Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3575


Nhưng Ngô Bình chỉ liếc qua rồi giơ tay điểm vào một vòng xoáy, ngay sau đó đại trận được khởi động, có nhiều vòng xoáy xuất hiện hơn.

Ngô Bình bước sang trái ba bước, rồi tiến lên bốn bước, hai tay thì liên tục đập vào các vòng xoáy, ánh sáng của đại trận thay đổi liên hồi, các vòng xoáy biến mất dần. Sau khoảng một trăm lần như thế, tất cả vòng xoáy đã biến mất, sương mù cũng tan đi.

Sau đó, Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc đã nhìn thấy có một cột ngọc cao chọc trời với đường kính hơn chục mét ở phía trước.

Ngô Bình đi đến gần quan sát rồi trầm tư suy nghĩ.

Đinh Mặc đã có kinh nghiệm nên nói: “Tam đệ, chắc đây là một pháp khí truyền tin đấy, nhưng anh không biết dùng thế nào”.

Ngô Bình cười nói: “Nhị ca siêu thật, vừa nhìn đã biết là gì ngay. Nó có tên là Ngọc Biểu, là pháp khí chứa đựng văn minh kỷ nguyên”.

Chu Nguyên Thông chấn động nói: “Văn minh kỷ nguyên! Tam đệ, chú chắc không?”

Ngô Bình: “Có ạ, nhưng bên trong còn truyền thừa hay không thì em không rõ, dẫu sao đại kiếp của kỷ nguyên cũng rất mạnh, không ai nói trước được sẽ có chuyện gì xảy ra”.

Đinh Mặc: “Tam đệ, anh không mở nó được, trông cậy cả vào chú đấy”.

Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu gần chục phút, sau đó thử ấn vào một bức tranh của cột ngọc. Ngay sau đó, cả cây cột bắt đầu phát sáng, trong cột sáng ấy hiện lên hình ảnh của một con mắt. Con mắt này lại lại phát ra một màn sáng hình quạt rồi che phủ Ngô Bình, như thể đang tiến hành thăm dò anh.

Ba phút sau, con mắt ấy biến mất, một phần cây cột biến thành chất lỏng rồi nhỏ xuống tạo thành một thứ có hình dạng giống mặt người, nó có cái cổ nối liền với cây cột.

Gương mặt người ấy mỉm cười rồi cất giọng nói: “Xin chào tu sĩ của kỷ nguyên tương lai”.

Ngô Bình: “Chào!”

Mặt người: “Ta đến từ kỷ nguyên tinh thể, cậu có thể gọi ta là Tinh Thần”.

Ngô Bình: “Tinh Thần, kỷ nguyên tinh thể của các ngươi là một nền văn minh thế nào?”

Tinh Thần: “Chúng ta tu luyện và nghiên cứu văn minh tinh thể. Sức mạnh tinh thể có mặt ở khắp mọi nơi, nhờ nó mà chúng ta có thể làm được mọi việc. Ví dụ như pháo đài dùng để truyền thừa văn minh này cũng được chế tạo từ đá tinh thể”.

Ngô Bình hỏi: “Tinh Thần, ở đây có bảo bối của kỷ nguyên tinh thể không?”

Tinh Thần: “Có chứ, nhưng chỉ tu sĩ vượt qua khảo hạch thì mới nhận được phần thưởng tương xứng”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Có khảo hạch à?”

Tinh Thần: “Ừm, các hạ vừa thông qua khảo hạch cấp một rồi, giờ sẽ nhận được truyền thừa sơ cấp”.

Ngô Bình vội hỏi: “Truyền thừa ở đâu?”

Anh vừa nói dứt câu thì trong đầu đã xuất hiện các suy nghĩa, đó chính là kiến thức cơ bản về sức mạnh tinh thể, bước đầu tư luyện và cách sử dụng sức mạnh.

Sau đó, Tinh Thần nói: “Nếu hoàn thành mục tiêu thì cậu sẽ được đi tiếp, đến lúc đó, taChu Nguyên Thông sẽ truyền cho cậu truyền thừa cao thâm hơn”.

Ngô Bình không lấy được đồ nên thấy hơi tiếc nuối, anh nói với Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc: “Đại ca, nhị ca, hai anh cũng thử đi”.

Họ cũng học theo Ngô Bình rồi đứng trước cây cột, đôi mắt quét họ xong thì Chu Nguyên Thông cũng nhận được một bộ truyền thừa cơ bản, tiếc là Đinh Mặc chưa qua được khảo hạch cấp một nên không nhận được gì.

Đinh Mặc cười ngượng: “Anh kém thế à?”
 
Chương 3576


Tinh Thần: “Được, cậu muốn cho cả hồ nước này vào cũng được”.

Ngô Bình: “Tốt, lát anh hãy cất cả con tàu ấy và ta vào trong không gian nhé”.

Dứt lời, anh đã hoá thành một đường kiếm rồi bay xuống đáy hồ. Vì tốc độ quá nhanh nên khi người của Thần tộc phát hiện ra thì anh đã đáp xuống con tàu chi3n dưới đáy rồi. Một ti sáng loé lên, tất cả dây thừng bị chặt đứt, sau đó Ngô Bình gào lên: “Tinh Thần, làm đi!”

Ngay sau đó, cả Ngô Bình và con tàu đều biến mất, khi người của Thần tộc đi xuống đáy thì chẳng còn thấy gì hết, con tàu biến mất, mà kẻ cắp cũng mất hút.

“Chuyện gì thế này?”, một tu sĩ Thần tộc gào lên: “Người đâu? Tàu chi3n đâu?”

Một người khác nói: “Hình như biến mất rồi, nhưng không hề có dấu vết gì hết! Chết tiệt, rốt cuộc tên nào to gan dám đối đầu với Thần tộc chứ?”

Tu sĩ kia sầm mặt nói: “Con tàu này là do Thánh Hoàng ngày xưa của Nhân tộc làm đấy, nó rất có giá trị nghiên cứu với chúng ta. Nếu để nó lọt vào tay của người Nhân tộc thì chắc chắn sẽ tạo mối đe doạ lớn cho mình. Tìm ngay, huy động tất cả lực lượng đi tìm con tàu ấy”.

“Vâng!”

Lúc này, Ngô Bình đang ở trong không gian, không có việc gì làm nên anh bắt đầu tu luyện sức mạnh tinh thể.

Nòng cốt của nên văn minh tinh thể là ở kết cấu tinh thể của vật chất hoặc năng lượng. Nền văn minh này cho rằng, khi vật chất hình thành một kết cấu nào đó thì sẽ tạo ra một năng lượng đặc biệt. Đó chính là sức mạnh tinh thể. Qua một kỷ nguyên nghiên cứu, họ phát hiện hơn 17 nghìn loại kết cấu tinh thể có giá trị, các kết cấu này đại diện cho một loại sức mạnh tinh thể.

Nghiên cứu sức mạnh tinh thể xong, Ngô Bình thấy nó có điểm tương đồng với phù ấn và trận pháp, hơn cả là giống sự kết hợp của trận pháp và ý nghĩa, vì thế anh lĩnh ngộ cũng không quá khó. Càng nghiên cứu, Ngô Bình càng thấy sức mạnh này rất phi thường.

Tu luyện sức mạnh tinh thể phải tiến hành theo trình tự, chờ khi tu luyện đến bước đầu đến viên mãn thì mới được tu luyện lên sức mạnh tinh thể cấp hai. Ở văn minh tinh thể, hiện có 99 cấp sức mạnh để tham khảo! Nếu Ngô Bình muốn tu luyện đến cấp cuối cùng thì phải bắt đầu từ cấp một, sau đó cứ thế luyện lên dần.

Anh tập trung nghiên cứu hẳn ba ngày rồi mới ra ngoài, đương nhiên tu sĩ Thần tộc đã đi từ lâu.

Anh mỉm cười rồi rời khỏi biển Tinh Túc, quay về phủ Ngô Vương.

Chu Nguyên Thông và Đinh Mặc đang chờ Ngô Bình ở đây, thấy anh bình an trở về, cả hai đều thở phào một hơi.

Đinh Mặc: “Nhị đệ, anh với đại ca phải về rồi. Đại ca có việc gấp cần xử lý, anh cũng có việc phải làm nên không thể nán lại được nữa”.

Ngô Bình: “Vâng, hai anh về trước đi, em ở lại thêm vài hôm nữa”.

Tiễn hai người đó xong, Ngô Bình gọi Lam Hân Nguyệt và Lam Minh tới, sau đó tiếp tục nâng cao thực lực cho họ.

Sau khi trời tối, anh đã bỏ nhẫn thạch anh vào Động Thiên, sau đó bảo Tinh Thần thả tàu chi3n ra. Ngay khi con tàu chi3n xuất hiện ở Động Thiên, Ngô Bình đã thấy cả không gian rung lên, chính anh cũng thấy có sức ép đè nặng mình.

Anh thoáng ngạc nhiên với cân nặng của con tàu, may mà Động Thiên của anh mạnh, không thì chắc đã sụp đổ ngay rồi.

Bên ngoài con tàu được bao bọc bởi một lớp vỏ cứng như vảy cá, Ngô Bình định mở nó ra nhưng thử mấy lần vẫn không thành công.

Thấy thế, anh mặc kệ nó, sau đó quay sang luyện chế đan dược để giúp Lam Hân Nguyệt và Lam Minh đột phá.
 
Chương 3577


Hiện giờ, trình độ luyện đan của anh đã hơn xưa rất nhiều, vì thế anh muốn tiến tới một trình độ luyện đan cao hơn. Nhưng dược liệu của anh có hạn, anh cần có thêm nhiều dược liệu thiên ngoại thì mới có thể luyện chế được đan dược ấn chứa Thiên Đạo. Sau đó, người uống đan dược có thể bù đắp được thiếu sót của Thiên Đạo nhờ vào đan dược.

Rõ ràng điều này là cực kỳ khó, muốn luyện chế được đan dược ấy thì anh phải có hiểu biết sâu rộng về Thiên Đạo, mà hiện giờ anh lại chưa làm được. Vì thế, tạm thời anh chỉ có thể dùng dược liệu thiên ngoại để luyện chế các đan dược hoàn hảo hơn thôi.

Anh đăng nhập vào mạng Tiên xem có ai bán dược liệu này không, sau một hồi tìm kiếm, anh đã tìm được, nhưng rất ít người bán, tìm mãi cũng chỉ có hơn chục cửa hàng. Dược liệu thiên ngoại đều có giá trên trời, toàn tiền tỷ Thần Long trở lên.

May mà bây giờ Ngô Bình không thiếu tiền nên anh đã mua hết dược liệu thiên ngoại của các cửa hàng này hết cả đống tiền.

Mua dược liệu xong, anh cảm thấy vô cùng tiếc của, sau đó anh sắp xếp lại dược liệu để chuẩn bị luyện đan.

Ngô Bình vừa định bắt tay vào việc thì nghe thấy tiếng người đến báo nói sứ giả của Hoàng đế đến.

Sứ giả của Hoàng đế cầm thánh chỉ rồi đọc trong đại điện của vương phủ, nội dung đại khái là tối nay Hoàng đế sẽ tổ chức yến tiệc, tất cả văn võ bá quan đều được tham dự, vương gia ở khắp nơi cũng phải đến.

Ngô Bình nhận thánh chỉ xong thì nói: “Xin chuyển lời đến Hoàng đế là bản vương sẽ có mặt”.

Sứ giả đi rồi, Ngô Bình gọi Lam Hân Nguyệt đang tu luyện đến rồi nói: “Hân Nguyệt, tối nay trong cung có yến tiệc, không biết Hoàng đế định giở trò gì nữa”.

Lam Hân Nguyệt: “Anh có thể không đi mà, dẫu sao họ cũng không làm gì được mình”.

Ngô Bình: “Dẫu sao anh cũng là vương gia của hoàng triều Hắc Thuỷ, nếu muốn giữ vững vị trí thì phải nể mặt Hoàng đế chứ”.

Lam Hân Nguyệt: “Nếu thế thì em sẽ đi cùng anh”.

Ngô Bình: “Hân Nguyệt, em nghĩ mục đích của buổi tiệc này là gì?”

Lam Hân Nguyệt: “Để em hỏi mấy gian tế xem có phát hiện gì không”.

Lam Hân Nguyệt có tình báo ở trong cung nên loáng cái, cô ấy đã tươi cười nói: “Tưởng gì, hoá ra Hoàng đế thiếu tiền”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Thiếu tiền ư?”

Lam Hân Nguyệt: “Ừm, quanh hoàng triều Hắc Thuỷ có rất nhiều kẻ địch mạnh nên chúng ta tốn nhiều tiền cho quân sĩ lắm. Tháng trước, chúng ta vừa đánh nhau với Man tộc xong, kết quả đã thiệt hại ba triệu đại quân tinh nhuệ, vì thế Hoàng đế đã mất một khoản lớn, giờ chẳng còn tiền để đánh với Man tộc nữa”.

Ngô Bình: “Lẽ nào Hoàng đế định mượn tiền mình à?”

Lam Hân Nguyệt: “Đúng thế, mỗi quần thần và vương gia góp một chút là Hoàng đế lại có cả đống tiền rồi”.

Ngô Bình cười lạnh: “Còn lâu mới moi được tiền của anh”.

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, anh tưởng Hoàng đế sẽ mượn tiền trực tiếp của anh à? Anh không hiểu ông ta rồi, tối đi dự tiệc rồi anh sẽ biết cách mượn tiền của ông ta”.

Ngô Bình: “Cách gì thì anh cũng không xì tiền ra đâu. À, chuyện này đã có tiền lệ chưa?”

Lam Hân Nguyệt: “Nhiều rồi là đằng khác, số tiền thì mỗi lần mỗi khác, lúc ít lúc nhiều, nói chung là mọi quân thần đều phải đóng góp”.

Ngô Bình không quan tâm đ ến hoàng triệu Hắc Thuỷ, anh chỉ cần vương phủ được bình an thôi nên cũng không nghĩ nhiều mà cùng Lam Hân Nguyệt chuẩn bị vào hoàng cung.

Hoàng thành ở đây tên là thành Hắc Thuỷ, là thủ đô thứ ba của hoàng triệu Hắc Thuỷ, hay còn gọi là Tây Kinh. Mấy thủ đô khác đã bị chiến tranh phá huỷ rồi.
 
Chương 3578


Khi hai người đến đây thì chưa tới giờ tiệc. Ngô Bình không vào hoàng cung ngay, mà dẫn Lam Hân Nguyệt đi dạo.

Thành Hắc Thuỷ rất sầm uất, Ngô Bình khá thích không khí ở đây nên đã đi tới những chỗ đông đúc, xem có thứ gì hay để mua không, sau đó mang về cho vợ con ở nhà.

Khi đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ngọc, Ngô Bình thấy bên trong có nhiều chiếc bình rất đẹp nên đã vào mua vài chiếc mang về nhà trưng.

Trên quầy có một chiếc bình màu đỏ rất đẹp, đã thế còn có thể tự phát sáng, ngoài ra còn có sương tím dập dềnh bên trong.

Ngô Bình liếc nhìn thấy khá hay nên hỏi chủ hàng: “Bình này bao nhiêu tiền?”

Ông chủ đã ngoài tứ tuần, ông ta đáp: “Một triệu tiền báu, cậu mua nổi không?”

Mang tiếng bán hàng mà không biết cách ăn nói, Ngô Bình bực mình lên tiếng: “Không”, sau đó quay đầu bỏ đi.

Ông chủ hừ một tiếng rồi mắng: “Nghèo hèn còn bày đặt”.

Ngô Bình đứng lại nói: “Ông bảo ai nghèo hèn?”

Ông chủ ngẩng đầu lên: “Tôi bảo cậu đấy? Sai chắc?”

Ngô Bình: “Ông ăn nói cho cẩn thận, hễ nổi giận mà tôi sẽ bị hắt xì đấy”.

Ông chủ cười đểu nói: “Thì cứ hắt xì đi, cho nổ mũi luôn đi…”

Ông ta chưa nói xong thì Ngô Bình đã hắt xì một cái, một luồng khí b ắn ra khiến tất cả bình trong cửa hàng để vỡ hết, chỉ còn cái bình anh ưng ý là còn nguyên vẹn.

Ông chủ ngẩn ra một lúc rồi gào lên thảm thiết: “Hàng của tôi, hàng của tôi!”

Sau đó, ông ta quay phắt lại rồi lườm Ngô Bình: “Đền đi! Cậu phải đền gấp mười lần tổng thiệt hại cho tôi!”

Lam Hân Nguyệt cười khẩy nói: “Hoàng triệu Hắc Thuỷ có luật, giới quý tộc làm hỏng đồ của thứ dân thì không cần phải đền”.

Ông chủ ngây ra: “Cái gì? Các người là quý tộc ư?”

Tuy ở đây là thành Hắc Thuỷ, nhưng giới quý tộc đến đây đều ăn mặc rất trang trọng để thể hiện thân phận của mình, trong khí đó Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt thì không.

Lam Hân Nguyệt: “Ông mở cửa hàng kinh doanh mà ăn nói rất mất lịch sự, bảo sao mà chẳng có khách đến mua”.

Ông chủ quát: “Quý tộc? Các người có chứng minh được thân phận quý tộc của mình không?”

Lam Hân Nguyệt giơ huy hiệu vương tước ra rồi lạnh giọng nói: “Mở to mắt chó của ông ra mà nhìn”.

Ông chủ run như cầy sấy rồi vội vã quỳ xuống đất: “Xin lỗi Vương gia, xin Vương gia tha tội”.

Không cần biết Ngô Bình là Vương gia nào, nhưng cũng là nhân vật là chủ của một cửa hàng nhỏ như ông ta có thể đắc tội. Tuy sau lưng ông ta cũng có hậu thuẫn, ông ta cũng quen giới quý tộc trong kinh đô, nhưng địa vị của họ cũng kém xa Vương gia.

Ngô Bình cầm cái bình duy nhất vẫn còn nguyên vẹn lên rồi nói: “Tôi mua bình này”, dứt lời, anh trả cho ông ta một triệu tiền báu.

Anh cất bình đi rồi rời đi, sau khi đi được một đoạn, anh chợt bật cười nói: “Hân Nguyệt, cảm giác làm người xấu thích thật đấy!”

Lam Hân Nguyệt lắc đầu: “Xấu khi nào, anh vẫn siêu tốt đấy chứ. Nếu là Vương gia khác thì lão già kia bay màu rồi, khéo còn chu di cửu tộc ấy chứ”.

Ngô Bình cau mày: “Gì mà ác thế!”
 
Chương 3579


“Ai cho phép một chủ cửa hàng nhỏ dám xúc phạm Vương gia chứ”.

Họ đi tiếp lên phía trước thì Ngô Bình nhìn thấy một cửa hàng quần áo, bên trong lắp đặt rất đẹp, hơn nữa khách hàng ra vào cũng thuộc giới thượng lưu, tên của cửa hàng là Thiên Y Quán.

Ngô Bình nổi hứng nói: “Hân Nguyệt, chỗ này bán quần áo này!”

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Ừm, đây là Thiên Y Quán duy nhất của hoàng triều Hắc Thuỷ, đồ bên trong đắt kinh khủng, vì đều được làm từ loại tơ thượng hạng, đến em còn không mua nổi.

Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, tuy trước kia phủ Chiến vương sa sút, nhưng nền móng cũng chắc, với điều kiện như thế mà Lam Hân Nguyệt cũng không mua nổi đồ ở đây, vậy quần áo trong cửa hàng này đắt đến mức nào?

Anh nói: “Hôm nay em thích gì thì cứ chọn đi, anh bao”.

Lam Hân Nguyệt mím môi cười vui vẻ rồi nói: “Thôi, em có nhiều quấn áo rồi, mua thêm đồ ở đây cũng lãng phí”.

Song, Ngô Bình vẫ quả quyết kéo cô ấy vào trong.

Vừa vào trong, Ngô Bình đã thấy mắt mình phát sáng, không gian bên trong cửa hàng rất rông, có trên một trăm cô gái có vóc dáng rất đẹp đang mặc đồ mới rồi đứng trên các bục, một lát họ lại đổi dáng đứng để thu hút sự chú ý của khách hàng. Quần áo đẹp, mà người mẫu cũng đẹp.

Lam Hân Nguyệt nói: “Chồng, người mẫu ở đây bán cùng quần áo đấy, kiểu mua một tặng một”.

Ngô Bình trố mắt nói: “Anh mua đồ thôi, sao lại tặng người mẫu làm gì?”

Lam Hân Nguyệt: “Dạo này quần áo cũng có linh tính, khi mình không mặc thì vẫn cần cơ thể người làm ấm chúng, vì thế thật ra các cô người mẫu chỉ là giá treo đồ thôi”.

Ngô Bình thấy khó tin nói: “Quần áo mà cũng lắm chuyện thế ư?”

Lam Hân Nguyệt: “Anh mặc là biết”.

Ngô Bình liếc mắt rồi phát hiện có một chiếc trường sam dành cho nam tu, anh nhìn giá thì thấy là năm triệu Thần Long.

Người mẫu cười nói: “Công tử, anh thấy bộ này thế nào?”

Tuy là đồ nam, nhưng người mẫu mặc vẫn là nữ, nhưng dáng người của cô ấy khá giống nam giới nên mặc đồ vẫn rất đẹp.

Ngô Bình: “Tôi mặc thử đã”.

Anh vào phòng thay đồ, cô người mẫu trực tiếp c ởi đồ ra rồi đưa cho Ngô Bình mặc.

Thoạt nhìn thì bộ đồ này không vừa với người của Ngô Bình, nhưng khi anh mặc nó lên thì nó đã tự động thay đổi hình dạng cho phù hợp với số đo của anh. Sau đó, Ngô Bình đã cảm thấy bộ đồ này như được thiết kế riêng cho mình, vô cùng vừa vặn.

Anh giơ tay lên sờ chất vải thì thấy mềm mượt như da em bé, hơn nữa kiểu dáng của bộ đồ cũng đẹp, Lam Hân Nguyệt cũng khen luôn miệng.

Cô người mẫu cười nói: “Công tử, bộ này được làm từ chất liệu cao cấp, anh có muốn thử không?”

Ngô Bình nổi hứng: “Chất liệu cao cấp gì?”

Cô người mẫu: “Nó được khắp trận pháp nên có thể làm tăng lực phòng ngự cho người mặc”.

Ngô Bình: “Oa, có cả chức năng này ư? Thế chất liệu tốt nhất thì có tác dụng gì, cô nói tôi nghe luôn đi”.

Cô người mẫu: “Chất liệu cao cấp nhất là thiên y, nó sẽ được khắc ba trận pháp cấp Đạo tổ, nó được dệt thành từ sợi thần tơ và thiên tơ đã được ban phúc”.

Ngô Bình giật mình hỏi: “Trận pháp cấp Đạo tổ ư?”

Ngô Bình đã hiểu, đây không chỉ là quần áo, mà còn là pháp khí.
 
Chương 3580


Anh hỏi tiếp: “Nếu đặt may riêng thì có phải chờ không?”

Cô người mẫu: “Có ạ, lâu thì một năm, nhanh thì nửa tháng”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Có bảng danh sách đặt may không?”

Cô người mẫu vội chạy đi lấy cho Ngô Bình xem, bên trên có rất nhiều đề mục, ví dụ như cấp trận pháp, giá cả, chất liệu…

Ngô Bình nhanh chóng tích vào các ô rồi hỏi tiếp: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Cô gái nhẩm tính rồi nói: “Theo yêu cầu của anh thì sẽ hết 370 triệu Thần Long”.

Ngô Bình gật đàu rồi nói với Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, em cũng chọn vài bộ đi”.

Ngoài thiên y của mình và Lam Hân Nguyệt ra, Ngô Bình còn chọn cho người nhà mỗi người một bộ, đến Lý Nguyên Tượng, Hoàng Hoả Nhi, nữ đế Linh Hy và thiên chủ Thanh Tuyết cũng có phần. Loáng cái, Ngô Bình đã đặt mấy chục bộ và tốn gần chục tỷ Thần Long.

Cô người mẫu vui đến mức suýt bật khóc, vì khác mua thiên y thì cô ấy cũng được chia hoa hồng.

Ngô Bình: “Tôi muốn yêu cầu đồ đặt may phải xong trong ba tháng, được không?”

Cô người mẫu: “Công tử, anh trả phí lớn nên chúng tôi sẽ phục vụ theo yêu cầu ạ”.

Ngô Bình: “Ừm, ba tháng nữa, tôi sẽ đến lấy đồ”.

Thanh toán xong, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt đã rời khỏi Thiên Y Quán.

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Chồng, mua quần áo thôi mà cũng tốn cả chục tỷ, chắc chỉ có anh mới dám vung tay quá trán thế thôi”.

Ngô Bình: “Người nhà anh có tu vi không cao, nếu họ mặc loại quần áo này thì khi gặp nguy hiểm, vẫn có cơ hội sống sót”.

Lam Hân Nguyệt gật đầu, sau đó khoác tay anh tiếp tục đi dạo phố.

Phía trước là con phố ẩm thực, hai bên bày bán đủ các món ăn vặt, nhiều món Ngô Bình chưa thấy bao giờ. Mắt anh phát sáng, bản tính ăn uống trỗi dậy, anh nói: “Hân Nguyệt, chúng ta nếm thử đi”.

Anh đến trước một sạp hàng bán thịt xiên, đây là thịt dê, mùi vị rất tươi, tẩm ướp vừa vặn nên ăn rất ngon.

Ngô Bình mua một xiên rồi vừa ăn vừa đi tiếp. Còn Lam Hân Nguyệt thì như hầu gái đi theo xách đồ ăn vặt cho anh.

Họ đi thêm một lát thì Ngô Bình phát hiện quanh đây có rất nhiều trẻ nhỏ mặc đồ rách nát da dẻ vàng vọt, đứa nào cũng thèm khát nhìn đồ ăn, nước miếng thì chảy ra liên tục.

Ngô Bình phát hiện đám trẻ con này bị suy dinh dưỡng, vì thế anh đã quay lại cửa hàng thịt xiên rồi hỏi: “Còn bao nhiêu để cho tôi hết nhé”.

Ông chủ mừng rỡ rồi đồng ý ngay, ông ấy nướng đến đâu, Ngô Bình cầm đến đấy, sau đó anh đã chia hết cho đám trẻ con. Chúng vẫn còn nhỏ, đứa bé thì khoảng ba, bốn tuổi, lớn thì tám, chín tuổi.

Nhận xiên thịt của Ngô Bình xong, chúng ăn nhồm nhoàm còn nhanh hơn cả Ngô Bình.

Ngô Bình hỏi Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, một nơi phồn hoa như kinh thành mà sao lại có nhiều trẻ em đói khát thế kia?”

Lam Hân Nguyệt: “Chuyện bình thường mà anh, ở đâu chẳng có người nghèo, hầu như chúng đều đã mất người thân hoặc là con nhà bị phá sản. Do bố mẹ mất khả năng kiếm tiền nuôi gia đình nên chúng phải lang thang đầu đường xó chợ. Đứa nào may thì được nhà khác mua về, sau đó nuôi dưỡng và cho ở lại phủ. Hầu hết thì đều sống lang thang suốt đời đến khi chết”.

Ngô Bình thấy chúng đáng thương nên lại mua thêm thức ăn cho chúng, nhưng anh cũng lo chúng ăn no quá nên không dám mua quá nhiều.
 
Chương 3581


Chờ chúng ăn đủ no rồi thì đứa nào cũng cúi đầu cảm ơn anh, sau đó rời đi.

Ngô Bình thưởng thức đồ ăn của hai cửa hàng khác xong thì chợt nghe thấy tiếng bước chân hối hả ở phía sau, anh ngoảnh lại thì tháy cả đống trẻ con chạy tới, chúng đều có dáng vẻ nhếch nhác, quần áo thì rách rưới.

Đám trẻ con vây quanh Ngô Bình rồi xin ăn đồ ăn, anh cười nói: “Bình tĩnh, đâu sẽ có đó. Mấy đứa có nhìn thấy con phố nà không? Giờ thích ăn gì thì cứ lấy, ăn xong thì chú thanh toán”.

Mọi người trên con phố đều nhìn thấy cảnh tượng này, các chủ quán mừng rỡ, ai cũng mời đám trẻ con vào quán mình.

Loáng cái, lũ trẻ đã hớn hở chạy đi khắp các quầy ăn no nê thoả thích.

Ngô Bình hỏi một chủ sạp: “Ông chủ, một năm ông làm ở đây thì kiếm được bao nhiêu?”

Chủ quầy cười đáp: “Không nhiều, chỉ đủ ăn thôi. Mỗi năm, tôi kiếm được khoảng năm, sáu mươi nghìn tiền báu”.

Ngô Bình: “Tôi cho ông 500 nghìn tiền báu, sau này ngày nào cũng cũng phải kinh doanh ở đây. Nhưng nếu bọn trẻ kia đến ăn thì ông không được thu tiền”.

Ông chủ nghe xong thì vui mừng nói: “Được, tôi đồng ý”.

Trên con phố phải có trên một trăm sạp hàng, Ngô Bình đều dùng cách đó để thuyết phục các chủ sạp, anh sẽ thanh toán tiền trước năm năm cho họ, mục đích là để đám trẻ con cơ nhỡ được ăn uống miễn phí.

Lam Hân Nguyệt cười nói: “Chồng em tốt quá, không chịu được khi thấy người dân chịu khổ”.

Ngô Bình: “Anh là Nhân Hoàng, thấy bọn trẻ sống khổ sở, anh không chịu được”.

Anh trầm tư một lát rồi nói: “Hân Nguyệt, nếu anh là Hoàng đế thì em có thể trị vì đất nước giúp anh không?”

Lam Hân Nguyệt ngẩn ra: “Chồng, anh muốn làm Hoàng đế ư?”

Ngô Bình: “Ừ, nhưng làm Hoàng đế lắm việc lắm, một mình anh không làm được, vì thế cần có người giúp, em hộ anh nhé?”

Lam Hân Nguyệt: “Em từng quản lý Vương phủ rồi nên cũng có kinh nghiệm, dù trước kia làm không tốt lắm, nhưng em có thể học”.

Ngô Bình hỏi: “Hoàng triều Hắc Thuỷ có năng thần trị thế không?”

Lam Hân Nguyệt: “Có, đến bố em ngày trước còn ngưỡng mộ họ mà. Nhưng sau khi tân Hoàng đăng cơ, các lão thần này đều hồi hương hoặc bị đày đi nơi khác, thậm chí có người còn ngồi tù”.

Ngô Bình: “Ừm, Hẫn Nguyệt, sau này em hãy để ý đến họ, để họ nhớ chúng ta”.

“Vâng”.

Đã sắp tới thời gian dự tiệc trong cung, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt đã vào cung. Nơi diễn ra yến tiệc rất rộng, hiện đã có cả nghìn vương công đại thần ở đây, hầu hết là người Ngô Bình không quen, vì thế anh chẳng chào hỏi ai, mà chỉ ăn uống và nói chuyện với Lam Hân Nguyệt.

Đồ ăn trong cung rất ngon, từ khi vào đây, miệng Ngô Bình hoạt động hết công suất, các cung nữ phải thay bát đ ĩa đồ ăn liên tục.

“Hân Nguyệt, cao thủ số một của hoàng triều là ai?”

Lam Hân Nguyệt: “Là Quốc sư Hách Liên Hoàng Đồ, ông ta là môt cường giả cấp Đạo Quân. Dưới Quốc sư còn có bốn vị đại tướng quân Kim Tiên bán bộ, họ cũng có thực lực mạnh lắm. Đương nhiên, trong số các quần thần cũng có nhiều Chân Tiên phi phàm, ai cũng có địa vị cao hết”.

Ngô Bình: “Thế chứng tỏ, thực lực của hoàng triều cũng mạnh nhỉ”.

Lam Hân Nguyệt: “Vâng, đấy còn là ngoài mặt thôi. Hoàng triều còn có nhiều sát thủ lợi hại lắm, nếu quốc gia mà gặp nguy hiểm thì họ sẽ xuất hiện ngay”.

Lúc này, phía trước chợt vang lên giọng nói: “Quận chúa Hân Nguyệt của phủ Chiến Vương đây mà?”
 
Chương 3582


Ngô Bình nhìn lên thì thấy có một người thanh niên vừa béo vừa xấu đang nhìn tới đây, người đó nhìn chòng chọc vào Lam Hân Nguyệt.

Lam Hân Nguyệt cau mày nói: “Ra là thế tử Điển Vân”.

Người thanh niên ngồi xuống đối diện Lam Hân Nguyệt một cách tự nhiên, sau đó nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh là ai? Người hầu trong phủ Chiến Vương à?”

Ngô Bình: “Tôi là ai không liên quan đến anh, cút!”

Ngô Bình không chút khách sáo mà đuổi hắn luôn.

Người đàn ông xấu xí lạnh mặt nói: “Thằng nhãi này chán sống rồi hả!”

Nói rồi, hắn giơ tay đẩy Ngô Bình. Cú đẩy của hắn trông có vẻ vụng về, nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh người, nếu Ngô Bình không có thực lực mạnh thì đã bị hắn đẩy cho ngã sõng soài rồi.

Thấy bị mình đẩy mà Ngô Bình vẫn ngồi yên, hắn ngẩn ra rồi lại đẩy tiếp phát nữa.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Biến!”, anh phất ống tay áo, người đàn ông xấu xí đã bị hất bay, sau đó ngã xuống một chiếc bàn ở phía xa, tạo ra tiếng động lớn.

Lập tức có các thị vệ chạy tới rồi trầm giọng nói: “Đây là yến tiệc của hoàng cung, không được gây rối”.

Không ngờ, tên đàn ông xấu xí kia vẫn hống hách nói: “Bổn thế tử muốn đánh nhau đấy thì sao nào? Có tin tao giết Hoàng đế của chúng mày luôn không?”

Các thị vệ nhăn mặt, đương nhiên họ biết hắn là ai, nhưng họ không thể động vào người này được nên đành đứng sang một bên, không nói gì nữa.

Tên đó đứng dậy rồi chỉ vào mặt Ngô Bình mà cười chế nhạo: “Thằng kia, mày dám đánh tao thì tao sẽ cho mày sống không bằng chết. Không chỉ mày đâu, mà người nhà và bạn bè của mày cũng chịu chung số phận”.

Ngô Bình hỏi Lam Hân Nguyệt: “Hân Nguyệt, tên này ở đâu ra thế?”

Lam Hân Nguyệt: “Chồng, hắn là con trai trưởng của đại tướng quân Quách Huân trấn thủ ở dãy núi Điển Vân, hắn tên là Quách Chấn”.

Ngô Bình cao giọng nói: “Quách Chấn, bổn vương gia đang bực mình, mau qua đây dập đầu tạ lỗi, không thì bổn vương gia sẽ thay bố anh dạy cho anh một bài học nhớ đời đấy”.

Quách Chấn nổi giận: “Vương gia cái con khỉ, trước mặt bổn thế tử thì mày chỉ là thứ rác rưởi thôi! Chịu chết đi!”

Tên này rất vô pháp vô thiên, hắn tung một kiếm phù ra tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình chộp tay bắt lấy kiếm phù ấy rồi bóp nát.

Quách Chấn ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình có thể làm được như vậy.

Sau đó, anh tung một kiếm quang về phía Quách Chấn, đường kiếm loé lên, tên thế tử kia đã bị chém đứt lìa đầu.

“Giết người rồi!”, có người sợ hãi hô lên.

“Người chết là con trai của Quách Huân, phiền rồi đây”.

Hiện trường rất hỗn loạn, có người khuyên Ngô Bình: “Ngô Vương, mau đi đi, một khi Quách Huân đến nhất định sẽ giết người!”

Ngô Bình thản nhiên nói: “Yến tiệc còn chưa bắt đầu, sao bổn vương có thể rời đi? Ông ta tới thì cứ tới đi. Ông ta không biết dạy con, ta sẽ dạy cho ông ta một bài học”.

Nghe anh nói như vậy, người khuyên cũng không dám nói nữa, nhanh chóng tránh ra xa.

Lam Hân Nguyệt không lo lắng, cô ấy biết rõ sức mạnh và khả năng của Ngô Bình hơn những người khác.

“Chồng à, Quách Huân là một trong tứ đại tướng quân của hoàng triều Hắc Thủy, ông ta đã cống hiến rất nhiều trong việc hoàng triều Hắc Thủy có thể trấn thủ phương bắc, đương nhiên ông ta cũng tiêu không ít tiền, gần một nửa chi phí quân sự của hoàng triều đã được chi cho Thiên Lang Quân của Quách Huân”.
 
Chương 3583


Ngô Bình: “Nếu anh giết Quách Huân thì hoàng đế sẽ thế nào?”

Lam Hân Nguyệt: “Hoàng đế sẽ giết anh, sau đó nhân cơ hội giành lại quyền kiểm soát Thiên Lang Quân”.

Ngô Bội: “Vậy nếu Quách Huân thông minh, ông ta sẽ không dây dưa với anh”.

Lam Hân Nguyệt: “Điều đó dựa vào sức mạnh của anh. Nếu sức mạnh của anh tầm thường, Quách Huân sẽ giết anh không chút do dự”.

Lúc này, một cung nhân đi tới, trông khí chất có vẻ có chức vị cao. Người đó cau mày hỏi: “Ai đã giết Quách thế tử?”

Ngô Bình: “Bổn vương giết”.

Cung nhân nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: “Ngô Vương, cậu có biết giết người trong cung là trọng tội không? Huống chi, cậu còn giết con trai của tướng quân Quách Huân!”

Ngô Bình cười lạnh: “Làm sao hả, muốn trừng phạt tôi? Cứ thử xem!”

Cung nhân giật thót, nói: “Ngô Vương, nô tài không có ý đắc tội!”

“Ngô Vương! Anh thật to gan, dám giết hại thế tử!”

Ngô Bình quay đầu lại và thấy một người quen, đó chính là Nhị Thập Cửu Hoàng tử đã giành viên đá thiêng với anh, Luyện Vân Nhạc.

Ngô Bình: “Tôi đã giết người, nhưng chính hắn đã tìm đến cái chết. Người khác giết tôi, đương nhiên tôi phải phản kích”.

Luyện Băng Nhạc cười lạnh: “Lại đây, bắt lấy người này!”

Ngay lập tức, một vài thị vệ lao ra, họ muốn giữ cánh tay của Ngô Bình lại, nhưng bọn họ còn cách Ngô Bình mấy mét đã đột nhiên không thể động đậy, thân thể lọt vào một trường lực kỳ dị.

Luyện Băng Nhạc tức giận: “Các người đang làm gì vậy? Tại sao không ra tay?”

Một thị vệ khó khăn xoay người lại, há miệng muốn nói cái gì đó, đáng tiếc một chữ cũng không nói ra được.

“Để tôi!”

Một đại thần có mối quan hệ tốt với Luyện Băng Nhạc lao ra và xông tới chỗ Ngô Bình. Người này có tu vi Chân Tiên nên không coi Ngô Bình ra gì.

Tuy nhiên, ngay khi bước vào kiếm vực của Ngô Bình, người đó không thể di chuyển, ngay cả tư duy cũng chậm lại.

“Láo xược!!”

Đột nhiên, một tiếng quát khẽ vô cùng uy nghiêm vang lên, kiếm vực của Ngô Bình trực tiếp bị phá vỡ.

Anh khẽ nhíu mày nhìn người vừa ra tay.

Đó là một tu sĩ mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, trên đó có hình một con cá Âm Dương khổng lồ.

Người này vừa xuất hiện, Luyện Băng Nhạc vội vàng nói: “Quốc sư!”

Người này chính là quốc sư, là Đạo Quân trấn giữ hoàng triều Hắc Thủy.

Ngô Bình: “Quốc sư, mời ngồi”.

Quốc sư thản nhiên nói: “Ngô Vương, anh giết thế tử, đã phạm trọng tội”.

Ngô Bình không trả lời mà nói: “Quốc sư có biết về pháp hội Dao Trì không?”

Quốc sư: “Đương nhiên tôi biết. Nhưng pháp hội Dao Trì này có quan hệ gì với Ngô Vương?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi rất may mắn, đã đi cùng với sư trưởng một lần”.
 
Chương 3584


Quốc sư sửng sốt, sau đó đi tới ngồi đối diện với Ngô Bình. Bởi vì quốc sư biết, người có thể tham gia pháp hội Dao Trì nhất định không phải người đơn giản.

“Xin hỏi lệnh sư là ai?”

Ngô Bình: “Gia sư là Thiên Cơ lão tổ”. Anh không nói thật, nhưng đó cũng là ông nội của vợ chưa cưới, không coi là người ngoài.

Quốc sư kinh ngạc: “Thì ra là đệ tử của Thiên Cơ lão tổ, thất lễ, thất lễ!”

Vị quốc sư này mới làm Đạo Quân hơn trăm năm, nhưng lại biết rất nhiều các nhân vật lớn trong giới tu hành. Thiên Cơ lão tổ này là nhân vật cấp bậc Đạo Tổ, là người mà quốc sư không thể chọc vào.

Ngô Bình: “Quốc sư còn muốn trừng trị tôi không?”

Quốc sư cười khổ, không biết trả lời thế nào.

Ngô Bình: “Tôi chỉ muốn làm một vương gia nhàn hạ ở hoàng triều Hắc Thủy, không có dã tâm gì, hy vọng sau này nhóm rác rưởi này không dây dưa với tôi, tôi không có thời gian đi đối phó với họ đâu”.

Quốc sư nói: “Công tử yên tâm, tôi nhất định sẽ cảnh cáo bọn họ!”

Nói xong, Ngô Bình đứng dậy rời đi, không tham dự yến tiệc của hoàng gia nữa.

Sau khi rời khỏi cung điện, Lam Hân Nguyệt hỏi: “Chồng ơi, tại sao anh lại phải rời đi?”

Sắc mặt Ngô Bình khó coi: “Quốc sư kia rất nguy hiểm, để đề phòng, chúng ta phải lập tức rời đi!”

Lam Hân Nguyệt rất ngạc nhiên: “Chồng ơi, quốc sư hình như rất sợ thân phận của anh, sẽ không gây khó dễ chúng ta chứ?”

Ngô Bình thở dài: “Hắn là Đại La Đạo Quân, nếu như Thiên Cơ lão tổ thật sự tới, có thể hắn sẽ sợ. Nhưng anh là đệ tử, hắn làm sao phải sợ anh?”

Lam Hân Nguyệt: “Ý anh là quốc sư sẽ lén ra tay?

Ngô Bình: “Không biết nữa, nhưng cẩn thận là trên hết”.

Sau đó Ngô Bình dùng thuật độn, nhanh chóng quay về đất phong. Nhưng họ đang phi hành trên không trung thì một cánh tay màu tím xanh đột nhiên xuất hiện, kéo mạnh hai người lại.

Ngô Bình biến sắc, anh có thể cảm nhận kẻ ra tay là Đại La Đạo Quân. Anh liền dùng một lá bùa thế thân, nói: “Thay thế!”

“Ầm!”

Cánh tay to tóm phải hai vật hình người, đó chính là con rối thay thế, Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt đã đi xa.

Ngô Bình không dám dừng lại, quay về Ngô Vương phủ bằng tốc độ nhanh nhất.

Khi về nhà, Lam Hân Nguyệt thở phào, cô ấy tức giận nói: “Quốc sư đúng là muốn hại chúng ta!”

Ngô Bình: “Hoàng triều lớn thế này, dù có chết mất hai người cũng chẳng ai tra hỏi”.

Lam Hân Nguyệt: “Hắn ra tay bất thành, liệu sau này có tiếp tục đối phó chúng ta không?”

Ngô Bình: “Nếu chúng ta dễ đối phó như vậy thì đã bị hoàng triều Hắc Thủy tiêu diệt từ lâu rồi. Em đừng lo lắng, sau này cố gắng đừng rời khỏi đất phong là được”.

Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đi thần thổ thông thiên một chuyến, em ở đây trông nhà nhé”.

Anh đi luôn, chẳng mấy chốc đã đến Thần Nông Cốc. Trên người anh có một ngọn núi thần, nếu không dùng để kiếm dược liệu thì quá lãng phí.

Sau khi đến Thần Nông Cốc, anh liền lấy roi Bách Thảo ra. Roi Bách Thảo sẽ quất, vụt để hấp thu các loại dược liệu mà không làm tổn thương gốc rễ của nó. Như thế thì anh không cần thu thập dược liệu mà vẫn có thể luyện chế đan dược.
 
Chương 3585


Anh tới gần gốc tử đằng kia.

“Tiền bối”, anh mỉm cười chào hỏi.

Tử đằng dường như cũng rất vui, nói: “Trên tay cậu là roi Bách Thảo sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Vãn bối đi tham gia pháp hội Dao Trì, Vương Mẫu đã tặng vãn bối, nói đây là di vật của Thần Nông”.

Tử Đằng khẽ thở dài, nói: “Đúng là ý trời. Xem ra cậu đã được định trước sẽ trở thành truyền nhân của Thần Nông. Đi đi, đã đến lúc mấy lão già đó gặp cậu”.

Ngô Bình vui mừng: “Vậy vãn bối đến gặp Hồ Lô tiền bối trước nhé?”

Ngô Bình lập tức đi hơn hai mươi dặm, anh nhìn thấy một ngọn núi nhỏ cao khoảng mấy trăm mét. Trên vách núi có một dây hồ lô màu vàng tím, bên trên có bảy cái hồ lô, hai cái to nhất, ba cái đang lớn, hai cái vẫn còn rất nhỏ, dường như mới được kết quả không lâu.

Anh cúi chào Hồ Lô: “Vãn bối Lý Huyền Bình kính chào Thất Bảo Hồ Lô tiền bối”.

Cái hồ lô to nhất cao hơn mười mét, phần dưới của nó có một cảnh cửa mở ra. Một ông lão râu trắng cao khoảng một thước xuất hiện. Ông ấy đánh giá Ngô Bình, hỏi: “Cậu lấy cái roi Bách Thảo này ở đâu ra?”

Ngô Bình vội chắp tay làm lễ: “Thưa tiền bối, Vương Mẫu đã tặng cho vãn bối roi Bách Thảo”.

“Cậu biết Vương Mẫu sao?”, ông cụ hơi bất ngờ.

Ngô Bình: “Trước đây vãn bối từng tham gia pháp hội Dao Trì, Vương Mẫu ban tặng rất nhiều đồ”.

Ông cụ ừ, nói: “Xem ra thiên phú của cậu rất tốt”.

Ngô Bình: “Tiền bối, vãn bối tình cờ có được một tảng đá thần, không biết tiền bối có cần không?”

Nói rồi anh lấy ra một hòn đá thần khổng lồ cao hơn hai mét, to như cái cối xay lớn, để ra trước mặt ông cụ.

Đôi lông mày dài như bộ râu của ông cụ rung lên, ông ấy nói: “Cậu nhóc, không công không thể nhận lộc, cậu tặng ta một tảng đá thần lớn như vậy vì mục đích gì?”

Ngô Bình cười nói: “Trên danh nghĩa thì vãn bối là chủ nhân của Thần Nông Cốc, nhưng vãn bối hiểu rằng những người như tiền bối mới là chủ nhân thực sự. Đá thần này chỉ để bày tỏ tâm ý mà thôi”.

Ông cụ nhìn lướt qua đá thần, khẽ ho một tiếng: “Thôi được rồi, thấy cậu cũng có lòng, ta sẽ nhận lấy”.

Ngô Bình nói: “Tiền bối, vãn bối muốn dùng roi Bách Thảo để thu thập chút dược lực khu vực quanh đây, không biết có được không?”

Ông cụ nói: “Dùng roi Bách Thảo không làm tổn hại dược liệu, cậu cứ tùy ý”.

Ngô Bình nói: “Đa tạ tiền bối”.

Sau khi nói vài câu, anh liền cầm roi Bách Thảo đi tìm dược liệu trong vườn thuốc, mỗi khi gặp được dược liệu đã trưởng thành vừa lúc, anh liền dùng roi Bách Thảo khẽ chạm vào. Không khí trong trận pháp rung lên, dược lực của dược liệu liền được vô số lỗ nhỏ trên roi Bách Thảo hấp thu, sau đó được đưa vào không gian khác.

Sau khi hấp thu xong dược liệu trên địa bàn của Thất Bảo Hồ Lô, Ngô Bình lấy một tảng đá thần ra rồi dùng ánh kiếm chém nó thành cát thần, sau đó rắc đều cát thần xuống.

Tất cả dược liệu đều nhao nhao nhảy nhót, cành lá lay động, vô cùng hào hứng.

Ngô Bình mỉm cười, anh tiếp tục thu thập chút dược lực ở địa bàn của tử đằng rồi mới rời khỏi Thần Nông Cốc.

Sau khi ra khỏi Thần Nông Cốc, anh nhớ ra Thân Công Nam Tinh trước đó đã nhiều lần nhờ anh quan tâm Đường Băng Vân, giờ anh cũng được coi là đệ tử của thần thổ thông thiên, thế nên muốn gặp mặt Thân Công Nam Tinh.

Anh lấy ra bảo sách thiên kiêu để liên lạc với Thân Công Nam Tinh.

Chẳng mấy chốc giọng của Thân Công Nam Tinh đã vọng ra: “Anh Lý!”
 
Chương 3586


Ngô Bình: “Anh Thân Công giờ đang ở thần thổ thông thiên sao?”

Thân Công Nam Tinh cười nói: “Phải, tôi đang ở thần thổ thông thiên. Nếu anh Lý rảnh có thể tới chơi, tôi nhất định sẽ tiếp đón thịnh soạn”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi đang ở thần thổ thông thiên đây, muốn gặp anh Thân Công một chút”.

Thân Công Nam Tinh rất bất ngờ: “Thế sao? Vậy tốt quá, anh Lý đang ở đâu, tôi sẽ đến tìm anh ngay!”

Ngô Bình: “Tôi đang ở điện Hỗn Thiên”.

Thân Công Nam Tinh cười nói: “Được, tôi sẽ đến ngay!”

Ngô Bình đến điện Hỗn Thiên, Hỉ Liên Thắng liền đi ra, cười nói: “Công tử, điện chủ đang ở trong điện, cậu có muốn đi gặp không?”

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Khi gặp lại Cơ Tiên Bằng, anh thấy khí tức của ông ấy đã trở nên huyền diệu, xem ra khoảng thời gian này ông ấy tiến triển thần tốc.

“Cơ đại ca, anh sắp đột phá sao?”, anh cười hỏi.

Cơ Tiên Bằng: “Vẫn còn kém xa, nhưng cũng đã có chút dấu hiệu. Cậu đến đúng lúc lắm, anh có chuyện nhờ cậu”.

Ngô Bình: “Ồ, chuyện gì vậy?”

Cơ Tiên Bằng: “Điện Hỗn Thiên có một đám đệ tử có thiên phú khá tốt, anh mong lúc chúng mở ra Động Thiên có thể có được Động Thiên mạnh mẽ hơn”.

Ngô Bình: “Mở Động Thiên mạnh mẽ hơn sao? Việc này hơi khó đấy”.

Cơ Tiên Bằng cười nói: “Khó, nhưng không phải là không làm được đúng không?”

Ngô Bình: “Tất nhiên em sẽ dốc toàn lực làm tốt việc Cơ đại ca đã nhờ. Thế này nhé, anh cho em chút thời gian, em sẽ thử”.

Cơ Tiên Bằng: “Đợt trước anh có được một phương thuốc luyện đan cổ, cậu có thể tham khảo”.

Nói rồi ông ấy đưa một tấm da thú cũ kỹ cho Ngô Bình, Ngô Bình nhìn lướt qua thì quả nhiên là một phương thuốc luyện đan. Anh gật đầu: “Được”.

Hai người nói vài câu thì Hỉ Liên Thắng đi vào: “Bên ngoài có con cháu nhà Thân Công xin gặp”.

Ngô Bình: “Người đó đến gặp tôi”.

Cơ Tiên Bằng cười nói: “Cậu đi đi”.

Ngô Bình đi ra ngoài điện, Thân Công Nam Tinh đang nhìn ngó xung quanh. Thấy Ngô Bình đi ra, hắn nhìn anh một lượt, cười nói: “Anh Lý à? Anh còn tuấn tú hiên ngang hơn cả tưởng tượng của tôi”.

Ngô Bình: “Anh Thân Công quá khen”.

Thân Công Nam Tinh cũng rất tuấn tú, dáng người cao lớn, khí chất bất phàm.

Thân Công Nam Tinh quan sát Ngô Bình, thấy anh có dáng vẻ kỳ vĩ, có khí chất đầu đội trời chân đạp đất. Hai người vô cùng kính trọng đối phương, liền cúi chào lẫn nhau.

“Anh Lý, tôi vẫn luôn mong được gặp anh, hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện, Nam Tinh đời này không còn gì hối tiếc!”

Ngô Bình cười nói: “Tôi biết rất nhiều anh hùng thiên tài trong bảo sách thiên kiêu, nhưng đến nay mới chỉ được gặp mặt anh Thân Công đây”.

Thân Công Nam Tinh: “Anh Lý, sao anh lại ở điện Hỗn Thiên, anh là họ hàng của điện chủ sao?”

Lúc này, Hỉ Liên Thắng đi đến, cười nói: “Thế tử Thân Công, công tử là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên”.
 
Chương 3587


Thân Công Nam Tinh kinh ngạc: “Tôi đã nghe nói từ lâu rằng điện Hỗn Thiên thu nhận một thiên tài tuyệt thế, không ngờ đó lại là anh Lý!”

Ngô Bình: “Lúc trước tôi cũng rất tình cờ nên mới bái vào điện Hỗn Thiên”.

Thân Công Nam Tinh cười nói: “Vậy tốt quá, sau này chúng ta sẽ là đồng môn rồi. Anh Lý, mời anh đến nhà tôi uống chút rượu, chúng ta cùng hàn huyên một bữa”.

Ngô Bình nói: “Vậy đành làm phiền anh rồi”.

Hai người bay vọt lên bay thẳng đến thần thổ thông thiên, khu vực nơi Thân Công Nam Tinh sống. Nơi này rộng lớn, có một thành trì khổng lồ, tên là thành Bốn Mùa. Thành Bốn Mùa khác với thành trì thông thường, là một thành phố lập thể, bên trong thành phố có rất nhiều căn nhà lơ lửng trên không trung, thậm chí có một số hòn đảo bay. Có thể thấy vô số tu sĩ bay lượn trên trời.

Bên bầu trời của thành Thân Công có một hòn đảo bay khổng lồ, rộng hàng triệu mẫu, trên đó có những công trình kiến trúc hùng vĩ muôn màu muôn vẻ. Nơi đây chính là khu vực sinh sống và tu luyện của các nhân vật nòng cốt nhà Thân Công, tên là đảo Thân Công.

Họ đáp xuống một tòa nhà trên đảo Thân Công, đám người hầu cung kính quỳ xuống hành lễ: “Thế tử”.

Thân Công Nam Tinh nói: “Anh Lý, đây là nơi tôi sống, trông hơi giản dị, anh Lý đừng chê cười nhé”.

Ngô Bình: “Chỗ anh mà gọi là giản dị thì chỗ tôi ở chắc phải gọi là khu ổ chuột mất”.

Thân Công Nam Tinh bật cười: “Anh Lý chỉ khéo nói đùa. Chúng ta đi vào kia nói chuyện nhé”.

Họ đến một khu sảnh rất đẹp đẽ, Thân Công Nam Tinh lấy trà tiên quý giá ra mời Ngô Bình thưởng thức.

Ngô Bình: “Anh Thân Công, giờ chắc anh là Đoạt Thiên Tiên Tôn đúng không?”

Thân Công Nam Tinh cười nói: “Tôi đã đột phá cảnh giới Đoạt Thiên được một khoảng thời gian rồi, cảnh giới này không dễ đột phá”.

Ngô Bình: “Chúng ta tu luyện Địa Tiên là để làm cơ sở cho Thiên Tiên, chậm một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải tu luyện cho căn cơ thật vững chắc”.

Thân Công Nam Tinh: “Đúng vậy. Phải rồi anh Lý, giờ xếp hạng của anh trên bảo sách thiên kiêu ít nhất cũng phải ở top ba nhỉ?”

Ngô Bình: “Lâu lắm rồi tôi không kiểm tra nên cũng không biết”.

Thân Công Nam Tinh cười nói: “Vậy có tiện kiểm tra một chút không?”

Ngô Bình gật đầu: “Giờ tôi đang ở cảnh giới Động Thiên, mà cảnh giới Động Thiên có rất nhiều thiên tài lợi hại, tôi chỉ sợ khó mà được lên bảng”.

Thân Công Nam Tinh: “Tôi thấy thiên tài như anh Lý ít nhất cũng phải xếp top ba”.

Ngô Bình không hứng thú lắm, anh hỏi Thân Công Nam Tinh: “Anh Thân Công, đợt trước tôi đi viện Chu Tước, phát hiện Võ Càn Dương của viện Chu Tước bị trúng lời nguyền, anh có biết ai ra tay không?”

Thân Công Nam Tinh im lặng vài giây rồi nói: “Thực ra trước đó Võ Càn Dương là đệ tử có tiền đồ sáng lạn nhất của thần thổ thông thiên, tiếc là ông ấy đã đắc tội với người khác, cuối cùng bị người ta hãm hại”.

Ngô Bình: “Ai?”

Thân Công Nam Tinh: “Con trai của Thông Thiên lão tổ, Đông Phương Vô Kỵ”.

Ngô Bình có ấn tượng sâu sắc với cái tên Đông Phương Vô Kỵ, bởi vì hắn ta chính là người hại chết cả nhà Kiếm lão!

Anh không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Sao giữa họ lại có ân oán?”

Thân Công Nam Tinh cười khổ: “Nói ra cũng rất nực cười. Đông Phương Vô Kỵ nhòm ngó vợ của Võ Càn Dương, bởi vì vợ ông ấy là mỹ nhân có tiếng của thần thổ thông thiên. Thế nên nhân lúc Võ Càn Dương không ở nhà, hắn ta chạy đến nhà Võ Càn Dương ngủ vợ của người ta. Lúc đó vợ của Võ Càn Dương đã mang thai, không chịu nổi nỗi nhục nhã đó nên sau khi nói hết mọi chuyện cho Võ Càn Dương liền tự sát”.
 
Chương 3588


Ngô Bình nhíu này: “Tên Đông Phương Vô Kỵ đúng là hoành hành ngang ngược!”

Thân Công Nam Tinh: “Haizz, ai bảo người ta có một ông bố lợi hại chứ”.

Ngô Bình: “Thông Thiên lão tổ không phải chỉ là Đạo Quân thôi sao?”

Thân Công Nam Tinh: “Tuy ông ta chỉ là Đạo Quân nhưng ông ta có một pháp bảo vô cùng lợi hại, có thể giết được Đạo Tổ, thế nên mấy vị Đại La của thần thổ thông thiên đều tôn trọng ông ta”.

Ngô Bình: “Sau đó thì sao? Đông Phương Vô Kỵ ngủ với vợ của Võ Càn Dương rồi còn muốn hại ông ấy sao?”

Thân Công Nam Tinh: “Chắc hắn ta nghĩ ngộ nhỡ Võ Càn Dương mạnh lên thì sẽ gây ra uy hiếp đối với hắn, thế nên đã tìm người dùng thủ đoạn khiến Võ Càn Dương không thể đột phá. Haizz, vốn là thiêu tài một thời tiền đồ sáng lạn, giờ lại phải làm viện chủ của viện Chu Tước”.

Ngô Bình: “Xem ra thần thổ thông thiên hỗn loạn thật”.

Thân Công Nam Tinh: “Không chỉ Võ Càn Dương, ba gia tộc lớn chúng tôi cũng đều phải cam chịu trước Đông Phương Vô Kỵ. Chỉ mới năm ngoái thôi, hắn ta còn chiếm luôn một mỏ khoáng sản của nhà Thân Công chúng tôi. Nhà chúng tôi đã đầu tư một khoản khổng lồ để khai thác mỏ đó, cuối cùng lại để kẻ khác chiếm hời”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói thần thổ thông thiên mới chỉ khai khác một khu vực nhỏ, còn phần lớn khu vực chưa được khai thác?”

Thân Công Nam Tinh gật đầu: “Đúng vậy, vì thế thần thổ thông thiên là một nơi rất có tiềm năng”.

Hai người đang tán gẫu thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng gào thét làm chấn động cả trời xanh, đáng sợ khiến người ta kinh ngạc.

Ngô Bình hỏi: “Ai đang gào vậy?”

Thân Công Nam Tinh khẽ thở dài: “Anh cả của tôi”.

Ngô Bình: “Anh của anh làm sao vậy?”

Thân Công Nam Tinh cười khổ: “Anh cả tôi có thiên phú tốt hơn tôi nhiều, nhưng 20 năm trước anh ấy ra ngoài chơi với chị dâu, sau khi trở về đột nhiên phát điên, gặp ai cũng giết. Cuối cùng bố tôi không thể không nhốt anh ấy lại. Mấy năm nay chúng tôi tìm vô số tiên y chữa trị, nhưng đều không thể chữa khỏi”.

Ngô Bình: “Sao đi chơi một chuyến lại phát điên? Còn chị dâu anh thì sao?”

Thân Công Nam Tinh: “Một điều lạ là chị dâu tôi cũng đã mất tích. Nhà Thân Công vẫn luôn điều tra chuyện này, nhưng không tra được gì”.

Ngô Bình nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cũng hiểu chút về y thuật, có thể xem qua cho anh ấy”.

Mắt Thân Công Nam sáng bừng: “Thật sao? Vậy cảm ơn anh quá. Anh Lý, mời đi theo tôi!”

Ngô Bình đi theo Thân Công Nam Tinh đến một khu nhà. Khi đến gần có thể nghe thấy tiếng động lạ phát ra bên trong.

Họ đẩy cổng khu nhà ra, bên trong có một căn nhà bằng đồng, bên trên khắc vô số tiên văn, tạo thành trận pháp trấn áp.

Thân Công Nam Tinh: “Anh Lý, anh cả tôi ở bên trong. Vì anh ấy phát điên nên gặp ai cũng tấn công, hơn nữa sức lực lại rất lớn, anh phải cẩn thận”.

Ngô Bình: “Ừ, tôi hiểu rồi”.

Anh lấy một cái chìa khóa mở cánh cửa đồng ra, vào khoảnh khắc cửa mở, bên trong phát ra tiếng gào giận dữ. Ngô Bình nhìn kỹ thì thấy một người đàn ông bị khóa trên một chiếc trụ đồng bằng hàng trăm dây xích. Mỗi khi người đó cử động, phù chú trên dây xích và trên cột trụ sẽ tỏa ra ánh sáng, sau đó khóa chặt người đó lại. Vì không thể giãy giụa nên người đó rất bực bội, thường phát ra tiếng kêu gào.

Ngô Bình đi đến trước cột trụ đồng quan sát ngườ đàn ông. Mặt người này có ba phần giống Thân Công Nam Tinh, cao lớn đẹp trai, nhưng lúc này khuôn mặt hắn ta vặn vẹo, đôi mắt tràn đầy thù hận và tức giận.
 
Chương 3589


Thân Công Nam Tinh hỏi: “Anh Lý, có chữa được không?”

Ngô Bình: “Anh ta chịu k1ch thích quá lớn, nguyên thần cũng bị thương khiến tinh thần hỗn loạn. Tôi sẽ thử xem”.

Anh lấy Thiên Nguyên Châm ra, tay trái chỉ một cái, Thiên Nguyên Châm liền đâm vào các huyệt quan trọng quanh thân người đàn ông. Hắn ta liền bình tĩnh lại, ngơ ngác nhìn phía trước.

Ngô Bình luyện hai lò đan dược ngay tại chỗ, anh cho hắn ta ăn đan dược. Sau khi ăn viên đan dược đầu tiên, tinh thần bị tổn thương của người đàn ông dần hồi phục. Ba tiếng sau, anh lại cho hắn ta ăn viên đan dược thứ hai. Lần này quanh thân hắn ta tỏa ra từng đợt sát khí, chúng tỏa vào không khí. Bước này, Ngô Bình đã giải tỏa hết những oán khí, sát khí tích lũy mấy năm nay của hắn ta.

Cuối cùng anh chỉ vào ấn đường, niệm chú ngữ xa xưa và trầm thấp. Khi chú ngữ vang lên, hắn ta đột nhiên thở dài, nhắm mắt lại, sau đó bình tĩnh mở mắt ra.

Hắn ta hỏi Thân Công Nam Tinh: “Nam Tinh, anh đã ở đây bao lâu rồi?”

Thân Công Nam Tinh vui mừng: “Anh cả, anh đã khỏi rồi sao?”

Người đàn ông nói: “Anh đã khỏi rồi, anh nhớ hết tất cả!”

Thân Công Nam Tinh vội mở dây xích, sau đó dìu hắn ta ra khỏi căn phòng bằng đồng.

Sau khi ra khỏi phòng, người đàn ông đột nhiên quỳ trước Ngô Bình: “Thân Công Hằng đa tạ ơn cứu chữa của y tiên!”

Ngô Bình vội đỡ hắn ta dậy: “Anh Thân Công đừng khách sáo, tôi là bạn của em trai anh, giúp anh là điều nên làm”.

Thân Công Nam Tinh hỏi: “Anh cả, anh có nhớ tại sao anh bị điên không? Chị dâu đâu rồi?”

Thân Công Hằng khóc lớn, nói: “Chị dâu em bị người ta hại chết rồi, nếu không phải anh tự biến mình thành kẻ điên thì e rằng cũng đã chết!”

Thân Công Nam Tinh kinh ngạc: “Cái gì? Ai đã hại chết chị dâu?”

Thân Công Hằng thảm thiết nói: “Còn ai nữa, con trai của Đông Phương Vô Kỵ, Đông Phương Hách!”

Thân Công Nam Tinh tức giận: “Đông Phương Hách sao, đồ khốn đó dám giết chị dâu sao?”

Thân Công Hằng thở dài: “Chị dâu em chết thảm lắm! Anh trơ mắt nhìn mà chẳng thể làm gì!”

Thân Công Nam Tinh gào lên: “Em đi giết gã!”

Hắn định đi thì bị Thân Công Hằng kéo lại, trầm giọng nói: “Không được đi!”

Thân Công Nam Tinh khóc nói: “Anh à! Chị dâu chăm sóc em từ bé, em không thể để chị ấy chết oan như vậy! Em có liều mạng cũng phải giết Đông Phương Hách!”

Thân Công Hằng lắc đầu: “Chuyện này phải tính kế lâu dài, giờ em xông đi cũng không làm được gì!”

Ngô Bình cũng nói: “Anh Thân Công, quân tử báo thù mười năm chưa muộn”.

Thân Công Nam Tinh bình tĩnh lại, nói: “Anh Lý nói phải. Anh cả, chúng ta đi tìm bố đi!”

Đây là chuyện nhà Thân Công nên Ngô Bình không tiện tham dự, anh nói: “Anh Thân Công , vậy tôi không làm phiền nữa, hôm sau tôi lại đến chơi”.

Thân Công Nam Tinh: “Anh Lý, đừng đi vội, hãy ở lại đây đợi tôi chút, tôi sẽ về ngay”.

Ngô Bình nói: “Vậy cũng được”.

Hai anh em liền đi ngay, Ngô Bình quay về khu trước đó ngồi đợi. Khoảng nửa tiếng sau, ba người đàn ông đẩy cửa bước vào. Trừ Thân Công Nam Tinh và Thân Công Hằng còn có một người đàn ông trung niên với khí thế bất phàm, tu vi Chân Tiên đỉnh phong.

Ông ấy cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Thân Công Bất Quần đa tạ ơn cứu chữa của công tử!”

Ngô Bình vội cúi chào lại: “Tiền bối khách sáo quá”.
 
Chương 3590


Thân Công Nam Tinh nói: “Anh Lý, đây là bố tôi. Ông ấy nghe anh Lý đã chữa khỏi cho anh cả, vô cùng cảm kích nên nhất quyết muốn gặp mặt cảm ơn!”

Thân Công Bất Quần nói: “Nghe Nam Tinh nói công tử là đệ tử của điện Hỗn Thiên? Lệnh sư có phải là Hỗn Thiên Đạo Quân không?”

Ngô Bình nói: “Sư tôn của tôi không phải Hỗn Thiên, tôi xưng em gọi anh với ông ấy”.

Ba bố con nhìn nhau, xưng anh em với nhau sao?

Thân Công Nam Tinh cười khổ: “Hỗn Thiên Đạo Quân có bối phận tương đồng với Thông Thiên lão tổ, anh Lý à, sao anh lại xưng anh em với ông ấy vậy?”

Ngô Bình: “Cơ đại ca nói có duyên với tôi, gọi anh em thì tốt hơn”.

Thân Công Bất Quần: “Công tử được Hỗn Thiên Đạo Quân coi trọng như vậy, sau này chắc chắn tiền đồ vô cùng rộng mở”.

Thân Công Nam Tinh nói: “Bố à, bố có nhớ người con kể là thiên tài nằm trong top mười của bảo sách thiên kiêu không?”

Thân Công Bất Quần kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây chính là vị công tử đó?”

Thân Công Nam Tinh gật đầu: “Chính là anh Lý!”

Thân Công Bất Quần cười nói: “Thảo nào. Cậu Lý, tôi đã cho người bày chút rượu nhạt, mong cậu hãy nể mặt mà uống vài ly với bố con chúng tôi”.

Đối phương nhiệt tình như thế khiến Ngô Bình không tiện từ chối. Anh đi cùng họ đến một sảnh lớn, trong đó có mười mấy cô gái đang ca múa, tấu nhạc, bốn người ngồi tán gẫu thưởng rượu.

Sau vài ly rượu, Thân Công Bất Quần nói: “Tiếc là công tử ra đời quá muộn, nếu như quật khởi sớm hơn một chút thì chắc chắn có thể đi vào nơi đó, có được cơ duyên tối cao”.

Ngô Bình giật mình: “Ý tiền bối là?”

Thân Công Bất Quần: “Thần thổ thông thiên có rất nhiều khu vực đang chờ được khám phá, một trăm năm trước Thông Thiên lão tổ phát hiện ra ‘điện Thiên Trạch’, mạch Thông Thiên dùng đầm lầy hang động để bồi dưỡng nhân tài, ai nấy đều bất phàm”.

Thân Công Nam Tinh: “Đúng vậy, trong điện Thiên Trạch có mười ải kiểm tra, cứ thông qua một ải là sẽ có phần thưởng. Nghe nói trong mạch Thông Thiên đã có thiên tài đột phá được chín ải!”

Thân Công Bất Quần gật đầu: “Đúng vậy, người đột phá được chín ải kia đang bế quan, một khi người đó ra ngoài thì chắn chắn có thể lãnh đạo những thiên tài của thần thổ thông thiên”.

Thân Công Nam Tinh hừ lạnh: “Trước đó có lẽ có thể, nhưng giờ có anh Lý ở đây thì kẻ đó chẳng đáng là gì!”

Nói đến đây hắn nhớ ra: “Bố à, con nghe nói Đông Phương Vô Kỵ đang rao bán suất vào điện Thiên Trạch với bên ngoài?”

Thân Công Bất Quần: “Đúng là có tin đó, sao hả, con muốn đi à?”

Thân Công Nam Tinh: “Nếu là con thì Đông Phương Vô Kỵ chắc chắn không chịu bán. Nhưng nếu là anh Lý thì chắc chắn không thành vấn đề!”

Ngô Bình giật mình: “Một suất giá bao nhiêu?”

Thân Công Nam Tinh: “Giá mà Đông Phương Vô Kỵ đưa ra lúc cao lúc thấp, cao nhất là mười tỷ đồng Thần Long, có lúc chỉ cần đưa khoảng ba trăm triệu là được”.

Ngô Bình: “Như thế không sợ người khác kiếm hời sao?”

Thân Công Nam Tinh: “Không phải ai cũng có thể thông qua điện Thiên Trạch, hơn nữa phần thưởng của năm ải đầu cũng gần như hết rồi. Điều đó nghĩa là phải đến ải thứ sáu mới có thưởng, nhưng trên đời này có mấy người làm được chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Vậy cũng đúng, tôi muốn thử một lần”.
 
Chương 3591


Thân Công Nam Tinh nói: “Được. Ngày mai tôi sẽ dẫn anh Lý qua đó. Đến lúc đó anh nói anh là anh họ tôi, hơn nữa bảo là tôi bỏ tiền ra cho anh”.

Ngô Bình gật đầu: “Được”.

Thân Công Hằng vẫn luôn im lặng, lúc này mới nói: “Anh Lý, tôi mong anh có thể qua được ải thứ mười, lấy được giải thưởng cao nhất của điện Thiên Trạch! Nếu thế cũng có thể giúp tôi giải tỏa uất ức trong lòng”.

Ngô Bình chợt thấy hứng thú: “Ồ, không biết giải thưởng cao nhất của điện Thiên Trạch là gì?”

Thân Công Hằng: “Tôi không rõ, dù sao cũng là thứ tốt”.

Thân Công Bất Quần suy nghĩ một lúc, nói: “Nam Tinh, thay bằng con tự dẫn đi thì bố nghĩ nên bỏ tiền tìm người bên cạnh Đông Phương Vô Kỵ”.

Thân Công Nam Tinh gật đầu: “Đúng là bố suy nghĩ chu toàn hơn, con đi thì sẽ dễ bị Đông Phương Vô Kỵ hoài nghi. Nếu như là mấy tên tay sai của hắn ta ra mặt thì sẽ không có vấn đề như vậy”.

Lúc mấy người nói chuyện thì đột nhiên có một bóng đen xuất hiện trên mặt đất. Bóng đen đó dần phóng to, sau đó một người đàn ông hiện ra, không thể nhìn ra tuổi tác của người đó.

Người này xuất hiện khiến tất cả mọi người nhà Thân Công đều đứng bật dậy, cung kính nói: “Lão tổ”.

Hóa ra người này chính là lão tổ của nhà Thân Công, là Đại La Đạo Quân đã sáng lập cơ nghiệp của nhà Thân Công.

Người đàn ông ừ một tiếng: “Hằng Nhi đã khỏi rồi sso?”

Thân Công Bất Quần nói: “Thưa lão tổ, Hằng Nhi đã khỏi rồi, may nhờ có Lý công tử đã ra tay chữa trị”.

Người đàn ông nhìn Ngô Bình, nói: “Đa tạ anh bạn”.

Ngô Bình: “Người khách sáo quá”.

Thân Công Nam Tinh: “Lão tổ, Lý công tử xưng em gọi anh với Hỗn Thiên Đạo Quân, anh ấy là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên”.

Người đàn ông ngẩn ra: “Anh bạn xưng anh em với Hỗn Thiên sư thúc sao?”

Ngô Bình hơi ngại ngùng: “Cơ đại ca rất cố chấp với việc này nên tôi cũng hết cách”.

Người đàn ông cười khổ: “Nếu như thế thì ta cũng phải gọi cậu là sư thúc”.

Ngô Bình càng ngại hơn: “Chúng ta cứ tách biệt ra đi”.

Người đàn ông lại lắc đầu: “Sư thúc năm đó giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể làm lơ phép tắc. Sư thúc, hãy nhận của sư chất một lạy!”

Ngô Bình rất cạn lời, Thân Công lão tổ làm thế này thì sau này anh xưng anh em với Thân Công Nam Tinh kiểu gì?

Thân Công Nam Tinh cũng trợn to mắt, không biết nên xưng hô với Ngô Bình như thế nào.

Nhưng vai vế chính là vai vế, Ngô Bình chỉ có thể chấp nhận, anh nói: “Không cần đa lễ”.

Người đàn ông ngồi xuống bàn, Thân Công Bất Quần vội nhường vị trí quan trọng nhất, mời lão tổ vào chỗ.

Người đó cười nói: “Sư thúc, sư chất tên Thân Công Sách. Sư chất cũng đã lâu không đi thăm Cơ sư thúc, người vẫn khỏe chứ?”

Ngô Bình: “Cơ đại ca rắt khỏe, ông ấy mới có được một công pháp rất mạnh từ trong điện Hỗn Thiên, sau này có lẽ có thể trở thành Đạo Tổ”.

Thân Công Sách vui mừng: “Thật sao? Vậy thì tốt quá! Nếu Cơ sư thúc có thể đột phá thì Thông Thiên sư bá sẽ không thể hoành hành ngang ngược như bây giờ”.

Ngô Bình có thể cảm giác được dường như ai cũng bất mãn đối với mạch Thông Thiên, nhưng anh không nói gì.
 
Chương 3592


Anh nói: “Gia chủ Thân Công có thể sách lập ra cơ nghiệp vạn thế như vậy, tôi thực sự rất khâm phục”.

Thân Công Sách phất tay: “Sư thúc quá khen, tôi chỉ là may mắn mà thô. Ngày xưa thực ra tôi chỉ là một đệ tử bình thường, nhưng tình cờ phát hiện được một hang núi trong quá trình khám phá thần thổ thông thiên, nó tên là ‘động Kim Long’. Động đó có truyền thừa của Kim Long Đạo Tổ, từ đó tôi mới có được căn cơ”.

Ngô Bình: “Xem ra gia chủ Thân Công đã hoàn toàn lĩnh ngộ được truyền thừa của Kim Long Đạo Tổ”.

Thân Công Sách cười khổ: “Cũng đã lĩnh ngộ được, nhưng tôi có thể nhìn thấy tương lai của mình, nhận ra Đại La cấp hai đã là cực hạn của tộ rồi, tiến xa hơn là không thể nào”.

Thân Công Hằng: “Lão tổ đừng bỏ cuộc, người nhất định có thể trở thành Đạo Tổ!”

Thân Công Sách cười khổ: “Không nhắc cái này nữa. Hằng Nhi, lão tổ biết hết những uất ức con phải chịu. Con hãy cố đợi, giờ mạch Thông Thiên khiến cả thần thổ thông thiên tức giận, sẽ không có kết quả tốt đâu”.

Thân Công Nam Tinh: “Lão tổ, mạch Thông Thiên ỷ vào thế lực của Thông Thiên lão tổ mà lúc nào cũng cướp tài nguyên của chúng ta, còn giết rất nhiều người, họ càng ngày càng quá đáng!”

Thân Công Sách im lặng một lúc, nói: “Cứ để chúng ngông cuồng cho đã đi!”

Ngô Bình có thể nhận ra sự bất lực của Thân Công Sách đối với mạch Thông Thiên.

Anh nói: “Bất cứ ai cũng có thể khám phá thần thổ thông thiên sao?”

Thân Công Nam Tinh: “Đúng, chỉ cần là người của thần thổ thông thiên thì có thể khám phá ở bất cứ nơi nào mà người khác chưa khám phá. Quy tắc của thần thổ thông thiên là ai phát hiện thì là của người đó”.

Ngô Bình uống rượu và trò chuyện với các thành viên trong nhà Thân Công, điều này giúp anh hiểu sâu hơn về thần thổ thông thiên. Nó giống như một quốc gia phân tán, người có quyền lực lớn nhất là Thông Thiên lão tổ, nhưng những nhà còn lại cũng không yếu.

Cuộc trò chuyện này kéo dài đến ngày hôm sau, trong lúc đó Thân Công Nam Tinh đi ra ngoài một chuyến. Sau khi trở về, hắn cười với Ngô Bình và nói: “Tôi đã trả một số tiền, người cạnh Đông Phương Vô Kỵ đã hứa sẽ đưa anh đến điện Thiên Trạch. Nhưng tôi không chắc hắn sẽ yêu cầu bao nhiêu tiền”.

Ngô Bình nói: “Bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chúng ta lập tức đi nơi đó!”

Thân Công Nam Tinh và Ngô Bình rời khỏi lãnh thổ của nhà Thân Công và đến phạm vi ảnh hưởng của Thông Thiên lão tổ, họ đáp xuống một thung lũng rộng lớn, nơi này có diện tích rộng, được gọi là cốc Thông Thiên, nơi hầu hết các tu sĩ của mạch Thông Thiên sinh sống.

Họ đáp xuống nóc một tòa nhà rất dễ thấy, ở đó có một người đàn ông đẹp trai đang đợi họ, người đàn ông này tâm thần không tốt, ăn nói nhỏ nhẹ như phụ nữ. Hắn nhìn thấy Ngô Bình và Thân Công Nam Tinh, cười hỏi: “Chính là anh đây sao?”

Thân Công Nam Tinh: “Thanh Bích Quân, anh họ của tôi trông cậy vào anh nhé”.

Người đàn ông được gọi là Thanh Bích Quân cười nhẹ: “Yên tâm đi, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta hợp tác”.

Hắn còn đưa tay ra nắm tay Ngô Bình và nói: “Anh bạn, đi với tôi nào”.

Ngô Bình chỉ có thể để hắn kéo anh đến một tòa nhà, nơi có khá nhiều người đang xếp hàng chờ đợi. Hắn kéo Ngô Bình đi thẳng qua những người đang xếp hàng, đến một quầy cao và nói: “Anh họ của tôi, ông Chu, hãy nhanh chóng sắp xếp để anh ấy đến điện Thiên Trạch”.

Ông Chu hơi khó xử: “Thanh Bích Quân, chuyện này cũng không dễ xử lý, bình thường đều phải có phí”.

Thanh Bích Quân cười và nói: “Ông Chu, nếu công tử có hỏi, ông cứ nói rằng tôi đã mang người đến đây”.

Ông Chu hình như cũng không dám đắc tội hắn, chỉ có thể nói: “Được, tôi sẽ đi đánh tiếng, cậu cứ việc dẫn người đi”.
 
Chương 3593


Ngô Bình theo Thanh Bích Quân đến lối vào của một cung điện lớn, đó chắc hẳn là điện Thiên Trạch.

Cửa điện đóng chặt, có một tu sĩ khí tức cường hãn canh cửa, chính là Bán Bộ Đại La, gã đang ngồi ở trên ghế, tay một cái ấm nhỏ.

Nhìn thấy Thanh Bích quân, gã cười nói: “Thanh Bích quân, lần này lại là người thân gì?”

Thanh Bích Quân cười và nói: “Em họ của tôi”.

Nói xong, hắn lén lút nói với Ngô Bình: “Anh bạn à, bình thường vào điện không chỉ phải xếp hàng, mà phí cũng không thấp, còn tôi sẽ thu của cậu năm tỷ đồng Thần Long, cậu thấy thế nào?”

Ngô Bình mỉm cười và nói: “Thanh Bích Quân, cảm ơn anh rất nhiều”.

Anh vươn tay lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Thanh Bích Quân, nói: “Trong đó có mười tỷ, chúng ta kết bạn đi”.

Thanh Bích Quân rất vui, nói: “Anh bạn đúng là người hào phóng, được, nếu sau này cậu cần bất cứ điều gì, hãy đến với Thanh Bích Quân này”.

Ngô Bình cho thêm năm tỷ không phải vì lãng phí tiền bạc, mà là vì nhận ra Thanh Bích Quân có tiếng nói rất lớn. Ở thần thổ thông thiên này cũng có lúc anh phải tiếp xúc với người của mạch Thông Thiên, làm quen với người này cũng không có tổn hại gì.

Người kia mở cửa điện ra, nói: “Sau khi tiến vào điện thì sẽ có âm thanh nhắc nhở cậu nên làm cái gì, không kiên trì được thì từ bỏ, nếu không rất dễ làm tổn thương thân thể”.

Ngô Bình gật đầu: “Cám ơn anh đã nhắc nhở”.

Khi anh tiến vào điện Thiên Trạch, một giọng nói vang lên bên tai anh: “Chào mừng đến với điện Thiên Trạch, tiếp nhận kiểm tra Thiên Trạch, mời chuẩn bị, ải thứ nhất sắp bắt đầu”.

Nghe thấy giọng nói, Ngô Bình không có chút cảm xúc nào, anh hỏi: “Có thể trả lời câu hỏi không?”

Quả nhiên, đối phương không để ý tới anh, tiếp tục nói: “Ải thứ nhất, ải trọng lực, xin mời vào ải”.

Trước mặt anh bỗng hiện ra một cánh cửa màu vàng, sau cửa là ngọn đèn vàng vọt, anh bước vào.

Vừa tiến vào trong đó, anh liền cảm giác được trọng lực vượt xa bên ngoài, ít nhất gấp ba lần bên ngoài. Giọng nói tiếp tục: “Trọng lực sẽ tiếp tục tăng lên, nếu không thể kiên trì, xin vui lòng cho tôi biết”.

Ngô Bình bắt đầu đi về phía trước và tìm thấy một ổ khóa bằng đá trên mặt đất, có một số mười trên khóa bằng đá.

Anh ngẩn ra một chút, sau đó đưa tay nhấc ổ khóa lên. Anh vừa nhấc lên, chữ số mười đột nhiên chạy vào trong cơ thể anh, một luồng sức mạnh làm cho anh thấy rất thoải mái.

Giọng nói vang lên: “Chúc mừng cậu đạt được mười điểm, đạt được hơn ba trăm điểm là có thể vượt ải”.

Anh tiếp tục đi về phía trước, đi được vài bước liền nhìn thấy trên mặt đất có một quả cầu vàng đường kính một thước. Khi nhìn thấy quả cầu vàng, anh nhận thấy rõ rằng trọng lực đã tăng lên ít nhất gấp mười lần so với bên ngoài. Trên quả cầu vàng có số ba mươi.

Anh thậm chí không cần cúi xuống, chỉ nhẹ nhàng dùng chân hất lên, quả cầu vàng liền bay lên. Anh giơ ngón tay lên, thậm chí còn khiến nó quay tròn.

Giọng nói vang lên: “Chúc mừng cậu đã đạt được ba mươi điểm”.

Cứ thế, Ngô Bình cứ đi vài bước lại gặp phải một vật nặng, anh cần nâng vật nặng lên một độ cao nhất định trong một khoảng thời gian nhất định, sau đó anh có thể nhận được một số điểm nhất định. Vì vậy, không mất nhiều thời gian, điểm của anh đã vượt quá ba trăm.

“Chúc mừng cậu đã hoàn thành ải đầu tiên. Cậu có muốn thực hiện bài kiểm tra cực hạn không?”

Ngô Bình không khỏi hỏi: “Kiểm tra cực hạn gì? Có ích lợi gì?”

Giọng nói này thực sự đã trả lời câu hỏi của anh: Tham gia vào bài kiểm tra cực hạn có thể nhận được phần thưởng cực lớn.

Lúc đó Ngô Bình mới nhớ ra rằng phần thưởng cho năm ải đầu tiên đều do người của mạch Thông Thiên nhận được, nhưng chắc chưa ai có thể nhận được phần thưởng cực hạn này.
 
Chương 3594


“Phần thưởng cho bài kiểm tra cực hạn là gì?”, anh hỏi.

Đối phương nói: Sau khi vượt qua kiểm tra thì sẽ biết.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc, dù sao cũng đến rồi thì kiểm tra luôn, anh nói: “Được, tôi chấp nhận bài kiểm tra cực hạn”.

Anh liền đi tiếp, đồng thời trọng lực lớn hơn gấp hàng nghìn lần, ngay cả anh cũng thấy áp lực. Phía trước không xa có một cái đài, dưới đài có một quả cầu bằng đá, anh phải ôm quả cầu đá lên đài.

Anh cúi người ôm quả cầu đá lên, thấy hơi nặng nhưng vẫn bỏ lên. Anh đi thêm vài bước thì phát hiện cái đài thứ hai, nhưng lúc này trọng lực đã gấp hàng chục nghìn lần, anh cảm thấy hai chân như đeo chì, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm quả cầu đá lên đài.

Cứ thế anh không ngừng để quả cầu đá lên đài, một quả, hai quả, sau khi để quả cầu thứ 37 lên đài, anh đã hơi kiệt sức, vì lúc này trọng mức đã gấp hàng trăm nghìn lần!

Trọng lực gấp hàng trăm nghìn lần tương đương với trọng lực gấp hàng trăm triệu lần trên đại lục Côn Luân, tu sĩ bình thường không thể nào chịu nổi. Thử tưởng tượng một quả táo đột nhiên nặng hàng trăm triệu cân, đó là việc đáng sợ đến mức nào!

Ngô Bình đập eo của mình, chầm chậm đi tiếp. Anh thấy hơi mệt, liền hỏi: “Tôi bảo này, cực hạn này ở đâu?”

Giọng nói vang lên: “Cực hạn của mỗi người là khác nhau, cực hạn của cậu cao trước nay chưa từng có. Cực hạn càng cao thì phần thưởng sẽ càng quý giá”.

Ngô Bình giật mình: “Có nghĩa là trọng lực tôi chịu càng lớn thì phần thưởng càng phong phú sao?”

“Đúng vậy”.

Ngô Bình cắn răng, mở sức mạnh Động Thiên, dùng sức mạnh Chân Nhân, cơ thể cao lên hàng nghìn mét, tiếp tục đi nhanh hơn nữa. Những quả cầu sau đó anh đều có thể nhẹ nhàng để lên đài.

Trọng lực càng lúc càng cao, ba trăm nghìn lần, bốn trăm nghìn lần, một triệu lần!

Sau khi đạt đến một triệu, ngay cả thể chất Chân Nhân cũng không chịu nổi nữa. Ngô Bình liền điều động trận pháp sức mạnh Động Thiên, sử dụng tất cả sức mạnh để xông lên.

Một triệu mốt, một triệu hai, một triệu năm lần!

Lúc này anh bước đi rất khó khăn chứ đừng nói là bê đá, anh thấy cơ thể mình không ngừng run rẩy, liền sử dụng sức mạnh Xích Minh để chống lại trọng lực đáng sợ mới miễn cưỡng kiên trì được.

“Hóa thân yêu đạo, đi ra cho ta!”

Trong khoảng thời gian này, hóa thân yêu đạo vẫn luôn tu luyện ở trong động thiên, tốc độ tu luyện cực nhanh, hiện tại đã tu luyện Thiên Yêu Kinh đến tầng năm. Hóa thân yêu đạo hòa làm một thể với cơ thể của anh, trở thành hóa thân giúp anh chia sẻ một phần trọng lực, anh liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tiếp tục nghiến răng nghiến lợi đi về phía trước.

Trọng lực dần dần đạt tới gấp ba triệu lần, anh chịu không nổi nữa, trực tiếp ngồi trên mặt đất thở hổn hển, thân thể đã đến cực hạn, nếu trọng lực tăng thêm một chút, thân thể của anh sẽ sụp đổ.

“Thiên Cực kiếm vực, mở ra cho ta!”

Anh mở kiếm vực ra, mạnh mẽ chống lại trọng lực, theo cách này, trọng lực bị triệt tiêu ở mức độ lớn, cơ thể của anh lại trở nên thư thái.

Ba triệu rưỡi lần, bốn triệu lần, năm triệu lần!

Sau khi đạt năm triệu lần, Ngô Bình cuối cùng không thể cầm cự được nữa, xương cốt bắt đầu kêu rắc rắc, nhãn cầu đỏ rực dường như có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, mạch máu bắt đầu co lại, cơ bắp bắt đầu rách ra.

Sau tiếng thở dài, anh nói: “Dừng lại ở đây”.

“Chúc mừng cậu, cực bạn của cậu đạt đến tiêu chuẩn cao nhất-mười sao, mời nhận thưởng”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom