Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1102


Chương 1102

Còn doanh nghiệp của Lâm Thị… thì đã để lại tiếng xấu muôn đời.

Nhà máy đóng cửa, công ty đóng cửa, rất nhiều doanh nghiệp cũng vì vậy mà sụp đổ…

“Khốn kiếp!”.

Lâm Ngữ Yên đập điện thoại lên bàn, sắc mặt vô cùng giận dữ.

Leng keng…

“Chào anh, xin hỏi anh muốn dùng gì ạ?”.

Tiếng cười đầy chuyên nghiệp của nhân viên phục vụ ở cửa vang lên.

Lâm Chính chào một câu rồi bước tới ngồi xuống.

Lâm Ngữ Yên thở phù một hơi, thu lại vẻ tức giận, yên lặng nhìn Lâm Chính.

Còn Lâm Chính cũng đang đánh giá cô ta.

Trên thực tế bọn họ có biết nhau.

Biết nhau từ nhỏ.

Tuy thời gian hai người ở cùng nhau không dài lắm, nhưng cũng được coi là chơi đùa vô tư với nhau, chỉ là sau này khi Lâm Chính rời đi, thì Lâm Ngữ Yên không còn gặp lại anh nữa.

“Đã lâu không gặp, không ngờ bây giờ anh lại trở nên thế này”, ánh mắt Lâm Ngữ Yên có chút phức tạp.

“Ừm”, Lâm Chính đáp khẽ một câu, cũng không nhiều lời, chỉ chăm chú uống cà phê.

“Anh vẫn ổn chứ?”, Lâm Ngữ Yên chần chừ một lát rồi hỏi.

“Chắc hẳn cô cũng biết chuyện về tôi, bao nhiêu năm nay không hỏi thăm, bây giờ lại hỏi tôi một câu như vậy, cô không cảm thấy rất giả tạo sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt, đôi môi đỏ mọng khẽ há, có chút á khẩu.

Nhưng một lát sau liền cười tự giễu, gật đầu: “Anh nói có lý, chắc hẳn anh cũng biết mục đích của tôi, bây giờ nói những lời khách sáo này đúng là vô vị thật”.

“Vậy các cô có gì cứ nói thẳng đi”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, mặt không cảm xúc nói: “Tôi không thể giúp các cô liên hệ với thần y Lâm được”.

“Thực sự không còn gì để thương lượng sao?”, Lâm Ngữ Yên nhíu mày.

Trên thực tế, cô ta cũng biết đây là chuyện rất khó, dù sao trước kia nhà họ Lâm đã từng bàn chuyện này với Lâm Chính, nhưng không thành công.

“Thương lượng? Lâm Ngữ Yên, nếu tôi bảo chồng cô kết hôn với người phụ nữ khác, thì cô có đồng ý không?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi vẫn chưa kết hôn”.

“Vậy nếu bảo mẹ cô tái giá lấy người khác thì sao?”, Lâm Chính bình thản nói.

“Lâm Chính, anh có ý gì hả?”, Lâm Ngữ Yên nổi giận.

“Ý của tôi rất đơn giản, nếu bố hoặc mẹ cô chịu tái giá hoặc lấy người khác, thì tôi sẽ lập tức đưa Tô Nhu lên tận giường của thần y Lâm, đồng thời sắp xếp cho thần y Lâm và các cô gặp mặt. Các cô đồng ý chấp nhận thì tôi cũng đồng ý chấp nhận”, Lâm Chính không nhanh không chậm đáp.

Soạt…

Người nhà họ Lâm ở bàn bên cạnh lập tức đứng lên, tức giận nhìn Lâm Chính.

Nhân viên phục vụ trong quán cà phê giật nảy mình.

Nhưng Lâm Ngữ Yên kịp thời phẩy tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
 
Chương 1103


Chương 1103

Cô ta nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt có thất vọng, có bất lực, có đau khổ, có oán hận.

Rất phức tạp.

Nhưng trong mắt Lâm Chính chỉ có sự lạnh lùng.

Hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy.

Khoảng ba phút sau, Lâm Ngữ Yên mới chậm rãi lên tiếng: “Lâm Chính, tôi biết, đổi lại là bất cứ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được chuyện này, dù sao đó cũng là vợ mình. Nhưng Lâm Chính, nhà họ Lâm chúng tôi biết rất rõ về vợ anh. Anh kết hôn với chị ta đã được ba năm, mà chưa động được vào một ngón tay của chị ta. Hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, huống hồ nhà họ Tô cũng khinh thường anh, người vợ này cũng chưa bao giờ coi trọng anh. Lẽ nào anh muốn chịu đựng sự sỉ nhục và cái danh vô dụng mãi sao?”.

“Ý cô là gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

“Lâm Chính, tôi đã nghe nói mọi chuyện rồi, tôi biết anh rất thiệt thòi. Gia tộc đẩy anh đến chi nhánh, chi nhánh lại đưa anh đến nhà họ Tô ở rể. Chắc chắn anh rất giận nhà họ Lâm, nhưng Lâm Chính, cuộc đời này chính là vậy, nếu anh là đồ vô dụng, thì ai sẽ quan tâm đ ến anh chứ? Bây giờ cơ hội đã đến, anh chỉ cần phối hợp với chúng tôi, giúp chúng tôi móc nối được với thần y Lâm, là anh có thể trở về nhà họ Lâm, có thể có được tất cả những gì anh muốn, cần gì phải chịu nhục ở nhà họ Tô chứ? Cũng sẽ không bị người Giang Thành chê cười, sống vất vưởng cả đời nữa”, Lâm Ngữ Yên hết lời khuyên nhủ.

Đứng trên góc độ của cô ta thì đây quả thực là một cơ hội của Lâm Chính.

Nhưng đối với Lâm Chính, từ đầu đến cuối… đây chỉ là một câu chuyện cười.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn Lâm Ngữ Yên, khuôn mặt như đáy giếng cổ, không một gợn sóng.

Lâm Ngữ Yên vẫn luôn quan sát nét mặt của Lâm Chính, không biết tại sao, cô ta cảm giác ánh mắt Lâm Chính có chút đáng sợ, cũng có chút… quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng cô ta không biết rốt cuộc ánh mắt này giống với ánh mắt của ai.

“Tôi hỏi cô một câu”, Lâm Chính nói.

“Anh nói đi”.

“Chuyện này… có được coi là nhà họ Lâm đang cầu xin tôi không?”.

“Cầu xin?”.

Lâm Ngữ Yên lại nhíu mày.

Đây không phải là một từ tốt đẹp.

Ít nhất đối với nhà họ Lâm là vậy.

Có lẽ nhà họ Lâm sẽ đi cầu xin người khác, nhưng… tuyệt đối không phải là người như Lâm Chính.

“Không”, Lâm Ngữ Yên lắc đầu.

“Vậy thì mời cô về”, Lâm Chính thẳng thừng nói.

“Lâm Chính, lẽ nào ngay cả cơ hội ngàn năm có một như thế này mà anh cũng bỏ qua sao?”, Lâm Ngữ Yên cuống lên, vội vàng đứng dậy: “Bỏ lỡ cơ hội này, có lẽ cả đời này anh cũng không thể trở lại nhà họ Lâm được nữa”.

“Sao tôi phải trở lại nhà họ Lâm chứ?”.

Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Nhà họ Lâm chẳng có gì đáng để thu hút tôi cả, sao tôi phải trở lại nơi đó chứ?”.

“Nhưng…”, Lâm Ngữ Yên còn định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã đứng lên.

“Hình như chúng ta đã bất đồng ý kiến, nói đến đây thôi, tôi phải về rồi”.

Anh xoay người bước ra ngoài, nhưng đi được một nửa, hình như lại nhớ ra gì đó.

“Ngữ Yên”.
 
Chương 1104


Chương 1104

“Hử?”.

“Lần này nhà họ Lâm không cầu xin tôi cũng không sao, nhưng lần tới sẽ phải làm thế thôi”.

Lâm Chính ngoái lại nói, rồi cất bước về phía cửa.

Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt, sau đó mím môi, không nói gì.

Trong mắt cô ta thì đây chẳng khác nào câu nói đùa.

Nhà họ Lâm cầu xin anh ta?

Nằm mơ đi!

Một thằng vô dụng bị đuổi ra khỏi gia tộc, một thằng ở rể… Nếu nhà họ Lâm cầu xin người như vậy, thì chẳng phải sẽ mất sạch thể diện của một gia tộc trăm năm sao?

“Đứng lại!”.

Hình như người nhà họ Lâm không muốn để Lâm Chính cứ thế đi mất, lập tức đứng dậy quát.

“Để anh ta đi”, Lâm Ngữ Yên sẵng giọng.

“Cô Ngữ Yên…”

“Để anh ta đi đi, nếu anh ta đã quyết, thì chúng ta cũng không cần gửi gắm hy vọng vào anh ta nữa”.

Lâm Ngữ Yên đanh mắt lại, nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, lạnh lùng nói.

“Cô chủ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”.

“Đến Dương Hoa, tìm thần y Lâm”.

“Thần y Lâm chưa chắc sẽ gặp chúng ta…”

“Không gặp chúng ta…”, Lâm Ngữ Yên xoa chiếc cằm tinh xảo, bỗng trầm giọng nói: “Vậy thì chúng ta đi tìm Tô Nhu! Lập tức đưa Tô Nhu đến gặp tôi, bất kể chị ta có đồng ý gặp hay không”.

“Vâng, cô chủ!”.

Được sự cứu chữa của người thuộc Huyền Y Phái, tình hình của bà cụ Tô xem như đã ổn định.

Người nhà họ Tô đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Quảng vỗ ngực, vẻ căng thẳng trên mặt bớt đi.

Huyền Y Phái sắp xếp phòng nghỉ cho bệnh nhân bệnh nặng. Lúc này đây, bệnh viện trong thành phố đã được lấp đầy bởi bệnh nhân di chứng. Bọn họ cũng không thể cho bà cụ Tô chuyển viện đi đâu, chỉ có thể ở lại đây.

“Được rồi, mẹ ông không chết được đâu, bây giờ chúng ta có thể đi rồi chứ?”, Trương Tinh Vũ sáp tới, nhìn Tô Quảng, nói.

Tô Quảng vốn còn định ở lại, nhưng nghĩ Trương Tinh Vũ và người nhà họ Tô không hợp nhau, do dự một lúc vẫn thở dài: “Được rồi, chúng ta về thôi”.

“Đúng thật là, bà già này chết mau đi còn tự do được chút, gây ra bao nhiêu là chuyện, kẻ ác độc như vậy chết đi thế giới sẽ yên bình hơn”, Trương Tinh Vũ lẩm bẩm.

“Tinh Vũ, bà nói cái gì vậy?”, Tô Quảng nhíu mày.

“Mau đi thôi, đi thôi…”.

Trương Tinh Vũ chẳng muốn quan tâm đ ến Tô Quảng, đi về phía cửa.

Vẻ mặt Tô Quảng có chút mất tự nhiên. Thật ra ông ta đã nghe được câu lúc nãy, nhưng ông ta cũng hết cách. Ông ta biết cả đời này vợ mình và mẹ mình đã định sẵn là kẻ thù của nhau.
 
Chương 1105


Chương 1105

Ông ta chỉ đành thở dài, mau chóng đi theo.

Nhưng chưa đi được mấy bước.

“Không phải Chủ tịch Mã đây sao?”, Trương Tinh Vũ sáng mắt lên, dường như thấy được gì đó, lập tức vui vẻ kêu lên.

Tô Quảng và Tô Nhu đều sững sờ, vội vàng tiến lên, lại thấy một chiếc Bentley đỗ nơi cửa, Mã Hải đang từ trên xe bước xuống.

Mã Hải hơi ngạc nhiên, bị người phụ nữ đột nhiên xông tới này làm kinh ngạc. Nhưng nhìn thấy Tô Nhu từ phía sau đi tới, ông ta mới nhớ ra hai người này là ai.

“Chủ tịch Mã, xin chào ông, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây”, Trương Tinh Vũ cố gắng tỏ ra đoan trang một chút, nặn ra nụ cười, lên tiếng nói.

“Xin chào”, Mã Hải gật đầu.

Thấy Mã Hải để ý đến mình, Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng hỏi tiếp: “Ông đang định đi đâu vậy?”.

“Tôi vào trong làm chút chuyện, lần sau chúng ta hãy nói chuyện”, Mã Hải nhíu mày, dứt lời thì tiến về phía trước.

“Ấy ấy, Chủ tịch Mã đợi một lát, tôi có chuyện muốn tìm ông”, Trương Tinh Vũ vội vàng ngăn Mã Hải lại.

“Bà làm gì vậy?”.

Vệ sĩ ở hai bên ngăn Trương Tinh Vũ lại.

Nhưng Mã Hải đưa tay, ra hiệu bọn họ đừng ngăn cản.

Mã Hải là người thông minh, ông ta biết gia đình này có quan hệ gì với Chủ tịch Lâm. Dù Chủ tịch Lâm không thích nhà này cho lắm, nhưng trên danh nghĩa bọn họ vẫn là bố mẹ vợ của Chủ tịch Lâm, vì vậy dù có thế nào vẫn phải nể mặt bọn họ.

“Bà Trương, bà có chuyện gì sao?”, Mã Hải từ tốn hỏi.

“Ồ, là thế này, ừm… Chủ tịch Lâm luôn quan tâm đ ến con gái Tô Nhu nhà tôi, chúng tôi đều biết cả, trong lòng cũng vô cùng cảm kích, thế nên… Thế nên chúng tôi muốn mời Chủ tịch Lâm ăn bữa cơm, nhưng mãi không liên lạc được với Chủ tịch Lâm. Chúng tôi hi vọng Chủ tịch Mã có thể giúp chúng tôi báo cho Chủ tịch Lâm một tiếng, hẹn ngày giờ với Chủ tịch Lâm. Ông thấy… có được không?”, Trương Tinh Vũ vô cùng mong chờ, cẩn trọng nói.

Bà ta nói xong, cứ nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mã Hải.

“Cái này… Chủ tịch Lâm rất bận”, Mã Hải do dự một lúc, nói.

“Chủ tịch Mã, ông giúp chúng tôi đi. Ít ra hãy nói với Chủ tịch Lâm một tiếng, cứ nói Tiểu Nhu nhà chúng tôi mời riêng cậu ấy ăn cơm”, Trương Tinh Vũ vội nói.

Mã Hải hơi đau đầu, liếc nhìn Tô Nhu, thấy cô không nói tiếng nào, đành thở dài: “Vậy được, tôi sẽ chuyển lời của bà đến Chủ tịch Lâm, nhưng có được hay không thì tôi không thể bảo đảm”.

Nói xong, ông ta bèn đi vào học viện.

“Cảm ơn Chủ tịch Mã, Chủ tịch Mã đi thong thả!”.

Trương Tinh Vũ vui vẻ, vội vàng khom lưng trước Mã Hải.

Dáng vẻ đó vô cùng nhún nhường.

Tô Nhu hơi buồn bực, nhưng cô biết mẹ mình cũng chỉ muốn tốt cho mình.

“Tôi nói bà Tinh Vũ, chuyện này để Tiểu Chính đi không được sao? Nó có chút giao tình với Mã Hải, để nó thông báo không phải càng ổn thỏa hơn sao?”, Tô Quảng không khỏi lên tiếng.

“Ông còn tin đứa vô dụng đó có giao tình với Mã Hải?”, Trương Tinh Vũ trợn mắt nhìn ông ta, không vui nói: “Sở dĩ đứa vô dụng đó có thể lôi kéo quan hệ với Mã Hải là vì Chủ tịch Lâm thích Tiểu Nhu nhà chúng ta, cố ý làm quen với cậu ta mà thôi. Ông đừng bị đứa vô dụng đó lừa. Hơn nữa, tìm cậu ta? Tìm cậu ta thì chuyện có thành công được không? Đứa vô dụng đó hoàn toàn không muốn ly hôn với Tiểu Nhu, lỡ như cậu ta nói gì bậy bạ với Mã Hải phá chuyện này thì phải làm sao?”.

“Chuyện này…”, Tô Quảng á khẩu.
 
Chương 1106


Chương 1106

“Cho nên mới nói, ông là một kẻ ngốc nghếch, chuyện này mà để ông đi làm không làm bể chuyện của tôi mới lạ”, Trương Tinh Vũ khinh thường liếc nhìn Tô Quảng, sau đó kéo tay Tô Nhu, nói: “Tiểu Nhu à, chúng ta đợi điện thoại là được. Con mau chóng quay về, trang điểm xinh đẹp đi. Mẹ đoán Chủ tịch Lâm chắc chắn sẽ nhận lời mời của chúng ta. Con đi tới khách sạn tốt nhất ở Giang Thành, đặt một phòng riêng, chỉ hai người các con nói chuyện riêng. Nếu con không làm được, mẹ con sẽ ra mặt trợ giúp, biết chưa?”.

“Mẹ, bữa cơm này chỉ là bữa cơm cảm ơn, không có ý gì đặc biệt, mẹ đừng can thiệp nữa”, Tô Nhu hơi mệt mỏi nói.

“Được được được, mẹ không can thiệp, nhưng con nhất định phải nắm bắt cơ hội!”, Trương Tinh Vũ dặn dò.

Tô Nhu không muốn nói thêm nữa.

Cô phải thừa nhận, Chủ tịch Lâm kia đúng là có gương mặt tuấn tú thu hút vô số thiếu nữ, lại còn tuổi trẻ nhiều tiền, có quyền có tiền, rất nhiều cô gái quý mến ngưỡng mộ, xếp hàng dài không dứt.

Nếu cô chưa kết hôn, có lẽ cô cũng sẽ bị thu hút bởi Chủ tịch Lâm.

Chỉ là cô đã có chồng.

Trước khi ly hôn, cô sẽ không suy nghĩ đến người đàn ông khác.

Tô Nhu hít sâu một hơi, trong lòng đã có quyết định.

Bữa cơm này chỉ là bữa cơm bình thường, cảm ơn người ta một chút, những chuyện khác cô sẽ không nghĩ đến.



Mã Hải vào học viện, lập tức tìm tới Lâm Chính.

Ông ta đến là để báo cáo công việc cho Lâm Chính.

Mặc dù nhà họ Lâm âm thầm dùng kế lấy trộm phương thuốc của Lâm Chính, nhưng vì phương thuốc có vấn đề, dẫn đến Tập đoàn Tài chính Lâm Thị xuất hiện nguy cơ trước nay chưa từng có. Vào lúc này, Lâm Chính không những lợi dụng nhà họ Lâm làm bàn đạp làm rạng danh Huyền Y Phái, mà còn bảo Mã Hải thừa cơ ra tay với Tập đoàn Tài chính Lâm Thị.

Con bài đầu tiên của anh chính là lan tin ra các trang mạng trên toàn quốc.

“Tập đoàn Dương Hoa đã nghiên cứu ra loại thuốc hoàn hảo chữa tận gốc bệnh tim!”.

Tin tức này vừa xuất hiện, có thể nói là trong nháy mắt dẫn tới sự bùng nổ trên cả nước.

Lượt tìm kiếm trên mạng xã hội, trang đầu các báo, các diễn đàn lớn nhanh chóng tràn ngập loại thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa.

Giá cổ phiếu của Tập đoàn Dương Hoa cũng tăng vọt điên cuồng, xu thế của nó không thể ngăn cản được nữa.

Đương nhiên, thuốc mới chỉ là một mánh lới.

Lâm Chính đúng là đang nghiên cứu, nhưng ngay cả anh cũng chưa giải quyết được vấn đề thuốc dẫn, cho nên chỉ có thể nói là hâm nóng trước. Nhưng hâm nóng ở thời điểm mấu chốt này, hiệu quả của nó rất dễ thấy.

Có lẽ vào lúc này nhà họ Lâm sẽ cảm nhận được áp lực chân chính.

Bọn họ cũng nên hiểu được, sự tồn tại của Tập đoàn Dương Hoa là một con mãnh thú dần dần xâm chiếm cắn xé nhà họ Lâm…

“Làm tốt lắm!”

Trước bàn làm việc, Lâm Chính lướt nhìn báo cáo, gật gù: “Mã Hải, thông báo theo bản này đi. Tôi tin rằng sẽ không còn ai tranh giành thị trường với chúng ta nữa đâu”.
 
Chương 1107


Chương 1107

“Chắc chắn là không ạ”, Mã Hải mỉm cười: “Từ sau khi nhà họ Lâm gây ra chuyện đó, tôi nghĩ chắc chắn người dân sẽ không bao giờ đi mua thuốc bên đường nữa. Tập đoàn Dương Hoa trước đó đã sản xuất thành công hai loại thuốc, nhận được sự tin tưởng sâu sắc của người dân. Giờ họ sẽ tin tưởng chúng ta vô điều kiện. Thuốc mới tung ra chắc chắn sẽ có chỗ đứng trên thị trường”.

Về điểm này đương nhiên Lâm Chính không lo lắng. Anh biết nhà họ Lâm cắm rễ rất sâu, cho dù anh có tung ra thuốc mới thì cũng không thể khiến nhà họ Lâm bị dao động. Công ty của nhà họ Lâm chỉ là bề nổi thôi, còn mạch sống của nhà họ không phải là thứ đó.

Lâm Chính hiểu rằng đòn tấn công này chưa là gì. Muốn lật đổ nhà họ Lâm thì phải đi từng bước.

“Chuyện này để sang một bên. Tung tin ra rồi để nó từ từ lên men đi. Hiện tại Huyền Y Phái không đủ người. Ông thông báo với Cung Hỉ Vân, cử người tới duy trì trật tự, ngoài ra phụ giúp những việc vặt. Đây là cơ hội tốt để gây dựng hình tượng của Huyền Y Phái, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất”, Lâm Chính nói.

“Vâng…có điều chủ tịch, việc chữa trị của chúng ta toàn là miễn phí. Như vậy tốt chi phí quá. Khoản tiền đó…không hề nhỏ…”, Mã Hải do dự.

“Trước mắt đã tốn hết bao nhiêu rồi”, Lâm Chính vừa nhìn tài liệu vừa hỏi.

“Tám trăm triệu tệ rồi”, Mã Hải nói,

“Cái gì? Tám trăm triệu tệ rồi sao?”, Lâm Chính kích động. Tài liệu trong tay rơi xuống: “Sao nhiều thế?”

Đây mới là con số ban đầu, chi phí chắc chắn sẽ còn vượt xa.

“Chủ tịch, cậu cũng biết đấy, tiền vốn tạo ra thuốc cũng lớn. Ngoài ra, những trạm cứu chữa di động cũng cần tiền. Mặc dù có một bộ phận tình nguyện viên làm việc không công nhưng phần lớn nhiều nơi vẫn còn thiếu người. Ngoài ra, chúng ta còn phải chuyển thuốc đi khắp các địa điểm. Do tình thế cấp bách nên toàn đi đường hàng không. Tính gộp cả lại đương nhiên là hết nhiều tiền…”

Lâm Chính chau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ý của ông là…”

“Thu một chút mang tính tượng trưng, ít nhất có thể giảm bớt thiệt hại…”, Mã Hải nói nhỏ.

Lâm Chính vuốt cằm: “Mã Hải, ông có biết mục đích của chúng ta lần này là gì không?”

“Truyền miệng”, Mã Hải nói chắc như định đóng cột.

“Đúng vậy! Chính là để truyền miệng. Hành động lần này không chỉ là việc truyền miệng cho tập đoàn Dương Hoa mà còn cho cả Huyền Y Phái. Chỉ cần chúng ta có thể làm được thì sẽ có tiền đầy tay. Giờ một chút tiền này đã làm gì chứ”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Hầy, thôi được…”, Mã Hải thở dài.

“Thế nhưng, tiền thì vẫn thu”, Lâm Chính nói tiếp.

Mã Hải giật mình, một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn. Ông ta cảm thấy không thể hiểu nổi Lâm Chính.

“Chủ…tịch. Rốt cuộc ý cậu là thế nào?”, Mã Hải chịu thua thật rồi.

“Không có ý gì khác, tức là thu tiền theo như cách nghĩ của ông ấy”, Lâm Chính điềm đạm lên tiếng.

“Vậy…giá nào thì phù hợp?”, Mã Hải thận trọng dò hỏi.

“Một tệ”, Lâm Chính nói.

“Ờ…Hả! Cái gì! Bao…bao nhiêu ạ?”, Mã Hải há hốc miệng, tưởng mình nghe nhầm.

“Ông chắc phải đi khám tai rồi đấy. Tôi nói một tệ. Nghe rõ chưa?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta và nói tiếp: “Bắt đầu từ bây giờ, mỗi một lần cứu thì thu một tệ mang tính tượng trưng, coi như là tiền khám chữa. Đương nhiên, không ép buộc, mà do mọi người tự nguyện. Ai muốn trả thì trả. Không muốn thì thôi. Ngoài ra còn thông báo toàn bộ số tiền thu về sẽ được tặng cho trẻ em vùng cao để xây trường học, làm việc thiện. Rõ chưa”.

Nghe xong, hai mắt Mã Hải sáng rực. Hóa ra ý của chủ tịch Lâm là như vậy à…Đúng rồi, đã làm khẩu hiệu thì phải làm cho lớn một chút…

Nếu tập đoàn Dương Hoa hay Huyền Y Phái chỉ đơn giản miễn phí chữa bệnh thì cũng chỉ là có thể cứu sống được mạng người.
 
Chương 1108


Chương 1108

Đương nhiên, những lời tung hô cũng nhiều nhưng chưa đủ. Chiêu này của Lâm Chính có thể đẩy cả Dương Hoa và Huyền Y Phái lên một tầm cao mới. Đúng là nước cờ vi diệu!

“Chủ tịch Lâm, chuyện này giao cho tôi. Tôi sẽ lập tức làm ngay”, Mã Hải kích động, vội vàng nói.

“Ừm!”

Lâm Chính gật đầu. Đúng lúc Mã Hải định rời đi thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn dừng bước, quay lại nói: “Phải rồi chủ tịch, còn một chuyện tôi quên chưa nói”.

“Chuyện gì?”, Lâm Chính tò mò.

“Liên quan tới vợ cậu – Tô Nhu”, Mã Hải nói, sau đó thuật lại chuyện xảy ra trước đó cho anh.

“Mời tôi ăn cơm sao?”, Lâm Chính giật mình.

“Đúng vậy, để cảm ơn cậu đã quan tâm tới bọn họ?”, Mã Hải nói.

Lâm Chính suy nghĩ rồi lắc đầu khẽ cười: “E rằng đây là ý của Trương Tinh Vũ rồi. Có lẽ bà ấy muốn nhanh chóng xác định mối quan hệ giữa chủ tịch Lâm và Tô Nhu đây mà”.

“Vậy ý của chủ tịch là…”

Lâm Chính trầm ngâm một lúc: “Ông giúp tôi trả lời Trương Tinh Vũ, nói là tôi đồng ý. Thời gian là tối nay đi”.

“Chủ tịch, cậu định đi thật sao?”

“Đúng vậy .Nhưng bữa cơm này…tôi mời”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Mã Hải nghe thấy vậy thì bất ngờ. Ý của chủ tịch là gì thế? Lẽ nào…cậu ấy định…lật bài rồi sao?

“Hôm nay bao trọn nhà hàng Minh Châu cho tôi. Trang trí lại từ đầu. Tôi sẽ để Tô Nhu có một buổi tối khó quên”.

Lâm Chính đặt tài liệu xuống, điềm đạm nói. Mã Hải giật mình nhưng lập tức gật đầu: “Chủ tịch yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.

Nói xong, ông ta lui ra ngoài. Một lúc sau, một nguồn tin hành lang được tuồn ra khắp Giang Thành.

Một đại gia thần bí đã bao trọn nhà hàng Minh Châu…Để đãi người phụ nữ của mình một bữa tiệc trọn vẹn.

Tin này đương nhiên là truyền tới tai Lâm Ngữ Yên. Nhưng lúc này cô ta nào có hứng thú với mấy cái tin tức lá cải vớ vẩn này.

Lâm Ngữ Yên ngồi trong xe, nhìn chăm chăm một chiếc xe phổ thông ở trước mặt. Sau đó cô ta nói gì đó, người tài xế lập tức đạp chân ga chạy tới.

“Này, các người làm gì vậy? Sao lại chặn xe của tôi? Đầu có vấn đề à? Các người biết tôi là ai không?”, Trương Tinh Vũ bước xuống xe chửi rủa.

Lâm Ngữ Yên nhìn Trương Tinh Vũ rồi nhìn cô gái đang ngồi ở tay lái phụ: “Cô là cô Tô Nhu phải không?”

“Cô là ai?”, Tô Nhu trầm mặt, nhìn có vẻ không vui.

“Cô Tô Nhu, lúc trước chúng tôi có gọi điện. Cô quên nhanh vậy sao?”, Lâm Ngữ Yên mỉm cười.

“Lúc trước có gọi điện sao?”

Tô Nhu ngạc nhiên nhưng lập tức hiểu ra người này là ai: “Cô là Lâm Ngữ Yên?”

“Đúng vậy”, Lâm Ngữ Yên gật đầu.

“Cô Lâm, dù có chuyện gì thì hành động này của cô cũng thô lỗ quá”, Tô Nhu đanh giọng.

“Cô Tô, có lẽ tôi nên gọi là chị dâu. Chị dâu, tôi cũng hết cách, có việc gấp cần nhờ chị, nhưng lại sợ chị không đồng ý nên mới phải dùng cách này”, Lâm Ngữ Yên tỏ ra bất lực.
 
Chương 1109


Chương 1109

“Việc gấp sao?”, Tô Nhu chau mày: “Việc gì gấp?”

“Tôi muốn nhờ chị thay tôi hẹn gặp chủ tịch Lâm”.

“Hẹn gặp chủ tịch Lâm?”

“Đúng vậy. Tôi có việc rất quan trọng cần nói chuyện với chủ tịch Lâm”, Lâm Ngữ Yên trông vô cùng nghiêm túc.

Tô Nhu tỏ ra do dự.

Trương Tinh Vũ lúc này bước tới, nghe thấy vậy thì không hiểu gì, chỉ nhìn Lâm Ngữ Yên rồi nhìn Tô Nhủ: “Con gái, cô gái này là ai vậy?”

“Cô ấy…là…là bạn của con” Tô Nhu lắp bắp.

Trương Tinh Vũ không thích Lâm Chính nên có lẽ đến người nhà họ Lâm có những ai cũng không biết. Mặc dù Tô Nhu và Lâm Ngữ Yên mới gặp lần đầu nhưng nếu Trương Tinh Vũ biết về Lâm Ngữ Yên và cứ nhạo báng Lâm Chính trước mặt cô ta thì Tô Nhu cũng cảm thấy khó xử.

Nếu mà làm náo loạn cả lên thì chỉ càng thêm rắc rối.

Lâm Ngữ Yên nghe thấy vậy bèn lắc đầu: “Xem ra đến cả chị cũng chê người anh đó của tôi rồi. Có điều cũng phải. Trước mắt anh ấy chẳng có thành tựu gì, trong mắt mọi người chỉ là một kẻ bỏ đi. Chị không chấp nhận anh ấy cũng là điều đương nhiên thôi”.

“Tôi không có ý đó, chỉ là…”, Tô Nhu định nói gì đó nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.

“Ồ, hóa ra là bạn của Tô Nhu à. Chẳng trách. Nhưng hành động vừa rồi thất lễ quá”, Trương Tinh Vũ trách móc.

“Xin lỗi cô! Lần sau cháu sẽ chú ý hơn…”, Lâm Ngữ Yên mỉm cười, lập tức xin lỗi.

Thần thái của Lâm Ngữ Yên cũng không hề kém Tô Nhu. Cô ta cười rạng rỡ. Trương Tinh Vũ định mắng thêm vài câu nhưng thấy thái độ như vậy thì cũng dịu xuống nhiều, cũng không nỡ trách thêm nữa. Bà ta chỉ phất tay: “Biết sai mà sửa, đúng là đứa bé ngoan”.

“Dạ vâng cô”.

“Cháu tìm Tô Nhu có việc gì?”

“Cháu nghe nói mối quan hệ giữa chị Tô và chủ tịch Lâm không tệ nên định nhờ chị Tô giúp cháu gặp chủ tịch Lâm”.

“Ồ, chuyện này…thực ra cũng không giấu gì cháu. Tô Nhu nhà cô sắp thành đôi với chủ tịch Lâm rồi. Đợi hai đứa kết hôn xong thì nói thêm thắt vài câu cũng chẳng thành vấn đề”, Trương Tinh Vũ đắc ý nói.

Đến cả bạn của Tô Nhu cũng tới nhờ giúp đỡ thì có thể thấy tin về chủ tịch Lâm và Tô Nhu đã truyền đi khắp nơi rồi.

“Mẹ đừng nói linh tinh”, Tô Nhu sốt ruột.

“Chị Tô Nhu, chị giúp tôi được không…”, Lâm Ngữ Yên khẩn cầu.

“Chuyện này tôi không quyết được. Đúng là tôi có hẹn dùng bữa với chủ tịch Lâm nhưng chủ tịch Lâm có đồng ý hay không lại là chuyện khác…”, Tô Nhu bất lực nói.

Dứt lời, điện thoại của Tô Nhu bỗng đổ chuông. Cô liếc nhìn. Là Mã Hải gọi tới. Cô hợp tác với Dương Hoa, có lưu số của Mã Hải, thế nhưng có vẻ như Mã Hải chưa bao giờ gọi điện cho cô.

Tô Nhu căng thẳng nghe máy: “A lô, chủ tịch Mã!”

“Tôi không phải chủ tịch gì đâu. Chủ tịch thật sự của tập đoàn Dương Hoa là chủ tịch Lâm. Cô gọi tôi Mã Hải là được rồi’, điện thoại vang lên giọng nói của Mã Hải.

“Chủ tịch Mã khách sáo rồi”, Tô Nhu mỉm cười nói.

“Thôi chúng ta không nói rườm rà nữa. Là thế này, chủ tịch Lâm của chúng tôi đã đồng ý ăn cơm cùng cô rồi”, Mã Hải nói.
 
Chương 1110


Chương 1110

“Thật sao?”, Tô Nhu nín thở.

“Đúng vậy, nhưng mà chủ tịch Lâm cũng nói rằng cậu ấy mời cô chứ không phải cô mời. Địa điểm sẽ do cậu ấy quyết định.

“Điều này…”

“Được, được chứ!”

Trương Tinh Vũ ở bên cạnh dường như nghe thấy nên đã vội vàng đáp lại: “Chủ tịch Mã, chuyện này cứ quyết định như vậy đi!”

“Mẹ!”, Tô Nhu vội vàng lên tiếng.

“Chủ tịch Mã yên tâm. Tôi đảm bảo sẽ bắt con bé Tô Nhu trang điểm thật xinh đẹp đi gặp chủ tịch Lâm”, Trương Tinh Vũ kích động lên tiếng.

“Được! Vậy tôi sẽ gửi địa điểm qua điện thoại nhé. Cô có thể dùng định vị để đi tới nơi”, Mã Hải nói xong bèn tắt máy.

“Tốt quá!”

Trương Tinh Vũ nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Tô Quảng, cười tươi rói. Tô Nhu nhăn nhó, cũng không biết nên vui hay nên buồn.

“Chị Tô Nhu, bữa ăn này có thể dẫn tôi đi cùng không?”, Lâm Ngữ Yên bước tới hỏi.

“Được”, Tô Nhu gật đầu.

“Nhóc này, hóng hớt cái gì chứ. Đây là bữa tối của vợ chồng nhà người ta, cháu tới đó làm bóng đèn à? Sau này cháu đi lúc nào cũng được, nhưng tối nay thì không được”, Trương Tinh Vũ lập tức phản đối.

“Mẹ, con nói lại lần nữa, con đi ăn là vì cảm ơn chủ tịch Lâm. Nếu như mẹ ép con làm những việc khác thì con sẽ không đi”, Tô Nhu kiên quyết nói.

“Con…được được…đi đi …đi hết đi, cả nhóc này cũng đi đi. Mẹ cũng đi. Được chưa?”, Trương Tinh Vũ cảm thấy đau đầu.

Tính cách của con gái thế nào bà ta đều biết cả. Nếu như để cô giận lên thì cô chắc chắn sẽ không đi đâu hết. Để có thể kiềm chế Tô Nhu, Trương Tinh Vũ đành phải mềm dẻo.

“Tốt quá”, Lâm Ngữ Yên vui lắm.

“Mau xem xem chủ tịch Lâm mời con ăn ở đâu!”

Trương Tinh Vũ hỏi. Tô Nhu lấy điện thoại ra, liếc nhìn: “Khách sạn Minh Châu”

“Khách sạn Minh Châu sao? Chúng ta từng tới đó rồi”, Tô Quảng lầm bầm.

Lâm Ngữ Yên cũng giật mình.

“Lẽ nào đại gia thần bí bao trọn khách sạn Minh Châu chính là chủ tịch Lâm sao? Ha ha, xem ra tối nay vui đây”, cô ta nghĩ thầm.

Tô Nhu bị Trương Tinh vũ lôi về nhà sửa soạn. Một tiếng sau, cô lại bị lôi đi mua một bộ trang phục đắt đỏ. Lần này có thể nói Trương Tinh Vũ quyết tâm chơi cạn máu.

Còn Lâm Ngữ Yên cũng sửa soạn đơn giản. Đợi tới giờ thì một mình tới khách sạn Minh Châu và đứng trước cửa đợi.

Tô Quảng cũng muốn lái xe đưa Tô Nhu đi nhưng bị Trương Tinh Vũ ngăn lại. Với cái xe cà tàng đó mà đòi chở Tô Nhu sao. Vậy thì thà bà ta để cô đi tắc xi còn hơn.

“Tắc xi!”, Trương Tinh Vũ đứng bên đường vẫy tay. Một chiếc xe xuất hiện.

“Khách sạn Minh Châu”.

Cả nhà lên xe, Trương Tinh Vũ cười tít mắt.
 
Chương 1111


Chương 1111

“Mọi người tới đó làm gì. Hôm nay chỗ đó không mở cửa cho người ngoài đâu”, người tài xế quay lại nhìn.

“Không mở cho bên ngoài sao?”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sững sờ.

Tô Nhu cũng bất ngờ, vội vàng hỏi: “Tại sao vậy?”

“Cô không biết sao? Hôm nay cả khách sạn Minh Châu được bao trọn rồi. Chuyện này lên cả báo tin tức của Giang Thành rồi đấy”, người tài xế trả lời, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho mọi người xem.

“Cái gì? Khách sạn được bao trọn rồi sao?”, Tô Nhu sững sờ.

“Chuyện gì vậy?”, Tô Nhu không hiểu

Trương Tinh Vũ thì vui mừng ra mặt, có lẽ bà ta ý thức được điều gì đó bèn kích động nói: “Chắc chắn, chắc chắn là vì con đấy”.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”, Tô Nhu nhìn Trương Tinh Vũ bằng vẻ nghi ngờ.

Trương Tinh Vũ chỉ hào hứng nói: “Con bé ngốc này, sao mà chậm tiêu hóa thế? Thường ngày chả sao, hôm nay cả khách sạn lại được bao trọn. Tại sao chứ? Rất rõ ràng! Rõ ràng là chủ tịch Lâm làm mà. Chủ tịch Lâm vì con mới bao trọn cả khách sạn Minh Châu đấy”.

“Chuyện này…”, Tô Nhu ngập ngừng.

Nói như vậy thì cũng có lý. Dù sao thì chủ tịch Lâm cũng là người có năng lực mà.

“Mọi người nói gì vậy? Vì mọi người mà bao trọn khách sạn á? Các người điên rồi”, người tài xế nhìn ba người phía sau với vẻ tò mò.

“Bác tài nói bớt đi chút, mau lái xe tới khách sạn Minh Châu đi. Nếu còn không đi thì chúng tôi đổi xe khác”, Trương Tinh Vũ trừng mắt nhìn người tài xế.

“Đừng đừng, giờ tôi đi ngay”, người tài xế không dám nói thêm lời nào, có tiền là được, đâu cần tranh luận đúng sai với người khác chứ. Thế là tài xế đạp chân ga. Chiếc xe phóng thẳng tới khách sạn Châu Minh.

Lâm Ngữ Yên đã đứng ngoài cửa khách sạn đợi từ lâu. Ba người vừa tới, Lâm Ngữ Yên nói gì đó với giám đốc, thế là người này chạy tới mở cửa xe cho Tô Nhu.

Người tài xế ngạc nhiên tới mức hai con ngươi như muốn lòi ra ngoài. Trương Tinh Vũ thì càng chắc chắn với khẳng định của mình hơn. Bà ta hếch mũi, nói với người tài xế bằng vẻ đầy tự tin đầy mình: “Ê, thấy gì chưa? Sau này đừng có khinh thường người khác nha!”

“Vâng, vâng thưa bà…”, người tài xế cười khổ, lấy tiền rồi rời đi.

“Là bà Trương và cô Tô phải không? Mời bên này”, người quản lý nở nụ cười đầy chuyên nghiệp, dẫn đường cho bọn họ.

Mấy người lập tức đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà. Bên trong thang máy, Trương Tinh Vũ tỏ ra kích động lắm, thi thoảng lại chỉnh quần áo, rồi liếc nhìn Tô Nhu, kiểm tra xem cô ăn mặc đã đạt chuẩn chưa.

Lâm Ngữ Yên đứng bên cạnh không khỏi bật cười. Trương Tinh Vũ là người thế nào đương nhiên cô ta nhìn là biết. Thế nhưng cô ta giả vờ làm kẻ ngây thơ.

Tô Nhu cũng đâu kém cạnh, đương nhiên biết Lâm Ngữ Yên đang nghĩ gì. Cô cảm thấy thật ái ngại.

Thang máy lên thẳng tới tầng 56 mới dừng lại. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, có một nhà hàng ngoài trời.

Lúc này, trời đã tối. Cảnh đêm Giang Thành bao trùm cả không gian. Bởi vì tòa nhà cao, trừ khi đứng sát đường biên, nếu không thì không thể nào nhìn thấy vẻ rực rỡ của bên dưới được.

Cả bầu trời cũng lấp lánh đầy sao khiến người khác không khỏi đắm say. Chỉ có điều không gian trước mắt là một màu đen kịt, không có bất kỳ thứ gì. Đám đông kinh ngạc.

“Chuyện gì vậy? Mất điện à?”, Tô Quảng tò mò hỏi.

“Giám đốc, sao khách sạn không bật đèn vậy? Tối như thế này rồi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả”, Trương Tinh Vũ cũng lên tiếng.
 
Chương 1112


Chương 1112

Lúc này đến cả Lâm Ngữ Yên cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra. Thế nhưng người giám đốc chỉ cười thần bí, quay người đi về phía thang máy

“Các vị thưởng thức buổi tối này đi nhé”.

Dứt lời, cửa thang máy đóng lại. Ánh sáng duy nhất từ thang máy phát ra cũng biến mất.

“Này, giám đốc! Các người đi đâu vậy?”

Trương Tinh Vũ cuống cuồng kêu lên. Thế nhưng thang máy đã đi xuống.

“Mẹ, giờ chúng ta phải làm sao?”, Tô Nhu không biết phải làm thế nào. Xung quanh tối thui và vô cùng im lặng. Đây là nơi mà chủ tịch Lâm mời họ à?

“Về thôi”, Tô Quảng không chịu được nữa bèn quay người ấn thang máy.

Thế nhưng Lâm Ngữ Yên chỉ nói: “Đợi một lúc xem sao”.

“Sao thế”, Tô Quảng nhìn về phía Lâm Ngữ Yên đang nói dù chẳng thấy mô tê gì.

Đúng lúc này. Tinh. Trong bóng đêm, tiếng piano vang lên.

Bốn người sững sờ, quay về ướng có âm thanh. Rồi thêm vài nốt nhạc nữa. Mặc dù tối như mực nhưng âm thanh vang lên rõ ràng như ở ngay bên tai vậy.

Ai đang đánh đàn thế?Bốn người đều cảm thấy tò mò. Thế nhưng chẳng ai lên tiếng, chỉ im lặng lắng nghe.

Tiếng đàn dần kéo dài hơn, nhẹ nhàng dệt lên một khúc nhạc chảy trong không gian.

Tối đen thế này mà ai còn đánh đàn không biết?Rồi nhìn thấy gì mà đánh?

Tiếng đàn dần trở nên dồn dập, lúc trầm lúc bổng như dội thẳng vào linh hồn khiến đám đông say mê, ngây ngất.

Tô Nhu khá hiểu về đàn. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thì một nốt bẻ đôi cũng không biết. Nhưng dù Tô Quảng là người bình thường thì cũng phải ngất ngây trước giai điệu này.

Lâm Ngữ Yên ở bên cạnh đã hoàn toàn đơ người. Cô ta cảm thấy lồ ng ngực như bị bóp chặt, trợn tròn mắt nhìn về phía âm thanh phát ra.

Mặc dù xung quanh không một ánh đèn, chỉ mượn ánh sáng yếu ớt từ những ngôi sao nhưng cô ta vẫn có thể nhìn thấy một bóng hình đang ngồi ở đó, lướt tay trên những phím đàn.

Tiếng đàn đẹp đẽ này khiến người khác hoàn toàn bị thuần phục. Cô ta rất thích piano. Tất cả những nhạc sĩ piano cô ta đều biết. Cũng biết cả những nghệ sĩ hiện đại.

Thế nhưng không có ai khiến cô ta phải ngạc nhiên như thế này. Cô ta cảm giác như linh hồn mình sắp bị hút ra tới nơi rồi.

Ai? Người này là ai? Lâm Ngữ Yên không ngừng suy nghĩ.

Tiếng đàn nhỏ dần, sau đó kết thúc.

Đám đông dần bừng tỉnh nhưng vẫn chưa thể thoát khỏi điệu nhạc. Đúng lúc này, một nốt nhạc cao vút lại đột nhiên vang lên, giống như lao thẳng tới tận mây xanh.

Bầu trời là background, tất cả đều bị những nốt nhạc soi sáng. Bốn người cảm thấy tóc mai tóc gáy dựng hết cả lên.

Đây mới chính là âm nhạc kinh điển. Đây mới chính là linh hồn của âm thanh…Cùng với tiếng đàn cuối cùng vang lên thì cả không gian cũng sáng rực.

Vô số đèn điện được bật sáng. Bóng tối tan biến. Không gian trước mặt đập vào mắt.

Cuối cùng thì Tô Nhu cũng đã nhìn rõ mọi thứ. Cô há hốc miệng, hóa đá…

Khi ánh đèn mở lên, khung cảnh của nhà hàng ngoài trời đập vào mắt bốn người họ.
 
Chương 1113


Chương 1113

Bố cục của nhà hàng tầng trên cùng đã thay đổi hoàn toàn.

Cả nhà hàng toàn là hoa tươi.

Khắp nơi đều là hoa tươi, rực rỡ sắc màu. Chúng trải thành một con đường dài, nối dài đến đàn dương cầm ở chính giữa. Người đàn ông trước đàn dương cầm đang chơi nhạc say sưa đến mức quên mình.

Gió nhẹ thổi qua, hoa tươi lay động, cánh hoa nhẹ bay giống như bông tuyết, tạo nên hình ảnh rực rỡ bắt mắt.

Tô Nhu ngơ ngác nhìn người đàn ông ở bên đó, đôi mắt mê say.

Đây là hình ảnh duy mỹ đến mức nào.

Đây là hình ảnh rung động lòng người đến mức nào?

Bốn người chìm đắm trong khung cảnh đẹp như ảo mộng này.

Cảnh buổi tối hôm nay đã khắc sâu vào lòng bốn người.

Đời này khó quên!

“Đẹp thật!”, Lâm Ngữ Yên khẽ lẩm bẩm.

Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đều không nói nên lời.

Người đàn ông say mê đắm chìm, mười ngón tay nhanh chóng chuyển động trên phím đàn trắng đen.

Mỗi một nốt nhạc, mỗi một làn điệu đều hoàn hảo tự nhiên, rung động lòng người là vậy.

Lúc này, dường như sao trên trời cũng vì tiếng đàn của anh mà mờ nhạt đi, ánh trăng cũng vì vậy mà nấp sau mây đen.

Gió càng thổi càng lớn, cánh hoa rơi đầy trời giống như bươm bướm bay về phương xa.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng đàn dần dần lắng lại.

Ngón tay lướt thật nhanh trên phím đàn của người đàn ông cũng dần dần dừng lại.

Hai mắt anh ảm đạm nhìn đàn dương cầm trước mặt, trong đôi mắt sâu sắc tràn ngập bi thương.

Không biết vì sao khi Tô Nhu nhìn thấy ánh mắt ấy, trong lòng không khỏi đau đớn xót xa, còn có… một cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Cảm giác quen thuộc?

Trong đầu Tô Nhu dâng lên nỗi nghi hoặc.

Vì sao lại có cảm giác đó?

Rõ ràng mình chẳng gặp được người này bao nhiêu lần, vì sao… lại có cảm giác quen thuộc?

Tô Nhu không hiểu.

Lúc này, người đàn ông đó đã đứng lên.

Anh quay người lại, hai mắt lặng lẽ nhìn bốn người.

Gương mặt tuấn tú như thiên thần vẫn duy trì một trăm phần trăm sức sát thương. Ngay cả Lâm Ngữ Yên không phải lần đầu đối diện với gương mặt này, tim vẫn không khỏi đập rộn lên.

Tô Nhu thì vẫn vậy, hơn nữa… cô phát hiện cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, không khỏi nghiêng đầu đi, chỉ liếc qua khóe mắt.

“Hoan nghênh”, người đàn ông cũng là Lâm Chính lên tiếng.

“Chủ… Chủ tịch Lâm? Đây là cách hoan nghênh của anh sao?”, Lâm Ngữ Yên há hốc miệng, lắp bắp hỏi.

“Cô cũng đến rồi à? Nếu đến rồi thì ngồi xuống uống ly rượu đi”.

Lâm Chính đi xuống bậc thang, đến cạnh một chiếc bàn ăn.
 
Chương 1114


Chương 1114

Bên bàn đứng sẵn hai người bồi bàn, bọn họ ăn mặc lịch sự, đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng đã được đào tạo chuyên nghiệp. Lâm Chính vừa ngồi xuống, bọn họ lập tức rót một ly rượu cho anh, trong mắt hai người cũng tràn ngập vẻ sùng bái.

“Ngồi đi”, Lâm Chính nói.

Bấy giờ mấy người mới phản ứng lại.

“Mau, mau ngồi xuống đi”.

Trương Tinh Vũ kích động nói với Tô Nhu, trong lúc nói chuyện còn không quên lấy điện thoại, mở chế độ quay phim, quay vòng quanh nhà hàng này, sau đó gửi lên trang cá nhân.

Trong nháy mắt, tất cả bạn bè của bà ta đều bắt đầu hỏi han tình hình.

Đương nhiên chuyện này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Trương Tinh Vũ.

“Tinh Vũ, chúng ta qua đó đi”, Tô Quảng cũng vô cùng vui vẻ.

“Lát nữa ông đừng nói bậy bạ rõ chưa? Thức ăn cũng bớt ăn đi, sau đó tìm cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ rời đi”, Trương Tinh Vũ kéo Tô Quảng lại, nghiêm túc nói.

“Vì sao?”, Tô Quảng không hiểu ra sao.

“Cái này mà ông còn không hiểu à? Chủ tịch Lâm chuẩn bị một nơi hoành tráng như vậy, ông còn không rõ nguyên nhân sao? Hôm nay cậu ta… chắc hẳn là muốn cầu hôn Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ phấn khởi nói.

“Cầu hôn?”, Tô Quảng ngạc nhiên, sau đó nhìn thấy ở đây vừa có đàn dương cầm, vừa có cả hoa, đầu óc cũng sực tỉnh, hơi thở trở nên gấp gáp.

Khung cảnh này không phải cầu hôn thì là gì?

“Tôi… Tôi sắp làm bố vợ của Chủ tịch Lâm rồi sao?”, Tô Quảng líu cả lưỡi.

“Thế nên chúng ta không thể làm kỳ đà được, tìm cơ hội kéo theo con bé kia đi, biết chưa?”, Trương Tinh Vũ nhỏ giọng nói.

“Được, được!”, Tô Quảng liên tục gật đầu.

Bốn người ngồi xuống, bồi bàn bắt đầu đưa món ăn lên.

Món ăn tinh xảo kết hợp với hiện trường lãng mạn, không thể không nói giờ phút này, trái tim của cô gái nào cũng sẽ tan chảy, dù là Tô Nhu cũng có chút không chống đỡ nổi.

Nhưng… có vẻ Lâm Chính không đặt trọng tâm lên người Tô Nhu, mà là chuyên chú vào món ngon trước mặt.

“Ăn đi”, anh nói, sau đó tao nhã cắt món ăn trước mặt.

Lâm Ngữ Yên luôn dõi theo anh.

“Chủ tịch Lâm, vốn dĩ bữa ăn này là tôi định mời anh, nhưng… tôi không ngờ anh lại…”, vẻ mặt Tô Nhu hơi phức tạp.

“Cô có thích khung cảnh này không?”, Lâm Chính nhìn Tô Nhu, lên tiếng hỏi.

Đôi mắt ấy dường như muốn nhìn thấu trái tim Tô Nhu.

Tô Nhu hồi hộp, tim đập loạn nhịp, vội vàng dời mắt đi.

Lâm Ngữ Yên cũng sửng sốt.

Hóa ra lời đồn là thật?

Chủ tịch Lâm… thật sự để ý Tô Nhu?

“Th… Thích, nhưng…”, Tô Nhu không muốn dối lòng, do dự một lúc rồi gật đầu, nhưng vẫn muốn giải thích gì đó thì lại bị Lâm Chính ngắt lời.
 
Chương 1115


Chương 1115

“Cô thích là được, tất cả đều là chuẩn bị cho cô, bản nhạc vừa rồi cũng là tặng cho cô”, Lâm Chính nói.

“Đó là bản nhạc gì?”.

“Là tôi tự sáng tác, tên là “Người trầm luân’”.

“Người trầm luân…”, Tô Nhu lẩm bẩm, lại nhìn sang Lâm Chính, lên tiếng: “Chủ tịch Lâm, tôi…”.

Cô muốn nói gì đó, nhưng rõ ràng vô cùng do dự, cắn môi, muốn nói lại thôi.

“Muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ không trách cô đâu”, Lâm Chính nói.

“Tôi… Tôi chỉ muốn hỏi một câu, tôi… thật sự đáng để anh làm thế sao?”, Tô Nhu khẽ giọng hỏi.

Cô không phải kẻ ngốc, từ dự án Tập đoàn Dương Hoa đột nhiên tặng cho, cho đến mọi việc mà Chủ tịch Lâm làm hôm nay, cô đều có thể nhìn ra được.

Rõ ràng cô và Chủ tịch Lâm chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần, nhưng Chủ tịch Lâm lại cho cô nhiều như vậy.

Nói thật, bây giờ Tô Nhu cảm thấy rất áp lực.

Một loại áp lực vô hình.

Là một người phụ nữ, đương nhiên cô cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ, nhưng… áp lực vô hình này lại khiến cô không thở nổi, cũng khiến cô… áy náy.

Dù sao… cô cũng là phụ nữ đã có chồng.

Cô không muốn vượt quá giới hạn, bởi vì đó là giới hạn của cô, dù cô có không thích Lâm Chính đi nữa…

“Cô đừng cảm thấy lưỡng lự hay mê man, cũng đừng cảm thấy áy náy. Bởi vì đây là những gì cô nên có”, Lâm Chính nói.

“Tôi nên có?”, Tô Nhu kỳ quái hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”.

“Bời vì… đây là tôi nợ cô”, Lâm Chính vô cùng nghiêm túc nói.

Câu nói này khiến Tô Nhu và hai vợ chồng Trương Tinh Vũ hoàn toàn sửng sốt.

Đó là ý gì?

“Chủ tịch Lâm, vì sao anh lại nói vậy?”, Tô Nhu vội hỏi.

Nhưng Lâm Chính không nói gì thêm nữa, chỉ chăm chăm ăn thức ăn.

Có lẽ Tô Nhu sẽ không bao giờ liên tưởng những chuyện này với người chồng vô dụng của cô.

Dù sao… người chồng đó của cô chưa bao giờ chưa bao giờ cho cô bất cứ bữa tối lãng mạn nào…

Ba năm trước, Lâm Chính một mình từ chi nhánh gia tộc Lâm Thị đến Giang Thành, thành hôn với Tô Nhu chưa từng gặp mặt.

Lúc đó anh không có đồng xu dính túi, chỉ có một chiếc balo, vài cuốn sách y học và… một tờ hôn ước.

Anh còn nhớ vẻ mặt như tro tàn của Tô Nhu tối ngày kết hôn.

Anh vẫn còn nhớ sự phẫn nộ của Trương Tinh Vũ và sự bất lực của Tô Quảng tối hôm đó.

Mặc dù anh không quan tâm, nhưng vào lúc đó, anh vẫn cảm thấy mình nợ gia đình này.

Nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ không nghĩ như thế nữa.

Tô Nhu… vẫn là Tô Nhu ngày đó, anh không chạm vào cô.

Bây giờ, anh cũng đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng, dù là một người chồng trên danh nghĩa.

Bây giờ trở đi, cho dù thật sự phải ly hôn, Lâm Chính cũng không có gì phải tiếc nuối.

Tô Nhu hơi hoảng loạn, nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.
 
Chương 1116


Chương 1116

Trương Tinh Vũ lại nhắm chuẩn thời cơ, nói với Lâm Ngữ Yên: “Cô bé, qua đây”.

“Làm gì mới được chứ?”, Lâm Ngữ Yên tò mò nhìn Trương Tinh Vũ.

“Cháu cứ qua đây đi là được!”, Trương Tinh Vũ lập tức nói.

Lâm Ngữ Yên nhìn chằm chằm Trương Tinh Vũ, sau đó quay đầu đi: “Nếu không có chuyện gì thì cháu muốn ngồi đây ăn cơm”.

“Ầy, cháu nói chuyện kiểu gì đấy?”, Trương Tinh Vũ buồn bực.

Nhưng ngại có Chủ tịch Lâm ở đây, bà ta cũng không dám nổi giận, âm thầm hừ một tiếng, sau đó chào Lâm Chính, kéo Tô Quảng đi.

Lâm Chính cũng không giữ bọn họ.

Dù sao chút tâm tư của Trương Tinh Vũ, anh liếc mắt là có thể nhìn thấu.

“Chủ tịch Lâm, chúng ta có thể nói chuyện không?”.

Lâm Ngữ Yên thấy cũng tới lúc rồi, tự mình uống một ngụm rượu vang, mỉm cười nói.

“Huyền Sâm Vương đâu?”, Lâm Chính hỏi ngược một câu.

Lâm Ngữ Yên khẽ biến sắc, sau đó lắc đầu nói: “Bố tôi đang xin với gia tộc rồi”.

“Vậy thì đợi lấy được Huyền Sâm Vương rồi hãy nói chuyện với tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Anh… thần y Lâm, tôi có thành ý đến đây tìm anh thương lượng! Hi vọng anh có thể cho tôi cơ hội!”, Lâm Ngữ Yên đè nén lửa giận trong lòng, nhỏ giọng nói.

“Vậy thành ý của cô là gì?”, Lâm Chính lại hỏi ngược.

Câu hỏi này khiến Lâm Ngữ Yên cứng họng.

Cô ta lại uống một ngụm rượu vang, nghiêm túc nói: “Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi không phải kẻ ngốc, chuyện này chúng tôi đã đoán được đại khái, đây chắc là kiệt tác của anh phải không? Nhà họ Lâm chúng tôi không thù không oán với anh, vì sao anh lại đẩy nhà họ Lâm chúng tôi vào chỗ chết?”.

“Phương thuốc là các người trộm, bây giờ các người lại trách tôi? Suy nghĩ của các người thật là thú vị”, Lâm Chính khẽ cười nói.

“Tôi…”, Lâm Ngữ Yên phát hiện mình hoàn toàn không có lý để nói.

Nói cách khác… từ lúc bắt đầu Lâm Chính đã nắm quyền chủ động.

“Thần y Lâm, nhà họ Lâm chúng tôi dự định hóa giải mọi hiềm khích với anh, chuyện này dừng ở đây, thế nào? Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng!”, Lâm Ngữ Yên nói thẳng vào vấn đề.

“Chuyện này không phải cô nói là được, nhà họ Lâm rộng lớn há lại có thể chịu được mối nhục này? Nhà họ Lâm các người không tìm tôi trả thù rửa nhục, cô tin được không?”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Lâm Ngữ Yên, nói.

Lâm Ngữ Yên ngạc nhiên, nhíu mày: “Thần y Lâm, nếu anh không tin, anh có thể theo tôi về nhà họ Lâm một chuyến, chú tôi Lâm Hình muốn đàm phán với anh. Mặc dù ông ấy không phải gia chủ, nhưng ở mức độ nào đấy cũng có thể đại diện cho nhà họ Lâm”.

Mục đích chuyến đi lần này của Lâm Ngữ Yên thứ nhất là thăm dò ý tứ của thần y Lâm, thứ hai là có cơ hội thì dẫn Lâm Chính đến Yên Kinh.

Nhà họ Lâm rõ ràng vẫn chưa muốn từ bỏ Tập đoàn Dương Hoa.

Nhưng bây giờ Lâm Chính làm gì còn coi trọng nhà họ Lâm?

Huống hồ, nếu không vì nhà họ Lâm, sao mẹ anh lại phải chết?

Mối thù lớn như vậy, định sẵn Lâm Chính sẽ không thể nào thỏa hiệp.
 
Chương 1117


Chương 1117

“Ngon không?”, Lâm Chính nhìn sang Tô Nhu luôn im lặng không lên tiếng ở bên cạnh.

Tô Nhu ngơ ngác.

Cô không hiểu cuộc trò chuyện giữa Lâm Ngữ Yên và Lâm Chính, cô cũng không xen vào, không ngờ Lâm Chính đột nhiên lại chuyển chủ đề sang cô.

Cô hơi ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó gật đầu: “Ngon… Ngon…”.

“Vậy thì ăn nhiều một chút”, Lâm Chính vẫy tay.

Bồi bàn ở bên cạnh lập tức đi tới, rót đầy rượu cho Tô Nhu.

“Cheese!”, Lâm Chính nâng ly rượu lên.

“Cheese”, Tô Nhu hơi mất tự nhiên, cũng nâng ly rượu lên.

Hai người hoàn toàn coi Lâm Ngữ Yên như không khí.

“Thần y Lâm, tôi…”, Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên.

Cô ta đường đường là cô chủ nhà họ Lâm, đã bao giờ bị người ta xem thường như vậy?

Lâm Ngữ Yên đang định nổi giận, Lâm Chính lại lên tiếng: “Cô Lâm, nếu cô đến để ăn cơm, tôi có thể mời cô. Nhưng nếu cô ôm mục đích khác đến đây thì mời cô về cho. Cuộc chiến tranh này là nhà họ Lâm nổ phát súng đầu tiên, bây giờ nhà họ Lâm nói không đánh là không đánh, cô cảm thấy có khả năng đó không?”.

“Nói vậy là thần y Lâm dự định đối kháng với nhà họ Lâm chúng tôi đến cùng?”, Lâm Ngữ Yên lạnh lùng hỏi.

Lâm Chính không lên tiếng.

Lâm Ngữ Yên đập bàn, tức giận nhìn Lâm Chính, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ anh thật sự đã thắng! Bây giờ anh đang đối mặt không phải thực lực chân chính của nhà họ Lâm chúng tôi. Tôi khuyên anh một câu, cho đến bây giờ, nòng cốt của gia tộc vẫn chưa ra tay, chuyện này vẫn chỉ đang được Hình Kính Ti xử lý. Nếu Hình Kính Ti không thể giải quyết, nòng cốt của nhà họ Lâm sẽ vào cuộc. Đến lúc đó sợ là anh không có cơ hội để hối hận! Anh vốn dĩ không biết nòng cốt của nhà họ Lâm đáng sợ đến mức nào!”.

Cô ta vừa dứt lời, trong mắt Tô Nhu lộ ra vẻ lo lắng, nhưng cô sẽ không xen vào chuyện này. Dù gì theo cô thấy, mình chỉ là một người ngoài.

Lâm Chính vẫn im lặng, chăm chăm ăn thức ăn.

Lâm Ngữ Yên tức đến mức run lên.

Nói thật, hôm nay nghe được tiếng đàn không thể quên của Lâm Chính, Lâm Ngữ Yên đã có chút thiện cảm với thần y Lâm.

Nếu có thể, cô ta thật sự không muốn nhìn thấy thần y Lâm đứng ở phía đối lập mình.

Nhưng sự quật cường của thần y Lâm vượt ngoài dự liệu của cô ta…

“Cô Lâm, nếu ăn no rồi thì mời cô rời khỏi đây đi. Bữa tối này nghiêm ngặt mà nói là tôi mời cô Tô Nhu, mong cô đừng quấy nhiễu bầu không khí ở đây”, Lâm Chính ung dung đặt ly rượu xuống, nói.

“Anh… Được! Được! Thần y Lâm, nếu anh đã không nghe lời tôi nói, đến lúc đó chịu thiệt thòi thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh! Anh đợi đấy mà hối hận đi!”, Lâm Ngữ Yên căm giận cầm lấy túi xách, xoay người đi thẳng.

“Cô Lâm…”.

Tô Nhu gọi một tiếng, nhưng Lâm Ngữ Yên không thèm quay đầu lại.

Lâm Chính không quan tâm đ ến Lâm Ngữ Yên, xem đồng hồ, cảm thấy cũng đã đến giờ, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Đúng lúc này, bồi bàn đột nhiên cầm bộ đàm lên nói mấy câu, sau đó gật đầu, đi về phía Lâm Chính.
 
Chương 1118


Chương 1118

“Chủ tịch Lâm, có chuyện rồi, anh xuống dưới xem sao đi”, bồi bàn nhỏ giọng nói.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Lâm Chính hỏi.

“Là bà Trương và ông Tô, hình như hai người họ đang ẩu đả với người khác ở bên dưới”, bồi bàn nói.

“Ồ?”, Lâm Chính nhíu mày.

Tô Nhu hết sức kinh ngạc: “Anh nói gì?”.

Tô Nhu đứng bật dậy, đi về phía thang máy, Lâm Chính cũng đi theo sau.

Đợi đến tầng một mới nhìn thấy ở đại sảnh có một đám người đang vây quanh, không biết là đang làm gì, vả lại có thể nghe thấy tiếng khóc vang lên.

Tô Nhu vội vàng đi tới.

Quản lý đại sảnh và các nhân viên phục vụ của khách sạn đều ở đây. Trừ bọn họ ra, còn có vài người nam nữ mặc Âu phục, hoặc ăn mặc hợp dáng người.

Thấy Lâm Chính đi tới, quản lý đại sảnh vội vàng cúi chào: “Chủ tịch Lâm!”.

“Người đó là Chủ tịch Lâm sao?”.

Mấy người nam nữ đó nhìn thấy Lâm Chính, không ai không lộ ra vẻ kiêng dè, sau đó vội vàng lui ra sau, không dám đứng tới trước.

Rõ ràng bọn họ biết người này là nhân vật quyền thế đến mức nào.

Lúc này, ở giữa đám đông có một người phụ nữ đang khóc lóc.

Người phụ nữ ngồi ở dưới đất, giàn giụa nước mắt, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, má phải có một dấu tay đỏ chót, trông vô cùng thê thảm.

Trương Tinh Vũ đứng bên cạnh, bộ dạng đùng đùng tức giận, Tô Quảng đứng bên cạnh bà ta không ngừng khuyên nhủ gì đó.

“Mẹ, có chuyện gì vậy? Mẹ làm gì rồi?”, Tô Nhu vội vàng tiến tới.

“Làm gì? Cái thứ không ra gì này lại dám chạy tới đây ngang ngược, không biết nơi đây đã được chồng con bao rồi hay sao? Đây là nơi mà cô ta có thể vào được sao?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Ngang ngược?”, Tô Nhu không hiểu ra sao.

Lâm Chính nghiêng đầu nhìn quản lý đại sảnh.

Quản lý đại sảnh vội vàng giải thích: “Chủ tịch Lâm, là thế này, mấy vị này là khách quen của khách sạn chúng tôi, bọn họ không biết hôm nay anh đã bao cả khách sạn, cố chấp muốn vào đây ăn. Vừa khéo bà Trương đi ngang qua, nghe được chuyện này, thế là muốn đuổi bọn họ đi. Hai bên xảy ra tranh chấp, cào cấu nhau, cuối cùng đánh nhau”.

Mặc dù quản lý nói như vậy, nhưng nhìn Trương Tinh Vũ không có chút thương tích nào, rõ ràng không phải hai bên đánh nhau, mà là Trương Tinh Vũ tát người phụ nữ kia.

Còn vì sao người phụ nữ kia không đánh trả, e rằng chỉ có một nguyên nhân…

Trương Tinh Vũ nhắc tới tên tuổi anh.

Có quản lý đại sảnh ở đây, lời nói của Trương Tinh Vũ chắc chắn sẽ được chứng thực.

Những người này biết Trương Tinh Vũ có quan hệ với Chủ tịch Lâm, nào dám đắc tội? Đương nhiên là khúm núm sợ sệt, không dám chọc giận.

“Tôi nói cho cô biết, hôm nay là ngày tốt con gái tôi và Chủ tịch Lâm đính hôn, các người là cái thá gì? Dám ở đây gây sự? Mau cút hết cho tôi, nếu không, tôi sẽ cho các người biết tay!”, Trương Tinh Vũ phẫn nộ mắng chửi, ngoài nói miệng còn không quên đạp cho người phụ nữ kia một đạp.

Người phụ nữ kia càng khóc dữ dội hơn.

 
 
Chương 1119


Chương 1119

Xung quanh có lẽ là người thân bạn bè của người đó.

Nhưng bọn họ lại không dám ngăn cản, chỉ có thể đứng bên vừa tức giận, vừa sợ hãi.

Chỉ có một người đàn ông trung niên tóc mai bạc trắng do dự một lúc, sau đó đi đến nói với Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, chuyện ngày hôm nay là lỗi của chúng tôi, tôi thay mặt gia đình xin lỗi cậu! Mong cậu khoan dung độ lượng tha thứ cho chúng tôi…”.

Nói xong, ông ta cúi người thật sâu trước Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày.

Tô Nhu hoàn toàn ngây ngốc.

Cô vội vàng chạy tới, ngăn cản Trương Tinh Vũ đang nổi nóng: “Mẹ, đủ rồi! Đừng quậy nữa!”.

“Tiểu Nhu, sao các con lại xuống đây?”, hình như lúc này Trương Tinh Vũ mới chú ý đến Lâm Chính và Tô Nhu.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Người ta làm sai cái gì? Sao mẹ có thể quá đáng như vậy?”, Tô Nhu tức giận nói.

“Sợ cái gì? Có chồng tương lai của con ở đây, dù mẹ có động vào bọn họ thì đã sao? Bọn họ còn dám đọ sức với Chủ tịch Lâm hay sao?”, Trương Tinh Vũ hống hách nói.

“Mẹ…”, Tô Nhu tức tối.

Lâm Chính không nói lời nào, chỉ đỡ người kia dậy, thản nhiên nói: “Tôi đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra rồi. Chuyện này không phải lỗi của các ông, các ông không cần phải xin lỗi”.

Người đó sững sờ, vội nói: “Cảm ơn cậu đã hiểu cho, cảm ơn Chủ tịch Lâm”.

Lâm Chính liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi dưới đất khóc lóc, lại nhìn sang Trương Tinh Vũ, sau đó gọi: “Quản lý Lý!”.

“Có”, quản lý đại sảnh tiến lên.

“Báo cảnh sát đi”, Lâm Chính nói.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình.

“Báo cảnh sát cũng tốt!”, Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, nói với Lâm Chính: “Con rể à, loại người này nên giao cho cảnh sát xử lý, thật là coi trời bằng vung!”.

Mấy người kia nghe vậy, sắc mặt thay đổi.

“Chủ tịch Lâm…”, người đàn ông trung niên trước kia vội vàng tiến lên.

Nhưng Lâm Chính nhấc tay, ra hiệu ông ta không cần sốt ruột, sau đó lại nói: “Chuyện này tôi sẽ không can thiệp, mọi hành động của bà ta ở nơi này không liên quan đến tôi. Mặc dù tôi đã bao hết khách sạn này, nhưng tôi không cấm bất kỳ ai vào trong. Do đó, chuyện giữa bà Trương và người phụ nữ này thuộc về hành vi ẩu đả cá nhân. Báo cảnh sát đi, bên cảnh sát xử lý chuyện này thế nào thì xử lý thế đó, tôi tuyệt đối sẽ không can dự, cũng tuyệt đối không vì chuyện này mà nhằm vào bất cứ ai, xin hãy yên tâm”.

Lời này vừa nói ra, người trong đại sảnh đều sững sờ.

Chủ tịch Lâm đang làm gì vậy?

Đây là định phủi bỏ quan hệ với Trương Tinh Vũ sao?

Tô Quảng trợn tròn mắt.

Trương Tinh Vũ trừng lớn mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính, ngạc nhiên nói: “Con rể, con… con nói lời này là có ý gì?”.

“Không có ý gì cả, chỉ muốn nói mỗi người đều nên chịu trách nhiệm cho sự nông nổi của mình! Ai cũng không được ngoại lệ!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhu: “Cô thấy sao?”.

“Tôi… Tôi không có ý kiến”, Tô Nhu do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu.
 
Chương 1120


Chương 1120

“Được! Quản lý Lý, vậy làm phiền anh rồi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó quay người rời khỏi khách sạn.

“Ê, con rể, con đi đâu? Con rể?”, Trương Tinh Vũ vội đuổi theo, nhưng vô dụng.

“Chủ tịch Lâm có ý gì?”.

Những người đó đều mù mịt.

“Còn không hiểu sao? Chủ tịch Lâm rõ ràng không muốn can thiệp vào những chuyện thế này, cậu ta thẳng thừng phủi bỏ quan hệ”, người bên cạnh nhắc nhở một câu.

Trương Tinh Vũ nghe vậy, suýt chút nữa ngã ngửa xuống đất.

“Sao lại như vậy?”, Tô Quảng cũng bối rối không biết làm sao.

“Mẹ, mẹ thật sự nghĩ rằng có Chủ tịch Lâm chống lưng thì mẹ có thể ý thế ức hiếp người khác sao? Chủ tịch Lâm có được thành tựu ngày hôm nay, chắc chắn không phải người thích ỷ thế ức hiếp người, mẹ phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình!”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

“Thế… Thế… Thế là thế nào? Cho nên thằng nhóc đó mặc kệ mẹ rồi sao? Cậu ta… Cậu ta không ra mặt thay mẹ sao?”, Trương Tinh Vũ trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Tô Nhu.

Tô Nhu thở dài, đi đến dìu người phụ nữ khóc lóc ở dưới đất dậy, sau đó cúi người, vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi cô, là mẹ cháu không hiểu chuyện đã xúc phạm đến cô, mong cô tha lỗi cho chúng cháu. Chúng cháu sẽ thông báo với phía cảnh sát, tiến hành đàm phán, cháu cũng sẽ chịu mọi chi phí điều trị cho cô”.

Nghe vậy, Trương Tinh Vũ kinh hãi run rẩy cả người, không tin nổi nhìn Tô Nhu.

“Con gái, con…”.

“Mẹ, đến xin lỗi người ta đi”, Tô Nhu nghiêng đầu, nhỏ giọng nói.

Trương Tinh Vũ nghe vậy, tức đến nổ phổi.

“Được lắm, được lắm, các người phản hết rồi! Phản hết rồi! Ngay cả người mẹ này mà cũng không cần nữa đúng không?”, Trương Tinh Vũ tức tối.

“Mẹ, mau qua đây đi!”, Tô Nhu sốt ruột.

“Mẹ không xin lỗi đâu!”, Trương Tinh Vũ tức giận mắng.

Nhưng bà ta quật cường cũng vô dụng, bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe, vài đồng chí mặc đồng phục đi vào…

Sự việc này chưa tới mức đánh nhau, chỉ được coi là tranh chấp. Tới đồn giải trình, hai bên bắt tay hòa giải là xong.

Lâm Chính không chịu can dự vào nhưng đối phương cũng không thể trách móc gì nhiều. Trương Tinh Vũ từ đầu đến cuối thì không chịu nhận sai.

Tô Nhu sau khi bồi thường bèn đưa Trương Tinh Vũ rời khỏi đồn. Họ bắt tắc xi rời đi. Trên đường về, mặt Trương Tinh Vũ xanh lét.

“Mẹ, sự việc đã qua rồi. Mẹ đừng buồn nữa”, Tô Nhu nhìn mẹ mình, khẽ an ủi.

“Đừng buồn sao? Mẹ nói con nghe, mẹ rất buồn, rất rất buồn”, Trương Tinh Vũ lạnh mặt, quay qua trừng mắt với Tô Nhu: “Dựa vào cái gì chứ? Mẹ ra tay với người đó là vì ai? Còn không phải vì hai đứa sao? Chẳng phải là sợ người đó đánh phải hai đứa à? Hôm nay là ngày quan trọng. Mẹ cũng chỉ muốn mọi thứ thuận lợi thôi. Thế nhưng cái thằng chồng vô dụng của con lại không nói tiếng nào cứ thể bỏ đi. Đến cả một người mẹ tương lai như mẹ mà cũng mặc kệ. Nếu là con thì con có tức không?”

Trương Tinh Vũ càng nói càng kích động. Khuôn mặt đang tái mét của bà ta chuyển sang đỏ au. Tô Nhu nhìn với vẻ chua chát: Mẹ, chồng của con là Lâm Chính”

“Con đừng nhắc tới thằng bỏ đi đó nữa. Con lập tức ly hôn với nói đi”.

“Thế nhưng…chủ tịch Lâm có cầu hôn với con đâu”, Tô Nhu lại nói.

“Cái gì?”, Trương Tinh Vũ sững sờ.
 
Chương 1121


Chương 1121

“Chuyện…chuyện gì vậy? Chủ tịch Lâm làm tới mức đó rồi mà không hề đề cập tới việc kết hôn với con sao? Không thể nào”, Tô Quảng vội vàng nói.

“Chủ tịch Lâm chỉ đơn thuần ăn một bữa cơm với con thôi. Chỉ vậy mà thôi”, Tô Nhu nói.

“Ăn một bữa cơm mà phải làm tới mức đó à?”, Trương Tinh Vũ lầm bầm.

“Mẹ, con cảm thấy mọi người nghĩ nhiều quá rồi đấy. Chủ tịch Lâm có lẽ không hề có ý như thế…”, Tô Nhu thở dài.

“Không thể nào? Con nghĩ mà xem, cậu ta vừa đánh đàn vừa có cả hoa. Đấy không phải là cầu hôn thì là gì? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà phải tốn kém như vậy sao?”

“Nhưng…đúng là anh ấy không đề cập tới chuyện gì cả”.

“Sao lại thế? Lẽ nào…tại vì họa mẹ gây ra?”, Trương Tinh Vũ tái mặt, lầm bầm.

“Thôi chuyện này để sau nói đi. Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, cũng đừng kích động như thế nữa. Hôm nay may mà chưa làm lớn chuyện, nếu không thì có lẽ đã không thể giải quyết”, Tô Nhu nói nhỏ.

Thực ra cô cũng cảm thấy hết sức mơ hồ. Cô cũng không biết rốt cuộc chủ tịch Lâm có ý gì với mình. Hơn nữa không biết sao mà cô cảm thấy chủ tịch Lâm mang lại cảm giác rất thân quen.

Cảm giác đó tới từ đâu vậy? Tô Nhu không biết nữa. Có lẽ cả đời này cô sẽ không thể quên được bài nhạc lãng mạn đó.

Thôi thì tùy duyên. Tô Nhu nhắm mắt lại

Giờ cô chỉ muốn yên ổn sống qua hai năm, sau đó sẽ cắt đứt quan hệ với người chồng của mình. Cả nhà ba người không nói gì, chỉ chìm vào im lặng.

….

Rời khỏi khách sạn Minh Châu, Lâm Chính bèn quay về học viện Huyền Y Phái. Hiện tại còn rất nhiều việc cần phải xử lý. Anh cũng không có tâm trạng quan tâm tới chuyện của Tô Nhu nữa.

Trên thực tế, nguyên nhân ăn bữa cơm này với Tô Nhu là vì anh muốn làm trọn nghĩa vụ của một người chồng. Dù anh và cô không có danh nghĩa gì.

Sự xuất hiện của Lâm Ngữ Yên cũng khiến anh bất ngờ. Dù sao thì anh cũng đã nói rõ quan điểm của mình cho Lâm Ngữ Yên rồi. Nhà họ Lâm quyết định ra sao không liên quan gì tới anh.

Dù nhà họ Lâm có dự định gì thì Lâm Chính cũng sẽ chấp nhận hết. Anh đã chuẩn bị tới tình huống xấu nhất rồi. Những ngày tiếp theo là phải gia tăng thế lực cho Huyền Y Phái.

Lâm Chính cũng không vòng vo, tuyên bố thẳng rằng Huyền Y Phái sẽ được tập đoàn Dương Hoa đầu tư vốn xây dựng một học viên học thuật hàng đầu về Đông y do những giáo sư hàng đầu giảng dạy. Mục đích là để truyền bá Đông y, tạo phúc cho người dân. Tập đoàn Dương Hoa sẽ hợp tác với Huyền Y Phái, cùng tạo ra những loại thuốc mới.

Trong giai đoạn trị bệnh này cho người dân, anh cũng để Tần Ngưng đi khắp nơi triển khai hoạt động thiện nguyện yêu thương, từng bước quảng bá danh tiếng của Huyền Y Phái.

Sau đợt sóng gió về loại thuốc mới, danh tiếng của doanh nghiệp Lâm Thị bị rớt thê thảm. Còn Dương Hoa và Huyền Y Phái thì lên như diều gặp gió. Tới lúc này thì dù là kẻ mù cũng có thể nhận ra, doanh nghiệp Lâm Thị chỉ là bàn đạp cho Huyền Y Phái mà thôi.

Thế nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ.

Cộc cộc cộc…

Tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Chính đang xem tài liệu khẽ ngẩng đầu và lên tiếng: “Vào đi”.

Tần Bách Tùng lập tức đẩy cửa bước vào.

“Thưa thầy”.

“Có chuyện gì không?”

“Bên ngoài có người muốn gặp thầy”, Tần Bách Tùng khẽ nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom