Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2932


Chương 2932

Ngô Bình: “Cha nuôi, vậy con lên Tiên Giới một chuyến, tiện thể mở mang tầm mắt”.

Trần Đạo Huyền gật đầu: “Đến đó rồi con phải kiêu ngạo một chút, đệ tử ưu tú thì phải có dáng vẻ kiêu ngạo của đệ tử ưu tú”.

Ngô Bình: “Con hiểu ạ”.

Sau khi Trần Đạo Huyền đi, Ngô Bình gọi Lưu Dịch Phong tới, anh nói: “Lưu trưởng lão, tôi là đệ tử ưu tú, có phải nên đi Tiên Giới một chuyến, xem thử Thiên Địa kiếm tông thực thụ là như thế nào hay không?”

Lưu Dịch Phong cười nói: “Đúng là nên đi Tiên Giới một chuyến. Trước đây tông chủ còn dặn dò tôi, nếu hôm nào cậu muốn lên Tiên Giới thì bảo tôi dẫn đường cho cậu”.

Ngô Bình: “Nếu ông thấy tiện thì bây giờ chúng ta lên đường luôn”.

Lưu Dịch Phong cười nói: “Tông chủ đã xây dựng trận vận chuyển giữa hai nơi, chúng ta có thể trực tiếp đi về thông qua trận vận chuyển. Nhưng trận vận chuyển khá phức tạp, trước khi vận chuyển phải chuẩn bị trước sáu tiếng đồng hồ. Công tử, tôi đi báo cáo với bên trên trước, để cả hai bên chuẩn bị trận vận chuyển cho cùng lúc”.

Ngô Bình: “Được!”

Sau khi Lưu Dịch Phong đi báo cáo thì đưa Ngô Bình tới một toà cung điện mới xây, nơi đây chính là địa điểm đặt trận vận chuyển. Trong lúc chờ đợi trận vận chuyển, Ngô Bình hỏi Lưu Dịch Phong: “Thiên Địa kiếm tông nằm ở đâu trên Tiên Giới?”

Lưu Dịch Phong: “Thiên Địa kiếm tông nằm ở đại thế giới Huyền Hoàng trong Tiên Giới. Đại thế giới Huyền Hoàng lại nằm ở Tiên Giới cổ, diện tích cực kỳ rộng lớn, nơi đó có rất nhiều di tích cổ đáng để khám phá, đương nhiên cũng có rất nhiều khu vực cấm sinh mệnh”.

Ngô Bình nghe nói Thiên Địa kiếm tông nằm ở Tiên Giới cổ liền hỏi: “Nghe nói thế lực ở Tiên Giới cổ không chịu sự quản lý của Tiên Giới?”

Lưu Dịch Phong cười đáp: “Cũng không hoàn toàn là vậy. Đại thế giới Huyền Hoàng bây giờ vẫn chịu sự quản lý của Tiên Giới, thế nên Thiên Địa kiếm tông của chúng ta có quan hệ mật thiết với Tiên Giới, thậm chí còn có kha khá địa bàn ở Tiên Giới”.

“Đại thế giới Huyền Hoàng có bao nhiêu thế lực?”

Lưu Dịch Phong: “Thế lực nhỏ thì có rất nhiều, nhưng chỉ có ba thế lực lớn, mạnh nhất trong số đó là Huyền Hoàng Môn. Huyền Hoàng Môn này có được đa số truyền thừa của đại thế giới Huyền Hoàng, nghe nói là công pháp đế phẩm, thế nên được xem là thế lực siêu cấp đúng nghĩa. Thế lực mạnh thứ hai chính là Thiên Địa kiếm tông của chúng ta, có công pháp vương phẩm. Xếp thứ ba là Thánh Vương Tông, thực lực cũng không thể xem thường được”.

“Ba thế lực này có xung đột với nhau không?”, Ngô Bình hỏi.

Lưu Dịch Phong: “Mấy tranh chấp nhỏ nhặt thì không thể tránh khỏi, nhưng gần nghìn năm nay, ba bên không có tranh chấp nào lớn, dù sao thì Tiên Giới có quyền thống trị rất lớn đối với đại thế giới Huyền Hoàng, mọi người đều tuân thủ nguyên tắc của Tiên Giới”.

“Những thế lực khác có vào được đại thế giới Huyền Hoàng không?”

Lưu Dịch Phong cười trả lời: “Đương nhiên là không rồi. Thật ra giao thông ở Tiên Giới không thuận lợi như công tử nghĩ, giữa các đại thế giới chỉ có một khu vực rất nhỏ có thể kết nối với nhau. Hơn nữa luôn có binh lính canh gác nghiêm ngặt khu vực này. Nếu không có được sự cho phép thì không được vào địa bàn của người khác”.

Ông ta còn nói cho Ngô Bình biết, Tiên Giới còn cử một vị đô đốc tới trấn giữ đại thế giới Huyền Hoàng, ba thế lực lớn đều phải nể mặt vị đô đốc này vài phần.

Cả đại thế giới Huyền Hoàng có dân số khoảng mười tỷ, trong đó Thiên Địa kiếm tông trị vì gần ba tỷ người. Ba tỷ người này lại chia ra sinh sống trong ba mươi đất nước nhỏ. Ba mươi nước nhỏ này phải cống nạp cho Thiên Địa kiếm tông, còn phải nộp thuế cho Tiên Giới, chịu hai tầng quản lý.

Sau khi trò chuyện với Lưu Dịch Phong, Ngô Bình mới biết đại khái về tình hình của Thiên Địa kiếm tông và đại thế giới Huyền Hoàng.
 
Chương 2933


Chương 2933

Không lâu sau, hai bên đã chuẩn bị xong. Ngô Bình và Lưu Dịch Phong đứng trong trận vận chuyển, một ánh sáng loé lên, cả hai liền biến mất.

Cảm giác như thể một giây hoặc vài phút đã trôi qua, trước mắt Ngô Bình sáng lên, anh đã xuất hiện trong một cung điện.

Lưu Dịch Phong cười nói: “Thưa cậu, chúng ta đã đến Thiên Địa kiếm tông rồi!”

Cả hai vừa bước ra cung điện, Ngô Bình đã nhìn thấy quảng trường bên ngoài có hàng trăm tu sĩ đang tò mò nhìn anh.

Lưu Dịch Phong cười bảo: “Đây đều là đệ tử của Thiên Địa kiếm tông. Chắc chắn là họ nghe tin cậu sắp đến nên chủ động tới nghênh đón”.

“Kính chào công tử!”, tất cả đồng thanh. Họ đồng loạt hành lễ với Ngô Bình, cung kính vô cùng.

Ngô Bình gật đầu nhìn họ, vì đôi bên chưa thân thiết nên anh không nhiều lời.

Lưu Dịch Phong dẫn đường. Cả hai băng qua quảng trường, đối diện là những toà kiến trúc nối nhau san sát, tráng lệ vô cùng, ngay cả hoàng cung ở nhân gian cũng không thể sánh bằng.

Lưu Dịch Phong cười nói: “Thưa cậu, nơi đây chính là Thiên Địa kiếm tông của chúng ta!”

Ngô Bình cảm thán: “Nhiều toà nhà như thế, xem ra đệ tử của Thiên Địa kiếm tông rất đông đảo”.

Lưu Dịch Phong mỉm cười: “Thiên Địa kiếm tông có từ lâu đời, các trưởng lão và một số đệ tử đều đã lập gia đình, nhân khẩu khá đông”.

Ngô Bình hỏi: “Thiên Địa kiếm tông có bao nhiêu đệ tử?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Đệ tử của Thiên Địa kiếm tông nhìn chung chia thành năm cấp. Cấp thấp nhất là đệ tử bình thường, chiếm số lượng nhiều nhất, không đến một triệu thì cũng mấy trăm nghìn người. Đệ tử bình thường không nhất thiết sẽ ở Thiên Địa kiếm tông, thường thì họ chỉ học công pháp cơ bản. Đa số họ học được vài năm là ra ngoài mưu sinh. Mục đích gia nhập Thiên Địa kiếm tông của họ quá nửa vì muốn kiếm việc làm”.

“Trong số các đệ tử bình thường cũng có những người có thiên phú. Họ sẽ được chọn ra để truyền dạy nhiều công pháp hơn, hận nhiều tài nguyên hơn và được gọi là đệ tử kinh truyền. Những người ưu tú trong số các đệ tử kinh truyền sẽ được chú trọng bồi dưỡng, trở thành đệ tử chân truyền”.

“Mấy trăm đệ tử kinh truyền thường sinh sống và tu hành cùng nhau, công pháp được học và tài nguyên được nhận đều giống nhau, và vẫn đang trong giai đoạn sàng lọc. Còn đệ tử chân truyền thì khác, mỗi đệ tử chân truyền đều có một trưởng lão được chỉ định truyền dạy công pháp, hết lòng chỉ bảo, tài nguyên họ được nhận cũng nhiều. Trong hàng triệu đệ tử bình thường, có khoảng vài chục nghìn người có thể trở thành đệ tử kinh truyền, và chỉ chừng ba nghìn người có thể trở thành đệ tử chân truyền thôi”.

“Xếp trên đệ tử chân truyền là đệ tử thân truyền. Đệ tử thân truyền là những người có tư chất tốt được các trưởng lão khá mạnh chọn ra trong các đệ tử chân truyền để tiến hành bồi dưỡng. Có đôi khi đệ tử thân truyền sẽ là đệ tử ưu tú, ví dụ như cậu. Cao cấp nhất chính là đệ tử ưu tú. Hiện tại Thiên Địa kiếm tông có hai mươi ba đệ tử ưu tú, do thân phận tôn quý nên đệ tử ưu tú thường được tôn xưng là công tử”.

Nghe đến đây, Ngô Bình bèn nói: “Tôi nhớ ông từng nói nơi này có một lãnh địa của riêng tôi?”

Lưu Dịch Phong cười đáp: “Tất nhiên là có. Lãnh địa của cậu đã được chuẩn bị từ trước. Bây giờ cậu có muốn đến xem không?”

Ngô Bình gật gù: “Tông chủ còn đang bế quan, tôi lại không có người quen ở đây, đến đó xem cũng được”.

Lưu Dịch Phong gật đầu: “Được, mời cậu theo tôi”.

Thế là Ngô Bình lại theo Lưu Dịch Phong bay thêm một quãng. Lúc bay trên trời, Ngô Bình nhìn thấy một đất nước được bao quanh bởi núi cao, ở giữa là một bồn địa rộng mấy trăm nghìn ki-lô-mét vuông, hàng nghìn dặm mảnh vườn màu mỡ, bò dê đi thành từng đàn, cánh đồng bát ngát mênh mông.
 
Chương 2934


Chương 2934

Lưu Dịch Phong cười nói: “Bên dưới chính là lãnh địa của cậu. Đây là một quốc gia nhỏ, tên là nước Ngô. Nước Ngô có hơn một trăm triệu dân, sở hữu nền nông nghiệp phát triển, mạnh về dệt vải, may mặc, trình độ luyện kim cũng rất tốt. Sau này cậu chính là chủ nhân của nước Ngô. Hằng năm nước Ngô đều phải giao nộp cho cậu một khoản tiền năm, người đẹp, và cả những lao động khoẻ mạnh”.

Ngô Bình không ngờ mình lại là chủ của một quốc gia, bèn hỏi Lưu Dịch Phong: “Mỗi năm nước Ngô phải giao nộp bao nhiêu tiền năm?”

Lưu Dịch Phong cười đáp: “Tính theo đầu người, mỗi người năm tiền bùa, nước Ngô có khoảng một trăm hai mươi triệu người, tổng cộng là sáu trăm triệu tiền bùa”.

Ngô Bình nói: “Sáu trăm triệu tiền bùa tức là sáu trăm nghìn tiền báu! Đây không phải là số tiền nhỏ”.

Lưu Dịch Phong tiếp lời: “Còn nữa, hằng năm nước Ngô phải cống nạp một nghìn cô gái trẻ đẹp để cậu lựa chọn, và ba nghìn nam thanh niên cường tráng để làm tôi tớ cho cậu”.

Lúc này Ngô Bình mới trực tiếp cảm nhận được sự hùng mạnh của Thiên Địa kiếm tông. Một quốc gia có quy mô ngang ngửa Đông Doanh như nước Ngô mà cũng chỉ là một nước nhỏ dưới sự cai trị của họ.

Ngô Bình lên tiếng: “Đi. Chúng ta xuống dưới xem thử”.

Cả hai đáp xuống thủ đô nước Ngô, một thành phố lớn với dân số gần mười triệu người. Ngô Bình nhận thấy nơi này vô cùng sầm uất, không hề thua kém các thành phố lớn của Viêm Long!

Đường sá ở đây rất rộng rãi, đều là mười sáu làn xe hai chiều. Xe ngựa trên đường được chế tác rất tinh xảo, bánh xe cao cỡ một người, ngựa cũng có đủ loại, chạy còn nhanh hơn ô tô.

Bánh xe ngựa cũng tương tự bánh ô tô, bên ngoài có lốp xe. Điểm khác biệt ở chỗ lốp bánh xe ngựa làm bằng da động vật.

Dĩ nhiên, người đi xe ngựa toàn là bình dân, giới nhà giàu sẽ dùng một loại kiệu có thể bay, tên là kiệu bay.

Kiệu bay được khiêng bởi người có tu vi cao. Có kiệu hai người, kiệu bốn người, thậm chí là kiệu tám người.

Đừng thấy kiệu được người khiêng mà nhầm, nó di chuyển còn nhanh hơn cả xe ngựa, một giờ có thể bay hơn nghìn dặm.

Cả hai đến một nhà hàng. Nhà hàng này có năm tầng, tầng nào cũng đông nghịt khách. Họ vừa uống rượu vừa tán gẫu, nhộn nhịp vô cùng.

Ngô Bình và Lưu Dịch Phong đến tầng năm của nhà hàng. Anh ngồi ở vị trí ngay trước cửa sổ, từ đây có thể nhìn xuống đường phố bên dưới.

Anh nói: “Có vẻ cuộc sống của người dân nước Ngô rất tốt”.

Lưu Dịch Phong đáp: “Quốc vương của nước Ngô rất anh minh tài giỏi, đã trị vì hơn hai mươi năm, quốc thái dân an, ngân khố đầy ắp. Tông chủ từng gọi đến và ban thưởng công pháp cho ông ta. Nay quốc vương đã là Địa Tiên cảnh giới Âm Dương rồi”.

Lúc này, Ngô Bình nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy người ngồi bàn bên. Một trong số họ nói: “Thiên Địa kiếm tông bóc lột nước Ngô chúng ta ngần ấy năm, không biết khi nào quốc vương mới đứng lên phản kháng và lật đổ Thiên Địa kiếm tông nữa”.

Một người khác thở dài: “Thiên Địa kiếm tông quá mạnh, kiểm soát đến mười mấy nước. Muốn thoát khỏi sự khống chế của họ à, khó lắm!”

Người nọ nói: “Băng qua ngọn núi lớn phía Nam là phạm vi thế lực của Huyền Hoàng Môn. nghe nói Huyền Hoàng Môn chưa từng bóc lột quốc gia, cũng không can thiệp vào chuyện nội bộ các nước. Nếu chúng ta được Huyền Hoàng Môn cai trị thì tốt rồi”.

“Phải đấy. Lấy tiền năm làm ví dụ đi, Huyền Hoàng Môn tính theo đầu người, mỗi người chỉ thu hai đồng tiền bùa. Còn ở Thiên Địa kiếm tông, mỗi người bị thu đến năm đồng tiền bùa, đúng là tham lam quá”.

“Hầy, năm đồng tiền bùa đấy. Người dân bình thường chúng ta vất vả lao động cả năm, thu nhập cũng chẳng quá mười tiền bùa”.

Nghe bọn họ bàn tán, Lưu Dịch Phong sa sầm mặt, vừa định bùng nổ đã bị Ngô Bình ngăn lại.

Anh kêu phục vụ ra, gọi thêm vài món rồi tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
 
Chương 2935


Chương 2935

Đúng lúc này, có hai người đàn ông bước vào, trông cách họ ăn mặc không giống người bình thường. Sau khi ngồi xuống thì họ chẳng nói tiếng nào, nhưng Ngô Bình biết họ đang âm thầm trao đổi.

Ngô Bình nghe được cuộc đối thoại riêng của hai người đó. Một trong hai bảo rằng: “Quốc vương của nước Ngô đã đồng ý với kế hoạch của chúng ta rồi. Sắp tới chúng ta phải có hành động thôi!”

Người nọ bảo: “Tài nguyên phía trên đưa cho chúng ta có hạn. Muốn làm nước Ngô rối loạn thì phải mượn sức đánh sức, để thế lực của Huyền Hoàng Môn can thiệp vào. Như vậy chúng ta mới có thể ngư ông đắc lợi”.

Một người khác tiếp lời: “Đúng thế, đây là cách làm trước nay của chúng tôi, hiệu quả rất cao. Phía trên muốn biến đại thế giới Huyền Hoàng thành một sự kiện mang tính cột mốc tiến hành triển khai hoạt động. Nếu chúng ta hoàn thành chuyện này thì chắc chắn sẽ lập công lớn”.

“Tiếc là bây giờ Tiên Đình vẫn chưa muốn các thế lực xâu xé nhau. Nếu không thì chúng ta chẳng cần vất vả thế này, cứ dẫn binh chiếm nước Ngô luôn là được”.

“Cách làm này quá kém. Chờ đến khi Tiên Đình muốn làm thì đại cục đã định cả rồi”.

Ngô Bình thầm nghĩ, phía muốn tính kế Thiên Địa kiếm tông là Tiên Đình ư? Không phải các quốc gia này đều chịu hai tầng quản lý của Tiên Đình và Thiên Địa kiếm tông sao?

Anh âm thầm hỏi Lưu Dịch Phong: “Chắc hẳn Tiên Đình cũng có ý đồ với các quốc gia này?”

Lưu Dịch Phong nhẹ nhàng đáp: “Dĩ nhiên rồi. Lúc nào Tiên Đình cũng muốn kiểm soát toàn diện đại thế giới Huyền Hoàng, mà muốn nắm giữ cả đại thế giới thì phải nắm giữ các quốc gia và thế lực này trước. Tông chủ đã nói từ lâu, nếu không có gì bất ngờ, Thiên Địa kiếm tông sớm muộn cũng phải rời khỏi đại thế giới Huyền Hoàng”.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Tông chủ từng nói vậy ư?”

Lưu Dịch Phong trả lời: “Đúng thế, vì tông chủ nhận thấy Tiên Đình sẽ không dừng bước ở tình trạng hiện tại, chắc chắn sẽ đòi hỏi nhiều hơn”.

Ngô Bình hỏi: “Nói thế nghĩa là trước đây đại thế giới Huyền Hoàng không chịu sự kiểm soát của Tiên Đình?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Ừm. Khoảng năm trăm năm trước, thế lực của Tiên Đình mới dần dần thâm nhập. Thật ra phía phản kháng Tiên Đình dữ dội nhất là Huyền Hoàng Môn. Huyền Hoàng Môn thuộc thế lực siêu cấp, nghe nói môn chủ Huyền Hoàng Môn đã trở thành Bán Bộ Kim Tiên, nên Tiên Đình cũng không dám ép buộc vị ấy quá mức”.

Ngô Bình bảo: “Nói vậy thì Thiên Địa kiếm tông càng nguy hiểm. Nếu tôi là Tiên Đình, chắc chắn sẽ giành Thiên Địa kiếm tông trước rồi mới mưu tính đến Huyền Hoàng Môn”.

Lưu Dịch Phong nói: “Chính vì vậy, tông chủ mới đích thân dẫn người đến Hạ Giới để chừa đường lui. Nhỡ một ngày nào đó không thể ở lại đại thế giới Huyền Hoàng nữa, ít nhất chúng ta có thể dừng chân ở Hạ Giới, như thế sẽ được hoà hoãn”.

Ngô Bình cảm thán: “Không ngờ Tiên Giới lại phức tạp như vậy”.

Thức ăn được mang lên. Cả hai ăn vài miếng, Ngô Bình thấy thức ăn ở đây rất ngon.

“Hằng năm Thiên Địa kiếm tông chúng ta thu được không ít tiền từ những quốc gia này nhỉ?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Thật ra cũng không nhiều, thu nhập hằng năm không đến hai mươi triệu tiền báu. Trên thực tế, thu nhập chính thật sự của Thiên Địa kiếm tông là những tài nguyên đứng tên chúng ta, và các tài nguyên lấy được bằng cách thôn tính các thế lực khác. Ví dụ như dạo trước chúng ta thôn tính Thục Sơn kiếm phái của Tiên Giới nên đã lấy được không ít tài nguyên đấy”.

Ngô Bình hỏi: “Thục Sơn của Tiên Giới. Thôn tính họ, Tiên Đình không có phản ứng gì sao?”

Lưu Dịch Phong cười bảo: “Dĩ nhiên là có. Nhưng sự đã rồi, Tiên Đình cũng hết cách. Những chuyện tương tự thường xảy ra, Tiên Đình đa phần cũng chỉ mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Dù sao sức mạnh của họ có hạn, không thể kiểm soát tuyệt đối từng khu vực”.

Ông ta nói tiếp: “Thật ra tài nguyên lớn nhất chính là ba tỷ người dưới sự kiểm soát của chúng ta. Hằng năm đều có một lượng lớn thanh niên gia nhập Thiên Địa kiếm tông, trong đó sẽ luôn sản sinh ra một số thiên tài. Chỉ có như vậy, Thiên Địa kiếm tông mới có thể duy trì sự hùng mạnh, không bị kẻ khác nuốt chửng”.
 
Chương 2936


Chương 2936

Ngô Bình hỏi: “Khu vực được Thiên Địa kiếm tông kiểm soát có những tài nguyên gì?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Có ba loại chính. Loại thứ nhất là vàng tiên. Khu vực chúng ta kiểm soát là khu vực sản xuất vàng tiên Huyền Hoàng lớn nhất, có thể sản xuất một triệu cân vàng tiên Huyền Hoàng mỗi năm. Trên thị trường, một cân vàng tiên Huyền Hoàng được bán với giá ba nghìn tiền báu, thu nhập hằng năm là ba tỷ tiền báu”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Ba tỷ ư!”

Lưu Dịch Phong trả lời: “Đúng thế. Khoản thu nhập này gấp hơn trăm lần so với tiền năm của các nước. Loại thứ hai là dược liệu. Đại thế giới Huyền Hoàng sản xuất nhiều dược liệu, trong Thiên Địa kiếm tông có cả chục triệu nông dân trồng cây thuốc, chuyên coi sóc các cánh đồng dược liệu và cung cấp một lượng lớn dược liệu cho Thiên Địa kiếm tông. Ngoài ra chúng ta còn có một lượng lớn khu vực sản xuất dược liệu hoang dã, ở đó thường sản xuất các dược liệu cao cấp, giá trị cao hơn”.

“Loại thứ ba là tiên thạch. Thiên Địa kiếm tông có rất nhiều tiên thạch, thu nhập mỗi năm không kém cạnh dược liệu. Nếu cộng ba hạng mục này lại, thu nhập hằng năm đã hơn mười tỷ tiền báu”.

Ngô Bình giờ đã trải nghiệm được năng lực vững mạnh của những môn phái siêu hạng nhất. Anh cảm thán: “Chẳng trách Thiên Địa kiếm tông chúng ta lại mạnh như thế”.

Lưu Dịch Phong cười nói: “Vậy nên Thiên Địa kiếm tông sẽ không dễ dàng từ bỏ địa bàn của đại thế giới Huyền Hoàng”.

Ngô Bình hỏi: “Khi nào tông chủ sẽ xuất quan?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Tôi không rõ”.

Ngô Bình bảo: “Tôi nghe nói người của Thục Sơn kiếm phái đều phải bị gi ết chết. Thật ra giết họ rất đáng tiếc. Tôi dùng rất nhiều người của Thục Sơn kiếm phái, cảm thấy tư chất của họ rất tốt, nếu bồi dưỡng thêm thì tương lai chắc chắn sẽ là nguồn trợ giúp cho Thiên Địa kiếm tông”.

Lưu Dịch Phong nói: “Đây là chuyện nhỏ. Nếu cậu muốn giữ họ lại, tôi chỉ cần đi báo một tiếng là được”.

Ngô Bình gật đầu: “Sau này ở đây đã là lãnh địa của tôi, nhất định phải tìm một số người giúp tôi quản lý”.

Lưu Dịch Phong khẽ gật: “Cậu suy nghĩ rất chu toàn. Thế này nhé, tôi sẽ đến thông báo cho quốc vương ở đây, bảo ông ấy cung cấp một hành cung làm nơi ở cho cậu”.

Ngô Bình đáp: “Cũng được”.

Ăn cơm xong, Ngô Bình tiếp tục đi tham quan khắp nơi, còn Lưu Dịch Phong đi chọn nơi ở.

Sau khi cả hai tạm biệt nhau, Ngô Bình đến một tiệm may ở đây. Quần áo cao cấp trong đó được làm bằng chất liệu rất cầu kỳ, kiểu dáng cũng rất đẹp, nên anh đã mua vài bộ cho người thân của mình.

Sau đó anh đến hiệu thuốc, hiệu đan dược để xem, cảm thấy tổng thể nơi này cao hơn Địa Tiên Giới một bậc. Hơn nữa, đây chỉ là một nước nhỏ thôi, nếu là thành phố lớn hoặc thành phố trung tâm của đại thế giới Huyền Hoàng, chắc chắn còn sầm uất hơn thế này nhiều.

Chưa đầy một canh giờ, Lưu Dịch Phong đã quay về, sau đó đưa Ngô Bình vào một cung điện ở Thành Đông. Cung điện này có diện tích hơn nghìn mẫu, toà nhà bề thế uy nghiêm, nội thất cũng vô cùng sang trọng.

Lúc này, quốc vương đã dẫn văn võ quần thần đứng ngay cổng lớn để nghênh đón Ngô Bình.

Quốc vương là một người đàn ông trung niên, nhác thấy Ngô Bình liền chào ngay: “Hoan nghênh công tử Trương!”

Ngô Bình nói: “Quốc vương không cần đa lễ, tôi chỉ tạm thời sống ở đây thôi”.

Quốc vương bảo: “Thưa cậu, tôi đã đưa một nghìn người hầu gái và ba nghìn tạp dịch đến đây. Nếu cậu dùng không hợp ý, tôi sẽ đổi một nhóm khác”.

Ngô Bình đáp: “Đã đủ rồi”.
 
Chương 2937


Chương 2937

Rồi quốc vương này đi dạo khắp nơi cùng Ngô Bình, giới thiệu thêm về các cô hầu và tạp dịch. Sau đó ông ta mới từ biệt, còn mời Ngô Bình tham gia tiệc chào đón, nhưng anh đã từ chối.

Sau khi quốc vương đi khỏi, Lưu Dịch Phong đã đưa nhóm cấp cao trong Thục Sơn kiếm phái ban đầu như Lưu Vọng Công, Lục Phi Hùng đến trước mặt Ngô Bình.

Những người này chưa biết thân phận của Ngô Bình, chỉ xem anh là đệ tử ưu tú mới. Có vẻ họ đã bị hành hạ rất nhiều, khí sắc không tốt lắm.

Hiện giờ Ngô Bình không tiện nói rõ thân phận, chỉ bảo: “Tông chủ vốn có ý giế t chết các ông để trừ hậu hoạn. Có điều tôi cảm thấy các ông đều là những người hữu ích. Sau này các ông sẽ giúp tôi quản lý nước Ngô, các ông bằng lòng chứ?”

Đám Lưu Vọng Công đồng thanh: “Chúng tôi bằng lòng!”

Sắp xếp công việc cho họ xong, Lưu Dịch Phong nói: “Các trưởng lão và đệ tử của Thiên Địa kiếm tông đều đã nhận được tin cậu đến đại thế giới Huyền Hoàng, ngay cả tông chủ cũng xuất quan sớm. Tông chủ muốn thết đãi tiệc để giới thiệu cậu với chúng trưởng lão và đệ tử”.

Ngô Bình cười hỏi: “Ai sẽ tham dự buổi tiệc này vậy?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Hai mươi hai đệ tử ưu tú, một phần đệ tử thân truyền, mười lăm vị thượng trưởng lão, ba vị thái thượng trưởng lão, và các trưởng lão có quyền lực khác. Tổng số lượng không quá một trăm người”.

Ngô Bình bảo: “Chỉ e bữa tiệc này không chỉ đơn thuần là chào đón”.

Lưu Dịch Phong gật đầu: “Cậu là người thông minh, vừa nghe đã hiểu ngay. Vì cậu là đệ tử ưu tú được thu nạp từ Hạ Giới, lại được tông chủ thu nhận làm thân truyền, khó trách khiến một vài người thấy khó hiểu, thậm chí khinh thường xuất thân của cậu. Tông chủ tổ chức buổi tiệc này thật ra vì muốn cậu thể hiện năng lực lớn mạnh của mình, để bọn họ tâm phục khẩu phục. Dĩ nhiên, quan trọng nhất chính là ba vị thái thượng trưởng lão. Chỉ khi cậu được sự công nhận của họ, mới có thể ngồi vững vị trí đệ tử ưu tú”.

Ngô Bình giật mình: “Địa vị của ba vị thái thượng trưởng lão này cao lắm à?”

Lưu Dịch Phong đáp: “Cả ba thái thượng trưởng lão đều là Chân Tiên, tu vi thâm sâu khó lường, là Địa Tiên nổi danh của Tiên Giới. Họ đều được Tiên Đình sắc phong, có phong hiệu là Thiên Quân. Một trong số họ còn là sư tôn của tông chủ, địa vị rất được tôn kính”.

Ngô Bình hỏi: “Thiên Quân có đất phong không?”

Lưu Dịch Phong cười nói: “Dĩ nhiên là có. Đất phong của Thiên Quân còn rộng lớn hơn địa bàn của Thiên Địa kiếm tông chúng ta, ở đó có vô số dân cư và tài nguyên”.

Ngô Bình cả kinh: “Không ngờ đất phong còn rộng hơn Thiên Địa kiếm tông!”

Lưu Dịch Phong bảo: “Bất cứ ai được phong làm Thiên Quân đều đã từng lập công lớn cho Tiên Giới. Ví dụ như sư tôn của tông chủ, Ngũ Long Thiên Quân, từng đứng về phía Tiên Giới trong một cuộc đại loạn. Đương nhiên, tôn quý hơn cả Thiên Quân là Thiên Tôn. Họ thường là người thống trị một tiên vực nào đó. Thường thì những người này đều thuộc cấp Đại La Kim Tiên, phần lớn còn là thủ lĩnh của thế lực siêu cấp”.

Ngô Bình đã hiểu biết thêm một chút về hành cung của mình ở nước Ngô, bèn theo Lưu Dịch Phong về Thiên Địa kiếm tông. Trong vô số phòng ốc ở Thiên Địa kiếm tông, có một đại điện rất rộng lớn, tên là Thiên Địa kiếm cung. Đây chính là nơi ở và tu luyện của tông chủ La Thiên Tướng.

Lúc này, Ngô Bình đã đến Thiên Địa kiếm cung, La Thiên Tướng và bốn đệ tử đang chờ anh. Sau khi đưa anh đến đây, Lưu Dịch Phong lui xuống. Trong cung điện rộng rãi chỉ còn sáu người họ.

“Sư tôn”, Ngô Bình tiến lên hành lễ.

La Thiên Tướng cười ha ha: “Đồ đệ, đây là bốn vị sư huynh của con. Bọn họ đều lớn tuổi hơn con rất nhiều. Người nhỏ nhất cũng đã được ta nhận cách đây hơn một trăm năm rồi. Bây giờ bọn họ đã là trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông”.

Ngô Bình chắp tay trước bốn người: “Kính chào bốn vị sư huynh”.
 
Chương 2938


Chương 2938

Tuy bốn người họ không còn trẻ tuổi nhưng ngoại hình đều chỉ trông như độ đôi mươi. Người dẫn đầu mặc áo tím, đội mũ ngọc, cười bảo: “Sư đệ, anh là Đới Hạo Tông, hiện là thượng trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông”.

Một người khác mặc đồ trắng mũ trắng, để hai sợi râu đen, phóng khoáng ung dung cười nói: “Sư đệ, anh là Hoàng Kim Tàm, đồ đệ thứ hai của sư tôn, cũng là thượng trưởng lão của Thiên Địa kiếm tông”.

Hai người còn lại, một người tên Hoa Nguyên Cát, một người tên Tả Kỳ Phong. Cả hai đều mặc quan phục của Tiên Đình và là thiếu khanh của Tiên Đình.

La Thiên Tướng cười bảo: “Bốn sư huynh các con sau này phải chiếu cố sư đệ một chút. Tư chất của Tiểu Bình rất tốt, thành tựu sau này chắc chắn sẽ vượt xa ta”.

Cả bốn người đều kinh ngạc. La Thiên Tướng đã trở thành tông chủ, năm xưa được gọi là thiên tài nghìn năm có một của Thiên Địa kiếm tông. Không ngờ vị sư đệ này còn là thiên tài vượt cả sư tôn!

Đới Hạo Tôn cười nói: “Sư đệ à, tầm nhìn của sư tôn là ‘độc’ nhất đấy. Sư tôn đã nói vậy thì tương lai cậu chắc chắn sẽ là nhân vật tầm cỡ của Tiên Giới, biết đâu còn dẫn dắt Thiên Địa kiếm tông trở thành thế lực siêu cấp. Đến lúc ấy, sư huynh bọn anh cũng được thơm lây từ cậu rồi”.

Ngô Bình vội đáp: “Đại sư huynh quá lời rồi. Em vẫn chưa có năng lực ấy đâu, sau này vẫn phải nhờ các sư huynh dìu dắt”.

Lúc này Ngô Bình chợt nghĩ đến tiên điện Thiên Võ. Thế lực siêu cấp thì sao, trở thành Đạo Quân thì sao? Chẳng phải cũng diệt vọng ngay ư?

Hoàng Kim Tàm bảo: “Sư đệ quá khiêm tốn rồi. Năm xưa, sau khi nhận bốn sư huynh bọn anh, sư tôn đã nói rằng sẽ không nhận đồ đệ nữa, dạy đồ đệ quá mệt, còn bọn anh thì chẳng biết phấn đấu. Ha ha, ngờ đâu hơn một trăm năm sau, sư tôn lại thu nạp cậu. Điều này chứng tỏ tư chất của sư đệ ít nhất phải ở cấp bậc thiên kiêu!”

La Thiên Tướng cười ha ha: “Kim Tàm, lần này bị con nói trúng rồi. Tư chất của Tiểu Bình tuyệt đối không thua kém thiên kiêu của thế lực siêu cấp”.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Hoa Nguyên Cát hỏi: “Năm nay sư đệ bao nhiêu tuổi, hiện ở mức tu vi nào vậy?”

Ngô Bình đáp: “Thưa ba vị sư huynh, em hai mươi ba tuổi, tu vi vừa đạt đến cảnh giới Thần Biến”.

Tả Kỳ Phong cười bảo: “Quả nhiên là thiên tài. Năm hai mươi ba tuổi, anh vẫn chỉ là một Nhân Tiên cỏn con thôi”.

La Thiên Tướng hỏi: “Các con có biết Tiểu Bình đã mất bao lâu để tu luyện đến tầng sáu của Thiên Địa Kiếm Quyết không?”

Hoàng Kim Tàm bày tỏ: “Tầng thứ sáu ấy ạ? Năm xưa con mất đến hơn ba năm, sau đó còn mắc kẹt ở tầng sáu rất nhiều năm, đến khi ba mươi bảy tuổi mới đột phá”.

La Thiên Tướng nói: “Tiểu Bình mất khoảng một tháng. Ừm, chuyện này cũng đã được một thời gian rồi. Hiện giờ có lẽ Tiểu Bình đã có đột phá mới”.

Ngô Bình đáp: “Thưa sư tôn, con đã đột phá đến tầng thứ tám”. Thật ra anh đã đột phá đến tầng mười rồi.

Tất cả đều nhìn nhau. Mới một, hai tháng mà đã tu luyện đến tầng tám, tư chất của vị sư đệ này quá nghịch thiên!

La Thiên Tướng bảo: “Tiểu Bình, nguồn lực của Thiên Địa kiếm tông khá ổn. Chỉ cần con đủ xuất sắc, Thiên Địa kiếm tông có thể bồi dưỡng con thành Đại La Kim Tiên!”

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, con nghe nói Tiên Đình muốn kiểm soát cả đại thế giới Huyền Hoàng?”

Lặng im vài giây, La Thiên Tướng nói: “Xu thế tất yếu, khó lòng tránh được, chúng ta chỉ có thể chuẩn bị trước. Ta đã sắp xếp ở Hạ giới để chừa một con đường lui. May mà chúng ta có một thiên kiêu như con, tương lai nếu phải mặc cả với Tiên Đình cũng sẽ có lòng tin hơn”.

Tả Kỳ Phong bày tỏ: “Sư tôn, tư chất của sư đệ tốt như vậy, không biết có thể đến Huyền Hoàng Hải để thử vận may không?”
 
Chương 2939


Chương 2939

La Thiên Tướng giật mình: “Huyền Hoàng Hải quá nguy hiểm, nhưng một khi có thu hoạch thì sư đệ con dùng cả đời cũng không hết”.

Ngô Bình hứng thú hỏi: “Sư tôn, Huyền Hoàng Hải là nơi nào vậy ạ?”

La Thiên Tướng đáp: “Ban đầu đại thế giới Huyền Hoàng do Huyền Hoàng Đạo Tổ khai phá, cốt lõi của nó chính là Huyền Hoàng Hải. Nghe nói bên trong cất giấu rất nhiều báu vật tuyệt thế và truyền thừa tối thượng của Huyền Hoàng Đạo Tổ. Từ xưa đến nay, đại thế giới Huyền Hoàng đã có vô số người bước vào đó, song cuối cùng chỉ có vài người bước ra. Những người trở ra quả thật có thu hoạch rất lớn, nhưng cũng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi”.

Ngô Bình nói: “Chờ tu vi của đệ tử cao hơn một chút mới có thể vào trong tìm hiểu”.

La Thiên Tướng gật đầu: “Chuyện này để sau này hẵng nói. Có một chuyện quan trọng sắp đến rồi, không biết Tiểu Bình có hứng thú tham gia không?”

Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy, thưa sư tôn?”

La Thiên Tướng đáp: “Đại hội đấu kiếm!”

Ngô Bình chợt nhớ đến đại hội đấu kiếm mà chưởng môn Thục Sơn nhắc đến, lẽ nào hai bên đang nói đến cùng một sự việc ư?

Anh hỏi: “Sư phụ, đại hội đấu kiếm này có nguồn gốc thế nào ạ?”

La Thiên Tướng đáp: “Đại hội đấu kiếm do tất cả các môn phái kiếm đạo ở Tiên Giới đồng tổ chức, người khởi xướng nên cuộc thi này là Kiếm Đạo Quân. Tốp ba trong cuộc thi này có thể nhận được chỉ dẫn của Kiếm Đạo Quân, sau đó được vào tìm tòi trong đại thế giới Kiếm Đạo”.

Ngô Bình: “Đại thế giới Kiếm Đạo ạ? Đó cũng là một Tiên Giới cổ giống đại thế giới Huyền Hoàng ạ?”

La Thiên Tướng: “Đúng, đại thế giới Kiếm Đạo cũng là một Tiên Giới cổ. Nhưng nó thần bí hơn đại thế giới Huyền Hoàng và cất giấu nhiều truyền thừa hơn. Đại thế giới Kiếm Đạo do Kiếm tổ thành lập, bên trong có bốn đại kiếm cung, nghe nói Kiếm tổ đã để lại bốn ý nghĩa vô thượng về kiếm đạo trong bốn kiếm cung này. Song, bao lâu nay, có rất ít người có thể lĩnh ngộ được”.

Ngô Bình hỏi: “Truyền thừa của Kiếm tổ thuộc công pháp thiên phẩm ạ?”

La Thiên Tướng: “Truyền thừa của Kiếm tổ không phải công pháp mà là Đạo. Công pháp cỉ có thể khiến người ta mạnh mẽ hơn, chứ không thể tu thành đại đạo. Hai cái này hoàn toàn khác nhau, ví dụ như bốn ý nghĩa của Kiếm tổ, con chỉ cần biết được một loại trong số đó thôi là có thể vận dụng nó vào Thiên Đại Kiếm Quyết, sau đó nâng cao uy lực cho kiếm quyết rồi”.

Đới Hạo Tông cười nói: “Sư đệ, nghe nói Kiếm tổ là vô địch thiên hạ ở thời đó đấy, người có thể hạ sinh linh hỗn độn bằng một kiếm – một việc mà xưa nay chưa ai làm được. Về sau, người đã bổ đôi he không bằng một kiếm, sau đó vượt khỏi tam giới và đi sang một vụ trụ khác”.

Ngô Bình: “Kiếm Đạo Quân này có tu vi thế nào?”

Đới Hạo Tông: “Kiếm Đạo Quân là một cường giả nhận được một chút truyền thừa của Kiếm tổ. Ông ấy biết mình không thể lĩnh hội nhiều hơn được nữa nên đã sáng lập ra đại hội đấu kiếm. Mục đích là muốn chọn ra thiên tài của các môn phái kiếm đạo, hi vọng họ sẽ nhận được hết truyền thừa của Kiếm tổ”.

Ngô Bình: “Chỉ có ba người đứng đầu mới được vào đại thế giới Kiếm Đạo ư?”

Đới Hạo Tông: “Đại thế giới Kiếm Đạo khá kép kín, bên trong có nhiều đất sống lắm chứ, nhưng Kiếm Đạo Quân là người thống trị của đại thế giới này. Vì ông ấy có thực lực mạnh, môn phái lại có nhiều cao thủ nên lâu lắm rồi không có ai dám xông vào đấy tuỳ ý nữa”.

Ngô Bình: “Vậy là thật ra Kiếm Đạo Quân đã độc chiếm nơi ấy rồi”.

La Thiên Tướng: “Kiếm Đạo Quân này vốn là cao thủ cảnh giới Đại LA, đã thế còn có vài kiếm trận tuyệt thế nên thực lực mạnh lắm, đến thế lực siêu cấp cũng không dám dây vào”.

Ngô Bình gật gù: “Đệ tử sẽ cố hết sức để lọt vào tốp ba”.
 
Chương 2940


Chương 2940

Tả Kỳ Phong: “Sư đệ, trong buổi tiệc tối nay sẽ có nhiều kẻ ếch ngồi đáy giếng coi thường thân phận Hạ Giới của cậu, chắc họ sẽ gây khó dễ cho cậu một chút, nhưng cậu đừng giận nhé. Cậu chỉ cần thi triển thực lực chứng minh mình đủ mạnh là họ ngậm miệng hết thôi”.

Ý của Tả Kỳ Phong là nếu Ngô Bình không đủ mạnh thì có bị cười vào mặt cũng phải chấp nhận.

Ngô Bình: “Không sao, sau này họ sẽ phải sợ em thôi”.

La Thiên Tướng vui vẻ nói: “Con là đệ tử thân truyền của ta, tài nguyên đương nhiên không phải nghĩ. Đây là chìa khó của Bảo Huấn, con muốn lấy gì thì lấy, quyền hạn cũng ngang ta luôn. Nếu trong môn phái thiếu thứ con cần thì cứ lên mạng Tiên mà mua, chi phí cứ tính cho môn phái”.

Nói rồi, ông ta đưa cho Ngô Bình một chiếc chìa khoá. Có nó rồi thì Ngô Bình có thể vào kho lấy đồ, mà không bị ai cấm cản.

Ngoài ra, La Thiên Tướng còn đưa cho Ngô Bình một chiếc nhẫn trữ đồ rồi nói: “Trong này có 100 triệu tiền báu, là phí sinh hoạt năm nay của con, tiêu hết thì ta lại cho tiếp”.

Nhóm Đới Hạo Tông hô lên: “Sư phụ, ngày xưa người cho đệ tử có 10 triệu, sao thiên vị thế ạ!”

La Thiên Tướng lừ mắt với đám đệ tử rồi nói: “Ngày xưa mà các con có tư chất như Tiểu Bình thì ta cũng cho 100 triệu”.

Tả Kỳ Phong cười nói: “Sư đệ có tư chất tốt nên nhận vậy là xứng đáng. Nhưng thưa sư phụ, có mấy đệ tử tinh anh đạt được thành tựu cao xong thì rất huênh hoang, gần như không coi bọn con ra gì. Nếu sư đệ có thể áp đảo được họ thì mới gọi là có chỗ đứng vứng chắc trong môn phái”.

Ngô Bình biết Thiên Địa Kiếm Tông có 23 đệ tử tinh anh, trong đó có Vạn Hồng Khai đã chết nên giờ chỉ còn 22 người, anh hỏi: “Các đệ tử tinh anh này có tu vi thế nào?”

Tử Kỳ Phong: “Tệ tử tinh anh có tu vi cao nhất ở Thiên Địa Kiếm Tông là Hư Tiên, đạt đến cảnh giới Thần Tiên thì thường sẽ được phong làm trưởng lão. Ví dụ như đại sư huynh đã ở cảnh giới Thần Tiên rồi nên được làm thượng trưởng lão. Còn anh ở cảnh giới Hư Tiên, đồng thời là đệ tử của tông chủ nên cũng được phong làm trưởng lão. Trong số các đệ tử tinh anh có hai người mạnh nhất, nhưng tiếc là họ không ở nhánh của mình, mà là đệ tử của Lâm Trường Sinh của thượng trưởng lão Ninh Tố Vân và Vũ Long Phi là cháu của thượng trưởng lão Vũ Thiên Sầu”.

Đới Hạo Tông: “Lâm Trường Sinh rất kiêu ngạo, từng công khai nói mình sẽ là tông chủ tương lai của Thiên Địa Kiếm Tông, đã thế còn đánh tứ sư huynh của cậu trước mặt bao người”.

Ngô Bình: “Thực lực của thượng trưởng lão Ninh Tố Vân ra sao?”

La Thiên Tướng: “Ninh sư muội có thực lực ngang ta, nhưng vì là nữ nên ngày xưa không được tham gia tranh cử tông chủ, không thì chưa chắc ta đã thắng”.

Ngô Bình: “Bảo sao Lâm Trường Sinh lại vênh thế!”

Đới Hạo Tông: “Lâm Trường Sinh là Tiên Quân được tiên đình sắc phong, giờ đang ở cảnh giới Bất Tử”.

Ngô Bình thấy Đới Hạo Tông có vẻ rất coi trọng danh hiệu Tiên Quân nên hỏi: “Đại sư huynh, Tiên Quân ở Tiên Giới lợi hại lắm sao?”

Đới Hạo Tông gật đầu: “Đương nhiên, chỉ có một nghìn người nhận được danh hiệu này thôi. Nếu có Tiên Quân mới đột phá mà mạnh hơn Tiên Quân yếu nhất thì tiêu chuẩn về Tiên Quân sẽ được nâng lên”.

Ngô Bình: “Có nghĩa là không phải nhận được danh hiệu Tiên Quân rồi sẽ có được mãi, mà vẫn có thể bị mất ư?”

Đới Hạo Tông gật đầu: “Đúng thế, trở thành Tiên Quân rồi thì cứ ba năm một lần lại phải đánh giá lại. Địa vị của Tiên Quân tuy kém Thiên Quân, nhưng cũng có nhiều lợi ích lắm, vì thế hết hết Tiên Quân đều là thiên tài của các thế lực lớn. Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta đến nay cũng chỉ có mỗi Lâm Trường Sinh là Tiên Quân thôi”.

Hoàng Kim Tàm: “Lâm Trường Sinh đứng thứ 547 trên bảng Tiên Quân nên thực lực mạnh lắm”.

Ngô Bình: “Còn có bảng Tiên Quân nữa ư?”

Hoàng Kim Tàm: “Cái này do tiên đình thành lập, nhưng chỉ hiện tên của một trăm người giỏi nhất lên bảng thôi. Ai lên được bảng này rồi thì sẽ được thưởng đấy, hơn nữa hầu hết sẽ nổi tiếng. Ví dụ như tốp mười trên bảng Tiên Quân sẽ được gọi là Thập Đại Tiên Quân, họ toàn là thiên kiểu của các thế lực siêu cấp thôi”.
 
Chương 2941


Chương 2941

Ngô Bình: “Thế thì còn bảng Chân Nhân, Chân Quân nữa đúng không ạ?”

Hoàng Kim Tàm: “Đúng, nhưng tầm ảnh hưởng không bằng bảng Tiên Quân, song người lọt vào các ấy cũng siêu”.

Ngô Bình: “Lần trước em vào cục kiểm tra thì nhận được danh hiệu Chân Nhân nhất phẩm, không biết có được lên bảng không?”

Tả Kỳ Phong cười nói: “Chân Nhân nhất phẩm là giỏi lắm đấy, kiểu gì cũng vào tốp ba mươi hoặc tốp hai mươi”.

La Thiên Tướng: “Tư chất của Tiểu Bình vào tốp mười cũng được. Nếu rảnh thì con đi kiểm tra tiếp đi, kiểm tra cao cấp luôn. Nếu có thể lên lọt vào tốp mười trên bảng Chân Nhân thì cũng làm rạng danh cho Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta”.

Sau khi mọi người làm quen với nhau xong, La Thiên Tướng nói: “Còn một lát nữa mới đến giờ nhập tiệc, các cpn dẫn Tiểu Bình đi dạo một vòng quanh thành Huyền Hoàng đi”.

Ngô Bình hỏi: “Đó là nơi nào ạ?”

Đới Hạo Tông cười nói: “Sư đệ, thành Huyền Hoàng là nơi mà tất cả các thế lực của đại thế giới cùng xây dựng, thành chủ là Tiên Nghiêm phái nhân, nơi đây là trung tâm mua bán của đại thế giới Huyền Hoàng nên sầm uất lắm”.

Ngô Bình: “Ừm”.

Tử Kỳ Phong: “Đại sư huynh và nhị sư huynh hơi bận nên anh và tam sư huynh sẽ đưa cậu đến đó chơi nhé. Thành Huyền Hoàng có cửa hàng của chúng ta, tiện thể cho cậu xem luôn”.

La Thiên Tướng gật đầu: “Mấy đứa phải đi với nhau nhiều vào cho tăng thêm tình gắn kết”.

Sau đó, Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong đã dẫn Ngô Bình rời khỏi Thiên Địa Kiếm Tông rồi bay về phía thành Huyền Hoàng.

Thành Huyền Hoàng nằm ở bình nguyên của đại thế giới cùng tên, phía Bắc là một thảo nguyên vô tận, phía Nam là rừng rậm nguyên sử với diện tích rất lớn.

Khi bay trên cao, Ngô Bình nhìn từ xa đã thấy có một thành phố rộng lớn với diện tích hơn 100 nghìn km vuông, đường xá đan xen, ngoài ra còn có rất nhiều các tòa nhà cao tầng.

Thấy thế, Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Hai vị sư huynh, sư phụ bảo em đến đây không phải chỉ để dạo chơi đúng không?”

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ thông minh đấy, rất hiểu ý của sư phụ. Trong thành này có rất nhiều cục kiểm tra cao cấp, ngoài ra còn có hội quán luyện đan nữa”.

Ngô Bình: “Hội quán luyện đan ư?”

Hoa Nguyên Cát: “Đúng thế, hội quán này là nơi đánh giá các thầy luyện đan. Cách một thời gian hội quán lại bán đấu giá các đan dược quý hiếm. Hôm nay vừa hay đến ngày có đấu giá này. Vì thế sư phụ mới bảo chúng tôi đưa sư đệ đến đây. Nếu sư đệ thấy có đan dược nào phù hợp với mình thì cứ đấu giá, tiền thì cứ tính cho môn phái thôi”.

Ngô Bình: “Thiên Địa Kiếm Tông sẽ thanh toán ư?”

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Đương nhiên, Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta là thế lực lớn thứ hai ở đại thế giới Huyền Hoàng mà, hơn nữa còn khá thân với hội quán này”.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đáp xuống một ngôi nhà rất lớn, bên ngoài còn có một quảng trường, hiện đang có nhiều xe ngựa đỗ ở đây.

Họ vừa đi vào thì đã có một người ăn mặc như quản gia ra nghênh đón: “Ngài về rồi ạ?”

Tả Kỳ Phong: “Ừm, quản gia, các cô gái đâu hết rồi?”

Quản giá vội đáp: “Cô Băng Ngạn và Tuyết Nghiên có nhà, còn hai cô khác thì đi mua sắm rồi ạ”.
 
Chương 2942


Chương 2942

Tả Kỳ Phong: “Gọi hai cô ấy đến chào ngũ sư đệ đi”.

Quản gia lập tức hành lễ với Ngô Bình: “Chào ngũ gia ạ!”

Ngô Bình được mời vào phòng khách, bày trí trong này rất sang trọng, người hầu kẻ hạ cả đống.

Tả Kỳ Phong nói: “Sư đệ, đây là nơi anh thường đến ở tạm, anh có nuôi mấy cô gái ở đây để mua vui, lát cậu gặp họ chút nhé”.

Tả Kỳ Phòng vừa nói dứt câu thì có hai cô gái bước ra, một cô mặc váy hồng, một cô váy xanh, cả hai đều xinh đẹp tuyệt sắc, khiến ai đã nhìn rồi là không muốn dời mắt đi chỗ khác.

Tả Kỳ Phong cười nói: “Băng Nghiên, Tuyết Nhạn, đây là Trương Tiểu Bình – sư đệ thứ năm của anh”.

“Chào ngũ gia!”, hai cô gái cùng cất tiếng chào.

Ngô Bình gật đầu: “Không cần đa lễ”.

Đôi bên trò chuyện vài câu thì Băng Nghiên bắt đầu biểu diễn, tiếng đàn du dương êm tai, còn Tuyết Nhạn thì nhảy múa.

Mọi người vừa xem ca múa vừa tiếp tục bàn luận về hội quán luyện đan.

Ngô Bình: “Hội quán này có nhiều thầy luyện đan lắm ạ?”

Tả Kỳ Phong: “Ừm, thầy luyện đan ở đây kém nhất cũng là cấp ba sao”.

Tả Kỳ Phong giải thích kỹ hơn cho Ngô Bình nghe, cấp bậc của thầy luyện đan ở Tiên Giới được cấp rất nghiêm ngặt, hơn nữa chỉ khi luyện thành một loại đan dược có cấp bậc hoặc chất lượng nhất định thì mới được phân cấp tương ứng.

Cấp thấp nhất là học trò luyện đan, thường thì họ chỉ luyện chế được các đan dược cấp thấp, tiếp theo thì đến thầy luyện đan. Thầy luyện đan được chia thành thấy luyện đan bình thường và thầy luyện đan theo cấp sao. Trong đó thầy luyện đan bình thường có các cấp là sơ cấp, trung cấp và cao cấp.

Còn thầy luyện đan theo cấp sao thì thường được gọi là đại sư luyện đan, có từ một đến mười sao. Trong đó cấp ba sao đã được coi là nhân tài hiếm có rồi.

Cấp năm sao thì chỉ có các thế lực siêu cấp mới bồi dưỡng ra được. Ví dụ như Thiên Địa Kiếm Tông cũng chỉ có một đại sư luyện đan hai sao và vài đại sư luyện đan một sao thôi.

Nghe Tả Kỳ Phong nói xong, Ngô Bình: “Có nghĩa là phải đạt được một cấc bậc thì mới được gia nhập hội quán luyện đan?”

Hoa Nguyên Cát: “Đương nhiên. Hơn nữa, hội quán này còn kiêm luôn nhiệm vụ nhận xét thầy luyện đan, chỉ cần mất phí là có thể tiến hành kiểm tra cấp bậc rồi”.

Ngô Bình: “Có tiêu chuẩn đánh giá gì không?”

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ, cậu hỏi làm gì? Lẽ nào cậu cũng là thầy luyện đan?”

Ngô Bình: “Đúng là em có thể luyện chế được ít đan dược, nhưng không biết trình độ của mình thế nào, vì thế định kiểm tra thử”.

Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong ngạc nhiên nói: “Sư đệ biết luyện đan thật ư?”

Ngô Bình: “Có gì đâu mà hai vị sư huynh ngạc nhiên thế, luyện đan cũng đâu khó mấy”.

Tả Kỳ Phong cười nói: “Thế thì lát chúng ta đi kiểm tra luôn”.

Tả Kỳ Phong gọi quản gia, ông ấy nhanh chóng mang một cuốn sách đến, bên trong viết rõ ràng về việc cần luyện chế đan dược nào, luyện chế đến trình độ gì thì được cấp bậc ra sao.

Ngô Bình đọc lướt qua, sau đó cảm thấy với trình độ hiện giờ của mình thì chắc anh sẽ được bốn sao hoặc ba sao.

Anh hỏi: “Sư huynh, tại sao Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta không bồi dưỡng được một đại sư luyện đan ba sao nào?”

Hoa Nguyên Cát cười trừ: “Sư đệ, cậu biết bồi dưỡng một đại sư luyện đan ba sao khó thế nào không? Sẽ cần đến rất nhiều dược liệu và tài nguyên đấy. Hơn nữa, dù cậu có tài nguyên thì cũng chưa chắc tìm được người có thiên bẩm về luyện đan. Riêng đại sư luyện đan hai sao của Thiên Địa Kiếm Tông kia, chúng ta cũng phải vất vả lắm mới tìm được đấy”.
 
Chương 2943


Chương 2943

Ngô Bình: “Nếu có một đại sư luyện đan ba sao gia nhập môn phái thì chúng ta sẽ cho người đó đại ngộ thế nào?”

Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong ngơ ngác nhìn nhau, Tả Kỳ Phong nói: “Gì thì anh không biết, chứ chắc chắn mỗi năm sẽ được 100 triệu tiền báu, đó là còn chưa kể tài nguyên tu hành và dược liệu đấy”.

Ngô Bình dao động nói: “Sư huynh, em muốn đi kiểm tra thử xem có được cấp một sao hay không”.

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Xem ra sư đệ rất tự tin vào tài luyện đan của mình nhỉ. Được, lát mình đi!”

Hai người này cũng rất tò mò, không biết sư đệ của mình có thể đạt đến cấp một sao hay không.

Tuyết Nhạn đang mua nghe thấy thế thì dừng luôn, sau đó cười nói: “Ngũ gia là thầy luyện đan ạ? Tuyết Nhạn có thể hỏi anh một chuyện liên quan đến luyện đan không?”

Ngô Bình gật đầu: “Cô hỏi đi”.

Tuyết Nhạn: “Ngũ gia, có đan dược nào khiến phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ hơn không?”

Ngô Bình cười nói: “Cô đẹp thế này rồi còn cần loại đan dược ấy làm gì?”

Tuyết Nhạn thở dài nói: “Ngũ gia không biết đấy thôi, em có một cô em gái xấu bẩm sinh, vì thế em ấy không dám ra ngoài gặp ai, ngày nào cũng ru rú trong nhà, tâm trạng thì u uất. Em chỉ có mỗi một cô em gái, vì thế muốn em ấy có dáng vẻ như người bình thường, không cần quá đẹp, nhưng ít ra cũng không xấu xí”.

Ngô Bình nói: “Cô dẫn em gái đến đây, tôi hiểu về y thuật, để tôi khám cho cô ấy”.

Tuyết Nhạn mừng rõ: “Vâng, em sẽ dẫn em ấy đến ngay ạ”.

Tuyết Nhạn đi rồi, Hoa Nguyên Cát nói: “Đúng là Tuyết Nhạn có một cô em gái rất xấu tên là Tuyết Hồng. Lần đầu tiên anh gặp cô ấy còn tưởng ma cơ, suýt nữa rút kiếm ra chém rồi đấy, may mà Tuyết Nhạn xuất hiện kịp thời”.

Băng Nghiên thở dài nói: “Thật ra Tuyết Hồng rất đáng thương, em ấy rất thông minh, tiếng hát và điệu múa hơn hẳn bọn em, chỉ tiếc là có dung nhan không giống người bình thường”.

Ngô Bình: “Ý cô là cô ấy vừa hát hay vừa múa đẹp ư?”

Băng Nghiên gật đầu: “Nếu nói đến mua thì cả em và Tuyết Nhạn đều đứng tốp ba ở thành Huyền Hoàng này rồi, nhưng bọn em vẫn chưa là gì so với Tuyết Hồng cả, phải nói là một trời một vực”.

Ngô Bình gật gù: “Đó là vì cô ấy không phải người bình thường”.

Hoa Nguyên Cát hỏi: “Sư đệ nói vậy là sao?”

Ngô Bình giải thích: “Sư huynh, trên đời này có rất ít người có tài năng siêu phàm. Chính vì họ quá xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó nên mới khiến ông trời nổi giận, sau đó khiến họ kém ở một mặt nào đó. Ví dụ như vóc dáng đẹp thì đầu óc kém, còn nếu là người thông minh nhanh trí thì thường yếu ớt, nhanh đi chầu diêm vương”.

Tả Kỳ Phong ngẩn ra: “Còn chuyện này nữa ư?”

Ngô Bình gật đầu: “Nếu cô gái này có giọng hát cực hay và múa rất đẹp thì đương nhiên cũng khiến ông trời đố kỵ, khiến dung nhan của cô ấy xấu ma chê quỷ hờn”.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì Tuyết Nhạn đã dẫn một cô gái đi vào. Nhìn thấy cô gái ấy, Ngô Bình cũng bị sự gương mặt xấu của cô ấy dọa cho giật cả mình. Trên mặt cô gái mọc đầy lông đen, làn da thì nhăn nheo, mũi vừa to vừa nhiều mụn đầu đen, mắt thì híp tịt, con ngươi có màu vàng đáng sợ. Miệng thì rộng, răng mọc không theo hàng theo lối, đã thế còn đen sì.

Ngô Bình lập tức có cảm giác chán ghét theo bản năng với cô gái.

Anh nhìn thêm một lúc rồi nói: “Xấu đến mức này cũng là một tài năng đấy”.

Tuyết Hồng cúi thấp đầu xuống, hình như rất tự ti.
 
Chương 2944


Chương 2944

Chương 2944

Tuyết Nhạn nói: “Tuyết Hồng, đây là ngũ gia, anh ấy biết y thuật, có thể luyện chế đan dược khiến người ta xinh đẹp hơn”.

Ngô Bình vẫy tay gọi: “Tuyết Hồng, lại đây”.

Tuyết Hồng đứng trước mặt Ngô Bình, nhưng không dám nhìn anh.

Ngô Bình chộp tay vào vai của Tuyết Hồng thì bắt được một hắc quang sền sệt, nó phát ra tiếng kêu chít chít. Sức mạnh của nó rất lớn, nó ra sức vùng vẫy trong tay Ngô Bình, nếu không nhờ thần lực bức người cùng tài năng thông thiên thì Ngô Bình sẽ không giữ được nó.

Tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc, Tả Kỳ Phong hỏi: “Sư đệ, đây là thứ quỷ quái gì vậy?”

Ngô Bình bóp chặt hắc quang trong tay rồi cười nói: “Là thứ ô uế”.

Một cảnh tượng kỳ lạ đã xuất hiện, gương mặt của Tuyết Hồng dần thay đổi, lông đen biến mất, sau đó làn da của cô ấy cũng trở nên căng bóng, trắng trẻo.

Tuyết Nhạn ngạc nhiên nói: “Gương mặt của Tuyết Hồng đang thay đổi”.

Ngô Bình dồn toàn bộ sự chú ý vào hắc quang nên cười nói: “Không ngờ lại bắt được thứ quỷ này ở đây”.

Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, ô uế rốt cuộc là thứ gì? Nó có thể khiến người khác xấu đi ư?”

Ngô Bình: “Ô uế này là vật cực xấu trong tự nhiên, Nó có thể lây nhiễm cho nguyên thần và vạn vật. Nó thường sinh trưởng trong có thể sinh vật nào đó, con ô uế này thì vẫn bé thôi, nhưng mấy nữa nó sẽ trưởng thành. Đến lúc ấy, nó không chỉ lây nhiễm cái xấu cho pháp khí, mà còn cả thần hồn của cường giả nữa”.

Hoa Nguyên Cát nói: “Sư đệ, cường giả mà cậu nói là chỉ cảnh giới nào?”

Ngô Bình: “Ít nhất là Chân Tiên, chỉ cần nhiễm một chút thôi thì cũng đi đời”.

Hai người kia há hốc miệng nói: “Sư đệ, cậu mau buông tay ra, đừng để bị nó lây nhiễm”.

Ngô Bình: “Sư huynh yên tâm, con này chưa lớn, tuy uy lực mạnh nhưng em vẫn khống chế được”.

Nói rồi, anh lấy một cái bình ngọc ra, sau đó bỏ hắc quang vào rồi cất đi.

Bấy giờ, anh mới nhìn sang Tuyết Hồng rồi nói: “Quả nhiên đã bình thường trở lại rồi”.

Dứt lời, anh giơ tay khẽ điểm vào cổ của Tuyết Hồng, cô ấy lập tức ho khù khụ.

Tuyết Nhạn hỏi: “Ngũ gia, anh đang điều trị cho em ấy ạ?”

Ngô Bình: “Tôi làm cổ họng cô ấy kém đi, tuy không còn giọng hát tuyệt vời nữa, nhưng thế mới tránh khỏi bị trời đố kỵ”.

Tuyết Nhạn nói: “Không còn giọng hát hay nữa cũng không sao, chỉ cần Tuyết Hồng có thể hồi phục dáng vẻ của người bình thường là được”.

Anh viết một đơn thuốc rồi nói: “Nhắc cô ấy về nhà uống thuốc, mỗi ngày uống một lần, trong vòng bảy ngày sẽ hồi phục dung nhan vốn có”.

Tuyết Nhạn ngẩn ra: “Dung nhan vốn có ạ?”

Ngô Bình gật đầu: “Dung nhan của cô ấy bị ô uế che lấp, vì thế trông mới xấu. Nếu tôi đoán không nhầm thì vốn cô ấy cũng rất đẹp, ít cũng phải đẹp ngang cô đúng không?”

Tuyết Nhạn mừng rỡ: “Thế thì tốt quá rồi, cảm ơn ngũ gia”.

Tuyết Hồng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, cô ấy rất cảm kích nói: “Cảm ơn ngũ gia”.

Ngô Bình xua tay: “Hai chị em về đi”.

Tuyệt Nhạn dẫn Tuyết Hồng ra ngoài, Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ có kiến thức thật sâu rộng, còn biết cả thứ quái quỷ này nữa”.
 
Chương 2945


Chương 2945

Ngô Bình: “Có gì đâu ạ”.

Tả Kỳ Phong: “Sư đệ, hay cậu đi kiểm tra Chân Nhân luôn đi?”

Kiểm tra Chân Nhân trước đó của Ngô Bình là cấp nhất phẩm, nếu anh muốn kiểm tra cấp cao hơn thì phải vào cục kiểm tra cấp cao.

Hoa Nguyên Cát cười nói: “Kỳ Phong, ý cậu là Tiểu Bình có thể là Chân Nhân thượng cổ ư?”

Trên Chân Nhân nhất phẩm còn có Chân Nhân thượng cổ, một cấp bậc vô cùng mạnh mẽ.

Ngô Bình vừa đến thành Huyền Hoàng nên không muốn khoe mẽ, anh cười nói: “Sao em là Chân Nhân thượng cổ được, đến nhất phẩm là quá siêu rồi”.

Tả Kỳ Phong: “Sư huynh, sư đệ nói đúng, đi kiểm tra cũng chẳng để làm gì. Thôi chúng ta đến hội quán luyện đan đi, xem sư đệ là thầy luyện đan cấp nào”.

Ngô Bình không phản đối chuyện này, anh quyết định sẽ chọn thân phân thầy luyện đan một sao, ít ra như vậy cũng nâng cao địa vị của mình trong môn phái hơn.

Vì thế, cả ba trò chuyện thêm một lát thì chuẩn bị đến hội quán luyện đan.

Họ vừa ra ngoài thì có một bày tay lớn ập xuống, sau đó gạt về phía nhóm Ngô Bình.

Hoa Nguyên Cát: “Huyền Hoàng Môn, to gan!”

Hoa Nguyên Cát rút kiếm ra rồi tấn công bàn tay ấy.

Hai bên va chạm, kiếm của Hoa Nguyên Cát vỡ nát, còn bàn tay vẫn sấn tới, cùng với đó là một giọng nói ngông nghênh: “Thiên Địa Kiếm Tông các người toàn một lũ vô dụng, không giao Băng Nghiên và Tuyết Nhạn ra đây thì tôi sẽ đánh chết các người”.

Ngô Bình giơ tay lên, một đạo kiếm quang bay ra. Đạo kiếm quang này vô cùng chói loá. Không đợi đối phương kịp phản ứng thì bàn tay lớn kia đã bị chém làm đôi.

Hoa Nguyên Cát vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Sư đệ, kiếm quang của cậu mạnh quá, mạnh hơn của anh nhiều!”

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, kẻ vừa ra tay là ai vậy?”

Hoa Nguyên Cát: “Là đệ tử của Huyền Hoàng Môn, tên là Trương Huyền Thanh”.

Tả Kì Phong giải thích thêm: “Sư đệ, hắn ta là đệ tử kiệt xuất của Huyền Hoàng Môn, bọn chúng thường xuyên xích mích với Thiên Địa kiếm tông chúng ta. Hắn ta cực kỳ ngông nghênh, nhưng quả thực hắn rất mạnh nên hai bọn ta đều không phải đối thủ của hắn”.

Họ đang nói chuyện thì có một thanh niên đột nhiên xuất hiện, lơ lửng trên không trung. Hắn nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: “Cậu đánh lại được cả Huyền Hoàng Thủ của tôi. Ranh con, cậu đúng là không tầm thường”.

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Cút khỏi đây đi, nếu không tôi sẽ chặt lấy một cánh tay của anh”.

Gã thanh niên lập tức bay đi, như thể rất kiêng kỵ Ngô Bình. Trước khi đi, hắn hỏi: “Tôi là Trương Huyền Thanh, đệ tử Huyền Môn. Cậu tên là gì, dám nói cho tôi biết không?”

Ngô Bình: “Chẳng có gì mà tôi không dám nói cả, tôi tên Trương Tiểu Bình, là đệ tử tinh anh của Thiên Địa kiếm tông”.

Trương Huyền Thanh hừ một cái rồi đáp: “Chẳng trách cậu lại mạnh như vậy, hoá ra là đệ tử tinh anh”.

Nói rồi hắn ta chắp tay, quay đầu đi thẳng, cũng không nhắc lại chuyện của Băng Nghiên và Tuyết Nhạn nữa.

Hai người kia vừa đi khỏi, Hoa Nguyên Cát cảm thán: “Sư phụ nói rất đúng, tương lai chúng ta phải nhờ sư đệ cất nhắc rồi”.

Ngô Bình cười đáp: “Hai vị sư huynh khách sáo rồi”.

Tả Kì Phong: “Sư đệ, Trương Huyền Thanh này chính là hạt giống số một của Huyền Hoàng Môn, hôm nay cậu có thể đuổi hắn đi, chắc chắn tên tuổi của cậu sẽ truyền đi khắp tông môn”.
 
Chương 2946


Chương 2946

Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, Huyền Môn của Huyền Hoàng Môn này là chỉ cái gì vậy?”

Tả Kì Phong vội giải thích: “Là thế này, Huyền Hoàng Môn chia thành hai bộ phận là Huyền Môn và Hoàng Đình. Nghe nói, ban đầu có một vị sư tổ Huyền Hoàng nhận được hai loại truyền thừa. Một loại sau này trở thành Huyền Môn còn một loại trở thành Hoàng Đình ngày nay.

Hoa Nguyên Cát bổ sung: “Kungfu Huyền Môn rất đặc biệt, uy lực cũng rất mạnh. Y thuật của Hoàng Đình thì đứng đầu thiên hạ không môn phái nào bì được, từ đó đã sinh ra vô số thần y. Cũng vì lẽ đó mà Huyền Hoàng Môn có sức ảnh hưởng rất lớn trên thế giới.

Sau khi gặp vài rắc rối trên đường, cuối cùng thì ba người họ cũng tới được hội quán của đan sư. Trước cửa hội quán xếp thành hai hàng dài, rất nhiều tu sĩ đang chờ được vào trong mua đan dược.

Ngô Bình liếc nhìn rồi hỏi: “Sư huynh, họ bán đan dược gì vậy?”

Hoa Nguyên Cát: “Hội quán đan sư thường xuyên phát minh ra một số loại đan dược mới rất hữu ích, những tu sĩ này đến để mua những loại đan đó”.

Nói rồi, ông ấy đi tới trước cổng, nói với một tay bảo vệ ở đó: “Sư đệ tôi muốn vào thi sát hạch để làm đan sư”.

Tay bảo vệ nhìn Ngô Bình một lượt từ đầu đến chân, hỏi lại: “Chỉ dựa vào cậu ta?”

Hoa Nguyên Cát rất không vui, đáp: “Cuốn sách không thể đánh giá qua trang bìa, nước biển không thể nhìn từ bên trên mà đo lường. Sư đệ tôi là một thầy luyện đan rất giỏi!”

Cũng không biết tay bảo vệ kia có tin hay không, nhưng hắn hỏi tiếp: “Cậu muốn thi sát hạch để trở thành đan sư loại nào?”

Ngô Bình đáp: “Là đại sư luyện đan một sao”.

Đối phương hừ lạnh đáp: “Đại sư luyện đan? Được, có điều trước khi cậu vào thi thì phải trở thành đan sư cao cấp đã”.

Ngô Bình: “Vậy thì tôi thi làm thầy luyện đan cao cấp trước”.

Đối phương đưa cho Ngô Bình một tấm thẻ, nói: “Nộp tiền ở phía trước, sau đó người ta sẽ chỉ chỗ thi cho”.

Thế rồi, ba người họ đi tới cái quầy trước mặt nộp tiền. Số tiền phải nộp rất đắt, tròn mười nghìn đồng tiền bảo! Tiếp đó, Ngô Bình được yêu cầu phải sử dụng các loại vật liệu gồm lò luyện, dược liệu để luyện đan tại chỗ.

Nhận tiền xong, người kia đưa cho Ngô Bình một tờ hoá đơn rồi lạnh lùng nói: “Ra đằng sau thi đi”.

Thực ra hàng năm đều có rất nhiều người tới thi làm đan sư cao cấp, nhưng số người đỗ thì đếm trên đầu ngón tay. Cho nên những người kia thấy Ngô Bình trẻ măng lại tham dự kỳ thi nên ai cũng nghĩ anh sẽ trượt chỏng vó.

Ngô Bình cầm lấy tờ hoá đơn, đi ra sân sau. Ở sân sau là một dãy nhà, chính là phòng luyện đan.

Trước cửa là một người đàn ông đứng tuổi, thấy Ngô Bình đi vào, ông ta nói như máy: “Lò luyện ở bên trong, cuộc thi khảo hạch đan sư cao cấp cần phải luyện ngẫu nhiên ít nhất mười loại đan dược ghi trên tấm bảng. Hơn nữa, đan luyện ra phải đạt chất lượng nhất định”.

Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong canh ở bên ngoài, chỉ mình Ngô Bình đi vào bên trong. Anh nhìn thấy tấm bảng bên cạnh có ghi hơn một trăm loại đan, anh sẽ phải luyện ngẫu nhiên mười loại trong này. Độ khó của kì thi này cũng khá cao.

Một ông cụ lưng gù đứng bên cạnh tấm bảng, ông ấy vỗ vỗ vào cái bảng, những công thức luyện đan viết bên trên lắc lư. Chưa tới nửa phút sau, chữ trên bảng ngừng lắc lư, mười công thức luyện đan sáng lên.

Ông cụ gù lưng nói: “Cậu trai trẻ, cậu sẽ phải luyện mười loại đan dược này. Mỗi loại đan dược phải đạt đến chất lượng yêu cầu thì mới thành đan sư cao cấp được!

Ngô Bình không nói hai lời, lập tức kiểm tra lò luyện. Anh nói: “Tôi cần dược liệu”.

Ông cụ lưng gù: “Dược liệu phải mua, cậu muốn luyện loại đan nào trước?”
 
Chương 2947


Chương 2947

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi chỉ vào một loại đan: “Tôi sẽ luyện loại này”.

Ông cụ: “Cần phải trả ba nghìn năm trăm hai mươi đồng tiền bảo”.

Ngô Bình không nhiều lời, đưa tiền cho ông cụ. Đối phương lập tức đi lấy ra những loại dược liệu cần để luyện loại đan đầu tiên.

Thực ra trên người Ngô Bình cũng có những dược liệu này, có điều vì là kì thi nên tốt nhất vẫn nên dùng dược liệu của họ.

Ngô Bình nhìn chỗ dược liệu cũng khá ổn liền lập tức đốt lò luyện đan.

Lô đan đầu tiên gọi là Kim Ngọc Đan, luyện loại này không dễ, đan thành phẩm yêu cầu chất lượng nhất phẩm.

Luyện ra được đan tam phẩm đã là đan sư không tồi rồi. Hơn nữa, phải có kinh nghiệm luyện đan nhiều lần rồi mới được chứ đừng nói là lần đầu luyện như thế này.

Lò được làm nóng, Ngô Bình từng bước một luyện đan. Nửa tiếng sau, bốn viên đan bay ra từ trong lò, cả bốn viên đều là đan nhất phẩm.

Thực ra với loại đan dược thông thường này, anh có thể luyện ra đan vương phẩm, có điều anh cố tình chỉ luyện ra đan nhất phẩm. Dù gì chỉ cần thông qua là được, không cần thu hút quá nhiều sự chú ý làm gì.

Ông cụ lưng gù nhìn thấy đan nhất phẩm thì lẩm bẩm: “Cả bốn viên đều là đan nhất phẩm, quá tốt. Vậy là cậu đã thành công với loại đan đầu tiên”.

Trên mặt ông cụ lưng gù thoáng hiện ý cười, còn nhắc nhở Ngô Bình: “Loại đan thứ hai sẽ khó hơn, có một số tiểu tiết rất dễ làm sai, cậu muốn biết gì thì cứ hỏi tôi”.

Có thể nhận ra ông cụ lưng gù là cao thủ luyện đan, hơn nữa rất có lòng hướng dẫn Ngô Bình.

Có điều Ngô Bình không để tâm, anh mua tiếp dược liệu luyện loại đan thứ hai rồi bắt đầu luyện đan.

Loại đan thứ hai có tên là Phi Linh Đan.

Khi lò luyện mở ra, bốn viên đan nhất phẩm bay ra ngoài!

Ông cụ lưng gù hơi ngạc nhiên, những người thi trước đều khó lòng thi đạt chỉ sau một lần. Mỗi loại đan có khi phải luyện đến mười lần rồi lấy kết quả của lần tốt nhất. Cho dù là vậy thì số người thi đạt cuối cùng cũng cực ít.

Nhưng chàng thanh niên trước mặt chỉ một lần đã luyện ra đan nhất phẩm!

Ông ấy mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Cứ như vậy, Ngô Bình chưa tới mười tiếng đồng hồ đã luyện xong cả mười loại đan, hơn nữa đan thành phẩm đều đạt nhất phẩm. Có một số loại chỉ yêu cầu đan nhị phẩm, thậm chí là tam phẩm nhưng anh đều luyện được ra nhất phẩm, kết quả thi cực tốt!

Ông cụ lưng gù gật đầu mỉm cười nói: “Tốt lắm, trình độ của cậu thực ra đã vượt qua đan sư cao cấp, thậm chí có thể đạt tới cấp đại sư luyện đan rồi”.

Ngô Bình cười đáp: “Là do trước khi tham gia kì thi trở thành đại sư luyện đan thì phải tham gia kì thi này trước”.

Ông cụ lưng gù: “Ra là vậy, hơn nữa hai kì thi này phải cách nhau ít nhất ba ngày”.

Ông cụ lưng gù đưa cho Ngô Bình một tấm lệnh bài ngọc, bên trên khắc chữ “Đan”. Có lệnh bài này, người khác vừa nhìn là biết Ngô Bình là đan sư cao cấp.

“Từ giờ trở đi, cậu chính là đan sư cao cấp. Chúc mừng cậu”.

Ngô Bình nhận lấy lệnh bài, đáp: “Vất vả cho ông rồi”.

Khi anh bước ra khỏi phòng luyện đan, Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong vẫn đang túc trực bên ngoài. Dù đợi lâu nhưng họ không hề sốt ruột mà ngược lại còn rất vui. Vì thời gian càng dài chứng tỏ Ngô Bình càng luyện được nhiều loại đan dược, vậy thì tỷ lệ thành công càng cao!
 
Chương 2948


Chương 294

Chương 2948

Vừa thấy Ngô Bình, Tả Kì Phong vội vã hỏi: “Sư đệ, thế nào rồi? Đã thi đạt rồi chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Sư huynh, giờ em đã là đan sư cao cấp. Có điều, cuộc thi để trở thành đại sư luyện đan phải ba ngày sau mới được tham dự”.

Hai vị sư huynh cười như được mùa: “Sư đệ, cậu quá lợi hại, đan sư cao cấp cơ mà. Sư tôn mà biết thì không biết vui đến mức nào”.

Ngô Bình cười đáp: “Sư huynh, làm gì đến mức đó chứ?”

Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ, đó là cậu chưa hiểu hết về địa vị của đan sư rồi. Cậu vốn đã là thiên tài, nếu lại còn là đan sư cao cấp thì không ai bì được. Ở Tiên Giới, có một quy luật lịch sử, đó là phàm là những thiên tài biết luyện đan thì tiền đồ vô lượng, rất nhiều trong số họ trở thành anh hùng lưu danh sử sách đến tận bây giờ”.

Tả Kì Phong cũng cười ha ha nói: “Thầy luyện đan có nhiều mối quan hệ tốt, dù gì ai cũng phải cầu cạnh các thầy luyện đan mà. Sư đệ, sau này cậu chính là đệ tử được yêu thích nhất của Thiên Địa kiếm tông rồi”.

Nói rồi, hai người họ kéo Ngô Bình về nhà.

Họ vừa về đến nhà thì đã thấy Tuyết Nhạn đưa một cô gái cực kỳ xinh đẹp tới bái kiến Ngô Bình.

“Bái kiến Ngũ gia”, Tuyết Nhạn và cô gái kia quỳ dưới đất.

Thấy cô gái đẹp như vậy, Hoa Nguyên Cát mắt sáng lên hỏi: “Tuyết Nhạn, vị này là?”

Tuyết Nhạn cười đáp: “Tam gia, đây là em gái tôi, Tuyết Hồng”.

Tuyết Hồng vái Ngô Bình một vái, nói: “Ngũ gia, đa tạ ơn chữa bệnh cho Tuyết Hồng. Tuyết Hồng xin nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ Ngũ gia”.

Ngô Bình đang định từ chối thì Tả Kì Phong đã cười nói: “Ha ha, vậy tốt quá rồi. Sư đệ tôi vừa hay đang thiếu một nha hoàn thân cận, giờ có cô thì tốt quá rồi”.

Ngô Bình: “Sư huynh, đâu cần phải vậy”.

Tả Kì Phong: “Sư đệ, cậu đừng có phụ lòng mỹ nhân, người ta đã tìm đến cửa rồi mà cậu định để cô ấy ấm ức đi về sao?”

Ngô Bình còn định nói gì đó thì Hoa Nguyên Cát cũng nói: “Sư đệ, vậy bọn anh sang phòng khác. Sáng sớm mai, bọn anh sẽ đưa cậu đi tới mấy nơi rất vui”.

Cứ như vậy, Tuyết Nhạn và hai vị sư huynh thi nhau rời khỏi đó, trong phòng chỉ còn lại Ngô Bình và Tuyết Hồng.

Nhìn cô gái đã từng vô cùng xấu xí này giờ còn xinh đẹp hơn Tuyết Nhạn nhiều lần. Anh nói: “Tuyết Hồng, hiện giờ cô mới bước đầu hồi phục dung nhan, sau này sẽ ngày càng đẹp hơn nữa. Có điều gương mặt và cơ thể quá hoàn mỹ có thể không tốt cho cô”.

Tuyết Hồng kinh ngạc: “Ngũ gia, có phải tôi sẽ lại trở nên xấu xí không?”

Ngô Bình: “Không nhất định là sẽ trở nên xấu xí nhưng có thể gặp những kiếp nạn khác. Thế này đi, cô qua đây”.

Ngô Bình lấy ra bút vẽ bùa, anh ngắm nghía một lúc rồi nhẹ nhàng chấm một chấm đỏ gần miệng Tuyết Hồng. Chấm màu đỏ đó chuyển thành màu đen, có điều không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô ấy mà trông còn rất thú vị.

Có điều, xét về sự hoàn mỹ thì nhan sắc của cô ấy đã không còn hoàn mỹ tuyệt đối nữa.

Ngô Bình ngắm nghía lại mấy lượt rồi gật đầu: “Không tồi, như thế này thì ông trời sẽ không đố kỵ với sắc đẹp của cô nữa”.

Tuyết Hồng: “Đa tạ Ngũ gia. Để Tuyết Hồng múa một khúc nhạc cho Ngũ gia xem nhé”.

Đường cong cơ thể Tuyết Hồng còn thu hút hơn cả nhan sắc của cô. Ngô Bình nhìn một hồi mà như say.

Trong một căn phòng khác, Tuyết Nhạn và Băng Nghiên đang ngồi cùng Hoa Nguyên Cát và Tả Kì Phong.
 
Chương 2949


Chương 2949

Tả Kì Phong cười nói: “Không ngờ sư đệ lại có tài đến vậy, không chỉ là Chân nhân nhất phẩm mà còn là cao thủ luyện đan”.

Hoa Nguyên Cát: “E là sau này sư đệ sẽ còn trở thành đại sư luyện đan ấy chứ. Chậc chậc, Thiên Địa kiếm tông chúng ta sắp có cơ hội trở mình rồi”.

Tả Kì Phong: “Sư huynh, mấy vị thượng trưởng lão thực ra không hoàn toàn phục tùng sư tôn. Nếu sư đệ đủ tài đức thì bọn họ chẳng nói gì được nữa”.

Hoa Nguyên Cát: “Chỉ tiếc là tu vi của sư đệ còn thấp, nếu sư đệ trở thành Thiên Tiên hoặc Tiên tôn Bất Tử thì bọn họ chắc chắn sẽ phải ngậm miệng lại, ngoan ngoãn nghe lời sư tôn”.

“Chuyện này không vội được. Ha ha, vận khí của chúng ta quá tốt mới có được sư đệ như vậy. Sau này cũng coi như hai ta đã có chỗ dựa ở Tiên Giới”.

Tuyết Hồng múa xong một khúc nhạc, Ngô Bình vỗ tay khen: “Múa đẹp lắm”.

Tuyết Hồng khẽ cúi người đáp: “Tạ Ngũ gia khen ngợi”.

Sau đó Ngô Bình bảo Tuyết Hồng lui xuống trước, sau đó anh bắt đầu tu luyện Thần Ma Cửu Biến.

Thần Ma Cửu Biến này chính là công pháp bổ trợ cho cảnh giới Thần Biến và Hoá Thân. Chỉ có điều tu luyện công pháp này khá khó, đến giờ Ngô Bình mới có thể tu luyện được.

Thức đầu tiên của Thần Ma Cửu Biến gọi là Long Hồn Biến.

Thức đầu tiên vô cùng khó bởi vì muốn luyện hoá long hồn vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, trên đời làm gì có nhiều long hồn đến thế chứ?

Ngô Bình lấy long châu ra, mở mắt thấu thị thì phát hiện trong viên châu này có một động tiên, bên trong nhốt một long hồn.

Khi thần niệm của anh giao tiếp với long hồn thì long hồn đột nhiên nổi điên lên, liên tục gầm thét muốn bóp nát thần niệm của anh.

Ngô Bình cười lạnh: “Nóng nảy quá nhỉ? Có giỏi thì ra đây xem nào?”

Long hồn càng điên tiết, nó gầm gừ: “Loài người nhỏ bé ti tiện kia! Dám xấc láo với long tộc cao quý, ta sẽ khiến ngươi phải sống trong đau đớn và sợ hãi!”

Ngô Bình: “Bị nhốt như heo trong chuồng mà còn hống hách quá nhỉ, không hổ là long tộc”.

Long hồn điên tiết lồ ng lộn lên nhưng Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến nó nữa. Anh thả Nhân Cách Tối Thượng ra để nó giao tiếp với Đạo Thụ.

Từ sau khi Nhân Cách Tối Thượng xuất hiện, anh nhận ra thi thoảng nó có thể giao tiếp với Đạo Thụ. Giờ anh hy vọng nó có thể nhờ Đạo Thụ giúp anh lấy được long hồn này!

Cuộc đối thoại của Nhân Cách Tối Thượng và Đạo Thụ rất thú vị. Nhân Cách Tối Thượng nói: “Đại ca, em thấy long hồn này ổn áp đấy. Nếu mà luyện hoá nó thì nguyên thần của em sẽ mạnh lắm đây”.

Đạo Thụ: “Thần Ma Cửu Biến đó không tồi nhưng cậu vẫn chưa đủ mạnh, đường đột luyện hoá long hồn sẽ gặp nhiều nguy hiểm”.

Nhân Cách Tối Thượng: “Không sao đâu, em tu luyện Thần Ma Cửu Biến, loại công pháp này không hề tầm thường. Sau khi luyện thành thì tu vi sẽ lên như diều gặp gió. Đến lúc đó em lại tu luyện thêm công pháp của tiên vực Vĩnh Hằng là một công đôi việc”.

Đạo Thụ bắt đầu lung lay: “Nói vậy nghe cũng có lí, nhưng nhân cách thứ nhất của Lý Huyền Bình quá đần, đầu chỉ để mọc tóc”.

Nhân Cách Tối Thượng: “Đại ca, không phải còn có em sao?”

Đạo Thụ cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, giữ chặt long châu, việc còn lại để tôi”.

Thế là Ngô Bình nắm chặt viên ngọc rồng trong tay. Rễ cây của Đạo Thụ cắm thật sâu vào trong, xuyên qua lớp vỏ ngoài của viên ngọc rồng và tiến thẳng vào trong Động Thiên.
 
Chương 2950


Chương 2950

Long Hồn trông thấy vô số rễ cây xâm nhập quấn quanh, vội vàng gào thét không ngừng, tỏa ra long uy hòng phá vỡ bộ rễ kia.

Nhưng rễ cây này cứng rắn vô cùng, không gì cắt đứt nổi, đến cả sức mạnh của long uy cũng không làm gì được. Bộ rễ nhanh chóng quấn chặt Long Hồn, gai rễ nhọn hoắt đâm vào thân thể của nó.

Ngay sau đó, hình ảnh của Long Hồn mờ dần đi. Nó cuống quýt giãy dụa, không cam lòng gào thét: “Không được! Tao là Tam thái tử của Long Tộc. Chúng mày không thể đối xử với tao như vậy được. Đông Hải Long Cung sẽ không tha cho chúng mày đâu…”

Cuối cùng, một chút tàn ảnh còn lại của Long Hồn cũng chậm rãi biến mất, chuyển hóa thành sức mạnh Long Hồn thuần túy. Nguồn năng lượng tinh khiết ấy bị Đạo Thụ hút vào luyện hóa rồi kết thành một loại trái cây.

Loại trái cây ấy có hình rồng, trông sống động y như thật, hơn nữa còn có thể động đậy. Quả Long Hồn nhanh chóng chín vàng, hóa thành một con rồng nhỏ ngụp lặn bên trong cơ thể Ngô Bình một vòng rồi chui vào Nguyên Thần.

Nguyên thần của Ngô Bình hòa với con rồng nhỏ kia thành một thể. Chỉ trong chốc lát, anh bỗng cảm thấy thần niệm của mình mạnh lên gấp mấy lần, có thể phóng xa ra bên ngoài ba nghìn dặm!

Sau khi nuốt Long Hồn, Ngô Bình lập tức bắt tay vào tu luyện Long Hồn Biến. Long Hồn Biến thực chất chính là hấp thụ mọi ưu điểm của Long Hồn để tăng cường sức mạnh nguyên thần cho mình. Bởi vì nguyên thần của rồng là nguyên thần hoàn hảo nhất trong tất cả các sinh linh trên thế gian này, là cấp độ tiến hóa cao nhất.

Vì đã có được Long Hồn nên việc tu luyện Long Hồn Biến diễn ra khá thuận lợi. Ngô Bình còn tu luyện được kinh Cực Thần nên có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, nguyên thần của anh bắt đầu lột xác. Hình dạng của nguyên thần Đế dần biến thành một con Thần Long miệng ngậm hạt châu vàng óng tỏa sáng rực rỡ.

Sau khi có hình dạng mới, nguyên thần của Ngô Bình không chỉ có khí thế của nguyên thần Đế mà còn sở hữu cả các ưu thế và thiên phú của Long Hồn.

Long Hồn Biến kết thúc, nguyên thần của anh quay trở về thân xác. Anh đẩy cửa bước ra.

Ngoài cửa, Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong đều trợn mắt há hốc mồm đứng hóa đá tại chỗ. Thì ra giây phút Ngô Bình phóng nguyên thần Đế ra ngoài, uy lực khủng khiếp của nó đều khiến thần hồn của bọn họ phải run rẩy, tất nhiên không tránh khỏi bị làm cho khiếp sợ.

Ngô Bình cất giọng hỏi: “Hai sư huynh đang chờ em sao?”

Hoa Nguyên Cát đáp: “Sư đệ, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy? Nguyên thần của em quá kinh khủng”.

Anh thản nhiên nói: “Cũng không có gì đâu. Em đang luyện một bộ công pháp, ảnh hưởng của nó hơi lớn một chút”.

Tả Kỳ Phong cười khổ: “Ảnh hưởng mà em nói lớn quá rồi đấy. Người nào không biết còn tưởng là có thần tiên nào giáng trần”.

Ngô Bình thấy trời còn chưa sáng hẳn, bèn cười bảo: “Xin lỗi vì đã làm phiền đến hai anh”.

Hoa Nguyên Cát xua tay đáp: “Sư đệ tu luyện tiếp đi. Bọn anh cũng không quấy rầy em nữa”.

Chờ hai người họ đi khỏi, Ngô Bình bảo Tuyết Hồng đi pha một ấm trà. Cô ấy chọn một loại lá trà có chất lượng khá cao ở Tiên Giới. Sau khi nhấp một ngụm, anh cau mày lẩm bẩm: “Sao người ta lại làm ra loại lá trà quái quỷ như thế này, hương vị vừa kỳ quái vừa tạp nham”.

Tuyết Hồng đáp: “Lá trà ở Tiên Giới chính là như vậy đấy ạ. Trà tiên cao cấp đều bị “Trại trà Bốn Mùa” lũng đoạn thị trường cả rồi. Mặc dù trà của bọn họ rất ngon nhưng mà đắt quá. Đến cả Tam gia và Tứ gia cũng chỉ có thể lấy ra đãi khách quý được thôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Chỉ mỗi mấy lá trà cũng bị lũng đoạn sao?”

Tuyết Hồng đáp: “Mặc dù sao trà không khó bằng luyện đan nhưng nguyên lý lại chẳng khác là bao”.

Anh nghe vậy cười lạnh nói: “Trà tôi sao còn xịn hơn bọn họ gấp nghìn lần”.
 
Chương 2951


Chương 2951

Nói rồi anh mở mạng Tiên gọi Tiên Nhi ra: “Tiên Nhi, cô tìm giúp tôi một ít trà tươi, phải là loại tốt nhất”.

Cô ấy lập tức dẫn ra một vài cửa hàng. Sau khi xem qua một lượt, Ngô Bình chọn ra được một loại trà vô cùng thượng hạng, lá hái từ ngọn, vừa tươi vừa non.

Bởi vì là trà xịn nên dù chỉ là lá tươi cũng đắt tới mức năm trăm tiền báu một cân. Phải biết rằng muốn sao ra được một cân trà khô phải mất năm cân trà tươi. Vậy có nghĩa là ít nhất cũng phải mất hai nghìn năm trăm tiền báu mới sao ra được một cân trà.

Sự hiểu biết về dược liệu của Ngô Bình vẫn luôn cao hơn mọi người một bậc. Anh không chút do dự tức thì lấy lò luyện đan ra bắt đầu sao trà. Thỉnh thoảng anh còn cho thêm một vài nguyên liệu để lá trà dậy mùi thơm hơn, dược lực cũng mạnh hơn.

Chẳng mấy chốc mười cân trà đã được sao xong, lá trà ánh lên vầng sáng ba màu. Bên trong loại trà này chứa đủ cả ba loại hương thơm và ba loại dược lực. Từng mùi hương dần xuất hiện cùng với các loại dược lực lần lượt hiện ra.

Khi Tuyết Hồng pha thêm một bình trà khác, nước trà sóng sánh ánh lên ba vệt sáng sắc sỡ, tỏa ra mùi thơm nức mũi. Chỉ cần ngửi một cái đã thấy khoan khoái cả người, hương thơm tương đương với đan dược cấp cao!

Tuyết Hồng trợn tròn mắt, kinh ngạc reo lên: “Trà này thơm quá đi mất, hình như còn tốt hơn cả trà “Tuyết Vận” thượng hạng nhất của Trại trà Bốn Mùa nữa!”

Ngô Bình dò hỏi: “Bọn họ bán Tuyết Vận bao nhiêu tiền một cân?”

Tuyết Hồng thật thà đáp: “Một cân phải năm trăm nghìn”.

Nghe thấy thế, anh giật nảy mình: “Cái gì? Năm trăm nghìn sao?”

Cô ấy gật đầu nói: “Đắt như vậy mà vẫn còn phải chờ rất lâu mới nhận được trà”.

Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Lợi nhuận cao chót vót. Chỉ mất mấy nghìn tiền vốn mua nguyên liệu mà bán ra tận năm trăm nghìn, lãi hơn trăm lần!”

Tuyết Hồng uống thử một ngụm trà vừa pha, lập tức chìm đắm trong hương vị thơm ngon của nó. Cô ấy thốt lên: “Đúng là trà ngon! Tôi từng uống loại trà trị giá hơn trăm nghìn cũng không ngon bằng nó”.

Ngô Bình chợt nảy ra ý hay: “Sau này cô mở phòng livestream trên mạng Tiên để bán trà tôi sao ra đi. Trà của chúng ta sẽ tên là trà Đan”.

Tuyết Hồng kinh ngạc hỏi: “Trà Đan?”

Anh gật đầu đáp: “Chính là loại trà tựa như đan dược”.

Tuyết Hồng cười bảo: “Trà anh sao ra ngon như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua”.

Ngô Bình dặn dò: “Phải ra định giá cao một chút, một cân bán hai trăm nghìn đi”.

Tiếp đó, anh bảo Tiên Nhi đăng ký một phòng livestream, trước tiên để Tuyết Hồng nhảy múa một bài. Cô ấy vốn có gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tài năng nhảy múa lại càng xuất sắc hơn người, chẳng mấy chốc đã thu hút được một lượng lớn người xem.

Ngô Bình cũng không hề nhàn rỗi. Anh tiếp tục mua thêm lá trà tươi ở trên mạng rồi sao ngay trong đêm. Công việc sao lá trà này dễ hơn luyện đan nhiều. Trước khi trời sáng, anh đã sao xong mười lò, tổng cộng làm ra được một trăm hai mươi cân trà sao.

Bấy giờ Tuyết Hồng cũng đã trở nên hot hòn hót. Chỉ tính lượng quà tặng đã vượt quá một triệu tiền báu.

Ban đầu người xem tìm tới là vì bài múa của Tuyết Hồng. Nhưng đột nhiên bọn họ quay ngoắt sang bán trà.

Tuyết Hồng tươi cười giới thiệu: “Thưa các vị công tử, đây là trà Đan do chính tay Tuyết Hồng sao ra, bên trong còn có cả dược liệu, hiệu quả sánh ngang tiên đan. Để bày tỏ lòng cảm ơn mọi người đã tặng quà cho tôi, tôi xin tặng lại mỗi người một chút trà Đan làm quà đáp lễ”.

Thoắt cái, một trăm suất trà đã được vận chuyển đi. Một trăm người may mắn được chọn này đều là các đại gia không thiếu tiền, vung tay tặng quà toàn là hàng nghìn tiền báu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom