Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1884


Chương 1884

“Mã Hải? Sếp Mã của Dương Hoa ư?”

Tô Nhu không khỏi bị sốc.

Nhưng một lúc sau, dường như cô nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trầm giọng hỏi: “Vậy… Tấm thẻ vừa rồi… Là chủ tịch Lâm đưa cho anh à?”

“Chủ tịch Lâm? Không phải anh nói là Mã Hải đưa cho anh sao?”, Lâm Chính cau mày nói.

“Mã Hải vô duyên vô cớ đưa cho anh một tấm thẻ ngân hàng có số tiền khổng lồ sao? Anh nói cho em biết, ông ta… có đưa ra yêu cầu gì với anh không?” Tô Nhu vội hỏi.

“Ông ta không yêu cầu gì cả!”

“Lâm Chính, anh còn muốn lừa em! Nói cho em biết đi! Anh và Chủ tịch Lâm đã có thỏa thuận gì rồi đúng không?”, Tô Nhu nước mắt lưng tròng đau lòng chất vấn.

“Sao cơ?”, Lâm Chính ngạc nhiên. Thế nhưng anh nhanh chóng nhận ra ý của Tô Nhu là gì.

Có lẽ cô tưởng anh đã bán đứng, giúp chủ tịch Lâm theo đuổi cô nên mới có được tấm thẻ đen này.

“Tô Nhu, em hiểu lầm rồi. Anh không thỏa hiệp gì với Mã Hải cả. Còn tấm thẻ này…thật sự là Mã Hải tặng cho anh”, Lâm Chính tỏ ra bất lực.

“Vô duyên vô cớ, Mã Hải đưa thẻ cho anh làm gì?”, Tô Nhu hai mắt rưng rưng.

“Chuyện này…thôi bỏ đi, chuyện tới ngày hôm nay thì anh cũng nói thật cho em biết, Tô Nhu, thực ra…anh chính là chủ tịch Lâm”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu.

“Em là Quan Thế Âm chắc?”, Tô Nhu trở nên kích động: “Lâm Chính, vì lừa em mà nói dối tới mức đó anh cũng làm được à?”

“Anh…”, Lâm Chính á khẩu.

Thực ra anh sớm đã đoán ra. Rằng nói thật cho Tô Nhu thì cô cũng không tin. Vì dù sao thì chuyện này cũng sốc quá nên sẽ chẳng có mấy người tin anh cả. Một chàng rể vô dụng có thể là tổng tài của công ty Dương Hoa đình đám sao?

Điều này khác gì là một tên ăn mày trở thành một hoàng đế chứ? Tô Nhu cho rằng chắc chắn chủ tịch Lâm có ý tứ với mình. Tin này truyền quá nhanh ở Giang Thành đi. Hơn nữa việc Dương Hoa quan tâm tới Duyệt Nhan quá mức cũng khiến cô cảm thấy khó hiểu.

Vô duyên vô cớ thì tại sao Dương Hoa lại phải quan tâm tới bạn như vậy chứ? Chắc chắn là có mục đích mà. Hơn nữa mục đích này là gì thì đương nhiên Tô Nhu có thể đoán ra được…

Tô Nhu tức giận bặm môi: “Anh đi trả lại tấm thẻ cho em”.

“Điều này…”

“Nói với Mã tổng, số tiền đã tiêu, em sẽ cố gắng trả lại cho ông ấy. Ngoài ra, nhờ ông ấy chuyển lời tới chủ tịch Lâm, em đã có chồng, nên vẫn có giới hạn của mình. Anh rõ chưa?”, Tô Nhu quát lên.

Lâm Chính há hốc miệng, không biết phải nói như thế nào, đành thở dài: “Thôi được”.

“Cả anh nữa, sau này đừng có tự ý nhận đồ người khác tặng. Anh không biết ý đồ của họ sao? Rốt cuộc anh có còn là đàn ông không? Sao mà không quyết đoán gì hết vậy? Vì tiền mà anh tính bán đứng cả vợ mình luôn hả?”, Tô Nhu như sắp khóc tới nơi.

Lâm Chính im lặng không nói gì. Tô Nhu trừng mắt với, không nói thêm gì nữa, chỉ bắt xe bên đường và kêu lên: “Đi thôI!’

Lâm Chính thầm lắc đầu rồi bước lên xe. Chiếc xe phóng vọt đi.

Trên đường, mặt Tô Nhu lạnh như băng. Rõ ràng là cô đang tức giận lắm. Thiện cảm mà màn biểu diễn đàn piano của Lâm Chính mang lại đã biến mất không để lại dấu vết. Không thể phủ nhận, tâm tư phụ nữ thật khó đoán.

Chẳng phải là anh muốn giúp đỡ cô sao? Thôi khỏi đi, những chuyện như thế này về sau cứ mặc kệ vậy.

Lâm Chính chẳng buồn đôi co. Anh chỉ im lặng.
 
Chương 1885


Chương 1885

Thế nhưng chiếc xe vừa ra tới ngoại ô thì bỗng có một chiếc xe Mercedes Benz màu đen từ trong ngõ lao ra chặn ngang chiếc taxi. Người tài xế giật mình, vội vàng bấm còi.

Thế nhưng dù có bấm thế nào thì chiếc xe kia cũng không có ý định tránh ra. Dù tài xế có ấn còi thế nào thì chiếc xe cũng không hề nhúc nhích.

“Chệt tiệt. Ai thế không biết? Đồ thần kinh! Sao còn đứng đó mà không chịu lái đi chứ!”, người tài xế bốc hỏa, địnhbước xuống xe.

Đúng lúc này có thêm một chiếc xe khác chạy tới chặn ngay đuôi chiếc taxi. Ngay sau đó có không ít nam nữ đồng loạt đi về phía chiếc xe. Người tài xế trố mắt.

“Các người…là ai? Định làm gì? Cướp à? Tôi báo cảnh sát đấy!”, người tài xe lấy điện thoại ra, run rẩy nói.

“Bác tài, đừng sợ, chúng tôi chỉ là bạn của hai người khách ở trên xe của bác mà thôi!”

Người thanh niên bước tới, móc ra một xấp tiền vứt vào trong xe. Người tài xế thấy vậy thì lập tức trở nên vui mừng và vội chộp lấy xấp tiền nhét vào túi.

“Bác tài, bác có thể bước xuống không? Tôi có vài lời muốn nói với bạn của tôi”, Trung Hồng mỉm cười.

“Được được, người anh em muốn nói bao lâu cũng được. Chiếc xe này hôm nay sẽ là quán trà của mọi người!”, người tài xế cười hi hi, sau đó bước xuống xe, chạy lại một góc và đếm tiền.

“Anh Trung, đây là gì vậy? Anh có chuyện gì không?”, Tô Nhu mặt tối sầm, bặm môi nói.

“Tô Nhu, cô cứ thế mà về rồi sao? Việc hợp tác của chúng ta vẫn chưa bàn xong mà. Không ở lại thêm vài ngày à?”, Trung Hồng hỏi bằng vẻ ý vị.

“Trung Hồng, tôi hiểu ý của anh. Những gì cần nói thì tôi cũng đã nói hết rồi. Tôi là người đã có chồng, chính là người đàn ông bên cạnh tôi đây. Tôi hi vọng anh có thể hiểu là chúng ta không thể”, Tô Nhu nói giọng khàn khàn.

“Tô Nhu, có lẽ cô hiểu lầm tôi rồi. Tôi không nói là nhất định phải theo đuổi cô. Tôi chỉ muốn làm bạn đơn thuần thôi, cùng đi ăn, đi dạo, cô kết hôn hay chưa tôi không quan tâm. Điều mà tôi quan tâm là cô có còn ở bên tôi hay không”, Trung Hồng dịu dàng nói.

Tô Nhu đanh mắt. Lâm Chính cũng nheo mắt lại.

“Trung Hồng, anh coi tôi là không khí đây à? Trước mặt tôi mà anh bảo vợ tôi ở bên cạnh anh? Anh định cắm sừng tôi à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Mười triệu tệ”, Trung Hồng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.

“Cái gì?”, Lâm Chính tò mò nhìn anh ta.

“Tôi đưa anh mười triệu tệ, anh ly hôn với Tô Nhu, thế nào?”, Trung Hồng nói.

“Anh cũng khinh thường Lâm Chính tôi nhỉ”, Lâm Chính lắc đầu.

“Sao thế? Anh cũng cần người khác phải tôn trọng mình à? 10 triệu tệ không đủ? Được! Vậy tôi đưa anh 20 triệu tệ, thế nào?”, Trung Hồng hừ giọng.

Thế nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu.

“Đừng có được voi đòi hai Bà Trưng nữa. 30 triệu! Nếu như anh không lấy thì một đồng cũng không có đâu”, Trung Hồng nói tiếp: “Đừng được chẳng bằng mất!”

“Tôi đưa anh một trăm triệu tệ nhé!”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

Trung Hồng giật mình: “Cái gì??”

“Không nghe rõ à? Tôi nói, tôi cho anh một trăm triệu tệ, anh cút ngay lập tức. Sau này đừng làm phiền Tô Nhu nữa, được không?”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Một trăm triệu?
 
Chương 1886


Chương 1886

Người xung quanh không ai không trợn to mắt nhìn Lâm Chính, sau đó cười lớn.

“Ha ha ha ha…”.

“Cười chết tôi rồi!”.

“Anh bỏ ra một trăm triệu? Chọc tôi cười chết mất”.

Giọng nói vô cùng huênh hoang.

Dù là Trung Hồng có tu dưỡng rất tốt cũng không nhịn được nhếch khóe miệng.

“Một trăm triệu? Anh Lâm, hình như anh cảm thấy tôi không biết gì về anh nhỉ? Anh thật sự có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy sao?”, Trung Hồng mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên…”, Lâm Chính đang định nói tiếp.

Tô Nhu ở cạnh lại quát lên: “Lâm Chính, anh im đi!”.

Lâm Chính không khỏi sững sờ, nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Nhu tràn đầy tức giận, đè thấp giọng nói: “Đó là tiền của Chủ tịch Lâm. Em cảnh cáo anh, đừng động vào tiền trong thẻ đen đó nữa, mau trả lại đi!”.

Hóa ra Tô Nhu nghĩ một trăm triệu mà Lâm Chính nói là tiền trong thẻ đen.

Dù trong thẻ đen đó đúng là có một trăm triệu tệ…

“Tiểu Nhu, chuyện đó…”.

“Anh đừng nói mấy lời thừa thãi nữa, em không muốn nghe. Nói chung anh mau trả lại người ta đi là được! Đó không phải tiền của anh, anh dùng tiền đó không thấy lương tâm mình bất an sao?”, Tô Nhu cắn răng nói.

Lâm Chính thấy vậy, âm thầm thở dài, không nói nữa.

“Trung Hồng, tôi không muốn nói thêm gì với anh nữa, cũng hi vọng anh đừng nói mấy lời bậy bạ với chồng tôi. Mời anh xuống xe ngay lập tức, tôi còn phải đến kịp giờ bay về Giang Thành”, Tô Nhu lạnh lùng nói.

“Tiểu Nhu, em thật sự không cho anh chút cơ hội nào sao?”, Trung Hồng âm thầm nhíu mày, nhưng lời nói vẫn thâm tình.

“Chẳng lẽ còn bắt tôi phải lặp lại lời nói lúc trước?”, Tô Nhu mất kiên nhẫn.

Cô ghét nhất là loại người mặt dày như vậy. Lúc học đại học, không ít lần Tô Nhu bị một số ong bướm quấy rầy mãi không dứt, cho nên cô cực kỳ ghét hành vi này.

Vừa khéo Trung Hồng lại là loại người không có được thì cưỡng ép. Anh ta sống đến tuổi này chưa bao giờ muốn thứ gì mà không có. Tô Nhu trong mắt anh ta cũng chỉ là một món đồ, không từ thủ đoạn cũng phải có bằng được.

“Haizz!”.

Trung Hồng thở dài, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ và tiếc nuối.

“Tiểu Nhu, anh đã rất nhẫn nại thương lượng với em rồi, nhưng em lại quyết tuyệt đến vậy. Nếu đã như thế thì không thể trách anh được rồi”.

“Anh muốn làm gì?”, Tô Nhu lập tức căng thẳng.

“Không muốn làm gì cả, chỉ muốn nói với em Hạ Kinh này là địa bàn của nhà họ Trung, chỉ cần anh không gật đầu, xuống khỏi chiếc xe này, hai người cũng không đến được sân bay. Dù hai người có lên máy bay, chuyến bay đó cũng sẽ không bay được. Tiểu Nhu, em có tin không?”, Trung Hồng mỉm cười nói.

Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu không khỏi kinh hãi.

Sao cô lại không tin?

Tập đoàn Trung Thập cắm rễ ở Hạ Kinh ít nhất cũng đã hơn năm mươi năm, nhà họ Trung cũng được xem là ông trùm nơi này. Nghe nói năm xưa nhà họ Trung phất lên từ vùng xám, hơn hai mươi năm sau bố của Trung Hồng bắt đầu làm mỏ than đá, lúc đó mới dần dần chuyển thành trắng.
 
Chương 1887


Chương 1887

Mặc dù bây giờ là xã hội pháp trị, nhà họ Trung không thể một tay che trời, nhưng muốn đối phó với những cô gái như cô vẫn dễ như trở bàn tay.

Vẻ mặt Tô Nhu vô cùng khó coi, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt, chỉ muốn đấm cho Trung Hồng ở trước mặt một cú.

Nhưng lúc này cô cũng không còn cách nào khác, vẻ mặt căng thẳng, không nói tiếng nào.

Trung Hồng thấy vậy, biết Tô Nhu có thể sẽ dao động.

Cũng phải, với hình thức này, cô còn tiếp tục cứng rắn sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng Trung Hồng cũng biết không thể ép Tô Nhu quá mức. Người phụ nữ này tính cách mạnh mẽ, nếu khiến cô túng quẫn, e rằng cô sẽ không tiếc giá nào.

“Tiểu Nhu, anh sẽ không có yêu cầu gì quá đáng với em, anh chỉ muốn ăn cơm, dạo phố, xem phim với anh. Chỉ tối nay thôi, nếu em có thể làm cùng anh ba chuyện đó, sáng ngày mai, anh sẽ đích thân phái chuyên cơ đưa em về Giang Thành, được không?”, Trung Hồng nói đầy thâm tình.

Tô Nhu vẫn cúi đầu, không nói tiếng nào.

Lâm Chính thì sắp không nhẫn nại được nữa.

Anh lạnh lùng nhìn Trung Hồng, đã đang suy nghĩ nên giải quyết người này thế nào.

Trung Hồng Thì từng bước ép sát.

“Thế nào Tiểu Nhu? Ở lại thêm một đêm đi! Anh thật sự không có ý gì khác, anh chỉ muốn nhìn ngắm em thêm thôi. Thật đấy, chỉ cần em đồng ý, ngày mai em nhất định có thể an toàn về được Giang Thành, cả người chồng ở rể của em nữa”, Trung Hồng nhìn chằm chằm Tô Nhu với ánh mắt nóng bỏng, còn Lâm Chính, từ đầu đến cuối anh ta không nhìn tới một lần.

“Xin lỗi, tôi từ chối!”.

Tô Nhu hít sâu một hơi, đột nhiên ngẩng đầu nói.

Ánh mắt Trung Hồng lạnh đi.

“Vì sao?”.

“Không vì sao cả, nếu không đi được máy bay, tôi sẽ đi tàu lửa, nếu không đi được tàu lửa, tôi sẽ ngồi xe về Giang Thành. Nếu ngồi xe cũng không được thì tôi thà đi bộ về Giang Thành! Trung Hồng, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi là người có giới hạn, người ngồi bên cạnh tôi là chồng tôi, tôi không thể hẹn hò với người đàn ông khác, như vậy chẳng phải Tô Nhu tôi sẽ trở thành một người phụ nữ lăng loàn hay sao?”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc.

“Em tưởng anh không biết gì sao? Em và kẻ vô dụng này chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa! Kẻ vô dụng này thậm chí còn chưa đụng vào tay em!”, Trung Hồng dường như đã bị chọc giận, lớn tiếng chất vấn.

Nhưng lúc sau, Tô Nhu đột nhiên nghiêng đầu, kề sát trán lại, hôn lên gò má Lâm Chính.

Trong nháy mắt, Trung Hồng như bị sét đánh.

Người kinh ngạc còn có Lâm Chính…

Gương mặt trắng nõn của Tô Nhu đỏ lên, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Bây giờ thì sao?”, cô thản nhiên nói.

Trung Hồng giận đến mức sắp nổ tung người, cơ thể cũng run rẩy.

“Được! Được! Tô Nhu! Đừng trách tôi không cho cô cơ hội! Con đường này là cô tự chọn đấy!”.

Trung Hồng tức giận, đột ngột quay người xuống xe.

Tô Nhu cũng nắm tay Lâm Chính bước xuống xe.

“Chúng ta về thôi!”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
 
Chương 1888


Chương 1888

“Được!”.

Lâm Chính hơi ngây ra, nhưng vẫn gật đầu.

Thái độ của Tô Nhu kiên định như vậy khiến anh vô cùng tán thưởng, không ngờ vợ mình là người có ý chí, có nguyên tắc như vậy.

Đúng là xem thường cô rồi…

Chỉ là bọn họ mới đi chưa được mấy bước, người đi theo Trung Hồng đến đây ở xung quanh đã xông tới, bao vây hai người.

“Giữa ban ngày ban mặt, các người định làm gì?”.

Vẻ mặt Tô Nhu trở nên căng thẳng.

“Nếu cứ đi như vậy thì mặt mũi của tôi để đi đâu? Không phải cô rất quan tâm đ ến thằng chồng cô hay sao? Nếu đã như vậy, để tôi xem xem cô có thể bảo vệ anh ta hay không!”, Trung Hồng nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: “Đánh cho tôi! Đánh gãy hai chân anh ta! Tôi muốn xem xem anh ta gãy chân rồi thì còn về Giang Thành thế nào!”.

“Anh điên rồi! Tôi sẽ báo cảnh sát!”.

Tô Nhu hoảng hốt, lập tức lấy điện thoại ra.

Nhưng giây sau, một vệ sĩ đã xông tới, cướp lấy điện thoại của Tô Nhu.

Tô Nhu sợ đến mức la lên thất thanh.

Sắc mặt Lâm Chính âm u lạnh lẽo, nắm đấm đã siết chặt.

Anh vỗ nhẹ vai Tô Nhu, xoay người, hờ hững nhìn Trung Hồng.

“Xem ra chúng ta đã kết thù kết oán rồi”.

“Anh đủ tư cách trở thành đối thủ của tôi không?”, Trung Hồng hừ giọng, nói bằng vẻ vô cảm. Anh ta cảm thấy Lâm Chính từ đầu đến cuối chẳng hề có vẻ uy nghiêm chút nào. Chẳng qua anh có chút máu liều mà thôi.

Lâm Chính không hề lên tiếng. Thế nhưng anh đã siết chặt nắm đấm. Dù anh thực sự không muốn thể hiện thực lực của mình trước mặt Tô Nhu. Bởi vì anh không muốn để Tô Nhu bị cuốn vào kế hoạch báo thù của mình.

Anh chỉ muốn trở thành một Lâm Chính bình thường, sau đó ly hôn để cô không bị liên đới bất cứ chuyện gì. Như vậy thì sau này khi cô tái hôn cũng sẽ có cuộc sống bình yên. Nhưng có vẻ như anh phải phá vỡ mọi chuyện.

“Trung Hồng, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy”, Tô Nhu tức giận nói.

“Tôi đã từng cho mọi người cơ hội rồi”, Trung Hồng nhún vai, phất tay.

“Ra tay!”, người bên cạnh kêu lên. Một đám người mặc đồ đen lập tức lao về phía Lâm Chính, những cú đấm dội thẳng lên người anh. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc thì một tiếng hét vang lên.

“Dừng tay!”

Đám đông giật mình.Trung Hồng cũng chau mày và đứng ngây ra. Một chiếc xen Bently cùng với 7,8 chiếc xe khác đang điên cuồng lao về phía này. Trên xe Bently, ở vị trí tay lái phụ là một người đàn ông trung niên đang thò đầu ra ngoài cửa sổ và gào lên: “Dừng tay hết cho tôi”.

“Chú Nam!”, đám đông thất kinh.

“Sao ông ta lại tới đây chứ?”, Trung Hồng cảm thấy hơi bất ngờ.

Mấy người chú Nam đồng loạt bước xuống xe, vây lấy Trung Hồng. Rõ ràng là phía họ chuẩn bị khá kỹ lưỡng. Có tầm hơn 30 người cả thảy. Nhìn khí thế hừng hực của họ, mấy người Trung Hồng bỗng cảm thấy căng thẳng.

“Nam Hàn, ông làm gì vậy?”, Trung Hồng tức giận quát.
 
Chương 1889


Chương 1889

“Cậu Trung! Nể mặt tôi, đừng làm khó cô Tô và cậu Lâm nữa! Để họ đi đi!”, Hàn Nam đanh mặt, nhìn chăm chăm Trung Hồng.

“Hàn Nam, chuyện này hình như không liên quan gì tới ông mà? Lẽ nào ônh định xen vào?”, Trung Hồng chau mày.

“Cậu Lâm và cô Tô Như là bạn của tôi. Cậu làm khó bọn họ, còn nói là không liên quan gì tới tôi sao?”, Hàn Nam hừ giọng.

“Vậy à?”, Trung Hồng tỏ ra khó chịu: “Vậy tức là ông cố tình tới là nhằm vào tôi à?”

“Cậu không làm khó bạn tôi thì đương nhiên tôi sẽ không làm khó cậu. Trung Hồng, nói về vai vế thì dù bố cậu có đứng đây cũng phải nể tôi vài phần. Lẽ nào hôm nay cậu định qua mặt tôi?”, Nam Hàn trầm giọng, thái độ vô cùng kiên quyết.

Trung Hồng tối mặt nhưng ngay lập tức lắc đầu: “Mặc dù ông dẫn theo nhiều người hơn tôi nhưng mà…Nam Hàn, tôi khẳng định người của ông không dám ra tay đâu. Đây là Hạ Kinh, là địa bàn của nhà họ Trung. Ông gây sự trên đất nhà họ Trung, ông ra tay với tôi thì đương nhiên là không có đường lui đâu. Hậu quả như thế nào chắc ông rõ”.

Dứt lời, Nam Hàn tái mặt. Đúng là như vậy. Uy lực của nhà họ Trung ở Hạ Kinh vô cùng khủng khiếp, ít nhất từ sắc mặt của Nam Hàn có thể nhận ra.

Nhưng nếu không thể cứu vãn được những hợp đồng hợp tác với tập đoàn Dương Hoa thì sau này Nam Hàn cũng khó sống. Ông ta do dự, cảm thấy âu sầu. Cả hai bên đều không nên gây tội, đương nhiên là ông ta đang cân nhắc được mất.

Đúng lúc này, có thêm một chiếc xe nữa lái tới đỗ ngay trước mặt Trung Hồng. Trung Hồng liếc nhìn biển xe, rồi nhìn về phía tay lái và kêu lên: “Chu mập! Sao anh lại tới đây!”

Hóa ra xe đó là của Chu Quý.

Chu Quý vội vàng bước xuống xe, lật đật chen vào giữa đám đông, cúi gập người trước mặt Lâm Chính: “Anh Lâm, trước đó đều là do tôi sai, xin anh…tha thứ cho tôi…”

Cảnh tượng đó khiến Trung Hồng hóa đá. Nam Hàn thì không ngạc nhiên cho lắm. Ông ta tin Chu Vấn là người thông minh. Cũng là người cẩn trọng. Chu Quý như vậy chắc chắn là do Chu Vấn ép. Tô Nhu vô cùng kinh ngạc. Cô nhìn Chu Quý với vẻ khó hiểu.

“Mọi người…chuyện gì vậy?”, Tô Nhu lắp bắp hỏi.

Chuyện ở quán trà, Lâm Chính cũng không hề kể cho Tô Nhu biết.

“Anh cũng không rõ lắm”, Lâm Chính lắc đầu, sau đó nói với Chu Quý: “Anh Chu, anh làm gì vậy? Tự dưng lại xin lỗi tôi?”

“Anh Lâm, tôi tới xin lỗi vì chuyện trước đó…”

Chu Quý cố gắng nhẫn nhịn, hình như anh ta còn muốn nói gì đó. Thế nhưng Trung Hồng lúc này đã bước lên vài bước, ghì Chu Quý và lạnh giọng: “Anh làm gì vậy? Xin lỗi gì chứ? Anh điên rồi à?”

“Trung Hồng, tôi cũng hết cách rồi. Ông già ép tôi phải làm vậy”, Chu Quý khóc dở mếu dở.

“Tại sao?”

“Nghe nói thằng này có qua lại với Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa. Ông già nhà tôi lo tập đoàn Dương Hoa sẽ báo thù nên ép tôi tới xin lỗi”, Chu Quý bặm môi.

“Vậy sao?”, Trung Hồng cảm thấy bất ngờ, nhưng sau đó anh ta khẽ cười: “Đồ ngốc, làm gì có chuyện đó. Mà nếu có thật thì chắc cũng là mối quan hệ giữa Tô Nhu và Mã Hải. Là Tô Nhu có mối quan hệ với chủ tịch Lâm thôi. Còn anh ta – Lâm Chính, là cái thá gì chứ!”

“Thật sao?”, Chu Quý sửng sốt.

“Sao thế? Anh không biết à? Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa thích Tô Nhu. Chuyện này cả Giang Thành đều biết. Mã Hải quen Lâm Chính là đương nhiên vì ông ta muốn tiếp cận anh ta để tạo cơ hội cho chủ tịch Lâm. Dù gì thì hiện tại Tô Nhu và Lâm Chính cũng là vợ chồng về mặt pháp luật mà. Chủ tịch Lâm dù có một tay che trời và giàu có cỡ nào thì cũng phải nhượng bộ trước pháp luật chứ. Cách tốt nhất là ra tay với chính kẻ vô dụng đó”, Trung Hồng cười nói.
 
Chương 1890


Chương 1890

Chu Quý nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên: “Hóa ra là vậy à!”

“Vì vậy, anh đi cầu xin Lâm Chính có tác dụng gì chứ? Đó chỉ là một kẻ giả bộ ra oai rồi bán đứng vợ mình mà thôi”, Trung Hồng nói.

“Thế nhưng…trước đó Mã Hải vẫn giúp anh ta mà. Nếu tôi mà đắc tội nữa, anh ta lại chạy đi to nhỏ với Mã Hải thì nhà họ Chu sẽ đen lắm”, Chu Quý khóc dở mếu dở.

“Vậy nhà họ Chu sợ Dương Hoa mà không sợ nhà họ Trung à?”, Trung Hồng nheo mắt hỏi anh ta.

Chu Quý run rẩy, vội vàng nói: “Anh Trung, anh đừng hiểu lầm. Tôi luôn đứng về phía anh mà”.

“Nếu đã vậy thì giờ tôi muốn anh bước tới tát cho Lâm Chính hai bạt tai. Anh có dám làm không?”, Trung Hồng cười nói.

“Hả? Điều này…”, Chu Quý run rẩy, không biết phải làm thế nào.

“Sao? Không chịu à?”

“Không phải…nhưng Trung Hồng, hai người này không phải là khách của anh sao? Sao giờ lại thành ra thế này vậy?”, Chu Quý cố nặn ra một nụ cười.

“Trước đây bọn họ là khách của tôi, còn giờ không phải nữa! Hơn nữa tôi hỏi anh, anh có làm hay không?”

Chu Quý trầm mặt. Anh ta không phải kẻ ngốc, làm gì có chuyện không nhận ra Trung Hồng muốn trị cả Tô Nhu và Lâm Chính. Rõ ràng là Trung Hồng không muốn diễn nữa. Anh ta muốn ép Tô Nhu. Giờ anh ta muốn Chu Quý đưa ra quyết định như vậy thực ra là vì muốn Chu Quý thể hiện bản thân mình.

Trung Hồng đã quyết tâm có được Tô nhu bằng được. Chủ tịch Lâm có tình ý với Tô Nhu, vậy thì không còn gì phải nghi ngờ nữa, Trung Hồng muốn đối đầu với cả tập đoàn Dương Hoa.

Nhà họ Trung không hề sợ Dương Hoa. Thứ nhất là Dương Hoa ở Giang Thành, khá xa xôi, không làm gì được nhà họ Trung ở đây. Thứ hai, nói về thực lực doanh nghiệp thì nhà họ Trung cũng không hề kém Dương Hoa. Công tử nhà họ Trung mà muốn tuyên chiến thì có thực lực nào ở Hạ Kinh dám đối đầu chứ.

Chu Quý suy nghĩ một lúc rồi thầm nghiến răng: “Nếu như ông già nhà tôi mà biết tôi vì chuyện này đắc tội với anh thì chắc chắn cũng không muốn. Nhà họ Trung và Dương Hoa, chắc chắn ông già nhà tôi sẽ chọn nhà họ Trung. Trung Hồng! Tôi sẽ làm!”

“Tốt. Chu Quý, không uổng làm bạn với anh”, Trung Hồng mỉm cười vỗ tay.

Chu Quý bước tới vài bước, đứng ngay trước mặt Lâm Chính.

“Trước đó tôi đã xin lỗi anh rồi, nhưng anh không chấp nhận”, Chu Quý lạnh giọng.

“Lời xin lỗi không chút thành ý thì khác gì là không xin lỗi”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.

“Vì vậy, anh muốn đối đầu với nhà họ Chu đúng không?”, Chu Quý đanh giọng. Lâm Chính không nói gì, chỉ ung dung nhìn anh ta.

“Cái thứ cho má, nể mặt mà không biết điều à?”, Chu Quý tức giận, đưa tay ra định tát Lâm Chính. Thế nhưng tay anh ta còn chưa chạm được vào mặt Lâm Chính thì Lâm Chính đã giáng cho anh ta một phát.

Bốp! Chu Quý lùi về sau, một bên mặt hằn một vết bàn tay to đùng và lập tức sưng vù.

“Anh…dám đánh tôi?”, Chu Quý nghiến răng.

“Có gì mà không dám?”

“Được…lắm! Đồ thối tha này. Là các người chán sống đấy nhé”, Chu Quý nổi giận, định lao về phía Lâm Chính.

“Dừng tay”, Hàn Nam không nhịn được nữa bèn quát lên.

“Chú Nam, chuyện này không liên quan gì tới chú hết”, Chu Quý gào lên.

“Xem ra moi người chọn tập đoàn Trung Thập chứ không chọn Dương Hoa đúng không?”, Hàn Nam lạnh giọng.
 
Chương 1891


Chương 1891

“Sao? Ông định chọn Dương Hoa à?”, Trung Hồng cười nói.

Sắc mặt Hàn Nam trông mất tự nhiên. Ông ta chỉ khẽ nói: “Tôi không chọn ai cả. Tôi chỉ muốn hai người bạn của tôi được an toàn”.

“Hàn Nam, tôi thấy ông tuổi cũng cao rồi nên mới lịch sự với ông. Ông không thích thể diện thì thôi vậy. Nếu hôm nay ông làm tôi tức giận thì tôi cũng sẽ xử lý ông luôn đấy”, Trung Hồng ung dung lên tiếng.

Giọng điệu cũng bá đạo gớm. Hàn Nam tối sầm mặt.

“Sao? Cậu định động cả vào tôi à?”

“Ông tránh qua một bên thì tôi sẽ không động vào ông!”

“Nếu không thì sao?”

“Vậy thì sau này…đừng ở Hạ Kinh nữa, tìm chỗ khác kiếm cơm đi”, Trung Hồng nói bằng vẻ vô cảm.

Hàn Nam tức giận, bước vài bước về phía Trung Hồng và nhìn chăm chăm anh ta. Trung Hồng chua mày.

“Tôi bằng này tuổi rồi mà còn bị một kẻ vắt mũi chưa sạch như cậu uy hiếp sao. Cậu…nói lại thử xem”, Hàn Nam hừ giọng. Trung Hồng im lặng, đôi mắt ánh lên sự tức giận.

“Người đâu”, Hàn Nam quát lớn.

“Thưa ông”.

“Đi lấy xe của tôi đưa cô Tô và cậu Lâm về Giang Thành. Ai dám ngăn lại thì xử lý luôn! Bất kể là ai, người nhà nào, rõ chưa?”, Hàn Nam lên tiếng.

“Điều này…thưa ông…”

“Mau đi”, Hàn Nam gầm lên.

Người kia không dám cãi lại, chỉ gật đầu và lái xe tới: “Hai vị ,mời lên xe”.

Tô Nhu vẫn còn đang hoang mang. Cô nhình chiếc xe, không biết phải làm thế nào. Lâm Chính thì giục.

“Tô Nhu, lên xe đi!”

“Nhưng…chuyện ở đây…”

“Chúng ta cũng không quản được đâu, rời khỏi đây rồi tính”.

“Vậy…thôi được”, Tô Nhu gật đầu, thế nhưng vẫn cố gắng nói với Hàn Nam một câu: “Cảm ơn ông!”

“Không có gì”, Hàn Nam lắc đầu.

Sau đó cửa xe đóng lại, chiếc Bently rời đi. Trung Hồng nheo mắt nhìn chiếc xe và rồi lại nhìn Hàn Nam. Anh ta nhếch miệng cười dữ tợn: “Hàn Nam, đây là lựa chọn của ông đấy nhé. Đừng có hối hận!”

“Tôi bằng này tuổi rồi chưa bao giờ làm chuyện gì phải hối hận cả”.

“Vậy thì có khả năng lần này ông sẽ hối hận đấy”, Trung Hồng cười lạnh lùng, phất tay và lên xe rời đi…

Chu Quý nói mọi chuyện cho Chu Vấn. Nghe Chu Quý nói vẫn chưa xin lỗi thì Chu Vấn tức giận lắm. Nhưng sau khi biết được Trung Hồng cố tình đối đầu với Dương Hoa thì ông ta chìm vào im lặng.

“Con không nên ra quyết định như vậy. Dương Hoa không dễ đối phó đâu. Theo bố được biết, Dương Hoa đã xử lý tới mấy gia tộc vô cùng khủng khiếp rồi đấy. Thủ đoạn của chủ tịch Lâm có thể nói là số một”, Chu Vấn nói giọng khàn khàn

“Bố, sợ gì chứ? Hạ Kinh không phải là nơi Dương Hoa quyết định được. Hơn nữa, là nhà họ Trung đấu với họ, chúng ta chỉ coi kịch hay thôi mà”, Chu Quý mỉm cười.

“Ừ!”, Chu Vấn gật đầu: “May mà con chỉ nói vài câu qua lại với Lâm Chính chứ không phải Tô Nhu. Bố nghĩ chắc là chủ tịch Lâm cũng không thích Lâm Chính. Chủ tịch Lâm vì Tô Nhu nên mới ra tay thôi. Nếu Dương Hoa hỏi tới thì chúng ta đẩy qua cho nhà họ Trung, để họ đấu nhau là được”.
 
Chương 1892


Chương 1892

“Bố, con cũng nghĩ vậy”, Chu Quý cười nói.

Chu Vấn trừng mắt nhìn Chu Quý và hừ giọng: “Có điều lần này Hàn Nam đen đủi thật rồi. Gã đó hồ đồ à? Đang làm ăn ở địa bàn của nhà họ Trung mà lại dám đắc tội với họ. Bố nghĩ ông ta nhanh chóng sẽ bị xử lý thôi. Con giai đoạn này nhớ chuẩn bị để xem chúng ta có sơ múi được chút gì từ ông già đó không”.

“Vâng, bố yên tâm. Con sẽ tiếp cận Trung Hồng để tìm cơ hội!”

“Được!”

Trong căn phòng tĩnh lặng, Hàn Nam đang ngồi hút hết điếu này tới điếu khác. Ông ta chau chặt mày, khuôn mặt già nua trắng bệch. Trên bàn là ba chiếc điện thoại. Ông ta nhìn chăm chăm ba chiếc điện thoại.

Reng reng…

Bỗng một chiếc đổ chuông. Hàn Nam vội vàng nghe máy.

“Chú Nam, đã đưa người về Giang Thành rồi ạ”, đầu đây bên kia lên tiếng.

“Tốt lắm!”, Hàn Nam gật đầu, sau đó ông ta tắt mấy, cầm một chiếc điện thoại khác lên gọi. Thế nhưng đầu dây bên kia bận liên tục.

Hàn Nam cảm thấy căng thẳng. Tay ông ta run run, không dám bỏ điện thoại xuống mà cứ ấn gọi mãi. Một lúc lâu sau, bên kia cũng nghe máy. Hàn Nam vui mừng, vội vàng nói: “Chào sếp Mã”.

Hóa ra là ông ta gọi cho Mã Hải.

“Ông Hàn, có việc gì không?”, Mã Hải thản nhiên lên tiếng.

“À, là thế này sếp Mã. Tôi đã đưa cô Tô và cậu Lâm về Giang Thành rồi. Tôi xin lỗi ông về những hành động ngốc nghếch trước đây. Hi vọng ông có thể tha thứ cho tôi. Cũng mong công ty sẽ không hủy hợp đồng với chúng tôi nữa. Tôi…thật lòng gọi điện để nói với ông như vậy. Tôi cũng đồng ý hạ thấp 10% lợi nhuận coi như là cái giá để phục hồi mối quan hệ giữa hai bên lần này và cũng coi như là thành ý của cả công ty chúng tôi”, Hàn Nam run rẩy nói.

Nói xong, ông ta cảm thấy tim mình như muốn rớt ra ngoài. Đây giống như một vụ cá cược vậy. Hàn Nam biết rằng ông ta không còn đường lui nữa.

Nếu nhu tập đoàn Dương Hoa không chấp nhật thì ông ta sẽ bị tất cả ruồng bỏ. Nhà họ Trung cũng sẽ ra đòn sát phạt với ông ta. Bởi vì dù sao thì nhà họ Trung cũng không chấp nhận việc một người bất kham như ông ta tồn tại trên địa bàn của mình. Vì vậy ông ta chỉ có thể dựa vào Dương Hoa mà thôi. Đây cũng là quyết định mà ông ta đưa ra.

Mã Hải chìm vào im lặng. Một lúc sau ông ta chỉ nói ra ba từ đơn giản: “Tôi biết rồi”.

Sau đó Mã Hải tắt máy.

“Ông Mã! Ông Mã!’, Hàn Nam hét lên, nhưng đã không còn bất kỳ phản hồi gì nữa. Hàn Nam sợ hãi, vội vàng gọi lại. Ông ta gọi mấy cuộc nhưng không được. Hàn Nam bàng hoàng.

“Ý của Mã Hải…là gì vậy?”, ông ta lầm bầm.

Ở Giang Thành…

Tô Nhu và Lâm Chính xuống xe ngay trước tập đoàn Duyệt Nhan. Suốt đoạn đường, Tô Nhu mặt khó đăm đăm giống như không vui. Lâm Chính khẽ chau mày. Anh cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cô nên định rời đi trước.

“Anh đi đâu?”, Tô Nhu lạnh giọng hỏi.

“Không phải em bảo anh đi trả thẻ cho chủ tịch Lâm sao? Giờ anh đi trả”, Lâm Chính nói.

“Anh đợi chút”, Tô Nhu nói, sau đó lục trong túi sách của mình để lấy thứ gì đó. Một lúc sau cô nói với anh: “Anh tới thang máy đợi em”.

Nói xong cô rời đi. Tầm bảy, tám phút sau cô xuất hiện, nhét một lúc mấy tấm thẻ ngân hàng vào tay Lâm Chính.
 
Chương 1893


Chương 1893

“Đây là tiền tiết kiệm của em, tầm hai, ba trăm nghìn tệ. Anh đi rút rồi gửi vào thẻ của chủ tịch Lâm. Sau đó đưa giấy nợ cho anh ấy, nói là tiền nợ còn lại em sẽ trả hết trong một năm. Tính lãi cũng được. Anh nghe rõ chưa?”, Tô Nhu đanh giọng.

“Chuyện này…thôi được”, Lâm Chính gật đầu.

“Còn nữa, anh nhớ rằng người khác vô duyên vô cớ đưa tiền cho anh dùng là đều có mục đích cả. Anh nghĩ cho kỹ xem người ta có âm mưu gì không? Giờ họ đưa cho anh ít tiền này, tới lúc trả lại thì không chỉ có từng này đâu. Đừng bao giờ nợ người khác thứ gì. Anh biết chưa”, Tô Nhu nói tiếp.

“Tô Nhu, thật sự anh chính là chủ tịch Lâm. Tiền này là của anh”, Lâm Chính thở dài, vẫn muốn giải thích thêm.

Tô Nhu nín thở, trừng mắt nhì anh một lúc rồi lục túi, lấy ra thêm vài đồng 100 tệ nhét vào tay anh: “Anh tới bệnh viện bốc số đi, nhớ khám khoa thần kinh”.

“Chuyện này…”

“Đi đi…”, Tô Nhu nói xong bèn quay người ấn thang máy lên tầng cao nhất.

Lâm Chính cầm tiền đứng ngây tại chỗ một hồi lâu

Hầy…

Trước đây anh không dám nói ra. Còn giờ nói ra thì cũng không có ai tin.Anh lắc đầu, bắt xe về Dương Hoa. Vừa bước vào phòng thì Mã Hải đã đưa tới một xấp tài liệu.

“Đây là gì vậy?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Đây là toàn bộ hợp đồng hợp tác ở Hạ Kinh của chúng ta”, Mã Hải cung kính nói: “Những hợp đồng này đều có liên quan tới tập đoàn Trung Thập”.

“Hủy hết đi”, Lâm Chính không buồn xem, chỉ nói thẳng.

“Tiền bồi thường sẽ không ít đâu ạ”.

“Vậy thì khiến họ hủy hợp đồng đi!”.

“Làm thế nào ạ?”, Mã Hải thận trọng hỏi.

“Dừng sản xuất thuốc”, Lâm Chính suy nghĩ rồi thản nhiên nói.

Nếu Trung Hồng đã ra tay, thì đương nhiên Lâm Chính sẽ không bỏ qua.

Tuy anh không có tình cảm sâu sắc với Tô Nhu, nhưng Trung Hồng dám động đến người phụ nữ của anh trước mặt anh, thì sao Lâm Chính có thể nuốt trôi cục tức này chứ?

Ngay trong ngày Lâm Chính trở về Dương Hoa, tập đoàn Dương Hoa bắt đầu phát động tấn công mãnh liệt tập đoàn Trung Thị trên thị trường cổ phiếu.

Không những vậy, tất cả các tập đoàn tài chính, các doanh nhân có mối quan hệ hợp tác với tập đoàn Trung Thị đều hủy hợp đồng mà không có dấu hiệu báo trước, khiến tập đoàn Trung Thị bỗng chốc rơi vào hỗn loạn.

Không ai ngờ Dương Hoa lại tấn công thần tốc và bất ngờ như vậy, đến mức người nhà họ Trung cũng có chút trở tay không kịp.

“Ngu xuẩn!”.

Trong biệt thự nhà họ Trung, gia chủ nhà họ Trung là Trung Bưu, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt nghiêm túc, nổi giận đùng đùng nhìn Trung Hồng: “Vì một con đàn bà mà chọc giận Dương Hoa? Chúng ta có thể chọc vào được Dương Hoa sao? Con có biết vi quyết định này của con mà gia tộc chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không? Con chưa từng suy nghĩ sao?”.

“Bố đừng tức giận nữa, nhà họ Trung chúng ta ở Hạ Kinh, Dương Hoa vẫn chưa vươn được tay đến chỗ chúng ta đâu. Một con rồng qua sông như nó dù có mạnh đến đâu cũng không thể đấu lại được đầu sỏ địa phương như chúng ta. Nếu gia tộc chúng ta đấu với Dương Hoa thật, thì cũng không cần phải sợ. Bố, bố nghĩ nhiều rồi”, Trung Hồng mỉm cười đáp.
 
Chương 1894


Chương 1894

“Nhưng thêm một người bạn không tốt hơn thêm một kẻ thù sao? Vô duyên vô cớ, con chọc vào Chủ tịch Lâm làm cái gì?”, Trung Bưu tức giận hỏi.

“Bố, vậy là bố không hiểu rồi. Con làm vậy cũng là nghĩ cho gia tộc thôi”.

“Ý con là sao?”, Trung Bưu nhíu mày.

Trung Hồng bình thản nói: “Bố, chẳng phải bố vẫn luôn muốn tìm kiếm khai thác nghiệp vụ nước ngoài sao? Vừa khéo con tìm hiểu được một kênh tốt nhất hiện giờ trong ngành này ở thị trường nước ngoài, chính là tập đoàn Cao Thị. Mà tập đoàn Cao Thị và tập đoàn Dương Hoa lại đối đầu nhau. Nghe nói người thừa kế của tập đoàn Cao Thị là Cao Lam là bạn học của Tô Nhu, cũng muốn theo đổi Tô Nhu. Chủ tịch Lâm ngứa mắt, từng sỉ nhục Cao Lam, nên anh ta vẫn luôn ghi hận trong lòng, muốn tính sổ với Chủ tịch Lâm. Bây giờ chúng ta đối đầu với Dương Hoa, chẳng phải có thể nhân cơ hội trợ giúp tập đoàn Cao Thị sao? Đến lúc đó nói đến chuyện hợp tác thì cũng có thể thuận lợi hơn rất nhiều, đúng không nào?”, Trung Hồng mỉm cười đáp.

“Vậy sao?”, Trung Bưu có chút ngạc nhiên.

Đương nhiên, ông ta vẫn hiểu rất rõ về cậu con trai này.

Hợp tác với tập đoàn Cao Thị cái gì chứ? Đây chỉ là tiện thể, nói cho cùng, anh ta vẫn vì đàn bà.

Ông ta hiểu quá rõ đứa con trai này, càng là thứ không có được, anh ta lại càng muốn có, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy. Ông ta còn nhớ mấy năm về trước, vì để có được một cô gái, anh ta thậm chí còn c**ng bức người ta. Cô gái nhất thời không chịu nổi liền tự sát. Nếu không phải ông ta kịp thời ra mặt thì chuyện này đã không thể vãn hồi”.

“Thôi vậy, nếu chúng ta đã trở mặt với Dương Hoa, thì cũng không còn đường lui nữa, thôi thì hãy nghĩ cách đối phó với Dương Hoa đi”, Trung Bưu lắc đầu, bình thản đáp: “Con hãy liên lạc ngay với tập đoàn Cao Thị, bàn với bọn họ chuyện hợp tác, rồi đến phòng làm việc của bố chọn mấy món, gói lại cẩn thận rồi gửi qua đó để bày tỏ tấm lòng”.

“Vâng bố”.

Trung Hồng gật đầu, rồi chạy đi.

Tập đoàn Trung Thị đương nhiên sẽ không im lặng chịu trận, sau một loạt tấn công của Dương Hoa, chỉ trong một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tập đoàn Trung Thị cũng bắt đầu phản công toàn diện.

Hơn nữa không chỉ thị trường cổ phiếu, mà hai bên còn dùng đủ các thủ đoạn khác như khống chế dư luận, mua nhà báo viết bài, thuê thủy quân.

Các diễn đàn trên mạng lập tức bùng nổ, đâu đâu cũng thấy cư dân mạng hóng hớt thông tin, ngày nào cũng có rất nhiều tin vỉa hè do truyền thông tung ra.

Đương nhiên, hai tập đoàn kèn cựa nhau, thì cũng làm liên lụy đến không ít công ty. Rất nhiều doanh nghiệp có liên quan đến hai tập đoàn cũng bị kéo xuống nước.

Nhất là công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Do thủy quân của tập đoàn Trung Thị, bây giờ Tô Nhu đã bị đồn là tòm tem với Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, còn Chủ tịch Lâm bị vô số người chửi là quyến rũ vợ người khác, là loại đàn ông cặn bã. Tô Nhu bị chửi là loại đàn bà lẳng lơ, không biết liêm sỉ.

Đương nhiên, người bị oan nhất là Lâm Chính.

Vô duyên vô cớ cái sừng trên đầu lại dài hơn.

Hơn nữa… còn là chính anh làm bản thân mọc sừng.

Nhưng anh không quan tâm điều này cho lắm.

Nếu tập đoàn Trung Thị đã muốn đối đầu với anh, trước khi phân rõ thắng thua, thì chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị hắt nước bẩn như vậy. Chờ tập đoàn Trung Thị sụp đổ, thì anh đương nhiên sẽ được rửa oan.

Nhưng muốn lật đổ một tập đoàn lớn như vậy thì không phải một ngày hai ngày là có thể làm được.
 
Chương 1895


Chương 1895

Việc này phải giao cho Mã Hải làm.

Anh không rảnh để quan tâm những việc như vậy.

Rè rè…

Điện thoại rung lên.

Lâm Chính đang ngồi trong phòng làm việc lướt mắt nhìn màn hình hiển thị, lập tức sửng sốt, rồi ấn nút nghe.

“Sao thế mẹ nuôi?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.

“Con ơi… em gái Huyền Mi của con từ đảo Vong Ưu về rồi!”, Lương Thu Yến ở bên kia điện thoại vô cùng kích động nói.

“Vậy sao? Em ấy không sao chứ ạ?”.

“Không sao! Không sao! Nó khỏe lắm! Đúng là ông trời phù hộ!”.

“Thế thì tốt quá!”.

“Đúng vậy… Sau khi nó về, thái độ của gia tộc đối với nhà chúng ta cũng tốt hơn rất nhiều. Bây giờ bố con cũng có tiếng nói hơn trong gia tộc rồi”.

“Vậy thì tốt”, Lâm Chính cười đáp.

“Con có rảnh không? Hai ngày nữa thì đến chỗ mẹ ăn bữa cơm đi! Cả nhà chúng ta gặp mặt!”, Lương Thu Yến hỏi với vẻ đầy mong chờ.

“Đến Yên Kinh ạ?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Ừ… Huyền Mi cũng nói là muốn gặp con. Nếu con rảnh thì đến nhé, mẹ sẽ làm những món ngon cho con ăn”.

“Việc này… vâng, hai ngày này con xem đi được lúc nào sẽ đến đó một chuyến”, Lâm Chính gật đầu.

“Được, được, con xuống máy bay thì gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ bảo Bình Triều lái xe đến đón”.

“Không cần phiền phức thế đâu, con tự bắt xe đến đó là được”.

“Sao có thể thế được? Bình Triều cũng là em con, để em trai đi đón anh trai sao lại không được chứ?”.

“Việc này… vâng ạ…”

“Vậy lúc nào thì con đến?”, Lương Thu Yến lại hỏi một câu đầy mong chờ.

Lâm Chính vốn định hoãn lại mấy ngày, nhưng nghe giọng điệu của Lương Thu Yến, anh lại không đành lòng.

Anh đã mất mẹ ruột, bây giờ chỉ còn mỗi mẹ nuôi, nên đương nhiên không muốn khiến bà ấy buồn.

“Sáng mai con sẽ đến, được không ạ?”.

“Được được, mẹ sẽ chờ con”, Lương Thu Yến kích động muốn rơi nước mắt, rồi mừng rỡ cúp điện thoại.

Lương Thu Yến muốn gặp Lâm Chính, đây là điều chắc chắn, nhưng bà ấy sợ làm phiền anh, nên chần chừ mãi không dám gọi điện thoại.

Lần này bà ấy gọi quá nửa là do Lương Huyền Mi xúi giục.

Cả nhà họ Lương chỉ có Lương Huyền Mi biết rõ thân phận thực sự của người anh nuôi này.

Sau khi từ đảo Vong Ưu trở về, lúc nào trong đầu Lương Huyền Mi cũng là khuôn mặt đẹp trai ngời ngời như thiên sứ kia.

Cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào đạt đến tầm cỡ như vậy, bất kể là võ thuật, y thuật, hay nhan sắc.

Có lẽ bạch mã hoàng tử trong lòng cô ta cũng không bằng thiên thần hạ phàm ở đảo Vong Ưu kia.
 
Chương 1896


Chương 1896

Cuối cùng.

Sau một thời gian ở nhà họ Lương, Lương Huyền Mi cũng không nhịn được nữa, nhưng cô ta lại ngại, nên bảo Lương Thu Yến gọi điện thoại cho Lâm Chính.

Sáng hôm sau, Mã Hải đưa Lâm Chính đến sân bay.

Nhưng trước khi đi, Mã Hải bỗng gọi giật lại: “Chủ tịch Lâm”.

“Sao vậy?”, Lâm Chính ngoảnh đầu lại.

“Hay là tôi mua một chiếc máy bay tư nhân cho cậu nhé, như vậy thì cậu đi lại cũng thuận tiện hơn”, Mã Hải nói.

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được, ông mua đi”.

“Được, chúc cậu thuận buồm xuôi gió”.

“Ừ”.

Từ Giang Thành đến Yên Kinh chỉ mất một hai giờ bay.

11 giờ sáng, Lâm Chính ra khỏi sân bay.

Anh gọi điện thoại cho Lương Thu Yến, được biết bà ấy đã bảo con trai thứ hai là Lương Bình Triều đến sân bay đón, đang chờ anh ở lối ra.

Lâm Chính chờ nửa tiếng vẫn không thấy Lương Bình Triều đến, bất đắc dĩ, anh chỉ đành gọi lại cho Lương Thu Yến.

“Sao cơ? Bình Triều vẫn chưa đón được con à? Không thể nào, nó đã đi được một tiếng rồi”.

“Chắc không phải đã gặp chuyện gì trên đường đấy chứ?”, Lâm Chính tò mò hỏi.

Lương Thu Yến cuống lên: “Con chờ một lát, để mẹ gọi cho nó”.

“Mẹ, hay là để con bắt xe đến đó, đỡ làm phiền cậu ấy”.

“Để mẹ hỏi nó đã”.

“Vâng”.

Dứt lời, Lương Thu Yến liền tắt điện thoại.

Một lát sau, bà ấy lại gọi đến.

“Con à, hay là con tự bắt xe về đi, Bình Triều nói là đang tắc đường, không đến đón con được…”

“Không sao ạ, bây giờ con sẽ qua đó”.

Lâm Chính mỉm cười, sau đó vẫy một chiếc taxi, đến nhà họ Lương.

Nhưng khi đến con phố của nhà họ Lương, thì Lâm Chính nhìn thấy Lương Bình Triều đang ôm ấp một cô gái ăn mặc hở hang, ngồi trong quán uống trà sữa.

Lâm Chính nhíu mày, chần chừ một lát rồi vẫn bước vào.

“Chẳng phải cậu nói bị tắc đường sao? Sao lại ngồi đây uống trà sữa?”.

“Ồ, hóa ra là anh đấy à đồ ăn bám? Sao nào? Anh đang lên mặt dạy dỗ tôi đấy à? Tôi cố ý không đi đón anh đấy, anh muốn sao nào?”, Lương Bình Triều nhíu mày, liếc mắt nhìn Lâm Chính, khinh bỉ đáp.

“Tôi không muốn cãi nhau với cậu, nhưng đã đến giờ cơm trưa, mẹ nuôi nấu một bàn đồ ăn rồi, chúng ta mau về thôi, kẻo mẹ lại lo lắng”, Lâm Chính nói.

“Anh muốn ăn thì biến về một mình đi, tôi không thèm về. Còn nữa, anh đừng có lân la làm quen, tôi không quen biết anh. Anh có quan hệ với mẹ tôi, nhưng không liên quan gì đến tôi hết, rõ chưa? Đừng thấy sang bắt quàng làm họ!”, Lương Bình Triều lạnh lùng nói.

“Anh Triều, đây là ai vậy?”, cô gái ở bên cạnh không nhịn được hỏi.

 
 
Chương 1897


Chương 1897

“Là một thằng ngốc, chắc chắn em cũng biết đấy”, Lương Bình Triều khinh bỉ nói.

“Em cũng biết á?”.

“Lâm Chính đó, em chưa từng nghe đến sao? Chính là cái thằng ở Giang Thành đang được đồn thổi ầm ĩ trên mạng đó. Chủ tịch Lâm quyến rũ vợ người ta, vợ người ta chính là vợ anh ta”.

“Ồ, hóa ra là anh ta”, cô gái tỏ vẻ kinh ngạc.

Các khách khác trong quán trà sữa cũng không khỏi sửng sốt, tất cả đều quay sang nhìn Lâm Chính.

“Người này chính là Lâm Chính sao?”.

“Chậc chậc chậc, anh ta cũng xui xẻo thật, Chủ tịch Lâm là nhân vật tầm cỡ đến mức nào chứ? Anh ta dám ho he tiếng nào sao?”.

“Sao anh ta lại chạy đến Yên Kinh vậy?”.

“Tôi nghĩ chắc là Chủ tịch Lâm ra tay làm khó anh ta thôi. Nói không chừng bây giờ Chủ tịch Lâm đang lén lút với vợ anh ta cũng nên”.

“Ha ha, làm đàn ông mà để như vậy, phải là tôi thì chết quách cho xong”.

“Phải đấy”.

Không ít vị khách bĩu môi cười nói.

Lâm Chính nhíu mày, nhưng không nói gì.

“Ngu ngốc, anh không mau cút đi? Còn chưa đủ mất mặt sao? Cút!”, Lương Bình Triều chửi mắng.

Lâm Chính thầm siết chặt nắm tay, nhưng nể mặt Lương Thu Yến, cuối cùng anh vẫn kìm nén lửa giận, chẳng nói chẳng rằng, xoay người rời đi.

“Đúng là thằng vô dụng!”, Lương Bình Triều cười khẩy nói.

Đương nhiên Lâm Chính cũng nghe thấy, nhưng anh không nhiều lời, mà một mình đến nhà họ Lương.

“Anh!”.

Vừa đến cổng đã nhìn thấy Lương Huyền Mi nhào về phía Lâm Chính như chim non về tổ, ôm chầm lấy anh.

Khuôn mặt cô gái đầy hưng phấn và kích động.

“Huyền Mi, em vẫn khỏe chứ?”, Lâm Chính mỉm cười nói.

“Khỏe như voi luôn, anh mau vào nhà đi, mẹ đã nấu xong cơm rồi, chỉ chờ anh thôi”, gò má Lương Huyền Mi ửng đỏ, vui vẻ nói.

“Ừ”.

Lâm Chính gật đầu, rồi đi theo Lương Huyền Mi vào trong.

Nhưng sau khi bước vào nhà họ Lương, Lâm Chính mới ý thức được không chỉ Lương Bình Triều có ý kiến với anh.

Lúc này, ánh mắt của người nhà họ Lương nhìn anh đều rất khác thường…

“Đây là con trai nuôi của Thu Yến à?”.

“Trông vẻ ngoài cũng tạm được”.

“Vẻ ngoài tạm được thì đã sao? Không phải vợ vẫn chạy theo người khác hay sao?”.

“Ha, chuyện đó chỉ có thể trách bản thân anh ta không có bản lĩnh, không giữ được người vợ xinh đẹp như vậy!”.

“Cũng đáng thương thật! Chuyện vợ mình lén phén với người khác làm cả thành phố sôi sục, truyền đến cả Yên Kinh, anh ta lại không làm được gì, chỉ biết trơ mắt nhìn, cũng không biết thời gian này anh ta làm sao sống”.
 
Chương 1898


Chương 1898

“Tôi không biết thời gian này anh ta làm sao sống, nhưng tôi biết tấm lòng anh ta chắc chắn rất rộng rãi. Nếu đổi lại là tôi, một là ly hôn, không thì băm gã đàn ông dụ dỗ vợ mình kia ra”.

“Ha, đồ ngốc, nếu anh ta ly hôn thì anh ta ăn cái gì? Anh không biết anh ta là đồ vô dụng chỉ biết ăn bám, sau khi ở rể nhà người ta, ngày nào cũng du thủ du thực, không làm gì cả à? Anh bảo anh ta ly hôn? Thế chẳng phải bảo anh ta đi chết sao?”.

“À… hóa ra là vậy à?”.

“Huống hồ, đó còn là Chủ tịch Lâm, anh ta dám đánh người ta? Anh ta có lá gan đó không? Kẻ vô dụng như anh ta động vào Chủ tịch Lâm được sao?”.

“Cũng phải nhỉ”.

Người nhà họ Lương đi ngang qua châu đầu ghé tai, ai nấy len lén nhìn Lâm Chính, lời bàn tán không ngừng vang lên.

Lâm Chính không cảm thấy gì, nhưng Lương Huyền Mi lại không chịu nổi.

“Mấy người đang nói cái gì vậy? Im cái mỏ thối của mấy người lại!”, Lương Huyền Mi nổi giận mắng chửi.

Đám người nhà họ Lương nhíu mày, nhưng không cãi cọ với cô ta, mà lựa chọn rời đi.

“Anh cả, anh đừng quan tâm đ ến bọn họ. Đám người đó bình thường ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì thích xuyên tạc này nọ! Chúng ta đừng quan tâm đ ến bọn họ”, Lương Huyền Mi an ủi.

“Yên tâm, anh không để ý, mấy chuyện này anh nghe nhiều rồi”, Lâm Chính cười nói.

Lương Huyền Mi gật đầu.

Thật ra trong lòng cô ta rất sáng tỏ.

Lâm Chính là Chủ tịch Lâm, gì mà dan díu với Tô Nhu? Đó là vợ của anh, cần phải dan díu hay sao?

Hai người đi vào một sân nhà mà gia đình Lương Thu Yến ở.

Lúc này, trong sân thoảng mùi hương thức ăn.

“Chị, chị về rồi à?”.

Một giọng nói hơi nũng nịu vang lên, sau đó thì thấy một bóng người thanh xuân tươi trẻ từ trong nhà chạy ra, nhào vòng lòng Lương Huyền Mi, không ngừng dụi đầu.

Lương Huyền Mi hơi xấu hổ, âm thầm liếc nhìn Lâm Chính, má đỏ bừng, vội hạ thấp giọng: “Được rồi Tiểu Điệp, đừng làm nũng nữa, anh cả ở đây kia mà”.

“Anh Quản Trạch đến rồi sao? Sao em không thấy anh ấy?”, Lương Tiểu Điệp tò mò nhìn quanh.

“Anh Quản Trạch không đến, mà là anh Lâm Chính đến! Em mau gọi mọi người ra đi”, Lương Huyền Mi nói.

“Lâm Chính?”.

Lương Tiểu Điệp liếc nhìn người bên cạnh, cô ta đã thấy Lâm Chính từ trước, chỉ là cố tình phớt lờ mà thôi, trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh lùng: “Không phải là con rùa ăn bám bị cắm sừng đây sao, anh ta không xứng làm anh cả của em! Chị, em cần mặt mũi, nếu chuyện này truyền tới trường em, em sẽ bị bạn học cười chết mất”.

“Em nói gì?”.

Lương Huyền Mi biến sắc, lập tức nghiêm túc quát mắng: “Không được mất lịch sự như vậy! Cái gì mà cắm sừng với không cắm sừng? Không được nói bậy!”.

“Chị, em cũng không nói sai, chị hung dữ với em làm gì. Mọi người đều biết mà, trên mạng ngày nào cũng có người đồn vợ anh ta dan díu với Chủ tịch Lâm của Dương Hoa, đầu trang mạng xã hội còn thấy đầy ra đó…”, Lương Tiểu Điệp ấm ức nói.

“Em… em còn nói nữa? Con nhỏ chết tiệt này!”, Lương Huyền Mi tức đến mức run rẩy cả người, chỉ muốn tát cho con nhỏ này một cái.
 
Chương 1899


Chương 1899

Lúc này, trước cửa nhà xuất hiện một bóng người.

Chính là Lương Thu Yến.

“Ồ, con trai, con đến rồi à? Nào nào, bên ngoài lạnh, mau vào nhà đi, chuẩn bị ăn cơm thôi!”, Lương Thu Yến vội vàng kéo tay Lâm Chính, nói.

“Mẹ, gần đây mẹ có ổn không?”, Lâm Chính cảm thấy ấm lòng, mỉm cười nói.

“Ổn… Ổn… Mẹ ổn lắm! Con trai, con đói chưa? Mau vào trong ngồi! Vào đây!”.

Lương Thu Yến cười nói, sau đó kéo Lâm Chính vào nhà.

“Ồ, Tiểu Chính đến rồi à? Nào nào, hôm nay hai chúng ta uống một ly!”, Lương Phong Nghiêm bưng canh từ phòng bếp ra, sau đó lấy một chai Lại Mao ở trên giá bên cạnh, cười nói.

“Được ạ”, Lâm Chính gật đầu đáp.

“Cái gì thế, sao phải tốt với anh ta như vậy, đúng thật là!”.

Lương Tiểu Điệp bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm.

“Con nói gì vậy, mau múc chén canh cho anh cả con đi!”, Lương Thu Yến nghiêm túc nói.

“Mẹ…”, Lương Tiểu Điệp không chịu.

“Đi mau!”.

“Hừ!”.

Lương Tiểu Điệp bĩu môi, buồn bực cầm chén trên bàn lên múc canh.

Cả nhà ăn trong vui vẻ hòa thuận.

Chỉ có một chuyện khiến Lương Thu Yến không ngừng lầm bầm là con trai cả Lương Quản Trạch và con trai thứ hai Lương Bình Triều chưa quay về.

“Hai thằng nhóc đó không biết lại chạy đi đâu! Mặc kệ bọn chúng, nào nào, Tiểu Chính, chúng ta cạn thêm một ly!”.

“Vâng! Cạn!”.

Lâm Chính cười đáp, cũng uống một ly.

Nhưng cơ thể anh ngâm trong rượu thuốc nhiều năm, rượu bình thường đối với anh mà nói từ lâu đã không còn cảm giác gì, vài ly rượu vào bụng, sắc mặt vẫn không đổi.

“Ái chà, không nhìn ra thằng nhóc con cũng uống giỏi lắm chứ!”, Lương Phong Nghiêm vô cùng kinh ngạc.

“Bố nuôi, con sắp say rồi…”, Lâm Chính cười nói.

“Người không uống say mới nói như vậy! Thằng nhóc con chắc chắn còn đang giấu giếm! Xem ra hôm nay bố phải thể hiện chút bản lĩnh thật sự!”, Lương Phong Nghiêm nói, sau đó lại lấy một chai rượu ra, bắt đầu đổi ly thành chén.

“Bố, đừng uống nữa, bố uống ít thôi”.

Lương Huyền Mi ở bên cạnh khuyên nhủ, nhưng không có tác dụng gì mấy.

Lần này Lương Phong Nghiêm đã nổi lên lòng đấu tranh với Lâm Chính.

Một tiếng sau, cuối cùng Lương Phong Nghiêm cũng không chống đỡ nổi nữa, rầm một tiếng, nằm úp sấp xuống bàn, ngáy khò khò.

Lương Huyền Mi tỏ ra bất đắc dĩ.

Lương Thu Yến đang bận rộn trong phòng bếp cũng ló đầu ra, cười gượng liên tục.
 
Chương 1900


Chương 1900

Lâm Chính đứng dậy, dìu Lương Phong Nghiêm vào phòng nghỉ ngơi.

“Bố rất ít khi uống với người khác đến mức say thế này”, Lương Huyền Mi bất lực nói.

“Hôm nay chắc bố vui lắm nhỉ”.

Lâm Chính cười nói.

Lương Huyền Mi bất lực thở dài, chỉ đành gật đầu.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy bố mình vui như vậy.

Nhìn bầu không khí vui vẻ, trong lòng Lương Huyền Mi cũng rất vui.

Lúc này, Lương Tiểu Điệp đã về phòng từ sớm đột nhiên mở cửa phòng, xách cặp xách đi ra ngoài.

“Tiểu Điệp, em đi đâu vậy?”, Lương Huyền Mi lên tiếng hỏi.

“Chị, chiều em còn có tiết học, tất nhiên là đi đến trường rồi”, Lương Tiểu Điệp nhìn Lương Huyền Mi đầy u oán, nói.

“Thế à… Chị đưa em đi, em đi một mình chắc chắn không an toàn”.

“Không cần đâu chị, em tự nghĩ cách đi đường vòng là được. Nếu chị còn gây xung đột với bọn họ, vậy thì… vậy thì ảnh hưởng không tốt cho gia tộc của chúng ta. Đến lúc đó, gia chủ lại giáo huấn cả nhà chúng ta, chị cũng gặp xui xẻo…”, Lương Tiểu Điệp khó xử nói.

“Chuyện này…”, Lương Huyền Mi do dự.

Lâm Chính không hiểu ra sao, lên tiếng: “Sao vậy?”.

“Anh… không… không có gì…”, dường như lúc này Lương Huyền Mi mới nhớ ra người đứng bên cạnh mình là Lâm Chính, liền vội vàng nặn ra một nụ cười, nói.

Sắc mặt Lâm Chính thay đổi, trầm giọng nói: “Sao nào? Huyền Mi, ngay cả anh mà em cũng muốn giấu sao?”.

“Anh… em không có ý đó…”

Lương Huyền Mi vội vàng giải thích, nhưng không biết nên nói thế nào. Bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành thở dài nói: “Haizz, em nói cho anh biết vậy, thực ra cũng không phải là chuyện gì phức tạp, chỉ là có người đang quấn lấy Tiểu Điệp”.

“Quấn lấy Tiểu Điệp?”, Lâm Chính hơi nhíu mày: “Chắc không phải là cậu Vân kia đấy chứ?”.

“Sao anh biết?”.

Lương Huyền Mi vô cùng kinh ngạc.

“Lần trước lúc anh đưa Tiểu Điệp đến trường đã bắt gặp cậu ta tỏ tình với Tiểu Điệp, còn kéo đàn kéo đống, nên anh đã kéo Tiểu Điệp đi. Anh vẫn luôn lo lắng về chuyện này, không ngờ cậu ta vẫn chưa hết hy vọng”.

“Vậy sao?”.

Lương Huyền Mi cũng nhíu mày.

“Mâu thuẫn mà Tiểu Điệp vừa nói là sao? Em có mâu thuẫn gì với cậu Vân kia à?”.

Lâm Chính lại hỏi.

“Cũng… cũng không có gì…”, Lương Huyền Mi do dự một lát, rồi lựa chọn không nói.

Lâm Chính lại càng thấy nghi hoặc hơn.

“Còn không có gì? Lần trước chị đưa em đến trường thì bắt gặp đám cậu Vân, chị vốn muốn đuổi bọn họ đi, ai ngờ bên cạnh cậu Vân có một người rất lợi hại, ngay cả chị cũng không phải là đối thủ. Tuy sau đó hai bên không ai làm gì được nhau, nhưng cậu Vân lại lấy chuyện này ra để gây áp lực cho nhà họ Lương chúng ta. Chị cũng không còn cách nào khác, nên đến để xin lỗi đám cậu Vân”.

Lương Tiểu Điệp chống hai tay vào hông, tức giận nói.
 
Chương 1901


Chương 1901

“Còn có chuyện như vậy sao?”.

Sắc mặt Lâm Chính bỗng trầm xuống.

“Cậu Vân kia rõ ràng là cố ý gây sự, nếu chị còn tiếp tục ra mặt vì em như vậy, thì chắc chắn sẽ bị gia tộc nhốt lại”, Lương Tiểu Điệp bất bình nói.

Lâm Chính nghe thấy thế, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Cậu Vân gây sự với các em, tại sao gia tộc lại trừng phạt Huyền Mi chứ? Đây đâu phải là lỗi của Huyền Mi? Sao lại giúp người ngoài như vậy?”.

“Anh không biết đấy thôi, sau khi em từ đảo Vong Ưu trở về, thì Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh vẫn luôn theo dõi em. Thực ra gia tộc trừng phạt em cũng là do Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh gây sức ép”.

Lương Huyền Mi thở dài, bất đắc dĩ đáp.

“Tại sao Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh lại nhằm vào em?”.

“Bởi vì em là đệ tử của đảo Vong Ưu. Đối với nơi này, đảo Vong Ưu có thể nói là nơi vô cùng đặc biệt. Võ học của đảo Vong Ưu đã vượt quá phạm trù của võ thuật truyền thống. Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh sợ em lấy võ làm loạn, phá hỏng quy tắc, nên đã theo dõi em một thời gian. Nếu trong thời gian này em gây ra chuyện gì, thì bọn họ không những ra tay xử lý em, mà còn gây áp lực cho cả gia tộc nữa”, Lương Huyền Mi nhỏ giọng đáp.

“Nói vậy là… cậu Vân quấn lấy Tiểu Điệp cũng là để lợi dụng Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh gây sức ép cho nhà họ Lương?”, Lâm Chính hỏi.

“Không phải, trước khi em về, cậu Vân đã quấn lấy Tiểu Điệp rồi. Về việc gây sức ép cho nhà họ Lương, thì chắc là người có mưu đồ khác xúi giục cậu ta làm vậy”.

“Nếu đã thế thì em đừng đưa đón Tiểu Điệp nữa, nhỡ lại để cậu ta tìm được cơ hội”.

“Nhưng… để Tiểu Điệp đến trường một mình thì em lại sợ xảy ra chuyện…”, Lương Huyền Mi chần chừ một lát, mặt nhăn mày nhó đáp.

“Sợ cái gì chứ? Chẳng phải đã có anh sao? Để anh đưa Tiểu Điệp về trường”, Lâm Chính mỉm cười nói.

Lương Tiểu Điệp nghe thấy thế thì lập tức giãy nảy lên, cuống quýt kêu la: “Không được! Tôi không cần anh đưa! Tôi tự đến trường được! Tôi dù chết cũng không cần anh đưa!”.

“Tiểu Điệp, đừng gây chuyện nữa! Để anh ấy đưa em đi đi!”, Lương Huyền Mi nghiêm khắc quát.

Có Lâm Chính đưa Lương Tiểu Điệp đi thì cô ta mới không cần lo lắng.

Nhớ tới khí thế không thể đón đỡ như chiến thần của anh ở đảo Vong Ưu, đến bây giờ cô ta vẫn vô cùng kích động.

Để Lâm Chính đưa Lương Tiểu Điệp đi học thì cậu Vân là cái thá gì chứ? Chắc chắn Tiểu Điệp sẽ bình yên vô sự.

“Em không cần! Em không cần! Chị, em sẽ tự đi một mình, em cẩn thận một chút là được, sẽ không sao đâu, đừng để anh ta đưa em đến trường được không? Chị, em xin chị đấy!”, Lương Tiểu Điệp kéo cánh tay Lương Huyền Mi, nói đầy van lơn, còn sắp khóc tới nơi.

“Nghe lời!”, Lương Huyền Mi nghiêm túc nói.

“Chị!”.

“Em làm nũng cũng vô ích thôi, đây là vì an toàn của em”, Lương Huyền Mi lại trầm giọng quát, vẻ mặt đầy kiên quyết, hoàn toàn không có vẻ gì là có thể thương lượng.

Lương Tiểu Điệp sửng sốt nhìn chị gái, vành mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt.

“Chị… chị tàn nhẫn như vậy sao?”, giọng nói của Lương Tiểu Điệp cũng run rẩy, sững sờ nói.

“Tiểu Điệp, chị làm vậy cũng là muốn tốt cho em thôi”.

 
 
Chương 1902


Chương 1902

“Chị làm vậy không phải là muốn tốt cho em! Chị chẳng hiểu gì về em cả! Chị có biết anh ta là ai không? Nếu gặp phải cậu Vân thì chỉ có bị đánh nhừ tử thôi. Nếu để người trong trường nhận ra anh ta thì danh tiếng của em sẽ bị hủy hoại hoàn toàn”, Lương Tiểu Điệp gào lên.

“Tiểu Điệp, sao em lại nghĩ như vậy chứ?”, Lương Huyền Mi vô cùng ngạc nhiên.

“Tại sao em lại nghĩ như vậy à? Lẽ nào chị còn không biết rõ về anh ta sao? Anh ta chỉ là một thằng bất tài ăn bám, chẳng có chút bản lĩnh gì, sao có thể bảo vệ được em chứ? Dù sao em cũng sẽ đến trường một mình, em không cần ai đi theo cả. Nếu chị bảo tên vô dụng này đi theo em, em sẽ đánh anh ta”.

Lương Tiểu Điệp vừa khóc vừa gào lên, sau đó xoay người chạy đi.

“Tiểu Điệp! Tiểu Điệp!”.

Lương Huyền Mi cuống quýt gọi.

Nhưng Lương Tiểu Điệp đã chạy ra khỏi nhà họ Lương…

“Có chuyện gì vậy?”.

Lương Thu Yến bước ra khỏi phòng bếp, nghi hoặc hỏi.

“À mẹ, không… không có gì”, Lương Huyền Mi nặn ra một nụ cười rồi định đuổi theo.

Nhưng Lâm Chính ở bên cạnh đã đè vai cô ta lại.

“Huyền My, em đừng đi, kẻo người của Hiệp hội Võ thuật Yên Kinh lại gây phiền phức cho em, cứ giao Tiểu Điệp cho anh là được”.

“Việc này… được rồi, nhưng anh mau đuổi theo Tiểu Điệp đi. Em sợ lúc này nó sắp lên xe đến trường rồi. Nếu gặp phải cậu Vân thì hỏng bét”, Lương Huyền Mi tỏ vẻ lo lắng nói.

“Không sao, có anh đây”.

Lâm Chính cười đáp, rồi đi về phía cổng nhà họ Lương.

“Anh, để em lái xe đưa anh đi nhé. Em không xuống xe chắc là không sao, chắc là người của Hiệp hội Võ thuật không theo dõi chặt đến mức đó đâu”, Lương Huyền Mi vội vàng đuổi theo nói.

“Không cần đâu, anh có xe rồi”.

“Anh có xe? Anh lấy đâu ra xe? Anh bắt taxi sao?”, Lương Huyền Mi vô cùng khó hiểu.

Nhưng vừa ra khỏi cổng đã nhìn thấy một chiếc Maybach đang đỗ ở đó. Một cô gái xinh đẹp mặc Âu phục kiểu nữ đang đứng bên cạnh. Cô gái nhìn thấy Lâm Chính đi ra, lập tức cúi người với anh: “Chủ tịch Lâm”.

“Ừ, có nhìn thấy em gái tôi không?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Vừa nãy cô ấy lên xe buýt số 2 của Đại học Sư phạm Yên Kinh, bây giờ chắc là sắp đến đường Giải Phóng rồi”.

“Vậy thì cô đưa tôi đến bến tiếp theo của đường Giải Phóng đi, có đuổi kịp được không?”.

“Không vấn đề gì Chủ tịch Lâm”, cô gái cũng chính là Vệ Yến gật đầu đáp, sau đó mở cửa xe.

“Huyền Mi, em vào nhà đi”.

Lâm Chính vẫy tay rồi lên xe.

Vệ Yến đạp chân ga rồi hòa vào dòng xe trên đường.

Huyền Mi chứng kiến cảnh tượng này thì sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

Có Lâm Chính ra tay thì cô ta vô cùng yên tâm.

Nhưng điều khiến cô ta thầm lo lắng là… nếu Hiệp hội Võ thuật biết được thì liệu có gây phiền phức cho Lâm Chính không?

Mong là sẽ không.

 
 
Chương 1903


Chương 1903

Lương Huyền Mi thầm cầu nguyện.

Kỹ thuật lái xe của Vệ Yến rất tốt, tuy lần trước gặp chuyện, nhưng sau khi miệng vết thương lành lại thì không gây ảnh hưởng gì đến cô ta nữa. Dù sao cũng có nhiều thần y của học viện Huyền Y Phái chữa trị cho cô ta như vậy, đừng nói là di chứng, ngay cả một vết sẹo cũng không để lại, điều này khiến Vệ Yến vô cùng kinh ngạc.

Xe nhanh chóng dừng ở giao lộ Trường Mạch.

Lâm Chính xuống xe, đứng chờ ở bến.

Bỗng dưng anh nghĩ ra gì đó, gọi Vệ Yến đang ở trong xe: “Cô có tiền xu không?”.

“Có thưa Chủ tịch Lâm”.

Vệ Yến vội vàng xuống xe, lấy hai đồng tiền xu từ trong ví tiền ra, rồi đưa cho Lâm Chính.

“Cô về trước đi”, Lâm Chính cười đáp.

“Vâng, nếu có chuyện gì thì anh có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”, Vệ Yến hơi cúi người với Lâm Chính, sau đó lái xe rời đi.

Những người đang chờ xe ở bên cạnh đều nhìn Lâm Chính với ánh mắt khác thường.

“Người này là ông chủ sao? Anh ta bị sao thế nhỉ? Có Maybach không ngồi, lại chạy đến đây chen chúc xe buýt với chúng ta”.

“Hừ, cậu chẳng hiểu gì cả, đây là người có tiền đến đây để trải nghiệm cuộc sống”.

“Chậc chậc chậc, đúng là sướng quá hóa rồ!”.

Mấy thanh niên xì xào bàn tán.

Lâm Chính chẳng buồn quan tâm.

Bíp bíp.

Xe buýt tiến vào bến.

Lương Tiểu Điệp ngồi cạnh cửa sổ lén lau nước mắt lập tức nhìn thấy Lâm Chính đang đứng ở bến xe. Cô ta sửng sốt, sau đó sắc mặt sa sầm.

Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, anh nhét đồng xu rồi lên xe, đi tới vị trí phía sau Lương Tiểu Điệp, rồi ngồi xuống.

“Anh đi theo tôi làm gì? Cút ngay về cho tôi!”, Lương Tiểu Điệp tức giận quay phắt người lại, trừng mắt mắng Lâm Chính.

Mọi người trên xe đều quay sang nhìn cô ta.

Lâm Chính thì mỉm cười đáp: “Em làm sao vậy? Anh ngồi xe buýt thì ảnh hưởng đến em sao?”.

“Anh…”, sắc mặt Lương Tiểu Điệp đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảnh cáo anh, cấm nói chuyện với tôi, tôi không quen biết anh! Cũng cấm anh vơ quàng vơ xiên, rõ chưa? Tôi sợ mất mặt!”.

“Tiểu thư à, bây giờ là em đang nói chuyện với anh đấy, lại còn trách anh nữa”, Lâm Chính nhún vai đáp.

Lương Tiểu Điệp tức điên lên, nhưng ngặt nỗi trên xe có nhiều người nên cũng không ho he gì nữa.

Nhưng mấy anh chàng choai choai ở bên cạnh thì không nhịn được nói.

“Tôi đang thắc mắc tại sao ông chủ này lại đi xe buýt, chắc là để tán gái chứ gì?”.

“Người giàu biết chơi thật đấy”.

Những lời bàn tán lọt vào tai Lương Tiểu Điệp, khiến cô ta suýt nữa thì tức điên lên.

Nhưng cô ta cũng rất tò mò.

Ông chủ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom