Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 6416: Đương nhiên không. thành vấn đề


Hiện tại Ngô Bình vẫn còn kỳ sơ sinh mà đã đạt tới ba trượng, sau khi trưởng thành có khả năng cao hơn mười trượng. Đây tất nhiên đã không còn là Bí Thần Chí Tôn nữa, mà là một loại Bí Thần lớn mạnh hơn, Bí Thần Cấm Ky.

Ngô Bình cảm thấy nó hơi lớn nên bèn ép Bí Anh lại thành chín thước chín. Mặc dù cao chín thước chín nhưng vẫn cao hơn ba mét, giống như: một vị linh thân khổng lồ.

Lúc này cửa đẩy ra, bốn người Thẩm Huyền Tông bước vào.

Khi nhìn thấy Bí Anh của Ngô Bình, họ đều sửng sốt.

“Đây là... Bí... Bí Anh?”, những người như Thẩm Huyền Tông lúc nói còn lắp bắp nữa là, ông ta quá mức ngạc nhiên.

Âu Dương Thiên Tế đi tới trước mặt Bí Anh, nhìn từ trên xuống dưới ba lượt, sau đó hít khí

đầu mà đã mạnh như vậy, sau này trưởng thành chẳng phải sẽ là Bí Thần Cấm Ky sao?”

Mắt Thanh Hàn Kiếm Tôn sáng rực cười nói: “Đúng là có tư chất hơn người”.

La Vô Phi nghiêm túc nói: “Đạo hữu Thanh Hàn, hy vọng ông có thể giữ bí mật, đừng nói cho bất kỳ người thứ ba nào biết về Bí Thần Cấm Ky ngoài chúng ta”.

Thanh Hàn Kiếm Tôn: “Dĩ nhiên tôi sẽ không nói, nhưng tôi có thể thay đệ tử cưng của tôi đính hôn trước với đệ tử của mọi người”.

Ngô Bình sửng sốt, hôn ước?

La Vô Phi cười nói: “Đương nhiên không. thành vấn đề”.

Sau đó ông ta nói với Ngô Bình còn đang ngơ ngác: “Đệ tử, Thanh Hàn kiếm tôn có bảy nữ đệ tử, đều xinh đẹp như hoa, hơn nữa có vài người còn có thể chất hiếm có”.

Ngô Bình vội nói: “Sư đệ, tôi vẫn chưa muốn đính hôn”.

Âu Dương Thiên Tế: “Không muốn đính hôn? Cũng không phải bảo cậu kết hôn ngay. Mấy người bọn tôi quyết định chuyện này thay cậu”.

Ngô Bình thở dài, biết nói gì cũng vô dụng nên định chạy: “Sư tôn, con nhớ ra phải thu hoạch dược liệu, con về trước...”

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Ngô Bình đã biến mất.

Thanh Hàn Kiếm Tôn mỉm cười nói: “Thật là một chàng trai lợi hại, mắt nhìn người của các đệ tử cưng của tôi cao lắm, lần này chắc chắn chúng sẽ hài lòng”.

La Vô Phi cười nói: “Nếu có thời gian, bảo đệ tử của ông đến Thái Hoàng Giáo chơi nhiều hơn. Đến lúc đó tôi sẽ gọi Ngô Bình đến để chúng gặp mặt trước. Mặc dù chúng ta là sư trưởng nhưng cũng phải nghe ý kiến của chúng nữa”.

Thanh Hàn Kiếm Tôn: “Đạo hữu La nói đúng. Tháng sau, bảng xếp hạng kiếm thuật trong Vạn Kiếm Tiên Giới sẽ được sắp xếp lại, các đệ tử cưng của các ông cũng tham gia đi”.

Nghe đến bảng xếp hạng kiếm thuật, La Vô Phi nhớ đến gì đó nói: “Năm đó chúng ta cũng. từng tiến vào bảng xếp hạng kiếm thuật, tôi nhớ đạo hữu Thanh Hàn ở vị trí thứ bảy nhỉ?”

Thanh Hàn Kiếm Tôn cười nói: “Ba vị đạo. hữu La lúc đó là vị trí thứ hai đến thứ tư”.

La Vô Phi nói: “Tiếc là cuối cùng lại bị người đó áp chế, không giành được vị trí đầu”.

Nhắc đến người đó, vẻ mặt Thanh Hàn Kiếm Tôn trở nên nghiêm túc: “Nghe nói ông ta cũng thu nhận mấy đệ tử thiên tài, lần này cũng muốn khiêu chiến các cao thủ trên bảng xếp hạng kiếm thuật”.

La Vô Phi cười nhạo: “Dã tâm của người này. rất lớn, lần này chắc chẳn có ý đồ gì đớ”.

Âu Dương Thiên Tế: “Nói thế chắc chăn phải để Ngô Bình đi khiêu chiến bảng xếp hạng kiếm thuật, năm đó chúng ta bị hẳn áp đảo, bây giờ thế hệ sau ra trận tranh tài, chúng ta không thể lại thua nữa”.
 
Chương 6417: Cái gì!


Ngô Bình chạy như bỏ trốn khỏi Kiếm Các, dùng truyền tống trận mau chóng quay về giới thế tục.

Quay về biệt thự trên núi, Ngô Bình tiếp tục thích nghỉ với sự thay đổi từ lần tu hành này. Sau khi sở hữu Bí Anh, đồng thời cậu cũng sở hữu năng lực ngọc thai, nhưng cậu vẫn chưa thực sự hiểu rõ loại năng lực này.

Lúc này, cậu ngồi xếp băng trên một tảng đá lớn trên đỉnh núi, trong lúc hít thở, linh khí xung quanh liên tục ngưng tụ đến.

Lúc này, Bí Anh màu vàng mở bừng mắt nhìn về phía xa, hai luồng sáng vàng phát ra đi rất xa, cho dù từng cọng cây ngọn cỏ trong vòng mấy trăm dặm cậu cũng có thể nhìn thấy rất rõ.

“Chẳng lẽ đây chính là thủ thuật của cấm ky Bí Anh, nhìn được xa sao?”

Ngay lúc này, phía đối diện nói có một bóng người bay đến, ngự kiếm bay, kiếm khí đan xen, gió thổi quần quật, nhẹ nhàng, tư thế bay tựa như sao băng xé trời, khiến người ta kinh sợ.

Nhìn kỹ lại thì là một tu sĩ trẻ tuổi, sừng cao ngất, ánh mắt đầy thần quang, sau lưng còn có một vầng sáng nhiều màu, cảnh tượng tráng lệ, trông như tiên đế giáng trần vậy.

Ánh mắt Ngô Bình đúng lúc nhìn vào người này, tu sĩ trẻ chỉ cảm thấy thần hồn run rẩy, một lưồng sát khí kinh người khóa chặt anh ta.

Giây tiếp theo, trong đầu anh ta vang lên giọng nói lạnh lùng: Khóa chặt mục tiêu, vô song quyết đấu!

Chỉ chớp mắt, tu sĩ này đã cảm thấy tu vi mình bị áp chế một cách tàn nhẫn, từ Thần Thông ngũ trọng rơi thẳng xuống Bí Anh Cảnh, Bí Cảnh tầng tám!

“Cái gì!"”. Anh ta kinh ngạc hô lên, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng lại không thể di chuyển.

Cùng lúc đó, Ngô Bình cũng nghe thấy âm thanh lạnh lẽo kia, bởi vì âm thanh này phát ra từ chính Bí Anh. Lúc này, hai mắt Bí Anh tỏa ra hai lưồng sáng vàng, khóa chặt người đối diện.

Cậu giật mình, lập tức khống chế Bí Anh, ngừng việc khóa chặt. Bõng chốc, Bí Anh dời mắt, nam tu đối diện mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẻ mặt lại kinh sợ nhìn về phía Ngô Bình.

Ngô Bình vô cùng ngượng ngùng, đây thực sự là hiểu lầm! Thế nhưng, cậu đã nhìn rõ người đến là ai, đó chẳng phải là Trương Huyền Bạch hoàng kim thế gia hay sao?

Ở phía xa hơn, Mao Thiết đang bay phía sau, nhưng tốc độ không theo kịp Trương Huyền Bạch.

Trương Huyền Bạch này là được Ngô Bình phát hiện ra ở Tiên Vẫn Chỉ Địa, sau đó giúp anh ta rời khỏi đó, thành công đưa anh ta quay về gia tộc, thấy anh ta bây giờ khỏe mạnh, chắc hẳn đã khôi phục tu vi rồi.

Sững sờ chốc lát, Trương Huyền Bạch bước vội về phía Ngô Bình, từ xa đã chắp tay làm lễ: “Anh Ngôi”

Ngô Bình cười nói: “Anh Trương, anh khôi phục không tệ đấy”.

Trương Huyền Bạch nói: “Nhờ phúc của anh Ngô, tôi không chỉ khôi phục được tu vi, mà còn có tiến bộ nữa”.

Sau đó anh ta hỏi: “Vừa nấy anh Ngô dùng thủ thuật gì vậy? Lúc đó, tôi thật sự nghĩ rằng mình sắp chết rồi. Nói đúng hơn là, nếu không phải anh Ngô nhận ra tôi, dừng tấn công thì tôi đã chết rồi”.

Ngô Bình rất ngượng ngùng nói: “Vừa nãy là hiểu lầm thôi, tôi đang tập luyện một bộ pháp thuật, nhưng tôi lại không quá quen với pháp thuật này, nên mới xảy ra chuyện vừa nấy”.
 
Chương 6418: Không cần lo lắng


Trương Huyền Bạch lập tức nói: “Mao Thiết cũng không tệ, tôi đã sắp xếp cho anh ấy làm một chuyện. Nếu anh Ngô chịu thả người thì sau này cứ để anh ấy theo tôi đi”.

Ngô Bình cũng không vấn đề gì, lúc đó giữ lại Mao Thiết, là vì không muốn ăn ta lãng phí tư: chất tốt như vậy, bây giờ anh ta đã đi theo nhân vật như Trương Huyền Bạch rồi, tiền đồ đương nhiên sẽ không tệ.

Cậu gật đầu: “Không vấn đề, Mao Thiết ở đâu cũng vậy cả”.

Trương Huyền Bạch: “Hôm trước tôi mới ra ngoài, xử lý chuyện trong tay xong, tôi lập tức đến tìm anh Ngô ngay. Ở trước mặt anh Ngô cám tạ ơn cứu mạng của anh”.

Ngô Bình xua tay: “Anh Trương nói như vậy khách sáo quá rồi. Lại nói, ban đầu anh Trương cũng đưa cho tôi không ít tài nguyên, tôi cũng rất cám ơn”.

Trương Huyền Bạch cười nói: “Anh Ngô, mặc kệ nói thế nào, anh cũng đều là ân nhân của tôi”.

Nói rồi, anh ta lấy ra một lệnh bài đưa cho Ngô Bình, nói: “Đây là thủ lệnh do gia chủ nhà họ Trương tôi ban cho, có được nó, ở bất kỳ đâu bất kỳ lúc nào, anh Ngô đều có thể ra lệnh cho thành viên cốt cán của nhà họ Trương. Nhìn thấy thủ lệnh này, bọn họ sẽ phục tùng vô điều kiện. Dù anh Ngô muốn tài nguyên hay là bảo bọn họ làm việc thì bọn họ đều sẽ dốc hết sức làm”.

Ngô Bình biết thứ này vô cùng quý giá, chỉ có người được nhà họ Trương tin tưởng thực sự thì mới có thể có được nó.

Cậu cười nói: “Anh Trương, vật này quá quý. giá rồi, tôi không thể nhận”.

Vẻ mặt Trương Huyền Bạch nghiêm túc: “Anh Ngô, anh không định xem tôi là bạn sao? Trương Huyền Bạch tôi không có ưu điểm gì khác, được cái chân thành với bạn bè”.

Thấy anh ta kiên trì, Ngô Bình chỉ đành nhận lấy thủ lệnh, nói: “Được, vậy tôi không khách sáo. với anh Trương nữa”.

Trương Huyền Bạch cười nói: “Nhà họ Trương tôi mở không ít cửa hàng ở khắp các Tiên Giới, cầm được thủ lệnh này có thể mua được bất kỳ vật dụng gì”.

Trương Huyền Bạch có vẻ như còn có chuyện khác phải làm, anh ta ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ, nói hai ngày nữa lại đến chính thức thăm hỏi Ngô Bình.

Ngô Bình không giữ anh ta ở lại dùng cơm được, chỉ đành tiễn anh ta rời đi

Trương Huyền Bạch rời đi, Hàn Băng Nghiên đi đến nói: “Anh Bình, buổi chiều Liễu Kim Long có gọi điện đến, nói người lên núi tìm được một vài thứ, hy vọng anh có thời gian đến xem thử”.

Lúc trước, Ngô Bình tìm được không ít người lên núi ở trấn Hoang Sơn, bảo bọn họ lên núi tìm Thiên Vẫn Thạch, thoáng chốc đã một tháng trôi qua, cậu cũng chưa từng hỏi đến, hôm nay nghe thấy tin tức của Liễu Kim Long, cậu lập tức gọi qua.

“Cậu Ngô, tôi đang ở trấn Hoang Sơn!”

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì mà phải đích thân chạy đến trấn Hoang Sơn?”

Liễu Kim Long: “Mấy tháng nay, tôi tuyển được mười nghìn người lên núi, mấy thứ kiếm được đều được, tôi giữ trong nhãn chứa đố của cậu. Hôm qua, có một nhóm người tìm được một vài vật kỳ lạ. Tôi không thể phán đoán được, vì vậy mong cậu có thể đến một chuyến. Vả lại, tôi cảm thấy có người như đang âm thầm quan sát tôi, tôi nghi ngờ có người lên núi đã truyền tin ra ngoài”.

Ngô Bình: “Tôi biết rồi. Ông cứ ở nguyên tại chỗ, tôi sẽ đến trấn Hoang Sơn nhanh thôi”.

Trong một khách sạn tại trấn Hoang Sơn, Liễu Kim Long cảnh giác đứng ở trước cửa sổ, chú ý tình hình bên ngoài. Bên cạnh ông ta có mấy thuộc hạ đều là thân tín của.

“Anh Long, người nào đang nhằm vào chúng ta vậy? Bọn họ muốn làm gì?”. Một người để râu hỏi, người này đi theo Liễu Kim Long đã nhiều năm, công phu rất lợi hại, kinh nghiệm giang hồ phong phú, rất được Liễu Kim Long coi trọng.

Liễu Kim Long: “Đây là một cảm giác rất kỳ lạ, vẫn chưa xác định đối phương là người thế nào, có bao nhiêu người, chỉ là cảm giác thôi. Trực giác nói cho tôi biết, thực lực đối phương vượt xa tôi, sở dĩ đối phương chưa ra tay là vì vẫn chưa rõ thực lực tôi ra sao”.

Người để râu có chút nghỉ ngờ: “Không biết cậu Ngô có thể đến kịp không”.
 
Chương 6419: Thiên Tỉnh Thần Thiết


 Liễu Kim Long cũng cảm ứng được sự xuất hiện của Ngô Bình nên cười, nói: “Công tử đã đến rồi”.

Ông ta tiến nhanh vào đại sảnh, hạ giọng nói: “Công †ử, chúng ta lên lầu nói chuyện đi”.

Ngô Bình gật đầu, cùng ông ta về phòng.

Liễu Kim Long cho thuộc hạ đứng canh ở cửa, sau đó lấy nhẫn chứa đồ ra, lấy từ bên trong ra một viên thủy tinh màu vàng nhạt, trong viên thủy tinh có vô số điểm sáng nhấp nháy y hệt những vì sao.

“Công tử, có mấy người đi đào mỏ, tìm thấy được thứ này, tôi bảo họ chụp hình gửi cho tôi, tôi vừa xem thì cảm thấy không tâm thường, vì vậy đã đích thân đến đây".

Ngô Bình cầm lấy viên thủy tinh và cảm giác rất nhẹ, khi cậu quan sát cẩn thận thì trong đầu liền xuất hiện một số tin tức, cậu bất giác cười, nói: “Đây là Thiên Tỉnh Thần Thiết, là một loại vật liệu luyện khí rất hiếm có, ở tiên giới, số lần xuất hiện của thứ này rất ít, trong lịch sử, mỗi lần dùng đến Thiên Tinh Thần Thiết đều luyện ra được thần binh vô cùng lợi hại”.

Liễu Kim Long cười, nói: “Quả nhiên tôi đoán không sai, tìm được tổng cộng ba viên, đều nằm hết trong nhẫn chứa đồ”.

Ngô Bình liền trút hết mọi thứ trong nhẫn chứa đồ ra, tám mươi phần trăm đá bên trong đều có giá trị, trong đó nhiều nhất là Bí Thạch và những hòn đá có linh khí, Đá Thiên Vận chỉ chiếm tầm một phần mười. Đương nhiên, còn có ba viên Thiên Tinh Thần Thiết.

Ngô Bình cất Thiên Tỉnh Thần Thiết và Đá Thiên Vận vào, sau đó cất số đá còn lại vào nhãn chứa đồ lại và nói: “Ông xử lý số còn lại đi”.

Liễu Kim Long: “Dạ”.

Lúc này, Ngô Bình đột nhiên chau mày, bước một bước thì ra khỏi cửa.

Một luồng khí đen từ xa bay đến, muốn tấn công anh râu đang đứng ở cửa. Mặt anh rây biến sắc, đang định rút đồ nghề ra thì Ngô Bình đã đến chặn trước mặt anh †a, chưởng về phía xa.

“Ầm".

Lưồng khói bị đánh tan, một tiếng la thảm thiết vang lên trong không gian.

Ngô Bình hừm một tiếng: “To gan đấy”. Ngay lập tức, cậu liền biến mất khỏi chỗ đứng.

Liễu Kim Long xông ra, hỏi anh râu: “Chuyện gì thế?”

Anh râu vuốt mồ hôi lạnh, nói: “Long gia, người đó là người tu hành, may mà công tử ra tay, chắc công tử đã truy sát đối phương rồi”.

Trên một bãi hoang ở phía bắc trấn Hoang Sơn, một người mặc áo đen đột nhiên từ mặt đất trồi lên, muốn  nhảy lên không trung.

Chính vào lúc này, trên không xuất hiện một luồng sáng, một bàn tay đánh xuống từ phía xa, bảy bàn tay ảo đập ngay lên người kẻ áo đen.

Người áo đen bất ngờ, dốc hết sức chống trả. “Âm.

Một âm thanh lớn vang lên, luồng sáng tan biến, một người bị đánh rơi xuống đất, phụt máu, ngực hằn sâu dấu bàn tay, lục phủ ngũ tạng đều như bùn nhão.

Ngô Bình đáp xuống đất, nhìn người áo đen với khuôn mặt tái mét chằm chằm, lạnh lùng nói: “Anh là ai? Lúc nãy định làm gì?”

Người đó cười thảm thiết, nói: “Không ngờ ở trấn Hoang Sơn này còn có cao thủ như cậu, là tôi không biết quan sát”.

Ngô Bình: “Trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ cho anh được chết thoải mái hơn”.

Lúc sắp chết , con người chẳng có gì là không thể làm, người đó nói: “Tôi là người của La Tinh Uyên”.

La Tỉnh Uyên? Ngô Bình nhớ ra, hình như La Tinh Uyên có liên quan đến nhóm người Đạo Mệnh, sao anh ta lại cho người đến đây?

“Anh đến đây vì đá Thiên Mệnh sao?”

Người áo đen: “Đúng vậy, thật ra tất cả người đào. khoáng của trấn Hoang Sơn đều là tai mắt của ông ta, một khi có người tìm thấy đồ tốt thì ông ta sẽ phái người đến cướp”.

Ngô Bình chau mày: “Cái tên La Tỉnh Uyên này thú vị đấy, ông ta có tu vi gì?”

Người áo đen: “Thần thông tầng ba, có rất nhiều thủ đoạn lợi hại”.
 
Chương 6420: Khó xử lý


Ngô Bình về đến nhà khách, càng nghĩ càng giận, không ngờ cái tên La Tỉnh Uyên đó dám cướp đồ của cậu, dù sao cũng phải dạy cho ông ta một bài học.

Sau khi cậu có kế hoạch thì nói với Liễu Kim Long: “Ông Liễu, ông về trước đi, sau này đừng tìm người khai khoáng nữa”.

Sau khi bảo Liễu Kim Long rời khỏi thì Ngô Bình lập tức quay về Thần Kinh, cậu muốn đến gặp cái tên La

Tỉnh Uyên đó thử.

La Tinh Uyên là trụ cột quốc gia nên hỏi thăm tung  tích của ông ta là chuyện rất dễ dàng.

Nơi những người làm quan và giàu có sống ở Thần Kinh là phố Bảo Long, khu phố này đã có từ triều trước, rất phồn hoa, phía đông phố Bảo Long có một con hẻm nhỏ, tên là hẻm Nhất Phẩm.

Trong con hẻm có mười mấy hộ dân, đều là quan lớn đương triều, hơn nữa có rất nhiều quan nhất phẩm, vì vậy nên mới gọi là hẻm Nhất Phẩm.

Nhà thứ ba trong hẻm Nhất Phẩm là nhà của quan trụ cột La, La Tinh Uyên.

Lúc này, La Tỉnh Uyên đang ngồi trong nhà, trêu cháu của ông ta. Năm nay cháu trai ông ta chỉ mới một tuổi rưỡi, đang tuổi ham chơi, chốc chốc ông ta lại bật cười.

Mặc dù La Tinh Uyên đã gần sáu mươi tuổi nhưng trông dáng vẻ chỉ tầm bốn mươi tuổi thôi.

Ông ta chơi đùa với cháu trai lát thì giao cháu lại cho người giúp việc rồi khế nói: “Đã lấy được lô hàng đó chưa?”

Một bóng đen xuất hiện trên không trung, bóng đen quỳ xuống đất, nói: “Chủ nhân, hành động lần này đã thất bại, có kẻ nhúng tay vào”.

La Tinh Uyên chau mày: “Trước khi anh ta hành động không điều tra sao?” 

Bóng đen: “Nhiều năm trở lại đây không hề gặp phải nhân vật nào ra hồn, chắc là ông ta đã chủ quan, không điều tra kỹ”.

La Tỉnh Uyên hừm một tiếng nặng nề: “Loại phế vật đó chết cũng đáng, đã điều tra đối phương là người thế nào chưa?”

Người áo đen nói: “Một trong số họ là Liễu Kim Long của Hoàng Long Sơn Trang. Gần đây tu vi của người đó tiến bộ vượt bậc, theo tình báo mà chúng ta nhận được, rất có khả năng anh ta là người của Ngô Bình”.

La Tinh Uyên nghe thấy tên Ngô Bình thì ngơ ra: “Là Ngô Bình của học viện Hoàng Gia, là cái tên đến cả hoàng hậu cũng không chịu nể mặt đấy sao?”

Bóng đen đáp: “Đúng vậy chủ nhân. Người đó là đệ tử của đại giáo, rất có gốc gác”.

La Tỉnh Uyên thở dài: “Xem ra tôi sắp gặp rắc rối rồi.

Bóng đen: “Chủ nhân, có cần đi lánh nạn không?”

La Tỉnh Uyên hừm một tiếng: “Đi đâu lánh nạn? Nếu anh ta muốn tìm tôi thật thì tôi có trốn đi đâu cũng vô ích”.

“Ông cũng thông minh đấy”. Bỗng dưng, một giọng nói vang lên.

Bóng đen đứng bật dậy, kèm thanh kiếm trong tay. 

Ngô Bình đi vòng ra từ sau lưng hòn non bộ, nhìn La Tỉnh Uyên rồi chắp tay, nói: “Trụ Quốc La, xin thứ lỗi vì không mời mà đến”.

La Tin Uyên cười haha: “Chắc cậu là Ngô công tử đúng không? Nghe danh đã lâu, hôm nay có thể gặp được công tử đúng là vinh hạnh ba đời của tôi”.

Ngô Bình không định nhiều lời với ông ta, chỉ nói: “La 'Trụ Quốc, người của ông muốn cướp đồ của tôi nhưng kết quả đã bị tôi bất cẩn đánh chết, tôi cố tình đến đây để xin lỗi”.

La Tinh Uyên bình thản: “Ồ, có chuyện đó sao? Hừm, vậy anh ta chết là đáng, dám nhòm ngó đến đồ của Ngô công tử, nếu tôi mà biết thì cũng sẽ không tha cho anh

ta. Ngô Bình: “Ồ, vậy là La Trụ Quốc không hề biết gì à?”

La Tinh Uyên nói: “Ngô công tử, dưới trướng tôi có quá nhiều thuộc hạ, loại người gì cũng có, khó tránh có một số người trong số họ có lòng bất chính. Đối với loại người đó, một khi tôi phát hiện thì sẽ loại bỏ ngay”.

Ngô Bình cười khẩy: “La Tỉnh Uyên, người ngay không nói vòng vo, nói đi, ông thu thập nhiều đá Thiên Vận như vậy rốt cuộc là để làm gì?”
 
Chương 6421: đạo cung ngoài cơ thể


Ngô Bình híp mắt: “Ông muốn giết tôi diệt khẩu?”

La Tinh Uyên mỉm cười: “Có rất nhiều cao thủ bị ta giết chết, cậu Ngô không phải là người đầu tiên, và cũng sẽ không phải là người cuối cùng”.

Vừa dứt lời, tay phải ông ta xuất hiện một pháp quyết, trong sân vang lên tiếng “âm”, một lớp khí tức. đáng sợ từ dưới đất dâng lên, một đôi bàn tay to trắng nõn bỗng lao ra khỏi mặt đất, tóm lấy chân Ngô Bình.

Lúc cậu bị hai bàn tay này tóm lấy chân, cả người cứng đờ, sức lực toàn thân như mất đi, thân hồn cũng. chấn động, tinh thần hoảng loạn.

La Tinh Uyên cười càng tươi hơn, ông ta nói: “Cậu Ngô, “Nã Tiên Thủ” của ta thế nào? Cho dù là cao thủ Đạo Cảnh ở đây cũng bị nó hạ gục chứ đừng nói là cậu Ngô, cũng sẽ mất đi toàn bộ pháp lực, để mặc tôi giết hắn".

“Đây là thứ gì vậy?”, Ngô Bình mặt trắng bệch, trầm giọng hỏi.

La Tỉnh Uyên hơi đắc ý nói: “Đây là một đại trận từ xa xưa, chuyên dùng để giết cao thủ Đạo Cảnh. Sử dụng n một lần thì sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên. Nếu cậu chết trong trận pháp này thì đó là vinh hạnh của cậu đấy".

Lúc này mặt Ngô Bình chẳng hề có chút hoảng loạn nào, cậu nói: “Đúng là đại trận này rất mạnh nhưng rất đáng tiếc”. 

La Tỉnh Uyên nhìn cậu: “Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc không bao vây được tôi”, nói rồi bí lực Cửu Dương Hóa Cấm trong người cậu rung lên, sau đó bắt đầu luyện hóa sức mạnh trận pháp. Ngay sau đó, cơ thể cậu như biến thành một cái lỗ đen, bắt đầu điên cuồng hấp thụ lấy năng lượng của đại trận.

“Âm ầm

Mặt đất rung chuyển dữ dội, La Tinh Uyên biến sắc, lập tức giơ ngón tay ra, một luồng sáng tím bay ra biến thành một thanh đao cong chém thẳng về phía Ngô Bình.

Ngay lúc này một bàn tay đen vươn ra từ trên tường, đánh văng thanh đao tím đó.

La Tinh Uyên cực kỳ ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đứng trên tường, chính là Ngưu Thanh đã nấp vào trong tối trước đó.

“Cửu Dương Hóa Cấm, luyện hóa”, Ngô Bình gầm lên một tiếng, bàn tay đang nắm chân cậu bắt đầu run rẩy, cuối cùng nổ tung.

Trong Cửu Dương Hóa Cấm của Ngô Bình đã hấp thụ không chỉ một loại sức mạnh cấm ky, bất kỳ sức mạnh nào cũng đủ để nghiền nát trận pháp ở đây. Thế là chỉ trong vòng chưa đầy ba phút, cả đại trận đã được. Ngô Bình luyện hóa.

Tay phải cậu giơ về phía mặt đất, rất nhiều phù văn bay ra, một hư ảnh đại trận xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.

La Tinh Uyên biến sắc, đồng tử xoay chuyển nói: “Cậu Ngô lợi hại, bái phục”.

Ngô Bình cười nhạo: “La Tỉnh Uyên, còn có bản lĩnh khác không?”

La Tinh Uyên vừa định lên tiếng thì sau gày bỗng siết chặt, Ngưu Thanh đã xuất hiện phía sau ông ta rồi xách ông ta lên.

Hai chân ông ta lơ lửng trên không trung, cả người La Tinh Uyên bị khống chế, ông ta biến sắc nói: “Cậu Ngô, có gì thì nói”.

Ngô Bình: “Vậy thành thật trả lời câu hỏi của tôi”.

La Tỉnh Uyên thở dài: “Cậu hỏi đi”. “Ông chắc đã thu thập được không ít đá Thiên Vận, lấy nhiều như thế, ông muốn làm gì?”

La Tỉnh Uyên im lặng vài giây nói: “Tôi muốn xây một đạo cung”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Tu luyện đạo cung”.

La Tỉnh Uyên tỏ ra khao khát nói: “Đúng thế. Tu sĩ Đạo Cảnh cần phải mở được đạo cung, nhưng dù sao Đạo Cảnh cũng không phải là cảnh giới ai cũng có thể đạt đến. Mà tôi đã tìm ra cách để xây dựng một đạo cung bên ngoài cơ thể, vì vậy có thể dễ dàng đột phá Đạo Cảnh”.

Ngô Bình nhìn thấy sự điên cuồng trong ánh mắt La Tỉnh Uyên, cậu lắc đầu nói: “Đạo cung không chỉ có một tác dụng, cho dù xây dựng đạo cung ở bên ngoài, cơ bản của ông vẫn không ổn định, khó có thể thành tựu”.

La Tỉnh Uyên hiển nhiên không đồng ý với điều này: “Khó có thể thành tựu? Nhưng tu vi của người tạo ra pháp này đã đạt đến Đạo Cảnh cấp mười. Nếu không phải phương pháp của ông ta không hoàn hảo, ông ta chắc chắn có thể bước vào cảnh giới Hỗn Độn”.
 
Chương 6422: Kẻ cướp mạng từng tìm ông


Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Pháp môn mà ông nói có đó không?”

La Tinh Uyên im lặng vài giây, ông ta có cảm giác lúc này không thể gạt được Ngô Bình, thế là ngoan ngoãn lấy một tập ngọc giản.

Ngô Bình mở ngọc giản ra, thông tin trên đó biến thành một tia sáng bay vào mắt cậu, cậu lập tức nhận được thông tin về pháp này.

Tư duy của người tạo ra ngoại pháp tu hành này rất kỳ lạ, nhưng lại độc đáo, truyền cảm hứng cho Ngô Bình rất nhiều.

“Mấy năm nay ông thu thập đá Thiên Vận ở đâu vậy?”, Ngô Bình hỏi.

La Tinh Uyên cảm thấy căng thẳng: “Cậu Ngô, đá Đại Đạo này rất quan trọng với tôi...”

Ngô Bình không có thời gian phí lời với ông ta, bèn tháo nhẫn chứa đồ trên người ông ta ra. Nhìn thoáng qua thì phát hiện quả nhiên trong chiếc nhẫn chứa đầy đá Thiên Vận, số lượng ít nhất cũng phải mấy chục ngàn viên.

Cậu nói: “Mấy chục ngàn đá Thiên Vận này e là vẫn chưa đủ để xây một đạo cung”.

Ngay lúc này Diệu Phù Thần Quân nấy giờ luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Cậu Ngô, có thể cho tôi học hỏi pháp này một chút không?”

Diệu Phù Thần Quân này đã bị kẻ phản bội giết chết, trước khi chết, ông ta còn vẽ thần hồn của mình vào phù thần trong bích họa. Sau đó ông ta từng muốn khống chế Ngô Bình, kết quả bị Ngô Bình trấn áp. Sau đó ông ta hy vọng Ngô Bình giúp ông ta làm việc, nhưng Ngô Bình lại phớt lờ ông ta.

Bây giờ thực lực của Ngô Bình đã mạnh hơn trước, khiến Diệu Phù Thần Quân ngày càng thận trọng, thậm chí mong Ngô Bình có thể phớt lờ mình.

Nhưng khi nghe đến pháp này, ông ta cảm thấy mình vẫn còn khả năng tu lại Đại Đạo, bèn mạo hiểm cầu xin Ngô Bình. 

Ngô Bình: “Anh muốn tu luyện này thông qua pháp này à?”

Diệu Phù Thần Quân: “Đúng là tôi có suy nghĩ này”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đưa thông tin cho đối phương. Một lúc sau, Diệu Phù Thần Quân bật cười: “Tuyệt vời, tuyệt vời! Nếu pháp này có thể kết hợp với phù thần của tôi thì chắc chắn sẽ đạt đến mức cao hơn”.

Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Kết hợp nó với phù thần của ông?”

Diệu Phù Thần Quân lập tức nói: “Đúng vậy. Cậu Ngô, tôi có thể khắc phù thần lên đá Thiên Vân, mượn sự liên lạc giữa phù thần để tạo ra một đại trận, làm cho. đạo cung tiếp cận vô hạn với đạo cung trong cơ thể, thậm chí còn mạnh mẽ và hoàn hảo hơn”.

Ngô Bình nói: “Ý này của ông quả thật rất hay, chỉ là ông có thể làm được sao?”

Diệu Phù Thần Quân: “Rất nhiều năm nay tôi vẫn luôn nghiên cứu phù thần, chắc chắn có thể làm được”.

Ngô Bình: “Vậy thì vẽ đại trận này lên đá Thiên Vận trước, tạo ra trận thạch có thể di động”.

Diệu Phù Thần Quân lập tức nói: “Tôi có thể thử”. La Tỉnh Uyên cực kỳ căng thẳng nói: “Cậu Ngô, cậu còn muốn hỏi gì không, tôi đầu nói hết những gì mình biết rồi”. 

Ngô Bình: “Kẻ cướp mạng từng tìm ông?”

La Tinh Uyên giật mình, chuyện này là bí mật, sao Ngô Bình biết được? Ông ta không có thời gian suy nghĩ, lập tức nói: “Họ từng đến tìm tôi, muốn tới đây cướp khí vận thế tục, tôi cũng hợp tác với họ. Nhưng sau đó, họ đột nhiên biến mất, không còn liên lạc với tôi nữa”.

“Chúng muốn lấy vận khí ở đâu?”, Ngô Bình hỏi.
 
Chương 6423: “Bắt đầu đi


 

La Tinh Uyên nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Cậu có thể tha cho tôi một lần không? Tôi có đứa cháu một tuổi và mẹ già chín mươi, thật sự không thể chết”.

Ngô Bình nhìn ông ta: “Ông là quan lớn, tôi tất nhiên sẽ không giết ông sớm nhưng đắc tội tôi thì phải trả giá đắt! Anh Ngưu, phế tu vi ông ta đi!”

Thanh Ngưu gật đầu, nhấn một cái, La Tỉnh Uyên hét thảm, tu vi hoàn toàn mất hết, ông ta vừa sợ vừa giận, tạm thời ngất đi.

Một vị quan không có tu vi thì chỉ là con kiến trước mặt Ngô Bình, tất nhiên cũng không lo đối phương sẽ trả thù.

Bóng đen kia vội quỳ xuống, run rẩy nói: “Xin cậu tha mạng!”

Ngô Bình xua tay: “Đi đi!” Sau đó cậu rời khỏi La phủ, quay lại biệt thự trên núi, chuẩn bị giúp Diệu Phù Thần Quân dùng phù thần, tạo ra đại trận Khốn Tiên.

“Diệu Phù Thần Quân, ông có thể ra ngoài không?”, Ngô Bình hỏi.

Diệu Phù Thần Quân: “Còn cần cậu giúp một việc, †ìm giúp tôi một tờ giấy, vẽ tôi ra, sau đó tôi sẽ nhập vào bức hoại”

Ngô Bình gật đầu, cậu tìm giấy bút, dựa theo miêu tả của Diệu Phù Thần Quân, nhanh chóng vẽ ra hình ảnh một thanh niên mặc trường bào xanh, vẻ ngoài tuấn tú, không tới 30.

Sau đó cậu truyền bí lực vào trong bức hoạ.

Lúc này, hình xăm ba đầu sáu tay trên người cậu chợt trở nên sống động, tách khỏi thân, tiến vào trong tranh. Một giây sau, người trong bức tranh đột ngột sống lại, mắt chớp vài cái rồi bước ra khỏi tờ giấy, nhảy lên không trung rồi đáp đất.

Ngô Bình nhìn Diệu Phù Thần Quân nói: “Bắt đầu đi!”

Ngô Bình tìm cho Diệu Phù Thần Quân một nơi yên tĩnh nghiên cứu phù thần và đại trận Khốn Tiên. Cậu cũng không rảnh rỗi, vừa tu luyện Bí Anh Thần cung thứ nhất vừa ôn dưỡng Bí Anh Thần cung thứ hai.

Ôn dưỡng Bí Anh tiêu tốn không ít đan dược, may mà trước đó cậu từng về sư môn lấy không ít đồ tốt. Nhưng làm một thầy luyện đan, thứ đan dược bổ dưỡng nhất tất nhiên do chính mình tự luyện chế ra.

Vì vậy khi Ngô Bình tiến vào vườn thảo mộc, cậu ngắt dược liệu để chuẩn bị chế ra đan dược ôn dưỡng Bí Anh.

Qua một hồi cân nhắc, cậu quyết định thay đổi sang dùng vài loại đan dược trong ký ức rồi luyện chế.

Cậu muốn dùng ba loại đan dược, lần lượt là: Đại Sinh Mệnh Đan - hiệu quả của nó mạnh hơn Địa Tinh Hoả Đan một chút mà cũng có tác dụng của Địa Tỉnh Hoả Đan.

Đại Sinh Mệnh Đan có tác dụng chính là giúp nâng cái chất lượng sinh mệnh, tăng sức sống, tạm thời là thứ Bí Anh cần nhất.
 
Chương 6424: Tất nhiên là được


Ngô Bình dự tính, sau khi dùng xong ba loại này, Bí Anh của cậu sẽ trưởng thành Bí Thần, sau đó có thể tu luyện tới cảnh giới Trúc Cơ tầng ba kế tiếp tên Cắn nuốt.

Căn nuốt là chỉ quá trình Bí Thần tự phát triển thông qua việc nuốt hay hấp thu Bí Thần của người khác, đồng. thời còn hấp thu luôn thần thông và pháp thuật của đối phương.

Từ những gì Mộc Băng Thiền giải thích, cậu biết sự tranh đấu của tu sĩ Thánh Cổ Đại Lục tàn khốc hơn bên này rất nhiều, tu sĩ bên kia “ăn thịt người” theo đúng nghĩa đen. Hở ra là sẽ cắn nuốt thần hồn của người khác, hơn nữa là càng ăn càng mạnh. Điều này dẫn tới việc tu sĩ mạnh nhất của Thánh Cổ Đại Lục sẽ là kẻ giết nhiều người nhất, cắn nuốt nhiều tu sĩ nhất.

Cùng ngày, Ngô Bình đã luyện chế là được loại đan dược thứ nhất - Đại Sinh Mệnh Đan. Sau vài lô, cậu có thể luyện ra toàn Đại Sinh Mệnh Đan tuyệt phẩm.

Ăn một viên Đại Sinh Mệnh Đan, Bí Anh của Ngô Bình hiển nhiên thoải mái nằm vào trong Thần cung, dược lực không ngừng tiến vào bằng đường mũi.

Ngô Bình mỉm cười, cậu nhìn ra được là Bí Anh rất thích đan dược này.

Ba ngày kế tiếp, cậu đều tập trung luyện đan, cuối cùng cậu luyện được 100 viên Đại Sinh Mệnh Đan, 35 viên Ngũ Hành Thần Nguyên Đan và 24 viên Tam Bảo. Thần Đan.

Luyện xong lô cuối, Ngô Bình mệt mỏi, định nghỉ ngơi một hôm.

Vừa hay hôm nay là cuối n, Hàn Băng Nghiên hẹn Mộc Băng Thiền và vài bạn nữ khác đi chơi. Khai giảng đã qua lâu rồi, Hàn Băng Nghiên cũng kết bạn được với vài người nhưng họ đều chưa từng gặp Ngô Bình, nên muốn gặp mặt cậu một lần.

“Anh Bình, nếu anh rảnh thì chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé? Đều là bạn học của em thôi!”

Ngô Bình đang định thư giãn một hôm nên cười nói: “Tất nhiên là được!”

Hàn Băng Nghiên ôm cậu, hôn một cái: "Vậy em hẹn họ nhé!”

Vì lát nữa mới ra ngoài nên Ngô Bình quyết định tiến vào khoang trò chơi. Trước đây cậu đã đầu tư một công ty trò chơi thực tế ảo, phát triển rất nhanh, hiện tại trên †oàn cầu đã có mấy triệu khoang trò chơi được bán.

Trong thế giới trò chơi, Ngô Bình lợi dụng Huyền Thiên Mộng Cảnh để chế tạo ra thế giới, nó chân thật hơn thế giới do máy tính tạo ra gấp trăm lần, giúp thể nghiệm trò chơi vượt xa trước đây.

Ngô Bình vào khoang trò chơi rồi đăng nhập game thông qua data stream của khoang trò chơi.

Thế giới trong game rất thật, Ngô Bình tới thôn dành cho người chơi mới, nhận nhiệm vụ từ NPC, rồi ra thôn đánh mấy con quái nhỏ.

Nhưng điều làm trò chơi này nổi bật không chỉ thế mà nó còn có trai xinh gái đẹp, không ít nam nữ thanh niên coi nó như diễn đàn giao lưu kết bạn, họ sẽ tạo thành đội nhóm đi giết quái cứu thế giới.

Ngô Bình chơi thử một chút, sửa chữa những bug còn tồn tại rồi đăng xuất khỏi game.

Mà ngay lúc cậu chuẩn bị rời trò chơi thì cảm nhận được một nguồn năng lượng huyền diệu từ hư vô chảy. vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh giúp Huyền Thiên Mộng Cảnh này mạnh mẽ hơn.

“Trò chơi ảo này thật sự có thể giúp tăng mạnh Huyền Thiên Mộng Cảnh. Huyền Thiên Mộng Cảnh đã nhận định ảo và thật không có tách biệt nên hai bên đã chuyển hoá lẫn nhau. Đợi khi Huyền Thiên Mộng Cảnh của mình mạnh mẽ hơn thì mình có thể biến ảo thành thật, dùng tinh thân can thiệp vật chất rồi”.

Nghĩ như thế, Ngô Bình mỉm cười, quyết định tiếp tục tăng đầu tư để thu hút thêm nhiều người chơi game.

Tính toán một hồi, cậu mở máy tính, tiến hành cuộc họp khẩn cấp từ xa, giám đốc Lưu và các quản lý cấp cao công ty nhanh chóng vào bàn.

Thấy người đã đến đông đủ, Ngô Bình nói: “Mọi người, tôi có một quyết định mới, từ hôm nay, tất cả các trang bị trong trò chơi đều có thể đổi thành tiền thật!”

Nghe Ngô Bình nói thế, mọi người ngẩn ra, dùng trang bị ảo đổi tiên thật? Thật ra việc này không hiếm thấy nữa nhưng nếu mọi trang bị đều có thể đổi thành tiền thì có chút kỳ lạ. Dù sao công ty game cũng phải kiếm tiền mà, làm thế khác nào đắp tiền vào, lỗ lã thì sao?
 
Chương 6425: vẫn còn thiếu một bạn nam


Giám đốc tài chính nhanh chóng nói: “Ông chủ, tôi muốn nhắc cậu. Tốc độ tăng người dùng hiện tại của chúng tôi rất nhanh, mỗi tháng đều tăng mấy trăm ngàn. Dự kiến năm sau, số lượng người dùng của chúng tôi sẽ vượt hơn mười triệu. Mười triệu người chơi, nếu mỗi người một trăm ngàn mỗi năm thì sẽ là khoản đầu tư trị giá một ngàn tỷ”.

Ngô Bình cười nói: “Một ngàn tỷ, số tiền này chẳng phải là số tiền tôi vừa đưa à? Yên tâm đi, đừng sợ tiêu tiền, tiêu hết rồi tôi lại cho các anh. Việc các anh cần làm là marketing và cải thiện số lượng khách hàng cho. tôi”.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mục tiêu nhiệm vụ tôi giao cho các anh là số người dùng mới mỗi tháng không được ít hơn mười triệu người”.

Mọi người lập tức nói: “Vâng, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”.

Đùa à, chơi game có thể dễ kiếm tiền như vậy, còn lo không có người chơi mới sao?

Giám đốc Lưu: “Ông chủ, chúng tôi sẽ nhanh chóng đưa ra phương án, đến lúc đó cậu nhớ phê duyệt”.

Chuyện tiêu tiền là việc lớn, kinh nghiệm của giám đốc Lưu có thừa, lập tức tỏ ý họ nên bàn trước.

Ngô Bình gật đầu: “Được, các anh đưa kế hoạch ra rồi đưa cho tôi xem”. 

Họp xong rồi cậu đi ra ngoài.

Ngô Bình chọn một chiếc xe thương vụ trong nhà xe, sau đó chở Hàn Băng Nghiên và Mộc Băng Thiền đi tham gia buổi tiệc nhỏ.

Bữa tiệc này do Hàn Băng Nghiên khởi xướng, những người có thể đến đều là bạn thân của cô ấy, trong đó có bốn cô gái và ba chàng trai. Trong ba chàng trai có hai người là bạn trai của hai cô gái trong đó, người còn lại là lớp trưởng trong lớp hiện giờ của Hàn Băng Nghiên.

Nửa tiếng sau, chiếc xe đi vào khách sạn giải trí mọi người hẹn nhau.

Hoạt động chính của khách sạn giải trí này là giải trí, ăn uống xong còn có thể hát hò, chơi các trò chơi như: thoát khỏi phòng kín, Ai là kẻ giết người, trong đó đều có cả.

Sau khi xe chạy tới khách sạn, họ đến khu ăn uống trước. Bàn ăn được bày trong vườn, bên cạnh có một cái đình nhỏ, cách đó không xa là một rừng tre nhỏ, xung quanh rất thoải mái.

Hàn Băng Nghiên chọn combo, trong đó có điểm tâm đồ ăn vặt, đồ ăn chính và rượu nước.

Mộc Băng Thiền cười nói: “Nơi này ổn đấy chứ”.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Tôi cố ý chọn đấy, khách sạn này được rất nhiều bình luận tốt”. 

Một lúc sau, mấy người bạn cùng lớp của Hàn Băng Nghiên cũng tới, đều là người trẻ tuổi, có chung một chủ đề nên nhanh chóng trở nên thân quen.

Nhưng vẫn còn thiếu một bạn nam, là lớp trưởng của Hàn Băng Nghiên, mãi mà vẫn chưa thấy đến. Đến nửa tiếng sau mới có một nam một nữ bước vào, người nam không cao, khoảng một mét bảy, ngoại hình rất bình thường, ăn mặc cũng rất thoải mái. Nhưng bên cạnh anh †a lại có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, mái tóc dài được uốn hơi xoăn, toát ra vẻ quyến rũ. Cô ta mặc chiếc váy da gợi cảm, để lộ đường cong cơ thể hoàn hảo, cùng chiếc áo ống nạm kim cương càng làm tăng thêm vẻ sang trọng của cô ta. Khí chất không hề thua kém Hàn Băng Nghiên đang mặc chiếc váy đen, trông như một nàng tiên. Mỗi một chỉ tiết đều toát ra sự tỉnh tế và sang trọng có một không hai của cô ta, dường như là tác phẩm hoàn hảo nhất trong tất cả các nghệ thuật của ông trời.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Ngô Bình sửng sốt, Tuyết Vũ?

Thế nhưng sau khi nhìn thấy Ngô Bình, Tuyết Vũ không có phản ứng gì, cô ta chỉ bình tĩnh đi theo phía sau người đàn ông đó.

Ngô Bình không bước đến chào, cậu nhìn người đàn ông, cảm thấy khí tức của anh ta hơi lạ.

Hàn Băng Nghiên cười nói: “Lớp trưởng, bạn gái cậu đẹp quá, giới thiệu cho bọn này đi”. 

Người này chính là lớp trưởng, anh ta cười nói “Được, mình giới thiệu bạn gái mình, cô ấy là Tuyết Vũ”.

Tuyết Vũ mỉm cười gật đầu với mọi người: “Chào mọi người”.
 
Chương 6426: Trác Tú của Khôi Lũy Tông


Trác Tú giơ tay ra với Ngô Bình, cười nói: “Nghe danh anh Ngô đã lâu, nghe nói là học sinh xuất sắc của học viện quân sự Hoàng Gia, bái phục”.

“Quá khen rồi”.

Hai người bắt tay nhau, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ nhẹ tựa như khói, từ lòng bàn tay xuyên vào trong cơ thể cậu, sau đó đi lên tiến vào não cậu.

Cậu giả vờ không biết, nhận ra sức mạnh này thuộc về một loại thần thức nào đó nên ném nó vào Huyền Thiên Mộng Cảnh.

Trác Tú còn tưởng đã thực hiện được mưu kế, cười nói: “Không có người ngoài, ngồi đi”.

Lúc này, có hai người phụ nữ mặc áo đen đứng trong một mái đình cách Trác Tú và Ngô Bình khoảng một trăm mét, nhìn về phía Trác Tú.

Một người phụ nữ mặt trái xoan trong đó hơi ghen tị nói: “Anh ấy lại thích Hàn Băng Nghiên này rồi. Chỉ là một người phụ nữ phàm tục thôi mà, có gì so được với chúng ta chứ?”

“Đúng thế, chúng ta thế nào cũng là người xinh đẹp có tu vi mà, thể chất tốt hơn cô ta gấp một trăm lần”.

“Anh ấy có mới nới cũ, cùng lắm là ba ngày sẽ chán, sau đó vứt bỏ cô ta”, một người khác nói.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng họ, áp lực cực lớn khiến sắc mặt hai cô gái thay đổi, cả người run lên. Họ muốn quay đầu lại nhìn nhưng lại không dám, chỉ có thể run rẩy hỏi: “Là ai?”

Người phía sau chính là Ngưu Thanh, mặc dù anh ấy không lộ mặt nhưng chưa từng rời khỏi Ngô Bình quá xa. Nghe hai người này nói chuyện, anh ấy lập tức xuất hiện.

“Trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi sẽ dùng thuật truy hồn để ép buộc tìm kiếm ký ức của hai người.

Nhưng như thế hai người sẽ trở thành kẻ ngu ngốc”.

Hai người phụ nữ mặt trắng bệch, người phụ nữ mặt trái xoan nói: “Anh muốn hỏi gì?”

Ngưu Thanh: “Công tử của các cô có lai lịch thế nào?”

“Đệ tử xuất sắc của Khôi Lũy Tông”, cô ta đáp. 

“Mục đích anh ta đến đây là gì?”

“Quan sát bạn trai của Hàn Băng Nghiên, nếu có thể khống chế được hẳn, sau đó cưa đổ Hàn Băng Nghiên”.

“Anh ta làm thế là đơn thuần thích người kia hay là có mục đích khác?”, Ngưu Thanh hỏi rất kỹ càng.

“Anh ấy chỉ là thích phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa còn rất vui vẻ", người phụ nữ đáp.

Ngưu Thanh: “Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng bị anh ta khống chế?”

“Đúng thế, cô ta tên là Tuyết Vũ, là một tu sĩ thế tục. Buổi chiều cô ta đến đại học Thần Kinh tìm ai đó, gặp được anh ấy. Nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của người phụ nữ này, Trác Tú đã dùng con rối để điều khiển cô ta”.

Nói rồi đầu óc hai người này trống rỗng, sau đó ngất xỉu.

Ở một bên khác, Trác Tú và mấy người khác cười đùa vui vẻ, Ngô Bình nhân lúc này quan sát Tuyết Vũ. Cậu thấy có vẻ Tuyết Vũ bị ai đó khống chế tâm thần.

Ngay lúc này trong tai cậu vang lên giọng của Ngưu Thanh.

Nghe xong, sắc mặt Ngô Bình tối sầm lại, đột nhiên đứng dậy, cười nói: “Anh Trác, tôi có bảo vật muốn cho. anh xem, chúng ta qua bên kia nói chuyện”. 

Trác Tú đã dùng thủ đoạn với Ngô Bình, anh ta cười nói: “Được thôi”.

Hai người đi về phía vườn hoa cách đó không xa, mấy người khác tiếp tục cười đùa.

Đến vườn hoa, Trác Tú cười hỏi: “Anh Ngô, bảo vật gì thế?”

Ngô Bình cười nhạo: “Trác Tú, anh dám có ý đồ với Hàn Băng Nghiên, lá gan không nhỏ nhỉ”.

Thấy Ngô Bình trở mặt, Trác Tú cũng không ngạc nhiên, anh ta cười nói: “Tôi thích cô ta là may mắn của cô ta, nếu anh không vui thì có thể ra tay với tôi”.

Vừa dứt lời, tay phải anh ta lấy một pháp quyết ra, nói: “Làm con rối của tôi đi”.

Thế nhưng Ngô Bình lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
 
Chương 6427: cơ mật vô thượng của Khôi Luỹ Tông


Trong ảo cảnh, Ngô Bình xuất hiện trước mặt Trác Tú và lạnh lùng hỏi: “Cảm giác thế nào?”

'Trác Tú dùng hết mọi cách, muốn thoát khỏi ảo cảnh nhưng đều không thành công. Mặt anh ta dần tái nhợt, trán vã mồ hôi, thế là anh ta gượng cười, nói: “Anh Ngô, tôi nghĩ là giữa chúng ta có hiểu lầm”.

“Vừa mới gặp thì anh đã muốn biến tôi thành con rối của anh, còn muốn cướp bạn gái của tôi, vậy mà anh nói với tôi là hiểu lầm sao?”

Trác Tú hét lớn: “Họ Ngô kia, tôi là đệ tử tinh anh của Khôi Luỹ Tông đấy".

“Khôi Luỹ Tông là cái thá gì?” Ngô Bình nhìn anh ta chăm chằm : “Đệ tử nòng cốt của Thái Hoàng giáo như tôi sẽ quan tâm sao?”

Trác Tú kinh ngạc: “Anh là đệ tư3 nòng cốt của Thái Hoàng giáo sao?”

Ngô Bình: “Bây giờ tôi hỏi, anh trả lời, nếu tôi không hài lòng thì anh sẽ phải vĩnh viễn ở lại trong ảo cảnh”.

Trác Tú cười đau kh lếu sớm biết thân phận của anh Ngô thì có đánh chết tôi cũng không dám nhòm ngó đến Hàn Băng Nghiên”.

“Anh là đệ tử tinh anh mà chạy đến đại học Thần Kinh để học, mục đích của anh là gì?”

Trác Tú gạt đi vẻ mặt nhăn nhó, bình thản đáp: “Thì ra anh Ngô không hề biết chuyện này”.

“Chuyện gì?”, Ngô Bình giật mình, nhớ đến lời Mộc Thành Nghiệp nói trước đây.

rác Tú: “Sư phụ tôi tính được đại học Thần Kinh ở thế tục có cơ duyên lớn, vì vậy phái tôi đến thử vận may”.

“Cơ duyên thế nào?”, cậu hỏi.

Trách Tú lắc đầu: “Cái này thì tôi không rõ”.

“Sư phụ của anh tính toán được sao?”

“Khôi Luỹ Tông có một Khôi Luỹ Thần Cơ, bói rất chuẩn, chuyện này là do Khôi Luỹ Thần Cơ bói được”. 'Trác Tú đáp.

Ngô Bình: “Tại sao anh phải ra tay với Tuyết Vũ?”

Trác Tú ngơ ra: “Anh quen biết cô ta sao?”

Ngô Bình cười khẩy: “Cô ấy đến đại học Thần Kinh là để tìm tôi”.

'Trác Tú cười mếu: “Anh Ngô đúng là đào hoa”.

Ngô Bình: “Dám động đến phụ nữ của tôi, anh muốn chết thế nào đây?”

Trác Tú tái mặt, vội nói: “Anh Ngô đừng hiểu lầm, tôi không động đến Tuyết Vũ, hôm nay mới khống chế cô ta thôi”. 

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Vậy thì anh vẫn phải chết”. Mắt Trác Tú thất thần, anh ta nghiến răng, nói: “Chỉ cần anh Ngô không giết tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật”.

“Vậy thì phải xem thử là bí mật gì”. Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Nói ra nghe thử trước”.

Trác Tú nói: “Tôi đã đến đại học Thần Kinh được vài tháng, bước đầu suy đoán cơ duyên lớn mà Khôi Luỹ Thần Cơ nói có liên quan đến hồ Thất Tử”.

Hồ Thất Tử là một hồ nhân tạo của đại học Thần Kinh, diện tích không lớn, có thể có cơ duyên gì chứ?

“Chỉ vậy thôi sao?” Ngô Bình tỏ vẻ không vừa ý.

'Trác Tú cười mếu: “Chỉ cần anh Ngô không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được”.

“Vậy sao? Bao gồm cả việc trở thành con rối của tôi sao?” Ngô Bình lạnh lùng nói.

Trác Tú tái mặt: “Anh Ngộ, tôi trở thành con rối thì có lợi gì cho anh? Thay vì vậy, tôi sẽ tặng anh hết những con rối đánh nhau mà mình đang có?”

“Đánh chết anh thì những thứ trên người anh đều sẽ là của tôi”. Cậu lạnh lùng nói.
 
Chương 6428: Con rối thượng cổ


Trác Tú hít một hơi thật sâu, nói: “Trong Khôi Luỹ Tông có giấu một con rối thời thượng cổ, thực lực rất đáng sợ. Một ngàn năm trước từng có cao thủ Đạo Cảnh tầng chín muốn giết sạch Khôi Luỹ Tông chúng tôi, tông chủ đã đốt cháy thần hồn để đánh thức con rối thượng cổ. Con rối thượng cổ chỉ dùng một ngón tay là đã giết chết được cao thủ Đạo Cảnh tầng chín đó ngay, khiến cơ thể anh ta nổ tung thành sương máu, cả thân xác và thần hồn đều bị tiêu diệt”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Anh nói chuyện này với tôi làm gì? Đến cả cao thủ Đạo Cảnh tầng chín mà nó còn giết chết được, anh muốn tôi đến Khôi Luỹ Tông để nộp mạng sao?”

Trác Tú vội nói: “Không, không phải, anh Ngô nghe. tôi nói. Con rối thượng cổ đó cần tế luyện, nhưng yêu cầu với người tế luyện lại cực kỳ cao. Anh Ngô là đệ tử nòng cốt, có tư chất phi phàm , nói không chừng có thể được con rối công nhận”.

Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: “Đã bao nhiêu năm năm Khôi Luỹ Tông của các anh chẳng có lấy một người có thể luyện hóa được con rối thượng cổ sao?”

Trác Tú cười mếu: “Nếu có thể luyện hóa được con rối đó thì Khôi Luỹ Tông sớm đã biến thành Khôi Luỹ giáo rồi. Nhưng theo các trưởng lão nói thì cấp bậc của con rối thượng cổ rất cao, chỉ có một số huyết mạch cao quý nhất định mới có thể được công nhận thôi”.

Ngô Bình nghe nói cần có huyết mạch thì liền cảm thấy chẳng còn cơ hội gì.

Lúc này, một con mèo đen xuất hiện trong ảo cảnh, hỏi: “Nhóc con, con rối mà cậu nói có phải có hình người, giữa trán có một con mắt năm dọc, tay cầm một cây kích không?”

'Trác Tú ngây ra: “Mày từng gặp qua nó sao?”

Con mèo đen không trả lời mà nói với Ngô Bình: “Năm xưa, khi thánh hoàng Chiến Thiên tạo ra bảy con rối Chiến Thiên, con nào con nấy cũng có thực lực kinh thiên động địa. Bảy con rối bắt tay với nhau thì thậm chí thực lực còn vượt cả thánh hoàng Chiến Thiên, bản thân mỗi con rối cũng có thực lực rất đáng sợ”.

Ngô Bình bất ngờ: “Mạnh vậy sao?”

Mèo đen: “Ở tầng thứ năm của tháp Thiên Mệnh của công tử là sức mạnh còn sót lại ở thế gian của thánh hoàng Chiến Thiên. Có được nó, công tử có thể nhẹ nhàng luyện hóa được Khôi Luỹ Chiến Thiên. Có điều, Khôi Luỹ Chiến Thiên vốn có liên quan mật thiết đến người sử dụng nó, uy lực của nó bị giới hạn bởi cảnh giới và thực lực của công tử. Thực lực của công tử càng mạnh thì Khôi Luỹ cũng sẽ càng mạnh”.

Ngô Bình lập tức nói với Trác Tú: “Tôi có thể không giết anh nhưng phải cấy cấm chế trên người anh, chừng nào có cơ hội anh hãy dẫn tôi đến Khôi Luỹ Tông một chuyến.

 'Trác Tú vừa nghe không cần phải chết thì mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn anh Ngô đã tha mạng”.

Ngô Bình lập tức thi triển thủ thuật, truyền sức mạnh làm thối rữa vào trong người của Trác Tú. Chỉ cần anh ta có ý phản kháng thì sức mạnh này sẽ bộc phát, khiến anh ta chết ngay trong tích tắc.

Trác Tú thoát khỏi ảo cảnh thì nói với vẻ mặt chua chát: “Anh Ngô, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Bạn bè tụ họp, anh đi đâu chứ?”

Trác Tú hết cách, mặc dù đang buồn não lòng nhưng vẫn phải cười nói với mọi người.

Cùng lúc đó, Tuyết Vũ cũng hồi phục lại ý thức, lúc cô ta nhận ra mình đang ở một nơi lạ lẫm thì ngây ra, may mà ở đây có Ngô Bình, cô ta vội hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”

Ngô Bình âm thầm truyền âm, kể lại tình hình cho cô ta nghe.

Tuyết Vũ nghe xong thì mắt đằng đằng sát khí, nhìn rác Tú chằm chằm. Anh ta nổi gai óc, vội cúi đầu ăn.

Ngô Bình: “Tôi đã dạy cho anh ta một bài học

Tuyết Vũ thở dài, nói: “Tôi nghe nói anh ở đây nên muốn đến tìm anh, ai ngờ lại sập bãy của anh ta”. 

Ngô Bình: “Có chuyện gì sao?”

Tuyết Vũ: “Không, lâu quá không gặp anh nên muốn đến thăm anh thôi”.

Ngô Bình: “May mà gặp tôi, nếu không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được. Lát nữa tôi sẽ xăm một phù thần lên người cô, bảo vệ cô được an toàn”.

Tuyết Vũ mỉm cười: "Ừm”. Sau khi cuộc vui kết thúc, Trác Tú giả vờ uống say, kéo Ngô Bình lại nói: “Anh Ngô, đành phiền anh đưa chúng tôi về nhà, nhờ người khác tôi không yên tâm”.

Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, anh đưa họ về đi, bọn em ngồi xe khác”.

Ngô Bình cũng muốn xăm cho Tuyết Vũ nên gật đầu: “Được, vậy các em cẩn thận nhé”.

Ngô Bình lên một chiếc xe sang chảnh giá cả tỉ nhưng Trác Tú lại không lên xe, chỉ cười gượng, nói: “Anh Ngô, hay là hai người đi trước đi, tôi tự về”.

Vốn dĩ Ngô Bình cũng không định đưa anh ta về nên nói: “Đừng thử giải cấm chế, nếu không anh sẽ chết thê thảm hơn”.
 
Chương 6429: Thân thế của tuyết vũ


Sở dĩ khách hàng ở đây đắt đỏ là vì người đến đây phần lớn đều là tu sĩ, đối với tu sĩ, mười triệu cũng chẳng là gì.

Khi đến Thính Trúc Hiên, Ngô Bình triệu tập Diệu Phù 'Thần Quân trước, xin lời khuyên về cách chế tạo phù thần. Ông ta có kinh nghiệm rất phong phú về trận pháp và phù thần, sau khi nghe ông ta nói một lần, cậu cũng đã hiểu cách làm.

Thông qua phù thần, cậu có thể khắc họa bí lực Thất Tinh của mình lên người Tuyết Vũ bằng hình. Sau đó bí lực Thất Tinh Trảm Đạo của cậu có thể phát huy uy lực cực mạnh bằng một cách hoàn toàn mới.

Chuẩn bị xong xuôi, cậu lấy dụng cụ ra bắt đầu xăm lên người Tuyết Vũ.

Lúc này Tuyết Vũ nằm trên sofa, tấm lưng mịn màng để lộ ra hoàn toàn ra ngoài. Ngô Bình lấy màu ra, tay cầm mấy cây kim bạc đâm xuống.

Tốc độ của cậu rất nhanh, tay và châm biến thành làn khói sương, mấy giây sau đã châm ra một đóa hoa sen.

Năm phút sau, trên lưng Tuyết Vũ có thêm một đóa sen xanh, tổng cộng có bảy đóa hoa sen nở rộ. Trên bảy đóa hoa sen đều có khắc một chân phù. Mỗi chân phù đều có thể thi triển được một phát thuật cực mạnh.

Xăm xong, Ngô Bình rất hài lòng với thành quả của mình, cười nói: “Tuyết Vũ, có hình xăm này, chỉ cân không phải là cao thủ Đạo Cảnh thì cô không cần sợ”.

Tuyết Vũ cảm thấy ngọt ngào, nghiêng mặt sang nói: “Anh Ngô, tôi đến tìm anh thật ra vẫn còn một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Mấy tháng trước tôi tìm ra vài manh mối. Sau một thời gian điều tra, tôi tìm được bố mẹ ruột của mình”, nói đến đây, vẻ mặt Tuyết Vũ rất phức tạp. Cô ta lớn lên trong Đạo Quan, từ trước đến nay không biết bố mẹ ruột của mình là ai, mãi cho đến khi cô ta gặp Tuyệt Trần cách đây không lâu, người đó mới kể cho cô ta nghe một ít thông tin về thân thế của cô ta.

Ngô Bình hỏi: “Cô muốn nhận lại họ không?”

Tuyết Vũ: “Tôi cũng không biết nên tôi mới tìm đến anh, nhờ anh giúp tôi”.

“Cô từng gặp họ chưa?”, Ngô Bình hỏi.

Tuyết Vũ lắc đầu: “Tôi chỉ biết thân phận và nơi ở của họ, chưa từng gặp, tôi không dám đi một mình”.

Ngô Bình có thể hiểu được tâm trạng của Tuyết Vũ, mặc dù là bố mẹ ruột của mình nhưng cô ta cũng chưa từng gặp, cũng không biết bố mẹ mình là người thế nào, hình dáng ra sao, càng không biết sau khi gặp rồi làm sao để hòa hợp.

Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này nhé, cô đưa địa chỉ cho tôi, nói tôi biết thân phận của họ, bây giờ tôi đến đó thăm dò trước giúp cô”.

Tuyết Vũ suy nghĩ anh”.

Ngô Bình cười: “Cũng được, họ sống ở Thần Kinh sao?”
 
Chương 6430: Nhà họ Đường


Tuyết Vũ gật đầu: “Bố ruột tôi là phó chủ tịch tập đoàn Đường Thị, người phụ trách giải trí Đường Thị và bất động sản Đường Thị là con trai thứ hai của gia chủ nhà họ Đường”.

Ngô Bình: “Cho dù là hai mươi năm trước thì nhà họ Đường đã cực kỳ giàu có, sao họ có thể bỏ rơi con ruột của mình? Hơn nữa cô lại còn bị bỏ rơi ở Đại Hạ, chứ không phải nước Tống”.

Tuyết Vũ: “Tôi cũng không rõ, e là chỉ có gặp họ rồi mới có thể hiểu được mọi chuyện”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, ít nhất tìm hiểu tình hình của bố mẹ cô trước”.

Tiên Kinh, nước Tống. 

Trong biệt thự nhà họ Đường, cả nhà đang tụ họp lại, người ngồi ở vị trí quan trọng là gia chủ nhà họ Đường — Đường Tứ Trấn.

Ngồi trên bàn là ba người con trai và hai người con gái của Đường Tứ Trấn, cũng như cháu trai và cháu gái của ông ta. Hương hỏa của nhà họ Đường rất thịnh vượng, Đường Tứ Trấn có bảy người cháu trai, sáu người cháu gái, còn có ba cháu ngoại trai và bốn cháu ngoại gái.

Bình thường Đường Tứ Trấn là một người rất nghiêm khắc, ngay cả trên bàn cơm thì người từng làm lính là ông ta vẫn ngồi rất thẳng người.

Người giúp việc bưng cơm và đồ ăn lên, Đường Tứ 'Trấn nói một câu “ăn cơm thôi”, mọi người mới bắt đầu cầm đũa lên.

Con trai cả của Đường Tứ Trấn là một người trung niên mặt chữ điền, tên là Đường Ngạo Quốc, ông ta cũng. rất uy nghiêm, nói: “Bố ơi, tập đoàn Cổ Nguyệt hy vọng có thể hợp tác với ngành hóa chất của chúng ta”.

“Con nghĩ thế nào?”, Đường Tứ Trấn gắp một đũa rau, hỏi con trai mình.

Đường Ngạo Quốc nói: “Năng lực về công nghiệp hóa chất của tập đoàn Cổ Nguyệt chỉ đứng sau nhà họ Đường chúng ta, ngành hóa chất của Cổ Nguyệt từng là đối thủ cạnh tranh mạnh của nhà họ Đường chúng ta. Nhưng hiện tại tập đoàn Cổ Nguyệt đang gặp khủng hoảng, cần vốn gấp. Bố nghĩ chúng ta có thể nhân cơ hội này để mua lại ngành hóa chất của tập đoàn Cổ Nguyệt với giá thấp, làm cho ngành hóa chất ngày càng lớn mạnh hơn”.

Đường Tứ Trấn không nói gì về đề nghị của con trai cả, ông ta lại hỏi con trai thứ.

Người con trai thứ tên Đường Ngạo Long, lúc còn trẻ là một người đàn ông tuấn tú, cho dù bây giờ đã bốn mươi năm mươi tuổi nhưng ông ta vẫn rất khôi ngô. Ông †a bỏ đũa xuống, cười nói: “Bố, dạo này con luôn để ý đến vấn đề nợ của tập đoàn Cổ Nguyệt. Qua điều tra nghiên cứu của các chuyên gia, con thấy khủng hoảng thực sự của tập đoàn Cổ Nguyệt không phải là khoản nợ".

Đường Tứ Trấn: “Ô, không phải nợ, vậy thì là gì?” Đường Ngạo Long: “Khủng hoảng thực sự của tập đoàn Cổ Nguyệt là xung đột nội bộ. Hồ Vĩnh Niên của tập đoàn Cổ Nguyệt bị bệnh nặng, em trai của ông ta là Hồ Vĩnh Khánh và con trai Hồ Nguyện cố sức tranh giành quyền quản lý tập đoàn Cổ Nguyệt. Chính cuộc chiến của họ đã dẫn đến hoạt động của tập đoàn Cổ Nguyệt có vấn đề, sau đó phát sinh vấn đề nợ nần. Nhưng thật ra dù là Hồ Vĩnh Khánh hay Hồ Nguyện, trong tay họ đều có đủ vốn để giải quyết vấn đề này”.

Đường Tứ Trấn: “Thế nên đề nghị của con là gì?” “Trước tiên có thể liên hệ với Hồ Nguyện của tập đoàn Gổ Nguyệt, anh ta hiện đang nắm quyền kiểm soát tuyệt đối với ngành hóa chất, mà ngành hóa chất là ngành mà Hồ Khánh có nhiều mối liên hệ trực tiếp nhất. Ngoài ra, Hồ Nguyện cần một số vốn lớn để sáp nhập và thu mua nước ngoài để đấu lại sự kiểm soát của Hồ Vĩnh Khánh với nội bộ tập đoàn, thế nên có lẽ anh ta rất sẵn lòng bán ngành hóa chất. Thật ra, con đã liên lạc với Hồ Nguyện, tiết lộ ý định mua lại”.

Đường Tứ Trấn rất hài lòng, ông ta gật đầu nói: “Khá lắm, vậy giao chuyện này cho con phụ trách”.

Đường Ngạo Quốc nhìn em trai một cái, cười nói: “Ngạo Long, anh hai rất yên tâm với tác phong trong công việc của chú. Nhưng anh vẫn là người có kinh nghiệm nhiều trong việc đàm phán này, chú có gì cần giúp thì có thể hỏi anh bất cứ lúc nào”.

Đường Ngạo Long: “Vâng”.

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi ngồi bên cạnh Đường Ngạo Long cười nói: “Ông nội, cháu có quan điểm khác”.

Thấy con trai mình có ý kiến, Đường Ngạo Long nhìn con mình băng ánh mắt khích lệ.

Người này tên là Đường Thắng, con trai lớn của Đường Ngạo Long, từ nhỏ đã rất thông minh, được. Đường Tứ Trấn vô cùng yêu thương, thường xuyên dẫn anh ta theo bên cạnh để dạy bảo.
 
Chương 6431: tôi bị ông nội ruột của mình vứt bỏ


Đường Tứ Trấn cười hỏi: “Thắng Nhi, lợi nhuận của ngành hóa chất quả thực không cao. Nhưng cháu phải biết nhà họ Đường chúng ta khởi nghiệp từ ngành hóa chất, từ trên xuống dưới trong ngàn, chúng ta đều có phần. Cháu chỉ nhìn thấy tỷ suất lợi nhuận của một phần, nhưng lại không thấy lợi nhuận của toàn bộ chuỗi công nghiệp hóa chất của nhà họ Đường”.

“Chẳng hạn như nhập khẩu dầu thô ở thượng nguồn, đồn điền, hầm mỏ đều là những lĩnh vực có tỷ suất lợi nhuận cao. Ở hạ nguồn, dệt nhuộm, sơn, nhựa kỹ thuật của chúng ta đều có tỷ suất lợi nhuận hơn ba mươi phần trăm. Nếu chúng ta bỏ đi phần giữa, các ngành công nghiệp ở hai đầu của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng”.

Đường Thắng cười nói: “Vẫn là ông nội suy nghĩ chu †oàn. Nhưng dự án gần đây cháu nghiên cứu quả thật rất có tương lai

Người nhà họ Đường đều có đầu óc kinh doanh, vừa ăn vừa bàn bạc.

Tuyết Vũ nhìn bố mẹ mình, thanh niên có lẽ là em trai mình, ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.

Nhìn một lúc, Ngô Bình kéo Tuyết Vũ rời đi.

Đến một mái nhà gần đó, Ngô Bình nói: “Cô nghĩ xong chưa, có muốn nhận họ không?”

Tuyết Vũ lắc đầu: “Tôi không biết”.

Ngô Bình: “Chắc chắn trong lòng cô muốn biết tại sao lúc đầu họ lại đưa cô vào. Đạo Quan, đúng chứ?”

Tuyết Vũ thở dài: “Không hỏi kỹ, tôi không quyết tâm được”.

Ngô Bình nói: “Chuyện này thì dễ, đợi họ ngủ rồi, tôi đi hỏi giúp cô”.

Mắt Tuyết Vũ sáng lên: “Có thể hỏi được sao?” “Chắc chắn có thể”.

Hai người dứt khoát tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thiền tu hành, đến hơn hai giờ sáng, sau khi người nhà họ Đường đã ngủ say, Ngô Bình mới đến phòng vợ chồng Đường Ngạo Long, sau đó thi triển mộng cảnh Huyền Thiên.

Đường Ngạo Long nằm mơ, trong mơ ông ta nhìn thấy đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình. Người ông ta nhìn thấy chính là Tuyết Vũ.

Đường Ngạo Long giơ tay ra xoa mặt Tuyết Vũ, yêu thương hỏi: “Con gái, mấy năm nay con sống tốt không?”

Tuyết Vũ nhìn ông ta hỏi: “Bố, tại sao lúc trước lại bỏ rơi con?”

Đường Ngạo Long sửng sốt, vội nói: “Con gái, đó không phải là bỏ rơi. Là vì số mệnh của con khắc ông nội, cho nên ông nội không cho phép con ở nhà. Bố không còn cách nào khác, đành phải gửi con đến chỗ dì con. Nhưng lúc con vừa mới bảy tháng tuổi, dì bế con đi chơi, kết quả lại bị người ta bắt đi. Sau này bố dùng hết sức lực đi tìm, nhưng có thế nào cũng không tìm được. Bé cưng, con gái ngoan, rốt cuộc con đã đi đâu?”

Ngô Bình hỏi rõ tình hình đã xảy ra lúc đó, lập tức đi ra khỏi mộng cảnh.

Sau đó cậu lại kéo mẹ Tuyết Vũ vào mộng cảnh, bà ta cũng nói y hệt Đường Ngạo Long.

Nhưng Ngô Bình cứ cảm thấy không yên tâm, dứt khoát kéo Đường Tứ Trấn vào mộng cảnh.

Trong giấc mơ, Đường Tứ Trấn nhìn thấy cháu gái, sắc mặt khó coi nói: “Sao lại quay về? Chẳng phải tôi đã sai người ném xuống sông rồi sao? Cô còn sống à?”

Tuyết Vũ trợn to mắt nhìn ông nội của mình, là ông †a bảo người ném mình đi?

“Sao ông lại muốn vứt bỏ tôi?”, Tuyết Vũ tức giận hỏi.

Đường Tứ Trấn hừ một tiếng: “Tôi biết một vị đại sư, người đó nói mệnh của cô và tôi khắc nhau. Nếu cô không chết thì sẽ khắc chết ông nội là tôi đây. Nhà họ Đường không thể không có tôi, tôi có thể chỉ hy sinh cô vì nhà họ Đường”.

Ngô Bình lập tức hiểu ra tiền căn hậu quả của chuyện này, cậu phản đối sự cay độc của Đường Tứ Trấn. 

Tuyết Vũ khóc như mưa, Ngô Bình chỉ đành dẫn cô ta ra khỏi mộng cảnh Huyền Thiên, quay lại hiện thực.
 
Chương 6432: Tìm con gái về


Tuyết Vũ nghĩ đến biểu hiện của bố mẹ mình trước mặt Đường Tứ Trấn trong bữa tối trước đó, cô ta bỗng n nh Ngô, tôi muốn đưa bố mẹ tôi rời khỏi tập đoàn Đường Thị”.

Ngô Bình nhìn ta cô nói: “Tuyết Vũ, bố mẹ, em trai, em gái cô chưa chắc đã chịu từ bỏ cuộc sống hiện tại, trừ khi cô có thể cho họ thứ gì đó tốt hơn”.

Tuyết Vũ: “Đúng thật là tôi phải cho họ cuộc sống tốt hơn. Là người tu hành, kiếm tiên quá dễ”.

Ngô Bình biết cô ta đang suy nghĩ gì, nói: “Tuyết Vũ, cô không cần kiếm tiền, cô chỉ cần có một thân phận cao quý, mọi việc sẽ được giải quyết”.

Tuyết Vũ sửng sốt hỏi: “Thân phận thế nào?”

Ngô Bình: “Bắt đầu từ bây giờ, cô chính là đệ tử chân truyền của Thái Giáo Hoàng”.

Tuyết Vũ cười khổ: “Nhưng tôi không phải”. 

Ngô Bình nhìn cô ta: “Tôi nói phải là phải, tôi vẫn có chút mặt mũi ở Thái Giáo Hoàng đấy. Hơn nữa chẳng phải cô vẫn còn có tôi đây sao?”

Tuyết Vũ đỏ mặt: “Vậy tôi nói, anh là bạn trai tôi”. Ngô Bình cười nói: “Anh vốn dĩ là bạn trai em mà”.

Trời đã không còn sớm, hai người tìm khách sạn gần đó.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình gọi vào số điện thoại của Đường Ngạo Long. Hôm qua cậu đã hỏi rõ một ít thông tin về Đường Ngạo Long, trong đó có số điện thoại của ông ta.

Đường Ngạo Long đang chuẩn bị ra ngoài, thấy số điện thoại lạ để thư ký nghe máy.

“Cho hỏi ai vậy ạ?” Ngô Bình: “Bảo Đường Ngạo Long bắt máy”.

Thư ký nói: “Xin lỗi anh, hãy báo tên của anh cho tôi biết”.

Ngô Bình: “Nói cho Đường Ngạo Long biết, con gái của ông ta đang ở cạnh tôi”.

'Thư ký giật mình, vô thức nghĩ cô chủ nhà họ Đường bị bắt cóc, cô ta lập tức đưa điện thoại cho Đường Ngạo. Long nói: “Sếp, người bên đó nói cô Đường đang ở chỗ hắn". 

Cô chủ? Đường Ngạo Long nhìn cô con gái nhỏ mười ba tuổi đang ngồi cách đó không xa, ông ta ngờ vực nhận lấy điện, hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình “Ông Đường, hôm qua ông nằm mơ thấy gặp được đứa con gái thất lạc nhiều năm của mình, ông còn nhớ không?”

Đường Ngạo Long cực kỳ ngạc nhiên, giấc mộng này cứ như thật, dĩ nhiên ký ức của ông ta vẫn còn mới.

“Sao cậu biết?”, ông ta lớn giọng nói.

Ngô Bình: “Muốn biết nguyên nhân à? Tôi đợi ông ở sảnh khách sạn Phú Lệ”, nói rồi cậu cúp máy.

Đường Ngạo Long sửng sốt, sau đó nói với vợ mình là Chu Tinh: “Tinh, em đến một nơi với anh, ở gần đây thôi”.

Khách sạn Phú Lệ nằm gần khu biệt thự xa hoa, là một trong những khách sạn xa hoa nhất Tiên Kinh, một đêm ở đây ít nhất là mười đến hai mươi ngàn.

Xung quanh khách sạn Phú Lệ khá thoải mái, tiền sảnh được trang trí như một khu vườn Giang Nam. Ngô Bình và Tuyết Vũ đang vừa uống trà vừa trò chuyện về những trải nghiệm ở Tống Quốc bên cạnh một hòn non bộ.

Mười mấy phút sau, một đôi vợ chồng khoảng bốn mươi tuổi đi đến, chính là Đường Ngạo Long và Chu Tỉnh.

Đường Ngạo Long lướt mắt nhìn, nhanh chóng nhìn thấy Tuyết Vũ, ông ta run lên, đứng sững tại đó.

Chu Tỉnh nhìn theo ánh mắt ông ta, cũng thấy một cô gái xinh đẹp và một người đàn ông cao lớn đẹp trai, hỏi: “Anh Long, họ có phải là người chúng ta muốn gặp không?”

Đường Ngạo Long khẽ gật đầu, nắm tay vợ đi đến, ông ta hỏi Ngô Bình: “Là cậu tìm tôi à?”

Ngô Bình đứng dậy bắt tay ông ta: “Mời ông Đường ngồi, tôi họ Ngô, tên là Ngô Bình”.

Đường Ngạo Long hơi cúi người: “Cậu Ngô, đây là Chu Tỉnh, vợ tôi”.

“Bà Chu, mời bà ngồi”.
 
Chương 6433: Chân tướng


Chu Tinh không kiềm được, kéo lấy tay Tuyết Vũ,

nước mắt chẳng hiểu vì sao cứ chảy dài, nói: “Kỳ lạ thật, tôi nhìn thấy cô thì có cảm giác rất thân thiết, cứ như kiếp trước chúng ta từng là người thân vậy”.

Đường Ngạo Long run người, giờ thì ông ta đã biết cô gái này chính là cô con gái thất lạc nhiều năm của mình.

“Cậu Ngô, có thể cho tôi biết chuyện này là thế nào. không?”

Ngô Bình cười, nói: “Ông Đường, bà Đường, đây là cô Tuyết Vũ, là cô con gái thất lạc đã nhiêu năm của hai người”.

Cậu vừa dứt lời thì Chu Tỉnh liền ngây ra, bà ta nhìn Ngô Bình: “Cậu nói gì kia? Cô ấy là con gái của tôi sao?”

Tuyết Vũ khóc như mưa, khế gọi: “Mẹ, con là con gái của mẹ đây”.

Cô ta nói xong thì lấy tấm ảnh chụp lúc mình được. hơn bảy tháng từ trong túi ra, tấm ảnh đó được Tuyệt Trần của đạo quan cất giữ, mãi đến gần đây mới giao. cho Tuyết Vũ.

Hai vợ chồng cầm tấm ảnh, vừa nhìn là nhận ra ngay đấy là con gái mình lúc còn nhỏ, hai người lập tức ôm lấy Tuyết Vũ, cả nhà ba người òa khóc.

Sau khi tâm trạng của họ bình tĩnh lại, Ngô Bình nói: “Ông Đường có biết tại sao năm xưa Tuyết Vũ lại bị lạc không.

Đường Ngạo Long liền nhìn sang Ngô Bình, ánh mắt thoáng nét lạnh lùng: “Cậu Ngô biết sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Người bỏ rơi Tuyết Vũ là ông nội của cô ấy, Đường Tứ Trấn”.

Đường Ngạo Long nghe như sét đánh ngang tai, người đờ ra.

Chu Tỉnh thì giận dữ nói: “Đường Tứ Trấn, không ngờ ông ta lại bỏ rơi con gái tôi, thật quá nhẫn tâm”.

Đường Ngạo Long cũng nghiến răng nói: “Bát tự của con gái chúng tôi và ông ấy xung khắc, vì vậy ông ấy mới muốn bỏ rơi cháu ruột của mình”.

Chu Tỉnh nhìn chồng mình chăm chằm nói: “Anh Long, bao năm nay, quy mô của tập đoàn Đường Thị mở rộng gấp mười lần, công lao của anh là lớn nhất trong số †ất cả mọi người. Nhưng bố lại để anh cả nằm giữ công ty, việc gì cũng nhằm vào anh. Anh Long, bây giờ anh biết vì sao rồi chứ?”

Đường Ngạo Long nhắm mắt, nói: “Vì con gái chúng †a nên ông ấy không hề thích đứa con trai như anh”.

“Trong lòng ông ấy luôn xem gia đình chúng ta là cái gai, cùng là cháu nhưng con trai của anh cả vừa sinh ra đã có cổ phần, còn con gái của chúng ta thì sao? Ngoài mặt ông ấy giữ Tiểu Tinh ở bên cạnh nhưng thực tế là muốn kiểm soát Tiểu Tỉnh, không để thằng bé cạnh tranh với anh họ của mình”. 

Tuyết Vũ rất vui khi thấy phản ứng của bố mẹ, nếu bố mẹ cô ta làm ngơ với chuyện này thì nhất định cô ta sẽ bỏ đi.

“Con gái ngoan, sau này nhất định bố mẹ sẽ bảo vệ tốt cho con, sẽ không có ai có thể làm hại con nữa”.

Ngô Bình cười, nói: “Ông Đường, Tuyết Vũ không phải người bình thường, ông có biết Thái Hoàng đại giáo ở tiên giới không?”

Đường Ngạo Long là một thành viên của Đường Thị, đương nhiên có hiểu biết rất rộng, thậm chí còn kết giao được với một số người tu hành. Ông ta liền đáp: “Nghe. nói Thái Hoàng đại giáo là thế lực mạnh nhất ở tiên giới,

một số tông phái lớn cũng không thể so bì được.

Ngô Bình nói: “Tuyết Vũ là đệ tử chân truyền của Thái Hoàng giáo, vì vậy người thường đều không dám ức. hiếp cô ấy”.

Đường Ngạo Long run lên, nói với vẻ đầy kiêu ngạo và tự hào: “Đệ tử chân truyền sao?”

Ông ta nhìn sang con gái mình: “Cục cưng, chuyện này là thật sao?”

Tuyết Vũ cười và gật đâu. Đường Ngạo Long cười to con gái ngoan, cục cưng ngoan, con đúng là làm cho bố mẹ được nở mày nở mặt”.

Chu Tỉnh hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, có phải thân phận này của con gái chúng tôi rất cao quý không?” 

Ngô Bình hỏi ặc dù một số tài phạt của nước 'Tống trông có vẻ rất hào nhoáng nhưng chỉ cần Tuyết Vũ muốn thì cô ấy có thể tiêu diệt nhà tài phạt mạnh nhất chỉ trong một đêm”.

Đường Ngạo Long cười, nói: “Đương nhiên rồi, năm xưa, sở dĩ một hoàng tử của triều Tống tự dưng phát điên là do đã đắc tội với một đệ tử của đại tông. Sau khi chuyện này xảy ra, hoàng gia phái người đi điều tra nhưng cuối cùng lại không điều tra được gì”.
 
Chương 6434: có người quen không


Đường Ngạo Long ngây ra: “Đệ tử nòng cốt sao? Đấy là đệ tử có cấp bậc thế nào?”

Dù sao thì ông ta cũng là một người phàm nên chỉ mới nghe nói sơ về tình hình của giới Chân Tu chứ chưa hiểu nhiều.

Tuyết Vũ giải thích: “Cấp trên đệ tử chân truyền là đệ tử tỉnh anh, người tài trong lớp đệ tử tinh anh mới tính vào đệ tử nòng cốt. Nghe tên thôi cũng đoán được sau này ử nòng cốt sẽ trở thành thành viên nòng cốt của đại giáo, chẳng hạn như trưởng lão cố vấn, giáo chủ hay phó giáo chủ”.

Đương Ngạo Long rất bất ngờ, ông ta bất giác ngồi thẳng dậy, vội nói:

'Cậu Ngô, thật vinh hạnh quá”.

Ngô Bình cười, nói: “Tuyết Vũ là bạn gái của tôi, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của tôi”.

Đường Ngạo Long và Chu Tỉnh nhìn vào mắt nhau, cả hai đều nhìn thấy được niềm vui từ ánh mắt của đối phương.

Ngô Bình: “Tuyết Vũ, từ từ nói chuyện với bố mẹ em đi. Anh qua bên kia ngồi”.

Cậu biết con người nhất thời rất khó tiếp nhận được bố mẹ thất lạc từ lâu, Tuyết Vũ cần thời gian làm quen.

Thế là cậu tránh sang một bên, lướt điện thoại xem tin tức.

Cậu vừa xem thì đã gặp trúng ngay một bài đăng có liên quan đến mình. Nội dung của bài đăng nói về việc cậu khởi xướng xây dựng trung tâm chữa trị cho bệnh nhỉ.

Hiện tại dưới trướng của Từ Thiện Đường ở Giang Nam có năm trung tâm điều trị, tổng cộng có hơn mười ngàn giường bệnh, mỗi tháng đều có thể chữa trị được. cho hơn mười ngàn bệnh nhân. Dự tính năm nay có thể trị được một trăm ba mươi ngàn bệnh nhân. Đương nhiên, Từ Thiện Đường cũng vì chuyện này mà đã bỏ ra số tiền rất lớn, dự tính tiên đầu tư năm nay lên đến một trăm hai mươi tỷ.

Nhưng cùng lúc đó cũng có người phê bình trung tâm điều trị bệnh nhi, nói rằng trung tâm từ chối tiếp nhận những người bệnh có hoàn cảnh khó khăn, khiến họ chết trong khách sạn.

Ngô Bình nhìn thấy bài viết đó thì chau mày, mặc dù giường bệnh ở trung tâm không đủ nhưng khi gặp trường. hợp bệnh nguy hiểm thì tại sao lại thấy chết không cứu chứ?

Cậu lại xem bài biết của một số người khác, có người bảo thật ra trung tâm nhi không phải miễn phí, muốn được điều trị ở đó thì phải trả trước một phần tiền điều trị, số tiền này ít nhất cũng ba bốn mươi ngàn, nhiều cũng đến mấy trăm ngàn.

Ngô Bình nhìn thấy mấy bài viết đó thì tức điên, mấy người này thật to gan.

Cậu lập tức kiểm tra trung tâm điều trị xảy ra sự cố và phát hiện trung tâm này nằm ở Hỏa Thành của Giang Nam.

Kinh tế ở Hỏa Thành không được phát triển nhưng lại rất đông dân, Hỏa Thành có tám huyện, hai quận và một thành phố với hơn ba ngàn hộ dân, là thành phố đông dân nhất Giang Nam. Sở dĩ trung tâm điều trị được đặt ở Hỏa Thành cũng là vì lý do này.

Ngô Bình nhắn tin cho Tuyết Vũ, sau đó biến mất khỏi chỗ ngồi, tiến thẳng đến Hỏa Thành.

Trung tâm điều trị bệnh nhỉ Hỏa Thành, Từ Thiện Đường Giang Nam, Hỏa Thành. 

Lúc này ở cổng trung tâm điều trị có rất nhiều phụ huynh dẫn theo con cái xếp hàng chờ.

Ngô Bình cố tình đi về phía đám đông, cậu nhìn thấy một bé gái, nửa khuôn mặt bên phải rất đáng yêu với đôi mắt lanh lợi. Nhưng nửa khuôn mặt bên trái lại có một khối u rất to, khiến nửa khuôn mặt của cô bé bị biến dạng hoàn toàn, trông có vẻ rất đáng sợ.

Bên cạnh cô bé có một người phụ nữ tiều tụy, tầm ba mươi tuổi, nhưng mặt mày buồn bã.

“Mẹ ơi, con đau quá!”. Cô bé khẽ nói, nửa bên mặt của cô bé sưng to nên nói không rõ chữ”.

Người phụ nữ ôm cô bé vào lòng: “Nhan Nhan ngoan, ở đây có bác sĩ giỏi nhất, nhất định ông ấy sẽ chữa khỏi cho Nhan Nhan. Nhan Nhan đáng yêu thế này, nhất định ông trời sẽ phù hộ cho con”.

Ngô Bình ngồi bên cạnh một lúc rồi hỏi: “Chị ơi, cháu bé bị bệnh gì thế?”

Người phụ nữ thở dài, nói: “Là u ác tính, phát triển rất nhanh. Bệnh viện ở địa phương chúng tôi không chữa được, chúng tôi chỉ đành đến đây thử vận may”.
 
Chương 6435: Số nhập viện ngay trong ngày


 Người đàn ông hạ giọng hỏi: “Cô ở đây xếp hàng bao. lâu rồi?”

Người phụ nữ nói: “Đã ba ngày rồi, nghe nói còn hơn ba nghìn số thứ tự nữa. Tôi cũng hiểu được, vì dù gì thì cũng có quá nhiều người cần được giúp đỡ, chúng tôi đến trễ thì chỉ có thể xếp hàng thị

Người đàn ông: “Nhưng nếu như cô có người quen thì sẽ không cần phải xếp hàng nữa, có thể làm phẫu thuật trong vòng một tuần. Bệnh của con cô không nhẹ đâu, trị càng sớm càng tốt”.

Người phụ nữ liền hỏi: “Vậy anh có quen ai không?”

Người đàn ông nhìn ngang nhìn dọc rồi nói lí nhí: “Bạn tôi ở trong đó, trường hợp của cô chỉ cần nộp tám mươi nghìn tệ thì đảm bảo trong vòng một tuần sẽ được điều trị”.

Người phụ nữ vô cùng ngạc nhiên nhưng đồng thời cũng rất khó xử: “Anh à, con tôi bị bệnh nên từ lâu nhà †ôi đã không còn tiền nữa rồi”.

Người đàn ông nói: “Cô em à, đã là ung thư thì có ai không phải tiêu mấy trăm tệ đâu, thậm chí có khi còn trên cả triệu, hơn nữa, còn chưa chắc có thể trị khỏi. Bây giờ nộp tám mươi nghìn tệ, sau đó thì không cần phải nộp thêm tiền điều trị gì nữa, vậy là cô đã lời to rồi”.

Người phụ nữ suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh à, tôi nghĩ nếu trung tâm điều trị đã miễn phí thì nên là một cơ quan có nguyên tắc và có lương tâm”. 

Người đàn ông trừng mắt: “Cô em, cô tưởng tôi là lừa đảo sao? Vậy thế này được không, tôi giúp cô lấy được số nhỏ hơn, chừng nào lấy được rồi cô đưa tiền cho tôi”.

Ngô Bình liền bước qua, cười, nói: “Tôi là cậu của bé, để tôi đưa tám mươi nghìn tệ”.

Người đàn ông mỉm cười: “Vẫn là cậu thương cháu, người anh em hãy đi theo tôi”.

Người phụ nữ ngây ra, cô ấy muốn hỏi gì đó nhưng Ngô Bình dùng ánh mắt ra dấu, không cho nói.

Thế là người đàn ông đưa Ngô Bình đến văn phòng ở phía sau, có một cô gái mập đang ngồi bên trong, có vẻ như ít nhất cũng hơn tám mươi ký, không cao lắm, như một quả bóng tròn.

Cô gái nhai kẹo cao su, nói với vẻ lười nhác: “Nộp. tám mươi nghìn tệ thì nhập viện trong vòng một tuần, một trăm hai mươi nghìn tệ thì nhập viện trong vòng ba ngày, hai trăm nghìn thì nhập viện ngay trong ngày, anh muốn loại nào?”

Ngô Bình nói: “Số nhập viện ngay trong ngày”.

Người phụ nữ đưa cho Ngô Bình một mảnh giấy, nói: “Chuyển tiền đi”.

Ngô Bình liếc sơ, nhận ra đấy là tài khoản cá nhân nên hỏi: “Các người không lừa tôi đấy chứ? Ngộ nhỡ tôi chuyển tiền nhưng các người không đưa số cho tôi thì sao?”

Cô gái trừng mắt: “Nói gì thế? Tôi là nhân viên chính thức của bệnh viện đó”.

Ngô Bình: “Vậy cho tôi xem thẻ nhân viên của cô đi”.

Cô gái lấy thẻ từ trong túi ra, nói: “Nhìn thấy chưa? Tôi là hộ lý ở đây, quản lý của trung tâm là bác cả của tôi”. Ngô Bình liếc nhìn rồi chuyển ngay hai trăm nghìn.

Cô gái đưa cho cậu một mẩu giấy màu hồng, bên trên viết “005” rồi nói: “Đến thẳng cửa sổ làm thủ tục nhập viện đi”.

Ngô Bình nhận lấy mẩu giấy, nhanh chân quay lại chỗ cô bé đó, đưa mẩu giấy cho người phụ nữ, nói: “Chị, đi làm thủ tục nhập viện đi”.

“Chuyện này..". Người phụ nữ vô cùng bất ngờ, sau đó định quỳ xuống cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình đỡ cô ta: “Chị, đi làm thủ tục nhập viện trước đi, có chuyện gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của tôi”.

Cậu để lại số điện thoại rồi bỏ đi. Người phụ nữ dắt theo con gái đi làm thủ tục nhập

viện, mẩu giấy nhỏ xíu mà lại rất có tác dụng, bác sĩ làm thủ tục nhập viện nhìn thấy thì liền giúp họ xử lý ngay. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom