Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5076


 Tiểu Minh: “Đừng nói là linh vực Vô Giới nhé?”  

 

Bàn Nguyên: “Nó chứ ai!”  

 

Tiểu Minh: “Nếu đưa Ngô Bình đến đó thì ngươi sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh, đã thế còn gặp rất nhiều nguy hiểm nữa”.  

 

Bàn Nguyên: “Chúng ta không có cảm giác thì sợ gì mấy cái nguy hiểm ấy?”  

 

Tiểu Minh: “Cũng đúng”.  

 

Ngô Bình chưa kịp hỏi đó là nơi thế nào thì đã được đưa đến một thời không khác rồi, quanh người anh anh các tia sáng ngũ sắc, một luồng sức ép cực lớn khiến anh không thở nổi và cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.  

Advertisement

 

Bàn Nguyên như biết nỗi nghi hoặc trong anh nên nói: “Đây là ranh giới giữa vũ trụ phụ và vũ trụ chính, vì thế cậu cũng có thể hấp thu được sức mạnh của vũ trụ chính  tại đây. Nếu linh thần của cậu có thể trưởng thành ở đây thì sau này thành tựu của cậu sẽ rất phi thường”.  

 

Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn Bàn Nguyên”.  

 

Sức lời, linh thần của anh bay lên cao rồi xuất hiện trong tia sáng ngũ sắc. Linh thần vừa ra ngoài thì đã có rất nhiều sức mạnh ở xung quanh xúm tới. Bị chúng tấn công, Ngô Bình vô cùng đau đớn, cảm giác như chết đi chết lại cả vạn lần.  

 

Bàn Nguyên: “Tuy đau nhưng rất có lợi, cố chịu đi sẽ có nhiều lợi ích”.  

 

Vì thế Ngô Bình cắn răng quyết không thu linh thần cề, sức mạnh quanh linh thần ngày càng nhiều, dần dà sấm sét cũng tới, ban đầu chỉ bé như con rắn, sau đó to như cánh tay.  

 

Đoàng!  

 

Cuối cùng, một tia sét giáng xuống linh thần của Ngô Bình, linh thần vặn vẹo như sắp tan biến, Ngô Bình cũng đau đến mức sắp chết đến nơi cho đến khi Bàn Nguyên gọi anh dậy.  

 

Ngô Bình vô cùng hào hứng: “Ngô Bình, cậu đã chịu được sức mạnh sấm sét của vũ trụ chính, siêu quá!”  

 

Ngô Bình khép hờ mắt: “Thế đã được chưa?”  

 

Bàn Nguyên: “Giờ cậu đi được rồi, nhưng nếu cậu có thể chờ thêm một lát thì sức mạnh của vũ trụ phụ và chính sẽ mở. Khi ấy, sẽ có rất nhiều sức mạnh của vũ trụ chính tiến vào linh thần của cậu. Như vậy thì cậu sẽ có nhiều lợi ích hơn cả bây giờ”.  

 

Ngô Bình chỉ muốn chửi thề: “Bàn Nguyên, có phải ngươi muốn ép ta chết không?”  

 

Bàn Nguyên: “Tôi chỉ nói vậy thôi, tuỳ cậu chọn sao thì chọn”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại lẩm bẩm: “Giờ ta chỉ là ý thức hư ảo thôi nên sống hay chết cũng thế, thôi liều vậy, thành công rồi thì sẽ có nhiều cơ hội đến vũ trụ chính hơn”.  

 

Dứt lời, anh nhắm mắt lại rồi chờ sức mạnh xuất hiện.  

 

Không biết chờ bao lâu sau thì có một tiên quang cửu sắc bay từ xa tới, nó nhanh chóng xuyên qua linh thần của Ngô Bình, sau đó tiến vào vô vàn các vũ trụ phụ.
 
Chương 5077


 Thần hồn của anh cũng nhập vào linh thần, hai cái hoà làm một, sau đó ngưng tụ thành nguyên thần.  

 

Ngô Bình đã có cả nguên thần và thần niệm, thần niệm của anh đã bao phủ toàn bộ linh vực Vô Giới, thậm chí còn kéo dài đến vũ trụ phụ và chính.  

 

Anh thấy có rất nhiều vũ trụ ở phía vũ trụ phụ đan chặt vào nhau, đồng thời cũng cảm nận được sự to lớn của vũ trụ chính.  

 

Bàn Nguyên: “Cậu có thể tiếp tục tu luyện bí lực ở đây. Thật ra, bí lực chính là một sức mạnh đặc biệt trong vũ trụ chính, các sức mạnh này rất đặc biệt, chúng không chỉ tồn tại ở vũ trụ chính, mà còn có thể tới các vũ trụ phụ. Nhưng nếu cậu chỉ ở vũ trụ phụ thì rất khó được tiếp xúc với chúng. Song linh vực Vô Giới này thì khác, đây là nơi giao thoa giữa vũ trụ phụ và chính, cậu có thể dễ dàng lấy được bí lực của vũ trụ ở đây”.  

 

Ngô Bình gật đầu, sau đó nghỉ ngơi một lát, nguyên thần lại lao ra ngoài. Nguyên thần của anh ít cũng cao mấy chục nghìn mét và có khí tức bức người, thần niệm lớn mạnh quét khắp linh vực để tìm bí lực.  

 

Hơn chục phút sau, Ngô Bình chợt cảm thấy có một luồng sức mạnh to lớn bay từ xa đến.  

 

Advertisement

Nguyên thần của anh lập tức lao ra rồi vồ lấy, luồng sức mạnh kia bị bắt thì nhanh chóng biến thành một quả cầu sáng màu xanh.  

 

Bàn Nguyên nói: “Luyện hoá nó đi, nhanh lên”.  

 

Ngô Bình không kịp nghĩ ngợi nhiều, nguyên thần đã há miệng ra rồi nuốt chửng quả cầu sáng đó.  

 

Khi quả cầu sáng chui xuống bụng anh thì đã biến thành một sức mạnh thần kỳ và thấm vào trong nguyên thần, sau đó tự hình thành một mạch lạc có tên là bí mạch.  

 

Cứ thế, một lát Ngô Bình lại bắt được một loại bí lực và luyện hoá nó. Bí lực anh luyện hoá được ngày càng nhiều hơn, giờ đã có đến 100 loại.  

 

Điều kỳ lạ là Bàn Nguyên chẳng thấy nói gì, Ngô Bình hỏi: “Bàn Nguyên, ta còn cần ăn bao nhiêu bí lực nữa?”  

 

Bàn Nguyên: “Tu sĩ bình thường chỉ cần luyện một loại thôi là đủ rồi, nhưng họ luyện hoá bí lực sơ kỳ nên không so với cậu được”.  

 

Ngô Bình: “Của ta là bí lực cao cấp à?”  

 

Bàn Nguyên: “Không, nguyên thần càng mạnh thì bí lực luyện hoá được càng mạnh. Trong các bí lực mà cậu đã luyện hoá được thì có 12 loại cấp thần, 15 loại cấp huyền, còn lại đều là cao cấp”.  

 

Ngô Bình có vẻ ngạc nhiên: “Cấp thần mới là giỏi hả?”  

 

Bàn Nguyên: “Thiên tài giỏi nhất ở chỗ tôi chỉ luyện hoá được hai bí lực cao cấp và năm bí lực trung cấp thôi. Còn cậu luyện hoá được cả đống cao cấp rồi’.  

 

Ngô Bình: “Có bí lực rồi thì ta có thể tu luyện bí kỹ, chúng ta về thôi”.  

 

Bàn Nguyên: “Được”.  

 

Ngay sau đó, Ngô Bình đã quay trở lại vũ trụ Minh Cổ.  

 

Tiểu Minh: “Không ngờ cậu lại lĩnh ngộ được nhiều bí lực mạnh như thế, đúng là tôi không nhìn nhầm người mà”.  

 

Ngô Bình: “Giờ ta tu luyện các tiên khí được chưa?”  

 

Tiểu Minh: “Nãy giờ cậu đã tu luyện liên tục nên chắc cũng mệt rồi, ba ngày nữa tôi sẽ cho cậu tu luyện tiên khí”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, mấy ngày tới, ta sẽ tu luyện bí lực”.  

 
 
Chương 5078


 Anh đột ngột bỏ đi rồi mấy ngày sau mới về làm nhóm Vân Thường lo sốt vó, giờ thấy anh bình an quay lại, bọn họ đều mừng rỡ.  

 

“Lão gia, người đi đâu vậy ạ?”, Khuynh Thành hỏi.  

 

Ngô Bình cười nói: “Anh đi lượn vài vòng thôi, ở nhà có chuyện gì không?”  

 

Vân Thường: “Không ạ, chỉ có nhiều người muốn gặp lão gia thôi”.  

 

Ngô Bình: “Anh không có hứng kết giao với họ, sau này mà có ai đến thì cứ bảo anh không có nhà”.  

 

Anh vừa nói xong thì Trương Toàn hớt hải chạy vào báo: “Bên ngoài có một trưởng lão xin gặp ạ”.  

 

Advertisement

Nghe thấy là trưởng lão, Ngô Bình nói: “Mời vào”.  

 

Ngay sau đó, có một ông lão xuất hiện, ông ấy chắp tay rồi cười nói: “Ngô công tử, ba hôm nữa có một cuộc gặp gỡ của các đệ tử tinh anh, cậu có tham gia không?”  

 

Ngô Bình: “Buổi gặp gỡ của các đệ tử tinh anh ư? Do Huyền Minh Giáo tổ chức hay các đệ tử tinh anh tự tổ chức?”  

 

Trưởng lão kia: “Do Huyền Minh Giáo tổ chức, nhưng thường do các đệ tử tinh anh lên kế hoạch”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi sẽ đến, phiền trưởng lão phải đến báo tin rồi”.  

 

Trưởng lão kia: “Công tử đừng khách sáo, không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép”.  

 

Người đó về rồi, Ngô Bình mới hỏi Vân Thường: “Em có biết gì về buổi tụ họp này không?”  

 

Vân Thường: “Thật ra là một buổi sắp xếp lại thứ tự giữa các đệ tử tinh anh thôi, anh vừa thành đệ tử tinh anh mới nên đã phá vỡ trật tự cũ nên họ cần xếp lại”.  

 

Ngô Bình: “Thế là họ có ý nhắm vào anh rồi”.  

 

Vân Thường: “Không hẳn vậy, thân phận của anh rất cao quý nên chắc họ không dám đắc tội đâu, song cũng chưa chắc chắn hoàn toàn”.  

 

Ngô Bình: “Kiểu gì trong số họ cũng có người không phục, hội này vô vị thật đấy. Ba ngày nữa, anh sẽ là đệ tử số một cho họ coi”.  

 

Vân Thường: “Anh định đến Tiên Khí Điện à?”  

 

Ngô Bình: “Ừ, có Huyền Minh Tiên Thể thì sẽ thành đệ tử số một đúng không? Anh sẽ luyện hoá tiên khí Huyền Minh”.  

 

Vân Thường: “Chắc nhóm đệ tử tinh anh kia sẽ tức ói máu mất”.  

 

Chu Khuynh Thành: “Không những thế, họ còn phải chùn gối nữa. Lão gia, hôm nọ Tiểu Mi xuống núi mua đồ, kết quả suýt nữa đã bị con trai của một trưởng lão trêu chọc”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Hắn đã làm gì?”  

 

Khuynh Thành: “Hắn cho người đến bắt Tiểu Mi, may mà Tiểu Mi bảo mình là người ở đỉnh Cô Tú nên người đó mới chịu thôi, nhưng miệng vẫn tuôn những lời dơ bẩn”.  

 

Ngô Bình híp mắt lại: “Đã hỏi ra đó là con của trưởng lão nào chưa?”  

 
 
Chương 5079


 Ngô Bình cười khẩy: “Người nhà của trưởng lão chấp pháp làm thế là cố tình phạm pháp rồi, Tiểu Mi, chúng ta lại đến chỗ đó, để anh xem họ ăn gan hùm hay sao mà dám động đến người phụ nữ của anh”.  

 

Vân Thường thấy Ngô Bình nóng nảy thì nói: “Em thấy mọi chuyện ổn rồi mà”.  

 

Ngô Bình: “Ổn sao được, đi thôi”.  

 

Vân Thường đành chịu: “Đà Điên này là họ hàng của vợ giáo chủ, hình như là em họ của vợ giáo chủ”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Có họ với giáo chủ cơ à?”  

 

Vân Thường gật đầu: “Vì thế chuyện này mới khó giải quyết”.  

 

Advertisement

Ngô Bình hừ lạnh nói: “Anh phải dạy dỗ lại con cháu của Dương Đoạn Thạch thay ông ta, nếu giáo chủ có ý kiến gì thì anh không thèm ở lại Huyền Minh Giáo nữa, đi thôi!”

Trong Huyền Minh Giáo có rất nhiều thành phố, trong đó có một nơi rất nổi tiếng là thành Đạo Pháp - một thành lớn được xây dựng từ khi Huyền Minh Giáo khởi sắc đến nay, việc kinh doanh ở đây rất phát triển nên người qua người lại như mắc cửi. Không chỉ có tu sĩ của Huyền Minh Giáo sống ở thành này, mà còn có cả những người ở các thế lực nhỏ khác tại các vùng lận cận cũng đến định cụ. Đến nay, trong thành này đã có trên chục triệu dân.  

 

Ngô Bình và Chu Thiên Mi đã xuất hiện trước một biệt phủ nằm ở phía Bắc thành Đạo Pháp.  

 

Ngô Bình hỏi: “Chỗ này hả?”  

 

Chu Thiên Mi gật đầu: “Vâng, khi đó em ngồi trên xe ngựa đi qua đây, người đó đã chạy ra. Sau khi nhìn thấy em thì đã chặn xe ngựa lại rồi nói những lời thô tục. Nếu em không báo thân phận ra thì chắc hắn đã xông vào xe của em rồi”.  

 

Lúc này, có một đoàn trống nhạc đi từ trong phủ ra, theo sau là một người đàn ông mặc đồ màu đỏ, hình như chuẩn bị đi đón dâu.  

 

Hiện đang có rất nhiều người xem náo nhiệt ở đây, Ngô Bình kéo một người lại hỏi: “Nhà này có việc gì thế?”  

 

Người kia đáp: “Tam thiếu gia của nhà họ Đà chuẩn bị đi đón dâu, nghe nói vợ cậu ấy là Ngọc Tiên Kiều - một trong tứ đại mỹ nhân của thành này đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tam thiếu gia này số hưởng quá nhỉ!”  

 

Người kia nhìn Ngô Bình rồi nói: “Cậu ở nơi khác tới hả? Thật ra Ngọc Tiên Kiều không muốn gả vào nhà này đâu, nhưng thế lực của nhà họ Đà quá lớn nên nhà họ Ngọc không dám từ chối”.  

 

Ngô Bình: “Nếu nhà này có thế lực lớn thì Ngọc Tiên Kiều gả vào đây chẳng sướng quá à?”  

 

Người kia lắc đầu: “Cậu không biết đấy thôi, tam thiếu gia nhà này xấu tính lắm, thường xuyên đánh chết người. Ngọc Tiên Kiều đến đây thì có được mấy ngày êm ấm?”  

 

Ngô Bình hỏi thêm vài người nữa thì họ đều kể lại như nhau, anh ngẫm nghĩ rồi nói với Chu Thiên Mi: “Thiên Mi, em đi tìm Ngọc Tiên Kiều đi, sau đó bảo đệ tử số một của Huyền Minh Giáo là anh muốn lấy cô ấy, xem cô ấy có bằng lòng không”.  

 

Chu Thiên Mi sững người nói: “Lão gia chưa gặp cô ấy bao giờ mà đã muốn lấy cô ấy rồi ư?”  

 

Ngô Bình: “Đây là kế hoạch của anh thôi, sau khi xong việc, cô ấy vẫn là đại tiểu thư của nhà họ Ngọc”.  

 

Chu Thiên Mi: “Em hiểu rồi, anh định mượn đây để trả đũa nhà họ Đà, đồng thời cứu Ngọc Tiên Kiều”.  

 

Ngô Bình: “Thiên Mi, anh ở Huyền Minh Giáo gần như không phải cúi đầu với ai. Nhà họ Đà này dám động vào em thì anh phải bắt họ trả giá, không thì sao xưng với danh đệ tử số một chứ?”  

 
 
Chương 5080


 Ngô Bình cười phá lên: “Cô ấy nghĩ hay quá nhỉ!”  

 

Chu Thiên Mi che miệng cười: “Nên em đồng ý rồi”.  

 

Cô ấy nói tiếp: “Lão gia, Ngọc Tiên Kiều xinh lắm, không thua gì chị em bọn em đâu”.  

 

Ngô Bình: “Trên đời thiếu gì phụ nữ đẹp, lẽ nào cứ đẹp là anh phải giữ lại bên mình à?”  

 

Chu Thiên Mi le lưỡi rồi nói: “Em chỉ tiện miệng nói vậy thôi”.  

 

Ngô Bình: “Kiệu và xe ngựa rước dâu đã chuẩn bị xong chưa?”  

 

Advertisement

Chu Thiên Mi: “Rồi ạ, em đã bảo họ chờ sẵn bên ngoài nhà họ Ngọc, nhưng hơi gấp nên không long trọng lắm”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, có là được rồi”.  

 

Khi đoàn rước dâu sắp đến trước cửa nhà họ Ngọc, Ngô Bình tăng tốc chạy lên trước rồi vung tay lên, kèn trống bắt đầu vang.  

 

Nhà họ Ngọc nghe thấy thế thì tưởng đoàn đón dâu của nhà họ Đà đã tới nên mở cửa ngay, một cô gái mặc đồ tân nương đi thẳng về phía Ngô Bình.  

 

Tuy cách một tấm khăn che mặt, nhưng Ngô Bình vẫn cảm nhận được đây là một cô gái rất xinh đẹp. Anh giơ tay ra, cô gái đưa tay cho anh rồi được anh đỡ lên kiệu.  

 

Người nhà họ Ngọc chợt phản ứng lại, có người hô lên: “Đó không phải tam thiếu gia nhà họ Đà”.  

 

Một người đàn ông trung niên xông ra rồi tức tối quát: “Tiểu tử, cậu là ai hả? Sao dám phá hỏng ngày vui của nhà tôi?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nhạc phụ đại nhân, con là Ngô Bình, đệ tử tinh anh của Huyền Minh Giáo, hơn nữa còn sắp là đệ tử số một”.  

 

Các thế lực lớn nhỏ ở xung quanh đây đều nương tựa vào Huyền Minh Giáo, vì thế Huyền Minh Giáo có bất cứ chuyện gì họ cũng đều biết. Chuyện Ngô Bình trở thành đệ tử tinh anh và nhận Cừu Quang Thái làm sư phụ đã truyền đi khắp nơi, ai ai cũng biết.  

 

Nghe thấy thế, nhà họ Ngọc kinh ngạc rồi hành lễ ngay.  

 

Người đàn ông trung niên vội nói: “Tại hạ là Ngọc Lương Nhất, gia chủ của nhà họ Ngọc, tham kiến công tử”.  

 

Ngô Bình: “Nhạc phụ đại nhân đừng đa lên, con và Tiên Kiều đã nên duyên rồi, chỉ chưa công bố rộng rãi thôi. Hôm nay, con đến đón cô ấy, hi vọng được nhạc phụ đại nhân tác thành”.  

 

Ngọc Lương Nhất đắn đó, ông ấy không dám chọc vào Ngô Bình, nhưng cũng không thể đắc tội với nhà họ Đà, thành ra chẳng biết phải làm sao.  

 

Lúc này, đoàn rước dâu của nhà họ Đà đã đến. Khi họ thấy cảnh này thì đều ngẩn ra, tam thiếu gia kia sầm mặt rồi nói với tuỳ tùng: “Đi hỏi xem có chuyện gì”.  

 

Một tên đầu trọc đi tới rồi hỏi Ngọc Lương Nhất: “Nhà ông làm cái trò gì thế hả? Sao lại có thêm một đoàn rước dâu nữa?”  

 

Ngô Bình nói lớn lên: “Tôi đến đón vợ mình, liên quan gì đến anh?”  

 

Tên đầu trọc khùng lên: “To gan nhỉ, dám cướp dâu của nhà họ Đà, có giỏi thì nói tên đi”.  

 
 
Chương 5081


Ngô Bình: “Có cái nhà họ Đà cỏn con thì làm gì được tôi?”  

 

Tên đầu trọc: “Giỏi, cứ chờ đấy”.  

 

Gã chạy lại về phía tam thiếu gia kia, nhưng vừa định nói thì tam thiếu gia đã giành trước: “Ta nghe thấy hết rồi. Ngô Bình là đệ tử tinh anh của Huyền Minh Giáo đấy, ha ha, hắn tưởng mình là đệ tử tinh anh thì có thể coi thường nhà họ Đà chắc?”  

 

Tam thiếu gia xuống ngựa rồi đi thẳng về phía Ngô Bình, sau đó tươi cười nói: “Ngô sư huynh, nghe danh đã lâu”.  

 

Ngô Bình: “Trông anh thế này chắc cũng đến đón dâu hả?”  

 

Tam thiếu gia: “Đúng, tôi đang đến đón Ngọc Tiên Kiều, không ngờ lại gặp sư huynh”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Thế à?”  

 

Anh hỏi Ngọc Tiên Kiều: “Tiên Kiều, sao lại có người đến đón em tiếp thế này, em định lấy hai người một lúc à?”  

 

Ngọc Tiên Kiều: “Chồng, em không muốn gả vào nhà họ Đà đâu, là họ ép em, còn nhà em không dám chống lại. May mà có anh đến, không thì em nhảy vào hố lửa rồi”.  

 

Tam thiếu gia: “Ngọc Tiên Kiều, cô nói gì thế hả?”  

 

Ngô Bình sầm mặt nói: “Họ Đà kia, hò hét với ai thế hả? Có biết cô ấy là vợ tôi không?”  

 

Tam thiếu gia không thể nhịn được nữa nên gào lên: “Họ Ngô kia, đừng có không biết điều! Anh tưởng mình là đệ tử tinh anh thì giỏi lắm hả? Có biết bác họ tôi là ai không?”  

 

Ngô Bình: “Liên quan gì đến tôi? Giờ anh xin lỗi vợ tôi mau, không thì đừng có trách”.  

 

Tam thiếu gia: “Đúng là ngông cuồng! Người khác sợ anh nhưng tôi thì không đâu”.  

 

Dứt lời, hắn lấy một đạo phù ra rồi đập vào người, toàn thân hắn lập tức phát sáng, khí tức cũng trở nên bức người.  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Có trò mèo mà định doạ ai?”  

 

Tam thiếu gia: “Đây là Đại Lực Kim Cương Phù, giờ tôi đã có thực lực ngang với tu sĩ Thần Thông tầng thứ ba, xem một quyền của tôi đây”.  

 

Dứt lời, hắn hét lên rồi tấn công Ngô Bình.  

 

Ngô Bình giơ một tay lên đỡ, tam thiếu gia đã bay ra xa rồi ngã xuống đất, tay hắn bị gãy, mặt thì tái nhợt, toàn thân run rẩy.  

 

Ngô Bình đi tới gần rồi nói: “Về bảo với bố anh nếu không phục thì cứ đến đỉnh Cô Tú tìm tôi”, dứt lời, anh đỡ Ngọc Tiên Kiều lên kiệu rồi nghênh ngang bỏ đi.

Kiệu đi được một đoạn rồi, Ngô Bình mới buông Ngọc Tiên Kiều ra rồi nói: “Cô về tạm Huyền Minh Giáo với tôi một thời gian nhé”.  

 

Ngọc Tiên Kiều đã tháo khăn đội đầu ra, để lộ dung nhan tuyệt sắc, sau đó hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn công tử đã ra tay cứu giúp”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đừng khách sáo”, anh vừa nói dứt câu thì đã có một đám mây xuất hiện rồi đưa ba người bay về đỉnh Cô Tú.  

 
 
Chương 5082


 Tam thiếu gia: “Bố, bố phải đòi lại công bằng cho con”.  

 

Đà Điên: “Dù con có vô dụng đến đâu thì cũng là con trai của Đà Điên ta, Ngô Bình này đúng là không coi ta ra gì”.  

 

Đà Điên không đến tìm Ngô Bình, mà tới gặp Cừu Quang Thái. Đệ tử làm sai thì đương nhiên ông ta phải đến tìm sư phụ.  

 

Cừu Quang Thái đang ở cùng người nhà thì Đà Điên đến, ông ấy hơi ngạc nhiên, dẫu sao cả hai chỉ quen sơ chứ không thân thiết gì.  

 

“Đà trưởng lão, cơn gió nào thổi ông đến đây thế này?”  

 

Đà Điên: “Cừu trưởng lão, đệ tử của ông đã cướp con dâu của tôi, chuyện này ông định tính sao?”  

Advertisement

 

Cừu Quang Thái sững người, tuy không biết lý do nhưng cũng đoán được là có nội tình nên cười nói: “Ủa, chỗ chúng ta có truyền thống cướp dâu mà, tôi nhớ phải có đến mười bà vợ hiện giờ của ông cũng do ông cướp dâu về mà”.  

 

Câu này khiến Đà Điên cứng họng, mãi sau ông ta mới nói: “Tôi không biết, nhưng ông phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng”.  

 

Cừu Quang Thái: “Thế ông muốn gì?”  

 

Đà Điên: “Bảo Ngô Bình trả con dâu cho tôi rồi đến tận nhà tôi xin lỗi”.  

 

Bọn họ đều là người của Huyền Minh Giáo, hơn nữa Cừu Quang Thái đang muốn trở thành giáo chủ nên ông ấy không muốn đắc tội với người này, vì thế đã sai người đi gọi Ngô Bình tới.  

 

Ngô Bình đã nhanh chóng có mặt, anh cười nói: “Sư tôn”.  

 

Cừu Quang Thái thở dài nói: “Ngô Bình, đây là Đà Điên trưởng lão, ông ấy bảo con đã cướp vợ của con trai ông ấy, có chuyện này không?”  

 

Ngô Bình nghiêm túc đáp: “Làm gì có ạ? Con và Ngọc Tiên Kiều đã có tình cảm từ lâu, hơn nữa cũng là con đến đón dâu trước. Tự nhiên tam thiếu gia nhà họ Đà nhảy ra rồi đòi giết con, còn bảo đệ tử tinh anh như con cũng không là cái thá gì, giáo chủ đến thì anh ta vẫn đánh cho như thường”.  

 

Đà Điên nghe xong thì nói: “Cậu đừng nói linh tinh, con tôi nói vậy khi nào hả?”  

 

Ngô Bình: “Đà trưởng lão, ông không có mặt ở đó thì sao biết được. Con ông ngông lắm, đến đệ tử tinh anh như tôi còn đòi giết”.  

 

Sau đó, anh hỏi Cừu Quang Thái: “Sư tôn, mưu sát đệ tử tinh anh thì phạt thế nào ạ?”  

 

Cừu Quang Thái: “Tru di tam tộc”.  

 

Ngô Bình lại hỏi Đà Điên: “Đà trưởng lão, con ông chắc cũng là đệ tử của Huyền Minh Giáo đúng không? Ông cố ý mưu sát đệ tử tinh anh là mắc trọng tội đấy”.  

 

Cừu Quang Thái nói ngay: “Ờm… Đà trưởng lão, con trai ông cũng bất cẩn quá, nếu để giáo chủ biết chuyện cậu ta mưu sát đệ tử tinh anh thì gay đấy”.  

 

Đà Điên nghe xong chẳng những không sợ mà còn cười phá lên: “Sao, các người định lấy chuyện không đâu ra để doạ tôi à? Ngô Bình, nếu cậu không trả lại con dâu cho tôi thì đừng có trách”.  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông định làm gì? Lại đòi giết tôi giống con trai ông à?”  

 
 
Chương 5083


Cừu Quang Thái: “Ngô Bình, ông ta ở tầng thứ ba Thần Thông rồi đấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn yên tâm, chỉ cần ông ta dám ra tay thì con sẽ giết ngay”.  

 

Cừu Quang Thái đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình nên gật đầu rồi nói: “Ừ, nếu đã có thù với nhau rồi thì phải diệt trừ luôn phòng hậu hoạ”.  

 

Đà Điên vừa ra ngoài thì Ngô Bình đã đuổi theo rồi nói: “Họ Đà kia, con trai ông định giết tôi nên giờ tôi sẽ đi mách giáo chủ là nhà ông mưu sát đệ tử tinh, ông cũng không thoát tội đâu”.  

 

Lúc này, hai người đang ở trên không, Đà Điên tức giận quát: “Tiểu tử kia, rõ ràng là cậu đánh con trai tôi bị thương mà giờ còn định vừa ăn cướp vừa la làng à?”  

 

Ngô Bình: “Ông mới là ăn cướp ấy. Tôi nghe nói ông đã cướp vợ của rất nhiều người khác, gần đây còn rước về hai tiểu thiếp mới 18 tuổi, ông cũng cướp họ về còn gì?”  

 

Đà Điên nghiến răng kèn kẹt rồi gằn giọng nói: “Cậu đang muốn chết đúng không! Với tôi thì cậu chỉ như con kiến hôi thôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Tôi là con kiến ư? Ông hơi bị tự tin rồi đấy, theo tôi thấy thì ông chỉ là một lão già vô dụng thôi”.  

 

Uỳnh!  

 

Cuối cùng Đà Điên đã phát rồ lên rồi bùng nổ khí tức rồi giơ tay bóp cổ Ngô Bình.  

 

Ông ta bừng sát khí nói: “Giờ đã thấy sợ chưa hả?”  

 

Ngô Bình chẳng hề có vẻ sợ hãi, ngược lại còn cười cợt: “Chờ mãi mới thấy ông ra tay, vậy là tôi phản công được rồi”.  

 

Bụp!  

 

Ngô Bình tung một cú đấm vào ngực Đà Điên, cú đấm của anh chứa bí lực, linh lực khủng bố. Toàn thân Đà Điên cứng đờ, sinh lực tắt dần rồi ngã xuống đất.  

 

Cừu Quang Thái và hai trưởng lão chấp pháp khác tình cờ đi ngang qua thì trông thấy cảnh này, cả ba hô lên rồi vội chạy tới xem.  

 

Ngô Bình đứng cạnh thi thể của Đà Điên rồi nói: “Sư tôn, người phải làm chủ cho con. Đà Điên này định giết con, con bị ép quá nên mới phản công. Không ngờ ông ta yếu quá nên con mới đấm một cú đã lăn quay ra chết rồi”.  

 

Ba người kia ngơ ngác nhìn nhau, đến Cừu Quang Thái cũng sững sờ vì sức mạnh của Ngô Bình.  

 

Một trưởng lão chấp pháp nói: “Ngô công tử, theo những gì chúng tôi thấy thì đúng là Đà Điên ra tay trước. Ông ấy là một trưởng lão mà lại ra tay với cậu thì là sai, giờ cậu giết ông ấy thì cũng đúng, không ai tiếc cả”.  

 

Ngô Bình thở dài nói: “Nhưng tôi nghe nói Đà trưởng lão là cháu ruột của phu nhân giáo chủ”.  

 

Cừu Quang Thái: “Người đã chết rồi thì còn thân thiết gì nữa”.  

 

Ông ấy nói tiếp: “Được rồi, con về trước đi, chuyện còn lại để ta giải quyết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.  

 

Ngô Bình về nhà rồi nói với Chu Thiên Mi: “Thiên Mi, lúc đó chỉ có tam thiếu gia nhà họ Đà vô lễ với em thôi hả”.  

 

Chu Thiên Mi gật đầu: “Vâng, hắn dẫn theo một đám tuỳ tùng”.  

 

Vân Thường: “Đà Điên chết rồi thì nhà họ Đà cũng xong đời, người nhà họ sẽ thảm lắm đây”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao?”  

 

Vân Thường: “Sản nghiệp và của cải nhà họ sẽ bị cướp hết, con người nhà họ hầu hết cũng chết thôi”.  
 
Chương 5084


Ngô Bình: “Hôm nay, tôi sẽ lĩnh ngộ Huyền Minh Tiên Khí, trở thành đệ tử đứng đầu Huyền Minh Giáo”.  

 

Vân Thường cười nói: “Đến lúc đó các đệ tử tinh anh sợ rằng cũng chẳng còn dũng khí nhìn thẳng anh nữa mất!”  

 

Quay về Đỉnh Cô Tú không bao lâu, cậu ba Đàm đã đến, vẻ mặt hắn cực kỳ hoảng sợ, thật ra lúc nhìn thấy Chu Thiên Mi, hắn đã hiểu mọi thứ. Tất thảy mọi chuyện căn nguyên đều từ hắn mà ra, nếu không phải hắn để mắt Chu Thiên Mi thì nhà họ Đà sẽ không có kết cục như thế.  

 

Hắn quỳ xuống đất, cầu xin nói: “Công tử, hãy tha cho nhà họ Đà một con đường sống đi, tôi sai rồi, tôi cam nguyện lấy cái chết để đền tội!”  

 

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Anh không cần chết, nhưng anh và người nhà anh phải gánh chịu mọi hậu quả. Không cần cầu xin tôi, tôi sẽ không thương xót anh, quay về chuẩn bị đi”.  

 

Cậu ba Đàm vẫn muốn cầu xin, nhưng bị người ta kéo đi, tiếng khóc lóc xa dần, cuối cùng biến mất.  

Advertisement

 

Chuyện về sau đều có Cừu Quang Thái giải quyết, sau đó thì gọi Tiểu Minh đến.  

 

“Cậu muốn chuẩn bị lĩnh ngộ Tiên Khí rồi sao?”  

 

Ngô Bình: “Trước tiên lĩnh ngộ Huyền Minh Tiên Khí, chỗ ngươi có không?”  

 

Tiểu Minh: “Đương nhiên có”.  

 

Nói xong, Ngô Bình đã biến mất, anh xuất hiện ở một không gian rộng lớn xung quanh ngập tràn ánh sáng. Trong không gian này, có một luồng tiên khí màu vàng, dài vạn dặm, nó giống như một con rồng bơi tới bơi lui. Cho dù cách nó mấy trăm vạn dặm, Ngô Bình cũng cảm nhận được sức mạnh của nó, dường như anh chỉ cần lại gần thì lập tức tan thành tro bụi.  

 

Anh nhíu mày, nói: “Huyền Minh Tiên Khí mạnh thật!”  

 

Tiểu Minh: “Đương nhiên rồi. Dù sao ở vũ trụ chính, nó cũng được xem là sức mạnh rất mạnh”.  

 

Ngô Bình: “Tiếp theo, ta muốn tu luyện Bí Cảnh của vũ trụ chính, loại sức mạnh này rất có ích cho ta”.  

 

Tiểu Minh: “Vậy phải xem cậu có thể hàng phục được tiên khí này không thôi”.  

 

Ngô Bình quan sát một lúc, rồi hỏi: “Nếu ta luyện hóa Huyền Minh Tiên Khí trong điện Tiên Khí trước, điều này có giúp ích cho việc ta luyện hóa nó không?”  

 

Tiểu Minh: “Không có gì hỗ trợ cả, ngược lại sẽ khiến tiên khí có địch ý với cậu”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Ta không chắc”.  

 

Tiểu Minh: “Nếu cậu muốn tiến vào vũ trụ chính, tốt nhất nên luyện hóa nó”.  

 

Ngô Bình: “Ồ? Tại sao?”  

 

Tiểu Minh: “Nếu trong thân thể cậu có vài loại tiên khí mạnh thì vũ trụ chính có lẽ sẽ dễ dàng với cậu hơn chút”.  

 
 
Chương 5085


Thân thể Ngô Bình lập tức cứng đờ, hoàn toàn không thể động đậy, sau đó lại bị tiên khí cuốn theo bay tới bay lui. Nhưng nguyên thần của anh vẫn giữ được tỉnh táo, nguyên thần lao ra ngoài cơ thể.  

 

Tiên khí tuy mạnh, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nguyên thần anh quá nhiều, cộng thêm nguyên thần anh cũng rất mạnh, bỗng chốc đã ngao du trong tiên khí.  

 

Chẳng mấy chốc, anh phát hiện trong tiên khí có một vòng xoáy năng lượng, bên trong còn có bốn lá bùa lóe sáng, anh suy nghĩ trong lòng, lập tức biết được đây chính là trung tâm của tiên khí, chỉ cần khống chế được nó thì có thể kiểm soát được toàn bộ tiên khí!  

 

Nguyên thần của anh lập tức lao qua, nhưng vừa đến gần thì bốn lá bùa đã di chuyển, tạo ra lực kéo hùng mạnh, muốn phá nát nguyên thần anh.  

 

Ngô Bình thét lớn một tiếng, bùa chú ngưng tụ thành đại trận bảo vệ quanh người, đồng thời toàn bộ bí lực cũng được sử dụng. Chỉ nhìn thấy bùa chú bên ngoài nguyên thần không ngừng tan biến, nhưng anh vẫn thành công tiến đến gần trung tâm tiên khí, dùng đại trận bao vây bốn bùa chú kia.  

 

Sau khi cắt đứt liên lạc giữa trung tâm và bên ngoài thì lập tức ngừng di chuyển, khí tức cũng trở nên ấm hơn.  

Advertisement

 

Ngô Bình vươn tay, nắm chặt bốn lá bùa, sau đó dùng hết sức nguyên thần luyện hóa. Ở bên ngoài, tiên khí đã mất khống chế, lập tức bắt đầu tấn công Ngô Bình, linh phù của anh liên tục biến mất.  

 

“Rầm!”  

 

Bốn là bùa bị Ngô Bình thu vào nguyên thần, rất nhanh sau đó đã yên tĩnh lại. Giây tiếp theo, anh cảm thấy thần niệm của mình thoáng chốc đã khuếch trương, bao phủ linh khí Huyền Minh khắp từng ngóc ngách.  

 

Mắt anh sáng rực, nói: “Ngưng tụ!”  

 

Lúc này, toàn bộ Huyền Minh Tiên Khí ngưng tụ về phía anh, dung nhập vào nguyên thần. Sau đó, nguyên thần quay về thân thể, đồng thời đưa Huyền Minh Tiên Khí vào trong chủ khiếu.  

 

Thân thể lập tức khôi phục lại năng lực hành động, anh lau mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Mệt thật!”  

 

Tiểu Minh: “Chúc mừng, luyện hóa tiên khí đầu tiên, sau này luyện hóa tiên khí khác thì sẽ nhẹ nhàng hơn bây giờ nhiều”.  

 

Ngô Bình: “Luyện hóa Huyền Minh Tiên Khí trước, còn lại thì sau này tính tiếp”.  

 

Nói xong, anh quay về chỗ cũ, sau đó lập tức tiến đến điện Tiên Khí.  

 

Đệ tử tinh anh, có thể vào điện Tiên Khí bất cứ lúc nào, chỉ cần nói một tiếng với trưởng lão là được.  

 

Đến điện Tiên Khí, trước điện không một bóng người, mãi đến khi anh đến trước cửa điện thì bên cạnh mới xuất hiện một trưởng lão, cười nói: “Ngô công tử, cuối cùng anh cũng đến điện Tiên Khí rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi muốn thử xem, có thể có được tiên khí không”.  

 

Trưởng lão gật đầu: “Mời”. Nói xong, lập tức mở cửa điện.  

 

Sau cửa điện, có một màn sáng, trong màn sáng có ẩn chưa ba luồng tiên khó, một loại trong đó chính là Huyền Minh Tiên Khí.  

 

Trưởng lão này còn muốn nói thêm, nhắc nhở thêm, nhưng không ngờ Ngô Bình một bước đã đi vào trong.  

 
 
Chương 5086


 Lúc này, điện Tiên Khí bỗng chấn động, mặt đất rung chuyển, toàn bộ Huyền Minh Giáo đều rung chuyển. Giáo chủ lập tức xông đến.  

 

Năm đó sư tổ từng để lại một câu, sau này nếu mặt đất rung chuyển, chắc chắn là có người đã luyện hóa được tiên khí!  

 

Ông ấy đến điện Tiên Khí trên không, Ngô Bình đúng lúc từ trong điện đi ra.  

 

“Là cậu ấy!”  

 

“Ngô Bình, đi theo tôi!”. Giáo chủ Trương Cổ Nguyệt thấp giọng nói.  

 

Sau đó, hai người đi đến nơi ở của Trương Cổ Nguyệt, bảo mọi người lui xuống.  

Advertisement

 

“Giáo chủ có gì dặn dò?”, Ngô Bình bình tĩnh hỏi.  

 

Trương Cổ Nguyệt nghiêm túc hỏi: “Ngô Binh, có phải cậu luyện hóa tiên khí rồi không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử đã luyện hóa Huyền Minh Tiên Khí”.  

 

Trương Cổ Nguyệt vô cùng kinh ngạc, nói: “Luyện hóa Huyền Minh Tiên Khí! Cậu có biết, năm đó ngay cả tổ sư gia, cũng chỉ có được một ít, nhưng cũng không thể luyện hóa được nó không?”  

 

Ngô Bình: “Đệ tử biết”.  

 

Trương Cổ Nguyệt bật cười: “Đúng là trời giúp Huyền Minh Giáo ta rồi! Nhưng mà Ngô Bình, tạm thời tôi vẫn chưa thể báo với bên ngoài chuyện này, trừ phi cậu có thực lực đủ mạnh để bảo vệ bản thân!”  

 

Ngô Bình: “Ý giáo chủ là, bên ngoài nếu biết tin này, thì sẽ nhắm vào đệ tử?”  

 

Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Huyền Minh Giáo chúng ta ở đây cũng được xem là thế lực lớn, nhưng xung quanh cũng có mấy thế lực đối đầu, một khi bọn họ biết đến cậu, chắc chắn sẽ tận dụng mọi thứ để trừ khử cậu”.  

 

Ngô Bình nhớ đến người lúc trước muốn giết mình, lạnh nhạt nói: “Vậy trước tiên không cần nói ra. Chủ cần nói đệ tử có được một ít Huyền Minh Tiên Khí là được”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Ừ, sau này cậu chính là đệ tử đứng đầu!”

Ngô Bình: “Giáo chủ, tài nguyên đệ tử đứng đầu có được nhiều hơn đệ tử tinh anh sao?”  

 

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Sau này một nửa tài nguyên Huyền Minh Giáo thuộc về cậu rồi!”  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Một nửa tài nguyên!”  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Nhưng thân là đệ tử đứng đầu, cậu cũng phải gánh vác trách nhiệm, phía Bắc của Huyền Minh Giáo là Kim Long Môn, phía Tây là Quỷ Thủy Tông, phía Tây có Cự Tượng Môn, phía Nam có Huyết Man Giáo. Bốn thế lực này, quan hệ giữa Kim Long Môn và chúng tôi là tệ nhất, Quỷ Thủy Tông và Huyết Man Giáo thi thoảng cũng có tranh chấp, Cự Tượng Môn phía Tây thì quan hệ không tệ”.  

 

“Kim Long Môn vẫn luôn tranh đoạt tài nguyên quan trọng với Huyền Minh Giáo ta, mấy năm nay chúng ta đều ở thế hạ phong. Sau này có thể đoạt về những tài nguyên kia hay không, phải dựa vào cậu!”  

 

Ngô Bình: “Giáo chủ yên tâm, không bao lâu nữa, đệ tử sẽ lấy lại toàn bị những thứ Kim Long Môn đã đoạt”.  

 
 
Chương 5087


Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Rất lớn. Bây giờ bọn họ không ra tay, chẳng qua là muốn tiêu hao tiềm lực của Minh Huyền Giáo. Hiện tại, nếu bọn họ biết cậu đã có Huyền Minh Tiên Khí, nhất định sẽ cử người đến làm hại cậu”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, chỉ cần không phải cao thủ Đạo Cảnh thì đệ tử sẽ khiến bọ họ đến được không về được”.  

 

Trương Cổ Nguyệt cười ha ah: “Được! Đợi đến khi Kim Long Môn phát hiện ra thực lực thật sự của cậu, có lẽ cậu đã sớm vững mạnh rồi”.  

 

Nói rồi, ông ấy đưa cho Ngô Bình một chiếc nhẫn chứa đồ, nói: “Bên trong có rất nhiều tiền Huyền Minh, dùng nó có thể mua được phần lớn vật phẩm nội bộ Huyền Minh Giáo. Nhưng những thứ đồ đó không có tác dụng gì nhiều cho cậu”.  

 

Nói rồi ông ấy lại đưa một chiếc chìa khóa cho Ngô Bình, nói: “Đây là tầng thứ hai nhà kho, chỉ có dùng chìa khóa này mới có thể mở được. Đồ đạc bên trong đó không cần dùng tiền Huyền Minh, cậu tùy ý sử dụng. Đương nhiên, nếu cậu có đồ gì không dùng đến cũng có thể để bên trong, để lại cho người sau dùng”.  

 

Ngô Bình hai tay nhận lấy nhẫn chứa đồ và chìa khóa, nói: “Cảm ơn giáo chủ!”  

Advertisement

 

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Đáng tiếc con gái tôi đã gả hết cả rồi, nếu không đã chọn cậu làm rể rồi”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đệ tử cũng lấy làm tiếc”.  

 

Trương Cổ Nguyệt nhìn anh: “Vậy sao? Vậy nếu cậu không chê, thì tôi sẽ gả hai cô con gái nuôi cho cậu, cậu thấy sao?”  

 

Ngô Bình ngây người, anh chỉ là thuận miệng nói mà thôi, vội vàng muốn từ chối, lại nghe thấy Trương Cổ Nguyệt nói tiếp: “Tôi biết tiền đồ cậu sáng lạng, bởi vì sợ cậu chê cười, vì vậy trong lòng tuy có ý, nhưng lại không đành nói ra. Bây giờ nếu cậu đã vui vẻ như vậy thì tốt rồi. Hai cô con gái nuôi này của tôi, tôi nuôi dưỡng từ mười năm trước, vẻ ngoài xinh đẹp. Ban đầu, có hàng nghìn cô gái được tuyển chọn kỹ được huấn luyện, cuối cùng chỉ có mấy chục người ở lại. Đến khi bọn họ trưởng thành, người phù hợp với tiêu chuẩn chỉ có hai người họ thôi”.  

 

Ngô Bình biết hiện tại không thể từ chối, chỉ đành nói: “Cám ơn giáo chủ!”  

 

Trương Cổ Nguyệt rất vui mừng nói: “Ừ. Tôi bảo hai đứa đến bên chỗ cậu trước, đợi khi cậu ổn định rồi thì chọn ngày làm lễ”.  

 

Cáo từ Trương Cổ Nguyệt, Ngô Bình quay về núi kể lại chuyện này cho mấy người Vân Thường.  

 

Vân Thường: “Từ lâu đã nghe nói giáo chủ bí mật nuôi dưỡng mỹ nhân tuyệt sắc, xem ra là thật”.  

 

Ngô Bình: “Cũng không biết ông ấy nghĩ gì, chọn tới chọn lui nuôi dưỡng mỹ nữ dùng làm gì, bản thân ông ấy cưới sao?”  

 

Vân Thường: “Không phải bản thân ông ấy cưới, mà là để tặng người. Nếu tôi đoán không nhầm thì vốn giáo chủ muốn lôi kéo “Thanh Thủy Gia” bên phía Tây kia”.  

 

Ngô Bình: “Thanh Thủy Gia? Thế gia tu chân?”  

 

Vân Thường gật đầu nói: “Thanh Thủy Gia không phải là thế gia bình thường, bọn họ làm việc cho người của vũ trụ chính, vì vậy địa vị ở vũ trụ Minh Cổ rất cao, ngay cả Minh Huyền Giáo cũng phải kéo quan hệ với họ”.  

 

Ngô Bình: “Làm việc cho người của vũ trụ chính là làm gì?”  

 

Vân Thường: “Chỗ bọn em tuy là vũ trụ phụ, nhưng tu sĩ vũ trụ chính cũng thường đến thám hiểm hoặc tu luyện, nếu nơi này có người của bọn họ giúp đỡ thì bọn họ sẽ càng thuận lợi hơn”.  

 

Ngô Bình bỗng suy nghĩ trong lòng: “Anh nhớ em từng nói, trong một số vũ trụ Đạo Cảnh có những không gian hư thực cùng tồn tại, bọn họ muốn đi, là đến nơi như vậy sao?”  

 
 
Chương 5088


Ngô Bình đi vào phòng tu luyện của anh, bắt đầu tu luyện công pháp Bí Cảnh.  

 

Âm thanh của Tiểu Minh vang lên: “Cậu thật sự muốn tu luyện Bí Cảnh?”  

 

Ngô Bình: “Đúng vậy. Không phải anh nói, tu luyện Bí Cảnh có lợi ích rất lớn sao?”  

 

Tiểu Minh: “Tu luyện Bí Cảnh cực kỳ khó. Nhưng, Bí Lực Cảnh là của Luyện Khí tầng mười, thực ra chính cậu đã chuẩn bị cho Bí Cảnh rất tốt rồi, chỉ là tu sĩ bình thường không thể đạt yêu cầu”.  

 

Ngô Bình: “Bí lực là sức mạnh chung của cả vũ trụ chính và vũ trụ phụ, ta nghĩ cứ nghiên cứu và tu luyện thêm chắc chắn sẽ có ích cho việc tiến vào vũ trụ chính sau này”.  

 

Advertisement

Tiểu Minh: “Nếu cậu đã kiên trì muốn tu luyện, vậy tôi sẽ truyền cho cậu công pháp tu luyện Bí Cảnh mạnh nhất trong vũ trụ chính, Thiên Huyền Bí Kinh”.  

 

Nói xong, trong đầu Ngô Bình đã xuất hiện một bộ công pháp, chính là Thiên Huyền Bí Kinh. Công pháp này, Ngô Bình thử tìm hiểu, lại không biết vì sao mà trong đầu lại trống rỗng, gần như không thể suy nghĩ.  

 

Anh kinh sợ nói: “Chuyện gì vậy, ta không thể tìm hiểu được Thiên Huyền Bí Kinh!”  

 

Tiểu Minh: “Chuyện này rất bình thường. Cho dù là tu sĩ vũ trụ chính thì trong vạn người cũng chỉ có một hai người có thể hiểu đơn giản chút ít kinh này. Người có thể hiểu hết hoàn toàn Thiên Huyền Bí Kinh, trong trăm vạn người vẫn không một ai. Ngoài ra, vũ trụ chính và vũ trụ phụ dù sao cũng khác nhau, cách thứ tư duy hai bên cũng có điểm khác biệt rất lớn, chuyện  này khiến anh càng khó để hiểu nó hơn”.  

 

Ngô Bình nheo mắt: “Ta vẫn không tin!”  

 

Nói xong, anh lấy ra bút giấy, chuẩn bị ghi lại từng chữ một của Thiên Huyền Bí Kinh trong đầu vào giấy.  

 

Thế nhưng, anh vừa viết nét đầu tiên, trong đầu lại trống rỗng, tay cũng bắt đầu run rẩy, cả người chảy mồ hôi lạnh.  

 

Tiểu Minh: “Khó hơn cả lên trời, thực sự không được thì cứ từ bỏ đi, tu luyện từ cảnh giới Thần Thông cũng không tệ”.  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Cho dù chỉ có thể viết được một chữ, tôi cũng phải viết bằng được”.  

 

Trong bóng tối, dường như có một luồng sức mạnh, luồng sức mạnh vô địch tác động lên người anh, khiến anh không thể suy nghĩ, không thể viết chữ.  

 

Anh trừng lớn mắt, bí lực trong thân thể liên tục chảy vào hai tay, tiến vào ngòi bút. Bí lực khai thông hai vũ trụ phụ và chính, sức mạnh của nó có thể giúp Ngô Bình chống lại luồng sức mạnh vô địch kia.  

 

Khi toàn bộ bí lực đã tiến vào tay đang cầm bút của anh, ngòi bút cuối cùng cũng bắt đầu chầm chậm chuyển động. Năm phút sau, anh viết ra một chữ đầu tiên, nhưng chỉ một chữ này mà anh mệt đến mồ hôi đầy mình, cả người mỏi nhừ.  

 

Tiểu Minh: “Không tệ, viết ra được một chữ, thì có thể viết được chữ thứ hai, chỉ là thời gian sẽ lâu hơn chút. Nhưng cậu không cần phải cảm thấy phiền phức, chuyện này đối với cậu cũng là một kiểu rèn luyện”.  

 

Ngô Bình: “Rèn luyện gì?”  

 

Tiểu Minh: “Sức mạnh ngăn cản ngươi này có lẽ cũng sẽ giống với năng lượng cản trở mà anh cảm nhận được khi tiến vào vũ trụ chính, nếu anh làm quen được với nó thì khi đến vũ trụ chính cũng sẽ không thấy quá đột ngột”.  

 
 
Chương 5089


 Cũng có nghĩa, với tốc độ hiện tại, nếu anh muốn viết hết toàn bộ thì mất khoảng một tháng.  

 

Lúc này Vân Thường đi đến, nói: “Lão gia, hôm nay là ngày tụ hội đệ tử tinh anh, có cần đi không?”  

 

Ngô Bình ngây người: “Bây giờ tôi là đệ tử đứng đầu, đi làm gì?”  

 

Vân Thường cười nói: “Giáo chủ vẫn chưa tuyên bố ra ngoài. Nhưng, hai cô con gái nuôi của giáo chủ hôm qua đã đến rồi, vẫn đợi anh ở bên ngoài”.

Ngô Bình: "Ừ, dẫn mấy cô ấy tới gặp anh đi".  

 

Trong đại sảnh, hai cô gái nhẹ nhàng bước vào cửa, cả hai quả nhiên đều có vẻ ngoài xinh đẹp, ngay cả Chu Khuynh Thành cũng phải nhún nhường ba phần. Hơn nữa, mỗi cái gia tay nhấc chân của hai cô đều toát ra một nét gì đó rất tao nhã khiến người ta vừa thấy đã thích.  

 

Advertisement

Hai cô gái đều có dáng người cân xứng, nước da trắng nõn. Cô có dáng người đẫy đà hơn mặc áo đỏ, cô thon thả hơn mặc đồ màu vàng.  

 

Hai cô bước tới nhẹ nhàng quỳ xuống chào: "Bích Đào, Như Tuyết ra mắt công tử!"  

 

Ngô Bình đánh giá hai cô, đúng là không thể bắt bẻ, không hổ là Cổ Nguyệt ngàn dặm mới tìm được một, tuyển ra đều là người đẹp tuyệt sắc.  

 

Anh khẽ gật đầu bảo: "Từ giờ trở đi, các cô hãy coi nơi này thành nhà, không cần phải khách sáo".  

 

“Vâng thưa công tử!”, hai người nhìn nhau mỉm cười. Trước đó, các cô đều lo lắng người mình đi theo quá lạnh lùng cứng nhắc thì mình cũng khó sống.  

 

Ngô Bình ngồi xuống, định uống trà. Người hầu vừa bưng trà tới, Bích Đào đã đặt nước trà sang bên nói: "Công tử, Bích Đào rất giỏi pha trà, để tôi làm cho".  

 

Ngô Bình cười nói: "Vậy hả? Nếu cô biết pha trà, vậy phải chuẩn bị một ít trà ngon mới được".  

 

Bích Đào: "Công tử, lúc đến Bích Đào có mang theo một ít, anh nếm thử xem mùi vị thế nào".  

 

Cô ấy nói xong bèn lấy một cái hộp nhỏ mở ra, bên trong thoang thoảng mùi trà. Ngô Bình là cao thủ nên vừa ngửi đã lộ ra vẻ kinh ngạc đầy vui vẻ nói: "Trà này rang tốt ghê, giống cũng tốt, ừ còn dùng cả linh dược, có thể coi là linh trà".  

 

Bích Đào mừng rỡ, vui vẻ nói: "Hóa ra, công tử cũng hiểu trà, Bích Đào nể sát đất luôn".  

 

Cô ấy thành thạo pha trà xong rồi bưng đến trước mặt Ngô Bình.  

 

Như Tuyết cũng không ở không, đi đến sau lưng Ngô Bình nói: "Công tử, Như Tuyết có biết vài cách mát xa, anh có muốn thử xem không ạ?"  

 

Ngô Bình: "Được rồi".  

 

Một đôi tay ngọc ngà nắn bóp bả vai anh, mỗi cái ấn đều vừa đúng, Ngô Bình lập tức cảm thấy hết sức thoải mái, cười nói: "Các cô đã được huấn luyện từ bé nên chắc cũng chịu rất nhiều khổ đúng không?"  

 

Như Tuyết: "Nếu không nhịn được thì sẽ chẳng thể bộc lộ tài năng và không có cơ hội đi theo công tử. Anh là đệ tử đứng đầu, là cậu ấm cô chiêu, là hy vọng trong tương lai của Huyền Minh Giáo chúng tôi. Có thể theo hầu bên cạnh anh là niềm vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đi hai người chúng tôi".  

 

Ngô Bình: "Ừ, các cô đúng là rất may mắn. Trước đó, hình như giáo chủ định đưa hai cô ra ngoài đúng không?"  

 
 
Chương 5090


 Vân Thường cười bảo: "Chúng tôi đã ở chung hơn một ngày rồi nên cũng hiểu nhau, giờ đã là chị em cột chèo".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Hai người các cô thì tôi chỉ có thể cho làm thiếp mà thôi, hy vọng các cô đừng cảm thấy tủi".  

 

Bích Đào cười nói: "Công tử, chúng tôi có thể đi theo bên cạnh anh đã là vinh hạnh rất lớn rồi, nào còn dám tơ tưởng gì khác chứ? Đừng nói là thiếp, dù là tỳ nữ bên cạnh thôi thì chúng tôi cũng đã thấy đủ rồi".  

 

Ngô Bình uống một ngụm trà, mùi vị quả nhiên rất thơm bèn nói: "Hai người các cô cũng có tu luyện nhưng đều là Luyện Khí. Sau này, tôi sẽ giúp các cô tăng tu vi lên".  

 

Cảm ơn công tử, hai cô đồng thanh đáp.  

 

Advertisement

Làm quen với hai cô một chút, thời gian cũng đã đến lúc nên Vân Thường bèn nói: "Công tử, tiệc đệ tử tinh anh sắp bắt đầu rồi, giờ chúng ta đi luôn hay sao?"  

 

Ngô Bình: "Được, tôi sẽ đi ngay bây giờ".  

 

Anh đứng dậy lại bị Vân Thường kéo lại, cô ấy cười nói: "Công tử, anh phải thay đồ đã. Tuy bộ này cũng được, nhưng có hơi không hợp với trường hợp lắm. Hôm qua, mấy người chúng tôi đi ra ngoài một chuyến đã chọn cho anh mấy bộ quần áo, giờ đi thử xem sao nhé?"  

 

Ngô Bình gật đầu: "Cũng được".  

 

Năm cô gái, mỗi người chọn cho Ngô Bình hai bộ đều vô cùng vừa người và trông rất đẹp. Ngô Bình bèn chọn một bộ đi thay.  

 

Vân Thường: "Công tử, đệ tử tinh anh để ý nhất là mặt mũi. Anh không thể đi một mình được, dẫn năm người chúng tôi theo đi".  

 

Ngô Bình ngẩn ra: "Dẫn theo hết ư?"  

 

Vân Thường cười nói: "Đệ tử tinh anh ít nhất cũng phải dẫn theo ba bốn tỳ nữ để thể hiện thân phận của mình. Mấy người chúng tôi tự cảm thấy vẻ ngoài của mình cũng khá xinh đẹp".  

 

Ngô Bình trái lại cũng không có ý kiến gì, nói: "Ừ, vậy đi cùng đi".  

 

Vì thế, Vân Thường, Chu Khuynh Thành, Chu Thiên Mi, Bích Đào, Như Tuyết lần lượt ăn diện đẹp đẽ, lại dẫn theo một vài người hầu. Mười mấy người đi theo Ngô Bình đi đến nơi tổ chức tiệc tinh anh.  

 

Tin tức Ngô Bình là đệ tử đứng đầu vẫn chưa được truyền ra, người ngoài cũng không biết, còn tưởng rằng anh chỉ là đệ tử tinh anh. Giờ phút này, trong buổi tiệc, tám đệ tử tinh anh đều đến. Quả nhiên y như lời Vân Thường nói, mỗi một đệ tử tinh anh đều dẫn theo hơn mười người hầu, trong đó đa số là các tiểu thiếp xinh đẹp.  

 

Buổi tiệc của tám người lại có hơn trăm người ở hiện trường.  

 

Lúc này, tám đệ tử tinh anh lần lượt ngồi ở những chỗ khác nhau, chỉ có vị trí cuối cùng là không có ai, đó là để lại cho Ngô Bình. Vị trí đó cũng không được tốt, nhưng cũng chẳng phải là kém nhất.  

 

Bấy giờ, trong số tám người có một gã đệ tử tinh nói: "Vị Ngô sư đệ mới đến cũng chảnh ghê, vậy mà giờ còn chưa đến".  

 
 
Chương 5091


 Mã Ngoan cười hì hì nói: "Các sư huynh đều có cảnh giới Thần Thông, còn có thực lực cực mạnh. Ngô Bình anh ta còn chẳng phải là tu sĩ Thần Thông, dựa vào cái gì trở thành đệ tử tinh anh? Lẽ nào chỉ với sự thể hiện trong kỳ sát hạch thôi à?"  

 

Hoắc Đình nhàn nhạt nói: "Giáo chủ đã quyết định thì đương nhiên có suy nghĩ riêng, anh đừng có mà nói lung tung".  

 

Bấy giờ, ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói: "Ồ, có người cảm thấy không phục hả? Đứng ra, để anh đây nhìn một cái coi nào".  

 

Lúc giọng nói cất lên, ngoài cửa buổi tiệc cũng xuất hiện bóng dáng Ngô Bình.  

 

Ngô Bình đến nhưng những đệ tử tinh anh có mặt ở đây lại chẳng có đứng lên, họ đều dùng một ánh mắt soi mói nhìn anh, có hai người còn cười lạnh.  

 

Sự cạnh tranh giữa các đệ tử tinh anh là vô cùng khốc liệt, những người này bản năng cảm thấy khó chịu với Ngô Bình, cũng không chào đón anh gia nhập.  

Advertisement

 

Đám Vân Thường, Chu Khuynh Thành đằng sau Ngô Bình, ai ai cũng xinh đẹp, càng khỏi phải nói đến Bích Đào và Như Tuyết. Các cô lập tức khiến những người đẹp trong buổi tiệc giẫm dưới chân, tỏa sáng lấp lánh, không ai có thể canh tranh với các cô.  

 

Hoắc Đình mỉm cười nói: "Ngô sư huynh, chúng tôi đã chờ anh rất lâu rồi đó".  

 

Ngô Bình nhìn về phía Hoắc Đình hỏi: "Nghe giọng điệu của anh thì chờ tôi khiến anh khó chịu à?"  

 

Hoắc Đình không ngờ Ngô Bình lại trực tiếp như vậy, hắn là người mạnh nhất trong số các đệ tử tinh anh, đương nhiên cũng không dễ chọc bèn nhàn nhạt nói: "Tôi đúng là cảm thấy khó chịu với anh. Lần đầu tiên mọi người tụ tập lại đến trễ, làm vậy rất bất lịch sự".  

 

Vân Thường nói: "Hoắc sư huynh, chúng tôi không muốn mà là đến đúng lúc, chỉ là các anh đến quá sớm mà thôi".  

 

“Hỗn láo, ở đây đến lượt một tỳ nữ như cô lên tiếng sao?”, Mã Ngoan quát, đứng bật dậy ra vẻ như muốn ra tay.  

 

Ngô Bình híp mắt lại: "Anh là ai, người con gái của tôi mà cũng là loại người như anh có thể quát sao? Quỳ xuống, tự vả miệng ba mươi cái cho tôi!"

Anh vừa thốt ra câu này thì tất cả mọi người đều giật mình, sự mạnh mẽ của Ngô Bình khiến mọi người cảm thấy rất bất ngờ.  

 

“Bộp”.  

 

Một đệ tử tinh anh khác đập mạnh bàn: “Ngô Bình, anh đừng có ngông cuồng, một tinh anh mới đến như anh, đến tu vi cảnh giới Thần Thông cũng chưa đạt đến, mọi người nể mặt anh nên mới ở đây, anh đừng có không biết tốt xấu”.  

 

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Ồ, không biết tốt xấu sao? Anh đang nói tôi đấy à?”  

 

Người đó trừng mắt nói: “Đang nói anh đấy”.  

 

Ngô Bình: “Các người vốn không xứng ngồi chung với bổn công tử, nên nói là tôi nể mặt các người mới đúng”.  

 

Người đó giận tái mặt: “Một người mới như anh có tư cách gì mà ngông cuồng như thế”.  

 

Mã Ngoan nói: “Sư huynh, không cần phí lời với hắn, để tôi thử xem công phu của hắn thế nào”.  

 

Mã Ngoan vừa nói vừa tiến về phía Ngô Bình, ánh mắt tràn đầy sát khí.  

 
 
Chương 5092


 “Thì ra là anh”. Ngô Bình nhìn đối phương, ánh mắt cực kì lạnh lùng: “Tốt lắm, tôi đang muốn tìm anh đây”.  

 

Tên Mã Ngoan đó vừa tiến lại gần, vẫn chưa kịp thi triển phép thần thông thì đã bị một sức hút kéo về trước mặt Ngô Bình. Không biết tại sao, cổ của hắn bị Ngô Bình bóp chặt, cả người mất hết sức lực, mặt đỏ lập tức đỏ bừng lên vì ức chế.  

 

“Đồ chó, mày cũng xứng gào thét trước mặt tao sao?”  

 

“Rắc rắc”.  

 

Anh vừa dứt lời thì mạnh tay bẻ gãy cổ của Mã Ngoan.  

 

Đương nhiên, Mã Ngoan là tu sĩ, sức sống rất mạnh, cổ gãy nhưng vẫn không chết, có điều hắn đã đau đến mức đầu ướt đẫm mồ hôi, miệng liên tục kêu lên đau đớn.  

Advertisement

 

“To gan”.  

 

Các đệ tử tinh anh ai cũng nổi giận, tu sĩ lúc nãy nói Ngô Bình không biết tốt xấu xông thẳng qua, ánh sáng màu tím phát ra từ trong tay trút xuống đầu anh.  

 

Lúc ánh sáng tím chỉ còn cách đầu Ngô Bình nửa mét thì bỗng dưng nổ tung, cùng lúc đó, cơ thể của đệ tử tinh anh đó run lên, hắn nôn ra máu. Hắn vô cùng kinh ngạc, không ngờ phép thần thông có sức sát thương kinh người của mình vẫn chưa chạm đến được cơ thể anh thì đã bị phá giải rồi, đấy là phép gì thế?  

 

Ngô Bình tiến đến trước mặt người đó, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi lạnh lùng nói: “Giờ thì anh hiểu tại sao tôi nói anh không xứng rồi chứ?”  

 

Uy áp đáng sợ đó của anh khiến đệ tử tinh anh này tái mặt, cả người run lên, cảm thấy kinh hãi từ tận sâu trong tâm hồn. Hắn là người thông minh nên liền run run nói: “Sư huynh, tiểu đệ có mắt không tròng, không biết sự lợi hại của sư huynh, tiểu đệ đáng chết, tiểu đệ xin lỗi sư huynh”.  

 

Hắn lùi lại vài bước rồi cúi lạy Ngô Bình.  

 

Ngô Bình “ừ” một tiếng rồi nói: “Dù sao thì mọi người cũng là đồng môn, tôi cũng không so đo với anh nữa”.  

 

Anh vừa nói vừa bước đến trước mặt Hoắc Đình, lạnh lùng nói: “Anh tên Hoắc Đình đúng không? Bắt đầu từ hôm nay, vị trí này là của tôi, anh đứng dậy đi”.  

 

Hoắc Đình nổi giận, lạnh lùng nói: “Anh cũng to gan đấy, dám nói chuyện như thế với tôi”.  

 

Vân Thường: “Hoắc Đình, bây giờ công tử nhà tôi là đệ tử số một của Huyền Minh giáo, anh ấy có quyền quản lý tất cả đệ tử tinh anh và đệ tử chân truyền, anh nhường chỗ cho anh ấy là hợp với ý trời”.  

 

Cái gì? Đệ tử số một?  

 

Hội trường náo động, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không thể tin nổi.  

 

Hoắc Đình lên cao giọng, nói: “Đệ tử số một? Vớ vẩn, không thể nào”.  

 

Ngô Bình đưa tay phải ra, lòng bàn tay xuất hiện một luồng Huyền Minh Tiên Khí, sau đó biến thành một bức phù văn. Bức phù văn vừa xuất hiện thì tất cả mọi người ở đó đều có cảm giác sức mạnh trong người mình đang bị khống chế. Tất cả công pháp mà họ tu luyện đều bắt nguồn từ công pháp được sư tổ dựa vào Huyền Minh Tiên Khí tạo ra. Vì vậy, một khi gặp phải tiên khí huyền hoàng thật sự, sức mạnh của họ sẽ bị khống chế hoàn toàn.  

 

“Tiên khí huyền hoàng”. Hoắc Đình hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ đứng dậy, quỳ một chân xuống đất: “Tiểu đệ Hoắc Đình ra mắt đại sư huynh”.  

 

Tất cả đệ tử của Huyền Minh giáo đều phải gọi đệ tử số một là đại sư huynh, Hoắc Đình cũng không ngoại lệ.  

 
 
Chương 5093


 Đệ tử tinh anh nôn ra máu lớn tiếng, run run nói: “Đại sư huynh, tiểu đệ đáng chết, tiểu đệ không biết huynh đã là đệ tử số một, nếu không, chắc chắn sẽ không dám bất kính với huynh như vậy”.  

 

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Không đánh không quen biết, đều là chuyện nhỏ cả, tôi sẽ không để bụng đâu”.  

 

Hoắc Đình luôn kính sợ các cao thủ, bây giờ hắn biết sự cách biệt của hai bên thì điều chỉnh lại thái độ ngay, xác định rõ vị trí của mình, hắn lập tức nói: “Đại sư huynh, chúng tôi vẫn luôn thiếu một lãnh đạo giống như anh, sự xuất hiện của đại sư huynh là may mắn của các tiểu đệ”.  

 

Ngô Bình nói: “Mặc dù tôi biết anh đang nói lời khách sáo nhưng anh nói đúng, sự xuất hiện của tôi có lợi cho các anh”.  

 

Hoắc Đình: “Tiểu đệ không hề nghi ngờ về chuyện này, đại sư huynh, mời anh ngồi”.  

 

Ngô Bình ngồi lên vị trí tốt nhất, Hoắc Đình thì ngồi bên trái anh, dáng vẻ lắng nghe rất chăm chú.  

Advertisement

 

Ngô Bình đảo mắt nhìn quanh tám đệ tử tinh anh, cười, nói: “Các anh không hổ danh đều là tinh anh của Huyền Minh giáo, tu vi đều rất khá, tư chất cũng rất tốt”.  

 

“Không dám nhận. Tư chất của chúng tôi so với đại sư huynh như hạt ánh sáng so với mặt trời trên cao, cách nhau mười vạn tám ngàn dặm”.  

 

Đám đệ tử tinh anh đó thi nhau nịnh bợ, Ngô Bình nghe xong thì phất tay: “Trước khi tôi đến, có phải các anh đang bàn bạc làm sao để làm khó tôi không?”  

 

Anh vừa thốt ra thì tất cả đều im lặng.  

 

Cuối cùng, Hoắc Đình đã phá tan bầu không khí, hắn thở dài: “Bởi vậy mới nói chúng tôi có mắt không tròng. Không ngờ lại dám bất kính với đại sư huynh, thật đáng bị phạt. Đại sư huynh, anh phạt chúng tôi sao cũng được, chúng tôi chấp nhận hết”.  

 

Ngô Bình cười, nói: “Không cần phải phạt nữa, nói về Gia Cát của các anh xem thử trước đi”.  

 

Hoắc Đình bối rối, nói: “Đại sư huynh, thật ra ý này là của tôi, trước đó chúng tôi định sau khi anh đến sẽ nói lời khiêu khích, để anh đối phó với Tiêu Phá Thiên của Kim Long Môn”.  

 

Ngô Bình: “Ồ, Tiêu Phá Thiên? Hắn là người thế nào?”  

 

Hoắc Đình: “Địa vị của Tiêu Phá Thiên ở Kim Long Môn chắc cũng tương đương với đại sư huynh, cũng là đệ tử giỏi nhất những năm gần đây. Nghe nói bây giờ hắn đã là Thần Thông tầng bảy, xếp thứ ba trong số đệ tử tinh anh ở Kim Long Môn.  

 

Ngô Bình: “Thần Thông tầng bảy? Tu vi đâu có thấp. Lý do các anh khích tôi ra tay là gì?”  

 

Hoắc Đình: “Đại sư huynh, anh có biết đệ nhất mỹ nhân của Huyền Minh giáo chúng ta không?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Chưa nghe nói”.  

 

Hoắc Đình lại thở dài: “Đó là vì nửa năm trước, đệ nhất mỹ nhân Thượng Quan Băng Lan bị hắn bắt cóc, nhốt trong Kim Long Môn”.  

 

Ngô Bình chau mày: “Sao Kim Long Môn dám bắt cóc đệ tử của Huyền Minh giáo chúng ta?”  

 

Hoắc Đình: “Vì Kim Long Môn mạnh hơn chúng ta, mặc dù chúng ta biết chuyện này nhưng cũng chỉ đành bó tay”.  

 
 
Chương 5094


Hoắc Đình nghiêm túc nói: “Đại sư huynh, có lẽ trước đây chúng tôi muốn gài anh, nhưng bây giờ tiểu đệ có thể chắc chắn một trăm phần trăm, tên Tiêu Phá Thiên đó không phải là đối thủ của anh”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao nhất định phải cứu cô ta về?”  

 

Hoắc Đình nghiến răng nói: “Vì tên Tiêu Phá Thiên đáng chết đó đã từng đứng trước cửa Huyền Minh giáo ngông cuồng nói là cho chúng ta thời gian một năm, bất cứ tu sĩ nam nào của Huyền Minh giáo đều có thể đến khiêu chiến với hắn, chỉ cần dám gửi thư khiêu chiến thì hắn sẽ ra nghênh chiến”.  

 

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Đúng thật là ngông cuồng, đem giấy bút đến đây”.  

 

Hoắc Đình ngây ra: “Đại sư huynh, anh đang định?”  

 

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Gửi thư khiêu chiến!”

Advertisement

Mắt Hoắc Đình sáng rực: “Nếu đại sư huynh ra tay thì Tiêu Phá Thiên chắc chắn sẽ thua”.  

 

Ngô Bình nhìn Hoắc Đình bình tĩnh nói: “Cho dù ý định của anh là khiêu khích tôi đánh nhau để ngư ông đắc lợi hay muốn dạy cho Tiêu Phá Thiên một bài học thật, tôi cũng không quan tâm. Tôi thách đấu với Tiêu Phá Thiên chỉ vì tôi muốn hủy diệt uy phong của hắn, tranh một chút quyền lợi cho Huyền Minh Giáo”.  

 

“Hay lắm”, vài giọng nói vang lên từ bên ngoài, sau đó mấy trưởng lão và giáo chủ xuất hiện.  

 

Ngoài các giáo phương còn có mấy người Cừu Quang Thái cũng là nhân vật quan trọng của Huyền Minh Giáo.  

 

Mọi người nhìn thấy giáo chủ đều bước đến chào.  

 

Trương Cổ Nguyệt cười nói: “Ngô Bình, cậu muốn gửi chiến thư đến Tiêu Phá Thiên thật sao?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Nếu đã gửi chiến thư thì nên trang trọng một chút, lấy danh nghĩa của Huyền Minh Giáo. Tôi muốn xem thử Kim Long Môn có dám chấp nhận thách đấu không”.  

 

Cừu Quang Thái: “Giáo chủ, vẫn có thể kèm theo điều kiện”.  

 

Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Đúng thế, nếu chúng ta thắng thì phải đòi lại mỏ linh tinh”.  

 

Linh tinh có thể dùng để tạo ra tinh tệ, giá trị rất cao nên có một mỏ linh tinh tức là có được một cây rụng tiền.  

 

Cừu Quang Thái: “Nếu thế thì chúng ta phải đưa ra lợi ích rất lớn, như thế mới có thể khiến Kim Long Môn hạ quyết tâm”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Chỉ cần lợi ích đủ lớn, Kim Long Môn chắc chắn sẽ mắc câu”.  

 

Cừu Quang Thái: “Thế nên chúng ta chỉ cần chắc chắn Ngô Bình có thể thắng”.  

 

Nói rồi mọi người đều nhìn Ngô Bình.  

 

Ngô Bình nói: “Dù cho có mười Tiêu Phá Thiên cộng lại cũng không phải là đối thủ của đệ tử”.  

 
 
Chương 5095


 Cừu Quang Thái: “Giáo chủ, mặc dù Ngô Bình có công khá lớn nhưng phần thưởng của bà cũng lớn quá rồi, dễ khiến mọi người bất mãn”.  

 

Trương Cổ Nguyệt nói: “Ai dám bất mãn? Nếu ai bất mãn thì cứ so vài chiêu với cao thủ của Kim Long Môn đi”.  

 

Ngô Bình cũng không từ chối, cười nói: “Đệ tử cảm ơn giáo chủ”.  

 

Trương Cổ Nguyệt mỉm cười nhìn Bích Đào và Như Tuyết hỏi: “Cậu có hài lòng không?”  

 

Ngô Bình: “Đệ tử vô cùng hài lòng”.  

 

Trương Cổ Nguyệt gật đầu: “Còn nữa, đợi sau khi Thượng Quan Băng Lan về, cậu cưới nó làm vợ”.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngạc nhiên: “Cưới cô ấy?”  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Thượng Quan Băng Lan là người xinh đẹp nhất của giáo phái chúng ta, cậu không  động lòng sao?”  

 

Ngô Bình: “Nhưng…”  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Không có nhưng gì cả, cậu có biết tại sao Tiêu Phá Thiên lại muốn bắt nó đi không? Vì Thượng Quan Băng Lan có “thể chất trời chọn” đấy”.  

 

Không đợi Ngô Bình hỏi, ông ấy đã giải thích: “Thể chất trời chọn là thể chất đạt được từ người khác. Nếu nó muốn, nó có thể cường hóa tư chất của người đàn ông đầu tiên của mình, thậm chí tăng cường vận mệnh của người đó. Đây là lần đầu tiên vũ trụ Minh Cổ có thể chất trời chọn đấy”.  

 

Ngô Bình: “Phải trong trường hợp cô ấy sẵn lòng thì thể chất trời chọn mới có thể có tác dụng?”  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Ừ, đúng vậy. Thế nên dù Tiêu Phá Thiên có bắt Thượng Quan Băng Lan đi, hắn cũng không dám vô lễ với nó, ngược lại còn phải lấy lòng nó. Ngô Bình, cậu có thể chiếm được trái tim của nó hay không thì còn phụ thuộc vào bản lĩnh của cậu”.  

 

Ngô Bình: “Đệ tử sẽ cố gắng hết sức”.  

 

Trương Cổ Nguyệt: “Được rồi, thanh niên mấy đứa nói chuyện đi, bọn ta không làm phiền nữa”.  

 

Tiễn mấy người Trương Cổ Nguyệt đi, các đệ tử ưu tú càng thêm kính phục Ngô Bình, đều lần lượt bước đến mời rượu, muốn làm cho quan hệ thêm thân thiết.  

 

Sau khi đại hội Tinh Anh kết thúc, Ngô Bình về đến đỉnh Cô Tú tiếp tục viết kinh sách.  

 

Viết đến tối, anh mới ra ngoài nghỉ ngơi chốc lát, Ngọc Tiên Kiều được Vân Thường dẫn đến.  

 

“Thưa công tử, cô Ngọc muốn về nhà”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, cô Ngọc, nhà họ Đà đã bị tiêu diệt, cô có thể yên tâm về được rồi”.  

 

Ngọc Tiên Kiều cười nói: “Cảm ơn công tử đã nghĩa hiệp ra tay cứu giúp, cả đời này Tiêu Kiều cũng sẽ không quên ơn này”.  

 

Ngô Bình nói với Vân Thường: “Đem cho cô Ngọc vài tinh tệ làm lộ phí”.  

 

“Vâng thưa cậu”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom