Dịch Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ, Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai?

Chương 100: Chương 100


Nghĩ đến mạt thế, nàng đứng lên chống nạnh nhìn những xe lương phía sau, suy nghĩ xem có nên hủy giao dịch với Thẩm Vô Cữu hay không.

Nhiều lương thực như vậy, nàng muốn tìm một nơi cất giữ, mỗi ngày nhìn thấy đều thấy yên tâm.

Phải biết rằng ở mạt thế, việc nàng thích làm nhất là đến kho hàng xem vật tư mà đội của mình tích trữ, chỉ cần có vật tư thì có thể giúp ích cho đội ngũ.

Dù sao ở thế giới này, tinh thần lực cũng không phải thứ nhất định phải có, có sức mạnh vượt trội hơn người, cùng với thân thủ g.i.ế.c tang thi mà nàng tôi luyện được, đủ để bảo vệ mạng sống rồi.

Chỉ là...

Sở Du Ninh liếc nhìn vết thương của Thẩm Vô Cữu, vết thương của người này nếu không nhanh chóng chữa trị thì sẽ không khỏi được.

Mạt thế càng về sau đều ưa dùng dị năng hệ mộc để chữa trị, loại kỹ thuật m.ổ b.ụ.n.g mổ tim trước mạt thế đã ít được dùng đến, nàng học được cũng chỉ là một số cách xử lý vết thương ngoài không cần dị năng, nếu không thì có thể thử mổ rồi khâu lại.

Tuy nhiên, cho dù có biết mổ thì thiết bị cũng không đủ.

Mặc dù nàng không thể thủ tiết như ý nguyện, nhưng người đã trở về thì không thể để hắn c.h.ế.t được, đã không thể c.h.ế.t thì đương nhiên là phải sống, cả nhà già trẻ lớn bé của Thẩm gia còn phải dựa vào hắn.

Nàng thấy Thẩm Vô Cữu rất hợp với vị trí quân sư, có thể để hắn làm những việc động não.

Thẩm Vô Cữu thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng đã bị nắng làm đỏ, nhíu mày: "Đại tẩu nói đúng, công chúa mau xuống đi."

Đại phu nhân cười cười, nàng ta có thể cảm nhận được lão tứ đã không còn địch ý với công chúa như lúc mới về nữa, đợi lão tứ khỏe lại thì phủ tướng quân sẽ nhanh chóng có thêm người.

"Công chúa nghe tứ đệ, ta đi sắp xếp người liên hệ với thương nhân lương thực trước."

Đại phu nhân nói với Sở Du Ninh một tiếng, không muốn Thẩm Vô Cữu lo lắng thêm nữa, quay người đi làm việc.

Lương thực đã đến tay, nàng ta vẫn biết cách xử lý.

"Đại..."

Thẩm Vô Cữu muốn gọi Đại phu nhân lại, bảo nàng ta đợi một chút, trực giác mách bảo hắn, công chúa nhất định sẽ cho rằng lương thực mà nàng dùng bản lĩnh đòi về được thì là của nàng, muốn xử lý cũng phải hỏi qua nàng.

Sở Du Ninh nhìn bóng lưng Đại phu nhân rời đi, chớp chớp mắt, hình như nàng không cần phải do dự nữa rồi.

Thịt đau quá! Nhiều lương thực như vậy sắp không còn là của nàng nữa rồi!

Nàng nhảy xuống xe lương, Thẩm Vô Cữu vô thức đưa tay ra đỡ, bị nàng vỗ cho một cái.

Sở Du Ninh liếc nhìn vết thương của hắn: "Ngươi có chắc là đỡ được ta không?"

Thẩm Vô Cữu im lặng, hắn rất muốn nhanh chóng khỏe lại.

Sở Du Ninh quay đầu nhìn xe lương từ từ di chuyển, cố ép mình thu hồi ánh mắt, hung dữ nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ngươi đã dùng lương thực của ta thì phải cho ta sờ kiếm."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Ta lúc nào dùng lương thực của công chúa?"

"Đại tẩu nói đi xử lý số lương thực này, chẳng lẽ ngươi muốn quỵt nợ sao?"

Sở Du Ninh nắm lấy tay vịn xe lăn bằng bàn tay trắng nõn, hơi dùng sức.

Thẩm Vô Cữu bất đắc dĩ, hắn biết sẽ như vậy mà, cảm thấy tay vịn đang nới lỏng, hắn vội giơ tay nắm lấy bàn tay kia.

Kết quả, bàn tay nhỏ nhắn nằm trong lòng bàn tay hắn lại trơn mềm, chẳng giống chút nào với bàn tay có thể ném bay một người, mềm mại không xương, trắng nõn không tì vết, ngay cả nếp nhăn trên mu bàn tay cũng rất đáng yêu.
 
Chương 101: Chương 101


Thẩm Vô Cữu hoàn hồn, như bị bỏng buông tay nàng ra, ho khan một tiếng: "Công chúa sao lại cố chấp với Thái Khải Kiếm như vậy?"

Sở Du Ninh chỉ nghĩ hắn sợ nàng làm hỏng xe lăn nên mới nắm tay nàng không buông, căn bản không nghĩ đến chuyện khác.

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ: "Ta có duyên với nó?"

Thẩm Vô Cữu:... Nếu công chúa nói tự tin hơn, có lẽ ta sẽ tin một chút.

"Công chúa cũng đói bụng rồi, về dùng bữa trưa thôi."

Thẩm Vô Cữu bảo người khiêng hắn vào phủ.

Sở Du Ninh đuổi theo: "Ngươi không định quỵt ta chứ?"

"Ta đánh không lại công chúa."

"Ngươi tự biết thì tốt, vậy ngươi định khi nào dẫn ta đi xem kiếm."

Thẩm Vô Cữu: "... Ăn xong bữa trưa sẽ dẫn ngươi đi."

Không dẫn nàng đi thì còn cách nào, đại tẩu đã đi xử lý lương thực rồi, huống hồ hắn cũng muốn biết mục đích nàng nhất quyết muốn xem Thái Khải Kiếm là gì.

Sở Du Ninh hài lòng, có thể yên tâm về ăn cơm rồi.

Nhị phu nhân và Tam phu nhân thấy hai người đang tình ngươi ý thiếp, đã sớm dẫn A Quy vào phủ, chỉ sợ A Quy lại chạy đến trước mặt công chúa.

Ngay khi hai người sắp vào phủ, một đội cấm quân gồm mười lăm người chỉnh tề chạy đến, trong chớp mắt đã bao vây phủ tướng quân.

Hai ngày liên tiếp bị cấm quân bao vây, những người dân chưa tản đi chỉ thấy Trấn Quốc tướng quân phủ sắp nổi tiếng rồi, không biết lần này lại vì chuyện gì, chẳng lẽ bệ hạ phái người đến lấy lại lương thực?

Cấm quân đi đầu tiến lên chắp tay: "Tiểu nhân Chu Nghiêu bái kiến công chúa, Thẩm tướng quân. Tiểu nhân phụng mệnh bệ hạ đến bảo vệ Trấn Quốc tướng quân phủ, để công chúa yên tâm cấm túc."

Sở Du Ninh:... Nghiêm túc vậy sao? Còn phái người canh giữ, nếu nàng thật sự muốn ra ngoài, bọn họ có cản được không?

Thẩm Vô Cữu liên hệ những chuyện xảy ra hôm nay lại với nhau, lập tức hiểu được bệ hạ làm vậy là vì sao.

Không ngờ một hoàng đế có thể vì một mỹ nhân mà vong quốc lại là người bảo vệ nữ nhi.

"Các ngươi muốn đứng đâu canh thì đứng, phủ tướng quân không bao ăn." Sở Du Ninh tuyên bố trước.

Cấm quân:... Công chúa sao lại có suy nghĩ kỳ lạ như vậy?

Thẩm Vô Cữu ấn vết thương không dám cười quá lớn.

Quả nhiên, ở trước mặt công chúa thì cái gì cũng không bằng đồ ăn, không biết nàng đã biến thành như vậy từ khi nào, chẳng lẽ trước kia nàng thường xuyên bị đói bụng?

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một tiểu công chúa cuộn tròn người lại, co ro trong góc tối, đáng thương vô cùng, đôi mắt đen láy to tròn toàn là vẻ thèm ăn, còn trong hiện thực, Sở Du Ninh đã vui vẻ quay người vào phủ. ...

Sở Du Ninh gả vào phủ tướng quân cũng đã mấy ngày, hôm nay mới là lần đầu tiên cả nhà ngồi lại với nhau dùng bữa.

Trương ma ma bế cục bột đang khóc nháo đến, cục bột vừa nhìn thấy Sở Du Ninh liền đòi nhào vào người nàng, cuối cùng chỉ có thể đặt một chiếc ghế tròn bên cạnh, để nó ngồi lên đó.

Đứa trẻ gần chín tháng tuổi ngồi rất vững vàng, mặc chiếc yếm nhỏ màu sắc sặc sỡ, toàn thân mũm mĩm phúng phính.

Nó ăn cháo thịt Trương ma ma đút, mỗi lần ăn một miếng lại vỗ tay, cái miệng nhỏ hồng hồng, bi bô gọi í ới vô cùng đáng yêu.

Mấy vị phu nhân vốn còn lo công chúa dùng bữa sẽ có nhiều quy củ, không chỉ bản thân chú ý, ngay cả mấy đứa trẻ cũng phải kiềm chế, kết quả không ngờ công chúa dùng bữa lại tùy ý như vậy.
 
Chương 102: Chương 102


Điều buồn cười nhất là, khi cháo thịt của Tứ hoàng tử được đưa lên, công chúa còn múc một miếng ăn thử, sau đó nói quên cho muối, nhìn thấy ánh mắt hóa đá của Trương ma ma, mọi người đều nhịn cười.

Ngay cả bữa trưa của Tứ hoàng tử cũng muốn nếm thử, công chúa giống như một đứa trẻ chưa lớn khiến người ta nhìn thấy mà mềm lòng.

Thẩm Vô Cữu ngồi bên cạnh, luôn lo Tứ hoàng tử sẽ ngã, không dám rời mắt.

Trong trí nhớ của hắn, hai đứa cháu gái khi còn nhỏ ngay cả cửa viện cũng ít khi ra, hoặc là được v.ú nuôi bế trong lòng không rời tay, cho dù có ngồi cũng là một đám người vây quanh, Tứ hoàng tử đáng lẽ phải được cưng chiều hơn mới đúng, vậy mà chỉ một chiếc ghế tròn là xong.

"Á..."

Cục bột đột nhiên đưa tay về phía Thẩm Vô Cữu, muốn đi qua chỗ hắn.

Thẩm Vô Cữu vội ấn nó ngồi xuống, thấy miệng cục bột hơi bẩn liền dùng tay lau cho nó, động tác nhẹ nhàng như sợ làm đau cục bột, đối mặt với ngàn quân vạn mã cũng không căng thẳng như vậy.

Cục bột nhăn cái mặt bánh bao, quay đầu đi, dùng tay đẩy, miệng thì gọi ê a, hung dữ mắng cái người ấn không cho nó động đậy.

Mấy vị phu nhân nhìn mà mỉm cười, gần như đã nhìn thấy cảnh lão tứ có con sau này.

Ăn xong, Sở Du Ninh cùng mọi người trở về Minh Huy Viện.

Cục bột nằm trên vai nàng dụi dụi mắt, ngáp một cái, được Trương ma ma bế đi ngủ trưa.

Trong viện, Sở Du Ninh nhìn chằm chằm Thẩm Vô Cữu.

Thẩm Vô Cữu bật cười: "Công chúa, ta không định quỵt nợ."

Sở Du Ninh gật đầu: "Vậy thì đi thôi."

Nói rồi nàng đi trước về phía Đông Khóa Viện, Thẩm Vô Cữu lắc đầu, bảo Trình An và Trình Hựu khiêng hắn đi theo.

Tối qua đến đây chỉ có ánh trăng, Đông Khóa Viện mờ mờ ảo ảo, giờ là ban ngày nhìn lại, lại là một cảnh tượng khác.

Dọc theo tường trồng một mảng tre nhỏ, gió thổi lay động, dáng vẻ đẹp đẽ, màu sắc tươi tắn, là cảnh vật tràn đầy sức sống nhất trong viện.

Tối qua không thể đi đào măng, Sở Du Ninh chui vào rừng tre, nhìn khắp mặt đất, không thấy những cây măng mập mạp hình nón như sách viết, chỉ thấy mấy gốc tre non đã đ.â.m chồi nảy lộc.

Thẩm Vô Cữu phất tay bảo mọi người dừng lại kiên nhẫn chờ nàng, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn linh hoạt luồn lách trong bụi tre xanh mướt cao vút.

Thấy nàng ngay cả một ngọn tre cũng tò mò, càng khiến hắn không khỏi đoán nàng đã từng sống những ngày tháng như thế nào.

Sở Du Ninh đi một vòng rồi đi ra: "Tre của ngươi không có măng."

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, rồi bật cười: "Công chúa, tre này tên là tre tơ, trồng ở đây chủ yếu để ngắm, không phải để ăn. Hơn nữa, giờ đã qua mùa ăn măng rồi."

Sở Du Ninh nghe nói không phải để ăn liền nhếch miệng: "Thế thì lãng phí quá, trồng ở đây cũng chỉ chiếm chỗ, ngắm có ích gì, còn không bằng nhổ đi trồng loại có thể ăn."

Trình An và Trình Hựu khóe miệng giật giật, chưa từng nghe nói nhà ai trồng tre trong viện là để ăn măng, công chúa quả nhiên có suy nghĩ khác người.

Thẩm Vô Cữu thấy nàng vẻ mặt tiếc nuối, nghĩ đến chuyện nàng hôm nay đi Hộ bộ đòi lương hướng, rõ ràng là không nỡ, nhưng sau khi đại tẩu tự ý xử lý, nàng cũng không nói gì, ngay cả có yêu cầu được sờ kiếm thì cũng thiệt thòi cho nàng, vậy cho nàng một vườn tre nàng muốn có sao.

Hắn dặn dò Trình An: "Trình An, lát nữa đến bảo quản gia tìm người đổi sang loại tre vừa có thể ngắm vừa có thể ăn măng, tốt nhất là loại bốn mùa đều có măng."
 
Chương 103: Chương 103


Trình An và Trình Hựu kinh ngạc, xong rồi, chủ tử sắp bị công chúa làm hư rồi!

Tre cảnh đẹp đẽ như thế, được chăm sóc cẩn thận, nói đổi là đổi, còn phải đổi sang loại có thể thấy khắp nơi trên núi.

Sở Du Ninh thấy hắn hiểu ý, đắc ý cười: "Phải như vậy chứ, đẹp mà không ăn được có ích gì."

Nụ cười dễ thỏa mãn như vậy, có lẽ không ai nỡ từ chối nàng.

Thẩm Vô Cữu cố ý hỏi: "Vậy còn xem kiếm không?"

"Xem chứ, bây giờ đi xem ngay."

Sở Du Ninh sợ hắn đổi ý, nhanh chân đi về phía thư phòng, đừng tưởng cho nàng tre là có thể đánh lạc hướng nàng.

Trong mắt Thẩm Vô Cữu thoáng qua ý cười nồng đậm, trên đời này có lẽ không tìm được công chúa nào vừa mạnh mẽ vừa đơn giản như nàng.

Vào thư phòng, Thẩm Vô Cữu phất tay bảo Trình An và Trình Hựu lui xuống, giơ tay kéo bức tranh trên tường lên.

Sở Du Ninh vốn đang tìm kiếm kiếm khắp nơi, thấy hắn kéo bức tranh lên, nhìn thấy thanh kiếm lộ ra sau bức tranh, hơi kinh ngạc.

Nếu tinh thần lực của nàng không ở chế độ chờ, tối qua khi đến đây dùng tinh thần lực quét một cái, chắc chắn có thể phát hiện ra.

Nàng nhìn theo bức tranh cuộn lên từng chút một để lộ ra toàn bộ Thái Khải Kiếm, thanh kiếm trên giá không có vỏ, chỉ là một thanh kiếm đen xì, ngay cả chuôi kiếm cũng không khảm đồ trang trí, cũng không cảm thấy sắc bén, nhìn vào không có gì đặc biệt.

Nhưng khi nàng lại gần có thể cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong thanh kiếm này rất dồi dào.

Linh hồn Sở Du Ninh đang gào thét, giống như đã đói mấy trăm năm cuối cùng cũng gặp được đồ ăn, điên cuồng kêu gào muốn ăn.

Tay nàng vươn ra, sắp chạm vào thân kiếm.

"Công chúa, khoan đã!"

Thẩm Vô Cữu kinh ngạc nắm lấy tay nàng: "Sở dĩ vẫn không cho công chúa xem Thái Khải Kiếm là vì thanh kiếm này vô cùng bá đạo, sẽ nhận chủ, nếu người không đúng cầm thanh kiếm này chắc chắn sẽ đầu óc choáng váng, tinh thần hoảng hốt. Thẩm gia từ khi có được thanh kiếm này đến nay, chỉ có tằng tổ phụ, phụ thân ta và ta có thể khống chế được nó. Công chúa không thể tùy tiện chạm vào."

Đó là chuyện bình thường, năng lượng của kiếm đều tràn ra ngoài.

Sở Du Ninh không biết năng lượng trong thanh kiếm này có phải cùng hệ với tinh hạch tang thi hay không, nhưng dị năng hệ tinh thần trong linh hồn nàng đang gào thét muốn ăn nó.

Theo lời Thẩm Vô Cữu nói, sở dĩ có người có thể khống chế thanh kiếm này, có người thì không, có lẽ là vì người khống chế kiếm bản thân có thiên phú thức tỉnh dị năng, dù sao cũng là sự tồn tại đặc biệt, còn người không thể khống chế thì đương nhiên là không chịu được năng lượng bức xạ, cảm thấy đầu óc choáng váng và tinh thần hoảng hốt là chuyện thường tình.

Đáng tiếc, nếu ở mạt thế, Thẩm Vô Cữu nhất định có thể thức tỉnh dị năng thành công.

Tuy nhiên, so với việc thức tỉnh dị năng, làm một người bình thường trong thế giới tươi đẹp thì tốt hơn. Huống hồ hắn là một tướng quân, cũng không bình thường.

Sở Du Ninh đánh giá xong thanh kiếm này, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Ta đã nói ta có duyên với nó, cho nên ta không sợ, ngươi có thể buông ta ra rồi."

Thẩm Vô Cữu lại nắm chặt tay, nghiêm mặt: "Công chúa, chuyện này không thể đùa được."

"Không đùa, ta chứng minh cho ngươi xem."

Hắn nắm lấy một tay nàng, chẳng lẽ nàng không còn tay kia sao.

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh nghiêng người, đặt tay kia lên Thái Khải Kiếm, hắn kinh hãi, theo bản năng kéo nàng ra nhưng lại không kéo được.
 
Chương 104: Chương 104


Thẩm Vô Cữu: "..."

Thẩm Vô Cữu không biết dùng biểu cảm gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

Hắn nhìn Sở Du Ninh đặt tay lên kiếm còn quay đầu lại cười với hắn tỏ vẻ không sao, sau đó quay đầu lại nhìn thanh kiếm với vẻ thèm thuồng.

Trong lòng hắn lại không nói nên lời, công chúa chẳng lẽ còn muốn ăn cả kiếm sao?

Thấy nàng thực sự không sao, mặt không tái, tay không run, còn thần thái sáng láng, Thẩm Vô Cữu yên tâm rồi.

Hắn vốn định để nàng lại gần Thái Khải Kiếm trước, nếu không có gì bất ổn thì để nàng sờ kiếm, xem ra công chúa nói có duyên với thanh kiếm này là thật, nàng giống như hắn, là người có thể khống chế kiếm.

Sở Du Ninh cảm nhận được năng lượng khổng lồ ẩn chứa trong thanh kiếm, nếu hấp thụ thì giá trị dị năng của nàng có thể bơm đầy.

Nàng đã dùng hết tinh thần lực để chiến đấu với tang thi, tinh thần lực của nàng giống như thanh năng lượng đã về không, đang đói mốc meo.

Bản thân dị năng đã tu luyện đến cấp mười, chỉ cần có đủ năng lượng truyền vào là có thể khôi phục lại cấp độ ban đầu, không cần tu luyện lại.

Tuy nhiên, nàng lo lắng nếu hấp thụ thì thanh kiếm này sẽ giống như tinh hạch bị hấp thụ ở mạt thế hóa thành tro bụi, đến lúc đó không tiện đối mặt với chủ nhân của thanh kiếm.

Hơn nữa, giao dịch với Thẩm Vô Cữu chỉ nói là sờ kiếm, nàng vẫn rất có thành ý.

Sở Du Ninh cố nhịn ham muốn hấp thụ, thu tay lại, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Ta có thể chữa khỏi vết thương của ngươi, để ngươi quay lại chiến trường, giá phải trả là thanh kiếm này, ngươi có muốn chữa không?"

Thẩm Vô Cữu ngẩn người, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng quên cả buông ra.

Quay lại chiến trường...

Sau khi quân y và thái y đưa ra kết luận vết thương của hắn, hắn cho rằng từ nay chỉ có thể say rượu ngắm kiếm, mơ về tiếng tù và vang vọng khắp doanh trại, không ngờ cô nương bề ngoài nhỏ nhắn mềm mại, bên trong lại mạnh mẽ vô địch trước mặt này lại nghiêm túc nói với hắn rằng có thể để hắn quay lại chiến trường.

Không, hôm đó tỉnh dậy từ phòng tân hôn, nàng cũng từng nói có thể chữa khỏi vết thương của hắn, yêu cầu là muốn xem kiếm, lúc đó hắn cho rằng nàng là Ngũ công chúa trong mơ, đương nhiên là phòng bị rất chặt, chỉ coi nàng đang đùa giỡn với mình.

Bây giờ xác định nàng không phải công chúa trong mơ đó nữa, hắn nguyện tin lời nàng.

Sở Du Ninh thấy hắn không nói gì, cau mày: "Vết thương của ngươi cho dù bên ngoài đã khỏi nhưng bên trong vẫn hỏng, nội tạng con người rất phức tạp, đến lúc đó gây ra nhiễm trùng thì càng không sống nổi. Chẳng lẽ kiếm còn quan trọng hơn mạng của ngươi sao?"

Sở Du Ninh không hiểu.

Ở mạt thế, có người có thể bán rẻ mọi thứ, chịu mọi nhục nhã chỉ để sống, có người ăn thịt người, có người đẩy người thân nhất ra để chặn tang thi, cho dù là dị năng giả có dị năng mạnh mẽ, liều mạng g.i.ế.c tang thi cũng chỉ để sống, tại sao ở đây, một thanh kiếm lại quan trọng hơn mạng sống?

Có lẽ thanh kiếm này giống như khối ngọc bội mà đội trưởng đội Bá Vương Hoa tặng cho nàng, có giá trị kỷ niệm, nhưng nếu từ bỏ khối ngọc bội đó mới có thể sống sót, nàng sẽ không chút do dự chọn sống, chỉ có sống mới có càng nhiều khả năng.

Thẩm Vô Cữu nhìn Sở Du Ninh lộ ra vẻ không hiểu, thật ra nàng có thể nhìn thấu mọi thứ, có thể là vì có đủ thực lực nên không cần nghĩ nhiều, cũng có thể ở thế giới trước nàng tiếp xúc quá ít, suy nghĩ rất đơn giản trực tiếp.
 
Chương 105: Chương 105


Hắn nắm lấy tay nàng, cố ý không buông: "Công chúa, thật không giấu gì ngươi, Thái Khải Kiếm là do tằng tổ phụ ta để lại, có thể nói là bảo vật trấn gia của Thẩm gia, ý nghĩa phi thường, ngoài lúc ra chiến trường, những lúc rảnh rỗi đều được thờ cúng, tin rằng sau này vẫn có hậu bối khác của Thẩm gia có thể khống chế được."

Nói đến đây, Thẩm Vô Cữu dừng lại một chút, mỉm cười: "Tuy nhiên, công chúa đã gả vào Thẩm gia ta, vậy chính là nữ nhân của Thẩm gia, Thái Khải Kiếm ở trong tay công chúa cũng tương đương với việc vẫn ở trong Thẩm gia."

Nói cách khác chính là thừa nhận ngươi là thê tử của ta, đáng tiếc công chúa không hiểu.

"Vậy ý của ngươi là đồng ý đưa kiếm cho ta, để ta chữa thương cho ngươi sao?"

Quả nhiên là tướng quân, thật là có khí phách.

Thẩm Vô Cữu gật đầu: "Công chúa định dùng cách nào để chữa thương cho ta?"

"Dùng thanh kiếm này." Sở Du Ninh thuận miệng nói.

"Ý của công chúa là?" Thẩm Vô Cữu nghi hoặc, sao hắn không hiểu gì cả.

Sở Du Ninh lúc này mới nhớ ra mình vẫn chưa nói rõ với hắn, suy nghĩ một chút, cũng không sợ nói thật với hắn, dù sao muốn giúp hắn chữa thương cũng phải để hắn biết.

"Ta nói cho ngươi biết thế này, thanh kiếm này có một loại năng lượng, có người chịu được loại năng lượng này, có người không chịu được, mới có chuyện thanh kiếm này nhận chủ như ngươi nói."

"Ta cần năng lượng của nó mới có thể chữa thương cho ngươi, nhưng sau khi ta hấp thụ năng lượng trong thanh kiếm này, có thể kiếm sẽ vỡ thành bột mịn, cũng có thể vẫn giữ được hình dạng kiếm."

Thần sắc Thẩm Vô Cữu như ngừng lại.

Thì ra là vậy, không trách nàng lại cố chấp với Thái Khải Kiếm như vậy, mà chuyện kiếm nhận chủ làm mọi người đau đầu nhiều năm nay cũng có lời giải thích hợp lý.

Hiểu thì hiểu nhưng vẫn thấy rất khó tin, lúc này, thiếu nữ trước mắt như thể không cùng thế giới với hắn.

Nghĩ vậy, Thẩm Vô Cữu không khỏi nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Sở Du Ninh còn tưởng Thẩm Vô Cữu sợ nàng cướp kiếm, vội vàng đảm bảo: "Yên tâm, ngươi không đồng ý thì ta sẽ không cướp."

Thẩm Vô Cữu hoàn hồn, cười buông tay nàng ra, nhìn thanh kiếm đặt trong ngăn tối. Thanh kiếm truyền qua nhiều đời sắp bị hủy trong tay hắn sao?

Sở Du Ninh tưởng hắn nghe nói kiếm sắp bị hủy nên lại không đồng ý, nàng nhìn Thái Khải Kiếm, đột nhiên lóe lên một tia sáng: "Có nguyên liệu của thanh kiếm này không? Nếu có thì có lẽ không cần động đến nó."

Thẩm Vô Cữu lắc đầu: "Thái Khải Kiếm là một tảng đá đen khổng lồ, được một thợ rèn kiếm ở vùng biên cương phát hiện ra mang về rèn thành kiếm. Vì thanh kiếm này sau khi rèn xong không hề sắc bén, cuối cùng thợ rèn kiếm đó thậm chí còn không khắc hoa văn cho nó, cũng không khảm bất kỳ đồ trang trí nào vào chuôi kiếm, còn vì rèn thân kiếm này mà xảy ra vấn đề, cảm thấy nó quá tà môn nên mới bị tằng tổ phụ đi ngang qua lấy mất."

"Vậy thì không có cách nào rồi."

Sở Du Ninh có chút thất vọng, nhưng loại năng lượng thạch này có một khối lớn như vậy đã là kỳ tích rồi, nàng nên biết đủ.

"Năng lượng này cũng có lợi cho công chúa sao?" Thẩm Vô Cữu hỏi.

"Có lợi, nhưng lợi ích này đối với ta hiện tại có hay không cũng không sao. Tuy nhiên, có lợi thì sao? Ta lấy nhiều lương thực như vậy để giao dịch với ngươi, nếu chỉ sờ một chút kiếm thì lỗ to rồi!"
 
Chương 106: Chương 106


Sở Du Ninh ưỡn ngực, lý lẽ hùng hồn.

Nàng vừa lấy vật tư, vừa chữa thương, còn không cho nàng lấy chút lợi ích sao?

Thẩm Vô Cữu thấy nàng như muốn nổ tung, biết nàng hiểu lầm, cười nói: "Chuyện này cần phải thương lượng với đại tẩu, dù sao thanh kiếm này không phải của riêng ta, có lẽ A Quy cũng có thể dùng."

"Nên mở cuộc họp."

Sở Du Ninh tỏ vẻ thấu hiểu, ở mạt thế trước khi ra nhiệm vụ hoặc trong đội ngũ có chuyện gì quan trọng đều phải họp.

Thẩm Vô Cữu: "Họp nghĩa là gì?"

Sở Du Ninh chớp mắt: "Ngươi nghe nhầm rồi, ta nói là lát nữa gặp."

Thẩm Vô Cữu giả vờ không biết nàng đang che đậy: "Vậy ta bảo người đi gọi đại tẩu đến đây."...

Không lâu sau, mấy vị phu nhân đến, Sở Du Ninh cảm thấy họ đang bàn bạc về việc giữ lại Thái Khải Kiếm hay không, nàng là người muốn hủy Thái Khải Kiếm vì thế tốt nhất không nên có mặt, thế là nàng chạy một mạch về chính viện bên kia định xem phòng bếp có gì ngon không.

Nàng vừa về đến chính viện thì bị Trương ma ma từ Tùng Đào Viện bên cạnh chặn lại.

"Ma ma, Tiểu Tứ ngủ rồi sao?"

Sở Du Ninh thuận miệng hỏi thăm cục bột.

"Tứ điện hạ vừa mới ngủ say. Công chúa, nô tì trước đó đã muốn hỏi rồi, nữ nhân người mua về định tính sao?"

Trước đó khi công chúa trở về, Trương ma ma đã muốn hỏi rồi, chỉ là thấy mọi người vì đòi được lương hướng từ Hộ bộ mà vui mừng khôn xiết, còn công chúa vừa về đã nghĩ đến chuyện ăn cơm, bà ta cũng không nhắc đến, tránh làm công chúa mất hứng.

Nữ nhân kia nhìn thoáng qua đã biết không phải xuất thân từ gia đình lương thiện, nếu không phải Đại phu nhân để nha hoàn thân cận đưa người đến Minh Huy Viện, nói là công chúa mua về thì bà ta cũng không tin.

Phải biết rằng lúc xuất giá khi chọn nha hoàn hầu hạ, công chúa còn chê tốn lương, một người cũng không muốn giữ.

Bà ta nghi ngờ công chúa đơn thuần nhà mình bị lừa.

Trương ma ma không nhắc đến thì Sở Du Ninh cũng quên mất mình đã bắt một người về từ trên phố: "Người đó đâu?"

"Nô tì để Chu ma ma đưa nàng ta xuống dạy dỗ phép tắc, công chúa muốn gặp nàng ta, nô tì sẽ sai người đi gọi đến ngay."

"Gọi đến làm gì? Ngươi sắp xếp cho nàng ta làm gì đó đi, đừng để nàng ta ăn cơm chùa là được." Sở Du Ninh khoát tay.

Trương ma ma suýt nữa thì phạm thượng trừng mắt với nàng: "Nếu công chúa đã không muốn nuôi thêm một miệng ăn nữa, sao lại mua nàng ta về?"

"Ma ma yên tâm, không tốn tiền, là ta thắng được."

"Người còn đến sòng bạc nữa sao!"

Thật là quá kích thích, Trương ma ma ôm ngực.

Công chúa không chỉ đi náo loạn ở Hộ bộ, còn đến cả sòng bạc, bà ta thấy sớm muộn gì mình cũng không sống được đến lúc thấy công chúa sinh tiểu chủ tử, không sống đến lúc điện hạ trưởng thành.

Sở Du Ninh thấy Trương ma ma có vẻ như sắp ngất đến nơi, giống hệt dáng vẻ của các mẹ đội Bá Vương Hoa khi bị nàng chọc tức, vội vàng lắc đầu: "Ta không đến sòng bạc, là người Việt Quốc khiêu chiến với ta, ta đánh thắng bọn họ nên lấy nàng ta về."

Trương ma ma thở càng gấp hơn, thế thì còn không bằng đến sòng bạc.

Không trách được bệ hạ phạt công chúa cấm túc nửa năm, đây là giúp công chúa tránh họa.

"Ma ma, ta nghĩ mình vẫn nên gặp nữ nhân kia."

Sở Du Ninh nói rồi đi vào trong nhà, nên tìm chuyện phân tán sự chú ý của Trương ma ma thì hơn.
 
Chương 107: Chương 107


Trương ma ma còn biết làm sao, chỉ có thể để Phong Nhi đi gọi người đến.

Cho dù biết công chúa này không còn là công chúa trước kia nữa, nhưng bà ta vẫn từ tận đáy lòng bảo vệ nàng như công chúa thật, đừng nói bà ta không trung thành, so với Ngũ công chúa hận không thể để Tứ điện hạ c.h.ế.t đi, công chúa này được lòng bà ta hơn, cho dù có lo lắng cũng là lo lắng trong vui vẻ.

Bà ta đã đốt giấy cho Ngũ công chúa, để Ngũ công chúa nếu gặp hoàng hậu nương nương thì hãy xin lỗi hoàng hậu nương nương, đợi sau này bà ta xuống suối vàng sẽ đến gặp nương nương tạ lỗi.

Sở Du Ninh ngồi trong nhà, từ trong hà bao lấy ra một gói kẹo vừng bọc giấy dầu, kẹo vừng có màu vàng nhạt, bên ngoài phủ vừng, là nàng và A Quy mua khi đi dạo phố, ăn vào thấy xốp giòn, hương vừng đầy miệng, béo ngậy mà không ngán, ngọt mà không thấy đường, ăn hết một miếng còn không nỡ ăn miếng tiếp theo.

Trương ma ma đã quen với việc công chúa liên tục ăn vặt, cho dù không có thứ này, ngươi cũng không biết nàng lại lấy ra một thứ khác từ đâu.

Rất nhanh, nữ nhân mang về từ trên phố đã được Phong Nhi dẫn đến.

Sở Du Ninh uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn lên, lúc này nữ nhân kia đã thay một bộ quần áo giống như Phong Nhi và những nha hoàn khác, không còn chiếc yếm căng phồng cùng với thắt lưng bó chặt eo, cũng không còn chiếc áo mỏng mát mẻ kia, ngay cả lớp trang điểm cũng tẩy sạch, giống như thay đổi một người, trở thành một mỹ nhân thanh tú đoan trang.

"Hề Âm quỳ tạ công chúa đã cứu mạng!"

Hề Âm vừa vào đã quỳ phịch xuống trước mặt Sở Du Ninh.

Sở Du Ninh không quỳ người khác, cũng không thích nhìn người khác quỳ mình, cau mày: "Ngươi đứng lên, tự giới thiệu một chút."

Trương ma ma cau mày, cảm thấy công chúa quá ôn hòa, đáng lẽ ngay lần đầu gặp mặt phải dằn mặt thật tốt, tránh nữ nhân kia sau này tác oai tác oái.

Hề Âm đứng dậy, nhìn Sở Du Ninh bằng ánh mắt đầy kính trọng và sùng bái, nếu không phải công chúa ra tay, nàng ta còn chưa thoát khỏi biển khổ, may mắn nhất là còn được vào Trấn Quốc tướng quân phủ, nàng ta cảm thấy ông trời cuối cùng cũng mở mắt được một lần.

Biết công chúa nói tự giới thiệu là để nàng ta nói rõ lai lịch, Hề Âm nở một nụ cười nhẹ nhõm: "Thưa công chúa, nô tì tên là Hề Âm, nguyên quán ở Khánh Quốc, nhà ở biên quan, tám năm trước từng được thiếu tướng quân cứu, đáng tiếc cuối cùng vẫn không may rơi vào tay người Việt Quốc."

"Nô tì cũng không ngờ không chỉ được công chúa cứu, còn được đưa vào Trấn Quốc tướng quân phủ của ân nhân, nếu hôm nay không có công chúa, nô tì e rằng cả đời này cũng không thoát khỏi biển khổ."

Sở Du Ninh thấy nụ cười của nàng ta rất trong sáng, không giống như vẻ ngoài bị ép buộc phải tiếp khách trên phố trước đó.

Nàng nhớ đến lời của các mẹ, đội Bá Vương Hoa được thành lập ban đầu cũng là vì bọn họ đã từng gặp phải cảnh ngộ khó khăn, vì thế mới đoàn kết lại với nhau, ngay cả cái tên Bá Vương Hoa cũng là do người khác đặt, cuối cùng cần phải đăng ký đội dị năng mới chính thức được thành lập đội.

Cô nương tên Hề Âm này chẳng phải cũng gặp phải cảnh ngộ như vậy sao?

Cho dù gặp phải cảnh ngộ không tốt đến đâu, chỉ cần còn sống, cuộc đời vẫn còn hy vọng, chờ đợi thời cơ phá kén, đón ánh mặt trời.
 
Chương 108: Chương 108


Sở Du Ninh rất xem trọng nàng ta.

"Ngươi nói thiếu tướng quân là Thẩm đại gia đã mất sao?"

Trương ma ma ánh mắt sắc bén, hận không thể xuyên thủng vẻ ngoài của Hề Âm, nhìn rõ bản chất bên trong.

Chuyện báo đáp ân cứu mạng bằng thân mình, bà ta đã nghe nhiều rồi, đa phần là một số cô nương có lòng tham vô đáy cố tình tính toán.

Bây giờ đại gia không còn nữa, nếu còn sống không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Hề Âm dựa vào việc xem sắc mặt người khác để sống, đương nhiên biết ánh mắt của Trương ma ma có ý gì.

Nàng ta thành thật trả lời: "Là Thẩm Đại công tử tám năm trước theo Trấn Quốc tướng quân trấn thủ biên quan."

"Được rồi, sau này đừng nhắc lại chuyện này với bất kỳ ai nữa. Nếu công chúa đã đưa ngươi về, sau này ngươi sẽ sang hầu hạ Tứ hoàng tử."

Trương ma ma mặt lạnh sắp xếp chỗ ở cho nàng ta.

Người tên Hề Âm này, tuy đã không còn vẻ phong trần như lúc mới được đưa về, nhưng có thể lừa được công chúa chứ không lừa được bà ta và Đại phu nhân.

Đại phu nhân thủ tiết đã không mấy dễ dàng, lại có một nữ nhân yêu kiều đến nói rằng trượng phu mình từng cứu nàng ta ở biên quan, dù có độ lượng đến đâu cũng không khỏi suy nghĩ nhiều.

"Vâng." Hề Âm khom người.

Tuy tiếc nuối vì không thể hầu hạ bên cạnh công chúa, nhưng được tiếp tục ở lại phủ tướng quân đã là không tệ rồi, nàng ta thấy đủ.

Sở Du Ninh đã sắp ăn hết miếng kẹo vừng thứ ba, nàng nhìn Trương ma ma: "Tiểu Tứ còn là một cục bột không biết nói, không biết đi, cần nhiều người hầu hạ như vậy sao?"

"Nếu không thì thế nào? Công chúa muốn giữ nàng ta ở lại viện của mình sao?" Cũng không sợ nàng ta để mắt đến phò mã.

Công chúa không để tâm đến những chuyện này, bà ta phải thay công chúa trông chừng cho tốt.

"Không được, chính vì Tiểu Tứ còn quá nhỏ nên mới cần nhiều người trông chừng, ma ma sắp xếp rất tốt."

Sở Du Ninh thấy tình hình không ổn, vội vàng đổi lời.

"Công chúa hiểu là tốt rồi." Trương ma ma thở phào nhẹ nhõm.

Sở Du Ninh gật đầu, đặt miếng kẹo vừng vừa cầm lên xuống, gói lại rồi nhét vào hà bao, đứng dậy: "Ta đi xem bên kia nói chuyện thế nào rồi."

Sở Du Ninh vừa đi, Trương ma ma liền nghiêm mặt cảnh cáo Hề Âm: "Theo lời ngươi nói, tính ra thì Trấn Quốc tướng quân phủ đã cứu ngươi hai lần, sau này hy vọng ngươi sẽ giữ đúng bổn phận, đừng làm kẻ vong ân phụ nghĩa."

"Ma ma yên tâm, nô tì thề rằng tuyệt đối không có nửa điểm tâm tư bất chính, nguyện dùng cả đời này cùng Trấn Quốc tướng quân phủ sống c.h.ế.t có nhau." Hề Âm giơ tay thề.

Trương ma ma dịu giọng: "Đã may mắn thoát khỏi biển khổ thì hãy trân trọng những ngày tháng sau này."

Hề Âm đỏ hoe mắt: "Nô tì biết rồi, đa tạ ma ma."

Nàng ta sao có thể hại Trấn Quốc tướng quân phủ được chứ, nếu không phải vì công chúa đủ mạnh mẽ, có thể đưa nàng ta đi mà không bị người Việt Quốc trả thù, nàng ta cũng không muốn theo công chúa về phủ tướng quân.

Đây chính là nhà của ân nhân.

Năm đó nếu không phải vì nàng ta, có lẽ Trấn Quốc tướng quân phủ sẽ không như bây giờ. ...

Bên kia, Thẩm Vô Cữu nói với các phu nhân về việc dùng Thái Khải Kiếm để chữa thương, chỉ nói là công chúa đã giới thiệu một cao nhân có thể chữa khỏi vết thương của hắn, nhưng phải dùng Thái Khải Kiếm để trao đổi.
 
Chương 109: Chương 109


Các phu nhân nghe xong đương nhiên sẽ không phản đối, ngược lại còn mừng như điên.

Việc có ra chiến trường hay không vẫn là thứ yếu, thứ bọn họ lo lắng là thân thể lão tứ bị thương, ảnh hưởng đến chuyện chăn gối, Trấn Quốc tướng quân phủ còn trông cậy vào hắn để nối dõi tông đường.

Đại phu nhân: "Lão tứ, chuyện này căn bản không cần tìm chúng ta bàn bạc, có thể chữa khỏi vết thương của đệ thì cứ chữa, phụ thân bọn họ cũng sẽ không trách tội."

Nhị phu nhân: "Đúng vậy, dù có là thanh kiếm tốt đến đâu mà không có người dùng thì cũng vô dụng. Chữa! Chữa ngay! Đệ cũng không cần thấy áy náy với A Quy, nếu không có thanh kiếm này thì Thẩm gia chúng ta không sống nổi sao?"

Tam phu nhân: "Thái Khải Kiếm có thể trở thành bảo kiếm truyền gia là vì nó sắc bén vô song trên chiến trường, nếu có thể dùng nó để cứu mạng đệ thì giá trị của nó còn hơn cả trên chiến trường. Đối với Thẩm gia đang thiếu người như hiện nay, mạng của đệ còn quan trọng hơn cả thanh kiếm."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ: "Là ta nghĩ sai rồi, vậy ta sẽ nghe theo các tẩu tẩu."

Các phu nhân nhìn nhau, ngầm hiểu.

Thực ra không phải hắn nghĩ sai, rõ ràng là hắn tôn trọng bọn họ, cảm thấy Thái Khải Kiếm là của Thẩm gia, cho dù huynh trưởng không còn nữa thì cũng nên bàn bạc với họ rồi mới quyết định.

Bàn bạc xong, các phu nhân tuy cũng muốn ở lại xem Thẩm Vô Cữu chữa thương, nhưng Thẩm Vô Cữu nói là cao nhân do công chúa giới thiệu, mà cao nhân thì không muốn quá nhiều người biết, vì vậy từng người nhanh chóng rời đi, để cao nhân nhanh chóng chữa thương cho tứ đệ.

Sở Du Ninh ở Đông Khóa Viện vừa khéo gặp các phu nhân, thấy công chúa xách một hà bao căng phồng, đã biết công chúa thích mang theo đồ ăn vặt, nhìn là biết bên trong đựng đồ ăn.

Bọn họ cười tươi bước đến.

Đại phu nhân: "Làm phiền công chúa lo lắng vì tứ đệ rồi, lát nữa ta sẽ bảo nhà bếp làm vài món điểm tâm ngon gửi đến, công chúa đừng chê."

Mắt Sở Du Ninh sáng lên, đối với đồ ăn là không từ chối: "Được được, cảm ơn đại tẩu."

Nhị phu nhân cũng cười nói: "Công chúa, vừa nãy lúc ta đến A Quy còn làm nũng muốn đến gặp người, người chỉ đưa nó ra ngoài một chuyến mà nó đã thân với người hơn cả mẫu thân này rồi."

Sở Du Ninh suy nghĩ: "Có lẽ là vì theo ta có thịt ăn?"

Các phu nhân phì cười, họ không biết công chúa trong cung như thế nào, nhưng ít nhất ở phủ tướng quân thì nàng không hề kiêu ngạo.

"Nhị tẩu về nói với A Quy, kiếm của nó sẽ sớm có thôi."

Sở Du Ninh không quên phải làm một thanh kiếm cho A Quy, có tinh thần lực thì có thể làm ra một thanh giống hệt.

Nhị phu nhân không ngờ công chúa còn để chuyện này trong lòng, A Quy nói với nàng ta rằng công chúa hứa sẽ làm cho nó một thanh kiếm biết bay, nàng ta còn tưởng công chúa chỉ dỗ A Quy vui vẻ, dù sao trên đời này làm gì có kiếm biết bay.

Nhị phu nhân vội vàng từ chối: "Công chúa không cần để chuyện này trong lòng, bản thân thanh kiếm đó cũng sắp gãy rồi, không liên quan đến người."

"Ta đã hứa với A Quy thì phải làm được, nhị tẩu yên tâm đi, làm một thanh kiếm gỗ rất đơn giản."

Nhị phu nhân cũng không tiện từ chối mãi, chân thành cảm ơn nàng.

Sở Du Ninh lại nhìn sang Tam phu nhân xinh đẹp trầm tĩnh, chờ nàng ta mở lời.

Tam phu nhân thấy công chúa đột nhiên nhìn về phía mình, hai người nhìn nhau một lúc, nàng ta cười nhẹ: "Công chúa là tiểu phúc tinh, Thẩm gia có công chúa náo nhiệt hẳn lên."
 
Chương 110: Chương 110


Công chúa thật sự rất đơn giản, nàng thấy đại tẩu và nhị tẩu đều nói chuyện với mình, liền cho rằng tam tẩu cũng có lời muốn nói.

Được một cô nương xinh đẹp như vậy khen ngợi, Sở Du Ninh thấy trách nhiệm dâng trào, ưỡn n.g.ự.c nhỏ: "Ta cũng là một thành viên của Thẩm gia, đây là việc nên làm."

Đội Bá Vương Hoa không có nữ tử nhu mì đoan trang nào, ở mạt thế muốn đoan trang cũng không đoan trang nổi.

Tiễn ba vị phu nhân đi, Sở Du Ninh trở về Đông Khóa Viện, vừa bước vào thư phòng, Thẩm Vô Cữu đã đợi nàng ở đó, còn Thái Khải Kiếm trong ngăn kéo bí mật đã được lấy ra, đựng trong hộp dài, đặt trên bàn.

Thẩm Vô Cữu ngồi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm trang chờ nàng đến.

Sở Du Ninh đi tới nhìn thanh kiếm trong hộp dài: "Chúng ta bắt đầu luôn sao?"

Thẩm Vô Cữu gật đầu, cầm lấy thanh kiếm, đến lúc này vẫn có chút không nỡ dùng tay vuốt ve thân kiếm, đôi mắt như vực sâu như đang tạm biệt.

Một lúc sau, hắn đưa kiếm cho Sở Du Ninh: "Công chúa cứ thoải mái làm, thanh kiếm này cũng đang hoàn thành sứ mệnh của nó."

Thật sao? Sao nàng không thấy hắn thoải mái tự nhiên như vậy?

Sở Du Ninh nghi ngờ nhìn hắn, giơ tay nắm lấy chuôi kiếm, đưa kiếm ngang trước người, tay kia phủ lên thân kiếm, nhắm mắt bắt đầu hấp thụ năng lượng bên trong.

Năng lượng liên tục được hấp thụ vào cơ thể, như một dòng suối chảy vào dị năng hạch khô cạn.

Ở mạt thế đã có bằng chứng không chỉ não tang thi có tinh hạch, con người cũng có dị năng hạch.

Mặc dù không thể nội thị được nhưng nàng có thể cảm nhận dị năng hạch tĩnh lặng đang không ngừng hấp thụ năng lượng như một đứa trẻ háu ăn.

Thẩm Vô Cữu không thấy tay Sở Du Ninh đặt lên kiếm có hiện tượng gì bất thường, nhưng hắn có thể cảm nhận được xung quanh nàng như dựng lên một bức tường vô hình.

Một cảnh tượng vượt ngoài mọi nhận thức của hắn đang diễn ra trước mắt, hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn mới có thể đè nén được sự kinh ngạc trong lòng.

Một khắc sau, Sở Du Ninh cảm thấy thanh kiếm sắp vỡ, dị năng của nàng đã hấp thụ được tám phần, thế là nàng dừng tay.

Dù sao đây cũng là thanh kiếm mà Thẩm gia truyền lại qua nhiều thế hệ, Thẩm Vô Cữu lại trân trọng như vậy, đừng làm hỏng thì hơn.

Tám phần cũng đủ để chữa khỏi vết thương của Thẩm Vô Cữu rồi, thực ra dị năng của nàng vẫn đang khôi phục với tốc độ chậm như rùa, nhưng nếu không có năng lượng hấp thụ, muốn khôi phục đến mức có thể chữa trị cho Thẩm Vô Cữu, có lẽ phải mất bảy tám năm, đến lúc đó cỏ trên mộ Thẩm Vô Cữu có lẽ đã mọc được mấy lứa rồi.

Thẩm Vô Cữu thấy Sở Du Ninh đã kết thúc, Thái Khải Kiếm vẫn còn nguyên vẹn, trong mắt lóe lên một tia sáng: "Công chúa không phải nói hấp thụ xong thanh kiếm sẽ bị hủy sao? Hay là phải chia ra nhiều lần hấp thụ?"

"Năng lượng của thanh kiếm này rất dồi dào, ta đã hấp thụ no rồi. Nhưng nó sau này chỉ là một thanh kiếm bình thường, sẽ không còn uy lực như trước nữa."

Sở Du Ninh nói rồi dựng kiếm đưa cho hắn.

"Đa tạ công chúa đã cố tình giữ lại Thái Khải Kiếm." Thẩm Vô Cữu nhận lấy thanh kiếm.

Sở Du Ninh ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"

Hắn không nên nhìn ra mới phải.

"Thì ra công chúa thật sự cố tình giữ lại."

Thẩm Vô Cữu mỉm cười, trái tim vốn trở nên lạnh lẽo vì Thẩm gia liên tiếp gặp chuyện không may cuối cùng cũng trở nên mềm mại vì nàng.
 
Chương 111: Chương 111


Mắt Sở Du Ninh mở to tròn: "Ngươi gạt ta!"

Con mèo nhỏ dựng lông này khiến Thẩm Vô Cữu muốn xoa đầu nàng.

Vì ngồi trên xe lăn, tạm thời không xoa đầu được.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt tràn đầy biết ơn: "Ta đoán vậy, vì ta biết công chúa rất lương thiện."

Năng lượng đã hấp thụ, thanh kiếm vẫn còn, vết thương của hắn cũng sẽ được chữa khỏi, không còn kết quả nào viên mãn hơn thế này nữa.

Lông của Sở Du Ninh lập tức được vuốt xuôi, kiêu ngạo nói: "Ngươi cũng có chút bản lĩnh."

Thẩm Vô Cữu cười nhẹ, cúi đầu nhìn Thái Khải Kiếm trong tay, tuy vẫn không có vẻ gì sắc bén nhưng vẫn có thể thấy được sự khác biệt.

Thái Khải Kiếm trước đây giống như một con mãnh thú đang ngủ say, khi được đánh thức thì khí thế như nuốt cả núi sông, còn Thái Khải Kiếm bây giờ giống như đã mất đi con mãnh thú đó, thực sự bình thường như vẻ bề ngoài của nó.

Dù bình thường đến đâu thì đối với Thẩm gia cũng là khác biệt.

Thẩm Vô Cữu cẩn thận đặt kiếm vào hộp dài, đặt lên đùi, lăn xe lăn định tự mình đứng dậy đặt lại vào ngăn kéo bí mật.

"Đặt lại vào bức tường kia đúng không? Ngươi đừng động đậy, ta giúp ngươi."

Sở Du Ninh đưa tay nhận lấy, cầm đến đặt vào ngăn kéo bí mật được đục riêng trên tường.

Thẩm Vô Cữu tự tay thả bức tranh xuống, thanh kiếm này về sau có lẽ sẽ không có cơ hội được lấy ra nữa, chỉ có thể coi như vật để tưởng nhớ mà thờ cúng trong Thẩm gia.

Sở Du Ninh đi đến trước mặt hắn: "Vậy bây giờ bắt đầu chữa thương cho ngươi nhé."

Thẩm Vô Cữu sửng sốt: "Công chúa không cần nghỉ ngơi sao?"

"Không cần, chữa khỏi sớm thì ngươi cũng có thể sớm nhảy nhót được, chữa thương xong cho ngươi ta còn phải đi làm kiếm gỗ cho A Quy."

Thẩm Vô Cữu:...

Ta thế mà còn không bằng một thanh kiếm gỗ sao? Đột nhiên thấy A Quy không đáng yêu nữa rồi.

Hai người đến phòng ngủ, Sở Du Ninh nhìn Thẩm Vô Cữu: "Ta có cần bế ngươi lên giường không?"

Thẩm Vô Cữu mặt đen lại, lập tức đứng dậy khỏi xe lăn ngồi lên giường.

Hắn hận không thể lập tức khỏe lại, chứng minh cho công chúa thấy hắn nam tính đến mức nào.

"Cởi áo, nằm xuống." Sở Du Ninh đứng trước giường.

Thẩm Vô Cữu:...

Người bảo cởi áo thì mặt không đổi sắc, còn hắn thì trong lòng xấu hổ, đến cả vành tai cũng đỏ lên.

Nghĩ lại thì, hắn là nam nhân, công chúa còn chẳng đỏ mặt, hắn đỏ mặt như nữ nhân làm gì, dù sao cũng là thê tử của mình rồi.

Thẩm Vô Cữu nghĩ vậy, cởi bỏ dây áo, cả áo lót cũng cởi luôn, nằm thẳng đơ như xác chết, trên mặt nghiêm túc như đang thi hành quân lệnh.

Cởi áo ra, lộ ra phần thân trên cường tráng rắn chắc, người xưa mặc rất kín, ngay cả trên chiến trường cũng mặc ba lớp ngoài ba lớp trong, làn da vốn trắng trẻo dù thường xuyên chịu gió sương ở biên quan cũng không đến nỗi đen nhẻm, không cùng màu với làn da hơi ngăm trên mặt hắn.

Điều hấp dẫn Sở Du Ninh nhất không phải thân hình hắn đẹp đến mức nào, mà là hai vết sẹo dữ tợn trên ngực, trong đó có một vết chạy ngang qua vị trí tim, rõ ràng vết thương này cũng suýt lấy mạng hắn.

Chinh chiến nhiều năm mà không có sẹo mới là lạ, như ở mạt thế, tay nàng còn bị một vết sẹo dài. Nếu dị năng hệ mộc có thể xóa sẹo thì tốt rồi, đáng tiếc nàng là hệ tinh thần.

"Sợ rồi sao?" Thẩm Vô Cữu kéo áo lại che vết sẹo.

Sở Du Ninh lắc đầu: "Vết sẹo chính là chiến công, ngươi không cần tự ti. Người bình thường đều nhìn mặt trước, mặt ngươi rất đẹp."
 
Chương 112: Chương 112


Sống ở mạt thế mà ngay cả vết sẹo nhỏ này cũng sợ thì chắc chắn không sống được lâu.

Thẩm Vô Cữu vừa cảm động vì câu đầu tiên, vừa buồn cười vì câu sau.

Bởi vì hắn được gọi là ngọc diện tướng quân, không ngờ trong mắt công chúa lại trở thành lời an ủi hắn.

Sở Du Ninh kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, định tự tay gỡ băng quấn quanh eo hắn, Thẩm Vô Cữu sợ vết thương m.á.u me dọa nàng vì thế nói để hắn tự làm.

Sở Du Ninh vỗ mạnh tay hắn: "Không cần gỡ, ngươi nằm im, không được cử động."

Thẩm Vô Cữu cảm thấy mình như một tiểu nương tử chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, người bị thương không có quyền lên tiếng.

Sở Du Ninh dùng tinh thần lực khẽ rạch một đường trên vết thương của hắn, từng lớp băng gạc bị cắt đứt ngay ngắn, nàng nhẹ nhàng gỡ băng gạc ra, lộ ra vết thương m.á.u thịt mơ hồ, thuốc kim sang rắc trên đó đã hòa với máu, đông lại thành cục.

Thẩm Vô Cữu vẫn luôn lo lắng nàng sẽ sợ hãi, dù sao vết thương m.á.u thịt mơ hồ còn khó coi hơn sẹo cũ lâu năm.

Nhưng thần sắc của nàng lại rất bình thường, dường như đã quen nhìn những vết thương như vậy, ngay cả mày cũng không nhíu một cái.

Sau khi gỡ hết băng gạc, Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn Thẩm Vô Cữu: "Có thể sẽ rất đau, ngươi có thể chịu được không?"

Nơi này không có thuốc gây mê, tinh thần lực của nàng cũng không phải hệ trị liệu, chỉ có thể dùng tinh thần lực ngưng tụ thành sợi thay thế chỉ khâu để khâu vết thương lại, lúc khâu cũng không đau hơn là mấy so với khâu bằng chỉ.

Thẩm Vô Cữu cười trấn an nàng: "Công chúa cứ yên tâm chữa."

Sở Du Ninh suy nghĩ một chút, tháo chiếc hà bao buộc ở eo đưa cho hắn: "Nếu ngươi đau không chịu được thì cắn nó đi, thơm lắm."

"Thật sự rất thơm."

Thẩm Vô Cữu nhận lấy cầm trên tay, không ngửi thấy mùi thơm nàng nói, mà là mùi hương trên người nàng.

"Đó là thứ ta không nỡ ăn." Sở Du Ninh có chút đau lòng.

Thẩm Vô Cữu cười: "Sau này ta sẽ mua cho công chúa nhiều đồ ăn ngon hơn."

"Quả nhiên ngươi là người hiểu chuyện, không tệ."

Sở Du Ninh khen một câu, đặt tay lên vết thương của hắn, một luồng tinh thần lực từ kẽ tay chảy ra thấm vào vết thương, sau đó, nội tạng của Thẩm Vô Cữu hiện ra rõ ràng trong đầu nàng.

May mắn là khi ở mạt thế, học viện sinh tồn trong căn cứ đã đặc biệt dạy nàng cách nhận biết các cơ quan nội tạng của cơ thể người, nàng mới biết được đâu là đâu.

Thẩm Vô Cữu bị thương ở thận trái, vết rách khá gọn gàng, các vết rách còn lại cũng nông, nếu nghiêm trọng đến mức phải cắt bỏ thận thì chỉ dựa vào tinh thần lực là không thể làm được.

Sở Du Ninh nói với Thẩm Vô Cữu một tiếng, liền tách ra một luồng tinh thần lực ngăn m.á.u chảy ở thận, sau đó dùng một luồng khác để loại bỏ m.á.u tụ xung quanh thận, cẩn thận dẫn m.á.u ra ngoài cơ thể, cuối cùng là khâu lại.

Sở Du Ninh điều khiển tinh thần lực ngưng tụ thành một sợi chỉ vô hình, bắt đầu khâu vết rách ở bể thận và đài thận.

Tinh thần lực do nàng điều khiển, nếu là chỉ thật thì chắc chắn sẽ thấy được nàng khâu rất xấu, nhưng ai quan tâm chứ, chỉ cần khâu lại để vết thương không còn chảy m.á.u và từ từ lành lại là được.

Sợi tinh thần mảnh khảnh xuyên qua da thịt, chắc chắn là rất đau, nhưng Thẩm Vô Cữu thậm chí còn không rên một tiếng, trán đầy mồ hôi vẫn nghiến chặt răng, trong tay nắm chặt chiếc hà bao mà công chúa đưa, toàn thân nổi đầy gân xanh.
 
Chương 113: Chương 113


Không lâu sau, Sở Du Ninh đã khâu xong, nàng cắt đứt tinh thần lực, để luồng tinh thần lực đó ở lại trong cơ thể Thẩm Vô Cữu tiếp tục duy trì tác dụng khâu, đợi vết thương của Thẩm Vô Cữu lành lại thì có thể thu hồi.

Vết thương của hắn chủ yếu nguy hiểm đến tính mạng là ở thận, bây giờ đã được khâu lại, vết thương cũng sẽ không động một tí là chảy m.á.u nữa.

Thấy sắc mặt Thẩm Vô Cữu tái nhợt vì đau, trán đầy mồ hôi, Sở Du Ninh thấy vết thương ngoài cứ để nó từ từ khép miệng là được, chỉ cần bên trong không chảy m.á.u nữa thì ngoại thương chỉ cần dùng thuốc là khỏi, thế là giúp hắn băng bó lại.

Bôi thuốc và băng bó xong, Sở Du Ninh thấy mồ hôi trên trán Thẩm Vô Cữu vẫn còn, thấy hắn có lẽ không còn sức lau mồ hôi liền vén tay áo lau mồ hôi cho hắn.

Thẩm Vô Cữu từ dưới nhìn lên trên, từ chiếc cằm tròn trịa đến đôi môi hồng nhỏ nhắn xinh xắn, rồi đến đôi mắt trong veo sáng ngời ẩn dưới hàng mi dài, từng tấc đều khắc sâu vào trong đầu hắn, hoàn toàn không giống với hình ảnh nữ nhân độc ác trong mơ.

Sở Du Ninh thu tay áo lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm của hắn, đột nhiên phát hiện bên trong dường như ẩn chứa một ngọn lửa, đốt đến nỗi nàng có chút nóng.

Nàng tưởng Thẩm Vô Cữu là mong đợi nàng nói cho hắn biết kết quả chữa thương cho nên ánh mắt mới nóng bỏng như vậy, vội vàng nói: "Vết thương của ngươi đã khâu xong rồi, mấy ngày nay vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, sẽ mau lành thôi."

Thẩm Vô Cữu khẽ gật đầu, chậm rãi giơ tay lên đưa chiếc hà bao vẫn cầm trong tay ra, giọng nói yếu ớt: "Những thứ bên trong hẳn là vẫn chưa hỏng."

Sở Du Ninh sửng sốt, tinh thần lực quét qua, kẹo hồ lô bên trong quả thật không bị vỡ.

Rõ ràng đau như vậy mà vẫn không nỡ làm hỏng đồ ăn của nàng, Sở Du Ninh có chút cảm động.

Nàng thu lại: "Đừng tưởng không làm hỏng thì không cần mua đồ ăn ngon cho ta."

Thẩm Vô Cữu khẽ cười: "Đợi ta khỏe lại, ta sẽ đưa công chúa đi ăn bất cứ thứ gì công chúa muốn ăn, tuyệt đối không nuốt lời."

"Sau này ta muốn đi khắp thiên hạ ăn cho bằng hết." Sở Du Ninh nói.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, công chúa là định rời khỏi kinh thành đi du ngoạn thiên hạ sao?

Cũng phải, hoàng cung hoa lệ không thể giữ chân nàng, phủ tướng quân tự nhiên cũng không thể giữ chân nàng.

Hắn đưa tay nắm lấy tay Sở Du Ninh: "Công chúa, không cần ra ngoài cũng có thể ăn khắp thiên hạ, ta có thể sai người tìm đến cho người."

"Vậy cũng được." Có người đưa đồ ăn ngon đến tận miệng thì còn gì không được nữa.

Thẩm Vô Cữu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự sợ có ngày trở về, thê tử đã chạy mất dạng.

Tiếp theo, Sở Du Ninh lại băng bó vết thương ngoài cho Thẩm Vô Cữu, sau đó mới đi mở cửa cho Trình An và Trình Hựu vào.

Trình An và Trình Hựu nghe chủ tử nói để công chúa bôi thuốc, cũng không cho gọi đại phu, bọn họ đều lo lắng không biết công chúa có khiến vết thương của chủ tử nặng thêm không.

Đặc biệt là trong phòng vẫn luôn rất yên tĩnh, bọn họ áp tai vào cửa, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng của công chúa, thực sự làm cả hai lo sốt vó.

Cửa phòng đột ngột mở ra, Trình An và Trình Hựu đang áp tai vào cửa suýt nữa ngã vào trong, may mà Trình An nhanh mắt nhanh tay kéo Trình Hựu lại, hai người không kìm được ngã ngồi xuống đất.
 
Chương 114: Chương 114


Tinh thần lực hồi phục, Sở Du Ninh đã sớm nhìn thấy động tĩnh của Trình An và Trình Hựu bên ngoài cửa, nàng cố tình bước nhẹ mở cửa để cho đối phương một bất ngờ.

Trình An và Trình Hựu tỏ vẻ, đây rõ ràng là kinh sợ!

Tay Sở Du Ninh sờ đến hà bao ở thắt lưng, Phong Nhi vẫn luôn bưng nước đứng chờ bên ngoài tiến lên: "Công chúa, người rửa tay trước đi."

Sở Du Ninh khựng lại, có gì đâu, ở mạt thế vừa g.i.ế.c xong tang thi cũng từng ăn khoai lang rồi.

Nhưng đây không phải mạt thế, nàng thu tay lại, ngoan ngoãn chà tay vào chậu nước, lại dùng khăn tay Băng Nhi đưa lên lau tay, lúc này mới thuận lợi lấy kẹo hồ lô ra ăn.

Nàng vừa ăn vừa nhìn Trình An và Trình Hựu: "Thuốc sắc xong rồi có thể bưng lên cho chủ tử của các ngươi uống."

Thuốc thái y kê là để giúp vết thương mau lành, cũng có tác dụng giảm đau, để Thẩm Vô Cữu uống cũng không xung khắc.

Trình An và Trình Hựu nghe xong, có chút nghi ngờ: "Công chúa thật sự đã thay thuốc cho chủ tử rồi sao?"

"Các ngươi không tin ta?" Sở Du Ninh giơ nắm đấm.

Trình An vội vàng cười nói: "Tin! Công chúa đã nói là tốt rồi thì chắc chắn là tốt rồi."

Sở Du Ninh tặng cho bọn họ một ánh mắt coi như ngươi thức thời: "Nhanh chóng bưng thuốc đến cho hắn uống rồi ngủ một giấc đi, các ngươi trông chừng hắn, đừng để hắn tùy tiện cử động."

"Vâng, trước khi công chúa cho phép chủ tử xuống giường, thuộc hạ nhất định sẽ canh giữ chủ tử thật chặt."

Trình An lớn tiếng đảm bảo, mắt còn liếc vào trong phòng, chính là muốn cho chủ tử nghe thấy, hắn cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.

Sở Du Ninh vỗ vai hắn: "Tốt lắm."

Không biết vì sao, được công chúa khen ngợi, Trình An cảm thấy vô cùng vinh dự.

"Vậy ta đi đây." Sở Du Ninh thấy ở đây không còn việc gì của nàng nữa, vẫy vẫy tay, bước đi rất nhẹ nhàng.

Tinh thần lực của nàng ở trong cơ thể Thẩm Vô Cữu, vết thương có biến hóa gì nàng đều biết rõ, hoàn toàn không cần phải trông chừng.

Trình An và Trình Hựu nhìn nhau, luôn cảm thấy chủ tử có chút đáng thương là sao?

Thẩm Vô Cữu trong phòng còn đang chờ công chúa vào: "..."

Trong lòng công chúa, e rằng vẫn chưa có ý thức là thê tử của hắn.

*

Sở Du Ninh vừa trở về chính viện không lâu thì Đại phu nhân đã sai người đưa đến rất nhiều điểm tâm, tuy không tinh xảo như trong hoàng cung nhưng mỗi loại đều được làm rất tỉ mỉ, nhìn vào đã thấy thèm.

Đây là Đại phu nhân nhận được tin thương thế của Thẩm Vô Cữu đã khỏi, biết công chúa rảnh rỗi mới sai người đưa đến.

Trương ma ma sợ Sở Du Ninh ăn không kiêng chế, liền khuyên nàng: "Công chúa, người là trưởng bối, có phải nên chia cho vãn bối trong phủ một ít không?"

"Trưởng bối là người rất già, ta còn nhỏ mà."

Sở Du Ninh miệng nhét đầy đồ ăn, không thừa nhận mình là trưởng bối, cái bối phận này già quá.

Cho dù ở mạt thế nàng đã hai mươi tuổi thì cũng vẫn là em bé trong đội.

Trương ma ma đã quen với mạch não của nàng, cười dỗ dành: "Công chúa, cái này không liên quan đến tuổi tác, mà là bối phận. Giờ người đã trở thành thẩm thẩm của A Quy, A Như và A Vân rồi."

"Vậy ngươi chọn một ít rồi sai người đưa cho bọn chúng đi." Đối với trẻ nhỏ, Sở Du Ninh vẫn rất dễ nói chuyện.

Trương ma ma lập tức chọn ra một nửa chia thành bốn phần, sai người mang đi. Giữa chừng, Sở Du Ninh thấy tình hình không ổn, vừa ăn vừa chọn những điểm tâm có thể nhét vừa hà bao, vội nhét lấy nhét để.
 
Chương 115: Chương 115


"Ma ma, không phải nói là cho A Quy, A Như, A Vân sao? Mới có ba người, ngươi lại chia thành bốn phần."

Bà ta nghĩ nàng không biết đếm là sao?

Trương ma ma bị sự tính toán trẻ con của nàng chọc cười: "Công chúa, Nhị cô nương gọi người là tẩu tẩu, cũng là vãn bối."

Lý ra, ở nhà người khác, một thứ nữ có lẽ không đáng để công chúa để tâm, nhưng ở phủ tướng quân thì khác, huống hồ đây cũng là để công chúa không ăn nhiều quá.

Sở Du Ninh trợn mắt: "Nàng ta còn lớn hơn ta!"

Nói chính xác là lớn hơn thân thể này.

"Nhưng bối phận của người lớn."

Sở Du Ninh: "..." Làm trưởng bối thiệt thòi quá.

Chưa nói đến mấy đứa nhỏ vui mừng thế nào khi nhận được điểm tâm công chúa sai người đưa đến, Sở Du Ninh ăn một bụng điểm tâm xong, rảnh rỗi không có việc gì làm, nhớ đến đã hứa sẽ làm kiếm cho A Quy.

Nàng tìm trong phủ loại gỗ có màu sắc tương tự thanh kiếm gỗ của A Quy, loại gỗ cứng cáp chắc chắn, có thể chịu được điêu khắc thật sự khó tìm, cuối cùng trong đầu nàng hiện lên bức bình phong trong phòng Thẩm Vô Cữu.

Đúng lúc, Thẩm Vô Cữu sau khi uống thuốc, chỉ cảm thấy bên trong dường như có một luồng sức mạnh đang thu nhỏ vết thương của hắn, không đau lắm nhưng cũng không ngủ được, liền nghĩ đến nữ nhân mà công chúa mang về.

Lúc Sở Du Ninh tìm đến, vừa vặn gặp Trình An dẫn Hề Âm chuẩn bị đi vào thư phòng.

Sở Du Ninh còn chưa kịp phản ứng, Phong Nhi đi theo bên cạnh đã nổ tung.

"Công chúa, Trương ma ma nói không sai, Hề Âm này đúng là không thể giữ lại. Mới đến ngày đầu đã được phò mã để mắt tới! Người còn lo lắng cho vết thương của phò mã, hạ mình đích thân bôi thuốc cho phò mã."

Việc Sở Du Ninh chữa thương cho Thẩm Vô Cữu chỉ có Thẩm Vô Cữu biết, ngay cả mấy vị phu nhân cũng đều cho rằng là Sở Du Ninh tìm cao nhân chữa trị.

Vừa nãy ở trong phòng chữa thương, Thẩm Vô Cữu nói với bên ngoài là công chúa muốn bôi thuốc cho hắn, hai nha hoàn tự nhiên cho rằng công chúa và phò mã đóng cửa bồi dưỡng tình cảm.

Sở Du Ninh liếc nhìn Hề Âm: "Tại sao không thể giữ lại? Hề Âm không tệ, được để mắt tới cũng là chuyện bình thường, nếu không cũng sẽ không có người tranh nhau bỏ giá cao để mua nàng ta."

Phong Nhi càng tức hơn: "Công chúa, người không thể quên phò mã là phu quân của người chứ?"

Sở Du Ninh gật đầu: "Quên thật."

Phong Nhi: "..."

Trình An thấy Sở Du Ninh đột nhiên xuất hiện cũng giật mình, hắn bị chủ tử giao cho nhiệm vụ dẫn người tên Hề Âm này đến đây mà còn sợ hãi lo lắng.

Nghe Trình Hựu nói, đây là nữ nhân mà chủ tử giao cho Bùi công tử cướp của Trần công tử, không ngờ Trần công tử và Bùi công tử đều không mua được, cuối cùng lại bị công chúa mang về.

Biết sớm là người của chủ tử, lúc đó hắn nhất định liều mạng ngăn cản công chúa mang người này về.

"Trình An, dẫn công chúa vào cùng."

Trong phòng truyền ra giọng nói của Thẩm Vô Cữu, trong sự yếu ớt có chút nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy là đã nghe được lời thừa nhận của Sở Du Ninh, cũng tức giận không nhẹ.

"Công chúa, nô tì không quen biết phò mã." Hề Âm vội vàng thanh minh.

"Không sao, vào trong là quen biết ngay." Sở Du Ninh nói.

Hề Âm: "..." Công chúa thật sự không biết nàng đang nói gì sao?

Trình An cũng thấy kỳ lạ, công chúa độ lượng vậy sao? Có thể dung thứ cho chủ tử nạp thiếp?
 
Chương 116: Chương 116


Liếc nhìn thanh đao mà công chúa đang cầm, trong lòng hắn run lên, vậy nên đây mới là nguyên nhân công chúa không sợ sao? Một khi chủ tử đưa ra yêu cầu muốn nạp Hề Âm này, công chúa sẽ c.h.é.m cả hai người?

Trình An không màng đến lễ nghĩa nữa, đi vào trước: "Chủ tử, công chúa mang đại đao đến rồi, người cân nhắc kỹ."

Sắc mặt Thẩm Vô Cữu càng đen hơn, hắn cảm thấy nếu vết thương của hắn không lành, chắc chắn là vì có tên ngốc này hầu hạ bên cạnh.

Đang nói, Sở Du Ninh đã đi vào, theo sau là Hề Âm.

Hề Âm vừa vào đã cúi đầu thật thấp, không dám nhìn lung tung, sợ công chúa hiểu lầm nàng ta có ý đồ xấu.

Sở Du Ninh cầm thanh đại đao dài ba thước như cầm đồ chơi, nhìn về phía Thẩm Vô Cữu: "Ngươi không nghỉ ngơi cho khỏe, vậy mà còn có tâm trạng gặp mỹ nhân."

Thông thường, sau khi m.ổ x.ẻ phải có một thời gian quan sát nhất định, chỉ có tinh thần lực mà nàng sử dụng mới không cần phải mổ bụng, không cần gây mê, trực tiếp biến thành sợi chỉ vô hình kéo vết thương... ừm, khâu lại với nhau.

Thẩm Vô Cữu thấy vẻ mặt của Sở Du Ninh thì biết nàng không nghĩ nhiều, nhất thời không biết nên vui hay nên buồn.

Cho dù công chúa không nghĩ nhiều, hắn vẫn phải giải thích: "Công chúa, ta nghe nói nàng ta là do người Việt Quốc mang đến, vì thế bảo Trình An tìm nàng ta đến hỏi chuyện, không có ý gì khác."

Trình An âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đã nghĩ xong, nếu chủ tử trả lời không tốt, hắn sẽ nói rằng chủ tử muốn xem thử nữ nhân mà Bùi công tử đòi mua là người như thế nào, may mà chủ tử không giống như những tướng quân khác, rất thẳng thắn, lý do tìm ra cũng hợp tình hợp lý.

Sở Du Ninh liếc nhìn hắn: "Ngươi muốn có ý gì khác thì cơ thể cũng không cho phép."

Thẩm Vô Cữu: "..."

Trình An quay mặt đi, giả vờ không nhìn thấy gân xanh trên trán chủ tử đang giật giật.

"Ngươi nghi ngờ nàng ta là gian tế sao, vậy thì ngươi hỏi đi?"

Sở Du Ninh nói rồi đi vòng quanh bình phong.

Thẩm Vô Cữu liếc nhìn nàng, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hề Âm: "Ngươi là người Việt Quốc?"

Hắn cảm thấy người có thể thu thập t.h.i t.h.ể cho Thẩm gia không thể là người Việt Quốc.

"Thưa phò mã, nô tì là người Khánh Quốc, nhà ở Dung Thành, tám năm trước không may bị bắt đến Việt Quốc. Nô tì thề, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ điều gì gây hại đến phủ tướng quân, nếu không trời đánh sét đánh!" Hề Âm giơ tay thề.

"Ồ, đúng rồi! Đại ca của ngươi là ân nhân cứu mạng của nàng ta, cho nên nàng ta sẽ không vong ân phụ nghĩa."

Sở Du Ninh đứng cạnh bình phong bổ sung.

Thẩm Vô Cữu vốn đã nghi ngờ khi nghe đến Dung Thành, lại nghe đến tám năm trước, càng cảm thấy trong này có vấn đề, không ngờ lại liên quan đến đại ca của hắn.

Hề Âm khó hiểu nhìn Sở Du Ninh, Trương ma ma không phải nói không được nói chuyện này với bất kỳ ai sao? Hay là phò mã không nằm trong số "bất kỳ ai" này?

Thẩm Vô Cữu không khỏi ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén hơn vừa rồi, nhìn thẳng vào Hề Âm: "Đại ca ta sao lại là ân nhân cứu mạng của ngươi, cứu ngươi thế nào? Kể lại mọi chuyện cho ta nghe!"

Sở Du Ninh nghe xong thì lặng lẽ đi đến, trước đó nàng cũng không nghe Hề Âm nói thiếu tướng quân đã cứu nàng ta như thế nào, vì bị Trương ma ma cắt ngang, sau đó nàng cũng quên hỏi.
 
Chương 117: Chương 117


Ở mạt thế, anh hùng cứu mỹ nhân phần lớn là vì người đó có ích.

Hề Âm bị khí thế mà Thẩm Vô Cữu tỏa ra làm cho giật mình, nhưng vẫn nhìn về phía Sở Du Ninh: "Công chúa, nô tì có thể nói không?"

Thẩm Vô Cữu không hề tức giận, từ khi Hề Âm mở miệng gọi hắn là "phò mã", hắn đã biết nàng ta coi mình là người của công chúa, chỉ có người của công chúa mới gọi hắn là phò mã.

Sở Du Ninh chớp mắt, chuyện này còn phải xin phép nàng sao? Chẳng lẽ vừa rồi Thẩm Vô Cữu lớn tiếng một chút, khiến muội tử này sợ hãi?

Nàng gật đầu: "Nói đi, cứ yên tâm mà nói. Có ta ở đây, phò mã không dám đánh ngươi đâu."

Thẩm Vô Cữu: "..." Hắn trông giống người tùy tiện đánh người lắm sao?

Mặc dù công chúa hiểu lầm nhưng Hề Âm lại rất yên tâm.

"Tám năm trước, nô tì vừa đủ tuổi cập kê, đúng là lúc có thể chuẩn bị xem mắt xuất giá, ai ngờ hôm đó nô tì đi giao đồ thêu về thì trời đã hơi tối, nửa đường gặp phải một tên biến thái, kéo nô tì vào hẻm tối định cưỡng h.i.ế.p nô tì, là thiếu tướng quân đi ngang qua cứu nô tì. Nô tì chỉ nhớ, lúc thiếu tướng quân đánh người đó, hắn đã hét lớn "Ta là hoàng tử Việt Quốc", sau đó thiếu tướng quân ra tay đánh càng mạnh hơn, cuối cùng còn lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t hắn."

"Ngươi nói cái gì!" Thẩm Vô Cữu kinh ngạc muốn ngồi dậy.

Hắn đã nghĩ rằng nữ nhân này có thể mang đến cho hắn những câu trả lời ngoài ý muốn, nhưng không ngờ lại ngoài ý muốn đến vậy.

"Bình tĩnh."

Sở Du Ninh đặt tay nhỏ lên vai hắn, hắn không thể cử động mạnh.

Thẩm Vô Cữu bình tĩnh lại: "Vừa rồi ngươi nói, lúc đại ca ta đánh gã nam nhân khinh bạc ngươi, ngươi nghe thấy gã hét lên mình là hoàng tử Việt Quốc?"

"Đúng vậy! Cũng chính vì vậy mà sau đó nô tì mới bị người Tuy Quốc bắt đưa cho người Việt Quốc làm nhục."

Hề Âm nói đến đây, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt toàn là sự căm hận.

Cả nhà nàng ta đều bị g.i.ế.c ngay trước mặt nàng ta, những kẻ đó còn nói với nàng ta rằng, Trấn Quốc tướng quân và thiếu tướng quân là vì nàng ta mới tử trận, nàng ta đã có bản lĩnh làm hại cả nước, vậy thì đưa nàng ta đến Việt Quốc để chuộc tội.

Từ đó tám năm nay, nàng ta bị đưa đi khắp nơi cho các vương hầu Việt Quốc, cuối cùng rơi vào tay Dự Vương.

Nàng ta muốn c.h.ế.t không?

Muốn chứ, nhưng nàng ta không dám, nàng ta muốn giữ lại mạng, xem xem cuối cùng có ai có thể diệt được Việt Quốc không.

Cho dù nàng ta chỉ là một nữ tử bình thường, nàng ta cũng biết, trận chiến năm đó khiến thiếu tướng quân và Trấn Quốc tướng quân tử trận là xảy ra sau khi thiếu tướng quân g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ tự xưng là hoàng tử Việt Quốc kia.

Nếu thiếu tướng quân không cứu nàng ta, không lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t người đó, cũng sẽ không có trận chiến đó, nếu vậy sẽ không tử trận, cũng sẽ không có những cuộc chiến liên miên sau này.

Nàng ta cảm thấy Thẩm gia trở nên như ngày hôm nay có một nửa là do lỗi của nàng ta.

Thẩm Vô Cữu như bị rút cạn sức lực.

Thảo nào hắn nghĩ mãi không thông, vì sao năm đó Tuy Quốc lại đột nhiên tấn công, vì sao phụ thân và đại ca lại tử trận.

Chắc hẳn năm đó Việt Quốc và Tuy Quốc đã đạt được giao dịch, Tuy Quốc từ lâu đã nghe lệnh Việt Quốc, mới có những cuộc tấn công liên miên trong những năm gần đây.
 
Chương 118: Chương 118


Nhưng nếu theo lời Hề Âm nói, đại ca rõ ràng đã nghe tên kia hét lên thân phận nhưng vẫn g.i.ế.c người, đây không giống với việc đại ca sẽ làm, lỡ tay thì càng không thể.

Người Thẩm gia tuy rằng cương liệt, tuy rằng hận Việt Quốc dựa vào vũ khí để áp bức Khánh Quốc, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra hành động thiếu lý trí, bởi vì trong tình huống chênh lệch lực lượng giữa hai nước, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ mang đến họa diệt vong.

Trong tình huống bình thường, nếu đại ca thực sự nghe rõ lời của tên đó, bất kể thật giả đều sẽ thận trọng xử lý, sao lại có thể tiếp tục đánh người, còn lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t người ta?

Đó là vì sao? Loạn trí vì hồng nhan?

Điều đó càng không thể!

Đại ca và đại tẩu tuy không giống nhị ca và tam ca, tự mình quen biết thê tử rồi vui vẻ kết duyên, nhưng đại ca rất kính trọng đại tẩu, hai người nâng khăn sửa túi.

Đại tẩu là chủ mẫu Thẩm gia, cần phải trấn giữ Trấn Quốc tướng quân phủ, vì thế đã sắp xếp người đến biên quan hầu hạ đại ca nhưng đều bị đại ca từ chối, sao lại có thể để mắt đến nữ tử khác.

Nữ nhân này trông không tệ nhưng cũng không đến mức nghiêng nước nghiêng thành.

Nhị ca mất tích, còn tam ca bị ám sát có phải cũng liên quan đến chuyện này không? Là sợ bọn họ biết được sự thật?

Nhưng mà, nếu chỉ là Việt Quốc và Tuy Quốc cấu kết phát động chiến sự, với sự ngạo mạn của Việt Quốc, căn bản không sợ bị Khánh Quốc biết.

Chuyện này chắc chắn còn có sự thật mà hắn không biết, hắn vẫn luôn cảm thấy cho dù năm đó Tuy Quốc tấn công đột ngột, phụ thân và đại ca cũng không đến nỗi tử trận.

Thảo nào những năm này hắn điều tra thế nào cũng không tra ra được nhị ca vì sao lại mất tích, tam ca lại bị ai ám sát, hóa ra là đi sai hướng.

Hắn vẫn luôn nhắm mục tiêu vào hoàng gia, chưa từng nghĩ đến Việt Quốc đã nhúng tay vào.

Việt Quốc!

Bây giờ hắn chỉ hy vọng Khương đạo trưởng có thể chế tạo ra thuốc súng, nếu không chế tạo được, hắn cũng phải lẻn vào Việt Quốc, không tiếc bất cứ giá nào g.i.ế.c hoàng thất Việt Quốc, g.i.ế.c một người tính một người, báo thù cho phụ thân và các huynh!

"Tên đó đáng chết."

Sở Du Ninh không hiểu những khúc mắc bên trong, chỉ cảm thấy tên hoàng tử đó đáng chết.

Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Sở Du Ninh, trong mắt mang theo màu đỏ ửng vì hận ý sau khi biết được sự thật.

Sở Du Ninh bị nhìn đến nỗi tim đập thình thịch.

Ánh mắt này sao lại giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi?

Thẩm Vô Cữu miễn cưỡng nở nụ cười: "Công chúa nói đúng, đáng chết! Người Việt Quốc đều đáng chết!"

Đây, đây là ý muốn nàng giúp đỡ sao?

Nàng chỉ muốn ở thế giới này ăn uống no đủ, vui chơi thoải mái, không muốn đánh g.i.ế.c nữa.

Nếu tàn sát, như vậy có phải quá tàn nhẫn không, người và tang thi không giống nhau đâu.

"Giết sạch hết bọn họ thì ta không giúp được ngươi, nhiều nhất là tên Việt Quốc nào có thù với ngươi thì ta g.i.ế.c người đó."

Đội Bá Vương Hoa nổi tiếng bênh vực lẫn nhau, thù của đồng đội chính là thù của cả đội, Thẩm Vô Cữu được coi là quân sư của nàng, cũng coi như là người trong đội.

Thẩm Vô Cữu sửng sốt, nỗi hận trong lòng lập tức được xoa dịu: "Công chúa có lòng như vậy là đủ rồi."

Sở Du Ninh thấy mắt hắn đã trở lại bình thường, tim nàng cũng không đập loạn nữa, chỉ cho rằng câu trả lời của mình khiến hắn rất hài lòng.
 
Chương 119: Chương 119


Thẩm Vô Cữu nhìn về phía Hề Âm, cuối cùng cũng hiểu được trong giấc mơ tại sao nàng ta lại thay Thẩm gia thu xác và lập bia mộ.

Hắn rất rõ ràng, cái c.h.ế.t của phụ thân và đại ca không thể đổ lỗi cho Hề Âm.

"Ngươi có tâm nguyện gì không?"

Thẩm Vô Cữu suy nghĩ một chút, nhìn về phía Hề Âm: "Nếu ngươi không muốn làm nô, muốn rời khỏi phủ tướng quân, ta có thể thương lượng với công chúa thả ngươi đi."

Để báo đáp ân tình trong mơ nàng ta đã thay Thẩm gia thu xác, hắn có thể giúp nàng ta.

Hắn không biết kiếp trước trong mơ, Trần Tử Thiện cuối cùng đã phải trả giá như thế nào mới có thể mua được Hề Âm, kiếp này, hắn và công chúa đã xen vào, duyên phận của nàng ta với Trần Tử Thiện đã không còn nữa.

Kiếp trước đó có phải là nơi tốt nhất để nàng ta đi về không hắn không biết, kiếp này có lẽ không phải, bởi vì nàng ta đã có cơ hội tự mình lựa chọn.

Hề Âm sợ hãi quỳ xuống: "Nô tì nguyện đi theo công chúa, không cần đi nơi khác, xin phò mã thành toàn!"

Sở Du Ninh cau mày: "Ta cũng không đồng ý đuổi ngươi, ngươi đứng dậy đi."

Thẩm Vô Cữu nhìn nàng, đã nói là vợ chồng đồng tâm mà?

Thôi, ngay cả việc hắn là phu quân của nàng nàng cũng có thể quên, còn trông mong gì đồng tâm?

Sở Du Ninh tưởng Thẩm Vô Cữu không đồng ý: "Nàng ta không muốn đi, lại không phạm lỗi, chúng ta không thể vô duyên vô cớ đuổi người ta đi được."

Thẩm Vô Cữu cười cười: "Vậy nghe theo công chúa. Trình An, đưa nàng ta xuống."

Sở Du Ninh hài lòng, cũng tìm lại được cảm giác làm đội trưởng ở mạt thế, càng công nhận Thẩm Vô Cữu hơn. ...

Sau khi Hề Âm bị đưa xuống, Sở Du Ninh cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính sự của mình ở đây.

Nàng cầm đao đi vòng quanh bình phong một vòng, sau đó mở miệng xin Thẩm Vô Cữu.

"Ta đã nói sẽ làm cho A Quy một thanh kiếm, xem đi xem lại chỉ có gỗ của bình phong này là thích hợp nhất, ngươi có thể cho ta một miếng không?"

Thẩm Vô Cữu: "..." Đột nhiên có chút ghen tị với A Quy.

"Ta chỉ cần một miếng nhỏ như vậy."

Sở Du Ninh so sánh một hình chữ nhật trên bình phong, gỗ của bình phong này và kiếm gỗ của A Quy có màu sắc gần giống nhau, đã hứa sẽ trả lại hắn một thanh giống hệt, màu sắc không thể giống nhau hoàn toàn nhưng cũng phải tương đồng.

Trình An đưa Hề Âm ra ngoài, quay lại vừa vặn nghe được lời này, khóe miệng giật giật.

Bình phong này làm bằng gỗ hoa lê nguyên khối, trên đó sơn khắc hình vạn mã phi nước đại, là đồ lấy từ kho ra, giá trị ngàn vàng, nếu để công chúa khoét đi một miếng, bình phong này coi như hỏng.

Tuy nhiên, Thẩm Vô Cữu lại không chớp mắt: "Công chúa cứ lấy cả bình phong dùng đi, công chúa gả vào phủ tướng quân, là chủ mẫu của phủ tướng quân, cả phủ tướng quân đều là của công chúa, sau này công chúa muốn dùng gì đều có thể lấy đi dùng, không cần hỏi ta."

Trình An nghe xong có chút lo lắng, với tính cách của công chúa, hắn thật sự sợ sau khi có lời của chủ tử, công chúa sẽ gây ra chuyện lớn gì đó.

Sở Du Ninh thích Thẩm Vô Cữu hiểu ý như vậy, nàng cười cười ra hiệu: "Ta chỉ cần một miếng nhỏ thôi, dù thiếu một miếng nhỏ thì bình phong này vẫn dùng được."

Nói xong, nàng cầm đại đao trong tay, không sai, chính là đại đao đã mang đến Hộ bộ, bị nàng mang về Minh Huy Viện cất giữ, lúc này muốn tìm gỗ làm kiếm gỗ, nàng thuận tay mang theo, tìm được cũng tiện chẻ gỗ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom