Dịch Thần Y Trở Lại

Chương 4696


 Ngô Bình: “Có người giết con rồng này ở đây, nhưng lại bỏ sót con bạch long”.  

 

 

Lý Dược Sư nhìn xác thanh long, nói: “Con rồng này ít nhất cũng phải tu vi Đạo Quân, sao có thể nói giết chết là giết được? Hơn nữa nơi này là biển đông, có người nào lại to gan như vậy?”  

 

Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện bất thường xảy ra chắc chắn có điều mờ ám, chuyện này, đến tám chín phần là có người sắp đặt”.  

 

Advertisement

Ngay lúc này, trên mặt biển, đột nhiên một nhiên một cơn sóng lớn nổi lên, trên mặt biển hơn trăm dặm xung quanh bỗng nhiên có một đầu rồng sắc vàng khổng lồ xuất hiện, sóng cuộn lên cao cả vạn trượng lao về phía Doanh Châu. Cách từ rất xa, Ngô Bình cũng cảm nhận được sát ý nặng nề của nó.  

 

Nhìn thấy làn sóng khổng lồ, Lý Dược Sư nhíu mày: “Con rồng này phát điên gì vậy? Đánh sóng lớn như vậy về phía Doanh Châu, bách tính vùng duyên hải này sắp bị đánh chết mất!”  

 

Cậu trẻ tuổi mạnh mẽ, muốn đứng dậy tranh luận với con rồng kia, thì bị Ngô Bình giữ lại.  

Advertisement

 

“Chuyện người lớn, trẻ con đừng can dự”. Anh nói một câu rồi vươn người lên cao, biến thành người khổng lồ cao vạn trượng, đạp sóng lướt qua.  

 

Anh đi được mấy bước, thì con sóng cao vút trời kia đã dừng lại, con rồng khổng lồ trong làn sóng kia rời khỏi mặt nước, bay lên không, một đôi mắt rồng nhìn Ngô Bình chằm chằm.  

 

Ngô Bình nhìn anh ta, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Anh bình tĩnh lại đi, nếu lại kích động giận dữ nữa, tôi sẽ lột vảy rồng, rút gân các người”.  

 

Giọng điệu anh bình tĩnh, nhưng con rồng kia lại run lẩy bẩy, chầm chậm rút lui, chậm rãi hạ xuống, nói: “Các hạ thân là cao thủ loài người, tại sao lại sát hại Long tộc Đông Hải tôi?”  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi tàn sát Long tộc?”  

 

Kim long nói: “Vừa nãy các hạ còn câu thi thể của thanh long lên, cô ấy là em gái tôi! Hơn nữa, cháu gái tôi cũng đang trong tay anh!”  

 

Ngô Bình nhìn bạch long rồi nói: “Thì ra anh là cậu của cô bé”.  

 

Kim long: “Tôi là Thất Long Vương của Đông Hải! Các hạ là ai?”  

 

Ngô Bình: “Tôi họ Lý”.  

 

Thất Long Vương: “Tu vi của các hạ, có vẻ đã đạt đến cảnh giới Thánh Vương rồi?”  

 

Ngô Bình: “Xem như vậy đi. Thất Long Vương, rốt cuộc ai là hung thủ, anh có thể hỏi bạch long này xem”. Nói rồi, anh thả bạch long ra.  

 

Bạch long lập tức bay đến bên cạnh Kim Long, khóc sướt mướt, đáng thương vô cùng.  

 

Kim Long thấp giọng nói: “Các hạ Thánh Vương, anh thực lực thông thiên, cũng không thể ức hiếp Long tộc tôi!”  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Có phải đầu anh có vấn đề khôn, tôi bảo anh hỏi bạch long kia”.  

 

“Tôi đã hỏi rồi!”. Kim Long hung hăng nói: “Cô bé nói chính là các anh hại chết em gái tôi!”  

 

Ngô Bình nheo mắt, anh nhìn bạch long, phát hiện đôi mắt nó đầy mê man.  

 
 
Chương 4697


 Ngô Bình gật đầu: “Hiểu rồi. Nhưng đáng tiếc các người chọn sai mục tiêu rồi, gài nhầm người rồi”.  

 

Kim Long hừ lạnh: “Vậy sao? Mặc kệ thực lực anh mạnh đến đâu, hôm nay cũng phải trả giá!”  

 

Ngô Bình: “Bảo mấy người sau lưng anh xuất hiện đi, không cần phải làm rùa rút đầu đâu”.  

 

Advertisement

Sóng lớn cuộn trào trên mặt biển, hơn nghìn con rồng lao ra khỏi mặt nước, đủ các màu sắc, ai nấy đều đầy sát khí, có một con rồng trong đó có khí tức kinh người, là một Long tổ!  

 

Khi Long tổ này nhìn rõ vẻ ngoài của Ngô Bình, cảm nhận được khí tức của anh, lập tức run rẩy cả người, hoảng sợ tiến lên: “Long tổ Đông Hải Ngao Phương, bái kiến Thánh Hoàng bệ hạ!”  

 

Trước khi Ngô Bình trở thành Đại Thánh, Long tổ này đã đến bái hạ, hiện tại tuy đã qua một thời gian, nhưng nó vẫn nhớ rõ khí tức của Ngô Bình.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Ừ, chúng ta cũng xem như có chút giao tình. Hôm nay đột nhiên ông đưa toàn bộ Long tộc đến chém giết là có ý gì?”  

 

Long tổ vội nói: “Không biết là Thánh Hoàng ở đây, tiểu long đã biết tội!”  

 

Ngô Bình: “Không cần giả vờ với tôi, nói rõ đi!”  

 

Long tổ thở dài một tiếng, nói: “Bấm Thánh Hoàng, tiểu long chỉ là phụng mệnh mà làm”.  

 

Ngô Bình: “Theo lệnh của ai?”  

 

Long tổ Ngao Phương chần chừ vài giây rồi nói: “Là Yêu Tổ Tất Tuyên hạ lệnh, Tất Tuyên thế mạnh, Long Cung Đông Hải tôi không thể chống đối”.  

 

Ngô Bình: “Yêu Tổ Tất Tuyên? Nó ở đâu?”  

 

Ngao Phương: “Tất Tuyên đó cũng ở trong Đông Hải, trước khi Hồng Hoang thống nhất, Long Cung tôi độc bá Đông Hải. Nhưng sau khi thống nhất, Tất Tuyên này lại trấn áp chúng tôi”.  

 

Ngô Bình: “Anh là Long tổ của Long tộc, là Long tộc mạnh nhất, mà lại bị Yêu tổ trấn áp, chẳng lẽ anh không anh không đánh lại được nó?”  

 

Ngao Phương: “Yêu tổ kia là sinh linh ở Hỗn Độn, thực lực quả thực không kém tôi, hơn nữa trong tay còn có một pháp bảo rất lợi hại. Vả lại, dưới trướng ang ta có đến một tỷ yêu binh, một khi khởi binh đánh đến, thì Long tộc nhất định sẽ bị tiêu diệt”.  

 

Ngô Bình: “Tất Tuyên báo ông làm gì? Tấn công Doanh Châu sao?”  

 

Ngao Phương: “Tất Tuyên bảo tôi tạo ra sự cố này trước, mượn cớ đánh Doanh Châu, sau đó dùng Doanh Châu làm cầu nối, tấn công đế quốc Thiên Đỉnh”.  

 

Ngô Bình: “Xem ra Tất Tuyên này muốn đối nghịch với Đại Thiên Tôn”.  

 

Ngao Phương: “Thánh Hoàng, uy danh anh kinh chấn thiên hạ, có anh ở đây, Tất Tuyên chắc chắn không thể thực hiện được”.  

 

Ngô Bình suy nghĩ, thực lực Yêu Tổ này, đại khái tu vi pử cấp bậc Đạo Tôn, điểm lợi hại của nó, có lẽ là pháp bảo trong tay, cùng với sức mạnh huyết mạch hùng mạnh.  

 
 
Chương 4698


 Ngao Phương chỉ đành nói: “Tiểu Long thật vinh hạnh khi Thánh Hoàng bệ hạ có thể đi”.  

 

Thế là Ngô Bình gọi Lý Dược Sư, hai bố con cùng nhau đến Đông Hải Long Cung.  

 

Lý Dược Sư và Ngô Bình đều mới đến Long Cung lần đầu tiên, họ lặn xuống nước được một đoạn thì vào trong một vòng nước, qua vòng nước đó thì đến với một vùng biển khác.  

 

Trong vùng biển này có rất nhiều đảo, cảnh vật cũng đẹp hơn nhiều so với bên ngoài. Tận sâu dưới biển, có vô số cung điện nguy nga được xây dựng, không chỉ dưới nước có cung điện mà trên đảo cũng có rất nhiều cung điện.  

Advertisement

 

Ngô Bình được mời đến một đại điện huy hoàng trên đảo, long tổ dắt theo một đám con cháu cùng đến chào.  

 

“Các vị không cần khách sáo”. Anh nói.  

Advertisement

 

Sau khi chủ và khách ngồi vào vị trí, tỳ nữ liền trà, Ngô Bình để ý thấy ở đây cũng có rất nhiều loài người sinh sống, thậm chí còn có sinh vật nửa rồng nửa anh.  

 

Ngô Bình hỏi: “Ngao Phương, những người này đều do ông bắt về sao?  

 

Lúc này, Ngao Phương đã biến thành hình người, ông ta vội nói: “Không phải vậy đâu, phần lớn trong số họ là người đến lánh nạn khi bên ngoài xảy ra chiến loạn, tôi thấy họ đáng thương nên giữ lại một số người, để họ sống ở đây. Bệ hạ, long tộc tuyệt đối không bắt họ làm nô lệ, ngược lại còn luôn giao lưu và liên hôn”.  

 

Ngô Bình “ừ” rồi nói: “Nói ra thì chúng ta cũng xem như có chút quan hệ, nhà tôi có nuôi một con rồng, có thể nói là trưởng bối của ông, các vị đều có huyết mạch cự long hỗn độn”.  

 

Ngao Phương tròn mắt: “Là trưởng bối của Tiểu Long sao? Không biết huyết mạch của vị trưởng bối đó có thuần túy không?”  

 

Ngô Bình liếc nhìn Ngao Phương: “Ông có được một phần ngàn huyết mạch cự long hỗn độn không?”  

 

Ngao Phương thở dài: “Tạm thời vẫn chưa, có điều bốn năm trăm năm nữa thì chắc có thể được”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Huyết mạch của ông mỏng manh quá. Vị tiền bối đó của ông đã có khoảng bốn phần trăm của huyết mạch cự long hỗn độn rồi”.  

 

Ngao Phương nghe xong thì vô cùng ngưỡng mộ: “Thật muốn gặp vị tiền bối đó quá, nếu tôi cũng có thể có được huyết mạch mạnh mẽ như thế thì cần gì phải sợ một yêu tổ nhỏ bé như Tất Tuyên kia”.  

 

Cự long hỗn độn vốn là bá chủ trong các sinh linh của hỗn độn, với nó thì huyết mạch của Tất Tuyên chỉ là đồ bỏ.  

 

Ngô Bình: “Ngoài ra, tôi còn từng gặp em trai của ông, vốn là một con rồng”.  

 

Ngao Phương nghe Ngô Bình nhắc đến em trai của mình thì bối rối hỏi: “Cậu ấy vẫn khỏe chứ?”  

 

Ngô Bình: “Tôi đã giúp anh ta ngưng tụ long châu lại từ đầu”.  

 

Ngao Phương thở dài: “Năm xưa do tôi tuổi trẻ nông nổi, đánh cậu ấy bị thương, giờ nghĩ lại thì thấy vô cùng hối hận”.  

 

Ngô Bình: “Đấy điều là chuyện gia đình của ông, tôi không hỏi nhiều. Ngao Phương, điều tôi muốn hỏi là ông dự định thế nào?”  

 

Ngao Phương vội nói: “Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Thánh Hoàng”.  

 
 
Chương 4699


 Ngô Bình lại nói: “Nghe nói long cung của các ông và Doanh Hoàng có quan hệ khá tốt hả?”  

 

Ngao Phương: “Đằng sau Doanh Hoàng là Doanh Tông, thực lực không tệ, duy trì quan hệ tốt với họ sẽ có lợi cho long cung chúng tôi”.  

 

Ngô Bình gật đầu: “Bây giờ Doanh Châu là địa bàn của tôi, sau này hai bên có thể qua lại nhiều hơn”.  

 

Ngao Phương nói: “Đương nhiên rồi, sau này thương thuyền của Doanh Châu có thể tùy ý qua lại với Đông Hải, nhất định hải tộc Đông Hải sẽ ra sức bảo vệ”.  

Advertisement

 

“Gào”.  

 

Đột nhiên, hải đảo rung chuyển, có tiếng gầm từ dưới đáy biển truyền lên.  

 

Advertisement

Ngao Phương nghe thấy tiếng gầm đó thì vẻ mặt trở nên khó coi, ông ta liền nói với Ngô Bình: “Đã làm phiền đến Thánh Hoàng rồi”.  

 

Ngô Bình nhận ra có lẽ tiếng gầm đó là của một con rồng rất to lớn, anh hỏi: “Tại sao con rồng đó lại gầm?”  

 

Ngao Phương: “Đấy là một con quỷ long, là cấm kị của long tộc chúng tôi, mỗi khi có quỷ long xuất thế thì long tộc sẽ phải đối mặt với một trận tai kiếp lớn. Hết cách rồi, chúng tôi chỉ có thể trấn áp quỷ long từ khi nó còn rất nhỏ”.  

 

Ngô Bình rất tò mò: “Qủy long có gì khác với loài rồng các người?”  

 

Ngao Phương hơi khó xử, có vẻ như không muốn nói.  

 

Ngô Bình nói: “Ông nói ra đi, biết đâu tôi có thể giúp”.  

 

Ngao Phương nghĩ đến việc Ngô Bình là Thánh Hoàng thì cắn răng, nói: “Bệ hạ, tổ tiên của quỷ long có phần khác với rồng thật chúng tôi, tổ tiên của chúng tôi đến từ cự long hỗn độn còn tổ tiên của quỷ long thì là ma long u minh, sự lợi hại của quỷ long nằm ở chỗ nó có thể nuốt chửng long tộc, hơn nữa càng ăn càng mạnh”.  

 

Ngô Bình lần đầu tiên nghe nói đến ma long u minh, anh hỏi: “Cự long hỗn độn và ma long u minh, bên nào mạnh hơn?”  

 

Ngao Phương hơi bối rối, nói: “Tổ tiên cự long hỗn độn của chúng tôi là do ma long u minh sinh ra”.  

 

Ngô Bình: “Từ nhỏ qủy long đó đã bị trấn áp ở đây sao? Tại sao không giết quách đi cho xong?”  

 

Ngao Phương cười mếu: “Không giết được, tất cả quỷ long đều mang lời nguyền trên anh, không giết chết được. Hơn nữa, mỗi lần bị giết chết thì thực lực của quỷ long lại tăng thêm.  

 

Ngô Bình bất chợt nhớ tới Doanh Hoàng, trên người ông ta cũng có lời nguyền tương tự.  

 

“Đợi xử lý xong việc của Tất Tuyện rồi tôi sẽ đến xem con quỷ long đó thử”.  

 

Ngao Phương: “Tất Tuyên sống ở vùng biển cách đây mười vạn mét, ở đó có một ngọn núi cao vạn trượng, trên núi có mười miệng núi lửa, yêu tổ Tất Tuyên sống ở đó”.  

 

Ngô Bình hỏi: “Dưới trướng Tất Tuyên có một tỷ yêu binh sao?”  

 

Ngao Phương bối rối: “Không tới một tỷ thì cũng được bốn năm trăm triệu”.  

 

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Vậy ông có biết nuôi một trăm triệu yêu hoàng phải tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên không?”  
 
Chương 4700


 Ngao Phương vội nói: “Trong các yêu binh dưới trướng Tất Tuyên, thực lực của lính lác cũng tầm tu sĩ loài người cảnh giới Địa Tiên, thực lực của binh tướng thì mạnh hơn chút, tầm cảnh giới Hư Tiên, cũng có cảnh giới Chân Tiên. Nếu là yêu tướng cấp cao thì có khả năng là đạo quân, thậm chí là cao thủ đạo tổ”.  

 

Ngô Bình nghe xong thì nói: “Nói vậy thì thực lực của đám yêu binh này cũng bình thường”.  

 

Ngao Phương nói: “Bệ hạ, những yêu binh này có thể kết thành đại trận, ba ngàn yêu binh nhập thành một nhóm hoặc một ngàn yêu binh nhập thành một nhóm, gọi là Thiên Yêu Chiến Trận hay Vạn Yêu Chiến Trận. Một Vạn Yêu  Chiến Trận ít nhất cũng có thể đối phó với một cao thủ cấp đạo tổ, còn Thiên Yêu Chiến Trận thì có thể giết được cao thủ nhân tộc cấp đạo quân”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Ông giúp tôi hâm nóng số rượu này, tôi đi gặp Tất Tuyên”. Anh nói dứt lời thì biến thành một luồng sáng vút qua không gian.  

 

Anh vừa đi thì những tùy tùng ở xung quanh liền thi nhau đứng dậy, khi Ngô Bình vẫn còn ở đó thì họ không dám ngẩng đầu, ai cũng quỳ hết dưới sàn.  

Advertisement

 

“Long tổ, không biết người này có thể chiến thắng được Tất Tuyên không?”  

 

Ngao Phương nghiêm túc nói: “Thắng hay không thắng thì anh ta cũng có thể rút lui an toàn, có điều, tên Tất Tuyên đó chắc sẽ gặp xui xẻo”.  

 

“Long tổ, chẳng phải ông nói sau lưng Tất Tuyên có một Yêu Thánh sao?”  

 

Ngao Phương: “Yêu Thánh thì đã sao? Trước mặt Thánh Hoàng, Yêu Thánh cũng phải cúi đầu, không cần nói nhiều nữa, đợi kết quả đi, nếu Thánh Hoàng có thể toàn thắng thì long tộc của chúng ta có thể toàn lực hướng về nhân tộc”.

Chúng Long Bộ kinh ngạc: “Long tổ, bây giờ quyết định, có phải qua loa quá không?”  

 

Ngao Phương cười lạnh: “Đây là đánh cược! Tai họa sắp giáng xuống, Long Tộc chúng ta không muốn bị diệt thì phải tìm một chỗ dựa vững chắc mới được! Khí tức vị Thánh Hoàng này, không kém gì các cao thủ Kỷ Nguyên kia, thậm chí tôi còn cảm thấy, anh ta còn sở hữu khí tức đặc biệt, loại khí tức này tôi từng gặp lúc nhỏ, mà đối phương chính là một cao thủ cấp vũ trụ!”  

 

Mọi người kinh ngạc, khí tức của cao thủ cấp vũ trụ!  

 

Ở bên kia, Ngô Bình bay được một lúc thì thấy một ngọn núi khổng lồ sừng sững trên biển, núi đóng tuyết cả trăm triệu năm, xung quanh ngọn núi mấy trăm dặm, cứ mấy mấy trăm mét thì màu sắc ngọn núi lại khác nhau, thấp nhất là màu đen, lên trên là màu lam, sau đó lần lượt là đỏ, tím, xanh nhạt, đến đỉnh núi thì biến thành màu trắng bạc.  

 

Ngô Bình nhìn thấy vô số Yêu tộc đang bay quanh ngọn núi, có một số bay lơ lửng trên không, cúi đầu với ngọn núi khổng lồ, tựa như ngọn núi là tín ngưỡng bọn chúng vậy.  

 

Ngô Bình bỗng phát hiện, đã kinh động đến vô số Yêu tộc, lúc này một ma yêu bay đến, anh ta có đôi mắt như chim ưng và mũi cong, đỉnh đầu có một chỏm tóc trắng, chính là đời sau của chim ưng lông trắng, cực kỳ hung hãn, là hậu duệ của đại bàng.  

 

“Này, Nhân tộc đúng là to gan, Thánh Sơn này mà cũng dám đến gần?”  

 
 
Chương 4701


Anh phát hiện, trường lực này có thể tăng tốc độ tu hành và tiến hóa của Yêu tộc. Nói như vậy, nơi này sinh ra đại thánh Yêu tộc cũng không có gì lạ.  

 

Ưng yêu kia hừ lạnh nói: “Ngươi mau rời khỏi đây, nếu không sẽ có Yêu tộc hùng mạnh đến, chắc chắn ăn sạch ngươi”.  

 

Ngô Bình nói: “Nơi này, không ai có thể ăn được tôi cả”.  

Advertisement

 

Nói xong, anh bay thẳng về phía Thánh Sơn.  

 

Yêu tộc xung quanh cách Thánh Sơn cũng chừng mấy vạn mét, bởi vì nếu ở Thánh Sơn quá gần, sẽ bị sức mạnh kinh khủng thiêu đốt, cho dù là đại thánh Yêu tộc thuở đầu cũng không dám đáp lên núi.  

 

Advertisement

Lúc này, Ngô Bình lại trực tiếp bay lên đỉnh núi, mà sức mạnh yêu sơn trên đỉnh núi là nơi mạnh nhất!  

 

“Hừ, người này muốn chết sao? Thế mà lại bay lên đỉnh núi…”  

 

Thế nhưng, lời Yêu tộc này còn chưa dứt thì đã ngậm miệng lại, sau đó trừng to mắt, vẻ mặt không tin nổi.  

 

Lúc này, Ngô Bình đã đáp xuống đỉnh núi, băng cứng xung quanh giống như gậy sắt, trường lực kinh người như có thể xé rách quần áo, vạn vật. Nhưng Ngô Bình lại không giống như người thường, vẫn vươn tay chạm vào khối băng, lầm bầm nói: “Băng tinh khiết”.  

 

“Người nào dám xông vào Thánh Sơn tôi?”  

 

Lúc nào, một âm thanh vang lên, từ phía a có một dã thú hình dạng kỳ lạ bay đến, cả người đen tuyền, vóc dáng như khỉ, trên người mọc ra bốn cái cánh màu bạc, đôi mắt màu bạc, khá giống loài dơi. Kẻ đến, chính là Yêu tổ Tất Tuyên.  

 

Ngô Bình không quan tâm ông ta, mà tìm một khối băng rồi ngồi xuống, nhắm mắt ngồi thiền.  

 

Tất Tuyên nhìn thấy Ngô Bình không sợ sức mạnh của Thánh Sơn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nói: “Các hạ là ai, có dám nói ra tên họ không?”  

 

Ngô Bình vẫn không quan tâm ông ta mà niệm một đoạn chú, Thánh Son lập tức chấn động, mười hai trận pháp trong núi bỗng thả lỏng.  

 

Sắc mặt Tất Tuyên thay đổi, thét lớn: “Ngừng tay!”  

 

Ngô Bình ngừng niệm chú, lạnh nhạt nói: “Tôi đang làm gì, ông hiểu rõ nhất, bảo người có tư cách nhất Yêu tộc các ông ra nói chuyện với tôi”.  

 

Tất Tuyên hít sâu một hơi: “Rốt cuộc anh là ai?”  

 

“Ầm ầm!”  

 

Ngô Bình dùng uy lực Thánh Hoàng, mây mù tan đi, hàng tủ hào quang chiếu sáng đất trời, các thần yêu bị ánh sáng chiếu vào, khắp người đều bốc khói đen, kêu thét chạy khắp nơi.  

 

Tất Tuyên cũng rất khó chịu, vội nói: “Xin Thánh Hoàng thu lại Thánh Uy!”  

 

Thánh quang biến mất, Tất Tuyên lau mồ hôi lạnh nói: “Tiểu yêu sẽ đi mời đại thánh tộc tôi đến!”. Tất Tuyên vội rời đi, chưa đến nửa canh giờ đã quay về, đi cùng ông ta còn có một vị ông lão áo bào đen, quanh người tỏa ra khí yêu, mà cũng có cả thánh ý, chỉ là thánh ý của ông ta khác với của Nhân tộc, rõ ràng đã đi một con đường khác.  

 
 
Chương 4702


 Ngô Bình nhìn ông ta, lạnh nhạt nói: “Chắc hẳn ông biết rõ lai lịch Thánh Sơn này chứ!”  

 

Hắc Bào: “Đúng, tại hạ có biết”.  

 

Ngô Bình nói: “Người ở bên trong, bị các ngươi trấn áp bao lâu rồi?”  

 

Hắc Bào im lặng một lát rồi nói: “Vốn không phải do Yêu tộc tôi trấn áp, mà là ở kỷ nguyên trước, bị Tiên tộc trấn áp”.  

Advertisement

 

Ngô Bình có chút bất ngờ: “Sơn tộc lại đi trấn áp một Thánh Thai? Ông biết nguyên do không?”  

 

Hắc Bào: “Xin Thánh Hoàng hãy đến phủ”.  

 

Ngô Bình: “Cũng được”.  

Advertisement

 

Anh cũng không sợ Hắc Bào này làm ra trò gì, đi theo ông ta đến một phủ viện trên đảo. Nơi này, là nơi ở của Tất Tuyên, nhưng hiện tại đã không còn ai, chỉ có Ngô Bình và Hắc Bào.  

 

Hắc Bào: “Thánh Hoàng bệ hạ, năm đó Tiên tộc áp bức các tộc, thủ đoạn thống trị rất tàn khốc, trong đó bên chịu trấn áp kinh khủng nhất, chính là Thần tộc”.  

 

Ngô Bình: “Chuyện này tôi cũng biết đôi chút. Chỉ là chuyện này và Thánh Thai trong núi kia có liên quan gì?”  

 

Hắc Bào: “Tiên tộc lợi dụng bí pháp bói toán vô thượng, cho rằng cuối cùng Tiên tộc có thể bị tiêu diệt bởi một cao thủ Thánh Đạo, cho nên rất e ngại với tất cả Thánh Linh. Thánh Thai này vừa được ra đời, đã bị Tiên tộc giam cầm, dùng mọi cách muốn tiêu diệt. Nhưng mỗi lần tiêu diệt, Thánh Thái đều sẽ xuất hiện ở nơi khác, hơn nữa sẽ mạnh hơn lần trước. Sau này Tiên tộc không còn cách nào, chỉ có thể dùng trận pháp trấn áp, ngăn cản nó tiếp tục phát triển”.  

 

Ngô Bình: “Ngay cả Tiên tộc cũng không có cách gì, xem ra Thánh Thai này không đơn giản”.  

 

Hắc Bào: “Đúng vậy. Sau này Tiên tộc bị Thần tộc lật đổ, Thánh Thai này loại rơi vào tay Yêu tộc chúng tôi. Tôi có thể thành Thánh, chính là lĩnh ngộ được Thánh Đạo ở gần Thánh Sơn”.  

 

Ngô Bình: “Tất Tuyên là thuộc hạ của ông?”  

 

“Vâng”. Hắc Bào thành thật trả lời.  

 

“Mục đích của các ông là gì?”, Ngô Bình nhìn chằm chằm ông ta hỏi.  

 

Hắc Bào cười khổ: “Tôi cũng là làm theo lệnh. Mấy người bên trên bảo tôi bắt đầu ra tay đối phó với đế quốc Thiên Đỉnh, đoạt lấy đại lục Hồng Hoang. Hành động song song không chỉ có mỗi bên tôi, Yêu tộc ở những nơi khác cũng rat ay, nghe nói là phải phối hợp với hành động của Thần tộc”.  

 

Ngô Bình: “Mục tiêu cụ thể của ông là gì?”  

 

Hắc Bào im lặng mấy giây, nói: “Ngăn cản chư thánh thức tỉnh, nắm giữ binh tộc”.  

 

Ngô Bình nói: “Giống như tôi dự đoán, quả nhiên Thần tộc vẫn luôn nhắm đến binh tộc và chư thánh”.  

 

Hắc Bào: “Lúc trước không biết Thánh Hoàng cũng ở đây, nếu biết, chúng tôi chắc chắn không dám!”  

 

Ngô Bình cười lạnh: “Cho các ông ba ngày, rời khỏi khu vực Đông Hải, hơn nữa vĩnh viễn không được quay lại”.  

 

Hắc Bào lại không có ý chống đối, nói: “Vâng, trong ba ngày chúng tôi chắc chắn sẽ rời đi”.  

 

Ngô Bình: “Thánh Sơn kia ở để lại đi, để nó lại cũng tốt cho các ông”.

Hắc Bào nghiến răng nói: “Thánh Hoàng bệ hạ, núi thánh rất quan trọng với Yêu tộc tôi nên chúng tôi bắt buộc phải mang đi”.  

 
 
Chương 4703


Ngô Bình: “Họ không đồng ý thì bảo đến đây tìm ta, ta cho chết chung luôn thể”.  

 

Hắc Bào không dám nói gì nữa mà chỉ gật đầu, dẫu sao ông ta cũng không dám động đến Ngô Bình.  

 

Hắc Bào truyền lệnh xuống dưới, bắt đầu điều động các Yêu tộc ở đây chuẩn bị rời đi và di chuyển đến nơi khác sinh sống.  

 

Ngô Bình ngồi trong đại điện và suy nghĩ về bước hành động tiếp theo.  

 

Advertisement

Hơn một tiếng sau, chợt có một cánh cửa mở ra trên hư không, một tu sĩ Yêu tộc bước từ đó ra, khí tức của tu sĩ này còn mạnh hơn Hắc Bào. Hình dạng thì giống con người, anh ta mặc áo giáp màu vàng, mi tâm mọc mấy cái vảy, thoạt nhìn trông đầy sát khí.  

 

Khí tức của tu sĩ này rất lạ, anh ta không phải Yêu Thánh, cũng không phải Yêu Tổ, nhưng thực lực lại rất mạnh. Anh ta đi thẳng về phía Ngô Bình rồi nói: “Thánh Hoàng của Nhân tộc đúng là danh bất hư truyền, thực lực mạnh đấy!”  

 

Ngô Bình quan sát tu sĩ này rồi hỏi: “Các hạ là?”  

Advertisement

 

Yêu tộc ấy cười nói: “Chắc anh có thể nhìn ra tôi có khí tức của Yêu, nhưng không hoàn toàn là Yêu”.  

 

Ngô Bình: “Trên người anh có khí tức của Vu”.  

 

Người đó cười nói: “Đúng thế, tuy tôi là Yêu, nhưng trong huyết mạch lại chảy dòng máu của Vu tộc. Bố tôi là một cường giả kỷ nguyên của Vu tộc, tôi tự giới thiệu, tôi là Vu Kỷ”.  

 

Ngô Bình: “Tôi tưởng Vu tộc diệt vong rồi”.  

 

Vu Kỷ cười nói: “Diệt vong? Không thể nào! Cường giả kỷ nguyên của Vu tộc chúng tôi đã đánh chiếm một vũ trụ khác và trở thành bá chủ ở đó. Địa vị của Vu tộc ở đó còn cao hơn cả Thần tộc ở vũ trụ này”.  

 

Ngô Bình: “Nếu thế thì Vu tộc các người còn đến đây làm gì?”  

 

Vu Kỷ: “Một nhân vật lớn của chúng tôi đã tính ra được là sau này vũ trụ Chấn Đán sẽ sinh ra trật tự cao nhất, vì thế chúng tôi cần chuẩn bị trước”.  

 

Ngô Bình: “Các người gọi nơi này là vũ trụ Chấn Đán ư?”  

 

“Đúng, tuy vũ trụ Chấn Đán chỉ thuộc tầm trung, nhưng nó rất đặc biệt, cụ thể ra sao thì tôi không nói rõ được, chỉ biết sau này nó sẽ rất phi thường”.  

 

“Trật tự cao nhất anh vừa nói là gì?”  

 

Vu Kỷ: “Đến vũ trụ mà chúng tôi sinh sống cũng phải tuan theo quy tắc đại đạo của trật tự cao nhất. Nói một cách nôm na là sau này quy luật của tất cả các vũ trụ sẽ thống nhất, trong đó vũ trụ Chấn Đán là khởi nguồn của trật tự cao nhất”.  

 

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Sự xuất hiện của vũ trụ cao nhất chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn đến các anh”.  

 

Vu Kỷ: “Đương nhiên, đến lúc đó, dù đại đạo của các vũ trụ khác nhau, nhưng cùng chung gốc rễ. Tu sĩ của một vũ trụ có thể sinh sống và tu luyện ở một vũ trụ khác mà không bị ảnh hưởng quá lớn”.  

 

“Lạ nhỉ, rõ ràng là các vũ trụ khác nhau, tại sao phải tuân theo trật tự cao nhất?”  

 

“Sư phụ của bố tôi từng nói tất cả vũ trụ đều là hình chiếu của vũ trụ chính”.  

 

Ngô Bình chấn động: “Hình chiếu của vũ trụ chính ư?”  

 

Vu Kỷ: “Chỉ có một vũ trụ chính thôi, đó là khởi nguồn của mọi sức mạnh. Vũ trụ mà chúng ta đang sống chỉ là một trong vô vàn các vũ trụ nhỏ, không đáng nhắc đến. Tóm lại là khi trật tự cao nhất xuất hiện thì có thể sẽ liên quan đến vũ trụ chính. Nói đi cũng phải nói lại, vũ trụ Chấn Đán có trật tự cao nhất rồi thì sẽ trở thành vũ trụ xuất sắc trong các vũ trụ khác”.  

 

Ngô Bình lắc đầu: “Mấy chuyện này cách chúng ta xa lắm, có nói nhiều cũng vô ích. Nói đi, anh đến tìm tôi là có mục đích gì?”  

 

Vu Kỷ cười nói: “Tôi thay mặt Vu tộc muốn hợp tác với anh”.  
 
Chương 4704


Ngô Bình: “Nhân tộc cũng có cường giả kỷ nguyên, anh nói câu này hơi sớm”.  

 

Vu Kỷ lắc đầu:  “Vu tộc chúng tôi tinh mắt lắm”.  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh muốn hợp tác thế nào?”  

 

“Vu tộc và Nhân tộc giữ mối quan hệ hoà hảo, không tranh đấu với nhau. Cùng với đó, hai bên có thể trao đổi tài nguyên”.  

 

Ngô Bình: “Trao đổi tài nguyên gì?”  

Advertisement

 

Vu Kỷ: “Vu tộc có thể bồi dưỡng cường giả cho Nhân tộc”.  

 

Ngô Bình: “Còn Nhân tộc phải làm gì cho các người?”  

 

Vu Kỷ: “Phải chia một nửa các chiến sĩ đã bồi dưỡng xong cho chúng tôi”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Thế còn phải xem các người cho chúng tôi tài nguyên gì đã”.  

 

Vu Kỷ cười nói: “Vì thế, anh có thể cho một số ít người tới trước, tôi sẽ cho anh thấy hiệu quả bồi dưỡng của Vu tộc, anh thấy sao?”  

 

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được”.  

 

Vu Kỷ mừng rỡ: “Xin hỏi tên của anh? Nói thật chứ mẹ tôi cũng là Nhân tộc đấy”.  

 

Ngô Bình: “Lý Huyền Bình”.  

 

“Anh Lý, chúng ta đã hứa hẹn rồi nhé, sau này Đông Hải sẽ là địa bàn của anh, chúng tôi sẽ không đặt chân đến nữa. Nhưng núi thánh này thì tôi phải mang đi”.  

 

Ngô Bình: “Nói chán nói chê, cuối cùng vẫn là đòi núi thánh chứ gì”.  

 

Vu Kỷ nghiêm túc nói: “Anh Lý, anh có biết trong núi thánh này có thứ gì không?”  

 

Ngô Bình thờ ơ nói: “Có chứ, là một thánh linh Tiên Thiên”.  

 

Vu Kỷ gật đầu: “Đúng thế, là thánh linh Tiên Thiên. Nếu ngày xưa không bị Tiên tộc trấn áp thì đã có một chủng tộc mới ra đời là Thánh tộc rồi”.  

 

Ngô Bình ngạc nhiên: “Thánh tộc?”  

 

“Đúng, hơn nữa Thánh tộc chắc chắn sẽ thay thế Tiên tộc thời ấy. Về sau, tuy Thánh tộc không ra đời, nhưng nó sẽ xuất hiện ở vũ trụ Chấn Đán bằng một hình thức khác, ví dụ như một Thánh Hoàng là anh”.  

 

Ngô Bình: “Các thánh của Nhân tộc cũng có liên quan ư?”  

 

Vu Kỷ cười nói: “Anh không biết ngày xưa Nữ Oa dùng gì để tạo ra con người à?”  

 

Ngô Bình hỏi: “Lẽ nào có cả thánh linh Tiên Thiên này?”  

 

Vu Kỷ: “Đã có ba thánh linh Tiên Thiên xuất hiện, Thần tộc đã miễn cưỡng luyện hoá được một cái, hai cái khác vẫn bị trấn áp. Nữ Oa đã lấy một trong số đó đi để tạo ra Nhân tộc. Bây giờ, anh đã hiểu tại sao Thần tộc lại coi trọng Nhân tộc vậy chưa?”  

 

Thông tin này khiến Ngô Bình rất kinh ngạc, anh không ngờ Nhân tộc lại có liên quan đến Thánh tộc.  

 

Vu Kỷ: “Vì thế tốt nhất anh hãy tránh xa nó ra, đừng bao giờ để nó xuất hiện”.  

 

Ngô Bình: “Thế Vu tộc các người lấy nó làm gì?”  

 

Vu Kỷ: “Tuy nó rất nguy hiểm, nhưng lực tràng của nó có hỗ trợ cho tất cả các tộc trong tu hành. Yêu tộc có Yêu Thánh cũng nhờ công lao của nó”.  

 

“Các người cứ yên tâm, nó ở chỗ tôi thì an toàn hơn ở chỗ của các người nhiều”, Ngô Bình thờ ơ nói.  

 

Vu Kỷ cau mày: “Anh Lý, anh không tin tôi à?”  
 
Chương 4705


Vu Kỷ nghiến răng rồi quay lại hỏi Ngô Bình: “Anh Lý, anh đã làm gì vậy?”  

 

Ngô Bình: “Tôi đã khởi động đại trận trấn áp thánh linh, giờ các anh không nắm giữ được nó nữa đâu. Nếu không để ở chỗ tôi thì trong vòng ba năm nữa, nó sẽ trốn thoát”.  

 

Vu Kỷ thở dài nói: “Vậy thì phiền anh rồi”.  

 

Ngô Bình: “Yên tâm, tôi có cách khôi phục đại trận”.  

Advertisement

 

Vu Kỷ vẫn hơi nghi ngờ: “Anh Lý, anh có biết nó liên quan đến nhiều việc lớn lắm không? Anh mang nó theo không khác đi đeo đá trên người đấy”.  

 

Ngô Bình: “Tôi dám làm thế thì đương nhiên đã có chuẩn bị, hậu quả ra sao, tự tôi gánh hết”.  

 

Advertisement

Vu Kỷ lắc đầu: “Được rồi, đành thế vậy”.  

 

Vu Kỷ nhanh chóng cáo từ, Ngô Bình vung tay lên, núi thánh đã được anh thu vào trong vũ trụ nhỏ. Anh là Thánh Hoàng nên có cảm giác thân thiết với núi thánh này, vì vậy cất giữ nó không phải chuyện khó. Núi thánh bây giờ không ngừng toả ra thánh lực, chúng rất có ích với Ngô Bình.  

 

Sau đó, anh lại đến hải đảo gần Đông Hải Long Cung để gặp lại Ngao Phương.  

 

Ngao Phương đã nhận được tin từ trước, Ngô Bình không chỉ đánh đuổi Yêu tộc, mà còn cướp được núi thánh. Ông ấy vô cùng thán phục và quyết định hoàn toàn tin tưởng Ngô Bình.  

 

“Tham kiến Thánh Hoàng!”  

 

Ngô Bình nói: “Ngao Phương, tôi đã xử lý xong Yêu tộc rồi, từ giờ trở đi, ông có thể tiếp quản khu vực này”.  

 

Ngao Phương: “Tiểu Long tuân lệnh”.  

 

Sau đó, ông ấy cười nói: “Bệ hạ, Đông Hải Long Cung đồng ý hàng phục bệ hạ”.  

 

Ngô Bình: “Biết vậy là tốt!”  

 

Anh ngập ngừng rồi nói: “Dẫn tôi đi gặp con Quỷ Long kia”.  

 

Loáng cái, anh đã được Ngao Phương mời tới một địa cung sâu dưới lòng đất. Trong địa cung này tối đen, một con rồng khổng lồ đã bị trói bằng các sợi xích to tướng ở trên không, vây quanh còn có 12 đại trận.  

 

Con rồng gầm lên một tiếng đầy bi thương và uất hận, nó nhìn chằm chằm vào Ngao Phương và Ngô Bình với đầy sát ý.  

 

Ngao Phương đứng nhìn con rồng một lát rồi cúi xuống thở dài nói: “Thật ra nó là cháu của tôi, hồi nhỏ tôi cũng thương yêu nó lắm, nhưng về sau phát hiện nó có huyết mạch của Quỷ Long nên tôi mới đành trấn áp nó ở đây”.  

 

Ngô Bình quan sát con rồng thì thấy toàn thân nó có một màu đen như mực, đôi mắt có màu ngọc bích, khí tức thì không kém tổ long Ngao Phương là bao.  

 

Ngô Bình hỏi: “Khi ông nhốt nó ở đây thì nó mấy tuổi?”  

 

Ngao Phương: “Bảy tuổi, bây giờ nó đã bị nhốt hơn 1500 năm rồi”.  

 

“Trong thời gian đó, ông không cho nó ăn nên thực lực cũng không tăng lên hả?”, anh hỏi tiếp.  

 

Ngao Phương: “Vẫn tăng nhưng ít thôi, Quỷ Long phải được ăn thì mới có thể tăng thực lực được”.  

 
 
Chương 4706


 Ngô Bình bóp cổ nó bằng một tay, dù nó có vùng vằng thế nào cũng không thể cử động được.  

 

“Yên nào, không thì ta bẻ gãy cổ đấy”, Ngô Bình doạ.  

 

Cuối cùng Quỷ Long cũng cảm nhận được sức mạnh của Ngô Bình, nó biết mình có làm gì cũng vô dụng nên đành bình tĩnh lại.  

 

Ngô Bình thả lỏng tay rồi hỏi: “Mày đói lắm đúng không?”  

Advertisement

 

Quỷ Long lách mình rồi biến thành một người đàn ông lực lưỡng với hắc khí lượn quanh người rồi nói: “Ngươi muốn gì?”, nói rồi, nó vẫn lừ mắt lườm bác mình là Ngao Phương.  

 

Ngô Bình: “Đừng có trách ông ấy, thể chất của ngươi là phản tổ, cơ thể cần hấp thu thật nhiều năng lượng. Nếu ông ấy không nhốt ngươi lại thì cả Long tộc đã bị huỷ diệt rồi. Ta thả ngươi ra là muốn ngươi đi theo ta”.  

 

Advertisement

Quỷ Long chỉ nhìn anh chứ không nói gì.  

 

Ngô Bình: “Ta có thứ ngươi cần”, nói rồi, anh lấy long nguyên ra.  

 

Quỷ Long nhìn thấy long nguyên thì không khỏi run lên rồi quỳ xuống đất. Ngao Phương cũng quỳ xuống giống nó, vì cả hai cùng cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ của U Minh Ma Long trong long nguyên này.  

 

Ngô Bình nói: “Có phải khí tức này quen lắm không? Ta vừa nhìn thấy ngươi đã biết ngươi có liên quan đến nó”.  

 

Quỷ Long: “Đây là long châu của U Minh Ma Long”.  

 

Ngô Bình: “Ra là thế, nếu ta cho ngươi viên long châu này, ngươi có thể tu luyện đến trình độ nào?”  

 

Quỷ Long: “Dù không bằng tổ tiên U Minh Ma Long, nhưng cũng được khoảng năm đến sáu phần”.  

 

Ngô Bình rất hài lòng: “Khá lắm, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi khác để tu luyện. Nhưng ngươi phải làm tuỳ tùng cho ta và trung thành đến hết đời”.  

 

Quỷ Long lập tức quỳ xuống: “Ngao Thiên tham kiến chủ công”.  

 

Ngô Bình: “Ngao Phương cũng là thuộc hạ của ta, sau này ngươi không được hận ong ấy nữa. Nếu không có ông ấy thì sao ngươi có được cơ duyên như hôm nay?”  

 

Ngao Thiên cũng lạy Ngao Phương rồi nói: “Bác!”  

 

Ngao Phương thở phào một hơi rồi nói: “Thiên Nhi, con không sao là tốt rồi. Sau này hãy đi theo bệ hạ mà tu hành, chắc chắn thành tựu của con sẽ hơn bác”.  

 

Ngao Thiên nói: “Vâng”.  

 

Ngô Bình: “Đi thôi”, sau đó Ngô Bình cho Ngao Thiên vào trong vũ trụ nhỏ rồi để mặc nó hấp thu sức mạnh của long nguyên.  

 

Giải quyết chuyện của Quỷ Long xong, Ngô Bình không ở lại đây nữa mà về đảo Phúc Thiên.  

 

Anh quyết định bế quan tu luyện mấy ngày, sau đó đến Thượng Thanh Giới để đi trên con đường Chân Thánh. Hiện giờ, tuy anh đã là Thánh Hoàng và Chân Hoàng, nhưng vẫn cần phải đi trên con đường này, vì biết đâu lại có thu hoạch.  

 

Trước đó, anh đã hấp thu sức mạnh của Nhân Tổ, giờ anh sẽ mượn sức mạnh của núi thánh để đột phá cảnh giới cao hơn là Nhân Tổ.  
 
Chương 4707


 Ngô Bình tu luyện vài ngày rồi lại luyện hoá sức mạnh của các Nhân Tổ, nhưng anh vẫn còn cách cảnh giới này một bước nhỏ.  

 

Sau đó, anh bắt đầu tu luyện truyền thừa trong sách Nữ Oa, đó là bảy loại sức mạnh trong các vũ trụ khác. Bảy sức mạnh này đến tổ tiên ngày xưa cũng không tu luyện được, vì phải dùng một cách đặc biệt mới mở được.  

 

Vì thế, Ngô Bình đã niệm một đoạn chú để thử mở loại sức mạnh đầu tiên trong người mình.  

Advertisement

 

Đoạn chú này chỉ có 72 chữ với hơn 300 âm, nhưng khi Ngô Bình đọc được một nửa thì cảm thấy miệng mình không mở ra được nữa, anh thấy rất mệt mỏi. Khi anh đọc được hai phần ba thì đã hổn hển đọc từng chữ một.  

 

Khi còn khoảng mười chữ cuối thì Ngô Bình mất rất nhiều thời gian mới đọc xong, một luồng sức mạnh lờ mờ xuất hiện, sau đó dốc toàn lực để ngăn cản lời chú của Ngô Bình.  

Advertisement

 

May mà anh đã có kinh nghiệm để chống lại nó nên vẫn niệm chú tiếp được.  

 

“Đoạt!”  

 

Khi âm tiết cuối cùng vang lên, trong người Ngô Bình dâng lên một sức mạnh rất khủng khiếp. Nó tuôn ra khiến anh không thể chịu nổi, làn da lập tức xuất hiện nhiều vết nứt, đôi mắt đỏ ngầu, anh bắt đầu hét lên trong đau đớn.

Luồng sức mạnh này quá lớn, Ngô Bình dốc toàn lực áp chế nhưng vẫn có cảm giác sắp bị nổ tung. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, vũ trụ nhỏ của anh đã rung lên rồi tạo ra một lực hút lớn, để hấp thu luồng sức mạnh kia. Nó không thể chống lại vũ trũ nhỏ nên cuối cùng đã thu nhỏ lại thành một vật giống ngôi sao.  

 

Sau khi luồng sức mạnh ấy rời khỏi cơ thể, Ngô Bình đã nhanh chóng hồi phục. Sau đó, anh thử rút một chút sức mạnh ra để luyện hoá. Lần này, anh chỉ lấy khoảng một phần một trăm, do lượng quá ít nên thể chất của anh có thể áp chế được nó rồi luyện hoá và hấp thu. Quá trình này kéo dài khá lâu, sức mạnh kia đã hoà vào trong máu thịt của Ngô Bình.  

 

Ngô Bình phát hiện nó là một dạng sức mạnh thể xác ngang tàng và mạnh mẽ.  

 

“Chắc đây là sức mạnh cấp vũ trụ, bảo sao Nữ Oa luôn phải phong ấn chúng, chắc chắn phải tu hành đến một cảnh giới nhất định thì mới điều khiển chúng được”, Ngô Bình lẩm bẩm. Cơ thể và cảnh giới của anh bây giờ còn mạnh hơn tổ tiên con ng ngày xưa, nhưng đến anh cũng không thể áp chế sức mạnh này thì đương nhiên các tiền bối ngày xưa không thể làm được.  

 

Anh hấp thu khoảng mười phút sau thì cơ thể đã đạt đến cực hạn.  

 

“Xem ra với thể chất hiện tại thì mình chỉ dùng được ngần này sức mạnh thôi, cố quá thì quá cố mất”, anh mỉm cười rồi tung một quyền ra, hư không rung chuyển và xuất hiện nhiều điều kỳ bí ở xung quanh.  

 

Sức mạnh mà Ngô Bình có đến từ một nơi có tên là vũ trụ Nguyên Năng, sức mạnh ở đây có tên là sức mạnh Thái Nguyên.  

 

Hấp thu sức mạnh Thái Nguyên xong, Ngô Bình nhẩm tính thì thấy sắp tới ngày con đường Chân Thánh mở rồi.  

 

Lẽ ra con đường Chân Thánh đã mở từ lâu, nhưng không biết vì sao mà bị trì hoãn đến tận bây giờ. Mãi tới hôm qua, lệnh bài của Ngô Bình mới phát sáng và thông báo cho anh con đường sẽ mở vào hai ngày tới.  

 

Mai sẽ là ngày con đường Chân Thánh mở, Ngô Bình quyết định sẽ đến đại thế giới Thượng Thanh trước một ngày.  
 
Chương 4708


 Ngô Bình: “Ừ, tôi đã nhận được tin là ngày mai con đường sẽ mở”.  

 

Hà Sở Sở thoáng lo lắng nói: “Vậy thì công tử phải cẩn thận, em nghe nói lần này có thêm mười người được đi trên con đường này”.  

 

Ngô Bình cau mày: “Thêm mười suất nữa ư?”  

 

Hà Sở Sở gật đầu: “Nghe đâu là một nhóm cường giả thần bí cũng tham gia, cụ thể thế nào thì em không rõ, nhưng chỉ biết họ rất lợi hại thôi, đến các cường giả trước đó cũng không sánh bằng”.  

Advertisement

 

Ngô Bình: “Thế thì mười người này còn mạnh hơn Trương Ưng Thiên và Thần Phá Tiêu à?”  

 

Hà Hi Niên: “Dù họ có mạnh thế nào thì cũng không bằng công tử được, tôi tin công tử nhất định sẽ thắng họ”.  

 

Advertisement

Ngô Bình định nói gì đó thì thấy cành liễu trên người mình phát sáng, tiếp đến một tia sáng màu xanh chiếu xuống, Liễu thần đã xuất hiện.  

 

Ngô Bình mừng rỡ: “Dì Liễu, sao dì lại ra đây?”  

 

Liễu thần: “Dì nói chuyện với Thượng Thanh Thiên quên cả thời gian, mãi khi cảm nhận được khí tức của con đã về đại thế giới Thượng Thanh thì mới định thần lại”.  

 

Ngô Bình: “Liễu thần, tu vi của Thượng Thanh Thiên thế nào ạ?”  

 

Liễu thần: “Ông ta cũng là cường giả kỷ nguyên, ngoài ra còn là sinh linh Hỗn Độn, thực lực đương nhiên phải mạnh rồi. À, dì có chuyện cần nói với con, đại hội Chân Thánh lần này có thể sẽ mở kho báu cuối cùng đấy”.  

 

Ngô Bình: “Nếu thế thì nó phải thuộc về con”.  

 

Liễu thần cười nói: “Dì tin con, nhưng con cũng không được lơ là… A…”  

 

Nói rồi, Liễu thần ngạc nhiên hô lên: “Huyền Bình, tu vi của con lại tăng thêm nhiều rồi, thực lực hiện giờ chắc không kém cường gỉa ba kỷ nguyên đâu nhỉ”.  

 

Ngô Bình có vẻ đắc ý nói: “Dì Liễu, con đã trải qua Đại Thánh kiếp nên đã mở được một vũ trụ nhỏ”.  

 

Liễu thần nghe xong thì mừng rỡ nói: “Mở được vũ trụ cho mình ư, chỉ cường giả cấp vũ trụ mới làm được thôi, không ngờ con lại làm được. Xem ra mấy lão già kia sẽ phải đau đầu rồi đây”.  

 

Ngô Bình vội hỏi: “Dì Liễu, mấy lão già nào ạ?”  

 

Liễu thần: “Lần này có thêm mười người đi trên con đường Chân Thánh, Thượng Thanh Thiên bảo với dì là mười người ấy đến từ mười gia tộc lớn. Tuy không hợp lệ, nhưng Thượng Thanh Thiên cũng không từ chối họ, đành phải cho thêm suất đấy”.  

 

Ngô Bình: “Gia tộc nào mà hống hách thế?”  

 

Liễu thần: “Các thế gia có cường giả kỷ nguyên trấn thủ, gồm cả cổ thần và cường giả Nhân tộc quy thuật Thần tộc”.  

 

“Cổ thần ạ? Nghe danh đã lâu, vậy là con có thể gặp họ rồi”.  

 

Ngô Bình không hề lo lắng, cổ thần thì sao? Cường giả kỷ nguyên thì sao, anh chấp được hết.  

 

“Đây là bản đồ dì lấy ở chỗ Thượng Thanh Thiên, con xem trước đi”, Liễu thần đưa một tấm bản đồ cho Ngô Bình.  

 
 
Chương 4709


 Liễu thần: “Nó tồn tại lâu rồi, vốn không có tên đâu. Về sau, Nhân tộc đã sinh ra các Chân Thánh nhờ đi trên con đường này nên mới đặt tên cho nó như vậy. Thật ra, nó có tên khác nhau ở các kỷ nguyên khác nhau. Ví dụ ở kỷ nguyên trước thì nó tên là Thần Ma Đế Lộ. Kỷ nguyên trước nữa thì là đường Cực Tiên. Dì và Thượng Thiên Thanh đều nghĩ con đường này do các sinh linh siêu cấp mở, mục đích của chúng là bồi dưỡng Nhân tộc chúng ta”.  

 

Ngô Bình: “Cả ba đoạn đường này đều có người đi qua rồi ạ?”  

 

Liễu thần: “Tiên tộc mới đi một chút trên đoạn thứ ba, còn Thần tộc thì miễn cưỡng đi hết đoạn hai”.  

 

Ngô Bình kinh ngạc: “Con đường này khó đi thế ạ? Đến Thần tộc cũng mới đi được hết đoạn hai”.  

Advertisement

 

Liễu thần: “Kỷ nguyên này còn chưa có ai đi hết đoạn một, dì đặt niềm tin vào con đấy”.  

 

“Con đường mà người khác đi qua rồi thì còn bí cảnh và kho báu không ạ?”  

Advertisement

 

Liễu thần: “Có chứ, dù có đi qua bao nhiêu lần thì những thứ đó vẫn còn, phải có tài thì mới lấy được”.  

 

Ngô Bình vuốt cằm: “Thế thì con phải đi cẩn thận mới được”.  

 

Liễu thần: “Vào con đường ấy rồi thì sẽ là một hành trình rất dài, khéo con phải mất vài tháng hay thậm chí lâu hơn mới về được”.  

 

Mm: “Dì Liễu, kho báu cuối cùng là gì ạ?”  

 

Liễu thần: “Dì không biết, vì đã có ai đi đến cuối đâu. Muốn biết nó là gì thì phải dựa vào thực lực của con”.  

 

Liễu thần để tấm bản đồ lại rồi rời khỏi đại thế giới Thượng Thanh, quay lại Thần Nông Cốc.  

 

Tiễn Liễu thần xong, nhà họ Hà đã chuẩn bị tiệc rượu để tiếp đãi Ngô Bình.

Ăn uống xong, Ngô Bình đứng dậy ra về, vì anh vẫn còn một việc cần làm.  

 

Không lâu sau, anh đã đến thành U Tuyền. Anh vừa đến thì Diệp Băng Hi vẫn luôn khổ tu trong sào huyệt tà ma chợt nhảy ra.  

 

Lần trước khi Ngô Bình đến đây thì Diệp Băng Hi vẫn còn là một vũ cơ, khi đó anh thấy cô ta có khí chất cao quý, dung nhan tuyệt sắc nên đã ra tay giúp đỡ và đưa cô ta vào trong sào huyệt tà ma để tu luyện, để mai này còn trả thù kẻ thù là Thanh Nguyên Phi.  

 

Diệp Băng Hi bây giờ đã là một cao thủ cấp Đạo Tổ, cô ta nhìn quanh một vòng rồi bái lạy Ngô Bình: “Công tử”.  

 

Ngô Bình: “Tôi đi loanh quanh trong thành chút, cô đi tìm Thanh Nguyên Phi đi”.  

 

Diệp Băng Hi gật đầu: “Vâng”.  

 

Diệp Băng Hi đi trả thù, còn Ngô Bình thì đi dạo quanh thành để mua ít dược liệu. Khoảng một tiếng sau, Diệp Băng Hi đã về, còn Ngô Bình thì đang bán lại ít dược liệu cho hiệu thuốc.  

 

“Công tử, tôi trả thù được rồi”.  

 

Ngô Bình: “Ừ, khá lắm. Giờ tu vi của cô cũng khá cao rồi, đi đi”.  

 

Diệp Băng Hi sững người rồi chợt quỳ xuống nói: “Công tử, Băng Hi có thể trả thù là nhờ công tử giúp đỡ, Băng Hi sẽ dùng nửa đời còn lại để báo đáp công tử”.  
 
Chương 4710


 Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được, vừa hay tôi cũng không quen biết nhiều ở đây, thu nhận cô rồi thì sau này cũng có chốn dừng chân”.  

 

Sau đó, anh hỏi: “Băng Hi, hình như đại thế giới Thượng Thanh là trung tâm liên lạc giữa các thế giới à, tôi thấy cần phải lập nghiệp ở đây, cô đi xem nhà với mặt bằng cửa hàng với tôi nhé!”  

 

Diệp Băng Hi cười nói: “Công tử, thế thì anh phải đến nơi phồn hoa nhất của đại thế giới Thượng Thanh là thành Thủ Dương”.  

 

Advertisement

Ngô Bình: “Thành Thủ Dương? Tôi chưa đến đó bao giờ, đi thôi!”  

 

Lấy ngân lượng xong, hai người vừa đi vừa trò chuyện về tình hình của thành Thủ Dương. Một nửa dân số trong thành là Nhân tộc, còn lại là các tộc khác nên tình hình khá phức tạp.  

 

Advertisement

Nhưng an ninh ở thành này rất tốt, tu sĩ sinh sống ở đây thường ít gây chuyện, họ đến đây để kinh doanh hoặc định cư.  

 

Thành Thủ Dương là một thành trì siêu câp lập thể, bất kỳ ngôi nhà nào ở đây cũng nối liền với một thế giới lớn, đến một con hẻm mà đi đến cuối cùng có thể tới một thời không khác.  

 

Ngoài nhiều thời không gập ra thì thành Thủ Dương còn phân theo cấp trên dưới. Cấp trên là một thiên cung rộng lớn, nhà cửa san sát, chỉ có nhân tài có thân phận và địa vị cao nhất mới được sống ở đây.  

 

Thiên cung danh xứng với thực, nó vốn là một cung điện của thiên đình cổ, nhưng đã được một đại năng của đại thế giới Thượng Thanh tạo thành thiên cung. Sau khi vào đó rồi thì sẽ thấy một thế giới rộng lớn cùng các khu vực thần bí chưa từng được ai khai phá. Đây là nơi mà các tu sĩ tầm trung chỉ có thể ngước nhìn, chứ không được đặt chân tới.  

 

Thành trì bên dưới thiên cung mới là nơi dành cho các tu sĩ tầm trung sinh sống, nơi đây cũng được phân thành nội thành, ngoại thành và ngoại ô. Những người sống ở ngoại ô là tu sĩ có cấp thấp nhất, ngoại thành dành cho tu sĩ tầm trung. Còn tu sĩ sống trong nội thành hầu hết đều có thực lực và địa vị nhất định. Họ không thể lên thiên cung, nhưng có thể xưng bá xưng vương ở dưới này.  

 

Đến thành Thủ Dương rồi, Ngô Bình đã nhìn lên cung điện to lớn trên cao rồi hỏi: “Đây là thiên cung mà cô kể à?”  

 

Diệp Băng Hi: “Vâng, người ngoài như chúng ta thì không thể lên đó được, muốn lên thì phải mua tư cách”.  

 

Ngô Bình: “Mua một tư cách hết bao nhiêu?”  

 

Diệp Băng Hi: “Một trăm triệu tiền Thượng Thanh”.  

 

Ngô Bình: “Cũng không đắt lắm, cô đi mua vài cái đi”.  

 

Diệp Băng Hi gật đầu rồi cầm tiền của Ngô Bình đi mua tư cách ngay. Còn Ngô Bình thì bay lên lối vào của thiên cung rồi quan sát nơi này.  

 

Khi anh gần đến nơi thì chợt có một luồng sức mạnh trong cơ thể rung lên, hình như anh có một cảm giác rất đặc biệt với thiên cung này.  

 

Anh chợt nhớ tới sức mạnh Doanh Hoàng mà mình từng hấp thu, ngoài ra anh còn có huyết mạch của Thiên Thánh, cho nên anh có cảm giác ấy với thiên cung này cũng không có gì là lạ.  

 

Có hai hàng binh sĩ đứng trông coi ở lối vào của thiên cung, đếm sơ cũng phải hơn 20 người. Nhìn thấy Ngô Bình đến, có mấy người lập tức nhìn anh với vẻ cảnh cáo.  

 

Ngô Bình lừ mắt nhìn lại thì mấy binh sĩ kia lập tức thấy run sợ từ trong tâm hồn, sau đó quỳ xuống đất.  

 
 
Chương 4711


 Vào thiên cung rồi, Ngô Bình phát hiện đây là một không gian rất lớn, bọn họ đáp xuống một khoảng đất bằng phẳng trước. Nền đất ở đât được lát bằng linh ngọc, bên trên còn khắc phù văn kỳ diệu. Trật tự đại đạo ở đây rất hoản chỉnh nên dễ sống hơn nhiều so với bên ngoài. Cái khó mà có đến 10 mặt trời ở đây, mỗi mặt trời đều toả ra những năng lượng duy độ cao có thuộc tính khác nhau, chúng đều có lợi với người tu hành.  

 

Diệp Băng Hi cũng đến đây lần đầu nên cảm thán: “Thiên cung đúng là danh bất hư truyền, nếu em được sống ở đây thì tốt biết mấy”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Sau này, cô muốn ở đây bao lâu thì ở”.  

 

Nơi này có diện tích khoảng trên một triệu mét vuông, cách đó không xa là một ngọn núi nhỏ có phong cảnh rất đẹp.  

Advertisement

 

Diệp Băng Hi nói: “Công tử, các khu vực trong thiên cung đều rất đặc biệt, phải có thực lực đủ mạnh thì mới khai phá được. Những gì chúng ta thấy đều là những thứ mà người đời sau tìm ra đấy”.  

 

Ngô Bình: “Thế thì tôi cũng có thể đi khai pha một khu à?”  

 

Advertisement

Diệp Băng Hi: “Hình như phải mua giấy phép, có nó rồi thì mới được đi khai phá vùng đất mới. Nếu không muốn tìm tòi hoặc không thể tìm được gì thì có thể bán lại cho người khác cũng được”.  

 

Đúng lúc này, có một người thanh niên dẫn theo hai tuỳ tùng bay đến, anh ta chắp tay với Ngô Bình rồi cười nói: “Chắc công tử mới đến đây đúng không?”  

 

Ngô Bình thấy đây là một vị Thần Tiên nên gật đầu đáp: “Đúng”.  

 

Người đó cười nói: “Tại hạ là Mạnh Vĩ, là thương nhân mua bán nhà đất ở đây, nếu anh muốn mua nhà thì cứ tìm tôi”.  

 

Ngô Bình: “Tôi muốn mua giấy phép khai phá thì phải đi đâu?”  

 

Mạnh Vĩ sững người, sau đó quan sát kỹ Ngô Bình rồi nói: “Anh có chắc là muốn tự tìm tòi không?”  

 

Ngô Bình: “Sao? Không được à?”  

 

Mạnh Vĩ cười nói: “Được chứ, nhưng hơn một nghìn năm qua các khu vực của thiên cung chưa hề có sự thay đổi nào, cũng không có ai tìm được ra khu mới. Nguyên nhân rất đơn giản, vì những nơi có thể tìm được đã bị tìm thấy cả rồi. Còn lại thì toàn các chỗ nguy hiểm nên tôi khuyên anh nên mua nhà thì hay hơn, như vậy tránh được nguy hiểm”.  

 

Ngô Bình: “Tôi muốn thử”.  

 

Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Mạnh Vĩ nói: “Nếu anh cần thật thì tôi đang có một giấy phép đây, cái này nhà tôi truyền mấy đời rồi đấy”.  

 

Ngô Bình: “Giấy này có bán ở chỗ nào khác không?”  

 

Mạnh Vĩ: “Thì tôi đã nói ban nãy rồi, đã không có ai dùng đến giấy này suốt hơn nghìn năm qua, vì thế cơ quan liên quan đã không còn tồn tại nữa. Nếu anh cần thì mua của tôi này, đảm bảo giá cả hợp lý”.  

 

Ngô Bình: “Được, tôi mua”.  

 

Mạnh Vĩ: “Rồi, giờ tôi sẽ đi lấy, anh chuẩn bị 1000 tỷ tiền Thượng Thanh đi”.  

 

1000 tỷ! Diệp Băng Hi trợn tròn mắt rồi nói: “Gì mà đắt thế?”

Mạnh Vĩ: “Không đắt chút nào đâu, nếu là ngày trước thì ba đến năm nghìn tỷ khéo còn không mua được”.  
 
Chương 4712


 Người đó trông khoảng ngoài 40 tuổi, ông ta nói: “Đương nhiên, nhưng giá cao hơn giấy giả một chút”.  

 

Ngô Bình: “Không sao, có phải giấy phép giả hay không thì tôi nhìn cái là biết ngay. Nếu ông dám bán cho tôi giấy giả thì tôi sẽ bắt ông đền gấp một trăm lần”.  

 

Người đó ngẩn ra rồi nói: “Cậu chưa nhìn thấy giấy phép thật bao giờ thì sao phân biệt được?”  

 

Ngô Bình: “Đó là chuyện của tôi”.  

Advertisement

 

Người kia cười nói: “Thật ra giấy phép có ba loại, loại một thì không bị hạn chế về giới hạn khu vực, thích tìm ở đâu thì tìm”.  

 

“Loại hai thì thì bị hạn chế phạm vi mà thời gian quy định là trong một năm, bắt đầu tính từ ngày đầu tiên khai phá. Loại ba thì có thời hạn nửa năm, hơn nữa chỉ được tìm kiếm trong phạm vi quy định. Nếu tôi đoán không nhầm thì Mạnh Vĩ sẽ đưa cho anh giấy phép loại ba”.  

 

Advertisement

Ngô Bình hỏi ông ta: “Ông có giấy phép loại một không?”  

 

Người kia cười nói: “Không, giấy loại một đã mất tích lâu rồi, giờ có tiền cũng không mua được. Nhưng tôi có giấy phép loại hai”.  

 

Ngô Bình: “Bao nhiêu tiền?”  

 

Người kia: “Đắt đấy, 20 nghìn tỷ”.  

 

Ngô Bình: “Cho tôi xem trước được không?”  

 

Người kia ngẫm nghĩ rồi lấy một tờ giấy ra, trên đó có chữ viết và rất nhiều ấn triện.  

 

Tuy Ngô Bình chưa từng nhìn thấy giấy phép, nhưng anh vẫn phân biệt được đây là giấy phép thật nên hỏi: “Giảm giá được không?”  

 

Người kia lắc đầu: “Giá này là rẻ nhất rồi, nếu cậu không tin tôi thì tôi có thể dẫn cậu đến cơ quan liên quan để kiểm tra thật giả”.  

 

Diệp Băng Hi: “Thiên cung còn nhiều nơi chưa được khai phá không?”  

 

Người kia cười nói: “Còn chứ, hiện giờ mọi người chỉ đang thấy một khu vực rất nhỏ thôi. Nơi này vốn thuộc thiên đình nên có nhiều nơi chưa thể khai phá lắm”.  

 

Diệp Băng Hi: “Thế chứng tỏ những nơi dễ đều được khai phá hết rồi, chỉ còn lại nhưng nơi không ai khai phá được thôi, vì thế tờ giấy phép này của ông cũng không có nhiều giá trị đâu”.  

 

Người kia: “Cô nói thế sao được, với người cần mà nói thì nó là vật vô giá”.  

 

Diệp Băng Hi: “Tôi trả đúng 10 nghìn tỷ, nếu ông không đồng ý thì chúng tôi sẽ mua giấy của Mạnh Vĩ, dẫu sao việc tìm kiếm cũng khó, khu vực chỉ định hay không cũng như nhau cả thôi”.  

 

Người kia thoáng do dự, hai bên tiếp tục bàn bạc về giá cả rồi chốt là 12 nghìn tỷ  

 

Ngô Bình vừa cầm lấy giấy phép xong thì Mạnh Vĩ quay lại, anh ta nhìn người áo lam rồi biến sắc mặt nói: “Các hạ đừng tin người này”.  

 

Ngô Bình: “Tôi có cách phán đoán của tôi, anh đã mang giấy phép đến chưa?”  

 

Manh Vĩ lấy một tờ giấy ra, Ngô Bình nhìn lướt qua thì thấy hai tờ giấy có điểm khác nhau. Giấy phép của Mạnh Vĩ là cấp ba, khu vực khai phá đã được chỉ định, hơn nữa thời gian không được quá nửa năm.  

 

Nhưng giấy của Mạnh Vĩ không phải là giả, chỉ là khác chút thôi, vì thế Ngô Bình vẫn mua với giá mà họ đã thoả thuận.  

 
 
Chương 4713


Mạnh Vĩ lắc đầu: “Được rồi, nếu có gì cần thì anh cứ đến tìm tôi, địa chỉ đây”.  

 

Mạnh Vĩ đi rồi, người mặc áo lam hỏi: “Có cần đi kiểm tra thật giả không?”  

 

Ngô Bình: “Không cần đâu, ông có bản đồ của thiên cung không?”  

 

Advertisement

Người áo lam giơ một tờ giấy ra rồi nói: “Tôi có đây, tặng cậu miễn phí”.  

 

Ngô Bình mở bản đồ ra xem thì thấy cách nơi này không xa có một con đường lớn, vì vậy đã gọi Diệp Băng Hi cùng đến đó.  

 

Đường phố khá đông đúc, người qua người lại như thoi đưa, hai bên đường còn có đủ các sạp hàng hoá. Có thể thấy cửa hàng ở đây cao cấp hơn bên dưới, hàng hoá cũng có chất lượng tốt hơn.  

Advertisement

 

Ngô Bình đi một vòng quanh các cửa hàng, sau đó thấy việc kinh doanh ở đây rất khá, hơn nữa phần lớn nhà ở đây đều thuộc khu vực do cùng một người khai phá.  

 

Đầu phố còn có một mặt tiền chuyên mua bán nhà ở và cửa hàng, Ngô Bình cũng vào xem thử thì thấy giá nhà và cửa hàng đều rất đắt.  

 

Ví dụ như một ngôi nhà có vườn hoa và rộng khoảng 20 mẫu sẽ có giá 500 tỷ đến 1000 tỷ. Nếu là nhà sang trọng với diện tích lớn hơn lại có view núi thì giá khởi điểm là 10 nghìn tỷ trở lên.  

 

Ngô Bình xem giá xong thì nói với Diệp Băng Hi: “Nhà ở và cửa hàng giá đắt kinh khủng, trong khi ngày xưa giá khai phá khu này cùng lắm là mấy chục nghìn tỷ, đúng là lợi nhuận cao”.  

 

Diệp Băng Hi: “Nhưng việc khó nhất là tìm kiếm và khai phá, tu sĩ bình thường không thể làm được nên đành đi mua thôi. Đây còn là khu thường đấy, mấy khu tốt còn đắt hơn”.  

 

Sau khi tìm hiểu về thiên cung, Ngô Bình và Diệp Băng Hi đã đến phạm vi tìm kiếm thuộc giấy phép loại ba theo hướng dẫn của bản đồ.  

 

Khu này khá hẻo lánh, nằm ở sau một ngọn núi hoang, vừa nhìn đã thấy sát khí cuồn cuộn, chắc chắn không phải đất lành. Chẳng trách lại bị quy về khu vực loại ba.  

 

Diệp Băng Hi đứng trên núi rồi quan sát nơi này, sau đó tái mặt nói: “Công tử, chúng ta bị lừa rồi, dù mình có khai phá nơi này thì cũng không có giá trị”.  

 

Ngô Bình: “Đã có ai tìm kiếm gì ở đây đâu, chúng ta đừng đưa ra kết luân vội”.  

 

Dứt lời, anh bay thẳng đến giữa vùng mây khói có sát khí cuồn cuộn rồi bị nhấn chím trong đó. Diệp Băng Hi ở bên ngoài nhìn thấy có cấm chế trong đó sáng lên, các đại trận thi nhau khởi động.  

 

Thiên cung chấn động, nhiều tu sĩ ở xung quanh bay lên cao rồi nhìn về phía khu vực này.  

 

Có người cười mỉa: “Ai chán sống mà đến tìm kiếm ở khu Thiên Sát thế! Khu này đã chôn xác của nhiều cao thủ, nhiều năm trước đã hình thành cấm địa rồi”.  

 

“Ha ha, chắc là người mới đến, lại bị lừa đây mua giấy phép khai thác cấm địa với giá rẻ đây mà”.  

 

Mạnh Vĩ cũng bay đến gần và nhìn thấy sự thay đổi của khu Thiên Sát, anh ta cười nói với tuỳ tùng: “Bao năm không bán được giấy phép này đi, cuối cùng hôm nay cũng lừa được một đứa, chúng ta về ăn mừng thôi”.  

 

Ngô Bình vào đó xong thì thấy có 12 sát trận và hơn một trăm loại cấm chế đang hoạt động. Uy lực của chúng rất mạnh, đến cường giả kỷ nguyên vào đây cũng chưa chắc đã trụ được.  

 
 
Chương 4714


 Nửa tiếng sau, sát khí trên khoảng không của khu Thiên Sát đã thu nhỏ lại, cấm chế cũng dần bị phá bỏ. Thêm nửa tiếng nữa, tất cả sát khí đã biến mất, mây đen tản đi, những người rình xem náo nhiệt đã nhìn thấy tình hình ở đây.  

 

Có 36 vòng xoáy lính khí trên không liên tục toả ra linh khí duy độ cao, có một cung điện nguy nga lơ lửng trên không, xung quanh nó có 28 ngọn núi, trên mỗi ngọn núi đều có rất nhiều kỳ hoa dị thảo và thần dược.  

 

Điều thần kỳ hơn là cạnh cung điện còn có một dòng ngân hà chảy qua.  

 

Dưới mặt đất còn có vài toà nhà và động phủ cổ xưa, bên trong chúng đều có Động Thiên.  

Advertisement

 

Cả khu vực này dài ba nghìn dặm, rộng khoảng 2500 dặm, bên trong có một vườn thuốc, 12 động phủ, hơn một trăm các ngôi nhà lớn bé và một cung điện khổng lồ lơ lửng trên cao.  

 

Khi tất cả mọi cảnh vật hiện ra, mọi người đều ngơ ngẩn, không biết đây có phải khu Thiên Sát hay không.  

 

Advertisement

Ngay sau đó đã có rất nhiều người xuất hiện rồi muốn vào trong tham quan.  

 

Ngô Bình không rảnh để chú ý đến họ nên đã thả Kim Hầu ra.  

 

Kim Hầu gầm lên rồi trấn thủ ở cổng, chặn các tu sĩ khác lại.  

 

Lúc này, Ngô Bình đang kết nối với đại trận ở đây, anh phát hiện đại trận ở đây chưa mở, điểm trọng yếu của nó nằm ở cung điện trên cao.  

 

Anh bay lên quảng trường phía trước cung điện thì thấy cửa cung điện đang đóng, bên trên có viết ba chữ Tử Hư Cung. Hiện có bốn con rối cao trăm trượng mặc kim giáp tay cầm kiếm đứng đây và toả ra sát khí ngất trời.  

 

Ngô Bình giơ tay ấn vào cửa, bốn con rối đã vung kiếm lên rồi chém anh.  

 

Ngô Bình không chút lo sơ, anh cảm thấy có một luồng năng lượng xâm nhập vào người mình. Lúc này, sức mạnh huyết mạch Thiên Thánh trong người Ngô Bình đã rung lên và tiếp xúc với nguồn năng lượng ấy.  

 

Uỳnh!  

 

Cánh cửa rung lên rồi chầm chậm mở ra, phía sau cánh cửa có linh khí màu tím dồi dào, cùng lúc đó các con rối cũng đã thu kiếm lại.  

 

Ngô Bình mỉm cười rồi bước vào đại điện, anh vừa vào thì đã có một cô gái bước ra trong làn khói tím, cô ấy mặc áo giáp màu đỏ, đôi mắt lạnh băng, thoạt nhìn chắc là một phần của cơ chế phòng ngự của cung điện này.  

 

Cô gái nhìn Ngô Bình rồi quỳ một gối xuống nói: “Tham kiến thiếu chủ”.  

 

Ngô Bình nghe thấy giọng nói của cô ấy là một ngôn ngữ rất phức tạp, khá giống tiếng của Chân Nhân thái cổ, nhưng đã được cải tiến. May mà anh có thể hiểu được nên hỏi: “Đây là nơi nào?”  

 

Cô gái: “Thưa thiếu chủ, đây là nơi ở của con trai thứ bảy của Thiên đế”.  

 

Ngô Bình: “Sao cô lại gọi tôi là thiếu chủ?”  

 

Cô gái: “Vì trong người thiếu chủ có huyết mạch của con trai Thiên đế, điều này chứng tỏ người chính là con cháu trực hệ của con cháu vua chúa”.  

 

Ngô Bình hiểu ra, đó là do huyết mạch của Doanh hoàng nên gật đầu nói: “Cô tên gì?”  

 

“Thưa thiếu chủ, tôi là Kim Mẫn - thống lĩnh Công Giáp Vệ, phụ trách trông coi cung điện này để chờ hậu nhân của con cháu vua chúa đến”.  

 

Ngô Bình: “Trước tôi, có ai đến đây chưa?”  
 
Chương 4715


 “Vâng, chủ nhân cũ đã mất nên giờ người chính là chủ nhân mới”, Kim Mẫn nói.  

 

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi hỏi: “Kim Mẫn, cô là con rối à?”  

 

Kim Mẫn: “Vâng, tiểu nhân là con rối Thiên Thánh, nhiệm vụ là nghe lệnh thiếu chủ”.  

 

Ngô Bình sáng mắt lên: “Cô là con rối do Thiên Thánh tự chế tạo ư?”  

 

Kim Mẫn: “Dạ”.  

 

Advertisement

“Kim Giáp Vệ các cô có bao nhiêu người?”  

 

Kim Mẫn: “120”.  

 

Ngô Bình: “Sau này, Kim Giáp Vệ cũng sẽ nghe lệnh của tôi à?”  

 

“Dạ”, Kim Mẫn đáp.  

Advertisement

 

Ngô Bình mỉm cười gật đầu: “Có thể gọi họ ra đây được không?”  

 

Kim Mẫn cất tiếng gọi, xung quanh lập tức xuất hiện 120 thị vệ mặc kim giáp và cầm đao, trông họ chẳng khác gì những người sống cả, chỉ có gương mặt là vô hồn thôi.  

 

Ngô Bình quan sát một lát thì thấy thực lực của các Kim Giáp Vệ này ít cũng phải cấp Chân Vương, thực lực của Kim Mẫn thì đã đến cấp Thánh Hoàng rồi.  

 

Anh cảm thán: “Đúng là con rối do Thiên Thánh chế tạo có khác, thực lực mạnh quá!”  

 

Kim Mẫn: “Thiếu chủ đang ở cảnh giới Thánh Hoàng ạ?”  

 

Ngô Bình: “Ừ, tôi mới thành Thánh Hoàng không lâu”.  

 

Kim Mẫn: “Nếu thiếu chủ đã là Thánh Hoàng thì có thể thừa kế của cải của thế tử thứ bảy”.  

 

Ngô Bình: “Có ư? Ngoài cung điện và các thứ bên ngoài ra, vẫn còn thứ khác nữa ư?”  

 

Kim Mẫn: “Đằng sau có ba kho báu, bên trong cất giữ báu vật của con cháu vua chúa, giờ chúng đều thuộc về thiếu chủ”.  

 

Ngô Bình cười nói: “Kim Mẫn, cô mở đại trận phòng ngự ra đi đã”.  

 

Kim Mẫn: “Vâng”.  

 

Cô ấy vừa nói dứt câu thì toàn bộ Tử Hư Cung đã bị một màn sướng màu đỏ tím che phủ.  

 

Tuy bây giờ, Tử Hư Cung không lộ ra sát khí, nhưng uy lực của nó vẫn rất mạnh. Nếu không được Ngô Bình cho phép thì không một ai được vào đây.  

 

Kim Hầu thấy cổng đóng lại, đại trận mở ra thì cũng không còn ngăn cản những người kia nữa. Bọn họ đi tới gần thấy sương mù giăng kín lối thì bắt đầu bàn tán xì xào.  

 

“Không ngờ trong khu Thiên Sát lại có một nơi phi thường như vậy, nhìn quy mô kiến trúc của nó thì chắc là nơi của hậu thế Thiên đế đấy, chắc là vương gia”.  

 

Một người khác có kiến thức hơn nói: “Không phải phủ vương gia đâu, tôi thấy giống cung điện của con cháu vua chúa hơn”.  

 

“Cái gì? Cung điện của con cháu vua chúa ư? Đúng là một phát hiện to lớn, hình như tính đến nay, nó phải là nơi có quy mô cao nhất trong các thiên cung đấy”.  

 

“Đúng vậy, không ngờ một bảo địa thế này đã bị người ngoài chiếm được”, có người thở dài.  

 

Mạnh Vĩ và người mặc áo bào màu xanh cũng đã đến, cả hai cũng rất kinh ngạc.  

 

Mạnh Vĩ đảo mắt rồi gọi với vào trong: “Huynh đài, tại hạ là Mạnh Vĩ, có chuyện cần nói với anh”.  

 

Nghe thấy giọng nói ấy, Ngô Bình đi ra ngoài, Diệp Băng Hi cũng đi ra, cô ấy vui mừng vì biết chuyện này có thu hoạch to rồi.  

 

Ngô Bình gọi Diệp Băng Hi và Kim Hầu vào xong thì hỏi Mạnh Vĩ: “Anh tìm tôi có việc gì?”  

 

Mạnh Vĩ sầm mặt nói: “Anh to gan thật đấy, dám cướp giấy phép của chúng tôi, giờ còn vào đây nữa”.  
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom