Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3616


Ngô Bình: “Còn có nhiệm vụ cho đệ tử nữa sao? Thấy ở đâu thế?”

Triệu Hàn Sơn: “Mời đi theo tôi”.

Triệu Hàn Sơn dẫn Ngô Bình đến một đại điện, bên trong có một tấm bia đá, trên bia đá có dán rất nhiều nhiệm vụ cho đệ tử. Nhiệm vụ thấp nhất của học phủ Truyền Kỳ là nhiệm vụ cấp một, cao nhất là nhiệm vụ cấp một trăm. Tính đến hiện tại, nhiệm vụ cao nhất mà học phủ đã công bố là nhiệm vụ cấp bảy mươi bốn.

Triệu Hàn Sơn nói: “Cậu Ngô, những nhiệm vụ này đều có thể nhận”.

Ngô Bình liếc sơ qua, phát hiện từ nhiệm vụ cấp sáu mươi trở đi, phần thưởng sẽ khá phong phú. Chẳng hạn như nhiệm vụ cấp sáu mươi là giết một con yêu cấp chân tiên, hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thể có được phần thưởng một trăm triệu đồng Thần Long.

Anh nói với Hỏa Hoàng Nhi: “Bây giờ thực lực của con không tệ, giao cho con mấy nhiệm vụ này đấy”.

Anh nói xong thì gỡ hết toàn bộ những thông báo nhiệm vụ từ cấp sáu mươi trở lên xuống, giao cho Hỏa Hoàng Nhi.

Hỏa Hoàng Nhi cười hehe: “Bố, nhất định con sẽ hoàn thành thật nhanh”.

Các đệ tử đến nhận nhiệm vụ đều ngây ra, đến nhiệm vụ cấp năm mươi họ cũng phải suy nghĩ kĩ rồi mới dám nhận, vậy mà người này lại dám nhận một hơi toàn bộ các nhiệm vụ khó, anh ta điên rồi sao?

Hai bố con cũng không quan tâm người khác bàn tán mà chỉ rời khỏi học phủ Truyền Kỳ và thực hiện nhiệm vụ.

Nhiệm vụ thứ nhất là giết một ác yêu, con ác yêu này sống trong một khu rừng rậm bí mật, nó thường xuyên chạy ra ngoài, đến khu vực sinh sống của loài người, ăn thịt con người, đến giờ số người bị yêu quái ăn thịt đã lên đến hơn một vạn người, trong đó còn có hơn một trăm tu sĩ.

Hai bố con đến bìa rừng thì Ngô Bình nói: “Để bố dụ nó ra”.

Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, không cần đâu, để con gọi nó ra”.

Ngô Bình ngây ra: “Con gọi nó ra sao? Lẽ nào nó lại nghe lời con?”

Hỏa Hoàng Nhi cười, nói: “Con thử xem”.

Cô bé thét lên lảnh lót, chưa được vài phút, khu rừng có tiếng động lớn vang lên, con sói một mắt khổng lồ với bộ lông màu xám bạc xông ra, cơ thể dài đến trăm mét, một con mắt đã bị mù.

Con sói yêu nhìn Hỏa Hoàng Nhi với ánh mắt kinh sợ, tru lên không ngừng.

Hỏa Hoàng Nhi: “Đừng kêu nữa, bố tao thiếu tiền tiêu, tao phải giết mày để làm nhiệm vụ”.

Bàn tay cô bé vung lên, hàng trăm ngàn kiếm ảnh xuất hiện, lập tức chặt con sói yêu có thực lực rất mạnh mà ngay cả Chân Tiên cũng rất khó đánh bại này.

Ngô Bình thu thi thể sói vào, cười nói: “Khá lắm, kiếm ảnh của con có uy lực mạnh hơn bố”.

Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, đi tìm mục tiêu tiếp theo đi”.

Cứ thế hai bố con bắt đầu hành trình làm nhiệm vụ, từ dễ đến khó, ban đầu là nhiệm vụ cấp sáu mươi, sau đó là cấp sáu mươi hai, rồi cấp sáu mươi bốn. Hỏa Hoàng Nhi không có áp lực với nhiệm vụ trước cấp bảy mươi, nhưng khi đạt đến nhiệm vụ cấp bảy mươi, Ngô Bình hơi lo lắng.

Nhiệm vụ này là tiêu diệt một Ma đầu, Ma đầu này ẩn náu trong một cái hang trên sa mạc, dưới trướng có hàng vạn ma binh, ma tướng. Bản thân Ma đầu là tu vi Đạo Quân, muốn đánh bại nó chắc chắn là rất khó.

Hai người đến gần hang lập tức bị ma binh phát hiện, mấy ngàn ma binh lao ra khỏi hang về phía hai người.

Một chiêu của Ngô Bình, kiếm quang tung hoành, hàng ngàn yêu binh này đã bị chặt đầu và tất cả đều chết.

Anh cao giọng nói: “Ma đầu, ra đây chịu chết đi”.
 
Chương 3617


Một luồng khói đen bay ra từ trong động, ngưng tụ thành một người đàn ông cao lớn, toàn thân được bao phủ bởi vảy đen, hai mắt quái dị như mắt thằn lằn, mũi giống miệng đại bàng, trên đỉnh đầu có một chiếc sừng dài nhọn màu đen, bên trên có hình thù kỳ quái.

Ma đầu gầm lên một tiếng rồi lao về phía Ngô Bình và Hỏa Hoàng Nhi với tốc độ cực nhanh. Hỏa Hoàng Nhi bước đến đỡ, cô bé cầm kiếm Thái Giáp mà Ngô Bình tặng, thoáng chốc đã chém ra mấy trăm kiếm.

“Keng keng keng!”

Ma đầu bị đánh liên tiếp mấy kiếm, vảy trên người bị kiếm Thái Giáp sắc bén chém tan tác, có chỗ máu thịt tung tóe, có thể nhìn thấy xương bên trong.

Ma đầu đau đớn, bỗng nắm lấy vai Hỏa Hoàng Nhi nhưng khi tay nó chạm vào Hỏa Hoàng Nhi thì cứ như bị điện giật, cả người bỗng cứng đờ, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ.

“Chết đi”.

“Phụt!”

Kiếm quang lóe lên, Hỏa Hoàng Nhi nhẹ nhàng chém đầu Ma đầu.

Ngô Bình hơi bất ngờ, anh hỏi: “Hoàng Nhi, thực lực của Ma đầu này không hề kém, tại sao lúc nãy không đánh trả?”

Hỏa Hoàng Nhi cười nói: “Thể chất của con khắc chế được nó, nó không chạm vào con thì đỡ, vừa chạm vào con thì xong đời nó rồi”.

Ngô Bình đang định đi làm nhiệm vụ tiếp theo thì miếng bùa ngọc trên người anh đột nhiên sáng lên, có nghĩa là Hưng Long có điều gì đó không ổn, anh vội vã quay về với Hỏa Hoàng Nhi.

Khi đến gần Côn Luân Kiếm Cung thì nhìn thấy một con Lôi Long đang hoành hành trên không trung, nó liên tục phun ra những quả cầu sấm sét về phía Long Thành. Cũng may Long Thành có một đại trận do anh bố trí và có đại thần Côn Ngô bảo vệ, hơn nữa đại trận của Côn Luân Kiếm Cung cũng bắn đến đây, thế nên quả cầu sấm sét không gây hại cho người dân trong thành.

Ngô Bình nổi giận phóng ra kiếm quang đánh trúng Lôi Long, Lôi Long bị gãy làm đôi nhưng ngay sau đó, nó đã được nối lại và tiếp tục phun những quả cầu sấm sét về phía Hưng Long.

Hỏa Hoàng Nhi: “Bố, có người đứng sau điều khiển Lôi Long này”.

Ngô Bình mở nhìn thấu vạn vật ra quan sát, phát hiện cách đó không xa có một thanh niên chắp tay hướng về nhau, trong lòng bàn tay có một con rồng nhỏ đang bơi lượn, động tác giống hệt con Lôi Long này.

“Chết đi!”

Anh vung một đường kiếm quang chém về phía thanh niên đó, thanh niên như đã có cảm ứng từ trước lập tức kích phát một bùa chú, hắn bỗng chốc biến mất, kiếm quang của Ngô Bình rơi vào khoảng không. Sau đó, con Lôi Long trên không cũng biến mất.

Ngô Bình nổi giận, anh hỏi: “Người nào ra tay đấy?”

Một bóng người xinh đẹp bay đến từ Kiếm Cung, chính là Linh Vi, Linh Vi nói: “Sư đệ, Lôi Long kia chắc là một trong chín bùa rồng của Cửu Lôi Tiên Vực, bùa Lôi Long”.

Ngô Bình nheo mắt: “Lại là Cửu Lôi Tiên Vực”.

Anh đã từng chém đầu Tử Lôi Thiên Quân, sau đó con trai của Tử Lôi Thiên Quân là Dạ Cuồng Đồ đến báo thù, nhưng bị anh giết đánh lui. Xem ra rất có thể lần này người ra tay là Dạ Cuồng Đồ.

Linh Hy Nữ Đế chạy đến nói: “Đối phương vốn dĩ muốn đánh úp bất ngờ, người đối phó với cả thành phố này bằng Lôi Long, tâm tư tàn độc”.

Ngô Bình nói: “Xem ra tôi phải đến chỗ Cửu Lôi Tiên Vực một chuyến rồi”.

Linh Hy: “Sư đệ, Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn đã luyện hóa Lôi Thần thượng cổ, thực lực rất mạnh, cậu nhất định phải cẩn thận”.

Ngô Bình: “Tôi biết rồi, nhưng nếu không tiêu diệt người này, tôi ăn ngủ không yên”.
 
Chương 3618


Ngẫm nghĩ một chốc, anh bảo mọi người bảo vệ tốt cho mảnh đất, còn anh đi tìm Chu Nguyên Thông. Chuyến đi này, chuyện đầu tiên muốn làm là trả lại Long Môn, thứ hai là tìm hiểu tình hình của Cửu Lôi Tiên Vực.

Chu Nguyên Thông là người hiểu biết rộng, có nhiều bạn, khi biết được tình huống của Ngô Bình, hắn không khỏi nhíu mày: “Ngay cả Đại Thiên Tôn cũng phải khách sáo với Cửu Lôi Tiên Vực này, người ở nơi đó quả thực rất khó mà đối phó”.

Ngô Bình: “Em từng định thay đổi bề ngoài đi vào Cửu Lôi Tiên Vực tu luyện, anh nghĩ cách này được không?”

Chu Nguyên Thông: “Nếu thay đổi diện mạo, dĩ nhiên có thể vào Cửu Lôi Tiên Vực, chỉ là Cửu Lôi Tiên Vực có yêu cầu khác nhau với đệ tử và thế giới bên ngoài, có thể được xem trọng hay không còn phải phụ thuộc vào thân thể và mức độ tương tác của sấm sét”.

Ngô Bình: “Cái này thì không sao, em có hiểu biết rất chắc chắn về ý nghĩa Sấm Sét”.

Chu Nguyên Thông: “Thế thì dễ dàng rồi. Tam đế, anh nhờ một người bạn dẫn chú tới đó, chú giả làm con cháu của người bạn này, chú nghĩ ổn không?”

Ngô Bình: “Như thế, ngộ nhỡ em gây chuyện thì có liên lụy đến bạn của anh không?”

Chu Nguyên Thông cười nói: “Thân phận của bạn anh cũng là giả, nhưng danh tiếng rất lớn, nếu chú gặp phiền phức, cậu ấy bỏ thân phận này là được”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, chuyện này nhờ anh rồi”.

Chu Nguyên Thông: “Trước hết anh liên hệ với cậu ấy, chú đợi vài ngày, có tin tức gì anh sẽ thông báo với chú”.

Tạm biệt Chu Nguyên Thông, Ngô Bình về lại Hưng Long thì gặp Thượng Quan Linh Nhi.

Thượng Quan Linh Nhi vẫn sống ở đây, bố bị hại nên cô ấy cứ ủ rũ cả ngày, lúc này nghe nói Ngô Bình muốn đến Cửu Lôi Tiên Vực bền vội hỏi: “Chồng ơi, anh có nắm chắc không?”

Ngô Bình: “Dù thế nào anh cũng sẽ trả thù cho bố vợ. Anh đi điều tra rõ ràng tình hình trước, tìm cơ hội trả thù”.

Thượng Quan Linh Nhi: “Chồng à, nếu chuyện không ổn thì quay về trước, đừng để nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Anh biết rồi”.

Ngô Bình yên ổn ở nhà tu luyện liên tục mấy ngày, mãi đến ba ngày sau, anh mới nhận được tin tức của Chu Nguyên Thông bèn vội vàng chạy tới.

Trong nhà của Chu Nguyên Thông, một người đàn ông anh tuấn cường tráng đang ngồi trong đại sảnh, tu vi của người này rất cao, đã là cảnh giới giai đoạn ba Chân Tiên.

Chu Nguyên Thông cười nói: “Tam đệ, anh giới thiệu với chú đây là bạn vào ra sinh tử của anh – Thạch Trung Quân. Thạch Trung Quân quen biết rất nhiều nhân vật tầm cỡ ở Cửu Lôi Tiên Vực, cậu ấy sẽ dẫn chú đi là thích hợp nhất”.

Thạch Trung Quân nhìn Ngô Bình cười nói: “Anh Chu, người có thể được anh xem trọng quả nhiên siêu phàm”.

Chu Nguyên Thông nói: “Đúng thế, người anh em này của tôi có tư chất vô địch thiên hạ. À phải rồi, không phải anh muốn luyện chế một loại đan dược sao? Chuyện này anh tìm tam đệ của tôi là được”.

Thạch Trung Quân: “Cậu Ngô, thân phận hiện tại của tôi là Thạch Trung Quân, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, về sau chúng ta là bạn”.

Ngô Bình: “Anh Thạch, làm phiền anh rồi”.

Thạch Trung Quân: “Đừng khách sáo, tôi cũng có việc nhờ cậu. Tôi muốn luyện chế một loại đan dược, người anh em có thể giúp tôi không?”
 
Chương 3619


Ngô Bình: “Không biết anh Thạch muốn luyện đan gì?”

Thạch Trung Quân: “Đây là phương thuốc, người anh em xem qua”, nói rồi ông ấy đưa một miếng ngọc sang, trên đó có khắc một đơn thuốc.

Ngô Bình liếc nhìn, phương thuốc này không có tên, dược liệu được sử dụng đều là dược liệu thiên ngoại. Anh ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: “Anh Thạch, đan dược của anh là dùng để bảo vệ đạo tâm?”

Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em hay thật, chỉ mới nhìn thoáng qua mà cậu đã có thể đoán ra mục đích của viên đan dược này. Đúng thế, tôi khó khăn lắm mới lấy được viên đan này, nó tên là Đạo Tâm Đan, tác dụng của nó là tôi luyện đạo tâm”.

Đạo tâm là một trong số những nền tảng của Đạ La, cực kỳ quan trọng, tất nhiên muốn luyện chế Đạo Tâm Đan này cũng vô cùng khó.

Ngô Bình: “Bao giờ thì anh Thạch cần Đạo Tâm Đan?”

Thạch Trung Quân: “Trong vòng ba năm”.

Ngô Bình: “Đã chuẩn bị đầy đủ dược liệu chưa?”

Thạch Trung Quân: “Còn thiếu mấy thứ, tôi đang tìm”.

Ngô Bình: “Nếu tôi trở thành Thiên Tiên trong vòng ba năm thì có thể thử xem”.

Thạch Trung Quân vui mừng khôn xiết: “Tốt quá! Người anh em, không giấu gì, tôi đã tìm đến rất nhiều thầy luyện đan nhưng họ đều không thể làm được, chỉ có cậu nói cậu có thể thử xem”.

Chu Nguyên Thông: “Em ba của tôi nói thử xem thì chắc chắn trên chín mươi phần trăm đã nắm chắc rồi”.

Thạch Trung Quân bật cười rồi nói: “Có thể biết được với cậu quả thật là phúc ba đời của tôi. Anh Chu, tôi muốn kết nghĩa anh em với người anh em này”.

Chu Nguyên Thông trợn mắt: “Anh muốn kết nghĩa nhưng em ba của tôi chưa chắc đồng ý thì sao”.

Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em, tôi và đại ca của cậu là tình nghĩa huynh đệ cả đời, nếu cậu có thể kết nghĩa với cậu ấy, dĩ nhiên tôi cũng có thể kết nghĩa với cậu”.

Ngô Bình thầm nói logic gì kỳ vậy?

Chu Nguyên Thông: “Anh Thạch, nếu đã kết nghĩa thì phải lộ thân phận thật của anh đi chứ”.

Thạch Trung Quân cười nói: “Đương nhiên rồi”.

Ông ấy nhìn về phía Ngô Bình, nghiêm túc nói: “Người anh em, thật ra tôi đến từ một thế giới khác. Thần tộc tiến hành thanh tẩy nơi đó, các đại thiên kiêu đều đã chết, tôi là một trong số ít các Đạo Tổ chạy thoát”.

Ngô Bình sửng sốt: “Anh Thạch là Đạo Tổ!”

Thạch Trung Quân thở dài: “Mặc dù tôi là Đạo tổ nhưng phần đại đạo còn thiếu ở các giới khác nhau cũng không giống nên khi đến đây, tôi chỉ có thể bế quan, phóng thích hóa thân, tu hành lại lần nữa ở đây”.

Chu Nguyên Thông: “Đời trước anh Thạch đã cứu anh một mạng, anh cũng cứu anh ấy một mạng”.

Ngô Bình bỗng nghĩ đến điều gì đó hỏi: “Anh Thạch, đại đạo khiếm khuyết của hai khuyên giới khác nhau, vậy chúng có chứng thực lẫn nhau không?”

Thạch Trung Quân cười nói: “Người anh em chỉ nghe một chút là đã có thể nhìn thấu rồi. Đúng thế, chuyện tôi đang làm là biến ra hóa thân tìm hiểu Thiên Đạo trong khuyên giới này”.

Chu Nguyên Thông: “Không dễ như vậy! Mỗi người tìm hiểu Thiên Đạo thì sẽ không giống nhau, không dễ chứng thực như vậy đâu”.

Thạch Trung Quân: “Nhưng chung quy vẫn là một cách”.

Hai người nói chuyện một hồi, Ngô Bình đã hiểu được phần nào về thế giới mà Trung Thạch Quân sống, đồng thời anh cũng biết môi trường khắc nghiệt mà các tu sĩ loài người trong khuyên giới phải đối mặt.

Trung Thạch Quân: “Người anh em, đợi đến khi cậu lĩnh hội được Thiên Đạo thì tôi có thể truyền thụ Thiên Đạo cho cậu”.
 
Chương 3620


Ngô Bình đột nhiên nghĩ tới một chuyện hỏi: “Đại ca, ở thời đại của Thiên Nguyên Đạo Tổ và Huyền Hoàng Đạo Tổ, Thiên Đạo có khuyết điểm sao?”

Chu Nguyên Thông: “Hai người này là người chứng đạo đầu tiên, khi đó Thiên Đạo còn chưa hoàn chỉnh”.

Ngô Bình động lòng: “Nói như thế nếu có thể lấy được hai vị Đạo Tổ truyền thừa thì có thể lĩnh ngộ Thiên Đạo hoàn chỉnh”.

Chu Nguyên Thông: “Nói thì nói thế nhưng đại đạo của mỗi người đều khác nhau, hơn nữa không thể bị vượt qua, muốn lĩnh hội được Thiên Đạo từ trong đạo của người khác khó gấp mười lần tự mình lĩnh ngộ Thiên Đạo”.

Ngô Bình: “Xem ra cách tốt nhất là tu hành thiên ngoại”.

Chu Nguyên Thông: “Bây giờ nghĩ đến việc này còn quá sớm. Em ba, nếu anh Thạch có lòng, chi bằng chúng ta cùng kết nghĩa đi. Anh Thạch lớn tuổi nhất, sau này anh ấy là đại ca, anh sẽ là nhị ca, chú vẫn là em ba”.

Ngô Bình cười nói: “Được, em xin chào đại ca, nhị ca”.

Thạch Trung Quân vui mừng, ba người chính thức kết nghĩa anh em, không sinh cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng tháng cùng năm.

Sau khi kết bái, Ngô Bình mới biết vị đại ca này có hơn mười thân phận trên thế giới, đa số đều là những người có tiếng tăm lẫy lừng và có nhiều mối quan hệ.

Thạch Trung Quân nói: “Em ba, mục đích đến Cửu Lôi Tiên Vực lần này của em là gì thế?”

Ngô Bình: “Dò la tình hình, gi ết chết Dạ Cuồng Đồ”.

Thạch Trung Quân: “Dạ Cuồng Đồ? Chắc không phải nhân vật quan trọng gì”.

Ngô Bình: “Nếu có cơ hội, em sẽ giết cả Cửu Tiên Phổ Hóa Thiên Tôn”.

Thạch Trung Quân nói: “Anh sợ sẽ không giết được Phổ Hóa Thiên Tôn dễ đâu. Thực lực của ông ta mạnh hơn những Đạo Quân bình thường, hơn nữa ông ta đang cố gắng hết sức để luyện hóa Lôi Thành”.

Ngô Bình: “Nghe nói ông ta đã luyện hóa Cửu Bộ Thần Lôi?”

Thạch Trung Quân: “Không phải luyện hóa thật mà chỉ là điều khiển Cửu Bộ Thần Lôi, là mấu chốt luyện hóa Lôi Thành, nhưng hiện tại ông ta vẫn chưa làm được”.

Ngô Bình: “Đại ca, Cửu Lôi Tiên Vực này có lai lịch thế nào?”

Thạch Trung Quân: “Nói ra thì khá dài. Năm đó, một vị thái cổ chân hoàng có thực lực khá mạnh đã giết chủ nhân của sấm sét, cơ thể của chủ nhân của sấm sét rơi xuống đất tạo thành Cửu Lôi Tiên Vực hiện tại. Nhưng thái cổ chân hoàng đó cũng bị thương nặng, không lâu sau đó cũng chết, nghe nói cũng được chôn cất trong Cửu Lôi Tiên Vực, sau đó một số tu sĩ Tiên Đạo đến đây để tu luyện rồi dần được gọi là Cửu Lôi Tiên Vực”.

Ngô Bình: “Hóa ra là được biến thành từ cơ thể của chủ nhân của sấm sét, có thể làm cho thái cổ chân hoàng bị thương, thực lực của chủ nhân của sấm sét khủng khiếp thật”.

Thái cổ chân hoàng là hoàng giả trong thời đại của thái cổ chân nhân, là sự tồn tại mạnh nhất trong thái cổ chân nhân, nếu chủ nhân của sấm sét có thể khiến thái cổ chân hoàng bị thương thì thực lực của ông ta phải rất đáng sợ. Pháp bảo của chủ nhân sấm sét là Lôi Thành, có thể không phải là thứ mà một Phổ Hóa Thiên Tôn có thể luyện hóa.

Thạch Trung Quân nói: “Nghe đồn mục đích năm đó khi thái cổ chân hoàng giết chủ nhân của sấm sét là để chiếm được Lôi Thành, nhưng tiếc là ông ta đã thất bại”.

Ngô Bình: “Nếu Lôi Thành đã quan trọng như thế, tại sao Thần tộc không giành lấy nó?”

Thạch Trung Quân: “Bên trong Cửu Lôi Tiên Vực có sức mạnh của thái cổ chân hoàng, Thần tộc không dám vào trong, hơn nữa cho dù Thần tộc đi vào, cũng không thể luyện hóa Lôi Thành”.
 
Chương 3621


Sau khi biết được tình hình của Cửu Lôi Tiên Vực, Ngô Bình càng muốn đến đó, với tư cách là thái cổ chân nhân, anh thực sự rất muốn tìm kiếm dấu vết mà thái cổ chân hoàng để lại, đi theo những bước chân của người đi trước rồi khám phá thêm về những bí mật liên quan đến thái cổ chân nhân.

Chu Nguyên Thông: “Đại ca, anh định dẫn theo em ba đến đó thế nào?”

Thạch Trung Quân: “Anh có một vài mối quan hệ với người trong Cửu Lôi Tiên Vực, đến lúc đó anh nhờ em ba giả làm người thân của anh, nói anh bận tu luyện nên không có thời gian để chăm sóc cho em ấy, vì thế hy vọng em ấy có thể tu luyện trong Cửu Lôi Tiên Vực”.

Chu Nguyên Thông: “Thế giới này rộng lớn như vậy, tại sao cứ nhất quyết phải đến Cửu Lôi Tiên Vực tu hành, chung quy tìm một cái lý do phải đi”.

Ngô Bình suy nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ nói em và bố mẹ xa cách đã nhiều năm, bố mẹ em ở Cửu Lôi Tiên Vực, em đến đó để tìm lại bố mẹ đã xa cách nhiều năm đó”.

Thạch Trung Quân gật đầu: “Ừ được, cứ nói vậy đi. Người bạn ở Cửu Lôi Tiên Vực của anh cũng có thực lực khá mạnh, tên là Xích Lôi Thiên Quân”.

Ngô Bình nghĩ đến Tử Lôi Thiên Quân hỏi: “Những biệt hiệu Tử Lôi, Xích Lôi này có căn cứ không?”

Thạch Trung Quân cười nói: “Đây là vì trong Cửu Lôi Tiên Vực có chín loại lôi khí, chúng có màu sắc khác nhau, hấp thu lôi khí khác nhau, người đạt đến tu vi nhất định thường có tên là Tử Lôi, Xích Lôi”.

Ngô Bình: “Thì ra là thế, Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn đã hấp thụ lôi khí nào?”

Thạch Trung Quân: “Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn hấp thu chín loại lôi khí nên được xưng là Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn. Đương nhiên, còn có một số người hấp thu ba hay năm loại lôi khí, những người này thường được thêm các tiền tố Tam Lôi, Ngũ Lôi vào tên, ví như Ngũ Lôi Thiên Quân, Tam Lôi Đạo Nhân, v.v”.

Chu Nguyên Thông: “Anh cả, với tố chất của em ba chắc chắn có thể nổi danh ở Cửu Lôi Tiên Vực, nhờ bạn anh chiếu cố nó nhiều hơn chút”.

Thạch Trung Quân: “Chuyện nhỏ. Em ba, chú phải thay đổi ngoại hình đi, trẻ trung một chút, tầm mười bảy mười tám là tốt nhất”.

Sở trường của Ngô Bình là biến hình, anh lắc người một cái đã hoá thành một cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, vẻ ngoài tuấn tú, phong thái phi phàm.

Thạch Trung Quân: “Em ba, đẹp trai quá không tốt, bình thường chút”.

Ngô Bình bất lực, bèn hơi thay đổi diện mạo, hoá thành một cậu thiếu niên trông khá bình thường, nhìn hơi ngốc ngốc.

Thạch Trung Quân vỗ tay: “Tốt quá, ngoại hình thế này là tốt nhất, dễ khiến người ta tin tưởng”.

Ngô Bình: “Anh cả, vậy tên em là gì?”

Thạch Trung Quân: “Chú chọn bừa một cái tên đi”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Vậy tên Trương Tiểu Bình đi”.

Trương Tiểu Bình là tên anh dùng để gia nhập vào Thiên Địa kiếm tông, bây giờ đúng lúc lấy ra dùng.

Thạch Trung Quân: “Ừm, Trương Tiểu Bình được”.

Ba anh em bàn bạc chi tiết thêm một lúc nữa, Thạch Trung Quân mới dẫn Ngô Bình tới Cửu Lôi Tiên Vực.

Hai người phi độn mấy canh giờ, trong vũ trụ vô biên, anh nhìn thấy một thế giới được bao bọc bởi lôi khí chín màu. Thế giới này to hơn rất nhiều so với thế giới nơi có đại lục Côn Luân.

Hai người bay thẳng vào trong lôi khí, sau đó nhanh chóng đáp xuống. Họ đáp xuống một bình nguyên rộng lớn, dưới chân là thảo nguyên mênh mông, cỏ dại cao đến mấy mét.

Vừa đáp đất, Ngô Bình đã cảm nhận trong không khí nồng đượm sức mạnh sấm sét khiến anh thấy vô cùng thoải mái. Trong người anh có Lôi Hồn Điện Phách, rất thích môi trường ở đây.

Anh hít sâu một hơi rồi nói: “Anh cả, nơi này tốt thật, em phải tới đây từ sớm mới phải”.

Thạch Trung Quân sáng cả mắt lên: “Xem ra thể chất của em ba cực kỳ thích hợp để tu luyện công pháp hệ lôi! Đi thôi, anh dẫn em đi gặp Xích Lôi Đạo Quân”.
 
Chương 3622


Thạch Trung Quân thi triển độn pháp, chẳng mấy chốc đã tới trước một thành trì cực lớn, trước cửa thành đông đúc, người ra kẻ vào nườm nượp.

“Em ba, đây chính là một trong chín thành trì chủ chốt của Cửu Lôi Tiên Vực, thành Hạ Vương. Xích Lôi Thiên Quân ở đây”.

Thạch Trung Quân lấy ra một tấm lệnh bài, dẫn Ngô Bình bay vào thành. Họ bay tới trước một cánh cửa to lớn trang nghiêm, trước cửa có người canh gác, nhìn thấy lệnh bài trong tay Thạch Trung Quân, lính gác vội chào: “Bái kiến Thiên Quân!”

Thạch Trung Quân: “Tôi là bạn của ông chủ Xích Lôi Thiên Quân nhà mấy cậu, mau đi thông báo”.

“Rõ”, một người vội đi thông báo.

Chưa đầy nửa phút sau, một giọng cười đã truyền ra: “Anh Thạch, cơn gió nào thổi anh tới đây vậy?”

Sau đó một bóng người lừng lững xuất hiện, ông ấy mặc đạo bào màu đỏ, râu tóc cũng đỏ, miệng rộng mũi to, khẽ cười đón tiếp.

Thạch Trung Quân ôm quyền nói: “Lâu rồi không gặp chú em”.

Người này chính là Xích Lôi Thiên Quân, ông ấy cười nói: “Mời vào phủ”.

Hai người tới một căn phòng lớn rồi ngồi xuống, Thạch Trung Quân giới thiệu Ngô Bình: “Đây là con của một người họ hàng của anh, từ nhỏ đã lạc mất cha mẹ, cha mẹ cậu ấy đều đang ở Cửu Lôi Tiên Vực. Gần đây anh phải bế quan tu luyện nên không có thời gian chăm sóc nó. Anh nghĩ không biết chú em Xích Lôi có thể cho nó ở nhờ trong phủ một khoảng thời gian được không?”

Xích Lôi Thiên Quân cười nói: “Em và anh là bạn tâm giao, chút chuyện nhỏ này có đáng gì đâu, thằng bé này ở bao lâu cũng được”.

Thạch Trung Quân: “Lần này cậu ấy tới đây chủ yếu là để tìm kiếm cha mẹ của mình”.

Xích Lôi Thiên Quân nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu bé, cậu tên gì?”

Ngô Bình đứng dậy, chất phát trả lời: “Thưa tiền bối, cháu tên Trương Tiểu Bình, năm nay mười tám tuổi ạ”.

Xích Lôi Thiên Quân cười: “Là một đứa trẻ thành thật. Được, sau này cậu cứ ở phủ của tôi, cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu”.

Ngô Bình: “Cảm ơn tiền bối ạ”.

Sau đó Thạch Trung Quân và Xích Lôi Thiên Quân hàn huyên chuyện xưa, Ngô Bình không chen được lời nên chỉ yên lặng ngồi bên lắng nghe.

Xích Lôi Thiên Quân thấy anh không có gì làm nên nói với quản gia: “Gọi cô chủ tới đây”.

Một lát sau, một cô gái mặc váy đỏ đi vào, xinh đẹp như hoa, khuynh nước khuynh thành, cô ấy bái chào Thạch Trung Quân trước rồi mới hỏi: “Cha, cha tìm con có chuyện gì ạ?”

Xích Lôi Thiên Quân chỉ Ngô Bình nói: “Cậu ấy là Trương Tiểu Bình, sau này sẽ sống ở nhà chúng ta, con chuẩn bị cho cậu ấy một căn phòng, sau đó dẫn cậu ấy đi một vòng cho quen nhà”.

Cô gái váy đỏ nhìn Ngô Bình, thấy anh ngơ ngơ, nói: “Vâng ạ!”

Cô ấy tới trước mặt Ngô Bình: “Cậu Trương, mời cậu đi theo tôi”.

Ngô Bình gật đầu, đi theo cô ấy ra ngoài. Ra khỏi phòng khách, cô gái không khách sáo như lúc nãy nữa, hỏi Ngô Bình với giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Cậu có tu vi gì?”

Ngô Bình: “Thưa chị, bây giờ em đang ở cảnh giới Động Thiên ạ”.

Cô gái tỏ vẻ khinh thường: “Mới tới Động Thiên à, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

Ngô Bình: “Em mười tám ạ”.

Cô gái: “Lúc chị mười tám đã là Bất Tử Tiên Quân rồi”.

Ngô Bình: “Tiên Quân cơ ạ? Chị thật lợi hại”.
 
Chương 3623


Không có gì lấy lòng hiệu quả bằng nịnh nọt cả. Cô gái nói: “Ừm, chị tên Liễu Nhan”.

Ngô Bình: “Chị Liễu Nhan, chị đẹp thật đấy, chắc chắn chị là đệ nhất mỹ nhân của Cửu Lôi Tiên Vực đúng không ạ?”

Ấn tượng của Liễu Nhan với Ngô Bình lập tức thay đổi một chút, cảm thấy thằng nhóc ngơ ngác này dường như cũng có mắt nhìn người đấy. Cô ấy cười nói: “Đệ nhất mỹ nhân thì không dám nhận, sau này đừng nói những lời này nữa, khéo người ta cười cho”.

Ngô Bình chà mũi: “Dù sao thì trong số những cô gái mà em đã từng gặp, chị Liễu Nhan là xinh đẹp nhất”.

Liễu Nhan khẽ cười: “Quá khen rồi, đúng rồi, trước đây cậu tu hành ở đâu?”

Ngô Bình: “Một môn phái nhỏ thôi ạ, sau này bị tông môn khác tiêu diệt, em không có nhà để về nên tới tìm Thạch tiền bối”.

Liễu Nhan: “Sau này cậu cứ ở nhà chị tu hành đi, tuy nhà chị không có nhiều công pháp lợi hại nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với mấy môn phái nhỏ”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Liễu Nhan, sau này em gọi chị là chị Nhan nhé? Chị gọi em là Tiểu Bình được rồi, đừng gọi em là cậu Trương nữa”.

Liễu Nhan: “Ừ, cũng được”.

Cô ấy dẫn Ngô Bình tới một căn phòng rồi nói: “Chỗ này vốn dĩ là chỗ ở của em trai chị, bây giờ nó không có ở nhà, cậu vào ở đây đi”.

Ngô Bình thấy môi trường ở đây không tệ, gật đầu: “Cảm ơn chị Nhan”.

Liễu Nhan: “Tiểu Bình, em cần gì cứ nói với chị, chị sẽ cố gắng sắp xếp cho em”.

Ngô Bình: “Vâng. Chị Nhan, em nghe nói người lợi hại nhất ở Cửu Lôi Tiên Vực là Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn ạ?”

Liễu Nhan: “Đúng là thực lực của Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn rất mạnh, nhưng không phải là mạnh nhất. Trong Cửu Lôi Tiên Vực còn hai vị lão tổ, bọn họ cũng đã hấp thu được chín loại lôi khí. Trong số chín vị Lôi Thần, hai lão tổ có thể điều động bốn vị, còn Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn thì chỉ có thể điều động ba vị Thần Linh thôi”.

Ngô Bình: “Chị Nhan, có phải hấp thu được càng nhiều lôi khí sẽ càng lợi hại không ạ?”

Liễu Nhan cười nói: “Đương nhiên rồi. Lôi khí được hoá thành từ tinh khí của chủ nhân của sấm sét, hấp thu lôi khí có nghĩa là hấp thu tinh khí của chủ nhân của sấm sét. Hơn nữa, hấp thu càng nhiều lôi khí thì càng có lợi cho thể xác và thần hồn”.

Cô ấy tiếp tục nói: “Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn và hai lão tổ có thể điều động các vị Lôi Thần là vì bọn họ đã hấp thu chín loại lôi khí”.

Liễu Nhan nói thêm vài câu rồi hỏi anh: “Tiểu Bắc, chị đưa em đi quanh xem thử nhé?”

Ngô Bình: “Dạ thôi chị Nhan, rảnh rỗi em sẽ tự đi quanh để làm quen với chỗ này”.

Liễu Nhan gật đầu: “Vậy được, có gì thì em gọi người hầu, bọn họ sẽ thông báo cho chị”.

Sau khi Liễu Nhan đi, Ngô Bình lập tức đi vào phòng, ngồi xếp bằng trên đất để cảm nhận lôi khí hiện diện khắp mọi nơi trên Cửu Lôi Tiên Vực này. Trong trời đất, linh khí sấm sét có chín màu sắc khác nhau. Lúc chúng nó xuất hiện đơn lẻ sẽ có các màu như sau: màu tím, màu xanh lá, màu vàng kim, màu đen, màu xanh lam, màu vàng nhạt, màu đỏ, màu bạc, màu cam.

Lôi khí thật ra chính là linh khí, tu sĩ ở đây chỉ có thể hấp thu một hoặc một vài loại lôi khí. Nhưng Ngô Bình khác với bọn họ, anh thi triển phương pháp hít thở thì cả chín loại lôi khí đều bị anh hấp thu sau đó chín màu linh khí sấm sét lần lượt vào những bộ phận cơ thể khác nhau.

Linh khí sấm sét màu vàng kim vào xương cốt; linh khí sấm sét màu xanh lá vào tuỷ xương và huyết dịch; màu tím vào hai mắt; màu xanh lam vào da; màu vàng nhạt vào hai tai; màu bạc, màu cam, màu đen, màu đỏ vào thần hồn và chân hình của anh.
 
Chương 3624


Năng suất hấp thu linh khí sấm sét của thân xác và thần hồn của anh cực cao, dường như không có thứ gì bị lãng phí, có gì hấp thu hết cái nấy. Hấp thu càng nhiều linh khí sấm sét thì Lôi Hồn Điện Phách của anh càng mạnh mẽ, toàn thân cũng thấy càng thoải mái.

Tu luyện được khoảng hai tiếng đồng hồ thì một người hầu tới gọi: “Cậu Trương, ông chủ mời cậu ạ”.

Ngô Bình lại tới phòng khách, Thạch Trung Quân cười nói: “Tiểu Bình, sau này cậu ở đây phải chăm chỉ tu luyện đấy, nghe lời Liễu tiền bối nhé”.

Ngô Bình: “Vâng!”

Thạch Trung Quân: “Vậy anh đi nhé chú em Liễu”.

Xích Lôi Thiên Quân ra cửa tiễn, Ngô Bình cũng đi theo. Trước khi đi, Thạch Trung Quân lại dặn dò thêm vài câu, Ngô Bình liên tục thưa vâng.

Sau khi Thạch Trung Quân rời đi, Xích Lôi Thiên Quân cười nói: “Cậu Trương, cậu có hài lòng với chỗ ở không?”

Ngô Bình: “Vãn bối rất hài lòng ạ. Sau này tiền bối cứ gọi cháu là Tiểu Bình đi ạ”.

Xích Lôi Thiên Quân gật đầu: “Được, vậy thì sau này cháu cứ gọi bác là bác Liễu”.

Ngô Bình: “Vâng, thưa bác Liễu”.

Xích Lôi Thiên Quân cười gất đầu sau đó vỗ vai anh, cái vỗ vai này làm ông ấy sững người, hỏi: “Tiểu Bình, cháu có thể hấp thu lôi khí à?”

Ngô Bình không hề biết, trong vô số tu sĩ sống ở Cửu Lôi Tiên Vực, số tu sĩ có thể hấp thu lôi chưa đến một phần một trăm. Người có thể hấp thu từ hai loại lôi khí trở lên thì lại hiếm đến khó tin, mười nghìn người mới có một người!

Ngô Bình: “Cháu cảm thấy linh khí sấm sét rất thoải mái nên hấp thu thử ạ”.

Hai mắt Xích Lôi Thiên Quân sáng hẳn lên: “Cháu hấp thu mấy loại?”

Ngô Bình: “Chín ạ”.

Xích Lôi Thiên Quân run lên một cái rồi cười ha hả: “Ý trời! Anh Thạch đưa cháu đến đây là đúng nơi rồi!”

Ông ấy kéo tay Ngô Bình, cười nói: “Đi, chúng ta trở về”.

Trở về đại sảnh, Xích Lôi Thiên Quân nói: “Tiểu Bình, bác có lòng muốn thu cháu làm đồ đệ, cháu bằng lòng không?”

Ngô Bình hiểu việc trở thành đồ đệ của người này có lợi với kế hoạch ở Cửu Lôi Tiên Vực, nên nói: “Tiểu Bình đồng ý ạ”.

Xích Lôi Thiên Quân rất vui: “Tốt! Ta tên là Liễu Thiên Tuần, con là đệ tử đầu tiên của ta, e rằng cũng là đệ tử duy nhất của ta”.

Ngô Bình vái một lạy: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”

Liễu Thiên Tuần hài lòng gật đầu: “Đồ nhi, con là kỳ tài tu hành của Cửu Lôi Tiên Vực. Tối nay, hai sư đồ ta hàn huyên với nhau. Vài ngày nữa, ta sẽ cho người đưa con tới Lôi Hải tu luyện”.

Ngô Bình: “Sư tôn, Lôi Hải là nơi nào ạ?”

Liễu Thiên Tuần: “Lôi Hải là nơi có lôi khí dồi dào nhất trong Cửu Lôi Tiên Vực, nghe nói là do huyết dịch của chủ nhân của sấm sét hoá thành. Con cũng biết, sức mạnh của Thần tộc đa phần nằm ở huyết dịch. Con tu luyện trong đó sẽ nhanh hơn tu luyện ở bên ngoài gấp mấy nghìn lần. Hơn nữa, trong Lôi Trì có rất nhiều bảo bối mà chủ của sấm sét để lại, Lôi Thành chính là được hình thành trong đó đấy”.

Ngô Bình: “Sư tôn, ai cũng có thể vào Lôi Hải tu luyện ạ?”

Liễu Thiên Tuần cười nói: “Đương nhiên là không rồi. Ở Cửu Lôi Tiên Vực, ta cũng được xem là tu sĩ có địa vị, thế nên ta chỉ có thể cố gắng xin cho con được chín ngày thôi. Sau chín ngày con phải rời khỏi Lôi Hải”.
 
Chương 3625


Ngô Bình: “Vâng, đệ tử rõ rồi, chắc chắn đệ tử sẽ cố gắng tu luyện ạ”.

Liễu Thiên Tuần khẽ cười: “Ta có một đứa con gái, một đứa con trai, đều lớn tuổi hơn con. Chút nữa ta sẽ gọi mấy đứa nó đến gặp con”.

Ngô Bình: “Sư tôn, công pháp tu hành ở Cửu Lôi Tiên Vực có khác với ngoại giới không ạ?”

Liễu Thiên Tuần: “Đương nhiên là khác rồi. Toàn bộ công pháp ở Cửu Lôi Tiên Vực thật ra đều tới từ hai thiên bia. Văn tự trên thiên bia cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, nhưng có vài người có thiên phú siêu phàm, đã ngộ ra một phần đạo lý từ trong đó, đồng thời sáng tạo ra các công pháp lợi hại. Ví như công pháp Tử Lôi Oanh Thiên Quyết mà ta tu luyện chỉ là da lông mà ta lĩnh ngộ được từ một tấm thiên bia”.

Ngô Bình: “Sư tôn, chưa ai có thể lĩnh ngộ được hoàn toàn ý nghĩa trên thiên bia ạ?”

Liễu Thiên Tuần cười ha hả: “Sao mà được. Ý nghĩa thâm sâu trên thiên bia vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại. Nghe nói hai tấm thiên bia là do tinh hồn của Chân Hoàng thượng cổ và chủ nhân của sấm sét hoá thành, đâu phải người thường có thể hiểu được? Đừng nói đến việc lĩnh ngộ toàn bộ, trong thiên hạ bây giờ, người có tư cách đến đó tham quan bia đã cũng không được mấy ai”.

“Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn cũng không thể lĩnh ngộ được ạ?”

Liễu Thiên Tuần: “Ông ta đã từng tự tới đó để lĩnh ngộ, đồng thời tự xưng là đã hiểu được một phần mười ý nghĩa của thiên bia. Ta khá nghi ngờ về điều này, nếu ông ta có thể lĩnh ngộ được một phần mười thì thực lực phải mạnh mẽ hơn bây giờ nhiều rồi mới đúng”.

Ngô Bình chớp mắt: “Sư tôn, con có thể tới lĩnh ngộ thiên bia không ạ?”

Liễu Thiên Tuần nhìn anh, cười nói: “Đương nhiên là con có thể đi. Nhưng tới tham quan thiên bia sẽ có nguy hiểm. Người tới lĩnh ngộ thiên bia, hết chín phần hoá điên hoá dại. Phần còn lại cũng sẽ để lại chấn thương tinh thần không thể chữa trị được”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Nói như vậy là không một ai có thể an toàn trở ra ạ?”

Liễu Thiên Tuần khẽ than: “Đúng vậy. Dù là cường giả như Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn thì năm xưa cũng bị thương nặng, đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Nội thương của năm xưa sẽ theo ông ta cả đời”.

Ông ấy nói tiếp: “Thế nên ta mong con suy nghĩ kỹ càng. Dù thiên phú của con rất cao nhưng đã tới xem thiên bia thì có khả năng phải chịu nội thương vĩnh viễn. Được mất thế nào, con tự mình cân nhắc”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu đệ tử không tới xem thì lòng không yên”.

Liễu Thiên Tuần gật đầu: “Được, con tự quyết định”.

Hai sư đồ nói chuyện với nhau mấy tiếng đồng hồ, Ngô Bình cũng nhờ đó mà hiểu thêm về Cửu Lôi Tiên Vực.

Đến buổi tối, Liễu Nhan và một chàng trai trẻ bước vào, Liễu Nhan xinh đẹp động lòng, chàng trai cũng vô cùng anh tuấn, tầm hai mươi mấy tuổi, khí khái bừng bừng.

Liễu Thiên Tuần cười nói: “Tiểu Bình, ta giới thiệu với con, đây là con gái của ta, Liễu Nhan, còn đây là con trai Liễu Cương. Cương Nhi, Nhan Nhi, đây là Trương Tiểu Bình, là đệ tử duy nhất mà cha mới nhận”.

Liễu Nhan và Liễu Cương đều rất bất ngờ, vì cha của họ chưa bao giờ thu nhận đồ đệ, hơn nữa còn từng nói rằng “Nhận đồ đệ còn thua nuôi một con chó”. Nói vậy là vì ông ấy thấy quá nhiều chuyện đồ đệ phản bội sư phụ, trong lòng không tin tưởng đồ đệ.

Liễu Cương không kìm được hỏi: “Cha, sao bỗng nhiên cha lại thay đổi ý định vậy?”

Liễu Thiên Tuần cười nói: “Các con không cần phải kinh ngạc. Con người Tiểu Bình trung hậu thật thà, cha có lòng tin về nhân phẩm của cậu ấy. Hơn nữa, tố chất của Tiểu Bình cực kỳ tốt, cậu ấy có thể cùng lúc hấp thu chín loại lôi khí”.

Vừa nghe nói Ngô Bình có thể hấp thu chín loại lôi khí, hai người càng kinh ngạc hơn, Liễu Cương thốt lên: “Chín loại lôi khí sao? Cha, cha không nhìn nhầm chứ?”

Chẳng trách anh ấy kinh ngạc, trong hằng hà sa số tu sĩ ở Cửu Lôi Tiên Vực, bây giờ chỉ có ba người có thể cùng lúc hấp thu chín loại lôi khí, mà ba người này đều là những nhân vật đỉnh cấp!
 
Chương 3626


Liễu Thiên Tuần mỉm cười: “Mắt nhìn của cha sao lại nhầm được? Cương Nhi, Nhan Nhi, sau này Tiểu Bình chính là người thân của hai đứa, các con phải chăm sóc cậu ấy cho tốt”.

Liễu Cương và Liễu Nhan đều là người thông minh, bọn họ hiểu thứ khiến cha mình nhận Trương Tiểu Bình làm đồ đệ chính là tố chất nghịch thiên của anh. Thu anh làm đồ đệ nói không chừng tương lai nhà họ Liễu có thể xưng bá Tiên Vực!

Liễu Nhan cười nói: “Tiểu Bình, thì ra cậu giấu kỹ vậy à, trước đây chị còn nghĩ tu vi của cậu rất thấp cơ, không ngờ cậu lại là kỳ tài tu hành trong Tiên Vực!”

Liễu Cương cũng cười nói: “Tiểu Bình, sau này chắc chắn em sẽ trở thành cường giả đỉnh cấp nhất ở Cửu Lôi Tiên Vực!”

Ngô Bình: “Anh Cương và chị Nhan đã quá khen rồi, em nhất định sẽ nỗ lực, không phụ sự kỳ vọng của sư tôn”.

Tiệc rượu bắt đầu, Liễu Cương và Liễu Nhan kéo nhau mời rượu Ngô Bình, nhân cơ hội thăm dò chi tiết về anh luôn. Ngô Bình đã soạn sẵn kịch bản từ trước, lời nói giả giả thật thật, logic chặt chẽ, bọn họ không tìm được chút sơ hở nào.

Sau ba tuần rượu, Ngô Bình nói: “Anh Cương, trong lớp trẻ Cửu Lôi Tiên Vực, ai là người có tố chất tốt nhất?”

Liễu Cương cười nói: “Nhiều lắm, nhưng chỉ có một trăm người có tên trên Cửu Lôi tiên bảng thôi”.

Ngô Bình: “Em nghe nói có một người tên Dạ Cuồng Đồ, tố chất khá lắm”.

Liễu Cương hừ một tiếng: “Dạ Cuồng Đồ? Hắn là cái thá gì, đứng ở hàng bảy mấy trên bảng ấy”.

Liễu Nhan: “Tố chất của Dạ Cuồng Đồ cũng tạm, nhưng vẫn kém xa em Cương lắm”.

Liễu Cương: “Nghe nói cha của Dạ Cuồng Đồ bị một tu sĩ ở đại lục Côn Luân chém chết. Ha ha, cặp cha con này đúng là vô dụng, làm mất hết mặt mũi tu sĩ Cửu Lôi Tiên Vực!”

“Chị cũng từng nghe chuyện này”, Liễu Nhan nói: “Hình như hắn mang theo chuỳ Ngũ Lôi của sư tôn hắn là Ngũ Lôi Đại Tiên đi báo thù, kết quả suýt chút đã bị người ta giết. Nếu không nhờ có bùa thế thân thì e rằng xác hắn đã nằm ở đại lục Côn Luân rồi”.

Ngô Bình: “Thực lực của Ngũ Lôi Đại Tiên thế nào ạ?”

Liễu Cương: “Ngũ Lôi Đại Tiên là một vị Chân Tiên Trăm Kiếp, bình thường cường giả siêu cấp được xưng là Đại Tiên đều có thể sánh ngang hàng với Đạo Quân. Nói thật, dù là cha anh cũng không thể sánh được với Ngũ Lôi Đại Tiên”.

Ngô Bình: “Xem ra người đã hấp thụ năm loại lôi khí có ưu thế hơn”.

Liễu Nhan: “Ngũ Lôi Đại Tiên tu luyện Ngũ Lôi Thiên Kinh, trong đó kết hợp ngũ hành, là một trong những công pháp đỉnh cấp của Cửu Lôi Tiên Vực”.

Ngô Bình khẽ nhíu mày, xem ra muốn giết Dạ Cuồng Đồ không đơn giản, rất khó đối phó với Ngũ Lôi Đại Tiên.

Liễu Thiên Tuần: “Nhan Nhi, ngày mai con dẫn Tiểu Bình đi quanh thành Hạ Vương thăm thú, giúp cậu ấy làm quen với nơi này”.

Liễu Cương: “Cha, để con đưa Tiểu Bình đi đi”.

Liễu Thiên Tuần: “Nếu con rảnh thì đi cùng đi. Đúng rồi, không phải ngày mai tiểu công chúa của phủ Hạ Vương sẽ bày sàn đấu võ sao? Cương Nhi, con dẫn Tiểu Bình đi thử đi”.

Liễu Cương giật cả mình: “Cha, thôi đừng đi nhé? Vị ở phủ Hạ Vương kia đánh đấm giỏi lắm, con sang đó chỉ có nước ăn đòn”.

Liễu Nhan: “Cha, em Cương chắc chắn đánh không lại Hạ Sở Sở đâu, bỏ đi”.

Ngô Bình vội hỏi: “Phủ Hạ Vương ạ?”

Liễu Nhan: “Tiểu Bình, chủ của thành Hạ Vương là Hạ Vương. Đúng rồi, trong Cửu Lôi Tiên Vực có hai lực lượng, một là nhóm tu sĩ lôi khí, hai là nhóm tu sĩ hoàng khí”.
 
Chương 3627


Ngô Bình: “Hoàng khí sao? Sao em không cảm nhận được?”

Liễu Nhan: “Vì hoàng khí chỉ tồn tại ở một số ít khu vực, những khu vực này bị một vài cao thủ chiếm cứ, Hạ Vương chính là một trong số đó. Thành Hạ Vương cũng vì vậy mà được thành lập, trong thành Hạ Vương thế lực của nhà họ Liễu chị cũng không phải yếu, nhưng vẫn phải nể họ”.

Ngô Bình như nghĩ tới điều gì, anh nói: “Hoàng khí chắc là tinh khí của thái cổ chân hoàng nhỉ?”

Liễu Nhan gật đầu: “Đúng vậy, chính là do tinh khí của thái cổ chân hoàng hoá thành. Khi xưa sau khi thái cổ chân hoàng chém chết chủ nhân của sấm sét thì đã ngã xuống tại đây. Hoàng khí có yêu cầu rất cao đối với người tu luyện, cả Cửu Lôi Tiên Vực, số người có thể hấp thu hoàng khí không quá một nghìn. Điều này khiến người bên ngoài chỉ biết đến lôi khí mà không biết đến hoàng khí”.

Liễu Cương: “Thật ra uy lực của hoàng khí vẫn xếp trên lôi khí. Những kẻ có thể hấp thu hoàng khí ai ai cũng là thiên tài nghịch thiên. Ví dụ như vị công chúa của phủ Hạ Vương này, mười kẻ như anh cũng không đánh lại cô ta”.

Ngô Bình thấy chấn động, anh hỏi: “Nói vậy thì muốn hấp thu hoàng khí chỉ có thể tới mấy nơi như phủ Hạ Vương sao?”

Liễu Cương cười nói: “Tiểu Bình, rất ít người hấp thu được hoàng khí, những người tu luyện hoàng khí rất mong có thêm nhiều người gia nhập vào bọn họ, thế nên những nơi dùng để tu luyện như phủ Hạ Vương đều sẽ mở cửa cho người ngoài. Dù em là ai, lúc nào cũng có thể tới đó kiểm tra thử. Thông thường vượt qua kiểm tra ở đâu thì sẽ là tu sĩ ở đó. Ví dụ em hấp thu hoàng khí ở phủ Hạ Vương thành công thì sau này em chính là một thành viên của phủ Hạ Vương”.

Ngô Bình: “Gia nhập phủ Hạ Vương có bị hạn chế gì không ạ?”

Liễu Nhan: “Không. Thật ra phủ Hạ Vương chính là nơi tập hợp những tu sĩ tu hành hoàng khí thôi. Ở Cửu Lôi Tiên Vực người tu luyện lôi khí quá nhiều, tu luyện hoàng khí quá ít. Nếu tu sĩ tu luyện hoàng khí không tập trung lại với nhau thì rất dễ bị những tu sĩ tu luyện lôi khí tiêu diệt!”

Ngô Bình: “Thì ra là vậy”.

Liễu Cương cười nói: “Tiểu Bình, có vẻ em muốn đấu thử với công chúa phủ Hạ Vương đúng không?”

Ngô Bình: “Vì sao tiểu công chúa của phủ Hạ Vương lại bày sàn đấu, lẽ nào đang tỉ võ kén chồng?”

Liễu Cương: “Không phải kén chồng, là phủ Hạ Vương chọn người thừa kế”.

Ngô Bình sững sờ: “Chọn người thừa kế sao?”

Liễu Cương: “Chị anh biết rõ chuyện này đấy, chị nói với Tiểu Bình đi”.

Liễu Nhan gật đầu: “Tiểu Bình, tuổi thọ của Hạ Vương sắp cạn kiệt, để duy trì phủ Hạ Vương, họ buộc phải tìm một người thừa kế mạnh mẽ. Trong giới trẻ, thực lực của tiểu công chúa là mạnh nhất, thế nên để cô ấy ra mặt tổ chức tỉ võ. Chỉ cần đánh bại tiểu công chúa thì sẽ nhận được nghi thức hoàng khí quán đỉnh, trực tiếp trở thành cường giả vô song”.

Ngô Bình: “Cao thủ như Hạ Vương cũng sẽ chết sao?”

Liễu Thiên Tuần: “Tuy tu luyện hoàng khí sẽ sở hữu thực lực mạnh mẽ, nhưng không biết vì lý do gì mà những người tu luyện hoàng khí không một ai có thể sống quá năm trăm tuổi. Rất nhiều người tu luyện hoàng khí đến năm ba trăm tuổi đã chết. Đây cũng là lý do hạn chế số lượng người tu luyện hoàng khí, không được trường sinh thì tu luyện làm gì?”

Ngô Bình: “Kỳ lạ, tinh khí của thái cổ chân hoàng không thể có tác dụng phụ thế này được”.

Liễu Thiên Tuần: “Hạ Vương đã bốn trăm tuổi rồi, tuổi thọ của ông ấy không còn nhiều nữa, cần phải tìm trước một người thừa kế, thế mới có thể duy trì được sự hùng mạnh của phủ Hạ Vương”.

Ngô Bình hỏi: “Nếu tiểu công chúa đã có thiên phú phi phàm thì sao không để cô ấy thừa kế?”

Liễu Nhan: “Nếu có người tài giỏi hơn cả tiểu công chúa thì đương nhiên sẽ là lựa chọn tốt hơn. Tất nhiên rồi, nhận nghi thức hoàng khí quán đỉnh sẽ có nguy hiểm, thế nên có một vài người dù có đánh bại được tiểu công chúa cũng sẽ không muốn tỷ thí với cô ấy”.
 
Chương 3628


Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Ngày mai em muốn tới phủ Hạ Vương, xem thử có thể hấp thu được hoàng khí không”.

Liễu Thiên Tuần nhíu mày: “Tiểu Bình, con phải suy nghĩ cho kỹ. Chưa bàn đến việc con có thể hấp thu được hoàng khí hay không, dù có thể thì con cũng không sống được quá năm trăm tuổi. Tuy tu luyện lôi khí tăng cảnh giới hơi chậm, nhưng có thể trường sinh, từ từ tích luỹ thực lực”.

Ngô Bình cười nói: “Sư tôn, con vẫn muốn thử. Có lẽ con thích hợp tu luyện hoàng khí hơn so với người khác”.

Liễu Thiên Tuần im lặng, Liễu Nhan khuyên: “Tiểu Bình, cha đã nói hết nguy hiểm của việc này cho em nghe rồi, sao em lại nhất quyết muốn đi? Lẽ nào tu luyện lôi khí không tốt sao?”

Ngô Bình cảm thấy bọn họ thật lòng lo tác dụng phụ của việc tu luyện hoàng khí nên bèn nói: “Chị Nhan, em chỉ muốn tới xem, cảm nhận thử hoàng khí là gì thôi, tạm thời sẽ không tu luyện nó”.

Nghe anh nói vậy, Liễu Thiên Tuần yên tâm hẳn, nói: “Đi cảm nhận thử cũng tốt, dù sao thì sớm muộn gì con cũng phải chào hỏi với tu sĩ hoàng khí”.

Liễu Nhan: “Con và tiểu công chúa của phủ Hạ Vương là bạn từ nhỏ đến lớn, để con đưa Tiểu Bình đi”.

Liễu Thiên Tuần: “Cũng được”.

Đêm đó, Ngô Bình để lại một con rối trong phòng, ngồi xếp bằng tu luyện rất ra dáng, đến khí tức cũng giống hệt anh. Còn anh thì lén độn xuống đất, tới phủ Hạ Vương.

Có thể nhìn ra được Liễu Thiên Tuần không muốn anh hấp thu hoàng khí, thế nên anh chỉ có thể lén tới đó. Là thái cổ chân nhân, thiết nghĩ cảm nhận của anh về hoàng khí sẽ mạnh hơn so với người thường.

Tuy không biết vị trí của phủ Hạ Vương ở đâu nhưng trên đường đi hỏi là tìm được ngay.

Anh tới gần cửa của phủ Hạ Vương, đứng đợi một lát thì có một người trông giống quản gia, dắt một con chó màu vàng lớn đi ra ngoài, có vẻ là muốn dắt chó đi dạo.

Lúc quản gia đi ngang qua Ngô Bình còn nhìn anh, nhưng không để ý nhiều, sau đó đi xa luôn.

Lúc này, Ngô Bình nhoáng người hoá thành dáng vẻ của quản gia kia, ngang nhiên đi vào phủ, còn tỏ vẻ rất vội nữa.

Lính canh cửa thấy ông ta vừa đi ra đã quay về, hơn nữa không còn con chó thì vội hỏi: “Quản gia Hồng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngô Bình phất tay, không nói gì đã chạy vào trong.

Vào trong, anh kinh ngạc phát hiện ra trong phủ Hạ Vương không hề có lôi khí, nhưng lại cảm nhận được một chút khí tức thái cổ chân hoàng nhàn nhạt!

Khí tức này khiến cơ thể anh run lên, có một cảm giác muốn thần phục, may thay anh vốn là Nhân Hoàng, cảm giác này chỉ thoáng qua thôi.

Giữa thái cổ chân nhân và thái cổ chân hoàng có sự khác biệt. Cùng là thái cổ chân nhân đời đầu, có người rất yếu nhưng cũng có người lại là vương là hoàng trong các thái cổ chân nhân. Bọn họ dẫn dắt nhân loại mạnh mẽ thêm, được xưng là chân vương, chân hoàng!

Anh không ngừng đi về phía hoàng khí dày đặc, chẳng mấy chốc đã tới trước một khu nhà nhỏ, cửa khu nhà đóng kín, có một ông lão trước cửa, mắt nhắm hờ, cũng không biết là có nhìn thấy Ngô Bình hay không.

Ngô Bình bái ông lão một cái, ông lão mở mắt: “Quản gia Hồng, ông tới giếng hoàng khí làm gì?”

Ngô Bình cười, lấy ra một hồ lô rượu đưa cho đối phương. Mắt ông lão sáng hẳn lên, lấy luôn bình hồ lô, cười nói: “Quản gia Hồng, sao hôm nay bỗng nhiên lại cho tôi rượu thế?”

Ngô Bình khẽ thở dài, tỏ vẻ phiền não, không nói câu nào, chỉ uống rượu. Anh vừa tới đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người ông lão, điều này chứng tỏ ông lão là người thích uống rượu. Nếu đã thích uống rượu thì cứ chuốc say ông ấy là được rồi!

Trên người anh có kha khá rượu lấy về từ Dao Trì, loại rượu này mà uống vào ba ly, đến Chân Tiên còn không tỉnh nổi.
 
Chương 3629


Ông lão lắc đầu: “Trông có vẻ ông đã gặp chuyện phiền lòng rồi. Được, tôi uống với ông vài ly”.

Hai người chuốc rượu nhau, không nói lời nào. Uống được nửa bình hồ lô, mặt ông lão đỏ ửng, bắt đầu nói những chuyện trên trời dưới đất, Ngô Bình im lặng ngồi nghe.

Lại qua thêm nửa tiếng, ông lão đã nghiêng đầu ngáy khò khò rồi.

Ngô Bình lắc đầu: “Lão quỷ này uống được ghê thật”.

Anh lấy chìa khoá trên người ông lão để mở cửa, đẩy cửa đi vào. Vừa vào trong sân, anh đã nhìn thấy một cái giếng cổ, miệng giếng có một cục đá đậy lại, nhưng vành giếng vẫn có hoàng khí đậm đặc tràn ra ngoài.

“Xem ra hoàng khí là từ giếng tràn ra”, anh khẽ cười đi tới trước giếng, giơ tay lật tảng đá ra.

Không có tảng đá, một cột hoàng khí màu tử kim xông thẳng lên, nhưng lên đến hai, ba mét đã bị Ngô Bình chặn lại. Anh bay lên ngồi trên cột khí, hoàng khí cuồn cuộn bị anh hấp thu vào trong Động Thiên, đề phòng người khác phát giác.

Anh hấp thu một ít hoàng khí, phát hiện có loại năng lượng khác pha trộn trong hoàng khí này. Loại năng lượng này không tốt cho cơ thể của loài người. Sau khi phân tích kỹ loại năng lượng này anh mới phát hiện, nó lại là tinh khí yêu tộc!

“Quái lạ, sao tinh khí của chân hoàng lại pha trộn tinh khí yêu đạo chứ?”

Nói xong, anh cho hoá thân yêu đạo của mình hấp thu tinh khí yêu tộc, còn anh thì hấp thu tinh khí chân hoàng. Làm như vậy không những không hại cơ thể mà hoá thân yêu đạo cũng có một bữa no nê.

Lúc này, Ngô Bình ngồi xếp bằng bên trên giếng cổ, không ngừng hấp thu hoàng khí.

Bên ngoài cửa, ông lão đã uống say kia không biết tỉnh lại từ lúc nào, kinh ngạc nhìn Ngô Bình đang ở trong sân, miệng há hốc. Nhưng ông ấy không hô lên, chỉ im lặng quan sát.

Ba tiếng sau, hoàng khí trong giếng đã bắt đầu loãng đi nên anh dừng việc hấp thu, đậy giếng lại, sau đó quay người ra khỏi cửa.

Vừa ra ngoài, anh đã bốn mắt nhìn nhau với ông lão, anh sững sờ, sau đó cười gượng hỏi: “Vừa nãy tiền bối không say ạ?”

Ông lão: “Tuy rượu ở Dao Trì rất tốt nhưng muốn chuốc say tôi thì còn hơi kém một chút”.

Ngô Bình ngồi trước mặt ông lão, cười nói: “Tiền bối, vãn bối tới đây chỉ muốn hấp thu một chút hoàng khí thôi”.

Ông lão cười: “Không sao, cậu cứ hấp thu thoải mái, dù sao thì hoàng khí ở giếng này sẽ được tích đầy nhanh thôi”.

Ngô Bình bất ngờ: “Tiền bối không gọi người tới ạ?”

Ông lão: “Sao phải gọi người tới? Cậu hấp thu được nhiều hoàng khí như vậy cho thấy cơ thể cậu chịu tải được hoàng khí, là thiên tài tu luyện hoàng khí mà đời này tôi hiếm gặp. Hạt giống tốt thế này, tôi rất vui khi giúp được cậu. Hơn nữa, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tới phủ Hạ Vương, trở thành một thành viên của nơi đây thôi”.

Ngô Bình: “Thật không dám giấu, vãn bối có chút nghiên cứu về y đạo, nghe nói người tu luyện hoàng khí sống không quá năm trăm tuổi nên muốn tới xem thử”.

Hai mắt ông lão sáng hẳn lên: “Cậu tìm ra được nguyên nhân rồi à?”

Ngô Bình: “Hoàng khí trong giếng không hề thuần khiết, pha trộn giữa tinh khí chân hoàng và tinh khí yêu đạo. Những người hấp thu hoàng khí cũng sẽ hấp thu luôn tinh khí yêu đạo. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến những người tu luyện hoàng khí sống không quá năm trăm tuổi”.

Ông lão gật đầu: “Thật ra bọn ta đã phát hiện ra điều này từ sớm rồi, chỉ là không có cách nào để tách yêu khí ra khỏi hoàng khí”.

Ngô Bình: “Tiền bối, vãn bối về nghiên cứu, cố gắng tìm ra cách nhanh nhất có thể”.

Ông lão rất vui mừng: “Hậu sinh khả uý! Cậu nhóc, ngày mai tiểu công chúa tổ chức tỉ võ, cậu có tham gia không?”
 
Chương 3630


Ông lão lắc đầu: “Trông có vẻ ông đã gặp chuyện phiền lòng rồi. Được, tôi uống với ông vài ly”.

Hai người chuốc rượu nhau, không nói lời nào. Uống được nửa bình hồ lô, mặt ông lão đỏ ửng, bắt đầu nói những chuyện trên trời dưới đất, Ngô Bình im lặng ngồi nghe.

Lại qua thêm nửa tiếng, ông lão đã nghiêng đầu ngáy khò khò rồi.

Ngô Bình lắc đầu: “Lão quỷ này uống được ghê thật”.

Anh lấy chìa khoá trên người ông lão để mở cửa, đẩy cửa đi vào. Vừa vào trong sân, anh đã nhìn thấy một cái giếng cổ, miệng giếng có một cục đá đậy lại, nhưng vành giếng vẫn có hoàng khí đậm đặc tràn ra ngoài.

“Xem ra hoàng khí là từ giếng tràn ra”, anh khẽ cười đi tới trước giếng, giơ tay lật tảng đá ra.

Không có tảng đá, một cột hoàng khí màu tử kim xông thẳng lên, nhưng lên đến hai, ba mét đã bị Ngô Bình chặn lại. Anh bay lên ngồi trên cột khí, hoàng khí cuồn cuộn bị anh hấp thu vào trong Động Thiên, đề phòng người khác phát giác.

Anh hấp thu một ít hoàng khí, phát hiện có loại năng lượng khác pha trộn trong hoàng khí này. Loại năng lượng này không tốt cho cơ thể của loài người. Sau khi phân tích kỹ loại năng lượng này anh mới phát hiện, nó lại là tinh khí yêu tộc!

“Quái lạ, sao tinh khí của chân hoàng lại pha trộn tinh khí yêu đạo chứ?”

Nói xong, anh cho hoá thân yêu đạo của mình hấp thu tinh khí yêu tộc, còn anh thì hấp thu tinh khí chân hoàng. Làm như vậy không những không hại cơ thể mà hoá thân yêu đạo cũng có một bữa no nê.

Lúc này, Ngô Bình ngồi xếp bằng bên trên giếng cổ, không ngừng hấp thu hoàng khí.

Bên ngoài cửa, ông lão đã uống say kia không biết tỉnh lại từ lúc nào, kinh ngạc nhìn Ngô Bình đang ở trong sân, miệng há hốc. Nhưng ông ấy không hô lên, chỉ im lặng quan sát.

Ba tiếng sau, hoàng khí trong giếng đã bắt đầu loãng đi nên anh dừng việc hấp thu, đậy giếng lại, sau đó quay người ra khỏi cửa.

Vừa ra ngoài, anh đã bốn mắt nhìn nhau với ông lão, anh sững sờ, sau đó cười gượng hỏi: “Vừa nãy tiền bối không say ạ?”

Ông lão: “Tuy rượu ở Dao Trì rất tốt nhưng muốn chuốc say tôi thì còn hơi kém một chút”.

Ngô Bình ngồi trước mặt ông lão, cười nói: “Tiền bối, vãn bối tới đây chỉ muốn hấp thu một chút hoàng khí thôi”.

Ông lão cười: “Không sao, cậu cứ hấp thu thoải mái, dù sao thì hoàng khí ở giếng này sẽ được tích đầy nhanh thôi”.

Ngô Bình bất ngờ: “Tiền bối không gọi người tới ạ?”

Ông lão: “Sao phải gọi người tới? Cậu hấp thu được nhiều hoàng khí như vậy cho thấy cơ thể cậu chịu tải được hoàng khí, là thiên tài tu luyện hoàng khí mà đời này tôi hiếm gặp. Hạt giống tốt thế này, tôi rất vui khi giúp được cậu. Hơn nữa, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tới phủ Hạ Vương, trở thành một thành viên của nơi đây thôi”.

Ngô Bình: “Thật không dám giấu, vãn bối có chút nghiên cứu về y đạo, nghe nói người tu luyện hoàng khí sống không quá năm trăm tuổi nên muốn tới xem thử”.

Hai mắt ông lão sáng hẳn lên: “Cậu tìm ra được nguyên nhân rồi à?”

Ngô Bình: “Hoàng khí trong giếng không hề thuần khiết, pha trộn giữa tinh khí chân hoàng và tinh khí yêu đạo. Những người hấp thu hoàng khí cũng sẽ hấp thu luôn tinh khí yêu đạo. Đây có lẽ là nguyên nhân khiến những người tu luyện hoàng khí sống không quá năm trăm tuổi”.

Ông lão gật đầu: “Thật ra bọn ta đã phát hiện ra điều này từ sớm rồi, chỉ là không có cách nào để tách yêu khí ra khỏi hoàng khí”.

Ngô Bình: “Tiền bối, vãn bối về nghiên cứu, cố gắng tìm ra cách nhanh nhất có thể”.

Ông lão rất vui mừng: “Hậu sinh khả uý! Cậu nhóc, ngày mai tiểu công chúa tổ chức tỉ võ, cậu có tham gia không?”
 
Chương 3631


Thế nên bây giờ đã xảy ra một cảnh tượng kinh người. Chân văn thái cổ trên thiên bia hết chữ này đến chữ khác bị xoá mờ sau đó mất hẳn! Một hàng rồi mười hàng, một trăm hàng!

Tất cả những người tới lĩnh ngộ đều hoảng hốt, chuyện gì thế? Sao chữ trên thiên bia lại biến mất?

Ngô Bình phóng thích nhân cách tối thượng, dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, toàn lực tập trung lĩnh ngộ. Năm tiếng đồng hồ sau, toàn bộ mấy chục nghìn chữ trên thiên bia đều biến mất, biến thành một tấm bia khổng lồ trắng bóc. Sau đó, tấm bia khổng lồ bỗng xuất hiện nhiều vết nứt, ầm ầm đổ xuống, những người quanh đó tán loạn tránh đi.

Mà lúc này, trong thức hải của Ngô Bình đã xuất hiện thêm một công pháp tuyệt thế chỉ dành riêng cho thái cổ chân nhân tu luyện. Nhưng muốn hoàn toàn lĩnh ngộ được bộ công pháp này thì anh cần phải có thêm thời gian.

Anh vội bay khỏi nơi đó, tìm một nơi gần đó để đợi Liễu Nhan.

Liễu Nhan nhìn thấy thiên bia sụp đổ thì lẩm bẩm: “Thiên bia sụp đổ rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”

Ngô Bình thầm chấn động: “Chị Nhan, chẳng lẽ thiên bia sụp đổ nói lên điều gì sao?”

Liễu Nhan gật đầu: “Từ xưa tới nay, Cửu Lôi Tiên Vực truyền tai nhau rằng, thiên bia sụp đổ, Thánh Hoàng xuất hiện!”

Ngô Bình: “Thánh Hoàng ạ?”

Chân hoàng là cảnh giới mạnh nhất thời thái cổ chân nhân. Còn Thánh Hoàng là cảnh giới mạnh nhất thời các Thánh, hai cái này có quan hệ gì với nhau sao?

Liễu Nhan vội nói: “Tiểu Bình, chúng ta đi gặp cha thôi”.

Liễu Nhan hoàn toàn không ngờ được thật ra thiên bia sụp đổ có liên quan trực tiếp tới Ngô Bình.

Hai người trở về phủ Liễu, Liễu Nhan lập tức nói chuyện thiên bia sụp đổ cho Liễu Thiên Tuần. Liễu Thiên Tuần vô cùng chấn động, ông ấy vội vã đi ra ngoài, không biết đi gặp ai.

Sau đó, cả Cửu Lôi Tiên Vực đều chấn động vì chuyện này, vô số người bay qua bay lại trên không, vô số cao thủ gặp nhau bàn bạc xem chuyện này là như thế nào, lòng người thấp thỏm.

Cuộc tỉ võ ở phủ Hạ Vương cũng huỷ bỏ, mạch nước ngầm của cả Cửu Lôi Tiên Vực chuyển động, dường như sắp xảy ra một trận bão tố nào đấy.

Ngô Bình lại hoàn toàn không biết gì, anh giam mình trong phòng, dốc sức lĩnh ngộ công pháp tuyệt thế trên thiên bia.

Công pháp này tên là Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, là Nữ Oa trải qua muôn vàn gian nguy lấy được bảo kinh từ vùng đất vô tận để sáng chế ra, là bí điển chí cao dành cho thái cổ chân nhân tu hành!

Thái Nhất Hoàng Cực Kinh có tổng cộng ba mươi sáu tầng, mỗi khi luyện thành công một tầng thì thực lực sẽ tăng lên từ vài lần cho đến mười lần. Đương nhiên, công pháp này rất khó luyện, thế nên chỉ có số lượng cực ít thái cổ chân nhân có thể luyện được. Mà những thái cổ chân nhân luyện thành kinh này, sau cùng đều trở thành chân hoàng của cả một thời đại.

Thái Nhất Hoàng Cực Kinh là công pháp trên cả công pháp thiên phẩm, thế nên mỗi một thời đại chỉ có một người được tu luyện nó, những người khác muốn tu luyện cũng chỉ có thể tu luyện công pháp con của nó mà thôi, ví dụ như những công pháp riêng lẻ mà người ta lĩnh ngộ được từ thiên bia.

Lúc này, Ngô Bình đang chỉnh lý Thái Nhất Hoàng Cực Kinh, tạm thời vẫn chưa thể tu luyện được.

Chớp mắt đã đến tối, Liễu Thiên Tuần trở về nhà thì gọi Ngô Bình, Liễu Nhan và Liễu Cương tới, nghiêm túc nói: “Tiểu Bình, Nhan Nhi, Cương Nhi, Cửu Lôi Tiên Vực sắp thay đổi rồi!”

Liễu Nhan: “Cha, thay đổi mà cha nói là có nghĩa gì ạ? Lẽ nào thật sự sẽ có một vị Thánh Hoàng xuất hiện?”

Liễu Thiên Tuần: “Đúng vậy. Lĩnh ngộ được thiên bia có nghĩa là đã có người có được truyền thừa vô thượng của chân hoàng rồi! Bây giờ tất cả các thế lực đều đang tìm kiếm người đã lĩnh ngộ được thiên bia kia”.

Liễu Nhan nhíu mày: “Nhưng có thể là ai được chứ? Lúc đó con và Tiểu Bình đều có mặt, có đến hàng chục nghìn người đang lĩnh ngộ, không có gì kỳ lạ xảy ra cả”.
 
Chương 3632


Liễu Thiên Tuần nhìn Ngô Bình: “Tiểu Bình, con có phát hiện gì không?”

Ngô Bình hiểu rõ rằng tuyệt đối không thể nói việc mình đã lĩnh ngộ được thiên bia cho bất kỳ ai, anh lắc đầu: “Lúc đó con nhìn thấy thiên bia thì ngơ cả người, đầu óc trống trỗng, không nhận ra được một chữ nào cả. Sau đó, con nghe thấy người bên cạnh hô hoán, con mới biết chữ trên thiên bia đang dần dần biến mất”.

Liễu Thiên Tuần: “Người có thể lĩnh ngộ được thiên bia chắc chắn là cao thủ đã tu luyện hoàng khí. Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn đã ra tay rồi, ông ta tập hợp tất cả tu sĩ lôi khí, yêu cầu thế lực tu luyện hoàng khí phải giao người đã lĩnh ngộ thiên bia ra”.

Ngô Bình rất bất ngờ, hỏi: “Sư tôn, họ làm vậy để làm gì ạ?”

Liễu Thiên Tuần: “Đương nhiên là tìm ra người đó để diệt trừ rồi. Hoặc ép người đó giao ra công pháp chân hoàng”.

Liễu Nhan: “Tiểu Bình, em nghĩ nhé, nếu Cửu Lôi Tiên Vực xuất hiện một vị Thánh Hoàng thì còn chỗ cho mấy người Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn không?”

Ngô Bình: “Xem ra bọn họ đang ở thế nguy hiểm rồi”.

Liễu Thiên Tuần: “Bây giờ ta lo nhất là giới tu hành lôi khí và giới tu hành hoàng khí sẽ xảy ra mâu thuẫn. Một khi tranh chấp xảy ra, máu sẽ chảy thành sông, vô số cao thủ bỏ mạng. Đến cả chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy đó!”

Ngô Bình cũng nhíu mày. Chuyện này vì anh mà ra, thật ra anh cũng không mong muốn xảy ra chuyện thế này. Bỗng nhiên, anh như nghĩ ra cái gì, hỏi: “Sư tôn, nếu thiên bia được lĩnh ngộ không phải là thiên bia chân hoàng mà là thiên bia của chủ nhân của sấm sét thì sao ạ?”

Liễu Thiên Tuần hơi sững người, nói: “Nếu thiên bia lôi khí được lĩnh ngộ thì chắc rằng tu sĩ hoàng khí cũng sẽ toàn lực tìm kiếm, nhưng có lẽ sẽ không xảy ra xung đột với tu sĩ lôi khí, vì dù sao thì bên họ cũng là thế lực yếu hơn. Đương nhiên rồi, tu sĩ lôi khí cũng sẽ dốc sức tìm ra người này, ai mà không muốn sở hữu toàn bộ truyền thừa của chủ nhân của sấm sét cơ chứ?”

Ngô Bình: “Nói cho cùng đều vì lòng tham của con người”.

Liễu Thiên Tuần: “Thời gian này sẽ hơi loạn, con cố gắng đừng ra ngoài, ở yên trong nhà tu luyện. Đợi mọi thứ bình ổn lại hãy ra ngoài cũng không muộn”.

Ngô Bình: “Sư tôn, hôm nay con không lĩnh ngộ được thiên bia, ngày mai con muốn đi xem thiên bia còn lại thử. Con có thể hấp thu được lôi khí, nói không chừng có thể nhìn ra được điều gì đó”.

Liễu Thiên Tuần suy nghĩ, thấy có lý bèn nói: “Được. Nhan Nhi, mai con dẫn Tiểu Bình qua đó. Sau khi nhìn qua, không có vấn đề gì thì đưa cậu ấy tới Lôi Hải để tu hành”.

Liễu Nhan: “Vâng thưa cha”.

Đêm đó, Ngô Bình vẫn lĩnh ngộ Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Sáng sớm ngày hôm sau, anh theo Liễu Nhan tới cực Đông của Cửu Lôi Tiên Vực, lĩnh ngộ thiên bia còn lại.

Tấm thiên bia này nằm trên vùng sa mạc hoang vắng, tấm thiên bia cao cả chục nghìn mét đứng sừng sững ở đó. Cũng giống với thiên bia chân hoàng, xung quanh tấm bia này cũng đông nghịt người, ít nhất cũng phải có đến mấy trăm nghìn người.

Những người này ngồi trên chiếu, nhìn chằm chằm vào chữ trên thiên bia như say như mê, trông cứ như những tên ngốc.

Liễu Nhan: “Tiểu Bình, chị tới nhà một người bạn gần đây một chút, em lĩnh ngộ đi nhé”.

Ngô Bình: “Chị Nhan đi đi ạ, em chỉ tới hóng hớt chút thôi”.

Sau khi Liễu Nhan đi, Ngô Bình cũng tìm một nơi để ngồi xuống. Anh pha cho mình một ấm trà, sau đó vừa uống trà vừa quan sát văn tự trên bia. Anh không hề chắc chắn rằng mình sẽ lĩnh ngộ được gì, lần này đến chỉ ôm tâm lý thử xem mà thôi.

Nhưng lúc anh nhìn rõ nội dung trên thiên bia thì cơ thể bỗng cứng đờ. Vì anh phát hiện dường như phần quan trọng của thần văn trên thiên bia có một sự liên quan nào đó với ba mươi sáu đoạn thần văn mà anh đã lĩnh ngộ ở Yên Phùng thần vực.
 
Chương 3633


Lúc này, ba mươi sáu đoạn thiên văn trong Dương thần của anh sáng lên, sinh ra một loại lực hút thần bí. Cùng lúc đó, thần văn và phù hiệu trên thiên bia cũng nhoà đi, sau đó đồng loạt biến mất. Cuối cùng, thiên bia sụp đổ, hoá thành một đống đổ nát.

Lúc văn tự biến mất, bên cạnh ba mươi sáu đoạn thần văn trong Dương thần của anh xuất hiện những phù văn, thần văn huyền diệu, chúng nó tổ hợp thành hàng xung quanh ba mươi sáu đoạn thần văn, hình thành một bộ công pháp vô thượng!

Ngô Bình kinh hãi, anh đã lần lượt tới lĩnh ngộ hai tấm thiên bia, anh sợ bị người khác phát hiện nên vội rời khỏi đó đi tìm Liễu Nhan.

Liễu Nhan đang tới thăm một người bạn thân của mình thì thấy Ngô Bình quay về, cô ấy hỏi: “Đệ đã xem xong rồi à?”

Ngô Bình: “Lạ ghê, thiên bia lại sụp rồi ạ”.

Liễu Nhan ngơ ra: “Cái gì? Tấm thiên bia thứ hai cũng sụp đổ rồi à?”

Liễu Nhan kéo anh bay về phía thành Hạ Vương, nhìn thấy Liễu Thiên Tuần thì lập tức báo cáo sự việc.

Liễu Thiên Tuần sững sờ một lúc lâu mới nói: “Lần này lại càng thêm loạn rồi!”

Ông ấy suy nghĩ rồi nói với Liễu Nhan: “Con đưa Tiểu Bình tới Lôi Hải tu luyện đi, không có gì đừng quay về”.

Liễu Nhan gật đầu: “Vâng!”

Cô ấy lại dẫn Ngô Bình bay một đoạn nữa, sau đó tới không phận của một vùng biển. Biển này có màu bạc, trong nước đầy ắp những tia chớp vàng, lôi khí nồng đậm từ nước biển bốc lên, toả vào không trung. Xem ra lôi khí ở cả Cửu Lôi Tiên Vực đều từ nơi này mà ra.

Liễu Nhan: “Tiểu Bình, cha cũng là nghĩ cho em, bảo em tới đây tu hành trước, em đừng tự ý đi đâu nhé”.

Ngô Bình: “Chị Nhan, em biết rồi ạ”.

Lúc này có người bay qua, hỏi lai lịch của bọn họ, Liễu Nhan nói chuyện với đối phương. Chẳng mấy chốc người kia đã nói: “Cậu ấy chỉ có chín ngày, ở thêm thì phải trả tiền”.

Nghe đến trả tiền, Ngô Bình hỏi: “Trả bao nhiêu tiền?”

Người kia đáp: “Mỗi canh giờ một trăm triệu đồng Thần Long”.

Ngô Bình giật cả mình, ăn cướp trắng trợn!

Liễu Nhan: “Tiểu Bình, em tu luyện trước đi, chín ngày sau chị tới tìm em”.

Liễu Nhan đi xong thì Ngô Bình ngồi xếp bằng trên một mỏm đá ngầm nhô lên khỏi mặt nước để tu luyện.

Lúc này, anh chăm chú lĩnh ngộ công pháp có được từ thiên bia. Công pháp này tên là Vạn Giới Lôi Thần Quyết, có tất cả ba mươi ba tầng, độ khó tu luyện không hề kém Thái Nhất Hoàng Cực Kinh.

“Tu sĩ lôi khí ở Cửu Lôi Tiên Vực nhiều nhất, vậy thì mình bắt đầu tu luyện từ Vạn Giới Lôi Thần Quyết”.

Nghĩ tới đây, anh bắt đầu thử tu luyện. Tinh khí của chủ nhân của sấm sét trong Lôi Hải không ngừng chảy vào trong cơ thể anh. Anh lĩnh ngộ được Lôi Hồn Điện Phách trong Lôi cảnh, tu luyện Vạn Giới Lôi Thần Quyết đương nhiên là vô cùng thuận lợi.

Bắt tay vào tu luyện anh mới phát hiện, công pháp này của chủ nhân của sấm sét dường như có thể cho nhân loại tu luyện được, không phải là công pháp chuyên dành cho Thần tộc, rốt cuộc chủ nhân của sấm sét là sự tồn tại như thế nào?

Đến ngày thứ tám, Ngô Bình đã luyện thành tầng thứ chín của Vạn Giới Lôi Thần Quyết, ngày thứ chín đột phá tầng mười. Tầng mười của công pháp này cần phải ngưng tụ chín lôi trận trong Động Thiên, chín lôi trận này sẽ sinh ra chín Lôi Thần để anh sử dụng.

Tạo lôi trận cần tiền, đồng thời cũng cần hấp thu thêm nhiều lôi khí. Anh không do dự gì mua lượng lớn nguyên liệu qua mạng Tiên, xây bốn lôi trận trong Động Thiên.
 
Chương 3634


Chỉ cần đủ nguyên liệu, xây dựng lôi trận không hề khó, chẳng mấy chốc anh đã xây xong. Xây xong lôi trận thì anh điên cuồng hấp thu tinh khí trong Lôi Hải để làm đầy chín lôi trận.

Đến khi hết ngày thứ chín, Liễu Nhan tới, cô ấy hỏi: “Tiểu Bình em có thu hoạch được gì không?”

Ngô Bình: “Chị Nhan, em cần có thêm ba ngày nữa”.

Linh Nhược rất vui, thời gian càng dài chứng tỏ Ngô Bình càng thu hoạch được nhiều, cô ấy nói: “Em yên tâm tu luyện đi, cha bảo chị mang mười tỷ đến đây”.

Ngô Bình: “Cảm ơn sư tôn”.

Đúng như anh dự liệu, sau ba ngày, chín lôi trận đã viên mãn, vận hành bình thường. Anh của lúc này có khí tức kinh thiên, hai mắt dày đặc sấm sét. Nhưng chẳng mấy chốc anh đã thu khí thế lại, đi tìm Liễu Thiên Tuần.

Lúc Liễu Thiên Tuần nhìn thấy Ngô Bình, ông ấy cảm thấy anh đã trở nên thâm sâu khó lường. Ông ấy kinh ngạc hỏi: “Tiểu Bình, con đã tu luyện Tử Lôi Oanh Thiên Quyết đến tầng mấy rồi?”

Thì ra trước khi anh vào Lôi Hải, Liễu Thiên Tuần đã truyền lại Tử Lôi Oanh Thiên Quyết cho anh, uy lực của công pháp này rất bá đạo, là công pháp nổi tiếng trong Cửu Lôi Tiên Vực.

Ngặt nỗi tố chất của những người lĩnh ngộ Tử Lôi Oanh Thiên Quyết năm xưa có hạn, khiến công pháp này có nhiều vấn đề, tu luyện rất khó.

Nghe Liễu Thiên Tuần hỏi vậy, Ngô Bình không tiện giải thích nhiều bèn nói: “Sư tôn, con đã luyện Tử Lôi Oanh Thiên Quyết đến tầng thứ chín rồi ạ”.

Tử Lôi Oanh Thiên Quyết có tổng cộng mười lăm tầng, Liễu Thiên Tuần cực khổ tu luyện trăm năm mới miễn cưỡng tới được tầng mười hai. Là người có thành tựu cao nhất trong tất cả những tu sĩ tu luyện Tử Lôi Oanh Thiên Quyết ở Cửu Lôi Tiên Vực này rồi. Bây giờ nghe Ngô Bình nói chỉ dùng mười hai ngày đã có thể luyện tới tầng thứ chín thì ông ấy không khỏi thấy kinh ngạc.

Liễu Nhan liền thốt lên: “Tầng thứ chín? Ôi trời! Tiểu Bình, em tu luyện bằng cách nào vậy?”

Cô ấy kinh ngạc cũng có nguyên do, từ nhỏ cô ấy đã luyện bộ công pháp này rồi, đến bây giờ mới chỉ đạt đến tầng thứ sáu.

Ngô Bình gãi đầu: “Có lẽ do em khá thích hợp tu luyện công pháp hệ lôi đấy ạ”.

Liễu Thiên Tuần cười ha hả: “Tốt lắm, Tiểu Bình, con cần gì thì cứ nói với ta. Ta muốn con đột phá tầng thứ mười trong thời gian ngắn, sau đó tới khiêu chiến tiểu công chúa của phủ Hạ Vương!”

Liễu Nhan: “Cha, không phải cha muốn Tiểu Bình đi kế thừa phủ Hạ Vương đấy chứ?”

Liễu Thiên Tuần: “Không được à? Bây giờ có người đã lĩnh ngộ được truyền thừa của chân hoàng và chủ nhân của sấm sét, lòng người ở Tiên Vực thấp thỏm. Lúc này để Tiểu Bình tới kế thừa là thích hợp nhất. Nếu có thể đánh bại tiểu công chúa, cậu ấy có thể nắm quyền ở phủ Hạ Vương”.

Liễu Nhan: “Cha, chẳng phải trước đây cha khuyên Tiểu Bình đừng hấp thu hoàng khí à?”

Liễu Thiên Tuần: “Có được truyền thừa không có nghĩa phải hấp thu hoàng khí, Tiểu Bình có thể tìm một người kế thừa. Thật ra phủ Hạ Vương không phải đang tìm tu sĩ hoàng khí mà là đang tìm một cường giả có thể bảo vệ được phủ Hạ Vương. Thế nên dù Tiểu Bình là tu sĩ lôi khí hay tu sĩ hoàng khí, bọn họ đều hoan nghênh cả”.

Liễu Thiên Tuần nói ra điểm mấu chốt, Liễu Nhan không khỏi trầm tư.

Thời gian qua Ngô Bình tu luyện ở Lôi Hải, không hề biết những chuyện xảy ra ở Tiên Vực mười mấy ngày nay, Liễu Thiên Tuần tóm tắt sơ qua cho anh biết.

Anh nghe xong thì trợn tròn cả mắt. Thì ra mười hai ngày qua Cửu Lôi Tiên Vực đã xảy ra rất nhiều chuyện lớn. Đầu tiên là tu sĩ lôi khí đã tiêu diệt một thế lực của tu sĩ hoàng khí, khiến những người tu hành hoàng khí đoàn kết với nhau, chỉ trong một đêm đã giết đến năm nhà trong thế lực tu sĩ lôi khí.

Bỗng chốc Cửu Lôi Tiên Vực đại loạn, quan hệ hai bên căng thẳng. Nhưng cả hai đều kiêng dè người đã lĩnh ngộ được thiên bia của bên còn lại, thế nên tuy rằng xung đột nhiều nhưng không xảy ra cuộc ác chiến quy mô lớn nào.
 
Chương 3635


Năm ngày trước, giới tu hành lôi khí cũng bắt chước giới tu hành hoàng khí, thành lập một liên minh, đồng thời đề cử Cửu Lôi Phổ Hoá Thiên Tôn làm minh chủ. Hai ngày sau giới tu hành hoàng khí cũng có thay đổi, thành lập Hoàng Đạo Tông. Tuy trước mắt, thế lực của Hoàng Đạo Tông hơi yếu, nhưng sau khi kết thành một môn phái thì sự đoàn kết lại hơn hẳn liên minh lôi khí.

Bây giờ hai liên minh đang âm thầm thăm dò lẫn nhau, đều muốn tìm được vị thiên tài mà bên kia che giấu.

Ngô Bình: “Sư tôn, lẽ nào mỗi bên đều có một người lĩnh ngộ được thiên bia ạ?”

Liễu Thiên Tuần: “Ta cũng không rõ chuyện này. Loại thông tin cơ mật thế này, ta vẫn chưa đủ tư cách để biết”.

Gặp Liễu Thiên Tuần xong, Ngô Bình trở về chỗ ở của mình, lập tức bắt đầu thử kích hoạt Tử Lôi Oanh Thiên Quyết. Anh nói là đã luyện rồi nhưng thực chất anh vẫn chưa luyện. Nhưng không sao, Vạn Giới Lôi Thần Quyết là công pháp mẹ của Tử Lôi Oanh Thiên Quyết, mạnh hơn Tử Lôi Oanh Thiên Quyết cả vạn lần. Anh hoàn toàn có thể dùng Vạn Giới Lôi Thần Quyết để kích hoạt Tử Lôi Oanh Thiên Quyết. Làm vậy không những tránh bị người khác phát hiện mà còn có thể nâng cao uy lực của Tử Lôi Oanh Thiên Quyết.

Anh làm thử mới biết, dùng Vạn Giới Lôi Thần Quyết kích hoạt Tử Lôi Oanh Thiên Quyết quá là khoẻ, đồng thời cũng nâng uy lực và phẩm chất của Tử Lôi Oanh Thiên Quyết lên. Anh đột phá liên tục, tầng thứ nhất, tầng thứ hai, chẳng mấy chốc đã đến tầng thứ mười.

Luyện công pháp một lượt, thời gian chầm chậm trôi qua, đợi đến đêm khuya, anh để con rối lại, còn mình thì lặng lẽ rời phủ.

Ở một vùng núi hoang vắng nào đó của Cửu Lôi Tiên Vực, Ngô Bình tìm được một sơn động để ẩn thân, sau đó tu luyện Thái Nhất Hoàng Cực Kinh. Anh đã sắp sếp ra được toàn bộ kinh văn, bây giờ đã thích hợp để tu luyện.

Thái Nhất Hoàng Cực Kinh rất phù hợp để anh tu luyện, anh vốn đã là Nhân Hoàng, lại còn sở hữu thể chất của thái cổ chân nhân đời đầu.

Thái Nhất Hoàng Cực Kinh có ba mươi sáu tầng, bây giờ cảnh giới của Ngô Bình không thấp, thế nên tu luyện cứ phải nói là làm chơi ăn thật, tiến triển thần tốc. Sáu tầng đầu của Hoàng Cực Kinh là xây dựng nền tảng. Dù nền tảng của Ngô Bình đã tốt đến mức mỗi bước đều được làm đến cực độ, nhưng sau khi anh luyện Hoàng Cực Kinh, anh vẫn phát hiện ra nhiều điểm thiếu sót, bèn nhân cơ hội bù đắp vào.

Chưa đến một tiếng, Ngô Bình đã luyện xong sáu tầng đầu, cảm giác tu luyện trơn tru, một lần là xong. Sáu tầng đầu được gọi là cảnh giới Trúc Cơ, nền tảng của anh thâm hậu, đương nhiên tu luyện sẽ không khó.

Tầng thứ bảy đến tầng mười hai là cảnh giới Chân Nhân. Cũng có nghĩa là luyện đến tầng thứ bảy của Hoàng Cực Kinh mới đủ tư cách xưng là chân nhân!

Tầng mười ba đến tầng mười tám là cảnh giới Thần Hải. Cảnh giới này chủ yếu tu luyện tinh thần lực, có một phương pháp tôi luyện và làm lớn mạnh thần hồn.

Tầng mười chín đến tầng hai mươi bốn là cảnh giới Chân Hầu; tầng hai mươi lăm đến tầng ba mươi là cảnh giới Chân Vương; tầng ba mươi mốt đến tầng ba mươi sáu là cảnh giới Chân Hoàng!

Tu xong cảnh giới Trúc Cơ, Ngô Bình không dừng lại, tiếp tục tu luyện cảnh giới Chân Nhân. Tầng thứ nhất của cảnh giới Chân Nhân trong Hoàng Cực Kinh tên là Chu Thiên Chân Nhân.

Chu Thiên Chân Nhân này thật ra chính là phát triển kinh lạc trong cơ thể. Số kinh lạc này không chỉ bao gồm Linh Khiếu, Thần Khiếu mà Ngô Bình đã tu luyện nhiều năm trước, mà còn có một vài khí kinh thần lạc đặc thù huyền diệu. Trước đây anh chưa bao giờ nghe tới những khí kinh thần lạc này.

Là một Tiên y, anh lập tức thất phấn chấn hẳn, dồn lực lĩnh ngộ.

Sau đó anh đã tìm ra ba trăm sáu mươi lăm Linh Khiếu trong cơ thể! Tìm được tám mươi mốt Thần Khiếu trong đầu! Giữa Linh Khiếu và Thần Khiếu có những kinh lạc cực kỳ huyền diệu liên kết!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom