Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5976: uế khí


Ngô Bình không hỏi gì mà lập tức đứng dậy, tiến đến trước mặt cô gái, quan sát cô ta một lúc rồi lại bắt mạch cho cô ta. Mấy phút sau, cậ g chưởng lên lưng cô gái đó, một luồng bí lực liền được truyền vào trong, thiếu nữ liền nôn ra một quả cầu mềm to bằng bàn tay, đen như mực. Quả cầu mềm rơi xuống đất, bốc khói màu đen.

Ngô Bình lập tức lấy một cái bát úp nó lại, sau đó cho nhân viên phục vụ dọn vệ sinh.

Sau khi thiếu nữ nôn ra thứ đó thì phấn chấn hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, chị Hồng hỏi: “Cậu Ngộ, đó là thứ gì?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Đó là uế, tà khí, ác khí tích tụ trong cơ thể cô ấy lâu ngày sẽ hình thành nên thứ đó. May mà cô ấy trúng uế khí trong thời gian ngắn, nếu thêm vài ngày nữa thì chắc chản sế chết”.

Chị Hồng ngạc nhiên: “Sao trên người em gái tôi lại có thứ kỳ lạ đó? Lế nào em tôi đã ăn phải thứ gì không sạch sẽ sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không phải đồ bẩn, là uế khí. Chắc cô ấy đã hít phải uế khí trong thời gian dài”.

Chị Hồng liền hỏi thiếu nữ: “Nhược Lan, em hít phải đồ bẩn sao?” 

Thiếu nữ rất tỉnh táo, cô ta suy nghĩ rồi trả lời: “Chị, nửa tháng trước đây, em tham gia hoạt động của trường, kết quả không may rơi xuống một cái giếng khô, mùi trong cái giếng đó rất khó ngửi. Ngày thứ hai sau khi được thầy cô cứu ra ngoài, em đã thấy không khỏe, sau đó thì càng ngày càng nặng

hơn”.

Ngô Bình hỏi: “Trong giếng khô có gì?”

Thiếu nữ suy nghĩ rồi đáp: “Bên trên có một lớp xác ếch và côn trùng, thành giếng mọc rất nhiều nấm đủ màu sắc”.

Ngô Bình gật đầu: “Nhất định bên dưới cái giếng khô đó có đồ dơ bẩn, cô không may trúng phải khí tà uế”.

Thiếu nữ: “Anh, có phải giờ em đã khỏi bệnh rồi không?”

Ngô Bình: “Tôi kê cho cô một đơn thuốc, cô uống mấy hôm, ba ngày là khỏi”.

Thiếu nữ rất vui mừng: “Cảm ơn anh”.

Chị Hồng cũng vội cảm ơn, Ngô Bình phất tay: “Được rồi, cô mau đi bốc thuốc đi”.

Sau khi chị Hồng đưa thiếu nữ rời đi, Ngụy Tứ Long nói: “Anh Ngô, lẽ nào anh không muốn đến cái  giếng khô đó xem thử sao?”

Ngụy Tứ Long rất có kinh nghiệm, anh ta chắc chắn trong cái giếng khô đó có thứ đặc biệt.

Ngô Bình nói: “Chỗ như thế có khả năng là chỗ tu luyện của tu sĩ tà đạo, chúng ta không nên đến làm phiền”.

Ngụy Tứ Long gật đầu: “Anh Ngô nói có lý, tốt nhất đừng nên lo mấy chuyện bao đồng này”.

Ngụy Tứ Long ăn cơm xong thì xin phép về trước.

Anh ta vừa đi thì chị Hồng liền vào, thì ra cô ta đi không bao lâu thì Ngô Bình đã cho Nghiêm Lãnh Thạch liên lạc với cô ta, bảo cô ta ở đó đợi.

“Cậu Ngô, cậu có gì cần dặn dò?”. cô ta hỏi.

Ngô Bình: “Bây giờ tôi sẽ đưa cô đến cái giếng khô đó”.

Chị Hồng là người thông minh, cô ta không hỏi nhiều, mà lập tức dẫn đường cho Ngô Bình.

Hai người họ lái xe đi hơn một tiếng đồng hồ thì đến một thôn núi. Cái giếng khô đó nằm ngay cửa thôn, ở một vị trí rất nổi bật, miệng giếng được đậy bằng mấy tấm ván, để tránh có người rơi xuống dưới.

Chị Hồng đến trước giếng, nói: “Chính là chỗ này, lúc đó em tôi đã rơi xuống giếng, tôi đã vội vã chạy đến”.

Một số thôn dân thấy có xe đến thì chạy xe xem náo nhiệt.

Ngô Bình hỏi một người lớn tuổi: “Ông cụ, cái giếng này trông rất cũ kĩ, nó đã có lịch sử bao nhiêu năm rồi ạ?”

Ông cụ tầm bảy mươi tuổi, ông ta nói: “Lúc tôi còn rất nhỏ thì đã có nó rồi. Cái giếng này rất tà, trước đây có mấy người rơi xuống, rõ ràng là không bị thương gì cả nhưng về nhà không bao lâu thì đều chết. Sau đó, có người đã lấp giếng nhưng kỳ lạ là, không bao lâu thì nó lại xuất hiện trở lại, sau đó mọi người đã không dám lấp giếng nữa, mãi cho đến bây giờ”.
 
Chương 5977: Huyết Sát Quỷ Quan


Ngô Bình niệm một đoạn bí chú, một tia lửa lóe lên trong không trung, tất cả uế khí đều bị thiêu đốt. Sau đó thần niệm của cậu xuyên thấu xuống dưới, phát hiện hơn mười mét dưới mặt đất có một cỗ quan tài sắt, trên quan tài sắt có một vết lõm máu đỏ, bên trong có huyết dịch màu đỏ đang chảy.

“Huyết Sát Quỷ Quan”, nhìn thấy nó trong đầu Ngô Bình lập tức nghĩ đến một chiêu thức luyện quỷ.

Cậu lập tức quay lại trên giếng, bảo người đậy miệng giếng lại lần nữa, rồi nói với ông lão: “Cái giếng này rất bất thường, sau này tốt nhất lấy đá chặn nó lại, đừng để ai bị rơi xuống đó”.

Ông lão gật đầu: “Ừ, ngày mai tôi sẽ tìm người đến đậy nó lại”.

Ra khỏi thôn, chị Hồng hỏi: “Thưa cậu, trong giếng có thứ gì thế?”

Ngô Bình: † loại tà vật, nếu tôi đoán không lầm thì có người cố ý thả nó ở đây”.

Chị Hồng: “Nếu cậu đã biết, tại sao còn muốn đến?”

Ngô Bình nói ¡ đã phá được cấm chế của đối phương, có lẽ người đó sẽ chạy đến nhanh thôi, chúng ta cứ đợi ở cổng thôn”. 

Chị Hồng hơi lo lắng: “Cậu muốn đợi đối phương về à? Như thế có nguy hiểm không?”

Ngô Bình bình thản nói: “Nguy hiểm thì chắc chắn có rồi, nhưng nếu có thể lấy được thứ đồ kia, nguy hiểm như thế này cũng đáng”.

Thấy xe đã đi một đoạn đủ xa, cậu bước xuống rồi nói với chị Hồng: “Cô về trước đi”.

Chị Hồng gật đầu: “Ừ, có việc gì cậu cứ gọi cho tôi”.

Thấy xe của chị Hồng đi xa rồi, Ngô Bình nhảy lên bay đến trên một cái cây, tìm một nhánh cây rồi ngồi xuống.

Khoảng mười mấy phút sau, một làn khói đen bay đến từ phía Tây, tốc độ cực kỳ nhanh, lúc làn khói đen sắp đáp xuống, cậu bỗng phóng khí tức tu sĩ Bí Cảnh ra.

Làn khói đen do dự, sau đó bay đến cây cao chỗ cậu.

Khói đen đáp xuống đất, một người đàn ông đồ đen xuất hiện, tóc hắn khá dài, giữa trán khắc một chữ “Thi” màu đỏ.

Không nhìn ra được tuổi tác của người đàn ông, giống người hai mươi tuổi, mà cũng giống năm mươi tuổi, đôi mắt hắn màu đỏ cong lên nhìn chằm chăm Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Quả nhiên là đến rồi”.

“Là cậu động vào cấm chế của tôi?”, người đàn ông trầm giọng nói.

Ngô Bình: “Huyết Sát Quỷ Quan quá kỳ dị, quỷ quan vừa xuất hiện, người trong phạm vi vài cây số đều bị hút hết sinh hồn, nếu tôi đã thấy thì không thể ngồi yên mặc kệ”.

Người đàn ông cười mỉa: “Lo chuyện bao đồng của tôi, cậu biết tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Dù anh là ai cũng phải thu lại quỷ quan”.

Người đàn ông bật cười nói: “Đúng là kẻ không biết thì không biết sợ”, vừa dứt lời, hắn giơ tay phải lên, hai tấm da người có vẽ phù văn màu đỏ bay ra từ phía sau, thất khiếu của da người đều là các lỗ màu đen, bên trong có thi khí lăn lộn, nó bay về phía Ngô Bình như người sống.

Ngô Bình bất động, một người được tia sáng vàng ngưng tụ thành lao ra, tay cầm một thanh kiếm màu vàng, kiếm quang lóe lên, hai da người bị chém thành đôi, thi khí bên trong tản đi. 

Người đàn ông ngạc nhiên hỏi: “Đây là chiêu thức gì?"

“Huyền Ảnh Công. So với da người của anh thì Huyền Ảnh của tôi thế nào?”

Người đàn ông “hù” một tiếng, giơ tay phải lên, một cây cờ da người xuất hiện, trên lá cờ phát ra tiếng gào khóc thê lương, cũng không biết đã hút hết bao nhiêu cô hồn lệ quỷ vào trong nữa.

Ngô Bình nhìn thoáng qua, nói: “Xem ra anh không chịu lấy quỷ quan đi, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo”.
 
Chương 5978: Thi Huyền Cốt


Ngô Bình bình thản nói: “Nói đi, anh nuôi quỷ quan có mục đích gì?”

Người này không ngờ chịu được khống chế bèn đáp: “Tôi có một viên huyết linh châu, huyết châu có thể nuôi được Huyết Thi cực mạnh. Trong quỷ quan đó có Huyết Thi do tôi nuôi, một khi nuôi lớn, thực lực sẽ không thua kém gì cường giả cảnh giới Thần Thông”.

Ngô Bình: “Anh đã nuôi mấy Huyết Thi?”

“Bốn con, ở đây chỉ là một trong số đó”.

Ngô Bình: “Anh là tán tu?”

“Sư phụ là lão tổ Tam Thỉ”.

Lão tổ Tam Thi? Ngô Bình có chút ấn tượng, Nghiêm Lãnh Thạch đã từng nhắc đến người này, nói là người này đã đạt đến cấp độ trên Thần Thông

cấp bảy, bản lĩnh Thi Đạo của ông ta rất mạnh.

Cậu hỏi: “Quỷ quan này là của anh hay là của lão tổ Tam Thi?”

Người đàn ông: “Là của riêng tôi làm, không nói với ông già đó”.

Ngô Bình nhướn mày: “Ồ, anh không nói chuyện Huyết Linh Châu cho ông ta?”

Người đàn ông: “Không nói, nếu ông ấy biết chắc chắn sẽ lấy lại Huyết Linh Châu”.

“Anh tên gì?” 

“Thi Huyền Cốt”, người này nói.

Ngô Bình: “Thi Huyền Cốt, anh đi thu lại Huyết Thị, tiện thể lấy “huyết đan” ra luôn”.

Đan Bí Lực là thứ mà Ngô Bình muốn, huyết đan tức là nội đan của Huyết Thi, bên trong chứa tinh hoa của sinh mệnh, là một loại thuốc quý. Tất nhiên, trong huyết đan có chứa một ít thi khí và tạp chất, cần phải trung hòa và thanh lọc bằng dược liệu.

Thật ra Thi Huyền Cốt không muốn làm thế nhưng hẳn bị Huyền Ảnh khống chế, thân bất do kỷ đi về phía trước.

Ngô Bình đợi ở đó, chẳng mấy chốc Thi Huyền Cốt đã đem một viên đan Bí Lực lớn bằng quả trứng ngỗng đến, đưa bằng hai tay cho Ngô Bình.

“Huyết đan này khá tốt, anh lại đi lấy ba viên huyết đan khác đến đây”.

“Được”, Thi Huyền Gốt nói.

“Huyết Linh Châu đó ở trên người anh sao?”, cậu hỏi.

Vẻ mặt Thi Huyền Gốt như đang đấu tranh, nhưng vẫn lấy một viên ngọc châu màu máu lớn bằng quả trứng từ trong túi chứa đồ ra, bên trên có gân mạch rõ ràng, phát ra huyết quang.

“Đây là Huyết Linh Châu à? Nó có tác dụng gì, chỉ có thể luyện Huyết Thi thôi sao?”, Ngô Bình hỏi.

Thi Huyền cốt: “Bảo vật này được ngưng tụ thành từ chín loại thần huyết, chín loại tiên huyết, chín loại ma huyết, tác dụng ban đầu của nó là làm năng lượng huyết dịch của con rối Ma Thần”.

Ngô Bình: “Năng lượng chứa bên trong nó đúng là rất lớn, là đồ tốt”.

Cất Huyết Linh Châu đi, Ngô Bình bảo Thi Huyền Cốt tiếp tục đi lấy huyết đan, cậu vẫn đợi ở đó.

Khoảng hai tiếng sau, Thi Huyền Cốt quay lại trước cây cổ thụ, giao ba viên huyết đan khác cho Ngô Bình.

Cất huyết đan đi, Ngô Bình vươn tay võ một cái trước mặt Thi Huyền Cốt, xóa đi tất cả ký ức về ngày hôm nay của hắn và ký ức liên quan đến Huyết Linh Châu, sau đó bay đi mất.

Sau khi Ngô Bình đi được mười mấy phút, Thi Huyết Cốt hoàn hồn, hẳn ngờ vực nhìn xung quanh lẩm bẩm: “Lạ thật, sao mình lại ở chỗ này?”

Thi Huyền Cốt lắc đầu, không nghĩ nhiều, biến thành làn khói đen rời khỏi thôn.

Mấy người Hàn Băng Nghiên đã về nhà của mình, Ngô Bình về đến biệt thự Hoàng Long, lấy một viên huyết đan ra định luyện chế thành đan dược.

Cậu tìm được vài dược liệu, tính toán một hồi bèn bắt tay vào luyện đan. Đan dược cậu muốn luyện chế có thể cải thiện tiềm năng sinh mạng, tăng cường thể chất, có thể cho người thường sử dụng.

Sau gần một tiếng đồng hồ, lò đan dược đầu tiên hoàn thành, có tất cả sáu viên đan dược, đều là thượng thượng phẩm cấp sáu. Cậu đặt tên cho loại đan dược này là đan Sinh Mệnh.

Đan dược vừa được luyện thành, cậu lấy hai viên đem đi tìm bố mẹ.
 
Chương 5979: bí lực Thông Thiên


Ngô Đại Hưng biết bản lĩnh của con trai, ông ngạc nhiên hỏi: “Còn tốt hơn cả đan dược con đưa lần trước sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tốt hơn so với lần trước”.

Ngô Đại Hưng một ngụm nuốt xuống, sau đó mẹ và cô cũng uống đan Sinh Mệnh.

Ba người uống thuốc xong đều không có gì khác thường, chỉ là cảm thấy bụng rất trướng. Vốn dĩ, dược hiệu của đan Sinh Mệnh này rất mạnh, nhưng người bình thường không thể hấp thụ hết năng lượng của nó trong thời gian ngắn. Đan dược trong cơ thể bọn họ cần có thời gian để hòa tan hoàn toàn, ít nhất cũng cần một tháng. Cũng có nghĩa, trong một tháng tới cơ thể bọn họ sẽ dần dần thay đổi, cuối cùng thành tựu sẽ vô lượng.

Uống thuốc xong, ba người cũng không ăn cơm chiều, cơm nấu xong cơ bản đều do Ngô Bình ăn sạch.

Tối hôm nay, Ngô Bình lấy ra ốc tù và đen kia, bắt đầu nghe âm thanh do nó phát ra.

Âm thanh bên trong vô cùng kỳ ảo, Ngô Bình nghe hơn một tiếng đồng hồ thì bất giác lại so sánh nó với âm điệu của bí chú.

Đến nửa đêm rạng sáng, trong thân thể cậu  bỗng phát ra tiên âm giống hệt như trong ốc tù và đen kia, chẳng qua là tiên âm này không ngừng biến hóa.

Lúc trời sáng, tiên âm phát ra trong thân thể Ngô Bình đã biến thành bí chú hoàn thiện. Trong ký ức lúc trước của cậu có một đoạn bí chú dài, tất cả những bí chú mà cậu tu luyện chỉ là một đoạn ngắn trong đó mà thôi.

Thế nhưng, đoạn bí chú dài này cũng chưa hoàn chỉnh, trong đó có một số điểm rõ ràng không liền mạch. Hơn nữa, phần đầu và cuối của bí chú cũng còn thiếu sót.

Đến bây giờ, dựa vào so sánh, cân nhắc, cậu đã hoàn thành điều chỉnh ba điểm trong đó cùng với đoạn mở đầu của bí chú!

Bí chú được điều chỉnh một phần, Ngô Bình bỗng cảm thấy cậu có thể từ bí chú ban đầu mà cảm nhận được bí lực giữa đất trời, lấp đầy khuyết điểm trước đó của bí lực.

Nghĩ đến đây, cậu bèn làm ngay.

Thế tục có một đặc điểm, ở đây có thể cảm nhận được toàn bộ bí lực! Vì vậy, chẳng mấy chốc cậu đã cảm nhận được loại bí lực đầu tiên, cũng là bí chú tương ứng với loại bí lực đầu tiên, bí lực Thông Thiên! 

Loại bí lực này, có thể khơi thông vũ trụ đất trời, là một loại bí lực rất quan trọng và cực kỳ mạnh. Lúc trước Ngô Bình chưa thể cảm nhận được nó. Hiện tại, vì bí chú đã bổ sung vào đoạn đầu, cậu lập tức cảm nhận được bí lực Thông Thiên!

Sau khi lĩnh ngộ được bí lực, Ngô Bình không thể kiểm soát nổi, từ đầu đến cuối, cậu liên tục lĩnh ngộ được mười loại bí lực. Những bí lực này đều là những loại trước kia cậu chưa cảm lĩnh ngộ, hoặc không thể cảm nhận được. Bí lực Thông Thiên xuất hiện, đã khiến năng lực lĩnh ngộ bí lực của cậu được nâng cao hơn hẳn.

Cậu còn muốn tiếp tục lĩnh ngộ thì Dương Quế Chỉ lại gõ cửa, ở bên ngoài nói vào: “Tiểu Bình, bên ngoài có cô Tân tìm con”.

Cô Tân? Ngô Bình không kiên nhẫn nói: “Không biết, không gặp”.

Dương Quế Chỉ: “Tiểu Bình, người ta có cậu là ông Liễu, con không gặp không được”.

Ngô Bình đành chịu, chỉ đành phải đi ra.

Trong phòng khách, Tân Nguyệt và chó mực đều có mặt, chó mực đứng cách Tân Nguyệt rất xa, có vẻ như rất ghét bỏ cô ta. Linh hồn của chó mực là Dư Quảng Hạ, sao anh ta có thể nghe theo sắp xếp của một cô gái được chứ, vì vậy không muốn quan tâm đến Tân Nguyệt.

Tân Nguyệt có chút đáng thương nói: “Hắc Soái, mày không quan tâm đến tao sao?”

Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, cô ta nói: “Anh Ngô, Hắc Soái sao vậy?”

Đương nhiên Ngô Bình không thể nói rõ, bèn đáp: “Chẳng phải tôi nói với cô rồi sao, nó có bệnh, đợi tôi chữa cho nó rồi thì nó sẽ lại là Hắc Soái của cô thôi”.

Tân Nguyệt thở dài: “Hắc Soái trước giờ đều khỏe mạnh, sao lại bị bệnh rồi!”

Ngô Bình: “Cô còn chuyện gì khác không? Không có gì thì cô đi đi, tôi rất bận”.

Trong lòng Tân Nguyệt không vui, cô ta là cô chiêu nhà giàu, vẻ ngoài xinh đẹp, lức trước đàn ông nhìn thấy cô ta nào có ai không lấy lòng cô ta chứ. Còn người giống như Ngô Bình không coi cô ta ra gì thì là lần đầu cô ta gặp phải.

Trong lòng cô ta khó chịu nói: “Anh Ngô, anh giúp tôi chăm sóc Hắc Soái, tôi rất cảm ơn. Lát nữa tôi phải đi gặp bạn, trong tay anh ta có rất nhiều đồ chơi thú vị, nếu anh Ngô hứng thú thì chúng ta có thể cùng đi”. 
 
Chương 5980: đao xương Thiên Tai


Dương Quế Chi: “Tiểu Bắc, các con ra ngoài chơi đi, đừng cứ ở nhà mãi vậy”.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi n xem xem, lúc nào thì đi?”

'Được, vậy đi

Tân Nguyệt cười nói: “Triển lãm của bạn tôi cách nơi này không xa, chúng ta đi bây giờ?”

Ngô Bình nhìn đồng hồ, nói: “Cũng được”.

Hai người đi ra ngoài, chó mực lập tức đi theo, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng của Dư Quảng Hạ: “Cậu Ngô, thân thể tôi khi nào sẽ hồi phục?”

Ngô Bình: “Vốn dĩ cần chút thời gian, nhưng hôm qua tôi đã luyện một lò đan Sinh Mệnh rồi, có đan dược này thì trong hai, ba ngày anh có thể hồi phục được rồi”.

Dư Quảng Hạ vui mừng: “Cám ơn cậu Ngô.

Tân Nguyệt cảm thấy chó mực bỗng trở nên vui  vẻ thì xoa đầu nó, kết quả chó mực nhe răng sủa với cô ta.

Tân Nguyệt có chút tủi thân: “Hắc Soái, mày. đừng hung dữ với tao vậy mà”.

Ngô Bình: “Nó sẽ khỏe nhanh thôi”.

Hai người lái xe mười mấy cây số, đến một căn nhà lớn, trước cửa có không ít xe đang đậu.

Hai người một chó bước xuống xe, Tân Nguyệt cười nói: “Cậu Ngô, chính là chỗ này”.

Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện trước cửa có dán môn thần, cũng có chút linh khí tỏa ra. Bất giác cậu cũng tò mò nhìn chằm chằm môn thần kia.

Bình thường thì môn thần là một đồ vật mang tính trang trí, chắc chắn sẽ không có linh khí.

Cậu mới nhìn thì cũng không có gì, phát hiện hai môn thần này đều là cổ vật, là dùng gỗ xoan đào chạm khắc tỉ mỉ, nước sơn cũng không tầm thường.

Thấy cậu nhìn môn thần chằm chäm, Tân Nguyệt cười nói: “Hai cái này có lẽ là do bạn tôi treo lên".

Ngô Bình nói: “Có chút thú vị”. 

Hai người vào cửa, phát hiện trong sân có không bàn vuông, trên mỗi bàn đều bày không ít đồ vật. Lúc này, trong sân có ít nhất mười người đi lại khắp nơi, thi thoảng lại nhìn vào đồ vật trên bàn.

Sau khi hai người đến, một cô gái chừng hai mươi tuổi từ trong phòng đi ra, cười nói: “Tân Nguyệt, cậu đến rồi”.

Cô gái này trông cũng bình thường, nhưng vóc dáng rất đẹp, khi cười khiến người ta cảm thấy rất thân thiết.

Thế nhưng, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra, gương mặt cô gái này là dán da người, thứ cậu nhìn thấy cũng không phải là vẻ ngoài thật sự.

Cảm thấy Ngô Bình cứ nhìn mình chằm chằm, cô gái cười nói: “Tân Nguyệt, bạn cậu sao?”

Tân Nguyệt nói: “À, đây là anh Ngô. Anh Ngô, đây chính là bạn tốt của tôi, Chu Nhan”.

Chu Nhan cười nói: “Chào anh”.

Ngô Bình vẫn đang nhìn cô ta, hỏi: “Mặt nạ da người này của cô rất thú vị, có bán không?”

Tân Nguyệt ngây người, hỏi: “Trên mặt cô ấy có mặt nạ da người sao?” 

Vẻ mặt Chu Nhan không hề thay đổi: “Anh Ngô đúng là có mắt nhìn, lại có thể nhìn ra được là tôi đeo mặt nạ da người”.

Tân Nguyệt kinh ngạc há hốc miệng, cô ta không dám tin đây là sự thật!

Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi đi xem mấy thứ khác”.

Chu Nhan cười nói: “Vừa nhìn đã biết anh Ngô là người trong nghề. Nếu đã là người trong nghề vậy mời vào trong phòng”.

Ngô Bình gật đầu, mấy người họ cùng bước vào phòng.

Trong phòng chỉ để ba bàn, trên mỗi bàn đều đặt năm sáu món đồ.

Ngô Bình vừa vào, ánh mắt đã nhìn vào một thanh đao xương. Thanh đao xương dài một mét, rộng chừng bốn ngón tay, lưỡi đao kim loại sáng bóng, bên trên có phù văn tự nhiên, mỗi một phù văn đều tỏa ra hơi thở Hồng Hoang mãnh liệt!
 
Chương 5981: Cậu của cậu có mắt nhìn đấy


Ngô Bình buông đao xương xuống, nói: “Vậy sao? Nó vẫn đang đợi tôi sao?”

Chu Nhan: “Đao này rất kiêu ngạo, người bình thường không cách nào thuần phục được nó. Anh Ngô có thể cầm được nó lên, chứng tỏ đã được đao xương Thiên Tai công nhận rồi”.

Ngô Bình nhìn Chu Nhan: “Rốt cuộc cô là ai, sao phải trưng bày nhiều thứ đồ quý giá ở thế tục như vậy?”

Chu Nhan cười nói: “Tôi là người tặng đao! Ngô Bình: “Người tặng đao?”

Chu Nhan: “Người tặng đao, sẽ đem bảo đao. tặng cho người có duyên”.

Ngô Bình nhíu mày: “Tặng đao cho người có duyên, cô có ý đồ gì?”

Chu Nhan: “Xin một lời hứa! Sau này nếu anh quật khởi thành công, mong anh hãy hỗ trợ tôi hoàn thành một chuyện”.

Ngô Bình: “Ở một nơi nhỏ như thế này, sao cô có thể gặp được người có duyên?”

Chu Nhan cười nói: “Người tặng đao như chúng †ôi có năng lực xem khí vận mọi người, một tháng trước tôi đã biết Trung Châu có người mang khí vận lớn xuất hiện, vì vậy vẫn luôn ở Trung Châu, đi đến nhưng nơi khác nhau, chỉ để có thể gặp được anh”.

Ngô Bình rất hiếu kỳ: “Người tặng đao như các cô là một tổ chức?”

“Là một gia tộc”. Chu Nhan nói: “Gia tộc chúng tôi, cứ mỗi ba năm sẽ xuất hiện một bảo vật”.

Ngô Bình: “Những người nhận bảo vật của nhà họ Chu cuối cùng đều quật khởi thành công cả sao?”

Chu Nhan cười nói: “Nào dễ dàng vậy chứ. Trong mười người, có ba người quật khởi thành công, ba người thất bại, bốn người biến mất”.

Ngô Bình: “Gia tộc các cô dựa vào ba người mà phát triển lớn mạnh sao?”

Chu Nhan: “Nói đúng hơn thì nhà họ Chu phát triển chỉ nhờ vào hai người, vì trong lịch sử nhà họ Chu từng tặng cho hai nhân vật lớn. Sau này hai nhân vật lớn này chỉ tùy ý vung tay thì nhà họ Chu ở Tiên Giới đã có nơi sống yên ổn rồi”.

Ngô Bình: “Dám đánh cược như vậy, nhà họ Chu các cô nhất định phải có cách thức nhìn người”.

Chu Nhan gật đầu: “Tổ tiên từng có được một cuốn “Khí vận Kinh”, chúng tôi có thể dựa vào kinh này mà bước đầu có thể phán đoán được khí vận của một người. Đương nhiên, xác suất chính xác của nó cũng không quá cao, có thể lựa chọn được chân mệnh thiên tử hay không cũng phải dựa vào may mắn”.

Ngô Bình lại cầm đao xương Thiên Tai lên, thản nhiên nói: “Thanh đao này, tôi nhận”.

Chu Nhan cười nói: “Cám ơn anh Ngô”.

Tân Nguyệt ngây người: “Các cậu đang nói gì vậy?”

Chu Nhan nói: “Tân Nguyệt, cậu chỉ cần biết, tôi rất cảm ơn cậu đã đưa anh Ngô đến đây”.

“Rầm rầm!”

Ngay lúc này, mặt đất bỗng chấn động dữ dội.

Chu Nhan khế nhíu mày, nói: “Long mạch Trung Châu ổn định, hôm nay địa long xoay người, chắc

chăn là do người làm ra”.

Ngô Bình nhíu mày, hỏi: “Cô nói là có người gây ra động đất?”

Chu Nhân gật đầu: “Sau khi đến Trung Châu, tôi đã quan sát khí vận phong thủy Trung Châu, cũng có hiểu biết nhất định về long mạch ở đây. Nếu

không phải do người làm thì chắc chẳn địa long sẽ không trở mình”.

Ngô Bình lập tức đi vào trong sân, sau đó biến mất không thấy dấu.

Giây tiếp theo, cậu đã xuất hiện trên không cao mấy vạn mét, từ trên cao nhìn xuống cả Trung Châu.

Không nhìn thấy Ngô Bình đâu, Tân Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Người đâu rồi?”

Chu Nhan liếc nhìn, lạnh nhạt nói: “Anh Ngô ở trên trời, anh ấy muốn tra xem là ai phá vỡ long mạch phong thủy Trung Châu”.

Vẻ mặt Tân Nguyệt không tin nổi, lầm bầm nói: “Anh ta là thần tiên sao?”

Chu Nhan cười nói: “Nói chính xác thì tương lai anh ấy chắc chắn sẽ là Tiên Vương, thậm chí là mạnh hơn”.
 
Chương 5982: kẻ trộm mệnh


Lúc này, Ngô Bình phát hiện phía Tây Bắc của Trung Châu có một ngọn núi trông như một con rồng. Mà phần đầu của con rồng bỗng bị đứt ra, như thể đã bị ai đó chặt đứt!

Nhìn kỹ lại thì phát hiện vị trí đầu rồng có bóng người lay động, còn có rất nhiều máy móc cỡ lớn đang hoạt động.

Ngô Bình lập tức đáp xuống khu vực đó, một bóng sáng cũng đáp xuống, xuất hiện phía sau máy xúc.

Khi cậu đi ra thì thấy một nhóm người mặc đồng phục màu lam đang chỉ huy hiện trường, cho phát nổ và đào xúc ngọn núi.

Một người không mặc đồng phục xuất hiện lập tức khiến các nhân viên chú ý, một người đứng đầu

đội mũ vàng đứng từ xa hỏi cậu: “Cậu làm gì đấy? Ai bảo cậu đến?”

Ngô Bình đợi anh ta đến, hỏi: “Các anh đào núi chỗ này làm gì?”

Người này quan sát Ngô Bình từ trên xuống dưới, nói: “Chúng tôi đào làm gì, liên quan gì đến cậu sao? Nói đi, cậu đến làm gì?”

Ngô Bình khế nhíu mày rồi niệm chú ngữ, sau đó đạp một chân xuống đất. Tiếp đó, cả ngọn núi bỗng tràn ngập sương mù, tất cả mọi người đều bị bao phủ trong màn sương, hơn nữa trước mặt đều là ảo ánh, ai ai cũng rơi vào ảo cảnh không thể thoát ra.

Ngô Bình đến bên cạnh một người trông giống lãnh đạo, vươn tay đập lên vai anh ta, hỏi: “Tại sao các anh đào núi chỗ này?”

Người này ở trong ảo cảnh, ngoan ngoãn trả lời: “Công ty chúng tôi muốn xây biệt thự ở đây”.

Ngô Bình nhíu mày: “Nơi này cách khu nội thành ba mươi cây số, ai lại đến đây mua biệt thự?”

Người này nói: “Đều là kế hoạch của công ty, chúng tôi không rõ”.

“Ở đây ngoài anh, ai biết được nhiều hơn?”

Người này chỉ về phía trước, nói: “Giám đốc Trần biết khá nhiều”.

Ngô Bình mau chóng tìm được giám đốc Trần kia, là một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi.

Cậu hỏi: “Giám đốc Trần, tại sao các ông lại xây biệt thự ở đây?”

Ánh mắt giám đốc Trần ngây dại, ông ta nói: “Ông chủ nói, ông ta theo lệnh mà làm”.

“Ông chủ các anh tên gì?” 

“Lâu An Dân”. Ông ta nói.

Ngô Bình ngẫm nghĩ, không có ấn tượng gì, bèn gọi điện cho Nghiêm Lãnh Thạch, hỏi ông ta có biết người nào tên Lâu An Dân không.

Nghiêm Lãnh Thạch nghe xong thì nói: “Có ãi tượng. Người này làm về đất đai, giá trị tài sản tầm mười tỷ”.

“Buổi chiều ông có thể hẹn Lâu An Dân đó ra ngoài không””, cậu hỏi.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Không vấn đề. Xong chuyện tôi sẽ báo cho chủ nhân”.

Cúp điện thoại, Ngô Bình lại quay về căn nhà trước đó, Chu Nhan và Tân Nguyệt vẫn đang đợi cậu.

“Có phát hiện gì không?”, Chu Nhan hỏi.

Ngô Bình: “Có đội thi công chặt đứt long mạch, nói là muốn xây biệt thự. Nhưng tôi thấy nơi đó rất hoang vắng, e rằng chuyện không đơn giản như vẻ ngoài”.

Chu Nhan nhíu mày: “Xây biệt thự? Chẳng lẽ là do kẻ trộm mệnh làm sao?”

Ngô Bình: “Kẻ trộm mệnh là gì?” 

Chu Nhan: “Một nhóm trộm khí vận của người khác để bản thân mạnh hơn. Để cướp đoạt khí vận của người khác mà bọn họ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Như kiểu thủ đoạn chặt đứt long mạch, cướp đoạt khí vận của một vùng này chính là cách làm thường xuyên của bọn họ”.

Ngô Bình: “Người có thể trộm được khí vận của một nơi sao?”

Chu Nhan: “Đương nhiên có thể. Nhưng người bình thường thì không làm được, chỉ có kẻ trộm mệnh mới có thể. Bản thân kẻ trộm mệnh chính là thể chất đạo mệnh hư vô, có thể dung nạp được khí vận của người khác. Thông qua việc trộm khí vận của người khác, kẻ trộm mệnh sinh ra được rất nhiều cao thủ siêu cấp”.

Ngô Bình: “Thể chất khí vận hư vô sao? Loại người như vậy chắc là ít đúng chứ?”

Chu Nhan: “Đúng vậy, rất ít. Theo tôi biết, số lượng kẻ trộm mệnh không vượt quá năm mươi, hơn nữa còn phân tán ở khắp vũ trụ”.

Ngô Bình: “Chỉ một Trung Châu nhỏ như vậy mà đã thu hút kẻ trộm mệnh, chuyện thú vị rồi đây”.

Chu Nhan: “Anh Ngô sinh ra ở đây, biết rõ nơi này, cho nên khí vận của anh cũng dính liền với khí vận nơi này. Hay nói cách khác, khí vận Trung Châu bị trộm đi, cũng tương đương với việc anh Ngô bị trộm đi một phần khí vận”.

Ngô Bình cười lạnh: “Muốn trộm khí vận của tôi, nào dễ vậy chứ”.

Chưa nói được mấy câu, Nghiêm Lãnh Thạch đã có tin tức, ông ta nói cho Ngô Bình, Lâu An Dân đã đồng ý buổi chiều ra ngoài uống trà, thời gian hẹn là bốn giờ.
 
Chương 5983: uy lực của Đao xương


Cậu quay về núi thì phát hiện sương mù đã tan hết, tất cả mọi người đều thoát khỏi huyễn cảnh, máy móc công trình cũng hoạt động trở lại.

Cậu đáp xuống một tảng đá lớn rồi đảo mắt nhìn quanh phía trước.

Chính vào lúc này, có giọng nói từ bên cạnh truyền đến: “Là anh đã bố trí cấm chế ở đây sao?”

Ngô Bình ngoảnh đầu sang nhìn thì thấy một người đàn ông che mặt đứng ở đó, chỉ để lộ hai con mắt còn những phần còn lại đều bị che kín hết.

“Là tôi, anh là kẻ trộm mệnh sao?”, Ngô Bình hỏi.

Dường như đối phương rất bất ngờ: “Không ngờ anh lại biết đến kẻ trộm mệnh, thiết nghĩ lai lịch cũng không tầm thường. Có điều, dám làm hỏng chuyện của kẻ trộm mệnh thì anh tới số rồi”.

Ngô Bình: “Tôi sinh ra ở đây, anh muốn đào lấy long mạch của chỗ này thì tôi không đồng ý”.

Đối phương nói với giọng cực kì khinh miệt: “Anh không đồng ý? Anh nghĩ mình là ai?”

Ngô Bình nhìn lên mặt trời dịu nhẹ trên không trung rồi nói: “Thời tiết đẹp đấy”. 

Đối phương không hiểu ý của cậu là gì, lạnh lùng đáp: “Tôi không muốn hỏi quá nhiều, đi chết đi”.

Anh ta vừa dứt lời thì liền có một kiếm khí dài bằng nửa tấc từ trong ống tay áo bay ra, vô cùng sắc bén, phóng về phía Ngô Bình nhanh như một tia chớp.

Ngô Bình cầm đao xương Thiên Tai, nhắm thẳng vào kiếm quang và chém.

Đao xương lướt qua không khí tạo ra một vệt sáng màu đen, đấy là hiện tượng tạo thành khi thời không bị chia cắt. Đao xương vừa xuất hiện thì dường như thời gian bỗng trở nên chậm lại, Ngô Bình có thể nhìn thấy rất rõ quỹ đạo và hình thái của kiếm quang.

“Keng”.

Kiếm quang bị Đao xương chém trúng thì vụt tắt, kiếm quang có thể chém chết tu sĩ thần thông đã bị cậu nhẹ nhàng phá giải.

Kẻ bịt mặt hừm lên một tiếng khó chịu rồi kinh ngạc thốt lên: “Không ngờ anh lại có thể đỡ được kiếm khí của tôi”.

Ngô Bình cũng hơi bất ngờ, cậu phát hiện thanh đao xương đó có thể khiến thời gian chậm lại, thế là cậu lại giơ đao lên, chém về phía kẻ bịt mặt.

Đao vừa vung lên thì động tác của kẻ bịt mặt đã trở nên vô cùng chậm chạp, còn huyền ảnh của cậu thì đã đến bên cạnh kẻ bịt mặt đó, thanh đao xương đó cũng xuất hiện trong tay huyền ảnh.

“Xoẹt"”.

Đao quang lóe lên, đầu của kẻ bịt mặt bị chém rơi xuống đất, sát khí đáng sợ tràn vào cơ thể cậu, xé nát thần anh của cậu, phá hủy cơ thể, hủy diệt cậu một cách triệt để.

Cùng lúc đó, đao xương Thiên Tai hấp thụ được một luồng khí tức của sinh mệnh, nó đã chuyển cho Ngô Bình một phần ba.

Ngô Bình có được sức mạnh sống thì bất ngờ nói: “Thật không hổ là bảo đao, không ngờ lại có thể hấp thụ năng lượng của người chết”.

Đến lúc chết tên bịt mặt vẫn không biết tại sao. mình lại chết, chỉ đành rời khỏi thế giới này nhưng lại không cam lòng.

Ngô Bình tìm được một số thứ trên xác chết, cậu nhặt cất một số thứ có thể dùng rồi bố trí lại cấm chế, mây mù dày đặc lại bao phủ hết cả ngọn núi. 

Bốn giờ chiều, tại một nhà hàng sang trọng, Lâu An Dân đã đến theo lời hẹn.

Lâu An Dân là một người bình thường, ông ta rất khách sáo với ông trùm Trung Châu Nghiêm Lãnh Thạch, từ đầu đến cuối đều rất cung kính, lễ phép.

Ngô Bình luôn âm thầm quan sát, mười phút sau, cậu mới lên tiếng: “Ông chủ Lâu, là ai đã bảo ông đào núi?”

Đang nói chuyện phiếm thì Ngô Bình bỗng dưng hỏi như thế làm Lâu An Dân ngớ người.

Ngô Bình nói: “Ông không cần phải sợ, lúc nãy tôi đã đánh nhau với mấy người đó rồi”. Cậu vừa nói vừa lấy chiếc mặt nạ màu đen để lên bàn.

Lâu An Dân nhìn thấy chiếc mặt nạ thì run lên bần bật, hỏi: “Bây giờ người đó ở đâu?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Anh ta vừa xuất hiện đã muốn giết tôi, đương nhiên tôi không thể khách sáo với anh ta, tôi đã giải quyết anh ta rồi”.

Lâu An Dân nghe đối phương đã chết thì thở phào, nói: “Chết rồi thì tốt”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Ông chủ Lâu, có gì ông cứ nói với cậu Ngô, chúng tôi sẽ không để anh thiệt thòi đâu”.

Lâu An Dân gật đầu, lập tức kể hết đầu đuôi ngọn ngành. Khoảng tầm một tháng trước, ông ta đang ở trong phòng tra cứu sổ sách thì đột nhiên có một người đeo mặt nạ xuất hiện.

Lúc đó Lâu An Dân đã giật nảy mình, muốn thét lên nhưng lại không thốt nên lời.
 
Chương 5984: nếu tôi đã dám đi thì không sợ họ


Lâu An Dân cười mếu dám không đồng ý sao? Thủ đoạn của người đó quá thần kỳ, anh ta muốn tôi đau bụng là tôi đau bụng, muốn con trai tôi đau thì con trai tôi đau, chẳng khác gì thần tiên, vì vậy tôi không dám đắc tội anh ta mà hoàn toàn nghe theo sự dặn dò của anh ta”.

Ngô Bình: “Anh ta có nói lý do muốn ông đào. núi, làm nhà gì không?”

Lâu An Dân: “Không có nói, anh ta chỉ bảo tôi làm việc, anh ta còn nói nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời thì đến lúc đó sẽ tặng tôi một viên đan dược, giúp tôi trường sinh bất lão”. 

Ngô Bình cười khẩy: “Những lời đó mà ông cũng tin sao? Sau khi ông giúp anh ta làm xong chuyện thì sẽ không còn giá trị sử dụng gì nữa, anh †a sẽ không tặng đan dược cho người không còn giá trị sử dụng.

Lâu An Dân thở dài: “Tôi cũng biết, nhưng biết thì đã sao? Tôi không thể phản kháng, chỉ có thể nghe lời anh ta”.

Sau đó ông ta hỏi: “Công tử, rốt cuộc cậu là ai? Có phải cậu lợi hại hơn anh ta không?”

Nghiêm Lãnh Thạch cười lạnh lùng: “So với công tử của chúng tôi thì người đó chỉ là một con bọ, không đáng nhắc đến”.

Lâu An Dân thở phào, nói: “Vậy thì tốt”.

Ngô Bình tiếp tục hỏi ông ta: “Ông chỉ gặp mình anh ta thôi sao?”

Lâu An Dân: “Ừm, chắc không chỉ có một người, có một lần, khi tôi đang nói chuyện với anh ta thì có một người nữa xuất hiện, nhưng tôi không nhìn rõ mặt”.

Ngô Bình: “Người đó chết thì nhất định người kia sẽ tìm đến ông. Tối nay tôi đến nhà ông”. 

Lâu An Dân tái mặt: “Công tử, chắc người đó không báo thù tôi đấy chứ?”

Ngô Bình: “Chuyện này không liên quan gì đến ông, có điều ông hãy gọi cho công nhân trước, bảo họ tạm dừng thi công”.

“Được, tôi sẽ gọi ngay”.

Mấy người họ ăn qua loa cho xong bữa rồi Lâu An Dân quay về lại nhà mình.

Sau khi Lâu An Dân thì Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, đối phương có lai lịch thế nào?”

“Kẻ trộm mệnh”. Ngô Bình nói “Hơn nữa không chỉ có một người”.

Nghiêm Lãnh Thạch cũng chưa từng nghe nói đến kẻ trộm mệnh nên hỏi: “Cậu chủ thực lực của kẻ trộm mệnh mạnh không?”

Ngô Bình: “Kẻ trộm mệnh là một tổ chức rời rạc, thường sẽ có hai ba người hợp lại một nhóm, tôi đoán người còn lại là đồng bọn với người chết đớ'.

“Cậu chủ, người chết đó có tu vi gì?”

Ngô Bình: “Người đó có thần anh, là thần thông tầng sáu”, 

Nghiêm Lãnh Thạch tái mặt, lẩm bẩm: “Thần thông tầng sáu”.

Ngô Bình hừm lên, nói: “Thần thông tầng sáu thì đã sao? Chẳng phải cũng bị tối giết rồi đấy sao?”

Cậu lấy đao xương Thiên Tai ra, nói: “Thanh đao này rất kỳ lạ, có thể khiến thời gian chậm lại, còn tôi thì lại không bị ảnh hưởng. Có nó thì đừng nói gì đến thần thông tầng sáu, dù là thần thông tầng mười thì cũng vẫn giết được”.

Nghiêm Lãnh Thạch tò mò nhìn đao xương chăm chằm, lẩm bẩm: “Không ngờ thế giới lại có bảo đao như thế, lợi hại thật”.

Ngô Bình: “Ông Nghiêm, chắc ông cũng biết đôi chút về sơn mạch bị đào đó nhỉ?”

Nghiêm Lãnh Thạch: “Mặc dù tôi không rành phong thủy nhưng cũng biết chỗ đó là chỗ có long mạch của Trung Châu, theo lý mà nói, nếu như không phải có nhân vật lớn nào đó lên tiếng thì không ai dám đào chỗ này đâu”.

Ngô Bình chau mày: “Ý ông là Lâu An Dân chỉ là một trong số đó, chắc kẻ trộm mệnh còn liên quan đến một nhân vật lớn nào đó nữa nhỉ?”

Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Chắc chăn là vậy rồi”.

Ngô Bình: “Tối nay bắt được người đó thì tôi sẽ hỏi kỹ”.

Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhất định cậu chủ phải cẩn thận, người chết đó là thần thông tầng sáu, chắc là tên còn lại cũng không yếu hơn, hơn nữa, không chừng anh ta còn có đồng bọn”.
 
Chương 5985: đến rồi


Tối đó, Ngô Bình ở trong nhà Lâu An Dân, ông †a muốn qua nói chuyện với cậu nhưng lại bị cậu đuổi khéo.

Trong phòng khách, cô vợ xinh đẹp mới cưới ngồi trong lòng Lâu An Dân, cô ta vẫn chưa tròn hai mươi tuổi, phải sang năm mới tốt nghiệp đại học. Cô ta rất xinh đẹp, thân hình cũng đẹp, cách đây ba tháng, cô ta đã gả cho Lâu An Dân.

Mặc dù Lâu An Dân đã hơn năm mươi tuổi, chuyện đó cũng không còn sung sức lắm nhưng ông ta lại rất giàu, đối với những thứ cô ta hằng mong ước, giờ cô ta muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu, hơn nữa những người xung quanh cũng đều rất ngưỡng mộ cô ta.

Có điều hôm nay cô ta phát hiện, ông chồng luôn bình tĩnh, tự tin, khí chất ngời ngời của mình có vẻ rất căng thẳng, chốc chốc lại nhìn lên căn phòng trên tầng hai.

Cô ta không kiềm được, bật cười, hỏi: “Ông xã, anh sao thế?”

Lâu An Dân toát mồ hôi trán, nói: “Không có gì. Hồng Hồng, em về nghỉ ngơi trước đi”.

“Vậy chúng ta cùng đi nghỉ”. Cô ta nhõng nhẽo.

Nếu là ngày thường thì nhất định Lâu An Dân sẽ  đồng ý với cô vợ xinh đẹp nhưng hôm nay ông ta thật sự không có tâm trạng, ông ta nói: “Cục cưng nghe lời đi, mau đi nghỉ, anh vẫn còn có việc”.

Người phụ nữ “ồ” một tiếng rồi nói: “Vậy thôi”.

Thế là cô ta lên tầng hai, về phòng trước. Một lát sau, cô ta nghe tiếng Lâu An Dân vào nhà vệ sinh thì lén đến căn phòng mà Lâu An Dân cứ nhìn chằm chằm rồi đẩy cửa bước vào.

Căn phòng rất tối, cô ta bật đèn lên thì thấy một thanh niên cao to điển trai đang ngồi trên sô pha, đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cô ta nhìn thấy người đàn ông thì thốt lên kinh ngạc.

Người đang ngồi đó là Ngô Bình, cậu bình thản đáp: “Cô đến đây làm gì?”

“Anh là ai?”. Người phụ nữ bất ngờ hỏi.

“Tôi là bạn của Lâu An Dân”. Ngô Bình không nhìn cô ta mà cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ và nói: “Tắt đèn đi”.

Giọng Ngô Bình như có ma lực, người phụ nữ nghe xong thì muốn phục tùng một cách vô thức, cô †a ngoan ngoãn tắt đèn. 

Trong bóng tối, người phụ nữ cảm nhận được cơ thể của Ngô Bình như đang phát sáng, ánh sáng đó rất hấp dẫn cô ta, cô ta không kiềm được, tiến lại gần thêm chút nữa, đứng cách Ngô Bình chỉ mấy mét.

“Tôi có việc cần làm, chỗ này khá nguy hiểm, tốt nhất cô nên về phòng đi”.

Người phụ nữ tò mò nhìn bóng dáng Ngô Bình trong bóng tối và hỏi: “Ông xã tôi rất căng thẳng, phải chăng có liên quan đến chuyện anh cần làm?”

Phụ nữ vốn dĩ thích tò mò, người phụ này cũng không ngoại lệ, nhưng Ngô Bình không muốn nói nhiều với cô ta, chỉ nói: “Ừ, bởi vậy tốt nhất cô nên lập tức đi đi”.

Người phụ nữ: “Ông xã tôi là người từng trải, dù có gặp thị trưởng thì anh ấy cũng sẽ không căng thẳng. Chuyện hôm nay có thể khiến anh ấy toát mồ hôi thì chứng tỏ nhất định phải là chuyện lớn, đúng không?”

Ngô Bình không trả lời, mà đứng bật dậy, đến bên cạnh cửa sổ, thì ra lúc này có một bóng người vừa đáp xuống sân, lúc Ngô Bình đứng dậy thì anh †a đột nhiên ngoảnh đầu sang, phun ra một ngụm khí.

Một luồng sóng âm vô hình ập qua, cửa kính vỡ vụn. Vào giây phút đó, Ngô Bình đã chặn phía trước người phụ nữ, mảnh vỡ thủy tinh bay với tốc độ đáng sợ, nhưng lúc còn cách cậu nửa mét thì đều dừng hết lại, sau đó rơi xuống đất.

Lúc cơ thể cao to của Ngô Bình chặn phía trước, người phụ nữ bỗng có cảm giác an toàn chưa từng được có, đặc biệt là trên người Ngô Bình còn toát ra hơi thở nam tính rất lạ, vừa nóng rát lại đầy hấp dẫn.

Chân người phụ nữ mềm nhũn, cô ta ôm chặt lấy hông Ngô Bình như gặp phải ma.

Ngô Bình chau mày, cậu quay người kéo lấy người phụ nữ rồi đẩy cô ta ra ngoài cửa, sau đó phóng xuống sân chỉ trong tích tắc.

Người trong vườn là một người che mặt, giống hệt người trước đây, chỉ chừa lại hai cái lỗ đủ nhìn thấy hai con mắt.

Người phụ nữ xuất hiện bên ngoài cửa, cô ta cảm thấy cứ như đang nằm mơ, có điều cô ta rất gan, không ngờ lại quay lại căn phòng, sau đó nhìn xuống hai người trong vườn thông qua khung cửa sổ đã vỡ.
 
Chương 5986: huyền ảnh phát uy


Người đó cười khẩy: “Giết anh thì mình tôi là đủ rồi.

“Vậy sao? Đồng bọn của anh đã chết trong tay tôi”. Ngô Bình đả kích anh ta.

Đối phương găn giọng hừm lên: “Mặc dù tôi không biết anh đã dùng cách gì để giết anh ấy nhưng lúc này đây, dù cho anh có năng lực phi thường thì cũng nhất định phải chết”.

“Am,

Một tiếng động lớn vang lên, một luồng sáng vút lên sau lưng cậu, một chiếc kiệu tám góc khổng lồ bay lên trời, trên kiệu có vẽ vô số phù văn với vô số chuỗi ngọc đong đưa. Sau đó, chiếc kiệu xoay. chầm chậm, xung quanh lập tức xuất hiện từ trường rất mạnh, Ngô Bình đứng trong trường lực, cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, muốn nhấc tay lên cũng rất khó.

Người đó cười lạnh lùng, tiến về phía Ngô Bình, nói: “Thế nào hả? Có phải anh đang cảm thấy cơ thể không thể nào cử động, thần hồn thì bị giữ chặt không?”

Ngô Bình: “Pháp bảo tốt. Nếu như đồng bọn của anh có nó thì có thể sẽ không bị tôi giết chết”. 

Người đó hét lên: “Dám động đến kẻ trộm mệnh, anh đúng là gan to bằng trời, nói đi, muốn chết sao đây?”

Ngô Bình thở dài, nói: “Các người chỉ có hai người thôi sao?”

“Anh giết chết anh ấy, tôi lại phải tìm bạn đồng hành mới, tôi nhất định phải từ từ giày vò anh đến chết”. Anh ta hằm hằm nói.

Ngô Bình: “Chắc các anh không chỉ tìm đến mỗi Lâu An Dân đâu nhỉ?”

Người đó hừm một tiếng, nói: “Đương nhiên rồi, muốn chặt đứt long mạch của Trung Châu thì nhất định phải có người trong triều đồng ý, nếu không đâu dễ gì làm”.

Ngô Bình hỏi: “Người đó là ai?”

Đối phương lắc đầu: “Một người sắp chết như anh, biết được để làm gì?”

Lúc này, ánh trăng sáng như đĩa bạc lơ lửng trên cao, bóng hai người họ đổ dài trên mặt đất.

Ngô Bình cúi đầu liếc mình chiếc bóng, nói: “Trả lời đúng sự thật”.

Một chiếc bóng men theo mặt đất, xông lên trên bóng của đối phương, người đó bỗng cảm thấy mất kiểm soát, tinh thần cũng bị khống chế.

“Anh đã tìm đến ai?”, Ngô Bình hỏi.

“La Tinh Uyên, La Trụ Quốc”. Đối phương đáp. “Các anh chỉ có hai người sao?”

“Đúng vậy, chỉ có hai người”.

“Còn kẻ trộm mệnh nào khác biết chuyện này không?”

“Không có, đây không phải chuyện lớn gì, thường sẽ không cho những kẻ trộm mệnh khác biết”.

Ngô Bình: “Nghe nói kẻ trộm mệnh như các anh có thể trộm đi khí vận của mặt đất để dùng, hiệu quả thế nào hả?”

Đối phương đáp: “Sau khi chúng tôi trộm khí vận của mặt đất, thường thì sẽ chuyển đến nơi sống và cư trú của mình, vậy thì chỗ đó sẽ có rất nhiều thiên tài được sinh ra”.

“W sao các anh lại chọn Trung Châu?”

“Thời gian trước, chúng tôi vô tình phát hiện ra khí vận của Trung Châu rất thịnh, đến cả một số nhân vật lớn ở Thần Kinh cũng cảm nhận được, thế nên hai người chúng tôi đã quyết định cướp đi khí vận ở đây”.

Người đó vừa dứt lời thì trên đỉnh đầu bỗng có ánh sáng trắng vụt ra, bí anh của anh ta cầm một thanh kiếm nhỏ, nhảy ra, không ngờ anh ta đã phá được sự trói buộc từ Huyền Ảnh Công của Ngô Bình và xông về phía Ngô Bình.
 
Chương 5987: Em có khí vận lớn


Cho đến lúc chết, người đeo mặt nạ cũng không biết Ngô Bình đã ra tay thế nào, mặc dù pháp khí của anh ta rất mạnh nhưng không thể cấm chế được Huyền Ảnh của Ngô Bình, kết quả anh ta đã bị chém chết chỉ bằng một đòn, chết không nhäm mắt.

Người này vừa chết, kiệu chậm rãi rơi xuống, Ngô Bình cầm trong tay. Cậu vừa nhìn đã biết đây là một bảo vật, lập tức cất chiếc nhãn chứa đồ này.

Lục trên người đối phương một hồi rồi cậu xử lý thi thể đó, sau đó đi vào phòng khách.

Lúc này Lâu An Dân vô cùng lo lắng, ông ta run giọng hỏi: “Cậu Ngô, người đó chết rồi à?”

Ông ta ở trong phòng khách nên không nhìn thấy mọi chuyện xảy ra, hơn nữa sự việc lại xảy ra rất nhanh.

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đã xử lý rồi, chuyện này đến đây thôi. Ngày mai ông đến hiện trường với tôi, tôi dạy ông cách khôi phục long mạch”.

Lâu An Dân thở phào, vội nói: “Được, mọi chuyện đều nghe theo cậu Ngô sắp xếp”.

Lúc này người phụ nữ đó chạy xuống lầu.

Thấy vợ mình đi xuống, Lâu An Dân nói: “Hồng  Hồng, chẳng phải bảo em nghỉ ngơi đi sao, sao em lại xuống đây?”

Người phụ nữ nhìn Ngô Bình, đột nhiên quỳ xuống đất nói: “Cậu Ngô là thần tiên, có thể giúp chồng tôi không?”

Lâu An Dân cảm động, vội nói âu Ngô, tôi đã một bó tuổi rồi nhưng vẫn chưa sinh được con, đây là tiếc nuối lớn nhất đời này của tôi. Cậu là thần tiên, không biết có cách nào giúp tôi không?”

Ngô Bình nhìn Lâu An Dân, bình thản nói: “Mạng của ông không có con, tôi cũng không thể giúp gì được”.

Tia hy vọng trong mắt Lâu An Dân tắt lịm đi, lẩm bẩm: “Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế?”

Ngô Bình: “Thể chất của ông khá đặc biệt, gien của ông không thích hợp để sinh con. Cho dù có thụ tinh trong ống nghiệm, cũng không thể sống được. Nếu ông thực sự muốn có con thì hãy nhận nuôi một đứa”.

Lâu An Dân khế gật đầu: “Cũng chỉ đành như thế”.

Giải quyết xong người đoạt mạng, Ngô Bình không ở lại lâu, sau đó rời khỏi nhà họ Lâu.

Sau khi Ngô Bình đi, người phụ nữ ngẩn người, cô ta nói: “Chồng à, hay là chúng ta nghe lời cậu Ngô nhận nuôi một đứa trẻ?”

Cô ta muốn có một đứa con, thật ra muốn buộc: lấy trái tim chồng, nếu không đợi cô ta lớn tuổi hơn một chút, không giữ được, chồng mình lại có người khác.

Lâu An Dân thở dài nói: “Xem ra chỉ có thể như thế”.

Ông ta nhìn hướng Ngô Bình rời đi, lẩm bẩm: “Nếu con của chúng ta có thể cao lớn, đẹp trai như cậu Ngô, thần quỷ khó lường, đời này của anh chẳng còn tiếc nuối”.

Người phụ nữ liếc mắt: “Chồng à, anh nói gì thế, người ta là thần tiên, sao có thể so với người phàm”.

Lâu An Dân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy cũng chưa chắc”.

Ông ta bỗng nhìn vợ mình, hai mắt phát sáng nói: “Hồng Hồng, nếu em có thể mang thai đứa con của cậu Ngô, sau này con của chúng †a chẳng phải sẽ xuất sắc giống cậu ta rồi sao?”

Lúc nói câu này, Lâu An Dân cực kỳ nghiêm túc.

Người phụ nữ giật mình: “Chồng, anh nói lung tung gì đấy, sao em có thể mang thai con của cậu ta?”

Lâu An Dân nói: “Em đẹp như vậy, chuyện này không khó”.

Câu nói này khiến Hồng Hồng có cảm giác kỳ quái.

Lâu An Dân: “Anh nhớ người đó từng nói với anh, khí vận của em rất khác thường, đây cũng là nguyên nhân họ chọn anh làm việc”.

Người phụ nữ sửng sốt: “Em có khí vận lớn?”

Lâu An Dân gật đầu: “Trước đây anh nghĩ mãi cũng không hiểu, em chỉ là vợ của anh, làm gì có khí vận lớn. Nhưng bây giờ anh đột nhiên hiểu ra, nếu em mang thai đứa con của cậu Ngô, vậy thì em không phải là người bình thường”.

Người phụ nữ sửng sốt, hồi lâu cũng không nói gì.

Không lâu sau, Ngô Bình quay lại biệt thự Hoàng Long tiếp tục tu luyện Bí chú.
 
Chương 5988: Gặp lại tuyết vũ


Cuối cùng Ngô Bình thiết lập một pháp trận ở long mạch để hút linh khí của trời đất nuôi dưỡng long mạch. Làm thế chỉ cần khoảng một tháng, long mạch đã có thể hồi phục hoàn toàn, thậm chí còn tốt hơn trước.

Cả ngày nay Ngô Bình đều ở trên núi, đến tối trên đường về thì cậu nhận được điện thoại của Tuyết Vũ.

“Anh Bình, em đã đến Trung Châu rồi”.

Lúc trước Tuyết Vũ luôn ở lại bên đó để xử lý công việc, đến hôm nay mới có thời gian đến tìm Ngô Bình.

Ngô Bình rất vui: “Giờ em đang ở đâu, anh đi đón em”.

Tuyết Vũ: “Em đang ở khách sạn, vừa làm xong thủ tục lưu trú”.

Ngô Bình: “Ừ, anh đến đó ngay”.

Khách sạn Tuyết Vũ ở là khách sạn nghỉ dưỡng, vị trí gần bờ sông, bên cạnh có một sở thú và thủy cung, rất nhiều du khách đến đây.

Ngô Bình lái xe đến khách sạn, vừa dừng xe đã nhìn thấy Tuyết Vũ mặc bộ váy dài đi biển chậm rãi bước đến.

Ngô Bình: “Các tiền bối ở Đạo Quan thế nào?”

Tuyết Vũ: “Họ đều đang bế quan, đồng thời tìm kiếm đồ mà tông môn để lại”.

“Bên Tiên Vương Môn thì sao?”

Tuyết Vũ: “Em học được những thứ anh dạy, mấy người đó đều đỏ mắt, cứ nịnh bợ em”.

Ngô Bình cười nói: “Những gì em học cao siêu hơn Tiên Vương Môn cả trăm lần”.

Tuyết Vũ cười nói: “Đương nhiên, vì đều là do anh dạy em”.

Ngô Bình ôm lấy eo Tuyết Vũ nó: “Đi vào phòng xem thử, không được thì đổi khách sạn khác”.

“Cũng khá ổn”. Tuyết Vũ đặt một căn phòng có hai phòng ngủ, hai phòng khách, hơn nữa còn có sân vườn, sân vườn có thể thông đến cầu tàu bên sông, từ trên đó  có thể đi thuyền ra giữa sông chơi.

Vừa vào đến phòng, cả người Tuyết Vũ dính sát vào Ngô Bình, yêu kiều nói: “Anh Bình, em có thể ở lại Trung Châu một thời gian không? Dạo này em không muốn về”.

Ngô Bình cười nói: “Được chứ, em ở bao nhiêu cũng được, nhưng mấy ngày nay em phải đến Thần Kinh”.

Tuyết Vũ chớp mắt: “Có thể dẫn em theo không?”

Ngô Bình: “Anh làm việc cho Đông Vương, em đi theo có thể làm gì?”

Tuyết Vũ cười nói: “Vậy em cũng có thể gia nhập vào dưới trướng Đông Vương”.

Lúc này Ngô Bình mới nhớ thật ra Tuyết Vũ cũng là cao thủ Bí Cảnh, hơn nữa được cậu chỉ dạy nên thực lực đã hơn hẳn tu sĩ Bí Cảnh bình thường.

Suy xét một lúc, Ngô Bình nói: “Vậy được, nếu em có hứng thú, anh có thể đề cử em với Đông Vương”.

Hai người đã không gặp nhau mấy ngày, lập tức dính chặt lấy nhau đến hơn chín giờ tối. 

Chín giờ tối, đèn đuốc bên bờ sông sáng trưng, các cửa hàng quán ăn lần lượt mở bán, hai người đi dọc theo bờ sông ăn uống no nê, tâm trạng rất vui vẻ.

Tối nay Ngô Bình không về nhà, ngủ một giấc đến lúc mặt trời mọc, cuối cùng vẫn bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại.

Người gọi đến là Liễu Kim Long, Liễu Kim Long nói: “Cậu Ngô, hôm nay có một buổi đấu giá từ thiện, tôi và ông Nghiêm đã mời rất nhiều người có danh tiếng tham gia nhờ vào mối quan hệ của mình. Tôi nghĩ có thể thông qua buổi đấu giá này, đánh bóng tên tuổi của Từ thiện đường Giang Nam chúng ta”. Ngô Bình: “Ừ, cứ làm theo kế hoạch đi”.

Liễu Kim Long: “Mong cậu cũng có thể tham gia, dù sao có vài món đấu giá cần tranh giá mới vui.
 
Chương 5989: Đồ nhiều không tốt sao


Liễu Kim Long: “Tốt nhất cậu có thể bán đấu giá mấy món đồ thật sự có giá trị, ví dụ như đan dược có thể kéo dài tuổi thọ, như vậy có thể lôi kéo những người có tiền và có quyền xuất hiện”.

Ngô Bình gật đầu: “Được. Tôi sẽ chuẩn bị vài thứ”.

Liễu Kim Long: “Nếu cần gì, tốt nhất cậu cứ liệt kê danh sách, như vậy chúng tôi mới đồn sức tuyên

truyền cho tốt được”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Khi nào bán đấu giá từ thiện sẽ tổ chức?”

Liễu Kim Long: “Ba giờ hai mươi phút chiều”.

Ngô Bình: “Trong vòng nửa tiếng tôi sẽ đưa danh sách cho anh”.

Liễu Kim Long: “Được”.

Cúp điện thoại, Ngô Bình lập tức ngồi xuống, Tuyết Vũ ngồi bên cạnh nói: “Anh Bình, em nghe thấy cả rồi. Chỗ em có mấy thứ dùng được, có thể đem ra đấu giá”.

Ngô Bình cười nói: “Được, vậy thì đấu giá nhiều một chút”.

Suy nghĩ được một lúc, cậu quyết định dùng dược liệu hiện có luyện chế mấy lò đan dược, nếu đã bán đấu giá thì cứ luyện một vài đan dược tăng thể chất và tỉnh thần vậy.

Chẳng mấy chốc cậu đã có quyết định, chuẩn bị luyện chế loại đan dược Luyện Hình Linh Chú Đan. Luyện Hình Linh Chú Đan này chỉ cần một vài dược liệu bình thường thôi, nhưng lúc luyện chế thì cần Ngô Bình đưa chú lực vào trong đó.

Mấy hôm nay cậu vẫn đang nghiên cứu bí chú mới, trong đó có rất nhiều bí chú có thể gia tăng thể chất, nếu dung hợp bọn chúng cùng đan dược, thì đó chính là Luyện Hình Linh Chú Đan mà cậu muốn.

Trước khi luyện đan, Ngô Bình chọn ra một vài thứ không tệ trong những thứ cậu gom góp được trước kia, sau đó viết vào danh sách, rồi chụp ảnh gửi cho Liễu Kim Long.

Cậu có mang theo trên người một vài dược liệu, lúc này bèn lấy ra lò luyện đan tiến hành việc luyện đan.

Lò đan dược thứ nhất, cậu còn thiếu kinh nghiệm, luyện ra được bốn viên đan dược trung thượng phẩm bậc bốn, đến lò thứ hai, phẩm chất tăng cao hơn, luyện được tám viên đan dược thượng thượng phẩm bậc bốn.

Đến lò thứ ba thì được mười viên đan dược thượng phẩm bậc năm!

Luyện xong ba lò đan dược thì đã hơn một giờ chiều. Trước tiên cậu ăn cơm trưa cùng với Tuyết Vũ, sau đó đưa cô ấy đến chỗ bán đấu giá từ thiện.

Lần bán đấu giá này, vốn dĩ là hoạt động do Từ Thiện Đường Giang Nam tổ chức, nhưng Liễu Kim Long đã cải tiến hoạt động, mời một nhóm các nhân vật danh tiếng trong xã hội và quan khách quý đến tham gia.

Hai giờ rưỡi chiều, Ngô Bình đến hiện trường trước. Âu Dương Trí Viễn và Liễu Kim Long đã có mặt ở đây từ sớm lo việc tổ chức.

Mấy người họ gặp nhau ở phòng truyền thông, Liễu Kim Long nói: “Cậu Ngô, lần đấu giá này, Luyện Hình Linh Chú Đan nhất định sẽ được giành giật mà mual”

Ngô Bình: “Lão Liễu, anh thấy định giá bao nhiêu thì phù hợp?”

Liễu Kim Long: “Tôi và tổng giám đốc Âu Dương thương lượng một lát, lần này sẽ đấu giá bốn viên đan dược trung thượng phẩm bậc bốn trước, rồi sẽ đấu giá bốn viên đan dược thượng phẩm bậc bốn”.

“Giá cả thì sao?” 

“Bốn viên Luyện Hình Linh Chú Đan trung thượng phẩm bậc bốn, giá khởi điểm một trăm năm mươi triệu, mỗi lần sẽ tăng giá ít nhất mười triệu, thượng thượng phẩm bậc bốn thì giá khởi điểm tám trăm triệu, mỗi lần tăng ít nhất một trăm triệu!”

Ngô Bình biết, giá bán đan dược bậc bốn này. xem như đã bán giá vốn rồi. Đương nhiên đây là buổi bán đấu giá, những người hiểu biết đan dược quý giá đương nhiên sẽ tự nguyện thêm tiền mà giành về.
 
Chương 5990: còn có ai ra giá cao hơn nữa không


Liễu Kim Long cười nói: “Đồ nhiều đương nhiên là tốt rồi. Nhưng chúng ta là lần đầu bán đấu giá từ thiện, phải để lại ấn tượng cho lần đấu giá lần sau. Cho nên tôi nghĩ ngoài đan dược thì những thứ khác bán đấu giá mười hai món là được”.

Ngô Bình ừ một tiếng: “Vậy cứ làm theo ý anh đi”.

Hai mươi phút sau, Ngô Bình và Tuyết Vũ đến hiện trường buổi đấu giá. Hiện trường buổi đấu giá là sân vận động lớn nhất ở Trung Châu, có thể chứa nhiều nhất đến ba mươi lăm nghìn người đến xem.

Lúc này, trong sân vận động đã ngồi chật kín người, ngay cả chỗ phía sau cũng có mấy nghìn người đang đứng.

Tám phút trước khi bắt đầu, Âu Dương Trí Viễn thân là người phụ trách mới của Từ Thiện Đường Giang Nam, lên diễn thuyết một đoạn ngắn gọn, sau đó giới thiệu người phụ trách chính và những người tham gia buổi đấu giá lần này. Lần này đấu giá từ thiện sẽ dùng toàn bộ tiền thu được cho hoạt động từ thiện.

Chốc lát sau, buổi đấu giá bắt đầu, Ngô Bình và Tuyết Vũ ngồi trong phòng bao giữa không trung.

Món đấu giá đầu tiên là món đồ của một ông lão chăm chỉ làm từ thiện hằng năm, một chiếc ghế gỗ lim. Chiếc ghế gỗ này cũng đã hư hỏng nhẹ, giá trên thị trường có lẽ chừng mấy nghìn tệ, vì vậy giá khởi điểm của nó là hai nghìn tệ.

Những người có thể tham gia bán đấu giá, đã được sàng lọc kỹ càng hơn cả trước kia, bọn họ đều có tính đại diện rất mạnh, có rất nhiều câu chuyện khiến người người nể phục.

Người đấu giá trước tiên sẽ nói ngắn gọn về chuyện của ông lão này, sau đó bắt đầu đấu giá. 

Giá cả chẳng mấy chốc đã tăng đến sáu nghìn tệ, ngay khi giá cả sắp được chốt thì Ngô Bình nhấn vào nút đấu giá, ra giá mười nghìn.

Sau đó, lại có người ra giá mười một nghìn, Ngô Bình ra giá mười lăm nghìn. Sau mấy vòng tranh giành, Ngô Bình ra giá sáu mươi lăm nghìn mua được chiếc ghế này.

Giá khởi điểm hai nghìn tệ mà lại tăng lên đến sáu mươi lăm nghìn, kết quả này khiến rất nhiều người vô cùng bất ngờ. Nhưng cũng may trong buổi đấu giá từ thiện này, có người tự nguyện bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng là chuyện tốt.

Mấy vòng đấu giá tiếp theo, giá cả cao có đến mấy trăm nghìn, thấp thì chỉ có mấy nghìn tệ, Ngô Bình thi thoảng sẽ tham gia đôi chút, tăng bầu không khí một chút.

Cuối cùng, vòng đấu giá thứ ba mươi lăm bắt đầu, vật phẩm đấu giá chính là một miếng ngọc bội hình vuông Ngô Bình bỏ ra, ngọc bội có thể nuôi dưỡng tỉnh thần, gia tăng thể chất, là một miếng ngọc quý thực sự, giá khởi điểm một trăm hai mươi triệu, mỗi lần tăng lên ít nhất mười triệu.

Khi công hiệu của ngọc quý vừa được công bố, mấy nhà giàu có mặt ở đây đều hứng thú, ai ai cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào người đấu giá. 

Đấu giá bắt đầu, giá cả lập tức tăng đến hai trăm triệu, sau đó là hai trăm năm mươi triệu, hai trăm tám mươi tt ba trăm triệu. Cuối cùng, miếng ngọc quý này được chốt với giá ba trăm tám mươi triệu, được một người nhà giàu tình Giang Nam mua về.

Mà tiếp theo chính là đấu giá một viên Luyện Hình Linh Chú Đan trung thượng phẩm bậc bốn của Ngô Bình.

Khi hai viên đan dược được đặt bên trong lớp thủy tinh xuất hiện trước mặt mọi người, cảm giác đầu tiên của mọi người là kinh ngạc, thầm nói thứ nhỏ nhoi đó là gì, viên thuốc sao?

Người đấu giá cao giọng tuyên bố: “Các vụ, đây là hai viên linh đan có thể khiến người ta sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh! Tên Luyện Hình Linh Chú Đan! Đan này là đan dược bậc bốn, phẩm chất trung thượng!

Lời này vừa thốt ra, hiện trường lập tức sôi sục, mấy người thường có lẽ không quá hiểu về giá của đan dược, nhưng mấy khách quý, nhà giàu nổi danh này thì đều biết rõ giá trị và độ khan hiếm của đan dược!

Người đấu giá quan sát phản ứng của mọi người, cười “Hai viên đan dược này, người bình thường rất khó chạm được, chúng tôi cũng là có cơ duyên mà được một thầy luyện đan tài trợ, nên mới có được hai viên linh đan này. Đan dược này có giá khởi điểm ba trăm triệu, mỗi lần tăng ít nhất ba mươi triệu!”

“Tôi ra giá ba trăm triệu!”. Lập tức có người mau chóng ra giá”.

“Ba trăm ba mươi triệu!”

“Ba trắm năm mươi triệu!”

“Tôi ra giá bốn trăm triệu!”

Giá cả đan dược tăng lên nhanh chóng, trong vòng mười mấy giây đã tăng vọt đến năm trăm triệu, sau đó là sáu trăm triệu, tám trăm triệu, một tỉ!

Lúc này, người tham gia đấu giá đã không còn nhiều, chỉ còn mười mấy người nhưng vẫn tranh giành rất quyết liệt.

“Một tỉ hai!”

“Một tỉ bai”

“Một tỉ rưỡi!"

Mấy người này không còn tăng thêm lần lượt mười triệu nữa, mà lần lượt sẽ tăng lên đến một trăm triệu. 
 
Chương 5991: Con heo đất


“Một tỉ bảy!”

Lúc này, Tuyết Vũ cũng rất kinh ngạc, cô ấy nói: “Anh Bình, vậy mà đã ra giá đến một tỉ bảy rồi, đáng sợ thật!”

Ngô Bình thì rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Một tỉ bảy chỉ là mới bắt đầu thôi, người biết giá trị thật sự của nó cho dù có bỏ ra mười tỉ cũng sẽ cam tâm tình nguyện”.

Tuyết Vũ gật đầu: “Đúng vậy, có thể có sức khỏe mạnh khỏe, sau đó sống đến trăm tuổi, đây đúng là thứ mà mấy người nhà giàu mơ ước”.

Giá cả tiếp tục tăng lên, một tỉ tám, hai tỉ, hai tỉ rưỡi!

Người tham gia đấu giá càng lúc càng ít, cuối cùng chỉ còn lại ba nhà, nhưng vẫn cắn chặt không buông, hai tỉ sáu rồi lại lên hai tỉ bảy.

Cuối cùng, giá bỗng tăng lên đến ba tỉ rưỡi, còn lại hai nhà tranh giành, ba tỉ sáu, ba tỉ bảy!

“Số chín, ba tỉ bảy! Ba tỉ bảy lần một, ba tỉ bảy lần hai, ba tỉ bảy lần bai”

Cộp! “Chốt!”

Những người cạnh tranh hơi do dự chốc lát, số chín đã dùng cái giá trên trời là ba tỉ bảy lấy được Luyện Hình Linh Chú Đan trung thượng phẩm bậc bốn!

“Trời đất, ba tỉ bảy!”. Mọi người đều kinh ngạc, cảm thấy lần đấu giá này rất đáng giá!

Sau đó, 0m cô gái mặc lễ phục đỏ làm người “Các quý quan khách, món đồ chúng tôi muốn đấu giá tiếp theo đây đến từ một cô gái nhỏ, xin hãy xem video”.

Sau đó, trên màn hình chiếu một đoạn video, một cô bé xinh đẹp đáng yêu nằm trên giường bệnh, cô bé mắc phải bệnh không chữa được, cô bé cười với mọi người rồi nói: “Chào mọi người, bác sĩ nói, cháu không sống được bao lâu nữa. Sau khi cháu chết, muốn hiến xác cháu cho xã hội, cho các bạn nhỏ cần đến, như vậy thì sinh mạng của cháu có thể tiếp tục tiếp nối trên người bọn họ...”

Xem xong đoạn video, đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Vũ mờ đi vì nước, khẽ nói: “Cô bé đáng yêu như vậy, cô bé không nên rời khỏi thế giới này”.

Ngô Bình im lặng không nói, thiên địa bất nhân, thế giới này vốn không có gì là từ bi cả, chỉ có lòng người mới có từ bil

Người chủ trì cũng có phần nghẹn ngào, nói: “Sau khi cô bé qua đời, cô bé nói với bố mẹ mình, muốn dùng tiền mừng tiết kiệm của mình quyên góp cho những bạn nhỏ không có tiền chữa bệnh, không có tiền mua thuốc”.

Lúc này, có người cầm một con heo đất nhỏ màu hồng lên bục triển lãm.

Người chủ trì liếc nhìn heo đất, giọng điệu dịu dàng nói: “Con heo đất này là vật phẩm đấu giá do cô bé quyên góp, giá khởi điểm mười tệ, mỗi lần tăng ít nhất một tệ”.

Mọi người ở hiện trường đều bị khơi gợi sự xúc động, lập tức có người nói: “Tôi bỏ một nghìn!

“Hai nghìn!”

Một con heo đất nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm, chẳng mấy chốc đã được tăng lên đến năm mươi nghìn tệ, cuối cùng được chốt hạ với gia chín mươi chín nghìn chín trăm tệ, mà người mua lại nó chính là Tuyết Vũ.

“Chúc mừng vị khách số hai mua được món đồ rất có ý nghĩa, đồng thời cũng cám ơn việc thiện của quý khách!”. Người chủ trì cúi người về phía phòng bao của Ngô Bình và Tuyết Vũ.

Buổi đấu giá tiếp tục, sau hai mươi lăm vòng đấu giá, là lần thứ hai đấu giá bốn viên Luyện Hình Linh Chú Đan bậc bốn, lần này còn lập được kỷ lục với giá ba tỉ chín!
 
Chương 5992: Tôi không xứng với cậu, không cầu mong gì


Giá trị đan dược thượng thượng phẩm cao gấp mười lần đan dược trung thượng phẩm, vì vậy cuộc cạnh tranh lần này càng thêm khốc liệt, chẳng mấy chốc đã lên đến hai tỉ, sau đó là ba tỉ, bốn tỉ, năm tỉ.

Cho đến khi giá cả lên đến mười tỉ thì số người cạnh tranh vẫn còn hơn mười người!

Sau khi đấu giá hết lần này đến lần khác, viên đan dược cuối cùng được một người siêu giàu mua được với giá trên trời là hai mươi lăm tỉ tám!

Buổi đấu giá từ thiện kéo dài ba tiếng rưỡi, tổng cộng bán thành công bốn trăm năm mươi món đồ, quyên góp được tổng bốn chín tỷ bảy trắm ba mươi sáu triệu năm trăm nghìn tệ! Trong đó, hơn bốn mươi tỉ tiền quyên góp đều do đấu giá món đồ của Ngô Bình. 

Buổi đấu giá từ thiện danh chấn khắp thiên hạ, bỗng chốc khiến tên tuổi Từ Thiện Đường Giang Nam vang xa gấp bội.

Buổi đấu giá kết thúc, Âu Dương Trí Viễn lên sân khấu phát biểu, tuyên bố kế hoạch từ thiện tiếp theo của Từ Thiện Đường Giang Nam. Khi ông ấy nói Từ Thiện Đường Giang Nam mỗi tháng sẽ công bố bảng kê tài chính thu chỉ chỉ tiết, hơn nữa năm nay sẽ chỉ một trăm tỉ giúp đỡ cho trẻ em thất học, giúp đỡ trẻ em khuyết tật phục hồi sức khỏe, xã hội phản ứng mạnh mẽ, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Từ Thiện Đường Giang Nam đã nhận được hơn chục tỉ quyên góp từ mọi tầng lớp xã hội.

Hạ Quốc có hàng triệu trẻ em thất học hàng chục triệu trẻ em khuyết tật, và cả hàng trăm triệu trẻ mồ côi. Chuyện tiếp theo mà Từ Thiện Đường Giang Nam muốn làm chính là hỗ trợ những đứa trẻ này.

Sau khi buổi đấu giá từ thiện kết thúc, thì tiến hành tiệc đêm từ thiện. Tiệc đêm lần này thì Ngô Bình không tham gia, cậu đưa Tuyết Vũ quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Thế nhưng, trên đường quay về khách sạn, Ngô Bình nhận được điện thoại của Lâu An Dân, nói công trình về cơ bản đã hoàn thành, ông ta rất cám ơn vì Ngô Bình đã giúp đỡ nên tối nay muốn mời cậu ăn tối. 

Ấn tượng của Ngô Bình về Lâu An Dân cũng không tệ, vì vậy bảo Tuyết Vũ nghỉ ngơi trước, một mình cậu đi đến Lâu phủ dự tiệc.

Tại sảnh lớn nhà họ Lâu, vợ mới cưới của Lâu An Dân là Ngọc Kinh Hồng rất căng thẳng, cô ta hỏi: “Chồng à, cậu Ngô là người tu hành, thuốc anh tìm được có tác dụng với cậu ta không?”

Lâu An Dân thản nhiên nói: “Anh đã tìm cao nhân nghe ngóng rồi. Loại thuốc này không phải thuốc độc, nó chỉ là có thể nâng cao ham muốn của đàn ông mà thôi, nên dù có là thần tiên cũng sẽ không chống đỡ được dược lực của nó”.

Ông ta nhìn Ngọc Phi Hồng, nói: “Hồng Hồng, chỉ cần em có thể mang thai máu mủ của cậu Ngô, sau này em muốn gì anh cũng đều cho eml”

Ngọc Phi Hồng cắn môi, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Nửa tiếng sau, Ngô Bình đã đến, Lâu An Dân lấy rượu thuốc thượng đẳng trân quý ra, đích thân rót rượu cho Ngô Bình.

Tửu lượng của Ngô Bình rất mạnh, dưới sự tiếp đãi nhiệt tình của Lâu An Dân cũng uống nhiều thêm mấy ly!

Tửu lượng của Lâu An Dân không tốt, ba bốn ly xuống bụng đã say bất tỉnh nhân sự, được người làm đỡ xuống.

Ngược lại tửu lượng của Ngọc Phi Hồng lại không tệ, uống cùng Ngô Bình không ít. Uống đến lúc này, Ngô Bình cảm thấy Ngọc Phi Hồng trong mắt mình rất đẹp, người tu hành như cậu cũng không nhịn được mà tim đập mạnh.

Ngọc Phi Hồng đỏ mặt, thấp giọng nói: “Cậu ngô, tôi đây tửu lượng không bằng, có thể đưa tôi về phòng nghỉ ngơi không”.

Ngô Bình không nghĩ nhiều: “Đương nhiên là được”.

Cậu đỡ Ngọc Phi Hồng đi đến phòng của cô ta, thế nhưng hai người vừa vào phòng, Ngọc Phi Hồng đột nhiên ôm sát cổ cậu, hai người xoay tròn ngã xuống sô pha.

Ngô Bình uống phải rượu thuốc có bỏ thuốc trong đó, thuốc này không phải là thuốc độc, nên thân thể cậu không bài trừ, nhưng thuốc này kích phát bản năng của đàn ông, vì vậy sau khi do dự chốc lát thì cậu đã ôm chặt Ngọc Phi Hồng.

Sau trận mây mưa, Ngô Bình cũng tỉnh lại, cậu nhìn người phụ nữ trong lòng mình, tâm tình phức tạp. Cậu không hiểu, tại sao Lâu An Dân muốn đưa vợ ông ta ngủ với mình, là muốn lấy lòng mình sao? 

Ngọc Phi Hồng cúi đầu không nói, im lặng âm thầm nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình thở dài một hơi, mặc quần áo cho cô ta rồi nói: “Xin lỗi, không nhịn được”.
 
Chương 5993: Bạch giao


Tuy Ngọc Phi Hồng không cầu mong gì, nhưng Ngô Bình vẫn áy náy trong lòng, dù sao đã ngủ với người ta, cũng không thể không tỏ vẻ gì, cậu ngẫm nghĩ, bèn lấy một miếng ngọc bội hình rồng đưa cho Ngọc Phi Hồng. Miếng ngọc bội này cậu tìm được trên người kẻ đoạt mệnh, là một món bảo bối, so với ngọc bội được đấu giá còn trân quý hơn gấp. nghìn lần.

Cậu đưa ngọc bội cho Ngọc Phi Hồng, rồi đưa cho cô một viên Luyện Hình Linh Chú Đan cấp năm, nói: “Mấy thứ này cô cứ nhận đi. Đây là điện thoại của tôi, sau này cô có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ gọi cho tôi”.

Ngủ với vợ người khác, cậu cũng ngại gặp mặt Lâu An Dân, mặc quần áo xong rồi mau chóng rời đi.

Ngô Bình rời đi không bao lâu thì Lâu An Dân đã đi vào, ông ta kích động hỏi: “Hồng Hồng, thành công không?”

Ngọc Phi Hồng khẽ gật đầu, Lâu An Dân vui mừng, ông ta bỗng quỳ bịch xuống đất.

Ngọc Phi Hồng giật mình: “Chồng à, anh làm gì vậy?”

Lâu An Dân nghiêm mặt nói: “Hồng hồng, sau này anh sẽ không còn là chồng em nữa, em cũng không còn là vợ anh nữa. Em là người phụ nữ mà cậu Ngô đã lâm hạnh, sau này chính là khách quý. nhà họ Lâu anh!”

Ngọc Phi Hồng ngây ngốc, cô ta không ngờ Lâu An Dân lại ra quyết định như vậy, trong lòng cô ta phức tạp không thôi, cũng không biết là vui hay bưồn.

Lâu An Dân nói: “Nếu mang thai đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra sẽ mang họ Ngô!”

Ngọc Hồng Phi nặng nề thở dài: “Anh hà tất phải làm như vậy? Cho dù không có đứa nhỏ, chúng †a vẫn sống qua ngày như vậy thôi”.

Lâu An Dân läc đầu: “Không giống! Cả đời này tuy trong mệnh anh không có con, nhưng anh vẫn có thể thong dong một đời. Chỉ là thong dong thì cũng chỉ thong dong thoải mái, nhưng anh không thể sống lâu. Sau này thì khác rồi, có quan hệ giữa em và cậu Ngô, anh còn sợ sau này không được sống lâu sao?”

Ngọc Hồng Phi bất giác cười khổ, mãi đến lúc. này cô ta mới hiểu rõ ý định của Lâu An Dân. Nhưng trong lòng cô ta cũng chua xót một hồi, sau này cậu Ngô còn nhớ đến cô không?

Ngô Bình không về thẳng khách sạn mà trực tiếp quay về sơn trang Hoàng Long. Chuyên ra buổi tối khiến cậu rất buồn phiền, không tu luyện ngay mà hơn nửa đêm nhảy xuống sông bơi lội.

Nói là bơi lội, nhưng tu sĩ như cậu thì ở dưới nước hay trên mặt đất thì không có gì khác biệt, chỉ nhìn thấy một làn sóng nước giữa lòng sông, trong chớp mắt đã kéo dài nghìn mét, sau đó nổi lên sóng lớn.

Ngô Bình tiến lên một đoạn giữa lòng sông thì chạm phải một bóng đen, tâm trạng cậu đang buồn bực, cũng mặc kệ không hỏi mà lao lên.

Tiếng động vang vọng, thứ bị va chạm thét lên một tiếng thê thảm rồi ngất đi, vụ nổ xảy ra ở Giang Nam, một con giao long dài mấy chục mét bay lên.

Bị va chạm, tâm tình Ngô Bình cũng tốt hơn chút. Cậu bay lên không trung nhìn, hóa ra thứ mình va chạm là một con giao long màu trắng đã ngất đi.

Giao là một giai đoạn chuyển tiếp giữa rắn và rồng, được gọi là giao long. Tuy nói gia long không bằng rồng thật, nhưng cũng là chúa tể trong Thủy Tộc, cậu không ngờ sẽ gặp một con giao ở đây, lại còn khiến nó ngất đi nữa.

Cậu có phần bất ngờ, bèn đưa giao long lên bờ, khẽ vỗ vào đầu nó.

Qua mấy phút, giao long chậm rãi mở mắt, khi nó nhìn thấy Ngô Bình ở trước mặt thì lập tức thét lên một tiếng kỳ lạ, nói bằng tiếng người, cầu xin: “Thượng tiên tha mạng, đừng giết tôi đây!”

Ngô Bình cảm thấy buồn cười nói: “Tôi nói giết lúc nào chứ?”

Giao long sững sờ một lát: “Thượng tiên không giết tôi, vậy tại sao đánh ngất tôi?”

Ngô Bình có chút ngượng ngùng, nói: “Vừa nấy. tôi bơi lội dưới sông, không nghĩ lại khiến anh ngất đi”.

Giao long thở dài một tiếng: “Dọa chết cục cưng rồi, thì ra thượng tiên không muốn giết tôi, vậy là tốt rồi!”

Ngô Bình: “Nghe ý anh thì lúc nấy có tu sĩ nhân loại đuổi giết anh sao?”
 
Chương 5994: tôi nguyện ý tặng anh một tạo hóa


Một người một giao đang nói chuyện thì trên không bỗng vang lên tiếng quát lớn: “Tiểu Bạch Giao, tao xem xem mày chạy trốn ở đâu được!”

Vừa dứt lời, một luồng kiếm quang từ trên trời bay xuống, tỏa ra khói đỏ và đốm lửa, còn phát ra âm thanh ầm ầm. Kiếm quang đánh chém về phía Bạch Giao, Ngô Bình ở ngay bên cạnh cũng bị kiếm quang này nhắm đến.

Cậu nhíu mày, lật bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một phi kiếm màu lam dài tấc. Phương Bình Hải cho cậu một thanh phi kiểm cực kỳ lợi hại, cậu vẫn chưa luyện tập gì, nhưng không có nghĩa cậu không thể dùng được.

Phi kiếm được pháp lực cậu khởi động, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang màu lam, lao đến đối đầu với kiếm quang kia như một tia chớp.

“Rầm!”

Tựa như pháo hoa nổ tung, khói đổ và đốm lửa bỗng chốc biến mất, kiếm quang màu lam tiếp tục bay về phía trước, chém giết về phía một người đàn ông.

“Cái gì!". Đối phương kinh ngạc, nghiêng đầu bỏ chạy.

Đáng tiếc đã muộn, kiếm quang của Ngô Bình vòng lên phía trước, chém ngang eo kẻ này làm hai đoạn. Một bí anh lao ra, chạy trốn về phía xa.

Ngô Bình cũng không đuổi cùng giết tận, sau khi chém thân xác đối phương thì cũng không đuổi theo nữa, chỉ thu gom đồ đạc trên người đối phương, chủ yếu là một pháp khí chứa đồ, bên trong chứa không ít vật dụng nhỏ nhặt.

Mắt thấy một kiếm của Ngô Bình đã giết chết tu sĩ đuổi giết mình, Bạch Giao vừa cảm kích vừa khâm phục, nói: “Thượng tiên thật cao tay!”

Ngô Bình: “Người này vừa đến đã muốn chém giết cả anh và tôi, đúng là vô pháp vô thiên!”

Bạch Giao Long: “Anh ta đúng là có tư cách vô pháp vô thiên thật, là đệ tử của Ngọc Chân Các, không ai dám kiếm chuyện”.

Ngô Bình: “Ngọc Chân Các ở đâu?”

Bạch Giao Long: “Ngọc Chân Các là tổ chức tuyển chọn đệ tử thế tục cho các thế lực lớn nhỏ. của Tiên giới, đồng thời bản thân nó cũng chiêu mộ

đệ tử”.

“Ngọc Chân Các dựa vào đâu mà có thể giúp người khác chiêu mộ đệ tử?”, cậu có chút tò mò.

Bạch Giao nói: “Ngoc Chân Các có một món bảo bối, có thể nhìn ra ngày tư chất một người tốt hay xấu. Dựa vào bảo bối này, Ngọc Chân Các có thể nhanh chóng sàng lọc được thiên tài chân chính trong số lượng người vô hạn, vì vậy các thế lực lớn nhỏ của Tiên Giới đều nguyện ý hợp tác với nớ”.

Ngô Bình: “Người này có đồng bọn không?”

Bạch Giao: “Người của Ngọc Chân Các rất tự cao, thích hành động một mình. Hừ, tên này đuổi theo tôi cả nửa ngày rồi, cũng may gặp được anh”.

Ngô Bình biết nơi này không tiện ở lại lâu bèn nói: “Anh Giao, vậy chúng ta từ biệt tại đây vậy, sau này cẩn thận một chút, đừng để người khác đuổi giết”.

Thấy Ngô Bình muốn rời đi, Bạch Giao chần chừ hai giây rồi bỗng nói: “Anh có ân với tôi, tôi nguyện ý tặng anh một tạo hóa”.

Ngô Bình cười nói: “Anh muốn tặng tôi tạo hóa gì?”

Bạch Giao: “Mấy trăm năm trước, tôi vẫn chỉ là một rắn cỏ bình thường, bởi vì xâm nhập vào hang động tiên nhân nên mới có thành tựu như hôm nay. Trong động đó có rất nhiều huyền cơ, đáng tiếc tôi không phải nhân lại nên không thể thăm dò được nhiều nơi”. 

Nghe Bạch Giao nói vậy, Ngô Bình bỗng có hứng thú, cậu hỏi: “Anh là từ rắn hóa thành giao sao?”

Bạch Giao: “Trong động kia có một lò luyện đan, quanh lò luyện đan tỏa ra mùi hương rất thơm. Tôi thường ngửi mùi hương này, thời gian lâu dần, thể chất tôi cũng dần dần có thay đổi, cuối cùng trở thành giao”.

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Chỉ ngửi mùi hương thôi, không có nguyên nhân nào khác?”
 
Chương 5995: Vậy là phá giải rồi sao


Ngô Bình động lòng, hỏi: “Nơi đó ngoài anh thì còn có ai biết nữa không?”

Bạch Giao: “Hang động rất bí ẩn, chỉ có tôi biết thôi”.

Ngô Bình cân nhắc chốc lát rồi nói: “Được, anh dẫn tôi đi!”

Bạch Giao gật đầu, lập tức nhảy xuống sông, bơi về phía thượng du, Ngô Binh bay trên không, đi theo Bạch Giao.

Con sống lớn này kéo dài vạn dặm, Bạch Giao. bơi nửa ngày thì tiến vào trong vùng núi non trùng điệp, hai bên đầu là vách núi, hoang vắng không bóng người.

Lúc này Ngô Bình đã đi được hơn ba nghìn dặm, cậu không nhịn được bèn hỏi: “Tôi nói này anh Giao, rốt cuộc là còn bao xa nữa?”

Bạch Giao: “Sắp rồi, đi thêm hơn hai nghìn dặm nữa”. Ngô Bình: “...”

Lúc hoàng hôn, Bạch Giao tiến vào một nhánh sông. Nhánh sông này tên là Quy Hà, nó tích tụ mặt nước trông như hình con rùa, nên mới có tên như vậy. 

Tiến vào Quy Hà, dòng chảy thoảng chốc nhẹ nhàng hẳn. Ngay giữa Quy Hà, có một ngọn núi cao mấy trăm mét, xung quanh có một tường đá nhẫn nhụi vòng quanh, cao đến mấy trăm mét do tác động từ dòng chảy mà ra. Trên đỉnh núi, cây cối tươi tốt, nhưng có rất ít người lên đến đỉnh núi.

Núi này tên la Quy Sơn. Bạch Giao bơi một vòng trong Quy Hà, bỗng nhiên lặn người xuống. Dưới đáy sông, có một hang động đá khổng lồ đường kính hơn ba mét, một giao một người tiến vào hang động đá, sau đó vòng một vòng tiến lên trên, cuối cùng nổi trên mặt nước, xuất hiện ở giữa lòng núi.

Lòng núi rất rộng lớn, mặt đất trải một tầng ngọc thạch xám trảng. Nhảy lên mặt đất, Bạch Giao nói: “Phía trước có một cửa đá, bị tôi phá hư rồi. Đi qua cửa đá chình là chỗ hang động”.

Ngô Bình tiếp tục đi theo nó về phía trước, đi thêm mấy trăm mét, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa đá đã vỡ nát một nửa, cửa rộng chừng năm mét, cao tám chín mét, trên cửa đá khổng lồ có đầy rẫy các vết rạn, có và chỗ đã bị phá hủy.

Đi qua cửa đá chính là một không gian tương đối khép kín, mặt đất trải ngọc thạch đỏ, diện tích ức chừng ba bốn trăm mét vuông. Trên trần có khảm một trăm lẻ tám viên Dạ Minh Châu, chiếu sáng cả hang động. Độ sáng của Dạ Minh Châu rất cao, ánh sáng nó tỏa ra rất dịu dàng, tương đương với ánh sáng do một trăm bóng đèn phát ra.

Giữa hang động có một lò luyện đan, lò luyện đan cao chừng hai mét, năm chân, ngoài mặt có khắc phù văn kỳ lạ.

Cậu đi đến trước lò luyện đan, đi vòng quanh hai vòng, ánh mắt sáng rực, lầm bầm nói: “Lò luyện đan tốt!”

Lò luyện đan này so với lò cậu đang dùng rõ ràng rốt hơn mấy lần! Nói về phẩm cấp thì lò hiện tại cậu dùng nhiều nhất cũng chỉ là loại phổ thông, mà lò luyện đan trước mắt này chắc chắn là loại hảo hạng!

Bạch Giao nói: “Chính là lò luyện đan này, nó sẽ tỏa ra một mùi hương kỳ lạ”.

Ngô Bình lại gần lò khẽ ngửi, quả nhiên ngửi thấy một luồng hương từ lò.

Bạch Giao hỏi: “Này, có phải bên trong có đan dược nên mới có mùi hương không?”

Ngô Bình lắc đầu: “Đây không phải mùi hương đan dược bên trong. Lò luyện đan này đã luyện chế rất nhiều đan dược, thâm niên đã lâu, nên nó sẽ bị nhiễm một lượng lớn mùi đan dược”.

Bạch Giao: “Ra là vậy”. 

Ngô Bình ấn tay lên lò luyện đan, bề mặt lò xuất hiện một luồng sáng tím, ngăn cách giữa cậu và lò luyện đan.

“Trên lò luyện đan cũng có cấm chế rất kỳ lạ”.

Bạch Giao gấp gáp hỏi: “Có cách nào phá giải không?”

Ngô Bình: “Cấm chế không hẳn quá mạnh, nhưng muốn phá giải nó cũng không dễ”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom