Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 842


Chương 842

Mỗi nắm đấm là xử lý một người…

Xung quanh lại trở nên im lặng.

Ai nấy há hốc miệng chứng kiến cảnh này.

Lúc này, ngay cả Văn Mạt Tâm, Kiếm Vương, cùng với Minh Vũ cũng không khỏi đặt ly rượu xuống, quay sang nhìn.

“Đây chính là thần y Lâm sao?”, bà lão đứng bên cạnh há hốc miệng, lẩm bẩm nói.

“Là anh ấy… mà cũng không phải là anh ấy… Như Thi không thể nhìn thấu người này”, Liễu Như Thi khẽ thở dài, đôi mắt sáng như sao nhìn Lâm Chính chằm chằm, một lúc lâu vẫn không thể rời đi.

“Xem ra hôm nay Sùng Tông Giáo gặp chút rắc rối rồi”.

Ứng Phá Lãng tiếp tục uống rượu, vẻ mặt bình tĩnh lẩm bẩm.

“Một lũ vô dụng!”, Văn Hải nổi giận đùng đùng, gầm lên với các đệ tử đang nằm dưới đất kia.

“Cậu chủ, tôi… chúng tôi…”

Các đệ tử há miệng, nhưng không biết giải thích thế nào.

Bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ quyền cước của Lâm Chính, thì còn gì để nói? Đây đâu phải là người bình thường chứ?

Nhưng cái Văn Hải nhìn thấy lại là bản thân mất sạch thể diện, Sùng Tông Giáo trở thành trò cười cho mọi người.

“Người đâu! Tiếp tục đánh cho tôi, cho đến khi nào đánh chết người này thì thôi. Tôi không cần biết anh ta là ai, dám gây sự trong đám cưới của tôi, tôi nhất định phải cho anh ta chết ở đây! Xông lên!”, Văn Hải tức giận gầm lên.

Bốn phương tám hướng lại có rất nhiều người của Sùng Tông Giáo xông tới.

Nhưng đúng lúc này, Văn Mạt Tâm đứng dậy.

“Văn Hải, dừng tay đã!”.

“Bố!”, Văn Hải quay phắt lại, nhìn Văn Mạt Tâm với vẻ khó tin.

“Đừng để sự giận dữ che mất mắt con”, Văn Mạt Tâm bình thản nói, sau đó quay sang nhìn Lâm Chính: “Chàng trai, rốt cuộc cậu là ai?”.

Cuối cùng Văn Mạt Tâm cũng nghiêm túc với Lâm Chính.

Dù sao có thể có được thân thủ như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường.

“Giang Thành, thần y Lâm!”.

Lâm Chính cũng không giấu giếm, nói thẳng danh tính.

Anh vừa dứt lời, xung quanh lập tức ồ lên.

“Cái gì? Thần y Lâm của Giang Thành?”.

“Thần y Lâm chạy tới tận đây sao?”.

“Trời ơi, cậu ta chính là thần y trẻ tuổi đã đánh bại Y Vương Hàn Thành đó sao?”.

“Nhìn có vẻ còn trẻ hơn trong lời đồn!”.

“Nghe nói cậu ta còn là CEO của tập đoàn Dương Hoa nữa!”.

“Chậc chậc chậc, thảo nào dám đơn thương độc mã đến Sùng Tông Giáo!”.

Đám khách khứa xôn xao bàn tán, có người tán thưởng, có người khâm phục, còn có người khen không dứt miệng, thái độ so với trước đó có thể nói là thay đổi 180 độ.

Còn Văn Mạt Tâm cũng không khỏi sửng sốt, gật đầu: “Hóa ra là thần y Lâm của Giang Thành giá lâm, đúng là rồng đến nhà tôm. Thần y Lâm, tôi không biết trước đó có hiểu lầm gì, nhưng mời cậu lên đây ngồi, có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
 
Chương 843


Chương 843

Đối với thần y Lâm, Sùng Tông Giáo không thể không coi trọng.

Phải biết rằng, thần y Lâm còn trẻ như vậy đã được đồn thành truyền thuyết, vậy còn sau này thì sao?

Đừng nói là Văn Mạt Tâm coi trọng như vậy, mà Minh Vũ cũng sáng mắt lên nhìn Lâm Chính. Dù là Kiếm Vương vẫn chỉ ngồi uống rượu không quan tâm đ ến ai, thì lúc này cũng không khỏi quay sang nhìn.

Nhưng… Lâm Chính không có hứng thú ngồi đây uống rượu.

Anh bình thản nhìn Văn Mạt Tâm, mặt không cảm xúc nói: “Vậy là đến hiện giờ Sùng Tông Giáo vẫn không chịu giao người đã đánh Lạc Thiên bị thương cho tôi sao?”.

Văn Mạt Tâm nghe thấy thế lại nhíu mày.

Sắc mặt Văn Hải có chút căng thẳng.

Anh ta không ngờ thần y Lâm này đến để dấy binh hỏi tội.

“Thần y Lâm, vết thương của Lạc Thiên… thực ra cũng có mấy phần là do ngoài ý muốn!”.

Văn Hải chần chừ một lát rồi nói.

Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng giơ tay ra, nhanh như chớp túm lấy cổ áo Văn Hải, lôi anh ta lại.

Văn Hải run lên bần bật, nhìn về phía trước, chỉ thấy khuôn mặt Lâm Chính gần như là dán sát vào mặt anh ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.

“Nói vậy là anh biết người đánh Lạc Thiên bị thương là ai? Hay nói cách khác… chính anh là người đánh Lạc Thiên bị thương?”.

Nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia, toàn thân Văn Hải không khỏi run rẩy…

“Cậu chủ!”.

“Anh làm cái gì vậy?”.

“Mau thả cậu chủ ra!”.

Người của Sùng Tông Giáo thấy thế, tất cả đều cuống quýt kêu lên.

Các trưởng lão cũng không ngồi yên được nữa, lần lượt tiến tới.

Nhưng cũng chỉ có người của Sùng Tông Giáo dám hành động, đám khách khứa đã không ai muốn xía vào chuyện này nữa.

Trước tiên không nói đến kết cục của mấy người vừa rồi thê thảm đến mức nào, chỉ riêng thân phận của người này thôi, đó là thần y Lâm nổi tiếng như cồn cơ mà, bọn họ ai muốn chọc vào chứ?

Đám khách khứa không chọc vào thì sẽ được bình an vô sự, nhưng có một đám người thì tim đập thình thịch, sắc mặt vô cùng phức tạp.

Chính là đám người của Thượng Võ Quán.

Hoắc Kiến Quốc lùi lại mấy bước, cả người lảo đảo không vững.

Hoắc Ngạo và Tịch Lưu Hương thì như bị sét đánh ngang tai, ngây người ra.

Những người còn lại cũng vậy, nhiều người còn tưởng là mình nghe nhầm, phải hỏi người bên cạnh xem rốt cuộc tên này có phải là thần y Lâm thật không.

Nếu đúng là thần y Lâm thì to chuyện rồi.

Người của Sùng Tông Giáo vốn định xông tới, nhưng nghĩ tới thân phận của người này, cũng không khỏi do dự.

“Đây không phải là thần y Lâm, anh ta chỉ là một học trò của Hùng Trưởng Bạch thôi!”.

Đúng lúc này, Hoắc Ngạo bước tới, lớn tiếng kêu lên.
 
Chương 844


Chương 844

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía anh ta.

Hoắc Kiến Quốc cũng nhìn con trai mình một cái.

“Hoắc Ngạo, anh… anh nói gì cơ? Người này không phải là thần y Lâm?”, Văn Hải vẫn đang bị Lâm Chính túm cổ run rẩy hỏi.

“Thực ra người này đi theo chúng tôi đến đây, anh ta là học trò của Hùng Trưởng Bạch, nói là đến đây để mở mang kiến thức. Anh ta không phải là thần y Lâm gì cả, mọi người đừng để bị anh ta lừa!”, Hoắc Ngạo lớn tiếng nói, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

Hiển nhiên là anh ta không tin!

Anh ta có chết cũng không tin!

Cũng không chấp nhận được sự thật này!

“Học trò của Hùng Trưởng Bạch?”.

Có người nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Kiến Quốc.

Hoắc Kiến Quốc chần chừ một lát, rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ta đến Thượng Võ Quán của tôi đúng là được Hùng Trưởng Bạch nhờ vả, nói là nhờ chúng tôi đưa cậu ta đến Sùng Tông Giáo mở mang tầm mắt. Chúng tôi đưa cậu ta theo, nhưng cậu ta quá ngang ngược, Thượng Võ Quán chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta cả”.

Đã đến nước này rồi thì Hoắc Kiến Quốc chỉ muốn phủi sạch quan hệ.

Đương nhiên, ngoài ra thì ông ta cũng không muốn để Lâm Chính được đắc ý. Nếu người này quả thực giả mạo thần y Lâm để cáo mượn oai hùm, thì tại sao ông ta không vạch trần chứ?

Hơn nữa… ông ta cũng không tin!

Nhưng ông ta vừa dứt lời, không ít người có mặt nhỏ giọng kêu lên.

“Vậy thì đúng rồi!”.

“Người này… chắc chắn là thần y Lâm!”.

Những tiếng xì xào hỗn tạp không ngừng vang lên.

Hoắc Kiến Quốc ngạc nhiên.

Hoắc Ngạo cuống lên: “Này, rốt cuộc các người có nghe thấy bố tôi nói gì không vậy? Sao anh ta lại là thần y Lâm được chứ? Các người bị ngu à?”.

“Người ngu là anh mới đúng!”, một khách mời ở bên cạnh cười khẩy nói: “Lẽ nào Thượng Võ Quán các anh chưa nhận được tin sao? Nam Phái của Hùng Trưởng Bạch đã không còn nữa rồi!”.

“Cái gì?”.

Hai bố con Hoắc Kiến Quốc và Hoắc Ngạo như bị sét đánh ngang tai.

“Hơn nữa tôi còn nghe nói người tiêu diệt Nam Phái chính là thần y Lâm. Hiện giờ Nam Phái đã quay sang đi theo thần y Lâm rồi. Tuy Hùng Trưởng Bạch là viện trưởng của Nam Phái, nhưng ông ta trước giờ không bao giờ nhận học trò, đây là điều mà ai nấy đều biết. Bây giờ bỗng dưng có một người tự xưng là học trò của Hùng Trưởng Bạch đến tìm các anh, anh ta không phải là thần y Lâm… thì còn có thể là ai chứ? Còn ai có thể có bản lĩnh để Hùng Trưởng Bạch ra mặt? Các anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này sao?”, vị khách mời kia nói tiếp.

Hai bố con Hoắc Kiến Quốc nghe thấy thế, sắc mặt trắng bệch, đứng cũng không vững nữa.

Còn những người khác của Thượng Võ Quán thì đã mặt xám như tro tàn, có người còn run lẩy bẩy.

Vừa nghĩ đến những chuyện bọn họ từng làm với Lâm Chính, là bọn họ lại càng thấy hối hận và sợ hãi khôn xiết.
 
Chương 845


Chương 845

Lâm Chính không có hứng thú với người của Thượng Võ Quán, trong mắt anh, Hoắc Ngạo cũng chỉ là một tên hề mà thôi.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi”, Lâm Chính nhìn chằm chằm Văn Hải trước mặt, mặt không cảm xúc nói.

“Việc này… tôi…”

Văn Hải há miệng, toàn thân run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.

Nhưng đúng lúc này, Ứng Phá Lãng bỗng đặt ly rượu xuống, bình thản lên tiếng: “Thần y Lâm, đừng làm khó Văn Hải nữa, Lạc Thiên là do tôi đánh bị thương”.

“Hử?”.

Lâm Chính quay sang nhìn Ứng Phá Lãng.

Chỉ thấy hắn vô cùng bình tĩnh tự rót cho mình một ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, nhìn Lâm Chính nói: “Tay của cô ta là do tôi giẫm, cũng là tôi ép cô ta nhảy từ nơi cao như vậy xuống, không liên quan gì đến Văn Hải cả, anh thả anh ấy ra đi”.

“Cậu chủ Ứng…”, vẻ mặt Văn Hải phức tạp.

“Được”.

Lâm Chính gật đầu, thả tay ra, bước về phía Ứng Phá Lãng.

Bước chân như bay!

Hành động này của anh khiến cả Sùng Tông Giáo kinh hãi biến sắc.

“Ngăn cậu ta lại!”.

Một trưởng lão của Sùng Tông Giáo hét lớn.

Các đệ tử bất chấp tất cả xếp thành một bức tường người, chặn trước mặt Lâm Chính.

“Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, cậu chủ Ứng có thân phận đặc biệt, không ai được khiến cậu ấy bị thương. Đừng nói anh là thần y Lâm ở Giang Thành, cho dù anh là ông trời, thì cũng không được động đến cậu chủ Ứng, nếu không trên đời này không ai có thể cứu được anh đâu!”, Văn Hải bước tới, lạnh lùng nói.

Những người còn lại của Sùng Tông Giáo cũng tỏ vẻ quyết tâm.

Trước đó bọn họ còn kiêng dè Lâm Chính, nhưng không ngờ Lâm Chính lại muốn động đến Ứng Phá Lãng, thế là bọn họ liền việc nghĩa không chùn chân, không còn do dự chút nào nữa.

Xem ra Ứng Phá Lãng này quả thực có thân phận rất ghê gớm!

“Sao nào? Thần y Lâm, bây giờ chắc là anh rất tức giận nhỉ? Chỉ có điều… anh làm gì được tôi chứ? Anh muốn làm gì tôi nào?”.

Ứng Phá Lãng bình thản nói, ánh mắt tỏ vẻ ung dung bình thản.

Có lẽ cả ngày hôm nay cũng chỉ có Lạc Thiên và thần y Lâm này có thể khiến hắn cảm thấy có chút hứng thú…

“Tránh ra”.

Lâm Chính bình tĩnh quát.

“Thần y Lâm, cậu không nghe thấy chúng tôi nói gì sao?”.

“Tôi thấy cậu điên rồi”.

Những người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng Lâm Chính vẫn phớt lờ bọn họ.

Hôm nay anh đến chính là để trả thù, dù là ông trời cũng không ngăn cản được anh.

Anh không nói gì nữa, mà lấy hai cây châm bạc ra, đâm vào người, sau đó tiến về phía trước.
 
Chương 846


Chương 846

Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Thần y Lâm đây là muốn ra tay sao?

Vô số cặp mắt nhìn anh chằm chằm.

Ngay cả Ứng Phá Lãng cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

Ngay sau đó…

Bốp!

Lâm Chính bất ngờ giơ chân đạp bay các đệ tử của Sùng Tông Giáo đang chặn trước mặt, sau đó chạy tới, nhanh như chớp đánh về phía Ứng Phá Lãng ở bên kia.

Nắm đấm mạnh mẽ, khí thế không thể đỡ!

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh kiếm gỗ bỗng thò ra từ bên cạnh, chặn nắm đấm của Lâm Chính lại.

“Chàng trai… Uống rượu đi, đừng đánh người khác bị thương, huống hồ người này… cậu cũng không thể động đến được!”.

Một giọng nói bình thản vang lên.

Mọi người quay sang nhìn, đều không tin vào mắt mình.

Chủ nhân của thanh kiếm gỗ lại chính là Kiếm Vương…

Đến cả Kiếm Vương cũng đứng ra bảo vệ Ứng Phá Lãng…Rốt ruộc thì hắn là thần thánh phương nào chứ!

Kiếm Vương là người mà đến cả thể diện của Văn Mạt Tâm thì ông ta cũng không giữ dùm, vậy mà lại ra mặt vì Ứng Phá Lãng…

Một vài vị khách không biết thân phận của Ứng Phá Lãng đều thất kinh. Lâm Chính chỉ mặc kệ. Đối với anh, những ai đứng ra ngăn cản đều là kẻ địch của anh.

Anh lật tay, giáng xuống thanh kiếm gỗ. Thanh kiếm rung mạnh, một luồng khí thế từ thân kiếm phóng ra. Lâm Chính không hiểu về võ công nên đã bị luồng sức mạnh tác động khiến bật lùi ra sau.

Đám đông mắt sáng lên.

“Nhóc, còn muốn ra tay à? Đúng là đồ không biết điều”, Kiếm Vương cảm thấy không vui, bèn uống thêm ngụm rượu và lạnh lùng nói.

“Thần y Lâm, đã nhìn thấy chưa? Đến cả Kiếm Vương còn bảo vệ tôi, vậy anh lấy cái gì ra để đấu? Tôi không biết mối quan hệ giữa anh và Lạc Thiên là gì nhưng tôi khuyên anh biết điều, đừng vì một người phụ nữ mà tự chôn sống tiền đồ của mình!”

Nói xong, Ứng Phá Lãng đổ ly rượu trong tay xuống giày, thản nhiên nói: “Người khác đều tôn trọng anh vì y thuật của anh cao minh. Nhưng trong mắt tôi anh chẳng bằng một con chó. Thần y Lâm, tôi cho anh cơ hội, chỉ cần anh bước tới, li3m sạch rượu trên giày của tôi thì tôi sẽ tha cho anh. Thế nào?”

Dứt lời, những người chặn trước mặt Lâm Chính đều tản ra hai bên. Thậm chí đến cả Kiếm Vương cũng trở về vị trí ngồi của mình, tiếp tục ăn uống.

Lâm Chính im lặng quan sát tình hình. Cuối cùng thì anh cũng biết vì sao Lạc Thiên lại muốn anh rời đi như vậy, tại sao mà có nhiều người lại sợ Sùng Tông Giáo đến thế.

Những người trước đây anh từng tiếp xúc đều không thể nào so sánh được với từng người ở đây. Lúc này, anh không thể chỉ dùng sức mạnh đơn thuần để đấu với họ nữa.

“Thú vị đấy…”

Lâm Chính mỉm cười. Một nụ cười tàn nhẫn. Đám đông nhìn thấy thì tái mặt.
 
Chương 847


Chương 847

“Thằng này bị sao thế?”

“Không phải là vì bị sốc quá nên não trở nên bất thường đấy chứ?”

“Cũng có khả năng…dù sao thì đến cả Kiếm Vương cũng đã ra mặt cơ mà. Thần y Lâm dù tuổi trẻ tài cao nhưng so với vị đó thì vẫn kém xa một trời một vực…”

Các vị quan khách xì xầm bàn tán. Văn Hải cũng mỉm cười, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh nghe cậu Ứng nói chưa? Còn không làm theo? Đây là cơ hội duy nhất của anh rồi đấy”.

“Đúng vậy thần y Lâm, mau lên!”, một trưởng lão của Sùng Tông Giáo lên tiếng.

“Nếu để mất đi cơ hội lần này thì Sùng Tông Giáo chúng tôi cũng không giúp gì được cậu nữa đâu”, lại thêm một trưởng lão nữa góp ý.

“Thần y Lâm, cậu còn trẻ, đời còn dài, mau lên!”

“Thần y Lâm!”

Đám đông rần rần khuyên can. Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Xem ra lần này, những người tôi cần tính sổ không phải chỉ có mỗi tên họ Ứng này rồi”.

“Đồ điên!”

“Láo!”

“Kẻ họ Lâm kia! To gan lắm!”

“Hừ, cậu Ứng đã cho anh cơ hội mà còn không biết trân trọng! Vậy thì đừng có trách chúng tôi đấy”, Văn Hải cũng tức giận, lập tức phất tay.

Những người xung quanh lại lao về phía Lâm Chính. Không chỉ có đám đệ tử.Mà lần này còn có cả các vị trưởng lão.

“Lúc trẻ thì nên chăm chỉ luyện tập, chịu thiệt một chút. Thần y Lâm thiên phú không tệ, thiếu là thiếu sự rèn giũa. Lần này để Sùng Tông Giáo chúng tôi dạy anh nhé”, Văn Mạt Tâm nói tiếp: “Ghì thần y Lâm xuống, bắt quỳ trước mặt cậu Ứng. Xử lý thế nào để cậu Ứng quyết định đi”.

“Vâng, giáo chủ”.

Đám đông hô lên. Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ nheo mắt cười. Đám đông xung quanh cũng cười khẩy hoặc là lắc đầu thở dài, biểu cảm thật phong phú.

“Thưa thầy…”, đệ tử của Hỏa Liệt cuống cả lên.

Thế nhưng đại sư Hỏa Liệt coi như không có gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn trân trân.

Người của Thượng Võ Quán thì cười ha ha, Hoắc Ngạo vỗ tay không ngớt. Còn Tịch Lưu Hương thì cười dè bỉu.

“Thần y Lâm à? Hừ, thần y Lâm thì đã sao? Hôm nay cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống đây thôi”, Tịch Lưu Hương cười lạnh lùng.

“Khá lắm. Ai mà ngông quá thì khổ, có chút tài năng đã là gì?”, Hoắc Kiến Quốc lắc đầu, thầm mỉm cười.

Lúc trước, khi biết thân phận của thần y Lâm thì ông ta hối hận lắm. Dù sao thì cũng là thần y của Giang Thành cơ mà. Nếu Hoắc Thượng Võ mà biết được ông ta đắc tội với thần y Lâm thì ông ta sẽ bị đuổi ra khỏi Thượng Võ Quán cũng nên. Giờ thần y Lâm gây sự với Sùng Tông Giáo thì Hoắc Thượng Võ còn trách ông ta đã gây ra xung đột với thần y Lâm được nữa không đây?

Hoắc Kiến Quốc giờ thật chỉ muốn Lâm Chính chết ngay tức khắc. Người của Sùng Tông Giáo lần lượt kéo đến vây lấy Lâm Chính. Lâm Chính muốn chạy thoát cũng khó.

“Ra tay”, Văn Hải mỉm cười.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói rành rọt vang lên.

“Đợi đã”.

Đám đông đồng loạt quay qua nhìn. Một bóng hình bước vào.

“Cô Liễu Như Thi?”, có người nhận ra.
 
Chương 848


Chương 848

“Vậy thì có nghĩa là…tiền bối Dược Vương cũng có mặt?”

Đám đông kinh hãi kêu lên. Mọi người nhìn ra cửa thì thấy một bà cụ còng lưng đang chậm rãi đi vào. Người này xuất hiện khiến Minh Vũ và Văn Mạt Tâm phải lập tức đứng dậy.

“Tiền bối Dược Vương cũng tới rồi!”

“Tiền bối Dược Vương”.

“Tiền bối, bà tới tham gia hôn lễ của con trai tôi? Thật đúng là diễm phúc cho Sùng Tông Giáo chúng tôi! Nào, mời ngồi”, Văn Mạt Tâm mỉm cười bước tới dìu Dược Vương.

Thế nhưng…Dược Vương chỉ lắc đầu, điềm đạm nói: “Nói thật là tôi định tới tham gia hôn lễ của Văn Hải, nhưng thần y Lâm cũng có ở đây nên có lẽ tôi không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn được! Lúc cấp bách, tôi phải đứng về phía thầy y Lâm thôi, mong thông cảm”.

“Cái gì?”, đám đông sững sờ.

“Thần y Lâm, đi với tôi, tôi sẽ bảo vệ anh an toàn, đừng đấu với họ nữa”, Liễu Như Thi khẽ kéo ống tay áo Lâm Chính và nói nhỏ. Giọng cô gái nhẹ như nước nhưng vẫn mơ hồ chất chứa sự lo lắng.

“Cô Liễu! Chúng ta gặp nhau nhiều lần rồi đấy nhỉ. Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng hôm nay Lâm Chính tôi tới đây không phải chỉ tới dọa cho vui!”

Lâm Chính điềm đạm nói rồi giơ tay lên.

Vụt vụt…

Một lượng lớn châm bạc từ eo của anh được phóng ra, ghim thẳng lên hai cánh tay và hai chân.

Đồng thời, một luồng sức mạnh đột nhiên xuất hiện chạy dọc cơ thể, khiến cả tóc và áo anh tung bay.

Đám đông nín thở, anh bỗng lên tiếng: “Tôi tới đây, nếu như không đòi lại được công bằng thì phải khiến nơi này bị san phẳng, rõ chưa?”

“Vớ vẩn!

“Ngông cuồng!”

“Thằng nhãi dám đứng ở đây nói lời ngông cuồng!”

“Cậu biết cậu đang đối mặt với ai không! Đây chính là Sùng Tông Giáo, chỉ cần mỗi người nhổ một cái là cậu cũng có thể chết chìm trong chỗ nước miếng này! Cậu có tư cách đứng đây nói vậy sao?”

“Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Vô cùng ngông cuồng!”



Quan khách cười khẩy, có người buông lời chửi mắng.

Mấy tên trưởng lão của Sùng Tông Giáo lắc đầu liên tục, trong mắt hiện rõ sự tức giận và khinh thường.

“Tiền bối Dược Vương, tôi tôn trọng bà, nhưng tôi không hy vọng bà xen vào chuyện của Sùng Tông Giáo bọn tôi, tôi biết bà quý trọng người tài, không thể không nói Thần y Lâm này đúng là nhân tài, nhưng chuyện đã đến nước này, bà cũng nhìn thấy rồi đó, người này sỉ nhục Sùng Tông Giáo của tôi, không coi tôi ra gì, nếu như hôm nay tôi không xử lý hắn, chuyện này mà truyền ra, Sùng Tông Giáo sẽ mất chỗ đứng của mình! Văn Mạt Tâm tôi sẽ làm mất hết mặt mũi của tổ tông mất!”

Văn Mạt Tâm mặt lạnh như tiền nói, sau đó huơ tay: “Đánh gãy chân tên này, nể mặt mặt tiền bối Dược Vương, không phế hắn!”

“Tuân mệnh!

Mọi người đáp, sau đó xông thẳng đến chỗ Lâm Chính.

“Dừng tay!”

Liễu Như Thi cuống cuồng hét lên.

Nhưng lời nói của cô ấy thì có bao nhiêu sức nặng chứ?

Người của Sùng Tông Giáo đã sớm không nhịn nổi sự kiêu ngạo của Lâm Chính rồi.
 
Chương 849


Chương 849

Nhưng Lâm Chính lúc này cũng không nhịn nổi nữa.

Nhìn nắm đấm đang lao về phía anh, nắm đấm to lớn mang theo cuồng phong, vô cùng kinh khủng! Nhưng Lâm Chính lật tay tung chưởng mang theo gió, đập mạnh vào nắm đấm.

Rắc!

Quyền chưởng va chạm trong nháy mắt, tiếng xương vỡ vang lên.

Sau khi đệ tử kia tung nắm đấm, tiếng kêu thê thảm vang lên.

“Á…”

Tiếng kêu điếc tai, nhưng tiếng kêu vang lên chưa được bao lâu, Lâm Chính lại tung cước vào bụng hắn.

Bốp!

Người đó bay ra, đập xuống đất, đầu chảy máu, ngất đi.

Mọi người đều kinh ngạc.

Nhưng xung quanh Lâm Chính có mấy chục đệ tử bao vây, một người ngã xuống thì thay đổi được gì?

Nhưng lần này, Lâm Chính không ngồi yên chờ chết, hai chân nhún xuống, hóa ra thành tàn ảnh chủ động tấn công mấy đệ tử.

Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc trước giao đấu với mấy kẻ học võ, hai chưởng nhanh như múa, đánh vào người xung quanh.

Mỗi chưởng nhẹ tựa bông, nhưng thực tế khi nện trên người lại nặng tựa ngàn cân, hầu như ai trúng đón đều ngã hộc máu tại chỗ, hoặc bay thẳng ra ngoài. Người thì hôn mê, người lại ngã xuống đất r3n rỉ.

Không quá nửa phút sau, mấy chục đệ tử của Sùng Tông Giáo đã bị Lâm Chính xử lý.

Mấy vị khách kinh ngạc vô cùng.

Văn Hải cũng khiếp sợ.

Văn Mạt Tâm nhíu mày.

“Ồ?”, Ứng Phá Lãng kinh ngạc nhìn Lâm Chính: “Không ngờ thần y Lâm của Giang Thành đánh giỏi như vậy”

Lâm Chính không nói gì chỉ cuộn tròn nắm đấm đi đến chỗ Ứng Phá Lãng.

“Dừng tay cho tôi!”

Một vị trưởng lão của Sùng Tông Giáo hét lên, nháy mắt tóm lấy vai Lâm Chính, muốn dùng sức kéo anh lại.

Tuy nhiên ngay giâu sau, Lâm Chính lật tức tóm lấy tay ông ta, tiếp tục dùng sức.

Rắc!

“Á…”, trưởng lão đó kêu lên thảm thiết, vừa nhìn ngón tay mình liền phát hiện ra đã bị Lâm Chính bẻ gãy.

“Đồ khốn”

“Mau thả tay ra cho tao!”

Hai vị trưởng lão xông tới từ hai bên.

Tốc độ của họ vô cùng nhanh, như gió lốc lao đến Lâm Chính, một người công một người thủ, một người điểm huyệt chặn đường thoát của Lâm Chính.

Cùng lúc đó, trưởng lão bị gãy xương ngón tay cũng giơ bàn tay còn lại lên, hung hăng đập vào đầu Lâm Chính.

Nhìn thấy cảnh tượng này, có vẻ như họ không định cho Lâm Chính bất kỳ cơ hội nào.

Hô hấp của mọi người trở nên dồn dập, họ nhìn chăm chú cảnh này.
 
Chương 850


Chương 850

Lâm Chính không thoát được rồi.

Đòn tấn công của ba vị trưởng lão không hề tầm thường! Chiêu này mà trúng thì chắc chắn bị thương nặng!

Tất cả mọi người đều nghĩ vậy.

Nhưng…

Khi đòn tấn công của ba người ập đến, Lâm Chính đột nhiên mặc kệ đòn tấn công hai bên của hai vị trưởng lão, lật tay tóm vào cổ tay của vị trưởng lão đó, sau đó đột nhiên bẻ.

Trưởng lão tròng mắt mở to, ông ta hét lớn: “Á!”

“Gì vậy?”

Hai trưởng lão kia sững sờ.

Nhưng sức lực trong tay họ không dừng lại, mà vẫn đập mạnh lên người Lâm Chính.

Bốp!

Bốp!

Tiếng động vang lên!

Nắm đấm nặng nề dường như có thể đánh gãy xương, ngón tay nhắm chuẩn tử huyệt của Lâm Chính.

Nhưng… Lâm Chính chẳng bị sao cả, ngược lại còn tiếp tục tấn công trưởng lão kia.

Hai tay ông ta đều gãy không thể phản kháng lại.

Lâm Chính giơ tay đập vào đầu ông ta.

Bốp!

Trưởng lão kia bay 180 độ trong không trung, sau đó ngã xuống đất, cả người be bét máu, đột nhiên nôn ra hai ngụm máu sủi bọt, sau đó liền bất động, không biết còn sống hay đã chết.

Mọi người xung quanh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng có người không chịu nổi kêu lên.

“Giết người rồi! Giết người rồi!”

Văn Mạt Tâm mặt mày âm trầm.

“Ngũ trưởng lão!”

Mấy tên trưởng lão kêu lên.

Ngũ trưởng lão kia không còn biết gì nữa rồi.

“Khốn nạn!”

“Nếu mày đã ra tay thì đừng trách bọn tao!”

Đám trưởng lão vô cùng tức giận, lúc này cũng không cần nương tay nữa, toàn bộ đều xông lên, giết Lâm Chính.

Sát ý tăng mạnh.

Nhiệt độ bốn phía dường như giảm đi vài độ.

Liễu Như Thi mặt tái nhợt, sững sờ nhìn cảnh này, cuối cùng cô ấy không nhịn được đột nhiên người lao đến chỗ bà lão.

“Bà nội, xin bà hãy ra mặt cứu thần y Lâm!”, cô ấy nghiến răng kiên định nói.

“Như Thi à… bà nội không thể làm gì được nữa rồi!”, Dược Vương thở dài đáp.

Liễu Như Thi không nói gì, chỉ có thể xoay người nhìn Lâm Chính.

Cô ấy biết Lâm Chính rất mạnh, nhưng dù mạnh vậy thì cũng sao có thể đối đầu với cả Sùng Tông Giáo được?
 
Chương 851


Chương 851

Đây đúng là lấy trứng chọi đá mà!

Nhưng… khi cô ấy nhìn Lâm Chính, khuôn mặt nhỏ không kìm được cứng đờ.

Cảnh tượng trước mặt…. khiến cô ấy không thể tin nổi…

“Đây… đây là?”

Mặc dù Lâm Chính bị bao vây nhưng anh vẫn rất ung dung, đám trưởng lão chẳng thể lại gần anh.

Hô hấp của khách mời như ngừng lại.

Bốp!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Nhìn thấy nắm đấm của Lâm Chính đập trên người trưởng lão kia, sức lực rất lớn lập tức làm tan rã khí lực của ông ta, chỗ lực còn lại bắt đầu xé tan da thịt xương cốt ông ta, ông ta đau đớn hét lên, người vội vàng lùi lại, cánh tay run rẩy không ngừng, da thịt bị nứt ra, xương cốt cũng chẳng lành lặn.

Lâm Chính không hề ngừng lại, anh xoay người đạp xuống mặt đất.

Đùng!

Mặt đất rung chuyển.

Lực đạp này vô cùng kinh người.

Mấy kẻ xông đến không đứng vững nổi, cơ thể đung đưa, thế tấn công bị lay chuyển.

Mắt Lâm Chính rét lạnh, cánh tay tung đòn.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng động nặng nề vang lên.

Mấy tên trưởng lão đều bị đánh bay, miệng phun máu, tình cảnh vô cùng thảm.

“Á!”

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả trưởng lão cũng không đối phó được với Lâm Chính?

“Tên này vừa dùng châm bạc, khí lực và tốc độ mới tăng lên như vậy, nếu như tôi đoán không sai, người này là một y võ!”, Kiếm Vương đang uống rượu bình tĩnh nói.

“Chẳng trách kiêu ngạo như vậy, nếu đã là y võ thì có nghĩa cũng có chút thiên phú, tiếc rằng tự mình hủy bỏ tiền đồ của mình, thế thì biết trách ai bây giờ”, Ứng Phá Lãng lắc đầu nói.

“Cậu cứ uống rượu đi, tôi sẽ bảo vệ cậu”, Kiếm Vương nói tiếp sau lại uống một ngụm rượu.

Ứng Phá Lãng cười không nói.

Có điều Văn Hải không cười nổi nữa.

Khí lực của Lâm Chính tăng lên nhiều nhờ châm bạc khiến người ta không thể tin nổi, mà cơ bắp anh cũng cứng đến mức đáng sợ, cho dù bị bao vây tấn công, anh vẫn chẳng quan tâm, không hề phòng ngự, tiếp tục tấn công trưởng lão, đánh đối phương không ngừng.

Mặc dù Lâm Chính cũng bị thương, nhưng tình cảnh của mấy trưởng lão thảm không chịu nổi.

Nếu như không gãy tay gãy chân thì ngực cùng bầm dập, ai cũng trong tình trạng sống dở chết dở, tình trạng cực kỳ tệ.

Lâm Chính cũng không ổn lắm.

Mặc dù bên ngoài không có nhiều vết thương, nhưng vẫn có nội thương, anh thở hồng hộc, lần này tốn khá nhiều sức.
 
Chương 852


Chương 852

“Bố, thế này… phải xử lý thế nào?”

Văn Hải luống cuống, liên tiếp lùi về sau, hoảng hốt nhìn Văn Mạt Tâm.

Khách khứa xung quanh đều lùi hết về sau, ai cũng sợ hãi nhìn Lâm Chính.

“Sau này nếu con muốn tiếp quản vị trí giáo chủ của bố trong Sùng Tông Giáo thì sao có thể hoảng loạn như vậy được? Vậy thì ra thể thống gì?”, Văn Mạn Tâm nhíu mày.

Ông ta có thể thấy được con trai mình không được cái nước gì, nhưng làm được gì đây? Ông ta chỉ có một đứa con trai.

“Đi, gọi trưởng lão Sở đến đây”, Văn Mạt Tâm nói.

“Không cần đâu giáo chủ, tôi đến rồi!”

Lúc này một người phụ nữ mặc đồ đỏ trang điểm đậm dáng người mập mạp tươi cười đi đến.

Bà ta vừa đến, mọi người đã ngửi được một mùi hương rất nồng.

Đó không phải mùi nước hoa mà là mùi thảo dược.

“Trưởng lão Sở!”

Không ít người mắt sáng lên.

“Trưởng lão Sở, bà đến rồi, mau, mau xử lý giúp tôi tên này!”, Văn Hải kích động chạy đến đỡ trưởng lão Sở.

“Ái ôi, thằng nhãi này sao lại khiến mọi người ra nông nỗi này, đúng là mất mặt, tôi đã nói rồi mấy người học toàn mấy thứ vô dụng, bây giờ hiểu chưa? Thu dọn đi, tí nữa khiêng đến y tông chữa trị!”, trưởng lão Sở cười nói.

Mấy trưởng lão nằm dưới đất trong lòng rất không vui, nhưng cũng hết cách.

Mấy đệ tử vừa định khiêng mấy trưởng lão đi, Lâm Chính lại tung cước đạp bay họ.

Mọi người ngạc nhiên.

“Thần y Lâm, anh muốn làm gì? Định đuổi cùng giết tận sao?”, Văn Hải kinh ngạc, run rẩy nói với Lâm Chính.

“Thì sao?”.

Lâm Chính mặt lạnh như tiền, tung cước đạp lên ngón tay của một tên trưởng lão.

Rắc!

m thay vang lên cực kỳ chói tai.

Tiếng kêu thê thảm vang lên, một lát sau, trưởng lão kia ngất xỉu.

Mọi người hít một hơi lạnh.

“Lâm Chính, cậu quá tàn bạo!”, có người tức giận nói.

“Vậy khi người của Sùng Tông Giáo các người đạp lên tay Lạc Thiên, sao không ai bảo là tàn bạo?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Mọi người lập tức câm miệng.

Lâm Chính không định nương tay, lại tung cước đạp lên bàn tay còn lại của trưởng lão kia.

Ông ta vốn đã ngất xỉu, giờ lại hét lên thảm thiết.

Lâm Chính vốn không định quan tâm ai vô tội, ai có lý, bây giờ anh chỉ muốn trả thù, điên cuồng trả thù, bất chấp tất cả mà trả thù, những cái khác anh chẳng muốn quan tâm.

“Ha ha, thú vị lắm, Lục trưởng lão, ông đừng lo, tôi chữa được cánh tay kia của ông”, người phụ nữ mập mạp cười nói, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Còn cậu, dám đứng đây ngang ngược, cho dù tôi tha cho cậu, chắc Sùng Tông Giáo cũng không tha cho cậu! Nói đi, cậu định chết thế nào?”

 
 
Chương 853


Chương 853

“Cứ xem thủ đoạn của bà ra sao trước đã, tôi nghe mấy lời này đến phát ngán rồi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Không tệ không tệ, tiếc rằng tôi cũng nhìn thấy nhiều kẻ kiêu ngạo như vậy rồi, hy vọng tí nữa cậu đừng xin tôi tha thứ”, người phụ nữ mập mạp cười, nghiêng đầu nhìn Văn Mạt Tâm: “Giáo chủ, thế nào? Muốn phế hắn hay là…”

“Sống chết đều được!”, Văn Mạt Tâm bình tĩnh nói.

Mọi người xung quanh giật mình.

Sống chết đều được.

Có vẻ như Văn Mạt Tâm đang nổi giận.

Người tên trưởng lão Sở này dù có giết Lâm Chính không, ông ta cũng không quan tâm.

“Được được! Nếu vậy tôi xử nhé!”

Trưởng lão Sở mỉm cười, bước đến chỗ Lâm Chính.

Bà ta ấn chiếc nhẫn trên bàn tay kia, ngón tay khẽ cử động.

Lâm Chính nhìn thấy được cử động cực nhỏ này.

“Sao vậy? Nhãi, bây giờ cậu mà đầu hàng, biết đâu vẫn giữ được mạng, nếu như cậu cứ cố chấp, bà đây sẽ làm tan chảy mặt cậu, phế tứ chi của cậu, khiến cậu sống không bằng chết!”

Lâm Chính giơ tay nói: “Bình thường tôi không đánh phụ nữ, nhưng trong tình huống này tôi sẽ không nương tay”.

“Vậy xem xem cậu có tư cách kiêu ngạo không”

Vừa dứt lời, trưởng lão Sở lập tức giơ tay.

Đừng thấy cánh tay bà ta toàn thịt, tốc độ tay vô cùng nhanh, hơn nữa trong nháy mắt bà ta giơ tay, một tia sáng màu xanh cực nhỏ xuyên qua không trung bay về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày, lập tức né tránh.

Roẹt.

Tia sáng đâm vào bức tường sau lưng anh.

Đó là một cây châm bạc!

Nhưng ngay giây sau…

Rắc! Rắc! Rắc!

Tiếng động kỳ lạ vang lên.

Sau đó cái lỗ nhỏ bị châm bạc đâm xuyên bỗng phát ra tiếng động kỳ lạ, cả vách tường bị ăn mòn, đổ xuống…

“Á!”

Mặt mọi người biến sắc

Cảnh này khiến không ít người khiếp sợ.

Ngay cả bức tường cũng bị ăn mòn?

Cây châm bạc kia đâm vào người thì chắc sẽ bị tan chảy ngay tức khắc.

“Sao nào? Nhãi, thấy sự lợi hại chưa?”, trưởng lão Sở mỉm cười nói, sau đó giơ hai tay lên, trên mười ngón tay bà ta kẹp châm bạc màu xanh, trông rất kinh khủng.

Lâm Chính nhíu mày.
 
Chương 854


Chương 854

Lại nghe thấy trưởng lão Sở nói: “Tạm biệt!”

Vèo vèo vèo…

Châm bạc bay qua.

Hơn mười cây châm bạc với hình dạng kỳ dị bay vào đầu Lâm Chính.

Lâm Chính không tránh.

Rõ ràng trưởng lão Sở đã tính toán đường trốn của Lâm Chính, vậy nên không định cho anh cơ hội.

“Thần y Lâm!”, Liễu Như Thi lầm bầm, mặt trắng ngắt.

“Sở Độc Phụ của Sùng Tông Giáo thực sự ác độc, châm độc quỷ dị này chỉ có bà ta mới luyện ra, nghe nói bà ta còn dùng người sống luyện đan, lúc trước tôi không tin, bây giờ cũng tin mấy phần rồi, người này mà ra tay, thần y Lâm sợ khó thoát!”, Dược Vương lắc đầu, âm thầm thở dài.

Vèo vèo vèo.

Lúc này, Lâm Chính lật tay, châm bạc bay ra, nhắm chuẩn vào mấy cây châm độc kia.

Mấy cây châm va vào nhau, bắn xuống đất, hơn mười cây châm khiến mặt đất bị mài mòn.

Cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

“Kỹ thuật dùng châm của thần y Lâm không tồi, nhưng như thế thì không đủ!”, trưởng lão Sở cười ha ha, hai tay đột nhiên cử động.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Châm độc nhiều như mưa rơi bay ra.

Mỗi cây đều có độc, vô cùng khủng khiếp.

Cảnh tượng này còn ghê sợ hơn cả súng máy.

Khi châm bạc gần đến gần, Lâm Chính lật tay vung ra, lượng lớn châm bạc lao đến mấy cây châm bạc kia.

Ting! Ting! Ting! Ting!

Châm bạc va vào nhau.

Như tiếng chuông gió, thậm chí còn khiến người ta thấy vui tai, nhưng cảnh tượng này lại làm da đầu mọi người tê dại.

Châm độc bắn tung tóe, rơi xuống đất làm tan chảy mặt đất, còn có một cây châm bạc rơi xuống chân một vị khách, trong nháy mắt, chân hắn liền biến mất.

Người đó liền lùi lại.

Buổi hôn lễ trở thành chiến trường giữa Lâm Chính và trưởng lão Sở.

Nhưng châm bạc của hai người có hạn.

Đặc biệt là trưởng lão Sở, châm độc của bà ta thuộc hàng cực độc, sao có thể giấu nhiều trong người được? Hai người đấu chừng một phút liền dừng lại.

Châm bạc của trưởng lão Sở đã hết, Lâm Chính cũng chỉ có lại mấy cây.

“Ha ha có vẻ như cậu cũng có chút bản lĩnh đó, có điều cậu xem chiêu này đi!”

Trưởng lão Sở cười, đột nhiên giơ tay lên búng.

Vèo!

Một viên tròn màu đỏ tươi b ắn ra từ tay bà ta.

Lâm Chính nhíu mày, vừa định tránh, nhưng viên tròn kia đã lại gần…
 
Chương 855


Chương 855

Bốp!

Viên tròn nổ tung.

Làn sương màu đỏ máu b ắn ra.

“Cái gì”

Văn Hải sợ hãi liên tiếp lùi về sau.

“Như Thi, cẩn thận, mau lùi về sau!”, Dược Vương đột nhiên nhận ra gì đó, vội vàng kéo Liễu Như Thi lùi về sau.

Hoắc Kiến Quốc, Hỏa Liệt không biết đây là gì.

Tuy nhiên lúc này, một trận gió thổi qua, làn sương màu đỏ bị thổi qua, làn sương lan trên người khách khứa, trong nháy mắt mọi người ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.

Chỉ thấy da họ bị tan chảy, da thịt xương cốt đều sủi bọt máu, toàn thân ngứa râm ran, ai cũng liều mạng gãi khắp người, trông họ người không ra người quỷ không ra quỷ, tình cảnh vô cùng thảm.

Không bao lâu sau, mấy vị khách đó không còn thở nữa, đều đã chết rồi.

“Á!”

Mấy vị khách khác sợ đến mức không đứng nổi, điên cuồng chạy ra cửa lớn.

“Độc ác quá!”

Dược Vương tức đến mức đập quải trượng xuống đất, tức giận nói: “Trưởng lão Sở, nơi đây nhiều người như vậy, mà cô dám sử dụng chiêu này! Cô không suy xét đến những vị khách ở đây sao?”

“Đây là chuyện của giáo chủ, chuyện của tôi là bảo vệ Sùng Tông Giáo, không để những kẻ kiêu ngạo đến phá rối Sùng Tông Giáo!”, trưởng lão Sở híp mắt nói.

Bà lão không nói nữa, nhưng mắt hiện lên vẻ tức giận.

“Thần y Lâm kia chắc chết rồi nhỉ?”, Văn Hải nhìn về chỗ Lâm Chính đứng đang bị làn sương độc bao kín, không kìm được hỏi.

“Nhất định là tiêu đời rồi! Sương độc của tôi không phải thứ người thường có thể chịu nổi đâu. Cho dù là ai chỉ cần chạm phải là sẽ chết! Mà nếu như tôi thêm chiêu này! Thì có là sắt thép cũng bị tan chảy!”

Trưởng lão Sở cười nói, sau đó búng ngón tay.

Vèo!

Một viên độc dược bay qua…

Bốp!

Độc dược bay vào chỗ làn sương màu đỏ kia liền nổ tung.

Độc dược nổ tạo ra khí màu xanh đen, hòa với khí màu đỏ tạo ra màu tím.

Khí màu tím vừa xuất hiện, mặt đất bị ăn mòn, khắp nơi tan chảy, nó như một chiếc hang kinh khủng, nổi lơ lửng ở bên này.

“Á?”

Mặt mọi người biến sắc.

Ngay giây phút này, thậm chí ngay cả Minh Vũ cũng bất động.

“Tông y của Sùng Tông Giáo quả nhiên khác biệt!”, Minh Vũ lầm bầm.

“Xong rồi! Thần y Lâm xong đời rồi! Ha ha…”, Hoắc Ngạo cười lớn.

“Haizz…”, đại sư Phong Liệt thở dài, không nói gì.

Sắc mặt mỗi người một khác.
 
Chương 856


Chương 856

Liễu Như Thi không nói gì, chỉ nhắm chặt hai mắt.

Thủ đoạn kinh khủng như này, ai sống nổi chứ?

“Được rồi giáo chủ, gọi người vào thu dọn đi! Phun ít nước là chỗ sương độc này sẽ tan ra thôi”, trưởng lão Sở cười nói.

Văn Mạt Tâm gật đầu, vung tay.

Nhưng đúng lúc này, từ trong làn sương màu tím đột nhiên truyền ra giọng nói.

“Sao vậy? Thủ đoạn của bà chỉ có thế thôi à?”

Vừa dứt lời, nơi đây lập tức lặng yên phăng phắc.

Mọi người vội vàng nhìn qua chỗ làn sương màu tím, chỉ thấy trong làn sương có một bóng người mơ hồ đi qua.

“Là giả đúng không”, có một vị khách run rẩy nói.

“Không… không thể nào… chắc chắn không thể…”, Văn Hải ngồi phịch xuống đất co ro.

“Hắn là ác quỷ sao?”, Hoắc Ngạo cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.

Hoắc Kiến Quốc trợn tròn mắt, không nói nên lời.

Khí độc như này mà cũng không giết được Lâm Chính sao?

“Nếu cậu ấy chịu nhẫn nhịn, Hoa Quốc mấy chục năm sau sẽ là thời đại của cậu ấy!”, Dược Vương cảm khái nói.

Liễu Như Thi không kìm được nhìn bà nội mình.

Cô rất ít khi nghe thấy bà nội đánh giá người khác, càng chưa từng nghe thấy bà nội đánh giá cao một người như này…

Còn về trưởng lão Sở và Văn Mạt Tâm đã sớm bị cảnh tượng này dọa sợ rồi.

“Không… không thể nào… chuyện này nhất định là giả! Trong tình huống này tên thần y kia sao sống được? Đây nhất định là giả!”, nụ cười trên mặt trưởng lão Sở biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ.

Bà ta biết loại khí độc mình nghiên cứu kinh khủng nhường nào. Đây là vũ khí hóa học thật sự, có thể dễ dàng ăn mòn sắt thép, đừng nói là con người, cho dù là một cái xe tăng thì cũng sẽ bị ăn mòn trong chớp mắt.

Người này sao có thể sống sót trong loại khí độc này được.

Trưởng lão Sở không dám tin đây là thật.

Mà khi người đó đi ra khỏi làn khí độc, anh vẫn chẳng bị sao cả.

Đây chính là Lâm Chính.

Khi nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Chính, trưởng lão Sở không thể đứng vững nổi.

Anh không hề bị sao!

Đúng vậy!

Trên người Lâm Chính không hề có bất kỳ vết thương nào!

Thậm chí quần áo còn không hề bị tổn hại!

Dường như khí độc với anh mà nói chỉ là làn khói mà thôi!

“Chuyện gì thế này?”, Văn Mạt Tâm nhíu mày.

“Cậu… cậu… cậu làm thế nào? Cậu đã làm gì?”, trưởng lão Sở chỉ vào Lâm Chính, run rẩy hỏi.

“Tôi chẳng làm gì. Chỉ rắc chút bột lên người”, Lâm Chính tùy ý hất tay, vứt một chiếc bình xuống đất.
 
Chương 857


Chương 857

Mọi người nhìn qua mới phát hiện ra đúng là trên người Lâm Chính có một lớp bột trắng, trông rất mịn.

“Cậu nói rằng… cậu dùng bột để chống lại độc của tôi?” trưởng lão Sở kinh ngạc nói.

“Đại loại thế”, Lâm Chính tùy ý nói.

“Không! Thể! Nào!”

Trưởng lão Sở gào lên.

“Có gì là không thể? Bà chẳng qua chỉ dùng độc của bọ cạp, độc cóc, độc rắn, độc nhện và độc rết trộn vào với nhau, sau đó dùng công thức hóa học tiến hành điều chế ra chất độc thôi, cũng chẳng đỉnh lắm! Mặc dù có thể ăn mòn sắt nhưng muốn phá giải nó thì cực kỳ dễ, tôi chỉ cần dùng chút thuốc là loại bỏ được”, Lâm Chính lắc đầu.

Trưởng lão Sở nghe xong, hai mắt liền mở lớn.

Lâm Chính nói đúng rồi.

Thứ này… đúng là được điều chế từ năm loại độc.

Nhưng muốn điều chế loại độc này không phải điều đơn giản. Bà ta tốn mấy năm mới có thể điều chế được loại bột độc này, bà ta cho rằng không ai giải được nó, cho dù phá giải được cũng cần rất nhiều công sức, nhưng anh chàng trước mắt bà ta có thể dễ dàng khiến loại độc của bà ta trở nên vô dụng… hơn nữa… anh còn có thể nhìn thấu thủ đoạn của bà ta…

“Sao có thể như vậy được…”, trưởng lão Sở không chịu nổi.

“Trưởng lão Sở, bà còn có thể đối phó với người này không, nếu không. Bà lùi xuống đi”, Văn Mạt Tâm nhìn trưởng lão Sở trước mặt, lạnh lùng nói.

“Giáo chủ có ý gì? Tôi không đối phó được với thằng nhãi này á?”, trưởng lão Sở nghiến răng. Trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng, sau đó bà ta xông đến chỗ Lâm Chính.

Đừng nhìn bà ta ục ịch, thực tế tốc độ của bà ta rất nhanh và linh hoạt.

Hai tay bà ta thoa thuốc độc, thoa rất đều. Chỉ cần một chưởng, lực không lớn, nhưng nọc độc thì cực kỳ độc.

Chẳng qua Lâm Chính nhìn thấu đòn này.

Bốp!

Bàn tay bà ta đánh lên người Lâm Chính.

Nhưng anh chẳng hề cử động.

“Ha ha, cậu tiêu rồi!”, trưởng lão Sở mừng rỡ. Bà ta không ngờ mình có thể dễ dàng hạ gục Lâm Chính đến vậy, bà ta không hề chậm chễ, lập tức đánh thêm một phát.

Bốp!

m thanh vang dội.

Lâm Chính vẫn bất động.

Trưởng lão Sở không hề khách khí, hai bàn tay béo đánh liên tiếp lên người Lâm Chính, dường như muốn bôi hết thuốc độc lên mọi ngóc ngách trên người anh.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.

Anh lật tay đánh bà ta.

Bốp!

Trưởng lão Sở văng ra xa, ngã xuống đất, miệng chảy máu. Nhưng bà ta chẳng quan tâm, ngược lại còn đứng dậy, điên cuồng cười lớn: “Thần y Lâm, cậu tiêu rồi! Cậu chết chắc rồi, cậu đã trúng Vạn Độc Thủ của tôi. Toàn thân cậu đều là độc tố, cho dù có là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi cậu, ha ha ha ha…”

“Độc? Bà nói chút độc đó có thể giết được tôi á?”, Lâm Chính lắc đầu nói.
 
Chương 858


Chương 858

“Cậu không tin? Hừ, vậy cậu nhìn cổ tay mình đi, xem có phải chuyển màu đen rồi không?”, trưởng lão Sở cười điên cuồng.

Lâm Chính chẳng hề đáp, vách tay áo ra, giơ lên.

Nụ cười trên mặt trưởng lão Sở lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy tay Lâm Chính không hề có gì khác lạ, màu da bình thường, hoàn toàn không có hiện tượng bị trúng độc.

Hô hấp của trưởng lão Sở run rẩy, bà ta vô cùng sững sờ.

Tất cả mọi người đều biết độc của trưởng lão Sở không hề có tác dụng với thần y Lâm.

“Bà mới là người nên xem cổ tay của mình”.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên nói.

Cả người trưởng lão Sở cứng đờ, nhìn cổ tay mình, sau đó run rẩy vạch tay áo lên, bà ta lập tức ngồi phịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.

Mọi người đều vội vàng nhìn về phía bà ta.

Chỉ thấy hai cổ tay bà ta đen kịt như than, trông rất kinh dị.

“Cậu… cậu hạ độc với tôi từ lúc nào?”, trưởng lão Sở run rẩy nói.

“Khi bà đánh tôi!”

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Nhưng cậu không hề cử động… cậu hạ độc kiểu gì”.

“Đây đâu phải độc của tôi, là độc của bà ấy chứ!”, Lâm Chính giơ tay lên.

“Đó là…”, trưởng lão Sở đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn vai mình: “Chẳng nhẽ… là đòn đó…”

“Huyệt đạo của con người có thể phối hợp để phát tán độc tố, bà miễn dịch với độc tố là vì bà đã phong bế lỗ chân lông trên tay mình, còn đòn đó của tôi đánh trúng huyệt đạo của bà, khiến lỗ chân lông trên cổ tay bà mở ra, độc cứ thế mà đi vào cơ thể bà thôi…”

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Không!”

Trưởng lão Sở hét lên, vội vàng tìm thuốc giải.

Nhưng ngay giây sau, một cây châm bạc đột nhiên bay đến, nhắm chuẩn vào ấn đường của bà ta…

Sở trưởng lão đứng như trời trồng, nhìn chăm chăm những chiếc lọ trong tay. Bà ta biết nhát châm này có nghĩa là gì.

Bà ta ngẩng đầu dậy một cách khó khăn, trừng mặt nhìn Lâm Chính và run rẩy nói: “Thần y Lâm…cậu…quá độc ác…”

“Người ta ác với tôi mà tôi lại phải nhân từ với họ sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Sở trưởng lão há hốc miệng, định nói gì đó nhưng đúng lúc này máu đen tứa ra từ miệng bà ta. Bà ta đổ rầm ra đất, co giật vài cái rồi bất động. Đám đông xung quanh trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng đáng sợ diễn ra trước mặt.

“Thần y Lâm đã làm gì vậy?”

“Sở trưởng lão…Sở trưởng lão sao thế?”

Mọi người bàng hoàng. Dược Vương nhìn ra vấn đề, chỉ trầm giọng: “Nhát châm đó không hề đơn giản! Nó đã khiến cho độc tố trong người Sở trưởng lão phát tác nhanh hơn, không cho bà ta có cơ hội sử dụng thuốc giải. Có thể nói toàn bộ độc tố có trong người Sở trưởng lão đều bị thần y Lâm nhìn thấy”.
 
Chương 859


Chương 859

Lời nói của ông ta khiến đám đông im bặt…Thần y Lâm còn biết cả chiêu này nữa sao? Đây là Sở trưởng lão của Sùng Tông Giáo đấy.

Là đại trưởng lão quản lý y tông đó. Vậy mà bị Lâm Chính giải quyết dễ dàng như vậy? Hơn nữa còn bị giải quyết triệt để…

Quá đáng sợ. Đám đông không khỏi nín thở, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt sợ hãi.

“Sở…Sở trưởng lão…”, Văn Hải run rẩy lên tiếng.

Đến cả Sở trưởng lão cũng không làm gì được Lâm Chính thì còn ai chứ?

Đúng lúc này, Lâm Chính bước tới.

“Bố…bố…phải làm sao? Hay là bố ra tay, tiêu diệt tên họ Lâm đó! Bố!”, Văn Hải run rẩy, cả người như mất hết sức lực, chạy về phía Văn Mạt Tâm và hét lên.

Trông gã không khác gì một con chó bị dọa sợ mất hồn.

“Đồ bạc nhược”, Văn Mạt Tâm tát cho gã một phát.

Văn Hải ngã lăn ra đất, ôm mặt không nói gì thế nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự sợ hãi. Văn Mạt Tâm mặc kệ gã, chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Chính và siết chặt nắm đấm.

“Thần y Lâm, cậu có biết cậu đã làm gì không?”

Ông ta bước tới. Một luồng khí thế hùng hậu phóng ra. Cả đám quan khách đều bị dọa sợ hết hồn. Dược Vương, Minh Vũ, Kiếm Vương đều tập trung cao độ.

Bọn họ biết Văn Mạt Tâm đã quyết định ra tay. Vị giáo chủ cuối cùng cũng đã tức giận. Cái chết của Sở trưởng lão đã đánh vào giới hạn của ông ta.

Ông ta không thể nhịn thêm được nữa. Đám đông vây lại khi Văn Mạt Tâm cất bước đi tới. Lâm Chính không hề dừng lại, anh cũng bước tới. Anh mắt anh lạnh như băng, hừng hực sát khí.

“Thần y Lâm, cậu hại chết quá nhiều người của Sùng Tông Giáo, thậm chí còn gi ết chết cả Sở trưởng lão, tội ác của cậu đã lên tới đỉnh điểm. Hôm nay tôi sẽ xử lý cậu theo quy tắc của Sùng Tông Giáo!”, Văn Mạt Tâm hừ giọng.

“Ông có tư cách đó sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thử là biết liền! Giết !”

Văn Mạt Tâm gầm lên, sau đó nhảy bật người lên cao ba mét rồi tung chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng đánh của ông ta hừng hực sức mạnh.

Có vẻ như Văn Mạt Tâm không giỏi về y thuật nhưng về võ đạo thì cực mạnh. Khoảnh khắc ông ta hành động, những người khác của Sùng Tông Giáo cũng lao tới. Giờ này rồi thì Sùng Tông Giáo chẳng còn cần nói đạo nghĩa với Lâm Chính nữa.

Đến cả Sở trưởng lão mà họ còn không bảo vệ được thì có nghĩa là thần y Lâm đã mạnh hơn họ tưởng tượng rất nhiều. Còn không tiêu diệt anh thì e rằng tình hình sẽ càng tệ. Vì vậy dù có như thế nào thì cứ giết người xong rồi tính.

Cả đám lao lên. Văn Mạt Tâm dẫn đầu.

Nhìn chưởng đánh của Văn Mạt Tâm, cộng thêm luồng khí tức kỳ dị thì có thể đoán được sức mạnh của ông ta khủng khiếp tới mức nào. Việc chưởng nát một tảng đá là điều quá dễ dàng.

Thế nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, anh lật ngược bàn tay đỡ chiêu.

Rầm! Hai chưởng đánh va chạm phát ra âm thanh nặng nề. Chỗ Lâm Chính đứng bị lún xuống, tạo thành vết nứt.

Nhìn chưởng của đối phương có vẻ là khủng khiếp nhưng Lâm Chính vẫn đứng vững. Anh còn đột nhiên xoay tay chộp lấy cổ tay đối phương. Thế nhưng Văn Mạt Tâm đã có sự phòng bị, ông ta phát lực mạnh hơn, đẩy tay Lâm Chính ra, đồng thời cơ thể tiếp đất an toàn, hai chân giậm mạnh vừa tấn công vừa tiến tới.
 
Chương 860


Chương 860

Có vẻ như ông ta không định để cho Lâm Chính có thời gian kịp thở. Đám đông cũng bổ nhào tới. Bọn họ biết nắm đấm của mình không thể đối phó được với Lâm Chính nên định khóa chặt cơ thể anh.

Thế nhưng sức mạnh của Lâm Chính quá lớn. Anh vung tay, đạp chân khiến đám người lao lên bay bật ra.

Thế nhưng do đối thủ đông quá, hơn nữa còn không ngừng lao lên viện trợ nên Lâm Chính cứ gạt được tên này ra thì đã lại phải đối phó với kẻ tiếp theo ở phía sau.

“Hừ, liều mạng đến cùng đúng không?”, Văn Mạt Tâm hừ giọng, tay hóa thành đao, bổ về phía đầu của Lâm Chính.

Ánh mắt Lâm Chính lạnh như băng, anh vung hai cánh tay của một tên đệ tử bị anh khống chế, tạo thành lá chắn đỡ đòn của Văn Mạt Tâm.

Sau đó anh điều khiển hai cánh tay này tấn công ông ta. Văn Mạt Tâm giật mình, lập tức né tránh.

Nhưng một giây sau, Lâm Chính đã dùng chân đá thẳng vào Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm không kịp xử lý, vội vàng từ thế tấn công chuyển sang thế phòng thủ. Hai tay chắn trước người.

Rầm. Anh đẩy tên kia ngã về phía Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm đạp chân vào tên đệ tử. Khiến hắn lại bay bật lại, rồi ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

“Hả”.

Đám đông xung quanh sợ hết hồn. Vẫn còn có người lao lên định khóa chặt Lâm Chính nhưng vô ích, Lâm Chính vứt người này về phía Văn Mạt Tâm như ném bóng.Văn Mạt Tâm không đỡ được và bị khóa chặt bởi người của chính mình.

Ông ta đùng đùng tức giận, gầm lên: “Mau cút!”

Những người của Sùng Tôn Giáo lồm cồm tránh qua một bên.

“Một lũ ngốc! để giáo chủ của các người xử lý hắn!”, Văn Mạt Tâm gầm lên và tung ra quyền đấm.

Quyền đánh của ông ta giống như lốc xoáy đập xuống Lâm Chính. Lâm Chính lấy nhu khắc cương. Thế nhưng, kết quả không nằm ngoài dự đoán…

Rầm!

Hai cánh tay của Lâm Chính rung lên, cả người bị đánh bật ra.

Văn Mặt Tâm với đôi mắt tối sầm được thế tấn công tiếp. Tay ông ta lại hóa thành chưởng với sức mạnh kinh hồn bổ thẳng xuống ngực của Lâm Chính.

Lâm Chính vội vàng chống trả. Nhưng về sức mạnh và tốc độ thì anh không bằng Văn Mạt Tâm.

Rầm! Rầm! Rầm…

Âm thanh nặng nề vang lên liên tiếp. Đám đông chỉ thấy Lâm Chính bị Văn Mạt Tâm tấn công liên tiếp phải lùi lại, thậm chí miệng còn rớm máu…

Luận về võ công thì rõ ràng là Văn Mạt Tâm mạnh hơn Lâm Chính rất nhiều…

“Khai Sơn!”

“Liệt Thạch!”

“Phá Không!”

“Hám Địa”.

“Xuyên Giang!”

Một loạt chưởng đánh được tung ra, Văn Mạt Tâm lại gào lên. Chưởng đánh của ông ta nhanh như điện xẹt, nặng như núi bổ thẳng xuống Lâm Chính.

Lâm Chính phải lùi về sau liên tiếp. Có trời mới biết anh đang phải gánh chịu nguồn sức mạnh nặng tới mức nào. Chân anh giậm mạnh xuống đất. Mặt đất nứt toác. Sau tầm mười tám chưởng đánh, miệng anh đã nhuốm toàn máu, tiếng xương nứt ở ngực vang lên, bộ dạng trông vô cùng thê thảm …

Tất cả quan khách đều thót tim.
 
Chương 861


Chương 861

Đúng lúc này, Lâm Chính phóng một cây kim về phía Văn Mạt Tâm. Văn Mạt Tâm biết được về phương diện kim châm Lâm Chính rất lợi hại nên đành phải lùi lại.

Ông ta tạm dừng tấn công. Mặc dù hòa hoãn được Văn Mạt Tâm một lúc thế nhưng thực lực giữa hai bên đã quá rõ ràng. Lâm Chính không hề có cơ hội thắng trận.

“Giáo chủ uy phong quá”.

“Giáo chủ là số một”.

“Ha ha, nhóc! Lần này cậu đã biết sự lợi hại của giáo chủ chúng tôi chưa?”

Mọi người hoan hô, đồng thời chế nhạo Lâm Chính. Văn Mạt Tâm đúng là Văn Mạt Tâm, có thể ngồi lên được vị trí giáo chủ của Sùng Tông Giáo thì đương nhiên là phải có bản lĩnh.

“Thần y Lâm!”, Liễu Như Thi cuống cả lên, định bước lên nhưng lúc này bà cụ đã ngăn cô lại.

“Bà ơi”, Liễu Như Thi mím môi.

Dược Vương không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu. Đôi mắt Liễu Như Thi ánh lên vẻ đau đớn, cuối cùng cô dừng lại.

Đại sư Phong Liệt cũng im lặng, trông vô cùng bàng hoàng.

Nếu như Lâm Chính thất bại thì những gì ông ta làm ngày hôm nay sẽ bị Sùng Tông Giáo trừng phạt. Tới khi đó, đến cả ông ta cũng khó thoát khỏi trách nhiệm. Vì dù sao trong mắt nhiều người, giữa ông ta và Lâm Chính có mối quan hệ khá thân.

Mấy người Hoắc Ngạo thì thầm thở phào.

“Bố, nó không chịu nổi nữa rồi”, Hoặc Ngạo mỉm cười.

“Ừ”, Hoắc Kiến Quốc gật đầu. Trước đó ông ta còn chau chặt mày, giờ thì có thể mỉm cười được rồi.

“Y võ vốn không phải là võ đạo chính thống, gặp phải những người luyện võ thực thụ thì dù sức mạnh thể xác của cậu ta có lớn cỡ nào cũng chỉ là trò cười thôi”, Kiếm Vương lắc đầu, tiếp tục uống rượu.

“Tôi không nghĩ vậy. Tôi có quen một người chuyên sử dụng y võ, thủ đoạn phải nói là cực đỉnh”, Ứng Phá Lãng mỉm cười.

Kiếm Vương liếc nhìn hắn, không nói gì. Lúc này, Văn Mạt Tâm đã tiếp tục tấn công, ông ta bổ nhào về phía Lâm Chính.

Quyền đấm này là muốn kết liễu luôn anh đây mà. Anh lau máu ở khóe miệng, đôi mắt trở nên u tối, điềm đạm lấy châm ra đâm vào ngực giống như đang gấp rút chữa trị.

Đối diện với một cao thủ như Văn Mạt Tâm thì thuật châm cứu của anh có hiệu quả không đây?

“Khuất phục đi nhóc con!”

Văn Mạt Tâm gầm lên, hai tay bổ mạnh xuống. Lâm Chính đưa hai tay lên đỡ đòn.

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên. Nhưng lần này không phải xương của đối phương mà là xương của Lâm Chính.

Anh nén cơn đau, lùi về sau vài bước nhưng vẫn không cam tâm. Nhờ châm bạc gia trì sức mạnh, anh đã lấy lại bình tĩnh và lập tức phản công.

“Hoàng Diêu Thối”, Văn Mạt Tâm hét lên. Hai chân đạp mạnh, tung cước về phía vai của Lâm Chính.

Rầm!

Lâm Chính bay bật ra, đập mạnh xuống đất. Văn Mạt Tâm điên cuồng lao lên.

Nếu mà ông ta còn tiếp tục thi triển chiêu thức như vừa nãy thì có lẽ Lâm Chính không thể đỡ được nữa. Anh ngã ra đất, cơ thể chà xát với mặt đất, đất cát dính đầy cả vào vết thương. Máu me be bét.

“Kết thúc rồi”, có người lên tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom