



Nghe hắn nói vậy, bầu không khí bên trong đại điện chợt nặng nề hơn hẳn, đến cả Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang nằm thườn trên mặt đất cũng giật mình nhảy dựng lên, thấy sắc mặt trịnh trọng đó của Diệp Thành, bọn họ cau mày sâu hơn.



Đao Hoàng, đó là Đao Hoàng đấy, mà khả năng chiến đấu không thua kém Đao Hoàng thì mạnh thế nào chứ? Đó đâu phải là người mà bọn họ có thể so sánh. Mặc dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng khoảng cách lại khác xa một trời một vực.



“Tin tức của ngươi có đáng tin không?”, sau một hồi yên lặng, Hồng Trần Tuyết bất giác nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt còn mang theo ý tứ: “Ta nắm trong tay mạng lưới tình báo của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc, Thanh Vân và các thế gia lớn sao còn chưa nghe tới chuyện Chính Dương Tông có một sự tồn tại khủng khiếp như vậy? Tin tình báo của ngươi ở đâu ra?”



“Con tự có kênh riêng”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà, lời nói ý tứ không rõ ràng.







 
Chương 1691: Giao lưu tu luyện cũng rất hợp lý


“Ta muốn giết Chính Dương Tông hơn bất cứ ai”, sau giây lát, Diệp Thành lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên ắng, “nhưng chiến tranh không phải trò chơi, chúng ta phải chịu trách nhiệm với tướng sĩ, càng vào thời khắc quan trọng càng không được lơ là cảnh giác, đánh giá thấp đối thủ phải trả cái giá bằng máu”.



Advertisement

“Ngươi vẫn rất thận trọng như trước đến giờ”.



“Thận trọng một chút vẫn hơn”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “đợi thêm vài ngày nữa xem, ngày mai ta sẽ đích thân tới bàn bạc chuyện liên minh với tiền bối Đan Thần, nếu thuận lợi thì cả đi cả về mất hai ngày, trong thời gian này chư vị tiền bối cũng đừng thản thơi. Mặc dù hiện giờ không thể chiến đấu chính diện với Chính Dương Tông nhưng cũng nên xem những gia tộc phụ thuộc Chính Dương Tông lôi kéo được ai thì cố gắng lôi kéo, những gia tộc tàn ác nên diệt thì cứ diệt, nhanh chóng cô lập hoàn toàn Chính Dương Tông, vẫn là câu nói đó, đã đánh thì phải đánh cho thân bại danh liệt, giảm thiểu thương vong”.



“Đã hiểu”, tất cả mọi người đều gật đầu.



“Vậy thì cứ quyết định vậy đi”, Diệp Thành nói rồi đứng dậy sau đó vươn vai đi ra ngoài, có điều sau khi đi được hai bước hắn lại chạy lại ôm lấy hông Sở Linh, chẳng nói thêm lời nào, cứ thế cõng Sở Linh lên lưng.



A…!



Cảnh tượng này khiến những lão bối bên trong đại điện phải há hốc miệng.



“Ngươi….ngươi thả ta ra”, ở một phía khác, Sở Linh vừa phản ứng lại đã không ngừng đánh Diệp Thành, cô không ngờ tên này lại vô thiên vô pháp đến như vậy. Trước mặt bao nhiêu người như thế mà hắn lại làm cái việc mất thể diện như vậy. Có lẽ biết trước dự định của Diệp Thành là gì nên Sở Linh mặt mày đỏ lựng.



“Hôm nay cảnh đẹp, giao lưu tu luyện cũng rất hợp lý”, Diệp Thành mặt dày cứ thế cõng theo Sở Linh đi khỏi đại điện.


Sau khi bọn họ rời đi, bên trong đại điện chìm vào yên tĩnh, từng cặp mắt ngưỡng mộ nhìn theo bóng hai người.



“Lão phu bấm đốt tay tính toàn thì đêm nay Ngọc Nữ Phong nhất định sẽ nổi lên cơn phong ba bão táp”, Cổ Tam Thông một tay vuốt râu một tay bấm đốt, mặt mày ý tứ.



“Lão phu bấm đốt tay tính toán thì đêm nay chúng ta nên đi xem xem”, Vô Nhai Đạo Nhân cũng vuốt râu mặt mày ý tứ.



Nghe vậy, những lão bối bên trong đại điện đều nhìn về phía hai lão già đê tiện này, đặc biệt là Hồng Trần Tuyết và Sở Linh Ngọc suýt chút nữa giáng cho cả hai cái bạt.



Khụ, khụ…!

Trong bầu không khí gượng gạo, Thiên Tông Lão Tổ và Hằng Nhạc Chân Nhân lần lượt ho hắng, người nào người nấy chắp tay sau lưng đi ra khỏi đại điện mắt nhìn bầu trời đầy sao như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.



 
Chương 1692: “Cút cho ta”


“Ngươi thả ta ra”, giữa từng ngọn núi liên tục vang vọng tiếng mắng chửi tức tối của Sở Linh, cô vẫn bị Diệp Thành vác trên người trông như bao nải.



“Đã là phu thê với nhau rồi có gì mà phải ngại chứ?”, Diệp Thành mặt dày, hắn không hề có ý định thả Sở Linh xuống.



“Ai là phu thê với ngươi?”

Advertisement



“Đừng ồn ào, đã lên giường rồi đương nhiên là phu thê rồi”, Diệp Thành không quan tâm Sở Linh vẫn đang dãy dụa, hắn cứ thế đi một mạch về phía Ngọc Nữ Phong.



Trên đường đi có biết bao nhiêu đệ tử còn chưa kịp về núi, khi trông thấy cảnh tượng này thì chỉ biết há hốc miệng, nhất thời không thể nói nên lời. Đường đường là phong chủ Ngọc Nữ Phong, là ngọc nữ băng thanh ngọc khiết của Hằng Nhạc Tông mà lại bị chưởng giáo của bọn họ vác như cái bao nải trên người, chuyện này khiến người ta khó mà có thể tin nổi. Đúng là vô thiên vô pháp!



“Không có gì đâu, về nghỉ ngơi cả đi”, Diệp Thành đê tiện cả chặng đường vác theo Sở Linh rồi hô hào, ấy thế mà hắn vẫn nhận về những lời tán thưởng âm thầm thông qua cử chỉ tay.



Lại nhìn sang Sở Linh, khuôn mặt cô đã đỏ ửng cả lên, từ ngày hôm nay trở đi hình tượng ngọc nữ của cô đã bị tên đê tiện Diệp Thành huỷ hoại, sau này có lẽ cô sẽ không còn được gọi là phong chủ Ngọc Nữ Phong nữa mà là Diệp phu nhân rồi.



“Ôi chao”, từng tiếng tặc lưỡi vang lên, cả đám người đi tới ngơ ngác nhìn, bọn họ nhìn Diệp Thành giống như thể nhìn một vị thần vậy.



Đám người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hùng Nhị, Tề Vân và nhóm Tư Đồ Nam sao?


“Nào nào, đứng cho nghiêm chỉnh vào”, tên Hùng Nhị hô lớn giống như thể hắn là đại ca của nhóm, vả lại mấy tên đê tiện kia cũng nghe lời răm rắp đứng ngay ngắn vào hàng vào lối.



“Xin chào Diệp sư thúc”, giây phút sau đó, cả đám chắp tay cúi người cung kính hành lễ với Diệp Thành.



Nghe vậy, Diệp Thành không kịp phản ứng lại.



Có điều ngay sau đó hắn đã hiểu hàm ý của những tên này là gì. Hắn đã lên giường cùng Sở Linh, còn nếu như luận về vai vế của Sở Linh thì hiện giờ hắn chẳng phải là sư thúc của đám Hùng Nhị sao? Không có gì là sai cả.



“Không cần đa lễ”, Diệp Thành xua tay, mặt mày nghiêm túc, hắn còn ra vẻ như một trưởng bối, “có điều đừng gọi ta như thế, nhanh già lắm, ta sẽ không vui đâu”.



Mấy tên đê tiện kia lập tức hiểu ý, giây phút sau đó chúng nhất loạt hành lễ với Sở Linh: “Xin chào đại tẩu”.



“Ừm, gọi vậy còn được”, Diệp Thành gật đầu.



“Cút cho ta”, Sở Linh tức tối cuối cùng cũng phát điên lên thông qua âm thanh mang theo từ tính cùng sức mạnh linh hồn.



Ngay lập tức, đám Hùng Nhị đang đứng thành hàng lập tức ngã vật ra và dính chặt với mặt đất, động tác đều đồng loạt đến kinh người, giống như thể một vách tường cứ thế đổ sập xuống vậy, đến cả các đệ tử vừa đi tới cũng gặp nghiệp, bọn họ chưa kịp nói lời nào mà bị tiếng gằn của Sở Linh làm cho ngả rạp.



Ôi trời!



Diệp Thành đứng cách Sở Linh gần nhất nên lảo đảo xiêu vẹo, cấp bậc linh hồn của Sở Linh ở cảnh giới thiên đỉnh phong, cho dù là hắn thì cũng không thể trụ nổi, đôi mắt hắn hoa cả đi, cả thần hải đều rúng động.



“Xuân dược, ai cần xuân dược?”, trong lúc này, Diệp Thành như nghe thấy câu nói này vang vọng bên tai, nếu nghe kĩ thì chính là giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ.



Cút!

Giọng nói Sở Linh lập tức vang lên, tiếp đó, rồi tiếp sau đó Long Nhất và Long Ngũ cùng bay đi, một tên bay về phía Nam một tên bay về phía Bắc, chúng bay đi thật xa.



 
Chương 1693: “Rã ràng là ta bị đánh mà”


Chẹp, chẹp!



Nhìn cảnh tượng này, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân vừa thò đầu ra liền rụt đầu về, cấp bậc linh hồn ở cảnh giới Thiên đỉnh phong, đó không phải là chơi đâu.



Phía này, Diệp Thành lắc lắc đầu, hắn đã tỉnh lại sau cơn choáng váng, nhưng hắn lại nhìn thấy từng bóng người, ngoài nhóm Hùng Nhị đang nằm rạp cả ra đất thì những người khác cũng điêu đứng.



Advertisement

Còn Sở Linh lúc này đã không thấy bóng dáng đâu vả lại trước khi rời đi Long Nhất và Long Nhị cũng chịu một trận đau đớn từ cô.



“Đúng là lão nương điên rồ”, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, Diệp Thành lập tức xắn tay áo chạy về Ngọc Nữ Phong vả lại hắn cũng chẳng buồn nhìn trên mặt đất khiến đám Hùng Nhị vừa tỉnh lại đến miệng còn chưa mở nổi đã ăn thêm cái đạp của Diệp Thành mà quay ngoắt mặt đi.



Đùng! Rầm!



Không lâu sau đó từ phía Ngọc Nữ Phong vang lên âm thanh dữ dội khiến những đệ tử và trưởng lão đang ngủ ngon đã lại lần nữa nhảy dựng lên.



……….



Hằng Nhạc Tông không hề yên bình, Chính Dương Tông cách đó không biết bao nhiêu dặm cũng không hề yên bình.



Trong màn đêm u tối, bên trong địa cung xa xăm, Cơ Tuyết Băng ôm lấy bên vai lảo đảo bước đi, vẻ mặt bi thương nhìn phía đối diện.


Đối diện cô là một người mặc đại bào màu tử kim, toàn thân được che kín bởi lớp áo màu tử kim, nhìn không rõ chân dung, chỉ có thể trông thấy đôi mắt tĩnh lặng như tờ, chốc chốc hiện lên tia nhìn u ám, dưới màn đêm càng khiến người ta phải khiếp sợ.



Người này nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Pháp Lão, người mà Chính Dương Lão Tổ tôn kính gọi bằng Tôn sao?



“Vì sao ạ?”, Cơ Tuyết Băng lảo đảo vẻ mặt tái nhợt, cô ta nhìn Pháp Lão ở phía đối diện.



“Con nên cảm thấy may mắn”, Pháp Lão lộ hàm răng màu u tối.



“Người vẫn luôn lợi dụng con”, Cơ Tuyết Băng cố gắng đứng vững, sắc mặt lạnh hơn trông thấy.

“Đại nghiệp của ta con đâu thể hiểu được”, Pháp Lão bật cười u ám: “Hiến căn nguyên Huyền Linh ra thì ta sẽ tạo ra một huyết mạch bá đạo hơn”.



……….



Bên dưới tảng đá Huệ Tâm Thạch của Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành ngồi chồm hỗm ở đó.



Thân hình hắn lúc này hết sức thảm hại, mặt mũi sưng phồng, đôi mắt đen như mắt gấu trúc, cả cơ thể từ đầu đến chân toàn dấu chân, y phục bị xé tơi tả, trông như thể hắn vừa bị người ta cào cấu vậy.



“Sư phụ, có phải người lại bị sư tổ đánh không?”, phía đối diện, Tịch Nhan cũng ngồi đó, hai tay chống cằm, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Thành.



“Rã ràng là ta bị đánh mà”, Diệp Thành mặt dày gại gại cái mũi đang chảy máu.



“Cường gian bất thành ngược lại bị đánh trong truyền thuyết chính là nói người đấy”, một tên méo mập tròn tròn, trắng trẻo mũm mĩm đứng trên vai Tịch Nhan lên tiếng, không cần nói cũng biết đó chính là Tiểu Linh Oa.



“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành giáng một cái bạt tới, Tiểu Linh Oa cứ thế bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong.











 
Chương 1694: “Ta trúng đạo thương rồi”.  


“Chạy? Còn dám chạy?”, tiếp đó, giọng nói của Long Nhất và Long Ngũ khiến cả Hằng Nhạc Tông vừa yên ắng lại lần nữa náo nhiệt hơn hẳn.



“Sư phụ, tối nay người ôm con ngủ nhé?”, phía này, Tịch Nhan không vì sự việc của Tiểu Linh Oa và Long Nhất, Long Ngũ mà phân tán tư tưởng, cô chớp mắt nhìn Diệp Thành.



Nghe vậy, Diệp Thành ngẩng cái mặt đang sưng vêu lên, nhìn Tịch Nhan trước mặt từ đầu tới chân.

Advertisement



“Con có thể trở thành người trưởng thành giống sư tổ”, Tịch Nhan cười khúc khích: “Con cũng là nữ nhân, sư tổ có gì con có nấy”.



“Tịch Nhan à, con còn nhỏ, có những chuyện con vẫn chưa thể hiểu được đâu”, Diệp Thành ho hắng, “chuyện tình yêu rất kì diệu, còn mấy chuyện giữa nam nhân và nữ nhân cũng rất khó có thể nói rõ ràng được”.



“Sư phụ, con đều hiểu cả”, Tịch Nhan nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức nghiêm túc, “Hùng Nhị sư thúc nói rồi, nếu như người rất muốn lên giường cùng một nam nhân khác thì chứng tỏ người đã thích người đó lắm rồi”.



Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day trán, miệng thầm mắng chửi: “Tên Hùng Nhị chết tiệt, ta nói mà, sao lần này Tịch Nhan quay lại lại như trở thành một người khác, hoá ra là do ngươi dạy hư con bé, mẹ kiếp”.



“Sư phụ, Tịch Nhan muốn lên giường cùng với người”, phía này, Tịch Nhan vẫn nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt long lanh, khuôn mặt ngây thơ, đôi mắt thuần khiết không hề có ý trêu đùa.



“Cái…cái này, hay là thôi bỏ đi”, Diệp Thành cười ái ngại.


“Vì sao”.



“Vì…vì ta sợ sư tổ của con giết chết ta mất”.







Đêm khuya, Diệp Thành vào trong mật thất trong động phủ sau đó lật tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Tiếp đó, kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu lần lượt được hắn lấy ra cho vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh. Hiện giờ luồng khí hỗn độn đã được luyện hoá, dùng khí hỗn độn luyện hoá binh khí nhất định có thể tạo ra thần binh cái thế.



“Đừng lười biếng nữa”, Diệp Thành vỗ thiên lôi đạo thân và tiên hoả đạo thân



Cả hai tên này vẫn ngoan ngoãn như trước, nhận được mệnh lệnh của Diệp Thành thì lập tức đứng hai bên của Hỗn Độn Thần Đỉnh, điều khiển luồng khí hỗn độn để lyện hoá kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu.



“So với đạo thân Tinh Thần thì hai ngươi ngoan ngoãn hơn nhiều”, Diệp Thành xoa cằm lên tiếng tán thưởng.



“Lão đại”, Diệp Thành vừa dứt lời, đạo thân Tinh Thần ở Bắc Sở xa xôi truyền âm về.



“Gì thế?”, Diệp Thành đáp lời không mấy dễ chịu.



“Ta trúng đạo thương rồi”.



“Đạo thương?”, Diệp Thành nhướng mày, thông qua mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân và nhìn thấy được tình hình phía đạo thân Tinh Thần, hắn đang ủ rũ đứng trong khu rừng sâu, toàn thân thảm hại, mặt mày sưng phồng, xem ra hai ngày nay tên này bị kẻ mạnh của Thị Huyết Điện truy đuổi liên tục.



“Ra vẻ lắm cơ mà”, nhìn đạo thương trên linh hồn của đạo thân, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi.

“Lão đại nói gì thế chứ, ta ra vẻ vẫn tốt lắm mà”, đạo thân Tinh Thần vẫn thản nhiên như thường, “người của Thị Huyết Điện đông như vậy nhưng không thể bắt được ta mà”.



 
Chương 1695: “Có thông tin gì về sư phụ ta không?”


“Ngươi giỏi thế sao vẫn trúng đạo thương?”, Diệp Thành nhìn đạo thân với vẻ mặt hứng thú.



“Lão đại, người nói thế đúng là chả có chút lương tâm nào”, đạo thân Tinh Thần nhảy dựng lên: “Ta trúng đạo thương chẳng phải do bản thể của lão đại gặp vấn đề sao? Người làm gì thì trước hết cũng phải nói với ta một tiếng chứ. Lão đại có biết vì bản thể đột nhiên gặp biến cố mà khiến ta trở tay không kịp, suýt chút nữa bị người của Thị Huyết Điện đánh tập thể đến chết không?”



“Sao vậy, đạo thương của ngươi lại có liên quan đến ta sao?”, Diệp Thành nhướng mày.

Advertisement



“Đương nhiên rồi”, đạo thân Tinh Thần tức tối: “Vì vết thương trên cơ thể lão đại truyền sang cho ta, cũng may ta có sức mạnh Tinh Thần hộ hồn nếu không thì đã hồn bay phách tán rồi”.



“Để ta xem nào”, Diệp Thành cảm thấy kì lạ, hắn xoa cằm thầm nhủ, việc đạo thân Tinh Thần có đạo thương thật sự kì lạ, cho dù bản thể bị thương thì hắn cũng sẽ không thể nào truyền vết thương sang cho đạo thân được.



“Xem ra do tiên hư giới có vấn đề rồi”, Diệp Thành thầm nhủ, nghĩ tới chín phần phân thân ở Chính Dương Tông và chín phần phân thân ở hoang mạc cũng giống như đạo thân, đều bị tổn thương trong cùng một thời gian, đây tuyệt đối không thể là chuyện ngẫu nhiên.



“Bản thể bị thương mà lại truyền được sang cho phân thân sao?”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn bất định, hiện giờ hắn có thể nghĩ được lý do này thôi.



“Ổn định tinh thần và ngưng khí, ta giúp ngươi trị thương, sau một hồi suy nghĩ, Diệp Thành mới lên tiếng.



“Ta đợi câu này lâu rồi”, đạo thân toét miệng cười, lập tức khoanh chân ngồi xuống.



Phía này Diệp Thành dùng một tay đặt lên trên cơ thể đạo thân sau đó phân ra sức mạnh lôi điện rồi thông qua mối liên hệ giữa bản thể và đạo thân truyền sang cho đạo thân Tinh Thần, bao lấy linh hồn hắn.



Hự…!



Đúng như Diệp Thành nghĩ, khuôn mặt của đạo thân hiện lên nét đau đớn, vết thương trên linh hồn là đau đớn nhất.



“Có thông tin gì về sư phụ ta không?”, Diệp Thành vừa kiểm soát lôi điện vừa hỏi với hi vọng mong manh.



“Không có”, đạo thân ho hắng lắc đầu.




“Mẹ kiếp, ngươi lười biếng vừa thôi, ngươi coi lời ta nói như gió thổi bên tai đấy à?”



“Lão đại, cũng không thể trách ta được”, đạo thân Tinh Thần mặt mày vô tội: “Ta thực sự đang tìm còn việc của Thị Huyết Điện và Tinh Nguyệt Cung chỉ là ngoài ý muốn. Nếu không phải vì tìm sư phụ của lão đại thì ta cũng sẽ không kết oán với bọn họ, huống hồ Bắc Sở rộng lớn như vậy, muốn tìm một người khó hơn cả lên trời, lão đại cũng phải cho ta ít thời gian chứ”.



Diệp Thành không nói gì, hắn đương nhiên hiểu những điều mà đạo thân đang nói. Bắc Sở rộng lớn, đến cả mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng tìm bao nhiêu ngày nhưng cũng không tìm ra được, huống hồ là một đạo thân.



“Nhưng lão đại, ta phát hiện ra một chuyện rất thú vị”, đạo thân Tinh Thần lại lên tiếng.



“Nói ta xem”.



“Vài ngày trước ta từng gặp một người trông giống hệt với lão đại ở Bắc Sở, ừm, tuổi tác thì hơn lão đại nhiều”.



“Trời đất rộng lớn như vậy, người trông giống ta không thiếu, đó không phải là chuyện gì lạ lùng”, Diệp Thành ngừng lại một lúc, mặc dù hắn vẫn cảm thấy có gì đó khác thường nhưng cũng không tỏ ra quá kinh ngạc, đúng như hắn nói, trời đất bao la này không thiếu điều kì lạ, huống hồ cũng chỉ là hai người trông giống nhau mà thôi.







 
Chương 1696: “Ông rốt cục có lai lịch gì”?


“Một bước bước ra cả vạn trượng?”, Diệp Thành cau mày, điểm này đúng là khiến hắn phải bất ngờ, từ khi tu đạo tới nay hắn chỉ mới gặp được một người có thể làm được như vậy đó chính là hình nộm Tử Huyên, có thể rút ngắn khoảng cách giữa trời và đất, đây không phải là huyền thuật thân pháp nữa mà là một bí bí pháp về lĩnh vực không gian.



“Đại Sở đúng là ngoạ hổ tàng long”, nghĩ rồi Diệp Thành bất giác trầm trồ.



“Ôi trời, có mũi chó cả sao?”, khi Diệp Thành còn đang trầm tư thì phía đạo thân Tinh Thần vang lên tiếng chửi của hắn.

Advertisement



Nghe vậy, Diệp Thành kết nối với tầm nhìn phía đạo thân, hắn trông thấy đám người dày đặc từ tứ phương trấn áp tới, số lượng không hề ít, tên nào tên nấy sát khí đằng đằng, rõ ràng là tới để bắt đạo thân của hắn.



“Ta độ chín phần sức chiến đấu cho ngươi, đừng làm loạn lên đấy”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều cứ thế truyền chín phần khả năng chiến đấu của mình cho phân thân.



Được!



Đạo thân Tinh Thần lập tức đứng dậy, một đạo thần hồng từ trán bay lên trời, toàn thân hắn ánh lên ánh sáng màu vàng kim, long khí dồi dào, đến cả mái tóc màu đen cũng nhuộm thần quang màu vàng kim, cả cơ thể hắn lấp lánh, trông như một vị chiến thần được đúc từ vàng vậy, khả năng chiến đấu mạnh mẽ khiến thương không rung chuyển.



Khai chiến!



Sau tiếng hô của đạo thân, hắn giống như mãnh thú hồng hoang cứ thế sát phạt lên, ra tay với những đại chiêu quần công của Vạn Kiếm Triều Tông, những kẻ sát phạt tới đều ngã dụi.



“Lão đại của ta đúng là mạnh, lão đại vô địch thiên hạ”, sau đó là tiếng hô hào chấn động trời đất của đạo thân Tinh Thần.



Nghe vậy, Diệp Thành vô thức day trán, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế cắt đứt mối liên hệ với đạo thân, cũng không phải hắn không lo đạo thân sẽ xảy ra biến cố gì mà vì chín phần sức chiến đấu của hắn lại thêm sức chiến đấu của phân thân gộp lại thì những kẻ mạnh của Thị Huyết Điện rất khó có thể làm gì hắn.



Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn nhìn vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Bên trong đó, biển hỗn độn vẫn đang cuộn trào, kiếm Xích Tiêu, Bá Long Đao và Vu Hoàng Chiến Mâu đều rung lên. Diệp Thành có thể cảm nhận được ba binh khí càng lúc càng mạnh lên, nhờ có khí hỗn độn tôi luyện mà chúng như được thay da đổi thịt.



“Khí hỗn độn thật là mạnh”, Diệp Thành mỉm cười sau đó nhảy vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.




Khí hỗn độn là nguyên khí của đất trời từ sơ khai, không chỉ là thần vật luyện khí mà còn là thần vật luyện thể, nhờ nguyên khí này tôi luyện cơ thể đúng là một cơ duyên tốt.



Nhìn từ trên cao xuống có thể thấy lúc này Diệp Thành đã khoanh chân ngồi vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, biển hỗn độn sôi trào xung quanh hắn, hết lần này tới lần khác xối vào cơ thể và thông qua những lỗ chân lông trên cơ thể để thâm nhập vào bên trong khiến xương cốt và các đường kinh mạch cũng như tứ chi bách cốt của hắn, thậm chí là cả linh hồn cũng được tôi luyện.



Mặc dù khí hỗn độn nặng dị thường nhưng hiện giờ đã bị luyện hoá nên sau khi liên tục vào trong cơ thể Diệp Thành thì nó giống như dòng ôn lưu, cảm giác vô cùng sảng khoái.



Trong lúc này, Diệp Thành còn có thể nghe ra được thiên âm đại đạo đan xen, không thể nào nắm bắt nhưng nghe âm thanh huyền diệu đó khiến tâm cảnh của hắn trở nên nhẹ nhõm hơn, chốc chốc còn có ý cảnh kì diệu đan xen khiến Diệp Thành chợt lĩnh ngộ được sâu sắc hơn con đường tu đạo.



Thế rồi Diệp Thành chợt liếc nhìn vào lão già bị phong ấn bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, ông ta cũng ở trong này, ngồi khoanh chân một góc, tư thế nghiêm chỉnh, toàn thân còn có khí hỗn độn bao quanh.



Từ sau khi được đưa ra khỏi hố đen không gian, ông ta vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, có điều nhờ Diệp Thành không ngừng dùng linh dịch bù đắp nên khí khí tức của ông ta đã ổn định hơn rất nhiều.



“Rõ ràng là người chết mất phần nửa nhưng bên trong cơ thể lại có một luồng sức mạnh mạnh mẽ muốn trỗi dậy”, Diệp Thành cứ thế nhìn rồi lại nheo mắt như thể nhìn ra được một việc gì đó không sao tin nổi.



“Ông rốt cục có lai lịch gì”?, bên trong thạch thất của động phủ vang lên câu tự hỏi của Diệp Thành.



 
Chương 1697: Thoải mái!  


Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Diệp Thành đã vươn vai bước ra từ động phủ, tinh thần thoải mái dễ chịu.



Khí hỗn độn luyện thể cả đêm khiến sắc mặt hắn hồng hào, rạng rỡ, khí tức dồi dào, thân thể nặng nề nên trông hắn như một ngọn núi hùng vĩ, toàn thân được thần huy bao phủ, tản ra từng làn khí hỗn độn, cả người như được lột xác.



Advertisement

Thoải mái!



Sau tiếng hét dài sảng khoái, hắn bước lên hư thiên tiến thẳng đến Đan Thành.



Sau khi hắn đi, Hằng Nhạc Tông cũng không nhàn rỗi, các điện của Hằng Nhạc, các trụ sở của Viêm Hoàng, các thế gia lớn đều âm thầm điều động binh tướng, nhưng mục tiêu không phải Chính Dương Tông mà là những gia tộc phụ thuộc vào Chính Dương Tông.



Thế trận lần này không hề nhỏ hơn lần bao vây tấn công Chính Khí Điện, quan trọng nhất là những cao thủ tham chiến là những người mạnh nhất, có uy lực nhất từ trước đến nay.



Thế là Nam Sở vốn đã không được yên bình, thoáng chốc bị khói mù bao phủ, những người nhạy bén đã ngửi thấy mùi máu tanh.



Bên này, Diệp Thành thông qua rất nhiều truyền tống trận đã xuất hiện dưới cổng thành của Đan Thành, toà thành cổ này vẫn hùng vĩ như xưa, giống như tượng trưng của vùng đất này.

“Tới đây lần nữa, trong lòng đúng là muôn vàn cảm xúc!”, ngẩng đầu nhìn lên bức tường thành cao hơn trăm trượng, Diệp Thành nhấc chân bước vào Đan Thành.



Vẫn như lần đầu tới, trong Đan Thành tự hình thành một thế giới rộng lớn, đền đài lầu các nhiều không kể xiết, những ngọn núi và đỉnh núi đan xen, người trên đường rộn ràng náo nhiệt, những tiếng rao bán hàng vang lên không ngớt càng cho thấy sự sầm uất của nơi này.



“Nghe gì chưa? Bắc Sở lại có yêu nghiệt nữa, hình như tên là Diệp Tinh Thần”.



“Dù yêu nghiệt hơn nữa, có hơn được Diệp Thành không?”



“Cũng đúng, Diệp Thành điều khiển cả một đội quân tu sĩ lớn, sao Diệp Tinh Thần kia có thể so sánh được”.




Đi giữa đám đông, Diệp Thành nghe thấy hết những tiếng bàn tán xôn xao, chủ yếu là về hắn và đạo thân Tinh Thần. Suốt cả chặng đường vẻ mặt hắn đều rất kỳ lạ, không biết nếu người của Đan Thành biết Diệp Tinh Thần là đạo thân của hắn liệu có bùng nổ không?



Nghe tiếng bàn tán suốt dọc đường, Diệp Thành cũng chẳng để ý, hắn vừa đi vừa ngó nhìn các quầy hàng hai bên đường, hy vọng có thể tìm được vài món bảo bối. Tuy là quầy hàng ven đường nhưng không phải không có bảo bối, Bá Long Đao của hắn chẳng phải cũng mua từ quầy hàng ven đường đó sao?



Nhưng lần này lại khiến hắn thất vọng, tuy có nhiều gian hàng, đồ được bán cũng rất lạ, nhưng lại chẳng có thứ gì có thể lọt vào mắt hắn, cũng không có nguyên liệu dùng để luyện chế Thiên Tịch Đan.



“Tiểu hữu, đây là đan dược vĩnh bảo thanh xuân, nếu tiểu hữu lấy thì ta bán rẻ cho”, hắn đang đi bỗng một chủ quầy gần đó gọi lại.



“Được”, Diệp Thành dừng trước quầy hàng, đan dược vĩnh bảo thanh xuân với nam tu sĩ mà nói không có ích gì, nhưng với nữ tu sĩ thì lại là bảo bối. Nữ nhân mà, có ai không quan tâm đến dung mạo của mình!



“Vĩnh bảo thanh xuân đan, bốn vân”, Diệp Thành cầm một viên lên, đưa tới trước mắt quan sát, hắn dễ dàng thấy được ấn ký linh hồn bên trong, là do một mỹ nữ luyện đan sư luyện thành.



“Ba trăm nghìn linh thạch một viên”, chủ quầy hàng là một ông già, thấy Diệp Thành nhìn say mê thì giơ ba ngón tay lên, cười tươi để lộ chiếc răng ố vàng: “Khẳng định là hàng thật, ta đã ra giá thấp nhất cho tiểu hữu rồi, không thể thấp hơn được nữa”.

“Ta lấy nó”, Diệp Thành cũng hào phóng, mấu chốt là hắn có tiền! Hơn nữa không chỉ là có tiền, mà còn có thể coi là giàu có. Hắn đang vội đến Đan phủ nên cũng lười mặc cả, ném một túi đựng đồ ra rồi cầm lấy viên đan dược rời đi, vừa đi vừa giơ viên đan dược lên nhìn bằng mắt trái, nắm bắt được ký ức linh hồn hoàn chỉnh bên trong tương đương với việc biết được cách luyện đan, với hắn mà nói đây là thu hoạch lớn nhất.



 
Chương 1698: “Có khả năng này”.  


“Đan... Đan Thánh”, chẳng mấy chốc, một giọng nói ngạc nhiên vang lên, khiến Diệp Thành phải quay đầu nhìn lại.



Phía sau hắn là một ông lão mặc áo xám, tuổi không quá lớn, chỉ chừng một trăm tuổi, tu vi cảnh giới Không Minh, là người quen của Diệp Thành, đây chẳng phải ông lão áo xám hắn gặp lúc báo danh trước khi tham gia đại hội đấu đan ư? Khi đó vì Diệp Thành không có luyện đan sư giới thiệu nên thái độ của ông ta không được hoà nhã cho lắm.



“Ta đeo mặt nạ mà ông vẫn nhận ra à?”, Diệp Thành thảng thốt nhìn ông lão áo xám.



Advertisement

“Nhận ra, nhận ra”, ông lão áo xám hơi kích động, nói xong thì chỉ vào mắt phải của mình: “Con mắt này của ta là một nửa Thiên Nhãn, lúc có tác dụng lúc không”.



“Nửa Thiên Nhãn?”, Diệp Thành không khỏi tiến lại gần, nhìn chằm chằm con mắt bên phải của ông ta, quả nhiên thấy bên trong có một tia sáng lạ thường loé lên, nhưng lúc có lúc không, mang lại cho người ta cảm giác không được trọn vẹn.



“Đan Thánh đến, Đan Thành rực rỡ hẳn lên!”, ông lão áo xám bị nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, nụ cười cũng gượng gạo, chủ yếu là do thái độ của ông ta với Diệp Thành khi báo danh lúc trước không được tốt lắm, sợ bị Diệp Thành trách tội.



“Câu này của trưởng lão khiến ta được yêu quý mà lo sợ đấy, cứ gọi ta Diệp Thành là được rồi”.



“Người là Đan Thánh do chính Đan Tổ sắc phong, người nên có vinh hạnh này”.



“Chúng ta đến Đan phủ đi!”, Diệp Thành ho khan một tiếng, không muốn nói lời khách sáo với ông lão áo xám thêm nữa.



“Được được, lão phu dẫn đường cho người”, ông lão rất tự giác, thái độ với Diệp Thành cực kỳ cung kính, chỉ sợ chậm trễ sẽ bị trách tội.

Hai người cùng nhau đi đến Đan phủ ở trung tâm Đan Thành.



Dọc đường đi, tuy ông lão áo xám rất kính cẩn tôn trọng, nhưng Diệp Thành vẫn nhìn ra được ông ta làm vậy để che giấu sự lúng túng và xấu hổ của mình. Nhưng ông ta nào biết, Diệp Thành chẳng hề để tâm chuyện ngày trước, cũng không phải mối thù hận gì lớn, không cần thiết làm vậy.



Ở đây, trong đại điện của Đan phủ, mấy chục bóng người đứng trang nghiêm, nhưng bầu không khí lại vô cùng ngột ngạt, vẻ mặt ai cũng cực kỳ khó coi.



“Rốt cuộc là thế lực nào?”, Đan Thần cầm tờ giấy trắng có khắc thần thức lạc ấn, vẻ mặt âm trầm tột đỉnh. Hôm qua đồ nhi Huyền Nữ của ông ra ngoài rồi bị bắt, mãi đến một khắc trước họ mới nhận được tin của hung thủ, cũng chính là tờ giấy trắng có thần thức lạc ấn đang nằm trong tay ông.



“Chẳng lẽ là ba tông của Nam Sở?”, Đan Nhất trầm ngâm: “Trong trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, Đan Thành đã trở thành kẻ thù với chúng, khiến chúng sinh lòng oán hận, nên bây giờ mới bắt Huyền Nữ để trả thù”.



“Có khả năng này”.



“Đáng chết”, một trưởng lão áo trắng hừ lạnh.



“Bây giờ phải mau chóng chuộc được Huyền Nữ về”, một trưởng lão tóc trắng nhẹ nhàng vuốt râu.



“Vấn đề ở chỗ thứ hắn muốn là Vạn Đan Bảo Điển”.



Lời này vừa cất lên, tất cả mọi người trong đại điện đều đổ dồn ánh mắt vào Đan Thần.



Những người ở đây có ai không là luyện đan sư tiếng tăm lẫy lừng ở Đại Sở, làm sao có thể không biết ý nghĩa của Vạn Đan Bảo Điển, đó là báu vật của Đan Thành, là bảo vật vô giá, so với Huyền Nữ dường như giá trị của nó còn lớn hơn.



Vẻ mặt Đan Thần khó coi, lông mày cau chặt, là thành chủ của Đan Thành, ông hiểu rõ giá trị của Vạn Đan Bảo Điển hơn bất kỳ ai, so với nó, đồ nhi Huyền Nữ của ông đúng là nhỏ bé không đáng kể.



Nhưng ông là sư phụ nên cũng biết tiềm lực của Huyền Nữ, tuy không được yêu nghiệt như Diệp Thành, nhưng cũng là Đan Trung Thiên Kiêu hiếm có trong thiên hạ, nếu Diệp Thành không làm thành chủ của Đan Thành đời tiếp theo thì sẽ do cô ta làm, như vậy, tầm quan trọng của Huyền Nữ đủ để sánh ngang với Vạn Đan Bảo Điển.



Mà quan trọng nhất là hiện giờ họ vẫn chưa biết đối thủ là ai, Vạn Đan Bảo Điển có ý nghĩa rất lớn, ai có thể đảm bảo sau khi đối phương có được nó sẽ không giết con tin chứ? Suy cho cùng họ cũng không dám cược.











 
Chương 1699: “Ngươi chắc chắn vậy sao?”


“Diệp Thành?”, thấy Diệp Thành đến, các trưởng lão đều sửng sốt: “Ngươi ở Đan Thành?”



“Rất rõ ràng, con đang ở Đan Thành”, Diệp Thành nhún vai sau đó liếc quanh một vòng, cuối cùng dừng ánh mắt trên người Đan Thần: “Tiền bối, nhìn vẻ mặt mọi người là có chuyện gì à? Nếu không ngại thì người nói đi, biết đâu con lại giúp được”.



Đan Thần không nói gì, chỉ đưa tờ giấy màu trắng có thần thức lạc ấn trong tay cho Diệp Thành.



Advertisement

Diệp Thành nhận lấy, nhìn lướt qua tờ giấy trắng, ngay sau đó hắn cau mày, nhất là khi nhìn thấy thứ bọn bắt cóc muốn là Vạn Đan Bảo Điển, lông mày hắn nhíu chặt thành một đường.



“Đều là bắt người đòi tiền chuộc, so với bọn này, thứ mình đòi trước kia chẳng khác gì trò đùa trẻ con”, sau khi cau mày, Diệp Thành sờ cằm lẩm bẩm: “Giá thị trường tăng rồi à?”



Khi hắn thì thầm lẩm bẩm thì Đan Thần và những trưởng lão khác lại quan sát hắn một lượt từ đầu đến chân, ai cũng vuốt râu, ánh mắt kỳ lạ.



Cảm nhận được ánh mắt khác thường của các trưởng lão, Diệp Thành hơi giật mình: “Đừng nhìn con, không phải con bắt đâu”.



“Ta biết không phải ngươi bắt”, Đan Nhất ho khan: “Ngươi cũng thường xuyên bắt cóc người khác, liệu có phải kẻ nào cùng nghề với ngươi bắt không?”



Nghe vậy, chỉ trong chốc lát mà khoé miệng Diệp Thành giật giật hơn chục lần.



Chuyên đi bắt cóc cũng có kẻ cùng nghề? Khả năng tưởng tượng của người đúng là vượt bậc, bắt cóc tống tiền mà người nói cứ như nghề này trong sạch lắm!



Chừng hai giây sau, Diệp Thành liếc nhìn Đan Nhất đang cười gượng, sau đó gọi tiên hoả ra đốt tờ giấy trắng thành hư vô: “Các tiền bối đã biết là thế lực nào chưa?”




“Quá bí ẩn, đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra”, phía Đan Thần đều lắc đầu: “Trên thần thức lạc ấn chỉ có địa điểm chuộc người và tiền chuộc là Vạn Đan Bảo Điển, chỉ dựa vào hai thứ này rất khó đoán ra là thế lực nào”.



“Lúc trước chúng ta đoán là ba tông của Nam Sở, bọn họ có động cơ để làm chuyện này”, Đan Nhất suy tính.



“Không phải ba tông của Nam Sở đâu”, Diệp Thành lập tức xua tay.



“Ngươi chắc chắn vậy sao?”, các trưởng lão đều ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.



“Đương nhiên con chắc chắn rồi”, thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt ngỡ ngàng, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười: “Bây giờ con đã là chưởng giáo của Hằng Nhạc, mà Thanh Vân Tông cũng nằm trong tầm kiểm soát của chúng con, đương nhiên sẽ không trở thành kẻ thù với Đan Thành. Còn Chính Dương Tông, bọn họ tổn thất nặng nề trong cuộc hỗn chiến tam tông, trong trận chiến với Đông Nhạc thì đại quân của hai điện đều bị diệt sạch, mạng lưới tình báo của họ cũng đã bị chúng con nhổ tận gốc, bây giờ bọn họ nào còn thời gian rảnh rỗi kiếm chuyện với Đan Thành”.


“Ngươi… Ngươi trở thành chưởng giáo của Hằng Nhạc từ khi nào?”



“Thanh… Thanh Vân Tông bị ngươi kiểm soát?”



“Đại quân hai điện và mạng lưới tình báo của Chính Dương Tông bị các ngươi xử lý rồi?”



Tiếp đó, trong điện liên tục vang lên những âm thanh thảng thốt, sững sờ, các trưởng lão nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đặc sắc, nhất là Đan Thần và Đan Nhất, sau trận chiến ở Loạn Cổ Thương Nguyên, họ về Đan Thành ngay, sau đó cũng không chỉ một lần đến Nam Sở để thăm dò tin tức, nhưng không tìm thấy Diệp Thành.



Mãi đến mấy ngày trước họ mới nhận được tin của Diệp Thành, biết hắn dẫn quân đến làm loạn bữa tiệc mừng thọ của Linh Chân, điều này thật sự khiến họ chấn động, họ không ngờ Diệp Thành còn nắm trong tay một đội quân hùng mạnh đến thế.



Bây giờ chấn động đã thành kinh hãi, giờ đây Diệp Thành đã nắm quyền kiểm soát hai trong ba tông của Nam Sở, ai nghe thấy tin này có lẽ cũng đều kinh hãi!



“Con không giải thích cho từng người một nữa”, Diệp Thành lấy ra mấy chục miếng ngọc giản phong ấn rất nhiều ký ức của mình, đưa cho mỗi người một miếng, hắn đã chuẩn bị hết từ trước để tiết kiệm thời gian.



Rắc! Rắc! Rắc!



Ngay sau đó, phía Đan Thần bẻ vỡ từng miếng ngọc giản, sau khi đọc được ký ức bên trong, đồng tử của họ thu nhỏ lại bằng kích thước đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vẻ mặt cũng trở nên ngây ngốc đờ đẫn, miệng há to có thể nhét vừa hai quả trứng.



Yên tĩnh, đại điện yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.





 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom