Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1810


Thật lâu sau, trong mắt Hàn Quân Ngưng lóe lên một tia sáng!  

Chẳng nhẽ còn...  

Hàn Quân Ngưng gật đầu nói: "Được, vậy chị đi trước, em... đừng làm chậm trễ việc nghỉ ngơi của em trai".  

Nói xong quay người rời đi.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên một tia ngại ngùng.  

Gì mà làm chậm trễ việc nghỉ ngơi chứ...  

Chúng em có thể làm gì cơ chứ?  

Lâm Kiều Hân không khỏi trợn tròn mắt, nhưng sắc mặt lại càng hồng hơn.  

Không biết sao, không khống chế nổi...  

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, không nhận thấy sự khác thường của Lâm Kiều Hân.  

Cửa đóng lại.  

Hàn Quân Ngưng rời đi, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.  

Lâm Kiều Hân cúi đầu và không nói gì.  

Còn chưa thoát được câu nói ban nãy...  

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Cô tìm tôi có việc à?"  

Lâm Kiều Hân liếc mắt và nói: "Không có".  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia khó hiểu.  

Tại sao... lại không có?  

Thế cô đang làm cái quái gì vậy...  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Lâm Kiều Hân không nói gì.  

Trương Minh Vũ đương nhiên không thể nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng ngồi ở trên sô pha.  

Phù!  

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỗn loạn trong lòng đều đã tan biến.  

Nhìn lên.  

Một đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.  

Sau một lúc lâu, Lâm Kiều Hân cuối cùng đã hỏi: "Tập đoàn Thiên Vinh... là của anh à?"  

Trong lời nói có chút khó tin.  

Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: "Chắc không có vấn đề gì, Long Thất giờ chắc cũng làm xong rồi".  

Nếu Lâm Kiều Hân không nói, chắc anh đã quên mất rồi!  

Vậy cũng tốt!  

Lâm Kiều Hân yên lặng gật đầu, trong đôi mắt đẹp lại lóe lên một tia kinh ngạc.  

Một tập đoàn có giá trị thị trường hơn 100 triệu... cứ vậy...  

Đến bây giờ cô vẫn chưa hình dung được.  

Còn Trương Minh Vũ lại không nghĩ nhiều về điều đó.  

Những người như Lý Thiên Vinh coi trọng cái mạng hơn bất cứ điều gì khác.  

Rất nhanh, trong lòng Trương Minh Vũ cũng trở nên kích động.  

Thành công lần này còn suôn sẻ hơn cả mong đợi.  

Theo cách này, chỉ còn lại năm nhà chinh phục Trữ Châu...  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia sáng.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Vậy ngày mai anh định làm gì?"  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Tìm nhà tiếp theo!"  

Lần này, anh tự tin lạ!

Dù sao cũng đã có kinh nghiệm lần này rồi.  

Cũng không phải là chuẩn bị cưỡng ép.
 
Chương 1811


Nhưng bây giờ Trương Minh Vũ cảm thấy công ty này chẳng qua cũng chỉ có thế.  

Ít nhất bây giờ bọn họ không thể nào cạnh tranh với Sơ Tình được.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên một tia kinh ngạc khi nghe những lời đó.  

Dựa theo tốc độ này…  

Nhưng cô cũng biết rằng, lần sau sẽ không phải là kết quả này nữa.  

Nhưng cho dù như vậy…  

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt phức tạp.  

Trương Minh Vũ lúc này…  

Không biết từ bao giờ, giữa bọn họ đã có một khoảng cách rất lớn.  

Hơn nữa… còn càng lúc càng lớn.  

Một hồi lâu sau, khóe miệng Lâm Kiều Hân hiện lên một nụ cười tự giễu.  

Nghĩ lại trước đây…  

Quả thực nực cười.  

Trương Minh Vũ hoàn toàn không nhận ra, còn chìm đắm trong niềm vui tiếp nhận tập đoàn Thiên Vinh.  

Lâm Kiều Hân đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Tôi đỡ anh lên giường”.  

Trương Minh Vũ khẽ nhướng mày, cười nói: “Được”.  

Lâm Kiều Hân bước lên phía trước.  

Vươn tay ra trực tiếp nắm lấy cánh tay của Trương Minh Vũ.  

Hai người từ từ đi về phía giường.  

Rất nhanh, Trương Minh Vũ ngồi xuống, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười.  

Đột nhiên cảm thấy có chút thích ứng.  

Nhờ sự giúp đỡ của Lâm Kiều Hân, Trương Minh Vũ chậm rãi nằm xuống,  

Lâm Kiều Hân lại ân cần đắp chăn lên.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cười càng tươi hơn.  

Nhìn như vậy cũng có chút hiền đức đấy…  

Lâm Kiều Hân không nghĩ nhiều, đi vòng sang bên kia.  

Trương Minh Vũ khẽ ngây ra.  

Chuyện này…  

Do dự một lúc, Lâm Kiều Hân cuối cùng cũng ngồi xuống.  

Trong mắt Lâm Kiều Hân lóe lên một tia khó hiểu.  

Lâm Kiều Hân sẽ không… ngủ ở đây luôn chứ?  

Nhưng còn chưa kịp nghĩ xong liền nhìn thấy Lâm Kiều Hân nằm nghiêng xuống giường…  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt, trong mắt tràn đầy hoang mang.  

Lâm Kiều Hân mặc dù đã quen rồi, nhưng trên mặt vẫn không khỏi hơi đỏ ửng lên.  

Cô cũng không biết vì sao.  

Không hiểu sao lại cứ muốn nằm ở đây.  

Lâm Kiều Hân trở mình và quay lưng lại với Trương Minh Vũ.  

Như cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Trương Minh Vũ, khuôn mặt cô lại đỏ lên vài phần!   

Một hồi lâu sau, Trương Minh Vũ thu lại ánh mắt, Lâm Kiều Hân không để ý, đương nhiên anh cũng sẽ không nói nhiều.  

Mà sự đỏ ửng trên khuôn mặt Lâm Kiều Hân cũng bớt đi vài phần.  

Mình… mình chỉ la sợ nửa đêm anh xuất hiện triệu chứng, như vậy thì có sao chứ?  

Nghĩ như vậy, Lâm Kiều Hân trở nên bình tĩnh hơn.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân liền trở mình rồi nhắm mắt lại.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia bất lực.
 
Chương 1812


Sau khi cân nhắc một lúc, anh không suy nghĩ nhiều nữa.  

Nhắm mắt lại, cảm giác mệt mỏi ập đến.  

Đặc biệt là vị trí đùi, bây giờ sau khi yên tĩnh lại cảm thấy vô cùng thoải mái.  

Điều khó chịu duy nhất đó là không thể dùng lực được.  

Haiz.  

Trương Minh Vũ âm thầm thở dài, không nghĩ nhiều nữa.  

Đùi của anh rốt cuộc như thế nào chỉ đành chờ đến ngày mai mới biết.  

Bất giác Trương Minh Vũ cũng chìm vào giấc ngủ.  

…  

Sáng sớm hôm sau.  

Trương Minh Vũ tỉnh dậy.  

Mở mắt ra, mới phát hiện mỹ nhân bên cạnh đã không còn...  

Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu, tỉnh hơn vài phần.  

Ngồi thẳng lên, cố gắng cảm nhận một chút mới phát hiện ra đùi mình đã hồi phục lại khá nhiều.  

Lúc này Trương Minh Vũ mới thả lỏng hơn nhiều.  

Xuống đất, đi ra khỏi cửa.  

Rất nhanh, một hương thơm ập tới!  

Hả?  

Trương Minh Vũ lập tức mở to hai mắt, trong mắt hiện ra một tia khó hiểu.   

Lâm Kiều Hân làm đồ ăn… thơm như vậy?  

Trương Minh Vũ tăng nhanh tốc độ, đi nhanh xuống tầng 1.   

Nhìn về phía sau.  

Mới phát hiện ra Lâm Kiều Hân thực sự đang ở trong bếp.  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ kinh ngạc.  

Sau khi tiến lên hai bước, khóe miệng Trương Minh Vũ đột nhiên giật giật.  

Lâm Kiều Hân mặc dù đang bận rộn.  

Nhưng người chịu trách nhiệm là Hàn Quân Ngưng…  

Mình đã nói mà…  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Nhưng cho dù như vậy trong lòng vẫn thấy rất ngạc nhiên.  

Tài nghệ nấu ăn của chị sáu lại tốt như vậy?  

Rất nhanh, Trương Minh Vũ đã trở nên vô cùng phấn khích, bụng bắt đầu biểu tình.  

Loanh quanh một hồi, Trương Minh Vũ mới âm thầm ngồi vào bàn ăn.  

Hai cô gái đang bận rộn trong bếp.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi lộ ra một nụ cười.  

Cảm giác khá hưởng thụ.  

Hàn Quân Ngưng thì tất bật cả buổi, Lâm Kiều Hân thì bận rộn học tập ử bên cạnh.  

Rất hài hòa.  

Trương Minh Vũ khẽ dựa vào ghế, lặng lẽ cảm nhận khoảnh khắc tươi đẹp này.  

Không lâu sau Lâm Kiều Hân bưng ra một đĩa thức ăn.  

Lkj nhìn thấy Trương Minh Vũ đột nhiên xuất hiện liền giật mình, bước chân liền dừng lại.  

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói đùa: “Nhân viên phục vụ, mau mang đồ ăn lên đi, tôi đói sắp chết rồi”.  

Sau khi nói xong trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ.  

Lâm Kiều Hân hậm hực liếc mắt một cái, nói: “Mũi thính phết đấy”.  

Trương Minh Vũ cười càng tươi hơn.
 
Chương 1813


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rất nhanh, Lâm Kiều Hân đã bê lên bốn món ăn.  

Hàn Quân Ngưng cũng lau tay rồi đi ra.  

Trương Minh Vũ nhếch mép cười: “Chị sáu, không ngờ chị còn có tài nghệ này”.  

Hàn Quân Ngưng đắc ý cười nói: “Chị sao lại không biết được chứ, chị nói cho em biết, chị là người phụ nữ có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp đấy, nếu như em…”  

Vốn định nói đùa.  

Nhưng sắp nói xong thì nhận ra sự tồn tại của Lâm Kiều Hân.  

Vội vàng dừng lại.  

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân hiện lên một chút bối rối.  

Nói gì vậy?  

Trương Minh Vũ trong mắt tràn đầy ngượng ngùng.  

Lâm Kiều Hân không biết nhưng anh thì biết!  

Dù sao đám người Tô Mang đã từng nói những lời như vậy.  

Hàn Quân Ngưng bĩu môi.  

Rất nhanh, hai người phụ nữ ngồi xuống đối diện Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ hưng phấn cầm đũa lên.  

Gắp một miếng rau thử hương vị.  

Trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng hiện lên một tia mong đợi.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, vui mừng nói: “Ngon quá”.  

Lúc này khuôn mặt băng giá của Hàn Quân Ngưng mới lộ ra nụ cười.  

Rất vui!  

Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, bắt đầu ăn từng miếng lớn.  

Thấy vậy, đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân lóe lên một tia phức tạp.  

Nếu như…  

Cuối cùng Lâm Kiều Hân khẽ lắc đầu.  

Không lâu sau, bữa sáng kết thúc.  

Trương Minh Vũ di chuyển ngồi lên ghế sofa, ăn no cái bụng.  

Lâm Kiều Hân và Hàn Quân Ngưng cùng dọn dẹp bát đũa.  

Trương Minh Vũ thấy rất bất ngờ.  

Không ngờ một người như Hàn Quân Ngưng lại biết làm việc nhà?  

Rất nhanh sau đó Lâm Kiều Hân và Hàn Quân Ngưng lần lượt ngồi xuống ghế sofa.  

Hàn Quân Ngưng khẽ nhướng mày, hỏi: “Em trai, chân sao rồi?”  

Trương Minh Vũ cười he he nói: “Đỡ nhiều rồi, bây giờ đi lại không thành vấn đề”.  

Ánh mắt Hàn Quân Ngưng sáng lên, nói: “Vậy chúng ta có thể luyện tập rồi sao?”  

Hả…  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Mặc dù trong lòng cũng rất muốn, nhưng bây giờ phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đã…  

Huống hồ…  

Trương Minh Vũ cười gượng nói: “Chuyện đó… hay là để buổi tối tập đi chị, em…”  

Hàn Quân Ngưng hơi nhíu mày, nói: “Em trai thối, quên hôm qua chị nói gì với em rồi sao?”  

“An toàn là quan trọng nhất!”  

Trương Minh Vũ mở miệng, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì.  

An toàn quả thực quan trọng.  

Nhưng…  

Trương Minh Vũ nhất thời không biết nên làm như thế nào.  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1814


Trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng hiện lên một tia nghi hoặc, hỏi: “Em có chuyện gì sao?”  

Trương Minh Vũ cùng vô cùng khó hiểu.  

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ bừng, nhẹ giọng nói: “Chúng… chúng em đi kiểm tra sức khỏe”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngây ra.  

Hàn Quân Ngưng cũng rất khó hiểu, hỏi: “Kiểm tra sức khỏe? Nó kiểm tra là được rồi, em… kiểm tra để làm gì?”  

Cô ấy tưởng rằng Lâm Kiều Hân vẫn đang xác định xem Trương Minh Vũ có phải bị trúng độc không.  

Trương Minh Vũ cũng khó hiểu nhìn theo.  

Lâm Kiều Hân căng thẳng nắm chặt hai tay, do dự hồi lâu mới nói: “Em… khám thai”.  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi!  

Nói cái gì?  

Khám… thai?  

Hàn Quân Ngưng cũng mắt tròn mắt dẹt khi nghe những lời đó.  

Hai người lập tức như hóa đá!  

Lâm Kiều Hân thấy vậy liền đỏ bừng mặt lên!  

Xấu hổ chết mất!  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ hoàn hồn lại sau cú sốc.  

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đột nhiên anh cảm thấy tim đập nhanh hơn!  

Hàn Quân Ngưng mở miệng nhưng lại không thể nói ra lời!  

Lâm Kiều Hân rời mắt sang một bên.  

Ngại quá đi!  

Một lúc lâu sau Hàn Quân Ngưng mới lạnh lùng nói: “Vậy… buổi tối chúng ta luyện vậy”.  

Nói xong, trong đôi mắt xinh đẹp lại lóe lên một tia chua xót!  

Bọn họ…  

Cuối cùng Hàn Quân Ngưng cũng không nói thêm gì nữa.  

Trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ một cái đầy bất mãn.  

Trong ánh mắt Trương Minh Vũ lại hiện lên sự lúng túng.  

Anh cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra…  

Lâm Kiều Hân thu lại ánh mắt, nhưng khuôn mặt của cô vẫn đỏ ửng.  

Bầu không khí lại đông cứng lại.  

Hàn Quân Ngưng cong môi nói: “Vậy chị đi làm chút chuyện, 6 giờ tối ở đây đợi em, nghe thấy chưa?”  

Vẫn còn chút chua chát trong lười nói.  

Trương Minh Vũ cười gượng nói: “Được, nghe thấy rồi”.  

Rất ngoan ngoãn!  

Hàn Quân Ngưng lại trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ một cái.  

Sau đó mới xoay người rời đi.  

Rất nhanh sau đó trong phòng khách chỉ còn lại mình Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

Bầu không khí vẫn đầy gượng gạo…  

Một hồi lâu sau Trương Minh Vũ mới bối rối hỏi: “À… chuyện đó… cô khám làm gì vậy?”  

Nói xong tim càng đập nhanh hơn!  

Sao lại đột nhiên đi khám thai…  

Lâm Kiều Hân nghe vậy mặt càng đỏ hơn, giống như có thể nặn ra máu vậy!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Này là sao vậy?  

Một lúc sau Lâm Kiều Hân mới hậm hực nói: “Khám thai gì mà khám thai, chẳng phải là vì… viện cớ giúp anh sao!”  

“Anh mới khám thai ấy!”  

Nói xong liền hậm hực nhìn sang một bên.  

À…  

Trong mắt Trương Minh Vũ liền hiện ra một tia bất lực.  

Thì ra…  

Trương Minh Vũ trở nên xấu hổ.  

Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm xúc vui mừng khó tả.  

Cô biết giúp anh sao?  

Hơn nữa dáng vẻ hiện giờ của Lâm Kiều Hân giống như một cô vợ nhỏ bị chọc giận vậy!  

Nhìn thế nào cũng thấy rất thuận mắt.  

Trương Minh Vũ mỉm cười nói: “Ha ha, cảm ơn cô nhé”.  

An toàn quả thực quan trọng.  

Nhưng đối với anh mà nói, nhanh chóng tiếp nhận Ngưng Trọng mới cấp bách.  

Dù sao… kẻ địch quá nhiều.  

Lâm Kiều Hân đảo mắt, không trả lời.  

Nhưng trong lòng... cũng có một loại cảm giác rất kỳ quái.  

Thật khó để diễn tả, nhưng rất mạnh mẽ.  

Một lúc lâu sau Lâm Kiều Hân mới hỏi: “Vậy hôm nay làm gì?”  

Trương Minh Vũ suy tư một lát sau đó nói: “Hãy nghiên cứu hai chuỗi nhà hàng đó trước”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Rất nhanh hai người đã đứng dậy đi ra ngoài cửa.  

Chiếc Mercedes đen lặng lẽ chờ đợi.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia kinh ngạc.  

Sao Long Tam lại tói đây? 
 
Chương 1815


Một hồi lâu sau Trương Minh Vũ mới mở cửa ngồi vào.  

Long Tam chậm rãi nói: “Cô sáu bảo tôi tới bảo vệ anh, bên đó cô ấy sẽ sắp xếp”.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Rất nhanh Long Tam đã nhấn ga và đi thẳng tới Sơ Tình.  

Lâm Kiều Hân đã dịu dàng hơn rất nhiều.  

Tâm tư của Trương Minh Vũ đều đặt ở chuyện phát triển, không nghĩ quá nhiều.  

Không lâu sau, chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước cửa Sơ Tình.  

Hai người xuống xe đi vào công ty.  

Trương Minh Vũ không khỏi hưng phấn.  

Tuy nhiên anh còn chưa đi được mấy bước, một âm thanh lanh lảnh vang lên: “Anh tới rồi, nghe nói hôm qua anh tới tìm tôi à?”  

Hả?  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, thất vọng nhìn qua.  

Đúng lúc nhìn thấy Trần Thắng Nam mặt mày tươi rói đi tới.  

Trong mắt tràn đầy kính trọng.  

Lâm Kiều Hân cười nói: “Đúng vậy, hôm qua muốn nhờ cậu giúp tôi sắp xếp tài liệu”.  

Trần Thắng Nam cung kính nói: “Sắp xếp tài liệu gì? Bây giờ tôi sẽ đi làm”.  

Ủa…  

Trương Minh Vũ chần chừ một lát.  

Lâm Kiều Hân mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Không cần, tôi sắp xếp xong rồi”.  

Trong mắt Trần Thắng Nam hiện lên một tia kinh ngạc.  

Trương Minh Vũ chỉ đành mỉm cười gật đầu.  

Trần Thắng Nam lại cười nói: “Được, vậy còn cần tôi làm gì nữa không?”  

“Hôm nay tôi có thời gian”.  

Trương Minh Vũ vừa lên tiếng.  

Nhưng còn chưa kịp nói xong, giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân lại vang lên: “Không cần đâu, chuyện sau này tôi sẽ giúp anh ấy làm”.  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia nghi hoặc.  

Lâm Kiều Hân hôm nay sao vậy…  

Trần Thắng Nam cũng lộ ra vẻ gượng gạo.  

Một hồi lâu sau mới cười nói: “À, được, vậy… có chuyện gì cần thì gọi tôi nhé”.  

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.  

Trương Minh Vũ cười he he nói: “Được”.  

Trần Thắng Nam gật đầu, xoay người đi vào trong.  

Trương Minh Vũ ngạc nhiên nhìn Lâm Kiều Hân một cái.  

Vẻ mặt của Lâm Kiều Hân thờ ơ, cô lặng lẽ nhìn về phía trước.  

Như thể không có gì xảy ra.  

Kỳ lạ…  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Bước về phía trước.  

Chẳng mấy chốc, hai người trở lại văn phòng.  

Trương Minh Vũ đặt chồng tài liệu lên bàn.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: “Có hai nhà hàng, một là nhà hàng Thiên Minh, một là nhà hàng Trung Hưng”.  

“Thiên Minh tập trung vào tự phục vụ và sử dụng nhiều cấp độ tiệc tự chọn khác nhau để thu hút khách hàng".  

"Từ hải sản cao cấp đến cơm hộp giá rẻ, họ có hơn 70 nhà hàng ở Ninh Châu".  

“Đồ ăn ở Trung Hưng là thực phẩm thuần túy ngoại lai”.  

"Mặc dù chỉ có ba mươi nhà hàng, nhưng tất cả đều là hàng chất lượng cao, giá cũng rất cao".  

Nói xong liền nhìn mặt bàn.  

Trương Minh Vũ nghe xong liền sửng sốt.  

Cô biết chi tiết đến như vậy?  

Chẳng trách vừa rồi ở sảnh cô nói là giao hết cho mình.  

Chuyện này…  

Trương Minh Vũ thực sự bị sốc.  

Lâm Kiều Hân mặt không biểu cảm, nhưng trong đôi mắt đẹp đó lại hiện lên một tia tự mãn.  

Một lúc lâu sao Trương Minh Vũ mới phản ứng lại.  

Nhưng trong lòng vẫn thấy kỳ kỳ.  

Khụ khụ.  

Trương Minh Vũ ngượng ngủng ho khan 1 tiếng, cười nói: “Chuyện đó… vậy cô xem… nên tìm nhà hàng nào trước?”  

Lâm Kiều Hân từ từ ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Tìm Trung Hưng trước”.  

Trương Minh Vũ ngây ra, hỏi: “Vì sao vậy?”
 
Chương 1816


Lâm Kiều Hân tỏ ra thú vị nói: “Bởi vì tổng thể thực lực của Trung Hưng yếu hơn Thiên Minh một chút, hơn nữa, các nhà hàng của Trung Hưng tương đối thống nhất, khi tiếp nhận sẽ dễ quản lý hơn”.  

Ồ.  

Nghe xong Trương Minh Vũ liền mở to hai mắt.  

Vậy mà cũng nghiên cứu được rồi à?  

Lâm Kiều Hân lại nói: “Còn nữa, sếp của Trung Hưng là phụ nữ”.  

Ồ.

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật dữ dội.  

Phụ nữ… thì sao…  

Lâm Kiều Hân cong miệng, nói: “Anh được phụ nữ yêu thích như vậy, thu phục cô ấy… nhất định rất đơn giản”.  

Cơ thể Trương Minh Vũ co chặt lại.  

Chuyện này…  

Sao cứ cảm thấy lời của Lâm Kiều Hân như đang ghen vậy nhỉ…  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới lúng túng cười nói: “Tôi đâu có được phụ nữ yêu thích, vậy thì nghe cô đi, tìm Trung Hưng trước đi”.  

Lâm Kiều Hân liếc mắt một cái.  

Không thèm để ý đến anh nữa.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, trong lòng cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.  

Do dự một hồi mới lật tìm tài liệu.  

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn.  

Hả?  

Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: “Đây là…”  

Lâm Kiều Hân liếc mắt một cái, hậm hực nói: “Cách thức liên lạc, cứ gọi thẳng là được”.  

Ủa…  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự bất ngờ.  

Sao… cô biết hay vậy?  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ mới chậm rãi buông tư liệu trong tay xuống.  

Rất kỳ lạ!  

Lâm Kiều Hân… chính xác thì chuyện gì đã kích động cô?  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ khẽ lắc đầu, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi…  

Cầm điện thoại lên.  

Chần chừ một lúc, anh nhấn nút gọi.  

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.  

Một giọng nói lười biếng phát ra từ điện thoại: “Ai vậy?”  

Trương Minh Vũ cười hi hi nói: “Xin chào, cho hỏi có phải sếp Mai không?”  

Nói xong cứ cảm thấy có chút khó xử.  

Sếp Mai?   

Haiz…  

Trương Minh Vũ lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ.  

Rất nhanh, thanh âm lười biếng lại vang lên: "Đúng vậy, ai thế?"  

Trương Minh Vũ lịch sự nói: “Tôi là Trương Minh Vũ của Sơ Tình, có chút việc muốn bàn bạc với sếp Mai”.  

Đầu dây bên kia im lặng một lát.  

Ngay sau đó, một loạt tiếng cười khúc khích vang lên.  

Trương Minh Vũ cau mày.
 
Chương 1817


Chuyện này là sao?  

Mai Dược nghiêm túc lại, nói: “Trương Minh Vũ? Anh là… chủ tịch của Sơ Tình?”  

Trong giọng nói không còn sự lười biếng ban nãy nữa.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ cũng lộ ra nụ cười.  

Biết sao?  

Rất nhanh tkh cười he he nói: “Đúng vậy”.  

Đầu dây bên kia lại im lặng một hồi.  

Một lúc lâu sau, Mai Dược tiếp tục hỏi: "Sếp Trương, anh tìm tôi có việc gì?”  

Khá là khách sáo.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia hưng phấn.  

Việc này chứng tỏ anh cũng có độ nhận diện cao đấy.  

Hí hí!  

Trương Minh Vũ cười nói: “Không có gì, chỉ là muốn hợp tác với sếp Mai thôi”.  

“Không biết sếp Mai có hứng thú không?”  

Hợp tác?  

Mai Dược trịnh trọng hỏi: "Hợp tác cái gì?"  

Trương Minh Vũ nhẹ giọng nói: “Chi bằng như vậy đi, chúng ta gặp mặt rồi nói, sếp Mai có thời gian không?”  

Đầu dây bên kia lại trầm mặc.  

Aizz…  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Cuộc điện thoại này gọi tốn tiền quá…  

Một lúc sau Mai Dược mới nghiêm túc nói: “Được, có thời gian, chúng ta gặp nhau ở đâu?”  

Trương Minh Vũ khẽ nhướng mày, cười nói: “Đến khách sạn Hồng Thái đi”.  

Mai Dược gật đầu nói: “Được, bây giờ tôi qua luôn”.  

Bây giờ?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên sự kinh ngạc.  

Rất nhanh anh đã cười nói: “Được, vậy tôi đợi cô ở Hồng Thái”.  

Nói xong hai người liền cúp máy.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia hưng phấn.  

Không biết vì sao.  

Nghe thái độ của Mai Dược, cứ luôn cảm thấy rằng sự hợp tác này... thật thú vị!  

Mặc dù cho rằng có thể thu mua là tốt nhất.  

Nhưng không phải ai cũng giống như Lý Thiên Vinh.  

Hơn nữa nếu như đắc tội, Trương Minh Vũ cũng khó làm, ít nhất thì vấn đề danh tiếng khó mà xử lý.  

Đột nhiên giọng nói đầy thích thú của Lâm Kiều Hân vang lên: “Tôi nói đúng nhỉ, phụ nữ… anh rất dễ xử lý”.  

Hả…  

Nụ cười của Trương Minh Vũ lập tức cứng ngắt.  

Làm sao…  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu, nói: “Ui chao, cũng chỉ là gặp may thôi, vậy chúng ta xuất phát chứ?”  

Lâm Kiều Hân ngây ra, hỏi: “Tôi… cũng đi?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Đương nhiên là đi rồi, đây là công lao của cô, nếu như thực sự hợp tác thành công, cô lập công lớn đấy”.  

Khi Lâm Kiều Hân nghe thấy điều này, một tia sáng bất ngờ lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô.  

Một lúc sau mới cười nói: “Tôi đi sửa soạn!”  

Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.  

Haizz… 
 
Chương 1818


Trương Minh Vũ chết lặng ngồi trên ghế.  

Vừa rồi… cô cười sao?  

Nhìn nhầm rồi?  

Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy mê mệt.  

Hơn nữa, cô sửa soạn cái gì?  

Thật kỳ lạ!  

Một lúc sau Trương Minh Vũ đứng dậy, đi ra cửa công ty.  

Tiếng bước chân vang lên.  

Trương Minh Vũ nhìn theo hướng âm thanh, phát hiện ra Lâm Kiều Hân đang đi tới.  

Đánh giá một lượt.  

Không khác gì, hơn nữa cũng chẳng mang gì.  

Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: “Cô… sửa soạn cái gì vậy?”  

Lâm Kiều Hân nhẹ giọng nói: “Trang điểm lại”.  

Nói xong liền đi ra khỏi công ty trước.  

Trang điểm thêm?  

Khóe miệng Trương Minh Vũ khẽ giật giật.  

Thật sự…  

Cuối cùng vẫn phải đi theo.  

Chiếc Mercedes-Benz màu đen vẫn lặng lẽ đợi ở cửa.  

Hai người lên xe.  

Long Tam đạp chân ga, tới thẳng Hồng Thái.  

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước cửa khách sạn Hồng Thái.  

Trương Minh Vũ xuống xe.  

Nhìn quanh 1 lượt, phát hiện ra mới sáng sớm nhưng việc kinh doanh của khách sạn đã rất tấp nập.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Không ngờ rằng…  

Bây giờ khách sạn Hồng Thái được coi là khách sạn hot nhất Ninh Châu.  

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, cất bước đi.  

Lâm Kiều Hân yên lặng đi theo bên cạnh, trong đôi mắt đẹp luôn hiện lên ý cười.  

Vui vẻ một cách khó hiểu.  

Cô cũng không biết vì sao…  

Long Tam ngồi ở ghế lái, ánh mắt khẽ quét qua khách sạn to lớn.  

Hồi lâu, trong mắt anh ta lóe lên một tia ngưng trọng.  

Ngay sau đó Long Tam đứng dậy, vòng ra phía sau khách sạn.  

Trương Minh Vũ không hề hay biết.  

Sau khi bước vào, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, anh ta trực tiếp bước vào một phòng bao.  

Yên lặng chờ đợi.  

Không lâu sau, có tiếng bước chân.  

Trương Minh Vũ nhướng mày.  

Tới rồi.  

Cốc cốc cốc.  

Tiếng gõ cửa vang lên.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Mời vào”.  

Rất nhanh cửa phòng bao đã được mở ra.  

Người phụ vụ cung kính nói: “Sếp Trương, sếp Mai tới rồi”.  

Trương Minh Vũ đứng dậy.  

Nhìn qua. 
 
Chương 1819


Phát hiện phía sau nhân viên phục vụ có một người phụ nữ mặc sườn xám đang đứng.  

Tuổi tầm hơn ba mươi.  

Dung mạo trên mức trung bình, nhưng thân hình này quả thực rất đáng tự hào.  

Gợi cảm, đầy đặn!  

Được bao trọn bởi chiếc sườn xám, trông càng mê hoặc hơn.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên một tia sáng.  

Nếu như không phải vì mặt không giống anh còn ngỡ rằng Quan Na tới rồi…  

Lâm Kiều Hân cũng đứng dậy.  

Mai Dược đi vào, cười nói: “Sếp Trương, ngưỡng mộ đã lâu”.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Sếp Mai khách sáo rồi, mau ngồi nào”.  

Mai Dược gật đầu.  

Ánh mắt chậm rãi quét qua, rất nhanh liền chú ý tới Lâm Kiều Hân bên cạnh.  

Dù là phụ nữ nhưng trong mắt cô ấy vẫn hiện lên một tia kinh ngạc!  

Xinh đẹp quá!  

Mai Dược khựng lại 1 chút.  

Trương Minh Vũ cười hỏi: “Sếp Mai, mời ngồi”.  

À…  

Mai Dược hoàn hồn lại, cười nói: “Vị này là…”  

Trương Minh Vũ khẽ khẽ nhướng mày, cười nói: “Cô ấy ấy hả, cô ấy là…”  

Còn chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời.  

Lâm Kiều Hân tiến lên một bước, cười nhẹ nói: “Sếp Mai, chào chị, tôi là vợ của anh ấy”.  

Hả?

Nghe thế Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Vợ?  

Ngay sau đó trong người Trương Minh Vũ dường như có vô số dòng điện chạy qua.  

Đây…  

Hết sức kinh hãi.  

Lâm Kiều Hân thế mà có thể nói ra mấy lời này?  

Mắt Mai Dược cũng hiện lên vẻ bất ngờ.  

Một lúc sau mới cười nói: “Chào chị Trương”.  

Rất khách sáo.  

Mặt Lâm Kiều Hân không đổi sắc, nhẹ nhàng giơ tay ra.  

Lúc này Mai Dược ngồi xuống.  

Lâm Kiều Hân nhìn phía trước như thể chưa có chuyện này xảy ra.  

Lặng lẽ ngồi xuống.  

Trương Minh Vũ vẫn chưa hoàn hồn lại.  

Mai Dược sửng sốt.  

Sao thế?  

Khụ khụ!  

Lâm Kiều Hân ho một tiếng, buồn bực liếc mắt.  

Cho dù trên mặt không để lộ biểu cảm gì.  

Nhưng trong lòng cô… đã không được bình tĩnh.  

Trương Minh Vũ bỗng hoàn hồn, gượng cười nói: “A… Ngồi… ngồi…”  

Nói xong, anh mới nhận ra cả hai người kia đã ngồi xuống.  

Chỉ có một mình anh đứng.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ gượng gạo.  

Nhanh chóng ngồi xuống.  

Mai Dược đưa mắt nhìn lướt qua Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.
 
Chương 1820


Như suy nghĩ gì đó.  

Khụ khụ!  

Trương Minh Vũ cũng ho một tiếng.  

Một lúc sau mới đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên cười nói: “Bà chủ Mai, hôm nay mời cô đến chủ yếu là muốn nói về chuyện hợp tác”.  

Mai Dược nhướng mày, khách sáo cười nói: “Phương thức hợp tác là gì?”  

Trương Minh Vũ nói: “Tôi vận hành công ty giúp cô, cô kiếm được nhiều tiền”.  

Hả?  

Nghe anh nói thế, Mai Dược nhíu mày.  

Đây gọi là cách thức hợp tác à?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng hiện lên vẻ bất lực.  

Hợp tác như thế… quả thật ít thấy.  

Quan trọng nhất là… sỉ nhục sự may mắn của người khác.  

Dù sao thì…  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều.  

Nếu đã đến rồi thì dù trong lòng thế nào cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ.  

Lâm Kiều Hân cũng nhìn chằm chằm Mai Dược.  

Một lúc sau, Mai Dược từ tốn nói: “Tôi… có thể kiếm được nhiều hơn bao nhiêu?”  

Hả?  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Sau đó cảm thấy mừng rỡ.  

Nhìn vẻ mặt hình như cô ấy vẫn thấy có hứng thú?  

Trương Minh Vũ cười nói: “Có thể kiếm được gấp một chấm năm lợi nhuận hiện giờ của cô”.  

Lâm Kiều Hân nhướng mày.  

Sao lại một chấm năm rồi? Chẳng phải là gấp đôi sao?  

Đôi mắt Mai Dược hiện lên vẻ phức tạp.  

Sau đó lại rơi vào trầm tư.  

Trương Minh Vũ cong môi.  

Xem ra… có hứng thú thật.  

Hiếm thấy đấy!  

Phương thức hợp tác này là đơn giản nhất với anh.  

Nhà hàng này mà nằm trong tay anh thì có thể kiếm được lợi nhuận cao hơn, có lãi là điều chắc chắn.  

Trương Minh Vũ cũng không vội, yên tĩnh đợi.  

Ánh mắt Mai Dược đầy vẻ phức tạp và hơi do dự.  

Một lúc lâu sau, Mai Dược ngẩng đầu lên hỏi: “Anh biết thu nhập hiện giờ của tôi là bao nhiêu không?”  

Trương Minh Vũ cười nói: “Dù thu nhập của cô bao nhiêu, một chấm năm thu nhập bình quân trong nửa năm chắc chắn không thành vấn đề”.  

Dù nói thế nào, hắn cũng sẽ không bị lỗ.  

Cực kỳ tự tin.  

Đây…  

Ánh mắt Mai Dược hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Sơ Tình… giàu có như thế sao?  

Lâm Kiều Hân cũng cong môi nở nụ cười.  

Mai Dược hít sâu một hơi rồi nói: “Được, nếu anh có thể trả đúng như anh nói, tôi có thể hợp tác với anh”.  

“Quyền kinh doanh nhà hàng của tôi đều giao cho anh”.  

Nghe thế Trương Minh Vũ khá bất ngờ.  

Vui vẻ giao lại nhanh thế? 
 
Chương 1821


Trong mắt Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ ngạc nhiên.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Được, vậy cô làm một bản chứng minh thu nhập, sau đó đem đến công ty chúng tôi để ký hợp đồng”.  

Mắt Mai Dược lóe lên tia sáng nói: “Không thành vấn đề”.  

Ồ?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.  

Cô ta… sao thế?  

Chẳng mấy chốc Mai Dược đứng lên nói: “Vậy tôi về thu xếp tài liệu trước, trước buổi trưa tôi có thể sang đấy”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: “Gấp thế à, không ăn cơm sao…”  

Mai Dược cười nói: “Không cần đâu, đợi sau khi hợp tác với nhau, tôi mời anh Trương và chị Trương ăn cơm”.  

Rất khách sáo.  

Hành động hệt như một nhân viên đối xử với ông chủ.  

Vãi chưởng...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất lực.  

Lâm Kiều Hân cũng rất hoang mang.  

Cuối cùng Trương Minh Vũ chỉ đành cười nói: “Vậy được rồi, hôm khác chúng ta ăn cùng nhau”.  

Mai Dược gật đầu.  

Cô ấy không do dự xoay người đi ra khỏi phòng.  

Rất vội vã.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân nhìn nhau, vẫn cảm thấy khó hiểu.  

Quả thật không ngờ.  

Đột nhiên Lâm Kiều Hân dửng dưng nói: “Có thể là muốn kiếm tiền, dù sao ngoài thể diện thì những thứ khác đều có lợi”.  

Trương Minh Vũ cũng lặng lẽ gật đầu.  

Có lý.  

Dù sao vẫn có rất nhiều người thích tiền.  

Nhưng Mai Dược này… không giống loại người đó.  

Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nhiều.  

Đến thì cũng đã đến rồi.  

Không lâu sau thức ăn được mang lên.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Vậy hai chúng ta ăn bữa trưa trước nhé”.  

Lâm Kiều Hân buồn bực liếc anh nói: “Ăn bữa với tôi khiến anh cảm thấy ấm ức sao?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác.  

Lời này… là sao…  

Lâm Kiều Hân bĩu môi, cầm đũa lên cũng không có ý định để tâm đến Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Chẳng mấy chốc hai người bắt đầu động đũa.  

Lâm Kiều Hân không nói chuyện.  

Trương Minh Vũ cứ cảm thấy kỳ quái thế nào.  

Chuyện gì đây…  

Hai người ăn xong bữa trưa trong sự im lặng.  

Đứng dậy, rời đi.  

Long Tam vẫn đứng đợi ở ngoài cửa.  

Hai người lên xe.  

Trương Minh Vũ vẫn còn đang nghĩ lại chuyện vừa rồi.  

Lâm Kiều Hân… làm sao thế?  

Giọng Long Tam bỗng vang lên: “Cậu Minh Vũ, lúc nãy trong khách sạn có cao thủ”.  

Cao thủ?  

Á? 
 
Chương 1822


Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng.  

Anh lại không cảm nhận được.  

Kẻ thù cũng đến khách sạn của mình?  

Trương Minh Vũ khó hiểu hỏi: “Người của Thần Ẩn hay là người nhà họ Âu Dương?”  

Long Tam lắc đầu nói: “Không rõ, tôi không tìm được hắn”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ lại nhíu mày.  

Long Tam cũng không tìm được ư?  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ lo lắng.  

Hồng Thái không an toàn nữa.  

Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ nghiêm túc nói: “Chúng ta về công ty trước, sau đó truy cứu vấn đề”.  

Long Tâm khẽ gật đầu.  

Anh ta đạp chân ga chạy thẳng đến chỗ Sơ Tình.  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày trên cả đường đi.  

Là ai vậy chứ?  

Suy nghĩ cả đoạn đường mà Trương Minh Vũ cũng không nghĩ ra được gì.  

Cuối cùng anh bỏ cuộc.  

Sau khi xuống xe, Trương Minh Vũ lướt nhìn xung quanh một vòng.  

Sau khi xác định không có gì bất thường, anh mới sải bước đi vào trong công ty.  

Không biết tại sao anh cảm thấy khắp nơi đều là nguy hiểm…  

Lâm Kiều Hân cũng trở nên căng thẳng.  

Hai người đi vào công ty.  

Nhân viên vẫn đang bận rộn, cuối cùng cũng có thêm vài tiếng ồn ào bên tai.  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào.  

Anh không do dự sải bước đi đến văn phòng.  

Không lâu sau, hai người đến trước văn phòng, cuối cùng Trương Minh Vũ cũng thoải mái không còn căng thẳng nữa.  

Bước đến trước một bước, đẩy cửa ra.  

Một bóng người bỗng đập vào mắt.  

Ồ?

Đồng tử Trương Minh Vũ co lại, lùi về sau theo bản năng.  

Lâm Kiều Hân không cảm nhận được gì, vẫn đi về phía trước.  

Một tiến một lùi.  

Hai người vừa lúc va phải nhau.  

“Ôi!”  

Lâm Kiều Hân kêu lên một tiếng rồi vội vàng lùi về sau.  

Cả người Trương Minh Vũ run lên.  

Sau lưng rất mềm mại.  

Đây…  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Lâm Kiều Hân bất mãn nói: “Anh làm gì thế hả?”  

Á...  

Trương Minh Vũ cũng sửng sốt.  

Mình làm gì thế?  

Đúng rồi, có người.  

Trương Minh Vũ vô thức ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện có một người… phụ nữ đang đứng trong văn phòng?  

Hả? 
 
Chương 1823


Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngỡ ngàng.  

Lâm Kiều Hân cũng để ý thấy bóng người đó.  

Nhìn kỹ lại…  

Mai Dược?  

Mai Dược khách sáo cười nói: “Ông chủ Trương, chị Trương, hai người về rồi”.  

Ồ...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia bất lực.  

Sao lại là cô ấy.  

Lâm Kiều Hân cũng trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ.  

Làm quá rồi đó…  

Trương Minh Vũ cười gượng: “À… cô… đến nhanh thế luôn à…”  

Anh vừa nói vừa đi vào văn phòng.  

Mai Dược khách sáo cười nói: “Tôi cũng vừa đến”.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Ừ, mời ngồi”.  

Nói rồi anh chỉ vào ghế.  

Mai Dược khẽ gật đầu, ngồi xuống sofa bên cửa sổ.  

Trương Minh Vũ ngồi đối diện cô ấy.  

Lâm Kiều Hân do dự một chốc, cuối cùng vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh Trương Minh Vũ.  

Lúc này Trương Minh Vũ lại cảm thấy khó xử.  

Sao mà nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái…  

Mai Dược khách sáo nói: “Ông chủ Trương, đây là thu nhập trong nửa năm của tôi”.  

Nói rồi cô ấy lấy một phần tài liệu ra.  

Trương Minh Vũ đọc kỹ phần tài liệu này.  

Đọc xong Trương Minh Vũ trợn to mắt.  

Thu nhập bình quân tháng… hai mươi hai triệu tệ?  

Đây…  

Cao thế à?  

Dù sao thu nhập tháng của Hồng Thái chỉ…  

Vãi...  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ gượng gạo.  

Anh thật sự không biết tình hình thu nhập của Hồng Thái.  

Mai Dược lo lắng hỏi: “Ông chủ Trương, có vấn đề gì sao?”  

À ừ...  

Trương Minh Vũ cười gượng: “Không có gì cả, không có vấn đề”.  

Anh cũng chỉ ngạc nhiên mà thôi, thu nhập của nhà hàng càng nhiều thì anh càng vui.  

Mai Dược cũng thở phào.  

Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi gọi điện thoại bảo người chuẩn bị hợp đồng”.  

Mai Dược gật đầu nói: “Ừ”.  

Nói rồi ánh mắt cô ấy cũng bắt đầu lóe lên vẻ mừng rỡ.  

Rất phấn khích.  

Trương Minh Vũ lấy điện thoại ra.  

Giọng nói êm tai của Lâm Kiều Hân từ tốn vang lên: “Gọi cho ai?”  

Trương Minh Vũ đáp lời theo bản năng: “Bảo Trần Thắng Nam chuẩn bị một bản hợp đồng cho tôi”.  

Nói rồi anh bắt đầu tìm số điện thoại.  

Vừa tìm được, còn chưa kịp nhấn xuống.  

Điện thoại… bỗng bị giật lấy.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân đặt điện thoại lên bàn nói: “Tôi đi”.
 
Chương 1824


Nói rồi cô đứng lên với vẻ mặt không chút cảm xúc.  

Trương Minh Vũ cảm thấy cực kỳ hoang mang.  

Hôm nay Lâm Kiều Hân… rất lạ.  

Việc này mà cũng giành à?  

Cuối cùng Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Trương Minh Vũ đi ra ngoài.  

Mai Dược cong môi nói: “Ông chủ Trương, xem ra vợ anh rất để tâm đến anh đấy”.  

Hả?  

Trương Minh Vũ há hốc miệng hỏi: “Cô ấy… để tâm đến tôi ư? Ờ thì… sao có thể nhìn ra được?”  

Mai Dược hơi đắc ý nói: “Trực giác của phụ nữ”.  

“Nếu tôi đoán không lầm thì Trần Thắng Nam mà anh vừa nhắc đến là nữ nhỉ?”  

Trương Minh Vũ cứng nhắc gật đầu.  

Chuyện này… có liên quan gì?  

Mai Dược nhướng mày nói: “Vậy thì đúng rồi, xem ra… hình như chị Trương ghen rồi”.  

Phụt!  

Trương Minh Vũ suýt nữa nôn ra máu.  

Cô ấy… ghen?  

Đùa gì thế chứ…  

Trương Minh Vũ cười gượng nói: “Ờ… có lẽ thế…”  

Anh không thèm tin.  

Ánh mắt Mai Dược lóe lên tia ý sâu xa.  

Không nhiều lời nữa.  

Không lâu sau, tiếng bước chân vang lên.  

Lâm Kiều Hân đẩy cửa bước vào.  

Trương Minh Vũ quay đầu lại nhìn.  

Lâm Kiều Hân vẫn mang vẻ mặt không cảm xúc, chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.  

Khóe môi Trương Minh Vũ khẽ giật.  

Cảm giác rất bất lực.  

Lâm Kiều Hân đặt hợp đồng xuống trước mặt Mai Dược nói: “Bà chủ Mai, mời cô đọc hợp đồng”.  

Mai Dược khách sáo gật đầu.  

Cô ấy cầm hợp đồng trong tay, đọc thật kỹ.  

Không bỏ qua bất kỳ điều khoản nào.  

Trương Minh Vũ cong môi nở nụ cười.  

Thảo nào lại thành công, còn đọc kỹ như thế…  

Anh cũng không vội, cứ thế yên lặng đợi.  

Bỗng chốc lại chẳng có gì làm, anh lén nhìn sang bên cạnh nhưng anh không ngờ Lâm Kiều Hân đang nhìn anh chằm chằm.  

Bốn mắt nhìn nhau.  

Trương Minh Vũ nhanh chóng dời tầm mắt sang chỗ khác.  

Cảm thấy chột dạ.  

Lâm Kiều Hân cũng trợn mắt nhìn Trương Minh Vũ, bĩu môi.  

Cô cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao.  

Chỉ là không kiềm chế được.  

Hừ!  

Lâm Kiều Hân thầm khẽ hừ một tiếng.  

Thu hồi tầm mắt.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia bất lực.  

Một lúc sau, Mai Dược đặt hợp đồng trong tay xuống. 
 
Chương 1825


Trương Minh Vũ mỉm cười hỏi: “Thế nào?”  

Mai Dược gật đầu: “Không có vấn đề gì”.  

Nói rồi mắt cô ấy lại sáng lên vài phần.  

Trương Minh Vũ nói: “Vậy chúng ta ký hợp đồng đi, sau đó ngày mai tôi bảo người sang đấy”.  

Mai Dược cười nói: “Được”.  

Nói rồi cô ấy cầm bút lên ký vào chỗ bên cạnh.  

Ký rồi lại viết tên mình lên.  

Đóng dấu tay.  

Trương Minh Vũ lại lặp lại quá trình này.  

Hai bản hợp đồng.  

Mai Dược cầm lấy hợp đồng, vui mừng nói: “Cảm ơn ông chủ Trương, vậy ngày mai tôi chờ anh ở công ty”.  

Trương Minh Vũ khẽ cười, gật đầu: “Ừ”.  

Mai Dược đứng dậy nói: “Thế thôi tôi không làm phiền nữa”.  

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng đều đứng dậy.  

Nói thêm vài câu nữa.  

Mai Dược xoay người đi ra khỏi văn phòng.  

Phù!  

Trương Minh Vũ ngồi phịch xuống ghế, thở phào.  

Không nhịn được cong môi cười.  

Vẫn khá thuận lợi.  

Nhưng không biết tại sao Trương Minh Vũ cứ có cảm giác Mai Dược này là lạ.  

Công ty giao cho người khác… mà lại vui thế?  

Trương Minh Vũ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.  

Cho dù thế nào thì cũng đã ký hợp đồng hợp tác xong rồi.  

Rất thuận lợi.  

Giọng nói buồn bực của Lâm Kiều Hân bỗng vang lên: “Chuyện này giải quyết thế nào rồi?”  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Chuyện gì?  

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn Lâm Kiều Hân.  

Lâm Kiều Hân hơi tức giận, bất mãn nói: “Tôi hỏi anh chuyện hôm nay tôi xử lý thế nào”.  

Trương Minh Vũ hiểu ra: “Tốt, không có gì để chê”.  

Lâm Kiều Hân trợn mắt nhưng trong lòng lại cảm thấy vui.  

Khá nhẹ nhõm.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia bất lực.  

Kỳ lạ.  

Rất lạ.  

Khụ khụ.  

Lâm Kiều Hân bỗng khẽ ho một tiếng.  

Hả?  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Lâm Kiều Hân lạnh lùng nói: “Vậy hiệu suất tôi xử lý… như thế nào so với cô ta?  

Hả?  

Nghe thế, Trương Minh Vũ trợn to mắt.

Cô ấy?  

Trần Thắng Nam?  

Cái này……  
 
Chương 1826


Trong mắt Trương Minh Vũ đầy hoang mang!  

Đột nhiên, những gì Mai Dược nói hiện lên trong tâm trí anh.  

Cô ấy... ghen thật sao?  

Sao có thể như thế được!  

Trương Minh Vũ ngẩn ra, hoàn toàn choáng váng!  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, nói: "Tôi hỏi anh đấy”.  

Thịch……  

Trương Minh Vũ lúc này mới phản ứng lại, cười nói: "Suýt... à... cô làm hiệu quả hơn cô ấy đấy!"  

Suýt nữa thì nói sai...  

Lâm Kiều Hân nhíu mày, hỏi: "Vừa rồi anh muốn nói gì vậy?"  

Cái này……  

Trương Minh Vũ lúng túng cười: "Tôi nói... cô... suýt chút nữa đã nghiền nát cô ấy rồi”.  

May mà anh nhanh trí...  

Trên thực tế, Trương Minh Vũ cũng không biết, dù sao thì Trần Thắng Nam cũng không giải quyết chuyện này.  

Nhưng những gì Lâm Kiều Hân làm hôm nay thực sự không chê vào đâu được.  

Lâm Kiều Hân trợn mắt, nhưng cô nói gì nữa.  

Phù!  

Trương Minh Vũ cảm thấy nhẹ nhõm.  

Suýt chút nữa thì...  

Chẳng mấy chốc, văn phòng chìm trong im lặng.  

Trương Minh Vũ do dự nói.  

Mặc dù đã hợp tác được với Mai Dược nhưng... kế hoạch cụ thể vẫn chưa được triển khai.  

Muốn tìm Trần Thắng Nam... nhưng lại sợ Lâm Kiều Hân.  

Tìm Lâm Kiều Hân... nhưng có chút khó nói...  

Lúng túng.  

Do dự một lúc lâu, Trương Minh Vũ không thể nói gì.  

Lâm Kiều Hân đột nhiên hỏi: "Kế hoạch của bên đó là gì?"  

Hả?  

Một tia kinh ngạc chợt lóe lên trong đầu Trương Minh Vũ.  

Thông minh!  

Trương Minh Vũ cười toe toét và nói: "Dựa theo phương thức hoạt động của Hồng Thái, làm thành chủ đề nhà hàng”.  

"Hay là…cô giúp tôi?"  

Giọng điệu dò xét.  

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lóe lên, nói: "Không thành vấn đề”.  

Rất vui!  

Trương Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm.  

Lâm Kiều Hân do dự nói: "Nhưng... vẫn có vài thứ tôi không hiểu, phải làm sao?"  

Thịch……  

Trương Minh Vũ cũng do dự.  

Không thể nói linh tinh được...  

Đột nhiên, trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên, cười nói: "Đúng rồi, cô có thể nghiên cứu cùng Lâm Diểu, cô ấy biết một chút đấy”.  

Lâm Kiều Hân lúc này mới lộ ra nụ cười, nói: "Được”.  

Khi Trương Minh Vũ nhìn thấy thế, một tia sáng bất đắc dĩ lại lóe lên trong đầu anh.  

Ngay sau đó, Lâm Kiều Hân đứng dậy và bước ra ngoài.  

Không cần phải nghĩ, nhất định là đi tìm Lâm Diểu...  

Trương Minh Vũ lắc đầu, không để ý đến nữa, đặt tâm trí vào sự phát triển. 
 
Chương 1827


Đã nắm chắc Lý Thiên Vinh rồi, Mai Dược cũng đồng ý hợp tác.  

Sáu nhà, còn bốn.  

Tiếp theo... nên tìm ai đây? Tìm Thiên Minh?  

Trương Minh Vũ suy nghĩ hồi lâu, trong đầu vẫn không có đáp án nào thích hợp.  

Thế là anh không nghĩ nữa.  

Dù sao nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được gì.  

Hôm nay... hình như không hề bình yên rồi.  

Trương Minh Vũ đứng dậy và đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn đường phố bên ngoài.  

Đôi mắt anh đầy phức tạp.  

Kẻ thù đã xuất hiện ở Hồng Thái, ở đây... e rằng cũng không an toàn.  

Haizz.  

Cuối cùng, Trương Minh Vũ im lặng thở dài.  

Khó.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Nháy mắt đã đến giờ tan làm.  

Trương Minh Vũ cũng chui ra từ một đống tài liệu.  

Sau khi tìm hiểu, bây giờ cũng đã có một chút hiểu biết về các vấn đề kinh doanh.  

Nhưng... vẫn chưa đủ.  

Bà nó chứ.  

Trương Minh Vũ không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.  

Tình hình hiện tại rất đáng ngại.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ quay người và đi về phía cửa văn phòng.  

Đến hành lang.  

Đã đến giờ tan sở, tất cả nhân viên đều bắt đầu thu dọn đồ đạc.  

Nhưng dù vậy, cả tòa nhà vẫn yên tĩnh lạ thường.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lộ ra một nụ cười.  

Quản lý tốt.  

Trương Minh Vũ không còn do dự nữa, bước vào thang máy.  

Chẳng mấy chốc, đã đến sảnh ở tầng một.  

Nhìn quanh một lượt, anh thấy Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu đang trò chuyện trong một căn phòng xa xa.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lộ ra một nụ cười.  

Bước tới.  

Rất nhanh, Trương Minh Vũ đã đến bên ngoài văn phòng.  

Tấm kính thủy tinh trong suốt.  

Nhưng hai người đang đối mặt chuyện với nhau không hề chú ý đến anh.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu. Sau một hồi im lặng, anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh và im lặng chờ đợi.  

Không lâu sau, các nhân viên cũng đã về vãn.  

Nhưng Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu vẫn đang trò chuyện...  

Nghiêm túc vậy sao?  

Một tia kinh ngạc chợt lóe lên trong đầu Trương Minh Vũ.  

Anh chợt nhận ra rằng Lâm Kiều Hân dường như... thực sự đã khác trước.  

Ngay sau đó, Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Thời gian chậm rãi trôi qua.  

Tất cả các nhân viên đã rời đi, nửa giờ đã trôi qua kể từ khi tan sở.  

Cuối cùng, Lâm Kiều Hân cũng đứng dậy.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ lại xuất hiện một nụ cười.
 
Chương 1828


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ôm vai và lặng lẽ chờ đợi.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Kiều Hân và Lâm Diểu cùng nhau đi ra.  

Nhìn thấy Trương Minh Vũ, bước chân của Lâm Kiều Hân lập tức dừng lại!  

Hả?  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Lâm Diểu cười nói: "Anh rể”.  

Thịch……  

Một tia sáng bất đắc dĩ chợt lóe lên trong đầu Trương Minh Vũ.  

Kiểu xưng hô này thật là...  

Lâm Kiều Hân cũng đỏ mặt, tức giận liếc Lâm Diểu một cái.  

Lâm Diểu tinh nghịch lè lưỡi.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được rồi, đi thôi”.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ hỏi: "Đi đâu?"  

Trương Minh Vũ sửng sốt nói: "Về nhà”.  

Lâm Kiều Hân do dự một lúc, sau đó nói: "À... Em đã hứa sẽ đưa Lâm Diểu đi ăn tối, anh... có thời gian không?"  

Hửm?  

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày.  

Giờ này đi ăn...  

Lâm Diểu tiến lên một bước, cười nói: "Chị, không phải em đã bảo không cần rồi sao, để hôm khác đi ha”.  

Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: "Không, chị giữ em lại lâu như vậy, phải đưa em đi ăn thứ gì ngon ngon chứ, cũng lâu lắm chưa dẫn em đi ăn gì rồi”.  

Lâm Diểu mở miệng, nhưng không thể phản bác.  

Một tia bất lực lóe lên trong tâm trí của Trương Minh Vũ.  

Dù lo lắng...  

Nhưng Lâm Kiều Hân đã nói như vậy.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Được, vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm”.  

Khi Lâm Kiều Hân nghe thấy những lời đó, một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt cô.  

Anh ấy cũng đi?  

Vì lý do nào đó, Trương Minh Vũ đi theo thì cô ấy mới cảm thấy an toàn.  

Rất nhanh, cả ba bước ra khỏi cửa.  

Chiếc Heser Benz đã đợi ở đây từ lâu, xung quanh công ty chẳng có ai.  

Cả ba lên xe.  

Lâm Diểu mở cửa trước và ngồi vào ghế phụ lái.  

Rất nhanh, Long Tam đạp ga lao ra ngoài.  

Trương Minh Vũ chậm rãi nói: "Tìm một nhà hàng, chúng tôi ăn ngoài”.  

Hửm?  

Long San cau mày.  

Anh ta do dự một lúc, nhưng cuối cùng không nói gì.  

Âm thầm rẽ vào góc phố.  

Thấy vậy, Trương Minh Vũ lại cảm thấy lo lắng hơn một chút.  

Không... nguy hiểm chứ?  

Nhưng anh vẫn không muốn làm Lâm Kiều Hân thất vọng...  

Long Tam không nói gì, Trương Minh Vũ cũng không nghĩ nữa.  

Lâm Diểu đích thân chọn một nhà hàng.  

Không lâu sau, chiếc xe chậm rãi dừng lại trước một nhà hàng cao cấp.  

Cả ba xuống xe.  

Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh.  

Nhà hàng này rất cao cấp.  

Hừm……  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.  

Đây hóa ra là một nhà hàng buffet...  

Lâm Diểu cười nhạt nói: "Chị, anh rể, chúng ta vào đi, nhà hàng này rất ngon đó!"  

Nói xong, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn!  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1829


Rất nhanh, khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên một nụ cười.  

Bước về phía trước!  

Nhà hàng này đang rất nổi, họ lại đến đúng giờ dùng cơm.  

Cả ba bước vào nhà hàng.  

Người phục vụ khách sáo nói: "Xin lỗi ba vị, nhà hàng đã hết chỗ ngồi rồi ạ, nếu có thời gian xin ngồi bên này chờ một chút ạ”.  

"Khi có chỗ trống chúng tôi sẽ sắp xếp ngay ạ”.  

Hửm?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Mặc dù đây mới là cách tiếp đãi chính xác.  

Nhưng Trương Minh Vũ có một... cảm giác hiếm lắm mới có được...  

Lâm Diểu khách sáo cười nói: "Được”.  

Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, ba người họ đã đến ghế chờ.  

Trương Minh Vũ liếc nhìn xung quanh.  

Có thể thấy rằng nhà hàng này kinh doanh rất tốt.  

Đây... có phải của Thiên Minh không nhỉ?  

Hồi lâu, khóe miệng Trương Minh Vũ hiện lên một nụ cười.  

Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, hỏi: "Anh cười cái gì vậy?"  

Thịch……  

Trương Minh Vũ lúng túng, cười nói: "Tôi không cười cái gì cả”.  

Lâm Kiều Hân nghi ngờ nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy gì.  

Sau đó mới thu hồi ánh mắt.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Lâm Diểu bắt đầu giới thiệu tất cả các loại món ăn ngon ở đây cho Lâm Kiều Hân.  

Vừa nói, nước miếng của cô ấy vừa chực chảy ra.  

Ngon đến vậy sao?  

Lâm Kiều Hân dường như cũng rất quan tâm.  

Không bao lâu sau, người phục vụ đi tới, tươi cười nói: "Mấy anh chị, có chỗ ngồi rồi ạ, mời theo tôi”.  

Nói xong, anh ta quay người đi trước.  

Lâm Diểu và Lâm Kiều Hân làm theo.  

Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi lộ ra một nụ cười.  

Bị chế giễu nhiều rồi.  

Đột nhiên gặp được loại dịch vụ này có vẻ thú vị.  

Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến chỗ ngồi của mình.  

Lâm Diểu nhanh nhanh chóng chóng kéo Lâm Kiều Hân đi tìm thứ gì đó để ăn.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Anh không có hứng thú với việc ăn uống, nhưng anh rất quan tâm đến nhà hàng này.  

Mức độ nổi tiếng ở đây gần như có thể so sánh với Hồng Thái!  

Không lâu sau, Lâm Diểu và Lâm Kiều Hân đã trở lại với rất nhiều món ăn ngon.  

Đủ hương thơm và màu sắc!  

Hai cô gái ngồi xuống.  

Lâm Kiều Hân cầm một cái đĩa và đặt nó trước mặt Trương Minh Vũ, nói: "Ăn đi, em lấy cho anh đấy”.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.  

Cũng không khách khí.  

Rất nhanh, ba người bắt đầu ăn.  

Quả thực rất ngon.  

Lâm Diểu và Lâm Kiều Hân vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.  

Trương Minh Vũ cũng yên lặng hưởng thụ giờ phút bình yên này.  

Đột nhiên, có tiếng bước chân.  

Hửm?  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Ngẩng đầu lên, liền tình cờ thấy một thanh niên đang chậm rãi đi tới.  

Dung mạo đẹp trai, ăn mặc lộng lẫy.  

Ánh mắt anh ta dán chặt vào khuôn mặt quyến rũ của Lâm Kiều Hân.  

Đằng sau anh ta, có hai người đàn ông to lớn mặc vest, đầy uy hiếp!  

Haizzz.  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.  

Nhưng cũng không dừng lại...  

Rất nhanh, thanh niên khách khí nói: "Hai vị mỹ nữ, hết chỗ ngồi mất rồi. Không biết anh có thể ngồi chung bàn với hai em không?"  

Nói xong, anh ta nở một nụ cười lịch lãm.  

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày.  

Lâm Diểu cong môi, nhàn nhạt nói: "Chỗ chúng tôi có người ngồi rồi, bạn thân của chúng tôi sắp tới rồi”.  

Tổng cộng chỉ có bốn chỗ ngồi.  

Bạn thân?  

Đôi mắt của chàng trai trẻ lại mở to, tràn đầy phấn khích!  

Ba người phụ nữ... thành một cái chợ!  

Hơn nữa, còn có Lâm Kiều Hân, một người đẹp tuyệt trần!  

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom