Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3604


Chương 3604

Lâm Chính vội vàng hét lên.

Quách Lệ kinh hãi, vội vàng đạp phanh.

Xe Jeep lập tức dừng lại, tảng đá khổng lồ đường kính đến ba mét lăn xuống phía trước xe, đập vào giữa đường.

Nguy hiểm quá!

Hai người thở phào một hơi.

Quách Lệ lập tức kéo cửa xe ra, xuống xem xét, mặt mày buồn bã.

“Chuyện gì thế này? Trời không mưa, vách núi cũng rất sạch sẽ, tảng đá lớn thế này… ở đâu ra đây?”.

“Đương nhiên là có người đẩy từ trên núi xuống!”, Lâm Chính cũng xuống xe, bình tĩnh nói.

“Cái gì?”.

Quách Lệ sửng sốt, đột nhiên cô ta cảm giác được gì đó, vội vàng nhìn quanh. Lúc này mới phát hiện con đường trước và sau xe xuất hiện rất nhiều bóng người lúc nào không hay.

Những người này ăn mặc kỳ lạ, có người mặc đồ cổ trang, có người mặc Âu phục, trang phục thường ngày, không ai giống ai, nhưng trên tay bọn họ đều cầm đao kiếm.

“Các người là ai? Sơn… Sơn tặc sao?”, Quách Lệ sốt ruột, liên tục quát lên: “Tôi nói cho các người biết, đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.

Quách Lệ làm hướng dẫn viên ở đây bao nhiêu năm vẫn chưa từng nghe nói ở đây có sơn tặc, nên ngay cả cô ta cũng hoang mang.

“Các người là ai?”.

Một người đàn ông để tóc dài nhưng gương mặt tái nhợt đi tới trước, nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng hỏi.

Lúc này, khuôn mặt Lâm Chính không phải gương mặt của thần y Lâm, những người này không nhận ra anh.

“Chúng tôi là… là du khách tới đây”, Quách Lệ sững người một lúc, sau đó nói.

Cô ta không dám nói rõ thân phận của Chủ tịch Lâm, cô ta cảm thấy những người này không giống sơn tặc.

“Du khách? Hừ, nơi này có gì đáng để du lịch?”, người đàn ông tóc dài lạnh lùng quát: “Các người đến đây là vì quả Thiên Tinh đúng không?”.

“Đúng thì sao?”.

Lâm Chính không có kiên nhẫn, nhìn người đàn ông tóc dài, bình tĩnh nói: “Tốt nhất anh nên nhường đường để tôi qua mau, nếu không, hậu quả tự chịu!”.

“Khốn nạn, gan lớn thật! Dám nói chuyện với sư huynh tao như vậy!”.

“Mày có biết sư huynh tao là ai không? Khoái Kiếm Sở Giang Long! Có nghe qua chưa? Sư huynh tao muốn giết mày chỉ cần một ý nghĩ!”.

“Thứ không biết điều, mau quỳ xuống!”.

Người xung quanh thi nhau mắng chửi, rút kiếm trừng Lâm Chính.

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vô cùng thản nhiên.

“Không quỳ?”.

Người đàn ông tóc dài tên Sở Giang Long nheo mắt lại, rút một thanh kiếm mỏng ở thắt lưng ra, lạnh giọng: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cắt đứt gân hai chân cậu, xem cậu có quỳ hay không!”.

Nói xong, anh ta dương kiếm nhảy lên, chém về phía Lâm Chính.

Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo mà du dương đột nhiên vang vọng khắp lưng núi.
 
Chương 3605


Chương 3605

“Ha ha ha ha, hay cho Thương Nguyệt Giáo, nhiều người như vậy lại đi ức hiếp hai người, đúng là không biết xấu hổ!”.

Bọn họ nghe vậy, vẻ mặt đều thay đổi, đồng loạt ngước mắt nhìn lên.

“Ai?”, Sở Giang Long quát lớn.

Anh ta vừa nói xong, một bóng người đột nhiên lướt tới cực nhanh, một tia sáng lạnh lẽo nhắm thẳng vào tim anh ta.

Sở Giang Long phản ứng nhanh, vội vàng trở tay vung kiếm đỡ.

Keng!

Tiếng động to rõ vang lên, Sở Giang Long lại bị đẩy lùi ra xa mấy mét.

Đợi đến khi bọn họ nhìn rõ thì phát hiện đó là một thiếu nữ mặc váy xanh lục phong cách cổ đại, cầm trường kiếm trong tay đứng trước mặt Lâm Chính.

“U Thủy Kiếm Vương?”.

Bọn họ biến sắc, hết sức kinh hãi.

U Thủy Kiếm Vương?

Là thiếu nữ đó sao?

Lâm Chính để lộ vẻ nghi hoặc, vô cùng khó hiểu.

Hình như nhìn người xung quanh đều vô cùng kiêng dè thiếu nữ này. Nhất là Sở Giang Long đó, gương mặt vốn trắng nhợt lại trắng thêm mấy phần, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè, đâu dám làm bậy?

“Lại là cô? Khốn kiếp! Cô nhất quyết muốn đối đầu với Thương Nguyệt Giáo chúng tôi?”, Sở Giang Long phẫn nộ quát lên.

“Tôi không có hứng thú với giáo phái các người, tôi chỉ không ưa các người làm xằng làm bậy ở đây mà thôi. Nghe đây, biết điều thì mau cút đi cho tôi! Đừng ép tôi phải đại khai sát giới!”.

Thiếu nữ lạnh lùng nói, giơ ngang kiếm ra phía trước, bày tư thế tác chiến.

Sở Giang Long đanh mặt lại, nghiến răng nhìn chằm chằm thiếu nữ, nhưng anh ta lại nhịn xuống, phất tay, phẫn nộ gào lên: “Rút!”.

Bọn họ loạt soạt rời đi ngay lập tức.

Nhìn thấy vậy, Quách Lệ kinh ngạc không thôi.

“Cô lợi hại quá! Cô luyện võ sao? Những người đó nghe lời cô chạy luôn rồi?”.

“Bọn họ không chạy thì phải chết. Ở nơi thế này giết người không phạm pháp, ngược lại, hai người các người không có việc gì chạy tới đây làm gì? Không biết ở đây rất nguy hiểm sao? Mau đi đi!”, thiếu nữ nói.

“Không được, tôi là hướng dẫn viên, phụ trách dẫn người này lên đỉnh núi. Bây giờ vẫn chưa tới nơi, chúng tôi không thể đi được!”.

“Lên đỉnh núi?”.

Thiếu nữ cực kỳ ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính, nhíu mày: “Tôi thấy anh khí tức bình thường, không phải người luyện võ! Anh chạy đến đỉnh núi làm gì? Không biết ở đó còn nguy hiểm hơn sao?”.

“Thầy tôi bị Khổ Tình Nữ bắt nhốt ở đó, tôi đến đây là muốn Khổ Tình Nữ thả người”, Lâm Chính nói.

“Anh cũng biết Khổ Tình Nữ?”, thiếu nữ cực kỳ kinh ngạc, sau đó cười thành tiếng: “Nếu anh biết Khổ Tình Nữ thì chắc anh cũng biết bà ta đáng sợ thế nào chứ? Ngay cả sư phụ anh cũng bị bà ta bắt, anh nghĩ anh là đối thủ của Khổ Tình Nữ sao? Anh làm sao bắt Khổ Tình Nữ thả người? Đúng là nực cười. Tôi thấy anh đừng nên đi tìm chết nữa!”.

“Tới cũng tới rồi, dù thế nào cũng phải đi xem thử rồi mới tính chứ?”, Lâm Chính đáp.
 
Chương 3606


Chương 3606

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Được, vừa khéo tôi đi đường cũng đã mệt, ngồi xe các người cùng nhau lên núi vậy”.

“Cô cũng đi tìm Khổ Tình Nữ?”.

“Ha, tôi không có hứng thú với bà già đó!”, thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, không đồng ý.

Lâm Chính cũng không hỏi nhiều.

Có người chỉ dẫn tốt như vậy, đương nhiên Quách Lệ rất vui.

Lâm Chính cũng không từ chối, dù sao người ta cũng vừa mới giúp anh giải quyết rắc rối.

Thiếu nữ cầm kiếm đi tới phía trước tảng đá, vung kiếm chém mạnh.

Vù vù…

Vài luồng kiếm quang lóe lên, sau đó tảng đá khổng lồ bị xẻ nát.

Xe Jeep thuận lợi đi qua, tiến về phía đỉnh núi.

Lâm Chính nhắm mắt dưỡng thần.

Thiếu nữ thì bắt chéo chân, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Quách Lệ hơi phấn khích, nhìn hai người qua gương chiếu hậu, cuối cùng cô ta vẫn không kìm được thẳng thắn lên tiếng.

“Chào cô, tôi là Quách Lệ, cô tên gì?”.

“U Thủy”, thiếu nữ liếc nhìn cô ta, thờ ơ nói.

“U Thủy? Hình như là tên một địa danh nào đó? Trước kia tôi nghe đám người kia gọi cô là U Thủy Kiếm Vương, nó nghĩa là gì?”.

“Cô đoán đúng rồi, U Thủy đúng là một địa danh, tên tôi cũng đặt theo địa danh đó. Còn U Thủy Kiếm Vương có nghĩa gì… cô tự suy ngẫm đi”.

“Vậy à… Đám người lúc trước làm gì vậy? Vì sao bọn họ lại ngăn cản chúng tôi?”.

“Sao tôi biết được? Cô cũng nhiều lời thật!”, thiếu nữ mất kiên nhẫn, bực dọc nói.

“Xin lỗi”, Quách Lệ cảm thấy bất đắc dĩ, không nói nữa.

Ngược lại, thiếu nữ không khỏi liếc nhìn Lâm Chính thêm mấy cái, nhíu chặt mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Đi khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng xe Jeep cũng l3n đỉnh núi Chung Thân.

Đỉnh núi rất lớn, nhưng lại rất bằng phẳng, xe ô tô lái thẳng đến trước Khổ Tình Viên.

Lâm Chính xuống xe.

“Quách Lệ, cô có thể về rồi”, Lâm Chính nhìn Khổ Tình Viên, bình tĩnh nói.

“Tôi đợi anh ở đây, anh không xuống núi sao?”.

“Tôi sẽ tự xuống núi”.

“Cái đó…”.

“Cô mau đi đi, cô không xuống núi thì sẽ chết trong tay Khổ Tình Nữ”, U Thủy khẽ hừ một tiếng, ôm thanh kiếm, khinh thường nói.

Quách Lệ hơi do dự.

Lâm Chính không quan tâm, đi thẳng vào bên trong.

U Thủy nheo mắt lại nhìn Lâm Chính, quay người đi đến một tảng đá lớn ở bên cạnh ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang đợi gì đó.

Khoảnh khắc Lâm Chính bước vào Khổ Tình Viên, một giọng nói già nua mà khản đặc vang lên từ trong lâm viên.
 
Chương 3607


Chương 3607

“Ai? Dám xâm nhập vào lãnh địa của tôi? Mau quỳ xuống xin tha, nếu không, thi cốt không còn, hồn phi phách tán!”.

Đó là giọng của Khổ Tình Nữ.

Lâm Chính ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, sau đó lớn tiếng hô: “Tiền bối, tại hạ theo lời tiền bối đến đây, mong tiền bối thả ân sư Phong Thanh Vũ! Tại hạ cảm kích vô tận”.

“Ồ? Cậu chính là thần y Lâm?”.

Khổ Tình Nữ rõ ràng hơi bất ngờ: “Cậu thật sự dám đến đây? Xem ra tôi xem thường cậu rồi!”.

“Tiền bối có lời, sao tại hạ dám không tuân?”.

“Đừng nói mấy lời hoa hòe, cậu qua đây cho tôi!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói.

Lâm Chính cũng không tức giận, đi xuyên qua lâm viên, đến trước một biển hoa.

Lúc này, Khổ Tình Nữ đang đứng trên một cây đại thụ ở chính giữa biển hoa.

Đó là một bà lão tóc bạc lưng còng, đầu tóc bù xù.

Bà ta run tóc bạc da mồi, gầy như que củi, gần đất xa trời.

So với cảnh xán lạn của biển hoa đúng là không ăn nhập gì.

Lâm Chính quan sát bà lão. Bà ta lại không nhìn anh mà ngồi xổm nơi đó, giống như đang bảo vệ một đóa hoa xinh đẹp dưới chân.

“Tiền bối, thầy tôi thế nào rồi?”, Lâm Chính đi tới, thản nhiên hỏi.

“Yên tâm, vẫn chưa chết! Kim Ô Đan đâu?”, Khổ Tình Nữ đứng dậy, bình tĩnh hỏi.

“Tôi phải thấy được người trước!”, Lâm Chính nói.

“Cậu đang mặc cả với tôi?”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nhìn anh, sát ý lộ ra: “Thanh niên, cậu phải nhìn rõ vị trí của mình! Cậu không có tư cách mặc cả với tôi! Mau giao Kim Ô Đan ra đây, nếu không, cậu đợi nhặt xác cho thầy cậu đi!”.

“Nếu vậy thì cả đời này tiền bối cũng không thể lấy được Kim Ô Đan nữa”, Lâm Chính nói.

“Không có nó thì tôi không tìm Kim Ô Đan khác được sao? Ngược lại, một khi con người này chết thì thật sự không còn nữa, tuyệt đối sẽ không có thứ thay thế”, Khổ Tình Nữ cười nói.

“Tiền bối nói hay lắm, nhưng trong vòng một năm ngắn ngủi, làm sao bà tìm được viên Kim Ô Đan thứ hai?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Khổ Tình Nữ hơi dừng lại, ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Lâm Chính: “Cậu có ý gì?”.

“Tiền bối, cơ thể bà đã rất già nua, già đến mức chỉ còn lại một năm tuổi thọ. Một năm sau, các cơ quan trong cơ thể bà đều lão hóa, không thể duy trì sinh mạng cho bà nữa! Lúc đó, bà đương nhiên sẽ nhắm mắt xuôi tay”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cậu nói bậy!”.

Khổ Tình Nữ như bị chọc giận, gào lên thảm thiết: “Tôi sẽ không chết! Tôi tuyệt đối không chết! Lão già kia còn chưa xuất hiện, tôi không thể chết! Tôi cũng sẽ không chết!”.

Bà ta hơi suy sụp, mắt đỏ lên, sát khí toàn thân cũng trở nên hung mãnh hơn.

“Tiền bối không tin? Vậy thì thật đáng tiếc, tôi hiểu sơ về y thuật, tôi cảm thấy tôi không nhìn lầm đâu”, Lâm Chính nói.

“Cậu hiểu y thuật? Thằng nhóc, cậu nghĩ chỉ mình cậu hiểu y thuật thôi sao? Cơ thể xương cốt của tôi còn tốt lắm! Những năm này tôi luôn dùng dược vật điều hòa cơ thể, sao tôi có thể chỉ còn lại một năm tuổi thọ? Cậu bớt ở đó đe dọa tôi! Nếu cậu còn nói lung tung, bây giờ tôi sẽ đánh nát người cậu, làm chất bổ nuôi dưỡng số hoa này!”, Khổ Tình Nữ dữ tợn nói.
 
Chương 3608


Chương 3608

“Sức khỏe của tiền bối đúng là có dấu hiệu dùng dược vật điều hòa, nhưng cách tiền bối dùng không đúng, dẫn đến mỗi lần dùng dược vật điều chỉnh cơ thể sẽ khiến một phần dược lực dư thừa sót lại trong cơ thể. Lâu dần số dược lực đó tích lũy, trở thành độc dược hại cơ thể, cơ thể bà cũng do đó mà lão hóa. Tôi đoán năm nay bà đã bảy mươi sáu rồi đúng không? Thật ra bà sống đến một trăm tuổi không thành vấn đề, nhưng vì bà điều chỉnh sai cách nên cơ thể bà lúc này không khác gì bà lão một trăm tuổi! Một năm sau, bà chắc chắn sẽ chết!”, Lâm Chính lắc đầu nói.

“Khốn kiếp!”.

Khổ Tình Nữ nổi giận, vung chưởng đánh về phía Lâm Chính từ xa.

Ầm!

Chưởng lực bùng phát.

Đó là một luồng sức mạnh giống như luồng cầu vồng, thoáng chốc đánh cho tảng đá bên cạnh Lâm Chính tan nát.

Đánh hụt rồi!

Có lẽ là Khổ Tình Nữ cố ý đánh hụt.

Chưởng lực đáng sợ xuyên qua bầu trời, đánh tan mây mù, đến giữa bầu trời sao.

Nếu nó đánh vào người thì có lẽ cả người sẽ bị đánh tan nát.

Nhưng Khổ Tình Nữ vẫn chưa có ý định giết Lâm Chính.

Kim Ô Đan còn chưa tới tay, sao bà ta có thể giết anh dễ dàng như vậy được?

“Nhóc, bây giờ tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, mau chóng đưa Kim Ô Đan cho tôi, vậy thì tôi còn có thể để cậu sống sót xuống núi. Nếu không, nơi này sẽ là nơi chôn thân của cậu!”, Khổ Tình Nữ nghiến răng, dữ tợn quát lên.

“Tiền bối, Kim Ô Đan không còn nữa rồi”.

“Cậu nói cái gì?”.

“Trước khi tôi đến đây, Kim Ô Đan đã bị tôi ăn mất rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Cái gì?”.

Khổ Tình Nữ mở to mắt, sau đó lửa giận vô tận tràn ngập khuôn mặt già nua của bà ta.

“Khốn nạn! Khốn nạn! Cậu lại dám đùa bỡn tôi! Tôi nhất định phải khiến cậu chết ở đây! Tôi phải lăng trì xử tử thầy cậu, bạn bè cậu. Tôi phải cắt từng miếng thịt trên người các người xuống! Phủ kín biển hoa này!”.

Khổ Tình Nữ không nhịn được nữa, hét lên một tiếng, xông về phía Lâm Chính như phát điên.

Lần này, bà ta không định nương tay nữa, bà ta chỉ muốn giẫm nát xương người này.

Nhưng ngay khi bà ta đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Tiền bối, mặc dù tôi không còn Kim Ô Đan, nhưng tôi có thứ còn tốt hơn Kim Ô Đan!”.

Anh nói xong, Khổ Tình Nữ đột nhiên dừng bước.

“Cậu nói gì? Cậu còn có đan dược tốt hơn Kim Ô Đan?”, bà ta dữ tợn hỏi.

“Đúng!”.

“Là đan dược gì?”.

“Là viên đan trong tay tôi”, Lâm Chính lấy từ trong túi ra một viên đan hoàn óng ánh trong suốt giống như Dạ Minh Châu.

“Đó là gì? Công hiệu của nó còn hơn Kim Ô Đan?”, Khổ Tình Nữ sững sờ hỏi.

“Đương nhiên hơn, nó còn mạnh hơn Kim Ô Đan một nghìn lần, một vạn lần!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nó được gọi là Hoán Phát Đan!”.

“Hoán Phát Đan?”, Khổ Tình Nữ lẩm bẩm.
 
Chương 3609


Chương 3609

“Đúng, Hoán Phát Đan, ngụ ý dung nhan rạng rỡ! Tiền bối, sở dĩ bà muốn có Kim Ô Đan thật ra là vì muốn dựa vào dược lực của Kim Ô Đan lấy lại tuổi thanh xuân, khôi phục dung nhan xinh đẹp trước kia, cởi bỏ hình tượng già nua lọm khọm hiện nay đúng không? Nếu bà ôm mục đích đó, viên Hoán Phát Đan này sẽ tốt hơn Kim Ô Đan vô số lần!”, ánh mắt Lâm Chính lấp lóe, nghiêm túc nói.

Anh dứt lời, mắt Khổ Tình Nữ lóe sáng…

Lâm Chính đoán được mục đích Khổ Tình Nữ muốn có Kim Ô Đan chỉ là để khôi phục tư sắc dung mạo thời trẻ của mình.

Bà ta đợi người yêu trên núi Chung Thân đã mấy chục năm, răng đã long da dẻ nhăn nheo, trở thành một bà lão gần đất xa trời.

Bà ta đâu muốn như vậy, cho nên bà ta mới gấp rút tìm cách khôi phục dung nhan thời trẻ.

Để khi người yêu mình trở về vẫn sẽ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, chứ không phải một bà lão tóc bạc da mồi như bây giờ.

Không thể không nói Khổ Tình Nữ không hổ danh là Khổ Tình Nữ, si tình vì yêu.

Tuy nhiên, Lâm Chính không thể nào có được loại thuốc cải lão hoàn đồng này, dù sao nó cũng đi ngược lẽ trời, trái với luân lý tự nhiên. Nhưng thuốc trong tay anh cũng có chút công hiệu, ít nhất là có công hiệu đủ để Khổ Tình Nữ tin tưởng.

Quả nhiên, Khổ Tình Nữ liên tục hô lên: “Mau! Mau đưa nó cho tôi! Mau đưa cho tôi!”.

Trong lúc nói, bà ta đưa tay chụp lấy đan dược.

Lâm Chính trở tay cất nó đi, Khổ Tình Nữ chụp hụt.

“Cậu làm gì vậy?”, bà ta phẫn nộ hét lên.

“Tiền bối muốn có thuốc, tôi muốn đòi người, bà giao người, tôi giao thuốc!”.

“Nếu cậu lấy thuốc giả ra lừa gạt tôi thì sao? Sao tôi biết được cậu có lừa tôi hay không? Cậu phải giao thuốc cho tôi trước!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói.

“Nếu tiền bối không yên tâm thì cứ uống thuốc thử là được. Tôi thấy trong Khổ Tình Viên cũng trồng một số cây thuốc, có lẽ bà cũng khá am hiểu về phương diện y lý, có hiệu quả hay không chắc bà sẽ biết”, Lâm Chính nói xong, búng ngón tay.

Vù!

Hoán Phát Đan bay đi.

Khổ Tình Nữ vội vàng đưa tay bắt lấy, lập tức nhét vào miệng.

Ực.

Đan dược vào bụng.

Bà ta khoanh chân ngồi xuống, dường như đang vận khí để tiêu hóa đan dược nhanh chóng.

Lâm Chính cũng không vội, đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.

Khoảng nửa tiếng sau, Khổ Tình Nữ đột nhiên mở to hai mắt.

Lúc này, gương mặt bà ta trở nên hồng hào, nếp nhăn trên mặt giảm đi nhiều, mái tóc cũng có nhiều tóc đen hơn, trông trẻ ra mấy tuổi.

“Tiền bối có thể soi xem gương mặt mình”, Lâm Chính nói.

Khổ Tình Nữ nghe vậy, vội vàng chạy đến bên hồ nước, nhìn hình bóng phản chiếu dưới nước mà thất thần.

Chốc lát sau, bà ta mừng rỡ: “Có hiệu quả, thật sự có hiệu quả! Ha ha ha, được! Được! Ha ha ha…”.

“Đan này đương nhiên là có hiệu quả, nhưng chỉ dùng một viên thì không đủ. Nếu tiền bối muốn khôi phục dung nhan thời trẻ thì phải kiên trì sử dụng vài liệu trình. Vừa khéo ở chỗ tôi có đầy đủ số thuốc mà tiền bối cần, mỗi ngày dùng một viên, không ngoài hai tháng, tiền bối sẽ có thể đạt được nguyện vọng, khôi phục thanh xuân!”, Lâm Chính không biết lấy từ đâu ra một bình sứ, cầm trong tay, bình tĩnh nói.
 
Chương 3610


Chương 3610

“Đưa cho tôi!”, Khổ Tình Nữ hét lên.

“Giao người!”.

“Cậu còn dám bàn điều kiện với tôi? Không sợ tôi giết cậu sao?”.

“Có lẽ bà giết được tôi, nhưng tôi bảo đảm, số thuốc này sẽ bị tôi hủy đi trước khi bà giết tôi!”, Lâm Chính không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.

Khổ Tình Nữ cắn răng, hừ một tiếng, quay người rời đi.

Chốc lát sau, bà ta kéo theo một sợi xích sắt đi tới.

Đầu kia xích sắt chính là đám người Phong Thanh Vũ.

“Thần y Lâm!”.

“Đồ đệ…”.

Mấy người họ cực kỳ hổ thẹn.

“Mọi người không sao chứ?”.

“Không sao… Bọn ta thật vô năng”, Phong Thanh Vũ thở dài, đầy áy náy.

“Không cần phải tự trách, chỉ có thể nói thực lực của Khổ Tình Nữ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người”.

Lâm Chính cười bất đắc dĩ.

Khổ Tình Nữ đột nhiên dùng sức.

Keng!

Xích sắt bị bà ta đánh nát.

Mấy người Phong Thanh Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Chính.

“Thuốc!”.

“Cho bà!”.

Lâm Chính vung tay, lọ sứ lập tức bay đi.

Khổ Tình Nữ bắt lấy lọ sứ, vô cùng mừng rỡ, xem xét một phen rồi vội vàng cất đi một cách cẩn thận.

Bà ta chẳng muốn quan tâm đ ến đám Lâm Chính nữa, lập tức tránh đi nơi khác tu luyện.

Đúng lúc đó, Lâm Chính hét lên: “Tiền bối chờ đã!”.

“Cậu đã cứu được người rồi, mau dẫn theo bọn họ cút đi!”, Khổ Tình Nữ mất kiên nhẫn nói.

“Tiền bối đừng vội, tôi chỉ muốn hỏi xem, có phải trong tay bà có một quả Thiên Tinh không?”, Lâm Chính hỏi.

“Sao? Các người vẫn không từ bỏ nó à? Đó không phải thứ các người có thể nhắm đến! Mau cút đi!”, Khổ Tình Nữ la mắng.

“Nếu tiền bối không nỡ thì tôi có thể lấy thứ khác đổi!”.

“Trừ đan này ra, tôi không có hứng thú với thứ gì khác. Huống hồ, cậu đã cho tôi đủ số lượng Hoán Phát Đan, cậu nói thứ gì có thể khiến tôi quan tâm?”, Khổ Tình Nữ hừ lạnh, không quan tâm.

“Tăng Nhan Đan, tiền bối có từng nghe qua?”, Lâm Chính cười nói.

“Tăng Nhan?”, Khổ Tình Nữ sững sờ: “Đó là gì?”.

“Nghĩa cũng như tên, tăng thêm dung nhan, giúp người ta thêm xinh đẹp, tuyệt mỹ hơn”.

“Trên đời còn có thứ như vậy?”.
 
Chương 3609


Chương 3609

“Đúng, Hoán Phát Đan, ngụ ý dung nhan rạng rỡ! Tiền bối, sở dĩ bà muốn có Kim Ô Đan thật ra là vì muốn dựa vào dược lực của Kim Ô Đan lấy lại tuổi thanh xuân, khôi phục dung nhan xinh đẹp trước kia, cởi bỏ hình tượng già nua lọm khọm hiện nay đúng không? Nếu bà ôm mục đích đó, viên Hoán Phát Đan này sẽ tốt hơn Kim Ô Đan vô số lần!”, ánh mắt Lâm Chính lấp lóe, nghiêm túc nói.

Anh dứt lời, mắt Khổ Tình Nữ lóe sáng…

Lâm Chính đoán được mục đích Khổ Tình Nữ muốn có Kim Ô Đan chỉ là để khôi phục tư sắc dung mạo thời trẻ của mình.

Bà ta đợi người yêu trên núi Chung Thân đã mấy chục năm, răng đã long da dẻ nhăn nheo, trở thành một bà lão gần đất xa trời.

Bà ta đâu muốn như vậy, cho nên bà ta mới gấp rút tìm cách khôi phục dung nhan thời trẻ.

Để khi người yêu mình trở về vẫn sẽ nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người, chứ không phải một bà lão tóc bạc da mồi như bây giờ.

Không thể không nói Khổ Tình Nữ không hổ danh là Khổ Tình Nữ, si tình vì yêu.

Tuy nhiên, Lâm Chính không thể nào có được loại thuốc cải lão hoàn đồng này, dù sao nó cũng đi ngược lẽ trời, trái với luân lý tự nhiên. Nhưng thuốc trong tay anh cũng có chút công hiệu, ít nhất là có công hiệu đủ để Khổ Tình Nữ tin tưởng.

Quả nhiên, Khổ Tình Nữ liên tục hô lên: “Mau! Mau đưa nó cho tôi! Mau đưa cho tôi!”.

Trong lúc nói, bà ta đưa tay chụp lấy đan dược.

Lâm Chính trở tay cất nó đi, Khổ Tình Nữ chụp hụt.

“Cậu làm gì vậy?”, bà ta phẫn nộ hét lên.

“Tiền bối muốn có thuốc, tôi muốn đòi người, bà giao người, tôi giao thuốc!”.

“Nếu cậu lấy thuốc giả ra lừa gạt tôi thì sao? Sao tôi biết được cậu có lừa tôi hay không? Cậu phải giao thuốc cho tôi trước!”, Khổ Tình Nữ lạnh lùng nói.

“Nếu tiền bối không yên tâm thì cứ uống thuốc thử là được. Tôi thấy trong Khổ Tình Viên cũng trồng một số cây thuốc, có lẽ bà cũng khá am hiểu về phương diện y lý, có hiệu quả hay không chắc bà sẽ biết”, Lâm Chính nói xong, búng ngón tay.

Vù!

Hoán Phát Đan bay đi.

Khổ Tình Nữ vội vàng đưa tay bắt lấy, lập tức nhét vào miệng.

Ực.

Đan dược vào bụng.

Bà ta khoanh chân ngồi xuống, dường như đang vận khí để tiêu hóa đan dược nhanh chóng.

Lâm Chính cũng không vội, đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát.

Khoảng nửa tiếng sau, Khổ Tình Nữ đột nhiên mở to hai mắt.

Lúc này, gương mặt bà ta trở nên hồng hào, nếp nhăn trên mặt giảm đi nhiều, mái tóc cũng có nhiều tóc đen hơn, trông trẻ ra mấy tuổi.

“Tiền bối có thể soi xem gương mặt mình”, Lâm Chính nói.

Khổ Tình Nữ nghe vậy, vội vàng chạy đến bên hồ nước, nhìn hình bóng phản chiếu dưới nước mà thất thần.

Chốc lát sau, bà ta mừng rỡ: “Có hiệu quả, thật sự có hiệu quả! Ha ha ha, được! Được! Ha ha ha…”.

“Đan này đương nhiên là có hiệu quả, nhưng chỉ dùng một viên thì không đủ. Nếu tiền bối muốn khôi phục dung nhan thời trẻ thì phải kiên trì sử dụng vài liệu trình. Vừa khéo ở chỗ tôi có đầy đủ số thuốc mà tiền bối cần, mỗi ngày dùng một viên, không ngoài hai tháng, tiền bối sẽ có thể đạt được nguyện vọng, khôi phục thanh xuân!”, Lâm Chính không biết lấy từ đâu ra một bình sứ, cầm trong tay, bình tĩnh nói.
 
Chương 3610


Chương 3610

“Đưa cho tôi!”, Khổ Tình Nữ hét lên.

“Giao người!”.

“Cậu còn dám bàn điều kiện với tôi? Không sợ tôi giết cậu sao?”.

“Có lẽ bà giết được tôi, nhưng tôi bảo đảm, số thuốc này sẽ bị tôi hủy đi trước khi bà giết tôi!”, Lâm Chính không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.

Khổ Tình Nữ cắn răng, hừ một tiếng, quay người rời đi.

Chốc lát sau, bà ta kéo theo một sợi xích sắt đi tới.

Đầu kia xích sắt chính là đám người Phong Thanh Vũ.

“Thần y Lâm!”.

“Đồ đệ…”.

Mấy người họ cực kỳ hổ thẹn.

“Mọi người không sao chứ?”.

“Không sao… Bọn ta thật vô năng”, Phong Thanh Vũ thở dài, đầy áy náy.

“Không cần phải tự trách, chỉ có thể nói thực lực của Khổ Tình Nữ vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người”.

Lâm Chính cười bất đắc dĩ.

Khổ Tình Nữ đột nhiên dùng sức.

Keng!

Xích sắt bị bà ta đánh nát.

Mấy người Phong Thanh Vũ lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Chính.

“Thuốc!”.

“Cho bà!”.

Lâm Chính vung tay, lọ sứ lập tức bay đi.

Khổ Tình Nữ bắt lấy lọ sứ, vô cùng mừng rỡ, xem xét một phen rồi vội vàng cất đi một cách cẩn thận.

Bà ta chẳng muốn quan tâm đ ến đám Lâm Chính nữa, lập tức tránh đi nơi khác tu luyện.

Đúng lúc đó, Lâm Chính hét lên: “Tiền bối chờ đã!”.

“Cậu đã cứu được người rồi, mau dẫn theo bọn họ cút đi!”, Khổ Tình Nữ mất kiên nhẫn nói.

“Tiền bối đừng vội, tôi chỉ muốn hỏi xem, có phải trong tay bà có một quả Thiên Tinh không?”, Lâm Chính hỏi.

“Sao? Các người vẫn không từ bỏ nó à? Đó không phải thứ các người có thể nhắm đến! Mau cút đi!”, Khổ Tình Nữ la mắng.

“Nếu tiền bối không nỡ thì tôi có thể lấy thứ khác đổi!”.

“Trừ đan này ra, tôi không có hứng thú với thứ gì khác. Huống hồ, cậu đã cho tôi đủ số lượng Hoán Phát Đan, cậu nói thứ gì có thể khiến tôi quan tâm?”, Khổ Tình Nữ hừ lạnh, không quan tâm.

“Tăng Nhan Đan, tiền bối có từng nghe qua?”, Lâm Chính cười nói.

“Tăng Nhan?”, Khổ Tình Nữ sững sờ: “Đó là gì?”.

“Nghĩa cũng như tên, tăng thêm dung nhan, giúp người ta thêm xinh đẹp, tuyệt mỹ hơn”.

“Trên đời còn có thứ như vậy?”.
 
Chương 3611


Chương 3611

“Tiền bối, có vẻ tôi phải lặp lại lần nữa, tôi là một bác sĩ, trong kiến thức mà tôi học có cả dưỡng thân và mỹ nhan. Loại đan dược và nước thuốc liên quan tới dung nhan tôi có rất nhiều”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Vậy thì mau đưa cho tôi! Có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu!”, Khổ Tình Nữ sáng mắt, vội nói.

Nhìn thấy bà ta có dáng vẻ như vậy, trong lòng Lâm Chính có chút tò mò.

Rốt cuộc là người đàn ông thế nào mà có thể khiến một người phụ nữ si ngốc đợi chờ mấy chục năm, hồng nhan bạc tóc, si tâm không hối? Thậm chí còn muốn trở nên xinh đẹp hơn, hoàn hảo hơn…

“Tiền bối muốn có thuốc này? Được, xin hãy lấy quả Thiên Tinh ra đổi!”, Lâm Chính nói.

Đây là vật cược của Lâm Chính.

Nào ngờ Khổ Tình Nữ vừa nghe vậy đã biến sắc, bỗng nhiên trở nên im lặng, sắc mặt thay đổi liên tục, khản giọng nói: “Không thể đổi quả Thiên Tinh, những thứ khác cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu!”.

“Vì sao không thể đổi quả Thiên Tinh?”, Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.

“Bớt dong dài, tôi nói rồi không thể đổi là không thể đổi. Nếu cậu đồng ý cho tôi thì ra cái giá khác. Nếu cậu không đồng ý thì cút đi, tôi không có thời gian để lãng phí với các người”, Khổ Tình Nữ nổi giận.

Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị.

Anh không ngờ Khổ Tình Nữ lại xem trọng quả Thiên Tinh như vậy.

Đây rốt cuộc là vì sao?

Lâm Chính khó hiểu vô cùng.

“Xem ra là không thể thương lượng. Đồ đệ, hay là chúng ta đi trước đi!”, Phong Thanh Vũ ra hiệu cho Lâm Chính, nói anh rời đi.

Dù sao bọn họ cũng đã giao đấu với Khổ Tình Nữ, đã có hiểu biết về thực lực của Khổ Tình Nữ, lấy cứng chọi cứng chắc chắn sẽ chịu thiệt.

“Thầy biết cây Thiên Tinh ở đâu không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Đồ đệ ngốc, bọn ta đều bị mụ điên đó khống chế một cách dễ dàng, con còn định làm gì? Mụ điên này có thực lực không tầm thường, đừng làm bậy, chúng ta rời khỏi đây trước, tính kế lâu dài!”, Phong Thanh Vũ vội vàng nói khẽ.

“Nhưng chúng ta không có thời gian nữa!”, ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị lạnh lùng: “Đến lúc này rồi, dù có thế nào tôi cũng phải thử xem!”.

“Con…”.

Phong Thanh Vũ nổi giận, vẫn định nói gì đó.

Nhưng Lâm Chính đã bước tới trước.

“Ồ?”, Khổ Tình Nữ khẽ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn anh.

“Cậu muốn làm gì?”.

“Xin tiền bối cho tôi quả Thiên Tinh!”, Lâm Chính nói một cách lạnh lùng, ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Khổ Tình Nữ sửng sốt, sau đó bật cười.

“Thú vị! Thú vị! Một thằng nhóc như cậu cũng dám khiêu khích trước mặt tôi, đúng là thú vị! Được! Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cậu một cơ hội! Cậu chỉ cần đỡ được ba chiêu của tôi, tôi sẽ cho cậu quả Thiên Tinh, thế nào?”.

“Thật sao?”, Lâm Chính nghiêm nghị hỏi.

“Bà già này chưa từng nuốt lời!”.

“Được!”.

Ánh mắt Lâm Chính lộ ra vẻ dữ tợn, đột nhiên kéo túi châm ở thắt lưng ra.
 
Chương 3612


Chương 3612

Soạt!

Túi châm được trải ra, gần một nghìn cây châm đập vào mắt mọi người.

“Hi vọng bà đừng hối hận!”.

Anh dứt lời, túi châm chấn động.

Toàn bộ châm bạc bay ra, đâm vào tất cả huyệt vị từ đầu tới chân trên người Lâm Chính.

Khoảnh khắc ấy, khí tức của Lâm Chính biến hóa long trời lở đất.

Cả người giống như được thăng hoa…

“Cái gì?”, Khổ Tình Nữ sửng sốt.

Ba chiêu? Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

Song e rằng cả thiên hạ không có mấy ai có thể đỡ được ba chiêu của Khổ Tình Nữ.

Cho nên Lâm Chính phải hết sức cẩn thận, phải dùng hết tất cả bản lĩnh của mình.

Anh thôi thúc Hoàn Vũ Thần Công, phóng ra toàn bộ sức mạnh của Lạc Linh Huyết, phát động tiên thiên cương khu.

Lúc này thực lực của anh đã nâng cao rất nhiều so với trước kia.

“Lạc Linh Huyết? Đó là… sức mạnh của hai mươi giọt Lạc Linh Huyết?”, Khổ Tình Nữ vô cùng ngạc nhiên, khó tin nhìn Lâm Chính.

“Tiền bối, tới đi”, Lâm Chính mở mắt ra, châm nốt kim cuối cùng, bình tĩnh nói.

“Chẳng trách người khác gọi cậu là thần y, bây giờ nhìn vào quả nhiên danh bất hư truyền. Nhóc, có bản lĩnh đấy! Đáng tiếc, ở trước mặt tôi mà chỉ có những thứ này thì còn lâu mới đủ!”, Khổ Tình Nữ có vẻ đã nổi lên hứng thú, dang hai tay ra, mỉm cười nhàn nhạt: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”.

“Tiền bối có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

“Được! Vậy thì cậu hãy cẩn thận!”, Khổ Tình Nữ nói, đột nhiên bước ra, lao về phía Lâm Chính.

Mọi người chỉ nhìn thấy cơ thể vốn già nua của Khổ Tình Nữ đột nhiên đứng thẳng đậy, cuốn theo rất nhiều tàn ảnh ép sát Lâm Chính.

Đồng thời đánh ra một chưởng.

Trong khoảnh khắc, tất cả sức mạnh gió lớn từ bốn phương tám hướng hội tụ đến lòng bàn tay khô gầy.

Một luồng sức mạnh thế như chẻ tre lượn quanh trong đó.

Uy lực lớn đến mức nào!

Một chưởng này đủ để đánh nứt núi Chung Thân!

Mấy người Phong Thanh Vũ nhìn mà tái mặt.

Thời gian tu luyện của Khổ Tình Nữ có lẽ không nhiều hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng nhìn công lực của chưởng này, bản thân Khổ Tình Nữ chắc chắn cũng là một vị thiên tài tuyệt thế. Bởi vì đây tuyệt đối không phải sức mạnh của một người bình thường khổ tu mấy chục năm có thể đánh ra.

Chưởng này làm sao đỡ được?

Bọn họ hồi hộp căng thẳng, trong đầu hiện ra một ý nghĩ như vậy.

Đúng là không đỡ được.

Lâm Chính theo bản năng nhấc tay lên đỡ, nhưng tay còn chưa kịp giơ lên, chưởng đã nhanh hơn một bước, đánh mạnh vào ngực anh.

Rầm!
 
Chương 3613


Chương 3613

Lâm Chính bị đánh bay ra xa, đập mạnh lên mặt đất. Mặt đất nứt thành một hố lớn, đỉnh núi cũng lung lay.

“Đồ đệ!”.

“Thần y Lâm!”.

Mọi người biến sắc.

Lâm Chính nôn ra hai ngụm máu, ôm ngực đứng dậy một cách khó khăn.

Nhìn lại, da thịt ở ngực anh đã bị nứt ra.

Bọn họ run rẩy, trong lòng sợ hãi!

Phải biết rằng đây là tiên thiên cương khu!

Thế mà… lại bị Khổ Tình Nữ đánh nứt bằng một chưởng…

Trời ạ!

Thực lực của Khổ Tình Nữ đã đạt đến trình độ nào?

Lúc này, ngay cả Phong Thanh Vũ cũng không nhìn thấu.

“Ồ? Không tồi, trúng phải một chưởng của tôi mà còn có thể đứng dậy, đúng là có chút bản lĩnh!”, Khổ Tình Nữ gật đầu, trong mắt lộ ra sự tán thưởng.

“Tiền bối, còn hai chiêu nữa!”.

Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, cất giọng trầm khàn.

“Cậu không đỡ được nữa, nể vào số thuốc mà cậu cho tôi lúc trước, cậu mau cút đi! Chuyện này tôi không truy cứu!”, Khổ Tình Nữ phất tay nói.

“Sao? Tiền bối sợ thua rồi sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Khốn nạn! Tôi mà sợ thua? Tôi chỉ không muốn giết cậu, tránh cho tôi không biết phải tìm Hoán Phát Đan và Tăng Nhan Đan ở đâu! Hừ, nếu cậu đã muốn chết thì được, chiêu thứ hai cậu xem cho kỹ đây!”.

Khổ Tình Nữ nổi giận, đánh tới một quyền.

Ầm…

Sức mạnh giống như biển cuộn sóng trào đánh ra.

Không khí như rung chuyển.

Mây trên bầu trời tan đi.

Vạn vật không còn chút âm thanh nào nữa, tất cả đều vỡ tan dưới uy lực của quyền này.

Giờ phút này, giữa đất trời giống như chỉ còn lại một quyền này.

Ai cũng không thể tưởng tượng, đây lại là một quyền do một bà lão già nua như ngọn nến sắp tàn vung ra…

Lâm Chính cũng cảm thấy khó tin, mắt trợn tròn.

Nhưng anh không từ bỏ, nghiến chặt răng, lần này anh đã chuẩn bị trước, hai tay đan vào nhau ngăn chặn nắm đấm đánh tới.

Ầm!

Nắm đấm và bàn tay chạm nhau, lập tức lan tỏa hoa văn đáng sợ.

“Cẩn thận!”.

Phong Thanh Vũ sốt ruột hét lên, vội vàng ngồi xổm xuống.

Hoa văn đó hóa thành sóng khí, lan ra tứ phía.

Đa số núi đá cây cỏ trên đỉnh núi đều bị sóng khí đâm nát.
 
Chương 3614


Chương 3614

Xung quanh một mảnh hỗn độn.

Còn Lâm Chính cũng không dễ chịu.

Anh liên tục lùi lại mấy chục mét, hai chân tạo thành những hố sâu trên mặt đất. Đợi đến khi dừng lại, hai tay anh buông thõng xuống, hai cánh tay đã bị đánh nát xương…

Bà cụ thu chiêu, cười khinh miệt: “Xương hai tay đều gãy nát, bây giờ hai tay cậu đã tàn phế, cậu làm sao đỡ đòn thứ ba của tôi? Nhóc, cậu thua rồi!”.

“Tôi không dùng tay đỡ là được!”.

Sắc mặt Lâm Chính tái nhợt, cất giọng trầm khàn.

“Cậu thật sự muốn chết sao?”.

Bà ta đã có chút không vui.

Cả đời bà ta chưa từng thấy kẻ nào không biết điều như vậy.

Hơn nữa, bà ta cũng không còn kiên nhẫn, không muốn chơi tiếp nữa.

“Quả Thiên Tinh ảnh hưởng rất lớn, tôi nhất định phải mang nó đi. Tiền bối đừng nói lời vô ích, mau tung chiêu thứ ba đi!”, Lâm Chính hạ giọng quát.

“Cậu… Được! Được! Nhóc con! Cậu cũng đừng trách tôi, là cậu tự tìm cái chết đấy!”, Khổ Tình Nữ không nhẫn nhịn được nữa, vẻ mặt lạnh băng, sát khí sôi sục.

Chiêu này bà ta quyết định không nương tay nữa, kết thúc luôn tính mạng của thằng nhóc đó!

Nhưng ngay khi bà ta chuẩn bị tích lũy sức mạnh…

Ầm!

Một tiếng nổ lớn đột nhiên truyền từ ngoài vào, sau đó đỉnh núi rung chuyển, mặt đất rung lắc điên cuồng…

Tất cả mọi người kinh ngạc.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Đám đông vội vàng quay qua nhìn. Âm thanh vọng tới từ Khổ Tinh Viên.

“Chuyện gì vậy?”

“Không rõ nữa, tôi đi xem sao”, Phong Thanh Vũ thấy có gì đó bất ổn nên định dùng khinh công đi xem thế nào.

Đúng lúc này.

“Á”, tiếng hét vang lên. Quách Lệ đang đợi ở phía ngoài hét lớn rồi chạy vào trong. Mặt cô ta trắng bệch: “Cứu với”.

“Hả?”, đám đông bàng hoàng.

“Quách Lệ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính chau mày.

“Chủ tịch Lâm! Nữ ma đầu! Nữ ma đầu! Có một nữ ma đầu”, Quách Lệ bị dọa không hề nhẹ bèn run rẩy nép sau Lâm Chính.

“Nữ ma đầu sao? Lẽ nào là U Thủy Kiếm Vương?”, Lâm Chính tỏ ra nghi ngờ. Thế nhưng anh chưa nói xong thì…

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Một cơ thể toàn máu bay ra, đập mạnh xuống đất. Đó là U Thủy Kiếm Vương.

Lúc này toàn thân cô ta đẫm máu, chẳng còn chỗ nào lành lặn. Ngực ướt đỏ, cây kiếm trong tay đã bị gãy. Cô ta thở gấp, rõ ràng là đã bị thương nặng.

“Cái gì?”, Phong Thanh Vũ đanh mặt.
 
Chương 3615


Chương 3615

Lâm Chính cũng chau chặt mày. Dường như anh ý thức được điều gì đó bèn vội vàng dùng khí ngự châm, đâm vào hai cánh tay để làm dịu đi vết thương.

Khổ Tình Nữ ở bên ngoài thấy vậy thì hừ giọng: “Sát khí mạnh quá, người nào? Đến đây làm gì?”

“Tới lấy đồ”, một giọng nói thản nhiên vang lên. Ngay sau đó là nhiều bóng hình bay vào. Tất cả đều là người của Hồng Nhan Cốc. Đi đầu chính là cốc chủ.

Đám người Phong Thanh Vũ thấy vậy thì cảm giác da đầu tê dại. Bọn họ tới nhanh như vậy sao?

“Xong rồi, lần này xong đời thật rồi…”, Phong Thanh vũ lầm bầm.

Sắc mặt của Lâm Chính cũng trở nên mất tự nhiên. Theo như phán đoán của Phong Thanh Vũ, cốc chủ ít nhất phải hai ngày nữa mới tới. Không ngờ bọn họ lại nhanh như vậy.

Ting ting….Lúc này điện thoại của Lâm Chính đổ chuông. Anh lấy ra xem, là tin nhắn của Lâm Nhược Nam.

Thế nhưng anh không đọc, thế là bỏ lỡ mất cơ hội rời đi tốt nhất.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp. Thần y Lâm, thật không ngờ cậu cũng ở đây à?”, cốc chủ hồng Nhan Cốc khẽ đáp xuống, nhìn anh chăm chăm.

Đôi mắt đó ánh lên màu đỏ máu quỷ dị. Nhìn đôi mắt là Lâm Chính biết, gần đây cốc chủ đã dùng không ít người để luyện công.

“Làm nhiều việc ác thì sẽ gặp báo ứng thôi”, Phong Thanh Vũ trầm giọng.

“Từ khi nào mà đạo hoàng Phong Thanh Vũ lại trở nên đàng hoàng thế? Đúng là nực cười”, cốc chủ lắc đầu, ngước nhìn Khổ Tình Nữ: “Quả Thiên Tinh đâu?”

“Sao? Cô bé cũng tới vì quả Thiên Tinh à?”, Khổ Tình Nữ cười lạnh.

“Cô bé?”, cốc chủ chau mày. Nói về tuổi thì có lẽ bà ta không hề nhỏ hơn Khổ Tình Nữ.

“Hừ, cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Các người tới núi Chung Thân đều là vì quả Thiên Tinh của tôi cả. Chỉ đáng tiếc, các người công cốc rồi. Tôi sẽ không giao cho bất kỳ ai trong các người đâu. Cút hết đi cho tôi. Đừng ép bà đây phải khai sát giới”, Khổ Tình Nữ tức giận, sát khí hằm hằm.

Nhưng cốc chủ Hồng Nhan Cốc không hề sợ hãi. Bà ta chỉ nhìn chăm chăm Khổ Tình Nữ một lúc rồi đi tới.

“Bà định làm gì?”, Khổ Tình Nữ tối sầm mặt, lạnh lùng hỏi.

“Đưa quả Thiên Tinh cho tôi”, cốc chủ nói giọng khàn khàn.

“Xem ra bà không nghe rõ lời tôi nói nhỉ”, Khổ Tình Nữ hừ giọng: “Nếu còn không cút thì đừng trách sao tôi tàn nhẫn đấy”.

“Tàn nhẫn sao? Như thế này à?”, cốc chủ đột nhiên hành động, cơ thể hóa thành một làn khí màu đỏ, lao về phía Khổ Tình Nữ.

“Cái gì?”, Khổ Tình Nữ tái mặt. Bà ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đám khí tức kia đụng trúng.

Rầm..Cả người bà ta bay bật ra sau, co giật vài cái. Miệng thì ứa máu. Thế nhưng bà ta mặc kệ, chỉ vội vàng bò dậy.

“Khốn nạn!”, Khổ Tình Nữ gào lên.

Cốc chủ cũng không chần chừ, chỉ lập tức lao lên.

Vụt! Tốc độ của bà ta cực nhanh. Quần áo của bà ta cũng biến thành màu đỏ máu.

Lâm Chính thấy vậy bèn chau mày, qua qua nói: “Thầy mau đi lấy quả Thiên Tinh”.

Phong Thanh Vũ bừng tỉnh, lao về phía Khổ Tình Viên.

Khinh công của Phong Thanh Vũ là mạnh nhất. Giờ cốc chủ và Khổ Tình Nữ đang đấu nhau, ông ta đi đoạt lấy quả Thiên Tinh là thích hợp nhất rồi.
 
Chương 3616


Chương 3616

Phong Thanh Vũ lao tới Khổ Tình Viên như một cơn gió. Cốc chủ và Khổ Tình Nữ đồng loạt quay qua nhìn.

“Quả của tôi”, Khổ Tình Nữ hét lớn, bà tay cũng lao đi như bay.

Cốc chủ cũng vậy. Thế nhưng bà ta không lao về phía Khổ Tình Viên mà tấn công Khổ Tình Nữ từ khoảng cách xa.

Khổ Tình Nữ không kịp phòng bị.

Phụt! Khổ Tình Nữ nôn ra máu tươi, ngã rầm ra đất, đứng dậy cũng khó khăn. Bà ta lật người, nhìn chăm chăm cốc chủ đang đáp xuống trước mặt, tức giận quát: “Đồ đê tiện, dám đánh lén bà à?”

“Đê tiện thì đã làm sao? Bà cũng nhiều tuổi ra mà con ngây thơ như trẻ con thế. Thật nực cười”.

“Bà…”, Khổ Tình Nữ á khẩu.

“Quả Thiên Tinh ở trong phải không? Tôi thấy bên trong là đường cùng, bên cạnh là vách núi, ông ta mà muốn đi xuống thì phải đi từ đây. Thế thì cứ để ông ta lấy quả Thiên Tinh đi, đợi ông ta ra tới đây thì tôi sẽ đoạt lại thôi. Vậy chẳng phải là nhẹ nhàng hơn sao?”

Khổ Tình Nữ tái mặt, đôi mắt ánh lên vẻ uất hận. Thế nhưng bà ta chẳng thể làm gì được, chỉ cố gắng đứng dậy: “So với họ thì tôi càng ghét bà hơn! Vì vậy tôi quyết định sẽ gi ết chết bà trước rồi xử lý bọn họ”.

“Đúng là không biết điều”, cốc chủ lắc đầu.

“Ngông cuồng”, Khổ Tình Nữ cùng gào lên. Bà ta điên cuồng lao tới.

Cốc chủ cũng hành động. Bà ta vung tay, cơ thể phóng ra vô số khí tức nhiều màu bao trùm lấy Khổ Tình Nữ.

Đòn tấn công của Khổ Tình Nữ lập tức bị nhấn chìm trong đám khí này. Ngay cả bà tay cũng biến mất. Đợi khí cốc chủ quay người lại thì Khổ Tình Nữ đã là một cái xác không đầu rồi. Đầu của bà tay đang nằm trong tay của cốc chủ.

Giết người trong chớp mắt.

“Á!!”, đám đông kinh hãi kêu lên. Quách Lệ ngất tại chỗ. U Thủy Kiếm Vương đang nằm dưới đất cũng phải trố tròn mắt.

Những người khác thì thấy da đầu tê dại. Không ai ngờ, một tượng đài sức mạnh như Khổ Tình Nữ mà lại yếu ớt như vậy trước mặt cốc chủ.

“Lẽ nào bà ta đã luyện thành công rồi sao?”, Phong Thanh Vũ bước ra khỏi Khổ Tình Viên, nhìn cảnh tượng trước mắt bằng vẻ sững sờ. Trên tay ông ta chính là quả Thiên Tinh. Tốc độ của ông ta cũng rất nhanh. Chưa tới mười giây mà ông ta đã hái được quả Thiên Tinh rồi Chỉ có điều, ông ta bỗng cảm thấy mọi hành động của mình đều vô ích.

“Thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc còn đáng sợ hơn lần trước nữa. Quả nhiên chúng ta không phải là đối thủ của bà ta. Chúng ta tới núi Chung Thân lấy quả Thiên Tinh là để ngăn chặn cốc chủ Hồng Nhan Cốc lấy được nó và hồi phục được thực lực của bà ta. Giờ xem ra chúng ta cố gắng cũng như không rồi. Không có thứ quả này thì bà ta vẫn mạnh hơn chúng ta”, Phong Thanh Vũ thở dài.

“Bà ta chưa thành công đâu, chẳng qua là sử dụng loại thuốc nào đó thôi…mà cũng không hẳn là thuốc, nói tóm lại là bà ta dùng ngoại vật để gia tăng sức mạnh cho mình. Chỉ có điều loại sức mạnh này không ổn định. Nếu bà ta không giữ được nó thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị tẩu hỏa nhập ma”, Lâm Chính nhìn cốc chủ và nói.

“Ngoại vật sao?”, Phong Thanh Vũ giật mình.

“Thần y Lâm quả nhiên là biết nhiều. Đã bị cậu nhận ra mất rồi. Có điều tôi không dùng thuốc mà là dùng người…”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói bằng vẻ vô cảm.

“Người sao?”, đám đông sợ hết hồn.

“Người gì?”, Phong Thanh Vũ vô thức hỏi.
 
Chương 3617


Chương 3617

“Ông đoán xem”, cốc chủ điềm đạm hỏi.

Phong Thanh Vũ tái mặt, đương nhiên là ông ta không đoán ra. Thế nhưng Lâm Chính dường như biết được điều gì đó bèn nói bằng giọng khàn khàn: “Sư huynh cả bà đã bị bà hại chết rồi phải không?”

“Không phải sư huynh của tôi luôn muốn lấy tôi, kết hợp với tôi sao? Giờ tôi đã biến điều đó thành hiện thực rồi. Tôi đâu có lỗi gì với ông ấy đâu”, cốc chủ mỉm cười.

Khuôn mặt trắng bệch, quỷ dị của bà tà trông thật ghê rợn. Có thể gi ết chết và nuốt người thân yêu của mình như thế thì cốc chủ này đã không còn là người nữa rồi. Trên đời này, còn chuyện gì mà bà ta không dám làm chứ?

“Súc sinh! Không ! Bà còn không bằng cả súc sinh”, Phong Thanh Vũ bặm môi, chửi rủa.

“Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, mau đưa quả Thiên Tinh cho tôi”, cốc chủ thản nhiên nói.

Phong Thanh Vũ vô thức lùi lại phía sau. Một kẻ có thể gi ết chết Khổ Nữ Tình dễ dàng như vậy thì rõ ràng là bọn họ không thể đối phó được.

Lúc này, chắc chỉ có giao quả Thiên Tinh ra thì mới có đường sống mà thôi. Thế nhưng cốc chủ tàn nhẫn thế kia, tới người của mình mà bà ta còn ăn thịt thì dù có đưa quả Thiên Tinh cho bà ta, cũng chưa chắc giữ được mạng…

Phong Thanh Vũ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc này, lâm Chính đột nhiên đưa tay ra nhận lấy quả Thiên Tinh.

“Đệ tử…”, Phong Thanh Vũ giật mình.

Một giây sau, Lâm Chính siết quả Thiên Tinh trong tay và giơ cao qua đỉnh đầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám người xung quanh tỏ ra nghi ngờ. Cốc chủ dừng bước…

“Cậu định làm gì?”, bà ta hỏi.

“Bà còn tới gần thì tôi đành phải tiêu hủy quả Thiên Tinh này thôi”, Lâm Chính trầm giọng.

“Tiêu hủy nó thì các người cũng chết. Tôi chỉ bị mất một qua Thiên Tinh, còn các người thì mất mạng. Như vậy có đáng không?”, cốc chủ lắc đầu.

“Cốc chủ, mọi người đều là người thông minh, hà tất phải giả tạo như vậy. Quả này là thứ để cứu mạng bà. Nếu như tôi tiêu hủy nó, thì bà cũng chết”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Cậu nói cái gì?”, cốc chủ đanh mắt.

“Tôi đã biết chuyện bà đi tìm thiếu nữ khắp cả nước rồi. Bà đang thu thập bọn họ cùng với quả Thiên Tinh làm thuốc, sử dụng cấm pháp để ổn định sức mạnh trong cơ thể. Nếu như không có quả Thiên Tinh thì bà không thể củng cố được sức mạnh của mình, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma và chết lúc nào không hay. Thời gian thì cũng còn ít thôi, nên trong thời gian ngắn bà không thể nào tìm được quả Thiên Tinh khác đâu. Thế nên nếu tôi tiêu hủy quả này thì cũng đồng nghĩa với việc gi ết chết bà. Tôi nói không sai chứ?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Cốc chủ hai mắt tối sầm. Bà ta cũng biết không thể giấu được nữa bèn hét lớn: “Cậu muốn thế nào?”

“Rất đơn giản”, Lâm Chính nói: “Quỳ xuống trước cho tôi”

Quỳ sao? Đúng là đại sỉ nhục. Nhất là đối với một cốc chủ như bà ta. Và trước mặt biết bao đệ tử của Hồng Nhan Cốc như thế này.

Vậy thì sao bà ta có thể quỳ được? Bà ta tự nhận mình là tiên, là thần trong mắt đám đệ tử này, vậy mà giờ Lâm Chính bắt bà ta quỳ xuống.

Cốc chủ hiểu rằng, Lâm Chính chẳng qua là muốn để đám đệ tử bớt ảo tưởng về cốc chủ của mình mà thôi. Anh muốn nói cho họ biết, bà ta không phải là thần mà là người. Và cũng sẽ sợ chết. Cũng chẳng phải thứ gì cao cả.

Đây không phải là yêu cầu mà Lâm Chính nhất thời nghĩ ra. Yêu cầu này thật sự làm khó người khác. Dù là bất kỳ ai thì cũng đều tỏ ra do dự mà thôi.
 
Chương 3618


Chương 3618

Quả nhiên là như vậy, cốc chủ im lặng. Bà ta chỉ đứng đó với khuôn mặt vô cảm. Rõ ràng những gì Lâm Chính nói là thật.

Lúc này bà ta sở hữu sức mạnh vô thượng nhưng lại không ổn định. Bà ta vẫn cần có quả Thiên Tinh. Hơn nữa còn cần hơn cả trước đây. Chỉ có quả Thiên Tinh mới có thể giúp bà ta hoàn toàn hấp thụ được sức mạnh của sư huynh mình, mới có thể giúp bà ta trở thành thần.

Nếu như không có thứ quả này thì mọi điều sẽ giống như Lâm Chính nói, bà ta rất có khả năng sẽ mất kiểm soát và cơ thể sẽ phát nổ…

“Sao? Quỳ hay là không?”, thấy cốc chủ do dự không nói, Lâm Chính bèn quát lớn.

“Thần y Lâm tôi mà quỳ xuống thì có nghĩa là cậu cũng sẽ chết. Như vậy thì không có lợi gì cho cả tôi với cậu cả”.

Cốc chủ khẽ quay người: “Tôi cũng cho cậu một sự lựa chọn. Cậu để lại quả Thiên Tinh, sau đó đưa người của cậu rời đi”.

“Bà không đủ tư cách ra điều kiện với tôi”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đưa cả người đi và cả quả Thiên Tinh nữa”.

“Hỗn xược”, cốc chủ tức giận: “Cậu tưởng mình là ai? Đồ phàm nhân kia, cậu mà cũng dám ngông như vậy trước mặt bản tôn sao? Cậu có tin là giờ tôi có thể xé nát cậu, khiến cậu chết không toàn thây không?”

“Vậy bà có tin là tôi cũng có thể biến quả Thiên Tinh thành bột, rắc xuống vách núi không? Chúng tôi chết rồi thì bà sống được chắc?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu..”, cốc chủ hừng hực sát ý. Nhưng bà ta nhanh chóng giấu nhẹm đi.

“Chia một nửa cho tôi. Đây là giới hạn cuối cùng rồi. Nếu không nghe theo thì hôm nay sẽ là ngày tàn của các người. Cậu tưởng bản thân cậu không sợ chết thật đấy à”

Lâm Chính nghe vậy thì gật đầu.

Cốc chủ đang hừng hực sức mạnh. Nếu như không có quả Thiên Tinh để kiểm soát nguồn sức mạnh này thì trong vòng một tuần bà ta sẽ chết. Nếu có một nửa quả thì ba ta có thể kiểm soát được tình hình trong khoảng nửa năm. Trong nửa năm đó, bà ta có thể ra tay với Lâm Chính và lấy đi nửa quả còn lại hoặc là đi tìm quả mới.

“Được. Nhưng người của tôi phải rời đi trước đã”, Lâm Chính nói.

“Để họ đi”, cốc chủ lên tiếng.

“Đệ tử, chúng ta đi rồi thì con phải làm sao?”, Phong Thanh Vũ vội vàng nói.

“Mọi người mau đi đi, đừng nói nhiều nữa”, Lâm Chính quát.

Phong Thanh Vũ giật mình. Ông ta hiểu ý của Lâm Chính. Nếu bọn họ không đi, cứ ở lại chỉ gây thêm rắc rối và gánh nặng cho Lâm Chính mà thôi.

Sau khi suy nghĩ, Phong Thanh Vũ đành phải bặm môi, đưa Quách Lệ và những người khác rời đi.

“Cứu …tôi với”, U Thủy Kiếm Vương nằm ở dưới đất kêu lên.

“Ông đưa cả cô ấy đi đi. Lúc ở sườn núi, cô ta đã cứu tôi và anh Lâm”, Quách Lệ run rẩy nói.

Phong Thanh Vũ hừ giọng nhưng vẫn dìu U Thủy cùng xuống núi. Một lúc sau, mọi người đã đi hết.

“Giờ có thể giao đồ được rồi chứ?”, cốc chủ trầm giọng.

“Đợi đã”, Lâm Chính nói.

“Còn đợi tới bao giờ nữa”, cốc chủ chau mày.

Nhưng Lâm Chính không nói gì. Bà ta dần mất đi kiên nhẫn. Thế là bà ta bước về phía Lâm Chính.

“Giao cho tôi thì cậu còn đường sống. Thần y Lâm, tôi tin cậu là người thông minh. Tình hình hiện tại của cậu không thích hợp cho việc chiến đấu đâu. Cậu không phải là đối thủ của tôi. Vì vậy, giao ra đi”.

Cốc chủ đưa tay ra nhưng mắt thì dán chặt vào ngực Lâm Chính như sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào…

Đúng lúc này…
 
Chương 3619


Chương 3619

“Bà muốn à?”, Lâm Chính nhìn bà ta. Anh nhếch miệng cười rồi há to miệng, cắn quả Thiên Tinh sau đó nuốt xuống.

“Không”, cốc chủ gào lên. Bà ta lao về phía Lâm Chính, chưởng vào ngực anh. Lâm Chính đưa tay ra đỡ.

Nhưng…không kịp.

Rắc!!! Tay anh đã bị cốc chủ đánh gãy. Chưởng đánh của bà ta với sức mạnh vô đối đập thẳng xuống đầu của Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng lùi lại, cơ thể run rẩy, miệng ứa máu. Thế nhưng anh vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục ăn cho bằng hết quả Thiên Tinh.

“Tôi phải băm vằm cậu”, cốc chủ tức giận như phát điên. Bà ta lao về phía anh. Lâm Chính định chống lại nhưng sức mạnh và tốc độ của anh lại không bằng cốc chủ.

Sau khi nuốt người sư huynh của mình thì thực lực của cốc chủ đã đạt tới điểm mạnh nhất. Lúc này bà ta vô địch thiên hạ, đến cả Lâm Chính cũng khó mà đối phó được.

Lâm Chính đỡ tới mười mấy chưởng của bà ta. Ngực anh bị đánh hõm, sau đó anh ngã rầm ra đất, không thể đứng dậy nổi…

Không ai có thể đỡ được nhiều chưởng tấn công của cốc chủ đến như vậy. Có lẽ lúc này, đến một chưởng của bà ta thôi thì nhiều người cũng không đỡ được. Vậy mà tới lúc này Lâm Chính vẫn còn sức lực thì có thể nói đúng là kỳ tích.

Nhưng cũng không sao. Hôm nay không g ết chết Lâm Chính thì bà ta quyết không dừng lại.

“Đưa đồ của tôi ra đây”, cốc chủ hừ giọng.

“Vâng, cốc chủ”, người đệ tử lập tức chạy đi. Sau đó khiêng một chiếc hòm vào. Chiếc hòm được mở ra. Bên trong là một lượng lớn các đồ vật màu bạc.

Có một thanh kiếm ngắn màu bạc, một món vũ khí như hình cái nĩa và vài chiếc đ ĩa, dao, búa…Tất cả đều không quá lớn, trông khá tinh tế. Nói là vũ khí thì cũng không đúng, mà chắc phải nói là dụng cụ ăn.

Lâm Chính mở mắt ra, thấy cốc chủ cầm dao và búa lên, đi về phía anh.

“Có biết đây là gì không? Đây là đồ dùng chuyên dụng của tôi, để tu luyện”, cốc chủ điềm đạm nói.

“Tu luyện sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta.

“Đúng, tu luyện. Lát nữa tôi sẽ dùng cái búa này đập vỡ xương của cậu để hút tủy”.

“Đây là dao, lát nữa tôi sẽ mổ đầu của cậu để ăn não”, cốc chủ giới thiệu từng món đồ. Đôi mắt màu đỏ máu ánh lên vẻ kỳ dị. Hóa ra bộ đồ này là dùng để ăn người à?

Bà ta định ăn Lâm Chính. Bà ta cũng từng làm vậy với sư huynh của mình.

Lâm Chính đã ăn qủa Thiên Tinh, nên cũng đã hấp thụ được lược lớn công dụng của quả này. Bà ta cảm thấy nếu ăn thịt được Lâm Chính thì có khi cũng có tác dụng trong việc kiểm soát sức mạnh đang rối loạn của bà ta.

“Ha ha, loại người như bà mà cũng xứng đòi làm thần, làm tiên sao? Ba là ác ma thì đúng hơn. Một ác ma thần kinh, mất tính người”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

“Lời của cậu không chọc tức được tôi đâu. Tôn vốn không bao giờ bị chọc túc bởi đám heo đã nằm trên bàn mổ. Giờ tôi sẽ bắt đầu từ đầu của cậu”, cốc chủ điểm đạm nói và cầm con dao đi về phía Lâm Chính.

Thế nhưng Lâm Chính chỉ bật cười.

“Hả?”, cốc chủ cảm nhận được điều bất ổn. Bà ta đột nhiên ý thức ra điều gì đó bèn vội vàng nhìn xuống thì đã thấy bụng mình bị ghim vài cây cây châm.

Không hay rồi. Bà ta thầm nhủ, lập tức vung con dao về phía cổ Lâm Chính định gi ết chết anh. Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên phản kích, anh siết chặt chuôi con dao, đoạt lấy từ tay bà ta và tấn công lại.

Hóa ra trước đó Lâm Chính luôn giả bộ bị thương nặng. Đúng là cốc chủ có thể phá vỡ cơ thể Tiên Thiên Cương Khu nhưng Lâm Chính là một y võ lợi hại, chỉ cần thời gian là anh có thể dùng châm ổn định thương thế của mình.
 
Chương 3620


Chương 3620

Cốc chủ bừng tỉnh, chưởng vào ngực Lâm Chính.

Phụt! Anh lại nôn ra máu tươi, lùi lại tầm chục bước tới sát vực núi. Cuối cùng thì anh không cầm cự được nữa, phài khụy một chân xuống và nôn ra máu. Mặt anh tái mét.

“Khốn nạn”, cốc chủ gào lên, lao về phía anh. Khi bà ta định cử động thì một thứ như luồng điện truyền tới ngực.

Bà ta nhìn xuống mới phát hiện vùng ngực của mình đã bị ghim hàng trăm cây châm. Tất cả đều do Lâm Chính tạo ra. Lâm Chính muốn đoạt dao là gỉa, mà ghim châm mới là thật.

“Cậu tưởng dựa vào số châm này mà cậu có thể đối phó được với tôi sao?”

Cốc chủ rút toàn bộ châm ra, đưa tay lên chộp lấy Lâm Chính từ khoảng cách xa. Trong nháy mắt một lực hút ập về phía Lâm Chính, kéo anh lại gần cốc chủ. Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười: “Số châm đó không gi ết chết được bà nhưng có thể…phá hủy sức mạnh trong cơ thể bà…”

Cốc chủ nghe thấy vậy bèn tái mặt: “Ý của cậu là gì? Lẽ nào…”

“Đúng vậy, tác dụng của châm là dẫn dụ sức mạnh của bà. Tôi không giết được bà nhưng sức mạnh của chính bà thì có thể. Cốc chủ, bảo trọng”, Lâm Chính lao về phía cốc chủ.

Cốc chủ nín thở, bà ta vô thức vận khí. Thế nhưng bà ta vừa làm vậy thì khí tức trong cơ thể bỗng…

Bùm…Một vụ nổ xảy ra ngay trên đỉnh núi Chung Thân. Cả cơ thể của bà ta bùng ra khí tức kinh khủng. Lâm Chính cũng bị đánh bay xuống vách núi.

Đất đá bay tứ tung. Đỉnh núi nứt toác. Có không ít người đã mất mạng. Cả ngọn núi rung chuyển…

Rầm! Cơ thể Lâm Chính đập mạnh xuống đáy vực, tạo thành một cái hốc sâu hoắm. Anh cố gắng mở mắt nhưng ý thức mơ hồ không cho phép. Cuối cùng anh ngất lịm.

Không biết phải mất bao lâu sau đó thì Lâm Chính mới mở được mắt.

Trời đã tối. Trăng sao giăng kín bầu trời. Tiếng dế vang lên bên tai.

Điều khiến Lâm Chính chú ý là bên cạnh thấy bập bùng ánh lửa. Anh cố gắng nghiêng cổ quả thì phát hiện bên cạnh mình là đống lửa. Một ông cụ vói mái tóc bạc trắng đang bỏ củi vào và nướng một con gà rừng.

“Ồ? Cậu tỉnh rồi à? Nào ăn chút gì đi!”, ông cụ nhìn Lâm Chính, đưa cho anh một cái đùi gà và nói. Nhưng lúc này Lâm Chính làm gì còn sức mà ăn.

“Nước…”, anh yếu ớt nói. Ông cụ nghe thấy vậy bèn lấy ít nước từ dòng suối bên cạnh rót vào miệng Lâm Chính. Uống được chút nước, anh thấy tốt hơn nhiều.

“Tôi đang ở đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Trên núi Chung Thân, chứ còn ở đâu được nữa?”

“Vậy sao?”

“Nhưng mà xương cậu cứng thật đấy. Từ vách núi cao như vậy rơi xuống mà không bị thịt nát xương tan. Cậu sở hữu Tiên Thiên Cương Khu phải không? Lợi hại, còn trẻ mà đã giỏi như vậy rồi. Đúng là bất phàm”, ông cụ cảm thán, xé một miếng thịt gà, bỏ vào miệng nhai.

Mặc dù tóc và râu của ông cụ rất dài, quần áo thì rách rưới nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Động tác cũng rất có chừng mực, không giống như người trong rừng hay kẻ vô gia cư.

“Xin hỏi tiền bối là ai?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi ấy à? Một ông già mà thôi, không đáng nhắc tới”.

“Tiền bối khiêm tốn rồi. Ông có thể biết về Tiên Thiên Cương Khu thì chắc chắn không phải người bình thường. Chắc ông tới đây ở ẩn phải không?”, Lâm Chính nói.

“Cậu quá khen. Tôi thích thanh tịnh, nếu cậu nói là ẩn thế thì…cũng được”.

Ông cụ tiếp tục ăn và nở nụ cười ung dung: “Nhưng cậu cũng may đấy. Tôi vừa mới đưa cậu đi xong thì có một người toàn thân là máu chạy xuống đây tìm cậu. Người phụ nữ sát khí hừng hực, mùi máu tanh nồng bốc lên khủng khiếp quá. Tôi nghĩ chắc là kẻ thù của cậu phải không? Nếu tôi mà phát hiện ra cậu muộn chút nữa thì e rằng người phụ nữ đó đã xử lý cậu luôn rồi”.
 
Chương 3621


Chương 3621

“Cái gì?”

Lâm Chính bàng hoàng: “Lẽ nào, cốc chủ vẫn chưa chết?”

Đến như vậy rồi mà bà ta còn chưa chết thì đúng là đáng sợ. Nếu vậy thì anh phải nhanh chóng trở về để thông báo cho đám người Mã Hải rời đi.

Với tính cách của bà ta, không tìm được quả Thiên Tinh thì chắc chắn sẽ tới Dương Hoa báo thù. Chắc bà ta còn tầm một tuần nữa. Sau một tuần, bà ta sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Chỉ cần nói họ trốn được một tuần là ổn.

Lâm Chính đứng dậy, ông cụ đỡ anh.

“Người thanh niên, cậu nên nghỉ ngơi thêm đi. Mặc dù thể lực của cậu tốt nhưng lúc này đừng nên cử động. Có gì, đợi ngày mai cậu hồi phục lại rồi tính”.

“Cảm ơn tiền bối. Ông có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Tìm giúp tôi xem điện thoại có còn trên người tôi không”.

“Được”.

Ông cụ lục tìm rồi lắc đầu: “Vỡ rồi, chỉ còn vài cây châm chứ không còn gì”.

“Tiền bối có điện thoại không?”

“Tôi ấy à? Ha ha! Cậu cứ đùa, tôi ở đây mấy chục năm rồi, làm gì có điện thoại được”.

“Vậy sao? Thôi vậy”, Lâm Chính thở dài: “Phiền tiền bối ghim giúp tôi vài cây châm. Ghim vào huyệt Nam Hưng, huyệt Hỏa Mậu và Chương Nguyên. Cảm ơn!”

“Hả?”, ông cụ tỏ vẻ kỳ lạ.

“Đâm vào ba huyệt này, mặc dù có thể giúp cậu hồi phục cơ thể khá nhanh nhưng lại gây tổn thương cho lục phủ ngũ tạng của cậu. Người trẻ, cậu định làm vậy thật sao?”

“Tiền bối cũng hiểu về y đạo à?”, Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc.

“Biết chút ít”, ông cụ mỉm cười.

“Vãn bối có mắt như mù, khiến tiền bối chê cười rồi. Thực tế tôi biết làm vậy sẽ gây ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng nhưng tôi cũng hết cách. Người phụ nữ kia chưa chết, chắc chắn sẽ tiến hành báo thù tôi. Tôi cần phải hồi phục nhanh nhất có thể để chặn bà ta lại”, Lâm Chính bặm môi.

“Nhưng với cơ thể tàn tạ này của cậu sao có thể chống lại được người đó. Nói thực, dù là tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của bà ta. Bà ta quá mạnh”.

“Tôi biết, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác”, Lâm Chính nói.

Ông cụ lắc đầu, không nói gì, chỉ cầm châm lên và ghim vào người Lâm Chính.

Lâm Chính đột nhiên trợn tròn mắt: “Đây là…Truy Long Châm Pháp? Tiền bối, rốt cuộc ông là ai vậy?”

“Ồ! Cậu cũng biết tới Truy Long Châm Pháp à?”, ông cụ cảm thấy bất ngờ, nhìn Lâm Chính.

“Sao có thể không biết được. Đây là châm pháp cổ mà. Nghe nói đã thất truyền rồi. Không còn ai hiểu về châm pháp này nữa”, Lâm Chính nói.

“Vậy sao cậu biết?”

“Tôi cũng không biết”.

“Đã không biết thì sao lại nhận ra đây là Truy Long Châm Pháp?”, ông cụ cười nói.

“Tôi đoán ra theo những gì được miêu tả trong sách thôi”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom