Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3642


Chương 3642

“Được! Được! Tốt lắm!”, Khổng Thích Thiên kích động nói.

Ngay cả mấy người Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu, Huyết Ưng cũng không bình tĩnh được nữa. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.

“Trái Tim Của Thần là cái gì?”, Lâm Chính mờ mịt, không kìm được hỏi.

“Thần y Lâm, anh chưa từng nghe nói tới Trái Tim Của Thần sao?”, Nam Cầm ngạc nhiên không thôi.

“Chưa từng nghe nói”, Lâm Chính thẳng thắn đáp.

“Anh… Đúng là kiến thức hạn hẹp! Trái Tim Của Thần là bảo bối của giáo hội nước Mễ, nghe nói lắp nó vào vị trí trái tim có thể làm sạch tâm linh của con người, tăng cường linh hồn con người, mang lại vô số lợi ích. Đương nhiên, quan trọng nhất là Trái Tim Của Thần có thể đỡ một lần tấn công chí mạng. Người có được Trái Tim Của Thần đạn bắn không chết, sét đánh không cháy! Vô cùng đáng sợ!”, Nam Cầm cười nói.

“Ồ? Còn có loại bảo bối như vậy?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

Trái Tim Của Thần này có nguyên lý gì?

Thật chẳng khác nào bùa hộ thân.

“Được rồi các vị, chúng ta đều đã lấy ra bảo bối quý giá nhất, tiếp theo sẽ là tên kia rồi”, Joel chuyển đường nhìn sang phía Lâm Chính.

Những người khác đồng loạt nhìn sang phía anh.

“Tôi không có gì để đặt cược, trên người chỉ có một chiếc điện thoại”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Anh đi vội vàng, trên người không mang theo thứ gì.

Joel cười nhạt, thản nhiên nói: “Kẻ chỉ biết chơi kim may vá như cậu cũng không có thứ gì có thể hấp dẫn chúng tôi. Nếu đã như vậy, cậu hãy lấy thứ quý giá nhất của mình tham gia ván cược này đi!”.

“Thứ quý giá nhất của tôi?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.

“Đúng, chính là mạng cậu!”, Joel cười lạnh lùng: “Nếu cậu thua thì để mạng lại đây là được!”.

“Cái gì?”, Khổng Thích Thiên ngạc nhiên.

Đám người Huyết Kiêu cũng ngạc nhiên.

“Cậu Joel, có cần phải làm đến mức đó không?”, Ngũ trưởng lão nhíu mày.

“Nhóc, nếu cậu không dám thì bây giờ cậu có thể cụp đuôi cút đi! Tôi nghĩ các vị của Huyết Ma Tông cũng không cần thiết mời một kẻ nhát gan, cậu thấy sao?”, Joel nhún vai, hờ hững nói.

“Tôi đồng ý với anh!”, Lâm Chính khẽ gật đầu: “Tôi cược mạng với anh”.

“Cái gì?”.

Không ít người kinh hãi la lên.

“Hay lắm, nhóc, xem như cậu cũng là một dũng sĩ!”, Joel cười lớn, vô cùng hài lòng.

Nhưng đúng lúc đó, Lâm Chính lại lên tiếng.

“Vật cược lẽ ra nên bình đẳng, tôi đã lấy mạng ra cược thì hi vọng anh cũng sẽ lấy mạng ra cược!”.

Anh vừa dứt lời, nụ cười của Joel cứng đờ.

Câu nói của Lâm Chính khiến không ít người kinh ngạc.

Nhưng mọi người cũng biết ý của Lâm Chính.

Nếu Joel bức ép Lâm Chính lấy mạng ra cược, đương nhiên Lâm Chính sẽ không ngồi im đợi chết.

“Nhưng tôi đã lấy Trái Tim của Thần ra đánh cược!”, Joel dường như không chấp nhận, nhún vai nói.

“Nói vậy là anh sợ rồi?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
 
Chương 3643


Chương 3643

“Sợ? Sao lại sợ? Tôi chỉ không muốn chấp nhặt với cậu. Nhóc con, tôi rất ghét cậu! Gương mặt trắng nõn của cậu, vẻ mặt đó của cậu, đúng là khiến người ta buồn nôn! Từ khi tôi gặp cậu lần đầu tiên, tôi đã muốn xé nát mặt cậu ra!”, Joel đi tới phía trước, gần như dán sát mặt mình vào mặt Lâm Chính, nói một cách hung ác: “Nhưng tôi cũng muốn chơi với cậu một lần! Nếu cậu đã quyết định cược mạng thì tới đi!”.

Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc gì, khẽ gật đầu.

Anh không biết mình đã chọc giận Joel chỗ nào, nhưng anh cũng không phải người sợ rắc rối. Anh ta đã ép mình đến mức này, anh cũng không cần phải bấm bụng nuốt giận.

“Được rồi các vị, nếu mọi người đã bàn bạc xong, không còn ý kiến gì khác thì chúng ta bắt đầu đi”, Ngũ trưởng lão vỗ tay nói.

“Được!”.

“Ai vào trong trước?”.

“Để tôi!”.

Khổng Thích Thiên đứng ra đầu tiên, tiến về phía cửa.

Người của Huyết Ma Tông lập tức lùi về sau nửa bước, để Ngũ trưởng lão đứng trước cửa lớn. Ông ta lại vỗ tay ba cái, sau đó quát lên: “Mở cửa!”.

Ầm ầm…

Cánh cửa nặng nề chậm rãi mở ra.

Khi cửa rộng mở, bên trong tối đen, không nhìn rõ thứ gì.

Khổng Thích Thiên bước vào bên trong, vẻ mặt nghiêm túc.

“Đóng cửa!”, Ngũ trưởng lão lại hô lên.

Cửa lớn chậm rãi đóng lại.

“Chúng ta không được nhìn thấy tình hình trong đó à?”, Nam Cầm không nhịn được hỏi.

“Không nhìn thấy được, bởi vì chơi cờ phải tĩnh tâm, người ngoài không được quấy rầy”, Ngũ trường lão nói.

“Chậc!”, Nam Cầm hơi mất hứng.

Mọi người bèn yên lặng chờ đợi trước cửa.

Khoảng mười lăm phút sau.

Ầm ầm…

Cửa lại mở ra.

Tất cả mọi người giật mình, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Trong màn đêm tối đen bên trong cửa có một người chậm rãi bước ra!

Nhìn kỹ thì là Khổng Thích Thiên!

Lúc này cả người anh ta toàn là vết kiếm, khóe miệng tràn máu, thương tích đầy mình, đi đường cũng không được nhanh nhẹn.

“Cái gì?”.

Nam Cầm và Joel đều kinh ngạc.

Chỉ mới mười lăm phút! Khổng Thích Thiên đã không kiên trì nổi nữa sao?

Mọi người vốn cho rằng với thực lực của Khổng Thích Thiên, kiên trì nửa tiếng cũng là chuyện dễ dàng, nhưng vì sao mới mười lăm phút anh ta đã thất bại?

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ thê thảm của anh ta, e rằng ở lại thêm một hai phút nữa sẽ chết ở trong đó.

“Khổng Thích Thiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Nam Cầm tiến tới, nhìn anh ta một lượt, hỏi.
 
Chương 3644


Chương 3644

“Trong đó… rất lợi hại! Rất lợi hại!”.

Khổng Thích Thiên la lên hai tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và ngạc nhiên, rõ ràng anh ta vẫn chưa hoàn hồn.

Nhìn thấy vậy, Nam Cầm và Joel đưa mắt nhìn nhau.

“Cậu Khổng, cậu không sao chứ? Người đâu, mau đưa cậu Khổng đi chữa trị!”, Ngũ trưởng lão vội hét lên.

“Vâng!”.

Người của Huyết Ma Tông ở cạnh vội vàng tiến tới dìu Khổng Thích Thiên.

“Không cần!”.

Bấy giờ Khổng Thích Thiên mới hoàn hồn, đẩy người bên cạnh ra.

“Cậu Khổng”, Ngũ trưởng lão ngạc nhiên.

“Chút vết thương này chẳng là gì, không cần lo lắng, tiếp theo tới ba người rồi”, Khổng Thích Thiên cắn răng, vẫn có chút không phục, định ngồi ở đây xem biểu hiện của ba người còn lại.

Ngũ trưởng lão biết ý định của anh ta, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không khuyên nữa.

“Lượt thứ hai đến ai?”, Joel hỏi.

“Để tôi”, Nam Cầm khẽ hít sâu một hơi, cất bước uyển chuyển đi vào bên trong.

Ầm ầm…

Cửa lại bị đóng, không ai nhìn thấy tình hình chiến đấu bên trong.

Nhưng bây giờ bọn họ cũng không cần phải xem tình hình của Nam Cầm nữa, bọn họ chỉ quan tâm một điều!

Cô ta có thể kiên trì bao lâu?

Nhìn Khổng Thích Thiên bị đánh thê thảm như vậy, bọn họ cũng có chút lo lắng cho hoàn cảnh của Nam Cầm.

Thời gian chậm rãi trôi đi.

Khổng Thích Thiên cũng hồi hộp chờ đợi.

Mãi cho tới mười lăm phút sau, Nam Cầm vẫn chưa ra ngoài, Khổng Thích Thiên hơi rầu rĩ.

Anh ta biết ván cược này anh ta đã thua.

Mười lăm phút trôi qua, Nam Cầm vẫn chưa ra ngoài.

16 phút!

17 phút!

18 phút!

Vẫn không thấy động tĩnh nào.

“Ngũ trưởng lão, vì sao cô Nam Cầm vẫn chưa ra ngoài? Cô ấy không có bất trắc gì ở trong đó chứ?”, Khổng Thích Thiên hơi sốt ruột, vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng hỏi.

Rốt cuộc trong đó nguy hiểm thế nào, anh ta hiểu rất rõ.

Nhưng Ngũ trưởng lão lại lắc đầu.

“Yên tâm đi, nếu cô Nam Cầm muốn từ bỏ, cô ấy chỉ cần hét lên là được, chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!”.
 
Chương 3645


Chương 3645

“Nhưng…”.

Khổng Thích Thiên vẫn muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được.

Cứ vậy cho đến 21 phút sau, cửa mới chậm rãi mở ra.

Nam Cầm đầy vẻ mệt mỏi bước ra khỏi cửa.

“Cô Nam Cầm!”.

Mọi người chạy tới hỏi han.

Trạng thái của Nam Cầm tốt hơn Khổng Thích Thiên nhiều. Mặc dù trên người cô ta cũng bị thương, nhưng không thê thảm như Khổng Thích Thiên.

“Thế nào? Cô Nam Cầm, trong đó vui không?”, Joel cười hi hi hỏi.

“Rất vui! Nhưng phải chú ý, đừng mải chơi quá!”, Nam Cầm thở ra một hơi, khẽ cười đáp.

“Yên tâm, tôi thì không đâu! Chỉ sợ người nào đó không cẩn thận chết ở trong đó thôi!”.

Joel nheo mắt lại, nhìn về phía Lâm Chính.

“Tiếp theo tới anh hay là tới tôi?”, Lâm Chính không hề tức giận, chỉ hờ hững hỏi.

“Tới tôi đi!”.

Joel khẽ cười, cất bước vào trong.

Lâm Chính nhắm mắt dưỡng thần, ở một bên chờ đợi.

Nhưng biểu hiện của Joel lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Anh ta ở trong đó tròn một tiếng mới ra ngoài!

Thực lực của anh ta… đáng sợ như vậy sao?

Khi Joel đi ra, tất cả mọi người đều há hốc miệng.

Chỉ thấy cả người anh ta dính đầy bùn đất, nhìn có vẻ rất chật vật, nhưng… ngoài chút xây sát ở hai cánh tay thì anh ta không có vết thương nào lớn.

“Cái gì?”.

Những tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên.

“Anh Joel, nhìn anh có vẻ vẫn bình an vô sự, chắc là vẫn có thể chiến tiếp, tại sao lại ra rồi?”, Khổng Thích Thiên vội bước tới hỏi.

Tất cả mọi người đều có chung thắc mắc.

Nhưng sắc mặt Joel vô cùng khó coi, thầm hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Không đánh được nữa thì ra chứ sao”.

“Không đánh được nữa?”.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ù ù cạc cạc.

“Sao anh lại nói vậy? Rõ ràng anh vẫn có thể đánh nữa mà”, có người nói.

Joel hừ một tiếng, không nói gì.

Ngũ trưởng lão ở bên này liền lên tiếng giải thích hộ anh ta.

“Bàn cờ Huyết Ma không phải là bàn cờ có thể vượt qua nhờ võ lực, muốn thắng được nó cần phải trí dũng song toàn. Chắc là cậu Joel đã bị nó ép vào đường cùng, nếu cậu ta không đầu hàng thì chắc chắn sẽ bị mất mạng. Vì vậy, tuy cậu ta không bị thương mấy, nhưng cũng không thể đánh tiếp được nữa, nếu không sẽ chết”, Ngũ trưởng lão mỉm cười nói.

“Bị ép vào đường cùng?”.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy không thể tin được.
 
Chương 3646


Chương 3646

“Xem ra bàn cờ này quả nhiên không đơn giản”, Khổng Thích Thiên thở dài, ánh mắt đầy khâm phục.

Người có thể thiết kế ra bàn cờ này phải ghê gớm đến mức nào chứ?

“Nhưng cậu Joel có thể trụ được một tiếng, đúng là khiến người ta kinh ngạc! Khâm phục! Khâm phục!”, Ngũ trưởng lão cười nói.

“Hừ, chỉ được một tiếng, nếu không phải tôi lạ lẫm với trong đó thì sao chỉ có một tiếng chứ? Ngũ trưởng lão, hay là ông để tôi vào tiếp nhé? Xem tôi đánh thông quan trong đó luôn!”, Joel nói với vẻ không phục.

“Cậu Joel, không dễ như vậy đâu, cái cậu gặp chỉ là tử cuộc bình thường. Trên thực tế, tử cuộc trong bàn cờ Huyết Ma nhiều không đếm xuể, muốn hiểu rõ bàn cờ Huyết Ma thì phải tích lũy mấy chục năm, cho cậu thử 100 lần nữa vẫn công cốc thôi”, Ngũ trưởng lão lắc đầu đáp.

Joel thầm cắn răng, không nói câu nào.

“Được rồi, tiếp theo đến lượt thần y Lâm!”, Ngũ trưởng lão quay sang nhìn Lâm Chính.

Những người khác cũng quay sang nhìn anh.

“Thần y Lâm, cố lên nhé!”, Nam Cầm cười nói.

“Hừ, loại yếu ớt như cậu ta, e là vào đó không cầm cự nổi 10 phút. Nói không chừng còn chết ở trong đó cũng nên”, Joel khinh bỉ nói.

“Anh Joel, chắc là anh không biết rõ về thần y Lâm rồi, thực lực của thần y Lâm không yếu như anh nghĩ đâu”, Khổng Thích Thiên nói.

“Nếu tôi muốn thì chắc chắn loại người như cậu ta không thể sống đến ngày mai”, Joel lạnh lùng hừ một tiếng.

Lâm Chính chẳng thèm chấp anh ta, tiến thẳng về phía cửa của bàn cờ Huyết Ma.

Ầm ầm…

Cánh cửa chậm rãi mở ra.

Lâm Chính bước vào, cánh cửa lại chậm rãi khép lại.

Trong này chính là bàn cờ Huyết Ma sao?

Lâm Chính lướt mắt nhìn xung quanh.

Bên trong ánh sáng yếu ớt.

Hơi có màu đỏ thẫm, vô cùng trống trải.

Xa xa là một đống tượng điêu khắc rất lớn, cách bày giống như cờ tướng của Trung Quốc.

Mỗi bức tượng đều cao 5m, sinh động như thật.

Có tượng hình vẽ giống như đại thống lĩnh, có tượng hình vẽ giống như binh sĩ, cũng có tượng hình vẽ giống như xe ngựa.

Nhưng chỉ có một nửa.

Nửa còn lại ở dưới chân Lâm Chính.

Nhưng phía này chỉ có lẻ loi một mình anh.

Ngay phía sau những bức tượng là một cái bục cao rất lớn, trên bục cao có một cái hộp tinh xảo. Cả chiếc hộp đỏ tươi như máu, bên trên còn khảm đá quý, vừa nhìn đã biết thứ bên trong cực kỳ đặc biệt.

“Chắc chắn trong đó là Đế Huyết Huyền Sinh”, Lâm Chính lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực.

Anh cất bước đi về phía đó.

Nhưng anh vừa đi được một bước…

Rắc rắc rắc…
 
Chương 3647


Chương 3647

Âm thanh giống như bánh răng chuyển động truyền tới, sau đó cả bàn cờ bỗng chốc sáng lên.

Vèo!

“Xe” ở phía trước lao thẳng tới mé trái của Lâm Chính.

“Hỏng rồi!”.

Lâm Chính biến sắc, đang chuẩn bị hành động thì phát hiện sau khi lại gần, “Xe” liền bất động.

Lâm Chính bỗng hiểu ra.

“Đây là một ván cờ tướng! Mình đi một bước thì chúng sẽ đi một bước!”.

Để chứng thực suy nghĩ này, Lâm Chính lại bước một bước về phía trước để thăm dò.

Quả nhiên.

Vù!

Mã ở phía trước lập tức vượt qua ranh giới, đến phía trước bên phải Lâm Chính.

Sắc mặt Lâm Chính đanh lại, nhìn “Xe” ở mé trái, nếu đi lại lung tung thì e là sẽ bị đối phương bao vây, rơi vào tử cuộc.

Bây giờ anh coi như đã hiểu lời Ngũ trưởng lão nói.

Đây không chỉ đơn giản là chiến đấu.

Đây là một ván cờ.

Phải suy tính từng bước, nếu đi nhầm một bước thì sẽ không thể cứu vãn.

Lâm Chính đanh mắt lại, quan sát tình hình, bình tĩnh phân tích ván cờ.

Đây là một tàn cuộc.

Hơn nữa còn là ván cờ cực khó đối phó.

Lâm Chính không có bất cứ quân cờ nào, chỉ có một mình anh, anh cũng không cần Mã tẩu nhật Tượng tẩu điền, có thể tùy ý hoạt động. Nhưng anh đi một bước là đối phương có thể đi một bước tương ứng. Đối phương có nhiều quân cờ, bất cẩn là sẽ bị bao vây.

Nhưng đúng lúc Lâm Chính đang suy ngẫm.

Vù!

Một trận cương phong rất mạnh bỗng thổi tới chính diện, khiến anh phân tâm.

Anh ngẩng đầu lên nhìn.

Hóa ra quân cờ “Mã” đang lao thẳng về phía anh.

Con chiến mã cất cao vó, hung hãn xéo lên người Lâm Chính.

Lâm Chính biến sắc, vội giơ tay lên đỡ.

Bốp!

Tiếng nổ đinh tai vang khắp bàn cờ Huyết Ma.

Lâm Chính chỉ cảm thấy cánh tay chịu sức nặng vạn cân, gần như muốn gãy, ngay cả mặt đất dưới chân cũng nứt toác.

Thật là đáng sợ!

Lâm Chính cắn chặt răng, vội phát lực vào người “Mã”.

Bốp!

Chiến mã lùi lại mấy bước, rồi đứng yên bất động.

Lâm Chính cảm giác hai cánh tay mình sắp vỡ vụn, ngay cả lòng bàn tay vừa nãy đánh vào người chiến mã cũng hơi sưng lên.
 
Chương 3648


Chương 3648

Sức mạnh này… thật là đáng sợ.

Những thứ này là cơ quan thật sao?

Lâm Chính vội đâm châm vào người.

Đúng lúc này, bỗng dưng tất cả những bức tượng quân Tốt trước mặt di chuyển một bước.

Chỉ một bước rồi lại bất động.

Lâm Chính thấy thế thì hiểu ra.

“Hóa ra bàn cờ này được hẹn giờ, nếu trong thời gian nhất định mình không có phản ứng gì, thì những quân cờ này sẽ tự đi một bước”.

Cũng tức là thời gian dành cho anh không còn nhiều nữa.

Ánh mắt Lâm Chính hơi lạnh lẽo, suy nghĩ làm sao để đột phá.

Nhưng đúng lúc này.

Vù!

Quân cờ đối diện lại có động tĩnh.

Chỉ thấy một khẩu pháo lớn di chuyển ra phía sau binh sĩ trước mặt, khẩu pháo chĩa thẳng vào Lâm Chính.

Hỏng rồi!

Chiếu tướng?

Lúc này Lâm Chính mới phát hiện ra mình đã rơi vào tử cuộc.

Bên trái có Xe chặn đường, bên phải có Mã ngăn cản, phía trước có Sĩ ép tới gần, nếu lùi lại thì khẩu pháo đen ngòm kia có thể bắn về phía anh một cách dễ dàng.

Lâm Chính đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Đây chính là tử cuộc mà Joel đã gặp sao?

E rằng không đơn giản như vậy!

Thông thường chơi cờ tướng đến lúc này là đã kết thúc.

Nhưng đây không phải là cờ tướng đúng nghĩa.

Bởi vì phía Lâm Chính chỉ có một người, nên anh cũng không cần phải đi theo quy tắc cố hữu của cờ tướng.

“Nếu mình bất động, theo như tính toán trước đó, thì khoảng một phút sau, chúng sẽ tiếp tục thế công! Bây giờ tính thì vẫn còn 10 giây”.

Lâm Chính đanh mắt nhìn khẩu pháo trước mặt, bắt đầu thầm đếm.

“10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…”

Ầm!

Gần như đúng khoảnh khắc Lâm Chính thầm đếm đến 1, khẩu pháo trước mặt liền nổ vang.

Cũng trong chớp mắt đó, Lâm Chính tung một quyền về phía chiến xa ở bên cạnh.

Vù!

Chiến xa cũng lập tức di chuyển, lao về phía Lâm Chính.

Bốp!

Nắm đấm của Lâm Chính nặng nề đánh trúng chiến xa, nhưng lực xung kích đáng sợ do chiến xa sinh ra cũng tác động lên người anh.
 
Chương 3649


Chương 3649

Lâm Chính chỉ cảm thấy năm ngón tay của mình như muốn vỡ vụn, anh lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.

Khi anh đứng vững thì chiến mã cũng giết tới, vó sắt đáng sợ đạp về phía anh…

Ầm!

Sức phá hoại khủng khiếp như bom nổ tỏa ra từ vó sắt kia.

Lâm Chính bị chấn động ngã nhào xuống đất, hai cánh tay run rẩy dữ dội, da thịt cũng rách toạc ra.

Thật là đáng sợ!

Lâm Chính dường như nín thở, trong lòng đã thầm muốn rút lui.

Tuy chưa được nửa tiếng, nhưng nếu cứ cố cầm cự thì không chừng sẽ bị mất mạng ở đây mất.

Anh vội vàng đứng dậy, chuẩn bị rút lui.

Nhưng vừa định nhấc chân liền phát hiện những quân cờ này lại bất động.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên, bỗng dưng ý thức được gì đó, vội nhìn xung quanh, mới phát hiện mình đã thoát khỏi phạm vi bị chiếu tướng, bây giờ đã đứng ở vị trí vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ.

Còn quân cờ của đối phương sau một lượt tấn công không giết được Lâm Chính thì cũng không tiếp tục đuổi theo tấn công nữa.

Cũng tức là anh vẫn còn cơ hội xả hơi.

“Nếu vậy tức là chỉ cần mình không bị chiếu tướng thì hoàn toàn có thời gian một phút để đọ sức, nếu đọ sức…”

Trong lòng Lâm Chính bỗng nảy ra một ý tưởng.

Một ý tưởng táo bạo.

Anh vội vàng lấy châm đâm vào người, đồng thời lấy đan dược luôn mang theo bên người ra, nhét vào miệng, sau đó bắt đầu lùi lại.

Bởi vì anh không bị hạn chế hành động, nên chỉ cần anh không qua sông thì có thể đi lại tùy ý.

Hơn nữa chỉ cần anh dừng lại, cho dù một hiệp, là đối phương có thể di chuyển.

Nhưng quân cờ của đối phương bị hạn chế, không thể đi lại tùy ý như Lâm Chính.

Nếu chúng muốn làm Lâm Chính bị thương thì phải từng bước lại gần anh.

Trước tiên Lâm Chính lùi đến góc, chờ Xe, Mã và Tốt ở hàng đầu tiên lại gần thì lập tức di chuyển đến góc đối diện chờ đợi.

Chờ khi tất cả Xe, Mã, Pháo ở đây đều lại gần thì dùng tới vu hồi, lùi đến gần sông.

Đương nhiên, loại vu hồi này không hề dễ dàng. Khi Lâm Chính lướt qua, những quân cờ này đều phát động tấn công mãnh liệt, mỗi lần tấn công đều dồn người ta vào chỗ chết. Nếu không phải Lâm Chính có tiên thiên cương khu và y thuật cao siêu chữa trị cơ thể, thì đã bị những quân cờ này giế t chết từ lâu rồi.

Anh thở phì phò lùi đến góc, vội vàng nhét một viên đan dược nữa vào miệng, rồi lại cắm châm bạc để ổn định vết thương.

Lúc này đã một tiếng trôi qua.

Lâm Chính nhìn về phía bên kia sông.

Ở đó vẫn còn một Mã một Pháo.

Không điều được hai quân cờ này lại đây thì anh không thể qua sông được.

Chỉ có điều một Mã một Pháo này hình như có ý, sống chết đứng sát quân Tướng, sừng sững bất động như Thái Sơn.
 
Chương 3650


Chương 3650

“Hai quân cờ này ở lại làm phòng thủ sao?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm vị trí của hai quân cờ, phát hiện hình như chúng cố ý làm vậy, tư thế giữ chặt, dù Lâm Chính lại gần quân Tướng ở phía nào cũng bị chúng ngăn cản.

Xem ra ván cờ này cũng không phải không có quy tắc.

Lâm Chính suy nghĩ một lát, đột ngột xoay người, tấn công quân Tốt ở gần nhất.

Anh đánh rất bất ngờ.

Sức chiến đấu của quân Tốt bình thường nhất không được coi là cao, lại thêm nó đứng quay lưng về phía Lâm Chính, bị anh đánh lén không kịp trở tay, lập tức nứt toác người, đổ rầm xuống đất.

Nhưng hành động này của Lâm Chính cũng khiến các quân cờ khác có phản ứng.

Ầm ầm…

Một khẩu pháo và một chiến xa lập tức lái tới, chiến mã cũng xông thẳng tới, lao về phía này như bị điên.

Mặt đất cũng bị chúng làm cho rung lên.

Lâm Chính vội vàng né người, trốn ở bên cạnh một quân Tốt khác. Dù sao đây cũng là một ván cờ, dù là chiến xa hay chiến mã cũng không thể xô đổ quân Tốt để tấn công Lâm Chính, nhưng Pháo thì khác.

Nhưng chính vì đây là một bàn cờ, nên cơ chế hoạt động của những quân cờ này đều dựa vào cơ chế hoạt động của Lâm Chính. Lâm Chính không ngừng di chuyển là chúng có thể không ngừng di chuyển. Nếu Lâm Chính bất ngờ dừng lại, thì số bước của chúng chắc chắn không thể hơn Lâm Chính được.

Pháo đã vào vị trí, nhưng bởi vì trước mặt xuất hiện hai quân Xe và Tốt, nên không thể bắn tới Lâm Chính ở phía sau được, vẫn kém một bước mới có thể nhắm trúng anh.

Đây là bước đi mà Lâm Chính đã tính toán kĩ càng.

Anh nhắm chuẩn Xe ở phía sau, bỗng dưng xoay người, vượt qua Tốt, bổ mạnh một chưởng vào bức tượng chiến xa.

“Hoàn Vũ Thần Công!”.

Lâm Chính quát lên, chưởng lực mở rộng hoàn toàn, sức mạnh đáng sợ tác động lên thẳng chiếc chiến xa kia.

Rắc!

Lớp bên ngoài chiến xa lập tức xuất hiện vết nứt, lắc lư hai cái.

Nhưng… nó vẫn chưa đổ xuống, dường như còn có thể cầm cự.

Cùng lúc đó, khẩu pháo ở phía sau chiến xa cũng hoạt động, họng pháo đen ngòm phun ra lửa, một quả đạn pháo bắn về phía Lâm Chính.

Nhưng khoảnh khắc nó bắn tới, Lâm Chính lại xoay người nhảy qua chiến xa, đồng thời dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vào nó.

Rầm!

Chiến xa lập tức di chuyển về phía trước, vừa khéo là chỗ đạn pháo rơi xuống.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Một chiếc Xe lập tức nát vụn.

“Hay!”.

Hai mắt Lâm Chính sáng lên, vô cùng mừng rỡ.

Sau khi chiến xa bị khẩu pháo bắn nhầm, cuối cùng một Mã một Pháo ở bên kia sông cũng không nhịn được nữa, lần lượt di chuyển về phía này.
 
Chương 3651


Chương 3651

Lâm Chính ở bên trong đánh nhau tối tăm mặt mũi, người ở bên ngoài cũng chờ đến sốt cả ruột.

“Sao vẫn chưa ra nhỉ?”.

“Đã 40 phút rồi”.

“Không ngờ thần y Lâm lại lợi hại như vậy”.

“Chẳng lẽ cậu ta có thể cầm cự trong đó một tiếng? Thế chẳng phải sẽ phá vỡ kỷ lục của Joel sao?”.

“Không hổ là thần y Lâm”.

Xung quanh xì xào bàn tán.

Sắc mặt của Joel vô cùng khó coi.

“Anh Joel, xem ra trận cá cược này anh không dễ thắng đâu”, Khổng Thích Thiên đi tới, mỉm cười nói.

Anh ta đang châm chọc Joel.

“Bây giờ đã được 49 phút, 11 phút nữa thôi là thần y Lâm sẽ phá vỡ kỷ lục của anh. Anh Joel, theo lời hẹn trước đó, thì anh phải giao tính mạng của anh vào tay thần y Lâm đấy”, Nam Cầm cũng ghé lại gần, che miệng cười nói.

Joel nghe thấy thế liền tái mặt.

“Mới được 49 phút, bây giờ cậu ta vẫn chưa phá được kỷ lục, cậu ta chưa thắng”, Joel cắn răng đáp.

“11 phút thì nhanh lắm”, Nam Cầm liếc nhìn anh ta, nói.

Joel thầm siết chặt hai bàn tay, đôi mắt màu xanh lam đầy hung ác.

Anh ta im lặng một lát rồi khàn giọng nói: “Tôi đi vệ sinh một lát”.

Dứt lời liền xoay người rời đi.

Nam Cầm và Khổng Thích Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng của anh ta.

“Anh ta đi vệ sinh thật sao?”, Khổng Thích Thiên không nhịn được hỏi.

“Việc này thì liên quan gì đến tôi?”, Nam Cầm hỏi vặn lại.

Khổng Thích Thiên sửng sốt, nhìn về phía Ngũ trưởng lão. Lúc này, đám Ngũ trưởng lão vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng ngồi thiền, chờ Lâm Chính ra khỏi bàn cờ, không chú ý đến phía Joel.

Cùng lúc đó, trong bàn cờ Huyết Ma.

Bịch!

Lâm Chính lại tung một quyền đánh tan quân Tốt ở trước mặt.

Anh đã giải quyết được hai Tốt một Xe của đối phương.

Tất cả số Xe, Mã, Pháo còn lại đều đánh tới.

Bọn chúng như một tấm lưới lớn, bao vây lấy Lâm Chính.

“Cơ hội tốt!”.

Lâm Chính nhắm trúng thời cơ, lập tức vượt qua sông, đánh về phía quân Tướng ở chính giữa phía sau.

Chỉ cần hủy được quân Tướng là sẽ thắng ván cờ.

Hai mắt anh sáng rực, trong lòng tràn ngập mong đợi.

Xe, Mã, Pháo ở phía sau không thể theo kịp tốc độ của anh, chúng lần lượt qua sông, đuổi theo Lâm Chính.

Lâm Chính nâng tốc độ lên đến cực hạn, không cho chúng cơ hội phản ứng. Anh nhắm trúng quân Tướng, định tung một chưởng tới.

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
 
Chương 3652


Chương 3652

Bỗng dưng.

Ầm! Ầm!

Hai tiếng phá không quỷ dị vang lên.

Lâm Chính chấn động, chỉ thấy hai quân Tượng đồng thời ra tay, ép về phía Lâm Chính.

Bọn chúng nhảy lên không trung, cao gần 10m, sau đó giáng từ trên trời xuống như Thái Sơn ập đến.

Nếu bị quân Tượng đè trúng, thì e là sẽ tan xương nát thịt mất.

Lâm Chính đanh mặt, đang định lùi lại.

Nhưng khoảnh khắc anh lùi về phía sau, lại có hai thanh thạch kiếm chém tới.

Là Sĩ!

Chuyện này là sao?

Tại sao Tượng và Sĩ không hành động dựa vào cách đi cố định của chúng, mà lại có thể di chuyển tùy ý giống anh, không chịu sự khống chế của địa điểm chứ?

Lâm Chính hoảng sợ, không kịp suy nghĩ vấn đề này, chỉ đành vội vàng rút lui.

Nhưng giờ phút này… anh đâu còn đường lui?

Xe Mã Pháo ở phía sau đã đánh tới.

Lâm Chính suýt nữa rơi vào đường cùng, chỉ đành lộn sang bên cạnh.

Khi anh bò dậy được, thì lồ ng ngực và vùng bụng đã có hai vết kiếm sâu hoắm, nhìn rất đáng sợ.

Máu tươi thấm ra.

Nhưng Lâm Chính không còn quan tâm đ ến vết thương ở lồ ng ngực được nữa.

Anh ôm miệng vết thương lùi lại liên tục.

Nhưng khi anh lùi lại, tất cả các quân cờ đều ùa tới.

Chẳng khác nào thiên quân vạn mã.

Lâm Chính có chút thở không kịp.

Giờ phút này, hình như anh đã tự ép mình vào tử cuộc.

Không thể giải được.

Chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn.

Lâm Chính hít sâu một hơi.

Trước tình cảnh hiện giờ, bất cứ ai cũng sẽ đầu hàng không chút do dự.

Dù sao thì sống sót mới là quan trọng nhất, nếu cố đấm ăn xôi tiếp tục chiến đấu, thì e là sẽ bị những quân cờ này xé xác ra mất.

Nhưng ánh mắt Lâm Chính bỗng dưng trở nên lạng lẽo, nhìn về phía quân Tướng ở phía sau những quân cờ này.

Anh vẫn không cam lòng chịu thua.

Lúc này, quân Tướng đang đứng lẻ loi một mình phía sau tất cả các quân cờ.

Chính là lúc này.

Lâm Chính nhanh chóng suy nghĩ, sau đó bỗng vượt qua sông, trở về vị trí của mình, rồi lại đi vòng qua Xe Mã Pháo bên bờ đối diện, lại vượt qua sông, xông thẳng về phía quân Tướng.

Giờ phút này, toàn thân Lâm Chính đằng đằng sát khí, sức mạnh được đẩy đến cực hạn. Anh giơ hai cánh tay lên, ngón tay nắm thành quyền, đánh về phía quân Tướng kia.

“Chính là lúc này!”.
 
Chương 3653


Chương 3653

Một quyền định càn khôn!

Lâm Chính vô cùng tự tin về quyền này.

Có lẽ rủi ro rất lớn, nhưng không sao.

Chỉ cần không chết là anh có thể dựa vào châm bạc và đan dược trong miệng để tiếp tục đứng dậy.

Lúc này, anh đang ngậm ba viên đan dược trong miệng, đều là Tục Mệnh Đan tốt nhất do chính tay anh luyện chế, có thể bảo vệ tim, đả thông mạch máu, thậm chí có thể gia cố lục phủ ngũ tạng.

Bây giờ bị thương nhiều hơn cũng không quan trọng.

Lâm Chính bất ngờ gây khó dễ, khiến tất cả các quân cờ đều trở tay không kịp.

Dù sao chúng cũng chỉ là một số cơ quan, chứ không phải người, mọi phản ứng đều dựa vào việc vận hành tự động của cơ quan, sao có thể so sánh với con người chứ?

Lâm Chính nhanh chóng lại gần quân Tướng.

Nhưng… quân Tướng sao có thể là cơ quan đơn giản?

Keng!

Chỉ thấy bức tượng mặc khôi giáp, sau lưng cắm hai cây cờ Thanh Long kia chẳng khác nào người máy, rút ngay hai thanh kiếm bên hông ra, đâm mạnh về phía Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính lộ vẻ dữ tợn, đánh thẳng một quyền tới, không né không tránh.

Anh chắc chắn hai thanh kiếm này không thể giết mình được.

Phập!

Phập!

Tuy hai thanh kiếm được làm từ đá, nhưng vô cùng sắc bén, đâm xuyên ngực và bụng của Lâm Chính. Lâm Chính hơi nghiêng người tránh chỗ yếu hại ở tim, anh chịu đựng nhát kiếm, nện mạnh một quyền vào trán quân Tướng.

Ầm!

Nửa cái đầu của quân Tướng bị đánh nát, chức năng giảm mạnh, lượt tấn công tiếp theo vừa được chuẩn bị sẵn sàng lập tức ngừng lại trong phút chốc.

Tốt quá rồi!

Lâm Chính mừng rỡ, tiếp tục vung quyền lên để hủy quân Tướng.

Nhưng đúng khoảnh khắc nắm đấm của anh sắp đánh trúng quân Tướng.

Vèo!

Bên cạnh bỗng lóe lên một bóng dáng, lao về phía anh như trâu điên.

Cái gì?

Lâm Chính nín thở, ngoảnh phắt đầu lại!

Là Joel!

Sao anh ta lại vào đây?

Lâm Chính không dám chậm trễ, thầm cắn răng, thu quyền rút lui, tránh đòn tấn công của Joel.

Nhưng lần này để lỡ thời cơ tốt, tất cả chiến mã chiến xa ở bên kia ép lại gần. Lâm Chính không còn cơ hội, đồng thời cả bàn cờ lại sáng lên, tất cả các ô cờ đều nứt ra, rất nhiều chiến mã và chiến xa nhô lên. Trong chớp mắt, cả bàn cờ dày đặc vô số quân cờ.

“Hỏng rồi!”.

Lâm Chính biến sắc, lập tức lùi lại, nhảy ra khỏi bàn cờ.

Joel ở phía bên kia nhìn chằm chằm quân Tướng tan tành, rất không cam lòng, nhưng đối mặt với nhiều quân cờ như vậy, anh ta cũng không dám làm bừa, chỉ có thể rút ra khỏi bàn cờ.
 
Chương 3654


Chương 3654

Ầm!

Cánh cửa của bàn cờ Huyết Ma mở ra.

Đám người của Huyết Ma Tông như Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu, Huyết Ưng đều xông vào.

“Cấm chế bàn cờ bị chạm vào! Rốt cuộc là ai xông vào bàn cờ?”, Ngũ trưởng lão nghiêm giọng quát lớn.

Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh.

Joel hoàn hồn, sau đó cười lớn: “Ha ha ha, ừm… Ngũ trưởng lão, tôi đi vệ sinh nhưng đi nhầm chỗ, không ngờ nơi này còn có cửa sau. Tôi tưởng là nhà vệ sinh nên đi vào, xin lỗi, xin lỗi, thực sự rất xin lỗi!”.

“Đi vệ sinh nhưng vào nhầm chỗ? Hơ hơ, có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chắc là anh cố ý chứ gì?”, Khổng Thích Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Chắc không phải anh thấy thời gian thần y Lâm ở trong này sắp vượt mặt mình, trong lòng bất mãn nên lén lút lẻn vào, muốn phá cậu ấy đấy chứ?”.

“Chúa ơi, sao lại có người như anh được nhỉ? Nói hươu nói vượn! Toàn những lời nói hươu nói vượn!”, Joel tỏ vẻ bị oan, la lên oai oái.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Ngũ trưởng lão, nói: “Ngũ trưởng lão, lực lượng canh phòng của Huyết Ma Tông các ông đúng là quá kém. Có người lẻn vào bàn cờ Huyết Ma mà cũng không biết sao?”.

“Thần y Lâm, thực sự rất xin lỗi, việc này là chúng tôi sơ suất!”, Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ nói.

Ông ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

“Vậy chuyện nảy giải quyết thế nào đây?”.

“Việc này…”, Ngũ trưởng lão không nói gì.

Joel cũng là khách quý, ông ta không thể bắt Joel lại rồi giết được. Thế lực đứng sau anh ta không hề đơn giản, đó là thế lực nước ngoài, vô cùng phức tạp.

“Xử lý thế nào à? Đương nhiên là xóa bỏ rồi! Tôi bất cẩn tiến vào bàn cờ, phá hỏng quy tắc. Nếu quy tắc đã bị phá hỏng thì đương nhiên vụ đánh cược của tôi cũng mất hiệu lực”, Joel vội nói.

“Thần y Lâm hơn anh hẳn 10 phút, hơn nữa nếu không phải anh tự ý xông vào bàn cờ, khiến cơ quan tự bảo vệ của nó khởi động, thì thần y Lâm vẫn có thể cầm cự lâu hơn nữa”, Khổng Thích Thiên lắc đầu đáp.

“Joel, anh đúng là bỉ ổi!”, Nam Cầm che miệng cười.

“Tôi đã nói rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn”, Joel hừ một tiếng, nhìn Khổng Thích Thiên chằm chằm, nói: “Hơn nữa chuyện này không liên quan đến anh, anh lo nghĩ cái quái gì chứ?”.

“Vậy là tôi vẫn thắng”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần đây? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên vụ đánh cược này không tính. Nếu cậu có ý kiến gì thì có thể tìm tôi tính riêng”, Joel lạnh lùng nói.

Nghe thấy thế, không ít người thầm chửi anh ta vô liêm sỉ.

Bây giờ Lâm Chính đang bị thương, sao có thể đấu lại được Joel chứ?

“Joel, anh muốn lật lọng là chuyện của anh, chứ chúng tôi không thể làm chuyện sỉ nhục thanh danh của bản thân và gia tộc như vậy được”.

Nam Cầm mỉm cười, rồi hào phóng lấy đá Huyễn Thái ra, đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận không chút khách sáo.

“Thần y Lâm, thanh bội kiếm này có ý nghĩa không hề tầm thường, hi vọng cậu hãy đối xử tử tế với nó”, Khổng Thích Thiên nói, ánh mắt đầy lưu luyến.

“Nếu anh muốn chuộc lại thanh kiếm này, thì có thể dùng đồ ngang giá đổi với tôi, tôi không giỏi dùng kiếm”, Lâm Chính nói.
 
Chương 3655


Chương 3655

“Ha ha ha, thần y Lâm nói đùa rồi, đối với tôi thì thanh kiếm này là vô giá, nhưng trong mắt thần y Lâm thì chắc là kỳ hoa dị thảo mới là vô giá. Được, chờ ngày nào đó tôi có kì hoa dị thảo, sẽ lại tới tìm cậu”, Khổng Thích Thiên cười lớn.

Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận”.

“Ừm, tạm biết nhé anh bạn”, Khổng Thích Thiên nhìn thanh trường kiếm kia, dường như đang hồi tưởng gì đó.

Lâm Chính quay sang nhìn Joel.

“Anh nhất quyết muốn lật lọng đúng không?”.

“Thứ nhất, tôi đã nói rồi, vụ cá cược này không có bất cứ ý nghĩa gì. Thứ hai, cho dù tôi lật lọng thì cậu làm gì được tôi nào?”, Joel nheo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.

“Không ai có thể nợ tôi, tôi sẽ tìm anh đòi lại thứ tôi xứng đáng được có”.

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói, rồi xoay người đi ra khỏi bàn cờ.

“Ha ha, được, tôi chờ cậu, thằng oắt con!”, Joel nhếch môi, khinh bỉ nói.

Ngũ trưởng lão không quan tâm lắm.

Huyết Ma Tông sẽ không can dự vào ân oán giữa bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động của bọn họ là được.

“Được rồi, các cậu đều thông qua bài kiểm tra, vậy thì tôi có thể yên tâm giao cho các cậu nhiệm vụ lấy Huyết Linh Chi về cho Huyết Ma Tông chúng tôi. Nhưng hôm nay mọi người đều đã mệt, nên mời các cậu đi nghỉ trước. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ hành động”, Ngũ trưởng lão mỉm cười, rồi nói với người bên cạnh: “Mau chuẩn bị phòng cho các khách quý”.

“Vâng, trưởng lão”.

“Ngũ trưởng lão, chúng tôi xin phép”.

Mọi người nói đầy khách sáo, rồi lần lượt rời đi.

Ngũ trưởng lão cũng chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc này, Huyết Bá bỗng kêu lên kinh hãi: “Ngũ trưởng lão, mau nhìn kìa!”.

Ngũ trưởng lão hơi nghiêng đầu nhìn sang.

Mọi người cũng nhìn về phía đó, lập tức biến sắc.

Chỉ thấy Huyết Bá đang đứng ngoài bàn cờ, run rẩy chỉ vào quân cờ đối diện.

Đó là quân Tướng!

Nhưng một nửa đầu của quân Tướng… đã nát bét.

“Cái gì?”.

Đầu óc Ngũ trưởng lão lập tức trở nên trống rỗng.

Có người… làm quân Tướng bị thương được sao?”.

Có người… đã chiếu tướng?

“Cái gì? Quân Tướng bị tổn hại? Không thể nào! Ngũ trưởng lão, chắc chắn là ông nhầm rồi!”.

Trong một căn phòng tối tăm, mấy người ngồi trước chiếc bàn dài, vẻ mặt nghiêm túc, trong đó một người đứng dậy, tâm trạng có chút kích động.

“Tôi tận mắt nhìn thấy, sao có thể nhầm được? Nếu Tam trưởng lão không tin, thì bây giờ có thể đến bàn cờ Huyết Ma kiểm tra quân Tướng, xem có đúng là nó bị tổn hại không?”, Ngũ trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng.

Tam trưởng lão á khẩu.

Mấy trưởng lão còn lại đưa mắt nhìn nhau.
 
Chương 3656


Chương 3656

“Phải nhanh chóng bẩm báo chuyện này với tông chủ”, Nhị trưởng lão khàn giọng nói.

Lưng ông ta còng gập xuống, mặc áo bào đỏ như máu, ngồi trong căn phòng tối tăm này có vẻ rất ghê rợn.

“Tông chủ đã bế quan, hạ nghiêm lệnh không được bất cứ ai làm phiền”.

“Vậy thì mau bẩm báo với trưởng lão đứng đầu đi. Chuyện này có liên quan rất lớn, không thể coi thường. Phải biết rằng, ngay cả tông chủ của chúng ta cũng chỉ miễn cưỡng chạm vào quân Tướng, chứ không thể hủy hoại nó. Bây giờ có người có thể hủy hoại quân Tướng đến mức độ này, thì tức là có thể lấy được Đế Huyết Huyền Sinh đi”.

Nói đến bốn chữ Đế Huyết Huyền Sinh này, các trưởng lão đang có mặt đều tim đập thình thịch, ánh mắt đầy mong chờ.

“Nếu có thể bảo người kia lấy Đế Huyết Huyền Sinh cho Huyết Ma Tông chúng ta, đến lúc đó đừng nói là xưng bá thiên hạ, mà chúng ta còn có thể đánh đâu thắng đó ở đại hội. Được vậy thì chắc chắn Huyết Ma Tông chúng ta sẽ một bước lên trời”.

“Đến lúc đó, khắp thiên hạ này còn ai dám đối đầu với Huyết Ma Tông chúng ta chứ?”.

“Đúng!”.

Bọn họ càng ngày càng kích động, nắm tay cũng siết chặt, ánh mắt đầy d*c vọng và tham lam.

“Nhưng có biết là ai làm không?”, đúng lúc này, Nhị trưởng lão trầm giọng hỏi.

“Hiện giờ thì… không biết, cũng có khả năng là thần y Lâm. Nhưng cũng không loại trừ Joel, Nam Cầm hay Khổng Thích Thiên đã vào trước đó”.

“Khổng Thích Thiên cũng tính sao? Chẳng phải cậu ta mới vào hơn 10 phút đã không cầm cự được nữa à?”, có người nói.

“Hơn 10 phút đã không cầm cự được? Tôi không tin, thân là đệ tử võ tôn, sao Khổng Thích Thiên lại kém cỏi như vậy chứ? Tôi nghĩ chắc chắn cậu ta còn giấu giếm”, Ngũ trưởng lão trầm giọng đáp.

“Ngũ trưởng lão, ý của ông là…”

“Chúng ta phải thử xem ai có thể đánh được Tướng của bàn cờ Huyết Ma”.

“Thử thế nào?”.

“Ngày mai sẽ biết”.



Trong phòng.

Lâm Chính ngồi xếp bằng, dường như đang điều tức.

Anh để trần nửa thân trên, cơ bắp rắn chắc lộ ra ngoài, nhưng toàn thân cắm đầy châm bạc, dày đặc chi chít, nhìn rất đáng sợ.

Vết thương ở ngực và bụng anh đã kết vảy, nhưng da thịt bị rách toạc ở hai cánh tay nhìn vẫn rất ghê rợn.

Không thể không nói, bàn cờ Huyết Ma quả thực đáng sợ.

Nếu không nhờ trước đó Lâm Chính dùng châm bạc và đan hoàn ổn định thân thể, lại thêm độ mạnh của tiên thiên cương khu và Hoàn Vũ Thần Công, thì Lâm Chính đã bị quân cờ kia đánh cho tan xác rồi.

“Cơ quan đơn thuần đã đáng sợ như vậy, rốt cuộc là ai tạo ra nó nhỉ?”, Lâm Chính mở mắt ra, lẩm bẩm tự hỏi.

Bỗng ngoài phòng vang lên tiếng động rất khẽ.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức xuống giường, lặng lẽ lại gần cánh cửa, sau đó bất ngờ giật ra.

Cạch!
 
Chương 3657


Chương 3657

Cánh cửa mở toang.

Một cô gái xinh đẹp đang đứng bên ngoài.

Chính là Nam Cầm.

“Hừ, thần y Lâm thính tai thật đấy”, Nam Cầm không chút ngại ngùng, cười đầy thoải mái.

“Có chuyện gì sao?”.

“Đương nhiên, tôi đến tìm anh để khám bệnh”.

“Tôi đã nói rồi, cô không có bệnh”.

“Nhưng tôi cảm thấy cả người bứt rứt không yên, hay là… thần y Lâm kiểm tra giúp tôi nhé?”, Nam Cầm chớp mắt, giọng nói đầy trêu chọc.

“Cô Nam Cầm, hôm nay tôi không tiện, cô cũng thấy đấy, tôi bị thương khắp người ở trong bàn cờ Huyết Ma, hay là để hôm khác đi”.

Lâm Chính bình thản nói, đang định đóng cửa.

“Thần y Lâm, khoan đã”.

Nam Cầm vội vàng lấy tay chặn cửa lại.

“Cô còn muốn làm gì nữa?”.

Lâm Chính có chút cảnh giác.

Nam Cầm muốn làm gì? Tại sao cứ quấn lấy anh không tha?

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói sang sảng truyền tới.

“Sư muội, hóa ra em trốn ở đây, làm anh tìm mãi”.

Tiếng nói vừa dứt.

Vù!

Một tiếng phá không vang lên, sau đó một cái bóng lao về phía này nhanh như chớp.

Lâm Chính hơi biến sắc, lập tức hiểu ra, vội vàng định đóng cửa.

Nhưng Nam Cầm bỗng dùng sức, dựa vào vóc dáng nhỏ bé chui vào trong phòng.

Hỏng rồi!

Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức mở cửa định ra ngoài.

Nhưng anh vừa mở cửa, bóng dáng kia đã đứng ngay trước mặt…

Đó là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, hai hốc mắt lõm xuống.

Sắc mặt hắn lạnh tanh, ăn mặc theo phong cách cổ trang, hông đeo ngọc bội, khí tức lạnh lẽo, dáng vẻ người lạ chớ gần, chỉ nhìn một cái đã biết không phải là người dễ chọc vào.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính để trần nửa thân trên trước mặt mình, rồi lại nhìn Nam Cầm đã nằm trên giường ở phía sau, lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Sư muội, hóa ra em trốn ở đây để gặp tình nhân?”.

Lâm Chính tối mặt.

Anh đã bắt đầu phát giác ra, Nam Cầm bám lấy mình là vì muốn anh làm bia đỡ đạn. Cô ta biết người đàn ông này sẽ tới tìm cô ta nên đã tìm Lâm Chính, lợi dụng anh để giúp cô ta giải quyết vấn đề. Xem ra thái độ của cô ta trước đó cũng là vì muốn chuyện này diễn ra thuận lợi. Dù Lâm Chính đã vô cùng thận trọng thì vẫn bị lọt hố của Nam Cầm.
 
Chương 3658


Chương 3658

“Tôi không quen sư muội của anh. Chúng tôi trong sạch”, Lâm Chính nói.

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời anh sao?”

“Đương nhiên là không tin. Trên thực tế, đến cả tôi còn không tin”, Lâm Chính lắc đầu.

“Anh biết vậy thì dễ làm việc rồi. Tôi cho anh một đường sống. Anh quỳ xuống, bò qua háng của tôi, sau đó tự chặt tay mình và không bao giờ được xuất hiện trước mặt sư muội của tôi nữa”, người đàn ông nói xong bèn gác một chân lên, chỉ vào háng của mình.

“Sư huynh, anh quá đáng rồi đấy. Tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy”.

Không đợi Lâm Chính phản ứng, Nam Cầm đã lên tiếng, bước tới bảo vệ anh. Hành động đó đã khiến người đàn ông kia tức giận.

Đúng là chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Lâm Chính vẫn mặt lạnh như băng. Anh ghét nhất là phải làm bia đỡ đạn cho người khác.

“Tôi và sư muội của anh không có gì cả. Cô ta cố tình tìm tôi, mục đích là để khiến anh hiểu lầm. Tôi ở đây trị thương, sư muội của anh đột nhiên tới là vì muốn gây khó dễ cho anh. Nếu anh là người thông minh thì tôi hi vọng anh có thể lập tức đưa sư muội của anh đi. Các người có chuyện gì thì ra ngoài nói. Tôi cần phải nghỉ ngơi”, Lâm Chính mặc quần áo vào, lạnh lùng nói.

“Vậy sao? Có thể anh nói đúng. Sư muội tôi trước giờ luôn ngược đời. Nhưng cách nói chuyện của anh khiến tôi thấy khó chịu. Vì vậy anh vẫn phải bò qua háng của tôi”, người đàn ông nói bằng vẻ vô cảm.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ. Anh không giải thích thêm gì nữa, chỉ nhả ra một từ: “Cút!”

Người đàn ông bốc hỏa: “Tên khốn. Anh muốn chết đúng không!”

Dứt lời, người này chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng lực khá mạnh.

“Sư huynh, đừng”, Nam Cầm hét lớn, cô ta không kịp bảo vệ Lâm Chính nữa. Lâm Chính cũng giận nắm, anh tung chưởng đáp lại.

Rầm! Hai chưởng đấm va chạm, sức mạnh bùng nổ. Cả người đàn ông và Lâm Chính vẫn đứng nguyên.

Lúc này Lâm Chính búng tay còn lại.

Vụt! Một cây châm đâm vào cánh tay anh, sức mạnh của Lâm Chính tăng mạnh.

Rầm! Người đàn ông bị đánh bật ra, ngã ra đất.

“Cái gì?”, Nam Cầm chau mày, thất kinh. Sư huynh của cô ta có thực lực thế nào đương nhiên cô ta biết. Vì bản thân cô ta cũng không phải là đối thủ của sư huynh mình. Nếu không thì cô ta đã không lôi Lâm Chính vào. Vậy mà không ngờ, thực lực của thần y Lâm còn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta nữa.

Lâm Chính không hề khách khí. Anh nhảy tới, rút một thanh kiếm ra chém về phía người đàn ông. Rõ ràng là anh muốn người đàn ông phải chết. Thế nhưng cũng không thể trách anh được. Vì người đàn ông kia ép anh trước.

“Thần y Lâm, từ từ đã”, Nam Cầm tái mặt, vội hô lên.

Nhưng Lâm Chính không có ý định dừng lại, anh cứ thế chém xuống. Nam Cầm không nhịn thêm được nữa, bèn rút ra một thanh kiếm, chĩa về phía anh.

Keng! Tiếng kim loại vang lên. Nam Cầm bật lùi về sau, thanh kiếm trong tay run bắn lên, suýt nữa thì cô ta làm rơi xuống đất.

Sức mạnh đáng sợ quá. Nam Cầm đanh mắt, vội vàng nói: “Thần y Lâm xin hãy dừng tay”.

“Cô nói dừng là tôi phải dừng sao? Chuyện này là do cô gây ra cơ mà”, Lâm Chính hừ giọng. Anh cứ thế chém tiếp người đàn ông.

“Đồ khốn nạn”, người đàn ông gầm lên. Hắn nào cam tâm, chỉ bò tới định giết Lâm Chính.

Thế nhưng thực lực của hắn và Lâm Chính có khoảng cách, hơn nữa Lâm Chính còn đang cầm thanh kiếm Vũ Tôn nên sao hắn có thể đấu lại được.

Hai bên giao đấu. Dù Nam Cầm cố gắng xen vào chặn Lâm Chính lại thì người đàn ông cũng bị thương không ít.
 
Chương 3659


Chương 3659

“Thần y Lâm, tất cả đều là lỗi của tôi. Xin hãy dừng tay, đừng làm hại sư huynh của tôi nữa. Lai lịch của sư huynh đặc biệt, không thể đắc tội được đâu”, Nam Cầm vội vàng nói.

“Vậy ý của cô là có thể đắc tội tùy ý với tôi à?”, Lâm Chính hừ giọng. Anh mặc kệ, chỉ tiếp tục tấn công người đàn ông. Người đang ông chật vật đỡ đòn. Vết kiếm trên người hắn càng lúc càng nhiều. Một lúc sau, cả người hắn đẫm máu.

“Dừng tay”, có tiếng hét vang lên.

Người của Huyết Ma Tông lao vào, vây lấy người đàn ông kia. Lâm Chính nhìn chăm chăm đám người này: “Các người làm gì vậy?”

“Thần y Lâm, không thể để người này bị thương được”, Ngũ trưởng lão bước tới, nghiêm túc nói.

“Không được làm bị thương sao?”, Lâm Chính nhìn: “Vậy thì vết thương của tôi tính thế nào đây?”

Ngũ trưởng lão là người thông mình, làm gì không nhận ra tình hình. Ông ta nhìn Nam Cầm một hồi, rồi là nhìn người đàn ông kia. Ông ta giận lắm, nhưng cố gắng kìm chế, chỉ nói giọng dĩ hòa vi quý: “Thần y Lâm, đây là cháu của Cầm thái tử, tên là Viên Thâm. Do còn ít tuổi nên tính cách có phần xốc nổi nên đắc tội với cậu. Hi vọng cậu độ lượng, tha thứ cho Viên Thâm”.

“Cầm thái tử sao? Chưa từng nghe qua bao giờ”.

“Cầm thái tử là một cao thủ theo hệ tán tu. Một kiếm, một đàn cầm đi khắp thiên hạ. Cầm thái tử cũng là người đức cao vọng trọng, ngay cả Huyết Ma Tông chúng tôi cũng phải nể mặt vài phần. Cô Nam Cầm là đệ tử của Cầm thái tử. Hi vọng thần y Lâm có thể tha thứ cho Viên Thâm. Cầm thái tử cũng sẽ cảm kích lắm. Cậu thấy sao?”

“Ân tình của người đó đối với tôi quan trọng thế cơ à?”

Lâm Chính quay qua nhìn Nam Cầm: “Cô coi tôi là bia đỡ đạn, dẫn tới xung đột giữa tôi và sư huynh của cô. Hậu quả này, do cô gánh”.

“Thần y Lâm, mong anh tha thứ”, Nam Cầm cúi đầu.

“Xin lỗi đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Nếu như tôi là kẻ không có thực lực thì giờ người nằm dưới đất có lẽ đã là tôi rồi đấy. Nếu đã vậy, thì sao tôi phải khách khí với các người?”, nói xong, Lâm Chính cầm kiếm đi về phía Viên Thâm.

“Thần y Lâm”, Ngũ trưởng lão cuống cả lên.

“Từ giờ phút này, ai mà cản tôi thì tôi sẽ giết người đó. Đến cả người của Huyết Ma Tông cũng vậy”, Lâm Chính hờ hững nói.

Người của Huyết Ma Tông tái mặt. Nam Cầm cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cô ta nào ngờ sự việc lại thành ra thế này. Cũng nào ngờ thần y Lâm lại độc ác như thế, không cả nể mặt Huyết Ma Tông.

Thật điên rồ! Anh ta làm việc mà không cân nhắc tới hậu quả sao?

Lâm Chính bước tới. Đám người Ngũ trưởng lão cảm thấy vô cùng áp lực. Nam Cầm đã không biết phải làm thế nào nữa rồi.

Viên Thâm được đám người Huyết Ma Tông yểm trợ thì lúc này mới biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn khẽ run lên, dũng khí cũng biến mất. Hắn nhìn Lâm Chính hằm hằm sát khí trước mặt mà trong đầu chỉ còn hiện lên duy nhất một suy nghĩ. Đó là phải mau chóng rời khỏi nơi này.

“Sư muội, mau bảo vệ sư huynh với”, Viên Thâm bặm môi, đứng dậy và hét lên. Thế nhưng khi hắn vừa định rời đi thì Lâm Chính đã xuất hiện

Vụt vụt…Một lượng lớn châm bạc được phóng ra.

Ngũ trưởng lão tái mặt, vội vàng né đòn. Nhưng chỉ có ông ta né kịp còn những đệ tử yểm trợ cho Viên Thâm thì không kịp làm gì. Họ bị châm đâm trúng bèn đứng bất động.
 
Chương 3660


Chương 3660

“Ngân châm phong huyệt!”, Ngũ trưởng lão tái mặt.

Nam Cầm vội vàng chạy tới, định rút châm trên người của Viên Thâm ra thì Ngũ trưởng lão kêu toáng lên: “Dừng tay!”

Nam Cầm hết hồn.

“Châm của thần y Lâm không được rút lung tung đâu, nếu không sẽ bị tổn thương không thể cứu vãn đấy, nặng còn mất mạng như chơi”, Ngũ trưởng lão quát lên.

Nam Cầm nghe thấy vậy thì tái mặt, vội gật đầu. Cô ta cảm thấy thật hoang mang.

Đúng rằng đây chính là thần y Lâm với y thuật cao thâm. Châm của anh không phải là ai thích rút thì rút cũng được.

“Thần y Lâm, anh thật sự phải gi ết chết sư huynh của tôi thì mới cam tâm sao? Nếu đã vậy thì tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy mạng cho sư huynh. Anh giết tôi đi”, Nam Cầm biết giờ dù có dùng cách gì cũng vô ích. Cách giải quyết duy nhất chính là cầu xin thần y Lâm.

“Cô tưởng tôi không dám giết cô thật sao?”, Lâm Chính giơ kiếm lên.

Nam Cầm tái mặt nhưng vẫn quyết không từ bỏ. Cô ta không thể đỡ được nhát kiếm của Lâm Chính, vậy thì hà tất phải phản công làm gì.

Những người khác cũng hết hồn. Nam Cầm vì Viên Thâm mà chịu bị chém sao? Cô ta đang làm cái gì vậy?

Không phải Nam Cầm rất ghét người sư huynh này à?

Đúng lúc này, một tiếng đàn đột nhiên vang lên. Ngay sau đó một luồng sức mạnh va chạm trực tiếp với thanh kiếm của Lâm Chính. Thân kiếm của anh khẽ rung lên. Anh vội thu kiếm về và lùi lại.

“Là Cầm thái tử”, có người kêu lên khi nhận ra tiếng đàn.

Một bóng hình màu trắng lướt tới, đáp xuống ngay trên hòn non bộ phia sau. Người này một tay cầm kiếm, một ôm cầm đàn, ung dung nhìn đám đông. Tất cả đều dồn sự chú ý về phía hòn non bộ.

Đó là một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú, mang theo một vẻ đẹp bí hiểm, thế nhưng đứng trước thần y Lâm – một người mang vẻ đẹp như thiên thần thì vẻ đẹp của người kia có phần lép vế hơn.

“Chú ơi!”

Viên Thâm mừng lắm vội kêu lên: “Chú ơi, mau cứu cháu với”.

Nam Cầm cũng vội vàng quỳ xuống: “Đồ nhi bái kiến sư phụ”.

“Các người lỗ m ãng quá”.

Cầm thái tử liếc nhìn Nam Cầm, điềm đạm nói: “Cầm Nhi diễn cũng hơi quá rồi đấy. Chẳng lẽ lại không thấy thần y Lâm cố tình làm như vậy để dụ sư phụ ra mặt sao?”

“Hả điều này…”, Nam Cầm há hốc miệng, lúc này cô ta cũng đã hiểu ra.

Bản thân cô ta liều mạng bảo vệ Viên Thâm đúng là sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vậy thì cách giải thích hợp lý nhất chính là diễn cho Cầm thái tử xem.

“Cầm Nhi biết tội”, Nam Cầm vội vàng quỳ phụp xuống.

Cầm thái tử không hề truy cứu, chỉ lấy từ trong người ra một cái túi ném cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy.

“Viên Thâm lỗ m ãng, tại hạ thay mặt cậu ta xin lỗi thần y Lâm. Chút quà mọn này coi như quà đền tội, hi vọng thần y Lâm không tính toán tới chuyện này nữa”, Cầm thái tử điềm đạm nói.

Lâm Chính mở chiếc túi ra thì phát hiện bên trong là một cây nhân sâm màu đỏ máu.

“Huyết Nhân Sâm sao?”, anh khẽ kêu lên. Mấy người Ngũ trưởng lão cũng vội vàng quay qua nhìn. Ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Tôi nghĩ với y thuật của thần y Lâm thì chắc là vật này có thể đổi được mạng người nhỉ. Không thiệt đúng không?”, Cầm thái tử nói.
 
Chương 3661


Chương 3661

“Ừm”.

Lâm Chính gật đầu: “Ông đã lấy thứ này đổi mạng cho cậu ta thì tôi sẽ tha”.

Nói xong anh phất tay.

Vụt! Mấy cây châm trên người Viên Thâm lập tức bay về. Viên Thâm mềm nhũn, ngã ra đất.

“Viên Thâm, còn không mau quỳ xuống cảm ơn ân đức của thần y Lâm”, Cầm thái tử trầm giọng.

Viên Thâm bặm môi. Hắn tức lắm nhưng chú mình đã nói vậy thì hắn cũng hết cách, đành phải quỳ xuống: “Cảm ơn…thần y Lâm đã không giết”.

“Giải tán đi! Tôi cần nghỉ ngơi”.

Lâm Chính chẳng muốn nói nhiều, chỉ quay người về phòng của mình. Dù phía sau còn vô số cặp mặt với những suy nghĩ khác nhau đang nhìn anh…

Đêm nay có lẽ không được yên bình rồi. Sự có mặt của Cầm thái tử khiến cho cả Huyết Ma Tông chấn động.

Đây cũng là nhân vật tai to mặt lớn. Tứ trưởng lão và Tam trưởng lão của Huyết Ma Tông tức tốc có mặt tiếp đón Cầm thái tử.

Lâm Chính về phòng của mình tiếp tục trị thương, đồng thời nghiên cứu Huyết Nhân Sâm. Huyết Nhân Sâm và Huyết Linh Chi dù có cùng chữ “Huyết” nhưng mội trường sinh trưởng của hai loại khác nhau.

Huyết Nhân Sâm chỉ có thể sống được ở vùng núi lửa, hơn nữa phải là núi lửa có lịch sử hàng chục nghìn năm.

Ngoài ra cứ cách mười năm phải có người tới tưới máu của Bách Điểu để nuôi dưỡng.

Điều kiện sinh trưởng của Huyết Nhâm Sâm khắc nghiệt hơn của Huyết Linh Chi nhiều. Đương nhiên là hai loại cũng không thể đem ra so sánh với nhau được. Chúng đều là những loại linh dược tuyệt vời.

Lâm Chính lấy Sâm Hoàng kết hợp với Huyết Nhân Sâm ra dùng. Chỉ hai miếng thuốc mà Lâm Chính có cảm giác máu trong người sục sôi, cơ thể ấm lên nhiều và gần như muốn phát nổ.

Đúng là khủng khiếp. Lâm Chính vội vàng ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần. Sau khoảng một tiếng đồng hồ.

Rầm! Cửa phòng đột nhiên bị tông đổ. Ngũ trưởng lão lo lắng lao vào: “Thần y Lâm, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”.

“Sao thế?”, Lâm Chính mở mắt, chau mày.

“Bên ngoài miếu Lôi Công có vài người. Bọn họ định nhổ Huyết Linh Chi! Mong thần y Lâm mau ra tay ngăn họ lại”, Ngũ trưởng lão vội vàng kêu lên.

“Cái gì?”

Lâm Chính đứng bật dậy: “Bọn họ ra tay khi nào vậy?”

“Vừa xong! Người canh chừng của chúng ta thông báo. Tôi đã cử Khổng Thích Thiên, Joel, Nam Cầm đi rồi. Huyết Tông Môn cũng sẽ cử đội quân tinh nhuệ nhất đi cứu viện. Thần y Lâm, mong cậu chuẩn bị ngay, nếu mà chậm trễ thì Huyết Linh Chi sẽ bị bọn họ lấy đi mất”, Ngũ trưởng lão cuống cả lên.

“Không cần lo lắng. Việc lấy được Huyết Linh Chi vô cùng phức tạp. Nếu không cẩn thận, cây thuốc mà bị chết. Giờ chúng ta tới đó vẫn còn kịp”, Lâm Chính vừa nói vừa mặc đồ và chạy ra ngoài.

Ngũ trưởng lão cũng vội vàng đi theo. Hai người rời khỏi Huyết Ma Tông, tới miếu Lôi Công ở gần đó.

Giờ mới là 5 giờ sáng. Trời vẫn còn tờ mờ chưa tỏ, cây cỏ bên đường ướt đẫm sương đêm. Lâm Chính nhìn chăm chăm phía trước. Trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Hai người nhanh chóng có mặt ở miếu Lôi Công. Lúc này, ở đây im lặng tới mức ghê người. Không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Duy nhất có thể nhìn thấy vùng đất màu đỏ trước miếu. Ở đó là một cây Huyết Linh Chi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom