Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 180: Tim Tôi Đập Mạnh!


Cơ thể bất tử?  
Lời ông cụ Tôn nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa khiến lòng tôi càng thêm nặng nề.  
Mặc dù tôi không tin trên đời có thứ bất tử, nhưng tôi biết chắc Uy Chấn Tử có cách để phục hồi cơ thể.

Nếu không thể phá được chiêu thức này của ông ta thì Uy Chấn Tử quả thực chẳng khác nào bất tử.  
Nhìn Uy Chấn Tử, Tam Thanh trước nay vẫn luôn bình tĩnh giờ gương mặt cũng lộ vẻ suy sụp.

Tam Thanh khẽ run lên, sau đó ngồi phịch xuống đất.  
"Trường sinh bất tử...!hóa ra các người cũng làm được rồi.

Rốt cuộc ai là người đứng sau chỉ điểm cho nhà họ Uy các người?"  
Tam Thanh như thể đang hỏi Uy Chấn Tử, lại vừa như đang tự độc thoại.  
Uy Chấn Tử đương nhiên chẳng thèm đếm xỉa đến câu hỏi của Tam Thanh.

Ông ta bước lên phía trước một bước nữa, áp sát Tam Thanh.  
Trong khoảnh khắc đó, chuông báo động trong đầu tôi rung lên, tôi bất chấp tất cả gào lên với Uy Chấn Tử:  
"Lão tặc già, không phải ông muốn mạng tôi sao? Tôi ở đây này, ông có dám ra đây không?"  
Ánh mắt Uy Chấn Tử nhìn Tam Thanh đầy thèm muốn, khát khao phải có cho bằng được.

Đó là ánh mắt thợ săn nhìn con mồi của mình!  
Tiếng gào thét của tôi không hề có tác dụng, chỉ thấy Uy Chấn Tử giơ tay vỗ vào vai Tam Thanh một cái.  
Chỉ trong một thoáng, Tam Thanh không hề phản kháng, cơ thể như người không xương đổ sụp xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.  
"Sư thúc!"  
Tôi không rõ Uy Chấn Tử có lấy mạng Tam Thanh không nhưng tôi biết dù Tam Thanh còn mạng thì cũng bị trọng thương.  
Tôi nhìn chằm chằm Uy Chấn Tử đến nỗi tròng mắt như thể sắp b ắn ra ngoài.  
"Hi hi, ranh con, giờ không ai giúp được mày nữa, mày sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu.

Thế nào? Đã chuẩn bị để được tao ăn chưa?"  
Uy Chấn Tử dùng giọng của Miêu quỷ cười hi hi nói với tôi, sát khí hiện ra trong đôi mắt có đồng tử thẳng đứng như mèo kia.  
Khi bước tới trước mặt tôi, ông ta còn lè lưỡi li3m môi.

Tôi nhìn thấy rất rõ, lưỡi ông ta vẫn còn dính máu hành thi...  
Nhìn ông cụ Tôn đang khoanh tay đứng nhìn và Uy Tinh giờ đã sợ hãi như người mất hồn, ngọn lửa hy vọng trong lòng tôi đã vụt tắt, tự biết lần này khó thoát được cửa tử.  
Có điều không giống như những lần suýt chết trước, lúc này tôi bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc.  
Con người một khi bình tĩnh được thì đại não sẽ hoạt động vô cùng năng suất.

Tôi thậm chí có thể nhìn thấy kinh mạch trong người Uy Chấn Tử đang lưu chuyển, thậm chí còn loáng thoáng nhìn thấy bóng một con mèo đen.  
Đồng thời, một luồng khí kỳ lạ đột nhiên bắt đầu lưu thông trong cơ thể tôi.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng luồng khí đó đi tới đâu thì vết thương của tôi nhanh chóng khép miệng hồi phục tới đó.  
Cuối cùng thì vị đại tiên này cũng chịu xuất hiện rồi!  
Cái răng nanh sắp cắm phập vào cổ tôi chợt dừng lại.

Nghe thấy giọng nói này, cơ thể Uy Chấn Tử bỗng sững lại, bàn tay nắm lấy cổ tôi cũng nới lỏng ra một chút.

Có điều miệng ông ta vẫn còn kề sát cổ tôi, cảnh giác nhìn về phía vách tường vẫn còn chưa đổ sập.  
Tôi bị Uy Chấn Tử kề sát như vậy nên cũng không dám động đậy, chỉ nghe thấy giọng nói kia chứ không có cách nào ngó vào bên trong bức tường.  
Sau đó tôi nghe thấy những tiếng động như thể vách tường đổ xuống, sau đó một lát những âm thanh tương tự lại vang lên..


 
Chương 181: Tôi Và Ông Nội Cậu Là Bạn Cũ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhưng lần này âm thanh đó ở gần tôi hơn nhiều, như thể có thứ gì đó đang đứng ngay sau lưng tôi.

"Con mèo già, đây là người đã ký khế ước với ta.

Ngươi cắn chết cậu ta mà không sợ ta tính sổ với ngươi sao?"
Dứt lời, giọng nói đó ngừng lại một lát rồi mới tiếp tục.

"Hay là ngươi vốn không coi Hồ tộc ra gì?"
Sau khi nghe xong câu này, Uy Chấn Tử mới hoàn toàn bỏ tay khỏi cổ áo tôi.

"Hồ lão thái gia, lâu ngày không gặp vẫn khỏe chứ?"
Con Miêu quỷ ban nãy còn tàn bạo khát máu không nói đạo lý giờ đột nhiên lại tỏ ra khá cung kính chào hỏi người ở phía sau tôi.

Có thể nhận ra vị Hồ tiên đằng sau lưng tôi khiến con Miêu quỷ này khá "rén".

Tôi nhìn về phía giọng nói phát ra.

Chỉ thấy sau lưng tôi là một ông cụ râu tóc bạc trắng, mặc một chiếc trường bào màu nhạt, tóc được búi gọn trên đỉnh đầu, hai tay chắp sau lưng.

Mặc dù ông ấy đang mỉm cười nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng kính sợ, bất giác muốn cúi đầu chắp tay với ông ấy".

Trong lòng tôi thầm cảm thán, đây mới chính là Hồ tiên! Quả nhiên là có dáng vẻ tiên phong Đạo cốt của một vị tiên gia đích thực, vô cùng xuất chúng.

Thấy tôi nhìn về phía Hồ tiên, Hồ tiên cũng nhìn lại tôi.

Khi ánh mắt tôi và Hồ tiên chạm nhau, tôi chợt cảm thấy như mình trúng tà, đứng sững người ra.

Như thể trong mắt ông ấy có hàng nghìn hàng vạn thế giới khiến tôi nhất thời chìm sâu vào trong ánh nhìn của ông ấy.

"Ồ, quả nhiên có hình bóng ông nội cậu năm xưa.

Có điều nếu so với ông nội thì Đạo hạnh của cậu đúng là không chấp nhận được".

Tôi còn đang thần hồn điên đảo vì ánh nhìn của Hồ tiên thì đột nhiên Hồ tiên nhìn ra hướng khác chứ không nhìn tôi nữa.

Nhưng vị đại tiên này lại đột nhiên nhắc đến ông nội tôi.

"Đại tiên...!đại tiên quen biết ông nội tôi sao?"
Tôi vô cùng kinh ngạc, dù cảm thấy hơi thất lễ nhưng vẫn không kìm được mà cất tiếng hỏi.

Nghe tôi hỏi vậy, ông cụ kia đột nhiên ngẩng đầu lên trời thở dài một tiếng.

"Tôi và ông nội cậu là bạn cũ".

Nói rồi, Hồ tiên đột nhiên mỉm cười hiền hòa.

Còn Uy Chấn Tử kia nghe xong thì vẻ mặt vô cùng phức tạp, đến vẻ cung kính ban nãy cũng biến mất.

"Hừm, cũng sắp thức tỉnh rồi đấy.

Có điều hình như vẫn có chút gượng ép".

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 182: Chúng Ta Nên Rời Đi Sớm Thôi”


"Hồ tiên, ông không cần phải lòng vòng, người mà ông chỉ, chẳng phải là tiên gia trên người thằng nhóc đó sao?"  
Sau khi bật cười, Uy Chấn Tử bèn rút về phía sau một bước và soi tôi với vẻ suy tư.   
“Đúng là ghê gớm lắm, thế nhưng vẫn không thể lọt vào mắt xanh của ông đây.

Nếu cậu muốn dùng thứ đó để uy hiếp tôi thì có vẻ là cậu đã quá khinh thường tôi thì phải”.   
Miêu quỷ vừa nói vừa li3m môi với vẻ u ám giống như đến cả tiên gia trên người tôi mà nó cũng muốn nuốt luôn vậy.   
Tới lúc này tôi mới hiểu ra hai kẻ này toan tính với tiên gia thần bí trên người của tôi.   
Thấy vẻ khinh thường của Miêu quỷ, Hồ tiên chẳng buồn đáp lời, chỉ chắp tay đi về phía cổ thi.   
Hồ tiên đi tới, linh hồ kia giống như gặp phải chủ nhân bèn cung kính sạp xuống đất, đến cả mũi cũng rúc vào trong hai chân trước giống như cực kỳ kính trọng vị Hồ tiên này vậy.   
“Hồ thị tôi đã lâu không nhập thế là vì ở đây canh chừng cổ thi này cho tới khi âm khí của cô ta tiêu hao hết thì thôi chứ không có thì giờ mà đôi có với các người”.   
Nói xong, Hồ tiên bèn làm ra vẻ không liên quan tới mình đứng qua một bên như định đứng xem hội náo nhiệt.   
Tôi thầm chửi vài câu, đã ký hiệp ước với tôi mà lại chỉ giả bộ chạy ra, còn nói vài câu chả rõ làm sao rồi định bỏ mặc không quản sao?  
Nghe Hồ tiên không có ý định nhúng tay vào thì Uy Chấn Tử không lấy làm vui lắm mà trầm mặt.   
Ông Tôn đứng cạnh xem hội vui bỗng bật cười.   
“Uy Chấn Tử, ông nói thế nào đây? Muốn mời vị hồ tiên này thì e rằng không thể đâu, có ai mà không biết, Hồ tiên chín đuôi, cửu thế cửu sinh, kiếp này đã về với Trương Kinh Chi chứ.

Nếu không phải Trương Ly có huyết mạch của Trương Kinh Chi thì e rằng đến cậu ấy cũng chẳng thể kinh động được vị tiên gia này đâu”.  
Vừa nói, ông Tôn cũng vừa làm ra vẻ hóng hội vui và mặc kệ.

Ông ấy đi tới trước mặt Uy Chấn Tử, sau đó vỗ vai ông ta.   
“Đại tiên bước vào nhà họ Uy, chỉ có lợi ích đang đợi đại tiên.

Đương nhiên, chắc chắn sẽ không để đại tiên phải làm việc vô lương tâm như cả đời canh chừng ở một nơi như thế này.

Hơn nữa đại tiên yên tâm, bất luận trên người đại tiên bị phong ấn cái gì thì chúng tôi cũng đều sẽ giúp đại tiên giải quyết”.   
“Tới khi đó, trời đất rộng lớn này sẽ để cho một mình đại tiên ngao du, vậy chẳng phải sẽ sung sướng sao?”  
Uy Chấn Tử chắc như đinh đóng cột rằng ông nội đã phong ấn thứ gì đó ghê gớm lắm lên Hồ tiên nên Hồ tiên mới đành phải khổ sở ở đây canh chừng cổ thi này.   
Vì vậy ông ta sống chết muốn sự tự do cho Hồ tiên.

.


 
Chương 183: Lẽ Nào Đại Tiên Đánh Nhau Còn Phải Giấu Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lời dụ dỗ và uy hiếp khiến Hồ tiên chẳng buồn cả cử động lông mày.

“Đúng là đồ tiểu nhân nông cạn dốt nát vậy mà cũng có thể là gia chủ nhà họ Uy, ông cụ nhà ông mạnh hơn ông nhiều”.

Vốn tưởng Hồ tiên đã có tuổi thì nói chuyện lịch sự, nào ngờ Hồ tiên bật lại Uy Chấn Tử không chừa miếng nào.

Nói xong, Hồ tiên cảm thấy vẫn chưa đã còn bổ sung thêm một câu với vẻ thản nhiên.

“Chẳng trách, chỉ có loại tiên gia như Miêu quỷ mới chịu ám lên người ông”.

Câu nói này không chỉ hạ thấp giá trị của  Uy Chấn Tử mà đến cả Miêu quỷ cũng bị rớt xuống theo.

Uy Chấn Tử vốn là một ông chủ kiêu ngạo, và Miêu quỷ kia chỉ có hơn ông ta chứ không có kém.

Giờ nghe ông cụ Hồ hay chính là Hồ tiên hạ thấp giá trị của mình không chút do dự thì một người một tiên lập tức dựng tóc gáy.

“Người ta nói Hồ tiên cửu thế cửu sinh, tôi muốn xem xem rốt cuộc thì ông có nổi chín mạng hay không!”  
Uy Chấn Tử nói bằng giọng của Miêu quỷ.

Giọng nói kêu ngạo, sau đó kiễng chân nhảy qua đầu tôi, lao về phía ông cụ Hồ.

Lúc này, từ xung quanh người của Uy Chấn Tử đột nhiên nổi lên một luồng khói đen, trong nháy mắt đã lấp đầy tới một nửa động núi.

Tôi vốn định xem đại chiến của hai tiên đặc sắc như thế nào, nhưng khí đen xộc ra khiến tầm nhìn của tôi bị ngăn lại.

Tôi thầm thở dài, khói đen này thực ra đã hóa thành sát khí vô cùng dày đặc, giống như có một tấm vải che trước mặt vậy.

Đến cả đôi mắt có thể nhìn thấy kinh mạch vận chuyển trong cơ thể Uy Chấn Tử của tôi thì giờ cũng không thể nhìn thấy gì.

“Lẽ nào đại tiên đánh nhau còn phải giấu sao? Lúc trước, khi Hắc tiên kia gây sự cũng dùng khí đen che mắt, sao giờ Miêu quỷ này cũng chơi trò như vậy chứ?”  
Không nhìn rõ tình hình bên trong đám khói đen khiến tôi cảm thấy bực bội.

“Á, cái lão hồ ly này đã dùng thủ đoạn gì vậy? Sao pháp thuật của tôi lại không có tác dụng vậy chứ?”  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 184: Chỉ Riêng Nhìn Cái Bình Cũng Đã Biết Là Thứ Đặc Biệt


Uy Chấn Tử ôm ngực, kinh hãi đứng gần chỗ tôi, đôi mắt nhìn chăm chăm về phía ông cụ Hồ.

Ông cụ Hồ thì vô cùng tức giận, tóc tự động bay dù không có gió.

Tôi bỗng cảm thấy hoang mang.

Hai tiên giao đấu chưa tới mười mấy giây mà sao trông cả hai bên đều kinh hãi và tức giận như vậy chứ.

Lẽ nào tiên gia ra tay đều đánh nhanh thắng nhanh như vậy sao?  
Tôi còn đang nghi ngờ thì bỗng phát hiện ra điều bất thường.

Luồng sát khí màu đen kia bỗng tập trung và chảy như dòng nước vào cơ thể của cổ thi kia qua mũi, miệng và mắt.

Tôi kinh hãi.

Cổ thi kia hóa ra là một vật thể sống thật sao?  
Cả một vùng sát khí dày đặc đã bị cổ thi kia hút sạch sẽ chỉ trong một thời gian ngắn.

Lúc này, không chỉ có Miêu quỷ cảm thấy kinh ngạc mà đến cả ông cụ Hồ cũng vô cùng hoảng hốt.

Sau khi sát khí rút đi, tôi bỗng cảm thấy tê dại chân tay.

Tôi đưa ngón tay lên nhìn, lúc này tôi mới phát hiện ra, mười đầu ngón tay của tôi đã trở nên đen xì, màu đen lan ra tới gần nửa bàn tay.

Nhìn Uy Tinh đứng ngây người bên cạnh, tình hình cũng không hơn tôi là bao, tới một nửa bàn tay cũng là màu đen, chỉ có điều cô ta vẫn chưa phát giác ra có điều gì bất ổn mà thôi.

Tôi bỗng sợ hãi, cảm giác lão tặc này dùng khói đen không chỉ để che tai mắt người khác mà còn có độc tính nữa.

Khiến người khác bị trúng sát khí mà không hề hay biết.

“Chết tiệt! Uy Tinh, đừng ngây ra nữa, mau tự giải độc đi!”, tôi vội vàng hét lên.

Tam Thanh giỏi nhất là trị bệnh cứu người nên đã để lại trên người tôi một vài loại thuốc khi cần gấp.

Tôi dùng miệng tháo nắp bình, mặc kệ và dốc bình lên đổ vào miệng tới một nửa.

Trong nháy mắt, vị chua ngọt đắng cay đủ các mùi vị chạm vào lưỡi tôi, một cảm giác cay xộc lên tận đỉnh đầu!  
Tôi chau mày, lau nước mắt đang chảy ra do bị k1ch thích và lại đưa bình thuốc lên nhìn.

.


 
Chương 185: Há Miệng Trợn Mắt


Rốt cuộc thì Tam Thanh đã phối hợp thuốc thần tiên gì vậy? Tôi không bị độc tố của Miêu quỷ khiến bị chết mà suýt nữa thì bị loại thuốc này của Tam Thanh khiến suýt chết.

Tôi quay lại nhìn Uy Tinh, cũng không biết cô nhóc có thể nuốt nổi loại thuốc này không?  
Thế nhưng đợi khi tôi nhìn thấy Uy Tinh thì phát hiện ra ông Tôn đã đi tới bên cạnh cô ta và véo mũi rồi đổ thuốc vào miệng.

Từ bề ngoài của bình thuốc đó với bình thuốc trong tay tôi thì dường như là được sản xuất từ cùng một chỗ…  
Tôi cảm thấy yên tâm, rồi cố gắng bò dạy, vừa bò vừa lết đi tới bên cạnh Tam Thanh đang mềm nhũn.

Tôi vội vàng đưa tay kiểm tra hơi thở của Tam Thanh.

Vẫn còn sống.

Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Mặc dù không biết tại sao tay của Tam Thanh không hề có dấu vết bị trúng độc nhưng để đề phòng thì tôi vẫn rót nửa bình thuốc còn lại vào miệng Tam Thanh.

Làm xong mọi việc tôi mới nhìn về phía Miêu quỷ và Hồ Tiên.

Lúc này hai đại tiên vẫn còn tức giận lắm nhưng không còn ai dám khinh suất ra tay nữa.

“Rốt cuộc thì cổ thi này tới từ đâu? Tại sao đến sát khí độc hại như vậy mà cũng có thể bị hấp thụ vào cơ thể?”  
Sau khi giằng co, cuối cùng thì Miêu quỷ trong cơ thể của Uy Chấn Tử vẫn không chịu nổi phải lên tiếng trước.

Tôi cũng rất tò mò về vấn đề này, chỉ đáng tiếc ông cụ Hồ hình như đã bị chọc giận nên mặc kệ Miêu quỷ, chỉ thấy ông cụ khẽ vung tay viết trong không trung một dòng phù hiệu.

Cùng với từng nét vẽ thì một thể khí màu vàng cũng được hình thành trong không trung.

Vì vậy có lẽ lục phù màu vàng này là chiêu thức dùng để phong ấn.

Thế nhưng ngay khi lục phù sắp dán lên trán của cổ thi thì cổ thi đột nhiên cử động.

Cổ thi từ từ đưa cánh tay khô khốc như cái que củi lên, nhẹ nhàng túm lấy hình lục phù màu vàng.

Rồi cổ thi này khẽ miết, lục phù lập tức hóa thành bụi cát và rơi lả tả xuống đất.

.


 
Chương 186


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ông cụ Hồ tái mặt khi nhìn thấy vậy.

“Trương Ly, mau rời khỏi đây!”
Ánh mắt như ôm trọn cả hàng vạn ngàn năm thế giới của ông cụ Hồ đột nhiên trợn trừng với tôi.

Một luồng âm khí lập tức từ sống lưng chạy thẳng xuống gót chân.

Đồng thời có một sức mạnh nhanh chóng đập vào ngực và khiến tôi mất thăng bằng, loạng choạng lùi về sau hai bước.

“Định chạy? Không có cửa đâu!”
Mặc dù Uy Chấn Tử chưa hiểu rõ tình hình trước mặt nhưng thấy Hồ tiên kêu tôi rời đi thì ông ta cuống cả lên.

Cũng không biết ông ta lấy từ đâu ra một sợi dây màu đỏ và vung về phía tôi.

Sợi dây như có mắt lập tức bò tới và quấn chặt vào chân của tôi.

Thấy tôi không thoát được, ông cụ Hồ nheo mắt rồi mới lại nhìn Uy Chấn Tử.

“Ông muốn chết thì ở đây mà chờ chết đi, đừng ép tôi phải ra tay!”
Đối với cổ thi kia, ông cụ Hồ từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng đối với Miêu quỷ thì ông cụ Hồ vô cùng căm hận, chỉ muốn ra tay gi ết chết nó!
Thế nhưng đôi bên còn chưa kịp ra tay thì cổ thi kia lại phản ứng.

Không biết có phải là do hấp thụ âm khí hay không mà cổ thi này vốn mang làn da khô khốc giờ bỗng từ từ đầy đặn trở lại.

Ngoài hai cái hốc mắt đen xì thì làn da trên toàn bộ cơ thể cổ thi đã dần hồi phục trạng thái như của người sống!
“Thuật…thuật Tái sinh sao?”
Uy Chấn Tử buột miệng kêu lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.

Tiếng kêu đó còn mang theo sự thèm khát.

Tôi thầm hừ giọng, đương nhiên hiểu được d*c vọng của ông ta là gì.

Cùng với năng lực của Miêu quỷ, ông ta ăn thịt người, uống máu người để duy trì trạng thái bất tử.

Vậy mà cổ thi đã chết hàng trăm năm này, sau khi toàn thân khô khốc, chỉ cần hấp thụ sát khí là đã có thể hồi phục được trạng thái như của người sống.

“Mẹ, là mẹ sao?”
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 187: Xem Ra Đúng Là Số Mệnh


Đối với thân phận của cổ thi này, tôi bỗng có rất nhiều suy nghĩ.

Nhưng không bao giờ nghĩ rằng cổ thi này lại có liên quan tới tôi.

Giờ nhìn cổ thi dần dần hồi phục dung mạo, trông giống y hệt mẹ mình thì khiến tôi hoàn toàn mất hồn khi mà trước đó tôi vốn đã mất bình tĩnh sẵn.

Thực ra trong thế giới rộng lớn này, người người trông giống nhau không phải là không có và cũng không có chuyện tôi chưa từng thấy.

Thế nhưng dù hai người cách nhau hàng trăm năm giống nhau thì cũng thôi, giờ đến cái nốt ruồi trên mặt cũng giống y như đúc khiến tôi cảm thấy thật khó tin.

Tôi nhớ lại cảnh tượng lúc tôi quay trở về thôn nhà họ Trương.

Hắc Bạch Hỉ quỷ nhấc quan tài màu đen và đưa mẹ tôi đi.

Vào lúc đó, mặc dù tôi đã cảm thấy nghi ngờ với thân phận của bố mẹ mình, nhưng rốt cuộc thân phận của mẹ là gì, tại sao lại có Hắc Bạch Hỉ quỷ khiêng bà đi thì tôi từ đầu tới cuối chẳng nghĩ ra được manh mối nào.

Tôi cũng đã từng hỏi Tam Thanh về vấn đề này.

Nhưng Tam Thanh cũng chỉ nói rằng mẹ tôi vẫn còn chút cơ hội và còn cảm thán rằng những người phụ nữ của nhà họ Trương đều là những người vô cùng vĩ đại.

Giờ nhìn cổ thi trước mặt, một lần nữa khiến tôi không khỏi nghi ngờ thân phận của mẹ mình.

“Trương Ly, đừng nhìn nhầm! Nhân lúc cổ thi còn chưa tỉnh lại thì mau đưa Tam Thanh rời đi!”  
Khi tôi đang rơi vào hoảng loạn, thất thần nhìn cổ thi kia thì ông Tôn đột nhiên đi về phía tôi và lập tức nói nhỏ nhắc nhở tôi.

Tôi giật mình, quay lại nhìn ông Tôn với bộ dạng như thật.

Câu nói ‘đừng nhìn nhầm’ dường như mang một ý nghĩa thâm thúy.

Thế nhưng khi tôi còn đang suy nghĩ về ý nghĩa đó thì cổ thi kia bỗng kêu than.

“Haizz…”  
Tiếng kêu than như đến từ thời cổ đại, khiến người khác cảm nhận được màu thời gian sâu sắc.

Cũng với tiếng thở dài, Miêu quỷ vừa nãy còn vô cùng khoa trương bỗng im bặt và nhìn chăm chăm vào cổ thi kia.

Luồng tiên khí này giống như gió xuân khiến tôi cảm thấy thật thoải mái, đến cả sự mệt mỏi và những cơn đau từ các vết thương cũng như tan biến thành mây khói.

Tôi kinh ngạc đưa tay lên.

Dấu vết của sự trúng độc trước đó dường như đã biến mất!  
Tiên gia này đúng là đạo hạnh thâm hậu.

Một hơi thở thôi mà còn có tác dụng chữa lành vết thương hơn công khí của Tam Thanh hàng trăm lần.

.


 
Chương 188: Tên Miêu Quỷ Này Lại Bỏ Chạy Như Vậy Sao


“Tôi vốn là tiên bảo hộ của ông nội cậu, theo lời dặn dò của ông cậu, ở lại đây để trấn áp cổ thi này.

Bao năm đã trôi qua, tôi tưởng cổ thi này sẽ không tỉnh lại nữa, không ngờ sự việc vẫn nằm trong dự liệu của ông ấy”.   
Cũng không biết dụng ý của ông cụ Hồ là gì.

Cổ thi tỉnh lại không quan tâm, Uy Chấn Tử khiêu khích cũng mặc kệ, mà lại đi tới trước mặt tôi nói chuyện tầm phào.

Thế nhưng nửa câu nói sau của ông cụ Hồ khiến tôi cảm thấy mù mờ, không hiểu được ý nghĩa là gì.   
Tôi cũng khá kinh ngạc.

Tiên bảo hộ của ông nội tôi không ngờ lại là Hồ tiên chín đuôi.  
Trước đây tôi không hề biết trên người ông còn có một tiên gia cao thâm khó lường như vậy.   
“Ông cụ Hồ, ông nội tôi còn nói gì nữa không?”  
Mặc dù nghe không hiểu nhưng sau khi nghe nói ông cụ Hồ chính là tiên bảo hộ của ông nội thì tôi bỗng vô thức có một cảm giác thật gần gũi, cộng thêm trước đó ông cụ Hồ còn ký hiệp ước với tôi nên trước mặt tiên gia này tôi chẳng có gì phải dè chừng bèn vội vàng thăm dò về tình hình của ông nội.   
Chỉ có điều khi tôi đang muốn kết giao với ông cụ Hồ thì cổ thi và Uy Chấn Tử lại không có ý định tác thành cho tôi.   
Tôi vừa nói xong thì Uy Chấn Tử lập tức hét lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.   
“Á! Hóa ra là cô ta! Tên họ Hồ kia, tôi đã nói tại sao mà ông không chịu nhập thế, hóa ra là vì canh chừng cô ta!”  
Dường như nghĩ ra một nhân vật nào đó cực kỳ khủng khiếp nên đến Miêu quỷ cũng để lộ ra vẻ hoảng sợ dù trước đó vô cùng cao ngạo.   
Sau tiếng kêu hét, phản ứng của Miêu quỷ cực lanh lẹ.

Nó điểm chân, chẳng buồn quan tâm Hồ tiên các thứ, cứ thế là lao về phía cửa động.   
Nó không hề chậm trễ, phát hiện ra tình hình không ổn là lập tức định rút lui.   
Thế nhưng chân nó vừa rời khỏi mặt đất thì đột nhiên giống như bị thứ gì đó túm phải cổ chân và bị kéo ngược lại.   
Uy Chấn Tử mất thăng bằng, ngã sấp xuống đất trong tư thế chó chúc đầu.  
“Mẹ kiếp, không ngờ lại là cô ta.

Cái tên họ Uy này, lẽ nào ông cố tình toan tính tôi? Sau này ông đây sẽ tính sổ với ông!”  
“Uy Tinh, còn ngây ra đó làm gì?”  
Mặc dù vừa rồi ông ta không nói gì, nhưng những gì xảy ra trước mắt thì ông ta đều nắm rõ cả.   
Và dù ông ta cũng không biết rốt cuộc cổ thi kia là thứ gì nhưng đến cả Miêu quỷ lợi hại còn sợ hãi thì đương nhiên ông ta cũng không dám dây dưa.

Trong lúc cuống quýt, ông ta hét lên với Uy Tinh đang ngây người ở bên cạnh.   
Lúc này Uy Tinh đang ngây ngô nhìn đám đông.

Bị Uy Chấn Tử hét như vậy thì mới dần bừng tỉnh.

.


 
Chương 189: Tôi Cũng Chỉ Là Một Cậu Nhóc Mà Thôi”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô ta vội vàng dìu Uy Chấn Tử dậy, sau đó thận trọng nhìn cổ thi và lùi về phía cửa động.

Ông Tôn tới cùng Uy Chấn Tử nên đương nhiên là ở bên cạnh ông ta.

Lúc này cổ thi kia dùng hai hốc mắt trống không nhìn đám đông.

Cái nhìn giống như ghim vào một người nào đó  cho tới khi tất cả mọi người cảm thấy run sợ.

“Ông cụ Hồ, đại tiên nói giờ tôi muốn đi cũng không được là có ý gì?”  
Tôi cảm thấy khó chịu bất an khi bị đè nén bởi bầu không khí này nên đã không nhịn được mà hỏi nhỏ ông cụ Hồ.

Nào ngờ nghe tôi nói vậy, ông cụ Hồ bật cười.

“Cậu là người trong lòng mà cô ta đã đợi hàng trăm năm nay.

Cậu cảm thấy cô ta sẽ cho cậu rời khỏi đây sao?”  
Câu nói của ông cụ Hồ khiến tôi trợn tròn mắt.

“Cái, cái gì? Người, người trong lòng sao?”  
Lẽ nào ông cụ Hồ thấy bầu không khí căng thẳng quá nên mới đùa tôi chăng?  
Không nói tới việc cổ thi này thuộc cấp bậc tổ tông thì riêng việc cô ta là ai tôi còn không biết.

Cho dù nhiều kiếp trước chúng tôi có giăng mắc tình cảm nhưng giờ bộ dạng cô ta thế này thì sao tôi có thể chấp nhận được.

“Ông cụ Hồ đứng đùa tôi nữa.

Không phải ông nội đã đặc biệt cử đại tiên tới trấn áp cô ta sao? Giờ đại tiên xem, cô ta sắp sống lại rồi mà đại tiên còn không định ra tay à?”  
Với lai lịch thần bí không rõ ràng của cổ thi, tôi chẳng có manh mối gì nên đành phải đặt hi vọng lên người ông cụ Hồ.

Vậy mà ông cụ Hồ với cốt cách thần tiên trước mặt lại giống như chẳng hề liên quan, chỉ chắp tay sau lưng.

Nhớ lại lời ông cụ Hồ nói rằng cô ta đang tìm người trong lòng đã hàng trăm năm, thế thì lẽ nào cô ta giống mẹ tôi còn tôi thì giống tình đầu của cô ta sao?  
Cuộc nói chuyện giữa tôi và ông cụ Hồ nghe có vẻ phức tạp nhưng thực ra cũng chỉ diễn ra trong vài nhịp thở.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 190: Đúng Thật Là Mở Miệng Thật Khó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cổ thi luôn ngồi từ nãy giờ bỗng cử động.

Sau tiếng thở dài, tay chân cô ta thử cử động như dãn gân cốt, sau đó một tay chống xuống đất, từ từ đứng dậy dưới sự chú ý của đám đông.

Tôi nhìn cô ta chăm chăm mà giờ cũng cảm thấy ớn lạnh.

“Á! Uy Tinh, mau, mau đi ngăn cô ta lại!”
Uy Chấn Tử như con chim sợ bị cung bắn, nhìn thấy cổ thi tự đứng dậy thì sợ hãi hét lên, sau đó đẩy Uy Tinh đang dìu mình về phía trước và quay đầu bỏ chạy về hướng cửa động.

Tôi bỗng cảm thấy khinh thường ông ta vô cùng.

Vào thời khắc sống chết thế này mà ông ta lại đẩy cháu ruột của mình lên, còn mình thì tự tìm đường sống.

Ai có thể ngờ, nhà họ Uy một tay che trời, chuyện gì cũng có thể làm lại có một gia chủ là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, vô trách nhiệm và sợ chết như thế.

Đúng là khiến người khác thấy mà khinh.

Tôi cảm thấy khinh thường, và ánh mắt nhìn ông Tôn cũng ánh lên sự chán ghét.

Thấy Uy Tinh bị đẩy lảo đảo, ông ấy vô thức chạy tới ngăn trước mặt Uy Tinh.

Đúng lúc này, cổ thi chậm rãi đưa tay phải lên, làm động tác chộp tay về phía mấy người ông Tôn.

Cùng với động tác của cô ta, tôi cũng căng thẳng định lao tới giúp ông Tôn.

Nhưng cơ thể tôi còn chưa kịp phản ứng thì bỗng Uy Chấn Tử sắp chạy tới cửa động đột nhiên khựng lại.

Kinh hoàng, sợ hãi, chới với đồng thời hiện lên trên khuôn mặt ông ta.

Ông ta hoảng loạn đưa hai tay lên bóp cổ mình như bị thứ gì đó kìm chặt cổ vậy.

Thế nhưng rõ ràng chẳng có thứ gì trên cổ ông ta cả.

Đến cả tôi khi nheo mắt nhìn một hồi lâu cũng không thấy gì.

“Ặc…ặc…”
Miệng Uy Chấn Tử phát ra âm thanh như bị tắt thở, khuôn mặt đỏ bầm, đến cả môi cũng bắt đầu chuyển sang màu tím.

“Chậc chậc, ra tay là tung đòn sát phạt, gã này không sống nổi rồi, cũng đáng lắm, ai bảo ông ta có ý đồ với cậu”.

Ông cụ Hồ ở bên cạnh tôi giống như đang hóng drama.

Tôi cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng của Uy Chấn Tử còn ông cụ Hồ thì chỉ đứng bên cạnh thở dài.

“Đây là gia chủ của nhà họ Uy đấy, chẳng lẽ chết vậy sao? Vậy có phải là dễ dàng quá không?”
Tôi thầm cảm thấy kinh hãi, không nhịn được bèn lầm bầm.

Trước đó, từ các thủ đoạn của nhà họ Uy có thể thấy đây là một gia tộc có thủ đoạn cao thâm và cực kỳ thần bí, vậy mà giờ khi gia chủ lộ mặt thì tôi bỗng cảm thấy ông ta còn không quyết đoán bằng cả Uy Chính Thiên.

“Hừ, gia chủ cái gì, chỉ là một kẻ đứng ra làm bia đỡ do nhà họ Uy sắp xếp mà thôi, là một kẻ làm màu, thực ra chẳng có tài cán gì, không hề có tiếng nói trong nhà họ Uy.

Đồ đệ, đừng vì vậy mà coi thường nhà họ Uy”.

Có lẽ ông Tôn cũng biết Uy Chấn Tử không thể sống được nên không còn gì kiêng dè mà nói với tôi.

“Không tin, cậu có thể hỏi cô gái này!”
Vừa nói, ông Tôn vừa chép miệng với Uy Tinh.

Lúc này Uy Tinh đang tái nhợt mặt nhìn Uy Chấn Tử giống như chịu phải một cú sốc lớn.

Cả cơ thể cô ta run rẩy, giật mình khi nghe thấy có người nhắc tên mình.

“Trương Ly, đạo sư Tôn…mọi người, mau cứu ông tôi!”
Rõ ràng là Uy Tinh không nghe thấy những lời nói vừa nãy của ông Tôn, chỉ khi nhìn thấy Uy Chấn Tử dường như sắp cào nát cổ mình thì cô ta mới phản ứng.

Nếu như chúng tôi không ra tay thì e rằng Uy Chấn Tử sẽ chết thật.

Ông Tôn nghe Uy Tinh cầu cứu mình thì nhún vai chỉ về phía tôi.

“Cầu xin tôi cũng vô ích, tôi có chết ở đây hay không còn chưa biết đây này, muốn cầu xin thì cầu xin cậu ấy đi”.

Nói xong, ông Tôn nháy mắt với tôi đầy ý vị.

“Đồ đệ, người làm thầy như tôi đúng là đã đánh giá thấp cậu rồi.

Đừng tưởng cậu ít tuổi mà lầm, đào hoa cũng không ít đâu nhỉ”.

Cùng với câu nói đó, miệng Uy Chấn Tử phát ra một tiếng ặc rồi hai tay buông thõng và không còn bất kỳ phản ứng gì nữa.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 191: Hồn Thể Của Uy Chấn Tử Mới Rời Khỏi Xác Th1t


Cổ thi này ra tay thế nào tôi còn chưa rõ vậy mà Uy Chấn Tử cứ thế chết luôn rồi.  
Người chết thì hồn rời thể.

Dương hỏa của Uy Chấn Tử đã bị tắt, ba hồn bảy vía của ông ta cũng bay ra ngoài.

Nhìn xác th1t của chính mình đứng ở đó, trên khuôn mặt của hồn thể hiện lên một tia hoang mang.   
Thế nhưng sự hoang mang đó cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt.

hồn thể bỗng thẳng người, giống như nhận được một lời triệu gọi và bay về phía cổ thi.   
Lúc này cổ thi đã đặt tay xuống, đứng hờ hững ở đó giống như một khúc gỗ.   
“Khụ…lại bắt đầu rồi…”.

ngôn tình tổng tài
Hồ tiên nhìn thấy cảnh tượng đó, không biết là nghĩ tới điều gì mà sắc mặt trở nên khó coi và bỗng ho một tiếng.

Sau đó vỗ vai tôi và nói nhanh.   
“Cậu nhóc, đã ký hiệp ước với cậu thì sau này có gặp khó khăn gì, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu.

Chỉ có điều hôm nay, duyên của chúng ta tới đây là hết, nhất lúc cô ta còn chưa phóng hỏa lên người tôi thì chúng ta tạm biệt ở đây nhé!”  
Nói xong, ông cụ Hồ cũng phất ông tay áo, cả người biến thành một làn khói xanh và mơ hồ bay vào bức tường còn một nửa mặt kia.   
Hồ linh quỳ bên cạnh dường như cũng như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ bèn cúp đuôi chạy quay về nơi đã ban đầu đã xuất hiện…  
Tôi há mồm trợn mắt nhìn hai  hồ ly rời đi thì bỗng không hiểu bọn họ ở lại đây rốt cuộc có ý nghĩa gì…  
Hồ tiên dẫn theo hồ linh nói chạy là chạy.

Cổ thi kia có vẻ cũng chẳng để ý, chỉ có hồn thể của Uy Chấn Tử là từ từ bay về phía cô ta.   
Đợi khi hồn thể đó bay tới nơi thì cổ thi lại đưa tay ra một lần nữa và siết họng hồn thể của Uy Chấn Tử lôi về phía mình, mở miệng ra  và cắn như cắn một cái gà quay, từng miếng từng miếng xé rách và nuốt hồn thể Uy Chấn Tử vào bụng.   
Hồn thể của Uy Chấn Tử mới rời khỏi xác th1t.

Ngoài việc không có xác th1t ra thì không khác người sống là bao.   
Lúc này ông ta bị cổ thi gặm xé, đau đớn giãy giụa đồng thời miệng còn phát ra tiếng gào thét khác người.   
Tôi cố gắng đè nén cái vị axit như đang từ dưới dạ dày xộc lên, tức giận bật lại ông ấy.   
“Sư phụ, là lúc nào rồi mà sư phụ vẫn còn tâm trạng để trêu đồ đệ chứ? Giờ sư thúc đã hôn mê bất tỉnh,  nên nghĩ xem ba người chúng ta làm thế nào sống sốt để rời khỏi đây mới phải chứ?”  
Ông Tôn chỉ cười hi hi với vẻ thản nhiên.   
“Vừa rồi cậu không nghe ông cụ Hồ, à mà là Hồ tiên nói sao? Cổ thi này tới vì cậu, cậu là người trong lòng của cô ta, sao mà cô ta có thể ra tay với cậu chứ”..


 
Chương 192: Chúng Ta Mau Chuồn Đi”


Không thể phủ nhận ông Tôn quả là người cả gan.

Chuyện mà tôi không chắc thì ông ấy cứ làm như nắm chắc rồi không bằng.  
“Sư phụ, chi bằng nhân lúc cổ thi này còn đang ăn cơm, chúng ta mau chuồn đi?”  
Tôi không tin cái gọi là đợi người tình trăm năm gì đó.

Nhân lúc cổ thi còn đang bận ăn, không có thời gian để ý đến bọn họ thì giờ không chạy, còn đợi đến khi nào?  
Nghe lời đề nghị của tôi, ông Tôn không hề phản bác mà chỉ suy nghĩ.   
Có lẽ do bị sốc vì cảnh tượng vừa nãy Uy Chấn Tử định bỏ chạy thì bị gi ết chết nên sau khi do dự một hồi thì ông Tôn mới đưa ra quyết định.   
“Thôi kệ, dù sao nếu cô ta muốn giế t chết chúng ta thì dù đi hay ở cũng không thoát nổi”.   
Nói xong, hai chúng tôi quyết tâm, nhân lúc cổ thi còn đang từ từ chai kỹ nuốt chậm thì dùng dây buộc hai người đang hôn mê kia, mỗi người nhanh chóng cõng một người lên lưng.   
Buộc như vậy thì hai tay chúng tôi mới rảnh tay đề bỏ ra khỏi động được.   
“Sư thúc nói mình nhất định phải mang chỗ dây này theo, lẽ nào là dùng để làm chuyện này…”  
Tôi thầm cười khổ, vừa cảnh giác nhìn cổ thi vừa cẩn thận cùng ông Tôn bò đi về phía cửa động.   
Không thể phủ nhận, dù miệng cổ thi kia vẫn ăn không ngừng, nhưng hai cái hốc mắt đen xì cứ nhìn chăm chăm vào chúng tôi khiến tôi cảm thấy thật bất an.   
Ông Tôn còn hơn thế.

Đừng thấy khi nãy ông ấy nói đùa với tôi mà nhầm.

Khi bắt đầu hành động, thì ông ấy còn cảnh giác hơn cả tôi, một tay còn ôm chặt lấy cổ mình.   
May mà tới khi chúng tôi lui ra tới cửa động thì hành thi kia vẫn không có phản ứng gì.   
Tôi thầm nhủ rồi lại nghiến răng nhìn ông Tôn ở phía tước.   
Lúc này tôi mới phát hiện ra,  khoảng cách giữa chúng tôi đã được kéo dãn ra bằng một nửa người khác.   
Tôi lau mồ hôi, vội vàng lấy lại tinh thần và muốn kéo gần khoảng cách giữa hai chúng tôi.   
Nhưng điều kỳ lại là tôi càng vội vã thì phát hiện ra khoảng cách giữa tôi và ông Tôn càng lúc càng xa.

.


 
Chương 193: Việc Đó Diễn Ra Vô Cùng Đột Ngột


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Giống như tôi cứ xoay vòng tại chỗ vậy.

Nhìn ông Tôn sắp bò tới cửa động, chỉ còn nửa cái chân ở trong động thì tôi càng cuống hơn.

“Chết tiệt, khoảng cách ngắn như vậy mà mình lại bị rơi vào bẫy Quỷ đánh tường sao?”  
Tôi cắn đầu lưỡi, một mùi máu tươi xộc lên và đồng thời tôi thầm đọc chú Thanh tâm.

“Lang quân, lẽ nào chàng không nhớ thiếp sao?”  
Tôi còn đang vội hóa giải mê trận của Quỷ đánh tường thì nào ngờ nghe thấy một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, đồng thời giọng nói u ám kia giống như ghé sát vào tai tôi thì thầm.

Âm thanh vang lên khiến sống lưng tôi tê dại, dựng cả tóc gáy.

Nếu không phải vì tôi khá mạnh mẽ thì có lẽ lúc này đã tè ra quần rồi cũng nên.

.

Tôi không dám cả cử động cổ, thậm chí là không dám cả thở ra.

Không cần nhìn cũng biết lúc này cổ thi kia đang bò sau lưng tôi.

Thứ cần đến cuối cùng cũng đến.

Tôi bò trên đường, mồ hội lạnh túa ra, khẽ ngước mắt nhìn về phía trước thì phát hiện đã không thấy bóng dáng của ông Tôn đâu nữa.

Cũng không biết là tôi cứ cứng đơ như vậy trong bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại.

Tôi không lên tiếng, cổ thi kia hình như cũng không nói gì nữa.

Tôi nóng ruột, nếu cứ tiếp tục như thế này cũng không phải cách, có sống có chết thì tôi cũng phải hỏi cho ra lẽ đúng không?   
Do dự một lúc, tôi mới run rẩy mở miệng.

"Vị lão tổ tông này, tôi không biết mình đã đắc tội với cô lúc nào.

Hay là! hay là cô thả tôi đi để tôi quay về tự kiểm điểm".

"Không sao, giờ chàng không nhớ nhưng thiếp có rất nhiều thời gian để chờ chàng nhớ lại".

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 194: Đúng Là Lo Bò Trắng Răng


Thật không ngờ cổ thi này lại dễ bảo như vậy, cứ thế mà dễ dàng tha cho tôi sao?  
Tôi trong lòng mừng rỡ nhưng cũng vẫn còn sợ hãi, không nghĩ được đến những việc khác nữa mà vội vã cõng Tam Thanh đi về phía lối ra.

Lần này tôi không bị ma giấu nên chỉ đi vài bước là ra tới cửa động.

Lúc này đã sắp rạng sáng, tôi vừa cõng Tam Thanh ló đầu ra bên ngoài thì đã bị một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua.

Mặc dù cảm giác vô cùng sảng khoái nhưng cũng khiến tôi rùng mình vì lạnh.

Chuyện xảy ra đêm hôm nay đúng là kỳ lạ vượt quá sức tưởng tượng, khiến tôi đã mông lung lại càng không tìm thấy được manh mối nào.

Nghĩ ngợi lâu như vậy, lại thêm việc bị thương nặng khắp nơi thì đúng ra tôi phải như ngọn nến leo lét trước gió, cử động thôi cũng khó khăn.

Nhưng pháp thuật phục hồi nguyên khí của Hồ đại tiên đúng là đỉnh của chóp.

Hiện giờ cơ thể tôi không hề mệt mỏi khó chịu chút nào, thậm chí cả tinh thần cũng phấn chấn một cách khác thường.

Giờ tôi đang vô cùng sung sức nên chỉ muốn mau chóng túm lấy ông cụ Tôn để hỏi cho ra đầu đuôi sự việc.

Nhưng tôi lại phải thất vọng vì ông cụ Tôn giờ đã không thấy tăm hơi đâu, thậm chí đến cả Uy Tinh cũng biến mất tăm mất tích.

Nếu tôi cứ vậy mà đi thì có phải không hay lắm không? Nhỡ đâu cổ thi kia ra ngoài làm người khác bị thương thì chắc chắn sẽ lớn chuyện.

Hoặc có người phát hiện ra cửa động, thấy lối đi bí mật kia rồi nhất thời tò mò đi vào bên trong thì phải làm sao?  
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại đành đặt Tam Thanh xuống dựa tạm vào một bậc thang.

Sau đó tôi quay lại chỗ cửa động dùng đất và một số thứ linh tinh có trong căn phòng để lấp cái cửa động đó lại.

Trong chốc lát tôi còn lo lắng có khi nào tôi làm vậy sẽ nhốt Hồ đại tiên và linh hồ ở bên trong không nhưng suy xét lại thì tôi lại thấy mình đúng là lo bò trắng răng.

Họ đã bị nhốt ở đây biết bao nhiêu năm rồi thì thêm chút nữa đương nhiên cũng không sao.

.


 
Chương 195: Đây Tuyệt Đối Không Phải Chuyện Đùa!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi lấp kín, tôi do dự một lát rồi lại móc trong túi áo ra một lá bùa đuổi quỷ dán vào cửa động.

Lá bùa đuổi quỷ này không phải là thứ mà ông cụ Tôn và Tam Thanh để lại cho tôi, mà là thứ hồi nhỏ ông nội bắt tôi luôn mang bên mình.

Bởi tôi có mắt âm dương, ông nội sợ tôi còn nhỏ không chịu được sự quấy phá của các âm hồn kia nên mỗi lần trong thôn có tang gia hiếu hỷ gì ông đều bắt tôi mang lá bùa này theo.

Đã bao năm trôi qua, lá bùa sớm đã không còn hiệu lực, tôi mang nó theo bên người chỉ để làm kỷ niệm.

Nhưng trong lúc phong ấn cái động này, không hiểu tại sao trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Đó chính là mọi loại trận pháp bùa chú dùng ở đây đều không có tác dụng, chỉ có thứ ông nội tôi để lại mới phong ấn được cổ thi kia.

Bất kể là có được hay không, lúc này tôi cũng chỉ đành dùng tới hạ sách này.

Đợi khi Tam Thanh tỉnh lại thì tôi sẽ hỏi xem nên xử lý việc này như thế nào.

Sau khi làm xong mọi việc tôi mới yên tâm quay lại chỗ Tam Thanh.

Khi tôi đang định cõng sư thúc lên thì đột nhiên thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên.

Thứ đó không rõ ràng mà chỉ hơi mờ mờ, nhưng trong màn đêm đen kịt tôi vẫn có thể nhìn rõ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn với vẻ cảnh giác.

Trên một cây liễu ở phía không xa có hai đoàn ma trơi đang nhảy nhót lại gần chúng tôi.

Tôi bắt đầu căng thẳng, nhìn chằm chằm vào đám ma trơi kia.

Lúc trước tôi cũng từng nói, đa số các ngôi trường đều được xây trên nền đất mộ cho nên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ma trơi.

Đây cũng không phải điều gì quá kỳ lạ.

Nhưng đám ma trơi này thì lại rất quái dị, chúng nhảy nhót như hai đứa trẻ đang nhảy chân sáo vậy.

Đúng vào lúc này, sân trường ban nãy còn im lặng như tờ giờ đột nhiên xuất hiện những âm thanh huyên náo.

Từ khúc quanh vào ký túc xá đột nhiên có một đám người trông như học sinh đi ra, cười cười nói nói hệt như người bình thường.

Nhưng trong mắt tôi thì trông nó chẳng bình thường chút nào, đám người này chỉ e là quỷ chứ không phải là người.

Không đúng! Mắt âm dương của tôi vốn là trời sinh, không phải dùng pháp thuật để mở thì làm gì có chuyện dùng hết?
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 196: May Mà Ngọc Của Tôi Vẫn Còn!


Miếng ngọc màu xanh lục trong tay hình nhân giấy kia rất giống miếng ngọc bội tôi mang bên mình.  
Tôi vô cùng kinh ngạc, vội vã lục tìm trong người.  
May mà ngọc của tôi vẫn còn!  
Theo lời bà nội Nguyễn Vân nói thì miếng ngọc giản này là tín vật của người giữ đèn.

Nếu làm mất thì e rằng sẽ gây ra đại loạn.  
Tôi lại quan sát kỹ lưỡng thêm, miếng ngọc trên tay hình nhân này nhìn có vẻ giống miếng ngọc mà Uy Tinh lấy ra lúc trước.  
Lúc còn ở trong động, Uy Tinh tưởng nhầm con linh hồ kia là Hồ tiên nên muốn lấy miếng ngọc bội ra làm tín vật để thu phục nó.  
Trong lòng tôi thầm nghĩ.  
Cửu Vỹ Hồ tiên này là tiên bảo hộ của ông nội tôi, nếu cô ta muốn lấy miếng ngọc bội đó làm tin thì chẳng phải miếng ngọc đó cũng là đồ của ông nội tôi sao? Vậy tại sao Uy Tinh lại có được nó?  
Càng kỳ lạ hơn là, tại sao miếng ngọc đó giờ lại ở trong tay những hình nhân này? Bọn chúng muốn làm gì?  
Mấy hình nhân đó đưa miếng ngọc đến trước mặt tôi, đôi mắt được vẽ bằng hai chấm mực đen nhìn tôi chằm chằm.

Hai chấm hồng trên gương mặt trắng bệch nổi bật đến nhức mắt, nhìn vô cùng quỷ dị và đáng sợ.  
Tôi nhất thời không biết mình có nên nhận miếng ngọc đó hay không.  
"Cháu trai...!đừng...!đừng đụng vào..."  
Tôi còn đang do dự không biết nên làm thế nào thì Tam Thanh ban nãy bất tỉnh nhân sự giờ đột nhiên lên tiếng.  
"Sư thúc!"  
Vừa nghe giọng Tam Thanh, tôi đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn như thể có được chỗ dựa đáng tin cậy.

Tôi vội vã bước tới bên cạnh Tam Thanh.  
"Sư thúc, không sao chứ?"  
Mặc dù Tam Thanh đã tỉnh lại nhưng sắc mặt rất tệ.

Hơn nữa giọng nói của Tam Thanh rất yếu ớt, như thể không còn chút hơi sức nào.  
"Không sao...!chỉ là bị lão già kia vỗ cho một cái làm gãy vài cái xương..."  
Tam Thanh cố gắng ra vẻ như mình không sao, nhưng dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đã bán đứng những lời vừa rồi.  
"Ngọc bội này vốn là một cặp Long Phượng ngọc giản.

Cái mà cậu cầm là Long giản, còn đây là Phượng giản.

Nếu như cậu nhận nó thì nghĩa là đồng ý hôn sự này"..


 
Chương 197: Hôn Sự Với Ai


Tam Thanh cố gắng nén sự khó chịu, nhỏ giọng giải thích ngắn gọn với tôi.  
Nhưng lời giải thích đó càng làm tôi thấy khó hiểu.  
"Hôn sự? Hôn sự với ai?"  
"Nếu việc này không xảy ra thì tôi cũng sẽ không nghĩ ra được.

Cổ thi nghìn năm đó hoàn hồn thực ra không đơn giản chỉ là vì cậu mà còn vì có Uy Tinh ở đó".  
Tam Thanh vừa nói vừa nhìn hình nhân giấy kia.  
"Uy Tinh và cậu mới là một cặp trời sinh".  
Nghe xong câu này tôi trợn tròn mắt, bất giác đỏ mặt.  
"Ông nội cậu năm xưa nghịch thiên cải mệnh, tạo ra một Liễu Nguyệt Như là vì muốn thay thế Uy Tinh này.

Mặc dù hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao ông nội cậu làm vậy nhưng long đã gặp phượng thì trời đất sẽ xoay chuyển".  
Nói đến đây, Tam Thanh như thể lên cơn đau, không nén nổi mà ho hai tiếng.

Thấy tôi cau mày lại mặt đầy mông lung thì Tam Thanh càng bất lực thở dài.  
"Trương Ly, nói thật lòng thì giờ tôi cũng không hiểu được ông nội cậu rốt cuộc đã bày ra trận pháp gì trên người cậu.

Có điều hiện giờ theo tôi thấy thì trận pháp này vừa giống như bảo vệ cậu lại vừa giống như phong ấn cậu, tương sinh tương khắc, nhưng rốt cuộc là tại sao? Trương Ly, rốt cuộc cậu là ai?"  
Nói đến đây, ánh mắt Tam Thanh nhìn tôi ngày càng trở nên mông lung khó hiểu.  
"Sư thúc, những điều thúc vừa nói tôi nghe không hiểu.

Có điều những chuyện này khi nào về nhà chúng ta sẽ thảo luận kỹ hơn.

Sư thúc xem hai hình nhân này cứ đứng đây nhìn tôi chằm chằm khiến tôi rợn cả tóc gáy.

Nếu đã không thể nhận miếng ngọc này thì giờ tôi phải làm sao?"  
Thấy Tam Thanh càng nói càng đi xa vấn đề, tôi không khỏi liếc nhìn hai hình nhân giấy kia rồi vội vã cắt ngang lời Tam Thanh.  
Trước đó tôi cũng từng được thấy thuật dùng hình nhân giấy của ông cụ Tôn nhưng hai hình nhân trước mặt này thậm chí còn linh hoạt hơn hình nhân giấy của ông cụ Tôn khi đó gấp trăm lần.  
Có thể thấy, người đang điều khiển hình nhân giấy này phải lợi hại đến mức nào!  
Có điều tôi vẫn không hiểu, nếu ngọc giản này đã là của Uy Tinh thì lẽ nào người đang điều khiển nó chính là Uy Tinh?  
Vậy tại sao lúc ở trong động cô ta không trực tiếp đưa nó cho tôi?  
"Đơn giản thôi, đưa Long giản trên người cậu cho nó là được".  
Tôi còn đang mải suy nghĩ về xuất xứ của ngọc giản này thì lời Tam Thanh nói khiến tôi trợn tròn mắt..


 
Chương 198: Sao Tôi Có Thể Dính Dáng Tới Bọn Họ Được


Lúc bà nội Nguyễn Vân giao miếng ngọc này cho tôi đã từng nói đây là món đồ thuộc về nhà họ Trương chúng tôi.

Hơn nữa còn là tín vật của người giữ đèn, sao có thể dễ dàng đưa cho người khác như vậy?  
"Sư thúc, có phải thúc hồ đồ rồi không? Đối phương có quan hệ với nhà họ Uy, vậy thì sao tôi có thể tùy tiện đưa Long giản cho họ chứ? Nhỡ đâu bọn họ lấy ngọc giản này để vào thánh địa thì phải làm sao?"  
"Tầm bậy, ngọc giản nói cho cùng cũng chỉ là một món đồ mà thôi.

Thứ có tác dụng thực sự là chính cậu kìa.

Nếu không thì ban đầu miếng ngọc này ở nhà họ Nguyễn thì người nhà họ Nguyễn sẽ thành người giữ đèn chắc?"  
Thấy tôi nhất quyết không chịu buông miếng ngọc giản kia, Tam Thanh bắt đầu cáu.  
Có điều lời sư thúc tôi nói quả thực có lý.  
"Thế nhưng..."  
"Nếu cậu không muốn đưa cũng được thôi, có hai giải pháp.

Một là cậu nhận lấy Phượng giản này, đến nhà họ Uy thành hôn với Uy Tinh, sau này sẽ dính chặt với nhà họ Uy, sống chết không rời".  
Thấy tôi không chịu tiếp thu, Tam Thanh liền đưa ra luôn giải pháp thứ hai cho tôi.

Có điều giải pháp này tôi vừa nghe xong đã cau chặt mày lại.  
Tôi và nhà họ Uy có thù không đội trời chung, sao tôi có thể dính dáng tới bọn họ được?  
"Thứ hai, giờ cậu đi tìm người điều khiển con rối này rồi giết người đó".  
Tam Thanh nói nghe vô cùng nhẹ nhàng nhưng tôi nghe xong thì vô cùng bực bội.  
Chỉ nhìn vào thuật điều khiển hình nhân này thôi tôi cũng đã biết người đứng đằng sau lợi hại thế nào.

Mà nếu người đứng sau thực sự là Uy Tinh thì tôi cũng không thể nào ra tay.  
Còn một vấn đề nữa, xác ông nội tôi vẫn còn đang ở trong tay nhà họ Uy cho nên tôi mới lo lắng nếu tôi chọc tức họ thì liệu họ có hủy luôn thi thể ông nội tôi không?  
Mặt tôi lúc nóng lúc lạnh, phân vân một hồi lâu mới đành lấy ra miếng ngọc giản của mình, đưa cho hình nhân kia.  
Hình nhân giấy đó mặc dù không nói gì nhưng nó linh hoạt y như người sống vậy.

Thấy tôi đưa ngọc giản cho nó, nó lập tức nhận lấy rồi quay lưng nhảy chân sáo về phía cây liễu ban nãy.  
Tôi nhìn chằm chằm vào cây liễu đó.  
Cây liễu đó rất to lớn, cành lá dày đặc đan chằng chịt vào nhau khiến tôi chỉ nhìn thấy một khoảng không đen đặc, ngoài ra không thấy gì khác..


 
Chương 199: Tôi Cũng Không Dám Giấu Giếm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Bỏ đi, không cần nhìn nữa.

Hôm nay dù hai chúng ta bỏ mạng ở đây thì cũng không phải đối thủ của người này.

Hơn nữa xem ra đây không phải người nhà họ Uy, nhà họ Uy không có nhân vật nào có bản lĩnh lớn như vậy".  
Tam Thanh thấy tôi vẫn chưa từ bỏ thì thở dài bất lực nói.  
"Mau dìu tôi về nhà trọ, Uy Chấn Tử đó ra tay đúng là thâm độc, xem ra tôi phải nghỉ ngơi mấy tháng mới hồi phục được".  
Không biết Tam Thanh đang e ngại điều gì mà vội vã muốn rời khỏi đây.  
Thấy Tam Thanh muốn đi, tôi vội vã bước tới dìu Tam Thanh.

Chúng tôi đang định rời khỏi thì tôi chợt nhớ ra một việc nên cất tiếng hỏi.  
"Sư thúc, cửa động này có cần phong ấn lại không? Nếu không cổ thi kia lại chui ra thì phải làm thế nào?"
Không biết tại sao nhưng khi nghe tôi hỏi như vậy, gương mặt Tam Thanh thoáng hiện ra vẻ cổ quái.  
Tam Thanh nhìn tôi với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, như thể định nói gì đó nhưng lại thôi.  
Thấy Tam Thanh phản ứng như vậy, tôi đột nhiên nhớ ra.  
Tam Thanh đã ngất xỉu trước khi cổ thi hoàn hồn, lại chỉ vừa mới tỉnh lại cho nên những việc xảy ra trong động lúc về sau, sư thúc tôi đều không biết.  
Cho nên tôi cố gắng kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra một cách nhanh nhất có thể.

Ngay cả việc tôi bị cổ thi kia đè trong đường hầm tôi cũng không dám giấu giếm.  
Nghe tôi miêu tả, Tam Thanh nhìn tôi một hồi lâu rồi mới lắc đầu nói.  
"Không cần, phong ấn hay không phong ấn đều chẳng có nghĩa lý gì.

Hơn nữa còn có Hồ đại tiên ở trong đó, mặc dù cổ thi kia đã hoàn hồn nhưng một khi ông nội cậu đã nhờ cậy thì Hồ đại tiên chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn nó ra ngoài hại người.

Nếu không thì sau này Hồ đại tiên biết đối mặt với thế nhân ra sao".  
Nói dứt lời, Tam Thanh lại giục tôi mau rời khỏi đây.  
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì mấy học sinh tự nhiên đi ra ban nãy vẫn đi qua đi lại như con thoi bên cạnh chúng tôi.  
Mà lúc đi qua chúng tôi, bọn họ đều nhìn thẳng vào tôi.  
Cảnh tượng này giống hệt như cảnh tượng chúng tôi thấy khi mới đến đây.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom