Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1924


Chương 1924

“Thư ký Trịnh, bố của con bé đã hành động tới mức đó mà cô vẫn không chịu buông tha sao?”

“Thư ký Trịnh, cô có phải là vô tình quá không vậy!”

Rất nhiều trưởng bối của nhà họ Lương đều gào lên. Lúc này đến ngay cả Lương Vệ Quốc cũng cảm thấy tức giận.

Hai mắt ông ta đỏ ngàu, nhìn chăm chăm thư ký Trịnh. Mặc dù ông ta không lên tiếng nhưng thái độ thì đã quá rõ ràng.

“Ông không chịu à Lương Vệ Quốc?”

“Nếu hôm nay cô phải đưa một người đi thì người đó cũng chắc chắn không thể là Lương Huyền Mi được mà sẽ là tôi”, Lương Vệ Quốc đập bàn, gào lên.

Thư ký Trịnh chau mày, rõ ràng là cô ta cảm thấy không vui. Thế nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc. Trước bao nhiêu người thế này cô ta đành phải gật đầu: “Thôi bỏ đi, nếu các người đã nói như vậy thì tôi sẽ cho Lương Huyền Mi một ngày để tránh người ta lại nói HIệp hội võ thuật làm việc không thấu tình đạt lý. Thế này đi, sáng mai tám giờ, tôi sẽ đợi Lương Huyền Mi ở hiệp hội. Nếu cô ta không tới, hậu quả thế nào thì các người tự biết”.

Nói xong, Trịnh Tử Nhã phất tay dẫn đoàn người của Hiệp hội rời đi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, không ít người cảm thấy ớn lạnh.

“Mau, mau đưa Lương Phong Nghiêm vào phòng”, Lương Vệ Quốc nói.

“Ông ba, Lương Phong Nghiêm đã bị thương tới mức này rồi mà còn không đưa tới bệnh viện sao?”, một người cảm thấy tò mò.

“Bớt nói nhảm lại, mau đưa vào trong đi”, Lương Vệ Quốc gào lên. Đám đông không dám chần chừ, lập tức đưa Lương Phong Nghiêm vào phòng.

“Chuẩn bị nước sạch, châm, cồn, bốc thêm ít thuốc cho tôi”, Lâm Chính viết ra một phương thuốc và đưa cho một người trẻ tuổi của nhà họ Lương.

“Cậu là ai thế? Ở đây làm vướng chân vướng tay người khác đấy à?”, một người khác tức giận lên tiếng.

Đúng lúc này, Lương Hồng Anh bèn quát lên: “Mau làm theo đi”.

“Cô…Hồng Anh…”

“Nhanh lên!”, Lương Hồng Anh hét lên.

Người kia bặm môi, trừng mắt với Lâm Chính rồi chạy đi. Đồ dùng nhanh chóng được chuẩn bị xong.

“Mau ra ngoài cả đi”, Lâm Chính gào lên với đám người đang bu kín trong phòng.

“Chuyện này…”

“Nhóc, ý cậu là gì? Lẽ nào cậu định chữa trị cho ông Nghiêm?”, có người lập tức chất vấn.

“Lâm Chính biết y thuật, mọi người mau ra ngoài. Để Lâm Chính xử lý”, Lương Hồng Anh nói.

“Lương Hồng Anh, cháu đừng lấy mạng của chú Nghiêm ra làm cho đùa đấy”, một vị trưởng bối lên tiếng.

“Ra ngoài cả đi!”, Lương Huyền Mi đứng ở đầu giường cũng quát lên. Đám đông sợ hết hồn. Mặc dù ai cũng cảm thấy khó hiểu nhưng tất cả đều lui ra. Lương Hồng Anh cũng rời đi và đóng cửa lại. Cả căn phòng chỉ còn lại một mình Lâm Chính và Lương Huyền Mi.

“Anh…bố không sao chứ?”, Lương Huyền Mi nhìn Lâm Chính.

“Yên tâm đi, lẽ nào em còn không tin y thuật của anh? Anh là thần y Lâm lừng danh cơ mà. Người chết anh còn cứu sống được, huống hồ là bị thương chút ít như thế này”, Lâm Chính mỉm cười an ủi cô gái.

Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn thở phào. Cô gái không hề nghi ngờ y thuật của Lâm Chính.

Lương Phong Nghiêm đã rơi vào hôn mê. Lâm Chính c ởi đồ của Lương Phong Nghiêm, hơ nóng vài cây châm sau đó đâm vào vùng bụng của ông ta. Anh cẩn thận lấy ra từng mảnh dằm của cây gỗ. Cơn đau kịch liệt khiến Lương Phong Nghiêm co giật. Máu tươi lại tứa ra.
 
Chương 1925


Chương 1925

“Bố!”, Lương Huyền Mi kêu lên.

“Giữ chặt ông ấy”, Lâm Chính khẽ nói.

Lương Huyền Mi vội vàng làm theo. Lương Phong Nghiêm được ấn xuống, Lâm Chính lại cẩn thận châm kim cho ông ta.

“Anh, tình hình của bố có nghiêm trọng không?”, Lương Huyền Mi thấy Lâm Chính toát mồ hôi bèn vội vàng hỏi

“Yên tâm đi, mảnh gỗ không đâm vào chỗ hiểm, không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là…”

“Chỉ là sao ạ?”, Lương Huyền Mi chau mày.

“Ông ấy bị tổn thương tới kinh mạch, anh đang nối lại. Nếu như những vết nối không thể khỏi hoàn toàn thì sau này ông ấy sẽ gặp khó khăn lớn trong việc luyện công…”, Lâm Chính khẽ nói. Lương Huyền Mi nghe thấy vậy bèn tái mặt.

“Yên tâm, cũng không phải là không khỏi được nhưng cần mất thời gian. Dù gì thì hệ thống thần kinh cũng nối liền mà, rất phức tạp. Dù là anh thì cũng không thể nào mà khiến chúng hồi phục lại như ban đầu được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Con người vốn là một thế giới lớn. Dù là Lâm Chính thì cũng có rất nhiều điều cần khám phá, nhất là về não và thần kinh. Con người là thực thể vô hạn.

“Những chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần bố bình an vô sự là được”, Lương Huyền Mi cố gắng giữ bình tĩnh và mỉm cười nói.

Lâm Chính tiếp tục châm cứu. Căn phòng chìm vào im lặng. Một lúc sau Lâm Chính lên tiếng.

“Sáng mai em không cần đi, anh sẽ đi thay em”.

“Anh, chuyện này là do em. Em tự biết giải quyết”.

“Em không cần nói gì cả. Nếu em còn coi anh là anh thì chuyện này để anh giải quyết. Ngoan!”, Lâm Chính đanh giọng.

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì cả. Huyền Mi, lẽ nào em không thật sự coi anh là anh sao?”, Lâm Chính tức giận nói.

Lương Huyền Mi run rẩy và cúi đầu: “Anh…em không có ý đó…”

“Vậy thì đừng nói gì nữa, để chữa khỏi cho bố đã nhé”.

Lâm Chính nói xong lại tiếp tục châm kim. Lương Huyền Mi đứng bên cạnh âm thầm lau nước mắt. Khoảng hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Chính thở phào.

“Chuyện này nghĩ cách giấu mẹ đi nhé, đừng để mẹ lo lắng”.

“Anh yên tâm, em biết phải làm thế nào”.

“Em đi chăm sóc cho mẹ đi, ở đây để anh lo”.

Lâm Chính nói xong bèn bước ra ngoài. Lương Huyền Mi nhìn theo bóng lưng của Lâm Chính và im lặng. Sau đó cô ta rảo bước đi ra ngoài.

Thế nhưng…cô ta không đi về phía phòng của Lương Thu Yến mà chạy về phía cổng chính…

“Huyền Mi đi đâu đấy?”, Lương Hồng Anh thấy Lương Huyền Mi chạy ra ngoài bèn hỏi.

“À…không…có gì…Lâm Chính bảo em đi lấy ít thuốc…”, Lương Huyền Mi cố nặn ra một nụ cười.

“Em bị thương như vậy rồi cơ mà, mau về nghỉ đi. Thuốc để cho chị”.

“Không cần đâu chị Hồng Anh, anh Lâm Chính vừa mới băng bó cho em. Thực ra em không sao cả”, Lương Huyền Mi lắc đầu.

“Thôi…được. Ông nội tìm chị có việc, vậy chị đi nhé”.

 
 
Chương 1926


Chương 1926

“Dạ, chị bận đi”, Lương Huyền Mi mỉm cười, rảo bước đi về phía cổng chính. Lương Hồng Anh cảm thấy nghi ngờ vì thấy Lương Hồng Mi khá vội vàng hấp tấp. Thế nhưng cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ quay người rời đi.

Ra khỏi cửa, Lương Huyền Mi còn gọi điện cho Lương Triều Bình để cậu ta về chăm sóc mẹ. Sau khi biết tin bố xảy ra chuyện, Lương Triều Bình vội vứt bỏ cô bạn gái và tức tốc chạy về nhà. Còn Lương Huyền Mi thì bắt xe tới trung tâm thành phố.

Nửa tiếng sau, chiếc taxi dừng lại trước một chiếc cổng cổ xưa. Bên cạnh cổng còn được treo thêm mấy biển tên, trong đó có một biển tên được viết như sau: “Hiệp hội võ thuật!”

“Cô gái, cô tới bái sư học võ phải không? Tôi nói cô biết, người trong này lợi hại lắm. Tất cả đều là quán quân võ thuật đấy. Ai cũng hùng hổ, sức mạnh kinh người. Tôi từng nhìn thấy họ trên tivi. Chậc chậc. Đúng là vô đối”, người tài xế hào hứng nói.

Lương Huyền Mi không nói gì, chỉ trả tiền rồi cúi đầu đi vào trong.

“Cô gái, cô tìm ai đó?”, bảo vệ đứng trước cửa lớn lập tức bước tới hỏi.

“Tôi tới tìm thư ký Trịnh Tử Nhã. Nhờ anh gọi điện cho cô ta, cô ta gọi tôi tới đây”, Lương Huyền Mi lên tiếng.

Người bảo vệ gật đầu, lập tức gọi điện. Một lúc sau cô ta nhận được câu trả lời: “Cô Trịnh đang đợi cô ở phòng khách tầng hai. Cô có cần tôi đưa cô đi không?”

“Không cần đâu, cảm ơn”.

Lương Huyền Mi mỉm cười rồi đi vào bên trong. Lúc này có không ít các hội viên ra ra vào vào hiệp hội. Có những người nhận ra Lương Huyền Mi bèn nhìn cô ta chăm chăm và thì thầm to nhỏ.

“Sao cô ta lại tới đây nhỉ?”

“Không phải cô ta cứng đầu không chịu tới hiệp hội sao? Cuối cùng thì cũng gặp ngày này mà thôi”.

“Cũng chỉ đến thế thôi mà. Ở Yên Kinh này có ai mà dám cứng đầu với hiệp hội chứ”.

“Tôi nghe nói thư ký Trịnh đích thân dẫn người tới nhà họ Lương đấy. Có lẽ là để cảnh cáo họ. Có lẽ cô ta đã cảm thấy sợ rồi nên mới tới đây”

“Cuối cùng thì cũng phải sợ thôi”.

“Chứ sao nữa”

Có nhiều người mỉm cười. Có lẽ họ đang chế nhạo Lương Huyền Mi. Lương Huyền Mi tái mặt, giả vờ không nghe thấy gì,chỉ bước đi. Tại cửa phòng tầng hai, một người trẻ tầm tuổi cô ta với mái tóc ngắn và áo sườn xám màu đỏ đang đứng đó.

Cô gái này có ánh mắt sắc bén như chim ưng khiến người khác phải run sợ. Cô ta nhìn chăm chăm Lương Huyền Mi bằng vẻ vô cảm đầy tính khiêu chiến. Lương Huyền Mi biết người này nên không dám khinh suất, chỉ nhanh chóng bước vào phòng.

Trịnh Tử Nhã đang ngồi uống trà và lướt ipad trước mặt. Thấy Lương Huyền Mi bước vào cô ta bèn liếc nhìn màn hình máy tính.

“Không phải bảo cô tám giờ sáng mai tới sao? Sao đến sớm thế?”, Trịnh Tử Nhã nho nhã lên tiếng.

“Tôi muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này”, Lương Huyền Mi hít một hơi thật sâu.

“Nếu cô sớm nghĩ được như vậy thì đã không xảy ra nhiều chuyện rồi. Bố cô cũng sẽ không bị như thế. Chẳng phải sao?”, Trịnh Tử Nhã nói tiếp.

Sắc mặt Lương Huyền Mi vô cùng căng thẳng, đôi mắt bốc lên lửa giận. Tất cả chẳng phải là do hiệp hội ép sao? Cô ta rất muốn gào lên và chửi cho người phụ nữ độc ác này một trận nhưng đành phải kìm nén.

Lúc này có không ít người bước vào. Những người này mặc trang phục khác nhau nhưng đều mang phong cách của người luyện võ. Sau khi bước vào, họ bèn ngồi thành hai bàn tròn.
 
Chương 1927


Chương 1927

“Thư ký Trịnh, cô vội gọi chúng tôi tới đây có việc gì không? Tôi còn đang luyện công”.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, có người lên tiếng.

“Không có gì, Lương Huyền Mi cũng tới rồi. Tôi mời các vị tới đây cũng là để mọi người có thể nghiên cứu võ học của đảo Vong Ưu”, Trịnh Tử Nhã mỉm cười.

“Vậy sao?”, đám đông sáng cả mắt.

“Cô ta chính là Lương Huyền Mi à?”

“Được lắm thư ký Trịnh. Quả nhiên đáng tin cậy, có thể mời được truyền nhân của đảo Vong Ưu tới nhanh như vậy”.

“Hôm nay có thể được chứng kiến võ học của đảo Vong Ưu rồi. Quá tốt!”

Bọn họ vô cùng kích động. Trịnh Tử Nhã gập ipad lại, thản nhiên nhìn Lương Huyền Mi và lên tiếng: “Lương Huyền Mi, giờ cô hãy nói ra toàn bộ tâm pháp võ học của đảo Vong Ưu sau đó thi triển cho mọi người xem. Cô làm được chứ?”

Lương Huyền Mi nhíu mày.

Cô ta không phải là đồ ngốc, sao lại không biết mục đích khi Hiệp hội Võ thuật cưỡng chế yêu cầu cô ta đến đây chứ?

Nói đi nói lại, chẳng phải là vì võ học của đảo Vong Ưu sao?

Đây cũng không phải là kho báu gì, cho luôn bọn họ cũng được.

Lương Huyền Mi hít sâu một hơi, sau đó bình thản đáp: “Được”.

Dứt lời, cô ta liền làm theo lời Trịnh Tử Nhã nói, nói hết những khẩu quyết tâm pháp mà mình được học ra, hơn nữa còn vừa đọc khẩu quyết vừa múa may, thi triển các chiêu pháp võ học của đảo Vong Ưu ở ngay phòng họp này.

“Hướng lòng bàn tay lên trời, đứng thẳng người, lưỡi đè ngạc trên, cằm hơi hạ xuống, hai mắt nhìn thẳng…”

Vù vù vù…

Lương Huyền Mi vừa nói vừa thực hiện động tác.

Cô ta như một con chuồn chuồn linh động, thoạt nhìn rất thích mắt.

Phòng họp lập tức trở nên yên tĩnh hơn.

Tất cả mọi người chăm chú quan sát.

Một số người còn lấy điện thoại ra quay lại, để sau này từ từ nghiên cứu.

Lương Huyền Mi vốn đã bị thương, bây giờ thi triển những chiêu thức này cũng có chút lực bất tòng tâm. Nhưng cô ta không dám giấu giếm, mà cố gắng thể hiện toàn bộ võ học mình đã được học ở đảo Vong Ưu ra.

Ý định của cô ta là hóa giải chuyện này.

Ít nhất, cô ta không muốn kéo Lâm Chính vào nữa.

Cứ như vậy trong nửa tiếng đồng hồ, Lương Huyền Mi mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.

Nhưng cuối cùng cũng đã kết thúc.

Cô ta dừng tay, ôm quyền với mọi người, khàn giọng nói: “Thư ký Trịnh, các vị, bêu xấu rồi”.

“Sao đã hết rồi?”.

Ai nấy tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn Lương Huyền Mi với ánh mắt không thể tin được.

“Đúng, chỉ có thế thôi, sao vậy?”, Lương Huyền Mi tò mò nhìn mọi người.

Tất cả những người có mặt đều lộ vẻ thất vọng sâu sắc.
 
Chương 1928


Chương 1928

“Võ học của đảo Vong Ưu chỉ có vậy thôi sao?”.

“Hình như cũng chẳng có gì đặc biệt”.

“Khác gì mấy công phu mèo quào không? Như vậy có gì để nói tới chứ?”.

“Đảo Vong Ưu là đại tông cổ võ nổi danh hiển hách, sao có thể chỉ có mấy chiêu thức như vậy chứ?”.

“Đúng là khiến người ta thất vọng”.

Không ít người lắc đầu, tỏ vẻ chán chường.

Trịnh Tử Nhã cũng nhíu mày.

“Lương Huyền Mi, có đúng là cô thi triển võ học của đảo Vong Ưu không vậy?”, cô ta trầm giọng chất vấn.

“Đúng mà, tôi đã thi triển hết những chiêu thức được học ra rồi”, Lương Huyền Mi vội đáp.

“Hừ, tôi thấy là con ranh này đang giấu giếm thì có, nếu võ học của đảo Vong Ưu chỉ là mấy công phu vớ vẩn như vậy, thì sao có thể đứng vững ở Hoa Quốc, chấn nhiếp thiên hạ chứ?”, một bà lão lạnh lùng nói.

“Ranh con, chắc không phải cô đang đùa chúng tôi đấy chứ?”, một người đàn ông trung niên khàn giọng nói.

“Tôi đùa các ông làm gì? Những lời tôi nói đều là sự thật! Những gì tôi vừa thi triển chính xác là võ học của đảo Vong Ưu”, Lương Huyền Mi lớn tiếng đáp.

“Vậy tại sao chỉ có mấy chiêu thức như vậy?”.

“Thư ký Trịnh, chắc là các chị không biết, tuy tôi được đảo Vong Ưu lựa chọn đến đó tu hành võ học trên đảo, nhưng dù sao cũng chỉ là đệ tử ngoại đảo. Trên đảo Vong Ưu, đệ tử ngoại đảo không được đối xử tử tế. Chưa kể thời gian tôi ở đó cũng quá ngắn, không thể tiếp xúc tới võ học cốt lõi của đảo Vong Ưu. Những gì tôi thi triển đều là công phu ngoại đảo, tôi chỉ biết một số công phu như vậy thôi, chứ công phu nội đảo thì thực sự không rõ”, Lương Huyền Mi nói vẻ bất đắc dĩ.

“Vớ vẩn! Rõ ràng là cô đang trêu đùa chúng tôi!”.

Một người đàn ông bỗng đập bàn quát.

“Tôi không trêu đùa các ông”, Lương Huyền Mi vội đáp.

“Lương Huyền Mi, đã đến nước này mà cô vẫn còn lươn lẹo à? Nếu cô thức thời, thì hãy ngoan ngoãn giao võ học chân chính của đảo Vong Ưu ra đây cho tôi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”, Trịnh Tử Nhã lạnh lùng quát.

“Thư ký Trịnh, tôi thực sự chỉ biết những chiêu thức này thôi”, Lương Huyền Mi muốn khóc mà không có nước mắt, cuống quýt nói.

“Khốn kiếp!”.

Bà lão ở bên cạnh lập tức đứng ra, tát một cái rất mạnh vào mặt Lương Huyền Mi.

Khuôn mặt xinh đẹp vừa bớt sưng được một chút của cô ta lại đỏ ửng lên, người cũng ngã lăn ra đất.

“Con ranh chết tiệt, đã đến lúc này rồi mà còn dám cứng miệng? Tôi nói cho cô biết, nếu cô đã đứng ở đây, thì hãy ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi đi, nếu không bà đây sẽ phế võ công của cô”.

“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ biết có vậy thôi, các bà tưởng tôi là ai chứ? Tôi đến đảo Vong Ưu mới được mấy năm? Các bà tưởng tôi có thể học được toàn bộ võ học của đảo Vong Ưu sao? Nếu tôi thực sự học được tất cả võ học của đảo Vong Ưu, thì đến lượt các bà ức hiếp tôi sao?”, Lương Huyền Mi nổi giận, gần như là hét lên.

“Cô… cô… cô… Con ranh chết tiệt, còn dám cãi à?”.

Bà lão kia nổi giận, lại xông tới vỗ một chưởng vào vùng bụng của Lương Huyền Mi.

Lương Huyền Mi lập tức lăn lông lốc đi, đến lúc dừng lại thì không ngừng nôn ra máu.
 
Chương 1929


Chương 1929

Những người có thể ngồi cùng với thư ký Trịnh ở đây, có ai không phải là bậc thầy võ thuật chứ? Bà lão kia ra chưởng trong lúc nóng giận, uy lực không hề tầm thường.

Không ít người hơi nhíu mày.

Nhưng bà ta vẫn không chịu bỏ qua, đang định tiếp tục xông tới.

“Được rồi, đừng đánh nữa, nếu còn đánh nữa thì e là con ranh này sẽ chết luôn ở đây mất”, một người trung niên không nhìn nổi nữa, trầm giọng quát.

Bà ta nghe thấy thế, liền liếc nhìn người kia một cái rồi mới dừng tay.

Đúng lúc này thì Trịnh Tử Nhã đứng lên, mặt không cảm xúc nhìn Lương Huyền Mi, bình thản nói.

“Lương Huyền Mi, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, biểu diễn một lượt cho chúng tôi xem tất cả võ học của đảo Vong Ưu, nếu không, chúng tôi chỉ có thể phế võ công của cô, cô tự chọn đi”.

Dứt lời, cả phòng họp im lặng như tờ…

Lương Huyền Mi ôm ngực, lau máu tươi ở khóe miệng, nhìn Trịnh Tử Nhã với đôi mắt ngập tràn lửa giận. Cô ta cắn đôi môi đầy máu, rồi lạnh lùng đáp: “Thư ký Trịnh, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ biết mấy công phu ngoại đảo này, thời gian tôi ở đảo Vong Ưu quá ngắn, không thể tiếp xúc tới võ học cốt lõi của bọn họ, tôi không biết gì về các thủ đoạn thực sự của bọn họ. Cho dù chị đánh chết tôi, thì tôi cũng không thể thi triển võ học chân chính của đảo Vong Ưu được”.

“Vớ vẩn, cô được đích thân trưởng lão của đảo Vong Ưu lựa chọn, sao bọn họ có thể không bồi dưỡng cô chứ? Tôi thấy rõ ràng là cô giấu giếm, không chịu thi triển ra”, bà lão ngoạc mồm chửi bới.

“Các bà không tin thì tôi cũng hết cách”, Lương Huyền Mi trừng mắt nhìn bà ta, chẳng buồn giải thích nữa.

“Khốn kiếp, xem ra hôm nay bà đây không cho con ranh này một trận, thì cô ta không biết thủ đoạn của bà đây thế nào”, bà lão nổi giận đùng đùng, lao tới đá vào bụng dưới của Lương Huyền Mi.

Bốp!

Lương Huyền Mi lại bị đá bay đi, nặng nề đập lưng vào tường.

Bức tường lập tức xuất hiện mấy vết nứt.

Cô ta ngã lăn xuống dưới chân tường, tay ôm lấy bụng, ý thức có chút mơ hồ.

“Cô có nói không?”, bà lão mắng.

“Tôi… thực sự… không biết…”, Lương Huyền Mi yếu ớt đáp.

“Con ranh chết tiệt này!”, trong lúc tức giận, bà ta lại định ra tay.

“Đừng đánh nữa, có lẽ cô ta không biết thật”, người đàn ông trung niên vừa nãy không nhìn nổi nữa, lập tức đứng dậy quát.

“Chưởng môn Hồ, ông năm lần bảy lượt nói đỡ cho con ranh này, sao nào? Chắc không phải ông nhìn trúng cô ta đấy chứ?”, một người phụ nữ trang điểm đậm ngồi ở bên cạnh, nói với giọng điệu quái gở.

“Cô ta bằng tuổi con gái ông đấy, ông không thấy ngại à?”, bà lão hừ một tiếng.

“Các bà… đúng là vô lý! Toàn nói hươu nói vượn! Thôi vậy, các bà muốn làm gì thì làm, tôi mặc kệ đấy”, người đàn ông trung niên bực bội đáp, cũng không muốn tham gia vào chuyện này, liền phất tay áo rời đi.

“Thực ra chưởng môn Hồ nói cũng đúng, chúng ta ỷ đông ức hiếp một cô gái, nếu chuyện này đồn ra ngoài, thì chúng ta ít nhiều cũng bị mất mặt. Theo tôi thấy, đừng ép hỏi cô ta nữa, nhỡ chuyện này ầm ĩ lên thì cũng không tốt cho mọi người”, lại một người nữa lên tiếng.

Nghe thấy thế, không ít người cũng gật đầu đồng tình.

Trịnh Tử Nhã khẽ gật gù: “Nếu mọi người đã nói vậy thì được, tiền bối Thường cũng đừng làm khó cô ta nữa, chúng ta kết thúc chuyện này tại đây đi”.

Dứt lời, Trịnh Tử Nhã liền đứng dậy, đi về phía Lương Huyền Mi.
 
Chương 1930


Chương 1930

Cô ta tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, ánh mắt có chút lạnh lùng, đứng từ trên cao nhìn xuống Lương Huyền Mi đang nằm dưới đất, nhẹ giọng nói: “Lương Huyền Mi, tôi chỉ hỏi lần cuối cùng, rốt cuộc cô có chịu thi triển võ học chân chính của đảo Vong Ưu cho chúng tôi xem không?”.

“Rốt cuộc… các người muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa… Tôi đã nói rồi… Tôi chỉ học được những thứ này… Võ học chân chính của đảo Vong Ưu… thì tôi thực sự… không biết…”, Lương Huyền Mi yếu ớt đáp, toàn thân đã không còn sức lực.

Trịnh Tử Nhã hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Đây là cô tự chọn đấy nhé”.

Nói xong, cô ta liền nhìn về phía cửa.

Cô gái lạnh lùng đứng ở cửa phòng họp lập tức tiến vào, đứng trước mặt Lương Huyền Mi.

Hơi thở của Lương Huyền Mi như nghẹn lại, cô ta ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy một bàn tay như móng vuốt sắc bén, khóa chặt lấy cổ tay cô ta…



Ừng ực, ừng ực…

Một bát thuốc Đông y đắng ngắt được rót vào bụng.

“Bố thấy đỡ hơn chưa”, Lâm Chính đỡ Lương Phong Nghiêm, lên tiếng hỏi.

“Đỡ nhiều rồi… Cảm ơn con, Tiểu Chính”, Lương Phong Nghiêm nặn ra một nụ cười, yếu ớt đáp.

“Vết thương của bố rất sâu, con đã dùng châm bạc gây tê cục bộ cho bố, nhưng một khi hết hiệu quả thì chắc chắn sẽ rất đau. Thời gian này bố hãy nghỉ ngơi thật nhiều, đừng động đậy lung tung, chờ miệng vết thương lành lại, rõ chưa?”, Lâm Chính dặn dò.

“Được… không ngờ y thuật của con lại tinh thâm như vậy, xem ra mọi người đã hiểu lầm con rồi”, Lương Phong Nghiêm cười nói.

Nhưng nói được mấy câu lại động đến miệng vết thương, ông ta đau đớn xuýt xoa.

“Được rồi, chút y thuật này của con cũng không đáng nhắc tới, chỉ xử lý được mấy vết thương đơn giản thôi. Bố nghỉ ngơi đi, để con chuẩn bị chút thuốc cho bố, bảo Hồng Anh sắc thuốc cho bố uống đúng giờ, nghỉ ngơi mấy tháng là được”, Lâm Chính nói xong, đang định đứng dậy rời đi.

“Khoan đã Tiểu Chính…”, đúng lúc này thì Lương Phong Nghiêm bỗng kêu lên.

“Sao thế bố?”, Lâm Chính dừng bước, nhìn ông ta với ánh mắt kỳ quái.

Lương Phong Nghiêm do dự một lát, rồi dè dặt nói: “Ừm… sau này bố luyện công… sẽ thực sự để lại di chứng sao?”.

“Vâng”.

Lâm Chính không chút do dự, bình thản nói: “Muốn xử lý di chứng này, thì bố phải điều dưỡng ít nhất ba năm”.

“Ba năm sao… Bố đã chừng này tuổi rồi, ba năm sau làm sao mà luyện công nổi nữa… Thôi vậy, thiên phú của bố vốn đã không cao, võ công không nổi trội, luyện hay không cũng chẳng sao. Tiểu Chính, con bận gì thì đi làm đi”, Lương Phong Nghiêm cười nói.

Lâm Chính gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.

Anh hiểu suy nghĩ của Lương Phong Nghiêm.

Sau khi Lương Huyền Mi từ đảo Vong Ưu trở về, chi của Lương Phong Nghiêm có thể nói là thanh thế tăng vọt, mấy ông lão bên trên cũng có ý bồi dưỡng Lương Huyền Mi, nên từng suy nghĩ đến việc để Lương Phong Nghiêm tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Lương.

Nhưng Lương Phong Nghiêm gặp chuyện này, rất có khả năng sẽ không giữ được vị trí gia chủ nữa.

Ai cũng nghĩ Lương Phong Nghiêm là người nhu nhược, không có dã tâm.

Thực ra… ông ta có dã tâm rất lớn.
 
Chương 1931


Chương 1931

Nhưng ông ta sẽ không bị dã tâm của bản thân khống chế, lúc cần buông tay, ông ta vẫn học được cách buông tay…

“Họ Lâm kia, bố tôi sao rồi?”, Lương Bình Triều vội vàng chạy tới kéo áo Lâm Chính lại, tức giận chất vấn.

“Tình hình của bố nuôi không tệ lắm, còn nữa, mong cậu hãy khách sáo chút, bỏ tay ra”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

“Thằng khốn, tôi cảnh cáo anh, nếu bố tôi có mệnh hệ gì, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Lũ ngu ngốc trong gia tộc cũng thật là quá đáng, dám để anh chữa trị cho bố tôi. Bọn họ muốn hại chết bố tôi sao?”.

Lương Bình Triều phẫn nộ đẩy Lâm Chính ra, sau đó tức tối lao vào trong phòng.

Lâm Chính nhìn anh ta, rồi lắc đầu bước ra ngoài cổng.

Cũng may cách nhà họ Lương không xa có một hiệu thuốc lớn, Lâm Chính bốc đủ lượng thuốc của một tháng rồi trở về. Anh viết đơn thuốc đưa cho Lương Hồng Anh.

“Cứ làm theo đơn thuốc là được, thời gian này hãy để ý chăm sóc nhiều hơn, vất vả cho cô rồi”, Lâm Chính nói.

“Không có gì, đây là việc chúng tôi nên làm mà”, Lương Hồng Anh mỉm cười đáp, sau đó lại nói: “Anh Lâm, sáng ngày mai… chắc không phải anh sẽ đến Hiệp hội Võ thuật đấy chứ?”.

“Ừ”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Anh vừa dứt lời, hơi thở của Lương Hồng Anh như nghẹn lại…

Lương Hồng Anh biết thân phận của Lâm Chính.

Thực ra cô ta từng hỏi Lương Huyền Mi về những chuyện xảy ra trên đảo Vong Ưu.

Đang yên đang lành, sao bỗng dưng Lương Huyền Mi lại trở về chứ?

Nhà họ Lương cũng từng điều tra về chuyện này.

Lương Vệ Quốc bảo Lương Hồng Anh đi điều tra, điều tra đi điều tra lại, cuối cùng manh mối chỉ về phía Lâm Chính. Lương Hồng Anh nói cho Lương Vệ Quốc biết chuyện này, Lương Vệ Quốc liền dứt khoát bảo cô ta đừng điều tra nữa.

Dù sao thân phận của Lâm Chính cũng là bí mật, Lương Vệ Quốc không dám tiết lộ ra ngoài.

Nếu chọc giận thần y Lâm này, thì chỉ có mang lại tai họa ngập trời cho nhà họ Lương mà thôi.

Tập đoàn Dương Hoa của thần y Lâm đang lên như diều gặp gió, không dễ dây vào.

Hiện giờ, ấn tượng của thần y Lâm về nhà họ Lương vốn đã rất tệ, ông ta không muốn làm cho mối quan hệ này xấu hơn nữa.

Vậy nên Lương Vệ Quốc mới cực lực ủng hộ Lương Huyền Mi và Lương Phong Nghiêm, trong chuyện lựa chọn gia chủ, ông ta cũng luôn đứng về phía Lương Phong Nghiêm.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, với sự hiểu biết của Lương Hồng Anh về thần y Lâm thì anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng… dù sao đó cũng là Hiệp hội Võ thuật!

Nếu chuyện này ầm ĩ lên, thần y Lâm có thể vỗ mông bỏ đi, nhưng nhà họ Lương có thể đi được sao?

“Anh Lâm, chuyện này anh hãy suy nghĩ kĩ hơn đi. Tôi nghĩ mục đích của Hiệp hội Võ thuật chỉ là những chiêu thức võ công Huyền Mi học được ở đảo Vong Ưu thôi. Cứ để Huyền Mi giao võ công của đảo Vong Ưu cho Hiệp hội Võ thuật, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không…”, Lương Hồng Anh vội nói.

“Chuyện lớn hóa nhỏ?”, Lâm Chính nhíu mày nhìn cô ta.

“Bây giờ, vì chú Nghiêm mà nhà họ Vân không còn truy cứu Huyền Mi nữa, Hiệp hội Võ thuật cũng không còn lý do gì để làm khó Huyền Mi cả. Anh Lâm, nếu anh đến Hiệp hội Võ thuật gây chuyện, thì thực ra cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Anh không thể ở mãi nhà họ Lương chúng tôi được, mà nếu anh rời đi, thì nhà họ Lương sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Hiệp hội Võ thuật”, Lương Hồng Anh thở dài nói.
 
Chương 1932


Chương 1932

“Yên Kinh vẫn chưa đến lượt Hiệp hội Võ thuật một tay che trời”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Nhưng anh không thể tưởng tượng được thế lực của Hiệp hội Võ thuật đâu. Anh biết có bao nhiêu con cháu của các thế gia đại tộc, tập đoàn tài chính, quyền quý là hội viên của Hiệp hội Võ thuật không? Anh biết hội trưởng của Hiệp hội Võ thuật là người giỏi đến mức nào không? Chuyện hôm nay anh cũng thấy rồi đấy, nhà họ Lương chúng tôi có bao nhiêu người ở đó, ông nội cũng có mặt, nhưng kết quả thì sao? Chú Nghiêm bị thương nặng, tại sao nhiều người như vậy mà không ai dám động đến một thư ký của Hiệp hội Võ thuật? Cô ta còn chưa phải là hội trưởng đâu! Thực ra nguyên nhân chính là vì chúng tôi đều biết Hiệp hội Võ thuật có thế lực quá lớn! Chúng tôi chỉ có thể nhẫn nhịn! Đây là chuyện bất đắc dĩ!”, Lương Hồng Anh thở dài nói.

Lâm Chính nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

Lương Hồng Anh nói cũng rất có lý.

Người nhà họ Lương thế nào, Lâm Chính không quan tâm. Nhưng Lương Phong Nghiêm và Lương Thu Yến cũng là người nhà họ Lương, dù Lâm Chính không quan tâm đ ến sống chết của nhà họ Lương, thì cũng phải nghĩ tới nhà Lương Thu Yến.

Thấy Lâm Chính không nói gì, Lương Hồng Anh liền thở phào nhẹ nhõm.

Điều khiến cô ta và Lương Vệ Quốc lo lắng nhất là Lâm Chính ra tay với Hiệp hội Võ thuật.

Nếu vậy thì bọn họ sẽ rất khó xử.

Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng huyên náo.

Sau đó, một bóng dáng nhanh chân bước vào.

“Chị Hồng Anh, xảy ra chuyện rồi”, một người nhà họ Lương nhỏ giọng nói.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lương Hồng Anh hỏi.

Người kia liếc nhìn Lâm Chính ở bên cạnh, rồi ghé lại gần Lương Hồng Anh, nhỏ giọng đáp: “Lương Huyền Mi đến Hiệp hội Võ thuật, kết quả bị người của Hiệp hội Võ thuật phế võ công, đánh cho trọng thương, bây giờ đang được đưa tới bệnh viện thành phố…”

Lương Hồng Anh như bị sét đánh ngang tai.

Lâm Chính cũng như ngừng thở.

Anh bước tới, túm lấy cổ áo người kia, lạnh lùng nói: “Huyền Mi đến Hiệp hội Võ thuật lúc nào?”.

“Tôi… tôi không biết, Lâm Chính, bỏ tay ra, anh mau bỏ tay ra!”, người kia cuống quýt kêu lên, còn có chút sợ hãi.

“Anh Lâm, anh bình tĩnh đi”, Lương Hồng Anh cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, vội vàng nói.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, anh đẩy người kia ra rồi lao về phía cổng.

“Lâm Chính! Khoan đã! Lâm Chính!”.

Lương Hồng Anh vội kêu lên.

Nhưng Lâm Chính bất chấp, người đã biến mất ngoài cổng.

“Chết rồi! Lần này thì chết thật rồi!”.

Đôi môi Lương Hồng Anh cũng run rẩy.

“Cậu mau nói chuyện này với ông tôi, bảo ông tôi nghĩ cách bằng mọi giá, bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện thành phố”, Lương Hồng Anh vội nói rồi chạy đi.

“Chị Hồng Anh, làm gì còn cách gì mà nghĩ chứ?”.
 
Chương 1933


Chương 1933

Người kia vội kêu lên, nhưng Lương Hồng Anh đã lướt đi như một cơn gió, nên chỉ đành thôi.

Lương Vệ Quốc nhanh chóng biết chuyện.

Ông ta đang ngồi uống trà, sau khi biết tin Lương Huyền Mi bị Hiệp hội Võ thuật phế võ công, chén trà trong tay liền rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ thành mảnh vụn.

“Ông… ông ba, ông không sao chứ?”.

Toàn thân người kia run rẩy, vội vàng hỏi.

“Không sao… không sao…”, sắc mặt Lương Vệ Quốc tái nhợt, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Đi gọi phòng chủ của chính phòng và nhị phòng đến đây… Chắc là nhà họ Lương sắp xảy ra chuyện lớn rồi…”

Người nhà họ Lương không hiểu, tại sao Lương Huyền Mi bị phế mà ông ba lại kêu là nhà họ Lương sắp gặp xui xẻo?

Hiệp hội Võ thuật đã trút giận thì chớ, chẳng lẽ còn làm gì nhà họ Lương sao?

Nhưng Lương Vệ Quốc đã nói vậy thì cũng không ai dám phản bác, vội chạy đi gọi điện thoại cho Lương Khánh Tùng và Lương Hổ Khiếu.

Hai người không biết thân phận của Lâm Chính, cũng không biết sự tình nghiêm trọng, nhưng đích thân Lương Vệ Quốc gọi điện thoại, nên vẫn từ tỉnh khác về.

Còn lúc này, Lâm Chính đã được Vệ Yến đưa đến bệnh viện thành phố.

Lương Huyền Mi được đưa vào ICU, tình hình không hề lạc quan.

Lâm Chính tìm ngay đến bác sĩ điều trị chính.

“Vết thương của bệnh nhân rất nghiêm trọng, xương tay phải gãy nát, vùng bụng và vùng đầu đều bị tụ máu. Không những vậy, nhiều dây thần kinh trên người cô ấy bị đứt do ngoại lực ảnh hưởng. Muốn khôi phục hoàn toàn thì phải mất ít nhất một năm, hơn nữa sẽ để lại di chứng rất nặng nề…”

Bác sĩ điều trị chính đưa báo cáo kiểm tra cho Lâm Chính rồi đáp.

Lâm Chính cầm bản báo cáo, ngồi xuống chiếc ghế ở hành lang, không nói một lời.

“Chủ tịch Lâm, anh không sao chứ?”, Vệ Yến ở bên cạnh thấy không đành lòng, liền dè dặt gọi.

“Không sao…”

Lâm Chính hít sâu một hơi, đưa báo cáo cho Vệ Yến.

“Cô gọi ngay cho Mã Hải, bảo ông ta chọn những bác sĩ giỏi nhất từ học viện Huyền Y Phái, đến Yên Kinh chữa trị cho Huyền Mi. Bảo với bọn họ rằng dùng dược liệu quý đến đâu cũng được, tôi chỉ có một yêu cầu, đó là khiến Huyền Mi khỏe lại trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa… không được để lại bất cứ di chứng gì, rõ chưa?”, Lâm Chính đanh giọng nói.

“Vâng, Chủ tịch Lâm”, Vệ Yến gật đầu, rồi chạy sang một bên gọi điện thoại.

“Chị!”.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên ở cuối hành lang.

Chỉ thấy Lương Tiểu Điệp nước mắt giàn giụa chạy tới.

“Tiểu Điệp!”.

Lâm Chính lập tức đứng dậy ngăn cô ta lại.

“Chị tôi đâu? Chị ấy sao rồi? Lâm Chính, chị tôi đâu?”, Lương Tiểu Điệp túm lấy cánh tay Lâm Chính, tâm trạng kích động hỏi.

“Huyền Mi không sao, anh đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất điều trị cho cô ấy rồi, em yên tâm đi”, Lâm Chính an ủi.

Nhưng ngay sau đó, Lương Tiểu Điệp lại tát một cái rất mạnh vào mặt Lâm Chính.

Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt tóm được cổ tay Lương Tiểu Điệp.
 
Chương 1934


Chương 1934

Nhưng Lương Tiểu Điệp lại nhổ một ngụm nước bọt vào ngực anh.

“Sắp xếp bác sĩ giỏi nhất? Anh cũng xứng sao? Chẳng phải anh nói anh là anh cả của chị ấy sao? Tại sao chị ấy lại bị thương như vậy? Anh bảo vệ chị ấy kiểu gì thế? Anh cũng xứng làm anh của chị ấy sao? Anh là cái thá gì chứ? Loại vô dụng như anh có tư cách gì để bảo vệ chị ấy? Cút đi! Anh cút ngay cho tôi!”, Lương Tiểu Điệp phẫn nộ gào lên, nước mắt giàn giụa.

“Xin cô hãy chú ý lời nói và hành vi của mình”.

Vệ Yến vội vàng tắt điện thoại, rồi bước tới định kéo Lương Tiểu Điệp ra.

“Vệ Yến, cô cứ kệ đi”, Lâm Chính trầm giọng quát.

Cơ thể Vệ Yến cứng đờ, có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, Chủ tịch Lâm”.

Chủ tịch Lâm?

Lương Tiểu Điệp hơi sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu.

Lâm Chính buông tay ra.

“Em muốn đánh thì đánh đi”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

“Đánh anh? Tôi sợ đau tay”, Lương Tiểu Điệp lạnh lùng đáp.

“Thực ra em nói đúng, anh không có tư cách làm anh của Huyền Mi, lần này quả thực là anh không bảo vệ tốt cô ấy, Tiểu Điệp, anh xin lỗi”, Lâm Chính hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh thấu xương.

“Anh không cần xin lỗi tôi, bởi vì từ trước đến giờ tôi không trông mong một kẻ vô dụng như anh có thể bảo vệ chị, chỉ có chị trông mong thôi. Anh nên xin lỗi chị ấy mới đúng”.

Lương Tiểu Điệp lạnh lùng nói, lau nước mắt ở khóe mắt, rồi xoay người chạy đi.

Lâm Chính lặng lẽ đứng ở hành lang, bất động như một pho tượng.

Mọi người đi qua đều quay sang nhìn anh.

Vệ Yến chần chừ một lát rồi lấy khăn giấy trong túi xách ra, đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy, lau nước bọt trên ngực đi, rồi ném nó vào thùng rác.

“Vệ Yến”.

“Sao vậy Chủ tịch Lâm?”.

“Cô có biết đường đến Hiệp hội Võ thuật không?”, Lâm Chính khàn giọng hỏi.

Vệ Yến run rẩy, gật đầu đáp: “Có ạ”.

“Đi thôi”.

Lâm Chính đi về phía thang máy.

Vệ Yến lập tức chạy theo.

Lâm Chính lên xe, rồi đâm châm bạc vào cổ.

Trong chớp mắt, anh lại khôi phục dung mạo của thần y Lâm.

Vệ Yến không khỏi nhìn thêm mấy cái, vốn định khen anh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì trong lòng giật thót, da đầu cũng trở nên tê dại.

“Chủ tịch Lâm, nếu anh dùng thân phận này đến Hiệp hội Võ thuật, thì có thể thay bộ quần áo khác, trên xe có một bộ vest mới mua cho anh đấy”.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu.

Vệ Yến xuống xe.

Một lát sau, Lâm Chính thay xong quần áo, Vệ Yến liền lái xe đến Hiệp hội Võ thuật.
 
Chương 1935


Chương 1935

20 phút sau, xe dừng trước cổng Hiệp hội Võ thuật.

Lâm Chính xuống xe, chỉnh lại bộ vest, rồi sải bước tiến vào.

“Xin hỏi anh tìm ai?”.

Bảo vệ ở cổng bước tới cười nói.

“Thư ký Trịnh có đây không?”.

“Bọn họ đang họp, xin hỏi anh có hẹn trước không?”, bảo vệ hỏi.

“Bọn họ họp ở đâu?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Xin hỏi anh có chuyện gì không?”, bảo vệ dè dặt nói.

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn anh ta, sau đó lấy một tờ giấy chứng nhận trong túi ra, đưa cho bảo vệ.

Bảo vệ nhìn thấy, hơi thở như nghẹn lại, mừng rỡ nói: “Hóa ra anh là thần y Lâm thật, trời ơi, thảo nào tôi thấy quen mắt thế? Thần y Lâm, chào anh, chào anh, anh… anh có thể cho tôi xin chữ ký không? Tôi là người hâm mộ của anh đấy!”.

“Chờ tôi xử lý xong mọi chuyện đã, đám thư ký Trịnh họp ở tầng mấy vậy?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Tầng hai, tầng hai, có cần tôi gọi trước cho thư ký Trịnh không?”.

“Không cần đâu, Vệ Yến, cô chờ tôi ở đây”.

Lâm Chính xua tay rồi đi vào trong.

Văn phòng tầng hai, thư ký Trịnh ngồi chính giữa phòng họp, trước mặt có một chiếc laptop, trên đó đang chiếu một đoạn video.

Cô ta gật đầu với người bên cạnh, người bên cạnh lập tức bấm bàn phím laptop.

Cạch!

Tiếng lạch cạch vang lên.

Ngay sau đó, một đoạn video được chiếu lên màn hình lớn của phòng họp.

Tất cả mọi người đều nghiêm túc nhìn sang.

Trên màn hình đang chiếu cảnh chiến đấu.

Hai người đàn ông trẻ tuổi đang chiến đấu kịch liệt với nhau trên võ đài.

Một trong hai người có khí lực rất lớn, mỗi một lần tung quyền đều có thể giải phóng dòng khí đáng sợ, đánh vào võ đài khiến cả võ đài nứt ra, cực kỳ khủng khiếp.

Người còn lại vẫn rất nhàn nhã, không hề tung quyền mà chỉ liên tục tránh né, linh hoạt giống như một con cá. Dù cho khí lực của đối thủ đáng sợ đến thế nào cũng không thể chạm vào người này.

Sau trận đấu, người có quyền kình mãnh liệt đã thở hổn hển, sức cùng lực kiệt.

Người còn lại chỉ nháy mắt đã đến gần người kia giống như một tia chớp, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán người kia.

Trong chớp mắt, người có quyền kình mạnh mẽ run rẩy cả người giống như bị điện giật, sau đó đứng sững tại chỗ, tiếp theo dần dần ngã xuống đất, không còn động tĩnh.

Từ đầu tới cuối, người kia chỉ tung ra một chiêu.

Vài người không khỏi hít sâu một hơi.

“Đây là hình ảnh Tam Chấn và thiên kiêu giao đấu, chắc mọi người biết Hứa Tam Chấn chứ? Cậu ta được gọi là thiên tài số một tỉnh Hoài Nam, kết quả lại không qua nổi một chiêu của thiên kiêu. Mọi người nghĩ thế nào?”, Trịnh Tử Nhã thản nhiên lên tiếng.

Phòng họp rơi vào im lặng.
 
Chương 1936


Chương 1936

“Đây là vị thiên tài nào?”, một người đàn ông lên tiếng hỏi.

“Mạn Thiên Hà, xếp thứ mười sáu bảng thiên kiêu! Cao thủ của Ẩn Phái”.

“Thư ký Trịnh cho chúng tôi xem cái này có chuyện gì sao?”, bà lão nheo mắt lại nhìn thư ký Trịnh, hỏi.

“Hiệp hội Võ thuật cũng không thiếu nhân tài tinh anh xuất sắc, nhưng thiên kiêu ít ỏi. Cho đến nay, chỉ có một vị thiên kiêu có quan hệ với Hiệp hội Võ thuật, vì vậy tôi hi vọng trong các vị có người có thể khuyên Mạn Thiên Hà gia nhập Hiệp hội Võ thuật chúng ta!”, Trịnh Tử Nhã nâng tách trà trên bàn lên uống một ngụm, thản nhiên nói.

“Cái đó…”.

Bọn họ nhìn nhau, châu đầu ghé tai bàn tán.

“Thư ký Trịnh, e rằng chuyện này không dễ. Tính tình Mạn Thiên Hà vô cùng cao ngạo, khuyên cậu ta gia nhập Hiệp hội Võ thuật chúng ta e là cậu ta sẽ không đồng ý, trừ khi chúng ta cho cậu ta lợi ích to lớn nào đó”, người phụ nữ lên tiếng.

“Bà thấy cho anh ta cái gì thì anh ta sẽ đồng ý làm việc cho chúng ta?”, Trịnh Tử Nhã mỉm cười hỏi.

“Vật tầm thường thì có lẽ cậu ta sẽ không quan tâm. Theo tôi thấy, nên nói chuyện đó cho cậu ta biết, chắc chắn cậu ta sẽ thấy hứng thú”, người phụ nữ nhỏ giọng nói.

“Chuyện đó?”.

Không ít người nhíu mày.

“Hoành Phương, sao làm thế được? Nơi đó càng ít người biết càng tốt. Thật ra chúng ta không hiểu biết gì về Mạn Thiên Hà, cứ tiết lộ tin tức cho cậu ta như vậy, một khi truyền ra ngoài, người chia miếng bánh này sẽ càng nhiều, chúng ta còn được bao nhiêu?”, ngay lập tức có người đứng lên phản đối.

“Tôi chỉ đưa ra kiến nghị, ông không cần kích động như vậy”, người tên Hoành Phương lắc đầu nói.

“Bớt nhắc tới kiểu kiến nghị đó đi. Theo tôi thấy, cho cậu ta chút tiền, chút danh tiếng là đủ rồi. Hiệp hội Võ thuật chúng ta tán thưởng cậu ta đã là nể mặt cậu ta, cậu ta là người thông minh, có lẽ sẽ nhận lấy niềm vinh hạnh này”, người đó lạnh lùng nói.

“Người ta đã là thiên kiêu, biết bao nhiêu người dõi theo đến cậu ta, sao cậu ta lại quan tâm đ ến chút danh lợi của chúng ta? Đại hội sắp mở, bây giờ nhiều thế lực đang khẩn trương chiêu mộ người ngoài. Nếu có được một thiên kiêu thì có thể rung chuyển đất trời ở đại hội, ai mà không muốn có được, đến lượt Hiệp hội Võ thuật chúng ta hay sao?”, người đàn ông trung niên nói.

“Theo tôi thấy chuyện này… không thành”.

“Tôi cũng cảm thấy không thành”.

“Để sau xem sao”.

Không ít người lên tiếng bày tỏ thái độ.

Trịnh Tử Nhã nhíu mày, không nói gì.

Trong phòng họp tràn ngập tiếng thảo luận kịch liệt.

Lúc này, một loạt tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ ngoài hành lang của phòng họp.

Thiếu nữ đứng ở cửa nhìn người đến, không nhúc nhích.

Người này rất tuấn tú, mặt mũi như được gọt giũa, vô cùng sắc cạnh, trên người mặc một bộ Âu phục hợp dáng, khí chất lộ rõ.

Trong khi thiếu nữ quan sát người đó, người đó cũng liếc mắt về phía thiếu nữ, nhưng chẳng mấy chốc đã dời mắt đi.

Thay vào đó là nhìn thẳng đến cửa phòng họp, bước nhanh tới.

“Đứng lại!”.

Thiếu nữ giơ ngang tay, lạnh lùng nói: “Thư ký Trịnh không mời anh vào phòng họp, không có chuyện gì thì đợi ở đây đi”.
 
Chương 1937


Chương 1937

“Tôi hỏi cô một câu được không?”, người đàn ông nhìn chằm chằm thiếu nữ, khẽ giọng nói.

Thiếu nữ không nói gì.

Người đàn ông tiếp tục lên tiếng: “Tôi muốn hỏi, lúc trước Lương Huyền Mi em gái tôi đến đây, ai đã đánh cô ấy bị thương?’.

Nhưng… thiếu nữ vẫn không nói gì, chỉ ngăn trước mặt người đàn ông, không cho anh vào trong.

Người đàn ông thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, mà bước thẳng vào phòng họp.

“Muốn chết!”.

Thiếu nữ nổi giận, tóm lấy vai người đàn ông, sau đó dùng sức, định bóp nát vai anh.

Nhưng người đàn ông lại chỉ nhẹ nhàng hất vai.

Rầm!

Trong nháy mắt, thiếu nữ đã bị đánh bật ra, tông người vào cửa phòng họp, đứng không vững.

Thiếu nữ tràn đầy kinh ngạc, không tin nổi nhìn người trước mắt.

“Làm phiền cô nhường đường cho chút được không?”, người đàn ông thản nhiên nói.

Thiếu nữ hoàn hồn lại, nghiến chặt răng, vẫn không định buông tha mà tiếp tục ra tay với người đàn ông.

Lần này… người đàn ông không định nương tay nữa.

Thiếu nữ đánh tới một chưởng, nhưng chưởng đó còn chưa kịp đánh ra đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay, sau đó ném cô ta về phía hành lang.

Vù!

Cơ thể thiếu nữ bay ra xa như mũi tên, đâm thẳng vào tranh tường ở cuối hành lang. Tường lập tức vỡ vụn, thiếu nữ lăn từ trên đó xuống đất, mặt mày xám xịt.

“Chuyện gì thế?”.

Người ở phòng họp đồng loạt đứng dậy, bị động tĩnh bên ngoài làm kinh ngạc.

Đúng lúc đó, cửa phòng họp được mở ra.

Người đàn ông mặc Âu phục đi vào, đồng thời đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng, còn khóa trái cửa, sau đó mới quay người lại nhìn tất cả mọi người ở đây.

“Cậu là…”.

Bọn họ ngạc nhiên không thôi

“Trông người này rất quen, hình như đã thấy ở đâu đó…”.

“Phải, tôi cũng thấy quen mặt… nhưng nhất thời không nghĩ ra… Haizz, già rồi..”.

Vài tiếng bàn tán vang lên.

Vẻ mặt của Trịnh Tử Nhã trở nên hơi nghiêm nghị.

Không có mệnh lệnh của cô ta, người bình thường không vào được phòng họp này, bởi vì đã có A Hồng trông coi ngoài cửa.

Thế nhưng… người này lại vào được.

Chỉ sợ A Hồng đã…

“Anh là ai?”, Trịnh Tử Nhã lên tiếng hỏi.

Cô ta không hay xem tivi, cũng không theo dõi các tin tức xung quanh, nhất thời không nhận ra người này.

“Tôi là anh trai của Lương Huyền Mi”.
 
Chương 1938


Chương 1938

Người đàn ông cũng chính là Lâm Chính bình tĩnh đáp lại.

Anh vừa dứt lời, bọn họ đều ngạc nhiên.

Trịnh Tử Nhã nhếch khóe miệng, mỉm cười hỏi: “Sao? Anh đến đây… có chuyện gì à?”.

Lương Huyền Mi vừa xảy ra chuyện, anh trai của cô ta đã đến đây, anh có mục đích gì người ở đây đều hiểu rõ.

Đương nhiên Trịnh Tử Nhã cũng biết.

Nhưng cô ta hơi tò mò.

Cô ta biết hai người anh trai của Lương Huyền Mi. Lương Bình Triều thì khỏi phải nói, một kẻ vô dụng thuần túy, du thủ du thực, suốt ngày chỉ biết chơi bời ăn uống, võ công cũng bỏ phế, một đứa con nhà giàu ăn chơi trác táng chính hiệu. Lúc trước cả nhà Lương Phong Nghiêm thất thế, cậu ta còn biết bớt phóng túng một chút, bây giờ được thế thì lại ngày một tệ hơn. Loại người này vốn không cần phải để tâm.

Còn con trai cả Lương Quản Trạch của Lương Phong Nghiêm cũng có chút bản lĩnh.

Nhưng Trịnh Tử Nhã từng gặp Lương Quản Trạch, không giống với người ở trước mặt.

Lương Huyền Mi đâu ra thêm một người anh trai thế này?

Chẳng lẽ là anh họ?

Nhưng hình như trong nhà họ Lương không có người này…

Lâm Chính nhìn quanh bọn họ một vòng, dừng ánh mắt trên người Trịnh Tử Nhã, bình tĩnh nói: “Thư ký Trịnh, vừa rồi em gái tôi đến đây bị người ta đánh bị thương. Tôi hỏi cô, là những ai đã đánh em gái tôi bị thương?”.

“Vậy là anh đến đây để khởi binh vấn tội?’, Trịnh Tử Nhã cười hỏi.

“Phải”, Lâm Chính không hề khách sáo gật đầu.

“Ha ha ha…”.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng cười thật to.

“Thằng nhóc này nói gì vậy? Chạy đến Hiệp hội Võ thuật chúng ta khởi binh vấn tội?”.

“Tôi không nghe lầm đấy chứ?”.

“Nhóc con, cậu còn nhỏ hơn cháu trai tôi, dám chạy đến đây khởi binh vấn tội, cậu đủ tư cách sao? Có biết đây là đâu không?”.

“Tôi sắp bị thằng ngốc không biết trời cao đất dày này chọc cười chết mất”.

“Nên nói cậu ta tuổi trẻ ngông cuồng hay là nói cậu ta không biết điều đây?”.

Người ở đây đều cười cợt, một vài người còn châm biếm.

“Ranh con!”.

Lúc này, một giọng quát vang lên.

Lâm Chính nhìn về phía phát ra tiếng.

Một bà lão gầy còm đứng ra, cười nói: “Đứa em gái không biết điều của cậu là do tôi đánh đấy. Thế nào? Cậu định làm gì bà già này?”.

“Ồ… Bàn tay nào của bà đã đánh?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Hai tay, còn cả một bàn chân. Sao hả? Cậu định đánh tàn phế hai tay hai chân của tôi sao?”, bà lão cười hà hà hỏi.

“Nếu bà đã nói vậy thì tôi sẽ đánh tàn phế hai tay hai chân của bà!”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, cơ thể chuyển động, tiến nhanh đến chỗ bà lão giống như cơn gió.

 
 
Chương 1939


Chương 1939

Bà lão kinh hãi, vội vàng đưa tay ngăn đỡ Lâm Chính.

Tuy nhiên, tốc độ của bà ta không bằng tốc độ của Lâm Chính, vừa nhấc tay lên đã bị Lâm Chính tóm lấy, sau đó bỗng nhiên dùng sức.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

“Á!”.

Tiếng hét thê thảm vang vọng mây xanh.

Người xung quanh đều kinh hãi, vội nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện cổ tay của bà lão đã bị xé đứt.

Thế vẫn chưa hết, cổ tay của Lâm Chính tóm lấy bàn tay còn lại của bà ta nhanh như tia chớp, y hệt con rắn độc, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của nó, hơn nữa còn giơ chân đạp vào đầu gối bà ta.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Lại ba tiếng giòn giã vang lên.

Chẳng mấy chốc, bà lão ngã xuống đất, cơn đau dữ dội khiến bà ta ngất đi.

Từ đầu đến cuối chỉ có mấy giây, bà lão đã bị đánh tàn phế.

Cảnh tượng này quả thật đã làm tất cả mọi người ở đây chấn động.

“Thường sư phụ!”.

“Bà già độc ác!”.

Người xung quanh hét gọi, nhưng bà lão không còn nghe rõ được nữa.

Lâm Chính thu tay lại, bình tĩnh nhìn bọn họ, nói với giọng trầm khàn: “Còn ai… động tới em gái tôi nữa?”.

Lần này không ai dám lên tiếng.

Bọn họ người thì đỏ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Lâm Chính, người thì tái mặt sợ hãi nhìn anh.

Con người này cũng thật là ác độc!

Hơn nữa, tốc độ này… thực lực này… thật sự là một người trẻ tuổi chỉ mới hơn hai mươi có thể làm được sao?

“Rốt cuộc anh là ai?”.

Vẻ mặt Trịnh Tử Nhã lạnh băng, thu bớt sự giễu cợt trước kia, lạnh lùng quát hỏi.

“Cậu ta là thần y Lâm!”.

Không biết là ai gào lên.

Người đó vừa lên tiếng, bọn họ đều chấn động.

“Thần y Lâm?”.

“Tôi nhớ ra rồi, cậu ta đúng là thần y Lâm! Chẳng trách cậu ta lại quen mặt như vậy, lần trước tôi đã thấy mặt cậu ta trên báo”.

“Trời ạ, thần y Lâm lại là anh trai của Lương Huyền Mi?”.

“Rốt cuộc… chuyện này là sao?”.

Bọn họ không khỏi kinh hãi.

Trịnh Tử Nhã kinh ngạc hơn ai hết.
 
Chương 1940


Chương 1940

Cô ta không ngờ thần y Lâm lại có quan hệ với Lương Huyền Mi của nhà họ Lương.

Nếu sớm biết là thế, cô ta đã không đối xử với Lương Huyền Mi như vậy.

Trịnh Tử Nhã hít sâu mấy hơi, tim đập vô cùng mạnh.

Thần y Lâm và Dương Hoa không dễ chọc vào.

Chưa nói tới thế lực trong nước của thần y Lâm, ngay cả ở nước ngoài cũng có hoàng gia nước Y ủng hộ anh, cô ta không thể chọc giận một nhân vật như vậy.

“Thần y Lâm, ngưỡng mộ đã lâu!”.

Một người đàn ông trung niên tiến lên, chắp tay nói với Lâm Chính.

“Ông làm em gái tôi bị thương sao?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

Người đó sững sờ, sau đó vội vàng xua tay: “Không không, tôi không động đến cô Lương, không hề động đến một đầu ngón tay…”.

“Thế ông biết ai đã làm cô ấy bị thương không?”, Lâm Chính lại hỏi.

“Chuyện đó… tôi… tôi không biết…”, người đó thay đổi sắc mặt, nói thật nhỏ.

“Nếu ông không nói, vậy thì là ông làm rồi!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Người đó nghe vậy, hơi thở trở nên run rẩy, vội nói: “Thần y Lâm, cậu… cậu không được vô lý như vậy. Tôi thật sự không làm cô Lương bị thương, thậm chí lúc bà già độc ác đánh cô Lương, tôi còn lên tiếng ngăn cản!”.

“Tôi mặc kệ, bây giờ em gái tôi đang nằm trong bệnh viện, tôi phải đòi lại công bằng cho cô ấy. Nếu các người không báo tên người đã làm cô ấy bị thương ra đây, hôm nay mấy người sẽ phải nằm trên cáng ra khỏi căn phòng này”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó cầm một chiếc ghế đặt ở lối ra phòng họp, ngồi thẳng xuống, nhắm mắt lại.

Anh vừa nói ra lời ngông cuồng như vậy, ngay lập tức khiến đám người ở đây tức giận mà không thể phát ti3t.

Trịnh Tử Nhã cũng vô cùng tức giận.

Ở đây là Hiệp hội Võ thuật!

Bất kể là ai, dù là thiên kiêu đến đây cũng phải cung kính, tuân theo quy củ, thần y Lâm này là sao? Chẳng lẽ anh ta cho rằng người ở đây đều dễ ức hiếp?

“Thần y Lâm, tôi phải thừa nhận Dương Hoa và thế lực trong tay anh không tầm thường, nhưng tôi hi vọng anh có thể nhận rõ bây giờ anh đang đứng ở đâu. Nơi đây không phải chỗ cho anh muốn làm gì thì làm!”, Trịnh Tử Nhã quát lên.

“Đúng vậy! Thần y Lâm, mỗi một người đứng đây đều là chủ một môn phái, hoặc là trưởng một gia tộc, ai mà không được người người tôn trọng kính ngưỡng? Ai mà không có sức mạnh to lớn, quyền thế ngút trời? Tuy cậu có lý, nhưng cũng không được làm càn như thế!”.

“Cậu đúng là quá đáng!”.

“Tôi không tin một mình cậu có thể đối phó với nhiều người chúng tôi!”.

“Thần y Lâm! Chúng tôi cộng lại cũng đã trên một nghìn tuổi, chẳng lẽ còn sợ một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch mới ngoài hai mươi tuổi như cậu sao? Chuyện này đồn ra ngoài, mặt mũi chúng tôi để đâu?”.

“Không sai! Cậu đừng nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt!”.

Bọn họ tràn đầy căm phẫn, đua nhau nói.

Trịnh Tử Nhã thấy vậy cũng có thêm lòng tin, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, anh nghe thấy rồi chứ? Chuyện đánh tàn phế Lương Huyền Mi chỉ là chúng tôi làm theo quy tắc của Hiệp hội Võ thuật. Nếu anh muốn đòi lại công bằng cho em gái anh, cũng được, nhưng phải xem anh có bản lĩnh đó không! Võ giả đều nói chuyện bằng nắm đấm, nắm đấm của anh đủ mạnh thì người ở đây đều nghe theo anh!”.
 
Chương 1941


Chương 1941

“Vậy là các người không nói đúng không?”.

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi”, Trịnh Tử Nhã cười nhạt.

“Vậy được”.

Lâm Chính đứng dậy.

Người xung quanh vô thức lùi về sau một bước, nhìn anh với ánh mắt đầy nghiêm nghị.

“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Cậu thật sự muốn đấu với chúng tôi?”, người phụ nữ kia khó mà tin được, hạ thấp giọng quát hỏi.

“Các người chuẩn bị xong hết chưa?”, Lâm Chính lặp lại lần nữa.

“Hừ, thằng nhóc này không biết trời cao đất dày, cậu ta muốn đánh với chúng ta, không có lý nào chúng ta lại sợ cậu ta! Đã vậy thì mọi người cùng nhau xông lên đi! Tôi không tin chúng ta nhiều người như vậy mà không giải quyết được một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!”, một người tức giận nói.

“Lên!”.

Những người khác đồng loạt hô lên, sau đó lao thẳng về phía Lâm Chính.

Lâm Chính không hề khách sáo, vung tay.

Vù vù vù vù…

Vô số ánh sáng bay ra từ tay anh, tựa như sao băng.

“Cẩn thận, là châm bạc!”.

Một ông già hét lên.

Bọn họ đều vội vàng tránh né.

Dù vậy vẫn có hai người không kịp tránh, bị châm đâm trúng, ngay tức khắc không thể động đậy được nữa.

“Ngân Châm Phong Huyệt!”.

Trịnh Tử Nhã kinh ngạc kêu lên.

Lâm Chính lao vọt tới trước mặt hai người đó, tốc độ cực kỳ nhanh, hai tay làm đao vô cùng sắc bén đánh lên tứ chi của hai người đó.

Rắc!

Rắc!

Rắc!



Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.

“Á!”.

Hai người kêu lên thảm thiết, cơn đau dữ dội khiến bọn họ sắp ngất đi. Hai tay hai chân bọn họ bị gãy xương, chẳng còn sức chiến đấu, nằm liệt ra đất.

Nhìn thấy cảnh này, người xung quanh đều biến sắc.

Vừa ra tay đã có hai người gục xuống.

Thần y Lâm này cũng thật đáng sợ…

“Khốn nạn!”.

Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, nhón mũi chân, bay về phía Lâm Chính nhanh như cơn gió, một tay uyển chuyển như rắn nhắm thẳng vào tim anh.
 
Chương 1942


Chương 1942

Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, cũng đánh một chưởng về phía Trịnh Tử Nhã.

Ầm!

Hai chưởng đối chọi nhau.

Sức mạnh to lớn tác động lên người Trịnh Tử Nhã.

Trịnh Tử Nhã âm thầm kinh hãi, cả người bị sức mạnh đáng sợ đẩy ra sau, cơ thể lảo đảo.

Lâm Chính thừa thế xông lên, chuẩn bị giải quyết thư ký Trịnh này trước.

Nhưng giây sau, người xung quanh đột nhiên tấn công, bao vây lấy anh.

“Thằng nhãi, ngông cuồng!”.

“Hứng đòn Chấn Thiên Chưởng của tôi đi!”.

“Chịu chết đi!”.

Tiếng gào điên cuồng vang lên.

Các cao thủ xung quanh vung quyền và chưởng, tấn công về phía Lâm Chính một cách mạnh mẽ.

Một người khó chống lại số đông.

Nếu tất cả mọi người cùng nhau ra tay, Lâm Chính sẽ không thể kịp thời chống đỡ.

Cho dù đỡ được đòn tấn công bên này thì cũng không thể đỡ được đòn tấn công bên khác.

Chắc chắn Lâm Chính sẽ phải hứng chịu quyền cước của bọn họ.

Trịnh Tử Nhã thấy vậy hai mắt sáng lên, cũng bất chấp trên người còn sức mạnh đáng sợ chưa tan, cố gắng chuyển động bước chân, tấn công về phía Lâm Chính.

Thế tấn công ùn ùn kéo tới quả thật khiến người ta tuyệt vọng.

Lâm Chính thấy vậy thì bất chợt thu tay, cơ thể dừng lại, đứng yên tại chỗ đợi đòn tấn công từ bốn phía ập đến.

Bọn họ nhìn thấy vậy đều không khỏi ngạc nhiên.

Thần y Lâm này… định làm gì?

Thần y Lâm bỗng nhiên dừng tay không nằm trong dự liệu của bọn họ.

Chẳng lẽ… cậu ta bỏ cuộc rồi?

Bọn họ ngơ ngác nghĩ trong lòng, nhưng sức mạnh trên tay không dừng lại, tất cả đánh mạnh lên người Lâm Chính.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…

Từng tiếng động nặng nề liên tục vang lên.

Tất cả quyền cước đều rơi lên người Lâm Chính.

Sức mạnh mãnh liệt bao phủ toàn thân.

Nhưng… cơ thể Lâm Chính lại không nhúc nhích.

Dù quyền cước có mạnh thế nào cũng không thể lay chuyển cơ thể anh…

Dường như… tất cả quyền cước đều đánh vào tấm thép…

“Cái gì?”.

Bọn họ ngạc nhiên.

Trịnh Tử Nhã cũng kinh ngạc.

“Các người chỉ có chút sức lực thế thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói, sắc mặt dữ tợn, hai tay làm đao đánh về phía những tay chân còn đang dừng trên người mình.
 
Chương 1943


Chương 1943

“Không hay, thu chiêu!”.

Trịnh Tử Nhã vội vã hét lên.

Bọn họ giật mình, vội vàng thu chiêu, nhưng có vài người vẫn chậm một nhịp.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Rắc!



Tiếng xương gãy vang lên.

Tay chân những người đó bị bàn tay như đao đánh trúng, ai cũng cong người chín mươi độ, xương nứt gãy, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Tiếng kêu la thảm thiết cũng theo đó vang lên.

“Khốn nạn!”.

Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, cũng dùng tay làm đao đánh về phía cổ Lâm Chính.

Nhưng tay cô ta còn chưa đến gần, Lâm Chính đã nhanh chân hơn một bước, đá về phía ngực Trịnh Tử Nhã.

Vù!

Trịnh Tử Nhã bay ngược về sau, đâm vào cửa phòng họp, phá nát cửa. Cả người lẫn cửa đều ngã rầm xuống đất, khóe miệng tràn máu, cực kỳ chật vật.

“A?”.

Người xung quanh đều biến sắc.

“Từ lâu đã có lời đồn thần y Lâm là một y võ, bây giờ xem ra đúng vậy thật. Cậu ta không những có y thuật cao siêu, mà võ thuật cũng cực kỳ đáng sợ. Các vị, chúng ta còn đấu tiếp e rằng sẽ chẳng bên nào được lợi”, một ông lão có vẻ mặt nghiêm nghị, khản giọng nói.

Thật ra ông ta đã nói rất khéo.

Chẳng bên nào được lợi?

Đó chỉ là nói dễ nghe một chút.

Với thực lực Lâm Chính đang thể hiện ra, những người này hoàn toàn không đủ tư cách để nói chẳng bên nào được lợi.

Ông lão chỉ đang nhắc nhở mọi người đừng đánh nữa, rút lui sớm mới là cách tốt nhất.

Những người của Hiệp hội Võ thuật này đều khá sĩ diện, dù đã đến lúc này, nói chuyện cũng phải để ý mặt mũi…

“Nếu vậy thì đúng là không cần phải liều mạng nữa. Nhưng chúng ta không có muốn đấu, e là cũng không được, thần y Lâm sẽ không đồng ý”, người phụ nữ kia cắn răng nói.

Ông lão nhìn chằm chằm thần y Lâm, khẽ quát lên: “Thần y Lâm, tôi khuyên cậu nên dừng ở đây thì tốt hơn. Nếu cậu không đánh tiếp nữa, người của Hiệp hội Võ thuật sẽ không vây công cậu. Có lẽ cậu có thể đấu được chúng tôi, nhưng cậu có thể đấu được cả Hiệp hội Võ thuật không?”.

“Vậy sao ông biết tôi không đấu lại? Có cần… thử xem không?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta.

“Thần y Lâm, cậu cố chấp như vậy sao?”, ông lão âm thầm cắn răng, hơi tức giận.

“Không phải tôi cố chấp, mà là mấy người cố chấp. Vốn dĩ nhiều người trong các ông không nhất thiết phải chịu tàn phế như vậy, nhưng các người lại không buông bỏ được thể diện, tự cho mình là đúng, không chịu thừa nhận tội trạng của mình nên mới làm đến mức này! Chuyện này không trách được ai khác!”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom