Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4776


A Ly: “Đế ư? Đó là một lão già, em đã từng thấy thi thể của lão, đáng tiếc lắm”.  

 

Ngô Bình: “Đáng tiếc gì cơ?”  

 

A Ly: “Em không ăn thi thể, nếu lão chưa chết thì em có thể ăn và hấp thu sức mạnh của lão rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều đưa mắt nhìn nhau, sinh linh Hỗn Mang mang vẻ đẹp của một mỹ nữ này có vẻ rất mạnh.  

 

“A Ly, cô thử dùng một phần sức mạnh rồi đấm tôi đi”, Ngô Bình muốn thử sức mạnh của A Ly nên mới đưa ra yêu cầu này.  

 

A Ly ngạc nhiên nói: “Hay thôi đi ạ, không em đánh chết chủ nhân mất”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Không sao, cô cứ đánh đi”.  

 

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, A Ly đành giơ nắm đấm lên rồi đánh nhẹ vào vài anh.  

 

Rắc!  

 

Ngô Bình cảm thấy có một luồng sức mạnh không thể chống trả ập tới, anh dồn hết sức phản kháng nhưng cánh tay vẫn bị gãy, sau đó anh đã bị đánh bay ra xa.  

 

A Ly lo lắng chạy tới hỏi: “Chủ nhân có sao không ạ? May mà em chỉ dùng một chút sức thôi đấy, không chủ nhân còn thảm nữa”.  

 

Ngô Bình nhổ ra một ngụm máu rồi ho khan vài tiếng mới nói: “Không sao, chưa chết được”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng tái mặt, ánh mắt nhìn A Ly cũng có vẻ dè chừng.  

 

“Huyền Bình, cường giả thế nào mới đánh bại được A Ly?”, Thiên Tuyết Linh Kiều hỏi.  

 

Ngô Bình: “Anh không rõ, nhưng theo anh đoán thì thực lực của A Ly phải ngang với cường giả tám kỷ nguyên. Chắc chỉ có cường giả chín kỷ nguyên, thậm chí là cường giả cấp vũ trụmới có thể đánh bại được cô ấy”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Có A Ly rồi thì mình không sợ gặp đối thủ nào trên con đường Chân Thánh nữa rồi”.  

 

Ngô Bình: “Mình coi như bá chủ ở đây rồi”.  

 

Sau đó, Ngô Bình cho A Ly vào Kim Tiên Giới, để cô ấy tạm thờ chờ ở trong đó.  

 

Cất A Ly đi xong, hai người tiếp tục lên đường.  

 

Họ đi được một đoạn thì nhìn thấy con đường phía trước đã bị cắt đứt, một khoảng không dài hơn một trăm mét chặn giữa nên không có mặt đường. Nhưng cách đó không xa có hai ngã rẽ, một phải một trái.  

 

Lúc này, trên cả hai ngã rẽ đều có tu sĩ, còn phía đầu bên kia của đường chính thì không có ai.  
 
Chương 4777


 Ngô Bình: “Xem ra đã có nhiều người vào đó rồi, thế thì mình không vào nữa”, nói rồi, anh nhìn về phía đoạn đường bên kia.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, muốn sang phía đối diện thì phải nhảy. Nhưng hư không sẽ xuất hiện hỗn loạn nên dễ bị thổi bay lắm”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta dùng một sợi dây, em sẽ ném anh sang trước rồi anh kéo em sang sau”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nhưng nhỡ có người gây trở ngại trong lúc chúng ta thực hiện thì mình sẽ gặp nguy hiểm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Họ không dám đâu”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu, sau đó Ngô Bình lấy một sợi dây thừng ra rồi buộc một đầu vào người mình, đầu còn lại đưa cho Thiên Tuyết Linh Kiều.  

Advertisement

 

Tiếp theo, anh hít sâu một hơi rồi nhảy lên cao bay về phía bên kia. Khoảng cách hơn 100 m ét không xa, nhưng anh vừa bay được một đoạn thì xuất hiện vòng xoáy và cuốn anh vào trong, may mà có sợi dây thừng, không thì Ngô Bình đã bị hút vào hư không rồi.  

 

Đúng lúc này, tu sĩ ở hai bên đường đã xông ra, ai ấy đều lạnh mặt định bổ nhào về phía Thiên Tuyết Linh Kiều.  

 

Cô ấy đang đang dồn hết sức kéo Ngô Bình, khi cảm thấy có tu sĩ đến gần thì tức tối quát: “Các người đừng làm bậy”.  

 

“Ha ha, làm chờ mãi, hai người chết đi!”, một Thần tộc cười phá lên rồi tung một chưởng về phía Thiên Tuyết Linh Kiều định bắt cô ấy buông tay.  

 

Nhưng Ngô Bình bất ngờ xuất hiện trước mặt Thần tộc đó rồi bóp cổ hắn, tên kia hoảng sợ nói: “Anh chưa sang bên kia ư?”  

 

Ngô Bình: “Lũ kiến hôi như các người thì sao biết tôi đang làm gì được”, nói rồi, anh ném hắn vào hư không.  

 

Những tên khác sợ quá rồi quay đầu bỏ chạy, Ngô Bình mặc kệ rồi tiếp tục nhảy sang bên kia lần hai.  

 

Lần này, không còn ai cản trở họ nữa, cuối cùng anh đã an toàn đáp sang bên kia, sau đó anh dùng sức kéo Thiên Tuyết Linh Kiều sang cùng.  

 

Các tu sĩ ở đâu bên kia chỉ biết trơ mắt ra nhìn, nhưng không có dũng khí nhảy sang giống anh.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, đây là đoạn thứ hai của con đường Chân Thánh, trước chỉ có Thần tộc và Tiên tộc mới đi hết đoạn này thôi”.  

 

Ngô Bình: “Ừm, mình vừa đi vừa xem”.  

 

Đi được một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có một ngã rẽ rất rộng ở bên trái, lối này dẫn tới một lục địa trong hư không. Lục địa này có rừng rậm và núi cao, trong hư không đen tối toả ra khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều mừng rỡ nói: “Đây là Thuỷ Thiên Nguyên trong truyền thuyết, Thần tộc từng có thiên kiêu tìm được kho báu ở đây đấy”.  

 

Ngô Bình: “Thế mình còn vào làm gì nữa?”  

 

“Vẫn vào chứ, nghe đồn Thần tộc đó chỉ lấy được một phần của kho báu thôi, vẫn còn nhiều thứ chờ mình khám phá lắm”.  
 
Chương 4778


Ngô Bình bảo Thiên Tuyết Linh Kiều đứng yên tại cỗ, còn mình thì chậm rãi đáp xuống bãi cỏ. Một bước, hai bước, khi anh bước xong bước thứ ba thì đột nhiên có vô số sợi dây màu đen chui từ dưới thảm cỏ lên, sau đó quấn lấy người Ngô Bình và kéo xuống lòng đất.  

 

Phăng!  

 

Thấy mình sắp bị kéo xuống dưới, Ngô Bình giơ một tay lên chém đứt các sợi dây rồi vùng ra, sau đó anh nắm các sợi dây bên dưới bằng tay còn lại rồi dùng sức kéo. Mặt đất nứt ra, một thứ kỳ quái trông như con nhím bị kéo từ dưới đất lên. Các thứ như sợi dây màu đen chính là gai mọc trên lưng nó.  

 

Advertisement

Con quái vật kêu lên đang định phản kháng thì đã bị Ngô Bình tát cho ngất xỉu.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều chạy đến nhìn rồi nói: “Một thứ bé như vậy mà có sức mạnh ghê gớm, nếu không phải anh thì chắc đã bị nó xơi tái rồi”.  

 

Ngô Bình nhìn xuống dưới thì thấy có một cái hang rất lớn, cao cỡ một người trưởng thành. Anh nhảy xuống thì tìm thấy rất nhiều thứ vụn vặt, có binh đao, cũng có khí vật hay thậm chí còn có khá nhiều không gian trữ đồ. Xem ra con này đã ăn thịt khá nhiều tu sĩ.  

Advertisement

 

Anh nói: “Em đừng coi thường nó, ít nó cũng trải qua hai kỷ nguyên rồi đấy”, nói xong, anh gom hết đồ ở đây lại rồi ném con quái vật về hang, chứ không giết nó.  

 

Đi qua thảm cỏ, hai người còn thấy phong cảnh đẹp hơn, một thác nước cao cả trăm mét, cạnh đó có một cây ăn quả kết trái giống quả táo, trái vừa to vừa đỏ, mùi thơm còn bay xa.  

 

Thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều tò mò: “Quả gì thế nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Muốn ăn không? Anh hái cho em một quả nhé!”  

 

Nói xong, anh đi về phía cái cây. Nhưng vừa đến nơi thì đã có một bóng đỏ lao từ trên cây xuống.  

 

Chát!  

 

Ngô Bình ra tay rất nhanh và đánh bay nó đi. Sau khi thứ đó rơi xuống đất thì anh mới nhìn rõ ra là một con quai vật đầy lông lá có tám tay, còn cái mặt thì như đầu lâu khô, răng nó rất nhọn, lông trên người màu đỏ, đôi con ngươi như có quỷ hoả.  

 

Đánh nó một phát xong, Ngô Bình cảm thấy tay mình tê rần, anh hơi nhíu mày rồi nhìn nó hỏi: “Ngươi giỏi đánh đấm lắm hả?”  

 

Hỏi xong, anh thả A Ly ra.  

 

A Ly vừa ra ngoài thì đã lườm con quái vật rồi cười nói: “Chủ nhân, con này trông ngon quá, em ăn nhé?”  

 

Ngô Bình: “Cứ tự nhiên”.  

 

Con quái vật vừa trông thấy A Ly đã run như cầy sấy, thấy cô ấy bước về phía mình thì lập tức co giò chạy. Song, nó vừa chạy được vài mét thì đã bị A Ly tóm được, lực sinh mệnh trên toàn thân nó đã bị hút ra ngoài rồi hoá thành một ảo ảnh vào bị A Ly hấp thu. Sau đó, thi thể của con quái vật nằm dưới đát và biến thành một đống cát vàng.  

 

Nó chết rồi, Ngô Bình mới trèo lên cây rồi hái hết quả xuống, sau đó chia cho Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly mỗi người một quả, số còn lại anh cất đi để mang về cho người nhà ăn.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cắn một miếng thì thấy quả này rất ngọt, ngoài ra còn chứa sức mạnh kỳ diệu, rất có ích cho cơ thể và thần hồn.  

 

Ăn xong, Ngô Bình đi đến gần đầm nước bên dưới thác để rửa mặt, anh vừa vốc nước lên thì đã ngây ra rồi nếm thử một ngụm, sau đó kinh ngạc nói: “Ở đây có nước thần Thái Sơ”.  

 
 
Chương 4779


Đến đến đỉnh núi thì Ngô Bình nhìn thấy một cái ao nhỏ có đường kính hơn chục mét, bên trong chứa đầy nước màu xanh, bề mặt có sương mù cùng màu.  

 

Lớp sương mù này bay về phía xa, sau đó dung nhập vào một dòng sông nên mới khiến nước ao có khí tức của nước thần Thái Sơ.  

 

Ngô Bình kích động đến mức đi tới gần ao nước rồi lấy cái bình ra múc ít nước lên ngửi, sau đó anh bật cười nói: “Quả nhiên là nước thấy Thái Sơ”.  

 

Advertisement

Thiên Tuyết Linh Kiều cũng leo lên theo rồi tò mò hỏi: “Huyền Bình, thứ này quý lắm hay sao mà anh vui thế?”  

 

Trước đó, Ngô Bình lấy được bảo phù Tiên Thiên và thu phục được A Ly cũng không vui và hào hứng như bây giờ.  

 

Ngô Bình cười nói: “Thái Sơ là một trạng thái khởi đầu của vũ trụ, nước thần Thái Sơ là năng lượng nguyên thuỷ của thời kỳ này nên rất quý. Chỉ cần một giọt thôi cũng có thể tạo ra rất nhiều thần dược. Anh là thầy luyện đan nên đương nhiên rất cần nó”.  

 

Advertisement

A Ly cũng chạy đến gần ao nước rồi làm một ngụm, sau đó nhăn mặt nói: “Chủ nhân, uống kinh quá!”  

 

Ngô Bình lừ mắt: “Không dùng để uống đâu”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều cười nói: “Thế mình sẽ mang hết nước ở đây đi à?”  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Về lý thì không thể tích trữ nước này được, nó có thể hình thành ở đây thì phải có lý do đặc biệt nào đó, chúng ta cần tìm ra”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều vừa ăn quả vừa chỉ về phía ao nước nói: “Chủ nhân, trong này có một con rùa xanh, nó đang nôn kìa”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “A Ly, bắt nó lên đây”.  

 

Ngô Bình thò đầu xuống nước rồi bắt một con rùa màu xanh to như bàn tay lên. Mai của con rùa này có rất nhiều đường vân cổ, còn miệng của nó đang phun khí, trong làn khí này có một làn khói màu xanh vàng, đây chính là khí tức Thái Sơ.  

 

Ngô Bình cười nói: “Con rùa này nhất định đã ăn được bảo bối nào đó sinh ra vào thời Thái Sơ, cho nên trong bụng nó mới chưa đầy khí tức Thái Sơ. Tốt quá rồi, có nó thì mình có thể mang cả ao nước này đi”.  

 

Nói rồi, anh vung tay lên, cả hồ nước đã được chuyển vào Kim Tiên Giới, sau đó con rùa cũng được ném vào đây. Từ giờ, hồ nước sẽ liên tục sinh ra nước thần Thái Sơ.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Lạ thật, tại sao trước kia Thần tộc không mang ao nước này đi nhỉ?”  

 

Ngô Bình: “Có lẽ khi ấy chưa có nước thần Thái Sơ”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều như có điều suy nghĩ: “Cũng có lý, dẫu sao đó cũng là chuyện của kỷ nguyên trước rồi”.  

 

Ngô Bình: “Chúng ta đi tìm kho báu tiếp thôi”.  

 

Lúc này, A Ly đứng trên đỉnh núi rồi nhìn về một phía khác, sắc mặt cô ấy chợt nghiêm lại rồi nói với Ngô Bình: “Chủ nhân, trong khu rừng kia có một cường giả khiến A Ly thấy lo lắng”.  

 

Ngô Bình sững người: “Khiến A Ly thấy lo lắng ư? Thế thì thực lực của nó mạnh ngang cô hả?”  

 

A Ly: “Chủ nhân, em phải đến đó xem sao”.  

 

Ngô Bình nhìn về phía đó rồi lắc đầu: “Thôi, chúng ta đi tìm kho báu chứ không phải liều mạng với yêu quái”.  

 

A Ly: “Chủ nhân, chúng ta thử đi, em cảm thấy nó cũng cảm nhận được mình đến đây rồi”.  

 
 
Chương 4780


 A Ly đi vài bước vào trong rồi chợt ngoảnh lại vẫy tay với Ngô Bình: “Chủ nhân, nó sợ quá chạy rồi, chúng ta cứ vào thôi”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Nó sợ ư?”  

 

A Ly: “Chắc cảm nhận của nó tốt hơn em, thấy không thắng được em nên nó churồi”.  

 

Ngô Bình: “Ở đây lắm sinh linh mạnh thật”.  

Advertisement

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Năm xưa chắc chắn Thần tộc chưa vào đây được, dẫu sao cũng có một sinh linh mạnh trấn thủ mà”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mình vào trong xem thôi”.

Sau khi nhóm Ngô Bình đi vào rừng thì thấy đường rất khó đi, chỗ nào cũng có bụi cây, cỏ dại và rất nhiều con côn trùng khổng lồ. May mà có A Ly nên đám côn trùng ấy không dám bén bảng đến, vì chúng vừa lại gần họ thì đã bị cứng đờ người hoặc nổ banh xác luôn.  

Advertisement

 

A Ly đi trước dẫn đường, đến cây cỏ còn sợ cô ấy nên đều tự động dạt sang hai bên nhường đường.  

 

Họ đi thêm một đoạn thì cỏ cây đã thưa dần, sau đó thì tới một con đường đá. Bước lên đường đá, Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lẽ nào từng có người sống ở đây ư?”  

 

Họ đi thêm thì Ngô Bình nhìn thấy có một toà thành bị dây mây che kín. Toà thành này rất cổ kính, hình dáng cũng rất kỳ lạ, nhìn giống một tổ ong lớn với rất nhiều cửa sổ.  

 

A Ly: “Chủ nhân, chắc ngôi nhà này cũng đã tồn tại qua nhiều kỷ nguyên, chủ nhân của nó từng thủ ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Tôi nghe nói có vài cường giả kỷ nguyên sẽ độ đại kiếp kỷ nguyên nhờ xây dựng pháo đài, chắc nơi này cũng là một dạng pháp đài kỷ nguyên trong truyền thuyết”.  

 

Trước kia, nhà họ Viêm từng hứa sẽ dùng một pháo đài kỷ nguyên để đổi lấy sào huyệt tà ma của Ngô Bình.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều sáng mắt lên: “Pháo đài kỷ nguyên là vật quý, có nó rồi thì ít mình cũng bình an một đời”.  

 

Ngô Bình hỏi A Ly: “A Ly, cô nghĩ pháo đài này trải qua mấy kỷ nguyên rồi?”  

 

A Ly: “Ít cũng năm kỷ nguyên ạ”.  

 

Ngô Bình: “Vậy có nghĩa là chủ nhân của nó ít cũng là cường giả năm kỷ nguyên. Ban này thứ mà bị doạ sợ có khi nào là chủ nhân toà thành không?”  

 

A Ly: “Không đâu, pháo đài này đã không còn chủ nhân nữa rồi, nó vô chủ”.  

 

Ngô Bình: “Không có chủ ư? Thế chúng ta vào xem đi. Cường giả kia đã sống ở đây năm kỷ nguyên thì chắc có nhiều đồ lắm”.  

 

Nói rồi, anh đi tới lối vào của pháo đài thì thấy một cánh cổng kỳ quái, cổng khoá, một cửa sổ nhỏ cạnh đó cũng đóng.  

 

Ngô Bình giơ tay ấn lên cửa thì cửa sổ chợt mở toang, một cái đầu màu đen thò ra rồi nhìn anh chằm chằm.  

 

Cái đầu này có một mắt, một miệng, không có mũi, nó phát ra một âm thanh kỳ quái, nhưng lạ cái là Ngô Bình lại nghe hiểu được.  
 
Chương 4781


 Ngô Bình: “Giờ tôi hỏi về chuyện đó được không?”  

 

“Phải qua được bài kiểm tra thì mới được biết”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Kiểm tra gì thế?”  

 

Cái đầu một mắt: “Đơn giản lắm, trong pháo đài có một con rối chiến đấu do tiên sinh Bắc Minh để lại. Cậu mà đánh bại nó thì sẽ được mang pháo đài đi. Sau đó, chỉ cần cậu hoàn thành hai chuyện thì có thể nhận được truyền thừa và kho báu rồi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được, tôi đồng ý”.  

 

Anh ngoảnh lại nói: “Hai người chờ bên ngoài nhé, anh vào trong xem sao”.  

 

Anh vừa nói xong thì cổng pháo đài mở ra, Ngô Bình đi vào trong.  

 

Advertisement

Anh vừa vào thì phía trước đã sáng đèn. Có một con quái vật đứng đối diện anh, nó có sáu tay, bốn chân, mỗi tay đều kết thành một ấn.  

 

Con quái vật có ba đầu, mỗi đầu nhìn về một hướng, mỗi mặt một biểu cảm, cái tức giận, cái bi thương, cái vui vẻ.  

 

Khi Ngô Bình nhìn thấy nó thì biết thực lực của nó chắc chắn cũng là ngang cấp cường gải kỷ nguyên, không hề dễ đối phó chút nào.  

 

Một tay của con quái vật nắm chặt, một ảo ánh đã xuất hiên trước mặt Ngô Bình rồi tấn công anh.  

 

Võ đạo của Ngô Bình đã đạt đến trình độ không thể tin được, anh vung một tay lên và tung một quyền ra.  

 

Uỳnh!  

 

Một tiếng động lớn vang lên, Ngô Bình biến mất, nửa thân con quái vật tê rần, cùng với đó là không thấy anh đâu nữa.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã hoá thành một cơn gió rồi hoà vào môi trường xung quanh, con quái vật có phát hiện đằng trời.  

 

Phập!  

 

Ngô Bình đấm một cú vào một cái đầu của con quái vật, làm đầu nó nổ tung, nó vung tay lên định bắt anh nhưng chỉ chộp được không khí.  

 

Rắc!  

 

Một cái chân xuất hiện đạp gãy hai chân của con quái vật, cùng lúc đó nó cũng ăn một đấm vào bụng.  

 

Nó nhảy lên cao, nhưng Ngô Bình đã bất ngờ xuất hiện rồi đấm nát cái đầu thứ hai của nó.  

 

Lần này, Ngô Bình không trốn nữa mà tấn công trực diện luôn.  

 

Sau nhiều tiếng động lớn, con quái vật đã bị đánh bay rồi rơi xuống đất. Tay và chân của nó đã đứt lìa, cái đầu còn lại cũng bị đánh nghoẹo sang một bên.  

 

Cái đầu một mắt bay ra, nó chỉ có đúng một cái đầu cắm trên cổ, phía dưới nữa là các sợi sơ phát sáng.  

 

“Chúc mừng cậu đã qua bài kiểm tra, bây giờ cậu có thể mang pháo đài này đi. Sau đó hoàn thành hai nhiệm vụ thì sẽ lấy được hết mọi thứ ở đây”.  

 

Ngô Bình: “Giờ cho tôi biết hai việc kia là gì được chưa?”, anh hỏi.  

 

Cái đầu một mắt: “Việc thứ nhất là tìm con gái của chủ nhâ rồi đưa cô ấy đến pháo đài một cách an toàn”.  

 

Ngô Bình: “Tiên sinh Bắc Minh có một cô con gái ư?”  

 

“Đúng”.  

 
 
Chương 4782


 Ngô Bình: “Nếu cũng là cường giả thì cần gì được bảo vệ?”  

 

Cái đầu một mắt: “Khi cô ấy gặp nguy hiểm thì chỉ có vào đây mới thoát nạn được”.  

 

Ngô Bình: “Được rồi, tôi sẽ thử. À, khi tôi làm xong việc này thì sẽ được gì?”  

 

Cái đầu một mắt: “Trong pháo đài có nhiều vật quý lắm, cậu có thể chọn tuỳ ý”.  

 

Advertisement

Cái đầu một mắt vừa nói xong thì cảnh vật trước mắt Ngô Bình thay đổi. Anh đã xuất hiện trong một thế giới lớn, trước mặt là một khe núi có linh khí dồi dào.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ông xưng hô sao nhỉ?”  

 

Cái đầu một mắt: “Tôi là Tử Tinh”.  

Advertisement

 

Ngô Bình nhìn thấy con ngươi của cái đầu này có màu tím: “Tử Tinh, nơi này do tiên sinh Bắc Minh tạo ra à? Môi trường sống thích thật đấy!”  

 

Tử Tinh: “Tiên sinh đã dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ để tạo thành nơi này và lấy tên là Thất Bảo Giới. Nếu người không mất thì có thể trở thành cường giả cấp vũ trụ rồi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Đúng là một nơi lý tưởng, sau này tôi có thể đến tuỳ thích không?”  

 

Tử Tinh: “Đương nhiên, sau này cậu là chủ nhân của nơi này rồi mà”.  

 

Ngô Bình: “Tôi dẫn người khác đến được chứ?”  

 

Tử Tinh: “Được, cậu là chủ nên muốn làm gì thì làm”.  

 

Ngô Bình gật đầu rồi đi ra gọi Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly vào.  

 

A Ly nhìn thấy nơi này thì ngạc nhiên nói: “Nơi này thích quá! Em cảm nhận được khí tức của bảy vũ trụ”.  

 

Ngô Bình: “Cảm giác của cô chuẩn đấy, đây là Thất Bảo Giới do tiên sinh Bắc Minh dùng mảnh vỡ của bảy vũ trụ tạo thành”.  

 

A Ly: “Không chỉ là mảnh vỡ của vũ trụ đâu, còn có sinh linh trong các vũ trụ ấy nữa, chúng đang bị phong ấn ở đây”.

Ngô Bình sững người: “Bảy sinh linh mạnh mẽ ư?”  

 

A Ly: “Vâng, bảy con. Thực lực của chúng chắc đều hơn em, chúng ở cấp vũ trụ rồi”.  

 

Ngô Bình vô cùng kinh ngạc: “Tiên sinh Bắc Minh phong ấn chúng kiểu gì vậy?”  

 

Tử Tinh xuất hiện: “Tiên sinh từng trải qua nhiều cuộc kỳ ngộ nên chuyện này cũng bình thường thôi”.  

 

Thần niệm của Ngô Bình có thể che phủ đến nơi rất xa ở Thất Bảo Giới, loáng cái anh đã phát hiện ra một bảo địa, vì thế đã dẫn Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly bay đến đó.  

 

Khi họ bay lên cao, Thiên Tuyết Linh Kiều nhìn thấy cảnh vật bên dưới xong thì ngạc nhiên hô lên: “Nhiều dược liệu quá!”  

 

Tử Tinh cũng bay theo rồi nói: “Thất Bảo Giới có bảy ruộng thuốc, mỗi ruộng đều trồng dược liệu quý của một vũ trụ”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên rồi vội vàng đáp xuống. Bên dưới chân anh là những cây thuốc cao quá nửa người, cây đều kết quả màu đen đỏ to như quả hạch đào và toả ra mùi thuốc thơm nồng.  

 

Anh hái một quả xuống ngửi rồi cắn một miếng để cảm nhận dược lực. Vài phút sau, làn da của anh đã liên tục đổi màu ba lần, làm anh không khỏi cười phá lên.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều vội hỏi: “Huyền Bình, thuốc này thế nào?”  
 
Chương 4783


Sau khi nếm thử vài vị thuốc, Ngô Bình đã lấy roi Bách Thảo ra rồi bắt đầu gom dược lực. Anh vung roi Bách Thảo lên thì dược liệu trong phạm vi trăm dặm đều rung lên, dược lực bên trong chúng đều không ngừng bị roi Bách Thảo hấp thu và tiến vào không gian khác nhau.  

 

Cứ thế, Ngô Bình đã bay một vòng ở ruộng thuốc này và gom được rất nhiều dược lực. Các dươc lực mà roi Bách Thảo hấp thu được thì Ngô Bình cũng có thể cảm nhận, hơn nữa anh còn có thể phân loại, chứ không cần nếm thử từng cây.  

 

Xong xuôi, nhóm Ngô Bình đã rời khỏi Thất Bảo Giới, sau đó anh vẫy tay một cái, pháo đài đã thu nhỏ rồi được anh cất đi.  

 

Bọn họ tiếp tục đi xuyên qua khu rừng, loáng cái Ngô Bình đã ngửi thấy một hương thơm lạ. Anh đi về phía phát ra mùi hương thì nhìn thấy một cái giếng cổ. Cái giếng này cao nửa mét, miệng giếng có đường vân cổ kính, bên trong không ngừng phun nước ra. Nhưng nước giếng vừa chạm đất thì đã biến mất, như bị mặt đất hút mất.  

Advertisement

 

Quanh cái giếng mọc rất nhiều dược liệu, ít cũng phải trên chục nghìn mẫu, hơn nữa càng gần giếng thì chất lượng của dược liệu càng cao, chúng đã thu hút ánh nhìn của Ngô Bình.  

 

“Hay quá! Xem ra nước của giếng này rất thích hợp cho thực vật phát triển”.  

Advertisement

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, chẳng lẽ lại là nước thần Thái Sơ à?”  

 

Ngô Bình: “Nhìn là biết ngay”.  

 

Anh đáp xuống cạnh giếng rồi vốc nước lên, nhưng nước vừa chạm tay anh thì đã biến mất ngay. Cùng lúc đó, anh cũng cảm nhận được có một luồng sức mạnh đang thuận theo đôi tay và chảy vào trong người mình.  

 

“Nước sinh mệnh”, Ngô Bình sáng mắt lên.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Nước sinh mệnh ư?”  

 

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Nước sinh mệnh có tác dụng rất tốt với tu sĩ, nó có thể tăng lực sinh mệnh cho tu sĩ lên vô hạn, đúng là vật quý!”  

 

Đột nhiên có một luồng khí tức ập tới gần họ, A Ly lập tức bay lên cao rồi cười lạnh nói: “Nó vẫn đến kìa”.  

 

Ngô Bình không nhiều lời mà giữ chặt miệng giếng rồi nói: “Lên nào!”  

 

Uỳnh!  

 

Mặt đất rung lên, cái giếng đã bị Ngô Bình chuyển vào trong vũ trụ nhỏ của mình. Cùng lúc đó, A Ly và một bóng xám đang chiến đấu với nhau, trên không vang tiếng những tiếng động mạnh.  

 

Ngô Bình nhìn thì thấy A Ly không hề yếu thế nên nhanh chóng lấy roi Bách Thảo ra để hấp thu dược lực ở gần đây. Chờ anh xong việc thì trận chiến của A Ly đã đến hồi máu lửa, hai tia sét liên tục va chạm và phát ra những tiếng nổ lớn.  

 

Ngô Bình hô lên: “Này, đừng đánh nữa, giếng mất rồi”.  

 

Một tia sét trong đó khựng lại rồi hoá thành một con quái vật xấu xí với bộ lông màu vàng. Nhưng nó vẫn có tay và chân, chỉ là lông dày quá nên đã che mất nên chỉ còn nhìn thấy mỗi đôi mắt.  

 

Thấy cái giếng không còn nữa, con quái vật tức tối lườm Ngô Bình rồi định xông tới, nhưng đã bị A Ly cản lại.  

 

Ngô Bình: “A Ly, xuống đi”.  

 

A Ly đáp đất, còn con quái vật cũng chầm chậm đáp xuống phía xa, nhưng nó vẫn trợn mắt trừng Ngô Bình.  

 
 
Chương 4784


Không biết con quái vật có hiểu hay không, nhưng nó vẫn lườm Ngô Bình rồi chợt bay lên cao rồi biến mất.  

 

Ngô Bình lắc đầu rồi hỏi A Ly: “Thực lực của nó thế nào?”  

 

A Ly: “Nó không biết đánh nhau nên bị em đấm cho mấy phát mạnh lắm, nhưng da nó dày nên không bị thương”.  

 

Ngô Bình: “Nếu nó biết vài kỹ thuật chiến đấu thì khéo cô còn thua đấy”.  

Advertisement

 

A Ly bĩu môi: “Còn lâu em mới thua”.  

 

Đúng lúc này, con quái vật lông vàng đã quay lại, nó ôm theo hai con khác một xanh một đen. Nhìn thấy chúng, Ngô Bình ngẩn ra: “Con ngươi à?”  

 

Advertisement

Con quái vật lông vàng gật đầu rồi lên tiếng.  

 

A Ly nghe hiểu nên phiên dịch lại: “Chủ nhân, đây là hai đứa con của nó, từ lúc sinh ra đến nay vẫn ngủ, nhưng cơ thể vẫn lớn lên. Nó bảo chủ nhân xem hai con này bị gì rồi giúp chúng”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được”.  

 

Con quái vật đưa con màu xanh cho Ngô Bình trước.  

 

Ngô Bình đón con đó xong thì thấy trông nó như con mèo nhỏ, nhưng người rất béo, nó có sáu chi, một cái đuôi dài, toàn thân mọc đầy lông mềm.  

 

Anh ấn vào người nó thì thấy trong người nó có đầy sức mạnh sinh mệnh, hơn nữa còn đạt tới mức bão hoà. Anh đoán con này đã hấp thu quá nhiều sức mạnh sinh mệnh từ trong bụng mẹ nên giờ vẫn chưa tiêu hoá hết. Nó ngủ say như vậy là vì chưa đói, khi nào tiêu hoá hết sức mạnh sinh mệnh đã hấp thu thì sẽ dậy.  

 

Ngô Bình lập tức ném nó vào trong sào huyệt tà ma, nơi này có thể cân bằng sức mạnh, nó vào đó rồi thì sẽ nhanh chóng tỉnh lại. Quả nhiên, con vật kia vừa vào trong thì sào huyệt tà ma đã điên cuồng hấp thu lực sinh mệnh dư thừa trong nó, đồng thời còn bổ sung những năng lượng còn thiếu, giúp nó khoẻ mạnh và hoàn hảo hơn.  

 

Con quái vật mẹ không thấy con đâu thì kích động hẳn lên, A Ly nói: “Đừng sợ, chủ nhân đang cứu con ngươi”.  

 

Ngô Bình: “Chờ xíu”.  

 

Quả nhiên, một lát sau con trong sào huyệt tà ma đã xuất hiện trên tay anh. Nó mở mắt ra, vì nhìn thấy Ngô Bình đầu tiên nên nó nhảy lên rồi quấn lấy anh.  

 

Ngô Bình thầm nghĩ nguy rồi, nó tưởng anh là người thân đây mà nên lập tức túm lấy nó rồi đưa cho con mẹ.  

 

Nào ngờ con này lại rít lên rồi nhào vào lòng anh, không chịu đi.  

 

Ngô Bình xoa đầu nó rồi nói: “Ngoan, kia mới là mẹ ngươi kìa”.  

 

Nó túm chặt lấy áo Ngô Bình, chết không chịu buông.

Ngô Bình không biết làm thế nào nên đành nói với con quái vật lông vàng: “Cứ từ từ vậy, con sau thì ta sẽ trả lại cho ngươi khi nó chưa chỉnh lại”.  

 

Con quái vật lông vàng nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt phức tạp, sau đó ném nốt con thứ hai cho anh. Ngô Bình vẫn ném nó vào sào huyệt tà ma như con trước, không lâu sau, nó đã quay trở ra, nhưng anh đã trả lại ngay cho con mẹ khi nó chưa mở mắt.  

 

Lần này, con vật tỉnh lại xong đã nhận mẹ mình ngay rồi chạy vòng quanh người con mẹ.  

 

Ngô Bình ho khan nói: “Nếu ngươi muốn thì ta cũng giúp ngươi được”.  
 
Chương 4785


 Con quái vật lông vàng gật đầu, đồng ý cho Ngô Bình giúp, sau đó nó cũng được anh ném vào trong sào huyệt tà ma.  

 

Có quá nhiều sức mạnh sinh mệnh dư thừa trong người nó, sào huyệt tà ma lập tức hấp thu ngay, đồng thời thay đổi cơ thể của nó. Lần này, con quái vật lông vàng ở bên trong mãi mới trở ra.  

 

Chờ nó quay lại thì khí tức đã khác hẳn lúc trước, đến A Ly còn phải cảnh giác rồi đứng cạnh Ngô Bình.  

 

“Cảm ơn”, nó cất tiếng người. Thì ra, nó đã học được ít tiếng người ở trong sào huyệt tà ma.  

Advertisement

 

Ngô Bình cười nói: “Đừng khách sáo”.  

 

Con quái vật lông vàng nhìn đứa con màu xanh của mình rồi nói: “Nếu nó đã thích ngươi như vậy thì sau này để nó đi theo ngươi cũng được”.  

 

Advertisement

Ngô Bình vội nói: “Không cần đâu, hai mẹ con ngươi làm thân với nhau rồi chẳng mấy là thân thiết mà”.  

 

Con quái vật lông vàng lắc đầu: “Quyết vậy đi”, nói xong, nó bay vút lên cao rồi biến mất, không biết đã đi đến không gian nào.  

 

Ngô Bình ngẩn ngơ nhìn lên cao rồi lại nhìn con quái vật nhỏ trong lòng mình, sau đó bất đắc dĩ thở dài nói: “Ai đời làm mẹ như thế bao giờ, đến con mình mà cũng không cần. Lực sinh mệnh của con này mạnh quá, chắc ăn sẽ tốn lắm đây, sau này mình sẽ nghèo kiết xác vì nuôi nó mất”.  

 

A Ly: “Chủ nhân, em thấy con này rất đáng yêu, mình giữ lại cũng được mà”.  

 

Ngô Bình hẩy mũi con quái vật rồi nói: “Sau này mày tên là Nhị Tráng nhé”.  

 

Sau đó, Ngô Bình lại đi dạo một vòng ở Thuỷ Thiên Nguyên, nhưng không phát hiện ra vật báu gì nữa. Vì thế, họ nhanh chóng rời khỏi nơi này và quay về đường chính.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều nói: “Huyền Bình, đi tiếp là tới một nơi có tên là đảo Hỗn Độn, Thần tộc đã có thu hoạch rất lớn ở đây. Nhưng đảo này cũng rất nguy hiểm, năm xưa có rất nhiều Thần tộc tới, cuối cùng chỉ có một người sống sót quay về”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Thần tộc mạnh thế mà chỉ có một người quay về được thôi ư?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu: “Về sau, Thần tộc lại thử vào đó tiếp xem có tìm được lợi ích lớn hơn không, nhưng đã thất bại”.  

 

Ngô Bình: “Đến cường giả kỷ nguyên của Thần tộc cũng không được à?”  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Vâng, những người thuộc tầng lớp cao của Thần tộc đoán là đảo Hỗn Độn này có thể đến từ vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình run lên, vũ trụ mà anh đang ở có tên là Chấn Đán, cũng chỉ là một hình chiếu của vũ trụ chính như bao vũ trụ khác.  

 

“Bảo sao là Thần tộc phải bó tay với nơi này”.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, chúng ta còn vào đó nữa không?”  

 

Ngô Bình cười nói: “Nó có liên quan đến vũ trụ chính thì phải vào chứ”.  

 

“Nhưng…”, Thiên Tuyết Linh Kiều định nói gì đó nhưng lại thôi.  
 
Chương 4786


Nói xong, anh bước nhanh đến đó. Anh vừa vào đây thì đã bị luồng khí hỗn độn bao vây, các luồng khí ấy xoay tròn rất nhanh và mạnh, Ngô Bình lập tức bay lên cao rồi bị cuốn vào sâu bên trong khu vực hỗn độn.  

 

Anh để mặc cho luồng sức mạnh ấy đẩy mình đi, còn anh thì quan sát xung quanh. Một lát sau, khí tức chợt yếu hẳn, cơ thể anh nhẹ nhàng đáp xuống rồi rơi xuống nước.  

 

Phía trước anh là mặt biển mênh mông vô tận, nước biến cũng toả ra khí tức hỗn độn, anh thử bay lên nhưng không thể, vì thế đành phải ngâm mình trong nước tiếp.  

 

Advertisement

Sau một hồi suy nghĩ, anh lấy một con thuyền nhỏ ra rồi trèo lên đó.  

 

Song, anh vừa trèo lên thuyền thì nó đã  bị một sức mạnh nào đó ăn mòn, sau đó hoá thành thể khí và tan biến.  

 

Ngô Bình giật bắn mình rồi cũng thấy cơ thể mình có gì đó khang khác, anh giơ tay lên nhìn thì thấy da ở ngón tay đã biến mất, xương trắng dần lộ ra. Xem ra nếu anh không nghĩ ra cách lên bờ thì kiểu gì cũng tan dưới nước.  

Advertisement

 

Lúc này, anh bắt đầu điều động sức sinh mệnh để hấp thu và luyện hoá, nhanh chóng bổ sung vào phần da thịt đã biến mất. Nhờ đó mà da của Ngô Bình đã xuất hiện trở lại, cuối cùng anh cũng trở về trạng thái ban đầu. Tuy người anh không bị ăn mòn nữa, nhưng vẫn chưa thật sự an toàn.  

 

Bỗng có một con cá bơi qua, nó dài hơn hai mét, cái miệng dài ngoằn. Sau khi phát hiện ra Ngô Bình, nó bơi quanh anh vài vòng rồi chợt tăng tốc lao về phía anh.  

 

Ngô Bình cười mỉa rồi giơ tay chộp vào cái miệng của nó, con cá hoảng sợ rồi bơi trối chết, nhưng anh đã nhân đó bám chắc vào nó để di chuyển nhanh hơn trong vùng biển này.  

 

Con cá rất khoẻ, loáng cái đã bơi được cả nghìn dặm. Lúc này, Ngô Bình đã nhìn thấy phía bên phải có một hòn đảo lớn, anh lập tức điều khiển con cá bơi về phía đảo.  

 

Nó không phải đổi thủ của Ngô Bình nên đành bơi theo ý anh. Loáng cái, nó đã bơi vào bờ, Ngô Bình thả lỏng tay rồi giậm lên người nó để bay lên cao, sau đó đáp vững vàng xuống một tảng đá lớn trên đảo.  

 

Anh phóng mắt nhìn ra xa thì thấy phía trước là các rặng núi nối liền, nhìn không thấy điểm cuối.  

 

Anh ngồi trên tảng đá nghỉ một lát rồi thay quần áo, sau đó nhảy thật cao lên một ngọn núi.  

 

Bây giờ chỉ còn dựa vào sức mạnh bản thân, dù Ngô Bình không bay được, nhưng sức lực vẫn còn nên anh chỉ nhảy một cái cũng cao bằng chim bay trên trời.  

 

Cứ thế, anh nhảy một đoạn xong thì đã nhìn thấy một vùng đất bằng phẳng. Anh nhìn ra xa thì thấy có một rừng đào ở cách đây mấy trăm dặm.  

 

Ở đây mà cũng có rừng đào ư?  

 

Ngô Bình lập tức tăng tốc đi về phía rừng đào, mỗi bước của anh dài cả trăm mét, tuy đi mà vẫn nhanh như bay.  

 

Không lâu sau, anh đã đến gần rừng đào.  

 

Có thể thấy diện tích của rừng đào này khá lớn, trái đào trông cũng rất hấp dẫn, tuy không bằng đào tổ, nhưng cũng không đến nỗi.  

 

Anh không khỏi lẩm bẩm: “Đào tổ không phải cây đào đầu tiên ư?”  

 

Anh vừa nghĩ vậy thì có một con khỉ nhảy ra, toàn thân nó có màu đen, dáng người cao hai mét trông rất to con. Trông thấy Ngô Bình, nó hét lên, lập tức có hơn chục con khỉ khác chạy ra rồi nhìn anh bằng ánh mắt hung ác.

Những con khỉ này, con nào con nấy đều có khí tức đáng sợ, mặc dù kém cá lớn trong biển Hỗn Mang, nhưng cũng có được sức chiến đấu của cấp bậc Đạo Quân.  
 
Chương 4787


 Ngô Bình cũng đập vài phát vào lồng ngực của mình, phát ra tiếng vang động trời, khiến đám khỉ giật nảy mình. Thủ lĩnh kia khẽ sửng sốt, tiến lên mấy bước, hung ác trợn mắt trừng Ngô Bình. Thật ra nó đã hơi mất tự tin rồi, bởi vì khí tức của Ngô Bình mạnh mẽ hơn nó rất nhiều.  

 

Ngô Bình cũng bước lên mấy bước, trợn mắt trừng con khỉ này, còn ngoắc ngoắc ngón tay, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.  

 

Mặc dù con khỉ này thông minh, nhưng cũng không nhịn nổi khiêu khích, phát ra tiếng hú quái dị, bay lên không trung xông về phía Ngô Bình.  

 

Advertisement

Nắm đấm của nó sắp đánh tới nơi thì bị Ngô Bình giơ tay bắt lấy, sau đó hung hăng ném xuống mặt đất, đôi mắt lập tức nổ đầy đom đóm, cơ thể cũng cứng đờ luôn.  

 

Ngô Bình nhìn nó, mười mấy giây sau con khỉ này mới hoàn hồn, nó lại đứng dậy, cảnh giác nhìn Ngô Bình, sau đó từ từ lùi về phía sau.  

 

Ngô Bình trừng mắt: “Cút!”  

Advertisement

 

Đám khỉ sợ hãi kêu lên ‘chít chít’, sau đó lập tức tản ra, bao gồm cả con khỉ cầm đầu kia.  

 

Đám khỉ đi rồi, Ngô Bình lấy một chiếc túi lớn ra, bắt đầu hái đào. Chất lượng của những quả đào này thật sự rất tốt, còn quý giá hơn quả bàn đào mà lúc trước anh từng ăn. Anh vừa hái vừa ăn, thoáng chốc đã hái đầy mười chiếc túi.  

 

Lúc này, con khỉ cầm đầu kia lại chạy tới, nó đột nhiên quỳ xuống mặt đất, miệng kêu chít chít, dường như đang cầu xin. Đánh không lại, vậy thì ra vẻ yếu đuối, con khỉ này cũng thông minh lắm.  

 

Ngô Bình cười nói: “Mày muốn xin tao đừng hái sạch chỗ đào này?”  

 

Con khỉ này gật đầu, trên mặt lộ vẻ cầu xin.  

 

Ngô Bình: “Rừng đào lớn như vậy, tao mới hái một nửa. Mày yên tâm đi, tao hái hai phần ba, để lại cho mày một phần ba, được chứ?”  

 

Con khỉ vừa nghe Ngô Bình nói sẽ không hái sạch quả đào, lập tức lộ vẻ cảm kích, liên tục dập đầu với anh.  

 

Ngô Bình hỏi: “Trên hòn đảo này, trừ đám khỉ bọn mày ra thì còn sinh linh nào khác không?”  

 

Con khỉ gật đầu, hai tay khua khua.  

 

Ngô Bình nhìn một lát, đột nhiên đưa tay đập một phát lên trên Mạch Môn của nó, đồng thời ngầm truyền thụ ngôn ngữ cho nó. Con khỉ chỉ cảm thấy cổ họng tê rần, sau đó chợt mở miệng nói tiếng người, mặc dù không được trôi chảy, nhưng có thể hiểu được đại khái ý nghĩa mà nó muốn biểu đạt.  

 

“Ơ, tôi có thể nói tiếng người rồi sao?”  

 

Ngô Bình nói: “Đương nhiên có thể rồi, chỉ là trước kia mày không cần nói tiếng người, cho nên không biết nói. Tao hỏi mày, nơi này là nơi nào?”  

 

Con khỉ: “Nơi này chính là đảo Hỗn Mang trên biển Hỗn Mang. Biển Hỗn Mang chính là nơi tiếp giáp giữa vũ trụ Chấn Đán và vũ trụ chính, cho nên hoàn cảnh nơi này khá kỳ lạ, tu sĩ bình thường khó mà sinh tồn ở đây. Đã từng có không ít tu sĩ rất mạnh ở bên ngoài tới đây, kết quả đều chết cả rồi”.  

 

Đáy lòng Ngô Bình hơi rung động: “Nơi này nối liền với vũ trụ chính à? Sao mày biết được?”  

 

Con khỉ: “Thật ra biển Hỗn Mang là một loại năng lượng đan xen giữa hình chiếu và căn nguyên, có phải anh suýt hòa tan trong đó?”  
 
Chương 4788


Ngô Bình nhíu mày: “Đối với vũ trụ chính, tao chỉ là một đốm sáng?”  

 

Con khỉ: “Đúng vậy, giống như anh đứng bên cạnh hồ nước sẽ nhìn thấy hình chiếu của bản thân bên trong hồ nước vậy, mặc dù hình chiếu rất rõ ràng, nhưng dù sao nó cũng chỉ là hình chiếu, là đồ giả. Một cơn gió thổi qua, hình chiếu sẽ biến mất”.  

 

Ngô Bình sửng sốt, hóa ra những tồn tại như mình chỉ là ảo ảnh trong mơ thôi sao?  

 

Con khỉ quan sát nét mặt của anh, nói: “Xin đừng bi quan như vậy, khi tu vi của anh đủ mạnh mẽ, anh có thể hóa hư thành thực, nhảy từ vũ trụ phụ vào vũ trụ chính”.  

Advertisement

 

Đáy lòng Ngô Bình hơi dao động: “Có ai thành công chưa?”  

 

Con khỉ: “Đương nhiên là có rồi. Nghe tổ tiên nói, trên đảo Hỗn Mang từng có sinh linh phá không rời đi, trực tiếp tiến vào vũ trụ chính. Đương nhiên, chúng tôi cũng không biết tình huống của hắn ta ở vũ trụ chính”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Sự tồn tại của vũ trụ chính có can thiệp và ảnh hưởng tới sinh linh của vũ trụ phụ không?”  

 

Con khỉ: “Tổ tiên của tôi cũng từng suy nghĩ vấn đề này, về sau người nói với chúng tôi rằng: ở một góc độ nào đó, chắc hẳn vũ trụ phụ là hình ảnh phản chiếu của những sự vật có thật trong vũ trụ chính, khi sự vật có thật xảy ra thay đổi, đương nhiên vũ trụ phụ là hình ảnh phản chiếu cũng sẽ xảy ra thay đổi”.  

 

Ngô Bình bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Có phải đại kiếp kỷ nguyên liên quan tới thay đổi của vũ trụ chính?”  

 

Con khỉ: “Loại chuyện này, không ai trong vũ trụ phụ có thể nói rõ ràng, tất cả đều chỉ là suy đoán. Thực lực của các hạ vô cùng mạnh mẽ, tôi rất khâm phục, tương lai anh nhất định có thể thành công tiến vào vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình biết, những thứ này còn cách anh xa lắm, bây giờ không suy nghĩ thêm nữa, mà hỏi: “Phải xưng hô với mày như thế nào?”  

 

“Gọi tôi Thiết Đầu là được rồi”. Con khỉ nói: “Khi còn bé, đầu tôi khá là cứng rắn, đã từng đụng chết một con chim ưng muốn bắt giết tôi”.  

 

Ngô Bình: “Thiết Đầu, có phải trên đảo Hỗn Mang này có rất nhiều sinh linh mạnh mẽ?”  

 

Thiết Đầu: “Đương nhiên rồi, bởi vì đảo Hỗn Mang nằm trên biển Hỗn Mang, cho nên nó cũng rất gần với vũ trụ chính, tất cả sinh linh ở nơi này đều mạnh mẽ hơn bên ngoài rất nhiều”.  

 

Ngô Bình: “Vậy mày có biết biển Hỗn Mang ra đời như thế nào không?”  

 

Thiết Đầu: “Nghe nói, nó là khu vực được hình thành dưới tình huống vô số sinh linh mạnh mẽ đã tới gần vũ trụ chính. Nó không phải công lao của một vị cường giả, mà là kết quả sau cố gắng của vô số cường giả vũ trụ Chấn Đán từ xưa đến nay”.  

 

Ngô Bình cảm thấy hứng thú với việc này, anh hỏi: “Mày biết những cường giả đó là ai không?”  

 

Thiết Đầu: “Tôi biết không nhiều lắm, nhưng những cường giả này đều từng là tồn tại mạnh mẽ nhất Chấn Đán. Cho nên, nếu các hạ muốn thăm dò bí ẩn của vũ trụ chính, tốt nhất trở là thành cường giả chí tôn của vũ trụ Chấn Đán”.  

 

Ngô Bình hít sâu một hơi: “Mày nói rất có lý, nếu như không phải người đứng đầu toàn vũ trụ, vậy có tư cách gì nghĩ tới vũ trụ chính?”  

 

Sau đó anh lại nghĩ tới một chuyện: “Mày từng nghe nói đến trật tự tối cao chưa?”  

 

Thiết Đầu: “Từng nghe thấy rồi, thật ra đó cũng chỉ là phản chiếu của trật tự vũ trụ chính, khá là gần với tình huống thực tế của vũ trụ chính”.  

 

Nói đến đây, ánh mắt Thiết Đầu đột nhiên sáng lên: “Đúng rồi, đảo Hỗn Mang có một truyền thuyết. Ở rất lâu trước kia, từng có một sinh linh của vũ trụ chính tới biển Hỗn Mang, còn đi lên đảo Hỗn Mang”.  

 

Đáy lòng Ngô Bình có chút cuồng loạn: “Sinh mệnh của vũ trụ chính sao? Mày từng gặp chưa?”  
 
Chương 4789


Ngô Bình cất túi đào cuối cùng rồi cười nói: “Lúc đầu, sao mày có được mấy quả đào này vậy?”  

 

Khỉ: “Không nhớ rõ, tổ tiên tôi đều sinh sống ở gần rừng đào, ăn đào là chính”.  

 

Ngô Bình lấy ra mấy hột đào còn sót lại do Đào tổ kết trái lại, nói: “Đây là hạt  của gốc đào đầu tiên thế gian này, bọn mày có thể trồng xuống. Nếu có thể sinh trưởng, nó sẽ kết thành quả đào, ngon hơn trăm lần so với đào hiện tại bọn mày ăn”.  

 

Advertisement

Thiết Đầu vui mừng, cẩn thận nhận lấy hạt đào, nói: “Các hạ, sinh linh lớn mạnh trên đảo Hỗn Độn, căn bản tôi đều biết rõ, nếu anh có nghi hoặc gì có thể hỏi tôi”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ, nói: “Nếu tôi muốn tìm sinh linh vũ trụ chính thì phải đi đâu tìm manh mối?”  

 

Thiết Đầu nói: “Từ đây đi về hướng Đông hơn nghìn mét, có một ngọn núi Thiên Từ, trên núi có một nhóm thực vật kỳ lạ, trong đó cũng có cả dược liệu. Những thực vật này rất kinh khủng, sinh linh hùng mạnh lại gần bọn nó cũng sẽ bị nổ tung mà chết, tan thành hư vô. Những thực vật này có tác dụng ăn mòn sinh mệnh mạnh hơn biển Hỗn Độn gấp vạn lần, cực kỳ nguy hiểm”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Vậy nó vẫn được gọi là núi Thiên Từ?”  

 

Thiên Từ: “Bởi vì, khi sinh linh cách thực vật khá xa thì sẽ có được lợi ích rất lớn. Lúc tôi còn nhỏ, đã được trưởng bối đưa đến dưới núi Thiên Từ, tiếp nhận phóng xạ từ những thực vật kỳ lạ kia, có được lợi ích rất lớn, cuối cùng đã trở thành thủ lĩnh tộc đàn”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Được, hiện tại tôi đến núi Thiên Từ xem thử”.  

 

Lại hái mấy trái đào chuẩn bị sẵn ăn trên đường, anh xác định phương hướng, đi đến núi Thiên Từ.  

 

Ra khỏi rừng đào, là một con đường đầy đá và bùn đất, cỏ dại mọc đầy, đường đi không dễ, Ngô Bình chỉ có thể nhảy đi, một lần nhảy mấy trăm mét.  

 

Thế nhưng, sau khi anh bật nhảy mấy trăm mét, đột nhiên có một con diều hâu lớn bay đến, cánh giương đến hơn trăm mét, hung hăng bổ về phía anh.  

 

Nhìn thấy diều hâu già, mắt Ngô Bình sáng lên, đợi khi nó lại gần, anh bỗng vươn tay túm lấy, xoay người leo lên người diều hâu.  

 

Diều hâu hoảng loạn, thân là loài ác điểu, nó chưa từng gặp chuyện này bao giờ, cho nên bay loạn khắp nơi.  

 

Ngô Bình giữ lấy cổ, gõ mấy cái vào đầu nó, quát lớn: “Ngoan ngoãn nghe lời, đưa tao đến núi Thiên Từ, nếu không tao sẽ đánh vỡ đầu mày!”  

 

Diều hâu dù mạnh thì cũng chỉ là một con diều hâu mà thôi, căn bản không phải đối thủ của Ngô Bình, giãy dụa một lúc rồi cũng ngoan ngoãn, bay về núi Thiên Từ.  

 

Tốc độ của diều hâu nhanh hơn anh nhảy nhiều, chưa đến hai tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã nhìn thấy núi Thiên Từ phía trước.  

 

Xung quanh núi Thiên Từ trong vòng trăm mắt, không có bất kỳ sinh linh nào, trên núi cũng có thực vật, nhưng số lượng rất ít. Anh đoán những thực vật sống sót này rất hung mạnh, khiến thực vật xung quanh gần đó chết hết toàn bộ.  

 

Ngô Bình đè cổ diều hâu một cái, diều hâu đã sà xuống, cuối cùng đáp xuống vị trí cách núi Thiên từ chừng hai va nghìn mét.  

 

Anh vừa xuống đã phát hiện gần đó có rất nhiều sinh vật, heo rừng, hươu, soi, chồn, báo, dê gì đó, con nào cũng đều ngoan ngoãn quỳ rạp dưới đất, mắt khép hờ, đầu hướng về phía núi Thiên Từ.  

 

Ngô Bình đáp xuống đất, giẫm vào đuôi một con báo, con báo tuy rất đau nhưng lại không kêu ra tiếng, chỉ là hung hăng trừng nhìn Ngô Bình một cái.  
 
Chương 4790


Ngô Bình hừ một tiếng, anh không dám tùy tiện đi qua, cho nên ngồi xuống vị trí cách con báo không xa, cũng học theo những động vật này, hướng mặt về phía núi Thiên Từ.  

 

Không lâu sau, anh đã cảm nhận được một luồng sức mạnh hung hăng từ phía núi Thiên Từ phóng đến, xuyên vào thân thể anh. Luồng sức mạnh này rất mạnh, thân thể anh cũng chỉ có thể hấp thụ được một phần. Nhưng một phần đó lại có thể khiến thân thể anh có thay đổi lớn.  

 

Anh ngồi xuống chưa đến mấy phút, đã phát hiện những động vật này lần lượt rời đi, sau đó lại có một nhóm động vật mới xuất hiện. Con báo kia cũng đi rồi, nó kiên trì chưa đến năm phút.  

 

Advertisement

Ngô Bình bĩu môi, thầm nói bọn mày quá yếu! Hiện tại anh rất thoải mái, không có gì không thích ứng được, đương nhiên không muốn rời đi.  

 

Cứ như vậy, anh ngồi từ sáng đến đêm, từ đếm tới khi trời sáng.  

 

Advertisement

Trời sáng không bao lâu, anh đột nhiên cảm thấy khí tức trong cơ thể bỗng sôi sục, lúc này đã biết anh sắp từ Chân Hoàng đột phá đến cảnh giới Chân Tổ!  

 

Chân Tổ, là cảnh giới đỉnh cao của Thái Cổ Chân Nhân. Lúc trước anh đã có được sức mạnh Chân Tổ, nhưng vẫn chưa thể đột phá, lúc này nhận được phóng xạ sức mạnh núi Thiên Từ, lại chầm chậm có thể đột phá!  

 

“Rầm!”  

 

Trong thân thể anh, đã xảy rat hay đổi, thân thể trở nên mạnh mẽ hơn, máu huyết sôi sục, tựa như tinh hà bao la hùng vĩ, muôn hình vạn trạng.  

 

Động vật bên cạnh anh cứ đổi từng nhóm liên tục, anh từ đầu tới cuối vẫn ngồi bất động, mãi đến ba ngày sau, cảnh giới Chân Nhân của anh đã ổn định.  

 

Hôm nay, anh mở hai mắt, thì thầm nói: “Thì ra, mình mãi không thể đột phá đến cảnh giới Chân Tổ, chính là vì thiếu sức mạnh này”.  

 

Hiện tại anh đã biết sức mạnh này là gì rồi. Nó là sức mạnh do vật chất chủ thế giới thời kỳ đầu phóng ra, dưới dạng tia phân tử, tấn công thân thể anh, hoàn thành cảnh giới Chân Tổ của anh.  

 

Anh đứng dậy, đi về phía núi Thiên Từ, một bước, hai bước, khoảng cách giữa anh và núi Thiên Từ không ngừng rút ngắn, hai nghìn mét, một nghìn năm trăm mét, một nghìn mét, năm trăm mét!  

 

Khi anh cách núi Thiên từ chỉ còn chừng ba trăm mét, trong vòng nghìn mét xung quanh đã chẳng còn bất kỳ sinh linh nào, chỉ có một mình loài người là anh.  

 

Anh cảm thấy, sức mạnh tỏa ra từ bên trong, mạnh hơn lúc trước gấp nghìn lần, thân thể anh cũng có phần không chịu nổi.  

 

Vì thế, anh không tiến lên thêm nữa, mà lại ngồi xuống, tiếp nhận sức mạnh này.  

 

Vũ trụ nhỏ trong thân thể anh bất đầu vận chuyện, sức mạnh tiến vào thân thể anh, được anh cố gắng chuyển vào trong vũ trụ nhỏ.  

 

Sau khi năng lượng cấp hạt nhỏ bé tiến vào vũ trụ nhỏ của anh, chớp mắt đã hóa thành một tinh cầu thực thể khổng lồ. Vũ trụ nhỏ của anh, hàng tỉ ngôi sao vốn dĩ được sinh ra từ hư thực. Hiện tại, những năng lượng vũ trụ chính này tiến vào, bắt đầu ảnh hưởng toàn diện lên vũ trụ nhỏ này, sinh ra một vài tinh cầu khổng lồ, thậm chí là ngôi sao khổng lồ.  
 
Chương 4791


 Vì thế, Ngô Bình đứng dậy, tiếp tục tiến lên, hai trăm bước, một trăm bước, năm mươi bước, cuối cùng anh đã lên núi!  

 

Đi lên núi một đoạn, anh đã thấy một gốc cây cổ thụ hơn trăm mắt, xung quanh cây được bao bọc bởi ánh sáng, không ngừng tỏa ra sức mạnh hùng vĩ.  

 

Advertisement

Thế nhưng, tầm mắt Ngô Bình không tập trung vào cây, mà chăm chú ở phần gốc, nơi ấy có một cái ao nhỏ.  

 

Trong ao không phải nước, mà là máu, nó giống như đã tồn tại ở nơi này rất nhiều năm, nhưng vẫn chưa hề khô cạn. Cây cổ thụ này có thể mạnh như vậy, không ngừng tỏa ra năng lượng, chính là vì hấp thụ một phần nhỏ năng lượng!  

Advertisement

 

“Là máu! Chẳng lẽ là máu của sinh linh vũ trụ chính kia?”. Ngô Bình kích động trong lòng, cúi người xuống, dùng tay chạm vào máu kia.  

 

Tay anh vừa chạm vào máu huyết, từng giọt máu giống như có sinh mệnh, dọc theo làn da, sau đó bao vây toàn thân, rồi từ mũi miệng tai tiến vào trong thân thể anh!

Máu huyết tiến vào thân thể, Ngô Bình đã cảm thấy thân thể rét lạnh, một luồng sức mạnh khiến anh nghẹt thở. Cảm giác này, giống như một con sâu gặp lũ ào đến, căn bản không thể có sức chống đỡ.  

 

Cũng may, vũ trụ nhỏ trong người anh lập tức có phản ứng, chớp mắt đã có vô số lốc xoáy năng lượng hình thành trong tâm vũ trụ, huyết máu này ồ ạt xuyên vào lốc xoáy, sau đó bị tâm vũ trụ hấp thụ. Càng lúc càng có nhiều máu huyết xuyên vào thân thể anh, sau đó bị tâm vũ trụ hấp thụ, cả quá trình ước chừng chỉ một tiếng đồng hồ.  

 

Khi máu huyết trong ao đã biến mất toàn bộ, Ngô Bình mất sức nằm xuống đất, đầu đầy mồ hôi, đôi mắt kinh sợ. Vừa nãy, anh thật sự nằm giữa bờ vực sống chết. Nếu không phải tâm vũ trụ hấp thụ mọi thứ thì anh chắc chắn đã bị máu huyết cắn nuốt, thân thể biến mất.  

 

Lúc này anh mới chú ý, tâm vũ trụ đã thay đổi phức tạp hơn, hiện tại nó đã biến thành hình một quả trứng gà, giống như trạng thái thuở đầu của đất trời. Đồng thời, tâm vũ trụ cũng không ngừng tỏa ra năng lượng, khiến vũ trụ nhỏ của Ngô Bình càng lúc càng chân thực.  

 

Đương nhiên, thân thể anh cũng có được lợi ích rất lớn, năng lượng tâm vũ trụ phóng ra, không ngừng tiến vào từng tế bào trong anh, thậm chí là máu huyết. Máu của Ngô Bình, là máu Ngũ Hành Thiên, sau này lại lần lượt trải qua Thánh Hoàng, Chân Tổ, máu huyết anh sớm đã tiến hóa thành một loại năng lượng đặc thù. Lúc này, máu huyết mạnh mẽ còn lại trong thân thể đã bị Thiên Huyết của anh quét sạch, nhanh chóng hấp thụ năng lượng trong đó.  

 

Từ lúc đầu tu hành Thiên Huyết Kinh, Ngô Bình đã cảm thấy Thiên Huyết Kinh có khuyết điểm, dù sao người sáng tạo ra bộ công pháp này, thân thể cũng chưa đạt đến Thiên Huyết. Hiện tại, cuối cùng anh đã lấp được khuyết điểm này, thậm chí còn cảm thấy có thể tiến bộ nâng cấp trên nền tảng Thiên Huyết, đạt đến trạng thái cao minh hơn.  

 

Thiên Huyết nuôi dưỡng thân thể anh, thần hồn Ngô Bình được kích hoạt, cũng bắt đầu có thay đổi. Sau khi trở thành Đạo Quân, thần hồn tu sĩ tiếp xúc đại đạo, đã là trạng thái thực thể rồi, nó thậm chí còn mạnh hơn cả thân thể, gọi là đạo thần. Lúc đó, Ngô Bình thậm chí đã có thể bỏ đi thân thể, chuyên tu đạo thần.  

 

Lúc này, đạo thần không ngừng mạnh lên, mà Thiên Huyết liên tục hấp thụ năng lượng từ tâm vũ trụ, mãi đến khi đạo thần không thể hấp thu được nữa. Lúc này, đạo thần sau khi yên lặng một lúc, trên đầu đột nhiên tuôn ra vô vàn tia sáng, kết nối với từng ngóc ngách vũ trụ Chấn Đán. Chứng tỏ, cảnh giới của anh đã đạt đến giai đoạn cuối cùng của Đạo Quân, cấp số Đại Đạo Quân!  

 
 
Chương 4792


Sau khi tạo được một trăm nghìn Tiền đạo, thân thể Ngô Bình khôi phục lại bình thường, anh đứng dậy, tiếp tục tiến về phía trước. Lại đi lên núi một đoạn, anh nhìn thấy thác máu thứ hai, máu huyết vẫn chưa khô cạn. Cân nhắc chốc lát, tâm vũ trụ vẫn có thể hấp thụ những năng lượng này, vì thế anh bèn dừng lại, lại vươn tay vào trong máu.  

 

Cũng giống lần trước, máu huyết xuyên vào thân thể anh. Lần này anh đã chuẩn bị đầy đủ, máu huyết chia thành hai, một phần bị Thiên Huyết giữ lại hấp thụ, phần còn lại thì tiến vào trong tâm vũ trụ.  

 

Lần này, Thiên Huyết hấp thụ khoảng chừng một phần năm lượng máu huyết. Hiệu suất nó rất cao, vừa hấp thụ những năng lượng từ vũ trụ chính, vừa chuyển năng lượng đến từng tế bào và đạo thần. Đồng thời thực lực của Ngô Bình cũng được nâng cao với tốc độ thấy rõ.  

Advertisement

 

Cứ như vậy, anh không ngừng tiến lên núi, hấp thụ máu huyết sinh linh dọc đường của vũ trụ chính để lại. Sau khi hấp thụ hết mười mấy thác máu, thân thể anh cũng bắt đầu phóng năng lượng ra ngoài.  

 

Advertisement

Cuối cùng, anh đã đến đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cái xác hình người dài nghìn mét, nó cuộn mình nằm đó, vẻ mặt vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng. Trên người nó có một vết thương rất đáng sợ, máu chảy xuống từ vết thương, bởi vậy bên cạnh thi thể mới có một vũng máu lớn như vậy. Còn vũng máu dưới núi chắc hẳn cũng là do lúc anh ta lên núi lưu lại.  

 

Ngô Bình bỗng di chuyển, cũng hóa thành người khổng lồ nghìn mét, anh vươn tay muốn đỡ lấy thi thể, vừa chạm vào nó, thi thể đột nhiên vỡ vụn, sau đó hóa thành một luồng sáng, lao vào biến Hỗn Độn.  

 

Anh ngây người, cúi đầu nhìn, dưới đất có một cái túi, mở ra thì bên trong có một ít thuốc bột, một con dao găm, còn có một cuốn sổ và một cây bút.  

 

Anh gom toàn bộ máu trên mặt đất trước, đưa vào vũ trụ nhỏ. Hiện tại thực lực của anh đã có cách để gom lấy máu, mà không còn như lúc trước, vừa tiếp xúc đã bị máu huyết bao vây.  

 

Thu máu xong, anh lấy con dao găm ra. Con dao găm này cầm rất chắc tay, nặng tựa như cả trăm vạn ngôi sao. Nếu không phải thể chất Đạo Thần anh đang nâng cao, thì lúc này chắc cũng khó mà cầm được dao.  

 

Nắm lấy dao găm, anh khẽ lướt đi, trước mặt bỗng xuất hiện một vết nứt vũ trụ sâu thẳm. Ngô Bình giật mình, biết rõ con dao này kinh khủng đến nhường nào!  

 

Cất lấy dao găm, anh lại lấy ra bốn cái lọ, mỗi lọ bên trong đều có ít thuốc bột. Mở lọ xanh lục, một mùi thơm bay ra, anh khẽ ngửi, mắt bỗng sáng lên, vội vàng đóng nắp lại.  

 

“Cái này, chắc hẳn là dược vật có chức năng tăng trưởng sinh mệnh, chỉ là còn thô sơ. Nhưng mình có thể tinh luyện được nó, dùng nó để điều chế ra đan dược phi phàm!”  

 

Kiểm tra một thứ một lượt, anh quyết định rời khỏi biển Hỗn Độn. Anh đứng trên đỉnh núi quan sát, phát hiện cách đó không xa có một lốc xoáy năng lượng, cách anh chỉ chừng hơn trăm mét. Anh bỗng đạp mạnh, người đã bay lên vạn mét, bản thân anh cũng giật mình, phải biết rằng, lúc trước anh chỉ có thể nháy chừng trăm mét mà thôi.  

 

Không lâu sau, anh đã đến bên dưới lốc xoáy, quan sát một lúc, đã chắc chắn lốc xoáy này có thể đưa anh rời khỏi nơi này. Vì thế anh dùng hết sức nhảy, thân thể bay lên mấy vạn mét, bay vào trong lốc xoáy.  

 

Anh vừa đi vào, thì bỗng xoay chuyển điên đảo, đợi đến khi anh ổn định lại, hai chân đã chạm vào mặt đất.  

 

“Huyền Bình!”  

 
 
Chương 4793


Lại đi lên trước một đoạn, trước mặt mọi người xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa đen tuyền, vô cùng nặng nề. Cửa cao mười mét, bề ngang vừa hay rộng chừng con đường Chân Thánh, vì vậy muốn đến phía sau, chắc chắn phải mở cánh cửa này.  

 

Lúc này, trước cửa đã có một người đang đứng, anh ta nhìn chằm chằm cửa lớn, đang suy ngẫm.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều: “Huyền Bình, đây là cửa Huyền Cơ, chỉ khi mở được nó mới có thể tiến vào giai đoạn thứ ba của con đường Chân Thánh. Năm đó, Thần tộc cũng chỉ dừng ở đây thôi”.  

 

Ngô Bình đang định tiến lên kiểm tra, người đàn ông kia lạnh nhạt nói: “Rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ ném các người vào hư không”.  

Advertisement

 

   

 

Ngô Bình nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh kiêu ngạo như vậy, ai cho anh cái gan đó vậy?”  

 

Advertisement

Người đàn ông chầm chậm quay người, nhìn Ngô Bình, anh ta trông rất anh tuấn, da dẻ trắng mịn, tóc bạc trắng, ngũ quan dễ nhìn.  

 

“Anh chính là Lý Huyền Bình sao?”. Đối phương hỏi: “Là người đứng đầu đại hội Thượng Thanh”.  

 

Ngô Bình: “Là tôi”.  

 

Người đàn ông gật đầu: “Tôi là Thần Phá Tiêu, chắc hẳn anh đã nghe qua tên tôi rồi”.

Ngô Bình: "Thần Phá Tiêu, anh đúng là có chút năng lực, không ngờ lại đi đến được cuối đoạn thứ hai của con đường Chân Thánh. Song, anh cũng chỉ có thể đến đây thôi".  

 

Thần Phá Tiêu: "Anh cũng khiến tôi vô cùng kinh ngạc, tôi cho rằng ngoài mình ra thì không còn ai có thể đến được đây nữa".  

 

Ngô Bình: "Bây giờ, anh có thể cút, đến từ đâu thì lăn về đó đi", đây là đáp trả của anh với sự xấc xược ban nãy của đối phương.  

 

Thần Phá Tiêu cũng không giận, cười bảo: "Anh Lý này, có thể thấy anh cũng rất mạnh. Hay là vậy đi, tôi với anh hợp tác cùng nhau mở ra cánh cửa này, thế nào?"  

 

Ngô Bình: "Tôi cần hợp tác với anh chắc?"  

 

Anh nói xong bèn đi thẳng đến chỗ Thần Phá Tiêu, tên kia không ngừng lùi lại, nhàn nhạt hỏi: "Anh Lý định ra tay với tôi hả?"  

 

Ngô Bình: "Anh xưng anh em với ai thế hả?"  

 

Thần Phá Tiêu bình tĩnh nói: "Anh Lý, bố tôi là một cao thủ tứ kỷ nguyên! Gia tộc của ta có ba cao thủ kỷ nguyên trấn thủ! Lẽ nào, thân phận của tôi như vậy vẫn không xứng làm bạn với anh Lý sao?"  

 

Ngô Bình hết sức kinh ngạc: "Anh là Nhân tộc đúng không? Bố anh cũng thế, vậy mà ông ta lại là cao thủ lục kỷ nguyên, sao làm được thế?"  

 

Thần Phá Tiêu: "Đến vũ trụ khác rèn luyện cũng có thể trở thành cao thủ kỷ nguyên".  

 

Ngô Bình: "Thì ra là vậy, xem ra gia tộc anh rất mạnh".  

 

Thần Phá Tiêu: "Cũng tạm được. Ít nhất ở trước mặt Thần tộc, gia tộc tôi vẫn có khả năng tự bảo vệ mình".  

 

Ngô Bình: "Anh chưa tiến vào mấy chỗ lúc trước hả?"  

 

Thần Phá Tiêu: "Biển Hỗn Độn quá nguy hiểm, Thủy Thiên Thừa cũng một sống chín chết. Mục tiêu của tôi là đoạn thứ ba của con đường Chân Thánh, ở đấy có thứ tôi cần, đó là bảo tàng cuối cùng".  
 
Chương 4794


Ngô Bình: "Chỉ thuận miệng nói thế thôi, anh cũng đừng cho là thật".  

 

Thần Phá Tiêu: "Anh Lý, anh có muốn hợp tác với tôi không?"  

 

Ngô Bình liếc đối phương, cười hỏi: "Tôi hỏi anh mấy vấn đề trước đã, anh biết vũ trụ chính không?"  

 

Advertisement

Thần Phá Tiêu đáp: "Đương nhiên biết. Vũ trụ Chấn Đán chỗ chúng ta thuộc vũ trụ thứ, là hình chiếu của vũ trụ chính. Nói tóm lại, vũ trụ chính mới là thế giới thật, chúng ta chỉ là hư ảo. Ở trong mắt những sinh linh của thế giới thật, chúng ta vô cùng yếu ớt".  

 

Vậy cũng chưa chắc, Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu vũ trụ thứ là hình chiếu của vũ chủ, vậy thế giới chỗ chúng ta chắc chắn có thế giới thật tương ứng trong vũ trụ chính. Thế nên, tôi có một suy đoán, vũ trụ chính hẳn là có được vô số thời không, mỗi thời không lại tương ứng với một vũ trụ thứ".  

 

Advertisement

Ánh mắt Thần Phá Tiêu sáng lên nói: "Suy đoán ấy của anh Lý rất có lý! Khi tôi nói chuyện với người lớn thì mỗi người đều có ý kiến riêng".  

 

Ngô Bình: "Nếu vũ trụ chính thật sự có rất nhiều thời không thì chắc chắn có thời không nhỏ yếu và mạnh mẽ. Nghe nói vũ trụ Chấn Đán chúng ta sắp sinh ra trật tự đỉnh cấp. Vậy thì, vũ trụ chính ánh bóng ra nó cũng không phải nhỏ, hẳn là một thời không cực kỳ cao cấp".  

 

Thần Phá Tiêu chấn động: "Nếu giống như suy đoán của anh Lý thì ở trước mặt những sinh linh bình thường trong vũ trụ chính, chúng ta cũng không coi như là yếu!"  

 

Ngô Bình: "Vì vậy, tôi đang nghĩ những sinh mệnh vũ trụ phụ như chúng ta, cuối cùng theo đuổi cái gì. Lẽ nào không phải tiến vào vũ trụ chính sao?"  

 

Thần Phá Tiêu cười nói: "Đó là điều mà những cao thủ cấp vũ trụ cần lo, với trình độ hiện nay của chúng ta thì vẫn chưa thể suy xét được".  

 

Ngô Bình: "Anh nói đúng. Nhưng nếu có thể biết trước đôi điều thì chúng ta cũng bớt đi đường vòng và ngã rẽ trong tu luyện".  

 

Thần Phá Tiêu cảm khái: "Anh Lý lợi hại ghê, chỉ nói với anh mấy câu mà tôi đã được lợi rất nhiều rồi!"  

 

Ngô Bình biết anh ta đang nịnh mình bèn nói: "Anh đã muốn đi đến đoạn thứ ba thì tôi cũng có thể cho anh cơ hội. Nhưng mà, đoạn thứ ba cực kỳ nguy hiểm, Tiên tộc khủng bố cũng chưa đi hết được, anh có chắc muốn đi không?"  

 

Thần Phá Tiêu gật đầu: "Dù tôi có chết bên trong cũng sẽ không hối hận".  

 

Ngô Bình gật đầu: "Được rồi".  

 

Anh đi đến trước cánh cửa kia, giơ tay ấn lên, một sức mạnh khủng bố dội ngược lại, muốn hất vang tay Ngô Bình ra. Nhưng giờ Ngô Bình đã hấp thu máu của vũ trụ chính và hoàn toàn khác xưa. Sức mạnh của cánh cửa chẳng những không thể hất văng tay anh ra, mà ván cửa còn "rắc" một tiếng nứt toạc.  

 

Ngô Bình giơ chân lên, "Ầm" một tiếng đá văng cửa, hai cánh cửa bay ra xa, rớt vào không trung.  

 

Thần Phá Tiêu sợ tới mức giật mình, mặt mũi trắng bệch. Anh ta biết lúc trước thiên tài mạnh nhất của Tiên tộc đi đến trước mặt cánh cửa này đã dùng rất nhiều thủ đoạn, cuối cùng mất nửa tháng mới khiến nó mở ra một cái khe. Nhưng giờ đây, Lý Huyền Bình thế mà một chân đá nát cánh cửa, đây phải là sức mạnh kiểu gì chứ? Anh ta vô cùng may mắn ban nãy không có chọc giận Ngô Bình, không thì giờ e rằng mình đã y như cánh cửa, bị đá bay vào trong hư không rồi.  

 

Ngô Bình đá nát cửa xong bèn nói với Thiên Tuyết Linh Kiều: "Linh Kiều, cô và A Ly chờ ở bên ngoài, đừng đi vào", anh biết rõ đoạn thứ ba cực kỳ nguy hiểm nên mới dặn dò.  

 

Thiên Tuyết Linh Kiều gật đầu: "Huyền Bình, anh nhất định phải cẩn thận. Không thu hoạch được gì cũng không sao, phải đảm bảo an toàn trước đã".  
 
Chương 4795


 Anh liếc Thần Phá Tiêu một cái, dẫn đầu bước vào cánh cửa, đi đến đoạn thứ ba của con đường Chân Thánh.  

 

Đoạn thứ ba rõ ràng rộng hơn một chút, mặt đường cũng biến thành những tấm thạch anh sáng lấp lánh, bề ngoài còn có hoa văn mờ nhạt.  

 

Thần Phá Tiêu cũng tiến vào, đi đằng sau cách Ngô Bình cũng không xa. Ngô Bình quá mạnh, đi theo anh an toàn hơn tự mình thăm dò rất nhiều.  

 

Advertisement

Ngô Bình cũng không để ý đến anh ta, nhanh chóng tiến về phía trước. Thần Phá Tiêu ở đằng sau nói: "Anh Lý, nghe nói anh đến từ thế giới Thái Thanh?"  

 

Xem ra, anh cũng đã tìm hỏi về tôi rất nhiều, Ngô Bình nói.  

 

Thần Phá Tiêu cười ha ha nói: "Trương Ưng Thiên, Trương Ngọc Hoàng và anh Lý đều là thiên kiêu đứng đầu nên đương nhiên tôi phải hết sức chú ý rồi. Biết người biết ta, mới sẽ không mắc sai lầm".  

Advertisement

 

Ngô Bình: "Tôi gặp Trương Ưng Thiên nhưng vẫn chưa gặp Trương Ngọc Hoàng, anh có gặp hắn rồi à?"  

 

Thần Phá Tiêu cười ha ha đáp: "Hắn muốn tiến vào đoạn thứ hai, bị tôi đánh bị thương nặng bèn quay về đoạn đầu".  

 

Ngô Bình: "Tôi và hắn có chút xích mích, anh đánh đúng rồi đó".  

 

Thần Phá Tiêu cười to: "Lần sau gặp được, tôi chắc chắn sẽ trói hắn lại đưa đến trước mặt anh Lý để anh giải quyết".  

 

Trên đường không có chuyện gì, Ngô Bình bèn hỏi: "Gia tộc của anh có ba cao thủ kỷ nguyên thì đúng là hiếm thấy".  

 

Thần Phá Tiêu: "Tổ tiên của tôi là một vị Thánh Hoàng nên có chút vốn liếng. Sau này, gặp được cơ duyên, lão tổ nhà tôi đã bước vào được hàng ngũ của các cao thủ kỷ nguyên. Dưới sự giúp đỡ của ông ấy, lại có thêm hai người lớn trong nhà lần lượt đột phá".  

 

Ngô Bình hỏi: "Gia tộc như nhà họ Thần các anh chắc hẳn là có rất nhiều nhỉ?"  

 

Thần Phá Tiêu: "Có rất nhiều thế gia kỷ nguyên, nhà họ Thần tôi cũng coi như mạnh. Đương nhiên mạnh nhất vẫn là năm gia tộc lớn, nhà tôi không ở trong số đó".  

 

Ngô Bình lại hỏi: "Năm gia tộc lớn mạnh lắm hả?"  

 

Thần Phá Tiêu: "Đương nhiên rồi! Năm gia tộc lớn đều có cao thủ bên trên bát kỷ nguyên trấn thủ. Trong đó có nhà họ Lôi là mạnh nhất, thậm chí họ còn có một vị cao thủ cấp vũ trụ".  

 

Ngô Bình: "Cao thủ bát kỷ nguyên đúng là rất lợi hại. Thế lực cỡ đó, dù là Thần tộc cũng sẽ không dễ dàng trêu vào".  

 

Thần Phá Tiêu: "Thực ra, Thần tộc đã tổn thất rất nặng nề trong đại kiếp kỷ nguyên. Đến kỷ nguyên ngày nay, đã có dấu hiệu lụn bại. Có điều, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Nó vẫn là bá chủ của vũ trụ này".  

 

Ngô Bình: "Nhân tộc có nhiều gia tộc mạnh như vậy, tại sao không bắt tay với nhau, chung sức chống lại Thần tộc?"  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom