Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 120: Chương 120


"Công chúa, người chẻ như vậy thì không chỉ một miếng nhỏ thôi đâu."

Trình An lên tiếng, sau đó bị Thẩm Vô Cữu trừng mắt sắc bén.

"Công chúa cứ chẻ đi." Dù sao cũng tùy nàng xử lý, chẻ như thế nào thì có liên quan gì.

Trình An ngậm miệng, gặp phải công chúa, chủ tử không còn là chủ tử như trước nữa rồi.

"Yên tâm, nói một miếng nhỏ thì là một miếng nhỏ."

Sở Du Ninh cầm đại đao, dùng mũi đao vạch một đường ở nơi nàng cho là thích hợp.

Trình An nhìn mà muốn cười, công chúa chẳng lẽ cho rằng dùng mũi đao này vạch xuống là có thể lấy được một miếng gỗ sao?

Nhưng mà giây tiếp theo hắn lại bị vả mặt, chỉ thấy công chúa vạch một đường, chỗ đó thật sự bị cắt ra, hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, chạy đến mặt bên kia của bình phong để xem, quả nhiên nhìn thấy mũi đao xuyên qua, khoảnh khắc này, Trình An hoài nghi nhân sinh.

Chẳng lẽ, thanh đao của công chúa là một thần binh lợi khí sao?

Không phải công chúa tùy tiện lấy từ trường luyện võ phía tây phủ à?

Không nói đến việc binh lính trong phủ ngày ngày lau chùi bảo dưỡng, chỉ nói đến việc bọn họ cũng không ít lần so tài với người khác ở trên đó, binh khí trên giá binh khí đều đã dùng hết rồi.

"Trình An, ấm trà hết nước rồi." Thẩm Vô Cữu đột nhiên nói.

Trình An vội vàng đi lấy ấm trà trên bàn, cầm lên mới phát hiện ấm trà vẫn đầy. Hắn còn không biết chủ tử đang đuổi người sao, cầm ấm trà đầy nước đi ra ngoài.

Đợi Trình An đi ra ngoài, Thẩm Vô Cữu nói: "Công chúa, về sau vẫn nên tránh mặt người khác khi sử dùng năng lực."

Hắn không muốn quá nhiều người biết đến sự đặc biệt của Sở Du Ninh, bản thân nàng đã rất nổi bật vì sức lực lớn rồi, nếu lại có thêm một năng lực đặc biệt nữa thì sẽ khiến người ta kiêng dè.

"Ta không dùng mà, ta dùng đao." Sở Du Ninh không ngoảnh đầu lại.

Thẩm Vô Cữu nghe xong càng nghĩ càng thấy mình lo lắng vô cớ.

Công chúa nói dùng đao, ai dám nói nàng dùng năng lực đặc biệt, ai nhìn ra được?

Nàng vốn là người sống tùy ý, hắn không nên vì lo lắng vô cớ mà ràng buộc nàng.

Nghĩ đến việc nàng chỉ cần động niệm là sát khí lộ ra, nghĩ đến thân thủ tàn nhẫn của nàng, giống như đã từng trải qua tử chiến với người khác, cũng không biết nàng đã từng trải qua những ngày tháng như thế nào, hắn cũng không đành lòng để nàng sống uất ức.

Có tinh thần lực gia trì, Sở Du Ninh rất nhanh đã cắt được tấm gỗ vuông vắn, vết cắt phẳng phiu.

"Có thể gắn một bức tranh thêu lên đây hoặc cắm vài thanh gỗ trang trí, vẫn rất đẹp."

Nàng chọn chỗ cắt là chỗ trống ở góc trên bên trái của bình phong, tìm đồ thay thế đặt vào cũng không khó coi.

"Người nghĩ chu đáo thật, vậy làm phiền công chúa tìm vài thanh gỗ cắm vào nhé." A Quy có kiếm, hắn cũng muốn vài thanh gỗ.

"Được."

Sở Du Ninh không chút do dự đồng ý, dù sao cũng chỉ là việc tiện tay.

"Công chúa muốn làm kiếm gỗ cho A Quy thì làm ở đây đi, ta bảo Trình An đi tìm cho người một bộ d.a.o khắc." Thẩm Vô Cữu đề nghị.

Sở Du Ninh thấy ở đâu làm cũng được, liền gật đầu.

Dao khắc nhanh chóng được đưa đến, Sở Du Ninh chọn một chiếc sập cạnh cửa sổ có ánh sáng tốt để ngồi xuống, dựa theo trí nhớ trong đầu, bắt đầu làm kiếm gỗ.

Thẩm Vô Cữu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm túc của nàng, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, rọi lên khuôn mặt nàng, từ góc nhìn của hắn còn có thể thấy được những sợi lông tơ đáng yêu trên mặt Sở Du Ninh.
 
Chương 121: Chương 121


Nhìn nàng, lòng hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ về những khả năng xảy ra trong chuyện năm đó.

Hai người, một người dựa vào gối mềm trầm ngâm suy nghĩ, một người ngồi xếp bằng trên sập cạnh cửa sổ, trong phòng chỉ có tiếng sột soạt khắc gỗ, ấm áp và yên bình.

Sở Du Ninh trước tiên làm ra hình dạng phôi theo thanh kiếm gỗ của A Quy, cuối cùng dùng tinh thần lực mài giũa các chi tiết, khi mặt trời lặn, một thanh kiếm gỗ giống hệt đã được làm xong.

Thẩm Vô Cữu đã sớm thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn nàng từng chút một mài kiếm gỗ ngày càng giống, con d.a.o khắc trong tay như thể có sự sống, chính xác đến từng li.

Thanh kiếm gỗ dài gần một thước, là nhị ca làm theo Thái Khải Kiếm, chỉ là trên đó thêm hoa văn kiếm, trên chuôi cũng khắc những đường uốn lượn như dây thừng quấn quanh, đến cả bốn chữ "bình an vui vẻ" ở trên cũng giống hệt.

Hắn nghĩ, nàng hẳn là lại dùng năng lực đặc biệt đó.

Sở Du Ninh đứng dậy khỏi sập, phủi phủi vụn gỗ trên người, xuống sập đi giày, nhìn thấy vụn gỗ trên sập, nàng theo bản năng định tự mình dọn dẹp.

Thẩm Vô Cữu vội vàng ra ngoài gọi: "Trình An, vào dọn dẹp!"

Trình An vội vàng đi vào, Đông Khóa Viện này chủ tử thường chỉ để lại hắn và Trình Hựu, việc dọn dẹp quét tước đương nhiên cũng do bọn họ làm.

Sở Du Ninh nghe xong cũng không dọn nữa, cầm thanh kiếm gỗ vung vẩy, nói với Thẩm Vô Cữu: "Ta đi tìm A Quy đây."

Thẩm Vô Cữu: "Để Trình An đưa kiếm đi là được."

Trình An tưởng chủ tử nhà mình còn muốn ở bên công chúa thêm một lúc nữa, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy! Công chúa, để thuộc hạ đưa đi là được. Người là công chúa, lại là thẩm thẩm của A Quy, đích thân đưa đến cửa, phúc khí lớn quá, A Quy không chịu nổi đâu."

Trên thế gian này còn có cách nói như vậy sao?

Người lớn không thích hợp đi tìm người nhỏ, chỉ có người nhỏ đến gặp người lớn, nói như vậy thì làm người lớn cũng không tệ.

Nhưng mà——

"Ta đã hứa với A Quy sẽ tặng nó một thanh kiếm biết bay." Nàng vẫn phải đích thân đi một chuyến.

Thẩm Vô Cữu nhíu mày: "Vậy thì gọi A Quy đến đây."

Vừa hay hắn cũng muốn xem kiếm biết bay là như thế nào.

"Cũng được."

Sở Du Ninh đặt kiếm sang một bên, tự rót một tách trà uống.

Ánh mắt Thẩm Vô Cữu dừng lại trên thanh kiếm gỗ: "Công chúa có thể đưa ta xem thử không?"

"Hóa ra ngươi cũng thích kiếm gỗ à? Cũng đúng, ngươi đối xử với thanh Thái Khải Kiếm đó còn tốt hơn cả thê tử của mình, thích kiếm gỗ cũng là chuyện bình thường."

"Công chúa hiểu lầm rồi, ta tuyệt đối đối đãi với thê tử tốt hơn Thái Khải Kiếm." Thẩm Vô Cữu nghiêm mặt tuyên bố.

Cũng không biết công chúa vì sao lại có suy nghĩ như vậy, hắn đã làm gì không tốt khiến nàng hiểu lầm sao?

Hay là công chúa ghen? Ghen với Thái Khải Kiếm?

Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Vô Cữu không nhịn được mà bay bổng.

"Khách quan mà nói, đối xử tốt với thê tử của mình chẳng phải là chuyện mà mỗi nam nhân nên làm sao?"

Sở Du Ninh cầm kiếm đưa cho hắn, nàng từng đọc được một câu như vậy trên sách, nói là nam nhân luôn coi trọng xe hơn vợ, Thẩm Vô Cữu lại coi trọng Thái Khải Kiếm như vậy, nàng liền nói ra.

"Ừ. Cho nên sau này ta sẽ đối tốt với ngươi." Thẩm Vô Cữu nhận lấy thanh kiếm gỗ, cười nói.

Sở Du Ninh ngẩn người, lúc này mới nhớ ra hiện tại mình tính ra là thê tử của hắn!
 
Chương 122: Chương 122


Mạt thế đã sớm không còn chế độ hôn nhân, nhìn thấy thuận mắt thì ở bên nhau, cho dù hôm nay ngươi ở bên người này, ngày mai ở bên người khác cũng chẳng ai quản.

Là nam nhân phải đối tốt với thê tử, vậy là thê tử phải làm gì nhỉ?

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn rất có trách nhiệm, đã mang thân phận thê tử thì phải có trách nhiệm.

Thấy Thẩm Vô Cữu cầm thanh kiếm gỗ chơi đùa, thê tử tốt phải bắt đầu từ thanh kiếm gỗ.

Nàng nghiêm túc đảm bảo: "Ta cũng sẽ đối tốt với ngươi, bắt đầu từ thanh kiếm gỗ, đợi khi rảnh ta sẽ làm cho ngươi một thanh."

Trái tim Thẩm Vô Cữu vừa bay lên, nghe câu sau lại rơi bịch xuống.

Hắn không cần kiếm gỗ, thật sự không cần.

Thẩm Vô Cữu dở khóc dở cười: "Công chúa, ta không phải trẻ con."

Sở Du Ninh chớp chớp mắt: "Không cần phải ngại, thích thì cứ nói là thích, ta sẽ không cười ngươi."

Thẩm Vô Cữu cảm thấy mình trăm miệng cũng không thể cãi lại, tại sao hắn lại hỏi nàng cho xem kiếm gỗ chứ?

*

A Quy vừa nghe nói công chúa thẩm thẩm tìm mình, lập tức chạy đến.

Đây là lần đầu tiên hắn vào Đông Khóa Viện của tứ thúc, đến cửa thư phòng liền nắm chặt vạt áo không dám vào.

"A Quy, công chúa và chủ tử đang ở bên trong, vào đi." Trình An đi theo sau cười nói, sau đó quay người đứng canh ở ngoài cửa.

A Quy liếc hắn một cái, nắm chặt khung cửa thò cái đầu nhỏ vào, lập tức trợn tròn mắt.

Trình An thấy A Quy bám chặt khung cửa không nhúc nhích, liền tiến lên định khuyên thêm thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hồn bạt vía, cả người như hóa đá đứng đó.

Hắn hoa mắt rồi phải không?

Nếu không thì sao lại thấy một thanh kiếm gỗ bay lên, còn gật đầu với A Quy.

"Phi kiếm!" A Quy cuối cùng cũng hoàn hồn, lớn tiếng kinh hô.

Sở Du Ninh thấy A Quy không dám vào liền đưa tinh thần lực vào phi kiếm, điều khiển phi kiếm bay về phía hắn, lúc A Quy thò đầu vào thì phi kiếm vừa vặn bay đến trước mặt.

"Thật sự có kiếm biết bay!"

A Quy bước chân qua ngưỡng cửa, giơ tay nhỏ muốn bắt lấy phi kiếm, kết quả phi kiếm lúc cao lúc thấp, làm cho hắn bắt không được, trong lúc bất giác đã bị phi kiếm dẫn đến trước mặt Sở Du Ninh.

Trình An cũng bước vào, vừa rồi nghe công chúa nói đồng ý cho A Quy xem phi kiếm, hắn tưởng công chúa nói chơi, hoặc có kỹ xảo gì đó dỗ trẻ con, không ngờ thật sự có thể bay lên giữa không trung!

Đây là ban ngày gặp ma sao?

Thẩm Vô Cữu cảnh cáo nhìn Trình An, Trình An lập tức tỉnh lại khỏi trạng thái mơ màng, đứng thẳng người, gật đầu đảm bảo với chủ tử, lại nhìn phi kiếm một cái mới lui ra canh gác.

Hắn cảm thấy như mình biết được chuyện gì đó không nên biết.

Thẩm Vô Cữu không lo Trình An và Trình Hựu biết rồi sẽ đi khắp nơi tuyên truyền, hoặc nói, cho dù là thứ đệ trên chiến trường phản bội hắn, Trình An và Trình Hựu cũng sẽ không.

Trình An và Trình Hựu là con của thuộc hạ phụ thân, không ai nuôi mới đưa về Thẩm gia nuôi dưỡng, từ nhỏ đã đi theo hắn, cũng được bồi dưỡng như gia binh.

Phủ Trấn Quốc tướng quân có một trăm suất gia binh, là để bảo vệ nữ quyến trong nhà, vượt quá một trăm người, sơ suất một chút sẽ bị luận tội tạo phản.

Cho nên một trăm gia binh này cũng được bồi dưỡng trọng điểm, có thể làm thân binh hộ vệ mang theo bên người.
 
Chương 123: Chương 123


Sở Du Ninh điều khiển phi kiếm dừng lại ở độ cao A Quy có thể lấy được: "Xem kiếm gỗ mới của ngươi đi."

A Quy phấn khích đến nỗi mặt đỏ bừng, sợ phi kiếm lại chạy như trước, hắn cẩn thận đưa tay về phía kiếm gỗ, khi sắp chạm vào chuôi kiếm thì nhanh nhẹn nắm lấy.

"Bắt được rồi! Công chúa thẩm thẩm, ta bắt được nó rồi!" A Quy bắt được kiếm gỗ múa may, đôi mắt trong sáng tràn đầy vui mừng.

Thẩm Vô Cữu nhìn A Quy vui mừng như vậy, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên.

A Quy vừa sinh ra thì cha đã mất tích, Thẩm gia chỉ có hai nam đinh trưởng thành duy nhất lại đều ở biên quan, thêm vào việc trong nhà liên tiếp chịu tang, trong nhà lại toàn là nữ quyến, không tiện đưa hắn ra ngoài chơi, lại vì hắn còn nhỏ, cũng không yên tâm để hắn đi ra ngoài với gia phó.

Thêm vào đó nếu hai thúc thúc của hắn có mệnh hệ gì trên chiến trường, A Quy sẽ là nam đinh duy nhất của Thẩm gia, trong nhà khó tránh khỏi bảo vệ chặt chẽ hơn một chút.

Cho nên A Quy thật sự chưa từng ra ngoài chơi, giờ đây may mắn gặp được công chúa vẫn giữ được tấm lòng trẻ thơ, ngược lại có thể chơi cùng nhau.

"Giỏi lắm! Xem xem có giống thanh kiếm kia của ngươi không?" Sở Du Ninh xoa đầu hắn.

A Quy gật đầu, hai tay nhỏ nắm chặt thanh kiếm, như sợ nó chạy mất, xem xét cả hai mặt, mắt lại mở to, miệng há tròn.

"Công chúa thẩm thẩm, thật sự giống hệt thanh kiếm gỗ mà cha làm cho ta! Đây cũng là do cha làm sao?"

Sở Du Ninh cứng họng.

Kiếm thì giống hệt, chỉ có người làm là khác, mà thanh kiếm kia của A Quy có ý nghĩa trọng đại là do cha hắn làm.

Thẩm Vô Cữu vẫy tay gọi A Quy lại, xoa đầu hắn: "Không phải cha con làm, là công chúa tự tay làm từng chút một, tâm ý cũng giống như cha con, đều mong con bình an vui vẻ, hiểu không?"

"Vâng! Công chúa thẩm thẩm giống như cha, thương A Quy nhất."

A Quy gật đầu thật mạnh, ôm kiếm nhào tới ôm chân Sở Du Ninh, ngẩng đầu, giọng nói còn ngọng sữa: "Công chúa thẩm thẩm, sau này A Quy sẽ hiếu thuận với người."

Lời cảm ơn chân thành nhất từ đứa trẻ, Sở Du Ninh cảm thấy mình cũng cao lớn hơn nhiều.

Nàng véo má A Quy: "Được, đợi ngươi lớn rồi để ngươi hiếu thuận."

"Vậy ta có thể để kiếm gỗ bay lên không?" A Quy đầy mong đợi hỏi.

"Ngươi có thể thử xem." Sở Du Ninh nói.

A Quy hai tay nắm chặt thanh kiếm như nắm một con cá sống, sợ kiếm bay không lên sẽ bị rơi vỡ, còn biết ngồi xổm xuống gần mặt đất một chút, lỡ rơi xuống cũng không rơi mạnh.

Hắn nín thở, từng chút buông tay, đợi khi cả hai tay đều buông ra, thanh kiếm gỗ đột nhiên rơi xuống, hắn vừa kêu lên, thanh kiếm gỗ sắp chạm đất lại đột nhiên bay lên.

"Oa! Thật sự bay lên rồi!"

A Quy lại đưa tay ra bắt, Sở Du Ninh điều khiển phi kiếm bay một vòng quanh thư phòng, A Quy liên tục đuổi theo, mỗi lần sắp bắt được thì phi kiếm lại tăng tốc.

"Ôi chao! Lại chạy rồi!"

Trong thư phòng toàn là tiếng chân chạy nhảy của A Quy, còn có tiếng kinh hô không ngừng.

Thẩm Vô Cữu dù đã xem một lần vẫn cảm thấy rất kỳ diệu, không chỉ có thể vô thanh chui vào trong cơ thể hắn khâu lại vết thương, còn có thể điều khiển đồ vật từ hư không, năng lực này của nàng chẳng khác gì tiên pháp.

Chơi một lúc, thấy A Quy đã chạy đến đổ mồ hôi, Sở Du Ninh mới dừng lại, để thanh kiếm gỗ rơi vào lòng hắn.
 
Chương 124: Chương 124


Thẩm Vô Cữu vẫy tay gọi A Quy lại, lau mồ hôi cho hắn: "A Quy, thanh kiếm gỗ này chỉ khi nào có công chúa thẩm thẩm ở đây mới bay được, con biết không?"

A Quy vốn còn định mang về cho mẫu thân xem thanh kiếm gỗ biết bay, nghe tứ thúc nói vậy, có chút tiếc nuối nhưng vẫn rất vui.

"Con biết, phi kiếm nghe lời công chúa thẩm thẩm, con cũng nghe lời công chúa thẩm thẩm. Sau này con muốn xem phi kiếm thì có thể đến tìm công chúa thẩm thẩm không?"

A Quy nói rồi đầy mong đợi nhìn Sở Du Ninh.

"Thật ra..."

"Công chúa, chuyện này nghe theo ta được không?"

Thẩm Vô Cữu biết nàng muốn nói gì, nàng có thể tự mình giữ lại năng lực đó trong cơ thể hắn, giữ lại trên thanh kiếm gỗ cũng không phải chuyện khó.

Nếu A Quy muốn kiếm gỗ bay là có thể bay, hắn sợ A Quy mang ra ngoài khoe khoang gây chuyện, năng lực của nàng có thể dùng nhưng đó là đã được che giấu, kiếm gỗ tự nhiên biết bay lại khác, đến lúc đó phải giải thích thế nào?

Sở Du Ninh nhìn ánh mắt cầu xin của hắn, giống như quân sư trong đội Bá Vương Hoa, bất cứ chuyện gì cần xin ý kiến của nàng đều là vì đội ngũ.

Nàng cũng không do dự, trực tiếp gật đầu: "Nghe theo ngươi."

Thẩm Vô Cữu cười cười, công chúa vẫn rất dễ nói chuyện.

A Quy nhìn công chúa thẩm thẩm, lại nhìn tứ thúc, đừng thấy hắn nhỏ, thật ra hắn hiểu rất nhiều. Đây là bí mật của công chúa thẩm thẩm.

Khi nửa khuôn mặt của mặt trời lặn xuống núi, cũng đến lúc dùng bữa tối, A Quy được công chúa thẩm thẩm mời về chính viện bên kia ăn cơm, vui mừng đến nỗi quên mất tứ thúc bị bỏ lại.

Được thanh kiếm gỗ biết bay, lại được dùng bữa tối với công chúa thẩm thẩm, A Quy cảm thấy đây là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất của hắn, đến nỗi tối ngủ mơ cũng cười khúc khích. ...

Người xưa ăn tối đi ngủ đều sớm, ăn xong cơm, trời cũng mới chập tối.

Sở Du Ninh tắm xong định sang chỗ Thẩm Vô Cữu tìm sách g.i.ế.c thời gian, Phong Nhi quay người đi lấy khăn về lau tóc cho công chúa, công chúa lại không thấy đâu, nhìn lại cửa sổ mở toang, còn có thể không biết công chúa lại chạy ra ngoài sao.

Khi Sở Du Ninh đến Đông Khóa Viện, Thẩm Vô Cữu cũng vừa được Trình An hầu hạ lau người, thay quần áo sạch sẽ.

Thấy Sở Du Ninh tóc ướt sũng đi vào, trong lòng Thẩm Vô Cữu đã có thể bình tĩnh chấp nhận.

Lần này nàng không mặc yếm mà mặc một chiếc váy lụa tay rộng cổ chéo, chất liệu lụa mềm mại, chỉ cần giơ tay lên là ống tay áo sẽ tuột xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn thon thả, đôi môi hồng hào không cần tô son, khuôn mặt vừa tắm xong như quả trứng đã bóc vỏ.

"Công chúa sao lại đến đây?"

Thẩm Vô Cữu trong lòng còn hơi mong đợi nàng có phải không yên tâm về hắn, đến xem vết thương của hắn không.

Sở Du Ninh nói thẳng: "Chỗ này của ngươi nhiều sách, ta đến tìm sách xem."

Tìm sách xem... Cảm thấy lý do này còn không đáng tin bằng việc đến xem vết thương của hắn.

Thẩm Vô Cữu thở dài, quả nhiên không thể trông chờ công chúa có thể để tâm đến hắn nhiều hơn.

"Ở đây ta chủ yếu là sách binh pháp, công chúa thích xem loại sách nào? Tam tẩu có rất nhiều tập thơ, còn có không ít độc bản, ngươi rảnh cũng có thể đến chỗ tam tẩu xem."

Nếu công chúa có nội hàm, có lẽ có thể nói chuyện với tam tẩu.

"Ta thích xem tiểu... thoại bản."
 
Chương 125: Chương 125


Sách binh pháp nhìn là biết là nói về đánh trận, mạt thế còn chưa đánh đủ sao?

Tập thơ ư? Rõ ràng một câu có thể nói rõ ràng, lại phải ghép một số chữ lại thành những thứ nghe không hiểu, nàng cũng không thích xem.

Thẩm Vô Cữu nói đến nửa chừng thì dừng lại, công chúa thích đọc sách nhưng lại là thoại bản.

"Ngày mai ta bảo Trình An đi đổi một số về cho công chúa."

Nhưng bất cứ thứ gì không tốt đều không được xuất hiện trước mặt công chúa, tránh làm công chúa hư hỏng.

"Được rồi, ta đi xem trên giá sách của ngươi có sách gì có thể xem không." Sở Du Ninh đành phải tạm chấp nhận.

"Công chúa cứ đi xem, tìm được sách thích hợp thì mang đến đây xem, ta lau tóc cho ngươi."

Sở Du Ninh nghiêng đầu sờ mái tóc đã khô được một nửa, xua tay: "Không cần, để gió thổi một lúc là khô."

Nếu không phải Trương ma ma và Phong Nhi không cho nàng cắt tóc, nàng đã muốn cắt thành tóc ngắn dễ chăm sóc, cũng không cần phải búi tóc, cắm một đống đồ trang sức vô dụng.

"Công chúa vì phủ tướng quân đòi lại lương hướng, lại thay ta chữa thương, còn làm kiếm gỗ cho A Quy, ta muốn báo đáp công chúa. Giờ ta không thể cử động, chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt, ví dụ như lau tóc cho công chúa."

Sở Du Ninh bị Thẩm Vô Cữu nhìn chằm chằm, muốn từ chối cũng không nói ra được, nàng đành gật đầu: "Được rồi, ta đi chọn sách trước."

Khóe môi Thẩm Vô Cữu cong lên một nụ cười, công chúa dễ tính thật đáng yêu.

Một lát sau, Sở Du Ninh quay lại, trên tay còn cầm một cuốn sách, nàng dùng tinh thần lực tìm sách nên rất nhanh.

Nàng lắc lắc cuốn sách trong tay, nói với Thẩm Vô Cữu: "Giá sách của ngươi không phải toàn là sách binh pháp à, xem này, đây là gì?"

Thẩm Vô Cữu nhìn rõ cuốn sách trên tay nàng là gì, sắc mặt tướng quân vững như núi Thái Sơn sụp đổ trong nháy mắt, suýt quên mất vết thương của mình không thể cử động mạnh, thiếu chút nữa là nhào tới.

Hắn nhanh chóng sắp xếp ngôn từ, đưa tay về phía nàng: "Công chúa, cuốn sách này là bảo vật truyền gia của nhà họ Thẩm, không thể dễ dàng mở ra, có thể đưa cho ta không?"

"Nhưng ta đã mở ra rồi, bảo vật truyền gia nhà ngươi là truyền cái này sao?"

Sở Du Ninh mở sách ra cho hắn xem: "Cũng chẳng có gì, chỉ là hai người không mặc quần áo ôm nhau làm chuyện hòa hợp của cuộc sống. Ồ, còn chưa cởi hết quần áo."

Sắc mặt Thẩm Vô Cữu vừa xanh vừa đỏ, thấy nàng đã xem rồi, đành phải cố gắng cứu vãn: "Thật ra đó là của Bùi Diên Sơ, hắn để quên ở đây."

Thật ra đó là năm ngoái khi hắn về kinh thuật chức, Bùi Diên Sơ mang đến cho hắn, nói là sợ hắn ở trong quân doanh lâu ngày không biết cách làm chuyện đó với nữ nhân, lúc đó hắn không thèm nhìn, tùy tiện ném sang một bên, chắc là Trình An hay Trình Hựu dọn dẹp thì để lên giá sách.

Thẩm Vô Cữu bây giờ hận không thể treo Bùi Diên Sơ lên đánh, đợi hắn khỏi thương, việc đầu tiên hắn nhất định phải lôi Bùi Diên Sơ đến trường luyện võ, nói hắn không hiểu nữ nhân, hắn còn thấy Bùi Diên Sơ ở kinh thành lâu ngày trở nên yếu đuối rồi.

"Công chúa, cuốn sách đó không thích hợp cho người xem, đưa cho ta được không?" Thẩm Vô Cữu đưa tay về phía nàng, dụ dỗ.

"Nhưng ta chán quá."

Ở mạt thế còn có thể tu luyện dị năng g.i.ế.c thời gian, nếu không thì còn có những cuốn sách mà những năm trước mọi người chuyển từ thư viện về.
 
Chương 126: Chương 126


Cũng không biết chợ đêm bên ngoài thế nào, nàng tuy muốn trèo tường ra ngoài nhưng hôn quân vì cấm túc nàng còn đặc biệt phái cấm quân đến canh giữ, nàng vẫn nên nể mặt hôn quân một chút, ngày đầu tiên không ra ngoài.

"Hay là ta kể chuyện cho công chúa nghe?"

Thẩm Vô Cữu vì ngăn cản Sở Du Ninh xem sách đó cũng liều mạng rồi.

"Được thôi, ngươi kể cho ta nghe các ngươi đánh trận thế nào."

Sở Du Ninh ném sách vào trong giường hắn, kéo ghế đẩu ngồi xuống, chuẩn bị nghe chuyện.

Ở mạt thế dù là người đánh với người hay người đánh với tang thi, ngoài dị năng còn có vũ khí nóng, thế giới này đều dùng vũ khí lạnh, nếu không Việt Quốc cũng không thể dựa vào thuốc s.ú.n.g mà đứng trên ba nước khác.

Thẩm Vô Cữu lập tức đè sách dưới chân, đề phòng nàng lại lấy đi.

Thẩm Vô Cữu lại bảo Sở Du Ninh dựa đầu lại đây, hắn muốn lau tóc cho nàng, Sở Du Ninh dứt khoát ngồi quay lưng lại với hắn, lưng dựa vào thành giường, gáy đưa về phía hắn, hắn muốn lau thế nào thì lau.

Thẩm Vô Cữu cầm khăn đã chuẩn bị sẵn bên cạnh, vừa lau tóc cho nàng vừa kể chuyện xảy ra ở biên quan.

Hắn chưa từng kể chuyện cho ai nghe, nhưng hắn từng nghe đại ca kể chuyện ở biên quan, đó là chuyện khi hắn bảy tám tuổi.

Thẩm Vô Cữu kể cho Sở Du Ninh nghe chuyện năm đó hắn mới đến biên quan, làm thế nào để khiến những người coi thường hắn tuổi nhỏ phải tâm phục khẩu phục.

Lúc đó, danh tiếng của hắn lưu truyền bên ngoài chỉ là tiểu bá vương kinh thành, mới đến biên quan, cho dù Thẩm gia chỉ còn lại hắn là đích tử, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, lại chưa từng đánh trận, cũng không có tin đồn hắn giỏi võ, trong quân Thẩm gia tự nhiên có người không phục.

Nhưng bọn họ không biết rằng mặc dù hắn chỉ định làm một tên công tử bột của Thẩm gia, nhưng từ nhỏ đã luyện võ, thậm chí thiên phú còn cao hơn mấy người anh trai, nếu không thì cũng không thể mười hai tuổi đã có thể lôi thế tử Ninh Viễn Hầu từ lầu xanh ra đánh.

Lúc đó hắn chọn mấy người đánh nhau, sau khi thấy được thân thủ của hắn, những tiếng không phục trong quân doanh mới lắng xuống một chút, nhưng thực sự thu phục được quân Thẩm gia vẫn là trận chiến tiếp theo.

Lúc đó, các lão tướng trong quân Thẩm gia cho rằng hắn không hiểu binh pháp, không biết rằng ngay từ lúc phụ thân và đại ca tử trận, hắn đã ngày đêm khổ đọc binh pháp, còn làm vô số lần suy diễn.

Hắn chưa từng thực chiến nhưng lại dám chiến, cuối cùng dùng năm vạn quân đánh bại mười vạn quân địch, lúc này mới hoàn toàn thu phục được quân Thẩm gia.

Trong giọng nói thanh hòa của Thẩm Vô Cữu, Sở Du Ninh như được đưa đến chiến trường, tận mắt nhìn một thiếu niên non nớt từng bước trưởng thành thành một vị tướng quân lừng danh thiên hạ.

Hắn tuy nói nhẹ nhàng nhưng Sở Du Ninh cũng từng trải qua chiến trường mạt thế, nàng biết trong đó có bao nhiêu chua xót không ai hay.

Nàng còn có đội Bá Vương Hoa làm chỗ dựa, còn hắn chỉ có một mình, dùng đôi vai mười mấy tuổi gánh vác cả Thẩm gia, cũng không để quân địch bước vào lãnh thổ nửa bước.

"Ngươi rất lợi hại, là một vị tướng quân tốt."

Sở Du Ninh giơ ngón tay cái với hắn, sau đó vỗ vào chân hắn: "Ngươi yên tâm, với tư cách là quân sư của ta, sau này ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi."

Bị bàn tay nhỏ mềm mại này vỗ vào chân vốn nên sinh ra tâm tư mơ mộng, nhưng nghe công chúa nói vậy, tâm tư mơ mộng còn chưa kịp sinh ra đã bị dập tắt.
 
Chương 127: Chương 127


"Công chúa, ta là phu quân của người."

Thẩm Vô Cữu buồn cười nói, hóa ra nàng còn có ý định để hắn làm quân sư.

Sở Du Ninh gật đầu: "Ồ. Đúng rồi, ngoài quân sư, ngươi còn là phu quân của ta. Không sao, ta sẽ đối xử với ngươi tốt gấp đôi."

Thẩm Vô Cữu:...

Không thể trước là phu quân sau là quân sư sao?

Chuyện cũng đã kể, tóc cũng đã lau khô nhưng thời gian vẫn còn sớm, mắt Sở Du Ninh lại liếc vào trong giường tìm cuốn sách lúc nãy.

Thẩm Vô Cữu vô thức dùng chân đè chặt.

"Ta thấy ta vẫn muốn xem. Không xem tranh, chỉ xem chữ."

Thẩm Vô Cữu:... Có khác nhau sao?

"Những chữ đó sẽ làm bẩn mắt công chúa, hơn nữa ý chữ quá sâu xa, công chúa e là cũng không hiểu."

Sở Du Ninh nghĩ cũng phải, lúc nãy nàng lật ra xem thì chỉ nhìn chữ, còn khó hiểu hơn cả những bài thơ cổ trước mạt thế.

"Vậy ngươi đọc cho ta nghe."

Thẩm Vô Cữu suýt cắn phải lưỡi, hắn không nên nói nửa câu sau, đọc sách dâm uế cho công chúa nghe ư?

Nhìn ánh mắt trong sáng của công chúa thì đừng nói là đọc, nghĩ thôi cũng là tội.

Ngay lúc hai người đang trừng mắt nhìn nhau thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

"Chủ tử, không xong rồi! Trong cung có người đến." Trình An vội vàng xông vào.

Nụ cười trên mặt Thẩm Vô Cữu lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị: "Người đến là ai? Có nói là chuyện gì không?"

"Người đến là Lưu công công bên cạnh bệ hạ, nói là truyền công chúa vào cung."

Sở Du Ninh đứng dậy: "Không phải nói là cấm túc nửa năm sao? Lời phụ hoàng ta nói đều là rắm à? Quân vô hí ngôn cái gì chứ?"

Trình An không dám đáp lời, sau lưng bàn tán về bệ hạ là đại bất kính.

Thẩm Vô Cữu cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, buộc bệ hạ phải phái người đến truyền công chúa vào cung.

Bệ hạ không tiếc cấm túc và phái người canh giữ phủ Trấn Quốc tướng quân chỉ để không cho người Việt Quốc tìm công chúa gây phiền phức, không thể nào chỉ vì người Việt Quốc hù dọa vài câu mà sợ hãi.

Tối nay trong cung mở tiệc khoản đãi người Việt Quốc, không ngoài dự đoán là sẽ chọn công chúa đi Việt Quốc hòa thân, nhưng công chúa đã gả cho hắn rồi, chẳng lẽ vương gia Việt Quốc còn dám mơ tưởng đến công chúa của hắn sao!

Hắn nhớ đến chuyện ban ngày công chúa đánh Dự Vương, có lẽ là vậy nên Dự Vương đó mới đem chủ ý đánh lên thê tử của hắn.

Thẩm Vô Cữu nhớ đến sự thật biết được ban ngày, cộng thêm lúc này đoán được chủ ý của Dự Vương, hai nắm đ.ấ.m đặt bên hông siết chặt, cằm căng ra thành đường nét lạnh lùng.

"Trình An, đẩy xe lăn đến đây." Thẩm Vô Cữu đã quyết định.

"Không được, ngươi nằm yên đi. Không phải chỉ là vào cung thôi sao, một mình ta có thể đi." Sở Du Ninh lên tiếng ngăn cản.

Thẩm Vô Cữu biết không thể cứng rắn với nàng, bèn mềm giọng: "Công chúa, ta để Trình An và Trình Hựu khiêng ta ra ngoài gặp Lưu công công, hỏi xem có chuyện gì, nếu không ta không yên tâm."

Sở Du Ninh nghĩ đến việc vết thương của hắn khâu lại là nhờ tinh thần lực của nàng khống chế, không giống với khâu vết thương bình thường, phẫu thuật bình thường nếu động vào có lẽ sẽ lo chỉ bị đứt rồi gây ra nhiễm trùng hoặc biến chứng khác, còn "chỉ" của hắn được nàng khống chế rất chặt, cũng không nhất định phải nằm trên giường bất động.

Để phòng ngừa vạn nhất, nàng vẫn bảo Thẩm Vô Cữu bỏ xe lăn, đổi sang dùng sập ngồi, bệnh nhân thì phải có dáng vẻ của bệnh nhân chứ.
 
Chương 128: Chương 128


Lưu Chính đợi chưa được bao lâu đã thấy Sở Du Ninh đi ra, đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Vô Cữu đang nửa nằm trên sập ngồi, trong lòng giật thót.

Phò mã đây là vết thương lại nặng thêm rồi sao?

Ban ngày còn có thể ngồi xe lăn theo công chúa đến Hộ bộ đòi lương hướng, ban đêm ngay cả ngồi cũng không ngồi thẳng được.

"Nô tài bái kiến công chúa, phò mã." Lưu Chính tiến lên, hơi cúi người hành lễ.

Sở Du Ninh phất tay: "Không cần đa lễ, phụ hoàng lại bảo ngươi đến truyền ta vào cung sao? Cuộc sống cấm túc của ta mới bắt đầu đã kết thúc rồi à?"

Nói đến chuyện này, Lưu Chính liền tức giận: "Công chúa, bệ hạ phạt người cấm túc vốn là để bảo vệ người, không cho người Việt Quốc tìm phiền phức cho người, nhưng ai ngờ người Việt Quốc đó thật sự quá đáng! Bọn họ đã phái người mang thuốc s.ú.n.g giấu ở một nơi nào đó trong thành từ trước, dùng chuyện này để uy h.i.ế.p bệ hạ truyền người vào cung."

"Cho nên ông ta bảo ngươi đến truyền công chúa vào cung sao?!"

Thẩm Vô Cữu tức giận đến nỗi ngay cả tôn xưng cũng không màng.

Kiếp trước còn có thể vì một mỹ nhân mà khai chiến với Việt Quốc, giờ chỉ cần bị uy h.i.ế.p nói giao công chúa là giao ngay, tấm lòng bảo vệ nữ nhi của hôn quân này cũng chỉ duy trì được nửa ngày.

Hắn hận mình lúc này không làm được gì!

"Tướng quân đừng nóng, bệ hạ đã nói, bảo nô tài giao cái này cho người."

Lưu Chính lấy một khối hổ phù từ trong tay áo ra: "Bệ hạ bảo người mang hổ phù đến doanh trại lớn ở phía tây kinh thành, điều binh đóng quân ở bên ngoài thành, nếu người Việt Quốc nhất định muốn công chúa đi hòa thân, trừ khi hắn không muốn rời khỏi kinh thành Khánh Quốc."

Thẩm Vô Cữu vừa đưa tay ra, Sở Du Ninh đã cầm lấy hổ phù, xem một lượt rồi ném lại cho hắn.

Nàng nhìn Lưu Chính: "Phụ hoàng cũng có thể cứng rắn như vậy sao? Ông ta không sợ Việt Quốc sau này tính sổ à? Không cho người ta rời đi, Việt Quốc đánh vào thì làm thế nào?"

Lưu Chính cười khổ: "Đây đều là chuyện sau này mới nghĩ đến, bệ hạ hiện tại chỉ muốn bảo vệ công chúa người thôi."

Sở Du Ninh nghe xong trong lòng có một cảm giác không nói nên lời, giống như đêm đó nghe hôn quân vì giúp nàng xóa bỏ chuyện Tiểu Tứ làm của hồi môn, phối hợp với nàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Chiêu quý phi vậy.

Hôn quân thì hôn quân thật, nhưng ít nhất ông ta đã làm tròn trách nhiệm của một người cha là bảo vệ nữ nhi.

Nàng không biết tại sao trước khi nàng xuyên đến, hôn quân có thể bỏ mặc cục bột đến mức để nó bị cung nhân lơ là mà rơi xuống nước c.h.ế.t đuối, cuối cùng còn vì nguyên chủ ghét bỏ mà chôn cất qua loa.

Nhưng hiện tại nàng thay thế thân phận nữ nhi của ông ta, quả thực đang hưởng thụ sự che chở của hôn quân.

Nàng không có cha mẹ nhưng lại có các mẹ đội Bá Vương Hoa, tấm lòng bảo vệ nàng của hôn quân rất giống bọn họ.

Được rồi, nàng quyết định sau này sẽ không gọi ông ta là hôn quân sau lưng nữa, nếu còn hôn đến mức không thể nhìn nổi thì gọi là cẩu hoàng đế đi.

"Trình An, đi chuẩn bị ngựa." Thẩm Vô Cữu trầm giọng ra lệnh.

Sở Du Ninh quay người nhìn hắn: "Ngươi muốn cưỡi ngựa? Không muốn sống nữa sao?"

"Công chúa, là tướng lĩnh của một nước, vốn dĩ phải lấy việc bảo vệ đất nước làm nhiệm vụ, quân có lệnh triệu, triệu đến là phải ứng!"
 
Chương 129: Chương 129


Thẩm Vô Cữu đột nhiên dịu dàng nhìn nàng: "Huống hồ, ta cũng phải bảo vệ thê tử của mình."

Sở Du Ninh nghi ngờ ban ngày mình ăn quá nhiều kẹo mạch nha, sao tim lại hơi ngọt thế này?

"Không cần ngươi đi, ta tự đi là được."

Sở Du Ninh nói xong thì dừng lại một chút, lại an ủi một câu: "Vết thương của ngươi hiện tại không thể động đậy, ước chừng chưa đi đến nửa đường đã nghẻo rồi."

Nàng biết nam nhân rất sĩ diện, nếu không thì ở mạt thế cũng sẽ không có nam nhân nào chịu gia nhập đội Bá Vương Hoa, đãi ngộ của đội ngũ rõ ràng cũng không tệ, lại còn có vô số em gái xinh đẹp có thể tán tỉnh, nhưng lại không có nam nhân nào muốn đến, còn em gái thì vẫn tán tỉnh như thường.

Thẩm Vô Cữu nhận ra nàng muốn an ủi hắn, nhưng lời an ủi này lại một lần nữa khiến hắn bật cười.

"Thẩm tướng quân, nô tài thấy công chúa nói có lý, người có thể phái người đủ tin cậy đi." Lưu Chính phụ họa.

Thẩm tướng quân bị thương đến mức ngồi cũng không ngồi thẳng được, quả thực có khả năng cưỡi ngựa đến nửa đường sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó công chúa trở thành quả phụ thì chẳng phải vừa ý người Việt Quốc sao?

"Trình Hựu, ngươi đi làm."

Thẩm Vô Cữu đưa hổ phù cho Trình Hựu, một là vì Trình Hựu có vẻ điềm đạm hơn Trình An, hai là vì thân thủ của Trình Hựu cũng tốt hơn Trình An.

"Không cần đi, dùng đại quân làm gì, như vậy là quá nể mặt người Việt Quốc rồi."

Sở Du Ninh phất tay, thuốc s.ú.n.g đó người khác không tìm ra được nhưng đối với nàng có tinh thần lực thì chỉ cần một phút là giải quyết xong.

Thẩm Vô Cữu tưởng Sở Du Ninh nói là có thể dùng năng lực điều khiển thuốc s.ú.n.g từ xa.

Hắn kéo nàng lại gần thì thầm: "Công chúa, khả năng của người có thể ngăn thuốc s.ú.n.g phát nổ, nhưng nhất thời rất khó tìm ra thuốc s.ú.n.g ở đâu, lỡ như kinh động đến đối phương, chó cùng rứt giậu châm thuốc s.ú.n.g thì không ổn."

Sở Du Ninh nghiêng đầu: "Ta chưa nói sao? Khả năng dò tìm của ta còn lợi hại hơn."

Tinh thần lực ban đầu được dùng để dò đường, tinh thần lực vừa tỏa ra, phạm vi trăm mét xung quanh đều thu vào tầm mắt.

"Thật sao?"

Thẩm Vô Cữu thực sự rất kinh ngạc, còn kinh ngạc hơn cả khi biết nàng có thể chữa thương cho hắn.

Cuối cùng, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại: "Có hại đến thân thể người không?"

"Cũng chỉ hơn một chút so với lúc dùng năng lượng trong cơ thể ngươi thôi." Dù sao thì cả kinh thành rộng lớn như vậy.

Thẩm Vô Cữu gật đầu, vẫn để Trình Hựu đi điều binh: "Phòng ngừa vạn nhất, cho dù không dùng đến cũng có thể răn đe."

"Được, ngươi cứ làm theo ý mình."

Sở Du Ninh không có ý kiến, ở thế giới này nói đến đánh trận, vẫn là Thẩm Vô Cữu hiểu biết hơn.

Thẩm Vô Cữu thấy nàng vẫn còn tóc tai bù xù, liền lấy trâm cài tóc của mình búi cho nàng một kiểu tóc nửa thả, kiểu tóc này không tốn công, cũng không khác gì kiểu tóc của nam nhân.

Sở Du Ninh lắc lắc đầu: "Kiểu này tốt, không vướng víu."

Trương ma ma nhìn công chúa như vậy quả thực không thể nhìn nổi nữa, cũng may là tình hình cấp bách, nếu không bà ta nhất định sẽ kéo công chúa về búi lại tóc, chỉ một chiếc trâm cài tóc trọc lóc sao có thể cài lên đầu công chúa tôn quý.

"Nếu người thích, sau này ta sẽ búi cho người."

Thẩm Vô Cữu cuối cùng cũng như nguyện sờ được đầu nàng, chỉ là hiện tại không phải lúc nhàn nhã.
 
Chương 130: Chương 130


"Ừm, vậy ta đi đây." Sở Du Ninh vẫy tay.

Trương ma ma tiến lên khoác cho nàng một chiếc áo choàng, vẻ mặt buồn rầu: "Công chúa, ban đêm gió lớn, cẩn thận bị lạnh."

Hoàng hậu nương nương trước khi c.h.ế.t cũng phải gả công chúa đi chỉ vì không muốn công chúa đến Việt Quốc hòa thân, kết quả tên vương gia Việt Quốc khốn kiếp kia lại vô liêm sỉ đến mức muốn cả công chúa đã xuất giá.

Nếu công chúa lần này vào cung, bệ hạ vì giang sơn mà chọn hy sinh công chúa thì phải làm sao?

Bà ta cũng không hỏi công chúa đi làm gì nữa, dù sao cũng để mặc nàng đi, không trông mong được vào bệ hạ, có lẽ công chúa có thể tự cứu mình.

Sở Du Ninh vốn không muốn khoác, nhưng thấy Trương ma ma mặt buồn rầu, cũng mặc kệ bà ta.

Buộc áo choàng vào, Sở Du Ninh không quen, vung vẩy tay, nói với Lưu Chính: "Lưu công công, ngươi đến cổng cung điện chờ ta trước."

Lưu công công vẫn luôn tưởng rằng hai người đang lưu luyến chia tay: "..."

Vừa rồi ông ta còn cảm thán chỉ mới mấy ngày mà tình cảm của công chúa và phò mã đã tốt đến vậy, không ngờ người phải xa công chúa lại là ông ta?

"Công chúa, người đi đâu? Bệ hạ vẫn đang chờ người trong cung."

Lưu Chính vội vàng hét về phía bóng lưng của nàng.

"Ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút, rất nhanh sẽ đến gặp phụ hoàng."

Lưu Chính:...

Đây là lúc có thể ra ngoài đi dạo sao? Công chúa có thể phân biệt được tình hình cấp bách không?

Thẩm Vô Cữu từng tiễn phụ thân và các huynh xuất chinh, lúc này nhìn bóng lưng Sở Du Ninh, cũng có cảm giác như đang tiễn nàng xuất chinh.

Hắn lắc đầu, không yên tâm để Sở Du Ninh đi một mình, liền bảo Trình An đi theo bảo vệ.

Lưu Chính nhìn Thẩm Vô Cữu: "Phò mã, ngài sẽ không dạy công chúa bỏ trốn chứ?"

Thẩm Vô Cữu sắc mặt trầm xuống: "Công công cẩn thận lời nói, công chúa là công chúa tôn quý của Khánh Quốc, sao có thể bỏ mặc bách tính được."

"Vậy công chúa đi làm gì?"

Thẩm Vô Cữu mặt không đổi sắc: "Công chúa chỉ ra ngoài đi dạo thôi."

Lưu Chính:... Hai người tưởng ông ta dễ lừa lắm sao?

*

Sở Du Ninh đi được nửa đường thì gặp mấy vị phu nhân vội vã chạy tới, nàng vui vẻ chào hỏi: "Đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu, các ngươi tìm Thẩm Vô Cữu à, hắn ở kia kìa. Ta còn việc phải đi trước."

Mấy vị phu nhân nuốt lại lời định nói, không phải nói là có người trong cung đến đón công chúa vào cung sao?

Sao chỉ có công chúa và Trình An? Hơn nữa đầu tóc lại giản dị như vậy, không giống như muốn vào cung.

Họ cũng nghe nói chuyện công chúa ban ngày đánh người Việt Quốc, nhất là A Quy nói công chúa thẩm thẩm một cước đá bay một người, lại một tay một người ném thành đống, đây không phải là đắc tội với người thường, cho nên không khỏi lo lắng bệ hạ lúc này phái người đến đón công chúa là do người Việt Quốc ép buộc.

Mấy vị phu nhân vừa định tiếp tục đi về Minh Huy Viện đã thấy Thẩm Vô Cữu được khiêng đến.

"Đại tẩu, bảo quản gia tập hợp hết gia binh trong phủ lại, trước tiên hãy kiểm tra kỹ càng trong phủ một lượt."

Thẩm Vô Cữu lo lắng ban ngày công chúa đắc tội với người Việt Quốc, không chừng cái bọc thuốc s.ú.n.g đó giấu trong phủ tướng quân.

Mấy vị phu nhân đều biết tình hình nghiêm trọng rồi, không hỏi gì thêm, quay người đi làm.

Khi Lưu Chính đến đã tuyên chỉ dụ của bệ hạ, hạ lệnh cho cấm quân vốn canh giữ bên ngoài Trấn Quốc tướng quân phủ đi canh giữ quốc khố, người Việt Quốc quá kiêu ngạo, có khả năng sẽ cho nổ tung quốc khố.
 
Chương 131: Chương 131


Sở Du Ninh lần đầu cưỡi ngựa, trực tiếp dùng tinh thần lực khống chế, vừa kéo dây cương, con ngựa đã ngoan ngoãn nghe lời chạy về phía trước.

Trình An vốn còn lo công chúa không biết cưỡi ngựa, dù sao chủ tử cũng đã bảo hắn điều tra về cuộc đời của công chúa, thế nhưng cũng không nghe nói công chúa giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, kết quả là công chúa cưỡi ngựa phi đi mất, khiến hắn đuổi theo cũng không kịp.

Chợ đêm kinh thành đang lên đèn, ánh nến lung linh lay động, tô điểm cho màn đêm màu sắc lãng mạn mơ hồ.

Đèn đuốc sáng trưng, ban đêm người đi trên phố phần lớn là đi dạo chơi, trong trà lâu tiếng hát tuồng vang lên, trên sông là thuyền hoa rực rỡ đèn đuốc trôi lững lờ, một khúc tỳ bà không biết đã câu mất bao nhiêu trái tim, biết bao công tử nhà giàu đang chìm đắm trong đó.

Tuy nhiên, chuyện trong cung vừa xảy ra, một số lượng lớn cấm quân đã phân bố ở khắp các phố, tuyên bố giới nghiêm sớm, giải tán người đi lại trên đường.

Những người có thể định cư ở kinh thành cũng không phải kẻ ngốc, nhìn tình hình này thì biết có chuyện lớn sắp xảy ra, từng người về nhà đóng chặt cửa sổ.

Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho Sở Du Ninh cưỡi ngựa phi nước đại trên đường phố lớn nhỏ ở kinh thành.

Sau khi giới nghiêm sớm, toàn bộ kinh thành trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng bước chân chỉnh tề của cấm quân, cùng với tiếng ma sát giữa áo giáp khi chạy, nghe mà lòng người như đánh trống. ...

Còn ở Trần gia lúc này, Trần Tử Thiện đang bị ấn vào ghế đánh đòn.

"Đồ bất hiếu! Sớm biết ngươi sẽ gây họa, năm đó không nên để ngươi ra đời!"

Hôm nay mở tiệc tiếp đón người Việt Quốc, quan viên từ tam phẩm trở lên đều có thể tham gia, Trần lão gia nghe nói đứa con bất hiếu này vừa từ lầu xanh ra đã dám mua nữ nhân của người Việt Quốc, tiếp đó lại nghe nói đứa con bất hiếu này cùng Du Ninh công chúa làm loạn Hộ bộ, tức giận đến mức hận không thể đánh c.h.ế.t hắn.

Cũng chính vì vậy, ông ta mới không dám đến dự tiệc trong cung, chỉ sợ người Việt Quốc nhắc đến chuyện này ở đại diện, đến lúc đó sẽ bị bệ hạ giáng tội ngay tại điện.

Trần Tử Thiện kêu thảm thiết: "Mẹ ta cũng hối hận vì năm đó đã gả cho ông, sinh ra đứa con bất hiếu này. Một kẻ sủng thiếp diệt thê không xứng để mẹ ta sinh con cho hắn."

"Còn cãi cứng, xem ta không đánh c.h.ế.t ngươi!"

"Đánh đi! Cứ đánh c.h.ế.t ta, đỡ phải đến lúc nóng giận, ta cho cả thiên hạ biết ông đã bỏ thê tử cưới người khác, vì vinh hoa phú quý mà ép thê tử làm thiếp!" Trần Tử Thiện ngẩng cao cổ.

"Ngươi! Tốt lắm! Rất tốt! Xem hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi!" Trần lão gia lại vung roi.

"Lão gia bớt giận."

Trần phu nhân thấy đánh gần xong mới tiến lên ngăn Trần lão gia lại: "Tử Thiện càng ngày càng quá đáng rồi, hôm nay suýt chút nữa đã gây ra họa diệt tộc cho Trần gia, theo ta thấy, vẫn nên để hắn về quê cũ lánh nạn, cũng là để dưỡng tính tình."

Trần Tử Thiện vừa nghe đã biết ả đàn bà độc ác này đang tính toán gì, hắn cười lạnh: "Muốn ta về quê cũ cũng được, để Trần Tử Mộ đi cùng, hắn lớn từng này rồi còn chưa gặp gia gia nãi nãi đúng không? Nên về tế bái, kẻo gia gia nãi nãi xuất hiện trong mơ hắn hắn cũng không nhận ra."

"Tử Mộ định sang năm lại ứng thí, đang là lúc quan trọng, đợi Tử Mộ thi đỗ tiến sĩ rồi về vinh quy bái tổ, chắc hẳn hai cụ đến lúc đó sẽ vui hơn."
 
Chương 132: Chương 132


Trần Tử Thiện là kẻ vô lại, hắn chống nạnh đứng dậy, nhăn nhó: "Ta cũng đang cố gắng để gia gia nãi nãi bế chắt đây, không có chắt ta sợ về quê gia gia nãi nãi sẽ buồn đến mức ở suối vàng cũng không yên lòng."

Trần phu nhân giật giật khóe miệng: "Thân thể của ngươi đại phu cũng đã xem rồi, không dễ khiến nữ tử thụ thai, có lẽ về quê cũ có thể dưỡng cho tốt."

Trần Tử Thiện không đau không ngứa: "Ta lại thấy ở quê cũ bị tổn hại thân thể, cha ruột bỏ vợ bỏ con ở kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, cưới vợ đẹp thiếp xinh, để thê tử cùng con cái ăn cám nuốt rau ở quê nhà, không phải là tổn hại lớn sao? Ta đã tính rồi, đời này nếu không sinh được con thì sẽ xin con nuôi của Trần Tử Mộ, ai bảo hắn là huynh đệ của ta chứ?"

Trần phu nhân lập tức không vui, muốn xin con nuôi của nhi tử bà ta, cả đời này đừng hòng!

Thấy bộ dạng heo c.h.ế.t không sợ nước sôi của hắn, Trần lão gia đang định mắng tiếp thì quản gia vội vã chạy vào.

"Lão gia không xong rồi! Trong cung xảy ra chuyện rồi!"

Trần lão gia vừa nghe trong cung xảy ra chuyện, ý nghĩ đầu tiên là may mắn vì mình không đi dự tiệc, nhưng khi nghe quản gia nói chuyện gì đã xảy ra, sắc mặt ông ta đại biến.

Không biết người Việt Quốc đặt thuốc s.ú.n.g ở đâu, ông ta nghĩ đến chuyện ban ngày Trần Tử Thiện đắc tội với người Việt Quốc, sợ đến toát mồ hôi lạnh.

Lỡ như người Việt Quốc đó ghi thù đặt thuốc s.ú.n.g ở Trần phủ thì sao?

"Tập hợp tất cả mọi người trong phủ lại cho ta, lục soát kỹ càng Trần phủ từ trong ra ngoài!"

Trần lão gia nói xong, trừng mắt nhìn Trần Tử Thiện: "Ta mặc kệ hôm nay có tìm ra thuốc s.ú.n.g hay không, sau khi lục soát xong ngươi cút về quê cũ cho ta, dù ngươi không muốn, ta cũng trói ngươi lại bắt người đưa về."

Trần phu nhân vui thầm, nhưng biết đây không phải lúc vui mừng, cũng vội vàng về dặn dò người lục soát viện tử.

Người cũng bị phạt còn có Bùi Diên Sơ, khi biết tin, hắn đã bị đánh mấy roi đang nằm trên giường dưỡng thương.

Trung Thuận Bá còn tuyệt hơn, trực tiếp cho người về thông báo di tản cả nhà, tam phòng lại bị quên sạch, mọi người đều cho rằng tai họa này là do tam phòng gây ra, ai nấy đều ngầm hiểu không thông báo cho tam phòng.

Bùi Diên Sơ biết chuyện thì cười khẩy: "Phụ thân, lần này ngài nên hết hy vọng rồi chứ?"

"Nếu không phải vì ngươi... Thôi!"

Bùi tam gia đi ra ngoài ôm đầu ngồi xổm ở hành lang.

Có lúc Bùi Diên Sơ thật sự coi thường người cha này, phụ thân là con vợ lẽ, lại còn là con vợ lẽ chủ động trèo lên giường, sau khi sinh con thì bị đánh chết, phụ thân từ nhỏ đã bị hắt hủi, dưỡng thành tính cách nhu nhược, văn không thành võ không tựu, nếu không phải năm đó hoàng hậu từng nhắc đến ông ta một câu, e rằng cả nhà sẽ không nhớ đến chuyện lo liệu hôn sự cho ông ta.

Sau đó hắn mới hiểu ra, trẻ con biết khóc sẽ được ăn kẹo, lúc tổ phụ còn sống hắn thường xuyên thể hiện trước mặt tổ phụ, bị nói là công tử bột thì sao chứ, ít nhất cũng có người nhớ đến hắn, dù sao tam phòng của họ cũng bị đè chết.

Sau đó may mắn quen biết Thẩm Vô Cữu, hắn mới coi như theo Thẩm Vô Cữu nổi danh kinh thành.

Lúc đó Trấn Quốc tướng quân phủ vẫn chưa xảy ra chuyện, Bùi gia vẫn là phủ quốc công, đương nhiên sẽ không phản đối hắn kết giao với đích tử út của phủ tướng quân.
 
Chương 133: Chương 133


Giờ đây Trung Thuận Bá phủ vì Thẩm Vô Cữu mà bị giáng chức, biểu ca đầu óc để trên nóc nhà của hắn ăn không được lại còn mất cả chì lẫn chài, tự sát vì sợ tội, hai nhà đã coi như là thù chết, không muốn để hắn qua lại với Thẩm Vô Cữu nữa.

Hắn lại không phải con rối trong tay họ, bằng gì nghe lời họ, nếu hoàn toàn nghe lời cũng không biết c.h.ế.t lúc nào.

"Sơ Nhi, con xem chúng ta có nên ra ngoài trốn một thời gian không?" Bùi tam thái thái do dự hỏi.

"Không cần, Trung Thuận Bá phủ chưa có bản lĩnh lớn đến mức có thể uy h.i.ế.p được bệ hạ."

Hắn tuy có đấu giá mua nữ nhân Việt Quốc với Trần Tử Thiện, nhưng Trung Thuận Bá phủ còn chưa đủ tư cách để người Việt Quốc coi trọng, nếu bệ hạ biết nơi bị đặt thuốc s.ú.n.g là Trung Thuận Bá phủ, e rằng chỉ lạnh lùng đứng nhìn, từ khi Trung Thuận Bá phủ ngấm ngầm ủng hộ Chiêu quý phi, quan hệ giữa Trung Thuận Bá phủ và hoàng hậu đã xa cách từ lâu, chỉ còn treo danh là nhà ngoại của hoàng hậu mà thôi.

Bùi Diên Sơ nghĩ đến hoàng hậu là người duy nhất năm đó còn nhớ đến phụ thân hắn, rồi lại nghĩ đến Du Ninh công chúa, đối với việc hôm nay bị gọi đi chuyển lương thì không còn oán trách gì nữa.

Trước kia hắn nghe nói Du Ninh công chúa bị nhà ngoại lừa gạt, chỉ thấy nàng ngốc, giờ xem ra không phải ngốc, mà là liều.

Nhưng hắn khá thích sự liều lĩnh này, chỉ không biết đến bao giờ nàng sẽ liều đến Trung Thuận Bá phủ, đột nhiên rất mong chờ.

*

Sở Du Ninh bị cho là vừa ngu vừa liều đang phi ngựa chạy, vừa chạy vừa trải tinh thần lực ra, nơi nào đi qua trong phạm vi trăm mét đều hiện ra trong đầu.

"Hí!"

Chạy được nửa thành, nàng đột nhiên kéo ngựa lại, ngựa chạy quá nhanh bị kéo lại đột ngột, cả con ngựa dựng đứng lên hí lên một tiếng chói tai.

Trình An đuổi theo thấy công chúa suýt bị ngựa hất xuống, sợ đến nỗi tim muốn ngừng đập.

"Ngoan."

Sở Du Ninh vỗ nhẹ lên đầu ngựa, con ngựa lập tức hạ thấp người xuống, hí hí, có vẻ còn khá ấm ức.

Trình An:...

Có vẻ như chuyện gì xảy ra trên người công chúa cũng không có gì lạ.

Hắn thúc ngựa lên phía trước, hạ giọng hỏi: "Công chúa có phát hiện gì không?"

Sở Du Ninh nhìn về phía tòa nhà lớn phía trước, gật đầu: "Trong ngõ đó có một người ôm một vò rượu say khướt, đó không phải rượu, hẳn là thuốc s.ú.n.g các ngươi nói, bên trong còn có rất nhiều mảnh sắt."

Thật độc ác, một khi nổ tung, không chỉ vò rượu phát nổ mà những mảnh sắt bên trong cũng bị nổ tung ra, đạt được hiệu quả gây thương tích gấp ba.

"Không ngờ lại chọn khu dân cư, đây là muốn châm ngòi lửa phẫn nộ của bá tánh mà!" Trình An lập tức hiểu rõ dụng ý hiểm độc của đám Việt quốc.

Sở Du Ninh lấy tinh thần lực cắt đứt dây cháy của khối thuốc súng, căn dặn Trình An mai phục trước, không vội bắt người ngay, so với việc bắt ngay lập tức, nàng thích thấy bọn chúng phụng mệnh châm lửa nhưng lại không châm được hơn.

Câu đó nói thế nào nhỉ? Đánh rắn động cỏ.

Làm xong chuyện này, nàng lại thúc ngựa chạy hết nửa thành còn lại, cuối cùng cũng phát hiện ra một người mặc đồ đen trên mái nhà.

Nhìn thấy người toàn thân đen từ trên xuống dưới, hoàn toàn hòa nhập vào màn đêm, Sở Du Ninh đột nhiên nhận ra lần trước nàng mặc đồ trắng chạy đến Đông Khóa Viện xem kiếm đã không tôn trọng thân phận người đi đêm như thế nào.
 
Chương 134: Chương 134


Đây mới là một người đi đêm đủ tiêu chuẩn, nếu không phải nàng có tinh thần lực thì thật sự rất khó phát hiện ra.

Sở Du Ninh nhìn thấy công cụ gây án của hắn, có cung tên, có túi thuốc súng, người đó nhìn chằm chằm vào hướng... Ồ! Không phải là kho lương Hộ bộ mà nàng đã đến vào ban ngày sao?

Hóa ra là muốn đốt kho lương, chuyện này càng không thể chịu đựng được, đối với người mạt thế, lương thực chính là mạng sống!

Sở Du Ninh trực tiếp cắt dây cháy của túi thuốc s.ú.n.g đó, lại ám thị tinh thần người đó, bảo hắn tự nhảy xuống, việc bắt hắn càng không cần nàng ra tay cũng sẽ kinh động đến người canh giữ kho lương Hộ bộ, nhìn bộ đồ đen đó là biết không phải người tốt.

Sở Du Ninh trực tiếp thúc ngựa đến hoàng cung để gặp Lưu Chính, có tinh thần lực, nàng không cần chạy khắp nơi, trước sau chỉ mất chưa đến hai khắc.

Đến cửa cung, Sở Du Ninh thấy Thẩm Vô Cữu cũng ở đó, khác là Thẩm Vô Cữu đã đổi sang kiệu mềm có thể nằm, ngoài hắn ra còn có Trương ma ma.

Lưu công công ngóng trái ngóng phải, cuối cùng cũng đợi được Sở Du Ninh, thở phào nhẹ nhõm, thấy nàng thúc ngựa phi đến, không khỏi nghi hoặc, công chúa từ khi nào biết cưỡi ngựa?

"Không phải bảo ngươi nghỉ ngơi sao?" Sở Du Ninh xuống ngựa đi về phía Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu giúp nàng đè lại mái tóc bị gió thổi rối tung: "Công chúa là thê tử của ta, có người nhòm ngó thê tử của mình, nếu không ra mặt sẽ bị coi là ta sợ Việt Quốc, mặc nhiên dâng thê tử của mình cho người khác."

Làm sao có thể không đến, để hắn ở lại phủ sốt ruột, hắn không làm được.

Dù thế nào, hắn cũng phải ra mặt cho mọi người biết thái độ của mình, nếu không thật sự tưởng hắn mặc cho người ta xử trí.

Được rồi, lại là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân.

"Được rồi, dù sao ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."

Sở Du Ninh cũng không phản đối, nàng lại nhìn Trương ma ma: "Sao ngươi cũng đến đây?"

"Công chúa không mang theo một cung nữ nào, nô tì chỉ có thể đích thân đến."

Bà ta lo công chúa làm ra chuyện gì quá mức khiến người khác nghi ngờ, có bà ta là ma ma bên cạnh hoàng hậu làm chứng, sẽ không còn ai nghi ngờ công chúa đã đổi người.

Trương ma ma lại kéo Sở Du Ninh lên xe ngựa chải lại tóc cho nàng, sau đó mới để nàng vào cung. ...

Trong Di Hòa Điện, tiếng đàn tiếng hát vang lên rộn ràng.

Người Việt Quốc ngồi ở hàng đầu, mỹ nhân trong lòng, tay chân sờ soạng, quốc yến tử tế lại biến thành chốn ăn nhậu lầu xanh, khiến người ta tức giận mà không dám nói.

"Bệ hạ, bản vương không có kiên nhẫn lắm đâu, Du Ninh công chúa còn không đến, bản vương phải tìm chỗ trút giận rồi."

Dự Vương nói xong còn ợ một cái.

Cảnh Huy Đế ngồi trên ngai vàng, lại bảo cung nhân rót cho mình một chén rượu, xem ra cũng không uống ít hơn người Việt Quốc.

Người Việt Quốc mỗi lần đến Khánh Quốc đều coi như vườn sau nhà mình, còn là loại chủ nhân, vì không muốn diệt vong, Cảnh Huy Đế còn phải cười tươi rói, chỉ cảm thấy không có hoàng đế nào tủi nhục hơn ông ta.

Lần này càng quá đáng hơn, Dự Vương Việt Quốc vừa mở miệng đã muốn Du Ninh, vốn tưởng rằng gả người đi thì sẽ an toàn, nào ngờ vẫn đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của người Việt Quốc.

Ông ta nghĩ, chắc chắn là chuyện Du Ninh ném người trên phố khiến Dự Vương tức giận nên mới nghĩ ra cách sỉ nhục người ta như vậy.
 
Chương 135: Chương 135


Biết sớm thì... Biết sớm thì thế nào, ông ta còn có thể trói Du Ninh lại không cho nàng chạy ra ngoài gây chuyện sao?

"Dự Vương, Du Ninh đã gả cho trung thần lương tướng Thẩm tướng quân của nước ta, thực sự không phải là người hòa thân, ngươi còn chưa gặp Tứ công chúa của trẫm đúng chứ? Trẫm gọi Tứ công chúa qua đây cho ngươi xem."

Cảnh Huy Đế chỉ có thể cố gắng trì hoãn.

Lời này ông ta cũng đã nói khi Dự Vương mở lời đòi Sở Du Ninh, bây giờ chỉ là lặp lại.

Nếu như theo ý muốn của bọn họ để Du Ninh cải giá đi Việt Quốc, còn không bằng trực tiếp diệt vong, làm hoàng đế như vậy thật sự chẳng có ý nghĩa gì.

"Thì đã sao? Bản vương nghe nói Thẩm Vô Cữu bị thương nặng, sau này không thể ra chiến trường nữa, cũng không làm gì được nữ nhân, ha ha... Ta nghĩ công chúa vừa mới gả qua đó chắc vẫn còn trong trắng."

Dự Vương Việt Quốc cười không kiêng nể gì.

Sắc mặt Cảnh Huy Đế còn khó coi hơn cả lúc nghe nói muốn Sở Du Ninh đi hòa thân.

"Ngươi quá càn rỡ! Đích công chúa của nước ta há có thể để ngươi trêu chọc!"

Có thần tử nghe không nổi nữa, không nhịn được lên tiếng.

Dự Vương cười khẩy: "Công chúa Khánh Quốc đều do vương hầu Việt Quốc chúng ta lựa chọn, các ngươi gả đích công chúa đi trước, Việt Quốc chúng ta không truy cứu đã là rộng lượng lắm rồi. Chỉ là để Du Ninh công chúa tái giá thôi mà, dù sao bản vương cũng không phải lần đầu tiên nạp thê tử, bản vương không hề để ý."

"Nghe nói hoàng hậu và quý phi của bệ hạ cũng là biểu tỷ muội, bản vương vừa hay cũng muốn giống như bệ hạ, thử cảm giác cưới một đôi chị em ruột làm vợ xem sao?"

Cảnh Huy Đế nghe hắn nhắc đến Đại công chúa đã khuất, sắc mặt lập tức sa sầm xuống, chén rượu trong tay bị ông ta bóp méo.

"Dự Vương, trẫm thấy ngươi say rồi, quên mất mình đang ở đâu."

Dự Vương ngạo mạn ngẩng đầu nhìn thẳng vào hoàng đế: "Thế nào? Bệ hạ đã chuẩn bị sẵn sàng khai chiến với Việt Quốc chúng ta rồi sao?"

Máu nóng vừa dâng lên của Cảnh Huy Đế lập tức bị dội một gáo nước lạnh.

Việt Quốc chế tạo ra thuốc s.ú.n.g rồi lấy Khánh Quốc ra làm bia đỡ đạn, trận chiến đó mãi mãi là nỗi đau trong lòng người Khánh Quốc.

Đó là trận chiến thảm khốc nhất kể từ khi Khánh Quốc kiến triều, pháo hoả liên miên, đối phương dùng máy b.ắ.n đá, nhưng thứ b.ắ.n tới không phải đá mà là vũ khí phát nổ người ta thương vong.

Còn lấy thuốc s.ú.n.g b.ắ.n lương thảo của Khánh Quốc, cho đầy mảnh sắt có gai nhọn vào từng thùng thuốc súng, ngăn cản kỵ binh Khánh Quốc, vũ khí hai bên chênh lệch quá lớn, Khánh Quốc hoàn toàn là bên bị đánh.

Trận chiến đó, người được cử đi là Trấn Quốc tướng quân đời trước, ông ta cũng không kém cạnh cha mình, nhưng dù có liều c.h.ế.t chống cự cũng không thể chống được bao lâu, cuối cùng đành ngậm ngùi chiến tử trong biển lửa.

Hai mươi vạn đại quân, chỉ trong một canh giờ toàn quân bị diệt, cảnh tượng sau chiến tranh vô cùng bi tráng, đến mức khiến người ta nhìn thấy cả đời không muốn nhìn lại lần thứ hai.

Năm đó Cảnh Huy Đế còn chưa ra đời, tại sao lại biết được?

Đó là vì bức tranh miêu tả chiến trường sau chiến tranh được treo trong ngự thư phòng, không biết là để cảnh cáo mỗi đời hoàng đế phải nhẫn nhịn, không được để chuyện cũ tái diễn, hay là để mỗi đời hoàng đế đều ghi nhớ nỗi nhục đó, phấn đấu truy kích.
 
Chương 136: Chương 136


Lúc này, hoàng đế Khánh Quốc im lặng, các thần tử cũng im lặng.

Những năm gần đây, Khánh Quốc nhẫn nhục chịu đựng, năm nào cũng tiến cống, chẳng phải là vì sợ Việt Quốc tấn công bằng thuốc s.ú.n.g sao? Không ai muốn đối mặt với loại vũ khí hủy diệt đó.

Ngay khi bầu không khí trong điện trở nên cực đoan, vẻ mặt của người Việt Quốc càng lúc càng đắc ý, bên ngoài điện vang lên tiếng truyền sắc nhọn của thái giám.

"Du Ninh công chúa đến!"

Cảnh Huy Đế vừa mong Sở Du Ninh xuất hiện, vừa không muốn nàng xuất hiện, trong lòng vô cùng lo lắng.

Đợi đến khi nhìn thấy Thẩm Vô Cữu cùng vào với Sở Du Ninh, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.

Thẩm Vô Cữu đến đây làm gì?

Không phải để hắn đến doanh trại phía tây kinh thành điều binh sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Hơn nữa, vết thương của hắn nặng đến mức ngồi cũng không ngồi thẳng được?

Sở Du Ninh giấu hai tay ra sau lưng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tự cho là rất có khí thế bước vào điện, bước chân dưới váy dài mạnh mẽ như gió, trâm cài tóc bằng vàng trên đầu theo động tác của nàng mà đung đưa mạnh, lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng va chạm nhỏ.

Nhân vật quan trọng mà mọi người vẫn chờ đợi đã đến, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Sở Du Ninh, việc Khánh Quốc và Việt Quốc có khai chiến hay không đều phụ thuộc vào nàng, chỉ là, bước chân của công chúa có phải là hơi quá lớn rồi không?

Gót sen nhẹ nhàng đâu? Bước còn mạnh mẽ hơn cả nam nhân là thế nào?

Sở Du Ninh liếc nhìn toàn bộ người trong đại điện, chỉ cần nhìn vị trí và vẻ mặt của người Việt Quốc là biết bọn họ còn giống chủ nhân hơn cả chủ nhân.

Nàng thu hồi ánh mắt, tùy tiện chắp tay hành lễ: "Phụ hoàng, người tìm ta?"

Cảnh Huy Đế nhíu mày: "Ngươi học cái kiểu hành lễ không ra gì này ở đâu?"

"Ta thấy rất tốt mà." Sở Du Ninh gật đầu.

Là người được hành lễ, ông ta thấy không tốt.

Cảnh Huy Đế cũng lười quản, không vui nhìn về phía Thẩm Vô Cữu đang được khiêng vào: "Thẩm tướng quân bị thương, không ở nhà dưỡng thương cho khỏe, chạy đến đây làm gì?"

Chẳng lẽ muốn công chúa trực tiếp thủ tiết để thành toàn Việt Quốc sao!

"Thưa bệ hạ, nghe nói có người nhòm ngó thê tử của thần, cho dù thần chỉ còn một hơi thở cũng phải đến."

Thẩm Vô Cữu nửa nằm trên ghế mềm, trông giống như bị thương nặng đến mức không thể cử động.

"Ha ha! Ngươi chính là ngọc diện tướng quân Thẩm Vô Cữu trấn thủ ải Nhạn Hồi chưa từng bại trận sao? Đáng tiếc là bây giờ ngươi ngay cả đứng lên cũng không làm được, công chúa cũng chưa từng đụng vào chứ? Vừa hay bản vương giúp ngươi hưởng thụ."

Dự Vương cười lớn ngạo mạn.

"Ồ! Ngươi còn đứng được, đáng tiếc là không đứng được bao lâu, không có bản lĩnh thì đừng học người khác ngự nữ vô số."

Sở Du Ninh nói xong còn búng móng tay, chỉ số nhục mạ không thể nói là không mạnh.

Cảnh Huy Đế:...

Những ngày sau khi khuê nữ của ông ta xuất giá đã xảy ra chuyện gì? Cái gì cũng có thể nói ra, chẳng lẽ là do tên Thẩm Vô Cữu này dạy hư sao?

Các thần tử:!!

Đây là lời nói gì vậy?"Đứng" của Du Ninh công chúa và "Đứng" mà bọn họ hiểu có phải là cùng một ý không?

Tuy nhiên, nam nhân nào cũng có thể nghe ra ý trong lời nói này, huống chi còn có động tác, Dự Vương tức đến nỗi mặt mày méo mó.

Chưa kịp để hắn mở miệng lần nữa, chỉ thấy một bóng vàng lao thẳng về phía hắn, sượt qua mặt hắn, đ.â.m vào cây cột rồng vàng phía sau.
 
Chương 137: Chương 137


Hóa ra là Thẩm Vô Cữu rút trâm cài tóc của Sở Du Ninh ra làm ám khí.

Dự Vương vừa rồi còn chửi bới tục tĩu giờ đã mềm nhũn ngã xuống đất, suýt nữa thì tè ra quần.

"Bản tướng quân cho dù không đứng lên được cũng vẫn có thể lấy mạng ngươi." Thẩm Vô Cữu giọng lạnh lùng.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, đợi đến khi mọi người phản ứng lại, người Khánh Quốc trong lòng hả hê. Dù thế nào thì cũng đã trút được cơn tức.

Ngay cả Trung Thuận Bá dù hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Thẩm Vô Cữu cũng sẽ không nhân cơ hội này giẫm đạp người khác.

Mặc dù không biết bệ hạ gọi Du Ninh công chúa đến có phải là có ý thỏa hiệp hay không, nhưng ông ta phân biệt được tình hình, chuyện này có thể cười nhạo sau, không cần phải tranh cãi ở đây.

Nếu Khánh Quốc không còn, ông ta sẽ không có cơ hội ngồi trong điện này, vì vậy muốn giữ được vinh hoa phú quý, trước tiên Khánh Quốc phải còn.

Sở Du Ninh thấy Thẩm Vô Cữu rất ngầu, nàng rút trâm cài tóc ở bên còn lại đưa cho hắn: "Còn muốn không? Ta còn đây."

Thẩm Vô Cữu lập tức dịu giọng: "Ngày khác sẽ b.ắ.n cung cho công chúa xem."

"Được, chuyên tìm những kẻ muốn c.h.ế.t làm bia đỡ tên."

Sở Du Ninh tùy tiện cắm trâm cài tóc trở lại đầu, nhìn người Việt Quốc với ánh mắt rất muốn thử.

Dự Vương nghe thấy lời này lại tức đến nỗi một ngụm m.á.u già nghẹn ở trong lòng, sau khi được người ta đỡ dậy, sờ thấy mặt mình còn bị chảy máu, vừa kinh vừa giận, nhìn Thẩm Vô Cữu với ánh mắt vô cùng thâm độc.

"Ngươi muốn chết!"

Thẩm Vô Cữu sắc mặt nghiêm nghị: "Người muốn c.h.ế.t là Dự Vương mới đúng, muốn Du Ninh công chúa đi hòa thân là không thể nào! Dù sao cũng phải khai chiến, chắc Dự Vương c.h.ế.t ở Khánh Quốc, Việt Quốc bên kia cũng không có thời gian quản."

"Ngươi dám uy h.i.ế.p bản vương sao?"

Dự Vương đẩy người đỡ mình ra, nhìn Cảnh Huy Đế: "Xem ra ngươi làm bệ hạ cũng không ra gì, thần tử có thể ngang nhiên làm chủ trước mặt ngươi."

Nhìn xem, ngay cả cách xưng hô cũng bỏ luôn rồi.

Cảnh Huy Đế chỉ thấy hành động vừa rồi của Thẩm Vô Cữu rất sảng khoái.

Cảnh Huy Đế thì thầm với Lưu Chính xong, biết Thẩm Vô Cữu đã cho người cầm hổ phù đi điều binh, giờ Thẩm Vô Cữu nói như vậy, chẳng phải là giống với ý ông ta lúc đưa hổ phù sao?

Thôi! Xem ra thật sự chỉ còn cách khai chiến.

Ngày này cuối cùng cũng đến.

Xé rách mặt với Việt Quốc cũng đành, còn phải đối mặt với việc một nơi nào đó trong kinh thành bị nổ, thật là thiệt thòi.

Cảnh Huy Đế ngồi thẳng người, cuối cùng cũng lấy lại được sự cứng rắn của một vị đế vương: "Thẩm tướng quân nói không sai, công chúa đã xuất giá thì không thể đến Việt Quốc hòa thân, Dự Vương không bằng chọn công chúa khác đi."

Dự Vương không ngờ Cảnh Huy Đế lại cứng rắn như vậy, cười nhạo: "Xem ra bệ hạ muốn lĩnh giáo vũ khí của Việt Quốc rồi."

Nói xong, hắn nhìn Sở Du Ninh, cười không có ý tốt: "Không biết Du Ninh công chúa sẽ chọn như thế nào?"

"Ta cược vũ khí của ngươi không nổ được, thua thì ta theo ngươi đến Việt Quốc."

Sở Du Ninh nói xong cảm thấy ánh mắt Thẩm Vô Cữu rất mãnh liệt, nhìn lại, hình như có chút không vui?

Là đội trưởng, nàng vẫn rất quan tâm đến cảm xúc của đồng đội, vội vàng bổ sung: "Đưa cả phò mã đi cùng, nếu các tẩu tử trong phủ tướng quân cũng muốn đi thì đều đưa đi."

Thẩm Vô Cữu cười, biết công chúa không thể khuất phục, nhưng hắn vẫn không thích nàng dễ dàng lấy bản thân ra đánh cược.
 
Chương 138: Chương 138


Dự Vương: "..."

Thần tử Khánh Quốc vốn còn tưởng Du Ninh công chúa hiểu đại thể, muốn hy sinh mình để đổi lấy hòa bình cho Khánh Quốc mới nói như vậy, dù sao nếu thuốc s.ú.n.g đó không nổ được, Dự Vương có thể ngang ngược như vậy sao?

Ai ngờ bọn họ còn chưa kịp cảm động thì lại bị những lời sau của nàng làm cho vô cùng khó hiểu.

Chẳng lẽ Du Ninh công chúa nói theo Dự Vương đến Việt Quốc là để đi chơi? Còn là cả nhà cùng đi?

Ngay cả Cảnh Huy Đế cũng thấy khuê nữ đột nhiên hiểu chuyện, muốn hy sinh cái tôi để hoàn thành cái ta, kết quả... ông ta nghe thấy gì? Muốn đến Việt Quốc, còn là mang theo cả phủ tướng quân!

Mới gả đi mấy ngày mà đã nhớ nhung người trong phủ tướng quân rồi, không thấy nàng nhớ đến phụ hoàng này.

Cảnh Huy Đế trong lòng chua xót, gả nữ nhi quả nhiên không dễ chịu.

Dự Vương chỉ thấy mình bị đùa giỡn, liên tục nói mấy tiếng "Được", ra khỏi điện hét lớn một tiếng "Thả!", không lâu sau mọi người thấy trên không trung ngoài điện vang lên tiếng pháo hiệu, rõ ràng đây cũng là thứ độc nhất vô nhị của Việt Quốc, quả thực không thể phòng ngừa.

Mọi người trong điện đều tự lo thân mình, sợ người Việt Quốc ngay tại chỗ lấy ra một quả l.ự.u đ.ạ.n nổ tung họ thành bột mịn, cũng có người bình tĩnh nghĩ, nếu điện này nổ tung, người Việt Quốc cũng không thoát được, chắc bọn chúng cũng không ngu ngốc tự tìm đường c.h.ế.t như vậy.

Tiếng nhạc trong điện từ khi Sở Du Ninh đến đã dừng lại, mọi người đều căng thẳng chờ đợi tiếng nổ lớn vang lên từ đâu, cảm giác như cừu chờ làm thịt này rất khó chịu.

Người Việt Quốc đắc ý ngẩng cao cằm, chờ đợi tiếng nổ tuyệt vời đó vang lên.

Nhưng chờ mãi chờ mãi vẫn không đợi được bất kỳ âm thanh nào, sắc mặt người Việt Quốc dần thay đổi.

"Bùm!"

Sở Du Ninh đột nhiên lên tiếng, làm tất cả mọi người giật mình, kể cả Cảnh Huy Đế.

Cảnh Huy Đế trừng mắt nhìn khuê nữ, lúc nào rồi còn nghịch ngợm như vậy.

Dự Vương nghe thấy thì còn mừng thầm, nhưng sau đó phản ứng lại đây là tiếng người, lập tức mặt mày đen kịt nhìn Sở Du Ninh, thấy Sở Du Ninh không hề sợ hãi, thật sự rất muốn biết là cái gì đã cho nàng dũng khí.

"Đừng chờ nữa, không nổ được đâu."

Sở Du Ninh trực tiếp cầm một quả đào trên bàn gần đó ăn.

Dự Vương nhíu mày: "Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy? Kinh thành rộng lớn, ngươi không thể biết được bản vương đã thiết lập địa điểm ở đâu, trong thời gian ngắn như vậy cũng không tìm ra được."

Người Khánh Quốc tỏ vẻ họ cũng muốn biết, vô số ánh mắt đổ dồn vào công chúa, sau đó phát hiện công chúa cắn quả đào ngon lành.

Sở Du Ninh nuốt thịt quả trong miệng, thản nhiên nói: "Chỉ dựa vào tổ tiên nhà ta hiển linh thôi."

Cảnh Huy Đế:!!

Thần tử Khánh Quốc: "..."

Cảnh Huy Đế không ngờ khuê nữ lại có thể bịa chuyện như vậy, tổ tiên hiển linh sao ông ta không biết?

Dự Vương tức đến bật cười: "Công chúa cho rằng bản vương giống kẻ ngốc lắm sao?"

Sở Du Ninh nhìn lại, rồi lại dời mắt đi: "Không chỉ ngốc, còn chướng mắt."

Ngay lập tức, trong điện vang lên tiếng cười trộm từ nhỏ đến lớn.

"Ha! Công chúa nói không sai, xem ra Dự Vương bình thường rất ít soi gương."

Thẩm Vô Cữu là người duy nhất không nhịn được, dù có ấn vào vết thương cũng phải cười lớn một tiếng.

"Các ngươi..."

"Sao vậy? Chỉ cho Việt Quốc có tiên nhân báo mộng, không cho tổ tông Khánh Quốc của ta hiển linh sao?" Sở Du Ninh kiêu ngạo ưỡn n.g.ự.c nhỏ.
 
Chương 139: Chương 139


"Nói hay lắm!"

Cảnh Huy Đế vỗ án khen hay, mặc kệ Du Ninh có bịa chuyện hay không, câu nói này phản bác rất hay.

Việt Quốc đã ngang ngược đến tận nhà, còn không cho tổ tông Khánh Quốc của ông ta phát uy sao?

"Hừ, vậy thì bản vương chờ xem tổ tông Khánh Quốc ngươi ngăn cản hỏa lôi tấn công của Việt Quốc như thế nào?"

"Chẳng lẽ vừa rồi không chứng minh sao?" Sở Du Ninh nói.

Dự Vương: "..."

"Bản vương không tin." Dự Vương nắm chặt tay.

"Ta có cầu xin ngươi tin không?" Sở Du Ninh hỏi ngược lại, vừa cắn đào vừa đi về phía Dự Vương.

Mọi người lúc đầu đều chú ý đến động tác cắn đào của nàng, sau đó có người kêu lên kinh ngạc mới phát hiện sàn nhà dưới chân Du Ninh công chúa đang nứt ra.

Có người nghi ngờ mình hoa mắt còn dụi mắt, nhìn lại, đúng là đang nứt ra!

Người Việt Quốc có mặt ở đây đều đã lĩnh giáo sức mạnh của Sở Du Ninh, nhưng lúc đó chỉ bị ném thành một đống, còn bây giờ lại là chân đạp xuống đất nứt ra, nếu chân đó đạp lên đầu họ thì sẽ nở hoa mất.

Sợ thì sợ nhưng những người Việt Quốc còn lại vẫn đứng dậy che chắn Dự Vương ở phía sau, trong đó không thiếu hộ vệ có võ công.

Sở Du Ninh cắn nốt nửa quả đào còn lại trong miệng, giơ chân đá, nắm đ.ấ.m nhỏ có cơ hội là đánh, hoặc trực tiếp nhấc người lên đập vào cột trong điện.

Rất nhanh, những người Việt Quốc nằm trên đất không rụng răng thì cũng gãy tay gãy chân.

Người Khánh Quốc, trừ Thẩm Vô Cữu ra, ai nấy đều há hốc mồm.

"Người đâu! Mau vào cứu bản vương!" Dự Vương sợ đến mức giọng nói cũng lạc đi.

Hộ vệ Việt Quốc ở bên ngoài điện xông vào, Sở Du Ninh tiện tay nhấc một người trên đất lên đập ngang, thêm cả tinh thần lực, lập tức một đám lớn ngã xuống.

Đây là sức mạnh khủng khiếp gì vậy!

Dự Vương kinh hoàng trợn mắt, thấy người của mình đều ngã xuống, chân mềm nhũn đứng không vững, Sở Du Ninh còn cười gian với hắn, hắn sợ hãi cầu cứu Cảnh Huy Đế: "Bệ hạ, ngươi thật sự muốn Khánh Quốc diệt vong sao?"

Cảnh Huy Đế cũng là lần đầu tiên trực tiếp đối mặt với giá trị võ lực của Sở Du Ninh, ông ta há miệng thở dài: "Du Ninh sức lực tăng lên, trẫm cũng không ngăn được, nếu không ngươi nghĩ vì sao trẫm lại mặc cho nó chuyển hết Hộ bộ đi?"

Diệt vong?

Dù sao thả Dự Vương về cũng không thể tốt đẹp được, chi bằng để khuê nữ đánh cho hả hê, dù sao tính thế nào cũng không tránh khỏi chiến tranh, trừ khi thực sự giao Du Ninh ra như ý nguyện của bọn họ.

Dự Vương: Chưa từng thấy hoàng đế nào hèn nhát như vậy, ngay cả nữ nhi của mình cũng sợ.

"Công chúa nương tay, bệ hạ hãy suy nghĩ lại."

Phùng các lão theo ý của Tần các lão đứng lên ngăn cản.

Cảnh Huy Đế lạnh lùng liếc nhìn, rất thẳng thắn nói: "Trẫm không có cách nào suy nghĩ, Phùng khanh không ngại thì đi khuyên nhủ đi."

Phùng các lão ngẩn người, lần đầu tiên ông ta ghét bệ hạ không lo việc như vậy.

Nhìn công chúa khí thế hung hung, vừa vặn công chúa nhìn về phía ông ta, Phùng các lão không nhịn được rụt cổ lại, vẫn lớn tiếng nói: "Bệ hạ, Khánh Quốc không nên giao ác với Việt Quốc. Du Ninh công chúa đã xuất giá, không thích hợp đi hòa thân nữa, không bằng như thế này, Khánh Quốc sẽ bù đắp thêm vào cống phẩm hàng năm cho Việt Quốc, Dự Vương thấy thế nào?"

"Không thế nào!"

Dự Vương còn chưa lên tiếng, Sở Du Ninh đã dứt khoát từ chối.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom