Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 6016: Có đá tảng không


Cô gái thấy Ngô Bình tuấn tú lịch sự, cao lớn anh tuấn, hơn nữa có khí chất rất đặc biệt, bất giác cô ấy cũng động lòng, nhẹ giọng hỏi: “Anh là bên tổ chức sao?”

Ngô Bình khế gật đầu: “Xem như vậy đi”.

Cô gái kia nói: “Vinh hạnh. Tôi tên Sư Thanh Nịnh, anh tên gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Ngô Bình”.

Sư Thanh Nịnh: “Anh Ngô, có phải đan dược này có thể chữa bách bệch không?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Bệnh bình thường thì có thể, nhưng có vài bệnh thì chưa chắc có thể chữa được”.

Sư Thanh Nịnh: “Cha tôi bị ung thư, di căn khắp người. Tuy dùng rất nhiều thuốc chống ung thư tiên tiến nhất nhưng vẫn không chuyển biến tốt. Bác sĩ nói ông ấy nhiều nhát chỉ có thể sống được một tháng”.

Nói đến đây, mắt cô ấy cũng ngấn lệ, đầy vẻ bi thương.

Ngô Bình nối: “Nếu là ung thư thì có lế có hiệu quả rất tốt”.

Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Như vậy đi. Cô có thời gian thì đưa bác trai đến chỗ tôi, tôi giúp ông ấy xem xem. Tôi có hiểu y thuật, có lẽ có thể giúp được”.

Sư Thanh Nịnh vui mừng: “Tốt quá rồi, cám ơn anh!"

Lúc này, đợt đấu giá đầu tiên kết thúc, hai viên đan dược cuối cùng bán với giá năm mươi ba tỷ, đơn giá so với lần trước thấp hơn một chút.

Tiếp theo là đấu giá một viên đan dược Luyện Hình Linh Chú Đan cấp bốn, cuối cùng được chốt với giá hai mươi bảy tỷ, do mẹ con Sư Thanh Nịnh mua.

Ngô Bình cười nói: “Chúc mừng hai người”. Sư Thanh Nịnh nói: “Vẫn phải cảm ơn anh đã giúp đỡ. Anh có thể để lại phương thức liên hệ của mình không?”

Ngô Bình đưa cho cô ấy một tấm danh thiếp, nói: “Có chuyện thì có thể tìm tôi”.

Hai mẹ con này sốt sắn muốn quay về nhà đưa thuốc cho người bệnh, nên vội vàng tạm biệt. 

Tiếp đó, chính là đấu giá đan dược thượng phẩm cấp năm, giá khởi điểm lên đến năm mươi tỷ. Người không ngờ còn có đan dược cấp bậc cao cấp như vậy, những người có thực lực bỗng chốc sáng cả mắt.

Đấu giá bắt đầu, giá cả mau chóng vượt qua năm mươi tỷ, sau đó là sáu mươi tỷ, bảy mươi tỷ. Sau một phiên đấu giá khốc liệt, Luyện Hình Linh Chú Đan cấp nắm được một ông lão chừng sáu mươi mua với giá trên trời đến chín mươi lăm tỷ!

Buổi đấu giá kết thúc, Ngô Bình bèn thương lượng với Liễu Kim Long, hôm nay đến núi hoang.

Nói với người ta một tiếng, Ngô Bình dùng độn thuật, không bao lâu sau, hai người đã xuất hiện ở khu Tây Bắc hoang dã.

Xung quanh đây đều là sa mạc, xa hơn nữa là núi sừng sững bao phủ bởi tuyết trắng, rất nhiều con sông lớn đều bắt nguồn từ đây.

Liễu Kim Long kinh ngạc bởi độn thuật huyền diệu của Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, đến nhanh thật!”

Ông ta nhìn định vị trong điện thoại, chỉ về hướng Tây Bắc rồi nói: “Đi tiếp hướng Tây Bắc hơn một trăm năm mươi cây số nữa là đến lối vào núi hoang”. 

Ngô Bình gật đầu, vung tay lên, một luồng sáng xanh bao phủ hai người, lại bay lên không trung.

Một lúc sau, hai người đáp xuống vùng ven một trấn nhỏ. Trấn nhỏ này chính là trấn Hoang Sơn.

Nói là trấn nhỏ nhưng quy mô khá lớn, phòng ốc xây từng khu, còn có cả khu buôn bán rất sầm uất. Hơn nữa, trên đường đều là xe sang mấy triệu, thậm chí còn thấy không ít xe đến mấy chục triệu.

Người đi trên đường phố cũng có rất nhiều người đi bộ, cũng có vài người như du khách.

Liễu Kim Long: “Trấn Hoang Sơn cũng có là một địa điểm checkin nổi tiếng, có không ít người nổi tiếng trên mạng đến chụp ảnh và livestream”.

Ngô Bình gật đầu, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng ba lầu, bên ngoài bán vàng bạc đá quý, chỉ là biển hiệu trước cửa lại viết một hàng chữ: Bán đá tảng

Cậu và Liễu Kim Long nhìn nhau, cất bước đi vào.

Khách khứa trong tiệm không nhiều, chỉ có dăm ba người đang xem trang sức vàng bạc.

Ngô Bình vừa đi vào, quản lý sảnh đã tươi cười đón tiếp. 

Ngô Bình hỏi thẳng: “Có đá tảng không?”

Quản lý sảnh cười nói: “Đá tảng ở lầu ba, mời anh lên bên này!”
 
Chương 6017: chọn người săn núi


Tảng đá có chứa linh khí thuộc loại linh thạch có phẩm chất khá thấp. Bí Thạch lại là tảng đá có chứa bí lực, so ra mà nói thì nó so với Linh Thạch còn quý hơn nhiều.

Nhưng Ngô Bình không có hứng thú với Bí Thạch, dù sao bản thân cậu lúc nào cũng có thể hấp thu được các loại bí lực đất trời, cần Bí Thạch cũng vô dụng. Vì vậy, cậu chỉ chú ý đến đá Thiên Vận.

Một người trung niên đi đến, cười nói: “Chào. cậu, cậu nhìn trúng tảng đá nào rồi?”

Ngô Bình chỉ vào năm viên trong đó, hỏi: “Mấy viên này nhìn không tệ, bán thế nào?”

Người trung niên trước tiên lấy năm viên đá đó ra đặt lên quầy, sau đó cười nói: “Năm viên này, giá cá không giống nhau”.

Ông ta lấy bán tính ra khẩy mấy cái, nói: “Tổng cộng một trăm tám mươi bảy triệu”.

Ngô Bình nhíu mày: “Gần ba mươi triệu một viên. Không phải nói, tảng đá bình thường chỉ khoảng mười triệu thôi sao? Giá cả có thể rẻ hơn chút không?”

Người trung niên cười nói: “Ánh mắt cậu rất tốt, nên giá cả những viên đá được chọn đương nhiên là cao. Cả trấn Hoang Sơn này, giá cả tảng đá cũng ngang ngang nhau. Nếu cậu không tin, có thể đi đến tiệm khác thử xem”.

Ngô Bình gật đầu: “Năm viên này tôi đều lấy”.

Người trung niên cười ha ha gọi người gói mấy viên đá lại, mỗi tảng đá đều được đặt trong một chiếc hộp tinh xảo.

Lúc trả tiền, Ngô Bình hỏi: “Ông chủ, thương gia bán tảng đá này ở trấn Hoang Soan bán rất nhiều sao?”

“Đúng là không ít, ít nhất cũng có năm mươi tiệm, tiệm tôi đây cũng không xem là lớn nhất, môn quy tầm trung. Nếu cậu không phải đi vội thì ngày mai có thể lại đến tiệm tôi, khi đó sẽ có không ít tảng đá mới đến”.

Ngô Bình: “Ồ, nói vậy thì ngày mai sẽ thu mua sao?”

Người trung niên: “Ngày mai sẽ có không ít người xuống núi hoang, trong tiệm tôi cũng có mấy nghìn người săn núi. Lần này xuống núi có lẽ có thể đem về mấy trăm tảng đá”.

Ngô Bình: “Xem ra táng đá cũng bán khá tốt, rất khó có hàng tồn kho”. 

Người trung niên: “Đương nhiên rồi. Ví dụ như tảng đá trong tủ này, sáng sớm còn có hơn ba trăm viên, đến bây giờ chỉ còn lại chút này. Trước khi trời tối thì không còn lại mấy viên”.

Ngô Bình: “Được. Vậy ngày mai tôi lại quay lại xem xem”.

Rời khỏi tiệm này, Ngô Bình và Liễu Kim Long tiếp tục đi về phía trước. Ngô Bình lại đi vào mấy tiệm, đều phát hiện có đá Thiên Vận, cậu mua hết toàn bộ.

Liễu Kim Long đi theo đến mấy tiệm, đi ra khỏi tiệm thứ năm, ông ta không nhịn được bèn hỏi: “Cậu chọn mua đá thế nào vậy, tôi vẫn không nhìn ra được có gì khác biệt”.

Ngô Bình nói: “Tảng đá tôi chọn có thể ngưng tụ vận khí Thiên Đạo, có thể dùng để luyện chế trang trí. Xa xỉ một chút thì thậm chí có thể dùng nó để tu sửa phòng ốc”.

Liễu Kim Long le lưỡi nói: “Dùng tảng đá đến mấy triệu một viên để xây phòng ốc, thì phải dùng hết bao nhiêu chứ?”

Ngô Bình: “Thật ra cũng không dùng quá nhiều, dùng mấy trăm mấy nghìn viên sắp xếp thành đại trận là được”. 

Liễu Kim Long: “Vẫn là cậu biết rộng hiểu nhiều, tôi đây còn chưa từng nghe đến bao giờ”.

Ngô Bình: “Người biết về đá này cực kỳ ít, hơn nữa chỉ có một số ít tu sĩ mới có thể cảm nhận được”.

Liễu Kim Long ngây người: “Cậu nói nói là loại tảng đá khí vận này, chỉ có người như cậu mới có thể cảm nhận được?”

Ngô Bình gật đầu: “Trong cả triệu tu sĩ thì cũng chỉ có có thể một hai người có thể cảm nhận được”.

Liễu Kim Long càng lúc càng cảm thấy Ngô Bình sâu không lường được, ông ta hỏi: “Cậu này, chúng ta có cần thuê một nhóm người săn núi không?”
 
Chương 6018: Nhắm vào chúng ta là bọn họ gặp xui


Ngô Bình: “Thời gian này, trong tiệm cũng không có bao nhiêu tảng đá, vậy đi qua đó xem xem.

Hai người đến phía Đông trấn, nơi này có một khu đất trống, một lượng lớn thanh niên trai tráng đang ở đây, bọn họ đều là người săn núi, trong đó có rất nhiều người săn núi là người mới.

Lúc này có người hô lên một tiếng: “Chiêu mộ ba mươi người săn núi”.

Lời này vừa dứt, mấy trăm người đều xông lên, lần lượt giơ tay, hy vọng có thể được chọn. Nhìn hiện trường có ít nhất hơn chục nghìn người, mà phía xa còn có người lục tục chạy đến, Ngô Bình bất giác cảm khái, nói: “Xem ra nghèo so với sự nguy. hiểm khi lên núi còn đáng sợ hơn”.

Liễu Kim Long: “Tuy có nguy hiểm, nhưng bọn họ ít nhất có một lần liều mạng. Chỉ cần vận khí không quá tệ, nhanh trí một chút thì có thể kiếm được mấy triệu về nhà”.

Ngô Bình: “Hôm nay chọn trước một nghìn người, ông đi chọn đi”.

Liễu Kim Long gật đầu: “Được. Cậu tìm chỗ nghỉ ngơi trước, tôi chọn người xong sẽ đi tìm cậu”.

Trên trấn có khách sạn nhưng khách sạn ở đây rất mắc, khách sạn rẻ nhất cũng phải mấy nghìn tệ một đêm, khách sạn xa hoa thì ở một đêm mất mấy chục nghìn đến mấy trăm nghìn.

Ngô Bình ở khách sạn, lập tức ngồi luyện công, cảm nhận ngọn lửa sinh mệnh mang đến sự biến hóa thần kỳ trong thân thể cậu, lại tiếp tục hấp thụ  bí lực.

Dùng hết sức tu luyện, trong đầu cậu bỗng xuất hiện rất nhiều phương thức tu luyện bí pháp, giúp cậu khai thông rất nhiều.

Khoảng ba bốn tiếng đồng hồ sau, Liễu Kim Long quay về khách sạn, ông ta đưa một danh sách tên cho Ngô Bình, nói: “Tôi đã chọn ra một nghìn người săn đá, bọn họ đã lên núi rồi, khoảng mười ngày sau sẽ đi ra”.

Ngô Bình: “Cũng là năm mươi nghìn một tháng sao?”

Liễu Kim Long: “Trả theo ngày, lên núi một chuyến mười ngày, trả ba mươi nghìn. Mỗi tảng đá săn về được thì đưa một trăm”.

Ngô Bình: “Bọn họ nhìn tảng đá có chuẩn không?”

Liễu Kim Long: “Không đến mức một trăm phần trăm, nhưng có thể nhìn đúng chừng bảy tám mươi phần trăm. Chỉ cần cảm thấy khá tốt thì bọn họ sẽ đem theo trên người, đem ra cho chủ thuê phán đoán xem có đúng không”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Liễu Kim Long: “Trời đã tối rồi, hôm nay chúng  ta có quay về không?”

Ngô Bình: “Hôm nay thì không cần quay về nữa, ở lại một đêm, sáng ngày mai đến tiệm mua tảng đá”.

Nói xong cậu lấy ra một viên Tỉnh Hỏa Đan đưa cho Liễu Kim Long, nói: “Trong đan dược này có ngọn lửa sinh mệnh, rất có lợi cho thân thể, viên này đưa cho ông đấy”.

Liễu Kim Long vừa kinh ngạc vừa mừng, kính cẩn vái chào: “Cám ơn cậu!”

Liễu Kim Long nuốt đan dược, rồi đi qua một bên ngồi xuống, Ngô Bình cũng tiếp tục luyện công.

Bất giác đã đến sáng hôm sau, hai người đi đến cửa hàng ăn qua loa một chút, sau đó lại đến các cửa hàng mua đá Thiên Vận.

Đá Thiên Vận chiếm tỷ lệ không cao trong số các tảng đá, khoảng chừng hai mươi mấy viên đá thì mới có một viên đá Thiên Vận.

Quả nhiên giống như ông chủ kia nói, sáng sớm tảng đá ở tiệm rất nhiều, bất kỳ tiệm nào cũng có đến mấy trăm viên.

Cứ như vậy, sáng sớm Ngô Bình đã đến mấy cửa tiệm, mua hơn bốn trăm viên đá Thiên Vận, tốn hết hơn mười tỷ.

Mua xong tảng đá, cậu chuẩn bị rời đi, mười ngày sau lại quay lại.

Hai người rời khỏi trấn Hoang Sơn, cậu đang định sử dụng độn thuật thì cảm nhận được có mấy luồng thần niệm đang khóa chặt bọn họ.

Liễu Kim Long hừ lạnh, nói: “Cậu Ngô, tôi sớm đã nghe nói trấn Hoang Sơn không yên bình mấy, có người chuyên cướp bóc ở đây, xem ra chúng ta bị bọn họ nhằm vào rồi”.

Vẻ mặt Ngô Bình không thay đổi, nói: “Nhäm vào chúng ta, là bọn họ gặp xui”.

Cậu cũng không dùng độn thuật nữa, cùng với Liễu Kim Long bước về phía trước, chẳng mấy chốc đã đi ra mười mấy dặm. Đợi đến khi đi đủ xa thì xung quanh vang lên tiếng hú dài, có tám người mặc áo xám đeo mặt nạ vây xung quanh, bọn họ tay cầm đao kiếm, tên đứng đầu thì cầm một thanh đao vòng lớn, trầm giọng nói: “Cậu bạn, cậu mua liên tục mười mấy cửa tiệm, xem ra cũng rất có tiền nhỉ. Tôi và anh em tôi đã mấy ngày không có gì ăn rồi, có thể mượn chút tiền cho chúng tôi tiêu không?”
 
Chương 6019: Dựa vào việc bọn họ trông xấu xí sao


 

Ngô Bình: “Trên người tôi có mấy nghìn tệ tiền mặt, nếu anh cần thì tôi đưa anh, nếu không cần vậy anh đi kiếm người khác ăn xin đi”.

Người này ngây người, lập tức giận tím tái mặt mày: “Mày xem tụi tao thành bọn ăn xin sao?”

Ngô Bình cười nói: “Chẳng lẽ các anh không phải sao?”

Phía sau có người lớn tiếng nói: “Đại ca, tên này ngông cuồng xấc xược, để em dạy dỗ nó một trận!”

Người này có làn da ngăm đen, tóc dài xõa vai, cao hơn mét chín, trông như một bức tượng sát thần. Hắn ta vươn tay muốn nắm lấy tóc Ngô Bình, chỉ là tay hắn ta vừa hạ xuống thì đã cứng đờ trong không trung. Bởi vì có một bàn tay nắm lấy tay hắn ta.

Vẻ mặt người đàn ông mặt đen có phần khinh thường, nói: “Tao đây trời sinh sức lực lớn, mày nghĩ mày có thể ngăn được tao sao?”

Ngô Bình cảm nhận được sức mạnh của người đàn ông mặt đen càng lúc càng lớn, cuối cùng lớn đến mức đến cả cậu cũng có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, người đàn ông mặt đen này căn bản không không có tu vi gì, rõ ràng cũng chưa từng luyện qua công phu chính thống nào, nhưng sức mạnh lại lớn đến vậy.

Nhưng thật đáng tiếc, người phàm thì dù sức. mạnh có lớn đến đây cũng không thể đấu với người tu hành được, người đàn ông mặt đen phát hiện sức mạnh mình tăng đến cực hạn, nhưng bản thân vẫn không thể động đậy gì, hắn ta bất giác đứng ngây người.

Ngô Bình cười nhạt: “Chỉ vậy thôi mà cũng dám nói là trời sinh sức lớn, anh chưa ăn cơm sao?”. Nói rồi, tay cậu run nhẹ, người đàn ông mặt đen ngã xuống đất, một lúc lâu vãn không bò dậy nổi.

Đồng bọn của người đàn ông mặt đen lại không hề kinh sợ, tên cầm đầu cười lạnh nói: “Hắc Khoái _ Đầu, mày chưa từng luyện công, không đánh lại nó đâu”.

Ngô Bình: “Hăn ta không đánh lại, anh lại càng không được”.

Người này hừ mạnh một tiếng, huýt sáo một cái, Ngô Bình nghiêng người ra sau thì có một thanh kiếm nhỏ bằng bạc bay đến, kéo theo một vệt kiếm màu bạc. Tốc độ phi kiếm hơn cả tốc độ âm thanh, lúc nó đến gần Ngô Bình mới nghe thấy có âm thanh.

Nhưng cậu cũng không tránh né, chỉ là vươn tay nắm lấy, thanh kiếm nhỏ bằng bạc kia đã nằm gọn trong tay.

Cậu nhìn thanh kiếm nhỏ, phát hiện bên trên có khắc một chữ “Cửu”, trông có vẻ là một thanh phi kiếm.

Mắt thấy phi kiếm bị giữ lấy, người này vừa kinh ngạc vừa tức giận, lớn tiếng nói: “Trả phi kiếm cho tao!”. Đồng thời lại vươn tay vỗ vào hông, một luồng phù quang bay ra.

Phù quang biến thành bóng hình một linh thần khổng lồ trong không trung, rống lớn một tiếng, vươn tay đánh về phía Ngô Bình.

Ngô Bình kinh ngạc, đám cướp này, sao lại có nhiều bảo bối như vậy?

Cậu cũng không giấu diếm thực lực nữa, bước ra một bước, tên đứng đầu bị cậu đánh ngã xuống đất, không những không thể động đậy mà cả người đều đau đớn, không ngừng phun ra máu.

Tu vi mấy người này đều không cao, Ngô Bình xoay một vòng, bọn họ lần lượt ngã xuống đất, toàn bộ đều trúng chiêu.

Linh thần khổng lồ trên không trung không trúng chiêu nào, lại mất khống chế, lập tức biến mất, một luồng phù quang lại quay về trên người tên đứng đầu.

Ngô Bình tập trung nhìn thì mới phát hiện trên người này đeo một miếng ngọc phù màu lam, linh thần khổng lồ kia bị phong ấn trong ngọc phù đó, có thể phóng thích bất kỳ lúc nào.

Nhìn thấy bản thân bị đánh ngã, sắc mặt người này kinh sợ, hắn ta run giọng nói: “Anh bạn, có lời gì từ từ nói, đừng giết chúng tôi!”

Ngô Bình lục soát trên người hắn ta một hồi, lại tìm được mười mấy thứ hay ho, riêng phù chú không đã có tám cái, ngoài ra còn có pháp khí như phi kiếm, phẩm chất xem như không tệ. Nhưng trái lại, người này tu vi chỉ mới cấp bậc luyện khí, sao hắn ta lại có nhiều bảo bối như vậy?

Ngô Bình nói: “Dám kiếm chuyện với tôi, tôi không giết anh thì trong lòng bất bình”.
 
Chương 6020: e rằng đây chính là một tu sĩ cảnh giới Thần Thông


Liễu Kim Long lập tức nói với người kia: “Tôi có lòng tha cho các người, nhưng cậu chủ chúng tôi trong lòng vẫn còn lửa giận”.

Người kia vội nói: “Đại gia, cứu chúng tôi với, đại ân đại đức này, chúng tôi nhất định báo đáp đại gial"

Liễu Kim Long: “Các cậu cũng không cần báo. đáp tôi, tôi hỏi cậu, trên người có nhiều thứ như vậy, có phải là cướp được sau khi giết người khác không? Chắc chắn cậu đã hại chết không ít người rồi, đúng chứ?”

Người này vội bò dậy từ dưới đất, nói: “Oan uổng quá, mấy thứ này đều là do tôi nhặt được, tuyệt đối chưa từng hại ai cả”.

Liễu Kim Long cười nói: “Nhặt được? Cậu xem tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, sẽ tin lời quỷ đó của cậu à. Mấy thứ này đều là bảo bối cả, cậu dẫn tôi đi nhặt thử xeml”

Nghe thấy Liễu Kim Long nói như vậy, người này vội nói: “Tôi thật sự không nói dối. Chỉ là nơi kia rất hẻo lánh, người khác không biết, chỉ có tôi biết thôi”.

Ngô Bình và Liễu Kim Long nhìn nhau, nói: “Vậy đưa chúng tôi đi xem xem. Nếu cậu thật sự không nói dối, tôi có thể cân nhắc tha cho một mạng”. 

Người ka vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đưa hai người đi xem”.

Ngô Bình cũng không quan tâm đến người khác, cậu chỉ đưa theo người đàn ông đen mặt, cùng với người kia, cùng đi đến nơi hẳn ta chỉ.

Mấy người họ bay trên không, vẻ mặt người đàn ông mặt đen hâm mộ, ánh mắt nhìn Ngô Bình đầy vẻ khâm phục, đến khi bọn họ đáp đất, người đàn ông mặt đen bỗng quỳ xuống đất, nói với Ngô Bình: “Tiên nhân, xin cậu nhận tôi làm đồ đệ, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa, báo đáp tiên nhân!”

Ngô Bình nghe thì vui vẻ, nói: “Anh là kẻ cướp, tôi không giết anh đã khai ân rồi, anh lại có muốn bái tôi làm thầy, ai cho anh cái gan đó vậy?”

Không ngờ, suy nghĩ người đàn ông mặt đen cũng rất thận trọng, hắn ta nhếch miệng cười, nói: “Tiên nhân, cậu không dẫn theo người khác, tại sao chỉ dẫn theo tôi đến?”

Ngô Bình cũng có hứng thú, cậu hỏi: “Ồ, vậy anh nói xem, tại sao tôi đưa anh đến?”

Người đàn ông mặt đen nói: “Đại ca tôi từng nói, tôi là người trời sinh có thần lực, căn cốt tôi như vậy rất hợp với việc tu luyện, chỉ cần tìm một sư phụ phù hợp, không đến mấy năm thì sẽ lợi hại hơn anh ấy". 

Ngô Bình nhìn người kia, hỏi: “Anh từng nói lời này?”

Người kia vội gật đầu: “Vâng thưa tiên nhân, Hắc Khoái Đầu năm nay chỉ mới mười lăm nhưng thiên phú rất cao, tôi cảm thấy hắn ta là hạt giống tốt để tu chân”.

Ngô Bình nghe xong thì giật mình, cậu nhìn người đàn ông mặt đen, hỏi: “Cậu chỉ mới mười lăm?”

Người đàn ông mặt đen gật đầu: “Còn bốn tháng nữa, thì đủ mười lăm”.

Ngô Bình và Liễu Kim Long đưa mắt nhìn nhau, người như vậy cũng trưởng thành sớm quá rồi? Trồng người đàn ông mặt đen ít nhất cũng đã hai mấy rồi, trên thực tế còn chưa đến mười lăm!

Ngô Bình ừ một tiếng: “Cậu trông xấu xí quá, tôi không muốn nhận cậu là đồ đệ. Nhưng tôi có thể dạy cậu vài thứ. Nhưng sau này, cậu phải sửa sai hướng thiện, làm người cho tốt”.

Người đàn ông mặt đen vui mừng, nói: “Cám ơn tiên nhân”.

Người còn lại cũng rất vui mừng, nói: “Tiên nhân, Tiểu Hắc trông khờ khạo, thực tế thì rất thông minh, cậu chắc chắn sẽ không thất vọng”. 

 Ngô Bình nói: “Chuyện của anh vẫn chưa quyết định, chỗ mà anh nói ở đâu?”

Lúc này, bọn họ đang ở trong sơn cốc hoang vắng, hai bên sơn cốc đều là núi non bị phong hóa, một loại bề mặt kỳ lạ.

Người kia nói: “Tiên nhân, đi về phía trước một đoạn, bên trái có một thổ sơn. Trên núi có một hang động rất khuất, đồ của tôi là nhặt được trong động đó”.
 
Chương 6021: Các anh đợi ở đây


Ngô Bình bình tĩnh thản nhiên, hỏi: “Anh tên gì?” “Tôi tên Tạ Nhĩ Đôn”. Anh ta nói.

Ngô Bình: “Tạ Nhĩ Đôn, anh đến đây mấy lần rồi?”

Tạ Nhĩ Đôn nói: “Bẩm tiên nhân, từng đến hai lần, lần thứ nhất chỉ đi vòng quanh bên ngoài, nhặt được vài thứ. Lần thứ hai đi vào trong một đoạn, chỉ là cảnh tượng bên trong rất kinh khủng nên tôi không dám vào quá sâu”.

Ngô Bình: “Ồ, kinh khủng thế nào?”

Tạ Nhĩ Đôn: “Đâu đâu cũng là người chết, còn có những vết máu không bao giờ khô, thậm chí nhãn cầu còn vẫn còn chuyển động!”

Ngô Bình: “Anh biết nơi này là nơi nào không?”

Tạ Nhĩ Đôn lắc đầu: “Không rõ lắm. Nhưng nhìn cảnh tượng bên trong, có lẽ nơi này từng xảy ra một trận chiến ác liệt, rất nhiều người chết. Hơn nữa, những người đã bỏ mạng này đều rất lợi hại, đều là tiên nhân giống cậu”.

Ngô Bình: “Ừ, còn phát hiện gì khác không?”

“Từ nơi này đi vào bên trong hình như không có điểm cuối. Tôi chỉ đi một đoạn nhỏ đã không dám đi sâu vào trong rồi”. Đôi mắt Tạ Nhĩ Đôn đầy vẻ sợ hãi.

Ngô Bình: “Các anh đợi ở đây đi, tôi đi vào xem xen”.

Liễu Kim Long: “Cậu yên tâm

Ngô Bình từ lối vào tiến vào trong, đi một đoạn thì phát hiện hang động càng lúc càng lớn, cuối cùng độ rộng đã tiến lên đến chục mét, sa mạc bên ngoài cũng không thấy đâu, mặt đất trải đầy một loại ngọc thạch vàng lam cứng rắn. Cứ cách một đoạn thì trên mặt đất lại có những hài cốt năm đó. Khác với hài cốt bên ngoài, những hài cốt trong này đều mặc quần áo trang trọng, trên hài cốt vẫn còn lưu lại hơi thở mạnh mẽ như cũ.

Thế nhưng, đồ đạc trên những bộ hài cốt này sớm đã bị người ta lấy đi rồi.

Khi Ngô Bình đi qua một bộ hài cốt, bộ xương khô bỗng mở bừng mắt, nhãn cầu nó chuyển động mấy vọng nhìn Ngô Bình chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ.

Trong chớp mắt, Ngô Bình cảm nhận được ý thức mình đã rơi vào ảo cảnh. Nhưng chỉ trong giây lát, cậu lại khôi phục bình thường, đá một cước vào. đầu bộ xương khô, lạnh lùng nói: “Chết rồi còn tác quái.

Đầu bị nổ tung, hai nhãn cầu lăn tròn sang một bên, nhưng vẫn còn chuyển động.

Ngô Bình cảm thấy kỳ quái, cậu nhặt một bên nhãn cầu lên thì phát hiện nhãn cầu này là giả, hơn nữa còn bị người ta làm thành một loại pháp khí mê hoặc kẻ địch!

“Vậy mà vẫn còn mấy pháp khí tà môn này”. Cậu nhìn rồi cất hai nhấn cầu này.

Đi vào trong một đoạn, cậu lại nhìn thấy một bộ hài cốt không đầu, phần thân vẫn chưa bị mục rữa, nó vẫn đứng trên mặt đất, tay cầm kiếm đâm về phía trước. Dưới chân nó là một vũng máu tươi, vũng máu này không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi nhưng vẫn chưa hề khô.

Ngô Bình đi đến bên cạnh bộ hài cốt không đầu, đang định nghiên cứu vũng máu thì thanh kiếm trong tay hài cốt không đầu bỗng phát ra âm thanh, sau đó một luồng kiếm khí bay đến, chém vào đầu Ngô Bình. Trong kiếm khí vẫn còn lưu lại sát ý của chủ nhân, nên Ngô Bình vừa lại gần thì đã cảm nhận được kiếm khí tấn công.

Ngô Bình lùi về sau nhanh như chớp, tránh né kiếm khí, trong lòng cậu tức giận, rút Bạch Hổ Tiên Kiếm ra chém về phía trường kiếm kia.

“Keng"   

Âm thanh giòn tan vang lên, thanh kiếm hung tàn này bị chém thành hai đoạn, sát ý còn lưu lại cũng biến mất.

Kiếm vừa gãy, hài cốt không đầu ngã xuống đất, ngay hông anh ta có một vòng ngọc chứa đồ, bị Ngô Bình lấy xuống.

Sau đó cậu khẽ ngửi máu lỏng dưới đất, lẩm bẩm nói:”Chẳng trách máu không khô lại, thì ra bên trong có loại độc lạ”.

Cậu lập tức rời xa hài cốt không đầu, tiếp tục đi vào trong.

Đến một ngã rễ, trên mặt đất có một cánh tay, phần khớp chỗ bị cắt đứt của anh ta, khớp bị cắt vẫn còn máu tươi.
 
Chương 6022:  cánh tay bị nguyền rủa


Ngô Bình kinh ngạc, lập tức lấy Bạch Hổ Tiên Kiếm. Tiên kiếm vừa xuất hiện, sát khí lập tức khiến cánh tay bị dọa sợ, nó liên tục xua tay. với Ngô Bình, như muốn bảo cậu đừng ra tay.

Ngô Bình cười lạnh: “Là mày đánh tao trước, bay giờ lại không cho tao đánh mày sao?”

Cánh tay tiếp tục vung vẩy, sau đó giơ ngón tay cái với Ngô Bình, như đang lấy lòng cậu.

Ngô Bình hỏi: “Tại sao chỉ còn lại mỗi một cánh tay, thân thể đâu?”

Cánh tay bắt đầu viết chữ trên mặt đất, sức lực nó rất lớn, tay không cũng có thể để lại dấu vết rõ ràng dưới đất.

Ngô Bình liếc nhìn, chỉ thấy chữ nó viết rằng: Thân thể tôi bị nổ tung, chỉ còn lại một cánh tay. Cũng may nguyên thần tôi chuyển dời sang cánh tay, nên mới thoát khỏi cái chết.

Ngô Bình: “Thì ra nguyên thần ở trong tay. Nhưng tao thấy mày vẫn luôn nằm dưới đất, sao tao. vừa đến mày đã động rồi?”

Đối phương viết: “Tôi không cách nào rời khỏi đây được. Sau khi thấy cậu thì tôi mới muốn chiếm hữu thân thể cậu, như vậy thì có thể rời khỏi nơi này”.

Ngô Bình: “Tại sao không thể ra ngoài?” 

“Những người như chúng tôi đều bị nguyền rủa, không thể rời khỏi nơi này, rời đi thì sẽ chết”.

Ngô Bình thấy hứng thú: “Nơi này là nơi nào, tại sao các lại bị nguyền rủa?”

“Nơi này là Vẫn Tiên Điện, từ xưa tới nay có vô số tiên nhân đều ngã xuống ở đây. Phàm là tiên nhân đến nơi này đều sẽ bị nguyền rủa, không một ai may mắn thoát khỏi”.

Ngô Bình hoảng sợ: “Nói như vậy tôi cũng sẽ bị nguyền rủa sao?”

“Cậu sẽ không bị. Bởi vì nơi này chưa phải là Vẫn Tiên Điện, phải đi vào trong một đoạn nữa”.

“Biết rõ nơi này nguy hiểm, tại sao các người vẫn muốn đến?”

Đối phương: “Nguy hiểm đi cùng với kỳ ngộ, trong Vẫn Tiên Điện có một bảo bối, có được nó thì có thể vô địch thiên hại”

Ngô Bình cười lạnh: “Vô địch thiên hạ? Mày thấy có khả năng sao?”

“Khi đó chúng tôi đều tin theo, vì vậy tập hợp từ bốn phương tám hướng, kết quả toàn bộ đều bị nguyền rủa”. 

Ngô Bình: “Tôi thấy phía trước đều là người chết do tự chém giết lẫn nhau, nơi này xảy ra chuyện gì sao?”

“Không biết là ai nói, chỉ cần giết chết tất cả người khác thì lời nguyền sẽ tự động giải trừ. Vì vậy mới bắt đầu tàn sát, anh giết tôi, tôi giết anh, cuối cùng chẳng còn một ai sống sót!”

Ngô Bình cũng cạn lời: “Một câu nói không có căn cứ mà các người đều tin sao?”

“Khi đó chúng tôi đã bị nhốt ở đây mấy năm, hơn nữa không có tài nguyên, không thể tu luyện, rất nhiều người cảm thấy tuyệt vọng. Một khi bọn họ nhìn thấy một chút hy vọng thì sẽ dốc sức mà thử”.

Ngô Bình: “Nói như vậy mày cũng không thể rời khỏi nơi này?”

“Không thể”. Đối phương nói: “Một khi rời khỏi, thân thể tôi sẽ mục rữa. Cậu nhìn thấy thi thể ở lối vào rồi chứ? Đó đều là những người muốn rời khỏi nơi này, kết quả chỉ còn lại bộ xương khô”.

Ngô Bình: “Rốt cuộc thứ đồ bên trong là gì, từng nhìn thấy chưa?”

“Chưa. Bên trong rất lớn, chúng tôi đều không thể tìm được bảo bối kia, lần lượt bị nguyền rủa. Sau đó mọi người liều mạng tìm kiếm nhưng không thu hoạch được gì”.

“Có lẽ nơi này căn bản không có bảo bối gì cả”. Ngô Bình nói.

“Có lẽ vậy. Mặc kệ có bảo bối hay không thì đều không liên quan đến tôi, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi quỷ quái này thôi”.

“Bây giờ mày là người duy nhất còn sống sao?”, Ngô Bình hỏi.

“Sống sót sao? Không tính là vậy, dù sao tôi chỉ còn lại một cánh tay, nguyên thần cũng khiếm khuyết”.

Ngô Bình: “Cám ơn đã nói nhiều thứ với tôi như vậy, nhưng tôi không cách nào giúp được”.

Đối phương: “Có thể tìm một người sống vào. đây không, tôi có thể đoạt lấy thân thể đối phương, sau đó thử rời khỏi nơi này”.
 
Chương 6023: Trương Huyền Bạch


Ngô Bình: “Được. Quay về tôi sẽ đưa một kẻ ác còn sống đến”.

Đối phương viết: “Cám ơn!”

Ngô Bình: “Mày là người duy nhất còn sống, thực lực khi sinh thời chắc chắn rất mạnh”.

Đối phương: “Năm đó tôi đã là Thần Thông Viên Mãn, có tự tin tiến đến Đạo Cảnh, nào biết sẽ bỏ mạng như vậy chứi”

“Xưng hô thế nào?”

“Trương Huyền Bạch”. Đối phương nói: “Gia tộc tôi là nhà họ Trương, thế gia nhiều đời, cũng có địa vị ở thế giới Hỗn Độn, thập đại tiên giới cũng có các chi nhánh nhà họ Trương tôi định cư”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Thế gia nhiều đời sao? Thế tôi xin phép gọi là anh nhé! Gia tộc không cử người đến tìm anh sao?”

Trương Huyền Bạch nói: “Người trong tộc không biết tôi đến nơi này. Khi đó tôi tự cho mình thực lực siêu phàm, lại có bảo bối bên người, không sợ nguy hiểm, ai biết cuối cùng bị nhốt ở đây, cả đời không thể thoát!”

Ngô Bình: “Anh bị nhốt ở đây bao lâu rồi?” 

Trương Huyền Bạch ngẫm nghĩ rồi nói: “Khoảng chừng tám mươi năm rồi”.

Ngô Bình: “*, mới tám mươi năm sao? Ban đầu các anh tập hợp nhiều cao thủ như vậy, không bị các tu sĩ gần đó chú ý sao?”

Trương Huyền Bạch: “Chúng tôi thông qua một đại trận truyền tống trận để đến được đây, cho nên người ở đây đều không biết chuyện này”.

Ngô Bình: “Nếu anh có thể ra ngoài, nhà họ Trương có thể giúp anh khôi phục như ban đầu không?”

Trương Huyền Bạch: “Mấy chuyện như tu bổ toàn bộ thần hồn, khôi phục thân xác, đối với nhà họ Trương tôi mà nó vô cùng dễ dàng. Không đến ba tháng, tôi có thể có được một thân thể hoàn chỉnh. Đánh tiếc, có khả năng cả đời tôi cũng không thể rời khỏi nơi này”.

Nói đến đây, anh ta lại nói: “Cậu bạn, cậu có thể giúp tôi gửi lời đến nhà họ Trương không?”

Ngô Bình: “Anh hy vọng gia tộc sẽ cử người đến tìm anh?”

Trương Huyền Bạch: “Đúng vậy. Trưởng tộc tôi biết tôi bị nhốt ở đây chắc chắn sẽ cố gắng nghĩ cách, giúp tôi rời khỏi”. 

Ngô Bình: “Tôi chịu giúp anh thì anh chuẩn bị cho tôi lợi ích gì?”

Ngô Bình và Trương Huyền Bạch không thân không ghét, hơn nữa trước đó đối phương còn muốn hại cậu, nên cậu sẽ không giúp đối phương không công.

Cánh tay Trường Huyền Bạch lập tức đi đến góc tường, đẩy một khối ngọc, láy một đống nhẫn từ bên dưới, pháp khí chứa đồ có đủ các loại nhẫn, ngọc bội, tổng cộng có ba mươi món!

Ngô Bình trừng mắt hỏi, hỏi: “Những thứ này là của ai?”

Trương Huyền Bạch: “Đều là đồ của những người đã chết ở đây để lại, được tôi gom lại. Trong đó cũng có cả nhẫn của tôi, trong nhãn có rất nhiều bảo bối, toàn bộ đều đưa cho cậu!”

Ngô Bình cầm lấy một cái lên nhìn, bên trong quả nhiên có không ít đồ, cậu gật đầu, khách sáo cất lấy toàn bộ vào trong túi, sau đó cười nói: “Anh cho tôi cũng đủ nhiều, để báo đáp tôi có thể thử giúp anh rời khỏi nơi này”.

Trương Huyền Bạch phấn khích nhảy lên, sau đó viết chữ nói: “Cậu có cách giúp tôi?”

Ngô Bình: “Tôi có một phương pháp, có thể dùng bí lực chuyển dời lời nguyền trên người anh”.

Trương Huyền Bạch vội hỏi: “Chuyển dời thế nào?”

Ngô Bình lấy một ít lá bùa ra, lập tức vẽ một bí phù, sau khi bí phù này được vẽ xong, cậu gấp lá bùa thành một chim bùa rồi đâm vào phần thịt cánh tay bị đứt của Trương Huyền Bạch.

Tiếp đó, cậu niệm chú, chim bùa kia bắt đầu phát sáng, Trương Huyền Bạch cảm giác cánh tay tê rần, mất đi tri giác. Sau đó nguyền lực trên cánh tay mau chóng chuyển dời sang chim bùa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảng chừng năm phút sau, chim bùa đã hấp toàn bộ thu sức mạnh lời nguyền. Lúc này, Ngô Bình lấy một con dao găm, một dao chặt cánh tay một đoạn khoảng nửa tấc.
 
Chương 6024: nơi để các tu sĩ trao đổi vật phẩm


Ra đến cửa, cậu lại gọi mấy người Liễu Kim Long và Tạ Nhĩ Đôn, cùng nhau ra khỏi hang.

Sau khi rời khỏi hang, Ngô Bình bỗng đánh một chưởng, sơn động kia lập tức sụp xuống, biến thành một khu đất bằng, nếu người nào không biết, thì rất khó biết nơi này từng có một sơn động.

Tạ Nhĩ Đôn hỏi: “Cậu có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình ừ một tiếng, nói với Tạ Nhĩ Đôn: “Đồ vật bên trong rất nguy hiểm, chỉ cần là người đi vào trong đều bị nguyền rủa, cả đời cũng không thoát được. Người bỏ mạng bên trong đều là chém giết lẫn nhau mà chết”.

Tạ Nhĩ Đôn sợ hãi một hồi, nói: “Cũng may tôi không đi vào sâu!”

Ngô Bình: “Chuyện ở nơi này, tốt nhất anh cũng đừng nói với người khác, nếu không chắc chắn sẽ

gặp họa sát thân!”

Tạ Nhĩ Đôn vội nói: “Vâng vâng, tôi tuyệt đối không dám nói với người ngoài!”

Ngô Bình: “Anh ở gần đây?”

Tạ Nhĩ Đôn nói: “Đúng, chỗ tôi ở cách nơi này hơn trăm dặm, là một trấn nhỏ”. 

 Ngo Bình: “Anh để lại phương thức liên lạc, sau nay tôi đến đây có thể sẽ tìm anh giúp”.

Tạ Nhĩ Đôn vui mừng, nói: “Được, cậu có gì dặn dò tôi sẽ dốc sức làm”.

Ngô Bình lại nói với người đàn ông da đen: “Cậu

cũng quay về cùng tôi đi, có thời gian tôi sẽ dạy anh”.

Chàng trai nói: “Cám ơn cậu!

Sau đó Ngô Bình sử dụng độn thuật, quay về Trung Châu.

Buổi chiều, đoàn người quay về sơn trang Hoàng Long ở Trung Châu.

Lúc này Ngô Bình mới hỏi chàng trai: “Cậu tên gì, trong nhà còn có ai không?”

Chàng trai nói: “Tôi là Mao Thiết, trong nhà còn có một em gái, bố mẹ là nông dân bản địa”.

Ngô Bình: “Ừ, cậu có thể đưa người nhà cậu đến sống ở Trung Châu”.

Mao Thiết gãi đầu, nói: “Cậu à, bọn họ đều đã quen sống ở nhà, sợ là sẽ không muốn đến đây”.

Ngô Bình: “Bọn họ thiếu tiền sao?” 

Mao Thiết lắc đầu: “Không thiếu, tôi đi theo đại ca làm mấy mối, kiếm được rất nhiều tiền, nhà tôi ở quê xem như cũng là hộ giàu có”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi tìm phòng cho cậu, cậu nghỉ ngơi trước, làm quen hoàn cảnh, sau này cậu sẽ ở đây, bình thường cứ chạy việc, lái xe cho tôi. Không có việc gì thì tu luyện”.

“Vâng thưa cậu”. Mao Thiết vui mừng đồng ý.

Ngô Bình bảo Liễu Kim Long sắp xếp cho Mao Thiết, cậu quay về phòng rồi mới nói với Trương Huyền Bạch giấu dưới áo: “Anh Trương, anh ra đi”.

Cánh tay kia rơi xuống đất, nhảy lên bàn, sau đó lấy giấy bút bät đầu viết chữ lên đó.

“Cậu Ngô, có thể giúp tôi quay về nhà họ Trương không?”

Ngô Bình: “Có thể. Tôi đi tìm một vị tiền bối, bảo anh ấy đích thân đưa anh về nhà họ Trương anh”.

Trương Huyền Bạch: “Cám ơn cậu Ngôi! Đợi tiểu đệ này khôi phục lại tu vi, nhất định sẽ đến cảm tại”

Ngô Bình: “Anh không cần phải cảm tạ tôi. Dù sao anh cũng đưa cho tôi không ít đồ tốt, anh cũng không nợ gì tôi”. 

Trương Huyền Bạch: “Dù thế nào thì cậu Ngô cũng có ân cứu tôi. Đại ân đại đức, đời này không quên!”

Ngô Bình: “Anh cứ ở lại đây một đêm trước, sáng ngày mai tôi sẽ nhờ người đưa anh quay về nhà họ Trương”.

“Được!”

Sau đó, Ngô Bình lấy hết toàn bộ hơn ba mươi pháp khí chứa đồ, lật tìm đồ đạc bên trong.

Trong những pháp khí chứa đồ này, có đan dược, bùa chú, dược liệu, pháp khí, sách quý, bảo đao, độc dược, pháp trận, tiền tiên, thạch bảo, tiên thiết... Đủ dạng đủ loại, cái gì cũng có.

Ngô Bình bèn chia những thứ này thành bốn loại, pháp khí bỏ vào một nhẫn chứa đồ, đan dược thì ném vào một nhẫn chứa đồ. Đến khi cậu sắp xếp tất cả mọi thứ xong xuôi thì trời cũng đã tối.

Lúc ăn cơm chiều, Ngô Bình ăn cơm cùng bố mẹ, sau đó gọi Liễu Kim Long đến, hỏi ông ta: “Lão Liễu, trong thế tục có nơi nào để các tu sĩ trao đổi vật phẩm không?”
 
Chương 6025: đảo Linh Tê


Liễu Kim Long cười nói: “Nếu cậu muốn bán đồ thì nơi này cũng không tệ”.

Ngô Bình hỏi: “Hôm nay đã là ngày mười bốn rồi, nói vậy ngày mai là họp chợ rồi?”

Liễu Kim Long nói: “Đúng vậy thưa cậu, ngày mai sẽ họp chợ”.

Ngô Bình: “Ừ, vậy ông đi với tôi một chuyến”.

Liễu Kim Long: “Thưa cậu, chợ phiên đó rất lớn, rồng tôm hỗn tạp, có vài người hàng năm đều đến chợ phiên để lừa người, chúng ta đến đó, cậu tuyệt đối không thể dễ dàng tin người khác đâu”.

Ngô Bình: “Ừ, cho dù có người lừa tôi, chẳng phải còn có lão Liễu ông sao?”

Liễu Kim Long cười nói: “Câu thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không bị lừa rồi. Chỉ là có vài người thường ra vẻ đáng thương, cậu lại là người nhân từ, khó tránh bị bọn họ lợi dụng”.

Ngô Bình: “Nếu có chuyện như vậy thì ông nhắc nhở tôi là được”.

Liễu Kim Long rời đi, Ngô Bình lại tập trung tu luyện, bất giác đã đến sáng hôm sau.

Sáng sớm Liễu Kim Long đã đến tìm Ngô Bình, nói: “Thưa cậu, cậu chuẩn bị một lát, lát nữa chúng †a sẽ xuất phát”.

Ngô Bình: “Đảo Linh Tê cách đại lục bao xa?”

Liễu Kim Long: “Khoảng chừng một nghìn tám trăm dặm, khoảng cách xa như vậy, tu sĩ bình thường khó đến được, nên tu sĩ có thể lên được đảo Linh Tê cũng không phải kẻ yếu”.

Sau đó ông ta hỏi: “Không biết cậu muốn bán gì?”

Ngô Bình lấy ra hơn ba mươi pháp khí chứa đồ của tu sĩ, còn có rất nhiều thứ linh tinh khác nhưng cậu cũng không định bán hết sạch một lần, lập tức nói: “Chủ yếu là một vài bùa chú, pháp khí, kim loại quý, dược liệu”.

Liễu Kim Long cười nói: “Những thứ cậu muốn bán đều là vật phẩm mọi người ưa chuộng, có lẽ sẽ rất dễ bán hết”.

Ngô Bình: “Tôi còn muốn mua một ít dược liệu nữa, trên đảo có người bán dược liệu không?”

Liễu Kim Long nói: “Đương nhiên có, trên đảo có một khu vực, có tu sĩ chuyên môn buôn bán các loại dược liệu ở đó. Chỉ là những dược liệu này có thật có giả, thật giả khó phân”. 

Ngô Bình: “Có hàng giả không sợ, chuyện này không ảnh hưởng đến việc tôi mua dược liệu thật. Đúng rồi lão Liễu, ở đó cũng có người bán đan dược sao?”

Bản thân cậu là thầy luyện đan, nếu có thể mua được dược liệu đủ nhiều thì có thể luyện chế được một ít đan dược đem bán trên đảo. Sức mua của tu sĩ càng mạnh thì cũng biết được giá trị của đan dược, vậy thì có thể bán được giá cao ở nơi này.

Liễu Kim Long: “Có. Nhưng giá cả đan dược bình thường đều rất cao, kiểu như tôi đều không mua được”.

Ngô Bình: “Có tiền hay không tiền, chúng ta cùng đi thử xem”.

Không lâu sau, hai người cưỡi độn quang tiến đến đảo Linh Tê ở Đông Hải. Đảo Linh Tê bị một lớp mây mù che phủ, cho dù vệ tinh trên trời cũng không thể phát hiện được sự tồn tại của nó. Diện tích đảo Linh Tê hơn năm trăm mét vuông, phía Tây đảo là bãi biển tuyệt mỹ, những nơi khác lại là vách đá cheo leo.

Hai người đáp xuống phía Tây hòn đảo, lúc này bầu trời xanh thẳm, gió biển thổi nhẹ, bên bờ biển có không ít cây dừa. Trên bãi cát, có hai cô gái trẻ tuổi đi chân trần chơi đùa dưới trong nước biển, tiếng cười rôm rả vang vọng. Cách bãi biển không xa thì có người mở quầy hàng, bán vật phẩm của mình.

Ngô Bình vừa đáp xuống, cô gái bên bãi biễn đã mỉm cười vẫy tay với bọn họ. Ngô Bình rất bất ngờ, thầm nói hai cô gái này vẫy tay với mình làm gì?

Liễu Kim Long vội nói: “Cậu đừng quan tâm đến bọn họ, hai cô gái này là mồi nhử, một khi cậu đến nói chuyện với bọn họ thì sẽ trúng bãy của bọn họ”.
 
Chương 6026: Thiếu một đồng cũng không được


Ngô Bình läc đầu, nói: “Xem ra trên đảo Linh Tê này có không ít kẻ lừa đảo”.

Liễu Kim Long: “Chúng ta cẩn thận chút là được. Mời cậu đi”.

Hai người vòng qua quầy hàng trên bãi cát, đến một ngọn núi nhỏ, nơi này có không ít quầy hàng, cái gì cũng có bán. Ngô Bình đến nhìn thử, người chủ quầy hàng buôn bán cũng không chào mời cậu, chỉ mang theo vẻ mặt muốn mua thì mua không thì thôi.

Ngô Bình liếc nhìn vài lần rồi nói: “Chúng ta đi đến chỗ bán đan dược trước xem sao”.

Liễu Kim Long gật đầu, đưa Ngô Bình đến một ngọn núi. Ngọn núi này cao hơn nghìn mét, bên trên có thảm thực vật xanh tốt. Trên núi có không ít quầy hàng bán đan dược, giữa các quầy hàng cách nhau mấy chục mét. Phía trước mỗi quầy hàng đều có để rất nhiều chai lọ, bên cạnh có dựng một tấm biển, bên trên viết rõ tên và công dụng của đan dược được bán, đương nhiên còn có cả giá.

Đến dưới chân núi, Ngô Bình lại thấy rất nhiều tu sĩ đi lên núi, cũng có không ít tu sĩ tu trên núi đi xuống.

Hai người vừa lên núi thì thấy một chủ quầy đang cãi nhau với khách hàng, chủ quầy là một ông lão, vẻ mặt đau khổ như không muốn sống, cả giận nói: “Cái giá này, tôi không thể bán đan dược cho. cậu được!”

Người khách là một người đàn ông trung niên râu vàng, người đàn ông râu vàng cười lạnh nói: “Giá đã thương lượng xong rồi, tiền ông cũng đã nhận, bây giờ lại hối hận, sao tôi đồng ý được chứ?”

Ông lão nói: “Đan dược này bỏ nhầm bình, giá thực sự của nó chắc chắn không chỉ một nghìn tiền tiên, ít nhất cũng phải năm nghìn tiền tiên”.

Người khách cười lạnh: “Đó là chuyện của ông! 

Mau giao đan dược ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách khít”

Ông lão đáng thương tội nghiệp, chắp hai tay van xin nói: “Anh rủ lòng thương ông lão nào đi, một nghìn tiền tiên thực sự không thể bán cho anh được!"

Người đàn ông râu vàng một tay cướp lấy lọ trong tay ông lão, sau đó đá ông lão một cước: “Đưa cho tôi!"

Ông lão khóc trời than đất, đấm ngực dậm chân, không ngừng cầu xin người đàn ông râu vàng.

Ngô Bình khế nhíu mày, cậu muốn tiến lên hỏi thì bị Liễu Kim Long kéo lại, sau đó khẽ lắc đầu.

Cứ như vậy một hồi, một cô gái khoảng chừng mười chín tuổi, mặc sườn xám đỏ cũng đang lên núi, nhìn thấy cảnh tượng này thì không đành lòng bèn hỏi: “Ông lão, đan dược anh ta lấy là gì vậy?”

Ông lão khóc sướt mướt, nói: “Là Bắc Đẩu Luyện Hình Đan, đó là đan dược thượng đẳng, giá ít nhất cũng năm nghìn tiền tiên, nhưng anh ta chỉ đưa tôi một nghìn tiền tiên! Ôi, đan dược đó là đồ gia truyền, vốn không định bán. Nhưng cháu tôi lại mắc bệnh lạ, phải mua một gốc tiên dược mới cứu được mạng. Kết quả tôi bỏ nhầm Bắc Đẩu Luyện Hình Đan vào lọ khác, bây giờ thì hay rồi!” 

Người đàn ông râu vàng kia hừ lạnh: “ của đan dược là ông báo, tiền cũng đưa ông rồi, có thể gọi là cướp sao?”

Ngô Bình nhìn cô gái, đây là một cô gái tuyệt sắc! Váy lụa màu lục nhạt, cổ áo xẻ thấp, để lộ một mảng trẳng mịn. Gương mặt cô ta như hoa đào, mày lá liễu, đôi mắt yêu kiều mê đảm lòng người. Làn da trắng như tuyết, mái tóc đen tuyền búi cao kiểu mỹ nhân kế, ngọc thạch linh châu trên đầu dưới ánh sáng tỏa ranh ánh sáng ngũ sắc, đôi môi đỏ thäm khẽ nhếch, khiến người ta cảm giác cười như không cười.

Cô gái nói: “Đồ của ông lão đáng giá năm nghìn tiền tiên, anh chỉ đưa một nghìn cũng quá đáng rồi”.

Người đàn ông râu vàng khế cười một tiếng: “Cô từ đâu ra vậy, chuyện của ông đây không cần cô xen vào!”

Cô gái nhíu chặt mày, có chút sát khí, nói: “Nhìn thấy chuyện bất bình, bà cô đây muốn quản đấy!”

Người đàn ông râu vàng cười lạnh: “Nếu cô đã muốn làm người tốt vậy thì mua lại đan dược này từ trong tay tôi! Nếu không đáng giá thì đừng có ra vẻ người tốt ở trước mặt tôi!"

Cô gái bị anh ta khiêu khích, lập tức hỏi: “Được, vậy bao nhiêu tiền thì anh chịu đưa tôi?” 
 
Chương 6027: Vạch mặt


Ông lão thấp bé lau nước mắt, nói: “Cô gái, cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không thể để cô trả tiền, xem như tôi không may vậy”.

Cô gái sờ tay vào túi tiền bên hông, có vẻ như định bỏ tiền mua đan dược thật.

“Khoan đã”.

Đột nhiên, có người lên tiếng ngăn cản, đấy là Ngô Bình.

Cô gái, ông lão thấp bé, người đàn ông râu vàng đều nhìn về phía Ngô Bình.

Ngô Bình cười, nói: “Có thể cho tôi xem đan dược thử được không?”

Người đàn ông râu vàng trợn trừng mắt, hỏi: “Cậu muốn mua sao?”

Ngô Bình: “Đúng thế, vốn dĩ tôi đến là để mua đan dược mà”.

Người đàn ông râu vàng hỏi: “Đan dược này của tôi đáng giá năm ngàn tiền tiên, cậu có tiền không?”

Ngô Bình cười, nói: “Nếu như là đan dược tốt thì đừng nói là năm ngàn, năm mươi ngàn tôi cũng mua”. 

Người đàn ông râu vàng gật đầu, đưa chiếc bình trong tay cho Ngô Bình.

Ngô Bình mở nắp, ngửi sơ thì biết đan dược là giả ngay. Đan dược này chỉ có mùi thơm, thật ra là do được bọc một lớp bột thuốc bên ngoài, thủ đoạn làm giả này không cao tay lắm nhưng lại lừa được rất nhiều tu sĩ.

Cậu trả chiếc bình lại cho đối phương, nói: “Đan dược khá lắm”.

Người đàn ông râu vàng đắc ý, nói: “Sao hả? Năm ngàn cô có mua không?”

Cô gái đó liền nói: “Chẳng phải lúc nãy anh nói ba ngàn sao? Sao giờ lại là năm ngàn?”

Người đàn ông râu vàng hừm môt tiếng, nói: “Đồ là của tôi, tôi muốn bán giá bao nhiêu thì bán, cô quản được sao?”

Cô gái giận đỏ mặt nhưng lại không phản bác được.

Ngô Bình nói: “Cô gái, đan dược này ít nhất cũng đáng giá năm ngàn, cô trả ba ngàn thì không mua được đâu”.

Cô gái khó chịu, trừng cậu một cái, dường như đang muốn nói: Tôi đã hỏi anh chưa? 

Ngô Bình giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục hỏi ông lão thấp bé: “Ông cụ, đan dược này thật sự là vật gia truyền của nhà ông sao?”

Ông lão thấp bé gật đầu: “Đúng thế, đã truyền qua ba đời, cũng cả mấy trăm năm rồi. Nếu không phải vì cần tiền gấp thì dù có thế nào tôi cũng sẽ không bán nó đâu”.

Ngô Bình thở dài, nói: “Thôi xong rồi”.

Tất cả mọi người đều ngây ra, đến cả cô gái đó cũng không kiềm được, hỏi: “Cái gì mà xong rồi?”

Ngô Bình: “Trong các dược liệu luyện Bắc Đẩu Luyện Hình Đan có một loại là Bách Tiên Thảo. Bách Tiên Thảo là một loại dược liệu tốt, nhưng đan dược được luyện từ nó thì chỉ có công hiệu trong thời gian ngăn, thường thì chỉ có ba năm. Nếu thời gian bảo quản quá ba năm thì dược tính của đan dược sẽ biến mất, từ đó sẽ biến thành thuốc độc”.

Cậu vừa dứt lời thì cô gái liền giật mình, nói: “Ý anh là đan dược này đã không còn hiểu quả rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Ông cụ đã nói rồi, đan dược đã được cất mấy trăm năm rồi, vậy nhất định đã là đồ bỏ, không còn giá trị bán được đan dược này với giá một ngàn tiền tiên thì thật ra ông cụ đã có lời rồi”. 

Ông lão thấp bé ngơ ngác, sau đó lập tức giãẫm chân, nói: “Cậu ăn nói vớ vẩn, Bắc Đẩu Luyện Hình Đan vốn không thể mất tác dụng”.

Người đàn ông râu vàng cũng hùng hổ nói: “Cậu chẳng biết gì cả, bớt ở đó nói nhăn nói cuội đi”.

Ngô Bình nhìn sang anh ta, nói: “Lời tôi nói đầu là sự thật”.

Rất nhiều người ham vui đứng xem, giờ đã hiểu ra chuyện là như thế nào rồi, ai cũng lắc đầu bỏ đi.

Cô gái có ngốc thế nào cũng nhìn ra được hai người đó là kẻ lừa đảo, cô ta nhìn ông lão và người đàn ông râu vàng chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Lừa đảo”.

Người đàn ông râu vàng giận dữ, hằm hằm nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Nhóc con, lo chuyện bao đồng coi chừng mất mạng đấy”.
 
Chương 6028: Bán đan dược


Cô gái đó vội chạy lúp xúp theo và nói: “Xin công tử dừng bước”.

Ngô Bình dừng lại, hỏi: “Có chuyện gì?”

Cô gái hành lễ và nói: “Lúc nấy cảm ơn công tử đã nhắc nhở, nếu không thì chắc chắn tôi đã bị bọn họ lừa mất mấy ngàn tiền tiên rồi”.

Ngô Bình: “Chuyện nhỏ ấy mà, có đáng gì đâu”.

Cô gái: “Công tử, tôi tên là Chu Ngạo Quân, xin chào công tử”.

Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, cô Chu lên núi mua đan dược sao?”

Chu Ngạo Quân gật đầu: “Đúng vậy, Ngô công tử. Tôi tu hành đến Bình Cảnh, cần mua ít đan dược để uống, hi vọng có thể giúp tôi đột phá được cảnh giới”.

Ngô Bình: “Cô Chu là Luyện Khí Nhập Sát Cảnh sao?”

Chu Ngạo Quân gật đầu: “Công tử thật biết quan sát, tôi đã dừng lại ở Nhập Sát Cảnh hai năm rồi”.

Ngô Bình: “Nhập Sát tầng bảy, Huyền Môn tầng tám. Huyền Môn Cảnh thật sự khó đột phá, không biết có bao nhiêu người có thiên phú cao ngất ngưởng đã bị kẹt lại ở bước này. Hơn nữa, e răng chỗ này không có đan dược mà cô cần”.

Mặt Chu Ngạo Quân tối sầm, cô ta nói: “Tôi cũng biết nhưng tôi vẫn không chịu từ bỏ, vẫn muốn đến thử xem”.

Ngô Bình nói: “Cô nói đúng, biết đâu may mắn lại gặp được”.

Thế là ba người họ nhập hội đi chung. Ngô Bình lên núi được mấy trăm bước thì bỗng nhích nhẹ mũi, sau đó cậu quay người, đi về phía tay trái.

Cách đó không xa có một sạp hàng, chủ sạp là một người mù, hai mắt tối đen, da dẻ thô ráp như cây cổ thụ. Tay trái của ông ta cũng cụt mất bàn tay, khuôn mặt già nua. Trước mặt ông ta là một chiếc bàn đá, trên bàn có đặt ba bình ngọc.

Ngô Bình nói: “Xin hỏi trong ba bình ngọc này có chứa đan dược gì?”

Ông lão mù nói: “Tôi cũng không biết, mấy tháng trước tôi đã dựa vào linh cảm, dùng khứu giác để tìm ra chúng”.

Ngô Bình: “Tôi có thể xem đan dược bên trong được không?”

“Không được”. Ông lão mù từ chối: “Mỗi bình một vạn tiền tiên, muốn mua thì tôi sẽ đưa cho. cậu”.

Liễu Kim Long không kiềm chế được, nói: “Làm gì có chuyện bán đồ mà không cho người khác xem?”

Ông lão mù lạnh lùng nói: “Tôi là một kẻ mù, tu vi cũng không cao, nhưng khứu giác sẽ không đánh lừa tôi, chắc những bình đan dược này đều không đơn giản. Ngoài ra, tôi không hiểu về đan dược, vì vậy cũng không viết được giá trị của chúng. Nếu đã như vậy thì dứt khoát ra một giá, ai đồng ý mua thì lấy, không đồng ý thì mời đi cho”.

Chu Ngạo Quân: “Lỡ đan dược của ông không đáng giá, vậy chẳng phải người mua sẽ bị thiệt sao?”

Ông lão mù nói: “Nếu mua được đan dược rất đáng giá vậy chẳng phải lời to rồi sao? Thiệt hay hơn đều phải xem vận may hết, chẳng phải rất công bằng sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Công bằng”.

Cậu dứt lời thì sảng khoái rút ra mười lăm ngàn tiền tiên, đặt lên bàn đá, nói: “Đây là mười lăm ngàn tiền tiên, tôi lấy hết ba bình, tôi muốn thử vận may xem sao”. 

Ông lão mù đưa tay ra sờ tiền, sau đó cất hết vào túi và nói: “Chúng đã là của cậu”.

Ngô Bình lấy được bình ngọc thì mở ngay một bình, ngửi thử rồi gật nhẹ đầu, và cất hết.

Ông lão mù ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng như đang nhìn về phía Ngô Bình, ông ta hỏi: “Công tử, cậu lời hay lỗ?”

Ngô Bình nói: “Chắc bình này lời rồi”.

Ông lão mù mỉm cười, nói: “Xem ra vận may của tôi không tồi”. Ông ta nói xong thì vui vẻ rời đi một cách nhẹ nhàng.

Chu Ngạo Quân tò mò hỏi: “Công tử, bên trong là đan dược gì thế?”

Ngô Bình nói: “Một loại đan dược có ích cho tu sĩ thần thông”. Chu Ngạo Quân vui mừng thay cho Ngô Bình, nói: “Chúc mừng công tử”.
 
Chương 6029: Nhà họ Chu của Giang Kinh


Chu Ngạo Quân ngây người: “Vừa mua xong đã bán lại sao?”

Ngô Bình: “Tôi không dùng đến số đan dược này, chỉ bằng bán nó đi”.

Liễu Kim Long nói: “Anh, bán hàng ở đây phải đóng phí mặt bằng đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Đóng phí mặt bằng cho ai?”

Liễu Kim Long: “Người duy trì trật tự ở đây, cũng không nhiều, một trăm tiền tiên thôi”.

Ngô Bình: “Ông đi đóng tiền đi”.

“Vâng”. Liễu Kim Long lập tức đi nộp tiền mặt bằng ngay.

Chu Ngạo Quân cũng ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình, nói với vẻ mặt khâm phục: “Anh lợi hại thật”.

Ngô Bình cười, hỏi: “Tôi lợi hại chỗ nào?”

Chu Ngạo Quân: “Anh không thèm nhìn đã bỏ ra mười lăm ngàn mua đan dược, hơn nữa còn lời, chẳng lẽ vậy mà còn không lợi hại sao?”

Ngô Bình: “Có lẽ là do tôi may mắn”.

Lúc này không có khách nên Ngô Bình ngồi tán dóc với Chu Ngạo Quân, cậu hỏi cô ta: “Cô Chu là người ở đâu?”

Chu Ngạo Quân cười, nói: “Nhà tôi ở Phù Châu, Giang Bắc”.

Ngô Bình giật mình, hỏi: “Nhà họ Chu của Giang Kinh sao?”

Nhà họ Chu ở Giang Bắc là một thế gia lâu đời lưu truyền gần một ngàn năm, cao thủ nhiều vô kể. So với họ thì nhà họ Cổ ở Giang Nam cũng phải chịu thua vài phần.

Chu Ngạo Quân vui vẻ: “Anh cũng từng nghe nói đến nhà họ Chu của tôi sao?”

Ngô Bình: “Hiếm có ai không biết nhà họ Chu ở Giang Bắc”.

Chu Ngạo Quân nói: “Anh là người ở đâu?” Cậu đáp: “Trung Châu ở Giang Nam”.

Mắt Chu Ngạo Quân sáng lên, cô ta nói: “Chắc không phải anh là anh Ngô ở Trung Châu đấy chứ?”

Ngô Bình nhích mày: “Cô biết tôi sao?”

Chu Ngạo Quân vô cùng phấn khích, nói: “Anh Ngô là đệ tử tinh anh của đại tông, chuyện này từ lâu đã được lan truyền khắp nơi, đương nhiên là tôi biết rồi”.

Ngô Bình mỉm cười: “Cô Chu quá khen rồi”.

Lúc này có một người đàn ông và một người phụ nữ sánh vai nhau tiến đến, người đàn ông tầm hai lãm, hai sáu tuổi, anh ta nhìn thấy chiếc bình ngọc trên bàn đá thì hỏi: “Đan dược cậu bán là đan dược gì?”

Ngô Bình cười, nói: “Hai vị không dùng được đan dược của tôi, mời đi chỗ khác xem”.

Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, hai chân mày lá liễu, mặc chiếc váy màu tím, cô ta chau mày, nói: “Sao cậu biết chúng tôi không dùng được?”

Ngô Bình: “Đan dược này của tôi chỉ có tác dụng với tu sĩ cảnh giới Thần Thông”.

Người phụ nữ ngây ra, hỏi: “Đan dược dùng cho. cảnh giới Thần Thông sao? Bố tôi là tu sĩ cảnh giới Thần Thông, biết đâu lại dùng được, vậy cậu nói nghe thử đi”.

Ngô Bình hỏi Vậy bố cô cần loại đan dược gì?”

Người phụ nữ: “Đan dược có thể khôi phục thần hồn, cậu có không?”  

Ngô Bình cầm bình ngọc bên trái lên, nói: “Trong bình này có hai viên Tử Vi Thần Đan, có thể khôi phục thần hồn, nâng cao tinh thần, tăng cường ngộ tính, giảm nhẹ nguy cơ tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện”.

Mắt người phụ nữ sáng lên, cô ta nói: “Tử Vi Thần Đan là đan dược bậc mấy?”

Ngô Bình: “Thượng phẩm bậc tám”.

Người phụ nữ vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Trung thượng phẩm bậc tám sao? Tốt quá rồi. Cho hỏi đan dược này bao nhiêu tiền?”
 
Chương 6030: Ông có thể trả được bao nhiêu


Chu Ngạo Quân vừa nghe báo giá thì giật nảy mình, đưa tay lên che miệng.

Người đàn ông hai lăm hai sáu tuổi đó chau mày, nói: “Hai mươi triệu tiền tiên á? Vậy thì đắt quá”. 

Người phụ nữ là người trong nghề, cô ta thở dài, nói: “Nếu đan dược là thật thì giá này không đắt”.

Người đàn ông hạ giọng nói: “Nhưng mà sư muội, chúng ta không đem theo nhiều tiền như vậy”.

Người phụ nữ suy nghĩ mấy giây rồi nhìn về phía Ngô Bình, chắp tay, nói: “Tôi tên là Lý Nhu Phi, bố tôi là Lý Đạo Sư ở Tượng Sơn”.

Ngô Bình nghe thấy tên Lý Đạo Sư thì hơi ngây ra, cậu từng nghe Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch nhiều lần nhắc đến người này. Ông ta là sơn chủ của Tượng Sơn, năm xưa từng cứu vua Đại Hạ một mạng, sau khi vua nước Hạ đăng cơ thì giao Tượng Sơn với diện tích chín trăm mét giao cho Lý Đạo Sư, và muốn phong ông ta làm quốc sư nhưng đã bị Lý Đạo Sư từ chối khéo.

Tượng Sơn là mảnh đất lành, biết bao tu sĩ mơ ước có được nhưng giờ lại thuộc về Lý Đạo Sư, hơn nữa tất cả người dân ở Tượng Sơn đều không cần nộp thuế, cuộc sống sung túc, ấm no.

Ngô Bình: “Thì ra là con gái của tiền bối Lý Đạo Sư, vinh hạnh, tôi là Ngô Bình của Trung Châu”.

Người phụ nữ nghe xong thì vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Cậu Ngô của Trung Châu, chính là đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông đó sao?” 

Ngô Bình gật đầu: “Là tôi”.

Lý Nhu Phi cười, nói: “Nghe danh cậu Ngô đã lâu, hôm nay có thể nhìn thấy cậu là vinh hạnh của tôi”.

“Quá lời rồi”. Ngô Bình nói: “Cô Lý cần viên đan dược này sao?”

Lý Nhu Phi gật đầu: “Đan dược này khá có ích cho bố tôi, chỉ là hiện tôi chỉ có tám trăm ngàn tiền tiên đây thôi, vì vậy không thể mua được”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Không sao. Nếu cô Lý công nhận giá trị của đan dược thì có thể viết giấy nợ, sau này trả tôi số còn lại cũng không muộn”.

Lý Nhu Phi vui mừng: “Thật sao? Vậy tốt quá {_ rồi, cảm ơn cậu”.

Cô ta lập tức viết một tờ giấy nợ, viết rõ do mua đan dược nên nợ Ngô Bình một triệu hai trắm ngàn tiền tiên, hẹn sẽ trả đủ toàn bộ trong vòng ba ngày.

Ngô Bình nhận lấy tám trăm ngàn tiền tiên và giấy nợ rồi đưa bình ngọc qua cho cô ta rồi nói: “Cô Lý, Tử Vi Thần Đan này rất quý giá, cô hãy nhanh chóng đem về cho Lý tiền bối đi”.

Lý Nhu Phi cười, nói: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy. 

Cậu Ngô, mai hoặc mốt tôi sẽ đến phủ tìm, trả đủ một triệu hai trăm ngàn tiền tiên còn lại”.

Ngô Bình: “Được”. “Tạm biệt”.

Sau khi tiễn hai người họ đi, Chu Ngạo Quân khế hỏi: “Anh Ngô, anh tin cô ta đến vậy sao?”

Ngô Bình: “Tên tuổi của Lý Đạo Sư ở Tượng Sơn không thể nào quyt nợ được”.

Chu Ngạo Quân: “Nhưng nếu cô ta không phải là con gái của Lý Đạo Sư thì sao?”

Ngô Bình cười, nói: “Cô dám mạo danh con gái Lý Đạo Sư để đi lừa đảo không?”

Chu Ngạo Quân suy nghĩ rồi lắc đầu, đáp: “Không dám”.

“Vậy thì đúng rồi. Cô không dám thì người khác càng không dám”.

Một lát sau, Liễu Kim Long quay lại, ông ta đã nộp phí mặt bằng xong, đưa giấy phép kinh doanh cho Ngô Bình.

Liễu Kim Long biết được một viên đan dược bán được hai mươi triệu thì vừa kinh ngạc vừa mừng, nói: “Cậu đúng là có mắt nhìn, đan dược mua năm ngàn mà bán lại kiếm được gấp bốn trăm lần”.

Ba người họ đang nói chuyện thì một người đàn ông tầm năm mươi tuổi râu đen bước đến, sắc mặt người đó xanh xao, đôi mắt đục ngầu. Lúc ông ta đi ngang qua sạp hàng thì tiện miệng hỏi: “Đan dược gì thế?”

Ngô Bình quan sát người đó rồi đáp: “Đan dược có thể nâng cao ngộ tính, tên là Minh Tâm Đan. Uống vào thời điểm quan trọng khi tu hành có thể giảm nguy cơ thất bại”.

Người đàn ông râu đen liền hứng thú, hỏi: “Minh Tâm Đan này là đan được bậc mấy? Phẩm chất thế nào?”

“Đan dược trung phẩm bậc bảy”.

Mắt người đàn ông sáng lên, lập tức hỏi: “Một viên đan được này bao nhiêu tiền?”

Ngô Bình: “Ba trăm năm mươi ngàn tiền tiên”.

Người đàn ông râu đen: “Ba trăm năm mươi ngàn sao? Có thể bớt chút được không?”

Ngô Bình do dự một lát rồi hỏi: “Ông có thể trả được bao nhiêu?” 
 
Chương 6031: mua dược liệu


Cứ như vậy, Ngô Bình lại bán một lọ đan dược, bán lời được sáu trăm ngàn tiền tiên.

Trên bàn đá chỉ còn lại một bình ngọc, Ngô Bình bảo Liễu Kim Long làm một tấm biển, bên trên biết: Ngũ Hành Tinh Đan - đan dược trung thượng phẩm bậc bảy, có thể bổ trợ nguyên khí thiếu hụt, thần hồn khiếm khuyết, tăng cường thiên phú, tăng tiềm năng!

Có tấm biển này, chẳng mấy chốc đã có khách đến cửa, cuối cùng bán với giá bảy trăm năm mười ngàn tiền tiên.

Bán được ba lọ đan dược, Ngô Bình có trong tay một khoản tiền lớn, hai mươi mốt triệu năm trăm ngàn tiền tiên.

Bán xong đan dược, thời gian còn khá sớm, Ngô Bình lại tiếp tục đi lên núi, đi nhìn xem đan dược khác. Nhưng cơ hội như vậy cũng không nhiều, tiếp đó cậu chỉ nhìn giá cả các loại đan dược chứ không mua gì cả.

Cuối cùng Chu Ngạo Quân cũng không thể tìm được đan dược muốn tiền, tâm tình có chút buồn bực.

Hai người đi cùng nhau Ngô Bình có ấn tượng không tệ với cô nương xinh đẹp lương thiện, thấy vẻ mặt cô ta u buồn thì hỏi: “Cô Chu, quay về tôi sẽ  nghĩ cách xem xem có thể giúp cô luyện chế một lò đan dược giúp cô đột phá Huyền Môn Cảnh không”.

Chu Ngạo Quân vô cùng kinh ngạc: “Thật sao?”

Ngô Bình: “Chưa chắc sẽ thành công, nhưng tôi sẽ thử xem sao”.

Chu Ngạo Quân: “Vậy thì cám ơn anh nhiều

Ngô Bình cười nói:  còn muốn đi xem dược liệu, cô Chu có muốn đi cùng không?”

Chu Ngạo Quân ra sức gật đầu: “Ừ!”

Nơi bán dược liệu là một khu nham thạch bằng phẳng, mỗi quầy hàng ở đây đều dựng một lều, xung quang dùng vải quây lại, chỉ để lại một phần cửa, trông như một cửa tiệm đơn giản.

Đến nơi này, Ngô Bình bước vào một cái lầu trước. Bên trong lều bày mười mấy gốc dược liệu, tỏa ra mùi dược liệu nồng đậm. Thế nhưng, Ngô Bình vừa nhìn đã biết được nhưng dược liệu này có hơn phân nửa là giả.

Trên thế giới này, có không ít thứ trông vẻ ngoài thì hệt như dược liệu, nhưng hiệu quả thì khác biệt một trời một vực. Rõ ràng không khác gì nhau, nhưng một bên thì giá trị cả chục ngàn, bên còn lại thì như cỏ rác. Vì thế có những thương gia vô lương tâm, thường mua những thứ thuốc giả không đáng tiền đem bán. Nếu người mua dược liệu không có kinh nghiệm dày dặn thì rất dễ mua phải thuốc giả.

Ngô Bình trực tiếp bỏ qua những dược liệu giả, chọn ra hai gốc dược liệu từ bên trong, hỏi: “Bán thế nào?”

Người bán hàng liếc nhìn đã biết Ngô Bình là người trong nghề, biết không lừa được cậu nên cũng có chút bất đắc dĩ nói: “Đây là Huyết Hồn Thảo và Long Trùng Thảo, Huyết Hồn Thảo ba mươi ngàn tiền tiên, Long Trùng Thảo một trăm tám mươi ngàn tiền tiên!”

Giá này không hề rẻ, nếu đến Tiên Giới mua, giá này ít nhất cũng rẻ hơn một nửa.

Trong đầu Ngô Bình có ký ức khá nhiều, trong đó cũng bao gồm giá cả của các loại dược liệu, cậu lập tức nói: “Giá cao quá, Huyết Hồn Thảo tôi lấy hai mươi ngàn, Long Trùng Thảo một trăm ngàn”.

Người bán hàng âm thầm thở dài, biết nếu anh †a từ chối thì Ngô Bình chắc chắn sẽ quay đầu rời đi, lập tức nói: “Được thôi. Vừa nhìn đã biết cậu là người hiểu biết về dược, hai gốc dược liệu này tổng cộng một trăm bốn mươi ngàn tiền tiên”.

Ngô Bình trả tiền, nhận lấy dược liệu rồi đến quầy hàng thứ hai mua thảo dược. 

Trên đảo Linh Tê có ít nhất hơn một trăm quầy hàng bán thảo dược, Ngô Bình lần lượt xem từng chỗ, nhưng đa số đều không có dược liệu mà cậu cần, có một vài chỗ hoàn toàn không có dược liệu thật, hoặc chỉ bày ra một vài dược liệu giá trị thấp. Cuối cùng, cậu mua được vài dược liệu từ hai mươi mấy quầy hàng trong đó, tiêu hết hơn một triệu năm trăm ngàn tiền tiên.

Mua xong dược liệu thì cũng đã đến trưa. Liễu Kim Long và Chu Ngạo Quân đi với cậu cả nửa ngày, Ngô Bình bèn hỏi: “Trên đảo Linh Tê này có chỗ nào. ăn uống không?”

Đối với tu sĩ mà nói, cho dù mười ngày nửa tháng không ăn gì cũng không sao cả, nhưng Ngô Bình đã quen một ngày ba bữa, nếu không ăn gì thì cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Liễu Kim Long nói: “Thưa cậu, trên đảo Linh Tê có một tiệm cơm, chỉ là đồ ăn rất đắt. Thế nhưng, đồ ăn bên trong đều là sơn hào hải vị, mùi vị rất ngon. Tuy tôi chưa từng ăn nhưng nghe người khác nói qua mấy lần”.
 
Chương 6032: Thức ăn giá trên trời


Cứ như vậy, ba người đi đến một sân viện ngay trung tâm đảo Linh Tê. Xung quanh sân viện có một rừng trúc, trong sân viện có một căn nhà trúc, trước nhà là một hồ nước lớn chừng một mẫu. Lúc này, một người đàn ông mặc đồ vải bụi bặm, đang ngồi trên ghế dài lắc lư. Bên chân người này có một con báo, toàn thân màu đen nhánh, khi hô hấp phát ra cả tiếng khò khè.

Trong sân viện không có nhiều khác, mấy người Ngô Bình vừa đến, người trung niên lập tức đứng dậy, cười ha ha hỏi: “Mọi người muốn dùng bữa sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Ông là ông chủ ở đây sao?”

Người trung niên rất khách khí, cười nói: “Đúng vậy. Tôi họ Hoàng, gọi tôi là lão Hoàng là được”.

Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng, nghe nói đồ ăn nhà ông rất ngon, có thể giới thiệu với tôi xem có món gì không?”

Người trung niên lập tức lấy một cuốn thực đơn đưa cho Ngô Bình, cười nói: “Đều có bên trên cả, cậu muốn ăn món nào, tiệm đều có thể làm”.

Món thứ nhất tên thịt trai xào, giá cao đến ba trăm tiền tiên. Phải biết rằng, cái giá ba trăm tiền tiên còn giá trị hơn cả ba tỷ, ai lại bỏ ra ba tỷ để ăn một món xào chứ? Trừ phi là kẻ điên! 

Cho dù bây giờ Ngô Bình rất có tiền nhưng cậu

cũng không nhịn được mà nhíu mày, hỏi: “Ông chủ,thịt trai này có gì đặc biệt không?” Ông chủ nói: “Đương nhiên rồi”.

Nói rồi ông ta đi đến bên hồ, vươn tay với ra một con trai khổng lồ bên trong, đường kính hơn một mét, bên ngoài trai ngọc có cả hoa văn kỳ lạ. Người có kinh nghiệm vừa nhìn cũng có thể biết được, con trai này sống ít nhất đã tám trăm năm, là một trai tinh!

Ngô Bình lập tức hiểu ra tại sao thịt trai lại mắc như vậy rồi, cậu thở dài một hơi: “Có thể ăn được thịt trai tinh tám trăm năm, cái giá này cũng hợp lý”.

Chu Ngạo Quân không nhịn được nói: “Anh Ngô, hay là chúng ta đổi hôm khác đến ăn đi, bây giờ tôi không đói lắm”.

Ngô Bình cười ha ha: “Tiền nào của đó, nếm thử thì có sao nào?”

Cậu mở thực đơn món thứ hai, là món hải giao kho tàu, giá một ngàn tiền tiên!

Ngô Bình trừng mắt, hói: “Hải giao này chính là giao long trong biển sao?”

Ông chủ cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, bình thường là hải giao từ năm trăm năm trở lên. Đương nhiên cũng có hải giao ngàn năm, nhưng giá đắt hơn gấp mười lần”.

Ngô Bình: “Vậy thêm một món hải giao kho tàu”.

Sau đó cậu lại giở thực đơn, gọi món thứ ba, “hào hoàng nước” giá tám trăm tiền tiên, tôm hùm hấp giá bảy trăm tiền tiên.

Sau khi gọi món xong, ông chủ ki kia bỗng bay lên trời, nói: “Tôi đi rồi về, mọi người đợi một lát”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Liễu Kim Long nói: “Thưa cậu, chắc chắn là ông ta đi bắt giao long, hào hoàng và tôm hùm rồi. Mấy thứ này đều là quái vật thành tỉnh cả”.

Ngô Bình: “Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào, tôi cảm thấy tu vi ông ta sâu không lường nổi”.

Liễu Kim Long: “Không rõ nữa. Nhưng từ sau khi đảo Linh Tê mở đảo thì ông ta đã ở trên đảo rồi. Ban đầu còn có vài người đến đây gây chuyện, nhưng sau cùng đều bị ông ta đánh chết cả. Sau khi đánh chết liên tục mấy nhóm người thì cũng không còn ai dám đến gây chuyện với ông chủ Hoàng này nữa".
 
Chương 6033: Túy Sinh Tử


Nói đến gạo tiên, Ngô Bình lại mở thực đơn ra, nói: “Trong này cũng có cơm gạo tiên, một chén hai mươi tiền tiên, cũng không mắc”.

Vì thế cậu cao giọng nói: “Ông chủ Hoàng, lấy thêm mời chén cơm”.

“Được!". Giọng ông chủ Hoàng vọng lại từ sân sau, có như rất vui vẻ.

Hai mươi phút trôi qua, ông chủ Hoàng đã dọn món thứ nhất lên, thịt trai xào. Dĩa bưng lên là loại lớn, trông như bồn rửa mặt, bên trong đầy ắp toàn là thịt trai, hương thơm ngào ngạt!

Ông chủ Hoàng dọn món ăn lên nhà hàng, cười nói: “Ba vị, mời nếm thử trước, tôi lại đi làm mấy món khác, sẽ xong ngay thôi”.

Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng vất vả rồi”.

“Không vất vả, tiệm nhỏ của tôi đã nửa thôi rồi chưa được khai trương, tôi sắp buồn đến bệnh rồi”. Ông ta cười nói.

Ngô Bình cầm đũa gắp một miếng thịt, thịt rất dai, có mùi hải sản đậm đà, cay cay thơm thơm, mùi vị rất ngon!

“Ngon lắm!”, Ngô Bình mặt mày hớn hở, lập tức _ gọi Liễu Kim Long và Chu Ngạo Quân cũng ăn. 

Lại trôi qua năm phút, món thứ hai hào hoàng nướng được bưng lên. Con hào hoàng này, dài một mét, rộng nửa mét, thịt hào óng ánh, bên trên có phủ một tỏi băm và ớt đỏ.

Ngô Bình cầm dao cắt một miếng thịt hào, vừa vào miệng đã tan ngay, mùi vị còn ngon hơn cả thịt trai xào lúc nấy.

Liễu Kim Long cười khổ nói: “Cậu à, không ngờ hào hoàng lại to như vậy, e rằng chúng ta ăn không hết. Biết trước thì chỉ gọi một món thôi”.

Ngô Bình nói: “Không sao, tôi ăn nhiều một chút là được”.

Hào hoàng chỉ mới ăn được một phần ba thì ông chủ Hoàng đã ôm ra một cái đỉnh đồng khổng lồ, đỉnh đồng này cao nửa người, đường kính một mét, bên trong đang hầm thịt giao long, tỏa ra mùi hương mê người.

Mấy miếng thịt giao long này, miếng nào cũng †o đến đầu nắm tay, đầy ắp cả một vạc lớn!

Ngô Bình cũng kinh ngạc, nói: “Ông chủ Hoàng, mấy món nhà ông đúng là rất hợp với giá!”

Ông chủ Hoàng cười ha ha: “Thịt giao này ấy, chỉ có một bộ phận là ăn ngon thôi, các phần còn lại đều vứt bỏ. Các cậu cứ từ từ ăn, tôi đi làm tôm”. 

Ngô Bình gật đầu, nói: “Ông chủ Hoàng, làm tôm xong thì ông cũng qua đây cùng ăn đi”.

Ông chủ Hoàng nháy mắt mấy cái: “Quý khách này, cậu mời tôi ăn cũng được, nhưng tôi chắc chắn sẽ không ưu đãi gì đâu!”

Ngô Bình cười nói: “Không cần ưu đãi”.

Ông chủ Hoàng gật đầu: “Được. Lát nữa tôi đem vò rượu đến”.

Mấy món ăn này, chứa đầy tinh nguyên mạnh mẽ, cao thủ như Liễu Kim Long cũng chỉ ăn được hai chén thịt thì không thể ăn được nữa, tinh nguyên khắp người sôi sục, mặt mũi đỏ ửng, tim đập nhanh, vội vàng đi đến bên cạnh ngồi xuống luyện hóa.

Chu Ngạo Quân còn ăn ít hơn, ăn được phân nửa chửa thì không ăn được nữa, cũng đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Lúc này, ông chủ Hoàng cầm vò rượu bên tay phải đi đến, tay trái cầm theo hai chén rượu. Ông ta đặt hai chén rượu xuống, rót một chén cho Ngô Bình, rồi rót một chén cho mình, cười nói: “Cậu nếm thử, đây là rượu tôi tự ủ, tên Túy Sinh Tử”.

Ngô Bình cười nói: “Ông chủ Hoàng, mời, cùng dùng bữa”. 

Ông chủ Hoàng cũng không khách khí, gắp một miếng thịt giao long, một ngụm nuốt xuống, cười nói: “Thịt giao này là dai nhất, tôi phơi cũng khá nhiều thịt khô để làm từng phần ăn”.

Nói rồi ông ta lại cầm chén rượu uống cạn một hơi, Ngô Bình cũng uống một ngụm, mùi vị ngọt thanh, cảm giác rất ngon. Thế nhưng, rượu vừa xuống bụng được mấy giây đã có men rượu nồng đậm xộc lên, khiến đầu cậu cũng có chút mê man.

Mùi rượu mạnh cũng không kéo dài quá lâu, đã bị thân thể mạnh mẽ của Ngô Bình phân giải, cậu cũng khôi phục lại tỉnh táo ngay lập tức.

Ông chủ Hoàng có chút bất ngờ, cười nói: “Không ngờ tửu lượng của cậu lại tốt như vậy, không hề say gì cả. Đã vậy thì uống thêm một chén”.

Ngô Bình uống liên tục ba chén rượu, chỉ khó chịu trong chốc lát, đến cuối cùng lại khôi phục như ban đầu. Lúc này ông chủ Hoàng lại càng kinh ngạc, ông ta cười nói: “Cậu có thể uống được ba chén không say, ít nhất cũng là thiên tài thế gia tông môn rồi"
 
Chương 6034: thiết mộc lan nở hoa


Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Ngô Bình cảm thấy người này kiến thức rất rộng, nói chuyện thú vị.

Chẳng mấy chốc, một bàn thịt trai xào đã bị hai người ăn sạch, sau đó là hào hoàng, tôm, cuối cùng thịt giao cũng được ăn hết. Rõ ràng ăn rất nhiều món, nhưng bụng hai người không hề trướng chút nào.

Một vò rượu cũng đã cạn, Ngô Bình uống hết sáu chén nhưng vẫn không hề say.

Vẻ mặt ông chủ Hoàng càng tươi cười, nói: “Có thể uống được sáu chén không say, cậu nhất định là thiên kiêu tuyệt thế!”

Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng trước giờ đều ở trên  đảo làm ăn sao?”

Ông chủ Hoàng cười nói: “Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi”.

Ngô Bình: “Có thể nhốt được cao nhân như ông chủ Hoàng trên đảo, thủ đoạn người kia chắc chắn rất kinh người”. 

 Sắc mặt ông chủ Hoàng chợt nặng nề: “Cậu nhìn ra gì rồi sao?”

Ngô Bình: “Vừa nãy tuy ông chủ Hoàng bay tới bay lui, nhưng tôi cảm nhận được có luồng năng lượng luôn trói buộc ông, giống như một sợi dây xích vô hình vậy”.

Ông chủ Hoàng im lặng một lúc rồi khế thở dài, nói: “Đúng vậy. Nếu không bị nhốt ở đây, ai lại nguyện ý ở mãi ở nơi quỷ quái này chứ!”

Ngô Bình cũng không hỏi nguyên do, nói: “Một mình ở đâu, chắc chắn sẽ rất buồn chán. Bây giờ nơi này đã trở thành nơi cho các tu sĩ giao dịch, vậy cũng không tệ”.

Ông chủ Hoàng nói: “Nói cho cậu biết cũng không sao cả. Người kia yêu cầu tôi lên đảo ở tròn năm trăm năm, hôm nay là năm thứ bốn trăm chín mươi chín”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì chúc mừng ông chủ Hoàng, chẳng mấy chốc nữa ông có thể rời đi rồi”.

Ông chủ Hoàng lại thở dài: “Năm trăm năm chỉ là một điều kiện mà thôi, muốn rời khỏi đảo Linh Tê này, còn phải đáp ứng điều kiện thứ hai”.

Ngô Bình thấy hứng thú, hỏi: “Là điều kiện gì?” 

“Trên đảo có một gốc thiết mộc lan, khi nào. thiết mộc lan nở hoa thì tôi mới có thể rời đảo”.

Ngô Bình: “Thiết mộc lan cũng không phải không thể không nở”.

Ông chủ Hoàng: “Nhưng thiết mộc lan này, thật ra là cây dùng sắt thần tạo ra”.

Ngô Bình ngây người: “Cây dùng sắt thần tạo ra, vậy thì nở hoa thế nào?”

Ông chủ Hoàng cười lạnh: “Quỷ mới biết! Bốn trăm chín mươi chín năm rồi, tôi đã dùng hết mọi cách, thiết mộc lan đáng chết đó vẫn không có thay đổi gì!"

Ngô Bình thấy hứng thú bèn hỏi: “Tôi có thể nhìn xem thiết mộc lan đó không?”

Ông chủ Hoàng: “Có thể, ở ngay sau viện”.

Hai người đi ra sau viện, Ngô Bình nhìn thấy một thiết mộc lan khổng lồ cao hơn hai mét ở đó. Nó đúng là dùng sắt thần tạo thành, lá cành đều là sắt thần, là một “Thiết mộc lan” đúng nghĩa!

Ông chủ Hoàng thở dài: “Trông dáng vẻ này, ông đây phải bị nhốt ở nơi quỷ quái này đến chết rồi” 

Ngô Bình: “Tại sao người kia muốn nhốt ông chủ Hoàng?”

Ông chủ Hoàng im lặng mấy giây rồi nói: “Năm trăm năm trước, con gái ông ta mang thai con tôi, ông ta tức giận nên nhốt tôi ở trên đảo!”

Ngô Bình không hỏi kỹ, cậu đi quanh thiết mộc lan một vòng rồi nói: “Muốn thiết mộc lan nở hoa, cũng không phải không thể”.

Mắt ông chủ Hoàng sáng lên: “Ồ, cậu có cách gì?”

Ngô Bình: “Nếu sắt thần có thể sinh ra ý thức tự chủ, có thể hóa thành thiết mộc lan, ra hoa kết trái”.
 
Chương 6035: Canh ba ba ngon không


Ông chủ Hoàng vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Không ngờ quý khách lại có tài này nữa, vậy tôi xin cảm ơn trước”.

Ngô Bình: “Không cần khách sáo, lần sau đến lại, ông chủ Hoàng có thể mời tôi thêm mấy món”.

Ông chủ Hoàng cười lớn, nói: “Không thành vấn đề”.

Ngô Bình thấy Chu Ngạo Quân, Liễu Kim Long vẫn còn đang tu hành thì nói muốn ở đó luyện hai mẻ đan dược, đương nhiên ông chủ Hoàng đó đồng ý liền, còn đặc biệt dành riêng một phòng cho cậu dùng nữa.

Hôm nay cậu đã mua không ít dược liệu, sau một lúc suy ngẫm, Ngô Bình quyết định luyện một loại đan dược hỗ trợ tu sĩ đột phá bí cảnh trước, đó là Nhập Bí Đan.

Trước đây cậu từng luyện Nhập Bí Đan nên lần này đã rất thuần thục, cậu nhanh chóng luyện được mẻ đầu tiên, được năm viên, hơn nữa còn là đan dược thượng thượng phẩm cấp năm. Đan dược được luyện ra ở mẻ thứ hai có hiệu quả càng tốt hơn, đạt đến cực phẩm cấp năm.

Cậu luyện liên tục hai mẻ rồi đưa đan dược thượng thượng phẩm cho Liễu Kim Long để ông ta đem ra sạp bán. 

Liễu Kim Long cầm lấy bình đan dược, kích động hỏi: “Thưa cậu, đan dược này nên bán giá bao nhiêu là được?”

Ngô Bình: “Có sao cũng là đan dược thượng thượng phẩm, bán hai trăm ngàn tiền tiên một viên đi”.

Liễu Kim Long gật đầu: “Được, thuộc hạ đi bán ngay”.

Tiếp ngay đó, cậu lại bắt đầu nghiên cứu một loại đan dược khác, Bí Thai Đan. Với tu vi hiện giờ của cậu, muốn luyện Bí Thai Đan có chút khó khăn, may mà cậu có khá nhiều kinh nghiệm luyện đan nên mọi thứ không còn là vấn đề nữa.

Hiện tại cậu không có nhiều đan dược có thể dùng để luyện Bí Thai Đan, nhiều nhất chỉ có thể luyện được hai lò, vì vậy cậu đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ luyện hỏng mất đan dược.

Mẻ đan dược thứ nhất, cậu luyện được bốn viên Bí Thai Đan trung phẩm cấp bảy. Có được kinh nghiệm từ lần luyện đầu tiên, mẻ thứ hai cậu đã luyện được đan thượng phẩm cấp tám, hơn nữa còn luyện được năm viên.

Lúc này Chu Ngạo Quân đã tỉnh táo lại, cô ta vội nói: “Thưa cậu, giao cho tôi bán số đan dược này đi”. 

Ngô Bình cũng tin tưởng cô ta, mỉm cười, nói: “Vậy thì phiền cô, cô hãy bán Bí Thai Đan trung phẩm bậc bảy trước, định giá mười lăm tỷ tiền tiên.

Chu Ngạo Quân gật đầu: “Được”. Hai người đều đã lên núi bán thuốc, ông chủ

Hoàng cười he he, bước qua, nói: “Không ngờ cậu còn là một thầy luyện đan lợi hại nữa, bái phục”.

Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng quá lời rồi”.

Ông chủ Hoàng: “Thưa cậu, ở cách đảo Linh Tê hơn một ngàn mét có một hòn đảo, trên đảo có một cái hồ, bên trong có một con ba ba tinh. Con ba ba đó đã sống hơn một ngàn năm rồi, đã luyện được yêu đan. Nếu như cậu có thể dụ nó đến đây, tôi sẽ có thể bắt được nó, chúng ta làm một nồi canh ba ba, còn cậu thì cũng có thể dùng yêu đan của nó để luyện đan”.

Ngô Bình rất thắc mắc, hỏi ông ta: “Sao ông chủ Hoàng lại cứ muốn ăn thịt con ba ba đó?”

Ông chủ Hoàng nói: “Mấy năm nay, tôi nuôi rất nhiều thú cưng trên đảo nhưng con ba ba đó đã ăn mất của tôi hai con chó, một con chim ưng. Nếu không phải vì tôi không thể rời khỏi đảo thì tôi đã đi giết nó từ lâu rồi”.

Ngô Bình vừa nghe thấy nguyên nhân thì hỏi: 

“Canh ba ba ngon không?”

Ông chủ Hoàng liền khẳng định: “Chắc chắn ngon gấp mười lần mấy món ăn trước đó”.

Ngô Bình bỗng lên cơn thèm, nói: “Được, để tôi thử xem, tôi phải làm sao để dụ nó đến đây?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom