Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Lời Nói Dối Của Đôi Mắt

Chương 100: C100: Bắt gặp


Trần Duật Đằng nở nụ cười công nghiệp thân thiện chào Sở Hoà, mặc dù một tay vẫn còn đang bị thương nhưng hắn vẫn tràn trề sức sống, nhìn Sở Hoà tóc tai còn bù xù, trên người còn mặc đồ ngủ, tay cầm túi rác. Hắn nhiệt tình tiến đến muốn giúp đỡ.

"Chú trẻ, chú muốn vứt rác sao? Để cháu! Để cháu"

Trần Duật Đằng nhanh nhẹn muốn lấy túi rác từ trong tay của Sở Hoà, bản thân rất là muốn thể hiện lòng thành.

Nhưng Sở Hoà cũng có chút cảnh giác Trần Duật Đằng, dù sao kẻ này bám dai như vậy, ba nhỏ sợ cũng là điều dĩ nhiên.

Sở Hoà lui một bước, miệng ú ớ muốn từ chối. Nào ngờ Trần Duật Đằng đã giành lấy túi rác thành công, còn rất tự hào nói.

"Chú cứ để cháu vứt, chỉ là chú có thể..."

"Sở Hoà à! Sao đi lâu vậy, xe rác chưa đến sao?"

Một âm thanh khiến Trần Duật Đằng nổi gai óc vang lên, hắn còn chưa kịp định thần thì một nam nhân cao lớn mặc áo vest đã xuất hiện. Khí chất áp bức luôn cả hắn.


"Này! Thằng nhóc kia. Muốn kiếm chuyện sao?"

Dù là thân con trai, rõ ràng không thể để lộ ra bộ dáng hèn hạ của mình. Nhưng sau vụ hôm trước, hắn thật sự vẫn còn sợ hãi Bạch Dương Vĩ rất là nhiều.

Mà Bạch Dương Vĩ quả thật cũng không vừa mắt

hắn, vừa nhìn thấy Trần Duật Đằng ba lớn lại muốn đánh người.

"Ch...chú..."

Trần Duật Đằng yếu ớt gọi lên một từ, khác hẳn với điệu bộ hoạt bát khi gặp Sở Hoà. Gần như hắn bị sự uy phong của ba lớn áp bức.

"Cậu muốn gì? Hay lại muốn tiếp tục ăn đòn?"

Trần Duật Đằng hiểu rõ đã phóng lao thì phải theo lao, hắn đã đi đến bước này rồi thì không thể lùi bước, dù cho có bị đánh nhất định cũng không thể làm gì được.

"Chú...cháu...chỉ đến để hỏi thăm Sở Khiết thôi, cháu muốn xin lỗi em ấy. Chú, mong chú cho cháu một cơ hội"

Đẹp trai không bằng cứng đầu, hắn giờ đây đã hiểu ra nguyên lí này. Chỉ cần không từ bỏ, thì nhất định sẽ có kết quả.

Chỉ là kết quả lần này...Trần Duật Đằng vẫn là ôm một tay bó bột chạy trốn khỏi sự đuổi đánh của Bạch Dương Vĩ....

————-*****————-

Chỉ vì sự xuất hiện của Trần Duật Đằng, Sở Khiết gần như mất ngủ cả đêm. Chuyện cũ tràn về, Trần Duật Đằng vẫn là một vết thương lớn trong lòng Sở Khiết.

Dù cho cậu cố gắng cắt đứt như thế nào, hắn cũng sẽ tìm cách liên lạc. Người kia làm phiền đến độ Bạch Sở Khiết sợ hãi khoá nguồn điện thoại.


Cả đêm cậu nằm trên giường, hàng loạt sự việc tổn thương hiện ra trong đầu như thước phim. Hai từ "Nhóc con" cứ vang lên bên tai cậu.

Thì ra... Cậu chưa hề quên Trần Duật Đằng.

Ba lớn đã từng nói, tình yêu tuổi gà bông là tình dễ phai. Nhưng lại quên mất rằng, tình đầu chính là tình khó quên.

Cả một đêm không ngủ, tâm trạng của Sở Khiết uể oải không có tinh thần, tám giờ sáng cậu mới rời khỏi phòng, lục lọi trong tủ lạnh cũng không còn gì. Thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm, Bạch Sở Khở quyết định ra ngoài mua đồ một hồi. Xem như giải toả tâm trạng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Chiều Hư
3. Chúng Ta Đã Từng Biết Nhau
4. Đông Chí Gặp Nàng
=====================================

Ở gần nơi cậu sống có một siêu thị rất lớn, Bạch Sở Khiết cũng không cần tốn quá nhiều thời gian trong việc di chuyển, cậu chưa tốn đến mười phút bộ đã đến nơi. Siêu thị khá rộng, đầy đủ các mặt hàng cần thiết, không những thế còn có quầy bánh kem nhỏ ở trong đây bán những loại bánh rất ngon. Tiết trời buổi sáng có chút se lạnh, mùi thơm của bánh nướng lan toả khiến mọi người bên trong siêu thị đều cảm thấy có chút ấm áp.

Bạch Sở Khiết thường đi siêu thị có kế hoạch, cậu thường chỉ mua những vật dụng cần thiệt mình đã soạn sẵn trong đầu, hoàn toàn không hề mua linh tinh.


Nhìn trong xe đẩy đã có đủ sữa, trứng gà và thịt, một ít bánh mì. Bạch Sở Khiết đẩy xe đến quầy thanh toán, lúc đi ngang qua tiệm bánh, nhìn những cái tart trứng vừa mới được nhân viên mang ra trưng bày, Bạch Sở Khiết bỗng dưng khựng lại.

"Nhóc con của anh đúng là tốt nhất, biết anh thích bánh Tart Trứng nên làm nhiều như vậy sao?"

Bạch Sở Khiết ngẩn người, nhìn lớp nhân mềm xốp của những chiếc bánh, trong tiềm thức theo thói quen muốn mua... Bởi vì món bánh này là món mà Trần Duật Đằng yêu thích nhất...

Bạch Sở Khiết đứng ngẩn người ở trước cửa tiệm một lúc, lần đầu tiên phá vỡ quy tắc của bản thân. Vụng về nói với nhân viên.

"Cho tôi bốn cái bánh tart trứng"

Rõ ràng thừa biết Trần Duật Đằng không có ở đây, cũng nhận ra rằng bọn họ vốn dĩ không còn là một đôi như trước. Nhưng có những thứ Bạch Sở Khiết muốn tự trải nghiệm, kể cả là món bánh này, cậu muốn tìm hiểu xem vì sao hắn lại yêu thích món bánh đó nhiều như vậy.

Rời khỏi tiệm bánh, Bạch Sở Khiết ôm hộp bánh trong tay, ngẩn ngơ không biết nên làm gì thì bỗng nhiên sau lưng vang lên một giọng nói bằng tiếng Pháp.

"Làm sao vậy? Nếu cậu không ăn thì để tôi ăn giúp cậu nhé?"
 
Chương 101: C101: Cậu ấm


Bạch Sở Khiết theo phản xạ, một chân lùi ra sau, đầu quay lại nhìn người đang nói chuyện với mình.

Khuôn mặt người kia mang nét Châu Á với làn da trắng, còn cao hơn cậu một cái đầu. Cách ăn mặc cũng rất có phong độ, chỉ có nụ cười trông không đáng tin cậy là bao.

Bạch Sở Khiết nhìn người kia rất quen, hình như đã gặp qua ở đâu rồi nhưng lại không có ấn tượng bao nhiêu.

Người kia đứng nhìn cậu, cười tít mắt, vẻ mặt rất vui vẻ tiếp tục nói chuyện.

"Không nhận ra tôi sao? Chúng ta từng gặp nhau ở buổi tiệc gần đây. Cậu đi cùng Henry có đúng chứ?"

Thoáng chốc, trong đầu của Bạch Sở Khiết bỗng nhiên nhớ đến người ngày hôm đó đang trêu ghẹo trong buổi tiệc. Bạch Sở Khiết ngập ngừng gọi tên người đó.

"Woojin?"

Woojin lúc này cười càng tươi hơn, nét mặt cũng trở nên vui vẻ, cậu ta tiến lại gần Bạch Sở Khiết, chủ động xoa đầu cậu còn không ngừng khen ngợi.


"Chà! Cái đầu nhỏ này vậy mà nhớ tốt thật. Còn nhớ tôi là được. Nhóc con đi đâu mà một mình vậy?"

Với sự nhiệt tình của Woojin, Bạch Sở Khiết vẫn phòng bị, cậu không thoả mái né tránh bàn tay của người trước mặt. Phòng bị trả lời.

"Tủ lạnh nhà tôi hết thức ăn rồi, cho nên hôm nay tôi đi mua sắm"

Woojin đi song song bên cạnh Sở Khiết, còn cười tươi vươn tay ra như thể muốn giúp đỡ cậu mang hộ những thứ đồ đang cầm trên tay. Bạch Sở Khiết có chút ngại lui người về sau, tiếp tục nói.

"Không... không cần. Tôi có thể tự làm được"

Thoáng chốc Woojin im lặng nhìn Sở Khiết, sau đó dứt khoát giành lấy vài túi đồ trên tay của cậu. Còn không quên nói một câu.

"Trẻ con thì không nên mang nhiều đồ nặng, sẽ ảnh hưởng đến chiều cao"

Dù sao Bạch Sở Khiết cũng đã mười bảy, mười tám tuổi. Cũng xem là thanh niên khoẻ mạnh rồi đi, nhưng đứng với một tên từng là tuyển thủ bóng chày như Woojin thì cảm giác thật sự rất nhỏ bé. Bạch Sở Khiết lầm bầm.

"Tôi không phải trẻ con, là do cậu quá cao"

Woojin thoáng chốc phì cười, đi bên cạnh Bạch Sở Khiết, cậu ta cảm thấy thật khác lạ. Khác với những cậu trai trước cậu ta từng hẹn hò, Wojin lại có một ấn tượng rất tốt với Bạch Sở Khiết.

"Này! Cậu nhóc, vì sao lúc nào cũng phải rụt rè vậy? Cậu có một khuôn mặt rất xinh đẹp. Tại sao lại phải tự ti vì nó?"

Bạch Sở Khiết ngẩng đầu nhìn Woojin, vẻ mặt ngơ ngác của cậu cũng không quá khó để người khác không nhận ra cảm xúc. Trên gương mặt của cậu thoáng chốc có một sự hốt hoảng, kèm theo đó là một biểu cảm đau lòng.

Bất giác vào vài giây trước, khi nghe lời nói đó Bạch Sở Khiết đã từng tưởng tượng rằng đã có một Trần Duật Đằng đang đi bên cạnh cậu.

Trần Duật Đằng cũng thế, đã từng dùng những lời lẽ này để nói với cậu, đã cho cậu cảm thấy mình thật đặc biệt. Nhưng cuối cùng thì sao? Kết quả vẫn là như cũ, cậu lại quay trở về góc tốt đó. Hơn hết lần này, cậu cũng chẳng thể tin vào lời nói của ai nữa.


Tâm trạng đột nhiên trùng xuống trước sự ngơ ngác của Woojin, Bạch Sở Khiết không nói gì, chỉ lầm lì lấy lại những món đồ trên tay Wojin đang cầm lại sau đó sải bước thật nhanh, trước khi đi còn không quên để lại câu.

"Không liên quan đến anh!"

"Này cậu nhóc? Tôi đã nói gì cơ chứ? Chỉ là đang động viên cậu thôi mà?"

"Tôi không cần!"

Bạch Sở Khiết bỗng chốc nổi giận đáp trả một câu. Sau đó bắt vội một chiếc taxi ở gần mình rồi vội đóng cửa lại. Chiếc xe cũng nhanh chóng khởi động rồi lao đi, để lại Wojin ngơ ngác đứng chửi rủa bằng tiếng Hàn.

"Aishhhh! Nhóc con này, hai lần đều bất lịch sự. Tôi có lòng tốt với cậu, cậu lại dám nổi giận với tôi. Đúng là thằng nhóc xấu tính mà"

Mà Bạch Sở Khiết ngồi trên xe, khuôn mặt cũng đỏ bừng vì kìm nén sự tức giận. Thật ra cậu không giận Wojin, chỉ là con gà con như Sở Khiết mới đi ra khỏi ổ đã bị con sói đen Trần Duật Đằng doạ chết khiếp.

Vì thế đối với cậu, ngoại trừ hai ba ba ra, Trần Duật Đằng từng nói gì cậu cũng tin, nhưng hiện tại đến cả Trần Duật Đằng cậu còn không tin nữa thì nói gì đến một người xa lạ.

"Trần Duật Đằng đáng ghét!"

Bạch Sở Khiết uất ức mắng thầm một câu.


Mà ở đâu đó xa xôi, Trần Duật Đằng vừa cầm chén cơm còn chưa kịp ăn đã hắt hơi một cái rõ to.

Trần phu nhân lập tức hỏi thăm.

"Làm sao vậy? Bị cảm rồi sao?"

Trần Duật Đằng xoa mũi, tự tin trả lời

"Chắc là Sở Khiết đang mắng yêu con thôi"

Trần ba ba lập tỏ thái độ khinh thường đáp.

"Con xấu tính thì đừng có nghĩ ai cũng xấu tính như con chứ. Con cần gì mắng yêu? cậu bé đó còn chưa mắng thẳng mặt con là may rồi"

Trần Duật Đằng: "..."
 
Chương 102: C102: Hỗ trợ


Dạo này tinh thần lẫn tâm trạng của Trần Duật Đằng không được tốt lắm, buổi sáng đi học cũng không còn tinh thần như trước, trên lớp không muốn giao du với ai. Mặc dù người hắn muốn giao tiếp nhất là Hưng Vĩ thì cậu ta lại tránh né hắn.

Buổi tối thì cố gắng liên lạc với Bạch Sở Khiết, nói nhảm một lúc thì sẽ bị Sở Khiết block không thương tiếc.

Bị Bạch Sở Khiết phũ phàng sẽ chán đời đi tìm Sở Hoà năn nỉ chú nhỏ cho biết địa chỉ của Sở Khiết đang ở đâu, sau đó lại bị Bạch Dương Vĩ đuổi đánh thừa sống thiếu chết. Phải chạy bán mạng mới trốn thoát khỏi nanh hổ.

Cuộc sống của hắn cũng xem như là "là khá bận rộn" mặc dù hắn cũng chẳng phải làm công to việc lớn gì. Nhưng mỗi ngày trôi qua, lịch trình của hắn cũng không có gì thay đổi.

Gần hai tháng trôi qua, mọi thứ vẫn ở con số không, kì thi cuối kì cũng sắp diễn ra.

Qua kì thi, hắn sẽ trở thành một sinh viên đại học của trường danh giá. Ban đầu dự định của hắn chính là sẽ theo học tại quê nhà, nhưng từ sau khi không còn Sở Khiết ở bên. Trần Duật Đằng bán sống bán chết cũng muốn sang Pháp du học.


Ba mẹ Duật Đằng cũng không phản bác ý kiến cho hắn đi du học, mặt dù bậc trưởng bối cũng thừa biết chuyện sang Pháp du học là phụ. Con trai sang đó tìm người là chính.

Ngày hôm nay vẫn như thường lệ, hắn lại lắp một cái sim khác vào điện thoại. Tạo một tài khoản mới, dứt khoác gửi lời mời kết bạn như một thói quen.

Nếu như là những người trước hắn từng theo đuổi, việc hắn tìm cách liên lạc với một ai đó là điều rất dễ dàng. Và Bạch Sở Khiết cũng đã từng là như vậy, từng là nạn nhân của hắn.

Nhưng giờ đây thì khác, mọi tin tức của Sở Khiết gần như là con số không. Hưng Vĩ không muốn giúp đỡ, cha mẹ của hắn thì lại muốn hắn tự làm tự chịu, cơ hội tiếp xúc với ba nhỏ Sở Hoà lại càng không có.

Trần Duật Đằng giờ đây không khác gì một con khỉ bị lạc đàn lạc xuống thành phố, không thể trông cậy vào ai được.

Chỉ tiếc là hôm nay thật khác, mọi hôm hắn phải chuẩn bị rất nhiều sim điện thoại để phòng trường hợp cậu block hắn cái này còn cái khác để tạo tài khoản mới. Nhưng hôm nay khi hắn vừa gửi lời mời kết bạn, Bạch Sở Khiết lập tức đồng ý. Tựa như đang chờ đợi hắn.

Trần Duật Đằng vui mừng đến cười ngoắc mồm, hắn còn tưởng Bạch Sở Khiết đã cảm động trước hành động của hắn mà xiêu lòng. Còn dự định phấn khởi nhắn tin.

Nhưng thoáng chợt, hắn nhận ra hình ảnh đại diện của Bạch Sở Khiết đã được đổi mới. Sở Khiết không để lộ mặt của mình trên mạng xã hội, cậu chỉ chụp tay cậu đang ôm một bó hoa cẩm tú cầu màu xinh nhẹ, bàn tay trắng dài thon thả cận trọng ôm bó hoa. Chiếc áo sơ mi trắng càng làm nổi bật lên bó hoa đang ôm trong tay.

Bạch Sở Khiết tay đổi ảnh đại diện, kèm dòng trạng thái.

"Không có lí do để ở lại. Nhưng lại có động lực để đi tiếp. Bó hoa mới, một người mới"


Trần Duật Đằng như chết lặng, trạng thái không quá khó hiểu. Giống như đang ngầm khẳng định Bạch Sở Khiết không muốn để tâm đến chuyện cũ. Và cậu đã sẵn sàng ở nơi mới, cuộc sống mới, và một cuộc sống mới.

Dưới tấm ảnh của cậu cũng có vài người để lại bình luận, đến cả tài khoản của Hưng Vĩ cũng để lại lời nhắn.

"Không cần yêv đương quá sớm, tránh bị lừa là được. Nhưng nếu được yêu thương thì sớm một chút cũng tốt"

Trần Duật Đằng không phải kiểu người ngu ngốc mà không hiểu những dòng đó là có ý nghĩa gì. Hắn nhếch mép cười, để lộ sự bất lực.

Hắn không làm ầm lên, rất bình tĩnh để lại tin nhắn với Sở Khiết.

- Anh hy vọng em ở nước Pháp vẫn sống tốt, lần này đồng ý lời mời kết bạn với anh là để chọc giận anh sao? Thằng nhóc nhà em cũng khá lắm. Biết trả đũa anh rồi!

Trần Duật Đằng gửi tin nhắn, cũng không thể hình dung được sắp tới sẽ nhắn gì tiếp theo. Chỉ là hắn thấy tin nhắn mình vừa gửi thật ngớ ngẩn, nhanh chóng muốn thu hồi.


Nhưng tay còn chưa kịp hình động thì tin nhắn đã hiện đối phương đã xem nhưng lại không có phản hồi. Trần Duật Đằng có chút nôn nóng, tiếp tục nhắn.

- Anh gọi cho em có được không? Chỉ một cuộc thôi.

Cứ tưởng lần này sẽ như lần khác, không phản hồi, không quen biết. Âm thầm chặn cách liên lạc, sẽ chẳng thể tiếp tục cuộc nói chuyện đang dang dở. Vậy mà Sở Khiết trả lời lại rất nhanh, rất ngắn gọn.

- Có thể!

————-*****———-

Từ chương sau là không có cảnh đùa giỡn đâu nè, mí đứa sắp trưởng thành hết gòi các tình iu ơi. Chuẩn bị sang tuổi bước dô đời, tình yêu gà bông này kia sẽ được thay đổi bằng một sự theo đuổi, và yêu đương đúng nghĩa.
 
Chương 103: C103: Anh sẽ chờ


Bạch Sở Khiết trả lời tin nhắn rất nhanh, khiến cho Trần Duật Đằng có chút hoảng loạn, không hiểu tại sao hắn lại cảm nhận rõ lần này cậu muốn nói chuyện với hắn một cách rõ ràng. Chia rõ ranh giới, không muốn hắn làm phiền đến cậu nữa.

Trần Duật Đằng dứt khoát bấm gọi video, các đường gân trong cơ thể cũng bắt đầu căng thẳng. Trần Duật Đằng từ trước đến nay chưa từng biết sợ gì nay lại có phần hồi hộp vì không biết đối phương ở bên kia sẽ nghĩ thế nào?

Màn hình hiện thị đang chờ người gọi bên kia, mỗi tiếng chuông vang lên đều khiến hắn sốt ruột. Mất chưa đến mười giây cuối cùng cũng có người bắt máy.

Nhưng lúc màn hình vừa hiện lên, hắn lại không thấy Sở Khiết đâu. Khung cảnh bên kia là một cái ghế và một góc phòng, người cũng chẳng thấy đâu.

Trần Duật Đằng có chút hụt hẫn, còn giả vờ chỉnh lại tóc, hắn ho nhẹ rồi cất tiếng.

"Xin chào! Em có ở đấy không?"

"..."


Trần Duật Đằng cố gắng mở to con mắt, hy vọng có thể thấy được Sở Khiết xuất hiện trên màn hình, nhưng đến khi hắn hỏi thăm vẫn không hề thấy ai đáp trả, huống gì là nói đến thấy người.

"Đi đâu rồi?"

Trần Duật Đằng có chút thất vọng tự lẩm bẩm một mình, nhưng hắn cũng không muốn ngắt máy, kiên nhẫn chờ đợi.

Qua được một phút, bên phía Sở Khiết cuối cùng cũng thấy phản hồi, chỉ là không thấy người đâu.

"X...xin chào! Lâ-lâu rồi không gặp"

Giọng nói của Bạch Sở Khiết có chút nhỏ, lại không được tự tin cho lắm. Nhưng qua cuộc gọi, Trần Duật Đằng đã hiểu thì ra cậu chỉ là đang tránh camera.

Hắn có chút vui mừng, vội tiếp chuyện.

"Đúng là lâu rồi không gặp, dù sao em đã chấp nhận gọi video với anh rồi...Có thể cho anh thấy mặt em được không?"

Sở Khiết lại yên lặng một lúc, Trần Duật Đằng cũng bất đầu lo lắng, nếu Sở Khiết không muốn tiếp chuyện thì biết phải làm sao?

Nhưng rất may, chất giọng rụt rè của Sở Khiết lại vang lên.

"Có thể!"

Sau đó, là hàng loạt âm thanh xột xoạc vang lên, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.


Trần Duật Đằng vui như mở cờ trong bụng, Bạch Sở Khiết sang nước ngoài cũng đã được một thời gian. Nước da cũng trở nên trắng hơn, khuôn mặt có chút bầu bĩnh, chắc là được ăn no ngủ kĩ, không cần bận tâm đến nỗi phiền muộn như lúc còn ở đây.

Bạch Sở Khiết ngượng ngạo, khác hẳn với vẻ mặt đang vui như cá gặp nước của Trần Duật Đằng. 𝗧r𝐮𝒚ện ha𝒚? 𝗧ìm nga𝒚 𝙩rang chính _ 𝗧R𝐮𝘔𝗧R 𝗨Y𝖤N.𝗩N _

Khi nhìn thấy khuôn mặt kia qua điện thoại, trái tim Bạch Sở Khiết bỗng nhiên đập nhanh, nhưng lại không còn rung động như trước. Trần Duật Đằng gần đây hốc hác hơn, đến cả hai con mắt cũng xuất hiện nhiều vết thâm. Nhìn thật sự không còn là một Duật Đằng kiêu ngạo của ngày xưa.

Kẻ đang cười ngốc trước màn hình là ai... Sở Khiết thật sự nhìn không quen.

"Em vẫn ổn chứ? Ở nước ngoài có nhàm chán không?"

Sở Khiết nhẹ nhàng gật đầu, lịch sự đáp trả.

"Không nhàm chán lắm, ở đây em có người chăm sóc? Còn anh?"

Đơn giản chỉ là câu hỏi xã giao thông thường, nhưng lại khiến cho Trần Duật Đằng cảm nhận rõ bọn họ thật sự đã xa cách, trong lòng có chút nhói. Trần Duật Đằng thua thảm hại cười gượng đáp.

"Anh rất tốt, vẫn sống rất bình thường. Chỉ là hơi trễ để nhận ra không có em thì cuộc sống có chút thiếu vắng"


"Anh đừng nói như vậy, em đã có người thích trong lòng!"

Dường như Bạch Sở Khiết hiểu rõ hắn sắp nói cái gì, cậu nhanh chóng đáp trả, chặn lại những lời nói sắp phun ra từ miệng của Duật Đằng, khiến hắn dường như chết lặng.

"Hiện tại anh không cần phải cảm thấy có lỗi, em thật sự không còn giận anh. Chúng ta cùng lắm chỉ là tuổi học trò, sau này trưởng thành rồi cũng sẽ không còn nhớ chúng ta từng quen biết nhau. Em chỉ muốn anh đừng làm phiền em nữa. Duật Đằng! Chúng ta thật sự không thích hợp để yêu đương"

Bạch Sở Khiết nhắm mắt nói ra hết những lời trong lòng mình, cảm giác nặng nề vài tháng qua cuối cùng cũng được trút bỏ. Cậu đã sang đến Pháp, thật sự nếu như hắn muốn gặp cũng rất khó.

"Hì..."

Bạch Sở Khiết tưởng chừng mọi chuyện đã xong, những lời cậu nói có thể khiến Trần Duật Đằng tức giận mà tắt máy. Nhưng trái với suy nghĩ của cậu, Trần Duật Đằng lại cười rất tươi, chỉ là trong ánh mắt của hắn lần đầu không giấu nổi sự mất mác buồn phiền. Nhưng hắn vẫn nói.

"Vậy em bây giờ cứ thích người khác đi. Nhưng hai năm sau trưởng thành rồi thích anh có được không? Anh...hai năm sau vẫn sẽ tìm em! Anh hứa...Lúc đó em nếu có chia tay người ta rồi thì đợi anh, anh đến tìm em có được không?"
 
Chương 104: C104: Lời tạm biệt


Những tháng qua xảy ra chuyện gì, Bạch Sở Khiết có cuộc sống như thế nào. Thật ra Trần Duật Đằng cũng không hề hay biết, chẳng qua là hắn có chấp, nói thẳng ra thì là do hắn kiêu ngạo, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thua.

Một Bạch Sở Khiết trước đây từng vâng dạ nghe lời hắn đã biết mất, giờ đây chỉ còn lại một người không muốn nghe hắn nói. Trần Duật Đằng nhận ra đúng là chuyện tình cảm dù có là thanh thiếu niên hay là người lớn cũng đều mắc phải sai lầm.

Có lẽ chính chuyện tổn thương tình cảm đã khiến cho Bạch Sở Khiết trưởng thành và biết nhìn nhận hơn. Chỉ có hắn...mãi chưa trưởng thành được.

Nhìn Bạch Sở Khiết hiện tại thật sự điềm tĩnh thốt ra những lời tuyệt tình, Trần Duật Đằng cảm thấy xấu hổ làm sao.

"Hai năm sau, anh nhất định sẽ trưởng thành. Anh chưa từ trước đến nay chưa từng thất hứa, lần này cũng vậy. Anh hứa hai năm sau anh sẽ đến tìm em"

Bạch Sở Khiết có chút sững sốt, cậu cứ ngỡ Trần Duật Đằng sẽ vội vã tắt máy. Nhưng lần này không như vậy, mặc dù chỉ nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại, nhưng Bạch Sở Khiết vẫn có thể cảm nhận rõ đôi mắt của Trần Duật Đằng thể hiện một nỗi buồn.


Dường như...Trần Duật Đằng cũng biết đau lòng là gì?

"Có được không?"

Không chờ đợi được câu trả lời của Bạch Sở Khiết, Trần Duật Đằng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, khuôn mặt cũng bắt đầu hoảng, không cảm thấy tin tưởng vào bản thân, hắn bắt đầu lập lại câu hỏi một cách vô vọng.

Chỉ là ba chữ của Trần Duật Đằng lại khiến Bạch Sở Khiết thức tỉnh, cậu mím môi, một lúc sau mới đáp.

"Anh chưa từng giữ lời hứa với em. Em cũng vậy, cũng không muốn giữ lời hứa với anh. Chuyện sau này còn dài lắm, đừng ép em hứa có được không?"

"Anh không ép em hứa. Chỉ là anh muốn em nghe lại một lần nữa. Nếu hai năm nữa em đã chia tay rồi, anh cũng trưởng thành hơn. Hai năm nữa, anh nhất định sẽ tìm đến em"

Trần Duật Đằng gượng cười, nụ cười miễn cưỡng như đang cố gắng che lấp sự khổ sở trong lòng hắn. Những lời nói của hắn cũng không còn sự kiêu ngạo như trước, thay vào đó lại giống cầu xin hơn...

Bạch Sở Khiết không muốn nói chuyện quá lâu, cậu sợ rằng chỉ cần ở đây lâu thêm chút nữa có thể bạt khóc vì hắn, cho nên trực tiếp tránh né.

"Chuyện này anh có làm được hay không thì tự anh biết. Đừng hỏi em nữa, em phải đến thư viện rồi. Tạm biệt"

Trần Duật Đằng gật đầu, không còn cố gắng níu kéo cậu như trước. Cũng không hề làm loạn, hắn lịch sự chào nói với cậu.


"Tạm biệt, hai năm sau gặp lại"

Chỉ là một lời tạm biệt đơn giản, nhưng lại là một khoảng thời gian dài đủ để cả hai không còn làm phiền hay phiền muộn về nhau.

Lần này cũng khác, Trần Duật Đằng không có chấp. Còn chủ động tắt máy trước. Nhìn màn hình cuộc gọi đã kết thúc. Bạch Sở Khiết cũng hiểu rõ đoạn tình cảm này cần kết thúc thật rồi.

"Nhóc con! Anh đói? Có muốn đi ăn với anh không?"

Tiếng Henry từ bên ngoài gọi vào trong khiến Bạch Sở Khiết thoát khỏi thất thần, chỉ là trái tim cậu lại đang đập kịch liệt. Tựa như nó đang muốn gào thét lên vậy.

Dù thế nào thì trái đất vẫn quay, cuộc đời này sẽ không vì một người khiến chúng ta phiền muộn mà dừng lại. Thời gian còn dài, điều đau lòng chắc chắn vẫn sẽ còn. Nhưng rồi thời gian cũng sẽ xoa dịu tất cả.

Bạch Sở Khiết lặng lẽ tắt máy tính, hít thật sâu đáp.


"Này! Chúng ta đi ăn bánh tart trứng nhé?"

————-*****———-

Trần Phu Nhân nhìn đồng hồ, cảm thấy đã quá muộn. Bà có chút bực bội hùng hổ đi lên phòng của con trai, trực tiếp xông thẳng vào phòng hét lên.

"Nhóc con! Còn làm gì mà chậm chạp vậy? Có biết sắp đến giờ đại thọ của ông cố rồi không? Tại sao lúc nào cũng để ta và cha con chờ đời vậy... Thanh niên bây giờ đều như vậy sao?"

Lời vừa dứt, bà lại sửng sốt không tin được thốt lên.

"Duật Đằng... Con khóc sao?"
 
Chương 105: C105: Không cần


Bạch Sở Khiết hoàn toàn không có bạn trai mới, bó hoa đó là do Henry tặng do thời gian dài Trần Duật Đằng liên tục tra tấn tinh thần của cậu. Mặc dù cậu đã tìm đủ mọi cách để hắn không thể liên lạc, nhưng Trần Duật Đằng cũng không chịu thua dễ dàng như vậy, năm lần bảy lượt cũng tìm cách kết nối với Bạch Sở Khiết thành công.

Henry cũng hiểu được tình hình Sở Khiết gặp phải, không những thế còn tinh thần và giấc ngủ của Sở Khiết còn đi xuống. Henry rất nhiều lần muốn mắng chửi Duật Đằng nhưng Sở Khiết lại ngăn cản, hơn nữa cậu còn đưa ra một lí do hết sức thuyết phục.

"Trần Duật Đằng không hề hiểu tiếng Pháp, nếu muốn mắng cũng như vịt nghe sấm"

Thời gian ngắn gần đây cuộc sống của Sở Khiết cũng bắt đầu ổn định hơn, cậu có thêm được một người bạn mới là Woojin, nhưng theo như lời những người xung quanh kể thì là Woojin đang theo đuổi Sở Khiết. Nhưng khổ sở thay, Bạch Sở Khiết cảm thấy mình chưa đủ chín chắn để yêu đương. Việc cậu cần làm bây giờ là chăm chỉ học hành, sau đó về nước thăm cha mẹ. Chuyện yêu đương hệt như nổi sợ của cậu hiện tại vậy.

Henry nhìn bộ dáng có ngẩng ngơ của cậu, lập tức vỗ lưng an ủi.


"Bé cưng làm sao đấy? Lại bị tình cũ quấy phá à? Sao trông mặt như thể vừa bị ai trêu chọc thế kia?". Truyện Ngược

Bạch Sở Khiết lắc đầu, nụ cười cũng không được tự nhiên như trước. Chỉ có điều lần này bản thân của cậu cũng không bị gò bó nữa, tự tin đáp.

"Không có gì cả, từ nay về sau người kia cũng sẽ không làm phiền em nữa. Anh không cần lo lắng cho em nữa"

Henry bán tín bán nghi, nhíu chặt hàng lông mày đã được kẻ chau chuốt kĩ càng hỏi lại một lần nữa.

"Có thật không? Lần này buông tha thật rồi chứ?"

Bạch Sở Khiết đá viên sỏi nhỏ ở dưới chân mình, gật đầu đáp.

"Bây giờ sẽ không làm phiền, không gặp lại nữa"

Nhưng hai năm sau thì chưa ai biết, cũng chẳng biết Trần Duật Đằng có đến tìm gặp cậu hay không, hay chỉ là lời hứa suông. Nhưng cậu hy vọng...sẽ không bao giờ gặp lại thì tốt hơn...

————-****———-


Trần Duật Đăng dùng tay lau đi nước mắt, là thân con trai hắn không muốn để cho người khác thấy mình khóc, đặc biệt là đối với người trong gia đình. Trần Duật Đằng cố gắng khịt mũi, hắn giọng đáp.

"Con không khóc!"

Lời nói của hắn càng làm Trần phu nhân khẳng định rằng con trai cưng của cô đang khóc. Dù sao chính cô là người nuôi nấng hắn, bản tính của Trần Duật Đằng thế nào cô còn không biết rõ sao?

Trần Duật Đằng rất cứng đầu, cái tôi của hắn cũng rất cao. Không thể dễ dàng rơi nước mắt được, nhưng thời gian gần đây Trần phu nhân nhận ra con trai của cô thật sự nghiêm túc với một cậu nhóc. Mặc dù hai đứa đã chia tay, là con của cô có lỗi với người ta. Nhưng nhìn con trai kiên trì, có lúc còn mang vết thương về nhà khiến cô xót xa vô cùng.

Nhưng nhìn thái độ dửng dưng của chồng mình, Trần phu nhân cũng thừa hiểu lần này nếu cô bênh vực con trai thì cũng không có tác dụng gì. Nếu như không để Trần Duật Đằng tự tìm cách, mãi mãi con bà vẫn sẽ dựa dẫm vào gia đình. Không thể nào tự lập được.

Nhưng lần này Trần phu nhân lại chứng kiến con trai khóc, trên tay nắm chặt điện thoại không buông. Cuối cùng lớp phòng bị cuối cùng của bà gỡ bỏ, Trần phu nhân tiến đến gần hắn, đặt tay lên vai Trần Duật Đằng nói.


"Duật Đằng, hay để mẹ giúp con tìm thằng bé nhé? Chỉ cần vài ngày thôi, mẹ sẽ tìm giúp con"

Khác với những gì cô tưởng tượng rằng Trần Duật Đằng sẽ nhảy lên cảm ơn cô, sau đó sẽ một hai muốn đi tìm người. Lần này Trần Duật Đằng từ chối nhận lời giúp đỡ, đầu hắn vẫn hướng nhìn ra cửa sổ để không muốn cho ai thấy mình khóc.

Trần Duật Đằng mở miệng, giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi và đau khổ đáp.

"Em ấy không muốn bị làm phiền. Nhưng con cũng đã nói với em ấy, hai năm sau nhất định con sẽ gặp lại"

Trần Duật Đằng nói được làm được, chỉ là hai năm sau cậu thiếu niên háo thắng mang tên Trần Duật Đằng đã biến mất...
 
Chương 106: C106: Từ chối


Bạch Sở Khiết nằm dài trên thư viện, những con chữ dường như không thể nào vào đầu cậu được. Lời nói của Trần Duật Đằng luôn chạy loạn trong đầu óc bé nhỏ của Sở Khiết khiến cậu không thể nào tập trung học tập.

Đến bây giờ Bạch Sở Khiết phải thừa nhận một điều rằng, Trần Duật Đằng chính là một kẻ luôn thu hút được sự chú ý. Dù đó là nghĩa tốt hay nghĩa xấu, thì Trần Duật Đằng vẫn luôn có một khả năng gì đó rất đặc biệt.

"Nhóc con! Đang suy nghĩ cái gì vậy. Có thật sự là nhóc đến đây học bài không?"

Người bên cạnh cất lời khiến đầu óc của Sở Khiết bắt đầu có suy nghĩ, Woojin nằm dài trên bàn, chán nản nhìn cậu đang vẽ loạn xả trong vở nháp. Vẻ mặt chán trường của cậu ta càng khiến tâm trạng Sở Khiết trầm xuống.

Sau lần bị vô duyên vô cớ bị mắng ở siêu thị, Woojin nhất quyết tìm đến nhà Sở Khiết hỏi cho rõ nguyên nhân. Ban đầu chỉ là đến để nói chuyện, về sau nhờ có Henry thường xuyên lui đến, Woojin và Bạch Sở Khiết dần dần trở thành bạn.

Nhưng điều đáng nói ở đây, Sở Khiết chỉ xem Woojin như người anh xã giao. Lắm lúc sẽ cùng nhau đi ăn hoặc uống cafe, còn về những mặt khác thì luôn giữ khoảng cách với cậu ta.

Còn Woojin thì khác, cậu ta ban đầu cũng chỉ là muốn tìm cho rõ nguyên nhân vì sao Sở Khiết lại tránh né mình. Nhưng về sau, bọn họ có chung một người bạn là Henry làm cầu nối càng khiến Sở Khiết và cậu ta chạm mặt nhiều hơn


Sau thời gian tiếp xúc, lại được Henry tâm sự chuyện của Sở Khiết, vì sao cậu lại chạy đến Pháp như thế này. Woojin bắt đầu chú ý đến Sở Khiết hơn.

Khác với những gì mà Woojin từng nghĩ trước đó, Bạch Sở Khiết khá hiền lành, lại còn thật thà ít nói. Chỉ là khi ai đó trêu chọc cậu, Bạch Sở Khiết nhất định sẽ không vui.

Nhóc con ấy cũng rất thẳng thắn. Khi hỏi cậu thích nam hay nữ, Bạch Sở Khiết đã xác nhận rằng mình chỉ thích nam. Nhưng đến khi Woojin hỏi cậu có thích mình không, Bạch Sở Khiết nhất định trả lời là không!

Khác với những người xung vây quanh xung quanh cậu ta, Bạch Sở Khiết hoàn toàn không hề để tâm đến Woojin. Cũng chẳng hề quan tâm xem tài sản của Woojin thế nào, khi quen cậu ta sẽ được cưng chiều ra sao. Nhưng thứ đó Bạch Sở Khiết không hề quan tâm.

Cứ dần như thế, mưa dầm thấm lâu. Thích một ai đó không cần phải có lí do. Woojin bị Bạch Sở Khiết thu hút, công khai theo đuổi cậu. Nhưng kết quả lại trở thành anh trai tốt trong mắt của Sở Khiết.

Không những thế cậu ta còn nghe được chuyện Bạch Sở Khiết từng có tình đầu, mà còn là tình đầu không thể quên. Thế nên mặc dù chưa từng gặp Trần Duật Đằng, nhưng Woojin nhất quyết căm ghét Trần Duật Đằng, thề rằng không đội trời chung.

"Nhóc con! Trông em xem sắc mặt có thật sự tốt hay không chứ? Có anh ở đây rồi em muốn gì anh cũng sẽ chiều cho em. Tại sao em cứ lại không vui thế nhỉ?"

Bạch Sở Khiết cặm cụi chép bài, cố gắng lãng tránh câu hỏi của Woojin.

Nhưng cậu ta cũng không chịu khuất phục, lập tức kéo tay Sở Khiết tạo sự chú ý nói.

"Đừng có giả vờ không chú ý đến anh chứ? Tối nay em có thời gian rãnh không? Cùng anh đi ăn tối đi?"

"Hôm nay em bận..."


Bạch Sở Khiết dứt khoát trả lời, tâm trạng cậu không tốt nên không muốn ra ngoài. Chỉ muốn nằm yên ở nhà, nào ngờ Woojin lại tự nắm tóc kêu trời.

"Em lúc nào cũng bận? Bận cái gì kia chứ? Làm vua của một nước còn không bận bằng em"

Bạch Sở Khiết:....

————-*****———-

Trần Duật Đằng vừa nghe tiếng chuông báo hiệu hết tiết lập tức mang cặp sách, vội vã như thể muốn ra về thật sớm để còn kịp làm việc gì đó.

Nhìn bộ dạng hắn dọn sạch đống sách vở, không còn dáng vẻ thích la cà với đám bạn ở trường khiến những học sinh nam cùng lớp cảm thấy thật sự khó hiểu. Một người còn không quen nhìn thấy bộ dạng đó lập tức nhịn không được hỏi.

"Duật Đằng! Hôm nay có muốn chơi bóng rổ không?"

Đáp lại lời của nam sinh đó, Trần Duật Đằng nhanh chóng từ chối. Truyện Khoa Huyễn


"Không được, hôm nay tôi phải đi đăng kí lớp học thêm. Buổi tối còn có gia sư đến dạy kèm tận nhà. Hẹn lần khác đi!"

Đám nam sinh hoảng hốt không thể tin vào tai mình. Bọn họ thừa biết Trần Duật Đằng rất thông minh, nhưng hắn lại không thiết tha với chuyện học hành. Vậy mà lần này nhìn hắn liều mạng học như thể sợ ai cướp chữ của hắn đến nơi, bọn họ không nhịn được hỏi.

"Cậu học thêm cái gì vậy?"

Trần Duật Đằng vừa chạy ra khỏi lớp vừa để lại hai từ.

"Tiếng Pháp!"

Khiến cho cả đám học sinh trên đầu toàn dấu chấm hỏi, chỉ có một mình Hưng Vĩ là lắc đầu cười trừ mắng thầm.

"Kẻ cố chấp!"
 
Chương 107: C107: Điều kiện


"Không muốn! Con không muốn, tối nay con phải ở nhà học bài"

"Aizzz! Chỉ đi có một chút thôi mà? Chẳng phải tám giờ tối gia sư mới đến sao?"

"Con không đi! Mẹ... đừng có nắm tóc của con"

Tại tầng hai của căn biệt thự nhà họ Trần thi sau vang lên những tiếng hét của một nam một nữ. Mà ở dưới phòng khách, người giúp việc với vẻ mặt lo lắng đặt tách trà xuống bàn, hoang mang hỏi.

"Ông chủ, phu nhân và thiếu gia ở trên đó..."

Trần ba ba lại trông có vẻ rất bình thản, khi ông mặc một bộ đồ vest màu đen lại trông càng uy nghiêm hơn. Trần lão gia vừa cười vừa đọc báo đáp.

"Mặc kệ bọn họ đi. Chỉ là những đứa trẻ chưa lớn thôi"


Có lẽ chuyện này đối với Trần ba ba thật sự là điều quá quen thuộc, cho nên ông hoàn toàn không muốn để tâm đến nữa.

Nhưng trái ngược với khung cảnh bình yên dưới phòng khách thì ngay tại phòng ngủ của Trần Duật Đằng, hắn vẫn đang bán sống bán chết muốn nắm chặt lấy bàn học. Nhất quyết không chịu rời khỏi nó, còn Trần phu nhân thì ra sức muốn kéo hắn.

"Con trai à? Đây là buổi yến tiệc rất quan trọng. Tám giờ tối gia sư dạy tiếng Pháp mới đến, năm giờ chiều yến tiệc đã bắt đầu rồi. Con đi một chút, con có thể về sớm mà"

"Không được... con không muốn đi đến chỗ có đám đông. Ba tiếng vô bỏ đó con có thể học thêm nhiều từ mới. Mẹ...đừng nắm tóc của con"

Trần phu nhân bất lực kêu gào, dù sao vài tháng qua con trai bà có biểu hiện rất lạ. Từ lúc cô bắt gặp cảnh hắn khóc cho đến nay Trần Duật Đằng như thành con người khác. Ít đi chơi hơn, còn lao đầu vào học tiếng Pháp. Suốt ngày chỉ cặm cụi vào sách vở, thậm chí nếu không có bà nhắc nhở ăn cơm...hắn có thể trở thành con ma học bài mất.

Cô sợ con trai mình bị tự kỷ, nhà chỉ có thằng con vàng ngọc này là kế thừa gia tài duy nhất cho nên Trần phu nhân phiền muộn không thôi. Cho nên lần này bà nhất quyết phải mang hắn theo.

"Mẹ! Con thật sự không muốn. Đừng có ép con có được không?"

"Học bài thì sẽ quên kiến thức. Con không học nhất định sẽ không quên. Bây giờ nhìn cuốn sách của con đi, chỉ có chữ hiểu con chứ làm sao hiểu được nó? Đọc tiếng Pháp cũng không thể đọc được tâm tư của cậu bé kia đâu. Cho nên ra ngoài một chút thật sự sẽ không chết mà!"

Trần Duật Đằng sống chết không muốn, ước nguyện của hắn hiện tại chính là thành thạo tiếng Pháp. Sau đó sang Pháp du học, vừa đi học vừa đi làm, tìm mọi cách để có thể nhìn nhận sự việc tốt hơn.

Nhưng mà nhìn mẹ của hắn xem? Sống chết muốn hắn đi tham dự yến tiệc gì đó đến nhàm chán. Hắn thật sự không muốn đi.

Trần phu nhân cũng hết cách, sức lực của mình đúng là không bì bằng đám thiếu niên. Bà vội rút điện thoại ra, gõ gõ vào màn hình vài cái rồi đưa đến gần mặt Trần Duật Đằng nói.

"Tư liệu hiếm hoi này nếu con muốn nhận được thì hôm nay phải đi theo mẹ"


Đập vào trước mặt hắn là một tấm ảnh của Sở Khiết đang cười, phía sau cậu là tháp Eiffel, một tay của câu đưa lên làm biểu tượng chữ V. Khuôn mặt có chút gượng gạo.

Dưới ánh nắng, khuôn mặt của Sở Khiết hiện lên vẻ ngây thơ mà lâu nay hắn nhớ nhung. Nhưng dường như tấm ảnh này được chụp lén cho nên hình ảnh không được rõ lắm.

Trần Duật Đằng nhìn không rời mắt khỏi "tư liệu". Mãi đến khi Trần phu nhân tắt điện thoại mới kêu lên.

"Mẹ... gửi cho con tấm ảnh đó đi? Ở đâu mẹ có tấm ảnh đó?"

Trần phu nhân xoa mũi tự hào, còn đáp.

"Mẹ con là ai kia chứ? Nhưng mẹ không phải kẻ theo dõi, thông tin mẹ biết đủ để giúp sức cho con. Nhưng xem ra con không cần nữa, trông con có vẻ không thích đi tiệc với cha mẹ... Ta đành ngậm ngùi xoá tấm ảnh này vậy..."

Trần Duật Đằng như được vặn dây cót, lập tức đẩy mẹ ra khỏi phòng. Còn không quên dặn.

"Mẹ! Cho con mười phút để chuẩn bị. Con nhất định sẽ đi theo hộ tống người. Mẹ... đừng xoá tấm ảnh nhé"


Trần phu nhân nhìn cánh cửa đóng sầm lại, tức tối hét lên.

"Ranh con... uổng công mẹ nuôi con lớn"

————*****———

Bạch Dương Vĩ giúp Sở Hoà chỉnh lại cái nơ trên cổ áo. Nhìn vợ yêu bé nhỏ hôm nay thật điển trai, Bạch Dương Vĩ không khỏi ghen tuông nói.

"Hôm nay là yến tiệc, có rất nhiều người đến. Sở Hoà,em phải đi bên cạnh anh biết chưa? Người khác dụ dỗ cái gì cũng đừng đi theo nghe chưa?"

Sở Hoà ngoan ngoãn gật đầu, còn "ú ớ" rất ngoan khiến Bạch Dương Vĩ yêu chết đi được.

"Cũng may lâu rồi chưa gặp mặt thằng nhãi kia. Cho nên anh cũng đỡ ghen tuông hơn một chút. Thằng nhãi đó suốt ngày cứ tìm cách kết nối với em, thật sự là không thể nhìn được mà. Em thấy anh nói có đúng không? Ở cái tuổi đó làm gì có ai mà mãi thích một người. Vài hôm tìm người không được sẽ chán ngay. Đúng là thằng ranh con đáng ghét."
 
Chương 108: C108: Ngỏ lời


Hôm nay Bạch Sở Khiết cùng Woojin hẹn Henry cùng nhau đi ăn trưa. Nhưng khi hai người đến điểm hẹn thì nhận được tin Henry phải về nhà có việc gấp. Dù sao nhà Henry cũng khá rắc rối nên bọn họ cũng thông cảm. Hoàn toàn không hề có ý tránh cứ anh.

Chỉ là đã sắp xếp được một ngày nghỉ nhưng lại phải về nhà khiến Woojin thật sự tiếc nuối. Nhưng Bạch Sở Khiết lại cảm thế như vậy cũng tốt, về nhà cậu có thể nằm dài lười biếng không cần làm gì cả.

Woojin lại không hề có suy nghĩ như vậy, dù sao cũng là do Henry vô tình huỷ hẹn, nhường cho họ không gian riêng. Cậu ta cũng không thể nào không nắm bắt cơ hội này được.

Woojin huých nhẹ vai Sở Khiết hỏi.

"Có muốn đi ăn trưa một chút rồi về được không?"

Bạch Sở Khiết chần chừ, dù sao cậu hiện tại cũng chỉ muốn về nhà. Không hề có ý định đi đâu cả, nhưng dù sao cậu cũng chưa ăn trưa. Woojin cũng đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn mình, Bạch Sở Khiết đành gật đầu hỏi.

"Anh muốn ăn gì?"


Woojin như mở cờ trong bụng, cảm thấy như cơ hội của mình đã đến vội đáp.

"Hôm nay đừng ăn đồ Tây nữa, chúng ta đi ăn đồ Châu Á nhé?"

Thật ra cậu ta đã từng để ý rất nhiều lần, Bạch Sở Khiết vẫn không ưa chuộng thức ăn Tây, mà cậu đặt biệt thích thưởng thức những món ăn Châu Á hơn. Chỉ cần ăn đúng khẩu vị, khuôn mặt của Sở Khiết sẽ rất hài lòng. Còn rất vui vẻ và ngây thơ.

Quả đúng như hắn dự đoán, vừa nói đến việc thưởng thức món Châu Á. Bạch Sở Khiết lập tức đòi ăn những món quê nhà. Và Woojin cũng không khó chịu vì điều đó, cùng cậu vui vẻ đến nơi Sở Khiết muốn đến.

Nơi Bạch Sở Khiết chọn đến là một nhà hàng nổi tiếng với nhiều món ăn quê hương của cậu. Bạch Sở Khiết gọi toàn những món mà tương tự với những món Sở Hoà thường hay nấu ở nhà cho cậu ăn. Vỗn dĩ Woojin là người Hàn, thường khẩu vị của đất nước khác ăn lần đầu sẽ thấy không quen. Nhưng sau vài lần đi chung với Sở Khiết, cậu ta cảm thấy những món này thật sự rất ngon.... hoặc cũng có thể nói là do được đi ăn cùng Sở Khiết nên mới thấy ngon đến lạ thường.

Bạch Sở Khiết nhìn đồ ăn được bày biện trước mắt, trong lòng không khỏi vội vã. Khi món cuối cùng được đưa lên bàn ăn. Cậu nhanh chóng cầm đũa, gọi Woojin một tiếng ăn cơm. Sau đó bản thân cũng bắt đầu gắp thức ăn.

Nhìn người phía trước ăn ngon miệng. Woojin không khỏi rời mắt, cậu ta cảm thấy so với việc ăn ngon cũng không bằng ngắm Sở Khiết.

Nhưng Sở Khiết lại không chú ý đến Woojin, cậu chỉ chăm chú ăn món mình thích. Đến món sườn chua ngọt, vì hơi bất cẩn nên nước sốt có dính lên mép môi của cậu. Bạch Sở Khiết còn chưa kịp dùng khăn giấy lâu đã cảm nhận được một độ ấm nhẹ từ hơi nguyền truyền đến. Vệt nước sốt cũng biến mất trên môi cậu. Nhưng nước sốt lại truyền đến ngón tay của Woojin.

Bạch Sở Khiết bất ngờ mở to mắt, hành động thân mật kia khiên cho cậu chưa biết phải xử lí tình huống như thế nào. Bất ngờ này còn chưa kết thhcs bất ngờ khác lại đến.

Woojin không lau tay mình đi, mà còn dùng ngón tay đã lau nước sốt cho Sở Khiết bỏ vào miệng mình. Hoàn toàn xem đó là hành động tự nhiên.


Bạch Sở Khiết lặng đi vài giây, cả cơ thể hoàn toàn như bị đông cứng trước hành động của Woojin, cảm xúc bây giờ chính là không biết nên làm gì tiếp theo.

"Anh...anh làm cái gì vậy?"

Bạch Sở Khiết hoảng loạn ấp úng hỏi Woojin, cảm giác ngột ngạt bắt đầu xâm chiếm lấy cậu.

Nhưng khác với cậu, Woojin lại rất bình tĩnh đáp.

"Bé con! Em nghĩ xem nếu là bạn bè bình thường có thể làm đến mức này không?"

"...."

"Bạn bè chắc chắn không thể làm như vậy, nhưng người thích em chắc chắn sẽ làm như vậy! Anh không ngại, em cứ dễ thương thế này anh thật sự rất muốn theo đuổi em"

Bạch Sở Khiết dường như nghe trong đầu mình dường như có tiếng trống đánh vào đầu! Chẳng phải chỉ là buổi đi ăn bình thường thôi sao? Tại sao lại thành ra thế này?


Cả mặt cậu bắt đầu chuyển sang màu đỏ, bầu không khí ngại ngùng bao trùm lấy bữa ăn. Bạch Sở Khiết mím môi một lúc rồi đáp.

"Anh...đừng nói nữa. Em đến đây chủ yếu chỉ để học tập, thật sự không muốn yêu đương hay để ý đến ai cả. Chúng...chúng ta chỉ có thể làm bạn"

Quả thật, cậu đã không còn muốn để ý đến chuyện tình cảm từ lâu. Từ sau khi chia tay Duật Đằng, cậu cảm thấy mình nên chú tâm vào chuyện học hành, đợi sau này lớn hơn một chút rồi thì đi làm. Khi nào ổn định mới nói đến chuyện yêu đương.

Cậu sợ mình chưa đủ suy nghĩ trưởng thành để yêu ai thêm một lần nữa. Vì Sở Khiết sợ rằng... sự vội vã sẽ khiến cậu phạm phải sai lầm một lần nữa.

Nhưng Woojin lại nhún vai, nhếch miệng dửng dưng cười đáp.

"Em cứ xem anh là bạn cũng được, anh sẽ theo đuổi em. Anh không tồi như bạn trai cũ của em!"
 
Chương 109: C109: Em còn thích người kia


Bạch Sở Khiết chạy trốn đến Pháp thứ nhất là vì muốn tránh xa tổn thương, thứ hai là muốn ở lại đây chuyên tâm học hành. Chuyện yêu đương cậu cũng không muốn nghĩ đến.

Bạch Sở Khiết cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Woojin nói thích mình, bởi vì bản tính Woojin...tương tự với Trần Duật Đằng.

Bọn họ vui vẻ, sống thoả mái hoà đồng. Cũng từng xem chuyện tình cảm là thứ để vui đùa. Thời gian làm bạn với Woojin, Bạch Sở Khiết cũng từng được nghe qua tình trường của cậu ta. Vài hôm lại thay người yêu như thay áo, cũng chưa từng nghiêm túc với ai.

So với Trần Duật Đằng thì Woojin tốt hơn ở chỗ dám làm, dám thừa nhận. Cũng chưa từng mang ai ra làm trò cá cược.

Nhưng đối với một người không cảm thấy an toàn như Bạch Sở Khiết thật sự không thể nào tiếp nhận Woojin. Bởi vì cậu không hề có tình cảm với người trước mặt. Từ trước đến nay, Bạch Sở Khiết đã tự vạch ra ranh giới giữa cậu và Woojin.


Nhưng Woojin cũng không phải là người dễ dàng chịu thua, nhìn thấy Sở Khiết lúng túng không nói nên lời. Cậu ta cũng không cảm thấy khó chịu, tiếp tục mở lời.

"Em có quyền không thích anh. Nhưng anh cũng có quyền thích em. Quyền theo đuổi là của anh, em cản được anh chắc?"

Sự ngang ngược này khiến cho Bạch Sở Khiết cảm thấy có chút bối rối. Đâu đó trong Woojin cậu tìm thấy hình bóng của Trần Duật Đằng. Vừa có chút đáng giận, vừa có chút không muốn để ý đến. Nhưng tốt hơn hết là đừng liên quan đến nhau.

"Em cảm thấy mình chưa đủ trưởng thành để thích hoặc yêu đương một ai đó. Anh...anh nhất định sẽ có sự lựa chọn tốt hơn"

" Người khác thì anh sẽ chọn lựa, nhưng em thì anh muốn em được trân trọng. Anh không thích nói nhiều, anh muốn dùng hành động"

Thật sự là quá ngang ngược, Woojin tự tin hùng hồn tuyên bố. Chỉ có Bạch Sở Khiết là cảm thấy bị áp bức, cảm giác trong người không biết nên làm gì. Tình huống này thật sự rất khó xử, doạ cho Sở Khiết đến tiếp Pháp cũng quên, cứ phải nói lắp bắp.

"Đừng-Đừng cố chấp như vậy!"

Woojin mặc dù bị từ chối nhưng cũng không tỏ ra đau lòng hay bực bội. Ngược lại cậu ta còn chống cằm, rất bình tĩnh hỏi.


"Yêu đương đúng cách sẽ không ảnh hưởng đến việc học. Anh từ chối lí do này của em! Anh vẫn sẽ theo đuổi em"

Bạch Sở Khiết thật sự lần này có chút khổ sở, không hiểu tại sao lần này người trước mặt lại muốn theo đuổi cậu quyết liệt đến như vậy. Cảm giác giống hết như cậu ta đang thật sự rất nghiêm túc.

"Hiện tại không thể được..."

Bạch Sở Khiết cũng cứng đầu không kém, thà dứt khoát chứ không để người khác chờ đợi không có kết quả... Cũng giống như cậu cũng đã từng hy vọng rất nhiều vào Trần Duật Đằng nhưng lại không có kết quả.

"Hiện tại không thể được, sau này không thể được, miễn là anh thì không thể được. Nhưng bạn trai cũ của em chắc chắn có thể được đúng không?"


Woojin không thích vòng vo, kiểu người của cậu ta là một kẻ tinh tế nhưng lại thẳng thắn đúng chỗ. Lời cậu ta nói khiến cho Bạch Sở Khiết giật mình, cuối cùng vì sao người này cứ liên tục nhắm đến Trần Duật Đằng?

Như biết được thắc mắc của cậu, Woojin điềm tĩnh nói.

"Người đến trước lừa em không đồng nghĩa với việc người đến sau sẽ lừa em. Nhưng nếu như em tạo cơ hội cho người đến trước ở bên cạnh em một lần nữa mà vẫn bị lừa thì cũng là do lỗi của em. Có những thứ em nên đổi mới thứ tốt hơn."

Lời ý của Woojin rất rõ ràng, vừa là vạch được suy nghĩ trong đầu Sở Khiết, vừa là nói cho cậu hiểu rõ thứ cậu cần phải thay đổi. Sở Khiết nghe từng lời Woojin nói cũng không hề sai. Nhưng thật sự để cậu mở lòng lại một lần nữa thì thật sự rất khó. Bạch Sở Khiết im lặng không thể nói gì thêm.

"Sở Khiết! Người kia rất đẹp trai, anh cũng đẹp trai. Người có thể cho em cái gì anh cũng có thể cho em thứ đó. Hơn nữa anh tự tin rằng anh không mang em ra làm trò cá cược... Nhưng trong mắt em, có lẽ tâm tư vẫn còn đặt ở người đó. Em nói xem, cái tên tình địch kia có gì tốt khiến em lưu luyến mãi không rời vậy?"
 
Chương 110: C110: Nhận ra


Bạch Sở Khiết bị Woojin dồn đến đường cùng, một câu cũng không thể mở miệng nói tiếp. Nhìn dáng vẻ của Woojin cũng hiểu rõ lần này cậu ta đang giúp Sở Khiết nhận ra điều gì đó, đồng thời chiếm lợi thế về phần mình.

"Sở Khiết, em có quyền không thích anh. Cũng có quyền không chấp nhận lời theo đuổi của anh. Nhưng vì sao em lại để bản thân mình luyến tiếc người đã đối xử tệ với em? Anh từng nghe Henry kể về lí do em sang phát, cũng đã từng nghe qua chuyện người yêu cũ tìm đến em. Miệng thì từ chối nhưng vì sao trong lòng em vẫn lưu luyến hình bóng đó? Từ chối là từ chối, không thích là không thích. Chia tay cũng đã chia tay rồi, người rời đi cũng là em, lưu luyến ích gì nữa?"

Bạch Sở Khiết nhìn Woojin, những lời người kia nói như thể đánh thẳng vào trái tim của cậu. Sự mù mịt trong chuyện dứt khoát với Trần Duật Đằng cũng đã ngộ ra. Thì ra cậu vẫn cố gắng chôn lấp hình bóng của người kia chứ chưa hề quên hoàn toàn.

Cậu sang đến nước Pháp, dùng việc học để trốn tránh, cũng chưa từng một lần dám đối diện với sự thật dù chỉ một lần. Hoá ra, cục u trong lòng cũng là do cậu không chịu chữa trị...

Bạch Sở Khiết nhìn thẳng Woojin, đôi mắt sững sờ vô định ngơ ngác không có chút sức sống. Mọi thứ của cậu dần trở nên sáng tỏ hơn, trong lòng cuối cùng cũng trút được gánh nặng. Nước mắt lăn dài hai hàng trên má. Sự mạnh mẽ cuối cùng cũng được buông lỏng, nước mắt không tự chủ được mà chảy dài trên má.


Woojin phì cười, dùng khăn tay đưa cho cậu. Vẫn rất kiên nhẫn nói.

"Khóc được là tốt, không khóc được mới đáng sợ. Em còn nhiều cơ hội, và cơ hội của em sẽ đến từ rất là nhiều người. Anh không hối thúc em, anh vẫn sẽ chờ đợi em"

Bạch Sở Khiết khẽ nấc từng tiếng nhỏ lên, cũng may hôm nay nhà hàng không quá đông người, bọn họ lại chọn góc khuất nên không ai để ý thấy cậu đang khóc. Chỉ có một mình Woojin lặng lẽ chờ đợi Bạch Sở Khiết khóc xong.

"Em thật sự rất thích người đó sao? Em thích họ ở điểm gì? Vì họ chấp nhận khuyết điểm của em sao?"

Bạch Sở Khiết yên lặng một lúc lâu, không biết diễn tả như thế nào. Chỉ là vào những tháng trước, để nhắc về Trần Duật Đằng, cậu đều cảm thấy chỗ nào của người kia cũng tốt cả.

"Ngoại trừ ba ba em ra, Trần Duật Đằng là người đầu tiên đối xử tốt với em. Sau này, nhờ có người kia em có thêm tự tin. Ban đầu em đối với bạn trai cũ là sự ngưỡng mộ, sau đó là thích. Bởi vì lúc đó Trần Duật Đằng không quan tâm khuyết điểm của em, đối xử với em rất tốt"

Woojin gật gù đồng tình, qua lời kể của Sở Khiết, Woojin cũng hiểu rõ đến bây giờ mặc dù Bạch Sở Khiết tuy ngoài miệng nói không muốn dính dáng gì đến người tên Duật Đằng kia. Nhưng cậu ta thừa hiểu, hình bóng người kia vĩnh viễn sẽ không bao giờ được xoá bỏ.


"Anh không quan tâm em từng thích người cũ thế nào. Nếu em dùng lí do bây giờ chưa đủ trưởng thành để có thêm bạn trai anh cũng thông cảm. Vậy bây giờ anh chỉ thích em, đợi đến khi em đủ mười tám tuổi rồi anh có quyền được theo đuổi em đúng chứ?"

Thái độ của Woojin thật sự rất kiên quyết nhưng lại chịu thoả hiệp. Người ở trước mặt khiến cho Bạch Sở Khiết cảm thấy là một người đáng tin tưởng... Chí ít, cậu tin tưởng người này như anh trai của mình.

"Sao nào? Chẳng lẽ lòng dạ em hẹp hòi vậy sao? Không cho anh theo đuổi lần này thì anh đợi em thêm hai năm nữa không được sao? Bạn trai cũ thì có gì hay chứ? Đồ cũ thì đâu phải là đồ tốt? Anh đây không phải tốt hơn sao?"

"..."

Bạch Sở Khiết bị những lời nói lí lẽ kia làm cho đau đầu, dù sao cũng chưa chắc hai năm sau Woojin vẫn còn thích cậu. Đâu phải ai cũng chờ đợi mãi mà không mệt mỏi. Bạch Sở Khiết chỉ có thể đồng ý gật đầu thoả thuận ngay lúc này, nhưng vẫn hy vọng sau này Woojin đừng thích cậu.


Quả thật... giữa Sở Khiết và Woojin đã có một giao kèo.

Nhưng giao kèo đó, Woojin tin tưởng mình thắng chắc lại trở thành kẻ thua cuộc. Trần Duật Đằng không cần đấu đá... vẫn là kẻ chiến thắng.

Chỉ là hiện tại, kẻ chiến thắng vẫn đang mắc kẹt tại buổi tiệc nào đó. Còn trông rất hèn hạ trốn sau lưng ba mình, cái đầu của hắn chỉ dám ló ra một nửa thấp giọng chào.

"L-lâu ngày không gặp. Chào Chú Vĩ... chào chú Hoà..."
 
Chương 111: C111: Ghét bỏ


Trần Duật Đằng cũng không thể ngờ bản thân lại rời vào tình thế này. Hắn vốn dĩ bị mẹ dụ dỗ dẫn đi dự tiệc chỉ vì vài tấm ảnh của người thương. Nhưng nào có ngờ, ngay tại buổi tiệc này lại gặp hai vị phụ huynh nhà kia.

Mọi chuyện cũng phải lui về từ mười phút trước, Trần Duật Đằng vốn cũng chỉ là tệp đính kèm của ông bà họ Trần cho nên trong buổi tiệc hắn cũng không cần phải bắt chuyện với ai, cứ ngoan ngoãn mà đi theo cha mẹ. Đến tối về "nhận lương" là được.

Nhưng mà hắn cũng quên mất, dù sao trong lĩnh vực này cha mẹ hắn cũng là người có tiếng tăm. Lúc chủ bữa tiệc vừa tìm được cha mẹ hắn lập tức ông ta ôm cái bụng phệ cười hề hề, còn đến bắt tay cảm ơn rối rít vì Trần ba ba cuối cùng cũng nể mặt mình mà đến đây. Chuyện cũng không có gì đáng nói cho đến khi lão Tứ bụng phệ niềm nở nói.

"Anh chị đã đến tận đây là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Những năm gần đây nghe nói việc kinh doanh bất động sản của anh càng lúc càng lớn mạnh"

Trần ba ba cũng lịch sự gật đầu đáp.

"Là anh đã quá khen, chúng tôi không dám nhận việc mình giỏi nhất. Dù sao nhân tài cũng ở khắp nơi, vợ chồng chúng tôi cũng chỉ là hạt cát ở sa mạc mà thôi"

Tứ Phùng cười khà khà, còn nhiệt tình đáp.

"Đúng là người khiêm tốn. Vừa hay, tôi có một người bạn thời gian gần đây cũng tham gia về việc kinh doanh bất động sản. Cậu ta cũng là một kẻ có tiếng trên thương trường đấy..."

Nói rồi Tứ Phùng đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó đột nhiên vui mừng ôm thân hình béo tròn của mình sải đi vài bước rồi lôi kéo hai người đàn ông một lớn một nhỏ đến trước mặt gia đình họ Trần nói.


"Giới thiệu với hai người, đây là Bạch Dương Vĩ- bạn tốt của tôi lúc ở nước ngoài. Còn người bên cạnh là Sở Hoà, bạn đời của cậu ấy"

Trần Duật Đằng giây trước còn ngáp ngắn ngáp dài vì những cuộc nói chuyện của người lớn, giây sau đã vội muốn khâu cái mồm mình lại.

Tình huống phía trước mặt thật sự rất khó xử... Thật ra người khó xử chỉ có Trần phu nhân và con trai của cô ta.

Tứ Phùng càng là kẻ vô tội, dù sao Tứ Phùng cũng rất xem trọng Dương Vĩ nên hết sức tung hộ.

"Trần Kiêu,Dương Vĩ từ lĩnh vực khác sang đầu tư bất động sản, nhưng những năm gần đây công ty của cậu ấy cũng có chút tiếng tăm. Mặc dù còn trẻ tuổi, nhưng Dương Vĩ thật sự rất có năng khiếu"

Trần Kiêu cũng rất điềm tĩnh, mỉm cười gật đầu, còn chủ động bắt tay với Bạch Dương Vĩ và Sở Hoà.

"Rất vui được làm quen với hai người. Lần trước chúng tôi có hơi thất lễ"

Bạch Dương Vĩ cũng nhiệt tình bắt tay, mặc dù ánh mắt của ba lớn thật sự như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Duật Đằng, khiến hắn ta có cảm giác lạnh sống lưng, hèn hạ trốn ra sau cha mình.

Dù con trai có lớn đến mấy cũng là con của mình, Trần Phu nhân cũng niềm nở bắt tay Sở Hoà nhằm muốn xoá tan bầu không khí.

"Ngại quá ngại quá, ra là phụ huynh của bạn cùng lớp con trai tôi. Rất vui được làm quen"

Tứ Phùng còn không hiểu chuyện gì xảy ra, còn tưởng bọn họ thật sự là phụ huynh của con trai cùng lớp cho nên an tâm xin phép rời đi tiếp khách khác. Để năm người hoà tan trong không khí đầy ngượng ngùng.

Tứ Phùng vừa rời đi, Bạch Dương Vĩ đã có hàng ngàn mũi tên uất hận găm thẳng vào người Duật Đằng khiến hắn khiếp sợ không thôi. Trần Phu nhân vội nhắc nhở hắn.

"Con trai, dẫu sao cũng phải chào người lớn. Con mau chào đi!"

Trần Duật Đằng từ sau bờ vai của cha mình xuất hiện nửa khuôn mặt. Lắp bắp đáp.


"Chào...chào hai chú. Lâu ngày mới gặp!"

Bạch Dương Vĩ đến cái gật đầu cũng không thèm trao cho hắn, nhưng Sở Khiết lại khác. Dù sao vẫn còn người lớn ở đây, không nên quá gay gắt.

Sở Hoà tiến đến, làm ra loạt kí hiệu ngôn ngữ đơn giản.

"Xin chào! Lâu rồi mới gặp"

Trần Duật Đằng vừa nhìn thấy Sở Khiết lập tức như kiếm được cộng rơm cứu mạng, lập tức gan dạ đáp.

"Chú... con dạo này không phải người xấu. Mỗi ngày chỉ đều ở nhà học bài. Con còn biết nói tiếng Pháp... thật sự rất nổ lực"

Trần phu nhân cũng bị khuôn mặt nghiêm túc của Bạch Dương Vĩ doạ sợ, con nói mẹ khen hay. Trần Phu nhân lắp bắp nói.

"Đúng...đúng vậy. Con trai tôi thật sự rất cố gắng đó. Con...con trai. Mau nói tiếng Pháp thể hiện năng lực đi nào!"

Mục đích của hai mẹ con ngốc nhà này là gì? Chính bọn họ cũng không hiểu rõ. Quả thật, nếu không có Trần ba ba ở đây, hai mẹ con nhà này cũng bị doạ cho biến thành một vũng nước rồi bốc hơi thật lâu.

Và Trần Duật Đằng, kẻ có nhiều năm kinh nghiệm sống tại nước ngoài, có bằng đại học tại một trường danh giá ở Pháp dứt khoát phát ngôn.


"Tôi không phải người nước ngoài, không biết tiếng Pháp. Hãy nói tiếng mẹ đẻ đi. Còn thằng nhóc nhà cậu, dù cho có hiểu tiếng ếch thì cũng đừng tôi bỏ qua cho cậu"

Trần Duật Đằng bị mắng lập tức cụp đuôi, đến cả tài năng thể hiện cũng không dám nói nữa. Chỉ có Trần Phu Nhân dám đứng lên bảo vệ con trai đáp.

"Này! Dù gì đúng là con tôi cũng sai. Nhưng anh cũng không nên xúc phạm con tôi như vậy. Dù sao Sở Khiết sau này cũng làm dâu nhà tôi, chúng ta cũng sẽ thành người một nhà. Đừng nên quá khắc khe"

Lời của Trần Phu Nhân càng giống như chọc vào chỗ ngứa của Bạch Dương Vĩ, hắn nhíu mày hỏi.

"Là ai cho cô cái tự tin rằng con tôi sẽ cưới con trai các người. Cái loại con trai của các người mau đem về dạy bảo lại đi, đừng để nó gây hại cho người khác"

Trần phu nhân tức giận, nghiên răng đáp.

"Tôi đi xem bói, là thầy bói nói như vậy đấy!"

Trần Kiêu, Trần Duật Đằng và Sở Hoà: "..."
 
Chương 112: C112: Hai người


Trần Duật Đằng lén lút bước hai bước nhỏ đến bên cạnh ba mình, lợi dùng bầu không khí vẫn chưa có ai có thể thốt nên lời hắn ta nhanh chóng nói nhỏ vào tai ba mình.

"Ba! Chẳng phải ba đã nói mình không hề mê tín sao? Tại sao trong lúc quan trong thế này mẹ lại nói ra những lời kia?"

Trần Kiêu khẽ lắc đầu, thì thầm to nhỏ với nhau.

"Ta không mê tín không có nghĩa là mẹ con sẽ không mê tín. Có vài lần ta chuẩn bị kí hợp đồng, mẹ con cũng không yên tâm mà đi xem bói. Ba cũng không cản được"

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

Trần Kiêu cười khổ, đáp!


"Chuyện thương trường làm ăn ta còn có thể nói được, nhưng hoạ từ miệng mà ra...À! Con trai. Chẳng phải đây là gia đình của người con thích sao? Con nói chuyện chắc chắn dễ hơn. Mau cứu mẹ con đi..."

Trần Duật Đằng suýt thì khóc không thành tiếng, sao đến lúc cần giúp đỡ. Cả nhà hắn đều rơi vào thế hèn thế này?

Ở bên phía nhà họ Trần còn đang lo lắng không biết nên làm thế nào thì ở nhà họ Bạch cũng may có Sở Hoà hiểu được tình hình, mặc dù Sở Hoà không thể nói được nhưng lại nhẹ nhàng tiến đến Bạch Dương Vĩ, nhẹ nhàng nắm tay chồng mình. Còn cười dịu dàng cười gật đầu với mẹ của Trần Duật Đằng.

Sở Hoà làm ra kí hiệu ngôn ngữ, nhắc nhở chồng phải lịch sự.

Bạch Dương Vĩ chưa từng dám trái lời Sở Hoà, một khi bà xã đã dặn dò cái gì hắn đều ngoan ngoãn làm theo. Và lần này cũng vậy, khuôn mặt đang đỏ như mông khỉ của Dương Vĩ cũng từ từ thay đổi. Hắn chỉ nghiến răng khó chịu đáp.

"Đúng là đám các người chỉ thích gây sự, bọn tôi không rãnh tiếp chuyện với các người. Xin phép đi trước"

"Ơ...chú! Cháu có chuyện muốn nói"

"Cậu tự đi mà nói một mình đi"

Trần Duật Đằng vốn muốn đuổi theo, nào ngờ lại bị Bạch Dương Vĩ doạ cho sợ cho nên đành lủi thủi về đứng cạnh lại cha mẹ, trong đầu hàng vạn câu hỏi muốn hỏi đều bị thu lại. Ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng hai vị phụ huynh kia.


Buổi tiệc diễn ra lâu hơn dự kiến, dù sao cha mẹ của Trần Duật Đằng cũng là người có tiếng ở trong giới làm ăn. Hết người này rồi lại đến người khác bắt chuyện, không chuyện làm ăn thì cũng muốn thông qua cha mẹ hắn làm mai con gái của họ cho Trần Duật Đằng.

Trần Duật Đằng nghe đến nhàm chán, cũng nhanh chóng tách rời khỏi cha mẹ đi dạo xung quanh đâu đó.

Bây giờ trời cũng đã tối, ngoại trừ trung tâm của buổi tiệc ồn ào ra thì xung quanh lại khá yên tĩnh, sảnh bên ngoài là một khoảng sân viên có trồng cây cảnh, tuy nhiên bây giờ đã là buổi tối. Sẽ rất hiếm người đi ra bên ngoài này vì không có ai để ý đến. Mọi người bây giờ đều tập trung vào nơi có ánh sáng, nơi có thể tạo ra các mối quan hệ cho nhau.

Bạch Dương Vĩ cảm thấy không gian ở đây rất tốt. Yên tĩnh, tối tăm, và không ai làm phiền hắn.

Lúc trước, hắn không thích không gian tối một mình, hắn là một người thích sự náo nhiệt. Nhưng thời gian quan Bạch Sở Khiết, hắn biết cậu không thích nơi náo nhiệt. Chỉ muốn tìm những chỗ an tĩnh, cậu thích đi dạo vào buổi tối. Những lúc như vậy, hắn cũng sẽ đi theo cậu. Và Trần Duật Đằng lúc đó sẽ luôn thấy có một Sở Khiết cười rất tươi, nụ cười của cậu đẹp đến mức khiến hắn thấy những nơi nhàm chán nhất cũng trở thành nơi vui vẻ nhất.

Trần Duật Đằng nhớ lại từng hồi ức, sau đó tự cười một mình. Thời gian đó hắn không hề nhận ra, đó chính là những kí ức đẹp nhất mà hắn đã lãng phí. Để bây giờ gom góp lại trở thành những kí ức buồn cho cả hai.

Trần Duật Đằng vẫn còn đang mê man trong kí ức bỗng nhiên, những giọng nói chua chát của phụ nữ vang lên.


"Tôi còn tưởng ai, thì ra là anh. Dùng mưu hèn kế bẩn để bước chân vào nhà họ Bạch"

"Cậu Hoà, tôi thấy cậu cũng thật sự rất thông minh nha. Một kẻ tàn tật, chữ thì còn viết sai, miệng thì không nói được làm sao có thể thu hút được Bạch Dương Vĩ như vậy? Cậu có thể chỉ cho tôi bí quyết được không?"

"Người như cậu muốn đứng cạnh chúng tôi sao? Có thấy nực cười không?"

"Thứ bần hèn, cư xử chợ búa. Cậu ta còn từng dùng ấm trà đánh chồng tôi. Người như cậu có xứng đáng đứng trong cái giới này sao?"

Một sự ồn ào vang lên, Trần Duật Đằng nhìn theo hướng phát ra tiếng. Nơi đó có đến bốn năm phu nhân đang tụ tập lại mỉa mai ai đó. Nhìn kĩ hơn một chút, người bị các phu nhân đó mỉa mai không ai khác chính là Sở Hoà.
 
Chương 113: Địa chỉ


Phút chốc, bữa tiệc trở thành một nơi hỗn loạn. Đến cả Trần Duật Đằng lẫn Sở Hoà cũng nghệch mặt ra khi thấy Trần phu nhân xông vào đánh tay đôi với người khác. Các phu nhân kia cũng vì sợ mất mặt nên không dám xem vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài hô hoán. Còn kẻ trong cuộc thì vẫn hăng say đến nhau.

Ban đầu, Bạch Dương Vĩ vì không thấy Sở Hoà ở đâu nên vội vã đi tìm. Dù sao hắn cũng biết Sở Hoà thường không vừa mắt với những người phụ nữ khác cho nên mỗi khi đi tiệc, hắn hiếm khi cho vợ mình rời xa khỏi tầm mắt mình.

Còn gia đình họ Trần vốn dĩ muốn đi dạo một chút tránh khỏi sự ồn ào thì vừa hay lại gặp Trần Duật Đằng bước ra.

Tình cờ vừa ra đến nơi lại thấy Sở Hoà trốn sau người Trần Duật Đằng, bọn họ còn nghe thấy lời phỉ báng của nữ nhân kia dành cho hắn. Trần phu nhân ngay từ đầu đã không vừa lòng, đến lúc nữ nhân kia dám đánh con trai cô thì lại có sự tình như bây giờ diễn ra.

Khung cảnh hỗn loạn, Trần Duật Đằng cùng Sở Hoà ra sức can ngăn Trần phu nhân. Còn hai người đàn ông lại ung dung đứng nhìn. Bạch Dương Vĩ không khỏi kìm lòng cảm thán.

"Vợ anh ở nhà chắc hẳn là người có uy lực nhất nhỉ?"

Trần ba ba nhìn người vợ mình ở trước mặt đầy sự cưng chiều, lắc đầu từ tốn đáp.

"Cô ấy bình thường ở nhà rất ngoan, những chuyện như vậy cũng chỉ từng xảy ra khi cô ấy còn đi học. Sau này làm mẹ thì không còn như vậy nữa. Cô ấy cũng chỉ là bảo vệ con trai mình. Mặc kệ đi, dù sao học sinh ưu tú cũng có lúc bất mãn với giáo viên mà. Vợ tôi là người bình thường, bất mãn với người khác cũng là chuyện bình thường"

Cuối cùng, mọi chuyện cũng được kết thúc bằng việc mọi người liên quan đến chuyện đánh nhau đều phải lên đồn cảnh sát. Sở Hoà được mẹ chồng bảo lãnh, còn gia đình họ Trần lại được ông bà nội bảo lạnh.

Ở tại đồn cảnh sát, chồng của Phí An là lão Trương thấy vợ mình bị đánh cho bầm tím mặt mũi liền nghiến răng ken két mắng.

"Vợ tôi nói gì sai sao? Đúng là một lũ không biết đạo làm người. Vợ tôi nói gì sai sao?"

Chỉ một câu của lão Dương, lại một đám hỗn loạn xuất hiện tại đồn cảnh sát.

"Mẹ nó lão già này, ông có tin khâu cái mồm ông lại không?"

Trần phu nhân lại tiếp tục gào ầm lên, kế đến là giọng nói chanh chua của mẹ chồng Sở Hoà.

"Đã già rồi còn xấu nết! Đúng là rác rưởi!"


Mãi đến mười một giờ đêm, mọi chuyện mới được giải quyết êm xuôi. Ông bà hai bên đều lớn tuổi cả rồi, chuyện vừa được giải quyết lập tức muốn về nhà đi ngủ. Chỉ còn lại hai cặp vợ chồng cùng Trần Duật Đằng ở lại.

Bạch Dương Vĩ tuy vẫn không thể nào ưa nổi Trần Duật Đằng, nhưng hôm nay nhờ có cậu ta nên Sở Hoà mới không làm sao. Dương Vĩ cũng dịu thái độ xuống, nói một lời cảm ơn với gia đình họ.

Chỉ một lời cảm ơn của Dương Vĩ, Trần Duật Đằng đã cảm thấy rất tự hào. Thì ra, làm người trưởng thành không khó, khó ở chỗ nhiều người không chịu trưởng thành.

Bỗng nhiên, Sở Hoà nắm tay Trần Duật Đằng, sau đó làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

Bạch Dương Vĩ ban đầu nhăn mặt, khó chịu lẩm bẩm.

"Em muốn nói chuyện riêng với cậu ta cái gì? Việc gì quan trọng đến mức anh không thể nghe được?"

Sở Hoà lại làm ra hàng loạt kí hiệu ngôn ngữ, sau đó Bạch Dương Vĩ đành chậc lưỡi một cái, không vui nói.

"Này nhóc! Vợ tôi muốn nói chuyện riêng với cậu. Cậu ấy không thể nói được. Nhớ dùng điện thoại, vào mục soạn tin nhắn để cho Sở Hoà giao tiếp với cậu"

Trần Duật Đằng ngơ ngác vâng vâng dạ dạ rồi ngu ngốc đi theo Sở Hoà đến chỗ xe ô tô của Bạch Dương Vĩ nói chuyện một lúc lâu. Khoảng chừng được một tiếng thì mới quay lạ.

Lúc quay trở lại Sở Hoà nhẹ nhàng mỉm cười, cùng Bạch Dương Vĩ chào tạm biệt hai vị phu huynh kia rồi ra về. Để lại một Trần Duật Đằng bước đến chỗ cha mẹ với đôi mắt còn đỏ hoe.

Trần phu nhân hiếm khi thấy con trai mình khóc, vội vã hỏi thăm.

"Làm sao vậy? Chậc! Thôi được rồi. Nếu cảm thấy khó khăn trong việc tìm kiếm Sở Khiết thì mẹ giúp con. Ngày mai đi Pháp cũng được"

Trần Duật Đằng lắc đầu, nghẹn giọng trả lời.

"Chú Hoà đã cho con địa chỉ rồi, vừa nãy con đã nói chuyện với Sở Khiết qua điện thoại. Em ấy hiện tại đang sống rất tốt, còn rất vui... Chỉ là con nhận ra còn nhiều thiếu xót, đợi một vài năm nữa. Nếu còn giữ đoạn tình cảm này, con mới dám đi tìm em ấy"

Thoáng chốc, hai vị phu huynh rơi vào khoảng lặng. Cả hai nhìn nhau vài giây, sau đó như hiểu ý nhau mà phì cười an ủi con trai.

"Đúng vậy! Con chưa đủ trưởng thành. Yêu đương cái gì chứ? Cứ lo việc học đi, sau này lên đại học. Lớn một chút thì sẽ suy nghĩ chín chắn hơn. Không sao cả, chúng ta về nhà. Hôm nay mẹ vào bếp nấu cơm cho con ăn?"

Trần ba ba khẽ cau mày nhắc nhở.

"Vợ! Con trai đang đau lòng, em đừng khiến nó đau bụng có được không?"

"Anh...!?"

Trên đoạn đường vắng, một nhà ba người, hai lớn một nhỏ cùng nhau đi về. Một nhà ba người đơn giản nhưng lại ấm áp.

Chỉ có điều, Trần Duật Đằng vẫn luôn nhớ mãi câu nói Sở Hoà vừa hỏi hắn.

"Anh thật sự thích em, hay chỉ là vì mất đi một món đồ chơi nên trong lòng khó chịu muốn tìm về lại? Nếu tìm lại được món đồ chơi đó, anh có dám chắc sẽ không bao giờ bỏ rơi nó một lần nữa không?"
 
Chương 114: Nói chuyện


Sở Hoà mang Trần Duật Đằng vào trong xe ô tô, nơi này không gian riêng tư lại còn yên tĩnh. Tránh được đám người ồn ào xô bô ngoài kia.

Khác với Bạch Dương Vĩ, ngồi cạnh Sở Hoà, Trần Duật Đằng Đằng lại cảm thấy rất dễ chịu, không hề có chút áp lực nào.

Sở Hoà nhìn cậu, khẽ mỉm cười. Khuôn mặt của Sở Hoà không thể nào gọi là quá xuất sắc, nhưng bởi vì nội tâm thiện lành. Cho nên nét mặt thật sự rất hài hoà.

"Chú..."

Trần Duật Đằng lên tiếng gọi đã phá tan bầu không khí yên lặng này. Vậy mà Sở Hoà lại dùng điện thoại, bắt đầu soạn tin nhắn.

"Chú không thể nói chuyện được nhưng chú có thể lắng nghe. Cháu cứ nói chuyện, còn chú sẽ giao tiếp với cháu bằng việc soạn tin nhắn như vậy nhé?"

Trần Duật Đằng ngoan ngoãn gật đầu không ý kiến, Sở Hoà lại tiếp tục soạn tin nhắn đưa cho hắn đọc.

"Chính cháu là người đã làm tổn thương Sở Khiết?"

Từng dòng chữ đập vào mắt của Trần Duật Đằng, khiến hắn cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ, chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn Sở Hoà, rồi hèn nhát gật đầu.

Vậy mà Sở Hoà không hề có chút oán giận nào, ngược lại rất bình tĩnh soạn tin nhắn tiếp tục trả lời.

"Con nói cho chú nghe xem? Con ấn tượng gì về Sở Khiết? Giữa hàng nghìn người? Tại sao lại chọn con trai chú để làm tổn thương?"

Bây giờ, Trần Duật Đằng mới thấm hiểu cảm giác thế nào gọi là gừng càng già càng cay. Sở Hoà có thể không hung hăng, không bất lịch sự như Bạch Dương Vĩ. Anh không thể nói chuyện được, nhưng những từ anh soạn trên điện thoại cũng có thể gây sát thương.

Trần Duật Đằng cảm thấy hai vành tai của mình đang nóng bừng lên, hắn bây giờ cảm thấy ở cạnh Sở Hoà còn áp lực hơn lúc làm đề thi. Miệng chỉ có thể mấp máy đáp.

"Xin lỗi chú, là lúc đó cháu suy nghĩ chưa trưởng thành. Ban đầu cháu và đám bạn mang Sở Khiết ra làm trò cá cược... nhưng cháu sai rồi. Cháu biết lỗi rồi..."


Sở Hoà không hề có thái độ lạ, còn phì cười, rất ung dung soạn tin nhắn.

"Cháu giống hệt ba lớn của Sở Khiết lúc trẻ. Tuổi trẻ ai cũng sẽ có lúc sai lầm. Chú không trách cháu, nhưng Sở Khiết nhất định sẽ rất giận cháu"

"Cháu biết, cho nên cháu muốn chuộc lại lỗi lầm của mình. Cháu... cháu thật sự rất thích Sở Khiết"

Sở Hoà im lặng, nhìn Trần Duật Đằng một lúc thật lâu. Bầu không khí lại trở nên trầm lặng không ai nói với ai câu gì. Mất đến vài phút sau, Sở Hoà lại soạn tin nhắn.

"Biết nhận lỗi là tốt, nhưng cháu và Sở Khiết sẽ còn gặp rất nhiều người trên đoạn đường trưởng thành sắp tới. Sở Khiết có thể là người cháu thích nhất ở hiện tại, nhưng sau này cũng sẽ có người đến khiến cho hình bóng của Sở Khiết trong tâm trí cháu bị lu mờ. Cháu mới chỉ có mười tám tuổi thôi, thanh xuân còn dài...và chú cũng không thể tin tưởng giao con trai chú cho cháu. Địa chỉ của Sở Khiết hiện đang ở đường X, thành phố X, Pháp. Thằng bé đang ở đây? Nhưng khi cháu tìm đến cháu tính làm gì? Xin lỗi thằng bé? Chẳng phải cháu đã cố gắng xin lỗi nó hàng chục lần rồi sao? Như vậy càng không có tác dụng. Thời gian này đừng gặp Sở Khiết, đợi vài năm nữa, nếu còn thương thằng bé thì hãy đến tìm. Dù cho Sở Khiết có thay đổi chỗ ở đi chăng nữa chú vẫn sẽ cho cháu địa chỉ của thằng bé. Có duyên có nợ, vài năm sau vẫn sẽ thành đôi. Không duyên không nợ, một thời gian sau sẽ có người mới"

"Cháu..."

Trần Duật Đằng như còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lời còn chưa tới miệng đã bị những từ ngữ trong điện thoại của Sở Hoà làm cho cứng miệng không nói thành lời. Sở Hoà nhìn khuôn mặt không can tâm của hắn cũng không tức giận. Anh bình tĩnh dùng điện thoại gọi video cho Sở Khiết.

Tiếng điện thoại đang đổ chuông vang lên, lập tức khiến bầu không khí đang im lặng bỗng nhiên ồn ào. Tiếng chuông vừa đổ được ba lần, Trần Duật Đằng bỗng nghe thấy một âm thanh quen thuộc đang truyền đến.

"Ba nhỏ, sao lại đột ngột gọi cho con vậy? Có phải là nhớ con không?"
 
Chương 115: Chờ đợi


Trần Duật Đằng bất ngờ, qua màn hình điện thoại. Hắn có thể liếc mắt thấy được Bạch Sở Khiết. Đã rất lâu rồi... khuôn mặt kia hắn mới gặp lại.

Sở Khiết mang khuôn mặt có nét hiền lành chất phát, khuôn mặt đưa gần màn hình để Sở Hoà có thể nhìn rõ hơn.

"Ba, giờ này chưa về đến nhà sao? Ba nhỏ đang đi đâu vậy?"

Qua khung cảnh phía sau Sở Hoà, Sở Khiết có thể nhận ra là ba nhỏ đang ngồi trên xe ô tô. Cậu đoán rằng có thể Sở Hoà vừa cùng ba lớn đi dự tiệc về cho nên lên tiếng hỏi thăm.

Đúng như suy nghĩ của Sở Khiết, Sở Hoà thuần phục làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

"Vừa cùng với ba lớn đi dự tiệc về. Con trai đang bận sao?"

Sở Khiết lắc đầu, cười vui vẻ đáp.

"Không có, hôm nay được nghỉ. Con cùng vài người bạn mua đồ về nhà cùng nhau ăn. Hai người bạn của con vừa đi cùng nhau ra ngoài mua đồ. Chỉ có một mình con ở nhà"

Trông Bạch Sở Khiết rất vui, hoàn toàn trái ngược với Trần Duật Đằng. Xem ra lời Hưng Vĩ nói là đúng, cậu ở Pháp không có hắn vẫn sống tốt.

Sở Hoà lại tiếp tục làm ra ngôn ngữ kí hiệu với con trai của mình. Màn hình điện thoại lại hướng về phía Trần Duật Đằng, doạ cho hắn giật bắn người.

"Chú.."

"Ba..."

Sở Khiết cùng Trần Duật Đằng đồng loạt hốt hoảng kêu lên, chỉ có Sở Hoà bình tĩnh làm ra ngôn ngữ kí hiệu với con.

"Duật Đằng vừa bảo vệ ba ba, nên ba muốn trả ơn cho thằng bé. Dù sao thằng bé cũng muốn nói chuyện rõ với con. Hai đứa đều đã lớn rồi, có những chuyện mau giải quyết đi. Đừng tránh né nữa!"

Sau đó, Sở Hoà nhanh chóng đưa điện thoại vào tay của Trần Duật Đằng. Còn làm ra kí hiệu ngôn ngữ, hối thúc hắn mau nhìn vào màn hình điện thoại.

Thời gian qua không bị Trần Duật Đằng làm phiền, Sở Khiết cũng dần quên được hình bóng của hắn. Nổi đau cũng đã ngủ quên. Chỉ là cậu vẫn không thể mở lòng với ai.

Bây giờ gặp lại hắn, cảm giác thật khó tả.

Trần Duật Đằng vốn dĩ dùng thời gian che lấp đi khuôn mặt của cậu cũng sẽ khiến hắn nguôi ngoai một phần nào. Nhưng kì lạ thay, vừa gặp Sở Khiết, mặc dù chỉ là nhìn nhau qua màn hình điện thoại cũng khiến tim hắn đập nhanh.


"Em...em vẫn khoẻ chứ!?"

Sở Khiết cố chấn chỉnh lại tinh thần, gật đầu trả lời.

"Em vẫn khoẻ, anh dạo này thế nào rồi? Có phải sắp đến kì thi rồi không?"

Trần Duật Đằng cảm nhận được thái độ của Sở Khiết thay đổi rõ rệt. Nếu như thời gian trước, chỉ cần hắn cố gắng tìm cách liên lạc thì Sở Hoà sẽ trở nên khó chịu, sau đó cắt đứt liên lạc với hắn. Nhưng giờ đây, cậu lại không như vậy. Có một Bạch Sở Khiết nhẹ nhàng xem hắn như người dưng mà đối đáp.

Khiến cho hắn vừa vui, lại vừa đau lòng.

"Anh cũng vậy. Đã sắp đến kì thi rồi, em ở bên Pháp có tốt không?"

Bạch Sở Khiết gật đầu thay cho lời nói. Sau đó ánh mắt của cậu mang theo sự mờ nhạt nhìn khuôn mặt điển trai kia, tiếp tục đáp.

"Em nghe ba nói anh vừa bảo vệ ba nhỏ của em. Em xin thay mặt ba em cảm ơn anh. Em còn nghe ba nhỏ nói anh có chuyện cần nói với em. Chuyện đó có quan trọng không!"

Trần Duật Đằng liếc sang nhìn Sở Hoà, Sở Hoà cũng như biết ý hắn. Lập tức mở cửa xe đi ra ngoài đứng chờ.


Trên xe chỉ còn mình hắn và chiếc điện đang kết nối với Sở Khiết. Hắn mấp máy môi, cuối cùng cũng mở miệng.

"Anh từng hứa với em, anh không hề muốn làm phiền em. Nhưng anh vẫn luôn cố gắng để tìm cách gì đó có thể kết nối với em... Anh có dự định đến Pháp du học, anh...muốn tìm em. Anh muốn thử sức theo đuổi em một lần nữa..."

Bạch Sở Khiết im lặng một lúc, sau đó cố gắng kìm nén giọng điệu muốn mắng Trần Duật Đằng xuống. Cậu nhìn hắn, cười trừ hỏi ngược lại.

"Để làm gì? Anh đến Pháp đã làm gì? Phá hoại cuộc sống của em một lần nữa? Duật Đằng, anh thật sự rất tệ. Lúc em yêu anh nhất, lúc em tin tưởng anh nhất anh lại lừa dối em. Vậy thì giờ đây, lời nói của anh em càng không tin được nữa"

Trần Duật Đằng vội vàng giải thích.

"Sau này anh không lừa dối em nữa..."

"Chúng ta sẽ có sau này sao?"

Bạch Sở Khiết tiếp tục chất vấn hắn, cậu vẫn luôn không hiểu. Mỗi lần cậu muốn quên đi hắn thì hắn lại xuất hiện. Tần suất gặp không nhiều, nhưng cớ sao lại khó chịu đến vậy?

"Anh thật sự thích em, hay chỉ là vì mất đi một món đồ chơi nên trong lòng khó chịu muốn tìm về lại? Nếu tìm lại được món đồ chơi đó, anh có dám chắc sẽ không bao giờ bỏ rơi nó một lần nữa không?"

Bạch Sở Khiết lại một lần nữa hỏi, câu hỏi từ trước đến nay cậu vẫn luôn giữ trong lòng cuối cùng cũng được thốt lên, khiến cho Trần Duật Đằng sững sờ. Hắn không biết phải chứng minh như thế nào. Chỉ có thể hèn nhát đáp.

"Anh xin lỗi, lại làm phiền em rồi. Anh không còn gì để nói nữa. Sau này, nếu có duyên, anh sẽ lại đến tìm em"

Cuối cùng, lần này người chủ động ngắt kết nối trước lại là Trần Duật Đằng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy tim mình đau đến quằn quại, thì ra hắn đã gây ra tổn thương cho Sở Khiết lớn đến thế.

Cậu...đúng là nên xứng đáng gặp được một người tốt hơn.

Hắn cảm thấy khoé mắt mình cay cay, sau đó lại nhoè đi. Một lúc sau, từng giọt nước mắt nhanh chóng rơi xuống mu bàn tay hắn.

Trần Duật Đằng lần đầu tiên vì hối lỗi mà rơi nước mắt. Cũng là lần đầu tiên... đau lòng đến không kìm được tuyến lệ.

Nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ, vốn dĩ bây giờ hắn với cậu đã trở thành người lạ. Nếu còn cơ hội, người lạ một lần nữa sẽ trở thành người quen.

Lần này hắn không chờ đợi nữa. Hắn sẽ cá cược với thời gian, đợi hắn trưởng thành, hắn vẫn sẽ tìm cậu.

Và Trần Duật Đằng cá cược với bản thân, hắn cược rằng sẽ một lần nữa ở bên cạnh Sở Khiết chứ không phải là kẻ khác.
 
Chương 116: Thời gian


Bạch Sở Khiết kết thúc cuộc gọi, trong lòng có chút trống rỗng.

Không đau lòng, không giận hờn, không oán trách... cũng không thể quên được.

Đó là những gì mà cậu có thể nghĩ đến. Cậu không còn nhớ nhung về hắn được một thời gian.

Cậu cũng không trách hắn, hay cố tìm nguyên nhân tại sao hắn đối xử tệ với cậu như vậy.

Sở Khiết cũng không còn khóc về đêm, hay trốn tránh Duật Đằng. Đó cũng gọi là không đau lòng.

Không thể quên, cũng là từ cậu dành cho Duật Đằng. Một người lẽ ra cậu dây dưa vào để cho bản thân có một bài học nhớ đời như vậy.

"Cục cưng à, anh về rồi đây!!"

Tiếng Henry vang vọng ngoài cửa, Bạch Sở Khiết vội vàng đứng lên mở cửa cho hai người kia. Henry cầm túi to, túi nhỏ nói.

"Được rồi! Cũng chỉ là toàn đồ mua sẵn. Cũng không có gì nhiều. Cưng và Woojin chờ tại phòng khách, anh sẽ phục vụ hai người"

Bạch Sở Khiết trong lòng vẫn chưa thể nào vui vẻ lại được, ánh mắt chất chứa đầy tâm sự đáp.

"Không cần đâu! Em có thể giúp anh...Em đã góp sức gì đâu"

Henry cười vui vẻ, đẩy Woojin và Sở Khiết đến phòng. Còn nói một câu.

"Anh mới được thăng chức, tâm trạng rất vui. Cứ để anh làm một mình đi"

"Nhưng..."

"Suỵt!"

Henry làm ra dấu hiệu im lặng với Bạch Sở Khiết, sau đó chủ động đi xuống phòng bếp, cậu muốn đứng lên đi theo phụ giúp thì bị Woojin kéo lại.

Woojin từ khi trở về đã luôn quan sát cậu, nhận ra có điều bất ổn tử Sở Khiết, cậu ta lập tức hỏi.

"Có chuyện gì vừa xảy ra trong lúc bọn anh rời đi sao?"

Bạch Sở Khiết cười trừ, ánh mắt không dám nhìn thằng vào Woojin, khẽ đáp.

"Không có. Em chỉ đang bận suy nghĩ về việc của mình một chút thôi"

"Là chuyện gì khiến em lo lắng đến vậy? Sở Khiết! Em ổn chứ?"

Cậu ta nhẹ nhàng dùng tay xoa lên đầu Sở Khiết, sự ân cần của Woojin khiến Sở Khiết cảm thấy thật gượng gạo theo phản xạ muốn tránh né.

Thời gian trước, Woojin có thể là một kẻ theo như lời đồn của một người thì chính là một tên chơi gay khét tiếng. Chỉ cần chàng trai nào lọt vào mắt hắn thì khó lòng mà thoát được.

Woojin sở hữu vẻ ngoài điển trai, khác với Duật Đằng mang khuôn mặt lạnh lùng, thì ở cạnh Woojin lại cảm nhận được sự ấm áp từ cậu ta. Là một kiểu người khiến người ngoài nhìn vào sẽ lầm tưởng Woojin là một chàng trai mang lại cảm giác an toàn.

Nhưng Woojin cũng chẳng phải là người tốt, lúc yêu đương thì sẽ tỏ ra chung tình. Nhưng chán rồi thì lạnh lùng bỏ bê người đi bên cạnh mình.

Nhưng thời gian gần đây, ai cũng thấy được sự thay đổi từ Woojin, và ai cũng nhận ra cậu ta thật sự đã mê mẩn cậu nhóc tên Bạch Sở Khiết.


"Thật sự là không có chuyện gì chứ? Hay lại nhớ về người cũ tại quê nhà?"

Woojin dùng tay vò rối mái tóc của Sở Khiết, với ý định muốn làm cậu vui lên một chút. Lời nói hắn vừa thốt lên cũng chỉ là câu nói đùa, hoàn toàn không có ý nghĩa sâu xa gì. Nhưng sắc mặt của Sở Khiết lại không hề vui vẻ như vậy, gương mặt của cậu trở nên méo mó, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Rõ ràng đã trả lời cho câu hỏi có phải đang nhớ đến người cũ không?

Bạch Sở Khiết biết bản thân đã bị lộ, lập tức đứng lên muốn trốn tránh.

"Kh-không hề có. Anh đừng suy diễn lung tung. Em...em xuống bếp phụ anh Henry đây"

Bạch Sở Khiết hốt hoảng muốn bỏ đi, nhưng cậu vừa quay lưng đi thì Woojin vội nắm chặt lấy cổ tay phải của cậu. Giọng nói của cậu ta dường như đang kìm nén sự tức giận.

"Sở Khiết! Đến bây giờ em vẫn còn lưu luyến cậu ta sao? Em thật biết cách khiến anh tìm đến cậu ta đánh cho một trận đấy"

Bạch Sở Khiết bất lực thở dài, cậu cùng tay còn lại gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay của mình ra. Mệt mỏi đáp.

"Em không còn thích người đó nữa, anh đừng có suy nghĩ ấu trĩ như vậy. Vốn dĩ... em cũng chưa từng nói thích anh"

Woojin cười khẩy buông tay cậu ra, nhìn cậu với vẻ mặt thoáng đau lòng đáp.

"Hy vọng lời em nói là thật. Anh vẫn chờ em, thật sự vẫn sẽ luôn chờ em"

Bạch Sở Khiết khó xử gật đầu, sau đó tìm cách trốn tránh Woojin, nhanh chóng đi xuống bếp cùng với Henry.

Thật ra cậu đã quên đi Trần Duật Đằng là ai, nhưng Bạch Sở Khiết cũng chẳng thể có tình cảm với Woojin.

Ước nguyện bây giờ của cậu chính là vào đại học, sau đó yên ổn tốt nghiệp rồi về nước cùng gia đình. Chuyện tình cảm, Bạch Sở Khiết không muốn nghĩ đến nhiều.

Cứ thế, thu qua, đông đến. Những tờ lịch dần dần vơi bớt đi. Cuộc sống của mỗi người lại tiếp tục diễn ra.

Bạch Sở Khiết vẫn ở lại trời Tây tiếp tục học tập. Còn Trần Duật Đằng lại mỉm cười nhìn giấy báo nhập học của trường Đại Học vừa gửi đến, sau đó lại nhìn tấm vé máy bay ở bên cạnh đã quá hạn từ ba tháng trước. Hắn cầm tấm vé trên tay một lúc thật lâu, nhìn điểm đến chính là Paris liền lắc đầu, sau đó Duật Đằng dứt khoát ném tầm vé vào sọt rác, thong thả uống một li nước lọc nhìn ra ngoài trời. Miệng lẩm bẩm.

"Mùa đông nước Pháp chắc là lạnh lắm, đặc biệt là vào mùa Noel. Có lẽ đến mùa đông mình nên mang áo khoác sang cho em ấy mặc sưởi ấm, Sở Khiết rất dễ bị cảm lạnh mà"

 
Chương 113: Địa chỉ


Phút chốc, bữa tiệc trở thành một nơi hỗn loạn. Đến cả Trần Duật Đằng lẫn Sở Hoà cũng nghệch mặt ra khi thấy Trần phu nhân xông vào đánh tay đôi với người khác. Các phu nhân kia cũng vì sợ mất mặt nên không dám xem vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài hô hoán. Còn kẻ trong cuộc thì vẫn hăng say đến nhau.

Ban đầu, Bạch Dương Vĩ vì không thấy Sở Hoà ở đâu nên vội vã đi tìm. Dù sao hắn cũng biết Sở Hoà thường không vừa mắt với những người phụ nữ khác cho nên mỗi khi đi tiệc, hắn hiếm khi cho vợ mình rời xa khỏi tầm mắt mình.

Còn gia đình họ Trần vốn dĩ muốn đi dạo một chút tránh khỏi sự ồn ào thì vừa hay lại gặp Trần Duật Đằng bước ra.

Tình cờ vừa ra đến nơi lại thấy Sở Hoà trốn sau người Trần Duật Đằng, bọn họ còn nghe thấy lời phỉ báng của nữ nhân kia dành cho hắn. Trần phu nhân ngay từ đầu đã không vừa lòng, đến lúc nữ nhân kia dám đánh con trai cô thì lại có sự tình như bây giờ diễn ra.

Khung cảnh hỗn loạn, Trần Duật Đằng cùng Sở Hoà ra sức can ngăn Trần phu nhân. Còn hai người đàn ông lại ung dung đứng nhìn. Bạch Dương Vĩ không khỏi kìm lòng cảm thán.

"Vợ anh ở nhà chắc hẳn là người có uy lực nhất nhỉ?"

Trần ba ba nhìn người vợ mình ở trước mặt đầy sự cưng chiều, lắc đầu từ tốn đáp.

"Cô ấy bình thường ở nhà rất ngoan, những chuyện như vậy cũng chỉ từng xảy ra khi cô ấy còn đi học. Sau này làm mẹ thì không còn như vậy nữa. Cô ấy cũng chỉ là bảo vệ con trai mình. Mặc kệ đi, dù sao học sinh ưu tú cũng có lúc bất mãn với giáo viên mà. Vợ tôi là người bình thường, bất mãn với người khác cũng là chuyện bình thường"

Cuối cùng, mọi chuyện cũng được kết thúc bằng việc mọi người liên quan đến chuyện đánh nhau đều phải lên đồn cảnh sát. Sở Hoà được mẹ chồng bảo lãnh, còn gia đình họ Trần lại được ông bà nội bảo lạnh.

Ở tại đồn cảnh sát, chồng của Phí An là lão Trương thấy vợ mình bị đánh cho bầm tím mặt mũi liền nghiến răng ken két mắng.

"Vợ tôi nói gì sai sao? Đúng là một lũ không biết đạo làm người. Vợ tôi nói gì sai sao?"

Chỉ một câu của lão Dương, lại một đám hỗn loạn xuất hiện tại đồn cảnh sát.

"Mẹ nó lão già này, ông có tin khâu cái mồm ông lại không?"

Trần phu nhân lại tiếp tục gào ầm lên, kế đến là giọng nói chanh chua của mẹ chồng Sở Hoà.

"Đã già rồi còn xấu nết! Đúng là rác rưởi!"


Mãi đến mười một giờ đêm, mọi chuyện mới được giải quyết êm xuôi. Ông bà hai bên đều lớn tuổi cả rồi, chuyện vừa được giải quyết lập tức muốn về nhà đi ngủ. Chỉ còn lại hai cặp vợ chồng cùng Trần Duật Đằng ở lại.

Bạch Dương Vĩ tuy vẫn không thể nào ưa nổi Trần Duật Đằng, nhưng hôm nay nhờ có cậu ta nên Sở Hoà mới không làm sao. Dương Vĩ cũng dịu thái độ xuống, nói một lời cảm ơn với gia đình họ.

Chỉ một lời cảm ơn của Dương Vĩ, Trần Duật Đằng đã cảm thấy rất tự hào. Thì ra, làm người trưởng thành không khó, khó ở chỗ nhiều người không chịu trưởng thành.

Bỗng nhiên, Sở Hoà nắm tay Trần Duật Đằng, sau đó làm ra kí hiệu ngôn ngữ.

Bạch Dương Vĩ ban đầu nhăn mặt, khó chịu lẩm bẩm.

"Em muốn nói chuyện riêng với cậu ta cái gì? Việc gì quan trọng đến mức anh không thể nghe được?"

Sở Hoà lại làm ra hàng loạt kí hiệu ngôn ngữ, sau đó Bạch Dương Vĩ đành chậc lưỡi một cái, không vui nói.

"Này nhóc! Vợ tôi muốn nói chuyện riêng với cậu. Cậu ấy không thể nói được. Nhớ dùng điện thoại, vào mục soạn tin nhắn để cho Sở Hoà giao tiếp với cậu"

Trần Duật Đằng ngơ ngác vâng vâng dạ dạ rồi ngu ngốc đi theo Sở Hoà đến chỗ xe ô tô của Bạch Dương Vĩ nói chuyện một lúc lâu. Khoảng chừng được một tiếng thì mới quay lạ.

Lúc quay trở lại Sở Hoà nhẹ nhàng mỉm cười, cùng Bạch Dương Vĩ chào tạm biệt hai vị phu huynh kia rồi ra về. Để lại một Trần Duật Đằng bước đến chỗ cha mẹ với đôi mắt còn đỏ hoe.

Trần phu nhân hiếm khi thấy con trai mình khóc, vội vã hỏi thăm.

"Làm sao vậy? Chậc! Thôi được rồi. Nếu cảm thấy khó khăn trong việc tìm kiếm Sở Khiết thì mẹ giúp con. Ngày mai đi Pháp cũng được"

Trần Duật Đằng lắc đầu, nghẹn giọng trả lời.

"Chú Hoà đã cho con địa chỉ rồi, vừa nãy con đã nói chuyện với Sở Khiết qua điện thoại. Em ấy hiện tại đang sống rất tốt, còn rất vui... Chỉ là con nhận ra còn nhiều thiếu xót, đợi một vài năm nữa. Nếu còn giữ đoạn tình cảm này, con mới dám đi tìm em ấy"

Thoáng chốc, hai vị phu huynh rơi vào khoảng lặng. Cả hai nhìn nhau vài giây, sau đó như hiểu ý nhau mà phì cười an ủi con trai.

"Đúng vậy! Con chưa đủ trưởng thành. Yêu đương cái gì chứ? Cứ lo việc học đi, sau này lên đại học. Lớn một chút thì sẽ suy nghĩ chín chắn hơn. Không sao cả, chúng ta về nhà. Hôm nay mẹ vào bếp nấu cơm cho con ăn?"

Trần ba ba khẽ cau mày nhắc nhở.

"Vợ! Con trai đang đau lòng, em đừng khiến nó đau bụng có được không?"

"Anh...!?"

Trên đoạn đường vắng, một nhà ba người, hai lớn một nhỏ cùng nhau đi về. Một nhà ba người đơn giản nhưng lại ấm áp.

Chỉ có điều, Trần Duật Đằng vẫn luôn nhớ mãi câu nói Sở Hoà vừa hỏi hắn.

"Anh thật sự thích em, hay chỉ là vì mất đi một món đồ chơi nên trong lòng khó chịu muốn tìm về lại? Nếu tìm lại được món đồ chơi đó, anh có dám chắc sẽ không bao giờ bỏ rơi nó một lần nữa không?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom