Dịch Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 116: Thời gian


Bạch Sở Khiết kết thúc cuộc gọi, trong lòng có chút trống rỗng.

Không đau lòng, không giận hờn, không oán trách... cũng không thể quên được.

Đó là những gì mà cậu có thể nghĩ đến. Cậu không còn nhớ nhung về hắn được một thời gian.

Cậu cũng không trách hắn, hay cố tìm nguyên nhân tại sao hắn đối xử tệ với cậu như vậy.

Sở Khiết cũng không còn khóc về đêm, hay trốn tránh Duật Đằng. Đó cũng gọi là không đau lòng.

Không thể quên, cũng là từ cậu dành cho Duật Đằng. Một người lẽ ra cậu dây dưa vào để cho bản thân có một bài học nhớ đời như vậy.

"Cục cưng à, anh về rồi đây!!"

Tiếng Henry vang vọng ngoài cửa, Bạch Sở Khiết vội vàng đứng lên mở cửa cho hai người kia. Henry cầm túi to, túi nhỏ nói.

"Được rồi! Cũng chỉ là toàn đồ mua sẵn. Cũng không có gì nhiều. Cưng và Woojin chờ tại phòng khách, anh sẽ phục vụ hai người"

Bạch Sở Khiết trong lòng vẫn chưa thể nào vui vẻ lại được, ánh mắt chất chứa đầy tâm sự đáp.

"Không cần đâu! Em có thể giúp anh...Em đã góp sức gì đâu"

Henry cười vui vẻ, đẩy Woojin và Sở Khiết đến phòng. Còn nói một câu.

"Anh mới được thăng chức, tâm trạng rất vui. Cứ để anh làm một mình đi"

"Nhưng..."

"Suỵt!"

Henry làm ra dấu hiệu im lặng với Bạch Sở Khiết, sau đó chủ động đi xuống phòng bếp, cậu muốn đứng lên đi theo phụ giúp thì bị Woojin kéo lại.

Woojin từ khi trở về đã luôn quan sát cậu, nhận ra có điều bất ổn tử Sở Khiết, cậu ta lập tức hỏi.

"Có chuyện gì vừa xảy ra trong lúc bọn anh rời đi sao?"

Bạch Sở Khiết cười trừ, ánh mắt không dám nhìn thằng vào Woojin, khẽ đáp.

"Không có. Em chỉ đang bận suy nghĩ về việc của mình một chút thôi"

"Là chuyện gì khiến em lo lắng đến vậy? Sở Khiết! Em ổn chứ?"

Cậu ta nhẹ nhàng dùng tay xoa lên đầu Sở Khiết, sự ân cần của Woojin khiến Sở Khiết cảm thấy thật gượng gạo theo phản xạ muốn tránh né.

Thời gian trước, Woojin có thể là một kẻ theo như lời đồn của một người thì chính là một tên chơi gay khét tiếng. Chỉ cần chàng trai nào lọt vào mắt hắn thì khó lòng mà thoát được.

Woojin sở hữu vẻ ngoài điển trai, khác với Duật Đằng mang khuôn mặt lạnh lùng, thì ở cạnh Woojin lại cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ta. Là một kiểu người khiến người ngoài nhìn vào sẽ lầm tưởng Woojin là một chàng trai mang lại cảm giác an toàn.

Nhưng Woojin cũng chẳng phải là người tốt, lúc yêu đương thì sẽ tỏ ra chung tình. Nhưng chán rồi thì lạnh lùng bỏ bê người đi bên cạnh mình.

Nhưng thời gian gần đây, ai cũng thấy được sự thay đổi từ Woojin, và ai cũng nhận ra cậu ta thật sự đã mê mẩn cậu nhóc tên Bạch Sở Khiết.


"Thật sự là không có chuyện gì chứ? Hay lại nhớ về người cũ tại quê nhà?"

Woojin dùng tay vò rối mái tóc của Sở Khiết, với ý định muốn làm cậu vui lên một chút. Lời nói hắn vừa thốt lên cũng chỉ là câu nói đùa, hoàn toàn không có ý nghĩa sâu xa gì. Nhưng sắc mặt của Sở Khiết lại không hề vui vẻ như vậy, gương mặt của cậu trở nên méo mó, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Rõ ràng đã trả lời cho câu hỏi có phải đang nhớ đến người cũ không?

Bạch Sở Khiết biết bản thân đã bị lộ, lập tức đứng lên muốn trốn tránh.

"Kh-không hề có. Anh đừng suy diễn lung tung. Em...em xuống bếp phụ anh Henry đây"

Bạch Sở Khiết hốt hoảng muốn bỏ đi, nhưng cậu vừa quay lưng đi thì Woojin vội nắm chặt lấy cổ tay phải của cậu. Giọng nói của cậu ta dường như đang kìm nén sự tức giận.

"Sở Khiết! Đến bây giờ em vẫn còn lưu luyến cậu ta sao? Em thật biết cách khiến anh tìm đến cậu ta đánh cho một trận đấy"

Bạch Sở Khiết bất lực thở dài, cậu cùng tay còn lại gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay của mình ra. Mệt mỏi đáp.

"Em không còn thích người đó nữa, anh đừng có suy nghĩ ấu trĩ như vậy. Vốn dĩ... em cũng chưa từng nói thích anh"

Woojin cười khẩy buông tay cậu ra, nhìn cậu với vẻ mặt thoáng đau lòng đáp.

"Hy vọng lời em nói là thật. Anh vẫn chờ em, thật sự vẫn sẽ luôn chờ em"

Bạch Sở Khiết khó xử gật đầu, sau đó tìm cách trốn tránh Woojin, nhanh chóng đi xuống bếp cùng với Henry.

Thật ra cậu đã quên đi Trần Duật Đằng là ai, nhưng Bạch Sở Khiết cũng chẳng thể có tình cảm với Woojin.

Ước nguyện bây giờ của cậu chính là vào đại học, sau đó yên ổn tốt nghiệp rồi về nước cùng gia đình. Chuyện tình cảm, Bạch Sở Khiết không muốn nghĩ đến nhiều.

Cứ thế, thu qua, đông đến. Những tờ lịch dần dần vơi bớt đi. Cuộc sống của mỗi người lại tiếp tục diễn ra.

Bạch Sở Khiết vẫn ở lại trời Tây tiếp tục học tập. Còn Trần Duật Đằng lại mỉm cười nhìn giấy báo nhập học của trường Đại Học vừa gửi đến, sau đó lại nhìn tấm vé máy bay ở bên cạnh đã quá hạn từ ba tháng trước. Hắn cầm tấm vé trên tay một lúc thật lâu, nhìn điểm đến chính là Paris liền lắc đầu, sau đó Duật Đằng dứt khoát ném tầm vé vào sọt rác, thong thả uống một li nước lọc nhìn ra ngoài trời. Miệng lẩm bẩm.

"Mùa đông nước Pháp chắc là lạnh lắm, đặc biệt là vào mùa Noel. Có lẽ đến mùa đông mình nên mang áo khoác sang cho em ấy mặc sưởi ấm, Sở Khiết rất dễ bị cảm lạnh mà"

 
Chương 117: Xuất phát


Một tháng, hai tháng, ba tháng... Một năm...

Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đã đi qua thêm được một năm nữa. Sở Khiết ngồi ở phòng khách, nhìn chằm chằm hộ chiếu đặt ở trên bàn.

Bạch Dương Vĩ nhanh chóng mặt áo vest, sau đó lại tiến đến ngồi cạnh Sở Hoà. Xoa đầu anh, dịu dàng nói chuyện.

"Vui đến thế sao? Cuối cùng cũng có thể gặp con rồi!"

Sở Hoà mỉm cười, liên tục gật đầu.

Thời gian trước, sau khi quyết định đi Pháp. Bạch Sở Khiết chỉ đưa ra một yêu cầu với phụ huynh của mình rằng đợi khi nào cậu ổn định rồi hẳn đến thăm cậu. Lúc đó, cậu sẽ chủ động thông báo sau.

Sở Hoà và Dương Vĩ đồng ý với yêu cầu của con trai nhỏ, bởi vì hai người thừa biết. Bạch Sở Khiết muốn tự mình trưởng thành, cậu sợ rằng nếu hai ba ba luôn ở bên bảo vệ cho mình thì cậu mãi vẫn sẽ yếu đuối. Cái Bạch Sở Khiết muốn chính là tự lập, và trở nên mạnh mẽ hơn.

Ấy thế mà cậu nhóc kia thật sự rất bướng bỉnh. Ban đầu Bạch Dương Vĩ còn nghĩ rằng tình yêu tuổi gà bông thì chỉ cần vài tháng là vết thương sẽ lành lại. Nhưng đợi đến hơn một năm trời, sau khi Sở Khiết thành công đậu vào trường đại học ở Pháp thì mới mở miệng nói nhớ hai ba ba, muốn hai ba ba đến thăm mình. Muốn đưa mình đi nhập học.

Vừa nghe con trai nói muốn mình đến thăm, Sở Hoà nằng nặc đòi đặt chuyến bay sớm nhất để bay đến Pháp. Còn phấn khích đến độ cả đêm không thể ngủ được, vài ngày trước khi sang Pháp còn kéo theo Bạch Dương Vĩ đi mua đặc sản quê hương mang sang cho cậu.

Nhìn Sở Hoà vui vẻ như vậy, Bạch Dương Vĩ không ngừng cưng chiều mà nhéo má của cậu. Còn dịu dàng nói.

"Được rồi! Mau đi thôi, em còn ngồi đây cười nữa thì sẽ trễ chuyến bay đó"

Cứ như thế, căn biệt thự nhỏ lại đóng kín cửa. Trở lại vẻ yên tĩnh vốn dĩ của nó.

Bạch Sở Khiết cứ như thế thành công nhập học, cậu nhóc nhỏ bé đó ngày nào còn sợ hãi với việc tiếp xúc với người khác bây giờ lại ôm một hoài bão lớn lao bước vào cánh cửa đại học của mình. Và cậu cũng không hề hay biết rằng, tại một đất nước khác, cậu lại gặp lại người cậu muốn quên đi nhất.

———***——-

"Mẹ đúng là hết cách với con, khi không lại đòi bỏ hết việc học. Sang Pháp làm lại từ đầu là thế nào?"

Trần Duật Đằng ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt đầy kiên định nghe mẹ mình cằn nhằn.

Đã qua hai tiếng đồng hồ, Trần phu nhân vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Đến cả Trần ba ba cũng không thể nghe nổi nữa, lập tức cười khẩy nói đỡ cho Duật Đằng.

"Mặc kệ thằng bé. Nó cũng đủ tuổi chịu trách nhiệm cho hành động của mình rồi. Em việc gì phải lo lắng như vậy? Chuyện học là chuyện cả đời, học sớm hay học muộn vài năm cũng là học. Chẳng lẽ em định nuôi nó cả đời sao!"

"Anh..."

"Mẹ! Con thật sự đã suy nghĩ kĩ rồi. Con vẫn chỉ có đúng một người duy nhất"

Trần phu nhân im lặng mất một lúc, tập trung nhìn Trần Duật Đằng.

Bước qua cái tuổi nông nổi, từ tính cách cho đến khuôn mặt của Trần Duật Đằng cũng đã có sự thay đổi rõ rệt. Nếu như thời gian trước, nét mặt của Duật Đằng vẫn còn sự nghịch ngợm khó dạy dỗ thì bây giờ. Khuôn mặt của hắn đã có sự trưởng thành, ánh mắt khi trả lời câu hỏi cũng trở nên kiên định hơn.

Trần phu nhân còn tưởng tình yêu tuổi gà bông sẽ sớm nở tối tàn. Đau lòng vài hôm rồi thì cũng sẽ quên, làm loạn một lúc cũng sẽ mệt. Thời gian dần trôi qua, Trần Duật Đằng cũng không còn nhắc đến Bạch Sở Khiết khiến bà còn tưởng rằng con trai bà đã thật sự nguôi ngoai. Nhưng đến bây giờ, bà mới chợt nhận ra thật sư thằng nhóc nhà bà đã trưởng thành rồi.

Trần phu nhân cuối cùng cũng thả lỏng cơ mặt, hạ thấp giọng nói.

"Được rồi! Chuyện tình cảm là do con quyết. Sau này có khó khăn gì cũng đừng tìm cha mẹ. Hơn nữa, mặc dù yêu đương nhưng việc học cũng cần phải nghiêm túc. Con đừng có mà xao nhãn việc học có biết chưa?"

Trần Duật Đằng gật đầu, trong lòng đầy sự mong chờ ngày hắn và Sở Khiết gặp lại.

Thật ra, bấy lâu nay hắn vốn dĩ đều biết Sở Khiết đang làm gì, ở đâu. Đến cả địa chỉ ở nước Pháp hắn cũng đều nằm rõ.

Một phần là do Sở Hoà cùng hắn thường xuyên trao đổi thông tin về Sở Khiết. Một phần cùng là do Sở Hoà vô cùng giúp đỡ hăn

Thời gian ở trong nước học tập, thật ra Trần Duật Đằng cùng đã từng nghe Sở Hoà nói rằng Bạch Sở Khiết ở nước ngoài đang có người theo đuổi, thậm chí là còn rất thân thiết với nhau. Những lúc như thế, hắn thật sự tức đến nổ đom đóm, chỉ hận không thể sang Pháp bắt người về.

Nhưng nghĩ đến rồi lại thôi, hắn cũng đã từng nghe rằng Sở Khiết chỉ xem người đó là bạn. Mặc dù tâm trạng luôn bất an, nhưng hắn vẫn luôn có niềm tin vào Sở Khiết...kể cả khi hai người bọn họ cũng chẳng là gì nữa.

——-****——-

Chap sau hai đứa gặp nhau rùi cạ nhà ơi!!!

 
Chương 118: Anh đến gặp em


Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà vừa đến Pháp thì cũng lập tức đi đến gặp con trai. Ngày bọn họ vừa xuống sân bay đã được Sở Khiết mang theo Henry và Woojin đến đó cha mẹ mình. Dù sao hai người lớn cũng đã gặp bạn của con trai vài lần qua điện thoại, cho nên lúc gặp mặt trực tiếp. Khoảng cách giữa hai thế hệ cũng được kéo gần hơn. Chỉ có điều, Woojin vẫn luôn cảm nhận được ba lớn của Sở Khiết luôn có thái độ như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu ta.

Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà vừa thấy con trai nhỏ là Sở Khiết xuất hiện lập tức chạy đến ôm hôn con trai. Sở Hoà còn mừng đến rơi lệ, cứ ôm con trai mà khóc oà lên. Làm cho Sở Khiết đau lòng muốn chết.

Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà vốn dĩ chỉ đến nước Pháp cùng con trai dự buổi lễ khai giảng của năm học, sau đó thuận tiện phải đến một thành phố khác ở nước Pháp vì lịch trình công việc đột xuất của Dương Vĩ nên không thể ở lại lâu. Vì thế, một nhà ba người chỉ ở cạnh nhau được một khoảng thời gian ngắn.

Nhưng điều đó cũng không có vấn đề gì, chỉ cần gia đình đoàn tụ. Dù chỉ là một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thì tất cả mọi người đều cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình mang lại.

Bạch Dương Vĩ cùng Sở Hoà thuê một khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố, nhàn nhã nhìn dòng người đi lại ở phía dưới.

Nước Pháp thời tiết dạo này thật sự rất đẹp, Sở Hoà thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, say mê ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Bạch Dương Vĩ cùng Sở Khiết ngồi ở trên ghế sofa, thưởng thức trà chiều mà khách sạn vừa mang đến.

"Lên đại học có kết được thêm nhiều bạn mới không?"

Bạch Sở Khiết lắc đầu, ngoan ngoãn nở nụ cười đáp.

"Con chỉ mới đến xem trường đại học vài hôm thôi, còn chưa tiếp xúc nhiều bạn bè. Nhưng con nghĩ là sẽ ổn thôi!"

Bạch Dương Vĩ gật gù, nhìn sắc mặt tươi tỉnh của con trai so với cái lúc còn ở nhà cũng đủ hiểu Sở Khiết tinh thần đã ổn hơn rất nhiều. Vết thương trong lòng có lẽ cũng đã lành lại, hắn liền nhắc khéo con trai.

"Như vậy cũng được xem là tín hiệu tốt đi, mặc dù còn chưa chính thức nhập học. Nhưng con trai cưng à! Nếu được thì kỳ nghỉ đông năm nay thu xếp về nước thăm ông bà nhé!"

Bạch Sở Khiết thoáng khựng lại, nhưng chưa mất quá lâu. Cậu lập tức gật đầu.


"Vâng! Nhất định năm nay con sẽ về"

Dù sao thì...người kia cũng không còn làm phiền cậu một thời gian rồi. Có lẽ...Trần Duật Đằng thật sự đã quên đi mất sự hiện diện của cậu. Và cậu cũng không còn cảm thấy đau lòng khi nhắc đến hắn.

Về nước cũng là về nhà, dù sao thành phố rộng lớn như vậy. Chẳng lẽ cậu sẽ gặp lại hắn sao?

Mà cho dù có gặp lại... cũng chẳng còn quen biết để chào nhau một câu tử tế.

Dù sao bây giờ mỗi người một hướng đi khác nhau. Tình yêu tuổi học trò của cậu cũng đã bị lãng quên.

Bạch Sở Khiết cảm nhận rõ tâm mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi nhắc đến tên người đó. Cuối cùng cũng có thể vượt qua khoảng thời gian u ám kia rồi.

Sở Hoà ngắm nhìn Sở Khiết một lúc lâu, sau đó cũng nhẹ nhàng tiến đến xoa đầu cậu. Bắt đầu làm kí hiệu ngôn ngữ khen ngợi con trai.

Cứ như thế, Bạch Sở Khiết vui vẻ hơn mỗi ngày, ngoại trừ những ngày phải đến trường, thời gian còn lại cậu đều đeo bám theo hai ba ba của mình.

Nhưng mà vui vẻ còn chưa được bao lâu, thì cũng đã đến thời gian phải chia tay. Hai ba ba phải sang thành phố khác làm việc. Sau đó phải về nước tiếp tục công việc ở quê hương. Lúc tiễn Dương Vĩ và Sở Hoà rời đi, Sở Khiết đã bật khóc rất lâu. Hệt như cái lúc Sở Hoà đã một thời gian dài gặp mặt con trai.

Tiễn hai ba ba đến sân bay, Bạch Sở Khiết một mình đi về nhà. Trong lòng có một chút gì đó vừa trống rỗng, lại vừa tủi thân. Cậu di chuyển đến trạm xe buýt, ngẩn ngơ ngồi ngắm nhìn bầu trời.

Nước Pháp... là nơi mà Bạch Sở Khiết đã luôn rất thích từ lúc nhỏ, từ thuở còn bé, mỗi lần được ba ba dẫn đi Pháp. Cậu đều say mê đến mức không muốn về.

Vậy mà giờ đây, cậu lại chọn nơi này để làm chỗ chạy trốn. Chỉ vì một người, cậu thật sự đã rời khỏi gia đình.

Ở đất nước này thật sự rất đẹp, cậu còn có thể kết thêm nhiều bạn mới. Nhưng tiếc là ở đây không có gia đình, cũng không có ông cố, lẫn ông bà nội...

Thoáng chốc, cậu cảm thấy cô đơn. Hôm nay Henry phải về nhà bố mẹ của anh ấy vì sinh nhật, Woojin cũng vắng mặt vì người thân của cậu ta đến thăm. Lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài cậu mới ở một mình. Thoáng chốc, Sở Khiết cảm nhận được trong lòng có chút cô đơn. Cậu nhớ nhà... nhớ cái nơi mình từng vì một người mà bỏ chạy.

Bạch Sở Khiết rời khỏi xe bus.  Chậm rãi bước về nhà, quãng đường từ trạm xe bus về nhà không xa. Tiết trời hôm nay có chút se lạnh, Bạch Sở Khiết đút hai tay vào túi áo. Chậm chạp đi từng bước về nhà.

Dù sao hôm nay cũng không có ai ở nhà, đi chậm một chút cũng sẽ không sao.

Bạch Sở Khiết mất đến mười phút mới có thể về đến nhà.  Cậu bắt đầu lục tìm chìa khoá, sau đó mới ngoảnh mặt lên.

Chỉ là cảnh tượng trước mắt, khiến cậu khó nói thành lời. Một giọng nói trầm ấm vang lên...đã rất lâu rồi, cậu mới được nghe lại âm thanh này.

"Xin chào!!"
 
Chương 119: Hỏi thăm


Bạch Sở Khiết còn tưởng mình nghe nhầm, khó tin ngẩn mặt lên. Đã không nhìn thì thôi, một khi nhìn trái tim cậu lại đập hẫng đi một nhịp.

Cậu không tin, cái người ở trước mắt chắc chắn là hoa mắt... Làm thế nào lại có thể xuất hiện ở đây được chứ.

Cái người lẽ ra không nên gặp, tại sao lại gặp vào lúc này. Vì cớ gì... còn cho bọn họ gặp lại?

Bạch Sở Khiết lùi một bước, môi mấp máy không nói thành lời. Bộ dạng giống như đang bị doạ sợ, lại có chút bối rối.

Cậu hy vọng rằng, đây chỉ là ảo ảnh.. hoặc là do cậu hoang tưởng mà thôi.

"Sở Khiết..."

Thanh âm kia bất chợt vang lên, như thể kéo cậu về thực tại.  Bạch Sở Khiết thật sự không hề bị ảo tưởng.

Thoáng chốc người kia đã đến rất gần cậu, vẫn khuôn mặt đó, vẫn giọng nói đó. Cái người này, không phải là Trần Duật Đằng sao?

"Cuối cùng cũng đã tìm thấy em rồi..."

Bạch Sở Khiết còn chưa kịp hoàn hồn thì Trần Duật Đằng đã lao đến ôm lấy cậu, hơi ấm và mùi nước hoa nam tính của Trần Duật Đằng khiến cậu tỉnh táo đi vài phần.

Dường như khoảng thời gian xa cách, Trần Duật Đằng đã cao lớn hơn rất nhiều. Đến cả lồng ngực cũng rộng hơn. Tiếng tim đập của Trần Duật Đằng cũng khiến cậu nghe rõ hơn rất nhiều.

"Dừng lại..!"

Bạch Sở Khiết lúc này mới phản xạ, lập tức đẩy Trần Duật Đằng ra, ánh mắt của cậu nhìn hắn cũng trở nên phòng bị. Không còn là ánh mắt đầy sự yêu thương, ngưỡng mộ như trước.


Trần Duật Đằng bị Sở Khiết tránh né, đến cả ánh mắt của cậu cũng biết nói khiến tim hắn bất chợt co rút lại. Dẫu biết trước kết quả sẽ như thể này. Nhưng Trần Duật Đằng vẫn đau lòng không thôi.

"Anh xin lỗi, vừa này anh có hơi bất lịch sự khiến em không thoả mái"

Trần Duật Đằng cố gắng bình tĩnh, chủ động cách xa cậu một bước chân nhỏ. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn cậu một cách nóng bỏng nhất.

Suốt thời gian qua, kể cả trong giấc mơ hắn vẫn luôn mơ thấy được gặp cậu. Hắn muốn được ôm cậu, nói lời xin lỗi, cầu xin cậu cho hắn thêm một cơ hội nữa.

Bây giờ người đã ở phía trước mắt, Trần Duật Đằng xem như không phải mơ.

Bạch Sở Khiết quay mặt đi chỗ khác, giọng nói có chút lạnh nhạt hỏi.

"Tại sao anh lại biết chỗ này? Anh đến đây làm gì?"

Trần Duật Đằng nhận được thái độ lạnh nhạt của Sở Khiết, trong lòng chua xót không tả được. Hắn cười bất lực đáp.

"Anh đến để tìm em! Anh đã sang Pháp đã vội đến tìm em..."

Nói rồi, hắn tiến đến gần Sở Khiết, bàn tay của hắn vươn ra muốn nắm lấy tay cậu. Nhưng cậu đã nhanh hơn một nhịp, vội vàng tránh né bàn tay kia đi.

"Giữa em và anh vốn đã không còn chuyện gì để nói từ lâu rồi. Anh đừng đến tìm em nữa, em thật sự không muốn gặp lại anh"

Đã chạy trốn đến một nơi thật xa, đã quá lâu để không còn vấn vương. Cuộc sống của cậu đang rất tốt, không đau lòng, không còn khóc trong những chuyện yêu đường lúc trước. Cậu không muốn phải lao vào tình yêu một lần nữa. Nó đã thật sự khiến cậu quá sợ hãi.

Vậy mà người gây ra nổi sợ cho cậu bây giờ lại đứng trước mặt cậu, những chuyện bị lừa dối lúc trước khiến cậu như đang quay trở về quá khứ.

"Sở Khiết! Anh biết em không hề muốn gặp anh. Nhưng anh thật sự không thể quên em được. Chuyện sang Pháp du học cũng là để tìm em. Anh hiểu bản thân mình không có tư cách gì để xin em thêm một cơ hội nữa. Nhưng anh muốn sửa sai lầm, anh muốn theo đuổi em một lần nữa"

Thời gian trước, mỗi ngày hắn đều nhớ đến cậu. Vốn dĩ hắn cũng đã từng nghĩ rằng không liên lạc cậu, không làm phiền cậu. Hắn có thể bình tĩnh lại như xưa.

Nhưng càng không gặp lại càng nhớ, càng không muốn làm phiền hắn lại càng muốn hỏi thăm cậu từ những người xung quanh.

Hắn chưa từng nghĩ tình yêu tuổi học trò có thể khiến hắn khắc ghi trong lòng. Và đến hiện tại, thời gian cũng đã trôi qua. Hắn đã chắc chắn người hắn thật sự yêu là ai.

Nhưng đối với Sở Khiết, cậu chẳng thể tin người trước mặt này thêm một lần nào nữa. Cậu cười trừ, lắc đầu đáp.

"Chúng ta còn chưa từng chính thức bắt đầu, lấy đâu ra kết thúc!? Chuyện anh đến Pháp là do quyết định của anh, nhưng em hy vọng hiện tại chúng ta đừng nên liên quan đến cuộc sống của nhau thì tốt hơn. Em đã không còn tin anh từ rất lâu rồi. Em cũng không thể nào cho người mình không có tình cảm bất kì một cơ hội nào cả. Trần Duật Đằng, em không hề nói dối, em hiện tại không hề có cảm xúc với anh cho nên làm ơn, đừng làm phiền cuộc sống của em nữa"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom