Dịch Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2242: “Đây chính là cảnh giới Thần Chủ đó!”


 Hai người hoàn toàn ngây ra, một cảm giác nguy hiểm úp lại!  

 

Dạ Thiên Hạ muốn lui về phía sau theo bản năng, Diệp Bắc Minh lại tóm chặt lấy cổ tay ông ta.  

 

Kiếm Đoạn Long chém xuống!  

 

“A!”  

 

Dạ Thiên Hạ kêu thảm thiết một tiếng, cánh tay chia lìa với cơ thể.  

 

Nhân lúc Dạ Thiên Hạ còn đang đau đớn chưa kịp phản ứng!  

 

Diệp Bắc Minh ngưng tụ lực lượng cả người, đá một cái vào vị trí đan điền của Dạ Thiên Hạ!  

 

Ầm!  

 

Dạ Thiên Hạ quay cuồng trên mặt đất thật mạnh giống như chó chết.  

 

Gân mạch ông ta đã đứt đoạn, ngay cả đan điền cũng nổ tung!  

 

“Anh!”  

 

Đôi mắt Dạ Vô Song đỏ bừng, rít gào một tiếng!  

 

Kiếm Đoạn Long quét ngang ra ngoài!  

 

Nửa người trên của Dạ Vô Song bay ra, nửa người dưới hóa thành một đống máu, trực tiếp bị chém đứt đôi người!  

 

Hai người cảnh giới Thần Chủ lại bị đánh bại?  

 

Hoàn toàn biến thành tàn phế!  

 

Bịch!  

 

Diệp Bắc Minh bước ra từng bước, nhìn xuống Dạ Thiên Hạ nằm trên mặt đất.  

 

“Tôi đã nói rồi, ông sẽ hối hận!”  

 

Anh nâng tay lên.  

 

Một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh, hóa thành hình dạng một đóa hoa sen.  

 

Khuôn mặt già nua của Dạ Thiên Hạ trắng bệch: “Đây là loại lửa gì?”  

 

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Ngọn lửa này có thể đốt cả trời!”  

 

Ầm!  

 

Phần Thiên Chi Diễm dừng ở trên người Dạ Thiên Hạ.  

 

Ông ta còn không kịp kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt dị hỏa đã trải rộng toàn thân.  

 

Ngay sau đó.  

 

Tại chỗ chỉ còn lại một đống tro tàn!  

 

Vẻ mặt Dạ Vô Song vô cùng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi rít gào: “Anh! Tên súc sinh này, cậu lại dám giết anh trai tôi!”  

 

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Đừng nóng vội, bây giờ mới tới lượt ông!”  

 

Anh nâng chân lên, hung hăng hạ xuống!  

 

Ầm!  

 

Đầu của Dạ Vô Song nổ tung như một quả dưa hấu!  

 

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!  

 

Ai cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại hành động lưu loát như vậy.  

 

“Đây chính là cảnh giới Thần Chủ đó!”  

“Cậu ta lại giết như vậy sao?”  

 

Vô số người điên cuồng nuốt nước bọt, không ngừng lui về phía sau.  

 

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Bắc Minh tràn ngập kiêng kị!  

 

“Ừng ực...”  

 

Đỗ Kiêu sợ tới mức khuôn mặt già nua tái nhợt: “Băng Nhược, cháu đã cứu nhà chúng ta một mạng!”  

 

Thân thể mềm mại của Đỗ Băng Nhược ở bên cạnh run rẩy.  
 
Chương 2243: "Kiếm này thuộc về ông!"


 Trong đôi mắt của hai người tràn ngập hoảng sợ!  

 

Cho dù như thế nào bọn họ cũng chưa nghĩ đến, thực lực của Diệp Bắc Minh lại khủng bố đến mức này!  

 

“Đi!”  

 

Hai người không chút do dự, xoay người bỏ chạy!

Bạch!  

 

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, sát ý lạnh như băng khóa chặt hai người: "Bây giờ mới muốn rời đi? Không cảm thấy quá muộn sao?"  

 

"Kinh lôi, chém!"  

 

Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long lên, đâm thẳng lên trời!  

 

Ầm ầm!  

 

Một tiếng sấm rền truyền đến, đám người còn lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy được một màn cả đời cũng khó mà quên được!  

 

Chỉ thấy ở sâu trong tầng mây lại xuất hiện một tia chớp hình rồng màu đỏ ngòm!  

 

Nện lên trên người Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ!  

 

Ầm!  

 

Hai người lập tức bị chôn vùi, ngay cả cơ hội hóa thành một bãi máu cũng không có.  

 

Cho đến bây giờ, bảy người cảnh giới Thần Chủ, trong nháy mắt đã có năm người chết đi!  

 

Bỗng nhiên, một bóng người lấp lóe lướt qua.  

 

Chu Đỉnh Phong xuất hiện trước mặt đám người Chu Lạc Ly chỉ trong tích tắc.  

 

Ông ta chìa năm ngón tay ra bóp chặt cổ Chu Lạc Ly: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng tới đây!"  

 

Sau đó nhanh chóng lùi về phía xa: "Nếu cậu dám tiến lên một bước, tôi sẽ lập tức giết cô ta!"  

 

"Ông!"  

 

Mấy sư tỷ vô cùng sợ hãi: "Buông Lạc Ly sư tỷ ra mau!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Thả Lạc Ly tỷ ra, tôi sẽ cho ông một con đường sống!"  

 

Đám người tu võ ở đây hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.  

 

"Quá mất mặt, đường đường là cảnh giới Thần Chủ thế mà lại dùng cháu mình để uy hiếp người ta?"  

 

"Hơn nữa cô gái này vốn chính là người của nhà họ Chu!"  

 

"Lão tổ nhà họ Chu dùng người nhà họ Chu để uy hiếp một người ngoài? Đúng là quá mất mặt".  

 

"Còn không bằng thành thật chiến đấu, ít ra còn bảo vệ mặt mũi cho nhà họ Chu!"  

 

Rất nhiều người đều xem thường.  

 

Đạm Đài Quyết yên lặng lui về trong đám người: "Đi mau! Thực lực của kẻ này vượt ra khỏi dự tính của lão phu!"  

 

Đám người gia tộc Đạm Đài nhân lúc hỗn loạn mà nhanh chóng rời đi.  

 

Nghe thấy mọi người ở đây nghị luận.  

 

Đôi mắt Chu Đỉnh Phong đỏ bừng, gầm thét một tiếng: "Đều im miệng cho tôi!"  

Trong đôi mắt ông ta tràn ngập điên cuồng: "Diệp Bắc Minh, lão phu không biết cậu là yêu nghiệt gì hết!"  

 

"Nhưng lão phu biết, thực lực của cậu có rất nhiều liên quan với thanh kiếm trong tay cậu!"  

 

"Nếu cậu không muốn Chu Lạc Ly chết thì hãy giao kiếm Long Đồ trong tay cậu ra đây!"  

 

Điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là.  

 

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, đổi lấy mạng của Lạc Ly tỷ rất có lời!"  

 

"Kiếm này thuộc về ông!"  
 
Chương 2244: "Mấy người mà cũng được gọi là vô tội?"


 

Mọi người đều ngây ra, thế mà Diệp Bắc Minh lại thật sự vứt bỏ kiếm Đoạn Long!  

 

Chu Đỉnh Phong vô cùng mừng rỡ, cưỡng ép Chu Lạc Ly nhặt kiếm Đoạn Long lên: "Ha ha ha ha, kiếm này đã thuộc về lão phu!"  

 

"Long hồn còn chưa kết thúc nhận chủ, long hồn đâu?"  

 

"Ra ngoài cho lão phu, lão phu ra lệnh ngươi nhận tôi làm chủ!"  

 

Chu Đỉnh Phong điên cuồng gào thét!  

 

Lúc này, bên trong kiếm Đoạn Long truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Lấy phụ nữ để uy hiếp, ông còn không xứng làm một võ giả!"  

 

"Còn muốn làm chủ nhân của tôi ư?"  

 

Một giây sau.  

 

Chu Đỉnh Phong hoảng sợ phát hiện chân nguyên trong cơ thể mình bị kiếm Đoạn Long hút đi giống như là vỡ đê!  

 

Mọi người khiếp sợ phát hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi.  

 

Chu Đỉnh Phong từ một lão già đã biến thành một cái thây khô!  

 

Hốc mắt hõm sâu, máu thịt và chân nguyên khô kiệt!  

 

"Giữ lại cho ông một hơi cuối cùng, giao cho chủ nhân quyết định!"  

 

Bên trong kiếm Đoạn Long truyền đến một giọng nói, sau đó bay thẳng về trong tay Diệp Bắc Minh!  

 

Chu Đỉnh Phong bị dọa đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Diệp... đại nhân, Lạc Ly là sư tỷ của cậu, hãy nể mặt cô ấy mà..."  

 

Chu Lạc Ly gầm thét một tiếng: "Ông im miệng cho tôi!"  

 

"Từ khi ông ta tay với tiểu sư đệ, tôi đã không bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Chu nữa rồi!"  

 

"Tiểu sư đệ, em cứ tùy ý xử lý!"  

 

Gương mặt xinh đẹp của cô ấy hoàn toàn lạnh lẽo.  

 

"Được!"  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu.  

 

Kiếm Đoạn Long rơi xuống, thân thể khô cạn của Chu Đỉnh Phong nổ tung!  

 

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Long hồn, tiếp tục nhận chủ!"  

 

Giọng nói của long hồn vang lên: "Năng lượng của tôi không đủ, cần máu tươi bổ sung!"  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Điều này còn không đơn giản sao?"  

 

"Tất cả người tu võ của nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ ở đây, ông đều có thể giết!"  

 

Long hồn thét dài một tiếng: "Được, chỉ chờ mỗi câu nói này của cậu thôi!"  

Đám người hoàn toàn chấn động, tất cả người nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ đều sợ choáng váng.  

 

"Chúng tôi đâu có ra tay!"  

 

"Cậu đừng nhận sai, nếu như cậu ra tay với chúng tôi chính là lạm sát kẻ vô tội!"  

 

Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy ẩn ý: "Mấy người mà cũng được gọi là vô tội?"  

 

"Mấy người có thể tới giết tôi, tôi lại không thể giết mấy người ư?"  

 

"Diệp Bắc Minh, cậu muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"  
 
Chương 2245: Cả người Đỗ Vũ Hằng cứng ngắc!


Vào giây phút nói ra hai chữ “Sát Thần”, ánh mắt Diệp Bắc Minh đã thay đổi.  

 

Một khí tức sát ý trước nay chưa từng có ngưng tụ ở trên người anh.  

 

Giờ phút này.  

 

Tất cả mọi người đều có một loại ảo giác giống như người đối mặt với mình không phải Diệp Bắc Minh!  

 

Mà là một Sát Thần đi ra từ sâu trong Địa Ngục!  

 

Xoẹt!  

 

Kiếm Đoạn Long giống như có sự sống, bay vào trong đám người tu võ của nhà họ Lăng.  

 

"A!"  

 

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể hơn một ngàn cao thủ đỉnh cao của nhà họ Lăng đều nổ tung, bị kiếm khí xé rách.  

 

Một cơn mưa máu ngưng tụ, chui vào bên trong kiếm Đoạn Long!  

 

Nhìn qua sẽ thấy kiếm Đoạn Long màu đen trông rất giống như tràn đầy máu!  

 

Đặc biệt là phù điêu hình rồng kia đã hoàn toàn hóa thành một con huyết long!  

 

Sinh động như thật!  

 

Vô cùng sống động!  

 

Gào!  

 

Một tiếng rồng gầm vang lên.  

 

Kiếm Đoạn Long uống no máu tươi, sau đó bay vào trong đám người nhà họ Ngạo và nhà họ Dạ!  

 

Ầm! Ầm! Ầm...  

 

Mấy ngàn người tu võ đều bị nổ tung giống như dưa hấu, hỗn hợp máu thịt tạo thành những cơn mưa máu bay tán loạn.  

 

Trên mặt đất, khắp nơi đều là đầu người và chân cụt tay đứt!  

 

Đây là một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ!  

 

Giờ phút này.  

 

Toàn bộ Trụy Long cốc giống như Tu La Địa Ngục!  

 

"Trời ơi! Tên nhóc này là ma quỷ sao?"  

 

Vô số người bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh từ kinh ngạc hóa thành cực kỳ e ngại!  

 

Cả người Đỗ Vũ Hằng cứng ngắc!  

 

Gương mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nhược trắng bệch!  

 

Trong đôi mắt của Đỗ Kiêu toàn là vẻ hoảng sợ.  

 

Nếu ông ta đi nhầm một bước, chỉ sợ toàn bộ người nhà họ Đỗ ở đây cũng sẽ bị diệt!  

 

Tôn Kiếm Khung suýt chút rơi cả tròng mắt ra ngoài: "Cậu Diệp... mạnh... mẹ nó quá mạnh!"  

 

Gào!  

 

Lại một tiếng rồng gầm vang lên.  

 

Kiếm Đoạn Long hấp thu máu tươi của mấy ngàn người, phù văn đã biến mất xuất hiện lần nữa.  

 

Lần lượt bay vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.  

 

Lúc này, bên trong kiếm Đoạn Long xuất hiện một con huyết long: "Diệp Bắc Minh, tôi chính là linh hồn của ứng long, hôm nay có thể hóa thành kiếm hồn của kiếm Đoạn Long!"  

 

"Tôi có thể phục vụ cậu, nhưng tôi sẽ không làm nô bộc của cậu!"  

 

"Long tộc thà chết cũng sẽ không hoàn toàn thần phục bất cứ một người nào cả!"  

Diệp Bắc Minh có chút không vui: "Ông có ý gì, đột nhiên phản bội sao?"  

 

Huyết long lắc đầu: "Nếu có một ngày nào đó cậu có được lực lượng có thể phục sinh tôi!"  

 

"Cậu hãy cho tôi rời khỏi kiếm Đoạn Long, cho tôi tự do!"  

 

"Nếu cậu không thể đi đến một bước kia, tôi sẽ vĩnh viễn là kiếm hồn của kiếm Đoạn Long!"  

 

Diệp Bắc Minh sững sờ, sau đó gật đầu: "Được, tôi đồng ý với ông!"  

 

"Được!"  
 
Chương 2246: Mọi người suýt nữa hộc máu!


Trực tiếp chui vào bên trong kiếm Đoạn Long!  

 

Một giây sau.  

 

Phù điêu hình rồng trên kiếm Đoạn Long màu đen hoàn toàn hóa thành màu đỏ như máu, bay trở về trong tay Diệp Bắc Minh.  

 

Anh đưa tay lên không nắm lấy nó!  

 

Một lực lượng có thể rung chuyển cả sông lớn biển cả tràn vào trong lòng bàn tay anh: "Kiếm lên!"  

 

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Chém!"  

 

Anh chém một kiếm về một phương hướng nào đó!  

 

Ầm!  

 

Tiếng rồng gầm kèm theo một kiếm khí dài trăm trượng chém xuống!  

 

Một màn khiến người ta hoảng sợ xuất hiện!  

 

Thế mà mặt đất lại bị chém ra một vết nứt dài hơn một ngàn mét!   

 

Vết kiếm rộng bảy, tám mét!  

 

Sâu mười mấy mét!  

 

"A!"  

 

Đám người tu võ xung quanh hoàn toàn ngây người!  

 

"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"  

 

"Mẹ nó còn là người sao?"  

 

"Chỉ là một kiếm khí mà thôi, lại có thể gây ra lực phá hoại khủng bố như thế!"  

 

"Trong thiên hạ này còn có ai có thể đỡ nổi uy lực một kiếm của Diệp Bắc Minh nữa?"  

 

Đám người hoàn toàn sôi trào.  

 

Đôi mắt những người tu võ ở đây đỏ bừng, bị dọa đến trái tim cũng muốn nổ tung!  

 

Ai nấy đều há to miệng thở hổn hển, khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, há to miệng đến mức không thể khép lại được!  

 

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Tôi không phải người thích giết chóc, nhưng cái tên Sát Thần của tôi tuyệt đối không phải chỉ là hư danh!"  

 

Mọi người suýt nữa hộc máu!  

 

Khóe miệng Tôn Kiếm Khung co quắp!  

 

Đỗ Kiêu và Đỗ Vũ Hằng quay sang nhìn nhau!  

 

Đỗ Băng Nhược thầm nghĩ: "Anh còn không phải người thích giết chóc sao... Anh mà không phải người thích giết chóc, khắp thiên hạ này sẽ không ai dám nói mình thích giết chóc nữa..."  

 

Chỉ nhìn thấy.  

 

Anh đưa tay chỉ về hướng vết kiếm dài hơn một ngàn mét kia!  

 

"Sau này nếu ai còn dám đối địch với Thanh Huyền Tông, sẽ giống như vết kiếm này!"  

 

"Còn dám đối đầu với Diệp Bắc Minh tôi, cũng sẽ giống như vết kiếm này!"  

 

"Dám đối địch với sư tỷ tôi, cũng sẽ giống như vết kiếm này!"  

 

"Cút!"  

 

Anh quát to một tiếng.  

 

Tất cả mọi người ở đây giống như được đại xá, tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài Trụy Long cốc!  

 

Một khi chuyện hôm nay bị truyền đi, còn có mấy ai dám trêu chọc Thanh Huyền Tông?  

 

...  

 

Cùng lúc đó, trên không trung mấy ngàn mét.  

 

Một thanh niên đứng trên một con ma thú, nhìn xuống Trụy Long cốc phía dưới.  

 

Khóe mắt Ngạo Tuyệt co rúm, nhìn một màn bên trong Trụy Long cốc.  

 

Ngạo Tuyệt nuốt nước miếng một cái: "Kẻ này không thể địch lại được!"  
 
Chương 2247: Có một cái tổ miếu cổ xưa.


 "Nhưng bố ở dưới suối vàng cũng đã thấy thực lực của Diệp Bắc Minh rồi đấy!"  

 

"Chỉ bằng thực lực bây giờ của con, chỉ sợ sẽ rất khó giết chết cậu ta!"  

 

"Không bằng..."  

 

Ngạo Tuyệt trầm mặc một chút!

Hắn ta túm lấy trường bào của mình: "Vì trái tim võ đạo của con, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ cắt áo đoạn tuyệt quan hệ bố con!"  

 

"Về sau bố không phải bố con nữa, con cũng sẽ không cần báo thù cho bố!"  

 

"Dù sao con cũng không phải đứa con duy nhất của bố, mẹ con chỉ là một nha hoàn, không phải là vợ chính của bố!"  

 

"Việc báo thù cho bố vẫn nên giao cho những đứa con khác của bố đi".  

 

Hắn ta cắt xẹt qua cổ tay!  

 

Xoẹt!  

 

Trường bào bị cắt thành hai đoạn.  

 

Sau đó hắn ta tiện tay vứt bỏ trường bào đi: "Bây giờ con phải đến Đại Lục Thượng Cổ, sau này nhìn thấy Diệp Bắc Minh, có thể giết được cậu ta thì tính sau..."  

 

Bóng dáng hắn ta lóe lên, biến mất.  

 

...  

 

Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt, kiếm Đoạn Long rơi xuống đất.  

 

Hai mắt anh tối sầm lại, ngã thẳng xuống.  

 

"Tiểu sư đệ!"  

 

Các sư tỷ vô cùng sợ hãi, nhanh chóng tiến lên.  

 

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy mình ngã vào hai thứ cực kỳ mềm mại, đã hoàn toàn mất đi ý thức!  

 

"Tiểu sư đệ sao vậy?"  

 

"Chuyện gì xảy ra thế này? Không phải cậu ấy vừa tiếp nhận long hồn nhận chủ sao?"  

 

Đám người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ vô cùng sốt ruột.  

 

Trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Độc Tiên tràn đầy vẻ nghiêm nghị: "Tiểu sư đệ một mình đối phó với bảy người cảnh giới Thần Chủ, thể lực đã sớm tiêu hao!"  

 

"Cậu ấy chỉ cố gắng kiên trì, bây giờ đã giải trừ được nguy hiểm, cho nên mới ngất đi!"  

 

Cô ấy cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể của Diệp Bắc Minh.  

 

Sau khi kiểm tra xong.  

 

"Phù!"  

 

Tiểu Độc Tiên thở ra một hơi: "Tiểu sư đệ không có việc gì cả, chỉ là quá mệt mỏi".  

 

"Nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi!"  

 

Mấy sư tỷ như trút được gánh nặng.  

 

"Đi, về Thanh Huyền Tông!"  

 

...  

 

Chuyện xảy ra ở Trụy Long cốc đã được truyền ra khắp toàn bộ Đại Lục Chân Võ, không khác gì một quả bom nổ tung!  

 

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một trận chiến để nổi tiếng!  

 

Địa vị của Thanh Huyền Tông nước lên thì thuyền lên, đơn giản là đã có thể so sánh với gia tộc Thượng Cổ!  

 

Danh tiếng của Sát Thần vang vọng toàn bộ Đại Lục Chân Võ!  

 

...  

Sâu trong gia tộc Thượng Cổ số một, nhà họ Giang.  

 

Có một cái tổ miếu cổ xưa.  

 

"Kẽo kẹt!" một tiếng, thế mà cánh cửa của tổ miếu lại đột nhiên mở ra.  

 

Đội tuần tra gần đó bị dọa đến mức quỳ rạp xuống đất, vô cùng rung động!  

 

Tổ miếu này liên quan đến bí mật sâu nhất của nhà họ Giang, là cấm địa trong cấm địa của nhà họ Giang!  

 

Từ khi nhà họ Giang thành lập đến nay, số người có thể đi vào tổ miếu không cao hơn ba mươi.  
 
Chương 2248: "Được rồi, không đùa em nữa".


 Hôm nay.  

 

Thế mà cửa lớn của tổ miếu lại tự mình mở ra ư?  

 

Ai mà không rung động chứ?  

 

Một giây sau.  

 

Bên trong tổ miếu truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Giết Diệp Bắc Minh, mang kiếm Long Đồ về!"  

 

"Rõ!"  

 

Giọng nói của một nam một nữ đồng thời vang lên, một cơn gió lớn lướt qua.  

 

Lúc mọi người lúc ngẩng hậu lên lần nữa, cánh cửa của tổ miếu đã hoàn toàn đóng lại, tất cả đều khôi phục yên tĩnh.  

 

Giống như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.  

 

Đại Lục Chân Võ, trong khuê phòng của một cô gái nào đó.  

 

Một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn tơ băng tằm, bên trên chỉ khoác một tấm lụa mỏng như ẩn như hiện.  

 

Trong tay cô ta cầm một tờ giấy tuyên màu vàng kim nhạt: "Thần Long giáo nội chiến, giáo chủ và mười bảy hộ pháp chết thảm, vị trí giáo chủ của Thần Long giáo đã bị thay đổi!"  

 

"Thương Khung cung kết thúc trận thi đấu trăm năm, Lâm Tiêu đoạt được hạng nhất, xếp thứ nhất trong top 100 của đám đệ tử!"  

 

"Biển Ác Ma..."  

 

Nếu có người biết chuyện ở đây, nhất định sẽ khiếp sợ phát hiện.  

 

Những chuyện này đều là những chuyện xảy ra trong vòng một ngày gần nhất.  

 

Bên trên có vô số sự kiện, cho dù là cách xa nhau mấy chục ngàn dặm, mấy trăm ngàm dặm, mấy triệu dặm đều có.  

 

Thế mà tất cả đều hội tụ trên một trang giấy!  

 

"Chủ nhân của Thanh Huyền Tông - Diệp Bắc Minh giết 9527 người của ba gia tộc Thượng Cổ!"  

 

"Dùng một kiếm chém ra vết kiếm dài ngàn mét ở trong Trụy Long cốc?"  

 

"Hả? Có chút thú vị!"  

 

Đôi mắt đẹp của cô gái tuyệt sắc ngưng tụ.  

 

Rơi vào bên trên ba chữ Diệp Bắc Minh.  

 

"Dùng một kiếm chém ra vết kiếm dài ngàn mét? Rất đáng gờm sao?"  

 

Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến một giọng nói hoạt bát.  

 

Một giây sau.  

 

Một thiếu nữ chưa đến một mét năm đi tới.  

 

Mặc dù vóc dáng của cô ta thấp bé, nhưng là tỉ lệ dáng người lại cực kỳ nghịch thiên!  

 

Đơn giản chính là mỹ nhân họa quốc phiên bản thu nhỏ!  

 

Cô gái tuyệt sắc nở nụ cười xinh đẹp mị hoặc chúng sinh: "Hóa ra là củ cải nhỏ, làm sao lại rảnh rỗi đến chỗ chị chơi vậy?"  

 

Thiếu nữ đưa hai tay chống nạnh, tức giận dậm chân: "Chị Nhan!"  

 

"Em nhắc lại lần nữa, đừng gọi em là củ cải nhỏ!"  

 

"Em có tên!"  

"Xin hãy gọi em là thiếu nữ mỹ mạo nhất, ôn nhu nhất, xinh đẹp nhất, hào phóng nhất, điệu đà nhất, thiên tài tu võ có thiên phú thứ nhất của Tinh Cung trăm ngàn năm qua, La Vãn Vãn!"  

 

"Được rồi, củ cải nhỏ".  

 

Nhan Như Ngọc duỗi ngón tay ra nâng cằm của La Vãn Vãn lên.  

 

"A!"  

 

Một tiếng thét chói tai một trăm hai mươi đề xi ben vang lên: "Chị Nhan!"  

 

Phì!  
 
Chương 2249: "Sao vậy? Củ cải nhỏ!"


 La Vãn Vãn cười nói: "Lát nữa em sẽ nói cho chị sau, em rất hiếu kỳ tại sao chị Nhan lại cảm thấy hứng thú với một vết kiếm dài ngàn mét?"

"Không phải chỉ là một vết kiếm sao, mới một ngàn mét! Em cũng có thể chém được!"  

 

"Chị còn không bằng quan tâm đến Lâm Tiêu của Thương Khung cung, hắn ta vùng lên từ một người không có địa vị, chỉ là con thứ của nhà họ Lâm!"  

 

"Bây giờ còn chưa tới ba mươi tuổi, thế mà đã trở thành người đứng thứ nhất thi đấu trăm năm của Thương Khung cung!"  

 

"Lần trước hình như chúng ta còn từng gặp Lâm Tiêu này ở Tinh Thành thì phải?"  

 

Đôi mắt đẹp của La Vãn Vãn lấp lóe: "Hình như hắn ta còn có ấn tượng tốt với chị Nhan đấy".  

 

Nhan Như Ngọc nhíu đôi mày thanh tú lại: "Người này có quá nhiều mưu mô, chị không có chút hứng thú nào với hắn ta cả".  

 

La Vãn Vãn chu cái miệng nhỏ lên: "Nhiều mưu mô mới đúng chứ, chẳng lẽ chị thích những người đàn ông không có đầu óc kia sao?"  

 

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Haiz, được rồi, nói với em cũng không có ý nghĩa gì".  

 

Cô ta tiện tay đặt tờ giấy tuyên lên bàn.  

 

La Vãn Vãn cầm lên xem, lập tức kinh ngạc: "Oa, Diệp Bắc Minh? Thế mà anh ta lại giết hơn chín ngàn người của ba gia tộc Thượng Cổ!"  

 

"Hơn nữa còn mới là cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ? Chờ chút!"  

 

La Vãn Vãn mở to đôi mắt đẹp, há cái miệng nhỏ ra: "Trời ạ, chị Nhan, cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ có thể chém ra một vết kiếm ngàn mét sao?"  

 

"Lúc em ở cảnh giới đó chỉ có thể chém ra vết kiếm trăm mét thôi!"  

 

Nhan Như Ngọc cười khẽ: "Cho nên?"  

 

La Vãn Vãn mỉm cười: "Cho nên chắc chắn anh ta là một thiên tài!"  

 

"Nhưng mà thế giới này không bao giờ thiếu thiên tài, em sẽ cho người đi điều tra thêm tin tức của anh ta".  

 

Nói xong.  

 

La Vãn Vãn lấy ra một khối ngọc thạch, ngón tay hoạt động mấy lần.  

 

Mấy phù văn lấp lóe, tin tức được truyền ra ngoài.  

 

Nhan Như Ngọc lại không có hứng thú gì.  

 

Cô ta đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa tay chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.  

 

Chưa tới mười lăm phút sau.  

 

Tin tức của Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mắt hai người.  

 

La Vãn Vãn cầm lên xem, thân thể mềm mại không đủ một mét năm run rẩy một chút!  

 

Sau đó cô ta hít sâu một hơi: "A!"  

 

Nhan Như Ngọc cảm thấy không thích hợp: "Sao vậy? Củ cải nhỏ!"  

 

Lần này, La Vãn Vãn không phản đối nữa: "Chị Nhan, Diệp Bắc Minh này đúng là yêu nghiệt!"  

 

Nhan Như Ngọc khó hiểu: "Ồ? Làm sao đã thành yêu nghiệt rồi?"  

 

"Chị Nhan, năm nay chị bao nhiêu tuổi?"  

 

Nhan Như Ngọc kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng: "Hỏi tuổi tác của con gái là không lễ phép đâu".  

 

"Chắc chắn là đã qua 24 tuổi đúng không?"  

 

La Vãn Vãn nuốt nước miếng một cái.  

 

Nhan Như Ngọc gật đầu: "Đương nhiên, củ cải nhỏ, rốt cuộc em muốn nói cái gì?"  

 

La Vãn Vãn nói: "Lúc chị Nhan 24 tuổi đã đến cảnh giới Hợp Nhất chưa?"  

 

Nhan Như Ngọc liếc mắt: "Em nói đùa cái gì thế? 24 tuổi, cảnh giới Hợp Nhất?"  

 

"Những người tu võ bình thường lúc 24 tuổi có thể trở thành Võ Thần đã coi như là thiên phú dị bẩm!"  

 
 
Chương 2250: "Số mệnh của chúng ta đã là như thế rồi..."


 "Có lẽ, toàn bộ Đại Lục Chân Võ cũng không có!"  

 

Cô ta vô cùng chắc chắn nói liền một hơi.  

 

Trong đôi mắt đẹp của La Vãn Vãn càng thêm hoảng sợ!  

 

Nhan Như Ngọc cảm giác không thích hợp: "Sao em cứ nói mãi về đề tài 24 tuổi vậy?"  

 

"Chờ một chút!"  

 

Đột nhiên.  

 

Nhan Như Ngọc thân thể mềm mại run lên: "Cảnh giới Hợp Nhất? 24 tuổi? Diệp Bắc Minh?"  

 

"Củ cải nhỏ, Diệp Bắc Minh này không phải chỉ có 24 tuổi đấy chứ?"  

 

La Vãn Vãn gật đầu: "Chị Nhan, chị đoán đúng rồi..."  

 

"Cái gì?"  

 

Gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Nhan Như Ngọc khựng lại.  

 

Cô ta tiến lên một bước, cầm lấy tin tức về Diệp Bắc Minh từ trong tay La Vãn Vãn!  

 

Xem một mạch đến hết!  

 

Trong mắt cô ta toàn là vẻ kinh ngạc, nói: "Củ cải nhỏ, không sai chứ?"  

 

La Vãn Vãn lắc đầu: "Chị Nhan, đây là tin tức mà Tinh Cung thu thập, làm sao có thể sai được?"  

 

Đệ tử của Tinh Cung giống như là ngôi sao đầy trời, trải rộng khắp các nơi của Đại Lục Chân Võ.  

 

Cho nên mới có thể truyền tin tức ở các nơi về Tinh Cung ngay lập tức được!  

 

Trong đôi mắt đẹp của Nhan Như Ngọc toàn là vẻ nghiêm nghị: "Trong vòng mười lăm phút, tôi muốn tất cả tin tức về người này!"  

 

Sau một lát.  

 

Một cái hộp gỗ lim được đưa đến trước mắt hai cô gái.  

 

La Vãn Vãn mở ra xem, bên trong là một chồng giấy thật dày.  

 

Phía trên cùng là một bức chân dung.  

 

Tiện tay mở ra!  

 

Đôi mắt của hai người đồng thời run lên!  

 

"Gương mặt này..."  

 

...  

 

Trên đường trở về Thanh Huyền Tông.  

 

Một chiếc xe ngựa đang lao vùn vụt.  

 

Bên trong vô cùng ổn định.  

 

"Được rồi Như Yên, đừng đùa nữa".  

 

Chu Lạc Ly liếc mắt, đánh vào tay Vương Như Yên một cái: "Nếu lúc tập võ em có thể có một nửa sự hứng thú này thì sẽ không phải là người có thực lực thấp nhất trong các sư tỷ muội!"  

 

"Phì!"  

 

Các cô gái che miệng cười.  

 

Vương Như Yên khó hiểu: "Người ta đang rất tò mò mà? Tại sao tiểu sư đệ lại không giống chúng ta vậy?"  

 

Tiểu Độc Tiên liếc mắt một cái: "Nam nữ vốn không giống nhau mà!"  

 

"Thật sao?"  

 

Vương Như Yên nhíu mày: "Thế nhưng cũng quá xấu đi?"  

 

Mấy sư tỷ lập tức đỏ mặt lên.  

 

Trừng Vương Như Yên một cái!  

 

Em không biết thật hay là giả vờ không biết?  

 

Bỗng nhiên.  

"Được rồi, kế hoạch của nữ chủ nhân phải bắt đầu trước thời hạn!"  

 

Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Độc Tiên trở nên nghiêm nghị.  

 

Nghe thấy lời này, sắc mặt các cô gái cũng trở nên nghiêm nghị, không còn nói giỡn nữa!  

 

Giọng nói của Tiểu Độc Tiên tiếp tục vang lên: "Dù sao ai cũng không nghĩ tới vậy mà tốc độ tiểu sư đệ trưởng thành lại nhanh chóng như thế!"  

 

"Số mệnh của chúng ta đã là như thế rồi..."  

 

Sắc mặt các cô gái đều vô cùng mất mát.  
 
Chương 2251: Mà đã thành Võ Thánh!


Một cơn choáng váng ập tới.  

 

Trong đầu anh văng vẳng giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Nhóc con, cậu tỉnh rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh mở mắt hỏi: “Thanh Huyền Tông?”  

 

Anh đang nằm trên giường Nguyệt phong.  

 

“Bắc Minh!”  

 

Hạ Nhược Tuyết bước tới nói: “Anh hôn mê cả ngày dài rồi!”  

 

Diệp Bắc Minh bật dậy: “Tình hình mọi người thế nào rồi, có ổn không?”  

 

“Trong khoảng thời gian anh hôn mê, Thanh Huyền Tông không xảy ra việc gì chứ?”  

 

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu đáp: “Tất cả mọi người đều rất ổn, em đã nghe về chuyện Trụy Long cốc rồi”.  

 

“Bây giờ chẳng ma nào dám trêu chọc Thanh Huyền Tông chúng ta hết, đến cả nhà họ Chu thuộc gia tộc Thượng Cổ cũng phái người đến đây xin hòa giải”.  

 

“Còn có minh chủ của Võ Đạo Minh và những gia tộc như nhà họ Đỗ cũng tự mình đến đây thăm hỏi”.  

 

“Bởi vì anh còn đang hôn mê nên em đã nhờ bọn dì Nguyệt tiếp đón bọn họ rồi”.  

 

Diệp Bắc Minh đăm chiêu: “Nhược Tuyết, em đã tiến vào cảnh giới Võ Thánh rồi ư?”  

 

Hạ Nhược Tuyết mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, dù gì cũng nhờ vào máu rồng của anh”.  

 

“Em mới tu luyện được mấy ngày mà cảnh giới đã tiến bộ rõ rệt một bước lên trời, em cũng không biết sao lại tới Võ Thánh rồi”.  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật, nói: “Tính ở đâu ra thế, em tập võ còn chưa tới một năm nhỉ?”  

 

“Nếu bị mấy kẻ ở thế giới bên ngoài biết, bọn họ sẽ ghen tị lắm đấy”.  

 

Mới một năm!  

 

Mà đã thành Võ Thánh!  

 

Đúng là không hổ danh thể Kiếm Tâm, thật đáng sợ!  

 

Hạ Nhược Tuyết tiến lên, rúc vào lồng ngực Diệp Bắc Minh: “Em không có hứng thú gì với giới tu võ, nếu so sánh nó với sự an toàn của anh thì em càng mong rằng anh sẽ không bao giờ gặp chuyện không may!”  

 

“Bắc Minh, anh biết không?”  

 

Hạ Nhược Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng: “Khi em biết gia tộc Thượng Cổ đều đến Trụy Long cốc, lòng em lo mất ăn mất ngủ”.  

 

“Vì sự an toàn của em, các sư tỷ đều bảo em ở lại bảo vệ Thanh Huyền Tông!”  

 

“Mãi đến khi tin tức truyền tới, tảng đá nặng trĩu trong lòng em mới buông xuống”.  

 

Diệp Bắc Minh ôm chặt Hạ Nhược Tuyết: “Để em lo lắng rồi”.  

 

Hai người ôm ấp nhau, không khí trong phòng dần mờ ám hơn.  

 

Ngay khi cả hai đang chuẩn bị đi tới bước tiếp theo.  

 

Rầm...!  

 

Một tiếng nổ truyền tới, cả Thanh Huyền Tông chấn động.  

 

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm xuống: “Còn dám tới đây à?”  

 

...  

 

Ở trước sơn môn Thanh Huyền Tông tấp nập người qua kẻ lại.  

 

Tất cả đều là các tông môn, gia tộc đến đây để xu nịnh Thanh Huyền Tông.  

 

Tiếc rằng bây giờ Thanh Huyền Tông đã khác xưa rồi, không còn là nơi bọn họ muốn đến là đến.  

 

Bỗng nhiên.  

 

Một nam một nữ từ trên trời đáp xuống.  

 

Người đàn ông mang dáng vẻ lạnh lùng, người mặc chiến giáp.  

 

Còn cô gái vô cùng diễm lệ, ở khóe miệng có một cái nốt ruồi.  

 

Hai người không thèm coi ai ra gì nghênh ngang đi vào Thanh Huyền Tông.  

 

“Đứng lại, Thanh Huyền Tông...”  

 

Một đệ tử Thanh Huyền Tông bước lên, câu nói còn chưa dứt thì đã bị cắt ngang.  

 
 
Chương 2252: “Để tao xem giờ nên giết ai đây?”


Mọi người ở đây khiếp hãi, hoảng sợ nhìn qua.  

 

Cô gái có nốt ruồi nơi khóe miệng lạnh giọng nói: “Trong vòng mười lăm phút, bảo kẻ đứng đầu Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh, ra gặp bọn tôi ngay!”  

 

“Từ giờ trở đi, trễ quá mười giây thì giết một nghìn người!”  

 

“Mãi đến khi Diệp Bắc Minh xuất hiện mới dừng!”  

 

Dứt lời, trong lòng bàn tay người phụ nữ đó xuất hiện một thanh kiếm dài màu xanh lam.  

 

Cô ả tung kiếm quét ngang không gian.  

 

Phụt! Phụt! Phụt!  

 

Nháy mắt, hơn một nghìn cái đầu người lăn lóc.  

 

“Á... bố ơi!”  

 

“Mẹ ơi!”  

 

“Ông nội!”  

 

“Con ơi...”  

 

“Tông chủ... không!”  

 

Một tràng tiếng kêu la thảm thiết vang lên, có người đỏ bừng mắt căm tức nhìn người phụ nữ vừa xuất chiêu kia: “Bọn tôi không phải là người của Thanh Huyền Tông, sao cô lại lạm sát người vô tội thế?”  

 

“Bọn ta không hề biết cô là ai, cũng không thù không oán!”  

 

“Cô là ai chứ?”  

 

“Nhà họ Giang! Trên người cô ta có dấu hiệu của nhà họ Giang!”  

 

“Cho dù có là người của nhà họ Giang thì cũng không thể vô cớ giết người như thế được!”  

 

Tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ.  

 

Người phụ nữ có nốt ruồi nơi khóe miệng ấy chỉ thản nhiên nói hai từ: “Ồn ào!”  

 

Xong cô ta đưa tay lên tung ra một kiếm nữa, mấy người vừa lên tiếng kia chốc lát đã biến thành máu bay đầy trời.  

 

Tất cả câm như hến.  

 

Người phụ nữ có nốt ruồi khóe miệng kia cười nói: “Vừa rồi kêu to lắm mà, sao giờ không nói nữa đi?”  

 

Ngay sau đó.  

 

“Ui da, mười giây hết rồi!”  

 

“Để tao xem giờ nên giết ai đây?”  

 

Người phụ nữ có nốt ruồi khóe miệng cười khinh khỉnh, liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người xung quanh  

 

Xoạt xoạt xoạt!  

 

Những kẻ bị cô ta liếc mắt nhìn qua đều hoảng sợ lùi ra sau.  

 

Rầm rầm rầm!  

 

Tiếng bước chân dồn dập truyền tới.  

 

Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh vội vàng chạy tới.  

 

Ngoài bọn họ ra còn có Đỗ Vũ Hằng và Đỗ Băng Nhược.  

 

Và cả đám người Tôn Kiếm Khung của Võ Đạo Minh.  

 

Ngay khi Chu Cửu U thấy hai người kia thì biến sắc: “Giang Sát, Giang La!”  

 

“Sao hai người lại đến đây?”  

Giang La giở chứng nói: “Ai da, là lão quái vật của nhà họ Chu kìa”.  

 

“Từ khi nào gia tộc Thượng Cổ lại làm bạn với loại tông môn hạng ba như Thanh Huyền Tông này thế?”  

 

“Nhà họ Chu các ngươi không sợ mất mặt à?”  

 

Ánh mắt Chu Cửu U u ám: “Giang La, tôi cảnh cáo cô một câu, đừng nhục mạ nhà họ Chu!”  

 

Giang Sát bước ra, một luồng khí tức bạo ngược ập tới: “Hôm nay tôi cứ muốn nhục mạ nhà họ Chu đấy, ông làm gì được chứ?”  

 

Chu Cửu U hoảng sợ lùi ra sau: “Cậu...”

Giang La che miệng cười khẩy: “Nhà họ Chu là cái thá gì chứ? Tưởng đều là gia tộc Thượng Cổ với nhà họ Giang nên cùng một cấp bậc thật hả?”  

 
 
Chương 2253: “Thật trẻ tuổi!”


 Mọi người ngơ ngác.  

 

Ông ta đường đường là lão tổ của nhà họ Chu vậy mà đến rắm cũng không dám thả ư?  

 

Giang Sát ngẩng cao đầu nói: “Mười giây hết rồi, giết đi!”  

 

Giang La liếm môi nói: “Vâng”.  

 

Ánh mắt cô ta u ám, nhìn về phía bọn Sát Chủ và Lãnh Nguyệt.  

 

“Nếu giết hết bọn bây thì chắc tên Diệp Bắc Minh kia sẽ không làm rùa đen rụt cổ không ra đâu nhỉ?”  

 

Cô ta đưa tay lên tung kiếm.  

 

Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh và một đám nhân vật cấp cao của Thanh Huyền Tông kinh hãi, luồng sát ý đáng sợ đang ập tới chỗ bọn họ.  

 

Sự áp chế của cảnh giới cao hơn khiến bọn họ không chút sức phản kháng.  

 

“Tiêu rồi...”  

 

Gương mặt già nua của Thạch Thiếu Giang trắng bệch.  

 

Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp không trung.  

 

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng thì thấy một con huyết long từ trên trời giáng xuống.  

 

“Em gái, cẩn thận!”  

 

Giang Sát hét to, gã cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.  

 

Gã định ra tay chặn đòn.  

 

Nhưng tiếc rằng đã quá muộn.  

 

Huyết long giáng thẳng xuống, tiếng ầm vang rõ to vang lên.  

 

“Phụt...!”  

 

Giang La không thể đỡ được đòn đánh ấy, cô ta phun ra một ngụm máu tươi.  

 

Gân mạch cả người bị một kiếm đánh nát.  

 

Cô ta quỳ rạp xuống đất như con chó la liếm.  

 

Một người thanh niên từ trên trời đáp xuống, chân đạp lên đầu Giang La nói: “Trông giống kẻ điên thật đó?”  

 

“Mày...”  

 

Giang La khiếp sợ, cô ta đang ở cảnh giới Thần Chủ trung kỳ đấy.  

 

Vậy mà lại bị một kiếm đánh tàn phế ư?  

 

Điều này không thể nào!  

 

Lãnh Nguyệt mừng rỡ: “Bắc Minh!”  

 

Sát Chủ gật đầu: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”  

 

“Tông chủ!”  

 

Mấy người Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh vô cùng kích động.  

 

Người của Thanh Huyền Tông lại càng phấn khích hơn nhiều!  

 

“Đây chính là tông chủ của Thanh Huyền Tông, Diệp Bắc Minh ư?”  

 

“Thật trẻ tuổi!”  

 

“Đâu chỉ trẻ mà thủ đoạn của người ta còn rất cứng đấy!”  

 

Vô số ánh mắt đổ dồn lên người Diệp Bắc Minh, bọn họ nhìn anh rất lâu.  

Giang Sát thấy em gái mình bị đánh tàn phế thì âm u nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Mày chính là Diệp Bắc Minh à? Được! Được lắm!”  

 

“Tao và em gái tao sống nương tựa lẫn nhau, mà giờ mày dám động đến nó...”  

 

Diệp Bắc Minh giậm chân.  

 

Ầm!  

 

Đầu của Giang La nổ tung giống như trái dưa hấu.  

 

“Không! Em gái!”  
 
Chương 2254: Hoảng sợ! Run rẩy! Khiếp hãi!


 “Vậy mà mày lại giết em ấy ư? Hôm nay, cho dù mày có chết hàng nghìn lần thì cũng không thể nào đền bù được sinh mạng của em gái tao!”  

 

Dứt lời, trong tay Giang Sát lại có thêm một thanh giáo dài, gã bùng lên luồng sát khí ngút trời.  

 

Rồi lao về phía Diệp Bắc Minh!  

 

Anh mỉm cười: “Phiền mày sau này có phái người giết tao thì phái kẻ mạnh hơn xíu, ít nhất là mạnh hơn cảnh giới Thần Chủ nhé!”  

 

“Cái thứ rác rưởi mà cũng đến Thanh Huyền Tông diễu võ dương oai à?”  

 

Anh đưa tay lên, kiếm Đoạn Long xuất hiện.  

 

Trong chốc lát, ánh mắt mọi người đều bị kiếm Đoạn Long thu hút.  

 

Trên thân kiếm màu đen có một con huyết long đỏ rực cuốn quanh.  

 

Gầm gừ...!  

 

Tiếng rồng ngâm vang lên!  

 

Ầm ầm ầm!  

 

Lưỡi kiếm sắc bén ánh lên như làn sóng thần bao phủ Giang Sát, chói mắt khiến người ta không mở nổi con mắt.  

 

Sau khi mọi thứ yên lặng trở lại, Giang Sát đã nằm trên mặt đất.  

 

Binh khí trong tay và chiến giáp trên người gã đã bị hỏng, máu tươi đầm đìa khắp người.  

 

Hai cái đùi biến mất, ngực xuất hiện một cái lỗ thủng to tổ bố, dáng vẻ còn thê thảm hơn con chó chết dại ngoài đường.  

 

Tất cả khiếp đảm.  

 

Giang Sát không tin vào mắt mình, gã hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn vào Diệp Bắc Minh: “Mày... mày...”  

 

“Sao lại như thế chứ... sức mạnh của mày...”  

 

“Sao lại đáng sợ như vậy chứ?”  

 

Hoảng sợ! Run rẩy! Khiếp hãi!  

 

Giang Sát nằm mơ cũng không ngờ rằng thực lực của Diệp Bắc Minh lại cao cường đến vậy.  

 

Bây giờ, cuối cùng gã cũng đã hiểu ra có chuyện gì xảy ra ở Trụy Long cốc rồi.  

 

Các gia tộc Thượng Cổ bị thâu tóm không oan chút nào.  

 

Diệp Bắc Minh cười nhạo gã: “Mày tưởng rằng chỉ có gia tộc Thượng Cổ mới có lực lượng phá hủy thiên địa hay sao?”  

 

Sắc mặt Giang Sát trắng toát, gã cắn răng quát: “Diệp Bắc Minh, thả tao ra đi!”  

 

“Mày không thể giết tao được, tao là người phụng mệnh Kiếm Thần của nhà họ Giang đến lấy đầu mày!”  

 

“Nếu mày không muốn cả Thanh Huyền Tông diệt vong thì chỉ còn mỗi một cách mà thôi!”  

 

“Tự chém đầu mình rồi sau đó hai tay dâng kiếm Long Đồ lên!”  

 

“Nếu không, không chỉ mình mày phải chết mà người thân, bạn bè bên cạnh mày và tất cả người của Thanh Huyền Tông đều phải chết!”  

 

Diệp Bắc Minh nở nụ cười.  

 

Đến tận bây giờ mà Giang Sát còn chưa rõ tình hình của mình thế nào à?  

Diệp Bắc Minh cười nói: “Yên tâm đi, nhà họ Giang đã nằm trong danh sách đen của tao rồi!”  

 

“Còn về phần mày... ha ha ha...”  

 

Bỗng nhiên.  

 

Diệp Bắc Minh nhấc chân bước lên, thi triển Ảnh Thuấn.  

 

Thoáng chốc anh đã xuất hiện trước mặt một người đàn ông trung niên tóm lấy bờ vai người nọ.  

 

Rồi đưa người tới bên cạnh Giang Sát.  

 
 
Chương 2255: “Sư huynh, sát phạt quyết đoán!”


Mặt mày người đàn ông trung niên tái mét: “Cậu... sao mà cậu biết được chứ?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dưới tay tôi có một tiểu đội, cách che dấu khí tức của bọn họ mạnh hơn ông nhiều”.  

 

Ngay sau đó.

Anh nhìn về phía Giang Sát nói: “À phải rồi, mượn cái này dùng chút!”  

 

Giang Sát khó hiểu bèn hỏi: “Cái gì?”  

 

Diệp Bắc Minh bình thản thốt: “Đầu mày!”  

 

Rồi anh đưa tay lên vung kiếm chém xuống!  

 

“Mày không thể...”  

 

Giang Sát mở to mắt, không tin vào hiện thực hét lên, nhưng lại không được nói hết lời trăn trối.  

 

Kiếm khí đã hiện lên!  

 

Một cái đầu người bay vút lên rồi đáp xuống ngay lòng bàn tay của trinh sát nhà họ Giang.  

 

Diệp Bắc Minh xoay người bước đi, nói: “Đem đầu của gã về cho Kiếm Thần nhà họ Giang, thuận tiện chuyển lại một câu”.  

 

“Đợi đến khi tôi rảnh rỗi thì sẽ tự mình ghé nhà họ Giang lấy đầu ông ta!”  

 

Dứt lời, anh đã biết mất rồi.  

 

Cả không gian tĩnh lặng.  

 

“Á...”  

 

Người đàn ông trung niên ôm đầu Giang Sát, biểu cảm vô cùng dữ tợn, ông ta sợ tới mức ngã phịch xuống mặt đất tè ra quần.  

 

Mọi người khiếp sợ há to miệng, đến cả hô hấp cũng trở thành một điều xa xỉ.  

 

Bọn họ ngơ ngác nhìn hướng Diệp Bắc Minh rời đi.  

 

Đôi mắt già nua của Chu Cửu U đăm chiêu: “Tôi có cảm giác thằng nhóc này đáng sợ hơn mấy ngày trước nhiều!”  

 

Lãnh Nguyệt nuốt nước miếng nói: “Ừng ực!”  

 

“Lam Nhi, bà... bà nuôi dạy đứa nhỏ này như thế nào vậy? Hung tàn quá!”  

 

Sát Chủ mỉm cười nói: “Sư huynh, sát phạt quyết đoán!”  

 

“Đi theo đạo tàn sát, giờ mới giống đồ đệ của chúng ta!”  

 

Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh kích động run cả người: “Tông chủ, vô địch!”  

 

...  

 

Trong góc tối.  

 

Ở đó có hai cô gái đứng đằng xa quan sát hết tất cả.  

 

Người nọ chính là Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn.  

 

La Vãn Vãn hé khuôn miệng nhỏ nhắn nói: “Chị Nhan nè, tên Diệp Bắc Minh này không giống người khác!”  

 

“Cậu ta chính là người trong lời tiên tri của Tinh Cung chúng ta thật sao?”  

 

Nhan Như Ngọc đăm chiêu đáp: “Tạm thời còn chưa biết, nhưng...”  

Cô ta nhíu mày nói tiếp: “Quả thật cậu ta rất giống với người trong lời tiên đoán kia!”  

 

La Vãn Vãn nghi ngờ hỏi: “Chị xem nó rồi ư?”  

 

“Chị không chắc”.  

 

Nhan Như Ngọc lắc đầu bảo: “Ngày ấy, tuy chị cũng ở đó”.  

 

“Nhưng cách tế đàn khá xa”.  

 

“Chắc chắn tông chủ và các vị thái thượng trưởng lão thấy rõ nhưng góc nhìn của chị lại không thấy rõ như thế”.  
 
Chương 2256: Diệp Bắc Minh hoàn hồn.


 Nhan Như Ngọc thở dài đáp: “Em thật là, tông chủ có nhiều kinh nghiệm lắm, lỡ như chỉ là người giống người thì sao?”  

 

“Vậy phải làm sao đây?”, La Vãn Vãn hỏi.  

 

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Rất đơn giản, đến hỏi thẳng thôi!”  

 

“Hả?”  

 

La Vãn Vãn sững sờ.  

 

...  

 

Ngay khi vừa mới bước ra khỏi sơn môn Thanh Huyền Tông.  

 

Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói: “Đồ nhi!”  

 

Đó chính là giọng nói của thần chủ tuyệt thế, vị sư phụ thứ một trăm của anh.  

 

Diệp Bắc Minh sửng sốt, hình như giọng nói này được truyền tới thông qua tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì phải?  

 

“Sư phụ, sao người bỗng nhiên truyền tin đến thế?”  

 

Diệp Bắc Minh nhanh nhẹn hỏi: “Con còn nhớ là từ sau lần trước đến giờ vẫn chưa liên lạc với người được”.  

 

“Ha ha ha!”  

 

Thần chủ tuyệt thế cười to: “Ta cũng từng là chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bây giờ vẫn còn có chút mối liên hệ diệu kỳ với nó”.  

 

“Vậy nên, nếu ta trả giá một chút thì có thể liên lạc với con!”  

 

“Được rồi, cái giá phải trả khá lớn, ta không nhiều lời nữa”.  

 

Thần chủ tuyệt thế trầm ngâm nói: “Đồ nhi, con có nhớ rõ không?”  

 

“Trước kia ta đã từng nói rằng biết đâu tương lai sẽ có việc nhờ con ấy!”  

 

Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Mời sư phụ nói”.  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục Truyền lời về: “Không biết!”  

 

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Vậy mà ông không biết hả?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Nhóc con à, cậu thăng cấp bản thân mình”.  

 

“Liệu có từng nghĩ đến cái tháp này hay không? Nếu cậu để cho tôi hấp thụ nhiều năng lượng hơn chút thì tôi đã vô địch từ lâu rồi!”  

 

“Bây giờ thực lực của tôi quá thấp, nếu thực lực cao hơn chút thì đã tóm được người kia đến đây rồi!”  

 

Khóe miệng Diệp Bắc Minh cứng ngắc.  

 

Khi anh vừa định nói gì, bỗng cảm giác có người đang tới gần.  

 

“Ai đó! Mau bước ra!”  

 

Một tiếng quát nhẹ vang lên.  

 

“Ơ?”  

 

Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn đi tới, kinh ngạc: “Chúng ta có thứ giúp che giấu khí tức, vậy mà anh cũng có thể nhận ra sao?”  

 

Diệp Bắc Minh thầm nghĩ: “Vậy mà sư phụ có thể cảm nhận được sao?”  

 

“Vậy trong hai người này sẽ có một người là con gái của sư phụ!”  

Hơn nữa, Diệp Bắc Minh đã đoán ra đó là ai.  

 

Chính là cô gái có dáng người khá cao kia.  

 

Dung nhan cô gái ấy trong veo như nước nhưng lại rất lạnh lùng.  

 

Nếu nói thẳng ra thì trong số tất cả cô gái mà Diệp Bắc Minh từng gặp.  

 

Chỉ bàn về nhan sắc, tất cả cô gái bên cạnh anh đều không đẹp bằng cô ta.  

 

Cho dù là các sư tỷ, Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đều thua kém cô gái đó.  
 
Chương 2257: Giang Biệt Vân!


Chỉ thấy La Vãn Vãn đưa tay chống nạnh, một bàn tay còn lại chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Sao anh cứ nhìn chằm chằm chị Nhan thế?"  

 

Nhan Như Ngọc cũng hơi nhíu mày lại.  

 

Mặc dù cô ta là một mỹ nữ.  

 

Nhưng bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, cô ta cũng rất không thoải mái.  

 

La Vãn Vãn quát: "Anh không được phép nhìn chị ấy, muốn nhìn thì phải nhìn tôi!"  

 

"Tôi có chỗ nào thua kém chị ấy chứ?"  

 

"Cho dù là dung mạo, dáng người, thiên phú tập võ, còn có trí tuệ của tôi nữa!"  

 

"Cũng đều không hề thua kém chị Nhan anh biết không?"  

 

Diệp Bắc Minh đau đầu: "Cô trông như củ cải vậy, có cái gì đẹp chứ?"  

 

"Anh nói cái gì?"  

 

La Vãn Vãn tức giận dậm chân.  

 

Nhan Như Ngọc cười khúc khích!  

 

La Vãn Vãn nóng nảy: "Chị Nhan, chị còn cười được sao, nhất định là chị nói cho anh ta biết biệt danh của em!"  

 

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Chị và em cùng nhau đến đây, đây cũng là lần đầu tiên được gặp cậu ta, chị không nói".  

 

"Vậy tại sao anh ta lại biết được?", La Vãn Vãn không tin.  

 

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra: "Hoá ra cô có biệt danh, là gì vậy?"  

 

"Sẽ không phải là củ cải nhỏ chứ?"  

 

"A!"  

 

La Vãn Vãn sắp điên rồi: "Không được gọi tôi là củ cải nhỏ!"  

 

...  

 

Nhà họ Giang, trước cửa lớn của tổ miếu.  

 

Một người đàn ông trung niên quỳ trên mặt đất, hai tay nâng đầu của Giang Sát lên trên cao.  

 

"Lão tổ, Diệp Bắc Minh kia đã nói như vậy..."  

 

Trừ người này ra, tất cả các nhân vật cấp cao của nhà họ Giang đều ở đây.  

 

Cái chết của Giang Sát và Giang La đã làm cho cả nhà họ Giang chấn động!  

 

"Cái gì?"  

 

"Diệp Bắc Minh thật sự nói như vậy?"  

 

"Cậu ta đúng là to gan, lại dám nói mấy câu đại nghịch bất đạo như giết lão tổ ư?"  

 

Tất cả mọi người nhà họ Giang đều nổi giận, đỏ mặt tía tai.  

 

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tím quát lạnh: "Thanh Huyền Tông, nên diệt! Diệp Bắc Minh, nên giết!"  

 

"Nên giết!"  

 

"Nên giết!"  

 

"Nên giết!"  

 

Sắc mặt một đám người trẻ tuổi nhà họ Giang đỏ bừng, giận dữ cất cao giọng hét lên!  

 

Người đàn ông trung niên mặc áo bào tím bước ra từng bước, đi đến phía trước tổ miếu.  

 

Người này đúng là gia chủ bây giờ của nhà họ Giang.  

 

Giang Biệt Vân!  

 
 
Chương 2258: "Kiếm Thí Thần?"


 "Tên súc sinh này còn dám ăn nói ngông cuồng, muốn đến nhà họ Giang để giết ngài?"  

 

Đôi mắt Giang Biệt Vân đỏ bừng, quỳ trên mặt đất dập đầu: "Lão tổ, cho dù ngài có thể nhịn được cơn giận này!"  

 

"Nhưng con cháu nhà họ Giang tuyệt đối không nhịn được!"  

 

Mấy nghìn người phía sau trăm miệng một lời, hướng về phía tổ miếu hét lớn: "Lão tổ, con cháu nhà họ Giang không nhịn được!"  

 

Bịch bịch! Bịch bịch! Bịch bịch!  

 

Mấy nghìn người đồng loạt quỳ xuống.  

 

Cảnh tượng vô cùng hoành tráng!  

 

"Cầu xin lão tổ rời núi, tiêu diệt Diệp Bắc Minh!"  

 

"Tiêu diệt Thanh Huyền Tông, đề cao nhà họ Giang!"  

 

Ngay sau đó.  

 

Cánh cửa tổ miếu chậm rãi mở ra.  

 

Vèo!  

 

Mấy ngàn ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía không gian tối đen phía sau cánh cửa, khẩn trương đến mức trái tim cũng như muốn ngừng đập.  

 

Dưới ánh mắt của vô số người.  

 

Một lão già chắp hai tay sau lưng, dáng người hơi còng chậm rãi đi tới.  

 

Mái tóc trắng xoá tràn ngập dấu vết năm tháng.  

 

Trên mặt ông ta toàn là những nếp nhăn thật sâu.  

 

Đôi mắt vô cùng nặng nề, ngẩng đầu nhìn về phương hướng của Thanh Huyền Tông.  

 

Chỉ là một lão già nhìn như bình thường, lại mang theo một cảm giác áp bách rất mạnh.  

 

Đám người nhà họ Giang ngừng thở!  

 

Không ai dám thở một cái nào.  

 

Người này đúng là Kiếm Thần của nhà họ Giang, Giang Kiếm Trần!  

 

Không biết qua bao lâu, Giang Kiếm Trần mới phun ra một câu: "Diệp Bắc Minh?"  

 

"Giết cậu ta, đâu cần bản tổ tự mình ra tay?"  

 

Ngay sau đó.  

 

Giang Kiếm Trần thét dài một tiếng: "Kiếm đến!"  

 

Vèo!  

 

Một luồng ánh sáng màu vàng bay ra từ trong tổ miếu, lơ lửng ở giữa không trung.  

 

Đám người nhà họ Giang ngẩng đầu nhìn, không ngờ lại là một thanh bảo kiếm màu vàng.  

 

"Đây là?"  

 

Giang Biệt Vân quỳ trên mặt đất vô cùng khiếp sợ: "Kiếm Thí Thần?"  

 

Mấy lão già phía sau cũng kích động tiến lên: "Lão tổ, ngài đã luyện thành kiếm Thí Thần rồi sao?"  

 

Giang Kiếm Trần thản nhiên gật đầu: "Bế quan ba ngàn năm, cuối cùng đã luyện thành!"  

 

"A!"  

 

Đám người nhà họ Giang kích động đến mức cả người run rẩy, hít sâu một hơi lạnh!  

 

Nhà họ Giang vốn là ở Đại Lục Thượng Cổ, nhưng sau đó gia tộc suy bại, lại bị kẻ thù đuổi giết.  

 

Rơi vào đường cùng mới chạy trốn tới Đại Lục Chân Võ!   
 
Chương 2259: Hào khí tận trời, không gì sánh nổi!


 Thanh kiếm trấn tộc của nhà họ Giang, không ngờ đã được lão tổ rèn thành công.  

 

"Ba ngàn năm, hôm nay hãy thử độ sắc bén của nó đi!"  

 

Giang Kiếm Trần thét dài một tiếng: "Cách đây trăm ngàn dặm, hãy lấy đầu của Diệp Bắc Minh!"  

 

Hào khí tận trời, không gì sánh nổi!  

 

Ầm!  

 

Kiếm Thí Thần giống như là sống lại, trực tiếp lao ra khỏi nhà họ Giang!  

 

Nó lao thẳng lên trời xanh như một cây cầu vòng vắt qua trời, xông thẳng một mạch lên cao hàng chục ngàn mét!  

 

Cùng lúc đó.  

 

Vô số tông môn và thế lực đều cảm nhận được lực lượng của kiếm Thí Thần, đều ngẩng đầu nhìn lên trên trời cao!  

 

...  

 

Ở sâu trong nhà họ Lăng.  

 

Mười mấy nhân vật cấp cao đang tập trung một chỗ, thảo luận về Thanh Huyền Tông và Diệp Bắc Minh.  

 

Đột nhiên.  

 

Ầm ầm ầm ầm!

Trên cái bàn cao thờ phụng tổ tiên, một cái hộp màu đen đột nhiên chấn động.  

 

"Sao lại thế này?"  

 

"Thương Lăng Vân đã yên lặng mấy ngàn năm, sao đột nhiên lại có động tĩnh?"  

 

Mười mấy nhân vật cấp cao của nhà họ Lăng đều ngây ra.  

 

Một lão già nhíu mày lại: "Thương Lăng Vân là thần khí đứng đầu, nó có dao động gì đó... Trừ khi..."  

 

"Trừ khi là cảm nhận được thần khí giống nó xuất thế!"  

 

Mọi người sửng sốt.  

 

Một lão già mặc áo bào trắng nhíu mày: "Chẳng lẽ có người sử dụng thần khí sao?"  

 

"Mau, mau đi thăm dò cho tôi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!"  

 

Một lát sau.  

 

Một người đàn ông trung niên vội vàng vọt vào: "Các vị lão tổ, có chuyện lớn xảy ra rồi!"  

 

"Nói!"  

 

Ánh mắt mười mấy lão già trầm xuống.  

 

Người đàn ông trung niên run lên: "Kiếm Thần của nhà họ Giang xuất quan, ông ta đã điều động kiếm Thí Thần đi giết Diệp Bắc Minh cách đó hàng trăm ngàn dặm!"  

 

"Cái gì?"  

 

Mười mấy lão già đều ngây người.  

 

Lão già mặc áo bào trắng kia lại hít một hơi lạnh: "Kiếm Thí Thần? Sao có thể!"  

 

"Tương truyền thanh kiếm này vô cùng nổi tiếng ở Đại Lục Thượng Cổ, năm đó bởi vì nhà họ Giang có tài liệu rèn luyện ra nó cho nên mới bị đuổi giết!"  

"Nhà họ Giang lại có thể rèn ra một thanh kiếm Thí Thần mới ư? Như vậy, Diệp Bắc Minh xong đời rồi..."  

 

Nhà họ Ngạo, ở sâu bên trong.  

 

Trong một tòa bảo tháp cổ xưa.  

 

Trên tầng cao nhất của bảo tháp có ba lão già đang ngồi khoanh chân.  

 

Phía trước thờ phụng một thanh bảo đao màu đen cực kỳ bá đạo!  

 

Đột nhiên.  

 
 
Chương 2260: "Cậu không muốn suy nghĩ sao?"


 Nếu không phải trong bảo tháp có ký hiệu trận pháp khởi động, ngăn cản nó lại.  

 

Nó đã sớm phá không lao đi rồi!  

 

"Đao Ngạo Thiên có phản ứng? Sao lại thế này!"  

 

Ánh mắt của ba lão già co rút lại.  

 

...  

 

Nhà họ Dạ, trong một cung điện cổ xưa.  

 

Nơi này không ngừng có hương khói, chỗ sâu nhất thờ phụng thanh kiếm Tru Tà của tổ tiên nhà họ Dạ!  

 

Ầm!  

 

Đột nhiên.  

 

Kiếm Tru Tà phát ra một tiếng kiếm kêu, không ngờ lại chủ động ra khỏi vỏ.  

 

"Sao kiếm Tru Tà lại đột nhiên thức tỉnh? Mau đi tra!"  

 

Nhà họ Dạ hoàn toàn chấn động.  

 

...  

 

Gần như cùng lúc đó.  

 

Nhà họ Chu, nhà Đạm Đài cũng đều xảy ra những chuyện giống y như vậy.  

 

Không chỉ là bọn họ, mà trong các tông môn khác cũng đều xảy ra chuyện tương tự.  

 

"Lập tức phái người đi thăm dò!"  

 

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

Sau một lát.  

 

Bọn họ nhận được đến một tin tức đáng sợ!  

 

Kiếm Thần của nhà họ Giang xuất quan, khởi động kiếm Thí Thần lao về hướng Thanh Huyền Tông, chuẩn bị giết chết Diệp Bắc Minh!  

 

"Cái gì?"  

 

"Nhà họ Giang đã luyện ra kiếm Thí Thần thành công ư?"  

 

"Sao có thể!"  

 

Vô số người ngây ra, vô cùng hoảng sợ.   

 

Tất cả đều nhìn về phía phương hướng của Thanh Huyền Tông, ai nấy đều có vẻ mặt đồng tình: "Kiếm Thí Thần xuất hiện, Thanh Huyền Tông xong rồi, Diệp Bắc Minh... cũng xong rồi..."  

 

...  

 

Thanh Huyền Tông, trong đại điện của Nguyệt Phong.  

 

La Vãn Vãn ngồi uống trà: "Về sau đừng gọi tôi là củ cải nhỏ nữa, anh nhớ kỹ cho tôi!"  

 

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: "Được rồi, củ cải nhỏ!"  

 

"A!"  

 

La Vãn Vãn phun ra một ngụm nước trà.  

Nhan Như Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu Diệp đừng trêu chọc cô ấy nữa, cậu không nghĩ về chuyện tôi vừa nói một chút nào sao?"  

 

"Chúng tôi quả thật đến từ Tinh Cung, cả Đại Lục Chân Võ chỉ có Tinh Cung mới có được lực lượng đi đến Đại Lục Thượng Cổ!"  

 

"Chỉ cần là người tu võ có được thực lực rời khỏi Đại Lục Chân Võ, chắc chắn sẽ phải thông qua Tinh Cung".  

 

"Cậu không muốn suy nghĩ sao?"  

 

Nhan Như Ngọc mỉm cười.  

 

Diệp Bắc Minh đang định từ chối.  

 
 
Chương 2261: "Điều này còn cần phải hỏi nữa sao?"


 "Có một thanh kiếm, là thần khí cao cấp đang lao về phía Thanh Huyền Tông!"  

 

"Hình như mục tiêu của nó chính là cậu!"  

 

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ.  

 

Anh cũng có chung ý thức với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Tôi nhìn thấy rồi!"  

 

Anh trực tiếp đứng dậy, đi ra bên ngoài đại điện: "Cô Nhan, cô La, các cô chờ tôi một lát, tôi còn có chút việc!"  

 

Nhan Như Ngọc nhướng mày: "Cậu làm sao vậy?"  

 

Vừa dứt lời, một miếng ngọc bội trước ngực Nhan Như Ngọc đột nhiên loé sáng.  

 

Cô ta biến sắc: "Có nguy hiểm!"  

 

Sau đó kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng của Diệp Bắc Minh: "Không thể nào? Chẳng lẽ cậu ta còn có thể cảm nhận được nguy hiểm trước cả mình?"  

 

Cô ta vội vàng đứng dậy, đuổi theo Diệp Bắc Minh.  

 

La Vãn Vãn ngây người ra: "Chị Nhan, hai người làm sao vậy?"  

 

Cô ta cũng lập tức theo sau.  

 

Vừa mới đi ra khỏi đại điện, chỉ thấy một luồng sáng vàng giống như sao băng cắt qua trời cao, lao về phía Thanh Huyền Tông!  

 

"Đó là cái gì?"  

 

Trong Thanh Huyền Tông, vô số người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung, ai nấy cũng đều cảm nhận được một loại sát ý khủng bố bao phủ toàn bộ Thanh Huyền Tông.  

 

"Minh Nhi!"  

 

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ nhanh chóng chạy tới nơi!  

 

Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, Tô Thanh Ca cũng vội vàng chạy tới.  

 

Bọn họ đều kinh ngạc nhìn kiếm Thí Thần trên không trung!  

 

Khuôn mặt già nua của Thạch Thiếu Giang vô cùng nghiêm nghị: "Tông chủ, thanh kiếm này có lai lịch gì?"

Bách Lý Phong Hoa nhíu mày lại: "Mặc kệ là lai lịch gì, chắc chắn thanh kiếm này đến đây vì chúng ta!"  

 

Vương Kiếm Sinh nuốt một ngụm nước bọt: "Thanh kiếm này lại có thể chủ động bay đến nơi này, chỉ sợ là một thanh thần kiếm, còn là thần khí đứng đầu!"  

 

Ở phía sau đám người.  

 

La Vãn Vãn kinh ngạc: "Chị Nhan, đây là binh khí của Kiếm Thần nhà họ Giang đi?"  

 

"Hình như là nhằm vào Thanh Huyền Tông!"  

 

"Chúng ta có cần nhắc nhở Diệp Bắc Minh một chút không?"  

 

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cứ xem trước rồi tính".  

 

"Nếu cậu ta không ngăn cản được, chúng ta sẽ ra tay sau!"  

La Vãn Vãn cười: "Cũng đúng, như vậy mới có thể khiến anh ta chịu gia nhập Tinh Cung!"  

 

Ở bên ngoài Thanh Huyền Tông, đám người của các gia tộc lớn đều chạy tới, đứng xa xa nhìn kiếm Thí Thần trên bầu trời Thanh Huyền Tông.  

 

"Kiếm Thí Thần sẽ tiêu diệt Thanh Huyền Tông sao?"  

 

"Điều này còn cần phải hỏi nữa sao?"  

 

"Kiếm Thí Thần xuất hiện, có khi toàn bộ Thanh Huyền Tông sẽ phải biến mất!"  

 

Mấy lão già nghị luận.  

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom