Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2972


 

Chương 2972

Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tu luyện gì chg có nguy hiểm, nhưng các cô không phải lo, cậu ấy không sao đâu”.

Ba ngày sau, cái kén chợt rung lên, sau đó tách ra, một bàn tay xé kén để chui ra ngoài.

Trông Ngô Bình lúc này không khác trước là bao, nhưng cơ thể đẹp hơn, cao hơn.

Hai cô gái thở phào một hơi, Đào Như Tuyết nói: “Anh thành công rồi à?”

Cô ấy biết khi Thần Cơ biến đổi sẽ có lợi ích rất lớn với chủ nhân.

Ngô Bình gật đầu: “Vì hấp thu đủ sức mạnh nên Tiểu Thần cũng hoàn thành xong lần biến đổi thứ ba, thứ tư và thứ năm luôn rồi. Nhờ đó mà anh có thêm ba loại sức mạnh”.

Tiểu Thần chui ra ngoài rồi biến thành hình dạng giống con thằn lằn, nhưng toàn thân chỉ có một màu vàng.

Đào Như Tyết cười nói: “Sau năm lần biến đổi, Tiểu Thần cũng thay hình đổi dạng rồi”.

Ngô Bình: “Anh còn nhận được nhiều lợi ích hơn nó”.

Anh trêu Tiểu Thần rồi nói: “Mày tạm thời tu luyện trên đảo đi, tao phải đi có việc rồi”.

Hiện tại, anh không biết tình hình bên ngoài thế nào, vì thế cần lên đất liền để thăm thú.

Ngô Bình thay đồ, sau đó bay tới Vân Kinh theo chỉ dẫn của bản đồ. Anh bay rất nhanh, sau khi bay hết hồ Ma Long thì tới một khu vực lạ lẫm.

Đây là một khu rừng nguyên sinh, nhìn không thấy điểm cuối và một bóng người nào. Theo bản đồ thì anh phải bay qua khu rừng này thì mưới có thể đến được Vân Kinh.

Ngô Bình bay trên không trung của cánh rừng, tốc độ anh chậm dần, vì anh ngửi thấy có khí tức của bảo dược và thần dược ở đây,

Nếu ở đây có thần dược thì sao anh có thể bỏ qua, vì thế anh phóng thần niệm xuống tìm kiếm. Sau khi Thiên Tượng Biến, thần niệm của Ngô Bình đã mạnh hơn trước nhiều, anh có thể phóng đi xa hơn.

Đương nhiên, anh không phóng hết toàn bộ, mà chỉ trong phạm vi cần thiết thôi. Nhưng thần niệm chỉ có thể tìm được thứ chính, ví dụ như bây giờ anh tìm thần dược thì nó chỉ tìm thần dược và sẽ bỏ qua những thứ khác.

Tìm được dược liệu rồi thì Ngô Bình ghi vào trí nhớ, năm phút sau, anh đã ghi nhớ 24 điểm có thần dược ở đây.

Ngô Bình vạch đường đi rồi tìm một nơi để trú ẩn là một hang động khá sạch sẽ. Ngay sau đó, nguyên thần của anh đã rời khỏi cơ thể, không gian xung quanh xuất hiện rất nhiều phù chú, chúng tự động kết thành đại trận.

Đây chính là năng lực mà nguyên thần của Ngô Bình có được sau Thiên Tướng Biến.

Có đại trận rồi, nguyên thần của anh thảnh thơi đi tìm dược liệu, so với cơ thể thì nguyên thần di chuyển nhanh hơn, như thế sẽ tiết kiệm thời gian.

Ngô Bình thả nguyên thần đi xong thì thấy có một người thiếu niên khoác lông thú đi qua, thân pháp của người này rất mạnh, đi mà nhanh như bay, đôi mắt thì sáng quắc.

Cậu ấy đi đến chỗ của Ngô Bình rồi khịt mũi: “Lạ nhỉ, sao lại có mùi của con người?”

Vì thế, cậu ấy đã nhanh chóng tìm thấy chỗ ẩn trú của Ngô Bình bằng khứu giác nhạy bén của mình. Nhưng vì có đại trận ẩn hình nên cậu ấy không thấy gì cả.

Cậu thiếu niên rất thông minh, cậu ấy giơ tay lên sờ, vốn dĩ phía trước có cái cây nhưng giờ lại trống không. Vì thế cậu ấy cứ thế tiến lên tiếp.

Sau đó, cậu ấy đã chui vào được hang động và nhìn thấy một người đang nhắm mắt ngồi bất động ở bên trong.

Cậu thiếu niên ngạc nhiên hỏi: “Này, anh sao thế? Đang ngủ à?
 
Chương 2973


Chương 2973

Người đó mặc kệ cậu ấy, cậu thiếu niên lẩm bẩm: “Nghe nói Tiên Nhân có thể phóng nguyên thần ra ngoài, lẽ nào nguyên thần của anh ta không ở đây?”

Cậu thiếu niên là người lương thiện nên bỏ ra ngoài luôn. Quả nhiên không lâu sau, đã có một con sói ngửi thấu mùi người rồi tìm đến đây.

Thấy con sói tiến lại gần hang động, cậu thiếu niên xông ra gầm lên rồi dùng đao đánh nhau với nó.

Tuy cậu ấy không mạnh bằng con sói, nhưng bước chân rất linh hoạt, phản ứng lại nhanh nhạy nên vẫn đấu ngang sức với nó.

Một lát sau, lại có thêm hơn chục con sói nữa đến, chúng cùng xông lên. Cậu thiếu niên thở dài, biết hôm nay số đen rồi nên tung người lên rồi bỏ chạy. Cậu ấy định dụ bầy sói đi, như thế thì người trong hang động sẽ an toàn.

Cậu ấy chạy được một đoạn thì gần như kiệt sức, không cẩn thận giẫm phải một cái bẫy, làm chân bị thương. Nhưng cậu ấy không hề kêu than mà dùng thanh đao chặn trước người, sau đó lạnh lùng nhìn bầy sói đang tiến lại gần.

Khi cậu thiếu niên sắp bị đàn sói xơi tái thì chúng bỗng hoảng sợ, sau đó nằm phục xuống đất với vẻ sợ hãi. Thì ra, vị Tiên Nhân trong hang động đã đi ra, khí tức của anh quá bức người nên bầy sói không dám có ý định phản kháng.

Tiên Nhân này đương nhiên là Ngô Bình, anh đã hái xong dược liệu nên nguyên thần đã quay về. Cơ thể của anh vẫn ở dưới sự che phủ của thần niệm nên anh biết hết những chuyện vừa xảy ra.

Cậu thiếu niên này rất lương thiện, sẵn sàng bảo vệ một người không quen biết là anh. Cuối cùng, khi biết mình chết chắc rồi, cậu ấy vẫn dụ bầy sói đi, để tránh cho chúng làm hại đến cơ thể của anh.

Cậu thiếu niên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiên Nhân, nguyên thần của anh về rồi ạ?”

Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Ừ, cảm ơn em đã dụ bầy sói đi”.

Cậu thiếu niên cười đáp: “Có gì đâu ạ, bảo vệ Tiên Nhân là việc em nên làm”.

Ngô Bình sững người: “Bảo vệ Tiên Nhân?”

Cậu thiếu niên: “Vâng, thôn của bọn em ở gần đây được Tiên Nhân bảo vệ, không có mãnh thú tới gần, chúng em phải cảm ơn Tiên Nhân mới phải”.

Ngô Bình: “Em là người của thôn làng gần đây à?”

Cậu thiếu niên: “Vâng”.

Ngô Bình đỡ cậu ấy dậy, tiện thế ấn vào bên chân bị thương, một tia sáng loé lên, chân của cậu thiếu niên đã bình thường trở lại.

Cậu ấy cảm kích nói: “Cảm ơn Tiên Nhân”.

Ngô Bình cười nói: “Là anh cảm ơn em mới phải”.

Cậu thiếu niên: “Tiên Nhân, thôn của em cách đây không xa đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh đến đấy chơi được không?”

Cậu thiếu niên: “Được ạ, bọn em hoan nghênh Tiên nNhân”.

Ngô Bình: “Anh họ Lý, em cứ gọi anh là anh Lý thôi”.

Cậu thiếu niên: “Vâng, anh Lý, em là A Nghị”.

Anh đỡ cậu ấy, một luồng sáng bao quanh hai người, loáng cái, họ đã đến một thôn làng.

Thôn này nằm trên một ngọn núi nhỏ, xung quanh có hàng rào cao hơn ba mét, dùng để cản dã thú vào làng. Nhưng thật ra, chúng không có tác dụng với các con mãnh thú.

Vì thế cứ cách một đoạn lại có một đài quan sát cao 15 mét, sẽ có hai người thanh niên canh gác bên trên, họ thủ sẵn cung và nổ để tấn công mãnh thú.

Khi hai người đến cổng làng thì có người trên đài quan sát hỏi vọng xuống: “A Nghị, dẫn ai về thế?”
 
Chương 2974


Chương 2974

A Nghị cười đáp: “Là Tiên Nhân ạ! Bầy sói nhìn thấy Tiên Nhân cũng phải nằm rạp hết xuống”.

Người trên đài quan sát ngạc nhiên rồi nói: “Thứ cho chúng tôi không đón tiếp từ xa”.

Ngô Bình: “Đừng khách sáo, tôi là bạn của A Nghị nên đến thôn ta chơi”.

Cổng thôn mở ra, cả người già trong thôn cũng ra chào Ngô Bình.

Anh phát hiện mọi người ở đây không có tu vi chính thức, nhưng thể chất đều khá được, hơn người bình thường của thời đại trước nhiều, thể chất của họ không kém các vận động viên.

Trưởng thôn cảm động nói: “Tiên nhân đến chơi, chúng tôi rất vinh dự”.

Vì thế, Ngô Bình đã được mời đến ngôi nhà sang trọng nhất trong thôn, đó là một căn nhà tròn làm bằng gỗ. Ngôi nhà cao hai tầng, trưởng thôn bảo người mang rượu và hoa quả cùng thịt khô đến tiếp đãi anh.

Đồ ăn tuy khá đơn sơ, nhưng con người rất nhiệt tình.

Ngô Bình hỏi: “Thường hay có Tiên Nhân đến đây ạ?”

Trưởng thôn đã ngoài 40, ông ấy xua tay nói: “Không, Tiên Nhân chỉ đến các trấn lớn hoặc bộ lạc thôi, chứ họ không đến thôn chúng tôi đâu”.

Ngô Bình: “Tôi nghe A Nghị bảo Tiên Nhân bảo vệ mọi người cơ mà?”

Trưởng thôn gật đầu: “Đúng thế, chúng tôi có thể đối phó với dã thú bình thường. Nhưng sâu trong rừng có yêu thú hoặc mãnh thú thì chúng tôi chịu. Khi chúng xuất hiện, chúng tôi phải rung chuông, Tiên Nhân nghe thấy tiếng chuông thì sẽ tới ngay rồi chém chết lũ dã thú”.

Ngô Bình không tin Tiên Nhân lại lương thiện như thế, có thể giúp đỡ mọi người không công: “Mọi người báo đáp Tiên nhân thế nào?”

Trưởng thôn: “Cứ ba năm, thôn chúng tôi lại nộp mười bé trai và bé gái đến hầu hạ cho Tiên Nhân”.

Ngô Bình: “Yêu thú có hay đến quấy phá mọi người không?”

Trưởng thôn: “Không ạ, mỗi năm chỉ một đến hai lần thôi”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Những đứa trẻ được đưa đi có trở về không?”

Trưởng thôn lắc đầu: “Không, chúng đi theo Tiên Nhân được sống sung sướng rồi thì sao chịu về đây chịu khổ nữa?”

Sau một hồi trò chuyện, Ngô Bình biết thôn này thuộc một quốc gia tên là nước Kim Ưng. Họ ở vùng hẻo lánh, vì thế không có ai quản lý, trấn cách họ gần nhất cũng phải đi bộ ba ngày mới tới.

Anh hỏi thêm về tình hình của nước Kim Ưng, trưởng thôn cũng không biết nhiều nên chỉ ậm ừ.

Ngô Bình định ngồi chơi một lát rồi đi, nhưng A Nghị quá thích anh nên đã mời anh đến nhà mình ở một đêm, cậu ấy còn bảo sẽ đi tìm gà đồi ngon rồi nấu cho anh thưởng thức.

Ngô Bình không thể từ chối, anh cũng thấy có điều kỳ lạ ở đây nên đồng ý ở lại.

Loáng cái đã đến buổi tối, A Nghị mang rất nhiều thịt thú rừng về, người trong thôn đều đến cùng tiếp đãi Ngô Bình và hát hò nhảy múa.

Hai cô gái xinh đẹp nhất thôn còn to gan mời anh nhảy cùng nên Ngô Bình cũng hoà vào cùng đám đông.

Sau buổi tiệc, anh được xếp ở trong một căn phòng tốt nhất, A Nghị ngủ ở ngoài để tiện cho anh sai vặt.

Đột nhiên Ngô Bình mở mắt, anh cảm thấy có sinh vật đáng sợ đang tới gần nên đã gọi A Nghị dậy hỏi: “Có muốn đi xem yêu quái với anh không?”

Anh rất thích cậu nhóc này, cậu ấy vừa thông minh vừa dũng cảm, đã thế còn lương thiện.

A Nghị mừng rỡ: “Có ạ”.

Ngô Bình: “Nhưng em không được nói gì, chỉ nhìn thôi”.
 
Chương 2975


Chương 2975

Vì thế, anh dẫn A Nghị cũng bay khỏi thôn rồi tiến về phía Nam. Từ trên cao, A Nghị nhìn thấy có một con gấu đen và một con chuột lớn đang nói chuyện với nhau bằng tiếng người.

Con gấu đen: “Chuột này, mấy người của Thánh Anh Tông bảo chúng ta chỉ được hù doạ, chứ không ăn thịt người, quá đáng thế nhỉ! Mình là yêu quái mà không cho ăn thịt người, thế thì sống có ích gì nữa?”

Con chuột khổng lồ: “Anh gấu chịu khó đi, tháng nào mình chẳng có thịt ăn”.

Gấu đen hừ một tiếng: “Tôi muốn ăn thịt người sống cơ”.

Con chuột: “Nhưng chúng ta không đắc tội với Thánh Anh Tông được đâu, nếu không nghe lời sẽ bị họ trừ khử đấy”.

Con gấu đen bực mình mắng nhiếc: “Người của Thánh Anh Tông đúng là nham hiểm, rõ ràng dùng người sống để luyện công rồi quẳng xác chết cho chúng ta, thế mà còn lừa những người kia rồi bắt họ mang ơn mang huệ, con người đúng là loài giả tạo”.

Nghe thấy thế, Ngô Bình nhíu mày, sau đó đáp xuống chỗ hai con yêu quái.

Con gấu đen giật bắn mình rồi gào lên, định tấn công Ngô Bình.

Nhưng ngay sau đó, anh đã phóng khí tức ra làm nó sứng sờ, nó nằm rạp xuống đất rồi run rẩy nói: “Tham kiến thượng tiên”.

Con chuốt còn khiếp đảm hơn, nó run rẩy không dám nói một lời.

Ngô Bình: “Ngươi vừa bảo Thánh Anh Tông hại chết các bé trai, bé gái ư?”

Con gấu đen: “Vâng ạ, họ có một cách tu luyện là hấp thu tinh khí của người sống để nâng cao tu vi”.

Ngô Bình: “Các ngươi đến thôn quấy phá cũng do họ sắp xếp à?”

Con gấu đen: “Vâng ạ, họ bảo chúng tôi cứ cách một thời gian lại tới thôn gây rối, mục đích là để thôn tự nguyện dâng họ cho đám trẻ”.

Ngô Bình: “Trong Thánh Anh Tông có cao thủ không?”

Gấu đen: “Thánh Anh Tông là một trong bốn môn phái lớn của nước Kim Ưng, tông chủ là Hư Tiên”.

Ngô Bình: “Ra là Hư Tiên, xem ra ít thì Thánh Anh Tông cũng là môn phái hạng ba. Thánh Anh Tông này có liên hệ với Tiên Giới không?”

Gấu đen: “Hình như có, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ”.

Ngô Bình: “Sau này đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa”.

Gấu đen và chuột khổng lồ sợ mất mật, sau đó chạy mất dạng.

A Nghị vô cùng kinh ngạc nói: “Anh Lý, chúng nó chính là yêu quái đấy ạ?”

Ngô Bình: “Chúng chỉ là yêu quái cấp thấp thôi, nhưng cũng có trí tuệ và biết cách tu luyện rồi, song còn xa mới bằng yêu quái cấp cao”.

A Nghị: “Tại sao chúng lại sợ anh thế ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Vì khí tức mà anh phóng ra cho chúng biết dù chúng có làm gì cũng không thể đấu lại anh được”.

A Nghị vô cùng khâm phục: “Anh Lý giỏi quá!”

Ngô Bình: “A Nghị, anh phải đến Thánh Anh Tông một chuyến nên em về thôn trước đi, khi nào xong việc thì anh sẽ tìm em”.

A Nghị gật đầu: “Vâng ạ”.

Ngô Bình vừa đi vừa hỏi thăm nên không lâu sau đã đến gần Thánh Anh Tông.

Cạnh Thánh Anh Tông có mấy thành phố, trong đó có một thành phố khá lớn tên là thành Tam Thánh. Từ đây đi thêm chục cây số nữa là đến Thánh Anh Tông.

Thành Tam Thánh có hơn triệu dân nên cũng không phải một thành phố lớn, nhưng nó rất quan trọng với Thánh Anh Tông, rất nhiều gia quyến của tu sĩ Thánh Anh Tông sinh sống ở đây.
 
Chương 2976


Chương 2976

Ngô Bình đi tới một quán trà thì thấy họ sử dụng tiền đồng và tiền vàng, hơn nữa có thể dùng tiền bùa để đổi tiền của họ. Một tiền bùa có thể đổi được 100 nghìn tiền vàng, tỉ giá này cũng ngang với ở tiên cảnh Thái Thanh.

Hầu hết người dân đều dùng tiền đồng và tiền vàng, còn người tu hành thì thường dùng tiền bùa hoặc tiền báu.

Khi đến một thế giới mới, ai cũng không tránh khỏi tò mò, Ngô Bình cũng vậy, anh đến một quán ăn bình dân rồi gọi bốn món cùng một chai rượu. Cả bữa ăn này ngốn hết của anh ba tiền vàng và một đống tiền đồng.

Mùi vị của đồ ăn cũng được, tuy không bằng đồ ở nhà nhưng cũng có vị riêng. Ngô Bình đang uống rượu thfi thấy có động đất, thì ra có người đáp từ trên cao xuống đường phố.

Ngay sau đó, lại có một người khác đáp xuống tiếp, sau đó giẫm người đáp xuống trước, làm ruột lòi ra, miệng thì ứa máu.

Các thực khách thấy thế vẫn ăn uống bình thường, hình như đã quen với cảnh này rồi.

Ngô Bình hỏi người ở bàn bên: “Tự tiện chém giết nhau ngoài phố thế này không sợ bị phạt à?”

Người đó ngạc nhiên nhìn anh rồi nói: “Anh ở nơi khác đến à? Thành Tam Thánh chúng tôi do Thánh Anh Tông làm chủ, là đệ tử của họ giết người đấy, người bị giết là tán tu”.

Ngô Bình: “Tại sao lại giết tán tu ấy?”

Người kia: “Chắc trên người tán tu này có tài nguyên tu hành gì đó, giết hắn rồi thì tên kia cướp được tài nguyên”.

Lúc này, người bị giẫm đạp đã chết, hung thủ lật người hắn lại rồi tìm kiếm, sau đó hài lòng bay vút lên cao.

Người ở bàn bên nói: “Nhìn thấy chưa, tôi nói không sai mà…”

Nhưng anh ta vừa quay sang thì đã không thấy Ngô Bình đâu.

Ngô Bình đang đi theo hung thủ, người đó bay về phía một trạch viện lớn.

Gã thoạt nhìn khoảng ngoài 30, dáng người cao lớn, thô kệch. Sau khi về nhà thì phát hiện có người đi theo nên ngoảnh lại thì nhìn thấy Ngô Bình.

Gã ngạc nhiên hô lên, sau đó vô thức tung một chưởng vào anh.

Uỳnh! Gã ngã xuống đất, chân trái đã gãy, nửa thân trên tê bì, không thể cử động được.

Gã hoảng sợ nói: “Hảo hán tha mạng! Tôi có tiền, cậu có thể lấy hết”.

Ngô Bình: “Anh tên gì?”

Người đàn ông: “Tôi là Toàn Anh Mãnh – đệ tử của Thánh Anh Tông”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói Thánh Anh Tông lừa người bình thường gần đây cống trẻ con đến cho mình luyện công, có chuyện này không?”

Toàn Anh Mãnh nói: “Có ạ, từ ngày thành lập đến nay, Thánh Anh Tông chúng tôi vẫn bồi dưỡng Thánh Anh nên cần tinh lực của người sống”.

Ngô Bình hỏi: “Thánh Anh là gì?”

Toàn Anh Mãnh: “Thánh Anh là một bí pháp, nếu dưỡng thành thì Thánh Anh Tông chúng tôi sẽ thành môn phái hạng nhất”.

Ngô Bình bắt gã nói rõ hơn, Toàn Anh Mãnh không dám giấu giếm nửa lời nên đã kể hết. Chuyện này cũng không phải bí mật ở Thánh Anh Tông, vì thế một đệ tử bình thường như gã cũng biết.

Thì ra người khai tông lập phái của Thánh Anh Tông có tên là Thánh Anh lão tổ, ông ta tu luyện một công pháp có thể tăng sức mạnh vô hạn, nhân tố chủ chốt của công pháp này là Thánh Anh.
 
Chương 2977


Chương 2977

Thánh Anh của Thánh Anh Tông đã được nuôi 2999 năm, chỉ còn nửa tháng nữa là viên mãn và thành Thánh Thần.

Theo Toàn Anh Mãnh nói thì Thánh Thần rất mạnh, có thể giết chết cao thủ cấp Thần Tiên hay thậm chí là Chân Tiên.

Dù cách xa hơn nghìn cây số, Thánh Thần cũng có thể giết chết được trên triệu người vô tội.

Nghe đến đây, Ngô Bình đã hiểu Thánh Anh Tông là một môn phái vô nhân tính.

Anh hỏi: “Đây là nhà anh à?”

Toàn Anh Mãnh gật đầu: “Đây là nhà tôi nuôi tình nhân, thi thoảng ghé ở mấy hôm”.

Ngô Bình thấy người trong nhà chưa phát hiện ra chuyện ở đây nên đã đánh chết Toàn Anh Mãnh, sau đó đổi sang quần áo của gã rồi biển thành gã.

Theo anh thấy, người của Thánh Anh Tông đều đáng chết, không ai đáng sống cả. Môn phái đồi bại như này tồn tại ngày nào thì nhân gian khổ thêm ngày ấy.

Sau khi hoá thành Toàn Anh Mãnh, Ngô Bình bay ngay đến Thánh Anh Tông, anh muốn tận mắt nhìn xem Thánh Anh gì đó là thứ quỷ quái gì.

Ngô Bình vừa bay đến cổng môn phái, có người nhìn thấy anh đã cười nói: “Ơ anh Toàn, sao bảo đến chỗ em nào ở mấy ngày cơ mà?”

Ngô Bình cười phá lên rồi bắt chước giọng của Toàn Anh Mãnh: “Giữa đường giết được một tán tu nên tôi về luôn”.

Đệ tử gác cổng không cản anh lại nên Ngô Bình đi thẳng vào trong, anh không hiểu về môn phái này, cũng không biết nơi Toàn Anh Mãnh tu luyện và sinh sống ở đâu nên cứ đi lung tung.

Ngô Bình nhìn thấy có khá nhiều đệ tử ở trong một căn nhà ở phía trước, anh thấy hoàn cảnh sống ở đây bình thường nên đoán họ là đệ tử cấp thấp.

Có mấy người đi qua, anh gọi một tên lại hỏi: “Các người có biết chỗ tôi sống không?”

Mấy người đó ngoảnh lại nhìn Toàn Anh Mãnh rồi chắp tay: “Tham kiến sư huynh, chúng em biết chứ ạ”.

Ngô Bình: “Giờ các người đến đấy quét dọn cho tôi đi”.

“Vâng”, mấy người này rất sợ Toàn Anh Mãnh nên không ai dám từ chối.

Ngô Bình dặn dò vài câu xong thì đi tiếp, chờ anh đi xa rồi, mấy người kia mới bắt đầu oán than.

Tên này càng ngày càng quá đáng, cũng chỉ là đệ tử hạng hai thôi mà, có tư cách gì sai bọn mình làm việc vặt cho chứ?”

“Đúng đấy, lẽ ra chỉ có đệ tử cấp một mới được sai khiến bọn mình thôi, Toàn Anh Mãnh đúng là chẳng ra làm sao”.

“Hừ, tư chất của gã bình thường mà, vài năm nữa là mình vượt thôi”.

Tuy lầm bầm là thế, nhưng họ đều đi dọn dẹp cho Toàn Anh Mãnh ngay. Ngô Bình âm thầm quan sát rồi bám theo họ.

Không lâu sau, đám người kia đã tới một biệt viện vuông vức, có khoảng hơn trăm căn thế này, chứng tỏ Thánh Anh Tông có ngần ấy đệ tử cấp hai.

Nơi ở của Toàn Anh Mãnh có rất nhiều cỏ dại, vì đã lâu không được dọn dẹp nên rất bừa bộn.

Đám người kia tới thì bắt tay vào dọn dẹp ngay, người nhổ cỏ, người tỉa cây, người quét dọn.

Ngô Bình chờ một lát rồi mới hiên ngang bước ra: “Các huynh đệ vất vả rồi”, dứt lời, anh thưởng cho mỗi người 100 tiền báu.

Nhưng khi nhìn thấy khoản tiền này, mặt đám người kia nhăn như ăn phải con ruồi chết, đủ thấy với họ thì ngần này là quá ít.
 
Chương 2978


Chương 2978

Ngô Bình mặc kệ, anh nói: “Cho tôi hỏi thăm tẹo”.

Mọi người hỏi: “Sư huynh muốn hỏi thăm gì ạ?”

Ngô Bình: “Hôm qua có mấy đệ tử cấp một nghe thấy tiếng của Thánh Anh, sau đó đã được lợi đấy”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có chuyện này ư?

Ngô Bình: “Về sau tôi hỏi thì các đệ tử cấp một bảo khi ấy họ đứng rất gần Thánh Anh, vì thế mới được lợi”.

Có một tên thông minh trong đám kia nói: “Sư huynh, có phải chúng ta đến gần Thánh Anh thì cũng được lợi không?”

Ngô Bình cố tình giả ngây rồi nói: “Thì họ nói vậy, hay chúng ta đi thử đi”.

Người đó tỏ vẻ chán nản nói: “Sư huynh, phủ Thánh Anh không cho phép người không phận sự lại gần, chỉ có đệ tử cấp một và các trưởng lão mới được tới gần thôi. Nếu chúng ta đến đó là bị đuổi ra khỏi môn phái ngay đấy”.

Ngô Bình: “Thì chúng ta đừng đến gần quá, cách xa xa ra”.

Mọi người cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn nên cùng Ngô Bình đi tới vườn hoa cách điện Thánh Anh khá xa.

Một người chỉ về phía Đông của vườn hoa rồi nói: “Đi thêm hơn 1000 bước nữa là đến điện Thánh Anh, chúng ta có đứng gần quá không nhỉ?”

Ngô Bình chỉ muôn họ chỉ đường cho mình, đã đạt được mục đích nên anh nói: “Mọi người ngồi xuống rồi tập trung cảm nhận đi”.

Khi tất cả ngồi xếp bằng xuống, Ngô Bình độn thổ rồi biến mất.

Anh di chuyển một đoạn dưới lòng đất tới bên dưới điện Thánh Anh, sau đó khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát tình hình bên trong.

Đai điện này rất rộng, xung quanh được canh phòng nghiêm ngặt, giữa đại điện có một hồ máu khổng lồ, bên trong có một bào thai dài hơn một mét. Có một đứa bé đang ngủ say bên trong bào thai, khí tức của nó rất mạnh, bét cũng phải cấp Thần Tiên.

Ngô Bình quan sát kỹ hơn thì thấy hồ máu ấn chưa lực sinh mệnh mãnh liệt, nhưng bào thai đang không ngừng hấp thu nguồng năng lượng ấy.

Đột nhiên đứa bé mở mắt, đôi con ngươi đỏ ngầu trông rất đáng sợ.

Đúng lúc này, có một đoàn người đi vào, họ ném một trăm bé trai xuống hồ máu. Đám trẻ con nhìn thấy hồ máu thì sợ hãi hét lên, nhưng sau khi bị ném vào trong thì đã biến thành máu hết.

Ném người xuống hồ xong, đám người kia rời đi. Một lát sau, có một người đàn ông đi vào, ông ta bái lạy bào thai rồi nói: “Lão tổ, nửa tháng nữa là người tu thành viên mãn và thành Thánh Thần rồi”.

Đứa bé trong bào thái cất giọng nói cổ quái lên: “Ừm, làm tốt lắm. Chờ lão tổ thành công rồi sẽ trọng thưởng cho con”.

Người đàn ông mừng rỡ: “Cảm ơn lão tổ”.

Đứa bé: “Linh Tịch, công pháp tu luyện Thần Anh là độc nhất vô nhị, nếu lão tổ thành công thì chúng ta sẽ mở ra một con đường tu hành mới”.

Người đàn ông này chính là Huyền Linh Tịch – tông chủ của Thánh Anh Tông, ông ta nói: “Lão tổ, người chưa từng kể cho con nghe về chuyện công pháp bao giờ, không biết sau này con có thể tu luyện được không?”

Đứa bé: “Được chứ, thật ra thứ con nhìn thấy chỉ là biểu tượng thôi. Ta đã hấp thu rất nhiều lực sinh mệnh của con người, lẽ nào chỉ để nuôi một Thần Anh?”

Huyền Linh Tịch: “Vậy là không phải ạ?”
 
Chương 2979


Chương 2979

Đứa bé: “Đó chỉ là biểu tượng thôi. Ta đã uống máu của vô số người, mục đích chỉ có một, đó là có chân hồn thái cổ”.

Huyền Linh Tịch: “Chân hồn thái cổ?”

Đứa bé: “Đúng thế, cái ta hấp thu là thứ chứa bên trong huyết mạch của những người này, đó là chân hồn thái cổ”.

Huyền Linh Tịch: “Lão tổ, có chân hồn thái cổ rồi thì sao ạ?”

Đứa bé cười nói: “Con đã nghe đến Chân Nhân thái cổ bao giờ chưa? Hồn phách của họ chính là chân hồn thái cổ! Có chân hồn rồi thì sau này chắc chắn sẽ trở thành Chân Nhân thái cổ”.

Đứa bé nói tiếp: “Chắc con không biết được đâu, chữ Chân trong từ Chân Nhân chính là vì Chân Tiên có thể hồi phục một phần sức mạnh của Chân Nhân thái cổ”.

Huyền Linh Tịch ngạc nhiên nói: “Lão tổ, có diệu pháp này rồi thì chắc chắn Thánh Anh Tông ta sẽ trỗi dậy mạnh mẽ”.

Dứt lời, ông ta lất một cái bình ngọc ra rồi cười nói: “Lão tổ, đây là hồn dịch Thanh Mộc, có ích rất lớn với người, lão tổ có muốn thử luôn không ạ?”

Đứa bé hào hứng nói: “Lại lấy được hồn dịch Thanh Mộc à? Tốt, mau rót vào hồ máu”.

Vì thế, Huyền Linh Tịch đã đổ chất dịch màu xanh lá vào trong hồ máu.

Đứa bé ra sức hấp thu sức mạnh nhờ bào thai.

Đột nhiên bào thai vang lên tiếng động gì đó, lão nói: “Cái gì thế này? Tại sao ý thức của ta lại biến mất?”

Huyền Linh Tịch cố ý tỏ ra ngạc nhiên rồi hỏi: “Lão tổ, người sao vậy ạ?”

Nhưng ý thức của đứa bé đã dần trở nên mơ hồ, không lâu sau đã biến mất hoàn toàn, không còn nói gì nữa.

Huyền Linh Tịch gọi thêm vài câu, không thấy đứa bé có phản ứng gì thì bật cười nói: “Lão tổ, thôi thì tặng tu vi 3000 năm của người cho con đi, con sẽ kế thừa ý chí của người rồi trở thành Chân Nhân thái cổ”.

Lúc này, có một người thanh niên đi vào, thấy Thánh Anh im lìm, hắn kinh ngạc hỏi: “Bố, thành công rồi ạ?”

Huyền Linh Tịch gật đầu: “Bố đã chờ ngày này mấy trăm năm rồi, cuối cùng cũng thành công! Lão ta uống thuốc Vong Trần xong thì ý thức sẽ biến mất và giống hệt một đứa trẻ. Nếu thế thì bố cũng dễ luyện hoá lão”.

Người thanh niên cười nói: “Bố đã tốn không biết bao nhiêu tiền mới mua được loại thuốc này, thêm mười bình hồn dịch Thanh Mộc nữa thì gần như đào cả móng Thánh Anh Tông lên rồi còn gì”.

Người đàn ông cười phá lên nói: “Dù sao thì cũng thành công rồi! Con hãy trông coi bên ngoài, đừng cho bất kỳ ai vào, bố sẽ dùng nửa tháng cuối cùng này để luyện hoá Thánh Anh!”

Người thanh niên gật đầu, sau đó lui ra ngoài.

Sau đó, Ngô Bình nhìn thấy Huyền Linh Tịch phóng nguyên anh của mình ra, sau đó thi triển bí thuật để luyện hoá Thánh Anh.

Tuy Thánh Anh đã không còn ý thức, nhưng nó vẫn rất mạnh và chống trả sự căn nuốt của người khác theo bản năng.

Vì thế Huyền Linh Tịch thở dài thườn thượt, rõ ràng ông ta không thể luyện hoá Thanh Anh nhanh chóng được.

Khi Huyền Linh Tịch đang tập trung toàn lực để luyện hoá Thánh Anh thì có một bóng người xuất hiện sau lưng ông ta, một đường kiếm loé sáng rồi chém xuống.

Huyền Linh Tịch đang tập trung đối phó với Thánh Anh nên không phản ứng kịp, lập tức bị hạ gục.
 
Chương 2980


Chương 2980

Với cú ra đòn này, Ngô Bình đã dốc hết sức lực và dùng đến bốn chiêu kiếm lớn nhất. Huyền Linh Tịch lập tức bị chém chết!

Xử lý thi thể của Huyền Linh Tịch xong xuôi, anh thay quần áo của đối phương, biến thành dáng hình của đối phương. Sau đó anh phóng nguyên thần ra rồi đi vào trong bào thai!

Thánh anh này quả nhiên rất mạnh. Tuy nguyên thần của anh có thể trao đổi với nó, nhưng trong nhất thời không thể luyện hoá nó.

“Lần biến đổi thứ ba của Thần Ma Cửu Biến tên là Phệ Thần Biến, có thể nuốt chửng mọi sức mạnh thần hồn để mình sử dụng. Phải nhân cơ hội này luyện hoá thánh anh!”

Nghĩ đến anh, anh lập tức kích hoạt Phệ Thần Biến của Thần Ma Cửu Biến. Bào thai khổng lồ kia bắt đầu phun ra những sợi năng lượng chín màu. Những sợi tơ này quấn quanh bào thai, tạo thành một cái kén lớn.

Mà đây chính là năng lực mà Ngô Bình có được sau khi trải qua bốn lần biến đổi của Thần Cơ – tơ tằm thần! Tơ tằm thần được tạo thành từ năng lượng, khi Ngô Bình tu luyện có thể giải phóng loại tơ tằm thần này ra bao bọc cơ thể hoặc nguyên thần, hình thành môi trường tốt nhất để tu luyện! Từ đó sẽ giúp việc tu luyện hiệu quả hơn rất nhiều.

Tất nhiên, tơ tằm thần không chỉ có một công dụng, nó còn có thể tu bổ cơ thể, nguyên thần, thậm chí dùng để tấn công đối thủ!

Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã bị biến thành một cái kén lớn chín màu. Nguyên thần của anh ở bên trong đang tiến hành Phệ Thần Biến!

Ngày hôm sau con trai của Huyền Linh Tịch lại đến, cực kỳ vui mừng khi thấy người bố Huyền Linh Tịch ngồi khoanh chân bất động còn bào thai được bao bọc bởi cái kén thần chín màu, nhủ bụng: “Xem ra bố nhất định sẽ thành công!”

Cậu con trai không dám làm phiền, không lâu sau đã vui vẻ rời đi, còn dặn người trông coi lối ra vào, không cho phép bất kỳ ai vào trong ngoại trừ mình.

Trong quá trình Ngô Bình tu luyện Phệ Thần Biến, thánh anh dần dần bị anh nuốt chửng, trở thành một phần của nguyên thần anh. Tạp chất có trong thánh anh cũng được lọc sạch toàn bộ trong quá trình biến đổi.

Vào ngày tu luyện thứ sáu, cái kén chín màu đột nhiên nổ tung. Một nguyên thần có kích cỡ tương đương Ngô Bình xuất hiện, ngoại hình giống hệt anh.

Nguyên thần của anh nhìn quanh quất rồi quay về cơ thể Ngô Bình.

Trong lần Phệ Thần Biến này, vào thời khắc cuối cùng, thánh anh đã thăng cấp thành thái cổ chân hồn. Nghĩa là nguyên thần của Ngô Bình hiện giờ đã ở cấp bậc thái cổ chân hồn!

Lúc này, nguyên thần của anh đã trở về vị trí. Anh cảm thấy nguyên thần ổn định rồi bắt đầu mở thêm gông xiềng!

Trước đó anh đã mở được ba xiềng xích, có ba loại năng lực: lãnh vực tinh thần, vạn vật hữu linh, theo lành tránh họa.

Bây giờ anh đã mở được gông xiềng thứ tư, có loại năng lực thứ tư – dấu ấn sinh mệnh!

Sau khi con người bị giết, nguyên thần tiêu tan, cơ thể bị huỷ hoại, có nghĩa là đã chết hoàn toàn, cả thể xác và tinh thần đều biến mất!

Dấu ấn sinh mệnh là cách ghi lại chính xác mọi thông tin trong cơ thể. Ngô Bình có thể giấu dấu ấn sinh mệnh của mình ở một nơi ẩn mật.

Nếu có ngày anh bị giết chết, thể xác và tinh thần bị tiêu diệt, thì dấu ấn sinh mệnh của anh sẽ tự động thức tỉnh, sau đó đầu thai chuyển kiếp.

Sau khi chuyển kiếp, anh sẽ lấy lại được ký ức ban đầu và có thể nhanh chóng hồi phục tu vi như trước. Vậy nên có được dấu ấn sinh mệnh đồng nghĩa với việc sở hữu năng lực bất tử!

Anh đang cảm nhận thái cổ chân hồn thì con trai của Huyền Linh Tịch đã xông vào vì nghe thấy động tĩnh, vừa nhìn thấy tình trạng của anh liền mừng rỡ hỏi: “Bố thành công rồi ạ?”

Ngô Bình hỏi đối phương: “Hiện giờ Thánh Anh Tông chúng ta có bao nhiêu tiền?”
 
Chương 2981


Chương 2981

Người kia ngẩn ra, ngẫm nghĩ rồi đáp: “Về cơ bản tiền đều tiêu sạch rồi ạ, hiện tại có thể lấy ra được hơn tám trăm nghìn tiền báu thôi”.

Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ bố phải dùng rất nhiều tiền, con đi chuẩn bị đi. Mà ngần này vẫn chưa đủ, con gom cả linh thạch, tiên thạch này kia lại cho bố nữa nhé. Bố đang cần dùng”.

Đối phương không dám hỏi nhiều, vội chạy đi gom tiền và tất cả tài nguyên, cho vào một chiếc nhẫn chứa đồ rồi giao cho Ngô Bình.

Vài giờ sau, Ngô Bình đã lấy được thứ mình muốn. Thánh Anh Tông quả nhiên chẳng có nhiều tiền, tổng cộng chỉ có hai, ba triệu tiền báu, còn không bằng tiền anh kiếm được khi bán một lò đan dược.

Lấy được tiền rồi, Ngô Bình bèn liên lạc với Lưu Dịch Phong của Thiên Địa kiếm tông. Tuy cả hai ở khá xa nhau, bùa đưa tin vẫn liên lạc được với đối phương.

“Ông Lưu à, bây giờ tôi đã chiếm một môn phái tên là Thánh Anh Tông, nằm ở nước Kim Ưng. Ông liên hệ với tông chủ, gửi nhóm người của Thục Sơn kiếm phái ban đầu đến chỗ tôi để họ tiếp quản Thánh Anh Tông nhé”.

Vừa nghe tin Ngô Bình chiếm được một môn phái, Lưu Dịch Phong liền mừng rỡ nói: “Tốt quá rồi! Tông chủ đang nổi cáu, bảo rằng những nhà khác đều đánh chiếm được nhiều môn phái, chỉ có Thiên Địa kiếm tông chúng ta tiến triển chậm chạp. Ha ha, ông ấy vừa nói xong thì cậu đã báo tin tốt đến! Tôi thông báo với tông chủ ngay, lát nữa sẽ hồi âm cho cậu”.

Chưa đầy năm phút, Lưu Dịch Phong đã có hồi âm, cười bảo: “Thưa cậu, tông chủ rất vui, đồng ý với thỉnh cầu của cậu, ngoài ra còn cử thêm một số trưởng lão để hỗ trợ cậu. Cụ thể hơn thì chờ chúng tôi đến bàn kỹ với cậu nhé”.

Ngô Bình báo lại vị trí rồi tiếp tục chờ ở Thánh Anh Tông. Đương lúc rỗi rãi, anh bắt đầu ổn định bước đầu ngưng tụ thái cổ chân hồn.

Đến chiều hôm sau, Lưu Vọng Công, Trần Đạo Huyền và các phong chủ, điện chủ đồng loạt xuất hiện, đi cùng còn có mười trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông, tu vi đều mạnh.

Cuối cùng cũng gặp đám người Lưu Vọng Công, Ngô Bình bảo: “Lưu Vọng Công, nghe nói ông quản lý Thục Sơn kiếm phái rất tốt. Tôi lệnh cho ông quản lý Thánh Anh Tông, sau này ông có thể giữ vững lòng trung thành với Thiên Địa kiếm tông chứ?”

Để để phòng, Ngô Bình vẫn chưa nói rõ thân phận của mình cho những người này biết. May mà Trần Đạo Huyền nắm rõ nội tình, lập tức đưa mắt ra hiệu với Lưu Vọng Công. Thế là Lưu Vọng Công đáp: “Tôi nhất định sẽ trung thành với Thiên Địa kiếm tông!”

Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm. Chuyện còn lại giao cho các ông đấy”.

Nói đoạn, anh triển khai kiếm vực. Trong nháy mắt, cả Thánh Anh Tông bị kiếm vực bao phủ, toàn bộ tu sĩ đều bị áp chế đến mức mất hết sức chiến đấu. Ở Thánh Anh Tông, ngoại trừ Huyền Linh Tịch đã chết là có chút thực lực, những kẻ còn lại đều không đáng nhắc đến. Nhóm người Ngô Bình dễ dàng khống chế toàn bộ Thánh Anh Tông.

Trong hôm đó, Thánh Anh Tông đã biến thành một nhánh của Thiên Địa kiếm tông, do Lưu Vọng Công phụ trách, Trần Đạo Huyền phụ tá.

Ngô Bình có hai lý do để đánh chiếm Thánh Anh Tông. Một là tiêu diệt môn phái thường gây tai hoạ này để tạo phúc cho người dân địa phương. Hai là bố trí đám người Lưu Vọng Công, Trần Đạo Huyền ở nơi này, đây cũng là cách để một người từng là đệ tử Thục Sơn kiếm phái như anh đáp lại sự gửi gắm của những cố nhân ấy.

Tuy Thánh Anh Tông bị tiêu diệt và biến thành người của Thiên Địa kiếm tông, song nước Kim Ưng không hề bất ngờ vì điều này, còn nhanh chóng cử sứ giả đến thoả thuận với Thiên Địa kiếm tông. Nội dung thoả thuận đại khái là sau này mọi lợi ích trên địa bàn của Thánh Anh Tông đều thuộc về Thiên Địa kiếm tông. Song nếu nước Kim Ưng gặp giặc ngoại xâm, Thiên Địa kiếm tông nhất định phải trợ giúp.

Khi việc ở đây đã được giải quyết xong, Ngô Bình lập tức đến Vân Kinh. Anh muốn biết tình hình ở Vân Kinh, dù sao thì ở đó cũng có rất nhiều sản nghiệp đứng tên anh.
 
Chương 2982


Chương 2982

Anh phi độn một khoảng thời gian, băng qua bao sa mạc, đồng cỏ, núi non, cuối cùng đã đến Vân Kinh.

Nơi mà Vân Kinh toạ lạc ngày nay là một khu vực rộng lớn. Phạm vi của nó gồm phần lớn tỉnh K ngày trước, trong đó cũng có Thạch Thành. Nó cũng bao gồm hầu hết tỉnh Giang Tả cùng một phần Vân Kinh và hai tỉnh khác.

Có lẽ khu vực này tương đương với khu vực trung tâm của Giang Nam trước đây, có diện tích hai trăm nghìn ki-lô-mét vuông với dân số hơn một trăm triệu người.

Mọi thứ xung quanh Giang Nam đã biến thành một thế giới kỳ lạ. Điều thú vị là một số con sông trước đây đã đổi đầu nguồn và kéo dài đến những nơi xa hơn. Càng ra ngoài, sông càng rộng, cách xa vài nghìn dặm đã trở thành những con sông lớn rộng hơn mấy trăm dặm.

Đáp xuống Vân Kinh, anh thấy trật tự ở đây vẫn khá bình thường. Điện, nước sinh hoạt,… có thể cung cấp bình thường, song các siêu thị đều cháy hàng, đường phố rất vắng vẻ, hầu như không có một bóng người, xe cộ cũng rất ít.

Anh đến thẳng nơi ở của mình tại Vân Kinh – biệt thự số Một vịnh Bạch Long. Lúc bay trên cao, anh thấy xung quanh biệt thự đã bị linh khí bao bọc, có vẻ đã không còn là linh khí Tử Long nữa.

Vừa đáp xuống, anh phát hiện trong nhà có người, mà còn không chỉ một tên!

Nghe thấy động tĩnh, hai tu sĩ mặc đồ tu sĩ lao ra. Họ quan sát Ngô Bình, phát giác anh cũng là tu sĩ, một trong hai lạnh lùng bảo: “Anh bạn, xông vào nhà chúng tôi có mục đích gì?”

Ngô Bình nhìn họ, lãnh đạm nói: “Hai người nhầm rồi. Nơi các người đang ở chính là nhà tôi”.

Cả hai ngẩn ra, sau đó cười khẩy: “Chúng tôi thích căn nhà này, tất nhiên bây giờ nó thuộc về chúng tôi. Anh đi ngay đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo”.

Ngô Bình bảo: “Tôi là người nói lý lẻ”.

Nói đoạn, anh lấy giấy tờ nhà đất cho bên kia xem rồi nói tiếp: “Đi ngay bây giờ, tôi có thể không truy cứu”.

“Chuyện gì vậy?”

Một cô gái độ đôi mươi bước ra, dung mạo xinh đẹp nhưng vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Một nam tu sĩ vội vã khom người đáp: “Công chúa điện hạ, có một tên dã tu xông vào, bảo nhà này là nhà anh ta”.

Cô ta bực dọc liếc nhìn Ngô Bình rồi bảo: “Chỉ là một tu sĩ cỏn con, giết phắt đi là được!”

“Vâng!”

Hai tu sĩ lập tức ra tay. Cả hai là Địa Tiên Động Tiên và Địa Tiên Thần Tàng, thực lực đều không kém, vừa ra tay, khí thế đã rất khiếp đảm.

“Ầm!”

Ngô Bình thi triển lãnh vực tinh thần. Trong lãnh vực tinh thần của anh, đòn của hai người họ đều bị anh khống chế, bao gồm thần thông của pháp thuật. Đồng thời anh còn dùng ý nghĩa võ đạo trong lãnh vực tinh thần.

Ngay lập tức, đòn của họ liền đánh vào người còn lại. Một tên trúng quyền, một kẻ trúng cước. Họ gào lên thảm thiết cùng một lúc rồi ngã sõng soài.

Cô gái kia cả kinh, quát tháo: “To gan! Biết thân phận của bản công chúa hay không hả?”

Ngô Bình vừa nhìn cô ta vừa đáp: “Tôi chỉ biết nếu cô còn hống hách như vậy nữa thì tôi sẽ giết cô!”

Dứt lời, cơ thể của cô gái nọ đã lơ lửng bay lên, sức mạnh trong người tả xung hữu đột, cảm giác như sắp nổ tung vậy.

Cô ta kinh hãi thét gào: “Dừng tay! Tôi là công chúa nước Thiên Mông, bố tôi là Chân Tiên!”

Ngô Bình cười khẩy: “Chân Tiên thì có gì hay ho. Tôi có ít nhất năm tiền bối là Chân Tiên đấy”.
 
Chương 2983


Chương 2983

Cô ta sững sờ, lúc này mới ý thức được người trước mặt có lai lịch không đơn giản, lập tức nhượng bộ: “Chúng ta không có thù hận sâu đậm, anh không nhất thiết phải giết tôi mà?”

Ngô Bình bảo: “Thế phải xem biểu hiện của cô rồi. Nếu cô làm tôi khó chịu, tôi giết cô thì đã sao? Bây giờ thế đạo hỗn loạn, một người chết đi và một con bọ chết đi cũng chẳng khác gì nhau”.

Cô gái kia không còn nóng nảy nữa, đành thở dài: “Được, tôi sẽ nhận lỗi. Xin lỗi anh!”

Ngô Bình nói: “Xin lỗi mà có tác dụng thì thế gian này đâu còn tranh đấu?”

Cô ta ngỡ ngàng: “Vậy anh muốn thế nào?”

Ngô Bình bảo: “Xông vào nhà tôi còn doạ dẫm tôi, các người đã làm tôi sợ, phải bù đắp về mặt tinh thần cho tôi”.

Mấy người kia nhìn nhau, nghĩ bụng tên này đúng là mặt dày! Mạnh như vậy mà bảo sợ? Nhưng dù Ngô Bình có nói gì, họ cũng không dám trái ý.

Cô gái nọ nghiến răng: “Được. Ra giá đi”.

Ngô Bình nói tiếp: “Tôi nhát gan, lần này bị doạ sợ ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng giấc ngủ của tôi. Thế này đi, cô là công chúa, nhà có rất nhiều tiền, bồi thường mười triệu tiền báu cho tôi là được”.

Cô ta kinh ngạc thốt lên: “Mười triệu? Sao anh không cướp luôn đi!”

Ngô Bình đanh mặt: “Cướp? Ý hay đấy. Bây giờ tôi có thể giết cô hoặc trói cô lại, rồi đến nước cô đòi tiền chuộc!”

Cô gái kia nghiến răng nghiến lợi: “Được, tôi sẽ đưa mười triệu cho anh!”

Ngô Bình vừa nhìn cô ta vừa hỏi: “Cô đang căm hận tôi sao?”

Cô ta sững ra, vội đáp: “Không dám!”

Ngô Bình gật đầu: “Tốt lắm, bây giờ giao tiền đi. Giao xong, các người có thể cút”.

Cô gái này không hổ là công chúa, tháo chiếc nhẫn trên tay ra rồi đưa cho Ngô Bình, đoạn bảo: “Bên trong có một trăm nghìn viên Âm Dương Tiên Tinh, trị giá mười triệu tiền báu”.

Bên trong Âm Dương Tiên Tinh có chứa Âm Dương Tiên Lực, một loại năng lượng khá cao cấp, có thể dùng để bài bố đại trận hoặc tu luyện công pháp hệ Âm Dương.

Giá trị của một trăm nghìn viên Âm Dương Tiên Tinh quả thật ngang ngửa với mười triệu tiền báu.

Anh ngắm nghía một lúc, xác định không có vấn đề gì mới cất nhẫn vào, cười nói: “Cô thật giàu có, còn không mặc cả với tôi nữa chứ. Tôi vốn định lấy một triệu tiền báu thôi là thả cô đi rồi”.

Cô gái nọ nghe vậy liền tức đến nỗi muốn hộc máu. Cô ta sầm mặt, dẫn tuỳ tùng rời khỏi nhà Ngô Bình.

Sau khi họ đi khỏi, Ngô Bình cẩn trọng cảm nhận linh khí xung quanh, đoạn lẩm bẩm: “Không ngờ linh khí Tử Long đã biến thành thần tức Tử Long, xem ra mạch đất phía dưới đã thay đổi!”

Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, phát hiện dưới chân đã hình thành một long mạch. Long tức màu tím thuần chất phun ra từ long mạch này.

Bây giờ anh mới biết, linh khí Tử Long ở đây ngày xưa vốn chỉ là một nhánh của long mạch này. Sau khi không gian gập lại, nhánh này chỉ có thể phóng ra linh khí Tử Long bình thường.

Hiện tại không gian gập đã mở, hình thành long mạch hoàn chỉnh, nên mới phun ra thần tức Tử Long.

Trong các thần long, màu tím – tử long là màu sắc cao quý nhất, xếp sau là kim long rồi đến hoàng long. Vậy nên, mạch Tử Long là quý nhất trong tất cả long mạch.

Thần tức Tử Long này có thể đẩy nhanh tốc độ tu hành và tiến hoá của mọi sinh vật.

 
 
Chương 2984


Chương 2984

“Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Mạch Tử Long này dùng để tu luyện Thần Mạch Biến cho lần biến đổi thứ tư của Thần Ma đây mà!”

Thần Mạch Biến sẽ cường hoá thần mạch trong nguyên thần. Trước đây, lúc tu luyện kinh Cực Thần, anh đã mở được năm thần mạch. Hiện tại, anh muốn mở thần mạch thứ sáu làm thần mạch chủ. Mà mở thần mạch chính phải được ngoại lực hỗ trợ, mạch Thần Long chính là sự chọn lựa tốt nhất!

Thấy ở nhà hầu như không có thay đổi gì, anh bèn đi tìm Lạc Nhi. Lạc Nhi là con nuôi của anh, đã không gặp nhau một thời gian, anh không biết cậu bé ra sao rồi.

Ban đầu anh từng bảo Hạ Lam đưa Lạc Nhi đến Hưng Long sinh sống. Nhưng Hạ Lam đã đánh giá thấp tốc độ thay đổi của thế giới này. Cô cảm thấy không có gì nguy hiểm, mà Lạc Nhi cũng vừa thích nghi với trường mới, nên đã không chuyển đi.

Ngô Bình không yên tâm nên sai người đưa một miếng ngọc bội cho Hạ Lam. Nếu mẹ con họ gặp nguy hiểm thì làm vỡ ngọc bội, anh sẽ đến đó ngay lập tức.

Đến nơi ở của Hạ Lam, anh thấy cửa đóng chặt, quét thần niệm thì phát hiện trong nhà chẳng có một ai.

“Người đâu rồi?”, anh hơi cau mày, lập tức cảm ứng miếng ngọc bội kia.

Chẳng bao lâu sau, anh phát giác Hạ Lam thật sự đang ở gần vịnh Bạch Long, bèn chiếu thần niệm, tìm ra vị trí của cô ấy.

Tại một biệt thự sang trọng ở vịnh Bạch Long, một đám tu sĩ đang ở bên trong, Hạ Lam và các cô gái khác thì quét dọn vệ sinh, bưng trà rót nước, làm công việc của người ở.

Một cậu nhóc khoảng mười ba, mười bốn tuổi ngồi trên xô pha. Lạc Nhi mới mấy tuổi thì đang cẩn thận cắt móng chân cho cậu ta.

Cậu nhóc nọ được vài cô gái xinh đẹp bên cạnh đút thức ăn. Cậu ta rất béo, cân nặng ít nhất phải hơn hai trăm ký, ục ịch như một quả núi thịt vậy. Thế nên chân của cậu ta rất to, cắt móng cũng khó.

Lạc Nhi chỉ là một đứa trẻ, bất cẩn phạm lỗi. Cậu nhóc kia liền cau mày, dùng chân đá văng Lạc Nhi, mắng mỏ: “Đồ vô dụng. Đổi người!”

Lạc Nhi dường như đã quen với chuyện này. Tuy bị ngã rất đau, xương như muốn gãy lìa, nhưng cậu bé vẫn im thin thít, lặng lẽ quỳ sang bên cạnh.

Ở đó có nuôi mấy con chó dữ. Cậu nhóc nọ liếc nhìn, thấy trong bát của chúng còn ít thịt sống nhưng đã dậy mùi biến chất.

Cậu ta liền bảo: “Mày ăn hết thịt đi. Nếu dám chừa lại, tao sẽ đánh chết mẹ mày”.

Lạc Nhi không dám trái lời, chậm rãi bò đến trước bát rồi quỳ rạp xuống, ăn số thịt ôi bên trong như loài chó vậy. Trên tảng thịt đã lúc nhúc giòi bọ.

Lạc Nhi vừa ăn một miếng đã nôn khan. Nhưng cậu bé vẫn cố nhịn, ăn tiếp miếng thứ hai.

Cậu nhóc nọ hài lòng bảo: “Đám tôi tớ chúng mày phải ngoan ngoãn làm việc mới có tư cách sống tiếp!”

Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình tức giận đến mức từng sợi tóc nổ tung. Anh bay thẳng xuống, đập vỡ bốn tầng nhà, đáp mạnh xuống bên cạnh cậu nhóc béo ục ịch kia.

Vào khoảnh khắc anh tiếp đất, một Bán Bộ Thiên Tiên liền ra tay, một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến. Nhưng anh vẫn dửng dưng, phất tay một cái, người kia liền văng xa mấy mét, bị kiếm của Ngô Bình chém thành hai đoạn!

Bây giờ anh đã Thần Ma Tứ Biến, có thái cổ chân hồn, thực lực đã sớm đạt được cấp bậc Hư Tiên. Một Bán Bộ Thiên Tiên cỏn con làm sao là đối thủ của anh được?

Cậu nhóc kia vẫn rất điềm tĩnh, liếc nhìn thuộc hạ đã chết rồi bảo: “To gan lắm, dám ra tay với quý tộc!”

Ngô Bình cười khẩy: “Béo như lợn thì có thể là quý tộc nhà nào kia chứ?”

Cậu ta hừ giọng: “Tôi là con cháu nhà Thiên Cật. Tộc Thiên Cật chính là một trong mười dòng họ quý tộc của Đại Thương!”

Ngô Bình đáp trả: “Đại Thương đã diệt vong, bọn quý tộc các người chẳng là cái thá gì!”
 
Chương 2985


Chương 2985

Cậu ta nổi giận: “Hỗn xược! Tuy Đại Thương không còn, nhưng các quý tộc, vương tộc vẫn cai trị khắp nơi! Quý tộc không phải để anh sỉ nhục!”

“Bố nuôi!”

Cuối cùng Lạc Nhi cũng phản ứng lại, nức nở chạy ào đến.

Ngô Bình vươn tay, lấy sạch thịt trong miệng lh ra. Đoạn anh cho Lạc Nhi một viên đan dược để khử sạch mùi thối kinh tởm ấy.

Anh ôm Lạc Nhi vào lòng, đoạn hỏi: “Tại sao gặp nguy hiểm mà không làm vỡ ngọc bội?”

Lạc Nhi đáp: “Bố nuôi ơi, họ dùng con để uy hiếp mẹ. Mẹ không dám làm kinh động đến bố ạ”.

Ngô Bình gật đầu: “Đừng sợ. Con đi tìm mẹ đi”.

Hạ Lam đang ở gần đó, thấy Ngô Bình trở lại, cô ấy vừa mừng vừa lo.

Ngô Bình khẽ gật đầu với Hạ Lam để cô ấy không phải lo lắng, đoạn xách cậu nhóc béo ú kia lên, nhấn đầu cậu ta vào bát thức ăn cho chó.

“Mày không ăn hết đống thịt ôi này, tao sẽ lóc hết thịt mỡ trên người mày!”

Cậu ta cả kinh, đầu đã bị nhấn đến mức có sức chống trả, chỉ đành nuốt từng miếng thịt ôi thiu ấy vào bụng.

Ngô Bình để cậu ta ăn sạch đống thịt ấy rồi đấm một cái lên da cậu ta. Trên người cậu ta toàn là thịt mỡ. Thịt mỡ này có tác dụng hấp thu đòn tấn công, quá nửa sức mạnh trong cú đấm của Ngô Bình đều bị thịt mỡ hấp thu và tiêu hoá!

Dù vậy, cậu ta vẫn không chịu đựng được, toàn thân run rẩy, đau đến mức há miệng. Cậu ta cảm thấy một luồng sức mạnh đáng sợ đang nghiền nát lục phủ ngũ tạng của mình, khiến từng khớp xương vỡ vụn!

Chẳng bao lâu sau, cậu nhóc ấy đã biến thành một đống thịt mỡ, chất đống trên mặt đất, không thể nào đứng dậy.

Thuộc hạ của cậu ta không dám động đậy, ai cũng khiếp sợ nhìn Ngô Bình. Người này là ai? Năng lực khủng khiếp quá!”

Ngô Bình hỏi: “Mày tên gì?”

Cậu ta run rẩy đáp: “Thiên Cật Tứ Phương”.

Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Thiên Cật đang ở đâu, có mấy Thiên Tiên trấn giữ?”

Cậu ta trả lời: “Nhà họ Thiên Cật có tám Thiên Tiên”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Mày sai nhiều người hầu hạ mày như vậy có mục đích gì?”

Cậu ta nói: “Vì tôi quá béo nên cần nhiều đầy tớ. Nhìn thấy ở đây có nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp nên tôi cho người bắt hết về để sai sử”.

Ngô Bình cười khẩy: “Mày dám bảo con tao ăn đồ ăn cho chó, to gan lắm! Nói đi, muốn chết thế nào?”

Cậu ta kinh ngạc: “Anh không thể giết tôi! Trong tộc tôi có Chân Tiên trấn giữ. Anh dám giết tôi, tộc Thiên Cật sẽ không tha cho anh!”

Ngô Bình bảo: “Nếu tao sợ thì bây giờ đã không đứng trước mặt mày. Tao đã xuất hiện, đương nhiên cũng không ngại đánh chết mày!”

Cuối cùng cậu nhóc nọ cũng hoảng sợ: “Xin anh bớt giận! Trước đó tôi đã đắc tội, tôi sẵn sàng nhận lỗi!”

Ngô Bình hỏi: “Ồ, thế mày định bồi thường thế nào?”

Cậu ta nghiến răng đáp: “Tôi sẵn sàng nói cho anh biết một chuyện cơ mật!”

Gương mặt Ngô Bình chẳng có chút cảm xúc: “Cơ mật gì?”
 
Chương 2986


Chương 2986

Thiên Cật Tứ Phương nói: “Tôi đến nơi này vì từng thấy sách cổ viết rằng: khi linh khí khôi phục, yêu đỉnh – một trong Cửu đỉnh, sẽ xuất hiện ở đây”.

Ngô Bình giật mình hỏi lại: “Yêu đỉnh?”

Cậu ta gật đầu: “Cửu đỉnh có nguồn gốc bí ẩn, người ta đồn nó được Hạ Vũ đúc. Nhưng thật ra không phải. Cửu đỉnh là bảo vật truyền thừa từ kỷ nguyên thượng cổ, gồm có vu đỉnh, tiên đỉnh, minh đỉnh, thần đỉnh, yêu đỉnh, hoang đỉnh, chú đỉnh, ma đỉnh, hư đỉnh”.

Ngô Bình sửng sốt: “Nghĩa là trong Cửu đỉnh có truyền thừa thượng cổ?”

Cậu ta gật đầu: “Ngay cả vua Đại Hạ và Đại Thương cũng không thể phá giải ý nghĩa Cửu đỉnh. Nghe nói chỉ có người có tư chất tuyệt thế, tập hợp đủ chín đỉnh này, mới có cơ hội mở được Cửu đỉnh”.

Ngô Bình bảo: “Nói thế thì Cửu đỉnh cũng như gân gà vậy, vô bổ vô dụng”.

Cậu nhóc kia vội nói: “Không đâu, thưa anh. Cửu đỉnh có thể trấn áp vận khí, nghe nói người có được Cửu đỉnh sẽ sở hữu vận khí lớn. Vì thế, mọi người trong thiên hạ đều muốn lấy được Cửu đỉnh”.

Lòng Ngô Bình thoáng động. Anh có vận khí tốt, lẽ nào có liên quan đến chuyện trong Đạo Thụ có hai đỉnh?”

Anh hỏi tiếp: “Cửu đỉnh đang ở đâu?”

Cậu ta đám: “Tôi cũng không rõ vị trí cụ thể, chỉ biết mấy ngày nữa nó sẽ xuất hiện ở gần đây nên mới đến đây chờ”.

Ngô Bình bảo: “Xem ra người muốn lấy được Cửu đỉnh không chỉ có cậu”.

Cậu ta gật đầu: “Dĩ nhiên. Theo tôi được biết, mười quý tộc lớn và vương tộc, hoàng tộc đều đến đây”.

Nhắc đến vương tộc, Ngô Bình mới hỏi: “Vương tộc mà cậu nói là Vân thị ở Côn Luân?”

Thiên Cật Tứ Phương cười đáp: “Vân thị là một trong bốn vương tộc lớn. Nhưng Vân thị mà tôi nói và Vân thị mà anh biết không giống nhau. Năm xưa, khi không gian gập lại, không gian gập mà vương tộc đang ở đã đến một thời không khác, trong đó có một nhánh ở Thái Thanh Tiên Cảnh. Hiện nay không gian đã mở ra, nhánh nhỏ này dĩ nhiên cũng nhập vào nhánh chính của vương tộc Vân thị”.

Nói đến đây, cậu ta mới bảo: “Nhưng các vương tộc đều không thể so sánh với thế lực hoàng tộc hiện nay. Chẳng bao lâu nữa, hoàng tộc Đại Thương sẽ thu phục bốn vương tộc lớn và mười quý tộc lớn để gây dựng lại hoàng triều Đại Thương!”

Ngô Bình giật mình: “Gây dựng lại hoàng triều Đại Thương?”

Thiên Cật Tứ Phương đáp: “Đúng vậy. Thế lực của hoàng tộc vẫn rất mạnh, vượt hẳn bốn vương tộc lớn và mười quý tộc lớn”.

Ngô Bình nhớ đến Đế Tân, vị vua cuối Đại Thương. Liệu ông ấy có nắm giữ lại quyền lực hoàng tộc không nhỉ?

“Tôi nghe nói Đế Tân chưa chết”, anh bỗng lên tiếng, đồng thời quan sát phản ứng của Thiên Cật Tứ Phương.

Nghe đến tên Đế Tân, Thiên Cật Tứ Phương lập tức lộ vẻ ghét bỏ: “Đế Tân được xem là người xui xẻo. Nếu ông ta còn sống, hoàng tộc cũng sẽ tiêu diệt ông ta”.

Ngô Bình hỏi: “Sau đó đã Chu diệt Thương, lẽ nào Đại Chu không xử lý hết hoàng tộc Đại Thương sao?”

Thiên Cật Tứ Phương đáp: “Chu chỉ là một bộ lạc nhỏ thôi. Khi đó không gian gập lại, bị nó tiêu diệt chỉ là một phần rất nhỏ của Đại Thương, Đế Tân cũng nằm trong số đó. Vậy nên cách nói Chu diệt Thương thật ra không chuẩn xác. Thực lực của Chu hoàn toàn không sánh được với Đại Thương”.

Ngô Bình đăm chiêu, đoạn hỏi tiếp: “Có nghĩa là hoàng tộc Đại Thương vẫn có thế lực rất mạnh, sớm muộn gì cũng thống nhất thiên hạ?”

Thiên Cật Tứ Phương nói: “Đúng, chí ít quý tộc chúng tôi đều cho là vậy”.

Ngô Bình lại không nghĩ thế. Anh từng xem bói về vận mệnh của nước Viêm Long, tương lai chắc chắn sẽ trở thành thế lực mạnh nhất của đại lục này. Tuy Viêm Long hiện tại chưa thể đối chọi với hoàng tộc, nhưng chỗ dựa của Viêm Long có Đại Thiên Tôn và Tiên Giới hỗ trợ, theo thời gian, ưu thế sẽ dần ngả về phía Viêm Long.
 
Chương 2987


Chương 2987

Nhưng trong vài năm này, đại lục chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn, các thế lực tranh chấp với nhau, không ngừng chiến loạn, hệt như các nước chư hầu tranh bá năm xưa vậy.

Thiên Cật Tứ Phương bảo: “Trước đó tôi đã mạo phạm, mong anh thứ lỗi”.

Ngô Bình trừng mắt nhìn cậu ta: “Tôi vốn định đánh chết cậu đấy. Niệm tình cậu thành thật, tôi tạm tha cho cậu một mạng”.

Thiên Cật Tứ Phương không dám nghi ngờ lời của Ngô Bình, bèn đáp: “Cảm ơn anh đã không giết tôi!”

Ngô Bình hỏi: “Tôi từng xem bản đồ ban đầu, hình như trên đại lục Côn Luân, Đại Thương chỉ chiếm một phần ba địa bàn. Hai phần ba còn lại ở đâu?”

Thiên Cật Tứ Phương trả lời: “Khu vực còn lại có ba thế lực hùng mạnh, và hai khu vực cấm sinh mệnh rất rộng lớn. Dĩ nhiên, ba thế lực lớn mạnh này nắm giữ rất nhiều nước và bộ lạc. Vào thời điểm hưng thịnh nhất, Đại Thương cũng không dám xem nhẹ sự tồn tại của ba thế lực này”.

“Đó là ba thế lực gì?”

Thiên Cật Tứ Phương đáp: “Thiên Đạo Môn ở phía Bắc, phía Đông có thuỷ tộc với Đông Hải Long Cung đứng đầu, và liên minh bộ lạc ở vùng hoang dã phía Nam”.

Ngô Bình nghĩ đến vị công chúa Thiên Mông từng xông vào nhà mình, bèn hỏi: “Từng nghe nói đến nước Thiên Mông chưa?”

Thiên Cật Tứ Phương nói: “Nước phụ thuộc dưới trướng Thiên Đạo Môn, thực lực không kém”.

Hỏi Thiên Cật Tứ Phương thêm vài câu nữa rồi anh đưa Hạ Lam và Lạc Nhi rời đi. Nơi này không còn an toàn, anh đành tạm thời dẫn hai mẹ con họ theo mình.

Về biệt thự số Một, anh kinh ngạc nhìn thấy vị công chúa Thiên Mông kia lại xuất hiện. Lần này cô ta dẫn thêm một vị cao thủ cấp Hư Tiên!

Nhác thấy Ngô Bình, công chúa Thiên Mông liền chỉ tay về phía anh, lớn tiếng bảo: “Chính là anh ta!”

Hư Tiên kia lạnh lùng hừ mũi: “Quỳ xuống!”

Ngô Bình nghiêm mặt đáp: “Tôi không muốn giết người. Không muốn chết thì cút nhanh!”

Hư Tiên nổi giận. Tuy thăng cấp Thiên Tiên chưa lâu nhưng dù gì gã cũng là Thiên Tiên, không ngờ tên Địa Tiên nhỏ bé này dám xem thường gã.

Gã sải một bước đã đến trước mặt Ngô Bình, đưa tay nhấn lên vai anh, muốn anh quỳ xuống cầu xin.

“Ầm!”

Ngô Bình triển khai kiếm vực. Sức mạnh toàn thân của Hư Tiên nọ lập tức bị áp chế. Gã biến sắc, muốn phản kháng, nhưng kiếm vực của Ngô Bình quá mạnh. Đầu gối gã chầm chậm sụm xuống, cuối cùng quỳ trước mặt Ngô Bình.

Công chúa Thiên Mông cả kinh, thốt lên: “Không thể nào! Anh chỉ là Địa Tiên, sao lại áp chế được Thiên Tiên!”

Thiên Tiên kia biến sắc nói: “Anh là thiên kiêu của thế lực nào?”

Ngô Bình đáp: “Anh không cần biết”.

Đoạn anh nhìn sang công chúa nước Thiên Mông: “Chắc trước đó tôi bảo cô bồi thường ít quá nên cô không cam lòng, lại chạy đến đây để đưa tiền cho tôi à?”

Sắc mặt công chúa Thiên Mông rất tệ, dự cảm được điều chẳng lành.

Ngô Bình nói: “Xông vào nhà tôi, gọi Thiên Tiên đến đánh tôi, lần này cô phải bồi thường ít nhất hai mươi triệu tiền báu!”

Công chúa Thiên Mông hét lên: “Không thể nào! Anh giết tôi đi!”
 
Chương 2988


Chương 2988

Ngô Bình hờ hững bảo: “Tôi sẽ không giết cô. Nhưng e là Thiên Tiên này phải chết đấy. Số tiền để bồi dưỡng được một Thiên Tiên không chỉ hai mươi triệu tiền báu nhỉ?”

Thiên Tiên kia nhìn công chúa Thiên Mông bằng vẻ đáng thương. Gã mới thăng làm thiên tài, thật sự không muốn chết!

Công chúa Thiên Mông yếu ớt ngồi phịch xuống đất: “Tôi thật sự không còn tiền. Lần này tôi ra ngoài để mua đan dược theo lệnh của bố”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, cô cần mua đan dược gì?”

Công chúa Thiên Mông đáp: “Thánh Tâm Đan. Tu sĩ Thiên Mông chúng tôi gần như đều phải tu luyện một loại công pháp đặc biệt. Đến một giai đoạn nhất định, công pháp này sẽ dẫn dắt tâm ma xuất hiện, khiến nhiều tu sĩ hoá điên”.

Ngô Bình bảo: “Thánh Tâm Đan ư? Cô không mua được loại đan dược này đâu”.

Anh biết công thức của Thánh Tâm Đan. Luyện chế đan này không dễ, tâm của bản thân người luyện chế cũng cần phải đạt đến trạng thái “thánh minh tối thượng”.

Công chúa Thiên Mông nói: “Số tiền tôi mang theo có hạn, đã cho anh một phần Âm Dương Tiên Tinh rồi. Bất kể thế nào tôi cũng không thể giao cho anh phần còn lại”.

Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Cô thấy Thánh Tâm Đan nên có giá bao nhiêu?”

Công chúa Thiên Mông đáp: “Nếu một viên có giá từ ba đến năm mươi nghìn tiền báu, chúng tôi có thể chấp nhận”.

Ngô Bình cười khẩy: “Ba đến năm mươi nghìn, cô không có khái niệm gì về giá cả đan dược à?”

Anh lập tức đăng nhập mạng Tiên, bảo Tiên Nhi tra cứu Thánh Tâm Đan. Kết quả cho ra, giá trị của Thánh Tâm Đan bậc ba đạt đến ba trăm tám mươi nghìn!

Công chúa Thiên Mông thở dài: “Nếu Thánh Tâm Đan bậc một có giá ba trăm tám mươi nghìn, tiền của tôi cũng chẳng mua được bao nhiêu”.

Ngô Bình bảo: “Thật ra tôi kinh doanh đan dược đấy, quen biết rất nhiều cao nhân luyện đan. Tôi có thể giúp cô mua Thánh Tâm Đan bậc một với giá ưu đãi”.

Đôi mắt công chúa Thiên Mông sáng lên: “Anh quen thầy luyện đan sao?”

Ngô Bình đáp: “Ừ. Ba trăm nghìn một viên Thánh Tâm Đan bậc một, cô có hứng thú không?”

Mắt cô ta sáng rỡ: “Được! Anh cần bao nhiêu, tôi đều theo cả!”

Ngô Bình nói: “Tôi có thể cung cấp trước cho cô một trăm viên. Tổng giá tiền là ba mươi triệu tiền báu. Ba ngày sau, cô đến đây lấy đan dược. Nhớ chuẩn bị đủ tiền”.

Công chúa Thiên Mông gật đầu lia lịa: “Cảm ơn anh. Không biết xưng hô với anh thế nào?”

Ngô Bình đáp: “Tôi tên Lý Tiểu Bình”.

Tất nhiên anh sẽ không tiết lộ danh tính thật với người lạ.

Công chúa Thiên Mông khẽ gật đầu: “Anh Lý, hẹn ba ngày sau gặp lại!”

Lúc này Ngô Bình mới thu hồi kiếm vực. Hư Tiên họ hoảng sợ lùi ra xa, như chuột gặp phải mèo vậy. Kiếm vực của Ngô Bình quá khủng khiếp khiến gã sợ hãi!

Công chúa Thiên Mông rời khỏi biệt thự, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh lùng nói với Hư Tiên: “Anh là Thiên Tiên mà lại không phải là đối thủ của anh ta ư?”

Hư Tiên vội đáp: “Công chúa, thực lực của người này quá đáng sợ, chắc chắn ở cấp thiên kiêu. Hạng người này bình thường đều có chống lưng rất mạnh, chúng ta không động vào được đâu!”

Không phải thế lực nào cũng sở hữu thiên kiêu, nhưng phàm là thế lực có thiên kiêu xuất hiện đều là những sự tồn tại siêu cấp. Như nước Thiên Mông thì không thể nào xuất hiện thiên kiêu, dù xuất hiện cũng sẽ gia nhập Thiên Đạo Môn.

Công chúa Thiên Mông căm phẫn nói: “Bản công chúa thật sự không nuốt trôi cơn giận này!”
 
Chương 2989


Chương 2989

Hư Tiên nói: “Công chúa, chúng ta tạm thời nhẫn nhịn, đừng chọc vào người này. Tuy bây giờ cậu ta vẫn chỉ là Địa Tiên, với thực lực này, trong tương lai, một khi người này trở thành thiên tiên, chắc chắn sẽ là cường giả tung hoành thiên hạ. Người này chỉ có thể kết bạn, không thể đắc tội”.

Công chúa Thiên Mông thở dài: “Ông nói có lý, mặc dù người này rất đáng ghét nhưng phải thừa nhận anh ta là thiên tài tu hành. Ông có thể nhìn ra anh ta là tu vi nào không?”

Hư Tiên đó ngẫm nghĩ: “Có thể tạo ra khu vực đáng sợ như thế, ít nhất là cảnh giới Động Thiên”.

Công chúa Thiên Mông gật đầu: “Anh ta mà so với Quản Long Phi ở Thiên Đạo Môn thì thế nào?”

Hư Tiên nói: “Quản Long Phi là thiên tài hàng đầu của Thiên Đạo Môn, nhưng bây giờ cậu ta đã là Tiên Tôn Đoạt Thiên, thực lực chắc phải hơn người này”.

Công chúa Thiên Mông híp mắt: “Phụ vương định gả tôi làm vợ của Quản Long Phi, tôi có thể nhờ anh ta ra tay không?”

Hư Tiên nói: “Công chúa không được, Quản Long Phi không phải là người tầm thường, chưa chắc đã chịu ra tay. Hơn nữa, dù cậu ta giết người này thì có lợi gì cho công chúa? Mua được đan dược của cậu ta với giá ưu đãi chẳng phải là rất tốt sao?”

Công chúa Thiên Mông hừ một tiếng: “Tên khốn này đòi mười triệu, tôi phải lấy lại”.

Hư Tiên thầm lắc đầu, công chúa này bị quốc vương chiều hư từ nhỏ, không biết nặng nhẹ gì cả.

Sau khi mấy người đó đi rồi, Ngô Bình kiểm tra cho Lạc Nhi, cậu bé không bị thương, chỉ là phải chịu thiệt mấy ngày vừa rồi.

“Bố nuôi, chúng ta phải đi khỏi đây sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Bố dẫn con và mẹ đến một nơi an toàn”.

Đúng lúc này một thiên quang chiếu xuống bao phủ cả căn biệt thự.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Ai?”

Một bóng người mờ nhạt xuất hiện nói với Hạ Lam: “Thất công chúa, người nên về Tiên Giới rồi”.

Ngay sau đó, một xiềng xích bị ném ra, cơ thể cô ấy lập tức bộc phát ra năng lượng đáng sợ.

Ngoại hình của Hạ Lam thay đổi, trở nên xinh đẹp vô cùng, quần áo cũng biến thành váy vóc, cô ấy hỏi: “Là Đại Thiên Tôn bảo ông đến?”

Bóng người đó nói: “Vâng”.

Hạ Lam nhìn Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi và Lạc Nhi, tôi phải về Tiên Giới trước, sau này lại đến tìm anh”.

Không đợi Ngô Bình lên tiếng, Hạ Lam và Lạc Nhi đã biến mất cùng ánh sáng kia

Ngô Bình rất ngạc nhiên, Hạ Lam có thân phận gì, Thất công chúa? Đại Thiên Tôn?

Anh ngây người một lúc rồi lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa.

“Trước hết luyện Thánh Tâm Đan đã!”, anh nghĩ.

Lấy lò luyện đan ra, Ngô Bình bắt đầu luyện đan, dược liệu được mua trực tiếp từ mạng tiên, trung bình nửa tiếng một lò đan dược, một lò đan dược sẽ có năm viên đan, cứ thế luyện chế một ngày thì anh đã luyện ra được một trăm viên Thánh Tâm Đan.

Luyện đan dược xong, anh bắt đầu tu luyện chuyển hóa thứ tư trong Thần Ma Cửu Biến, Thần Mạch Biến.

Lúc này anh mở khu vực tinh thần, Mạch Tử Long ở dưới lòng đất bị anh bắt lấy luyện vào Nguyên Thần, tạo thành Thần Mạch thứ sáu.

Cả quá trình kéo dài một ngày rưỡi, Mạch Tử Long ổn định lại thì trong Nguyên Thần của anh hình thành vô số thần lạc* vừa phức tạp vừa tinh tế, thần tức Tử Long vận chuyển vào trong, mỗi lần vận chuyển một tuần, Nguyên Thần của anh mạnh lên thêm một chút.
 
Chương 2990


Chương 298

Chương 2990

*kinh lạc trong đông y.

Đến lúc này Thần Ma Cửu Biến đã luyện đến hồi kết trong quá trình tu luyện giai đoạn Thần Biến, Thần Ma chuyển biến thứ năm tiếp theo cần anh phải bước vào cảnh giới Hóa Thân mới có thể tu luyện.

Thật ra bốn chuyển biến đầu của Thần Ma Cửu Biến đều thuộc thần biến, chuyển biến thứ năm đến thứ tám thuộc ma biến; chuyển biến thứ chín mới gọi là Thần Ma Biến.

Sau đó tu luyện cảnh giới Hóa Thân cần có một vật dẫn phù hợp, đến hiện tại, Ngô Bình chưa tìm được vật dẫn vừa ý nên vẫn đợi một chút rồi hẵng đột phá cảnh giới Hóa Thân.

Ba ngày sau, quả nhiên công chúa Thiên Mông đó xuất hiện, nhìn thấy một trăm viên Thánh Tâm Đan, cô ta vui vẻ trả ba nghìn tiền báu.

“Anh chắc là đệ tử của môn phái lớn nào đó nhỉ?”, cô ta nghe ngóng được thân phận của Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Tiên vực Vĩnh Hằng”.

Công chúa Thiên Mông ngạc nhiên: “Hóa ra anh là thiên kiêu của tiên vực Vĩnh Hằng, thất lễ rồi”.

Ngô Bình lười phí lời với cô ta: “Lấy lấy đan dược rồi thì cô có thể đi”.

Đuổi công chúa Thiên Mông đi xong, Ngô Bình nghỉ ngơi chốc lát rồi đến Thái Thanh Tiên Cảnh.

Vì khá nhiều không gian đã được mở ra nên bây giờ anh không cần đi quang Địa Tiên Giới vẫn có thể đến thẳng Thái Thanh Tiên Cảnh.

Vân phủ ở Thái Thanh Tiên Cảnh.

Khi Ngô Bình nhìn thấy Vân Tịch, cô ấy đang sầu muộn ở đó.

Ngô Bình: “Vân Tịch, em sao thế?”

Vân Tịch: “Chồng ơi, nhà họ Vân ở Thái Thanh Tiên Cảnh chỉ là một phần của vương tộc nhà họ Vân, bên đó đã phái người đến tiếp quản chỗ chúng ta rồi, bây giờ cụ tổ đã không còn là người nắm quyền quản lý của nhà họ Vân nữa nên rất nhiều chuyện đã thay đổi”.

Ngô Bình biết ngay Vân Tịch đang lo lắng điều gì: “Ý em nói là cuộc hôn nhân của chúng ta à?”

Vân Tịch gật đầu: “Nhà họ Vân muốn kết thông gia với vài gia tộc lớn xung quanh, em cũng nằm trong danh sách được chọn. Hai hôm nữa có một buổi họp mặt, cậu chủ hay thế tử của các thế lực đó đều sẽ xuất hiện, sau đó sẽ chọn người hợp ý trong số bọn em”.

Ngô Bình: “Chắc anh cũng có thể tham gia nhỉ?”

Vân Tịch nhìn anh nói: “Trong đó cũng có cả Thiên Địa kiếm tông”.

Ngô Bình: “Vậy thì dễ giải quyết rồi, anh nói một tiếng với tông chủ, hai hôm nữa anh tự mình đến”.

Vân Tịch mặt đỏ bừng: “Nếu anh chọn em, hôm đó có thể dẫn em đi, nhưng nghe nói người đến vào hôm đó rất đông, trong đó có không ít thiên tài. Nếu còn người khác chọn trúng em, anh phải đánh bại hắn mới được”.

Ngô Bình: “Vậy thì có gì khó chứ, ai chọn em thì anh đánh người đó”.

Ở nhà họ Vân một lúc lâu, anh mới quay về Thiên Địa kiếm tông, gặp được tông chủ hóa thân rồi nói rõ sự việc.

Nghe nói Ngô Bình muốn cưới con gái nhà họ Vân, La Thiên Tướng cười nói: “Trước đó ta còn đang suy nghĩ xem nên phái ai đến, nếu con đã có người trong lòng thì để con đi vậy”.

Ngô Bình: “Cảm ơn tông chủ”.

La Thiên Tướng: “Có chuyện này muốn nói với con, đại hội Tiên Truyền của đại lục Côn Luân sắp diễn ra rồi”.

Đại hội Tiên Truyền? Ngô Bình nhớ lúc đó Địa Tiên Giới cũng có một đại hội Tiên Truyền.

La Thiên Tướng: “Đại hội Tiên Truyền này do Thiên Đạo Môn tổ chức, mười năm một lần. Lần này chỉ cần thông qua sàng lọc là có thể vào được đại điện Tiên Truyền, nhận được truyền thừa vô thượng của Thiên Đạo Môn. Người nhận được truyền thừa, dù có phải đã gia nhập môn phái hay không đều có thể gia nhập vào Thiên Đạo Môn”.
 
Chương 2991


Chương 2991

Ngô Bình: “Sư tôn, Thiên Đạo Môn này rất mạnh sao?”

La Thiên Tướng: “Thiên Đạo Môn cực kỳ lâu đời, Đại Thiên Tôn xuất hiện từ Thiên Đạo Môn”

Ngô Bình ngạc nhiên: “Đại Thiên Tôn là đệ tử của Thiên Đạo Môn?”

La Thiên Tướng gật đầu: “Năm đó mạnh như Tiên Quốc cũng không thể đánh lại Thiên Đạo Môn, thậm chí có người cho rằng Thiên Đạo Môn mới là thế lực mạnh nhất trên đại lục Côn Luân”.

Ngô Bình nói: “Sư tôn muốn con đi tham gia đại hội Tiên Truyền?”

La Thiên Tướng nói: “Đúng thế, nếu con có thể gia nhập vào Thiên Đạo Môn thì rất có lợi cho Thiên Địa kiếm tông, hơn nữa đệ tử của Thiên Đạo môn có thể bước vào Tiên Đình để làm việc”.

Nói đến đây La Thiên Tướng cười: “Tiểu Bình, con đến đại thế giới Huyền Hoàng, tối nay có một bữa tiệc, bữa tiệc được tổ chức là vì con, con phải thể hiện bản lĩnh của mình ra, đừng để sư tôn mất mặt”.

Ngô Bình chớp mắt: “Sư tôn, mục đích của bữa tiệc không tốt, là ai nhằm vào con?”

La Thiên Tướng: “Mặc dù ta là tông chủ nhưng không phải nắm toàn quyền quyết định trong tông môn, dù sao bên trên vẫn còn ba thái thượng trưởng lão và một số thượng trưởng lão khá cường thế. Hôm nay, nếu con khiến mọi người kinh ngạc thì ta có thể dễ dàng hơn, nếu con bị họ bắt nạt, vậy thì thầy trò ta đều phải cam chịu số phận thôi”.

Ngô Bình cạn lời: “Sư tôn tốt xấu gì cũng là tông chủ, sao nói như thể mình rất đáng thương vậy?”

La Thiên Tướng nói: “Trừ khi sư tôn có thể trở thành Bán Bộ Kim Tiên, nếu không sẽ rất khó chèn ép họ. Dĩ nhiên, nếu con có đủ bản lĩnh làm cho họ nhìn thấy tương lai sáng lạn của mình, họ cũng sẽ kính trọng vi sư”.

Ngô Bình: “Đệ tử hiểu rồi”.

La Thiên Tướng gật đầu: “Con vẫn chưa hiểu rõ giá trị của bản thân, với tư chất của con, dù có ở thế lực đỉnh cấp như thần thổ thông thiên hay Âm Dương giáo, con cũng được xếp vào tốp thiên kiêu tuyệt thế. Có con ở đây, trong tương lai, Thiên Địa kiếm tông chúng ta có thể xuất hiện một Đại La Kim Tiên; có con ở đây Thiên Địa kiếm tông sẽ có tương lai sáng lạn. Dù là ba thái thượng trưởng lão thì cũng phải xem trọng, ra sức bồi dưỡng con, vì một khi con lên đến đỉnh cao, mọi người đều sẽ hưởng ké lợi ích. Có câu “Một người đắc đạo, cả họ được nhờ”, tình hình này giống câu đó đấy”.

Ngô Bình cười khổ: “Sư tôn đừng đánh giá cao con quá”.

La Thiên Tướng: “Đây không phải là đánh giá cao mà là dự tính trước cho tương lai, con biết Âm Dương giáo không?”

Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử biết”.

La Thiên Tướng: “Âm Dương giáo vốn dĩ chỉ là một tông môn hạng ba, thường bị các tông môn khác chèn ép nhưng bỗng có một ngày, Âm Dương giáo xuất hiện một thiên kiêu, người đó trở thành Thiên Tiên chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi, thần đến giết thần, tiên đến diệt tiên, làm cho Âm Dương giáo trở thành tông chủ hàng đầu, cộng thêm hắn ta có quan hệ rộng, giết vài thế lực siêu cấp cũng nhượng bộ đối phương, không muốn gây mâu thuẫn. Sau đó hắn ta thăng cấp lên Đại La, dĩ nhiên Âm Dương giáo cũng trở thành đại giáo muôn đời, bây giờ có ai dám bất kính với Âm Dương giáo?”

Ngô Bình: “Sư tôn, đệ tử hiểu rồi”.

La Thiên Tướng: “Ừ, đi đi, mấy sư huynh của con đang đợi ở đó”.

Vì trận truyền tống đã được mở ra, Ngô Bình lập tức truyền tống thẳng đến đại thế giới Huyền Hoàng. Trong điện truyền tống, anh nhìn thấy tam sư huynh Hoa Nguyên Cát và tứ sư huynh Tả Kỳ Phong đang đợi anh.

Thấy Ngô Bình đến, Hoa Nguyên Cát nói: “Sư đệ, chuyến này đi phải mất mấy ngày, chúng ta rất gấp”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom