Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1082


Chương 1082

Đúng… đúng là không thể tin nổi!

“Thần y!”

“Trời ạ, thần y Mã, hóa ra cậu lợi hại như vậy!”

“Thật không thể tin nổi!”

“Đợi đã, thần y Mã, cậu có thể chữa khỏi loại bệnh này sao?”

“Tốt quá rồi, bây giờ có rất nhiều người mắc loại bệnh này. Thần y Mã có thể chữa khỏi cho họ không!”



Các nhân viên tình nguyện kích động nói.

Mã Vũ lúc này mới hoàn hồn, nhìn ánh mắt kinh ngạc, lời khen cùng lời cầu xin của mọi người xung quanh, đầu anh xuất hiện một quyết định.

“Tôi sẽ ở lại học viện Huyền Y Phái!”, trong lòng, anh thầm kiên định nói.

Sau khi trạm cứu trợ chữa khỏi cho bệnh nhân, vô số người nhà bệnh nhân đưa người bệnh kéo đến đây.

Cùng lúc đó, một cái tên đã vang danh khắp cả nước.

Huyền Y Phái!

Cái tên này không ai là không biết đến.

Nó giống như một ngọn đuốc, thiêu cháy cả nước, thiêu cháy cả giới y học Hoa Quốc.

Giới y học bùng nổ.

Trên mạng bùng nổ.

Truyền thông bùng nổ.

Nhà họ Lâm… cũng bùng nổ!

Trong cuộc họp của Huyền Y Phái.

Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch, Tần Bách Tùng thậm chí là Nhan Khả Nhi cùng mọi người đều tập trung ở đây.

Lâm Chính ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào máy tính xách tay trước mặt, trợ lý Tiểu Hồ đứng bên ôm một xấp tài liệu đi vào, có vô số người gọi liên tiếp vào máy Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ,… không hề dừng lại.

Tần Bách Tùng là người phụ trách chính của học viện, nên càng bận rộn tiến tiến lui lui trong phòng họp, không có phút nào được nghỉ ngơi.

“Thầy, tất cả đều đi theo kế hoạch của thầy. Người bệnh của nhà họ Lâm đều được chúng ta tiếp nhận, phương thuốc của chúng ta đã hoàn toàn loại bỏ được di chứng của loại thuốc mới của nhà họ Lâm. Người bệnh đã hồi phục bình thường! Danh tiếng của chúng ta vang danh khắp nơi rồi!”, Long Thủ hạ điện thoại xuống, cười nói.

“Tốt lắm. Nhà họ Lâm… chắc cũng biết mọi chuyện rồi”.

Lâm Chính nhắm hai mắt.

“Người đại diện của nhà họ Lâm đang đến Giang thành”, Long Thủ cười nói.

“Chỉ tiếc rằng bây giờ quyền chủ động nằm trong tay chúng ta!”, Lâm Chính lắc đầu.

Long Thủ khẽ mỉm cười, ông ta bây giờ càng ngày càng cho rằng lúc trước mình bái Lâm Chính làm thầy đúng là lựa chọn đúng đắn.
 
Chương 1083


Chương 1083

Chắc do cảm thấy hơi áp lực nên Lâm Chính đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp, đi dạo một chút trên sân tập.

Lúc này bên trong Huyền Y Phái có vô vàn người bệnh đến từ khắp mọi nơi, cả sân tập đều được lấp đầy bởi giường bệnh.

Tiếng người nói chuyện vô cùng ồn ào.

Có người khóc thút thít, có tiếng mừng rỡ, hoan hô, còn có nhiều tiếng cảm ơn.

Đây chính là một mảnh đất hy vọng.

Bệnh nhân đến đây, đa phần đều được chữa khỏi!

Nhìn những người bệnh và người nhà lệ nóng dâng trào. Người của Huyền Y Phái ai ai cũng ưỡn thẳng lưng cảm thấy tự hào.

Hôm nay bọn họ là chúa cứu thế.

Tuy nhiên Lâm Chính còn chưa đi được bao lâu, một chiếc xe cứu hộ đã lái vào học viện, một bà cụ được hai nhân viên y tế khiêng vào, bên cạnh có một đám người.

Lâm Chính nhìn lên chiếc cáng, lập tức sững sờ.

Người trên cáng… là bà cụ Tô!

Lúc này bà cụ Tô nằm liệt trên cáng, hôn mê bất tỉnh, dường như đã chết vậy, bên cạnh là đám con cháu nhà họ Tô đang khóc lóc, Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh đều đến, thậm chí cả nhà Tô Quảng cũng đến.

Trong mắt Tô Nhu lộ ra sự lo lắng, vốn định tiến lên nhưng bị Trương Tinh Vũ kéo lại, dường như không cho cô lại gần.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ ở đâu?”

Tô Cương hét lớn.

Một nhân viên y tế nhanh chóng đi qua.

“Chuyện gì vậy?”, anh ta nhìn bà cụ Tô, phát hiện ra có vẻ như di chứng của bà ta khá nghiêm trọng so với các ca bình thường, nên lập tức hỏi.

“Mẹ tôi… bà ấy có những triệu chứng này, bây giờ tình hình của bà ấy rất nguy hiểm. Xin bác sĩ hãy cứu giúp”, Tô Cối tiến lên, sắc mặt rất không tự nhiên nói.

“Tình huống rất nguy hiểm?”, người nọ sững sờ, nhíu mày đứng lên: “Mời nói rõ ra, nếu không tôi không thể chữa được, dẫu sao nơi này không phải bệnh viện, chúng tôi chỉ xuất phát từ tinh thần nhân đạo mới chữa bệnh, nếu xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không chịu nổi trách nhiệm”.

Đám Tô Cối vừa nghe xong, mặt ai cũng tím tái lại, không ai chịu nói chuyện.

“Đã là lúc nào rồi mà các người còn định giấu nữa?”, nhân viên y tế kia có hơi tức giận.

Tô Dư đứng bên không nhìn nổi nữa, lập tức tiến lên vội vàng nói: “Bác sĩ, là như vậy, chú hai tôi trước kia là chủ nhiệm khoa của khoa điều trị vật lý viện Đông y, bà tôi mắc bệnh tim, bà dùng thuốc mới xong bị di chứng nghiêm trọng, chú hai tôi liền thử phương pháp châm cứu kết hợp cùng thuốc chữa trị cho bà tôi. Kết quả…. kết quả thành ra như vậy”.

“Châm cứu? Dùng thuốc?”, người đó sững sờ: “Ông dùng phương pháp châm cứu gì? Dùng loại thuốc gì?”

“Tôi… tôi… tôi dùng kỹ thuật châm cứu của “Thiên Kim Phương Linh Thủ Thiên”, thuốc dùng… cỏ kiến lửa nghiền thành bột…”, Tô Cối do dự rồi nói.

“Thiên Kim Phương Linh Thủ Thiên?”, nhân viên y tế rõ ràng không biết thuật châm cứu thần kỳ này.

Nhưng Lâm Chính đứng bên lại nghe rõ mồn một.

Tô Cối hiểu một chút về “Thiên Kim Phương Linh Thủ Thiên”, ông ta nhìn thấy bà cụ Tô ngất xỉu, thần kinh xuất hiện vấn đề, định dùng châm cứu k1ch thích thần kinh bà cụ Tô, đồng thời phối hợp thêm cỏ kiến cửa để làm nóng cơ thể bà ta, và để đạt được hiệu quả chữa trị.

Nhưng làm vậy đã sai còn sai hơn.
 
Chương 1084


Chương 1084

Đầu tiên, ông ta chưa phát hiện ra được triệu chứng kia của bà cụ Tô xuất hiện ở đâu, cứ dùng bừa “Linh Thủ Thiên”. Thứ hai, cơ thể bà cụ Tô yếu ớt, sao chịu được hiệu quả của cỏ kiến lửa? Xuất hiện tình trạng như này cũng là đương nhiên.

Nhân viên y tế kia chẳng qua chỉ là học sinh của Huyền Y Phái, đương nhiên không hiểu phải xử lý thế nào, chỉ đành nói: “Tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho người bệnh, triệu chứng này cần mời thầy Long Thủ hoặc thầy Tần Bách Tùng chữa trị, mọi người chờ một chút!”

“Phải chờ bao lâu?”, Tô Dư lo lắng hỏi.

“Tôi cũng không rõ, mấy thầy giáo bây giờ đang bận không ra được, tôi không biết bọn họ đang làm gì, nhưng họ phải xong việc mới đến được”, người kia lắc đầu.

“Các người làm gì vậy? Sao công việc có thể quan trọng hơn tính mạng người bệnh được!”, giọng nói chua ngoa của Tô Trân vang lên.

Sắc mặt người kia trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thưa cô, việc các thầy hiện tại đang xử lý, chuyện nào cũng liên quan đến tính mạng con người, tất cả mọi người của học viện Huyền Y Phái của chúng tôi đều vùi đầu vào công việc chữa trị cứu người, mọi người đừng tưởng mạng của các người là mạng, mạng của người khác không phải mạng à, chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ tất cả sinh mạng của mọi người. Nhưng xin thái độ của mọi người có thể tốt hơn chút”.

“Haizz, cậu nói năng kiểu gì vậy?”, Tô Trân sốt ruột, liền cãi nhau nhau với người đó nhưng bị Tô Dư ngăn lại.

“Cô, đừng nói nữa…”, Tô Dư rơi nước mắt.

Tô Trân mím môi, cuối cùng không nói gì.

Lâm Chính lặng lẽ quan sát tất cả, bởi vì khi anh xuất hiện anh đội mũ, nên nhiều người không nhận ra anh là chủ tịch Lâm.

Anh lắc đầu, sau đó rời đi.

Anh chẳng có chút hảo cảm nào với bà cụ Tô, cho nên lúc này anh cũng sẽ không ra tay, sinh tử giàu sang đều do số trời, anh không cần ra tay vì bà cụ Tô, đương nhiên anh vẫn có lòng nhân đạo cứu người, nên sẽ không đi dặn dò người của Huyền Y Phái không chữa trị cho bà ta.

Nhưng Lâm Chính còn chưa đi được mấy bước…

“Anh rể?”

Một tiếng kêu non nớt vang lên.

Người Lâm Chính run lên, không quay đầu lại, nhưng nhìn thấy một cô bé chạy nhanh đến khoác tay Lâm Chính.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, phát hiện ra người nắm tay anh là Tô Tiểu Khuynh.

Có điều bây giờ anh là chủ tịch Lâm, không phải Lâm Chính, Tô Tiểu Khuynh cũng không nhận ra.

Mà ở bên kia Tô Nhu cũng vô cùng bất ngờ, mặc dù không nhìn thấy mặt Lâm Chính, nhưng qua bóng lưng có thể đoán được người này chính là Lâm Chính, nên thất thanh kêu lên: “Lâm Chính, sao anh lại ở đây?”

Haiz.

Lâm Chính khẽ thở dài, lặng lẽ lấy châm bạc đâm vào cổ.

Nháy mắt, gương mặt khôi ngô tuấn tú lại khôi phục thành hình dạng của Lâm Chính.

Anh nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tô Tiểu Khuynh: “Tiểu Khuynh!”

“Anh rể, thật sự là anh nè!”

Tô Tiểu Khuynh kích động vô cùng.
 
Chương 1085


Chương 1085

“Cái tên phế vật này sao cậu lại ở đây?”, Trương Tinh Vũ nhíu mày, nhất thời mất hứng.

Lâm Chính không lên tiếng, chỉ xoay người gật đầu với Tô Nhu coi như chào hỏi.

Tô Nhu há miệng, muốn nói lại thôi, nhưng lại lặng lẽ thở dài: “Bà nội bị bệnh rất nặng, lúc này chắc là thật, anh qua nhìn chút đi”.

Lâm Chính vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Tô Nhu nên đành gật đầu, đi đến giường bệnh được sắp xếp ở ngoài trời.

“Thằng khốn này, sao cậu đến đây! Cút đi!”

Tô Trân đang buồn phiền nhìn thấy Lâm Chính đi đến liền thét lên.

“Cô, sao cô có thể nói chuyện như vậy với Lâm Chính? Anh ấy cũng có ý tốt mà!”, Tô Nhu hơi tức giận.

“Đúng vậy cô, Lâm Chính dẫu sao cũng là người trong nhà chúng ta!”, Tô Dư cũng sốt ruột, vội vàng nói.

“Người trong nhà? Hắn xứng sao? Hắn muốn là người trong nhà với chúng ta sao, được, cậu mau liên lạc với Mã Hải, gọi chủ tịch Lâm đ ến! Chữa khỏi cho bà nội!”, Tô Trân nhíu mày nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người hiện lên vẻ kỳ lạ.

Người nhà họ Tô đều biết Lâm Chính quen Mã Hải, nhưng cả Giang Thành đều biết chủ tịch Lâm thích Tô Nhu.

Bây giờ nhiều người đều bàn tán rằng Lâm Chính biết Mã Hải vì chủ tịch Lâm bày mưu tính kế để mình tiếp xúc với Lâm Chính, bảo Lâm Chính rời khỏi Tô Nhu, để chủ tịch Lâm có thể thuận lợi rước mỹ nhân về nhà.

Bây giờ Tô Trân bảo Lâm Chính chủ động liên lạc với chủ tịch Lâm sao?

Trong mắt người ngoài hành động này không khác gì đưa vợ mình vào tay người khác!

Đây chẳng phải tự cắm sừng lên đầu mình à?

Thế thì quá nhục nhã!

“Cô, ý cô là sao? Sao Lâm Chính có thể đồng ý yêu cầu như vậy được?”, không đợi Lâm Chính lên tiếng, Tô Nhu đã đứng ra, tức giận nói.

“Tiểu Nhu, cháu còn mặt mũi nói lời này? Đó là bà nội cháu đấy! Bản thân cháu không liên lạc với Chủ tịch Lâm cứu bà nội cháu đã đành, bây giờ còn ngăn cản chồng cháu đi liên hệ Chủ tịch Lâm? Bác biết trước đây đúng là các bác đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, sao cháu còn giữ mãi không buông?”, Tô Cối cũng đứng dậy, nhíu mày.

“Đúng vậy! Đó là bà nội chúng ta, là chủ của cả nhà họ Tô chúng ta! Tô Nhu, chẳng lẽ em hi vọng bà nội chết trước mặt em?”, Tô Mỹ Tâm khoanh tay trước ngực, nói một cách quái gở.

Thật ra bây giờ cô ta ghen tức muốn bùng nổ.

Nếu Tô Nhu thật sự gả cho Chủ tịch Lâm kia, chim sẻ thành phượng hoàng, e rằng nửa đời sau của cô ta cũng không ngủ được ngon.

Vì sao không phải là mình?

Chẳng lẽ vẻ ngoài của mình không bằng Tô Nhu?

Tô Mỹ Tâm âm thầm cắn răng, trong lòng vô cùng phẫn hận.

“Tiểu Nhu, nghe bác cả khuyên một câu, mời Chủ tịch Lâm đ ến đi. Cháu nhìn xem, hôm nay học viện Huyền Y Phái có bao nhiêu người, e rằng Long Thủ và Tần Bách Tùng không có thời gian cứu chữa cho bà nội cháu. Lúc này chỉ có thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng kia mới có thể cứu được mạng bà ấy, cháu nhất định phải giúp đỡ…”, Tô Thái cũng lên tiếng.

“A Quảng, chú cũng khuyên con gái chú đi, chẳng lẽ chú không quan tâm đ ến mẹ nữa sao?”, Tô Cối nhìn chằm chằm Tô Quảng, hét lên.

Người nhà họ Tô thay nhau khuyên nhủ, gây áp lực rất lớn cho Tô Quảng và Tô Nhu.

Tô Quảng muốn nói lại thôi, không biết nên làm sao.
 
Chương 1086


Chương 1086

Tô Nhu tức giận vô cùng.

Những lúc thế này mấy người họ mới nhớ tới mình.

Nhưng Trương Tinh Vũ không ăn chay, bà ta nhảy dựng lên, chặn trước mặt hai người, la ré muốn xé cả họng: “Các người hét cái gì mà hét? Bà già chết tiệt đó chết là đáng đời, liên quan gì đến nhà chúng tôi? Nhà chúng tôi từ lâu đã không còn là người nhà họ Tô! Chuyện của nhà các người đừng kéo chúng tôi vào có được không?”.

“Trương Tinh Vũ, chị nói cái gì? Tốt xấu gì đó cũng là mẹ chồng chị mà! Chị… Chị thật là nhẫn tâm!”, Tô Trân tức giận toàn thân run rẩy.

“Nhẫn tâm? Hừ, nếu muốn so độ nhẫn tâm thì không phải nhà các người nhẫn tâm hơn sao? Ai đã dùng thủ đoạn lừa gạt lừa Tiểu Nhu nhà chúng tôi? Ai đá Tiểu Nhu và A Quảng ra khỏi công ty? So độ nhẫn tâm, ai mà nhẫn tâm hơn đám phản bội các người!”, Trương Tinh Vũ chống nạnh, mắng chửi.

Người xung quanh đồng loạt nhìn sang.

Tô Trân đỏ bừng mặt, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Xét về miệng lưỡi, bà ta không đấu lại Trương Tinh Vũ.

“Được rồi được rồi, mọi người bớt nói hai câu. Ở đây là bên ngoài, đừng để người khác chê cười!”, Tô Quảng vội vàng đứng lên, khuyên nhủ.

Nhưng hiệu quả không bao nhiêu.

Tô Trân đã nổi nóng, nào còn quan tâm được chuyện này? Bà ta ngay tức khắc chửi ầm lên.

Trương Tinh Vũ cũng không yếu thế, trả đũa lại.

Hiện trường lập tức trở thành trận chiến cãi vã của hai người.

Người đứng vây xem không ít.

Một vài nhân viên y tế cũng nhíu mày, chạy đến khuyên nhủ.

Tình hình trở nên hơi hỗn loạn.

Đúng lúc này…

Bim bim!

Tiếng còi xe vang lên dồn dập.

Hai người đang mắng chửi chợt giật bắn, những người khác cũng không khỏi giật mình.

Bọn họ quay đầu nhìn lại, mới phát hiện sau lưng bọn họ là một chiếc xe Bentley màu đen.

Xe gần như tiến sát đến trước người Trương Tinh Vũ, tiếng phanh xe ấy đang sợ đến mức nào?

Đúng lúc đó, cửa sổ xe Bentley hạ xuống, một người thò đầu ra.

“Làm gì đó? Chó khôn không ngáng đường, mau cút đi cho tao! Có nghe thấy không?”.

Tiếng nói đó vừa vang lên lại kéo người nhà họ Tô và Trương Tinh Vũ lên cùng một chiến tuyến.

“Mày là con chó hoang ở đâu nhảy ra vậy? Dám nói chuyện với bà như thế đó hả?”.

“Mày có biết con rể tương lai của tao là ai không? Mày mau cút xuống đây cho tao, dập đầu cho tao, nếu không, hôm nay bà đây sẽ đập nát cái xe rác rưởi của mày!”.

Trương Tinh Vũ và Tô Trân lập tức nổi nóng mắng chửi.

Nhường?

Làm gì có chuyện đó.
 
Chương 1087


Chương 1087

Tính cách bọn họ định sẵn sẽ không thỏa hiệp, dù sao quanh đây có nhiều người như vậy, nhường không phải sẽ mất mặt lắm sao?

Tài xế nghe vậy đương nhiên rất tức giận. Gã gật đầu liên tục, nhếch khóe miệng, nói: “Được! Được! Được lắm! Đừng nghĩ các người là phụ nữ mà tôi sợ các người!”.

Nói xong, gã quay đầu nói với người ngồi sau xe mấy câu, sau đó mở cửa xe, đi về phía hai người phụ nữ.

“Các người muốn làm gì?”.

Đám người Tô Quảng, Tô Cối muốn ngăn người đó lại.

Nhưng tài xế rất cao, vóc người cũng cực kỳ cường tráng, hai người không ngăn cản được. Tài xế xông thẳng tới trước mặt hai người phụ nữ, trở tay tát mỗi người một cái.

Bốp bốp!

Tô Trân và Trương Tinh Vũ bị tát ngã xuống đất.

Trương Tinh Vũ bị tát rụng mất một chiếc răng, miệng chảy máu.

“Oa!”.

Người xung quanh kinh ngạc kêu lên.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Tô Nhu sững sờ.

Ngay cả Lâm Chính cũng không phản ứng kịp.

Thế mà có người dám ra tay ở đây?

“Hai con đ ĩ thối! Ông đây đang vội đi gặp Long Thủ và Tần Bách Tùng! Các người biết điều thì mau cút ra cho ông, nếu không ông đây sẽ đánh rụng răng các người!”, tài xế phách lối quát lên.

“Khốn nạn, tao liều mạng với mày!”.

Trương Tinh Vũ nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, nổi điên lao về phía tài xế kia.

Nhưng tài xế hoàn toàn không hiểu đạo lý đàn ông tốt không chấp phụ nữ, lập tức đạp tới một đạp.

Rầm!

Trương Tinh Vũ lại ngã ra đất, mặt mũi đầy bụi bặm, vô cùng nhếch nhác.

Người nhà họ Tô và Tô Quảng triệt để nổi giận.

“Đồ chó, mày kiêu căng quá rồi!”.

“Đánh đi, tôi không tin một mình gã có thể đánh lại nhiều người chúng ta như vậy! Đánh đi!”.

Tô Cương, Tô Cối lao lên, Tô Quảng xưa nay nhu nhược lần này cũng không sợ, vung nắm đấm về phía gã tài xế.

Mặc dù tài xế cao to, nhưng cũng không chống đỡ được nhiều người, mau chóng bại trận, trên mặt xuất hiện mấy vết bầm tím.

Lúc này lại có vài chiếc xe đi vào học viện, dừng phía sau chiếc Bentley. Trên xe có nhiều người mặc áo đen bước xuống, ùa về phía này, ấn tất cả mấy người nhà họ Tô và Tô Quảng xuống đất.

Lâm Chính thấy vậy, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Dừng tay!”.

Lúc đó, một thành viên cốt cán của Huyền Y Phái dẫn theo một nhóm các nhân viên y tế chạy tới, đẩy đám người áo đen đó ra.

Lâm Chính nhận ra người này, ông ta tên Mạc Phó, đi theo Hùng Trưởng Bạch học tập.

Theo vai vế, ông ta là đồ tôn của anh.
 
Chương 1088


Chương 1088

“Các người là ai? Có biết đây là đâu không mà dám gây sự ở nơi này? Ở đây không hoan nghênh các người, mời ra khỏi đây!”, Mạc Phó tức giận nói với những người áo đen.

Học viện Huyền Y Phái là thánh địa trong lòng ông ta, sao có thể để người khác hoành hành ngang ngược như vậy?

“Ông là Long Thủ?”.

Tài xế kia sờ vết bầm tím trên mặt mình, có chút mơ hồ hỏi Mạc Phó.

“Không phải!”.

“Vậy ông là Tần Bách Tùng?”.

“Tôi tên Mạc Phó!”.

“Mạc Phó? Tôi chưa nghe qua. Mau gọi Tần Bách Tùng hoặc Long Thủ ra đây. Nếu Hùng Trưởng Bạch có ở đây, bảo ông ta ra đây cũng được! Mau lên!”, tài xế kiêu căng hét lên.

Mạc Phó đã ra mặt rồi mà còn không làm gì được. Hơn nữa từ thái độ của những người tài xế này có thể thấy họ hoàn toàn không coi Huyền Y Phái ra gì.

Thật đáng ghét. Đám người này rõ ràng là tới xin chữa trị giúp. Nếu đã vậy thì sao lại có thể có thái độ khoa trương như vậy chứ! Dù Mạc Phó rất nhẫn nại nhưng cũng hết chịu nổi rồi.

“Thầy Long Thủ và Tần Bách Tùng đều rất bận. E rằng không thể tiếp đón mọi người được”, Mạc Phó lạnh lùng lên tiếng.

“Ông nói cái gì?”

Người tài xế tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt Mạc Phó. Đúng lúc này, một giọng nói từ trong chiếc Bentley vang lên.

“Tiểu Tứ, điềm tĩnh chút, ăn nói cho đàng hoàng”.

“Vâng thưa chủ nhân”.

Gã tài xế vội vàng cúi mình sau đó liếc nhìn Mạc Phó. Gã bước tới, nói vài cậu với ông ta. Mạc Phó vốn đang tức giận lắm nhưng không biết gã tài xế nói gì đó mà ông ta lập tức tái mặt, trợn tròn mắt nhìn gã tài xế: “Thật sao?”

“Người ở trong xe kìa, còn có thể là giả sao?”, gã tài xế hừ giọng.

Mạc Phó suy nghĩ rồi trầm giọng: “Mọi người đợi tôi một chút, tôi phải vào nói chuyện này với thầy Tần Bách Tùng”.

“Chúng tôi vào nói thì cũng thế. Chủ nhân của chúng tôi không đợi nổi nữa rồi”, người tài xế nói.

Mạc Phó lập tức gật đầu: “Cũng được, vậy các người lái xe vào trong đi”.

“Được”.

Gã tài xế mỉm cười, lập tức lên xe, khởi động máy. Nhà họ Tô tức lắm. Thế nhưng thấy đến cả Mạc Phó cũng không dám truy cứu thì biết là người này có thân phận không hề đơn giản.

Trương Tinh Vũ tức tới mức run rẩy. Tô Quảng đứng bên cạnh an ủi. Nói rằng dù gì đó cũng là tài xế thôi, đừng chấp vặt. Đúng lúc này, một bóng hình lập tức chặn ngay trước chiếc xe Bently đang nổ máy.

“Dừng lại!”

Tiếng quát vang lên. Đám đông thất kinh, quay qua nhìn thì thấy Tô Nhu đang ngáng đường.

“Con đàn bà này, muốn chết à? Cút qua một bên, nếu không ông đâm chết bây giờ”, người tài xế liếc nhìn Tô Nhu và quát tháo.

“Các người đánh mẹ tôi, còn ức hiếp người nhà tôi. Tôi không cần biết các người là ai nhưng phải xin lỗi mẹ tôi trước”, Tô Nhu đanh mặt nói.
 
Chương 1089


Chương 1089

Mặc dù Tô Nhu cũng không hài lòng bởi rất nhiều hành động của Trương Tinh Vũ nhưng dù sao đó cũng là mẹ cô. Dù thế nào thì Tô Nhu cũng không thể chấp nhận việc nhìn thấy mẹ mình bị ức hiếp được.

“Khốn nạn!”

Gã tài xế điên máu, trừng mắt với Tô Nhu: “Mày là cái thá gì mà còn bắt tao xin lỗi. Mày có biết tao là ai không? Tao phải xin lỗi mẹ mày á, mày nhận nổi không?”

“Các người…”

Tô Nhu tức run lên. Cô còn định nói gì nữa thì lúc này Lâm Chính đã bước tới, kéo cô lại.

“Lâm Chính, anh buông ra”, Tô Nhu giãy giụa.

“Tô Nhu, đừng làm loạn”, Lâm Chính quát

“Lâm Chính, đồ bạc nhược còn làm ra bộ ông chủ à. Cậu tránh qua một bên đi”, Trương Tinh Vũ lập tức lên tiếng.

Lâm Chính chỉ lạnh lùng nhìn bà ta rồi quát lên: “Đến cả thầy Mạc Phó còn không trách được những người này thì mẹ có thể sao? Gây sự với họ rồi dù mọi người không sợ nhưng còn Tô Nhu? Sự nghiệp của Tô Nhu đang đi lên, mọi người còn muốn gây rắc rối thêm cho cô ấy hả? Mọi người muốn hủy hoại tiền đồ của cô ấy phải không?”

Dứt lời, Trương Tinh Vũ á khẩu.

“Nhóc này thú vị đấy, cậu ta nói đúng. Có những người các người không động vào được đâu”, gã tài xế nhếch mép, cười đắc ý.

“Đáng ghét! Chết tiệt!”, Tô Nhu tức tới mức giậm chân.

Thế nhưng Lâm Chính lại chẳng tỏ ra tức giận. Anh liếc nhìn người tài xế, trầm giọng nói: “Các người đã nói ra được như vậy mà không hiểu đạo lý của câu nói đó à?”

Gã tài xế giật mình, trừng mắt với Lâm Chính: “Nhóc, ý cậu là gì?”

“Ý gì còn cần tôi phải nói nhiều sao? Hôm nay xem ra các người tới công cốc rồi”, Lâm Chính lạnh giọng.

“Mày là cái thá gì mà dám nói bậy ở đây? Mày là thằng ngốc đấy à?”, gã tài xế không hiểu ý của Lâm Chính, chỉ cảm thấy kỳ lạ nên chửi rủa.

Lâm Chính cũng chẳng buồn tranh luận, chỉ kéo Tô Nhu qua một bên. Tên tài xế lầm bầm rồi lái xe vào trong. Những chiếc xe khác cũng chạy vào theo.

Tô Nhu nghiến răng, siết chặt nắm đấm. Cô quay qua trừng mắt với Lâm Chính: “Em luôn tưởng anh chỉ không muốn sinh sự với người trong nhà nên mới nhịn. Thật không ngờ với người ngoài anh cũng yếu đuối như vậy. Đến cả người thân mà anh cũng không bảo vệ được. Anh có còn là đàn ông nữa hay không vậy?”

Lâm Chính giật mình, khẽ chau mày: “Tô Nhu, anh muốn tốt cho em. Huống hồ anh có cách giải quyết của mình”.

“Em biết một điều nhịn là chín điều lạnh. Nhưng đó là mẹ của em. Chúng ta chưa ly hôn thì đó cũng là mẹ của anh mà! Anh có thể trơ mắt nhìn người khác ức hiếp mẹ xong để họ bỏ đi sao? Lâm Chính, em đã gạt công ty qua một bên rồi mà anh còn làm vậy. Anh khiến em thất vọng quá”.

Tô Nhu vẩy tay Lâm Chính ra và quay người bỏ chạy. Lâm Chính không hề đuổi theo. Anh chỉ cảm thấy tức giận.

Anh giận lắm. Không chỉ giận Tô Nhu mà còn giận cả đám người kia. Có lẽ…chẳng ai có thể hiểu được anh…

Anh ngăn Tô Nhu là vì dù là cô ấy hay là nhà họ Tô thì đều không thể đắc tội với những người đó.

Chỉ có anh có thể mà thôi. Anh có cách xử lý của riêng mình. Anh không muốn Tô Nhu gặp rắc rối. Thế nhưng có vẻ như mọi chuyện đều là do Lâm Chính tự mua dây buộc mình.

“Có lẽ chúng ta không nên trở thành vợ chồng”, Lâm Chính lầm bầm. Đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng.
 
Chương 1090


Chương 1090

Reng reng…

Lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Lâm Chính lấy máy ra. Là Tần Bách Tùng gọi. Anh nghe máy.

“Thưa thầy, thầy mau tới phòng họp. Có khách tới”, Tần Bách Tùng kích động nói.

“Bảo toàn bộ đợi tôi ở phòng họp. Phải rồi, cả tên tài xế nữa cũng ở đó đợi tôi. Giờ tôi tới”.

Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.

Tần Bách Tùng buông điện thoại xuống, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.

Mặc dù Lâm Chính không nói gì, nhưng ông ta vẫn nghe ra được sự bất mãn sâu đậm trong giọng nói của Lâm Chính.

Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì sao?

Tần Bách Tùng vô cùng thắc mắc, một cảm giác chẳng lành dâng lên.

Nhưng ông ta cũng không tiện đi hỏi, chỉ đành ngồi đợi trong phòng họp, lo lắng không yên.

Bên bàn có một người đang ngồi, là một người trung niên. Lúc này ông ta không ngừng ho khan, sắc mặt tái nhợt, sau lưng là một hàng người mặc Âu phục, tài xế bị đánh sưng mặt cũng ở trong đó.

“Cụ Tần, không ngờ ông không ở lại Yên Kinh mà lại đến sống ở đây. Xem ra học viện mà thần y Lâm mở ra này quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, lần này xem như tôi không uổng công đến đây”, người đàn ông trung niên nhận lấy tách trà mà tài xế rót cho, uống một ngụm, chậm rãi nói.

“Nếu là thầy ra tay, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông”, Tần Bách Tùng nặn ra nụ cười.

“Có thể khiến cụ Tần gọi một tiếng thầy, tôi sẽ không nghi ngờ thực lực của thần y Lâm, nhưng lần này cũng xem như nhà họ Lâm hại tôi. Mặc dù nhà họ Lâm kịp thời ra tay, không đến nỗi khiến tôi trở thành người thực vật, nhưng món nợ này tôi đã ghi lại, sau này vẫn phải tìm nhà họ Lâm tính sổ!”, người đó lại nói, trong lời nói dường như không coi trọng nhà họ Lâm to lớn ở Yên Kinh đó.

Thật ra Tần Bách Tùng nhìn rõ được tình hình.

Mặc dù sức mạnh sau lưng người này cũng vô cùng lớn mạnh, có thể đọ sức với nhà họ Lâm, nhưng sức mạnh sau lưng ông ta không thể nào đối đầu chính diện với nhà họ Lâm. Bây giờ ông ta dám nói như vậy cũng là vì nhà họ Lâm đã gặp rắc rối lớn. Nếu là bình thường, ông ta vẫn sẽ chú ý một chút.

“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ…”.

Lúc này, người đàn ông trung niên lại ho kịch liệt.

“Ông chủ, ông không sao chứ?”, tài xế vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vào lưng người đàn ông trung niên, nhưng vẫn không thấy tốt hơn, lập tức sốt ruột quát lên với Tần Bách Tùng: “Này, ông già, sao thần y Lâm vẫn chưa đến?”.

“Thầy đang trên đường đến”, Tần Bách Tùng lau mồ hôi trên trán, vội nói.

“Đang trên đường đến? Lâu như vậy rồi còn chưa qua đây, các người có ý gì? Tôi nói cho các người biết, nếu ông chúng tôi có chuyện gì, tôi nhất định sẽ cho các người biết tay!”, tài xế lại quát.

Sắc mặt Tần Bách Tùng hơi khó coi.

Nhưng… người đó lại không lên tiếng, hoàn toàn không có ý ngăn cản hoặc trách cứ tài xế.

Dường như… ông ta mặc nhận lời tài xế nói.

Tần Bách Tùng lập tức nhíu chặt mày…

Lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra một cách thô bạo.

Rầm!

Tiếng động nặng nề thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, sau đó một người đàn ông dáng vẻ như thiên thần bước vào.
 
Chương 1091


Chương 1091

Mọi người đều nhìn sang, kể cả người đàn ông trung niên.

Bọn họ đều sáng mắt lên.

Không thể không nói, Lâm Chính lộ ra khuôn mặt thật lại có dung mạo khiến đàn ông cũng phải ghen tị.

Lúc này vẻ mặt Lâm Chính lại vô cùng lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày như sắp đông thành một lớp sương lạnh.

Hơi thở của Tần Bách Tùng run lên.

Ông ta nhìn thấy rõ ràng vẻ âm u lạnh lẽo trên mặt Lâm Chính.

Thầy sao vậy?

Trong lòng Tần Bách Tùng không khỏi căng thẳng.

Nhưng rõ ràng những người này không phát hiện ra điều đó.

“Đây là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng đây sao? Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy. Thần y Lâm đúng là có tướng người trời!”, người đàn ông trung niên liếc nhìn Lâm Chính, liên tục gật đầu nói. Nhưng ông ta không thèm đứng lên, giống như ông ta không phải khách, mà là chủ nhân.

Lâm Chính không lên tiếng.

Tần Bách Tùng cảm giác được sự việc không đúng, lập tức đứng dậy, nặn ra nụ cười, nói: “Thầy, tôi giới thiệu với thầy, vị này là Tư Mã Trường Tâm đ ến từ nhà Tư Mã ở Yên Kinh. Chắc thầy đã nghe qua thế gia Tư Mã chứ? Lần này vì Tư Mã Trường Tâm dùng Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn của nhà họ Lâm sản xuất mà bị tác dụng phụ, vốn cũng sẽ biến thành người thực vật, nhưng nhờ sự chữa trị của nhà họ Lâm mà hồi phục không ít. Ông Tư Mã Trường Tâm biết được Huyền Y Phái chúng ta có linh đan diệu dược, thế là từ Yên Kinh đến đây, muốn nhờ thầy chữa trị, hi vọng thầy chữa khỏi hoàn toàn cho ông ấy”.

“Thế gia Tư Mã ở Yên Kinh”, Lâm Chính hờ hững nói: “Nếu các người đã nhờ nhà họ Lâm chữa trị, vì sao không nói bọn họ chữa khỏi hoàn toàn cho các người?”.

“Mặc dù y thuật của nhà họ Lâm có thể xem là trác tuyệt, nhưng trước mắt, bọn họ vẫn chưa nghiên cứu được cách chữa khỏi di chứng này, có thể chữa cho tôi đến mức này đã là dùng hết khả năng của họ. Nghe nói bọn họ còn cắt một ít râu Huyền Sâm Vương nấu thuốc cho tôi, nếu không, tôi cũng không thể nào ngồi ở đây”, Tư Mã Trường Tâm nói.

Lâm Chính tin lời Tư Mã Trường Tâm nói. Dù sao nhà họ Lâm mà không chữa khỏi cho Tư Mã Trường Tâm, chắc chắn sẽ phải nhận lãnh sự trả thù của thế gia Tư Mã. Phải biết rằng Tư Mã Trường Tâm là em trai ruột của gia chủ nhà Tư Mã hiện nay.

Nhưng… những điều này liên quan gì đến Lâm Chính?

Đây là chuyện giữa nhà họ Lâm và nhà Tư Mã, liên quan gì đến anh?

“Dựa vào đâu tôi phải chữa trị cho ông?”.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Mã Trường Tâm, hỏi.

“Thần y Lâm, tôi mang theo thành ý đến đây. Tôi nghĩ chắc cậu đã nghe tới đại hội rồi chứ? Đại hội không phải ai cũng có thể tham gia. Nếu cậu chữa khỏi cho tôi, gia tộc chúng tôi sẵn lòng đưa Tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái tham gia đại hội dưới danh nghĩa của thế gia Tư Mã. Cậu thấy thế nào?”, Tư Mã Trường Tâm thong thả nói.

Lời này nói ra, có thể nói là vô cùng có sức nặng.

Tư cách tham gia đại hội?

Chẳng trách Tần Bách Tùng lại khách sáo với Tư Mã Trường Tâm như vậy.

Cũng chẳng trách tài xế của Tư Mã Trường Tâm dám chỉ tay chỉ chân với Tần Bách Tùng.
 
Chương 1092


Chương 1092

Đúng vậy, đại hội không phải ai cũng có thể tham gia. Ví như Tần Bách Tùng, ông ta cũng từng nghe qua đại hội, cũng muốn tham gia. Nhưng trước kia ông ta chỉ có một thân một mình, ngay cả cánh cổng của đại hội cũng không chạm tới được, càng đừng nói tới tham gia đại hội. Bây giờ ông ta đi theo Lâm Chính, nhưng Lâm Chính cũng không có quyền lợi tham gia đại hội.

Lúc này, cơ hội đặt ra trước mặt, sao Tần Bách Tùng lại không muốn nắm bắt? Thế nên Tần Bách Tùng mới mau chóng gọi điện thoại cho Lâm Chính, nói anh nhanh chóng đến phòng họp tiếp đãi khách quý.

Nhưng… rõ ràng ông ta chưa nghe qua chuyện xảy ra ở trước cửa.

Lâm Chính quay đầu nhìn tài xế kia, lạnh lùng nói: “Mang theo thành ý? Người của ông ngang ngược ẩu đả người bệnh trong Học viện Huyền Y Phái chúng tôi, gây sự ở chỗ tôi, thế là có thành ý sao? Tư Mã Trường Tâm, thành ý mà ông nói chính là ý này sao?”.

Anh vừa nói ra lời này, bầu không khí của cả phòng họp lập tức đông cứng.

Tư Mã Trường Tâm đang uống trà bỗng khựng lại, ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn Lâm Chính.

“Thần y Lâm, cậu nói vậy… có ý gì?”.

“Rất đơn giản, tôi sẽ không chữa cho ông!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu nói gì?”.

Tài xế lập tức nổi giận, định chửi mắng Lâm Chính.

Nhưng Tư Mã Trường Tâm ngăn gã lại, đặt tách trà trong tay xuống, nheo mắt nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, cậu… chắc chứ?”.

Giọng điệu của Tư Mã Trường Tâm đã quá rõ. Đây rõ ràng là đang hỏi nhưng đồng thời cũng là đang cảnh cáo. Thế nhưng Lâm Chính lại để tâm tới chắc?

“Đương nhiên là tôi chắc”, Lâm Chính đáp lại không chút do dự. Anh tỏ ra khinh thường lời cảnh cáo của Tư Mã Trường Tâm.

“Thú vị, thú vị lắm!”

Tư Mã Trường Tâm vỗ tay, mỉm cười nói: “Thần y Lâm. Cơ hội tới với đại hội, tôi đã bày ra trước mắt cậu rồi. Vậy mà cậu lại không thèm. Đúng là đáng tiếc. Có biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán muốn vào được đại hội mà không thể. Dù chỉ là vào mở mang tầm mắt. Vậy mà cậu lại để vuột mất khỏi tầm tay. Thật khiến người khác thất vọng. Xem ra cậu cũng không phải là người thông minh lắm nhỉ”.

“Thưa thầy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Thầy cân nhắc thêm xem. Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy”, Tần Bách Tùng cũng không nhịn được nữa, vội bước lên khuyên bảo.

Thế nhưng lời khuyên của ông ta nào có tác dụng gì, ngược lại Lâm Chính càng đanh mặt hơn. Tần Bách Tùng rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.

“Tôi đã có cách tới đại hội rồi. Các người không phải lấy những thứ này ra dụ dỗ tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Dụ dỗ sao? Cậu dùng từ hay lắm! Vậy thì thần y Lâm, đến cả việc dụ dỗ tôi cũng dùng rồi đấy. Cậu cảm thấy giờ tôi nên uy hiếp luôn không?”, Tư Mã Trường Tâm hỏi lại một lần nữa. Đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Câu này có ý là gì thì chắc ai cũng rõ. Tư Mã Trường Tâm có thể đại diện cho cả nhà họ Tư Mã. Nếu như thần y Lâm từ chối thì đồng nghĩa với việc đắc tội với cả nhà Tư Mã. Trong nước này, chắc chẳng có ai dám đắc tội với một thế lực tầm cỡ như vậy.

Tư Mã Trường Tâm cũng cảm thấy phàm là người thông minh thì đều sẽ nể mặt ông ta. Chỉ đáng tiếc, hôm nay chắc là ông ta sẽ thất vọng lắm.

Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm Tư Mã Trường Tâm và hỏi ngược lại bằng vẻ vô cảm: “Ông dụ dỗ tôi không thành giờ uy hiếp sao? Ông dựa vào cái gì thế?”
 
Chương 1093


Chương 1093

“Dựa vào bốn từ gia tộc Tư Mã có đủ không?”, Tư Mã Trường Tâm hỏi lại.

“E là không đủ rồi”, Lâm Chính thẳng thừng đáp lại.

“Mày nói cái gì? Đồ chết tiệt này. Mày thử nói lại xem”, gã tài xế tức giận, chỉ tay thẳng mặt Lâm Chính.

“Quá khoa trương!”

“Mày là cái thá gì ?”

“Cậu có tin hôm nay tôi khiến cậu khỏi bước ra khỏi đây được không?”

Đám người mặc đồ đen đứng sau Tư Mã Trường Tâm cũng bắt đầu chửi rủa. Bọn chúng đều là người của nhà Tư Mã, kiêu căng hợm hĩnh nên đương nhiên không thể chịu được thái độ của Lâm Chính.

Thế nhưng Tư Mã Trường Tâm thì lại không hề tức giận. Ông ta chỉ bật cười, tiếp tục gật đầu: “Khá lắm! Khá lắm! Thần y Lâm đúng là thần y Lâm! Quả nhiên khác người thường! Khâm phục!”

Lâm Chính không nói gì. Tư Mã Trường Tâm bụm miệng ho hai tiếng rồi đứng dậy. Gã tài xế vội vàng đỡ ông ta.

“Ông Tư Mã, ông…”, Tần Bách Tùng vội vàng lên tiếng.

“Thần y Lâm đã không muốn chữa bệnh thì tôi đành phải tạm biệt thôi. Có điều thần y Lâm này, có những quyết định cậu nên cân nhắc đến hậu quả của nó. Nếu chỉ là quyết định được đưa ra trong lúc kích động hoặc tức giận thì…có thể sẽ khiến cậu hối hận cả đời đấy”, Tư Mã Trương Tâm lên tiếng trong dáng vẻ của một trưởng bối đang dạy bảo tiểu bối. Sau đó ông ta quay người rời đi.

“Thằng chó má. Mày đợi nhà Tư Mã báo thù đi. Tới khi đó bọn tao sẽ bắt mày quỳ xuống dập đầu trước chủ nhân để xin tha”, gã tài xế tức giận trừng mắt.

“Thưa thầy, chuyện này…”

Tần Bách Tùng cuống cả lên, định giữ Tư Mã Trường Tâm lại nhưng lại cảm thấy không ổn nên cũng không biết phải làm sao. Ông ta nào ngờ sự việc lại thành ra thế này. Tư cách tham gia đại hội chưa giành được, hơn nữa còn đắc tội với nhà Tư Mã.

Giờ phải làm sao đây. Tần Bách Tùng không khác gì con kiến chạy trong chảo nóng, cuống quýt cả lên. Thế nhưng…lúc Tư Mã Trường Tâm đang định rời đi thì Lâm Chính lại lên tiếng.

“Đứng lại!”, hai từ đơn giản vang lên rành rọt.

Từ Mã Trường Tâm lập tức dừng bước. Ông ta mỉm cười, quay lại nhìn Lâm Chính và nói: “Tôi đã nói thần y Lâm là người hiểu chuyện mà. Cậu có được thành tựu như vậy thì sao có thể là người bồng bột được chứ. Thần y Lâm chúng ta mau bắt đầu thôi. Tôi hi vọng cậu có thể nhanh chóng chữa trị cho tôi”.

“Hừ, còn được coi là biết điều đôi chút”, gã tài xế hừ giọng.

Rõ ràng là đám đông tưởng rằng Lâm Chính đã thỏa hiệp. Thế nhưng Lâm Chính chẳng thèm quay qua nhìn, chỉ lên tiếng: “Tôi nói sẽ chữa bệnh cho ông khi nào thế?”

Nụ cười trên khuôn mặt Tư Mã Trường Tâm tắt ngấm.

“Ý của thần y Lâm là gì?”, ông ta nheo mắt hỏi.

“Tôi chỉ muốn nói…ai cho các người đi vậy?”

Dứt lời, bầu không khí dường như trở nên đặc quánh. Đến cả nhiệt độ cũng giảm xuống nhiều. Tần Bách Tùng há hốc miệng, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin. Lâm Chính đứng dậy, quay người lại nhìn chăm chăm Tư Mã Trường Tâm với đôi mắt u ám.

Cuối cùng thì Tư Mã Trường Tâm cũng cảm nhận được sự việc có gì đó sai sai.

“Thần y Lâm, cậu nói cái gì?”, ông ta đanh giọng.

Thế nhưng Lâm Chính không hề trả lời mà chỉ sải bước đi tới trước mặt Tư Mã Trường Tâm. Đám người mặc áo đen thấy vậy thì lao tới đứng trước mặt ông ta.

“Đứng lại!”

Một kẻ mặc đồ đen quát lên. Lâm Chính dường như không nghe thấy.
 
Chương 1094


Chương 1094

“Thần y Lâm, cậu định làm gì? Lập tức dừng lại, nếu không đừng trách sao tôi không khách khí”, Tư Mã Trường Tâm quát lên.

Thế nhưng tiếng nói của ông ta cũng chẳng thể nào ngăn được bước chân của anh. Cuối cùng Tư Mã Trường Tâm không nói nữa, chỉ phất tay.

Vụt vụt…

Đám người mặc đồ đen lập tức rút súng ra, nhắm thẳng vào Lâm Chính. Nòng súng đen ngòm trông thật đáng sợ.

“Ông Tư Mã, ông định làm gì vậy? Ông…dám hại thầy? Tôi sẽ không tha cho ông”, Tần Bách Tùng lập tức chặn ngay trước mặt Lâm Chính. Da đầu ông ta tê dại. Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, sao giờ lại thành ra như thế này chứ…

“Ông Tần, ông đừng trách tôi. Tôi đã cảnh cáo thần y Lâm rồi nhưng cậu ta không chịu dừng”, Tư Mã Trường Tâm hừ giọng: “Cậu ta còn tiến lại thì bắn vỡ đầu gối cậu ta cho tôi”.

“Rõ”.

Đám người mặc đồ đen hô lên. Tất cả đều nhìn chăm chăm Lâm Chính. Tay đặt sẵn lên cò súng. Bỗng một giây sau.

Cạch.

Cánh cửa phòng được đẩy ra. Sau đó một đám người lao vào. Tất cả đều giật mình.

“Ai dám tới Huyền Y Phái làm loạn thế?”, tiếng gầm vang lên.

Tần Bách Tùng quay qua nhìn, hóa ra là Long Thủ…

Sự xuất hiện của Long Thủ quá bất ngờ. Trong căn phòng không quá rộng đột nhiên chật cứng người. Tất cả đám người mặc đồ đen đều bị bao vây.

Bọn chúng sững sờ. Lúc này chúng mới phát hiện ra bên ngoài căn phòng toàn là người của Huyền Y Phái.

Tư Mã Trường Tâm lập tức đanh mặt. Ông ta không ngờ Huyền Y Phái lại đông người đến thế.

Hơn nữa…ý của Long Thủ là gì?

Lẽ nào Long Thủ muốn đưa người của Huyền Y Phái tới đối đầu với ông ta? Huyền Y Phái điên rồi? Bọn chúng có biết làm vậy có nghĩa là gì không? Có nghĩa là chúng đang tuyên chiến với nhà họ Tư Mã đấy.

Nếu như hành động trước đó của Lâm Chính chỉ đơn giản là đối đầu thì lúc này hành động của Huyền Y Phái có nghĩa là đang ép nhà Tư Mã tiêu diệt luôn cả tổ chức này.

“Thầy không sao chứ?”, Long Thủ hỏi Lâm Chính bằng vẻ quan tâm.

“Không sao”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Lúc này Tần Bách Tùng mới hiểu ra ý của Lâm Chính. Đến cả Long Thủ anh cũng gọi đến. Thì xem ra thật sự là Lâm Chính không định để Tư Mã Trường Tâm rời đi thật rồi.

“Nổ súng đi chứ”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Đám người mặc đồ đen nín thở. Ai cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Nổ súng sao? Người đông thế này dù có bắn mỗi người một viên thì cũng không giết hết được. Dù có nổ súng thật thì bọn chúng có thể ra khỏi đây không?

“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”, Tư Mã Trường Tâm cuối cùng cũng nhận thức được mức nghiêm trọng của sự việc. Ông ta gằn giọng.

Thế nhưng Lâm Chính vẫn cứ mặc kệ. Anh chỉ bước tới trước mặt ông ta.

Đám người mặc đồ đen nào dám chặn anh lại. Vì Lâm Chính đã hoàn toàn kiểm soát tình hình này rồi. Tư Mã Trường Tâm nhìn chăm chăm Lâm Chính. Ông ta vốn tưởng anh nhìn mình nhưng nào ngờ anh lại nhìn gã tài xế.
 
Chương 1095


Chương 1095

Gã tài xế định nói gì đó. Lâm Chính đột nhiên ra tay, túm tóc gã tài xế và quăng qua một bên. Gã tài xế không kịp phòng thủ, cứ thế ngã rầm ra đất.

“Cậu làm gì vậy?”, Tư Mã Trường Tâm chau mày.

Gã tài xế cũng nhìn Lâm Chính bằng vẻ thất kinh: “Đồ chó chết này, mày… mày điên rồi! Dám động vào tao?”

Dứt lời, Lâm Chính lại tát cho gã một phát bạt tai.

Bốp!

Mặt gã tài xế sưng vù, miệng rớm máu. Gã còn chưa kịp hoàn hồn thì Lâm Chính đã lại tát bên má còn lại.

Bốp!

Bốp!

Bốp!

Tầm khoảng 10 giây, Lâm Chính đã tát không biết bao nhiêu phát. Mỗi phát ta của anh đều mạnh vô cùng. Trong thoáng chốc, mặt của gã tài xế sưng lên như đầu heo, răng môi lẫn lộn.

Đám đông kinh hãi. Tư Mã Trương Tâm cảm thấy không thể tin được.

“Chủ….nhân…cứu tôi…”, gã tài xế yếu ớt kêu lên.

“Cậu dừng tay lại cho tôi!”

Tư Mã Trường Tâm cũng không nhịn được nữa bèn lao lên ngăn Lâm Chính lại. Ông ta chộp lấy tay Lâm Chính. Lâm Chính đột ngột vung tay lên, siết cổ và nhấc ông ta lên.

Khuôn mặt Tư Mã Trường Tâm tím ngắt. Hai chân chới với giữa không trung. Ông ta điên cuồng giãy giụa, cảm tưởng không thể thở được nữa.

“Ông hai”, đám mặc đồ đen cuống quýt lao lên, chĩa họng súng vào đầu Lâm Chính.

“Mau thả ông hai xuống, nếu không đừng trách bọn tao!”

Đám mặc đồ đen tức giận gào lên. Sự việc đã tới nước này thì bọn chúng cũng không nghĩ được nhiều nữa. Nhưng đúng lúc chúng định bóp cò thì một loạt châm bạc được phóng ra ghim vào cánh tay chúng. Tất cả đám mặc đồ đen đều đứng bất động.

Đây chính là kiệt tác của Long Thủ. Ông ta đã được Lâm Chính chỉ về châm bạc nên giờ đã tiến xa thêm một bước.

“Tay của tôi…”

“Chuyện…gì thế này?”, đám người thất kinh.

“Châm bạc…phong huyệt…”, Tư Mã Trường Tâm hét lên.

Rõ ràng là ông ta nhận ra thứ này. Trong nháy mắt, đám thuộc hạ của ông ta đều bị kiểm soát. Lúc này Tư Mã Trường Tâm mới ý thức được rằng mình đang đùa với bom.

Thế nhưng ông ta không thể cầu cứu ai được cả. Hơn nữa cổ của ông ta sắp bị bàn tay kia bóp nát rồi.

Sức mạnh ghê gớm quá. Tư Mã Trường Tâm như sắp ngất đi tới nơi. Đúng lúc này, ông ta chỉ có thể dùng chút sức lực cuối cùng hét lên: “Thần…y Lâm…dừng tay. Tha cho tôi…đi!’

Lâm Chính nghe thấy vậy thì nới tay ra một chút.

Phịch!

Tư Mã Trường Tâm ngã lăn ra đất, ôm lấy cổ thở rít lên. Mặt ông ta tím ngắt. Đám đông xung quanh không dám lên tiếng.Tới giờ mà Tần Bách Tùng vẫn chưa hiểu nổi mọi chuyện diễn ra như thế nào. Rốt cuộc thì Lâm Chính muốn làm gì?
 
Chương 1096


Chương 1096

“Thần y Lâm…tại sao?”, Tư Mã Trường Tâm chật vật bò dậy, thở hổn hển nhìn Lâm Chính.

“Tại sao à? Rất đơn giản. Bởi vì các người làm loạn ở Huyền Y Phái, còn không giải thích rõ ràng. Lý do này đã đủ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại.

“Chỉ vậy thôi sao?”, Tư Mã Trường Tâm trố tròn mắt.

“Chứ sao?”

“Chỉ vì chút chuyện cỏn con đó, mà…mà cậu tuyên chiến với nhà Tư Mã chúng tôi?”, Tư Mã Trường Tâm không dám tin vào những gì mình nghe được.

Lúc này Lâm Chính chỉ nói thêm một câu: “Nhà Tư Mã của các người là cái thá gì?”

Dứt lời, Tư Mã Trường Tâm nghe như sét đánh ngang tai. Tần Bách Tùng há hốc miệng, tưởng mình nghe nhầm.

“Tôi chưa bao giờ sợ nhà Tư Mã. Đối với tôi các người cũng chẳng là gì. Khiêu chiến sao? Ông cảm thấy chuyện hôm nay là Huyền Y Phái đang khiêu chiến với các người à? Vậy thì các người cứ ra tay đi! Tôi tiếp chiêu! Có điều hi vọng nhà Tư Mã cũng chịu khó nhìn lại mình .Xem mình…rốt cuộc có đủ tư cách đấu với tôi không nhé”.

Lâm Chính phất tay, thản nhiên nói: “Đập gãy chân của đám người này đi. Sau đó đưa trở về nhà Tư Mã. Còn số xe ở bên ngoài thì đập nát hết đi”.

“Rõ”, Long Thủ hô vang, cử người đi thực hiện ngay lập tức.

“Đừng. Thần y Lâm. Dừng tay!”

Tư Mã Trường Tâm cuống cả lên. Nhưng…không có tác dụng gì. Lâm Chính căn bản không thèm bận tâm. Long Thủ cũng không dừng lại, cứ thế ghì Tư Mã Trường Tâm sát đất.

“Kẻ họ Lâm kia, cậu sẽ chết chắc! Tôi nhất định sẽ báo thù! Nhất định”, Tư Mã Trường Tâm giãy giụa và gào lên.

Dứt lời, Lâm Chính đang đi ra cửa bỗng dừng lại. Tư Mã Trương Tầm nín thở, đồng tử dãn rộng…

Lâm Chính quay đầu lại nhìn ông ta và nói: “Vừa rồi…ông nói cái gì cơ?”

Nhìn thấy Lâm Chính bất ngờ quay đầu lại, Tư Mã Trường Tâm lập tức ngậm miệng.

Ông ta mở to mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính.

Chỉ thấy Lâm Chính xoay người bước tới, đứng trước mặt Tư Mã Trường Tâm.

Tư Mã Trường Tâm bỗng run lẩy bẩy.

Không biết tại sao, đây là lần đầu tiên ông ta sợ hãi một người như vậy.

Rõ ràng ông ta đến từ Yên Kinh, rõ ràng ông ta là người của một đại gia tộc, sao lại bị một bác sĩ nhỏ bé làm cho trở nên thế này chứ?

Hơn nữa… nhìn dáng vẻ của bác sĩ này, cậu ta muốn làm gì?

Lẽ nào cậu ta dám ra tay với mình sao?

Tư Mã Trường Tâm run rẩy, da đầu cũng tê dại.

Nỗi sợ hãi bao trùm khắp người ông ta.

Chỉ thấy Lâm Chính phất tay.

Những người đang ấn Tư Mã Trường Tâm xuống lập tức buông ông ta ra.

Nhưng Tư Mã Trường Tâm không dám đứng dậy, mà vẫn nằm rạp dưới đất, mở to mắt nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính ghé lại gần tai ông ta, hỏi lại lần nữa: “Vừa nãy ông nói gì cơ? Tôi không nghe rõ, ông nói lại được không?”.

Tư Mã Trường Tâm há miệng, nhưng không dám phát ra âm thanh nào.
 
Chương 1097


Chương 1097

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, túm tóc Tư Mã Trường Tâm, nói: “Chúng ta vốn dĩ không thù không oán, nhưng từ đầu đến cuối ông không coi tôi ra gì, thế nên tôi cũng sẽ không coi ông ra gì. Tôi trước giờ là người có ơn báo ơn có oán báo oán. Nếu ông muốn giết tôi, thì hôm nay sẽ không ra được khỏi Huyền Y Phái đâu!”.

“Tôi… tôi chỉ… chỉ nói đùa thôi…”, Tư Mã Trường Tâm nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy đáp.

“Mong là như thế”.

Nói xong, Lâm Chính bỏ tay ra, xoay người rời đi.

Tư Mã Trường Tâm như bị rơi xuống hầm băng, lúc này không dám ho he nửa lời, kinh hồn táng đảm, sợ đến nỗi răng va vào nhau lập cập.

Long Thủ ở bên cạnh phẩy tay, Tư Mã Trường Tâm lập tức bị lôi xuống.

Chẳng mấy chốc, trong phòng họp vang lên tiếng kêu la thảm thiết.

Lâm Chính trở về phòng làm việc của mình.

Đám người Tần Bách Tùng, Hùng Trưởng Bạch vội vã vào theo.

“Thầy!”.

Tần Bách Tùng gấp gáp gọi một tiếng.

“Ông không cần nói đâu, tôi biết ông muốn nói gì”, Lâm Chính ngồi xuống, giơ tay lên ngăn lời nói của Tần Bách Tùng.

“Vậy thầy đã nghĩ được cách ứng phó với sự trả thù của thế gia Tư Mã như thế nào chưa?”, Hùng Trưởng Bạch trầm giọng hỏi.

“Tôi vẫn câu nói đó, thế gia Tư Mã chưa xứng làm đối thủ của tôi. Bàn về thực lực, bọn họ thậm chí còn không bằng nhà họ Lâm. Chờ tôi xử lý xong nhà họ Lâm, đương nhiên sẽ tính sổ với thế gia Tư Mã. Nếu bọn họ vì chuyện này mà trả thù sớm hơn, thì tôi cũng không ngại tạm thời thay đổi mục tiêu, tiêu diệt thế gia Tư Đồ trước”, Lâm Chính bình thản nói.

Hai người họ im lặng.

Bọn họ không biết rốt cuộc Lâm Chính lấy tự tin ở đâu ra, gây sự với nhà họ Lâm thì chớ, bây giờ lại chủ động kết thù với thế gia Tư Mã.

“Thầy, nói câu khó nghe thì nếu như hai thế gia liên thủ đối phó với chúng ta, với quy mô hiện giờ của chúng ta, e là không chống lại được sự trả thù của bọn họ”, Hùng Trưởng Bạch lại nói.

Nền tảng của thế gia ở Yên Kinh thì không cần phải nghi ngờ.

Nhà họ Lâm và thế gia Tư Mã đều có thực lực rất mạnh, là kiểu mà chỉ cần giậm chân đã khiến một thành phố phải rung chuyển. Nếu bọn họ liên thủ, thì đó là sức mạnh vô cùng đáng sợ.

Nhưng Lâm Chính vẫn không để tâm.

Anh lấy điện thoại ra gọi đến một số, nói mấy câu với đầu bên kia rồi bỏ điện thoại xuống.

“Không cần lo lắng, sớm muộn gì Dương Hoa chúng ta cũng sẽ đến Yên Kinh, bây giờ chỉ là bước đầu, còn thế gia Tư Mã tôi cũng đã có biện pháp ứng phó”.

“Biện pháp gì vậy?”.

Hai người vội hỏi.

Lâm Chính lắc đầu, không trả lời.

Hai người càng cảm thấy khó hiểu hơn, Lâm Chính phất tay, ra hiệu cho bọn họ ra ngoài làm việc.

Bây giờ ở Huyền Y Phái bệnh nhân khắp nơi, do sự phổ cập của báo chí và intenet, Huyền Y Phái đã trở thành thánh địa.

Bệnh nhân trên cả nước đều đổ xô đến Giang Thành, trạm cứu trợ ở các nơi đã vỡ trận hoàn toàn, hành động cứu chữa phải thêm ca thêm giờ. Con đường bên ngoài Huyền Y Phái đỗ chật các loại xe. Tần

Ngưng dẫn một nhóm học viên làm thông thoáng đường, thậm chí cảnh sát giao thông cũng đến để duy trì trật tự giao thông.
 
Chương 1098


Chương 1098

Sau khi thuốc mới của Huyền Y Phái được xác định là chữa được di chứng của “Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn”, thì các ban ngành cấp trên cũng dốc sức phối hợp với Huyền Y Phái tiến hành cứu chữa.

Do Lâm Chính đã có sự chuẩn bị đầy đủ từ trước, nên hầu hết bệnh nhân đều được chữa khỏi.

Đương nhiên, cũng có một phần nhỏ do dùng sai thuốc, hoặc tin nhầm một số lang băm ở Giang Thành, dẫn đến bệnh tình trở nên phức tạp hơn.

Nhưng tình huống này cũng không quá lo ngại, ngay ngày hôm đó, học viện Huyền Y Phái lại lần nữa đưa ra thông báo, tất cả những bệnh nhân gặp phải tình trạng này đều có thể đưa đến Huyền Y Phái, Huyền Y Phái sẽ chữa trị miễn phí vô điều kiện, nhưng điều kiện là phải tuyệt đối tin tưởng, không được phá vỡ trật tự của Huyền Y Phái, Huyền Y Phái sẽ ưu tiên chữa trị cho những bệnh nhân bị nặng trước.

Ví dụ như bà cụ Tô.

Tuy Lâm Chính không ra mặt, nhưng tiếng khóc của người nhà họ Tô đã thu hút sự chú ý của lãnh đạo cấp cao Huyền Y Phái, bọn họ lập tức phái bác sĩ giỏi đến chẩn đoán cho bà ta.

Lâm Chính không quan tâm.

Bây giờ anh vẫn đang ngồi trong phòng làm việc.

Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ và Tần Bách Tùng đều đang xung phong ở tuyến đầu.

Nhưng đúng lúc này.

Bíp bíp.

Trong học viện Huyền Y Phái lại vang lên tiếng còi xe ô tô.

Tần Bách Tùng nhíu mày, chẳng phải không được lái xe vào trong học viện sao? Ai lại đến gây rối vậy?

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi cứng đờ người.

Chiếc xe này… là xe của nhà nước.

Chỉ thấy chiếc xe lái thẳng đến cửa phòng làm việc, không ai dám tỏ thái độ bất mãn.

Lâm Chính bước ra khỏi phòng làm việc.

Cửa xe mở ra, Tiểu Triệu xuống từ bên ghế lái phụ, chào Lâm Chính, Lâm Chính cũng chào lại. Sau khi nói mấy câu, Long Thủ đưa đám người Tư Mã Trường Tâm đã như chó chết lên xe, rồi chiếc xe rời khỏi học viện Huyền Y Phái.

Tần Bách Tùng trợn tròn mắt.

Sau khi chiếc xe rời đi, ông ta mới chạy nhanh về phía Lâm Chính.

“Thầy, đây… đây là…”, ông ta há miệng, nhưng không biết nên nói gì cho phải.

“Có gì phải ngạc nhiên chứ? Bọn họ chỉ giúp tôi đưa Tư Mã Trường Tâm về thế gia Tư Mã thôi”, Lâm Chính bình thản nói, rồi lại quay về phòng làm việc.

Tần Bách Tùng ngây người tại chỗ, đầu óc rối bời.

“Những… những người này đưa Tư Mã Trường Tâm về Yên Kinh?”.

Vậy thì thế gia Tư Mã còn dám nói gì đây?

Đây chính là sự chuẩn bị của thầy sao?

Bây giờ ông ta càng ngày càng không hiểu người thầy trẻ tuổi này của mình.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lâm Yên Kinh.

Lâm Hình ngồi ở trên cao, mặt không cảm xúc đọc tin nhắn trong tay.

Bên dưới là một đám cấp cao của nhà họ Lâm.
 
Chương 1099


Chương 1099

Không ai nói gì, mà đồng loạt nhìn Lâm Hình.

Không khí trong phòng vô cùng ngột ngạt.

Một lát sau, ông ta đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại.

“Lâm Hình, có chuyện gì vậy? Phía gia chủ gửi tin nhắn đến sao?”, một người đàn ông trung niên trầm giọng hỏi.

“Không, là tin nhắn của bộ thông tin Lâm Tấn gửi tới”, Lâm Hình nhắm hai mắt, khàn giọng nói: “Có thể báo cáo với gia chủ rồi, tất cả những chuyện này quả thực là kiệt tác của thần y Lâm ở Giang Thành…”

Cho dù bọn họ đã đoán được chuyện này có khả năng liên quan đến thần y Lâm, nhưng sau khi xác thực được tin này, thì trong lòng vẫn vô cùng chấn động.

“Từ đây gần như có thể phán đoán được, người nhà họ Lâm trước đó được chúng ta phái đến Giang Thành và mất tích chắc chắn là bị thần y Lâm xử lý. Mà tất cả những chuyện này cũng do thần y Lâm làm”, Lâm Hình nhìn chằm chằm những người cấp cao của nhà họ Lâm ở bên dưới, lạnh lùng nói.

“Nhà họ Lâm chúng ta và thần y Lâm không thù không oán, tại sao cậu ta phải làm vậy?”, có người khó hiểu hỏi.

“Lẽ nào người chúng ta phái đi trước đó đã mạo phạm đến thần y Lâm?”.

“Cho dù là thế, thì thần y Lâm có cần phải hao tâm tổn sức đối đầu với chúng ta như vậy không?”.

Người nhà họ Lâm bàn tán.

Lâm Hình phất tay, có chút đau đầu nói: “Chuyện này giao cho người của bộ thông tin làm đi, bây giờ tôi phải báo cáo chuyện này với gia chủ và các nguyên lão. Ngoài ra, các ông hãy chú ý sát sao động tĩnh của Giang Thành. Ngữ Yên đã đến đó, nhưng tôi vẫn có chút không yên tâm. Lúc này cũng chỉ có thể xem tình hình phía Ngữ Yên vậy”.

“Hiện giờ gia tộc đang dốc sức giải quyết các vấn đề do “Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn” mang lại, có thể nói nhà họ Lâm chúng ta đang trong cảnh xáo xào. Lâm Hình, ông nghĩ liệu thần y Lâm còn hậu chiêu đối phó với chúng ta không?”, đúng lúc này, một người phụ nữ lên tiếng hỏi.

Bà ta vừa dứt lời, những người có mặt lập tức đanh mặt lại.

Hậu chiêu?

Thần y Lâm này vừa ra tay đã khiến nhà họ Lâm sứt đầu mẻ trán, nếu còn có hậu chiêu, chẳng lẽ cậu ta muốn tiêu diệt nhà họ Lâm sao?

Nhưng Lâm Hình chắc chắn sẽ không tin điều này.

Sắc mặt ông ta lạnh lùng, khàn giọng nói: “Yên tâm đi, thần y Lâm sẽ không có hậu chiêu đâu, vì nhà họ Lâm chúng ta sẽ không cho cậu ta cơ hội! Hơn nữa, chúng ta cũng nên phản kích rồi, để thần y Lâm này biết được thực lực của nhà họ Lâm ta”.

“Sao vậy? Lâm Hình, gia tộc không định chiêu mộ cậu ta nữa sao?”, có người nhíu mày hỏi.

“Sở dĩ nhà họ Lâm gặp thất bại lớn như vậy chính là vì muốn chiêu mộ cậu ta. Chúng ta quá rộng rãi với cậu ta rồi, bây giờ Ngữ Yên đến đó là cho cậu ta cơ hội cuối cùng. Nếu cậu ta còn không biết nắm bắt, thì tiếp theo, nhà họ Lâm sẽ tiêu diệt cậu ta bằng mọi giá!”.

Lâm Hình nhắm mắt, bình thản nói: “Tôi nghĩ đây chắc hẳn là ý của gia chủ, cũng là ý của các nguyên lão”.

Không ai nói gì.

“Nhưng hiện giờ nhà họ Lâm chúng ta đã bị thiệt hại nặng nề như vậy, thực lực giảm mạnh, nếu lại từ bỏ thần y Lâm thì sẽ không còn ưu thế gì ở đại hội. Thực lực của chúng ta đã bị tổn hại, nếu không bù vào để chèn ép đám sài lang hổ báo kia, thì kế hoạch sau này của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng”, một người phụ nữ trang điểm nhạt, khoảng hơn 30 tuổi đứng lên nói.
 
Chương 1100


Chương 1100

Đây chính là cô của Lâm Ngữ Yên, Lâm Tử Yến.

Tất cả đều quay sang nhìn cô ta.

Lâm Hình cũng mở mắt ra, nhìn cô ta: “Tử Yến, em có cách gì sao?”.

“Anh còn nhớ Lâm Chính không?”, Lâm Tử Yến nói.

Nghe thấy hai chữ này, một số người hơi biến sắc.

Lâm Hình cũng hơi nhíu mày.

Người này là cấm kị của nhà họ Lâm.

Tuy anh đã rời khỏi nhà họ Lâm rất nhiều năm, nhưng vì là con trai của người kia, nên mọi người đều không nhắc đến cái tên này, lâu dần, một số người cũng quên mất sự tồn tại của anh.

“Em muốn nói gì?”, Lâm Hình bình thản hỏi.

“Trước kia lúc chúng ta muốn tìm thần y Lâm, cũng phái người đến thương lượng trước với Lâm Chính, để cậu ta giúp đỡ giới thiệu làm quen với thần y Lâm. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà lại thôi. Nhưng em cảm thấy cậu ta vẫn hữu dụng, thế nên em nghĩ để Ngữ Yên đến Giang Thành tìm Lâm Chính trước. Nghe nói vợ của Lâm Chính được thần y Lâm nhìn trúng. Nếu cậu ta đồng ý giúp đỡ, thì chúng ta vẫn có cơ hội rất lớn để bắt tay làm hòa với thần y Lâm”, Lâm Tử Yến mỉm cười nói.

“Dựa vào phụ nữ để bắt tay với thần y Lâm? Nếu vậy thì chẳng phải nhà họ Lâm chúng ta cũng sẽ mất hết thể diện sao?”, lập tức có người đứng lên phản đối.

Lâm Tử Yến lắc đầu: “So với lợi ích của gia tộc thì những thứ này có là gì chứ? Nếu như có thể nhờ vào đại hội để bay được lên trời, thì sau này còn ai dám cười nhạo nhà họ Lâm chúng ta nữa? Trên đời này, có thực lực mới có thể lớn tiếng, trước giờ tôn nghiêm chỉ thuộc về người có bản lĩnh. Loại vô dụng nói chuyện với ông về tôn nghiêm, ông không cảm thấy nực cười sao?”.

Người kia nghe thấy thế liền á khẩu.

Lâm Hình gật đầu, nói với Lâm Thái đang ngồi ở vị trí gần cuối: “Lâm Thái, ông gọi điện thoại cho Ngữ Yên đi”.

“Được”, Lâm Thái gật đầu.

Sân bay Giang Thành.

Lâm Ngữ Yên nghe điện thoại xong liền liên hệ ngay với Tô Nhu.

Hiện giờ, Tô Nhu vẫn đang giận Lâm Chính, nhưng giận thì giận, cô vẫn coi như có lý trí, cũng biết chuyện này không thể trách Lâm Chính, nhưng hình tượng vô dụng của anh lại tăng thêm một mức nữa trong lòng cô.

Reng reng…

Chuông điện thoại vang lên, thấy số lạ, Tô Nhu vốn không muốn nghe máy, nhưng thấy là số của Yên Kinh, cô do dự một lát, rồi vẫn bấm nút nghe.

“Xin hỏi là chị Tô Nhu sao?”, giọng nói trong trẻo của Lâm Ngữ Yên vang lên.

“Cô là…”

“Chào chị, tôi tên là Lâm Ngữ Yên, là em gái của chồng chị Lâm Chính”, Lâm Ngữ Yên cười nói.

“Em gái?”, Tô Nhu kinh ngạc.

Cô và Lâm Chính kết hôn đã ba năm, nhưng chưa từng nghe nói Lâm Chính có em gái…

“À, chào… chào cô… cô… cô có chuyện gì không?”, Tô Nhu bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Chuyện là thế này, tôi có chuyện gấp muốn nói với anh tôi, nhưng không gọi cho anh ấy được. Chị có thể nói với anh ấy là 12 giờ trưa nay, tôi sẽ chờ anh ấy ở quán cà phê Bích Lam, bảo anh ấy nhất định phải đến, được không?”, Lâm Ngữ Yên cười nói.
 
Chương 1101


Chương 1101

“Được, tôi gọi cho anh ấy ngay đây”, Tô Nhu gật đầu, tắt máy rồi gọi cho Lâm Chính.

Lúc này, Lâm Chính vẫn đang xem xét tình hình cứu chữa ở các nơi trên cả nước, Tô Nhu gọi đến khiến anh có chút ngạc nhiên.

Sau khi nghe Tô Nhu nói, Lâm Chính lập tức sửng sốt.

“Lâm Ngữ Yên?”, anh nhíu mày, không ngờ người nhà họ Lâm vẫn lựa chọn Lâm Chính chứ không đến tìm thần y Lâm trước.

“Anh có em gái lúc nào vậy? Bao nhiêu năm nay em chưa từng nghe nói”, Tô Nhu không nhịn được hỏi một câu.

Lâm Chính chần chừ một lát, bình thản nói: “Tiểu Nhu, chúng ta kết hôn đã ba năm, anh hỏi em, em đã thực sự tìm hiểu về anh chưa?”.

Tô Nhu ở bên kia điện thoại hơi ngây ra, dường như có chút không hiểu câu này của Lâm Chính.

“Hãy chăm sóc người nhà em cho tốt, anh sẽ phối hợp với em, chờ thời hạn đến, chúng ta sẽ ly hôn”.

Lâm Chính bình thản nói, rồi tắt điện thoại.

Tô Nhu ở bên kia sắc mặt có chút khó coi.

Không biết tại sao, cô cảm giác chút tình cảm cuối cùng của Lâm Chính dành cho mình cũng đã biến mất.

Chắc là… anh ấy đã hết kiên nhẫn rồi nhỉ?

Nhưng… dựa vào đâu chứ?

Anh chẳng làm được tích sự gì, tại sao lại dám nói với cô những lời như vậy? Tô Nhu cô làm gì có lỗi với anh sao?

Hơn nữa… anh chỉ là một thằng vô dụng, sao anh dám chủ động nói ly hôn với cô chứ?

Ngoài sự hụt hẫng, trong lòng Tô Nhu cũng có cảm giác không cam lòng sâu sắc.

Nhưng cô cũng không biết làm thế nào để nói rõ với Lâm Chính.

Về phần Lâm Chính, anh ngồi một chiếc xe do Long Thủ sắp xếp, đến quán cà phê Bích Lam.

Bích Lam không phải là quán cà phê nổi tiếng ở Giang Thành, nó chỉ là một quán cà phê bình thường ở góc đường.

Quán cà phê này có chút lâu năm, bàn ghế và trang hoàng đều là kiểu cũ, buổi trưa chắc chắn không có nhiều người uống cà phê, chỉ thỉnh thoảng có người ghé qua mua bánh ngọt.

Lâm Ngữ Yên đã chờ ở đây từ lâu.

Cô ta vừa uống cà phê vừa đọc các tin tức về “Dưỡng Tâm Phục Phương Hoàn” và “Huyền Y Phái” ở trên điện thoại, trên mặt bàn bày đầy các loại bánh ngọt đẹp mắt.

Những người đến cùng cô ta thì ngồi ở bàn bên cạnh.

Rõ ràng là lần này, nhà họ Lâm đã trở thành hòn đá kê chân cho Huyền Y Phái.

Hiện giờ ở trong nước, thanh danh của Huyền Y Phái đã lên đến độ cao trước nay chưa từng có.

Vô số bài báo khen ngợi Huyền Y Phái hết lời.

Người dân thì ca tụng công đức, coi người của Huyền Y Phái là chúa cứu thế.

Thậm chí, ngay cả các phương tiện truyền thông chính thức cũng nhiều lần biểu dương tán thưởng.

Cờ gấm khen thưởng được đưa đến Huyền Y Phái cuồn cuộn không dứt.

Không thể đếm xuể.

Huyền Y Phái đã in sâu vào tâm trí của mỗi người dân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom