Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 5036


Con rối giáp đen đi đến trước mặt Ngô Bình rồi quỳ một gối xuống đất, rũ đầu xuống.  

 

Ngô Bình ngẩn ra, nó đang thi lễ với mình?  

 

Ngay khi anh đang khó hiểu thì con rối kia vươn tay, trong lòng bàn tay to lớn có một bức thư.  

 

Anh chần chờ mấy giây rồi giơ tay nhận lấy, mở ra thì bên trong có một đoạn văn, song anh lại không biết chữ đó. Nhưng khi Ngô Bình nhìn thấy nó thì trong đầu lại lập tức hiểu được ý mà nó muốn biểu đạt.  

 

Khi anh hiểu được ý trong bức thư thì con chữ bên trên cũng lập tức biến mất.  

 

Đại khái ý là ông ta là một tu sĩ của chủ thế giới, vì chiếm được một kiện bảo vật mà bị cao thủ đuổi giết chỉ có thể chạy đến vũ trụ Minh Cổ. Ở đây, vết thương cũ của ông ta chợt tái phát, giờ chỉ còn lại thần hồn bất diệt.  

Advertisement

 

Nay, ông ta cần thu một người đệ tử để truyền lại công pháp và tài nguyên tu hành, sau đó cởi trói giúp ông ta.  

 

Sau khi đọc hết thư, Ngô Bình nheo mắt lại, với kinh nghiệm của anh thì đây rất có thể là một âm mưu, có nên đi hay không đây?  

 

Ngô Bình chỉ suy nghĩ một lát rồi vứt bức thư xuống đất, nhàn nhạt nói: "Ngại quá, tôi đau bụng, đi vệ sinh cái đã", anh nói xong bèn cất ngọc rồi rời đi.  

 

Anh đi được mấy bước thì cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức phóng lên cao. Dưới sự bùng nổ của linh lực, tốc độ của Ngô Bình cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã bay ra mấy ngàn mét.  

 

Nhưng mà, con rối giáp đen kia còn nhanh hơn. Nó nhảy bật lên, dễ dàng đuổi theo Ngô Bình. Sau đó, nó giơ tay nắm lấy chân phải anh rồi kéo một phát.  

 

Ngô Bình lập tức dừng lại, bắt đầu rơi xuống.  

 

Anh nheo mắt, cơ thể uốn éo, đấm một quyền vào cổ tay nó. Một quyền này, anh đã sử dụng toàn bộ linh khí kết hợp với thủ đoạn võ đạo của mình nên sức công phá cực kỳ khủng bố.  

 

Rắc!  

 

Cổ tay con rối vô cùng chắc chắn kia thế mà lại bị một quyền của anh đánh cho linh kiện bay tứ tung. Ngô Bình cũng vì thế mà thoát khỏi nó, tiếp tục bay về phía bầu trời muốn chạy khỏi địa phương quỷ quái này.  

 

Đúng lúc này, mặt đất bỗng nổ tung, một bàn tay đen ngòm vươn ra, phút chốc đã bắt lấy Ngô Bình. Ngô Bình bị bàn tay kia nắm lấy, xương cốt cả người như cũng bị bẻ gãy, hoàn toàn không có một chút sức chống cự nào.

Bốn ngón tay túm lấy anh, trên ngón cái hiện ra một khuôn mặt người, gầy gò, có để chòm râu dê, hắn cười nhạo nói: “Này nhóc, cậu rất thông minh, không dễ bị lừa chút nào”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Tiền bối, ông là cường giả siêu cấp đến từ vũ trụ chính đó sao?”  

 

Chòm râu dê: “Đúng thế, là tôi”.  

 

Ngô Bình tỏ ra rất bái phục: “Tiền bối, ông có sức mạnh vô địch như vậy chắc chắn là cường giả Đạo Cảnh nhỉ?”  

 

Chòm râu dê đỏ mặt: “Đạo Cảnh thì vẫn chưa nhưng cũng không còn xa nữa, tôi là Thần Thông tầng mười”.  

 

Ngô Bình giơ ngón tay cái lên: “Hóa ra là cường giả Thần Thông tầng mười, vãn bối thật ngưỡng mộ”.  

 
 
Chương 5037


 Chòm râu dê hừ một tiếng: “Nơi đầu tiên tôi đi vào là thế giới Đạo Cảnh tầng mười. Ai mà ngờ trong đó lại có cấm chế của tu sĩ vũ trụ chính chứ, tôi vừa bước vào đã bị thương nặng, đành phải trốn thoát đến đây. Lúc đó tôi chỉ còn lại một chút tàn hồn, sau khi rơi xuống nơi này lại bị sức mạnh của vũ trụ trấn áp ở đây”.  

 

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Tu sĩ vũ trụ chính đến đây sẽ bị trấn áp sao?”  

 

Chòm râu dê: “Cũng không phải. Tu vi của tôi đã gần đến Đạo Cảnh, không được phép đi vào vũ trụ Đạo Cảnh”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Vậy tiền bối muốn tôi giúp ông thế nào?”  

 

Chòm râu dê: “Cậu chỉ cần để tôi nhập vào trên người cậu, tôi có thể thoát khỏi sự truy đuổi của vũ trụ này”.  

 

Ngô Bình thở dài: “Nhưng tiền bối ơi, e là cơ thể nhỏ bé này của tôi không chứa nổi một vị đại thần như ông”.  

 

Chòm râu dê: “Cậu yên tâm, tôi có cách để thể chất của cậu mạnh hơn”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Tiền bối sẽ không xóa sạch ý thức của tôi để chiếm lấy cơ thể tôi đấy chứ?”  

 

Chòm râu dê: “Cậu yên tâm, tôi chỉ mượn cơ thể cậu tạm thời trốn thoát mà thôi, tôi không có hứng thú với cơ thể cậu”.  

 

Ngô Bình thở phào: “Vậy thì được”.  

 

Lúc này bàn tay lớn chậm rãi rơi xuống đất, Ngô Bình đã bước đến trước cái hố sâu đó, đáy hố sâu đen kịt, không biết là thông đến nơi nào.  

 

Sau khi bàn tay lớn buông ra thì biến thành một bóng người lơ lửng giữa không trung, vẫn là dáng vẻ của chòm râu dê, ông ta nói: “Tàn hồn của tôi ở bên dưới, cậu xuống dưới theo tôi đi”.  

 

Đúng lúc này, trong đầu Ngô Bình vang lên một giọng nữ dịu dàng “Đúng xuống dưới đó”.  

 

Ngô Bình: “Cô là ai?”  

 

“Tôi là phần ý chí của vũ trụ Minh Cổ”, cô ta nói.  

 

Ngô Bình giật mình: “Cô là Thiên Ý của vũ trụ Minh Cổ”.  

 

“Có thể hiểu như vậy”, đối phương nói: “Người này muốn chiếm lấy ý chí của anh, sau đó nuốt chửng vũ trụ Minh Cổ dưới danh nghĩa của anh. Một khi ông ta mạnh hơn sẽ đoạt lấy thể xác và linh hồn của anh”.  

 

Ngô Bình: “Tại sao cô lại muốn trấn áp ông ta?”  

 

Đối phương nói: “Nó có ý xấu với vũ trụ Minh Cổ nên tôi phải tiêu diệt nó. Nhưng nó có pháp bảo hộ thân, tôi không thể hủy diệt nó hoàn toàn được”.  

 

Ngô Bình: “Ký hiệu trên cuốn sách cổ là cô để lại à?”  

 

Đối phương: “Phải, tôi đang tìm một người giống anh để trợ giúp tôi giết nó bằng cách này”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có thể giúp cô thế nào? Thực lực của lão này quá mạnh, tôi không cùng cấp bậc với ông ta”.  

 

Đối phương: “Chẳng phải anh đã có tôi đây sao? Bốn mươi hai viên ngọc này được gọi là bốn mươi hai Thiên Châu, có thể lần lượt đặt nó vào trong các thiên khiếu. Có bốn mươi hai Thiên Châu này, anh có thể tạm thời dùng sức mạnh trời đất để giết người này”.  

 

Ngô Bình khó hiểu nói: “Bốn mươi hai Thiên Châu nhưng cơ thể người chỉ có ba mươi sáu thiên khiếu mà nhỉ?”  

 

Đối phương nói: “Địa khiếu và bầu trời chỉ có thể gián tiếp liên kết với vũ trụ chính. Ngoài ba mươi sáu thiên khiếu thì còn mười hai chủ khiếu, chúng có thể kết nối trực tiếp với vũ trụ chính”.  

 
 
Chương 5038


“Tất nhiên không phải. Mười hai chủ khiếu thuộc về vũ trụ Minh Cổ, nó chỉ tạm thời xuất hiện trong người anh thôi”.  

 

Ngô Bình: “Nó sẽ ở trong người tôi bao lâu?”  

 

Đối phương: “Đây chính là một trong những lợi ích mà anh có thể nhận được khi giúp tôi chết người này. Sau khi xong việc, tôi có thể để chủ khiếu tồn tại trong người anh một năm”.  

 

Ngô Bình nói: “Tôi đồng ý hợp tác với cô”.  

 

“Tốt lắm! Lát nữa lúc ông ta tăng cường thể chất cho anh, anh nhân lúc đo luyện hóa Thiên Châu”, đối phương nói.  

 

Ngô Bình: “Được, sau này tôi gọi cô thế nào nhỉ? Gọi là Tiểu Minh được không?”  

 

“Tùy anh”, cô ta không để tâm chuyện này lắm.  

Advertisement

 

Cuộc nói chuyện này tưởng chừng như rất lâu nhưng thật ra chỉ trong một chốc lát. Chòm râu dê nói: “Còn chưa xuống nữa à?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Tôi xuống ngay đây”, sau đó anh nhảy lên rồi đáp xuống động sâu.  

 

Sau khi rơi xuống ít nhất mười phút, anh mới đáp xuống đất, sau đó một sức mạnh kéo anh lại bay vào bên trong. Thoáng chốc anh đã bị rơi vào trong lò đan.  

 

Đây là một lò đan cao mười mấy mét, bên ngoài có rất nhiều phù văn kỳ bí, khí tức mạnh mẽ của nó rất rõ, lò đan này chắc là của vũ trụ chính, không phải là đồ của vũ trụ Minh Cổ.  

 

Chòm râu dê: “Lò luyện đan này cũng là một bảo vật trong vũ trụ chính, tên là lò luyện đan Cửu Chuyển, tôi khó khăn lắm mới đánh cắp được nó. Bây giờ tôi sẽ cho cậu vào trong lò, dùng ba mươi sáu loại thuốc quý, mười hai loại tiên dược và cậu để luyện chế, có thể luyện cậu thành tiên thể Cửu Chuyển, có tác dụng đến việc tăng thể chất và thần hồn”.  

 

Ngô Bình tỏ ra rất phấn khích: “Tốt quá, tiền bối, bắt đầu ngay đi”.  

 

Chòm râu dê cười: “Cậu đừng vội, trước khi vào trong đó, cậu uống chút thuốc này trước đi”.  

 

Nói rồi ông ta ném một bình hồ lô lớn vào, nói: “Uống nó đi”.  

 

Ngô Bình không hề do dự ngửa đầu uống cạn bình thuốc.  

 

Chòm râu dê bật cười, vươn tay mở cửa lò ra rồi đẩy Ngô Bình vào trong đó, sau đó đóng sập cửa lại.  

 

Sau đó lò luyện đan bỗng nóng lên, các loại dược khí chảy vào. Anh lập tức lấy bốn mươi hai Thiên Châu ra rồi nuốt hết xuống.  

 

Sau đó mấy viên Thiên Châu này biến thành trạng thái năng lượng, tìm đúng đến vị trí các thiên khiếu, mở thiên khiếu ra giúp anh.  

 

Ba mươi sáu thiên khiếu gần như mở ra cùng một lúc, ba mươi sáu linh khí đến từ vũ trụ chính xuất hiện, chúng dung hợp lại thành một loại linh khí mới hệt như địa khiếu và linh khí, nuôi dưỡng thần hồn của anh.  

 

Ngay sau đó, mười hai viên Thiên Châu còn lại dựa vào không trung tạo ra mười hai chủ khiếu. một khi mười hai chủ khiếu này được mở ra, mười hai nguồn năng lượng siêu phàm của vũ trụ chính sẽ liên tục rót vào cơ thể anh. Những năng lượng này cũng rất mạnh mẽ, mạnh hơn linh khí do thiên khiếu và địa khiếu tạo ra nhiều.  

 

Khí tức đáng sợ khiến Ngô Bình cảm thấy sống không bằng chết, cảm giác cả người như sắp nổ tung. Nhưng đúng lúc này, dược khí từ trong lò luyện đan lần lượt chảy vào người anh, giảm bớt áp lực và đau đớn của anh.  

 

Tiếp theo chòm râu dê luyện chế Ngô Bình như luyện đan, Ngô Bình được bao bọc trong dược khí, rất nhiều sức mạnh xâm nhập vào cơ thể anh, cùng tạo ra tác dụng với mười hai loại năng lượng của vũ trụ chính.  

 

Rất nhanh Ngô Bình rơi vào trạng thái hôn mê, không biết qua bao lâu anh tỉnh lại, phát hiện mình đang khoanh chân ngồi trong lò luyện đan, dược khí quanh người cũng đã biến mất. Lúc này anh cảm thấy vô cùng thoải mái, tinh lực dồi dào…  
 
Chương 5039


Phải biết rằng đa số tu sĩ cả đời cũng đạt đến tiểu luyện hình, cực kỳ ít người bước vào đại luyện hình. Tu sĩ có thể đạt đến Nhật Nguyệt Song Luyện và Thiên Địa Tinh Luyện lại càng ít, dù thi thoảng có cũng chỉ là làm chiếu lệ, không bao giờ làm được chính xác và hoàn thiện như Ngô Bình.  

 

Thoáng chốc Ngô Bình đã hoàn thành Tôi Thể tầng mười hoàn hảo, thể chất cũng tăng lên.  

 

Chòm râu dê bật cười: “Tốt quá rồi! Kế hoạch lớn của tôi sắp thành công rồi”.  

 

Ngô Bình lùi về sau một bước: “Tiền bối, ông chắc không nuốt lời đâu nhỉ?”  

 

Chòm râu dê bật cười: “Gì mà nuốt lời với không nuốt lời chứ. Bây giờ cậu đã là của tôi rồi, giao mọi thứ ra đây đi”.  

 

Ông ta bỗng chốc biến thành tia sáng màu trắng, bay vào giữa trán Ngô Bình.  

Advertisement

 

Ngay khi tàn hồn của chòm râu dê xâm chiếm, Ngô Bình cảm nhận được một luồng sức mạnh đột nhiên phun ra từ thiên khiếu và chủ khiếu, sức mạnh này đến từ vũ trụ Minh Cổ.  

 

Bây giờ Ngô Bình như bị vũ trụ Minh Cổ nhập vào người, khí tức vô thượng chí tôn được giải phóng ở trên người anh, trong người anh hình thành một vũ trụ Minh Cổ thu nhỏ.  

 

Chòm râu dê vừa đi vào đã cảm nhận được sự bất ổn, tức giận nói: “Này, cậu dám âm thầm tính kế tôi!”  

 

Ngô Bình mắng: “Này ông già, ông muốn hại tôi, tôi giết chết ông thôi”.  

 

Bây giờ chòm râu dê bị ngăn cách trong vũ trụ nhỏ, không thể sử dụng pháp bảo bên ngoài của ông ta. Ông ta vừa lo lắng vừa tức giận: “Cậu mau thả tôi ra! Tôi nhất định sẽ trả ơn hậu hĩnh cho cậu”.  

 

Ngô Bình: “Thôi đừng gạt tôi nữa, mau đi chết đi”.  

 

Anh vừa dứt lời, vũ trụ nhỏ kết thành một sát trận, chòm râu dê ở bên trong bị vô số sát quang đánh trúng, ông ta kêu lên thảm thiết, không lâu sau đã tan biến thành khói bụi, bay vào hư không.  

 

Sau đó vũ trụ nhỏ biến mất, giọng Tiểu Minh vang lên: “Anh đã giúp tôi tiêu diệt được kẻ xâm lược, tôi rất biết ơn anh. Bốn mươi hai Thiên Châu này sẽ tiếp tục tồn tại trong người anh một năm. Trong khoảng thời gian này, anh có thể sử dụng nó”.  

 

Ngô Bình: “Tiểu Minh, cô phải đi rồi sao?”  

 

Tiểu Minh: “Đúng thế, bảo trọng”.  

 

Cô ấy vừa dứt lời, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh.  

 

Ngô Bình hít sâu một hơi, tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh đã tìm được một chiếc nhẫn ngọc được đặt trong rãnh tường đá bên cạnh. Anh cầm chiếc nhẫn ngọc lên, phát hiện đây cũng là một pháp khí chứa đồ, anh thử mở nó ra bằng linh khí của vũ trụ chính thì cảm nhận được ý thức của mình thoáng chốc đã đi vào một không gian cực lớn, bên trong chứa rất nhiều đồ vật, tất cả đều là của vũ trụ chính.  

 

Sau đó anh dùng linh khí liên tục phá vỡ cấm chế trong chiếc nhẫn ngọc, luyện hóa nó thành công.  

 

Thế là anh đeo chiếc nhẫn ngọc vào, vung tay lên, lò luyện đan cực lớn đó và hàng ngàn hộp dược liệu bên cạnh đều bị hút vào trong chiếc nhẫn ngọc.  

 

Cất hết đồ vào trong, Ngô Bình nhảy lên không trung rồi bay ra khỏi hang núi, chẳng mấy chốc đã quay về bên cạnh Phương Phương.  

 
 
Chương 5040


Hai người tiếp tục cưỡi tuấn mã chạy như bay.  

 

Ngựa chạy rất nhanh, trước khi trời tối đã chạy đến thành Tà Nguyệt.  

 

Thành Tà Nguyệt này không lớn lắm, dân số ba trăm ngàn người. Hai người đi vào trong thành, Phương Phương cảm khái: “Cuối cùng cũng đến rồi. Công tử, cảm ơn anh đã tiễn tôi đến đây”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo, cuốn sách cổ mà cô tặng tôi trước đó cũng đã giúp ích tôi rất nhiều”.  

 

Phương Phương cười nói: “Nó có thể giúp ích cho công tử, tôi cảm thấy rất vinh hạnh”.  

 

Ngựa đi vào trong thành được một đoạn thì đến trước một căn nhà. Phương Phương vui mừng đẩy cửa bước vào, nhưng đập vào mắt là rất nhiều thi thể và hàng chục hung thủ tay cầm thanh kiếm dính đầy máu.  

 

Advertisement

Phương Phương nhìn một thi thể trong đó, gào lên: “Cậu ơi!”  

 

Ngô Bình sầm mặt, cả nhà Phương Phương đã bị người ta diệt khẩu.  

 

Người đứng đầu là một tu sĩ mặc đồ màu vàng, khí tức trên người rất mạnh, chắc là một cao thủ luyện khí tầng chín.  

 

Ông ta nhìn chằm chằm Phương Phương, tà ác nói: “Tôi đã nói rồi cô không chạy thoát được đâu. Bây giờ lại hại chết cả nhà cậu của cô, cô có cảm thấy hổ thẹn không?”  

 

Phương Phương run rẩy, thét lên: “Tôi liều mạng với các người!”, nói rồi cô ấy lao đến trước nhưng lại bị Ngô Bình kéo lại.  

 

Anh lạnh nhạt nói: “Tôi giải quyết đám người này giúp cô”.  

 

Nói rồi anh đi về phía tu sĩ mặc đồ màu vàng.  

 

Tu sĩ áo vàng cười mỉa: “Đúng là nực cười, một Tôi Thể nhỏ bé như cậu mà cũng dám đánh trực diện với luyện khí tầng chín, ai cho cậu can đảm đó thế?”  

 

Ngô Bình: “Tôi Thể thì thế nào, một tay tôi cũng có thể đánh chết ông”.  

 

Tu sĩ áo vàng cười quái gở: “Cái thứ ngông cuồng này, tôi sẽ tiễn cậu đi đầu thai”.  

 

Nói rồi ông ta giơ tay phải lên, một chưởng được ngưng tụ bằng chân khí bay về phía Ngô Bình, đánh vào người Ngô Bình.  

 

Nhưng Ngô Bình không hề tránh đòn, để mặc một chưởng chân khí đó đánh trúng, cả người anh chẳng hề hấn gì.  

 

Tu sĩ áo vàng ngạc nhiên: “Cậu không bị gì à?”  

 

Ngô Bình nói: “Ông cũng chịu một đòn của tôi đi”.  

 

Anh nhẹ nhàng đánh một chưởng ra, linh khí ngưng tụ thành một bàn tay trong suốt, lập tức ấn vào ngực ông ta.  

 

“Phụt!”  

 

Vẻ mặt tu sĩ áo vàng cứng đờ, sau đó cả người nổ tung biến thành vũng máu.  

 

Sau đó Ngô Bình biến thành tàn ảnh, di chuyển trong đám người, không lâu sau mấy chục tên hung thủ đều nằm trong vũng máu, không một tên nào còn sống.  

 
 
Chương 5041


 Ngô Bình hơi khó xử, suy nghĩ một chốc rồi hỏi cô ấy: “Vậy cô có dự tính gì?”  

 

Phương Phương: “Công tử đã cứu Phương Phương, tôi sẵn lòng làm trâu làm ngựa phục vụ công tử để báo đáp công ơn này”.  

 

Ngô Bình suy xét một chốc rồi cười nói: “Cô muốn đi theo tôi cũng được nhưng cũng không cần làm tớ gì cả, sau này cứ gọi tôi một tiếng đại ca là được”.  

 

Phương Phương mừng rỡ: “Đại ca”.  

 

Ngô Bình: “Cả nhà cậu của cô bị hại, chúng ta cứ an táng họ trước đã”.  

 

Phương Phương khẽ gật đầu: “Ừ, nghe theo sự sắp xếp của đại ca”.  

Advertisement

 

Sau đó Phương Phương mời vài người đến xử lý thi thể, bận rộn đến hai ngày.  

 

Trong khoảng thời gian này, Ngô Bình cũng không rảnh rỗi, anh đã là Tôi Thể tầng mười, tiếp theo phải tiếp tục đạt đến cảnh giới luyện khí.  

 

Luyện khí cấp thứ mười vô cùng đơn giản, chỉ là hấp thu linh khí trời đất. Mà việc này hết sức đơn giản với Ngô Bình, anh đều có thể sử dụng linh khí của địa khiếu và thiên khiếu, linh khí của mười hai chủ khiếu.  

 

Thế nên anh dễ dàng hoàn thành luyện khí cấp một, hấp thu linh khí.  

 

Sau khi hấp thu được linh khí, là Linh Khí Hợp Chân.  

 

Linh Khí Hợp Chân là linh khí và nguyên khí trong người hợp thành một, biến thành chân khí. Thật ra đây là quá trình cơ thể luyện hóa linh khí, Linh Khí Hợp Chân cần chậm rãi luyện mới có thể hoàn hảo, bước đầu tiên của Ngô Bình là hợp nhất linh khí địa khiếu và nguyên khí cơ thể, tạo ra loại chân lực đầu tiên.  

 

Luyện hóa linh khí khác nhau sẽ cho ra chân khí khác nhau. Mà chân khí khác nhau lại sẽ tạo ra linh kỹ không giống nhau.  

 

Từ xưa đến nay chưa có ai sở hữu được linh khí mà Ngô Bình hấp thụ, thế nên anh chỉ có thể tự mình sáng tạo ra linh kỹ, không thể học được linh kỹ đã có sẵn.  

 

Lúc này Phương Phương đã an táng người thân của cô ấy xong, hai người tiếp tục đi vào rừng sương độc, chuẩn bị đi vào khu vực trung tâm của khu rừng để thu thập thêm linh dược.

Ra khỏi thành Tà Nguyệt, Ngô Bình và Phương Phương cưỡi ngựa, đi vào rừng sương độc.  

 

Ra khỏi thành thì họ gặp một con đường rộng, dưới đất là lớp thảm thực vật, không mềm cũng không cứng, rất thuận lợi để cưỡi ngựa.  

 

Ngựa chạy rất nhanh, chớp mắt đã chạy hơn trăm dặm. Lúc này, bọn họ nhìn thấy phía trước có một nhóm người, hai bên cãi nhau ỏm tỏi, không ít người đi đường đều đứng lại hóng chuyện.  

 

Ngô Bình và Phương Phương lại gần, chỉ thấy một chiếc xe ngựa lớn ngã ở bên đường, một nhóm người ngồi trên xe ngựa đang chỉ vào một cậu thiếu niên ở trước mặt rồi mắng chửi.  

 

Thiếu niên độ chừng mười lăm tuổi, cưỡi một con trâu màu trắng, vai con trâu này cao chừng hơn ba mét, thân dài bốn mét, là một con vật lớn. Lông nó thuần một màu, mà còn tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.  

 

Thiếu niên kia có vẻ cũng thành thật, tu vi cũng không cao, lúc này cậu ấy chân tay luống cuống, vẻ mặt ửng đỏ, miệng như muốn nói nhưng  một chữ cũng không thốt ra được.  

 

Ngửi thấy mùi hương từ con trâu, Ngô Bình bỗng giật mình trong lòng, anh lập tức đi đến trước mặt đám người đang mắng chửi, nói: “Được rồi, đừng mắng nữa”.  

 
 
Chương 5042


 Ngô Bình đạp một chân xuống đất, lấy anh làm trung tâm, mặt đất bỗng rung chuyển, đám người kia đứng không vững, đầu ngã xuống đất, vẻ mặt sợ đến tái nhợt.  

 

Anh lạnh lùng nói: “Dựng xe ngựa lên, mau rời đi đi”.  

 

Anh thi triển thực lực quá mạnh, đám người kia không dám đắc tội với anh, lập tức ngoan ngoãn dựng xe ngựa dậy, tiếp tục hành trình.  

 

Thiếu niên thấy Ngô Bình giải vây giúp mình, vội quỳ xuống, thi lễ với anh: “Cảm ơn công tử đã ra tay giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ, không cần để tâm”. Sau đó nhìn sang con trâu trắng, phát hiện mắt nó có màu tím, sừng trâu màu vàng, bên trên có hoa văn tự nhiên nhạt màu.  

 

“Con trâu này đúng là cao lớn oai phong”. Anh khen nói.  

 

Advertisement

Thiếu niên nói: “Vâng, nó mới một tuổi thôi, sau này trưởng thành sẽ càng lớn hon”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Mới một tuổi đã cao lớn vậy rồi?”  

 

Thiếu niên: “Đúng vậy, nó khá nhút nhát. Vừa nãy lúc xe ngựa trước mặt đi ngang qua, cố ý dùng roi quất vào nó một cái, vì vậy mà nó sợ hãi nên mới đẩy xe ngựa”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra, nó là do cậu nuôi sao?”  

 

Thiếu niên gật đầu: “Nó là Kim Giác, là do lúc trước ông tôi ra ngoài làm ăn, gặp được trên đường. Ông ta bèn giữ lấy nuôi, không ngờ lại cao lớn đến vậy”.  

 

Ngô Bình: “Cậu nhóc, cậu đang muốn đi đâu?”  

 

Thiếu niên khẽ thở dài: “Ông tôi làm ăn, nợ rất nhiều, trong người mệt mỏi rồi sinh bệnh. Trong nhà tôi không có tiền mời thầy thuốc, chuẩn bị đem Kim Giác đi bán”.  

 

Ngô Bình phấn khởi trong lòng, nói: “Con trâu tốt như vậy, bán đi thì rất tiếc”.  

 

Thiếu niên bất đắc dĩ nói: “Nhưng trước mắt phải cứu ông tôi, nên chỉ có thể bán Kim Giác đi”.  

 

Vì vậy Ngô Bình lại hỏi: “Vậy cậu định bán bao nhiêu tiền?”  

 

Thiếu niên nhìn Ngô Bình, hỏi: “Có phải công tử muốn mua Kim Giác không?”  

 

Ngô Bình cũng không phủ nhận, nói: “Đúng vậy, tôi khá thích nó, cưỡi nó cũng rất oai phong. Nếu cậu thật sự muốn bán nó, thì có thể bán cho tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với nó”.  

 

Thiếu niên nói: “Bố tôi bảo tôi ra giá hai triệu Tinh Tệ, nói có thể thương lượng chút, nhưng không thể thấp hơn một triệu rưỡi”.  

 

Ngô Bình nói: “Hai triệu không phải thấp, như vậy đi, tôi không trả giá với cậu, mua lại Kim Giác với giá hai triệu, rồi tặng cậu một con ngựa thế nào?”  

 

Thiếu niên vui mừng: “Tốt quá rồi!”  

 

Anh lập tức lấy ra hai triệu Tinh Tệ giao cho thiếu niên, sau đó nhảy lên trên lưng trâu, vỗ nhẹ nói: “Kim Giác, chúng ta đi thôi”.  
 
Chương 5043


 Ngô Bình: “Ăn ngon không?”  

 

Trâu trắng vừa nhai vừa nói: “Anh muốn hỏi gì?”  

 

Ngô Bình: “Ngươi và thiếu niên kia từng nói chuyện chưa?”  

 

Trâu trắng: “Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, cũng không có gì để nói”.  

 

Ngô Bình: “Mùi hương trên người ngươi chứng tỏ ngươi thường dùng đan dược. Một con trâu mà lại có thể ăn được đan dược, chuyện này rất kỳ lạ”.  

 

Trâu trắng: “Chúng ta nói chuyện, không thể để người khác nghe được”.  

 

Advertisement

Ngô Bình nhìn Phương Phương bên cạnh, nói: “Tôi có thể để cô ấy cách xa chút”.  

 

Phương Phương rất hiểu chuyện, cười nói: “Công tử, tôi đi đến phía trước trước”. Nói xong, cưỡi ngựa đi trước, kéo dãn khoảng cách.  

 

Trâu trắng nói: “Dạ dày tôi có một hồ lô, bên trong có đan dược dùng mãi không hết”.  

 

Ngô Bình trừng lớn mắt: “Đan dược dùng không hết?”  

 

Trâu trắng: “Đúng. Mỗi lần tôi lấy ra một viên thì vài ngày sau sẽ lại xuất hiện một viên”.  

 

Ngô Bình: “Đan dược cùng loại sao?”  

 

Trâu trắng: “Ừ, đan dược cùng loại. Bởi vì tôi dùng quá nhiều, nên đan dược này không còn hiệu quả gì với tôi cả”.  

 

Ngô Bình: “Đan dược có tốt hơn nữa cũng không thể ăn như cơm bữa. Tại sao ngươi không đổi đan dược thành thứ khác?”  

 

Trâu trắng: “Tôi chỉ là một con trâu mà thôi, một khi bị người khác biết đến Bí Cảnh này, anh cảm thấy tôi có thể sống được nữa không?”  

 

Ngô Bình gật đầu: “Cũng đúng. Rất có khả năng anh sẽ bị giết chết, hồ lô thì bị người ta cướp đi”.  

 

Trâu trắng: “Nếu không phải anh nhìn thấu tôi thì tôi cũng sẽ không nói chuyện với anh”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi có thể tin ta”.  

 

Trâu trắng im lặng mấy giây rồi nói: “Cha tôi là một linh thú đến từ vũ trụ chính. Chủ nhân của ông ấy rất lợi hại, là một cao thủ Đạo Cảnh cấp bảy”.  

 

Ngô Bình: “Đạo Cảnh tầng bảy!”  

 

Trâu trắng: “Chủ nhân của cha, bị mấy cao thủ liên hợp lại hại chết. Trước khi chết, đã dùng đại thần thông đưa cha tôi đi, cũng bỏ một bảo bối vào trong dạ dày cha tôi”.  

 

Ngô Bình: “Cha anh đi đến nơi này?”  

 

Trâu trắng: “Đúng vậy. Cha tôi mang theo bảo bối kia, xuất hiện ở vũ trụ Minh Cổ, rồi cùng mẹ tôi sinh ra tôi”.  

 

Ngô Bình: “Cha mẹ ngươi đâu rồi?”  

 
 
Chương 5044


Trâu trắng: “Ừ, tên nó là Vạn Hóa Thần Hồ”.  

 

Ngô Bình: “Vạn Hóa Thần Hồ, nghe rất đặc biệt”.  

 

Trâu trắng: “Vạn Hóa Thần Hồ có thể phục chế được bất kỳ thứ gì”.  

 

Ngô Bình trừng lớn mắt: “Phục chế bất kỳ thứ gì?”  

 

Trâu trắng gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng thứ càng quý báu thì thời gian phục chế càng dài, tỷ lệ thành công cũng càng thấp”.  

 

Ngô Bình: “Tỷ lệ thành công? Nói như vậy, cũng không phải mỗi lần phục chế đều sẽ thành công?”  

 

Trâu trắng: “Ừ. Phục chế thất bại, thì đồ được phục chế sẽ biến mất”.  

Advertisement

 

“Đồ quý giá một chút, thì tỷ lệ phục chế thành công là bao nhiêu?”. Đây là vấn đề mà anh quan tâm.  

 

Trâu trắng: “Đồ vật không giống nhau, tỷ lệ thành công cũng khác nhau, không thể gộp chung được”.  

 

Ngô Bình bỗng cảm thấy, Vạn Hóa Thần Hồ này rất có khả năng là một cái bẫy!

Trâu trắng: “Tôi có thể đưa bảo bối kia cho anh thử”.  

 

Ngô Bình: “Ngươi tin ta vậy sao?”  

 

Trâu trắng: “Thực lực của anh, chắc chắn vượt xa tôi, anh muốn bảo bối của tôi, thì giết tôi là đoạt được rồi”.  

 

Ngô Bình khẽ cười: “Ngươi đúng là thông minh”.  

 

Trâu trắng: “Tôi đưa đồ cho anh, nhưng anh cũng phải chịu trách nhiệm cho an toàn của tôi, cho đến khi tôi trưởng thành”.  

 

Ngô Bình vỗ lưng nó: “Không vấn đề, những chuyện này tôi đồng ý”.  

 

Vì thế trâu trắng vươn cổ, nhổ ra một hồ lô bằng da màu vàng kim có hai ngạnh cao, bề mặt còn có hoa văn huyền ảo.  

 

Ngô Bình nhận lấy hồ lô, lau sạch dịch dạ dày trên bề mặt, sau đó khẽ lắc, bên trong hồ lô phát ra tiếng động, chứng tỏ bên trong có một viên đan dược. Anh mở nắp hồ lô đổ ra, lập tức có một viên đan dược rơi ra.  

 

Ngô Bình đánh giá đan dược này, khẽ ngửi, sau đó nuốt vào bụng. Rất nhanh sau đó, một luồng năng lượng kỳ lạ lan ra trong thân thể anh, rất có ích cho thể chất của anh.  

 

Mắt anh sáng lên, nói: “Đan dược này không tệ!”  

 

Trâu trắng: “Tôi ăn ngấy rồi, anh có đan dược khác nào bỏ vào không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Ngươi muốn nó phục chế thứ gì thì đều bỏ thẳng vào trong hồ lô sao?”  

 

Trâu trắng: “Chẳng lẽ còn có cách khác?”  

 

Ngô Bình nói: “Đương nhiên có. Đây là một pháp bảo đấy! Nhưng trước khi ta thi triển thì phải luyện hóa mới được!”  

 

Trâu trắng: “Còn phải luyện hóa sao? Tôi cứ nghĩ bỏ đồ vào trong là được”.  

 
 
Chương 5045


Ngô Bình lập tức lắc đầu, nói: “Đồ này sau khi luyện hóa xong, có thể hấp thụ núi sông trời trăng, chứ không chỉ là chút đồ mà ngươi ăn”.  

 

Trâu trắng trừng lớn mắt: “Lợi hại vậy sao?”  

 

Ngô Bình: “Được rồi, chúng ta đi nhanh trước đã. Hiện tại tu vi của tôi vẫn chưa cao, vẫn không thể luyện hóa nó”.  

 

Một người một trâu đi đến chỗ Phương Phương rồi mới tiếp tục đi về phía trước.  

 

Trâu trắng chạy nhanh hơn cả ngựa, lúc chạng vạng tối, hai người một trâu đã đến ven rừng khói độc, vẫn đến chỗ trấn nhỏ kia.  

 

Advertisement

Ở trấn nhỏ có nhà nghỉ, Ngô Bình đi vào nhà nghỉ, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm trước, sáng hôm sau rồi lại tiến vào rừng khói độc.  

 

Nhà trọ khá an toàn, bởi vì ông chủ nhà trọ có đủ thế lực lớn mạnh, vì vậy không ai ở đây đến gây chuyện, Ngô Bình có thể yên tâm tu luyện.  

 

Lúc trước, anh đã luyện được chân lực loại thứ nhất, hiện tại đã dung hợp toàn bộ chân lực hình thành từ thiên khiếu với thân thể, sinh ra chân lực loại thứ hai.  

 

Chân lực thiên khiếu và chân lực từ địa khiếu, một âm một dương, mỗi loại có tác dụng riêng. Hai bên đồng thời ngưng tụ, thực lực Ngô Bình thoáng chốc đã nâng cao rất nhiều.  

 

Thế nhưng, anh còn có mười hai loại linh lực chủ khiếu, toàn bộ đều từ vũ trụ chính, anh cũng muốn luyện hóa bọn chúng, hình thành mười hai loại chân lực mạnh hơn!  

 

Thế nhưng, sau khi luyện được chân lực, giây tiếp theo chính là chia tách âm dương.  

 

Chia tách âm dương này phải luyện ra thuộc tính âm dương của chân lực. Đúng lúc Ngô Bình đã có hai loại chân lực thiên khiếu và địa kiếu, đương nhiên bước này cũng rất dễ dàng, hoàn thành nhanh chóng.  

 

Khi chân lực đã có âm dương thì có thể thi triển linh kỹ vô cùng lợi hại, vì vậy cũng đạt được cảnh giới Luyện Khí cấp tiếp theo, Linh Phù!  

 

Linh Phù, chính là ngưng tụ hai loại linh lực khác nhau thành linh phù đặc biệt, bình thường có thể tích lũy linh phù. Lúc sử dụng thì có thể đưa linh phù ra, chớp mắt sẽ hình thành linh kỹ tấn công cực kỳ mạnh.  

 

Muốn tu luyện linh phù, Ngô Bình cảm thấy linh lực bản thân có được còn quá ít, anh lại tiếp tục hấp thụ mười hai loại linh khí trong chủ khiếu.  

 

Mười hai loại linh khí này có thuộc tính của riêng mình, mỗi loại đều có thể thi triển được linh kỹ mạnh mẽ. Tuy Ngô Bình chưa có sẵn linh kỹ, nhưng dựa vào kinh nghiệm tu hành và trí tuệ võ đạo của anh thì có thể dễ dàng tự sáng tạo ra.  

 

Trời vừa sáng, anh đã hấp thụ được mười hai linh lực chủ khiếu, ngưng tụ thành mười hai chân lực, đồng thời dung hợp mỗi loại chân lực với một loại linh kỹ bản thân tự sáng tạo!  

 

Thế nhưng, anh vẫn chưa ngưng tụ linh kỹ thành linh phù, bước này vẫn cần thêm thời gian.  

 

Anh và Phương Phương ăn chút thức ăn, rồi để cô và trâu trắng ở nhà nghỉ, sau đó một mình anh tiến vào rừng khói độc lần thứ hai.  

 

Lúc ra khỏi trấn nhỏ, anh nhìn thấy không ít dân nghèo xung quanh chạy đến xin ăn, một đám trẻ con cầm theo cái bát bể đến xin ăn.  

 
 
Chương 5046


 Ngô Bình cười nói: “Đừng tranh giành”. Nói rồi lại đi về phía khói độc.  

 

Lần này lại đi vào rừng khói độc, anh đã có kinh nghiệm, trực tiếp đi vào. Mà khói độc vừa tiếp xúc với chân lực bảo vệ thân thể anh thì lập tức tan thành mây khói.  

 

Anh vừa vào khu vực khói độc, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân. Anh đứng lại, nghiêng đầu nhìn người đi đến.  

 

Đây là một cô bé khoảng chừng mười bảy tuổi, cao nhất là mười tám, vẻ ngoài còn xinh đẹp hơn cả Phương Phương, xinh đẹp động lòng người, tựa như tiên tử trong tranh, mặc váy dài màu tím, tóc dài búi thành hai búi, gắn hoa vàng lên trên.  

 

Cô ấy như có chút cảnh giác, không dám tiến đến quá gần, nói: “Công tử, chúng ta có thể làm bạn đồng hành không?”  

 

Ngô Bình đương nhiên không muốn kết bạn cùng người khác, dù sao bớt đi một người cũng bớt đi rất nhiều rắc rối, nhưng thấy cô ấy đáng thương như vậy, gương mặt xinh đẹp có chút bất lực, anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Chúng ta vốn không quen biết, tại sao cô muốn kết bạn với tôi?”  

Advertisement

 

Cô gái: “Mấy cậu bé xin ăn bên ngoài rất đáng thương, đều là trong nhà mất đất, chỉ có thể ra ngoài ăn xin để sống, nhưng tu sĩ bình thường căn bản sẽ không quan tâm đến bọn chúng. Mà công tử tâm lương thiện, không những cho bọn họ tiền, ánh mắt nhìn bọn chúng cũng thương xót, vì vậy tôi nghĩ công tử là người tốt”.  

 

“Người tốt…”, từ này đã lâu rồi Ngô Bình chưa từng nghe đến, anh cười nói: “Cô rất đơn thuần, cũng rất thông minh”.  

 

Cô gái hỏi: “Vậy công tử có đồng ý kết bạn cùng tôi không?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Tại sao cô muốn đi vào rừng khói độc?”  

 

Cô gái nói: “Chị tôi trúng độc, cần hai loại linh dược trong rừng khói độc để trị liệu. Linh dược rất quý, tôi mua không nổi, chỉ đành mạo hiểm kiếm thuốc. Nhưng tu vi tôi thấp, cũng không có kinh nghiệm, cần công tử giúp đỡ”.  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Nhưng tại sao tôi phải giúp cô?”  

 

Cô gái cúi thấp đầu: “Tôi… Tôi cảm thấy có lẽ công tử sẽ giúp tôi”.  

 

Ngô Bình quay người, nói: “Đi sau lưng tôi, đừng cách quá xa”.  

 

Cô gái vui mừng: “Cám ơn công tử!”  

 

Đi vào trong rừng khói độc, Ngô Bình lập tức lấy ra một ít đan dược cho bảo cô ấy uống, nói: “Ngay cả phòng độc, cô cũng không có, cũng không có đan dược tránh độc, một mình đi vào cũng chẳng khác nào tìm đường chết”.  

 

Cô gái khẽ thở dài: “Tôi cũng hết cách rồi”.  

 

Ngô Bình tiếp tục đi lên trước, hỏi: “Cô tên gì?”  

 

Cô gái: “Công tử, tôi tên Chu Thiên Mi”.  

 

Ngô Bình: “Chu Thiên Mi, chị cô bị trúng độc gì, cần phải có linh dược gì trị thương?”  
 
Chương 5047


 Chưa đi được mấy bước, Ngô Bình đã tìm được mấy gốc dược liệu. Nửa tiếng sau, anh đã thu được mười mấy loại dược liệu, sau đó tìm một khu đất trống, bắt đầu luyện đan.  

 

Nhìn thấy anh luyện đan, Chu Thiên Mi rất ngạc nhiên: “Công tử là thầy luyện đan sao?”  

 

Ngô Bình: “Biết một chút. Hiện tại tôi luyện chế vài viên đan dược giải độc cho cô, quay về cô đưa cho chị cô dùng, một viên uống, một viên bỏ vào bồn tắm nước nóng. Cứ làm như vậy hai ngày sẽ hồi phục”.  

 

Chu Thiên Mi vui mừng: “Tốt quá, cảm ơn công tử!”  

 

Ngô Bình bình thản nói: “Không cần cám ơn, em gái tôi và cô cũng ngang tuổi nhau, con bé tên Tiểu Mi. Chị cô chắc cũng gọi cô là Mỵ đúng không? Tên hai người rất giống”.  

 

Advertisement

Chu Thiên Mi khẽ gật đầu: “Vâng, công tử, tôi nhất định sẽ báo đáp anh”.  

 

Ngô Bình khẽ cười, không nghĩ nhiều, tiếp tục luyện đan. Chẳng mấy chốc, anh đã luyện chế được sáu viên đan dược giải độc, đan dược màu xanh lá nhạt, có mùi hương thoang thoảng.  

 

Anh đưa thuốc giải độc cho Chu Thiên Mi, nói: “Bây giờ tôi đưa cô ra ngoài, mau chóng đưa thuốc giải cho chị cô”.  

 

Nói xong, Chu Thiên Mi bỗng cảm thấy eo mình được Ngô Bình ôm lấy, sau đó cô ấy đã bay lên không, nhanh chóng bay ra khỏi tầng sương mù khói độc.  

 

Không lâu sau, cô ấy đã ở ven bìa rừng.  

 

Sau khi đáp đất, Ngô Bình thả lỏng tay, cười nói: “Tiểu Mỵ, quay về đi”. Nói xong, lại bay về rừng khói độc, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.  

 

Chu Thiên Mi ngây ngốc nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng Ngô Bình đã chẳng thấy đâu. Cô ấy cắn môi, khẽ nói: “Công tử, tôi nhất định sẽ quay lại báo đáp anh!”  

 

Ngô Bình quay về chỗ cũ, đem theo linh khuyển tiếp tục thăm dò phía trước. Lần này, anh chỉ đơn giả tìm tòi dưới đất, bởi vì mục đích lần này là sâu trong rừng khói độc, trong đó có nhiều dược liệu quý hơn.  

 

Lúc này, anh đã đến sâu bên trong rừng khói độc, đi tiếp vào một đoạn, thì có thể tiến vào khu vực trung tâm rừng khói độc.  

 

Rừng khói độc được chia thành ba khu vực, lần lượt là khu vực bìa rừng. Đa số mọi người chỉ dám hoạt động trong khu vực bìa rừng, vì vậy dược liệu trong khu vực bìa rừng phần lớn đã được thu thập, không còn như nhiều năm trước nữa, có vào linh dược thậm chí đã bị hái đến tuyệt chủng.  

 

Đi tiếp vào trong, là khu vực giữa. Nơi này rất nguy hiểm, có rất nhiều côn trùng độc, còn có dã thú dữ đáng sợ. Có thể nói, mức độ nguy hiểm gấp khu vực bìa rừng mười lần.  

 

Từ khu vực giữa đi sâu vào trong chính là khu vực trung tâm. Diện tích khu trung tâm chỉ chừng một phần năm cả khu rừng, nhưng nó lại được xem là khu cấm. Rất nhiều cao thủ cảnh giới Thần Thông, nếu không cần thiết thì chắc chắn sẽ không bước chân vào khu trung tâm.  

 

Khu trung tâm cực kỳ nguy hiểm, nghe nói bên trong có một vài thứ cổ xưa và thần bí, căn bản không phải nơi mà người bình thường có thể tìm kiếm được. Thậm chí thế lực lớn như Huyền Minh Giáo cũng rất ít khi cử người vào khu trung tâm hái thuốc.  

 

Lần này, Ngô Bình cũng không định phải tiến vào khu trung tâm, có thể đi dạo ở khu giữa cũng không tệ, dù so dược liệu nơi này cũng nhiều hơn, người hái thuốc cũng ít.  

 
 
Chương 5048


Sở dĩ khu vực trung tâm nguy hiểm, là vì khí độc của nó càng độc hơn, trùng độc cũng đáng sợ hơn, nếu không có năng lực kháng độc mạnh thì người có mạnh hơn tiến vào cũng chắc chắn chết.  

 

Vì thế, Ngô Bình dùng linh khí làm cốt lõi, tạo ra một loại linh phù, linh phù tiêu độc.  

 

Linh phù này có màu xanh, to bằng ngón tay cái. Gần hai tiếng đồng hồ sau, thì ngưng tụ thành mười hai linh phù tiêu độc, sau đó tu luyện loại linh phù thứ hai.  

 

Loại linh phù thứ hai, là dùng để bảo vệ tính mạng, gọi là độn phù vô ảnh. Linh phù này vừa được thi triển, Ngô Bình chớp mắt đã xuất hiện cách đó mấy dặm, thoát khỏi nguy hiểm.  

 

Cuối cùng, anh lại tu luyện loại linh phù thứ ba, linh phù kiếm thần. Đương nhiên, loại linh phù kiếm thần này có thể dùng để giết chết kẻ địch, lúc thi triển thì sẽ phát ra một luồng kiếm quang, tấn công kẻ địch, nhanh như chớp.  

 

Tu luyện ba ra loại linh phù thì đã là buổi trưa ngày thứ hai. Ngô Bình ăn chút đồ, rồi chính thức tiến vào khu trung tâm rừng khói độc.  

Advertisement

 

Khi anh dần dần đi vào khu trung tâm thì có thể cảm nhận được rõ, khói độc nơi này trở nên rất nặng nề, chân lực bảo vệ thân thể anh cũng chỉ có thể đẩy lùi.  

 

Chưa đi được mấy bước, một đám muỗi độc đã bay đến. Những con muỗi độc này có đầu nhỏ chừng hạt đậu, dài bằng bàn tay, bay rất nhanh.  

 

Nhìn thấy muỗi độc, Ngô Bình lập tức dùng chân lực, những con muỗi này vừa lại gần anh thì đã bị tấn công, nổ tung trên không.  

 

Anh tiếp tục đi vào, không bao lâu đã cảm nhận được linh khuyển đang run rẩy. Anh cảnh giác trong lòng, quỳ xuống hỏi: “Xung quanh có thứ gì đáng sợ sao?”  

 

Linh khuyển tuy sợ hãi, nhưng vẫn đi lên mấy bước, đứng trước người Ngô Bình, sủa về một hướng.  

 

Ngô Bình xoa đầu nó nói: “Đừng sợ, có ta ở đây”.  

 

“Rầm!”  

 

Một cây cổ thụ ngã xuống, để lộ một hang động u tối. Hang động dài hơn hai mắt, từ bên trong có một con rết khổng lồ bò ra, mắt to như đèn lồng, râu dài đến hơn mười mét, cả người đỏ đậm, sáng bóng. Miệng nó phun ra một làn khói đen, chớp mắt đã lao về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình không tránh né, đánh ra một chưởng đã đánh tan khói độc, thổi ngược về phía con rết.  

 

Con rết thấy tấn công bất thành, nó kêu rít lên, rồi lao mạnh về phía Ngô Bình.  

 

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, ngay cả linh phù kiếm thần anh cũng không dùng đến, cầm một thanh trường đao nghênh chiến.  

 

Anh và con rết vừa va chạm thì cúi người xuống, xuất đao.  

 

“Phù!”  

 

Chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, đầu con rết khổng lồ đã bị anh chém bay, trong ngực phun ra khói độc, rất nhanh đã tràn ngập xung quanh cả mấy dặm.  

 

Ngô Bình vội túm lấy linh dược cho linh khuyển nuốt xuống, bản thân cũng ăn một ít, để tránh bị khói độc tổn thương.  

 

Giết chết con rết, linh khuyển bỗng lao về phía thi thể con rết mà sủa.  

 
 
Chương 5049


 Ngô Bình vội đuổi theo, một người một chó nhanh chóng đi sâu vào trong hang động. Nơi này là một không gian rộng lớn, ít nhất cũng trên nghìn mét vuông.  

 

Ngay chính giữa, có một khu đất màu tím, lúc này trong khu đất có ba gốc linh chi màu đỏ, tỏa ra mùi hương kỳ lạ.  

 

Ngô Bình sáng mắt, anh ngắt một ít linh chi bỏ vào miệng. Bỗng chốc, một luồng dược lực đã tỏa ra, sắc mặt anh bỗng đỏ lên, máu huyết sôi sục, giống như đã uống thuốc cả ba ngày vậy.  

 

“Không tệ! Linh chi này, ít nhất cũng là linh dược cấp mười!”  

 

Anh vội đào ba gốc linh chi lên, cẩn thận bỏ vào, sau đó đưa linh khuyển quay về mặt đất, tiếp tục tìm linh dược.  

 

Linh dược khu trung tâm quả nhiên rất nhiều, một buổi chiều anh đã hái được bảy gốc linh dược cấp sáu trở lên, còn chưa tính linh chi là linh dược cấp mười kia.  

 

Advertisement

Đến khi trời tối, anh đang chuẩn bị tìm một chỗ nghỉ ngơi, cho linh khuyển ăn, phía trước bỗng vang lên tiếng bước chân, ba người đàn ông đi ra.  

 

Ngô Bình cũng không tránh né, chỉ đứng tại chỗ. Anh phát hiện, trong ba người này, có hai người là cảnh giới Luyện Khí, một là cảnh giới Thần Thông!  

 

Tu sĩ cảnh giới Thần Thông kia, trông khoản bốn mươi tuổi, sau khi đến gần, anh ta quét mắt nhìn Ngô Bình, hai người còn lại bên cạnh dối phương cười nói: “Vận khí không tệ, chúng ta gặp lại có người dâng thuốc tận cửa rồi!”

Ngô Bình hơi chau mày, rõ ràng mấy người này không có ý tốt.  

 

Một người đàn ông cảnh giới Luyện Khí cười rồi nói với Ngô Bình: “Người anh em, cậu có thể đến được khu vực trung tâm chắc đã hái được không ít thuốc nhỉ? Đem ra cho bọn tôi xem thử”.  

 

Ngô Bình bình thản đáp: “Tôi có hái được thuốc hay không cũng không liên quan gì đến các anh”.  

 

Người đó cười haha, nói: “Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu cậu hái được nhiều thuốc tốt thì chúng tôi có thể giữ lại mạng cho cậu. Nếu thuốc của cậu không đáng giá thì sẽ được chết sớm để đầu thai”.  

 

Ngô Bình chớp mắt: “Các anh muốn cướp thuốc của tôi sao?”  

 

Mặt người đó sầm xuống: “Không sai”.  

 

“Ầm”.  

 

Âm thanh vang lên như tiếng pháo nổ, Ngô Bình bất ngờ hành động, đấm người đàn ông đó văng ra rồi đến trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Thông chỉ trong tích tắc.  

 

Trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Thông bỗng xuất hiện tấm lá chắn, bảo vệ anh ta ở giữa.  

 

“Ầm, ầm, ầm!”  

 

Ngô Bình đấm liên tục ba đấm, đấm thứ nhất không khiến lá chắn có biến đổi gì, đấm thứ hai khiến các lá chắn rạn nứt, đấm thứ ba thì tất cả các lá chắn đều vỡ vụn. Nắm đấm của anh đập lên ngực tu sĩ cảnh giới Thần Thông.  

 

“Rắc rắc”.  

 

Ngực anh ta móp vào, tim và phổi đều dập nát, mắt trợn dọc, ánh mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi đến tột độ.  

 

“Anh…”  

 
 
Chương 5050


Ngô Bình: “Các anh chuyên cướp dược liệu của người khác sao?”  

 

“Đúng vậy…”. Anh ta run run đáp: “Đừng giết tôi”.  

 

“Rắc rắc”.  

 

Ngô Bình chưởng nát đầu anh ta, sau đó bắt đầu lục soát ba người họ.  

 

Trên người hai tu sĩ Luyện Khí chỉ có một ít đồ vặt vãnh, không đáng tiền. Có điều trên người của tu sĩ cảnh giới Thần Thông đó thì lại có một túi chứa đồ. Sau khi mở ra Ngô Bình phát hiện có cả trăm cây linh dược, loại tệ nhất cũng là linh dược cấp năm, loại tốt nhất là linh dược cấp mười.  

 

“Ba người này không biết đã hại chết bao nhiêu người mới cướp được nhiều linh dược thế này”.Anh cất túi chứa đồ rồi tiếp tục đi về phía trong.  

Advertisement

 

Anh đi được một đoạn thì phát hiện đất ở xung quanh biến thành màu tím, còn tỏa ra mùi hương nhẹ. Anh đưa tay ra bốc một nắm đất lên thì phát hiện đấy là Linh Nhưỡng.  

 

Linh Nhưỡng là môi trường sinh trưởng tốt nhất của linh dược nên linh dược xung quanh mọc rất nhiều, đâu đâu cũng có.  

 

Có điều Ngô Bình lại thấy căng thẳng, linh dược ở đây nhiều như vậy nhưng sao lại không có ai hái? Chỉ có một khả năng là chỗ này cực kỳ nguy hiểm.  

 

Thế là anh từ từ cúi thấp người, sau đó chầm chậm lùi về sau, định rút khỏi vùng đất đó.  

 

Lúc chân anh còn cách mép Linh Nhưỡng chỉ còn mấy mét nữa thì bên dưới mặt đất bỗng có vô số sợi râu màu tím vươn lên, quấn chặt lấy hai chân anh, rồi nhanh chóng vươn lên phía trên cơ thể, bọc chặt lấy anh.  

 

Ngô Bình kinh ngạc, cố hết sức giãy giụa nhưng những sợi râu đó lại chắc lạ thường, có làm thế nào cũng không thoát ra được.  

 

Lúc này bên trên rễ bỗng xuất hiện vô số gai nhọn, đâm thủng da anh, truyền dịch độc làm người anh.  

 

Ngô Bình liền dùng linh phù trị độc, một luồng sáng xanh liền bộc phát trong cơ thể anh. Luồng sáng xanh khắc chế độc tố, những sợi râu đó cứ như chạm phải điện, lập tức rút khỏi cơ thể Ngô Bình.  

 

Ngô Bình bực bội, hai chân toát ra rất nhiều ánh sáng xanh, truyền vào trong lòng đất, mặt đất như bốc hơi, vô số sợi râu bay ra, tập hợp lại trên không trung tạo thành một quái vật cao mười mấy mét vừa giống người vừa giống khỉ, được tạo ra hoàn toàn từ sợi râu.  

 

Ngô Bình ngưng tụ chân lực, đấm về phía con quái vật, nắm đấm toát ra ánh sáng màu xanh, đập lên đối phương như một quả đạn pháo.  

 

Một tiếng kỳ quái vang lên, các sợi râu bỗng bốc cháy, tạo nên ngọn lửa màu xanh. Sau khi ngọn lửa tắt, những sợi râu đó liền biến thành màu vàng kim, rồi rã ra thành sợi như tơ, từ từ rơi xuống.  

 

Ngô Bình bắt lấy một sợi tơ, cảm giác như nó có sinh mệnh, chỉ là không có ý thứ thôi. Anh giật mình, truyền chân lực vào trong thì bỗng dưng những sợi tơ đó liền sống dậy.  

 

Mắt anh sáng lên, anh vung tay, tất cả các sợi tơ đều quấn lên người anh, tự dệt thành một chiếc áo giáp màu xanh ánh kim rất đẹp.  

 

Anh lẩm bẩm: “Thứ này thật thần kỳ, vô cùng chắc, còn có ý thức nữa”.  

 

Tiếp ngay đó, tất cả các sợi tơ lại biến hóa trở lại, dệt thành một chiếc áo khoác rất đẹp, khoác bên ngoài áo anh, cảm giác và chất lượng đều tốt hơn nhiều loại trước đây của anh.  

 
 
Chương 5051


Trong phạm vi Linh Nhưỡng màu tím, có rất nhiều linh dược, bình dân hay cao cấp gì cũng có. Hơn nữa, không chỉ có một con quái vật bằng sợi râu, nhưng vì Ngô Bình mặc áo khoác được đan từ râu quái vật nên các quái vật nhầm anh là đồng loại, không tấn công anh nữa.  

 

Anh đi được vài bước thì gặp một loại linh dược cấp sáu, anh lập tức hái nó. Chỉ một lúc anh đã hái được mấy chục cây.  

 

Lúc này, bên ngoài Linh Nhưỡng xuất hiện mấy tu sĩ, họ nhìn thấy cảnh đó thì đều bất ngờ.  

 

“Mau nhìn kìa, trong cấm địa chết chóc có người”. Đám người đó đua nhau nhìn qua, thấy Ngô Bình đang hái thuốc thì ai cũng nóng mắt.  

 

“Kỳ lạ, sao quái vật bên trong lại không tấn công anh ta? Lẽ nào các quái vật đều không có ở đó sao?”. Một tu sĩ thấp bé hạ giọng nói.  

 

Advertisement

Một người cao hơn nói: “Không thể nào, cấm địa chết chóc đó đã tồn tại rất nhiều năm rồi, chưa từng nghe nói đến việc quái vật nghỉ ngơi”.  

 

Người thấp bé nói: “Nhưng rõ ràng anh ta không sao cả. Hơn nữa, trên người anh ta còn toát ra chân khí, chắc chỉ là một tu sĩ Luyện Khí. Đến cả tu sĩ Luyện Khí cũng không sao, vậy chúng ta sợ gì chứ?”  

 

Anh ta vừa nói vừa mạnh dạn bước một chân vào Linh Nhưỡng, sau đó đợi vài phút nhưng chẳng có phản ứng gì, mắt anh ta sáng lên, anh ta mạnh dạn tiếp tục tiến vào trong.  

 

Anh ta tiến từng bước một, đi được mười mấy bước nhưng vẫn không có vấn đề gì, anh ta lập tức vẫy tay với những người phía sau và lớn tiếng gọi: “Không sao cả, mau đến hái thuốc đi”.  

 

Hai trong số những người còn lại gan dạ hơn, bị thu hút bởi linh dược nên tiến vào Linh Nhưỡng, những người khác khá thận trọng, quyết định đợi thêm một lúc nữa.  

 

Lúc này Ngô Bình phát hiện đám người đó thì vội phất tay, nói: “Đừng vào đây, nguy hiểm”.  

 

Người thấp lùn cười khẩy, nói: “Nhóc con, cậu muốn độc chiếm một mình số linh dược này à, mơ đi”. Anh ta vừa nói vừa khom người hái thuốc.  

 

Lúc này ba người họ đã vào trong Linh Nhưỡng, bắt đầu phấn khởi hái thuốc.  

 

Ngô Bình thở dài, lắc đầu.  

 

Chính vào lúc đó, mặt đất bỗng có vô số sợi râu vươn ra, lập tức quấn chặt lấy ba người đó. Gai nhọn đâm vào cơ thể họ, truyền độc tố vào trong.  

 

Ba người giật mình, cố sức giãy giụa và kêu cứu nhưng không có tác dụng gì, chưa đến mười giây, cơ thể của ba người đó đã biến thành màu đỏ tím, thất khứu chảy ra chất dịch màu tím, thấm vào trong đất.  

 

Bây giờ Ngô Bình mới hiểu, Linh Nhưỡng hình thành bằng cách nào.  

 

Những người bên ngoài kinh sợ tái mặt, may mà mình không bồng bột vào trong.  

 

Ngô Bình cũng không quan tâm đến họ, tiếp tục hái thuốc, từ từ khuất khỏi tầm mắt của những người đó.  
 
Chương 5052


Ăn trái cây xong, Ngô Bình ngồi xếp bằng, ngưng tụ linh phù.  

 

Anh đã chuẩn bị tốt cho việc thu thập dược liệu trong khu vực Linh Nhưỡng nên cũng không sốt ruột, quyết định tăng tu vi trước đã.  

 

Sau đó, anh còn dùng toàn bộ linh khí trong chủ khiếu ngưng tụ thành linh phù, thuận thế tiến vào cảnh giới tiếp theo – Linh Niệm.  

 

Linh niệm là thứ tạo nên từ nền móng linh lực, tiến thêm một bước này là tăng thêm sự chủ động cho linh lực, sinh ra ý thức thứ hai gọi là linh niệm.  

 

Theo sự lý giải của Ngô Bình, linh niệm này càng giống ý chí võ đạo mà anh từng tu luyện trước đây, nếu dựa theo ý tưởng này thì việc tu luyện không khó.  

 

Quả nhiên, mạch suy nghĩ một khi được mở ra thì mười bốn loại chân lực trong cơ thể lập tức ngưng tụ ra từng tia linh niệm. Sau đó những linh niệm này lại kết hợp hình thành một linh niệm chính.  

Advertisement

 

Có linh niệm chính này, tất cả chân lực đều tụ về một mối, không còn mặc ai nấy bay nữa. Nhiêu đó vẫn chưa xong, Ngô Bình phải tu luyện ý chí võ đạo mình để nó bổ trợ vào linh niệm, biến thành linh niệm võ đạo, tương đương với ý chí võ đạo tu luyện trước kia của anh.  

 

Linh niệm vừa hình thành, Ngô Bình cảm thấy tinh thần của mình như mới được lột xác, anh kiểm soát cơ thể càng thêm linh hoạt và tinh tế.  

 

Ngưng tụ linh niệm xong thì đã qua ba ngày, kế tiếp là thu thập linh dược.  

 

Khu vực linh nhưỡng này chiếm diện tích khá rộng, bốn ngày kế tiếp, Ngô Bình thu thập được rất nhiều linh dược, số lượng lên tới hơn năm mươi nghìn cây.  

 

Rời khỏi nơi đó, Ngô Bình thầm nghĩ: “Mình thu thập linh dược đủ cho việc tu luyện lên cảnh giới Thần Thông rồi, nên về Huyền Minh giáo thôi!”  

 

Quyết định xong, Ngô Bình bay lên không, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ở rìa rừng sương độc.  

 

Anh vừa đi ra thì thấy một cô gái xinh đẹp đang ở cách đó không xa, vừa thấy anh, cô ấy vội chạy tới: “Công tử!”  

 

Ngô Bình nhìn kỹ lại, thì ra là Chu Thiên Mi, khi đối phương tới gần, trong lòng Ngô Bình cảm thấy có chút khác thường nhưng giọng vẫn bình thản: “Sao cô còn ở đây?”  

 

Chu Thiên Mi cười quyến rũ: “Công tử, vết thương của chị tôi đã đỡ hơn, tôi tới báo đáp anh!”  

 

Ngô Bình có chút hứng thú: “Vậy cô định báo đáp tôi thế nào?”  

 

Chu Thiên Mi: “Chị tôi sẽ gả cho công  tử, chị ấy rất xinh đẹp”.  

 

Ngô Bình ngẩn ngơ: “Chị cô gả cho tôi à?”  

 

Chu Thiên Mi cười: “Công tử, nếu anh thấy chị tôi thì chắc chắn sẽ xiêu lòng”.  

 

Ngô Bình vội xua tay: “Tôi không cần các người báo đáp!”  

 

Chu Thiên Mi vội nói: “Công tử, anh cưới chị tôi đi, nếu anh không cưới chị ấy thì chị ấy sẽ bị tên xấu xa kia làm nhục”.  

 
 
Chương 5053


 Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Vậy đi, tôi về với cô, giúp cô giải quyết chuyện này, còn chuyện cưới xin thì tôi từ chối”.  

 

Chu Thiên Mi mừng rỡ: “Tốt quá công tử, chúng ta xuất phát thôi”.  

 

“Không cần gấp, bạn tôi còn ở đây”, nói xong anh quay lại chỗ trọ kêu Phương Phương, sau đó ba người cưỡi trâu trắng và ngựa đi tới nhà Chu Thiên Mi - thành Thanh Mông.  

 

Thành Thanh Mông cách nơi này hơn chín trăm dặm, trâu trắng tốc độ như thần, cùng ngày đã tới nơi.  

 

Vừa vào thành, Ngô Bình phát hiện nơi này rất lớn, còn khá phồn hoa. Vào thành hơn mười phút, họ tới một ngõ nhỏ, nằm cuối ngõ là nhà họ Chu.  

 

Chu Thiên Mi đẩy cửa, trong sân phơi không ít quần áo, một cô gái đang trong phòng bếp, nơi ấy không ngừng truyền ra âm thanh.  

Advertisement

 

Nghe được tiếng đẩy cửa, cô gái vội đứng lên đón khách. Cô ấy mặc áo vải gai, dung mạo tuyệt sắc, Ngô Bình thấy mà ngẩn ngơ.  

 

Cô gái đứng cách Ngô Bình khoảng ba bước, chắp tay bái: “Tiểu nữ Khuynh Thành báo tạ ơn cứu mạng của công tử”.  

 

Ngô Bình vội nâng cô ấy lên: “Cô không cần khách sáo”.  

 

Chu Thiên Mi cười: “Công tử, chị tôi đẹp không?”  

 

Chu Thiên Mi đanh mặt nói: “Thiên Mi, không được vô lễ”.  

 

Ngô Bình cười: “Sao có thể nói là vô lễ! Cô ấy đang nói sự thật mà, cô thật sự quá xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành”.  

 

Chu Khuynh Thành thở dài: “Đã khiến công tử chê cười, do con bé không quá hiểu phép tắc!”  

 

Ngô Bình nhìn một vòng: “Trong nhà không còn ai à?”  

 

Chu Khuynh Thành: “Cha mẹ đã qua đời, chỉ có hai chị em chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Tôi nghe Thiên Mi nói có một tên ác bá bắt nạt các cô, tôi đã giúp các cô thì sẽ giúp tới nơi tới chốn, giải quyết rắc rối cho các cô”.  

 

Chu Khuynh Thành thở dài: “Tên ác bá đó là con của một thương nhân giàu có, mấy năm trước tới cửa ép tôi làm thiếp, nhưng tôi không đồng ý. Mấy năm nay hắn luôn tới quấy rầy, khi tôi quyết ý muốn chết, hắn sợ tôi tự sát nên hạ độc hóa cốt, buộc tôi phải vào khuôn khổ”.  

 

Ngô Bình: “Cô gan dạ dũng cảm làm tôi phải khâm phục. Vầy đi, tôi là đệ tử Huyền Minh giáo, nếu các cô bằng lòng thì tới Huyền Minh giáo, tôi sắp xếp chỗ ở cho”.  

 

Ngô Bình nói: “Công tử,đã được anh giúp đỡ, sao tôi có thể làm phiền anh nữa chứ”.  

 

Ngô Bình: “Tiện tay mà thôi, cũng không phiền gì!”  

 

Chu Khuynh Thành nghĩ rồi nói: “Chị em tôi đành làm phiền công tử thêm vậy!”  

 

Ngô Bình: “Vậy thu xếp đồ đạc đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát”.  

 
 
Chương 5054


 Thấy hai chị em vào phòng, Phương Phương thấp giọng nói: “Công tử không cảm thấy kỳ quái à?”  

 

Ngô Bình: “Cái gì kỳ quái?”  

 

Phương Phương: “Hai người kia đẹp như vậy mà lại ở nơi rách nát thế này, với vẻ ngoài của họ, các công tử nhà giàu nên đạp nát bệ cửa cầu hôn từ lâu rồi, sao có thể suy sụp tới mức này”.  

 

Ngô Bình cười hỏi: “Nên cô cảm thấy họ đang diễn?”  

 

Phương Phương: “Công tử, vừa rồi Chu Khuynh Thành nấu ăn nhưng tôi quan sát tay cô ta thì thấy nõn nà mịn màng lắm, không hề có vết chai. Thêm nữa là tuy quần áo giản dị nhưng lót bên trong là vải loại tốt”.  

 

Ngô Bình nâng ly trà, thản nhiên nói: “Tôi đã phát hiện ra mấy thứ này từ đầu rồi”.  

Advertisement

 

Phương Phương: “Công tử, tôi cảm thấy chuyện là ác bá ức hiếp đều là giả, tí nữa chúng ta hỏi hàng xóm chung quanh, đảm bảo họ sẽ lòi”.  

 

Ngô Bình: “Không cần lo lắng, tôi muốn xem mục đích của họ là gì!”  

 

Một lát sau, hai chị em đã thu dọn xong, chuẩn bị theo Ngô Bình rời đi.  

 

Ngô Bình cũng không vội vàng, anh nói: “Ảo thuật của hai người cũng tạm, tiếc là không lừa được tôi!”  

 

Hai cô gái hoảng hốt, Chu Thiên Mi nói: “Công tử đang nói gì thế?”  

 

Ngô Bình vung tay, chân lực chấn động, anh dùng một loại chân lực trong mười hai chủ khiếu, có thể phá tan ảo cảnh. Ngay tức khắc, cảnh vật chung quanh xảy ra thay đổi, hai cô gái xinh đẹp biến thành hai người phụ nữ khoảng bốn, năm mươi, vẻ ngoài xấu xí, chẳng phải mỹ nhân gì cả.  

 

Hai người hoảng sợ, quay thân định chạy thì cảm thấy cơ thể nặng nề, bị Ngô Bình gạt ngã trên đất.  

 

Ngô Bình đạp lên lưng một trong hai, lạnh lùng nói: “Các người dùng trăm phương nghìn kế, vận dụng ảo ảnh lừa tôi tới đây, để làm gì hả? Với lại Chu Thiên Mi trước đó ở đâu?”  

 

Hóa ra Chu Thiên Mi ban đầu anh gặp là thật nhưng kẻ anh gặp lúc quay về là giả. Dù anh nhìn ra nhưng không vạch trần, vì để xem họ có mục đích gì.  

 

Người phụ nữ nói: “Tôi khai, chị em họ bị chúng tôi nhốt trong sân khác, đừng giết chúng tôi!”  

 

Ngô Bình: “Các người tiếp cận tôi làm gì? Ai là chủ mưu đứng sau?”

Người phụ nữ: “Chúng tôi nhận được lệnh đi theo cậu vào Huyền Minh giáo, sau đó nghĩ cách khiến cậu bị đuổi ra khỏi giáo”.  

 

Ngô Bình thắc mắc: “Bị đuổi khỏi Huyền Minh giáo sao?”  

 

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ cần đạt được mục tiêu này thì chúng tôi sẽ thành công, họ sẽ cho chúng tôi phần thưởng lớn”.  
 
Chương 5055


 Ngô Bình quan sát một lúc rồi đưa tay ấn nhẹ lên người hai người họ, Chu Thiên Mi và Chu Khuynh Thành lần lượt tỉnh lại.  

 

Chu Thiên Mi nhìn thấy Ngô Bình thì nhẹ nhàng thốt lên: “Công tử, sao anh lại ở đây?”  

 

Ngô Bình kể tóm lược lại đầu đuôi sự việc rồi nói: “Mục tiêu của hai người này là tôi, lần này là tôi đã làm liên lụy đến mọi người”.  

 

Chu Khuynh Thành ăn mặc như một phụ nữ già, cô ấy vội nói: “Công tử đừng nói như thế, đều là do chúng tôi, nếu không thì họ cũng không đến tìm công tử”.  

 

Ngô Bình nói với Phương Phương: “Xử lý bọn họ đi”.  

 

Phương Phương gật đầu, rút kiếm đâm chết hai vị người phụ nữ, đối với kẻ địch không cần thiết phải nhân từ, mặc dù cô ta là phụ nữ nhưng cũng hiểu được đạo lý này.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Hai vị, chúng ta từ biệt ở đây, các cô giữ lại số tiền này dùng đi”.  

 

Anh nói xong thì vứt lại một túi tiền tinh rồi quay đầu bỏ đi.  

 

Lúc này, Chu Khuynh Thành đột nhiên gọi Ngô Bình lại, nói: “Công tử xin dừng bước”.  

 

Ngô Bình đứng lại, hỏi: “Có việc gì?”  

 

Chu Khuynh Thành do dự một lúc rồi nói: “Mời công tử vào nhà”.  

 

Ngô Bình chỉ đành đi theo cô ấy vào trong nhà. Cô ấy đóng cửa lại rồi đột nhiên cởi quần áo ra, để lộ chiếc lưng trắng nõn.  

 

Ngô Bình sững sờ, không phải anh bị hấp dẫn bởi cơ thể của cô ấy mà là trên lưng cô ấy có một tấm bản đồ với rất nhiều chữ viết rất nhỏ.  

 

Sau khi cho Ngô Bình xem, Chu Khuynh Thành mặc quần áo vào lại, nói: “Công tử, trên lưng tôi là bản đồ kho báu, là do bố tôi để lại”.  

 

Ngô Bình nhìn Chu Khuynh Thành, nhận ra khí chất của cô ấy không tầm thường thì không kiềm được, hỏi: “Cô là ai? Sao tấm bản đồ kho báu này lại được xăm trên lưng cô?”  

 

Chu Khuynh Thành thở dài: “Công tử có ơn cứu mạng Khuynh Thành nên tôi sẽ nói cho anh biết sự thật. Tôi và Thiên Mi vốn là công chúa của nước Chu Li, bố của chúng tôi là quân vương có tiếng. Bố tôi nam chinh bắc chiến, vô tình có được bản đồ kho báu này. Vì nó có ý nghĩa lớn, bố tôi sợ người khác chú ý nên đã xăm bản đồ kho báu lên lưng chị em tôi rồi giả vờ vô tình làm hỏng mất bản đồ gốc để tránh người khác có mưu đồ”.  

 

“Nhưng dù như vậy thì kinh thành vẫn bị các tông môn hợp lực tấn công, bố của chúng tôi bị giết, các thành viên hoàng thất gần như chết sạch. Nhờ có đường hầm bí mật nên tôi và em gái mới chạy trốn được”.  

 

Ngô Bình nhìn họ, nói: “Những tông môn đó không tìm các cô nữa sao?”  

 

Chu Khuynh Thành thở dài: “Lúc đó chúng tôi thay quần áo cung nữ, sau đó mượn bùa độn, trốn ra ngoài hơn vạn dặm, đương nhiên họ không thể tìm được chúng tôi. Sau đó, chúng tôi đã ẩn cư ở đây. Nhưng nào ngờ cách đây không lâu đã trúng phải hóa cốt kỳ độc, may nhờ có đan dược của công tử cứu mạng tôi”.  

 

Ngô Bình không ngờ hai cô gái này còn có thân thế như vậy, anh bình thản đáp: “Các cô cứ thế nói cho tôi biết chuyện về tấm bản đồ kho báu sao?”  

 

Chu Khuynh Thành nói: “Thực lực của hai chị em tôi kém, tự thấy không đủ sức tìm kho báu, chi bằng tặng cho công tử, xem như trả ơn cứu mạng của công tử”.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom