Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 3353


Chương 3353

Chương 3353

Nguỵ Nguyên thờ ơ nói: “Thực lực của Tổng thủ lĩnh hình như phải trên cấp truyền kỳ chín sao, Ô Hoàng không thắng được đâu, tôi chỉ không biết cậu ta đỡ được mấy chiêu thôi”.

Con quái vật cầm một cái búa lớn rồi nhảy lên cao bổ xuống.

Ngô Bình cảm thấy được một luồng lực sinh mệnh và lực chiến đấu cực lớn của long tộc trong cơ thể người này.

Anh vung tay lên, một đường kiếm xuất hiện, nó ngưng tụ thành một cái chày khổng lồ nghênh đón cái búa.

Cheng!

Cái búa vỡ tan, con quái vật bị đánh bay. Cùng lúc đó, Ngô Bình đã hoá thành một tia sét rồi xuất hiện trên đỉnh đầu nó, tiếp theo tung một cú đá.

Uỳnh!

Con quái vật ngã sấp mặt xuống sàn đấu, lôi đài lún xuống, toàn thân người này nát vụn, lục phủ ngũ tạng đều bị thương, khắp các lỗ chảy máu.

Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Tôi có thể giết anh bằng một kiếm, nhưng nể tình anh là thiên tài nên tôi chỉ đánh bay anh thôi”.

Người kia đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, gã thở dài nói: “Tôi tâm phục khẩu phục”.

Ngô Bình: “Anh thua rồi nên phải đồng ý một điều kiện của tôi”.

Đến Ô Hoàng còn thua thì không còn ai dám khiêu chiến Ngô Bình nữa, anh chờ thêm năm phút cũng không có ai tiến lên lôi đài nên nói: “Hôm nay, tôi tổ chức buổi khiêu chiến này để mọi người thấy được tài năng của tôi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ là Tổng thủ lĩnh của mọi người, tôi sẽ phụ trách rèn luyện võ nghệ, nâng cao thể chất và lực chiến đấu cho cấm quân. Ngoài ra, tôi cũng ra kỷ luật và mọi người phải tuân theo, nếu trái lời thì sẽ bị phạt”.

“Vâng!”, tất cả mọi người cùng đồng thanh.

Ngô Bình bước xuống khỏi lôi đài, sau đó gọi các thủ lĩnh tới gần để nói chuyện. Trước đó, các thủ lĩnh này vẫn không phục anh, nhưng giờ thì nghe lời răm rắp.

Anh là Tổng thủ lĩnh nên việc chính là quản lý thật tốt các thủ lĩnh này, họ phải xuất sắc thì các binh sĩ mới tốt lên được. Vì thế từ giờ, Ngô Bình sẽ bắt đầu rèn luyện cho họ trước.

Anh lấy tài liệu mà mình biên soạn ra đưa cho họ luyện trước, khi nào luyện thành rồi thì sẽ dạy lại cho các binh sĩ.

Nhưng trước đó, anh sẽ làm mẫu vài lần.

Khi anh đi gặp Nguỵ Nguyên thì đã là buổi chiều.

Nguỵ Nguyên cười nói: “Tổng thủ lĩnh, xem ra tu vi của cậu còn cao hơn, bái phục”.

Ngô Bình: “Quá khen”.

Hai người trò chuyện thêm vài câu thì Ngô Bình về phủ của Tổng thủ lĩnh, nơi này có nhà cao cửa rộng, môi trường sống cũng tốt.

Ngày đầu tiên đi làm, Ngô Bình không muốn về quá sớm nên anh ở lại đến chiều muộn để biên soạn bài, vì công việc chính của Tổng thủ lĩnh chính là biên soạn tài liệu phù hợp.

Các tài liệu này gồm thuật luyện thể, cách hít thở, chiến thuật, chiến trận, pháp thuật tập thể… Có thể nói lực chiến đấu của một nhánh quân ra sao là phụ thuộc lớn vào Tổng thủ lĩnh.

Ngô Bình viết rất nhanh, loáng cái đã có mấy cuốn sách trên bàn. Nhưng anh phải đổi lại hết sách của Tổng thủ lĩnh cũ nên cũng khá mất thời gian.

Trời tối lúc nào không hay, trước mặt Ngô Bình đã có hơn trăm cuốn sách.

Đột nhiên trong doanh trại vang lên tiếng la hét, anh lập tức bỏ bút xuống rồi chạy ra ngoài bay lên cao.

Ngay sau đó, anh đã thấy các binh sĩ hò hét như đã phát điên.

“Doanh Tiếu!”
 
Chương 3354


Chương 3354

Ngô Bình phóng thần niệm ra để trấn áp mọi người, bọn họ lập tức im bặt.

Anh đi tới gần một binh sĩ rồi vỗ vào người tên đó, người này đã bình thường trở lại. Cùng lúc đó, Ngô Bình đã lấy ra được một cái kim châm cứu ở sau gáy người này.

Nguỵ Nguyên cũng vội vã chạy đến rồi hỏi: “Tổng thủ lĩnh, có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình giơ kim châm cứu ra cho anh ta xem rồi nói: “Có người ra tay với các binh sĩ, làm cho họ phát điên”.

Nguỵ Nguyên biến sắc mặt nói: “Đúng là to gan, dám động đến binh lĩnh của Nguỵ Nguyên này”.

Nói rồi, ông ấy phóng thần niêm đi dò xét ở xung quanh.

Song, Nguỵ Nguyên chẳng phát hiện ra kẻ địch nào hết, ông ấy bừng lửa giận nhưng không biết phát tiết ra đâu nên ngửa cổ lên hét lớn.

Ngô Bình: “Đại tướng quân, ông đang nghi ngờ ai nhất?”

Nguỵ Nguyên thở dài: “Nhiều lắm, tôi không thể xác định cụ thể là người hay môn phái nào được”.

Ngô Bình: “Nếu hôm nay không có tôi ở đây thì Đại tướng quân có thể dẹp yên được chuyện này không?”

Nguỵ Nguyên lắc đầu: “Nếu là tôi thì chỉ còn cách giết người thôi, nhưng nếu làm vậy thì chúng ta sẽ thiệt hại rất nhiều huynh đệ”.

Ngô Bình: “Ừm, xem ra đối thủ muốn dùng cách này để hạ thấp nhuệ khí của binh sĩ, cấm quân là người của Hoàng đế, người này dám ra tay với họ chứng tỏ là người chống đối Hoàng đế”.

Nghe thấy thế, Nguỵ Nguyên nói: “Tổng thủ lĩnh nói vậy thì tôi có thể đoán là ai rồi”.

Ngô Bình: “Hả? Hạ Giới mà cũng có kẻ đối đầu với Hoàng đế ư?”

Nguỵ Nguyên: “Hiện giờ, khắp nước Long đều cần dùng tói binh lực, vì có tiên đình và Đại thiên tôn ủng hộ nên thế cục mới nhanh chóng bình ổn. Nhưng chúng ta cũng gặp phải vài thành phần khó chơi, vì dụ như nước Đại Tây mà mình đang phải dốc toàn lực ứng phó”.

“Nước Đại Tây nằm ở Tây Vực, dân số đông đúc, diện tích đất đai rộng lớn, tài nguyên dồi dào, ví dụ như tiên kim, thần thiết… Binh khí và con rối chiến tranh của nước này rất mạnh, con rối mà họ tạo ra thậm chí có thể đánh ngang cơ với thần tiên, vũ khí thì cũng phi phàm. Chúng ta đối đầu với họ nửa năm thôi mà đã tổn thất nặng nề rồi”.

“Thấy mãi không hạ được nước này, Hoàng đế bệ hạ cũng đang sốt sắng, người đã quyết định tháng sau sẽ đích thân chỉ huy quân đánh chiếm nơi đó. Nếu vậy thì cấm quân chúng ta sẽ phải đi theo để hộ giá, có lẽ vì đó nên nước này mới ra tay với binh sĩ của chúng ta”.

Ngô Bình: “Bệ hạ quyết định như vậy thì chắc đã có kế sách rồi”.

Nguỵ Nguyên cười nói: “Bệ hạ đã lấy được một trăm nghìn phù binh kim giáp từ chỗ của Đại thiên tôn! Đến lúc đó, các phù binh ra trận, nước Đại Tây có mạnh nữa thì cũng phải ngoan ngoãn đầu hàng thôi”.

Ngô Bình phán đoán: “Vì thế, họ mới tìm cách triệt hạ quân ta, khả năng cao là để ám sát Hoàng đế”.

Nguỵ Nguyên gật đầu: “Chắc chắn là vậy, cậu Ngô, thời gian tới phiền cậu luyện binh cho các anh em, hi vọng tháng sau cậu sẽ cùng chúng tôi hộ giá để bảo vệ Hoàng thượng”.

Ngô Bình: “Bệ hạ có tu vi cao lắm, muốn hại được người thì phải cần đến cao thủ”.

Nguỵ Nguyên: “Đúng thế, cho nên chúng ta phải chuẩn thật tốt. Cậu Ngô, nếu cậu là thích khách thì sẽ dùng cách gì để ám sát Kim Tiên bán bộ?”

Ngô Bình: “Ám sát Kim Tiên bán bộ thì tốt nhất là mời Đại La Đạo Quân, nhưng chắc chắn nước Đại Tây không có cao thủ cảnh giới này đúng không?”

Nguỵ Nguyên: “Không có”.

Ngô Bình: “Thế thì phải dùng cách thứ hai, đó là sát trận! Kẻ yếu cũng có thể dùng sát trận để ám sát Kim Tiên nên Kim Tiên bán bộ không thể thoát được”.
 
Chương 3355


Chương 3355

Nguỵ Nguyên: “Nếu dùng đến sát trận thì nhất định họ phải nhờ đến đại sư trận pháp, ngày mai tôi sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, để người chuẩn bị trước”.

Ngô Bình: “Còn cách thứ ba nữa”.

Nguỵ Nguyên vội hỏi: “Cách gì thế?”

Ngô Bình: “Dùng độc, trời sinh vạn vật đều có tính tương sinh tương khắc. Tuy Đại La Kim Tiên mạnh, nhưng cũng có những chất độc có thể hạ gục được họ. Song các chất độc ấy đều thuộc loại khan hiếm và cũng không có nhiều”.

Nguỵ Nguyên: “Cái này thì không phải lo, Hoàng đế có Tị Độc Thần Châu, chất độc có mạnh đến mấy cũng không làm hại được người”.

Ngô Bình: “Vẫn còn một cách nữa là thần chú”.

Nguỵ Nguyên cau mày: “Thần chú ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Chú thuật có một điểm đặc biệt là nhiều người có thể cùng thi triển một lúc, thần chú của 10 nghìn người thì không làm gì được Hoàng đế, nhưng nếu là 10 triệu hay 100 triệu người thì sao? Đến Chân Tiên còn phải chịu hàng đấy, Đại La bán bộ cũng bị thương nặng hay thậm chí là quy tiên luôn nữa là”.

Nguỵ Nguyên kinh ngạc: “Thế thì phải chú trọng đề phòng họ dùng đến thần chú”.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, Nguỵ Nguyên nóng lòng nên đi gặp Hoàng thượng luôn.

Ông ấy đi rồi, Ngô Bình lại về gặp Lý Mai để bàn chuyện cửa hàng. Ban ngày cô ấy bạn rộn lượn khắp các cửa hàng nên giờ đã nắm được hết tình hình rồi.

Tên của các cửa hàng được cô ấy viết kín ba tờ giấy, có hơn 200 cửa hàng với tình trạng khác nhau.

Ngô Bình: “Lý Mai, em cứ quyết hết đi, anh chi tiền thôi”.

Lý Mai: “Em nghĩ kỹ rồi, chúng ta sẽ mua 80 cửa hàng trong số này, tổng là 300 tỷ tiền báu”.

300 tỷ tiền báu tương đương với 300 triệu Thần Long.

Ngô Bình: “Không nhiều lắm, anh đã kiếm được ba tỷ Thần Long trong hội thi Y Đạo, giờ mới tiêu hết có một phần mười thôi”.

Lý Mai: “Bình tĩnh, sau đó chúng ta vẫn cần nhiều tiền nữa đấy. Ngoài các cửa hàng này ra, chúng ta cũng cần tiêu ít tiền ở Hải Kinh”.

Ngô Bình: “Ừm, đến đâu hay đến đấy đã”.

Sau đó, Lý Mai đã đi thu mua các cửa hàng, để đảm bảo an toàn, Chu Nguyên Thông đã cho người đi theo bảo vệ cô ấy.

Ngô Bình lại tới chỗ cấm quân, sau đó đưa tài liệu mình biên soạn cho các thủ lĩnh, sau đó mới về phủ.

Đường Tử Di đang ngồi thuyền ở Đông Hồ trong nhà ở Hưng Long, chợt có một tia chớp loé lên, Ngô Bình đã xuất hiện.

Đường Tử Di cười nói: “Anh cưỡi sét về đấy à?”

Ngô Bình đắc ý nói: “Đó là Điện Bộ, mạnh hơn kiểu em bảo nhiều”.

Đường Tử Di xoa bụng rồi nói: “Con gái sắp ra đời rồi, anh đã chuẩn bị gì chưa?”

Ngô Bình: “Anh mong con ra để bế lắm rồi”.

Đường Tử Di cười nói: “Mấy ngày nay, bé con ngoan hơn nhiều rồi”.

Ngô Bình: “Nó đang ngồi luyện công đấy”.

Đường Tử Di ngạc nhiên: “Luyện công ư?”

Ngô Bình cười nói: “Tuy con chưa ra đời, nhưng nó rất thông minh. Trước đó ngày nào anh cũng dạy nó luyện công, nó học nhanh lắm”.
 
Chương 3356


Chương 3356

Đường Tử Di nói: “Luyện công từ trong bụng mẹ à, em cử tưởng đây chỉ là nói chơi thôi, ai dè lại xảy ra với mình thật”.

Ngô Bình: “Con anh thì phải khác chứ!”

Đường Tử Di: “Anh đã nghĩ ra tên cho con chưa?”

Ngô Bình: “Ừm, đại danh là Lý Tử Huyền, còn biệt danh thì là Khả Nhi”.

Đường Tử Di cười nói: “Anh lười thế, lấy tên của bố mẹ gộp lại đặt cho con à?”

Ngô Bình cười nói: “Thế không hay à? Tử Huyền nghe hay mà”.

Đường Tử Di: “Được rồi, chọn tên ấy cũng được”.

Hai người đang nói chuyện thì có một con cá màu vàng bơi đến, nó len lén nhìn Ngô Bình.

Anh lập tức cảnh giác rồi túm lấy nó.

Anh nhìn kỹ thì thấy đây chính là con cá mà Hoả Hoàng Nhi mua ngoài chợ, cô bé còn bảo kiếp trước, con cá này là một đạo tổ.

Khi Hoả Hoàng Nhi mang con cá này về nhà, đã ném thẳng xuống hồ rồi kệ nó tự sinh tự diệt. Không ngờ hôm nay nó lại bơi đến đây rồi lén nhìn Ngô Bình.

Anh nói: “Mày không bị cá lớn trong hồ ăn à? Xem ra cũng thông minh đấy, ban nãy mày nhìn gì tao hả?””

Con cá này rõ ràng đang giả ngu, nhãn cầu đơ ra như thể đã bị dọa sợ.

Ngô Bình cố ý nói với Đường Tử Di: “Tử Di, lát nữa anh sẽ đích thân nấu cho em một nồi canh cá, cá sống nấu canh ngon lắm”.

Đường Tử Di cười nói: “Được đấy, em cũng muốn ăn canh cá”.

Nhãn cầu con cá xoay, miệng chuyển phun ra bong bóng màu sặc sỡ, bong bóng phản chiếu một gương mặt người nói với Ngô Bình: “Thịt tôi không, đừng ăn tôi”.

Ngô Bình giơ ngón tay lên đâm một cái, bong bóng đó nổ tung, con cá lại phun ra một cái khác, gương mặt đó nói: “Không giấu gì cậu, đời trước tôi là một Đạo Tổ”.

Ngô Bình: “Ông đường đường là Đạo Tổ thế mà lại rơi vào bước đường này, đúng là đáng thương”.

Đối phương: “Không có gì đáng thương cả, mọi thứ đều là lựa chọn của tôi”.

Ngô Bình sửng sốt: “Lựa chọn của ông?”

Bóng người đó nói: “Thôi vậy, có cơ hội sẽ nói rõ hơn. Có thể cho tôi ăn uống đan dược kia không, bây giờ thể chất của tôi rất yếu”.

Ngô Bình lấy mấy viên đan dược ra, ném vào trong miệng nó, sau đó thả thêm vào trong nước hồ

Con cá này ăn một viên đan dược, cơ thể lắc vài cái là lại biến thành một con Long Ngư màu đỏ, dài khoảng hai mươi centimet.

Ngô Bình rất ngạc nhiên: “Ông uống đan dược thì có thể lớn đến thế à?”

Con cá đó trồi lên mặt nước, lần này nó không phun ra bong bóng nữa mà cứ thế nói: “Tôi muốn đi một con đường tu hành khác biệt với mọi người”.

Ngô Bình: “Ồ, sau đó ông biến thành cá?”

Đối phương: “Không phải, lúc đầu tôi chỉ là một sinh vật đơn bào”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Sinh vật đơn bào? Sau đó bây giờ biến thành cá?”

Đối phương: “Tôi đã trải qua mười mấy lần tiến hóa mới biến thành cá như bây giờ, sau này tôi vẫn sẽ còn tiến hóa”.

Ngô Bình: “Đây là con đường tu hành của ông?”
 
Chương 3357


Chương 3357

Đối phương: “Tôi đang đi về trước theo kế hoạch của mình, có thể đi đến bước nào thì còn phụ thuộc vào may mắn”.

Ngô Bình cảm thấy không thể tin được: “Đường đường là Đạo Tổ, đã là sự tồn tại đỉnh cấp ở thế giới này, sau khi tu hành lại thì sẽ như thế nào, ông có thể trở nên mạnh hơn Đạo Tổ không?”

Con cá nhìn Ngô Bình: “Chàng trai trẻ, tôi đã trải qua quá nhiều, biết nhiều hơn cậu nên đừng nghi ngờ tôi, như thế khiến cậu trông rất ấu trĩ”.

Ngô Bình liếc mắt, lại hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em còn muốn ăn canh cá không?”

Con cá đó lập tức bỏ chạy, chui vào dưới đáy nước.

Đường Tử Di mím môi cười: “Huyền Bình, con cá này thú vị thật”.

Ngô Bình nói: “Đây là một ông lão cấp Đạo Tổ, anh nghi ông ta cố ý chạy đến cạnh anh”.

Đường Tử Di: “Hả?”

Ngô Bình: “Hôm đó đi mua cá, anh đã cảm thấy rất kỳ lạ, một con cá có kiếp trước là Đạo Tổ sao lại bị bắt lên đây, rồi sao lại trùng hợp gặp được anh”.

Đường Tử Di: “Nó sẽ gây bất lợi cho anh sao?”

Ngô Bình: “Không chắc được, nhưng chắc chắn phải đề phòng con cá già này”.

Lúc này hai con Bạch Giao ngoi đầu lên, hóa ra chúng cắn dây thừng, kéo thuyền đi về phía trước. Chiếc thuyền bồng bềnh, rất nhanh đã đi vào giữa hồ.

Huyền Vũ bỗng leo lên từ mạn thuyền, nó không thay đổi gì so với trước, trong khoảng thời gian này vẫn nằm im lìm dưới đáy hồ, chẳng biết vì sao lại tỉnh.

Có vẻ như nó đói rồi, thế là Ngô Bình bèn lấy đan dược ra cho nó ăn, sau khi nuốt vài viên, Huyền Vũ bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời vô tận.

Một luồng sáng màu đen từ trên trời giáng xuống, đi vào trong cơ thể Huyền Vũ, ngay tức thì, cơ thể Huyền Vũ phát ra thần quang, khí tức trở nên khó lường, dần dần tăng lên.

Vài phút sau, Tiểu Huyền Vũ biến thành một thứ to bằng cái cối xay, mọc ra một cái đuôi, dài hơn ba mét, toàn thân phủ đầy vảy, bốn chân to khỏe như bốn cột đình. Đầu Huyền Vũ cũng trở nên uy nghiêm, khí thế phi thường.

Ngô Bình cười nói: “Nó lớn rồi”.

Huyền Vũ bay lên giữa không trung, nó nhìn Ngô Bình nói: “Cảm ơn đã thu nhận tôi, không có gì để trả ơn, chỉ có thể tặng chủ nhân một cái ấn Huyền Vũ”.

Vừa dứt lời, một luồng sáng đen bay ra từ giữa mi tâm nó rồi rơi trên vai phải Ngô Bình, tạo ra một phù ấn màu đen phức tạp.

Để lại phù ấn, Huyền Vũ bay lên không trung, ánh sáng màu đen xoẹt qua rồi biến mất.

Đường Tử Di: “Đây là Huyền Vũ sao? Cảm giác rất uy phong”.

Ngô Bình: “Phòng thủ đứng đầu trong trời đất này thì đương nhiên là uy phong rồi”.

Nói rồi anh vung cánh tay phải, một áo giáp quang màu đen xuất hiện bao bọc toàn thân. Nhìn thấy lớp áo giáp quang này, hai mắt Ngô Bình sáng lên nói: “Thật lợi hại, ngay cả Chân Tiên cũng không thể phá vỡ lớp áo giáp này”.

Chèo thuyền một lát, hai người quay về bên bờ, cành cây khẽ lay động, hạt của cây hòe rơi xuống.

Thế giới đã thay đổi rất lớn, cây hòe thậm chí còn phát triển hơn, với sự giúp đỡ của rễ linh trời đất, hạt cây hòe có tác dụng như tiên đan.

Ngô Bình bóc ra đút cho Đường Tử Di, còn tiện tay hái một quả đào tiên.

Đột nhiên ngựa linh chi, người linh chi nhảy tới từ bên cạnh rồi đáp xuống vai Đường Tử Di. Người linh chi đang cưỡi ngựa linh chi, đôi tay nhỏ bé cầm một chùm trái cây nhỏ màu đỏ.

Đây là bản thể của chúng nó, quả linh chi có tác dụng rất thần kỳ.
 
Chương 3358


Chương 3358

Đường Tử Di khẽ cười: “Cảm ơn Tiểu linh chi”.

Quả linh chi này rất ngon, chua ngọt vừa đủ, rất có lợi cho thai nhi.

Vì đang mang thai nên Đường Tử Di rất dễ buồn ngủ, sau khi cô ấy ngủ, Ngô Bình bèn đến động tiên Dược tổ, tiếp tục luyện chế đan dược.

Lần này tiếp tục luyện chế Dược tổ ở kỳ Nguyên Anh, luyện chế ba loại đan dược.

Ba loại đan dược này đặt trong phòng dành riêng cho đan dược, lần lượt là Ngũ Hành Long Môn Đan, Hạo Thiên Thần Đan, Cửu Hoa Thần Đan.

Anh lấy Tứ Hoang Thần Lò ra bắt đầu luyện chế. Cảnh giới bằng nhau, nếu Dược tổ có thể làm được, dĩ nhiên hắn cũng không chịu thua, luyện đi luyện lại, cuối cùng anh đã luyện chế cả ba loại đan dược đến cấp truyền kỳ.

Trong đó, Ngũ Hành Long Môn Đan có thể cho cảnh giới Long Môn uống; Hạo Dương Thần Đan có thể trợ giúp cho Dương Thần; Cửu Hoa Thần Đan là thuốc bổ cho Nguyên Anh sử dụng, uống trước Hạo Dương Thần Đan, uống đan dược này để tăng cường sức mạnh cho Nguyên Anh.

Lúc này Ngô Bình đúng lúc đang uống Cửu Hoa Thần Đan, một viên được nuốt xuống bụng, Nguyên Anh lập tức cực kỳ thoải mái, thoáng cảm thấy có tăng cấp một chút. Không hổ là đan dược truyền kỳ, dù là thiên tài như anh cũng có hiệu quả rất tốt.

Cảm thấy đan dược này rất tốt, thế là anh lại luyện chế thêm hai lò nữa để lại cho mình dùng.

Mục Vũ: “Chủ nhân, bây giờ trình độ Đan Đạo của cậu đã đủ để đứng vững ở Tam Giới, là lúc nên xây dựng danh tiếng của mình rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh nói đúng, trên đại sư luyện đan năm sao còn có tông sư Đan Đạo. Tông sư Đan Đạo cần có đầy đủ hiểu biết về đan dược, đồng thời sáng tạo ra trường phái luyện đan của riêng mình. Với trình độ hiện tại của tôi thì vẫn chưa làm được, nhưng cũng không còn xa nữa”.

Anh đứng lên nói: “Bây giờ tôi đi đến hội quán luyện đan”.

Ra khỏi động tiên Dược sư, Ngô Bình lấy thân phận Trương Tiểu Bình đi đến Long Kinh để đến hội quán luyện đan”.

Long Kinh không chỉ có hội quán luyện đan mà còn có hội quán Tiên y, hơn nữa đều là hội quán cao cấp, có thể thấy hoàng đế Long Quốc coi trọng thầy luyện đan và Tiên y như thế nào.

Có không ít người đang ngồi xổm trước cổng hội quán, họ đều đang đợi các thầy luyện đan có tên tuổi lớn xuất hiện, sau đó nhân cơ hội để mua đan dược.

Khi Ngô Bình xuất hiện, những người này không chú ý đến vì Ngô Bình còn quá trẻ và không có huy hiệu, nên chắc chắn không phải là thầy luyện đan.

Sau khi tìm được người phụ trách, Ngô Bình lấy huy hiệu thầy luyện đan bốn sao màu tím ra, bình tĩnh nói: “Làm phiền một chút, tôi muốn đăng ký kỳ thi trở thành thầy luyện đan năm sao”.

Người phụ trách này suýt nữa nhảy cẫng lên, lập tức cung kính nói: “Đại sư luyện đan bốn sao tím tôn quý, chào mừng người đến đây, chúng tôi vô cùng vinh hạnh được phục vụ người”.

Anh được mời vào một sân nhỏ, phía sau là phòng luyện đan, cánh cửa mở ra, người này mời Ngô Bình vào, sau đó chỉ vào danh sách các loại đan dược nói: “Đại sư, có năm mươi loại đan dược, anh phải luyện chế ngẫu nhiên được ba loại trong số chúng, mỗi loại đều có yêu cầu về chất lượng”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, bắt đầu đi”.

Người này ngẫu nhiên thả một đơn thuốc theo trên mục lục. Ngô Bình cầm lên, nhận ra đây là đơn phương “Trấn Ma Đan”.

Đan này có thể trấn áp được tà ma, từ đó không bị tà ma xâm nhập vào người, là một loại đan dược rất khó luyện chế.
 
Chương 3359


Chương 3359

Không chần chừ nữa, anh lấy Tứ Hoang Thần Lò ra bắt đầu luyện chế, người phụ trách căng thẳng đứng bên cạnh, Ngô Bình là đại sư luyện đan bốn sao tím, trên lý thuyết trình độ của anh cũng tương đương với năm sao nên người này đánh giá Ngô Bình khá cao.

Tin tức một đại sư luyện đan bốn sao tím đến hội quán luyện đan lan đi nhanh chóng, rất nhanh đã có một đám người xuất hiện khiến hội quán bị bao vây đông nghịt.

Đại sư bốn sao tím! Đây gần như là sự tồn tại ngang với đại sư luyện đan năm sao. Thông thường, chỉ có thế lực siêu cấp mới đào tạo được nổi đại sư luyện đan năm sao.

“Nghe nói thầy luyện đan bên trong còn rất trẻ, đúng là có tiền đồ xán lạn”.

“Tôi quen với người của hội quán, họ xem thông tin của người đó, người này tên là Trương Tiểu Bình, chỉ mới hai mươi bốn tuổi”.

“Chậc chậc, đại sư luyện đan bốn sao tím hai mươi bốn tuổi, khủng khiếp thật”.

“Mọi người nói xem cậu ta sẽ thành công chứ? Dù sao giữa đại sư năm sao và đại sư bốn sao vẫn có sự cách biệt rất lớn”.

“Chắc không quá khó đâu, tôi chỉ tò mò cậu ta có thể tiếp tục trở thành đại sư luyện đan năm sao tím hay không”.

Những lời này đều khiến mọi người hít khí lạnh, đại sư luyện đan năm sao tím, vậy thì phải cực kỳ lợi hại.

Có người lại nói: “Chắc chắn là sẽ được đại sư luyện đan năm sao, tôi rất muốn biết sau này cậu ta sẽ trở thành đại tông sư Đan Đạo hay không?”

“Chuyện này rất khó! Hiện giờ trên thế giới, Thiên Giới, Vạn Giới không có quá năm đại tông sư Đan Đạo. Trong năm người này thì có ba người đã là Đại Đạo Quân, hai người còn lại cũng là Chân Quân”.

“Đại sư luyện đan năm sao hai mươi bốn tuổi có gì mà không thể chứ? Tôi đánh giá cao cậu ta”.

Không lâu sau lò đan dược đầu tiên của Ngô Bình đã được luyện chế thành công, Đan Thành vương phẩm.

Anh không luyện lò thứ hai nữa, vì vương phẩm đã đủ rồi.

Loại đan dược thứ hai mà anh muốn luyện chế tên là Thiên Dương Đan, khó luyện chế hơn nhưng loại đan dược này có điểm tương đồng với Hạo Dương Thần Đan, Ngô Bình có thể dễ dàng luyện chế nó.

Cuối cùng, Thiên Dương Đan, trên cả Đan Thành đế phẩm.

Đan dược thứ ba mà anh muốn luyện chế tên là Khối Lũy Hộ Thân Đan, dùng đan dược này lúc khẩn cấp, có thể lập tức tạo ra một con rối bảo vệ cơ thể, bảo vệ mình khỏi tai họa, người đó sẽ nhân cơ hội chạy thoát.

Luyện chế đan dược này là khó nhất, mặc dù lò thứ nhất của Ngô Bình đã thành công nhưng chỉ là Đan Thành nhất phẩm.

Trán người phụ trách toát đầy mồ hôi nóng, khi cuối cùng đan dược cũng đã được luyện chế thành công, anh ta lập tức nói: “Đại sư, cậu đã vượt qua bài kiểm tra, dựa theo quy tắc, cậu chính là đại sư luyện đan năm sao tím”.

Nói rồi có người bưng một cái khay đi vào, trên đó có một huy hiệu mới, bên trên có khắc năm ngôi sao màu tím, bề mặt huy hiệu có hoa văn phức tạp đẹp đẽ, rất tôn quý.

Ngô Bình nhận lấy huy hiệu tím rồi đi khỏi đó.

Người phụ trách vội nói: “Đại sư, cậu có thể bán đấu giá tại đây đan dược mà cậu luyện chế không? Bên ngoài có rất nhiều người muốn chiêm ngưỡng phong thái của cậu, tôi nghĩ có thể thông qua bán đấu giá đan dược để nâng tầm ảnh hưởng của cậu trong giới thầy luyện đan”.

Ngô Bình hỏi: “Ở đây cũng có thể đấu giá đan dược?”

Người phụ trách vội nói: “Tất nhiên, hơn nữa cậu là đại sư luyện đan năm sao, đan dược của cậu bình thường đều không thể tham gia đấu giá nên mọi người đều rất khẩn trương”.

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi, anh lấy ba lò đan dược này đi bán đấu giá đi”.

“Được được, buổi đấu giá sẽ được tổ chức vào chiều nay, chúng tôi không thu phí thủ tục của cậu”, anh ta nói.
 
Chương 3360


Chương 3360

Ngô Bình biến thành một tia chớp rồi biến mất, cuối cùng người bên ngoài cũng không thể gặp được anh nhưng khi người phụ trách đi ra tuyên bố buổi chiều sẽ bán đấu giá đan dược của Ngô Bình, những người này lập tức reo hò hoan hô.

Nếu đã đến Long Kinh thì Ngô Bình sẽ lần lượt đến phủ Đô đốc và Cấm quân. Ngô Bình lại dạy thêm vài động tác ở doanh trại Tiên Quân Long Kinh, đồng thời phân phát tài liệu giảng dạy mà anh biên soạn cho người hướng dẫn, bảo anh ta mỗi ngày đều dạy như thế.

Đối với cấm quân, giáo trình của anh đã được phân phát xuống, mặc dù giáo trình do anh biên soạn rất tốt nhưng lại cực kỳ khó khăn với binh lính bình thường của cấm quân, cho tới nay vẫn chưa ai có thể luyện được.

Ngô Bình cũng không gấp, tiếp tục chỉ dạy.

Buổi chiều, anh đến hội quán luyện đan để tham gia đấu giá với thân phận người mua.

Danh hiệu của đại sư luyện đan năm áo vô cùng vang dội, cuối cùng ba lò đan dược được đấu giá với hơn hai mươi tỷ tiền báu.

Sau khi lấy tiền, anh cảm nhận được một tấm bùa ngọc trên người mình sáng lên, anh cầm lấy bùa ngọc, trên đó viết một dòng chữ: Ngô Bình đã giành được vị trí thứ nhất trong kỳ thi đầu vào của Học viện truyền kỳ, hãy đến làm thủ tục nhập học trong vòng ba ngày.

Vị trí thứ nhất Học viện truyền kỳ đã nằm trong dự đoán của anh nên không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Cân nhắc một lúc, anh quyết định bây giờ đến Học viện truyền kỳ, lấy tiền thưởng trước rồi hẵng tính.

Khi anh vừa đến trước cổng Học viện truyền kỳ, có hai tu sĩ gác cổng cảnh giới Long Môn, một người trong đó lạnh lùng nhìn anh hỏi: “Làm gì?”

Ngô Bình: “Đã có kết quả kiểm tra, tôi đến làm thủ tục”.

Người này nói: “Có chứng từ gì không?”

Ngô Bình lấy bùa ngọc mà Triệu Hàn Sơn đưa cho anh ra, cũng là bằng chứng anh tham gia kiểm tra.

Người này đọc một lúc rồi nói: “Ừ, xin đợi một chút, tôi đi thông báo”.

Ngô Bình đứng đợi ở đó, nhưng sau khi người kia đi mãi vẫn chưa quay lại, anh khẽ nhíu mày hỏi người còn lại: “Sao anh ta vẫn chưa quay lại?”

Người này cười nói: “Có lẽ là trục trặc gì đó, hay là anh cứ vào thẳng trong đó đi”.

Ngô Bình không còn cách nào khác chỉ đành gật đầu, nhấc chân đi vào trong.

Anh đi nửa đường rồi thăm hỏi, rất nhanh đã đến nơi hôm nay Học viện truyền kỳ công bố danh sách, nơi này là một quảng trường lớn, lúc này quảng trường chật ních người, có cả người tham gia kiểm tra lúc ban đầu, cùng có các giáo viên của họ.

Lúc này có một người đứng trên đài ngọc cao, Ngô Bình sửng sốt khi nhìn thấy người này, bởi vì bộ dáng người này giống hệt mình, thậm chí còn mặc quần áo giống hệt.

Lúc này một ông lão râu đỏ đưa ra năm trăm triệu đồng Thần Long, năm mươi lượng Hỗn Mang Thần Kim, một Tam Thanh Phù bùa cấp Đạo Tổ và túi Càn Khôn Linh Bảo Tiên Thiên cho người đó, sau đó mỉm cười nói: “Ngô Bình, cậu là nhân tài mạnh nhất được tuyển chọn lần này của Học viện truyền kỳ. Tôi mong một ngày nào đó cậu có thể trở thành huyền thoại và niềm tự hào của Học viện truyền kỳ”.

Người này cúi người với ông lão nói: “Cảm ơn trưởng lão Tôn, tôi sẽ không làm mọi người thất vọng”.

Ngô Bình nhìn người trên bục, lập tức biết có người giả danh mình rồi.

Lúc này anh cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm, sau đó một người hỏi: “Sao cậu lại giống hệt Ngô Bình trên bục thế?”

Ngô Bình nhìn người này, tu vi của người này rất cao, cường giả Chân Tiên, trong mắt ông ta còn có tia sát ý.
 
Chương 3361


Chương 3361

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vì tôi mới là Ngô Bình thật, Ngô Bình trên kia là giả”.

Người này quát: “Hỗn láo! Thế mà dám giả mạo thiên tài của Học viện truyền kỳ, chết đi cho tôi”.

“Ầm!”

Một bàn tay đen tuyền, còn mang theo khí tức hủy diệt từ trên trời rơi xuống đánh mạnh về phía Ngô Bình.

Người này ra đòn cực kỳ hung ác, bàn tay màu đen kia là một pháp khí vô cùng lợi hại, Thiên Độc Thủ, kết hợp với tu vi đáng sợ của ông ta, cho dù bên dưới có là Chân Tiên, ông ta cũng có thể giết chết người đó chỉ bằng một chưởng.

Ngay khi bàn tay đó rơi xuống, Ngô Bình biến thành một tia sáng rồi biến mất.

“Ầm!”

Lòng bàn tay đập xuống đất tạo ra một ấn tay đen rất lớn, khi lòng bàn tay được nhấc lên, bên trong có một dấu vết cháy xém hình người như thể người bị đánh chết.

Ông lão trên bục nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế?”

Chân Nhân này vội chắp tay với ông lão: “Trưởng lão Tôn, ở đây có một tên lừa đảo không biết sống chết giả mạo người của Học viện truyền kỳ chúng ta nên tôi đã đánh chết hắn rồi”.

Trưởng lão Tôn nói: “Dù là giả mạo cũng không thể đánh chết được, chuyện này phải hỏi cho rõ ràng”.

Chân Nhân này cười nói: “Một tên hề thôi, giết gọn ghẽ miễn cho làm bẩn mắt ông”.

“Tên hề mà ông nói là bản thân anh nhỉ?”

Không trung bỗng vang lên một giọng nói, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, Ngô Bình đang đứng giữa không trung, anh vẫn chưa chết.

Chân Nhân này cực kỳ ngạc nhiên, muốn tiếp tục ra tay, Ngô Bình trầm giọng nói: “Dừng tay! Với thực lực của ông, ông không giết được tôi đâu, càng đánh càng chứng tỏ trong lòng ông có điều che giấu”.

Sắc mặt người này lập tức thay đổi, sau đó ông ta hừ một tiếng: “Cậu có chút bản lĩnh đấy, nhưng giả mạo người của Học viện truyền kỳ, hậu quả rất nghiêm trọng, cậu nghĩ kỹ rồi chứ?”

Ngô Bình bật cười: “Ông đang nói tôi là Ngô Bình giả à?”

Người này lớn giọng nói: “Đúng thế, cậu là giả”.

Ngô Bình gật đầu: “Được lắm! Vậy bây giờ tên Ngô bình giả tôi đây muốn khiêu chiến với “Ngô Bình” trên bục kia, hắn dám đồng ý không?”

Một người bước ra từ trong đám người, chính là Triệu Hàn Sơn, ông ta nhìn người trên bục, sau đó nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu nói cậu là Ngô Bình, lúc đầu tôi có đưa cho cậu ta một tấm bùa ngọc, cậu có không?”

Ngô Bình: “Trưởng lão Triệu, lúc vào cửa, người gác cổng cầm lấy bùa ngọc đi báo lại nên bùa ngọc không có trên người tôi, nhưng tôi có bùa ngọc hay không cũng không quan trọng, trưởng lão Triệu biết rõ thực lực của tôi thế nào mà, chỉ cần đánh một trận, ai giả ai thật, liếc mắt cũng có thể nhận ra”.

“Hỗn láo, Học viện truyền kỳ cũng là nơi cậu có thể tùy tiện khiêu chiến à?”, một trưởng lão khác nghiêm giọng nói: “Người đâu, đánh hắn cho tôi”.

“Khoan đã!”, Triệu Hàn Sơn ngăn lại: “Tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, Ngô Bình thật có thực lực rất lợi hại, chắc chắn không sợ người khác khiêu chiến”.

Nói rồi ông ta nhìn Chân Nhân ra tay đó nói: “Trưởng lão Viên, ông nghĩ sao?”

Trưởng lão Viên sầm mặt nói: “Người này là giả, không cần đánh tôi cũng biết rồi”.

Ngô Bình cười nhạo: “Các người diễn kịch tốt thật đấy. Tìm một người giả dạng tôi, sau đó trộm bùa ngọc của tôi, lấy mận thay đào. Đợi khi tôi xuất hiện, ông một đòn liền đánh chết tôi, sau đó để cho Ngô Bình giả này hưởng thụ tài nguyên và hào quang của tôi. Tiếc là các người tính toán thế nào cũng không ngờ tu vi của ông quá tệ hại, thực lực lại yếu, không đánh chết tôi được”.

Trưởng lão Tôn đứng trên bục không khỏi nhìn lại “Ngô Bình” trước mặt, ông ta hỏi: “Cậu là Ngô Bình thật sao?”
 
Chương 3362


Chương 3362

“Ngô Bình” này rất bình tĩnh nói: “Trưởng lão Tôn, tất nhiên tôi là Ngô Bình thật, người này là kẻ lừa đảo”.

Trưởng lão Tôn: “Nếu cậu đã là Ngô Bình thật thì đi đánh với cậu ta một trận, bên thua sẽ để mạng lại”.

Mọi người đều biết thực sự của Ngô Bình cực kỳ đáng sợ, nếu cảnh giới của hai người ngang nhau, cuối cùng chắc chắn Ngô Bình thật sẽ giành chiến thắng.

Ngô Bình giả biến sắc: “Trưởng lão Tôn, nếu ai cũng đến khiêu chiến với tôi, vậy chẳng khác này náo loạn?”

Người bên dưới cũng mơ hồ nhìn ra cái gì, có người nói: “Lề mề cái gì nữa? Nếu cậu là Ngô Bình thật thì cứ đánh là được, người đứng đầu mà còn sợ đánh nhau với người ta sao?”

“Đúng thế! Hay là cậu mới là giả? Không dám đánh nữa?”

Sắc mặt Ngô Bình giả này lúc đỏ lúc trắng, hắn nghiến răng trầm giọng nói: “Được! Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của hắn”.

Ngô Bình cười nhạo: “Bây giờ tôi sẽ cho anh biết, vị trí thứ nhất này không phải ai cũng có thể thay thế được”.

“Ầm!”

Một tia chớp lóe lên, Ngô Bình xuất hiện ngay trước mặt Ngô Bình giả, sau đó đánh mạnh vào mặt hắn. Tốc độ quá nhanh, đúng thật là nhanh như chớp, Ngô Bình giả thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã xuống đất.

Hắn ngã xuống đất, sau đó Ngô Bình giẫm lên đầu hắn, lạnh lùng nói: “Nói! Là ai bảo anh giả dạng tôi”.

Ngô Bình giả này sợ đến hồn phi phách tán, thật ra hắn cũng là một thiên tài, thực lực vượt xa các tu sĩ cùng tuổi, tiếc là còn kém xa Ngô Bình cả ngàn dặm, vừa ra tay đã bị lộ.

Hắn nói: “Tôi nói, là…”

Vừa nói được một nửa, cả người hắn bỗng biến thành một hòn đá, sau đó nổ thành vô số mảnh.

Ngô Bình nhíu mày, ánh mắt lướt một vòng rồi nhìn đến trưởng lão Viên: “Là ông ra tay?”

Lúc này trưởng lão Viên đã bình tĩnh lại, ông ta lạnh nhạt nói: “Xem ra cậu mới là Ngô Bình thật. Vừa rồi thật xin lỗi, tôi nhìn lầm cậu là kẻ mạo danh suýt nữa đánh chết cậu”.

Ngô Bình bật cười: “Suýt nữa? Tôi đã nói rồi, cái thứ rác rưởi như ông không có tư cách đánh chết tôi”.

Trưởng lão Viên nổi giận: “Cậu…”

Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta: “Trưởng lão Viên, tôi nhớ ông rồi đấy”.

Anh biết rằng một khi Ngô Bình giả mất mạng, chuyện này sẽ không tra ra được kết quả gì nên anh không định truy cứu nữa.

Trưởng lão Tôn nhìn các trưởng lão, sau đó cười nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, chúng tôi xin lỗi cậu về chuyện trước đó”.

Ông ta lấy những phần thưởng kia ra trao lại cho Ngô Bình: “Bắt đầu từ giờ, cậu chính là đệ tử của Học viện truyền kỳ”.

Ngô Bình nhìn, năm trăm triệu đồng Thần Long, năm mươi lượng Hỗn Mang thần kim, một tam thanh phù cấp Đạo Tổ, túi Càn Khôn linh bảo Tiên Thiên, tất cả đều ở đây không thiếu gì.

Nhận lấy mọi thứ, Ngô Bình bước xuống bục.

Triệu Hàn Sơn đi tới nói: “Cậu Ngô, thực xin lỗi, Ngô Bình giả này được tôi đón ở cửa, không ngờ là giả”.

Ngô Bình nói: “Không trách trưởng lão Triệu được, là có người cố ý gài bẫy tôi. Bọn họ tính toán rất tốt, đánh chết tôi, chết rồi thì không có chứng cứ, sau đó giả sẽ biến thành thật. Tiếc là họ tính sai rồi, tôi không dễ bị giết như vậy”.
 
Chương 3363


Chương 3363

Triệu Hàn Sơn gật đầu: “Học viện truyền kỳ là một học viện mới được thành lập, mọi người không hòa thuận, nội bộ có âm mưu đấu đá nhưng đã xảy ra loại chuyện này, ảnh hưởng quá xấu”.

Ngô Bình: “Trưởng lão Viên đó là người thế nào?”

Triệu Hàn Sơn: “Ông ta tên là Viên Thế Đức, là một vị Thiên Quân, nhà họ Viên sau lưng ông ta rất có thế lực ở Tiên Giới. Thủ đoạn của người này tàn độc, rất khó đối phó. Mới đây không lâu, đã có hai trưởng lão chết vì ông ta”.

Ngô Bình cau mày: “Kẻ ác như vậy, tôi phải tìm cơ hội tiêu diệt mới được!”

Triệu Hàn Sơn: “Bọn chúng dám làm như vậy thì có lẽ không chỉ có một người đứng sau, sau này cậu nhất định phải cẩn thận”.

Ngô Bình hỏi: “Học phủ truyền kỳ có bao nhiêu trưởng lão?”

Triệu Hàn Sơn: “Là thế này, trưởng lão của Học phủ truyền kỳ được chia thành từ cấp một đến cấp mười. Nếu là đệ tử, cũng chia từ cấp một đến cấp mười, đặc biệt sẽ có một đệ tử truyền kỳ. Trưởng lão có cấp bậc khác nhau được chỉ định dạy dỗ các đệ tử có cấp bậc khác nhau”.

Ngô Bình: “Trưởng lão cấp một với đệ tử cấp một, cấp mười với cấp mười phải không? Lẽ nào cấp bậc này vĩnh viễn không thay đổi?”

Triệu Hàn Sơn cười đáp: “Thường thì sẽ không thay đổi bởi tư chất của con người thường bất biến. Bất tài thì hoàn bất tài, còn thiên tài vẫn là thiên tài thôi”.

Ngô Bình giờ mới hiểu những cấp bậc này hoá ra không được chia theo cảnh giới và sức mạnh mà được chia theo tư chất.

Anh hỏi: “Vậy còn đệ tử truyền kỳ thì sao?”

Triệu Hàn Sơn cười đáp:”Đệ tử truyền kỳ là cái gốc của học phủ truyền kỳ. Cho nên không cần trưởng lão nào truyền dạy, cũng không có trưởng lão nào có được đệ tử truyền kỳ. Nhưng toàn bộ tài nguyên của học phủ sẽ dành hết cho đệ tử này, toàn lực bồi dưỡng để đệ tử này phát triển tốt nhất có thể”.

Ngô Bình trầm ngâm: “Đại Thiên Tôn làm chuyện này nhất định là có dụng ý?”

Triệu Hàn Sơn gật đầu: “Đúng vậy. Học phủ truyền kỳ sẽ tuyển mộ thiên tài khắp nơi để sau này họ dốc sức vì Đại Thiên Tôn. Trong tương lai, thế giới bên dưới sẽ là nơi nhân tài hội tụ, cho nên Học phủ truyền kỳ rất quan trọng.”

Ngô Bình: “Lần này Học phủ truyền kỳ tuyển bao nhiêu người?”

Triệu Hàn Sơn: “Khóa này sẽ tuyển 2547 học viên, cậu đứng thứ nhất trong đó nên chúng tôi bước đầu công nhận cậu là đệ tử cao cấp”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi còn tưởng rằng mình là đệ tử truyền kỳ”.

Triệu Hàn Sơn: “Bởi vì Học phủ truyền kỳ mới được thành lập không lâu, nên không dễ dàng đặt trình độ của cậu quá cao. Ví dụ, nếu cậu được phong là đệ tử cấp mười, ngộ nhỡ về sau người tài giỏi hơn xuất hiện thì rất khó sắp xếp. Có điều cậu cứ yên tâm, mặc dù là đệ tử cao cấp, cũng không có đệ tử nào qua mặt được cậu. Dưới cậu cao nhất cũng chỉ là đệ tử cấp bốn mà thôi.”

Ngô Bình: “Đệ tử cao cấp có đặc quyền gì không?”

Triệu Hàn Sơn: “Có rất nhiều lợi ích. Quy tắc của học phủ là như thế này. Những đệ tử hàng đầu sẽ được lấy nhiều tài nguyên nhất. Hiện tại, cậu là đệ tử cao cấp duy nhất, vì vậy một mình cậu được hưởng khoảng 50% tài nguyên của học phủ!”

Ngô Bình sửng sốt: “Một mình tôi được 50%?”

Triệu Hàn Sơn gật đầu: “Đừng kinh ngạc, mười hai đệ tử cấp bốn dưới cậu sẽ cùng được hưởng một nửa số tài nguyên còn lại, tức là 25%. Tương tự như vậy, đệ tử cấp một chỉ có thể lấy được khoảng 0.03% tài nguyên, đệ tử cấp hai thì khoảng 0.1%”.

Ngô Bình cảm thán: “Cho nên mới nói Học phủ truyền kỳ đang muốn mau chóng bồi dưỡng một nhóm đại cao thủ”.
 
Chương 3364


Chương 3364

Triệu Hàn Sơn: “Học phủ truyền kỳ vừa mới được thành lập và mọi thứ vẫn đang được thử nghiệm. Tài nguyên năm nay đã được mang tới học viện, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đi lấy 50% tài nguyên mà cậu được hưởng”.

Ngô Bình rất hứng thú: “Những tài nguyên này là gì? Đồng Thần Long, hay đan dược?”

Triệu Hàn Sơn cười nói: “Tất cả các tài nguyên đều được chuyển thành chi phiếu truyền kỳ, và học phủ nhận được tổng cộng khoảng một trăm tỷ chi phiếu truyền kỳ. Đây chỉ là tài nguyên cho năm đầu tiên, và trong tương lai sẽ ngày càng nhiều hơn”.

Ngô Bình cau mày: “Chi phiếu truyền kỳ là cái gì? Đáng giá không?”

Triệu Hàn Sơn: “Sức mua của nó còn lớn hơn cả đồng Thần Long! Cậu sẽ nhận được năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ, và với số chi phiếu đó, cậu có thể vào “Thiên khố” để lựa chọn tài nguyên tu luyện mà mình cần”.

Ngô Bình: “Thiên khố? Đó là cái gì?”

Triệu Hàn Sơn: “Là các loại tài nguyên mà Đại Thiên Tôn thu thập được khi chinh chiến và cả tài nguyên của Tiên Giới, dần dần hình thành nên Thiên khố. Với chi phiếu truyền kỳ, cậu có thể đổi lấy bất cứ thứ gì trong Thiên khố”.

Ngô Bình: “Thì ra là vậy. Xem ra, chi phiếu truyền kỳ chỉ có thể được sử dụng trong Thiên khố”.

Triệu Hàn Sơn: “Nói trắng ra là Đại Thiên Tôn bỏ vốn ra đào tạo nhân tài cho Tiên Đình”.

Sau đó ông ta thấp giọng nói: “Cho nên, trong hai năm đầu tiên, cậu nhất định phải đứng trên tất cả các đệ tử khác, như vậy mới có thể độc chiếm 50% tài nguyên”.

Ngô Bình đương nhiên hiểu rõ điều này. Giả dụ, chỉ cần có ba đệ tử cao cấp thì tài nguyên anh lấy được sẽ giảm đi hai phần ba vì còn phải chia cho hai đệ tử còn lại.

“Còn mấy năm sau, khi những người kia chuẩn bị kỹ càng rồi, cậu khó mà được hưởng đãi ngộ như hiện giờ nữa”.

Ngô Bình hiểu rõ, sau này tiêu chuẩn đệ tử cao cấp độ khó sẽ giảm xuống, dần dần sẽ có đệ tử cấp chín, cấp mười. Đến lúc đó dù giỏi cỡ nào cũng chỉ là một đệ tử cấp mười. Về phần đệ tử truyền kỳ thì độ khó sẽ cao hơn, có khả năng ngồi vững được mấy năm.

Đợi đến cuối, khi đệ tử cuối cùng lấy được tư cách đệ tử, Triệu Hàn Sơn liền dẫn Ngô Bình đi lấy tài nguyên.

Hai người đi đến một căn nhà gác mái, cửa gác xép đang mở, bên trong có mấy tu sĩ đang ngồi. Triệu Hàn Sơn cầm lấy huy hiệu học viên Học phủ truyền kỳ của Ngô Bình, trên đó có chứng minh thân phận của anh.

“Các vị vất vả rồi, đây là học viên Ngô Bình. Cậu ấy đến nhận tài nguyên năm nay”, Triệu Hàn Sơn nói.

Mấy người kia đang tán gẫu thì dừng lại, bọn họ liếc nhìn Triệu Hàn Sơn, sau đó lại nhìn Ngô Bình. Một người trong đó nói: “Triệu trưởng lão, phủ chủ nói tài nguyên tháng sau mới phân phát”.

Triệu Hàn Sơn nhíu mày: “Rõ ràng có tài nguyên, vì sao không dựa theo quy định mà phát cho học viên?”

Người ban nãy thản nhiên nói: “Ông có thể hỏi phủ chủ, tôi cũng không thể giải thích cho ông được”.

Ngô Bình hiểu rằng anh có thể không lấy được năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ trong thời gian ngắn. Và đến khi anh lấy được thì rất có thể nó đã không còn là năm mươi tỷ nữa.

Anh đột nhiên cảm thấy vô cùng giận dữ, Học phủ truyền kỳ làm ăn kiểu quái gì vậy!

Trong cơn thịnh nộ, Thần anh của anh rung chuyển. Tiếng sấm bắt đầu rền vang trên chín tầng trời. Trong khoảnh khắc, những đám mây sấm sét dày đặc bao phủ và một luồng khí đáng sợ bao trùm toàn bộ Học phủ truyền kỳ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là thiên kiếp của ai?”, rất nhiều người nhìn lên bầu trời với vẻ mặt kinh ngạc.

Trong đám mây đen vần vũ, những tia sét đủ màu xuất hiện, một luồng khí tức cổ xưa được phóng thích ra, hỗn độn mà thần bí.
 
Chương 3365


Chương 3365

“Không! Là Hỗn Độn lôi kiếp!” Có người hô to.

“Mau chạy đi! Gặp Hỗn Độn lôi kiếp thì đến Đại La cũng khó giữ cái mạng!”

Thế nhưng, kiếp lực đã hình thành một trường lực bao vây tất cả mọi người ở trong đó. Giờ phút này, cho dù tu vi có cao đến đâu, cũng khó lòng chạy thoát.

Mấy tu sĩ ban nãy kinh hãi muốn chạy trốn, nhưng chân mềm nhũn ra, ngay cả đi lại bình thường cũng khó khăn!

Một người hét lên: “Cậu đang làm cái quái gì vậy? Dừng lại đi! Tất cả chúng ta sẽ chết vì lôi kiếp đấy!”

Những người này đều có tu vi Thiên Tiên, cho nên sự tồn tại của bọn họ sẽ khiến lôi kiếp mạnh kinh hoàng, cuối cùng có thể đốt họ ra tro.

Ngô Bình mặt không biến sắc, nói: “Dừng lại làm gì? Không thấy ông đây đang độ kiếp hay sao? Các người chết thì liên quan quái gì đến tôi?”

Anh đã thực sự giận dữ, việc mạo danh lúc trước không thèm tính toán, nhưng hiện tại họ còn nảy lòng tham với số tài nguyên mà anh được nhận. Đến nước này Ngô Bình đã không thể nhẫn nhịn được nữa!

Không chỉ những tu sĩ này, ngay cả những người khác trong Học phủ truyền kỳ cũng bị lôi kiếp khóa lại, trong lòng không khỏi kinh hãi.

“Ngô Bình, mau dừng tay!” Một giọng nói già nua vang lên.

Triệu Hàn Sơn âm thầm truyền tin: “Là phủ chủ”.

Ngô Bình đáp: “Là phủ chủ sao? Đám người này nói không cho tôi tài nguyên, là ông bảo họ làm vậy sao?”

Một ông lão thấp bé với mái tóc màu tím và bộ râu đỏ, mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình đột nhiên xuất hiện từ dưới lòng đất. Ông ta cười nói với Ngô Bình: “Ai nói cậu sẽ không được trao tài nguyên?”

Ngô Bình chỉ vào đám người trước mặt, đáp: “Là bọn họ!”

Ông già này chính là phủ chủ, thân thế của ông ta khiến ai cũng phải kiêng dè. Ông ta quay đầu liếc mắt nhìn mấy vị trưởng lão kia.

Mấy trưởng lão kia mặt biến sắc, vội vàng nói: “Phủ chủ, chúng tôi không nói cậu ta không được lấy tài nguyên!”

Phủ chủ thản nhiên nói: “Lập tức giao tài nguyên tu luyện cho Ngô Bình. Về phần các người, ngày mai đừng tới Học phủ truyền kỳ nữa, trở về gia tộc của mình đi.”

Mấy người kia mặt xám ngoét, cũng không dám nói thêm lời nào mà ngoan ngoãn đưa năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ cho Ngô Bình.

Ngô Bình thấy chi phiếu truyền kỳ này trông như một lá bùa hộ mệnh. Nó có màu vàng, kích thước bằng lòng bàn tay và trông khá đẹp mắt. Năm mươi tỷ chi phiếu truyền kỳ có thể lấp đầy hàng chục gian nhà, vì vậy anh chỉ có thể cất chúng vào chiếc nhẫn trữ đồ.

Lúc này, phủ chủ cười ha ha nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, cậu có thể gọi cả Hỗn Độn lôi kiếp tới, quả không hổ là đệ tử của Học phủ truyền kỳ. Nhưng cậu có thể đổi chỗ độ kiếp được không? Học phủ này mới xây, giờ lại bị sét đánh hỏng thì không tốt chút nào”.

Ngô Bình: “Phủ chủ nói phải, tôi lập tức đổi chỗ độ kiếp”.

Thế rồi, một tia sét lóe lên và Ngô Bình biến mất.

Sau khi Ngô Bình rời đi, lôi kiếp mất đi mục tiêu, dần dần tiêu tán, luồng khí áp đáng sợ ban nãy cũng biến mất.

Nhiều người lau mồ hôi lạnh, cảm thấy như mình vừa sống sót sau thảm họa.

Trong một thời gian ngắn, Ngô Bình đã ra tới vùng biển phía Đông. Ngay sau đó, Hỗn Độn lôi kiếp xuất hiện trở lại. Ngô Bình thả Thần anh ra và bắt đầu độ kiếp.
 
Chương 3366


Chương 3366

Khi giông tố kéo tới, con rùa khổng lồ và cô gái xuất hiện trở lại.

Cô gái kinh ngạc nói: “Anh ta phải trải qua Hỗn Độn lôi kiếp nhanh đến vậy sao?”

Rùa khổng lồ đáp: “Hỗn Độn lôi kiếp có ba lần, lần sau lại đáng sợ hơn lần trước nhiều. Không biết cậu ta có thể chịu được bao nhiêu lần”.

Cô gái: “Lão Quy, tôi nghe nói những người sống sót sau khi chịu Hỗn Độn lôi kiếp đều được tôn xưng là ‘Thánh tử’, chuyện này có đúng không?”

Lão Quy: “Trải qua lôi kiếp, sẽ có cơ sở để trở thành thánh nhân, vì vậy mới được gọi là ‘Thánh tử'”.

Cô gái gật đầu: “Xem ra anh ta rất có tư chất trở thành thánh nhân”.

Lão Quy: “Tôi rất chờ mong không biết cậu ta vượt qua ba lần lôi kiếp ra sao”.

Cô gái nói: “Đợt lôi kiếp thứ ba tên là ‘Vô Vọng thiên kiếp”. Tôi chưa từng nghe nói có người sống sót qua kiếp nạn này”.

Lão Quy: “Thực tế từng có người sống sót, cô không biết đó thôi. Nếu sống sót qua kiếp nạn này, người đó có thể xưng là ‘Thiên tử’, là người được ông trời chọn!”

Cô gái thốt lên: “Người được trời chọn?”

Lão Quy: “Nếu trở thành Thiên tử thì sẽ có thiên uy, có thể thay trời hành đạo. Nếu làm được như vậy thì không ai có thể tưởng tượng chàng trai trẻ này có thể đi xa đến đâu”.

Lúc này tầng thứ nhất Hỗn Độn lôi kiếp đã giáng xuống, sức mạnh kinh người, Ngô Bình bị đánh cho sấp mặt nhưng không đến nỗi bị thương.

Tiếp đó, tiếng sét thứ hai giáng xuống, sức mạnh của tia sét này quá kinh hoàng khiến anh không còn cách nào khác ngoài chiến đấu với nó bằng ý nghĩa Võ Đạo để hóa giải sát thương.

Nhưng dù vậy, Thần anh của Ngô Bình vẫn thở hổn hển, vai trái của anh thì bị đánh nát! Nhưng sau đó, nó lại hồi phục ngay lập tức.

Ngô Bình buồn bực hừ một tiếng, bên ngoài thân thể anh hiện ra một tầng kiếm quang, tầng thứ hai là rất nhiều phù văn, tầng thứ ba chính là lực Thiên Nguyên để bảo vệ Thần anh, chuẩn bị cho tầng thứ ba của Hỗn Độn lôi kiếp.

“Đoàng!”

Sức mạnh lần này quá khủng khiếp khiến Ngô Bình không thể chống lại.

Sấm sét nổ tung, kiếm quang bị thổi bay, phù nguyên cháy rụi, lực Thiên Nguyên cũng không chống đỡ nổi. Ngô Bình giờ chỉ có thể chống lại lôi kiếp bằng sức mạnh của Đế bên trong Thần anh.

“Đế” đã từng là chúa tể của thời kỳ hỗn mang, sức mạnh của Đế giúp Ngô Bình chống đỡ được tầng ba của lôi kiếp, nhưng anh vẫn vô cùng đau đớn.

Thấy vậy, cô gái hào hứng nói: “Đó là tầng ba của lôi kiếp rồi!”

Lão Quy: “Thực ra, cậu ta có thể dừng tay, từ bỏ lôi kiếp tầng thứ tư”.

Cô gái: “Tôi cảm thấy anh ta không giống kiểu người bỏ cuộc giữa đường. Anh ta nhất định sẽ trụ được tới Hỗn Độn lôi kiếp tầng thứ năm!”

Quả nhiên, Ngô Bình không có ý định dừng lại. Anh nhìn chằm chằm mây đen trên bầu trời, không chút sợ hãi.

“Đùng đoàng đoàng!”

Vô số phù chú ngưng tụ sấm sét đan xen trong hư không, không ngờ lại ngưng tụ thành một cây roi sấm sét cực lớn, hung hăng bổ về phía Thần anh của Ngô Bình.

“Đoàng!”

Tia sét đầu tiên, tất cả các lớp phòng thủ của Ngô Bình đã bị phá vỡ, Thần anh của anh gần như bị xé làm đôi!

Ngô Bình lập tức dùng ấn Huyền Vũ, một lớp áo giáp xuất hiện. Cây roi sấm sét đánh vào áo giáp khiến những tia sáng bắn tung tóe khắp nơi, nhưng áo giáp không bị hư hại chút nào!

Nhìn cây roi do sấm sét ngưng tụ mà thành, trong đầu Ngô Bình hiện ra công pháp của Thần Lực Kinh tầng thứ năm. Lúc này, chỉ cần kết hợp với ý nghĩa của sấm sét, mượn thêm lực bổ trợ của sấm sét là lập tức có thể đột phá tầng thứ năm!
 
Chương 3367


Chương 3367

Ngô Bình lập tức thi triển công pháp, roi sấm sét lại đánh tới. Một nửa kiếp lực bị anh hấp thu, luyện hóa rồi đưa vào kiếm hoàn!

Sau khi bị roi quất chín lần, kiếm hoàn đã hấp thụ đủ kiếp lực. Kiếm hoàn của anh rung lên và một đạo kiếm quang lao về phía những đám mây đen như một tia chớp. Đạo kiếm quang này dường như có sức mạnh khai thiên lập địa. Trong nháy mắt, nó đã khoét một lỗ lớn trên mây, trực tiếp kết thúc tầng thứ tư của lôi kiếp.

Tuy nhiên, lôi kiếp nhanh chóng tập hợp lại. Trên bầu trời, hư ảnh của một con quái vật hỗn mang khổng lồ xuất hiện. Mỗi lần móng vuốt khổng lồ của nó vung lên là một cơn bão sấm sét lao về phía Ngô Bình.

Chỉ sau một đòn của quái thú, ấn Huyền Vũ đã đầy vết nứt. Tiếp đó, con thú khổng lồ lại tiếp tục giương nanh múa vuốt!

Ngô Bình lại phóng ra một đạo kiếm quang, đó là thức mạnh nhất của Hoả Thần Lôi. Kiếm quang va chạm với cơn bão sấm sét. Thế nhưng, kiếm quang nhanh chóng bị thổi bay và Thần anh của anh bị một cú đánh rơi xuống mặt biển, bốc khói xèo xèo. Ngô Bình vẫn không chút nao núng, anh giơ tay phóng ra một đạo kiếm quang khác, giao chiến với con quái thú.

Sau khi chiến đấu được mười lăm phút, Ngô Bình đã bị đánh cho thê thảm, toàn thân đầy vết sẹo, Thần anh cũng bị đánh đến nỗi sắp tiêu tán đến nơi. Nhưng đến lúc này, tầng thứ năm của lôi kiếp vẫn chưa kết thúc!

Cô gái không khỏi lo lắng: “Anh ta có vẻ đã chịu đựng tới cực hạn rồi, chỉ e là không thể tiếp tục chịu đựng tầng năm lôi kiếp”.

Lão Quy: “Cô quá coi thường cậu ta rồi, tên nhóc này còn có một lá bài nữa chưa tung ra”.

Cô gái ngạc nhiên thốt lên: “Anh ta vẫn còn một lá bài nữa?”

Lão Quy: “Nguyên thần của cậu ta tu luyện phỏng theo hư ảnh của Đế, là nguyên thần cường đại của đế vương. Một khi nguyên thần của cậu ta được phóng thích nguyên hình, uy lực sẽ mạnh hơn hiện giờ gấp mười lần”.

Lúc này, lôi kiếp càng ngày càng điên cuồng, mây đen cuồn cuộn. Hàng nghìn con ác thú ẩn hiện trên không trung, con nào con nấy đều toả ra khí tức đáng sợ. Chúng thi nhau lao về phía Thần anh của Ngô Bình, muốn tiêu diệt tận gốc Thần anh của anh!

Ngô Bình ngửa mặt lên trời, hét lên một tiếng. Thần anh biến thành một quả cầu lửa cực lớn, phát ra thần quang ba màu. Từ quả cầu lửa vươn ra vô số ngọn xúc tu, xuyên ra khắp vũ trụ.

Đây là Thần anh Đế do nguyên thần Đế biến thành, cũng là nguyên thần vô thượng mà Ngô Bình đã luyện hóa trong lò luyện Hạo Thiên!

“Đoàng!”

Xúc tu hất nhẹ một cái, một con ác thú bị đánh tan. Chưa hết, xúc tu còn hấp thu năng lượng của con ác thú, dung nạp vào trong nguyên thần!

“Đoàng đoàng đoàng đoàng!”

Hàng ngàn con ác thú khổng lồ lần lượt bị nổ tung, rồi bị Thần anh Đế của Ngô Bình hấp thụ.

Thần anh Đế của Ngô Bình mặc dù mạnh nhưng lại phát triển chậm, bởi vì nó quá mạnh và cần một lượng lớn năng lượng để phát triển thêm dù chỉ một chút. Giờ đây, những con quái thú khổng lồ kia lần lượt trở thành con mồi béo bở cho Thần anh Đế. Thần anh Đế lúc này bắt đầu lớn lên nhanh chóng.

Ba đạo cấm chế bên trong Thần anh lúc này đều phát sáng, năng lượng hấp thu không ngừng được rót vào bên trong.

Khi con quái thú cuối cùng bị nổ tung, Hỗn Độn lôi kiếp cuối cùng cũng kết thúc, những đám mây biến mất và bầu trời lại hửng sáng.

Thần anh Đế tựa hồ còn chưa ăn no, nhưng lúc này chẳng còn gì để ăn nữa. Nó lập tức trở lại hình dạng giống hệt Ngô Bình như bình thường.

Khi Thần anh trở về, Ngô Bình mới thở phào nhẹ nhõm. Lôi kiếp lần hai này cuối cùng cũng kết thúc!

Lúc này, Ngô Bình chợt giật mình nhớ ra một chuyện, anh lẩm bẩm: “Phía trên vùng biển phía Đông có một bí cảnh, mình từng cùng cao thủ nước Mễ giao đấu vì nó. Không biết giờ nó đã được mở ra chưa?”

Nghĩ đến điều này, anh dùng thần niệm, lướt đi trên mặt biển.

Lão Quy và cô gái giật mình, đột nhiên bị thần lực mạnh mẽ bao phủ khiến họ không thể động đậy!
 
Chương 3368


Ngô Bình phát hiện ra một cô gái trẻ đang đứng trên lưng một con rùa khổng lồ, cô ấy dường như đang quan sát anh. Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ, anh tiến lên một bước, trong nháy mắt đã bước đến ngay trước mặt cô gái.

Bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái hơi ửng hồng, cô cúi đầu thật sâu: “Hân hạnh được gặp anh”.

Ngô Bình: “Cô gái, sao cô lại lênh đênh trên biển như vậy?”

Cô gái chớp hàng mi dài nói: “Nhà tôi cách đây không xa, vừa rồi tôi cảm giác được có người sắp trải qua lôi kiếp nên đã gọi lão Quy tới xem xét tình hình”.

Ngô Bình thầm nghĩ hóa ra các người tới đây xem náo nhiệt, anh hỏi: “Xin hỏi, có phải gần đây có một bí cảnh mới được mở ra hay không?”

Nghe nói đến bí cảnh, con rùa khổng lồ nói: “Cậu đang nói đến ‘bí cảnh Huyễn Hải’ sao?”

Ngô Bình: “Ồ, bí cảnh Huyễn Hải? Nó ở gần đây sao?”

Con rùa khổng lồ nói: “Lối vào bí cảnh Huyễn Hải nằm trong huyễn cảnh của mỗi người, rất khó để vào bên trong. Có điều, cho dù có vào được trong Huyễn Hải thì nó cũng chỉ là một huyễn cảnh, sau khi ra ngoài sẽ không có gì thay đổi cả. Thậm chí còn có nguy cơ mắc kẹt trong đó mãi mãi”.

Ngô Bình: “Nếu đã là huyễn cảnh thì sao còn được gọi là bí cảnh, còn có biết bao người cố gắng tranh đoạt?”

Lão Quy: “Đó là bởi vì bí cảnh Huyễn Hải còn đang lưu giữ một lượng lớn sức mạnh và ý chí tinh thần thất lạc của những kẻ mạnh, nếu tìm được ý chí này thì sẽ có được truyền thừa của chủ nhân ý chí đó”.

Ngô Bình: “Hóa ra là như vậy”. Ngô Bình còn đang nóng lòng chờ Đường Tử Di sinh con nên đương nhiên không có thời gian đi tìm Huyễn Hải, cho nên anh lập tức từ bỏ ý định.

Sau vài lời khách sáo, anh từ biệt cô gái và con rùa rồi rời đi. Ngô Bình biến thành tia chớp và biến mất trên bầu trời.

Cô gái nói: “Tôi quên hỏi tên anh ta.”

Lão Quy: “Không cần hỏi đâu, xem ra thiên tài như vậy toàn bộ hạ giới cũng không nhiều, hỏi một chút là có thể biết cậu ta là ai.”

Ngô Bình bay thẳng về nhà của mình, khi bay ngang qua gần đảo Lý, anh nhân tiện đáp xuống đảo phân phát một số tài liệu học tập và đan dược để người nhà họ Lý có điều kiện tu luyện tốt hơn.

Lâm Tích Quân và Chu Chân Nhi vẫn ở trên đảo, và họ rõ ràng không có ý định rời đi. Bây giờ, danh hiệu đệ nhất thiên tài của Học phủ truyền kỳ do Ngô Bình mở đã được truyền bá rộng rãi, các diễn đàn và cổng thông tin lớn trên mạng Tiên đều là tin tức liên quan đến Ngô Bình, họ có muốn không biết cũng khó.

Lâm Tích Quân và Chu Chân Nhi cũng được Ngô Bình tặng cho đan dược. Họ tiến bộ rất nhanh, đạt được những bước đột phá mới trên con đường tu luyện.

Ngô Bình ở lại đảo hai ngày để dạy hai cô gái tập luyện.

Đến ngày thứ ba, Ngô Bình đột nhiên nhận được tin nhắn từ chú Hai Lý Đông Hưng. Ông ấy nói đã có chuyện xảy ra ở Vân Đông, Lý Hoằng Đào vừa bị người ta hành hung.

Ngô Bình vội vã đến Vân Đông.

Vì nước Long đã dần thiết lập lại trật tự, hơn nữa nhà họ Lý có một lượng lớn tài sản ở Vân Đông nên mấy ngày trước Lý Đông Hưng liền trở về Vân Đông quản lý gia sản.

Thân phận của Lý Huyền Bình bây giờ là đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông, địa vị của anh vẫn ở trên nhiều môn phái lớn trên giang hồ. Vì vậy, các thế lực đều không dám khiêu khích nhà họ Lý, vậy ai dám đánh Lý Hoằng Đào?

Vân Đông lúc đầu cách đó không xa, nhưng hiện tại các không gian gấp khúc đều đã được mở ra nên khoảng cách giữa hai nơi trở nên vô cùng xa xôi. May mắn thay, khả năng dịch chuyển của Ngô Bình cực kỳ nhanh nên trong thoáng chốc anh đã xuất hiện trên bầu trời Vân Đông.
 
Chương 3369


Vân Đông ngày nay, phần phía đông là một bán đảo dài và hẹp nhô ra biển. Nơi này không nằm trong phạm vi của vùng biển phía Đông mà là vùng biển phía Nam.

Bán đảo dài và hẹp này rộng một nghìn kilomet và dài bảy nghìn kilomet. Vị trí nối giữa nó với đại lục chính là khu vực mà Vân Đông ban đầu tọa lạc.

Những hòn đảo dài và hẹp này trước đây không có người ở, chỉ có những cánh rừng nguyên sinh rộng lớn và một số loài động vật hoang dã cư trú.

Vân Đông, nhà họ Lý.

Trong dinh thự nhà họ Lý, Lý Đông Hưng đang nóng lòng chờ đợi Ngô Bình xuất hiện. Lý Hoằng Đào lúc này đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, răng nghiến chặt.

Một tia chớp giáng xuống, Ngô Bình xuất hiện. Anh liếc nhìn Lý Hoằng Đào, hỏi: “Chú Hai, Hoằng Đào có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy Ngô Bình, Lý Đông Hưng thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Nó chạy ra ngoài đọ giàu có với người ta, kết quả bị đánh ra nông nỗi này. Tiểu Bình, nó không bị thương nặng phải không?”

Ngô Bình đi tới ấn vài cái vào người cậu ta, một luồng năng lượng ấm áp được đưa vào cơ thể Lý Hoằng Đào khiến cậu ta tỉnh dậy một cách đầy thư thái.

Tỉnh lại mấy giây, cậu ta đột nhiên ngồi dậy, hô to: “Lên đi, có gan thì đấu tiếp!”

Sau đó, khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cậu ta không khỏi xấu hổ, hỏi: “Anh, bố, em… em làm sao về được đến nhà vậy?”

Lý Đông Hưng tức giận nói: “Thằng khốn kiếp! Mày bị người ta đánh đến ngất xỉu mà còn không biết?”

Lý Hoằng Đào sắc mặt khó coi: “Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp đó, hắn lại dám hại con, chuyện này chưa xong đâu!”

Ngô Bình mỉm cười với Lý Đông Hưng: “Chú Hai, chú đi làm việc của chú đi, chuyện này cháu sẽ lo”.

Lý Đông Hưng hung dữ trừng mắt nhìn đứa con trai bất hảo rồi giận dữ bỏ đi.

Lý Hoằng Đào xoa lông mày, nói: “Anh ơi, sao anh lại ở đây?”

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Tôi không tới thì cậu còn đang bất tỉnh nhân sự”.

Lý Hoằng Đào nghiến răng: “Tên khốn kiếp đó!”

Ngô Bình hỏi cậu ta: “Chuyện gì, nói tôi nghe đi”.

Lý Hoằng Đào không giấu giếm mà kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra vì thân phận của Lý Huyền Bình mà gia tộc họ Lý có thể được coi là một thế lực rất mạnh ở Vân Đông. Lý Hoằng Đào vốn đã có tính cách khá kiêu ngạo, sau khi cùng bố trở về Vân Đông, cậu ta tiếp tục làm cậu Hai của nhà họ Lý.

Đêm qua, Lý Hoằng Đào đã đến quán bar đặt một gian phòng và mời tất cả những người đẹp đến uống. Lúc này, một người gọi là “cậu chủ Bảo” không nể mặt cậu ta, cũng nói sẽ mời toàn bộ mỹ nữ đi uống rượu.

Hai người vì lý do đó mà đối đầu với nhau, Lý Hoằng Đào liền lệnh cho quản gia phân phát tiền cho tất cả mọi người trong quán bar, mỗi người mấy chục nghìn Long tệ. Trong quán bar có mấy trăm người nên tổng cộng tốn mấy chục triệu Long tệ.

Ai ngờ cậu chủ Bảo kia cũng không phải dạng vừa, cho mỗi người một trăm nghìn tệ. Lúc này, Lý Hoằng Đào vô cùng tức giận, cầm chai rượu đập vào đầu đối thủ.

Cậu ta không nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, chỉ nhớ khi tỉnh dậy thì nhìn thấy Ngô Bình.

Ngô Bình tát vào đầu Lý Hoằng Đào khiến cậu ta đau đớn kêu lên: “Anh ơi, sao anh lại đánh em?”

Ngô Bình đáp: “Ai cho cậu lá gan đi khắp nơi làm loạn? Nếu như tên đó có gan giết người thì giờ cậu đã ngủ với giun rồi”,

Lý Hoằng Đào không phục: “Anh, ở Vân Đông, ai dám động đến nhà chúng ta kia chứ?”
 
Chương 3370


Ngô Bình lại tát thêm cái nữa: “Bệnh sĩ chết trước bệnh tim đó, cậu không hiểu đạo lý này sao?”

Lý Hoằng Đào: “Đừng đánh nữa, em sẽ không làm thế nữa”.

Ngô Bình lúc này mới đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Giờ mà ở đây vẫn có quán bar sao?”

Lý Hoằng Đào cười đáp: “Anh, anh vẫn chưa biết phải không? Ngoại trừ việc một số tu sĩ xuất hiện thì Vân Đông không có gì thay đổi so với trước đây, mọi thứ đều như xưa”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Ồ? Không thay đổi sao?”

Lý Hoằng Đào gật đầu: “Ừm, anh, chi bằng em dẫn anh đi ra ngoài dạo một vòng, anh cứ đi rồi sẽ biết.”

Ngô Bình: “Được, chúng ta đi dạo một vòng xem”.

Rất hiếm khi Ngô Bình đến Vân Đông, vì vậy hai anh em đã lái xe qua các con phố của Nam Đô. Trên đường có rất nhiều người, đi lại như mắc cửi khiến Ngô Bình tìm lại ký ức năm xưa.

Lâu lắm không ngồi ô tô, Ngô Bình hỏi: “Ai là Tổng đô đốc ở đây?”

Lý Hoằng Đào: “Hai tỉnh Vân Đông và Vân Tây, cùng với một số lượng lớn đất đai mới xuất hiện, được gọi chung là Nam Việt. Vân Đông hiện là quận Vân Đông, Thái thú là Lâm Triều Tiên. Tổng đô đốc của Nam Việt là Trương Bá Dương.”

Ngô Bình hỏi: “Việc duy trì hiện trạng ở Vân Đông có phải ý của Thái thú hoặc Tổng đô đốc không?”

Lý Hoằng Đào: “Là Lâm Triều Tiên, người này khá thú vị. Cậu ta trạc tuổi em. Bọn em là bạn học ở trường mẫu giáo. Cậu ta cũng là người Vân Đông”.

Ngô Bình: “Thảo nào”.

Lý Hoằng Đào: “Anh ơi, em dẫn anh đi gặp Lâm Triều Tiên nhé?”

Ngô Bình: “Bỏ đi, tôi đâu có quen cậu ta”.

Lý Hoằng Đào cười nói: “Anh, anh đừng giận em nhé. Không phải em kiêu ngạo nhưng nhà họ Lý chúng ta quả thực rất giỏi, vì sao phải khiêm tốn kia chứ?”

Ngô Bình liếc cậu ta một cái, hỏi: “Vậy cậu thấy giỏi chỗ nào?”

Lý Hoằng Đào: “Anh, đầu tiên, hiện tại anh đã là đại sư luyện đan năm sao tím đúng không? Địa vị như vậy, đừng nói là toàn bộ Nam Việt, toàn bộ nước Long có thể tìm được người thứ hai sao?”

Ngô Bình: “Ừm, còn nữa không?”

Lý Hoằng Đào cười nói: “Anh là đệ tử ưu tú của Thái Thanh kiếm tông, sư tôn là Phiêu Miểu Đạo Quân, vậy mà không lợi hại sao? Còn nữa, anh còn là Võ Vương truyền kỳ chín sao, đệ tử đứng đầu của Thiên Đạo Môn và là đệ tử số một trong bài kiểm tra của Học phủ truyền kỳ. Chưa hết, anh còn là thủ lĩnh của cấm quân. Nếu em lấy ra bất kỳ danh tính nào trong số này của anh cũng đủ dọa cho tên khốn đó tè ra quần”

Ngô Bình đáp: “Những điều cậu nói thuộc về ba danh tính khác nhau của tôi, người ngoài không biết về chúng.”

Lý Hoằng Đào cười nói: “Chỉ cần em biết là được, nắm chắc phần thắng trong tay nên chẳng có gì phải sợ”.

Ngô Bình: “Sau này hãy sống khiêm tốn cho tôi. Nếu cậu cư xử tốt, tôi sẽ giúp cậu tu luyện thành một đại cao thủ”.

Lý Hoằng Đào lập tức tấp xe vào ven đường, kích động nói: “Anh à, thật sao?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là thật.”

Nhìn thấy con phố mua sắm náo nhiệt trước mặt, Ngô Bình bảo Lý Hoằng Đào tìm chỗ đỗ xe rồi cả hai xuống xe đi dạo phố.

Lâm Triều Tiên rất quan tâm đến việc quản lý ở đây, về cơ bản vẫn duy trì được trạng thái ban đầu của Vân Đông, cuộc sống của người dân cũng không bị xáo trộn nhiều.
 
Chương 3371


Chương 3371

Trong lúc đi dạo phố, Ngô Bình đột nhiên nghĩ đến khu vui chơi trẻ em của Trần Hiểu Đồng, anh cũng không biết giờ cô ấy sống thế nào. Nghĩ đến đây, anh bảo Lý Hoằng Đào quay về trước rồi vội vã đến khu vui chơi trẻ em.

Khu vui chơi trẻ em do Trần Hiểu Đồng thành lập, thu nhận những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi. Ngô Bình cũng đã nhiều lần chữa bệnh cho các em nhỏ ở đây để các em có được cuộc sống như những đứa trẻ bình thường.

Khi anh đến khu vui chơi trẻ em, cảnh tượng bên dưới khiến mặt anh biến sắc. Sau đó, anh nổi cơn thịnh nộ đến nỗi tóc tai dựng đứng cả lên.

Ngô Bình nhìn thấy một dấu tay khổng lồ in lên nơi trước đây từng là khu vui chơi trẻ em. Bên dưới toàn là đất đá nát vụn, mặt đất trồi sụt không đều, tất cả các công trình xung quanh cũng bị sập.

Không cần đoán cũng biết, có một tu sĩ trong lúc sử dụng bàn tay pháp lực đã vô ý đánh vào nơi này, khiến cho toàn bộ khu vui chơi trẻ em khi xưa biến thành cát bụi!

Những đứa trẻ ở đây ngây thơ biết bao, cô gái tốt bụng Trần Hiểu Đồng cũng thật bất hạnh biết bao! Thật đáng chết!

“Lảng vảng ở đây làm gì?” Đột nhiên có người bay tới, mắng hỏi Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn đối phương, lạnh lùng nói: “Đi ngang qua”.

Người đàn ông chỉ vào hình bàn tay bên dưới và nói: “Dấu bàn tay này là do Âu Dương Thường, niềm kiêu hãnh của Nam Việt chúng ta để lại. Nơi này hiện đã được địa phương chỉ định là di tích trọng điểm cần bảo vệ. Âu Dương Thường nhất định sẽ là một nhân vật vĩ đại trong tương lai. Dấu tay này trong tương lai nhất định sẽ rất có ý nghĩa”.

Ngô Bình: “Âu Dương Thường này là ai?”

Người đàn ông cười nói: “Không biết cậu Âu Dương sao? Cậu Âu Dương là thiên tài của dòng họ Âu Dương. Còn dòng họ Âu Dương hiện tại là đệ nhất gia tộc tu luyện ở Nam Việt”.

Ngô Bình: “Lúc hắn in dấu tay này lên, ở khu vui chơi trẻ em bên dưới còn ai sống sót không?”

Người kia đáp: “Lúc đó, bọn trẻ đã ra ngoài chơi, chỉ còn lại một số người sức khỏe yếu và một số y tá. Tuy nhiên, rất nhiều người đã thiệt mạng. Sau khi đếm lại, có vẻ như có mười chín người lớn và hai mươi ba đứa trẻ. Nhưng nếu có thể chết dưới tay cậu Âu Dương thì cũng là một vinh hạnh”.

Ngô Bình vặn lại: “Thật sao? Vậy tôi đánh chết anh thì liệu anh có thấy vinh hạnh không?”

Người kia nhíu mày, tu vi của anh ta cũng không yếu, là Địa Tiên cảnh giới Thần Hóa. Anh ta lạnh lùng nói: “Cậu dám nói chuyện như vậy với tôi?”

“Đoàng!”

Ngô Bình xuất quyền, sấm sét cuồn cuộn đánh cho người kia bay ra xa. Anh ta rơi xuống rồi thổ huyết..

Vẻ mặt của người đàn ông lập tức thay đổi, anh ta cầu xin: “Đừng giết tôi!”

Ngô Bình: “Âu Dương Thường đang ở đâu?”

Người đàn ông đáp: “Tôi sẽ nói, cậu Âu Dương hiện tại đang đi thăm phủ Thái thú để bàn bạc chuyện quan trọng!”

Ngô Bình phớt lờ anh ta, thả thần niệm ra tìm kiếm vị trí của Trần Hiểu Đồng. Nếu bọn trẻ ra ngoài, có lẽ cô ấy sẽ đi theo, vì vậy cô ấy có cơ may sống sót..

Ngay sau đó, anh phát hiện ra vị trí của Trần Hiểu Đồng.

Trong một căn nhà bỏ hoang, Trần Hiểu Đồng và lũ trẻ đang ăn cơm. Thức ăn tuy đơn giản nhưng vẫn khá phong phú. Có điều, lũ trẻ ăn mặc rách rưới, hình như lâu lắm rồi chúng chưa thay quần áo mới.

Ngô Bình bất ngờ đáp xuống khiến Trần Hiểu Đồng sững sờ khi nhìn thấy anh. Gặp được anh, cô đột nhiên bật khóc.

Ngô Bình khẽ thở dài, đi tới ôm cô: “Không sao rồi”.

Trần Hiều Đồng nép vào lòng anh và khóc rất lâu.
 
Chương 3372


Chương 3372

Khi bình tĩnh lại, cô ấy lau nước mắt và nói: “Em đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa”.

Ngô Bình: “Người không sao là tốt rồi, nơi này không ở được, anh sẽ sắp xếp cho em chỗ ở mới”.

Anh liên lạc với Lý Đông Hưng và nhờ ông ấy cử xe tới đưa Trần Hiểu Đồng và lũ trẻ đến nhà họ Lý trước rồi thu xếp sau.

Sau khi Lý Đông Hưng cùng người của mình đến, Ngô Bình hỏi: “Chú Hai, chú có biết dòng họ Âu Dương ở Nam Việt không?”

Lý Đông Hưng: “Gia tộc Âu Dương rất mạnh, có một đám cao thủ, trong đó có người còn là giáo viên của học viện Võ Đạo. Đúng rồi, Âu Dương Thường cũng gia nhập Học phủ truyền kỳ. Còn có một người nữa rất lợi hại tên là Âu Dương Long Tôn. Cậu ta là đệ tử của Thiên Đạo Môn. Âu Dương Thánh Hoàng và Âu Dương Trích Tinh cũng đều đang thăng tiến nhanh chóng. Bây giờ có tin đồn rằng gia tộc Âu Dương này còn mạnh hơn nhà họ Lý chúng ta nhiều”.

Ngô Bình nhướn mày: “Âu Dương Thánh Hoàng vẫn chưa chết?”

Lý Đông Hưng: “Nghe nói hắn mất tích một thời gian, nhưng rồi nửa tháng trước đột nhiên trở về, tu vi tăng vọt, hiện tại đã là Địa Tiên Bất Tử”.

Ngô Bình hờ hững nói: “Cũng hay, vậy chuyện cũ chuyện mới giải quyết một lần cho xong!”

Thực ra trong lòng anh cảm thấy có gì đó không ổn. Tại sao gia tộc Âu Dương này lại sản sinh ra nhiều nhân tài như vậy, người sau lại còn giỏi hơn người trước?

Sau khi đích thân đưa bọn trẻ đến nhà họ Lý, Ngô Bình đến thẳng phủ Thái thú.

Trước phủ Thái thú Vân Đông, một tia sét giáng xuống. Người gác cổng thấy nhân vật vừa đến không phải dạng vừa nên vội vàng hỏi: “Xin hỏi, tiên sinh tìm ai?”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Vân Đông Lý Huyền Bình tới gặp Thái thú Lâm”.

Người gác cửa vội vàng đi bẩm báo. Một lát sau, một người thanh niên bước ra, từ xa đã chắp tay, cười nói: “Cậu chủ Lý! Tôi nghe danh đã lâu! ”

Lý Huyền Bình trước mặt anh ta là một đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông. Anh có tiền đồ rộng mở, so với một Thái thú nhỏ bé thì địa vị của Ngô Bình cao hơn nhiều!

Ngô Bình đáp lễ: “Thái thú Lâm, tôi đã nghe nói cậu quản lý nơi này rất tốt. Tôi thay mặt người dân Vân Đông cảm ơn cậu”.

Lâm Triều Tiên cười ha ha, đáp: “Cậu chủ Lý quá khen rồi, mời vào trong phủ nói chuyện”.

Ngô Bình được mời vào phòng khách. Lúc này trong phòng khách còn có mấy người trẻ tuổi, đều có khí phách phi phàm. Có vẻ như Lâm Triều Tiên đang bận tiếp một đoàn khách khác.

Lâm Triều Tiên mỉm cười và nói với mọi người: “Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là cậu chủ Lý Huyền Bình. Anh ấy là tông chủ Lý Môn, cũng là đệ tử tinh anh của Thái Thanh kiếm tông, tiền đồ tương lai vô cùng rộng mở!”

Những người kia sau khi nghe xong cũng không lấy làm sửng sốt, bởi vì thân phận của bọn họ cũng không đơn giản. Bọn họ không phải người của Thiên Đạo Môn thì cũng là người của Học phủ truyền kỳ, thân phận cũng không thua gì Ngô Bình.

“Thái Thanh tiên giáo tôi đã từng nghe qua”, một người thanh niên mặc đồ trắng hờ hững nói: “Hàng trăm năm nay đã sa sút rồi, chẳng có nổi một nhân tài”.

Một vị tu sĩ áo vàng khác tiếp lời: “Đúng là vậy. Nếu đại thế giới Thái Thanh không phải là một trong bảy đại thế giới nòng cốt của Tiên Giới thì e là đã bị thế lực lớn hơn nuốt chửng rồi”.

Ngô Bình lướt nhìn hai người, nói: “Hình như hai vị rất hiểu về đại thế giới Thái Thanh”.

Người đàn ông mặc kình trang thản nhiên nói: “Cũng không hiểu lắm, nhưng mọi người đều hiểu được ít nhiều về các thế lực lớn”.

Lâm Triều Tiên cười nói: “Cậu Lý, đây là đệ tử của Học phủ truyền kỳ, Ba Vũ Hùng. Trong lần kiểm tra đầu vào này, cậu Ba xếp thứ bảy trăm chín mươi tư, đây là một thành tích rất cao”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom