Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3373


Chương 3373

Người mặc kình trang tỏ vẻ kiêu ngạo, đúng là trở thành đệ tử của Học phủ truyền kỳ khó hơn trở thành đệ tử của các môn phái lớn nhiều, điều này cũng cho thấy hắn rất giỏi giang.

Ngô Bình: “Thì ra là người của Học phủ truyền kỳ. Trùng hợp quá, tôi có một tiểu đệ kết nghĩa, tên là Ngô Bình, anh biết nó không?”

Ba Vũ Hùng kinh ngạc, Ngô Bình! Sau đó vẻ mặt hắn ta trở nên quái lạ: “Ngô Bình là tiểu đệ của anh à?”

Ngô Bình: “Thực lực tiểu đệ này của tôi cũng tạm. Lần trước nó lấy được thân phận Võ Vương truyền kỳ chín sao thì tới khoe khoang với tôi, kết quả bị tôi đánh cho ba phát đã nằm đo đất rồi”.

Ba Vũ Hùng cười khẩy: “Anh đánh ba chiêu đã khiến Ngô Bình bò dưới đất á? Anh nghĩ bọn tôi sẽ tin à?”

Ngô Bình lấy ra huy hiệu Học phủ truyền kỳ kia, nói: “Đây là thứ nó đưa cho tôi, nói bao giờ nó đánh thắng tôi thì sẽ lấy lại.”

Huy hiệu là thứ không thể làm giả được, Ba Vũ Hùng cực kỳ kinh ngạc, hắn ta lại quan sát đánh giá Ngô Bình lại một lần nữa: “Anh đánh bại được Ngô Bình, lẽ nào anh là Võ Vương chí tôn à?”

Bấy giờ Ngô Bình lại lấy huy hiệu đại sư luyện đan năm sao tím của mình ra: “Tôi không có hứng thú với đánh đấm, chỉ thích luyện đan”.

Nhìn thấy huy hiệu này, tất cả mọi người đều tỏ ra kính trọng. Đại sư luyện đan năm sao tím hơn xa bọn họ, thậm chí mấy nhân vật đỉnh cấp của Học phủ truyền kỳ cũng chưa chắc đã bằng địa vị tôn quý này của anh!

Ba Vũ Hùng vội vã chắp tay: “Lý đan sư, hân hạnh quá. Vừa nãy tôi không biết trời cao đất dày, đắc tội rồi”.

Bây giờ hắn ta không hề nghi ngờ việc Ngô Bình là tiểu đệ của anh nữa. Trước mặt đại sư luyện đan năm sao tím, thiên tài đến cỡ nào cũng phải là tiểu đệ!

Ngô Bình thản nhiên nói: “Không có gì”.

Anh hỏi: “Ai là Âu Dương Thường?”

Một tu sĩ với thân hình cao ráo, mặc trường bào, nhíu mày hỏi: “Lý đan sư tìm tôi à?”

Ngô Bình nói: “Anh chính là Âu Dương Thường đấy à? Chưởng ấn ở khu vui chơi trẻ em, là anh để lại đấy à?”

Âu Dương Thường gật đầu: “Đúng là của tôi. Hôm đó, tôi truy sát một tu sĩ tà đạo, đánh chưởng từ trên không giết chết nó. Nhưng dư lực của chưởng ấn đánh xuống mặt đất, nghiền nát vài căn nhà”.

Vẻ mặt Ngô Bình lạnh lùng: “Trong những căn nhà ấy có bốn mươi hai con người đang sống sờ sờ, mười chín người lớn và hai mươi ba đứa trẻ đều chết trong tay anh!”

Âu Dương Thường hơi cau mày: “Đó chỉ là sai lầm ngoài ý muốn. Lý đan sư tìm tôi hỏi tội đấy sao?”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Anh theo tôi tới đống hoang tàn để tế bái trước những linh hồn vô tội đã mất, sau đó dùng cái chết để đền tội!”

Âu Dương Thường nổi giận: “Lý đan sư! Dù anh có là đại sư luyện đan năm sao tím thì cũng không thể ức hiếp người quá đáng như vậy! Không phải ai cũng có thể chèn ép được nhà họ Âu Dương tôi đâu!”

Tu vi của hắn không thấp, phóng thích ra khí tức khiếp người.

Sau đó, Ngô Bình bóp lấy cổ hắn, sức mạnh khủng bố toát ra ngoài khiến Âu Dương Thường không thể động đậy được. Ngô Bình xách hắn lên như xách một con gà con.

Mọi người đều hoảng hốt, Lâm Triều Tiên cả kinh, vội hỏi: “Cậu Lý, cậu thế này là?”

Ngô Bình: “Lâm Thái thú, chuyện này không liên quan tới ông, tạm biệt!”

Một đạo lôi quang loé lên, Ngô Bình đã biến mất.

Những người còn lại bàng hoàng nhìn nhau, Ba Vũ Hùng tái mét mặt mày nói: “Xem ra Lý đan sư không nói dối, thực lực của anh ấy khủng bố thật, Âu Dương Thường lại không có chút sức chống đỡ nào trong tay anh ấy”.
 
Chương 3374


Sắc mặt Lâm Triều Tiên thì thay đổi liên tục: “Sắp lớn chuyện rồi, chúng ta phải tới đó ngay!”

Trước đống đổ nát của khu vui chơi, Ngô Bình xách Âu Dương Thường xuất hiện, vứt hắn lên đất, lệnh cho hắn quỳ xuống.

Âu Dương Thường vừa cả kinh vừa tức giận, hắn bị ấn quỳ trên đất, gào lên: “Lý Huyền Bình, nhà họ Âu Dương của tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Ngô Bình vô cảm: “Lạy!”

Âu Dương Thường mất khống chế đối với cơ thể, dập đầu liên tục. Sau khi hắn lạy chín cái, một thanh trường kiếm được ngưng tụ bằng kiếm khí xuất hiện trong tay Ngô Bình.

“Xin hãy dừng tay!”

Một vài người bất thình lình xuất hiện.

Ngô Bình nhìn thì thấy có vài người quen, Âu Dương Tốn, Âu Dương Thánh Hoàng, Âu Dương Trích Tinh, Âu Dương Ngọc và hai người anh không quen.

Thì ra sau khi Âu Dương Thường bị bắt đi thì đã có người âm thầm thông báo cho nhà họ Âu Dương. Nhà họ Âu Dương cả kinh, lập tức phái những cường giả mạnh nhất đi cứu.

Bọn họ vừa tới đã thấy Ngô Bình cầm kiếm, định chém Âu Dương Thường.

Người lên tiếng là Âu Dương Ngọc, hắn ta cao giọng nói: “Anh phải nghĩ cho kỹ, nếu giết người nhà họ Âu Dương tôi thì nhà tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Ngô Bình đặt kiếm lên cổ Âu Dương Thường, lạnh nhạt nói: “Âu Dương Thường giết bốn mươi hai mạng người vô tội, tội đáng chém!”

Một kẻ hừ lạnh: “Mày là cái thá gì mà dám định tội người nhà họ Âu Dương?”

Người này phất tay lên, bốn đạo bùa chú bay ra, chú lực xoắn nhau bay về phía Ngô Bình. Bốn đạo bùa chú này cực kỳ lợi hại, có thể vây giết được cả tu sĩ Chân Tiên.

Ngô Bình không thèm nhìn, phất tay một cái, bốn đạo bùa chú đều nổ tung, hoá thành lửa rồi lụi tàn.

Sau đó anh búng tay, một sợi sấm sét kinh người loé lên, kẻ vừa dùng bùa chú kia lập tức hoá thành tro bụi, đến cọng lông cũng không còn!

“Cậu!”

Âu Dương Tốn vừa kinh ngạc vừa tức giận, người bị giết là một thiên tài của nhà họ Âu Dương – Âu Dương Tuyệt, gã từng gia nhập Thần Chú Môn, nhưng sau này Thần Chú Môn bị diệt nên trở về nhà họ Âu Dương tu luyện.

“Quá ngông cuồng!”

Âu Dương Thánh Hoàng kia phất tay, không trung xuất hiện hàng nghìn cái đầu lâu, mỗi đầu lâu đều phát ra những tiếng niệm chú.

Âu Dương Thánh Hoàng không chết ở Quỷ Môn Quan, ngược lại tu vi còn tăng đáng kể, và học được một môn tà pháp. Tu vi của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Hư Tiên, thực lực hơn xa trước đây.

“Thiên Tà Sát Chú, chết cho tao!”, ánh mắt hắn dữ dằn, triển khai đòn giết người mạnh nhất của mình.

Ngô Bình chỉ liếc hắn một cái: “Chết!”

Một đạo kiếm quang toả sáng như nhật nguyệt, chớp mắt đã chém nổ hết tất cả đầu lâu, cuối cùng giết luôn Âu Dương Thánh Hoàng!

Bây giờ Âu Dương Ngọc đã nhìn rõ được tình thế, lập tức nói: “Xin anh dừng tay! Có gì từ từ nói!”

Ngô Bình nhìn Âu Dương Thường đang ngơ ngác vì khiếp sợ, hỏi: “Anh còn gì muốn nói không?”

Âu Dương Thường gào lên: “Chẳng qua chỉ chết vài người thường thôi mà, trước mặt chúng tôi, bọn họ chỉ như con sâu cái kiến, sao anh lại ra mặt thay bọn họ?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Vì trong mắt tôi, anh chỉ là một tên cầm thú, còn bọn họ là những con người đang sống sờ sờ!”
 
Chương 3375


Sắc mặt Lâm Triều Tiên thì thay đổi liên tục: “Sắp lớn chuyện rồi, chúng ta phải tới đó ngay!”

Trước đống đổ nát của khu vui chơi, Ngô Bình xách Âu Dương Thường xuất hiện, vứt hắn lên đất, lệnh cho hắn quỳ xuống.

Âu Dương Thường vừa cả kinh vừa tức giận, hắn bị ấn quỳ trên đất, gào lên: “Lý Huyền Bình, nhà họ Âu Dương của tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Ngô Bình vô cảm: “Lạy!”

Âu Dương Thường mất khống chế đối với cơ thể, dập đầu liên tục. Sau khi hắn lạy chín cái, một thanh trường kiếm được ngưng tụ bằng kiếm khí xuất hiện trong tay Ngô Bình.

“Xin hãy dừng tay!”

Một vài người bất thình lình xuất hiện.

Ngô Bình nhìn thì thấy có vài người quen, Âu Dương Tốn, Âu Dương Thánh Hoàng, Âu Dương Trích Tinh, Âu Dương Ngọc và hai người anh không quen.

Thì ra sau khi Âu Dương Thường bị bắt đi thì đã có người âm thầm thông báo cho nhà họ Âu Dương. Nhà họ Âu Dương cả kinh, lập tức phái những cường giả mạnh nhất đi cứu.

Bọn họ vừa tới đã thấy Ngô Bình cầm kiếm, định chém Âu Dương Thường.

Người lên tiếng là Âu Dương Ngọc, hắn ta cao giọng nói: “Anh phải nghĩ cho kỹ, nếu giết người nhà họ Âu Dương tôi thì nhà tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Ngô Bình đặt kiếm lên cổ Âu Dương Thường, lạnh nhạt nói: “Âu Dương Thường giết bốn mươi hai mạng người vô tội, tội đáng chém!”

Một kẻ hừ lạnh: “Mày là cái thá gì mà dám định tội người nhà họ Âu Dương?”

Người này phất tay lên, bốn đạo bùa chú bay ra, chú lực xoắn nhau bay về phía Ngô Bình. Bốn đạo bùa chú này cực kỳ lợi hại, có thể vây giết được cả tu sĩ Chân Tiên.

Ngô Bình không thèm nhìn, phất tay một cái, bốn đạo bùa chú đều nổ tung, hoá thành lửa rồi lụi tàn.

Sau đó anh búng tay, một sợi sấm sét kinh người loé lên, kẻ vừa dùng bùa chú kia lập tức hoá thành tro bụi, đến cọng lông cũng không còn!

“Cậu!”

Âu Dương Tốn vừa kinh ngạc vừa tức giận, người bị giết là một thiên tài của nhà họ Âu Dương – Âu Dương Tuyệt, gã từng gia nhập Thần Chú Môn, nhưng sau này Thần Chú Môn bị diệt nên trở về nhà họ Âu Dương tu luyện.

“Quá ngông cuồng!”

Âu Dương Thánh Hoàng kia phất tay, không trung xuất hiện hàng nghìn cái đầu lâu, mỗi đầu lâu đều phát ra những tiếng niệm chú.

Âu Dương Thánh Hoàng không chết ở Quỷ Môn Quan, ngược lại tu vi còn tăng đáng kể, và học được một môn tà pháp. Tu vi của hắn cũng đã đạt tới cảnh giới Hư Tiên, thực lực hơn xa trước đây.

“Thiên Tà Sát Chú, chết cho tao!”, ánh mắt hắn dữ dằn, triển khai đòn giết người mạnh nhất của mình.

Ngô Bình chỉ liếc hắn một cái: “Chết!”

Một đạo kiếm quang toả sáng như nhật nguyệt, chớp mắt đã chém nổ hết tất cả đầu lâu, cuối cùng giết luôn Âu Dương Thánh Hoàng!

Bây giờ Âu Dương Ngọc đã nhìn rõ được tình thế, lập tức nói: “Xin anh dừng tay! Có gì từ từ nói!”

Ngô Bình nhìn Âu Dương Thường đang ngơ ngác vì khiếp sợ, hỏi: “Anh còn gì muốn nói không?”

Âu Dương Thường gào lên: “Chẳng qua chỉ chết vài người thường thôi mà, trước mặt chúng tôi, bọn họ chỉ như con sâu cái kiến, sao anh lại ra mặt thay bọn họ?”

Ngô Bình thờ ơ nói: “Vì trong mắt tôi, anh chỉ là một tên cầm thú, còn bọn họ là những con người đang sống sờ sờ!”
 
Chương 3376


Ngô Bình sải bước đi vào, đi thẳng tới sảnh chính. Trong sảnh có một ông lão đang ngồi, râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng nhuận, đôi mắt tràn ngập vẻ tang thương.

Ngô Bình nhìn ông ấy, cảm giác khí tức của ông ấy đang nằm giữa Nhân Hoàng và Thánh nhân, thế nên anh khom người hành lễ: “Bái kiến Bán Thánh”.

Dù nhà họ Âu Dương thế nào đi chăng nữa thì trước mặt Bán Thánh của nhân loại, anh buộc phải tỏ ra tôn trọng.

Ông lão cười gật đầu: “Ta đã biết hết chuyện bên ngoài rồi. Tuy đau lòng nhưng cậu làm đúng. Ta vẫn luôn bế quan, chưa từng dạy dỗ bọn nó. Hậu quả hôm nay chúng nó nhận lấy cũng nằm trong dự liệu”.

Ngô Bình: “Tiền bối là lão tổ của nhà họ Âu Dương sao?”

Ông lão: “Ta từng nhận ơn của nhà họ Âu Dương, ta tên là Tằng Tham, không phải là tổ tiên nhà họ Âu Dương”.

Mấy người Âu Dương Tốn cũng quỳ xuống đất, trước mặt Bán Thánh và Nhân Hoàng, họ không dám chen lời.

Ngô Bình: “Rất lâu rồi không có Thánh nhân hiện thế, bây giờ gặp được Thánh nhân, lòng tôi vui mừng lắm”.

Ông lão: “Hôm nay, duyên phận giữa ta và nhà họ Âu Dương đã tận. Bảo vệ nhà họ Âu Dương những năm tháng qua cũng xem như là trả hết ơn nghĩa rồi”.

Ông ấy đứng dậy cười nói: “Nhân Hoàng, chúng ta đến nơi khác nói chuyện”.

Ngô Bình cười nói: “Được, nếu Bán Thánh không chê, chi bằng tới nhà tôi hàn huyên?”

“Được”, Tằng Tham gật đầu.

Hai người hoá thành độn quang bay xa, để lại đám Âu Dương Tốn lòng dạ ngổn ngang. Lý Huyền Bình lại là Nhân Hoàng! Nhân Hoàng đấy, sự tồn tại như Tam Hoàng Ngũ Đế, sao Lý Huyền Bình làm được?

Ở nhà họ Lý, Tằng Tham được mời vào một căn nhà nhỏ yên tĩnh, Ngô Bình lấy Thanh Lộ ra thiết đãi. Tằng Tham nhấp một ngụm liền khen: “Trà ngon!”

Ngô Bình: “Tiền bối thích thì tôi tặng ngài một ít”.

Tằng Tham cười nói: “Không ngờ thời đại này mà có thể xuất hiện một vị Nhân Hoàng, đáng mừng!”

Ngô Bình: “Tiền bối, ngài có phải là một trong bảy mươi hai hiền tài học trò của Phu Tử không ạ?”

Vị Tằng Tham này là vị “tông thánh” đứng thứ hai trong bảy mươi hai vị hiền tài, địa vị chỉ thua Nhan Hồi mà thôi, là một trong bốn người luôn đi theo bên cạnh Phu Tử.

Tằng Tham: “Ừm, đúng vậy”.

Ngô Bình: “Trên sử sách viết rằng bảy mươi mốt tuổi ngài đã về cõi tiên, không ngờ ngài lại tu Thánh Đạo”.

Tằng Tham: “Cũng là cơ duyên trùng hợp”.

Ngô Bình hỏi: “Tiền bối đã thế này, thiết nghĩ Phu Tử đã thành Thánh rồi phải không ạ? Không biết bây giờ Phu Tử đang ở đâu?”

Tằng Tham: “Đương nhiên thầy đã thành Thánh rồi, đồng thời sở hữu sức mạnh vô thượng, mở ra được một thế giới – đại thế giới Nho Đạo. Những người đắc đạo trong Nho giáo bọn ta sẽ đến đại thế giới Nho Đạo”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy. Vì sao tiền bối vẫn còn ở lại đây?”

Tằng Tham cười nói: “Vì ta có tâm nguyện chưa hoàn thành nên chưa từng rời khỏi đây”.

Hàn huyên một hồi, Tằng Tham nói với Ngô Bình rằng Phu Tử đã vượt qua cảnh giới Đại Thánh, bước vào lãnh vực mới rồi. Hơn nữa các nhân vật lớn qua nhiều thế hệ trong Nho giáo đã đến đại thế giới Nho Đạo để tiếp tục tu hành.

Bên cạnh đó, kiếp trước Phu Tử đã là Đại Thánh thượng cổ, khi Phu Tử chuyển thế thì bản thể của Phu Tử đã khai mở được đại thế giới Nho Đạo từ sớm rồi.
 
Chương 3377


Ngô Bình nhân cơ hội hỏi: “Chắc tiền bối đã từng nghe đến sự kiện các Thánh thượng cổ toạ thế chứ ạ?”

Tằng Tham: “Thầy từng nói với ta chuyện các Thánh toạ thế. Các Thánh đã có một trận chiếc ác liệt với Thần Ma, hai bên đều chịu tổn thất nặng nề, các Thánh hầu như toạ thế hết”.

Ngô Bình nhíu mày: “Thần Ma ạ?”

Tằng Tham gật đầu: “Ma tộc và Thần tộc là hai thế lực vô cùng hùng mạnh. Hai tộc này là hai đại tộc có thể vượt quá được Đại kiếp kỷ nguyên. Nhưng sau khi con người được sinh ra, họ lập tức cảm thấy bị uy hiếp. Nữ Oa tạo ra con người, thái cổ chân nhân các đời trước đều mạnh mẽ vô song, bọn họ chém thần giết ma, đánh đâu thắng đó”.

“Sau đó một vài thế lực lớn mạnh bắt tay với Thần tộc và Ma tộc, hạ lời nguyền với loài người, khiến loài người ngày càng thụt lùi. Nhưng làm vậy lại đẩy con người bước vào con đường tu hành, sinh ra các Thánh thượng cổ. Thực lực của các Thánh dường như còn mạnh hơn cả thái cổ chân nhân. Điều này khiến Thần tộc và Ma tộc bất an, thế nên chúng lại bắt tay nhau, một trận đại chiến nổ ra. Trong trận đại chiến thượng cổ đó, Thần tộc và Ma tộc bị đẩy lùi, nhưng tinh anh của nhân loại dường như đều đã toạ thế hết!”

“Sau đó, nhân loại mới bắt đầu tu tiên, tu phật, tu nho, tất cả đều vì muốn khôi phục lại thực lực của nhân loại. Cho đến hôm nay, thực lực tổng thể của nhân loại vẫn còn kém thời đại các Thánh một khoảng cách nhất định, nhưng xem như cũng không yếu”.

Ngô Bình: “Thế nếu nhân loại mạnh hơn chút nữa, Thần tộc và Ma tộc có ra tay nữa không?”

Tằng Tham im lặng vài giây rồi đáp: “Trong trận chiến thượng cổ, hai tộc này cũng tổn thất nặng nề, nhưng chưa thiệt hại đến gốc rễ. Nếu thực lực của nhân loại tiếp tục mạnh thêm, đồng thời lại uy hiếp đến bọn chúng, ta nghĩ hai bên sẽ không tránh khỏi chiến tranh”.

Ngô Bình trầm tư: “Chẳng trách hậu thế không có ai thành Thánh, xem ra là đã lựa chọn con đường khác”.

Tằng Tham: “Đúng vậy, chàng trai, cậu có thể tu luyện đến Nhân Hoàng, ta rất vui. Có lẽ cậu có thể trở thành biến số của nhân loại trong tương lai, mang đến hy vọng cho nhân loại”.

Ngô Bình: “Tiền bối quá khen rồi”.

Sau đó, Ngô Bình xin Tằng Tham chỉ dạy làm thế nào để trở thành Bán Thánh. Tằng Tham nói với anh rằng con đường trở thành Bán Thánh rất gian khổ, đồng thời khuyên anh tốt nhất nên đột phá khi đến cảnh giới Đoạt Thiên. Nếu vậy, anh sẽ có cơ hội bỏ qua bước Bán Thánh, trực tiếp trở thành Thánh!

Cuối cùng, Tằng Tham nói: “Trở thành Thánh có hai con đường, một là thân xác thành Thánh, đây là con đường khó nhất; hai là tinh thần thành Thánh, ta và Phu Tử đều đi con đường này. Nhưng dù là thân xác thành Thánh hay là tinh thần thành Thánh, cuối cùng cũng trăm sông đổ về một biển, kết quả đều như nhau”.

Hàn huyên với Tằng Tham một hồi, Ngô Bình đã nhận được rất nhiều, anh khom người hành lễ: “Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy”.

Tằng Tham cười nói: “Chàng trai, ta còn chuyện chưa hoàn thành nên tạm biệt ở đây. Hy vọng lúc chúng ta gặp lại, cậu đã là Đại Thánh của nhân loại!”

Sau khi tiễn Tằng Tham đi, Ngô Bình gọi Lý Hoằng Đào tới, mở đường tu hành cho cậu ta đồng thời truyền dạy cho cậu ta cách tu hành. Cuối cùng cho cậu ta uống Tam Bảo Thần Đan.

Sau đó lại truyền công pháp tu hành mới cho Trần Hiểu Đồng, cũng cho cô ấy uống một viên Tam Bảo Thần Đan.

Sau khi tìm địa chỉ mới cho khu vui chơi, anh rời khỏi Vân Đông, trở về Hưng Long.

Vừa trở về, anh chơi một hồi với Đỉnh Nhi, sau đó thì đi tu luyện thức thứ hai của Thiên Cực Tam Thức, Chư Thiên. Trước đây tu luyện Chư Thiên anh gặp phải khúc mắc, thế nên luyện Thần Lực Kinh đến tầng thứ năm. Bây giờ anh đã có thể khống chế sức mạnh, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thi triển được Chư Thiên này rồi.
 
Chương 3378


Một ngày sau, một đạo kiếm khí đáng sợ với khí thế ngút trời bay từ Hưng Long lên trời, một nhát kiếm xuất ra, trời đất thay màu! Đây chính là kiếm chiêu chí mạng mà anh lĩnh ngộ được trong Chư Thiên Thức, Thiên Vẫn!

Sau đó, anh lại luyện thức thứ ba của Thiên Cực Tam Thức. Thức đầu tiên là Hoan Không, thức thứ hai là Chư Thiên, thức thứ ba là Kiếp Diệt!

Mất bảy ngày anh mới tu luyện được Kiếp Diệt, lại thêm ba ngày để lĩnh ngộ ra kiếm chiêu chí mạng, tên là Thiên Kiếp!

Đến hôm hoàn toàn luyện thành Thiên Cực Tam Thức, Ngô Bình mới được xem như là đã lĩnh ngộ thấu đáo Thiên Cực Tam Thức, thông qua nhiều lần diễn luyện, dần dần tạo ra một môn thần thông kiếm đạo, đặt tên là Tài Quyết!

Luyện thành thần thông Tài Quyết, còn vài ngày nữa mới đến ngày Đường Tử Di sinh, anh luôn túc trực bên cạnh cô ấy, dạy cho thai nhi tu hành.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hôm nay, Đường Tử Di đã thuận lợi sinh ra được một bé gái. Cô nhóc khác hẳn với Đỉnh Nhi vừa mới ra đời không lâu, cô bé cực kỳ xinh đẹp, giống hệt búp bê, vô cùng đáng yêu.

Cô bé vừa ra đời đã tự kéo đứt cuống rốn, sau đó ngồi xếp bằng tu hành, trông rất ra dáng.

Ngô Bình bế cô bé lên, cười nói: “Khả Nhi, gọi bố đi nào”.

“Bố”, cô bé gọi thành tiếng khiến mọi người một phen hoảng hốt.

Trương Lệ kinh ngạc nói: “Nhóc con giỏi quá đi mất, vừa ra đời đã biết gọi bố”, sau đó bà cưng chiều bế cô bé vào lòng.

Nhà họ Lý sinh ra một cặp trai gái, đây là chuyện hết sức vui mừng, Ngô Bình bày rất nhiều bàn tiệc di động ở Hưng Long, chỉ cần là người dân Hưng Long đều có thể tới ăn mừng.

Ở nhà với con gần nửa tháng, hai đứa nhóc đều rất nghịch ngợm nên anh chẳng còn thời gian rảnh.

Hôm nay bên thiên chủ Thanh Tuyết bỗng có động tĩnh, Ngô Bình vội qua xem, liền thấy thiên chủ Thanh Tuyết đã thành công khai mở được một điểm Thiên Tàng.

Khí tức của thiên chủ Thanh Tuyết bây giờ mạnh mẽ một cách kỳ lạ, khiến người ta kinh ngạc, Ngô Bình cũng cảm thấy vô cùng chấn động.

Cô ta cười nói: “Huyền Bình, lợi ích của Thiên Tàng này không thể nói hết bằng lời, cảm ơn nhiều!”

Ngô Bình: “Khách sáo quá, có phải cô vẫn muốn khai mở điểm Thiên Tàng thứ ba không?”

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Làm phiền rồi”.

Thế là giống với lần trước, anh lại giúp cô ta tìm ra điểm Thiên Tàng thứ ba.

Đợi đến lúc thiên chủ Thanh Tuyết lại bế quan tu luyện, anh tới Long Kinh làm việc. Thân là tổng thủ lĩnh, cứ vắng mặt mãi cũng không được, cách vài hôm anh phải tới một lần.

Ở trong Kinh ba ngày, cũng xem như là anh đã làm tròn chức trách tổng thủ lĩnh. Sau ba ngày, anh chính thức tới đại thế giới Huyền Hoàng, anh phải vào Huyền Hoàng Hải để lấy truyền thừa.

Vào Huyền Hoàng Hải, mục đích là tăng tu vi nhanh hết mức có thể để tới sơn doanh hỗn mang cứu Lữ Tổ và bố.

Huyền Hoàng Môn, Hoàng Đình.

Ngô Bình quay về, đến gặp Thượng Quan Linh Nhi và Thượng Quan Tề Sinh trước để bàn bạc việc vào Huyền Hoàng Hải tu hành.

Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Không cần phải vội, bác chuẩn bị giúp cháu trước, mấy ngày nay cháu ở bên cạnh Linh Nhi thêm đi”.

Bây giờ hai người đã xác thực quan hệ vợ chồng, Ngô Bình cũng hiểu, bố vợ tương lai này muốn hai người có thêm thời gian ở bên nhau. Anh cũng không tiện từ chối nên dứt khoát dẫn Thượng Quan Linh Nhi đi du lịch vài ngày ở đại thế giới Huyền Hoàng.

Tiện thể nghe ngóng xem tình hình của Thiên Địa kiếm tông.
 
Chương 3379


Quả nhiên bây giờ Thiên Địa kiếm tông đã đổi tông chủ, những người bên phe La Thiên Tướng đều chịu áp bức, thậm chí mấy vị sư huynh của anh cũng đã mất đi chức vị trưởng lão.

Anh thầm cảm thán, đúng là người đi thì trà lạnh! Nhưng anh cũng không thể làm gì được, trừ phi anh có thể cứu La Thiên Tướng ra được, nếu không anh không có sức để thay đổi cục diện này.

Qua mấy ngày, Ngô Bình vào Huyền Hoàng Hải.

Thượng Quan Tề Sinh tiễn anh tới sát biên giới Huyền Hoàng Hải, thận trọng giao bản đồ cho anh.

“Tiểu Bình, có bản đồ này thì cháu có thể dễ dàng đến điện Huyền Hoàng. Nhưng không phải ai cũng vào được điện Huyền Hoàng này, từ xưa đến nay, số người có thể vào điện lĩnh ngộ chưa đến một trăm. Dù có vào được điện Huyền Hoàng cũng chưa chắc đã nhận được sự công nhận của Huyền Hoàng Đạo Tổ. Thế nên, nếu cháu thu hoạch được gì thì là chuyện tốt, còn không thu hoạch được cũng đừng nhụt chí, nhất định phải an toàn trở về”.

Ngô Bình gật đầu: “Con hiểu rồi. Bác, Linh Nhi, hai người không cần tiễn nữa, đợi tin tốt của con!”

Dứt lời, anh hoá thành một tia sáng, biến mất trong Huyền Hoàng Hải mênh mông.

Huyền Hoàng Hải là một biển mây được khí Huyền Hoàng ngưng tụ thành, mênh mông vô bờ bến, người đi trong này rất dễ lạc đường. May là Ngô Bình có bản đồ, anh không ngừng xuyên qua những lớp thời không chồng lên nhau, mất hai ngày trời mới tìm được điện Huyền Hoàng.

Không giống với tưởng tượng của anh, điện Huyền Hoàng cực kỳ hùng vĩ, cửa điện cao đến mấy nghìn dặm, rộng một trăm nghìn dặm. Anh đứng trước một cây cột trước cửa, thấy nó như cây cột chống trời còn mình chỉ là một con kiến.

Chính giữa là hai cánh cửa khổng lồ, với thân hình nhỏ như hạt cát của anh, muốn mở cánh cửa này là cực kỳ khó. Anh nghe Thượng Quan Tề Sinh nói, tất cả những tu sĩ từng vào điện Huyền Hoàng trước đây đều lách vào từ khe cửa bên dưới. Dù sao trước cánh cửa khổng lồ này, con người chỉ nhỏ như một con kiến. Con kiến có thể bò qua khe cửa nhà con người, thì con người đương nhiên cũng có thể lách qua được khe hở của cánh cửa khổng lồ này.

Ngô Bình đứng trước cửa nhìn, anh không muốn chui qua khe cửa. Lần này anh đến đây là để lấy truyền thừa, nếu không mở cửa được thì làm sao lấy được truyền thừa? Nếu phải chui qua khe cửa, anh thấy quay đầu bỏ đi thì hơn, truyền thừa này không lấy cũng được!

Anh đứng bất động, Thần anh xông ra ngoài, sau đó một tiếng sét đánh cực lớn vang lên, Thần anh cao lớn đến ba nghìn mét. Hơn nữa, dù đã trở nên khổng lồ như vậy, Thần anh của anh vẫn rất rắn chắc, quanh thân toả sáng, phù văn lấp lánh, tráng lệ, toát ra uy thế vô địch!

Thần anh giơ hai tay ra, cố gắng đẩy cửa, sau đó thì nghe “ầm ầm”, cửa lớn đã được mở.

Lần đầu tiên cửa lớn được mở toang! Vì cao đến ba nghìn mét nên anh có thể nhìn rõ có năm bảo vật đang treo lơ lửng giữa không trung.

Năm bảo vật này lần lượt là một quyển sách cổ được ngưng tụ từ khí Huyền Hoàng, một thanh cự kiếm màu đen tuyền, một chiếc áo giáp màu vàng nhạt, một bảo tháp chín tầng, một lá bùa khổng lồ dài cả nghìn dặm!

Chỉ có người đẩy được cửa đi vào mới thấy được năm món bảo vật này. Người vào từ khe cửa, hoặc lách người vào khi cửa chưa hoàn toàn mở hết thì sẽ không thấy được năm món chí bảo này. Ngoài ra, nếu Ngô Bình vẫn nhỏ bé như lúc nãy thì anh cũng không thể nào nhìn thấy chúng nó được, vì chúng nó nằm ở một vị trí rất kỳ quái, chỉ khi nhìn từ trên xuống mới thấy được.

Đương nhiên, người bình thường dù có đáp ứng được tất cả những điều kiện trên thì cũng chỉ có thể lờ mờ thấy được đồ vật mà không thể nhìn thấy rõ ràng như Ngô Bình được. Dù sao bọn họ cũng không sở hữu năng lực nhìn thấu vạn vật như Ngô Bình.

Lúc nhìn thấy quyển sách cổ, Ngô Bình bỗng thấy thân thuộc, có một nguồn năng lượng trong cơ thể anh rục rịch động đậy, chịu sự vẫy gọi của cuốn sách cổ!
 
Chương 3380


Tay anh vươn về phía sách cổ, phá vỡ hết tất cả ngăn cách để lấy quyển sách. Sách cổ hoá thành khí Huyền Hoàng, chui vào giữa trán anh. Chớp mắt, một thông tin vừa cổ xưa vừa quen thuộc xuất hiện trong đầu anh.

“Thiên Địa Huyền Hoàng quyết!”

Nhận được thông tin trong sách, Ngô Bình vô cùng ngỡ ngàng. Thì ra truyền thừa anh lấy được trong ngọc bội khi xưa chính là bản rút gọn của Thiên Địa Huyền Hoàng quyết!

“Chúng ta có duyên thật đấy”, anh khẽ cười, Huyền Hoàng công pháp anh tu luyện đầu tiên tự động vận chuyển trong cơ thể.

Anh ngồi xếp bằng giữa hư không, vận chuyển lực Huyền Hoàng. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, anh đã bổ sung đầy đủ Thiên Địa Huyền Hoàng quyết, từ đó tạo ra được lực Huyền Hoàng thâm hậu!

Có được điều này là vì trước đây anh đã xây dựng nền tảng vững chắc, nếu không có sự dày công tu luyện trước đây, anh phải bỏ ra ít nhất nửa năm mới có được thành tựu như bây giờ.

Luyện thành lực Huyền Hoàng, Ngô Bình cũng hiểu được nó là gì. Lực Huyền Hoàng giống với lực Thiên Nguyên, đều là một loại năng lượng mạnh mẽ mà sau khi Đạo Tổ khai mở Đại Đạo có được.

Chỉ là, so với truyền thừa của Thiên Nguyên Đạo Tổ, truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo Tổ được hệ thống hơn, thuộc về đạo thống hoàn chỉnh.

Tạo ra được lực Huyền Hoàng, anh giơ tay ra đã nắm được thanh cự kiếm màu đen tuyền kia. Sức mạnh khủng khiếp trong cự kiếm chấn động, anh tài nào nắm vững. Mãi cho đến khi lực Huyền Hoàng truyền vào trong nó, thanh kiếm này mới chịu yên lặng, trong thanh kiếm có một tia ý chí đang giao tiếp với anh, đồng thời chẳng mấy chốc đã thuần phục trước anh.

Nắm cự kiếm trong tay, Ngô Bình rung kiếm, lực Huyền Hoàng xung quanh cuồn cuộn kéo đến, bị cự kiếm hút sạch.

Thanh kiếm này tên là Huyền Thiên, là thanh kiếm thần hồn! Huyền Hoàng thật ra là một danh xưng khác của hỗn mang, Huyền là sắc trời, Hoàng là màu đất, Huyền Hoàng đại diện cho trời và đất, tinh thần và vật chất, âm và dương. Thế nên, kiếm Huyền Thiên này sở hữu sức sát thương kinh người, thích hợp để Thần anh dùng.

Cất kiếm, anh lại lấy tấm áo giáp kia. Áo giáp cũng rất nhanh đã bị anh thu phục, nó tên là giáp Hoàng Đế, có thể bảo vệ thân xác bất diệt, lực phòng ngự nghịch thiên.

Có được một kiếm một giáp, Ngô Bình tiếp tục giơ tay lấy bảo tháp chín tầng, bảo tháp này “vù” một tiếng đã tự động bay tới, rơi vào tay anh.

Tháp này tên là bảo tháp Huyền Hoàng, uy lực khủng khiếp, có thể trấn áp kẻ địch. Thi triển tháp này sẽ hút kẻ địch vào trong thế giới Huyền Hoàng bên trong tháp, đồng thời bày bố sát trận, có thể chém giết hoặc trấn áp, cực kỳ hữu ích.

Cuối cùng là lá bùa khổng lồ kia. Lá bùa này không phải là vũ khí mà là truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo Tổ để lại. Lúc anh cầm được lá bùa, lá bùa bỗng bốc cháy, đồng thời trong thức hải của anh cũng xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc cổ bào có hai màu vàng và đen.

Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, giảng Huyền Hoàng Đại Đạo cho anh nghe, ngôn từ tinh tế ý nghĩa sâu xa, từng chữ đều kinh động đất trời, hướng về Đại Đạo!

Bấy giờ Ngô Bình mới hiểu rõ truyền thừa của Huyền Môn chẳng qua chỉ là thứ người đời sau lĩnh ngộ ra từ vài đoạn kinh văn trong này, còn chưa bằng hạt cát trong sa mạc nữa. Y thuật của Hoàng Đình cũng vậy, nó chỉ là thứ được sinh ra từ một đoạn nội dung trong này, hệt như ếch ngồi đáy giếng, vô cùng tầm thường!

Khả năng lĩnh ngộ của Ngô Bình vô cùng siêu việt, nhưng nhất thời cũng không thể hoàn toàn thấu hiểu. Dù vậy, anh cũng thu hoạch được cực kỳ nhiều.

Anh ngồi xếp bằng trong điện Huyền Hoàng, vận chuyển Thiên Địa Huyền Hoàng quyết, khí Huyền Hoàng xung quanh ào ạt tập trung lại sau đó được anh hấp thu hết.
 
Chương 3381


Chương 3381

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thần anh của anh đã hấp thu no nê, khí Huyền Hoàng dung nhập vào Thần anh. Khí Huyền Hoàng này rất nặng, một sợi khí Huyền Hoàng đã nặng nghìn cân! Thần anh của anh đã hấp thu một lượng lớn khí Huyền Hoàng khiến trọng lượng của Thần anh nặng hơn cả một tinh cầu lớn!

Cơ thể anh cũng hấp thu khí Huyền Hoàng, biển khí ở đan điền tràn ngập khí Huyền Hoàng, hoá thành biển Huyền Hoàng!

Vốn dĩ đan điền của anh có lực Thiên Nguyên mạnh mẽ, lực Thiên Nguyên từng tái tạo đạo cơ lại cho anh. Nhưng lúc này, nguồn sức mạnh của hai vị Đạo Tổ gặp nhau, lại không phục nhau, lập tức bắt đầu tranh đấu.

Nhưng lực Huyền Hoàng dồi dào không hết, lại cộng thêm Huyền Hoàng có tính dung nhập, cuối cùng Thiên Nguyên cũng chịu thua, đạo cơ thay đổi lấy lực Huyền Hoàng làm chủ!

Hấp thu khí Huyền Hoàng, thân thể Ngô Bình cũng trở nên rất nặng, toàn thân dồi dào sức mạnh kh ủng bố. Nhất cử nhất động dường như đều có thể huỷ thiên diệt địa.

Lực Huyền Hoàng này quá kh ủng bố, chớp mắt đã tháo bỏ rất nhiều xiềng xích của cơ thể và tinh thần, thiên phú của Ngô Bình không ngừng được phóng thích ra ngoài, càng lúc càng mạnh mẽ!

Lúc xiềng xích được phá bỏ đến một số lượng nhất định, anh cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi cực lớn, anh lờ mờ thấy như mình sắp đột phá.

“Có thể đột phá lên Tổ Huyết của Thiên Huyết Kinh rồi!”, nghĩ vậy, anh lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện.

Thiên Huyết Kinh lần lượt từ Nguyên Huyết, Linh Huyết, Chân Huyết, Vương Huyết, Hoàng Huyết, Thánh Huyết, Tổ Huyết, Thiên Huyết, tám cấp độ. Bây giờ nhờ sự trợ giúp của lực Huyền Hoàng, Thánh Huyết mà anh ngưng tụ được trước đây sắp đột phá thành Tổ Huyết rồi.

Tổ Huyết, nói trắng ra chính là máu của thuỷ tổ nhân loại, có được Tổ Huyết có nghĩa là thể chất của anh đã một phần nào đó đạt cấp độ thái cổ chân nhân rồi.

Ngày thứ bảy, luyện thành Tổ Huyết! Nhưng Tổ Huyết của Ngô Bình có mang theo một chút lực Huyền Hoàng, nó ngấm vào từng tế bào, bồi dưỡng toàn thân.

Tổ Huyết vừa được hình thành, phía trên không điện Huyền Hoàng bỗng mây dông kéo tới, lần Lôi Kiếp thứ ba, bất ngờ ập đến!

Ầm!

Mây dông đầy trời, đánh ra sấm sét có hai màu đen trắng, tên là Vô Vọng Thiên Lôi, có thể huỷ diệt mọi thứ, hết sức khủng khiếp.

Ngô Bình cảm nhận được sự mạnh mẽ của nó, lập tức giơ hai tay ra chộp, khí Huyền Hoàng vô cùng vô tận xung quanh lập tức đổ dồn về phía anh, hoá thành một bàn tay Huyền Hoàng khổng lồ, vỗ lên thiên lôi.

Bàn tay Huyền Hoàng bị đánh nát, toàn thân Ngô Bình tê rần, sắc mặt u ám.

Rầm!

Lại một tia sét nữa đánh xuống, lần này là thiên lôi ba màu, loại thiên lôi ba màu này không tồn tại ở thế gian, người trần mắt thịt không thể nhìn thấy được. Chỉ có khả năng nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình mới có thể phát hiện, đồng thời thấy được nó!

“Tháp Huyền Hoàng!”

Anh tung bảo tháp Huyền Hoàng ra, nó biến hoá cao lên hàng tỉ dặm, chống đỡ thiên lôi ba màu kia. Một đạo thiên lôi đánh xuống, bảo tháp Huyền Hoàng chỉ hơi rung lên một chút.

Ngay lúc anh tưởng rằng bảo tháp Huyền Hoàng có thể đỡ được thiên lôi thì dưới chân bỗng có một tia sét xuyên từ dưới đất lên, đánh mạnh vào người anh.

Ngô Bình bị đánh bay mấy trăm dặm! Nếu không nhờ giáp Hoàng Đế bảo vệ thì tia sét này có thể bổ đôi anh ra đấy!
 
Chương 3382


Anh hít vào một hơi, kêu lên: “Lợi hại!”

Sau đó, thiên lôi năm màu lại kéo tới, uy lực mạnh thêm ba phần. Anh bất giác thấy tê cả da đầu, kiếm Huyền Thiên vung lên, khí Huyền Hoàng cuộn trào, hoá thành một vòng lốc xoáy khổng lồ đánh về phía thiên lôi năm màu kia.

Một tiếng nổ lớn vang lên, lốc xoáy tan rã, sấm sét đánh xuống bảo tháp Huyền Hoàng, bảo tháp bị đánh bay, tia lửa điện còn sót lại vẫn đánh lên người anh.

Giáp Hoàng Đế bị vỡ mất một mảnh, da của anh bị tróc một mảng, vùng xương cốt dưới da bị đánh gãy!

Ngô Bình vẫn chưa kịp trị thương, thiên lôi bảy màu đã đánh xuống. Anh hoảng hốt, vội vã trốn vào bảo tháp Huyền Hoàng.

Sấm sét đánh thẳng xuống đỉnh của bảo tháp, bảo tháp này cũng không thể nào ngăn cản được, thiên lôi bảy màu đánh vào trong thế giới Huyền Hoàng bên trong bảo tháp.

Giáp Huyền Hoàng vỡ nát thành vô số mảnh, anh cũng bị đánh đến máu thịt be bét, xương gãy gân đứt, người không ra người. Thần anh càng thảm, mình mẩy đầy thương tích, chỗ nào cũng bốc khói đen, đau đến nỗi Thần anh phải rên hừ hừ.

“Thế này là không muốn mình sống nữa đây mà!”, Ngô Bình than thở, điên cuồn vận chuyển để nhanh chóng hồi phục thương thế.

Nhưng Lôi Kiếp không đợi người, đạo thiên lôi chín màu cuối cùng đánh xuống, bảo tháp Huyền Hoàng xuất hiện vết nứt, Thần anh của Ngô Bình bị đánh tan thành mây khói, cơ thể cũng cháy khét, tan rã!

Cuối cùng thì thiên kiếp Vô Vọng cũng đã kết thúc, mây tan, sấm dừng, Bảo tháp Huyền Hoàng từ từ rơi xuống giữa đại điện.

Trong bảo tháp, khí Huyền Hoàng dần tụ lại rồi ngưng tụ thành hình dáng của Ngô Bình, đấy là thần anh của anh.

Thì ra đây là thiên kiếp cuối cùng, phải hủy diệt hoàn toàn rồi để anh hồi sinh trở lại, từ đó tôi luyện thần anh đến mức tốt nhất.

Thần anh xuất hiện trở lại, Ngô Bình cảm thấy sức mạnh của mình càng thuần khiết và lớn mạnh hơn, hơn nữa còn mang theo một thứ uy lực rất lớn, là thiên uy.

Anh bây giờ đã thành công vượt qua ba lần thiên kiếp, trở thành con cưng của trời, tức là người được trời cao chọn lựa.

Thần anh xuất hiện trở lại, cơ thể cháy đen cũng từ từ khôi phục, mấy tiếng sau anh đã lấy lại được cơ thể hoàn chỉnh và mạnh mẽ hơn nhiều.

Thần anh bay lên cao, phá tan rào chắn của đại thế giới Huyền Hoàng, tiến vào vũ trụ bao la. Thần anh của anh chịu ba lần lôi kiếp đã đạt đến cảnh giới viên mãn, lúc này anh sắp tiến vào cảnh giới tiếp theo, đó là cảnh giới Thần Hóa.

Thần Hóa là chỉ biến hóa thần thông, nhưng nhiều tu sĩ lại không hiểu ý nghĩa của nó, tưởng rằng tu luyện được vài phép thần thông, hiểu được vài chiêu nhỏ nhặt thì đã thần hóa rồi.

Thần Hóa thật sự là phải ngưng tụ Dương Thần.

Lúc này, thần anh của Ngô Bình đang biến đổi, bên ngoài thần anh từ từ xuất hiện một lớp lửa sáng, ngọn lửa đó có thể thiêu trụi vạn vật và cũng đang thiêu đốt thần anh.

Ngô Bình không hề đau đớn mà ngược lại vô cùng thoải mái, thần anh của anh đang bốc cháy. Sau khi trải qua ba lần lôi kiếp, ngọn lửa này đối với thần anh mà nói chỉ dễ chịu như tắm nước nóng mà thôi.

Ngọn lửa này được gọi là Thiên Dương chân hỏa, sự xuất hiện của nó cho thấy Ngô Bình đã thật sự bước vào cảnh giới Thần Hóa, có được Dương Thần.

Thiên Dương chân hỏa tái tạo và rèn luyện xương cốt, gân thịt trong thần anh, khắc lên phù văn cũng như thần cấm, từ đó khiến Dương Thần của anh trở thành người nắm giữ sinh mệnh.
 
Chương 3383


Từ đó về sau, Dương Thần mới là thứ quan trọng nhất với sự sống của anh, còn thân xác thì chỉ là phụ, có hay không cũng không quan trọng.

Thiên Dương chân hỏa nhanh chóng khắc kiếm đạo thần thông mà Ngô Bình vừa tu luyện lên thần anh, biến nó thành thần thông bản mệnh của anh.

Cái hay của thần thông bản mệnh là sức mạnh vốn có của thần thông sẽ tăng thêm sức mạnh cho Dương Thần, trở thành một phần của sức mạnh sinh mệnh của Dương Thần. Sau này, khi anh khắc được càng nhiều thần thông, Dương Thần sẽ càng mạnh.

Ngô Bình khắc xong một loại thần thông thì lập tức rời khỏi điện Huyền Hoàng, quay về Huyền Hoàng môn.

Ở Hoàng Đình, lúc Ngô Bình gặp lại Thượng Quan Tề sinh thì Thượng Quan Tề sinh đã là một cái xác nằm trong quan tài. Thượng Quan Linh Nhi ở trước quan tài, khóc lóc đau khổ, không biết đã ngất đi bao nhiêu lần.

Ngô Bình giật mình, vội vã hỏi: “Linh Nhi, đã có chuyện gì xảy ra?”

Thượng Quan Linh Nhi lao vào lòng anh, khóc lóc, nói: “Huyền Bình, là Mạc Liên Phong, ông ta đã gài bẫy hại chết cha em”.

Ngô Bình nói với ánh mắt sắc lạnh: “Linh Nhi, em từ từ nói cho anh biết, anh sẽ báo thù cho cha”.

Thượng Quan Linh Nhi từ từ kể lại: “Từ sau khi Thượng Quan Tề Sinh trở thành cốt cán và chủ nhân của Hoàng Đình thì Mạc Liên Phong đã liên tục giở trò”.

Ba ngày trước, hai người họ đã cãi nhau một trận lớn, thậm chí chuyện này còn làm kinh động đến Hiên Viên Tịch Cổ, khó khăn lắm mới yên ắng xuống. Nhưng chính vào hôm đó, Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn sai người đến, mời cha đến xem bệnh.

Cha thân là chủ nhân Hoàng Đình, đương nhiên không thể chối từ, lập tức đến chẩn bệnh. Nhưng ngày hôm sau em lại nhận được tin Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn nói cha cố tình hại ông ta tổn hao tu vi trong khi điều trị, vì vậy đã giế t chết cha trong lúc tức giận”.

Ngô Bình lại hỏi, ánh mắt lạnh lùng: “Linh Nhi, em chắc chắn chuyện này có liên quan đến Mạc Liên Phong chứ?”

Thượng Quan Linh Nhi vừa khóc vừa nói: “Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn có quan hệ thân thuộc với ông ta, hai bên là thông gia, nếu nói chuyện này không liên quan đến ông ta thì đánh chết em cũng không tin”.

Ngô Bình ôm lấy cô ấy, dịu dàng an ủi: “Linh Nhi hãy bớt đau buồn, anh nhất định sẽ báo mối thù của cha. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc, Mạc Liên Phong thì còn đỡ, nhưng thực lực của Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn thì lại quá đáng sợ, bây giờ anh chưa phải là đối thủ của ông ta. Tạm thời em hãy theo anh rời khỏi đây, đợi anh ngưng tụ thêm ít thần thông vượt được long môn thì nhất định sẽ cùng em trả thù.

Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Huyền Bình, nhưng bây giờ sản nghiệp của cha đã bị Mạc Liên Phong chiếm đoạt rồi, vậy thì lợi cho ông ta quá”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Cho ông ta hết đi, sau này anh sẽ bắt ông ta đền lại gấp trăm lần”.

Lúc này, trời đất bỗng tối sầm lại, một luồng sát khí đáng sợ bao trùm lấy hai người họ, người làm ở xung quanh đều kinh hãi, cơ thể như bị luồng sức mạnh nào đó xé toạc, nát tan thành nhiều mảnh, xác nằm la liệt chỉ trong vài giây.

Thượng Quan Linh Nhi giật mình: “Không hay rồi, là sát trận Huyền Thiên, nhất định là Mạc Liên Phong bắt tay với người của Huyền môn ra tay”.

Ngô Bình ôm chặt lấy Thượng Quan Linh Nhi, mặt không cảm xúc, một tia chớp lóe qua, nhẹ nhàng xé tan sát trận Huyền Thiên, họ biến thành một luồng sáng, rời khỏi đại thế giới Huyền Hoàng.

Bên ngoài, Mạc Liên Phong và chủ nhân Huyền Môn nhìn thấy tia chớp vụt đi thì đều giật mình. Chủ nhân Huyền môn cũng là một người trung niên, tóc màu xanh, ông ta kinh ngạc, nói: “Không thể nào, đến cả Đại La Kim Tiên mà sát trận liên hoàn chín khóa Huyền Thiên của tôi cũng có thể giế t chết, sao cậu ta có thể chạy thoát? Không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tưởng tượng nỗi”.

Ông ta nào có biết Ngô Bình có được chân truyền từ đạo tổ Huyền Hoàng, còn sát trận của Huyền môn chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong truyền thừa mà Ngô Bình có được mà thôi, không thể nào so sánh với nhau được. Đối với Ngô Bình mà nói, sát trận liên hoàn chín khóa Huyền Thiên của ông ta chỉ là trò trẻ con, sao có thể bắt được anh?
 
Chương 3384


Ngô Bình và Thượng Quan Linh Nhi rời khỏi đại thế giới Huyền Hoàng, đến Hưng Long.

Trương Lệ thấy có người mới đến nhà thì vội hỏi gốc gác, Ngô Bình kể hết sự thật cho bà ấy nghe, Trương Lệ thương xót cho cô ấy, không ngừng an ủi.

Sau khi sắp xếp cho Thượng Quan Linh Nhi xong, Ngô Bình không nguôi được cơn giận nên tiếp tục khắc thần thông. Lần này anh khắc thần thông Đại Vận Mệnh Thuật.

Lúc khắc thần thông này cần tiêu tốn rất nhiều khí vận, may mà anh có Thiên Vận châu, có thể không ngừng lấy khí vận thiên địa bên trong, dùng nó để khắc Đại Vận Mệnh Thuật.

Anh mất nửa tháng mới khắc ra được cấm chế của Đại Vận Mệnh Thuật, khắc sâu trong Dương Thần. Sau khi Đại Vận Mệnh Thuật trở thành thần thông bản mệnh thì Ngô Bình phát hiện khí vận của mình mạnh hơn cả trăm lần, đến cả uy lực của Đại Vận Mệnh Thuật của mạnh hơn rất nhiều.

Anh vừa xuất quan thì đã nghe nói Thiên chủ Thanh Tuyết lại đột phá nên đến chúc mừng cô ta.

Thiên chủ Thanh Tuyết đã khởi động ba chỗ Nhân Tàng, ba chỗ Bí Tàng, một chỗ Thiên Tàng, tổng cộng bảy chỗ thần tàng, thành tích đó thật sự rất hiếm có.

“Huyền Bình, chúc mừng cậu ngưng tụ được Dương Thần, Dương Thần của cậu đáng sợ thật, lợi hại hơn tôi ngày xưa gấp trăm lần”. Lúc Thiên chủ Thanh Tuyết nhìn thấu được tu vi của Ngô Bình thì không kiềm được mà thốt lên.

Ngô Bình: “Tôi vượt qua ba Thiên Kiếp, suýt chút bỏ mạng”.

Thiên chủ Thanh Tuyết mỉm cười, nói: “Hèn gì cậu lợi hại đến thế, thì ra là người được trời chọn”.

Ngô Bình: “Cô cũng không tồi, Thất Bí Thần Tàng. Sắp tới cần tôi giúp đỡ không?”

Thiên chủ Thanh Tuyết lắc đầu: “Không thể quá tham lam, nếu không thì sẽ bị trời đố kị. Nếu tôi có số đó thì sau này sẽ còn khởi động được thần tàng, nếu không có thì tôi cũng không cưỡng cầu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, nghe cô vậy”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Huyền Bình, cậu định lúc nào vượt long môn?”

Ngô Bình nói: “Đợi tôi luyện được Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng mười, Thiên Địa Huyền Hoàng quyết đến cảnh giới tương đương rồi đột phá cũng chưa muộn”.

Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Cậu rất bình tĩnh, tôi không có gì phải lo lắng cả. Hi vọng tu vi của cậu có thể vượt được tôi, như thế thì tôi có chỗ dựa rồi”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Có điều, bây giờ tôi rất muốn biết cậu có thể đứng nhất ở Chân Nhân cảnh không?”

Cô ta đang nói đến sách thiên kiêu, trong đó có bảng xếp hạng các thiên kiêu theo cấp bậc từ trước đến nay, là trước Ngô Bình vào top mười của bảng Nhân Hoàng, top năm của bảng Nguyên Thần.

Ngô Bình cũng rất tò mò, thế là anh lấy sách thiên kiêu ra, bắt đầu kiểm tra thực lực. Sức mạnh kỳ diệu quét qua cơ thể anh, hai bảng xếp hạng xuất hiện, gồm bảng Nhân Hoàng và bảng Thần Anh.

Rõ ràng là bảo sách thiên kiêu này nghĩ Âm Thần cũng là một trạng thái của Thần anh.

Nhìn thấy danh sách bảng xếp hạng, thiên chủ Thanh Tuyết mỉm cười: “Lợi hại, thế mà đứng thứ hai bảng Thần anh! Thứ ba bảng Nhân Hoàng”.

Ngô Bình nhìn chằm chằm người đứng thứ nhất bảng Thần anh, người này tên là Đại Nghệ, là một đại năng thời xưa.

“Đại Nghệ mạnh thế sao? Tôi đã thế này rồi mà vẫn không so được với người ta à”.

Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Tất nhiên cậu không thể so được với anh ta rồi, anh ta là hậu duệ của thần và người, không phải là tộc người thực sự. Hơn nữa khi anh ta được kiểm tra, cảnh giới thật khác với cái này, vì các tầng tu luyện của thần và người có sự khác biệt. Nếu cậu chỉ đơn thuần tu luyện Thần anh, anh ta chắc chắn sẽ không thể so với cậu”.

Kiểm tra xong, thiên chủ Thanh Tuyết đập vào trên bảo sách thiên kiêu, dữ liệu bị xóa sạch.
 
Chương 3385


Ngô Bình cười nói: “Hóa ra những dữ liệu này có thể hủy được”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Thành tích của cậu quá mức đáng sợ, nếu để người khác biết được thì dù lật tìm cả Hạ Giới cũng sẽ tìm ra cậu”.

Ngô Bình: “Cô lo thế cũng đúng”.

Lúc này anh nghĩ tới Cửu Lôi Tiên Vực, Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn hại chết Thượng Quan Tề Sinh, anh nhất định phải trả được thù này nhưng nghe nói người này đã luyện hóa Cửu Bộ Thần Lôi, bây giờ đang luyện hóa Lôi Thành, khiến anh khá lo lắng. Nếu ông ta luyện hóa hoàn toàn Lôi Thành, thực lực sẽ tăng vọt, đến lúc đó càng khó trả thù được.

“Thanh Tuyết, cô biết gì về Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn?”

Thanh Tuyết suy nghĩ một lúc rồi nói: “Người này có tư chất bình thường, nhưng vận may của ông ta rất tốt. Những năm đầu ông ta chỉ là một nhân vật nhỏ nhưng ông ta vô tình nhận được một pháp chỉ của chủ nhân sấm sét, dựa vào pháp chỉ kia ông ta liên tục luyện hóa mấy Lôi Thần, có sức mạnh của Lôi Thần dĩ nhiên tu vi của ông ta sẽ không yếu, dần dần đạt đến Bán Bộ Đại La. Hiện giờ ông ta đã nắm chắc được Cửu Lôi Tiên Vực, ngay cả Đại Thiên Tôn cũng phải nhìn ông ta bằng ánh mắt khác. Hiện giờ ông ta đang chế tạo đại trận tuyệt thế, chuẩn bị cho việc luyện hóa Lôi Thành. Trong Lôi Thành, có ý chí của chủ nhân sấm sét, một khi luyện hóa nó, ông ta có thể khống chế hoàn toàn Cửu Lôi Tiên Vực”.

“Chủ nhân của sấm sét là sự tồn tại thế nào?”

Thanh Tuyết: “Vào thời cổ đại, có một vị tu sĩ đặc biệt vừa sinh ra đã có thể điều khiển sấm sét, sau đó trở thành sự tồn tại cấp Đạo Tổ, trấn giữ Cửu Lôi Tiên Vực. Người này mạnh đến mức thậm chí còn có thể triệu tập Cửu Bộ Thần Lôi, trở thành nô lệ của ông ta, sau đó ông ta thậm chí còn đánh ra Lôi Thành”.

“Rốt cuộc Lôi Thành là gì? Có phải chỉ đơn thuần là một thành phố không?”

Thanh Tuyết: “Lôi Thành là một pháp khí, ban đầu chủ nhân của sấm sét sử dụng nó để giết một Đạo Tổ. Tuy nhiên, nghe nói Lôi Thành chỉ là trạng thái sơ cấp của pháp khí này, nó còn có một trạng thái cao cấp, chỉ có chủ nhân của sấm sét mới có thể thi triển nó”.

Ngô Bình suy ngẫm một lúc rồi nói: “Tôi định đến Cửu Lôi Tiên Vực một chuyến để dò thám tình hình”.

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Cậu cứ vậy mà đi rất dễ bị lộ. Dù sao thiên tài như cậu có hào quang quá chói, đến đâu cũng không thể giấu được”.

Nói rồi, cô ta lấy một da mặt ra, bề ngoài da mặt dày đặc phù văn.

Ngô Bình cười hỏi: “Đây là gì?”

Thanh Tuyết: “Da người Thiên Hoan, là bảo vật của Thiên Hoan Đạo Quân, sử dụng nó thì dù là Đạo Quân cũng không nhìn ra được”.

Ngô Bình hỏi cách sử dụng, anh vừa thúc giục, da người đã bị luyện hóa. Ngay sau đó da người dính chặt vào bề ngoài cơ thể anh, vẻ ngoài của anh lập tức thay đổi.

Không chỉ là vẻ ngoài, trạng thái mạng sống, số mệnh, khí chật v.v mà da người này thể hiện ra ngoài đều là một trạng thái khác.

Ngô Bình vui mừng: “Bảo vật hay đấy, cảm ơn nhé”.

Thanh Tuyết: “Tôi khuyên cậu, sau cảnh giới Long Môn thì đừng chậm trễ nữa, với tu vi hiện tại của cậu, trở thành Long Môn không hề khó”.

Ngô Bình: “Ừ, sau Long Môn, tôi phải đến núi Hỗn Độn cứu bố trước”.

Nói chuyện với Thanh Tuyết một lúc, Ngô Bình bèn mở Động Thiên của Vu Đạo ra.

Dược Tổ, Huyết Tổ, Vu Tổ, Động Thiên của ba cái này cùng tồn tại, vì chỉ họ phát hiện ba thứ này kết hợp có thể trở thành thái cổ chân nhân thật sự. Trên thực tế, hiện giờ Ngô Bình đã vô cùng gần với mức thái cổ chân nhân năm thế hệ.

Bây giờ anh quyết định mở Động Thiên của Vu Đạo.

Sau khi Động Thiên được mở ra, anh gọi Lý Nguyên Tượng từ điện đường Cực Võ ra nói: “Hỉ Bảo, theo bố đến một nơi, nơi đó mới hợp với con”.
 
Chương 3386


Anh không nói nhiều, kéo Lý Nguyên Tượng đi vào Vu Tổ Động Thiên.

Trong Vu Tổ Động Thiên, bầu trời toàn là màu xanh đen, tia sáng u ám. Anh vừa xuất hiện, một hư ảnh cực lớn xuất hiện giữa không trung.

Đây là một ông lão đồ đen, gương mặt đen kịt, nhìn không rõ, chỉ có đôi con ngươi màu đỏ tím nhìn chằm chằm hai người.

“Đồ đệ, cuối cùng con cũng đến rồi. Thiên Huyết Kinh của con đã đạt đến cảnh giới Tổ Huyết chưa? Xem ra ta đã vượt qua lão già Thiên Huyết rồi”.

Ngô Bình: “Tiền bối là Vu Tổ sao?”

Ông lão: “Ta là Vu Tổ, con nên gọi ta là sư tôn mới đúng. Ba chúng ta trao đổi tin tức, ta đã mong mỏi con đến từ lâu rồi”.

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình chào sư tôn”.

Vu Tổ: “Tốt lắm, Vu Đạo chúng ta vẫn luôn bị một tu sĩ Tiên Đạo đuổi giết, kế tiếp không có người, sự xuất hiện con cho ta nhìn thấy hy vọng. Đứa nhỏ bên cạnh con này có lai lịch gì? Ta cảm nhận được khí tức nó rất thân thiết”.

Ngô Bình không giấu giếm nói lai lịch của Hỉ Bảo.

Vu Tổ thở dài: “Xem ra nó là Vu tử rồi”.

Ngô Bình: “Vu tử?”

Vu Tổ: “Năm đó mười hai Vu Tổ, tám trăm Vu Thánh thi triển trận pháp vô song nuôi dưỡng một thai nhi, nó tiếp nhận lời chúc phúc chí tôn của Vu Đạo. Ta cứ rằng Vu tử đã mất tích rồi, không ngờ được con tìm được, xem ra mọi thứ đều là ý trời”.

Ngô Bình: “Hỉ Bảo là Vu thể chí tôn nên con dẫn nó vào để tiếp nhận truyền thừa Vu Đạo”.

Vu Tổ: “Cũng tốt, con là đệ tử của ta nên nó xem như là cháu ta. Ha ha, mua một tặng một, ta xem kiếm được hời rồi. Nhưng nó khác con, ta muốn để nó đến chỗ ta tu luyện, con đồng ý chứ?”

Ngô Bình hỏi Lý Nguyên Tượng: “Hỉ Bảo, con đi theo sư tổ tu luyện trở nên mạnh hơn, thế nào?”

Thật ra Lý Nguyên tượng không muốn rời xa Ngô Bình, nhưng bây giờ cậu bé dần lớn lên, đã hiểu được sự quan trọng của thực lực. Cậu bé muốn sau này có thể bảo vệ người nhà, vậy thì phải có thực lực mạnh.

Nghĩ thông suốt điều này, cậu bé gật đầu: “Bố, con muốn đi”.

Ngô Bình vỗ vai cậu bé: “Mong con mau chóng vượt qua bố”.

Một tia sáng màu đen rơi xuống, Lý Nguyên tượng bay lên cao, sau đó biến mất.

Vu Tổ: “Huyền Bình, con có biết sự khác biệt giữa Vu và Tiên là ở đâu không?”

Ngô Bình: “Xin sư tôn chỉ dạy”.

Vu Tổ: “Tiên sẽ chú trọng đến việc tu luyện của bản thân nhiều hơn, hơn nữa họ nghiêng về cấp độ tâm linh hơn. Chẳng hạn như bây giờ con đã tu luyện Dương Thần, thì Dương Thần là phương thức vận chuyển chính cho mạng sống của con, cơ thể sẽ trở nên ít quan trọng hơn”.

Ngô Bình: “Đúng thế sư tôn, bây giờ con cơ bản có thể lược bỏ cơ thể, chủ yếu tu luyện Dương Thần”.

Vu Tổ: “Phật Đạo càng quá hơn, hoàn toàn chỉ tu luyện về tinh thần. Nhưng Vu Đạo thì khác, Vu Đạo chủ yếu dùng ngoại lực để cường hóa tinh thần và thể xác của mình. Vu Đạo có thể được thánh hóa về thể xác, cũng có thể được thánh hóa về tinh thần, cả hai thứ đều rất mạnh. Hơn nữa, Vu giỏi về việc nương vào các loại năng lượng, thích sử dụng những thứ có sẵn của người khác để biến thành đồ sử dụng cho mình. Điều này dẫn đến việc Vu có đủ tài nguyên để tu luyện nên tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn nhiều. Năm đó nếu không phải do các thế lực lớn cùng nhau chèn ép Vu Đạo thì bây giờ chắc chắn đã là con đường tu hành chủ đạo”.

Ngô Bình: “Sư tôn, nếu Vu Đạo đã mạnh như thế, tại sao lại bị chèn ép đến mức gần như biến mất?”
 
Chương 3387


Vu Tổ: “Mọi việc đến một mức giới hạn thì phải có sự chuyển biến ngược lại, chính vì Vu đạo quá mạnh mới làm cho tất cả các thế lực cảm thấy bị uy hiếp. Hơn nữa Vu có một khuyết điểm chí mạng, vì tiến bộ quá nhanh dẫn đến tồn tại quá nhiều nguy hiểm tiềm ẩn. Cho nên từng có một vài Vu tham khảo tu hành Tiên Đạo cuối cùng vẫn thất bại. Huyền Bình, bây giờ mỗi một bước của con đều đạt tới cực hạn cảnh giới Tiên Đạo tương ứng, như thế nếu con hỗ trợ cho bí pháp Vu Môn, chắc chắn sẽ đến cấp bậc tiếp theo”.

Ngô Bình: “Sư tôn muốn dùng bí pháp Vu Đạo giúp con?”

Vu Tổ: “Đúng thế, con không cần tu luyện tâm pháp Vu Đạo, cả Thiên Động này là một trận pháp Vu Đạo, tác dụng của nó là tăng cao thân thể và Dương Thần của con, ghép vào trên người con một ít thần thông Vu Đạo”.

Ngô Bình đã hiểu ý của Vu Tổ: “Sư tôn, ý sư tôn là con vẫn là nền tảng Tiên Đạo nhưng ngoài ra vẫn có thêm một vài bản lĩnh của Vu Đạo”.

Vu Tổ: “Đúng thế, cứ như vậy dù ta có tăng thêm bao nhiêu bản lĩnh Vu Đạo cho con cũng sẽ không xuất hiện vấn đề nền tảng không vững, vì Vu Đạo chỉ là công cụ hỗ trợ cho con tu hành thôi”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Sư tôn, tại sao ngài lại giúp con, dù sao con cũng không được xem là tu sĩ Vu Đạo”.

Vu Tổ: “Thật ra tuổi thọ sư tôn không còn nhiều nữa, ta đã bị truy đuổi nhiều năm, sức sống của ta sắp cạn kiệt. Trước khi ta chết, ta có thể nhận một đệ tử như con, cũng xem như là đời này của ta không vô ích. Chỉ là ta không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn, tư chất của Lý Nguyên Tượng rất tốt, ta sẽ cố gắng bồi dưỡng nó. Nhưng Vu Đạo có chỗ thiếu sót, sau này chắc chắn nó sẽ gặp không ít tai họa, vẫn phải nhờ con bảo vệ nó để nó có thể tiến xa hơn”.

Ngô Bình: “Đây là điều đương nhiên, Hỉ Bảo là con trai của con”.

Vu Tổ: “Không nói mấy lời ngoài lề nữa, Động Thiên này là do các đại tài Vu Đạo của các thế hệ trước cùng nhau tạo ra, lưu truyền đến tay ta, không biết đã trải qua bao năm rồi. Lý Huyền Bình, con đã sẵn sàng chưa?”

Ngô Bình: “Đệ tử đã sẵn sàng”.

“Đại trận Vu Đạo, mở!”

“Ầm ầm rầm!”

Trời đất rung chuyển, đại trận đáng sợ được kích hoạt, một số phù văn thần bí, câu thần chú kỳ lạ, phước lành tối cao và thần thông cực mạnh liên tục được khắc vào trong Dương Thần, trên cơ thể Ngô Bình qua trận pháp Vu Đạo.

Những thứ này từng thuộc về những tu sĩ Vu Đạo vô cùng mạnh từ xưa đến nay, nhưng bây giờ chúng đều được Ngô Bình hấp thụ hết thảy và trở thành một phần sức mạnh của anh.

Trong quá trình này, Ngô Bình cảm thấy không thoải mái, Dương Thần và thể xác anh đều phải chịu đựng cơn đau khủng khiếp, nếu không nhờ anh đã trải qua ba lần lôi Kiếp, Dương Thần và thể xác anh đều đã mạnh hơn nhiều thì căn bản không thể chịu đựng được những truyền thừa Vu Đạo mạnh thế này.

Bề ngoài da của Ngô Bình, trên xương cốt, trên thành mạch máu, thậm chí trên mỗi cọng lông tơ đều xuất hiện phù văn huyền diệu, những thứ này đều là trợ giúp cực cao.

Dương Thần cũng đang thay đổi, từng cấm chế Vu Đạo xuất hiện trong Dương Thần, bên ngoài Dương Thần cũng xuất hiện từng tầng thần hoàn Vu Đạo, mỗi thần hoàn đều đại biểu cho một sức mạnh khủng khiếp.

Nồi nung chảy võ thuật đang hoạt động hết công suất, lực Huyền Hoàng, lực Thiên Nguyên, kiếm lực,… của Ngô Bình được nhiều sức mạnh hỗ trợ, trở nên mạnh và bí ẩn hơn.

Không biết qua bao lâu, đại trận ngừng hoạt động, cả Động Thiên trở nên tối tăm như thể nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Giọng Vu Tổ vang lên: “Huyền Bình, con đã hấp thụ tất cả những gì nên được truyền cho con rồi. Tiếp theo có thể đi đến bước nào thì còn phụ thuộc vào tạo hóa của con”.

Ngô Bình cúi người: “Cảm ơn sư tôn đã dạy bảo”.
 
Chương 3388


Vu Tổ: “Sư tôn có mấy kẻ thù lớn, ta sẽ nói tên của chúng cho Nguyên Tượng. Một ngày nào đó, ta mong con có thể giết họ thay sư tôn”.

Ngô Bình: “Đệ tử nhớ rồi”.

“Được rồi, con có thể đi rồi, sứ mệnh của Động Thiên này đã xong, nó sắp sụp rồi”.

Ngô Bình bèn ra khỏi Vu Đạo Động Thiên, ngay khi anh ra ngoài, Thiên Động thu nhỏ lại rồi cuối cùng biến mất trong thời không.

Ra đến bên ngoài, anh mới biết mình đã ở Vu Đạo Động Thiên chín ngày.

Trong chín ngày này, cơ thể anh đã thay xương đổi thịt.

Ngay khi ra ngoài, anh đến ở bên cạnh vợ và con của mình, Đường Tử Di và Nhậm San San mỗi người bế một đứa trẻ, chơi đùa khắp nơi, anh đã vắng nhà chín ngày, cũng rất nhớ hai đứa nhỏ.

Ở nhà hai ngày, Đường Tử Di định đến ở với bố mẹ vài ngày, dù sao ông bà ngoại cũng rất nhớ đứa cháu gái này, thế là Ngô Bình tự mình đưa hai mẹ con đến biệt thự Vân Đỉnh.

Đường Tử Yên cũng ở trong nhà, cô bé rất yêu mến đứa cháu gái này, hầu hết thời gian đứa trẻ đều do cô bé bế.

Người nhà họ Đường nhờ có đan dược của Ngô Bình mà giờ trông còn rất trẻ, hiện giờ vợ chồng Đường Minh Huy trông có vẻ mới ngoài ba mươi. Ông cụ nhà họ Đường vốn dĩ đã tám chín mươi tuổi nhưng giờ nhìn hệt như mới chỉ khoảng năm mươi.

Khiến Ngô Bình ngạc nhiên là mẹ vợ thế mà đã có thai được năm tháng, không lâu sau anh sẽ có thêm một cậu em vợ.

Điều này cũng không có gì kỳ lạ, thể chất của Đường Minh Huy và vợ đã được cải thiện, muốn sinh thêm cũng có thể. Bây giờ đã có con rể tốt như Ngô Bình, gia tộc hưng vượng phát đạt, mục tiêu bây giờ của họ là muốn có nhiều con nhiều cháu.

Ngô Bình hỏi một chút, Miêu Dục thái thú thường đến thăm, điều này không chỉ vì Ngô Bình địa vị tổng đốc, mà còn vì anh đã chữa lành những vết thương tiềm ẩn do tu hành để lại của đối phương.

Ngoài ra, đảo Kim Long ở Vân Trạch cứ cách năm ba ngày lại gửi quà vật quá giá về, rõ ràng là muốn lấy lòng nhà họ Đường. Có thể nói nhà họ Đường là gia tộc có địa vị nhất ở khu vực này, không ai dám để chọc vào, thậm chí tổng đốc nơi này còn bảo người gửi thư bày tỏ ý định kết bạn với Đường Minh Huy.

Nhưng dù thế Ngô Bình vẫn khá lo lắng nên đã nhờ cùng kỳ đi theo bảo vệ mẹ con Đường Tử Di.

Ở lại nhà họ Đường hai ngày, tiện thể chỉ dạy tu vi cho Đường Tử Di và Đường Tử Yên.

Hôm nay Đường Tử Di đã Thần Hóa thành công và ngưng tụ được Dương Thần giống Ngô Bình. Đây vốn dĩ là việc cực kỳ khó, nhưng Ngô Bình đã trải qua một lần, anh biết rõ từng chi tiết nên không khó để giúp Đường Tử Di đạt đến Dương Thần.

Dĩ nhiên Dương Thần của Đường Tử Di không thể so được với anh, nhưng vẫn mạnh hơn các tu sĩ bình thường.

Sau khi Đường Tử Di đột phá, Ngô Bình đến bệnh viện trực thuộc đại học Vân Kinh, đã lâu rồi anh không đến đây, phòng khám đã tích thành một lượng lớn bệnh nhân, có người suýt nữa còn đập phá bệnh viện.

Cũng may y thuật của anh đã hơn hẳn trước kia, anh có thể chữa lành vết thương chỉ bằng một cái vỗ.

Liễu Y Y và mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, Ngô Bình vung tay lên, bệnh nhân được chữa khỏi, mỗi giây chữa khỏi cho một người, cứ thế chữa trị cho ba ngàn sáu trăm bệnh nhân trong một giờ.

Thế là trong một buổi sáng, Ngô Bình đã chữa trị cho gần hai mươi ngàn người, đã giải quyết toàn bộ bệnh án dồn lại mấy ngày nay.

Nhưng anh cũng rất mệt, vừa tan làm đã kéo Liễu Y Y về nhà nghỉ ngơi.

Vừa nhắm mắt lại, Ngô Bình đã ngủ say, lúc thức dậy đã là buổi tối.
 
Chương 3389


Lúc này anh mới phát hiện ra gì đó, bỗng nhìn thấy Liễu Y Y ngồi ở bên cạnh mình, Liễu Y Y thế mà lại có tu vi, đang cười ẩn ý nhìn anh.

Ngô Bình mừng rỡ: “Vân Tịch, Luân Hồi Đại Kiếp của em kết thúc rồi?”

Vân Tịch khẽ gật đầu: “Ừ, vừa kết thúc”.

Cô ấy tiện thể nằm xuống bên cạnh Ngô Bình, ôm lấy cơ thể rắn chắc của anh, dịu giọng nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh mấy ngày nay”.

Luân Hồi Đại Kiếp cực kỳ nguy hiểm, nếu không ngờ Ngô Bình lúc nào cũng bảo vệ, âm thầm chăm sóc cô ấy thì chưa chắc cô ấy có thể bình an vượt qua.

Ngô Bình: “Giúp em là điều đương nhiên mà, tiếp theo em có dự định gì?”

Vân Tịch: “Em phải về nhà một chuyến. Lúc anh nghỉ ngơi, em đã liên lạc với người nhà, giờ Vân Thị đang gặp phải rắc rối”.

Ngô Bình: “Ý em là Vân Thị nào?”

Vân Tịch: “Là Vân Thị nhánh bên em. Một thành viên trong tộc đã gây rối, làm bị thương con trai một tông lão trong tộc tại cuộc họp thị tộc. Tông lão đó quyết không tha, muốn giết các thành viên trong nhánh bên em”.

Ngô Bình nhíu mày: “Nhánh bên em tuy rằng sáp nhập vào sau, nhưng vẫn là cùng một tộc, tại sao lại làm như vậy?”

Vân Tịch: “Trong cùng một tộc cũng có sự phân biệt trên dưới. Bên em là nhánh phụ, cấp bậc trên dưới không quan trọng. Đây còn là vì có sự tồn tại của anh, nếu không tình hình sẽ còn tồi tệ hơn”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh đi cùng em, anh lo lắng tu vi của em còn chưa khôi phục”.

Vân Tịch cười nói: “Được, sáng mai chúng ta cùng đi Thái Thanh”.

Buổi tối, hai người liền triền miên bên nhau.

Rạng sáng, Ngô Bình đưa Vân Tịch đến Thái Thanh Tiên Cảnh. Thái Thanh Tiên Cảnh giờ được quản lý bởi một Tổng đốc do nước Long phái đến, Vân Châu ban đầu có một Thái thú. Đương nhiên, Thái thú của Vân Châu cũng do người của Vân Thị đảm nhận.

Điều đầu tiên Vân Tịch và Ngô Bình làm khi trở về là đến thăm lão tổ Vân Phi Dương.

Vân Phi Dương bây giờ cũng là tông lão của Vân Thị, nhưng địa vị không cao, giờ đang vô cùng phiền não bởi chuyện Vân Tịch nói.

Vân Tịch phát hiện cánh tay Vân Phi Dương bị thương, thoạt nhìn ông ấy có hơi mỏi mệt, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Lão tổ, ai đã đả thương người?”

Vân Phi Dương thở dài: “Ngày hôm qua tông lão Vân Đình Quang đã đến để yêu cầu một lời giải thích, ông ta khăng khăng muốn đánh chết Vân Miện. Vân Miện là anh họ của con, có thiên phú rất tốt, vì vậy lão tổ đương nhiên muốn bảo vệ nó. Cuối cùng, Vân Đình Quang đã ra tay khiến lão tổ bị thương, đồng thời để lại lời nhắn, rằng nếu ngày mai không đưa người đến cho ông ta xử lý, họ sẽ san bằng nhánh chúng ta”.

Vân Tịch tức giận nói: “Thật quá ngang ngược! Con trai ông ta không bị thương nặng, chúng ta cũng xin lỗi rồi, vì sao cứ nhất quyết không tha?”

Vân Phi Dương nói: “Con không nhận ra sao? Bên kia đang nhân cơ hội lấn tới. Nhánh của Vân Đình Quang đã chiếm ba châu của châu Thái Thanh. Nếu lấy tiếp được Vân Châu, toàn bộ Thái Thanh sẽ là lãnh địa của ông ta. Hơn nữa, Tổng đốc Thái Thanh cũng là người bên ông ta”.

Ngô Bình: “Lão tổ, tông chủ không quản chuyện này sao?”

Vân Phi Dương: “Đương nhiên tông chủ không quan tâm. Thế lực lớn nuốt chửng thế lực nhỏ là chuyện bình thường. Nếu ta không thể giữ vững cơ nghiệp này, điều đó chỉ có thể cho thấy ta quá bất tài”.

Vân Tịch: “Vậy thì cũng không thể ngồi yên chờ chết, lão tổ có biện pháp nào đối phó không?”

Vân Phi Dương liếc nhìn Ngô Bình và nói: “Sở dĩ Vân Đình Quang kiêu ngạo như vậy là vì ba cô con gái của ông ta đều được gả cho những người chồng tốt”.
 
Chương 3390


Vân Tịch: “Bọn họ là ai?”

Vân Phi Dương: “Một người đã kết hôn với thành viên Sách Thị, một trong bốn vương tộc lớn. Trong bốn vương tộc lớn, Sách Thị là mạnh nhất, tông chủ Sách Thần Tinh là Chân Tiên. Con trai thứ hai của ông ta là con rể của Vân Đình Quang”.

“Người thứ hai gả cho Tổng đốc của Thái Thanh hiện tại, người này tên là Tề Long Hải. Tề Thị là một trong mười danh gia vọng tộc lớn nhất, thực lực cũng rất mạnh, hơn nữa anh rể Tề Long Hải chính là một quan chức hàng đầu ở Long Kinh, địa vị rất cao”.

“Con gái thứ ba của Vân Đình Quang đã kết hôn với một đệ tử chân truyền của Thiên Đạo Môn. Thiên Đạo Môn là một thế lực mạnh ngang hàng với nước Long, địa vị của đệ tử chân truyền đó rất phi phàm, không hề thua kém Tổng đốc Tề Long Hải”.

Sau khi nghe lão tổ nói, Ngô Bình nói: “Chỉ vậy thôi sao? Vậy đừng lo lắng về chuyện này nữa, tôi sẽ lo việc này”.

Vân Phi Dương sáng mắt lên, ông ấy đang chờ đợi câu nói này, liền cười nói: “Đúng vậy, cậu là chồng Vân Tịch, tuy rằng ba người bọn họ rất mạnh, nhưng so với cậu cũng không là gì. Hôm nay, ba con rể của Vân Đình Quang đều đã tới, hẳn là đang thương lượng xem sẽ san bằng chúng ta như thế nào, nếu không có gì ngoài ý muốn, ngày mai họ sẽ ra tay”.

Ngô Bình: “Chỉ sợ bọn họ không tới thôi, lão tổ, để tôi trị liệu vết thương của người đã”.

Sau khi chữa khỏi cho Vân Phi Dương, Ngô Bình thấy ông ấy chỉ cách Thiên Tiên một chút xíu nữa thôi, liền hỏi: “Lão tổ, nếu như người có Phi Thăng Đan thì hẳn là có thể đột phá”.

Vân Phi Dương cười khổ, nói: “Phi Thăng Đan là đan dược mà tất cả môn phái khát khao, nếu không phải người của thế lực lớn, ai có thể có được chứ?”

Quả thực, bởi vì tác dụng đặc biệt của mình, Phi Thăng đan có thể khiến cho Địa Tiên thăng cấp thành Thiên Tiên, tiến vào một trạng thái khác của sinh mệnh, cho nên cực kỳ khó luyện chế, rất ít lưu truyền.

Nếu một đan sư nào đó có thể luyện chế Phi Thăng đan thì nhất định sẽ bị một thế lực lớn khống chế, đan dược luyện ra không thể nào lưu truyền ra bên ngoài. Phi Thăng đan quá quý giá, bọn họ chỉ giữ để tự dùng. Dù không dùng được thì cũng phải cất giữ, để lại cho đời sau.

Vì vậy, ngay cả trên mạng Tiên cũng khó mua được Phi Thăng Đan, cho dù may mắn mua được thì cũng vẫn là đan dược có khuyết điểm, hoặc là hàng không tốt, hoặc là hàng hỏng.

Ngô Bình: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp”.

Sau khi từ biệt Vân Phi Dương, Ngô Bình đến nơi ở của Vân Tịch.

Vân Tịch biết đan đạo của anh, hỏi: “Huyền Bình, anh muốn luyện chế Phi Thăng Đan sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh muốn thử. Lúc đầu Trương Thiên Hoành muốn nhờ anh luyện nó, nhưng khi đó anh vẫn còn là Nhân Tiên, tu vi cực thấp, trình độ luyện đan của anh lúc đó thấp hơn nhiều so với bây giờ, vì vậy tất nhiên anh không thể làm điều đó. Bây giờ thì anh cũng đã nắm chắc vài phần”.

Vân Tịch vui mừng khôn xiết: “Thật tuyệt. Huyền Bình, anh thật lợi hại, còn có thể luyện chế được Phi Thăng Đan! Em nghe nói rằng Phi Thăng Đan bị quản lý chặt chẽ trong Tiên Giới, không có sự cho phép của Tiên Đình và các thế lực lớn, viên đan dược này không được phép bày bán”.

Ngô Bình: “Ừ, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên cả. Đối với những tu sĩ bình thường mà nói, Thiên Tiên là một đẳng cấp khác hẳn. Nếu trở thành một Thiên Tiên dễ dàng như vậy, vậy Thiên Tiên sẽ không có giá trị gì”.

Anh đưa Vân Tịch vào động Dược tổ.

Lần trước, anh luyện chế ra ba loại đan dược của Dược tổ ở cảnh giới Nguyên Anh, chính là Hạo Dương Thần Đan, Ngũ Hành Long Môn Đan, Cửu Hoa Thần Đan. Sau khi luyện chế ba loại đan dược này, anh có thể lấy đan dược ở phòng phía sau.

Căn phòng phía sau chứa những đan dược do Dược tổ luyện chế trong cảnh giới Bất Tử, tổng cộng có hai viên, một viên là Đoạt Thiên Đan và một viên là Phi Thăng Đan.

Trong số đó, Đoạt Thiên Đan là đan dược đế phẩm. Phi Thăng Đan là đan dược đế phẩm cao cấp.
 
Chương 3391


Ngô Bình cười nói: “Tiểu Tịch, anh sẽ thử xem có thể luyện chế hay không”.

Nơi đây có dược liệu luyện chế Phi Thăng Đan, Ngô Bình lập tức lấy ra Tứ Hoang Thần Lò, bắt đầu luyện chế mẻ thứ nhất!

Phi Thăng Đan là một loại tiên dược có thể biến Địa Tiên thành Thiên Tiên, sự ảo diệu của nó rất khó nắm bắt.

Khi anh đang luyện chế, ngay cả Dược Đồng Mục Vũ cũng tới xem náo nhiệt, nói: “Cậu chủ, đến lão chủ nhân cũng không thể luyện ra Phi Thăng Đan khi ở cảnh giới của người, mãi đến khi lão chủ nhân đến cảnh giới Đoạt Thiên mới luyện chế thành công”.

Ngô Bình cười nói: “Vậy thì tôi sẽ cố gắng trò giỏi hơn thầy”.

Truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo Tổ đã khiến anh hiểu sâu hơn về thuật luyện đan và hiểu rõ hơn về ý nghĩa của cuộc sống. Vì vậy, anh mới có thực lực luyện chế Phi Thăng Đan!

Trong vòng chưa đầy một giờ, lò luyện đan đã bật nắp lên, một luồng ánh sáng thần bí bay ra, được Ngô Bình dùng bí pháp bắt lấy, trong nháy mắt hóa thành ba viên đan dược.

Đan dược này xung quanh có hào quang lưu chuyển, khí thế ngút ngàn, bên ngoài có chín tầng ký hiệu luân chuyển, bên trong có ba cấm chế chấn động, bề mặt đan dược ngưng tụ thành một bóng người đang ngồi xếp bằng tu luyện, mặt mũi rõ ràng.

Nhìn thấy viên đan dược này, Mục Vũ kinh ngạc hô: “Mẻ đầu tiên đã là đế phẩm, lợi hại quá!”

Ngô Bình: “Còn thiếu một chút nữa”. Nói xong, anh luyện chế mẻ thứ hai.

Trong đợt thứ hai, anh sửa đổi một chút và sử dụng các phương pháp Vu đạo. Anh sở hữu Vu đạo thần thông, tinh thông ba ngàn câu chú của Vu đạo, mỗi một câu đều có tác dụng thần thông riêng, giờ sử dụng rất có ích đối với việc luyện đan.

Lò luyện đan mở ra, ánh sáng chói lọi hơn lúc nãy tỏa ra, Ngô Bình làm theo quy luật, khiến nó hóa thành bốn viên đan dược, bên ngoài mỗi viên đan có mười vòng tiên quang dao động, bên trong có năm luồng cấm chế cực hạn, tỏa sáng rực rỡ, ảo diệu vô cùng!

“Đan dược truyền kỳ!”, Dược Đồng Mục Vũ vui mừng khôn xiết: “Chúc mừng chủ nhân!”

Ngô Bình lấy ra một viên Phi Thăng Đan đưa cho Vân Tịch, nói: “Tiểu Tịch, em đưa cho lão tổ đi. Có viên đan dược này, hôm nay ông ấy có thể đột phá”.

Vân Tịch vui mừng khôn xiết, lập tức cầm viên đan dược rời khỏi động trước.

Giờ anh cũng không rảnh rỗi mà tiếp tục luyện chế Đoạt Thiên Đan.

Đúng như tên gọi, Đoạt Thiên Đan là một viên đan dược dùng để đột phá cảnh giới Đoạt Thiên. Độ khó luyện chế của nó thực ra không thấp hơn Phi Thăng Đan.

Mẻ thứ nhất, anh luyện ra Đoạt Thiên Đan đế phẩm, mẻ thứ hai, nó đã được nâng cấp thành đan dược truyền kỳ!

Luyện chế đan dược xong, anh đi ra khỏi động liền nhìn thấy Vân Tịch đang canh giữ ở bên ngoài, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy tràn đầy ý cười.

Anh liền hỏi: “Tiểu Tịch, lão tổ đột phá rồi sao?”

Vân Tịch gật đầu: “Lão tổ đã thành công đột phá Thiên Tiên!”

Ngô Bình: “Vậy thì tốt, dù sao cũng là Phi Thăng Đan truyền Kỳ, còn không đột phá thì đúng là quá vô lý”.

Vân Tịch: “Huyền Bình, em nhận được tin tức, đám người Vân Đình Quang đã tụ tập ở phủ Tổng đốc, bọn họ rất nhanh sẽ đến. Lão tổ đã chuẩn bị xong xuôi, chúng ta cứ chờ xem. Nếu bên kia nói lý còn được, còn nếu không nói lý thì chỉ có thể trở mặt với họ”.

Ngô Bình: “Là một vương tộc, Vân Thị chắc chắn phải có nhiều cao thủ trấn giữ. Ai là người mạnh nhất?”

Vân Tịch: “Tất nhiên là Vân Thiên Phong, lão tổ Vân Thị, nhiều năm trước đã ở là Chân Tiên cấp thứ ba, ở Tiên giới lão tổ cũng có chút tài sản. Nhưng Vân Thiên Phong cũng không quan lắm về chuyện ở bên dưới, phần lớn những chuyện đó đều do tông chủ quyết định. Tông chủ cũng rất mạnh, Chân Tiên cấp thứ nhất, nghe nói rằng bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá đến cấp thứ hai”.
 
Chương 3392


“Những tông lão còn lại thì sao? Bọn họ có thực lực thế nào?”

“Thập đại tông chủ tu vi không đồng đều, có Thần Tiên, cũng có Hư Tiên, trong đó thì lão tổ của em tương đối yếu”.

Ngô Bình: “Trước đó lão tổ là Bán Bộ Tiên Nhân, khó tránh khỏi bị những tông lão khác xem thường”.

Vân Tịch: “Đúng vậy, cho nên lão tổ cũng phải nhẫn nhịn rất nhiều, may là giờ tốt rồi, lão tổ đã đột phá thành Thiên Tiên”.

Hai người đang nói chuyện thì chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng hét lớn: “Vân Phi Dương, đi ra!”

Đối phương nói rất lớn, không cho Vân Phi Dương chút mặt mũi nào. Ngô Bình vừa nghe liền biết người của đối phương đã đến, liền cùng Vân Tịch ra khỏi phủ xem.

Vân Phi Dương và một đám thành viên Vân Thị lập tức xuất hiện. Đối diện có mấy chục người, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen, có ria mép, dáng người không cao, rất gầy, bên hông đeo một cái gậy ngắn.

Người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen chính là Vân Đình Quang, ông ta cười lạnh, nói: “Vân Phi Dương, thời hạn đã đến rồi, giờ ông giao người ra, tôi sẽ niệm tình đồng tộc mà không làm khó các người. Còn nếu không giao người, vậy thì đừng trách tôi độc ác!”

Nếu không đến bước đường cùng, Vân Phi Dương cũng không muốn trở mặt, nên đành chắp tay hành lễ: “Vân tông lão, mọi người đều cùng một tộc, tiểu bối mâu thuẫn là chuyện nhỏ, hơn nữa cậu nhà cũng chỉ bị thương nhẹ. Tôi đã đánh phạt Vân Miện rồi, tôi thấy chuyện này cũng nên kết thúc”.

Vân Đình Quang cười lạnh: “Kết thúc sao? vân Phi Dương, ông coi những lời trước đây của tôi là gió bay phải không? Tôi đếm đến mười, giao Vân Miện ra đây, nếu không thì nhánh của ông không cần tồn tại nữa!”

Vân Tịch chịu không nổi nữa, tức giận nói: “Vân Đình Quang, tôi biết thừa ông muốn đoạt lấy Vân Châu, nhưng nhánh chúng tôi không phải kẻ mà ông bắt nạt được đâu!”

Vân Đình Quang liếc mắt nhìn Vân Tịch, cười nói: “Nghe nói trong nhánh này có một mỹ nữ, tên là Vân Tịch, nhất định là cô đúng không? Ha ha, cô quả nhiên rất đẹp”.

Ông ta quay đầu nói với người đàn ông mặc áo gấm: “Long Hải, hiện tại cậu không có con, tôi nghĩ cậu nên nạp thiếp. Tôi nhường cô Vân Tịch này cho cậu đấy”.

Người đàn ông mặc áo gấm này chính là Tề Long Hải, Tổng đốc của Thái Thanh. Tề Thị là một trong mười gia tộc hàng đầu và có địa vị khá cao ở Hạ giới.

Vân Tịch tức giận đến nỗi khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, Ngô Bình nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, lạnh nhạt nói: “Vân Đình Quang, ông dám ngang nhiên đưa vợ chưa cưới của tôi cho con rể ông làm thiếp, ông coi tôi như không khí sao?”

Anh bước ra, khí chất hiên ngang, biểu cảm của mọi người liền thay đổi.

Vân Đình Quang nhíu mày: “Cậu chính là tên nhóc của tiên điện Thiên Võ sao?”

Ngô Bình: “Chính là tôi”.

Vân Đình Quang cười lớn: “Tiên điện Thiên Võ đã sớm bị tan thành tro bụi, giờ cậu là cái thá gì?”

Ngô Bình: “Ở Hạ Giới tôi có được truyền thừa của tiên điện Thiên Võ, thật ra tôi là Lý Huyền Bình, là đệ tử ưu tú của Kiếm Tông tiên giáo Thái Thanh!”

Cái gì, tiên giáo Thái Thanh?! Vân Đình Quang giật mình, tiên giáo Thái Thanh rất mạnh, là một thế lực siêu lớn. Hơn nữa Ngô Bình còn là đệ tử ưu tú!

Sau lưng ông ta, một người đàn ông cười lạnh: “Tiên giáo Thái Thanh thì có gì lợi hại? Chẳng qua là một đại thế giới suy tàn mà thôi!”

Ngô Bình nhìn gã: “Các hạ là ai?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom