Dịch Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 160: Lời Tam Thanh Nói Là Sự Thật


Tam Thanh nói với vẻ ảo não.

Một cô gái mới ban nãy còn khỏe mạnh bình thường mà chỉ do một phút chủ quan của chúng tôi đã rơi vào tình cảnh này.

Có điều người buồn phiền nhất có lẽ là Uy Tinh.

Cô ta là người đưa cô bạn kia đến nên đương nhiên không thể giương mắt đứng nhìn cô ấy hoàn toàn biến thành hành thi.

"Tam Thanh, chỉ cần bảo toàn được tính mạng của cô ấy thì những việc còn lại tôi sẽ chịu trách nhiệm!"  
Uy Tinh trong lúc gấp gáp đã làm lộ ra sơ hở.

"Quả nhiên cô nhận ra chúng tôi!"  
Tôi cảm thấy giận dữ vì bị cô gái này chơi đùa.

Uy Tinh lườm tôi một cái.

"Giờ đừng nhắc đến chuyện này được không? Trước tiên phải thoát khỏi đây trước đã, xong xuôi tôi ắt sẽ cho anh một lời giải thích!"  
Nói rồi, Uy Tinh chẳng buồn quan tâm tôi có chấp nhận hay không mà quay đầu lại nhìn Tam Thanh.

Tam Thanh trầm ngâm một lúc, không tỏ thái độ ngay.

Sư thúc tôi chăm chú nhìn vào hành thi ở trước mặt, vẻ mặt còn có chút do dự.

"Thi khí đã đi vào trong cơ thể, trục được nó ra ngoài không phải chuyện dễ dàng nhanh chóng, thậm chí dù cho ông nội cậu có ở đây cũng chưa chắc đã làm được.

Nhưng nhìn trạng thái hiện giờ của cô gái này xem, cổ thi kia chắc chắn sẽ không dừng lại cho đến khi lấy được mạng chúng ta, lẽ nào chúng ta ở lại đây vật lộn với nó sao?"  
Lời Tam Thanh nói là sự thật.

Không phải sư thúc tôi không muốn giúp mà với tình hình này thì chúng tôi không thể nương tay với hành thi kia.

Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, nhỡ đâu lại làm bị thương thêm cô gái kia thì đúng là cá chết lưới rách.

"Sư thúc, tại sao hai chúng ta xông vào trước mà không bị cổ thi chiếm xác còn cô gái kia vừa vào đã bị vậy? Không phải cô ấy chỉ đá nó một cái sao? Cũng đâu phải miệng kề miệng, theo lý thì đâu đến mức đó?"  
Trong lúc mọi người còn đang lừng khừng chưa biết giải quyết chuyện này thế nào thì đột nhiên tôi lại nảy sinh một mối nghi ngờ mới.

Cô gái đó đá vào cổ thi một cái thì thực sự có thể khiến nó bật dậy nhưng còn việc nhập xác thì đáng lẽ cũng phải nhập vào tôi và Tam Thanh trước mới phải chứ, tại sao lại nhập ngay vào cô ấy?.


 
Chương 161: Đừng Qua Đó Không Kịp Đâu!


Tam Thanh đang sầu não vì không biết giải quyết hành thi này thế nào.

Với phong cách hành sự của Tam Thanh, chắc chắn là muốn dùng vũ lực để giải quyết dứt điểm, nhưng Uy Tinh lại đang ở đây, e rằng cô ta sẽ không dễ dàng để Tam Thanh ra tay.  
Giờ lại nghe tôi hỏi một câu không mấy liên quan thì Tam Thanh càng bực bội hơn nữa.  
"Cổ thi này không giống như cương thi thông thường.

Nó chọn ai để nhập mà còn phải đi giải thích nguyên nhân với cậu sao?".

Truyện Dị Năng
Thấy Tam Thanh mất kiên nhẫn như vậy, những câu hỏi khác của tôi đã ra đến miệng cũng phải nuốt lại vào trong.  
Uy Tinh thì do dự không dám buông, còn Tam Thanh cũng không thể nào ra tay, bầu không khí như đông cứng lại.  
Nhưng ba chúng tôi do dự không có nghĩa là hành thi kia cũng do dự.  
Nó gầm gừ một tiếng, đột nhiên nhảy phốc lên cao.  
"Đến rồi!"  
Tim tôi như bị bóp nghẹt lại, vô thức bước lên trước một bước chắn trước mặt Tam Thanh và Uy Tinh.

Dù gì cơ thể tôi có tốc độ hồi phục nhanh hơn người thường, nếu chẳng may bị thương thì có thể nhanh chóng hồi lại.  
Nhưng hành thi này hành động không theo một đường lối cố định nào nên chẳng thể đoán trước.

Sau khi nhảy phốc lên một cái, nó đột nhiên lảo đảo chạy như tên bắn về hướng cửa ra vào.  
Tôi ngẩn người ra, thầm nghĩ lẽ nào nó sợ chúng tôi nên muốn chạy? Nhưng ngay sau đó tôi đã nhận ra điểm khác thường.  
Ở phía cửa ra vào còn có hai người nữa! Hai người đó tay không tấc sắt, cũng không hề có sức phản kháng!"  
"Na Na, mau chạy đi!"  
Uy Tinh lúc này cũng đã nhận ra điều đó, nhưng tốc độ của hành thi nhanh như tên bắn, đến ba người chúng tôi dù có chút sức mạnh cũng không cản nổi nó.

Uy Tinh vội vã lao tới chỗ mấy cô gái đang co rúm người lại, vừa chạy vừa hét.  
Uy Tinh còn chưa kịp nói hết câu thì cô gái tên Na Na kia đã bị hành thi lao vào.  
"Cô gái tên Na Na đó lập tức sẽ biến thành hành thi.

Uy Tinh, để tôi xem lần này cô định giải thích thế nào!"  
Tam Thanh giận dữ quay đầu trợn mắt nhìn Uy Tinh.  
Bị Tam Thanh mắng, Uy Tinh ban nãy còn mạnh miệng giờ mặt lúc xanh lét lúc lại trắng bệch như tờ giấy.  
Uy Tinh nhìn mấy người bạn mà mình đưa tới.

Một người bất tỉnh nhân sự, hai người biến thành xác sống người không ra người quỷ không ra quỷ.

Trên gương mặt Uy Tinh lộ ra một cảm xúc khó mà diễn tả thành lời..


 
Chương 162: Điều Khiển Thân Xác Cùng Với Đại Tiên Sao


Một lúc sau, Uy Tinh mới yếu ớt mở miệng nói với Tam Thanh.  
"Tam Thanh, việc đã đến nước này rồi, lẽ nào anh vẫn không chịu thể hiện bản lĩnh thực sự của mình? Nếu muộn thêm chút nữa thì e rằng cả ba chúng ta sẽ cùng ở lại đây làm bạn với cổ thi kia".

Uy Tinh vừa lên tiếng thì Tam Thanh đang tức giận đùng đùng bỗng bình tĩnh trở lại.   
“Da mặt của nhà họ Uy không giống người thường, nói dối không đỏ mặt nên đã bị một cô nhóc như cô lừa cả hai chúng tôi”.   
Nói xong, Tam Thanh quay lại nhìn tôi.   
“Cháu trai, lát nữa dù xảy ra chuyện gì cũng không nên nhúng tay vào”.   
Sau khi dặn dò tôi thì Tam Thanh đứng thẳng lưng, lấy từ trong ngực ra ba nén nhang đốt lên và cầm trong tay, giơ lên trên đỉnh đầu rồi xoay hai vòng.   
“Gấp rút thắp một nén hương lên tiên đường, hương truyền tin đi bốn phương, sáng nay có việc tới chiêu mời, mời đạo tiên gia nhanh lâm đường…”  
Tam Thanh đọc lầm bầm, thậm chí tốc độ đọc càng lúc càng nhanh.

Tới đoạn cuối thì tôi đã không còn nghe rõ là đọc từ gì nữa.   
Thế nhưng với mấy câu trước đó thì tôi đã nghe ra đó là Tam Thanh muốn mời tiên nhập thân.   
Tôi cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ trên người Tam Thanh cũng có tiên gia.   
Chỉ là không biết Tam Thanh và ông Tôn có phải là cùng một giuộc hay không.   
Sau khi đọc xong câu chú, cơ thể Tam Thanh bắt đầu lắc cùng với động tác của tay.

Biên độ lắc càng ngày càng lớn, có mấy lần tôi còn tưởng Tam Thanh đã ngã cả ra đất cơ.   
Sau khi lắc trái đảo phải thì Tam Thanh lên tiếng.

Chỉ thấy Tam Thanh mở miệng nhưng giọng nói thì lại của người khác.   
Tam Thanh sau khi giãi bày thì tự cười hi hi giống như tự mình độc diễn vậy.   
Tôi bỗng cảm thấy kinh ngạc.   
Tam Thanh có thể đồng thời điều khiển thân xác cùng với đại tiên sao?  
Thường khi Xuất Mã tiên xuất hiện, người làm đệ tự của Xuất Mã sẽ phải đưa cơ thể cho tiên gia điều khiển một cách vô điều kiện.

Vì vậy có một vài Xuất Mã tiên có đạo hạnh thấp, khi xuất mã hoàn toàn không biết khi đó đang xảy ra chuyện gì chứ đừng nói tới việc có thể kiểm soát được cơ thể.

.


 
Chương 163: Đừng Nhúng Tay Vào!”


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vậy mà Tam Thanh sau khi mời được đại tiên thì còn có thể đàn áp được tiên gia một cách đầy ý chí như vậy.   
Tôi không khỏi thở dài.

Không biết là thần thức phải mạnh tới mức nào thì mới có thể đạt được tới bước này.   
Tôi đang cảm thán bản lĩnh của Tam Thanh thì vị tiên gia lại lên tiếng.   
“Hừ, thôi đi, có lần nào cậu gọi tôi ra mà không nói câu đó đâu? Tôi thấy cậu lười ra tay, sợ làm tổn thương đạo hạnh của mình nên mới gọi tôi ra đỡ đạn cho cậu đúng không?”  
Hình như tính tình của tiên gia này không được tốt lắm, hơn nữa mở miệng là nói bậy.   
Tôi chau mày, Hắc tiên lúc trước tiêu diệt của Uy Chính Thiên cũng là một kẻ nóng nảy nhưng không tới mức thô lỗ như thế này.   
Nghe Tam Thanh vừa gọi tiên gia đó là đại tiên thì tôi cũng thầm hiểu ra.   
Bạch Tiên, nói trắng ra là con nhím hóa thành tiên gia nên gọi vậy.   
Nhím được coi là động vật may mắn giúp mang lại tiền tài và phòng tránh bệnh tật trong dân gian.

Và khả năng của Bạch Tiên là có thể trị bệnh và còn tinh thông vu thuật.   
“He he, đại tiên, đại tiên đừng tức giận.

Đợi chuyện này xong xuôi thì tôi sẽ đi tìm vài còn bọ cạp, nhện nhiếc các thứ, đảm bảo đại tiên sẽ hài lòng”.   
Đối với Bạch Tiên hay giận dỗi thế này Tam Thanh còn biết nịnh nọt nữa.   
Thấy Tam Thanh nói như vậy, Bạch Tiên mới từ từ dịu xuống.  
Nó bất mãn hừ một tiếng rồi mượn tay Tam Thanh chỉ về phía tôi.   
“Cậu nói xem cái thứ kia tôi cũng tự tìm được, bà nội đây không thiếu, hơn nữa, trên người tên nhóc này cũng có tiên gia, sao không kêu tiên gia đằng ấy xuất hiện?”  
Bạch Tiên này đúng là kẻ so đo, nhìn như không hề muốn ra tay chút nào vậy.   
Na Na sau khi bị hành thi cắn thì vẫn chưa biến thành hành thi hoàn toàn, chỉ giãy giụa và gào thét mà thôi.   
Thế mà Bạch Tiên này vẫn còn lề mề, chần chờ khiến Tam Thanh cảm thấy sốt ruột.  
“Bạch Tiên, đại tiên phát ti3t cũng tùy lúc mà.

Đạo hạnh của tên nhóc này thấp, không mời được tiên gia trên người cậu ấy.

Hơn nữa, tình hình hiện tại, mời người khác chưa chắc đã tốt, nếu đại tiên còn không ra tay thì cô nhóc đó sẽ biến thành hành thi thật đấy!”  
Có hồn thể gây áp lực nên dù Tam Thanh nói với vẻ cung kính thì ít nhiều vẫn toát lên vẻ uy hiếp đại tiên kia.   
Bạch Tiên chỉ hừ giọng lầm bầm vài câu rồi mới mượn cơ thể Tam Thanh nghênh ngang đi về phía hành thi.   
Tôi nhìn thấy cảnh tượng đó thì cảm thấy căng thẳng.   
Dù có tiên gia trên người nhưng thứ đang phải đối mặt là một hành thi, vậy mà Tam Thanh cứ thế nghênh ngang đi tới, vậy có khác gì tự tìm cái chết chứ?  
“Sư thúc!”  
Tôi cảm thấy không yên tâm, định đi theo.   
“Cháu trai, vừa rồi tôi đã nói thế nào? Đừng nhúng tay vào!”  
Tam Thanh quát lớn khiến tôi lập tức dừng bước.   
“Hi hi, tên nhóc đó không tin Bạch Tiên tôi sao”.   
Hành động của tôi khiến Bạch Tiên cảm thấy không thoải mái, nên bèn quay lại trừng mắt với tôi.   
Uy Tinh bên cạnh thấy vậy thì giữ tay tôi và nói thầm vào tai.   
“Tính tình của Bạch Tiên này không tốt, còn nhỏ mọn nữa, nhỡ khiến Bạch Tiên tức giận mà bỏ đi thì anh sẽ gặp xui xẻo đấy”.   
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tam Thanh cảm thấy bấp bênh.   
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 164: Tôi Lo Lắng Quan Sát Nhất Cử Nhất Động Của Bạch Tiên


Vừa nghe Tam Thanh nghi ngờ phương pháp của mình, Bạch tiên lập tức nổi giận.

"Sao có thể như vậy được, Bạch tiên là vị tiên đầu tiên của Tát Mãn, đến cả cổ trùng của Miêu Trại cũng là do đại tiên khai sáng, tôi đâu dám nghi ngờ.

Tôi chỉ lo rằng cơ thể cô gái này quá yếu không chịu đựng được thần uy của đại tiên".

Tam Thanh khó khăn lắm mới mời được vị đại tiên tính khí thất thường này tới, chỉ lỡ miệng một câu là phải dỗ dành đến nửa ngày.

Giờ tôi cũng đã hiểu tại sao ban đầu Tam Thanh không mời Bạch tiên nhập thân rồi.

Vị đại tiên này tính tình quả thực quái gở, nếu chẳng may đụng phải lúc tâm trạng nó không tốt thì mời tới chưa chắc đã cứu được người mà còn mất mạng như chơi.

Bạch tiên nghe Tam Thanh nịnh bợ xong giọng mới dễ nghe hơn một chút.

"Yên tâm, cô gái này bị thi khí đi vào cơ thể rồi theo các kinh mạch lan ra toàn cơ thể, đáng ra là mất mạng rồi đấy.

Có điều may mà thi khí vẫn chưa xâm lấn vào tim, vẫn còn cứu được, thay máu cho cô ấy là được".

Nói rồi, Bạch tiên lại gần Na Na lúc này đang đau đớn gào thét trên mặt đất.

"Chậc chậc, vết cắn này cũng tàn bạo thật, suýt nữa thì đứt cổ.

Nếu mà đứt thật thì đến tôi cũng không cứu được".

Nói rồi, Bạch tiên đặt tay lên lồ ng ngực của Na Na, sau đó lại lấy một nắm đất dưới chân, không giải thích gì thêm mà đắp luôn vào vết thương ở cổ cô ấy.

Tôi lo lắng quan sát nhất cử nhất động của Bạch tiên.

Mặc dù Bạch tiên là vị đại tiên hành nghề y đi cứu tế thế nhân, nhưng không thể dùng phương pháp phi khoa học thế này chứ? Đắp đất vào miệng vết thương thì chẳng phải làm cho nó nhiễm trùng sao?
Có điều rút kinh nghiệm xương máu trước đó, lần này tôi không dám tùy tiện nói leo.

Tôi cố gắng nén lại câu hỏi trong đầu, đợi Bạch tiên cứu người xong rồi mới dám hỏi.

"Được rồi, hai người này giờ không sao nữa rồi.

Lát nữa đưa họ tới chỗ các người gọi là...!gọi là..."
Bạch tiên nghĩ mãi mà không ra từ mình đang muốn nói, một tay vắt lên trán cố gắng suy nghĩ.

Nhìn Bạch tiên lúc này lại có vẻ gì đó hơi ngây thơ ngốc nghếch.
Bạch tiên bất thình lình nổi giận khiến chúng tôi không kịp trở tay, đến Tam Thanh cũng loạng choạng, mãi không thể trấn áp được lệ khí phát ra từ cơ thể mình.

"Đừng có tưởng bà đây hồ đồ, cô đang có mưu đồ bất chính phải không.

Hai cô gái ban nãy đều là âm nữ, cô đưa họ tới đây với mục đích gì?"
Lời của Bạch tiên đã giải đáp thắc mắc của tôi trước đó..


 
Chương 165: Uy Tinh Cô Rốt Cuộc Có Mục Đích Gì


Chẳng trách cô gái kia lại dễ bị thi khí nhập vào như vậy.

Mệnh cách thuần âm, loại mệnh cách này chẳng khác nào đang đi trên ranh giới giữa âm và dương, rất dễ thu hút tà vật.

Đưa hai cô gái này tới đây thì khác nào cố tình muốn hại họ bị quỷ nhập?
Tôi quay sang nhìn Uy Tinh.

Cô ta hết lần này đến lần khác giấu giếm chúng tôi, quả thực vô cùng đáng ghét!
Bị Bạch tiên gặng hỏi như vậy nhưng Uy Tinh không hề hoảng loạn mà chỉ ngẩng đầu nhìn tứ phía, lẩm bẩm một câu.

"Đúng ra thì phải ra rồi chứ".

Vừa nghe cô ta nói vậy, tôi lập tức trở nên vô cùng cảnh giác.

"Cái gì ra rồi? Uy Tinh, cô rốt cuộc có mục đích gì?"
Tôi vốn đang đứng gần Uy Tinh, giờ nghe cô ta nói mình còn có mục đích khác nữa, tôi tức đến nỗi bước tới bóp lấy cổ cô ta.

Lần này Uy Tinh không hề phản kháng, mà nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng bình thản.

"Xin lỗi nhé Trương Ly, người không vì mình trời tru đất diệt.

Tôi làm như vậy cũng là để nắm chắc vận mệnh của mình mà thôi, anh đừng trách tôi".

Cô ta vừa dứt lời, những bức tường vẽ đầy bùa trú kia đột nhiên rung lên dữ dội.

Tôi loáng thoáng nghe thấy đằng sau những bức tường đó dường như vọng tới tiếng gầm gừ của một con dã thú.

Tam Thanh và Bạch tiên cũng bị cảnh tượng này dọa cho kinh ngạc, sư thúc tôi nhìn chằm chằm vào bức tường với vẻ nghi hoặc như muốn nhìn xuyên qua nó vậy.

"Đây là..."
Bạch tiên như thể đã cảm nhận được điều gì đó, kinh hãi lùi về sau một bước.

Tiếp theo đó, mặt nó ấy đột nhiên biến sắc, giọng nói cũng càng trở nên chói tai.
Giờ chúng tôi đã biết Uy Tinh tương kế tựu kế lừa gạt chúng tôi, vậy nên đương nhiên không thể ở lại đây.

Hơn nữa tôi còn lờ mờ cảm thấy thứ ở bên trong tường như thể có mối liên kết vô hình nào đó với tôi, điều đó càng khiến tôi cảm thấy hoảng loạn hơn.

Thế nhưng Tam Thanh lại cầm lấy tay tôi, nói với tôi bằng giọng hơi yếu ớt.

"Không kịp nữa rồi, mặc dù Uy Tinh lợi dụng chúng ta, có điều chúng ta cũng đã đạt được mục đích của mình.

Thứ sắp chui ra chính là linh vật trấn áp những cổ thi này.

Ban đầu tôi cứ nghĩ đó là một loại thánh vật nào đó, nhưng giờ tôi đã hiểu, hóa ra có một vị tiên gia đang bị nhốt ở đây"..


 
Chương 166: Chậc Chậc Hóa Ra Là Hồ Tiênquot;


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Hơn nữa vị tiên này Đạo hạnh vô cùng cao, đến cả Bạch tiên còn rất kiêng dè.

Nếu tôi đoán không nhầm thì vị tiên bên trong có lẽ là Hồ tiên hoặc Liễu tiên.

Thật không ngờ, Bạch tiên lại bị Uy Tinh lấy làm mồi nhử như vậy!"
Tam Thanh nói không lớn nhưng từng câu từng chữ tôi đều nghe thấy rõ.

Vốn dĩ việc Tam Thanh có thể sử dụng chung một cơ thể với tiên gia đã khiến tôi vô cùng kinh ngạc rồi.

Giờ lại nghe đến chuyện có người dùng một vị tiên gia trấn áp đám cổ thi này, lại còn là một vị tiên gia vô cùng lợi hại...!Việc này thật quá sức tưởng tượng.

Lúc này, ngoại trừ hai người còn đang lăn lộn trên mặt đất, ba người chúng tôi đến thở cũng không dám thở mạnh, căng thẳng thần kinh quan sát động tĩnh phía sau bức tường.

"Trương Ly, tôi có dự cảm rằng vị tiên gia này như thể có mối liên hệ gì đó với cậu.

Xem ra Nguyễn Thanh Nhi nói không sai, cậu mới là chiếc chìa khóa để khởi động tất cả".

Trong lúc tôi đang căng mình lên vì lo lắng thì Tam Thanh đột nhiên thì thầm rất nhỏ vào tai tôi.

Nghe vậy, tôi càng hoảng, nhất thời không biết việc tôi tới đây là đúng hay là sai nữa.

Tôi còn đang thấy rất bất an thì vách tường bắt đầu nứt ra theo những đường bùa bên trên.

Chỉ một lát sau, cả bức tường đã vỡ ra một lỗ hổng lớn.

Khi lỗ hổng kia xuất hiện, một luồng âm khí lạnh lẽo tỏa ra từ bên trong.

Luồng khí đó lạnh lẽo như thể gió ở vùng Bắc Cực khiến tôi bỗng chốc đông cứng lại.

Thậm chí đến cả hai hành thi ban nãy còn lăn lộn giãy giụa trên mặt đất cũng thét lên một tiếng rồi ngất xỉu...Tôi thầm cảm thấy kinh ngạc, chẳng trách Bạch tiên còn phải e dè như vậy.

Vị tiên gia này còn chưa lộ diện mà khí thế đã như muốn lấy mạng người.
Những con vật đã tu luyện thành tiên rất ít khi hiện nguyên hình, đa số đều lộ diện trong dáng vẻ của một vị tiên gia.

Vậy mà vị Hồ tiên này lại tùy tiện hiện nguyên hình mà bước ra trước mặt chúng tôi thế này, lẽ nào không cần thể diện sao?
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 167: Tam Thanh Đang Nhượng Bộ Sao


Từ khi con hồ ly màu đen đó bước ra từ trong cái lỗ, đôi mắt sáng và nhanh nhạy của nó nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Cũng không biết là do nó đã ở đây làm vật trấn yểm quá lâu hay là do khinh thường không muốn đếm xỉa đến chúng tôi nên vị Hồ tiên này chẳng thèm nói câu nào.

Nó chỉ dùng ánh mắt vừa như cảnh cáo vừa như khinh miệt nhìn chúng tôi, sau đó khoan thai đi tới bên cạnh cổ thi kia.

Uy Tinh nhìn thấy Hồ tiên xong thì cũng trở nên lo lắng và cẩn trọng.

Cô ta nhìn chằm chằm Hồ tiên rồi hạ giọng nói nhỏ với Tam Thanh.

"Tam Thanh, tôi biết anh cũng đến đây vì con linh hồ này.

Thật trùng hợp, tôi cũng vậy, nhưng rốt cuộc ai có thể thu nhận nó thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người rồi".

Nghe Uy Tinh nói vậy, tôi giận đến nỗi nghiến răng ken két nhưng lại không thể phát ti3t ngay lúc đó.

Chỉ tại bản thân tôi quá ngu ngốc, bị vẻ ngoài mềm yếu của cô ta che mắt dễ dàng.

Tam Thanh ngược lại không hề giận dữ, dáng vẻ như thỏa hiệp rồi nhún vai một cái.

"Cô đúng là quỷ kế đa đoan, đầu tiên là dụ chúng tôi tới đây, sau đó là đưa ba âm nữ tới để tôi gọi Bạch tiên tới.

Đợi Bạch tiên xuất hiện làm kinh động tới Hồ tiên trấn giữ nơi này, cô lại định ra tay để có được Hồ tiên.

Chậc chậc, từng bước từng bước một.

Giỏi, quả là rất giỏi, nếu so với cô thì Uy Chính Thiên kia quả thực chỉ là đồ bỏ đi!"
Nói rồi, Tam Thanh lảo đảo bước hai bước, vẻ mặt lộ rõ sự bất lực.

"Giờ cô cũng không cần nói với tôi cái gì mà dựa vào bản lĩnh của mỗi người.

Cô đã khiến tôi sức cùng lực kiệt rồi, còn có bản lĩnh gì mà đi giành với cô? Hơn nữa tôi cũng có thể nhận ra đứa cháu trai này của tôi chẳng phải đối thủ của cô.

Đương nhiên, cô cũng biết cậu ấy quan trọng thế nào đối với tôi.

Nếu cô còn chút lương tâm thì Hồ tiên này chúng tôi cũng không tranh với cô nữa, chỉ cần cô cho Trương Ly rời khỏi đây bình an vô sự là được rồi".

Tam Thanh đang nhượng bộ sao?
Tam Thanh không nổi giận với Uy Tinh mà lại nổi trận lôi đình với tôi.

Có điều nghe Tam Thanh mắng xong thì tôi như tỉnh ra.

Tôi nhìn con hồ ly kia với ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ, sau đó cúi đầu không nói gì nữa.

Thấy tôi đã từ bỏ, Uy Tinh như thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta cẩn thận lấy ra một lệnh bài làm bằng ngọc..


 
Chương 168: Bái Thỉnh Hồ Tiên Thương Tình Nhập Thân!quot;


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khi nhìn thấy ngọc bài đó, tôi kinh ngạc giật mình. 
Cũng không biết là do trùng hợp hay lý do nào khác, tôi phát hiện ngọc bài trong tay Uy Tinh cực kỳ giống ngọc bài trong tay tôi.

Có điều chữ ở trên đầu hơi khác một chút.

Tôi chăm chú nhìn kỹ, Uy Tinh cầm ngọc bài dần dần tiến sát lại con hồ ly kia.

"Hồ tiên đại nhân, tiểu nữ Uy Tinh xin lấy ngọc bài này làm tín vật, bái thỉnh Hồ tiên thương tình nhập thân!"
Uy Tinh nói không to nhưng giọng nói rõ ràng lảnh lót, từng chữ đều có lực.

Uy Tinh nói dứt lời, xung quanh bỗng rơi vào im lặng.

Hồ tiên im lặng ngồi bên cạnh cổ thi, không hề có chút phản ứng nào, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chúng tôi chằm chằm.

Uy Tinh tưởng rằng cô ta có ngọc bài trong tay thì dù Hồ tiên có không muốn nhập thân cũng sẽ phải nể mặt cô ta.

Ai ngờ Hồ tiên như thể không nghe thấy, chẳng tỏ thái độ là đồng ý hay không đồng ý.

Việc đó khiến Uy Tinh cảm thấy xấu hổ, không biết nên mở miệng nói tiếp như thế nào.

Vào lúc Uy Tinh còn đang bối rối không biết tâm ý Hồ tiên ra sao, Tam Thanh âm thầm nháy mắt ra hiệu cho tôi.

Sau đó chỉ về phía một góc tường.

Tôi hiểu ý ngay, vờ như dìu Tam Thanh đi nghỉ ngơi rồi dìu Tam Thanh đi tới bên cạnh vách tường vẫn chưa sụp đổ.

Nhân lúc Uy Tinh không chú ý, tôi nhanh chóng cắn nát ngón tay, viết tên mình lên tường theo những đường vẽ bùa.

Tôi làm việc đó rất nhanh chóng đến nỗi thần không biết quỷ không hay.

Ngoại trừ con hồ ly kia thừa biết những việc tôi làm, nhưng nó giống như một chú chó canh cổng cứ ngồi sừng sững ở đó, không hề lên tiếng.

"Đại tiên, không biết đại tiên có hiểu cho tấm lòng của tiểu nữ không.

Miếng ngọc bài này là bảo vật của nhà..."
Một lúc sau, một người đàn ông mặc Đường phục màu đen với những đường hoa văn ẩn hiện bước tới.

[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 169: Tôi Quay Lại Đánh Giá Người Kia Một Lượt


Tôi thất thanh gọi một tiếng.

Nghe thấy tôi gọi, ông cụ Tôn lạnh lùng liếc tôi một cái, sau đó không hề đếm xỉa đến tôi.

"Ông nội, cháu sắp mời được Hồ tiên nhập thân rồi.

Chỉ cần cho cháu thêm chút thời gian là nhất định sẽ thành công!"
Vừa nhìn thấy người đàn ông mặc Đường phục kia, nét mặt Uy Tinh trở nên vô cùng khó coi, cô ta tỏ ra vô cùng thận trọng.

Nghe Uy Tinh gọi người này, tôi trợn mắt kinh ngạc.  
Ông nội?  
Tôi quay lại đánh giá người kia một lượt.  
Dù nhìn từ góc nào thì người đàn ông này có lẽ cũng chỉ tầm bốn năm mươi tuổi.

Mà ông nội của Uy Tinh thì lẽ ra phải tám chín mươi tuổi mới phải chứ.

Hai người này nhìn chẳng hề giống ông cháu chút nào?  
"Hồ tiên? Uy Tinh, không phải ông trách cháu nhưng trước kia ông luôn dặn cháu phải theo người nhà tu luyện, nhưng cháu tìm đủ lý do từ chối, tự cho bản thân mình hiểu rõ mọi thứ.

Cháu nhìn cho kỹ đi, thứ ngồi trước mặt cháu mà là Hồ tiên sao?"  
Bị người đàn ông kia mỉa mai, Uy Tinh mới như tỉnh ngộ, quay đầu lại nhìn con linh hồ kia.  
Gương mặt xinh đẹp của Uy Tinh hiện lên vẻ giận dữ, lại nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Tam Thanh ban nãy khiến Uy Tinh còn tưởng rằng mình chiếm được thế thượng phong!  
"Cô giận dữ gì chứ? Chúng tôi cũng chỉ học theo cô thôi.

Cô lừa chúng tôi mà bị chúng tôi đáp trả thì không chịu được sao?"  
Tam Thanh nói lời này với vẻ vô cùng đắc ý.

Sư thúc tôi vươn thẳng người, vui vẻ giãn gân cốt.  
Cũng chẳng trách được Uy Tinh bị xỏ mũi như vậy, nếu không phải ban nãy Tam Thanh quát tôi khiến tôi tỉnh ra thì tôi cũng không nhận ra được con linh hồ trước mặt không phải bản thể của Hồ tiên..


 
Chương 170: Cảm Ơn Ông Đã Quá Khen


Trước đó tôi cũng đã nói, khi bức tường này rung lắc, tôi lờ mờ cảm nhận được giữa tôi và thứ ở trong bức tường đó có một mối liên kết khó giải thích.

Nhưng khi con linh hồ này bước ra, tôi không hề cảm nhận được mình có liên kết gì với nó.

Cho nên điều đó chứng tỏ con linh hồ này chỉ là phép thử chứ không phải Hồ tiên thực sự.

Còn Hồ tiên thực sự giờ vẫn đang bị phong ấn đằng sau bức tường này.

Cho nên vừa nãy tôi đã dùng máu mình để ký khế ước với Hồ tiên.

Máu của tôi sẽ giải phong ấn, thả Hồ tiên ra, còn Hồ tiên từ nay sẽ phục vụ tôi.

"Đại đồ đệ, mới mấy ngày không gặp mà tiến bộ nhanh quá".

Lời ông cụ Tôn nói nghe có vẻ hơi chua chát, vừa giống khen tôi lại vừa giống như đang giễu cợt tôi.

Quả thực những ngày này không gặp ông cụ Tôn, tôi thực sự khá nhớ ông ấy.

Mặc dù hôm nay ông ấy xuất hiện cùng người nhà họ Uy nhưng khi nhìn thấy ông cụ Tôn, tôi vẫn cảm thấy rất thân thuộc.

Có điều trước mặt người nhà họ Uy, tôi đành chọn cách che giấu cảm xúc của mình.

Tôi càng tỏ ra lạnh lùng với ông ấy thì ông cụ Tôn sẽ càng an toàn.

Lúc này tôi mới biết, người đàn ông trông chỉ bốn năm mươi tuổi trước mặt chính là gia chủ nhà họ Uy, Uy Chấn Tử.

Chẳng trách Uy Tinh lại gọi người này là ông nội!  
Có điều việc khiến tôi kinh ngạc là nếu tính tuổi tác thì Uy Chấn Tử này ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi rồi.

Vậy tại sao trông vẻ ngoài của ông ta cứ như một người đàn ông trung niên vậy?  
"Tam Thanh, không cần phải khua môi múa mép với tôi.

Hồ tiên này vốn là nhà họ Uy chúng tôi để mắt tới trước rồi nhập nhằng thế nào lại bị các người thu nhận mất, thậm chí còn giở thủ đoạn ti tiện với cháu gái tôi.

Cậu cũng nên cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ?".


 
Chương 171: Cậu Có Tin Tôi Có Thể Khiến Cậu Chết Bất Đắc Kỳ Tử Không


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Uy Chấn Tử cũng không hề khách khí với Tam Thanh.

Tôi nghe những lời này mà cảm thấy vô cùng bực bội.  
Ông già này đúng là vô liêm sỉ, người nhà mình làm những trò bẩn thỉu lừa gạt người khác thì ông ta không nói nửa câu.

Tôi và Tam Thanh tương kế tựu kế cho Uy Tinh gậy ông đập lưng ông thì ông ta lại cắn chặt không buông.  
Vả lại, Hồ tiên này từ lúc nào mà trở thành của nhà họ Uy rồi? Trước đó chính Uy Tinh cũng nói việc thu phục Hồ tiên phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.

Ai thu phục được thì Hồ tiên thuộc về người đó.

Vậy chúng tôi phải giải thích cái gì cho ông ta chứ?"  
"Này ông già, ông có nói lý lẽ không vậy? Vậy cháu gái ông lừa gạt chúng tôi như vậy ông cũng nên giải thích đi chứ!"  
Tôi tức quá không nhịn được nữa nên buột miệng trả treo với Uy Chấn Tử kia vài câu.  
Thấy tôi vặn lại, Uy Chấn Tử không mở miệng giải thích mà nheo mắt lại nhìn tôi một lúc.  
"Trương Ly, đừng tưởng ông cậu là nhân vật lớn thì cậu có tư cách đối đáp với tôi.

Cậu có tin tôi có thể khiến cậu chết bất đắc kỳ tử không?"  
Uy Chấn Tử này giống hệt Uy Chính Thiên, rõ ràng là đều ngang ngược thành thói.

Mới bị tôi nói lại một câu là đã không chịu được rồi.  
Câu nói của ông ta làm tôi giận đến mức bật cười.  
Nói đến đây, Uy Chấn Tử đột nhiên phất ống tay áo, một luồng sát khí tỏa ra từ ông ta.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 172: Đối Với Tôi Thì Đây Cũng Là Một Loại Ơn Nghĩa


"Nếu cậu đã từ chối rượu mừng để uống rượu phạt thì tôi cũng không cần kiêng nể gì nữa.

Vốn nhà họ Uy và cậu không đội trời chung, giờ tôi mượn cơ hội hôm nay nhổ cái đinh trong mắt là cậu đi!"  
Uy Chấn Tử này nhìn thì có vẻ là người văn minh nhưng hành sự lại không hề hợp đạo lý, chỉ cần nói lời không hợp ý ông ta là ông ta lập tức động tay chân.  
Tôi cười lạnh, đám người nhà họ Uy quả ti tiện bỉ ổi.

Có điều Uy Chấn Tử này là gia chủ nhà họ Uy.

Nếu ông ta đã lật mặt như vậy thì tôi cũng sẽ dùng toàn bộ sức lực để ứng chiến.  
Thấy Uy Chấn Tử nổi trận lôi đình định ra tay với tôi, Uy Tinh bên cạnh mặt như đưa đám đột nhiên đứng bật dậy.

"Ông nội! Mặc dù Trương Ly lừa cháu, nhưng cũng là do cháu lừa họ trước, ông có thể tạm tha cho anh ta một mạng được không?"  
Nghe Uy Tinh nói vậy, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, không khỏi quay sang nhìn cô gái này.  
Tôi tưởng rằng sau màn tương kế tựu kế qua lại giữa chúng tôi thì Uy Tinh phải ghét chúng tôi đến nỗi không đội trời chung mới phải chứ.

Tôi thật không ngờ cô gái này lại nhảy ra nói đỡ cho tôi trong thời khắc nước sôi lửa bỏng thế này.  
Có điều tôi cũng nhận ra, Uy Tinh vô cùng nể sợ Uy Chấn Tử, lời nói lúc nào cũng cung kính khúm núm như thuộc hạ nói với chủ nhân, như thể giữa họ không hề có chút tình thân nào vậy.  
"Ông nội, cháu..."  
Uy Tinh không phải kẻ ngốc nên đương nhiên hiểu được thâm ý trong lời nói của ông nội.

Mặt Uy Tinh bỗng chốc trắng bệch, bất lực hé miệng nhưng lại chẳng nói nên lời.  
"Họ Uy kia, mục tiêu của ông là tôi, đừng kéo những việc không liên quan vào.

Hiện giờ Hồ tiên đã ký khế ước với tôi nên đương nhiên sẽ bảo vệ tôi bình an.

Nếu ông muốn lấy mạng tôi thì nghĩ kỹ xem bản thân có làm được hay không đã!"  
Uy Tinh trong tình cảnh khó bảo vệ bản thân mà vẫn nhớ tới việc cầu xin cho tôi, đối với tôi thì đây cũng là một loại ơn nghĩa..


 
Chương 173: Miêu Quỷ


Ông nội từ nhỏ đã dạy tôi rằng ai có ơn với mình thì phải báo đáp.

Thấy Uy Chấn Tử đột nhiên hướng mũi giáo về phía cô ấy, tôi đương nhiên phải phân tán sự chú ý của ông già kia giúp cô ấy rồi.  
Quả nhiên, tôi vừa nói dứt lời thì Uy Chấn Tử đã quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.  
Có điều lão ta còn chưa đáp thì ông cụ Tôn bên cạnh đã mở miệng nói bằng giọng quái gở.  
"Tôi nói này đại đồ đệ, tự cao cũng nên có mức độ thôi.

Ký khế ước với Hồ tiên vẫn còn khác xa với việc thỉnh được Hồ tiên nhập thân.

Hiệu lực của khế ước chẳng qua cũng chỉ là mặt giấy.

Nếu tiên gia không hài lòng thì khế ước có thể bị hủy bỏ bất cứ lúc nào.

Đến lúc đó tiên gia mặc kệ cậu sống chết thì dù cậu có quỳ xuống cầu xin tha mạng cũng không có kết quả tốt đẹp đâu!"  
Lời ông cụ Tôn nói nghe như thể đang hạ bệ tôi, nhưng vào tai tôi thì lại giống như ông ấy đang tìm cách nhắc nhở tôi cảnh giác.  
"Hứ, dù cho có Hồ tiên thì đã sao, tôi vốn chẳng coi là cái đinh gì!"  
Uy Chấn Tử này bình thường chắc chắn là ngang ngược quen thói, ông ta không hiểu được thâm ý trong lời của ông cụ Tôn mà lại tưởng ông cụ Tôn đang đánh giá thấp mình.

Hai mắt ông ta trợn tròn, toàn thân run lên, đồng tử trong mắt đột nhiên co rút lại thành hai vạch thẳng.  
Đồng thời, từ người ông ta toát ra một luồng khí lạnh lẽo như thể có thể ngấm vào tận trong xương tủy.  
Thấy cảnh tượng này tôi không khỏi run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ dị.  
Bình thường thì mèo là một loài động vật thích làm nũng, lăn lộn khắp nơi.

Tiếng kêu "meo meo" của nó lúc đó vô cùng mềm mại đáng yêu khiến người ta cảm thấy rất yêu mến nó.

Nhưng khi đến đêm, tiếng những con mèo ở trên mái nhà kêu gọi bạn tình thì lại không đáng yêu như vậy.  
Tiếng đó nghe như giọng chua loét của một người phụ nữ, lại giống tiếng trẻ con gào khóc.

Âm thanh đó phát ra lúc nửa đêm khiến người ta rợn cả tóc gáy.  
Lúc này Uy Chấn Tử kêu như mèo, tiếng kêu của ông ta giống như tiếng mèo gọi bạn tình lúc nửa đêm khiến lông tơ trên người tôi dựng đứng cả lên.  
"Hi hi hi, búp bê nhỏ, lần trước chưa ăn được mày quả thực là đáng tiếc.

Lần này thì mày muốn chạy cũng không dễ đâu!".


 
Chương 174: Nếu Vậy Thì Lần Này Khó Chơi Rồi Đây


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Uy Chấn Tử mở miệng nói bằng cái giọng vừa khàn khàn lại vừa chói tai như tiếng móng tay sắc nhọn cào lên tấm bảng đen khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.  
Có điều tôi lúc này còn đang vô cùng kinh ngạc vì những điều ông ta vừa nói.  
Tôi mới đụng độ Miêu quỷ có một lần, chính là con Miêu quỷ mà Phương Thiên Vỹ thờ cúng.  
Lần đó còn là do ông cụ Tôn ra tay, suýt nữa thì nát cây kiếm ngô đồng mới trị được nó.  
Nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ, hộ thân của Miêu quỷ đã bị ông cụ Tôn bao lại bằng túi vải đỏ rồi giao cho đại sư xử lý.

Tại sao giờ nó lại xuất hiện trên người Uy Chấn Tử chứ!  
Tôi quay phắt đầu lại nhìn ông cụ Tôn.

Lẽ nào ngay từ đầu ông ấy đã âm thầm cấu kết với nhà họ Uy?  
Đáp lại ánh mắt ngờ vực của tôi, ông cụ Tôn không hề có phản ứng gì.

Ông ấy tỏ ra như không có chuyện gì rồi bước tới bên cạnh bức tường, giơ tay nghịch ngợm những đường vẽ bùa trên tường.  
"Hôm đó tên họ Phương kia đúng là vô dụng, mặc dù ông đây đã nhập thân vào hắn mà hắn vẫn chẳng phát huy được sức mạnh, đúng là phế vật.

Bởi vậy các người mới có cơ hội làm ta bị thương.

Hôm nay, chúng ta tính một thể nợ cũ nợ mới nhé, hi hi hi".  
Con Miêu quỷ kia đương nhiên vẫn nhớ thù xưa.

Nó lại đem những việc khi đó ông cụ Tôn làm đổ hết lên đầu tôi.  
Xem ra hôm nay nó không định chừa cho tôi đường sống rồi.  
Tôi nuốt nước bọt, Miêu quỷ này đối với tôi vẫn là một câu đố bí ẩn.

Hơn nữa lần đó ông cụ Tôn giải quyết Miêu quỷ kia ra sao tôi cũng không biết, ông ấy chỉ nói rằng mình dùng kiếm ngô đồng xử nó mà thôi.  
Lúc tôi dùng máu viết tên mình lên tường, coi như đã ký một khế ước với Hồ tiên.

Tôi cũng có thể cảm nhận được đây là một vị tiên vô cùng lợi hại.  
Nhưng giờ tôi đã bị Miêu quỷ ép đến chân tường, vậy mà vị tiên gia kia vẫn núp sau bức tường không chịu hiện thân.

Cách giải thích duy nhất chính là con Miêu quỷ này còn có Đạo hạnh cao hơn cả Hồ tiên.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 175: Càn Khôn Tá Pháp


Tôi luống cuống tay chân, còn Miêu quỷ trước mắt không hề do dự mà chỉ muốn lấy mạng tôi.  
Uy Chấn Tử giậm mạnh chân, sau đó lao về phía tôi nhanh như một cơn lốc.  
Khi sắp tới chỗ tôi, ông ta đột nhiên mở miệng, một tia nước màu đen vô cùng hôi thối phun ra từ miệng ông ta.  
Khi Uy Chấn Tử lao tới, tôi đã tính toán đường để né rồi.

Ai ngờ chân tôi vừa cử động thì nước đen kia đã phun về phía mặt tôi.  
Tôi kinh ngạc, mặc dù không biết thứ nước đen này là thứ quỷ quái gì nhưng chẳng cần đoán cũng biết nếu bị nó dính vào mặt thì e là gương mặt này của đôi đi tong.  
Trong lúc cấp bách, tôi dùng sức ở eo, oằn người về phía sau, khó khăn lắm mới né được tia nước đen kia.  
Nhưng bởi động tác này động tới chỗ bị thương lúc trước nên tôi chỉ thấy phần phía sau eo nhói lên, toàn thân như thể không còn sức lực gì nữa rồi ngã xuống đất.  
Đúng lúc đó, Uy Chấn Tử thét lên một tiếng chói tai, lao lên vồ lấy tôi.  
Uy Chấn Tử này trông thì có vẻ chỉ khoảng hơn năm chục cân nhưng khi ông ta đè lên người, tôi cảm giác như bị một ngọn núi đè lên vậy.  
Vốn tôi còn định dùng cánh tay ngăn lại nhưng cũng không giữ nổi ông ta.

Thậm chí còn bị ông ta đè mạnh đến nỗi thổ huyết.  
"Nhãi ranh, người xử lý được tao còn chưa xuất hiện trên đời này đâu.

Chỉ dựa vào mày mà muốn chống lại tao sao? Hi hi hi, thà ngoan ngoãn làm thuốc bồi bổ cho tao đi còn hơn".  
Miêu quỷ trong thân xác Uy Chấn Tử cười lạnh, sau đó nó mở to miệng, thình lình lao tới định ngoạm vào cổ tôi.  
Uy Chấn Tử ban nãy sau khi phun ra một ngụm nước đen, lúc này trong miệng vẫn còn mùi hôi thối đến nỗi khiến não tôi tê dại đi, mắt cũng cay xè không mở ra nổi.  
Tôi chửi thầm một tiếng, nhanh chóng vung thanh kiếm ngô đồng đang cầm chặt trong tay đâm vào ngực Uy Chấn Tử.  
Tốc độ niệm chú nhanh đến chóng mặt của Tam Thanh tôi đã biết từ trước.

Sư thúc tôi niệm xong câu thần chú này chỉ trong nháy mắt.  
Khi Uy Chấn Tử nhận ra điểm bất thường, muốn nhảy xuống khỏi người tôi thì đã không kịp nữa rồi.  
Chỉ nghe bên ngoài tiếng sấm rền vang, nổi lên từng đợt.

Một tia sét đánh thẳng xuống mặt đất, chẳng mấy chốc đã bổ xuống Uy Chấn Tử và tôi.  
Bởi Uy Chấn Tử ở phía trên nên bị sét đánh nặng hơn tôi nhiều..


 
Chương 176: Đã Đã Chết Chưaquot;


Khi tia sét kia đánh xuống, toàn thân ông ta co giật như bị bệnh sốt rét, sau đó cứng đờ ngã từ trên người tôi xuống.  
Uy Chấn Tử và con Miêu quỷ kia bị sét đánh không nhẹ, đến tôi còn suýt mất nửa cái mạng nữa là.

Toàn thân tôi như có luồng điện chạy qua, vừa đau vừa ngứa, đến cả thanh kiếm ngô đồng trong tay tôi cũng không cầm chắc được, suýt làm nó rơi xuống đất.  
"Cháu trai, không sao chứ?"  
Tam Thanh dựa vào tường, lo lắng gọi tôi.  
Thực ra việc này tôi và Tam Thanh đã bàn bạc từ trước.  
Bùa Ngũ Lôi tôi mang trên người chính là để ứng phó với tình huống này.  
Hiện giờ năng lực của tôi còn yếu kém, còn Tam Thanh cũng không thể bảo vệ tôi mọi lúc.

Trước khi đi vào ngôi trường này, chúng tôi đã đoán trước sẽ trúng mai phục của nhà họ Uy.  
Thủ đoạn nhà họ Uy thì thâm độc khỏi nói, hơn nữa chắc chắn chúng sẽ nhắm vào tôi.

Đến lúc đó nếu như tôi bị bọn chúng khống chế thì e là sẽ khó mà thoát thân.  
Cho nên trong tình huống vạn bất đắc dĩ này, Tam Thanh chỉ đành mời Thiên Lôi tới giúp tôi một tay.  
Nhưng dùng cách này thì không chỉ đối phương mà đến tôi cũng bị tổn hại nặng nề.  
Có điều ngoài lá bùa Ngũ Lôi kia, Tam Thanh còn đưa cho tôi một lá bùa chống sét, lại thêm khả năng hồi phục nhanh chóng của cơ thể tôi nên mới không thăng thiên sau đạo sấm kia.  
Tôi giãy giụa một lúc, cảm giác bị sét đánh này trước đó tôi đã từng trải qua một lần.

Nếu không phải không còn cách nào thì tôi cũng tuyệt đối không muốn dùng tới cách này.  
"Sư...!thúc, không...!không sao..."  
Lúc này Uy Chấn Tử không còn dáng vẻ đạo mạo lúc trước, ông ta nằm bò trên mặt đất không biết sống chết ra sao.

Quần áo sau lưng ông ta rách thành từng mảnh, để lộ lớp thịt cháy khét vẫn còn bốc khói.  
Nếu không có Miêu quỷ nhập xác thì tôi đoán chừng Uy Chấn Tử chịu cú sét này xong thì cũng thăng thiên.  
Nhưng trên người ông ta còn có Miêu quỷ nên cũng chưa nói trước được gì.  
"Cháu trai, đừng mất cảnh giác.

Thiên Lôi này đánh xuyên qua mặt đất nên sức mạnh đã giảm nhiều, mà Uy Chấn Tử này còn có Miêu quỷ nhập thân nên sẽ không bị thương nặng lắm đâu"..


 
Chương 177: Cảm Thấy Có Điềm Chẳng Lành


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tam Thanh vốn đã hơi yếu, lại vừa gọi Thiên Lôi nên tình trạng cũng không khá khẩm hơn tôi là bao.

Sư thúc tôi vừa nói vừa thở hổn hển.  
Có điều không cần Tam Thanh nhắc nhở thì tôi cũng không dám mất cảnh giác.

Mặc dù thân thể đau muốn chết, thiếu điều muốn ngất đi nhưng tôi vẫn không dám rời mắt khỏi Uy Chấn Tử.  
"Trương Ly, anh đã làm gì ông nội tôi vậy?"  
Thấy tôi và Uy Chấn Tử cùng bị sét đánh trúng, Uy Tinh đứng bên cạnh sững sờ.  
Có lẽ Uy Tinh chưa từng thấy ông nội mình bị thương nặng như vậy nên nhất thời đứng như trời trồng, chưa dám đi tới xem ông mình tình hình thế nào.  
Bầu không khí như đông cứng lại.  
Có lẽ do tiếng động ban nãy quá lớn nên trong lúc mọi người còn đang lo lắng thì hành thi ban nãy bị Hồ tiên làm cho bất tỉnh giờ cũng đã tỉnh lại.  
Nó nhảy phốc lên cao, sau đó nhìn mấy người trước mặt với vẻ cảnh giác.

Trong mắt nó hiện ra một vẻ tham lam thèm khát không giống con người.  
Tôi không khỏi thở dài, đúng là họa vô đơn chí!  
Hiện giờ tôi và Tam Thanh đến cử động còn khó khăn, Uy Tinh thì rõ ràng đấu không lại hành thi kia.

Với tình cảnh này thì khác nào chúng tôi ngồi im chờ nó tới gặm sống đâu?  
"Họ Tôn kia, ông còn đứng xem náo nhiệt đến bao giờ nữa? Nếu còn không ra tay thì chúng ta cùng chết ở đây đấy!"  
Tam Thanh thấy hành thi kia còn sống nhăn răng thì cũng vô cùng váng đầu, chỉ đành nhìn về phía ngôi sao hy vọng duy nhất lúc này là ông cụ Tôn.  
Từ lúc Uy Chấn Tử bắt đầu động tay chân với tôi, ông cụ Tôn đã đứng một bên im lặng không nói gì.

Ông ấy không giúp tôi cũng chẳng giúp lão già họ Uy mà chỉ giống như một vị khách qua đường đứng cắn hạt dưa xem trò vui.

Đến khi Tam Thanh cáu kỉnh oán trách ông cụ Tôn, ông ấy mới toét miệng cười hi hi.  
"Vội gì chứ, mọi việc mới chỉ vừa mới bắt đầu thôi".  
Ông cụ Tôn nói một câu hàm ý vô cùng sâu xa, gương mặt cũng lộ ra vẻ thô bỉ.  
Mấy người chúng tôi thấy hành thi kia nhảy phốc lên người Uy Chấn Tử, sau đó nó oằn lưng rồi há to cái miệng định gặm đám thịt đang bốc khói trên lưng ông ta.  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
Chương 178: Hồi Phục Với Tốc Độ Thần Kỳ


Cô ta lao tới nhanh như chớp, bàn tay làm phép định đánh mạnh vào trán hành thi.  
Mặc dù tốc độ của Uy Tinh rất nhanh nhưng cũng không thể nhanh bằng hành thi kia.  
Khi đòn của cô ta giáng xuống đầu hành thi thì một miếng thịt trên lưng Uy Chấn Tử đã bị nó xé ra rồi.  
"Gràooo!"  
Xem ra uy lực từ đòn đánh của Uy Tinh cũng không hề nhẹ.

Bị trúng đòn, hành thi gào thét một tiếng, sau đó điên cuồng hất đầu rồi lấy tay nắm lấy tóc mình.  
Còn miếng thịt cháy khét nửa trắng nửa đỏ nó đang ngậm trong miệng cũng bị văng xuống đất.  
Nhìn cảnh này tôi cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhưng đúng lúc đó tôi phát hiện Uy Chấn Tử nãy giờ vẫn bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất bắt đầu động đậy!  
Ban đầu ông ta chỉ hơi khẽ nhúc nhích, tiếp đó hai tay ông ta đột nhiên chống xuống đất lấy đà rồi đột nhiên nhảy bật lên khỏi mặt đất như một vận động viên thể thao vô cùng khỏe...  
Trong đầu tôi lúc đó chỉ có hai chữ "xong đời".  
Sau khi bật dậy khỏi mặt đất, ông ta không tính sổ với tôi ngay mà quay đầu vồ lấy hành thi đang ôm đầu đau khổ kêu r3n bên cạnh.  
Hành động tiếp theo của ông ta khiến tất cả mọi người sững sờ.  
Cứ như thể thứ Uy Chấn Tử kia đang ôm trong lòng là một cái đùi gà.

Mặt ông ta đen lại, đột nhiên há to miệng táp thẳng vào hành thi kia, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm mình đang cắn vào chỗ nào.  
Ông ta vừa táp một cái là máu thịt b ắn ra tung tóe, dường như ông ta đã cắn vào động mạch, máu chảy từ khóe miệng ông ta xuống.

Uy Tinh lúc này đang đứng cạnh Uy Chấn Tử không hề đề phòng nên bị máu bắn đầy mặt.  
Cảnh tượng máu me kinh dị trước mắt quả thực nằm ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người, Uy Tinh cũng bị dọa mất hồn, thậm chí sợ đến nỗi đứng sững ra quên cả việc chạy trốn.  
Hành thi kia bị Uy Chấn Tử kẹp chặt rồi ăn luôn.

Ngoài những tiếng kêu thét thê lương ra thì nó thậm chí còn không giãy giụa nổi..

truyện tiên hiệp hay
Tôi nằm trên mặt đất nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm giác buồn nôn ban nãy vừa dịu đi một chút nay đã lại dâng lên tận họng.  
Thậm chí đến cả vết vừa bị hành thi cắn dường như cũng đang hồi phục với tốc độ thần kỳ.  
Tôi lập tức hiểu ra vấn đề, lão già này ăn thịt người để giúp cơ thể hồi phục vết thương sao?  
"Sư thúc! Ông ta..."  
Thấy vết thương của Uy Chấn Tử đã hồi phục được bảy tám phần, tôi vô cùng hoảng loạn.

Tôi không kịp nghĩ đến những việc khác mà vội vã gọi Tam Thanh..


 
Chương 179: Chỉ Cần Mình Tôi Cũng Đủ Để Trị Bọn Chúng!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tuyệt chiêu Ngũ Hành Thiên Lôi vừa nãy tôi phải liều mạng mới thực hiện được, vậy mà chỉ đỡ được một chiêu của ông ta.

Hơn nữa lúc đó Uy Chấn Tử không đề phòng nên mới trúng kế của tôi.

Việc sử dụng lại chiêu này xem ra là bất khả thi.  
Vừa gọi Tam Thanh, tôi vừa vùng vẫy vừa tìm cách với lấy thanh kiếm ngô đồng đang ở cách mình không xa.  
Tam Thanh đương nhiên cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc nên cắn chặt răng, đứng thẳng dậy, lấy trong người ra một chiếc ấn vuông nhỏ.  
Trông chiếc ấn vuông này hơi giống chiếc ấn tỳ hưu bị tôi làm hỏng trước đó, chỉ có điều trên chiếc ấn này không có gì cả, thậm chí đến cả hình bùa chạm khắc cũng không có.  
Sau khi cầm cái ấn vuông trơn nhẵn đó trong tay, Tam Thanh một tay làm phép, miệng niệm chú.  
Giây tiếp theo, chiếc ấn nhỏ trông có vẻ không có gì đặc biệt đó đột nhiên tỏa ra ánh sáng xanh.  
"Cái thứ sống dai như đỉa này, xem ấn này của tao có giết được mày không!"  
Tam Thanh thét lên một tiếng, tranh thủ lúc Uy Chấn Tử còn đang mải gặm hành thi kia mà bước một bước dài rồi nhảy phốc ra sau lưng Uy Chấn Tử, định đóng cái ấn kia vào sau ót ông ta.  
Tôi lo lắng nhìn chiếc ấn đó sắp đóng vào sau ót Uy Chấn Tử đến nơi.  
Nhưng đúng lúc đó ông cụ Tôn nãy giờ không phản ứng gì đột nhiên hành động.

Ông ấy lao tới chỗ Tam Thanh nhanh như tên lửa, vươn tay giữ chặt tay Tam Thanh lại.  
"Chán sống rồi à?"  
Giọng ông cụ Tôn trầm thấp nghe vô cùng nghiêm trọng.

Sau đó ông ấy dùng lực, đẩy Tam Thanh lúc này đang sức cùng lực kiệt ra.  
"Làm gì vậy?"  
Tam Thanh vốn định dồn chút sức lực còn lại để xuất một chiêu cuối cùng, ai ngờ lại bị ông cụ Tôn ngăn lại.

Điều đó khiến Tam Thanh tức giận mà không biết trút vào đâu, lập tức quắc mắt cao giọng chất vấn ông cụ Tôn.  
Ông cụ Tôn không đáp, chỉ sầm mặt lại nhìn Tam Thanh, sau đó lại nhìn tôi.  
"Hi hi, Tôn Đạo sĩ, nếu không phải ông đã cắt máu ăn thề đi theo tôi thì tôi còn tưởng ông vừa cứu Tam Thanh chứ không phải cứu tôi đấy".  
Tam Thanh vừa nói dứt lời thì sau lưng ông cụ Tôn vang lên giọng nói âm hiểm của Uy Chấn Tử.  
"Trước khi tới đây tôi đã nói rồi.

Niệm tình bạn trước đây của chúng tôi, lần này tôi sẽ không ra tay với họ, nhưng cũng sẽ không giúp họ.

Lẽ nào ông không tin tôi?"  
Nếu không phải do quần áo Uy Chấn Tử rách tả tơi thì tôi còn cho rằng ông ta chưa từng bị sét đánh!  
[Diendantruyen.Com] Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi
.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom