Dịch Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Chương 1770


Trong phòng riêng đột nhiên xuất hiện rất nhiều người.  

Trong nháy mắt, một đám đàn ông mặc vest xông vào.  

Ai cũng cao to vạm vỡ, mặt mày hung ác.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhìn quanh một vòng phát hiện ra có hai mươi tên cao to mặc vest.  

Sắc mặt bà hai hoảng loạn, liên tiếp lùi về sau.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng.  

Bọn họ đã chuẩn bị từ trước rồi!  

Lý Thiên Vinh cười khẩy nói: "Thằng nhãi, còn nhớ ban nãy sỉ nhục tao thế nào không?"  

Trương Minh Vũ im lặng, cười nói: "Ban nãy trong điện thoại ông chủ Lý có nói như vậy với tôi đâu nhỉ".  

Lý Thiên Vinh điên cuồng mỉm cười, thâm độc nói: "Ban nãy? Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ!"  

"Mày nghĩ Lý Thiên Vinh tao là loại dễ chọc sao?"  

"Đắc tội Lý Thiên Vinh tao chỉ có một con đường chết thôi!"  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Bây giờ anh vẫn chưa hiểu rõ bây giờ là cục diện gì.  

Hai mươi người này không đáng nói, nhưng bên phía Sơn Bản Lộ có mấy cao thủ?  

Ở bên anh, chỉ có khoảng ba người đánh đấm được, nhỡ may...  

Trương Minh Vũ chần chừ một lúc, mỉm cười nói: "Ông chủ Lý, hay là thế này, hôm nay đắc tội hôm khác tôi đến cửa tạ tội!"  

"Bây giờ ông bảo người của ông đi ra đi".  

Nói xong anh liền mỉm cười.  

Hừ!  

Lý Thiên Vinh lạnh lùng hừ một tiếng, chế giễu: "Thằng nhãi, mày nghĩ tao là thằng ngu hả?"  

"Bớt nói đi!"  

"Có cậu Sơn Bản Lộ ở đây, hôm nay mày đừng hòng thoát!"  

Haizz!  

Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.  

Có vẻ như khó thoát khỏi trận chiến hôm nay rồi.  

Sơn Bản Lộ vẫn mỉm cười.  

Ngồi bên lặng lẽ xem kịch hay.  

Lý Thiên Vinh không chần chừ nữa, ông ta hét lên: "Hạ hắn cho tôi!"  

Vừa dứt lời, hai mươi tên cao to đồng thanh đáp: "Vâng!"  

Khí thế bừng bừng!  

Nói xong, liền dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Trương Minh Vũ.  

Từ từ bước tới!  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Tần Minh Nguyệt cuộn chặt nắm đấm, ánh mắt xinh đẹp trở nên sắc bén!  

Hai mươi tên kia nhanh chóng ra tay, xông thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

"Á!"  

Bà hai hét lên, xông vào góc.  

Bà cả và Lâm Tuấn Minh cũng đi theo, mặt ai cũng hoảng sợ.  

Trương Minh Vũ thấy vậy, mắt lóe lên sự nghi ngờ.  

Ban nãy bình tĩnh như thế, sao bây giờ lại...  

Tuy nhiên còn chưa kịp nghĩ nhiều, hai tên cao to đã xông đến trước mặt anh!  

Nắm đấm vung lên, hung hăng đập xuống.  

Trương Minh Vũ chỉ có thể lùi về sau hai bước, dễ dàng tránh thoát!  

Tuy nhiên vừa đứng vững, đùi đã cảm thấy mất lực.  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ cảm thấy lo lắng.  

Rõ ràng có thể đi lại bình thường, sao ban nãy...  

Hai tên cao to lại tung nắm đấm! 
 
Chương 1771


Trương Minh Vũ cảm thấy nghiêm trọng, liên tiếp lùi về sau.  

Không được, cứ như vậy không phải là cách!  

Hai tên cao to tiếp tục ép sát!  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, dưới chân đột nhiên dồn lực.  

Tung nắm đấm đập vào tên cao to trước mặt.  

Hắn ta giật mình!  

Không ngờ Trương Minh Vũ dám phản kháng.  

Muốn trốn nhưng không kịp.  

Bốp!  

Tiếng động nặng nề đột nhiên vang lên!  

Tên cao to đau đớn thét lên một tiếng, cơ thể văng ra như diều đứt dây!  

Mọi người xung quanh thấy vậy, lập tức trợn tròn mắt.  

Nhưng Trương Minh Vũ không có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.  

Sau khi chạm đất anh mới phát hiện ra đùi mình nhũn ra rồi.  

Không thể nào dùng sức được nữa!  

Đột nhiên kình phong ào tới.  

Trương Minh Vũ căng thẳng.  

Nghiên đầu qua mới phát hiện ra nắm đấm của một tên vệ sĩ khác đã lao đến.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, muốn tránh theo bản năng!  

Nhưng chân phải của anh không có sức!  

Tiêu rồi!  

Trương Minh Vũ căng người, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ăn đòn.  

Mọi người xung quanh cười khẩy.  

Thằng nhãi mày chết chắc rồi.  

Ánh mắt Lý Thiên Vinh lóe lên những tia độc ác.  

Anh thanh niên mỉm cười khinh bỉ.  

Chỉ vậy thôi sao?  

Nắm đấm của tên vệ sĩ nhanh chóng đập xuống.  

Mọi người đột nhiên cảm thấy có một người lóe qua.  

Hả?  

Ai cũng sững sờ.  

Nhìn lại mới phát hiện ra Tần Minh Nguyệt không biết đã xông đến trước mặt Trương Minh Vũ từ lúc nào.  

Cô ta giơ tay chặn đứng nắm đấm của tên vệ sĩ.  

Mọi người trợn tròn mắt.  

Tần Minh Nguyệt... lợi hại như vậy sao?  

Vẻ mặt vệ sĩ nghiêm trọng.  

Tần Minh Nguyệt không hề do dự, tung cước qua.  

Đạp thẳng vào bụng tên vệ sĩ.  

Bốp!  

Tên vệ sĩ bay ra!  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở hắt ra.  

May quá...  

Bây giờ anh cảm thấy may mắn vì đã tìm Tần Minh Nguyệt, không phải Hàn Thất Thất....  

Nếu không...  

Nụ cười trên mặt Lý Thiên Vinh cứng đờ.  

Sơn Bản Lộ nhướng mày.  

Một lúc sau, mắt ánh lên vẻ hứng thú.  

Khóe miệng mỉm cười.  

Thú vị đấy!  

Tần Minh Nguyệt xông đến bên Trương Minh Vũ, lo lắng hỏi: "Anh sao vậy? Đùi vẫn chưa khỏi à?"  

Trương Minh Vũ gật đầu. 
 
Chương 1772


Bây giờ không đau, nhưng... không có sức!  

Ban nãy dùng sức một lần, cảm giác bây giờ đi đường cũng khó khăn.  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên vẻ lo lắng.  

Bây giờ phải làm thế nào?  

Ánh mắt Lý Thiên Vinh rét lạnh, ông ta lạnh lùng nói: "Sững sờ cái gì? Lên cho tôi!"  

Mấy tên cao to khác giờ mới phản ứng lại.  

Nhìn họ tiến lên trước.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Trương Minh Vũ cảm thấy nghiêm trọng.  

Phiền rồi!  

Đám người này nhanh chóng lao lên.  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.  

Cứ tưởng nguy hiểm lần này là Sơn Bản Lộ.  

Không ngờ... mình còn chẳng làm gì được đám vệ sĩ này.  

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Bảo vệ bản thân, đừng lộn xộn!"  

Nói xong liền lao vào đám người kia!  

Hả?  

Trương Minh Vũ cảm thấy kinh ngạc.  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, Tần Minh Nguyệt đã đánh nhau với mấy tên đô con.  

Động tác nhanh nhẹn.  

Bốp bốp bốp!  

Tiếng động nặng nề vang lên liên tiếp.  

Trương Minh Vũ kinh ngạc phát hiện ra Tần Minh Nguyệt không bị thương.  

Tần Minh Nguyệt lợi hại như vậy sao?  

Lý Thiên Vinh cũng cảm thấy hoang mang.  

Ba người bà hai co người ngồi trong góc, trợn tròn mắt nhìn cảnh này.  

Một lúc sau Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Khóe miệng Sơn Bản Lộ cũng khẽ nhếch lên.  

Lý Thiên Vinh kinh ngạc, hét lên: "Bắt lấy hắn trước!"  

Nói xong liền chỉ về phía Trương Minh Vũ!  

Bốn tên cao to xông đến chỗ Trương Minh Vũ.  

Mẹ nó.  

Trương Minh Vũ thầm mắng một tiếng.  

Nhưng....  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy, mắt lóe lên vẻ lo lắng.  

Nhưng cô ta không thể thoát thân.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, đứng dậy!  

Chẳng phải chỉ không có một chân sao? Anh vẫn còn chiêu chị sáu dạy!  

Bốp bốp!  

Tiếng động nặng nề vang lên không ngừng.  

Trương Minh Vũ dùng ngón tay, mắt lóe lên sự kiên định.
 
Chương 1773


Không có chân cũng không được để đám người này bắt nạt!  

Đến đây nào!  

Khí thế dị thường nhanh chóng bao phủ quanh người Trương Minh Vũ.  

Tần Minh Nguyệt thấy vậy, tròng mắt co rút lại.

Anh ấy...  

Vậy mà...  

Tần Minh Nguyệt khiếp sợ.  

Cô ta cảm thấy khí thế này rất quen.  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, đòn tấn công của tên vệ sĩ lại ập tới.  

Tần Minh Nguyệt muốn để ý đến anh.  

Nhưng không có thời gian, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu!  

Ở một bên khác.  

Mấy tên vệ sĩ đã vọt tới trước mặt Trương Minh Vũ!  

Phi người tung quyền!  

Trương Minh Vũ híp mắt, nhắm chuẩn nắm đấm của tên vệ sĩ, mắt sáng lên!  

Ta bóp!  

Bàn tay nhanh chóng có cảm giác!  

Trúng!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.  

Cơ thể tên vệ sĩ ngừng lại.  

Cánh tay tê dại.  

Trương Minh Vũ không hề do dự, nhấc đùi lên!  

Bốp!  

Âm thanh nặng nề vang lên.  

Vệ sĩ hét lên đau đớn, ôm bụng ngã xuống đất!  

Mọi người đều khiếp sợ.  

Quan trọng nhất là... Trương Minh Vũ còn chẳng cử động.  

Mấy tên vệ sĩ khác nhanh chóng lao tới.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lại lóe lên vẻ kinh ngạc.  

Hai người.  

Nắm đấm của hai tên vệ sĩ đập xuống.  

Trương Minh Vũ tập trung hết tinh thần!  

Lại ra tay!  

Ta bóp!  

Tay phải nhanh chóng có cảm giác chắc nịch.  

Trúng rồi!  

Nhưng tay trái...  

Bốp!  

Nắm đấm đập lên lồng ngực Trương Minh Vũ!  

Đau đớn ập tới!  

Hít!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, khí huyết trong người dâng trào!  

Mẹ nó. 
 
Chương 1774


Trương Minh Vũ tức giận hét lên.  

Tay phải dùng sức ổn định lại cơ thể!  

Sau đó nhấc đầu gối lên.  

Bốp!  

Âm thanh nặng nề lại vang lên!  

Một tên vệ sĩ ôm bụng ngã xuống!  

"Chết đi!"  

Một tên khác hét lên, tung nắm đấm về phía anh.  

Ban nãy đánh trúng một cú, bây giờ tự tin vạn phần!  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên những tia rét lạnh.  

Anh giơ tay ra bóp!  

Trúng rồi!  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Vào trạng thái rồi!  

Nụ cười khẩy trên mặt vệ sĩ lập tức đông cứng lại!  

Cánh tay tê dại.  

Trương Minh Vũ không hề chần chừ, lại nhấc đầu gối!  

Dù sao bây giờ cũng không có cách nào khác, chỉ có thể dùng chân phải cố gắng chống đỡ, chân trái tấn công!  

Bốp.  

Tên vệ sĩ ngã xuống đất!  

Mọi người trố mắt nhìn.  

Lại chiêu này.  

Nhưng... nó có tác dụng đến vậy sao?  

Lý Thiên Vinh hoang mang.  

Mắt Sơn Bản Lộ lóe lên sự kinh ngạc.  

Chiêu này...  

Phù!  

Trương Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.  

Nhìn kỹ lại.  

Phát hiện ra Tần Minh Nguyệt vẫn không có dấu hiệu thất bại.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Nhìn quanh một vòng phát hiện ra chỉ còn tám chín tên vệ sĩ.  

May quá...  

Lý Thiên Vinh cuộn tròn nắm đấm, hét lên: "Lên! Lên cho tôi! Cùng lên đi!"  

Tức chết mất!  

Mấy vệ sĩ nhìn nhau.  

Cuối cùng xông về phía Trương Minh Vũ.  

Mẹ nó.  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Đều lên sao?  

Mấy vệ sĩ nhanh chóng lao đến chỗ anh.  

Bao vây chặt lấy Trương Minh Vũ.
 
Chương 1775


Lý Thiên Vinh cười khẩy.  

Thằng nhãi, hôm nay mày có mọc cánh cũng khó thoát!  

Bà hai và Lâm Tuấn Minh nhìn nhau cười khẩy.  

Trương Minh Vũ chết chắc rồi!  

Ánh mắt của Sơn Bản Lộ đầy sự khinh bỉ.  

Dù sao Trương Minh Vũ cũng bị mọi người bao vây rồi.  

Tất cả vệ sĩ cùng tấn công.  

Tròng mắt Trương Minh Vũ co rút lại.  

Mẹ nó.  

Thế này thì...  

Xung quanh anh đều là nắm đấm...  

Còn chẳng có chỗ để trốn!  

Hết đường lùi rồi.  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm trọng.  

Tần Minh Nguyệt cảm thấy lo lắng.  

Làm thế nào bây giờ?  

Tuy nhiên chưa kịp nghĩ nhiều, tiếng xé gió vang lại truyền tới.  

Hả?  

Trương Minh Vũ giật mình.  

Đám vệ sĩ cũng hoảng loạn.  

Chưa kịp nghĩ nhiều một vóc dáng cường tráng đã lao vào trong đám người!  

Chuyện này...  

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.  

Bốp bốp bốp!  

Tiếng va chạm nặng nề vang lên liền tiếp.  

Trương Minh Vũ cảm thấy mắt mình hoa lên.  

Nhưng chưa kịp nhìn rõ, mấy tên vệ sĩ trước mặt đã bay về sau!  

Hít!  

Tiếng hít sâu vang lên!  

Đám bà hai mắt chữ A mồm chữ O.  

Khóe miệng Lý Thiên Vinh giật liên hồi.  

Mẹ nó... là con người sao?  

Mấy vệ sĩ còn lại sững sờ đứng đấy, ánh mắt lóe lên sự hoảng sợ!  

Không ai dám tiến lên.  

Trước mặt Trương Minh Vũ có một bóng người cao to vạm vỡ.  

Không phải Long Tam thì còn là ai đây?  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

May quá...  

Ánh mắt lạnh lùng của Long Tam nhìn về phía mấy tên vệ sĩ.  

Ừng ực!  

Bọn chúng khó khăn nuốt nước bọt.  

Bất giác lùi về sau! 
 
Chương 1776


Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Mấy người chẳng phải lợi hại lắm sao?  

Chịu được nổi không?  

Ánh mắt Lý Thiên Vinh lộ ra sự hoảng sợ.  

Sơn Bản Lộ không cười nữa, mắt lóe lên sự nghiêm trọng.  

Người này... không tầm thường.  

Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.  

Nhanh chóng giải quyết mấy tên vệ sĩ trước mặt, sau đó đi đến chỗ Trương Minh Vũ.  

Mấy tên vệ sĩ còn lại không chịu nổi sức ép, nhanh chóng lùi về sau!  

Bọn chúng chẳng mấy chốc đã lùi ra sau người Lý Thiên Vinh.  

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông chủ Lý, còn ai nữa không?"  

Lại là câu này!  

Lý Thiên Vinh cuộn tròn nắm đấm, sắc mặt đen như đít nồi!  

Tức chết mất!  

Ánh mắt bà hai hoang mang.  

Giải quyết xong rồi sao?  

Một lúc sau Lý Thiên Vinh mới nặng nề nói: "Sơn Bản Lộ, cậu xem..."  

Chỗ này là tất cả người của ông ta rồi!  

Sơn Bản Lộ mỉm cười nói: "Được rồi, lùi lại đi".  

Nói xong liền khẽ vẫy tay.  

Chẳng thèm nhìn Lý Thiên Vinh lấy một cái.  

Lý Thiên Vinh cảm thấy không cam tâm.  

Nhưng...  

Cuối cùng ông ta chẳng nói được gì.  

Lặng lẽ lùi về sau.  

Mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên.  

Anh rất hiếu kỳ không biết bản lĩnh của tên Sơn Bản Lộ đến đâu?  

Có mạnh hơn kẻ lần trước không?  

Chẳng bao lâu sau, ánh mắt Trương Minh Vũ nhanh chóng lộ ra sự kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.  

Vẻ mặt Long Tam vô cùng nghiêm trọng.  

Sơn Bản Lộ đứng dậy, lại mỉm cười khách khí.  

Hắn tiến lên.  

Trương Minh Vũ không vội, lặng lẽ đứng đó nhìn.  

Sơn Bản Lộ đi đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Đi một mình không hề phòng bị.  

Trương Minh Vũ cảm thấy bất ngờ.  

Tên Sơn Bản Lộ tự tin thật.  

Sơn Bản Lộ nhìn ba người, cuối cùng nhìn Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy lo lắng.  

Sơn Bản Lộ cười nói: "Không ngờ tôi đã coi thường anh rồi".  

Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: "Đương nhiên".  

Ánh mắt Sơn Bản Lộ hiện lên sự bất lực.  

Đúng thật là...  
 
Chương 1777


Một lúc sau, Sơn Bản Lộ nói: "Được rồi, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với anh".  

"Cho anh một cơ hội, đưa ông cụ Lâm đến cho tôi".  

“Nếu được tôi sẽ cho mấy người một con đường sống".  

Lúc nói câu này, mặt hắn vẫn hiện lên ý cười.  

Nhưng ánh mắt rét lạnh vô cùng.

Trương Minh Vũ mỉm cười chế giễu.  

Đánh nửa ngày, giờ bảo tôi đầu hàng?  

Vừa định nói đột nhiên cảm thấy khí thế lạnh lẽo lan ra!  

Cái này...  

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.  

Khi nhìn vào mắt Sơn Bản Lộ, anh cảm thấy hoảng sợ.  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.  

Long Tam cảm thấy nghiêm trọng.  

Mọi người đã sợ đến mức lùi về sau lâu rồi, họ sợ bị liên lụy.  

Sơn Bản Lộ cười nói: "Nghe chưa?"  

Khí thế lạnh như băng lại lạnh thêm mấy phần.  

Trương Minh Vũ run sợ.  

Người này... sao có thể như vậy?  

Cái này cũng...  

Anh chỉ mới cảm nhận được khí thế như này trên người Long Tam.  

Người này... không đơn giản.  

Trương Minh Vũ nhìn quanh một vòng.  

Lúc này mới phát hiện ra ánh mắt của mọi người trong phòng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.  

Chỉ có...  

Hả?  

Trương Minh Vũ trợn tròn hai mắt, cảm thấy hoang mang.  

Tần Minh Nguyệt... không có phản ứng gì?  

Mặc dù sắc mặt nghiêm trọng, nhưng vẻ mặt kia... như không cảm thấy được khí thế lạnh lẽo kia vậy!  

Trương Minh Vũ không nhìn nữa.  

Bây giờ anh không có tâm trạng nghiên cứu Tần Minh Nguyệt, làm thế nào để rời khỏi nơi này mới là quan trọng nhất!  

Trương Minh Vũ híp mắt, nghiêm trọng nói: "Tôi không thể giao người nhà họ Lâm cho anh, đổi điều kiện đi".  

Sơn Bản Lộ không cười nữa, lạnh lùng nói: "Tôi không thích mặc cả".  

Nói xong ánh mắt đột nhiên lóe lên sự ác liệt.  

Không ổn!  

Trương Minh Vũ căng thẳng!  

Định tránh ra nhưng đùi vẫn không dùng được sức.  

Ngẩng đầu lên nhìn thấy Sơn Bản Lộ vung tay lên!  

Con ngươi Trương Minh Vũ bỗng nhiên co rút!  

Không hiểu tại sao lòng chợt chết lặng.  

Hắn... quá khủng khiếp.  

Trương Minh Vũ đờ đẫn đứng đó, quên mất tránh né.  

Mọi người trợn tròn hai mắt.
 
Chương 1778


Đám bà hai cười khẩy không ngừng, ánh mắt lóe lên sự khinh bỉ.  

Trương Minh Vũ, mày cũng có ngày hôm nay?  

Trương Minh Vũ nhìn thấy rõ.  

Một chiếc đũa bay qua! Tốc độ khó có thể hình dung!  

Tiêu rồi!  

Tim Trương Minh Vũ dâng lên tận cổ họng.  

Lý Thiên Vinh mỉm cười thâm độc.  

Thằng nhãi, mày tiêu rồi.  

Nháy mắt chiếc đũa đã lao đến trước mặt Trương Minh Vũ.  

Tần Minh Nguyệt nhíu mày, cơ thể mềm mại di chuyển.  

Tuy nhiên chưa kịp di chuyển, bóng người cao lớn đã chắn trước mặt Trương Minh Vũ.  

Anh ta giơ tay lên, nắm chiếc đũa đang bay đến.  

Chiếc đũa dừng lại!  

Hả?  

Trương Minh Vũ sững sờ.  

Nhìn qua phát hiện ra Long Tam đang đứng trước mặt mình.  

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự khiếp sợ.  

Long Tam... lợi hại vậy sao?  

Hít!  

Nơi đây vang lên tiếng hít sâu một hơi lạnh!  

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!  

Anh ta có thể tóm được... chiếc đũa với tốc độ cực nhanh này sao?  

Ực!  

Tiếng nuốt nước bọt vang lên liên tiếp.  

Sơn Bản Lộ cảm thấy nghiêm trọng.  

Tóm được sao?  

Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, lúc này mới dừng bước.  

Trương Minh Vũ mỉm cười.  

Long Tam luôn khiến anh bất ngờ.  

Sơn Bản Lộ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Không ngờ tôi đã khinh thường anh rồi".  

Trương Minh Vũ cười nói: "Thứ anh khinh thường còn nhiều lắm".  

Cho dù nói như vậy, anh vẫn cảm thấy nghiêm trọng.  

Có rời đi được hay không đây?  

Sơn Bản Lộ nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia lửa giận.  

Loại kiến hôi trong mắt hắn còn muốn phản công sao?  

Trương Minh Vũ thấy vậy liền căng thẳng, vội vàng quát: "Mấy người còn không mau đi".  

Hả...  

Bà hai sững sờ.  

Nhìn nhau.  

Cuối cùng vẫn bước ra khỏi phòng riêng.  

Trương Minh Vũ vội vàng nói: "Mấy người mau đi đi!"  

Nói xong liền khó khăn tiến lên trước.  

Tần Minh Nguyệt xông đến bên Trương Minh Vũ, đỡ lấy cánh tay anh.  

Sắc mặt Long Tam nghiêm trọng, từ từ lùi về sau.  

Sơn Bản Lộ không vội đuổi theo, trong mắt tràn ngập sự cay độc.  

Thằng nhãi này khó giải quyết đấy.  

Nhưng... chỉ thế mà thôi!  

Sơn Bản Lộ không hề di chuyển.  

Lý Thiên Vinh và mọi người đều hoang mang.
 
Chương 1779


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sao không đuổi theo.  

Ba người bà hai xông ra khỏi phòng riêng, chạy thẳng đến cửa khách sạn.  

Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đi ra ngoài.  

Nhanh chóng tiến về trước.  

Quay đầu nhìn lại phát hiện ra Sơn Bản Lộ vẫn không có động tĩnh gì.  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Anh càng căng thẳng hơn.  

Còn có mai phục sao?  

Nhưng bây giờ chỉ có thể xông ra ngoài.  

Họ nhanh chóng chạy đến cổng khách sạn.  

Vừa định đi tiếp phát hiện ra ba người bà hai... chợt dừng bước.  

Hả?  

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

Nhìn qua phát hiện ra không biết từ lúc nào trước mặt mình xuất hiện ba người.  

Cặp song sinh ban nãy.  

Còn cả... Dạ Thập Nhị!  

Trương Minh Vũ thấy vậy tròng mắt co rút lại.  

Gã cũng đến sao?  

Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, chợt cảm thấy tuyệt vọng.  

Cứ tưởng ba thủ....  

Không ngờ... có đến bốn người!  

Mà bây giờ anh không còn khả năng chiến đấu nữa.  

Tiêu rồi!  

Haizz.  

Trương Minh Vũ thở dài.  

Chỉ có thể dừng bước.  

Dạ Thập Nhị đứng đầu, cười khẩy.  

Cặp song sinh đứng sau gã.  

Mặt lạnh như tiền!  

Ba người đứng đó khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.  

Lúc này có không ít người tụ tập lại.  

Ai cũng khó hiểu.  

Lâm Tuấn Minh thầm ra hiệu, đưa bà cả bà bà hai nhanh chóng trốn sang một bên.  

Như vạch ranh giới với Trương Minh Vũ.  

Long Tam bước ra, cũng nhíu mày.  

Ba người ở trong, ba người ở ngoài.  

Ba người Lâm Tuấn Minh xông ra khỏi đám người.  

Trong cổng khách sạn chỉ còn ba người Trương Minh Vũ.  

Với ba người Dạ Thập Nhị đứng trước mặt họ!  

Cảnh tượng lúc này như đang ngừng lại.  

Tiếng bước chân khẽ khàng đột nhiên vang lên từ trong khách sạn.  

Trương Minh Vũ di chuyển chân, đứng sang một bên.  

Tần Minh Nguyệt và Long Tam mỗi người đứng một bên, canh gác cẩn tận.  

Mọi người nhìn qua.  

Sơn Bản Lộ đang đi ra khỏi khách sạn, mỉm cười hiền từ.  

Lý Thiên Vinh cũng theo sau.  

Trương Minh Vũ cuộn tròn nắm đấm, nhưng ánh mắt vô cùng bất lực.  

Đến bây giờ anh không biết phải làm gì nữa!  

Đây là lần đầu tiên vẻ mặt Long Tam lộ ra sự cẩn trọng đến vậy, anh ta cảnh giác cao độ nhìn xung quanh.  

Sơn Bản Lộ tiến lên nói: "Thằng nhãi, không đi nữa à?"  

Nói xong liền cười khẩy.  

Trương Minh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh tránh ra thì tôi đi liền". 

Tránh ra? 

Sơn Bản Lộ cười chế giễu: "Anh mơ đẹp thật đấy, tôi không có thời gian để lãng phí ở chỗ anh".  

[Diendantruyen.Com] Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
 
Chương 1780


Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm trọng.  

Sơn Bản Lộ và Dạ Thập Nhị đã đủ phiền phức, không ngờ... hai người này cũng là cao thủ!  

Long Tam nặng nề nói: "Cậu Minh Vũ, lát nữa hãy tìm cơ hội rời đi”.  

Nói xong anh ta bước về phía trước.  

Sơn Bản Lộ cười khẩy nói: "Cơ hội? Các người không có cơ hội đâu”.  

Dứt lời, đám người Lý Thiên Vinh lại nở nụ cười nhạt.  

Lâm Tuấn Minh cũng cười khẩy!  

Trương Minh Vũ, hôm nay có nói gì thì cậu cũng chết chắc rồi.  

Những người vây xem trở nên phấn khích.  

Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra.  

Nhưng... có vẻ là một vở kịch hay!  

Ngay sau đó, cặp song sinh bước lên phía trước, đi thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Sự phấn khích trong mắt những người xung quanh trở nên nồng đậm hơn!  

Bởi vì……  

Mọi chuyển động của cặp song sinh đều nhịp nhàng ăn khớp!  

Cứ như hình với bóng!  

Hai người này... chắc chắn rất lợi hại!  

Đám đông hào hứng theo dõi.  

Long Tam tiến lên một bước.  

Tần Minh Nguyệt đưa Trương Minh Vũ lùi lại một bước.  

Ánh mắt cảnh giác.  

Mặc dù Trương Minh Vũ vô cùng căng thẳng, nhưng bây giờ cũng không thể làm gì!  

Chỉ có thể chờ!  

Chẳng mấy chốc, cặp song sinh đã tăng tốc.  

Long Tam xông lên đối đầu trực diện!  

Bịch bịch!  

Ngay sau đó, tiếng va chạm nặng nề vang lên.  

Long Tam đấm thẳng vào hai người bọn chúng!  

Vừa đấm trúng!  

Vù!  

Mọi người xung quanh ớn lạnh!  

Long Tam lùi lại.  

Cặp song sinh cũng đồng thời lùi ra sau ba bước!  

Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!  

Hai người này... mạnh quá!  

Dù sao Long Tam cũng có thực lực, nhưng... bọn chúng lại ngang ngửa với anh ta?  

Sơn Bản Lộ cũng cau mày.  

Thú vị đấy!  

Ánh mắt Long Tam chợt lóe sáng, cất bước tiến lên!  

Chẳng mấy chốc, ba người họ lại tung đòn vào nhau!  

Khó phân thắng bại!  

Mọi người xung quanh vô cùng khiếp sợ!  

Kích thích!  

Trong chớp mắt, hơn chục đòn đánh đã qua.  

Cuộc chiến vẫn chưa phân được thắng bại!  

Sơn Bản Lộ thì thầm: “Thập Nhị, đi đi”.  

Dạ Thập Nhị cung kính nói: "Vâng!"  

Nói xong, gã cười khẩy, đi về phía Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Dạ Thập Nhị này cũng là cao thủ có thể so sánh với Long Tam!  

Lần này...  

Trương Minh Vũ cố gắng di chuyển đùi của mình.  

Vẫn không thể dùng lực!  

Chẳng mấy chốc, Dạ Thập Nhị đã đến trước mặt anh.  

Gã dùng lực chân, lao thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Phù!  

Trương Minh Vũ cố gắng hết sức để điều chỉnh hơi thở của mình, sẵn sàng chiến đấu.  

Tần Minh Nguyệt đè cánh tay anh xuống.  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Đôi mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, thấp giọng nói: "Để tôi”.  

Nói xong cô ta bước về phía trước!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Sao Tần Minh Nguyệt có thể là đối thủ của Dạ Thập Nhị được chứ? 
 
Chương 1781


Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, Dạ Thập Nhị đã tới trước mặt!  

Tần Minh Nguyệt bước lên phía trước!  

Chẳng mấy chốc, cả hai đã tung đòn đánh!  

Bịch bịch!  

Trong tích tắc, cả hai đã đấu với nhau hai đòn.  

Mọi người xung quanh lại trợn tròn mắt!  

Đặc sắc!  

Mắt Trương Minh Vũ cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.  

Tần Minh Nguyệt... lại... không bị yếu thế?  

Chuyện này...  

Trương Minh Vũ hoàn toàn bối rối.  

Vài ngày trước, Dạ Thập Nhị dễ dàng nghiền ép Tần Minh Nguyệt!  

Tại sao mới mấy ngày mà... đã hòa nhau?  

Dạ Thập Nhị thụt lùi?  

Trương Minh Vũ suy nghĩ hồi lâu, cũng không biết chuyện này là thế nào!  

Tần Minh Nguyệt và Long Tam đều lao vào trận chiến!  

Ở đây, chỉ còn lại Trương Minh Vũ.  

Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, trong mắt tràn đầy vẻ nghiêm trọng.  

Đối diện... còn có Sơn Bản Lộ!  

Đôi mắt của Sơn Bản Lộ cũng đầy vẻ ngạc nhiên.  

Hắn không ngờ Tần Minh Nguyệt lại có thể đánh ngang ngửa với Dạ Thập Nhị!  

Nhưng vậy... thì đã sao?  

Chẳng mấy chốc, một nụ cười đểu xuất hiện trên khóe miệng của Sơn Bản Lộ.  

Hắn bước về phía trước!  

Lần này...  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm túc.  

Ra tay rồi!  

Những người xung quanh lập tức phấn khích!  

Khoảnh khắc đặc sắc nhất đã đến!  

Lý Thiên Vinh cười khẩy!  

Ánh mắt của Lâm Tuấn Minh cũng đầy vẻ kích động.  

Trương Minh Vũ, giờ chết của cậu đến rồi!  

Sơn Bản Lộ lẩm bẩm: "Thằng nhãi, anh không phải là đối thủ của tôi đâu, đầu hàng đi”.  

Hắn vừa nói, bước chân cũng không hề dừng lại.  

Sắc mặt Trương Minh Vũ nghiêm túc, gượng cười nói: "Vậy thì tới đi!"  

Đầu hàng ư?  

Không thể nào!  

Vẻ chế giễu lóe lên trong mắt Sơn Bản Lộ!  

Chân hắn phát lực, lao nhanh tới!  

Mẹ kiếp!  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Nhanh quá!  

Đám người xung quanh cũng thốt lên kinh hãi!  

Trong nháy mắt, Sơn Bản Lộ đã ở trước mặt Trương Minh Vũ!  

Tùy ý tung ra một quyền!  

Mí mặt Trương Minh Vũ giật điên cuồng.  

Anh cố kiềm chế cảm giác yếu ớt ở đùi, dùng lực nhảy ra xa.  

Trương Minh Vũ tránh thoát một đòn hiểm trong gang tấc!  

Nhưng bắp đùi... cực kỳ khó chịu, hoàn toàn không dùng được chút sức lực nào!  

Xong rồi!  

Lòng Trương Minh Vũ chùng xuống!  

Sơn Bản Lộ nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ bất ngờ.  

Tránh được à?  

Ngay sau đó, Sơn Bản Lộ lại bước tiếp!  

Tốc độ ma quỷ!  

Hắn giơ nắm đấm lên, tung thẳng vào Trương Minh Vũ!  

Da đầu Trương Minh Vũ tê dại!  

Tốc độ nhanh kinh khủng, uy lực cũng đáng sợ không kém!  

Lần này, không thể tránh né!  

Long Tam cau mày.
 
Chương 1782


Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng đầy vẻ lo lắng!  

Nhưng... không làm gì được!  

Đám người Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm đấm, ánh mắt dữ tợn!  

Trương Minh Vũ thở dài, trái tim anh hoàn toàn tuyệt vọng.  

Lần này... xong đời rồi!  

Trong tích tắc, nắm đấm đã đánh tới trước mặt anh!  

Đột nhiên, một giọng nói quyến rũ vang lên: "Dừng tay!"  

Hả?  

Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.  

Giọng nói này... Lâm Kiều Hân?  

Bụp!  

Ngay sau đó, một tiếng va chạm nặng nề vang lên!  

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

Anh định thần lại liếc nhìn, sắc mặt Sơn Bản Lộ nghiêm trọng, lui về phía sau ba bước!  

Bên cạnh, Long Thất lùi về phía sau sáu bảy bước!  

Gặp phải đối thủ rồi!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ vui mừng!  

Lâm Kiều Hân đến rồi à?  

Nhìn về phía phát ra giọng nói, vừa hay nhìn thấy Lâm Kiều Hân đẩy đám người ra, rồi xông thẳng vào!  

Vẻ mặt lo lắng!  

Một cảm giác không thể giải thích được dấy lên trong lòng Trương Minh Vũ!  

Long Thất tiến lên một bước, vẻ mặt nghiêm nghị lao tới trước người Trương Minh Vũ!  

Lâm Kiều Hân lo lắng nói: "Trương Minh Vũ, anh thế nào rồi?"  

Nói xong cô lao tới bên cạnh Trương Minh Vũ, cẩn thận kiểm tra!  

Lý Thiên Vinh trừng mắt dữ tợn.  

Đôi mắt của Lâm Tuấn Minh cũng đầy thất vọng.  

Sao tên rác rưởi này lại may mắn thế?  

Trương Minh Vũ cười nói: "Tôi không sao, đừng lo...”  

Phù!  

Lâm Kiều Hân thở phào nhẹ nhõm.  

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Sao cô lại ra ngoài? Bên kia...”  

Lâm Kiều Hân trừng mắt nhìn, nói: "Bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn nghĩ đến chuyện bên kia!"  

"Anh lo cho mình trước đi được không?"  

Trong lời nói của cô có chút trách móc.  

Trương Minh Vũ ngượng ngùng mỉm cười.  

Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, có không ít người giúp anh nhỉ!”  

Lâm Kiều Hân giật mình.  

Cô liếc nhìn xung quanh, cũng hiểu sơ qua tình hình trước mặt.  

Cú đấm vừa nãy, Long Thất đã bị đánh bại.  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ sốt sắng.  

Trương Minh Vũ cũng bình tĩnh lại.  

Lâm Kiều Hân đến đây, e rằng cũng không giúp được gì!

Trương Minh Vũ cau mày.
 
Chương 1783


Anh tiến lên một bước, che chở cho Lâm Kiều Hân ở sau lưng.  

Anh biết rằng, Long Thất không phải là đối thủ của Sơn Bản Lộ.  

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ phức tạp.  

Anh ta……  

Lại là bóng dáng sau lưng quen thuộc.  

Sơn Bản Lộ cười nhếch mép, đôi mắt đầy ẩn ý.  

Hắn không coi Trương Minh Vũ ra gì.  

Long Thất tiến lên một bước, trịnh trọng nói: "Cậu Minh Vũ, mấy người đi trước đi!"  

Lần này, anh ta cũng không nắm chắc phần thắng.  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ lo lắng.  

Long Thất nặng nề nói: "Cậu Minh Vũ, không thể do dự, không còn cách nào khác nữa rồi”.  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.  

Anh hiểu, nhưng...  

Cuối cùng, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ đăm chiêu, anh nói: "Được, mọi người cẩn thận, tôi đi tìm cứu viện".  

Nói xong, anh vươn tay nắm lấy cánh tay của Lâm Kiều Hân.  

Khó khăn vẫn còn phía trước!  

Sơn Bản Lộ cau mày, nói với nụ cười chế giễu: “Với đôi chân này của anh mà cũng muốn đi à?"  

Nói xong hắn khẽ lắc đầu.  

Long Thất tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Đối thủ của anh là tôi, sao bọn họ lại không thể đi chứ?"  

Nói xong cơ thể anh ta dần dần trở nên căng cứng.  

Tư thế chiến đấu!  

Sơn Bản Lộ nghiền ngẫm nói: "Thực lực của anh cũng không tệ, đáng tiếc... hôm nay tôi sẽ không chơi với anh”.  

Xoạt!  

Dứt lời, tiếng xé gió phát ra!  

Một bóng đen lao thẳng tới chỗ Long Thất!  

Vèo!  

Mọi người xung quanh lập tức ớn lạnh!  

Nhanh quá!  

Trương Minh Vũ dừng bước.  

Quay đầu liếc nhìn, đồng tử đột nhiên co rút lại!  

Tốc độ này...  

Trương Minh Vũ vô thức hét lên: “Long Thất cẩn thận!"  

Long Thất cau mày, quay người đáp trả bằng một nắm đấm!  

Bụp!  

Âm thanh va chạm nặng nề vang lên!  

Ngay sau đó, Long Thất lùi liên tiếp về phía sau mấy bước!  

Bóng đen cũng bay ngược ra sau một đoạn!  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.  

Sao... lại có người khác?  

Ánh mắt Long Thất đầy vẻ nghiêm túc.  

Bóng đen đó cũng kinh ngạc.  

Sơn Bản Lộ thì thầm: “Giao hắn lại cho anh”.  

Nói xong, hắn đi về phía Trương Minh Vũ. 
 
Chương 1784


Rất nhàn nhã!  

Long Thất cười khẩy: “Đi đâu hả?"  

Dứt lời, anh ta lao thẳng về phía Sơn Bản Lộ!  

Sơn Bản Lộ thậm chí không thèm liếc nhìn.  

Nhìn thấy cảnh này, Trương Minh Vũ bỗng lo lắng.  

Sự hoảng loạn không thể giải thích!  

Đột nhiên, một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Đối thủ của anh là tôi!"  

Xoạt!  

Một bóng đen lóe lên trước mắt mọi người!  

Long Thất cau mày!  

Cuối cùng, anh ta chỉ có thể xoay người tung nắm đấm!  

Bốp!  

Âm thanh tiếng va chạm vang lên!  

Cơ thể của hai người liên tục lùi về sau!  

Long Thất đứng vững.  

Anh ta ngước nhìn lên, mới phát hiện Sơn Bản Lộ đã sắp tới gần Trương Minh Vũ!  

Ôi vãi...  

Long Thất hết sức lo lắng.  

Nhưng anh ta còn chưa đi được mấy bước, tiếng xé gió lại vang lên!  

Long Thất nghiến răng.  

Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lao vào trận chiến!  

Bịch bịch!  

Tiếng va chạm nặng nề cứ vang lên liên tiếp.  

Long Thất và bóng đen đó bước vào trận chiến, cũng khó phân thắng bại!  

Sơn Bản Lộ vẫn ung dung đi về phía Trương Minh Vũ.  

Với sự tự tin!  

Trương Minh Vũ cau mày.  

Anh biết rằng bỏ chạy là vô ích!  

Lâm Kiều Hân nắm chặt nắm đấm, lặng lẽ đứng sau lưng Trương Minh Vũ.  

Đôi mắt đẹp của cô hết sức nôn nóng!  

Sơn Bản Lộ thẳng thừng nói: "Thằng nhãi, tôi đã cho anh cơ hội, là anh không trân trọng nó”.  

Nói xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng!  

Ừng ực!  

Trương Minh Vũ nuốt nước bọt, cơ thể bỗng trở nên căng thẳng!  

Đám người Lâm Tuấn Minh vô cùng phấn khích!  

Cuối cùng…  

Ánh mắt Lý Thiên Vinh đầy vẻ hào hứng!  

Nụ cười của Sơn Bản Lộ vụt tắt, lẩm bẩm: “Giờ chết của anh đến rồi”.  

Nói xong, ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên sắc bén!  

Vèo!  

Sơn Bản Lộ tiếp đất bằng chân phải, đột ngột phát lực!  

Cơ thể lao nhanh về phía Trương Minh Vũ!  

Tốc độ thật đáng sợ!  

Long Tam và Long Thất hết sức lo lắng! 
 
Chương 1785


Nhưng bây giờ... họ không thể rời đi!  

Trong đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng hiện lên vẻ nôn nóng!  

Anh ấy không thể chết!  

Nhưng...  

Con ngươi của Trương Minh Vũ đột nhiên co rụt lại!  

Trong tích tắc, Sơn Bản Lộ đã lao tới trước mặt anh!  

Vẫn còn cách vài mét, nhưng kình phong mãnh liệt đã đập thẳng vào mặt!  

Xong rồi!  

Trương Minh Vũ nghiến răng, vươn tay đẩy Lâm Kiều Hân ra ngoài!  

Lâm Kiều Hân loạng choạng, lao ra vài mét.  

Đôi mắt xinh đẹp của cô ngay lập tức tràn đầy lo lắng!  

Trương Minh Vũ hét lớn: “Mau đi đi!"  

Hốc mắt của Lâm Kiều Hân đã ướt!  

Lần này...  

Mặc dù cô vô cùng sốt ruột, nhưng không giúp được gì!  

Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt, chuẩn bị sẵn sàng để chịu đòn.  

Mọi người xung quanh vô cùng háo hức chờ đón.  

Lần này, Trương Minh Vũ không thể trốn thoát!  

Long Tam và Long Thất cũng tuyệt vọng!  

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, cơ thể mềm mại run lẩy bẩy!  

Tần Minh Nguyệt vẫn còn do dự!  

Trong chớp mắt, nắm đấm của Sơn Bản Lộ đã tới trước mặt Trương Minh Vũ!  

Trương Minh Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại!  

Một nụ cười chế nhạo xuất hiện trên khóe miệng Sơn Bản Lộ.  

Thằng nhãi, thực lực của anh vẫn chưa đủ đâu!  

Khoảnh khắc tiếp theo, nắm đấm đập mạnh xuống!  

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một trận gió nhẹ vang lên "vút!"  

Không ai phát giác!  

Đồng tử của Sơn Bản Lộ đột nhiên co lại!  

Một cảm giác uy hiếp cực độ ngay lập tức tràn ngập trái tim hắn!  

Không hay rồi!  

Sơn Bản Lộ cau mày, dùng sức vặn mình!  

Cơ thể hắn đột nhiên dừng lại, xoay mạnh sang một bên!  

Sau khi tiếp đất, hắn loạng choạng!  

Hả?  

Biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người ngay lập tức đóng băng!  

Chuyện... chuyện gì thế này?  

Long Tam và Long Thất chết lặng.  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy vẻ hoang mang!  

Xung quanh... không có ai!  

Sơn Bản Lộ cau mày, trong mắt hắn lóe lên tia sáng sắc bén!  

Vừa rồi...  

Thật lâu sau, Sơn Bản Lộ chậm rãi liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Cao nhân phương nào? Không dám lộ mặt sao?"  

Giọng nói lạnh như băng!  

Trương Minh Vũ mở mắt, trong mắt cũng lóe lên vẻ mơ hồ.  

Có người tới giúp à? 
 
Chương 1786


Sơn Bản Lộ dứt lời, nhưng xung quanh không có bất cứ động tĩnh gì.  

Ba người Lâm Tuấn Minh trố mắt nhìn nhau.  

Chuyện quái gì đang xảy ra thế?  

Người đâu?  

Lý Thiên Vinh cũng ngơ ngác nhìn xung quanh.  

Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại, hét lên: "Ra đây!"  

Trương Minh Vũ tò mò liếc nhìn.  

Nhưng không có ai...  

Thấy vậy, Lâm Kiều Hân nhanh chóng chạy đến bên Trương Minh Vũ, nắm chặt cánh tay anh.  

Trương Minh Vũ cau mày, lo lắng nói: "Cô quay lại làm gì? Đi mau đi!"  

Lâm Kiều Hân nghiến răng, khẽ lắc đầu.  

Cô không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.  

Nhưng cái lắc đầu nhẹ nhàng đã thể hiện sự lựa chọn của cô.  

Sự lo lắng thoáng qua trong mắt Trương Minh Vũ.  

Ánh mắt Sơn Bản Lộ cũng đầy vẻ nghiêm túc.  

Mấu chốt nhất là... đòn tấn công của kẻ địch đã đến.  

Hắn còn không nhìn rõ được vị trí của kẻ địch ở đâu!  

Điều này... hơi đáng sợ!  

Trận chiến của Long Tam và Long Thất vẫn đang diễn ra.  

Tần Minh Nguyệt cũng không nhàn rỗi.  

Nhưng trong lòng ba người họ đã buông lỏng nhiều.  

Sơn Bản Lộ hơi nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Còn không bước ra à? Vậy tao sẽ ép mày phải ra!"  

Nói xong, hắn lại xông về phía Trương Minh Vũ!  

Tốc độ lại tăng lên!

Trương Minh Vũ cau mày.  

Muốn vươn tay đẩy Lâm Kiều Hân ra, nhưng Lâm Kiều Hân lại ôm chặt lấy cánh tay của anh!  

Dù thế nào cũng không buông tay ra được!  

Trương Minh Vũ cũng bất lực.  

Khoảnh khắc tiếp theo, Sơn Bán Lộ đã ở trước mặt anh!  

Nắm đấm lao đến!  

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chỉ có thể thuận theo ý trời!  

Cảm giác này... thật sự rất khó chịu!  

Chẳng mấy chốc, nắm đấm đã ở trước mặt anh!  

Vút!  

Đột nhiên, tiếng xé gió lanh lảnh lại vang lên!  

Sơn Bán Lộ buộc phải lùi lại!  

Cạch!  

Một âm thanh sắc lạnh vang lên từ mặt đất.  

Hả?  

Mọi người đều sửng sốt.  

Theo âm thanh nhìn lại, thì phát hiện trên mặt đất có một tảng đá cỡ ngón tay cái đã bị vỡ vụn.  

Ực!  

Mọi người xung quanh nuốt nước bọt.
 
Chương 1787


Phải mạnh thế nào mới làm được như này?  

Đôi mắt của Sơn Bán Lộ cũng đanh lại!  

Vẫn không rõ đối phương ở đâu!  

Sơn Bán Lộ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Tao không tin mày không xuất hiện mà có thể cứu người!"  

Nói xong lại vung tay lên!  

Hả?  

Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia ngưng trọng.  

Anh chỉ cảm thấy trước mắt ánh lên một tia sáng lạnh lẽo!  

Còn không thấy gì cả!  

Khoảnh khắc tiếp theo, Sơn Bán Lộ lại lao tới!  

Tốc độ thật đáng sợ!  

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng đanh lại.  

Lần này... còn có thể may mắn như vậy không?  

Mọi người xung quanh cũng đang mong chờ!  

Chẳng mấy chốc, Sơn Bán Lộ đã lao tới trước mặt Trương Minh Vũ!  

Cánh tay giơ lên!  

Lúc đó mọi người mới phát hiện ra trên cổ tay của Sơn Bán Lộ đã xuất hiện một móng vuốt thép từ lúc nào!  

Phản chiếu những tia sáng lạnh!  

Cái này……  

Mọi người lập tức mở to mắt!  

Đồng tử Trương Minh Vũ co rút lại!  

Đây là loại vũ khí gì vậy...?  

Anh còn chưa kịp nghĩ xong, cánh tay của Sơn Bán Lộ đã lao tới!  

Trương Minh Vũ khó khăn lùi lại!  

Nhưng... không có cách nào để thoát khỏi phạm vi tấn công của Sơn Bán Lộ!  

Vút!  

Âm thanh quen thuộc lại vang lên!  

Trương Minh Vũ nhíu mày!  

Sơn Bán Lộ cười lạnh, vung tay lên!  

Cạnh!  

Viên đá nhỏ đập thẳng vào móng vuốt thép!  

Ngay lập tức biến thành bột!  

Được lắm!  

Đám người Lý Thiên Minh, Lâm Tuấn Minh không khỏi hét lên trong lòng!  

Trong lòng Trương Minh Vũ lại thắt lại.  

Nguy rồi!  

Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Sơn Bán Lộ.  

Không chút do dự, móng vuốt thép đánh thẳng về phía Trương Minh Vũ!  

Nếu trúng, Trương Minh Vũ sẽ chết! 
 
Chương 1788


Tim Trương Minh Vũ cũng đã nhảy lên tận cổ họng rồi!  

Nhưng... không có cách nào để tránh cả!  

Lâm Kiều Hân khẽ hô lên: "Cẩn thận!"  

Nói xong phi thân lao về phía trước!  

Hả?  

Hai mắt Trương Minh Vũ lập tức mở to!  

Lâm Kiều Hân muốn…đỡ cho anh à!  

Anh còn chưa kịp phản ứng, Lâm Kiều Hân đã đứng trước mặt anh!  

Bất chấp sự sợ hãi trên khuôn mặt, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên vẻ kiên định!  

Tất cả mọi người trợn to mắt!  

Sơn Bán Lộ cũng chẳng hề nương tay, cứ thế giáng xuống!  

Trương Minh Vũ hoảng sợ!  

Anh không muốn Lâm Kiều Hân bị thương!  

Nhưng mọi thứ đã ở ngay trước mắt! Anh phản ứng kịp thì đã quá muộn!  

Móng vuốt thép giáng xuống!  

Lâm Kiều Hân tuyệt vọng nhắm mắt lại.  

Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh đến thấu xương vang lên: "Tao đã cho mày cơ hội thế mà mày lại vất nó đi!"  

Giọng nói rất dễ chịu!  

Cái này……  

Mọi người đều bị sốc!  

Ngay sau đó, mọi người lại cảm nhận được một bóng đen lóe lên trước mặt!  

Trương Minh Vũ run rẩy!  

Giọng nói này...  

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.  

Ngay sau đó, cơ thể của Sơn Bán Lộ run lên dữ dội!  

Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm từ phía sau truyền đến!  

Cái này……  

Đồng tử của Sơn Bán Lộ co lại!  

Cuối cùng, hắn không còn cách nào khác ngoài việc thu hồi móng vuốt thép lại!  

Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn đau nhói từ thắt lưng truyền đến!  

Hít!  

Sơn Bán Lộ hít một hơi ngay lập tức!  

Cơ thể, gục xuống!  

Ầm!  

Một âm thanh chói tai vang lên!  

Hít!  

Mọi người xung quanh lập tức hít một hơi!  

Tất cả mọi người đều chết lặng!  

Họ thấy rõ ràng Sơn Bán Lộ đã ngã khụy...lại bật lên!  

Sức…sức mạnh thật đáng sợ? 
 
Chương 1789


Tất cả mọi người đều chết lặng!  

Đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng đầy bối rối!  

Rất nhanh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào bóng đen vừa xuất hiện.  

Ực!  

Mọi người nuốt khan.  

Choáng váng!  

Hóa ra là... một phụ nữ!  

Long Tam và Long Thất nhìn nhau cười.  

Rất nhanh, tiếp tục chiến đấu!  

Đôi mắt đẹp của Tần Minh Nguyệt cũng lóe lên một tia sáng.  

Trương Minh Vũ nắm chặt nắm đấm, trong lòng bắt đầu kích động mà run lên!  

Là chị ấy!  

Trương Minh Vũ biết điều đó ngay khi anh nghe thấy giọng nói đó!  

Dưới ánh nhìn của mọi người, bóng đen chậm rãi xoay người.  

Để lộ khuôn mặt quyến rũ đó!  

Áo khoác da và quần dài, đôi chân dài kiêu hãnh, dáng người gợi cảm!  

Hàn Quân Ngưng!  

Mọi người đều sững sờ!  

Một người phụ nữ xinh đẹp mà cũng... rất mạnh?  

Sơn Bán Lộ gục rồi à?  

Đám người Lâm Tuấn Minh hoàn toàn chết lặng!  

Khóe miệng Lý Thiên Vinh cũng co giật mạnh!  

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, sống mũi cay cay!  

Chị sáu đến rồi!  

Những lo lắng trong lòng anh giờ phút này lập tức biến mất!  

Chẳng mấy chốc, Hàn Quân Ngưng đã hướng đôi mắt đẹp về phía Trương Minh Vũ.  

Lo lắng không thôi.  

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, trong lòng tràn đầy ấm áp.  

Mỗi khi anh gặp nguy hiểm, mấy chị gái lại khiến anh thật bất ngờ!  

Trong đôi mắt đẹp của Hàn Quân Ngưng hiện lên một tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Mày dám động vào em tao à?"  

Hít!  

Những người xung quanh lại há hốc mồm, thân thể không khỏi run rẩy!  

Giọng nói này... cực kỳ lạnh lùng!  

Như thể đến từ địa ngục!  

Long Tam đang chiến đấu cũng dừng lại, bọn họ xếp thành hai đội yên lặng quan sát.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom