Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 2892


Chương 2892

Chát!

Sulia bị tát bay xa mấy mét, cô ta ngẩn ra định phản công lại. Nhưng đột nhiên cảm thấy mình rơi vào một lực tràng rất mạnh, đây chính là lĩnh vực tuyệt đối của Ngô Bình.

Ầm!

Ngô Bình tung một quyền đấm gãy ba xương sườn của Sulia, cô ta hét lên đau đớn, khoé miệng ứa máu.

Uỳnh!

Quyền thứ hai của Ngô Bình khiến tay trái của Sulia rời ra, để lộ hình dạng của máy móc, bây giờ cô ta không còn sức để phản kháng, đành để mặc cho Ngô Bình muốn làm gì thì làm.

Sau đó, Ngô Bình đánh cho Sulia lên bờ xuống ruộng.

Anh lấy máu của cô ta, sau đó cảm thấy vên trong có một loại sức mạnh của kim loại, anh nhanh chóng hấp thu sức mạnh ấy để lò luyện Võ Đạo phân tích nó.

Sau đó, anh lấy một con dao ra rồi rạch lấy một cái xương sườn của Sulia để nghiên cứu, bên ngoài cái xương này có phù văn màu bạc, trong xương cũng có sức mạnh cùng màu.

Sulia vô lực phản kháng, nói: “Giết tôi đi!”

Ngô Bình: “Tại sao tôi phải giết cô? Cơ thể của cô rất có giá trị nghiên cứu đấy”.

Sulia: “Sư tôn nghiêm của tôi không cho phép anh làm vậy”.

Ngô Bình cười lạnh: “Thiên sứ? Cô chỉ là một món đồ người không ra người, quái vật không ra quái vậy thôi”.

Nói rồi, anh móc mắt trái của Sulia, con ngươi của cô ta rất chắc, giống một hòn bi thép, nhưng kết cấu của nó tinhxa ỏ hơn.

Một lát sau, anh lại trả con mắt về vị trí cũ, sau đó dùng hai tay ấn lên trán Sulia, một luồng thần niệm đã tiến vào bên trong.

Anh đang thi triển Khối Lỗi Thuật, nguyên thần Đế của anh quá mạnh, thần hồn của Sulia vốn còn yếu nên đã bị khóng chế ngay.

Ngô Bình thả lỏng tay, sau đó thu lĩnh vực tuyệt đối lại. Cơ thể của Sulia nhanh chóng hối phục lại như ban đầu, trông không có gì thay đổi cả.

Ngô Bình: “Sulia, giáo hội cử cô đến vì tinh hạch à?”

Sulia gật đầu: “Đúng thế, giáo hội đã bồi dưỡng các chiến sĩ mang sức mạnh tinh hà, nếu có tinh hạch thì có thể khiến họ mạnh hơn”.

“Sức mạnh tinh hà ư? So với cô thì sao?”

“Hiện giờ, họ không phải đối thủ của tôi, nhưng nếu có tinh hạch thì tôi sẽ thua họ ngay”.

“Họ lấy sức mạnh của tinh hà bằng cách nào?”

Sulia: “Giáo hội lấy được một bình thuốc từ 500 năm trước, họ lấy một giọt nước trong đó ra rồi pha loãng, tiếp đó cho người bình thường uống. Khi ấy, có 3000 người tham gia thí nghiệm, cuối cùng chỉ có hia người sống sót và mở được sức mạnh tinh hà”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Pha loãng một giọt ra uống là có thể mở được sức mạnh tinh hà ư?”

Sulia gật đầu: “Đúng thế, độ tinh thuần của loại thuốc ấy rất cao, nếu không pha loáng thì cơ thể người sẽ không chịu được”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Cô có lấy được thuốc ấy không?”

Sulia: “Được, nhưng nếu làm vậy thì sẽ gây xung đột”.

Ngô Bình: “Không sao, tôi đi cùng cô”.
 
Chương 2893


Chương 2893

Sulia gật đầu: “Tuân lệnh”.

Ngô Bình hỏi rõ về tình hình của giáo hội Bắc Mỹ, sau đó cùng Sulia đến đó lấy nước thuốc.

Khi sắp bay đến khoảng không của nước Mễ, Ngô Bình phát hiện ở đây cũng có không gian gập sắp mở, các không gian này toả ra linh khí dị chủng, khác hoàn toàn với linh khí ở Viêm Long.

Anh hỏi: “Sulia, trong các không gian gập này có thứ gì?”

Sulia: “Nơi mà hậu duệ của thần Titan sống”.

Ngô Bình: “Titan ư? Hai bên còn qua lại với nhau không?”

Sulia: “Những người mang dòng máu của thần từ đó ra ngoài đều dần trở thành người thống trị của nước Mễ”.

Khi gần tới giáo hội, Sulia nhìn rồi nói: “Có vài vị thần ở đây, tôi khuyên chủ nhân nên chờ vài ngày cho họ rời đi rồi hãy hành động”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng được, chúng ta kiếm chỗ nào ở trước đã”.

Không lâu sau, hai người đã đáp xuống một khách sạn ở Florida. Ngô Bình là Long chủ nên có thân phận quan trọng, anh lấy luôn hộ chiếu ra rồi làm thủ tục nhận phòng.

Anh đặt một phòng hướng biển, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể ngắm nhìn phong cảnh rất đẹp.

Ngô Bình ngắm biển một lát thì có người đến gõ cửa, sau đó mang đồ vào cho anh, đó là một chiếc điện thoại và sim mới.

Anh lắp sim vào xong thì nhận được ngay điện thoại của Tư Đồ Hạo Thiên – chịu trách nhiệm quản lý phân bộ Hắc Thiên Giáo ở Bắc Mỹ.

Tư Đồ Hạo Thiên là con rối của anh nên rất nghe lời, Ngô Bình muốn làm gì ở nước Mễ đương nhiên phải thông qua ông ta.

“Giáo chủ có cần thuộc hạ đến đó không ạ?”, Tư Đồ Hạo Thiên hỏi, dù ông ta đã là con rối của Ngô Bình, nhưng trí tuệ và kinh nghiệm sống vẫn còn y nguyên.

Ngô Bình: “Không, tiện thể tôi cũng muốn đi dạo loanh quanh”.

Linh khí hồi phục, tất cả mọi nơi đều có sự thay đổi nên anh muốn đi dạo một chút.

Ngắt máy xong, Ngô Bình mở Thiên Kiêu Bảo Sách ra, vẫn có rất nhiều người thêm anh vào danh sách bạn tốt, nhưng anh mặc kệ. Anh chỉ trò chuyện với vài người bạn thân lúc trước một lát rồi kiểm tra thứ hạng của mình.

Lần trước, anh chưa ngưng tụ được nguyên thần Đế, cũng chưa tiến vào Thần Biến. Nhưng bây giờ, nguyên thần của anh đã mạnh hơn nhiều nên chắc chắn thứ hạng cũng phải tăng lên.

Thiên Kiêu Bảo Sách quét một hồi thì hiện ra một màn sáng, trên đó hiện thị Ngô Bình đã từ vị trí thứ 17 nhảy lên vị trí thứ năm.

Sau đó, bảng Nhân Hoàng xuất hiện, anh cũng đứng ở vị trí thứ 11 rồi.

Ở bảng Nguyên Thần, anh đứng thứ năm, điều này chứng tỏ Ngô Bình đã là một trong năm người mạnh nhất từ xưa đến nay ở giai đoạn Nguyên Thần.

Lúc này, Nam Cung Nguyệt – người từng mua đan dược của anh gửi một tin nhắn đến: “Chúc mừng anh Lý, bái phục!”

Ngô Bình: “Cô Nam Cung quá khen rồi!”

Nam Cung Nguyệt: “Anh Lý, anh có xem mạng Tiên không? Bây giờ, các thế lực lớn đều đang điều tra về thân phận của anh, nhưng đến chúng tôi cũng không rõ anh đang ở đâu nên chắc họ cũng không biết được”.

Ngô Bình hỏi: “Mạng Tiên là cái gì?”

Nam Cung Nguyệt: “Anh Lý không biết à? Mạng Tiên là một hệ thống mạng mà Tiên Giới dùng mười đại trận hạt nhân để tạo nên, sau đó phóng tới vạn giới, sử dụng tiện lắm”.
 
Chương 2894


Chương 2894

Ngô Bình: “Làm thế nào thì đăng nhập được vào đó?”

Nam Cung Nguyệt: “Anh Lý chờ chút, tôi gửi cho anh cái này”.

Loáng cái, Thiên Kiêu Bảo Sách đã gửi đến một tia sáng, sau đó có một ngọc bàn xuất hiện. Lúc này, Nam Cung Nguyệt đã nói cho Ngô Bình biết cách sử dụng.

Ngô Bình nghe xong thì giơ tay ấn vào ngọc bàn, nó loé sáng, sau đó tạo thành hình ảnh của một cô gái xinh đẹp mặc váy đỏ có giọng nói rất ngọt ngào.

“Chào mừng sử dụng mạng Tiên, đang trong quá trình quét năng lượng, xin chờ”.

Cô gái xinh đẹp chớp mắt như người thật rồi nói: “Môi trường sử dụng rất tốt, mời đăng nhập”.

Tiếp đó, cô ấy lại nói: “Chào anh, tôi là Tiên Nhi – trợ thủ của anh. Muốn sử dụng mạng Tiên thì anh phải đăng ký”.

Ngô Bình nói: “Thế thì đăng ký đi”.

Tiên Nhi gật đầu rồi cười nói: “Được, mời anh thông báo họ tên và thân phận”.

Ngô Bình hỏi: “Có cần phải nói tên thật không?”

Tiên Nhi: “Có”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi là Trương Tiểu Bình, năm nay 23 tuổi, rất đẹp trai, tính tình hiền hoà, là một tu sĩ Địa Tiên Thần Biến”.

Tiên Nhi cười nói: “Vâng, Tiên Nhi đã ghi lại thông tin liên quan, bắt đầu đăng ký”.

Một lát sau, cô ấy nói: “Đăng ký thành công, sau này Tiên Nhi có thể gọi anh là Tiểu Bình được không?”

Ngô Bình: “Được”.

Tiên Nhi: “Tiểu Bình, anh muốn sử dụng mạng Tiên thường xuyên thì phải nạp phí”.

Ngô Bình ngẩn ra: “Còn phải nạp tiền ư?”, nhưng anh nghĩ lại thì thấy cũng bình thường, kết nối mạng bình thường cũng phải trả tiền mà.

“Đúng vậy, thành viên của mạng Tiên gồm hội viên sơ kỳ, hội viên cấp trung, hội viên cao cấp và hội viên chí tôn. Trong đó, hội viên sơ kỳ có thể đọc tin, trao đổi tin, nhưng quyền hạn không nhiều, giá đương nhiên cũng rẻ, mỗi ngày cần 500 tiền bùa”.

Ngô Bình: “Một ngày mà những 500 tiền bùa, đắt thế?”

Tiên Nhi cười nói: “Không đắt đâu ạ, có mạng Tiên rồi thì việc tu hành sẽ tiện hơn rất nhiều. Trên đây có rất nhiều công pháp tu luyện đã thất truyền”.

Ngô Bình hỏi: “Hội viên trung cấp thì sao?”

Tiên Nhi: “Hội viên trung cấp mỗi ngày phải nạp 15 tiền báu, hội viên cấp này sẽ được nhận nhiều thông tin hơn, ngoài ra còn có thể tiến hành mua bán trên mạng Tiên”.

Ngô Bình: “Hội viện cao cấp có quyền hạn gì?”

Tiên Nhi: “Hội viên cao cấp phải nạp 300 tiền báu mỗi ngày, vì thế có thể tham gia đấu giá, mua vật phẩm hiếm có, xem được những thông tin đắt giá. Đồng thời còn có thể mở cửa hàng trên mạng Tiên, ngoài ra còn được giảm phí làm thủ tục”.

Ngô Bình câm nín, còn phí làm thủ tục nữa, đúng là tận thu.

Anh hỏi tiếp: “Nốt hội viên chí tôn đi”.

Tiên Nhi: “Hội viên cấp này được miễn phí làm thủ tục, nhưng mỗi ngày phải nạp 1000 tiền báu”.

Ngô Bình: “Mỗi ngày một nghìn, một năm là mấy trăm nghìn, mẹ ơi!”

Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Đăng ký cho tôi hội viên cao cấp”.
 
Chương 2895


Chương 2895

Tiên Nhi: “Vâng”.

Sau đó, Ngô Bình đã trở thành hội viên cao cấp và nhìn thấy quần áo của Tiên Nhi thay đổi, dung nhan cũng tuyệt sắc hơn, thậm chí giọng nói cũng dễ nghe hơn.

Ngoài ra, ngọc bàn của anh nhấp nháy vài cái rồi cũng thay đổi, phù văn trên bề mặt rắc rối hơn, cấm chế bên trong cũng cao cấp hơn.

Sau khi nâng cấp, Tiên Nhi cười nói: “Tiểu Bình, cảm ơn anh đã trở thành hội viên cao cấp của mạng Tiên. Bây giờ, Tiên Nhi có thể chính thức phục vụ Tiểu Bình được rồi”.

Ngô Bình chớp mắt nói: “Tiên Nhi, có ảnh của người đẹp không?”

Tiên Nhi cười nói: “Tiên Nhi không phải người đẹp ư?”

Ngô Bình: “Người đẹp không mặc đồ ấy”.

Tiên Nhi đỏ mặt nói: “Tiểu Bình, không ngờ anh háo sắc như vậy”.

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn kiểm tra tính năng của mạng Tiên thôi”.

Tiên Nhi bĩu môi, sau đó vung tay lên, rất nhiều trang mạng xuất hiện, ở đó có rất nhiều ảnh của người đẹp.

Đương nhiên không phải Ngô Bình chỉ muốn xem ảnh người đẹp, hơn cả là anh muốn thử tinh năng của trang này.

“Tiên Nhi, trên này có người nổi tiếng không?”

Tiên Nhi: “Người nổi tiếng là gì ạ?”

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Kiểu mạng Tiên nổi lên thì khiến nhiều người biết đến họ ấy, họ sẽ có tầm ảnh hưởng nhất định trên trang”.

Tiên Nhi: “Tiên Nhi hiểu rồi, Tiểu Bình đang nói đến danh nhân trên mạng Tiên, cái này thì có”.

Ngô Bình: “Trên này có nơi kết bạn không?”

Tiên Nhi: “Trang có rất nhiều tính năng và trang web chuyên biệt, đương nhiên cũng có trang kết bạn”.

Nói rồi, Tiên Nhi mở hơn trăm trang web lên, Ngô Bình nhìn lướt rồi phát hiện cũng không khác mạng xã hội bình thường là mấy, nhưng tính năng của mạng Tiên mạnh hơn thôi.

Xem xong một hồi thì Ngô Bình bảo Tiên Nhi mở trang mua sắm.

Đây là một trang web chuyến bán bùa chú, chủ của các cửa hàng đều chứng thực bằng tên thật, hầu hết là trưởng lão hoặc đệ tử của các môn phái.

Ngô Bình xem xong thì thấy ở đây bùa chú nào cũng có, ví dụ như bùa chú cấp Đại La Kim Tiên hay cấp Địa Tiên cũng không thiếu.

Sau đó, anh chọn được một bùa chú Tiên Thiên có tên là Thiên Canh Đãng Ma Phù có giá là 3000 tiền báu.

“Tiên Nhi, tôi mua cái này”, anh nói.

Tiên Nhi: “Tiểu Bình, anh phải đăng ký tài khoản mua bán”.

Ngô Bình: “Được”.

Tiên Nhi nhanh chóng đăng ký tài khoản mua bán và thẻ tín dụng cho Ngô Bình, nếu độ tín dụng của anh đủ cao thì có thể mua trước rồi trả tiền sau. Độ tín dụng càng cao thì đồ mua được càng đắt.

Ngô Bình nạp vào 100 nghìn tiền báu, sau đó ngọc bàn loé sáng, bùa chú Tiên Thiên kia đã xuất hiện trên không trung.
 
Chương 2896


Chương 2896

Anh cầm nó rồi quan sát, sau đó nói: “Trình độ rất bình thường, thế mà ăn của mình những 3000, hố quá hố!”

Anh hỏi Tiên Nhi: “Có trả hàng được không?”

Tiên Nhi: “Nếu sản phẩm không hư hỏng hoặc ảnh hưởng đến giá trị tiêu thụ của lần sau thì được phép đổi trả trong ba ngày mà không mất phí”.

Ngô Bình: “Tôi trả cái này lại”.

Ngọc bàn lại loé sáng, tờ bùa chú lập tức biến mất, còn trong tài khoản của Ngô Bình được hoàn lại 3000 tiền báu.

Sau đó, anh vào một trang bán đan dược, đan dược ở đây cũng có đủ loại, có viên lên tới cả chục triệu tiền báu, cũng có viên chỉ đáng giá vài nghìn tiền bùa.

Anh thử mua vài viên đan dược, sau đó phân tích dược tính của chúng. Nếu là anh không thể luyện chế được thì lại trả hàng.

Ngô Bình vào tiếp trang dược liệu, dược liệu ở đây cũng có đủ loại, anh cần gì là Tiên Nhi tìm cho anh ngay.

Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tiên Nhi, đăng ký một tài khoản bán đan dược cho tôi”.

Sau một vài thao tác của Tiên Nhi, Ngô Bình cũng có một cửa hàng của riêng mình, anh đặt tên cho nó là Hàng đan dược của Tiểu Bình.

Tiếp theo, anh cho Sinh Mệnh Đan và Nguyên Anh Đan lên kệ, ngoài ra còn giới thiệu về công dụng, dược tính và các thông tin liên quan của chúng.

Tiên Nhi nói nếu bán hàng ở đây thì trang sẽ thu mười phần trăm làm phí giao dịch. Nhưng may sao, người mua sẽ phải trả phí này.

Ngô Bình vừa cho đan dược lên kệ thì đã có người mua ngay một viên Nguyên Anh Đan. Giá của nó là 100 tiền báu, Sinh Mệnh Đan thì rẻ hơn là 20 tiền bùa.

Anh đặt Nguyên Anh Đan lên mặt ngọc bàn, ánh sáng loé lên, đan dược lập tức biến mất.

Người mua uống xong thì lập tức đặt một đơn hàng lớn, mua một lèo 300 viên.

Ngô Bình không còn nhiều Nguyên Anh Đan nên bán 300 viên xong, anh phải gỡ đan dược này xuống luôn. 30 nghìn tiền báu đã chuyển vào tài khoản của anh, nếu cần thì có thể đổi ra tiền mặt.

Đương nhiên chí phí chuyển đổi cũng khá cao, mất một phần trăm phí.

Xem xong cửa hàng, Ngô Bình lại chuyển sang các trang kiểu diễn đàn. Có nơi dành cho các thầy luyện đan, nơi thì toàn cao thủ phù đạo.

Đương nhiên cũng có trang chỉ toàn nói chuyện phiếm, ví dụ như trang chém gió, trang tiếu lâm.

Ngô Bình hỏi: “Có phát trực tiếp không?”

Tiên Nhi: “Có, Tiểu Bình muốn xem phát trực tiếp gì?”

“Người đẹp không mặc đồ”, anh nói.

Tiên Nhi: …

Ngô Bình: “Tôi đùa đấy, tôi xem linh tinh thôi”.

Tiên Nhi mở ra mấy trăm trang, Ngô Bình chọn bừa một cái.

Trang này tạp thành một không gian lập thể, người xem có thể ngồi đối diện rồi trò chuyện với người phát trực tiếp.

Có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang phát trực tiếp ngồi đánh đàn và hát ở đâu đó, bên dưới có không ít tài khoan không tiếc tiền mà cà tiền cho cô gái này.

Người dùng của mạng Tiên rất thực tế, không có quà cáp gì hết, thích thì cho thẳng tiền luôn.
 
Chương 2897


Chương 2897

Cô gái này tên là Ngọc Như tiên tử, rất xinh, hát cũng hay nên được rất nhiều nam tu yêu thích.

Tiếp đó, có rất nhiều túi tiền rơi xuống chiếc hộp bên cạnh tiên tử, Ngô Bình đếm sơ thấy phải có ít nhất 100 tiền báu, nhiều thì phải tới trên chục nghìn. Mới một lúc mà cô gái này đã kiếm được bộn tiền rồi.

“Chậc, livestream kiếm tiền ngon thật”, anh nóng mắt, nhớ ra Nữ Đế có rất nhiều ca cơ và vũ cơ, mỗi người mở một kênh phát trực tiếp thì sẽ giúp anh kiếm được khối tiền.

Lúc này, Tiên Nhi hỏi: “Anh có muốn mở hết phạm vi tầm nhìn không?”

Ngô Bình: “Đấy là gì?”

Tiên Nhi: “Là hình ảnh chân thực của tất cả người xem sẽ hiện lên trước mắt anh. Đương nhiên, cả anh cũng sẽ hiện lên trước mắt người khác”.

Ngô Bình thấy hứng thú nên nói: “Mở đi”.

Lúc này, ngọc bàn loé sáng, cả khách sạn đã thay đổi. Anh xuất hiện trong một cung điện rộng lớn, tiên tử Ngọc Như đang ngồi đàn hát ở đây. Xung quanh anh là rất nhiều người thanh niên đang chăm chú dõi cô ấy.

Vì anh chưa tặng tiền nên cách tiên tử khá xa.

Sau đó, anh nhìn thấy có một nam tu vừa nhìn tiên tử Ngọc Như vừa uống rượu, đã thế còn ngâm thơ.

Người đó ngâm hết bài thơ thì có người cười nhạo: “Nghèo hèn còn bày đặt xem phát trực tiếp, biến đi, Ngọc Như tiên tử không hoan nghênh anh đâu”.

Người ngân thơ nổi giận nói: “Ngọc Như tiên tử là người trượng nghĩa, không phải thứ mà các người có thể bỏ tiền ra là mua được đâu. Tuy tôi không có tiền, nhưng trong lòng tôi có tiên tử, trong lòng tiên tử cũng có tôi. Dẫu sao tôi đã viết cho tiên tử hơn 3000 bài thơ rồi”.

Ngô Bình hỏi tên mắng người ngâm thơ: “Này anh bạn, anh đập vào đây bao nhiêu tiền rồi?”

Người đó: “Tôi chuẩn bị 1 triệu tiền báu, nhưng phải chờ một lát nữa mới có”.

Ngô Bình tỏ vẻ coi thường, thế mà còn dám mắng người khác là nghèo hèn.

Anh xem một lúc thì thấy cách hơi xa nên vung tay ném một nghìn tiền báu vào, tiền báu rơi thẳng vào hộp bên cạnh tiên tử. Vì thế cô ấy đã chú ý đến Ngô Bình rồi mỉm cười với anh.

Ngay sau đó, Ngô Bình phát hiện mình đã đứng gần tiên tử hơn hẳn.

Bây giờ, anh mới nhìn thấy có năm cái ghế trước mặt tiên tử, mỗi ghế đều sáng lấp lánh, mỗi ghế đều có một người thanh niên ngồi, họ đang mỉm cười thưởng thức tài đàn hát của Ngọc Như tiên tử.

Anh hỏi người bên cạnh: “Anh bạn, năm chiếc ghế ở trên đầu sao lại khác ghế của chúng ta thế?”

Người đó nhìn Ngô Bình rồi nói: “Đó là năm người tặng tiền nhiều nhất, ngày nào họ cũng chi hơn 50 nghìn tiền báu. Người chi cao nhất lên đến 300 nghìn”.

Ngô Bình trợn tròn mắt, thầm thấy thật lãng phí. Nếu đổi là anh thì chắc chắn không có chuyện ném tiền qua cửa sổ như thế, trừ khi người kia là vợ anh.

Ngô Bình xem một lát rồi thoát khỏi trang phát trực tiếp này, sau đó bảo Tiên Nhi tìm trang bán đấu giá.

Sau đó, Ngô Bình đã tìm thấy một trang đấu giá đan dược, nhưng giá vào cửa của nơi này khá cao, muốn tham gia đấu giá thì phải nạp trước 1000 tiền báu để thế chấp. Sau khi mua đồ thì số tiền đặt cọc sẽ được trả lại, nếu không mua gì thì coi như mất số tiền ấy.

Ngô Bình chủ yếu chỉ đến xem thường thì đan dược của Tiên Giới sẽ bán được bao nhiêu tiền thôi nên vui vẻ nộp tiền cọc ngay, sau đó mở chế độ xem toàn cảnh.

Cảnh vật xung quanh anh lại thay đổi, hiện anh đang đứng trong một đại diện, xung quanh có các bóng người mờ ảo nhìn không rõ mặt. Tuy nhiên anh lại có thể nhìn rõ tất cả những gì diễn ra trên bục đấu giá.
 
Chương 2898


Chương 2898

Hiện tại, có một cô gái đang đứng trên đó, cô ấy rất xinh, khí chất thì cao quý, cô gái cười nói: “Thưa các vị, buổi đấu giá hôm nay chuẩn bị bắt đầu. Chủ yếu chúng ta sẽ đấu giá đan dược và dược liệu. Sau đây, chúng ta sẽ bắt đầu với món đầu tiên”.

Có người mang một cái hộp ngọc tới, bên trong có một viên đan dược to như hạt đào, có hai vầng sáng hình rồng uốn quanh phía trên đan dược, trông chúng sống động như rồng thật.

Cô gái nói: “Đây là mọt viên Long Tinh Đan, được luyện thành từ tinh khí của hai con chân long cùng nhiều dược liệu quý khác. Uống đan dược này vào thì sẽ có được sức mạnh của rồng”.

Có người nói: “Tỉ lệ hấp thu của Tinh Long Đan vốn thấp mà, cơ thể người sao có thể so với rồng được, uống đan dược này vào cùng lắm chỉ hấp thu được một chút dược lực thôi. Vì thế tuy đan dược này có công dụng phi phàm, nhưng thật ra lại vô dụng với hầu hết các tu sĩ”.

Cũng có người nói: “Đó là do tư chất của anh kém, nếu là Nhân Vương hay Nhân Hoàng có thể chất mạnh mẽ thì uống vào xong, có thể hấp thu được một nửa hay thậm chí là toàn bộ dược lực luôn”.

Một người khác cười lạnh nói: “Thế anh là Nhân Vương hay Nhân Hoàng?”

Người kia không nói gì nữa, trên đời có rất ít Nhân Vương, còn Nhân Hoàng thì hình như chưa từng xuất hiện.

Cô gái nói: “Mọi người nói đều có lý, đây là đan dược mà một gia tộc đan dược của thời thượng cổ luyện chế cho Nhân Hoàng, vì thế đúng là nó thích hợp nhất với Nhân Hoàng. Đương nhiên, ở đây hiện giờ không có Nhân Vương hay Nhân Hoàng nào. Tuy nhiên, dù chỉ hấp thu được một chút sức mạnh từ đan dược thì nó cũng giúp ích rất lớn cho chúng ta phải không ạ?”

Sau đó, cô ấy công bố giá: “Một viên Long Tinh Đan đế phẩm có giá khởi điểm là một triệu tiền báu, mỗi lần tăng giá ít nhất là 50 nghìn tiền báu”.

Ngô Bình có chút dao động, nhưng một triệu tiền báu thì đắt quá.

“Một triệu”, lập tức có người ra giá.

“Một triệu 50 nghìn”, người khác lên tiếng.

Cứ thế, giá của viên đan dược đã được đẩy lên cao, từ một triệu thành một triệu rưỡi.

Ngô Bình nhẩm tính, gộp cả hơn một triệu anh lấy được ở nhà họ Nguỵ thì hiện giờ anh đang có khoảng hơn một triệu sáu tiền báu.

“Long Tinh Đan này có tác dụng với mình hơn gấp một trăm lần người khác, mua cũng không sợ hố”, anh cắn răng rồi trả giá: “Một triệu năm trăm năm mươi nghìn”.

Đây đã là một con số rất cao rôi, hiện trường im lặng, không còn ai ra giá tiếp nữa.

Cô gái mỉm cười nói: “Chúc mừng anh đã đấu giá được một viên Long Tinh Đan. Phí giao dịch là 100 nghìn nên tổng cộng của anh hết một triệu sáu trăm năm mươi nghìn tiền báu”.

Ngô Bình tiếc đứt ruột, vì trả xong tiền mua viên đan dược này thì anh không còn bao nhiêu tiền báu nữa.

Anh cho tiền vào tài khoản rồi chuyên cho bên đấu giá, khi ấy có tia sáng loé lên, viên Long Tinh Đan đã xuất hiện trước mặt Ngô Bình.

Anh cầm viên đan dược lên thì thấy bên trong nó chưa sức mạnh rất đáng sợ, với thực lực của anh hiện giờ thì chỉ miễn cưỡng uống được nó thôi.

“Đan dược mạnh quá, trình độ của thầy luyện đan này chắc chắn hơn mình”, anh vô cùng khâm phục.

Sau khi tiêu hết cả đống tiền, Ngô Bình đã thoát khỏi mạng Tiên.

Anh vừa thoát ra thì điện thoại nhận được một tin nhắn: “Bạn mình ơi, cậu đến nước Mễ rồi à?”

Ngô Bình thấy tên người gửi rất quen, anh nghĩ lại một lát thì mới nhớ ra đây là bạn học thời cấp hai của mình.
 
Chương 2899


Chương 2899

Thời anh học cấp hai rất thịnh hành mốt ra nước ngoài du học, vì thế rất nhiều bạn học của anh đã sang Mỹ học. Khi ấy, riêng trường anh đã có hơn ba mươi người xuất ngoại.

Các bạn học sang nước ngoài rồi thì hầu như đều mất liên lạc, ví dụ như người vừa nhắn tin cho anh này là một cô gái tên là Hoàng Nhiễm, ấn tượng trong anh về cô ấy rất mơ hồ. Anh chỉ nhớ cô ấy rất xinh mà thôi.

Ngô Bình lấy làm lạ, không biết tại sao cô ấy lại biết anh đến nước Mễ.

Anh hỏi: “Hoàng Nhiễm, sao cậu biết mình đang ở nước Mễ?”

Hoàng Nhiễm cười nói: “Vì mình dùng tín năng mới của hộp thư, chỉ cần có bạn học ở gần mình trong phạm vi 100 km, mình sẽ nhận được thông báo”.

Hai người đúng là bạn thân của nhau, cách đây nửa năm, chính Hoàng Nhiễm đã chủ động gửi kết bạn với Ngô Bình. Anh cũng không biết tại sao cô ấy lại biết số mình nữa. Nhưng sau khi anh đồng ý kết bạn, cô ấy không nhắc nên anh cũng không hỏi.

“Ra là thế, đúng là mình đang ở nước Mễ”.

Hoàng Nhiễm: “Tốt quá! Cuối cùng cũng gặp được một người bạn cũ, chúng mình hình như không ở xa nhau đâu, để mình đi tìm cậu”.

Ngô Bình: “Thôi để mình đi, cậu gửi địa chỉ cho mình đi”.

Thấy địa chỉ Hoàng Nhiễm gửi cho mình cách đây chỉ hơn 20 cây số nên Ngô Bình thấy cũng không xa lắm. Đi thăm bạn cũ thì không thể đi tay không, vì thế anh đã lấy ít trà, hai bình rượu và ít hoa quả trong nhẫn trữ đồ.

Đây là loại trà ngon nhất Viêm Long, rượu cũng được ủ nhiều năm, hoa quả thì là đặc sản của Địa Tiên Giới, dùng chúng làm quà thì không còn gì phù hợp hơn.

Ngô Bình bảo Tư Đồ Hạo Thiên chuẩn bị một chiếc xe, tài xế là một chàng trai ngoài 20 tuổi, biết Ngô Bình có thân phận cao quý nên rất kính trọng anh.

Ngô Bình nói cho anh ta biết địa chỉ, tài xế lập tức đi ngay.

Trên đường đi, người tài xế nói: “Anh ơi, nơi anh định đến có an ninh không tốt lắm, ở đấy có nhiều thành phần xấu lắm”.

Ngô Bình: “Là sao?”

Tài xế: “Ở bên này thu thuế ở khu người giàu rất cao, vì thế mọi người sống ở đấy đều trả nhiều tiền để tình hình trị an được ổn định. Còn ở các khu ổ chuột thì người dân gần như không đóng thuế, ngược lại còn được nhận trợ cấp xã hội. Trị an kém nên người có tiền đều chuyển đi hết, cứ thế khu vực sống cũng ngày càng kém đi”.

Chiếc xe chạy vào khu dân cư, tốc độ giảm hẳn, còn người tài xế thì có vẻ lo lắng.

Ngô Bình nhìn qua cửa kính thì thấy có nhiều người đi lại trên phố như các thây ma, họ bước đi chậm chạp, đôi mắt thì lờ đờ.

Anh cau mày nói: “Những người này là ai thế?”

Tài xế: “Nghiện đấy anh, giờ nước Mễ không quản lý hàng cấm nữa rồi, vì thế ngày càng nhiều người dùng ma tuý, ít cũng một phần ba khu này dùng đấy”.

Người tài xế chỉ lên phía trước rồi nói: “Bên đó là chợ ma tuý, bán hàng 24/7, còn chích giúp bọn nghiện nữa”.

Ngô Bình khó hiểu hỏi: “Để đất nước toàn con nghiện thế này thì bên trên có lợi lộc gì?”

Tài xế: “Họ đều nói thế giới đang thay đổi, trong đó nước Mễ là thay đổi mạnh nhất. Người giàu bây giờ đều mua thuốc trường sinh bất lão. Một số còn mua cả những thứ thuốc giúp cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn. Mà sau khi trở nên mạnh hơn, bọn họ sẽ trở thành quý tộc, thậm chí chẳng khác nào thánh thần ở nước Mễ.
 
Chương 2900


Chương 2900

“Còn những người nghèo dưới đáy xã hội thì đã không còn giá trị gì với nước Mễ nữa rồi. Tốt nhất là họ chết đi, như vậy sẽ để lại nhiều không gian hơn”.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đi tới một con phố trông khá sạch sẽ, dừng trước một toà nhà. Thảm cỏ trước nhà được cắt tỉa rất gọn gàng.

Ngô Bình xuống xe, tài xế đi sau xách đồ.

Anh báo tên, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ tầm hai mươi tuổi hơi mập mạp ra đón anh. Khi nhìn thấy Ngô Bình, người này hơi sững lại. So với cậu nam sinh gầy gò trong trí nhớ thì Ngô Bình đã thay đổi rất nhiều, khí chất hoàn toàn khác trước đây.

Ngô Bình cười nói: “Hoàng Nhiễm không nhận ra mình nữa à?”

Hoàng Nhiễm vội vã đi tới, nhiệt tình ôm lấy anh: “Ngô Bình, giờ cậu đẹp trai quá. Sớm biết thế này năm xưa mình đã theo đuổi cậu”.

Ngô Bình cười ha ha đáp: “Khi xưa cậu là tiểu thư cành vàng lá ngọc, mình đâu có dám với cao”.

Hoàng Nhiễm mời Ngô Bình đi vào trong nhà. Cách bài trí bên trong thể hiện rõ đây là một căn nhà mang phong cách nước Mễ điển hình. Một đứa trẻ hơn hai tuổi mang dòng máu lai đang chơi trong phòng khách. Nhìn thấy Ngô Bình, đứa bé mỉm cười ngọt ngào gọi hai tiếng “chú ơi”.

Ngô Bình cười hỏi: “Con gái cậu đây sao? Đáng yêu quá!”

Hoàng Nhiễm cười đáp: “Con bé tên là Alice”

Ngô Bình: “Thế chồng cậu đâu?”

Hoàng Nhiễm: “Tối anh ấy mới về nhà, công việc khá vất vả”.

Họ nói chuyện vài câu, Hoàng Nhiễm lấy ra một loại giấy tờ gì đó, đưa cho Ngô Bình xem: “Ngô Bình, cậu xem cái này đi”.

Ngô Bình liếc nhìn, đây là phiếu đăng ký tham gia thử nghiệm khoa học. Sau khi đăng ký thành công sẽ nhận được hai trăm nghìn đô tiền thưởng.

Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Tiền thưởng nhiều vậy á?”

Hoàng Nhiễm gật đầu: “Ngô Bình, cậu có hứng thú tham gia không? Nếu cậu đồng ý thì lúc điền phiếu đăng ký, hãy điền tên mình là người giới thiệu nhé. Bởi vì như vậy mình có thể nhận được một trăm nghìn đô phí giới thiệu. Đương nhiên mình sẽ không nhận cả mà sẽ chia cho cậu một nửa là năm mươi nghìn đô”.

Ngô Bình lập tức hiểu ra tại sao cô bạn cũ này lại đột nhiên rủ mình tới nhà chơi. Những thí nghiệm như này anh đương nhiên không hứng thú nên đáp: “Hoàng Nhiễm, hai ngày nữa mình phải về nước rồi, chỉ sợ không giúp được cậu”.

Hoàng Nhiễm không khỏi thất vọng, cúi đầu ủ rũ.

Ngô Bình thấy vậy thì không đành lòng, nên hỏi: “Cậu đang gặp khó khăn gì sao?”

Nghe Ngô Bình hỏi vậy, Hoàng Nhiễm bật khóc thút thít: “Chồng mình nửa năm trước sa vào con đường nghiện ngập, đã dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, lại nợ thêm ngân hàng năm trăm nghìn đô. Nhà mình sắp phá sản rồi, mình thực sự chẳng còn cách nào nữa. Xin lỗi cậu, mình không nên gọi cậu tới đây rồi gây phiền phức cho cậu”.

Ngô Bình cau mày: “Nhưng thế này cũng không phải cách. Cho dù cậu có kiếm được hai triệu đô thì chồng cậu cũng chơi sạch”.

Hoàng Nhiễm năm xưa xinh đẹp bao nhiêu giờ đã hơi phát tướng, gương mặt nhìn như một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, sức khoẻ tinh thần thì rất tệ.

Hoàng Nhiễm vừa khóc vừa nói: “Vậy mình phải làm sao đây? Con mình còn nhỏ vậy, nó không thể không có bố. Nếu không phải vì con thì mình đã tìm đến cái chết rồi”.

Đúng lúc này trước nhà có tiếng ô tô, sau đó là tiếng bước chân nặng nề. Một gã đàn ông người Âu Mễ mặt mày xám ngoét đi vào. Thấy Hoàng Nhiễm đang ngồi cạnh Ngô Bình trong phòng khách, gã lập tức nổi điên.
 
Chương 2901


Chương 2901

“Khốn kiếp! Con đàn bà hạ đẳng, mày đang chim chuột với nó sao?”, nói rồi hắn đi tới nắm tóc Hoàng Nhiễm, sau đó dùng lực định đập đầu cô ấy xuống bàn.

Đột nhiên, gã đàn ông dừng tay. Ngô Bình đã kịp thời ấn vai hắn ta, khiến xương vai gã đàn ông còn kêu răng rắc. Mặt gã đàn ông lộ vẻ đau đớn, một chân quỳ sụp xuống sàn, đau đến nỗi không thể nói thành lời.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Đánh như vậy có thể khiến vợ anh mất mạng đấy”.

Nói rồi anh đưa tay vỗ lên lưng người đàn ông mấy cái, gã lập tức ho dữ dội rồi bắt đầu nôn oẹ, nôn đến khi mềm nhũn người không còn chút sức lực nào nữa mới thôi.

Hoàng Nhiễm thấy vậy vội hỏi: “Ngô Bình, chồng mình sao vậy?”

“Không sao cả, mình chỉ giúp loại bỏ độc dược từ ma tuý. Sau này anh ta sẽ không nghiện lại nữa”.

Hoàng Nhiễm sững sờ: “Cai nghiện sao?”

Ngô Bình gật đầu, anh lấy ra một tờ chi phiếu một triệu đô đặt lên bàn rồi nói: “Bạn học cũ, mình chỉ giúp được cậu đến đây. Sau này hãy sống cho tốt nhé”.

Đặt tờ chi phiếu xuống rồi anh đưa tay vuốt tóc cô bé, sau đó đi ra khỏi nhà Hoàng…

Khi Hoàng Nhiễm định thần lại rồi đuổi theo thì Ngô Bình đã lên xe đi mất rồi.

Khi quay về nhà, Hoàng Nhiễm nhìn tấm chi phiếu mà bật khóc nức nở.

Chồng cô ấy lúc này đã hồi phục trở lại, gã lập tức vơ lấy tờ chi phiếu chạy ra ngoài định đi mua ma tuý!

Hoàng Nhiễm hét lên rồi đuổi theo nhưng gã chồng đã chạy mất dạng.

Gã chồng này tên là Will, hắn lao vào trong chợ đen bán ma tuý, lấy ra toàn bộ số tiền lẻ còn sót lại trên người. Giờ gã có tờ chi phiếu một triệu đô trong tay thì tiêu hết chút tiền lẻ này cũng chẳng sao.

Vừa lấy được ma tuý, gã lập tức chạy sang bên cạnh hít một hơi. Thế nhưng vừa hít một hơi gã đã cảm thấy vô cùng khó chịu, đau đớn lăn ra đất co giật. Cảm giác đau đớn này còn khó chịu hơn gấp trăm lần cảm giác khi lên cơn vật thuốc!

“Mẹ kiếp! Sao có thể như vậy?”, gã kinh ngạc hít thêm một hơi nữa nhưng kết quả lại càng đau đớn hơn, cảm giác như sắp chết đi vậy!

Thực ra việc cai nghiện về mặt s1nh lý không khó. Những kẻ hút ma tuý như Will không bỏ được là do sự phụ thuộc về mặt tinh thần.

Mười mấy phút sau, gã quay về nhà, nhìn thấy vợ mình tiều tuỵ, đầu óc gã đột nhiên tỉnh táo trở lại. Gã ôm lấy Hoàng Nhiễm, khóc nức nở: “Em yêu, anh sai rồi, sau này anh sẽ không bao giờ đụng vào thứ đó nữa!

Bé con thấy bố mẹ mình khóc thì cũng oà khóc theo. Will ôm lấy hai mẹ con rồi cũng khóc thành tiếng như trẻ con.

Trên đường về nhà, tâm trạng Ngô Bình có chút nặng nề. Anh nói: “Tư bản không có nhân tính, những người này đã không còn giá trị đối với bọn họ, cho nên sớm muộn cũng bị loại bỏ”.

Tài xế thở dài đáp: “Tôi nghe nói những gã tư bản giàu có đã chuyển tới Thiên Đường sinh sống rồi”.

“Thiên Đường?”, Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên.

Tài xế: “Đúng, chính là Thiên Đường”.

Ngô Bình như thể nghĩ ngợi gì đó, sau đó đột ngột bảo tài xế: “Quay lại đi”.

Tài xế ngẩn người ra nhưng vẫn quay lại như anh bảo.

Ngô Bình bảo tài xế dừng xe trước cổng chợ đen mua bán ma tuý. Sau đó mỗi khi có khách vào mua, anh lại tìm cách vỗ vài cái vào người họ.
 
Chương 2902


Chương 2902

Những người này đều giận dữ muốn đánh Ngô Bình nhưng ngay lập tức bị anh vả cho lệch mặt.

Chợ đen này hoạt động sôi nổi nên mỗi phút đều có mấy người vào. Cứ như vậy, Ngô Bình đứng đó năm tiếng, giúp hàng nghìn người bỏ ma tuý.

Những người này mà hít ma tuý vào là lập tức co giật vô cùng đau đớn.

Tài xế kia vô cùng khâm phục, tấm tắc khen: “Tiên sinh, anh đúng là lòng dạ Bồ Tát. Nếu là tôi thì tôi đã mặc kệ bọn họ rồi”.

Ngô Bình: “Tôi là bác sĩ, thấy rồi thì không thể nhắm mắt làm ngơ”.

Đúng lúc này một chiếc xe cảnh sát lao tới, từ trên xe bước xuống vài viên cảnh sát. Bọn họ chĩa súng vào Ngô Bình, một tay cảnh sát cao giọng nói: “Giơ tay lên qua đầu!”

Ngô Bình hỏi: “Tôi đã phạm tội gì?”

Tay cảnh sát: “Phá việc kinh doanh, làm đảo lộn trật tự của chợ, đánh người phi pháp nên giờ cậu sẽ lập tức bị bắt!”

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Đúng là một thế giới hoang đường”, nói rồi anh phất tay một cái, đám cảnh sát quỳ rạp xuống đất, sùi bọt mép.

Sau đó Ngô Bình lên xe quay về khách sạn.

Anh không biết rằng mâu thuẫn giữa dân thường và tư bản nước Mễ đã lên tới đỉnh điểm. Trong lúc anh giúp đỡ hàng nghìn người cai nghiện, có người đã đăng đoạn CCTV quay hình anh lên mạng.

Chưa tới nửa tiếng, số người xem đã lên tới một triệu. Khi Ngô Bình về tới khách sạn và mở điện thoại ra thì video đó đã đứng đầu top thịnh hành. Lượng người phát lại video trên thế giới lên tới hơn một trăm ba mươi triệu người, mà sau đó số lượng này tiếp tục tăng.

“Thiên sứ giáng trần cứu giúp những người lầm đường lạc lối”.

“Lợi hại, chàng trai này chỉ cần ba giây là chữa khỏi cho một người nghiện”.

Người ta còn chèn thêm vô số biểu ngữ, khẩu hiệu khiến video càng lúc càng hot, được chia sẻ rầm rộ.

Ngô Bình lướt mạng, nhìn thấy video mình chữa bệnh cho mọi người.

Một tổ chức tôn giáo trong dân gian thậm chí còn nhận anh là thần của họ, gọi là “thần Chính Nghĩa”, là đại diện của chính nghĩa ở chốn trần gian.

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi mà giáo phái Chính Nghĩa đã được thành lập, còn Ngô Bình chính là thần Chính Nghĩa. Ban đầu tín đồ chỉ có vài trăm người, sau đó tăng lên hàng nghìn người!

Nhìn thấy video này, anh biết mình lại gặp rắc rối rồi. Quả nhiên, Sulia đi vào phòng, nói: “Chủ nhân, chúng ta bị một đám cao thủ bao vây rồi”.

Ngô Bình đứng dậy, đáp: “Hiện giờ vẫn chưa được để lộ thân phận của cô, tôi sẽ ra ngoài dụ bọn chúng đi trước. Ngày kia chúng ta gặp mặt tại đây”.

Sulia gật đầu: “Vâng”.

Sau đó, một đạo kiếm quang lao vào trong khách sạn, mười mấy luồng khí tức hùng mạnh lao vào truy sát Ngô Bình. Có điều tốc độ của anh quá nhanh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đám người kia.

Không lâu sau, anh đã tới vùng trời trên biển Thái Bình Dương. Thấy những người kia không đuổi theo được, Ngô Bình lơ lửng trên không trung một lát, định bụng lát nữa sẽ âm thầm quay lại nước Mễ.

Đúng lúc này, từ mặt biển đột nhiên có một cái xúc tu lao lên, cuộn chặt lấy anh.

Đó là xúc tu của một con bạch tuộc khổng lồ, các giác hút bên trên xúc tu của nó hút chặt lấy Ngô Bình, sau đó kéo anh xuống nước.

Ngô Bình vẫn rất bình tĩnh, con bạch tuộc này đáng sợ nhưng vẫn không làm gì được anh.
 
Chương 2903


Chương 2903

Con bạch tuộc không ăn thịt anh mà lôi anh xuống độ sâu hàng mấy nghìn mét. Đến đây, Ngô Bình nhìn thấy một cung điện nguy nga tráng lệ. Nhìn cung điện này không cũ, kiến trúc đều là của thời kì cận đại. Có điều, ai lại đi xây cung điện ở dưới đáy đại dương chứ?

“Đoàng!”

Anh một chưởng đánh gãy xúc tu của con bạch tuộc, xúc tu của nó rơi xuống trước cửa cung điện. Cửa điện đang đóng nhưng bên trong có một luồng năng lượng kì lạ đang luân chuyển.

Anh chạm vào cửa, sau đó dùng lực ấn thì một tiếng “cạch” vang lên, cửa lớn mở ra, một bóng người vụt lao ra.

Ngô Bình theo bản năng đưa quyền lên đỡ, một tiếng nổ inh tai vang lên, người kia bị đánh lui còn Ngô Bình cũng lùi về sau mấy bước.

Người kia có đôi mắt màu lam nhạt, da cũng màu lam nhạt. Trên bề mặt da có vảy, giữa các ngón tay có màng.

Người này nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi hỏi: “Tại sao lại muốn lao vào lãnh địa của tôi?”

Ngô Bình tò mò nhìn lại người này, anh đáp: “Tôi bị con bạch tuộc kia lôi xuống đây, không có ý xâm phạm lãnh thổ của các người. Ngược lại thì anh tự nhiên tấn công tôi, có phải rất quá đáng không?”

Người đàn ông hừ một cái đáp: “Anh đẩy cửa nhà tôi thì đương nhiên tôi sẽ coi anh là kẻ xâm lược”.

Ngô Bình nhìn ngó xung quanh, cười hỏi: “Không đánh thì sao quen biết được chứ, chúng ta kết bạn nhé?”

“Ai thèm kết bạn với anh?”, người kia trợn mắt: “Mau rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ gi ết chết anh!”

Ngô Bình cười lạnh: “Anh mà đủ sức giết tôi thì giờ tôi đã là bộ xương rồi”.

Người đàn ông kia đột ngột phất tay, anh cảm nhận được bốn lực đạo âm thầm hình thành trong lòng biển, ập về phía anh từ bốn phía. Ngô Bình lập tức tạo trường lực xung quanh mình, lập tức xung quanh anh sóng yên biển lặng, mấy luồng lực đạo kia biến mất.

Người đàn ông thấy mấy chiêu tấn công của mình đều vô hiệu thì không khỏi kinh ngạc: “Kungfu của anh là gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Đừng có nhờn, còn dám tấn công một lần nữa là tôi sẽ giết anh”.

Nói dứt lời, một tia kiếm quang bay ra, lao đi trong nước như một tia chớp dưới lòng đại dương, tốc độ cực nhanh.

Khi kiếm quang quay lại, tất cả xúc tu của con bạch tuộc rụng xuống!

Người đàn ông kia kinh ngạc, bất giác lùi về sau mấy bước.

Ngô Bình: “Vẫn không muốn mời tôi vào uống chén trà sao?”

Người đàn ông kia bất lực, đánh không lại nên đành phải phục tùng. Anh ta né sang một bên, nói: “Vào đi”.

Bên trong đại điện cũng có bàn ghế và các vật dụng khác, cũng có cả đồ trang trí, hơn nữa mọi thứ còn rất đẹp.

Ngô Bình hỏi người đàn ông: “Chỉ có mình anh ở đây sao?”

Người đàn ông: “Tạm thời chỉ có mình tôi đã thức tỉnh”.

“Thức tỉnh?”, Ngô Bình hỏi lại.

Người đàn ông: “Trước đây tôi cũng là con người như anh, sau đó thức tỉnh dòng máu của hải thần nên mới biến hình thành thế này”.

Ngô Bình: “Hoá ra là người của hải tộc, vậy tôi phải xưng hô ra sao?”

Người đàn ông: “Tôi tên là Mĩchael”

Ngô Bình: “Vậy tôi sẽ gọi tắt là Mike. Mike, người nhà anh cũng đang thức tỉnh sao?”
 
Chương 2904


Chương 2904

Người đàn ông gật đầu: “Họ cần thời gian để thức tỉnh, tôi chỉ đến đây trước, xây sẵn lâu đài chờ thời kỳ đại dương tới”.

Ngô Bình: “Thời kỳ đại dương?”

Michael đáp: “Nơi này trong tương lai có thể mở ra tất cả không gian gấp của đại dương”.

Ngô Bình hỏi: “Đại dương bên trong đó rộng lắm sao?”

Michael: “Rộng vô bờ bến! Ký ức của tổ tiên cho chúng tôi biết ở trong đó có rất nhiều sinh vật khổng lồ và bá đạo”.

Hai người họ đang nói chuyện thì một quả cầu thuỷ tinh đột nhiên xuất hiện bên ngoài cung điện và phát sáng.

Michael kinh ngạc, hô lên: “Quỷ nước đến rồi!”

Ngô Bình sững lại: “Quỷ nước?”

Dứt lời, ở bên ngoài cung điện, từ những góc tối tăm của đại dương xuất hiện rất nhiều thứ kỳ lạ có hình dạng như người. Nó màu đen, toả ra ánh sáng màu xanh. Nó nửa giống vật chất, nửa giống một dạng năng lượng. Nó bò bằng bốn chân, đầu hình tròn, không có ngũ quan rõ ràng, nhưng có một cái miệng cực lớn lởm chởm đầy răng.

Ngô Bình tò mò nhìn những sinh vật này, hỏi: “Thứ quái quỷ gì đây?”

Michael vô cùng căng thẳng: “Lạ quá, sao hôm nay bọn chúng đến đông như vậy? Bình thường chỉ có ba hoặc năm con, hôm nay tận mấy trăm con? Xong đời rồi, chúng ta sẽ bị quỷ nước ăn thịt mất!”

Ngô Bình vẫn bình chân như vại, anh đáp: “Sợ cái gì chứ, bọn chúng đánh không lại chúng ta”.

Michael thì sắp khóc đến nơi rồi: “Lần trước chỉ có năm con mà tôi còn suýt bị chúng xé xác. Lát nữa ra tay anh sẽ biết sự lợi hại của chúng!”

Đột nhiên, một con quỷ nước hoá thành một ánh sáng đen, lao vút đi như một tia sét giữa lòng đại dương, tới trước mặt Ngô Bình. Sau đó nó há cái miệng rộng định táp vào cổ anh.

Ngô Bình dùng quyền đánh vào mình nó, con quỷ nước kêu lên thảm thiết rồi phát nổ!

Michael rất kinh ngạc, Ngô Bình cũng ngạc nhiên không kém bởi anh biết quyền ban nãy mạnh đến mức nào, vậy mà chỉ miễn cưỡng gi3t được một con quỷ nước. Điều khiến anh càng ngạc nhiên hơn là những con quỷ nước này giống như một dạng sinh mệnh rất đặc biệt, cùng loại với loại hồn phách mà anh đang tu luyện!

Anh lập tức lấy ra lò luyện minh thần, cười nói: “Phát tài rồi!”

Michael còn chưa kịp phản ứng lại thì Ngô Bình đã tóm lấy một con quỷ nước, ném vào trong lò luyện. Lò luyện minh thần khẽ lắc lư, sau đó phun ra một viên đan Sinh Mệnh, lại còn thêm hàng trăm viên Nguyên Anh Đan. Ngoài ra, còn có mười viên đan màu xanh lá, bên trong có hồn lực rất mạnh, cho nên Ngô Bình gọi nó là Phách Lực Đan.

Anh thu lấy đan dược, lại ném thêm con quỷ thứ hai vào lò luyện. Từ khi uống Thiên Phách Châu, trải qua quá trình thần biến, giờ sức mạnh của anh vô cùng dồi dào, hồn thể cũng rất mạnh nên dù quỷ nước có mạnh vẫn không đủ để anh xem là đối thủ.

Một đám quỷ nước cùng lao về phía anh, Ngô Bình tay đấm chân đá túi bụi, liên tục ném thêm quỷ nước vào trong lò luyện. Mười lăm phút sau, đám quỷ nước còn lại thấy không đánh lại nên vội vã rút lui.

Thế nhưng Michael không những không vui mà gương mặt còn lộ vẻ kinh hãi, nói: “Chúng ta mau đi thôi, chắc chắn lát nữa vua quỷ nước sẽ tới!”

Ngô Bình hỏi: “Vua quỷ nước? Rất lợi hại sao?”

Michael không nói hai lời, lập tức bơi ra phía xa nhưng bị Ngô Bình kéo giật lại. Michael không bơi được, kêu ầm lên: “Anh làm cái quái gì thế hả? Tôi không muốn ở lại chờ chết!”

Ngô Bình mỉa mai: “Hải tộc hèn vậy sao? Anh không cần ra tay, cứ ở đằng sau làm chó xem tát ao thôi là được rồi”.
 
Chương 2905


Chương 2905

Micheal sắp khóc đến nơi rồi: “Đại ca, tôi không mạnh như anh, cũng không tự tin như anh. Anh tha cho tôi đi, tôi còn chưa có bạn gái, tôi không muốn chết…”

Michael còn chưa nói hết câu thì đột nhiên dừng lại, bởi có một con quỷ nước khổng lồ vừa xuất hiện. Con quỷ nước này có hai đầu, một trái một phải. Nó có sáu cái chân, bò như một con nhện, sáu cái tay đều cầm một loại vũ khí. Con quỷ nước này phải cao tới năm mét, dù đứng ở xa cũng cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của nó.

Michael lẩm bẩm: “Thôi rồi, cụ đi một sải, giờ muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi!”

Ngô Bình thả Michael ra, há miệng khạc một cái, một đạo kiếm quang lao ra. Kiếm này là do kiếm hồn và kiếm viên hợp lại thành một nên sắc bén khỏi phải bàn.

“Rẹt!”

Kiếm quang sáng lên, lập tức một cái đầu của vua quỷ rơi xuống khiến nó thét lên vì đau đớn. Sau đó nó lao như điên về phía Ngô Bình, sáu cánh tay di chuyển rất nhanh, tạo nên một vòng xoáy lớn.

“Kinh Vĩ Thiên Địa!”

Kiếm quang biến đổi vì Ngô Bình đã chuyển sang thi triển Kiếm Đạo thần thông, mười lăm đạo kiếm quang gồm bảy đạo dọc, tám đạo ngang thi nhau lao xuống khiến vua quỷ lập tức dừng động tác, đứng sững ra tại chỗ.

Ngô Bình lập tức bơi tới, nhặt lấy vua quỷ nước lúc này đã được chặt ra thành nhiều khúc, ném vào lò luyện minh thần. Lò luyện lại rung lắc một lát, sau đó phun ra hàng triệu viên đan Sinh Mệnh, hơn ba mươi nghìn viên Anh Nguyên Đan và một nghìn năm trăm viên Phách Lực Đan màu tím.

Michael lúc này đứng như trời trồng, kinh ngạc thốt lên: “Anh mạnh quá!”

Ngô Bình: “Thì tôi đã nói rồi, vua quỷ nước cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Michael lúc này đã rất kính nể Ngô Bình, nói: “Anh bạn, tôi có thể biết tên của anh không?”

Ngô Bình: “Tôi tên Trương Tiểu Bình”.

Michael: “Anh Trương là tu sĩ của nước Viêm Long sao?”

Ngô Bình đáp: “Không sai”.

Michael gật đầu: “Tu sĩ của Viêm Long và tu sĩ của chúng tôi có hai hệ thống tu hành khác nhau”.

Ngô Bình đáp: “Ừm, có lẽ là hai nền văn minh tu hành khác nhau”.

Michael như thể nghĩ ra chuyện gì đó, anh ta lấy ra một quả cầu thuỷ tinh rồi hỏi: “Trương, đây là quả cầu bản đồ toàn cảnh lục địa mà năm xưa tôi có được, anh muốn xem không?”

Ngô Bình khá hứng thú, anh đáp: “Được”.

Michael đặt tay lên quả cầu, bên trong quả cầu hiện lên vô số quang ảnh, trong nước hình thành một bản đồ lập thể vô cùng lớn.

Tấm bản đồ dần thu nhỏ lại, sau đó Ngô Bình nhìn thấy một đại dương rất rộng lớn. Bên trong đại dương đó có bốn mảnh lục địa, trong đó có một mảnh lớn nhất. Ở phía Bắc lục địa này có một lục địa hẹp khác, diện tích chỉ khoảng một phần mười lục địa rộng lớn ban nãy. Ở phía Tây lục địa lớn là một lục địa trông khá giống hình hồ lô, diện tích khoảng một phần ba lục địa lớn. Ở phía Đông là một quần đảo rất lớn, diện tích khoảng một phần hai mươi lục địa lớn. Xung quanh quần đảo lớn có rất nhiều đảo nhỏ phân tán xung quanh. Sau cùng, phía Nam là một lục địa trông như hình trăng non, diện tích khoảng một phần tư lục địa lớn.

Michael chỉ vào lục địa hình quả hồ lô, nói: “Đây là lục địa của phương Tây, Viêm Long là lục địa ở giữa, có diện tích lớn nhất”.

Ngô Bình vô cùng ngạc nhiên: “Thật không ngờ thế giới bên dưới lại rộng lớn như vậy!”

Michael vẽ lên một vòng tròn nhỏ ở lục địa giữa, to chừng một phần ba lục địa đó rồi nói: “Đây là phạm vi ảnh hưởng của Đại Thương”.
 
Chương 2906


Chương 2906

Ngô Bình kinh ngạc: “Đại Thương chỉ chiếm một phần ba diện tích lãnh thổ thôi sao?”

Michael gật đầu, lại vẽ thêm một vòng tròn nữa, to bằng hai phần ba diện tích lãnh thổ rồi nói: “Đây là Tiên quốc”.

Ngô Bình: “Xem ra ngay cả thời Tiên quốc cũng cũng chưa thể kiểm soát được toàn bộ đại lục”.

Michael: “Thế giới chúng ta đang sống là thế giới được hình thành trên đại lục hồng hoang từ cuộc đại rung chấn phân chia đại lục lần đầu tiên”.

Ngô Bình: “Lục địa của Viêm Long gọi là gì vậy?”

Michael: “Ở giữa là đại lục Côn Luân, phía Bắc là đại lục Tuyết Nguyên, phía Tây là đại lục Song Tử, phía Nam là lục địa Tân Nguyệt. Còn phía Đông là châu Doanh”.

Ngô Bình: “Xem ra chúng ta mới khám phá được một phần rất nhỏ của những không gian gấp”.

Michael: “Đương nhiên, anh nhìn xem bốn lục địa này mặc dù diện tích lớn nhưng cộng lại vẫn không bằng một phần mười diện tích đại dương. Khi nào toàn bộ đại dương xuất hiện thì không gian mới được mở ra toàn bộ”.

Ngô Bình: “Hai ta không đánh không thành anh em, Mike, hay là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, sau này còn liên lạc với nhau”.

Michael: “Được”.

Michael lấy ra một quả cầu thuỷ tinh màu xanh to cỡ nắm đấm, nói: “Sau này chúng ta có thể liên lạc bằng thứ này”.

Ngô Bình nhận lấy quả cầu thuỷ tinh, đáp: “Vậy tôi không phiền anh nữa, cáo từ”.

Michael vội nói: “Tôi không thích bị gọi là Mike, gọi tôi là Michael đi”.

Giọng Ngô Bình từ phía xa vọng lại: “Được nha Mike”.

Sau khi ra khỏi biển, Ngô Bình âm thầm quay lại nước Mễ, anh tìm tạm một khách sạn để ở rồi liên lạc với Sulia. Không lâu sau, Sulia đã có mặt ở khách sạn.

Hỏi ra mới biết mấy kẻ lần trước vẫn còn lởn vởn quanh đó nên tốt nhất là đợi thêm vài ngày nữa.

Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Bình lên mạng đọc tin tức. Kết quả anh phát hiện số lượng tín đồ của giáo phái Chính Nghĩa trên toàn cầu đã vượt mốc một trăm triệu người!

Kết quả này thật đáng kinh ngạc, khiến anh không khỏi thảng thốt. Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi quyết định sẽ hành động.

Người lãnh đạo của giáo phái Chính Nghĩa hiện tại là một người đàn ông tên là Edward. Người này năm mươi lăm tuổi, trước kia là một kỹ sư phần mềm có thu nhập cao. Ông ấy cũng có một gia đình hạnh phúc, hai đứa con một trai một gái và một người vợ hiền lành dịu dàng.

Thế nhưng, nửa năm trước con trai ông ấy nghiện ma tuý rồi chết vì sốc thuốc. Vợ ông ấy cũng bị giết trong một cuộc xả súng trên phố. Còn cô con gái tham gia cuộc thử nghiệm thuốc gì đó của nhà nước rồi biến thành thứ không giống con người.

Ông ấy vô cùng tuyệt vọng trước thế giới, trước đất nước này. Ngày hôm đó, Edward định tự sát bằng súng nhưng đột nhiên lại xem được đoạn phim Ngô Bình cứu chữa những con nghiện ma tuý.

Edward cảm động trước tấm lòng và tài năng của Ngô Bình. Ông ấy cảm thấy Thượng Đế có thể đã từ bỏ loài người nhưng vẫn có người như Ngô Bình cứu giúp họ!
 
Chương 2907


Chương 2907

Đặc biệt là khi anh ung dung đi ra khỏi vòng vây của đám cảnh sát. Hình ảnh ung dung tiêu sái đó cao lớn và vĩ đại như một vị thần.

Cho nên, sau khi giáo phái Chính Nghĩa tuyên bố Ngô Bình là thần Chính Nghĩa của họ thì Edward lập tức xin gia nhập giáo phái này. Sau đó ông ấy còn dùng những kỹ năng IT của mình để tuyên truyền rộng rãi cho giáo phái. Cho nên, ông ấy nhanh chóng trở thành thành viên chủ chốt của giáo phái này.

Edward lúc này đang ở trong một công xưởng bỏ hoang, hai tay ông ấy gõ bàn phím. Ông ấy đang định viết ra một phần mềm cho các tín đồ của giáo phái sử dụng, như vậy sẽ tiện liên lạc và giao lưu hơn.

Edward đã năm mươi lăm tuổi rồi, thời gian không tha cho ai cả nên làm việc liên tục được hai ngày như ông ấy đã là ý chí sắt đá lắm rồi. Có điều giờ ông ấy cũng đã thấy rất mệt mỏi.

Đúng lúc này, trong đầu ông ấy đột nhiên vọng lên một giọng nói ấm áp mà lại rất quyền uy, khiến ông ấy cảm thấy rất thoải mái khi nghe thấy.

“Edward”.

Edward sững người, đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi: “Ai đó?”

Giọng nói kia lại vang lên: “Ông có thể coi tôi là thần Chính Nghĩa”.

Edward mừng rỡ, quỳ sụp xuống đất: “Cuối cùng thì thần cũng tới rồi!”

Giọng nói này đương nhiên chính là Ngô Bình, anh đang ở cách đó không xa, dùng thần niệm để giao tiếp với Edward.

“Edward, cơ thể ông có vấn đề, nuốt viên thuốc này là có thể hồi phục”.

Một viên đan dược đột nhiên xuất hiện giữa không trung, ngay trước mặt Edward.

Edward dùng hai tay để lấy đan dược, vội vã nuốt xuống. Đó là một viên đan Sinh Mệnh, sau khi Edward nuốt vào thì lập tức cảm thấy như trẻ ra mười tuổi.

Tiếp theo, một viên đan nữa lại xuất hiện, giọng nói lại vang lên: “Uống thêm viên này nữa”.

Đó là một viên Nguyên Anh Đan, Edward lại nuốt viên đan này vào bụng. Dược lực rất mạnh khiến cơ thể ông ấy không chịu nổi. Thế nhưng có một sức mạnh huyền diệu bảo vệ ông ấy cho tới khi dược lực của Nguyên Anh Đan phát huy hết.

Sau cùng, Ngô Bình cho ông ấy viên đan thứ ba, đó là một viên Phách Lực Đan màu xanh.

Sau khi uống ba viên đan, Edward trở thành một người đàn ông chỉ chừng hai mươi tuổi sức lực dồi dào. Ông ấy cảm kích dập đầu lạy tạ: “Đa tạ ân đức của thần!”

Ngô Bình: “Edward, lát nữa sẽ có người cho ông một trăm tài khoản ngân hàng, trong mỗi tài khoản có một tỷ đô. Ông dùng số tiền này xây dựng giáo phái, giúp mọi người vượt qua khó khăn”.

Nói rồi, anh còn cho Edward thêm một triệu viên đan Sinh Mệnh rồi nói: “Những viên đan Sinh Mệnh này ông cũng hãy chia cho những người cần”.

Sau khi dặn dò xong, Ngô Bình liền nhờ Lý Mai, Tư Đồ Hạo Thiên và những người khác lập một trăm tài khoản ngân hàng rồi gửi vào đó một trăm tỷ đô để giao cho Edward.

Edward có tiền, lại có đan Sinh Mệnh trong tay nên giáo phái lớn mạnh như diều gặp gió. Chẳng mấy chốc nó đã trở thành một giáo phái có hơn năm trăm triệu tín đồ trên toàn thế giới.

Khi về đến khách sạn, Ngô Bình lên mạng của Tiên Giới rao bán Nguyên Anh Đan. Loại đan dược này được bán với giá một trăm đồng tiền bảo một viên. Giá trị của ba mươi nghìn viên Nguyên Anh Đan là ba triệu đồng tiền bảo!

Cũng giống như lần trước, Nguyên Anh Đan vừa được rao bán là đã có rất nhiều đơn đặt hàng. Chưa tới nửa ngày, đan dược của Ngô Bình đã bán hết.

Sau đó anh đi dạo xung quanh các cửa hàng lớn thì phát hiện loại đan dược bán chạy và cháy hàng nhất là Tam Tai Đan.
 
Chương 2908


Chương 2908

Tam Tai Đan là một bộ ba viên đan dược có tác dụng giúp hư tiên chống chọi lại với thiên lôi, âm hoả và nghiệp phong. Có điều luyện loại đan này cực khó, tỷ lệ thành công thấp nên rất khan hiếm, có tiền cũng khó lòng mua được. Mà có mua được thì chất lượng đan kém, thường chỉ là đan tam hoặc tứ phẩm nên hiệu quả có hạn.

Ngô Bình nhận thấy đây chính là thời cơ kinh doanh. Giờ trong tay anh có nhiều tiền nên quyết định bỏ tiền để mua một lượng lớn dược liệu luyện Tam Tai Đan. Anh quyết tâm sẽ dành thời gian luyện số lượng lớn loại đan này để kiếm một núi tiền.

Ba loại đan thuộc bộ Tam Tai Đan là Hoá Lôi Đan, Tịnh Hoả Đan, Tức Phong Đan. Dược liệu để luyện cũng không dễ mua, giá cũng đắt. Sau cùng, anh mua một trăm bộ dược liệu luyện đan như vậy, hết tổng cộng ba trăm năm mươi nghìn đồng tiền bảo.

Ngô Bình trước đó đã có kinh nghiệm luyện Cửu Lôi Kiếp Đan mà Hoá Lôi Đan này cũng là loại đan dược gần giống vậy. Cho nên anh sẽ luyện Hoá Lôi Đan đầu tiên.

Luyện đan đương nhiên không thể ở khách sạn, cho nên anh tìm một công xưởng bỏ hoang rồi bảo Sulia canh gác cho mình.

Lô đan đầu tiên đã thành công, là đan nhất phẩm. Lô thứ hai còn thành công hơn, đan vương phẩm. Đến lô thứ ba thì là đan đế phẩm!

Hai ngày sau đó, Ngô Bình luyện ra mười lô Hoá Lôi Đan, mỗi lô được bốn viên, vậy là tổng cộng bốn mươi viên.

Luyện đan cực tốn sức, luyện đến lô thứ mười là anh đã thấy oải rồi.

Trong các cửa hàng đan dược lớn, giá bán của Hoá Lôi Đan là hơn mười nghìn đồng tiền bảo, mà đó chỉ là đan tứ phẩm. Nếu là đan nhị phẩm thì giá lên tới bốn năm mươi nghìn đồng tiền bảo. Nhất phẩm thì chỉ mua được trong các phiên đấu giá, giá về tay thường không dưới một trăm năm mươi nghìn tệ.

Còn vương phẩm, đế phẩm giá bao nhiêu thì phải đấu giá xong mới biết được.

Cho nên, Ngô Bình cho bốn viên đan trong lần luyện đan đầu tiên lên cửa hàng, giá là một trăm năm mươi nghìn tệ.

Anh đã chú thích rõ đây là đan nhất phẩm nên dù giá cao thì cũng bị tranh cướp mua hết sạch!

Lúc này anh hỏi Tiên Nhi: “Phải làm thế nào để đấu giá đan dược nhỉ?”

Tiên Nhi: “Có thể tạo mô hình đấu giá trong cửa tiệm, để tôi làm cho”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Tôi muốn đấu giá Hoá Lôi Đan vương phẩm, đan dược này giúp chống chịu thiên lôi kiếp. Dược lực chia làm năm luồng, một luồng chính và bốn luồng bổ trợ. Giá khởi điểm là ba trăm nghìn đồng tiền bảo, mỗi lần tăng giá không được dưới hai mươi nghìn đồng tiền bảo, thời gian đấu giá là ba phút. Sau khi hết thời gian sẽ bán cho người trả giá cao nhất”.

Tiên Nhi hí hoáy một hồi thì mặt hàng này đã xuất hiện trên kệ. Trước đó anh bán một lượng lớn Nguyên Anh Đan nên cửa hàng của anh trở nên rất hot, có hàng chục nghìn người đang thăm cửa hàng của anh.

Hoá Lôi Đan vừa lên kệ, trang mạng liền chủ động gợi ý mặt hàng này cho người xem. Cho nên chẳng bao lâu sau, cửa hàng nhỏ của Ngô Bình đã có số người tham quan kỷ lục là trên ba trăm nghìn người.

Ngô Bình thấy đã đến lúc nên nói: “Tiên Nhi, bắt đầu đấu giá đi”.

Khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu điểm, lập tức có người trả giá.

“Ba trăm nghìn đồng!

“Ba trăm hai mươi nghìn đồng!”

“Ba trăm năm mươi nghìn đồng!”

Sau mười lần trả giá, giá đã lên tới năm trăm nghìn đồng, nhưng cuộc đấu giá vẫn tiếp diễn!

Sau cùng, khi thời gian đấu giá kết thúc, viên đan dược được bán với giá sáu trăm sáu mươi nghìn đồng!

Ngô Bình rất hài lòng, anh bảo Tiên Nhi thông báo giờ này ngày mai sẽ có Hoá Lôi Đan đế phẩm!

Sau đó, anh out khỏi mạng.
 
Chương 2909


Chương 2909

Sulia nói: “Chủ nhân, người đã đi rồi, nửa tiếng sau hành động”.

Ngô Bình: “Ừm, cô muốn tôi phối hợp thế nào?”

Sulia: “Chủ nhân hãy đột nhập vào nhà kho chứa tiêu bản ADN của chúng. Đó là nơi tối quan trọng nên chúng sẽ dồn toàn lực ngăn cản anh. Đến luc đó, nội bộ sẽ không được canh gác cẩn mật, tôi sẽ nhân cơ hội lấy đồ”.

Ngô Bình gật đầu: “Được!”

Trong trụ sở của giáo hội, một pháo đài có lính canh gác nghiêm ngặt, hai mươi tư lính canh lực lưỡng đang trực. Trong pháo đài là kho ADN tối quan trọng và một số thứ quý giá khác cũng được đặt trong kho.

Ngô Bình đứng trên một cái cây cách pháo đài mấy nghìn mét, anh liếc nhìn rồi lấy ra sách Thần Ma.

Anh đang định hành động thì cảm thấy bên cạnh mình có thêm một người khác. Anh quay đầu lại thì sợ hãi giật nảy mình. Người này là một người đàn ông trông có vẻ vô hại, gương mặt tuấn tú.

Ngô Bình: “Đại ca Thi, người dọa người sẽ dọa chết người đấy”.

Thi Hoàng: “Ta không phải người”.

Ngô Bình: “…”

Thi Hoàng hỏi: “Bên trong là thứ gì? Ta cảm thấy khí tức của chúng rất hợp khẩu vị của ta”.

Ngô Bình: “Là gen của các sinh vật dũng mãnh”.

Anh nói xong thì động lòng, nói: “Đại ca Thi, nếu ông thích thì cầm đi, tôi giúp ông”.

Thi Hoàng nói: “Được”.

Ông ta đang định hành động thì bị Ngô Bình kéo lại: “Đại ca Thi, ông luôn theo dõi tôi sao?”

Thi Hoàng: “Đâu có, chỉ là lúc nãy ta có chuyện muốn hỏi cậu nên đã đi theo mùi của cậu để tìm cậu”.

Ngô Bình giật mình: “Cách cả mấy vạn dặm mà ông cũng có thể ngửi mùi tìm đến đây sao?”

Thi Hoàng: “Đấy là chuyện rất dễ dàng”.

Ngô Bình lắc đầu: “Thôi được, ông pro!”

Thi Hoàng: “Pro là đang khen ta sao?”

Ngô Bình: “Ừm, là một từ để khen ngợi”.

Thi Hoàng biến thành một cái bóng, tông sập bức tường kiên cố được bảo vệ bởi vô số thủ đoạn của pháo đài rồi ngang nhiên xuất hiện bên trong.

Bên trong pháo đài, có hàng vạn mẫu và tài liệu quý giá, Thi Hoàng chỉ vung tay một cái, toàn bộ được cuốn hết vào tay áo ông ta.

“Ầm”.

Trời đất rung chuyển, cách đó không xa có ba luồng khí tức đáng sợ xuất hiện và nhanh chóng lao đến.

Ngô Bình không nói gì, quay đầu bỏ chạy một mạch ra xa mấy nghìn mét.

Lúc này, Sulia đã tiến vào một căn phòng, vì pháo đài đã bị công phá nên thủ vệ ở đây lập tức kéo đến chi viện, khung cảnh vô cùng hỗn loạn. Vì vậy cô ta có thể dễ dàng lấy được bình nước thuốc trong phòng thí nghiệm, có mấy nhân viên thí nghiệm ở đó dò hỏi nhưng đã bị cô ta đánh ngất xỉu.

Đương nhiên, ngoài bình nước thuốc ra thì còn có một số loại thuốc giá trị, toàn bộ đề bị Sulia tiện tay cầm theo luôn.

Ngô Bình đứng đợi trên núi năm phút thì Sulia đến, cô ta giao cho Ngô Bình năm bình, có lớn có nhỏ.

Tiếp đó Thi Hoàng cũng đến. Thi Hoàng không bị dính chút bụi vẩn nào trên người, vẻ mặt không cảm xúc.
 
Chương 2910


Chương 2910

Ngô Bình hỏi: “Đại ca Thi, có thu hoạch không?”

Thi Hoàng: “Đã lấy hết”.

Ngô Bình tròn mắt: “Lấy hết rồi? Sau đó có ba cao thủ chạy đến đúng không? Các người đã đánh nhau chưa?”

Thi Hoàng: “Thực lực của họ không tồi, một người bị ta đánh chết, hai kẻ khác bị đánh trọng thương”.

Ngô Bình giật mình, chỉ mới có vài phút mà đã chết một vong hai thương, thực lực của Thi Hoàng này thật sự rất đáng sợ.

Anh nói: “Lấy được đồ rồi, chúng ta đi thôi”.

Thi Hoàng: “Cậu đi trước đi, ta cảm thấy chỗ này còn có rất nhiều thứ mình cần, ta phải ở lại thêm lát nữa”.

Ngô Bình biết rõ nếu Thi Hoàng ở lại, chắc chắn sẽ khiến nước Mễ điên đảo, nhưng chuyện này liên quan gì đến anh chứ? Anh lập tức nói: “Được, Đại ca Thi, ông thích gì thì cứ lấy, không cần khách sáo với bọn họ”.

Thi Hoàng nhìn Sulia: “Bên cạnh ta còn thiếu một tỳ nữ hầu hạ, cậu để cô ta lại cho ta đi”.

Ngô Bình mỉm cười, nói: “Cũng được. Sulia, sau này cô hãy làm việc cho Thi Hoàng”.

Sulia gật đầu: “Vâng, chủ nhân”.

Thế là một mình Ngô Bình rời khỏi nước Mễ, quay về Đông Tinh.

Lúc này Chu Thanh Nghiên đang xử lý công việc ở nước Đông Tinh, Ngô Bình vừa quay về thì cô ta liền nói: “Ông xã, có người đến báo nói rằng đã xuất hiện một ngọn núi thần ở trong nước, rất nhiều người địa phương lên núi bái tế nhưng không được cho lên”.

Núi thần?

Anh liền đáp: “Chúng ta đi xem thử”.

Anh dắt theo Chu Thanh Nghiên đến nơi có ngọn núi thần, nói là núi thần nhưng thật ra là tòa một kim tự tháp, chỉ có điều kim tự tháp này vô cùng cao lớn, cao tận ba nghìn mét, sườn dốc lại dài đến bốn năm nghìn mét, các mặt đều có cầu thang màu vàng, dẫn thẳng đến đỉnh tháp.

Thấp thoáng có thể nhìn thấy một đài cao ở trên đỉnh kim tự tháp, hình như có thứ gì bên trên đó.

Lúc này, mấy trăm người dân địa phương đang liều mạng leo lên nhưng mới leo lên được bảy tám bậc là họ đã ngất xỉu.

Có luồng sáng trắng chiếu từ trên trời xuống, một người da đen cao to xuất hiện, người này cao hơn hai mét, trên thân vẽ đủ loại hoa văn ký hiệu, chân trần và ánh mắt sáng ngời.

Ngô Bình hơi bất ngờ, vì khí tức của người da đen này đã là Động Thiên.

Người da đen sải bước tiến lên trên, bước một bước dài đến ba bốn bậc thang. Lúc đầu anh ta đi rất nhanh nhưng đi được hơn một trăm bậc thì bắt đầu chậm lại, được một phần ba kim tự tháp là không thể nào tiến thêm được nữa, chỉ có thể đứng tại chỗ hét lớn với vẻ không cam tâm.

Ngô Bình gọi một người địa phương đến, hỏi anh ta: “Đây là gì?”

Người địa phương nhân nhận ra thân phận của anh, đáp: “Đây là núi thần trong truyền thuyết của chúng tôi”.

Sau đó anh ta kể một câu chuyện cho Ngô Bình nghe truyền thuyết của bộ lạc ở đây, nghe nói thời kỳ viễn cổ, bộ lạc không sao thích nghi được với tự nhiên, bị yêu quái dã thú xem như con mồi. Bất chợt có một ngày, ngọn núi thần xuất hiện, một anh hùng tên Anh Kỳ của bộ lạc khi ấy đã leo lên núi. Anh ta đã uống nước thần trên đỉnh núi, sở hữu sức mạnh tương dương mười con sư tử, có được tốc độ bằng với mười con báo và mắt như chim ưng.

Sau khi xuống núi, Anh Kỳ trở thành thủ lĩnh của bộ lạc, dẫn dắt bộ lạc đi tới cuộc sống bình an, không còn sợ mãnh thú và yêu quái nữa.
 
Chương 2911


Chương 2911

Mặc dù chỉ là truyền thuyết thần thoại nhưng Ngô Bình vẫn có thể nghe ra được một số điểm quan trọng bên trong, chẳng hạn như nước thần trên đỉnh kim tự tháp.

Lúc này lại có một cao thủ xuất hiện, là một người Âu Mỹ, người này ở trần, tóc màu vàng kim, khắp người đều là cơ bắp cuồn cuộn, vừa đẹp vừa mạnh mẽ.

Người đó từ trên trời đáp xuống, cơ thể đè ép làm không khí phát nổ khiến người dân bình thường trong phạm vi một trăm mét đều bị nổ chết.

Những người đó đều là người dân của nước Đông Tinh, là con dân của Ngô Bình nên anh không kìm nổi cơn tức giận.

Tiếp đó lại có một đôi nam nữ đáp xuống bên cạnh hắn ta, người đàn ông mặc đồ da màu đỏ, người phụ nữ mặc váy đen.

Người đàn ông ở trần hút điếu xì gà trên miệng, cười nói: “Lại là một tòa tháp thần ban, lần này chúng ta nhất định không thể để mất cơ hội”.

“Anh đã không còn cơ hội nữa rồi”. Bỗng dưng có một giọng nói vang lên sau lưng hắn ta, không biết Ngô Bình đã đến gần từ bao giờ.

Người đàn ông liếc Ngô Bình: “Ai cho mày dũng khí dám nói chuyện như thế với tao hả?”

“Ầm!”

Ngô Bình không nói dông dài, một quyền đã đánh bay người người đàn ông ở trần kia. Người này té nhào, lăn mãi đến khi dừng ở dưới chân Kim Tự Tháp, cả người tựa vào bậc thang, miệng không ngừng hộc máu, máu và nội tạng trộn lẫn vào nhau.

Hai người còn lại cũng kinh sợ, lùi lại vài bước theo bản năng, sợ hãi nhìn Ngô Bình chằm chằm.

Ngô Bình tiến một bước đến phía trước người đàn ông bị thương kia, một chân nhấc lên, giẫm nát đầu hắn ta. Đầu người này nổ tung như một quả dưa hấu, chất lỏng bên trong bắn tung tóe khắp nơi.

Anh cũng không quan tâm đ ến thi thể, đi bước lớn về phía Kim Tự Tháp. Vừa lên bậc thang, anh đã cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thần đang tác động vào nội tâm anh.

Sau mười bậc, sức mạnh này đã khá lớn, nếu không phản kháng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng nặng nề đến cảm xúc của anh.

Sau ba mươi bậc, anh giải phóng nhân cách Thái Thượng thì lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Đi hết một nửa bậc thang, ngoài áp lực tinh thần thì thân thể cũng bắt đầu cảm nhận được lực đẩy.

Cảm giác giống như đi vào trong thủy ngân mật độ cao vậy, rất khó chìm xuống, buộc phải dùng rất nhiều sức mới có thể nhấn toàn thân vào trong thủy ngân.

Lực đẩy này càng lúc càng mạnh, đến mười bậc cuối cùng, dù Ngô Bình có sức mạnh kh ủng bố thì mỗi bước đi vẫn phải chịu áp lực rất lớn.

Chín bậc, tám bậc, bảy bậc, khi anh bước lên bậc cuối cùng, hai loại sức mạnh bỗng chốc tăng lên gấp bội. Cũng may là thực lực anh đủ mạnh, vào giây phút cuối đã kiên trì chịu đựng được, vững vàng bước lên trên đài.

Đài này không lớn, khoảng chừng mười mét vuông, ở giữa có đặt một cái bàn bằng kim loại nhỏ, trên bàn để một cái chén, trong chén có để một lọ nước thuốc màu tím đen.

Là đại sư luyện dược, cao thủ đan đạo nhưng Ngô Bình lại không nhìn ra được nó là gì, anh tiến lên ngửi thử mà lại không ngửi được bất kỳ mùi gì, điều này cũng có nghĩa, nước thuốc này có một đặc điểm kỳ lạ là không thể trao đổi vật chất gì với thế giới ngoài, dù để nó trong không khí, trong nước thì nó cũng có duy trì ổn định, không hề có sự trao đổi chất cấp độ phân tử hoặc nguyên tử.

Không thể nhận ra được nước thuốc này, Ngô Bình lại càng thêm nghi ngờ, anh bèn dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, vừa nhìn đã phát hiện nước thuốc được tạo thành từ năm loại cấm chế nhỏ. Những cấm chế này tuy nhỏ, nhưng kết cấu tinh vi, một khi đi vào trong cơ thể người thì sẽ hình thành rất nhiều loại cấm chế ở trong thân thể hoặc nguyên thần. Còn về cấm chế cuối cùng là gì thì ngay cả Ngô Bình cũng không thể đoán được.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom